Cầu Ma Audio Podcast
Tập 118 [Chương 586 đến 590]
❮ sautiếp ❯Chương 586: Số mệnh thiên phạt
Một trận tai kiếp, một đợt thiên tai, một…pháo hoa rực rỡ.
Hủy diệt, là giây phút xinh đẹp nhất trên thế gian. Khoảnh khắc diệt thế, tất cả như hình ảnh vĩnh hằng, để tất cả người có tư cách thấy chớp mắt huyễn lệ này ở trong tử vong trở thành ký ức vĩnh viễn suốt đời.
Mặt biển mấy trăm dặm vào khoảnh khắc này chìm xuống hơn mười mét, đó là bị trùng kích đánh vỡ, trở thành đau thương hư vô.
Nguyên thế giới trong khoảnh khắc này thành màu trắng, trắng là sương, là ánh nắng, là lực lượng thiên địa va chạm, theo nước biển chìm xuống, theo trùng kích, mép mặt biển không thể ùa vào bổ khuyết, làm nước biển lõm xuống.
Trên bầu trời, thiếu nữ mặt tái nhợt tựa vào hoàng long. Hoàng long bay nhanh trong màu trắng vô tận đi xa.
“Ta có thể làm chỉ nhiều như vậy. Nơi này là Âm Tử hư, tu vi của ta bị áp chế gắt gao, bằng hữu Tố Minh tộc, có thể sống sót hay không phải xem mạng của ngươi rồi.” Thiếu nữ nhắm mắt, biến mất ở bầu trời phía xa, rời khỏi khu vực nhợt nhạt này.
Mới nãy một kích là cô giúp cho Tô Minh chống hơn phân nửa lực lượng, giờ cô rất suy yếu, cần nhanh chóng trị thương.
Theo cô rời đi, màu trắng vẫn quanh quẩn. Trong màu trắng vẫn liên tục vang tiếng nổ. Đế Thiên lảo đảo lùi vài bước, hộc búng máu. Mặt y tái nhợt, trên đầu đế quan tan vỡ, đế bào trên người cũng có nhiều vết rách, khóe môi đọng vệt máu, vẻ mặt tiêu điều.
Vừa nãy y cảm nhận rõ ràng Tô Minh phản kháng bùng nổ, còn có lực lượng khác cùng hắn đối kháng thần thông của y. Nếu chỉ là vậy thì thôi, giây phút kia Đế Thiên cảm nhận lực lượng đến từ bầu trời giáng xuống, như vậy tương đương với một mình y đối diện ba phe!
May là thần thông uy lực kinh người, va chạm nhau bùng nổ thì y miễn cưỡng thụt lùi nhưng cũng trả cái giá cực đắt, trên người không còn ánh sáng vàng, vì ngọc bội đã vỡ.
“Tô Minh!” Mắt Đế Thiên lộ sát khí.
Y lùi vài bước, vung tay áo. Lập tức xung quanh màu trắng biến nhạt, nhoáng người lao tới trước y. Y cảm giác được người trên trời truyền xuống lực lượng đã đi xa, mặc dù không biết đó là ai nhưng giờ phút này, đối với Đế Thiên thì giết Tô Minh mới là việc quan trọng nhất, nên y không thèm để y lao nhanh tới vị trí thần thức y cảm ứng hắn ở.
Màu trắng dần nhạt, bốn phía biến rõ ràng, Đế Thiên liếc mắt liền thấy không trung ngoài mấy trăm mét, Tô Minh vẫn giữ bộ dạng thiếu niên khép mắt hôn mê, nhưng không rớt xuống đất, ở dưới người hắn có một cốt Huân. Cốt Huân to đến ba mét, phát ra từng tiếng Huân khúc, mặt trên có ánh sáng truyền tống lượn lờ. Ánh sáng chớp lóe càng mãnh liệt, hiển nhiên rất nhanh sẽ thi triển truyền tống!
Một khi truyền tống mở ra, vậy thì Tô Minh sẽ lại lần nữa biến mất trước mắt Đế Thiên, coi như độ qua đại kiếp nạn này. Đế Thiên có thể tưởng tượng, nếu để đối phương rời đi trái ngược kế hoạch vậy rất có thể y sẽ như mấy ngày trước, khó thể trong thời gian ngắn tìm được đối phương.
Nếu là đổi làm Đế Thiên trước khi đấu với Tô Minh thì sẽ không để chuyện này trong lòng, sớm muộn gì trong thế giới Man tộc y sẽ tìm đến Tô Minh. Nhưng trong trận chiến Đế Thiên thấy Tô Minh tiến bộ, loại tiến bộ này làm y cảm thấy nếu cho đối phương thời gian, e rằng lần tới muốn trấn áp sẽ khó khăn hơn bây giờ!
Càng quan trọng là y thấy Túc Mệnh, cái này khiến Đế Thiên tinh thần rung động gần như run rẩy. Y làm sao cũng không nghĩ ra Túc Mệnh trước tiên thức tỉnh, đây không phải kế hoạch của y, hoàn toàn thoát khỏi dự tính. Đặc biệt nghĩ đến đại kiếp nạn Đạo Thần chân giới năm đó, nghĩ tới truyền thuyết đáng sợ kia, nghĩ đến tất cả có lẽ trong tương lai không xa sẽ diễn ra, mà mọi chuyện đều do y tạo ra, sao không khiến y kinh hoàng, e ngại?
Bây giờ nhìn thấy Tô Minh hôn mê, mất đi tất cả sức chiến đấu nhưng đang bị cốt Huân truyền tống, Đế Thiên mắt lộ tia sáng lạnh, mạnh vọt tới trước như muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra.
Trước khi tìm đến hắn y không hề nghĩ tới một mình Tô Minh sẽ khó gặm đến vậy, khiến y chật vật trả giá nhiều như thế.
“Tuyệt đối không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào!” Đế Thiên nâng lên tay phải mạnh vung hướng bầu trời.
Cái vung này không trung, biển bên dưới, tất cả không gian xung quanh ầm ầm vang, phong tỏa không gian tám hướng, phong tỏa tất cả lực truyền tống rời khỏi đây.
“Ta xem ngươi làm sao…” Đế Thiên cười nhạt, đạp chân xuống, biến mất, phút chốc đã tới đằng trước cốt Huân đỡ Tô Minh. Nhưng giây phút xuất hiện thì con ngươi Đế Thiên co rút, biểu tình lộ ra khó tin.
Loại biểu tình này rất ít xuất hiện trên người y, lý do là vì y thấy bốn phía bị phong tỏa rồi mà ánh sáng truyền tống trên cốt Huân chẳng những không giảm, ngược lại khoảnh khắc y đến thì bùng phát ánh sáng chói mắt. Ánh sáng chớp lóe, Đế Thiên trơ mắt nhìn thân thể Tô Minh nằm đã bán trong suốt!
“Lực quy tắc!!!” Đế Thiên biểu tình kinh sợ, y rất rõ ràng có thể bị phân thân của mình phong tỏa mà còn truyền tống rời đi được thì chỉ có lực quy tắc, chỉ có tu vi đạt đến mệnh cung, hiểu ra thiên địa quy tắc dao động mới có thể làm được điều này!
Bởi vì…bản tôn của y cũng làm được! truyện ma
Nhưng bản tôn không thể đến, phân thân tu vi không thể làm được điều này, giờ thấy người Tô Minh biến mất thì Đế Thiên phát ra tiếng gầm!
Y biết không thể ngăn cản lực truyền tống vượt qua tu vi của mình, y thậm chí thấy ra tu vi mang đi Tô Minh không tồn tại ở đất Man tộc, mà như từ thế giới khác giáng xuống, hủy diệt kế hoạch của y, làm kiếp nạn lần này đối với Tô Minh cứ thế…tan biến.
Nhưng mà, Đế Thiên không cam lòng. Y gầm lên, mắt có tơ máu, giây phút Tô Minh theo cốt Huân tan biến thì giọng y quanh quẩn trong thiên địa.
Thanh âm như sấm sét, ẩn chứa ý chí của y khuếch tán, khiến trời Man tộc chấn động!
“Lấy niệm của ta, khí khai tiên tộc, giáng Âm Tử hư, số mệnh thiên phạt!” Giây phút Đế Thiên thốt lời.
Trên bầu trời hư vô xuất hiện một vòng xoáy to lớn, vòng xoáy lộ ra khiến phương xa mây mù bốn phía cùng dạt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời biến dị!
Trên màn trời xa xôi một mảnh sương mù mơ hồ, sương mù vô biên vô hạn. Năm đó Tô Minh từng từ bên trong xuyên qua, đó là trên cổ kiếm thanh đồng.
Bây giờ sau vòng xoáy trên trời là một mảnh sương mù, thậm chí vòng xoáy xuất hiện do sương mù tổ thành. Khu vực màn trời biến trong suốt, hoặc nên nói lộ ra cái hố to lớn. Sau sương khói vô tận là một mảnh trời sao Tô Minh từng trông thấy. Trời sao rực rỡ! Nếu có thể đứng trên trời sao nhìn đất Âm Tử có thể thấy vòng xoáy sương khói vô cùng, và ngoài vòng xoáy chín tu chân tinh.
Chín tu chân tinh vòng quanh vòng xoáy như trấn thủ. Bây giờ tiếng của Đế Thiên quanh quẩn trong Tử Hải, như xúc phát thần thông nào đó, bỗng trong đó có một tu chân tinh tỏa ánh sáng chói lòa, màu ánh sáng là tím. Ánh sáng tím vào khoảnh khắc này chiếu rọi trời sao bốn phía.
Khí thế khủng bố không thể hình dung từ ánh sáng tím lộ ra, như là tu chân tinh trở thành pháp bảo to lớn, ngưng tụ ra ánh sáng tím làm nó lấp lánh, truyền ra tiếng nổ vang vọng vũ trụ. Trong tiếng nổ, ánh sáng tím mạnh bắn ra lao hướng vòng xoáy, khoảnh khắc đánh vào, khiến sương khói xoay tròn tạm dừng, bị cột sáng tím xuyên thấu lao sâu vào ầm ầm!
Loại uy lực này, khí thế khủng bố này khiến rất nhiều người trong tu chân tinh trên trời sao và đại lục trong một giây đều tỉnh khỏi nhập định, cùng nhìn đến chỗ phát ra khí thế khủng khiếp kia.
Tu chân tinh ngoài đất Âm Tử hiển nhiên không phải bày cho có, chúng nó là chí bảo trấn thủ đất Âm Tử!!! Trách nhiệm chúng nó chỉ có một, giết chết tất cả hồn rời khỏi đất Âm Tử!
Nhưng nếu bây giờ Tô Minh tỉnh dậy thấy tình hình này chắc chắn sẽ do dự, vì khi ở cổ kiếm thanh đồng rời đi thì…hắn không thấy tu chân tinh.
Lại nói cột sáng tím mang theo khí thế hủy diệt lấy tốc độ cực nhanh xuyên thấu vòng xoáy sương mù giáng xuống bầu trời chiến trường của Đế Thiên và Tô Minh. Ánh sáng chói lòa vô tận, từ trời sao nhìn thì không lớn nhưng khoảng cách gần nhìn nó giáng xuống, phạm vi bao phủ đến mấy ngàn mét!
Đế Thiên hiểu rằng dù là truyền tống rời đi, trừ phi là cự ly ngắn, nếu là khoảng cách dài truyền tống vậy nhìn như biến mất nhưng thật ra có dấu vết tồn tại. Dù y không thể phát hiện và hủy diệt nhưng không tiếc trả giá tất cả dùng pháp khí tiên tộc, sẽ khiến mọi thứ biến đổi.
“Túc Mệnh, chết cho ta!!!” Đế Thiên gầm lên.
Thanh âm bị ánh sáng chói lòa từ trên trời sáng xuống lấn át. Chỉ thấy cột sáng tím ầm ầm xuyên thấu bầu trời rơi vào Tử Hải, nước biển mấy ngàn mét khoảnh khắc thành khói. Ngay cả tất cả sinh linh trong mấy ngàn mét vào chớp mắt này chết hết!
Nước biển biến mất, thế giới đáy biển vốn có đại lục bị cột sáng giáng xuống thành bụi phấn, bị xuyên thấu.
Đây là lực lượng diệt thế!
Chương 587: Tên Hề Nhi
Nước biển mấy ngàn mét biến mất, đất đáy biển mấy ngàn mét vỡ vụn. Một hố sâu to lớn xuất hiện trên thg, nước biển bốn phía bị trùng kích như có linh tính, không dám đến gần làm hố sâu luôn tồn tại thật lâu.
Đế Thiên ở giữa không trung, đầu tóc xõa tung không nói một lời, trước mặt y cốt Huân đã biến mất, Tô Minh không còn nữa.
Qua một lúc, Đế Thiên ngẩng đầu, biểu tình dữ tợn lộ giận dữ ngập trời, hướng bầu trời phát ra tiếng rống kinh thiên động địa!
Tiếng gào vang vọng truyền khắp tám hướng, thật lâu không tán đi.
Thiên phạt số mệnh của y hủy diệt phạm vi mấy ngàn mét nhưng không tìm thấy dấu vết của Tô Minh. Mặc dù y cảm giác được lực lượng thiên phạt chắc có tác dụng, nhưng…Tô Minh không chết.
Thần thức của y tản ra, mang theo sát khí và điên cuồng quét thiên địa, cực hạn thần thức bao phù nhưng y vẫn…không thấy dấu vết Tô Minh!
Tô Minh cứ thế lại biến mất trong thế giới của Đế Thiên, khiến y không thể tìm ra.
Phân thân giáng trần mà cuối cùng là kết quả thế này, đặc biệt Túc Mệnh thức tỉnh khiến Đế Thiên lòng run lên. Y đứng giữa không trung, mãi đến khi nước biển theo ánh sáng tím tán đi lại lấp đi, nguyên Tử Hải chìm xuống một ít.
“Ta không tin ngươi có thể ẩn giấu vĩnh viễn, sẽ có một ngày ngươi lại bị ta tìm ra. Lần sau gặp gỡ, Đế Thiên ta tại đây thề rằng, sẽ không tiếc trả mọi cái giá…khiến ngươi trầm luân!” Đế Thiên nhắm mắt, biểu tình âm trầm khó thể tán đi. Y xoay người đạp bước hướng chân trời!
…………
Bầu trời là màu xanh, ánh nắng rực rỡ, đặc biệt là sắp tới trưa ánh sáng chiếu trên người hơi nóng cháy, làm đổ giọt mồ hôi nhưng không có bao nhiêu gió mang nó đi.
Hương hoa quế ở trong gió ít ỏi không tán đi, chỉ có thể lượn lờ trong phạm vi nó sinh trưởng, nở rộ.
Từng tiếng vui cười phát ra cách rừng hoa quế không xa, đôi khi truyền đến, xuyên qua rừng có thể thấy hàng loạt gian nhà rải rác. Đại khái có gần trăm ngôi nhà, khói bếp lượn lờ, trong mùi hoa quế như thế ngoại đào nguyên. Bốn phía có rất nhiều núi to khiến chốn này trông như rất hẻo lánh, người đi đường không nhiều. Có một con đường đi thông gian nhà, chỉ có dấu vết nhợt nhạt một ít bánh xe ngựa lăn qua.
Có lẽ không lâu trước mới vừa đổ mưa, dù nắng rực rỡ nhưng mặt đất đầy bùn, đi bên trên sẽ có tiếng bẹp bẹp, một loại đặc biệt.
Trong rừng hoa quê bây giờ có một thiếu niên mặc đồ đầy mảnh vá, ngồi trên một nhúm lá cây, tựa thân cây, ngơ ngác nhìn lên cành cây rừng không thể che đậy bầu trời, không biết đang nghĩ cái gì. Mặt y hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt xanh xao thì rất thanh tú, tuổi không lớn, chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, bộ đồ mảnh vá không thể che đi khí chất khiến người nhìn sẽ thấy thích. Nhưng thân thể y rất ốm yếu, dựa vào cây quế nhìn lên trời thì con mắt rất sáng.
Y yên lặng nhìn trời, tay cầm một ít cỏ xanh, đôi tay loay hoay dần bện ra một hình dạng tiểu nhân. Tất cả điều hắn làm theo bản năng, mắt vẫn nhìn lên trời không biết đang xem cái gì, có lẽ là trời xanh, có lẽ là mây trắng, trừ chính hắn ra không ai biết.
Thật lâu sau từ xa có tiếng bước chân đi đến. Cùng với tiếng chân còn có tiếng con nít trong trẻo truyền vào tai thiếu niên.
“Cẩu Thặng ca ca, Cẩu Thặng ca ca, mẹ kêu ca về nhà kìa…!”
Là giọng một cô bé, trong trẻo ngây thơ, như không bị hồng trần lây nhiễm, không bị suy nghĩ vấy bẩn, giữ giấc mộng ngây thơ của con nít. Đó là cô bé khoảng tám, chín tuổi, cũng mặc đồ có nhiều mảnh vá, bện hai bím tóc nhỏ, không xinh đẹp lắm, trên mặt có khối bớt nhưng mắt sáng ngời. Nếu bỏ qua cái bớt thì đây là một cô bé rất đáng yêu.
Thiếu niên nghe giọng của cô bé, ánh mắt rời khỏi bầu trời, mặt lộ nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. Y đứng lên, nhìn cô bé từ không xa chạy tới.
“Chạy chậm chút, mặt đất có bùn.” Thiếu niên đi qua dịu giọng nói, ánh mắt nhìn cô bé đầy thương yêu.
“Cẩu Thặng ca ca, hôm nay mẹ làm đồ ăn ngon, là củ từ mà Tên Hề Nhi thích ăn nhất, nhanh lên nhanh lên nào!” Cô bé chạy tới bên cạnh thiếu niên, cười nói, nâng bàn tay nhỏ bé vỗ bùn đất và lá cây dính trên quần áo thiếu niên.
Thiếu niên sờ đầu cô bé, cười kéo tay bé cùng đi ra ngoài rừng.
“Cẩu Thặng ca ca, tại sao ca cứ hay tới đây vậy? Chỗ này trừ cây quế ra không có gì cả.” Cô bé có tên là Tên Hề Nhi chớp mắt, kéo tay thiếu niên, ở một bên tò mò hỏi.
Thiếu niên cười cười, không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc bầu trời, mắt xẹt qua tang thương người ngoài nhìn không thấy.
Mãi đến đi ra khỏi cánh rừng, trong mắt thiếu niên tang thương bị chôn vùi, nhìn không thấy, chỉ có trong lòng thở dài có lẽ bị hư vô cảm nhận được, khiến khung trời vốn sáng sủa bỗng biến tối tăm nhiều, xuất hiện mây đen.
Rừng cây cách gian nhà không tính quá xa, đi một lúc thì thiếu niên bị cô bé hiển nhiên háo hức muốn ăn củ từ kéo chạy đến.
Trên đường đi có đám con nít tuổi bằng họ đang chơi đùa, thấy hai anh em thì bọn trẻ phát ra tiếng trêu đùa.
“Tên Hề Nhi, hôm nay nhà ngươi làm đồ ăn gì ngon hả?”
“Đúng vậy, Tên Hề Nhi, không phải lần trước đã nói cha mẹ sẽ làm cho ngươi bộ đồ không có mụn vá sao?”
Cô bé kéo tay thiếu niên cúi đầu, người hơi cứng lại nhưng rất nhanh thả lỏng, bé vẫn cúi đầu như muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Không xa, một gian nhà bình thường chính là nhà của bé.
Nơi đây không tính là một bộ lạc, bởi vì người nơi này không có quan hệ huyết thống, đây có lẽ chỉ có thể gọi là thôn xóm.
Nghe tiếng đám con nít chế giễu cô bé, thiếu niên nhíu mày, nhưng cô bé nắm chặt tay y và biểu tình cầu xin làm thiếu niên lại thở dài, yên lặng theo bé đi về nhà.
“Về nhà rồi, cha, mẹ, con kêu Cẩu Thặng ca ca về nhà rồi này! Chúng ta có thể ăn cơm rồi!” Thiếu nữ vui vẻ cười, đẩy ra cửa nhà, chạy vào trong.
Thiếu niên đi theo sau cô bé, bước vào gian nhà. Đây là một căn phòng do bùn đất dựng lên, không lớn, chỉ có hai gian. Khi y đi vào, trong một gian phòng truyền ra tiếng ho khan.
“Cẩu Thặng, lại đi nhìn hoa quế? Mấy tháng nữa liền không có, xem nhiều chút cũng tốt…” Theo thanh âm, trong gian phòng đi ra một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông nét mặt tang thương, quần áo đơn giản, biểu tình chất phác. Lão đi ra nhìn thiếu niên, mặt lộ nụ cười hiền lành. Thân thể lão không cao, cũng không vạm vỡ, chỉ có đôi tay cho người cảm giác rất đặc biệt, đôi tay kia tràn đầy vết sẹo. Những vết sẹo phủ lên nhiều vở đôi tay, đặc biệt là ngón tay. Thiếu niên liếc mắt liền thấy ra vết sẹo trên tay người đàn ông rõ ràng có thêm một ít vết thương mới.
Người đàn ông bước ra phía sau còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ da dẻ thô ráp nhưng thấy được khuôn mặt vốn rất đẹp, chẳng qua năm tháng ở trên người bà để lại nhiều quyến luyến, khiến bà trông như vượt qua tuổi thật. Tay bà cầm hai cái chén, cười nhìn thiếu niên.
“Thằng bé này, không để Tên Hề Nhi kêu ăn cơm thì không biết trở về, mỗi lần sắp tối mới chịu về nhà. Thân thể con còn yếu, đừng ở bên ngoài cảm lạnh.”
Trên mặt thiếu niên lộ nụ cười ấm áp, tiến lên lấy chén từ tay người phụ nữ, nhẹ giọng nói.
“Cha, mẹ, con không sao.”
“Được rồi, lát nữa ăn nhiều củ từ chút, Trương gia gia của con sáng sớm trong nhà có cháu mới sinh, khiến cha con bện mấy đồ chơi cỏ đổi một ít củ từ về, nói là cho con và Sửu nhi bổ người.” Người phụ nữ hiền từ nhìn thiếu niên và cô bé vui vẻ kéo ghế, cùng người đàn ông đi qua.
Đây là bữa cơm trưa không quá phong phú, trừ những củ từ nấu chín ăn mềm mềm, lại tăng thêm ít nước trái cây rất ngọt. Tiếng cười vui vẻ của Tên Hề Nhi quanh quẩn trong gia đình bình thường này. Người phụ nữ từ ái, người đàn ông trung niên dịu dàng biến thành ấm áp.
Thiếu niên nhìn họ, trên mặt cũng lộ nụ cười, đó là nụ cười phát ra từ đáy lòng y cảm ơn người nhà này, đặc biệt là cô bé tên gọi Tên Hề Nhi.
Một năm trước y thức tỉnh tại đây, cô bé một mình ra ngoài núi rừng hái cỏ xanh khác nhau cho cha bện đồ thì ở trong rừng phát hiện ra y, cõng y về nhà, từ nay y ở tại đây sống tiếp.
Y có một em gái, cô em tên gọi Tên Hề Nhi. Bởi vì bé xấu nhưng lương thiện, tiếng cười đáng yêu và đôi mắt long lanh khiến y nhớ kỹ, trong hôn mê có thân hình nhỏ bé cõng mình một đường đi đến.
Y có một người cha, rất thành thật, chân chất, là người bình thường, cuộc đời nghèo khổ, bệnh tật liên miên, chỉ có bện cỏ làm đồ chơi là rất giỏi, làm ra búp bê cho con nít trong xóm.
Y có một người mẹ, là một người phụ nữ rất hiền lành, dịu dàng. Bà yêu chồng mình, yêu con gái mình, yêu ngôi nhà mình, cũng đối với y, một người xa lạ dành cho đủ tình thương của mẹ.
Y, là Tô Minh.
Một năm trước hắn tỉnh dậy trong gia đình ấm áp, tu vi tan rã nhưng không biến mất mà giấu trong người, đó là cuộc chiến với Đế Thiên vết thương bùng phát còn sót lại, cần thời gian mới hoàn toàn hồi phục.
Chương 588: Món đồ chơi
May là cuộc chiến năm đó trước khi hôn mê hắn đã đem tất cả vật lấy ra cùng rắn nhỏ thu về hơn, nhưng rắn nhỏ ngủ say, Hàm Sơn Chuông bị cất vào túi trữ vật, tất cả đang chậm rãi hồi phục.
Bộ dạng của hắn không biết tại sao mà không quay về thành niên, giữ dáng vẻ thiếu niên Túc Mệnh. Mái tóc của hắn bởi vì người phụ nữ lo lắng Tô Minh bị người ngoài bài xích, dùng dịch cỏ làm ra màu sắc nhuộm thành đen.
Một năm nay ấm áp như vậy, khiến Tô Minh không thể nào quên, trở thành ấm áp trong sinh mệnh của hắn. Hắn thích nơi này, thích cô em gái tên gọi Tên Hề Nhi, thích cha bện đồ chơi bằng cỏ, còn có mẹ dịu dàng.
Nhưng hắn có có việc quan trọng phải làm. Hắn phải đi tìm sư tôn của mình, sư huynh của mình, hắn phải càng mạnh hơn, chỉ có như vậy mới vào lần tới gặp Đế Thiên, khiến đại kiếp nạn trở thành kiếp của y!
Hắn không thể ở lại đây quá lâu, vì tại đây rất có thể hắn sẽ đem đến tai nạn sinh ly tử biệt cho gia đình này, bởi vì Đế Thiên…tùy thời sẽ đến.
Mặc dù một năm nay rất yên bình nhưng Tô Minh không thể…vĩnh viễn ở trong ấm áp.
Ăn củ từ, nhìn em gái, xem cha mẹ, Tô Minh không chỉ một lần nghĩ rằng nếu có một ngày mình tìm đến sư tôn và sư huynh, nếu họ đều an toàn, tất cả việc linh tinh đều tan biến, vậy thì hắn có thể không cần đi tìm tương lai nữa. Chỉ cần chốn này còn đó, chỉ cần hắn còn có thể trở về, hắn sẽ ở trong ấm áp này, cùng với người già bình thường này cả đời, cùng em gái một đời, nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé gả cho người, nhìn cô bé con cháu đầy đàn, lúc đó sẽ tuyệt biết bao.
Điều tuyệt vời này làm trên mặt Tô Minh lộ ra nụ cười.
“Cẩu Thặng ca ca, ca đang cười cái gì vậy?” Tên Hề Nhi nuốt xuống một mồm củ từ, nhìn Tô Minh, trong trẻo nói. Mắt cô bé chớp lóe, trông rất đẹp.
Cái tên Cẩu Thặng là hộ gia đình này đặt cho Tô Minh, lúc đó hắn bị thương rất nặng, mỗi ngày nằm đó, tùy thời chết đi. Người phụ nữ kia lúc ở bộ lạc cũ nếu con nít thân thể không khỏe thì thường đặt cho nhũ danh.
Tên khó nghe nhưng ẩn chứa ấm áp thân tình người nhà. Tên cố ý đặt xấu chút, ý nghĩa con trẻ từ đây mạnh khỏe.
Cẩu Thặng, cẩu thặng, ngay cả con chó cũng không muốn ăn thì chắc thần chết sẽ không mang đi đâu.
“Ca đang nghĩ sau này Tên Hề Nhi lớn lên, gả đi rồi Cẩu Thặng ca ca sẽ tặng món đồ cưới gì cho muội.” Tô Minh vuốt tóc Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói.
“Hừ, ca chỉ lớn hơn muội vài tuổi, giọng điệu già chát hà. Muội cũng nghĩ sau này ca ca lớn lên, tương lai cưới chị dâu muội nên tặng lễ vật gì cho chị ấy.” Tên Hề Nhi nhún mũi bắt chước giọng Tô Minh.
Cha mẹ của Tên Hề Nhi nhìn hai đứa trẻ, họ quay sang nhìn nhau, đều thấy trong mắt nụ cười và ấm áp đến từ đáy lòng. Đây là ấm áp gia đình, trời có lạnh lẽo hơn thì đông không lạnh. Bây giờ bên ngoài mây đen tràn ngập, nước mưa rơi tí tách xua tan nóng cháy. Bầu trời một mảnh mưa lạnh, không thể len vào gian nhà này.
Không biết khi nào thì mưa rơi trên đất, đây là sau buổi trưa, bầu trời tối tăm, nước mưa rơi tí tách như có lực lượng kỳ lạ khiến người nghe lâu kiềm không được thấy buồn ngủ.
Tên Hề Nhi là như thế, cô bé ăn no vỗ bụng nhỏ, cười với cha mẹ và ca ca, đang nói chuyện thì ngáp rồi ngã vào ngực Tô Minh, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, thiếp ngủ.
Tô Minh dịu dàng nhìn cô em gái trong ngực, nhẹ nhàng ôm cô bé đưa vào giường nhỏ trong phòng, đắp chăn cho bé. Nhìn Tên Hề Nhi ngủ say, nhìn cái bớt rõ ràng trên mặt, Tô Minh cảm nhận được đứa trẻ này trưởng thành trải qua trào phúng và cô lập. Nhưng cô bé rất hiểu chuyện, dù không ai chơi cùng thì bé tự chơi, dù bên ngoài chịu khi dễ nhưng về nhà sẽ lau đi nước mắt, lộ nụ cười, không để cha mẹ lo lắng. Cô bé rất lương thiện, không hận bất cứ bạn bè trào phúng mình, cô bé thích họ, cũng sẽ trả giá vì họ, nhưng từng lần bị thương tổn, cô sẽ buồn bã lựa chọn tránh né.
“Ca ca…” Tên Hề Nhi ngủ say lẩm bẩm, nụ cười trên mặt càng đáng yêu, dường như trong mơ đang cùng Tô Minh chơi đùa, đây là việc vui vẻ nhất trừ cha mẹ ra ở trong lòng bé.
Nhìn Tên Hề Nhi, hắn nhẹ vỗ người bé, dần dần cô bé ngủ say rồi hắn mới đi ra khỏi phòng. Nhìn bên ngoài mưa càng lớn, bầu trời có tia chớp xẹt qua, tiếng sấm đánh trầm đục. Cha của Tên Hề Nhi ngồi xổm dưới mái hiên, bên người đặt lá cây lớn nhỏ khác nhau, thậm chí màu sắc khác nhau, đang dính nước mưa, ngồi đó bện. Mẹ của Tên Hề Nhi đang thu dọn chén cơm, thấy Tô Minh đi ra thì hiền từ cười.
“Muội muội của con ngủ rồi?”
Tô Minh gật đầu, giúp đỡ dọn chén bát.
“Thằng bé này, không cần đâu, con cũng đi ngủ đi, nhìn sắc trời e rằng sẽ mưa suốt đêm.”
“Không sao đâu mẹ, con không mệt.” Tô Minh cười lắc đầu.
Người phụ nữ nhìn Tô Minh, khẽ thở dài. Một năm trước con gái bà cõng thiếu niên trở về thì bà nghĩ rằng, đứa trẻ xinh đẹp như vậy rốt cuộc cha mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ.
Một năm nay Tô Minh chăm chỉ, ánh mắt nhìn họ đầy ỷ lại làm người phụ nữ đã xem hắn thành con của mình.
Bên ngoài mưa lớn hơn chút, như liền thành một mảnh, Tên Hề Nhi bị tiếng sấm đánh thức. Người phụ nữ vội vàng dỗ dành, vỗ lưng Tên Hề Nhi, cô bé chậm rãi thiếp ngủ.
Tô Minh lặng lẽ đi tới bên người đàn ông trung niên, ngồi xuống, nhìn nước mưa bên ngoài, cảm nhận mưa lạnh ập vào mặt. Hồi lâu sau hắn ngoái đầu nhìn người cha một năm nay, biểu tình lão chăm chú như không biết hắn đến, cọng cỏ trong tay như có sinh mệnh không ngừng bện trở thành khung hình búp bê. Cỏ màu khác nhau bị người đàn ông trung niên đôi khi bỏ vào, khiến món đồ chơi trông như sinh động như thật. Nhưng mép cọng cỏ rất sắc bén, bình thường không có gì nhưng người đàn ông trung niên chăm chú và động tác khiến lão bỏ qua đau đớn bị cỏ xanh đâm rách tay.
Đôi tay tràn đầy vết thương, hiển nhiên chính là dấu vết cả đời lão tạo ra búp bê.
Tô Minh nhìn, bây giờ cha Tên Hề Nhi có một khí thế hắn xem không hiểu, lão vẫn là người bình thường, nhưng búp bê lão tạo ra dường như được giao cho sự sống.
Nhìn chăm chú như vậy không phải mới bắt đầu, một năm nay từ khi Tô Minh thức tỉnh, từ khi hắn trở thành một thành viên gia đình, hắn thích nhìn cha Tên Hề Nhi bện nó. Trên mỗi món đồ chơi hoàn thành như có dấu vết sự sống, khiến hắn chìm đắm vào, như có hiểu ra. Thời gian trôi qua, hắn hiểu ngày càng nhiều, nhưng vẫn có một tấm màn che đậy khiến tất cả như sương.
‘Mệnh là gì…” Trong đầu Tô Minh hiện ra lời nói trên khối gỗ đen.
“Học sao rồi?” Tô Minh nhìn chăm chú không biết từ khi nào bầu trời tối đen, trước kia thì thời gian đã vào hoàng hôn, nhưng hôm nay mây đen và màn mưa, ban đêm trước tiên đến.
Người đàn ông trung niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, thấy Tô Minh ở bên cạnh mặt lộ nụ cười, đặt món đồ chơi bằng cỏ xuống, hỏi một câu.
Tô Minh do dự một chút, từ trong ngực lấy ra tiểu nhân hắn bện trong rừng quế lúc buổi sáng, đưa cho cha Tên Hề Nhi.
“Con…cứ thấy thiếu thứ gì đó.” Tô Minh nhíu mày.
“Thiếu sự sống.” Cha Tên Hề Nhi nhận lấy tiểu nhân Tô Minh chế tạo, hiền lành cười.
“Bất cứ vật gì, chỉ cần tồn tại sẽ có sinh mệnh, đặc biệt là cỏ cây càng có sự sống, dùng chúng nó làm đồ chơi cũng cần sự sống. Sự sống này ta không hiểu nên biểu đạt làm sao, là loại cảm giác, dù gì ta làm búp bê cả đời. Cái của ngươi không tồn tại sự sống.” Cha Tên Hề Nhi giải thích với Tô Minh.
“Làm sao khiến nó có sự sống?” Tô Minh khẽ hỏi.
“Dùng tâm bện nhó, tưởng tượng bộ dạng ngươi muốn bện, tưởng tượng nguyên hình bện nó. Đời này ta chỉ làm hai con rối, đều là hình dạng con nít. Con gái tên Hề Nhi, con trai…ài, là anh của Tên Hề Nhi.”
Tên Hề Nhi có một người anh trai, Tô Minh có nghe cô bé nói, lớn hơn bé mười tuổi, tám năm trước bị Tà Linh tông cách nơi này không quá xa thu làm đệ tử. Chớp mắt ba năm không tin tức.
Tô Minh im lặng, thật lâu sau cầm lấy cỏ xanh ở một bên, định bện thì mắt chợt lóe, ngẩng đầu, mắt ẩn giấu lạnh lẽo.
Cha Tên Hề Nhi hiển niên không hề hay biết, vừa cảm thán vừa bện, nhưng lát sau mưa ngoài mái hiên dần toát ra lạnh lẽo hơn, có hai bóng người từ màn mưa xa xôi chậm rãi bước đến. Hai người đến, nước mưa rơi trên người họ, lập tức đóng băng rơi xuống, màu băng tối đen, nếu là ban ngày nhìn chắc chắn sẽ rất ghê rợn.
“Tiên tộc…” Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn hai người kia ở trong mưa không ngừng đến, hướng của họ chính là nhà gia đình Tên Hề Nhi ở!
Chương 589: Bảy ngày
Mưa rơi rụng xuống đất hòa vào từng vòng gợn sóng, nhìn không rõ, vì sinh linh trên đất này vốn cũng tồn tại trong từng vòng tròn.
Tô Minh nhìn phương xa đi đến hai bóng dáng lạnh lùng. Trong khoảng thời gian trước kia hoàng hôn bây giờ tối đen, họ ngày càng tới gần. Họ đến gần khí lạnh ập vào mặt, khuếch tán, làm mưa càng thêm lạnh lẽo. Trên trời sấm sét đã mất, dường như trong lạnh lẽo tắt đi giấu trong bóng tối, không muốn đi ra. Chỉ có nước mưa rơi trên mặt đất và bước chân bồm bộp dần rõ ràng trong đêm mưa, truyền vào tai cha Tên Hề Nhi, làm người đàn ông trung niên bản năng ngẩng đầu lên. Lão thấy hai người gầy gò đi trong mưa, tới trước gian nhà, đến trước mặt lão và Tô Minh.
“Các người là…” Cha Tên Hề Nhi run run, định đứng dậy nhưng người run bần bật, Tô Minh vội đỡ lấy, lạnh lùng nhìn hai người đến.
Hắn thấy ra được hai người không có sát khí, nếu không thì hai người tiên tộc sẽ hủy diệt thôn dễ như trở bàn tay.
“Quỳ xuống nghe tuyên!” Trong hai người một người bên trái giọng sắc nhọn nói.
Xung quanh độ ấm lại lạnh hơn. Cha Tên Hề Nhi dù gì chỉ là người thường, bị thanh âm chấn mặt tái nhợt. Trong chớp mắt lão nhớ đến tám năm trước, con trai cả cũng là trong đêm mưa bị người ăn mặc như vậy mang đi.
Cùng lúc đó, có lẽ vì giọng người này hơi chói tai làm nhiệt độ bốn phía giảm xuống, truyền vào trong phòng, khiến Tên Hề Nhi và mẹ cô bé đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hai tên tiên tộc nếu là lúc tu vi hắn ở đỉnh cao thì một ngón tay liền đâm chết, nhưng bây giờ tu vi của hắn đang chậm rãi hồi phục, không biết đến khi nào mới hoàn toàn cường đại. Lấy tu vi mới một phần muốn giết hai người kia rất khó.
“Tả sư đệ!” Hai người áo đen gầy người bên phải trầm giọng nói, liếc đồng bạn bên trái, như là hơi khó chịu lời đối phương nói.
“Ông lão này, Trần Đại Hỷ là con cả của ông?” Người áo đen bên phải quay đầu nhìn cha Tên Hề Nhi bị Tô Minh dìu, mắt liếc qua hắn nhưng không thèm quan tâm.
Khi nói chuyện gã gỡ xuống mũ trùm, lộ ra khuôn mặt tái nhợt trông khoảng bốn mươi tuổi. Diện mạo gã bình thường, chỉ có đôi mắt là chớp lóe ánh sáng xanh. Cha Tên Hề Nhi run bần bật, nếu không phải có Tô Minh đỡ thì e rằng sẽ bị khí lạnh đông ngã. Nghe cái tên Trần Đại Hỷ cho lão sức mạnh.
“Đúng vậy…Hỉ nhi là con cả của ta, nó…nó…” Cha Tên Hề Nhi giọng run run. Lão không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong giọng nói của đối phương lão cảm nhận được gai nhọn khó tả.
“Trần Đại Hỷ, chết rồi!” Đáp lại cha Tên Hề Nhi là người bên trái giọng sắc nhọn.
Khi lời nói thốt ra rơi vào tai cha Tên Hề Nhi, người đàn ông trung niên ngây như phỗng, dường như sự sống trôi khỏi người, khiến lão trông già nua không ít. Hai hàng nước mắt rơi từ hốc mắt lão, rơi vào sóng gợn dưới đất, chia không rõ ràng.
Chính lúc này, trong gian nhà có tiếng đổ vỡ. Mẹ Tên Hề Nhi ra khỏi phòng, nghe câu kia thì hôn mê.
Tên Hề Nhi ở một bên ngơ ngác nhìn hai người áo đen gầy gò đứng ngoài phòng, bên tai vang vọng thanh âm trước đó, thân hình nhỏ xíu như mất hồn, mặt tái nhợt, dường như tất cả của cô bé đều nhợt nhạt.
“Ông lão, Trần sư đệ tài năng ưu dị, rất được tông môn Triệu trưởng lão yêu thích, đích thân thu làm đệ tử. Nhưng mấy ngày trước Trần sư đệ ngoài ý muốn bỏ mạng, hai chúng ta phụng mệnh Triệu trưởng lão nghĩ tình trước kia với Trần sư đệ tiến đến thông báo.” Người áo đen bên phải trầm giọng nói, nói xong từ trong ngực móc ra cái bao đặt dưới mái hiên.
“Đây là tiền tài mấy năm nay Trần sư đệ gom góm tích lũy, vô dụng với tu sĩ chúng ta nhưng đối với người bình thường khác ngươi có thể cho cuộc sống tốt chút.”
Người bên phải dù nói bình tĩnh nhưng biểu tình có ý đồng tình, nhìn hướng gia đình Tên Hề Nhi mắt chợt lóe thương hại, ngược lại người bên trái luôn lạnh lùng.
“Cảm…cảm ơn thượng tiên, đây là mạng của Hỉ nhi…” Cha Tên Hề Nhi rơi lệ, như định quỳ xuống hai tu sĩ nhưng bị người bên phải phất tay áo nâng lên.
Tô Minh nhìn mọi chuyện, biểu tình không lộ vẻ gì nhưng trong lòng rõ ràng. Làm một tông môn, rất ít có người vì một đệ tử chết mà chuyên môn sai người thông báo. Loại chuyện này gần như không khả năng, trừ phi…người chết có chỗ đặc biệt.
Tô Minh đỡ cha Tên Hề Nhi, ngoái đầu nhìn cô bé ngây ngốc đứng, bên cạnh mẹ cô bé hôn mê. Lúc trước gia đình ấm áp giờ vì tin dữ mà tan vỡ.
“Đây là đứa con khác của ngươi? Và cô bé này nữa…” Trong hai người áo đen người bên phải ánh mắt lại rơi vào Tô Minh, ánh mắt như điện liếc một cái lại hướng đến Tên Hề Nhi.
“Họ không biết kỹ càng về nhà Tên Hề Nhi, xem ra không đi hỏi thăm, anh của Tên Hề Nhi cũng không nói cho bất cứ ai.” Tô Minh thầm nhủ.
“Phụng mệnh Triệu trưởng lão, cho phép nhà các ngươi lại ra một đứa con, lão nhân gia sẽ đích thân thu làm đệ tử, kế tiếp tiếc nuối Trần sư đệ chết. Chúc mừng ông lão, cho các người bảy ngày, chọn xong bái vào Tà Linh tông. Bảy ngày sau chúng ta ra ngoài trở về sẽ mang đi người đó.” Người áo đen bên phải từ từ nói, nói xong không thèm để ý gia đình Tên Hề Nhi nữa, xoay người rời đi.
Bên cạnh gã đồng môn khác có ẩn ý cười với Tô Minh và Tên Hề Nhi, cùng đi xa.
Mưa ngày càng lớn, hai người áo đen trong màn mưa bóng dáng mơ hồ dần biến mất. Chỉ có Tô Minh trông thấy hai người biến thành cầu vồng lao hướng bầu trời. Họ nói Tà Linh tông, là trong một năm nay Tô Minh thấy một ngọn núi lượn lờ sương khói, chỉ khi bầu trời trong vắt mới lờ mờ thấy nó được. Nhưng hai đệ tử Tà Linh tông bay hướng phương tây, hiển niên không phải quay về sơn môn, kết hợp lúc trước họ nói và Tô Minh phân tích, ra kết luận hai người ra ngoài sơn môn là có chuyện quan trọng, tới đây chỉ là nhân tiện hoàn thành điều Triệu trưởng lão yêu cầu thôi. Nên mới cho họ bảy ngày chứ không phải chỉ định mang đi một người, hiển nhiên nếu mang theo con nít sẽ ảnh hưởng nhiệm vụ khác của họ, không bằng đợi khi về thì như họ đã nói, tiện tay mang đi. Đối với hai người một lần đơn giản truyền lời, đối với cả nhà Tên Hề Nhi là sét đánh ngang tai, tin dữ không cho họ từ chối.
Đặc biệt mới trải qua nỗi đau mất con lại bị mang đi đứa trẻ khác, chuyện này với gia đình lương thiện là một lần tai kiếp.
Cha Tên Hề Nhi không bện đồ chơi nữa, già nua mang theo đau thương đi tới trước mặt vợ mình, rơi lệ.
Mẹ Tên Hề Nhi dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người chồng trước mặt, bật khóc.
Tô Minh im lặng đứng cạnh, biểu tình phức tạp. Hắn cảm nhận được gia đình này bi thương và bất lực với vận mệnh.
Tên Hề Nhi không khóc, cô bé cắn môi dưới, cúi đầu.
“Không thể để Sửu nhi đi cùng họ, con bé chỉ là con nít, nó…” Mẹ Tên Hề Nhi nhìn con gái im lặng không hề khóc, tim đau nhói như bị đao cắt, nhưng…bà không có cách nào chống lại.
“Bảy ngày…chúng ta suốt đêm bỏ chạy khỏi đây!” Cha Tên Hề Nhi cắn răng, nhìn vợ và con gái, dứt khoát nói.
“Vô ích thôi cha, con nghe người ta nói tiên nhân là thần linh, dù chúng ta có trốn bao xa thì nếu họ muốn tìm đến chúng ta vẫn rất dễ dàng. Đến khi đó, chọc giận tiên nhân thì cả nhà ta đều chịu trừng phạt. Con đi, con bái vào môn phái tiên nhân này.” Tên Hề Nhi khẽ nói, dường như cô bé bỗng lớn lên nhiều.
“Nếu con có thể sống tiếp, nếu có một ngày con giống như tiên nhân thì sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết của ca ca!” Tên Hề Nhi siết tay, nhắm mắt nói.
“Con đi.” Trong khi cả nhà bi thương, ánh mắt Tô Minh nhìn mưa ngoài gian nhà, mưa rơi như tiếng khóc.
Giọng hắn truyền vào tai gia đình, khiến Tên Hề Nhi mở mắt ra.
Mẹ Tên Hề Nhi ngẩn ra, nhìn Tô Minh, biểu tình giãy dụa và do dự.
“Việc này không liên quan đến con, con trai, nên đi đi, hãy rời khỏi đây…” Cha Tên Hề Nhi lập tức nói.
Tô Minh nhìn Tên Hề Nhi, nhìn cha và mẹ cô bé, mặt lộ nụ cười. Hắn lùi vài bước, xốc vạt áo quỳ lạy hai ông bà.
“Ơn cứu mạng cho ở, Tô Minh không thể báo đáp, hơn một năm đưỡngục, ấm áp gia đình là đời này con ít thấy. Cha, mẹ, Sửu nhi muội muội còn nhỏ, để con đi đi.”
“Từ nhỏ con không có cha mẹ, chỉ có một A Công nuôi lớn, nhưng hôm nay A Công không còn, các người cho con cảm nhận ấm áp. Sửu nhi, ca đi rồi muội phải ngoan ngoãn, chăm sóc tốt cho cha mẹ, yên tâm đi, ca ca sẽ quay về thăm muội.”
“Cẩu Thặng ca ca, muội…” Tên Hề Nhi hé môi nhưng không biết nên nói gì. Cô bé nhìn Tô Minh, khóe mắt chảy lệ.
“Cha, mẹ, việc này đã định rồi, con đi!” Tô Minh nhìn hai vợ chồng trước mắt, khắc ghi bộ dạng của họ thật sâu trong lòng. Thời gian một năm không dài nhưng đối với Tô Minh là ấm áp hắn chưa từng trải qua, khác với Cửu Phong, Ô Sơn.
Chương 590:Mưa, rơi ba ngày.
Ba ngày mưa to tẩy rửa mặt đất, đánh rơi hoa quế, khiến đất đai một mảnh ẩm ướt, làm từng nhà tràn ngập hơi ẩm, ngay cả chăn ngủ suốt đêm cũng bị ướt.
Mùa này là như vậy.
Trong ba ngày trừ săn bắt ra ít có người đi xa nhà, chỉ có ngẫu niên mưa tạnh mới có không ít đám trẻ chân trần chạy ra chơi bùn, truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Trước kia vào lúc này Tên Hề Nhi sẽ nhõng nhẽo với Tô Minh, ở nơi không xa nhà nhặt bùn nặn ra động vật không biết có hình gì.
Mỗi khi lúc đó Tô Minh sẽ mỉm cười cùng Tên Hề Nhi chơi đùa. Hắn nhìn đứa trẻ lương thiện đáng yêu, nghĩ đến tuổi thơ của mình.
Nhưng ba ngày nay chìm đắm trong gia đình Tên Hề Nhi là đau thương, im lặng. Yêu cầu của Tô Minh khiến gia đình này khó khăn giãy dụa, họ không biết nên lựa chọn ra sao.
Đây cũng là lý do Tô Minh để lại ấm áp với nhà này, nếu đổi làm gia đình khác, đây là một vấn đề không cần lựa chọn. Dù sao đứa trẻ nhặt được so với con gái ruột của mình, lựa chọn có khó khăn không?
Cha Tên Hề Nhi im lặng, người lão yêu cũng im lặng, ánh mắt di động giữa Tô Minh và Tên Hề Nhi. Nhìn bớt trên mặt Tên Hề Nhi, thân thể nhỏ gầy là sẽ đau lòng. Nhưng khi nhìn Tô Minh, khuôn mặt tái nhợt, thân thẻ gầy yếu, và cả ánh mắt hiểu chuyện cùng biểu tình xem họ thành cha mẹ làm trái tim hai vợ chồng đau nhói.
Còn bốn ngày, lựa chọn là…
“Cha, cha từng nói bện đồ vật là phải giao cho sự sống, nhưng rốt cuộc cần suy nghĩ gì mới giao sự sống cho đồ vật được?” Tô Minh nhìn cha Tên Hề Nhi, nhẹ giọng nói.
Đây là ngày thứ bốn từ khi người Tà Linh tông rời đi, Tô Minh cầm cọng cỏ đặt trước mặt cha Tên Hề Nhi, cúi đầu bện.
“Con người cần cảm động, chỉ có lòng tồn tại cảm động mới bện ra được đồ vật có sự sống.” Cha Tên Hề Nhi nhìn Tô Minh, dịu dàng nói, nhưng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh không thể che giấu.
“Trước kia cha làm đồ chơi không có sinh mệnh, khi ca ca của con, Hỉ nhi ra đời, cha nghe tiếng nó khóc, ở bên ngoài bện món búp bê đầu tiên có sự sống.” Cha Tên Hề Nhi lần đầu tiên ở trước mặt Tô Minh tự xưng là cha, ngôn ngữ tự nhiên không chút làm ra vẻ hay cố ý, khi lão nói câu này thì nhặt lên cọng cỏ. Đầu tiên đánh một cái rút, sau đó trong tay cỏ không ngừng xuất hiện nhiều gút, mãi đến khi cọng cỏ hơn mười cái gút thì lão nhìn Tô Minh.
“Trước khi ca kết hôn với mẹ con là tộc nhân một bộ lạc tên gọi Cốc Thác. Cốc Thác bộ lạc là một bộ lạc nhỏ, tộc nhân chỉ chừng mấy trăm nhưng lịch sử dài lâu. Từ nhỏ cha không có thể chất tu Man, chỉ có thể làm người bình thường, như cha của cha, ông nội con là Sử Hằng của bộ lạc.” Cha Tên Hề Nhi lộ nụ cười, biểu tình hồi ức.
“Con cũng biết, đời đời Sử hằng là người không thể tu Man làm, công việc chủ yếu chỉ có một, là dùng cách khác nhau của riêng bộ lạc ghi lại lịch sử bộ lạc. Cốc Thác bộ lạc truyền thừa rất xa xưa, cụ thể khi nào thì không ai biết, nhưng từ cách ghi chép lịch sử bộ lạc thì thấy ra không phải là giả. Vì cách ghi chép đó là thảo kết ký sự, dùng cỏ khác nhau tạo ra gút khác nhau, ghi lại lịch sử, người khác nhìn không ra ý nghĩa, chỉ có kẻ nắm giữ mới đọc ra được.”
“Cha là Sử Hằng tiếp theo, nhưng…bộ lạc gặp tai kiếp, tộc nhân ly tán và chết đi khiến mọi thứ không tồn tại. Cha gặp mẹ con, đi tới đây, định cư chỗ này. Cha chỉ là người bình thường, không có tay nghề nào khác, muốn sống rất gian nan. Nhưng cha biết bện cỏ, dùng vô số kết cỏ bện ra món đồ chơi.” Cha Tên Hề Nhi nhìn Tô Minh, khi nói thì đôi tay không tạm dừng, luôn bện, lời chấm dứt trong tay lão xuất hiện một tiểu nhân con rối. Bộ dạng tiểu nhân khá giống Tô Minh!
“Tiểu nhân này lấy hai mươi chín thảo kết tổ thành, là hai mươi chín câu chúc phúc của cha với con, ghi lại trong thảo kết. Món đồ tương tự khi ca ca của con sinh ra cha có tặng một, muội muội con ra đời cũng có, bây giờ cái này cho con.” Cha Tên Hề Nhi đưa búp bê cho Tô Minh.
“Thảo kết ký sự…” Đây là lần đầu tiên Tô Minh nghe nói cách ghi chép lịch sử, dù là ở Tây Minh hay Nam Thần hắn trông thấy bộ lạc chưa từng có người ghi chép chứ đừng nói xưng hô Sử Hằng.
Nhưng hắn có thể tưởng tượng Sử Hằng chắc có chức vụ giống Tiễn Thủ, Chiến Thủ trong bộ lạc.
Nhận lấy món đồ chơi, khoảnh khắc bàn tay Tô Minh đụng vào thì mắt bỗng ngưng tụ, hắn cảm nhận rõ rệt bên trong ẩn chứa sự sống, sức sống rất nhẹ, nếu không phải thần thức của hắn khôi phục chút ít thì khó thể thấy ra. Trong sự sống ẩn chứa chúc phúc và ấm áp truyền khắp người Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha Tên Hề Nhi. Nếu không phải hắn vô cùng chắc chắn đối phương tuyệt đối không phải người có tu vi, chỉ là người bình thường, nếu không thì khi Tô Minh thấy món đồ chơi nhất định cho rằng đến từ bàn tay người có tu vi.
Khuôn mặt tang thương có nếp nhăn, chịu sinh hoạt rèn luyện, đứng lên thì hông mất tự nhiên khòm xuống, như là trong năm tháng bị bất đắc dĩ cùng vận mệnh đè ép. Nhưng chính là một người bình thường, vô cùng bình thường như vậy, tay bện ra món đồ lại có lực lượng sự sống. Lúc trước Tô Minh nhìn cha Tên Hề Nhi làm ra búp bê dù không ít, mỗi cái đều ẩn chứa sự sống yếu ớt không đủ khiến hắn rung động, nhưng cái trong tay hôm nay làm tu vi tiêu tán trong ngời Tô Minh có chút dấu vết dao động.
‘Bên trong có liên quan đến thảo kết ký sự, nhưng quan trọng là người ý chí cực hạn có bàn tay cực hạn, dùng đôi tay giao cho thảo kết niệm, khiến niệm trong mơ hồ trở thành chúc phúc, chúc phúc ẩn chứa cầu nguyện của y, nên chỉ cần y không chết thì chúc phúc vĩnh viễn tồn tại.” Tô Minh như hiểu ra, đạo lý giống hắn vẽ tranh, như người viết chữ cho người khác thấy tựa vó ngựa đao kiếm ập vào mặt.
Đây đều là đối với sự vật nào đó cực độ mà tọa thành, không liên quan tu vi hay thứ gì khác, chỉ liên quan đến tâm.
“Lý do con bện cỏ không có sự sống là bởi vì con không biết thảo kết ký sự. Vậy đi, cha dạy con, năm đó ca ca của con không học được, muội muội của con không hứng thú thứ này, con thích làm cha rất vui.” Cha Tên Hề Nhi hiền từ cười, cầm một cọng cỏ đưa cho Tô Minh, lại tự nhặt lên một cây.
“Thảo kết ký sự là cách rất cổ xưa, cha không biết hoàn toàn, chỉ có thể ghi lại việc đơn giản. Mỗi một gút khác nhau, mỗi kết một cái đều phải ở trong lòng nghĩ việc con muốn ghi nhớ. Cha còn nhớ năm đó a ba nói như vậy với cha…”
“Thảo kết cũng tốt, thừng kết cũng vậy, đều cần con dùng mắt thấy, dùng tay sờ, dùng tâm cảm nhận, trọng điểm là sờ. Sờ mỗi một cái gút làm ra cảm giác rất huyền diệu, cha không thể nói rõ, nhưng khi không có chữ viết thì người xưa đã dùng cách này ghi chép tất cả trong cuộc sống của họ.” Cha Tên Hề Nhi vừa nói vừa bện ra bảy, tám cái gút.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã mấy ngày. Trong vài ngày này Tô Minh luôn chìm đắm trong thảo kết ký sự, theo cha không ngừng học hỏi. Nhưng hiển nhiên cha Tên Hề Nhi không phải người dạy dỗ tốt, nhiều lúc lão chỉ cảm giác chứ không thể biểu đạt bằng từ ngữ.
Hai ngày cách Tà Linh tông sắp đến, cha Tên Hề Nhi nhiều lúc im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Minh đa số phức tạp.
Còn có mẹ Tên Hề Nhi cũng vậy. truyện cõi âm
Bên ngoài mưa ngừng vài ngày rồi buổi trưa hôm nay lại như trút nước. Tiếng mưa rì rào đến đêm khuya vẫn vang vọng.
Tô Minh nằm trong gian phòng thuộc về mình, nhìn mưa ngoài khung cửa sổ, đôi khi xẹt qua sấm sét. Hắn ngủ không được, trong tay cầm cọng cỏ có bảy, tám gút, là trước khi ngủ cha cho hắn. Trong thời gian này học tập, Tô Minh đối với thảo kết ký sự vẫn hơi mơ hồ, không đặc biệt rõ ràng. Sờ gút trên cọng cỏ, Tô Minh suy tư.
Tên Hề Nhi ở cùng phòng với hắn, đối với gia đình không giàu có như thế này rất khó khiến mỗi đứa con ở một phòng riêng. Tiếng hô hấp đều đều làm bạn Tô Minh hơn một năm, khiến hắn khắc sâu khó quên. Hắn ngoái đầu nhìn Tên Hề Nhi, xem cô bé ngủ say, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười. Nhưng cô bé ngủ say mắt rơi lệ, thì thào nói mớ khiến nụ cười của Tô Minh đầy yêu thương.
“Ca ca…Cẩu Thặng ca ca…ca đừng đi, Tên Hề Nhi có thể…muội đánh họ…”
“Cha, mẹ…chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…”
Trong thế giới của cô bé, anh ruột quá mơ hồ, dù sao tám năm trước cô bé mới sinh ra không lâu. Khi lớn lên cô bé chỉ biết rằng có một anh trai bái vào tông môn tiên nhân, trừ điều đó ra không biết gì nữa. Tô Minh xuất hiện khiến mơ hồ dần khắc thân hình hắn, đối với cô bé, anh trai chính là Tô Minh. Hy vọng đẹp nhất đời cô bé là gia đình bao gồm Cẩu Thặng ca ca luôn vui vẻ sống bên nhau.
Lau giọt lệ vương trên mắt Tên Hề Nhi, trong mắt Tô Minh có kiên quyết. Hắn không muốn thấy gia đình này xuất hiện đau thương, hắn muốn người nhà này mãi mãi vui vẻ.
“Tên Hề Nhi, Cẩu Thặng ca ca hứa với muội, ca sẽ bảo vệ cả nhà muội…đến cuối cùng!”