Cầu Ma Audio Podcast
Tập 22 [Chương 106 đến 110]
❮ sautiếp ❯Chương 106: Bí mật của A Công!
Trời đất đông lại, ngay cả gió nhẹ nhàng thổi, mặt đất tĩnh lặng.
Cơ thể Tất Đồ run rẩy quỳ tại đó, bái lạy hướng phương bắc.
“Là nô bộc Tất Đồ của ngài đang kêu gọi ngài. Ta đã chuẩn bị đủ sự sống, lấy hai người này làm tế phẩm, thỉnh Thần Tà Man phương bắc giáng thế.”
Lúc Tất Đồ mở miệng thì trước mặt lão khí thế vô hình bỗng dưng tập trung lại, hóa thành một vòng mơ hồ.
Đó là một người, nhìn không rõ hình dạng, nửa trong suốt, thậm chí nếu không xem kỹ thì sẽ không thấy.
Giây phút y xuất hiện, cơ thể A Công run lên, thậm chí hô hấp cũng biến dồn dập.
Tô Minh ở trong thân người khổng lồ cũng giống như ông. Hắn không thể nhúc nhích, hắn cảm nhận được sự cường đại vượt xa Tất Đồ rất nhiều phát từ người nửa trong suốt đó.
Trên người hắn còn có một viên Huyết Dược cuối cùng. Huyết Dược là con dao hai lưỡi, nếu có vết thương thì sẽ tương đương với tự sát, cho nên mỗi lần Tô Minh sử dụng đều cực kỳ cẩn thận.
Đây là đòn sát thủ của hắn. Hắn không biết vật này có tác dụng với cường giả Khai Trần hay không, nhưng phải thử một phen. Nhưng muốn tới gần cường giả Khai Trần quá khó khăn. Dù lúc trước có một lần cơ hội, nhưng A Công ngay bên cạnh, đối phương lại lành lặn tất cả vết thương. Một khi dùng không đúng lúc bị đối thủ đánh trả, vậy rất có thể lan đến A Công và chính mình.
Bóng người nửa trong suốt đứng trước mặt Tất Đồ đang quỳ, nâng lên tay phải như chỉ vào trán Tất Đồ. Thân thể Tất Đồ lập tức run lẩy bẩy, vẻ mặt thống khổ nhưng kiềm nén không phát ra tiếng gào. Chỉ thấy giữa trán xuất hiện một lỗ nhỏ, rất nhiều máu tươi bắn ra, dường như bị người nửa trong suốt hấp thu.
Rất nhanh, hình dáng người này không còn nửa trong suốt mà trở thành màu máu, có thể trông thấy bên trong có máu tươi đang xoay tròn, dần vẽ ra nửa ngón tay phải.
Thân thể Tất Đồ nhanh chóng khô kéo, chỉ vài giây đã biến thành như bộ xương.
“Không đủ…” Nửa ngón tay có màu máu, nhưng chỗ còn lại thì vẫn là nửa trong suốt, bình thản phát ra thanh âm tiến vào tinh thần ba người nơi đây.
Dường như Tất Đồ đã sớm biết không đủ máu tươi, đôi tay chộp hướng mặt đất. Lập tức động đất, chỉ thấy Ô Sơn biến tối tăm, tất cả tuyết đọng biến thành màu đen, lan tràn. Cánh rừng dưới núi, tất cả cây cối vỡ thành tro bụi, có khí trắng chui ra từ khắp nơi trên mặt đất bay thẳng tới Tất Đồ.
Dưới chân núi, trong rừng cây, màu đen lan tràn. Tất cả sinh vật bị bao trùm đều chết thảm, trở thành khói trắng bay lên trời.
Con khỉ nhỏ ở trên cây kinh hoàng chạy nhanh, thế này mới tránh khỏi màu đen kia.
Khói trắng không ngừng bay lên trời, dung nhập vào người Tất Đồ, khiến thân thể khô héo lần nữa hồi phục. Cùng lúc đó, càng có nhiều máu từ lỗ nhỏ giữa trán phun ra, bị người trước mặt hút vào thân thể.
Tô Minh và A Công nhìn thấy tất cả hình ảnh đáng sợ này. Nhưng họ không thể ngăn cản, không thể nhúc nhích một ly.
“Vẫn không đủ…” Thân hình đó bây giờ cả ngón tay phải đều biến thành màu đỏ.
“Đây là tất cả của ta…thỉnh Bắc Man Thần giáng thế…” Tất Đồ run rẩy, bây giờ lão không cách nào di chuyển, lúc trước vết thương đã khép nay lại tách ra.
“Lần này hiến tế, không đủ…chỉ có thể giáng thế một ngón.” Bóng dáng từ từ mở miệng, ngón tay duy nhất nhiễm đỏ nâng lên chỉ hướng trên trời.
Lập tức bầu trời biến đổi. Thật nhiều mây đen cuồn cuộn tập trung hơn phân nửa khung trời. Một tiếng sấm sét điếc tai vang lên. Cùng lúc đó, trong tầng mây đen có tia chớp đen rít gào giáng xuống.
Tia chớp đen lộ ra tà ác, âm u, khi giáng xuống thì như đại biểu chết chóc!
Khoảnh khắc nó giáng xuống, vốn cơ thể Tô Minh không thể động đậy thì đột nhiên mảnh vỡ đen trước ngực đã lâu không biến hóa nay tỏa ra dòng nước ấm, dung nhập vào người Tô Minh. Vang lên từng tiếng két két, Tô Minh lập tức phát hiện mình lại có thể cử động.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, khoảnh khắc tia chớp lao tới thì vọt ra, nhân lúc bây giờ Tất Đồ không thể hành động, thân thể có nhiều vết thương, Tô Minh lấy ra Huyết Dược. Hắn vọt tới kéo gần khoảng cách với Tất Đồ, tay trái vươn khỏi thân người khổng lồ bắn dược hướng chỗ Tất Đồ.
Sau khi bắn ra Huyết Dược, tia chớp đen đã tới gần người khổng lồ. Hắn không cách nào tránh khỏi, nắm tay trải đánh hướng tia chớp.
Từ xa nhìn lại thì như có một người khổng lồ giận dữ ông trời, khi trời giáng tia chớp, muốn đấu với trời!
Bóng dáng mơ hồ chỉ có một ngón tay biến màu đỏ bỗng nhiên khẽ kêu, nhìn hướng Tô Minh, cùng lúc đó, cơ thể hình như không thể ở lại đây quá lâu, dần tán đi.
Theo y tán đi, cơ thể A Công hồi phục tư do. Ông lộ sốt ruột, trơ mắt nhìn người khổng lồ có Tô Minh ở bên trong cùng với tia chớp đen tới gần!
Hiện tại, Huyết Dược cũng rất nhanh lao tới gần Tất Đồ.
Vật đó là cái gì, Tất Đồ không biết, cười nhạt nâng lên tay phải vung một cái. Lập tức gió mạnh thổi, nhưng đụng Huyết Dược thì trong dược ẩn chứa lực lượng khí huyết của Tô Minh nổ tung, khiến Huyết Dược biến thành bột phấn hình thành sương đỏ bay thẳng tới chỗ Tất Đồ. Dù có một ít bị Tất Đồ hất ra nhưng đa số vẫn rơi trên người lão, chui vào miệng vết thương, như muốn thiêu cháy máu.
“Tầm thường!” Tất Đồ biến sắc mặt, vận chuyển khí huyết. Không biết lão dùng cách gì mà cảm giác thiêu cháy kia tắt ngấm, nhưng mặt lão càng tái nhợt.
Bây giờ thì tia chớp đen tà ác và âm u như trở thành ánh sáng chết chóc trên cõi đời lao thẳng tới Tô Minh, va chạm với nắm đấm.
Không có tiếng nổ, tất cả lặng yên không tiếng động. Trong mắt A Công và Tất Đồ, họ thấy cánh tay phải người khổng lồ đụng vào tia chớp trực tiếp vỡ ra, hình thành một mảnh sương đỏ khuếch tán. Thân hình người khổng lồ theo đó rung lắc dữ dội, bắt đầu từ vai vỡ ra từng tấc, không ngừng lan tràn xuống dưới. Chỉ phút chốc tám phần trăm cơ thể người khổng lồ biến thành sương khói.
Tia chớp xuyên qua thân hình người khổng lồ. truyện tà tu audio
“Tô Minh!!!” Hai mắt A Công đỏ rực.
Ông đang muốn lao ra, chợt thấy trên trời người khổng lồ chỉ còn phân nửa, theo sương đỏ tràn ngập quanh người bỗng nhiên xoay vòng lần nữa ngưng tụ. Từ trung tâm, A Công thấy thân thể Tô Minh vốn ẩn giữa thân người khổng lồ khi đánh ra nắm đấm kia thì biến đổi vị trí bên trong thân thể nó.
Nhưng dù là vậy thì toàn thân Tô Minh cũng đẫm máu, đã tới đường cùng.
Khi thân thể người khổng lồ bị phá hủy hơn phân nửa, tia chớp đen xuyên qua người nó giờ dừng lại ở giữa không trung, nhạt rất nhiều, chậm rãi biến đổi phương hướng. Nó không đi hướng A Công mà muốn tiếp tục xuyên thấu qua thân hình người khổng lồ do sương đỏ tiếp tục ngưng tụ thành.
Tất Đồ ở phía xa miệng mũi chảy máu, hô hấp dồn dập. Triệu hoán Thần Tà Man cần hiến tế sự sống. Tương tự, để phát huy lực lượng tia chớp đen thì cũng cần lão không ngừng hiến tế sinh mạng, lại thêm lúc trước dập tắt ngọn lửa trong người, hao phí sức lực của lão.
Sức mạnh một kích đó có liên quan rất lớn tới tu vi của lão. Bởi vì lực lượng tia chớp này thật ra là toàn bộ sức mạnh của lão, chẳng qua bị thuật Tà Man kỳ dị biến đổi chút, nhưng xét đến cùng thì vẫn liên quan nhiều đến tu vi của Tất Đồ.
“Sao còn chưa chết? Chết cho ta!” Mặt Tất Đồ nổi gân xanh, bây giờ thân thể gầy gò nổi gân xanh thì trông thật khủng khiếp.
Tia chớp đen không nhạt thêm nữa, chuyển phương hướng muốn lao đến Tô Minh.
A Công Mặc Tang mạnh ngoái đầu, nhìn con rắn cùng với ông chiến đấu nay đã trọng thương. Con rắn là do Man Văn của ông biến thành, cùng ông cả đời. Khi ông nhìn nó thì con rắn như có linh cảm, cũng nhìn A Công.
A Công không chần chờ, nhắm mắt lại, bộ đồ nửa người trên phút chốc vỡ ra, lộ thân hình lưu giữ dấu vết thời gian. Trên người ông có nhiều sợi máu ngưng tụ thành Ô Mãng Văn. Nhưng bây giờ Ô Mãng Văn dường như hòa tan, chớp mắt tựa như bị xóa đi, biến mất khỏi người A Công.
Khi Ô Mãng Văn biến mất thì một răng nanh đỏ như máu xuất hiện trước ngực A Công chiếm toàn bộ thân trên. Đỉnh răng nanh ở giữa trán A Công, sống động như thật, tựa như cái răng thật sự!
Hoa văn răng xuất hiện, Tất Đồ ở phía xa đang hiến tế sinh mệnh, khống chế tia chớp đen muốn tấn công Tô Minh thì đột nhiên biến sắc, lộ ra hoảng sợ và chấn kinh, khó thể tin tưởng!
Đêm nay việc khiến lão chấn kinh có quá nhiều. Huyết nguyệt xuất hiện, Nguyệt Dực ào ạt, còn có thuật Hỏa Man chân chính. Nhưng so với tình huống hiện tại lão thấy, Man Văn trên người A Công Mặc Tang hóa thành răng vượt xa nỗi chấn kinh trước đó.
“Không thể nào!!! Sao ngươi có tới hai Man Văn!!! Đây là không thể nào!!! Man tộc ta cả đời chỉ có thể có một Man Văn!!! Ngươi…ngươi lại có tới hai cái!!!” Tất Đồ vẻ mặt hoảng sợ, thậm chí vì chuyện đó khiến lão quên cả khống chế tia chớp đen.
Lão không dám tin hình ảnh chính mắt trông thấy. Lão biết nếu truyền ra việc Mặc Tang có hai Man Văn, vậy chỉ sợ cả thế gian đều chấn động. Bởi vì xưa nay lão chưa từng nghe có ai được hai Man Văn. Ai cũng không thể, ngay cả Man Thần trong truyền thuyết đều chỉ có một Man Văn!
Chỉ thấy Mặc Tang mạnh mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh. Khi trên người xuất hiện Man Văn thứ hai thì ông nâng lên tay phải, ấn trước ngực, mạnh chộp hướng bên ngoài. Thoáng chốc trong tay ông xuất hiện một cái răng to cao cỡ một người!
Cái răng lộ ra âm khí, nó trắng bệch, bị A Công cầm trong tay nhảy ra sau, đứng trên đỉnh đầu con rắn.
“Đây là chiêu cuối cùng của ta, vốn đã định thi triển.” A Công vẻ mặt bi thương cầm lấy cái răng to đâm vào đầu con rắn dưới chân mình.
Con rắn vẻ mặt thống khổ, không động đậy, mặc kệ A Công dùng răng nanh đâm xuyên vào sâu trong đầu.
Bùm một tiếng, khi răng nanh hoàn toàn đâm vào trong, con rắn hai mắt trống rỗng, đã chết. Khi nó chết thì thân thể nhanh chóng héo khô, từ miệng vết thương trên đỉnh đầu tuôn ra luồng khói đen.
Theo thân thể con rắn biến mất, thật nhiều khói đen ùa ra, chớp mắt con rắn hoàn toàn biến mất trong trời đất, răng nanh cũng biến mất. Trước mặt A Công xuất hiện một đoàn khói đen đậm đặc không ngừng tuôn trào, hóa thành đầu thú một sừng hung tợn.
Đầu con thú tựa như quỷ dữ, cái mũi có vòng sắt màu đen. Nó vọt ra mang theo uy nhiếp kinh người, mơ hồ có khí thế giống Khai Trần, bay thẳng tới Tất Đồ vẻ mặt kinh hoàng.
Chương 107: Hình!
Hiện giờ Tất Đồ sợ vỡ tim. Lão nằm mơ đều không ngờ rằng trên đời có người thuộc Man tộc lại được tới hai loại Man Văn. Theo lão thấy thì thật khó tin, càng đừng nói là Mặc Tang từng là tinh anh tràn ngập thần bí.
Đặc biệt khi Man Văn thứ hai của Mặc Tang xuất hiện giết con rắn do Man Văn thứ nhất biến ra, hình thành con thú một sừng đáng sợ khiến người kinh hãi. Từ người nó tỏa ra khí thế Khai Trần, khiến Tất Đồ hít ngụm khí, da đầu mát lạnh. Lão lập tức nâng đôi tay lên, chỉ hướng tia chớp đen vốn muốn xông tới Tô Minh.
Tia chớp đen bỗng chốc biến đổi phương hướng, xẹt thẳng tới đầu thú lượn lờ khói đen.
A Công đứng ở giữa không trung, nhắm mắt không động đậy. Trước mặt ông con thú to lớn gầm lên, khói đen tràn ngập, khiến trời đất âm u. Đây là chiêu cuối cùng của ông, cũng là bí mật ông cất giấu sâu tận trong lòng.
Chỉ thấy khói đen tựa như tơ khuếch tán quanh đầu thú, trong tiếng gầm xông hướng Tất Đồ, hướng tới tia chớp đen, muốn bảo vệ Tất Đồ. Tia chớp này phát ra tiếng nổ thoáng chốc tới gần đầu thú.
Hai thứ ở giữa không trung đụng vào nhau.
Tiếng đùng đùng vang vọng, đầu thú gầm rống, khói đen quanh người đa phần tán đi. Tia chớp đen tạm ngừng ở giữa trán con thú, lại không cách nào xuyên thấu qua.
Con thú vừa gầm vừa tiếp tục sấn tới, khiến tia chớp như bị lực cản mạnh mẽ liên tục lùi lại.
Tất Đồ mặt trắng bệch, mắt tràn ngập tơ máu, hiện giờ là lúc nguy hiểm nhất đời lão. Mắt thấy tia chớp đen không ngừng lùi khiến con thú cách mình không tới trăm mét.
Tất Đồ bỗng nâng lên đôi tay, một ngón chỉ giữa trán, một ngón chỉ trước ngực héo rút. Giờ lão lần nữa hiến tế máu thịt và sinh mệnh. Vốn tóc lão màu đen nhưng giờ thì khoảnh khắc biến trắng, da mặt khô nứt, thân thể suy yếu sắp ngã.
“Chỉ là gần Khai Trần, không phải chân chính Khai Trần!” Tất Đồ rống một tiếng, theo thân hình biến đổi thì tia chớp đen như được bồi bổ, bỗng bộc phát ánh sáng đen ngập trời, dường như biến lớn vài lần, bùm một tiếng đâm vào giữa đầu thú.
A Công ở phía xa giật bắn người, khóe miệng tràn máu tươi. Giữa trán ông cũng xuất hiện vết thương tương tự, so sánh với giữa trán con thú thì như đúc một khuôn.
Con thú gầm rống, mắt lộ tia kỳ lạ, nhưng không để ý tia chớp đen mà vọt lên phát ra tiếng đùng đùng. Khói đen nhanh chóng biến mất, tia chớp đen đâm càng sâu, nhưng dường như con thú này không biết thống khổ. Nó lao ra cứng rắn thu hẹp khoảng cách với Tất Đồ còn ba mươi mét.
Hiện tại tia chớp đen có một nửa tiến vào giữa trán con thú, khiến cả cái đầu có một tia chớp đen hình cong lấp lóe, tùy thời hủy diệt.
Nhưng tia chớp cũng biến ảm đạm, dường như sức sống kia không cung cấp đủ uy lực.
Khóe miệng Tất Đồ chảy máu đen, lão mạnh nâng lên tay phải, một ngón chỉ vào mắt phải. Chỉ thấy mắt phải lão biến xám như mất đi sự sống, rồi dần thành trắng bóc.
Giây phút mắt phải của lão biến thành màu trắng, tia chớp đen lập tức lại lóe lên ánh sáng đen chói lòa. Oành một tiếng, gần như hơn phân nửa xuyên vào giữa trán con thú. Nó cách Tất Đồ chỉ hơn mười mét.
Tô Minh ở phía xa đang nhắm mắt, toàn thân tẩm máu vô số Nguyệt Dực. Máu lấy Tô Minh làm trung tâm dần ngưng tụ một chỗ, hình thành huyết tượng kỳ lạ.
Nó chậm rãi hình thành, uy nhiếp kỳ lạ cũng khuếch tán từ người huyết tượng. Ngay lúc này, Tất Đồ vẻ mặt sốt ruột, nâng lên tay phải chỉ hướng đùi phải. Bùm một tiếng, đùi lão nổ tung. Đây là lão hiến tế mắt phải lại lần nữa hiến tế đùi phải. Giây phút đùi phải nổ, đầu thú cách lão không tới năm mét, nhưng tia chớp đen đã hoàn toàn xuyên qua giữa trán con thú, xuyên thấu qua tới sau gáy ra ngoài.
Lực lượng hủy diệt của tia chớp khiến hai mắt con thú biến ảm đạm, nhanh chóng tan mất. Nhưng khí thế lao tới không ngừng, bay thẳng đến chỗ Tất Đồ. Năm mét, bốn mét, ba mét…tốc độ cực nhanh. Tất Đồ kinh hoàng thét lên, chớp mắt đã không thấy thân thể lão.
Con thú chỉ che mất Tất Đồ, hóa thành luồng khói đen nhạt bay lên trời, biến mất.
Sắc mặt A Công tái nhợt. Ông mở mắt ra, đáy mắt ảm đạm có mong chờ, nhưng mong chờ đó chớp mắt biến thành tuyệt vọng. Ông lại hộc máu. Khoảnh khắc con thú tán đi, cả người ông bị lực phản chấn lảo đảo lùi ra sau, cuối cùng rơi vào một trong năm ngọn núi Ô Sơn, ông giãy dụa ngồi dậy.
Từ chỗ khói đen tán đi phát ra tiếng cười hưng phấn, đó là giọng của Tất Đồ, lão không chết! Mới nãy chính lão cũng cho rằng mình sẽ chết. Nhưng con thú cách lão không tới nửa mét bị luồng sáng đỏ từ người Tất Đồ phát ra ngăn cản, chỉ đụng một chút đã biến mất.
“Ai có thể giết ta! Mặc Tang, tuy ngươi mạnh, tuy ngươi có hai Man Văn nhưng không giết được Tất Đồ ta!” Tất Đồ thở hồng hộc, thầm nghĩ lại mà kinh. Lão biết nếu không phải người áo đen bí ẩn trước khi đi để lại luồng sức mạnh trong người lão, vậy mới nãy lão thật sự không thể chống cự được con thú đó.
Bây giờ bộ dạng lão cực kỳ chật vật, mất một con mắt, mất một chân, cả người gầy như que củi, sắc mặt xám trắng, nhưng lão lại ngửa đầu cười lớn.
“Trước tiên giết hắn, để ngươi chính mắt thấy hắn chết trước mặt mình, rồi mới xử lý lão già ngươi!” Tất Đồ thở dốc, nâng lên tay phải chỉ hướng tia chớp đen bềnh bồng giữa không trung đã phai nhạt nhiều. Tia chớp mạnh chấn động, chậm rãi chuyển hướng. Xem bộ dạng như là trước khi tấn công cần xác định mục tiêu, cho nên mỗi lần đều phải điều chỉnh trước.
Nhưng khi tia chớp đen chỉnh phương hướng muốn tỏa định Tô Minh, thì hắn mạnh mở mắt ra. Khoảnh khắc hắn mở mắt, máu Nguyệt Dực quanh thân dâng lên, một huyết tượng tàn phá bỗng xuất hiện trong cõi đời này.
Huyết tượng không lớn, chỉ khoảng bốn năm mét. Cơ thể Tô Minh như bị khảm vào ngực huyết tượng. Tượng này không phải hắn ngưng tụ ra, cơ thể hắn chỉ là trạm trung chuyển để đám Nguyệt Dực thông qua người hắn đem hết lực lượng ngưng tụ thành. Từ đó có thể đạt trình độ ngang bằng Tất Đồ, có thể chiến đấu.
Hình dạng huyết tượng toát ra cảm giác cổ kính, toàn thân lấp lóe ánh sáng đỏ nhưng không có đầu. Nó bị phá hỏng, dường như không đủ lực lượng hoàn chỉnh xuất hiện giữa trời.
Nhưng dù không có đầu lại có khí thế khủng bố quanh quẩn thân tượng, như mặc áo giáp. Áo giáp cũng là màu máu, thoạt trông nó như chiến hồn tang thương sừng sững giữa trời.
Trên người nó trừ khí thế khủng bố ra còn có ý chí thảm khốc. Như là tiếng kêu gào giết chóc không cam lòng, vang vọng trong cõi đời.
Trong tay nó có một cây búa to, búa tàn tạ nhưng lượn lờ sát khí ngập trời, dường như có vô số oan hồn kêu gào truyền ra từ lưỡi búa.
Đây là một trong chín Man Tượng trong ký ức của các Nguyệt Dực, thuộc về tộc Hỏa Man chúng nó, được vô số tộc nhân Hỏa Man tôn kính, thậm chí cuối cùng dưới thần lực của Man Công Hỏa Man, từng cùng tám Man Tượng khác chiến đấu với Man Thần!
Đầu nó đã bị Man Thần bẻ xuống, nó đã chết từ ngàn vạn năm trước. Bây giờ xuất hiện là hình ảnh trong ký ức đám Nguyệt Dực, lấy huyết Hỏa Man của chúng ngưng tụ ra Tàn Thần hư ảo.
Tên nó gọi là Hình!
Tất Đồ há to miệng, trận chiến hôm nay có rất nhiều việc khiến lão rung động nhưng không tới mức tê liệt. Bởi vì việc rung động một lần so với một lần kinh khủng.
Huyết tượng Tàn Thần không đầu hư ảo, Tô Minh ở ngực nó ánh mắt lóe lên, Tàn Thần mạnh tiến lên một bước. Đạp xuống một bước này, không trung như chấn động.
Nhưng Tô Minh biết, chấn động là ảo giác. Tàn Thần xuất hiện là do ký ức đám Nguyệt Dực ngưng tụ thành. Có lẽ nó thật có lực lượng cường đại nhưng đã chết rồi, là ảo, cho nên lực lượng có thể biểu hiện ra ngoài cực kỳ nhỏ bé.
Càng quan trọng là, khoảnh khắc Tàn Thần xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm nhận được nó nhanh chóng tán đi, thời gian tồn tại chỉ tối đa vài giây mà thôi.
Vài giây sau, Tàn Thần sẽ biến mất, cái giá là tất cả Nguyệt Dực chết hết. Đến khi ấy Tô Minh sẽ bị đánh trở lại nguyên hình, càng vì không thể ức chế vết thương nữa mà bị phản phệ, chẳng những không có tư cách chiến đấu với Tất Đồ, còn có thể gặp nguy hiểm.
Mắt Tô Minh lấp lóe, Tàn Thần tiến lên một bước trời đất chấn động, khuếch tán từng tầng sóng. Một bước đã tới trước mặt Tất Đồ kinh hoảng, mạnh vung lên cây búa to trong tay muốn chém xuống.
Ngay lúc này tia chớp đen rít gào bay thẳng tới Tàn Thần.
Cơ thể Tất Đồ run lẩy bẩy, bây giờ lão cảm nhận được nguy hiểm hơn xa lúc đánh với con thú Man Văn thứ hai của Mặc Tang. Khiến lão sợ từ tận linh hồn. Lão chẳng hề do dự, biết rõ giờ mình chỉ cần hơi ngừng lại, cái giá chính là thật sự chết, tan thành mây khói.
Cho nên lão chẳng chút tạm dừng ngón tay chỉ hướng chân trái, nghiến răng, toàn thân tràn ngập sợi máu. Đường nét sợi máu hình thành đồ đằng Nguyệt Dực hoàn chỉnh. Nhưng hiện tại đồ đằng tản ra, khiến sợi máu không thể ngưng tụ. Cái này rõ ràng là lúc lão gặp nguy hiểm sống chết, lựa chọn hy sinh Khai Trần cảnh, cho dù sau này tu vi sẽ giảm thấp cũng còn hơn chết tại đây.
Theo Man Văn Khai Trần tán đi, khoảnh khắc tia chớp đen bùng phát ánh sáng đen chói lòa nhất tới gần Tàn Thần!
Chương 108: Một lá cờ!!!
Tia chớp tốc độ cực nhanh tới gần Tàn Thần, thẳng tới sau lưng. Khoảnh khắc va chạm, tiếng sấm đì đùng vang vọng, nhưng Tàn Thần chẳng chút tạm dừng, như là không thèm để ý tia chớp đen, dù cho toàn thân đang bị vô số tia sáng đen bao vậy.
Nhưng dù là vậy thì Tàn Thần do Nguyệt Dực dùng máu hợp thành mau chóng biến mất, tia chớp đen do Tất Đồ hy sinh tu vi Khai Trần biến ra khiến thời gian Tàn Thần tồn tại nhanh chóng rút ngắn. Theo Tô Minh nghĩ, chỉ sợ vừa chém xuống một búa thì nó sẽ biến mất.
Nhưng một búa này dù chỉ có lực lượng rất nhỏ bé của nguyên hình ngàn vạn năm trước cũng đủ giết chết Khai Trần!
Nâng lên cây búa to lớn, mặt trên truyền ra vô số tiếng gào, dường như xuất hiện thật nhiều linh hồn từ ngàn vạn năm trước chết dưới búa này lượn lờ quanh nó, mạnh chém xuống.
“Không!” Mắt Tất Đồ lộ ra tuyệt vọng.
Cây búa chém xuống khiến lão cảm giác như bị núi to đè, không chút sức lực phản kháng. Thân thể run rẩy, lão bản năng nâng tay lên, muốn ngăn cản tử vong tiến đến.
Trong người lão chợt lóe tia sáng đen. Ánh sáng đen lúc trước giúp lão tránh thoát sát khí lại lần nữa hiện ra, bao quanh bên ngoài cơ thể, hình thành màn hào quang tròn.
Đây là thủ đoạn cuối cùng của lão. Nhưng cây búa to bị vô số oan hồn kêu gào lượn quanh chém mạnh xuống, vừa đụng tới thì màn hào quang đen lập tức vỡ nát, thậm chí không thể chặn lại một giây. Tựa như màn sáng không tồn tại, khiến cây búa xuyên qua thẳng tới Tất Đồ tuyệt vọng.
Mắt thấy Tất Đồ sắp chết, Tô Minh hận người này thấu xương. Nhưng khoảnh khắc này, giây phút cây búa chém xuống, chỉ thấy không gian trước mặt Tất Đồ bỗng nhiên vặn vẹo, một người mặc áo đen bước ra.
Y nâng lên tay phải, tay lóe ánh sáng, xuất hiện một tấm chắn màu tím đụng độ cây búa chém xuống.
Thanh âm đùng đùng kinh thiên động địa. Lá chắn trong tay người áo đen vỡ nát, thân thể lung lay lùi ra sau, túm lấy Tất Đồ trong tuyệt vọng chất chứa kích động mạnh lùi lại liên tiếp trăm mét mới dừng. Khuôn mặt y ẩn sau áo đen, không nhìn thấy có bị thương hay không.
Tô Minh cười thảm. Khoảnh khắc cây búa bị ngăn chặn, ngoài người hắn, tượng Tàn Thần do máu của Nguyệt Dực hợp thành đã đến giờ. Tựa như gió thổi bay tro bụi, trong trời đất hóa thành vô số bụi đỏ, biến mất trong không trung. Lúc này hắn cảm nhận lực chấn truyền đến, thân thể bắn ra sau hóa thành hình cung rơi trên đỉnh Ô Long Sơn. Bùm một tiếng ngã xuống, hộc ra bãi máu. Cơ thể hắn co giật, vết thương hoàn toàn bộc phát. Còn có thương ẩn lúc trước cưỡng ép tăng tu vi tạo thành giờ đây không thể ức chế, như sóng thần bao phủ cả người.
Tầm mắt hắn mơ hồ, là cảm giác sắp chết. Tô Minh dùng sức cắn đầu lưỡi mới miễn cưỡng không để mình hôn mê. Hắn giãy dụa ngồi dậy, nhìn thấy phương xa người áo đen đứng trước mặt Tất Đồ.
“Chủ thượng!” Tất Đồ vẫn còn nỗi sợ hãi đọng trên nét mặt. Lão biết nếu không có người áo đen, lão chắc chắn chết rồi.
“Thật đã xem thường bộ lạc mé biên Tây Minh. Đầu tiên là dòng phụ Miêu Man bộ lạc có hai Khai Trần có thể dung hợp khí huyết nhau, phát huy ba chiêu hậu kỳ Khai Trần. Bây giờ thằng nhóc nhà ngươi tu luyện được thuật Hỏa Man chân chính, không ngờ khiến đám Nguyệt Dực phát động tàn tượng Hình! Mới rồi một kích nếu không phải tu vi ngươi quá yếu, không đủ phát huy thì ta chẳng thể chống lại dù chỉ một chút.” Người áo đen phát ra giọng khàn khàn, thân thể run lên, vẻ mặt vẫn còn nỗi kinh sợ.
Nếu không phải Tất Đồ còn có chỗ lợi dụng, lại thêm thấy lực lượng một búa của Tàn Thần không đủ, chắc chắn y sẽ không đến cứu. Ẩn trong áo đen khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng không người trông thấy.
“Tế Cốt Cảnh…ngươi giết Kinh Nam?” Ở đỉnh núi khác, A Công đã không còn sức chiến đấu. Ông nhìn người áo đen, từ từ mở miệng.
“Dù sao chúng là từ phần lớn Miêu Man tách ra. Miêu Man rất bao che tộc mình, giết sẽ có hậu hoạn.” Người áo đen nhìn A Công, đột nhiên cười. Tiếng cười khàn khàn âm trầm.
Y nhìn A Công, tay phải nâng lên từ trong ngực lấy ra một lệnh bài đen. Lệnh bài khắc một xương sống hoàn chỉnh toát ra khí lạnh. Y ném đi, lệnh bài bay thẳng tới trước mặt A Công.
A Công nhìn lệnh bài, sắc mặt biến đổi cực kỳ khó coi.
“Ta tới đây trừ tìm di tích Hỏa Man ra còn có một chuyện, chính là tìm ngươi! Mặc, ngươi không làm chúng ta thất vọng. Nếu ngươi chết dưới tay Tất Đồ vậy sẽ không phải từng là thành viên của chúng ta. Nhưng năm đó ngươi phạm sai lầm, hôm nay cần trả giá.” Người áo đen nói, thu lại lệnh bài đen, không để ý Mặc Tang nữa mà từng bước một đi hướng Tô Minh.
“Không ngờ tại đây phát hiện người kế thừa Hỏa Man chân chính…”
Tô Minh khẽ thở dài, sắc mặt hắn bình tĩnh. Dù không có người áo đen, hắn biết hiện tại vết thương của mình không có cơ hội hồi phục, chờ đợi mình chỉ có tử vong.
Hắn thậm chí không thèm nhìn người áo đen mà là ngắm hướng A Công ở đỉnh núi khác, mắt lộ tia nhu hòa, hắn đã cố gắng hết sức.
“Tất cả kết thúc…thật xin lỗi, ta không chăm sóc tốt cho hắn.” A Công im lặng. Ông không nghĩ tất cả đều do năm đó vô tình gia nhập quần thể đáng sợ kia tạo thành. Ông chua xót nhắm mắt lại.
Nhưng khoảnh khắc A Công khép mắt, thân thể bỗng run lẩy bẩy. Chỉ thấy từ người ông bùng phát ra ánh sáng vàng. Ánh sáng trong giây lát đã chói mắt tới cực điểm. Một khí thế dường như không thuộc về cõi đời này, bá đạo, xâm lược phát ra từ người A Công.
Khoảnh khắc khí thế này xuất hiện, người áo đen đi hướng Tô Minh bỗng nhiên dừng bước, mạnh ngoái đầu lại. Khuôn mặt giấu trong áo đen lộ ra sự hoảng sợ và chấn kinh. Y trông thấy trên người A Công tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
Ánh sáng lấp lóe ngưng tụ ở đỉnh đầu Mặc Tang. Một tiếng trầm đục vang vọng, chỉ thấy lá cờ vàng to cỡ bàn tay bay ra khỏi đỉnh đầu Mặc Tang, bềnh bồng cách đầu ông bảy tấc.
Mặc Tang đánh rùng mình, mở mắt ra, ngẩng đầu trông thấy lá cờ vàng thì ngây ra như phỗng.
“Sao…sao ngươi xuất hiện!”
Lá cờ này xuất hiện khiến A Công khó tin. Ông vốn tưởng vật này cả đời sẽ không xuất hiện. Bởi vì năm đó người cho ông vật đó đã dung nhập nó vào huyết mạch ông. Mấy năm nay A Công thử rất nhiều lần nhưng chẳng phát hiện được gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Khuôn mặt A Công tràn ngập rung động, hít ngụm khí lạnh nhìn hướng Tô Minh, trong mắt lộ tia hoảng hốt, dường như hiểu ra cái gì.
Ông giãy dụa đứng bật dậy, túm lấy lá cờ. Nó tung bay đón gió lúc bị A Công túm lấy thì biến dài ba mét, không còn là lá cờ nhỏ mà là cây cờ!
Màu lá cờ từ vàng biến thành đen. Nhưng tùy theo tấm vải mở ra, không phải đen thui mà là có tia sáng lấp lánh, bên trong rõ ràng là bầu trời sao!
Trời sao rất lạ lùng, dường như nó không thuộc về trời đêm mà Man tộc ngẩng đầu nhìn. Nó dường như từ nơi xa xôi nào đó, có lẽ chỉ có người nơi đó ngẩng nhìn mới thấy quen thuộc.
Người áo đen chấn động tinh thần, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên ập tới khiến y biến sắc mặt, vọt ra muốn ngăn cản hành động của Mặc Tang.
Nhưng y không thể ngăn cản Mặc Tang cầm lấy cây cờ. Ông đứng ở đỉnh ngọn núi, vươn ra tay phải để cây cờ nằm ngang, mạnh vung hướng bên trái. Gió nổi lên, hoàn toàn mở ra mảnh vải, như cuộn sóng. Giây phút người áo đen đến, tay phải Mặc Tang cầm cây cờ vòng quanh thân thể một vòng.
Mảnh vải bay phất qua mặt Mặc Tang, chạm vào mũi ông nó lần nữa biến hóa, càng lúc càng lớn. Gần như trong khoảnh khắc, trời sao trong mảnh vải lấp lóe ánh sao cực kỳ chói lòa, nó bay khỏi tay A Công tự xoay tròn trên trời.
Càng lúc càng lớn, càng lúc càng to. Trong thời gian ngắn, cây cờ lớn đến có thể so với trời sao. Bay phấp phới khiến trời đất biến đổi, có tiếng chấn điếc tai vang vọng. Mảnh vải bay lên trời, chỉ thấy bầu trời bị mảnh vải khổng lồ thay thế!
Trời đêm bị trời sao trong mảnh vải thay thế, khiến bầu trời đêm chợt biến đổi!
Đây là Cải Thiên Thuật, khiến trời đêm biến mất bị trời sao trong mảnh vải thay thế. Trong khoảnh khắc này, Tô Minh sửng sốt. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sao xa lạ.
Tất Đồ cũng ngây ngốc, cơ thể run rẩy. Lão không nhìn thấy ngôi sao quen thuộc. Giờ trông trời đêm thật lạ, đây là bầu trời lão chưa từng thấy.
Bên trong tất cả ngôi sao không có cái nào là quen thuộc!
Nên biết rằng bầu trời sao đêm là mỗi người từ nhỏ đến lớn thấy hàng ngày. Mỗi ngôi sao đều cực kỳ quen thuộc. Khoảng cách giữa chúng nó, chúng nó hợp thành hình đều sẽ giữ trong trí nhớ.
Nhưng nếu có một ngày đột nhiên thay đổi sẽ lập tức bị người phát hiện ngay. Cảm giác xa lạ này khiến người kinh hoàng.
Người áo đen run lẩy bẩy. Y nhìn trời sao xa lạ, nỗi sợ hãi dù y là cường giả Tế Cốt Cảnh cũng không giảm bớt chút nào. Bởi vì y biết một ít chuyện.
“Trời sao nước khác! Đây là trời sao nước khác!”
Giây phút trời sao này xuất hiện, A Công hộc máu, lảo đảo lùi ra sau. Nhưng ông rống to hướng tới chỗ Tô Minh đang đứng nhìn trời.
“Tô Minh, ghi nhớ trời sao này!” Rống xong câu đó, A Công như mất hết sức lực, ngã xuống.
Cơ thể Tô Minh run lên, nhìn trời sao xa lạ.
Chỉ thấy trời sao bùng phát ra ánh sao chói mắt. Ánh sao lấp lóe khiến ngôi sao như đang di chuyển. Trong mắt người bên dưới thì ánh sao nhanh chóng liên tiếp một chỗ, thành hình dáng một người mơ hồ.
Hình người to lớn chiếm hết cả trời sao. Ánh sao càng sáng tỏ thì hình dạng người này cũng chậm rãi rõ ràng.
Đó là một người đàn ông trung niên!
Khi Tô Minh nhìn thấy khuôn mặt do ánh sao hợp thành thì thân thể mạnh chấn động, lộ ra khó tin, hoàn toàn ngây người.
Hình người to lớn bị ánh sao hợp thành, khuôn mặt có năm phần giống Tô Minh!
Chương 109: Gió cuốn mây bay
Bóng dáng ấy nhắm mắt, lúc bị ngôi sao vẽ ra thì người áo đen ở giữa không trung phát ra tiếng thét trầm đục, mạnh rút lui thẳng tới chỗ Tất Đồ. Y chộp lấy cơ thể Tất Đồ định rời khỏi đây.
Y cảm nhận được từ trời sao xa lạ truyền ra khí thế làm y sợ hãi. Khí thế này khiến y sởn cả tóc gáy, đã rất nhiều năm rồi y chưa từng có cảm giác như vậy.
Hiện tại y không còn ý nghĩ bắt lấy Tô Minh nữa. Suy nghĩ đầu tiên trong óc là mau chóng rời khỏi đây!
Nhưng giây phút y túm lấy Tất Đồ định rời đi, bóng dáng do trời sao hợp thành mở mắt ra, trong mắt là lạnh lùng và uy nghiêm khiếp người. Chỉ một ánh mắt đủ khiến Tất Đồ đầu óc trống rỗng. Lão cảm thấy bóng dáng trên trời sao này vượt qua cả Thần Tà Man phương bắc lúc trước lão hiến tế triệu hoán.
“Y là ai!”
Người áo đen sợ muốn chết, cảm giác sợ hãi này khiến y không còn để ý điều gì, phóng người lên, dưới chân xuất hiện nhiều khói đen. Cả thân thể y và Tất Đồ đều nhanh chóng biến mất trong không gian.
Ngay lúc người áo đen dẫn theo Tất Đồ dần biến mất, người có khuôn mặt khá giống Tô Minh ở trên trời sao nâng lên tay phải, không nắm thành nắm đấm mà khép lại năm ngón ấn xuống đất.
Bàn tay vừa xuất hiện thì dưới đất liền nổi gió. Gió thổi qua chỗ người áo đen và Tất Đồ biến mất, không gian nơi này lập tức vặn vẹo. Chỉ thấy bóng dáng người áo đen và Tất Đồ như là bị cứng rắn kéo lại không cho chạy trốn. Khoảnh khắc hai người hiện ra, Tất Đồ hét thảm, đôi tay thành thịt vụn.
Người áo đen đứng chắn trước mặt đã hộc máu, khuôn mặt giấu trong áo đen tràn ngập kinh sợ.
“Tu vi gì thế này! Vượt xa Tế Cốt Cảnh rất nhiều…cường giả từ bên ngoài, chẳng lẽ y có thể so với Man Hồn cảnh!”
Bàn tay trên trời nhìn thì chậm rãi nhưng thực tế cực nhanh đập xuống. Phương hướng chính là chỗ của người áo đen và Tất Đồ. Tiếng đì đùng quanh quẩn, ngay lúc dấu tay đến, người áo đen phát ra tiếng gào thê lương, một phen túm lấy Tất Đồ, đưa lực lượng từ sau lưng vào người lão, mạnh ném lão hướng bàn tay.
Tất Đồ vốn chẳng có sức phản kháng, cơ thể chớp mắt đụng phải bàn tay. Lực lượng do người áo đen truyền vào bùng nổ, cả người lão nổ tung phát ra lực lượng mạnh mẽ khiến trời đất chấn động. Nhưng bàn tay chẳng hề ngừng lại, dường như lực lượng này đối với nó chẳng đáng để ý. Nó xuyên qua lực chấn do Tất Đồ tự nổ chộp hướng người áo đen.
Người áo đen mắt đỏ rực, y không thể tránh né. Mạnh nâng lên đôi tay, đốt sống lưng thứ mười ba phát ra lực lượng cường đại dung nhập vào đôi tay, đập vào bàn tay kia.
Tiếng nổ lại vang vọng, người áo đen phát ra tiếng hét thê thảm, tay áo đen lập tức thành vải vụn, ngay cả áo đen trên người cũng vỡ thành từng mảnh, lộ ra hình dạng che giấu.
Đó là một ông lão, cơ thể có đồ đằng đen. Xem hình dạng đồ đằng giống như một con mắt, ở sau lưng lão, khối xương sống lưng thứ mười ba tỏa hơi thở tang thương xa xưa.
“Ta nhận ra đây là một pháp khí giữ lại tia ý niệm chẳng biết đã qua bao nhiêu năm. Chỉ là một tia ý niệm đã cường đại như vậy, người này nhất định là rất mạnh trong nước ngoài!!!”
Lão già hộc máu, đôi tay run rẩy lập tức tan vỡ. Lão biết giờ là giây phút sinh tử. Thân thể bắn ngược ra sau, lão giãy dụa nâng lên tay phải, chộp hướng hư không, trong tay xuất hiện một tấm da thú.
Da thú có lông bạc, thoạt trông cực kỳ quý giá. Bây giờ lão chộp lấy nó trùm lên người, cùng lúc đó, đôi tay bắt ấn niệm thần chú, mười ngón tay vỡ nát xẹt qua đồ đằng trước người. Hình dạng đồ đằng giống như Man Văn trên người, là một con mắt!
“Hóa Thú Biến!” Lão già gầm lên, người lấp lóe tia sáng bạc, cơ thể ở trong chớp mắt biến đổi cực kỳ quái dị. Chỉ thấy người lão bị da thú bao trùm, trong ánh sáng bạc da thú lan tràn toàn thân. Trong mắt Tô Minh lão biến thành mãnh thú bạc!
Mãnh thú giống con trâu nhưng chỉ có một con mắt, toàn thân rậm rạp lông bạc. Đôi sừng trên đỉnh đầu lấp lóe tia điện. Dưới da lông bạc vị trí sống lưng thứ mười ba phát động tất cả sức mạnh Tế Cốt Cảnh, mạnh xông hướng bàn tay, phát ra tiếng dã thú gầm, đụng chạm.
Bàn tay nâng lên, khi đụng vào ngưu thú bạc thì cả người con thú bỗng chấn động, đôi sừng trên đỉnh đầu lập tức vỡ nát. Lông bạc rơi rụng như là bị xén mất. Khi tất cả lông rụng hết, tầng da thú rách, tróc khỏi người ngưu thú. Ánh sáng chợt lóe, ngưu thú biến mất, lại xuất hiện lão già. Mặt lão trắng bệch, mắt lộ tuyệt vọng hộc máu, bị bàn tay đè lên người.
Đôi tay lão vỡ ra, hai chân cũng tan nát, nửa thân dưới càng thảm, chỗ sống lưng thứ mười ba mạnh run lên, oành một tiếng vỡ nát. Khối xương này vỡ khiến lão già phát ra tiếng hét cực kỳ thống khổ, tràn ngập tuyệt vọng. Lão biết mình bị bàn tay đánh nát Man Cốt, từ nay về sau dù may mắn sống sót cũng sẽ không là cường giả Tế Cốt Cảnh.
“Chỉ một tia ý niệm đã mạnh như vậy…” Lão cười thảm nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc lão nhắm mắt, không trung chỗ chiến đấu hiện ra trạng thái không ổn định, giờ càng bị bàn tay ấn một cái hiện ra vô số khe hở quanh người lão già. Nhưng khe hở nhanh chóng lan tràn, phút chốc vỡ ra như tấm gương!
Không gian tan vỡ!
Trời đất có không gian, chẳng qua nó vô hình không nhìn thấy. Nhưng nếu gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ thì sẽ có một chớp mắt giống như vậy, sau đó nhanh chóng tự khép lại.
Nhưng khoảnh khắc vỡ sẽ hình thành cái hố nuốt vạn vật. Hố này có lực hút cực lớn, có thể hút hết mọi thứ xung quanh.
Hiện tại không gian Ô Sơn vỡ ra, cái hố xuất hiện!
Đó là một vòng xoáy màu đen. Lúc nó vừa xuất hiện, người áo đen trước tiên bị hút vào, khiến lão tránh khỏi một chưởng khiến lão tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, gió núi xung quanh, đá lăn, cây cỏ khô và tuyết đen, tất cả mọi thứ đều bay nhập vào hố đen.
Cơ thể Tô Minh không thể nhúc nhích, hiện tại bị lực hút mạnh mẽ kéo người hắn bay thẳng tới hố đen, cùng đám đá vụn và cây cỏ hút vào trong hố. Khoảnh khắc bị hút vào, hắn thấy A Công nằm ở đỉnh núi khác, nhắm mắt lại, không biết chết hay sống, ông cũng bị hút vào hố.
Đây là hình ảnh cuối cùng Tô Minh trông thấy. Trước mắt hắn tối đen, lúc bị hút vào trong thì đã mất đi tỉnh táo.
Hố đen chỉ tồn tại vài giây liền khép lại, biến mất không còn bóng dáng, trời đất hồi phục như bình thường. Trời sao xa lạ cũng dần tán đi, bao gồm cả bóng người to lớn từ từ nhạt, cuối cùng quanh quẩn tiếng két két, cây cờ màu đen nhanh chóng biến thành vàng rơi xuống, bị gió thổi qua hóa thành tro bụi.
Mặt đất nổ tung, xuất hiện từng vết rạn, tuyết đen không còn nhiều lắm đều tan mất.
Một dấu tay to lớn hiện ra trên mặt đất, tiếng nổ vang vọng. Chỉ thấy một ngọn núi trong năm ngọn Ô Sơn vỡ ra thành tro bụi tan mất.
Tất cả trở về bình tĩnh.
Trong cánh rừng không bị lan đến, có một con khỉ nhỏ sốt ruột chạy nhanh. Nó bò lên Ô Long Sơn lúc trước Tô Minh bị cuốn vào hố đen, ở trên ngọn núi nó nhìn lên trời phát ra tiếng hú kêu gọi.
Tiếng hú vang vọng thật lâu, mãi đến khi con khỉ nhỏ mặt đau khổ nhìn chân trời phương xa. Vẫn có thể thấy bên kia ngọn núi, dường như trong ký ức của nó Tô Minh từng nói muốn nhìn xem bên kia núi có cái gì.
Dần dần con khỉ nhỏ xuống núi, sau đó không ai ở trong rừng trông thấy bóng dáng màu đỏ nữa.
Nơi đây cũng không còn mấy năm một lần đêm trăng máu, không còn Nguyệt Dực.
Năm ngọn núi Ô Sơn trải qua trận chiến tựa như năm ngón tay bị chém bỏ tận gốc một ngón, trở thành bốn ngọn núi, nhưng Hắc Viêm Sơn không có đỉnh.
Kết thúc…
Phong Quyến bộ lạc hoang tàn. Kinh Nam và Văn Yên, hai cường giả Khai Trần cảnh sau khi trở lại thì chọn bế quan, hoàn toàn không hé lộ về Phong Quyến Sơn.
Chuyện lớn nhỏ trong tộc đều giao cho đám Thạch Hải phụ trách. Thậm chí họ không để ý việc tu hành của đám Diệp Vọng. Họ bị thương nặng, nếu không phải đối phương có kiêng dè không phóng nhiều sát khí, chỉ sợ hai người không thể sống sót trở về.
Ô Sơn bộ lạc trở thành phụ thuộc Phong Quyến, trở thành bộ lạc thứ bảy của thành đá, cũng là bộ lạc yếu nhất. Tất cả Man Sĩ trong bộ lạc chỉ có tộc trưởng, Bắc Lăng, và cả Tiễn Thủ tàn tật.
A Công không trở về, Lôi Thần không trở về, Tô Minh cũng không trở về.
Trong bi thương, mấy ngày sau Ô Sơn bộ lạc sai người đi Ô Sơn một phen, kiếm trở về thi thể tộc nhân, Nam Tùng, Sơn Ngân, nói ra tình hình bốn ngọn núi Ô Sơn cho các tộc nhân biết. Họ tràn ngập đau thương. Cái ngày Tô Minh và Bắc Lăng ước hẹn, dường như là trùng hợp, vì những tộc nhân đã chết làm lễ tang một lần.
Họ không biết Sơn Ngân phản bội, đem thi thể của gã cùng với tộc nhân chôn cất.
Ngày tang lễ, bầu trời giáng xuống mưa tuyết, rất lạnh.
Ngoài Ô Sơn bộ lạc, trong mưa tuyết lạnh lẽo có cô gái mặc áo trắng im lặng đứng đó sờ khuyên tai xương đeo ở vành tai. Khuôn mặt có tuyết và mưa, phải chăng cũng ướt đẫm lệ?
Chương 110: Tô Minh tỉnh lại ở nơi xa lạ
Bầu trời giáng mưa, nước mưa tí tách đánh trên lá cây to lớn phát ra thanh âm rào rào. Nước mưa đọng rất nhiều trên lá cây, theo đó ngưng tụ thành suối nước thuận theo đầu lá cây chảy xuống.
Đây là một mảnh rừng mưa, bên trong đầy nước bùn. Mưa rơi tại đó thành từng vũng bùn, bầu trời tối đen, chỉ có đôi khi xẹt qua tia chớp mới chiếu rọi mảnh đất này rõ ràng trong phút chốc.
Sấm sét cuồn cuộn đến rồi lại đi nhanh vang vọng trong đêm khuya.truyện Kiếm Hiệp
Sâu trong rừng mưa có một dãy núi ẩn giấu tại bóng đêm. Dãy núi không cao, không thể so sánh với Ô Sơn, thấp bé nhưng có rất nhiều.
Bây giờ có hai tia chớp xé rách không trung, khiến mặt đất thoáng chốc sáng ngời, có thể mơ hồ thấy giữa chừng một ngọn núi nằm một người.
Người này đã ở đây vài ngày, tại nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người, không biết người này làm sao xuất hiện. Y mặc đồ da thú tả tơi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nằm đó không động đậy là một thanh niên, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, tuy nói mặt mũi thanh tú nhưng có vết sẹo trên mặt y.
Y nhắm mắt, thân thể có rất nhiều vết thương. Mưa rơi xuống, vết thương đã trắng bệch, không chảy ra máu tươi.
Mưa vẫn đang tiếp tục, lại qua vài ngày mới từ từ dừng lại. Trời trong sáng, mây đen tán đi, nghênh đón ánh mặt trời.
Hiện giờ là mùa hè. Mưa qua đi, mặt đất dần bốc lên khói trắng, cảm giác nóng cháy thiêu hết tất cả sinh linh.
Thanh niên nằm ở sườn núi, hiện giờ vẫn bất động, như là đã chết.
Lại qua vài ngày, mấy con kên kên xoay quanh trên không trung. Đám kên kên ánh mắt lạnh lùng, bay trên trời nhìn chằm chằm thiếu niên ở sườn núi, có do dự.
Rốt cuộc, dường như một con kên kên không kiềm nổi nữa, vọt xuống dưới tới bên cạnh thiếu niên. Nó đập cánh xoay mấy vòng trực tiếp rơi trên ngực thiếu niên. Nó dùng cái mỏ sắc bén như muốn mổ con mồi ngon lành nó ngắm nghía đã lâu.
Một ngụm lại một ngụm, kên kên vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt con mồi, dần dần thả lỏng cảnh giác. Theo nó thấy thì đây đúng là một người chết.
Ngay sau đó, trên bầu trời đám kên kên còn lại đều lao vụt tới, lặng lẽ đáp trên người thanh niên, mắt lạnh lẽo. Nhưng chúng vừa đáp xuống, thanh niên mạnh mở mắt ra, nâng lên tay phải túm lấy kên kên thứ nhất đáp xuống ngực mình. Đám kên kên còn lại đều kinh hãi muốn bay lên, nhưng cơ thể chúng như là dính vào người thanh niên, không thể bay đi.
Chộp lấy kên kên đặt bên miệng, thanh niên cắn mạnh cổ kên kên, uống máu. Máu mang theo mùi tanh dọc theo cổ họng tiến vào người, khiến thân thể bởi vì quá đói mà tê liệt có cảm giác kim đâm.
Nhưng cảm giác kim đâm này lại khiến cả người y rốt cuộc có chút ấm áp.
Rất nhanh, con kên kên đó giãy dụa vỗ vài cái liền bất động, mất hết máu. Thanh niên hít một hơi sâu, bỏ con kên kên này sang bên, không nhanh không chậm túm lấy một con khác không thể bay khỏi người, lần nữa uống máu. Mãi đến khi bảy con kên kên trên người y đều chết hết, khuôn mặt thanh niên dần có chút máu.
Y nằm đó nhìn lên bầu trời. Trời xanh thẳm, ánh mặt trời nóng bức, mắt tràn đầy mờ mịt, đó chính là Tô Minh.
Đêm mưa mấy ngày trước hắn đã tỉnh. Lúc hắn tỉnh, vẫn có thể nghe thấy trong đầu quanh quẩn tiếng gọi ca ca từng mơ thấy.
Khi hắn hoàn toàn tỉnh lại, cùng cảm nhận được toàn thân vô cùng đau nhức, đau đớn rồi lại tê dại. Tê không chỉ là thân thể hắn, còn có lòng.
Mấy ngày nay hắn nằm trên mặt đất, đầu óc mê mang và hỗn loạn. Hắn chỉ nhớ ở giữa không trung Ô Sơn, bởi vì người trên trời sao đánh ra một chưởng xuất hiện vòng xoáy hút hắn vào trong. Lúc đó hắn thấy A Công nhắm mắt chưa biết sống chết ra sao cũng bị hút theo.
Hắn không biết vòng xoáy đó là cái gì, không rõ vì sao nó xuất hiện, càng không biết hiện tại mình ở đâu. Nhưng hắn nhìn bầu trời nóng bức, nhìn núi rừng xung quanh xa lạ, trong lòng có linh cảm chắc hắn không ở tại Ô Sơn.
Hắn không muốn tin A Công đã chết, nhưng hiểu rõ A Công bị thương nặng hơn mình rất nhiều. Hình ảnh cuối cùng là A Công nhắm mắt bất động, khiến Tô Minh không dám nghĩ tiếp. Trong lòng hắn đau nhói, dường như vĩnh viễn mất đi người thân nhất.
“A Công sẽ không chết…”
Tô Minh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau thương chậm rãi bị hắn che giấu. Từ nhỏ đến lớn hắn trưởng thành trong vòng tay A Công, không một mình đi quá xa như vậy. Cảnh vật lạ lẫm khiến Tô Minh nội tâm cô độc cũng khiến hắn không thể không kiên cường.
Khi hắn lần nữa mở mắt ra, không thấy đau thương, bi thương đó bị cất giấu rất sâu ở đáy lòng hắn, người ngoài không nhìn tới. Ánh mắt hắn bình tĩnh, thậm chí hơi lạnh lẽo.
Hắn giãy dụa ngồi dậy, dưới ánh nắng cháy bỏng, khoanh chân nhắm mắt lại, lặng lẽ vận chuyển khí huyết. Nhưng khí huyết vừa mới di chuyển lập tức biến thành đau nhức khiến cơ thể Tô Minh run lên. Hắn cắn răng không phát ra chút âm thanh.
Hắn hiểu rõ, thân thể mình sau khi cưỡng ép đột phá lại liên tục chiến đấu, cuối cùng bị trọng thương, giờ đã để lại vết thương ẩn rất nặng, bây giờ nó bùng phát ra.
“Tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh hai trăm bốn mươi ba sợi máu vẫn còn, trước khi bình phục vẫn có thể phát huy.” Tô Minh thở hồng hộc, nâng lên tay phải siết chặt lại, đau nhức ập tới nhưng mặt hắn chẳng chút thay đổi. Hắn đã học được cách chịu đựng thống khổ.
“Đại khái có thể phát huy ra thực lực một trăm sợi máu, tương đương với đỉnh thầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh. Nhưng theo thời gian trôi qua, vết thương ẩn sẽ ngày càng lớn, khiến mình càng lúc càng yếu yếu ớt mãi đến chết đi.” Tô Minh im lặng, trong đau đớn vận chuyển sợi máu.
Dần dần, khi bầu trời tối xuống, khi trăng sáng xuất hiện, Tô Minh ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng rơi xuống bên ngoài thân hắn, dần chui vào người tẩm bổ.
Một đêm rất nhanh trôi qua, khi nắng sớm rơi trên mặt đất, xua tan hơi lạnh ban đêm, lại bị nóng cháy thay thế thì Tô Minh mở mắt thở ra một hơi.
Sắc mặt hắn tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhưng toát ra sự suy yếu. Tô Minh nhíu mày kiểm tra thân thể, khẽ thở dài.
“Nếu không phải mình nắm giữ tỉ mỉ lại thêm có thể mượn ánh trăng chữa thương, chỉ sợ qua đêm nay có thể vận dụng lực lượng sợi máu sẽ không tới một trăm sợi. Nhưng dù là vậy, hiện tại mình có thể dùng sợi máu chỉ còn lại chín mươi tám sợi. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết vết thương ẩn này, mình cần đủ đan dược để điều dưỡng.” Tô Minh hơi trầm ngâm, sờ vật trong ngực. Tuy nói lúc trước hắn bị cuốn vào hố đen, không biết ở đó bao lâu nhưng đồ vật trong ngực vẫn còn.
Một cái túi rách, một khối xương nhỏ Sơn Ngân cầm trước khi chết, còn có trước khi họ chia tay tộc trưởng cho xương thú xác nhận bộ lạc an toàn.
Trừ những thứ này còn có một cốt Huân, một mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn, một bình nhỏ bị nứt nhưng không vỡ ra, bên trong chứa hai giọt Man huyết.
Nhìn những thứ này, Tô Minh cầm lấy mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn. Chính là mảnh vỡ này lúc nổ thì xẹt qua mặt hắn, hình thành vết sẹo.
Nhìn vật đó, Tô Minh nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn cất tất cả vào cái túi rách. Vật này có lẽ có manh mối gì đó nhưng hiện tại lại là lựa chọn duy nhất của hắn.
Dọn dẹp xong tất cả, Tô Minh đứng dậy, tay phải sờ giữa trán, vẻ mặt lộ ra suy ngẫm. Hiện giờ hắn phải dựa vào chính mình làm mọi thứ, nhất định phải cẩn thận từng chút một, không thể sai lầm một ly.
“Nơi đây xa lạ, lấy trạng thái hiện giờ của mình, trước khi hoàn toàn hồi phục tu vi không thích hợp rời khỏi rừng mưa này. Nơi đây cây cối rậm rạp, có lẽ sẽ có chút thảo dược mình cần.” Trầm ngâm suy tư, Tô Minh mắt chợt lóe vẫn có sự suy yếu, chậm rãi xuống núi. Hắn ở trong rừng mưa và dãy núi dài liên miên, cẩn thận cảnh giác tìm kiếm mấy ngày trời.
“A Công không ở đây.”
Mấy ngày sau, tại con suối nhỏ trong ngọn núi nào đó, Tô Minh ngồi cạnh bờ suối, nắm ngực, chỗ đó đau đớn khiến hắn không thể che giấu bi thương.
Một lúc sau, Tô Minh dùng lạnh lùng và bình tĩnh chôn giấu bi thương. Bên cạnh dòng suối tẩy rửa thân thể, hắn nhìn trong nước chiếu ngược khuôn mặt mình. Khuôn mặt đó không còn sự non nớt mười sáu tuổi mà là dấu vết năm tháng nhẹ in dấu.
“Mình ở vòng xoáy đó đã bao nhiêu năm…” Sờ vết sẹo Man Tượng Ô Sơn để lại, Tô Minh im lặng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, buộc tóc lại sau gáy, ngồi cạnh dòng suối lặng lẽ nhìn bầu trời.
“Người áo đen lấy ra lệnh bài, vì sao khiến A Công trông thấy liền biến sắc mặt. Người áo đen nói chúng ta, là những người đó…”
“Tuy Tất Đồ chết nhưng thông qua lời của người áo đen, trận chiến tranh này dấy lên nhất định có ẩn ý khác…”
“Trong người A Công cuối cùng bay ra cây cờ lớn, hóa thành bầu trời sao. Người áo đen từng gọi nó là trời sao nước ngoài, cái gì là nước ngoài…”
“A Công muốn mình nhớ kỹ bầu trời sao kia, chẳng lẽ nói thân thế của mình…” Tô Minh trầm mặc, vẻ mặt phức tạp. Hắn ấn tượng sâu nhất chính là trời sao kia hợp thành thân hình, người trung niên bộ dáng hơi giống mình, y…là ai.
Trong lòng Tô Minh dần có đáp án nhưng không thể xác định.
“Y…là cha của mình ư.”
Sự việc xảy ra khiến Tô Minh cảm nhận được trên người mình có một bí mật to lớn che đậy xung quanh, khiến hắn nhìn không rõ.
“Hiện giờ mình đang ở đâu, cách Ô Sơn bao xa…”
“Bạch Linh…tôi vẫn nhớ ước hẹn kia…nhưng tôi không thể đến.” Hai mắt Tô Minh nhắm chặt.
“Tiểu Hồng, ngươi có khỏe không….”
Khi sắc trời tiến vào hoàng hôn, dần tối đi, Tô Minh rời khỏi con suối đi hướng rừng mưa. Bóng lưng hắn tràn đầy cô đơn và tiêu điều.