Cầu Ma Audio Podcast
Tập 133 [Chương 661 đến 665]
❮ sautiếp ❯Chương 661: Man Thần thệ ca!
Theo cánh tay trái Man tượng xuất hiện, tu vi toàn thân Tô Minh bùng phát, sự bùng nổ này không bị khống chế tựa suối phun liên tục, khiến trong người hắn phát ra tiếng nổ ầm ầm, càng làm tu vi chớp mắt đạt đến đỉnh sơ kỳ Man Hồn, vào giây phút này bùng nổ tu vi hơi khựng lại. Nhưng chỉ khựng một chút rồi bùm, phá tan sơ kỳ Man Hồn, khiến Tô Minh ngửa đầu hú dài.
Trong tiếng hú hắn đột phá sơ kỳ Man Hồn, trở thành cường giả trung kỳ Man Hồn!
Trung kỳ Man Hồn có thể dẫn động lực lượng thiên địa ngưng tụ càng nhiều, tốc độ nhanh hơn, thậm chí hơi sờ soạng phép tắc thế giới. Nếu đổi lại là trung kỳ Man Hồn khác thì có lẽ không mạnh bao nhiêu nhưng Tô Minh hoàn toàn khác hẳn. Trung kỳ Man Hồn đối với hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ, đôi tay Man tượng trái phải khác nhau, hắn có thể phá huy nó đến mức tận cùng.
Trong đầu Tô Minh theo tu vi bùng nổ, phong ấn càng thả lỏng, xem bộ dạng như tùy thời tan vỡ nhưng vẫn có một lũ lực lượng không biết từ đâu đến tăng sức phong ấn, không để Tô Minh mở ra phong ấn ký ức.
Mới nãy sơ kỳ Man Hồn Tô Minh đã cản nhận điều này nhưng chỉ hơi thấy ra dấu vết lực lượng bên ngoài. Hôm nay tu vi lên trung kỳ Man Hồn, phong ấn càng thả lỏng, hắn và lực lượng bên ngoài vô hình đối kháng. Càng khiến Tô Minh lờ mờ cảm thấy lực lượng bên ngoài này không đến từ đất Man tộc mà vô tận bên trên, đằng sau màn trời, truyền đến từ vũ trụ tiên tộc.
Tô Minh thậm chí có cảm giác mãnh liệt, nếu tu vi của mình cao hơn chút nữa vậy thì thậm chí có thể dựa vào lực lượng bên ngoài lần mò ngọn nguồn, nhìn xem người đang quấy rầy phong ấn ký ức của mình là ai!
Mặc dù trong lòng Tô Minh đã có đáp án nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem, trong thế gới tiên tộc, chỉ có thể để phân thân tiến vào Man tộc, Đế Thiên bản tôn.
Trong chớp mắt Cấp Ảm rốt cuộc đặt quyết tâm, tạm từ bỏ lựa chọn Đông Hoang tháp. Y phải ngăn cản Tô Minh, dù hành động này tương đương giúp đỡ Đế Thiên, nhưng dù gì y là người tiên tộc. Y không khả năng trơ mắt nhìn Tô Minh càng mạnh thêm, hậu quả này y không thể gánh nổi.
“Tất cả là do Đế Thiên tạo thành, mặc dù không biết rốt cuộc y có kế hoạch gì nhưng hiển nhiên kế hoạch đó chẳng những không thành công mà còn khiến Túc Mệnh…biến thành như vậy…” Cấp Ảm vẻ mặt âm trầm nhưng không lập tức ra tay mà nhìn chằm chằm Tô Minh chờ cơ hội.
“Còn có Man tượng này, đâu phải Man tượng gì. Ta nghiên cứu Man tộc nhiều năm, chưa từng nghe nói người Man tộc bước vào Man Hồn cảnh thì có Man tượng như vậy! Thường đều là sau khi trở thành Man Hồn cảnh tất cả Man tượng ngưng tụ ra một lần. Nhưng Tô Minh hai lần đầu không thể khiến Man tượng hoàn chỉnh lộ ra, chỉ xuất hiện đôi tay. Nếu mặc kệ hắn phát triển, một khi tạo Man tượng chưa từng nghe thấy hoàn chỉnh lộ ra thì Man tượng sẽ cường đại đến mức độ nào. Theo tà tông ta điều tra, năm đó Man Thần đời thứ ba kế thừa ý chí đời thứ nhất cũng không quái dị như vậy, thậm chí Man Thần đời thứ hai cũng thế. Tuy rằng không biết năm đó Man Thần đời thứ nhất thế nào nhưng chắc là…” Cấp Ảm con ngươi chợt co rút, im đập nhanh mấy nhịp, mạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi tay Man tượng của Tô Minh, dần dần mặt y trắng bệch.
“Năm đó Si Hoàng thôi diễn, Man Thần đời thứ nhất di trạch đến đời thứ ba thì đoạn, không khả năng lại xuất hiện Man Thần đời thứ bốn truyền thừa ý chí Man Thần đời thứ nhất, chuyện này tuyệt đối không sai lầm. Nhưng nếu có người không kế thừa ý chí Man Thần đời thứ nhất mà dựa vào lực lượng bản thân, đi con đường giống đời thứ nhất nhưng lại khác đi, dùng sức mạnh bản thân thành tân Man Thần, cái này…Không nằm trong thôi diễn của Si Hoàng!!!’
“Tụ tập toàn khí vận Man tộc, Man Hồn là thiên địa biến dị, nguyên đất Man tộc tuyết rơi, tia chớp thanh thế bầu trời. Những điều này…đều…đang chứng minh Tô Minh này sắp là…Man Thần đời thứ bốn!” Con ngươi Cấp Ảm co rút, sắc mặt càng nhanh chóng biến đổi.
Cuối cùng sát khí trong lòng từ trăm tăng lên gấp ngàn lần. Tiên tộc tuyệt không cho phép Man tộc lại xuất hiện Man Thần!
Đặc biệt là một kẻ không truyền thừa ý chí đời thứ nhất mà như năm đó tự trở thành Man Thần, đặc biệt có được toàn khí vận Man tộc dẫn động thiên biến.
Khi trong lòng Cấp Ảm có lựa chọn đó thì Tô Minh đứng trên tay trái Man tượng khí thế không ngừng tăng cao, tu vi càng đạt đến trung kỳ Man Hồn. Hắn cúi đầu nhìn Đế Thiên, tay phải nâng lên vung, lập tức trời đất chấn động. Tất cả động tác chậm rãi trong chớp mắt tan biến, uy nhiếp biến mất, mọi thứ trở lại như thường. Bước chân Tô Minh đạp tới trước.
Chính lúc này, Đế Thiên rít gào vang vọng, dùng hiến tế bản thân thi triển ra thuật Mạt Nhật Phi Thăng chân chính giờ biến thành mặt trời trắng đánh hướng Tô Minh.
Trong mặt trời trắng ẩn chứa lực lượng mênh mông không thể tưởng, có khí thế xua tan toàn bộ thế gian này. Thuật này, năm đó Hồng La không phải đối thủ, mấy năm trước Tô Minh cũng bị trọng thương bởi thần thông này, cửu tử nhất sinh bị người cứu. Nhưng thuật này không phải không thể đỡ. Tô Minh nhớ rõ năm đó lần đầu tiên hắn đấu cùng Đế Thiên, dựa vào lực lượng Man Thần chẳng những phá vỡ thuật mà còn giết một phân thân Đế Thiên.
Năm ấy hắn có thể làm được, dù rằng nhờ vào lực lượng Man Thần nhưng bây giờ hắn không phải không thể trong tình huống không có lực lượng Man Thần thực hiện được điều đó.
Tô Minh hít sâu, đôi mắt lóe tia sáng chói lòa. Hắn nâng lên tay phải vung hướng mặt trời tới gần. Lập tức cánh tay phải Man tượng dưới thân bỗng nâng lên, bấm ấn quyết lao hướng mặt trời.
Cánh tay phải ẩn chứa dãy núi, Cửu Phong, Ô Sơn giao nhau chồng chất biến ảo, làm cánh tay phải như có lực lượng hủy thiên diệt địa, mang theo uy nhiếp mênh mông ầm ầm đánh ra. Cánh tay phải ẩn chứa thuật Túc Mệnh, đó là thuật pháp thời gian đảo ngược, làm nó đi qua đâu là hư vô như héo rút từng tấc nhăn nhúm, giống như nắm đấm này không phải cú đấm mà một giây trước có một đấm, hai giây trước cũng có một đấm.
Thời gian trôi qua, không ai biết trong nắm đấm này ẩn chứa bao nheieu đấm thời gian đảo ngược, chỉ có thể nhìn vô tận cái bóng như từng thế giới sinh ra rồi tan vỡ.
Như là trong chớp mắt này…
Khi đến gần trời đất mất sắc, cánh tay phải khống chế thời gian đảo ngược, ầm ầm tới gần mặt trời.
Cùng lúc đó, Tô Minh nâng lên tay trái chỉ hướng mặt trời. Cái chỉ này chỉ thấy tay trái Man tượng dưới chân Tô Minh bỗng nhoáng lên lập tức thành màu đỏ sậm như là mặt trăng máu vậy, bốn phía xuất hiện nhiều bông tuyết lất phất bay, lực lượng khát máu xé rách bùng phát trên cánh tay trái. Trên tay trái Man tượng còn có chín thiên mệnh thần lôi ầm ầm lượn lờ bốn phía, như triển khai hư vô, tan vỡ khung trời vậy, mang theo khí thế không thể tả, thần thông ẩn chứa kinh thiên động địa lao hướng mặt trời.
Hai cánh tay Man tượng ẩn chứa ý chí, thuật và thần của Tô Minh. Bây giờ thuật và thần ngưng tụ, chợt biến thành một loại cảnh giới mà chính Tô Minh cũng không biết.
Đó là…
“Đạo!!! Đây là đạo!!! Không ngờ hắn nắm giữ đạo!!!” Cấp Ảm hít ngụm khí. Thân phận của y vốn không nên làm hành động như vậy, nhưng nay không thể khống chế, thất thanh kêu lên.
Theo tiếng kêu, mấy vạn người tiên tộc xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, tràn ngập hoảng hốt cùng mờ mịt. Trong đó cường giả vấn đỉnh giống Thân Đông trợn to mắt nhìn Tô Minh.
Đó đúng là đạo, dù là tiên tộc cũng rất hiếm thấy, bản thân đạo!
“Đạo…” Thiên Lam Mộng ở trong đám người bỗng mất hết sức lực, cắn môi dưới nhìn Tô Minh trên bầu trời, lòng trống rỗng, mặt lộ chua xót.
Cô còn nhớ năm đó giữa cô và Tô Minh tồn tại một chút tương lai, nhưng khả năng này theo năm tháng trôi quá, theo năm đó hành động ở Chúc Cửu Giới của cô đã chặt đứt, mấy năm nay cô vốn tưởng mình đã quên, nhưng trên chiến trường trông thấy Tô Minh thì nước mắt vẫn rơi.
“Hắn không thích hợp mội.” Bên cạnh Thiên Lam Mộng có tiếng thở dài, đó là chị của cô, Thiên Lam U.
Một tiếng nổ kinh trời che đi lời nói của hai chị em. Trên bầu trời đôi tay Man tượng Tô Minh giờ cùng mặt trời va chạm, bùng phát chấn động khiến mấy vạn người tiên tộc hộc máu, chấn động trái tim.
Trong tiếng nổ có nhiều người tiên tộc cố nén người đau đớn, cắn răng nhìn lên trời, nhìn đạo thuộc về Tô Minh, nhìn kết cuộc trận chiến rốt cuộc thế nào.
Họ trông thấy trong tiếng nổ, Tô Minh ở giữa không trung nhắm mắt, nâng lên tay phải như họa sĩ trước khi vẽ tranh, đặt xuống nét bút đầu tiên thì suy ngẫm.
Một bút Man Thương.audio coi am
Thuật này Tô Minh thi triển rất nhiều lần trong đời nhưng không như lần này, hắn được đất Man tộc thừa nhận, khí vận tụ tập trên người, thân phận Man Thần đời thứ bốn thi triển Man Thương tán thuộc về Man Thần!
“Ta xuất sinh chi sơ còn không có, ta xuất sinh sau Man đã suy…
Thiên bất nhân hề tương loạn ly, địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…
Trời không có mắt hề, ta đạp thiên lấy mắt tự phong thương,
Khí vận vào thân hề, ta định lấy tay tiêu diệt Đế Thiên.
Địa vô linh hề, ta thề đồ thần lập địa phương.
Man Hồn quy ngưng hề, đời này huyết nhuộm tiên thương ngàn vạn vong!”
Tán tận Man Thương ca đời này, bằng ý này diệt tận tiên tộc có ngại gì!
Chương 662: Cấp Ảm ra tay!
Tô Minh nhắm mắt, khoảnh khắc mở ra, tay phải nâng lên như đang cầm bút, vạch một nét hướng đôi tay Man tượng va chạm với mặt trời và Đế Thiên áo vàng.
Một bút này như ngưng tụ thiên địa khí vận Man tộc, ẩn chứa quy tắc thế giới Man tộc, càng có lời thề của Tô Minh, hóa thành…huy hoàng như thuở khai hoang. Một bút rơi xuống, tiếng nổ điếc tai, đó là đôi tay Man tượng của Tô Minh tay phải mang thời gian, tay trái mang sấm sét va chạm cùng mặt trời, phát ra xé rách kinh thiên động địa, cộng thêm một bút Man Thương của Tô Minh. Dường như trong giây phút này, quy tắc thiên địa Man tộc thay đổi.
Quy tắc thay đổi như là thế giới Man tộc nếu có linh, vậy linh sẽ nhớ kỹ lời thề Man Thần Tô Minh, đặc biệt nhớ câu cuối cùng…
Đời này huyết nhuộm tiên thương ngàn vạn vong!
Chính là câu Man Thần thề, khiến khoảnh khắc Tô Minh xẹt qua một bút, trong tiếng nổ, thần thông mặt trời của Đế Thiên từ giữa tan vỡ, cuối cùng hoàn toàn nổ tung, hình thành trùng kích ở trên bầu trời bốn phía rít gào càn quét. Đi qua đâu là mảnh vỡ hư vô lan tràn, khiến đất nứt rạn. Bên dưới mấy vạn tiên tộc từng tên hoảng sợ nhìn bầu trời, lòng lạnh như băng.
Nếu đất cứ nứt rạn thì người nơi đây không ai sống tiếp được.
Theo thần thông mặt trời sinh mệnh của Đế Thiên áo vàng tan vỡ, y lộ người ra, lảo đảo thụt lùi, hộc máu, đế quan trên đầu thành mảnh vỡ tan biến. Đế bào xé rách, nổ tung, Đế Thiên áo vàng lại lùi, mặt tái nhợt có chút chật vật, đôi mắt tan rã mất đi tia sáng trước kia, nhưng sự oán độc càng mãnh liệt hơn gấp mấy lần. Mãi đến oán độc và cười thảm dung hợp, y nhìn Tô Minh. Y biết, bắt đầu từ giây phút này, có lẽ đối phương thật sự vượt qua mình nắm giữ.
Nhưng…Không phải không có cơ hội!
So với Đế Thiên chật vật thì Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng hơi tái xanh. Trên người Tô Minh tràn ngập cầu vồng, ánh sáng phát ra từ thân thể cùng bầu trời chiếu rọi, dung hợp cùng mặt đất.
Cảm giác không biết có phải là ảo giác tràn ngập ở thể xác và tinh thần mỗi người đưa mắt nhìn Tô Minh.
Đó chính là Tô Minh và vùng trời này trong chớp mắt vì cơ hội nào đó mà hoàn mỹ dung hợp cùng nhau.
Hắn chính là thiên, hắn chính là địa, hắn chính là thế giới Man tộc. Cái loại dung hợp hoàn mỹ đó khiến người ta nhìn Tô Minh thậm chí có cảm giác đối mặt toàn thế giới.
Loại cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng trong lòng mỗi người cảm giác rất mãnh liệt cũng khó mà hình dung.
“Giới dung hợp…” Cấp Ảm hít ngụm khí, lầm bầm. Y lập tức nhìn ra Tô Minh đạt đến bước đầu tiên vượt qua cả tu hành, đến bước thứ hai, giới dung hợp. Một khi đại thành vậy có thể khiến tu vi tăng vọt theo chất lượng.
‘Mới nãy hắn ngưng tụ khí vận Man tộc thế giới nhưng đó chỉ là ngưng tụ chứ không phải udng hợp. Đó là khí vận lấy thân hình tên này làm vật dẫn bùng phát, bây giờ thì xuất hiện dung hợp, loại dung hợp này đã không đơn giản là ngưng tụ cùng vật dẫn, mà là khống chế! Người này suy thì Man tộc suy, người này thịnh thì Man tộc thịnh. Đây là dấu hiệu Man Thần, hắn đúng là Man Thần đời thứ bốn rồi. Lý do khí vận Man tộc như vậy là bởi vì công nhận Man Thần thệ mới nãy của hắn!” Cấp Ảm nhìn chằm chằm Tô Minh, dấy lên tràn ngập sát khí.
‘Bị đất Man tộc công nhận,Túc Mệnh…Không uổng là Túc Mệnh!’
Khoảnh khắc lòng Cấp Ảm dấy lên sát khí thì Tô Minh hít sâu, cúi đầu nhìn Đế Thiên, cất bước đi tới.
“Khí vận vào thân hề, ta định lấy tay tiêu diệt Đế Thiên!” Đây là lời thề Man Thần của hắn, đại biểu hắn nhất định phải làm được.
Bây giờ Đế Thiên áo vàng đã vô cùng yếu ớt, sinh mệnh thiêu đốt làm y trọng thương, thuật pháp tan vỡ khiến y bị phản phệ mãnh liệt, y…đã không là đối thủ của Tô Minh.
Khi Tô Minh nhoáng người lao hướng Đế Thiên áo vàng, y không hề trốn tránh, vẻ mặt kỳ quái như là đặt quyết tâm. Cấp Ảm luôn quan sát cuộc chiến không lựa chọn ra tay chợt nhấc chân mạnh giẫm xuống. Một bước này trời đất ầm vang, dao động mãnh liệt bỗng lấy Cấp Ảm làm trung tâm như cuồng phong quét bốn phía.
“Đủ rồi!” Cấp Ảm hừ lạnh, tay phải nâng lên, quạt mở ra. Khói đen dấy lên ở bốn phía hóa thành chín con hắc long lao hướng Tô Minh.
Tô Minh sớm biết Cấp Ảm sẽ ra tay, đối phương là tà tông nhưng dù gì cũng là người tiên tộc, vì lập trường nên tuyệt đối không khả năng nhìn phân thân Đế Thiên lần lượt chết đi.
Giây phút Cấp Ảm thi triển thần thông thì xung quanh Tô Minh sóng gợn lăn tăn. Những sóng gợn lấp lóe thành màu đen tầng tầng ngăn cản Tô Minh tiến lên. Cấp Ảm cất bước xuất hiện ở trước mặt Tô Minh.
Tay áo y vung lên, lực lượng tu vi vượt qua Đế Thiên áo vàng ập hướng Tô Minh. Sau lưng hắn, mấy hướng khác chín hắc long gầm rống tới gần.
Tô Minh vẻ mặt như thường, từ khi đứng ra đấu với Đế Thiên thì hắn liền biết, cuộc chiến này sẽ cực kỳ gian nan. Chẳng những phải đấu với phân thân Đế Thiên, nếu gây chuyện quá lớn thì Cấp Ảm cũng sẽ ra tay.
Thậm chí…trên bầu trời dù vặn vẹo và tan vỡ nhưng vẫn tồn tại hai vòng xoáy trận pháp to lớn, chưa từng tan biến mất chỉ là hơi u tối như bị che giấu. Nhưng chỉ cần nó tồn tại thì biểu thị cuộc chiến cuối cùng sẽ có người tiên tộc mới giáng xuống. Thậm chí chỗ Đế Thiên bản tôn tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn phân thân chết hết. Mặc dù bản tôn không thể đích thân đến nhưng chắc có cách khác phái người mạnh tới.
Những điều này là không thể ngăn cản, bày ra trước mặt Tô Minh chỉ có một con đường, chính là…chiến!
Chiến thiên hôn địa ám, chiến nhật nguyệt vô quang, chiến biển máu ngập trời, chiến…diệt tiên ngàn vạn!
Huống chi Tô Minh biết hiện giờ Man tượng của mình chỉ xuất hiện hai cánh tay, trong cơ thể có xúc động mãnh liệt, dường như mình còn có thể mạnh hơn nữa!
Chẳng qua cảm giác mạnh mẽ này dù cường nhưng vẫn không đủ bùng nổ, dường như nhiệt huyết sôi trào chưa đạt tới đỉnh. Muốn khiến mình càng mạnh, muốn để Man tượng xuất hiện càng nhiều thì hắn cần một lần hoàn toàn triệt để bùng phát. Trong bùng phát, trong thông suốt, trong chiến đấu và nguy hiểm, trùng kích tiềm lực bản thân, khiến cảm giác có thể mạnh thêm biến thành sự thật.
Những chuyện này lúc trước Tô Minh vẫn không hiểu hết, nhưng khi hắn chiến đấu với Đế Thiên áo vàng không địch lại, trong điên cuồng và quyết tâm phải giết Đế Thiên, cảm nhận dấu vết cực kỳ mãnh liệt của trung kỳ Man Hồn, cho nên…hắn trở thành trung kỳ Man Hồn.
Bây giờ hắn cần là cảm nhận dấu vết hậu kỳ Man Hồn, trong chiến đấu vô tận để mình trở thành hậu kỳ Man Hồn, thậm chí là Man Hồn đại viên mãn, hay là…tu mệnh!
“Kẻ ngăn cản Tô ta, cùng tội với Đế Thiên!” Trong người Tô Minh nhiệt huyết đang đốt cháy, theo thanh âm truyền ra, tay phải hắn nâng lên chộp hướng mặt đất.
Trên mặt đất, các pháp bảo mạnh mẽ lúc trước tà tông, tiên tông đấu nhau thi triển ra giờ hai bên không chiến tranh nữa mà thụt lùi nhưng không cất đi nó. Bây giờ trong mấy vạn tiên tộc dưới đất, Huyết Kỳ Lân trong tà tông chính là mục tiêu của Tô Minh.
Ảo ảnh Huyết Kỳ Lân tản ra bao phủ ngoài người đệ tử tà tông như là bảo vệ, nhưng hôm nay Tô Minh ở giữa không trung tay phải chộp lấy, người Huyết Kỳ Lân run lên, ngẩng đầu phát ra tiếng gào thê lương.
Theo tiếng gào, hình ảnh khiến đệ tử tà tông hoảng sợ xuất hiện. Huyết Kỳ Lân chỉ gào lên, thân hình không bị khống chế bay hướng bầu trời.
Mặc dù Huyết Kỳ Lân là báu vật của Tà Thị tông, do máu đệ tử Tà Thị tông tổ thành nhưng có thể lộ ra ở đất Man tộc thì trên người nó có càng nhiều là vô tận tử khí. Tử khi sinh ra ở đất Man tộc, là một trong quy tắc và khí vận đất Man tộc. Bây giờ ở trước mặt Tô Minh, hắn muốn kỳ lần cho mình sử dụng thì con thú này không thể phản kháng.
Chỉ chớp mắt Huyết Kỳ Lân đã bay lên trời, nhưng không tới gần thì tay phải Tô Minh ấn pháp quyết chỉ vào nó. Huyết Kỳ Lân gào thét thê lương, thân hình tan vỡ. Theo nó tan vỡ, thật nhiều tử khí bỗng ùa ra ngoài.
Cũng chính lúc này, sau lưng Tô Minh là chín hắc long tới gần, trước mặt hắn Cấp Ảm nhoáng một cái gần sát. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, giây phút Huyết Kỳ Lân tan vỡ, tay trái hắn nâng lên ấn pháp quyết.
Chỉ thấy Huyết Kỳ Lân tan vỡ toát ra nhiều tử khí, tử khí ở giữa không trung hình thành ấn ký to lớn, đó là…thanh minh ấn.
“Vỡ!” Tô Minh nhẹ nói.
Thanh minh ấn bỗng nổ tung, khiến thiên địa chấn động. Trên đầu Tô Minh, không khí vặn vẹo như có vô tận tử khí giáng xuống lao hướng hắn, lấy hắn làm trung tâm càn quét ra ngoài. Tô Minh ở chính giữa, tóc tung bay, quần áo phấp phới, mắt lộ sát khí đỏ rực.
Ai cản đường…giết kẻ đó!
Chương 663: Nuốt trời!
Huyết Kỳ Lân hình thành thanh minh ấn tan vỡ thì trùng kích mãnh liệt chớp mắt đụng vào sóng gợn đã hạn chế hành động của Tô Minh, tiếng nổ điếc tai vang lên. Toàn thân Tô Minh thả lỏng, bầu trời thật nhiều tử khí bỗng giáng xuống khiến chín con hắc long sau lưng Tô Minh bị lan đến. Chỉ có Cấp Ảm hơi khựng lại, nghênh đón tử khí trùng kích lao hướng Tô Minh. Y nâng lên tay trái cách không chưởng hướng hắn.
Một chưởng nhìn như đơn giản nhưng khi đánh qua thì trước mặt Cấp Ảm biến ảo vài chục ảo ảnh mãnh thú kỳ lạ, chớp mắt xuất hiện rồi lại biến mất, một chưởng đã tới gần. Khoảnh khắc cách không đụng vào nắm đấm của Tô Minh, tiếng nổ kinh thiên động địa càng kịch liệt. Khóe môi Tô Minh tràn ra máu, người bắn ngược lùi gần trăm mét, Cấp Ảm thì hơi lắc người nhưng không lùi lại, sắc mặt liên tục thay đổi. Hiển nhiên nắm đấm của Tô Minh thêm vào tử khí trùng kích có ảnh hưởng không nhỏ đối với y.
Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, đôi mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt, máu đang sôi sục. Hắn cảm nhận áp lực từ đối phương càng lớn thì dấu hiệu đốt phá trung kỳ Man Hồn trong cơ thể mình càng mãnh liệt.
“Ngươi muốn chiến thì chiến!” Tô Minh bay lên trời, phất tay áo, đôi tay Man tượng lại xuất hiện ở hai bên Tô Minh đánh hướng Cấp Ảm.
Tô Minh nhắm mắt, tinh thần vận chuyển, sau lưng biến ảo ảnh. Ảo ảnh đó là thể nguyên thần giờ tản ra, nguyên thần cực kỳ hùng hồn toát ra uy nhiếp. Khiến mấy vạn tu sĩ bên dưới khi thấy Tô Minh nguyên thần hiện ra thì dấy lên xôn xao ngập trời. Thậm chí Cấp Ảm cũng ngẩn ra.
Nguyên thần là vật đặc biệt của tu sĩ tiên tộc cao cấp, ở trên người Man tộc là không tồn tại.
“Nguyên thần, đó…đó là nguyên thần!!!”
“Người này là Man tộc lại có thể tu luyện ra nguyên thần!”
“Chẳng lẽ tiên Man cùng tu? Việc này nhiều năm trước có người nghiên cứu nhưng rốt cuộc phát hiện không khả năng tồn tại, thế mà hắn làm được điều này!”
Trong xôn xao, đôi tay Man tượng Tô Minh lao hướng Cấp Ảm, bên trong ẩn chứa lực lượng ngay cả y cũng không dám xem thường. Y không rảnh suy nghĩ gì khác, tay vung quạt, ngoài người khói đen điên cuồng sinh ra, ở trên người trực tiếp hình thành áo giáp đen.
Bên Tô Minh, đôi mắt khép kín, nguyên thần lộ ra, tay phải giơ lên ấn pháp quyết, liên tục biến đổi chiến lần thi triển cửu biến thuật thần thông của Hồng La. Hắn liên tục điểm vào đùi phải, sau đó mạnh ngẩng đầu, chân phải đạp xuống một bước.
Khoảnh khắc một bước đạp xuống, trời đất như lung lay. Chỉ thấy bàn chân to từ bầu trời biến ảo mạnh đạp hướng Cấp Ảm.
Đây Man Thần Thất Đạp!
Tô Minh liên tục đi ra bảy bước, trên bầu trời sau bước chân thứ nhất thì xuất hiện sáu cái ngày càng cường đại, bảy dấu chân dung hợp với nhau hình thành một cái đạp xuống.
Trời đất chấn động, con ngươi Cấp Ảm co rút. Y gầm lên, toàn thân khói đen khuếch tán ra ngoài, sau lưng y lập tức có ảo ảnh biến ra. Ảo ảnh rõ ràng là một con bộ dạng kỳ lạ, đầu có đôi sừng, là người mà không gióng người, như là yêu nghiệt ngoài trời, cao cỡ ngàn mét. Cái bóng ấy ngửa đầu gầm lên lao hướng Man Thần Thất Đạp của Tô Minh.
Trong tiếng nổ, Tô Minh vẫn nhắm mắt không nhìn kết quả cuộc chiến. Hắn không ngừng kích động tinh thần khiến dấu hiệu đột phá trung kỳ Man Hồn ngày càng mãnh liệt.
Sau chín biến, Tô Minh nâng lên tay trái không ấn pháp quyết mà cùng tay phải giao nhau, liên tục biến mười tư thế khác nhau. Mỗi tư thế bày ra sẽ khiến bốn phía mông lung, ngày càng mờ ảo, mãi đến tư thế thứ chín hiện ra thì mông lung thành hư ảo, thấy không rõ bóng dáng Tô Minh.
Đây chính là Tô Minh từ truyền thừa Hồng La năm đó ngẫu nhiên có được, nhưng vì huyết mạch cao quý, tự tin thần thông hoàng thất tiên tộc nên xem thường tu hành thuật pháp này. Cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất, thập hóa thuật!
Thuật này có thể biến ảo thiên địa vạn vật, chỉ cần người thi triển và vật biến ra tồn tại liên hệ, ví dụ bây giờ Tô Minh thi triển chín biến trong mười hóa, cảm nhận không thể tiếp tục thúc đẩy cuối cùng một hóa từ bỏ tiếp tục, tinh thần cùng rắn nhỏ dung hợp một chỗ.
Chớp mắt mấy vạn tu sĩ xôn xao vừa biến mất thì mông lung tăng lên, mười mét, trăm mét, năm trăm mét, mãi đến ngàn mét!
Ngàn mét mông lung hư ảo, không thấy rõ Tô Minh bên trong nhưng thiên địa xuất hiện hình ảnh như vậy khiến tất cả người trông thấy tinh thần rung động, cảm nhận nhịp tim không thể khống chế đập nhanh hơn. Tim đập nhanh cưỡng chế làm mấy vạn người đều đập cùng một tần suất, vậy là hình ành uy nhiếp đủ khiến người vô cùng hoảng sợ.
Thình thịch, thình thịch. Tiếng tim đập vang, khiến mỗi người nghe đều có ảo giác như nhịp tim bản thân, nhưng ẩn thận nghe sẽ mặt tái xanh phát hiện đó là đến từ hư ảo mông lung từ bầu trời ngàn mét.
Dwòng như trong chốn hư ảo có một trái tim, bây giờ mọi người phải theo nó nhảy mà cộng minh, nếu không làm theo sẽ vì không phối hợp cùng thế giới mà trái tim tan vỡ.
Ngay cả Cấp Ảm cũng chấn động, khoảnh khắc va chạm với đôi tay Man tượng Tô Minh, y liếc mắt qua. Nhưng khi y liếc mắt thì trong hư ảo mông lung ngàn mét truyền ra tiếng gầm kinh thiên. Tiếng gầm không giống con người mà là mãnh thú diệt thế.
Nhịp tim của người xung quanh vào giây phút này nhanh hơn.
Theo tiếng rống quanh quẩn, hư ảo mông lung chợt tan vỡ, thành vô số đốm sáng dạt ra xung quanh. Trong hư ảo lao ra một con thú to lớn cỡ ngàn mét!
Con thú xuất hiện dấy lên xôn xao, vượt qua tất cả lúc trước, khiến mấy vạn tu sĩ bản năng lùi lại, làm mặt đất hỗn loạn.
Trong hỗn loạn con ngươi Cấp Ảm co rút lộ vẻ khó tin.
“Chúc Cửu Âm!!”
“Này là Chúc Cửu Âm!!”
“Tô Minh đó rốt cuộc làm sao thực hiện được, hắn có một vật nuôi là Chúc Cửu Âm!!!”
“Đây không phải vật nuôi, chính là Tô Minh, là hắn biến trở thành Chúc Cửu Âm, không lẽ bản thân hắn là Chúc Cửu Âm hóa thành người!?”
Trong xôn xao, Chúc Cửu Âm ngàn mét trên trời cái đầu nó là khuôn mặt Tô Minh. Hắn nhắm mắt không nhúc nhích, thân hình rắn to ở không trung khuấy động. Đầu rắn Chúc Cửu Âm dưới đầu Tô Minh ngửa đầu gầm lên, thanh âm tràn ngập lực nhiếp hồn khiến tất cả người nghe tinh thần hoảng hốt, phút chốc sinh ra ảo giác, không thể khống chế.
Cùng lúc đó, Chúc Cửu Âm lao hướng Cấp Ảm, khi tới gần nó mạnh mở mắt ra. Theo mắt đầu rắn mở thì đôi mắt Tô Minh cũng mở, lực nhiếp hồn bùng phát vô số lần, đây thật sự là lực nhiếp hồn Chúc Cửu Âm.
Thiên địa vào giây phút này mất sắc, dường như đều trở thành hư vô, chỉ có đôi mắt Chúc Cửu Âm là ánh sáng duy nhất trên thế giới này.
Cường đại như Cấp Ảm mà trong giây phút này cũng kiềm không được tinh thần hoảng hốt. Mặc dù nó chỉ cỡ vài giây nhưng khi y tỉnh táo lại thì ngoài người, đôi tay Man tượng đã tới gần, còn chưa chính yếu, trọng điểm là thân hình Chúc Cửu Âm không ở trước mặt y mà là sau lưng, xé gió lao hướng Đế Thiên áo vàng vẻ mặt mờ mịt hơi chật vật.
Cấp Ảm con ngươi co rút, không chút do dự nâng lên tay phải mạnh vỗ thân thể. Y không thể để phân thân Đế Thiên chết nữa, ít nhất không thể chết trong tay Tô Minh.
Lấy tu vi như y đã sớm thấy ra Tô Minh không thích hợp, trên người hắn tồn tại chấp niệm cường đại, chấp niệm đó là giết Đế Thiên. Mỗi giết một Đế Thiên là chấp niệm sẽ kích động Tô Minh mãnh liệt, khiến hắn hấp thu lực lượng thiên địa, làm tu vi theo đó bùng nổ. Cấp Ảm biết rõ nếu Đế Thiên áo vàng bị Tô Minh giết thì e rằng hắn lập tức sẽ trùng kích hậu kỳ Man Hồn, thậm chí rất có thể bước vào hậu kỳ Man Hồn.
Bây giờ tay phải y vỗ vào người, thân hình vặn vẹo như sắp tách rời. Sau lưng y có ảo ảnh chồng chất như là muốn tách ra một phân thân.
Nhưng phân thân vừa mới lộ thì Tô Minh hóa thân thành Chúc Cửu Âm mạnh ngoái đầu, phát ra tiếng rống ngập trời hướng Cấp Ảm.
Tiếng rống là Chúc Cửu Âm đang gầm, cũng là…Man Thần rống!
Tiếng rống ẩn chứa Tô Minh hiểu ra cửu biến thập hóa lôi luật đồng nhất trong thần thông truyền thừa Hồng La. Lôi luật đồng nhất như lập tức thi hành, nếu tiếng rống vang thì trời đất mất sắc.
Tiếng rống ầm vang làm người Cấp Ảm khựng lại, từ chỗ Tô Minh bay ra một con mắt. Con mắt ở giữa không trung trướng phình, hình thành một Tử Hình Nhãn Tàng ẩn chứa lực phong ấn!
Tiếng rống, phong ấn, nhiếp hồn, đôi tay Man tượng, Man Thần đạp, tất cả Tô Minh thi triển ra vì một mục đích, là chặn lại Cấp Ảm!
Bây giờ hắn thành công.
Giây phút Cấp Ảm bị vây khốn thì Tô Minh hóa thân thành Cấp Ảm mang theo điên cuồng, sát khí, thù hận há to mồm mạnh hút Đế Thiên vẻ mặt mờ mịt.
Bầu trời âm u, Đế Thiên chết.
Chương 664: Người trong quan tài!!!
Trời đất vào giây phút này không còn ánh sáng, bóng tối thay thế mọi thứ. Khi ánh sáng lại xuất hiện, khi tối tăm dần tán đi, mấy vạn tu sĩ thụt lùi thật xa, họ thấy trong thế giới không còn Chúc Cửu Âm, cũng chẳng còn…Đế Thiên áo vàng.
Tồn tại giữa không trung chỉ có Tô Minh mệt mỏi nhưng đôi mắt toát ánh sáng mãnh liệt.
Tuy thập hóa thuật mạnh thật, Tô Minh có thể kéo dài càng lâu nhưng rắn nhỏ không thể chịu nổi cái loại biến hóa sau khi dung hợp ý thức cùng Tô Minh. Vậy nên nuốt sống Đế Thiên rồi Tô Minh từ bỏ thập hóa thân, hắn đứng ở giữa không trung. Bốn phía khoảnh khắc tĩnh lặng, hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm không biết đã áp lực bao nhiêu năm.
Năm đó đứng trước mặt Tô Minh, phân thân Đế Thiên thứ nhất tựa như thiên uy đã chết!
Trên Tử Hải làm Tô Minh chín chết một sống, phân thân áo tím cực kỳ cường đại, chết!
Phân thân thứ ba cũng là mạnh nhất, đốt cháy bản thân bùng phát ra thuật Mạt Nhật Phi Thăng hơn cả tu vi hai phân thân trước, phân thần áo vàng…bị nuốt!
Ngọn núi đè trên người Tô Minh nhiều năm qua giờ đã sụp xuống, cảm giác tự do sinh ra trong lòng hắn. Nhưng hắn hiểu còn chưa kết thúc, phân thân Đế Thiên có tổng cộng bốn cái, còn cái cuối cùng nữa.
Tiếng gào như trút ra áp lực trong lòng Tô Minh, bùng phát nỗi hận với Đế Thiên. Tiếng hú quanh quẩn tám phương rơi vào tai tất cả tiên tộc, rung động tâm thần.
Cấp Ảm vẻ mặt cực kỳ âm trầm, y trơ mắt nhìn Tô Minh nuốt Đế Thiên áo vàng trước mặt mình mà không thể ngăn cản, giờ nhìn thấy khí thế của hắn tăng ngùn ngụt, theo khí thế tăng lên bùng phát tu vi càng mạnh.
Tô Minh cảm nhận dấu vết đột phá trung kỳ Man Hồn đã mãnh liệt đến cực hạn. Hắn cảm nhận rõ ràng đột phá tồn tại, cảm giác hậu kỳ Man Hồn chỉ cần một ý nghĩ của hắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt tập trung vào mặt đất, xung quanh không có một tu sĩ, quan tài kia.
Khoảnh khắc Tô Minh nhìn hướng quan tài thì bên trong phát ra tiếng nổ trầm đục, dường như có nắm đấm đánh vào nắp quan tài, khiến cái nắp nứt ra.
*Ầm, ầm, ầm!*
Thanh âm không ngừng xuất hiện, nắp quan tài nứt rạn ngày càng nhiều. Cùng lúc đó tu vi vượt qua Đế Thiên áo vàng có thể ngang hàng với Cấp Ảm pháp thân dần tỏa ra.
‘Xem lúc trước Đế Thiên áo vàng biểu tình và ẩn ý trong lời nói thì phân thân vốn chỉ có ba, cái thứ tư hiển nhiên là trong Man tộc tạo ra.” Tô Minh ánh mắt phức tạp, hắn nghĩ đến vị trí quan tài, nghĩ đến Thiên Lam Đạo lộ ra gần trăm Vu chiến hồn của Đại sư huynh. Càng cảm nhận người trong quan tài tỏa ra hơi thở có chút quen thuộc.
Quen thuộc này làm tim Tô Minh run lên, làm lúc trước hắn giết phân thân Đế Thiên máu sục sôi giờ biến mất.
‘Là huynh sao…” Tô Minh nhắm mắt, lòng run lên, hóa thành bi thương cực kỳ thống khổ. Quen thuộc này sao hắn quên được, quen thuộc đến từ Cửu Phong.
Như nhận ra cảm xúc dao động từ chỗ Tô Minh, Cấp Ảm không dám đối kháng Tử Hình Nhãn Tàng thuật nữa, nheo mắt liếc Tô Minh rồi đưa mắt nhìn quan tài dưới đất, mắt lóe tia sáng âm u. Y biết rõ phân thân Đế Thiên tổng cộng chỉ giáng ba cái, vậy thì cái thứ tư khá thú vị đây.
‘Ý niệm khống chế cách giới, Đế Thiên à Đế Thiên, ngươi vì khống chế Túc Mệnh có thể nói tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu phân thân này lại chết thì e rằng đối với ngươi là tổn hại nặng thật sự. Phân thân này…nhìn vẻ mặt Tô Minh không lẽ là người quen? Thú vị, thú vị!” Khóe môi Cấp Ảm cong lên, nụ cười ngày càng lớn.
Mấy vạn tu sĩ xung quanh đều thấy ra Tô Minh khác lạ, trên người hắn trầm mặc và đau thương không thể che giấu, ánh mắt phức tạp nhìn quan tài, ngày càng nhiều người thấy ra.
“Quan tài đó là…”
“Là vật của Đại Diệp tiên tông, không lẽ liên quan đến Đế Thiên đại nhân?”
Tiếng xì xầm khẽ vang lên trong cõi trời đất tĩnh lặng. Tô Minh khác lạ khiến ánh mắt mọi người đều tập trung vào quan tài.
*Ầm! ầm! ầm!*
Tiếng trầm đục không dứt, nắp quan tài nứt vỡ càng rộng, mỗi tiếng vang đều có không ít vụn gỗ bắn tung, từng khe hở khuếch tán giao nhau. Lại một tiếng nổ, một nắm tay đánh vỡ nắp quan tài lộ ra trong mắt mọi người.
Có thể thấy ra đó là nắm tay của người đàn ông.
Xuyên thấu qua quan tài, nắm tay chậm rãi thụt về, lại phát ra tiếng nổ, quan tài lay động dữ dội, lần này là hai nắm tay đâm xuyên nắp quan tài.
Tô Minh biểu tình càng bi thương, ngơ ngác nhìn nắm tay trng quan tài, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt, mạnh đến khiến tim hắn nhói đau.
Tiếng trầm đục kịch liệt truyền ra, chỉ thấy nắp quan tài bùm một tiếng vỡ vụn, có nhiều sương khói tuôn ra khỏi quan tài. Tu vi cường đại khuếch tán tám phương. Theo đó sát khí ngập trời dâng lên khung trời, vòng xoáy lấy quan tài làm trung tâm càn quét bốn phía.
Trong vòng xoáy một thân hình cao to dần bước ra, thân hình ẩn trong sương khói không thấy rõ ràng, nhưng khi Tô Minh nhìn thấy thân hình ấy thì lòng đã có suy đoán vẫn như bị ngọn núi đè ép lảo đảo lùi vài bước, mắt đỏ rực, biểu tình đau thương sắp phát cuồng,
Giờ phút này, nỗi hận với Đế Thiên càng mãnh liệt hơn trước, đã hơn cả mức không đội trời chung.
Hắn nhìn trong sương khói thân hình dần rõ ràng bước ra, Tô Minh…khóc.
Hắn rất ít khóc, thậm chí có thể nói năm đó rời khỏi Ô Sơn, ở đất Nam Thần xa lạ hắn từng im lặng khóc ra chưa từng rơi lệ. Bởi vì A Công đã nói với hắn rằng con trai có thể đổ máu nhưng không được chảy nước mắt, đây là lúc hắn còn nhỏ xíu A Công hiền lành nói như vậy. Hắn luôn nhớ kỹ. Nhưng hôm nay, nhìn thân hình kia, Tô Minh rơi nước mắt, nhưng lệ chảy trong lòng chứ không phải trên mặt, không ai thấy hắn khóc.
“Đại sư huynh….” Tô Minh nhìn thân hình rõ ràng, thế giới trong mắt hắn biến mất hết, chỉ còn lại bóng dáng cao to đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mình.
Nửa thân để trần lộ thân hình vạm vỡ, làn da có đồ án phù văn cực kỳ phức tạp phủ lên thân hình, trên da thịt một nửa lộ ra ngoài. Màu da là tím, mặt trên có nhiều vết sẹo, từng vệt tuy rằng đều khép lại nhưng có trực tiếp xuyên thấu người, có thể thấy ra dù khép lại thì cũng là vết thương gần mấy năm nay, không quá lâu. Vết thương đầy người làm Tô Minh trông thấy thì như nhìn đến Đại sư huynh ở Đông Hoang đại lục lần lượt đi tìm sư phụ, sư đệ, tìm người thân thuộc về Cửu Phong, cái loại điên cuồng bất chấp tất cả.
Đại sư huynh đi chân trần, đứng trên đất cát, đứng thẳng tắp không hề gấp khúc như đại biểu ý chí của y. Y không có tóc, đầu trọc, đỉnh có chín cây kim thiết đâm vào. Khuôn mặt không còn là bộ dạng trong ký ức của Tô Minh, nhiều tang thương hơn, có một vết sẹo hình tánh giá xuyên qua trán và hai tai. Rõ ràng thấy đó không phải vết thương chiến đấu mà bị người từng chút một rạch, không thể khép lại, không biết thi triển thủ đoạn gì mà khiến vết sẹo toát ra từng đợt tử khí, như hòa hợp với phù văn trên người Đại sư huynh, làm bộ dạng của y không còn dịu dàng giống trong ký ức của Tô Minh.
Cánh tay phải của Đại sư huynh xỏ xuyên một cái móc to, vì bàn tay phải biến mất, móc là tay của y.
Cánh tay trái hoàn hảo nhưng mặt trên gồ gân xanh, có vô số mấp máy như bên trong tồn tại một số vật quái lạ.
Tô Minh nhìn Đại sư huynh, trong đau thương, buồn rầu, phát ra tiếng rống thê lương kinh thiên động địa, đôi mắt dần chảy ra máu. Hắn không thể rơi lệ nhưng có thể chảy máu!
Tô Minh biết Đại sư huynh là người không giỏi về biểu đạt ngôn từ, thậm chí là hơi chân chất. Y quan tâm luôn là vô hình, không cần báo đáp, cho nên ngươi có lẽ không phát hiện ra, có lẽ cảm nhận không sâu, nhưng sự quan tâm kia ở khắp nơi.
Như Tô Minh ban đầu ở Cửu Phong tĩnh tâm, Tử Xa đến mặc dù nói là Nhị sư huynh ra tay nhưng ánh mắt lúc đó của Đại sư huynh tập trung vào người Tử Xa, y không cho phép người ngoài khi dễ sư đệ của mình. Mãi đến Nhị sư huynh ra tay thì y mới thu lại tầm mắt. Như cuộc chiến Quỷ Đài bộ lạc, Cửu Phong đều ra mặt, Đại sư huynh vì không yên lòng mà lấy ra Vu Hồn, ra lệnh dù Vu Hồn chết cũng phải bảo vệ an toàn cho mấy người sư đệ.
Cửu Phong như nhà, Đại sư huynh…như anh cả.
“Đại sư huynh…” Người Tô Minh run bần bật, điên cuồng bùng nổ trong người hắn.
[Tiểu sư đệ, ngươi vừa mới lên núi, đáng tiếc sư huynh không thể xuất quan, phải chờ thêm vài năm mới được. Vậy đi, tặng cho ngươi để hộ thân.]
Đây là lần đầu tiên Tô Minh chính mắt thấy Đại sư huynh, ánh mắt dịu dàng, lời nói ấm áp khiến hắn không thể quên.
[Tiểu sư đệ, chuyến đi Vu tộc nguy hiểm khó đoán, sư huynh tặng nô này cho ngươi, tên của nàng là Pháp Táng…]
Đây là trước khi Tô Minh rời khỏi Cửu Phong đi chiến trường Vu tộc thì Đại sư huynh nói, thanh âm kia quan tâm làm sao Tô Minh có thể nào quên?
Chương 665: Bi thương!
Tiểu sư đệ, ta nói cho ngươi biết nha, Đại sư huynh quanh năm bế quan, chỉ có mỗi lần ngày vạn cổ nhất tạo mới xuất quan, lần nào cũng gây ầm ĩ lớn, dù ngươi uống thật nhiều rượu cũng bị hắn đánh thức. Tiếng la “Ta rốt cuộc xuất quan” Ngươi mà nghe sẽ bị lăn qua lộn lại phiền chết luôn. Ngươi có thể xem hắn thành con rùa, suốt ngày ngủ, khi tỉnh ngáp một cái rồi ngủ tiếp.] Đây là Hổ Tử miêu tả Đại sư huynh.
[Đại sư huynh là anh cả của chúng ta, có thể đứng trước mặt chúng ta che mưa chắn gió.] Đây là Nhị sư huynh trong một lần nói chuyện với Tô Minh, nhìn chân núi khẽ nói.
Trong đầu từng hình ảnh hiện ra, mắt Tô Minh chảy máu, giọt máu đỏ thẫm, là lòng Tô Minh điên cuồng rít gào tạo thành, đó là bùng phát sát khí ngập trời và đau xé tim.
“Đại sư huynh…” Tô Minh nhìn gã đàn ông bước ra khỏi vòng xoáy trước mắt, như mơ hồ.
Đại sư huynh đôi mắt ngơ ngác không có chút ánh sáng, nhưng trong ngơ ngác có ảm đạm tựa đã chết, thân hình thì bùng phát khí thế đủ đấu với Cấp Ảm.
Hiển nhiên là thủ đoạn Đế Thiên chuẩn bị vì Cấp Ảm, đòn sát thủ cho lựa chọn quyền nắm Đông Hoang tháp.
Tô Minh và Đại sư huynh ánh mắt giao nhau, mắt hai người tập trung nhìn nhau. Tô Minh vẻ mặt đau thương, Đại sư huynh chết lặng, ánh mắt giao nhau đã không còn sung sướng ngày trước ở Cửu Phong, có chỉ là xa lạ tha hương.
“Đế Thiên…Tô Minh ta đời này nhất định giết lên tiên tộc, khiến ngươi chịu đựng nối thống khổ nhất trong thiên địa, nếu không làm được điều này thì Tô Minh ta từ nay trầm luân hoàng tuyền, hồn phi phách tán!!!” Tô Minh chảy huyết lệ ngửa đầu phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, trong tiếng hét ẩn chứa điên cuồng và thù hận khiến người nghe mà kinh.
Khoảnh khắc hắn phát ra tiếng rống, Đại sư huynh trên mặt đất vẫn là khuôn mặt chết lặng nhưng nhấc chân phải đạp xuống, vọt tới trước mặt Tô Minh. Tốc độ rất nhanh, vượt qua thuấn di. Khoảnh khắc y xuất hiện, Tô Minh bản tay nâng lên nhưng hơi thở quen thuộc và ấm áp ngày trước, và thấy vô số vết sẹo trên người Đại sư huynh, hắn rất khó ra tay.
Một tiếng nổ kinh thiên bỗng vang vọng.
Tô Minh hộc máu, liên tục lùi hơn mười mét, tay phải nâng lên cuối cùng không phản kích mà chặn lại, cứng rắn chặn nắm đấm từ Đại sư huynh.
Nắm đấm này càng khiến Tô Minh tim xé rách, sự quen thuộc là hơi thở Vu tộc.
Đại sư huynh là hậu duệ Cửu Lê, toàn thân tỏa ra dao động thuộc về Vu tộc. Dao động tản ra, sau lưng Đại sư huynh xuất hiện một Vu tượng to lớn. Đôi tay Vu tượng ôm Đại sư huynh, Tô Minh thấy vết sẹo giống hệt, xé rách giống hệt, phù văn giống hệt. Vu tượng cũng là hình dạng đầy vết thương nhưng chẳng hề lộ ra yếu ớt ngược lại dạt dào sức sống, nhưng Tô Minh cảm nhận được sức sống đó là đốt cháy. Nó đang đốt cháy sinh mệnh Đại sư huynh thúc đẩy ra tượng Vu tộc.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, biểu tình đau thương nhìn Đại sư huynh. Tay phải hắn run run nâng lên, nói cho mình, Đại sư huynh…đã đi mất. Chỉ có hắn ra tay, đuổi đi ý thức Đế Thiên mới khiến Đại sư huynh có một đường sự sống. Nhưng lời này ngay cả chính Tô Minh còn không tin được. Khi tay phải Tô Minh hoàn toàn nâng lên, run rẩy bấm ấn ký thì bỗng một giọng nói dịu dàng vang vọng bên tai Tô Minh, thốt ra từ miệng Đại sư huynh.
“Tiểu sư đệ, đã nhiều năm chúng ta không gặp.” Thanh âm kia hơi cứng nhưng rất dịu dàng, là giọng của tiểu sư đệ trong ký ức.
Thanh âm xuất hiện làm tay phải Tô Minh run lên, làm tim hắn nhói đau, huyết lệ chảy càng nhiều, mắt nhìn qua. Thanh âm quen thuộc làm Tô Minh như trở lại Cửu Phong, hắn biết đây là giả, hắn biết.
Nhưng có một số việc dù biết rõ ràng nhưng vẫn sẽ nhìn, sẽ nghe, vì kia không phải động tác thân thể mà là tim do thân tình thúc giục.
Giây phút Tô Minh nhìn y thì Đại sư huynh mạnh ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm lóe tia đỏ.
“Cửu lê di trạch, huyết uyên cấm chú…” Toàn thân y nổi gân xanh, thân hình thành bốn, năm mảnh hóa thành biển máu vọt tới, bỗng biến mất.
“Hắn không phải Đế Thiên, là Đại sư huynh…” Tô Minh thì thào, khóe miệng còn đọng máu, trong người đau đớn, là do một kích mới nãy của Đại sư huynh tạo thành.
Nếu đối phương thi triển là thần thông của Đế Thiên thì Tô Minh còn sẽ nói cho mình trước mắt không phải Đại sư huynh, là phân thân Đế Thiên. Nhưng Đại sư huynh thi triển là thần thông Vu tộc, là cửu lê thuật, tất cả điều này làm Tô Minh không thể ra tay. Hắn không thể ra tay với Đại sư huynh xem như là anh cả được.
Trong tiếng cười thảm, xung quanh Tô Minh mới nãy biển máu biến mất bỗng hiện ra.
“Tiểu sư đệ, nói cho ta mấy năm nay ngươi đi nơi nào?” Khi biển máu biến ra, giọng chết lặng của Đại sư huynh lại vang vọng, làm Tô Minh cười thảm, toàn thân tràn ngập bi thương không thể hình dung.
Trong bi thương hắn không né tránh, mặc kệ Đại sư huynh tràn ngập bốn phía, biển máu ngưng tụ thân hình mình, chớp mắt bao phủ.
Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng tám hướng. Biển máu lại hóa thành hình người, Đại sư huynh đứng giữa không trung, Tô Minh tựa diều đứt dây bắn ra sáu, miệng ọc máu, toàn thân các vị trí đều phun máu. Mặt Tô Minh trắng bệch liên tục lùi mấy trăm mét mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn cười thảm nhìn Đại sư huynh.
Vết thương của hắn càng nặng, nhưng lúc này Đại sư huynh lại lần nữa lên tiếng.
“Tiểu sư đệ, tu vi của ngươi như thế thì làm sao đi tìm sư tôn, làm sao tìm Nhị sư huynh của ngươi?” Đại sư huynh tiến lên một bước, tiếng nổ vang trước mặt Tô Minh.
Tô Minh hộc máu, lại bắn ngược. Nếu không phải thân hình hắn đủ mạnh mẽ thì giờ đã sớm tan nát chết rồi, nhưng dù là thế thì thân thể rất đau đớn. Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, đau thương không phải ở thân thể mà là tâm hồn, nhưng giờ hắn không thể không nâng tay lên, cực kỳ bi thương định phản kích.
“Còn nhớ lần ở Quỷ Đài bộ lạc Cửu Phong chúng ta cùng ra tay không?” Giọng Đại sư huynh vang vọng.
Tay Tô Minh run run.
“Còn nhớ trước khi ngươi đi chiến trường ta tặng cho Vu hồn không?” Câu nói này của Đại sư huynh như gần bên tai Tô Minh, theo đến là tiếng nổ ngập trời.
Tô Minh lại rút lui, toàn thân đẫm máu, nhưng máu chảy nhiều hơn cũng không thể che đi nỗi đau nhói lòng, không che giấu tràn ngập bi ai.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả người tiên tộc phức tạp nhìn trận chiến, họ thấy ra Tô Minh lạ lùng thì có đoán ra người từ quan tài bước ra chắc chắn có quan hệ rất đặc biệt với Tô Minh.
Đại sư huynh thốt ra từ miệng Tô Minh, rồi còn xưng hô Tô Minh là tiểu sư đệ càng chứng minh suy đoán của họ. Thiên Lam Mộng ngơ ngác nhìn Đại sư huynh trên trời, nhìn Tô Minh, cắn môi dưới, vẻ mặt mờ mịt.
Mãi đến trước tai biến Đông Hoang cô mới biết mình có huyết mạch tiên tộc, điều này làm cô trong thời gian dài rất im lặng, lòng phức tạp và mờ mịt không ai hiểu. Khi cô dần chấp nhận thân phận của mình, lắng nghe, thấy tiên tộc không giống như Man tộc. Mặc dù Man tộc có tranh đấu gay gắt nhưng so với tiên tộc thì kém rất xa. Người tiên tộc tàn nhẫn và nhiều thủ đoạn, ví dụ hình ảnh bây giờ.
Giết chóc giữa sư huynh đệ e rằng Đế Thiên đã đoán được, cũng vui vẻ nhìn thấy.
“Đại sư huynh!!!” Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rống.
Hắn nói cho mình thanh âm là chết lặng, lại tự nhủ rằng chỉ cần hủy diệt thần thức Đế Thiên là Đại sư huynh có thể trở về. Nghĩ như vậy, Tô Minh lần lượt bảo với mình, khiến hắn gầm rống tiến tới một bước. Một bước này hắn rơi lệ, tay phải ấn pháp quyết, lập tức sau lưng xuất hiện đôi tay Man tượng lao hướng Đại sư huynh.
Lần này Đại sư huynh không né tránh mà quái dị đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến đôi tay Man tượng Tô Minh tới gần thì…
“Tiểu sư đệ, giết ta!!!”Nguồn truyện audio Podcast
“Tiểu sư đệ, ta là Đại sư huynh của ngươi!
“Tiểu sư đệ, ta bị Đế Thiên khống chế, chỉ có thể phản kháng y trong giây lát, giết ta đi, kiếp sau chúng ta lại làm đồng môn!” Giọng Đại sư huynh có vẻ sốt ruột xen lẫn đau thương, làm Tô Minh trong một giây cứng rắn ngừng lại.
Nhưng giây phút hắn ngừng thì Đại sư huynh mạnh mở mắt ra, bên trong tê dại và tối tăm cùng với miệng thốt lời khiến Tô Minh hiểu, tất cả là giả.
“Tiểu sư đệ, giết ta…” Đại sư huynh trong miệng nói vậy nhưng bước chân thì lao tới gần, đầu đập vào đầu Tô Minh.
Trong tiếng nổ, Tô Minh thụt lùi, trên mặt xuất hiện ảo ảnh thập tự. Ảo ảnh thập tự giống hệt khe nứt trên mặt Đại sư huynh, giờ nó xuất hiện trên mặt Tô Minh như là hõm sâu vào máu thịt hắn, ăn mon cực nóng nhanh chóng xuất hiện. Nhưng Tô Minh không chút để ý đau đớn này, hắn nhìn Đại sư huynh, nhìn trong đôi mắt chết lặng và ảm đạm. Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì đau thương bị giấu sâu trong lòng, lộ ra là phức tạp, hiểu ra, là chua xót với đời người.
“Đại sư huynh, ta hiểu rồi.” Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng bầu trời, mang theo bi thương thể xác và tinh thần rống.
“Hậu kỳ Man Hồn…mở!!!” Tô Minh khàn cả giọng gào lên, trút ra vô cùng áp lực trong lòng.