Cầu Ma Audio Podcast
Tập 154 [Chương 766 đến 770]
❮ sautiếp ❯Chương 766: Nhặt được hồ lô
Tô Minh không vội vã đi ra ngoài, lực vị giới sâu trong phong ấn không có sức hấp dẫn lắm với hắn. Ngược lại lý do hắn lựa chọn mạo hiểm đến đây chủ yếu là vì tảng đá ẩn chứa lực thân thể. Ví dụ như trong vách đá xanh thẫm xung quanh có lực lượng làm tim Tô Minh đập nhanh. Đối với Tô Minh thì chỗ này mới là tạo hóa tốt nhất của hắn, bây giờ hắn không muốn rời đi ra ngoài chút nào. Hắn phát ra thần niệm cho hạc trọc lông rồi nhắm mắt lại, máu thịt toàn thân nhanh chóng héo tàn, chớp mắt Tô Minh chỉ còn da bọc xương.
Khi toàn thân Tô Minh héo rút thì lực hút bàng bạc trong người hắn hút ra lực thịt trong vách tường, cùng ùa vào người hắn, khiến thân hình hắn nhanh chóng từ trạng thái da bọc xương hồi phục như thường, trông thì càng mạnh mẽ hơn trước một chút. Nhưng rất nhanh thân hình của Tô Minh lại héo rút xuống, cứ như thế từ hé rút đến hồi phục, lại héo, lại hồi phục, vòng đi vòng lại tuần hoàn. Lực lượng thân thể của Tô Minh đang nhanh chóng từ không yếu liên tục tăng trưởng.
Dựa theo thần thông của di thị tộc có thể nói tu luyện thân thể không có tạn cùng, chỉ cần có đủ lực thân thể cho mình hấp thu thì thuật này vĩnh viễn tu luyện tiếp.
Tô Minh cảm giác thân thể mình đang dần biến mạnh hơn, thậm chí sức mạnh thân thể từ yếu ớt toàn bộ vận chuyển, có thể đấu với người sơ kỳ nhân tu. Nhưng điều này đối với Tô Minh thì vẫn còn quá yếu, mục tiêu của hắn là thúc đẩy lực thân thể đến thiên tu thậm chí càng cao hơn, nếu có thể đơn thuần dùng lực thân thể đạt đến cảnh giới giới tôn thì là càng tốt với hắn.
Tô Minh ở đây tiến hành cắn nuốt lực thân thể thì trong phong ấn sâu dưới lòng đất như tổ ong, Tôn Côn trong ở một góc nào đó toàn thân vặn vẹo biến bán trong suốt, dường như gã ở không gian khác vậy, đi qua đâu có sóng gợn lăn tăn, vẻ mặt gã trầm trọng, cẩn thận bước từng bước một.
Mặc dù ở loại trạng thái này gã không gặp nguy hiểm gì nhiều nhưng phong ấn như tổ ong này tựa mê cung, gã muốn tìm ra con đường thật sự đi hướng sâu trong không dễ dàng. Tôn Côn đã đi qua đi lại rất lâu rồi mà vẫn không tìm ra đường chính xác.
Cùng lúc đó, Long Lệ lưng hơi cong biến thành vô số bóng đen, cuốn thân hình lão làm thấy không rõ mặt mày, chỉ có thể thấy khói đen tràn ngập vây quanh lão lao nhanh trong phong ấn tổ ong. Tốc độ của lão nhanh hơn Tôn Côn nhiều, có vẻ như không phải mờ mịt xông loạn mà là có mục đích, nhưng không phải lão lao vào trung tâm mà đi nhanh hướng một vị trí khác.
Lát sau, lão toàn thân bao bọc khói đen khựng lại, mơ hồ thấy trong sương khói mắt Long Lệ chớp lóe.
“Chắc là chỗ này, nếu như quyển sách cổ năm đó ta có được ghi chép không sai thì đây là phó hạch của lục đạo phong. Chủ hạch của lục đạo phong là người bị phong ấn, cho nên tồn tại mấy phó hạch không cùng đẳng cấp. Sách cổ nói phó hạch của mỗi một lục đạo phong ít nhất phải là một giới thạch ngưng tụ hoàn chỉnh lực một giới. Chỉ cần ta lấy được giới thạch này thì tu vi cứ khựng lại không tăng tiến lại có thể tu luyện rồi.” Long Lệ trong sương khói đôi mắt lóe sự kích động, thở hỏn hển.
Dù sao loại chuyện này lão cho rằng cả đời chỉ gặp được một lần đã là may mắn trời cho, đối với đa số người thì loại tu chân tinh biến động, đi vào phong ấn giống như nằm mơ vậy.
Trong khi Long Lệ tìm kiếm bốn phía thì Điền Lâm bềnh bồng trong đường hầm, thần thức hàn toàn tản ra nhưng không thể phủ lên hết. Tinh thần mê mang ở trong phong ấn tổ ong mất đi phương hướng, gã nhíu mày. Khu vực tổ ong thật sự quá lớn, mỗi một khoảng cách sẽ xuất hiện phân nhánh mấy trăm, hàng ngàn tổ ong, đi nhầm một lát rất có thể khó mà vào nơi phong ấn Xích Hỏa Hầu được. Cho nên gã biểu tình âm trầm đứng ở một lối rẽ, chân đạp mặt đất, đôi mắt nhắm lại. Người Điền Lâm xuất hiện vỏ cây, chớp mắt thân hình gã biến thành một thân cây. Cây to lắc lư tách ra mấy trăm, hàng ngàn nhánh cây, có chút quái dị mấp máy hướng tới tất cả động tổ ong. Điền Lâm định dùng cách này tìm ra hướng chính xác nơi gã muốn đi, cách này mặc dù cực kỳ hao tổn tinh thần, tốn thời gian rất dài nhưng nếu có được phương hướng thì cũng cực kỳ chính xác.
Khi mọi người thi triển thần thông thì Tô Minh vẫn ở trong vách tường phun nuốt hấp thu. Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba tháng, ba tháng nay Tô Minh không còn ở vị trí cũ mà chậm rãi vò sâu trong vách tường.
Hạc trọc lông không biến thành vách tường nữa, đi theo Tô Minh vào sâu trong vách đá, không cần nó che giấu cái gì.
Ba tháng, vách đá xung quanh Tô Minh không còn là màu xanh sậm, có thể nói phạm vi lớn lực thịt xung quanh đều bị hắn hút sạch sẽ, mỗi khi xuất hiện tình huống này thì hắn sẽ từ từ di chuyển vào sâu trong vách tường, đi đến nơi cất chứa lực thịt càng nhiều hơn nữa.
Lực lượng thân thể của hắn bửi vì ba tháng có đầy đủ lực thịt mà tăng vọt, bây giờ chỉ kém một chút là có thể đạt đến mức độ đỉnh nhân tu.
Cách tu vi Tô Minh mơ ước không còn xa xôi!
Tô Minh có tin chắc chỉ cần lực thịt chốn này đủ thì hắn thậm chí có thể tu luyện thần thông thân thể của di thị tộc đến cảnh giới khủng bố. Nhưng hắn cảm giác rõ rệt tùy theo thân thể mạnh mẽ đến trình độ nhất định, muốn tăng cao thêm nữa cũng biến cực kỳ gian nan, hấp thu nuốt lực thịt như là biển rộng.
Nhưng Tô Minh không vội vã, hắn ở trong vách tường không cố ý tìm phương hướng mà dựa theo mấy khu vực có lực thịt nhiều nhất chậm rãi đi. Thường khi tới gần thì hắn chọn tĩnh tọa hấp thu, thân hình không ngừng héo rút và hồi phục biến ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thậm chí Tô Minh cũng không phát hiện, kiểu tiến tới của hắn như một đường thẳng, xuyên qua vách đá phong ấn như tổ ong, cách hắn chưa đến ba trăm mét có một khu vực trống trải, chỗ này cỡ trăm mét, mặt đất đâm chín cây cờ to, có trận pháp chớp lóe tia sáng kỳ lạ, thậm chí vị trí chính giữa trôi nổi một tảng đá cỡ nắm tay.
Tảng đá này trong suốt như thủy tinh, nhìn như không có gì khác lạ nhưng nếu xem lâu sẽ bị thủy tinh hút tâm hồn, như ở trong thế giới xa lạ, thậm chí có thể thấy sinh lão bệnh tử, có thể chuyện xảy ra trong một thế giới.
Vật đó chính là giới thạch hoàn chỉnh lực một thế giới!
Một hướng khác của giới thạch, cùng là vị trí hơn ba trăm mét, Long Lệ mắt lóe tia sáng âm u, trước mặt lão là mấy trăm, hàng ngàn hang tổ ong.lão biết bên trong chỉ có một cái đi hướng giới thạch phó hạch phong ấn mà lão khát vọng, nhưng không biết sẽ là cái nào. Lão bị vây khốn tại đây đã nửa năm rồi. Thử gần trăm lần mà không thành công. Nếu lão không lập tức phát hiện không ổn mà lùi lại ngay thì e rằng không biết cứ đi thẳng tới đâu.
“Chết tiệt, theo sách cổ nói thì hễ là phó hạch lục đạo phong đa số ở vị trí này mới đúng, tại sao vẫn không thể tìm được chứ? Phong ấn tỏ phong này cực kỳ phức tạp, từng hang động nhìn như là đường chính xác nhưng thường đi vòng nửa vòng sau sẽ càng thấy càng đi càng xa, khó mà kiên trì tiếp.”
Long Lệ giơ tay phải không ngừng bấm đốt, đôi khi lay ra một quyển sách cổ không biết lấy từ giấy da nào làm thành. Lão mở giấy ra cẩn thận nghiên cứu thật lâu mới cẩn thận lựa chọn một cái hang xông vào, nhưng thường không lâu sau lão sẽ âm tràm lùi lại. Nhưng không phải lão một mình đi thử, trước mặt lão bày một hồ lô, hồ lô toát ra khói đen hóa thành mười cái bóng đang từ từ ra vào hang tổ ong.
“Lại thêm vài tháng nữa là ta có thể xem xét hết tất cả con đường, khi đó có thể tuyển ra một đường có khả năng nhất!” Mắt Long Lệ lóe lên khao khát mãnh liệt, thúc giục hồ lô trước mặt không ngừng tỏa ra bóng đen, thường đích thna đi và một cái hang để điều tra.
Tô Minh thì chậm rãi hấp thu và cắn nuốt, vách tường bên người hắn màu sắc ngày càng nhạt, lực thịt biến mất, hắn không ngừng tiến lên.
Hạc trọc lông ở bên cạnh Tô Minh, lại biến trở về bộ dạng trọc lông, biểu tình lười biếng, đôi khi nhìn bên này, thỉnh thoảng liếc bên kia, miệng lầm bầm.
“Hạc gia gia nó, chắc chắc lão tử từng đến đây rồi, nếu không sao thấy nó quen thuộc dữ vậy? Không lẽ Hạc gia gia ta luôn thông minh anh tuấn thần võ thật sự đi ra từ Thần Nguyên Phế Địa này ư?” Hạc trọc lông lầm bầm nhìn Tô Minh, cảm thấy rất chán, nhoáng người lên chui ra khỏi vách đá, đi đến phía xa tìm kiếm.
Hạc trọc lông cách chỗ Long Lệ ở vốn không xa lắm. Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Hạc trọc lông ló đầu ra khỏi vách tường sau lưng Long Lệ, đầu nó leiefn biến thành vách đá, không thẻ nhìn ra chút gì, mãi đến lão lại bay đi vào một đường hầm, mặt đất chỉ để lại một cái hồ lô. Thỉnh thoảng từng đợt khói đen toát ra từ hồ lô, hóa thành bóng đen vọt và hang động khác.
Chính lúc này, hạc trọc lông nhanh chóng chui ra khỏi vách tường, vừa ho khan vừa lấm la lấm lét nhìn bốn phía, làu bàu.
“Ủa, sao chỗ này có hồ lô vậy kìa? Chắc là có người không muốn nó nên vứt lung tung đây.” Hạc trọc lông làm bộ sửng sốt, động tác nhanh chóng nhào qua, vuốt quặp hồ lô, đôi mắt hưng phấn nhanh chóng chui vào một vách tường khác.
Chương 767: Bảo hồ lô
Gần như khi hạc trọc lông ôm hồ lô biến mất ở một vách tường thì chừng, hai, ba giây sau, một trong hàng trăm, ngàn động ong,Long Lệ lưng còng biến thành cầu vồng chớp mắt bay ra. Sau khi bay ra lão bản năng đưa mắt nhìn nơi có hồ lô, rồi thì lão ngây như phỗng.
“Chết tiệt, mới vừa rồi không gặp lối rẽ nào, sao mà sẽ xuất hiện một cái đất trống tổ ong chứ, không lẽ đường hầm ở đây tự sửa đổi?” Cảm giác đầu tiên của Long Lệ là đã đi nhầm đường, lão liền quay người muốn đi ra khỏi đường này, tìm lại chỗ lão có cảm ứng hồ lô. Chợt lão khựng lại tại chỗ.
Sắc mặt của lão cực kỳ khó coi, xoay người, nhìn chằm chằm chỗ mới nãy đặt hồ lô. Lúc này, trong động ong khác lục tục có mấy bóng đen bay ra nhưng lượn lờ quanh chỗ vừa đặt hồ lô, mờ mịt không tìm thấy lối vào. Thấy như vậy Long Lệ không còn nghi ngờ, lão hoàn toàn khẳng định là có người nhân lúc lão rời đi thì lẻn vào đây, ăn cắp bảo hồ lô có tác dụng định vị mà lão để ở đây.
Nhưng mặc dù mặt của Long Lệ âm trầm mà biểu tình không hề hốt hoảng, mắt lóe sát khí. Lão hừ lạnh, giơ tay phải vạch ngang ở trán.
“Lão phu muốn xem là ai ăn gan rồng mật phụng dám đụng vào bảo hồ lô của ta! ”
Bảo hồ lô là một pháp bảo rất quan trọng của Long Lệ, lai lịch của nó bí ẩn, dù là lão cũng không hiểu rõ ràng. Năm đó lão phát hiện một quyển sách cổ ghi lại một kiếp tam la lục đạo phong thuật nguyên Thần Nguyên Phế Địa, hồ lô chính là bị sách cổ bao lấy.
Long Lệ âm thầm điều tra nhiều năm nhưng vẫn không tìm ra manh mối xuất sứ của vật này, nhưng qua bao năm lão nghiên cứu, càng hiểu hồ lô thì càng mừng như điên, và cũng càng phập phồng hơn.bởi vì lão phát hiện hình như chỉ có thể thi triển bảo hồ lô này khoảng hai phần lực lượng mà thôi, nhưng dù chỉ hai phần đã khiến lão gần như vô địch trong sơ kỳ vị giới, thậm chí với trung kỳ vị giới thì lão có thể miễn cưỡng đấu một trận. Mặc dù không địch lại nhưng muốn chạy trốn thì đối phương cũng phải kiêng dè không dễ truy kích.
Bảo hồ lô này mặc dù Long Lệ khó phát huy hết tác dụng của nó nhưng dù gì mang theo bên người nhiều năm, dùng đủ các cách tế luyện, đã thành lập chút liên hệ, có thể cảm nhận được vị trí của nó.
Ngón trỏ tay phải Long Lệ xẹt qua trán, đôi mắt lão lóe tia sáng xanh, nhìn bốn phía. Nhưng lão nhìn một vòng biểu tình càng âm u hơn, đôi mắt chợt xẹt qua bối rối. Lão không chút do dự hé môi cắn vỡ đầu ngón tay, dùng máu mạnh bôi một vệt ngang trên trán. Vẽ xong đường ngang lực cảm ứng của Long Lệ với bảo hồ lô cảm rọng đến cực hạn. Nhưng mà…sắc mặt của Long Lệ ngày càng tái, cuối cùng sự bối rối, không thể tin đã thay thế bình tĩnh.
Lão, không cảm nhận được một chút về vị trí của bảo hồ lô!
Dường như liên hệ giữa lão và hồ lô bị người giấu đi, mặc dù liên hệ còn đó nhưng không khác gì đã cắt đứt. Càng khiến Long Lệ kinh hoàng, mặt xanh mét ẩn chứa tức giận là bảo hồ lô thả ra mười bóng đen đã trở về nhưng lượn lờ bốn phía, không ngừng phát ra tiếng gầm thê lương, có vẻ táo bạo. Trên người chúng tỏa ra từng tơ khói đen, bóng dáng dần mỏng đi.
Long Lệ lòng đau như cắt, mười bóng đen này không phải có sẵn trong bảo hồ lô, là lão tự mò ra cách, mấy năm nay dùng các loại thủ đoạn giết mười giới tôn, lấy đi nguyên thần của họ tế luyện thành rối ảnh, dùng lực bảo vệ trấn áp khống chế, những rối ảnh này ở trong bảo hồ lô có thể hoàn toàn tự tu luyện. Bây giờ mắt thấy mười bóng đen không thể vào trong bảo hồ lô, có dấu hiệu tan biến, Long Lệ vung tay áo, lập tức chúng bay vào ống tay áo của lão, tạm thời đích thân lão nuôi dưỡng nó.
“Chỉ có mấy người tiến vào đất phong ấn này, lấy đi bảo hồ lô của ta chắc chắn là một trong số họ! Tôn Côn luôn ham bảo hồ lô của ta, hắn có khả năng nhất. Điền Lâm có cây lạ, không phải không thể dung hợp với bảo hồ lô của ta, người này cũng có động cơ! Ngược lại Gia Thân Đồng có khả năng nhỏ nhất. Còn Tô Minh, người này thuật pháp bí ẩn, khả năng thì đứng sau Tôn Côn và Điền Lâm. ”
Mắt Long Lệ lóe sát khí, lão đang do dự, dù sao chỗ này đến gần giới thạch nhất, nếu lựa chọn đi tìm bảo hồ lô thì e rằng trong thời gian ngắn khó thể trở về, rất có thể bỏ lỡ giới thạch. Nhưng nếu không ngay lập tức đi tìm bảo hồ lô, mỗi qua một lúc thì mười rối ảnh của lão sẽ yếu đi một phần, đến cuối cùng chết đi.
Long Lệ nghiến răng, sát khí trong mắt càng đậm. Lão nhảy người lên, xoay người lao nhanh hướng con đường lão đã đến, tỏa thần thức ra định tìm bóng dáng của người khác.
Khi Long Lệ tràn đầy tức giận và sát khí truy tìm bóng dáng ngươi khác, hạc trọc lông vẻ mặt đức ý nhanh chóng xuyên qua trong vách đá. Vuốt phải của nó quắp bảo hồ lô của Long Lệ, người tỏa ra sóng gợn đen bao vây hồ lô, hành động này giống y như bình thường nó phá vỡ phong ấn trận pháp vậy. Hiển nhiên hạc trọc lông lo lắng bị người đánh mất bảo hồ lô truy tìm, không tiếc dùng thuật thiên phú che giấu tất cả dấu vết, vậy là Long Lệ muốn tìm đến…chuyện đó không thể xảy ra.
” Ai dà, may mắn quá đi, tùy tiện đi dạo đã nhặt được bảo bối như vậy, mà cái này là thứ gì vậy ta? Sao nhìn quen mắt quá…” Hạc trọc lông vừa bay nhanh trong vách tường vừa giơ bảo hồ lô trước mặt cẩn thận nhìn.
“Có vài chuyện nhớ không ra, chắc là ta bị thiếu nhiều ký ức lắm, nhưng hồ lô này quen mắt lắm nha, hình như nó sẽ giết người?” Hạc trọc lông chớp chớp mắt, đưa hồ lô đến gần chút, trợn to mắt nhìn. Nhưng nó ngây ngốc nhìn nửa ngày mà vẫn là vẻ mặt mờ mịt, mãi đến khi hạc trọc lông bất giác trở về nơi Tô Minh hấp thu lực thịt. Nó ngồi xổm ở đó, vẫn nhíu mày, định tìm ra chút manh mối ký ức.
” Hồ lô của Long Lệ tại sao nằm trong tay ngươi?” Không biết qua bao lâu, giọng sửng sốt của Tô Minh truyền vào tai hạc trọc lông, khiến nó tỉnh lại khỏi vắt óc suy tư.
“Không biết nữa, đi ra ngoài dạo một vòng thì thấy hồ lô này bị đặt trên mặt đất nên ta tiện tay nhặt về.” Hạc trọc lông thấy đầu nhức quá, tâm trí hốt hoảng, phản xạ nói.
Tô Minh biết tính của hạc trọc lông, không nói nhiều giơ tay phải hư không chộp bảo hồ lô, lập tức hồ lô bay ra khỏi tay hạc trọc lông lao hướng hắn.
Hạc trọc lông thấy bảo hồ lô bay đi liền đau lòng tỉnh táo lại khỏi trạng thái hoảng hốt, định lý luận với Tô Minh, thậm chí nó mặc kệ tất cả phải bùng nổ thì thấy hắn rất bình tĩnh móc một đống tinh thạch ra từ trong ngực, đẩy hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông liền mặt mày hớn hở, vội vàng nhào lên nhận lấy, thỉnh thoảng rút mấy khối đặt bên miệng cắn để phân chia thật sự. Chuyện bảo hồ lô sớm bị nó tự động quên rồi.
Tô Minh cầm bảo hồ lô của Long Lệ, bên trên còn sót lại sóng gợn đen của hạc trọc lông.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Minh trông thấy bảo hồ lô này, hắn từng thấy Long Lệ thi triển nó nhiều lần, đặc biệt là trong hồ lô toát ra bóng đen khiến hắn hơi chú ý. Bây giờ cẩn thận đánh giá hồ lô, Tô Minh không xem thường bề ngoài nó không có gì đặc biệt, ngược lại biểu tình nghiêm túc đưa vào một lũ thần thức ý hồn. Sau khi đưa vào thần thức, hắn liền cảm nhận bên trong truyền ra lực cản khổng lồ khó tả, chớp mắt đã nghiền nát thần thức hắn rót vào.
Nhưng khi thần thức bị nghiền, mắt Tô Minh nhắm lại chợt lóe tia sáng. Hô hấp của hắn trong khoảnh khắc hỗn độn, hắn trợn to mắt cẩn thận nhìn hồ lô, lát sau lại đưa và một lũ thần thức, khi lại bị nghiền nát thì khuôn mặt bình tĩnh của Tô Minh xảy ra biến đổi dữ dội.
‘Trong vật này có tử khí đậm như vậy, còn rất quái dị, thế nhưng….thế nhưng sinh ra cộng minh với linh hồn mình! ”
Hồn của Tô Minh sau hai lần thần thức bị nghiền nát đều xuất hiện chấn động mãnh liệt, loại cảm giác này giống như hắn và vật đó đến từ cùng một nơi vậy.
Khi hồn Tô Minh hai lần dao động thì bảo hồ lô bỗng phát ra tiếng *bụp* giòn vang. Tô Minh thấy sóng gợn đen của hạc trọc lông phủ bên ngoài bảo hồ lô vỡ nát, trên hồ lô một ít cấm chế cực kỳ hỗn độn mấy năm nay Long Lệ thử sự dụng để khống chế nó, trong chớp mắt này đều vỡ vụn ra.
Khi chúng nó vỡ ra, bảo hồ lô tỏa ra ánh sáng xanh biếc, bềnh bồng trước mặt Tô Minh, vỏ ngoài bóng loáng xuất hiện một con mắt. Con mắt mở to, ánh mắt tìm tòi nhìn Tô Minh.
Tô Minh ngư ngác nhìn hồ lô trước mắt, nhìn con mắt của hồ lô, hắn tự động giơ lên tay phải vỗ vào trán. Cái vỗ này hồn hắn bỗng toát ra khỏi thân thể. Gần như trong chớp mắt này con mắt trên bảo hồ lô cũng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, ánh mắt nhìn Tô Minh từ tìm tòi biến thành dịu dàng.
Cũng trong khoảnh khắc, sau trong phong ấn Hỏa Xích Tinh, bộ xương khô bị ba thanh kiếm xuyên thấu thân hình, tia sáng âm u trong hốc mắt sáng rỡ, thậm chí bên trong có sự kích động mãnh liệt.
” Hơi thở Tố Minh tộc…tuyệt đối không sai, đây chính là hồn của Tố Minh tộc! Trên đời này…thật sự còn tồn tại tộc nhân Tố Minh tộc sao? Đây là may mắn của chân giới thứ năm ta, là may mắn cho vạn tộc ta vùng lên!!! ”
Chương 768: Xin bảo hồ lô giết người
Hồn Tô Minh rời khỏi thân thể, cùng bảo hồ lô trước mắt trong một giây sinh ra cộng minh. Loại cộng minh này khiến con mắt trên bảo hồ lô khi nhìn Tô Minh thì càng thêm sáng, cuối cùng toát ra ý cung kính, dường con mắt là hồn của bảo hồ lô, trong một giây nó thừa nhận Tô Minh vậy.
Ngay sau đó, trên bảo hồ lô lục tục xuất hiện tám con mắt, cộng với cái đầu chính là chín con mắt chớp lóe. Chín con mắt cùng nhìn vào Tô Minh. Trong một giây hồn Tô Minh dao động, trong đường hầm tổ ong Long Lệ đang tỏa thần thức nhanh chóng tìm người chợt dừng bước, vẻ mặt thay đổi liên tục, hộc ngụm máu, mặt trắng bệch, lảo đảo lùi vài bước, vịn vách tường một bên mới dừng lại được. Lão từ tóc đỏ mắt đỏ chợt biến già nua mấy chục tuổi, mặt có nếp nhăn, đôi mắt thất thần.
” Ha ha, lão phu mất nhiều năm mới lần mò ra cách sử dụng hồ lô, vì nó mà chuẩn bị mười hồn giới tôn để sử dụng. Nhưng hôm nay kẻ trộm đi hồ lô của ta chỉ mất không đến nửa tiếng đồng hồ đã chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa ta với hồ lô!!! ”
Long Lệ cười to, cười cười lão ho khan, khóe miệng lại trào máu, hiển nhiên liên hệ với hồ lô bị chặt đứt khiến lão chịu phản phệ. Loại phản phệ này càng để ý hồ lô thì biểu hiện ra càng mãnh liệt, xem bộ dạng của Long Lệ thì hiển nhiên lúc trước lão chú ý đến bảo hồ lô nhiều nhất.
“Tiểu nhân vô sỉ, trộm báu vật của ta, cho dù Long Lệ này phải trả cái giá càng lớn cũng tuyệt đối không cho ngươi thuận lợi mang đi báu vật của ta!!!” Mắt Long Lệ toát ra điên cuồng, ngửa đầu gầm rống.
Tiếng gầm vang vọng tám hướng, ở trong hang ong không ngừng vang. Tiếng gầm bị đưa đi xa, Tôn Côn tới gần sau trong phong ấn nhất mơ hò nghe thấy, gã tạm dừng bước chân, mắt chợt lóe.
“Là tiếng của Long lão quái, không lẽ lão đánh mất bảo hồ lô rồi? Hắc hắc, nếu thật sự mất bảo hồ lô là chuyện tốt, không biết sẽ là ai trộm nó.” Tôn Côn lầm bầm, biểu tình tỏ vẻ tiếc nuối, gã thèm bảo hồ lô của Long Lệ đã lâu rồi.
Phía xa hơn Điền Lâm qua nửa năm tìm kiếm đã phủ lên bảy, tám phần phong ấn tổ ong rậm rạp này. Gã tin rằng không lâu sau có thể phủ chỗ này trên chín phần, đến khi đó gã có thể tìm ra một con đường trực tiếp nhất đi thông trung tâm phong ấn như mê cung. Thanh âm của Long Lệ truyền đến chỗ gã thì đã mơ hồ nhưng nhánh cây Điền Lâm biến thành tản ra tràn ngập hơn phân nửa đất phong ấn, mỗi một chi nhánh đều là phân thân của gã, vậy là giọng Long Lệ như vang gần bên tai gã.
“Kẻ trộm đi báu vật của Long Lệ có mười phần là Tôn Côn. Hai người này bây giờ không cùng ta một lòng, trước tiên đấu với nhau cũng tốt. Tôn Côn gian trá sẽ không chết, có thể trốn tránh đến khi Kinh Nam Tử bị dụ đến, khi đó họ đều phải theo ta.” Điền Lâm cười nhạt, mắt khép kín, lại tỏa nhánh xung quanh phủ lên đất phong ấn.
Tô Minh có nghe giọng của Long Lệ nhưng giờ hắn không rảnh để ý, hắn bị chín con mắt nhìn chằm chằm. Hắn tỏa ra lực hồn, con mắt thứ hai cũng dần sáng lên, theo thời gian trôi qua, khi mắt thứ tám cũng tra sáng thì hạc trọc lông ở một bên hít ngụm khí, trợn to mắt. Nó cảm thấy hình như nhớ ra cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ thì vẫn rất mơ hồ, dù sao đây là lần đầu tiên nó chủ động suy nghĩ ký ức, khác với trước kia bị động xúc cảnh sinh tình. Đang lúc nó vắt óc suy nghĩ nhìn chín con mắt trên bảo hồ lô đều tỏa ánh sáng, chớp lóe rồi lần lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một con mắt trên hồ lô nhìn bốn phía, khi thấy hạc trọc lông thì mắt hồ lô như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu qua mắt hạc trọc lông, như là tỏa định.
Hạc trọc lông chợt hét lên, trong mắt lộ ra tràn đầy kinh hoàng. Trong óc nó hiện ra một hình ảnh, trong đó nó không phải bộ dạng trọc lông mà là bộ lông chim xinh đẹp mà nó rất ngưỡng mộ. Nó thấy mình lấm lét nhìn cái gì đó, nhưng đột nhiên đằng trước xuất hiện một ông lão mặc đạo bà rộng lớn. Ông lão vung tay áo, nó thụt lùi xa đến mấy thế giới. Sau đó nó thấy ông lão vẻ mặt tức giận từ trong ngực móc ra một cấm linh tu, bên trên xuất hiện chín con mắt. Trong chín có năm con mắt nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác nguy hiểm sinh tử hiện ra, hạc trọc lông thấy mình vừa hét chói tai vội vàng thụt lùi. Nhưng bên tai nó nhanh chóng truyền đến một thanh âm độc ác ẩn chứa vô tận tức giận.
” Xin bảo hồ lô giết người! ”
“Lục áp lão đạo, chỉ ăn vụng mấy viên đạo đan của ngươi mà thôi, nhìn ngươi tự luyện đan thế nào mà thôi, vậy mà ngươi ngươi ngươi… Ngươi mời hồ lô tiểu huynh đệ đi ra?” Hạc trọc lông thấy mình hét chói tai, lông chim xòe ra.
Bảo hồ lô thì làm theo lời lão đạo đó, năm con mắt tỏa định nó cùng chớp lên, phút chốc từ trong hồ lô bay ra một lũ tơ xanh, trong khói có một con nít to cỡ bàn tay, cầm một thanh tiểu kiếm nhưng tốc độ không thể hình dung bỗng lao hướng nó.
Đau, nỗi đau khó thể so sánh, là cảm nhận kết thúc một màn ký ức của hạc trọc lông.
“Ta nhớ ra rồi, này…này là trảm tiên hồ lô của Lục Áp lão đạo!!! Nhưng ta nhớ hồ lo này bị hủy diệt rồi mà? Khi Lục Áp đấu với Thái Hành Túc trong bốn chân tổ đã bị vỡ nát!” Hạc trọc lông hét chói tai, lập tức lùi lại.
Mắt Tô Minh chợt lóe, bây giờ hắn chỉ sinh ra liên hệ với hồ lô này chứ không có được cách khống chế nó, thấy hạc trọc lông phản ứng mạnh như vậy, Tô Minh từ khi đến Thần Nguyên Phế Địa thì hay phát hiện nhiều manh mối trên người nó bỗng mở miệng hỏi.
” Sử dụng nó như thế nào? ”
“Ta không biết cách dùng, nhưng còn nhớ Lục Áp nói với hồ lô chết tiệt này là xin bảo hồ lô giết người.” Hạc trọc lông toàn thân không có lông chứ nếu không thì chắc chắn nó dựng đứng lên rồi, nghe Tô Minh hỏi nó bản năng đáp, nhưng nói xong rồi nó liền hối hận.
Bởi vì Tô Minh nghe cau đó xong liền nói.
” Xin bảo hồ lô giết…” Tô Minh vừa thốt lời thì bỗng từ bảo hồ lô tát ra khí thế khiến hắn tim đập chân run.
Con mắt trên bảo hồ lô bỗng có dấu hiệu chớp lóe, xem tình hình chỉ cần Tô Minh nói xong câu cuối là bảo hồ lô sẽ theo lời giết người!
Cùng lúc đó, trong tinh thần của Tô Minh xuất hiện một thanh âm lạnh lùng chết lặng.
“Năng nguyên không đủ trữ tồn, bản thể bị tổn hại vượt qua tám phần, cần nhanh chóng bổ sung, tỏa định kẻ địch… ”
Tô Minh hít sâu, khi hạc trọc lông bị hù đến hồn vía lên mây thì hắn không nói chữ cuối mà hồn quay về thể xác, đứng dậy giơ lên tay phải bắt lấy bảo hồ lô, cất nó vào trong túi trữ vật. Mắt Tô Minh chớp lóe, trên người bỗng lộ ra mãnh liệt tự tin, loại tự tin này là lúc hắn ở đất Man tộc Âm Tử giới, khi trở thành Man Thần thì có được, mãi đến bây giờ, tại Thần Nguyên Phế Địa, lại lần nữa hiện ra trên người hắn.
“Có bảo hồ lô và độc phong, có nhiều đá xanh ẩn chứa lực thịt, càng có Phong Thần mật hoa trong người độc phong tùy thời lấy được, trong Thần Nguyên Phế Địa không phải mình không thể xưng bá một phương! Chỉ tiếc linh thể của bảo hồ lô bị tổn hại nặng, nhưng vật này cũng thần kỳ, gợi ý bổ sung, bây giờ bị tổn hại tám phần mà đã phát huy lực kinh người như vậy, nếu để nó bổ sung hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ nghịch thiên!” Tô Minh hít sâu.
Phong Thần mật hoa thì hắn không có dụng cụ thích hợp lưu trữ nó, cộng thêm hắn không biết hấp thu Phong Thần mật hoa thì cần thời gian bao lâu, cho nên vẫn không làm gì. Hắn phải chờ rời khỏi đya tìm chỗ thích hợp, yên tĩnh luyện hóa. Hắn có cho độc phong một thần niệm, cấm nó hấp thu mật hoa trong người, phải lưu trữ cho hắn.
Hắn cất đi bảo hồ lô, hạc trọc lông cũng bình tĩnh lại lý trí suýt bị hù nát, đôi mắt mong chờ nhìn Tô Minh. Tô Minh liếc hạc trọc lông, từ túi trữ vật lấy ra một nắm tinh thạch đưa qua. Hạc trọc lông được tinh thạch an ủi liền hạnh phúc lâng lâng.
Tô Minh nhắm mắt lại, đè nén nỗi lòng, tiếp tục chìm đắm trong quá trình hút lực thân thể. Thời gian trôi qua, chớp mắt lại là hai tháng.
Hai tháng nay Tô Minh hấp thu ngày càng nhanh, hắn chậm rãi không ngừng tiến tới, cách chỗ giới thạch ngày càng gần. Mãi đến ngày hôm nay, hắn cách giới thạch chỉ còn một bức tường chưa đến một mét.
Cũng chính lúc này, Long Lệ tóc tai bù xù vì tìm ra kẻ đã cướp đi hồ lô của mình chạy lung tung trong phong ấn tổ ong. Có lẽ thật sự tồn tại vận mệnh, khi lão vội vàng muốn tìm giới thạch mà không thấy lối vào, nhưng khi lão vì mất đi bảo hồ lô phát cuồng tìm kẻ trộm thì bất giác đi ra khỏi một đường hầm, nhìn thấy chín lá cờ to cắm ở mặt đất, và bềnh bồng giữa trận pháp…đá một giới!
Cùng lúc đó, Tôn Côn vẻ mặt hưng phấn ra khỏi một con đường, trước mặt gã rõ ràng là một mảnh đất trống khổng lồ, chính giữa đất trống, gã thấy trong dung nham tím đen một bộ xương trắng Xích Hỏa Hầu ngâm trong đó. Hơi thở vị giới đậm đặc khiến Tôn Côn hưng phấn như điên, hít thở dồn dập nhưng không tiến lên ngay mà tìm một góc nhanh chóng ngồi xuống, không ngừng hấp thu phun nuốt. Gã không có ý cứu ra dị tộc, mục đích chủ yếu nhất là lực vị giới đậm đặc ở đây. Nếu có thể thì gã càng muốn dùng bí thuật nuốt cốt và hồn của dị tộc để thành tựu bản thân.
Chương 769: Giới thạch
Khi Long Lệ trông thấy giới thạch chính giữa thì hô hấp nghẹn lại trong một giây, mắt lão sáng ngời, ngây như phỗng sau đó cất tiếng cười to.
“Trong trời đất đúng là lắm chuyện tình cờ, lão phu đánh mất bảo hồ lô nhưng được đến giới thạch!”
Bây giờ Long Lệ có chút cảm thán, nhưng dù gì lão ra tu vi giới tôn, rất nhanh đè nén kích động và cảm thán, nhoáng người lên tới gần trận pháp.
Mắt lão chợt lóe, nhìn chằm chằm vào giới thạch, trầm ngâm móc ra quyển sách cổ từ ngực áo. Lão cẩn thận nghiên cứu một phen, tay phải ấn pháp quyết chỉ lối vào sau lưng. Thoáng chốc lối vào lóe tia sáng âm u, chỗ đó bị một quang văn hình thoi to lớn phủ lên, chớp lóe, phong kín lối vào.
“Theo trong sách miêu tả thì lấy loại giới thạch phó hạch này không phải dễ, cần rất nhiều kỹ xảo và tốn hao thời gian, trong quá tình không thể bị người quấy rầy.” Long Lệ trầm ngâm, vẫn không yên bụng, giơ tay trái ấn pháp quyết mạnh chỉ vào trán.
Lập tức trán lão xuất hiện chín vảy hình thoi, tách rời khỏi máu thịt vòng quanh bốn phía, ánh sáng liên tục chớp lóe. Trong ánh sáng đem nơi này tro thành kén ánh sáng, bao phủ Long Lệ và trong, hình thành phòng hộ nghiêm ngặt nhất.
Long Lệ thế mới yên bụng, thở gấp, nhìn chằm chằm giới thạch, giơ lên tay phải hơi do dự.
“Lấy đi giới thạch phó hạch sẽ khiến trận pháp phong ấn chỗ này thả lỏng phạm vi lớn, còn có đá ẩn chứa lực một giới sẽ tỏa ra lực thế giới khiến người hoảng hốt. Nhưng lấy tu vi của lão phu chắc có thể chống đỡ được. ”
Long Lệ không do dự nữa, giơ lên tay phải bấm ấn quyết quái lạ, chỉ và giới thạch bềnh bồng giữa không trung.
Cái chỉ này chín cờ to dưới đất quái dị phấp phới, có chín kỳ thú mặt xanh biến ảo vòng quanh bốn phía gầm rống hướng Long Lệ. Cùng lúc đó, giới thạch bỗng tỏa ánh sáng chói lòa, như là bên trong bị một chỉ quái lạ của Long Lệ dẫn động. Ở ngoài giới thạch lập tức hiện ra trường giang đại hà, cao sơn bình nguyên, còn có mặt của chúng sinh, vui buồn yêu giận, sinh lão bệnh tử chớp mắt tràn ngập. Ngay sau đó, sóng gợn tràn ngập lực vị giới từ trong giới thạch mãnh liệt lan ra ngoài.
Chín thanh diện kỳ thú dính sóng gợn liền không gầm nữa mà khép hờ mắt như đang ngủ say vậy. Long Lệ cách không xa thân thể bị sóng gợn bao phủ, nhưng dường như lão sớm có chuẩn bị, không trốn không tránh, khi sóng gợn đến thì bỗng cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu. Tay phải nâng lên vung một cái, liền có mười bóng đen tối tăm bay ra khỏi ống tay áo, dọc theo miệng mũi chui vào người lão.
Giới thạch toát ra sóng gợn xuyên thấu phòng hộ Long Lệ bày ra, nhưng không tổn thương lão, xuyên thấu rồi lan tràn ra bên ngài.
Cách gần nhất tất nhiên là Tô Minh trong vách tường chỉ kém nơi này một mét, sóng gợn xuyên thấu vách tường lan đến chỗ hắn.
Tô Minh đang hấp thu lực thịt chỗ này thì bỗng xuất hiện sóng gợn tràn ngập lực một giới, không đợi Tô Minh kịp phản ứng thì đã lướt qua thân thể hắn, hạc trọc lông ngơ ngác cũng bị sóng gợn phủ lên toàn thân.
Bây giờ nếu ở trên đỉnh cao đất phong ấn cúi đầu nhìn, nếu ánh mắt có thể nhìn thấu những vách đá thì sẽ thấy rõ một sóng gợn vòng tròn lấy chỗ giới thạch làm trung tâm đang nhanh chóng lan tràn tổ ong phong ấn. Loại lan tràn này vì quá đột ngột, đừng nói là Tô Minh, ngay cả Điền Lâm, Tôn Côn là hai con cáo già cũng không đoán được kết quả đó. Dù sao một mình Long Lệ có được sách cổ, là bí ẩn giống như bảo hồ lô không tuyên bố ra ngoài.
Sóng gợn chớp mắt đến gần Điền Lâm, gã vẫn hóa thân làm cây nhưng tất cả nhánh cây nhanh chóng co rút, vì gã biết con đường chính xác và sâu trong đất phong ấn rồi.
Nhưng khi nhánh cây co rút thì thân hình cây do gã biến thành mạnh chấn động, nhánh cây nào đó đầu tiên đụng chạm vào sóng gợn, chỉ chớp mắt có một nửa đám nhánh cây đụng phải dao động ẩn chứa lực một giới, vì rải rác quá rộng nên dù tinh thần Điền Lâm chấn động muốn nhanh chóng hồi phục khỏi biến thụ nhưng tất cả nhánh cây có hơn phân nửa va chạm cùng sóng gợn, chìm trong ngủ say, ngay cả ý thức của gã sắp tan rã, nhưng cảm giác nguy hiểm bùng phát trong người, tuy nhiên, không có tác dụng nào cả.
Lát sau, Điền Lâm trạng thái nửa người nửa cây khép mắt lại như là ngủ say, chìm trong sóng gợn giới thạch.
Cuối cùng bị lan đến là sâu trong đất phong ấn, bên ngoài dung nham tím đen Xích Hỏa Hầu ngâm mình, Tôn Côn đang xếp bằng hưng phấn hấp thu lực vị giới đậm đặc. Gã hôn mê mà chẳng chút hay biết, thậm chí có thể nói gã còn không biết mình hồn mê. Khi sóng gợn quét qua người gã, gã vẫn đang hưng phấn chìm đắm trong hấp thu lực vị giới.
Từ giới thạch tỏa ra sóng gợn mãi đến giờ phút này phủ lên toàn bộ đất phong ấn tổng cộng mười giây mà thôi. Sau mười giây sóng gợn tan biến, đất phong ấn tĩnh lặng.
Nhưng yên tĩnh không lâu sau thì vang lên tiếng két két, mỗi lần có tiếng két két là y như rằng có vài thứ rạn vỡ. Thanh âm cứ vang vọng, sâu trong đất phong ấn, bộ xương khô trong dung nham tím đen mắt lóe tia sáng âm u càng mãnh liệt, thanh kiếm cắm ở đỉnh đầu bắt đầu lỏng ra nữa, như là sắp bị buộc ra khỏi đầu nó. Trên người xương khô lại sinh ra máu thịt, bốn phía xuất hiện vô số tơ trắng, hiển nhiên vòng lăng trì mới sắp triển khai, nhưng lần này xuất hiện tơ trằng có bảy, tám phần tàn phá, liên tục vài lần quét qua người xương khô. Trên mặt xương khô vẫn có chút tàn thịt, đây là điều trước kia không thể xảy ra, nhưng hôm nay thì đã có. Xương khó hé miệng như đang không tiếng động cười to, mặt của nó đang nhanh chóng rồi phục, toàn thân cũng vậy. Tơ trắng xung quanh từ đầu đến cuối cứ quét qua lại, hình thành giằng co.
Nhưng tơ trắng bị vỡ phạm vi lớn khiến nó không thể như trước kia cắt đi tất cả thịt của xương khô, mỗi lần đều sẽ sót lại chút ít, dù chỉ một chút thịt nhưng nếu tích lũy nhiều thì vẫn là kinh người, là hy vọng. Nếu cứ như vậy, có lẽ cần rất lâu sau bộ xương mới chân chính hồi phục thân hình có máu thịt, đám Tô Minh sẽ luôn ngủ say, không ai quấy rầy.
Lần này hành động xâm nhập đất phong ấn sẽ vì việc này mà tạm dừng, còn tót hay xấu thì không thể nói rõ. Nhưng hiển nhiên chuyện sẽ không xảy ra như vậy, ngày thứ hai khi mọi người ngủ say, Điền Lâm nửa người nửa cây ở đất trống, thân cây nào đó trên thân hình cây cối gã biến thành, có lẽ vì Điền Lâm ngủ say làm ý thức không thể khống chế, một nhánh thân cây dần xuất hiện khe hở.
Chậm rãi có một giọt chất lỏng xanh nhỏ xuống từ thân cây. Chất lỏng bộp một tiếng rơi trên mặt đất nhưng không vỡ ra mà đứng thẳng, bên trong hỗn độn, chậm rãi giọt nước xanh biến thành khói xanh. Sương khói tăng cao chiếm phạm vi chừng nửa mét, mạnh co rụt lại trung tâm, chỉ thấy một tiểu nhân cỡ bàn tay hiện ra trong sương khói, sương co rút càng nhanh thì thân hình càng rõ ràng hơn.
Chớp mắt khi toàn bộ sương khói bị nó hấp thu, tiểu nhân lộ ra bộ dạng hoàn chỉnh, đó là Gia Thân Đồng!
Biểu tình của gã mờ mịt, trôi nổi giữa không trung, nhìn xung quanh, càng ngu ngơ hơn.
“Tế tự phân thân, đem tất cả chuyện nơi đây báo cho chủ nhân…” Lát sau, tiểu nhân Gia Thân Đồng dường như nhớ đến điều gì, thì thà, nhoáng người lên lao ra bên ngoài.
Đây là điều mà Điền Lâm không hề đoán trước, lúc trước gã giam cầm Gia Thân Đồng vốn định chờ lúc thích hợp thì thả ra, để gã kêu gọi Kinh Nam Tử đến, cho nên ý thức để lại chút hư ảo bảo đảm khi gã thức tỉnh sẽ không bị bản tôn phát hiện hoàn thành hành động kia.
Vì chuyện này mà Điền Lâm chuẩn bị rất nhiều năm, nhưng vì sóng gợn giới thạch khuếch tán, vì mất đi ý thức mà khiến kế hoạch…trước tiên thực hiện.
Gia Thân Đồng tiểu nhân nhanh chóng ra ngoài, mấy tiếng đồng hồ sau gã xuất hiện trên bề mặt Hỏa Xích Tinh, tàn thân thiêu đốt, dùng cách đặc biệt bày trận pháp ba ngày, đưa ra một tia ý thức cuối cùng của phân thân, rồi thì phân thân chết đi. Khi gã chết, cách chỗ này không xa lắm, một khu vực Thần Nguyên Phế Địa bị bốn chân giới trấn áp, bên trong tồn tại nhiều tu chân tinh tràn ngập sự sống và linh lực, cũng có nhiều cường giả bốn chân giới. Khi không ra ngoài chấp hành nhiều vụ thì họ đa số lựa chọn chỗ bế quan tu hành, bây giờ trong tinh vực mênh mông, ở một tu chân tinh màu vàng đất có một tòa huyết sơn. Màu núi là đỏ thắm, vì bầu trời đang đổ mưa máu. Trên đỉnh núi khoanh chân ngồi một người đàn ông nửa thân trần, tóc gã rất dài theo gió tung bay, bên cạnh đặt mũ giáp và bộ áo giáp màu đỏ.
Gã lỏa thân ngồi khoanh chân mặc kệ mưa máu ướt đẫm người, ở ngực lăn dài từng giọt máu, gã chẳng thèm để ý, nhắm mắt từ từ hô hấp. Mỗi lần gã hít thở sẽ khiên khung trời đỏ rực chấn động. Gã, chính là Kinh Nam Tử!
Chương 770: Kinh Nam Tử giáng xuống!
Trên bàu trời một tia chớp đen xẹt qua, mi mắt Kinh Nam Tử hé lộ ra tia sáng sắc lạnh, có chút kỳ lạ.
“Năm đó ta ở bên ngoài để lại một tai mắt đang kêu gọi ta.” Kinh Nam Tử chậm rãi nâng tay phải ấn vài ấn quyết trức mặt, dường như gã đang thôi diễn cái gì.
Gãc không ngừng ấn pháp quyết, trời đất đổ mưa máu sấm sét đánh ầm ầm. Tiếng nổ cơ hồ liền thành một mảnh khiến đất đỏ luân phiên sáng tối như tận thế đã đến.
Tay phải ấn pháp quyết ngày càng nhanh, năm ngón tay có tơ khói xanh toát ra, những tơ khỏi hư ảo nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong hiện ra bóng dáng Điền Lâm, Long Lệ, Tôn Côn và Tô Minh. Theo những thân hình xuất hiện, tư xanh lộ ra đất phong ấn Hỏa Xích Tinh. Cho đến giờ phút này, trên trời sấm đánh điếc tai, Kinh Nam Tử biến sắc mặt.
Đầu tiên gã lộ ra không thể tin, đứng bật dậy, nhưng khi gã thấy tàn bộ ký ức trước khi chết của Gia Thân Đồng phân thân thì Kinh Nam Tử đứng đó, mặt âm trầm. Dường như gã do dự cái gì, thật lâu sau vẻ mặt dứt khoát, mắt xẹt qua hung tợn và mừng như điên.
“Nếu lập được công lớn này thì ta có thể trước tiên kết thúc trấn giữ tại đây, thậm chí có thể được gấp trăm lần, thậm chí ngàn, vạn lần tài nguyên. Hơn nữa đây chắc chắn là biến động dị tộc, nếu một mình ta trấn áp thì sẽ có được phàn thưởng giao nhất liên minh bốn chân giới, có tư cách vào Thiên Kiền Tinh tu hành!” Kinh Nam Tử mắt chớp lóe, đè nén không được sự kích động.
“Thiên Kiền Tinh, năm năm mới mở ra một lần, mỗi lần chỉ có chưa đến ba mươi người được và, cơ hồ là thánh địa tu luyện bốn chân giới nội định danh ngạch. Bây giờ cách thời gian mở ra đã không còn xa, nếu ta có thể lấy được tư cách đi vào thì ta có bảy phần nắm chắc, khi đi ra ta sẽ là nửa bước kiếp dương!!! ”
Kinh Nam Tử không do dự gì nữa, tay phải gã hư không chộp huưóng áo giáp đỏ bị mưa máu tưới ướt. Áo giáp bay lên ở ngài ngươi gã biến thành từng mảnh phủ trùm toàn thân, liên tiếp lại với nhau, hình thành chiến giáp đỏ. Kinh Nam Tử mặc chiến giáp đỏ trông như tràn ngập sát khí, mái tóc đỏ rực bay trong mưa máu. Gã nhặt lên mũ giáp đọi và đầu, mạnh xoay người đạp xuống huyết sơn.
Núi vỡ thành bốn năm mảnh, một luồng sáng đỏ từ trong sơn thể tan vỡ bay vọt ra ngài, đó là một vật dài màu đỏ trông như quan tài, chớp lóe ánh sáng, có vô số phù văn lồi lõm khiến nó cho người cảm giác chấn động tinh thần.
Kinh Nam Tử đi hướng quan tài đỏ, va đụng vào quan tài, thân hình gã dung nhập vào trong. Sau đó phù văn trên quan tài chớp lóe rực rỡ, nó biến thành ánh sáng chói mắt, dùng tốc độ khó thể hình dung bùm một tiếng lao lên trời. Nghênh đón mưa máu, quan tài chớp mắt đã bay ra tu chân tinh, trong tinh vực mênh mang lao nhanh hướng Hỏa Xích Tinh.
Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người trong phong ấn Hỏa Xích Tinh bây giờ vẫn không nhúc nhích, chìm đắm ở trạng thái lực giới thạch.
Tô Minh biểu tình hoảng hốt, không biết trông thấy gì trong giới thạch sóng gợn.
Hạc trọc lông chảy nước miếng lầm bầm, có lẽ ngay chính nó cũng không nghe được.
Bây giờ Hỏa Xích Tinh đã là ban đêm, mọi người đều không ra ngoài hoạt động, dù sao mãnh thú đã ra khỏi đất phong ấn, mọi chuyện khác hẳn trước kia. Đối với tu sĩ nơi này, mấy năm nay cẩn thận chính là bình chướng cho mình an toàn. Đặc biệt là buỏi tối không yên lặng, đôi khi từng tiếng mãnh thú gầm rống rạch phá trời đêm, truyền khắp tám phương.
Trong nhà đá trên núi ở khu vực đông bộ Hỏa Xích Tinh, bà lão ngòi xếp bằng, mấy năm nay ít khi đi ra ngoài. Bà vẫn thấy bất an nhưng cuối cùng biến thành tiếng thở dài.
Đêm hôm đó bà lão khoanh chân ngồi, đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tát ra hảng sợ.
Nguyên bầu trời đêm Hỏa Xích Tinh trong chớp mắt biến đỏ rực, tất cả tu sĩ dưới đất giật mình tỉnh dậy, cùng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn lên trời. Thậm chí những mãnh thú gầm rống cũng im bặt.
Màu đỏ nhuộm bầu trời Hỏa Xích Tinh là một vệt sáng đỏ chói mắt, hiển nhiên nó từ ngoài trời nhanh chóng đến gần, xuyên qua cương khí tầng của Hỏa Xích Tinh. Vệt sáng đỏ đến quá nhanh cho nên không biết nó là gì, chớp mắt nó thiêu đốt khung trời, rồi lao xuống đất, trong thời gian ngắn đánh vào mặt đất, vị trí nó va chạm lan tràn trùng kích cuồng phong, quét sang bốn phía. Trùng kích đi qua đâu thì mặt đất vỡ nát, ngay cả mấy ngọn núi lửa cũng thành bụi đất. Phạm vi mấy vạn dặm tất cả sinh linh liên tục hét thảm, trừ đỉnh thiên tu ra còn lại đều chết hết. Nhưng dù là đỉnh thiên tu thì bị trùng kích hộc bãi máu, bị trọng thương.
Tiếng nổ qua đi, chỗ trung tâm trùng kích, nơi vệt sáng đáp xuống, có thể thấy một quan tài đỏ nghiêng ba phần đâm và mặt đất.
Trên quan tài vô số phù văn lồi lõm chớp lóe tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nắp quan tài nhô ra một khuôn mặt, nói chính xác hơn là một mặt đội mũ giáp. Dần dần, từ nắp quan tài, Kinh Nam Tử như xuyên thấu nó lộ ra đầu, thân hình, mãi khi gã bước ra khỏi quan tài.
Kinh Nam Tử nhìn bốn phái, hừ lạnh, sát khí ngập trời, tay phải vỗ quan tài, lập tức phù văn lại chớp lóe kịch liệt, biến thành trường thương đỏ bị gã nắm lấy. Khoảnh khắc gã nắm cây trường thương, tu vi trung kỳ vị giới đã ở trạng thái cao nhất toát ra mà chẳng thèm che giấu, quét nguyên Hỏa Xích Tinh. Gã dùng cách này nói cho mọi người rằng, gã đã đến.
Cùng lúc đó, tay trái của Kinh Nam Tử giơ lên, trong tay xuất hiện một ngọc giản. Ngọc giản bị gã bóp nát, có luồng sáng xanh toát ra, từ dưới chân gã bao trùm, tốc độ lan tràn rất nhanh, chỉ mười giây thì ánh sáng xanh đã phủ lên tất cả mặt đất, tu sĩ, thân thể mãnh thú. Nó thấm vào lòng đất, cũng phủ lên đất phong ấn. Ngọc giản trong tay Kinh Nam Tử tỏa ra ảo ảnh cỡ mấy mét, bên trong hiện ra một Hỏa Xích Tinh hàn chỉnh. Tình hình này giống hệt như mấy năm trước trên cổ kiếm thanh đồng có đội tuần tra.
Ánh sáng xanh phủ lên toàn Hỏa Xích Tinh, tất cả thân thể sinh linh, khiến tất cả tu sĩ biết, đây là…chân vệ giáng lâm!
Trong gian phòng trên núi khu vực phía đông, bà lão run bần bật, mặt tái nhợt biểu tình kinh hoàng, toát ra tu vi dao động lộ vẻ thần phục.
Kinh Nam Tử nhìn ảnh chiếu, nhoáng người lên đã biến mất, theo khe hở sơn cốc to lớn năm đó đám Tô Minh để lại, dọc theo con đường, gã lao nhanh đi.
Chính trong chớp mắt Kinh Nam Tử đến thì tát ra da động, uy nhiếp khiến ngươi trong phong ấn, chìm đắm ở giới thạch kỳ lạ bị chấn động theo trình độ khác nhau.
Tô Minh khoanh chân người run lên bần bật, đôi mắt hoảng hốt vô thần giờ hiện ra giãy dụa, đáy mắt lóe tia sáng, dường như hắn đã hoàn toàn tỉnh tỉnh táo, biểu tình hiếm khi lộ ra sự hoảng sợ.
‘Đây là lực lượng gì? Có thể so với bất tử bất diệt giới, khiến mình trầm luân bên trong gần như không thoát ra được!” Tô Minh hít sâu, trán toát mồ hôi.
Đá ngoài người hắn thả lỏng nhiều, Tô Minh đứng dậy, đá xung quanh đều thành tro bụi, ngăn cảnh một mét khoảnh khắc biến mất trước mặt hắn, khiến hắn liếc mắt liền thấy không gian tồn tại ngoài một mét, cũng thấy trong màn sáng hình thi Long Lệ đang run rẩy. Bên cạnh lão chín cây cờ to, chín thanh diện kỳ thú, còn có tảng đá bềnh bồng trong màn sáng toát ra ánh sáng rực rỡ.
Khi Tô Minh nhìn và tảng đá thì đầu óc ù vang, lại xuất hiện trạng thái hoảng hốt. Nếu không phải Tô Minh lập tức cắn mạnh đầu lưỡi thì e rằng liền trầm luân. Hắn hít một hơi, không nhìn đá nữa, biết rõ căn nguyên làm mình hôn mê là do đá này. Xem tình hình Long Lệ bày trận pháp phòng hộ thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, thế thì suy ra rất có thể do lão cố ý tạo thành.
“Nó rốt cuộc là cái gì mà có lực lượng kinh người như vậy?” Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không nhìn hướng tảng đá mà là quyển sách cổ bày trước mặt Long Lệ.
Trong chớp mắt từ phía xa vang tiếng trầm đục, theo đó có khí thế khủng bố làm tinh thần Tô Minh rung động từ phía xa nhanh chóng phủ lên bốn phía. Khí thế đó cực kỳ bá đạo, dù Tô Minh thấy xa lạ nhưng cảm giác bá đạo làm hắn nhớ đến năm đó chân vệ tuần tra toát ra thần thức càn quét. Cũng trong giây phút này, con ngươi Tô Minh co rút, hắn thấy trong vách tường bốn phía có một tầng sáng xanh xuyên thấu đang nhanh chóng bao trùm xung quanh.
Hình ảnh này hắn không xa lạ, đây chính là khi chân vệ đến thì nó từng xuất hiện!
“Có chân vệ giáng xuống!’
Tô Minh lập tức nhớ đến đối thoại giữa Điền Lâm và Gia Thân Đồng, hắn không do dự nữa, nháng người lên định rời đi, để không bị ánh sáng xanh phủ lên. Nhưng khi Tô Minh liếc quyển sách cổ trước mặt Long Lệ thì hắn khựng bước.