1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 140 [Chương 696 đến 700]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 140 [Chương 696 đến 700]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 696: Con đường tu hành

Đông Hoang tháp, ánh sáng đỏ mấy trăm dặm khiến phạm vi bốn phía từ xa nhìn như trở thành địa ngục đỏ. Mùi máu tanh tràn ngập cảm giác uy hiếp khiến người ta không thể tới gần. Đặc biệt là uy nhiếp trong màu đỏ, nếu có ai xâm nhập vào trong thì sẽ chịu nặng nề như núi đè. Càng tới gần Đông Hoang tháp thì loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Một năm nay xung quanh Đông Hoang tháp thỉnh thoảng xuất hiện người Man tộc, có người bước vào trong ánh sáng đỏ định tới gần, nhưng không chút ngoại lệ là ở vị trí khác nhau bị uy nhiếp trong ánh sáng đỏ đánh bật ngửa. Mặc dù không có chết chắc nhưng ánh sáng đỏ toát ra ý chỉ ẩn ẩn chứa uy nghiêm cùng cảnh cáo, nơi đây… Nghiêm cấm bước vào.

Man tộc đang tìm Tô Minh, tìm Man Thần của họ. Toàn Đông Hoang đại lục trong một năm nay bị người Man tộc tìm khắp nhưng không có chút manh mối về hắn. Dần dần họ đưa ánh mắt hướng tới Đông Hoang tháp, nhưng vì ánh sáng đỏ cấm chế không thể bước vào trong nên không cách nào chứng thật Tô Minh có ở trong không.

Trong Đông Hoang tháp, khác với bên ngoài ánh sáng đỏ ngập trời, bên trong tràn đầy ánh sáng vàng kim. Ánh sáng nhu hòa tràn ngập tầng thứ nhất Đông Hoang tháp.

Tô Minh ngồi khoanh chân, thân thể sớm hồi phục hoàn chỉnh. Trước mặt hắn trôi nổi một thanh kiếm vàng, nếu nhìn kỹ thì thấy trong sắc vàng có ánh sáng xanh đôi khi chớp lóe giãy dụa.

Thanh kiếm này chính là chủ sát lam kiếm năm đó. Một năm nay Tô Minh dùng hết tinh thần và tu vi, nhờ vào uy nhiếp Đông Hoang tháp không ngừng trấn áp kiếm, cứng rắn đem kiếm xanh ở trong sương khói âm tử bị thương hơn phân nửa hóa thành màu vàng.

Màu vàng này là màu bên trong Đông Hoang tháp, một năm qua Tô Minh không hề ngừng lại trấn áp, giờ thì đôi mắt khép bỗng mở ra. Khoảnh khắc mở mắt, con ngươi hắn lóe ánh sáng vàng, tay phải nâng lên vỗ kiếm thể. Vỗ một cái xung quanh ánh sáng vàng vặn vẹo lượn lờ trên tay phải Tô Minh. Tay tay vỗ vào thân kiếm thì ánh sáng vàng chui vào trong kiếm thể, lại phát triển xua tan ánh sáng xanh. Kiếm vù vù run run, ánh sáng xanh chớp động mãnh liệt như đang không ngừng giãy dụa.

Tô Minh nhìn sát kiếm, hừ lạnh, tay trái nâng lên vung bốn phía. Ánh sáng vàng lập tức ập đến phạm vi lớn ùa vào thân kiếm, tiếp tục trấn áp.

“Bây giờ ta đã có thể khống chế lực lượng Đông Hoang tháp, so với một năm trước nhiều gấp mười…” Tô Minh thì thào, ánh mắt nhìn vách tháp.

Trước không nói độ cao của tháp, chỉ là phạm vi tần thứ nhất đã có cỡ trăm mét, toàn bộ lượn lờ ánh sáng vàng.

Tô Minh còn nhớ một năm trước mới bước vào đây, những luồng sáng vàng vọt vào trong thân thể, theo trùng kích hắn hôn mê. Khi hắn thức tỉnh thì thân hình của hắn đã hồi phục hoàn chỉnh, thanh kiếm xanh bị vô số chỉ vàng vòng quanh bềnh bồng giữa không trung, không thể tranh giành, chỉ có thể ở đó phát ra tiếng kiếm ngân thê lương.

Tô Minh sau khi thức tỉnh đã cảm nhận rõ ràng giữa hắn và Đông Hoang tháp tồn tại liên hệ ngày càng mãnh liệt, thậm chí ánh sáng vàng tràn ngập tại đây dường như là từ lực lượng nào đó biến thành, có thể bị hắn mượn dùng. Nhưng khi đó nhưng chỉ mượn được một chút thôi, không như bây giờ có thể dẫn động nhiều ánh sáng vàng đến trợ giúp mình trấn áp kiếm này, cũng rèn luyện thân hình.

“Mệnh tu chi cảnh, chia làm bốn đại cảnh là mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới. Theo lời năm ấy Man Thần đời thứ ba để lại thì mệnh tu cảnh thực ra chính là bốn chữ, cách, khuyết, cung, giới.” Trong đầu Tô Minh quanh quẩn từng lời Man Thần đời thứ ba nói, một năm nay hắn không thể ra khỏi Đông Hoang tháp, bởi vì thanh kiếm trước mặt chưa hoàn toàn bị luyện hía. Vì trong luyện hóa hắn và thanh kiếm có dây dưa nên khó lòng rời khỏi. Chỉ có triệt để luyện hóa thanh kiếm, cùng hắn thành một thể mới đi ra Đông Hoang tháp được.

Vậy nên một năm nay Tô Minh trừ tu hành và luyện hóa kiếm ra thì nhiều lúc suy tư mệnh tu cảnh. Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!

” Năm đó Chúc Cửu Âm có nói bất cứ tộc quần nào tu hành đều là hoàn thiện bản thân, dùng lực lượng vị giới hấp thu được sổ sung tất cả thiếu sót bản thân đạt đến mức độ viên mãn. Mình bước vào sơ kỳ mệnh tu, biết mệnh cách bản thân, nếu lại tăng cao tu vi nữa thì cần lực vị giới. Năm đó Chúc Cửu Âm chúc phúc từng cho mình mảnh vụn lực giới, mảnh vụn đó có lẽ là mấu chốt cho mình bước vào mệnh tu!” Vẻ mặt Tô Minh có ngộ ra.

” Đủ lực vị giới còn có cảm ngộ với mệnh mới khiến người đột phá giam cầm nào đó, tiến hóa tất cả bản thân do đó viên mãn mình. Nhưng loại viên mãn này rất gian nan, bất cứ tộc quần nào mấy năm qua có lẽ chỉ một, hai người là làm được, chân chính đạt tới viên mãn. Còn tác dụng huyết mạch là kéo dài loại viên mãn này, vì một người thành công do đó thay đổi tiến hóa toàn tộc quần. Có lẽ cũng chính vì một điểm này mới khiến tộc quần dưới khung trời này có vô cùng cường đại, có rất là yếu ớt. Còn lực vị giới là nguồn gốc một thế giới.” Mắt Tô Minh chợt lóe nhìn xung quanh tràn ngập ánh sáng vàng, mặt dần lộ nụ cười.

” Đông Hoang tháp này là Man Thần đời thứ nhất để lại, ánh sáng vàng xung quanh có thể tẩm bổ linh hồn mình, dung nhập vào người trở thành một phần tu vi, vậy là chúng nó có lẽ ẩn lứa lực vị giới. ”

“Trừ nơi này ra toàn Man tộc cũng là một thế giới, có thể khiến người Man tộc ở trong thế giới này hấp thu lực giới, hoàn thiện bản thân tiến hành tu hành.” Tô Minh trầm ngâm, tay phải nâng lên hư không chộp, phút chốc trong tay xuất hiện đoàn phong ấn, bên trong chứa một con ong độc ngủ say.

” Phong Thần mật hoa, mật hoa có nhiều truyền thuyết, coi như đa số giả dối thì có thể thấy chỗ cường đại của nó, nói vậy là mật hoa cũng có lực vị giới kỳ lạ.” Nhìn ong độc một lúc sau Tô Minh cất đi nó, mắt chớp lóe, suy tư.

” Năm đó Man Thần đời thứ nhất mang Man tộc ra ngoài khiến vạn giới bái lạy, nguyên nhân thật sự e rằng thời đại đó Man tộc có rất nhiều cường giả, giới lực Man tộc không thể giúp họ tu hành cho nên cần rời đi, cần thế giới bên ngoài, cần cướp đoạt lực vị giới. Cuối cùng Liệt Sơn Tu rời đi là vì y đạt được lực vị giới, có thể nói là dung hòa văn nguyên vạn giới, ngưng tụ vị kiếp chi dương. Có lẽ chân chính bước vào cảnh giới vị kiếp còn kém nửa bước, vậy nên y phải rời đi, vì lực vị giới đã vô dụng với y, y phải đi tìm lực vị kiếp khiến tu hành tiếp tục, để y đạt được viên mãn. Nói vậy là có lẽ mệnh tu cảnh, hệ thống tu luyện bước thứ hai, thứ ba tiên tộc, còn có giai đoạn của tộc khác chắc đều có cách gọi thống nhất. Có lẽ xưng hô này chính là vị giới! Vượt qua tầng này rồi thì giống như Liệt Sơn Tu, chính là vị kiếp! Cũng là bước thứ tư tiên tộc, là trong tộc thần tiên, vượt qua tiên bước vào cảnh giới thần linh hoặc là càng cao. ”

” Rồi còn năm đó Hồng La hình dung Đế Thiên, cùng tiên tộc thiên dung hợp khiến dung nhập vị giới tiên tộc, trở thành chủ vị giới. Đế Thiên là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế, trừ phi y là người mạnh nhất, nếu không thì có phải biểu thị Tam Hoàng Ngũ Đế tiên tộc đều là tiên tộc thiên dung hợp, đạt tới đẳng cấp chủ vị giới? ”

” Chính là nói trong một thế giới có thể có rất nhiều chủ vị giới, căn cứ mức đọ dung hợp khác nhau, phân chia tu vi cũng khác… ”

“Bản tôn Đế Thiên cường đại hơn mình rất nhiều, dựa theo tu vi tiên tộc phân chia thì chắc là đỉnh trong bước thứ ba…mình hiểu rồi!” Tô Minh vụt ngẩng đầu, mắt chớp lóe tia sáng.

“Bước thứ ba tiên tộc chính là chủ vị giới! Dùng thế giới thiên dung hợp, hiểu rõ nguồn gốc thế giới chính là vào tiên tộc bước thứ ba, bị gọi là chủ vị giới. Bước thứ ba có chia cảnh giới khác nhau nên có mạnh yếu. Chủ vị giới cường đại dù cho dung nguồn gốc vạn giới, chỉ cần không ngưng tụ ra vị kiếp chi dương đều chỉ có thể xem là chủ vị giới! ”

” Năm đó mình hiểu ra Ly Phong Tam Thức thì Phong Man từng xuất hiện, nói nơi này là vị kiếp đại giới thứ chín….” Tất cả đều xẹt qua óc Tô Minh, những năm gần đây tất cả suy nghĩ, trải qua cảm ngộ yên một năm sau liên tiếp trong đầu, ráp thành bức tranh hoàn chỉnh đại biểu con đường tu hành tương lai của Tô Minh.

Những điều này khi hắn chưa bước vào mệnh tu thì không cách nào cảm nhận được, mãi đến bây giờ mới lờ mờ hiểu ra.

“Tiên tộc lấy bước đầu tiên làm cơ sở, bước thứ hai dung hợp vị giới, bước vào bước thứ ba chính là chủ vị giới. Ở cảnh giới không này dùng mức độ lớn nhất hoàn thiện bản thân, do đó ngưng tụ ra vị kiếp dương, bước vào bước thứ tư, vị kiếp cảnh! Man tộc cũng là như vậy, nếu có phân chia thì sơ kỳ là bên dưới Man Hồn đại viên mãn, lấy bản thân làm cơ sở khiến có căn cơ đi tìm viên mãn thật sự. Trung kỳ tức là mệnh tu, từ mệnh cách đến mệnh giới, cuối cùng đạt tới đẳng cấp như chủ vị giới tiên tộc. Bước vào hậu kỳ tu Man tộc, cảnh giới đó mình chưa biết cụ thể nhưng cuối cùng sẽ có lúc ngưng tụ trùng kích vị kiếp chi dương, một khi thành công thì rất có thể bước vào vị kiếp, trở thành đỉnh cường giả tương tự như bước thứ tư tiên tộc!” Tô Minh thì thà, siết chặt nắm tay, trong mắt toát ra khát vọng mãnh liệt.

” Chúc Cửu Âm từng nói cường giả như vậy dù là hai trong bốn chân giới nó từng đi qua chỉ gặp năm người, là thuộc về cảnh giới như vậy. Họ ở bốn chân giới cũng gọi là cai quản duyên sinh diệt, khống chế luân hồi khung trời, niệm sinh duyên sinh, niệm diệt duyên diệt… ”

” Còn ở trên vị kiếp cảnh thì Chúc Cửu Âm từng nói có mấy cảnh giới trong truyền thuyết, người đạt tới cảnh giới này dường như đều rời khỉ bốn chân giới, không biết đi đâu.” Tô Minh hít sâu, con đường tu hành tương lai trong đầu hơi rõ ràng rồi.

“Ta phải bất cứ sinh linh nào cũng không thể khống chế vận mệnh của ta!” Trong mắt Tô Minh toát ra kiên quyết và cố chấp.

Chương 697: Tầng thứ tám Đông Hoang tháp

Hiểu rõ con đường sau này tu hành, tìm ra Man tộc và tiên tộc dù khác nhau nhưng điểm cuối có cùng đường, hoặc nên nói trong vũ trụ khung trời mỗi một tộc quần có cùng con đường cuối. Trên đường này Tô Minh biết bây giờ hắn chỉ mới bước ra bước đầu tiên mà thôi. Hắn không biết có ngày nào đó đạt tới cảnh giới như Liệt Sơn Tu hay không, hoặc là vượt qua cả y.

Nhưng hắn có một trái tim kiên nghị và ý niệm cố chấp, hắn tự nhủ rằng nhất định phải đi đến cực hạn, vì muốn biết tại sao mình sinh ra là tử anh, muốn biết mình có cha mẹ hay không, muốn biết có tộc nhân không, nhà của mình ở đâu. Muốn đi cứu thanh âm nỉ non nhiều năm bên tai, giọng cô gái yếu ớt gọi ca ca.

Tất cả điều đó cần Tô Minh khống chế vận mệnh của mình, trở thành cường giả trong vũ trụ này mới từ từ lần mò, thực hiện được. Nếu không trở thành cường giả thật sự thì chỉ đành như con kiến, mặc cho người quyết định vận mệnh.

“Tuyệt đối không!!!” Tô Minh siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, mắt chớp lóe tia sáng, qua một lúc mới từ từ trở về bình tĩnh.

Hắn nhìn thanh kiếm vang mang theo chút sắc xanh trước mặt, há miệng phun ra luồng hơi thở mệnh tu. Hơi thở mệnh tu hướng tới thanh kiếm, khi đụng chạm thì khiến sát kiếm run rẩy dữ dội, từng tiêngs rít sắc nhọn yếu ớt phát ra từ bên trong.

Khi tiếng rít vang vọng thì Tô Minh nâng lên tay phải nắm lấy chuôi sát kiếm, đứng dậy, kiếm giơ ngang ngực, hai ngón tay trái nâng lên từ vị trí gần chuôi kiếm chậm rãi xẹt tới mũi kiếm.

Động tác của hắn không nhanh nhưng tràn ngập ý chí khổng lồ. Theo hai ngón tay xẹt qua, kiếm run bần bật giãy dụa, nhưng Tô Minh hừ lạnh, ngón tay xẹt qua đâu là thân kiếm không còn run nữa, mãi đến hai ngón tay xẹt qua toàn bộ thân kiếm, tiếng rít cũng ngừng.

“Kiếm nếu không nắm trong tay thì còn gọi là kiếm không?” Hai ngón tay Tô Minh bắn mũi kiếm, tiếng kiếm ngân trong trẻo vang vọng, thanh âm ở trong Đông Hoang tháp dấy lên ý sát phạt ngập trời.

Tay phải cầm kiếm. Tô Minh ở tầng thứ nhất Đông Hoang tháp chậm rãi múa. Theo cánh tay vung, kiếm quang chớp lóe, từng kiếm hoa xuất hiện, khí lạnh băng giá khuếch tán. Hành động nhìn như chậm chạp nhưng nếu có ai tới, trông thấy Tô Minh múa kiếm thì chắc chắn sẽ rung động tinh thần.

Bởi vì giờ phút này Tô Minh tập trung như hòa cùng một thể với thanh kiếm, hoặc nói chính xác hơn là kiếm cùng hắn dung hợp, đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.

Một lát sau Tô Minh xoay sát kiếm chỉ hướng mặt đất. Khí thế và ý chí hùng hồn ùa vào thân kiếm, dường như lúc trước múa chính là vì phát huy nhát đâm này!

Khiến kiếm bùng phát nhiều sát khí, sắp tới gần mặt đất, thân kiếm truyền đến tiếng kiếm ngân kịch liệt, run bần bật như muốn giãy khỏi tay Tô Minh nhưng không thể được.

Mắt thấy kiếm sắp đâm vào mặt đất, nhưng mũi kiếm chạm vào đất thì tay Tô Minh tạm dừng. Hắn khựng lại giống như ẩn chứa một kích dốc hết sức sắp đánh ra thì quay ngược, sẽ sinh ra phản phệ rất lớn. Nhưng phản phệ không tập trung vào người Tô Minh mà hướng về thanh kiếm kia.

Tóc Tô Minh bay, mặt lạnh nhạt, biểu tình bình tĩnh.kiếm nơi tay phải cách mặt đất chỉ nửa tấc, ánh mắt hắn lạnh lùng. Bây giờ hắn tràn ngập lạnh băng như là sát kiếm vậy.

Kiếm run rẩy như phát ra tiếng kiếm ngân thê lương, thân kiếm run lắc càng dữ dọi như tùy thời tan vỡ. Ngưng tụ toàn bộ lực lượng Tô Minh vốn nên đánh vào mặt đất nhưng lại không phóng ra mà bùng phát trong thân kiếm, tổn thương kiếm rất lớn, sinh ra trùng kích với kiếm linh.

Thuật luyện kiếm, đây là Tô Minh từ chỗ Hồng La truyền thừa có được cách dùng kiếm rồi thì từ bên trong tìm ra cách luyện hóa một thanh kiếm. Mới nãy làm vậy là một trong số đó, một năm nay Tô Minh có dùng vài cách giống vậy, trấn áp thanh kiếm và không ngừng luyện tập.

” Ngươi, có chịu bái ta?” Tô Minh từ từ nói.

Ngắn ngủi im lặng, đáp lại Tô Minh là từ kiếm thể phát ra tiếng rít sắc nhọn không cam lòng phục tùng, đó là kiếm linh gầm rống.

“Một năm nay mỗi tháng ta hỏi ngươi một lần như vậy, kiên nhẫn của ta có giới hạn.” Tô Minh hời hợt nói, cầm sát kiếm rung lên, lập tức kiếm quanh quẩn sóng gợn.

Tô Minh thở lỏng tay, nâng lên tay phải ấn pháp quyết chỉ vào trán, lập tức có khói đen biến ảo từ trán. Khói đen hóa thành khuôn mặt quỷ dữ tợn như là gầm rống, lao ra khỏi trán Tô Minh nhập vào sát kiếm.

“Từ tượng đá tầng tám học được công pháp ác linh tộc cũng có chỗ đặc biệt đấy chứ.” Tô Minh lầm bầm, nâng lên tay trái siết thành nắm đấm ấn xuống mặt đất.

Ấn một cái mặt đất tỏa ánh sáng vàng tán loạn, địa khí ùa vào trong Đông Hoang tháp dọc theo tay trái Tô Minh, khiến tay trái của hắn liền héo rút trông như da bọc xương, càng có ánh sáng xanh lượn lờ.

Nhìn cánh tay trái tràn ngập ánh sáng trắng giống xương cốt, Tô Minh chộp hướng sát kiếm. Khi hắn đụng phải sát kiếm thì nó phát ra tiếng hét thê lương. Chỉ thấy tay trái Tô Minh nhanh chóng hồi phục, dường như từ sát kiếm hấp thu lực lượng kỳ lạ nào đó làm tay trái trở lại bình thường. Nhưng linh tính của sát kiếm rõ ràng yếu đi rất nhiều.

“Thần thông di thị tộc, lấy linh luyện thể bản thân.” Tô Minh lộ nụ cười, vung tay áo, lập tức thật nhiều khí thể vàng bỗng ùa đến, quấn quanh thanh kiếm lượn lờ trong nó, tiếp tục trấn áp.

Liếc sát kiếm, Tô Minh thu lại tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn vách tháp bên trên, đôi mắt dần lóe tia sáng.

“Lại đến lúc xông tháp, lần này chắc mình có thể. ”

Tô Minh hít sâu, đi ra mấy bước đứng ở chính giữa tầng thứ nhất Đông Hoang tháp. Tô Minh đứng đó nhắm mắt lại, bình tĩnh nỗi lòng, khiến tinh thần tản ra dung hợp cùng bốn phía. Phút chốc những ánh sáng vàng xung quanh cùng tụ tập lại, vòng quanh Tô Minh nhanh chóng xoay tròn. Một mảnh sáng vàng chói mắt chợt lóe, bỗng chốc Tô Minh biến mất.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba, mãi đến tầng thứ tám Đông Hoang tháp, ánh sáng như vậy không ngừng xuất hiện. Đặc biệt là ở trong tầng thứ tám, ánh sáng vàng tràn ngập, Tô Minh chậm rãi lộ ra ở chính giữa mặt đất. Lát sau khi thân thể hoàn toàn rõ ràng thì Tô Minh mở mắt ra.

Một năm này hắn có thể khống chế những ánh sáng vàng tầng thứ nhất ngày càng nhiều, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trong một năm nay Tô Minh vượt qua bảy tầng đầu, bước vào trong tầng thứ tám. Mỗi qua một tầng thì liên hệ với Đông Hoang tháp của hắn càng chặt chẽ hơn, có thể hấp thu nhiều hơn. Lấy tu vi của Tô Minh vốn có thể xông càng nhiều tầng, nhưng năm đó tạm dừng ở tầng thứ ba rồi hắn từ bỏ ý định nhanh chóng xông.

Bây giờ hắn đứng ở chính giữa tầng thứ tám, hít sâu một hơi, đôi mắt lộ cố chấp.

Ở tầng thứ ba hắn đã xuyên qua vào ba tháng trước để bước vào tầng thứ tám, nhưng đến bây giờ hắn mới có tự tin đi qua nó tiến vào tầng thứ chín.

“Không ngờ thử thách tầng thứ tám ngăn cản mình ba tháng.” Tô Minh lắc đầu, lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến, thậm chí cảm thấy khó tin.

Tô Minh nhấc chân lên, đi tới một bước, ra khỏi vị trí chính giữa, thế giới trước mặt hắn lập tức thay đổi. Cát vàng đầy trời, ánh nắng nóng cháy như thiêu hủy mặt đất. Trước mắt hắn có bốn người đá khổng lồ. Bốn người đá đứng sừng sững, một cái cao gần trăm mét, có gió cát ẩn hiện bên trong toát ra cảm giác hồng hoang.

” Đông Hoang tháp, bắt đầu từ tầng thứ hai đến giờ đều cho hai cách xông khác nhau. Loại thứ nhất là trực tiếp đánh vỡ liên tục đi tới. Loại thứ hai là dung hợp, hiểu rõ bên trong rồi thì tự nhiên bước vào tầng tiếp theo. Phá hủy bốn tượng đá này phù hợp cách thứ nhất, có thể trực tiếp vượt qua tầng thứ tám này. Nhưng nếu mình muốn làm vậy thì ba tháng trước đã thực hiện rồi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, đi tới cạnh pho tượng thứ nhất, im lặng nhìn một lúc rồi ngồi xếp bằng trước mặt tượng đá, đôi tay ấn pháp quyết, lập tức người hắn toát ra hơi thở mệnh tu, máu thịt toàn thân Man hóa toát ra hơi thở Man tộc.

Hơi thở Man tộc lượn lờ khiến pho tượng thứ nhất mở mắt ra, dường như ánh mắt rơi vào người Tô Minh. Lát sau Tô Minh đứng dậy đi hướng tượng đá thứ hai, nhìn chốc lát, chân hắn đạp xuống đất, từ trên xuống dưới không còn hơi thở Man tộc, đơn thuần là khí thế tiên tộc khuếch tán từ trong người hắn khiến tượng đá thứ hai tùy theo mở mắt ra.

Pho tượng thứ ba mặt mày dữ tợn trông rất hung thần ác sát, ở trán tượng đá có một khuôn mặt quỷ nho ra. Tô Minh đứng dưới tượng đá thứ ba, nâng lên tay phải chỉ vào trán mình, phút chốc trán hắn lượn lờ khói đen, cũng xuất hiện mặt quỷ. Tượng đá thứ ba lập tức mở mắt ra nhìn Tô Minh.

Lát sau Tô Minh đi tới bên cạnh tượng đá thứ tư, nâng lên tay trái. Tay trái của hắn lượn lờ ánh sáng trắng, bàn tay đã thành xương khô toát ra cảm giác quái dị yêu ma.

“Bốn pho tượng đá, Man tộc, tiên tộc, ác linh tộc, di thị tộc, công pháp tu hành sơ bộ bốn tộc quần mình đã nắm giữ được. Tầng thứ tám Đông Hoang tháp, mở!” Tô Minh vung tay trái, lập tức bốn pho tượng đá mơ hồ, khi mọi thứ rõ ràng thì hắn đã đứng ở chính giữa tầng thứ chín Đông Hoang tháp.

Chương 698: Tháp quang Đông Hoang

Đây là lần đầu tiên Tô Minh bước vào tầng thứ chín Đông Hoang tháp. Khảnh khắc hắn bước vào tầng này, nguyên Đông Hoang tháp chấn động, từng tầng vòng sáng tỏa quanh tháp, khuếch tán tám hướng. Theo nó khuếch tán, tầng thứ nhất Đông Hoang tháp sáng ngời, ngay sau đó tầng thứ hai, tầng thứ ba…mãi đến tám tầng đầu đều tỏa ánh sáng chói lòa, còn tầng thứ chín thì ở giữa sáng và tối, nhanh chóng biến đổi.

Vòng sáng sóng gợn xung quanh nếu nhìn kỹ thì là tám cái. Tám vòng sáng đại biểu Tô Minh vượt qua tám tầng lầu tháp. Khi hắn bước vào tầng thứ chín thì nó bùng phát ra. Hiển nhiên tầng thứ chín là một giới hạn, nếu không bước vào đó thì sẽ không khiến biến dị như hiện giờ. Chỉ có người có thực lực bước vào tầng thứ chín mới khiến Đông Hoang tháp tỏa ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng chớp mắt phủ toàn Đông Hoang đại lục, thậm chí có xu thế khuếch tán xa hơn. Chỉ chớp mắt Man tộc toàn Đông Hoang đại lục dù đang làm chuyện gì đều ngừng lại, lần lượt ngẩng đầu, bị tám sóng gợn trên trời lan tỏa hấp dẫn.

Dù là trong rừng cây Tiền Thần giả chết cũng bản năng mở mắt ra, nhìn sóng gợn trên trời ngây người. Bên kia ông lão hạc trọc lông biến thành đang lải nhải với ba thanh niên Man tộc cũng sững sờ. Ba thanh niên ở trước mặt nó cũng như vậy.

Đất Man tộc, tất cả người có huyết mạch Man tộc khi thấy vòng sáng trên trời thì đều cảm nhận sôi sục huyết mạch đã lâu từ một năm trước!

Đây là sôi sục từ Man Thần, chỉ dẫn vô hình đến từ trong huyết mạch!

“Man Thần, là Man Thần!!! ”

“Man Thần lại xuất hiện!!! ”

Toàn Man tộc trong chớp mắt này từ các vị trí dấy lên tiếng nổ ngập trời.

Họ đã tìm Tô Minh một năm, tìm Man Thần của họ khắp Đông Hoang tháp. Một năm không có chút manh mối nhưng họ không từ bỏ, phạm vi còn khuếch lớn hơn, không ngừng mà tìm, bọn họ vững tin rằng Man Thần của họ không chết, họ vững tin Man Thần của họ còn sống.

Bây giờ cảm nhận huyết mạch chỉ dẫn, tiếng kêu gọi kích động bùng nổ, dấy lên trong toàn đất Đông Hoang, từng cầu vồng lao nhanh xé gió hướng tới chỗ truyền ra tầng tầng sóng gợn.

Đặc biệt là những bộ lạc, người Man tộc gần với Đông Hoang tháp cũng trong chớp mắt tinh thần rung đọng thấy vòng sáng sóng gợn và ngọn nguồn…tám tầng lầu Đông Hoang tháp tỏa sáng.

“Man Thần ở Đông Hoang tháp!” Từng tiếng kích động quanh quẩn, những người cách gần dốc hết tốc độ lao nhanh đi.

Đông Hoang đại lục Xích Lôi Thiên, Huyết Sát và thủ lĩnh Vô Song bộ lạc, đại trưởng lão Chúng Sinh Tông Thiên Khải ở vị trí khác nhau, vì Man tộc vùng lên mà bỏ công sức. Khi sóng gợn quanh quẩn trên trời thì họ cùng ngẩng đầu, biến thành cầu vồng lao hướng trên trời.

Người Mệnh tộc trong một năm nay, theo khi ấy cảm nhận Tô Minh tồn tại mà tụ tập lại thì họ không rời khỏi đất tiên tộc giáng trần quá xa, cư ngụ gần đó, không trao đỏi gì với bộ lạc khác.

Bọn họ đặc biệt, không tiếp xúc với người, họ là Mệnh tộc!

Giống như năm đó sinh hoạt tại Chúc Cửu Giới lần nữa xuất hiện vậy, nhưng không còn từng giây phút nguy hiểm. Khu vực họ cư ngụ trong một năm nay không ngừng bị cải tạo, dần trở thành chỗ thích hợp cho Mệnh tộc phát ra sức chiến đấu càng mạnh.

Một năm nay họ cũng đi tìm Tô Minh, tìm Mặc Tôn của họ, giờ thì trên trời sóng gợn lan tỏa. Tất cả người Mệnh tộc kích động đứng lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh hướng Đông Hoang tháp.

Man tộc nguyên Đông Hoang đại lục hành động, nhiều đảo Nam Thần đa số người Man tộc cũng làm tương tự. Man tộc đếm hoài không hết lao nhanh trong trời đất, mục tiêu của họ chỉ có một, là Đông Hoang tháp!

Bên ngoài gió mưa dấy lên, Tô Minh không hề biết. Hắn đang đứng ở tầng thứ chín Đông Hoang tháp, xung quanh là một mảnh ánh sáng vàng cực kỳ nồng dậm. Những ánh sáng vàng tỏa ra hơi thở vị giới vòng quanh Tô Minh, khiến bóng dáng hắn như ẩn như hiện trong hơi thở.

Những hơi thở vị giới này còn vòng quanh, không ngừng dung nhập vào người Tô Minh. Tô Minh nhắm mắt lại, tu vi trong người vận chuyển nhanh chóng hấp thu, hóa thành lực lượng mệnh cách cảnh.

Đây là tạo hóa của Đông Hoang tháp, loại tạo hóa này là lần thứ chín Tô Minh có được. Năm đó khi hắn bước vào tầng thứ nhất Đông Hoang tháp bị trọng thương, lần đầu tiên có được tạo hóa này khiến vết thương hồi phục, từ nay về sau vượt qua từng tầng, hắn dần hiểu về tháp hơn.

Đây là một tháp cao phong kín vạn năm, mỗi một tầng chỉ có người thứ nhất vượt qua mới được ban cho tạo hóa này.

Bây giờ trong Đông Hoang tháp chỉ có một mình Tô Minh!

Lát sau khi Tô Minh mở mắt ra thì thân thể tràn ngập cảm giác xuất trần. Hắn đứng đó, yên lặng cảm nhận tu vi trong người. Lực vị giới tầng thứ chín vượt xa tám tầng trước, hấp thu nó khiến tu vi của hắn được tẩm bổ nhiều.

” Cách đỉnh sơ kỳ mệnh cách còn kém chút, nhưng nếu tiếp tục vượt qua thêm mấy tầng nữa, có lẽ sẽ đạt được đỉnh sơ kỳ mệnh cách.” Tô Minh hít một hơi sâu ánh sáng vàng nơi này mang theo hơi thở vị giới, nhấc chân lên đi ra khỏi vị trí chính giữa tầng thứ chín.

Giây phút bước ra, mắt Tô Minh hoa lên, khi mọi thứ rõ ràng thì trước mắt có một ngọn núi cao ngất.

Núi này rất cao rất cao, trên bầu trời xanh không thấy đỉnh núi, chỉ có thể thấy vô số tầng mây che giấu đi nó.

Đằng sau núi, trên bầu trời có một thiên hà, mênh mông vô hạn liên tiếp cùng mặt đất, nước sông cuồn cuộn như là thác nước rơi xuống đất. Phương xa hơn nó đảo ngược lên trời, hòa vào con sông, hình thành tuần hoàn thiên hà. Dù chỗ này cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy rì rào.

Nhưng núi quá cao, Tô Minh thấy thiên hà bị núi che mất một nửa, không nhìn hoàn chỉnh được.

Nhất sơn, nhất hà, còn có sa mạc khắp mặt đất.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Sa mạc là toàn bộ, cuốn gió cát mang theo tiếng nức nở quanh quẩn tám hướng, che đi núi, sông trong mắt Tô Minh.

Đây, chính là tầng thứ chín Đông Hoang tháp.

“Tầng chín Đông Hoang tháp, nhất sơn nhất hà nhất hoang mạc, người vượt tầng này có thể thi triển toàn bộ tu vi đập nát tất cả, có thể hiểu ra ý cảnh nơi này thì tự nhiên phá. Hai lựa chọn, hai con đường.” Một giọng ồm ồm quanh quẩn từ bốn phương tám hướng.

Thanh âm kia toát ra cảm giác năm tháng, dường như tồn tại ở đây đã rất lâu rồi.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy thanh âm đó, hễ bước vào tầng tháp lần đầu tiên thì sẽ có thanh âm như vậy, nhưng chỉ một lần thôi, lần thứ hai bước vào thì nó không hiện ra.

Mắt Tô Minh chợt lóe, tiến tới một bước, trong thời gian ngắn hắn biến mất, khi xuất hiện đã ở một khối đá nhô lên giữa núi. Hắn đứng đây đưa mắt nhìn, thiên hà cực kỳ rõ ràng hiện ra trong mắt.

Thiên hà bàng bạc, tiếng nước ầm ĩ truyền khắp bốn phía. Nhưng mà khoảng cách gần nơi này cùng mới rồi bước ra khỏi vị trí chính giữa tầng thứ chín dường như không có gì thay đổi khác biệt cả.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi dưới chân, nhoáng người hóa thành cầu vồng lao hướng đỉnh núi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, Tô Minh nhíu mày. Hắn vẫn ở trong núi, ngẩng đầu thì ngọn núi kia vẫn giấu trong mây mù. Cho dù hắn đã ở nơi cao thì không cách nào bước vào đỉnh núi. Hơi suy tư, Tô Minh cúi đầu nhìn mặt đất, lát sau con ngươi co rút.

” Núi này vô tận…” Tô Minh thì thào.

Độ cao của ngọn núi này lúc trước hắn thấy chỉ là rất cao, nhưng hôm nay bước vào rồi thì thấy ra chút manh mối. Núi như vô biên vô hạn, hắn bước lên một khoảng là kích cỡ của nó sẽ kéo dài một khoảng.

Như vậy là không có tận cùng, không có đỉnh núi.

Im lặng không lâu sau thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng rời khỏi ngọn núi, lao nhanh hướng thiên hà trước mặt. Nhưng mặc kệ hắn dùng tốc độ nhanh bao nhiêu thì khoảng cách thiên hà trong tầm mắt giống y như đúc, khoảng cách giữa hai bên như là độ cao ngọn núi kia, Tô Minh tới gần thì nó không ngừng kéo dài.

Loại cảm giác tương tự này Tô Minh ở trên tế đàn sau núi Mệnh tộc cư ngụ ở Chúc Cửu Giới có gặp phải. Tế đàn vĩnh viễn ở đằng trước, mặc kệ tốc độ nhanh cỡ nào cũng không tới được. Mặc dù Tô Minh được ông lão Âm Linh tộc chỉ điểm xông qua tế đàn, nhưng bây giờ núi, sông này lấy tu vi hiện tại của Tô Minh thấy bên trong ẩn chứa thâm ảo vượt xa tế đàn Chúc Cửu Giới.

Tô Minh dần ngừng lao đi, thân thể chậm rãi rơi xuống mãi đến trên sa mạc. Hắn khoanh chân ngồi đó, nhìn cát vàng dưới đất. Hắn mơ hò cảm nhận trong núi, sông, sa mạc ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc, ý nghĩa này nếu mà hiểu ra được thì hắn lĩnh ngộ về mệnh càng sâu hơn.

“Liệt Sơn Tu, ngài lấy Đông Hoang tháp này xuất hiện hóa thành một trận dương mưu, khiến tiên tộc tự tàn sát nhau, khiến Man tộc có hy vọng trỗi dậy. Tác dụng của tháp này đối với tiên tộc là lấy được thứ chúng khát vọng, ngài để lại cảm ngộ với vị kiếp ở đỉnh tầng. Còn đối với Man tộc thì Đông Hoang tháp là giúp họ tăng cao tu vi, nơi rèn luyện để người toàn Man tộc tăng lên. Tám tầng trước từ cạn đến sâu để lại công pháp tu hành liên quan ác linh tộc, di thị tộc. Ở tầng thứ sau giới thiệu hai tộc quần này, bên trong chắc chắn có ẩn ý của ngài…. ”

Tô Minh mắt lộ suy tư, lát sau đôi mắt nhắm lại yên lặng cảm nhận tầng thứ chín Đông Hoang tháp nhất sơn, nhất hà, nhất hoang mạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Chương 699: Mùa thu của ta!

Nửa tháng sau, Tô Minh mở mắt ra, bên trong có chút mệt mỏi. Hắn nhìn núi cao, thiên hà, sa mạc dưới đất. Hắn hiểu không thấu giữa núi sông và cát vàng tồn tại ý nghĩa đối với mệnh.

Tô Minh chậm rãi đứng dậy đi hướng chỗ đã tới, chậm rãi đi đến. Khi trở lại thì mọi chuyện như thường, hắn đi qua ngọn núi kia, đi tới chỗ đã bước ra, ở đó là chính giữa tầng thứ chín, chỗ để rời khỏi đây. Còn chính giữa tầng thứ chín thì, Tô Minh thở dài, hắn không có đủ thời gian tiếp tục hiểu ra. Hắn có rất nhiều chuyện phải làm, nhanh chóng trấn áp sát kiếm, đi ra Đông Hoang tháp, xem coi Đại sư huynh ra sao, đi tìm nhị sư huynh, đi tìm sư tôn, ròi còn phải làm theo lời thề Man Thần dẫn dắt người Man tộc diệt sát tiên tộc trên đất Man tộc.

Thời gian căng thẳng, có lẽ tiên tộc tùy thời giáng xuống.

Tô Minh thở dài đứng ở chính giữa tầng thứ chín, ý hồn tản ra dung nhập bốn phía, dưới chân tràn ngập ánh sáng vàng, ánh sáng vòng quanh hắn dần càng mãnh liệt mang đến mang theo Tô Minh rời đi trở về tầng thứ nhất. Tô Minh không cam lòng ngoái đầu lại liếc núi cao tầng thứ chín.

Thân thể hắn dần mơ hồ sắp tán đi thì Tô Minh ngoái đầu liếc mắt, có lẽ vì ánh sáng vàng tràn ngập, truyền tống trận rời đi làm tầm mắt vặn vẹo khiến ánh mắt hắn thấy xuất hiện hình ảnh làm tinh thần chấn động, như sét đánh ngang tai, khiến hắn bỗng hiểu ra!

Hắn ngoái đầu, ánh mắt đầu tiên thấy ngọn núi cao ngất, ánh mắt thứ hai thấy núi bởi vì ánh sáng vàng tràn ngập mà mơ hồ trong mắt Tô Minh, ánh mắt thứ ba là vì truyền tống trận bắt đầu, ngọn núi trở nên vặn vẹo.

Ánh mắt thứ tư cũng là lần cuối cùng trước khi hắn đi, ngọn núi kia…Không thấy nữa!!!

Nó biến mất giống như vốn không tồn tại, ánh mắt xuyên thấu ngọn núi nhìn thấy lúc trước hắn không trông thấy thiên hà hoàn chỉnh!

Tuyệt đối không sai, Tô Minh nhớ rõ lúc trước hắn đứng đây có thể thấy thiên hà là bị núi cao che một nửa, không hoàn chỉnh, bây giờ thì thiên hà hoàn chỉnh, núi cao biến mất trong mắt Tô Minh.

Tinh thần chấn động, có loại hiểu ra nảy sinh trong lòng Tô Minh. Thân hình hắn theo truyền tống bắt đầu biến mất, nhưng giây phút biến mất thì hắn nâng lên tay phải mạnh ấn xuống đất. Cái ấn này động đất, truyền tống khựng lại. Giây phút nó ngừng thì Tô Minh mạnh vọt ra, trong thân thểtan biến lao nhanh. Khi bước ra khỏi phạm vi truyền tống thì thân hình hắn ngưng tụ đứng trên sa mạc.

Hắn không rời đi, ngoài truyền tống trận hắn nhìn chằm chằm thiên hà không còn bị núi che. Trong mắt hắn thiên hà di động càng thêm rõ ràng, mãi đến vô cùng rõ thì đầu Tô Minh ù vang, thiên hà…cũng biến mất trong mắt hắn.

Trên bầu trời, không có núi, không có sông!!!

Lòng Tô Minh dần ngộ ra, tu vi vận chuyển lập tức đạt đến đỉnh sơ kỳ mệnh cách, thậm chí không cách trung kỳ không còn xa.

“Mình hiểu ra rồi, núi còn đó, sông cùng còn, ở trong mắt mình nhưng không trong lòng! Nếu trong lòng mình có núi thì núi ở, nếu trong lòng mình có sông thì sông ở. Cho nên núi không có đỉnh, sông vô biên là lòng mình, ảnh hưởng mắt mình!”

“Mệnh cách của mình là từ chết đi hướng sống, từ đông đi hướng mùa xuân, lòng mình cũng như vậy, vì là tử vong, vì là mùa đông nên tâm tĩnh. Tâm ảnh hưởng hồn, ảnh hưởng mắt, hoặc nên nói là chúng ảnh hưởng nhau. Cho nên lúc trước mình không nhìn thấu gì cả, bởi tâm là chết. Nhưng mới nãy trước khi rời đi trận pháp vặn vẹo, ánh sáng vàng phủ lên khiến mình thấy hình ảnh trước kia không thấy. Mình hiểu rồi, từ chết đi hướng sống, từ đông đi hướng xuân là bước đầu tiên, lòng mình phải ẩn chứa linh động, từ tĩnh mịch thức tỉnh, chỉ có như vậy mới thấy mùa thu!”

“Linh động… Linh động… làm sao khiến tâm linh động đây…”

Tô Minh như là phát điên đứng đó lầm bầm, đôi mắt bỗng tràn đầy tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời, mặc dù không thấy núi và sông nhưng không muốn chớp mắt, loại trạng tháng này cực kỳ quý giá với hắn, Tô Minh sợ chớp mắt thì sẽ thoát ly hỏi lĩnh ngộ này.

“Lòng có thể ánh hưởng mắt, mắt cũng có thể ảnh hưởng tâm. Nếu muốn tâm và hồn mình từ tĩnh mịch xuất hiện linh động vậy thì mắt có thể làmđược. Từ đông đi hướng mùa thu là một quá trình, ngày thu có màu đỏ, màu máu cũng là đỏ. Khiến trời đất này biến thành màu đỏ, khiến thế giới này bị máu nhuộm đẫm, khi ta trông thấy mọi thứ đều là sắc đỏ thì mắt sẽ ảnh hưởng lòng ta, khiến tâm cùng hồn động, đây chính là mùa thu trong sinh mệnh của ta!” Tô Minh mạnh cúi đầu nhìn sa mạc dưới đất.

Từng hạt cát đập vào mắt Tô Minh khiến hắn cười to.

“Sông núi trong lòng, còn sa mạc do vô số đất cát tổ thành, mỗi một hạt đại biểu một sinh mệnh, mỗi một sinh mệnh đại biểu một lần xuân hạ thuđông. Cho nên cách nghĩ của mình không sai, sinh ra đại biểu mùa xuân, sinh trưởng đại biểu mùa hè, máu đại biểu mùa thu trước khi chết, còn chết tức là sinh mệnh băng giá!”

“Tầng thứ chín mở ra do ta!” Tô Minh cười dài, vung tay áo, nguyên tầng thứ chín chấn động.

Hắn không thèm liếc sông núi sa mạc một cái, xoay người bước vào chính giữa tầng thứ chín, ánh sáng vàng chớp lóe, bóng dáng biến mất trong truyền tống trận.

Mãi đến khi Tô Minh biến mất, núi và sông tầng thứ chín còn có sa mạc chấn động kịch liệt, không như tám tầng trước mỗi khi Tô Minh hiểu ra thì lập tức vỡ vụn, dường như do dự điều gì, hình như Tô Minh hiểu ra không phải ẩn ý của tầng thứ chín này.

Tình hình này dù là năm đó Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu sáng tạo ra Đông Hoang tháp cũng không ngờ được. Y tạo ra tầng thứ chín Đông Hoang tháp, sắp đặt nhất sơn nhất hà nhất hoang mạc là vì hiểu ra ý cảnh mà tiên tộc tu, vì con cháu tộc nhân ấn theo khuôn đúc.

Núi sông và sa mạc, đáp án thật sự theo Liệt Sơn Tu thì chỉ có một.

Xem núi là núi, xem núi không phải núi, xem núi vẫn là núi.

Xem sông là sông, xem sông không phải sông, xem sông vẫn là sông.

Đáp án này là một quy tắc chung liên quan ý cảnh trong hệ thống tu hành của tiên tộc, là ý thức biến đổi phép tắc. Cho dù là Liệt Sơn Tu cũng phải công nhận rằng khi hiểu ra rồi thì cảm ngộ rất sâu sắc.

Còn sa mạc, nó do vô số hạt cát tổ thành, Liệt Sơn Tu muốn để hậu nhân hiểu ra một hạt cát là một thế giới, nguyên thế giới tổ thành lĩnh ngộ.

Nhưng mà Tô Minh ở tầng thứ chín có được đáp án và lĩnh ngộ hoàn toàn khác với Liệt Sơn Tu muốn người hiểu. Mặc dù không đến mức trời namđất bắc nhưng cùng là một ngọn nguồn lại hiểu ra hoàn toàn khác nhau.

Cho nên tầng thứ chín có do dự, do dự đại biểu hai loại hiểu ra trùng kích nhau, một là tiên tộc, là ý của Liệt Sơn Tu, một cái khác là sinh ra từ chỗ Tô Minh, lĩnh ngộ thuộc về hắn. Hai sự lĩnh ngộ nếu mà Tô Minh thất bại thì tầng thứ chín này không tính hắn vượt qua, tầng thứ chín sẽ không tan vỡ mà hồi phục bình thường. Còn nếu lĩnh ngộ của Tô Minh thắng thì tầng thứ chín sẽ vỡ.

Loại vỡ vụn do dự này tới giây thì chín thì ầm vang, nguyên tầng thứ chín tan vữ, toàn bộ vỡ vụn biến mất, giống như tám tầng trước bị người vượt qua vậy. Theo nó vỡ, lĩnh ngộ của Tô Minh thay thế ý nghĩa tầng thứ chín, cùng lúc đó Đông Hoang tháp run rẩy vài cái, vầng sáng bên ngoài lại thêm một cái từ Đông Hoang tháp khuếch tán tám hướng.

Ánh sáng thứ chín là…màu máu!!!

Màu vốn có của nó nên là trắng, đại biểu tinh thần tịnh hóa và hiểu ra, đại biểu nhìn thấu tất cả thản nhiên và siêu thoát, nhưng hôm nay, ánh sáng máu mang theo giết chóc ngập trời lan tỏa nguyên bầu trời Đông Hoang, tất cả người Man tộc nhìn thấy vòng sáng thứ chín, giết chóc trong huyết mạch bị đốt lên.

Vô số vệt sáng xé gió trong trời đất lao nhanh hướng Đông Hoang tháp, có không ít người vốn ở gần giờ đã tới rồi. Họ cùng quỳ lạy ngoài Đông Hoang tháp tỏa ánh sáng đỏ, biểu tình lộ ra cuồng nhiệt, sùng kính, chờ đợi Man Thần của họ bước ra khỏi Đông Hoang tháp, dẫn dắt họ nhuộm máu tiên tộc!

Đặc biệt là người Mệnh tộc sớm đến gần, ở bên cạnh Đông Hoang tháp quỳ dưới đất. Vẻ mặt họ cuồng nhiệt hơn xa người Man tộc. Man tộc khác là vì huyết mạch, vì Man Thần mà cuồng nhiệt, còn họ là vì Mặc Tôn, vì một mình Tô Minh mà cuồng.

Đó là hai loại hoàn toàn khác nhau!

Chương 700: Thức tỉnh minh!

Nam Cung Ngân ở phía trước nhất, gã nhìn Đông Hoang tháp, trong mắt bình tĩnh nhưng bên dưới ẩn chứa núi lửa bùng nổ. Gã đang chờ, đợi Tô Minh đi ra, đợi hắn dẫn dắt Mệnh tộc từ nay chấn động vũ trụ!

Khi người Man tộc rít gào tới gần, các tông tiên tộc trên Đông Hoang đại lục, từng sơn môn đóng kín, tiên tộc bên trong cũng cảm nhận được sóng gợn vòng sáng trên trời, đặc biệt là vòng sáng đỏ thứ chín, bên trong toát ra sát khí và điên cuồng đủ khiến mỗi tiên tộc tinh thần run rẩy.

Theo vòng sáng thứ chín Đông Hoang tháp khuếch tán, chúng phủ trùm Đông Hoang đại lục, phủ lên Tử Hải càng lan hướng Tây Minh, Bắc Châu.

Tông môn tiên tộc không phải chỉ ở Đông Hoang, khu vực Tây Minh, đất Bắc Châu sùng bái Tà Man cũng tồn tại tông môn tiên tộc. Chín vòng sáng vàng khuếch tán toàn Man tộc, Tây Minh cũng tốt, Bắc Châu cũng thế, tất cả tiên tộc trên đó tinh thần chấn động, cảm nhận bên trong vòng sáng đỏ thứ chín có sự điên cuồng muốn nhuộm máu thế giới.

Ngoài Đông Hoang tháp, người Man tộc tập kết ngày cànng hiều hơn, khi đám Huyết Sát cũng đến thì đưamắt nhìn lại xung quanh Đông Hoang tháp Man tộc nhiều tới vài chục vạn. Còn có càng nhiều Man tộc ở bốn phương trời nhanh chóng lao tới.

Vài chục vạn người hô hấp và cuồng nhiệt hình thành khí thế kinh thiên động địa, khí thế này tựa như sao vây trăng sáng vòng quanh Đông Hoang tháp. Từ người họ bùng phát điên cuồng đủ khiến bất cứ tộc quần nào kinh sợ. Nguồn gốc điên cuồng là do huyết mạch của họ, căn nguyên huyết mạch điên cùng là bởi vòng sáng đỏ thứ chín trên trời, vòng sáng ẩn chứa ngộ của Tô Minh, ngay cả Liệt Sơn Tu Man Thần đời thứ nhất để lại cảm ngộ cũng không thể chóng lại, tùy theo tan vỡ sát niệm.

Sát niệm lượn lờ nguyên đất Man tộc, dù là sương khói âm tử hồi phục trời xanh nhưng kỳ thật là vòng xoáy cũng vì vòng sáng đỏ thứ chín của Tô Minh dẫn đến từng tiếng gầm hưng phấn.

Tiếng gầm quanh quẩn, có chút vật hung thần như muốn xông ra khỏi sương khói, ở mép ranh bên kia bồi hồi nhưng kiềm chế không vọt vào Man tộc. Sương khói cuồn cuộn, sâu bên trong ba thanh âm già nua cũng gầm rống.

“Là hơi thở của thằng nhóc đó, không sai, là hơi thở của hắn, hơi thở Man Thần đời này!”

“Sát niệm màu máu, sát ý kinh người như vậy, ta như trông thấy trong sát niệm tồn tại thế giới đỏ, là thế giới xinh đẹp cỡ nào…”

“Ta thích thằng nhóc này rồi đây, ta thích người có sát niệm như vậy. Sớm biết hắn như thế thì năm đó đã không để tiên tộc chết tiệt ôm hắn đi,đưa hắn vào thánh địa âm tử, để hắn trở thành một trong thánh tử Âm Tử Giới của chúng ta!”

Khi ba thanh âm gầm gừ thì có một thần niệm già hơn họ và đến từ thật sâu trong sương khói âm tử, cực kỳ bá đạo cuốn sương mạnh đè ép ba thần thức.

“Câm miệng cho lão tử!”

Thanh âm toát ra sát khí vang vọng, khiến ba thần thức lặng ngắt như tờ.

“Ta từ trên người hắn cảm nhận quen thuộc dao động, là đến từ ước định Âm Tử Giới năm đó với Liệt Sơn Tu! Đó là triệu hoán ước của ác linh tộc Linh Vệ và Quỷ Sát của di thị tộc. Dao động này bây giờ còn không mãnh liệt, ba ngươi quan sát từng giây phút, đợi dao động mạnh đến có thể kêu gọi thì lập tức mang hắn đến gặp lão phu. Năm đó thằng nhóc Liệt Sơn Tu rời đi có mang sứ mệnh Âm Tử Giới chúng ta, hắn đi giúp chúng ta tìm con đường thông hướng chân giới thứ năm. Cần hai tộc quần chúng ta suốt đời nghe theo lệnh có thể dẫn động dao động ấy. Nhưng năm đó Liệt Sơn Tu không nói dẫn động dao động sẽ là một người, nói là tập hợp ý toàn Man tộc, chỗ này hơi có điều khác nhưng mặc kệ ra sao, vạn năm nay từ khi Liệt Sơn Tu rời đi chỉ có từ trên thân người này truyền ra dao động triệu hoán ước. Vậy thì…chính là hắn!”

Giọng ông lão trong sương khói âm tử kịch liệt phập phồng, ở sâu trong sương khói tồn tại hai vòng xoáy. Hai vòng xoáy lặng yên ẩn giấu trong sương, bây giờ sương khí cuộn như ẩn như hiện mơ hồ thấy trong một vòng xoáy yên lặng tồn tại một đại lục.

Đại lục đất là màu đen, ngay cả bầu trời cũng đen ngòm, chỉ có từ không trung xẹt qua tia chớp đỏ mới chiếu rọi rõ ràng thế giới một chút khiến người thấy cảnh vật. Trên mặt đất có mười vạn người xếp bằng mặc giáp đen. Họ đều nhắm mắt như là ngủ say nhiều năm rồi, thân thể cao cỡ ba mét, mặt quỷ dữ tợn giống như là mặt nạ vậy. Từ người họ toát ra hơi thở nếu mà Tô Minh tại đây liền cảm nhận rõ, là trong tám tầng trước Đông Hoang tháp hắn nắm giữ hơi thở thuộc về ác linh tộc.

Hai vòng xoáy đứng lặng trong một cái khác cũng là một mảnh đất, nhưng màu đất là đỏ rực, không trung cũng như vậy nhưng có tia chớp đen thỉnh thoảng xẹt qua làm mặt đất tối đen. Trên mặt đất cũng ngồi xếp bằng mười vạn người, mặc giáp đỏ, ai nấy nhắm mắt. Có thể thấy mỗi người gầy da bọc xương toát ra từng đợt ánh sáng đỏ trông hơi quái dị.

Họ là di thị tộc!

Vạn năm nay chiến sĩ hai tộc quần luôn yên lặng tại đây như là ngủ say vậy, chờ đợi người kêu gọi có thể đánh thức họ. Đất Man tộc quanh quẩn ánh sáng đỏ, ánh sáng tầng thứ chín Đông Hoang tháp đem ý chí của Tô Minh tản ra, đôi mắt của hai mươi vạn chiến sĩ trong hai vòng xoáy trong chớp mắt cùng run lên như sắp mở. Nhưng mà triệu hoán ước hẹn rất yếu, vậy nên mi mắt họ run rẩy rồi lại khép kín.

Trong thiên địa Man tộc, vòng sáng Đông Hoang tháp lan tỏa, vài chục vạn thậm chí càng nhiều Man tộc hơn cuồng nhiệt sùng bái. Chính giữa tầng thứ nhất Đông Hoang tháp ánh sáng vàng chớp lóe, Tô Minh hiện ra.

Trên người của hắn tràn ngập sát khí, hiểu ra đối với khiến lòng không tĩnh mịch, khát vọng mùa thu làm Tô Minh rời khỏi tầng thứ chín lầu tháp, trong người hắn xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Loại biến đổi này không có người ngoài quấy nhiễu, không có mặt khác chỉ dẫn, là sinh ra từtrong ý thức của Tô Minh, lĩnh ngộ thuộc về bản thân hắn.

“Màu của mùa thu…” Tô Minh liếm môi, mắt lóe tia sáng kỳ dị, chậm rãi bước tới trước sát kiếm.

Hắn tới gần khiến sát kiếm run bần bật, dường như cảm nhận từ người Tô Minh là lạ, cảm nhận hắn so với trước kia như là thay đổi thành người khác. Sát niệm từ người Tô Minh vượt xa sát kiếm, khiến nó run rẩy phát ra tiếng gào.

Tô Minh nâng lên tay phải, chậm rãi, nắm chuôi kiếm.

“Hỏi ngươi câu cuối, có bái ta không?”

Sát kiếm run bần bật trong tay Tô Minh, ánh sáng vàng chớp lóe hiện ra tia sáng xanh, hóa thành một tiểu nhân xanh. Tiểu nhân đó cực kỳ yếu ớt, lộ ra rồi nó sợ hãi nhìn Tô Minh, cảm nhận rõ ràng mặc dù trông hắn không rất mạnh nhưng từ người phát ra khí thế làm nó run rẩy. Khí thế đó như là người trước mắt nó thức tỉnh một số điều chưa biết…

“Chủ sát kiếm, chắc là ngươi thích giết chóc, nhưng tất cả giết chóc đều là vì tử vong, tất cả giết chóc đều phải sùng bái hướng tử vong, mà ta…Đại biểu tử vong.” Tô Minh từ từ nói.

Linh hồn của hắn trong chớp mắt này như là thăng hoa, khí thế khiến kiếm run rẩy thức tỉnh càng biến cường đại hơn.

Cùng lúc đó, trong trời sao tiên tộc, khu vực tồn tại vô số mảnh đất, chính giữa bị bao vây tầng tầng, thân thể của hắn có hơi thở tử vong bùng phát ra. Hơi thở bùng phát khiến từng cây kim nhọn đâm vào thân thể Tô Minh nâng lên một chút, dường như không thể áp chế khí thế bùng nổ trong người hắn.

Tất cả cường giả tiên tộc trong chớp mắt này tinh thần rung động, từng cầu vồng lao nhanh, từng truyền tống trận cùng hướng tới chỗ chứa thân thể Tô Minh.

“Thức tỉnh minh…đây là thức tỉnh minh!!!” Một ông lão tóc bạc trắng vẻ mặt sợ hãi bước vào truyền tống trận.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)