Cầu Ma Audio Podcast
Tập 188 [Chương 936 đến 940]
❮ sautiếp ❯Chương 936: Trên đường
Là ai chưa từng nhận ra hoa trong gương, trăng trong nước, giống như thân ảnh lúc này đang đi xa, mơ hồ trong mắt người khác.
Là ai trong nháy mắt nhìn thấu tất cả, như Tô Minh không quay đầu lại, nhìn mây khói bay qua người, cúi đầu cười, gõ gõ ngón tay.
Có lẽ trong nháy mắt này, trong làn mưa bụi tung bay, người bên ngoài không nhận rõ nhưng Tô Minh lại thấy hết. Mấy khói trong nháy mắt này là ngàn năm trên thế gian, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt mà thôi.
Không hề suy tư, không hề nhớ lại, chỉ để cho những thứ từng tốt đẹp kia vĩnh viễn ở lại đáy lòng, không tiếp xúc với hiện thực, không chạm tới sự thật, lưu lại cái tốt đẹp cho mình, cũng lưu lại một phần chấp niệm cho người khác.
Thứ bị cắt đứt là tình cảm trong nội tâm, mà thứ còn quấn quanh người kia chính là chấp niệm của bản thân người đó.
– Giữ lại những gì tốt đẹp, nhưng… Tô Minh ta cho tới bây giờ cũng không phải là người mặc kệ cho người khác bày mưu tính kế…
Trong mắt Tô Minh lộ ra vẻ lạnh lùng. Sở dĩ hắn không ngừng chấp niệm là do niệm này đã chôn sâu trong sinh mệnh. Tô Minh muốn tự tay lôi người đã gieo trồng nó ra.
Đây là tính cách của Tô Minh, có thù tất báo. Nhưng giờ phút này hành động tiến vào trong Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, tìm kiếm manh mối của Liệt Sơn Tu, ngược lại trở thành thứ yếu. Mục đích thực sự của hắn là muốn đại náo Thần Nguyên tinh hải.
Hắn muốn cho Tứ đại tôn tộc đuổi giết sư tôn hắn năm xưa phải trả một cái giá thật lớn.
– Kiếp này ngươi đã diệt sát bao nhiêu người rồi?
Tô Minh bình tĩnh đi trong tinh không, không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.
– Cũng nhiều.
Tu vi của Hứa Tuệ đã khôi phục hơn phân nữa nhưng bộ quần áo vải đay thô trên thân vẫn như trước, không thay thế đi.
– Ta lại không làm nhiều chuyện diệt sát…
Tô Minh bình tĩnh nói.
Hứa Tuệ quay đầu nhìn Tô Minh, thần sắc hơi cổ quá. Không nói lúc trước cô không thấy được, chỉ cần nhìn thấy tại chỗ Đề Đào thú thú là có thể cảm nhận rất rõ sát khí trên người Tô Minh.
Nếu tới mức đó mà còn không nhiều thì… Đột nhiên Hứa Tuệ cảm thấy mình vừa rồi nên trả lời hắn là rất ít mới đúng.
– Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, tộc nhân Tứ đại tôn tộc của mỗi tộc có hơn mười vạn. Ta giết không nhiều, mỗi tộc… Ba vạn người.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
– Có thể có tư cách tôn tộc trong Thần Nguyên tinh hải nội hoàn nhất định có người cảnh giới Chưởng Duyên Sinh Diệt.
Hứa Tuệ trầm mặc một lát, nói nhỏ.
– Một tộc có một. Việc này ta biết.
Thân thể Tô Minh hóa thành một luồng cầu vồng bay nhanh trong tinh không. Hứa Tuệ làm bạn bên cạnh hắn, sau khi nghe hắn nói, cô cũng chỉ mỉm cười, không hỏi tiếp nữa.
Tô Minh đã biết hung hiểm mà vẫn lựa chọn đi về phía trước, như vậy hắn phải nắm chắc vài phần rồi, bằng không sẽ không dại mà đi chôn thân trong tinh hải.
Thời gian dần trôi qua, từ bên ngoài Thần Nguyên tinh hải tới bên trong, nếu tu sĩ tầm thường thì phải đi rất lâu mới tới, mà trong quá trình đó còn có vô số nguy hiểm.
Nhưng đối với Tô Minh và Hứa Tuệ mà nói, bọn họ có thể triển khai thuật na di, khiến tốc độ tăng lên vô số lần. Tuy thế có nhanh hơn không ít nhưng muốn tới bên trong thì cũng cần phải hết mấy chục năm.
Chẳng qua đã có tấm bản đồ từ Đệ Cửu bộ, ở trên đó có ký hiệu không ít điểm truyền tống, do đó có thể kéo gần khoảng cách hơn. Dựa theo Tô Minh dự tính thì đại khái mất mười năm là bọn họ có thể bước chân vào bên trong Thần Nguyên tinh hải.
Quá trình này dài dòng buồn chán, dựa theo tính toán của hắn thì khoảng cách từ bên ngoài tới bên trong Thần Nguyên tinh hải phải tương đương với đường vào của Thần Nguyên phế địa. Khoảng cách này to lớn, phàm nhân có luân hồi cả trăm ngàn lần cũng không thể đi qua nổi.
Cũng may lúc này hắn không cô độc một mình, bên cạnh có một nữ tử làm bạn. Cũng may trước khi rời khỏi Đệ Cửu bộ, thừa dịp Tô Minh không để ý, cô đã mang theo rất nhiều rượu của nơi này.
Vì vậy, dọc theo con đường này, Tô Minh vốn đã quen tịch mịch rốt cục không cách nào tiếp tục thói quen đó nữa. Thỉnh thoảng đối thoại, cũng thỉnh thoảng lại có hương vị đặc biệt truyền ra.
– Đêm hôm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gau, Tô Minh ôm Hứa Tuệ đã ngủ say, thân thể bay lên trên thiên thạch. Đây không phải là lần đầu tiên hắn ôm nữ tử uống say này. Mấy năm qua hắn cũng quen rồi.
Mỗi lần uống rượu cô đều không phát huy tu vi, mỗi lần say rượu đều ngủ rất say, khóe miệng lộ nụ cười, khiến Tô Minh sau khi thấy, tựa hồ có thể nhìn thấy trong nội tâm nữ tử này có sự mệt mỏi và sự đề phòng với tất cả mọi thứ bên người.
Dường như… Chỉ có khoảng thời gian làm bạn với mình này mới khiến cô có thể an tâm mà ngủ. Cũng có thể là cô thích cảm giác uống say xong được Tô Minh ôm.
Tay Hứa Tuệ không biết cố ý hay vô tình mà đều ôm cổ Tô Minh, vùi đầu vào ngực hắn, mái tóc dài tung bay, giao thoa với tóc Tô Minh, có ý vị như tuy hai mà một.
Có lẽ đây là việc mà cô hy vọng.truyện cõi âm
Tô Minh yên lặng đi về về trước trong tinh không, ôm Hứa Tuệ. Sau một nén nhang, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, cẩn thận nhìn xung quanh. Tay phải hắn vung lên về phía trước. Lập tức một có một làn sóng không khí tràn ra bổn phía. Ở vị trí to bằng cỡ lòng bàn tay trước mặt, cơn sóng không khí này cũng bị hút rất nhanh vào trong đó.
Hai mắt Tô Minh ngưng tụ, nhìn kỹ một lát, thân thể bước vào vòng xoáy vô hình kia, biến mất hoàn toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn và Hứa Tuệ dùng vòng xoáy truyền tống trên đường đi tới bên trong Thần Nguyên tinh hải. Tô Minh xe nhẹ đường quen, trong chốc lát đã xuất hiện ở một thế giới tỏa ra ánh sáng năm màu.
Hắn không nhắm mắt mà mở to mắt, khi thân thể bị dẫn dắt bay nhanh đi, cúi đầu nhìn về thế giới năm màu và bóng tối ở phía dưới. Chỉ trong mấy nhịp thở, khóe miệng Tô Minh đã lộ ra nụ cười mỉm.
Một tiếng gào rút bỗng nhiên truyền ra từ trong bóng tối kia. Thế giới năm mầu đồng thời chấn động run rẩy, cũng khiến những tồn tại như nước quanh Tô Minh đồng loạt rút lui.
Một con hắc mã có hai đầu rồng lao ra từ màn đem đen kịt, hai đầu nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Vó ngựa của nó đạp mạnh, khiến ngọn lửa màu đen đột nhiên bùng cháy, lan ra bốn phía. Ngọn lửa này màu đen, phối hợp với màu của thân thể nó, khiến con ngưa này thoạt nhìn rất uy vũ.
Tô Minh trên đường đi, tính cả lần này đã là lần thứ ba hắn dùng vòng xoáy truyền tống. Tính ra đây là lần thứ tư hắn gặp con ngưa này rồi. Mỗi lần trước, chỉ cần Tô Minh xuất hiện trong thế giới của vòng xoáy là con hắc mã này lập tức phát giác ra, dù khoảng cách có xa tới đâu cũng dùng phương pháp đặc biệt của nó, nhanh chóng tiến tới.
Tiếng gào thét vang vọng. Con hắc mã cúi đầu, thân thể bỗng nhiên lao ra, mang theo vẻ khiêu khích với Tô Minh, bay thẳng về phía hắn.
Thần sắc Tô Minh như thường. Mấy lần gặp mặt trước đã cho hắn biết, cho dù con hắc mã này có ở gần mình thì cũng chưa đủ để đuổi giết mình. Bây giờ nhìn vị trí mà nó xuất hiện, hẳn là phải tới bảy nhịp thở sau khi mình rời đi nó mới tiến lại được.
– Ngươi là của ta. Một ngày nào đó ngươi sẽ phải cõng ta, trên lên tận trời xanh, dưới xuống hẳn hoàng tuyền!
Tô Minh mỉm cười, lạnh nhạt nói. Tiếng hí của con hắc mã kia càng kinh người hơn, sắp sửa xông tới chỗ Tô Minh nhưng thân thể Tô Minh đã biến mất, tiến vào vòng xoáy thế giới.
Trong tinh không, Tô Minh ôm Hứa Tuệ đi ra, cũng không lập tức đi về phía trước mà đứng tại cỗ ngưng thần nghe ngóng. Sau sáu nhịp thở, một tiếng nổ vang yếu ớt truyền ra từ trong vòng xoáy mà hắn vừa đi ra kia.
– Chậm một nhịp.
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Hắn tính toán một chút, đại khái mình còn ba cơ hội tiến vào vòng xoáy truyền tống. Sau ba lần này, con hắc mã kia có thể đuổi theo mình. đến lúc đó chính là thời điểm hắn bắt nó.
Sau khi trầm tư, Tô Minh nhìn Hứa Tuệ trong ngực mình, đẩy cô ra, lắc lắc mạnh thân thể cô, cho tới khi Hứa Tuệ mở mắt.
– Tỉnh đi, tới ngươi rồi.
Tô Minh thấy Hứa Tuệ mở mắt liền buông tay, khoang chân ngồi xuống, hai mắt trực tiếp nhắm nghiền.
– Ngươi chơi xấu!
Hứa Tuệ dụi dụi con mắt, rất bất đắc dĩ nói.
– Chúng ta đã ước định là mỗi người đi một đoạn đường. Đến phiên ngươi.
Tô Minh không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói.
– Không tính vòng xoáy truyền tống chứ.
Hứa Tuệ trừng mắt lườm Tô Minh.
– Lúc trước ngươi không nói, thế thì phải tính. Đến cùng ngươi có phải là nữ nhân không? Nói lời mà không chịu nhận à?
Tô Minh giương mắt nhìn lại.
– Ta có phải là nữ nhân không thì ngươi còn biết rõ hơn ta.
Hứa Tuệ trả lời không chút do dự, một câu nói trực tiếp khiến Tô Minh nửa ngày sau cũng không nói được gì. Hắn cảm thấy, cảm thấy có hơi cứng họng…
Trong trầm mặc, Tô Minh dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, không để ý tới cô nữa.
Hứa Tuệ hừ nhẹ một tiếng, vận chuyển tu vi trong cơ thể, tản men say đi. Sau đó tay phải cô vung lên, lập tức dưới thân xuất hiện một con Hỏa phượng. Con hỏa phượng này cất tiếng hót vang, vòng quanh Tô Minh đang khoanh chân, sau đó bay nhanh về phía trước. Hứa Tuệ đứng trên đầu hỏa phưởng, thỉnh thoảng dò xét bốn phía, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Tô Minh thần sắc bình thản đang tu luyện, miệng nói thầm một câu.
– Thật nhỏ mọn!
– Trên người ta không có nốt ruồi, đương nhiên là nhỏ mọn.
Tô Minh mở mắt, lại nhắm lại.
– Ta biết rõ ngươi muốn để ta nói cái gì, nhưng ta lại không nói đấy.
Hứa Tuệ nở nụ cười, nói những lời chỉ có Tô Minh mới hiểu.
Chương 937: Bọn họ
Đạo Thần chân giới.
Một trận chiến tranh chấn động toàn bộ Chân giới, khiến cả Minh Hoàng Chân giới và Âm Thánh chân giới đều chú ý, chỉ mới bắt đầu nhưng đã rất thảm thiết.
Đây là một trận đại chiến do gần như tất cả tộc đàn của Đạo Thần chân giới liên hợp lại, đối kháng với Đạo Thần tông!
Có thể nói, Đạo Thần tông hiện nay đang bốn bề thọ địch, đối mặt với đám phản loạn Tiên Tộc không biết đã liên hệ với nhau thế nào này. Bọn họ lúc đầu có cảm giác trở tay không kịp.
Nhưng Đạo Thần tông mạnh mẽ, có thể dùng một tông khống chế cả một Chân giới, tuyệt đối không phải bình thường, sau khi chống cự được đợt công kích đầu tiên của Tiên Tộc liền triển khai phản kích.
Toàn bộ Chân giới, mọi nơi đều là chiến trường. Tiếng gào rú ngập trời, tiếng nổ vàng trong thời gian này là tiếng động mạnh nhất trên Đạo Thần chân giới. Tu chân tinh sụp đổ, rất nhiều người tử vong khiến khí tức huyết tinh dường như tràn ngập khắp Đạo Thần chân giới.
Trong phạm vi của Tiên Tộc, có một tông môn tên là Bách Hoa tông. Tông môn này người nào cũng tuấn mỹ, trong thế giới của Tiên Tộc cũng thuộc một tông môn không lớn không nhỏ.
Bảy trăm năm trước, một nam tử tới tông môn này. Hắn giống như một đóa hoa tao nhã, luôn thích ánh mặt trời rọi lên mặt, luôn thích thao túng hoa cỏ, luôn thích tán tỉnh những nữ đệ tử trong tông môn, dáng vẻ mập mờ.
Bảy trăm năm trước, hắn là đệ tử nhập môn của tông môn này. Bảy trăm năm sau, hắn trở thành đệ tử hạch tâm, nhưng vẫn duy trì tích cách trước kia, khiến người ta ưa thích, cũng không khiến khiến người thầm ghen ghét.
Đương nhiên đa số người ghen ghét đều là đệ tử nam.
Tên của hắn là Hoa Nhan Nguyệt.
Một nam tử mà tên lại như hoa.
– Nguyệt Nhi…..
Trong sơn môn của Bách Hoa tông, tại một hoa viên, giọng nói bất đắc dĩ của một nữ tử vang lên.
– Xin hãy gọi ta là Nhị sư huynh…
Một nam tử mặc áo trắng, mái tóc dài đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn nữ tử thùy mị trưởng thành trước mặt.
– Ta là sư phụ ngươi…
Nữ tử thở dài.
– Đó là bảy trăm năm trước. Giờ ngươi là sư muội ta.
Nam tử lắc đầu, đi tới bên người cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài bị gió thổi bay cho cô.
– Như lời ngươi nói trước kia, liên minh Tiên tộc đã khai chiến với Đạo Thần tông… Ta cũng dựa theo yêu cầu của ngươi, tổ chức phần đông các tông môn nhỏ… Thời gian bảy trăm năm tuy không nhiều nhưng cũng đã có ba mươi chín tông môn trở thành tông môn phụ thuộc của Bách Hoa tông chúng ta.
Nữ tử kia cúi đầu, không chống cự động tác của nam tử, nói nhỏ.
– Như vậy thì… Một suất trên Thần Nguyên thuyền của ta phải chăng đã xác định rồi?
Nam tử thổi một hơi bên tai nữ tử, nói nhỏ.
– Tạm thời còn chưa thể xác định dc
Nữ tử vô ý thức, lui lại phía sau một bước.
– Cũng tốt. Chẳng qua những người của Đạo Thần tông trấn thủ Thần Nguyên kia có lẽ đã bị triệu hồi rồi phải không?
Nam tử mỉm cười.
– Vì sao ngươi nhất định phải đi tới Thần Nguyên phế tích chứ? Nơi đó là một nhà lao…
Nữ tử ngẩng đầu, mang theo vẻ khó hiểu, hỏi.
Nam tử lắc đầu, nhìn về phía bầu trời, không nói gì.
Trong đáy lòng của hắn có một câu không thể nói với nữ tử trước mặt này.
– Bởi vì ở đó có tiểu sư đệ của ta…
…
Đạo Thần chân giới, tại một nơi không thuộc về Tiên Tộc, có một tộc đàn Thiên Ngô. Trong tinh vực của tộc đàn này có một tông môn lớn lao. Tông môn này từ ngoài nhìn vào giống như do vô số đại kiếm tạo thành, lơ lửng trong tinh không, vây quanh một tu chân tinh.
Phía trên tu chân tinh này có một kiến trúc cực kỳ rõ nét. Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm thể hiện ra bên ngoài là đại kiếm hơn mười vạn trượng, xuyên thấu quan ngôi sáo này. Cũng bởi nó lớn như vậy nên từ xa nhìn lại, thanh kiếm này vẫn được mọi người chú ý.
Tại tu chân tinh này, vây quanh thanh kiếm có 300 tu sĩ mặc áo đen. Những tu sĩ này đều ẩn thân trong áo báo, không nhúc nhích nhưng lại có sát khí ngập trời tỏa ra, giống như chỉ cần bọn họ đứng lên thì thiên địa phải biến sắc, khiến cho gió nổi mây phun.
Tu vi của bất cứ người nào cũng đều ở Vị Giới trung kỳ, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng là trong cơ thể bọn họ có tồn tại phong ấn. Nếu phong ấn được mở ra thì không biết bọn họ sẽ bộc phát ra hào quang chói mắt tới đâu.
Thùng… Thùng… Thùng.
Từng tiếng trống trận bỗng nhiên vang vọng nơi này. Theo tiếng trống truyền ra, 300 tu sĩ nơi đây lần lượt chậm rãi ngẩng đầu lên.
Toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều ngưng tụ tại vị trí mũi kiếm bị vây quanh, cho dù nhìn lại có vẻ mơ hồ nhưng trong đầu bọn họ vẫn luôn có một hình ảnh.
Hình ảnh đó là một mũi kiếm giống hệt mũi kiếm này ở trên mây xanh, có một thân ảnh ngồi khoanh chân. Trước mặt thân ảnh ấy có một chiếc trống lớn. Tiếng trống kia là do tay phải hắn đang đánh mà truyền ra.
Thân ảnh ấy… Không có đầu!
Hắn ở trần, vú làm mắt, rốn làm miệng, tai trái cầm một chiếc chiến phủ lớn tới mấy trượng, tay phải nắm lại, đang đánh chiếc trống lớn.
Hắn được người của tông môn này gọi là Hình Thiên!~
Bảy trăm năm trước gia nhập tông môn này. Thời gian bảy trăm năm, tu vi của hắn tăng lên với tốc độ khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, có thể khiến người ta càng không tin nổi là chiến ý trên người người này.
Chiến ý này mạnh tới mức khiến sát khí trên người này đậm đắc, chỉ liếc mắt một cái là đủ khiến người ta như rơi vào địa ngục hoàng tuyền. Đây là thứ tất cả tu sĩ tông môn đều công nhận, thân thể Thiên Sát.
Tiếng trống như sấm, thời điểm nổ vang bầu trời thì Hình Thiên không đầu này đứng lên. Thân hình hắn cao lớn, trong một khắc đứng lên khiến thiên địa thất sắc, tiếng nổ vang vô cùng tận.
Tia chớp gào thét trên bầu trời. Từng luồng điện quang đồng thời chiếu rọi mặt đất, đan thành một gương mặt cực lớn trên bầu trời.
– Thiên Ngô!
Một tiếng gầm nhẹ trầm thấp vang lên từ trong thân thể đại hán không đầu này, rầm rầm truyền ra, nổ vang tám hướng, lấn át cả lôi đình.
– Ngươi đã đồng ý là chỉ cần Hình Thiên ta gia nhập Thiên Ngô tộc các ngươi thì ngươi sẽ triển khai thần thông thuật, đưa ta vào Thần Nguyên phế địa!
Thời điểm đại hán kia gầm vang, 300 người vây quanh đồng loạt đứng lên. Trên người bọn họ bộc phát ra sát khí không cách nào hình dung được. Sát khí này mạnh tới mức khiến cho khí tức 300 người bọn họ nối liền với nhau, khiến cho bốn phía đại kiếm hình thành trùng kích mãnh liệt, trùng kích này cuốn động tám phương, tràn ngập toàn ộ tu chân tinh.
Đưa mắt nhìn lại, trên tu chân tinh này bao phủ bởi sương mù. Sương mù này do sát ý tạo thành, là do số mệnh thiên địa tại thời khắc này biến ảo ra. Ở trong sương mù này cũng tồn tại vô số oan hồn, nam có nữ có, có hung thú có tu sĩ. Bọn họ đang gào rú thê lương.
– Bảy trăm năm rồi, ta vì Thiên Ngô tộc các người giết mười triệu sinh linh…
Đại hạn trên mũi kiếm kia nói ra câu này, toàn bộ oan hồn hư ảo vây quanh tu chân tinh đều gào thét thê lương hơn. Đó đúng là mười triệu nhân hồn bị đại hán kia giết chết.
– Ngươi… Khi nào thì đưa ta tới Thần Nguyên phế địa!
Trong cơ thể đại hán kia truyền ra tiếng rống to.
Trong nháy mắt khi hắn rống lên, 300 thân ảnh đồng loạt ngẩng đầu, đồng loạt truyền ra tiếng gào rú kinh thiên.
– Khi nào đưa ta tới Thần Nguyên phế địa!
Đây là tiếng gào thét của 300 người. Trong tiếng gào thét này, áo bào của bọn họ bị gió thổi tung, lộ ra từng cái đầu trọc lốc, trên đó tràn đầy khí tức ấn ký của Vu tộc. 300 người này lại là… Cửu Ly hồn!
– Cuộc chiến với Đạo Thần tông chấm dứt, ta sẽ tự mình đưa ngươi tới Thần Nguyên phế địa, giúp người tìm kiếm sư đệ của ngươi. Nếu ta làm trái lời ấy thì Thiên Ngô nhất tộc sẽ bị diệt tộc!
Gương mặt do tia chớp tạo thành trên bầu trời trầm mặc một lát, sau đó nhìn về phía đại hán, ộ vẻ tán thưởng và kính trọng rất đậm, trầm giọng nói.
– Tốt…
Đại hán không đầu trên mũi kiếm rầu rĩ nói.
– Cửu Lê nhân sĩ, chúng ta… Chiến!
– Chiến!
Đáp lại hắn là 300 người trên mặt đất. Tiếng nổ vang ngập trời, tia chớp chấn động bầu trời cũng bị sóng âm cực lớn đánh cho lắc lư.
…
– Giết!
– Con mẹ nó đồ cho hoang, dám đánh lén ông mày. Ông mày cắn chết ngươi!
Trên chiến trường giữa Đạo Thần tông và liên minh Tiên tộc, trong tiếng gào thét vang vọng, tất cả tu sĩ Đạo Thần tông ở khu vực này đều hoảng sợ nhìn một đại hán bị bọn họ vây quanh.
Đại hán này cao bằng ba người thường, toàn thân mạnh mẽ dị thường, sức lực rất lớn, da hổ một thân khiến người ta phải nhìn lại từ xa xa. Hắn giống như một con hung thú do hổ tinh biến thành vậy.
Giờ phút này hắn đang cắn lấy một tu sĩ thanh niên. Người này kêu lên thê thảm, trực tiếp bị cắn cả một mảng máu thịt. Đại hán miệng đầy máu tươi ngửa đầu lên trời cười ha hả.
– Ta không cần phải đi vào mộng nữa. Tiên sư bà nhà nó chứ vẫn có thể tiêu diệt từng tên trong các ngươi. Lại dám đánh lén ông mày, đúng là ép ông mày mà. Đưa các ngươi vào giấc mộng đi!
Đại hán kia quay quay tu sĩ trong tay, gào rú phóng về phía người của Đạo Thần tông.
Nếu hắn chỉ là một người lỗ mãng mà thôi nhưng dưới chân hắn, khi hắn chạy lại không ngừng xuất hiện trận pháp. Trận pháp này tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, khiến cho thần thông không ngừng phát ra bốn phía, lại có các màn sáng phòng hộ, khiến người ta rất khó đối kháng.
– Đáng chết. Lại là kẻ này. Tên này rốt cục có lai lịch gì, thoạt nhìn thì như tên ngớ ngẩn nhưng chưa bao giờ ta gặp kẻ ngớ ngẩn nào lại thông thạo trận pháp tới mức này!
– Trận pháp của người này… Đã có thể thực chất hóa. Thế thì vây giết kiểu gì đây?
Một lát sau, đám tu sĩ Đạo Thần tông ở khu vực này đều phải nhao nhao rút lui trong uất ức. Bọn họ rời đi, để lại người liên minh Tiên tộc cười ha hả ở nơi này.
– Hổ đạo hữu lần này giết bao nhiêu người?
– Đúng vậy đó. Hổ đạo hữu mỗi lần lao ra đều đưa tới một đám. Lần này đang giết được mười hai tên rồi.
Chừng mười mấy người của liên minh Tiên tộc ở bốn phía đang cười nói, nhìn về phía đại hán kia.
Thần sắc đại hán mặc da hổ này đắc ý, lấy trong ngực ra một vò rượu, uống một hớp lớn liền rống lớn một tiếng.
– Ông mày giết mười bốn!
Hắn nâng rượu uống một ngụm nữa, đắc ý đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thân thể chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm về phía một bóng lưng xa xa.
Đó là một người mặc áo đen dài, mái tóc dài, trong tay cầm trường thương. Có là một tu sĩ, vóc dáng không cao nhưng lại có vẻ rất ngạo nghễ. Đại hán này bước mạnh tới một bước, ôm bả vai tu sĩ này. Tu sĩ quay đầu lại, lộ vẻ mặt sợ hãi.
– Hổ… Hổ gia, có chuyện gì thế?
– Cút, về sau con bà nó đừng có mặc áo đen trước mặt ông. Có tóc dài như vậy thì đừng dùng thương!
Trong tiếng hô lớn, đại hán lại đẩy tu sĩ này ra, uống rượu tiếp. Chỉ là không có ai thấy, hắn ngẩng đầu lên, thứ chảy vào trong miệng không chỉ có rượu mà còn có nước mắt.
– Tiểu sư đệ… Ngươi ở Thần Nguyên phế địa thế nào….. Hổ Tử nhớ ngươi…
Chương 938: Hoàng Thiên tộc
Giam cầm năm tháng, giam cầm sự già nua, giam cầm một đoạn thời gian, một hồi ức tốt đẹp…
Tô Minh rời khỏi Đệ Cửu bộ đã được năm năm…
Trong tinh không có tiếng ầm ầm truyền tới. Một đám bò cạp thú hai đầu đang gào thét. Tiếng ầm ầm ngày càng chói tai, bọn chúng không ngừng đuổi theo hai thân ảnh phía trước thoạt nhìn rất chật vật.
Đây là một nam một nữ.
Chính là Tô Minh và Hứa Tuệ.
– Ta đã nói trước là không đi đường này rồi mà!
– Ngươi thấy chúng ta đi đường này rồi mới nói.
– Ta không có!
Hai người vừa bỏ chạy vừa truyền ra tiếng oán trách. Tiếng nói xa dần, thân ảnh của bọn họ cũng biến mất dần trong tiếng rít chói tai của bò cạp thú.
Năm thứ bảy…
Để thân ảnh của chúng ta ghi dấu trong linh hồn tinh hải, để tinh hải nhớ rõ… Đoạn thời gian kia có một người tên là Tô Minh, một nữ tử tên Hứa Tuệ cùng tạo nên.
Tiếng gào thét chấn động tinh không. Ba con hung thú cực lớn, thân thể giấu trong hư vô đang gào thét vây quanh một nam một nữ, chạy qua chạy lại. Sắc mặt nữ tử kia tái nhợt, nắm chặt tay nam tử.
– Đây chính là con đường mà nghe đề nghị của ngươi mới đi đấy.
– Ta nói rõ là đi đường khác mà!
– Ngươi không có…
Tô Minh lắc đầu, nhắm mắt. Hình chiếu Ách Thương bỗng nhiên biến ảo ra. Trong nháy mắt khi ba con hư vô thú kia cả kinh, hắn kéo tay Hứa Tuệ nhanh chóng bỏ chạy.
Năm thứ mười…
Tinh không bao la mênh mông, thân ảnh Hứa Tuệ bỗng nhiên biến ảo ra từ hư vô, dường như lăng không xuất hiện vậy. Thần sắc cô mang theo vẻ lo nghĩ, sau khi hiện thân liền lập tức cúi đầu, ánh mắt hiện vẻ lo lắng rất rõ ràng.
Sau thời gian một hơi thở, ngay khi sắc mặt Hứa Tuệ không ngừng biến hóa, cắn răng chuẩn bị bước vào vòng xoáy kia, một cánh tay đột nhiên duỗi ra từ trong hư vô. Hứa Tuệ nhanh chóng túm lấy cánh tay kia, kéo nhanh ra ngoài.
Lập tức cô kéo Tô Minh từ trong hư vô ra. Tô Minh trông rất chật vật nhưng trên tay trái của hắn lại có một bộ lông màu đen đang thiêu đốt hừng hực. Thế mà hắn lại không buông tay ném bộ lông đó đi.
– Đó là hung thú có thể so với Chưởng Duyên Sinh Diệt, ngươi… Ngươi…
Hứa Tuệ tức giận nói.
– Chưởng Duyên Sinh Diệt thì sao?
Tô Minh cười cười, tác động lên thương thế trên cơ thể. Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ lông đen trên tay trái thì lại cười ha hả.
– Không thể sử dụng vòng xoáy truyền tống nữa rồi. Nếu ta tiếp tục sử dụng, vậy thì phải đến thời điểm thu phục ngươi thôi!
Tô Minh nhìn vào trong hư vô, có một chỗ vòng xoáy truyền tới từng trận gào thét.
Năm thứ mười ba…
Trong tinh hải có một con cự thú ước chừng bốn nghìn trượng, trông như một con cá sấu. Nếu nhìn cẩn thận thì đây lại là một con hư vô thú có thể dung hợp với hư vô.
Nhưng bây giờ trên đỉnh đầu con hung thú này lại có một cái… Lều vải.
Trong lều có hào quang tràn ra, bên trong có một hạt châu. Chính hạt châu này tỏa sáng, trong đó có Tô Minh và Hứa Tuệ đang đả tọa.
Hiển nhiên trong hai ba năm này, bọn họ không biết làm cách nào thu phục được con thú này, một đường đi không ít trắc trở, nhìn dáng vẻ chật vật của hư vô cự thú thì hiển nhiên những năm này cũng nhận không ít tra tấn.
Tiếng ô ô vang vọng tron tinh không yên tĩnh. Đó là tiếng con hư vô cự thú truyền ra. Tiếng động này càng lúc càng dồn dập, đến cuối cùng trở nên chói tai.
– Mau cho nó ăn thôi. Tô Minh, còn không đi cho nó ăn đi.
Hứa Tuệ mở mắt nói.
– Mỗi lần đều là ta, lúc này tới phiên ngươi đó.
– Đây là sủng thú của ta, là ta thu phục!
Hứa Tuệ đắc ý nói.
Tô Minh trầm mặc, sau nửa ngày liền lắc đầu, đi ra khỏi lều vải.
Một lát sau tiếng ô ô kia biến mất. Tô Minh trở lại lều, nhìn Hứa Tuệ đang tủm tỉm cười, ho khan một tiếng.
– Kỳ quái…
Hắn chỉ nói hai chữ, lắc đầu không thôi.
– Cái gì kỳ quái chứ?
Hứa Tuệ kinh ngạc hỏi.
– Không có gì.
Tô Minh nhắm mắt lại.
– Đến cùng là cái gì kỳ quái hả?
Hứa Tuệ trừng mắt, lại hỏi lần nữa.
– Ngươi thật sự muốn biết sao?
Tô Minh vẫn nhắm hai mắt như trước, bình tĩnh nói.
– Nói mau.
– Ta rất kỳ quái là trên thân thể của con Hư Vô cự thú này mấy năm nay sao lại mọc ra không ít nốt ruồi.
Mặt Tô Minh không đổi sắc, nói xong liền đắm chìm tâm thần trong đả tọa, không thèm quan tâm tới thần sắc của Hứa Tuệ.
Năm thứ mười bảy…
Tại biên giới trong Thần Nguyên tinh hải, ở nơi này có thể thấy rõ ràng, xa xa có một vòng tròn rất lớn. Vòng tròn này là do vô số ngôi sao bị nghiền nát tạo thành, vây quanh một chỗ, khiến cho thoạt nhìn trông nó như một dải ngân hà vậy.
Bên trong có sương mù mỏng manh mông lung, có vô số ngôi sao, khiến người lần đầu nhìn thấy sẽ bị nó hấp dẫn, nếu nhìn thời gian dài sẽ từ từ thấy được, trong khu vực tinh hà trong vòng tròn kia, theo sương mù tràn ngập lại biến hóa hình dạng, hóa thành các con hung thú, khiến người ta khó tránh khỏi kinh dị.
– Thần Nguyên tinh hải nội hoàn. Cuối cùng cũng tới rồi.
Tô Minh đứng trên người Hư Vô cự thú, nhìn về phía xa xa, bên cạnh hắn là Hứa Tuệ thần sắc nghiêm trọng.
– Hoành Thiên tộc, Đức Tạp tộc, Ô Tộc, Trần Phần tộc. Tứ đại tôn tộc của Thần Nguyên tinh hải nội hoàn này truyền thừa đã không biết bao nhiêu năm tháng… Với sức lực của ta và ngươi thì rất khó… Phải nói là không có khả năng rung chuyển được một tôn tộc đâu.
Hứa Tuệ trầm mặc một lát, nói nhỏ.
– Phải thử một chút mới biết được.
Tô Minh mỉm cười, tay phải vỗ vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay liền có thêm một ngọc giản, cẩn thận xem mấy lần rồi đưa cho Hứa Tuệ.
– Dựa theo kế hoạch ta cho ngươi biết lúc trước, chờ tại tại địa điểm được đánh dấu trên bản đồ, sau một tháng thì mở trận pháp ra!
Tô Minh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tuệ.
– Ta muốn đi với ngươi.
Hứa Tuệ chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
– Ngươi đi thì ai triển khai truyền tống chứ?
Tô Minh lắc đầu.
– Vậy ngươi phải nói cho ta biết, toàn bộ kế hoạch của ngươi là gì, tại sao ta phải đợi ở địa điểm này một tháng mới mở Truyền tống trận?
Hứa Tuệ nhìn Tô Minh, hỏi.
– Ta muốn tới Hoành Thiên tộc gần đây nhất, gửi một món quà lớn. Việc này quyết định như vậy đi.
Tô Minh bình tĩnh nói, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một luồng cầu vồng bay thẳng về phía xa xa. Trong nháy mắt hắn đã biến mất, chỉ để lại Hư Vô cự thú và Hứa Tuệ đang nhìn theo bóng dáng hắn.
Hứa Tuệ trầm mặc một lát, hồi lâu liền cùng thân thể Hư Vô cự thú dung hợp vào hư vô, không thấy bóng dáng đâu nữa, dựa theo yêu cầu của Tô Minh, đi tới địa điểm được đánh dấu trên địa đồ kia.
Thần Nguyên tinh hải nội hoàn, Tô Minh hóa thành một đạo cầu vồng, vừa bay nhanh vừa triển khai thần thức quét ngang bốn phía. Dưới tình huống tất cả đều lạ lẫm, thậm chí thần thức của Tô Minh đảo qua còn cảm nhận được là ở đây tồn tại rất nhiều hung thú, chỉ có điều đại đa số đều đang ngủ say, ra ngoài rất ít cho nên khi nhìn mới thấy nơi này hoàn toàn yên tĩnh như vậy.
– Hoành Thiên tộc…
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Trong đầu hắn hiện lên miêu tả của Đệ Cửu Mịch Sát về Hoành Thiên tộc.
Đây là một tộc đàn bái thiên địa, có hơn mười vạn tộc nhân, từ thời nguyên thủy, sinh hoạt đã coi trời là cao nhất, tu hành thần thông và thuật pháp hoàn toàn bất đồng với tu sĩ và Man tộc, tương tự Vu tộc nhưng lại là một hệ thống riêng.
Chỉ có được trăm vạn dòng đều đổ về biển. Mặc dù hệ thống bất đồng nhưng sau khi tu hành tới một trình độ nhất định thì con đường cũng sẽ giống như nhau. Bọn họ cũng tồn tại Kiếp Nguyệt, Kiếp Dương, cũng có Chưởng Duyên Sinh Diệt.
– Bọn họ thờ thiên địa, trời xanh chính là thần linh của bọn họ. Chỉ cần những nơi có bầu trời thì bọn họ lại không thể tử vong, tiến tới diễn biến thành tinh không…
Ánh mắt Tô Minh lóe lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
– Bọn họ mặc trường bào màu xanh da trời, bởi màu xanh giờ trời đại biểu cho bầu trời của bọn họ. Cho nên bọn họ thích màu sắc này. Cũng bởi tộc nhân đông cho nên hoàn cảnh tồn tại nơi này cũng rất khác bên ngoài, càng khiến cho người của Hoành Thiên tộc có… Cánh!
Mắt Tô Minh càng sáng, giọng càng lạnh.
Hoành Thiên tộc có cánh là chúa tể của bầu trời!
– Nội dung ghi chép trong ngọc giản của Đệ Cửu Mịch Sát là chuyện ngàn năm trước. Bây giờ đã qua ngàn năm, Hoành Thiên tộc này không biết đã sinh sôi nảy nỡ ra mức gì nữa. Tuy nói ngàn năm ngắn ngủi nhưng nó cũng đủ để một tộc đàn có dị biến…
– Nhưng trước tiên cứ phải thăm dò một chút thì mới có thể hoàn thiện kế hoạch của mình.
Tô Minh cười lạnh, thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ tăng vọt trong tinh không, một cái na di đã đi được quãng đường rất xa.
Mấy ngày sau đó, hắn hoàn toàn bước vào nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải, bước vào phạm vi của Hoành Thiên tộc được biểu thị trong bản đồ.
Dựa theo hiểu biết của Đệ Cửu Mịch Sát thì Hoành Thiên tộc khống chế tổng cộng một trăm bảy mươi ba tu chân tinh và 5200 đại lục trôi nổi, vây quanh tại phía Tây Bắc Thần Nguyên tinh hải. Cho dù khu vực của bọn họ còn chưa bằng nổi một phần vạn phạm vi Thần Nguyên tinh hải nhưng đã được coi là một trong Tứ đại tôn tộc rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng được bên ngoài biết tới là một trong tứ đại bộ lạc có can đảm sinh hoạt trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải. Bởi vì trong này có rất nhiều hung thú mạnh, đối với bộ lạc mà nói thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nguy hiểm nhất ở đây không phải là bộ lạc khác mà chính là hung thú!
– Tứ đại tôn tộc phân tán trong nội hoàn của Thần Nguyên tinh hải, khoảng cách rất xa nhau. Trong đó hai tộc Hoành Thiên, Đức Tạp ở hai vị trí Tây Bắc và Đông Nam.
– Mà Trần Phần thì lại ở giải đất tương đối trung tâm. Về phần Ô Tộc thần bí nhất kia thì có lẽ là sinh hoạt tại giải đất trung tâm với những hung thú cường đại rồi.
– Tứ đại tôn tộc có phương thức liên hệ với nhau, cùng nhau tiến thoái. Do vậy mà Hoành Thiên tộc này chính là mục tiêu đầu tiên của ta.
– Năm đó các ngươi truy sát sư tôn ta, lúc này Tô mỗ tới đòi về.
Trong mắt Tô Minh lóe lên sát khí, nhoáng một cái đã lao thẳng về phía tu chân tinh màu đen phía trước hắn.
Tu chân tinh này tên là Ngoại Thiên tinh, là một ngôi sao ở mãi rìa ngoài của Hoành Thiên tộc.
Ầm!
Thân ảnh Tô Minh như sao chổi lao tới, chưa tới gần đã gây nên sóng gió ngập trời, tạo thành tầng tầng gợn sóng trong tinh không, chấn động tám phương, tiếng nổ vang trời.
Tiếng nổ kịch liệt này hóa thành sóng xung kích, trong nháy mắt đã đánh về phía tu chân tinh này, khiến trong chớp mắt thiên địa của ngôi sao này biến sắc, cuồng phong gào thét, mặt đất run rẩy, nước biển quay cuồng, cây cối bị xé rách.
Chương 939: Đạp Ngoại Thiên
Trên Ngoại Thiên Tinh là một mảnh xanh biếc tràn ngập khắp mặt đất. Liếc nhìn một cái, rừng cây rậm rạp chằng chịt vô biên vô hạn, có thể thấy những cây đại thu cao cả trăm trượng, sừng sững không ngã.
Tán cây cực lớn, từ xa xa nhìn lại giống như một cự nhân đứng trên mặt đất vậy.
Mà những cây đại thụ kia lại tỏa ra cảm giác tang thương, khiến cho người ta phải nhìn lên.
Chỗ xa hơn là biển cả xanh thẳm, nước biển cuồn cuộn quay cuồng, giống như dưới biển cũng tồn tại vô số đại thụ đang lay động vậy.
Đây là một tu chân tinh tràn đầy linh khí. Giới nguyên của nó đậm đắc, khiến cho tình mạng sinh ra từ tu chân tinh này tự nhiên đã có tu vi rồi.
Không có thành trì, cũng không có bộc lạc, dường nhưng đây là một ngôi sao an bình không có chút tính uy hiếp nào vậy. Nhưng nếu cẩn thận nhìn trong những tán cây cực lớn trong rừng kia thì sẽ phát hiện ra dưới tán cây lại tồn tại những căn nhà gỗ!
Từ mấy căn nhà gỗ nơi này, lúc nào cũng có những thân ảnh có cánh xuyên qua xuyên lại.
Nhưng tất cả sự yên tĩnh này bị tiếng sấm sét từ trên trời truyền tới bỗng nhiên xé rách. Tiếng nổ vang ngập trời, mặt đất chấn động, cây cối lay động kịch liệt, thậm chí gãy vụn trong không gian. Biển cả xa xa gào thét, sóng biển cuồn cuộn.
Những thân ảnh có cánh trong những căn nhà gỗ kia lập tức ngẩng đầu. Cặp mắt của bọn họ vốn là màu vàng nhạt, trong nháy mắt khi nhìn bầu trời liền biến thành màu đỏ thẫm.
Một luồng lệ khí bỗng nhiên bộc phát ra từ thân thể những người có cánh này.
Tiếng gào rút phát ra từ trong miệng bọn họ. Những âm thanh này dung hợp lại, hóa thành tiếng gào thét chói tai, tạo thành lực trùng kích đánh thẳng lên bầu trời, nhưng muốn đối kháng với sóng âm truyền từ trên bầu trời tới vậy.
Trong tiếng động rầm rầm kinh thiên động địa, trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao chổi. Ngôi sao này hóa thành cầu vồng, giống như xé rách bầu trời, trong nháy mắt đã bay thẳng xuống mặt đất.
Cái cầu vồng này xuất hiện khiến cặp mắt của những tộc nhân Hoành Thiên tộc dưới tán cây càng đỏ thẫm hơn, đồng thời từng người bỗng nhiên bay lên, vỗ cánh bay thẳng về phía ngôi sao chổi.
Tại phạm vi thuộc Hoành Thiên tộc của bọn họ này, với tư cách là người đóng ở tu chân tinh xa nhất, bọn họ giỏi chiến đấu, càng ẩn dấu bạo ngược, ngày bình thường đều săn bắn bên ngoài tinh không.
Nếu như có đám hung thú đui mù xâm nhập ngôi sao của bọn họ, như vậy kết cục sẽ là tiến vào trong bụng bọn họ, trở thành đồ ăn.
Thậm chí ngẫu nhiên có người của bộ lạc bên ngoài tới hoặc tu sĩ bên ngoài Thần Nguyên tinh hải xâm nhập vào đây cũng sẽ bị bọn họ cắn xét, ăn tươi nuốt sống.
Chuyện như vậy hầu như mỗi người bọn họ đều đã làm, cũng rất thích thưởng thức tỉ mỉ hương vị máu thịt của đám tu sĩ khác loại kia.
Mấy trăm người Hoành Thiên tộc, người nào cũng có tốc độ cực nhanh, trong lúc bay nhanh, phía sau bọn họ còn có hai lão già xuất hiện từ cái cây đại thụ ngàn trượng kia. Hai người này mặc áo dài màu xanh da trời, không nói tới khuôn mặt già nua, trên người bọn họ còn tỏa ra khí tức Vị Giới hậu kỳ.
– Tự tiện xông vào Hoành Thiên lĩnh vực, chết!
Một lão già trong đó hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên. Lập tức rừng cây phía trước hắn rung động ào ào, vô số lá cây nhanh chóng bay ra, bất ngờ hợp thành một bàn tay lá cực lớn trong không trung, đánh thẳng về phía ngôi sao chổi đang gào thét lao tới kia.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh chấn động mặt đất. Sao chổi giáng xuống. Trong tiếng nổ vang, sóng xung kích quét ngang bống phía, xốc lên rất nhiều bùn đất, thổi tung nhiều cây cối, khiến mặt đất xa xa chấn động. Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Tô Minh chậm rãi đứng lên từ đó.
Một thân áo vải đay thô ráp, mái tóc dài tung bay, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt băng giá. Trong chớp mắt hắn đứng lên, bầu trời vang lên những tiếng rít chói tai. Mấy trăm tộc nhân Hoành Thiên tộc bỗng nhiên tiến tới.
Đám người của Hoành Thiên tộc này sau khi thấy Tô Minh, lập tức hai mắt sáng lên. Theo bọn họ thấy, Tô Minh xuất hiện chính là một con dê con đi lạc. Vị tươi non của hắn đủ khiến mấy trăm tộc nhân của bọn họ mỗi người một miếng, vị ngon quện đầu lưỡi.
Hầu như trontộc nhao nhao dừng lại, đôi cánh sau lưng đập mạnh, đồng loạt bay lên, thần sắc kẻ nào cũng không tốt, nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.
Cùng lúc này, hai lão già kia cũng cất bước tới gần, vừa nhìn thấy Tô Minh thì con ngươi trong mắt bọn họ đồng loạt co rút lại.
– Vị Giới hậu kỳ…
Hai lão già nhìn nhau nói.
– Ngươi là người của bộ lạc nào, tới Hoành Thiên tộc ta có chuyện gì?
Một lão già trong đó lạnh lùng nói, giọng nói cuồn cuộn, ngôn ngữ tu sĩ không hiểu nổi nhưng Tô Minh lại hiểu. Loại ngôn ngữ này khác Man tộc và Vu tộc nhưng Tô Minh ở chỗ Đệ Cửu Mịch Sát một thời gian, cũng đã nắm giữ được.
Dù sao thì hắn đã biết rõ ngôn ngữ Man tộc, đối với xã hội bộc lạc này cũng không xa lạ gì.
Tô Minh không mở miệng. Hắn phủi phủi bụi đất trên người, khóe miệng nở nụ cười, tiến về phía trước một bước. Thân ảnh hắn trong nháy mắt đã mơ hồ, biến mất hoàn toàn. Lúc xuất hiện, không ngờ hắn đã ở giữa không trung, phía sau lưng một tộc nhân Hoành Thiên tộc.
– Coi chừng!
Tộc nhân của hắn hầu như vừa mở miệng nhắc nhở, thân thể thanh niên Hoành Thiên tộc kia lập tức co lại, không phải bỏ chạy về phía trước, mà va chạm mãnh liệt về phía sau. Đôi cánh của hắn cũng giống như lưỡi đao sắc bén, đột nhiên bổ về phía sau lưng.
Tộc nhân Hoành Thiên tộc này khác những bộ lạc khác ở chỗ đây là một tộc đàn thiện chiến, cho dù là tộc nhân tầm thường thì cũng có sẵn kinh nghiệm chiến đấu cực cao. Nhưng nếu tu vi không kém nhau nhiều lắm thì hành động này còn có tác dụng. Chẳng qua hiện giờ đối với Tô Minh mà nói, dù người này phản ứng có nhanh thì cũng không có tác dụng gì.
Máu tươi phun tung tóe, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Tô Minh để thanh niên kia tùy ý đụng lên người mình, tùy ý để cánh hắn cắt lên làn da mình. Tay phải hắn túm lấy cổ thanh niên này, bóp một cái. Răng rắc, cổ của người này lập tức bị bóp nát, tu vi tràn vào thân thể, đánh nát nguyên thần hắn.
Vừa ra tay xong, bốn phía Tô Minh truyền tới những tiếng gào thét. Mấy trăm tộc nhân Hoành Thiên tộc trong nháy mắt đã vọt tới.
– Ngươi muốn chết!
Hai lão già Vị Giới hậu kỳ của Hoành Thiên tộc giờ phút này mắt cũng lóe sát cơ. Tốc độ bọn họ nhanh nhất, một người trong đó xông tới, lướt qua tộc nhân, trực tiếp xuất hiện cạnh Tô Minh, tay phải giơ lên. Tay phải hắn lúc này lập tức hóa thành cây khô, lan tràn ra, giống như cánh tay kia đã trở thành cây cối, mọc đâm về phía Tô Minh vậy.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, phân thân tu vi và phân thân Phệ Không trong chớp mắt này bỗng dung hợp, trong cơ thể tràn ngập chiến lực của Vị Giới đại viên mãn, quay người một cái, tay phải bắt quyết, cách không điểm một chỉ về phía cánh tay cây của lão già kia.
Dưới một chỉ này, thân thể lão già khựng lại.
– Ta nguyền rủa Hoành Thiên tộc, mười người chết ba!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Đây là thần thông nguyền rủa thuật mà hắn nắm giữ khi còn ở Man tộc. Thuật này quá độc ác, Tô Minh dùng cũng không nhiều, bây giờ tu vi đề cao, thuật nguyền rủa này thi triển ra lại còn có uy lực lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Hầu như đồng thời với lúc Tô Minh nói ra câu này, ngón tay của hắn lập tức đen kịt. Một luồng khí đen trong nháy mắt bay ra từ đầu ngón tay hắn, mang theo hư thối và mục nát, trong nháy mắt đụng chạm vài cánh tay cây của lão già kia. Màu đen lan tràn nhanh chóng. Thần sắc lão già ở đằng kia đại biến, không ngờ đã bị lan tràn ra một nửa thân thể hắn.
Tô Minh không để ý tới lão già này nữa, thân thể nhoáng một cái đã vọt thẳng tới đám người Hoành Thiên tộc kia.
Trong khoảng thời gian này, gió tanh mưa máu nổi lên, tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền ra. Tô Minh lạnh lùng nhưng không có tình cảm, cũng không bởi những người của Hoành Thiên tộc này có tu vi chênh lệch với mình quá nhiều mà có cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu.
Thậm chí dù là nữ tử của Hoành Thiên tộc thì chỉ cần ở trong mấy trăm người này, vậy thì hắn cũng vung tay giết chết.
Trong nháy mắt, người Hoành Thiên tộc chết trong tay Tô Minh đã hơn mấy chục người. Thần sắc những người khác ở bốn phía đều biến đổi, đồng loạt lui về phía sau, chỉ còn lại một lão già Vị Giới đại viên mãn đang gào thét lao thẳng về phía Tô Minh.
Một bước của hắn rơi vào hư vô, hư vô nổ vang chấn động. Bước thứ hai của hắn rơi xuống, hai chân hắn đã trở thành cây cối. Bước thứ ba hạ xuống, tay phải hắn giơ lên chụp vào bầu trời một cái. Lập tức một cây roi xanh thẫm bỗng nhiên biến ảo ra. Tay hắn hất lên, tiếng vút vút vang lên kinh thiên động địa.
Bước thứ tư, thân thể hắn hóa thành một luồng cầu vồng áp sát tu sĩ. Tu vi Vị Giới đại viên mãn bạo phát ra từ thân thể hắn. Đồng thời với lúc khí tức này khuếch tán ra, toàn bộ tu chân tinh này dường như đều tập trung vào hắn, cây cối đều dao động về phía hắn, biển xa gào thét phía xa xa, gợn sóng ngập trời cũng truyền lực lượng của mình cho hắn.
Trong cảm giác của Tô Minh, lão già này tiến tới dường như có thể tác động tới cả tu chân tinh này. Tựa hồ huyết dịch của hắn chuyển động chính là sóng cả trên sông lớn. Bước chân hắn rơi xuống chính là sinh cơ của cây cối trên mặt đất. trái tim hắn đập chính là dấu vết vận hành của cả tu chân tinh này.
– Thú vị…truyện Linh Dị
Tô Minh mỉm cười, trong nháy mắt khi lão già kia tới gần, khi cây roi của hắn gào thét đánh tới, trong mắt Tô Minh đột nhiên xuất hiện phù văn Thần Nguyên.
Thần Nguyên vừa hiện ra, tu vi Tô Minh ầm ầm bạo phát, từ Vị Giới đại viên mãn trực tiếp vọt tới Kiếp Nguyệt, cho dù phía sau hắn không xuất hiện ánh trăng nhưng giờ phút này chiến lực của hắn đúng là Kiếp Nguyệt cảnh!
Đối mặt với lão già kia đang lao tới, Tô Minh cúi đầu xuống, tay phải nâng lên đánh ra một quyền!
Một quyền đánh vào hư không, tiếng nổ vang kinh thiên. Hư vô phía trước Tô Minh bị đánh nát bấy, hóa thành tầng tầng gió lốc đánh tới, trong nháy mắt đụng vào lão già kia, bao phủ lấy hắn.
Mặt đất chấn động, cây cối đồng loạt dừng lại. Nước biển đang gào thét dường như cũng bất động. Người Hoành Thiên tộc ngơ ngác nhìn máu tươi bắn tung ra trong cơn lốc, bên tai chỉ còn nghe được thiết gào thét thê lương.
– Ngươi là ai!
Cách đó không xa, lão già trúng phải nguyền rủa, toàn thân đen kịt, thần sắc mang vẻ phẫn nộ gào thét.
– Đệ tử thứ tư của Thiên Tà Tử, Tô Minh, đến tìm người của Hoành Thiên tộc đòi ba vạn hồn tộc, dùng nó để trả nợ năm xưa các ngươi đuổi giết sư tôn của Tô mỗ!
Tô Minh thu hồi tay phải, ngẩng đầu lạnh nhạt nói.
Chương 940: Nguyền rủa cả ngôi sao
– Trốn, người Hoành Thiên tộc nhanh chóng trốn đi. Người này không phải kẻ các ngươi có thể đánh lại được!
Lão già toàn thân hư thối kia gào thét, thân thể không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía Tô Minh.
Người Hoành Thiên tộc bốn phía giờ phút này không ngờ bị cảnh Tô Minh giết lão già kia dọa sợ. Bọn họ lui về phía sau không chút do dự, hóa thành cầu vồng bay nhanh về phía rừng cây dưới mặt đất.
Tô Minh lạnh nhạt nhìn lại, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía lão già đang gào thét lao tới kia. Toàn thân người này giờ đã tỏa ra chấn động bất ổn, hai mắt đỏ thẫm, thân thể tanh tưởi. Nhìn vẻ điên cuồng của hắn thì hiển nhiên là muốn tự bạo thân thể, dùng cách này ngăn chặn Tô Minh.
Tay phải Tô Minh nâng lên, lập tức trong tay xuất hiện một cái hồ lô. Cái hồ lô này có năm màu lưu chuyển. Tay trái Tô Minh xoa nó một cái.
– Xin bảo bối giết người!
Lời này vừa nói ra, lập tức trên hồ lô này có thêm một con mắt, chớp một cái rồi lập tức từ trong hồ lô liền có một người tí hon cầm dao sắc bén hóa thành một luồng sáng, trong nháy mắt liền đuổi theo một số người Hoành Thiên tộc.
Cùng lúc đó, lão già kia đã tới gần Tô Minh, thân thể bành trướng quỷ dị. Ầm một tiếng, hắn không ngờ lựa chọn tự bạo. Thân thể hắn nổ tung, một luồng sóng hủy diệt lập tức khuếch tán ra bốn phía.
Mặt đất chấn động, bầu trời nổ vang. Đây là Vị Giới đại viên mãn tự bạo, lực lượng nếu tản ra có thể đánh sập cả ngôi sao này. Nhưng lão già này không biết thi triển phương pháp gì mà lại để lực lượng tự bạo hoàn toàn tập trung trong một phạm vi nhất định. Do đó phạm vi này bị đánh nát bấy, sẽ biến thành một ỗ đen vĩnh hằng trong thiên địa.
Cái lỗ đen này sẽ tạo thành phá hoại rất lớn đối với ngôi sao này nhưng bởi lực tự bạo bị hạn chế nên cũng sẽ không khiến ngôi sao nào bị nổ tung.
Thiên địa thất sức, gió mây bắt đầu cuồn cuộn. Trong nháy mắt khi thấy lực lượng tự bạo này sắp bao phủ Tô Minh, đầu lâu của lão già này cũng sắp biến mất, trước không chết còn mang theo nụ cười nanh ác.
Mà ngay cả những người của Hoành Thiên tộc đang bỏ chạy kia cũng có không ít người ngẩng đầu nhìn về phía vụ nổ trên bầu trời, trong mắt lộ cừu hận.
Thần sắc Tô Minh như thường. Hắn không sợ kẻ địch tự bạo. Hầu như trong nháy mắt khi lực lượng hủy diệt kia lan tràn ra, tay phải của hắn nâng lên, vẽ ra một vòng tròn trước người.
– Giữa quá khứ và tương lai là hiện tại.
Tô Minh lạnh nhạt nói. Thuật thiên phú của Tố Minh tộc của hắn theo tay phải vung lên, lập tức thể hiện ra. Theo tu vi được đề cao, Tô Minh thi triển thiên phú bổn tộc càng thành thạo.
Hắn muốn thay đổi không phải chỉ có lão già trước khi chết kia mà còn là thiên địa trong vòng ba trượng bốn phía mình. Vùng thiên địa này vốn đang bị lực lượng hủy diệt không ngừng phá hoại, bị thiên phú của Tô Minh nghịch chuyển, khiến nó vẫn duy trì. Một lát sau, khi gợn sóng hủy diệt tiêu tán, xuất hiện trước mắt tất cả tộc nhân Hoành Thiên tộc là Tô Minh trên bầu trời không bị chút ảnh hưởng nào, hai mắt lạnh lùng nhìn xuống.
Hầu như trong nháy mắt khi người của Hoành Thiên tộc kia thấy Tô Minh, có tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Đó là người tí hon của hồ lô đang giết chóc, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã chặt đầu ba người.
Thời điểm tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tốc độ bỏ chạy của đám người Hoành Thiên tộc kia lại càng nhanh hơn. Sự chấn động trong lòng bọn họ bây giờ khó có thể hình dung được. Theo bọn họ nghĩ, sự cường đại của kẻ xông vào đây không ngờ đã vượt qua mọi sự tưởng tượng của bọn họ.
Mưa máu tung bay trên bầu trời. Tô Minh đứng phía trên, nhìn từng cái đầu lâu của người Hoành Thiên tộc bay lên, thần sắc lạnh lùng, không chút thương cảm. Hôm nay hắn tới đây là để giết người, dù đối phương là kẻ yếu, dù tu vi không đối kháng nổi với mình thì cũng chỉ có trách tại sao bọn họ lại là người của Hoành Thiên tộc.
Muốn trách phải trách năm xưa cường giả trong tộc bọn họ lại đuổi giết sư tôn của Tô Minh hắn!
– Người không phạm ta, ta không phạm người… Các người dù không phạm ta nhưng năm đó có người truy sát sư tôn ta mà giờ ta lại thờ ơ thì Tô mỗ đúng là đệ tử vất đi.
– Hoành Thiên tộc, ta sẽ cho các ngươi trả giá thật đắt.
Lúc Tô Minh thì thào thì giết chóc trên mặt đất đã tới hồi hết. Tất cả người của Hoành Thiên tộc chỉ có bốn người có tốc độ nhanh nhất, trong âm thanh gào thét thê thảm là trốn được vào rừng cây. Hai mắt người tí hon lóe lên, ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Minh, thân thể nhoáng một cái liền bay đến, biến mất trong hồ lô.
– Căn nguyên không đủ.. Bổ sung… Có thể mở tầng thần thuật thứ hai.
Sau khi người tí hon bay về hồ lô, tâm thần Tô Minh vang vọng âm thanh ông ông tới từ trong hồ lô.
Tô Minh thu hồi bảo hồ lô, đi về phía mặt đất, hướng về phía rừng cây kia. Hắn muốn khiến toàn bộ người Hoành Thiên tộc nơi này diệt vong. Bốn kẻ chạy thoát kia cũng không thoát được cái chết.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi Tô Minh sắp bước vào rừng cây kia, hắn bỗng nhiên nhíu mày. Một luồng sinh cơ nồng đậm tới cực điểm từ trong tu chân tinh này, từ mặt đất, từ trong hải dương, từ trong vùng rừng rậm vô tận này bỗng nhiên bốc ra.
Sinh cơ đậm đặc này gần như là thực chất, tạo thành một mảng sương mù lớn, bao phủ cả rừng cây, không tản ra ngoài mà lượn lờ phía dưới, tạo thành một tầng phòng hộ. Độ mạnh của tầng phòng hộ này Tô Minh chỉ có thể dùng cảm giác để phán đoán, có thể cần phải có lực lượng của Kiếp Dương mới phá vỡ được.
– Không hổ là một trong Tứ đại tôn tộc, chỉ phòng hộ của một tu chân tinh đã mạnh thế này rồi. Vừa rồi những người của Hoành Thiên tộc này chủ quan, bằng không thì nếu co đầu rụt cổ trong này cũng sẽ khiến ta phải trắc trở một phen.
Ánh mắt Tô Minh quét qua sương mù trong rừng cây.
– Toàn bộ tu chân tinh này đều bài xích sự hiện hữu của ta. Người Hoành Thiên tộc đã được tu chân tinh này tán thành. Giờ muốn đối kháng với người của Hoành Thiên tộc thì chẳng khác này đối kháng với cả một tu chân tinh.
Lão già kia vừa rồi sử dụng được thần thông như vậy cũng là nhơ ngưng tụ số mệnh lực từ ngôi sao này.
Tô Minh trầm mặc một chút, khóe miệng lộ nụ cười lạnh.
Chân phải hắn giơ lên, đạp mạnh về phía rừng cây phía dưới. Lập tức thân thể hắn đột nhiên hạ xuống, đụng với đám sương mù kia. Tu vi trong cơ thể Tô Minh bạo phát, tiếng nổ vang vọng. Không ngờ hắn đã xâm nhập được vào sương mù, dẫm trên mặt đất của rừng cây.
Sương mù bốn phía đậm đặc, ở trong đó như đặt mình trong biển nước, giống như ngay cả hành động cũng bị vô số sợi tơ vây quanh, khiến người ta cất bước gian nan. Cỏ xanh trên mặt đất bám chặt lấy đùi Tô Minh, cây cối bốn phía lay động, ngăn cản ánh mắt hắn. Bầu trời âm u, mặt đất run rẩy bất quy tắc, nước biển thét gào, thậm chí không khí hô hấp trong nháy mắt cũng loãng đi. Tất cả đều là do tu chân tinh này bài xích Tô Minh mà nên.
Nếu như tu chân tinh này có sẽ linh tính vậy thì sự chán ghét của nó đối với Tô Minh đã lên tới cực hạn.
– Không thích Tô ộ thì ngươi cũng không cần phải tồn tại nữa rồi.
Tô Minh có thể cảm nhận được ngôi sao này chán ghét bài xích mình, vừa cười lạnh vừa từ từ nâng tay phải lên, đặt trên mặt đất, hai mắt khép kín. Ngón trỏ của tay phải hắn thình lình xuất hiện những tia khí đỏ.
Những khí đỏ này càng ngày càng nhiều, dần dần ngưng tụ thành to bằng một ngón tay. Một lát sau, trên ngón trỏ của Tô Minh bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn màu đỏ!
Chiếc nhẫn này có màu đỏ tươi, lộ ánh sáng quỷ dị. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện trên ngón tay Tô Minh, lực nguyền rủa nồng đậm liền bùng lên, từ tay phải Tô Minh nhanh chóng lan tràn khắp mặt đất.
Chiếc nhẫn kia là bảo vật của Tô Minh, là vật khởi nguyên cho thuật nguyền rủa của hắn.
Tu chân tinh này đã bài xích hắn như vậy, Tô Minh liền lựa chọn nguyền rủa nó, nguyền rùa cho nó diệt vong.
Ngôi sao dệt vong vậy sẽ không còn sinh cơ nồng đậm nữa. Nếu không có sinh cơ thì cũng không cách nào cung cấp sự bảo vệ, thậm chí Tô Minh còn muốn thử xem khi ngôi sao này đã có linh trí như vậy, khi sinh cơ sắp héo rũ, nó có thể hấp thu mấy người của Hoành Thiên tộc để bổ sung không.
Tô Minh mỉm cười. Hàn quang trong mắt hắn lóe lên. Lực lượng nguyền rủa từ tay phải hắn không ngừng lan tràn trên mặt đất. Đại địa run rẩy, cây cối lay động gào rú, nước biển cuồn cuộn, bầu trời có sấm sét nổ vang.
– Ta nguyền rủa… Mặt đất tan nát!
Lúc Tô Minh mở miệng, chiếc nhẫn màu đỏ trên tay hắn bừng sáng mãnh liệt. Lập tức nơi mặt đất hắn chạm tay xuống iền xuất hiện những vết nứt. Những vết nứt này không ngừng tràn ra, trong nháy mắt đã khuếch tán ra tám hướng.
– Ta nguyền rủa… Cây cối héo rũ!
Tô Minh lạnh nhạt nói. Lập tức cây cối bốn phía nhanh chóng héo rũ từng cây một. Những tiếng kêu rên bỗng nhiên vang lên trong yên tĩnh.
– Ta nguyền rủa… Sông cạn đá mòn!
– Ta nguyền rủa… Sinh cơ tiêu tán!
Tay phải Tô Minh nhấn mạnh vào mặt đất một cái. Lập tức tu chân tinh này nổ vang. Một luồng phản chấn khổng lồ bỗng nhiên bắn ngược lên, từ trong mặt đất, trong bầu rời, từ trong rừng rậm, biển cả đồng loạt đánh tới.
Nó như muốn xua tan nguyền rủa, đưa nó trở lại cơ thể Tô Minh, để nguyền rủa cắn trả Tô Minh.
Tô Minh cười lạnh, tay phải bỗng nhiên nâng lên, túm lấy đám cỏ khô đang héo rũ phía dưới, hai tay đan tết rất nhanh. Trong thời gian mười nhịp thở, một quả cầu cỏ khô đã được hắn đan thành. Quả cầu này Tô Minh nhìn thấy chính là hình dáng của tu chân tinh này.
Hắn cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên quả cầu cỏ, tay phải cầm lấy, lại nhấn xuống mặt đất.
– Ta nguyền rủa… Ngôi sao này… Diệt vong!
Giọng nói của Tô Minh bình tĩnh, trong nháy mắt truyền ra. Nếu có thể đứng trong tinh không mà nhìn lại tinh cầu của Hoành Thiên tộc này thì có thể thấy, cả một ngôi sao màu xanh lá nhanh chóng biến thành màu xám với tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được. Màu xám kia bỗng nhiên lan tràn ra, khiến mặt đất nổ vang, nứt ra vô số khe nứt. Cây cối héo mục, hơi nước trong biển cả bốc hơi, trực tiếp biến thành nước mưa màu đen rơi xuống mặt đất.
Cả một tu chân tinh dào dạt sinh cơ trong nháy mắt biến thành mục nát tử vong!
– Ta nguyền rủa… Bầu trời của tu chân tinh này ảm đạm!
Trong một vùng rừng cây héo rũ, Tô Minh ngẩng đầu nói.