Cầu Ma Audio Podcast
Tập 11 [Chương 51 đến 55]
❮ sautiếp ❯Chương 51: Lằn ranh
Thời gian không dài lắm, lại có mấy người của các bộ lạc khác ngoài Ô Sơn lục tục đến tham dự cửa thứ nhất. Đám người này hoặc là theo bộ lạc đến hoặc là đơn độc tới.
Dần dần, số người trên quảng trường ngày càng nhiều, thanh âm ồn ào không dứt, rất là náo nhiệt.
Dù sao hội lớn vậy vài năm mới có một lần, mà lần này số người rõ ràng nhiều hơn năm trước.
Tô Minh nhân cơ hội nhiều người, vội vàng đi nhanh vài bước chui vào đám người, trốn ông lão dai như đỉa. Ông lão nói nhây khiến Tô Minh hơi nhức đầu, giờ trốn đi thông qua khe hở đám người thấy phía xa ông lão nhìn khắp nơi, hắn vội cúi thấp người, không muốn bị ông ta phát hiện.
Tuy nơi này đông người nhưng toàn người Tô Minh không quen, đứng trong đám người thì cực kỳ bình thường, sẽ không ai chú ý đến, rất tầm thường.
Thực tế thì không chỉ Tô Minh như thế, trong đám người trừ tộc nhân Phong Quyến bộ lạc ra, có rất nhiều người của bộ lạc khác tới tham gia Đại Thử, cũng có không ít người lần đầu tiên tới đây.
“Nhìn kìa, đó chắc là Ô Sâm! Nghe nói hắn là hàng tinh anh ưu tú thế hệ này của Phong Quyến bộ lạc.”
“Đó không phải là Thần Xung sao? Tên của hắn như sấm bên tai, lúc trước tôi có nghe nói qua, hôm nay lần đầu thấy không ngờ là như vậy, nhưng hắn thật là có khí thế.”
“Thấy Bắc Lăng của Ô Sơn bộ lạc rồi chứ. Nghe nói người này cũng không tầm thường, Đại Thử lần trước đã tiến vào năm mươi hạng đầu. Có thể kết bạn với hắn rất có lợi cho chúng ta, trở về bộ lạc sẽ có không ít người hâm mộ.”
Bên cạnh Tô Minh là những người lần đầu tới giống như hắn, nhỏ giọng xì xào, sắc mặt lộ ra ngưỡng mộ.
“Lần này có lẽ là cơ hội của chúng ta, nếu có thể bị Ô Sâm hoặc Thần Xung chú ý, tuyển chọn đi theo bên cạnh họ, địa vị của chúng ta trong tộc sẽ khác biệt.”
“Ha ha, người có cách nghĩ này không thiếu, ngươi không thấy bên cạnh họ có rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện sao? Hay chúng ta cũng thử đi? Người anh em, thấy chú một mình ở đây, chắc cũng là lần đầu tiên tới?” Bên cạnh Tô Minh là một thanh niên bộ dạng chất phác, cười nói với hắn.
Tô Minh mặt mỉm cười, rất lễ phép trao đổi vài câu với thanh niên.
“Anh em, hiện giờ người chưa đến đầy đủ, nhưng xem ra chắc là sắp bắt đầu cửa thứ nhất, không bằng chúng ta tới chỗ Thần Xung bắt chuyện giao lưu một phen? Các người thì sao? Chúng ta cùng đi đi, một mình một người chỉ sợ lạc lõng.” Thanh niên vội mở miệng khuyên Tô Minh và mấy người bên cạnh.
“Các người xem Ô Sâm sắc mặt âm trầm, chắc là tâm tình không tốt, chúng ta đừng đi kiếm chuyện. Thần Xung bộ dáng rất là hào sảng, chắc dễ bắt chuyện hơn.”
Bị thanh niên nói một phen, người xung quanh hơi động tâm, cuối cùng bảy tám người kết bè đi hướng chỗ Thần Xung đứng.
Vốn Tô Minh không muốn đi, nhưng bị thanh niên nhiệt tình lôi kéo, đi theo bầy người tiến lên.
Ngay lúc họ tiến lên thì trời đất bên ngoài quảng trường lại lần nữa vặn vẹo, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chỉ thấy năm người đi vào không gian vặn vẹo, năm người vây quanh một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Người đàn ông này mặc vải thô áo gai, cực kỳ cường tráng, trong người có cảm giác khí huyết kinh người lượn lờ.
Trên mặt gã rõ ràng có vết sẹo, từ mi trái kéo dài đến khóe miệng bên phải, khiến người trông thấy cực kỳ dữ tợn kinh khủng.
“Là Hắc Sơn bộ lạc, người này…chẳng lẽ là tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc. Nghe nói mặt tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc có một vết sẹo xấu xí, nhất định là người này rồi.”
“Đúng thế, nghe nói lần này Man Công Hắc Sơn bộ lạc không đến, là do tộc trưởng bộ lạc đó dẫn dắt.”
Phía sau người đàn ông có bốn người bước chầm chậm hướng quảng trưởng. Nhìn thoáng qua thì bốn người kia rất bình thưởng, nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhìn ra bốn người này có ba là thanh niên cùng thế hệ, một người thì là gã đàn ông thân thể cao to bốn mươi tuổi.
Nhưng quái dị là người đàn ông và hai thanh niên theo sau mơ hồ vây quanh bên cạnh thanh niên khác, như là thuộc hạ, ngay cả bước chân cũng bản năng không vượt qua thanh niên.
Đây là một người thanh niên mặc áo da thú màu đen, có mái tóc dài, thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi. Không thấy rõ khuôn mặt, bởi vì gã mặc quần áo là dựng thẳng theo quốc gia núi cao, da thú màu đen che đậy người này trừ đôi mắt ra, lại thêm gã luôn cúi đầu nên không thể nhìn kỹ.
Người này yên lặng đi, đối với ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng chẳng chút để ý, cùng tộc trưởng bộ lạc dần đi hướng đám người, dừng ở một góc cách Ô Sơn bộ lạc rất xa, khoanh chân ngồi xuống.
Từ vị trí họ ngồi có thể thấy ra thanh niên khác biệt. Gã một mình ngồi một bên, cách xa tộc nhân khác. Chẳng qua sau khi gã ngồi xuống thì hơi ngẩng đầu lên, nhìn hướng Ô Sơn bộ lạc, mắt xẹt qua tia khinh thường.
Ánh mắt Tô Minh, cùng với mọi người tập trung trên thân đám tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, nhất là tộc trưởng và thanh niên rõ ràng tách biệt mọi người khiến Tô Minh đặc biệt chú ý.
Tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cường đại, điều này Tô Minh không ngoài ý muốn. Nhưng thanh niên cô độc kia lại mơ hồ khiến Tô Minh có cảm giác nguy hiểm. Hắn gần như có thể kết luận, người này không tầm thường.
Nhưng tâm lý hắn thì rất là phản cảm hành vi ra vẻ cao thâm như thế. So sánh thì Tô Minh thậm chí cảm thấy Ô Sâm ở phương diện này mạnh hơn người đó nhiều. Ít nhất thì Ô Sâm sẽ không làm ra vẻ thần bí đến vậy.
Hắc Sơn bộ lạc tới không dấy lên nhiều nghị luận lắm. So sánh thì mọi người có vẻ chú ý mấy tinh anh ưu tú của Phong Quyến bộ lạc hơn, dù sao danh tiếng đám người đó ở xung quanh tám phương có thể nói là vang dội.
Tô Minh bị thanh niên nhiệt tình vây quanh cùng với bảy, tám người đi hướng đằng trước Thần Xung – tinh anh của Phong Quyến bộ lạc bị cả đám người vây quanh. Y đứng chung với rất nhiều người, không bắt mắt chút nào, rất là tầm thường, không khiến bao nhiêu người chú ý.
“Tôi nói với các người, lão tử đó giờ không đi mấy chỗ đó trong bộ lạc, dù đi cũng chỉ là xem kịch vui, các người tin không?”
Tới gần rồi, Tô Minh trông thấy Thần Xung đang vung tay múa chân nói với người bên cạnh, khiến xung quanh cười lớn tiếng, nhưng tiếng cười đa số tỏ ý nịnh nọt.
Thậm chí là mấy người gần đó muốn kết bạn cũng bản năng bật cười, tựa như muốn dùng tiếng cười dung nhập mình vào vòng này.
Thanh niên bên cạnh Tô Minh cùng với mấy người khác chính là như thế, cười không dứt. Tô Minh đứng đó, cười cười, trong lòng rất là bình tĩnh. Hắn nhìn Thần Xung bị mọi người vây quanh, đối phương thân phận rất cao, mình không thể so sánh.
Nhìn những người bên cạnh không ngừng lấy tiếng cười định hòa nhập vào cái vòng này, thậm chí tìm được cơ hội liền vội vàng giới thiệu chính mình. Mặc dù vẻ mặt không lộ sự nịnh hót nhưng ai cũng có thể thấy ẩn giấu khát vọng giao lưu.
Ô Long bộ lạc vào lúc này từ ngoài quảng trường tiến vào. Bộ lạc này xuất hiện vốn không dẫn đến nhiều bàn tán lắm, dù sao Ô Long bộ lạc rất nhỏ, không có danh tiếng bằng Hắc Sơn bộ lạc.
Nhưng hiện tại, giây phút Ô Long bộ lạc xuất hiện, ngay cả Thần Xung đang nói cười và Ô Sâm ở phương xa tĩnh tọa cả người âm trầm cũng đều ngẩng đầu nhìn lại.
Cùng đường nhìn, còn có thanh niên áo đen Hắc Sơn bộ lạc che hơn nửa khuôn mặt ra vẻ thần bí, bao gồm cả tất cả Man tộc xung quanh.
Bọn họ nhìn, là trong mấy người Ô Long bộ lạc, một thiếu nữ mặc áo trắng xinh đẹp tuyệt trần! Giữa trán thiếu nữ điểm xuyết lân tinh, dưới ánh sáng tỏa ra ánh sáng ngời. Cô đẹp lộ ra dã tính, khiến người tim đập loạn.
Cô ấy, chính là Bạch Linh.
Bạch Linh bị nhiều người nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng không cúi đầu mà là vội nhìn lướt qua mọi người, thấy chỗ Ô Sơn bộ lạc rồi thì lập tức lộ ra sự vui mừng. Nhưng khi cô cẩn thận xem xét, sự vui mừng dần mất đi, cô không nhìn thấy Tô Minh.
Bạch Linh cúi đầu, đi theo bà lão Man Công Ô Long bộ lạc bước hướng quảng trường.
Giờ phút này cô không để ý thấy, trong đám người phía xa, có một thiếu niên rất bình thường chẳng có chút gì lạ lùng đang nhìn cô chăm chú.
Cô không để ý thấy, trong Hắc Sơn bộ lạc, thanh niên áo đen ra vẻ thần bí sau khi trông thấy cô, mắt lộ ra tia khao khát và tham lam.
Ô Sâm liếc Bạch Linh một cái liền khép mắt lại. Tuy Bạch Linh đẹp mỹ miều nhưng Ô Sâm không chút động tâm. Giờ phút này gã trong lòng lo âu, không có tâm tình nghĩ tới chuyện khác.
Tô Minh nhìn dung nhan tuyệt mỹ, yên lặng đứng đó. Hắn bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Bạch Linh, rất xa, xa xa xa….
“Bạch Linh!”
Một thanh âm chứa ý cười vang lên cạnh Tô Minh. Thanh âm kia không cao nhưng khuếch tán rơi vào tai Bạch Linh.
“Thần Xung đại ca.” Bạch Linh ngẩng đầu, nhìn thấy Thần Xung đi ra từ trong đám người. Cô mỉm cười, nhưng nụ cười kia vẫn giấu nỗi buồn.
Thần Xung cười ha ha, người ở phía trước tự giác tách sang bên. Tô Minh đứng đó, không động đậy, nhìn Thần Xung lướt qua bên người mình đi hướng Bạch Linh.
Nhìn nhìn, Tô Minh nhắm nghiền hai mắt. Hắn không biết giờ phút này nỗi lòng của mình là cái gì, chỉ cảm thấy, rất tĩnh lặng.
Hắn nhắm mắt, bỏ qua mọi thứ xung quanh, mãi đến khi cánh tay bị người túm lấy, kích động lắc lư.
“Diệp Vọng!!! Là Diệp Vọng!!!!”
“Ngươi mau xem, đó chắc là Diệp Vọng, là cường giả đệ nhất thế hệ hậu bối của Phong Quyến bộ lạc!!! Diệp Vọng!!!!”
“Liên tục hai lần đều là đệ nhất ba cửa Đại Thử, Diệp Vọng! Ngươi này thiên phú cực cao, là người số một tám phương xung quanh. Nghe nói hắn được cho là trong thế hệ chúng ta có khả năng trở thành Khai Trần cảnh nhất, bị toàn bộ Phong Quyến bộ lạc dốc hết toàn lực bồi dưỡng! Là Man Công Phong Quyến tương lai!!!”
Tô Minh mở mắt ra, nhìn đến phương xa ngoài quảng trường có một người đi đến.
Người này mặc áo đỏ, không âm trầm như Ô Sâm, không bị vây quanh như Thần Xung, không có thanh niên áo đen ra vẻ thần bí. Y chỉ là một người, một mình một người từng bước đi đến.
Chương 52: Phong Quyến Sơn
Áo đỏ như lửa!
Từ trên thân người này, như có ngọn lửa vô hình có thể đem tất cả người nhìn chằm chằm bị thương đôi mắt, không thể không cúi đầu trước mặt y.
Diện mạo của y rất bình thường, không đẹp trai, dáng người cũng không cao lớn. Nhưng người đó đi tới, có một loại cảm giác khó nói hiện ra trong lòng tất cả mọi người.
Mái tóc đen xõa trên vai, Diệp Vọng chậm rãi bước đến.
Y không âm trầm như Ô Sâm nhưng sắc mặt bình tĩnh lại ẩn chứa sự đáng sợ còn hơn cả Ô Sâm. Y không giống Thần Xung tập trung sự chú ý, nhưng chỉ một mình y cũng đã có khí thế đè ép tất cả.
Y cũng không ra vẻ thần bí như thanh niên Hắc Sơn bộ lạc, nhưng theo y đi đến, sự cường đại và tên của y, có loại thần bí vượt xa thanh niên áo đen.
Y thần bí, bởi vì y là Diệp Vọng. Y là người ưu tú nhất trong đám người cùng thế hệ của Phong Quyến bộ lạc. Y là cường giả kiêu ngạo nhất xung quanh tám phương, được tiếng là Khai Trần tương lai!
Bình tĩnh đi đến, tựa như vương giả, không cần đi bắt chuyện với ai, sẽ có vô số người bỏ qua Ô Sâm, bỏ qua Thần Xung, ở trước mặt y, bản năng cúi đầu tránh ra.
Không có tiếng xì xầm. Sau khi y xuất hiện, tất cả thanh âm đột nhiên ngừng, mãi đến khi y tới giữa quảng trường, khoanh chân ngồi xuống, loại yên tĩnh này vẫn không bị đánh vỡ.
Thật lâu sau mới có tiếng nói khẽ chậm rãi vang xung quanh.
“Ha ha, thấy đại nhân vật rồi chứ? Có thể nhìn thấy Diệp Vọng, lần này tới đây chúng ta coi như không uổng phí.” Thanh niên chất phác ở bên cạnh Tô Minh trong mắt lộ ra hâm mộ và thỏa mãn, nhỏ giọng nói.
Tô Minh trầm mặc, thật lâu sau, khẽ gật đầu.
Sau Diệp Vọng lần lượt có người đến, qua một tiếng đồng hồ thì mọi người đã tới đông đủ. Ngay lúc này, chỉ thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Mây cuồn cuộn, một tiếng sấm động trời vang lên, chấn động tám phương, khiến mọi người đều tâm thần chấn động, ngẩng đầu nhìn lên. Mắt thấy tầng mây trên trời từ bốn phương nhanh chóng ngưng tụ, trong thời gian ngắn dung hợp một chỗ, hóa thành một người mây đội trời đạp đất!
Đỉnh đầu người mây có một người đàn ông áo tím ngồi xếp bằng. Người này, chính là Man Công Phong Quyến bộ lạcKinh Nam!
Ông ngồi xếp bằng ở đó, mắt không nhìn phía dưới mà là hướng núi cao xa xăm, nhìn ngọn núi cao ngất tận trời chỉ có thể trông thấy nửa sườn núi!
“Núi này, là một trong bảo vật của Phong Quyến bộ lạc ta!”
“Nó truyền thừa Tiền Man, là căn bản của Phong Quyến bộ lạc ta, không có núi này, có lẽ đã không có Phong Quyến bộ lạc ta! Các người thấy núi này tuyệt không hoàn chỉnh, nó chỉ là một đỉnh núi…đó là đỉnh núi Phong Quyến Sơn chân chính!”
“Đỉnh núi phong ấn một kỳ thú, con thú này hôn mê vạn năm cổ xưa, chưa từng thức tỉnh…Có lẽ, nó vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy. Núi này có uy, áp lực như núi đè, vòng quanh trong ngoài toàn bộ đỉnh núi, càng lên trên thì uy áp càng nặng! Núi này có đường, hai trăm mười tám bậc thang thông lên đỉnh núi, nơi này, chính là cửa thứ nhất!”
“Quy tắc như trước, không hạn chế thời gian, tất cả người tham dự cửa này, có lệnh bài đều có thể tìm đường lên núi, cuối cùng tính đi qua bao nhiêu bậc thang thì liệt kê ra thứ hạng. Trong các người có không ít là lần đầu tiên tới đây, vì để công bình, ta cho các người biết, vào buổi tối là lúc áp lực núi này mạnh nhất! Hiện tại ta sẽ mở ra cấm cố của núi này, các người hãy mau chóng tiến vào!” Kinh Nam ngồi trên người mây khổng lồ, nói xong nâng lên tay phải vung hướng ngọn núi.
Vung tay một cái, thoáng chốc người mây khổng lồ ngửa đầu rống điếc tai, sải bước nhanh chóng hướng ngọn núi kia. Hai cánh tay to mạnh vung lên như muốn xé rách trời đất, mạnh xé núi.
Xé một cái, trời đất chấn động, chỉ thấy một vết rách to xuất hiện trong thiên địa. Cây tách ra hai bên, dường như ngoài núi có tầng màng vô hình, hiện giờ màng bị xé rách, lộ ra bên trong chân thực.
Vẫn là núi cao, nhưng núi này không giống trước kia Tô Minh trông thấy, mà lên bên trên tràn ngập khói đen dâng lên trời. Khói âm u tràn ngập, lộ ra khí thế khiến người sợ hãi tim đập nhanh.
Cùng lúc đó, có áp lực khó thể nói rõ từ vết rách tản ra, như gió lốc quét qua thổi bay tóc dài của vô số người. Khiến một số tộc nhân mặt tái nhợt, bản năng lùi vài bước, dường như trong vết rách không phải núi mà là kỳ thú to lớn trong thiên địa.
Khoảnh khắc vết rách bị xé ra, trên bầu trời, bên cạnh người mây lập tức có mấy cái bóng mơ hồ mau chóng ngưng tụ, hóa thành tám người!
Thạch Hải là một trong tám người. Từng người đều có tu vi kinh khủng, giờ phút này xuất hiện, bỗng cắn đầu lưỡi, tự phun ra ngụm máu. Máu tươi của họ dung hợp làm một, hình thành một chữ phức tạp, lấp lóe tia sáng đỏ bay thẳng đến vết rách, ấn trên vách đá.
Núi bị mây khói bao quanh bỗng chốc phát ra tiếng chấn, chỉ thấy khói bốc lên trên trời lộ ra chân núi, từng bậc thang cổ kính lộ ra tang thương.
“Lệnh bài của các ngươi, một khi tiến vào núi này nó rời khỏi thân thể dù chỉ một chút thì lập tức biến mất, các ngươi cũng sẽ mất đi tư cách, bị tự động ép rời khỏi núi này. Đây cũng là một cách nếu các ngươi không chịu nổi, lựa chọn rời khỏi. Đồng thời, lệnh bài cũng ghi nhớ số lượng bậc thang các ngươi tiến lên, biểu hiện bên ngoài khí cụ. Hiện tại, sao không mau bước vào!” Người nói chuyện chính là một trong tám người, Thạch Hải. Ông rống hướng đám người dưới đất.
Một bóng người chợt phóng lên, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến vết rách. Người này, chính là Diệp Vọng mặc đồ đỏ! Sau y, Ô Sâm là người thứ hai vội vàng đi. Ngay sau đó chính là Thần Xung. Dần dần, các tộc nhân bộ lạc tham gia cửa thứ nhất lần lượt đi vào.
Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lạp, còn có Tư Không, thậm chí là Bạch Linh cũng tiến vào trong. Sau khi vào vết rách rồi, tự tìm ra cầu thang không người đi, biến mất.
Hễ thang nào bị người tuyển chọn lập tức có một luồng khí tràn ngập bậc thang này.
Tô Minh không đi đơn độc mà lựa chọn cùng một đám người tiến vào vết rách. Khoảnh khắc tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được rõ ràng nơi đây khác với bên ngoài. Nơi này tồn tại một lực ép, áp lực này tựa như vô số đôi tay vô hình ấn thân thể mình, khiến người khó chịu.
Trước mắt có rất nhiều thang đều bị mây khói bao phủ, hiển nhiên đã có người vào trong. Tô Minh không vội vàng mà chạy nhanh hướng đằng trước, có không ít người giống như hắn, đều đang tìm cầu thang.
Bởi vậy chân núi không phải không có quy tắc. Một số cầu thang thoạt nhìn rất ngắn, thường thường sẽ nhanh chóng bị người cướp đoạt, ai bước lên trước thì thuộc về ai.
Tô Minh không tham gia, mà là tới nơi hơi xa. Hơi này có vài bậc thang, hắn đứng đó suy tư, đang muốn tiến lên thì bỗng nghiêng đầu nhìn bên phải, con ngươi hơi co rút.
Chỉ thấy thanh niên mặc quần áo da thú đen ra vẻ thần bí của Hắc Sơn bộ lạc, giờ phút này vẫn đang che nửa mặt lạnh lùng đi đến, không thèm nhìn Tô Minh, đi lên một bậc thang.
Tô Minh nhìn bóng người biến mất trong cầu thang đó, bị trên núi tuôn xuống khói bao bọc, thu lại tầm mắt, đi hướng một cầu thang rất là bình thường. Khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang thứ nhất, hắn cảm giác toàn bộ núi chấn động. Cùng lúc đó, lệnh bài ở ngực bỗng tỏa ra khí nóng, nhưng không nhập vào người Tô Minh mà là luôn tỏa ra ấm áp.
Ngay sau đó, xung quanh hắn tràn ngập rất nhiều khói, không thấy hai bên, không thấy phía sau, duy nhất có thể thấy chỉ là bậc thang uốn lượn như ẩn như hiện đằng trước, còn có bầu trời xám mặt trời âm u.
Xung quanh yên tĩnh, loại yên tĩnh này thậm chí cho người ảo giác, dường như trong núi chỉ có mỗi mình mình.
Tô Minh hít sâu, không lập tức tiến lên mà là cảm nhận áp lực nơi đây, sau khi hơi quen mới nâng chân lên, ánh mắt kiên quyết và cố chấp, từng bước một leo lên.
Giờ phút này, hắn không biết, sau khi đám người đều bước vào vết rách, bên ngoài vết rách từ từ khép kín. Trên trời, tám người Thạch Hải chia nhau ngồi xuống quanh các góc quảng trường.
Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng tán đi người mây khổng lồ, rơi trên quảng trường, đi tới bên cạnh A Công Mặc Tang. Một luồng khí vô hình vây quanh bên ngoài cơ thể hai người, ngăn cản bất cứ ai dò xét.
Trên quảng trường vẫn tồn tại mấy trăm người, đang nhìn chằm chằm chín phong tượng to lớn xung quanh.
Chỉ thấy trên chín pho tượng dần hiện ra từng hàng chữ viết.
Hạng nhất: Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc.
Hạng hai: Ô Sâm, năm mươi mốt bậc.
Hạng ba: Thần Xung, bốn mươi bảy bậc.
Hạng bốn: Tất Túc, sáu mươi bốn bậc.
…Hạng một trăm lẻ ba: Mặc Tô, sáu bậc.
Toàn bộ người tham dự cửa thứ nhất, bởi vì lệnh bài khiến số lượng bậc thang họ leo lên có thể rõ ràng hiện ra ngoài, bị người nhìn thấy.
“Hạng nhất quả nhiên là Diệp Vọng, chín mươi bảy bậc, vượt hơn hạng hai nhiều như thế…Ngươi xem, lại biến, một trăm mười lăm bậc, mới qua bao lâu chứ, nhanh quá!
“Tất Túc là ai? Chưa từng nghe người này, không phải Phong Quyến bộ lạc chúng ta, nhưng thứ hạng ban đầu đã cao như vậy! Ta nghe nói Đại Thử lần trước, cuối cùng Diệp Vọng đi tới tám trăm lẻ ba bậc, lần này không biết có thể đi tới nhiều ít. Càng lên cao càng khó, nghe nói xưa nay chưa ai có thể đi đến từ chín trăm ba mươi bậc trở lên!”
Phong Quyến bộ lạc Man Công Kinh Nam cũng nhìn một pho tượng bên cạnh, cùng với Mặc Tang mặt mỉm cười nhìn lướt qua cái tên Mặc Tô.
“Mặc Tang, hắn chính là Tô Minh đúng không? Nhưng nhìn thứ hạng, muốn tiến vào trước bốn mươi chỉ sợ rất khó khăn. Như vậy đi, ta có thể mở rộng yêu cầu chút, chỉ cần hắn có thể đi vào sáu mươi hạng đầu thì coi như qua cửa.”
A Công Mặc Tang không mở miệng, nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng, không nói một lời, trong mắt ẩn giấu tràn ngập mong chờ.
Chương 53: Bí mật sáu hàng số
Trên quảng trường mấy trăm người, giờ phút này từng người đều tập trung nhìn chín pho tượng. Mỗi một pho tượng đều có thứ hạng y chang, họ lần lượt xem, xôn xao tiếng bàn tán.
Đôi khi theo mỗi thứ bậc đột nhiên nhảy lên mà ồ à, đôi khi sẽ tiếc nuối cho ai đó bậc cao rốt cuộc lại rơi xuống.
Đại hội này có thể nói là so đấu trong núi là phụ, trọng điểm chú ý đều tại đây. Chỗ này mấy trăm người, mặc dù đa số đều là Phong Quyến bộ lạc, nhưng cũng có không ít bộ lạc khác. Có thể nói, người của các bộ lạc tám phương gần đây đều có mặt.
Bọn họ sẽ đem thứ hạng ba cửa này tuyên dương ra ngoài sau khi về bộ lạc, khiến mọi người đều biết.
Đây là thông lệ, mấy năm trước cũng thế.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Vọng xếp ở vị trí thứ nhất đi tới ba trăm bốn mươi lăm bậc thì dần chậm lại.
Thần Xung phía sau theo sát, đã tới trên một trăm tám mươi chín bậc. Còn về Ô Sâm được rất nhiều người chờ đợi thì không biết ra chuyện gì, nhưng lại xếp vị trí thứ chín, chỉ có một trăm hai mươi bảy bậc.
Ngược lại gọi là Tất Túc khiến quảng trường nhìn chăm chú, gã xếp ở vị trí thứ ba, biểu hiện một trăm tám mươi tám bậc!
“Tất Túc cuối cùng là ai, sao lại lợi hại như vậy!? Chẳng lẽ lần này cửa thứ nhất Đại Thử, người này sẽ đột phá hàng đầu!?”
“Lần này thú vị thật, lâu rồi không có người ngoài bộ lạc tiến nhập mười hạng đầu, thậm chí là ba mươi hạng đầu đều đã lâu không xuất hiện tình cảnh như vậy.”
Khi mọi người bàn tán thì tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc khoanh chân nhìn chằm chằm pho tượng gần đó hiện thứ hạng, khóe miệng lộ nụ cười đắc ý, mắt liếc qua Ô Sơn bộ lạc.
Chỗ Ô Sơn bộ lạc thì Sơn Ngân ngồi xếp bằng, khép mắt, không thèm nhìn thứ hạng, dường như không chút hứng thú. Còn về Tiễn Thủ thì cau mày như là lo lắng.
Gã nhìn pho tượng bên cạnh hiện thứ hạng, ở vị trí thứ năm mươi bảy thấy Bắc Lăng, vị trí thứ bảy mươi ba là Lôi Thần, còn có Ô Lạp xếp ở chín mươi mốt.
Man Công Ô Long bộ lạc còn có mấy người khác trong bộ lạc đều tập trung nhìn, sắc mặt không biến đổi cái gì. Làm thủ lĩnh bộ lạc, bà giỏi ẩn nấp cảm xúc của chính mình, trừ phi có biến cố cực lớn, nếu không thì rất ít xuất hiện cảm xúc dao động kịch liệt bị người ngoài phát hiện. Còn về Tiễn Thủ Ô Sơn bộ lạc, trừ phi liên quan Bắc Lăng, nếu không cũng sẽ chẳng lộ ra lo âu.
Khác với mấy trăm người tại quảng trường bàn tán và nhìn chăm chú, giờ phút này trong núi hơn một trăm cầu thang, người tham dự so tài cửa thứ nhất, đều óc cảm giác toàn bộ núi chỉ có một mình ta.
Khói đặc chẳng những che đậy tầm mắt họ, bên ngoài cũng không trông thấy bên trong, coi như là Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam cũng không thể nhìn xuyên qua khói hình thành từ phong ấn. Bên trong có xảy ra chuyện thì ông cũng không thể biết rõ.
Chẳng qua nơi này không có nguy hiểm gì, dù sao so tài như vậy đã tiến hành rất nhiều lần.
Bạch Linh cắn môi dưới, trán toát ra mồ hôi, từng bước một tiến lên. Bậc thang trước mắt không nhìn tới tận cùng, dường như xa xôi không có giới hạn, khiến người bước lên bất giác sinh ra cảm giác mờ mịt. Lại thêm càng lên cao thì áp lực càng nặng, sẽ cho người cảm giác bài xích rất lớn, dường như có vô số thanh âm thì thầm bên tai kêu người từ bỏ.
Cách Bạch Linh không xa, Lôi Thần không ngừng rống gầm. Gã trực tiếp xé hơn phân nửa đồ da thú lộ ra thân trên cường tráng, người chảy từng giọt mồ hôi, khiến gã sắc mặt mỏi mệt lộ ra dữ tợn, từng bước một tiến lên, mắt lộ ra điên cuồng và cố chấp.
Phía xa, Bắc Lăng sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian này y đưa rất nhiều máu giữa trán cho Ô Sâm, thân thể đã yếu ớt. Dựa theo ước định, ở cửa thứ ba y sẽ được một chút khí huyết từ Ô Sâm. Nhưng hôm nay y thấp thỏm lo âu, không biết ước định này có giống như mọi lần không.
Cắn chặt răng, Bắc Lăng không muốn mình thua trắng, từng bước một mang theo sự kiêu ngạo ở Ô Sơn bộ lạc, đi tới.
So với họ gian khổ thì Diệp Vọng mặc đồ đỏ tinh anh ưu tú nhất Phong Quyến bộ lạc thong thả rất nhiều. Y chắp tay sau lưng, từng bước một, không nhanh không chậm tiến lên. Bậc thang này không phải lần đầu tiên y đi đến, đây là lần thứ ba!
Y còn nhớ rõ, năm đó lần thứ hai, y đi tới hơn tám trăm bậc thang, lần này mục tiêu của y là chín trăm!
“A Công từng nói, núi này nhìn rất cao nhưng chỉ có chín trăm chín mươi chín bậc thang, lúc xây dựng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ, có thể biến đổi trời đất. Có thể đi đến nhiều ít sẽ từ đó phản ánh ra số lượng tu hành sợi máu cuối cùng.”
“Sau này phải ăn ít chút, ai, nhất định phải ít ăn lại…”
Sau lưng Diệp Vọng ở cầu thang nào đó, Thần Xung thở hồng hộc, vừa lầm bầm vừa leo lên. Thân thể y hơi mập, lúc này bước đi thì như thịt đang rung lên, nhưng đôi mắt xẹt qua tia sắc bén, nhìn lệnh bài nắm trong tay, tập trung tinh thần thì có thể thấy toàn bộ thứ hạng. Y biết có người gọi là Tất Túc ở phía sau mình!
Ở chỗ càng xa, thanh niên Hắc Sơn bộ lạc mặc áo da thú đen ra vẻ thần bí, giờ phút này sắc mặt như thường, dường như đám bậc thang này còn chưa đủ để gã quá nghiêm túc.
“Đây là lần đầu tiên mình tới đây. Không đến thì thôi, nếu đã tới, vậy Ô Sâm cũng tốt, Thần Xung cũng thế, coi như là Diệp Vọng cũng phải cút đi cho ta! Lần này ta phải cho tất cả mọi người biết, Tất Túc ta đây mới là tám phương xung quanh, xuất sắc nhất trong Man!” Thanh niên che nửa khuôn mặt lộ ra đôi mắt có tia cuồng nhiệt.
So với những người này, hiện tại Tô Minh bị bỏ lại rất xa. Bước chân của hắn rất chậm, hiện tại mới chỉ đi tới bậc thang thứ ba mươi hai.
Thậm chí ở bậc thứ ba mươi hai, Tô Minh chẳng những không tiến lên tiếp mà cúi đầu suy nghĩ. Hắn nhìn bậc thang dưới chân, ánh mắt lấp lóe.
“A Công từng nói sáu hàng số. Số thứ nhất là ba mươi hai…không lẽ A Công nói là bậc thang thứ ba mươi hai!”
Tô Minh trầm ngâm, chậm rãi nhấc chân đi tới bậc thứ ba mươi ba, đạp xuống không có cảm giác khác lạ gì, áp lực giống với đứng ở bậc thang ba mươi hai.
“Kkhông có chỗ nào khác lạ…đều giống nhau…” Tô Minh cau mày, lại đi lên tới bậc thứ ba mươi bốn, nhưng giây phút chân phải đạp xuống thì bỗng nhiên thân thể hắn chấn động.
“Giống nhau…giống nhau…không đúng!” Hắn nhắm mắt lại, chân phải đạp ở bậc thang thứ ba mươi bốn, cẩn thận cảm nhận hơn một tia áp lực.
Sau đó hắn mở hai mắt, mau chóng lùi vài bước, trở lại thứ ba mươi mốt, nâng chân lên, đạp ở bậc ba mươi hai, ba mươi ba. Giờ phút này, Tô Minh hai mắt lóe sáng, hít sâu.
“Thì ra là vậy, giữa bậc thứ ba mươi mốt và ba mươi ba sẽ xuất hiện tăng mạnh áp lực. Nhưng chỉ có ba mươi hai là kỳ dị, đứng đó, mặc kệ lùi lại hay tiến lên đều cảm nhận áp lực như cũ, dường như bậc thứ ba mươi hai không tồn tại, xem như không có bậc ba mươi hai thì mọi thứ bình thường.”
Hơi suy tư, Tô Minh không tiến lên nữa mà khoanh chân ngồi ở bậc ba mươi hai, cảm nhận áp lực trên dưới hai loại giống nhau chậm rãi ép trong ngoài thân thể. Cảm giác khiến hắn không thoải mái, cùng lúc đó thân thể hiện ra bốn mươi mấy sợi máu.
Những sợi máu này vừa xuất hiện, Tô Minh lập tức cảm giác áp lực đỡ hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận thì sẽ rất khó tìm tòi.
“Đa số bậc thang trong núi đều có thể cảm nhận được hai loại áp lực khác nhau, một là đến từ bên trên, một là dư áp phía sau lúc đi qua…Chỉ có bậc thứ ba mươi hai này là có thể khiến áp lực trên dưới cân bằng…A Công nói cho mình sáu hàng số, nhất định là đại biểu cho sáu bậc thang trên núi này!”
“Có lẽ đây là năm đó khi A Công tham dự Đại Thử của Phong Quyến bộ lạc đã ngộ ra, là bí mật của riêng ông…”
Tô Minh khoanh chân, chậm rãi nhắm mắt lại, vận chuyển sợi máu trong người. Thời gian trôi qua, Tô Minh mở mắt ra, nhíu mày.
Hắn không cảm giác chỗ tốt nào, coi như là vận chuyển khí huyết thì cũng bình thường, dường như không thay đổi cái gì.
Suy ngẫm, Tô Minh vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Nhưng hắn hiểu, A Công sẽ không tự dưng nói ra lời đó, chắc chắn có bí mật mình chưa phát hiện.
Nhưng mà…Tô Minh gãi đầu, từ khi hắn còn nhỏ thì A Công luôn thích nói vậy, để hắn tự mình tìm tòi, nghĩ ra rồi thì tốt, nếu không nghĩ ra thì A Công cũng ít khi cho hắn biết đáp án.
Lại suy nghĩ giây lát, Tô Minh thở dài, nhìn trên người mình hiện ra bốn mươi chín sợi máu. Những sợi máu này có thể khiến hắn bỏ qua áp lực nơi đây.
“A Công cũng thật là…trực tiếp nói cho mình biết thì được rồi…Ai, đến tột cùng chỗ này ẩn chứa bí mật gì đây…” Tô Minh không bỏ cuộc, tiếp tục ngồi đó đau đầu suy nghĩ.
“Áp lực, áp lực trên dưới giống nhau. Nguyên bản có thể cảm nhận được áp lực này tồn tại, nhưng ngồi ở đây, dưới áp lực thì huyết dịch trong người sẽ vận chuyển càng nhanh, sẽ tự nhiên xuất hiện sợi máu đề kháng…Cái này…” Tô Minh chợt giật mình, trong đầu chợt lóe tia sáng, mơ hồ cảm thấy có thứ gì không nắm được.
Hắn mở to mắt, hít sâu, cúi đầu nhìn bốn mươi chín sợi máu trên người.
“Không lẽ lời nói của A Công ẩn chứa bí mật, là muốn nói cho mình làm sao khống chế sợi máu, để chúng nó giống như lúc xuất hiện, từng sợi tán đi. Cũng bởi chỗ này có cân bằng áp lực, tựa như lực lượng bên ngoài khiến sự việc không thể làm được tại đây thì có thể…” Tô Minh thân thể chấn động.
“Mục đích làm như vậy khiến mình khống chế sợi máu giỏi hơn mọi người, một quyền đánh ra có thể khống chế số lượng sợi máu, khiến mỗi quyền đều ẩn chứa đủ lực lượng, mà không lãng phí quá nhiều…” Tô Minh bất giác liếm môi, nhắm mắt lại, định khống chế sợi máu trên người, khiến chúng nghịch chuyển không phải toàn bộ biến mất mà chỉ tán đi một sợi.
Việc này rất khó khăn!
Chương 54: Phát hiện tỉ mỉ
Thật khó!
Con người làm xuôi chiều thì dễ chứ nghịch chiều thì khó! Như sợi máu, theo khí huyết vận chuyển từng sợi máu hiện ra, thậm chí có khả năng trong khoảnh khắc bộc phát hết, rất là dễ dàng.
Nhưng nếu muốn để từng sợi tán đi thì cần phải chính xác nắm giữ tốc độ vận chuyển khí huyết trong người. Trình độ chuẩn xác đó nhất định phải đạt đến cảnh giới tỉ mỉ.
Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh có thể làm được điểm này thì cực kỳ hiếm thấy, thậm chí điều này không phải người Ngưng Huyết cảnh có thể nắm giữ, nó thuộc về cường giả Khai Trần cảnh, cần lĩnh ngộ và thi triển.
Những điều này Tô Minh không biết, hiện tại hắn chỉ biết là A Công dạy hắn làm như vậy, tựa như giải câu đố, để hắn chính mình đi tìm đáp án, trong suy ngẫm chậm rãi cảm thấy mình nên làm như vậy.
Chẳng hề áp đặt, không miễn cưỡng, tất cả đều tự nhiên như thế, tự nhiên đến mức khiến Tô Minh cảm giác mình nên thử chút.
Nếu không, sẽ uổng phí mình mất công nghĩ lâu như vậy mới ra đáp án.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã là hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng này, Tô Minh khoanh chân bất động, hắn không ngừng thử nghiệm vận chuyển khí huyết. Sợi máu trên người bắt đầu biến hóa quỷ dị, chỉ thấy bốn mươi chín sợi máu đôi khi giảm hơn, đôi khi mạnh bạo phát trở lại bốn mươi chín sợi. Biến hóa vòng đi vòng lại phát triển theo chiều hướng ổn định.
Tất cả có liên quan rất lớn đến bình ổn áp lực nơi đây. Thậm chí có thể nói, nhờ ngoại lực này mới khiến một Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh làm được sự khống chế tỉ mỉ chỉ có Khai Trần cảnh làm được.
Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã là hoàng hôn. Khi hoàng hôn thì khói trên núi càng đậm, hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng quảng trường bên ngoài thì khác hẳn trong núi, cực kỳ náo nhiệt. Không ngừng truyền ra tiếng bàn tán, thậm chí có không số người lấy ra thạch tệ cá cược.
“Số một quả nhiên vẫn là Diệp Vọng. Ngươi xem, hắn đã đi đến năm trăm mười sáu bậc! Thứ hai là Thần Xung, mới ba trăm hai mươi tám bậc!”
“Đây còn chưa tính cái gì, ta luôn nhìn chằm chằm Tất Túc xếp thứ ba. Người này tuyệt đối là trong đợt so tài lần này ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng có người thấy như thế. Người này chưa từng nghe tiếng nhưng lại đến ba trăm hai mươi bảy bậc! So với thứ hai chỉ cách một bậc thang, chiều nay hai người họ luôn luân phiên.”
“Chỉ tiếc chẳng biết Ô Sâm làm sao mà xếp hạng mười hai…”
Trong góc quảng trường, A Công và Man Công Phong Quyến Kinh Nam khoanh chân ngồi, không ai dám tiến đến quấy rầy. Bên ngoài cơ thể hai người có một tầng vách ngăn vô hình, chia cách bên ngoài.
“Mặc Tang, cả buổi chiều nay Tô Minh cứ bất động ở bậc thứ ba mươi hai, ta xem ra hắn đã bất lực, hiện giờ xếp cuối cùng.” Kinh Nam hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ.
Mặc Tang không mở miệng, nhìn thứ hạng trên pho tượng, sắc mặt bình thường nhưng trong lòng rất vui. Ông biết, Tô Minh đã hiểu.
Theo ông thấy nếu Tô Minh có thể tự mình lĩnh ngộ, thậm chí có được khí huyết thì còn quý giá hơn mọi thứ.
Đang lúc hoàng hôn, trên trời mặt trăng và mặt trời cùng hiện ra, dường như luân phiên nhau. Thứ hạng của Tô Minh không khiến quá nhiều người chú ý. Ánh mắt mọi người thường quét qua, chỉ xem cuối cùng là ai mà thôi.
Giờ phút này Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi ở bậc thang thứ ba mươi hai, xem thì không khác biệt gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy bốn mươi chín sợi máu trên người đang mau chóng biến hóa. Đôi khi là bốn mươi sáu, đôi khi là bốn mươi bảy, đôi khi là bốn mươi tám. Bởi vì biến hóa quá nhanh nên không cẩn thận xem thì khó mà nhìn ra.
Khi ánh hoàng hôn biến đổi, mặt trời hoàn toàn giấu đi, vầng trăng nhô lên, thì sợi máu trong người Tô Minh lại lần nữa biến hóa. Những sợi máu, mười lần biến đổi chỉ có một lần đạt đến bốn mươi tám sợi máu, dần dần biến thành hai lần, ba lần…mãi đến tám lần, chín lần!
Đến lúc này, Tô Minh mở mắt ra, trong mắt xẹt tia hưng phấn. Hắn đã làm được, mặc dù không hoàn mỹ nhưng đích thực đã làm được!
Trong mười lần thì có chín lần hắn có thể khiến sợi máu biến mất một sợi!
Đừng nhìn chỉ mất một sợi, cái này đại hiểu Tô Minh đã mơ hồ khống chế được khí huyết chuyển động, không còn là ngựa hoang không cương tung vó, mà là tròng thêm dây cương!
Từ từ, hắn ngồi đó, sợi máu trên người biến thành bốn mươi bảy sợi, bốn mươi sáu sợi, bốn mươi lăm sợi…Mãi đến ba mươi tám sợi thì dường như không thể khống chế, bắt đầu hỗn loạn.
Tô Minh biết, đây là bởi vì áp lực cân bằng bậc thứ ba mươi hai đã không đủ sức hỗ trợ mình. Muốn tiến thêm một bước nhất định phải đi lên bậc thứ bảy mươi chín!
Tô Minh mắt sáng ngời, không chút nghĩ ngợi đứng bật dậy, một bước mạnh đạp lên bậc thứ ba mươi ba, một đường tiến lên, không chút chần chờ. Theo hắn từng bước qua từng bậc thang, theo áp lực núi bao phủ, bốn mươi chín sợi máu trong người Tô Minh bộc phát, mau chóng vận chuyển. Chiều nay hắn tỉ mỉ khống chế thu hoạch được không chỉ là thành tựu, còn bao gồm cả nắm giữ sợi máu, khiến lúcbộc phát thì trong người Tô Minh vang lên tiếng chấn. Tiếng chấn này không lớn, nhưng theo âm thanh quanh quẩn, trên người hắn bỗng xuất hiện sợi máu thứ năm mươi!
Sau khi sợi máu thứ năm mươi xuất hiện, sợi thứ năm mươi mốt cũng ra theo. Chưa kết thúc, theo Tô Minh từng bước tiến lên một bậc…thứ ba mươi bảy, thứ bốn mươi hai, thứ bốn mươi chín, thứ năm mươi tám…
Khi hắn nhanh chóng đi tới bậc thang thứ sáu mươi, chớp mắt trên người Tô Minh xuất hiện sợi máu thứ năm mươi hai!!!
Lại xuất hiện một sợi là có thể trở thành Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm!
Thậm chí giờ phút này, hắn có thể tu hành Man Thuật Ô Huyết Trần!!!
Tiếng trầm đục truyền ra từ người mặc dù không phát quá xa, nhưng cách cầu thang gần hắn nhất, Tất Túc Hắc Sơn bộ lạc đang ở bậc hơn ba trăm thì trong lúc bước đi mơ hồ nghe được. Gã tạm dừng bước chân, ngoái đầu liếc một cái.
“Đây là tiếng đột phá số lượng sợi máu…nhưng ở chỗ này gia tăng sợi máu, là ai…” Gã hơi trầm ngâm nhưng không quá quan tâm, tiếp tục tiến lên. Tuy đây là lần đầu tiên gã đến nhưng trước khi tới đã chuẩn bị đầy đủ.
Tất Túc biết, lúc trước thi đấu cửa thứ nhất này bởi vì áp lực buổi tối trên núi mạnh hơn ban ngày gấp mấy lần, cho nên gần như mọi người đều ở lúc trăng lên, đêm khuya thì ngừng bước. Dù sao lúc này tiến lên sẽ trả cái giá càng lớn, mất nhiều hơn được.
Không bằng nghỉ ngơi một đêm đợi trời sáng lại đi tiếp, vậy thì có thể giữ trạng thái tốt nhất. Cho nên gã phải nhân lúc sắp tới đêm khuya, trước khi nghỉ ngơi, cố gắng đi nhiều chút.
Khi sợi máu trong người Tô Minh đã tăng tới sợi thứ năm mươi hai thì hắn vẫn tiếp tục tiến lên, bước qua từng bậc thang đi hướng đỉnh núi không nhìn tới tận cùng, nhanh chóng tiến lên.
Giờ phút này, hắn không biết, bởi vì đi mau mà gây ra bão tố nho nhỏ cho quảng trường bên ngoài.
Mấy trăm người trong quảng trường, mặc dù đa số họ đều xem biến đổi năm mươi thứ hạng đầu, nhưng cũng đôi khi nhìn hạng chót người tên Mặc Tô, lòng có chút chế giễu. Dù sao người này theo họ thấy thì cả buổi chiều chỉ bất động ở bậc thứ ba mươi hai, dường như không cách nào tiến lên nữa.
Nhưng hiện giờ, khi mấy trăm người có một gã đàn ông hâm mộ nhìn xong biến hóa ở năm mươi hạng đầu, bản năng liếc nhìn tên cuối cùng thì cả người ngây ngẩn, sau đó mở to mắt. Gã thấy tận mắt Mặc Tô dưới chót số thứ tự đột nhiên tăng nhanh.
Ba mươi ba, ba mươi bảy, bốn mươi lăm, bốn mươi tám…mãi đến sáu mươi mốt, sáu mươi ba…còn đang gia tăng!
Gã nhìn thứ hạng, từ dưới chót liên tục tăng lên hơn mười hạng, vẫn đang tiếp tục!
Rất nhanh, không chỉ mình gã phát hiện biến hóa kỳ lạ này. Rất nhiều người đều phát hiện, từng cái nhìn đều kinh ngạc. giờ phút này, lực hấp dẫn năm mươi hạng đầu không bằng người dưới chót tiến lên.
“Người tên Mặc Tô lại bắt đầu tăng lên! Ha ha, không lẽ hắn nghỉ ngơi cả buổi chiều, hiện giờ tỉnh ngủ?”
“Đã xông đến một trăm ba mươi bảy, từ người cuối cùng trực tiếp tăng hơn mười hạng, tên này là chờ cuối mới bộc phát, xem thử hắn có thể tiến vào một trăm hai mươi hạng không.”
“Đi vào! Một trăm mười chín hạng, bậc thang bảy mươi chín!”
“Ủa…sao dừng lại rồi?”
“Sao đã dừng lại!?”
Những người chú ý thứ hạng Tô Minh, giờ phút này nhìn Mặc Tô xếp ở một trăm mười chín, nhìn số thứ tự bảy mươi chín bậc thật lâu không có biến đổi, chợt thấy thất vọng.
“Cứ tưởng có thể xuất hiện ngoài ý muốn chứ, đáng tiếc lực lượng không đủ, chắc bậc thang bảy mươi chín là cực hạn của hắn, đây cũng xem như tích sức cả buổi chiều bùng phát một phen.”
Dần dần, người trong quảng trường không chú ý cái tên bình thường này nữa, mà là đem lực chú ý tập trung năm mươi hạn đầu. Giờ đã sắp tới đêm khuya, dựa theo thông lệ từ trước, đêm khuya không ai tăng cấp, cho nên thứ bậc lúc này xem như là tổng kết một ngày.
Trong góc quảng trường, A Công Mặc Tang nhìn mới một khắc kia mau chóng tăng thứ bậc, lại nhìn thấy cuối cùng Tô Minh dừng ở bậc thang thứ bảy mươi chín, khóe miệng lộ nụ cười.
Còn về Phong Quyến bộ lạc Man Công Kinh Nam thì luôn chau mày, hơn một trăm cái tên trên pho tượng giờ phút này dường như đều mất hết, chỉ còn lại một cái tên.
Một trăm mười chín, Mặc Tô, bảy mươi chín bậc.
Khi Tô Minh tăng thứ bậc thì một cầu thang nào đó trong núi, Ô Lạp sắc mặt khẩn trương lo âu nhìn lệnh bài trong tay, cô có thể thấy tên trong đó.
Một trăm mười tám, Ô Lạp, tám mươi hai bậc.
Mãi đến một lúc sau, Ô Lạp thấy người tên Mặc Tô luôn dừng ở bảy mươi chín bậc mới thở phào, cắn răng, tiếp tục bước lên nấc thang.
Chương 55: Nguyệt dạ, thuộc về hắn!
Trên bậc thang thứ bảy mươi chín, Tô Minh đứng ở đó nhìn xung quanh, đặc biệt là ngẩng đầu ngắm trăng. Hiện tại cách đêm khuya còn một khoảng thời gian, tuy là thế nhưng trong đêm trăng, Tô Minh cảm giác khá là thoải mái.
Từ khi hắn tu hành Hỏa Man thuật, Tô Minh liền thích đêm trăng, đặc biệt chờ mong ngày trăng tròn. Từ khi Tô Minh tu luyện Hỏa Man thuật còn chưa gặp phải trăng tròn.
Kỳ thật cũng có một lần, nhưng ngày đó mây đen che khuất trăng, hắn ở trong động đá vôi cảm nhận trong người xao động nhưng cuối cùng vẫn không có biến hóa gì nhiều. Tô Minh tự suy đoán nếu ngày ấy không có mây che trăng, có lẽ hắn sẽ khác đi.
Đáng tiếc hiện giờ không phải trăng tròn, nhưng Tô Minh vẫn cảm thấy rất thoải mái. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được áp lực truyền từ trên núi. Khi càng leo bậc thang cao, tùy theo trăng dâng lên, áp lực dần nặng nề.
“Man Công Phong Quyến bộ lạc từng nói buổi tối trên núi sẽ tăng áp lực, quả nhiên.” Tô Minh mỉm cười, không thèm để ý việc này.
Theo hắn thấy thì buổi tối đúng là khiến áp lực biến lớn, nhưng cũng là lúc thực lực của Tô Minh đạt tới đỉnh cao.
Tô Minh buổi tối so với ban ngày đáng sợ hơn nhiều!!!
Thu lại ánh mắt nhìn vầng trăng, Tô Minh khoanh chân ngồi xuống bậc thang thứ bảy mươi chín, yên lặng cảm nhận nơi đây khác biệt.
Nơi này đúng như hắn dự đoán, là nơi cân bằng áp lực thứ hai cầu thang. Đặc biệt áp lực chỗ này tuy nói là cân bằng nhưng mạnh hơn bậc thứ ba mươi hai nhiều, rất thích hợp cho hắn tại đây tiếp tục khống chế khí huyết trong người, khiến sợi máu xuất hiện và giảm đi càng chính xác.
Đừng nói giờ phút này Tô Minh đã cảm nhận được cách khống chế khí huyết, trước đó tiến lên đã tăng thêm ba sợi máu, lại có một sợi là đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng năm!
Điều này làm Tô Minh rất mong chờ. Hắn muốn biết, khi bậc thứ bảy mươi chín này không thích hợp mình tu luyện rồi, khi hắn càng đi lên cao thì sẽ tăng thêm bao nhiêu sợi máu!
Tô Minh từ từ nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển khí huyết trong người, bắt đầu lần nữa cẩn thận khống chế, thử nghịch chuyển khí huyết, để nó dựa theo ý mình từ từ chậm lại.
Trên người hắn có năm mươi hai sợi máu, theo thời gian trôi qua, không ngừng biến hóa dần ổn định từ từ giảm bớt, chậm rãi đạt đến cực hạn lúc ở bậc ba mươi hai. Chẳng qua thêm ba sợi máu khiến hiện giờ trên người hắn không ngừng biến mất chỉ còn lại bốn mươi!
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, không chút vội vàng, chậm rãi vận chuyển khí huyết chìm đắm trong khống chế. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là hai tiếng đồng hồ.
Lúc này trong núi có không ít người từ bỏ tiến lên tiếp, chọn ngồi tĩnh tu trên bậc thang nào đó, tu dưỡng bản thân vừa quan sát thứ hạng trong lệnh bài, chờ đợi trời sáng lại lần nữa so tài.
Ô Sâm thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này gã cắn răng đi lên thêm vài bậc thang đạt đến hai trăm chín mươi lăm bậc, cuối cùng chịu không nổi ngồi một bên. Sắc mặt gã âm trầm nhìn sương mù, trong mắt dần hiện mê mang.
“Nguyên Huyết Thi Khí của mình…đáng chết, bị người kia cướp đi. Không có huyết này, chẳng những tu luyện không tiến triển, thậm chí mau chóng suy yếu…mình có thể cảm nhận sự suy nhược…Việc này nếu không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt không thể cho A Công biết. nếu A Công biết mình đánh mất khí huyết, coi như có giúp mình tìm lại được cũng sẽ không thèm để ý đến mình nữa…”
Tưởng tượng hậu quả đáng sợ này, Ô Sâm siết chặt nắm tay, trong đôi mắt mê mang có nỗi sợ.
“Cũng không thể để ai biết, đặc biệt là mấy người hiến cho mình thi huyết. Mấy năm nay mình có thể bức ép chúng là bởi vì sự cường đại và thân phận trong tộc. Một khi chúng biết được mình mất đi Nguyên Huyết Thi Khí, chỉ sợ sẽ lập tức phản bội mình. Làm sao đây…phải làm sao đây…”
Ô Sâm sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên hết vẫn là mờ mịt.
Thần Xung thở hồng hộc, vừa đi vừa lầm bầm. Giờ phút này nhìn trên bầu trời không bị khói che ánh trăng càng sáng ngời, y muốn dừng lại nghỉ ngơi chờ tới ngày mai, nhưng nhìn thứ hạng lệnh bài trong tay, người tên Tất Túc vượt qua chính mình, nếu không lên thêm hai bậc thì không cam lòng.
“Bà nội ngươi, lão tử không tin!” Thần Xung cắn răng, tiếp tục tiến lên.
Cùng lúc đó, Tất Túc Hắc Sơn bộ lạc cũng thở dốc vừa liếc lệnh bài trong tay, vừa cắn răng nghênh đón ngọn núi dưới ánh trăng áp lực biến mạnh. Như muốn chống đối với Thần Xung, gã cứng rắn đi tiếp.
Lại qua một tiếng đồng hồ, Thần Xung hai chân run run, hét lớn một tiếng, ngồi phịch xuống hú một hơi với xung quanh yên tĩnh khói nghi ngút.
“Đi, ngươi đi đi, bà nội nó, hôm nay lão tử không đấu, ngày mai lại so tiếp!”
Không biết có phải Tất Túc có cảm ứng, lại bước ra vài bước, phịch một tiếng ngồi bệch xuống mặt đất, nhưng nhìn thứ bậc của mình trong lệnh bài, khóe miệng lộ nụ cười âm hiểm.
Lôi Thần cũng ngồi ở cầu thang hơn một trăm ba mươi, liên tục thở dài, vẻ mặt không cam lòng.
Rất nhiều người đều dừng lại, nhưng chỉ có một người không ngừng tiến lên.
“Năm trăm sáu mươi ba…năm trăm sáu mươi bảy…năm trăm bảy mươi hai…Diệp Vọng này đã khuya còn đi tiếp!”
“Hạng hai là Tất Túc, chẳng qua hắn mới chỉ là ba trăm chín mươi bảy bậc mà thôi. Còn Diệp Vọng đã hơn năm trăm, trừ phi hắn không để ý áp lực tăng mạnh trên núi vào ban đêm, cứ đi tiếp!”
“Không uổng là người đứng đầu trong cùng thế hệ, nghị lực này không phải ai có thể so sánh!”
Mấy trăm người trên quảng trường, giờ phút này đều nhìn chằm chằm vị trí đầu bảng trên pho tượng. Hiện tại toàn bộ thứ hạng chỉ có tên đứng đầu là còn biến đổi. Còn lại tất cả người tham gia cửa thứ nhất thì đều dừng lại.
“Năm trăm tám mươi bảy! Năm trăm tám mươi chín!”
“Lại đổi, lần này là năm trăm chín mươi lăm!!!”
Trên quảng trường truyền ra tiếng ồn ào, tất cả đều nhìn chăm chú hạng đầu trong bảng, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc khác cũng đều thầm thở dài, đối với hậu bối Diệp Vọng có chút kính nể.
“Mặc Tang, Diệp Vọng trong tộc ta tài năng bẩm sinh cao, so với ngươi năm đó thì sao hả?” Man Công Phong Quyến bộ lạc Kinh Nam mỉm cười nhìn thứ hạng trên pho tượng, từ từ mở miệng.
A Công Mặc Tang sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười.
“Không tệ.”
Kinh Nam cười cười, không nói nhiều về việc này.
Giờ phút này, trên núi, Diệp Vọng vẻ mặt kiên quyết, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn chắp tay sau lưng, đi từng bước một. Mặc dù mỗi một bước đạp xuống đều rất gian khó, nhưng y không hề do dự, cuối cùng bước lên bậc thứ sáu trăm mới dừng lại, khuôn mặt lộ nụ cười, khoanh chân ngồi xuống.
“Lần trước ngày đầu tiên, mình đi tới năm trăm tám mươi bậc, lần này vượt qua hai mươi bậc, được rồi…không biết lần này, ai có thể phát hiện khảo nghiệm của bậc thang năm trăm sáu mươi hai…Chắc là vẫn giống như cũ, không ai có tư cách cảm nhận tâm luyện của bậc năm trăm sáu mươi hai.” Y thì thào, vẻ mặt không che giấu sự kiêu ngạo.
Năm trăm sáu mươi hai là một ngưỡng cửa. Năm đó lần đầu tiên y thất bại ở ngưỡng cửa này, đến lần thứ hai mới thành công. Hiện giờ lần thứ ba thì không thèm để ý nữa. Hơn nữa theo y thấy, những thí sinh không ai có tư cách so tài với mình, cũng không ai có tư cách khiến y để ý.
Y thậm chí cả ngày nay chưa từng liếc lệnh bài. Y so tài không phải các thí sinh mà là chính y.
Khi y dừng lại thì bên dưới ngoài quảng trường, tiếng bàn tán không ngừng dấy lên. Trong mắt mọi người, so tài một ngày nay theo Diệp Vọng ngừng thì coi như triệt để kết thúc. Tiếp theo phải chờ tới trời sáng mới lần nữa bắt đầu.
“Thứ nhất là Diệp Vọng, thứ hai là Tất Túc, thứ ba là Thần Xung…thứ mười hai là Ô Sâm…Đến đây thì mười hạng đầu ngày thứ nhất chỉ có một là người ngoài bộ lạc, còn lại đều thuộc Phong Quyến bộ lạc chúng ta! Nhưng Bạch Linh thứ bốn mươi tám, thứ bốn mươi chín người tên Tư Không cũng là người ngoài, không biết hai người họ ngày mai có thể giữ vững năm mươi hạng đầu không. Dù sao đây mới chỉ là ngày đầu tiên, ngày mai mới là mấu chốt!”
“Tất Túc đến tột cùng là bộ lạc nào, kinh khủng đến vậy, không ngờ đứng hạng hai, đè ép cả Thần Xung. Người này từ nay về sau nhất định danh tiếng lan xa!”
“Còn chưa kết thúc, nói không chừng ngày mai sẽ có ngoài ý muốn…”
Những tiếng xôn xao dần yếu đi. Mấy trăm người nơi đây đa số khoanh chân ngồi chờ đợi ngày thứ hai.
Từ từ, tiếng hô hấp xung quanh dần bình tĩnh. MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..
“Mặc Tang, cùng ta trở lại bộ lạc đi, tiếp tục chơi cờ, đợi ngày mai lại đến, xem coi Tô Minh nhà ngươi có thể đi vào năm mươi hạng đầu không.” Kinh Nam mỉm cười nhìn Mặc Tang.
A Công Mặc Tang không nói lời nào, nhìn pho tượng hiện thứ một trăm hai mươi, Tô Minh ở bậc một trăm hai mươi ba, ông gật đầu.
Hai người đang muốn rời đi, nhưng lúc này đột nhiên con ngươi A Công co rút. Ngay sau đó, trên quảng trường, một ít tộc nhân chưa nghỉ ngơi thi thoảng còn nhìn thứ hạng, lúc này có người phát ra tiếng kinh hô.
“Động!! Người gọi Mặc Tô, động!!!” Tiếng kêu này lập tức khiến mọi người chung quanh đã nhắm mắt lại bản năng mở ra liếc nhìn. Nhìn một cái, sắc mặt họ biến kinh ngạc.
Kinh Nam vốn chuẩn bị rời đi, giờ phút này cũng dừng bước chân, tập trung nhìn.
Không chỉ ông, tất cả người trong quảng trường, bao gồm cả Man Công Ô Long bộ lạc, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, thủ lĩnh các bộ lạc khác đều nhìn qua. Dù sao hiện tại là đêm khuya, tất cả thí sinh đã ngừng bước chân, chỉ có một người đột nhiên tăng tốc thì đặc biệt rõ ràng!
Trong núi, trên cầu thang Tô Minh đứng, ở bậc thứ bảy mươi chín hắn ngồi xếp bằng mạnh mở mắt ra. Trong cơ thể hắn, khống chế sợi máu đông lại giảm bớt chỉ còn hai mươi tám sợi, đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục giảm nữa. Lần này thuận lợi hơn trước, thời gian cũng nhanh không ít, bởi vì hiện giờ, là đêm trăng!
Dưới ánh trăng, trong hai mắt Tô Minh, có bóng trăng đỏ nhạt. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn bậc thang uốn lượn trước mặt, mắt lóe tia sáng.
“Một bước…” Tô Minh nâng lên chân phải, dưới đêm trăng, tại đêm khuya trong toàn bộ ngọn núi trừ hắn ra, mọi người, Thần Xung cũng tốt, Tất Túc cũng thế, thậm chí là Diệp Vọng đều không dám tiến lên. Hắn, Tô Minh, đi tới!
Đêm trăng, là thuộc về hắn!