Cầu Ma Audio Podcast
Tập 208 [Chương 1036 đến 1040]
❮ sautiếp ❯Chương 1036: Đạo Không Điện hạ
– Đây là…
– Đệ Ngũ hoả lò. Điều này là không thể nào, sao lại là Đệ Ngũ hoả lò?
Năm đó, lão giả kia một chưởng đuổi giết Tô Minh trốn vào Tây Hoàn dị địa, giờ phút này thần sắc bỗng nhiên kịch biến, thân thể lại càng run rẩy mãnh liệt. Sao hắn có thể không nhận ra Đệ Ngũ hoả lò? Tồn tại ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải đã lâu, Đệ Ngũ hỏa lò là một trong vài thứ thần bí nhất. Là năm đó hắn từng thấy tận mắt, mà cửu tử nhất sinh mới chạy trốn được ra ngoài. Trong đó cũng đạt được chí bảo, trong lòng coi đó là vật cực kỳ thần thánh.
Trong tay lão giả có một chí bảo mà ngày thường rất ít khi sử dụng, duy chỉ có gặp phải chuyện đại sự mới sử dụng. Hắn đạt được chí bảo này là từ bên trong Đệ Ngũ lỏa lò.
Chẳng những thần sắc hắn đại biến trước nay chưa có mà vào giờ khắc này, ba người khác cũng giống như là hít thở không thông, hoảng sợ nhìn tinh không phía trên. Sắc mặt mọi người tái nhợt, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi. Đây là chuyện khiến cho bọn hắn không thể tin được, thậm chí hoảng sợ, khó có thể hình dung nhất trong suốt cuộc đời bọn họ.
Lão giả xuất hiện sớm nhất, từng đoán ra tu vi Chu Hữu Tài, giờ phút này nghiêm mặt tái nhợt, cười thảm lên. Cho đến giờ khắc này hắn mới tỉnh ngộ, thì ra hắn đã đánh giá thấp đối phương. Hắn cho rằng người có Chưởng cảnh Sinh cảnh đi, tự có điểm cao quý, nhưng cuối cùng vẫn là không nghĩ đến việc đối phương không phải là cao quý, vậy là mạnh mẽ, là vô địch trời cao.
Nam tử trung niên bên cạnh vốn cho rằng chuyện này không liên quan gì với mình, mang tâm thái xem náo nhiệt. Nhưng hôm nay, thân thể hắn run run, hơi thở dồn dập. Hắn cũng đã từng gặp Đệ Ngũ hoả lò nhưng chỉ là đứng ở ngoài nhìn, không có can đảm bước vào.
Năm đó hắn thấy Đệ Ngũ hoả lò đứng vững vàng trên trời cao, tản ra biển lửa, đến mức Thần Nguyên Tinh Hải cũng phải xưng là hạo kiếp. Cảnh này đã khiến hắn vô cùng kinh sợ, hôm nay lại khiến hắn động tâm mãnh liệt.
Người có sắc mặt khó nhìn nhất trong mấy người này, có thể nói là mất hết huyết sắc, trong mắt thậm chí lộ ra kinh hoảng, trong lúc mơ hồ mang theo hối hận cùng sợ hãi mãnh liệt chính là nữ tử trung niên. Có thể nói tất cả mọi chuyện này đều có liên hệ lớn với cô gái này. Nếu không phải do cô cảnh báo thì cũng sẽ không kích thích ý nghĩ muốn hủy diệt giới này của Tô Minh. Nếu không phải cô gái này tự cho rằng mình là người thông minh, như vậy cũng sẽ không rơi vào cảnh bị Đệ Ngũ hoả lò phủ xuống.
Đầu óc cô gái này nổ vang, thân thể run rẩy lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hai mắt thất thần. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ tới, thì ra trong ba người này, người yếu nhất là Chưởng cảnh Hỏa Khôi, người mạnh nhất không phải là đại năng Sinh cảnh hôm nay bị phong ấn, mà là người có mái tóc dài màu đỏ trước mắt, toàn thân tràn ngập sát khí Đạo Không.
So với thần sắc mấy đại năng kịch biến thì mấy vạn tu sĩ bốn phía kia lại mờ mịt. Với tu vi của bọn họ, có lẽ trong điển tịch riêng của mình có một chút tin tức về Thần Nguyên Tinh Hải, từng nghe nói qua về Đệ Ngũ hỏa lò nhưng không ai trong số họ tận mắt thấy vật này.
Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy trong tinh không lộ ra một góc hoả lò khổng lồ, ngay lập tức cảm nhận được một luồng uy áp khiến cho tâm thần bọn họ rung động. Bọn họ vẫn gào thét mà lên, nhanh chóng chạy thẳng tới Tô Minh.
Khẩu dụ đến từ người cao nhất bên trong trận doanh này đối với bọn họ mà nói, đó mới chính là ý chỉ cao nhất.
– Mau tản ra.
Một tiếng gầm nhẹ mang theo rung động vội vàng truyền ra từ trong lốc xoáy Tinh Hà. Tiếng nói này là của đại năng lớn mạnh nhất, người lúc trước đã phong ấn Chu Hữu Tài, người từng nói giết chết Hỏa Khôi, phế bỏ Tô Minh.
Giờ phút này trong tiếng nói kia mang theo khiếp sợ mà trước nay chưa từng có. Thế cho nên tiếng nói này cũng thay đổi âm điệu, vang lên, mang theo ý lo lắng truyền vào trong đầu từng tu sĩ đang mang theo sát cơ đi về phía Tô Minh.
Đúng lúc này, từ trong lốc xoáy Tinh Hà vang lên tiếng nổ ngập trời, lốc xoáy khổng lồ bỗng nhiên lao ra, hóa thành sáu thân ảnh bay nhanh về nơi này.
– Chuyện này là một hiểu lầm, đạo hữu chớ nên tức giận.
Tiếng nói già nua vội vàng truyền tới từ trong miệng một người nam tử trung niên, người đi đầu tiên trong sáu người. Nam tử trung niên này chính là người trước kia phong ấn Chu Hữu Tài. Người này là người mạnh nhất trấn thủ ở nơi đây. Giờ phút này, trong lòng hắn đã đại loạn, cũng không cách nào tưởng tượng được tộc nhân Đạo Thần Tông trước mắt lại có thể triệu hồi Đệ Ngũ hoả lò.
Năm người bên cạnh có ca nam lẫn nữ. Năm người này không ngoài dự tính, toàn bộ đều là đại năng Duyên cảnh, nhưng hôm nay thần sắc đều biến hóa, khó có thể che giấu hoảng sợ cùng khiếp sợ.
Bọn họ là toàn bộ đại năng của thế lực trấn thủ ở trong phế tích Thần Nguyên củaÂm Thánh Chân Giới,.
Bọn họ có tổng cộng mười người, hiếm khi cùng đi ra ngoài, trừ khi là Dị tộc xâm lấn Thần Nguyên Tinh Hải. Nhưng hôm nay, đối mặt với Đệ Ngũ hoả lò phủ xuống, bọn họ vô cùng hoảng sợ, căn bản là bất chấp tất cả. Tu vi càng cao cao lại càng hiểu được Đệ Ngũ hoả lò đáng sợ như thế nào. Trong số bọn họ, ai chưa từng đi vào Đệ Ngũ hoả lò? Trong tay ai không đạt được hoặc là được tông môn truyền thừa chí bảo tới từ Đệ Ngũ hoả lò?
Trong khoảng thời gian ngắn, trời cao biến sắc. Lúc trước cao cao tại thượng, ngay lập tức biến thành thất kinh, mà tất cả cũng là bởi vì Tô Minh phủ xuống Đệ Ngũ hoả lò.
– Hiểu lầm sao?
Tô Minh tóc đỏ cười lạnh.
– Phong ấn Chiến Tiên của ta là hiểu lầm sao?
Tay phải Tô Minh giơ lên, một ngón tay hướng về phía sáu đạo cầu vồng. Lập tức, Đệ Ngũ hỏa lò ở phía trên tinh không đang phủ xuống bỗng nhiên lộ ra uy áp. Uy áp rầm rầm truyền khắp tám phương, kiến cho tinh không ở nơi này trong một chớp mắt như muốn hỏng mất, ầm ầm run rẩy. Vô số cái khe tinh không chợt xuất hiện, như từng lưỡi đao sắc bén quét ngang bốn phía.
Đây là tinh không giới này không cách nào tiếp nhận Đệ Ngũ hoả lò phủ xuống, xuất hiện điềm báo cùng dấu hiệu sụp đổ.
Đại lượng không gian vỡ vụn, cuốn động bốn phía, nhất thời khiến cho tốc độ năm người trong sáu người kia chậm đi. Đúng lúc này, hai mắt nam tử trung niên phía trước nhất chợt lóe lên, ầm một tiếng chợt lao ra, trực tiếp xuyên qua khe không gian bay về phía Tô Minh.
Chỉ cần giết Tô Minh, tất cả mọi chuyện sẽ hóa giải. Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Đả thương tùy tùng của ta, cũng là hiểu lầm sao?
Giọng nói Tô Minh mang theo điên cuồng, vang vọng bốn phía. Sắc mặt mấy vạn tu sĩ tái nhợt, ở dưới uy áp này, dường như cơ thể muốn nổ tung. Thậm chí có một số người tu vi yếu ớt đã phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể ầm một tiếng đã chia năm xẻ bảy, huyết nhục bay ngang.
– Muốn phế Đạo mỗ cũng là hiểu lầm sao?
Tô Minh cười dài. Lão tổ mạnh nhất, đại năng Sinh cảnh phong ấn Chu Hữu Tài, nam tử trung niên kia đã gần tới Tô Minh, lúc cách trăm trượng liền giơ tay phải lên, sát cơ trong mắt chợt lóe, hướng Tô Minh nơi này cách không nhấn một cái.
Tinh không chấn động. Bàn tay nam tử trung niên kia vừa nhấn một cái, bốn phía Tô Minh chợt xuất hiện một hình dáng mơ hồ, hình dáng này là bộ dạng Đệ Ngũ hoả lò rút nhỏ rất nhiều lần, như một tầng phòng hộ, cùng một chưởng của nam tử trung niên kia va chạm vô hình.
Ầm một tiếng, hình dáng Đệ Ngũ hoả lò chấn động nhưng không hỏng, Tô Minh lại càng không có chút tổn thương nào. Nhưng nam tử trung niên kia lại biến sắc, thân thể cũng lùi lại mấy bước, ngẩng đầu, lộ ra vẻ khổ sở cùng khó có thể tin tưởng được.
– Lúc trước tu sĩ này còn muốn giết Đạo mỗ, đây cũng là hiểu lầm sao? Một kích vừa rồi của ngươi cũng là hiểu lầm sao?
Tô Minh liếm liếm đôi môi, vẻ khát máu càng rõ ràng. Tay phải hắn vung lên. Ầm một tiếng. Đệ Ngũ hỏa lò phía trên tinh không trong giây lát đã bộc phát ra biển lửa ngập trời. Biển lửa này có màu tím. Đây là điều mà ngay cả đại năng Chưởng cảnh cũng phải cẩn thận đối mặt, chỉ cần hơi chút không cẩn thận là sẽ bị thiêu đốt trong ngọn lửa vô cùng này.
Biển lửa màu tím hướng bốn phía ầm ầm quay cuồng. Đây là lần đầu tiên lửa Đệ Ngũ hoả lò thiêu đốt ở ngoài Thần Nguyên Tinh Hải, hạo kiếp dĩ vãng chẳng qua là ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải, đây là lần đầu tiên xuất hiện ở bên ngoài Thần Nguyên Tinh Hải.
Biển lửa quét ngang bốn phía, cho dù tốc độ mấy vạn tu sĩ bốn phía có nhanh hơn nữa thì cũng không có cách nào nhanh hơn ngọn lửa quay cuồng đến từ Đệ Ngũ hoả lò. Ngay lập tức, gần vạn tu sĩ bị biển lửa trực tiếp bao phủ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp truyền ra, lập tức trở thành bụi bay, bị đốt cháy sạch sẽ, hồn bay phách lạc.
Ngọn lửa được Thần Nguyên Tinh Hải gọi là hạo kiếp dễ dàng giết hết đám tu sĩ này.
Gần vạn tu sĩ chết đi, biển lửa vẫn gầm thét kịch liệt. Hai mắt của mười đại năng lộ ra sát cơ mãnh liệt, nhất là đại năng Sinh cảnh mạnh nhất. Nam tử trung niên nhìn Tô Minh chằm chằm, trong lòng vô cùng hối hận.
– Đạo Không, người nơi đây không thù không oán với ngươi.
– Không thù không oán sao? Đạo mỗ chỉ biết, nếu có chó dữ lộ ý hung ác với Đạo mỗ ác, Đạo mỗ sẽ đánh gục nó. Nếu như rắn độc lộ ra năng nanh, Đạo mỗ sẽ bóp nát nó. Chẳng lẽ lại để nó giết chết Đạo mỗ trước? Hôm nay ta muốn diệt giới này, ta muốn toàn bộ chúng sinh nơi đây đều bị diệt vong!
Tô Minh giơ hai tay lên vung tay áo. Tinh không ầm một tiếng, Đệ Ngũ hoả lò đầy đủ phủ xuống. Đệ Ngũ hỏa lò khổng lồ mang theo uy áp làm cho người ta phải khó thở, tản mát ra biển lửa đốt cháy trời cao. Trong tích tắc phủ xuống, mang đến cho mọi người nơi đây là một cuộc hạo kiếp, là một cơn ác mộng.
– Đạo Không, chẳng lẽ Đạo Thần Chân Giới của ngươi muốn khai chiến cùng Âm Thánh Chân Giới sao?
Nam tử trung niên hét lớn một tiếng, tiếng nói tang thương biến thành sát cơ mãnh liệt.
– Khai chiến? Vậy thì khai chiến!
Tô Minh tóc đỏ cười to, tay phải vung lên, biển lửa rầm rầm quay cuồng. Trong tích tắc, mấy vạn tu sĩ căn bản là không có chỗ nào để trốn, toàn bộ diệt vong. Nhưng vẫn còn có người truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng như thế trở thành địa ngục hoàng tuyền.
Thân thể những đại năng cũng rút lui trước biển lửa này, thần sắc vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt không thấy nhiều trong cuộc đời bọn hắn.
Vô số viên tinh thần nổ tung, chia năm xẻ bảy, mọi người bởi vì tinh chiến tinh, mặc dù ẩn chứa lực lượng đáng sợ nhưng so với Đệ Ngũ hoả lò lại rất yếu ớt, không chịu nổi một kích, toàn bộ nổ tung.
– Quá yên tĩnh, đại năng Đạo Thần Chân Giới bọn ngươi cũng nhìn thấy một màn này, vì thế Đạo Thần Chân Giới các ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt.
Nam tử trung niên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, gân xanh trên mặt nổi lên.
– Hôm nay ai tới ngăn, Đạo mỗ sẽ hủy giới đó.
Tô Minh giơ chân phải lên, bước về phía trước một bước. Đột nhiên biển lửa ầm một tiếng, quay cuồng. Bên trong Đệ Ngũ hoả lò tỏa ra tia sáng vạn trượng. Chỉ cần Tô Minh niệm một tiếng, hắn có thể khiến cho toàn bộ chúng sinh bên trong Đệ Ngũ hoả lò phủ xuống.
– Tuân theo khẩu dụ của Điện hạ, bọn ta tuyệt đối không ra tay.
Từ trong hư vô truyền đến một tiếng thở dài, bên trong thở dài mang theo một luồng tôn kính ý.
– Điện hạ sao? Ngươi, ngươi không phải là tộc nhân Đạo Thần Tông tầm thường.
Sắc mặt nam tử trung niên Âm Thánh Chân Giới kia chợt biến hóa. Hắn chợt nhìn về phía Tô Minh, trong lòng lại rung động.
– Dĩ nhiên Đạo Không điện hạ không phải là tộc nhân tầm thường, hắn là một trong mười vị thừa kế do kiếp chủ Đạo Thần Chân Giới chỉ định.
Từ bên trong hư vô truyền ra một tiếng nữ tử hừ lạnh. Tô Minh quen thuộc tiếng nói này. Cô là Hứa Tuệ.
Chương 1037: Điện Hạ thứ mấy?
Sau khi nam tử trung niên của Âm Thánh Chân Giới nghe thấy hai chữ Điện Hạ thì thần sắc biến hóa. Bởi vì trong Tứ Đại Chân Giới, xưng hô thế này chỉ có một số người mới có thể có được, mà mỗi một Kiếp Chủ thừa kế chân giới cũng được lựa chọn từ một trong số đó.
Cho nên mới có thể gọi là Điện Hạ.
Ví dụ như Trường Hà được gọi là Điện Hạ ở Âm Thánh Chân Giới. Mặc dù Âm Thánh Chân Giới hơi khác trước nhưng Kiếp Chủ cuối cùng nhất định phải lựa chọn từ trong số những người này.
Đạo Thần Chân Giới cũng vậy, mười người thừa kế thì cũng chỉ có mười người được gọi là Điện Hạ. Kiếp chủ tương lai của Đạo Thần Chân Giới cũng được lựa chọn ra từ mười người này. Trong thời gian lựa chọn hay có thể nói là khảo hạch, mười người bọn họ sẽ được cung cấp rất nhiều tư chất nguyên, khiến tu vi bọn họ đột nhiên tăng mạnh, cuối cùng khi lựa chọn thì sẽ tiến hành truyền thừa. Truyền thừa chẳng những là tu vi và cảm ngộ, còn có cả Đạo Thần Chân Giới.
Bất kỳ người nào trong Chân Giới được gọi là Điện Hạ thì đều là hạng người thanh danh hiển hách, đa số Chân Giới đều biết. Mà nam tử này mặc dù hàng năm đều bế quan nhưng cứ cách trăm năm thì lại có chuyên gia đưa ngọc giản tới báo những chuyện xảy ra của Tứ Đại Chân Giới trong trăm năm. Điều này khiến mặc dù hàng năm hắn ở đây nhưng không gì không biết về ngoại giới.
Nhưng trong mười Điện Hạ của Thần Đạo Chân Giới có một người tên là Đạo Không thì nam tử trung niên lại không biết. Chuyện này chỉ có một lý do, đây là chuyện xảy ra trong gần trăm năm nên hắn chưa kịp nhìn ngọc giản.
Thậm chí những người khác cũng không biết chút nào, chỉ sợ thời gian không hẳn là mấy chục năm mà là mới đây nên ngoại giới mới không biết được.
Càng khiến nội tâm hắn chấn động là các đại năng của Đạo Thần Chân Giới không can thiệp gì về hành động của Đạo Không, trơ mắt nhìn tu sĩ trấn thủ Âm Thánh Chân Giới tử vong, dường như còn rất cung kính với Đạo Không.
Tình huống không tầm thường này khiến nam tử trung niên thần sắc biến hóa.
– Ngươi thừa kế cũng có phân chia cao thấp. Người này là Điện Hạ của Đạo Thần Chân Giới thứ mấy?
Thần sắc nam tử trung niên biến hóa nhưng thân thể bỗng nhiên chạy thẳng tới chỗ Tô Minh, cố gắng lấy lực lượng tu vi bản thân để nghịch chuyển càn khôn. Tô Minh cũng đi về phía trước, tinh không rầm rầm, ngọn lửa trong Đệ Ngũ Hỏa Lò liên tục khuếch tán ra. Âm thanh âm trầm của Tô Minh bỗng nhiên vang vọng bốn phía:
– Tiếp theo chính là các ngươi.
Thần sắc Tô Minh tóc đỏ lộ vẻ điên cuồng và hủy diệt. Đệ Ngũ Hỏa Lò xuất hiện khiến cái hỏa lò vẫn luôn tồn tại quanh thân thể thu nhỏ lại rất nhiều. Chính thứ này là bức tường đã cản trở nam tử trung niên đại năng Sinh Cảnh kia, một kích toàn lực cũng không bị phá hủy.
Có phòng hộ tuyệt đối đã khiến Tô Minh đứng vững vàng. Sở hữu hàng phòng hộ này, biển lửa màu tím lan tỏa ngập trời. Ngọn lửa này đủ để đốt cháy đại năng Chưởng Cảnh. Đây chính là trận hạo kiếp do Tô Minh dựng lên.
Tô Minh bước ra một bước, lập tức đụng thẳng vào đại năng Sinh Cảnh và nam tử trung niên trong không trung. Uỳnh một tiếng, thân thể nam tử trung niên kia cũng bị cuốn kia, phải liên tục lùi lại hơn mười trượng, sắc mặt vô cùng khó coi.
– Toàn lực xuất thủ! Cho dù hắn có Đệ Ngũ Hỏa Lò nhưng một kích toàn lực của bọn ta cũng có thể rung chuyển được!
Nam tử trung niên gầm nhẹ một tiếng, tay phải nắm một cái vào hư vô. Lập tức trong tay hắn xuất hiện màu xanh biếc nồng đậm. Quang mang màu xanh biếc tỏa ra chói mắt rồi hóa thành một thanh trường đao màu xanh biếc.
Nắm chặt thanh đao này, một luồng khí thế mênh mông kinh thiên động địa ầm ầm bộc phát ra từ trên người nam tử trung niên này.
Cùng lúc đó, các đại năng ở xung quanh cũng cắn răng đối kháng với biển lửa quay cuồng. Mọi người dừng lại.
Đại năng Duyên Cảnh còn khá hơn một chút, có thể thao túng bản thân du tẩu trong biển lửa. Biển lửa bốn phía quay cuồng bên cạnh bọn hắn đều bị Duyên pháp đẩy ra, chỉ là uy áp đến từ Đệ Ngũ Hỏa Lò khiến bọn họ rối loạn khí tức thôi.
Về phần mấy đại năng Chưởng Cảnh là khó chịu nhất trong biển lửa, tuy miễn cưỡng dừng lại nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu. Bỗng nhiên trong mắt mọi người lộ ra vẻ quyết đoán, từng trận nổ vang và ngũ quang thập sắc tỏa ra. Bọn họ đều lần lượt lấy ra pháp bảo mạnh nhất của bản thân.
Bọn họ ngừng lại, ngay sau đó trên mỗi người đều bộc phát ra tu vi lực lượng mạnh mẽ. Trong phút chốc, tổng cộng mười người cùng nhau xông thẳng về phía Tô Minh. Mười đạo cầu vồng như muốn phá vỡ biển lửa này mà xông tới hắn. Trong tích tắc tới gần, khóe miệng Tô Minh chợt lộ ra nụ cười thị huyết.
– Lấy pháp bảo trong Hỏa Lò của ta để xuất thủ đối phó ta sao?
Tô Minh giơ tay phải lên bấm ấn quyết rồi điểm một cái ra ngoài thứ có hình dáng hỏa lò kia. Lập tức có tiếng nổ vang chợt truyền ra từ trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, rầm rầm vang vọng. Nhất thời, trong mười người đang xông về phía Tô Minh thì rõ ràng chí bảo trong tay sáu người đều cùng nhau run lên. Dưới thần sắc biến hóa của mọi người, nó chợt rời khỏi tay, trực tiếp mất liên lạc với sáu người rồi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Minh, vờn quanh hắn. Từng trận vù vù truyền ra, như đang cúng bái Tô Minh. Theo sự chuyển động của bọn chúng, những tia sáng lưu chuyển xung quanh Tô Minh khiến giờ phút này, Tô Minh vô cùng uy nghiêm vô thượng.
Sáu người mất đi chí bảo, thần sắc lập tức biển đổi. Có ba người cuốn đi, lập tức lựa chọn lui về phía sau, ba người còn lại lộ ra vẻ quyết đoán, không chút do dự xông về phía Tô Minh.
Tô Minh cười lạnh, tay phải nhấc lên. Nhất thời Uổng Sinh Thương hiện ra rồi bị hắn cầm chặt trong tay, cũng không thèm nhìn tới những đại năng đang ở xung quanh. Hắn không thèm để ý tới những cường giả mà nếu ở bên ngoài sẽ được vô số tu sĩ cung kính cúng bái cuồng nhiệt chút nào., bước chân giơ lên, tùy ý để những người này đánh tới. Hắn đi về phía ba người đang lui lại.
Cước bộ của Tô Minh rơi xuống, lập tức phía sau xuất hiện một vòng Kiếp Nguyệt màu đỏ. Kiếp Nguyệt này to lớn, trong nháy mắt đã rung động bốn phía. Công kích của bảy người đều rơi vào bức tường cản trở của Đệ Ngũ Hỏa Lò bên ngoài thân thể Tô Minh.
Uỳnh một tiếng, bức tường cản trở bên ngoài thân thể Tô Minh chấn động. Nhận một kích mạnh nhất từ bảy đại cường giả khiến bức tường cản trở của hỏa lò co rụt lại rồi một luồng phản chấn mãnh liệt chợt bành trướng ra phía ngoài. Thần thông của bảy người cũng bị cuốn đi rồi đụng vào bản thân.
Lực lượng công kích đi mạnh bao nhiêu thì lực lượng phản chấn về mạnh bấy nhiêu. Theo tiếng nổ vang, bảy người xung quanh Tô Minh cùng phun máu tươi, toàn bộ rút lui về phía sau. Cho dù là đại năng Sinh Cảnh, tu vi sâu không lường được nhưng một kích vừa rồi cũng đã dùng tu vi lực lượng mạnh nhất, lực phản chấn lại khiến hắn khó có thể thừa nhận được.
Trong tích tắc bảy người quay ngược lại, cước bộ của Tô Minh đã rơi xuống. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã xuất hiện bên cạnh một trong ba người vừa lui về sau lúc nãy.
Uổng Sinh Thương hóa thành một mảnh hàn quang đâm thẳng vào mi tâm người này. Đại năng Chưởng Cảnh chợt biến sắc, đột nhiên há mồm phun một cái. Nhất thời một đám sương mù phun ra từ trong miệng rồi tạo thành một tấm chắn trước mặt hắn. Tấm chắn đụng thẳng vào thanh trường thương đang đi tới. Uỳnh một tiếng, tấm chắn bể tan tành, trường thương trong tay Tô Minh cũng lui về phía sau một chút.
Chỉ trì hoãn như vậy đã khiến đại năng này thoát được một kiếp. Nhưng ngay trong nháy mắt người này lui về phía sau, tay trái của Tô Minh chợt cách không chụp một trảo. Lập tức có rất nhiều cành cây xuất hiện trong tay Tô Minh rồi lấy tốc độ cực nhanh phá không tới gần, lập tức đã chui vào trong thân thể người này. Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lập tức thân thể người này nhanh chóng khô héo rồi hóa thành thây khô, tiếng kêu cũng ngừng lại theo.
Đại lượng cành cây vung vẩy trong tay Tô Minh nhưng không tản mát ra bất kỳ khí tức Ách Thương nào. Tô Minh đã có cảnh giới đầy đủ, đã có thể biến hóa khí tức. Giờ phút này, trên người hắn chỉ có tà ác chứ không có chút khí tức Ách Thương nào.
Đây là đại năng đầu tiên bị Tô Minh giết chết. Người này tử vong khiến các đại năng xung quanh rung động sâu sắc. Nhất là hai người bỏ chạy lúc trước, một trong hai người này chính là nữ tử trung niên đã gây ra trường hạo kiếp kia. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhanh chóng rút lui, cả người run lên bần bật. Vì nàng đã thấy hai mắt Tô Minh đang nhìn về phía nàng.
Giờ phút này, cho dù nàng là đại năng nhưng đạo hữu bên cạnh lại tử vong, mấy vạn tu sĩ trấn thủ Âm Thánh Chân Giới cũng bị diệt vong, biển lửa vô tận bốn phía và Tô Minh nhìn nàng đầy khát máu đã hóa thành cơn ác mộng với nàng. Nữ tử trung niên lập tức hét ầm lên, vội vàng lui về phía sau. Má phải lúc trước bị Tô Minh tát truyền ra từng trận đau nhói mãnh liệt.
Tu sĩ khác thấy được cảnh tượng này thì hai mắt chợt lóe, lập tức thay đổi phương hướng, nhanh chóng chạy theo hướng khác. Hắn đã nhìn ra mục tiêu của Tô Minh là nữ tử trung niên. Giờ phút này trong đầu hắn không còn cái gì là kiên trì nữa, mau chóng rời khỏi nơi đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Hắn như thế, bảy người phía sau Tô Minh cũng như vậy, cho dù là đại năng Sinh Cảnh uy nghiêm thì cũng thể nào ngăn cản được suy nghĩ này xuất hiện trong tâm thần. Cũng không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, trong thời gian ngắn, ngoại trừ đại năng Sinh Cảnh ra thì sáu người còn lại toàn bộ rút lui, hóa thành cầu vồng nhanh chóng chạy về sáu phương hướng.
Bọn hắn thấy trận chiến này căn bản không thể nào đánh được.
Gần như trong tích tắc bọn họ quay ngược lại, Tô Minh liền giơ tay phải lên điểm một cái về người chạy gần mình nhất. Lập tức Đệ Ngũ Hỏa Lò lấy tốc độ khó hình dung chạy thẳng tới tu sĩ kia rồi va chạm. Uỳnh một tiếng, tu sĩ kia căn bản không thể nào né tránh, ngay lập tức bị lực lượng mênh mông của Đệ Ngũ Hỏa Lò đụng vào, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy, huyết nhục mơ hồ, hình thần câu diệt.
Đại là đại năng thứ hai tử vong. Trong tích tắc chết đi, Tô Minh giơ chân lên, lúc rơi xuống đã xuất hiện bên cạnh nữ tử trung niên.
– Tiếp theo là ngươi.
Chương 1038: Chúc Hỏa
Âm Thánh Chân Giới trước nay chưa từng xảy ra hạo kiếp, hôm nay lại bị biển lửa màu tím tràn ngập tinh không rồi nhanh chóng khuếch tán lan tràn khắp nơi. Mọi người lui về phía sau. Lúc Tô Minh xuất hiện bên cạnh nữ tử trung niên kia, nữ tử này mặt trắng xám, biết giờ có lui ra phía sau thì cũng không kịp. Nàng cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra sát khí, mãnh liệt cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Trong chớp mắt đầu lưỡi bị cắn đứt, nửa đầu lưỡi bị nhổ ra lập tức hóa thành một mảnh sương mù nồng đậm. Đoàn sương mù này quét thẳng về phía Tô Minh.
Uỳnh một tiếng, đoàn sương mù này chạm vào hỏa lò bên ngoài thân thể Tô Minh thì tan vỡ ra. Cùng lúc đó, thân hình nữ tử trung niên nhanh chóng héo rũ, trong nháy mắt đã hóa thành một đoàn máu huyết, trở thành mấy vạn giọt máu rồi kích xạ về bốn phía.
– Đoạn lưỡi tán hồn!
Trong hư vô của Đạo Thần Chân Giới truyền tới tiếng kinh hô.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng. Trong số những người này, người mà hắn muốn giết nhất chính là nữ tử trung niên kia, làm sao có thể để ả bỏ chạy chứ? Giờ phút này, mắt thấy những giọt máu kia đang dùng tốc độ cực nhanh bắn về bốn phía, Tô Minh liền giơ tay phải lên. Lập tức Đệ Ngũ Hỏa Lò uỳnh một tiếng rồi xoay tròn, một luồng lực lượng hấp thu bỗng nhiên xuất hiện. Luồng lực lượng kia hấp thu một cái, lập tức tinh không run lên, dường như Đệ Ngũ Hỏa Lò xoay tròn đã biến thành một cái hắc động cực lớn.
Trong giây lát, toàn bộ mấy vạn máu huyết đều run lên, ngay lập tức bị hút trở về rồi biến mất trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, hoàn toàn bị hấp thu.
Về phần nữ tử trung niên này ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lò sống hay chết thì chỉ là một ý niệm của Tô Minh mà thôi, nhưng Tô Minh tạm thời sẽ không giết chết. Sau khi nữ tử này bị hút vào trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, tay phải Tô Minh liền bấm niệm pháp quyết rồi điểm một cái về Đệ Ngũ Hỏa Lò. Lập tức trong Hỏa Lò truyền ra tiếng kêu rên thê lương thảm thiết. Mấy hơi thở sau, một đoàn u mang từ trong Đệ Ngũ Hỏa Lò bay ra thẳng đến chỗ Tô Minh rồi rơi vào trong tay hắn. Có thể nhìn thấy trong u mang kia có một tiểu nhân. Tiểu nhân này hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng đúng là nữ tử trung niên kia.
Chỉ có điều giờ phút này, nàng đã mất linh trí, chỉ còn lại một đám nguyên hồn ẩn chứa trí nhớ mà thôi.
Tay phải Tô Minh hung hăng bóp nát nguyên hồn này, những mảnh trí nhớ khác nhau lập tức hiện lên trong đầu Tô Minh. Đối với những thứ khác Tô Minh đều không có hứng thú, thứ hắn muốn chính là thứ có liên quan đến Chúc Hỏa.
Một lát sau Tô Minh xoay người rồi nhìn sáu người đã hóa thành sáu đạo cầu vồng đang vội vã chạy đi và đại năng Sinh Cảnh sắc mặt âm trầm đứng đó.
Tô Minh dùng chiến lực phô bày với mọi người ý chí hủy diệt của hắn. Mấy vạn tu sĩ bị thiêu đốt, vô số ngôi sao tan vỡ, từng vì sao bị hòa tan, còn có ba đại năng Chưởng Cảnh bị hòa tan. Toàn bộ đã khiến giờ phút này, Tô Minh trở thành tồn tại vô cùng đáng sợ trong mắt tất cả mọi người.
– Đã đủ rồi!
Tiếng quát khẽ lập tức truyền ra từ trong miệng đại năng Sinh Cảnh. Người này thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
– Nơi đây đã thành như vậy, ngươi hẳn là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta rồi. Nếu ngươi dám làm như thế, cho dù ngươi có là một trong số những người truyền thừa của Đạo Thần Tông thì cũng khó trốn khỏi sát khí của Kiếp Chủ giới chúng ta.
Âm thanh đại năng Sinh Cảnh này rầm rầm như lôi đình vang vọng. Trong mắt Tô Minh tóc đỏ lóe lên ý chí hủy diệt, khóe miệng lộ ra nụ cười khát máu.
– Đã đủ rồi? Hoàn toàn chính xác! Nhưng ba chữ này hẳn là ta nói mới đúng.
Tô Minh liếm liếm bờ môi. Con mắt thứ ba giữa mi tâm bỗng mở ra rồi co rụt lại. Thế giới trước mắt hắn lập tức bị phóng đại vô số lần, toàn bộ tinh không như vô cùng vô tận đều ở trong mắt hắn. Ánh mắt hắn liền rơi vào một lão giả trong sáu người đang bỏ chạy ở phía xa xa.
Người này không phải người đầu tiên đoán ra tu vi của Chu Hữu Tài mà là tu sĩ Chưởng Cảnh năm đó đã đuổi giết Tô Minh trốn vào Tây Hoàn Dị Địa, là đại năng Chưởng Cảnh đầu tiên mà hắn gặp được.
Khi hắn nhìn thấy lão giả này, lão giả đang mau chóng bỏ chạy bỗng toàn thân nổi lên một trận hàn ý. Hắn chợt xoay người, liếc mắt thấy Tô Minh đang nhìn mình ở phía xa.
Hầu như trong chớp mắt hắn quay người, con mắt thứ ba của Tô Minh liền lóe lên tia sáng âm u. Tay phải hắn giơ lên rồi điểm một chỉ về Đệ Ngũ Hỏa Lò. Lập tức Đệ Ngũ Hỏa Lò này uỳnh một tiếng rồi dùng tốc độ cực nhanh chạy thẳng đến chỗ lão giả.
Lão giả này sắc mặt trắng xám, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mắt thấy Đệ Ngũ Hỏa Lò đang tới gần, sắp đụng tới người mình, lão giả này liền hét lớn một tiếng, tay phải giơ lên cách không điểm chỉ về phía Đệ Ngũ Hỏa Lò.
Dưới cái điểm chỉ này, hư không trước người lão giả lập tức cuồn cuộn. Một cái bàn tay hư ảo bỗng nhiên xuất hiện rồi liên tục bành trướng đến kích cỡ lớn nhỏ như Đệ Ngũ Hỏa Lò, mãnh liệt đánh về Hỏa Lò đang tiến đến.
Uỳnh!
Bàn tay khổng lồ lập tức đụng vào Đệ Ngũ Hỏa Lò. Hỏa Lò không rung động chút nào, tốc độ lại càng không giảm nhưng bàn tay đã mãnh liệt chấn động, lập tức chia năm xẻ bảy rồi vỡ vụn, còn có cánh tay phải của lão giả huyết nhục mơ hồ.
Lão giả này cười thảm. Uỳnh một tiếng, Đệ Ngũ Hỏa Lò đã đâm lên người người này. Lập tức tinh không xuất hiện một bông hoa máu rồi biến mất. Nguyên thần của lão giả này đã bị hút vào trong Đệ Ngũ Hỏa Lò.
– Đã đủ rồi.
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng. Mái tóc từ màu đỏ dần dần biến thành màu xám. Hắn xoay người, đồng tử màu xám bình tĩnh nhìn về phía đại năng Sinh Cảnh kia Âm Thánh Chân Giới kia.
Đại năng Sinh Cảnh kia âm trầm nhìn Tô Minh, sau nửa ngày không nói gì liền quay người bước về phía hư không. Nhưng ngay tại lúc hắn muốn rời đi, năm người còn lại ở phía xa xa lập tức biến mất. Đệ Ngũ Hỏa Lò cũng vù vù một cái. Trong giây lát, gợn sóng đã vòng qua vòng lại rồi bao phủ bốn phương như phong ấn, khiến mảnh tinh không này cứng lại, thân ảnh những người rời đi kia cũng bị đóng băng.
– Ngươi có ý gì?
Đại năng Sinh Cảnh cả đời có rất ít uất ức như thế, giờ phút này chợt xoay người, áp chế tức giận trong lòng.
– Đạo mỗ chưa đi khi chưa có một thứ. Trước khi tìm được người tên là Chúc Hỏa, các ngươi cứ đợi là được rồi.
Tô Minh bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn về phía trước.
Biển lửa vờn quanh nơi đây khiến ngôi sao vỡ vụn, các vì sao bị hòa tan, khiến nơi đây trở thành một mảnh trống trải, duy chỉ có dải ngân hà do vô số vì sao tạo thành phía trước Tô Minh vẫn còn từ từ xoay tròn.
Chúng sinh trong vòng xoáy tinh hà này đã chạy thoát đi khi hạo kiếp vừa rồi ập xuống. Giờ phút này, trong đa số ngôi sao chỉ có người gọi là Chúc Hỏa.
Cũng có thể người này đã chạy ra khi náo động xảy ra nhưng kết quả nhất định là chết trong biển lửa. Nếu không chết trong biển lửa thì chỉ có hai khả năng. Một là người này vẫn còn trong vòng xoáy tinh hà. Thứ hai là người này đã ẩn thân, muốn chạy trốn đến bên cạnh các đại năng.
Cho dù là khả năng nào thì Tô Minh cũng có thể nắm giữ thế chủ động. Nhìn vòng xoáy ngân hà kia, tay phải hắn điểm một cái. Lập tức biển lửa màu tím xung quanh nổ vang, trong tích tắc đã nhanh chóng từ bốn phương tám hướng rầm rầm cuốn về vòng xoáy ngân hà, lập tức bao trùm nó lại. Tô Minh cũng lười mở miệng uy hiếp mở trận pháp nơi đây ra. Hắn mặc kệ trong vòng xoáy tinh hà này có Chúc Hỏa không, cũng mặc kệ đối phương, trực tiếp dùng phương thức thô bạo cưỡng ép mở ra.
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Đúng lúc này, trận pháp của vòng xoáy ngân hà đột nhiên tan vỡ rồi khuếch tán ra. Những vì sao trong đó lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt rồi trở thành mảnh vỡ.
Theo từng ngôi sao của vòng xoáy bị hủy diệt, mấy hơi thở sau, một ngôi sao trong đó đã hiển lộ trước mắt Tô Minh. Nhìn ngôi sao này, Tô Minh liền cười lạnh.
Hắn bước về phía trước một bước, nhoáng một cái, cả người đã biến mất, lúc xuất hiện đã gần tới ngôi sao này. Một lần nữa bước ra khỏi hư vô, Tô Minh đã đứng trên đại địa của ngôi sao. Đây là một mảnh sa mạc, chỉ có điều sa mạc này đang bị ngọn lửa màu tím thiêu đốt.
Ở phía xa Tô Minh có một đại điện. Trong đại điện có từng trận oán khí nồng đậm khuếch tán ra. Tô Minh nhìn từ phía xa, lập tức thấy bên ngoài đại điện này xuất hiện một hư ảnh vặn vẹo. Hư ảnh mơ hồ này là một nữ tử, giờ phút này ả đang nhìn chằm chằm vào mình.
– Tiểu nữ chưa bao giờ trêu chọc đến tiền bối. Vì sao tiền bối lại như thế?
Âm thanh thê thương vội vàng truyền ra từ hư ảnh nữ tử bên ngoài đại điện. Âm thanh này không có vẻ thong dong, hiển nhiên là cảnh tượng xảy ra ở ngoại giới đã khiến Chúc Hỏa Thần Tướng hoàn toàn rung động, thế nên mới khiến cho nàng run rẩy đến mức gần như hồn phi phách tán.
Như thế nào nàng cũng không thể nào tưởng tượng được rốt cục mình đã trêu chọc một hạo kiếp như vậy khi nào. Thậm chí nàng còn có thể xác định bản thân chưa từng thấy qua thanh niên trước mắt, mà đã lâu rồi nàng cũng chưa rời khỏi ngôi sao này.
Tô Minh thần sắc bình tĩnh cất bước đi về phía trước. Bước chân rơi xuống mặt cát, mỗi một lần rơi xuống thì ngôi sao này đều chấn động thoáng một cái. Càng tới gần, hư ảnh ngoài đại điện này càng méo mó mặt mày, càng lộ ra một luồng oán khí ngập trời.
– Lấy thân thể Khổng Ma ra đây.
Tô Minh cất bước về phía trước. Lúc nàng đang muốn tiếp tục chất vấn thì hắn nhàn nhạt mở miệng.
Những lời này vừa ra lập tức khiến nàng kia vốn dĩ muốn mở miệng thì ngay lập tức sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được, mãnh liệt nhìn về phía Tô Minh. Hai mắt lộ ra u mang, nàng mở to miệng rồi gào rú một tiếng bén nhọn.
Theo tiếng gào rú, lập tức gương mặt hư ảo này uỳnh một tiếng vỡ tan ra rồi hóa thành mấy vạn gương mặt già trẻ nam nữ khác nhau rồi lao thẳng đến chỗ Tô Minh như muốn thôn phệ.
– Không biết tự lượng sức mình.
Tô Minh đã tiến tới gần, con ngươi màu xám không có chút tình cảm nào, tay phải giơ lên rồi đánh một quyền về phía trước. Một quyền rơi xuống, lập tức thiên địa nổ vang, mấy vạn gương mặt chưa kịp tới gần thì toàn bộ đã bị cuốn ra rồi ầm ầm tan vỡ. Thậm chí ngay cả đại điện kia cũng chấn động, trực tiếp bị chia năm xẻ bảy rồi mãnh liệt nổ tung, lộ ra Chúc Hỏa đang ở trong đại điện kia.
– Khổng Ma là ai? Ta không có nhục thể của nó! Đây là hiểu nhầm! Tiền bối chớ tin vào lời gièm pha của người ngoài!
Trong ánh nến vặn vẹo lộ ra gương mặt nữ tử đang gấp giọng mở miệng về phía Tô Minh.
– Có phải hiểu nhầm hay không thì chờ đến lúc ta rút hồn ngươi ra rồi lục soát trí nhớ của ngươi là biết ngay.
Tô Minh bước vào đại điện tan vỡ, đi về phía Chúc Hỏa kia.
Chương 1039: Thân thể Khổng Ma
Hơn một nghìn năm trước, gần tới hai nghìn năm. Nếu ví dụ nơi này là một điểm vậy thì năm đó cũng tại điểm này, cùng ở thế lực trấn thủ Tứ Đại Chân giới của Âm Thánh chân giới, cũng trong lốc xoáy tinh hà, bên trong sa mạc trong ngôi sao này, cũng là ở đại điện này…
Tu sĩ Âm Thánh chân giới từng đuổi giết Tô Minh kia quỳ lạy ở đây, bẩm báo nho nhỏ với Chúc Hỏa, kể về bên trong Tây Hoàn tinh vực có một người tên là Mặc Tô, còn nói bên cạnh hắn có một con hạc.
Chúc Hỏa năm đó cao cao tại thượng, giọng nói uy nghiêm, có thể làm cho người quỳ lạy ở nơi này run rẩy kính sợ, một câu nói có thể quyết định sinh tử của Tô Minh bên trong Tây Hoàn tinh vực.
Năm đó Tô Minh sở dĩ buộc phải vào Tây Hoàn Dị Địa, trên thực tế có liên quan trực tiếp tới cuộc nói chuyện này.
Hôm nay đã cách xa hơn nghìn năm, Tô Minh đến nơi này, đứng trước mặt Chúc Hỏa, bên tay lay động giọng nói run rẩy của Chúc Hỏa, gọi hắn là tiền bối. Đáng tiếc Tô Minh không biết chuyện năm xưa, nếu không giờ phút này hẳn hắn sẽ có rất nhiều cảm khái.
Đáng tiếc chính là Chúc Hỏa cũng không biết Mặc Tô năm đó bị cô dùng một lời quyết định vận mệnh, hôm nay đang đứng trước mặt cô, hôm nay hủy diệt giới này, hủy diệt cả một vùng tinh không.
Vận mệnh chính là thứ khó bề phân biệt như vậy. Nghịch chuyển càn khôn như thế khiến người ta không thể phát hiện. Biến hóa vị trí như thế, cho nên mới khiến người ta chấp nhất, khiến người ta si mê, mới có nàng giãy dụa, phản kháng, muốn thử thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh. Người giãy dụa và phản kháng giống như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng có thể sống lại trong lưa thì nhất định không phải là thiêu thân mà là phượng hoàng bất tử.
Tô Minh chậm rãi đi tới, tay phải giơ lên, thần sắc mang vẻ lạnh lùng, túm lấy Chúc Hỏa. Trong nháy mắt, một tiếng gào thét chói tai chợt truyền ra từ Chúc Hỏa.
Tiếng gào thét không khó nghe, ngược lại giống như một khúc ca dao không nghe rõ, nhưng dù bất cứ ai nghe được cũng đều hiểu đây là một bài ca dao.
Cùng lúc đó, mấy cuốn sách cổ đặt trên bàn cũng nhanh chóng cuốn lại, bay ra từng tờ một. Năm tháng như chuyển động nhanh chóng quanh bốn phía Tô Minh.
Đây là thần thông của Chúc Hỏa, là thần thông khiến cô có tư cách ở chỗ này!
Năm tháng như ca!
Tay phải Tô Minh vươn ra khô héo nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Dường như quá trình vươn ra này, vượt qua thần thông ngàn năm bị Chúc Hỏa thi triển. Mỗi lần cô thi triển thuật này đều có hiệu quả, nhưng lúc này đây…
– Chút tài mọn!
Trong nháy mắt khi cánh tay phải của Tô Minh khô héo, hắn hừ lạnh một tiếng. Một trong những thiên phú của Tố Minh tộc chính là thuật năm tháng. Lấy loại thần thông này đối phó với người ngoài thì có lẽ còn có hiệu quả nhưng dùng trên người Tô Minh lại chẳng có chút tác dụng nào. Trong tiếng hừ lạnh, cánh tay phải của hắn lập tức khôi phục như thường. Lực lượng tuế nguyệt kia trực tiếp tiêu tán trong vô hình. Sách cổ run lên, lập tức có một nửa trang sách vỡ tan thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, chén dầu đèn nhỏ cũng bị dập tắt một nửa, đang giãy dụa khó khăn. Mắt thấy tay phải của Tô Minh sắp sửa chạm lấy chén dầu đèn nhỏ tới nơi rồi, gương mặt nữ tử kia méo mó trong đó, lại hét lên lần nữa.
Tiếng thét chói tai vang lên. Lập tức mấy cuốn sách cổ trên bàn vốn lập từ trái sáng phải giờ lại lập tức cuộn trang sách. Mặc dù những cuốn sách này đã bị vỡ nát một nửa nhưng vẫn còn một nửa, vẫn lật đi như cũ. Nhưng hôm nay trong nháy mắt khi Chúc Hỏa thét chói tai, cuốn sách bỗng lật ngược lại, từ phải trở về trái.
Cùng lúc đó, một luồng lực lượng năm tháng nghịch chuyển bỗng nhiên tràn ngập trên thân thể Tô Minh.
– Ta mạnh nhất không phải là thuật năm tháng trôi qua mà là nghịch chuyển, trả giá lớn bằng sinh mệnh, nghịch chuyển năm tháng!
Giọng nói chói tai của Chúc Hỏa truyền ra. Trong nháy mắt, thân thể Tô Minh lập tức ở bên trong năm tháng nghịch chuyển, trôi đi còn có cả tu vi và nguyên thần của hắn. Luồng lực lượng này tồn tại khiến nụ cười lạnh trên khóe miệng Tô Minh càng đậm. Hắn thả ý thức ra, để cho lực nghịch chuyển năm tháng lan tràn trên người càng lớn.
– Ba ngàn năm!
Chúc Hỏa gào thét. Lập tức thân thể Tô Minh nhanh chóng nhỏ lại, trong thời gian ngắn liền hóa thành một vùng hư vô, như sắp không tồn tại, trên người lộ vẻ thuần phác. Trong năm tháng nghịch chuyển, hắn trở lại Ô Sơn, nhưng rất nhanh, tất cả biến mất hoàn toàn. Xuất hiện lần nữa, lại là một Ô Sơn.
– Tại sao lại như vậy!
Chúc Hỏa mở to mắt, không cách nào tin tưởng được, gào thét lần nữa.
– Ba ngàn năm!
Năm tháng nghịch chuyển không ngừng hiện lên trên người Tô Minh. Nụ cười trên khóe miệng hắn không thay đổi, thân thể hơi mờ đi. Trong đó mơ hồ xuất hiện luôn hồn, lần lượt hiện ra các cảnh tượng tại Ô Sơn.
Tất cả đều khiến khuôn mặt Chúc Hỏa biến hóa không ngừng. Mắt cô lộ ra vẻ khó tin, lại tế hiến sinh mệnh mà gào thét.
– Ba vạn năm!!
Lần này cô đánh cược tất cả. Trong tiếng gào thét này, lực lượng tuế nguyệt trên người Tô Minh ầm một tiếng liền nghịch chuyển ba vạn năm. Trong nháy mắt khi lòng Chúc Hỏa thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên ả hét lên thê lương.
Thân thể Tô Minh vẫn hơi mờ như cũ nhưng bên trong thân thể lại là một hắc động hư vô. Đây là năm tháng khiến cho hắn trở lại lúc chưa ra đời, còn ở trong bụng mẹ, bị lực lượng nguyền rủa quấy nhiễu.
Mà nguyền rủa này trong nháy mắt khi thần thông của Chúc Hỏa đụng chạm vào, trong nháy mắt liền lan tràn ra, trực tiếp xâm nhập vào trong linh hồn nàng. Tiếng kêu vang vọng thảm thiết một hơi, toàn bộ sách cổ vỡ vụn, đèn dầu cũng bị dập tắt.
Thần sắc Tô Minh bình thản. Hiển nhiên hắn đã sớm dự liệu được cảnh này rồi, nếu không lúc trước cũng sẽ không chống cự chút nào như vậy. Trên thực tế hắn mượn chuyện này để chứng kiến một chút, nguyền rủa trên thân thể mình năm đó mạnh tới mức nào.
Giờ phút này khi đèn dầu bị dập tắt, ầm một tiếng, giá đèn vỡ tan, lộ ra một thi hài ẩn thân bên trong giá đèn!
Đây là thi thể một nữ tử, toàn thân già nua rồi nhanh chóng rữa nát. Mùi hôi thối tràn ngập tám phương. Tay phải Tô Minh giơ lên, chụp vào túi trữ vật trên thi thể này một cái. Lập tức túi trữ vật rơi vào tay hắn. Hắn vỗ một cái, khiến nó tan nát. Một cỗ quan tài màu đen bỗng nhiên rơi lên mặt đất.
Trong nháy mắt khi quan tài này xuất hiện, một luồng uy áp mãnh liệt bỗng nhiên tràn ra. Trong nháy mắt khi Tô Minh cảm nhận được, lập tức tâm thần hắn chấn động, hai mắt co rút lại. Khí tức này vượt qua tất cả tồn tại trong trí nhớ của Tô Minh.
Thậm chí thứ duy nhất có thể đối chọi chính là hình ảnh khi Tô Minh lấy Uổng Thương Sinh của Tô Minh thấy bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, thấy sư tôn của Trường Hà, Hiên Tôn của Âm Thánh chân giới!
Trong nháy mắt khi quan tài xuất hiện, Hạc trọc lông mạnh mẽ bay ra từ túi trữ vật của Tô Minh, run rẩy nhìn quan tài, nhìn bộ hài cốt bày trong đó.
Hài cốt này là một con thú dữ, chẳng qua huyết nhục mơ hồ, mặc dù khô héo, không cách nào nhìn ra bộ dáng khi còn sống nhưng khí tức phát ra trên thi hài lại vô cùng giống Hạc trọc lông.
Thân thể nó run rẩy, ngơ ngác nhìn thi hài trong quan tài, tựa như lẩm bẩm, lại giống như đang nói với Tô Minh.
– Cảm giác này thật kỳ quái. Bà nhà hạc, đây là thân thể lão tử năm xưa sao?
– Ta có một loại dự cảm, nếu chúng ta dung hợp thân thể này, trí nhớ của ta sẽ khôi phục hơn phân nữa. Ta có thể nhớ rất nhiều chuyện ta đã lãng quên, nhớ ra lai lịch của ta, thân phận của ta, còn cả việc tại sao giờ ta lại biến thành hồn thể.
– Ta còn có thể nhớ ra, con bà nhà hạc, năm đó rốt cục kẻ nào đánh ta suýt nữa hồn phi phách tán…
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy, vuốt phải giơ lên, muốn đụng vào thi hài này. Bỗng nhiên nó ngừng lại.
– Lão tử cũng có cảm giác một liệt, một khi ta nhớ lại tất cả những thứ đó, ta sẽ không còn là ta, không còn là Hạc trọc lông nữa, cũng không còn là đồng bạn bên cạnh Tô Minh… Ta… Ta sẽ là ai…
Thân thể Hạc trọc lông càng run rẩy hơn, thần sắc lộ vẻ giãy dụa.
– Ta sẽ biến thành ý thức của một người khác. Hoặc nói là lão tử sẽ biến thành mình năm xưa. Như vậy ta sẽ không tồn tại nữa…. Chẳng qua ta sẽ rất mạnh… Vô cùng vô cùng mạnh!
Ý thức của Hạc trọc lông hơi hỗn loạn, trong giây lát ngửa mặt lên trời gào thét, thần sắc lộ vẽ giãy dụa hoang mang.
Tô Minh thấy cảnh này. Hắn chỉ trầm mặc. Hắn có thể trợ giúp Hạc trọc lông tìm thân thể về, bởi Hạc trọc lông đối với không phải là sủng vật mà là bằng hữu.
Mặc dù người bạn này không hơi ti tiện, hơi tham tiền nhưng vẫn là bằng hữu của mình.
Chẳng qua Tô Minh không thể nào giúp nó lựa chọn được. Tất cả con đường đều phải xem nó chọn thế nào.
– Bà nhà hạc. Ta làm sao cảm thấy mình rất ghét bản thân trước đây. Một khi ta dung hợp, sẽ trở thành nó. Nhưng ta rất muốn dung hợp. Ta rất muốn nhớ lại tất cả. Ta muốn biết tính mạng ta đã mất đi những gì… Tại sao ta lại nhìn núi Vọng Phu mà khóc. Vì sao ta nhìn tinh không mà khó chịu. Vì sao ta lại không nhớ một số người…
Hạc trọc lông đang đắn đo, hai mắt đỏ bừng. Nó chợt xoay người nhìn về phía Tô Minh.
– Bà nhà hạc. Lão tử hiện tại sống rất tốt, cũng không cần dung hợp. Nhưng ngươi cứ giúp ta lấy về. Chờ sau này nếu người thu thập đủ toàn bộ thân thể ta, ta dung hợp cũng không muộn.
Hạc trọc lông cắn răng, lộ vẻ bất mãn với Tô Minh, khó khăn nói.
Tô Minh nhìn Hạc trọc lông một cái. Hắn tôn trọng quyết định của nó. Tay phải giơ lên, vung tay áo một cái. Lập tức quan tài phát ra khí tức khiến Tô Minh run rẩy này liền bị hắn thu vào trong túi trữ vật. Ngay sau đó, uy áp nơi này thoáng cái đã biến mất.
Hạc trọc lông đứng nơi đó, thân thể ngẩn ra, mang theo một tia nuối tiếng nhưng rất nhanh liền hóa thành kiến định, xoay người theo Tô Minh, cùng Tô Minh hóa thành cầu vồng rời khỏi ngôi sao này.
Hết thảy kết thúc. Tô Minh xuất hiện, tản đi phong ấn của Đệ Ngũ Hỏa Lò tại nơi từng là thế lực trấn thủ của Âm Thánh chân giới. Đại năng Sinh Cảnh nhìn Tô Minh thật sâu, xoay người biến mất lập tức, rời khỏi vùng tinh không này. Nơi xa còn có năm người, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, cấp tốc trốn khỏi phế tích này.
Chương 1040: Hẹn gặp lại Thần Nguyên!
Tô Minh đứng ở tinh không, thần sắc lạnh lùng nhìn mọi người đi xa. Từ hư vô vặn vẹo phía sau lưng hắn, dần dần có hơn mười người đi ra.
Trong mười người này có Hứa Tuệ, có Minh Ân Cửu lão, có sáu lão giả với ánh mắt phức tạp. Sắc mặt một lão giả trong số đó xám xịt, uy áp trên người rất đậm đặc, giống như mấy vị đại năng Sinh cảnh của Âm Thánh chân giới kia. Hiển nhiên người này chính là thế lực trấn thủ Đạo Thần chân giới, cùng địa vị với nam tử trung niên Âm Thánh chân giới kia.
– Bái kiến Điện hạ, cung nghênh Điện hạ trở về!
Thần sắc Minh Ân Cửu lão kích động, hướng về Tô Minh khom lưng vái một cái. Năm đó bọn họ đi theo Tô Minh tới Thần Nguyên Tinh Hải, mặc dù chẳng qua là phía ngoài nhưng đã trải qua không ít chuyện. Họ rất lo lắng cho Tô Minh, cho dù đã trở lại làm thế lực trấn thủ Đạo Thần Chân Giới nhưng vẫn rất lo lắng cho an nguy của Tô Minh. Giờ phút này kích động, nhìn thấy Tô Minh cũng vội vàng ôm quyền một xá.
Tô Minh xoay người, màu sắc tóc đã thay đổi trở thành bình thường. Hắn nhìn Hứa Tuệ, Hứa Tuệ đang mỉm cười, nụ cười dịu dàng kia có thể hòa tan hết thảy.
– Lão phu Thái An Âm, xin bái kiến Đạo Không Điện hạ.
Lão giả có khuôn mặt màu xám kia hướng Tô Minh ôm quyền, vái một cái thật sâu. Trên thực tế, với tu vi của hắn, cho dù là thấy người thừa kế Đạo Thần Chân Giới cũng sẽ không làm như thế, trừ khi người đó đã chính thức trở thành vị đứng đầu Đạo Thần, nếu không sẽ là không xứng để cho hắn bái lậy đấy.
Nhưng cảnh lúc trước đã khiến hắn rung động mạnh. Giờ phút này bái một cái, không phải là bái thân phận người thừa kế của Tô Minh mà là lễ tiết gặp mặt một loại người cùng cấp bậc. Một xá này của hắn không khiến bất kỳ người nào xung quanh cảm thấy bất ngờ. Sau đó năm người cũng đồng loạt ôm quyền về phía Tô Minh
– Bái kiến Đạo Không Điện hạ.
Tô Minh nhìn những người ở trước mắt, dần dần mỉm cười. Ở bên cạnh Tô Minh giờ phút này, Hỏa Khôi lão tổ đang nhìn tới nhìn lui, Chu Hữu Tài đã sớm thoát khỏi phong ấn, lại trầm mặc không nói gì.
– Ta nhớ ban đầu đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, không người nào gọi Đạo mỗ là Điện hạ.
Tô Minh nhìn về phía Hứa Tuệ.
– Điện hạ có điều không biết. Chuyện này xảy ra từ ba tháng trước, từ bên trong Đạo Thần Tông truyền ra phong mệnh, quyết định Điện hạ ngài là một trong những người thừa kế.
Người trả lời Tô Minh không phải là Hứa Tuệ mà là Minh Ân Cửu lão ở bên cạnh.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe lên. Ba tháng trước chính là thời gian hắn ra khỏi Đệ Ngũ Hải.
– Vừa rồi các ngươi nói rằng có mười người thừa kế đúng không?
Tô Minh trầm tư một chút rồi mở miệng.
– Không sai, lần này định ra tổng cộng mười vị Điện hạ, cũng đều có tư cách làm người thừa kế. Tương lai sẽ chọn ra người đứng đầu Đạo Thần từ mười người này. Nhưng…
Một đại năng Chưởng cảnh bên cạnh Thái An Âm cung kính nói. Nói đến đây, hắn chần chờ một chút, thấy ánh mắt Tô Minh đang nhìn mình, liền tiếp tục nói.
– Nhưng dựa theo quy tắc từ xưa của Đạo Thần Tông, còn cần Đạo Không Điện hạ về Đạo Thần Tông, tiếp nhận khiêu chiến cùng thí luyện của người trong tộc, đạt được Lão tổ chúc phúc mới thật sự sắc phong thiên hạ.
Thần sắc Tô Minh như thường, khẽ mỉm cười.
– Đạo Thần Tông đã rất lâu không định ra người kế thừa. Nhưng căn cứ vào điển tịch ghi chép thì mỗi một lần người kế thừa xuất hiện đều sẽ bị người trong tộc khảo nghiệm. Nếu người nào trong tộc có thể khiêu chiến thắng thì có tư cách. Sau khi kết thúc khiêu chiến, nếu có thể tiếp tục sở hữu tư cách, sẽ được thí luyện người thừa kế, tông môn sẽ ban bố nhiệm vụ hạng nhất, sau khi hoàn thành sẽ được khảo hạch. Nếu vẫn thành công thì sẽ được Đạo Thần lão tổ chúc phúc, sau đó chính là sắc phong. Những thứ này đối với Đạo Không Điện hạ mà nói thì không phải là quá khó khăn. Nhưng Điện hạ phải cẩn thận chín người thừa kế khác.
Thái An Âm nhìn Tô Minh, bình tĩnh mở miệng.
– Lão phu chỉ biết chín người kia đều lớn tuổi hơn Điện hạ. Có ba người trong đó cùng thời với lão phu.
Thái An Âm không nhiều lời nhưng mấy câu nói nên mới có tu vi như bây giờ. Tất cả đạo hữu trấn thủ nơi đây đều là do Lão tổ đang bế quan thỉnh thoảng sắp xếp đưa tới, từng người đều vô cùng cảm kích Lão tổ.
Thái An Âm cười cười, hướng Tô Minh ôm quyền một xá.
– Chín người Minh Ân bọn ta vốn tu luyện công pháp thất bại, tám người tan vỡ hóa thành một thể chín hồn, hẳn là phải chết. Là Lão tổ năm đó đưa tới linh đan khiến cho ta phân liệt ra, trọng hóa thân thể. Ân này cả đời không quên.
Minh Ân Cửu lão bái Tô Minh một bái, chín người trầm giọng nói.
– Chiến tranh tại Đạo Thần Chân Giới vẫn đang tiếp tục. Đạo Thần Chân Giới hôm nay đã có một nửa vị trí thuộc về liên minh Tiên tộc, Điện hạ trở về cũng phải cẩn thận bọn họ. Thời gian không nhiều, bên trong Thần Nguyên Tinh Hải tồn tại ngăn cách cùng ngoại giới, phải cần một ít thời gian nữa thì phía ngoài mới có thể biết được. Đạo Không Điện hạ, tránh cho đêm dài lắm mộng, lão phu không tiễn.
Tay áo Thái An Âm vung lên, lập tức hư vô vặn vẹo. Trong đó có tiếng rầm rầm vang lên. Mấy trăm chiếc chiến thuyền khổng lồ bỗng nhiên bay ra từ bên trong hư vô vặn vẹo, vượt qua phía trước. Trên thuyền là mấy ngàn vạn tu sĩ mặc áo giáp đen. Họ đồng loạt đứng lên, hướng Tô Minh quỳ một chân xuống, tiếng nói như âm sóng nổ vang.
– Chúng thần bái kiến Điện hạ!
Tiếng nói âm ầm vang vọng, thật lâu không tiêu tan. Tô Minh nhìn Thái An Âm một cái rồi hướng hắn ôm quyền, thân thể thoáng một cái đã xuất hiện ở trên một chiến thuyền khổng lồ nhất. Hắn rất quen thuộc chiến thuyền này. Đây chính là chiến thuyền năm đó đã mang theo hắn đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, đã trải qua bầy thú Đề Đào.
Hỏa Khôi lão tổ cùng Chu Hữu Tài cũng bay theo, đứng sau lưng Tô Minh trên chiến thuyền. Minh Ân Cửu lão hóa thành cầu vồng chia ra, rơi vào bốn phía chiến thuyền. Hứa Tuệ vẫn mỉm cười, dĩ nhiên là đứng cùng một chỗ với Tô Minh.
Trong ánh mắt đám người Thái An Âm, mấy trăm chiếc chiến thuyền hóa thành mấy trăm cầu vồng, ở bên trong tinh không hư vô bỗng nhiên xông về phía trước, một đường bay nhanh. Bay được khoảng một giờ thì đột nhiên, ở phía trước mặt bọn họ xuất hiện một lốc xoáy cực lớn.
Thần Nguyên Tinh Hải có hình dáng như một cái hồ lô. Hôm nay, chỗ lốc xoáy này chính là vị trí miệng hồ lô. Đi ra khỏi nơi này là có thể rời khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, thông qua trận pháp thế lực trấn thủ khác là có thể đi tới chân giới khác.
Nhìn lốc xoáy, trong lòng Tô Minh cũng nổi lên sục sôi cùng cảm khái. Lốc xoáy càng ngày càng gần, Tô Minh quay đầu nhìn về tinh không phía sau, nhìn về phía phế tích Thần Nguyên. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của hơn một nghìn năm, gần hai nghìn năm trước. Lúc đó hắn còn là một Địa Tu, hắn bị buộc vào nơi đây, nằm không nhúc nhích ở đại địa trên Hỏa Xích Tinh.
Khi đó hắn mang theo mặt nạ, không có tâm tình, yếu ớt mặc người nắm trong tay. Khi đó hắn không dám suy nghĩ rằng khi nào mình có thể rời khỏi phế tích Thần Nguyên như lao ngục này.
Nhưng hôm nay hắn đã trải qua đủ chuyện. Quật khởi ở bên trong phế tích Thần Nguyên, hắn chủ Ách Thương, thức rỉnh Diệt Sinh, làm sụp đổ Đệ Ngũ Hải. Hắn trở thành chủ nhân của Đệ Ngũ hoả lò, càng trở thành một truyền thuyết trong mắt Thần Nguyên Tinh Hải Dị tộc. Đồng thời, hắn cũng hủy diệt thế lực trấn thủ Âm Thánh Chân Giới.
Ở trong mắt Tô Minh, đủ loại chuyện đã trải qua mờ ảo đi như mây khói. Khi hắn quay đầu, không hề nhìn Thần Nguyên Tinh Hải. Hắn nhìn lốc xoáy đã gần tới, khó có thể áp chế nội tâm kích động. Hắn, Tô Minh, sắp trở lại Đạo Thần Chân Giới!
Hắn sắp ở bên trong Đạo Thần Chân Giới oai phong một cõi, để cho những người năm đó biết được, Tô Minh đã trở lại!
Lần tới Hạo Dương Chi Địa sẽ không ảnh hưởng chút nào đối với Tô Minh, bởi vì hắn đã không phải là Âm Tử. Hắn ở bên trong phế tích Thần Nguyên đã tiến hành lột xác sinh mệnh.
Hắn như một người bình thường bước vào Đạo Thần, bước vào Hạo Dương.
Đế Thiên, ý chí Âm Tử Địa, còn có những người quen thuộc năm đó. Tô Minh biết mình xa cách gần như hai nghìn năm lại trở về, trừ khi là có người trong đó đã chết đi, nếu không, hắn đều muốn nhìn thấy tất cả những khuôn mặt này.
Có đám bạn chơi, các thiên tài mọi tông môn, còn có A Công mà hắn vẫn không tìm được, Lôi Thần. Tô Minh tin tưởng rằng, hắn sẽ tìm được bóng dáng của họ tại Đạo Thần Chân Giới.
Đại sư huynh huyết mạch Cửu Lê, không có đỉnh đầu, thân ảnh Hình Thiên.
Nhị sư huynh thân thể Quỷ Vương. Nam tử như đóa hoa, ôn hòa, thích để cho ánh mặt trời chiếu rọi thân ảnh.
Hổ Tử do linh khí trận pháp Âm Tử Địa biến thành, cả ngày ngủ khò khè, lúc mở mắt như mang theo tức giận, lúc cười to lộ ra thật thà, uống rượu thích chùi miệng, đối với trận pháp vô sự tự thông, đi vào trong giấc mộng để tu hành.
Những điều này dần dần hiện lên ở trong mắt Tô Minh. Hắn nghĩ tới Phương Thương Lan, nghĩ tới Thiên Lam Mộng, nghĩ tới Uyển Thu, Thánh nữ Vu tộc.
Tô Minh nhớ tới Phương Thương Lan nhu hòa. Mỗi lần hắn nghĩ đến cô luôn là cảnh thân ảnh đứng ở trong gió biển.
Thiên Lam Mộng sâu kín. Giữa hai người như có sợi tơ, luôn liên lạc cùng một chỗ. Còn có Uyển Thu, cô gái này năm đó kiêu ngạo, mỗi lần Tô Minh nhớ tới, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh một con cá chỉ ở trên trời đang bay về phía trước.
Tô Minh khó có thể quên được một nử tử, người đã ghi lại dấu ấn cực kỳ sâu sắc trong đầu hắn. Tên của cô, dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, tất cả ở trong trí nhớ của Tô Minh hóa thành một câu nói.
– Biết vì sao ta được gọi là Vũ Huyên không? Huyên là một loại cỏ vô ưu, ta là cỏ xanh trong mưa. Mẹ ta muốn cả đời ta luôn được vui vẻ, không có đau buồn.
Hai mắt Tô Minh nhắm nghiền, cuối cùng hắn nghĩ đến một cô gái, người đã đứng ở bên cạnh thân thể bổn tôn của mình, vẻ mặt lạnh lùng không có chút tình cảm nào, hoặc nói là đắc ý.
– Ta sẽ trở lại.
Mấy trăm chiến thuyền không một tiếng động lọt vào trong lốc xoáy.