1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 151 [Chương 751 đến 755]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 151 [Chương 751 đến 755]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 751: Đứng vững ở Hỏa Xích Tinh

Cái vung này quá khứ và tương lai giao nhau, sau khi linh hồn Tô Minh thức tỉnh lực lượng số mệnh tỏa ra, lực lượng phép tắc bỗng nhiên giáng xuống khiến người Kỳ Bắc Sơn ở giữa không trung khựng lại. Lão trợn to mắt lộ vẻ khó tin, thân thể không cách nào tiến lên, như là năm tháng đảo ngược, lão lùi ra ra sau, thậm chí tinh thạch bốn màu tan vỡ cùng ngừng vỡ ra, tất cả hồi phục trở lại ban đầu.

Trong nỗi kinh hoàng của lão, trên người Xích Mãng Phượng không bị tinh thạch bốn màu tan vỡ mà khựng lại, dường như thế giới trong chớp mắt này, tất cả sự vật, mọi người không có gì thay đổi, chỉ mình Kỳ Bắc Sơn như bị ngăn cách ngoài thế giới, chỉ có lão đang thụt lùi, chỉ có thời gian của lão là đảo ngược.

Bây giờ thì mấy trăm người cách không xa đã hồi phục lại, khi linh hồn họ không còn bị đông, họ thấy hình ảnh cực kỳ quái dị khiến tinh thần rung động. Hình ảnh vượt qua sự tưởng tượng của họ, thậm chí không nhìn ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ chỉ thấy ngươi bí ẩn đứng trên đầu Xích Mãng Phượng vung tay lên, thân thể Kỳ Bắc Sơn thụt lùi, tinh thạch bốn màu tan vỡ lại ngưng tụ. Nhưng hình ảnh tiếp theo càng khiến mấy trăm người xung quanh lộ ra vẻ mặt giật mình và sợ hãi.

“Lúc trước là ba sắc giờ thì là bốn sắc.” Tô Minh mặt không biểu tình nhìn tinh thạch bốn màu trong tay Kỳ Bắc Sơn, tay trái giơ lên ngoắc hướng lão.

Lập tức tinh thạch bốn màu biến thành năm màu. Kỳ Bắc Sơn mặt vặn vẹo, trựn to mắt lộ tuyệt vọng và sợ hãi, tinh thạch trong tay tan vỡ, mọi chuyện như lúc trước lại trình diễn, chẳng qua bốn màu trở thành năm. Nhưng rất nhanh, Tô Minh phất tay, Kỳ Bắc Sơn lại thụt lùi, lại ngưng tụ ra tinh thạch năm sắc biến thành sáu màu.

Tu sĩ xung quanh phát ra tiếng kinh kêu, họ rung động tinh thần, hình ảnh này quái dị khiến tất cả nhìn Tô Minh toát ra sự khủng khiếp.

Sáu màu biến thành bảy màu!

Tiếng xôn xao càng lớn, ngay cả bầu trời cũng có ảo ảnh vặn vẹo, một đông một tây, lộ ra hai bóng người biểu tình trầm trọng. Hai người đó chính là giới tôn của tinh cầu này.

Giờ phút này, Kỳ Bắc Sơn lại tiến lên và thụt lùi, bảy sắc biến thành tám màu!

Tiếng xôn xao trở thành tĩnh lặng, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn, mặt mỗi người tái nhợt, dường như nóin thở.

Sau khi tinh thạch biến thành tám màu thì Tô Minh nhíu mày, thuật số mệnh của hắn lúc này đã đến cực hạn, khó thể tiếp tục thi triển. Hắn vung tay lên, từ bỏ tiếp tục. Xích Mãng Phượng dưới thân hắn gầm rống, đầu khổng lồ đánh vào người Kỳ Bắc Sơn, lặng im không tiếng động. Biểu tình của Kỳ Bắc Sơn không có điên cuồng và oán hận trước khi chết mà là quái dị lộ vẻ giải thoát, thân hình dần tản ra hóa thành tro bụi tan biến trong trời đất.

Tô Minh nâng lên tay phải cách không chộp, tinh thạch tám màu trước khi thân hình Kỳ Bắc Sơn tan biến đã bay vào tay hắn. Khoảnh khắc tinh thạch rơi vào tay Tô Minh thì màu sắc trở nên cực kỳ rực lỡ.

Linh hồn tinh thạch, ngưng tụ bí pháp, mỗi khi dùng một lần thì tăng một màu. Bây giờ mặc dù Kỳ Bắc Sơn đã chết nhưng với thần thông số mệnh của Tô Minh, thế gian này tinh thạch tám màu cực kỳ hiếm thấy, khó xuất hiện đã tồn tại, ở trong tay hắn lóe ánh sáng động lòng người.

Nhạc Hoành Bang hít ngụm khí, nhìn Tô Minh thì ánh mắt lộ ra vô cùng kính sợ. Gã nhìn không ra Tô Minh thi triển thần thông gì, hình ảnh mới nãy gã thấy cực kỳ quái dị, đảo điên suy nghĩ của gã, khiến gã cảm thấy Tô Minh quá bí ẩn.

Mấy trăm người xung quanh lặng ngắt như tờ, mới nãy họ nhiều ít gì thấy ra tu vi của hắn khi Tô Minh đánh mở cửa động phủ, mặc dù lòng có do dự nhưng hôm nay thấy Kỳ Bắc Sơn quái dị chết đi, quan trọng nhất là cứ liên tục vòng đi vòng lại, lão tựa con rối mặc kệ đối phương loay hoay sau khi ngưng tụ ra tinh thạch tám màu, tình hình đó khiến bất cứ ai khó thể xem thường Tô Minh. Sâu trong lòng họ cho rằng Tô Minh là cường giả tuyệt đối không thể chọc vào. Họ nhìn Tô Minh thì biểu tình lộ ra kiêng dè, không phải e ngại Xích Mãng Phượng nữa mà là bản thân Tô Minh.

Ở Thần Nguyên Phế Địa, thực lực là tất cả, muốn được tôn trọng, có tài nguyên thì phải lộ ra thực lực chấn nhiếp người ngoài!

Cường giả, là tôn!

“Chúc mừng đạo hữu đứng vững gót chân ở Hỏa Xích Tinh, khai phá Hỏa Xích Tinh, thuần phục Xích Mãng Phượng dẫn đến tám phương biến, một thức lực lượng phép tắc dễ dàng tiêu diệt Kỳ Bắc Sơn, ngưng tụ hồn tinh tám màu! Ta tên Điền Lâm.” Một thanh âm sang sảng trong không gian yên tĩnh phát ra từ trên bầu trời. Người đàn ông trung niên rừng phía tây bộ Hỏa Xích Tinh, một trong hai giới tôn tinh cầu này, có tu vi chủ vị giới xuất hiện giữa không trung, mỉm cười chắp tay với Tô Minh.

Đó là lễ tiết ngang thân phận!

Chương 752: Rút kiếm

“Lão thân là Mai Lan, chắc Tô đạo hữu chỉ đi ngang qua Hỏa Xích Tinh này, trời sao mênh mông, người đến đều là khách, đợi người nghỉ ngơi xong, bảy ngày sau lão thân và Điền đạo hữu sẽ tự mình đưa tiễn Tô đạo hữu rời đi, đây là đạo đãi khách.” Bà lão ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm như rít qua kẽ răng, rất là khó nghe, rơi và tai mấy trăm người tu sĩ càng khiến người thấy tinh thần như bị kim đâm.

Điền Lâm ở bên cạnh nhíu mày nhìn bà lão, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Tô Minh biểu tình như thường nhưng đôi mắt càng lạnh lẽo, tất nhiên hắn nghe ra ẩn ý trong câu nói của đối phương, là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi Hỏa Xích Tinh, đừng ở lại đây quá lâu, tối đa là bảy ngày mà thôi.

“Điền đạo hữu cũng có ý này phải không?” Tô Minh nhìn Điền Lâm, lạnh nhạt hỏi.

Điền Lâm nhíu mày, im lặng giây lát, gã chưa kịp nói gì thì bà lão hừ lạnh xen vào.

“Sao vậy? Không lẽ Tô đạo hữu định ở dài lâu tại Hỏa Xích Tinh sao?” Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!

“Vốn là không muốn nhưng bây giờ Tô ta đổi ý, ở lại lâu cũng được.” Giọng Tô Minh không nhanh không chậm nhưng toát ra ý lạnh băng, khiến xung quanh hắn xuất hiện bông tuyết ảo ảnh.

Hắn biết bây giờ không thể lùi bước, nếu không thì chẳng những không thể đứng vững tại đây mà càng khiến người ngoài nghi ngờ. Thậm chí tại Thần Nguyên Phế Địa mạnh ăn thịt kẻ yếu này trừ phi hắn nhanh chóng rời khỏi Hỏa Xích Tinh, nếu không một khi tỏ ra yếu thế là sẽ có tai họa.

Đối mặt thái độ cứng rắn và lạnh lùng của Tô Minh, bà lão im lặng, đánh giá hắn cẩn thận, lòng có do dự nhưng rồi lạnh lùng cười.

“Nếu đã muốn cư ngụ lâu dài tại đây thì lão thân muốn xem tu vi của Tô đạo hữu rốt cuộc có phải là ẩn giấu không? Nếu chỉ dựa vào một con mãnh thú và tinh thạch tám màu thì Tô đạo hữu ngươi chưa có tư cách ở lại đây, đứng vững gót chân ở nơi này!” Bà lão âm trầm nói, tiến tới một bước, tu vi thuộc về giới tôn phát ra từ người bà, cuốn thiên địa khiến khung trời khu vực nào dao động cuồn cuộn trong phạm vi lớn.

Uy nhiếp khổng lồ giáng xuống mặt đất khiến mấy trăm tu sĩ xung quanh hít thở dồn dập, cùng thụt lùi tản ra. Theo họ thấy thì đó là trận chiến giữa giới tôn, ở Hỏa Xích Tinh không thường thấy, có thể chính mắt trông thấy thì có lẽ sẽ giúp ích cho tu vi, đặc biệt những người thiên tu ánh mắt càng sáng.

“Nghe nói Mai tiền bối ở bảy trăm năm trước bước vào tu vi vị giới, trở thành giới tôn, giờ phút này không biết tu vi của người thế nào rồi. Nhưng chỗ này tài nguyên thiếu thốn, lực vị giới càng hiếm thấy, chắc là ngưỡng cửa sơ kỳ vị giới mà thôi…”

“Xem như là ngưỡng cửa sơ kỳ vị giới cũng đã có ý trời sụp đất nứt rồi, hiểu ra thiên địa biến đổi, dung hợp thành một với Hỏa Xích Tinh…”

Mấy trăm tu sĩ xung quanh lập tức có người thảo luận, không phải truyền âm mà thốt khỏi miệng.

Khi bà lão bước ra một bước thi triển tu vi giới tôn thì Xích Mãng Phượng dưới thân Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm kinh thiên, hắn liền cảm nhận uy nhiếp từ người bà lão. Hắn giơ tay phải, sát kiếm biến ra, kêu vù vù trong tay hắn.

Có Xích Mãng Phượng ở có thể hóa giải uy nhiếp từ đối phương, mặc dù bây giờ Tô Minh chỉ là cảnh giới địa tu nhưng sát kiếm toát ra ý lạnh lẽo và càng như có sát khí đè nén trong người hắn, như ẩn như hiện vô hình đối kháng uy nhiếp từ bà lão.

Mắt thấy trận chiến sắp diễn ra, Điền Lâm đứng một bên chợt nhác chân đứng ra chen giữa bà lão Mai Lan và Tô Minh.

“Hai người không có thù sâu gì thì làm chi phải đánh nhau chứ.” Điền Lâm thở dài.

“Mai Lan đạo hữu, ngươi và ta ở đây đã mấy trăm năm nhưng vẫn bình yên vô sự, không xâm phạm lẫn nhau, thường thường bàn luận thuật pháp, ta vốn không nên ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, Tô đạo hữu có tinh thạch tám màu hiếm thấy, dù chỉ có một viên nhưng rất dễ dàng đóng băng linh hồn của ngươi trong vài giây…”

“Khi linh hồn đóng băng, ngươi ở một bên khoanh tay thì lão thân vẫn có cách thoát khỏi, từ nay rời khỏi chốn Hỏa Xích Tinh thị phi thì có ngại gì.” Bà lão cười nhạt nói.

Điền Lâm cười khổ, bà lão lại nói tiếp.

“Ta không tin ngươi không thấy ra ý định của ta. Hỏa Xích Tinh này không phải không chứa được giới tôn thứ ba, cũng sẽ không ảnh hưởng lão thân tu luyện, dù sao năm đó vốn có ba giới tôn. Nhưng, hắn mở phong ấn Xích Mãng Phượng, chuyện này nhanh thì vài năm, chậm thì chín năm, một khi chân vệ lại tuần tra, nhìn thấy như vậy chắc chắn sẽ rầm rộ đến Hỏa Xích Tinh điều tra rõ ràng. Đến khi đó đừng nói là ta, ngươi cũng giống nhau, thậm chí là tất cả tu sĩ ở đây…ha ha, không ai trốn khỏi tội chết!” Bà lão nhìn chằm chằm Tô Minh nhưng nói là với Điền Lâm.

“Trừ phi hắn rời khỏi đây!” Bà lão giơ tay phải lên, sau lưng bà thiên địa dao động chợt khựng lại, cũng ùa hướng tay phải của bà.

“Lại phong ấn Xích Mãng Phượng trở về, hắn lập tức ra đi thì có thể tránh cho tai họa với chúng ta!”

“….Ta ngược lại hy vọng nơi đây biến thành Hắc Mặc Tinh thứ hai.” Điền Lâm im lặng giây lát sau lên tiếng, biểu tình dứt khoát.

“Ngươi nhất định phải ngăn cản ta?” Mắt bà lão lóe tia sáng lạnh, Điền Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bà hít sâu, tay phải từ từ đặt xuống, nhìn Tô Minh.

“Ta cho phép ngươi ở tại đây cư ngụ tám năm, sau tám năm nếu ngươi còn không đi, vì Hỏa Xích Tinh lão thân nhất định giết ngươi!” Bà lão mạnh xoay người, sắp rời đi thì thấy Nhạc Hoành Bang đứng ở không xa, mắt chợt lóe, giơ tay chỉ hướng gã.

“Kẻ dẫn đến mầm vạ, giết ngươi răn đe!”

Cái chỉ này mặt Nhạc Hoành Bang biến sắc, vội thụt lùi, chỉ thấy không khí quanh gã vào giây phút này xuất hiện ba tơ đen vòng quanh ngoài người gã, lấy tốc độ cực nhanh bỗng nhiên co rút, ba vòng tròn tơ đen đó một cái ở cổ gã, một cái ở ngực, một cái ở hông. Ba cái vòng cùng co rút có thể phân thây Nhạc Hoành Bang. Nhạc Hoành Bang lộ vẻ sợ hãi nhưng càng có điên cuồng, gã không cầu cứu Tô Minh, gã hiểu bây giờ rất quan trọng đối với hắn. Vì để tránh cho cuộc chiến giữa giới tôn, đây rõ ràng là giết gã trút giận. Nhạc Hoành Bang nghiến răng bùng phát tu vi thiên cảnh, thân thể bùm một tiếng thành bốn năm mảnh. Nhưng thân hình tan vỡ không bắn ra máu mà hóa thành một ống trúc khô quắt, cách hơn mười mét thân thể Nhạc Hoành Bang vặn vẹo hiện ra, hộc bãi máu, biểu tình uể oải mặt tái nhợt, hiển nhiên mới nãy lúc nguy hiểm đã sử dụng vật bảo mệnh của mình, dù tránh khỏi cái chết nhưng vẫn bị thương.

“A? Tổ tiên của ngươi chính là Khô Trúc lão nhân…thôi, nể tình cảm năm đó với Khô Trúc, tha mạng cho ngươi vậy.” Bà lão nhìn mấy mảnh khô trúc, biểu tình có chút buồn phiền, xoay người mặc kệ mọi người hóa thành cầu vồng định rời đi.

Ngay cả Điền Lâm thấy vài khúc khô trúc cũng đầy ẩn ý liếc Nhạc Hoành Bang.

Nhạc Hoành Bang mặt tái nhợt, cúi đầu lặng im không nói.

Mấy trăm người xung quanh nhìn tình hình này lòng có chút tiếc nuối, biết rằng xem ra không đánh thành rồi. Nhưng trong chớp mắt này có giọng lạnh lùng của Tô Minh vang lên.

“Làm mất mặt Tô ta, định giết Tô ta, Mai Lan, ngươi cứ như vậy đi sao?”

Theo lời thốt ra, trên người Tô Minh không còn ức chế, không còn che giấu sát khí ngập trời khiến người xung quanh biến sắc!!!

Sát khí kia mạnh mẽ rất hiếm gặp, dù ở Thần Nguyên Phế Địa cũng rất ít cảm nhận sát khí từ người nào đó sẽ đậm đặc như vậy, dường như không là sát khí một đời một kiếp mà là trong sinh mệnh luân hồi vô số lần, tất cả thế ngưng tụ một chỗ, sát khí kinh người!

Nếu cứ để bà lão rời đi thì Tô Minh biết hắn ở Hỏa Xích Tinh sẽ bị dao động vị trí, cách duy nhất tránh cho điều đó là…rút kiếm!

Chương 753: Tàn nhẫn

Hai người còn như vậy thì nói chi đến mấy trăm tu sĩ xung quanh? Mấy trăm người đó vẻ mặt hoảng sợ cùng thụt lùi, ánh mắt nhìn Tô Minh thì ẩn chứa sợ hãi vượt qua trước đó nữa.

Dù là Nhạc Hoành Bang, khoảnh khắc này người run bần bật, nhìn Tô Minh như trông thấy quỷ sát, loại cảm giác đó như đặt mình vào lạnh lẽo và hắc ám, chìm đắm trong tử vong, khí lạnh đóng băng máu thịt cùng linh hồn..

Thậm chí là Xích Mãng Phượng dưới thân Tô Minh cũng trong chớp mắt thân thể nóng rực của nó giảm bớt nhiệt độ nhiều, nó vặn vẹo dường như không thích ứng sát khí từ người hắn.

Hạc trọc lông ở không xa trợn to mắt, nó nhìn Tô Minh, vẻ mặt mờ mịt. Dường như nó nghĩ đến điều gì nhưng không cách nào nghĩ ra được.

Chỉ có tiếng rít sắc bén kèm theo hưng phấn và reo hò chưa từng có đến từ sát kiếm trong tay Tô Minh, thanh kiếm điên cuồng hấp thu sát khí từ người hắn, kiếm ngân toát ra sự khát vọng máu tươi, thậm chí màu sắc từ đỏ chuyển hoán gần như là màu tím.

Tô Minh thốt, ra một câu, người đầy sát khí kinh thiên động địa, hắn vọt đến bà lão vẻ mặt biến đổi. Khi hắn cất bước thì Xích Mãng Phượng gào thét lao ra theo. Tô Minh hiện tại so với lúc đấu với đạo nô ở đất Âm Tử thì cường đại hơn rất nhiều, khi đó hắn chỉ là mệnh cách sơ kỳ, sau này nhờ Vũ Huyên rót một hơi khiến hồn viên mãn, mở ra ba phong ấn. Nhưng khi đó hắn rất yếu ớt, khó mà đối kháng mấy ngàn đạo nô. Còn hôm nay Tô Minh, khi đội vào mặt nạ đó thì hắn mệnh cách bước vào mệnh khuyết, là tu vi địa cảnh, hắn có thân hình máu thịt thật sự, hai năm nay luôn rèn luyện thần thông của di thị tộc, khiến bùng phát ra sức chiến đấu vượt xa khi ở đất Âm Tử.

Hắn cất bước, tay trái nâng lên ấn hướng mặt đất. Cái ấn này lập tức thần thông di thị tộc phát triển trong người hắn. Tay trái của hắn liền héo rút, bao gồm thân hình và tay phải cầm kiếm, tất cả trong chớp mắt thành da bọc xương, tay trái thuận thế chỉ vào trán. Chỉ một cái toát ra khí đen, quanh hắn hình thành cái đầu ác quỷ khói to lớn gầm rống xoay quanh Tô Minh, khiến tốc độ của hắn càng biến nhanh hơn, chớp mắt mang theo sát ý ngập trời đến gần bà lão.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Điền Lâm bị sát khí trên người Tô Minh chấn động do dự một chút thì hắn đã xuất hiện trước mặt bà lão rồi.

Bà lão Mai Lan con ngươi co rút, phát ra tiếng rít chói tai chấn nhiếp tinh thần, nhanh chóng nâng lên tay phải, tu vi giới tôn bùng phát. Ở trên tay phải của bà trực tiếp hóa thành một một lá cờ to, cờ màu trắng rách rưới, bên trên có một lằn chỉ đen vẽ thành vòng tròn, trông như nó đang xoay tròn. Tay phải bà lão cầm cờ vung lên, vòng tròn đen huyễn hóa ra, hình thành vài chục vòng tròn đen lao hướng Tô Minh.

Một tiếng nổ kinh thiên chợt vang vọng trong cõi trời đất này, thanh âm kịch liệt như vậy là do thuật pháp đại thần thông hay là giới tôn ra tay va chạm nhau mới tạ thành được. Trên Hỏa Xích Tinh đã lâu không xảy ra chuyện như vậy, dù gì thì tài nguyên khan hiếm khiến tu vi hồi phục chậm, thế nên chưa đến bất đắc dĩ thì ít khi có ai lãng phí lực tu vi trong người.

Trời đất ầm vang, thanh âm kịch liệt và hồi âm vô tận khuếch tán, trên bầu trời xuất hiện nhiều khe hở không gian xé rách, một tầng trùng kích như bão tố càn quét bốn phía dấy lên gió khiến mấy trăm tu sĩ hô hấp dồn dập. Đây là cuộc chiến đấu chân chính giữa tu sĩ, chứ không phải trước kia trận đấu lãng phí tu vi tôm tép mà thôi.

Dưới tiếng nổ này, mấy chục vòng tròn đen bị đánh bật hơn phân nửa, sát kiếm của Tô Minh không ngừng chặt đứt khói đen nhưng cuối cùng khó thể hoàn toàn xuyên thấu nó. Nhưng dù là vậy thì từ sát kiếm phát ra sức hút mãnh liệt khiến tay phải bà lão cầm cờ héo rút, như là máu thịt bị hút đi một phần. Thân thể Tô Minh từ da bọc xương gầy ốm hồi phục một chút cảm giác xác thịt.

Thuật pháp quái dị này khiến bà lão biến sắc mặt, trước mặt bà là cái đầu quỷ khói đen gầm rống đến. Bà lão xoay cây cờ, không lùi mà tiến lên, lại bước ra một bước, giơ tay trái, móng năm ngón tay chớp mắt biến dài, như là mũi gai nhọn cách không chộp hướng Tô Minh. Còn cái đầu quỷ khi đụng chạm vào năm ngón tay trái của bà lão trực tiếp bị xuyên thấu, xé rách.

Tô Minh lùi vài bước, sát kiếm không thể đánh tan tất cả vòng tròn đen khiến còn sót lại năm tơ đen xuyên thấu sát kiếm rơi vào ngực hắn, bị trọng thương máu tứ tung, nhưng vốn nên thấy đau mà Tô Minh chẳng hề có chút cảm giác gì. Hắn thậm chí không thèm liếc mắt cái vào, biểu tình luôn lạnh lùng, nhấc chân đi tới, nâng lên nắm tay trái, một đấm đánh vào năm ngón bà lão chộp đến.

Tiếng nổ lại vang vọng, cánh tay trái của Tô Minh máu thịt bầy nhầy, có xương cốt vỡ nát, trông cực kỳ thê thảm. Ngón tay bà lão nhanh chóng héo rút, thật nhiều máu thịt bị hút ra, nhưng bà lão này hừ lạnh một tiếng, ngón tay trái lần nữa chộp hướng Tô Minh. Tô Minh biểu tình như thường, dường như không có bị thương gì cả, không lùi mà còn tiến lên, dùng tay trái máu thịt bầy nhầy lại đánh vào năm ngón tay của bà lão.

Bùm một tiếng, nửa cánh tay trái của Tô Minh trực tiếp vỡ nát, khi vỡ ra thì máu bắn tung, thậm chí vị trí bả vai lộ ra xương trắng và thịt vụn.

Nhưng bà lão làm vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì bà ở trên người Tô Minh không thấy chút gì tỏ vẻ đau đớn, như là thân hình không phải của đí phương vậy. Bà thậm chí thấy Tô Minh giơ tay phải cụp và cánh tay trái tàn khuyết lộ xương, kéo đứt luôn tay trái quăng sang bên, chặn lại máu chảy, cười lạnh.

Hình ảnh này chẳng những khiến bà lão kinh sợ, ngay cả Điền Lâm cũng hít ngụm khí, mấy trăm tu sĩ xung quanh nhìn Tô Minh trừ kinh hãi ra còn có sự rung động không thể miêu tả.

Rốt cuộc thì người tàn nhẫn đến đâu mới có thể tàn khốc như vậy với bản thân? Không để ý đến sự đau đớn, ngược lại khóe môi nhếch nụ cười.

Đối với mình đã tàn nhẫn như vậy thì với kẻ thù…sẽ làm sao?

‘Loại người này trời sinh thích hợp sinh tồn ở Thần Nguyên Phế Địa!!!’ bà lão nhìn Tô Minh, trong đầu hiện ra một câu như vậy.

Đặc biệt là thần thông của Tô Minh khiến bà cảm thấy cực kỳ quái dị, giao chiến một chốc mà đôi tay bà héo rút gần như mất đi hai phần máu thịt, thậm chí tu vi vận chuyển bị tổn thất chút ít, dù sao chỗ này tu vi hồi phục cực kỳ chậm rãi, cho nên loại tổn thất này làm bà thấy lòng nhỏ máu. Nhưng bà chưa đau lòng bao lâu thì trợn to mắt, vì tay phải Tô Minh buông sát kiếm, kiếm vòng quanh người hắn, tay phải hiện ra vài chục tinh thạch toát ra linh lực đậm đặc, những tinh thạch bị hắn bóp chặt lấy, thật nhiều linh lực ùa vào người Tô Minh. Hắn ngẩng đầu cười tàn nhẫn với bà lão, lại vọt đến.

Cùng lúc đó, Xích Mãng Phượng cũng đến gần, cái đầu khổng lồ gầm rống đụng vào bà lão, thiên phú thần thông của nó phân tán tất cả vật chất ẩn chứa trong cú đụng đầu này, khiến bà lão biểu tình cực kỳ âm trầm.

Tiếng nổ liên tục vang, hơn mười giây sau, bà lão phát ra tiếng gào thê thảm, vội vàng thụt lùi. Toàn thân bà có một nửa máu thịt héo rút, biểu tình lộ ra vẻ như trông thấy lệ quỷ.

Chương 754: Một đời một kiếp!

Cảnh giới chủ vị giới có áp chế cường đại với tu thiên, địa, nhân. Nhưng bây giờ Tô Minh mạnh hơn lúc ở đất Âm Tử rất nhiều, quan trọng hơn tại Thần Nguyên Phế Địa hắn có thân thể, có đầy đủ linh thạch, có Xích Mãng Phượng. Tương đối thì bà lão ở tại đây nhiều năm, biết chỗ này khó khăn nên phong ấn tu vi chút ít, một khi mở ra vận chuyển lực vị giới, vậy thì rất khó hồi phục. Bây giờ đối mặt Tô Minh, bà như cưỡi trên lưng cọp, tiến lùi khó khăn. Quan trọng nhất là bà đoán không ra tu vi cụ thể của Tô Minh, không thấy dấu hiệu phong ấn nào trên người hắn nhưng hắn tàn nhẫn với tất cả, sát khí đậm đặc đều nói rõ người này tuyệt đối không đơn giản.

Mặt khác Xích Mãng Phượng là con thú làm bà lão đau đầu, nếu như Điền Lâm chịu ra tay thì bà có thể thoải mái đấu một trận. Nhưng bà thấy Điền Lâm có ý tưởng khác, khiến bà rơi vào tình trạng như thế này đây.

Tô Minh đang cược, hắn cược bà lão kiêng dè sẽ không dám tùy tiện dốc hết sức đánh.

“Hai vị có thể nghe Điền ta nói một câu không? Ba chúng ta gặp gỡ ở Hỏa Xích Tinh này coi như có duyên, có thể đừng tiếp tục nữa được không?” Điền Lâm cười khổ bước ra can.

Bà lão hừ lạnh nhưng không thốt lời từ chối.

“Điền đạo hữu đã khuyên bảo thì Tô ta không đấu cũng được, nhưng khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay Mai Lan đạo hữu chưa được cho phép thì không thể tiến vào nửa bước!” Tô Minh đi tới đỉnh đầu Xích Mãng Phượng, lạnh lùng nói.

Bà lão nhìn Tô Minh, một lúc sau không nói câu nào, xoay người hóa thành càu vồng lao nhanh, chớp mắt ở giữa không trung huyễn hóa mà đi.

Điền Lâm cười khổ nhìn Tô Minh, lắc đầu nói.

“Tô huynh, Mai Lan đạo hữu không có ác ý, việc này…để sau này Điền ta sẽ báo cho. Khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh thì Tô đạo hữu cứ yên tâm, năm đó Khô Trúc đạo hữu đã có quy định, không thể tùy tiện đi vào lãnh địa của nhau. Điền ta xin đi trước.” Điền Lâm thở dài, chắp tay hướng Tô Minh xng nhaongs người lên, hướng rời đi là đuổi theo Mai Lan.

Mãi đến khi gã rời đi, mấy trăm tu sĩ ở vùng đất này lặng ngắt như tờ, kiêng dè nhìn Tô Minh ở giữa không trung.

“Từ nay về sau khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh lấy Tô ta làm tôn, bình thường Tô ta bế quan thì tất cả việc vặt các ngươi cứ nghe theo lời Nhạc Hoành Bang!” Tô Minh quét mắt mặt đất, thanh âm lạnh lùng truyền khắp tinh thần mỗi người.

“Tuân lệnh!” Mấy trăm người chẳng chút do dự, cùng chắp tay cúi đầu.

Họ hiểu rằng theo Xích Mãng Phượng phá ấn ra, kiểu chết quái dị của Kỳ Bắc Sơn, Tô Minh và giới tôn Mai Lan đấu dữ dội mà ngắn ngủi, khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay sẽ là lãnh địa của hắn.

Nơi này ngày sau chỉ có thể có một ý chí, đó là ý chí của Tô Minh, bất cứ người nào làm trái ý chí này định ra luật pháp thì sẽ bị hủy diệt.

Mấy trăm người cùng bái, giọng Nhạc Hoành Bang là vang dội nhất. Gã biểu tình kích động, loại thân phận và địa vị này từ khi tổ tiên của gã bị chân vệ giết chết rồi thì không còn xuất hiện nữa, giờ lại lần nữa có được khiến gã kích động, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự cuồng nhiệt và sùng kính.

“Các vị đạo hữu, con người của Nhạc ta thì mọi người biết rõ rồi, sau này hy vọng các vị giúp đỡ cho, xây dựng lại sự cường đại khu bắc bộ năm xưa của chúng ta! Hôm nay Nhạc ta chỉ nói một việc duy nhát là mọi người cùng đi sưu tầm tảng đá màu xanh này, càng nhiều càng tốt!” Nhạc Hoành Bang nhìn Tô Minh, lập tức nói với mấy trăm người.

Tô Minh không để ý chuyện nơi đây, xoay người đi hướng mặt đất, tới ngoài động phủ tan vỡ của Kỳ Bắc Sơn, khoanh chân ngồi xuống. Xích Mãng Phượng khổng lồ nằm sấp một bên cảnh giác nhìn bốn phía, đôi khi nhìn hướng bầu trời, biểu tình có chút mờ mịt.

Hạc trọc lông mắt sáng rỡ bay tới bên cạnh Nhạc Hoành Bang, không biết thì thầm cái gì mà gã vội vàng cung kính vâng dạ. Gã nhìn ra thân phận của hạc trọc lông ở chỗ Tô Minh chắc chắn không bình thường, chính mắt gã thấy nó phá mở phong ấn. Đặc biệt làm gã kinh ngạc là lúc trước hạc trọc lông treo giải thưởng, từ nay sâu dưới đáy lòng gã không muốn đắc tội nó.

Tô Minh khoanh chân ngồi, cầm lấy một khối đá màu xanh, nhắm mắt lại dần dần hấp thu. Tảng đá rất nhanh trở thành tro bụi nhưng chỗ này có rất nhiều đá xanh. Tô Minh trầm ngâm giây lát, định tạm thời bế quan tu luyện tại đây.

Thời gian chớp mắt đã dần qua một tháng, hòn đá xanh xung quanh Tô Minh chồng chất ngày càng nhiều hơn, đây đều là từ mấy trăm ngươi, thậm chí là nhiều hơn từ khu bắc bộ làm theo lệnh của Nhạc Hoành Bang đưa đến, đủ cho Tô Minh hấp thu trong thời gian ngắn.

Sức mạnh thân thể của hắn nhờ hấp thu mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mãi đến đêm khuya một ngày này, Tô Minh đang tu hành thì mở mắt ra. Hắn nhìn trên bầu trời xuất hiện trăng sáng màu đỏ, dù không phải lần đầu tiên biết trăng ở Hỏa Xích Tinh là màu đỏ nhưng mỗi lần nhìn đều nhìn hắn xem rất lâu. Nhưng khuya nay, một hướng khác bầu trời đêm, có một ngôi sao sáng tỏa ra ánh sáng có thể so với ánh trăng, rất sáng, rất dịu dàng, như hòa cùng trăng.

Tô Minh không biết đây là ngày đặc biệt sao ánh cùng trăng, ngày đặc biệt mỗi năm chỉ có một lần trên Hỏa Xích Tinh. Ngày hôm nay, không biết bắt đầu từ khi nào bị người Hỏa Xích Tinh biến thành loại tập tục, là ngày nam nữ thề non hẹn biển, kết thành đạo lữ ở tinh cầu này. Bởi vì trong bầu trời đêm một sao một trăng rực rỡ cũng được gọi là một đời một kiếp.

“Không còn tình, nhưng ta còn có người nhớ nhung…”

Xung quanh yên tĩnh, Xích Mãng Phượng nhắm mắt đang thiếp ngủ. Không biết hạc trọc lông đi đâu mất rồi. Trong tĩnh lặng, Tô Minh khẽ thì thào bay bổng.

“Không còn đau, nhưng tại sao tim của ta sẽ đau nhói khi nghĩ về…” Tô Minh sờ ngực, nhìn một sao một trăng trên bầu trời, đau thương khẽ hỏi lời không người biết.

Chương 755: Một ngôi sao, một vầng trăng, một mặt trời

Thuật pháp này có uy lực cực kỳ cường đại, khắc ấn trên cây quạt, đó là thần thông của Man Thần đời thứ hai. Trước kia Tô Minh triển khai nó đều là mượn dùng cây quạt, bản thân không hiểu về thuật này.

Nhưng khoảnh khắc này, nhìn bầu trời kỳ lạ, một ngôi sao, một vầng trăng, một mặt trời. Hắn đột nhiên hiểu ra vận dụng trước kia không quá rõ ràng.

Nhưng loại hiểu ra này rất nhanh tán đi trong đầu Tô Minh, hắn nhìn trên bầu trời có trời, trăng sao, trong óc lại lóe lên, là chuyện rất lâu, thật lâu về trước, khi hắn còn là đứa con nóit, ở trên Ô Sơn đọc một quyển sách da thú, mang theo mong chờ và mộng tưởng đọc câu nói ghi trên sách.

“Man tộc tổ tiên, khai thiên tạo nhân, lưu lại vạn năm đến nay…Trì Man giả xưng là Man sĩ, lên trời xuống đất dời núi lấp biển…có Man văn thông thiên, có thể lấy trời, hứng trăng, hái sao…”

“Có thể lấy trời, hứng trăng, hái sao…” Tô Minh thì thào ngơ ngác nhìn trời.

Thời gian dần trôi qua, dị tượng thiên địa chỉ có một năm một lần dần đi tới cuối, trên bầu trời ngôi sao sáng chỉ còn lại cái bóng mơ hồ, Tô Minh toàn thân chấn động, ngay cả lời nói trên da thú cũng biến mất trong đầu hắn. Đầu óc hắn trống rỗng nhưng như có sự cảm ngộ thăng hoa đang từ từ xuất hiện. Hắn thấy trời trăng sao rồi lần thứ ba hiểu ra. Nhưng lần hiểu ra thứ ba này không rõ ràng lắm.

Mãi đến khi ánh trăng cũng biến nhạt chỉ còn lại cái bóng, cảm ngộ mơ hồ trong đầu Tô Minh càng khắc sâu chút ít nhưng vẫn không thể lần mò ra.

Hắn nhìn ngôi sao biến mất, nhìn mặt trăng không còn, nhìn phía xa mặt trời dâng lên trời, khi dị tượng một năm một lần mất đi, Tô Minh ngây ra tại chỗ thật lâu, thật lâu.

Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng nếu trong đầu hắn có thể hiện rõ cảm ngộ lần thứ ba này thì hắn sẽ được thu hoạch kinh người.

Thậm chí Nhạc Hoành Bang trở về, quỳ một gối ở trước mặt Tô Minh mà hắn không nhận ra, hắn nhìn nơi không còn có trăng và sao, hắn biết mình đã bỏ lỡ một lần…cảm ngộ sâu sắc.

Một lần này cảm ngộ, hắn không biết có thể hiểu ra cái gì, hoặc là thần thông, hoặc là tâm tình, hoặc là tu vi, nhưng hiện tóm lại là đã bỏ lỡ.

Có lẽ cũng không phải là bỏ qua, mà là na dị tượng thiên địa biến mất quá nhanh.

Tô Minh thở dài, thu lại tầm mắt nhìn bầu trời.

Nhạc Hoành Bang yên tĩnh quỳ một gối trước mặt Tô Minh, cúi đầu không nói một lời. Gã đã nhìn ra Tô Minh đang cảm ngộ dị tượng trên trời, biết rằng lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy, mãi đến giờ phút này gã thấy hắn thở dài mới ngẩng đầu lên.

“Loại trời trăng sao này cùng xuất hiện trên bầu trời mỗi năm chỉ có một lần, mỗi lần chưa đến một tiếng đồng hồ. Nếu tiền bối có hứng thú thì mỗi năm vào lúc này sẽ xuất hiện hình ảnh đó.”

“Ngôi sao đó là cái gì?” Tô Minh im lặng giây lát sau nhẹ giọng hỏi.

Nhạc Hoành Bang ngây ra, hiểu Tô Minh hỏi ngôi sao chính là ngôi sao rực rỡ đêm qua, một năm nó chỉ tỏa sáng một lần còn rực rỡ hơn trời trăng.

“Không ai biết đó là ngôi sao gì, từng có một ít cường giả trên Hỏa Xích Tinh muốn truy tìm nó nhưng vẫn không có đáp án, dần dà ở Hỏa Xích Tinh có một truyền thuyết, mọi người so sánh ngôi sao mỗi năm tỏa sáng một lần thành đạo lữ thân mật.” Nhạc Hoành Bang thấp giọng đáp.

Tô Minh nhìn bầu trời, lát sau lắc đầu. Hắn không nói lời nào, giữ nguyên động tác cũ, dù trên bầu trời đã không còn trăng và sao, chỉ có mặt trời.

Nhạc Hoành Bang im lặng giây lát rồi từ từ lùi ra, ở phía xa nhìn Tô Minh. Gã trầm ngâm không lâu sau lựa chọn khoanh chân ngồi ở đó, lặng lẽ thủ hộ, không cho phép người ngoài bước vào đây, dù có người khu vực bắc bộ đến đưa đá xanh cũng bị gã cản lại, bỏ đá sang một bên, không cho tới gần chỗ Tô Minh.

Tô Minh luôn nhìn lên trời, nhìn trời xanh dần tối đen, nhưng mặt trăng dần lộ ra, một ngày, một ngày, một ngày…

Tô Minh không biết đã nhìn bầu trời bao lâu, hắn quên thời gian trôi qua, thậm chí quên hấp thu đá xanh, cứ khoanh chân nhìn bầu trời.

Xích Mãng Phượng vẫn luôn ở một bên, năm tháng đối với nó chỉ là chớp mắt, nó cũng quen bình tĩnh như vậy rồi. Hạc trọc lông đôi khi trở về nhưng tính cách nó hiếu động, thường quay về không lâu thì lại đi ra ngoài, không biết bận rộn cái gì nữa.

Nhạc Hoành Bang luôn ở phía xa thủ vệ, gã nhìn được bây giờ Tô Minh chìm đắm trong trạng thái kỳ lạ, loại trạng thái này đối với tu sĩ là chỉ ngộ chứ cầu không được.

Thậm chí bây giờ Tô Minh không biết rằng ở trạng thái này tu vi của hắn gần như chững lại, từ từ co rút trong thân thể, tựa như ngủ say. Chỉ có trái tim của hắn là từ từ đập thình thịch, chỉ có hồn của hắn hòa cùng đôi mắt nhìn lên trời. Hắn không biết rằng trái tim đang nhảy, hồn nhìn lên trời, tâm biến lần thứ ba của hắn bất giác đến gần.

Thời gian dần trôi qua, đã là một năm. Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

Trong một năm nay người ở khu bắc đều biết thủ lĩnh của họ bế quan bên ngoài động phủ của Kỳ Bắc Sơn. Mọi người bị cấm dừng bước ở phạm vi ngoài trăm dặm, không được bước vào gần hơn một chút.

Mãi đến một năm sau, đêm khuya hôm nay, trên bầu trời trừ vầng trăng sáng ngời ra thì còn có ngôi sao một năm trước từng xuất hiện, lại tỏa sáng rực rỡ. Thân hình không động đậy một năm của Tô Minh chợt rung lên. Hắn nhìn ngôi sao, một năm nay đối với hắn là rất nhanh, như chỉ là một lần suy tư, một lần lĩnh ngộ ngắn ngủi.

Bây giờ hắn nhìn ngôi sao trên bầu trời, trong đầu lại hiện ra lần lĩnh ngộ trước, không ngừng khắc sâu. Dần dần bóng đêm tan biến, khi bầu trời mông lung, bình minh mới lên thì khung trời trong mắt Tô Minh rốt cuộc xuất hiện kỳ lạ trời trăng sao cùng tỏa sáng. Nhìn hình ảnh đó, đầu óc Tô Minh ù vang, người run bần bật, đôi mắt ứa giọt lệ thật sự. Hắn bỗng hiểu ra.

Hắn hiểu tại sao mình cố chấp với ngôi sao như vậy, tại sao trời trăng sao cùng xuất hiện thì hiểu ra.

“Mỗi ngày đều xuất hiện mặt trời chính là hiện thực tàn khốc, nhắc nhở chỗ ta ở là Thần Nguyên Phế Địa, nơi này là thế giới tàn khốc, khiến ta trông thấy chỗ ánh sáng chiếu rọi là vùng đất xa lạ. Mỗi đêm xuất hiện mặt trăng là mộng tưởng hư ảo, khiến người quên đi xung quanh xa lạ, quên bản thân ở đâu, để bóng đêm lừa dối mình, sinh ra một loại truy cầu và hy vọng. Mỗi năm một lần xuất hiện ngôi sao rực rỡ là…quê hương…” Tô Minh thì thào.

“Mặt trời hiện thực, trăng hy vọng, ngôi sao đại biểu quê hương, đây mới là kẻ lãng du rời đất tổ, sự cố chấp trong lòng…”

Tô Minh nhìn trời trăng sao, khoảnh khắc này hình như hắn thấy chúng nó tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng ngưng tụ trên khiến hắn, khiến đầu Tô Minh ù vang, đau xé lòng, là nỗi đau vì nhớ nhà.

Trên bầu trời có trời trăng sao ở trong mắt người Hỏa Xích Tinh khác không tỏa ánh sáng chói lòa như Tô Minh đã thấy. Ngôi sao và vầng trăng vẫn là ở trên trời sáng ngời rồi dần tối đi, mọi thứ dường như đều là Tô Minh tưởng tượng, ảo giác mà thôi.

Nhưng ở trong mắt Tô Minh thì một giây này, dần dần trong mắt trái của hắn xuất hiện ảo ảnh mặt trời, mắt phải là ảnh ngược vầng trăng.lòng hắn đau nhói ẩn chứa là ngôi sao. Đây là Tô Minh hiểu ra, vì hắn lĩnh ngộ nên trời trăng sao dù tán đi hoặc chiếu sáng thì chúng nó…như là bàn vẽ ký ức, dùng cảm ngộ làm dao khắc, khắc sâu vào đầu Tô Minh.

‘Lần tâm biến thứ ba ư…” Tô Minh siết chặt ngực áo, hắn cảm nhận năm đó lần đầu tiên tâm biến, loại thay đổi nỗi lòng rất độc đáo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)