Cầu Ma Audio Podcast
Tập 162 [Chương 806 đến 810]
❮ sautiếp ❯Chương 806: Dị địa!
Mấy ngày sau tin tức liên quan đến kẻ bị truy nã Mặc Tô bước vào dị địa bị Âm Thánh chân giới rải ra, vô số tu sĩ truy kích Tô Minh biết được chuyện này rồi thì đặt dấu chấm hết cho đợt truy sát.
Dù là tu sĩ Tây Hoàn tinh vực hay là kẻ đến từ tinh vực khác sau khi biết chuyện này thì lòng hơi phức tạp. Trong số họ có nhiều người đi tới ngoài dị địa Tây Hoàn, nhìn khu vực này rồi im lặng ra đi. Chính vì biết dị địa đáng sợ nên dù họ vi treo giải thưởng mà truy sát Tô Minh, nhưng sâu trong lòng vào giây phút này rất kính nể tu sĩ tên Mặc Tô.
Khiến Âm Thánh chân giới trong bốn chân giới động can qua lớn như thế, tăng giải thưởng, còn phóng ra nhiều mãnh thú tu chân tinh, mở hết phong ấn này đến cái khác, thậm chí buộc bốn chân giới đóng phong thần trận, chân vệ Âm Thánh chân giới xuất động hết, còn có một viên nhân tinh vì người này mà rời khỏi khu vực bốn chân giới trấn thủ.
Tất cả nói thì đơn giản nhưng chân chính có thể làm được điều này trong vô số năm qua trừ biến cố Hắc Mặc Tinh ra, chỉ một mình Mặc Tô mà thôi.
Trong vô tận truy sát, người này chẳng những sống mà càng diệt sát vô số truy binh. Mặc dù chênh lệch giữa sơ kỳ vị giới và thiên tu không lớn thì dù sao cũng là vị giới, nhưng chỉ cần là sơ kỳ vị giới gặp phải Mặc Tô thì gần như chết chắc!
Chỉ trung kỳ vị giới mới khiến người này tránh đi, nhưng trong hàng loạt truy sát, thậm chí Thiên Bảo Tinh đều tan vỡ bốn năm mảnh, lão tổ Triệu gia khó thể khiến hắn dừng lại, thành tựu danh tiếng của hắn, trở thành chuyện không ai không biết trong Tây Hoàn tinh vực.
Người như vậy rất đáng kính nể, nên những kẻ truy sát vì giải thưởng mà đến đa số đều im lặng bên ngoài dị địa.
Lại qua mấy ngày, bên ngoài dị địa lại trở về tĩnh lặng, từ trời sao có tiếng thở dài. Một ông lão quần áo rách rưới lắc lư bước ra từ hư vô, tay cầm bình rượu, lão bước ra uống hớp rượu to, bình tĩnh nhìn dị địa, biểu tình lộ tán thán.
” Hèn chi có thể bị bốn chân giới truy nã, hèn chi có thể khiến Tây Hoàn rúng động, có gan như vậy, dám xông dị địa cầu đường sống. Nếu thằng nhóc này không chết thì ngày sau sẽ là thiên tài.” Ông lão yên lặng uống rượu, một lúc sau lắc đầu, xoay người rời đi.
“Mặc Tô, cái tên này lão phu ghi nhớ, nếu có một ngày ngươi đi ra được thì lão phu mời ngươi uống rượu. ”
Ông lão rời đi không lâu sau từ một hướng khác, trong hư vô xuất hiện vô số đá vụn. Những mảnh đá vụn vừa xuất hiện liền ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một người đá to lớn. Người đá hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm dị địa, không nói một lời, lát sau hừ lạnh biến mất trong trời sao.
Thời gian trôi qua bảy ngày, bên ngoài dị địa yên tĩnh lại có một thanh niên áo trắng đến. Thanh niên mặt lạnh như băng nhưng trong mắt có tia tịch mịch. Y nhìn dị địa, im lặng rất lâu, thật lâu.
” Tô Minh, ngươi không thể chết tại đây. Bởi vì có tư cách giết ngươi, chỉ có ta, chỉ có Diệp Vọng ta! Nếu ngươi chết ở chỗ này thì ta sẽ không còn đối thủ…”
Thanh niên này chính là Diệp Vọng, y đứng đấy vài tiếng rồi mang theo cô độc, xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là một tháng.
Nếu không có thông cáo mới nhất bốn chân giới tuyên bố thì chuyện liên quan Mặc Tô sẽ chấm dứt, lắng đọng trong lòng mọi người, hoặc là luôn lưu giữ, hoặc là vài năm sau biến mất.
Nhưng thông cáo truyền ra, lại khiến Tây Hoàn tinh vực, ba tinh vực khác dấy lên chấn động chưa từng có. Dù là phía trước giải thưởng kiếp bảo mang đến rung động so với hiện tại thì tựa như cùng trời cuối đất, không thể so sánh.
Vô số người chần chừ, thậm chí những kẻ lựa chọn rời đi biết thông báo mà nguời run rẩy, đôi mắt lộ ra điên cuồng cùng với giãy dụa.
Những lão quái lúc trước vì kiếp bảo mà ra mặt đều bị thông cáo này của bốn chân giới khiến cho rung động. Họ không thể tin, thậm chí nghĩ không ra lý do tại sao bốn chân giới để ý người tên Mặc Tô như vậy, mức độ thậm chí vượt qua cả biến cố Hắc Mặc Tinh.
Chẳng những là bọn họ không tin được, mà ngay cả chân vệ bốn chân giới cũng bị nội dung thông cáo làm rung động, thậm chí…là hoảng sợ.
Đây là thông cáo trực tiếp truyền ra từ bản doanh, đẳng cấp này đại biểu mười chín vị chân tướng cường đại trong bản danh cộng đồng quyết định, thậm chí trên thông cáo còn có ý chỉ của hai vị chân thần, nếu không thì dù là mười chín vị chân tướng cũng không đưa ra ban thưởng như vậy được. Có thể nói thông cáo đại biểu cho ý chỉ bản doanh, đại biểu thế lực trấn giữ bốn chân giới, thậm chí… Đại biểu ý chí của bốn chân tổ bốn chân giới trong truyền thuyết đã không không hỏi hồng trần từ lâu.
[Xông dị địa Tây Hoàn, ai bắt lấy Mặc Tô thì đặc xá hết thảy tội nghiệt, có thể trở về bốn chân giới, có được…tự do!]
Đây chính là nội dung của thông cáo, cái gì giới thạch, tu chân tinh, kiếp bảo đều không tồn tại nhưng hai chữ tự do ở trong Thần Nguyên Phế Địa là khát vọng mãnh liệt nhất trong lòng các tu sĩ dù có tu vi gì, vì tự do họ có thể làm mọi thứ. So sánh với tự do thì tất cả báu vật chẳng có một chút tác dụng. Đây là lần đầu tiên bốn chân giới ở trong Thần Nguyên Phế Địa lấy tự do làm phần thưởng treo giải một người.
Thông cáo dấy lên cơn sóng khó mà hình dung, dù là những lão quái trong bốn tinh vực quanh năm bế quan cũng bị dội dung thông cáo rung động, ngay cả mấy đị tu có tu vi kiếp nguyệt trái tim run lên. Khát vọng tự do là ước mơ tha thiết của họ.
Có ban thưởng này, rốt cuộc có người bước đến dị địa Tây Hoàn, trở thành kẻ xâm nhập thứ hai sau Mặc Tô trong khoảng thời gian này. Từ đây về sau lục tục có người đánh bạc hết thảy bước vào dị địa, dùng sinh mệnh cược một lần tự do.
Trăng trên cao tỏa ánh sáng dịu dàng rơi trên đất tuyết phản chiếu một màu bạc lấp lánh, tuyết bay lất phất dưới ánh trăng như khúc nhạc tuyệt vời không ngừng lặp lại. Mặt đất đọng tuyết dày, dù gió không lướn nhưng rất lạnh. Nơi này có một ít cây cối, trong mùa đông giá rét không còn lá cây mà chỉ có cây khô.
Phía xa có một thôn xóm, trong đêm trăng có nhà đốt đèn bị cửa sổ che khuất toát ra ánh đèn mông lung. Đây là một thôn có mấy trăm người, trong đêm tối cho người cảm giác tĩnh mịch. Có lẽ vì rét căm căm nên có nhà nuôi chó, chúng nó co rụt người trốn ở góc phòng, dù cho có người lạ đến cũng không muốn sủa. Có tiếng con nít khóc, ngay sau đó là mẹ ầu ơ ru khiến tiếng khóc từ từ ngừng.
Đây là hình ảnh khi Tô Minh bước vào dị địa, lòng cẩn thận, vận chuyển tu vi trong người tùy thời bùng phát ra một kích mạnh nhất, từ truyền tống bước ra ngó xung thì thấy cảnh trên.
Này yên tĩnh, này dịu dàng, này bình thường, này tiếng trẻ sơ sinh khóc và mẹ dỗ dành, thôn xóm này khiến Tô Minh ngẩn ra.
Hắn đứng trên mặt tuyết, người có rất nhiều bông tuyết. Hắn nhìn thôn phía xa, nơi này bình tĩnh khiến người không thể tin nó là dị địa.
Đâu có cái gì tràn ngập nguy hiểm, kẻ bước vào gần như chết chết, hiếm ai có thể sống sót đi ra ngoài, thậm chí có bước ra cũng không dám nói đến điều gặp được bên trong dị địa. Chỗ này rõ ràng là yên bình thế ngoại đào nguyên. Tô Minh tán ra thần thức, ở đây không thấy có dấu vết nguy hiểm gì cả. Mọi thứ khiến Tô Minh không thể không tin chỗ này, không có tu sĩ, không có nguy hiểm, nơi này…một thôn xóm bình thường.
” Sao lại như vậy được?” Tô Minh thì thào.
Tất cả quá khác với điều hắn tưởng tượng về dị địa, cho dù hắn gặp nơi nguy hiểm vô tận, có vô số mãnh thú công kích cũng không khiến hắn mê mang như vậy. Ngược lại bình tĩnh thản nhiên thế này khiến hắn không rét mà run.
Hắn cảnh giác chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng mãnh liệt hơn. Hắn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía thôn, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, không tiến lên, chỉ yên lặng nhìn, bên cạnh hắn có một gốc cây khô thô to.
“Dị địa…” Tô Minh trầm mặc hốt một nắm tuyết, nhìn tuyết trong tay hút đi ấm áp dần hòa tan, nhìn giọt nước dọc theo bàn tay nhỏ xuống tuyết dưới đất để lại hố nhỏ, Tô Minh nhíu mày.
” Chẳng lẽ là ảo thuật?” Tô Minh hai mắt chợt lóe, dần mắt trái xuất hiện mặt trăng, mắt phải có mặt trời, tâm hắn trong chớp mắt thành ngôi sao.
Tinh thần nhật nguyệt huyễn, đây là thần thông ảo thuật Tô Minh tự ngộ, dù kẻ có tu vi cao sâu hơn hắn gặp ảo thuật này đều sẽ hắn thấm nhuần tâm linh. Giờ phút này Tô Minh hết sức vận dụng ảo thuật nhìn hướng thôn phía xa. Nhưng mực kệ ảo thuật thi triển thế nào mắt thấy cảnh tượng không chút biến đổi. Thôn vẫn là thôn, tuyết vẫn cứ rơi, mọi thứ chân thật khiến Tô Minh hít thở dồn dập.
“Không thích hợp, dị địa không có khả năng như thế này. ”
Tô Minh nhắm mắt phủ lên trời trăng, tu vi vận chuyển, một lát sau Tô Minh bỗng mở mắt ra lóe tia sáng kỳ lạ, lại nhìn thôn.
Vẫn giống như vậy.
Tô Minh trầm mặc, hắn cảm thấy xung quanh tràn đầy quái dị nhưng không rời đi mà cẩn thận ngồi im không nhúc nhích. Mãi đến bầu trời không tối tăm nữa, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, ngày mới đến, hắn luôn nhìn thôn.
Thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày, Tô Minh khoanh chân ngồi đến nửa tháng sau vẫn không thấy ra chút sơ hở. Thôn có mấy trăm người hắn tập trung tìm kiếm, nam nữ già trẻ đều là người thường.
Mãi đến nửa tháng sau, có một ngày màn đêm buông xuống, Tô Minh khoanh chân ngồi bỗng cơ mặt co giật, ngoái đầu nhìn phía xa rồi thu lại tầm mắt.
Đợi đến đêm khuya, tiếng vó ngựa từ xa lao đến, khiến bông tuyết tứ tán, tiếng cười to truyền tới. Tô Minh nhìn thấy đội ngựa khoảng gần trăm người mà mấy tiếng trước hắn đã phát hiện. Mấy trăm người bộ dạng ai nấy hung thần ác sát, mang theo tiếng cười tàn nhẫn lao hướng thôn, từng loan đao, rìu chiến rút ra, xem bộ dạng chúng định đồ sát và cướp bóc.
Chương 807: Bí mật của dị địa
“Dị địa đến cùng thì có bí mật gì, kẻ xâm nhập cơ hồ hiếm thấy có thể còn sống, dù là còn sống rời đi, cũng nhắc đến chuyện ở đây. Là bọn họ không thể nói hay là có lý do gì khác?’
Tô Minh nhìn những mã tặc cách thôn ngày càng gần, tiếng vó ngựa rung động mặt đất, khiến những con chó trong thôn không muốn sủa cảm giác nguy hiểm hú thê lương. Trong thôn đèn vốn đã tắt khoảnh khắc thắp sáng. Cùng lúc đó, từng tiếng kinh kêu và sợ hãi từ trong thôn truyền đến, còn có tiếng con nít khóc, một mảnh hỗn loạn.
‘Mình quan sát thôn này nửa tháng mà không có manh mối gì, hoàn toàn là thôn xóm bình thường. Nếu không phải ảo thuật thì họ chính là chân thật.’
‘Thôn xây ở đây nếu bình thường sẽ có mã tặc thì sao họ có thể không có phòng bị? Nhưng cố tình ngày ngày mình nhìn trong ngoài thôn, chẳng có chút rào chắn phòng hộ nào cả.’
‘Đám mã tặc cũng kỳ lạ, tại sao sẽ bị mình trông thấy…’
Tô Minh nheo mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Hắn thấy đám mã tặc tới gần thôn chưa đến trăm mét, trong thôn chó sủa ư ử, con nít bị mẹ ôm trong ngực, run rẩy, mắt lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Đàn ông trong thôn thì kinh khủng cầm bất cứ vũ khí nào có thể quơ lấy, dù họ hoảng sợ nhưng không lùi lại mà tuyệt vọng phát ra tiếng gào điên cuồng.
Vì bảo vệ người nhà, quê hương, họ có thể trả giá mạng sống.
” Giết, đồ diệt thôn này, giết hết trai tráng, người già, con nit, cướp đi lương thực và đàn bà. Hành động nhanh lên, diệt xong thôn này chúng ta phải nhanh chóng quay về!” Một gã đàn ông mạnh nhất trong mã tặc nhe răng cuời giơ lên loan đao vung phía trước, rống to.
Đám đàn ông sau lưng gã cuồng cười lao vào thôn.
Trăm mét, tám mươi mét, sáu mươi mét…
Tô Minh ở phía xa nhìn tình hình này, thấy bầy mã tặc cách thôn chưa đến ba mươi mét, thấy người trong thôn biểu tình sợ hãi, tuyệt vọng, thấy trong đôi mắt ngây thơ của con nít giờ đây sợ hãi. Nhìn những người đàn ông vì bảo vệ gia đình mà không lùi nửa bước, thấy tất cả phụ nữ rơi lệ ôm chặt con mình, mắt kiên quyết.
Tô Minh bỗng nhiên hiểu ra.
” Ta tại chần chừ…” Tô Minh thì thào.
“Khi ta do dự thì rơi vào lựa chọn, chọn ra tay trợ giúp người trong thôn, chọn giúp đỡ mã tặc giết người thường, chọn yên lặng quan sát mặc kệ sự việc xảy ra, hoặc là chọn giết hết mọi người. Có lẽ còn có lựa chọn nào khác, nhưng, đây không phải ý chí của ta, là bị hoàn cảnh cùng tình thế xung quanh phát triển, bị cưỡng bức cuốn vào trong lựa chọn. Dù ta làm gì thì đều là đang lựa chọn. ”
” Chỗ này dị địa, nơi bên ngoài đồn rằng cực kỳ nguy hiểm, ta hiểu rồi! ”
Tô Minh hít sâu, nhìn phía xa mã tặc cách thôn còn mười mét, hắn hiểu mọi chuyện trước mắt, là thế giới, là dị địa, cho hắn lựa chọn đầu tiên.
” Tựa như cây khô này, thân cây chỉ có một như càng lên trên thì sẽ xuất hiện nhiều cành phân nhanh, dù có lựa chọn nhánh nào thì sẽ lại gặp lựa chọn nữa, mãi khi đi đến tận cùng mới phát hiện đó có phải là cuối hay chưa.” Tô Minh đứng dậy, nhìn cây to bên người.
“Lựa chọn ư… ”
Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải giơ lên vung hướng thôn không xa. Bây giờ những mã tặc đã xông vào trong thôn, gã đàn ông mã tặc xuất hiện trước nhất nhe răng cười giơ loan đao, chém xuống đầu người đàn ông trung niên trước mặt gã. Bỗng người gã run lên, giơ loan đao tạm dừng ở giữa không trung. Có gió thổi đến, gã đàn ông và con ngựa dưới thân trong chớp mắt trở thành tro bụi.
Không có máu tươi, không có thịt nát, cả người thành tro bụi biến mất trở thành tro bụi. Tất cả người trong thôn ngẩn ra, mã tặc sau lưng gã đàn ông đều kinh khủng không nhúc nhích, toàn bộ… Trở thành tro bụi.
Hình ảnh này lập tức khiến người trong thôn gần như nghẹn thở, ngây ngốc nhìn đằng trước tro bụi bay trong gió tuyết, có loại cảm giác không chân thật, dường như mọi thứ chỉ là giấc mộng. Mãi đến khi họ thấy từ trong gió tuyết Tô Minh từng bước một đi đến, họ run rẩy thụt lùi. Tô Minh tóc xám, mặc áo dài màu trắng, đi đến từ gió tuyết, mãi khi hắn đứng trước mặt người bình thường trong thôn, liếc mắt nhìn từng người.
Hắn thấy là sợ hãi, người run rẩy còn mãnh liệt hơn cả lúc họ gặp phải mã tặc. Tô Minh im lặng thu lại tầm mắt, xoay người định rời đi, gió thổi bay mái tóc của hắn.
” Truyền… Người… Người là truyền thuyết!!!” Bỗng một thanh âm run rẩy truyền ra từ đám người.
Một ông lão bước vội ra vài bước, mặt đầy nếp nhăn như đã là gần đất xa trời, lão biểu tình kích động nhìn Tô Minh, người run bần bật.
“Người là truyền thuyết, truyền thuyết của thôn chúng ta, tuyệt đối sẽ không sai, sẽ không sai. Ta còn nhớ bức tranh về người, người chính là truyền thuyết! ”
Tô Minh ngẩn ra, xoay người nhìn ông lão bình thường.
Ông lão kích động lắp bắp, sốt ruột giải thích không rõ, vội vàng chỉ vào một gian nhà trong thôn.
Tô Minh mắt chợt lóe, đi hướng gian nhà, đẩy cửa ra. Hắn đứng ở cửa, tinh thần rung lên, không bước vào mà đứng đó thật lâu.
Gian nhà này là một gian từ đường, bên trong bày đặt rất nhiều bài vị, đó là nơi tế bái những kẻ chết đi trong thôn. Trên vách tường mé bên bài vị treo một bức tranh.
Trong tranh có một người đàn ông, người đàn ông này mặc áo dài màu trắng, mái tóc dài màu xám, trong gió tuyết nghiêng người dường như định xoay đi. Gió thổi tóc dài bay lên, so với lúc Tô Minh mới nãy định xoay người thì gần giống như đúc.
” Đây là bức tranh thôn chúng ta quanh năm cung phụng, năm đó người… ”
Sau lưng Tô Minh truyền đến thanh âm kích động của ông lão, nhưng thanh âm này hắn không nghe thấy, nó đã không quan trọng. Quan trọng là Tô Minh nhìn bức tranh, thấy tóc dài mình bay lên, thấy bông tuyết rơi. Hắn hiểu đây không phải bức tranh tồn tại nhiều năm trước gì mà là…chính mình.
“Dị địa…” Tô Minh thì thào, tay phải nâng lên chộp hướng bức tranh.
Bức tranh liền lao hướng Tô Minh, bị hắn cầm lấy, bỗng có lực lượng hùng hồn truyền ra từ bức tranh ùa vào người hắn, trong đầu xuất hiện một thanh âm tang thương. Thanh âm có sự cổ xưa, dường như là từ năm tháng vô tận truyền đến, vừa xa xưa nên dù nghe vào tai cũng cho người cảm giác mục rữa.
“Lão phu tên…Tuế Trần Tử. ”
Thanh âm quanh quẩn tâm thần Tô Minh, tang thương mang theo khí thế khiến trời sao yên lặng. Khi thanh âm truyền ra thì gió tuyết quanh Tô Minh bất động, tất cả người trong thôn đều mất đi dấu hiệu sinh mệnh, đứng đó không nhúc nhích. Phòng ốc xung quanh nhanh chóng mục nát, bao gồm những người không nhúc nhích cũng mục rữa vào giây phút này. Chẳng những là họ, ngay cả tuyết dưới đất, gió trên trời, nguyên màn trời chớp mắt như là thối rữa chậm rãi biến mất. Thậm chí bức tranh trong tay Tô Minh cũng tan biến, như là khoảnh khắc chìm đắm trong năm tháng xa xưa nhanh chóng mục rữa.
Tất cả màu sắc xung quanh đều lùi đi, chỉ còn lại màu xám, chỉ còn lại một mình Tô Minh, giữ lại màu sắc nguyên bản, thành khác biệt duy nhất trong thế giới này.
“Khi lão phu sinh ra thì trời đất đã mở, tu hành không tuổi thọ, đã quên là bao lâu. Chín tầng trời chỉ mình lão phu hưởng, tu đã tận một niệm khung trời diệt, một niệm thiên đạo sinh, một niệm chúng sinh ngừng, một niệm vạn vật dựng. Chín giới khung trời thiên địa sơ khai phân chia trời, lão phu đã thành một với nó. Nếu lão phu diệt thì thiên địa khuyết, nếu lão phu vong thì thiên địa từ nay không hoàn chỉnh. Ý chí của lão phu chính là có vị kiếp nảy sinh, lão phu niệm tưởng là có thể chưởng duyên nhất sinh truy tu, thiên địa chúng sinh, trong giới ta tất cả sinh linh tu luyện đều là con của lão phu. Tuy nhiên, trời đất có tổn hại không thể nghịch chuyển, khung trời muốn diệt, không thể phản kháng. Tám người họ lần lượt thất bại, chết đi, hóa thành bụi trần, chỉ mình lão phu còn đang giãy dụa. Khung trời chín giới đã có tám vỡ, ta còn giãy dụa làm cái gì! Muốn nghịch chuyển khung trời, nếu thành công thì lại mở thiên địa, nếu thất bại thì tâm thiên địa sẽ xuất hiện bụi trần lão phu, có tro bụi của tám bạn tốt làm bạn, lão phu cũng không hối tiếc. Trước khi lão phu chết phải đặt ra phép tắc, Tuế Trần Tử ta nói nếu bản giới chết, hóa thành hư bụi trần, người có duyên đến có thể lấy thần nguyên của lão phu. Thần nguyên, thiên địa sơ khai thì sinh ra nguyên cửu giới, chỉ người có thần nguyên mới trở thành một trong khung trời chín giới, có thể tu đến cực tận, có thể sinh ra…một giới! Người có duyên, khung trời hiện tại ngươi ở lão phu không biết qua bao nhiêu năm rồi, nhưng khi ngươi thấy vì đại chân giới dưới khung trời, có biết thời đại hiện giờ tồn tại mấy hiên tôn như lão phu? Ngươi nhìn trong tâm thiên địa chín chỗ hư bụi trần có mấy chỗ biến mất, có biết mấy người trở thành hiên tôn! ”
Tô Minh tinh thần rung động, đây là hắn có ý thức tới nay chấn động mãnh liệt nhất. Trong tinh thần hắn quanh quẩn thanh âm này, khiến hắn sinh ra nhận biết đảo điên với dị địa.
“Muốn lấy thần nguyên của lão phu chỉ có ba kết quả, một là diệt vong, hai là không đủ tư cách có thể rời đi, không được nói nửa câu nếu không tự diệt, còn ba là dung thần nguyên, bước vào con đường hiên tôn! ”
Đầu óc Tô Minh như có trăm vạn sấm sét cùng nổ vang, người hắn run rẩy, trời đất xung quanh chớp mắt mục nát hết, gian nhà tan biến, mọi người trở thành tro bụi, bầu trời biến mất, mặt đất hóa thành hư vô, chỉ còn lại Tô Minh ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.
Bức tranh trong tay hắn bây giờ tan biến.
Chương 808: Gã đàn ông
Tùy theo cuộn tranh biến mất, trời đất hóa thành hư vô, từng bia đá cao ngất xuất hiện trước mặt Tô Minh. Độ cao của những bia đá khác nhau, có cao chừng mười vạn mét, có chỉ cỡ ba ngàn mét, liếc mắt một cái đếm hoài không hết, vượt qua mười vạn.
Trong đó một nửa màu sắc tối tăm, bên trên có khe hở, tỏa ra hơi thở tang thương, có vết máu loang lổ nơi khe hở máu đã khô.
Mỗi một bia đá khắc cái tên, hơn mười vạn bia đá đại biểu chỗ này có hơn mười vạn cái tên.
” Thần nguyên của lão phu chúng sinh có duyên đều lấy được. Tuy nhiên, mạnh ăn thịt yếu là pháp tắc bất diệt, bia đá mười vạn mét, mỗi đến một người sẽ có một chết đi, đây là kết quả thứ nhất muốn lấy thần nguyên của lão phu. ”
” Bia cao hơn mười vạn mét vì thần nguyên của lão phu chọn mặt sau có thể tạm thời rời đi, cho kỳ hạn ngàn năm. Trong ngàn năm lại tới đây, khiến bia vượt hơn hai mươi trượng có thể lại lấy kỳ hạn ngàn năm, cứ thế suy ra. Mỗi một ngàn năm nếu không đến sẽ tự diệt, đây là kết quả thứ hai lấy thần nguyên của lão phu. ”
Một lần có thể khiến bia đá cao ba vạn mét thì trực tiếp có được thần nguyên của lão phu, bia đá còn lại đều vỡ vụn thành cát bụi tan biến, đây là kết quả thứ ba. ”
Giọng của Tuế Trần Tử vang vọng trong đầu Tô Minh, và hắn thấy trước mặt mình một bia đá cao hơn tám vạn mét chỗ khe hở khuếch tán rất lớn, không ngừng trào ra máu. Tô Minh thậm chí nghe được tiếng hét thê lương, không cam lòng truyền đến.
“Không, ta không cam tâm, ta đã bị khốn tại đây hai vạn ba ngàn năm, lại cho ta một ít thời gian, ta có thể khiến bia đá đạt đến mười vạn mét, ta không cam tâm!!! ”
Tiếng hét ngừng bặt, tấm bia đá trước mặt Tô Minh bị máu tươi tẩy rửa. Theo thanh âm biến mất, trên tấm bia đá đã từng tồn tại cái tên cũng biến mất, không thể xóa đi.
Cùng lúc đó, tấm bia đá có ánh sáng dịu dàng chớp lóe lượn lờ từ từ thu nhỏ, mãi đến hóa thành hai ngàn mét thì ánh sáng tán đi, tầng ngoài bi đá một mảnh bóng loáng như gương. Tô Minh nhìn thấy nó phản chiếu thân hình hắn.
” Để lại tên của ngươi, truyền thừa, bắt đầu!” Thanh âm già nua trong tinh thần Tô Minh lại vang vọng, hắn im lặng nhìn mười vạn bia đá xung quanh. Hắn không có đường lui.
Cái gọi là ba kết quả không phải trước khi truyền thừa cho ngươi lựa chọn có nhận hay không, mà trước khi mới bước vào dị địa, chọn cái thứ nhất rồi thì phải bước trên con đường truyền thừa.
‘Hoặc là chết trong truyền thừa, dù không chết thì vĩnh viễn bị trói tại đây, trừ khi khiến bia đá đạt đến mười vạn mét mới có cơ hội ngàn năm ra ngoài. Nếu không thì hoặc là chết trong năm tháng, hoặc là người khác đến bị thay thế tư cách, do đó tự thân diệt vong. Nhìn cách bị thay thế không giống như có quy luật gì, dù sao nơi này có rất nhiều người không đạt đến tám vạn mét. Vậy xem ra lựa chọn tư cách bị thay thế, là tùy ý hay không có quy luật.’ Tô Minh im lặng.
Hắn rất kinh sợ kiểu sắp xếp này của Tuế Trần Tử, hắn biết càng là không có quy luật thì càng đáng sự, căn bản không cho người cơ hội lựa chọn mà là bị chọn lấy. Có lẽ chỉ vài người bình thường đến đây, đối với mười vạn người không tính là gì, loại lựa chọn này trong mười vạn chết một người, khả năng trúng phải mình rất nhỏ.
Nhưng nơi này là mở ra, bất cứ ai đều vào được, thậm chí trong năm tháng vĩnh cửu chắc chắn có rất nhiều thời kỳ, sẽ có nhiều tu sĩ đến. Nếu có một vạn người đến thì không phải mười vạn chọn một mà là mười chọn một!
Nếu có năm vạn người đến thì sẽ biến thành hai chọn một, nếu cùng là mười vạn người đến thì đây chính là đợt đào thải lạnh lùng vô tình, toàn bộ mười vạn nguời trước bị thay thế tư cách.
Dù cho ngươi là vừa mới đạt được tư cách, không bao nhiêu lâu để cho mình thu hoạch thần nguyên thì cái chết đã đến, đây là không công bình, nhưng chuyện trên đời vốn không có công bằng.
May mắn là mấu chốt sống tiếp tại đây.
Tô Minh hít sâu, hắn hiểu những điều này, biết mình không có đường lui, nhìn chằm chằm bia đá trước mặt, tay phải giơ lên vung bia đá. Như có cuồng phong quét qua, rơi vào bia đá thì tan biến, trên bia hiện ra cái tên.
Mặc Tô.
Khi tên xuất hiện thì tấm bia đá phát ra tiếng nổ, bề mặt bóng loáng liền hõm vào, dần có một bức hình vẽ. Lát sau khi hình vẽ hoàn toàn lộ ra, Tô Minh thấy trong cõi trời đất gió tuyết giao hòa, một thôn trang, hắn đứng trước mặt những người bình thường.
Đây là lựa chọn ban đầu của hắn, bây giờ lộ ra trên tấm bia đá.
Tô Minh nhìn bia đá, hồi lâu sau thu lại tầm mắt nhìn hướng càng xa. Hắn thấy trong rất nhiều bia đá có một ngàn cái bia đạt đến mười vạn mét, đại biểu có một ngàn người không biết bị vây khốn không biết bao nhiêu năm may mắn còn sống, công bước vào phạm vi mười vạn, có được kỳ hạn ngàn năm. Bia đá đến hai mươi vạn mét thì có năm trăm cái sừng sững đứng ở vị trí khác nhau, cái tên tỏa ra ánh sáng nhạt.
Có ba trăm bia đá đạt đến ba mươi vạn mét, có hai trăm bia đá được bốn vạn mét. Còn bia đá năm mươi vạn mét thì Tô Minh thấy chưa đến một trăm cái.
Bia đá sáu mươi vạn mét có hai mươi cái.
Bia đá bảy mươi vạn mét có mười cái.
Bia đá tám mươi vạn mét Tô Minh chỉ thấy có một, nó đứng ở phía xa nhưng cao nhất chỗ này, rất bắt mắt. Tô Minh nhìn bia đá, hắn lờ mờ thấy cái tên bên trên.
” Vân Sơn Tử! ”
” Trở thành tuyển chọn thần nguyên của lão phu thì tuổi thọ không còn bị hạn chế, có thể bất diệt trong quy tắc của lão phu. Nhưng nếu không thể khiến tiếp tục bia đá tiếp tục trưởng thành thì trừ vĩnh viễn bị giam cầm ra, nếu có ai đến dự tuyển thì cũng sẽ bị lấy đi tư cách. ”
Trong tinh thần của Tô Minh vang giọng già nua.
” Đào thải tàn khốc.” Tô Minh thì thào.
Rõ ràng là nếu có người khiến bia đá của mình trở mười vạn mét vậy thì tuyệt đối sẽ không có một ngàn lẻ một bia đá mười vạn mét, sẽ trước tiên ở trong một bia đá tiêu trừ đi, khiến số lượng vĩnh viễn giữ một ngàn. Vì không có quy luật, tùy tiện diệt trừ khiến dù bia đá có mười chín vạn chín ngàn mét thì xác suất chết không khác gì mười vạn lẻ một mét.
Một ngàn chọn một.
‘Từ xưa đến nay, trong vô tận có rất nhiều người đi đến dị địa. Chỗ này không hạn chế tuổi thọ, chính là nói những người bị chọn đều có số tuổi rất lớn. Nếu có nguời thành công đạt được thần nguyên, như vậy người còn lại sẽ chết. Xích Hỏa Hầu từng nói năm đó lão tổ Tố Minh tộc mình từng tiến vào dị địa rồi đi ra. Mặc dù nói không biết tổ tiên tiến vào cái nào trong bốn dị địa nhưng nếu đã đi ra được thì chứng minh người trở thành được chọn, vậy cuối cùng người chết phải chăng là vì chỗ dị địa người ở xuất hiện kẻ đạt được thần nguyên?’ Tô Minh tinh thần run lên nhưng rất nhanh phủ định cách nghĩ này.
‘Năm đó Xích Hỏa Hầu nói trừ thần nguyên tinh hải ra thì có bốn, bây giờ vẫn là bốn, chứng minh không có người thành công đạt được thần nguyên.’ Tô Minh mắt chợt lóe lộ suy tư.
‘Trừ phi tổ tiên Tố Minh tộc ra không…chết! Mà là vừa lúc kỳ hạn ngàn năm đến, không thể không về lại dị địa, đến nay vẫn còn bị vây khốn?’
Tô Minh nhíu mày, có rất nhiều manh mối nhưng khó thể tìm ra nguyên nhân thật sự. Nhưng mặc kệ thế nào, năm đó chân giới thứ năm diệt vong có lẽ liên quan rất lướn đến dị địa này.
Tô Minh thầm thở ra, bày trước mặt hắn chỉ có một con đường, khiến bia đá của mình đạt đến mười vạn mét!
Hắn hít sâu, nhấc chân tiến tới trước, đi đến bia đá đại biểu cho mình. Tô Minh giơ tay phải lên, hắn có loại cảm ngộ vô hình, chỉ cần tay ấn vào bia đá thì có thể tiến hành trận tranh giành sống chết với mười người khác.
Khi tay Tô Minh định ấn vào bia đá thì bỗng có tiếng nổ vang vọng, phía xa một bia đá cao ba vạn mét tỏa ánh sáng rực rỡ, kích cỡ tăng vọt, từ ba vạn mét lên đến bốn vạn. Cùng lúc đó có một người bước ra từ bia đá tỏa sáng.
Người này là một gã đàn ông, cực kỳ vạm vỡ, có lực vị giới đậm đặc quanh quẩn, tu vi là hậu kỳ vị giới!
Gã mệt mỏi đi ra, biểu tình cứng ngắc. Gã trông thấy Tô Minh nhưng không thèm để ý mà nhìn một bia đá bên cạnh mình cao chừng hai vạn mét, trong mắt lóe tia dịu dàng, dường như bia đá này tồn tại là động lực duy nhất của gã.
Tô Minh liếc qua, thấy trên bia đá của gã đàn ông khắc tên.
Chu Khang.
Còn bia đá hai vạn mét gã đàn ông nhìn bằng ánh mắt dịu dàng thì Tô Minh thấy cái tên Tư Mã Nguyệt.
‘Tư Mã Nguyệt nên là tên con gái, hai người này nếu không phải bạn tốt thì chắc là đạo lữ.’ Tô Minh nhìn gã đàn ông khoanh chân ngồi dưới bia đá thuộc về mình, không thèm để ý hắn nhìn, nhắm mắt không nói câu nào.
Tô Minh trầm ngâm, dứt khoát không đặt tay ấn trên bia đá, hắn lùi lại vài bước khoanh chân ngồi. Tô Minh không có nhiều manh mối và kinh nghiệm lấy truyền thừa thần nguyên, nếu có thể từ người gã đàn ông nhìn ra chút manh mối thì hắn càng nắm chắc một ít.
Thời gian trôi qua, Tô Minh và gã đàn ông im lặng không lên tiếng, vài tiếng sau bỗng Tô Minh mạnh xoay người nhìn một hướng khác.
Chỉ thấy hướng đó hư vô vặn vẹo xuất hiện một khe hở to lớn, bên trong phát ra tiếng ầm ầm, sau đó có một nguời bước ra từ khe hở. Người này là một ông lão, đi ra rồi thì vẻ mặt mờ mịt nhìn bống phía, trong mờ mịt có không tin, hoảng sợ và rung động.
Hiển nhiên người này giống như Tô Minh cũng là lần đầu đến!
Tình hình này khiến Tô Minh để ý, gã đàn ông cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm ông lão, hít thở dồn dập. Lựa chọn tử vong, trong mười vạn người có một sẽ chết, cái bóng chết chóc bao phủ Tô Minh và gã đàn ông này.
Chương 809: Mối thù giết vợ
” Hiên tôn truyền thừa… Nơi này… Nơi này là hiên tôn thần nguyên truyền thừa! Đây chính là dị địa, thì ra đây chính là dị địa!” Ông lão thì thào bỗng nhiên cười to, đôi mắt lộ vẻ kích động và hưng phấn.
Lão là vì tự do, bước vào dị địa Tây Hoàn cũng vì muốn bắt giữ Tô Minh mà thôi, nhưng không ngờ dị địa chính là thế này. Đối với lão có được cơ hội truyền thừa là khát vọng lão ước mơ đã lâu.
Nhưng khi lão cất tiếng cười thì bỗng một trong mười vạn bia đá xuất hiện từng khe hở, bên trong khe hở tràn ra máu tươi, tiếng hét thê thảm truyền ra từ bia đá lộ vẻ lưu luyến sinh mệnh.
Tô Minh nhìn chằm chằm bia đá truyền ra tiếng thê thảm, khi hắn nhìn rõ một tòa bia đá đó thì ngẩn ra, bản năng đưa mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông người run rẩy, đôi tay siết chặt đặt trên chân, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy dài, khóc không tiếng động. Bia đá truyền ra lưu luyến sinh mệnh là tấm bia cao hai vạn mét bên cạnh gã, bên trên có khắc tên Tư Mã Nguyệt. Hắn nhìn khe hở trên bia đá ngày càng nhiều, nhìn bên trên chảy máu, nước mắt gã đàn ông rơi ngày càng nhiều.
” Bảo trọng… ”
Giọng ông lão yếu ớt khẽ truyền ra từ trong bia đá, thanh âm yếu ớt nên cô gái phía xa cười ha hả không nghe thấy, coi như là Tô Minh chỉ lờ mờ nghe được mà thôi, có thể nghe rõ ràng chỉ mình gã đàn ông.
Thanh âm kia thuộc về Tư Mã Nguyệt, nàng không biết bên ngoài có người đàn ông chờ đợi nàng hay không, nhưng nàng biết một câu nói này dù đối phương có nghe thấy hay không thì đã là từ biệt.
Giọng nàng dần tan biến, bia đá của nàng tỏa ánh sáng, tên bị bôi xóa. Ánh sáng trên bia đá hai vạn mét thu nhỏ cuối cùng hóa thành hai ngàn mét, ánh sáng tán đi.
Tô Minh nhìn tình hình này, tinh thần rung động. Mới nãy một giây khi ông lão xuất hiện, tiếng cười dài vang vọng, cảm nhận lạnh lẽo tràn ngập trong không khí phủ lên bia đá của Tô Minh, quét qua rồi ngưng tụ chỗ Tư Mã Nguyệt.
Tô Minh có thể tưởng tượng nếu ý thức lạnh lẽo này ngưng tụ ở chỗ mình, như vậy hiện tại chết chính là chính mình.
” Ha ha. Đây chính là bia đá của lão phu đó ư?” Ông lão cười dài nhảy lên, đi tới đằng trước bia đá,con ngươi co rút, hiển nhiên lão kích động hưng phấn quá giờ mới phát hiện chỗ này còn có người khác nữa.
Đầu tiên ánh mắt lão rơi vào người gã đàn ông, nhưng lúc lão thấy thì nước mắt của gã đã mất, mắt đỏ khép lại, nhìn không thấy manh mối gì. Ông lão nghi ngờ nhìn xung quanh, bỗng mắt chợt lóe nhìn chằm chằm Tô Minh khoanh chân ngồi ở phía xa. Mắt lão càng sáng hơn, lộ ra vẻ tham lam.
“Mặc Tô!”
Ông lão cười dài, tu vi trong người tỏa ra, hơi thở vị giới đậm đặc bùng phát, tu vi có thể so với lão tổ Triệu gia, đạt đến đỉnh trung kỳ vị giới.
Nhưng lão không lập tức ra tay, có thể ở trong Thần Nguyên Phế Địa sinh tồn đến đây nay mà có tu vi nhưg vậy thì không phải kẻ ngu dốt, thậm chí có thể nói là cáo già. Trong nơi xa lạ kỳ dị này lão mò không rõ chỗ này có cấm chế giết lẫn nhau hay không, cho nên chỉ là tu vi bùng phát chứ lão không tiến lên, nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao Tô Minh sớm tới nơi này hơn lão, biết sẽ nhiều hơn lão, nhìn phản ứng bản năng của hắn thì lão sẽ nhìn ra được rất nhiều chuyện.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn sớm đoán ra ông lão này có thể bước vào đây sau hắn thì chắc là đến truy sát hắn. Hắn đứng bật dậy, vốn định giơ tay ấn trên bia đá dung nhập vào trong mở ra thử thách truyền thừa, có thể khiến hắn tránh đi sát khí của ông lão. Nhưng lòng hắn máy động không chọn làm điều đó mà lùi lại vài bước, biểu tình nghiêm túc, cảnh giác.
Lý do hắn không chọn dung nhập vào bia đá là vì gã đàn ông. Bây giờ nhìn gã đàn ông bình tĩnh vậy chứ Tô Minh sẽ không quên người này nhìn hướng bia đá Tư Mã Nguyệt thì ánh mắt dịu dàng, không quên mới nãy bia đá vỡ tràn ra máu thì người này rơi nước mắt, càng không quên từ bia đá Tư Mã Nguyệt truyền ra hai chữ bảo trọng.
‘Đổi làm bất cứ ai thì lúc này nên ra tay tiêu diệt ông lão mới đúng, nhưng gã đàn ông này chẳng những không ra tay mà còn giấu đi nước mắt, khép lại mắt đỏ, chắc chắn có gì mở ám! Không lẽ chỗ này không thể đấu lẫn nhau?’ Tô Minh cảnh giác nheo mắt, kết luận là ông lão hiện tại chưa để lại cái tên trên bia đá nên không biết cần ấn tay vào bia mới dung nhập được.
Tất cả suy nghĩ miêu tả thì chậm chứ xảy ra rất nhanh. Hắn biểu tình kinh hoàng, vội lùi nhanh ra sau.
Biểu tình của Tô Minh, hành động thụt lùi, còn có vẻ kinh hoàng in rõ trong mắt ông lão. Mắt thấy Tô Minh vội vàng rút lui, bộ dạng định bỏ chạy thì ông lão hơi thả lỏng sự nghi ngờ chỗ này nhưng vẫn tồn tại cảnh giác. Lão không biết chỗ này có thể tiêu diệt người ngoài hay không, lão sẽ không dễ dàng ra tay. Tuy nhiên lão vẫn cất bước tiến tới, mắt lóe sát khí định ra tay, đuôi mắt thì liếc gã đàn ông. Từ người gã đàn ông có lẽ lã sẽ thấy ra chút vấn đề.
Khi lão liếc gã đàn ông thì gã mở mắt ra, bên trong không còn đỏ rực mà bình tĩnh mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Muốn giết nguời thì sang bên làm, đừng quấy rầy ta tu hành, cút đi!” Gã đàn ông hừ lạnh, khi nói chuyện giơ tay phải lên vung hướng ông lão.
Cái vung này lực vị giới hùng hồn bùng phát, tu vi hậu kỳ vị giới đến từ gã đàn ông tùy theo cái phẩy tay chớp mắt hóa thành cuồng phong lao hướng ông lão. Tốc độ của cuồng phong rất nhanh, nếu ông lão không trốn không tránh, như vậy một khi đụng chạm, dù lão không chết cũng bị thương nặng. Đây chính là chênh lệch giữa đỉnh trung kỳ vị giới và hậu kỳ vị giới, không có cách nào đối kháng cả.
Ông lão biến sắc mặt, sứm nhận ra gã đàn ông có tu vi sâu không lường được, chắc là hậu kỳ vị giới nhưng lòng lão luôn do dự chỗ này có thể ra tay hay không, lấy bản thân làm thí nghiệm. Nhưng không ngờ gã đàn ông kiệt ngạo trực tiếp ra tay, xem tình hình chỉ cần lão chậm một chút liền bị tổn hại nặng. Gã đàn ông ra tay, ông lão thấy không có vẻ gì là làm bộ, tuyệt đối không là giả dối. Tuy nhiên, ông lão vẫn cưỡng ép mình không né tránh, tạm dừng một giây. Lão nhìn chằm chằm gã đàn ông, muốn trắc nghiệm xem đối phương ra tay là thật hay giả. Mắt thấy cuồng phong đến gần, lực lượng hủy diệt ập đến sắp đụng vò người ông lão, lão thấy gã đàn ông biểu tình như thường, trong lạnh lùng có ý kiệt ngạo.
‘Chỗ này có thể giết người!” Ông lão biến sắc mặt, lão không chút nghi ngờ nào nữa.
Khi cuồng phong hủy diệt đến gần thì lão vội thụt lùi, nhanh chóng lấy ra một ngọc giản, bóp nát nó. Ngọc giản vỡ, thân thể ông lão tan biến, mặc kệ cuồng phong rít gào lao qua. Lão xuất hiện ngoài mấy trăm mét, cách Tô Minh không xa.
‘Người này cực kỳ cường đại, không thể trêu chọc. Với lại hắn không có khả năng biết ta có na di ngọc giản tránh được giới tôn hậu kỳ vị giới phong tỏa, vậy thì…Mặc Tô, ngươi trốn không thoát!’
Ông lão vụt xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Minh ở không xa vội vàng bỏ chạy, nhe răng cười bùng phát hết tu vi, lực vị giới khuếch tán. Lão lắc người, giơ lên tay phải, quát khẽ, phút chốc có vô số phù văn xuất hiện, ở giữa không trung ngưng tụ cùng một chỗ, hợp thành một cây phất trần, quét ngang, khoảnh khắc xuất hiện đừng trước Tô Minh, mạnh vung hướng hắn.
Tô Minh khựng bước chân, vụt xoay nguời, không trốn tránh, nhìn chằm chằm ông lão, không thèm cả ra tay, mặc kệ phất trần đến gần. Hắn tự tin một kích kia tối đa khiến hắn bị thương nặng chứ không thể giết mình được. Lấy cái giá bị thương làm tiền cược, hắn đánh cuộc một keo chỗ này kỳ lạ. Tô Minh liên tưởng đến các loại phân tích trước đó, lòng có nắm chắc tám phần thắng. Đặc biệt mới nãy gã đàn ông ra tay càng xác định điều Tô Minh nghĩ.
‘Nước mắt của gã không giả, trong mắt đỏ rực và bi thương là chân thật, tiếng bảo trọng người thân thể người này run lên càng chứng minh tất cả. Nhìn như gã ra tay nhưng kỳ thật mình khẳng nguời này đang tìm chết, hoặc là thành công báo thù hoặc là đi chết. Gã lấy mạng sống của bản thân làm cái giá để ông lão này tin tưởng tại đây có thể ra tay!’
Tô Minh khựng lại, phất trần chớp mắt đến, một màn này khiến gã đàn ông phía xa mắt chợt lóe, càng khiến ông lão biến sắc mặt. Phút chốc phất trần đụng phải thân thể Tô Minh, hắn đã chuẩn bị sẽ bị thương nhưng khi phất trần đụng vào người thì biến mất ngay, như là không tồn tại vậy.
Tình hình này khiến ông lão biến sắc mặt, lộ vẻ sợ hãi, lão đã nhận ra mình bị lừa. Chưa đợi tinh thần lão rung động, thân hình ở giữa không trung bị ý chí lạnh băng quét qua, lặng lẽ thân thể như tro bụi tan biến.
Hoàn toàn chết đi, hình thần đều diệt!
Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh hít sâu, biểu tình như thường, chậm rãi đi hướng bia đá của mình, lại ngồi xuống, ánh mắt nhìn hướng gã đàn ông. Gã đàn ông cũng đang nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người ở giữa không trung giao nhau.
” Cảm ơn.” Một lúc sau gã đàn ông khẽ nói.
“Không khách sáo.” Tô Minh lạnh nhạt đáp.
Gã đàn ông im lặng, không nhìn Tô Minh mà nhìn hướng bia đá từng là Tư Mã Nguyệt, nước mắt lại chảy, biểu tình cực kỳ đau thương. Gã như trông thấy hình ảnh nhiều năm trước cùng Tư Mã Nguyệt đến đây. Nàng là tất cả của gã, gã cũng là mọi thứ của nàng, nhưng hôm nay chỉ còn lại một người.
” Chu Khang ta đời này không thiếu tình ai. Ngươi cũng là nguời mới tới, chắc có vấn đề muốn hỏi. Hỏi đi, ta sẽ đem tất cả đã biết cũng như kinh nghiệm nói cho ngươi, xem như trả lại cho mới nãy giúp Chu ta trả mối thù giết vợ.” Chu Khang nhẹ giọng nói.
Chương 810: năm tầng
Tô Minh biểu tình nghiêm túc nhìn Chu Khang, mới nãy hắn giúp đỡ đối phương trừ để kiểm nghiệm chỗ này kỳ lạ ra còn lại vì muốn từ chỗ Chu Khang có được một ít kinh nghiệm. Chuyện này rất có ích lợi cho hắn, ít nhất làm hắn bớt đi một ít đường vòng, mà ít đi đường vòng đại biểu dùng tốc độ nhanh nhất khiến bia đá trở thành mười vạn mét, do đó đi trước người ta.
Nhưng loại kinh nghiệm này trừ phi ở một vài hoàn cảnh đặc biệt ra thì không ai có thể báo cho người khác biết, dù sao người ta thành công cũng đại biểu xác suất bản thân chết càng lớn hơn chút. Đợt truyền thừa thần nguyên này thực tế là tỷ thí tranh đoạt.
Sẽ không ai dùng kinh nghiệm của mình nói cho người lạ biết, khiến người này dần đi đằng trước mình. Quan trọng hơn là những kinh nghiệm có thể nói là mỗi nguời dùng vô tận thời gian đổi lấy, là bản thân đi rất nhiều đường vòng lần mò ra, giá trị ở một vài mặt rất quý giá.
Tô Minh cần kinh nghiệm này, bởi vì hắn hiểu rất rõ nếu tại đây xuất hiện một người vì truy sát mình mà tiến vào dị địa thì chắc chắn là do thế lực trấn giữ bốn chân giới tăng giải thưởng, không biết lấy gì làm mồi khiến mọi người có gan liều mình xâm nhập nơi đây.
Có một người tiến vào thì đại biểu bốn chân giới treo giải thưởng, chắc chắn dẫn đến càng nhiều người bước vào dị địa. Càng nhiều người bước vào thì cái bóng chết chóc lần lượt bao phủ lên người Tô Minh.
‘Đến một người thì xác suất chết là một chọi mười vạn, đến mười vạn người dù không nói mình chết chắc dù sao mỗi một lần tuyển chọn nằm trong số mười vạn người, vì không có quy luật, cho nên dù là người vừa mới đạt được bia đá cũng có khả năng bị chọn. Tuy nhiên uy hiếp chết chóc sẽ đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ, cách duy nhất là dùng thời gian nhanh nhất khiến bia đá của mình lên đến mười vạn mét, chỉ có như thế thì mới ở trình độ lớn nhất tránh đi lựa chọn chết chóc.’ Tô Minh hít sâu, hắn biết chính mình thành công, lấy tính mạng bản thân biểu đạt thành ý đổi lấy kinh nghiệm của Chu Khang, đây là cuộc giao dịch.
“Nơi đây truyền thừa khảo nghiệm, cụ thể là cái gì? Lại như thế nào để bia đá của mình nhanh nhất đến bia đá?” Tô Minh từ từ nói, thanh âm không nhanh không chậm, không lộ ra một chút dao động suy nghĩ trong lòng.
Chu Khang không nói gì, chỉ yên lặng nhìn bia đá từng thuộc về Tư Mã Nguyệt. Hồi lâu sau dường như có tiếng người nỉ non khẽ nói.
” Ba ngàn năm trước ta chỉ là một tu sĩ trung kỳ vị giới, bởi vì phụ thân của nàng từng vào dị địa không trở ra, cho nên…ta cùng nàng tới đây. Nhoáng một cái đã ba ngàn năm, trong thời gian này chúng ta luôn giãy dụa, không phải truyền thừa chó chết gì, lấy thần nguyên có thể thành hiên tôn nhưng ta không thèm để ý, ta chỉ muốn cùng nàng sống sót đi ra ngoài. Chúng ta luôn cố gắng, vợ của ta, Nguyệt nhi có tư chất tốt hơn ta nhiều, nhưng tại đây tư chất vô dụng thôi. Ba năm trước bia đá của nàng chỉ đến hai vạn mét, vì cùng nàng, ta không muốn nàng cô độc ở lại đây một mình mà ba lần từ bỏ cơ hội bia đá trở thành mười vạn mét. Bởi vì xem như là đến mười vạn mét thì chỉ mình ta ra ngoài được, thời gian ngàn năm có nghĩa lý gì đâu? Vô dụng, ta thà rằng từ bỏ ba cơ hội, ở lại đây cùng nàng.” Chu Khang không đáp lại vấn đề của Tô Minh mà lầm bầm.
Tô Minh nghe, không đánh gãy, hắn có thể nghe ra tình yêu của Chu Khang với Tư Mã Nguyệt đã vượt qua mạng sống của mình, cũng rung động gã có ba lần khiến bia đá đạt đến mười vạn mét mà thời gian… Chỉ là ba ngàn năm.
“Nguyệt nhi thông minh hơn ta, nàng nghiên cứu chỗ này sâu hơn ta, mới bắt đầu năm trăm năm chúng ta suy ngẫm kinh nghiệm trong thế giới bia đá của mình, từ từ lần mò ra những tiền bối chỗ này. Họ giữ kín như bưng, không lộ chút gì, thậm chí vui vẻ nhìn người đến sâu đi con đường sai họ từng làm. Chúng ta phát hiện dù hai người trải qua thế giới khác nhau nhưng đáp án cuối cùng như nhau, cái gọi là thần nguyên truyền thừa, trên thực tế chia làm mười cấp là thân thể mỗi người.” Chu Khang thì thào, Tô Minh ở một bên lập tức tập trung lắng nghe.
“Thần nguyên là cái gì ta và Nguyệt nhi không biết, chỉ biết nó có thể khiến người có khả năng trở thành hiên tôn. Mắt, mũi, miệng, tai, tâm, đây là năm tầng hư. Tứ chi là năm tầng thực. Cộng cùng một chỗ chính là mười cấp, trong đó mỗi tầng đại thành sẽ khiến bia đá bản thân tăng lên mười vạn mét…” Giọng Chu Khang quanh quẩn, rơi vào tai Tô Minh khiến tinh thần hắn rung động.
” Gần như tất cả người đến đều bị cho biết rõ cần dùng tay đụng chạm bia đá có thể mở ra truyền thừa rèn luyện, lúc trước ta cùng Nguyệt nhi, cũng là như vậy. Mãi đến năm trăm năm sau chúng ta mới phát hiện manh mối nhưng đã muộn rồi, không thể quay đầu, chỉ đành đi tiếp con đường. Bởi vì chúng ta dùng tay chạm bia đá nên lựa chọn đường năm tầng trước, là năm tầng thực. Tay phải đụng bia đá trước thì đầu tiên rèn luyện chính là tay phải, sau đó tay trái rồi toàn bộ thân hình, có thể khiến bia đá đạt đến năm mươi vạn mét. Nhưng chúng ta suy đoán, người tới đây thật ra có thể không đi trước năm tầng thực tứ chi, bởi vì con đường này quá khó khăn, chẳng có ý thức, chỉ dựa vào thân thể lần mò. Con đường này khó khăn, người không trải qua sẽ không hiểu. Năm tầng hư thì khác, nó cần là cảm ngộ, hiểu ra, tương đối sẽ càng khó. Nhưng sự thật muốn có đại tạo hóa, như vậy nhất định phải đi trước năm tầng hư từ nay có ý thức, con đường phía sau sẽ ngày càng nhanh. ”
Lời của Chu Khang khiến con ngươi Tô Minh co rút, bỗng mở miệng.
” Ý của tiền bối Chu Khang ta có thể hiểu là nếu thân hình trước tiên đụng chạm bia đá, như vậy chính là thân thể trước tiến hành thần nguyên rèn luỵen, cũng chính là khiến thân thể đi trước thích ứng. Hoặc là ghi nhớ thần nguyên, theo sau lấy thân thể làm cơ sở, chậm rãi cảm ngộ năm tầng hư, do đó khiến bia đá cuối cùng cao trăm vạn mét. Còn nếu không đi con đường này, như vậy chính là khiến ý thức cùng linh hồn đi trước đạt được thần nguyên thích ứng, ghi nhớ loại cảm giác này rồi thì lan tràn toàn thân. Hai con đường một cái từ ngoài vào trong, cái kia là từ trong ra ngoài. ”
Chu Khang im lặng, lát sau thu lại tầm mắt nhìn bia đá thuộc Tư Mã Nguyệt chuyển sang nhìn Tô Minh.
” Đây chính là điều vợ chồng chúng ta đoán, mãi đến hai ngàn năm trước có một người dự vào ngộ tính của mình, ở bên bia đá tĩnh tọa ba trăm năm, tự ngộ ra điều này. Tên của hắn là Tinh Ngọc, hiện tại bia đá của hắn đã được hai mươi vạn mét. ”
“Không cần dùng thân hình đụng chạm bia đá, dùng mắt, mũi, tai, miệng, tâm cùng bia đá sinh ra liên kết vô hình, khiến ngươi bớt đi đường vòng, có thành tựu càng lớn. Dù thời gian sẽ không rất nhanh, thậm chí rất có khả năng chậm chạp nhưng vợ chồng chúng ta quan sát hơn hai ngàn năm nay có nhiều người đến, có lẽ thành công đạt đến bia đá mười vạn mét. Hàng loạt việc này tất nhiên có nhiều người chết nhưng Tinh Ngọc vẫn còn đó. Vậy nên, Nguyệt nhi suy đoán kẻ tu năm tầng hư xác suất chết hơn người khác, này chỉ là suy đoán. Thời gian quá ngắn, người tu năm tầng hư quá ít, không thể nghiệm chứng thêm. Ngươi có thể tin, cũng có thể không.” Chu Khang bình tĩnh nói, thanh âm vang vọng bốn phía.
” Đây là kinh nghiệm của vợ chồng chúng ta, ngoài ra dù ngươi dùng cách gì đụng chạm bia đá thì đều phải dung nhập vào thế giới trong bia. Đó là một thế giới ảo, mỗi người trải qua khác nhau, nó sinh ra dựa vào ký ức của ngươi. Thậm chí ký ức bản thân một số người không biết cũng hiện ra trong tấm bia đá này. Kinh nghiệm khác của ta là khi ngươi dung nhập bia đá nếu có thể định ký ức ở thời gian nào đó, vậy có lẽ thế giới ngươi thấy chính là đoạn thời gin đó. ”
Đôi mắt Chu Khang lộ hồi ức, chậm rãi giơ tay phải ấn và bia đá. Ký ức trong đôi mắt dù Tô Minh không biết cụ thể nhưng đoná ra được chắc chắn trong đó có một cô gái tên gọi Tư Mã Nguyệt.
“Những điều này chính là kinh nghiệm của ta, toàn bộ kinh nghiệm của ta, toàn bộ nói hết cho ngươi… Ngươi… Tự giải quyết cho tốt.” Chu Khang nhẹ giọng nói, thân thể dần mơ hồ.
Bia đá xuất hiện vòng xoáy hút đi thân hình mơ hồ của gã từ từ dung nhập vào, từ trong vòng xoáy bỗng có một bàn tay vươn ra bắt lấy tay phải của Chu Khang kéo vào bia đá.
” Cuối cùng là suy đoán bốn trăm năm trước của Nguyệt nhi, có lẽ đây là lý do nàng chết. Nàng nói với ta, nàng nghi ngờ dị địa là một âm mưu lớn! ”
Bóng dáng Chu Khang biến mất nhưng thanh âm còn quanh quẩn. Tô Minh ngơ ngẩn ngồi đó nhìn bia đá của Chu Khang, thật lâu sau thở ra hơi dài.
Xung quanh lại trở về yên tĩnh, trong đầu Tô Minh vẫn cò Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
” Bất kể như thế nào, con đường này mình phải đi tiếp, lời của Chu Khang không thể tin hoàn toàn nhưng cũng có vài phần chân thật. Năm tầng hư ư… ”
Tô Minh không chọn dùng tay chạm mà khoanh chân nhìn chằm chằm bia đá, dùng mắt nhìn, trừ điều đó ra tâm hắn bất động, thân thể bất động, tất cả cảm quan trừ đôi mắt ra đều không nhúc nhích.
“Năm tầng hư từ mắt của ta bắt đầu!” Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa, thời gian chậm rãi trôi qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Trong nháy mắt một tháng qua đi. Trong một tháng này đôi mắt Tô Minh ít khi chớp, hắn nhìn chằm chằm bia đá, toàn thân tâm tập trung nhìn, bỏ qua mọi thứ bên cạnh. Hắn quên luôn cả thời gian, lúc đó thấy trên bia đá xuất hiện vòng xoáy, nhìn đến trong vòng xoáy truyền ra lực hút mãnh liệt hút hết ánh mắt hắn vào trong. Bên trong vòng xoáy xuất hiện một con mắt, con mắt nhìn Tô Minh, thân thể biến mơ hồ.
“Thời gian, sau khi ta trở thành Man Thần, địa điểm, Cửu Phong, lúc Đạo Thần Tông Đạo Nguyên đến! ”
Khi thân thể Tô Minh mơ hồ thì mắt hắn lóe sát khí âm u.
Theo thanh âm vang vọng, Tô Minh biến mất!