Cầu Ma Audio Podcast
Tập 205 [Chương 1021 đến 1025]
❮ sautiếp ❯Chương 1021: Sờ sờ giống nhau
Tiếng nói của Tô Minh mang theo một luồng bá đạo, tràn ngập điên cuồng cùng hủy diệt, không có chút lý trí nào, nếu ngươi phản kháng ta sẽ giết ngươi.
Tiếng nói này đã khiến cho bốn người đeo mặt nạ thủ hộ Đệ Ngũ Hải phải dừng lại. Bốn người chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh tóc đỏ này.
– Như ngươi mong muốn.
Một lát sau, người mang mặt nạ vui trong bốn người mang mặt nạ khàn khàn mở miệng. Hắn phất ống tay áo lên, lập tức ba người bên cạnh còn lại cũng làm như thế.
Lập tức Đệ Ngũ Hải gió nổi mây phun, đất trời rầm rầm như nhấc lên sóng lớn ngập trời, trong nháy mắt đã cắn nuốt thân ảnh bốn người bọn họ. Tinh không Đệ Ngũ Hải đang quay cuồng thì bỗng nhiên có một tia sáng sáng ngời xuất hiện.
Thoáng nhìn thì tia sáng này chỉ là một điểm sáng. Hầu như trong chớp mắt điểm sáng này xuất hiện, lập tức từ chỗ sâu trong Đệ Ngũ Hải kích phát ra cột sáng, một cột sáng từ Đệ Ngũ Hải bắn nhanh lên, chạy thẳng tới phía trên điểm sáng này. Ngay lập tức chúng liên kết lại với nhau, tỏa ra hào quang sáng chói. Từ trong đó kích phát ra cột sáng thứ ba, đến từ Đệ Ngũ Thạch bên cạnh Tô Minh.
Cột sáng này liên kết cùng Đệ Ngũ Thạch, như vậy ở trong Đệ Ngũ Hải tồn tại ba cột sáng, liên kết với nhau tạo thành một tam giác.
Tam giác này giống như là một trận pháp, sẽ mở ra đường tới Đệ Ngũ Chân Giới, đưa kẻ có được Đệ Ngũ Thạch vào Đệ Ngũ Chân Giới.
Thời gian dần trôi qua, vào ngày hôm sau, cột sáng trên bầu trời chấn động mạnh, xuyên qua hư vô vô tận, rốt cuộc cũng phủ xuống dọc theo Đệ Ngũ Hải, phủ xuống ở bên cạnh Tô Minh, phát ra tia sáng giống như Đệ Ngũ Thạch.
Cột sáng này vừa đụng chạm cùng Đệ Ngũ Thạch, lập tức trận pháp tam giác trên Đệ Ngũ Hải xuất hiện rõ ràng. Theo cùng sự xuất hiện của nó là tiếng nổ vang vang vọng tám phương. Tiếng nổ ùng ùng khiến người đinh tai nhức óc, cuốn động Đệ Ngũ Hải hóa thành lốc xoáy khổng lồ, cấp tốc xoay tròn.
Cột sáng tạo thành hình tam giác ở bên trong lốc xoáy, nó vốn dựng đứng nhưng hôm nay đã từ từ đặt ngang. Bỗng một luồng lực truyền tống bộc phát ra từ Đệ Ngũ Thạch ở bên cạnh Tô Minh. Lực truyền tống này vừa xuất hiện, lập tức trời xanh chấn động, tinh không như bị xé rách ra.
Giờ khắc này, nếu có thể ở từ trên cao nhìn xuống, như vậy cái đầu tiên nhìn thấy được chính là lốc xoáy do Đệ Ngũ Hải tạo thành. Lốc xoáy có hình tròn nhưng có một tam giác tồn tại ở bên trong hình tròn này.
Tam giác này chính là ba cột sáng bị đặt ngang bên trong lốc xoáy hình tròn, hợp thành trận pháp đầy đủ.
Mà vị trí của Tô Minh chính là một điểm trong tam giác. Vào giờ khắc này, trời xanh bị ánh sáng cường liệt bao trùm. Đột nhiên từ tia sáng này phát ra tiếng nổ vang ngập trời, lực truyền tống chợt mở ra.
Đường truyền tống tới Đệ Ngũ Chân Giới đã mở ra.
Ầm!
Một nguồn lực lượng khổng lồ đủ để cho tất cả đại năng Sinh cảnh đều phải kinh hãi bỗng nhiên bộc phát ra từ bên trong trận pháp, phóng lên cao. Có thể thấy luồng sáng lao ra cũng là hình tam giác, chạy thẳng tới tinh không hư vô.
Thân ảnh Tô Minh ở trong đó. Theo lực truyền tống này đánh sâu vào, thân thể của hắn trong nháy mắt đã bị cuốn vào bên trong trận pháp này, cùng cột sáng được đưa vào trong hư vô vô tận.
Tiếng nổ vang rung trời chuyển đất. Cột sáng không ngừng thôi động, dường như hóa thành cây cột vững chắc xé mở tinh không, khiến cả trời xanh rung động.
Dường như toàn bộ Thần Nguyên Tinh Hải đều có thể nhìn thấy cột sáng tam giác này.
Hắc Mặc Tinh, Nhất đại Man Thần Liệt Sơn Tu, pho tượng ở ngọn núi Cô Nhai. Pho tượng kia ngẩng đầu kỳ vọng, không biết có trùng hợp hay không nhưng lại vừa vặn chính là hôm nay, cho dù là ở nơi này cũng có thể nhìn ra, ở Thần Nguyên Tinh Hải xuất hiện một cột sáng phóng lên cao, thông tới Đệ Ngũ Chân Giới.
Thần sắc pho tượng Liệt Sơn Tu như có điều suy nghĩ. Lúc trước Tô Minh hiểu là một hàm ý khác, nhưng nếu giờ phút này hắn có thể đứng ở nơi đây, lại thấy một màn như vậy, hắn sẽ rung động mãnh liệt ngay lập tức. Hắn sẽ biết năm đó không phải là sai lầm mà là đã bỏ sót một tầng ý sâu nhất.
Bên trong Thần Nguyên Tinh Hải, tại chỗ ở Đệ Cửu Bộ, nơi Thiên Tà tử cư ngụ đã rất lâu, hôm nay đã trở thành khu vực phế tích. Pho tượng Thiên Tà tử được dựng lên, ánh mắt cũng vừa vặn nhìn thấy cột sáng này dâng lên.
Ánh mắt ngắm nhìn, cũng ẩn chứa trong đó là năm đó Tô Minh đã hiểu sai rồi, nhưng nếu hôm nay có thể tận mắt thấy, nhất định tâm thần sẽ vô cùng chấn động.
Cột sáng kéo dài ước chừng ba tháng. Trong ba tháng này, cột sáng đã thu hút quá nhiều ánh mắt của mọi người, có người không hiểu, có người hiểu ra.
Từng năm, từng năm cứ dần trôi qua.
Hỏa Khôi lão tổ vẫn chờ ở ngoài Đệ Ngũ Hải, trơ mắt nhìn Đệ Ngũ Hải đã sớm bình tĩnh lại, nhìn hư vô đã biến mất cột sáng, đôi lúc trong mơ hồ, hắn giống như còn có thể thấy thân ảnh Tô Minh năm đó.
Cho đến đầu năm thứ mười, Hỏa Khôi lão tổ thở dài, lựa chọn rời đi. Mặc dù Tô Minh còn chưa giải cấm chế trong thân thể hắn nhưng hết thảy đối với Hỏa Khôi lão tổ mà nói là đã không còn quan trọng nữa.
Hắn hay nghĩ về khoảng thời gian ở cùng Tô Minh. Ban đầu hắn có địch ý đối với Tô Minh, sau đó biến thành kiêng kỵ, sau đó hóa thành tín nhiệm, cho đến hôm nay đã trở thành một loại hoài niệm.
Mang theo hoài niệm, hắn rời khỏi Đệ Ngũ Hải, xuyên qua tinh không trở lại quê của hắn. Ở bên trong ngôi sao bị thiêu đốt, tiếp tục trở thành lão tổ mà người trong tộc cúng bái.
Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Chẳng qua là trong mỗi đêm khuên lặng, hắn đều ngẩng đầu nhìn tinh không rực rỡ, trong đầu hiện ra hình ảnh ở bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, ở bờ cát Đệ Ngũ Hải và hết thảy chuyện cũ đã xảy ra trong những năm tháng này.
– Hắn sẽ trở lại.
Hai mắt Hỏa Khôi lão tổ nhắm nghiền, thân thể dung nhập vào bên trong dung nham, lại nữa hóa thành pho tượng ngủ say, không nhúc nhích.
Sau khi Hỏa Khôi lão tổ rời đi bảy mươi hai năm, Chu Hữu Tài cũng lựa chọn rời khỏi Đệ Ngũ Hải. Mặc dù Tô Minh còn chưa nói cho hắn biết làm thế nào để vợ hắn sống lại, nhưng một câu nói Tô Minh là người tộc Tố Minh đã cho Chu Hữu Tài kỳ vọng vô hạn.
Hắn trầm tư ở nơi này hơn bảy mươi năm. Mặc dù Trường Sinh Đạo của sư tôn cùng Uổng Sinh Đạo của mình có cái gì đó khác nhau, mặc dù trầm tư Đạo Không rời khỏi Thần Nguyên Tinh Hải, trở lại Đạo Thần Chân Giới để trấn thủ khu vực thần nguyên, ở nơi đó yên lặng chờ đợi ngày Tô Minh trở về.
Huyền Thương vẫn đang giẫy dụa bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò, không có đường ra.
Đệ Cửu Mịch Sát vẫn còn đang vì truyền thừa bộ tộc, không ngừng giao chiến cùng với các tộc khác. Vì cái gì? Chẳng qua là tìm cho bộ lạc được một lãnh địa có thể ở lại lâu dài.
Tất cả vẫn đang tiếp tục. Thần Nguyên Tinh Hải không có Tô Minh, trước sau vẫn như một. Tinh thể khổng lồ chưa bao giờ bởi vì ý chí một người mà nghiêng đi, cũng sẽ không bởi vì trời xanh này thiếu một người mà xuất hiện biến hóa.
Từng vinh diệu quật khởi nghịch thiên, hạo kiếp vô tận. Những thứ này hoặc là được nhớ tới, hoặc là bị quên lãng. Sinh mệnh cùng tinh không vĩnh hằng vẫn nhỏ bé như vậy.
Nhưng truyền thuyết có liên quan tới Tô Minh lại từ từ được rất nhiều người nhớ kỹ. Từng có một thời, ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải, có một người như thế, tỏa sáng vạn trượng rồi vụt tắt.
Từ phế địa đến Tây Hoàn, từ dị địa đến Hắc Mặc, từ thần nguyên đến hoả lò, từ Tinh hải đến Đệ Ngũ Hải, Tô Minh một đường đi qua, mang theo thân ảnh, để lại truyền thuyết.
Khi Tô Minh tỉnh lại, hắn nhìn thấy trời xanh rực rỡ. Trời xanh này rất xa lạ, không thuộc về Thần Nguyên Tinh Hải.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, không có tiếng vang nào, an tĩnh làm cho người ta có cảm giác đáng sợ. Nhìn lại phía xa, tinh không cũng không thông thoáng, nơi đó có rất nhiều đá vụn, một đống hỗn độn giống như chiến tranh, còn sót lại ở nơi này là hài cốt chiến tranh.
Từ bên trong lời nói của những người khác, từ phân tích của mình tưởng tượng ra Đệ Ngũ Chân Giới, Tô Minh cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây đều giống y như ttrong tưởng tượng của mình.
Tất cả đều giống như những gì hắn suy đoán về Đệ Ngũ Chân Giới.
Không có bất kỳ điều gì khác nhau, giống như Tô Minh đã tới đây rồi. Mặc dù đầu tiên nhìn xa lạ nhưng lần thứ hai nhìn lại liền cảm thấy quen thuộc.
Sự quen thuộc này đến từ trong đầu, đối với Đệ Ngũ Chân Giới giống như ảo tưởng hình ảnh người yêu tương lai của mình trong đầu mọi người, sau khi gặp được liền phát hiện ra ngay chính là nàng hoặc là hắn.
Tô Minh trầm mặc nhìn Đệ Ngũ Chân Giới ở trước mắt này. Đột nhiên hai mắt hắn lóe lên, thân thể bay nhanh về phía xa, khi tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một quả ngọc giản.
Chương 1022: Phế tích
Ngọc giản này là do Trần Phần lão tổ đưa cho, trong đó có dấu hiệu của một số khu vực trong Đệ Ngũ Chân Giới. Ngọc giản này đã được Tô Minh nhớ rõ trong lòng. Tính từ giờ, khoảng chừng mấy ngày nữa thì sẽ thấy một con sông màu trắng.
– Đệ Ngũ Minh Giới…
Tô Minh ngừng lại rồi nhìn về phía con sông trắng như chặt đứt tinh không phía trước. Điểm cuối cùng của con sông màu trắng này là hai cái động hư vô vô cùng khổng lồ.
Hai cái động hư vô khổng lồ này không biết xuyên tới nơi nào, tồn tại trong mảnh tinh không cuối con sông màu trắng này như hai con mắt trống rỗng.
Lần đầu tiên thấy ngọc giản có liên quan đến Đệ Ngũ Chân Giới của Trần Phần lão tổ, thứ mà Tô Minh nhìn thấy chẳng qua chỉ là vẽ phác thảo, là bản đơn giản nhưng trong đầu hắn, Đệ Ngũ Minh Hà này hẳn là màu trắng.
Bởi vì màu trắng đại biểu cho Minh, Minh không phải là chết mà là biến hóa. Hôm nay Tô Minh đã thấy được Đệ Ngũ Minh Hà.
Hắn phát hiện con sông này giống y như đúc với con sông được phác họa trong đầu hắn. Còn hai cái động hư vô giống đôi mắt ở đầu kia con sông cũng phù hợp với hình ảnh trong tưởng tượng của Tô Minh.
– Bên cạnh Đệ Ngũ Minh Hà có một ngôi sao, tên là Phần Trần…
Tô Minh lẩm bẩm. Đây là bản đồ khắc trên ngọc giản. Hắn ngẩng đầu lên, thân thể nhoáng lên một cái rồi bay về phía Đệ Ngũ Minh Hà kia.
Càng đến gần, một luồng khí tức tử vong càng tràn ngập. Tô Minh thấy trong Đệ Ngũ Minh Hà có vô số thi thể đang lơ lửng. Cho đến khi Tô Minh rời đi, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Đệ Ngũ Minh Hà.
Tô Minh mơ hồ thấy có chút không đúng nhưng nhất thời không nhớ ra rốt cục có chỗ nào khiến mình xuất hiện cảm giác như vậy. Trầm mặc một lúc, Tô Minh nhẹ giọng mở miệng:
– Trụi lông…
Hắn gọi hạc trụi lông trong túi trữ vật ra nhưng không thấy ai trả lời. Tô Minh khẽ cau mày, truyền thần niệm vào trong túi trữ vật thì lại thấy trong đó không có thân ảnh hạc trụi lông.
Hai mắt Tô Minh chợt lóe, cảm giác có cái gì đó không đúng lại càng mãnh liệt hơn.
Trầm ngâm một lát, hắn chọn rời đi.
Cho đến lúc Tô Minh rời đi, vô số thi thể trong Đệ Ngũ Minh Hà vẫn trôi nổi như cũ nhưng tất cả thi thể đều chìm trong dòng sông, nhìn qua chỉ thấy lưng chứ không thấy mặt.
Tô Minh đi trong tinh không không biết bao lâu. Thời gian trôi qua khiến hắn như bị quên lãng trong Đệ Ngũ Chân Giới. Cuối cùng hắn thấy được ở một chỗ xa trong tinh không có một ngôi sao.
Đó là một ngôi sao đang bị thiêu đốt. Ngọn lửa nồng đậm khuếch tán ra khiến ngôi sao trong biển lửa có màu sắc đỏ ngầu.
Ngôi sao này chính là khởi nguyên của Hỏa Linh nhất tộc theo như lời Trần Phần lão tổ nói.
Tô Minh nhìn ngôi sao này, cảm giác có cái gì đó không đúng lại càng mãnh liệt hơn nhưng vẫn không thể nào biết được cụ thể. Hắn lập tức cảnh giác, chẳng qua cảnh giác này cũng không tìm được chút nguy cơ nào.
Mảnh tinh không này ngoại trừ dòng sông ra thì chỉ có một mình hắn, hắn không nhìn thấy sinh linh thứ hai tồn tại.
Tô Minh trầm mặc, chần chờ đi về phía Trần Phần Tinh trong biển lửa. Đi qua biển lửa, hắn bước lên ngôi sao này. Thần thức của hắn tản ra nhưng vẫn không thấy trên ngôi sao này có chút dấu vết sinh mệnh nào.
Mặt đất là sa mạc bị biển lửa thiêu đốt, bầu trời đỏ ngầu bị ngọn lửa tràn ngập. Cả ngôi sao này không có sông suối, không có cây cối, tất cả chỉ là đất cát.
Tô Minh cầm một nắm đất bị thiêu đốt lên rồi cất vào trong túi trữ vật. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Trần Phần Tinh này rồi lặng lẽ xoay người rời đi.
Ở Đệ Ngũ Chân Giới này không có sinh mệnh tồn tại, Tô Minh mờ mịt bước đi. Cả thiên địa, cả trời cao chỉ có một mình hắn. Bốn phía yên tĩnh dần dần khiến người ta hít thở không thông, làm trong lòng Tô Minh như bị đè nén mà không thể phát tiết ra được.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cảm giác hình như nó vốn dĩ nên như vậy, Đệ Ngũ Chân Giới vốn dĩ không nên có sinh mệnh tồn tại, là một nơi trời xanh chết chóc. Mảnh phế tích này, tất cả không có gì khác biệt với sự tưởng tượng của hắn mà giống nhau như đúc.
Thời gian trôi qua, một năm qua đi, Tô Minh vẫn phi hành trong tinh không. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là một ngôi sao rất xa xôi trên bản đồ.
Một ngôi sao tên Tố Minh.
Nơi đó là quê quán Tố Minh Tộc của hắn, cũng là thánh địa của bộ tộc bọn hắn, Tố Minh Lão tổ cũng cư ngụ trên Tố Minh Tinh này.
Thời gian ở nơi này trôi qua vô thanh vô tức. Đến một ngày, Tô Minh cảm giác hắn sắp đến ngôi sao này, hắn liền thấy tinh không phía trước xuất hiện một ngôi sao màu thủy lam.
Màu sắc của ngôi sao này vô cùng đặc biệt, khiến người ta đã nhìn thì tuyệt đối không quên.
– Tố Minh Tinh.
Tô Minh nhìn ngôi sao màu lam, thân thể chấn động. Hắn yên lặng từng bước lại gần. Hắn đi vào ngôi sao, bước vào thiên địa trong ngôi sao đó, hắn nhìn lại thì thấy đại địa cũng chỉ là một mảnh phế tích.
Duy chỉ có màu sắc nước biển, sóng xanh thẳm cuốn động. Tất cả đều an tĩnh, ngay cả âm thanh bọt sóng cũng bị ngăn cách ra. Cả vùng đất, tất cả đều là phế tích, đá vụn tràn ngập, có thể thấy nơi này có rất nhiều thành trì nhưng hôm nay đều hóa thành phế tích.
Cũng không có ngọn núi quá cao tồn tại, chẳng qua chỉ có dấu vết gãy lìa, giống như chỗ này từng xảy ra một trận chiến chấn động cả Đệ Ngũ Chân Giới.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn đại địa, nhìn qua mọi chỗ phế tích. Hắn trầm mặc bước đi, đi qua vô số phế tích thành trì này. Cho đến khi đi đến chính giữa ngôi sao này thì hắn liền nhìn thấy có một hòn đảo nhỏ trên biển. Trên đảo này có một tòa cung điện khổng lồ đã sụp xuống hơn phân nửa.
Trên quảng trường ngoài cung điện này vốn dĩ có rất nhiều pho tượng nhưng hôm nay chỉ còn ba cái.
Hai cái trong đó đã mất đầu, hiển nhiên là đã bị phá hủy trong cuộc chiến tranh, duy chỉ có một pho tượng được bảo vệ đầy đủ. Đó là pho tượng một nữ tử.
Tô Minh nhìn pho tượng, là mẫu thân của hắn. Giờ nàng đang nằm trong quan tài hấp thu sinh cơ trong Đệ Ngũ Hỏa Lò để duy trì sinh mệnh. Đây là pho tượng của nàng.
Còn có hai người khác. Từ vị trí của hắn, người chính giữa hẳn là người quan trọng nhất trong những pho tượng này, mặc dù không có đầu nhưng vẫn có thể tưởng tượng được pho tượng kia là của Tố Minh lão tổ.
Bên cạnh hắn, một người là mẫu thân Tô Minh, mà người còn lại…
Tô Minh ánh mắt phức tạp nhìn sang. Pho tượng này không có đầu như bộ dáng phụ thân mà Tô Minh mơ hồ không rõ rệt.
Tô Minh trầm mặc hồi lâu. Hắn quay người đi quanh Tố Minh Tinh. Gần như đã đi hết tất cả, cho đến vài ngày sau, hắn trở về đây rồi khoanh chân ngồi trước pho tượng mẫu thân, yên lặng ngồi đó nhìn pho tượng, nhìn bốn phía, rơi vào trong im lặng.
Thời gian từ từ trôi qua, một năm, hai năm, năm năm, mười năm…
Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi không nhúc nhích nhưng theo thời gian trôi qua, trong mắt hắn đã mơ hồ ngưng tụ tinh mang.
————
Khu vực quan trọng trong Thần Nguyên Tinh Hải, Đệ Ngũ Hải sâu thẳm mà ngoại giới nhìn không thấy đáy, nơi đó có một tòa tế đàn cực lớn trong biển mây cuồn cuộn.
Trên tế đàn có một tấm gương khổng lồ. Tấm gương này màu thủy lam trong suốt, phát ra từng trận uy áp mạnh mẽ khuếch tán ra như trấn áp cả Đệ Ngũ Hải này, khiến biển mây nơi đây luôn quay cuồng cũng phải yên tĩnh lại.
Hôm nay, bốn người đeo mặt nạ hỉ nộ ai oán khoanh chân ngồi bốn phía tấm gương khổng lồ, không ai nhắm mắt mà nhìn tấm gương như thủy tinh này.
Hồi lâu sau, người đeo mặt nạ ai cúi đầu than nhẹ một tiếng. Giờ phút này, trong mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng mà là phức tạp.
– Không đành lòng sao?
Theo tiếng thở dài quanh quẩn, người đeo mặt nạ nộ quay đầu nhìn lại, trầm giọng mở miệng. Âm thanh mang theo ý chí mênh mông cuồn cuộn, càng lộ ra khí phách tỳ liếc thiên hạ.
– Lão phu quả thật không đành lòng. Ngươi cũng thế.
Người đeo mặt nạ ai nhàn nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua người đeo mặt nạ nộ.
– Có lẽ năm đó ta đã sai lầm rồi.
Người đeo mặt nạ nộ trầm mặc cúi đầu, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm.
– Từ khi bọn ta bỏ qua thân phận Tam Hoang Đại Giới để trở thành sứ giả thủ hộ Ám Thần Hải, chúng ta đã phân chia giới hạn, tình cảm, cắt đứt liên lạc với những người năm đó rồi.
– Đây chỉ là khảo nghiệm Ám Thần Hải tầng thứ nhất. Nếu ngay cả cái này mà hắn cũng không khám phá ra được thì đây không phải người mà 180 Đại Giới Ám Thần cần.
Âm thanh trầm thấp bỗng nhiên vang vọng ra từ phía người đeo mặt nạ hỉ.
– Ngươi đã từng nói, tứ đại truyền thừa hỉ nộ ai oán thì ngoại trừ hỉ nộ ai oán ra, thực tế vẫn còn một mạch truyền thừa nữa. Người thủ hộ Ám Thần Hải cũng có thể là năm người. Người thứ năm này là ai?
Âm thanh khàn khàn bỗng nhiên nhàn nhạt truyền ra từ người đeo mặt nạ oán thủy chung không mở miệng nói chuyện.
– Hỉ nộ ai oán tuyệt, người truyền thừa thứ năm là không có chút tình cảm nào, không có thất tình lục dục, đeo mặt nạ tuyệt.
Người đeo mặt nạ hỉ nhàn nhạt mở miệng.
– Lão phu cũng vừa hỏi, ta và ba người truyền thừa nhiều đời, ngươi cũng từng nói chỉ có truyền thừa mặt nạ hỉ là lớn nhất. Lão phu thật sự rất tò mò về thân phận của ngươi trong Tam Hoang Đại Giới, ngươi rốt cục là ai?
Người đeo mặt nạ ai lập tức mở miệng.
– Đến lúc ba người các ngươi nên biết thì tự nhiên sẽ hiểu được tất cả.
Người đeo mặt nạ hỉ bình tĩnh mở miệng.
Ba người đeo mặt nạ nộ ai oán nghe thấy vậy thì trầm mặc nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ kỳ dị khi nhìn về phía người đeo mặt nạ hỉ.
Đúng lúc này, đột nhiên cái gương như thủy tinh mà bốn người bọn họ đang ngồi quanh trở thành một mảnh hỗn độn, mây mù lởn vởn như phượng khởi vân tuôn mạnh mẽ cuốn động, còn có tiếng vang vọng vù vù. Ba người đeo mặt nạ nộ ai oán lập tức nhìn lại, duy chỉ có người đeo mặt nạ hỉ vẫn lạnh lùng như cũ.
Chương 1023: Mặt nạ tuyệt
Trong tích tắc ba người bọn họ nhìn về phía gương thủy tinh thì trong Đệ Ngũ Chân Giới, Tô Minh đã khoanh chân đả tọa gần trăm năm bỗng mở mắt ra.
Trong mắt là một mảnh bình tĩnh, nhìn pho tượng mẫu thân trước mắt, Tô Minh khẽ thở dài:
– Sở dĩ ta có thể nhìn thấy pho tượng mẫu thân ở đây là bởi vì ta đã từng thấy mẫu thân của ta. Ta chưa từng thấy Tô Hiên Y nên pho tượng của hắn không đầu. Ta cũng chưa từng thấy Tô Minh lão tổ nên pho tượng của hắn cũng là không đầu.
Tô Minh đứng lên nhìn về phía Tố Minh Tinh.
– Ngôi sao này giống y như ta tưởng tượng.
– Thế giới này cũng giống y như ta tưởng tượng…
Tô Minh lắc đầu, cả người bước vào hư không, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện trong tinh không.
– Năm đó ta tưởng tượng bản thân đang đến gần ngôi sao này nên Tố Minh Tinh đã xuất hiện. Hôm nay ta nghĩ, trước mắt ta hẳn là Đệ Ngũ Minh Hà.
Tô Minh lẩm bẩm, cúi đầu rồi ngẩng đầu lên. Đệ Ngũ Minh Hà đã xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn thấy được thi thể trong dòng sông, cả đám chỉ lộ tấm lưng chứ không thấy chính diện.
– Đây là do ta tưởng tượng ra, ta cũng chưa nhìn thấy bộ dáng của các ngươi cho nên ta không nghĩ được bộ dáng bất đồng giữa các ngươi.
Tô Minh lắc đầu rồi bước vào tinh không.
– Mặc dù không muốn tin tưởng nhưng trăm năm trước, giây phút mà ta nhìn thấy pho tượng, ta đã đoán được nơi này không phải Đệ Ngũ Chân Giới, nơi này cũng không có Tố Minh Tinh.
– Đệ Ngũ Chân Giới chân chính không ở đây. Nói dối hay lắm, nói dối như cuội!
Trong mắt Tô Minh lộ ra vẻ sắc bén.
Trong tích tắc Tô Minh nói ra những lời này, tinh không xung quanh hắn bỗng mạnh mẽ run rẩy rồi hóa thành vụn phấn biến mất. Tất cả các hư ảnh đều biến mất, cả hư vô chợt vặn vẹo rồi biến thành một cái hình cung.
Hình cung này là do cả tinh không cong lên tạo thành. Bộ dáng của nó từ từ xoay tròn quanh Tô Minh, đặt chính diện trước Tô Minh.
Tâm thần Tô Minh chấn động. Bởi vì hắn thấy sau khi tinh không cong đi thì hiển hiện trước mặt hắn là một cái mặt nạ khổng lồ!
Minh hà màu trắng là một đạo tuyến trên mặt nạ, mà hai cái động hư vô ở hai bờ Minh Hà năm đó như hai con mắt nay lại thành con mắt trống rỗng trên mặt nạ.
Tô Minh tuyệt đối không quên mặt nạ này. Năm đó, khi ở Âm Tử Chi Địa, hắn đã bị bắt đeo mặt nạ này trên mặt, mặt nạ tuyệt ngăn cách thất tình lục dục!
Bởi vì mặt nạ này mà Tô Minh đi tới Thần Nguyên Tinh Hải. Hôm nay, sau hơn một nghìn năm, hắn lại nhìn thấy mặt nạ này một lần nữa. Trong giây lát, Tô Minh bỗng hiểu ra.
– Năm đó nói đi tìm vua của các ngươi cũng giống như tin đồn cổng vào Đệ Ngũ Chân Giới ở đây, tất cả đều là một âm mưu! Âm mưu này không chỉ lừa gạt mình ta mà còn có Nhất đại Man Thần Liệt Sơn Tu!
Ánh sáng trong mắt Tô Minh chớp động mãnh liệt. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
– Đây là truyền thừa tìm người thủ hộ Đệ Ngũ Hải. Bốn người đeo mặt nạ truyền thừa… Nếu ta đoán không sai, mặt nạ vốn dĩ không phải bốn mà là năm!
– Sau hỉ nộ ai oán còn có mặt nạ tuyệt, đoạn tuyệt thất tình lục dục. Năm đó, giây phút ngươi bắt ta đeo mặt nạ đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, ngươi cũng không phải để ta tìm vua của các ngươi, cũng không phải tìm kiếm cổng vào Đệ Ngũ Chân Giới mà ngươi để ta ở đây trở thành sứ giả thủ hộ!
– Ta cũng đã hiểu vì sao Liệt Sơn Tu ban đầu vẻ mặt phức tạp và mờ mịt như vậy. Sợ rằng khi đó hắn cũng phát giác ra đầu mối nhưng cuối cùng vẫn bước vào âm mưu của ngươi.
– Bốn người đeo mặt nạ này, một người trong đó chính là Liệt Sơn Tu!
Tinh mang trong mắt Tô Minh nhanh chóng chớp động. Giờ phút này hắn đã hiểu ra khiến đầu óc được khai sáng trong chớp mắt.
Tô Minh lại càng chấn động tâm thần vì hắn nghĩ tới sư tôn Thiên Tà Tử. Hắn gần như có thể khẳng định nếu Thiên Tà Tử còn sống thì một trong bốn người đeo mặt nạ nhất định sẽ có một người là Thiên Tà Tử!
Cho dù là Liệt Sơn Tu hay Thiên Tà Tử, Tô Minh, ba người bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó là đến từ Âm Tử Chi Địa!
Nếu thật sự như vậy, tâm thần Tô Minh lại chấn động một lần nữa. Trong bốn người thì người thứ ba, thứ tư là ai?
– Đeo mặt nạ này lên rồi trở thành đại sứ giả Ám Thần Hải thứ năm. Người đeo mặt nạ tuyệt, ngươi có thể biết được tất cả những gì ngươi muốn biết, ngươi sẽ biết được bí mật liên quan đến Tam Hoang Đại Giới, Đệ Ngũ Chân Giới, Tố Minh Tộc.
– Trở thành sứ giả tuyệt, ngươi sẽ không còn phiền não nữa, không còn nghi ngờ nữa, ngươi sẽ có cuộc sống vĩnh hằng!
– Đây là vận mệnh của ngươi, ngươi không thể nào phản kháng được. Giây phút ngươi đeo mặt nạ lên rồi bị đưa vào Thần Nguyên Tinh Hải, quỹ tích vận mệnh của ngươi đã được quyết định, chỉ sợ cho dù ngươi có thay đổi thế nào thì vẫn không thể nào chạy trốn được. Vận mệnh của ngươi là vận mệnh trở thành sứ giả Ám Thần Hải, trở thành người mang mặt nạ tuyệt!
Âm thanh tang tương lạnh lùng mang theo uy áp cuồn cuộn ầm ầm truyền ra từ mặt nạ khổng lồ trong tinh không.
Âm thanh này Tô Minh không thể nào quên được. Âm thanh này chính là ý chí viễn cổ năm đó trong Âm Tử Chi Địa đã dùng tính mạng ba người sư huynh để bắt hắn đeo mặt nạ lên.
– Ngươi không thể nào từ chối, ngươi không thể từ chối, ngươi cũng không có tư cách từ chối. Ngươi là người bị chọn. Ngươi là sứ giả tuyệt của ta!
Âm thanh vang vọng, chấn động hư vô. Mặt nạ khổng lồ do tinh không tạo thành bỗng nhiên ầm ầm bao phủ Tô Minh lại.
Một luồng uy áp mãnh liệt chợt ngưng tụ trên người Tô Minh khiến Tô Minh không thể nào di động được. Nhưng trong tích tắc uy áp này phủ xuống, Tô Minh thấy mình không thể nào động đậy được thì đột nhiên phân thân vốn dĩ không trên thân thể bỗng nhiên truyền ra một luồng lực lượng khiến thân thể thoáng cái khôi phục năng lực hoạt động bình thường.
Luồng lực lượng này, chuẩn xác mà nói thì cũng không phải lực lượng mà là khí tức!
Khí tức này liên miên như ý chí tối cao ầm ầm đối kháng với mặt nạ.
Tô Minh có thể cảm nhận được khí tức này đến từ Đạo Thần Chân Giới. Đây là lực lượng số mệnh, là cả số mệnh của Đạo Thần Chân Giới, mạnh mẽ quấy nhiễu tất cả. Bởi vì thân thể Đạo Không là thứ số mệnh Đạo Thần Chân Giới sủng ái, vậy mà hôm nay lại có lực lượng ngoại giới có thể tương tranh mãnhh liệt với số mệnh này.
– Tô Hiên Y, cho dù ngươi đã gần như xong đời mà vẫn cố ý đưa đến thân thể như vậy rồi để người này sở hữu số mệnh. Nhưng lão phu đã sớm biết đến chuyện này, há có thể để ngươi thành công?
Mặt nạ gào thét tới, âm thanh tang thương lạnh lùng vang vọng rầm rầm.
Trong tích tắc âm thanh này vang vọng, mặt nạ khổng lồ này lập tức mạnh mẽ chuyển mình rồi đưa lưng về phía Tô Minh. Vô số tơ mỏng màu trắng từ trong đó mạnh mẽ chui ra, ngọ nguậy khuếch tán, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Những thứ tơ trắng kia lần lượt thay đổi rồi tạo thành một khuôn mặt khổng lồ.
Khuôn mặt này mang theo vẻ tang thương, thần sắc chết lặng giống như chỉ là một tấm da người bị những tơ mỏng màu trắng kia liên tục tu bổ. Nó chạy thẳng tới chỗ Tô Minh, lập tức đụng thẳng vào lực lượng số mệnh vô hình.
Tiếng rầm rầm vang vọng. Âm thanh tang thương từ chiếc mặt nạ cũng khuếch tán ra.
– Vì ứng phó số mệnh Đạo Thần của ngươi mà lão phu đã chuẩn bị mấy ngàn năm để ngưng tụ vận rủi của Đạo Thần Giới, phá giải số mệnh mà ngươi đưa tới. Tán cho lão phu!
Lời vừa nói ra, âm thanh nổ vang kinh thiên động địa lập tức chấn động tám phương tinh không. Số mệnh Đạo Thần đến từ phân thân trên người Tô Minh lập tức bị cuốn ra rồi trực tiếp bị phá hủy trong tiếng nổ vang.
Không có số mệnh Đạo Thần, những sợi tơ lại tạo thành mặt nạ rồi tản ra, hóa thành vô số sợi tơ nhỏ ngọ nguậy một lần nữa rồi chạy thẳng tới Tô Minh, nhanh chóng thu nhỏ lại trong tinh không. Nhưng ngay trong nháy mắt nó tới gần Tô Minh thì một luồng khí tức Ách Thương ầm ầm bộc phát ra, phía sau lưng hắn xuất hiện phân thân Ách Thương.
– Chỉ là một Ách Thương nho nhỏ, nếu lúc toàn thịnh thì cũng có chút bản lĩnh, dù sao sinh mệnh bên trong cũng là cấp Diệt Sinh. Nhưng hôm nay ngươi đã như vậy, vỡ vụn cho ta!
Âm thanh lạnh lùng lại vang vọng lần nữa. Rầm một tiếng, toàn thân Tô Minh tràn ngập máu tươi, phân thân Ách Thương phía sau hắn chợt bị chia năm xé bảy.
– Đây là vận mệnh của ngươi, vận mệnh mà ngươi không thể nào tránh né, ngươi là sứ giả Tuyệt của lão phu!
Âm thanh lạnh lùng sục sôi. Mặt nạ trong tinh không không ngừng thu nhỏ lại rồi hóa thành bình thường, thoáng cái đã bao phủ trên gương mặt Tô Minh. Vô số tơ mỏng màu trắng điên cuồng chui vào trong da thịt Tô Minh, bám chặt vào huyết nhục của hắn, muốn mạnh mẽ đeo mặt nạ này lên người Tô Minh một lần nữa.
– Từ nay ngươi không có tên, ngươi chỉ có gọi, gọi ngươi là Tuyệt!
Âm thanh lão giả vang lên. Toàn thân Tô Minh chấn động. Mặt nạ này bao phủ lên mặt hắn làm toàn thân đau đớn kịch liệt, trong mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng.
– Mảnh nhỏ màu đen, Diệt Sinh Chủng, phá vỡ mặt nạ này cho ta, tìm ra thiếu sót của nó!
Tô Minh gào thét trong nội tâm. Diệt Sinh Chủng trong linh hồn hắn bỗng nhiên tản mát ra quang mang cường liệt. Tia sáng này lập tức tản ra từ trong linh hồn Tô Minh, xuyên thấu thân thể rồi mạnh mẽ bộc phát ra phía ngoài.
Tia sáng này lần lượt thay đổi chín loại màu sắc. Sau thân ảnh Tô Minh mơ hồ xuất hiện một thân ảnh khác. Đây là một lão giả mặc áo bào trắng, tồn tại trên trời cao áp đảo chúng sanh.
Đó là Diệt Sinh lão nhân.
Chẳng qua trong mắt Diệt Sinh lão nhân lại là sự điên cuồng của Tô Minh. Tay phải của hắn từ từ giơ lên rồi đụng vào mặt nạ. Trong tích tắc đụng vào mặt nạ này, mặt nạ liền phát ra âm thanh thê lương thảm thiết như nó có sinh mệnh vậy. Dưới tiếng kêu thảm thiết, tay phải Tô Minh nhanh chóng biến hóa như đang phân giải toàn bộ cấu tạo trong đó vậy.
Cũng chính vào giờ phút này, âm thanh già nua đến từ mặt nạ cũng tốt, đến từ hư vô cũng được lần đầu tiên đã lộ ra vẻ hoảng sợ mau chóng vang vọng.
– Đây… là… Diệt Sinh lão nhân. Ngươi là Diệt Sinh thế hệ này. Chuyện này không thể nào, chuyện này…
Âm thanh kia lần đầu tiên kinh hoảng, lộ ra vẻ rung động trước nay chưa từng có. Mặt nạ bị tay phải của Tô Minh chạm vào lập tức hòa tan rồi tiêu tán tầng tầng lớp lớp, lộ ra khuôn mặt Tô Minh.
Uỳnh một tiếng, trong tích tắc mặt nạ tiêu tán, hư vô xung quanh bị phá hủy toàn bộ, tầng tầng vỡ vụn. Tất cả nơi này đều tan thành phấn vụn. Theo đó, âm thanh không cam lòng của lão giả vẫn vang vọng trong hư vô.
– Ô Sơn… Tiểu Hồng… mảnh nhỏ… Diệt Sinh Chủng, Tô Hiên Y, thì ra ngươi phản kích ở đây. Lão phu không cam lòng, không cam lòng!
Rầm!
Hư vô hoàn toàn vỡ nát lộ ra Đệ Ngũ Hải. Thủy tinh quét ngang bốn phía trở thành một luồng gió lốc màu lam cuồng bạo mạnh mẽ nhất thổi qua cả Đệ Ngũ Hải.
Chương 1024: Ta muốn về nhà
Bão táp kia khuếch tán ầm ầm từ trong tinh thể màu xanh lam trong gương ra, khiến cái gương này cũng không thể thừa nhận được, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ quét ngang bốn phía.
Khi cái gương này sụp đổ, dường như cả Đệ Ngũ Hải không còn bị nó trấn áp nữa. Vùng biển này trở nên cuồng bạo, trong nháy mắt phát ra tiếng nổ vang kịch liệt.
Trong tiếng nổ vang này, toàn bộ Đệ Ngũ Hải có sóng lớn cuồn cuộn, mặt biển chập trùng, bị lực trùng kích khuếch tán ra đụng tới, lập tức vỡ nát, bốc lên tầng tầng hơi nước.
Nếu nhìn từ phía trên Đệ Ngũ Hải xuống thì có thể thấy rõ ràng, Đệ Ngũ Hải cuốn động, bị lực trùng kích kia tạo thành một vầng sáng hình tròn, rầm rầm lan về bốn phía, như sinh ra sự sụp đổ kinh thiên động địa vậy.
Cho tới một lát sau, toàn bộ Đệ Ngũ Hải dưới sự trùng kích này không ngừng bốc hơi, hình thành tiếng nổ vang truyền khắp Thần Nguyên tinh hải nội hoàn. Cả biển nước mênh mông vô tận này… Không ngờ xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.
Cùng với sự tiêu tán, bên trong cái gương vỡ tan thành từng mảnh, bốn người mang mặt nạ hỉ nộ ai oán nhanh chóng bay lui lại. Trên mặt nạ của bọn họ lúc này tỏa ra từng luồng sáng mờ, bao phủ thân thể bọn họ, khiến thân ảnh bọn họ trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng.
Cứ rời đi như vậy cũng không phải là bổn ý của bọn họ nhưng hào quang của mặt nạ tỏa ra, Đệ Ngũ Hải rít gào, tạo thành một luồng lực lượng cự tuyệt bọn họ, mạnh mẽ đẩy mọi chuyện thành như vậy.
Tiếng nổ vang vẫn kéo dài rất lâu. Đệ Ngũ Hải đang cuồn cuộn rít gào, dần dần bốc hơi lên, dần dần biến mất vĩnh hằng trong Thần Nguyên tinh hải này.
Nơi vốn là Đệ Ngũ Hải giờ khắc này bị sương mù nồng đậm bao phủ. Từ đó về sau, Đệ Ngũ Hải trở thành một thế giới tràn ngập sương mù.
Mấy ngày sau, lúc tiếng nổ ầm vang yếu dần, trong trong sương mù có một thân ảnh chậm rãi xuất hiện. Thân ảnh đó bước từng bước, đi ra từ trong sương mù. Hào quang màu xám lập tức khuếch tán ra… Đó là Tô Minh màu xám.
Bên cạnh Tô Minh là Hạc trọc lông có vẻ mặt xấu xa, không hợp với Tô Minh màu xám chút nào. Con hạc này lúc ở trong Đệ Ngũ Chân giới giả không thấy được nó, nhưng sau khi đi ra lại tự mình xuất hiện.
Hiển nhiên tất cả những thứ này có liên quan tới Đệ ngũ chân giới giả.
Giờ khắc này nó đi theo phía sau Tô Minh, dáng vẻ cao ngạo ngang ngược.
Sắc mặt Tô Minh âm trầm, đi ra khỏi sương mù liền quay lại nhìn thoáng qua phía sau. Nơi này đã từng là Đệ Ngũ Hải, bây giờ dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi.
– Bốn người đeo mặt nạ Hỉ Nộ Ai Oán, bên trong tất cả sư tôn Thiên Tà Tử của ta, còn có một người là Liệt Sơn Tu. Chỉ là không biết trong bốn người kia, hai người còn lại… Là ai…
– Bây giờ Đệ Ngũ Hải tán loạn, bốn người bọn họ cũng biến mất không còn tăm hơi, không tìm được tung tích nhưng dù thế nào thì tất cả đều có quan hệ lớn lao tới ý chí cổ xưa của Âm Tử chi địa cả.
– Tìm được ý chí cổ xưa kia thì sẽ tìm được bọn họ!
Trong mắt Tô Minh lóe sáng, cúi đầu trầm mặc. Hắn nghĩ tới Đệ ngũ chân giới giả tạo kia và trận chiến ý chí xưa nay.
Trận chiến này nhìn như đơn giản nhưng trên thực thế ẩn chứa lắng đọng của năm tháng vạn cổ, còn trận chém giết trong vô hình giữa ý chí của Tô Hiên Y và ý chí cổ xưa kia.
– Suy đoán trước kia của ta quả nhiên là chính xác. Đạo Không tiến vào Thần Nguyên tinh hải, đó là do… Ý chí của Tô Hiên Y dẫn dắt, đưa cho ta thân thể này, mục đích cũng là để ta đoạt xá.
Đoạt xá Đạo Không liền nắm giữ được số mệnh của Đạo Thần chân giới. Nhưng tất cả những thứ này, tất cả đều chỉ là thủ đoạn để làm mờ mắt ý chí cổ xưa của Âm Tử chi địa kia. Một đòn chân chính… Đó là mảnh vỡ Tiểu Hồng cho ta ở Ô Sơn, hạt giống Diệt Sinh!
– Tất cả những thứ này đều là Tô Hiên Y chuẩn bị.
Thần sắc Tô Minh hơi phức tạp. Hắn nghĩ tới tiếng gào thét không cam lòng của ý chí cổ xưa kia trước khi biến mất.
Hiển nhiên đối với ý chí cổ xưa này mà nói, tất cả mọi chuyện của Âm Tử chi địa nếu hắn muốn biết đều phát hiện được, nhưng năm đó Tiểu Hồng đưa mảnh vỡ màu đen kia lại là do Tô Hiên Y không biết vận dụng thủ đoạn gì, ẩn dấu việc này đi.
– Không tìm được đường vào Đệ ngũ chân giới, nhưng vậy thì… Ta cũng phải mở Thần Nguyên phế tích này, về Đạo Thần chân giới thôi!
Tô Minh quay đầu, nhìn về phía tinh không xa xa, trong mắt lộ vẻ suy đoán và quả quyết.
Hắn phải về Đạo Thần chân giới, đi thu lại nhục thể của mình, biết được tất cả đáp án phía sau, đi tìm xem… Tô Hiên Y hiện nay là ai!
– Đúng vậy. Về Đạo Thần chân giới đi. Bà nội nhà hạc, lão tử cũng muốn trở lại. Bởi vì ta nghe nói toàn bộ tinh thạch của Đạo Thần chân giới đang kêu gọi Hạc trọc lông vĩ đại, Hạc trọc lông chí cao vô thượng tới yêu thương. Mau trở về đi. Chúng ta mau trở về!
Hạc trọc lông hưng phấn kích động hét lên một tiếng, vẻ mặt say sưa, hiển nhiên là có ảo tượng rất đẹp.
– Đạo Thần…
Thân thể Tô Minh nhoáng lên về phía trước. Tiếng xé gió đột nhiên vang lên. Hắn bay nhanh đi.
Hắn nắm giữ Đệ Ngũ Hỏa Lò, thân là truyền nhân của Diệt Sinh chủng dời này, dĩ nhiên là người mạnh nhất bên trong Thần Nguyên tinh hải. Dù là đại năng Chưởng cảnh thì cũng không làm gì được. Tô Minh không cần vận dụng Đệ Ngũ Hỏa Lò, tự mình cũng có thể đánh thắng!
Cho dù là đại năng Duyên cảnh, Tô Minh có Trảm Duyên Thuật, có Đệ Ngũ Hỏa Lò, vẫn có thể đánh.
Chỉ đáng tiếc là Đệ Ngũ Hỏa Lò này Tô Minh không muốn mang ra khỏi nơi này. Ở chỗ này nó mới phát huy được hết tác dụng của nó.
– Rời khỏi nơi này, trở về Đạo Thần chân giới. Ta muốn… Về nhà!
Tốc độ thân thể Tô Minh càng ngày càng nhanh, hóa thành cầu vồng gào thét trong không. Sắc mặt của hắn dần dần thay đổi, không phải màu đỏ, không phải màu vàng kim mà khôi phục dáng vẻ ban đầu, trong mắt cũng lộ ra hồi ức.
– Đại sư huynh, nhị sư huynh… Còn cả Hổ Tử….
Tốc độ của Tô Minh càng nhanh hơn, nhoáng lên trong tinh không, na dị vượt tinh hải.
– Còn cả Vũ Huyên.
Hạc trọc lông ở bên lập tức mở miệng. Nó thân là lão đại của Minh Long, tất nhiên cũng phải giúp Minh Long nói một câu mới đúng.
– Vũ Huyên…
Ánh mắt Tô Minh lộ ra một chút hồi ức. Trong hồi ức này đều tồn tại một thân ảnh nữ tử vừa cười híp mắt, vừa ăn hạt dưa.
Mấy ngày sau, tại ranh giới Thần Nguyên tinh hải nội hoàn và ngoại hoàn, ở ngoài một ngôi sao đang bị thiêu đốt, thân ảnh Tô Minh đột nhiên xuất hiện. Ngôi sao này có hỏa diễm nồng đậm. Nơi này là vị trí ngôi sao của Hỏa Khôi lão tổ, là nơi nghỉ lại của Hỏa Khôi tộc.
Thân ảnh xuất hiện, Tô Minh nhìn về phía ngôi sao, sau đó bỗng nhiên mở miệng, giọng nói cuồn cuộn hóa thành lôi đình nổ vang, truyền khắp tám phương, tiến vào trong Hỏa Khôi tinh này.
– Hỏa Khôi lão tổ, còn nhớ cố nhân ở Đệ Ngũ Hỏa Lò không?
– Hỏa Khôi, ngươi còn nhớ rõ hạc gia gia không?
Hạc trọc lông đứng một bên cũng quát lớn. Nó cố ý đứng trước Tô Minh, làm cho bản thân cảm thấy mình mới là tiêu điểm. Tô Minh ở phía sau chỉ là hộ vệ của mình mà thôi.
Tiếng một người một hạc truyền vào Hỏa Khôi tinh, truyền vào trong tộc nhân Hỏa Khôi, hóa thành tiếng sấm, tạo thành uy áp giáng xuống. Lập tức ngôi sao run lên, thân thể tất cả tộc nhân Hỏa Khôi tộc đều run rẩy. Dưới uy áp này, chúng căn bản không sinh ra nổi chút tâm lý phản kháng nào. Giống như thiên địa sụp đổ, vạn vật không tồn tại vậy. Chúng vừa run rẩy vừa gào thét chói tai, phủ phục trên mặt đất, không cách nào đứng lên nổi.
Sâu trong Hỏa Khôi tinh, trong một động đá giữa dung nham có một pho tượng. Giờ khắc này pho tượng đột nhiên run lên, nhanh chóng nứt ra, lộ ra thân thể Hỏa Khôi lão tổ bên trong. Hai mắt hắn vốn khép kín, giờ phút này đột nhiên mở ra, nhìn về phía tinh không, trong miệng truyền ra tiếng nói kiệt ngạo.
– Cố gì… Hả?
Lời còn chưa nói xong, lập tức thân thể Hỏa Khôi lão tổ run rẩy, thần sắc lộ vẻ kích động, thân thể cũng không chần chờ một chút nào mà vọt lên. Ầm một tiếng, Hỏa Khôi tinh chấn động, thân ảnh Hỏa Khôi lão tổ hóa thành cầu vồng, đột ngột vọt lên từ mặt đất, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi ngôi sao này, đứng trong tinh không, trông thấy ánh mắt Tô Minh nhìn lại.
– Ngươi… Ngươi…
Hỏa Khôi lão tổ nhìn thấy Tô Minh, thần sắc kích động hóa thành vui mừng. Hắn biết đối phương nhất định có ngày trở về.
– Ta đã trở về.
Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ, cũng lộ nụ cười. Hắn và Hỏa Khôi lão tổ có thể nói là đã trải qua không ít chuyện trong Đệ Ngũ Hỏa Lò. Hai người từ đầu là chém giết, cho tới khi Hỏa Khôi lão tổ khuất phục, ở chung lại chậm rãi có cảm giác như bằng hữu.
Đến cuối cùng, tại bờ Đệ Ngũ Hải, khi Tử Long và Long Hải lần lượt rời đi, Hỏa Khôi lão tổ lại cắn răng lưu lại. Trong nội tâm Tô Minh không ngờ đã không coi kẻ này là địch nữa mà là… Bằng hữu.
– Đa tạ việc ở Đệ Ngũ Hải.
Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ, ôm quyền cúi đầu.
Cái cúi đầu này khiến Hỏa Khôi lão tổ lập tức lo lắng, theo bản năng lui về phía sau vài bước, chần chừ nhìn về phía Tô Minh. Trong đầu hắn, đối phương thực sự có ấn tượng quá mạnh mẽ. Lời nói khách sáo như vậy khiến hắn không thích ứng được, càng nghi thần nghi quỷ.
Chương 1025: Lại vào Tây Hoàn
Gặp bộ dáng này của Hỏa Khôi lão tổ, trong lòng Tô Minh cười khổ, thần sắc có ý lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.
Nghe được hừ lạnh này, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Tô Minh, lúc này Hỏa Khôi lão tổ mới cảm thấy bình thường. Lúc hắn đang muốn nói thì Tô Minh giơ tay phải lên, chỉ tay về phía Hỏa Khôi lão tổ.
Đột nhiên toàn thân Hỏa Khôi lão tổ run rẩy, thân thể dần dần toát ra lượng mồ hôi lớn. Những giọt mồ hôi này có màu đen, từ sâu trong thân thể đi ra, nhanh chóng ngưng tụ một chỗ, hóa thành một hạt châu to bằng nắm tay, toả ra khí tức tanh tưởi. Sau khi hạt châu này biến mất ở trước mặt Hỏa Khôi lão tổ, toàn thân Hỏa Khôi lão tổ cảm thấy rất nhẹ nhàng dễ chịu.
– Hỏa Khôi, cấm chế đã giải rồi đấy, sau này đừng tới Đệ Ngũ hoả lò. Nếu có duyên, ngày sau ta và ngươi còn có thể gặp lại, cáo từ.
Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ một chút rồi rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên hắn dừng lại, quay đầu hỏi một câu:
– Chu Hữu Tài đang ở chỗ nào?
– Tại núi Vọng Phu.
Hỏa Khôi lão tổ vội vã mở miệng. Giờ khắc này, trạng thái kích động lúc mới nhìn thấy Tô Minh đã biến mất, cảm giác kiêng kỵ cùng ấn tượng cường liệt đối với Tô Minh một trăm năm trước lại hiện lên ở trong đầu hắn.
Tô Minh gật đầu nhìn Hỏa Khôi lão tổ một chút, nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của đối phương, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười. Hắn không biết rằng Hỏa Khôi lão tổ vừa nhìn thấy nụ cười này, lập tức trong lòng cực kỳ hồi hộp, tâm thần nhất thời bắt đầu kinh khủng.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Kẻ này lòng dạ độc ác, đa mưu túc trí, vậy mà hắn lại đang cười. Không đúng, rất không đúng.
Hỏa Khôi lão tổ càng thêm cẩn thận, theo bản năng lại lui về phía sau vài bước.
– Ta phải về Đạo Thần chân giới, ngươi đi theo đi.
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, xoay người không để ý tới Hỏa Khôi lão tổ có quấn quýt hay không, hắn đi về phía tinh không.
Hạc Trọc Lông ở một bên vội ho một tiếng, thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua Hỏa Khôi lão tổ.
– Việc này rất quan trọng, Hỏa Khôi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hừ hừ…
Trước khi đi, Hạc Trọc Lông còn dọa nạt một phen. Nó cảm thấy bộ dáng bây giờ của nó có thể nói là thời khắc mỹ diệu nhất trong đời, lúc hù dọa còn không quên hừ hừ mấy lần.
Hỏa Khôi lão tổ nhất thời rối loạn nhìn thân ảnh Tô Minh phía xa, lại nghe thấy tiếng uy hiếp của Hạc Trọc Lông. Hắn quay đầu lại nhìn Hỏa Khôi tinh phía sau, trong lòng chần chờ.
Cũng không phải là hắn lo lắng cho người trong tộc. Với thần thông của bộ tộc Hỏa Khôi, cho dù là không có hắn ở đây thì Thần Nguyên Tinh Hải cũng sẽ không xẩy ra chuyện lớn gì. Ngược lại nếu là tuỳ tùng của Tô Minh, nói không chừng sẽ có cơ may lớn.
Đặc biệt là nghĩ đến các hành động từ trăm năm trước đi cùng Tô Minh, lập tức Hỏa Khôi lão tổ rất tự tin. Đột nhiên hắn cắn răng một cái, trong thần sắc lộ ra quyết đoán.
– Theo một hạng người đa mưu túc trí như thế, ít nhất mình cũng sẽ không phải chịu thiệt.
Lập tức hắn hướng về Hỏa Khôi tinh rống lớn vài tiếng.
Nhất thời Hỏa Khôi tinh rối loạn, vô số người tộc Hỏa Khôi bay lên, nhìn về phía lão tổ trong tinh không, trong mắt mang theo ý không muốn nhưng vẫn cùng nhau quỳ xuống lậy.
Hỏa Khôi lão tổ lại rống lên vài tiếng, sau đó bàn giao chuyện sau khi hắn rời đi, trước ánh mắt không muốn của mọi người trong tộc, đột nhiên quay đầu, hóa thành một ngọn lửa màu tím gào thết, đi về hướng Tô Minh vừa rời đi.
Núi Vọng Phu, ngọn núi này như tồn tại vĩnh hằng ở trong tinh không, quanh năm có tiếng thì thào từ đỉnh núi truyền về bốn phía. Ngọn núi này ở trong truyền thuyết mỹ hảo cùng với tiếng thì thào này làm rất nhiều người hiếu kỳ.
Giờ khắc này, Tô Minh đang đứng trên một tảng đá lớn ở trong núi, bên cạnh hắn là Hạc Trọc Lông cùng Hỏa Khôi lão tổ. Phía trước Tô Minh là một sơn động đen kịt.
– Trường Hà tiền bối, vãn bối xin bái kiến.
Tô Minh ôm quyền hướng về sơn động, bình tĩnh mở miệng.
Trong sơn động vô cùng bình tĩnh, hồi lâu sau, một tiếng nổ vang từ bên trong sơn động rầu rĩ truyền ra. Trước mắt Tô Minh là một kẻ thân thể dài rộng không gì sánh nổi, thân ảnh dữ tợn xấu xí chậm rãi đi ra từ bên trong sơn động này.
Chu Hữu Tài!
Hai mắt hắn đỏ đậm, lúc đi ra nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt lộ ra giãy dụa cùng điên cuồng. Một lát sau, thần sắc hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, cả người co quắp ngồi ở một bên, lúc ngẩng đầu nhìn về Tô Minh, thần sắc đã khôi phục.
Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Tô Minh gật đầu.
– Năm đó tại Đệ Ngũ Hải, đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, chuyện có quan hệ tới đạo lữ của tiền bối….
Tô Minh nói đến đây liền dừng lại một lát.
Thần sắc Chu Hữu Tài bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi Tô Minh đoạn sau.
– Khi tu vi ta đầy đủ, có thể mở Minh giới của bản thân, tất có thể phục sinh nó.
Tô Minh chậm rãi nói. Hắn không hiểu rõ về tộc Tố Minh nhưng có thể biết được rằng người tộc Tố Minh có một cái thiên phú, là có thể phục sinh người sắp chết, nhưng muốn làm loại phục sinh này, trước tiên là phải mở Minh giới của bản thân.
Tô Minh không hiểu rõ lắm về thời gian cụ thể, Xích Hỏa Hầu cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tô Minh tin rằng tu vi của mình càng ngày càng sâu, tới một ngày nào đó, nhất định hắn sẽ hiểu ra lực thiên phú của bổn tộc này.
– Trước hết, Xin tiền bối tin tưởng ta. Ta có thể mở ra Đệ Ngũ hoả lò để đạo lữ của tiền bối dung nhập hồn vào bên trong, được Đệ Ngũ hoả lò tẩm bổ, bảo đảm rằng trong khoảng thời gian ở bên trong này, hồn sẽ không bị tiêu tan.
Thần sắc Tô Minh thành khẩn, cúi đầu hướng về Chu Hữu Tài.
Chu Hữu Tài trầm mặc, hồi lâu sau hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn phía phía đỉnh ngọn núi.
– Ngươi đã từng nghe truyền thuyết của ngọn núi này chưa?
Một lát sau, Chu Hữu Tài bình tĩnh mở miệng.
– Có nghe nói.
Tô Minh gật đầu.
– Năm đó, cô gái kia ở tại núi này chờ đợi chồng mình trở về. Năm tháng trôi qua, cô vẫn đợi, cho đến khi thân thể hóa thành một khối nham thạch, khí tức tạo thành ngọn núi này.
– Đã từng có lúc ở bên trong Đệ Ngũ hoả lò, ta vốn tưởng rằng mình đã chết, ta cũng cố ý tìm cái chết. Nhưng sau khi chết đi, ta lại tỉnh lại, chỉ là lúc tỉnh lại, ta ở đây, thân thể của ta là bộ dáng này.
-Ta không biết đáp án của tất cả những thứ này là cái gì, nhưng ta có thể cảm nhận được, bên trong thân thể này, ngoài ta ra còn có một người tồn tại. Hắn gọi là Chu Hữu Tài.
Hắn nhìn lên đỉnh ngọn núi, tiếng nói vang vọng bốn phía.
– Có muốn đi lên đỉnh núi nhìn cô gái hóa thành thạch kia một chút không?
Loáng một cái, thân thể Chu Hữu Tài hóa thành một cầu vồng bay thẳng lên đỉnh núi.
Tô Minh nhìn thân ảnh Chu Hữu Tài đi xa, mặc dù hắn không tin tưởng lắm vào cái truyền thuyết này nhưng Tô Minh vẫn lựa chọn hóa thành cầu vồng bay lên đỉnh núi.
Lúc Hạc Trọc Lông đi tới ngọn núi này, ánh mắt của nó liền có vẻ hơi trầm thấp, giờ khắc này mờ mịt nhìn sơn động kia, trầm mặc theo sau Tô Minh cùng đi lên đỉnh núi.
Người tầm thường khó có thể lên đỉnh ngọn núi này, nhưng đối với Chu Hữu Tài cùng Tô Minh mà nói thì lại khác. Không mất nhiều thời gian lắm, bọn hắn đã tới đỉnh núi.
Tô Minh thấy trên đỉnh núi một người đá.
Từ bề ngoài nhìn lại, đây hẳn là một cô gái, cô đứng trên đỉnh núi ngóng về nơi xa xăm, không biết đang nhìn cái gì.
Chu Hữu Tài nhìn pho tượng này, ánh mắt lộ ra phức tạp. Có lẽ hắn vẫn đang không hiểu vì sao sau khi chết đi lại tỉnh lại ở nơi này.
Hay là có lẽ hắn đã hiểu ra nguyên nhân nhưng hắn không muốn nói nguyên nhân này, đây là bí mật của hắn.
Phía sau Tô Minh, thân thể Hạc Trọc Lông run rẩy, ánh mắt lộ ra bi thương. Nó nhìn pho tượng chăm chú như đưa thân vào bên trong vĩnh hằng, rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của nó.
– Làm sao ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Thật giống như là thân thể muốn tiêu tán.
Hạc Trọc Lông thì thào. Đúng lúc này, trong đầu nó vào hiện ra mấy hình ảnh.
Những hình ảnh này mơ hồ, trong lúc mơ hồ, giống như bên trong có một cô gái đưa lưng về phía nó, như dáng vẻ pho tượng, đang nhìn tinh không xa xa.
Mà nó chỉ có thể ở sau lưng lén lút nhìn, ẩn giấu tâm tình của mình, không muốn lộ ra.
Cho đến một ngày kia, lúc cô gái nhìn tinh không rơi nước mắt xuống, nó nghe được tiếng thì thào của mình.
– Tam Hoang đại giới thì làm sao? Hồn phi phách tán thì thế nào? Ta sẽ giúp ngươi tìm hắn.
Tiếng nói này vang vọng trong đầu Hạc Trọc Lông, nó nghe ra cay đắng trong tiếng nói này.
Trước mắt Hạc Trọc Lông mơ hồ, từng bức họa trong đầu nó vỡ vụn trở thành mảnh vỡ, cuốn lấy để nó khó chịu, để nó có có cảm giác bi thương.
– Nói cách khác, trước khi tu vi ngươi đủ để mở ra Minh giới của bản thân, ta cần phải ở bên cạnh hộ vệ ngươi, đúng không?
Hồi lâu sau, Chu Hữu Tài thu hồi ánh mắt nhìn về phía người đá kia, quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn Chu Hữu Tài, nói:
– Có thể hiểu như vậy.
– Không cần Đệ Ngũ hoả lò tẩm bổ, với tu vi của ta, mỗi giờ mỗi khắc đều bảo trì được hồn cô ấy không tiêu tan.
Hai mắt Chu Hữu Tài nhắm nghiền, lần thứ hai mở mắt, thần sắc hắn lộ ra một vệt uể oải.
– Như vậy, nếu ngươi không tuân thủ hứa hẹn phục sinh cô ấy, ta sẽ để ngươi phải chịu thống khổ.
Chu Hữu Tài bình tĩnh mở miệng, bước chân giơ lên, bước về phía trước một bước, bước vào trong tinh không.
– Tô mỗ đồng ý, trừ phi bỏ mình, bằng không sẽ không nuốt lời.
Tô Minh nói. Lúc sắp cất bước đi xa thì hắn chợt có phát hiện, quay đầu lại liếc nhìn Hạc Trọc Lông, suy tư một lát rồi đi về tinh không.
Trong tinh không, Tô Minh ở phía trước, Hạc Trọc Lông ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía ngọn núi kia. Ở phía sau là Chu Hữu Tài cùng Hỏa Khôi lão tổ. Thần sắc kỳ dị của Hạc Trọc Lông cũng khiến Chu Hữu Tài chú ý nhưng không nhiều lời, tiếp tục suy tư.
Đoàn người bay nhanh, rời khỏi ngoại vi Thần Nguyên Tinh Hải, qua Hắc Mặc tinh, bước vào Tây Hoàn tinh vực.
– Tây Hoàn Dị Địa.
Vừa bước vào Tây Hoàn, ánh mắt Tô Minh lóe sáng. Trước phế tích Thâm Uyên chính là trạm cuối cùng của hắn, chính là này Tây Hoàn Dị Địa.
Nơi này phân thân Ách Thương của hắn cũng nên đến, để đi thôn phệ các hồn Ách Thương khác.
Một khi thành công thì lập tức tu vi Tô Minh sẽ lớn mạnh, như vậy lúc hắn trở lại Đạo Thần chân giới mới có thể gây nên Đạo Thần hạo kiếp.