1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 148 [Chương 736 đến 740]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 148 [Chương 736 đến 740]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 736: Tinh thần thánh bào

Tô Minh ngửa đầu, khóe môi nhếch nụ cười âm trầm, nhưng nhìn kỹ lộ tươi cười không phải Tô Minh mà là ông lão chồng lên người hắn. Khi nở nụ cười thì Tô Minh nâng lên tay phải chộp hướng đạo nô nhị nhất. Đạo nô nhị nhất biến sắc mặt, vung tay áo, ngoài người ánh sao lượn lờ, tu vi thuộc bước thứ ba bùng phát. Nhưng mà…

Vô tận ánh sao ở trước mặt Tô Minh như là trong suốt vậy, xuyên qua người hắn. Tay phải Tô Minh không chút tạm dừng chộp hướng đạo nô nhị nhất. Đạo nô nhị nhất biến đổi biểu tình, hoảng sợ vội vàng thụt lùi. Trên mặt Tô Minh nở nụ cười quái dị, từ từ nói.

“Huyết dương!”

Chữ thứ nhất thốt ra, cả người đạo nô nhị nhất biến đỏ rực, xung quanh gã như xuất hiện một mặt trởi đỏ ảo ảnh. Khi mặt trời đó xuất hiện thì đạo nô nhị nhất hộc ngụm máu, thân hình không thể thụt lùi, hoảng sợ bay hướng Tô Minh, bị tay phải hắn bóp cổ.

“Nửa bước kiếp dương!!!” Đạo nô nhị nhất phát ra tiếng hét thê lương nhưng chợt ngừng bặt.

Tay phải Tô Minh bóp cổ đạo nô nhị nhất, người gã ngày càng đỏ, trong thời gian ngắn thật nhiều máu bùng phát trên người, chớp mắt gã biến thành cái xác khô không có máu trong tay Tô Minh. Tắt thở, từ góc độ mèo vờn chuột đi hướng cái chết.

Tô Minh thả tay phải ra vung đằng trước, lập tức xung quanh máu bị đạo nô nhị nhất phun ra ngưng tụ lại, ở trước mặt hắn biến thành cái gương đỏ. Trong gương gợn sóng vặn vẹo lộ ra trời sao và một tu chân tinh. Trên tu chân tinh có một lầu các tinh xảo, trong lầu các có một cô gái mặc đồ trắng, mờ mịt nhìn phía xa, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.

Bộ dạng của cô giống hệt như Bạch Tố!!!

“Lão phu hoàn thành hứa hẹn.” Miệng Tô Minh thốt ra lời đó xong chỉ thấy có một luồng sáng đỏ bay ra khỏi người hắn, ở giữa không trung hóa thành huyết dương lao nhanh ra ngoài trời.

Mọi chuyện biến đổi quá nhanh, cho nên Đạo Nguyên và ba người đạo nô chưa kịp phản ứng lại, đạo nô nhị nhất đã biến thành thây khô. Đạo Nguyên con ngươi co rút, hoảng sợ hét chói tai vội thụt lùi, ba người đạo nô càng không rảnh lo đến Cửu Phong, vọt hướng Tô Minh.

Bây giờ trên người Tô Minh không còn ông lão bóng chồng, ở giữa không trung là bản thân hắn. Hắn không để ý ba đạo nô đến gần mà ngoái đầu nhìn mặt biển, không khí mở ra khe hở, minh long gầm gừ chở Vũ Huyên vọt vào trong.

Vũ Huyên nhắm mắt nằm ngay đơ trên lưng minh long, Tô Minh nhìn cô và minh long biến mất trong khe hở. Trước mắt hắn hiện ra một thiếu nữ tinh nghịch cướp híp mắt gọi hắn là Tô tiểu ngốc.

“Tô tiểu ngốc!”

“Ngươi không trả lời, trừ một viên đan dược.”

“Tô tiểu ngốc, ngươi xem cá lớn trong biển đẹp quá đi, bắt một con cho ta đi?”

“Tiểu Tô Tử, gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao hả? Mau lên, kêu tỷ tỷ đi.”

“Tiểu Tô Tô, cái Tử Hải cự nhân trừng ta kìa, ngươi đánh nó một trận đi.”

“Tô Tô ngốc ngốc, ánh nắng gắt quá hà, ngươi che dù cho ta đi…” Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Tô Minh vẻ mặt hảng hót, trong người lại xuất hiện ảo ảnh bóng chồng thứ hai. Lần này không phải ông lão mà là gã đàn ông đầu trọc, thân thể cực kỳ vạm vỡ, chồng lên người Tô Minh nhe răng nhìn ba đạo nô tới gần.

Tô Minh vẫn giữ động tác ngoái đầu nhìn khe hở dần biến mất trên mặt biển, phát ra tiếng rít bi thương.

“Biết tại sao ta tên là Vũ Huyên không?”

“Huyên là một loại vong ưu thảo, ta là vong ưu thảo trong mưa. Mẹ muốn cho ta cả đời sung sướng, không có ưu thương…”

“Ta tặng cho ngươi một món quà…”

Mắt Tô Minh ướt nước, nhưng hắn là lũ hồn, hắn…không có lệ.

“Cô vốn có thể đi trước.” Tô Minh thì thào, trước mặt hiện ra Bạch Tố ngoái đầu mỉm cười, nụ cười rất đẹp mang theo lưu luyến dần đi xa.

Giờ phút này, gã đàn ông chồng lên thân hình Tô Minh nhe răng cười, nhoáng người lên xuất hiện trước mặt ba đạo nô. Gã nâng lên tay phải, một luồng sáng xanh bùng phát từ người gã, hóa thành mặt trời xanh khiến trời đất mất đi sắc máu, ba đạo nô phát ra tiếng hét thê lương. Liên tục hai tiếng nổ ầm vang, đạo nô tam nhất, đạo nô tứ nhất, hai đại năng tu vi bước thứ ba mặc tinh thần bào ở trước mặt Tô Minh thân hình hòa tan, biến thành tro bụi, rõ ràng bị mặt trời xanh đốt người thành tro. Còn sót lại là đạo nô ngũ nhất, gã như kẻ điên vội thụt lùi, toàn thân xuất hiện nhiều vết rạn bốc ra khói xanh, cảm giác chết chóc tràn ngập trong người. Gã lùi lại tới bên Đạo Nguyên, kéo Đạo Nguyên run bần bật bỏ chạy ra xa.

Ảo ảnh gã đàn ông chồng lên người Tô Minh hóa thành luồng khói xanh bay ra, ở giữa không trung dung hợp cùng mặt trời xanh, ngoái đầu liếc Tô Minh, cười to lao lên trời, không biết dùng cách gì mà thân hình biến mất.

“Cuối cùng là ta.” Một giọng khàn khàn vang vọng trong người hư ảo của Tô Minh.

Chỉ thấy cái bóng người đàn ông trung niên tóc bạc chồng trên người Tô Minh, giơ tay phải chỉ hướng đạo nô ngũ nhất và Đạo Nguyên phía xa. Cái chỉ này đạo nô ngũ nhất phát ra tiếng hú thê lương, từng con bươm bướm chui ra khỏi người, chớp mắt thân hình gã biến thành vô số con bướm.

Những bươm bướm đập cánh ở giữa không trung tổ thành quả cầu như là mặt trời lao hướng Đạo Nguyên.

Người Đạo Nguyên run rẩy, vẻ mặt lộ tuyệt vọng nhưng bên trong chất chứa điên cuồng khi tinh thần đã tan vỡ. Gã giơ lên tay phải chỉ hướng bầu trời.

“Lấy mạng của Đạo Nguyên ta, lấy tinh thần thánh bào ta mặt làm dẫn, tất cả…” Gã chưa nói xong thì mặt trời do bươm bướm tổ thành bỗng tới gần.

Bỗng nhiên từ màn trời có một dao động âm tử giáng xuống, rơi vào bướm mặt trời làm chúng khựng lại, biến mất ở bầu trời. Cùng lúc đó, thanh âm đ*o Nguyên không bị đánh gãy hoàn chỉnh rống ra.

“…tất cả người sở hữu tử bào của ta, giáng xuống Man tộc!!!”

Theo thanh âm, tinh thần thánh bào trên người Đạo Nguyên lập tức tỏa ánh sao ngập trời khiến màn trời cũng trong chớp mắt biến thành trời sao. Trời sao xoay tròn biến thành vòng xoáy trời sao to lớn, có thể thấy bên trong từng thuyền dài lao nhanh đến.

“Không phải lão phu không giữ lời hứa mà vì có người không muốn lão phu giúp ngươi, muốn để bọn họ giáng xuống, cũng mở ra cửa cho họ, tu vi người này mạnh hơn lão phu rất nhiều, đó là hơi thở cổ xưa.”

Người đàn ông tóc bạc trên thân Tô Minh hóa thành bươm bướm ảo thoát khỏi thân thể hắn biến mất ở trên trời.

“Ta không hoàn thành lời hứa, nhưng sau này nếu ngươi có thể ra ngoài, hồn về thân thể thì lão phu sẽ ra tay giúp cho ngươi một lần…”

Chương 737: Thu ý

Theo bươm bướm hư ảo biến mất trên không trung, Tô Minh ngẩng đầu nhìn trời sao vô tận ầm ầm xoay chuyển. Hắn thấy trong trời sao chuyển động từng con thuyền dài lao nhanh, những con thuyền mỗi một chiếc đen ngòm, bên trên có vài người mặc tinh thần bào.

Đạo Nguyên ở phía xa trên mặt biển kiêu ngạo cười to, tinh thần thánh bào trên người gã tỏa ánh sáng âm u chói lòa, vòng quanh người gã hình thành phòng hộ nghiêm ngặt.

Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn lên trời, hắn liế chướng Vũ Huyên rời đi, nhìn hư vô Bạch Tố tan biến, nhìn Cửu Phong đưn độc và mặt biển trôi nổi vô số tay chân cụt.

“Đều chết hết…” Tô Minh thì thào, thân thể hắn không ngưng tụ mà hư ảo gần như trong suốt, biểu tình đau thương.

Hắn không để ý Đạo Nguyên và nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời giáng xuống, nhấc chân chậm rãi đi hướng Cửu Phong. Mệt mỏi, lòng đã chết, đau thương, các loại cảm xúc tràn ngập trong tinh thần Tô Minh. Hắn trở lại Cửu Phong, trên đỉnh núi, ngoài động phủ sư tôn, hắn đứng đó.

Cho đến phút này Tô Minh vẫn đứng tại đây, dùng thân thể bảo vệ bình chướng Cửu Phong, tay phải hư ảo nắm Sát Kiếm khiến nó chĩa xéo xuống dưới. Thân kiếm vững vàng nhưng mũi kiếm run nhè nhẹ, run rẩy là kiếm linh, khao khát máu, mong chờ giết chóc.

Tô Minh yên lặng đứng đó, mái tóc tang thương là gió biển không thể thổi tan, phóng ra linh hồn. Khoảnh khắc này Tô Minh như thật sự hợp thành một cùng Cửu Phong.

Một người, một thanh kiếm, một lòng bảo vệ.

Thân thể hắn là hư ảo, trong người chẳng có chút dao động tu vi, chỉ tồn tại lực lượng linh hòn. Linh hồn này có thể nói là ý hồn, một loại thần thức, là ý chí bất khuất bất diệt còn sót lại của Tô Minh. Nhìn lên trời, khóe môi Tô Minh dần cong lên, nhưng trong nụ cười kia không có tự do mà tràn ngập bi thương.

Tiền Thần im lặng, người vẫn run rẩy nhưng cắn răng đi tới bên cạnh Tô Minh. Gã móc một con dao găm đen từ ngực ra, gã rất sợ, người run bần bật, mồ hôi chảy ròng ròng. Nhưng can đảm thật sự chính là đói mặt nguy hiểm mà không sợ hãi, cũng là trong nỗi sợ có ý chí không lùi bước, nó cũng gọi là can đảm.

Hạc trọc lông cười khổ cuối cùng từ bỏ ý định trốn chạy, thầm thở dài bay đến một bên Tô Minh. Vẻ mặt của nó lộ ra nghiêm túc và điên cuồng chưa từng có.

“Xin lỗi, đã hứa sẽ mang ngươi rời khỏi chỗ Man tộc, nhưng ta…không kịp thực hiện.” Tô Minh nhìn màn trời, nhẹ giọng nói.

Tiền Thần run rẩy lắc đầu, không lên tiếng.

Chính lúc này, nhiều thuyền dài trên trời sao màn trời trong tiếng xé gió thành từng cầu vồng đen rít gào đáp xuống mặt đất.

Chớp mắt có ngàn thuyền dài xuất hiện trong trời đất bên ngoài Cửu Phong, từng đợt uy nhiếp cường đại khó thể hình dung phát ra từ mấy ngàn người đạo nô mặc tinh thần tử bào trên ngàn chiếc thuyền dài.

Mặc dù bên trong không còn có đạo nô bước thứ ba, tu vi bước thứ hai cỡ ngàn mang đến chấn động cùng hủy diệ có đôi lúc còn kinh khủng hơn năm người bước thứ ba. Từng ánh mắt lạnh lùng, Đạo Nguyên hồi phục lại vẻ kiêu ngạo điên cuồng thét gào, khiến tai kiếp này vào giây phút hiện tại đạt đến tốt đỉnh.

“Giết hắn cho ta, diệt núi này, khiến chỗ này hoang tàn! Chết tiệt! Hắn suýt chút giết ta, thiếu chút đã giết ta rồi!!!” Mắt Đạo Nguyên đỏ rực.

Mới nãy một chớp mắt gã bị chết chóc bao phủ, là giờ phút gần với cái chết nhất trong đời, làm gã sợ đến cực hạn. Giờ gã thấy mình đã an toàn thì nỗi sợ biến thành ngang ngửa với giận dữ.

Mấy ngàn đạo nô trên gần ngàn thuyền dài lóe sát khí, không ai một mình ra tay. Họ là người Đạo Thần Tông, không đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ chẳng thèm một mình đấu làm gì. Khi Đạo Nguyên thốt lời thì mấy ngàn người cùng bay ra, hóa thành mấy ngàn vệt đỏ lao hướng Cửu Phong.

Khí thế kinh thiên hơn cả năm đạo nô bước thứ ba mang đến uy nhiếp, khiến người nghẹt thở. Mắt Tiền Thần đỏ rực, phát cuồng gầm lên, bất chấp tất cả vọt ra. Nhưng khi gã mới nhấc chân lên thì tay trái Tô Minh ấn vai gã, lực ý hồn từ hắn truyền vào tâm thần Tiền Thần. Chấn động, Tiền Thần đầu óc ù vang, hôn mê. Tô Minh nhẹ nhàng đẩy gã ra sau bay hướng động phủ Cửu Phong.

“Đã chết quá nhiều rồi, không cần có thêm người chết.” Tô Minh thì thào.

Ý hồn tỏa ra hình thành trùng kích cuốn lấy hạc trọc lông ngơ ngác nhìn tình hình, cũng đưa nó vào động phủ. Lúc này hạc trọc lông mới phản ứng lại, nó run run ngẩn ngơ nhìn Tô Minh. Mãi đến lúc này nó mới thật sự nhận biết Tô Minh, càng nhìn, hạc trọc lông tự hỏi lòng vô tâm mà đôi mắt ướt nước.

“Chăm sóc sư huynh của ta giùm…” Tô Minh nhẹ giọng nói, cất bước hướng bầu trời, quyết tuyệt cầm Sát Kiếm xé gió lao hướng mấy ngàn đạo nô bước thứ hai.

Trong mấy ngàn đạo nô có hơn phân nửa tu vi vượt qua Tô Minh, đây là cuộc chém giết không có gì bất ngờ, một người đấu với mấy ngàn người.

Từng tiếng nổ kinh thiên vang lên, đằng trước nhất gần trăm người cùng nâng tay phải thi triển thần thông một kích, hóa thành ánh sao vô tận đánh vào thân hình hư ảo của Tô Minh. Hồn không còn ba cái phong ấn tồn tại, khi ánh sao đụng vào thân thể ảo ảnh của Tô Minh thì khó thể giống như trước xuyên thấu như không tồn tại cùng một không gian, không chồng lên nhau. Chúng như vô số gai nhọn ầm ầm đến khiến thân thể ảo của Tô Minh bỗng tan vỡ, hóa thành từng đốm sáng bị dập tắt hơn phân nửa, số còn lại dạt ra ở ngoài trăm mét lại ngưng tụ, hóa thành Tô Minh nhưng càng trong suốt hơn, như có gió thổi qua liền tan biến. Nhưng trước khi thân thể Tô Minh tan vỡ thì hắn chém ra một kiếm, uy lực một kiếm đó là lúc linh hồn hắn viên mãn lần đầu tiên phát ra. Trong kiếm ẩn chứa linh hồn của hắn, cũng chất chứa minh chi tiên triệu.

Ẩn chứa…bổn mệnh thần thông của hắn!!!

Một kiếm quét ra xé gió lao tới mấy trăm người trước mặt, trông thì không có sức mạnh kịch liệt gì, ngược lại tựa gió nhẹ thổi.

Nhưng Tô Minh thân hình tan vỡ lại ngưng tụ ra ảo ảnh càng yếu ớt hơn, thì mấy trăm người phía trước mấy ngàn người bị một kiếm của Tô Minh quét qua, có gần phân nửa đạo nô thân thể phút chốc biến già đi. Giống như năm tháng phóng đại vô hạn trên người họ, tăng nhanh só lần vận chuyển, khiến mặt mày gần trăm người không những giây lát già đi mà thân thể toát ra từng đợt mục rữa. Tóc bọn họ thành xám trắng, mặt xuất hiện nếp nhăn, sự sống như bị hư vô nuốt mất, chớp mắt đã mất đi hơn phân nửa. Thậm chí có mười mấy người bởi vì tu vi không cao, tuổi thọ vốn không nhiều giờ toàn thân héo tàn già cả, bỗng biến thành cái xác, ngay cả nguyên thần cũng không chạy ra được, trực tiếp héo rút chết đi.

Cùng lúc mười mấy người đó chết, sự sống và tuổi thọ mấy trăm người quái dị biến mất, từng đợt khói trắng tỏa ra từ thân thể họ lao hướng Tô Minh, chớp mắt dung nhập và người hắn, khiến thân hình yếu ớt biến ngưng tụ nhiều.

“Đây là sau khi linh hồn ta hoàn chỉnh, thức tỉnh bổn mệnh thần thông ư?” Tô Minh thì thào.

Hắn cảm nhận được theo những khói trắng nhập vào người, linh hồn điên cuồng trướng lên, hấp thu sự sống như là vật chất mà người hắn cực kỳ thiếu thốn, tựa như bây giờ hắn trở thành miếng bọt biểng khô vắt đang không ngừng hấp thu sự sống, tuổi thọ người bên ngoài hoàn thiện bản thân. Nhưng thức tỉnh này đối với Tô Minh thì hơi muộn, coi như là một kiếm kia hấp thu nhiều sự sống cũng vẫn không thể bù đắp chênh lệch không sửa được giữa Tô Minh và mấy ngàn đạo nô.

Theo tiếng hét chói tai của Đạo Nguyên, mấy ngàn đạo nô lại tới gần nữa, lần này là gần ngàn người thi triển thần thông, dấy lên ánh sao đủ để thay thế tất cả ánh sáng trong trời đất. Ánh sáng tràn ngập như con thú tinh thần viễn cổ, trực tiếp cắn nuốt nhấn chìm Tô Minh. Khi bị cắn nuốt thì Tô Minh bỗng nhiên ngộ, hắn hiểu ra loại bổn mệnh thần thông này của mình thì chẳng phải là…ý mùa thu đó sao?

Mặc dù không phải là màu mùa thu nhưng kiểu hấp thu sự sống, trong cơ thể hắn tựa như ngày thu, đó là dung hợp giữa sống và chết, chân chính thay đổi mặt ý nghĩa.

“Thu…” Tô Minh khẽ thốt.

Thân thể ảo của hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, đó là màu của mùa thu. Xung quanh hắn xuất hiện vô số bông tuyết, chúng rơi xuống rồi héo tàn như lá cây mùa thua, khiến người lần đầu tiên nhìn là tuyết, nhưng lại liếc mắt đó là lá rụng.

Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh trong chớp mắt theo hiểu ra mà bùng phát, từ sơ kỳ mệnh cách trực tiếp thăng lên trung kỳ mệnh cách. Theo bông tuyết và lá rụng giao nhau, khiến màu thu quanh thân hắn ngày càng đậm. Khi mấy ngàn đạo nô tới gần, đợt ánh sao thứ hai gần ngàn người biến thành nhấn chìm Tô Minh thì trong mắt hắn lộ lĩnh ngộ, tu vi từ trung kỳ mệnh cách chớp mắt bước vào hậu kỳ mệnh cách!

Chỉ kém một bước là vào cảnh giới thứ hai trong tu mệnh, mệnh khuyết cảnh!

Chương 738: Âm Tử Chi Tử!

Mà một bước này không khó vượt qua, bởi vì Tô Minh đã biết mình thiếu thốn cái gì. Lần này ngộ làm hắn hiểu ra, hắn thiếu chính là sự sống, là tuổi thọ đến từ trong thân thể người hạo dương.

Chính khoảnh khắc này, trong linh hồn Tô Minh truyền đến một thanh âm như từ năm tháng xa xưa, một giọng nam khiến hắn xa lạ rồi lại có ấm áp quen thuộc.

“Tố Minh…”

“Tố Minh…” Tiếng thứ hai là Tô Minh thốt lời.

Theo lời nói phát ra, ánh sao tới gần, một tiếng nổ kinh thiên động địa ngập trời vang bên ngoài Cửu Phong.

Trong tiếng nổ trời đất trong một giây ngừng chuyển động, thân hình Tô Minh tan vỡ, dù hắn hiểu rõ Tố Minh, dù tu vi bước vào hậu kỳ mệnh cách, dù hắn…vào phút cuối thi triển ra thu ý. Nhưng trước thực lực tuyệt đối thì mọi thứ yếu ớt không chịu nổi một kích. Thân hình Tô Minh tan vỡ, dù ở trên Cửu Phong lại ngưng tụ ra thân thể hư ảo nhưng lần này hàn toàn trong suốt, mờ nhạt, dựa vào mắt thường gần như không thể trông thấy. Cảm giác yếu ớt đến từ linh hồn tràn ngập ý thức Tô Minh. Hắn lảo đảo lùi vài bước nhưng vẫn kiên quyết đứng ngoài động phủ đỉnh Cửu Phong, dù cho đến giây phút này thì hắn vẫn phải bảo vệ Cửu Phong. Dù rằng ý thức của hắn sắp tan biến, sắp thật sự ra đi, nhưng hắn vẫn kiên quyết đứng đó, dù hắn…đã trong suốt rồi.

Trên bầu trời, trong tiếng nổ lại có mười mấy người không hét thê lương nhưng vẻ mặt hoảng sợ biến thành bộ xương từ bầu trời rớt xuống biển rộng. Mấy ngàn người tổng cộng chết chưa đến năm mươi người, đối với họ không hao tổn căn cơ gì, nhưng biểu tình của họ rất trầm trọng. Vì mặc dù chết chưa đến mười người nhưng có mấy trăm tên mặt tái nhợt, sự sống và tuổi thọ mát đi hơn phân nửa, ngay cả tu vi cũng rớt xuống mấy cảnh giới.

Tất cả đều do một mình Tô Minh làm được.

“Giết đi chứ! Giết hắn cho bổn công tử! Chết tiệt, các ngươi cùng ra tay, lập tức giết chết người này, hủy diệt ngọn núi này. Bây giờ mà hắn còn không bỏ chạy, tử chiến tại đây, hiển nhiên ngọn núi này rất quan trọng với hắn. Diệt núi này, giết người này!!!” Đạo Nguyên núp sau lưng mấy ngàn đạo nô, hét chói tai gào la.

Tất cả ánh mắt mấy ngàn đạo nô chợt lóe sát khí, lần này chúng vọt tới, toàn bộ mấy ngàn người thi triển thần thông, tản ra. Theo thần thông thi triển, lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa từ người chúng bùng phát. Lực lượng đó đủ để hủy Tô Minh, diệt Cửu Phong, khiến đám Đại sư huynh, Tiền Thần trong núi còn chưa tỉnh lại sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Tô Minh khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào đằng sau mấy ngàn đạo nô, Đạo Nguyên vẻ mặt hưng phấn. Trong đôi mắt ảm đạm của Tô Minh khi nhìn Đạo Nguyên thì ngưng tụ ra tia sáng lạnh cuối cùng trong đời mình.

“Cùng Cửu Phong sống chết, ta không oán, nhưng tiếc nuối là không thể giết chết Đạo Nguyên hủy diệt Cửu Phong, ta không mặt mũi gặp sư huynh ở dưới suối vàng.” Tô Minh thì thào.

Khi mấy ngàn đạo nô trên bầu trời đến gần, hắn cúi đầu nhìn Sát Kiếm trong tay, mũi kiếm đang run rẩy, hắn có thể cảm nhận thanh kiếm truyền đến quyết tâm phải giết chóc thiên địa.

“Ta còn có hai thức thần thông…” Tô Minh cảm giác được mình suy yếu đến cực hạn rồi.

Hắn sắp tan biến thì tay trái bỗng giơ lên một chưởng ấn xuống đất dưới thân. Cú ấn này mặt đất lập tức chấn động, địa khí từ Cửu Phong, từ biển dưới Cửu Phong nhanh chóng vọt tới, dọc theo tay trái Tô Minh lao hướng thân hình hư ảo của hắn, làm tay trái hắn liền héo rút trông như da bọc xương, có ánh sáng trắng lượn lờ.

Đây là thần thông của Di Thị tộc, là một trong thuật pháp Tô Minh học được ở Đông Hoang tháp, cũng là nguyên nhân khiến mấy người cổ xưa trong vòng xoáy âm tử chú ý đến hắn, càng dẫn đến cơ hội mười vạn chiến sĩ của Di Thị tộc, Ác Linh tộc trong nhiều thế giới vòng xoáy âm tử.

Thần thông Di Thị tộc lấy linh luyện thân thể, khiến Tô Minh có thân hình máu thịt, vậy thì héo rút chính là máu thịt của hắn, nhìn như héo tàn nhưng sự thật là máu thịt của hắn không giảm bớt, cái phần bị héo rút là do phần khác thân thể hấp thu khiến thân thể không còn viên mãn nữa mà như có lỗ hổng, khiến thuật pháp tộc này dùng cánh tay trái héo rút có thể hấp thu lực lượng máu thịt người ngoài, do đó làm bản thân lại viên mãn. Sự thật là lại viên mãn khiến tộc nhân Di Thị tộc mạnh hơn trước một chút.

Giờ phút này Tô Minh không có thân hình máu thịt, vậy thì trông như héo rút chính là hồn của hắn. Theo cánh tay trái Tô Minh héo tàn, dần dần toàn bộ thân hình ảo của hắn trong chớp mắt này héo tàn, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ có tay phải nắm Sát Kiếm là ngưng tụ toàn bộ ý hồn của hắn, gần như kết tinh, có thực chất. Tay phải nắm Sát Kiếm trong chớp mắt bay lên, cầm Sát Kiếm mang theo ý chí của Tô Minh, khoảnh khắc thần thông mấy ngàn đạo nô tới gần thì lao hướng Đạo Nguyên phía xa, hóa thành cầu vồng kinh thiên lao nhanh, tốc độ hư vô phá vỡ tất cả lao tới chỗ gã. Tốc độ kiếm rất nhanh, chớp mắt đến gần Đạo Nguyên chưa tới trăm mét. Quá trình có bị đạo nô ngăn cản nhưng dù là ai cũng không thể tránh đi một kích gần như là phút cuối trong đời Tô Minh.

Khi một kích kia lao ra thì ý hồn Tô Minh la thi triển thuật thần thông khác của tộc quần mà hắn học được ở Đông Hoang tháp, đó là thuật pháp Ác Linh tộc. Chỉ thấy tay phải kết tinh cầm Sát Kiếm giờ bùng phát nhiều khói đen, khói đen phun trào, tay phải Tô Minh dần biến mất. Khi tay phải hoàn toàn biến mất thì toát ra khói đen hóa thành mặt quỷ dữ tợn tràn ngập quanh Sát Kiếm, gầm rống kéo theo Sát Kiếm lao ra.

Nó đi qua đâu là gần trăm đạo nô cản trở nhưng khi va chạm và nhau, một tiếng gầm chấn động linh hồn, tinh thần mọi người phát ra từ miệng mặt quỷ. Tiếng gào vang vọng như có thể khiến trời đất đứng lại, khiến thân thể gần trăm đạo nô cùng khựng lại, thuật thần thông thi triển bị đông lại, mặc kệ mặt quỷ gầm rống lướt qua gần trăm đạo nô, xuất hiện trước mặt Đạo Nguyên vẻ mặt kinh hoàng hét chói tai.

Mấy ngàn đạo nô xung quanh không kịp cứu viện, tốc độ Sát Kiếm của Tô Minh quá nhanh, mặt quỷ dữ tợn càng đóng băng trời đất vận chuyển, khiến họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.

Một kiếm ẩn chứa sự sống và tất cả của Tô Minh chợt đâm vào trán Đạo Nguyên.

Khi một kiếm đâm tới thì tinh thần bào trên người Đạo Nguyên chợt nhanh chóng chuyển động, từng đợt ánh sao di chuyển khiến mặt quỷ dữ tợn ngoài Sát Kiếm phát ra tiếng hét thê lương, nhanh chóng tan biến.

Nhưng còn có một tiếng hét thảm nữa, là phát ra từ miệng Đạo Nguyên. Tinh thần bào của gã chống lại mặt quỷ hung tợn, có thể bảo vệ thân thể gã nhưng trong Sát Kiếm có thần thông từ Di Thị tộc ngưng tụ sinh mệnh Tô Minh, nó thi triển hấp thu và cắn nuốt và lúc tinh thần bào đối kháng mặt quỷ thì vọt vào người Đạo Nguyên, hút lấy phần linh hồn của gã.

Đạo Nguyên hét thảm thiết, thanh âm thê lương vang vọng. Linh hồn của gã nhanh chóng bị nuốt đi, thân hình run rẩy nhanh chóng héo rút, đó là tất cả tinh hoa máu thịt bị hút đi, cái loại thống khổ đó không thua gì bị lăng trì. Nhưng tinh thần thánh bào cường đại khiến người dòng chính họ Đạo thuộc Đạo Thần Tông từ khi sinh ra đã được báu vật, dù rằng Đạo Nguyên khó thể phát huy hết uy lực của nó nhưng vẫn có chỗ mạnh mẽ.

Nó giữ lại một lũ hồn của Đạo Nguyên khiến gã không chết, dù rằng bây giờ thân hình gã da bọc xương, toàn thân héo rút xám xịt nhưng gã vẫn còn sống. Nhưng gã sóng mà thống khổ hơn chết gấp vô số lần, giọng gã khàn khàn hét thảm, mất hết sức lực. Nếu không phải tinh thần bào khóa lại linh hồn thì gã sớm chết rồi, nhưng tỏa định này và Sát Kiếm Tô Minh hấp thu như kéo co, làm Đạo Nguyên chịu đựng nõi đau đớn mà đổi làm bất cứ ai đều sẽ tan vỡ ý thức.

Nhưng dù gì Tô Minh khó mà kéo dài, Sát Kiếm chậm rãi mất đi lực hút, khuôn mặt quỷ dữ tợn tan biến giữa không trung. Tô Minh đã không còn thân hình, ngay cả ý thức ngưng tụ ở Sát Kiếm cũng dần thành từng đốm sáng khuếch tán.

Sát Kiếm phát ra tiếng kêu rên, dù rằng nó đi theo Tô Minh thời gian không dài nhưng khiến nó cảm nhận được cách dùng kiếm thật sự. Điều này làm nó mê mẩn, cho nên cảm giác ý thức Tô Minh tán đi thì phát ra tiếng rít bi ai truyền khắp tám phương.

Phía xa thần thông của mấy ngàn đạo nô đã phủ lên Cửu Phong, toàn Cửu Phong đang nhanh chóng tan vỡ.

Tất cả dường như không khả năng xuất hiện chuyển biến.

Nhưng lúc trước một hồn cuối cùng trên người Tô Minh, người đàn ông tóc bạc hóa thành bươm bướm đã nói có người không muốn để gã ra tay, có người cố ý mở cửa để những con thuyền càng thuận lợi tiến và Man tộc.

Tương tự, có người không muốn Tô Minh cứ thế chết đi.

“Tô Minh, ngươi có muốn…trở thành Âm Tử Chi Tử của Âm Tử tàn giới ta không?” Một thanh âm tang thương từ trên trời từ từ truyền đến.

Thanh âm vang lên, toàn thiên địa trong chớp mắt đứng lại, mấy ngàn đạo nô ở giữa không trung đứng lặng, thần thông cũng đông lại, Cửu Phong tan vỡ chợt ngừng.

Mặt biển cuốn động, gió rít gào, trong khoảnh khắc này bởi vì thanh âm xuất hiện mà đông lại.

Chương 739: Cái chết của Đạo Nguyên!

“Trở thành Âm Tử Chi Tử, Cửu Phong sẽ được che chở, đất Man tộc lại lần nữa trở thành một phần không thể chia cắt với Âm Tử tàn giới ta. Từ nay không còn tiên tộc có thể bước và nửa bước.”

“Trở thành Âm Tử Chi Tử, sư huynh của ngươi có thể sống sót, bọn họ sẽ không bị tai kiếp này lan đến. Thậm chí vết thương Đại sư huynh của ngươi, ta sẽ khiến hắn lập tức lành lặn.”

“Nếu ngươi từ chối, Cửu Phong từ nay không tồn tại, ba sư huynh của ngươi sẽ chết, đất Man tộc vẫn như trước kia bị phân cách khỏi Âm Tử tàn giới.”

“Đội nó, khi ngươi đội nó rồi thì sẽ trở thành Âm Tử Chi Tử, ngươi sẽ được đưa đi Thần Nguyên Phế Địa. Đó là một khu vực không thuộc về bốn chân giới, cũng không thuộc về đất Âm Tử, nó ở bên ngoài, cách chỗ này rất xa xôi…”

“Đi vào trong Thần Nguyên Phế Địa chúng ta, tìm đến…vua Âm Tử tàn giới! Trong Thần Nguyên Phế Địa chắc có lối và hướng đến chân giới thứ năm, đi tìm ra lối vào đó.”

“Đội nó, từ nay ngươi không có tự do. Khi ngươi đọi nó thì sẽ mất đi tình, ngươi sẽ lạnh lùng vô tình, sẽ mất đi đau đớn, ngươi sẽ không biết cái gì là đau. Ngươi sẽ…trở thành Âm Tử Chi Tử thuộc về Âm Tử tàn giới ta!”

Khi trời đất đứng lặng, vô số điểm sáng dần hiện ra ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành thân thể nửa trong suốt của Tô Minh, trước mắt hắn trôi nổi một vật. Đó là một cái mặt nạ, mặt nạ bằng sắt màu đen.

“Đội nó, từ nay…ngươi không còn là ngươi.”

Tinh thần Tô Minh rung động, ngơ ngác nhìn mặt nạ, vang vọng thanh âm tang thương truyền ra từ trong vòng xoáy âm tử. Dần dần, vẻ mặt hắn lộ ra chua xót và hoảng hốt, biểu tình mờ mịt hóa thành một câu nói trong đầu.

“Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi, đó mới là ngươi.”

Tô Minh im lặng.

“Đội nó, đi Thần Nguyên Phế Địa, chỗ đó là nơi bị bốn chân giới phong ấn, là khu vực bốn chân giới sợ hãi, có vô số cường giả bốn chân giới trấn áp cùng bảo vệ. Đó là…phế tích, phế địa, cũng là đất phong ấn của bốn chân giới đối với chân giới thứ năm, cũng là vô số năm qua tội nhân bốn chân giới bị bắt nhốt, cũng là đất cường giả! Chỗ đó bí ẩn khó đoán, tồn tại vô hạn khả năng. Âm Tử Chi Tử, đội mặt nạ, ta hứa sẽ bảo vệ Man tộc, hứa cho ngươi không cần lo lắng gì nữa, mãi đến khi ngươi chết trận tại đó, tìm ra vua Âm Tử tàn giới chúng ta, hoặc là tìm ra lối vào chân giới thứ năm.”

Thanh âm tang thương vang vọng khuếch tán trong trời đất đứng lặng, hóa thành dư âm thật lâu sau vang vọng.

“Ngươi, không thể từ chối!” Câu cuối cùng của thanh âm tang thương lộ ra vô tình, chẳng có chút uy hiếp nhưng tất cả trước mắt Tô Minh đã là nhát đao sắc bén làm tim hắn xé rách.

Cửu Phong hủy diệt bị đông lại, động phủ tan vỡ chỉ là một cái chớp mắt.

“Tại sao là ta…” Tô Minh im lặng một lúc sau trầm giọng nói.

Nhưng vấn đề của hắn không có được đáp lại.

Hắn dần nâng tay lên, hắn biết mình không thể từ chối. Mãi đến khi Tô Minh cầm lấy mặt nạ, bên trong liền truyền ra hơi thở âm tử đậm đặc, chúng xâm nhập vào người hắn, khiến thân thể hắn trong phút chốc từ ảo ảnh biến ngưng tụ. Tất cả vết thương lập tức hồi phục, đôi chân, hai tay, thân hình và cái đầu trong thời gian ngắn hoàn chỉnh xuất hiện giữa không trung.

Tô Minh không lập tức đội mặt nạ, tay vững vàng cầm lấy nó nhưng hơi run. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Vết thương của Đại sư huynh ta?” Tô Minh trầm giọng nói.

“Khi ngươi đội lên mặt nạ thì hắn sẽ thức tỉnh.” Lúc này mới lại vang giọng tang thương kia.

“Ta cần thời gian bảy ngày!” Tô Minh im lặng nửa ngày sau lại nói.

“Có thể, bảy ngày sau khi ngươi đội mặt nạ thì ta sẽ đến đón ngươi.” Thanh âm già nua chất chứa vô tình chậm rãi truyền khắp mặt đất.

“Ta muốn mấy ngàn đạo nô này chết hết!” Tô Minh nhìn chằm chằm những đạo nô bị đông lại trong trời đất, giọng nói lạnh băng.

“Có thể.” Khi thanh âm tang thương thốt ra hai chữ thì chỉ thấy mấy ngàn đạo nô yên lặng giữa không trung miệng mũi chảy máu, toàn thân tan vỡ, ngay cả tinh thần bào trên người cũng không cách nào ngăn cản lực lượng hủy diệt đó, theo chúng tan vỡ, máu thịt tứ tung.

Mấy ngàn đạo nô chớp mắt chết hết.

Không có hét thảm, không có vùng vẫy.

Tô Minh ngửa đầu cất tiếng cười, bên trong chất chứa điên cuồng, toát ra bi thương. Hắn cười cười, lệ rơi. Mấy ngàn đạo nô cường đại như vậy hóa ra trong mắt cường giả thật sự chỉ một câu ‘có thể’ là yếu ớt sụp đổ. Trong chớp mắt này, Tô Minh khát vọng cường đại vùi sâu vào ký ức, ký ức đẫm máu này khắc cốt minh tâm không bao giờ quên.

“Ta muốn quần áo trên người gã sẽ không bảo vệ gã nữa. Ta muốn chính tay mình lột da róc xương gã!!!” Đôi mắt đẫm lệ của Tô Minh biến đỏ rực, ngoái đầu nhìn chằm chằm Đạo Nguyên.

“Coa thể.” Thanh âm tang thương vẫn lạnh lùng như vậy, đơn giản đáp một câu xong lập tức tinh thần thánh bào trên người Đạo Nguyên, ngôi sao vận chuyển khi trời đất bị đông lại nhưng giờ thì chúng nó đứng lặng.

“Bảy ngày sau ta chờ ngươi kêu gọi.” Thanh âm già nua dần xa xôi, mãi đến biến mất cuối chân trời.

Thế giới lại vận chuyển trở lại bình thường. Cửu Phong không tiếp tục tan vỡ nữa, mấy ngàn đạo nô chết thì thần thông của chúng cũng biến mất theo. Mặc dù Cửu Phong tàn phá nhưng vẫn sừng sững đứng trên biển rộng. Nước biển dậy sóng va đập, gió biển lại thỏi, thỏi từng mảnh vụn thịt mấy ngàn đạo nô đã chết, mang đi mùi máu đậm đặc nhưng không thể xóa nhòa mặt biển đỏ rực.

Theo tinh thần bào đứng lặng, trời đất di chuyển trở lại, thân hình da bọc xương của Đạo Nguyên run rẩy, gã hét chói tai, nhìn mấy ngàn đạo nô trên bầu trời chết hết thành từng khối thịt, người run bần bật. Những cái đó là mọi thứ của hắn, là gốc ở Đạo Thần Tông của gã, là một đám hộ vệ gã tốn cái giá rất lớn lao mới dụ dỗ được, nhưng hôm nay gã đến Man tộc, toàn bộ chết hết. Cái giá này gã không thể chịu đựng, tất cả người chết thành gai nhọn, làm Đạo Nguyên run rẩy hộc ngụm máu tích tụ trong ngực. Nhưng ngay lập tức tàn thân gã dựng đứng lông tơ, hoảng sợ tột cùng, gã nhìn thấy Tô Minh ở giữa không trung dùng đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào mình.

Đạo Nguyên hét chói tai, không chút do dự vội thụt lùi, nhưng gã chưa lùi ba mét thì Tô Minh nhấc chân, mang theo nõi hận ngập trời, khoảnh khắc xuất hiện ở trước mặt Đạo Nguyên. Vẻ mặt hung tợn, đôi mắt đỏ rực, khí thế hận thù làm Đạo Nguyên trong một chớp mắt sợ hãi đến tột đỉnh. Gã điên cuồng muốn vận chuyển tinh thần thánh bào, nhưng mặc kệ gã làm sao thì nó chẳng chút thay đổi, mặc ở trên người như là bộ đồ tầm thường, mất đi tất cả lực lượng vốn có.

Tô Minh nâng tay phải lên, Đạo Nguyên sợ hãi hét chói tai, nhẹ bóp ngón tỏ của gã, có tiếng vỡ vụn, Tô Minh đã bóp nát ngón trỏ tay phải của Đạo Nguyên.

Đạo Nguyên đau đớn càng hét chói tai hơn.

“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta là Đạo Thần Tông…” Đạo Nguyên chưa hú xong thì Tô Minh đã bóp nát một ngón tay khác, từng ngón từng ngón, mãi đến khi mười ngón tay của Đạo Nguyên đều bị bóp vụn.

Tiếng hét của Đạo Nguyên đã khà khào toát ra yếu ớt, nhưng trong mắt gã là điên cuồng ác độc và nguyền rủa.

“Nếu ngươi giết ta thì sẽ không chết toàn thây! Đạo Thần Tông chắc chắn sẽ báo thù cho ta, Man tộc ngươi toàn bộ diệt tộc, chết hết…”

Tô Minh nâng lên tay phải bóp cánh tay Đạo Nguyên, từng tấc từng tấc, dọc theo tay phải vỡ vụn hướng lên trên, mãi đến nguyên khúc xương cánh tay phải bị bóp nát. Những gai xương vỡ vụn đâm rách da Đạo Nguyên ló ra ngoài, nhìn rất thảm thiết.

Tiếng hói của Đạo Nguyên càng cao vút, cái loại thống khổ đó khiến ác độc và nguyền rủa biến mất, chảy nước mắt, bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ.

“Thả ta đi, ta…ta…”

Nhưng gã chưa xin tha xong thì Tô Minh đã bắt lấy tay trái, làm y như vậy, bóp nát nguyên cánh tay trái, nhưng mà hắn vẫn không giết gã ngay. Từng chút một bóp nát xương đôi chân Đạo Nguyên, hắn cởi ra tinh thần bào, cất nó đi, gã đã rất suy yếu, Tô Minh bình tĩnh lấy ra một viên đan dược trị thương nhét vào miệng gã kinh hoàng. Đan dược tan trong miệng Đạo Nguyên, hình thành loại sức sống trong người, khiến Đạo Nguyên sắp mất ý thức vào khoảnh khắc này không thể hôn mê, lại cảm nhận toàn thân xương cốt có hơn một nửa vỡ vụn ma sát máu thịt, đau đớn đó không thể hình dung.

Gã lại hú thảm thiết, Tô Minh cất bước đứng đằng sau lưng Đạo Nguyên run bần bật, dùng thuật pháp đóng băng người gã. Tay trái chậm rãi nâng lên rạch sống lưng Đạo Nguyên. Một vết thương dài hiện ra, Tô Minh thù hận Đạo Nguyên khiến đôi tay hắn nâng lên xé miệng vết thương. Vết thương bị xé ra, Đạo Nguyên hét chói tai lộ sống lưng và hai hàng xương sườn, còn có trái tim nhảy lên, hai lá phổi ở bên trong xương sườn.

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, hai tay luồn vào bắt lấy lá phổi của Đạo Nguyên mạnh kéo ra ngoài. Tiếng hét thảm thiết đến mức dữ dội nhất, Đạo Nguyên thở đứt quãng, mắt lồi ra, người run run…thật sự tắt thở!

Túi trữ vật của gã bay ra, bị Tô Minh bắt lấy. Tô Minh nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài.

Chương 740: Cuộc đời giống như lúc ban đầu mới gặp

Nước mắt đàn ông không dễ rơi.

Trong ký ức của Tô Minh cả đời này hắn không khóc vài lần, nhưng hôm nay, hắn khóc. Nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, hắn nhìn Cửu Phong tàn phá, trong đầu hiện ra từng khuôn mặt vì bảo vệ hắn mà lựa chọn tự bạo chết.

Còn có Bạch Tố, Vũ Huyên.

Tất cả điều đó giờ đây biến thành mây khói, bị gió biển thổi đi. Hắn hận tiên tộc, hận Đạo Thần Tông, cũng hận Âm Tử tàn giới khiến hắn trử thành Âm Tử Chi Tử mà bỏ mặc chuyện xảy ra.

Hắn đứng ngoài động phủ Cửu Phong tàn phá, nhìn Nhị sư huynh nhắm mắt, Hổ Tử ngủ say như chết, và Đại sư huynh toàn thân là tượng đá. Tô Minh rơi lệ yên lặng nhìn.

Hắn biết đây có lẽ là một lần cuối cùng, có lẽ đời này không có lần thứ hai để thấy sư huynh, thấy Cửu Phong, vì hắn sắp đi xa, đi một nơi rất xa xôi. Bởi vì hắn sẽ không còn tình, không còn đau.

Tô Minh đứng đó, lát sau từ từ quỳ xuống, lạy chín cái hướng động phủ.

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, việc tìm sư tôn kính nhờ các người. Sư tôn, Tô Minh bất hiếu…” Tô Minh rơi lệ dập đầu.

Một lúc sau Tô Minh đứng dậy, hạc trọc lông ở bên cạnh lặng lẽ đưa luồng cát trắng cho hắn.

Đó là vật cuối cùng Bạch Tố để lại trước khi chết, bị tay phải Tô Minh bắt lấy sau khi thân hình Tô Minh. Hạc trọc lông đã giữ lại nó không để gió thổi tiếp.

Cầm cát trắng, Tô Minh yên lặng nhìn.

Một ngày sau Tô Minh rời khỏi Cửu Phong, sau lưng hắn dưới đáy biển, ngoài động phủ của Tô Minh ở Cửu Phong xưa kia có một ngôi mộ vùi dùi đáy biển. Trong mộ chôn một lũ cát trắng, đó là mộ của Bạch Tố.

Tô Minh rời đi, có lời hứa của thanh âm già nua vòng xoáy âm tử, hắn biết ở Man tộc đã không có lực lượng gì có thể quấy rầy sư huynh của mình nữa.

Hắn rời đi, bên cạnh theo sát hạc trọc lông bất chấp tất cả không chịu để Tô Minh đi một mình. Mặc kệ Tô Minh làm sao nó đều yên lặng đi theo, làm bạn bên cạnh hắn.

Tiền Thần đứng ở đỉnh Cửu Phong, rơi lệ nhìn Tô Minh đi xa. Trong lòng gã thầm thề nhất định phải biến mạnh, nhất định phải khiến mình mạnh lên. Gã không thể quên Tô Minh, không quên được khoảng thời gian nhìn như khốn khổ nhưng hôm nay mất đi rồi mới thấy quý giá.

Bây giờ mọi thứ đã không tồn tại.

Tiền Thần khóc, ngồi trên ngọn núi.

Tô Minh đi trong trời đất, hắn dốc hết tốc độ, bất chấp tất cả lao nhanh. Hắn mất ba ngày, thậm chí thiêu đốt tu vi, vượt qua Tử Hải, từ Đông Hoang đại lục bay hướng Tây Minh. Hắn không có nhiều thời gian, phải trước khi rời đi đến Tây Minh một chuyến, nhìn xem chỗ đó có Ô Sơn không, nhìn một cái nơi đó hay không có người xưa.

Đất Tây Minh một mảnh đen ngòm, khu vực biên duyên bên kia có một ngọn núi, núi như bốn ngón tay người sừng sững đứng trong trời đất. Dưới núi là rừng cây vô biên vô hạn.

Mùa này là mùa đông ở Tây Minh, bông tuyết rơi xuống khiến rừng cây như mặc bộ đồ trắng, mặc đất phủ trang sức trắng, trông như lớp vải hoặc là lễ tang.

Tuyết lất phất, Tô Minh đi tới đây, đi đến cố hương hắn luôn hướng về, Ô Sơn.

Hắn không thấy Lôi Thần, không thấy bất cứ người xưa nào, nhưng hắn thấy ngọn núi này, thấy tươi đẹp trong ký ức.

Nhìn Ô Sơn, mắt Tô Minh lại rơi lệ. hắn leo lên Ô Sơn, sờ tảng đá, bông tuyết rơi trên người làm hắn không nỡ lau đi. hắn đi rừng cây dưới núi, đạp tuyết đọng, con đường này là năm đó hắn cõng Bạch Linh đi vòng vòng tốt đẹp.

Mãi đến khi hắn đi tới chỗ vốn nên có Ô Sơn bộ lạc, nơi này…không có bộ lạc.

Có lẽ ở rất rất nhiều năm trước chỗ này từng tồn tại một bộ lạc, tên của nó gọi là Ô Sơn bộ lạc. Nhưng hôm nay trong mắt Tô Minh đóo là rừng cây tuyết bay khô héo.

Tô Minh yên lặng đứng đó, thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.

Hạc trọc lông ở một bên nhìn xung quanh, lặng yên làm bạn.

Mặt trời khuất núi, mặt trời dâng lên, tuyết rơi một đêm, Tô Minh đứng cả đêm. Hắn nhìn rừng cây, nhìn đất tuyết, bỗng tiến lên vài bước, quỳ xuống, hai tay đào tuyết trên mặt đất, đào bùn đất. Hắn như là phát điên, dùng đôi tay không ngừng bới móc, dần dần tay hắn da tróc thịt bong nhưng dường như hắn không biết đau. Mãi đến khi Tô Minh đào ra hố sâu, trong hó hắn đào đến một số vật rác rưởi bị chôn xuống. Đó là chút đồ bằng đá, chút ít chén bát, còn có vật linh tinh có vẻ mục nát. Nhìn những thứ đó, nước mắt Tô Minh nhỏ giọt, những vật phẩm này hắn rất quen thuộc, chúng…thuộc về Ô Sơn.

Tô Minh không biết hắn làm sao rời khỏi Ô Sơn và rừng cây, chua xót thất thần đi. Hắn ra khỏi rừng cây, đằng trước có khói bếp lượn lờ, là một tiểu bộ lạc.

Đó là tiểu bộ lạc không biết từ khi nào mọc rễ sinh sản tại đây. Tô Minh nhìn khói bếp, từ từ đi hướng bộ lạc, từng tiếng nhạc vui vẻ, có tiếng con nít vui sướng cười dần vang bên tai hắn khi đến càng gần.

Nhìn chúng, Tô Minh như thấy Ô Sơn bộ lạc, mãi đến cuối cùng trong gió tuyết hắn cúi đầu, mang theo buồn phiền xoay người đi phía xa, tay phải cầm lấy cái mặt nạ. Mặt nạ đen tỏa ra ánh sáng âm u đặc biệt rõ ràng trong vùng tuyết này.

Khi Tô Minh định đội mặt nạ thì đột nhiên khựng bước, nhìn rừng cây phía xa. Trên mặt tuyết rừng cây có một đi thanh niên nam nữ đang cãi nhau.

“Chàng từng nói sẽ vĩnh viễn cùng ta một chỗ, chàng từng nói đó là ước hẹn…” Đó là giọng con gái, cô gái nhìn thanh niên trước mắt, khóc nói.

“Ta có nói, nhưng mà…” Thanh niên im lặng, lát sau chua xót nói.

“Không có nhưng gì hết! Ta biết chàng còn yêu ta, tại sao nhất định phải rời đi chứ? Trước kia trong gió tuyết chúng ta từng thề rằng phải ở trong tuyết đi đến đầu bạc. Đợt tuyết đó chúng ta đầu bạc, nhưng đợt tuyết này phải chia cách sao? Ước hẹn của chúng ta thì sao?” Cô gái rơi lệ, thanh âm vang vọng trong gió tuyết.

Thanh niên đau khổ cúi đầu, gã có khó xử riêng.

Tô Minh nhìn đôi thanh niên nam nữ, nghe lời họ nói, trước mắt hiện ra một cô gái xinh đẹp dã tính, cô gái là Bạch Linh, cũng như Bạch Tố.

“Trong gió tuyết có thể đi đến đầu bạc hay không…”

“Đây là ước hẹn.” Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Tô Minh nhắm mắt lại, khoảnh khắc đó ý hồn hắn tản ra.

Thanh niên trong rừng cây người run lên, lúc ngẩng đầu thì ánh mắt dịu dàng, khiến cô gái đối diện ngừng khóc.

Thanh niên dịu dàng cười, đi tới bên cạnh cô gái, lấy xuống răng nhanh treo trên cổ đeo vào khuyên tai trái của cô gái.

“Trong gió tuyết chúng ta có thể đi đến đầu bạc, ngoài gió tuyết chúng ta cũng có thể, đây là ước hẹn!”

Cô gái ôm lấy thanh niên, tiếng khóc tràn đầy vui sướng.

Giờ phút này Tô Minh ở phía xa mở mắt ra, hắn không ngoái đầu lại mà tiếp tục đi hướng phía xa, đón gió đi tới. Hắn nâng lên tay phải, chậm rãi đội mặt nạ lên mặt.

Khảnh khắc đội mặt nạ, trên người Tô Minh không còn chút dịu dàng, thay thế là lạnh lùng vô tình, thành băng giá mà gió tuyết này không thể hòa tan.

Hắn cất bước từng chút một đi xa trong gió tuyết, từ nay không còn tình, cắt đứt đau. Hắn, đã không còn là hắn.

Như bức tranh trong gió tuyết, tên bức tranh là tố, đời người nếu như phút đầu gặp gỡ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin