Cầu Ma Audio Podcast
Tập 20 [Chương 96 đến 100]
❮ sautiếp ❯Chương 96: Kẻ phản bội là gã!
Mười một người!
Từ trong rừng cây tối tăm lao ra mười một bóng người. Mười một người này lấy tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc dẫn đầu chạy nhanh đến, trong đó có một gã đàn ông mặc đồ đen vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên là do tầng sáng và khe rãnh phía trước, cùng với Man thuật của Nam Tùng đem lại tác dụng rất lớn.
Vẻ mặt chúng mệt mỏi, không hưng phấn và hú quái dị như trước. Trận chiến giữa hai bộ lạc, chết không chỉ có Ô Sơn bộ lạc, Hắc Sơn bộ lạc chết nhiều người hơn.
Tiễn Thủ Hắc Sơn bộ lạc chết trận, Khôi Thủ đội săn chết trận, phó Khôi Thủ cũng chết. Quan trọng là tinh anh thiên tài của chúng, Tất Túc cũng đã chết!
Rất nhiều Man Sĩ chết đem đến tổn hại nặng nề cho Hắc Sơn bộ lạc. Nếu không phải có mấy gã đàn ông áo đen, và Tất Đồ cưỡng ép dùng Tà Man tăng cường tộc nhân, lần này chúng khó thể thành công.
Hắc Sơn bộ lạc không ngờ rằng Ô Sơn bộ lạc khó tiêu diệt đến vậy, làm chúng trả cái giá cực thảm thiết. Có lẽ điều này ngay cả Man Công Hắc Sơn bộ lạc Tất Đồ cũng không ngờ được.
Lão hoàn toàn bị A Công Mặc Tang kiềm chế, là Khai Trần vậy mà không đem đến nhiều tác dụng trong chiến tranh bộ lạc.
Nếu thời gian đảo ngược, để đám Hắc Sơn bộ lạc biết kết quả này, có lẽ chúng sẽ không lập tức khiêu chiến mà chuẩn bị thời gian lâu hơn.
Trận chiến này coi như Hắc Sơn bộ lạc thắng cũng sẽ cực thảm. Quan trọng hơn, một khi để tộc nhân Ô Sơn bộ lạc tới Phong Quyến, vậy Hắc Sơn bộ lạc chết uổng phí, không được chiến lợi phẩm nào.
Đám người Hắc Sơn bộ lạc đợt này trừ gã đàn ông áo đen ra, những tên còn lại đều thầm hối hận. Nhưng bây giờ đã chiến đấu đến tận đây, không còn chọn lựa nào khác, chỉ có thể cứng rắn đi xuống. Đặc biệt cái chết của Tất Túc khiến tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc nhất quyết giết Tô Minh.
Nhìn mười một người xông đến, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh mắt lóe tia sáng lạnh, tay phải nắm chặt Huyết Lân Mâu, đứng dậy.
Nam Tùng, Sơn Ngân đều im lặng lộ ra sát khí.
Chỉ có Lôi Thần không động đậy, nhưng trong mắt gã có tia điên cuồng và giết chóc.
Giây phút mười một người Hắc Sơn bộ lạc tới gần trăm mét, Nam Tùng mạnh tiến một bước, thân thể tỏa ánh sáng đỏ ngập trời, nhưng có một tia liên kết với Lôi Thần đằng sau. Trên người Lôi Thần ánh sáng đỏ càng đậm, như hình thành bình phong máu.
Ông gầm lên một tiếng, vải nửa người trên rách toạc, khuôn mặt già nua chớp mắt như biến về tuổi trẻ. Đặc biệt là đôi tay cuồn cuộn cơ bắp, theo tiếng gầm mạnh đập xuống đất.
Đập một cái, trước mặt dưới chân mười một người xuất hiện vòng xoáy to lớn. Trong vòng xoáy tràn ngập nước bùn, có từng cánh tay bùn vươn ra chộp chân chúng.
Nam Tùng lao tới, Tô Minh ở đằng sau dùng tốc độ nhanh nhất xông lên. Ánh mắt Sơn Ngân lộ sát khí và phức tạp nâng lên tay phải. Lập tức thanh cốt đao lưỡi liềm bị gã nắm trong tay, thân hình như u linh lướt nhanh.
Còn về Lôi Thần thì thân thể run lẩy bẩy, mặt biến già nua, như là bị hút đi sức sống.
Nước bùn có thể kiềm giữ hơn phân nửa tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, nhưng không làm gì được gã đàn ông áo đen. Chân phải người này tiến lên một bước, lập tức nước bùn nổ tung, gã lao đến chỗ Nam Tùng.
Huyết chiến cứ thế mở màn.
Tô Minh luôn im lặng không lên tiếng, không để ý gã đàn ông áo đen, không lựa chọn tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, mà đi hướng chín người còn lại. Hắn nhảy lên, trong chín người tu vi cao nhất là Ngưng Huyết tầng thứ bảy, còn lại đa số khoảng tầng sáu. Lấy tốc độ của Tô Minh, chỉ cần tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc bị Sơn Ngân kiềm giữ, cho Tô Minh đủ thời gian thì có thể giết được hết.
Thân hình Sơn Ngân như u linh tới gần, gã lựa chọn đối thủ là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Khoảnh khắc hai người va chạm, quanh quẩn tiếng nổ, mở ra cuộc tàn sát.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, bỏ qua đau đớn trên người, dưới vầng trăng tròn, cả người hắn như bị ánh trăng bao phủ. Hai mắt lộ ra bóng huyết nguyệt rõ rệt, chớp mắt hắn tới gần một người, trường mâu trong tay vung lên, lướt qua người đó. Trên người hắn có nhiều vết thương sâu, nhưng kẻ kia thì cái đầu bay ra ngoài, tràn ngập máu tươi.
Tô Minh té xuống đất, thở hồng hộc, không chút dừng lại, mạnh xông lên trước. Ánh trăng quay quanh người hắn, thuận theo vết thương nhập vào trong, để cơ thể lành lại. Hắn xông lên, tám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc có hai người nghênh đón, ba người khác thì tránh ra như muốn rời khỏi đây, đuổi theo vào thảo nguyên.
Mắt thấy bóng ba người kia đi xa, năm Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc vây quanh hắn đang nhanh chóng khép kín, Tô Minh chẳng hề do dự, nhảy lên trên. Trường mâu không ném ra ngoài, dù sao coi như mâu này ném hướng ba người phía xa thì tối đa chỉ giết được một người. Cho nên bây giờ trường mâu bị Tô Minh đâm hướng mặt đất dưới chân.
Trường mâu chợt tỏa ánh sáng đỏ, hóa thành con chim đỏ to lớn bay thẳng tới mặt đất, oành một tiếng, rơi xuống đất dưới chân Tô Minh, dấy lên lực chấn và gió to, khiến năm người sắp tới gần tạm dừng.
Tô Minh nương lực chấn thả Huyết Lân Mâu ra, cả người lao thẳng tới ba kẻ phía xa.
Tốc độ hắn cực nhanh, toàn thân hai trăm bốn mươi ba sợi máu tỏa ánh sáng đỏ như sao băng, tới gần ba tên đang chạy. Ba tên này không tầm thường, chẳng hề chần chờ để lại một người ngăn cản, hai người còn lại toàn thân lóe ánh sáng đỏ, tốc độ càng nhanh. Ánh sáng kia lộ khí huyết mênh mông, thi triển lực lượng đỉnh tầng thứ sáu Ngưng Huyết cảnh.
Người ngăn cản không biết dùng cách gì ẩn giấu tu vi, bởi vì giao chiến rất ngắn ngủi, Tô Minh không phát hiện. Chỉ thấy cơ thể gã lấp lóe ánh sáng đỏ, bộc phát lực lượng khí huyết tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh. Sắc mặt gã lộ điên cuồng, muốn ngăn Tô Minh lại cho bằng được.
Vào lúc này trên người gã sợi máu nhanh chóng phình ra, như muốn tự nổ sợi máu!
Liều chết một phen, Tô Minh lại cách gần như vậy, cả người mệt mỏi và bị thương, đương nhiên không thể chống cự nổi. Nhưng nếu hắn tránh ra, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên kia biến mất trong tầm mắt. Bộ lạc sẽ gặp hiểm họa.
Cái tên ngăn cản Tô Minh lựa chọn tự nổ, bản thân cũng bị thương, vết thương lần nữa xé rách chảy ra máu tươi.
“Không phải chỉ có người Ô Sơn bộ lạc tự nổ, Hắc Sơn bộ lạc ta cũng có thể!” Gã đàn ông thét lên nhe răng cười với Tô Minh.
Tô Minh mắt chợt lóe, chẳng những không lui mà càng nhanh hơn, khoảnh khắc tới gần gã đàn ông, ngay lúc gã ta định nổ sợi máu thì tay trái Tô Minh luôn nắm chặt mạnh mở ra ném hướng vết thương trên người gã đàn ông.
Chỉ thấy bụi đỏ bay vụt tới, chớp mắt rơi trên vết thương của gã đàn ông. Gã ta đánh rùng mình, trợn to mắt, sợi máu định tự nổ thì khoảnh khắc máu bị thiêu đốt hết. Lúc Tô Minh từ bên cạnh lướt qua, cả người hóa thành đoàn sương đỏ bốc lên trời.
Hình ảnh này bị hai người đằng trước trông thấy, bị mấy người đằng sau thấy, cảm giác sởn tóc gáy.
“Tà Man!”
“Hắn là Tà Man!”
Tiếng kinh hô bỗng nhiên xuất hiện trên chiến trường, Nam Tùng và Sơn Ngân cũng lập tức chú ý. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chiến đấu với Sơn Ngân thì sắc mặt biến đổi, lộ ra chấn kinh.
Ngay cả gã áo đen bộ mặt luôn ngơ ngác khi trông thấy thì ngây ra như phỗng, nhưng rất nhanh hai mắt bỗng sáng ngời, như là phát hiện điều gì.
Nhưng hiện gã đang đấu với Nam Tùng, giây phút ngây ngẩn cho Nam Tùng cơ hội.
Tiếng nổ bỗng vang lên, Tô Minh không chút tạm ngừng bay thẳng tới hai người đằng trước bị hắn ra chiêu làm rung động. Hai người kia nghiến răng lập tức tách ra. Nhưng lúc này Tô Minh phun ra ngụm máu, máu hóa thành sương khói lan tới người bên trái.
Trong sương đỏ ẩn chứa lực lượng khí huyết của Tô Minh, là thuật Ô Huyết Trần. Cùng lúc đó, hắn lao sang bên phải đấu với tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc khác.
Chốc lát sau, trên người Tô Minh lại có vài vết thương. Hắn thở dốc, ánh sáng đỏ bao trùm toàn thân, hai mắt lấp lóe huyết nguyệt, chạy nhanh hướng mọi người đang chiến đấu.
Sau lưng hắn, trên mặt đất hai bên trái phải có hai cái xác thịt nát xương tan.
Bây giờ trên chiến trường Hắc Sơn bộ lạc còn bảy người!
Trừ gã áo đen và tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ra, còn lại năm người bị cách Tô Minh giết chóc và trong đầu hiện ra ý nghĩ Tà Man chấn nhiếp tâm thần, liếc nhau một cái, muốn lùi bước.
Nhưng Sơn Ngân đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc bỗng hộc máu, thân thể lung lay bị tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đánh một đấm trọng thương bắn người ra xa bay thẳng tới chỗ Nam Tùng. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc vẻ mặt sát khí, sau lưng là gấu đỏ gầm rống xông lên, vung bàn tay to do sương đỏ hợp thành, muốn cho Sơn Ngân, một chiêu trí mạng.
Mắt thấy bàn tay gấu sắp rơi xuống người Sơn Ngân, gã đang cách Nam Tùng rất gần. Nam Tùng biến sắc mặt, chẳng hề do dự nhảy vọt lên, liền túm lấy Sơn Ngân đánh một đấm vào vuốt gấu đỏ. Vang lên tiếng nổ, Nam Tùng lùi ra sau.
“Lùi lại trị thương đi, người này để ta…” Nam Tùng đang mở miệng thì đột nhiên cả người chấn động, khóe miệng chảy máu, cơ thể mau chóng héo khô, vẻ mặt lộ ra bi thương đánh một chưởng về phía Sơn Ngân.
Chỉ thấy Sơn Ngân lúc được Nam Tùng cứu thì cúi đầu, tay phải cầm đao chém vào sợi máu liên kết giữa Nam Tùng và Lôi Thần. Không biết gã làm cách gì mà chặt đứt được sợi máu, theo đà đâm một nhát thật sâu vào người Nam Tùng.
Chương 97: Lựa chọn của Lôi Thần!
Khoảnh khắc sợi máu đứt, thân thể Lôi Thần run lẩy bẩy, hộc máu.
Sơn Ngân bị Nam Tùng đánh một chưởng, mặt tái nhợt lảo đảo văng ra vài mét, máu tươi tràn ra khóe miệng, vẻ mặt phức tạp, lộ ra áy náy và thống khổ, cúi đầu, dường như không dám đối diện Nam Tùng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chớp mắt mọi thứ đảo ngược, Tô Minh nhìn Sơn Ngân, cười thảm.
Sơn Ngân mặt xanh xao, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, bỗng nhiên ngửa đầu hét to. Tiếng hét thê lương, mạnh xoay người, không dám nhìn Nam Tùng và Tô Minh, chạy hướng rừng cây, chạy nhanh như điên, chớp mắt đã lao vào trong rừng. Theo tiếng gào thống khổ ngày càng xa, Sơn Ngân cũng biến mất trong rừng.
Cùng lúc đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc nhe răng cười, dường như đã biết trước điều này sẽ xảy ra.
Xông tới chỗ Nam Tùng là gã áo đen lúc nãy đấu với ông, bây giờ mang theo vết thương đấm Nam Tùng một quyền.
Nam Tùng vẻ mặt bi thương, trắng bệch không chút máu, thân thể khô héo như bộ xương. Sau lưng ông, thanh đao trăng khuyết đâm sâu vào trong không ngừng chảy ra máu tươi.
Khoảnh khắc tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc và gã áo đen tới gần, Nam Tùng đột nhiên cất tiếng cười to. Tiếng cười thê lương, toàn thân chấn động, lập tức giữa trán ông tách ra một khe hở dài, bóng dáng ảo màu xanh nhợt nhạt xuất hiện bay đến kẻ địch.
Giây phút tới gần gã áo đen và tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, bóng xanh bỗng nổ tung, hóa thành lực lượng kinh khủng quét tứ phương. Gã áo đen vốn đã bị thương, bây giờ càng không thể chịu đựng lực lượng, đôi mắt yếu ớt lập tức bị tổn thương, hét thảm lùi ra sau.
Còn về tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, gã cũng không ngờ Nam Tùng bị trọng thương còn có thể làm ra điều như vậy. Gã biết thanh đao đâm vào người Nam Tùng ẩn chứa kịch độc, độc này khiến máu đông lại, phòng ngừa cường giả nổ sợi máu, cho nên gã mới dám tới gần.
Đao này vốn là Hắc Sơn bộ lạc chuẩn bị cho Man Công Ô Sơn bộ lạc, nhưng ngoài ý muốn dùng trên người Nam Tùng.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hộc máu. Gã truy đuổi một đường, vết thương trên người đã không thể áp chế được nữa, phun ra máu, hơi thở càng yếu ớt. Gã rơi xuống đất thụt lùi hơn mười mét, vẻ mặt kinh hoàng.
Chỉ thấy cùng lúc bóng xanh nổ tung, Nam Tùng đứng đó đôi mắt bỗng lóe tia sáng ngời, dường như vết thương đã lành lặn hết. Ông rướn người tiến tới trước mặt gã áo đen trọng thương, đánh một đấm vào bộ ngực không thể né tránh.
*Bùm* một tiếng, cơ thể gã đàn ông run lên, ngực vỡ ra, hai mắt vô thần, trực tiếp tử vong.
Nam Tùng không tạm ngừng, nhìn chằm chằm tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ở không xa, vẻ mặt bình tĩnh, nhoáng lên một cái lao tới. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc vẻ mặt kinh hoàng, cất tiếng hú chói tai lùi ra sau, tới gần năm tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc còn sống sót. Mắt thấy Nam Tùng đã đến rồi, gã chẳng hề chần chờ túm lấy tộc nhân kế bên, đưa vào lực lượng mạnh ném hướng Nam Tùng.
Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc hét thảm, toàn thân chìm trong tiếng tạc nổ, thành mưa máu bay tứ tung. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc kinh hoàng và hốt hoảng gầm lên.
“Lùi!” Nói xong gã cùng với bốn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, có chúng bảo vệ bất chấp tất cả xông hướng rừng cây. Chúng thật sự sợ hãi, đặc biệt là Nam Tùng mạnh mẽ khiến chúng khó tin.
Theo tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc thấy thì mạng sống mình quý giá, không thể ở lại đây. Gã biết viện binh Hắc Sơn bộ lạc đang ở trên đường, chỉ cần hợp với chúng là mọi thứ an toàn.
“Muốn đi ư!” Nam Tùng không thèm nhìn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tự nổ trước mặt mình, tay phải vung lên trước mặt, mưa máu tự nổ bỗng chốc biến mất. Ông đạp chân xuống đất, đôi tay mạnh nhấn mặt đất.
Thoáng chốc dưới chân năm người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chấn động, một bàn tay đất trồi lên chộp hướng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc điên cuồng, lại lần nữa đẩy một tộc nhân ra thoát khỏi cái chết. Nhưng gã không còn can đảm, không ngoái đầu vội vàng cùng ba tộc nhân khác chạy trốn vào rừng cây.
“Đánh mất quang vinh Hắc Sơn bộ lạc, cút khỏi mắt ta!” Nam Tùng không đuổi theo mà đứng đó phát ra tiếng gầm kinh người hướng phía rừng cây.
Tất cả chỉ xảy ra vài giây, giờ Tô Minh đã tới, nhìn Nam Tùng đứng đó, nhìn thân thể ông sau khi tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy trở nên yếu ớt.
“Bộ lạc, chắc đã an toàn. Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc đợt tiếp theo sẽ không đến nhanh như vậy. Chúng đã chết nhiều người, có ý định muốn lùi bước.” Nam Tùng vẫn đứng đó, khe hở giữa trán tỏa ra ánh sáng xám.
“Ta đã hoàn thành hứa hẹn với A Công ngươi. Trả lại ơn cứu mạng năm đó…” Nam Tùng nhìn Tô Minh, mặt lộ nét cười.
“Nam Tùng gia gia…” Tô Minh nhẹ giọng nói.
“Kỳ thật dù cho Sơn Ngân không làm ta bị thương, ta cũng sẽ không chống cự được bao lâu. Ta vốn định trước khi chết dùng thuật Thanh Tác chữa thương cho mấy người, bồi thường Lôi Thần phần sức sống bị ta hút đi. Nhưng hiện giờ ta không làm được nữa.” Nam Tùng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trời trên cao vẫn tràn ngập sương đỏ, mơ hồ truyền đến tiếng nổ, ông biết Mặc Tang còn đang cố gắng.
“Nếu ngươi gặp được Sơn Ngân, giúp ta hỏi hắn, vì sao!?” Nam Tùng chắp tay sau lưng, hai mắt nhắm chặt, đứng đó không động đậy. Cơ thể ông như cắm rễ xuống mặt đất, trước mắt ông là rừng cây tối đen. Sau lưng ông là dấu vết tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đi qua.
Dưới đêm trăng, bóng lưng ông kéo rất dài, thật dài. Cảm giác bi tráng tràn ngập toàn thân Tô Minh. Hắn nhìn Nam Tùng đã không còn hơi thở, không đụng vào ông mà là lùi vài bước, quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Tô Minh…” Lôi Thần giãy dụa đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô Minh, cũng quỳ đó, vẻ mặt đau thương. Bây giờ gã trông không giống thiếu niên nữa mà già đi, tựa như đã bốn mươi tuổi.
Thật lâu sau, có gió nhẹ thổi qua, thổi tuyết đọng trên đất, thổi sợi tóc sau lưng Nam Tùng dù chết vẫn oai hùng, thổi tâm của Tô Minh và Lôi Thần.
“Bộ lạc đã an toàn. Lôi Thần, cậu trở về đi.” Tô Minh im lặng đứng dậy, mắt có tia sáng lạnh, nhìn rừng cây tối đen trước mắt.
Lôi Thần sờ mắt phải, mắt phải đã mù. Gã im lặng trong chốc lát, lắc đầu.
“Tôi không quay về.”
“Tôi phải đi tìm lực lượng biến mình mạnh hơn. Chỉ có trở thành cường giả mới không chịu nhục, mới bảo vệ được quê hương và tộc nhân tôi muốn bảo vệ. Tôi nghe nói phía bên kia thảo nguyên, đi qua một số núi cao, có một bộ lạc. Bộ lạc đó rất xa nhưng còn mạnh hơn cả Phong Quyến…Tôi phải tới đó, mặc kệ trả cái giá gì, tôi phải trở thành cường giả! Dù cho trở thành Tà Man tôi cũng bằng lòng!” Lôi Thần biểu tình kiên quyết không sờn, có sự điên cuồng, chẳng qua điên cuồng ẩn dưới đáy mắt, không lộ ra trên nét mặt.
“Tô Minh, cậu không giống tôi. Sau khi cậu trở lại Phong Quyến sẽ phát triển tốt hơn, nhưng chúng ta là anh em, cả đời là anh em. Chờ tôi, một ngày nào đó, khi đã trở thành cường giả rồi, tôi sẽ trở về!” Lôi Thần nhắm mắt lại, thì thào, tiến lên ôm lấy Tô Minh.
Hai người im lặng ôm nhau. Thật lâu sau, Lôi Thần cười to, xoay người, lưng có chút còng xuống đi hướng phương xa, đi tới nơi có ước mộng và cố chấp của gã. Gã đi từng bước một, càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn Lôi Thần, hắn không khuyên nhủ cái gì, chỉ nhìn đối phương dần khuất xa. Hắn không biết có thể gặp lại Lôi Thần không, đối với tương lai, Tô Minh mê mang.
Thật lâu sau, hắn lắc đầu. Dưới vầng trăng tròn, mê mang bị sát khí thay thế. Nhìn rừng cây ẩn trong bóng tối, Tô Minh hít sâu.
“Hiện giờ là lúc ta truy sát các ngươi!”
“Còn có Sơn Ngân…” Tô Minh ngoái đầu nhìn hướng Phong Quyến. Chỗ đó có tộc nhân của hắn, có lẽ bây giờ Bạch Linh còn tại đó.
“Hứa hẹn…” Tô Minh cay đắng nhắm mắt lại, khi mở ra thì bên trong bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn lao lên trước, ánh trăng quanh quẩn toàn thân. Có trăng tròn, hắn như bóng u linh tràn ngập tử vong, biến mất trong rừng cây, chạy nhanh truy sát.
Không còn truy binh, các tộc nhân sẽ an toàn tới thành đá Phong Quyến, Tô Minh có thể chắc chắn. Hắn hiểu rõ hành trình này không cần mình làm gì giúp tộc nhân nữa.
Hắn đã làm xong điều cần làm, nhưng bây giờ hắn càng có việc quan trọng hơn. Hắn nhớ rõ lúc Man Công Hắc Sơn bộ lạc xuất hiện, cảm giác quen thuộc và mơ hồ hiện ra suy đoán. Suy nghĩ này lúc hắn thấy A Công bị Nguyệt Dực to lớn công kích thì bùng phát. Khi hắn cảm giác trong chớp mắt mình bay lên biến thành Nguyệt Dực, lúc thay đổi phương hướng bay thẳng tới Man Công Hắc Sơn bộ lạc thì suy nghĩ thô sơ trong đầu Tô Minh càng biến rõ ràng.
“Thuật Hỏa Man…Mình tu luyện Hỏa Man, Nguyệt Dực lại do tộc nhân Hỏa Man biến thành, cho nên về mặt công pháp thì mình có thể ức chế! Lại thêm ba lần huyết hỏa trùng trùng, máu mình như có lửa, cho nên mình có thể giúp đỡ A Công!” Đôi mắt bình tĩnh của Tô Minh lấp lóe bóng trăng đỏ thẫm, trong đêm tối lộ ra yêu dị.
Thân hình hắn như luồng khói lao vút trong rừng cây.
“Trước đó mình phải khiến Hắc Sơn bộ lạc nếm mùi đau khổ! Để chúng cũng cảm nhận sự bi thương khi tộc nhân chết đi. Hiện tại tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, bên cạnh có ba người, không quá đáng sợ. Và cả Sơn Ngân!” Tô Minh siết chặt nắm tay, cúi đầu, phóng người biến mất trong rừng.
Từ bị truy sát đảo ngược thành kẻ truy sát, từ con mồi biến thành kẻ săn mồi, Tô Minh bất giác đã thay đổi rất nhiều.
Chương 98: Truy sát!!!
Xúc động tuổi trẻ bây giờ đã bị mài bớt. Lần này Tô Minh đi trừ huyết nguyệt và thuật Hỏa Man có thể giúp đỡ A Công ra, muốn giết ngược lại là vì có tính toán riêng.
Hắn đoán, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, mất ý chí chiến đấu, ba tộc nhân bên cạnh cũng là thế. Nhưng dù sao tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc không phải Man Sĩ bình thường, người này có thể làm đến chức tộc trưởng, trừ tu vi và là thuộc hạ đắc lực của Tất Đồ ra, trí tuệ không thua ai.
Nam Tùng có thể hù dọa một lúc, nhưng người này rất nhanh kịp phản ứng lại, đến khi đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sẽ có hai lựa chọn. Thứ nhất là chờ viện binh phía sau cùng nhau tiến tới. Thứ hai là không chờ viện quân, hơi điều hòa lại lần nữa truy sát.
“Theo tình hình từ sau khi Tất Túc chết, chắc gã sẽ chọn con đường thứ hai!” Trong mắt Tô Minh lóe tia sáng, tiến lên thỉnh thoảng nhìn dấu vết xung quanh.
Những dấu chân hỗn loạn và cành cây khô bị gãy, có lẽ trong mắt người khác chẳng là gì, nhưng theo Tô Minh từ nhỏ đi trong rừng lại lộ rõ phương hướng bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn.
Dù dấu chân trên mặt tuyết rối loạn, nhưng đa số là hướng về phía Tô Minh đi, chỉ có một số ít là hướng rừng cây trước mắt. Từ độ sâu cạn cho Tô Minh biết rất nhiều điều.
“Còn về Sơn Ngân…là gã lộ ra hướng di chuyển của tộc nhân, khiến Hắc Sơn bộ lạc thiết kế cạm bẫy, nhưng trên đường đi gã cũng có chém giết, bị thương không giống giả bộ. Thậm chí dường như gã chiến đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rồi bị thương cũng là thật sự. Chỉ có như thế mới lừa được Nam Tùng gia gia, nhưng người này cuối cùng bị Nam Tùng gia gia phẫn nộ đánh một chưởng, hiện giờ đã kiệt lực. Nhưng Sơn Ngân, rốt cuộc vì sao ngươi phản bội Ô Sơn bộ lạc…” Trong mắt Tô Minh có đau khổ thù hận. Hắn không hiểu nổi rốt cuộc bởi vì sao.
Hắn luôn nhớ rõ Sơn Ngân từng làm nhiều chuyện vì tộc nhân. Đem thực vật cho người già trong bộ lạc, vì một câu của đám trẻ Lạp Tô mà vào rừng lấy rất nhiều răng dã thú. Trong tiếng hoan hô vui sướng của bọn trẻ, tuy mặt gã nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền hòa là không thể che giấu.
Người như thế, Tô Minh không nghĩ ra gã có lý do gì phản bội Ô Sơn bộ lạc, phản bội tộc nhân.
“Có lẽ trong lòng gã cũng phức tạp và giãy dụa. Trên đường gã giết không ít tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, lúc trước không để Bắc Lăng và Tiễn Thủ ở lại. Nhưng rốt cuộc gã nghĩ cái gì…” Tô Minh siết chặt nắm tay.
“Tuy nhiên, những điều này không đủ bù đắp cho việc gã phản bội. Gã…nhất định phải trả cái giá đã phản bội!” Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng. Hắn hận Hắc Sơn bộ lạc nhưng bây giờ càng hận là kẻ phản bội Sơn Ngân!
Trong rừng nương theo dấu vết để lại, thân thể Tô Minh như u linh chớp mắt biến đổi, tốc độ ngày càng nhanh. Từ dấu chân trên mặt đất và chút ít dấu chân xung quanh, Tô Minh có thể chắc chắn bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cách không xa.
Nhưng dấu chân ngày càng sâu, đại biểu vết thương bốn người ngày càng nặng.
“Chúng sẽ tìm chỗ an toàn trị thương…” Tô Minh ngừng bước, cúi người nhìn trong dấu chân có giọt máu tươi hòa tan với tuyết đọng, vươn tay ấn ấn, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
“Máu chưa đông lại, ngay ở phía trước!” Tô Minh bật người dậy, đang muốn đuổi theo nhưng chợt dừng bước, biểu tình tiêu điều có đau thương.
Hắn nhìn thấy phía trước không xa, từng tộc nhân lựa chọn ở lại không muốn níu chân tộc nhân tiến lên. Những tộc nhân này đã chết, gục tại đó, người co ro, thân thể cứng ngắc.
Nhẹ bước qua, Tô Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc, hai mắt mở to không khép. Nếu không phải thân thể gục xuống, vậy trước khi chết, nhất định đôi mắt gã đã nhìn hướng tộc nhân rời đi, cầu ông trời phù hộ tộc nhân mình an toàn tới Phong Quyến.
Đây là từ khi Tô Minh trở lại rừng cây nhìn thấy tộc nhân thứ nhất đã chết. Hắn biết đây không phải người cuối cùng. Trên con đường này, trong một ngày di chuyển có rất nhiều tộc nhân lựa chọn ở lại, không muốn để thân thể bị thương ảnh hưởng tốc độ của bộ lạc.
“Bộ lạc sẽ an toàn…” Tô Minh khẽ nói, nhìn tộc nhân đôi mắt trợn trừng, hắn nâng lên tay phải nhẹ vuốt. Bi thương trên mặt hắn bị ẩn giấu rất sâu, mạnh đứng dậy, mang theo sát khí càng đậm chạy nhanh.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức mắt thường khó thấy, chỉ có thể trông thấy bóng đỏ đang di chuyển vẽ thành đường nét gấp khúc, vặn vẹo xông tới trước.
Màu đỏ là ánh sáng hai mắt huyết nguyệt của Tô Minh, đây là do ảnh ngược trăng tròn trên trời biến thành! Trong lúc hắn tiến lên từng tia ánh trăng giáng xuống, vòng quanh người hắn, hình thành từng vòng tơ trăng. Theo tốc độ tăng nhanh, sau lưng hắn kéo theo vô số sợi tơ, thoạt nhìn như áo choàng ánh trăng trùm trên người Tô Minh.
Thời gian trôi qua, mười lăm phút sau, hơn trăm mét trước mặt Tô Minh có rất nhiều cây khô trên mặt tuyết. Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ngồi xếp bằng, bên người đi theo ba tộc nhân vòng quanh gã, đang nhắm mắt trị thương.
Chúng mới vừa dừng bước, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mặt âm trầm quát bảo đứng lại, nhìn chằm chằm hướng Phong Quyến bộ lạc, sắc mặt giận dữ.
Gã kịp phản ứng, rõ ràng Nam Tùng làm bộ dọa dẫm, tựa như ngọn nến sắp tắt bùng cháy lên. Kỳ thực chỉ cần chúng kéo dài chốc lát, chẳng những không chật vật bỏ chạy mà còn có thể thừa thắng xông lên, một phen bắt hết Ô Sơn bộ lạc!
Gã tức giận nhưng càng hận mình nhát gan. Tuy nhiên, gã là người cẩn thận, dù hiểu rõ hết rồi vẫn khoanh chân ngồi chữa thương trước đã. Theo gã thì Ô Sơn bộ lạc nhanh nhất cũng phải tới trời sáng mới đến Phong Quyến. Bốn người mình chỉ cần dốc sức truy kích, hai tiếng đồng hồ là đủ đuổi kịp.
Gã cực kỳ yên tâm, bốn người ở đây sẽ không gặp nguy hiểm gì. Trong đời gã, vật săn vĩnh viễn chỉ biết chạy trối chết.
Gã không cho rằng, Ô Sơn bộ lạc dưới tình huống như vậy còn có người truy đuổi ngược lại, bây giờ Ô Sơn bộ lạc quan tâm nhất chính là di chuyển!
Bốn người ngồi xếp bằng chưa tới mười lăm phút thì có gió lạnh thổi tới, cuốn lấy tuyết đọng, rơi trên thân bốn người. Cùng lúc đó, trong rừng cách chúng không xa lóe tia sáng đỏ, tốc độ nhanh khó thể tưởng tượng. Mấy người chưa kịp thức tỉnh, chỉ có tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc là mạnh mở mắt ra.
Gã trông thấy luồng sáng đỏ chợt lóe, một tiếng hét thê lương truyền tới. Chỉ thấy bên cạnh một tộc nhân giờ đã mất đầu, máu tươi bắn cao như suối phun.
Điều này khiến da đầu tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc tê dại, rợn cả tóc gáy. Mặt gã biến đổi đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra kinh hoàng và khó tin. Hai người khác hiện giờ cũng sợ hãi đứng dậy, không ngừng nhìn quanh.
“Ai!?”
“Là ai, ta thấy ngươi rồi, đi ra!”
Hai người kia rống to, cơ thể run bần bật. Dường như chỉ một giây, thật sự quá nhanh, không đợi chúng mở mắt ra đã nghe đến tiếng hét thảm, mở mắt ra thì trông thấy trên cái cổ mất đầu phun máu.
Loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời như thủy triều lập tức lan tràn toàn thân chúng. Gốc của sự sợ hãi này trừ việc cùng tộc chết ra, đa phần là sợ hãi sự thần bí.
Chúng không thấy bóng người, xung quanh tĩnh lặng không có chút âm thanh.
Mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc tái nhợt, ánh mắt không ngừng quét rừng cây tối đen. Dần dần, gã ngày càng sợ. Rừng cây tối tăm dường như ẩn giấu con thú đáng sợ ăn thịt người đang nhìn chằm chằm chúng.
“Rút lui!” Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cắn răng, đối với sự việc không biết thì gã không dám mạo hiểm. Gã mới liếc chỗ ánh sáng đỏ chợt biến mất, cho cảm giác không giống người mà như con rắn đỏ.
Theo tiếng ra lệnh, hai tộc nhân khác vội vàng tới gần, ba người dần lùi về đằng sau vài bước, lập tức co giò bỏ chạy.
Chúng không phát hiện ở trong rừng, Tô Minh ngồi chồm hổm, hai mắt lấp lóe bóng huyết nguyệt. Trong tay hắn cầm một cái đầu nhắm mắt đẫm máu.
“Chết không đáng sợ, đáng sợ là nỗi sợ trước khi chết, là sự chờ đợi mỏi mòn. Trên đường này, các tộc nhân đều khắc sâu cảm nhận sự hành hạ mỏi mòn đó. Bây giờ ta phải để các ngươi từ từ nhấm nháp nó.” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh. Trừ cách này ra, hắn còn cách khác càng khiến tộc nhân triệt để an toàn.
Ba người nhanh chóng lùi ra sau, thân thể chợt lóe đã biến mất.
Tim tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đập nhanh, bây giờ gã trọng thương, dù có tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tám nhưng hiện tại chỉ có thể phát huy hơn phân nửa mà thôi, không tới đỉnh điểm được. Bên cạnh chỉ có hai tộc nhân, khoảng tầng sáu Ngưng Huyết cảnh, không có tác dụng bảo vệ.
Đặc biệt là chớp mắt đó khi gã thấy ánh sáng đỏ chợt lóe, gã cảm giác nguy hiểm tim đập chân run. Giờ gã không còn ý nghĩ truy bắt đám Ô Sơn bộ lạc, mà muốn rút lui hợp với viện binh Hắc Sơn bộ lạc.
Lúc chạy nhanh, hai tộc nhân bên cạnh gã vẻ mặt kinh hoàng, sự hãi đối thủ thần bí, sợ hãi thứ không biết, khiến bây giờ chúng mất hết ý chí chiến đấu, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng chúng truyền đến tiếng hú sắc nhọn kỳ quái. Tiếng kêu ẩn chứa thê lương khiến người nghe, đặc biệt là lúc khẩn trương sợ hãi sẽ giật bắn người.
Khoảnh khắc tiếng hú quái dị quanh quẩn đằng sau, luồng sáng đỏ máu lấy tốc độ cực nhanh xông đến. Ba người bỏ chạy chỉ thấy ánh đỏ chợt lóe, vô số sợi tơ trăng theo phía sau ánh đỏ. Ngay sau đó, một tộc nhân hét thảm, đầu tách khỏi thân mình, máu bắn ra ngã trên mặt đất.
Chương 99: Ngay mặt cắt đầu!
Luồng sáng đỏ từ bên cạnh lướt qua, biến mất không thấy bóng dáng.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc run lẩy bẩy, bên cạnh gã chỉ còn lại một tộc nhân, cũng đang run rẩy. Chúng liếc nhau, đều trông thấy sợ hãi trong mắt đối phương. Chúng không biết kẻ địch là thú hay người, nhưng mới nãy thấy đằng sau ánh đỏ bềnh bồng vô số sợi tơ cho người ảo giác giống tóc.
“Ai!!! Ngươi là ai, đi ra!!!” Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc còn sống sót lập tức gào thét.
Trong tiếng gào đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc mặt tái nhợt, nâng lên tay phải nhấn trước ngực. Bỗng chốc toàn thân gã bùng phát ánh sáng đỏ. Gã đã bị thương nhưng không để ý tới đổi lấy khoảng thời gian ngắn cuồn cuồn khí huyết. Này không phải vì chiến đấu mà là để phát động tốc độ cao nhất. Gã chạy nhanh trong rừng, thoáng chốc đã biến mất tại rừng cây tăm tối.
Tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc gầm rống định xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này gã mạnh run lên. Chỉ thấy đột nhiên xuất hiện ánh đỏ vòng quanh người, Tô Minh hóa thành cái bóng đứng sau lưng người đó.
Khóe miệng tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc chảy máu, toàn thân đau nhức, bị từng sợi tơ trăng trói lấy cứa sâu vào thịt, siết chặt, làm gã cảm nhận đến tử vong. Hiện giờ gã mơ hồ nghe thấy sau lưng có tiếng hít thở, giãy dụa muốn quay đầu nhìn một cái kẻ thần bí khiến gã thấy khủng bố rốt cuộc là ai.
Nhưng gã không thể ngoái lại, thân hình run lẩy bẩy chia năm xẻ bảy.
Tô Minh thở hồng hộc. Từ khi bộ lạc bắt đầu di chuyển thì hắn luôn chiến đấu, lúc trước trong người đã ẩn giấu vết thương, nếu không phải là đêm trăng có ánh trăng, thân thể hắn từ từ hồi phục, đã sớm không thể chống đỡ ngã gục.
Tối nay là trăng tròn, lực lượng thần bí trong ánh trăng đạt tới đỉnh điểm, khiến máu trong người Tô Minh như sôi trào, khiến hắn kéo dài càng lâu hơn, khiến hắn miễn cưỡng ép xuống thương ẩn, hoàn thành trận tàn sát.
Trong tay hắn nắm ba cái đầu, nhìn rừng cây phía xa, bình tĩnh tiến lên từng bước một.
“Chỉ còn một mình ngươi, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Thân phận của ngươi cao quý như vậy, ta sẽ để ngươi chết thật sáng lạn, nhưng điều kiện là ngươi phải chạy nhanh chút, mau chóng tìm tới viện binh của ngươi.” Tô Minh nhếch môi, chạy nhanh tới trước, hóa thành ánh đỏ kéo theo vô số tơ trăng chạy đi.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, địa vị cực cao quý. Trong toàn bộ lạc trừ Man Công và Tất Túc ra, thì gã có quyền nhất. Vốn gã nên là mang theo nhiều tộc nhân, hung tợn cướp đoạt sinh mạng Ô Sơn bộ lạc. Ở trước mặt đám tù nhân đàn ông Ô Sơn bộ lạc, hưởng thụ đàn bà Ô Sơn bộ lạc. Khi họ khóc lóc và giãy dụa thì uống rượu, cười như điên chà đạp, sau đó vặn xuống cái đầu đàn ông Ô Sơn bộ lạc tức giận đến tột đỉnh, để mình đạt được khoái cảm điên cuồng.
Đây là gã khát vọng, đây là ước nguyện lúc Man Công ra lệnh xâm nhập Ô Sơn bộ lạc. Gã thậm chí nói ra nguyện vọng này với các tộc nhân, trong tiếng hú quái dị hưng phấn của các tộc nhân, trận chiến tranh mở màn.
Nhưng hiện tại gã cực kỳ chật vật, bị thương, toàn thân đẫm máu, không có ý chí chiến đấu. Đầu tiên gã bị Ô Sơn bộ lạc kháng cự chấn động, bị Nam Tùng tổn thương, sau đó lúc bỏ chạy kịp phản ứng lại, đang định chữa trị xong truy đuổi thì gặp phải sự thần bí tựa cơn ác mộng.
Tộc nhân chết trước mặt gã, đầu và thân thể tách ra, khiến gã cảm giác cực kỳ sợ hãi. Gã không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể trông thấy cầu vồng đỏ.
Gã cực kỳ mệt mỏi, không có can đảm quay đầu chiến đấu một phen. Gã càng không dám tự nổ sợi máu. Bởi vì gã không phải Man Sĩ bình thường, gã là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Bởi vì gã biết viện binh Hắc Sơn bộ lạc đang trên đường tới, thậm chí rất có thể ở cách mình không xa. Chỉ cần gã chạy nhanh chút là có thể hội hợp cùng họ.
Giờ đây trong miệng gã không ngừng trào ra máu tươi, thân thể mệt gấp đôi. Mới nãy bùng phát, bây giờ tùy theo ánh sáng đỏ quanh người biến u ám cũng đã đến cực hạn. Lảo đảo chạy nhanh, gã không dám dừng lại, nhưng tốc độ không thể không chậm chút.
Ngay lúc gã chạy hơi chậm thì sau lưng, tiếng hú quái dị khiến gã sợ muốn chết lại vang lên. Tiếng hú này rất giống với Hắc Sơn bộ lạc phát ra lúc đuổi giết tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, nhưng càng thê lương hơn.
Nghe vào tai tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, tinh thần sắp thác loạn, cùng lúc vang tiếng rít bay thẳng tới lưng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Gã nghiến răng mạnh xoay người, gào lên đánh ra một đấm. Nhưng giây phút đấm ra, xuất hiện trong tầm mắt gã là một cái đầu bị quăng tới.
Một đấm đánh vào đầu, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trông thấy trừ thịt nát ra còn có phương xa cầu vồng đỏ chợt lóe. Phía sau cầu vồng kéo rất nhiều sợi tơ, quỷ bí đáng sợ.
Hét thảm một tiếng, máu tươi bắn ra, nguyên cánh tay phải của tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đứt rời khỏi thân. Ánh đỏ lấp lóe, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trơ mắt nhìn cánh tay phải vỡ nát.
Sợ hãi triệt để bao trùm tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Gã cắn đầu lưỡi, máu tươi theo khóe miệng chảy ra, sau lưng mơ hồ xuất hiện bóng con gấu đỏ máu. Gã chộp lấy nó mạnh quăng hướng rừng sâu trước mặt, nhờ lực lượng này, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc vắt giò lên cổ chạy trốn.
Sau khi gấu đỏ bị tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc ném ra, lập tức toàn thân bị tơ trăng bao phủ, mấy vòng sau con gấu tan vỡ, hoàn toàn biến mất. Tô Minh xuất hiện, mặt tái nhợt nhưng đôi mắt vẫn bình tĩnh, chẳng qua khóe miệng vương nụ cười tàn nhẫn.
“Tính thời gian thì chắc cũng tới lúc rồi.” Tô Minh hít sâu, ánh trăng trên người hắn dung nhập vào miệng vết thương ở khắp người, điều hòa cơ thể, giúp hắn hoàn thành chuyện sắp làm.
Nhìn hướng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc bỏ chạy, Tô Minh phóng người truy đuổi.
Tốc độ hắn rất nhanh, vượt qua cả tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Nhưng Tô Minh hành động không nhanh không chậm, mắt lấp lóe tia sáng kỳ lạ. Hắn biết bộ lạc chưa hẳn an toàn. Từ hành động của tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, hắn không khó đoán ra, Hắc Sơn bộ lạc còn có viện binh.
Cho nên hắn không vội vã giết tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, mà là bám sát theo. Người trong bộ lạc sống chung lâu sẽ sinh ra cảm giác máu thịt liên thông, có thể cảm ứng sự tồn tại của đối phương. Tô Minh biết điều này. Hắn không biết viện binh Hắc Sơn bộ lạc ở đâu, nhưng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chắc chắn biết.
Thông qua truy sát có thể tìm ra đám viện binh này, giết chết chúng thì tộc nhân có thể an toàn tuyệt đối.
Còn có một điều, chính là lúc tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chết, cần có kỹ thuật chút. Để gã chết trước mặt đám viện binh, phá hủy ý chí chiến đấu của đám đó, để Tô Minh dễ dàng giết hơn.
Thời gian trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc phát cuồng chạy nhanh, đã mất cánh tay phải, nhưng giờ đây gã không cách nào để ý đến. Chạy như điên, trong mắt gã lộ ra khát vọng sống. Gã không muốn chết, có thể từ máu cảm nhận được viện binh bộ lạc cách không xa, ở ngay phía trước.
Gã thậm chí mơ hồ ngửi được hơi thở tộc nhân bộ lạc, trong mắt khát vọng sống càng đậm hơn. Hơn bốn mươi năm nay gã chưa từng chật vật như vậy, chưa từng sợ hãi đến thế, cảm giác này còn đậm hơn lúc đối diện Nam Tùng.
Bởi vì gã có thể thấy Nam Tùng, nhưng kẻ truy sát thần bí sau lưng thì từ đầu tới giờ gã không thấy rõ hình dáng, chỉ có luồng sáng đỏ như máu và vô số sợi tơ kéo dài.
Nhưng ngay lúc này, tiếng hú thê lương lại vang lên sau lưng gã. Thanh âm này tựa như hồi chuông tử vong, mỗi lần đều đem đến thống khổ và sợ hãi mà tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc không thể chống cự.
Gã thậm chí vừa nghe đến thanh âm đó liền hộc máu, vết thương trong người và mệt mỏi dường như không thể chịu đựng được nữa. Tựa như con chim bị thương, khi nghe thấy tiếng cây cung sẽ sợ hãi rơi xuống đất.
“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai???” Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc lớn tiếng gào lên, mặt trắng bệch, lần nữa nhìn thấy nguồn gốc nỗi sợ.
Cầu vồng đỏ bay nhanh tới và thật nhiều sợi tơ vòng quanh bên ngoài người gã. Cánh tay trái của tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc bỗng nhiên tách khỏi thân thể, bùm một cái vỡ thành thịt nát.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hét thảm, đã tuyệt vọng. Nhưng tuyệt vọng hóa thành khát vọng sinh tồn cực kỳ mãnh liệt. Bởi vì bên tai gã lại nghe thấy từng tiếng hú quái dị. Chẳng qua tiếng hú không khiến gã sợ hãi mà là mừng như điên.
Đó là thanh âm thuộc về tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc!
Gã lớn tiếng hét lên, thân thể vội lùi ra sau, phát động lực lượng lớn nhất trong đời, điên cuồng chạy hướng truyền đến thanh âm tộc nhân. Gã đã không còn tỉnh táo, giờ trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất, chính là hội hợp với tộc nhân.
Rất nhanh, trước mặt một mảnh đất không nhiều cây khô lắm, gã thấy trong rừng xuất hiện năm bóng người chạy nhanh tới. Gã rất quen thuộc mấy cái bóng kia.
Khi gã trông thấy tộc nhân, đám viện binh Hắc Sơn bộ lạc cũng trông thấy tộc trưởng của chúng, tộc trưởng địa vị cao quý luôn đứng nhìn xuống mọi người!
Chỉ là hiện giờ tộc trưởng trong mắt họ chật vật chưa từng thấy. Ánh mắt sợ hãi, toàn thân đẫm máu, mất đi đôi tay, thảm trạng của gã khiến viện binh Hắc Sơn bộ lạc sắc mặt biến đổi như gặp kẻ địch hùng mạnh, đương nhiên sẽ dâng lên sợ hãi. Chúng không thể tin, tộc trưởng dẫn theo nhiều người truy sát vậy mà bây giờ chỉ còn lại chính mình. Bộ dạng kinh sợ kia như gặp phải cái gì rất đáng sợ.
“Cứu ta!!!” Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc nhìn thấy tộc nhân, từ trong tuyệt vọng hiện ra mãnh liệt vui sướng.
Nhưng đang vui mừng, khoảnh khắc tộc nhân sắp tới bên cạnh gã, lại có một cầu vồng đỏ chạy nhanh tới sau lưng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Tốc độ rất mau, đảo mắt đã đến gần. Đám tộc nhân trơ mắt nhìn tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc thê lương hét và không cam lòng, ánh đỏ vòng quanh tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, hất gã lên.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc bay lên, phần eo bị đứt lìa, lúc chạy nhanh máu văng khắp nơi. Nửa thân dưới, đôi chân còn di chuyển, nhưng nửa người trên, đôi mắt tồn tại vui mừng, tuyệt vọng, trống rỗng dung hợp cùng một chỗ, đáng sợ khiến người nhìn lạnh run.
Mấy viện binh Hắc Sơn bộ lạc từng tên chấn động tinh thần, vẻ mặt kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt. Tộc trưởng chết trước mặt chúng, việc mà cả đời chúng chưa trải qua, khiến tim chúng run lên, sợ hãi tràn ngập toàn thân.
Chúng trông thấy ánh đỏ giết tộc trưởng lóe lên một cái hóa thành thân hình gầy gò. Thân hình ấy đeo cây cung to, trong tay cầm trường mâu, sau lưng ánh trăng hóa thành sợi tơ, như là áo choàng phất phới, khuếch tán phạm vi hơn mười mét.
Khí thế kinh người!
Đây là một thiếu niên, ít nhất thoạt nhìn là một thiếu niên, vẻ mặt bình thản. Thân hình gầy yếu kia cùng với ánh mắt bình tĩnh, lại như ẩn giấu sự đáng sợ cắn nuốt chúng sinh. Khiến đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc bị rung động vì cái chết của tộc trưởng, đem tất cả kinh hoàng tập trung trên người hắn.
Ngay cả tộc trưởng đều chết trong tay người này. Đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc tràn ngập hoàng sợ.
Trong ánh mắt kinh khủng, chúng trông thấy thiếu niên không thèm nhìn chúng cách tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc hơn mười bước, mà là ở cạnh thi thể tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, dùng trường mâu, như cắt lấy xác thú, cắt xuống cái đầu tộc trưởng cầm trong tay. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn năm tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc cách không xa.
Hai mắt hắn có bóng huyết nguyệt, yêu dị cũng chất chứa bình tĩnh và đáng sợ khiến người run rẩy. Khoảnh khắc hắn nhìn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, những tộc nhân bản năng lùi ra sau vài bước. Đầu óc chúng trống rỗng, ánh mắt đã sợ đến cực điểm.
Người mà tộc trưởng sợ hãi, tộc trưởng còn chết trước mặt, sao chúng không sợ được. Đặc biệt hiện giờ sau lưng Tô Minh sợi tơ trăng bềnh bồng hơn mười mét, lóe ánh sáng lạnh lùng.
Nhưng trong năm người chúng bây giờ có một gã đàn ông bốn mươi tuổi, cả người gã run lẩy bẩy, mắt đỏ rực, trông bộ dáng rất giống tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc đã chết.
“Tên kia!” Gã đàn ông hét lớn một tiếng, bước ra một bước thẳng tới chỗ Tô Minh. Sau lưng gã, những tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc kiềm chế nỗi sợ, đi tới trước.
Tô Minh đứng cạnh xác tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, mắt lạnh băng. Giây phút gã đàn ông vọt tới, hắn tùy ý vung tay trái ra sau. Một mảnh bột phấn đỏ bị khí huyết chấn động rơi xuống.
Cùng lúc đó, gã đàn ông đi ở trước nhất sắp tới mục tiêu thì bỗng toàn thân chấn động. Trên mặt gã xuất hiện sợi tơ trăng vô hình rạch mặt. Vết thương chảy ra máu như lửa đốt. Không đợi người này làm ra hành động gì, thân thể bỗng hóa thành sương đỏ bay lên trời.
“Tà…Tà Man!”
“Hắn là Tà Man!!!”
Từng tiếng kinh hô xôn xao bỗng vang lên. Chỉ thấy bốn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc muốn xông lên giờ đây sắc mặt biến đổi, lập tức dừng bước, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Chúng lại nhớ tới hình ảnh lúc trước tộc trưởng chết, còn có nỗi sợ trước khi gã chết, khiến mấy người đó sợ vỡ tim.
Ngay lúc bốn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc lùi lại, Tô Minh hành động!
Tơ trăng sau lưng bay lên, dưới trăng tròn trên trời, bốn tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc kinh hoàng hoảng sợ, hắn xông lên.
Chương 100: Vì sao
Hắn lợi dụng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chỉ dẫn tìm đến viện binh Hắc Sơn bộ lạc, ở trước mặt đám người đó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Hành động cắt đầu bị Tô Minh cố ý khuếch đại mấy lần, phối hợp thân hình yêu dị dưới trăng tròn, lập tức khiến hắn có ưu thế lớn.
Tô Minh phải làm như vậy. Hắn đã cực kỳ mỏi mệt, dù có ánh trăng tẩm bổ nhưng hắn còn phải giết Sơn Ngân. Đối với kẻ phản bội bị thương trốn trong rừng, Tô Minh hận thấu xương.
Làm sao dưới tình huống thể lực có hạn hoàn thành toàn bộ mục tiêu, là việc hiện tại Tô Minh không thể không đắn đo. Cho nên hắn mới làm ra hành động tấn công tâm lý.
Đặc biệt là gã đàn ông bộ dạng gióng tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chết đi, khiến hành động của Tô Minh nhuộm đẫm vẻ thần bí. Nương hai chữ Tà Man đại biểu cho sự khủng bố, khiến Tô Minh xông lên trước thì bốn người Hắc Sơn bộ lạc mất hết ý chí chiến đấu, kinh hoàng vội vàng lùi ra sau muốn chạy trốn.
Kỳ thật dù không có gã đàn ông bộ dạng giống tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, Tô Minh cũng sẽ dùng cách tương tự để chấn nhiếp tâm hồn người, đạt tới mục đích đả kích tinh thần.
Trong khoảng trống không quá lớn này, liên tiếp phát ra tiếng hét hỗn loạn, thanh âm tuyệt vọng trước khi chết. Thật lâu sau, nơi này chậm rãi yên tĩnh trở lại, Tô Minh kéo lê thân thể đi từng bước một.
Trên người hắn lần nữa có thêm vài vết thương. Đặc biệt là có một đao sâu tận xương, dưới ánh trăng không chảy máu nữa, nhưng sắc mặt Tô Minh trắng bệch như tuyết dưới chân.
Sau lưng hắn nằm bốn cái xác, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, trả cái giá lớn cho sự xâm lược của Hắc Sơn bộ lạc chúng.
Kỳ thực bây giờ Hắc Sơn bộ lạc rất hối hận. Chúng cho rằng Ô Sơn bộ lạc không thể phản kháng, cũng đánh giá cao sức mạnh Man Công của chúng.
Sự hối hận này lúc ở cái bẫy trong rừng đã có rồi, nhưng chiến đấu đến tận đây, Man Công không ra lệnh thì chúng không dám lùi, chỉ có thể tiếp tục sai.
Nhưng dù là vậy, vẫn có một số tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc bị thương chứ không chết, trong đợt tàn sát bị sự liều mạng của Ô Sơn bộ lạc làm chấn kinh, chúng không tiếp tục đuổi giết, cũng không trở lại Hắc Sơn bộ lạc mà tản ra. Chúng tránh sâu trong rừng định lấy cớ bị thương, cho mình lý do không tiếp tục chiến đấu.
Ô Sơn bộ lạc điên cuồng khiến chúng khắc cốt minh tâm.
Tô Minh chạy nhanh, thở gấp nương theo dấu vết để lại trên mặt đất, dựa vào thuật truy tìm từ nhỏ ở trong rừng tự nhiên học được, tìm kiếm Sơn Ngân!
Hắn phải tìm ra người này, đại biểu Nam Tùng, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, những khuôn mặt quen thuộc chết trong cạm bẫy, hỏi Sơn Ngân vì sao!
Tiếng nổ trên trời vẫn đang vang vọng. Tô Minh biết, A Công hiến tế sinh mạng bám chặt Tất Đồ Hắc Sơn bộ lạc, trận chiến đến nay còn đang tiếp tục.
Ông dùng tất cả điều mình có thể làm để bảo vệ an toàn cho tộc nhân. Tô Minh câm lặng, nhưng sự cố chấp và kiên quyết trong mắt chẳng hề giảm bớt.
Tô Minh đuổi theo manh mối Sơn Ngân để lại, chạy nhanh truy tìm. Trên đường đi, Tô Minh nhìn thấy từng cái xác, những cái xác này đều là tộc nhất lúc trước di chuyển lựa chọn ở lại.
Nhìn những tộc nhân này, lòng Tô Minh đau đớn, cùng lúc đó còn có tôn trọng. Đi qua bên cạnh thi thể tộc nhân, bước chân Tô Minh ngừng lại ở sâu trong rừng.
Phía trước hắn là một cây to. Dưới cây to tựa một thanh niên. Đôi tay gã rũ xuống, bên tay phải có Huân làm bằng xương, bên trên máu khô bịt kín mấy cái lỗ.
Tô Minh đi tới gần nhìn Liễu Địch đã chết, xác cứng ngắc, hai mắt trống rỗng nhìn lên trời. Không biết trước khi chết gã ngắm cái gì. Có lẽ tựa như táng ca của Ô Sơn bộ lạc, gã đang hỏi, bầu trời xanh là ánh mắt ai, sao nhấp nháy ban đêm là thuộc về ai.
Nhìn Liễu Địch, Tô Minh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lấy Huân, đặt trong ngực.
Hắn không thể quên rất nhiều buổi tối, bộ lạc yên tĩnh vang vọng tiếng thổi rền rĩ khiến hắn hơi bất mãn. Thậm chí có vài lần hắn muốn đi tìm gã tính sổ nhưng kiềm chế.
Mà hôm nay, Tô Minh nhắm mắt lại, hắn rất muốn rất muốn được nghe người thổi khúc nhạc da diết đó.
Tô Minh rời đi.
Hắn chạy rất nhanh, mang theo vô số sợi tơ bay đằng sau, dưới ánh trăng chạy nhanh tới trước, đi theo dấu chân Sơn Ngân.
Trên mặt đất, dấu chân của Sơn Ngân rất loạn, đại biểu gã chẳng những bị thương nặng mà lòng cũng rối rắm, cho nên lúc trốn chạy đã quên xóa dấu vết.
Cũng có thể gã không ngờ rằng có một người sẽ truy đuổi không bỏ. Nếu không thì Sơn Ngân là Khôi Thủ đội săn Ô Sơn bộ lạc, gã quen thuộc rừng cây không thua gì Tô Minh.
Trận truy đuổi này vẫn đang tiếp tục kéo dài. Khi bầu trời đã hoàn toàn tối đen, trăng tròn trên trời, ánh trăng sáng ngời, các ngôi sao xung quanh đều ảm đạm, dù là sương khói cuồn cuộn truyền ra tiếng nổ cũng không thể che lấp, Tô Minh đi tới khe rãnh lúc trước A Công vạch ra ngăn cản bước chân người Hắc Sơn bộ lạc truy sát. Tầng sáng kia đã không còn tỏa sáng nữa.
Trên mặt đất, Tô Minh nhìn thấy Ô Lạp. Cô yên tĩnh nằm đó, như đang mỉm cười.
Nhìn Ô Lạp, Tô Minh nhẹ nhàng tới gần, ngắm khuôn mặt trắng bệch không thành hình, bên tai như còn vang vọng lời Ô Lạp nói trước khi chết.
“Ngươi…là Mặc Tô ư…”
Đứng bên cạnh xác Ô Lạp thật lâu sau, Tô Minh mạnh đạp bước lao ra ngoài.
Đi qua chỗ đó, Tô Minh tới nơi giết chết Tất Túc. Không thấy xác Tất Túc, chắc đã bị người lấy đi.
Một đường chạy nhanh, từng hình ảnh Tô Minh trông thấy khiến hắn như trở lại trận chiến thảm khốc kia, khiến hắn khắc ghi trong tim. Mãi cho đến khi hắn tới chỗ làm cả người hắn run rẩy.
Nơi này vẫn nằm trong rừng, trước mặt Tô Minh, hắn trông thấy đầy đất thịt vụn, chỉ có trên mặt đất một ít sợi tóc bạc cho Tô Minh biết đó chính là những người già hắn quen thuộc.
Đây là chỗ lúc bộ lạc di chuyển rời khỏi chốn đặt cạm bẫy, các người già trong bộ lạc chọn ở lại. Những ông lão đã không còn hơi thở. Gió thê lương thổi qua mặt đất, thổi tuyết bay lên và một vài sợi tóc bạc.
Họ muốn A Công đưa cho vật có thể tự nổ xác thịt, dùng mạng sống còn dư, cười nói chuyện quá khứ thời trẻ, khi truy binh Hắc Sơn bộ lạc đến thì không sợ cất tiếng cười to, hóa thành từng tiếng nổ.
Tô Minh cúi gập người trước mảnh đất này. Những người già bình thường trong tộc, tựa như Man Sĩ đã chết trận, khiến người kính trọng.
Im lặng nhấc chân lên, Tô Minh đi qua mảnh đất đó, trên đường hắn nhặt năm mũi tên của Tiễn Thủ, bỏ chúng sau lưng lại đuổi theo tiếp. Hắn tới chỗ chiến đấu chết nhiều người nhất, cũng là nơi thảm thiết nhất. Nơi này là Hắc Sơn bộ lạc đặt bẫy.
Nhìn chỗ đặt bẫy, Tô Minh càng oán hận Sơn Ngân.
Trên mặt đất có rất nhiều xác chết, đặc biệt là trước mặt Tô Minh có mười mấy thanh niên trong bộ lạc vốn chỉ biết ăn chơi, họ không sờn lòng lao ra ngoài, khiến lòng Tô Minh đau nhói.
Hắn đuổi theo dấu chân của Sơn Ngân, dấu chân cho Tô Minh biết thứ hắn thấy thì lúc Sơn Ngân chạy trốn cũng thấy. Thậm chí ở những chỗ đó dấu chân Sơn Ngân rõ ràng sâu hơn, dường như gã từng tạm dừng tại đây.
“Sơn Ngân, chỗ ngươi đi sẽ là nơi đó ư…” Tô Minh thì thào, vẻ mặt phức tạp.
Lúc hắn còn rất nhỏ, Sơn Ngân chính là Khôi Thủ đội săn bộ lạc, thậm chí giống như Tiễn Thủ, đều là cường giả và trưởng bối các Lạp Tô ngưỡng mộ.
Tính cách hai người khác nhau, khiến Tiễn Thủ tuy được đám Lạp Tô thích hơn, nhưng Sơn Ngân lạnh lùng cũng khiến các Lạp Tô vừa sợ vừa thấy có thể dựa dẫm.
Có lẽ gã không thể không lạnh lùng. Làm Khôi Thủ đội săn, bảo vệ Ô Sơn bộ lạc, cung cấp đủ thực vật, khiến đa số thời gian gã ở bên ngoài giết chóc dã thú. Sơn Ngân đã thấy quá nhiều máu me, có lẽ cũng biết cười, nhưng nụ cười này thường là lúc các tộc nhân có đủ thực vật không bị đói chết cất tiếng hoan hô, mới xuất hiện trên mặt Sơn Ngân ẩn trong bóng tối.
Đa số tộc nhân không nhìn thấy nụ cười của gã.
Người như vậy thì sao phải phản bội tộc nhân. Tô Minh im lặng, đi qua chỗ đặt bẫy. Hắn không nhìn dấu chân trên mặt đất, hắn đã đoán được hiện tại Sơn Ngân ở đâu.
Đi qua chỗ cạm bẫy, dưới đêm trăng, Tô Minh nhìn đằng trước, hóa thành cầu vồng đỏ. Dần dần, thời gian trôi qua, trước mắt Tô Minh xuất hiện nóc nhà mơ hồ trong đêm tối.
Nơi đó từng có tiếng cười, có vui sướng và hạnh phúc. Mỗi ngày ban đêm sẽ có đống lửa chiếu sáng xung quanh, có các tộc nhân nhảy múa, có đám Lạp Tô chơi đùa đêm khuya.
Nơi đó chất chứa ký ức mười sáu năm của Tô Minh, nhưng hôm nay đã là cảnh tiêu điều, hoang tàn, phế tích.
Nơi đó, chính là Ô Sơn bộ lạc của họ.
Dưới ánh trăng, theo Tô Minh tới gần, hắn trông thấy trung tâm bộ lạc không còn cửa lớn, trên mặt tuyết hỗn loạn có một gã đàn ông quỳ ở đó, đang khóc.
Tiếng khóc của gã trong đêm yên tĩnh rất rõ rệt vang vọng bốn phía. Tiếng khóc lộ bi thương khiến Tô Minh ngừng bước chân.
“Bi thương này, là thật sự sao…” Tô Minh siết chặt nắm tay, kiên quyết đi tới.
Khi hắn tới gần, đi qua cánh cửa bộ lạc hoang tàn, cách gã đàn ông đang khóc một trăm mét thì Tô Minh ngừng lại.
Hắn nhìn bóng lưng gã đàn ông, nghe tiếng khóc thống khổ, thấy quê hương đã mất ở trước mặt, tim Tô Minh như bị đao đâm sâu vào.
“Vì sao!”