Cầu Ma Audio Podcast
Tập 169 [Chương 841 đến 845]
❮ sautiếp ❯Chương 841: Ngươi không phải hắn
Bởi vì trước mắt gã xuất hiện hình ảo, bên trong một mảnh tia chớp tím có phạm vi mười vạn dặm, trong tia chớp tím chỉ có…một người!
Một thanh niên tóc tím mặc áo tím.
Đây mới là nguyên nhân khiến Đạo Nhân biến sắc mặt, gã không sợ kẻ địch nhiều, bởi vì càng nhiều người chứng minh tu sĩ mạnh nhất của đối phương không cao.
Nhưng gã không ngờ được phá trận pháp chỉ có một người!
Tám đứa trẻ xung quanh mặt tái nhợt, trong mắt đầy kiêng dè, tinh thần chấn động, tình hình vượt qua điều chúng dự đoán.
Khi Đạo Nhân nhìn thanh niên tóc tím thì gã thấy thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như xuyên thấu vô tận trời sao đối diện với gã. Dường như…hắn có thể trông thấy Đạo Nhân vậy.
*Ầm!*
“Người là ai!?
Đạo Nhân lảo đảo thụt lùi vài bước, mặt trắng bệch, khóe môi tràn máu. Gã vụt ngẩng đầu, biểu tình kinh hoàng.
“Ngươi… ”
Một thanh âm lạnh nhạt truyền ra từ trong hình ảnh, dù chỉ một chữ nhưng khiến đất đai run bần bật.
Bao gồm tám đứa trẻ, Đạo Nhân, họ thấy trong hình ảnh thanh niên tóc tím tiến tới một bước, tia chớp tia ầm vang, đằng trước mấy ngàn tu sĩ lao nhanh đến ngăn cản liền bị tia chớp tím nhấn chìm.
“Không nhận ra… ”
Khi ba chữ vang vọng ở Thái A Tinh thì người Đạo Nhân run bần bật, gã thấy thanh niên tóc tím bước ra một bước lại xuyên qua một nửa tinh vực thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, xung quanh vô số tu chân tinh nổ tung khi đối phương xuất hiện, không ngờ thay đổi quỹ tích vận chuyển, như là cùng tránh đi không muốn tới gần, ầm ầm lùi bốn phía.
Tu vi như thế, thần thông như thế đủ khiến người trông thấy phải sợ hãi.
“Mặc ta rồi sao? ”
Bốn chữ thốt ra, người Đạo Nhân lùi lại, tám đứa con nít biểu tình hoàn toàn là sợ hãi, cùng lùi bước, vì trong hình ảnh họ thấy, thanh niên tóc tím lại bước ra một bước, trước mặt thanh niên xuất hiện một ngôi sao!
Đó là nhân tinh vặn vẹo như thang, đó là Thái A Tinh mà họ ở!
Trời đất ầm vang, mặt đất chấn động chưa từng có, trong Thái A Tinh phát ra tiếng nổ điếc tai. Trong thanh âm ầm ĩ, mọi người, bao gồm cả Đạo Nhân trông thấy thanh niên tóc tím trong hình bước ra ngoài!
Một bước đạp trên mảng cỏ.
Hình ảnh quá quái dị, cho nên khiến đám Đạo Nhân có ảo giác là Tô Minh bước ra từ hình ảnh, nhưng sự thật là tốc độ của hắn quá nhanh, thời gian một câu nói, chỉ ba bước đạp xuống, hắn từ trong phong không trận đi thẳng đến chỗ mục tiêu, Thái A Tinh!
Vì tốc độ cho nên tạo thành ảo giác.
Mãi đến khi Tô Minh đạp trên mặt cỏ Thái A Tinh, câu nói hoàn chỉnh cũng vang vọng tám hướng.
“Ngươi, không nhận ra Mặc ta rồi sao? ”
Bàn chân Tô Minh đạp xuống mặt cỏ, dưới chân liền có tia chớp tím khuếch tán. Tia chớp lấy Tô Minh làm trung tâm, chớp mắt phủ lên cả đại lục. Trong thời gian ngắn thảo nguyên xanh tất cả cỏ xanh biến thành màu tím, toàn bộ héo rút như là lộ ra bản chất, đó là mũi nhọn vô tận!
Khi tia chớp của Tô Minh bao phủ, nhưng thú tràn ngập linh tính run lẩy bẩy, người đẫm máu, một tiếng gầm thê lương, thân hình chúng nó tan vỡ, từng mãnh thú hung tợn sinh ra từ thân thể chúng. Mỗi một mãnh thú đều cực kỳ xấu xí, có ảo ảnh khổng tước tàn khuyết. Chúng nó rít gào, quỳ rạp xuống đất, bị ý niệm của Tô Minh ức chế không dám nhúc nhích.
Hình như khoảnh khắc này Tô Minh chính là chủ trời sao, phạm vi màu tím của hắn khống chế ý chí, bao gồm trời, đất, trời sao, còn có khung trời vô tận.
Thân thể tám đứa con nít bị tia chớp đen khuếch tán phát ra tiếng nổ. Chỉ thấy trán tám người xuất hiện vệt máu kéo dài toàn thân, như biến thành hai nửa, hòa tan, tựa như bị ăn mòn tầng da, lộ ra mặt quỷ hung tợn dưới lớp da người.
Đó đâu phải là con nít gì, rõ ràng là tám cái như là lệ quỷ. Tám người hiện ra trước mặt Tô Minh thân thể cao ba mét, người dẫm máu, bộ dạng vặn vẹo, sau lưng chúng xuất hiện tám ảo ảnh khổng tước, trán chúng cũng có ấn ký khổng tước giống như Khổng Hoàn.
Tu vi chúng tỏa ra uy nhiếp, toàn bộ là trình độ gần đỉnh trung kỳ vị giới, tám tên này không ra người không ra quỷ, hiện tại người run bần bật cùng gào hướng Tô Minh, lao nhanh hướng hắn. Trong mắt chúng có điên cuồng, không có thứ gì chất chứa ngoài điên ra, như muốn xé nát tất cả kẻ địch.
Nhưng khi tám tên đến gần Tô Minh thì hắn mặt không biểu tình giơ tay phải lên tùy ý ấn.
Ấn một cái, trời đất ầm vang, thân thể tám người bỗng rơi xuống, như có lực lượng vô hình đè ép lên người chúng, ấn chặt xuống đất.
Tám tu sĩ không người không quỷ trong lòng nổi lên sợ hãi, dù chúng mấy lý trí nhưng vẫn còn bản năng, khiến chúng run rẩy sắp tinh thần thác loạn.
Khi Tô Minh giơ tay phải, trong thân thể tám người nổ vang, biến thành lũ khói xanh tan vỡ, ngưng tụ bốn lông chim màu xanh rơi vào lòng bàn tay Tô Minh.
” Chưởng sinh duyên diệt!! ”
Đạo Nhân nhìn chằm chằm Tô Minh, gã nhận ra đối phương, người này chính là ngàn năm trước bị gã dẫn đội truy sát, Mặc Tô!
Khi nhận ra thân phận Tô Minh, trong đầu gã không thể tin nổi, cũng kinh hoàng. Gã không chút do dự khiến ấn ký lửa ở trán chớp lóe mãnh liệt, lập tức phủ lên toàn thân gã, trông như lửa cháy hừng hực.
Cùng lúc đó, có ba ý chí quét trời sao, ý chí bọn họ quét qua thì trời sao có dấu hiệu rạn vỡ, đó là ba…hơi thở kiếp dương đang từ xa lao tới, nhìn tốc độ thì e rằng khoảng hơn mười giây liền tới ngay.
Sau ba ý chí lại có hai ý chí toát ra tang thương, như ẩn chứa năm tháng vô tận, chớp mắt đến gần, ý chí cường đại vượt qua kiếp dương, gần như là…chưởng nguyên sinh diệt.
Bọn họ chỉ cần hai giây để đến!
Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng sau năm ý chí hình như có tiếng thở dài, truyền ra từ Thái A Tinh. Tiếng thở dài như ẩn chứa lực lượng khống chế chúng sinh, khi truyền ra khiến tia chớp tím của Tô Minh khựng lại.
“Đến thật nhanh.” Tô Minh lắc đầu.
Ý chí hắn tỏa ra, tia chớp tím ầm vang phủ lên toàn Ách Thương, khiến tinh cầu chớp mắt hoàn toàn thành màu tím. Khiến thanh niên vốn mặc đồ đỏ, xuất hiện bên ngoài Thái A Tinh, diện mạo tuấn tú chỉ có vị trí ở trán tồn tại nếp nhăn, trông rất quái dị, đặc biệt là trong mắt ẩn chứa tang thương, chúng sinh, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Y đứng ở mười vạn bia đá, xung quanh quy tắc và phép tắc không trung vặn vẹo theo, ảm đạm, dường như vì ý chí của y mà thay đổi hàng loạt.
“Lão phu là Hoành Tang Tử, một trong cung phụng thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới. ”
” Vị đạo hữu này tại sao đến, xin cho biết, giới chưởng nguyên của ngươi chỉ ngăn được lão phu hơn mười giây, cần gì làm vậy? ”
Trong Thái A Tinh, Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn bầu trời, tiến tới trước. Hắn không để ý Đạo Nhân thân thể vòng quanh ngọn lửa mà đi hướng cái lều.
Nơi này mới là mục tiêu của hắn.
Đạo Nhân thụt lùi, tinh thần rung động, Tô Minh cường đại gần như khiến ý chí gã tan vỡ, bây giờ làm sao dám ngăn cản.
Cũng chính lúc đó, rèm bị vén lên, một cô gái mặc áo dài màu xanh đi ra, nhìn Tô Minh. Ánh mắt cô chất chứa phức tạp, oán hận, nhưng nhìn bộ dạng Tô Minh xong thì ngẩn ra.
“Ngươi không phải hắn! ” Cô gái giọng cao vút nói.
Cô lập tức lùi hai, đôi tay ấn pháp quyết, lập tức trước mặt xuất hiện một vầng mặt trời xanh, trong mặt trời có một khổng tước màu xanh, dường như mặt trời là cái đuôi khổng tưởng xòe ra.
“Ta không phải là hắn, nhưng ta đến tìm, cô.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Hắn nhấc chân tiến tới trước, thân thể đụng vào mặt trời xanh. Mặt trời tan thành nhiều mảnh, Tô Minh xuất hiện trước mặt cô gái, giơ lên tay phải, dùng khí thế và tốc độ cô gái không thể chống cự bóp cổ cô, nhấc người lên.
” Cho ta tất cả lông chim và thân thể thuộc về hắnm à cô có, nếu không…chết. Ta cho cô ba giây suy nghĩ.” Tô Minh nhìn cô gái, bình tĩnh nói.
“Một. ”
“Hai. ”
Chương 842: Ách Chúng Thương Sinh
“Ta…hận hắn! ”
Cô gái áo xanh bị Tô Minh bóp cổ đôi mắt có tơ máu, nhìn chằm chằm hắn, bỗng cười thê lương.
Tiếng cười kia tràn ngập oán độc, chất chứa thù hận sâu đậm.
Tô Minh nhíu mày, tia chớp tím bùng phát trên bàn tay phải khuếch tán toàn thân cô gái áo xanh.
Tiếng bóc bóc quanh quẩn, thân hình cô gái áo xanh bị tia chớp tím phủ trùm giống như bóc xuống một tầng da, lộ ra bộ dạng thật sự.
Đó là bộ dáng tóc tai bù xù, khắp người đầy vết sẹo, có máu chảy ra, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ. Trán của cô cũng có một ấn ký khổng tước, nhưng ấn ký này khác với mọi người là nó không phải ảo ảnh mà dùng chín lông chim xanh nhỏ xíu dán vào trán làm trang trí.
“Hắn quả nhiên là bị thương, ngươi có thể tới đây, đòi lông chim, chứng minh, hắn bị thương nặng! ”
“Kế hoạch của ta thành công, cho dù hắn không đích thân tới nhưng ngươi tới thay hắn, đủ rồi!” Cô gái biểu tình thê lương nhưng đôi mắt tơ máu tỏa sáng ngời, tuy nhiên bây giờ trông cô giống người điên.
“Ba.” Tô Minh lạnh lùng nói, không thèm để ý cô gái lớn tiếng hét.
Khi Tô Minh thốt chữ ba, trên tay hắn tia chớp tím đì đùng, khí thế hủy diệt chúng sinh ngưng tụ, giờ phút này nếu hắn muốn tiêu diệt cô gái chỉ trong một ý nghĩ.
” Lông chim là ta khiến kiếm thị đưa đến dị địa Tây Hoàn, ngươi giết Đạo Nhân ta liền nói hết sự thật cho ngươi, đưa tất cả lông chim ta có cho ngươi!” Cô gái áo xanh rít giọng nói.
Khi cô thốt lời thì tay phải Tô Minh pahst ra tiếng nổ, lập tức cô gái rên rỉ. Tô Minh thả tay ra, cô gái hộc bãi máu, lảo đảo lùi bước. Giọng Tô Minh lạnh lùng vang lên.
” Mặc ta không phải kiếm ngươi nắm trong tay, bị ngươi lợi dụng, giết người thay ngươi.” Tô Minh giơ tay phải vung hướng cô gái áo xanh, lập tức trên người cô có nhiều phù văn thần nguyên xuất hiện, giống như phong ấn bao phủ lấy cô.
“Ngươi cũng không có tư cách dùng nó áp chế, khiến ta ra tay. Nhưng niệm tình ngươi cung cấp manh mối, Mặc ta có thể giúp ngươi một lần, nhưng cái giá ra tay thì ngươi phải thanh toán.” Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải vung giơ lên ngón trỏ chỉ vào trán cô gái áo xanh.
Cái chỉ này phút chốc người cô gái áo xanh run bần bật, cô cảm giác ngón tay để ở trán tựa như một vòng xoáy đang nhanh chóng nuốt sinh mệnh mình. Chớp mắt, tuổi thọ ba ngàn năm đã mất, mặc dù khuôn mặt cô gái xấu xí nhưng vẫn có thể thấy rõ sự già nua, lần đầu tiên mặt cô lộ ra sợ hãi.
“Ta biết Khổng Ma, hắn cũng quen ta, ngươi là bạn của hắn, ngươi nên…” Cô gái áo xanh kinh khủng cảm nhận sinh mệnh trôi đi, hét chói tai nói.
“Hắn là bạn của Mặc ta nhưng ngươi thì không.” Mắt Tô Minh chợt lóe, tiếp tục hút hai ngàn tuổi thọ của đối phương.
Tô Minh giơ ngón tay rời khỏi trán cô gái, hắn không có cách nghĩ yêu ai yêu cả đường đi. Trong suy nghĩ của Tô Minh thì bạn bẽ có thể là bất cứ loại nào, bạn của bạn thì chẳng liên quan gì đến hắn.
Cái tên Khổng Ma thoát ra từ miệng cô gái, hiển nhiên ý chỉ…hạc trọc lông.
Tô Minh xoay người, ánh mắt lạnh lùng liếc Đạo Nhân bị ngọn lửa vây quanh. Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản, bên trong ẩn chứa bí ẩn, từ lời nói và biểu tình của cô gái áo xanh Tô Minh đoán ra được chút chút.
Đạo Nhân biến sắc mặt, gã không ngờ Ngũ Lệ Tử muốn gã chết, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ. Khi Tô Minh liếc mắt qua, Đạo Nhân lập tức lùi nhanh, bất chấp tất cả chạy trốn. Lòng gã hồi hộp, bị rung động cùng sợ hãi tràn ngập, giờ phút này trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ duy nhất là bỏ trốn, không tiếc mọi thứ trốn đi. Sâu tận đáy lòng gã nổi lên căm hận Ngũ Lệ Tử vô cùng.
Chính lúc này, nguyên Thái A Tinh rung lên, ý chí bàng bạc như sắp từ bên ngoài inh cầu giáng xuống, đây là điềm báo Tô Minh bao bọc chỗ này sắp bị phá vỡ.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, biểu tình như thương. Khi Đạo Nhân lùi lại thì hắn giơ tay phải lên, chỉ hướng gã.
Cái chỉ này như quyết định sinh tử, thay đổi quy tắc, nghịch chuyển lực lượng phép tắc. ầm vang, Đạo Nhân thụt lùi chưa đến mười mét thì xung quanh có tia chớp tím giáng xuống, tập trung vào người gã.
Tiếng nổ không dứt, Đạo Nhân gào thét, ấn ký chúc hỏa trên trán gã chớp lóe, khiến ngọn lửa xung quanh đốt cháy càng mãnh liệt, như muốn đối kháng cùng tia chớp tím.
*Ầm ầm ầm!*
Tùy theo tia chớp tím ngưng tụ, trong tiếng nổ Đạo Nhân hộc máu, lảo đảo thụt lùi, tất cả ngọn lửa ngoài người gã khoảnh khắc vỡ vụn. Mắt thấy tia chớp tím lại đến gần, định hủy diệt gã.
“Chân tướng đại nhân, cứu ta với!” Đạo Nhân pahst ra tiếng thét tuyệt vọng.
Ấn ký chúc hỏa ở trán gã trong khoảnh khắc tan vỡ thành bốn, năm mảnh, người Đạo Nhân như biến thành đèn, linh hồn và sinh mệnh trở thành lửa.
Từ xa nhìn lại giống như gã không là một tu sĩ mà biến thành một…ngọn đèn đang đốt lửa!
Tia chớp tím phủ lên, chớp mắt va chạm cùng chúc hỏa, tiếng nổ ngập trời. Bỗng nhiên bên ngoài chúc hỏa thân hình Tô Minh bước ra, giơ lên tay phải. Bàn tay hắn như ẩn chứa năm tháng, là ngưng tụ năm ngàn năm sinh mệnh của cô gái áo xanh hóa thành một thức thần thông thời gian bóp lấy ngọn đèn.
” Lửa này, sẽ tắt.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Chúc hỏa lập tức tắt, khói trắng lan tỏa, cùng tắt còn có sinh mệnh của Đạo Nhân.
Đây là một trong bổn mệnh thần thông của Ách Thương, Ách Chúng Thương Sinh.
“Bây giờ, ngươi có thể nói.” Tô Minh xoay người, lạnh lùng nhìn cô gái áo xanh.
Cô gái mặt tái nhợt, già nua rất nhiều, đây không phải năm ngàn năm từ từ trôi qua mà chớp mắt bị rút đi thời gian, cho nên cô không thể lập tức khiến khuôn mặt trở lại như cũ.
” Đưa tặng lông chim là kế hoạch của ta, cũng là Chúc Hỏa… Ngầm chấp thuận. Mục đích là dẫn dụ Khổng Ma đến đây. Nếu hắn thấy lông chim, lấy tính cách của hắn chắc chắn sẽ đến, nếu hắn đến thì sẽ trúng cái bẫy của ta và Chúc Hỏa! Nhưng ta là vô tội, nếu ta không làm như vậy thì cuộc đời sẽ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đó không phải điều ta mong muốn. Tất cả đều là vì hắn và Chúc Hỏa có lỗi với ta. Không biết Chúc Hỏa chân tướng từ chỗ nào có được một nửa thân thể của Khổng Ma, lấy đó tu hành, ở trên người ta dung hợp huyết vũ của Khổng Ma, định tìm tòi bí mật Khổng Ma. Ta không thể chống cự, chỉ đành im lặng chịu đựng, biến thành bộ dạng như hiện giờ. Nhưng Chúc Hỏa hứa với ta, nếu thành công thì bà ta sẽ cho ta tự do. Bà ta muốn nuốt hồn Khổng Ma, tất cả đều do bà ta chủ đạo. Bà ta còn đem ý niệm bám vào người Đạo Nhân, theo dõi ta. Ngươi muốn lông chim nằm ở trán ta, có tổng cộng chín mảnh thanh sơ chi vũ, toàn bộ đều ở đây. Nhưng những thứ này chỉ là một phần trong màu xanh, số còn lại ở chỗ Chúc Hỏa. Nếu ngươi muốn có hết tất cả thì phải đi giết Chúc Hỏa! Mới nãy ngươi đã giết ý niệm của bà ta, giết sứ giả của ta, ngươi và bà ta cho dù không tồn tại Khổng Ma thì cũng đã kết thù. Giết bà ta, ngươi sẽ có được toàn bộ điều mình muốn. ”
” Giết bà ta thì ngươi cũng tự do.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh giơ lên tay phải vung đằng trước, cô gái áo xanh hét thảm một tiếng, chín mảnh lông chim ở trán bay ra rơi vào tay hắn, bỗng bầu trời ầm vang, động đất, vài ý chí bàng bạc chợt giáng xuống. Trong những ý chí cái mạnh nhất gần như che đậy khung trời nơi đây, có tiếng thở dài quanh quẩn tám hướng.
” Đạo hữu cần gì như vậy? Chỗ này không phải là nơi ngươi tùy tiện đến đi. ”
Trời đất ầm vang, khoảnh khắc vài ý chí giáng xuống, Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh, toát ra chiến ý mãnh liệt.
Đi đến đất thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, đến nay Tô Minh vẫn chưa thi triển hết lực tu vi, chỉ phát huy ra một phần sự cường đại của Ách Thương phân thân. Nhưng một phần lực lượng này khiến Tô Minh sâu sắc cảm giác được phân thân của mình mạnh mẽ.
Quay đầu nhìn lại lúc trước đoạt xá chín chết một sống, đối với giờ phút này chứng kiến Ách Thương phân thân cường đại, hoàn toàn đáng giá.
” Phân thân có thể thay đổi vận mệnh đời ta.” Tô Minh thì thào.
Tô Minh cất đi lông chim, ngẩng đầu, thần niệm ý chí già nua quanh quẩn, chỗ hắn đứng, trong phạm vi mười vạn dặm toàn bộ tia chớp tím bay lên lao hướng vài ý chí trên trời. Có tổng cộng sáu ý chí, trong đó yếu nhất cũng là kiếp dương, mạnh nhất thì có thể một kích chiến với Tô Minh, chưởng duyên sinh diệt.
“Có họ ở, muốn đi bản doanh nơi đây tìm đến Chúc Hỏa trở thành việc không thể, nếu không thì…lấy lực lượng phân thân của mình, không cách nào rời khỏi.” Tô Minh thầm than.
Không phải hắn không chịu cược mà hiện tại đã đến đường cùng, nếu cứ đặt cược tiếp thì không có chút phần thắng.
Một khi rơi sâu vào, ở trong thế lực trấn giữ bốn chân giới bí ẩn không lường được, Ách Thương phân thân của Tô Minh không có khả năng đi ra.
Nên biết Tô Minh tới đây đến khi xuất hiện thời gian chỉ qua khoảng hơn ba mươi giây, thế nhưng hơn ba mươi giây đã xuất hiện những cường giả này, nếu kéo dài lâu hơn chút thì sẽ dẫn ra nhiều người càng cường nữa.
“Tuy nhiên, những người này không phải chưởng duyên sinh diệt chân chính, chỉ cần như mà thôi.’
Tia chớp tím chỗ Tô Minh đứng va chạm cùng ý chí trên trời, Tô Minh tiến tới một bước, hóa thành tia chớp tím mạnh nhất cuốn tia chớp tám hướng, tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa.
Từ xa nhìn lại một mảnh tia chớp tím như là vẽ ra hình dạng một cây to, tia chớp là nhánh cây, Tô Minh biến thành thân cây, cuốn động khung trời, va chạm kịch liệt với ý chí trên trời. Tiếng nổ ngập trời, cả tinh cầu run rẩy, tia chớp tím tan vỡ, vài ý chí ập đến cũng tùy theo không thể không tán đi, khiến Tô Minh lao ra hư vô, rời khỏi Thái A Tinh, xuất hiện ở trời sao.
Khi Tô Minh xuất hiện thì mặt hắn càng tái nhợt, không chút do dự cất bước tới trước. Khi Tô Minh nhấc chân đi qua thì sáu ý chí sau lưng hắn đánh tới, sau chót nhất là ý kiếp dương, đằng trước nhất là ông lão gần như chưởng duyên sinh diệt.
Một bước đạp xuống, khi Tô Minh lại hiện ra thì đã tới giữa đường gần lối ra thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, nhưng cùng lúc đó thanh âm già nua của kẻ truy sát lại vang vọng.
“Nam, ân, lạp, mễ, đông! ”
Năm từ đơn bỗng vang lên, trước mặt Tô Minh, không khí xuất hiện một bàn tay to, bàn tay to bán trong suốt, mang theo vô thượng uy nghiêm, ẩn chứa quy tắc và phép tắc đặc biệt chộp hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, sau lưng Tô Minh cũng có một bàn tay huyễn hóa ra đến gần.
Trên đầu và dưới chân Tô Minh, tùy theo thanh âm vang vọng, hai vòng xoáy bỗng xuất hiện, trong vòng xoáy chớp lóe tia sáng yêu dị, có thể thấy bên trong có ảo ảnh ngồi xếp bằng. Trên dưới cùng đè ép như muốn che kín tất cả đường Tô Minh đi.
Khi hai bàn tay và vòng xoáy biến ra thì chữ đông cuối cùng ông lão thốt ra vang tiếng kinh thiên động địa, bao gồm tiếng tim đập của những người nghe thấy, khiến trái tim con ngươi trong chớp mắt gần như tạm dừng.
Khi chúng đến gần, mắt phải Tô Minh phù văn bóng chồng chớp lóe, phút chốc bay ra vòng quanh hắn, một vạn phù văn ngưng tụ lại hóa thành một trái tim màu tím to lớn. Trái tim nhảy thình thịch va chạm cùng đôi tay, cũng đụng vào hai vòng xoáy. Tiếng nổ ầm ầm chấn động trời sao, dấy lên sóng gợn vô tận khuếch tán tám hướng.
Phù văn của Tô Minh tan biến, bao gồm trái tim màu tím và thân hình của hắn chớp mắt biến mất cùng tiếng nổ.
Lúc xuất hiện hắn đã đến bên mép lối ra Âm Thánh chân giới, còn có ngàn mét liền có thể rời đi.
Nhưng bỗng trong không khí sau lưng Tô Minh, ông lão luôn truy kích không bỏ biến ảo ra. Nếu chỉ có một mình lão thì thôi, nhưng giây phút này Tô Minh cảm nhận trong trời sao của Âm Thánh chân giới có ba ý chí ngang ngửa với ông lão từ ba hướng lao nhanh đến. Thậm chí khiến con ngươi Tô Minh co rút là sâu trong trời sao có một ý chí càng xa xưa tang thương dường như dần thức tỉnh, tỏa ra. ý chí đó chỉ có một nhưng khi nó thức tỉnh lập tức áp chế khung trời, hùng hồn vượt qua bốn người ông lão ngưng tụ lại ý chí.
“Chưởng… ”
Đây là ý chí cổ xưa nhất, tỉnh dậy thốt ra chữ thứ nhất. Chữ này vang vọng khắp trời sao Âm Thánh chân giới, hễ ai nghe thấy chữ này tinh thần đều run rẩy, lập tức quỳ rạp.
“Bái kiến chân thánh! ”
“Bái kiến chân thánh đại nhân! ”
Theo từng người quỳ, từng thanh âm mang theo cuồng nhiệt cùng sùng kính hòa vào nhau thanh sóng âm trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
Thậm chí mấy ý chí bao gồm cả ông lão, bao gồm ba ý chí gần như chưởng duyên sinh diệt đang tới cũng vào khoảnh khắc này cung kính chắp tay.
Cũng chính là chữ này truyền ra khiến đầu óc Tô Minh ù vang, lần đầu tiên ở đây hắn hộc ngụm máu tím. Máu phun ra, Tô Minh vội thụt lùi, mặt tái nhợt nhưng mắt rực sáng, đây…mới là chưởng duyên sinh diệt chân chính!
Trước mặt nó, cho dù là tu sĩ gần với chưởng duyên sinh diệt nhất đều phải sùng bái.
” Duyên… ”
Ý chí cổ xưa nhất vừa mới thức tỉnh giờ phát ra tiếng thứ hai. Trời đất lặng yên, trong không khí trước mặt Tô Minh bỗng hiện ra một con mắt to lớn.
Con mắt nhắm nhưng dù là vậy có cảm giác như khung trời không còn, hư vô đều biến mất, chỉ còn lại một mình con mắt này.
Khi dư âm chữ duyên vang vọng, con mắt từ từ mở ra, bên trong mang theo vô tận tang thương nhìn hướng Tô Minh, giây phút đó đầu óc hắn nổ tung, thụt lùi lại, lần nữa hộc ngụm máu.
Thậm chí thân hình hắn trong chớp mắt xuất hiện khe nứt như là sắp tan vỡ, lực trấn áp cường đại đến khó hình dung giáng lên người hắn, như muốn bóc tách thể xác và tinh thần hắn ra.
Đây là người mạnh nhất Tô Minh đã gặp.
Con mắt đó chợt lóe, dường như con mắt này chính là ý chí xa xưa kia truyền ra chữ duyên, lao nhanh hướng Tô Minh, như muốn…phong ấn hắn vào trong mắt!
Tô Minh thậm chí thấy trong con mắt như ẩn chứa một thế giới, một trời sao, bên trong có vô số tinh cầu, còn có rất nhiều sinh linh. Hiển nhiên nếu bị phong ấn thì Tô Minh cũng sẽ trở thành một trong nhiều sinh linh kia.
‘Đây mới là chưởng nguyên sinh diệt, chân chính chưởng duyên sinh diệt!” Tinh thần Tô Minh ù vang, thân thể càng lan tràn vết nứt, cái bóng chết chóc bỗng bao phủ.
Chương 843: Chưởng duyên sinh diệt
Tô Minh quát khẽ, ánh sáng thần nguyên trong mắt kịch liệt chớp lóe tia sáng, hắn giơ đôi tay vung ra ngoài.
*Ầm!*
Sau lưng Tô Minh, một cây to khổng lồ cao vô tận huyễn hóa ra, nhìn không thấy tận cùng cái cây, toàn thân màu đen. Khi cây tím xuất hiện thì nó lay động dữ dội, có phù văn thần nguyên chớp lóe bốn phía. Tô Minh bùng phát toàn bộ lực lượng hiện tại của Ách Thương phân thân, trực tiếp đụng chạm với con mắt duyên lao đến.
Trời sao rạn vỡ, không khí dạt ra, không trong tiếng nổ điếc tai, con mắt đụng vào cây chọc trời của Tô Minh, cái cây tim rung lên cố gắng chống cự, có dấu hiệu nứt rạn. Cuối cùng một tiếng nổ chấn động trời sao, con mắt biến mất, cây Ách Thương cũng biến mất. Người hắn đẫm máu lùi vài bước, ra khỏi khu vực Âm Thánh chân giới, bước vào Tây Hoàn tinh vực, hắn không chút do dự na di, biến mất.
Cũng chính lúc này, ý chí xa xưa truyền ra chữ thứ ba.
” Sinh… ”
Trong Tây Hoàn tinh vực, thân hình Tô Minh bị buộc na di hộc ngụm máu thứ bốn, trước mặt hắn xuất hiện một bàn tay gầy guộc, trông nó rất chậm như là không di chuyển nhưng Tô Minh lùi thì nó mở rộng vô hạn, giống như trời sao lớn bao nhiêu thì nó khuếch tán bấy nhiêu.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến Tô Minh hiểu được tuyệt đối không thể để bàn tay dưới thân vượt qua trước mặt mình, nếu không thì hắn chết chắc.
Nhưng mặc kệ Tô Minh bỏ chạy cỡ nào thì bàn tay khuếch tán theo, phạm vi to lớn vô tận. Dư âm chữ sinh còn vang, Tô Minh biểu tình dữ tợn, hai tay giơ lên, chộp hướng trời sao xung quanh. Lập tức trời sao Tây Hoàn rung lên. Nếu so sánh trời sao Tây Hoàn là một tấm vải thì hiện tại bị Tô Minh chộp tốc lên tấm vải kia, đối kháng với chữ thứ ba.
Tiếng nổ vang khiến khung trời Tây Hoàn vốn tàn phá càng thê thảm hơn. Mắt Tô Minh đỏ rực, hai tay duỗi ra. ý chí của hắn không tiếc tất cả thi triển, loại thi triển này là đem mười vạn trời sao toàn bộ lộ ra ở khung trời Tây Hoàn.
Cái hành động không tiếc hoàn toàn đối kháng với khung trời nơi đây, khi ý chí thi tiênr thì khung trời Tây Hoàn chấn động kịch liệt, vô số ngôi sao run rẩy, vô số sinh linh quỳ rạp.
” Đông!” Tô Minh quát khẽ, không ngừng thụt lùi, một bước hư vô, một bước hiện ra, lao nhanh hướng dị địa Tây Hoàn. Dưới chân hắn hiện ra mảnh băng, chớp mắt khuếch tán phủ lên trời sao vô tận, khiến phạm vi khung trời ý chí của hắn phút chốc đóng băng.
“Thu!” Giọng Tô Minh lại vang vọng, tất cả đóng băng hòa tan, nóng và lạnh, thu ý giữa sống và chết rải khắp tám hướng, ngưng tụ mệnh cách đông thu, toàn bộ thi triển đối kháng bàn tay đã đến.
Thân thể của hắn lần nữa thụt lùi, chớp mắt biến mất, chớp mắt hiện ra.
“Hạ!” Giọng Tô Minh lại vang lên, đây là hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ hạ mệnh cách, hiện tại trong giây phút sinh tử bị hắn thi triển ra.
Tử ý tan biến, sức sống dạt dào, ngọn lửa đậm đặc khoảnh khắc đốt trời sao.
Trời sao ầm ầm, khi Tô Minh lại biến mất, xuất hiện thì hắn từ khu vực lối ra vào thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới trở lại trung tâm dị địa Tây Hoàn.
Khi hắn quay về đây thì bàn tay từ Âm Thánh chân giới lan tràn đến bỗng vượt qua dưới chân Tô Minh, phủ lên trời sao. Nếu đứng ở vị trí của Tô Minh nhìn xuống, hắn thấy sẽ không còn là trời sao tối đen là là bàn tay vô tận như đất liền. Vân tay tựa từng khe rãnh, nếu có mồ hôi thì sẽ là con sông lớn. Chỗ vân tay giao nhau tức là bình nguyên, vô biên vô hạn, bên trên dường như tồn tại vô số sinh linh. Một bàn tay chính là một thế giới, hình ảnh này đủ khiến tất cả người trông thấy tinh thần rung động.
” Diệt!” Thanh âm tang thương xa xưa thốt ra chữ cuối chưởng duyên sinh diệt.
Khi thanh âm thốt ra, bàn tay vô tận dưới chân Tô Minh làm động tác nắm lại, ngón tay xẹt qua đâu là trời sao vỡ nát, dùng tốc độ không thể hình dung nhanh chóng nắm lại.
“Thì ra đây mới là ý chưởng duyên sinh diệt thật sự!’
Tô Minh tinh thần rung động, máu tràn ra từ khóe miệng, đã trọng thương, nhưng não hắn ngộ ra. Loại hiểu ra này trừ bản thân đối diện chưởng duyên sinh diệt ra không thể nào đạt được, hiểu ra quý giá, thậm chí nếu cho hắn thời gian thì hắn có thể chỉ ra một đại đạo đi thông chưởng duyên.
Loại tạo hóa này rất khó bị người cảm ngộ đến chân lý, mọi người đối diện trừ phi bản thân có tu vi giống nhau, nếu không thì sẽ chết hết, không có ngoại lệ.
Đó là loại áp chế đẳng cấp, dù có chí bảo thì không thể thay đổi được mạnh yếu.
Loại cảm ngộ này khiến bước chân sắp đi vào khe hở dị địa Tây Hoàn của Tô Minh khựng lại. Mặt hắn tái nhợt nhưng mắt sáng ngời chớp lóe, nhìn bàn tay đến, nhìn bên trong mình trọng thương, trong đầu hiện ra thần thông của đối phương.
Người khác không thể sống khỏi chưởng duyên sinh diệt, thậm chí nếu không có dị địa Tây Hoàn thì dù Tô Minh có Ách Thương phân thân cũng chết chắc.
Nhưng dị địa Tây Hoàn tồn tại khiến Tô Minh trở thành có lẽ là người thứ nhất có thể sống sót dươis chưởng duyên sinh diệt, còn đạt được cảm ngộ.
Cơ hội này là cơ duyên đột ngột đến!
Bàn tay to lớn phủ lên trời sao, cũng bao vây vô số khe hở dị địa Tây Hoàn vào trong. Hiện tại bàn tay nhanh chóng nắm lấy, Tô Minh ở mép một khe hở đôi mắt lộ hiểu ra. Hắn nhìn năm ngón tay đến gần, nhìn cả khung trời nhanh chóng bị bàn tay đang co lại thay thế.
Tiếng nổ vang vọng, hễ bàn tay đi qua đâu là bầu trời như sắp tan vỡ, bên tai chữ cuối chưởng duyên sinh diệt vang vọng, lực lượng đủ hủy diệt chúng sinh từ trong bàn tay không ngừng sinh ra.
Trời sao chấn động, khung trời tan biến, loại lực lượng cường đại không thể tưởng tượng này khiến Tô Minh trong một giây si mê. Hắn như quên đi mình đang trong nguy hiểm, quên bàn tay mà nắm lại là hắn sẽ bị hủy diệt, dù hắn có Ách Thương phân thân.
Không chia rõ thời gian trôi qua là nhanh hay chậm, dường như trong khoảnh khắc này không còn thấy phép tắc liên quan đến thời gian, dường như là một giây, lại như là vô tận năm tháng. Bàn tay nắm lấy thay thế hư vô đã gần như hoàn toàn khép lại.
Khung trời ầm ầm, từ xa nhìn lại một màn này cực kỳ kinh người. Bàn tay vô biên vô tận nắm lấy dị địa Tây Hoàn, thậm chí không thấy dị địa Tây Hoàn nữa, trong trời sao chỉ có một bàn tay to lớn đang mau chóng nắm lại thành nắm đấm.
Tô Minh nhìn trên đầu ngón tay ập đến, nhìn từng khe rãnh, từng mảng bình nguyên đang không ngừng biến to lao tới hắn.
“Chưởng duyên sinh diệt…” Tô Minh thì thào.
Khi bàn tay hoàn toàn nắm lại thì Tô Minh lùi bước, tiến vào trong khe hở dị địa Tây Hoàn.
Khoảnh khắc Tô Minh bước vào trong, một tiếng trầm đục như nghiền nát tonh vực bỗng vang tám hướng, đó là thanh âm bàn tay siết lại đè ép tạo thành.
Đó trùng kích có thể nghiền nát tất cả.
Sóng gợn vòng tròn bỗng xuất hiện, từ trong nắm tay lan ra xung quanh, đi qua dâu là tiếng nổ ngập trời. Sóng gợn như biến thành sóng biển cuồn cuộn, không ngừng khuếch tán. Trong trời sao vô biên vô hạn đều là sóng gợn vặn vẹo, khung trời sắp nứt, dường như chúng sinh sắp chết.
Nhưng lúc này, một tiếng gầm rống truyền ra từ nắm đấm, tiếng gầm mang theo bá đạo, bễ nghễ chúng sinh, còn có uy nghiêm và ngạo nghễ cao cao tại thương, giống như duy ngã độc tôn, khuếch tán.
“Cút!!! ”
Khi tiếng gầm vang lên, bàn tay khổng lồ vô cùng bỗng run rẩy, theo đó như có lực lượng bùng phát từ lòng bàn tay, lực lượng mạnh mẽ như là muốn bẻ nắm ngón tay ra, như là hồn mà bàn tay không cách nào tiêu diệt.
“Cút cho ta!!! ”
Khi tiếng gầm vang vọng thì tiếng thứ hai nối tiếp vọng ra từ nắm tay. Thanh âm sắc nhọn, dù chói tai nhưng vẫn ẩn chứa vô tận bá đạo cùng uy nghiêm, dường như tất cả ý chí đều phải khuất phục duối âm thanh này, nếu không thì chính là bất kính, phải bị tiêu trừ.
Khi thanh âm xuất hiện, nắm tay to lại chấn động, dường như không thể tiếp tục giữ động tác tay nắm lại.
“Con kiến chết tiệt, dám đến đây xúc phạm Ách Thương ta, cút, cút, cút! ”
Ba tiếng gầm lập tức vang lên, oanh động khung trời, chấn động trời sao.
“Chưởng duyên sinh diệt thì sao? Tu sĩ như ngươi cũng dám múa may trước mặt ta hả? Cút đi! ”
Tiếng gầm nối tiếp nhau.
Bàn tay rung lắx càng dữ dội, năm ngón tay run rẩy không thể không nâng lên, tiếng gầm ngày càng nhiều, tiếng thứ năm, thứ sáu, thậm chí là thứ bảy cùng gầm.
“Chúng sinh đều là con kiến, thiên địa đều là hư vô, trong năm tháng vô tận ngươi không phải người thứ nhất xúc phạm chúng ta, nhưng là cuồng đồ thứ nhất mơ tưởng hủy diệt chúng ta. ”
“Chưởng duyên sinh diệt bình thường, không có chân giới của mình mà cũng dám tới đây? Ngươi đang tìm chết! ”
“Cút về nơi ngươi ngủ say đi, chỗ này không phải nơi con kiến nhà ngươi có thể hủy diệt! ”
Tiếng ầm ầm điếc tai lan tràn, bảy tiếng gầm vang vọng, nắm tay khổng lồ bị buộc thả lỏng năm ngón, trong run rẩy xuất hiện dấu hiệu sắp nứt vỡ, dường như không thể chống lại bảy thanh âm đại biểu bảy ý chí.
“Hì hì, thằng nhãi nhà ngươi tên là gì? Lá gan không nhỏ. Có dám nói tên của ngươi cho ta biết? Ta sẽ ấn ký sinh mệnh của ngươi, đợi ta đi ra đầu tiên sẽ nuốt ngươi.” Thanh âm thứ tám vang lên, bàn tay tan vỡ càng dữ dội, nắm ngón tay hòa toàn mở ra.
“Kẻ xúc phạm Ách Thương, chết!” Thanh âm thứ chín mang theo vô tận điên cuồng cùng giết chóc ầm ầm truyền đến.
Bàn tay thành bốn, năm mảnh, năm ngón biến thành ba cái, tách khỏi lòng bàn tay, biến thành tro bụi.
“Chưởng duyên sinh diệt, ngươi có thể từ Âm Thánh chân giới truy sát ta đến đây, nhưng tại đây, nơi này là tinh vực của ta. Ngươi…còn không mau vỡ!” Thanh âm cuối cùng thuộc về Tô Minh.
Khi hắn thốt lời thì bàn tay đang tan vỡ, hai ngón tay cuối cùng bỗng vỡ vụn, lộ ra dị địa Tây Hoàn mới nãy bị nó bao bọc, mười ý niệm từ trong vô số khe hở dị địa bùng phát hết, hình thành tùng kích cường đại khí tin đánh hướng bàn tay bị tàn phá.
Đây không phải ý chí của một mình Tô Minh mà là ý chí của các Ách Thương trong dị địa Tây Hoàn. Đây là hồn mười Ách Thương, khi gặp nguy hiểm thì hết sức bùng phát.
Tại đây chúng nó là vô địch, ở đây không có bất cứ sinh mệnh nào có thể hủy diệt mười chúng nó cùng một lúc, tại đây chúng nó là tượng trưng mạnh nhất trong trời đất.
Tiếng ầm ầm vang vọng, đinh tai nhức óc rung động khung trời. Bàn tay không ngừng tan vỡ, không có bất cứ sự tồn tại nào có thể dây vào Ách Thương, đây là kiêu ngạo, tôn nghiêm của Ách Thương. Chúng nó thể cắn nuốt lẫn nhau, nhưng nếu có bên ngoài định hủy diệt chúng thì sẽ bị tập thể điên cuồng phản kích.
Đây là lý do tại sao Tô Minh có gan gặp nguy heierm vẫn còn cảm ngộ chưởng duyên sinh diệt của đối phương. Chỉ cần hắn quay về đây, chỉ cần đối phương ở đây mà còn muốn tiêu diệt, vậy kẻ đó sẽ phải đối mặt mười hồn Ách Thương hết sức phản kích.
Trong đòn phản kích, chưởng duyên sinh diệt có đáng là gì!
Tiếng nổ ngập trời, bàn tay trong khoảnh khắc vỡ vụn phạm vi lớn, lộ rõ hoàn chỉnh dị địa Tây Hoàn, càng lộ ra một cái cây xanh tươi vô cùng khổng lồ có mười sắc màu.
Mười sắc quanh quẩn thân cây, tỏa ra hơi thở đủ để hủy diệt chúng sinh. Từng tiếng gầm gừ, mười hồn ý chí dùng cách đơn giản nhất, không có thần thông gì mà trực tiếp đánh vào bàn tay tan vỡ.
Bàn tay từ trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới lan tràn ra đây, vào khoảnh khắc vỡ ra từng tấc, tốc độ cực nhanh. Chớp mắt phần bên ngoài dị địa Tây Hoàn đã vỡ vụn, đang nhanh chóng lan tràn. Nếu có thể đứng ở góc độ thấy nguyên trời sao Tây Hoàn thì có thể thấy rõ bàn tay khổng lồ này không ngừng vỡ ra, tan biến, bây giờ đã biến mất một nửa.
Vẫn đang tiếp tục. Tùy theo phạm vi lớn mở ra, trời sao bị bàn tay che phủ lại lộ ra, ngôi sao bị giấu đi lại xuất hiện. Chỉ vài giây ngắn ngủi, bàn tay tan vỡ đã gần với bên ngoài thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
Bàn tay khổng lồ vô tận bây giờ còn lại chưa đến, nhưng tan vỡ vẫn không kết thúc, mãi đến ba giây sau, tất cả phần của bàn tay kéo dài trong dị địa Tây Hoàn đều biến thành tro bụi, loại tan vỡ nào tiến vào phạm vi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
Tiếng nổ vang dội. Trời sao run rẩy, trong phạm vi khung trời thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, ban tay tan vỡ lan tràn đến bản doanh, khu vòng xoáy kia nghiền nát hết bàn tay, ý mười hồn hình như chưa đã ghiền, định tiếp tục vòng xoáy hủy diệt do vô số ngôi sao tổ thành thì bỗng có ba có thần niệm tương xứng với ý chí xa xưa truy sát Tô Minh bỗng ầm vang biến mất trong vòng xoáy.
” Đủ rồi, đi khỏi đây thôi! ”
“Bốn chân giới ta và ngươi không liên quan gì nhau, đừng cho rằng không thể tiêu diệt sạch các ngươi! ”
“Các ngươi còn chưa hồi phục, thân xác tàn phá, nếu bốn chân giới ta mời ra hiên tôn thì các ngươi vẫn sẽ bi hủy diệt! ”
Ba đợt thần niệm quanh quẩn khiến bên ngoài vòng xoáy chấn động điếc tai, lát sau mới dần bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, sâu trong vòng xoáy, một ngôi sao đất toàn là màu đen có một sơn mạch trập trùng. Trông sơn mạch rất bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện đó là hình người.
Một người nằm tại đó!
Người này mắt từ từ khép kín, tiếng nổ truyền khắp thiên địa, khi mắt y hoàn toàn nhắm lại thì tay phải vỡ nát.
” Duyên sinh duyên diệt đều nằm trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, nếu là sinh linh vượt qua duyên thì làm sao nắm lấy? Tiếng thì thào vang vọng cả ngôi sao.
“Chưởng duyên sinh diệt, ta chỉ tu đến chưởng cảnh, duyên cảnh lên xuống, không biết đời này có thể bước vào không. Càng đừng nói đến sinh cảnh sinh tâm luân hồi, còn có diệt cảnh diệt niệm khung trời. Duyên khởi duyên lạc, sinh tâm luân hồi, diệt niệm khung trời, đây là bốn đại cảnh. Đạo tu không có điểm dừng, một đóa hoa một con bướm một đời, từng chữ châu ngọc, từng chữ vạn cổ. Hiên có bốn đại cảnh sau lưng, còn có sau Hiên thì…bất khả ngôn. Sau bất khả ngôn còn có nữa, chắc là có, bởi vì con người…tu đạo không có tận cùng. ”
Một tiếng thở dài vang khắp tinh cầu. Dị địa Tây Hoàn, trong thế giới mười vạn bia đá, tất cả tu sĩ cùng mở mắtr ra, tỉnh dậy. Mới nãy họ tập thể ngủ say, mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì.
Khi họ nhìn không khí, mười hồn Ách Thương phát ra tiếng gầm và thần niệm sắc bén.
Chương 844: Không thể nói
“Tử sắc, tất cả đều tại ngươi chọc đến!’
“Tử sắc, đầu tiên là ngươi giết cống phẩm của chúng ta, lại dẫn dụ kẻ sơ tuyển lam sắc xúc phạm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!?’
“Tử sắc, nếu không phải hồn ngươi vẫn là Ách Thương thì ta đã nghi ngờ ngươi bị cống phẩm đoạt xá!’
‘Mặc kệ ngươi có bị đoạt xá hay không, hồn ngươi là Ách Thương, nếu ngươi không bị đoạt xá cũng đành thôi, nếu ngươi thật là bị đoạt xá, không còn là tử sắc trước kia, chúng ta cũng không để ý nhưng ngươi vẫn phải tuân theo ước định mười hồn Ách Thương chúng ta.’
“Trước khi chúng ta không hoàn toàn hồi phục, không dung hợp nhau quyết định do ai chủ đạo thì ngươi không được trêu chọc sự tồn tại chưởng duyên sinh diệt, không được dẫn đến rắc rối cho chúng ta.’
‘Nếu như có người đến đây chọc ta thì sao?” Thần niệm của Tô Minh lập tức hỏi.
“Chúng ta đều là Ách Thương, chọc ngươi tức là chọc chúng ta, nhục mạ ngươi tức là nhục mạ chúng ta, nếu như có người đến thì chúng ta dốc sức đối kháng!’
“Tốt!’
Nghe thần niệm của chín hồn khác, Tô Minh im lặng một lát rồi đồng ý chuyện này. Sự thật là hắn sớm biết chín hồn khác có nghi ngờ hắn nhưng bởi vì hồn hắn thuộc về Ách Thương, như vậy xem ra cho dù chúng biết hắn là đoạt xá thì cũng không sao.
Đây là thiên phú của Tố Minh tộc, Tô Minh cảm thấy nó càng lúc càng sâu không lường được, càng lúc càng cảm thấy Tố Minh tộc dường như đẳng cấp trên ca Ách Thương.
‘Loại sinh mệnh như Ách Thương, mượn thân hiên tôn ngưng hồn, nuốt thần nguyên sinh ra, mà ta đoạt xá Ách Thương thì càng cường!’
Tô Minh thu lại thần niệm, hắn ngồi khoanh chân trong mười vạn trời sao ngân hà tím, mở mắt ra.
“Chưởng duyên sinh diệt mạnh mẽ rung động lòng ta.” Tô Minh nhìn trời sao tím, mắt lộ ra cố chấp.
‘Duyên đến duyên đi, chúng sinh diệt đều nằm trong bàn tay. Lúc không đoạt xá Ách Thương đời này ta không biết có hy vọng cảm ngộ cảnh giới đó không, nhưng có Ách Thương phân thân, từ nay ta bước vào truyền kỳ.” Tô Minh dần khép mắt, che đi cố chấp nơi đáy mắt nhưng không thể giấu chấp niệm trong lòng hắn.
‘Khi ta dung hợp chín hồn Ách Thương khác, vậy ta có thể vượt qua cảnh giới.” Tô Minh không thốt câu này thành lời mà khi nhắm mắt nó quanh quẩn trong lòng hắn.
Ách Thương phân thân Tô Minh nhắm mắt lại, cũng trong trời sao tím, Phệ Không phân thân mở mắt ra.
Hắn khoanh chân trong hư vô, lúc mở mắt thì không thấy cố chấp hay chấp niệm, chỉ có đáy mắt sâu thẳm vô tận. Nếu nhìn kỹ đôi mắt của Tô Minh sẽ thấy trong mắt phải tồn tại là bóng chồng phù văn, trong mắt trái diễn biến ra bàn tay nhanh chóng ngưng tụ.
Bàn tay này là hư ảo, nhưng nó là cảm ngộ Tô Minh đạt được khi sống sót khỏi chưởng duyên sinh diệt. Cảm ngộ này ở trong mắt phải diễn biến, Tô Minh hiểu ra.
Hồi lâu sau Tô Minh giơ lên tay phải, nhìn lòng bàn tay mình, nhìn chỉ tay. Lát sau hắn vung tay phải, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một lông chim đen.
Đây là thanh sắc sơ vũ trên người Ngũ Lệ Tử, Tô Minh có được tất cả lông chim dung hợp thành duy nhất.
Bên trẻn không có máu nhưng khi lông chim xuất hiện thì có ảo ảnh khổng tước xanh biến ảo, tựa như tay Tô Minh cầm không phải lông chim mà là một khổng tước.
Tô Minh nhìn lông chim, giơ tay trái vỗ túi trữ vật, lập tức hạc trọc lông ngủ say hóa thành luồng sáng đen xuất hiện ở trước mặt Tô Minh.
Nó vẫn nhắm mắt, chưa thức tỉnh, nhưng khi nó xuất hiện thì luồng sáng đen chớp lóe kịch liệt. Cùng lúc đó, khổng tước xanh trên tay phải Tô Minh lập tức phát ra tiếng rít như gặp đại địch.
Hai cái rõ ràng cho Tô Minh cảm giác đồng nguyên, bây giờ bộ dạng như vậy khiến mắt hắn chớp lóe, lúc trước lòng hắn có một suy đoán, giờ thì đã khẳng định được bốn phần.
Chính lúc này, luồng sáng đen hạc trọc lông bùng phát trước, kịch liệt chớp lóe, hóa thành một con hạc đen, hạc này không nhắm mắt nhưng đôi mắt thì vô thần, cất tiếng rít sắc nhọn, lao hướng khổng tước xanh.
Khổng tước cũng rít lên, lao tới. Hai bên ở trước mặt Tô Minh va vào nhau, không có tiếng nổ, lặng lẽ không âm thanh, chúng nó triển khai dung hợp, nhìn như bình tĩnh nhưng hắn cảm nhận được loại dung hợp này như cắn nuốt.
Không phải hạc trọc lông nuốt khổng tước xanh thì là khổng tước nuốt nó.
Nhưng có Tô Minh ở, hắn sẽ không cho phép khổng tước xanh thành công. Tô Minh hừ lạnh, giơ lên tay phải mạnh đâm ngón tay vào người khổng tước xanh.
Một chỉ điểm qua, khổng tước xanh phát ra tiếng rít thê lương, thân hình lập tức tan vỡ, hóa thành từng điểm sáng xanh lập tức bị hạc trọc lông hấp thu.
Quá trình này kéo dài khoảng hai tiếng đồng hồ, người hạc trọc lông rung lên, đôi mắt sắp mở ra, nhưng dường như lực lượng ngưng tụ không đủ, khiến đôi mắt mở còn thiếu chút. Mặc dù chỉ thiếu chút ít nhưng nếu không có năng lực mở mắt ra thì biểu thì nó vẫn chưa thể thức tỉnh.
“Ta…cần…kích…” Hạc trọc lông giãy dụa, gian nan phát ra ba chữ.
Hạc trọc lông mắt hé mở một cái khe, dường như mất hết sức sắp khép kín, dấu hiệu sắp thức tỉnh cũng nhanh chóng tan biến.
Tô Minh biểu tình như thường nhìn hạc trọc lông, lạnh nhạt nói.
” Đừng giả bộ, khổng tước xanh đã đủ cho ngươi thức tỉnh, ta đã không còn tinh thạch, không thể cho kích động ngươi cần. ”
Giọng Tô Minh vang lên, nhưng hạc trọc lông nhắm mắt làm ngơ, thân thể run rẩy, giãy dụa, dường như dốc hết sức lực muốn ngăn cản ngủ say tiếp, nhưng không thể làm được. Đôi mắt nó giờ đây khép kín, cảm giác ngủ say khuếch tán từ người nó.
Con ngươi Tô Minh co rút, hắn nhìn bộ dạng hạc trọc lông không giống giả bộ. Nếu bởi vì tinh thạch khiến hạc trọc lông không thể thức tỉnh, Tô Minh không thể chấp nhận điều này. Hắn không tiếc nguy hiểm đi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, gần như chín chết một sống bị chưởng duyên sinh diệt truy sát mới có được lông chim xanh. Mắt thấy hạc trọc lông sắp thức tỉnh nhưng lại chìm vào ngủ say, Tô Minh không chút do dự giơ tay phải ấn túi trữ vật, lập tức bên trong bay ra mấy trăm tinh thạch.
Những tinh thạch này phẩm chất đều cực tốt, là tài sản còn sót lại của Tô Minh, nên biết có hạc trọc lông, hắn giữ lại được mớ tinh thạch này vất vả bao nhiêu. Có thể nói toàn bộ tài sản của hắn đều ở đây, nhưng vì thỏa mãn kích động mà hạc trọc lông muốn, Tô Minh không thể không lấy ra. Khoảnh khắc những tinh thạch sáng lấp lánh bị Tô Minh lấy ra khỏi túi trữ vật, hạc trọc lông như ngửi được được nhiệt độ không khí, mặc dù…tinh thạch không có mùi.
Tuy nhiên, bộ dạng của hạc trọc lông đúng là vậy, mũi nó nhúc nhích, dường như trong người có lực lượng mới xuất hiện, thân thể run rẩy, đôi mắt sắp khép kín giãy dụa định mở ra, hình như muốn xem tinh thạch khiến nó si mê.
Lực lượng mới này mạnh mẽ hình như chống đỡ hạc trọc lông từ hôn mê nhanh chóng thức tỉnh, nó miễn cưỡng mở mắt ra, sáng ngời nhìn thấy tinh thạch chỉ có vài trăm thì như mất hết sức lực, lại rơi vào ngủ say.
“Kích động… Không đủ… Còn cần… Kích động…” Hạc trọc lông thều thào nói.
Hạc trọc lông bộ dạng cực kỳ yếu ớt, nhưng Tô Minh thấy rõ mới nãy mắt nó lóe tia sáng, đó là bộ dạng tinh thần phấn chấn.
Chương 845: Ta cần kích động
“Tô Minh, ngươi định mang Hạc gia gia đi đâu? Hạc gia gia nói cho ngươi biết nha, chỗ nào không có tinh thạch là Hạc gia gia không đi à! ”
“Hắc Mặc Tinh, chỗ đó chẳng những có tinh thạch còn có phần thân thể của ngươi có lẽ vẫn tồn tại, ngươi có thể không đi. ”
” Đi chứ! Có tinh thạch, có thân thể, Hạc bà nội nó, nhất định phải đi. Ta nói nhé, tốc độ của ngươi chậm quá, nhìn ta nè, ta rất nhanh đây! ”
Trời sao vô ngần, mênh mông vô bờ, lặp lại màu sắc đơn điệu. Nếu nhìn trong thời gian ngắn sẽ thấy nó khá đẹp, nhưng nhìn lâu thì lòng sẽ sinh ra mờ mịt, có cảm giác không biết ở nơi nào.
Bản thân nhỏ bé, trời sao mênh mông, vào lúc này sẽ cho người kích thích mãnh liệt.
Hiện tại, trong Tây Hoàn tinh vực, có một cầu vồng lao nhanh. Nhìn gần không thấy rõ cầu vồng, vì màu của nó giống trời sao, đều là màu đen. Cầu vồng là một mảnh ánh sáng âm u, có thể thấy bên trong ánh sáng có một con hạc đen, vẻ mặt đắc ý, xấu xa trong đáy mắt. Trừ hạc trọc lông ra trong khung trời không còn con hạc nào giống như vậy nữa.
Trong ánh sáng đen còn có một quan tài màu đỏ, trên quan tài phù văn lồi lõm tỏa ra uy nhiếp mạnh mẽ. Tô Minh ngồi xếp bằng bên trên, nhắm mắt tĩnh tọa. Xích Hỏa Hầu ở một bên giống như người hầu, cân thận quan sát xung quanh, không giống trước kia thờ ơ với tất cả.
Đây là ngày thứ mười sáu từ khi họ rời khỏi dị địa Tây Hoàn.
Trong mười sáu ngày, có lẽ vì lần trước chưởng duyên sinh diệt xuất hiện chiến với Tô Minh, khiến dị địa Tây Hoàn dao động vô tận, làm tu sĩ trong khu tinh vực này phập phồng lo sợ, không dám tùy tiện ra ngoài tinh cầu. Trong mười sáu ngày qua, Tô Minh đi qua đâu nơi đó rất yên tĩnh.
Hắn thích yên tĩnh như vậy.
Dị địa Tây Hoàn cách Hắc Mặc Tinh hơi xa, khoảng cách này trừ phi Ách Thương phân thân ra ngoài, nếu không tốc độ bản thân Tô Minh không thể mau chóng đến đó.
May là hạc trọc lông thức tỉnh, phong không trận trong trời sao này tồn tại, mượn dùng trận này thì tốc độ nhanh rất nhiều.
Theo dự tính của Tô Minh, khoảng sáu năm chắc hắn có thể nhìn thấy Hắc Mặc Tinh.
Nhưng trước khi đi hắn còn có một việc phải làm, giải quyết xong chuyện này, ở dị địa Tây Hoàn Tô Minh không còn gì ràng buộc.
Thời gian qua ngày thứ ba, cũng là ngày thứ mười chín Tô Minh rời khỏi dị địa Tây Hoàn. Tô Minh khoanh chân trên quan tài, mắt khép chậm rãi mở ra.
Khoảnh khắc mắt mở, trời sao trước mặt hắn xuất hiện một tinh cầu, màu sắc đỏ sẫm, như ngọn lửa đốt đến tận cùng thì sắp tắt.
“Hỏa Xích Tinh…” Tô Minh khẽ nói.
“Hỏa Xích Tinh, lại trở về đây.” Xích Hỏa Hầu ở bên cạnh biểu tình cảm thán.
Nhoáng một cái đã ngàn năm, nhớ lại tình hình năm xưa, Xích Hỏa Hầu biểu tình hoảng hốt.
Hạc trọc lông dần thu nhỏ thân hình, khi quan tài đỏ đen tới gần Hỏa Xích Tinh thì nó lại biến trở về kích cỡ bình thường, ở trước mặt Tô Minh thò đầu nhìn ra ngoài.
*Ầm!*
Quan tài đỏ giáng xuống Hỏa Xích Tinh, đụng vào tầng gió của tinh cầu. Khoảnh khắc ma sát sinh ra biển lửa, vị trí đầu quan tài thành hình cung tản ra.
Gió nóng mãnh liệt ập vào mặt, gió đó đủ phá hủy tất cả thiên tu, thậm chí nếu là sơ kỳ vị giới bình thường cũng cần lấy ra pháp bảo làm phòng hộ, không thể dùng thân hình đụng chạm. Nhưng Tô Minh biểu tình bình tĩnh, gió nóng thổi qua người hắn, tốc lên sợi tóc nhưng không thể lay động cơ thể hắn chút gì.
Tô Minh yên lặng nhìn mặt đần dần mở rộng, nhìn từng sơn mạch khe rãnh, từng mảng bình nguyên hỏa sơn biến ngày càng lớn trong mắt hắn.
Mãi đến tiếng nổ vang vọng, quan tài Tô Minh ở xuyên thấu tầng gió. Gió nóng yếu đi nhiều nhưng vẫn tồn tại, chẳng qua không tổn thương tu sĩ, chỉ khiến người cảm thấy không thoải mái.
Cảm nhận khí nóng quen thuộc, nhìn mặt đất quen mắt, Tô Minh bất giác nhớ đến ngàn năm trước khi mới xuất hiện ở Hỏa Xích Tinh này.
Tô Minh khẽ thở dài, ở giữa không trung sóng gợn khuếch tán, bao gồm quan tài cũng biến mất.
Khi xuất hiện Tô Minh đã đứng trên mảnh đất khô cằn, xung quanh trống trải không thấy bóng người, hiển nhiên vị trí chỗ này hơi hẻo lánh.
Tô Minh nhìn mặt đất, chỗ này là lúc trước hắn từ đất Âm Tử bị dịch chuyển đến, chỗ nằm cũng là đây, hắn gặp được Nhạc Hoành Bang.
Tô Minh im lặng giây lát, định rời đi, hắn thấy hạc trọc lông ở một bên đào đất. Hắn nhớ chỗ đó là hạc trọc lông biến thành hòn đá, liếc mắt một cái hắn thấy nó đào ra một khối nhỏ, từ bên trong lấy ra ba khối tinh thạch.
“Hì hì, quả nhiên còn ở. Đúng là Hạc gia gia thông minh, năm đó giấu ba khối tinh thạch ở đây là vì đề phòng trước không lo, hiện tại nếu đã đi ngang đây thì lấy chúng đi vậy. Để ta nghĩ xem có nên lấy hết tinh thạch ta giấu ở các nơi không… ”
Biểu tình đắc ý, động tác hưng phấn đào tinh thạch, còn có lời nói thì thầm khiến Tô Minh càng khắc sâu hiểu tính ham tiền của hạc trọc lông.
Tô Minh mặc kệ hạc trọc lông, liếc Xích Hỏa Hầu, thấy gã biểu tình hồi ức nhìn mặt đất. Tô Minh biết điều Xích Hỏa Hầu nghĩ, truyền thần niệm cho gã.
Xích Hỏa Hầu ngẩng đầu nhìn Tô Minh, chắp tay cúi đầu, xoay người tan biến, đi hướng chỗ lúc trước gã bị phong ấn.
Sau khi Xích Hỏa Hầu rời đi, Tô Minh tiến tới, hắn rời đi để lại hạc trọc lông còn đang đắn đo có nên lấy đi hết tinh thạch không.
Khi Tô Minh lại hiện ra thì hắn đứng ngoài một ngọn núi nhỏ, nhìn phía trước ngọn núi có một tòa động phủ, bên ngoài động phủ đặt chi chít vô số đá màu xanh, liếc mắt nhìn không tới cuối.
Chẳng qua chỗ này tích đầy tro bụi, đã rất lâu không có người đến, động phủ cũng hoang phế, bị người phá hủy từ bên trong, nhìn thành núi nhưng kỳ thực nó đã thủng lỗ chỗ.
Nếu không thì hoang phế nhiều năm như vậy chỗ này chắc chắn sẽ bị người chiếm cứ.
Nơi đây là động phủ cũ của Kỳ Bắc Sơn, những tảng đá xanh là ngàn năm trước Tô Minh yêu cầu Nhạc Hoành Bang sưu tập đồ.
“Nhiều đá xanh như vậy chắc là sưu tập vài trăm năm, không biết bây giờ Nhạc Hoành Bang thế nào, còn có Xích Hỏa Phượng có còn không. ”
Tô Minh lắc đầu, thần thức tản ra, phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh. Lát sau, Tô Minh không tìm được dấu vết của Xích Mãng Phượng, hiển nhiên chúng nó đã rời đi. Nhưng Tô Minh trông thấy Nhạc Hoành Bang.
Phía đông bắc bộ Hỏa Xích Tinh, trong dãy núi liên miên bất tận có một ngọn núi cao ngất, núi màu đỏ, hiển nhiên không phải núi bình thường mà là núi lửa đã dập tắt dung nham. Bên dưới núi lửa, trong dung nham đông lại tồn tại một động đá vôi. Trong động đầy nước mục nát, màu nước đen thui bốc lên bọt như sôi sục. Trong nước có một gã đàn ông bị ngâm, chìm tới ngực.
Đôi tay gã bị dây xích xuyên thấu treo hai bên nham thạch, từng lực phong ấn dọc theo dây xích từng giây từng phút chui vào người gã đàn ông, áp chế tu vi cũng hành hạ gã thống khổ.
Gã đàn ông đầu tóc rối xù, người gầy teo, mặt mày lọ nồi, rất là chật vật. Gã nhắm mắt, mặt đầy vết thương mục rữa, càng có giòi bọ nhúc nhích bên trong, khiến người trông thấy buồn nôn kinh sợ.
Không biết gã đã bị ngâm tại đây bao nhiêu năm, thậm chí thân hình ngâm trong nước nhiều phần bị mục nát, nhưng sức sống của gã không tán đi mà tồn tại một chút, hiển nhiên là có người cố ý để lại không cho gã chết.
Gã đàn ông không nhúc nhích, nếu không phải trong người còn tồn tại sự sống thì rất dễ bị nhìn thành cái xác. Trên người gã đôi khi toát ra tu vi dao động, đây không phải của thiên tu mà là lực vị giới.
Gã, rõ ràng là một chủ vị giới!
Mặc dù chỉ là sơ kỳ vị giới nhưng hơi thở tuyệt đối không lầm.
Từ bên ngoài vang tiếng bước chân, lát sau một ánh đen dầu tới gần, đó là một thanh niên áo đen. Y đặt ngọn đèn sang bên, ngồi khoanh chân bên ngoài hồ nước, nhìn gã đàn ông bị phong ấn.
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? ”
Gã đàn ông bị treo không nhúc nhích, không nói một câu, im lặng cúi đầu.
“Người đó đã biến mất ngàn năm, vẫn không xuất hiện trong dị địa Tây Hoàn. Hắn đã chết, một người chết rồi ngươi cần gì giữ bí mật cho hắn? Chỉ cần ngươi nói ra, sư phụ của ta lập tức cho ngươi tự do, thậm chí lấy tu vi của tiền bối lập tức trở thành trừ sư phụ ra có thể cùng Mai Lan tiền bối cùng ăn cùng ngồi, một trong ba thủ lĩnh Hỏa Xích Tinh này. ”
Gã đàn ông vẫn không nhúc nhích, như là đã chết.
“Cho dù hắn không chết thì làm sao? Bị khốn trong dị địa Tây Hoàn, hắn không khả năng ra ngoài, cho dù hắn đi ra, bị thế lực trấn giữ bốn chân giới truy sát, bản thân hắn còn lo không xong, ngươi cần gì giữ bí mật cho hắn? ”
“Nói đi, tại sao người tên Mặc Tô năm đó phải sưu tầm những tảng đá xanh này? Nói đi, hắn thu lấy lực lượng những tảng đá xanh như thế nào, còn khiến thân thể mạnh mẽ như vậy! Nói đi, ngươi sẽ được giải thoát. Nếu còn không nói, ngươi sẽ tiếp tục bị phong ấn tại đây, chịu đựng sự sống còn đau khổ hơn cái chết!” Thanh niên biểu tình dữ tợn gầm hướng gã đàn ông.
Đầu gã đàn ông hơi nhúc nhích, dần nâng lên, lộ ra khuôn mặt đầy vết sẹo, đôi mắt mở, dùng con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm thanh niên.
“Hồn của Nhạc ta sư phụ ngươi cũng đã tra xét, nếu không tìm được đáp án thì ta cũng không thể trả lời.” Thanh âm toát ra thù hận khắc cốt minh tâm, như răng ma sát, khiến không khí âm trầm.
“Hừ, đó là vì ngươi có thủ đoạn bảo vệ ký ức. Nếu không phải ngươi biết bí mật của người tên Mặc Tô thì tại sao thời gian nhanh như vậy ngươi từ thiên tu bước vào cảnh giới chủ vị giới?” Thanh niên biểu tình dữ tợn trừng Nhạc Hoành Bang, hồi lâu sau vung tay áo, xoay người cầm ngọn đèn rời đi.
Y biểu tình âm trầm, nghĩ đến năm đó sư phụ khiến y phụ trách canh giữ chỗ này, bây giờ sắp đến ngày sinh nhật của sư phụ, y vốn định từ chỗ Nhạc Hoành Bang lấy được đáp án làm quà mừng. Nhưng đối phương vẫn không chịu nói, y thầm quyết định đợi qua tiệc của sư phụ thì phải nghĩ cách hành hạ Nhạc Hoành Bang mới được.
Nhạc Hoành Bang nhìn bóng lưng thanh niên đi xa, dần khép mắt. Gã không biết bí mật của Tô Minh, nhưng chuyện này đối phương sẽ không tin, bởi vì đúng là trong thời gian ngắn gã đến cảnh giới chủ vị giới. Nhưng đây là bí ẩn của gã, nói ra thì cũng chết. Ngược lại không nói thì có lẽ còn cơ hội sống như con chó, có lẽ còn có một đường sự sống
Nhạc Hoành Bang thầm thở dài, lại nhắm mắt. Gã biết sẽ phải chịu đựng hành hạ ngày càng nhiều, nhưng gã tự tin đối phương sẽ không để gã chết, bởi vì gã mà chết liền không có bí mật nữa.
Nhạc Hoành Bang cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác. Nói là chết, không nói thì có thể sống, nhưng sống trong đau đớn thế này khiến ý chí của gã tan rã.
Khi hai mắt gã khép lại, bỗng có một thanh âm lạnh lùng vang trong động đá vôi.
“Trên người của ngươi, rốt cuộc có bí mật gì? ”
Nhạc Hoành Bang bản năng im lặng bỏ qua, gã tưởng đối phương lại đến nữa. Nhưng người Nhạc Hoành Bang bỗng run lên, vì thanh âm này không thuộc về thanh niên mà là từng tồn tại trong ký ức của gã.
Khi người Nhạc Hoành Bang run lên thì thanh âm lại vang vọng.
“Nhiều năm không gặp ngươi đã trở thành chủ vị giới, cũng đáng mừng. ”
Người Nhạc Hoành Bang run rẩy, mở bừng mắt, trông thấy trước mặt có một thanh niên mặc áo trắng đứng. Thanh niên có mái tóc xám, khuôn mặt điển trai nhưng sự tang thương không thể che giấu, thanh niên bình tĩnh nhìn gã.
“Chủ… Chủ thượng? ”
Người Nhạc Hoành Bang run bần bật, gã gần như không dám tin điều mình trông thấy, nhưng bộ dạng, biểu tình của đối phương giống y hệt người trong ký ức của gã.
Nhạc Hoành Bang càng khẳng định gã không bị hoa mắt, nhưng gã nhớ rõ ngàn năm trước đối phương bị buộc vào dị địa Tây Hoàn, dị địa đó vô số năm qua hiếm có ai sống sót đi ra.
“Nghĩ tình năm đó của ngươi.” Tô Minh lạnh nhạt nói, giơ tay phải vung hướng Nhạc Hoành Bang.
Phút chốc sợi xích ở hai tay Nhạc Hoành Bang kêu két két vỡ ra từng tấc, chưa rơi xuống đã biến thành tro bụi.
Nước mà Nhạc Hoành Bang ngâm người chớp mắt khô cạn, lộ ra thân hình không thành hình người của gã.
Nhìn thân hình thê thảm của Nhạc Hoành Bang, Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng thầm hừ lạnh. Nhạc Hoành Bang tâm trí sâu, giỏi nắm chắc thời cơ, hiểu tiến lùi.