Cầu Ma Audio Podcast
Tập 184 [Chương 916 đến 920]
❮ sautiếp ❯Chương 916: Mơ hồ
Thốt lời xong người đàn ông gầy hôn mê, vệt đen trên mặt gã hiện tại không là một cái mà là vài cái, liên tiếp nhau vẽ ra hình dạng đầu quỷ.
Đầu quỷ như đang mỉm cười, khắc trên khuôn mặt của người đàn ông gầy, trông thấy ghê rợn.
Tô Minh túm người này, lại na di, sau lưng hắn mãnh thú ẩn trong hư vô gầm rống, hắn nhanh chóng rời xa. Mấy ngày sau, khi người đàn ông gầy lại mở mắt ra thì đã nằm trên một mảnh đất, đó là một tảng đá lớn bềnh bồng trong trời sao, bên trên mọc một số thực vật tím đen, mùi mục rữa tỏa ra ngoài.
Khoảnh khắc mở mắt thì con ngươi người đàn ông gầy co rút, ngồi bật dậy, tay phải lóe tia sáng lạnh, lại xuất hiện một cốt đao mới. Người đàn ông gầy vẻ mặt cảnh igacs liếc xung quanh, trông thấy Tô Minh ở không xa ngồi tĩnh tọa, đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Minh mặc áo dài gai thô, tóc rối tung, màu da hơi đen, hơi thở cổ xưa nguyên thủy tỏa trên người hắn. Mặc dù trông hắn khá trẻ tuổi nhưng trên người có tang thương, năm tháng lắng động, khiến biểu tình của hắn, từ trong ánh mắt để lại chút dấu vết.
Trong mắt người đàn ông gầy lóe tia phức tạp, nhìn Tô Minh, lặng im không nói.
“Ngươi đã tỉnh.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh không nhìn đối phương, vẫn ngắm khung trời, nhìn trời không có ngôi sao, xa lạ mà xa xôi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Người đàn ông gầy do dự một chút, thấp giọng hỏi Tô Minh.
“Ta đã trừ độc trên người ngươi, nhưng vết thương tạo thành nhiều năm thì ta không thể hồi phục giúp được.” Tô Minh không trả lời mà bình tĩnh nói.
Khi người đàn ông gầy tỉnh lại liền phát hiện độc trong người gã đã biến mất, nghe Tô Minh nói vậy thì im lặng.
“Tên ngươi là gì?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
“Đệ Cửu Mịch Sát.” Người đàn ông gầy im lặng không lâu sau nói cho Tô Minh tên của gã.
“Đệ cửu” Tô Minh thì thào, thu lại tầm mắt nhìn khung trời, ngoái đầu nhìn vào Đệ Cửu Mịch Sát.
“Bộ lạc của ngươi tên là Cửu Phong?” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chỉ có hắn biết khi nói ra hai chữ Cửu Phong thì trong tinh thần gợi lên đoạn thời gian tốt đẹp bị chôn giấu.
Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tô Minh, không lên tiếng. Mặc dù gã không đáp nhưng Tô Minh đã tìm được đáp án.
“Vu Công của bộ lạc ngươi tên…Thiên Tà Tử?” Tô Minh lại hỏi, thanh âm bình tĩnh nhưng mang theo khí thế không tha nghi ngờ, uy nghiêm nhất định phải được nghe đáp án.
“Không phải.” Đệ Cửu Mịch Sát cúi đầu, nói.
“Không phải sao…” Tô Minh nhìn chằm chằm người đàn ông gầy trước mắt, người này là thuộc bộ lạc do sư tôn ở thần nguyên tinh hải xây dựng, điều này là chắc chắn.
“Nếu đã không phải thì ngươi đi đi.” Tô Minh lắc đầu, lại nhìn lên trời, xem phương xa xôi, toát ra vẻ lạc lõng.
Đệ Cửu Mịch Sát ngây ra, gã không ngờ người cực kỳ cường đại trong mắt gã, có thể đấu với Hư không thú sau khi cứu gã, chẳng những giải độc cho gã, chỉ hỏi mấy vấn đề rồi cho gã đi.
Đệ Cửu Mịch Sát mắt chợt lóe, chậm rãi đứng dậy, do dự một chút rồi chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh, bỗng thụt lùi, chớp mắt đi xa. Nhưng Đệ Cửu Mịch Sát mới lùi chừng mấy trăm mét thì chợt khựng lại, lần nữa nhìn Tô Minh.
“Ta biết chắc ngươi ở trên người ta để lại cấm chế tìm hiểu vị trí ta đi đâu, có thể từ xa đi theo, nắm giữ phương hướng của ta. Ta có thể mang ngươi đi bộ lạc của ta, nhưng ngươi phải dùng thần linh tộc ngươi thề rằng, sau khi ta mang ngươi về bộ lạc thì phải giải cấm chế trên người ta ra.”
“Có thể.” Tô Minh xoay người nhìn người đàn ông gầy trước mắt, gật đầu.
Trời sao mênh mông, càng di sâu vào thần nguyên tinh hải thì vật trôi nổi ngày càng nhiều. Dù là đá vụn hay bụi trần thường tụ thành đàn lướt qua, khiến người ta khó tránh khỏi dâng lên cảm giác chỗ này đã từng huy hoàng. Đặc biệt khi Tô Minh thấy một tảng đá to hình dạng kỳ lạ như sao bằng bay ra xa, hình dạng tảng đá rõ ràng là đầu một pho tượng. Cái đầu đầy vết rạn, cỡ vạn mét, khiến người trông thấy bất giác tinh thần chấn động.
“Đó là đầu của La Mặc thần, nó bềnh bồng trong thần nguyên tinh hải, đại biểu may mắn. Hễ ai nhìn thấy nó, nếu bái nó thì sẽ được La Mặc thần chúc phúc.” Đệ Cửu Mịch Sát thấp giọng giải thích, dừng lại giữa trời sao, khom người bái đầu tượng phía xa.
“Ở ngoài thần nguyên tinh hải này tổng cộng có chín đầu La Mặc thần, thật lâu trước kia, truyền thuyết được cung phụng trong La Mặc thần điện, tiếc rằng ở đại hủy diệt thì tan vỡ theo La Mặc thần điện.”
Tô Minh nhìn cái đầu đi xa, mãi đến khuất bóng mới bình tĩnh hỏi.
“Còn bao xa nữa?” Nguồn truyện audio Podcast
“Xuyên qua tinh lạc hải này, lại qua một tòa Tinh Thần sơn, đi qua một mảnh bụi trần là sẽ thấy bộ lạc của ta.” Đệ Cửu Mịch Sát liếc Tô Minh, nhẹ giọng nói.
“Ngươi yên tâm, người bộ lạc thần nguyên tinh hải chúng ta không gian xảo như những tu sĩ bên ngoài, ở mặt ngoài hứa với ngươi mà âm thầm bày cạm bẫy. Nếu ta đã hứa sẽ mang ngươi đi bộ lạc thì tuyệt đối không có ý gì khác nữa, ta cũng tin tưởng ngươi không bị thần nguyên tinh hải bài xích sẽ tuân thủ nguyên tắc nơi này. Ta dẫn ngươi đi con đường này dù hơi xa nhưng là an toàn nhất, vòng quanh mấy bộ lạc nguyên thủy, tránh đi vài vùng đất bầy mãnh thú dừng chân.” Đệ Cửu Mịch Sát lao tới trước, hóa thành cầu vồng xẹt nhanh.
Thời gian trôi qua từng ngày, nửa tháng sau, Tô Minh ở ngoài rìa thần nguyên tinh hải đã mấy tháng. Có một ngày, hiện ra trước mặt họ là một ngọn núi trong trời sao.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy núi trong trời sao.
Núi dường như cao vô hạn, không trông thấy tận cùng, không thấy giới hạn, như vách tường to lớn dựng trong trời sao. Đây là một ngọn núi, do vô số tinh cầu tàn phá tổ thành núi.
Đưa mắt nhìn thì tinh cầu nhiều đến vài vạn, mặc dù đa số vỡ nát nhưng có thể tưởng tượng chúng nó tụ tập lại hình thành núi thì khiến người tinh thần rung động cỡ nào.
Tô Minh nhìn Tinh Thần sơn, đôi mắt trong một giây trống rỗng.
“Đây là loại thần thông gì mới khiến nhiều tu chân tinh tàn phá hợp thành một ngọn núi kinh người như vậy.” Tô Minh thì thào.
“Không ai biết là thần thông gì, cũng không biết là ai bày ra ngọn núi này. Nhưng thần nguyên tinh hải chúng ta có một truyền thuyết.” Đệ Cửu Mịch Sát nhìn Tô Minh, ánh mắt rơi vào Tinh Thần sơn phía xa.
“Truyền thuyết núi này là phần mộ, bên trong chôn một một người đàn ông. Vợ của y, chôn vùi một nửa thần nguyên tinh hải, xây một ngôi mộ cho người nàng yêu. Những tinh cầu này là bị vợ của y hủy diệt. Tời đi.” Đệ Cửu Mịch Sát ngoái đầu nhìn Tô Minh, nghiêm túc nói.
Tô Minh đứng trên một khu đất nghiêng lởm chởm, ngẩng đầu nhìn hướng đỉnh núi. Chỗ đó mơ hồ, nhìn không thấy tận cùng, nhưng Tô Minh không biết có phải là hắn bị ảo giác, dường như trong mơ hồ thấy một cô gái đứng ở đỉnh núi, tay cầm một Cốt Huân, đang bi thương thổi khúc nhạc.
“Ngươi nghe thấy không?” Tô Minh bỗng hỏi.
Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra, nghiêng tai nửa ngày, thắc mắc nhìn Tô Minh.
“Là tiếng nhạc.” Tô Minh nhắm mắt lại, Huân khúc nức nở vang vọng bên tai hắn, làm tinh thần dao động, tác động ký ức của hắn, bi thương tương tự,
“Không nghe thấy, chúng ta đi mau đi.” Đệ Cửu Mịch Sát lắc đầu, nhanh chóng tiến tới trước.
Tô Minh mở mắt ra, lại liếc nhìn đỉnh núi mơ hồ, sau đó theo Đệ Cửu Mịch Sát đi xa. Nhưng Tô Minh không thấy Minh Long, hạc trọc lông luôn theo sau lưng hắn, trong đó Minh Long biểu tình bình thường, hạc trọc lông thì vẻ mặt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, mắt nó ứa lệ.
“Hạc bà nội nó, Hạc gia gia làm sao vậy nè, sao tự dưng rơi lệ, bỗng dưng thấy rất khó chịu, rất muốn khóc. Chết tiệt, cảm giác này thật không tốt chút nào. Ta muốn khóc, ta rất khó chịu, ta cảm thấy mình sắp chết.” Hạc trọc lông thì thào, nước mắt rơi càng nhiều.
Hạc trọc lông mờ mịt đi theo sau Minh Long, Tô Minh, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng hạc trọc lông là linh hồn, nước mắt chảy ra giây sau tự tan biến, không rớt xuống đất, cũng không rơi vào núi, chỉ có thể rơi trong tâm hồn nó, đâm xuyên trăm ngàn lỗ thủng, nhưng không ai thấy.
Ý thức của hạc trọc lông mơ hồ, nó nghe Huân khúc bi ai, trong đầu như có hình ảnh. Trong hình ảnh nó là một con hạc to cỡ bầu trời, trên lưng nó có một cô gái ngồi, cô sờ đầu nó, nhẹ giọng nói chuyện.
Chương 917: Sa Linh Ác
Mỗi người đều có bí mật, mỗi sinh linh đều có, chỉ là ngươi không phải đồng loại của nó sẽ không biết, nó không nói cho ngươi thì ngươi cũng không biết.
Tô Minh có bí mật, Đệ Cửu Mịch Sát cũng có bí mật, hạc trọc lông có bí mật của riêng nó.
Hiện tại Tinh Thần sơn trở thành một trong nhiều bí mật của nó.
Mãi đến khi Tô Minh đi xuống ngọn núi này, bọn họ chậm rãi đi xa khỏi trời sao, hạc trọc lông ngoái đầu nhìn ngọn núi, nhìn đỉnh núi kia, nước mắt của nó xuyên thấu trái tim đầy vết thương, không biết nhỏ giọt đi đâu.
“Đáng giá không.” Hạc trọc lông khẽ thì thầm.
Hiếm khi trong giọng nói của nó không thêm vào từ ngữ hình dung riêng, cũng không bỏ thêm từ Hạc bà nội gì.
Bóng dáng đi xa, Tinh Thần sơn khuất xa, ký ức cũng trôi xa.
Khi Tô Minh noái đầu lại, hắn không thấy giọt nước mắt của hạc trọc lông. Tô Minh thấy vẫn là hạc trọc lông vô tâm vô phế, hoạt bát, tham tiền như mạng.
Giống như ngươi sẽ không thấy nước mắt của con cá, bởi vì nó ở trong nước, ngươi không chia rõ đâu là nước, đâu là lệ.
“Trọc lông, sao cảm giác ngươi hình như là lạ?” Minh Long biến thành con chó to màu vàng nhỏ giọng nói chuyện với hạc trọc lông.
“Hạc gia gia của ngươi có gì mà lạ. Ta đang suy ngẫm xem, ngươi nói trên Tinh Thần sơn có mỏ tinh thạch không?” Hạc trọc lông ngoái đầu, lại liếc Tinh Thần sơn.
Minh Long không thấy khi nó ngoái đầu thì biểu tình bi thương và mờ mịt.
Thời gian lại qua một tháng, đi qua tinh lạc hải vượt qua Tinh Thần sơn, hiện ra trước mắt Tô Minh là sa mạc vô ngần. Sa mạc giống như Tinh Thần sơn, bềnh bồng trong trời sao, nhìn như là mảnh đất. Đó là một mảnh sa mạc do vô số bụi trần tổ thành, bụi trần đó là mảnh đá vụn, là inh cầu tan vỡ, chúng nó bị lực lượng nào đó ngưng tụ lại một chỗ, hình thành sa mạc nhìn không thấy giới hạn. Có gió nức nở thổi qua sa mạc, tốc lên đất cát. Có lực lượng bão cát thổi qua đâu như là vô số rồng cát lăn lộn rít gào, nhìn thấy ghê người.
“Đi qua sa mạc bụi trần này là tới bộ lạc của ta, đây cũng là nơi khá nguy hiểm. Chỗ này sau đại hủy diệt, thần linh Sa Thổ tộc dùng thần thông mạnh mẽ trước khi ngủ say quét qua ngoài rìa thần nguyên tinh hải, ngưng tụ bụi của những mảnh tinh cầu tan vỡ lại, hình thành sa mạc đất bụi này, để lại bình chướng thiên nhiên và đất sinh sản cho Sa Thổ tộc. Tại vì tộc nhân Sa Thổ tộc đều là giống đực, họ là sinh linh thiên nhiên sinh ra từ đất cát. Tộc nhân Sa Thổ tộc đa số thấp lùn, họ không có sức chiến đấu cũng không có tu vi, rất là yếu ớt. Nhưng có thể ở trong thần nguyên tinh hải sinh ra tộc quần, nếu điểm nào đó cực kỳ yếu ớt thì đương nhiên sẽ có một điểm cực kỳ mạnh mẽ. Sa Thổ tộc có thể chăn nuôi Sa Linh Ác, đó là mãnh thú từ thời viễn cổ, thân hình chúng nó cực kỳ to lớn, bình thường nằm trong sa mạc khiến người không thể thấy rõ, nhưng nếu thức tỉnh thì sẽ trở thành vua sa mạc. Mãnh thú cường đại thời kỳ viễn cổ ày Sa Thổ tộc không chăn nuôi nhiều nhưng mỗi con cực kỳ mạnh mẽ. Xuyên qua sa mạc này cần nửa tháng, trong nửa tháng này cúng ta không tiện quấy rầy Sa Thổ tộc.” Đệ Cửu Mịch Sát ngoái đầu liếc Tô Minh, lại nhìn Minh Long và hạc trọc lông, cẩn thận nói.
Tô Minh gật đầu ý là đã hiểu, sau đó Đệ Cửu Mịch Sát hít sâu, bước vào trong sa mạc, dùng tốc độ cao nhất vọt tới.
Tô Minh theo sau, một đường tiến tới, hắn nhìn sa mạc xung quanh. Màu sa mạc lấy nâu làm chính, màu vàng và đen không nhiều. Màu này giống máu nhuộm lâu ngày thành khô cạn, ý hoang dã truyền vào cảm nhận của Tô Minh.
Gió nức nở cuốn đất cát từ xa quét qua, khiến xung quanh mơ hồ mông lung, làm người ta dễ dàng lạc hướng, coi như thần thức tại đây cũng bị hạn chế. Nhưng hiển nhiên Đệ Cửu Mịch Sát có cách của gã phân rõ đường đi. Có lẽ lo lắng Tô Minh hiểu lầm, hoặc là tốc độ của Đệ Cửu Mịch Sát không bằng hắn, lúc đi luôn giữ khoảng cách nhất định với hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi ngày thứ sáu đến, họ đã bước vào sâu trong sa mạc. Trong tầm mắt đều là đất cát, tám hướng nghe thấy là gió rền rỉ va chạm với cát.
“Hoàn thành, chuyến đi này chắc không có gì ngoài ý muốn, Sa Thổ tộc không có làm gì cản trở chúng ta. Thực chế chỉ cần chúng ta không chủ động chọc vào tộc quần này, không phạm vào kiêng kỵ của họ thì không có nguy hiểm.” Thần nguyên tinh hải thở phào, ngoái đầu nhỏ giọng nói với Tô Minh.
“Kiêng kỵ?” Tô Minh con ngươi co rút.
“Ừm, Sa Thổ tộc rất đặc biệt, bởi vì trong tộc nhân của họ không có giống cái nên tất cả tộc nhân đều là sinh linh sinh ra từ trong đất cát, vậy nên họ xem đất cát là tộc mẫu của tộc họ. Họ chỉ có một điều kiêng kỵ là không cho phép sinh linh giống cái nào bước vào chỗ này, họ cho rằng đó là khinh nhờn tộc nhân bọn họ. Nếu sinh vật giống cái bước vào sẽ bị chúng nó bắt, chôn vùi ở đây, trở thành một phần tộc mẫu của họ, nhưng chuyện này không liên quan chúng ta…” Đệ Cửu Mịch Sát nói tới đây thì ngừng bặt.
Mặt đất bỗng rung động kịch liệt, giống như dưới lòng đất có rồng lớn lăn lộn, có tiếng gầm trong cuống họng truyền ra bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, Tô Minh chính mắt thấy sau lưng họ, bão sa mạc hình thành tiếng nổ, đất sa mạc gồ lên hình thành một bàn tay to cỡ trăm mét trồi lên thành cồn cát. Đó là một bàn tay do đất cát tổ thành, ngay sau đó cái tay khác xuất hiện, rồi tiếp theo là người khổng lồ thân hình mấy ngàn mét đứng dậy khỏi mặt đất.
Đó là một người khổng lồ bằng đất cát, thân hình to lớn của nó khi đứng lên thì có nhiều đất cát đổ xuống, bão tố lại dấy lên hợp thành chiến giáp và áo choàng trên nó. Đầu nó không có mắt, chỉ có cái mồm to há ra thì đất cát như mưa rơi xuống. Có tiếng gầm rống trầm đục vang điếc tai.
“Ùng ục!”
Người khổng lồ ngửa đầu gầm lên, không thèm nhìn đám Tô Minh, sải bước lao hướng đám Tô Minh đi tới, mỗi bước đạp xuống là mặt đất chấn động. Lát sau, chốn càng xa hơn, Tô Minh thấy một người khổng lồ khác cũng trồi lên từ đất cát, phát ra tiếng gầm.
“Sa Linh Ác!” Đệ Cửu Mịch Sát biến sắc mặt, bản năng lùi mất bước, nhưng khi thấy người khổng lồ đi xa thì mới chậm lại.
“Không biết là ai ở trong sa mạc chọc vào Sa Thổ tộc.” Đệ Cửu Mịch Sát lắc đầu nhìn Tô Minh, phát hiện hắn cau mày.
Chính lúc này, một thanh âm như tiếng sáo phát ra từ lòng đất, thanh âm nối liền. Từng tiếng rít sắc nhọn vang lên, dường như phát ra từ dưới đất nhưng rõ ràng có thể nghe thấy nó đang nhanh chóng đi xa.
“Có sinh linh giống cái bước vào sa mạc!!!” Đệ Cửu Mịch Sát con ngươi co rút.
“Chắc chắn là vậy, nếu không thì sẽ chẳng khiến tộc nhân Sa Thổ tộc thổi sáo và đi tới, nếu chỉ là bình thường bị đụng chạm thì họ sẽ không xuất hiện.”
Tô Minh thở dài, xoa trán.
“Bộ lạc của ngươi ở hướng nào?” Tô Minh nhìn Đệ Cửu Mịch Sát.
“Từ đây đi thẳng khoảng mười ngày là sẽ rời khỏi sa mạc, ở đó sẽ thấy một tinh cầu bị tổn hại, đó chính là chỗ của bộ lạc ta.” Đệ Cửu Mịch Sát nói kỹ càng.
Tô Minh nghe vậy giơ lên tay phải, cách không ấn mặt đất. Lập tức đất cát trầm xuống, như có dấu vết thiêu cháy, hòa tan, vẽ thành hình dạng một phù văn.
Sau đó Tô Minh phất tay, đất cát xung quanh bay tới phủ lên phù văn.
“Đây là…” Đệ Cửu Mịch Sát ngẩn ra.
“Ta cần rời đi một lúc, ngươi ở bộ lạc chờ ta, chậm nhất một tháng ta sẽ tới.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tô Minh ngoái đầu nhìn hạc trọc lông và Minh Long, hạc trọc lông cùng hắn tâm ý liên thông, đương nhiên hiểu ý hắn, lắc người lao tới chỗ hắn, bị hắn thu vào túi trữ vật. Còn Minh Long dù không muốn nhưng cũng không từ chối, bị Tô Minh thu vào túi trữ vật, hắn biểu tình nghiêm túc, mắt lóe tia sáng lạnh. Tia sáng lạnh chưa mất đi thì Tô Minh nhấc chân di hướng họ đã đến, tốc độ nhanh như tia chớp, dấy lên đất cùng tiếng xé gió, như hư cùng thực đụng chạm, phát ra tiếng rít sắc nhọn chói ta.
Đệ Cửu Mịch Sát chưa nói hết lời thì Tô Minh đã đi xa, con ngươi co rút lộ vẻ suy tư, lát sau gã do dự một chút rồi xoay người nhanh chóng đi hướng đã định.
Dù Đệ Cửu Mịch Sát không đoán ra đối phương định làm gì nhưng tất cả chắc liên quan đến Sa Thổ tộc dị động. Tu vi như Đệ Cửu Mịch Sát khó thể tham gia chuyện này, cũng không cần đi theo. Mang đối phương đi bộ lạc của gã đã xem như báo đáp ân cứu mạng, từ đây về sau không có liên quan.
Cách chỗ Tô Minh rất xa, bên mép sa mạc giờ đây đất cát lăn lộn, tiếng ùng ục giống như mặt đất biến thành biển, có tiếng huýt gió sắc nhọn vang vọng.
Hứa Tuệ biểu tình kiên cường, mắt phương có sát ý, cười lạnh nhìn xung quanh. Cô mặc đồ đỏ, ở trong sa mạc này khá bắt mắt, như đóa tường vi nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Hứa Tuệ không lùi lại, lắc người lao sâu vào sa mạc, xung quanh tiếng ùng ục vàng kịch liệt. Lát sau động đất, trong con ngươi của Hứa Tuệ ảnh chiếu một người kổng lồ cao mấy ngàn mét từ mặt đất phía xa rít gào vọt tới.
Người khổng lồ chưa đến gần mà tay phải đã mạnh vung, đất cát trước mặt nó lăn lộn kịch liệt, tốc lên bão cát rít gào cuốn khung trời, chớp mắt đến gần Hứa Tuệ.
Chương 918: Sa Thổ tộc
Hứa Tuệ hừ lạnh, khoảnh khắc gió lốc đến gần thì dưới chân không ngừng, hai tay nhanh chóng bấm ấn quyết trước mặt. Giây phút gió lốc đụng vào thân hình của cô thì đôi tay Hứa Tuệ mạnh vung ra ngoài.
“Tán!”
Tóc Hứa Tuệ bị gió thổi bay, nhưng khi cô thốt lời thì bão tố trước mặt cô như đóng băng, tạm dừng, trong gió lốc phát ra tiếng gầm như đến từ viễn cổ.
Tiếng gầm ẩn chứa ý chí khung trời thiên địa, ở sâu trong hóa thành ngọn lửa mạnh khuếch tán ra ngoài. Bão tố ở trước mặt Hứa Tuệ bốc cháy, biến thành gió lốc lửa. Tiếng gầm biến sắc nhọn hơn, cuối cùng hóa thành tiếng rít. Cùng với tiếng rít phát ra, trong bão tố lửa có một con hroa phượng lao ra. Hỏa phượng đó to cỡ vài trăm mét, rất uy vũ, lượn lờ trong trời đất, tiếng hú có thể đốt cháy tám phương.
“Hỏa phượng, đến!”
Mắt Đề Đào Thú lóe sát khí, giơ lên tay phải chỉ hướng người khổng lồ đá phía xa, phút chốc hỏa phượng lao hướng người khổng lồ.
Người khổng lồ rống to, khoảnh khắc hai bên đụng vào nhau, thanh âm điếc tai chấn động mặt đất phát ra trong sa mạc.
Thần thông cường đại của kiếp nguyệt cảnh vào khoảnh khắc này hiện ra rõ ràng trong tay Hứa Tuệ.
Trong tiếng nổ, tốc độ của Hứa Tuệ không thay đổi, khoảnh khắc đã đến bên cạnh người khổng lồ. Người khổng lồ toàn thân đốt cháy biển lửa, đầu gối khuỵu xuống, một một tiếng quỳ dưới đất, biểu tình tống khổ, thân hình đốt cháy.
Nhưng vẻ mặt của Hứa Tuệ không vì vậy mà thả lỏng, ngược lại càng nghiêm túc hơn. Hứa Tuệ dừng bước, đứng đó quan sát xung quanh. Hiện tại xung quanh Hứa Tuệ khi người khổng lồ bốc cháy, động đất rung rinh, xuất hiện hơn mười người khổng lồ đất cao to. Những Sa Linh Ác sải bước lao nhanh, mỗi bước đạp xuống sẽ khiến mặt đất rung rinh, nhanh tới tới gần Hứa Tuệ.
Nếu chỉ có như vậy thì những người khổng lồ còn chưa đủ khiến Hứa Tuệ như vậy, làm con ngươi cô co rút là phía xa hơn, một người khổng lồ đất cát thân thể chỉ vài trăm mét, đất cát dưới chân nó như có linh tính tụ tập lại, chồng thành một ngọn núi nhỏ. Nó đứng trên núi nhỏ ánh mắt lạnh băng từ xa nhìn Hứa Tuệ, tay trái cầm một cung to màu đất vàng, to cỡ mấy trăm mét, ngang bằng thân hình nó.
Phương xa hơn, lấy chỗ Hứa Tuệ đứng làm trung tâm đất cất dồn thành bình chướng hình tròn. Trên bình chướng vang tiếng huýt gió, từng bóng người lùn tịt chỉ cao cỡ nửa thân người thường chen chúc xuất hiện. Bọn họ mặc đồ đơn giản, rất dơ, làm như từ khi sinh ra chưa bao giờ giặt rửa.
Những bóng người lùn rậm rạp cỡ vài vạn, vòng quanh bốn phía. Tiếng huýt sáo là phát ra từ người họ, trong sắc nhọn cùng hình ảnh quanh Hứa Tuệ làm nổi bật lộ ra không khí quái dị.
Hứa Tuệ biểu tình âm trầm, không đợi cô có hành động gì thì mười mấy người khổng lồ đất cát xung qanh tới gần, rít gào, bụi đất bay đầy. Mười mấy gió lốc biến ra, lao hướng Hứa Tuệ. Tốc độ của gió lốc quá nhanh, chớp mắt đã cuốn lấy Hứa Tuệ. Cũng trong giây phút này, người khổng lồ đất cát mấy trăm mét đứng trên núi nhỏ phương xa giơ lên cây cung ở tay trái, tay phải kéo dây cung, *ong* một tiếng cung bị nó kéo căng.
Đất cát xung quanh nó lập tức ngưng tụ lại, mấy giây sau đã tụ thành một mũi tên đất cát trên cây cung.
*Ong!*
Một tiếng vang vọng trong trời đất phát ra, tay phải người khổng lồ mấy trăm mét thả lỏng. Mũi tên cát phát ra tiếng rít sắc nhọn kinh thiên động địa hóa thành sao băng lao hướng Hứa Tuệ.
Ở giữa không trung nó rạch phá hư vô, mũi tên đốt cháy không khí hình thành một thần tượng.
Thần tượng này là một người đàn ông hai tay ôm ngực, mắt khép kín, mặc áo giáp, phút chốc tới gần Hứa Tuệ bị hơn mười gió lốc trùng kích.
*Ầm!*
Mười gió lốc có tám cái biến thành ngọn lửa, nhưng khi mũi tên xông vào thì biến thành tiếng nổ ngập trời. Trong tiếng nổ, Hứa Tuệ vội vàng thụt lùi, mãi đến khi ra xa mấy trăm mét, máu tràn ra khóe miệng, mặt cô tái nhợt. Hứa Tuệ nhìn chằm chằm người khổng lồ kéo cung phía xa.
Thanh âm mang theo hưng phấn và kích động phát ra từ miệng tộc nhân Sa Thổ tộc cao nửa người. Các tộc nhân đều là nam tính, họ kích động, gầm rú như phát tình.
Sát khí trong mắt Hứa Tuệ càng đậm, thấy hơn mười người khổng lồ cách cô ngày càng gần, cô lắc người biến mất không còn bóng dáng. Nhưng khi cô biến mất thì cách chỗ này rất xa, cũng trong sa mạc này có một thần tượng to lớn. Thần tượng cao cỡ vạn mét, bộ dạng giống y đúc người cầm cung bắn ra mũi tên biến thành pho tượng, chẳng qua càng uy nghiêm, chân thật hơn. Đỉnh đầu thần tượng vạn mét có một người đàn ông cao cỡ nửa người lớn đứng. Ông lão mặc da thú, thân hình rất dơ bẩn nhưng mắt lóe trí tuệ. Tay lão cầm một đầu lâu đen, giơ nó lên, rống to. Trong tiếng rống có tiếng tộc quần bọn họ, phức tạp không thuận miệng, khó mà nghe hiểu.
Cùng với tiếng rống, toàn sa mạc vang tiếng nức nở như đang nói chuyện với lão. Khoảnh khắc này, mắt ông lão lóe tia sáng lạnh, giơ tay phải chỉ hướng phía xa Hứa Tuệ ở.
Cái chỉ này cùng lúc với thân thể Hứa Tuệ ẩn vào không khí, chỗ cô biến mất quanh quẩn sóng gợn, cô bị buộc ra khỏi không gian.
Hứa Tuệ biến sắc mặt, cắn răng, lại lắc người, không phải dung nhập vào hư vô mà là triển khai na di. Nhưng giây phút cô biến mất thì một tiếng va đụng bỗng phát ra từ phía bên phải vách tường hình tròn.
Mấy trăm tộc nhân Sa Thổ tộc đứng trên vách tường biểu tình như thường, mang theo hưng phấn, kích động và dâm tà. Trong không khí trước mặt họ, Hứa Tuệ lại bị buộc ra, khóe miệng cô chảy trào máu tươi càng nhiều.
Mặt Hứa Tuệ tái nhợt, cô thử dung nhập vào không khí nhưng thất bại, thử rời khỏi đây cũng không được, xung quanh bị một lực lượng vượt qua tu vi của cô bày cấm chế.
Hứa Tuệ không thể phá tan cấm chế này!
Hứa Tuệ có thể mặc kệ hơn mười người khổng lồ đất cát xung quanh, nhưng lực lượng bắn cung của kẻ cầm cung kia làm cô bị thương. Hứa Tuệ cảm thấy tu vi của ngươi này giống như cô, cùng là cường giả kiếp nguyệt cảnh.
Bị bao vây như vậy Hứa Tuệ tạm thời chống đơ được, nhưng nếu có thêm chút biến cố thì cô khó thể chạy ra khỏi đây.
Khoảnh khắc thân thể Hứa Tuệ bị buộc ra thì vang tiếng vù vù chói tai, là mũi tên thứ hai được bắn ra, bỗng xuyên thấu không khí chớp mắt xuất hiện ở trước mặt cô.
Hứa Tuệ cắn răng, mạnh xoay người, tóc vung lên, hai tay cô nhanh chóng kết ấn quyết trước người, chỉ vào mũi tên lao đến.
*Ầm!* một tiếng, tên tan vỡ nhưng Hứa Tuệ cũng hộc máu, thụt lùi vài bước. Nhưng Hứa Tuệ không gục ngã, lắc người, lại biến mất, khi xuất hiện đã ở bên cạnh cung thủ phía xa. Hứa Tuệ giơ lên tay phải ấn tới trước, năm ngón thả lỏng, trong năm ngón tay bay ra ba vòng tròn màu đỏ.
Ba vòng tròn liên tiếp với nhau lao hướng cung thủ.
Cung thủ mắt chợt lóe, không tránh né mà cong người, tay phải mạnh ấn vào đất.
Tiếng nổ vang vọng, đất cát xung quanh bỗng ngưng tụ người nó, hình thành vách tường phòng hộ ngoài người nó, va chạm với ba cái vòng. Vách tường tan vỡ, nhưng khi vách tường tan vỡ thì mũi tên thứ ba của cung thủ xé gió bắn tới trước mặt Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ định né tránh nhưng bỗng có thanh âm hừ lạnh xen lẫn phức tạp khó hiểu vang vọng từ bầu trời, cách chốn xa xôi truyền đến.
Đó là thanh âm phát ra từ ông lão đứng trên pho tượng vạn mét mà đứng từ chỗ Hứa Tuệ không thấy được. Ông lão giơ lên tay phải hư không chộp bầu trời, như là bắt lấy cái gì, nhe răng cười.
Hứa Tuệ ở giữa không trung không thể tránh né, vì cô cảm nhận rõ ràng thân thể bị bàn tay to vô hình bắt lấy, bàn tay truyền ra lực lượng là kiếp dương, như muốn bóp nát cô.
Hứa Tuệ không thể né tránh, mũi tên bay tới. Một tiếng nổ chấn động bốn phía, Hứa Tuệ hộc máu, lại có thể nhúc nhích, không ngừng thụt lùi, quần áo rách nát, vai phải máu thịt nhầy nhụa. Nhưng Hứa Tuệ không bỏ cuộc, khi thụt lùi thì cô giơ lên tay phải liên tục vỗ trên người vài cái, phút chốc thân thể cô xuất hiện mười bảy bóng người.
“Hồ phượng thập bát phách!”
Hứa Tuệ quát khẽ, tất cả bóng người xung quanh cô ở giữa không trung lấy cô làm trung tâm ngưng tụ lại, thành hình trăng khuyết.
Lực lượng kiếp dương mạnh mẽ bùng phát từ người Hứa Tuệ, khiến mặt trăng tổ thành phát ra biển lửa, như hỏa phượng lao hướng cung thủ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đến gần. Cung thủ biến sắc, lập tức thụt lùi, hai tay kéo cung, có ba mũi tên ngưng tụ, bắn ra.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khoảnh khắc hai bên va chạm, trong tiếng nổ phát ra ánh sáng chói mắt khiến người xung quanh không thể thấy rõ bên trong.
Lúc này cách sa mạc nơi đây một khoảng, Tô Minh nhanh chóng lao tới, triển khai thuật na di, đôi khi biến mất rồi lại xuất hiện ở phía xa vượt tầm mắt.
Biểu tình Tô Minh âm trầm, lao nhanh đi. Nếu người bị vây khốn không phải kẻ Tô Minh suy đoán thì hắn sẽ mặc kệ, nhưng nếu thật đúng là Hứa Tuệ âm thầm đi theo thì hắn không thể không cứu.
Dù gì Hứa Tuệ vì bảo vệ hắn mới đi theo, mặc dù Tô Minh không phải là Đạo Không, tính cách của hắn cũng không như gã, vậy nên hắn sẽ cứu người.
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, dấy lên gió cát, tiếng nổ vang vọng, cách chỗ Hứa Tuệ bị vây khốn ngày càng gần.
Chương 919: Người đàn ông trên danh nghĩa
Đau.
Đây là cảm giác mãnh liệt nhất của Hứa Tuệ hiện tại. Người cô bị quăng ra, té xuống đất cát. Hứa Tuệ miễn cưỡng đứng vững thân hình, mặt tái nhợt, hộc bãi máu. Người cô đầy vết thương, thịt toác ra, lắc lư thân thể. Hứa Tuệ đã cố hết sức, cung thủ kia có tu vi ngang ngửa với cô, buộc cô không thể không dùng Hồ Phượng. Hứa Tuệ tu luyện thuật này chưa đến tận cùng, mỗi lần thi triển thì sẽ chịu đựng gánh nặng. Tuy nhiên, uy lực của nó không bình thường, phía xa cung thủ cũng bị văng ra, cánh tay phải biến mất, vị trí ngực có mười bảy viết thương xuyên thấu thân hình.
Mặt nó tái nhợt, cũng hộc máu, thân hình mấy trăm mét giờ nhanh chóng thu nhỏ còn mười mét mới ổn định vết thương. Nó nhìn chằm chằm Hứa Tuệ, miệng phát ra tiếng gầm gừ.
Cùng với tiếng gầm, đất cát xung quanh gã tụ tập lại, bịt miệng vết thương, ngưng tụ cánh tay phải. Nó hư không chộp cung, cây cung bay vào tay nó. Thân hình của nó có đất cát không ngừng đắp nặn, lại biến thành cao mấy trăm mét. Nó đứng đó như chưa từng bị thương, trên đỉnh đầu cát ngưng tụ thành một vầng trăng.
Đó là mặt trăng cát.
Lần đầu tiên mắt Hứa Tuệ lộ ra tuyệt vọng, lảo đảo định thụt lùi nhưng bỗng khom mình, người bị kéo xuống đất.
Một bóng dáng thấp lùn nửa trong suốt xuất hiện ở vị trí lúc trước Hứa Tuệ đứng, thu lại nắm đấm mới đánh ra. Thân hình lùn này dù mơ hồn hưng thấy ra được là một ông lão. Người này chính là ông lão ở sa mạc phía xa đứng trên pho tượng vạn mét.
Ông lão đang ở đây là do thần thông biến thành thân thể ảo.
Mặc dù ông lão lùn nhưng khi lão xuất hiện thì cung thủ mấy trăm mét sau lưng lão lập tức quỳ xuống, xung quanh những người khổng lồ đất mấy ngàn mét cũng quỳ lạy.
Còn có mấy vạn tộc nhân Sa Thổ tộc trên vách tường hình tròn cũng hưng phấn, kích động, cuồng nhiệt bái.
Hứa Tuệ giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cô chưa kịp hành động thì đất cát xung quanh ập đến, biến thành bốn dây xích cát trói tứ chi của cô. Hứa Tuệ bị nhấc lên cao, treo giữa không trung.
Ông lão thể ảo giơ lên tay phải, trong tay xuất hiện lưỡi dao cát, lão cầm dao chậm rãi đi hướng Hứa Tuệ. Tộc nhân Sa Thổ tộc xung quanh hò reo ầm ĩ hơn, sóng âm liên tiếp như đang tiến hành chú ngữ nghi thức nào đó.
Hứa Tuệ cắn môi dưới, tu vi của cô bởi vì một đấm của ông lão kia mà tan rã, có cấm chế ngăn cản cô tự bạo.
Hứa Tuệ yên lặng nhìn bầu trời, trước mắt hiện ra từng hình ảnh. Hứa Tuệ sinh ra trong gia đình người thường, lúc nhỏ được Phượng Môn dẫn đi, trong ký ức của cô hình ảnh cha mẹ đã mơ hồ, không thấy rõ ràng.
Hứa Tuệ từng quay về quê hương, nhưng nơi đó đã thành bụi trần năm tháng, người nhà của cô sớm già đi, biến mất.
Hiện tại hình ảnh trước mắt Hứa Tuệ bỗng rõ ràng hơn, cô thấy cha mẹ của mình, thấy người thân. Hình ảnh không ngừng hiện ra, khóe môi Hứa Tuệ cong lên nụ cười ấm áp, mi mắt dần khép kín.
“Đây là số mệnh của ta, từ cái ngày trở thành đệ tử Phượng Môn thì đã quyết định vận mệnh. Cuộc đời ta phải trả giá cho tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông nào đó, đây là số của ta, bây giờ xem như giải thoát.” Hứa Tuệ thầm thở dài.
Một tiếng nổ điếc tai bỗng vang lên từ vách tường một bên ngay khi Hứa Tuệ nhắm mắt, chờ cái chết đến, kèm theo tiếng la hoảng của mấy vạn tộc nhân Sa Thổ tộc, có tiếng rống của mười mấy người khổng lồ cát, tiếng hừ lạnh của ông lão thể ảo.
Tất cả điều này khiến Hứa Tuệ từ bỏ hy vọng rèm mi nhẹ run, định mở mắt ra. Nhưng thân thể của cô đã dần mất đi sức lực, động tác mở mắt cũng bất lực. Hứa Tuệ chỉ có thể hé mắt một chút, qua lông mi thấy một mảnh mông lung, bên ngoài vách tường phía xa có một bóng dáng quen thuộc đang đánh vào vách tường.
‘Là hắn.” Hứa Tuệ thầm nói trong lòng.
‘Hắn không nên tới, tính cách như hắn nên vì ích lợi của bản thân.’
‘Nhưng hắn…tại sao đến…’
‘Lúc trong bầy Đề Đào Thú hắn trở lại, giờ tại đây hắn cũng quay lại, hắn…vẫn là Đạo Không sao?’
‘Một người sẽ thay đổi nhanh đến vậy sao? Nhưng mặc kệ thế nào, Đạo Không cũng tốt, người khác cũng thế, cảm ơn ngươi.” Lòng Hứa Tuệ bình tĩnh, tiếng thì thào chỉ linh hồn của cô nghe thấy.
Tô Minh đấm vào vách tường, tiếng nổ điếc tai vang tám hướng, trong vách tường truyền ra lực phản chấn kịch liệt khiến hắn thụt lùi mấy bước.
Tô Minh ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Tuệ trong vách tường, thấy tay chân cô bị xích cát trói lại, thấy mắt cô nhắm kín, hơi thở như có như không tựa tơ nhện. Tô Minh cũng thấy tộc nhân Sa Thổ tộc và hơn mười người khổng lồ cát to lớn, và bên trong vách tường cung thủ mấy trăm mét, ông lão thể ảo.
Uy nhiếp kiếp nguyệt từ người cung thủ, lực lượng kiếp dương từ người ông lão thể ảo, và mười máy người khổng lồ cát hậu kỳ vị giới, những điều này làm con ngươi Tô Minh co rút.
Đây không phải lực lượng tu vi hiện tại cảu Tô Minh có thể đối kháng. Mười mấy người khổng lồ cát còn dễ tính, nhưng cung thủ kia tạo thành uy hiếp rất mạnh cho Tô Minh, càng đừng nói đến ông lão thể ảo.
Tô Minh im lặng, thụt lùi lại. Trong vách tường mười mấy người khổng lồ cát rống gầm sải bước lao đến. Thân hình chúng nó xuyên qua vách tường, lao hướng Tô Minh.
Còn cung thủ thì vẻ mặt khinh thường, trong mắt nó thì Tô Minh chỉ có tu vi vị giới không xứng nó xuống tay. Nó chỉ cần một cung, có tự tin sẽ tiêu diệt đối phương thành mây khói.
Tô Minh thầm thở dài, sinh mệnh của Hứa Tuệ chỉ mành treo chuông, kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm, không cho hắn thời gian nghĩ nhiều. Trừ phi không cứu, nếu quyết định muốn cứu cô gái mà Tô Minh cảm thấy hơi ngốc, thế thì chuyện bộc lộ tu vi không nằm trong tầm đắn đo nữa.
“Thôi.” Tô Minh lắc đầu, thân thể đi về phía trước đạp ra bước đầu tiên.
Bước chân đạp xuống, lực thần nguyên trên người Tô Minh bỗng biến đổi, tinh thần thánh bào hóa thành áo dài gai thô lập tức hiện ra nhiều phù văn nhấp nhô, tu vi của hắn vào phút này tăng vọt. Tốc độ của hắn cực nhanh, chớp mắt đã đụng chạm với một người khổng lồ cát. Người khổng lồ cát nhe răng cười, đánh ra nắm đấm, Tô Minh không thèm nhìn, thậm chí chẳng hề né tránh, dùng thân thể xông đến.
*Ầm!* một tiếng, Tô Minh và người khổng lồ cát va chạm nhau. Người khổng lồ cát từ nhe răng cười biến thành không thể tin, ánh tay phải tan vỡ cùng tiếng nổ. Tô Minh xuyên qua thân thể người khổng lồ, không bị tổn thương gì, hắn giơ tay phải đánh ra một đấm phía sau. Người khổng lồ cát thân hình run lên, bỗng tan vỡ.
“Thật yếu.”
Tô Minh nhấc chân lên, bước ra bước thứ hai, tu vi của hắn đã tăng đến hậu kỳ vị giới, đó là lực lượng cơ thể dung hợp cùng tu vi bản thân, bùng phát ra sức mạnh tổng hợp.
Trước mặt Tô Minh có hai người khổng lồ cát rống to dấy lên bão tố, cuốn thân hình chớp mắt đến gần Tô Minh. Ba người va nhau.
*Ầm!* *Ầm!*audio coi am
Hai tiếng nổ điếc tai khoảnh khắc này vang vọng trong trời đất, khiến tộc nhân Sa Thổ tộc nhìn sang, cùng rung động. Chỉ thấy hai người khổng lồ cát người run lên, cùng tan vỡ, dường như có sức mạnh mà họ không thể chịu đựng nghiền nát chúng.
Tô Minh không dừng bước chân, đi ra bước thứ ba, giờ phút này tu vi của hắn tăng cao dung hợp với thần nguyên, đạt đến đại viên mãn hậu kỳ vị giới, chỉ kém một bước là sẽ bước vào trong kiếp nguyệt cảnh.
Đây là cực hạn hiện tại của Tô Minh, là sức mạnh cường nhất hắn có thể phát ra, nhưng điều kiện là không sử dụng Ách Thương phân thân.
Nhưng giây tiếp theo, Tô Minh bước ra bước thứ tư, trước mắt hắn xuất hiện bốn người khổng lồ cát. Tô Minh đạp chân xuống, miệng phát ra hai chữ chỉ mình hắn nghe thấy.
“Ách Thương!”
Khi hai chữ thốt ra thì trời sao cách thần nguyên tinh hải cực kỳ xa xôi, cách Hắc Mặc Tinh, trong Tây Hoàn tinh vực thuộc thế lực trấn giữ bốn chân giới, trong dị địa Tây Hoàn, Ách Thương phân thân Tô Minh ở trong trời sao tím chợt mở mắt ra. Trong mắt nở rộ ánh tím, uy nhiếp vô thượng bùng phát từ thân thể.
Cùng lúc đó, Tô Minh ở trong sa mạc, tu vi vào giây phút va chạm với bốn người khổng lồ cát thì lại tăng vọt, đã tới cảnh giới kiếp nguyệt cảnh.
Đây không phải chân chính kiếp nguyệt, vì trên người Tô Minh không có vầng trăng. Nhưng giây phút này Tô Minh tỏa ra khí thế cho người cảm giác rõ ràng là…kiếp nguyệt!
*Ầm, ầm, ầm, ầm!*
Liên tục bốn tiếng nổ, bốn người khổng lồ đất trước mặt Tô Minh tan vỡ hết. Tô Minh đạp bước thứ năm, đánh vào vách tường, chỉ một cú đấm mà vách tường run rẩy, khe nứt lan tràn, tan vỡ thành nhiều mảnh. Nắm đấm này rất gần với kiếp dương, ẩn chứa thần nguyên, coi như là Hứa Tuệ không thể mở nhưng Tô Minh thì làm được.
Trong vách tường, cung thủ biến sắc mặt lộ vẻ khó tin. Nó chính mắt thấy Tô Minh không ngừng biến cường, mới đầu là tu vi vị giới nó khinh thường, chỉ bước ra năm bước đã vọt lên đến kiếp nguyệt, đặc biểt là cú đấm cuối toát ra sức chiến đấu rất gần với kiếp dương, khiến tinh thần nó chấn động.
Ông lão thể ảo bên cạnh nó cũng vào giây phút này biểu tình biến nghiêm túc chưa từng có.
“Ngươi là ai?” Ông lão thể ảo cao giọng chói tai hỏi.
“Ngươi có thể gọi ta là Đạo Không, ta là người đàn ông trên danh nghĩa của…Cô gái bên cạnh ngươi.”
Chương 920: Man Thần chưởng
“…Người đàn ông trên danh nghĩa…”
Câu này giống như kéo dài một ngàn năm vang vọng bên tai Hứa Tuệ, chậm rãi, lâu dài, từng chữ một, như ngăn cách không gian.
Trái tim Hứa Tuệ trong tĩnh lặng bị câu này gợi lên sóng, tựa đóa hoa nở ở trong lòng cô không ngừng khuếch tán, mãn đến khi biến thành sức lực mở mắt ra.
Dưới mí mắt con ngươi ảm đậm không ánh sáng, nhưng Hứa Tuệ thấy bên người khe hở, trong thế giới kia, bóng dáng người đàn ông trên danh nghĩa của cô, đứng bên ngoài vách tường đổ vỡ. Vách tường sụp nát như làm nền cho hắn, phụ trợ bóng dáng hắn nổi bật trong thế giới.
Lời Tô Minh thốt ra, thanh âm vang vọng cả khung trời mặt đất, khiến lòng ông lão thể ảo trầm xuống. Cùng lúc đó, cung thủ đứng cạnh lão, người khổng lồ mấy trăm mét lập tức giơ cung nơi tay tría, tay phải kéo dây cung, tiếng vù vù vang lên, chớp mắt thành tiếng xé gió sắc nhọn.
Cung thủ thả dây cung, mũi tên xuyên thấu hư vô, tên nhọn do đất cát tổ thành, tốc độ như tia chớp lao hướng Tô Minh, khoảnh khắc đã xuất hiện trước mặt hắn. Mũi tên nhanh đến khó thể hình dung, giây trước còn ở phía xa, giây sau đã ngay giữa trán của Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn. Bây giờ tu vi của Tô Minh đã rất gần với kiếp dương, đó là do lực lượng truyền đến từ Ách Thương phân thân, nhưng đây chưa phải là Ách Thương phân thân tự đến, không thể gọi là trạng thái mạnh nhất.
Tô Minh còn có thể càng mạnh!
Khoảnh khắc Tô Minh ngẩng đầu, giơ lên tay phải, hai chân chẳng những không lùi mà lại tiến tới một bước, chân chưa đạp xuống thìtay phải bỗng vươn tới trước, sức mạnh cường đại phát ra từ bàn tay. Sức mạnh giống như một ngọn núi oanh kích, khiến đôi tay Tô Minh tê dại nhưng thân hình hóa giải lực lượng trong cơ thể, cùng lúc đó, ắn bước ra bước thứ sáu đạp xuống đất.
*Ầm!*
Mặt đất vì bước chân của Tô Minh mà chấn động, đất cát vì bước chân của hắn mà run rẩy, cả khung trời trong chớp mắt này gió cuốn mây tán, tiếng rít gào vô cùng tận, thổi tóc dài Tô Minh bay, biểu tình của hắn lạnh băng, âm trầm, kèm theo tà khí ngập trời.
Tay phải hắn bắt lấy mũi tên cát do cung thủ bắn ra
Mũi tên kêu vù vù trong tay hắn, nhưng không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Minh. Tô Minh cúi đầu nhìn mũi tên, mắt lóe tia kỳ lạ, ánh sáng kỳ lạ biến thành nhật nguyệt tinh thần chảy ngược trong mắt hắn, như năm tháng đảo ngược.
Cung thủ, ông lão thể ảo trông thấy tia kỳ lạ trong mắt Tô Minh, cùng biến sắc mặt. Đặc biệt là ông lão thể ảo bản năng lùi mấy bước, chói tai lên tiếng.
“Lực lượng năm tháng, ngươi…ngươi…ngươi là sứ độ tuế nguyệt linh!!!”
“Chính là mũi tên này…”
Tô Minh như không nghe thấy thanh âm sắc nhọn của ông lão thể ảo, hắn nhìn mũi tên trong tay, mắt hắn lóe qua từng hình ảnh, là phong thái anh thư của Hứa Tuệ, phản kháng mũi tên này.
Mãi đến khi Tô Minh nhìn thấy hồ phượng thập bát phách, nhìn thấy cung thủ bắn ra ba mũi tên, ánh sáng chói mắt như pháo hoa cuối cùng đốt cháy trong mắt Tô Minh, khiến hình ảnh này biến mất trong ngọn lửa, đôi mắt hắn trở lại bình thường.
“…bị thương cô ấy.” Tô Minh ngẩng đầu, tay phải bóp chặt, tên cát tan rã, thành cát trôi qua kẽ tay hắn.
Có gió thổi đến, thổi cát trước mắt bay đi.
“Giết hắn!” Ông lão thể ảo vội vàng thụt lùi, thanh âm sắc nhọn vang vọng. Người khổng lồ cát còn lại gầm rống, cùng vọt hướng Tô Minh. Còn có cung thủ, biểu tình cực kỳ nghiêm túc xông tới trước, lại kéo cung ra, lần này là ba mũi tên trên dây cung.
Ông lão thể ảo thụt lùi, dao cát trong tay lão biến mất, thay vào đó là đầu lâu đen ảo ảnh. Lão không ngừng vuốt đầu lâu, miệng phát ra chú ngữ phức tạp khó hiểu.
Cùng với chú ngữ phát ra, bầu trời truyền đến tiếng nổ trầm đục, như bầu trời biến thành bình chướng, có người đằng sau bình chướng đập phá bầu trời.
Khóe môi Tô Minh cong lên, bỗng lắc người vọt tới trước, chớp mắt xuất hiện ở trước mặt một người khổng lồ cát. Tô Minh giơ lên tay phải ấn trán người khổng lồ cát. Mặc dù thân thể của Tô Minh so với người khổng lồ này thì như con kiến, nhưng bị hắn ấn, người người khổng lồ run bần bật, vẻ mặt tuyệt vọng. Trán nó xuất hiện khe nứt, chớp mắt lan tràn toàn thân. Tô Minh ra một chưởng ẩn chứa sức chiến đấu rất gần với kiếp dương, tuyệt đối không phải Sa Linh Ác tu vi sánh bằng hậu kỳ vị giới có thể đối kháng.
*Ầm!*
Người khổng lồ cát cả người tan vỡ từng lớp, khi Tô Minh rời đi thì biến thành một ngọn núi nhỏ, mất đi linh hồn và sức sống.
Cùng lúc đó, người khổng lồ cát khác vung nắm đấm to lớn, tựa bão cát cuốn lấy quần áo Tô Minh, gầm rống đến gần. Chớp mắt Tô Minh ngoái đầu lại, không ra tay, cũng không né tránh, trong mắt khoảnh khắc xuất hiện bóng trời trăng.
Đây là nhật nguyệt tinh thần huyễn, đây là lực lượng tin tưởng liền tồn tại, là một tia sức mạnh kỳ lạ lúc trước Tô Minh nắm giữ tại Hắc Mặc Tinh.
Lực lượng này dung nhập vào nhật nguyệt tinh thần huyễn của Tô Minh, hiện tại bùng phát ra. Người khổng lồ cát lao đến thân hình run lên, nắm đấm tạm dừng ở trước mặt Tô Minh, trong mắt lộ ra mờ mịt và giãy dụa.
Tô Minh không để ý người khổng lồ cát nữa, vọt lên đạp người khổng lồ này, nhảy tới giữa không trung, tóc dài tung bay, quần áo phấp phới. Ánh mắt Tô Minh lạnh băng giao nhau với cung thủ.
Cũng chính khoảnh khắc này, tiếng vù vù vang lên, xung quanh còn tám người khổng lồ lao tới, ba mũi tên nhọn bắn ra từ cung thủ rạch phá hư vô, lao tới Tô Minh đứng giữa không trung.
Tên chưa đến gần thì có tiếng rống phát ra từ miệng cung thủ.
“Bạo!”
Giọng nó vang vọng, tiếng nổ phát ra từ ba mũi tên nhọn. Ba mũi tên bạo tạc giữa không trung, không phải dùng tên bị thương người mà là tan vỡ tự bạo trùng kích để chấn động kẻ địch giữa không trung, đây là ý đồ của cung thủ.
Ầm vang, cung thủ đứng trên mặt đất khựng lại, cung cắm vào đất cát, người nó run rẩy nắm trường cung cong xuống, gầm rống kinh thiên.
“Bách tiễn sát!”
Trong tiếng gầm của nó, đất cát xung quanh bay lên, hóa thành một trăm mũi tên nhọn, khi nó kéo dây cung thì trăm mũi tên rít gào kinh thiên động địa, cùng bay ra lao hướng Tô Minh ở giữa không trung.
“Công kích khoảng cách xa đúng là có công dụng, ngươi cho rằng ta không có thuật này sao?” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Tay phải của Tô Minh vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện một hồ lô. Tay trái của Tô Minh vuốt hồ lô, giơ tới trước, thả lỏng, khom lưng, cúi đầu với hồ lô.
“Xin bảo hồ lô giết người!”
Lời vừa thốt ra, hồ lô ở giữa không trung bùng phát ánh sáng chói lòa, ánh sáng đủ sáu màu, biến đổi khôn lường. Bên ngoài hồ lô liền xuất hiện một con mắt, tỏa định cung thủ, trong hồ lô bỗng bay ra một tiểu nhân. Tiểu nhân tay cầm một con dao sắc bén, ó không có mắt, lao nhanh hướng cung thủ. Nó bay ra xuyên qua trăm mũi tên nhọn. Hình ảnh này rất rõ ràng, trăm tên lao hướng Tô Minh, bảo hồ lô thì hướng tới cung thủ.
Cung thủ ở trên mặt đất biến sắc mặt, con ngươi co rút. Bảo hồ lô của Tô Minh xuất hiện làm nó nổi lên cảm giác nguy hiểm, đặc biệt là con mắt trên bảo hồ lô tỏa định nó thì cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt hơn, thậm chí trong ký ức truyền thừa của nó dường như có một báu vật rất giống với bảo hồ lô khiến nó run rẩy.
Trong nguy hiểm, nó lập tức bùng phát ra thuật thần thông mạnh nhất của mình.
“Thiên tiễn sát!!!”
Lời vừa thốt ra, mặt đất lấy nó làm trung tâm hình thành một vòng xoáy to lớn.
Trong vòng xoáy có một số tộc nhân Sa Thổ tộc không kịp né tránh phát ra tiếng hú thân lương, ở trong.vòng xoáy thân thể thành thịt nát. Hiện tại cung thủ trong phút nguy hiểm không rảnh quan tâm tộc nhân Sa Thổ tộc, bảo vệ mạng sống của bản thân mới là chính yêu.
Từng mũi tên nhọn bắn ra khỏi vòng xoáy khổng lồ, hàng ngàn mũi tên, tiếng xé gió kinh thiên, cùng bắn ra, tình hình này nếu vẽ thành hình ảnh thì sẽ truyền đời đời.
Mắt thấy những mũi tên cực nhanh tới gần Tô Minh, mắt hắn chợt lóe, ở giữa không trung cúi đầu, không nhìn những mũi tên nhọn mà xem bàn tay phải của mình.
Tô Minh nhìn lòng bàn tay, nhìn chỉ tay bên trong. Khi những mũi tên sắp đến, tay phải của Tô Minh cách không ấn tới trước.
“Man Thần chưởng!” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ngoài người hắn liền xuất hiện một ảo ảnh mấy ngàn mét, ảo ảnh lấy Tô Minh làm trung tâm không ngừng lan tràn, hình thành một bàn tay to.
Chỉ tay giống y như tay phải của Tô Minh, trong mắt hắn có bóng nhật nguyệt chớp lóe.
Bàn tay dựng đứng, lúc xuất hiện thì theo tay phải Tô Minh ấn tới trước, tiếng nổ ngập trời, bàn tay xuyên qua thân thể hắn ầm ầm đánh tới trước. Không khí xuất hiện từng khe nứt, khung trời bị xé rách, bàn tay phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, tựa như có một vách tường va chạm với ngàn mũi tên.
Đây là thuật Man Thần mà hiện tại khi tu vi của Tô Minh đã rất gần với kiếp dương mới thi triển được.