1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 121 [Chương 601 đến 605]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 121 [Chương 601 đến 605]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 601: Tiền Thần

Bầu trời trong xanh, trừ trên Tà Linh tông là khói đen.

Màn trời ngoài khói đen sáng sủa rực rỡ, cứ thế làm khói đen rất dễ thấy, làm người ngẩng đầu nhìn có đối lập, thấy trời đặc biệt xanh. Còn có mây trắng bay, dưới ánh nắng ấm áp làm người kiềm không được lười biếng, nếu không phải là mua đông thì có lẽ càng thêm hoàn mỹ.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn trời, bên tai còn quanh quẩn lời dâm tà của Tiền Thần, loại cảm này cả đời hắn chưa trải qua, dù là Ô Sơn trong ký ức, trong Cửu Phong, hay những năm tại đất Vu tộc, hắn chưa từng giống bây giờ bái vào một tông môn. Không phải đệ tử chính, không ai để ý mình, như là phát ra khỏi ngoại tông, đuổi tới chỗ tạp dịch. Nhìn Tiền Thần nụ cười tà ác, mặt Tô Minh dần lộ nụ cười.

Hắn bỗng cảm thấy mình rất thích loại cảm giác này.

Hắn không còn động não nhiều liền thấy ra đối phương nhiệt tình như thế là vì nhìn không thấu lai lịch của mình, dù sao nhìn từ mặt ngoài thì mình là người ngoại tông giáng xuống. Nhìn như bị khu trừ nhưng chắc Tà Linh tông đối với đệ tử phạm sai lầm đa số làm như vậy, thế thì khó tránh khỏi khả năng lại được triệu về, hèn chi Tiền Thần nhiệt tình như vậy.

Nghĩ đến đây, Tô Minh mỉm cười nhìn Tiền Thần, lắc đầu.

Tiền Thần chẳng hề do dự, biểu tình liền biến nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị toát ra sự trang nghiêm, cũng ẩn chứa tôn trọng và kính nể.

Chỉ thấy Tiền Thần nhìn Tô Minh đầy ẩn ý, từ từ gật đầu.

“Trần sư đệ không uổng là đệ tử ngoại môn, ta vốn tưởng dùng việc này thăm dò Trần sư đệ, xem coi tâm tính của Trần sư đệ như thế nào. Nếu ngươi đồng ý đi chỗ thị nữ, mỗi ngày có nhiều cô gái xinh đẹp nghe ngươi sai khiến, tuân theo lời ngươi như thiên uy thì ta sẽ khinh thường ngươi. Tu sĩ chúng ta sao có thể vì nữ sắc mà hoang phế tâm tính chứ? Loại chuyện này tuyệt tuyệt đối không thể làm! Thậm chí nếu ngươi đồng ý thì ta cũng sẽ khuyên đừng làm vậy, bởi vì chúng ta là đồng môn, vì ta là sư huynh của ngươi, ta có nghĩa vụ cho ngươi biết, đây không phải việc chúng ta nên làm! Trần sư đệ, sư huynh luôn vô tư, nếu không thì tông môn sẽ không đem trách nhiệm nặng nề tạp dịch giao cho ta xử lý. Còn ngươi là trong những người ta thấy anh vũ nhất, khiến sư huynh kính nể nhất!” Tiền Thần từ từ nói, một loạt lời nói xong phối hợp biểu tình nên lộ ra, dường như tất cả đều là gã dò xét, gã thật sự thăm dò Tô Minh vậy.

“Thế thì xin mời Trần sư đệ phụ trách việc ra ngoài mua sắm, việc này rất quan…” Tiền Thần nói, thấy Tô Minh nghe xong nhíu mày lập tức mắt xoay tròn, bỗng đổi giọng.

“Việc này rất quan trọng, đó là không thể nào!!!” Gã biểu tình biến thành chính nghĩa vô cùng, nghiêm túc nhìn Tô Minh.

“Bởi vì đối với người khác có lẽ đây là việc tốt, nhưng với Trần sư đệ thì quyết không thể đụng vào dơ bẩn này! Ra ngoài sắm đồ thường phải xuống núi, điều này đối với người chìm đắm trong tu luyện như Trần sư đệ là vũ nhục, là hại ngươi, hoang phế thời gian tu hành của ngươi! Thời gian là cái gì? Trần sư đệ, thời gian chính là sinh mệnh, ta rất đồng ý câu nói này. Ngươi yêun tâm, sư huynh tuyệt đối không hoang phế sinh mệnh của ngươi. Kỳ thực ngươi không biết rằng đây cũng là ta thăm dò ngươi! Trần sư đệ, ta kính nể ngươi đã vượt qua mọi thứ, ta vì Tà Linh tông chúng ta có nhân tài như Trần sư đệ mà thấy vui mừng…” Tiền Thần thanh âm như nước sông cuồn cuộn nối liền không dứt.

Từ đầu tới cuối Tô Minh không nói một câu, bên tai toàn vang giọng Tiền Thần. truyện cõi âm

Tiền Thần vừa nói vừa xem xét biểu tình Tô Minh thay đổi, lòng hơi hồi hộp.

Gã phát hiện nhìn không thấu lòng của thiếu niên trước mắt. Phải biết rằng đệ tử bị ngoại tông trách phát xuống gã có gặp một chút, nhưng mỗi người bị gã nói vài câu là nhiều ít thấy ra suy nghĩ, gã lấy đó phán đoán trình độ quan trọng của đối phương trong ngoại tông, đoán xem rốt cuộc đối phương có chỗ dựa không. Rồi mới đoán ra đối phương có thể bị mình lợi dụng, mượn đó trong lòng phân ra cấp bậc. Gã thường cảm thán công tác của mình không dễ làm, cần xem sắc mặt, cần suy ngẫm những người bị đày xuống ai cần chèn ép, ai cần nịnh nọt, ai cần lạnh lùng, ai cần nhiệt tình. Điều này đối với gã là việc quan trọng nhất.

Nhưng Trần Tô trước mắt khiến Tiền Thần mò không thấu. Từ đầu tới cuối đối phương không nói một lời, đặc biệt vẻ mặt bình tĩnh không có gì giống như bị trục xuất khỏi ngoại tông, dường như đến đây là con giòng cháu giống ngẫu nhiên đi dạo chơi ngoài thành thôi. Tư thế này khiến tim Tiền Thần rớt cái bịch.

“Cao thủ! Người này tuyệt đối là một cao thủ, đây không phải tu vi cao mà là bối cảnh cao, nếu không thì lấy tuổi của hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy!” Tiền Thần lập tức làm ra phán đoán.

‘Mệt óc nhất là gặp phải người như vậy. Người này có thể xếp thứ ba trong bảng không dây vào hai mươi năm qua tại tạp dịch này ta nghiên cứu ra!” Tiền Thần mặt tươi cười lòng thì tăng sự cảnh giác.

Gã có gặp trong số người bị đuổi ra ngoại tông đến đây thì biểu tình kiêu ngạo, người như thế gã đối phó dễ như chơi. Cũng gặp loại thích làm bộ làm tịch, người đầy sát khí. Thậm chí gặp người mặt cười tủm tỉm mà mắt xẹt qua âm độc. Các loại nhân vật hai mươi năm nay gã gặp quá nhiều, dùng câu danh ngôn của gã để hình dung những đệ tử ngoại tông này bị đuổi ra đó là…

‘Bà nội nó, là rồng ở chỗ này cũng phải co lại cho Tiền gia gia ngươi! Là cọp cũng phải nằm xuống cho Tiền gia gia!”

“Không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Trần Tô này có vấn đề, vấn đề rất lớn!” Tiền Thần cúi lưng xuống chút, mặt lộ nụ cười vô cùng rạng rỡ.

“Ta biết công tác thích hợp với Trần sư đệ nhất chính là phát phóng linh thạch. Trần sư đệ yên tâm, vì để sư đệ có bước phát triển tốt hơn, vì Tà Linh tông chúng ta càng cường đại, ta sẵn sàng vô tư hiến dâng, đem công tác phát phóng linh thạch giao cho Trần sư đệ làm! Ta biết chắc Trần sư đệ không để mắt đến công việc này, nhưng hôm nay ta mới phát hiện ngươi càng thích hợp nó hơn ta, xin Trần sư đệ tuyệt đối đừng từ chối. Việc này…liên quan đến tương lai của Tà Linh tông ta, liên quan đến cách cục Đông Hoang đại lục, liên quan đến vận mệnh của trăm triệu người…” Tiền Thần làm biểu tình từ bi hỷ xả, giọng nói chất chứa tình cảm, thanh âm khẽ run như là khoảnh khắc này gã biến thành chúa tể Đông Hoang đại lục, đang đem nó giao cho Tô Minh vậy.

Dù là Tô Minh cũng bị hàng loạt lời nói của Tiền Thần khiến ngây ra. Nếu không phải hắn chắc chắn Tiền Thần không hề ẩn giấu hay biến đổi chút gì, sẽ có ý nghĩ đối phương là hạc trọc lông biến thành. Kiểu múa mép khua môi này theo Tô Minh thấy chỉ có hạc trọc lông mới so được với gã, còn về thắng bại, Tô Minh nghiêng hướng hạc trọc lông, dù sao cấp bậc khác biệt.

“Tìm một nơi yên tĩnh chút, ta muốn bế quan.” Tô Minh liếc Tiền Thần, lần đầu tiên mở miệng, giọng nói lạnh nhạt nhưng có khí thế không tha nghi ngờ.

Tim Tiền Thần lại rớt cái bịch, lùi hai bước, nhìn kỹ Tô Minh từ đầu đến chân.

‘Xếp hạng tăng, người này không phải hạng ba bảng không dây vào mà là hạng hai!’

Gã hơi căng thẳng nhưng mặt ngoài không hề lộ ra, vẫn là nụ cười rạng rỡ, nghe vậy thì vui mừng gật đầu.

“Không sai, Trần sư đệ đúng là không khiến sư huynh ta nhìn lầm, đáng kính, đáng kính!” Gã nói, còn giơ ngón cái với Tô Minh, biểu tình vui mừng không có gì giả dối, vẻ mặt kính nể rất chân thành.

Gã không nói nhảm, tay phải vỗ người, lập tức lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Tô Minh.

“Trần sư đệ, ta kính nể ngươi, không nói nhiều, trong đây chỗ có điểm sáng ngươi tùy ý chọn, ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần yên tâm tu luyện là được. Trần sư đệ, ta hết sức ủng hộ ngươi, nếu bên trên có người điều tra thì tất cả trách nhiệm để Tiền Thần ta gánh cho ngươi!!! Ta chính là quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính như vậy đấy! Ta chính là người thích lo cho người khác, không để ý mình được mất! Chờ sau này chúng ta tiếp xúc thời gian lâu, Trần sư đệ, ngươi sẽ nhận ra.”

Thần thức Tô Minh hơi lạ, nhận lấy ngọc giản quét một vòng, lập tức trong đầu hiện ra bản đồ chân núi, bên trong có rất nhiều điểm sáng lấp lóe.

Tiền Thần cẩn thận nhìn Tô Minh, mắt chợt lóe, lòng thầm đắc ý.

‘Nếu ngươi chọn chỗ gần ngoại tông vậy chứng minh khả năng ngươi quay về ngoại tông rất lớn! Nếu ngươi chọn vị trí chính giữa, vậy nghĩa là lòng ngươi do dự. Hừ hừ, nếu ngươi chọn vị trí dưới chót, tức nói lên ngươi đối với tương lai là mê mang, cách này dù không chính xác hoàn toàn nhưng có thể nói lên chút vấn đề.’

Thần thức Tô Minh quét qua bản đồ xong trong đầu nghĩ đến là chỗ gần với nhà lầu hai tầng. Lát sau hắn chọn vị trí gần ngoại tông, chỗ gần với nhà lầu hai tầng nhất.

Chọn xong Tô Minh trả lại ngọc giản cho Tiền Thần. Tiền Thần cười híp mắt nhận lấy, tập trung tinh thần xem, lập tức vẻ mặt cứng ngắc nhưng rất nhanh bình thường lại, đôi mắt nhìn Tô Minh hơi sáng rỡ.

“Tuyệt đối không nhầm, người này có lai lịch rất lớn, tối đa một tháng sẽ rời đi. Người này phải hầu hạ cho tốt, tuy rằng hắn lên đến hạng nhất trong bảng không dây vào, nhưng tuyệt đối nổi bật trong số hạng hai! Ài, tiếc rằng ta ở đây hai mươi năm chưa từng gặp người có thể xếp hạng nhất bảng không dây vào. Á, vẫn là không gặp mới tốt.’

Chương 602: Kết tóc!

Vị trí Tô Minh chọn mặc dù ở gần ngoại tông nhưng là sau núi, rất hẻo lánh, bình thường không nhiều người đến. Chỗ đó là gian nhà đơn giản, bốn phía đầy cỏ dại, hiển nhiên lâu rồi không ai quét dọn. Nơi này lực lượng thiên địa không đậm đặc, không thể so sánh sân ngoại tông lúc trước Tô Minh cư ngụ, càng không cách nào so với nhà lầu hai tầng làm Tô Minh động lòng. Nhưng chỗ này được cái là gần nhà lầu hai tầng, thậm chí đừng ngoài gian nhà ngẩng đầu nhìn có thể lờ mờ thấy trên núi mơ hồ bóng nhà lầu hai tầng.

Nhìn bốn phía, Tô Minh coi như vừa lòng chỗ này. Vốn Tiền Thần định sai người dọn dẹp cỏ xung quanh nhưng bị Tô Minh ngăn cản, giữ y như cũ cũng tốt, vậy thì càng hẻo lánh hơn.

Mặt trời khuất núi, Tiền Thần tươi cười rạng rỡ đi theo bên Tô Minh, hỏi thăm ân cần, còn hỏi có cần thị nữ tạp dịch không, bị Tô Minh từ chối, gã vẫn mỉm cười. Mãi đến hoàng hôn Tô Minh tỏ ra mệt mỏi gã mới chắp tay rời đi.

Tạm không nói Tiền Thần mang theo suy tính rời đi, khi hoàng hôn qua, trời dần tối, Tô Minh không ở trong phòng mà ngồi trên vách tường bên ngoài phòng nhìn lên trời.

Giờ là mùa đông, bốn phía cỏ dài đầy màu tuyết trắng, thậm chí trên bầu trời hoàng hôn qua đi có chút bông tuyết rơi. Có một cái rơi trước mặt Tô Minh, hắn nâng tay đón lấy, lòng bàn tay lạnh lẽo, hắn nhìn bông tuyết hòa tan.

‘Nếu bông tuyết xuất hiện chính là vì tan dưới đất, đây có phải chăng là vận mệnh của bông tuyết…’

Tu vi trong người Tô Minh giờ đã hồi phục gần sáu phần, nhưng cách hoàn toàn khỏe còn rất xa. Theo tính toán của hắn, trừ phi ở trong nhà lầu hai tầng, nếu không thì dù trong sân ngoại tông cần ít nhất mười năm mới hồi phục đến đỉnh. Dù sao tu vi ban đầu hồi phục nhanh nhưng càng về sau càng khó tiếp tục. Bốn phần tu vi sau này tốc độ hồi phục không phải sáu phần trước có thể so sánh.

‘Nhất định phải đi nhà lầu hai tầng kia.” Mắt Tô Minh chợt lóe, tay duỗi ra, trong lòng bàn tay có một sợi tóc trắng.

Sợi tóc đánh kết, tay phải Tô Minh đặt trên kết, khép mắt, dựa theo lời cha Tên Hề Nhi nói im lặng cảm nhận.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã hoàn toàn vào đêm. Trên trời tuyết càng nhiều, bay xuống liên miên một chỗ khiến đường phía trước chẳng những bị bóng tối che giấu, còn bị bông tuyết chia ly vỡ nát.

Tô Minh luôn dựa vào gian nhà, ngồi bên ngoài, tay nắm tóc dài bạc. Trên tóc dài có mùi hương nhè nhẹ, trong đêm khuya, Tô Minh sờ như có thể chạm vào mùi hương này.

Một đêm yên lặng trôi qua, Tô Minh cứ ngồi chìm dắm trong loại cảm giác cha Tên Hề Nhi đã nói, tìm tinh túy thảo kết ký sự.

Tô Minh muốn không phải nguyền rủa, cũng không phải chúc phúc, mà là một loại ý thức khống chế, thông qua sợi tóc kết ngày càng nhiều, cuối cùng bện thành món đồ chơi, mượn lực lượng búp bê khống chế ý thức bà lão. Cái loại khống chế ý thức này khiến người đó trở thành giống con rối, vậy là Tô Minh có thể không khiến người bên ngoài phát hiện tiến vào nhà lầu hai tầng tu hành thời gian dài.

Hắn có nghĩ tới lấy tu vi đàn áp, nhưng dù gì tu vi của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, chuyện này có nhiều biến đổi, hắn còn chuẩn bị tại nhà lầu đó trùng kích Man Hồn, cần một người hộ pháp cho.

Nếu có thể khống chế bà lão này thì một hòn đá trúng nhiều chim!

Sáng sớm, Tô Minh mạnh mở mắt ra, đôi mắt toát ra lĩnh ngộ, đôi tay không chút do dự lại đánh ra một kết trên sợi tóc!

Bây giờ trên sợi tóc trắng xuất hiện hai cái kết!

Khoảnh khắc kết thứ hai xuất hiện, nhà lầu hai tầng phía xa, bà lão đang ngồi tĩnh tọa bỗng run rẩy. Bà mở mắt ra, biểu tình nghi hoặc, thần thức khuếch tán lượn lờ bốn phía, vẻ mặt rất nghiêm túc. Nhưng mặc kệ bà xem xét cỡ nào cũng không phát hiện manh mối gì, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra. Nhưng mới nãy bà cảm nhận được một chút khí lạnh, như có người dùng kim đâm mình, không đau lắm nhưng cảm giác đâm vào linh hồn.

Bà lão nhíu mày suy nghĩ thật lâu, kiểm tra trong ngoài thân thể, không phát hiện có gì lạ, bà do dự rồi dần ghi nhớ chuyện này.

Ngày mùa đông dường như rất dài, một tháng qua đôi khi tuyết rơi xuống, mỗi lần đều lớn hơn lần đầu, đến bây giờ thì đầy trời bông tuyết như trên trời xuất hiện cái hố to lớn. Trời đang khóc, chẳng qua nước mắt rơi xuống như không muốn để người thấy, nên đem nó biến thành tuyết, trông tuyết mềm nhẹ, nhưng tích lũy đến mức độ nhất định nó có thể đè nát núi, đóng băng vạn vật, có thể hủy diệt…tất cả chúng sinh!

Bông tuyết rơi phủ lên trời và đất, lên ngoài gian nhà Tô Minh ở. Dù là vị trí hắn ngồi tĩnh tọa cũng bị chồng chất rất dày tầng tuyết.

Tay Tô Minh luôn cầm sợi tóc trắng, một tháng này hắn không hồi phục Tô Minh mà chìm đắm trong cảm ngộ, trong thảo kết ký sự, trên sợi tóc giờ đã có sáu cái kết!

Trên sáu cái kết Tô Minh không để lại nhiều ý chí, hắn chỉ dể lại cảm ngộ, giờ tay sờ vào như chạm đến suy nghĩ của mình.

Bên Tiền Thần một tháng này đôi khi lại đây, dáng vẻ ân cần giống như Tô Minh là sư huynh của gã, còn gã là sư đệ hay vãn bối vậy.

Một ngày này trong tuyết gã lại đến nữa, sau lưng đi theo mấy chục tạp dịch biểu tình kính sợ, theo Tiền Thần chỉ huy các tạp dịch bắt đầu dọn dẹp tuyết.

Tô Minh nhắm mắt, không để ý nhiều. Tiền Thần luôn biết điều như vậy, nói không chừng sau này hắn sẽ cho gã một đợt tạo hóa. Con đường dưới chân gã, phải xem người này làm sao lĩnh ngộ và bước đi.

Một tháng sau, ngày thứ ba, vẻ mặt hắn có do dự nhìn tóc bạc trong tay, mặt trên vẫn chỉ có sáu cái kết, kết thứ bảy hắn định làm ngay bây giờ nhưng không có tin chắc.

Hắn nhìn sợi tóc, một tháng này hắn chìm đắm trong cảm ngộ, đối với thuật thảo kết ký sự cảm nhận nhiều hơn trước. Sáu cái kết trước là Tô Minh cảm ngộ kết, nhưng cái thứ bảy này hắn lờ mờ cảm thấy cần tăng thêm ý chí, ý chí rót vào sẽ khiến kết thứ bảy thành mấu chốt!

Mấu chốt ở chỗ nếu kết thất bại thì sợi tóc biến thành tro bụi, một khi thành công, vậy ý chí sẽ là bước đầu tiên đi hướng thành công của Tô Minh!

‘Sợi tóc chỉ có một cái, nếu không thành công thì mọi thứ cần chuẩn bị lại.’

Mắt Tô Minh chớp lóe, đôi tay động, đánh ra kết thứ bảy trên sợi tóc bạc!

Khi đánh ra kết thứ bảy thì toàn thân Tô Minh rùng mình, cưỡng ép đầu óc quanh quẩn một thanh âm.

“Ta là chủ nhân của ngươi, ý chí của ta chính là ý chí của ngươi, tất cả thanh âm của ta ngươi phải nghe theo!’

Thanh âm này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Minh, hóa thành ý chí, như bị hắn viết xuống kết sợi tóc.

Nhưng ý chí dung nhập đối với Tô Minh không hề đơn giản, dù gì hắn mới tiếp xúc thảo kết ký sự chứ không giống cha Tên Hề Nhi tự nhiên chạm được tinh túy. Quan trọng nhất là cha Tên Hề Nhi là người bình thường, tạo ra búp bê cũng cho người thường nên không có nhiều tiêu hao và chịu đựng, chỉ khiến lão làm ra mấy món đồ thì sẽ rất mệt.

Tô Minh thì khác, tóc bạc thuộc về bà lão, tu vi của bà không bình thường, hành động muốn dựa vào thuật này khống chế cường giả, tiêu hao và chịu đựng nhiều lên rất nhiều. Dù là Tô Minh, giờ người mạnh run lên, khóe mắt dần chảy hai hàng huyết lệ, lỗ tai cũng thế. Hô hấp của hắn trong khoảnh khắc, ngừng.

Mãi hơn mười giây Tô Minh mới thở ra hơi dài, mắt sáng ngời, lau đi máu ở mắt và tai, cúi đầu nhìn cái kết thứ bảy trên tóc bạc, khóe miệng lộ nụ cười.

“Loại thuật pháp này đúng là kinh người, nếu có thể lĩnh ngộ nó đến cực độ, vậy thì có thể giết người vô hình, khống chế người khác không khó. Nhưng đáng tiếc, phản phệ quá lớn.” Tô Minh nhắm mắt.

Giây phút Tô Minh đánh ra kết thứ bảy thì trong nhà lầu hai tầng, bà lão tĩnh tọa run bần bật, hộc búng máu, mặt xanh mét. Bà mở mắt ra, đứng bật dậy, thần thức tản ra nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Sắc mặt bà âm trầm, mới nãy khoảnh khắc mơ hồ nghe một giọng nói, thanh âm kia như đang ở trong đầu bà nói cái gì, nhưng cẩn thận nghe lại không nghe được. Bà có cảm giác mãnh liệt, thanh âm nói ra câu kia chắc là lấy cách đặc biệt khắc vào linh hồn mình.

“Tài mọn, nếu ngươi đã giấu đầu lòi đuôi không muốn lộ mặt thì chúng ta đấu pháp một lần đi, xem coi dị thuật của ngươi lợi hại hay đài sen nhiếp hồn của ta càng mạnh!”

Bà lão cười nhạt đi hướng tầng thứ hai, đến bên pho tượng cô gái ngồi đài sen, nhìn cô gái thánh khiết. Bàn lão khoanh chân ngồi, mắt pho tượng như tỉnh dậy tỏa ra ánh sáng bao phủ bà lão.

“Lần sau ngươi đến ta sẽ đấu với ngươi một trận!” Bà lão như gặp địch thủ, nhắm mắt lại.

Chương 603: Tiền Thần giận dữ

Tô Minh đánh cái kết thứ tám trên sợi tóc, lại qua một tháng rồi vẫn không làm được, có ba lần hắn muốn nhưng mỗi khi ra tay lại khựng. Hắn không có cảm giác, không thấy cái cảm giác tự nhiên mà cha Tên Hề Nhi nói. Trong trạng thái này, hắn có dự cảm nếu cưỡng ép đánh kết thứ tám sẽ đối mặt thất bại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cho nên hai tháng nay lần đầu tiên Tô Minh bỏ xuống sợi tóc, cất nó vào, không cưỡng ép đánh ra mà khiến mình yên tĩnh chút.

‘Mình cần tìm người thí nghiệm thuật thảo kết ký sự hình thành búp bê, chỉ có như vậy mới bảo đảm kết thứ tám không sai lầm.” Tô Minh khép mắt, bây giờ đã là cuối đông rét, cách ngày thứ nhất mỗi năm rất gần.

Theo tập tục quê nhà, ngày đầu năm là ngày quan trọng nhất trong năm, các nhà sẽ đoàn viên một chỗ, êm đềm vui sướng tràn ngập ấm áp.

Tô Minh còn nhớ năm trước ngày ấy hắn còn trong nhà Tên Hề Nhi dưỡng thương. Đó là đời này từ khi hắn rời khỏi Ô Sơn lần đầu tiên gặp được ấm áp thật sự. Ấm áp khác với Cửu Phong nhưng cùng quý giá.

Đó là cảm giác mẹ, cha che chở, em gái vui cười.

“Nhà Tên Hề Nhi…nên đoàn tụ.” Tô Minh khẽ thì thào.

Linh hồn Trần Đại Hỷ và thân thể ở mấy ngày trước đã hoàn thành dung hợp, tùy thời tỉnh lại. Lý do Tô Minh chờ hai tháng chưa mang gã về nhà Tên Hề Nhi bởi vì còn cần quan sát, xem sau khi Triệu Xung Tà Linh tông có hành động gì với mình. Hai tháng qua hắn yên tâm rồi, chắc chắn Tà Linh tông không chú ý việc này nữa.

Tô Minh trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn phía xa một cái rồi không chú ý nữa, nhắm mắt tĩnh tọa. Thời gian không lâu lắm, chỉ thấy vùng tuyết phía xa đi đến mấy người, dẫn đầu là Tiền Thần. Gã biểu tình âm trầm, tay cầm một cái túi, đạp tuyết đọng đến gần, cách Tô Minh mười bước thì ngừng lại. Gã vẻ mặt do dự nhưng lát sau cười khẩy.

“Trần sư đệ, nơi này không tệ nhỉ, linh khí sung túc, cảnh tuyết rất đẹp. Quan trọng là chỗ này yên tĩnh, hẻo lánh, nơi tốt để tu thân dưỡng tính!”

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh hờ hững. Mới đầu một tháng Tiền Thần rất ân cần, nhưng tháng thứ hai số lần đến dần ít, mỗi khi nhìn hắn thì vẻ mặt nghi ngờ đánh giá hắn.

“Ái dà, không nói chuyện hả? Trần sư đệ, ngươi nói là từ ngoại tông xuống, nói thật với ta là được, ta sẽ không làm khó gì ngươi, cho ngươi một công việc tạp dịch làm. Ngươi đi đường ngươi, ta lo chuyện của ta, hai chúng ta không đắc tội nhau! Nhưng mà ngươi dám gạt ta! Nếu không phải ta khiến người đi ngoại tông tra xét lai lịch của ngươi thì đúng là bị lừa qua rồi. Mới bái vào sơn môn chưa tới một năm, hai tháng trước sư phụ ngươi mất tích, ngươi thì chẳng là thứ gì cả nên bị đuổi ra ngoại tông! Ngươi gian xảo lắm, đến chỗ ta tác oai tác quái hả? Vùng này là nơi ngươi có thể đến sao? Ta cho ngươi biết nha họ Trần, ngươi…”

Tiền Thần càng nói càng tức, gã tức là mình nhìn lầm cho rằng đối phương có chỗ dựa rất lớn, nhưng sự thật không giống vậy, đối với gã đây là đả kích, làm gã thấy bản lĩnh nhìn ngươi hai mươi năm tôi luyện ra có sai lầm. Gã không thể nào tha thứ, đặc biệt là hoàn toàn vào tròng, nếu không phải thấy đối phương hơn một tháng chẳng có hành động gì liên lạc ngoại tông, hơn nữa bên ngoại tông hình như quên đi người này, nếu là lúc khác thì không có chuyện gì lạ nhưng phải biết rằng bây giờ gần cuối năm, lúc này ngoại tông mỗi năm một lần đại tái cuối năm, nếu là cao thủ thì mặc kệ tu vi hay bối cảnh đều lộ mặt trong đại tái.

Trước kia Tiền Thần gặp những đệ tử ngoại tông bị phạt xuống có đa số lúc này được kêu về, nhưng gã chờ hoài chờ mãi không thấy chỗ Tô Minh có ai đến, thầm sốt ruột, phát động lực lượng, khiến những tạp dịch lúc trước bị gã sai đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Các tin truyền về làm Tiền Thần chịu đả kích, ngây như phỗng đã lâu, cuối cùng mạnh giẫm chân. Những tin tức nói rõ về Tô Minh.

“Họ Trần kia, tuổi nhỏ mà gian trá như vậy, hôm nay sư huynh phải cho ngươi biết không thể tùy tiện nói khoác!” Tiền Thần giận dữ vén tay áo, mấy người sau lưng gã cũng vậy, dáng vẻ hung ác.

“Đi tới đất của ta mà dám đắc tội ta hả? Hôm nay ta chẳng những đánh ngươi còn phải phát ngươi đi chỗ khác, nơi này không phải chốn ngươi có thể ở!” Tiền Thần sải bước tiến nhanh tới.

Khi gã sắp đến gần Tô Minh thì hắn chậm rãi mở mắt ra, bình tĩnh liếc Tiền Thần.

Ánh mắt không có uy lực gì, nhưng sự bình tĩnh trong mắt Tô Minh khiến Tiền Thần thấy thì bước chân khựng lại, đôi tay duỗi ra ngăn đám người sau lưng định vọt lên. Tim gã bỗng đập nhanh, ánh mắt nhìn Tô Minh biến nghiêm túc. Lấy kinh nghiệm và kiến thức của gã, nếu đổi lại là gã thì bây giờ chắc kinh hoàng rồi, mà người trước mắt quá bình tĩnh. Loại bình tĩnh này khiến da đầu gã mát lạnh, đâm ra nghi ngờ.

“Không lẽ ta nhìn lầm? Không thể nào, tiểu tử này cứ làm bộ làm tịch, lúc trước chính vì hắn làm bộ dạng này khiến ta tưởng là cao nhân gì. Chó má cao nhân!’

Tiền Thần trừng mắt, nghĩ đến đây thì nhe răng cười tiến lên vài bước, giơ nắm đấm định ném tới. Gã bỗng thấy đáy mắt Tô Minh xẹt qua tia sáng làm lòng gã run sợ. Gã khựng lại, lùi vài bước, nhìn Tô Minh nửa ngày, mắt lóe tia sáng hung ác, hừ lạnh nói.

“Thôi, thấy ngươi còn là con nít, ta không so đo, nhưng ngươi không thể ở đây. Ta cho ngươi ba ngày, à, bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ lấy đi nơi này! Đến lúc đó nếu ngươi không theo thì, hừ hừ.” Tiền Thần cười nhạt, dẫn mấy người nhanh chóng rời đi, mãi đến đi thật xa gã mới sợ hãi ngoái đầu nhìn, thầm nhủ.

‘Vẫn là không đúng, trông người này không có chỗ dựa gì nhưng chắc hắn có chút bản lĩnh. Nhưng vô dụng, đợi bảy ngày sau kết thúc đại tái cuối năm, lão tử mời vài ngươi đến hù hắn.” Tiền Thần cười khẩy, chợt người run lên đánh rùng mình, gã siết chặt áo da, thấp giọng chửi rủa, dẫn đám người đi chỗ thị nữ.

‘Nên tìm mấy cô gái ấm áp thân thể mới tốt, ài, đây mới là sống chứ. Ngày đông có lò than, ôm con gái, tốt biết mấy. Số Tiền Thần ta không tệ nha.” Tiền Thần ngâm nga quên đi mới nãy bỗng đánh rùng mình, bước nhanh đi.

Tô Minh nhìn Tiền Thần đi xa, lấy tu vi của hắn chỉ cần tản ra chút khí thế là có thể đánh chết gã ngay mà không khiến người ngoài phát hiện. Nhưng hắn không làm như vậy. Trong tay hắn bây giờ có một sợi tóc đen, tóc thuộc về Tiền Thần.

“Tên này tới đúng lúc thật, vừa lúc mượn gã nghiên cứu các tác dụng thảo kết ký sự biến thành búp bê!” Tô Minh mặt không biểu tình dùng sợi tóc đánh kết.

Cuối năm dần đến gần, nguyên ngoại tông Tà Linh tông sau mấy tháng chuẩn bị mở ra trận đại tái đệ tử Tà Linh tông. Loại đại tái này là việc của Tà Linh tông, không liên quan tà tông khác, mỗi năm một lần. Lý do làm vậy là vì ở Tà Tiên tông có vị trí cao vô cùng hơn tông môn khác sẽ mỗi năm mười năm tổ chức một lần đại tái toàn tà tông. Vì thịnh điển này, Tà Linh tông, Tà Trần tông, Tà Thị tông khua chiêng gióng trống chuẩn bị. Mỗi cuối năm đệ tử ngoại tông kết thúc so tài, trừ tuyển chọn một nội tông đệ tử ra, còn mở đại tái đệ tử nội tông, có thưởng rất dày cho hạng nhất. Tuy nhiên việc này không liên quan đến Tô Minh. Ngày cuối năm này, đệ tử ngoại tông bắt đầu đại tái. Buổi tối trời vẫn có tuyết rơi, Tô Minh đứng dậy đi tới trước.

Một bước đạp xuống, thân thể hắn mơ hồ biến mất.

Khi xuất hiện hắn đã ở dưới chân núi Tà Linh tông, thân hình biến ảo ra, biểu tình bình thản, từng bước một đi hướng phía xa. Trận pháp hộ sơn của Tà Linh tông dường như chẳng hề tác dụng với hắn. Mãi đến hắn đi thật xa, toàn Tà Linh tông không bất cứ ai phát hiện Tô Minh rời đi. Thật ra không ai đặt quá nhiều ánh mắt vào người Tô Minh, dù gì trông hắn chỉ là một thiếu niên mười hai, ba tuổi.

Trên trời tuyết rất lớn, Tô Minh đi giữa không trung đón gió, nghênh tuyết, một đường bình tĩnh đi ra núi tuyết, thảo nguyên tuyết, còn có rừng núi bị tuyết phủ dưới đất, mãi đến trước mặt hắn xuất hiện một khu rừng.

Rừng cây màu trắng, vì bùn đất bị tuyết trắng phủ, vì trên thân cây cũng phủ một tầng tuyết dày đè nhánh cây cong như đang cung nghênh Tô Minh đến.

Cánh rừng này mỗi năm băng tuyết hòa tan, xuân về hoa nở thì sẽ tràn ngập hương hoa quế. Nơi này là rừng quế.

Từ khoảng cách khu rừng Tô Minh trông thấy thôn xóm quen thuộc, từng nhà đốt đèn, ánh đen trong đêm khuya tuyết rơi khiến người nhìn đặc biệt thấy ấm áp.

Tô Minh lộ nụ cười, đạp tuyết phát ra tiếng lạo xạo, từng bước một tiến tới trước. Trước mặt hắn là một gian nhà rất bình thường, trên cửa sổ toát ra ánh đèn, còn có một cô bé cột đuôi ngựa lộ thân hình.

Gần một năm, từ khi Tô Minh rời đi đến bây giờ trở về đã sắp một năm. Bây giờ, ngày từng nhà đoàn viên, Tô Minh đứng ngoài gian nhà nhìn ánh đèn, nhìn bóng người in trên cửa sổ, hắn khẽ thì thào.

“Tên Hề Nhi, Cẩu Thặng ca ca đã trở về.”

Chương 604: Ngắn ngủi và tốt đẹp

Năm trước Tô Minh lúc gần đi tu vi chỉ hồi phục một tầng, giờ hắn trở về đã hồi phục gần sáu phần, nhưng mặc kệ thế nào thì hắn vẫn là hắn.

Vẫn Cẩu Thặng ca ca trong miệng Tên Hề Nhi, vẫn là thiếu niên gầy yếu nhưng hiểu chuyện trong mắt cha mẹ Tên Hề Nhi.

Tô Minh đứng ngoài gian nhà, nâng tay nhẹ gõ cửa.

Tiếng gõ cửa trong gió thuyết nức nở thổi từ bên ngoài nghe không rõ, nhưng trong nhà thì nghe thấy rõ ràng.

“Ai vậy…?” Một giọng yếu ớt phát ra từ gian nhà, thanh âm là Tên Hề Nhi nhưng không có bao nhiêu sức lực.

“Là ca.” Tô Minh nhẹ giọng nói.

Khi thanh âm hắn phát ra, gian nhà bỗng yên tĩnh, không lâu sau cửa phòng bị người bên trong đẩy mạnh ra. Giây phút cửa nhà mở, gió thuyết từ bên ngoài thổi vào, cuốn theo bông tuyết. Nhưng thân hình gầy yếu của Tô Minh giờ như ngọn núi, ngăn cản gió sau lưng, khiến gió…không thể thổi qua người hắn, không thể thổi Tên Hề Nhi ngơ ngác nhìn hắn, mắt vui mừng rơi lệ.

“Cẩu Thặng ca ca!” Tên Hề Nhi bật khóc, tiến lên ôm lấy Tô Minh.

Tô Minh nhẹ vỗ lưng cô bé, dùng thân thể giúp bé ngăn gió tuyết.

“Tên Hề Nhi không khóc, gần một năm không gặp, cao lên nhiều rồi.” Tô Minh dịu dàng cười, nói.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy trong gian nhà đứng đôi vợ chồng.

Tóc xám trắng, có càng nhiều nếp nhăn, dấu vết thăm tháng trôi nhanh gấp đôi, thân hình gầy khòm, khuôn mặt hốc hác và đong đầy nước mắt, môi hé mở như muốn nói gì. Đó là cha của Tên Hề Nhi.

Người phụ nữ đứng một bên tóc trắng nhiều, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ thấy không rõ ràng, nước mắt bà rơi nhưng trên mặt lại lộ nụ cười mà Tô Minh thấy rằng đẹp nhất trên đời.

“Về nhà rồi, đang đợi con đây.”

Một câu đơn giản khiến lòng Tô Minh tràn ngập ấm áp. Hắn kéo Tên Hề Nhi vào nhà, đóng cửa lại, nhìn gia đình bình thường này, quỳ xuống.

“Cha, mẹ, Cẩu Thặng đã về.”

Ấm áp ở khoảnh khắc này xua tan gió rét mới thổi vào phòng, xua đi tuyết lạnh bên ngoài, khiến trong phòng tràn ngập ấm áp hòa tan đông lạnh.

Đêm nay Tên Hề Nhi cười như năm xưa. Ấm áp bao bọc, ánh mắt hiền lành của cha Tên Hề Nhi luôn nhìn Tô Minh. Và mẹ Tên Hề Nhi từ trong phòng lấy ra một cái áo bông, là bà tự tay may, may, vì hắn.

Tô Minh mặc áo bông trông như một đứa con nít thật sự, không có đau thương, không có giết chóc, không có phức tạp, có là ấm áp, gia đình ấm nồng.

Đêm nay ánh đèn trong nhà không tắt, trong bóng đêm bên ngoài, trong gió rét diễn tấu, nó tồn tại vĩnh viễn. Bởi vì giữ nó luôn cháy có lẽ đã không là dầu hỏa mà gia đình bình thường này có thân tình Tô Minh khát vọng. Là thân tình khiến ánh đèn không tắt, thân tình Tô Minh quý trọng đặt vào đáy lòng, là tốt đẹp của hắn, là một phần trong ký ức hắn không cho phép mất đi. Phần ký ức này viết Tên Hề Nhi, viết cha mẹ của cô bé cũng là của hắn.

“Tôi sẽ cùng người, mãi đến khi sinh mệnh các người chấm dứt.”

Đây là lời năm đó Tô Minh lặng lẽ nói với Tên Hề Nhi cũng là bây giờ trong lòng, trong ký ức viết xuống hàng chữ.

Tốt đẹp có nhiều lúc là ngắn ngủi, vì thế gian có lẽ tồn tại một con mắt tên gọi cô độc, nó không muốn thấy nhiều tốt đẹp, cho nên nó khiến tốt đẹp và ngắn ngủi song song. Cho nên mọi người luôn nói, tốt đẹp ngắn ngủi.

Đêm nay cuối cùng tới lúc kết thúc, như hai chữ tốt đẹp trong ngắn ngủi cũng chấm dứt. Tô Minh vẫn không thể ở lại đây lâu, vì nếu làm vậy trước khi tu vi hồi phục, có lẽ mang đến cho gia đình này trận sinh ly tử biệt.

Hắn có thể làm là ghi nhớ tốt đẹp ngắn ngủi, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nhưng hắn để lại một người, một người nằm trên giường nhỏ dần mở mắt ra, người này là Trần Đại Hỷ, là anh trai của Tên Hề Nhi, là một linh hồn đáng thương.

Khuôn mặt gã vốn nên là trung niên, nhưng Tô Minh không nhẫn tâm làm cha mẹ Tên Hề Nhi đau lòng, bất nhẫn nước mắt của cô bé, hắn thà rằng tu vi của mình hồi phục lâu hơn chút, tặng sức sống trên người Trần Đại Hỷ, khiến khuôn mặt gã như là hai mươi tuổi. Đây là giả dối, giây phút mạng sống mười năm của gã kết thúc thì sẽ biến thành bộ dạng vốn có.

Tô Minh, rời đi.

Hắn sửa lại thân thể cha mẹ Tên Hề Nhi, khiến họ mất đi bệnh tật, khiến bớt trên mặt cô bé càng nhạt. Hắn không đẩy cửa phòng mà cất bước đi ra gian nhà.

‘Nếu như không đẩy cánh cửa biệt ly, vậy tương đương như ta chưa từng rời đi, thế thì ta vĩnh viễn sẽ không đẩy cửa.’

Sau lưng Tô Minh là vô tận bông tuyết. Tuyết che đậy con đường giữa hắn và nhà Tên Hề Nhi, như là đoạn đường về dần biến thành màu trắng mênh mang.

Tô Minh một mình cô độc đi trên mặt tuyết, càng đi càng xa. Bông tuyết rơi trên tóc hắn, trên người, và cả tấm áo bông. Rất lạnh, nhưng trong lòng hắn chôn ấm áp ở trong tuyết có thể sưởi ấm cho hắn đi càng xa.

Tô Minh khuất xa, đi trong trời đất trắng xóa, mãi đến một người cô độc đi tới đầu bạc. Bóng dáng biến mất trong trời đất tiêu điều dần thấy không rõ, dần biến mất.

Gió tuyết nức nở như bài Huân khúc bay, bông tuyết rơi là ca từ Huân khúc, trong hư vô xướng lên tiếng ca không biết ai có thể nghe.

Tiếng ca ấy hát là gió tuyết chôn vùi một tòa thành, hát cô độc dập tắt tất cả đèn, hát là nhìn không thấy xa lạ, hoàng hôn của ai, khuôn mặt ai, mười mấy năm lúc nhỏ của ai.

Sau khi Tô Minh rời đi, trong nhà Tên Hề Nhi, Trần Đại Hỷ nằm trên giường đang ngủ chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt gã có mờ mịt, cảm thấy gã ngủ một giấc, mơ giấc mộng rất dài.

Trong mộng cuối cùng có một giọng nói quanh quẩn, chính là thanh âm này đem gã từ trong mộng mang ra, mang về nhà.

“Ngươi vốn là người đã chết, ta có thể làm là tranh thủ sinh mạng mười năm cho ngươi, dùng mười năm này làm bạn cha mẹ ngươi, muội muội của ngươ…”

Chương 605: Trừng trị

Gần đây Tiền Thần rất bực mình, cả ngày nghi thần hoặc quỷ, làm chuyện gì đều cẩn thận rón rén. Vốn thân thể gã không cao to nay càng gầy guộc, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt, biểu tình đa số hoảng hốt. Người xung quanh thấy gã liền biến sắc mặt, giống như trông thấy hung thần vội vàng né, một số tránh không khỏi thì thót tim ngó bốn phía, không biết là đang nhìn gì.

Ví dụ như vậy giờ có ba đệ tử tạp dịch dưới núi Tà Linh tông thấy đằng trước Tiền Thần lắc lư vịn đầu đi tới liền căng thẳng, đang định tìm chỗ núp thì bị gã trông thấy.

“Đứng lại!!!”

Ba người run lên, một người chẳng hề dừng lại vẫn cắn răng vắt giò chạy, hai người kia vì do dự nên bị Tiền Thần thấy mặt rồi, tất nhiên không thể trốn được.

“Tiền sư huynh…”

Hai người không thể trốn thấy Tiền Thần đền thì mặt nhăn nhó giọng run rẩy.

“Tiền sư huynh đại từ đại bi tha cho hai chúng ta đi. Hai chúng ta lúc trước trung thành tận tậm với Tiền sư huynh lắm mà. Tiền sư huynh, ngươi đừng hại chúng ta…”

“Vớ vẩn!” Tiền Thần trừng mắt, xoa trán rồi thả tay xuống. Chỉ thấy trên trán gã có máu chảy, mặt trên dính chút bùn đất, hiển nhiên là không lâu trước té ngã vỡ đầu.

Dường như Tiền Thần rất bực mình vận số vài ngày nay của bản thân, một cước đá vào thân cây bên cạnh. Đá một bước gã không dùng bao nhiêu sức nhưng chẳng biết tại sao cây lắc lư, ầm một tiếng ngã hướng hai người kia.

Tình huống làm Tiền Thần ngẩn ra, cực nhanh nhẹn lùi lại tránh cái cây nhưng vẫn bị nhánh cây móc rách áo, rất chật vật. Hai người kia thì dốc hết tốc độ bỏ chạy, mặc kệ Tiền Thần có kêu cỡ nào cũng không ngoái đầu lại.

“Tuyệt đối đừng ngoái đầu, bây giờ Tiền Thần rất xui, chẳng những gã xui mà người bên cạnh gã cũng xúi quẩy lây!”

“Thì đó, hôm qua Tiểu Lục đi chung với gã, hai người rớt vào hố băng. Chỗ chúng ta có khi nào ra hố băng đâu?”

“Ta có nghe nói mấy ngày trước Tiền Thần đi chỗ thị nữ, trên đường liên tục gã mười chín lần, sau gã bị hù đứng yên không dám đi nữa, sợ bị té chết…”

“Đây còn chưa là gì, ta nói ngươi biết, ta chính mắt thấy Tiền Thần uống nước suýt sặc chết. Quái tai.”

Lời đồn này dần khuếch tán trong Tà Linh tông chân núi, có nhiều người biết. Tiền Thần trở thành sao chổi, đi qua đâu là tất cả bỏ chạy không dám đến gần.

Mặt Tiền Thần tái nhợt, người co ro trong một cái chum, ngây ngốc nhìn bầu trời. Gã thấy phải chăng mình gặp tam tai, bằng không thì sao nửa tháng nay xui dữ vậy. Tất cả bắt đầu từ cái ngày đi tới chỗ thị nữ, trên đường không phải gã ngã mười chín lần mà là ba mươi bảy lần, mãi đến khi gã bị ngã người run rẩy mặt đầy sợ hãi. Gã cảm thấy núi mình cứ tiếp tục đi sẽ trở thành đệ tử thứ nhất Tà Linh tông ở trên núi bị tuyết trơn ngã chết. Từ nay về sau đi đường thì ngã, cẩn thận hố băng. Nghĩ tới hố băng, Tiền Thần cười khổ.

Gã còn nhớ khoảng thời gian này mình uống nước suýt sặc, cho nên giờ uống nước thì phập phồng lo sợ. Lúc ăn cơm càng cẩn thận quan sát kỹ rồi mới dám nuốt, vì lần trước chẳng hiểu tại sao ăn xong suýt bị độc chết.

“Chết tiệt, đây rốt cuộc là làm sao vậy trời!!!”

Tiền Thần nhìn hang nhỏ mình ở, khóc không ra nước mắt. Lại là một hố băng, gã té xuống rồi ở trong cái chum nhỏ, cố tình đây là pháp bảo làm gã kẹt bên trong không ra được. Qua thật lâu sau mới thấy có người đi qua, gã thê lương kêu cứu và uy hiếp mới bị người kéo ra khỏi đó. Sau khi đi ra gã tức đến phát điên, định mạnh giậm chân trút giận nhưng vừa nhấc chân lên lập tức nhẹ nhàng thả xuống, đang định xoay người rời đi thì bỗng một luồng kiếm quang từ góc nào đó ngoại tông xé gió lao hướng gã, hù Tiền Thần đứng ngây như phỗng. Giây phút nguy hiểm sinh mạng, kiếm quang sát eo gã bay vào một tảng đá núi. Ngay sau đó một cầu vồng bay đến, trong cầu vồng là một thiếu niên, thiếu niên biểu tình như là rất ngượng ngùng. Thiếu niên bay xuống lấy kiếm, nhìn Tiền Thần run rẩy ngơ ngác, muốn đi nhưng thấy mình nên nói gì đó.

“Ngươi đi mau đi.” Tiền Thần mếu máo nói.

“Ta…” truyện ma

“Ta biết không phải lỗi của ngươi, là phi kiếm của ngươi bỗng mất khống chế tự bay qua.” Tiền Thần biểu tình tuyệt vọng.

“A…sư huynh này, vậy ta đi trước nhé.” Thiếu niên ngẩn ra, cái này đúng là sự thật, do dự một chút bay đi.

“Ta biết ngay là thế mà…” Tiền Thần nghiêng người té một bên, vẻ mặt ngơ ngác. Gã sắp điên rồi, gã không biết tại sao nữa.

“Hôm nay chắc là sắp kết thúc rồi.” Tiền Thần nhìn sắc trời, cười khổ đứng dậy.

Đồng bạn kéo gã ra khỏi hố băng giờ sớm không thấy bóng dáng, không biết đang ở đâu rửa tay cầu tổ tiên phù hộ đừng liên lụy mình. Nhưng chưa đợi gã đứng lên thì một giọng lạnh lẽo từ trên trời truyền xuống.

“Tiền Thần, ngươi ở đó làm gì?”

Lên tiếng là một bà lão. Bà lão không phải người trong nhà lầu hai tầng mà là một trưởng lão ngoại tông khác, có sâu xa với Tiền Thần. Tiền Thần nghe thanh âm lập tức đứng dậy, biểu tình cung kính. Nhưng gã vừa đứng dậy thì cái quần…rơi xuống. Tất cả quần áo nửa người dưới đều tụt xuống, trong lạnh buốt Tiền Thần ngây ngốc.

Bà lão cũng ngây ra rồi biến sắc mặt, biểu tình âm trầm, lạnh lùng liếc Tiền Thần, không nói một lời phất tay áo rời đi.

Tiền Thần bùm một tiếng ngã trên đất, ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng.

“Cái này không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp!!! Chắc chắn ta đắc tội với ai rồi!” Thật lâu sau Tiền Thần run run vách quần lên. Gã bây giờ rất suy sút, như biến già đi nhiều. Gã cẩn thận suy nghĩ trước khi lần đầu tiên xui xẻo đã đắc tội với ai.

Nếu đổi lại là trước kia gã sẽ không nghĩ ra, vì đắc tội nhiều người lắm. Nhưng trước lần đầu gặp xui xẻo, gã vì rất tức giận Tô Minh nên không rảnh để ý ai khác, nếu nói đắc tội thì chỉ có mình hắn thôi.

“Trần Tô…” Tiền Thần càng nghĩ càng thấy giống, đặc biệt là nghĩ đến đối phương bình tĩnh thì càng khẳng định. Gã lập tức đứng dậy, một tay xách quần lao hướng chỗ Tô Minh ở.

Tô Minh ngồi xếp bằng ngoài gian nhà mình, trong tay có sợi tóc đánh mười kết. Sợi tóc bện thành một chỗ vẽ ra hình dạng tiểu nhân. Trước người Tô Minh có một số cỏ dại, hắn đang bỏ thêm cỏ vào bện, dần dần một búp bê cỏ xuất hiện trong tay hắn.

‘Mười cái kết, mỗi kết ẩn chứa lực nguyền rủa nhè nhẹ, nguyền rủa này sẽ không lấy mạng người nhưng khiến người ta gặp chuyện không may.” Tô Minh nhìn búp bê trong tay, mặt lộ nụ cười.

Thông qua lần thực nghiệm này, sau vài lần thất bại, cuối cùng thành công, khiến hắn càng có tin chắc khống chế bà lão nhà lầu hai tầng.

‘Ngươi và ta không có mối thù sâu nặng, kết thứ mười một sẽ không làm, nếu không thì gặp chuyện xui có thể chết người.’

Tô Minh ngẩng đầu nhìn phía xa, biểu tình thản nhiến. Không lâu lắm trên mặt tuyết phương xa xuất hiện bóng dáng Tiền Thần, mới ra vài bước liền ngã gục, đầu rơi máu chảy chạy đến, trên đường lại té bảy, tám lần mới đến cách Tô Minh vài mét. Gã bùm một tiếng quỳ xuống.

“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, cho ta một cơ hội đi, tha mạng!” Tiền Thần đầy chật vật. Trên đường đi liên tục ngã mấy chục lần, có mấy lần gã suýt té chết thì sao không sợ cho được? Đặc biệt là lúc này thấy Tô Minh trong tay có búp bê cỏ thì tim rớt cái bịch.

Tiền Thần khóc, chảy nước mắt giàn dụa liên tục dập đầu với Tô Minh, không ngừng van xin. Gã kết luận mọi chuyện liên quan đến đối phương, nghĩ đến sau này sẽ phải đối mặt sinh hoạt khủng khiếp như thế, thậm chí ngáy ngủ có khả năng ngộp thở, làm gã sinh ra nỗi sợ hãi còn hơn cả với trưởng lão Tà Linh tông.

“Từ nay về sau nếu không có ta kêu gọi thì các ngươi không thể bước vào.” Tô Minh từ từ nói.

Hắn thốt lời, Tiền Thần lập tức gật đầu, biểu tình tỏ ra đáng thương, lòng rung động. Đối phương thừa nhận khiến nỗi nghi ngờ cuối cùng biến mất, trong lòng gã có thanh âm kêu gào.

‘Rốt cuộc ta thấy người xếp hạng nhất trong bảng không dây vào hai mươi năm nay ta tự đặt ra!!!’

Khi Tiền Thần định ra cái bảng không dây vào này từng tưởng tượng có ngày nào có một cao nhân tiền bối hóa thân thành đệ tử bình thường bái vào sơn môn rồi đúng dịp bị gã gặp. Nhưng gã không ngờ thật sự có ngày như vậy.

Tô Minh nâng lên tay phải vỗ búp bê cỏ. Lập tức búp bê biến thành khói đen trước mặt Tiền Thần, khói đen bùm một tiếng tan biến. Khoảnh khắc nó biến mất, Tiền Thần không biết có phải là ảo giác, cảm thấy thân thể ấm áp nhiều.

Tiền Thần nhìn Tô Minh có hoảng sợ, càng cung kính hơn.

“Rời khỏi đây, không có ta kêu gọi thì đừng đến.” Tô Minh bình tĩnh nói.

Tiền Thần vội vâng dạ, luống cuống chạy đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)