Cầu Ma Audio Podcast
Tập 108 [Chương 536 đến 540]
❮ sautiếp ❯Chương 536: Nhà dưới đáy biển
Tô Minh im lặng, lát sau ánh mắt dời khỏi lưng Hổ Tử. Trong lòng hắn lạnh lẽo dâng trào, Hổ Tử chịu khổ, hắn sẽ trả lại cho kẻ hại gã gấp trăm ngàn vạn lần!
Không làm như vậy không đủ thỏa mãn tim hắn đau nhói, không làm vậy không đủ đè ép lửa giận thiêu đốt trong lòng hắn!
Hắn tức giận, giận dữ này đã đến cực độ, biến thành cơn giận nhìn như bình tĩnh nhưng nếu bùng phát có thể hủy thiên diệt địa.
Tô Minh yên lặng xoay người, nhìn động phủ thuộc về sư tôn, mắt quét bốn phía, mặt trên trống rỗng. Hắn từng đi qua nơi này, trong tầng tầng có nhiều vật sư tôn cất giữ. Nhưng hôm nay tầng này là trống, Tô Minh im lặng đi đến tầng dưới, mãi khi hắn đi qua toàn động phủ thì biểu tình âm trầm, giận dữ dung hợp lại hình thành dao động đáng sợ.
Động phủ của sư tôn gần như trống rỗng, chỉ có một ít vật phẩm, còn lại đều mất hết.
Tim Tô Minh đau nhói, hắn im lặng bước ra động phủ, nhìn chân trời, bên tai quanh quẩn giọng Hổ Tử vừa nữa. Sư tôn bình thường hay đứng đây, khuôn mặt buồn bã nhìn hướng Vu tộc. Sư tôn từng đi Vu tộc tìm hắn nhưng không thấy.
“Sư tôn…” Tô Minh đứng đó, mắt khép.
Lát sau hắn mở mắt ra, đi theo dấu vết trong ký ức xuống núi. Mãi đến trước mặt hắn xuất hiện sóng nước vỗ đập nhưng bước chân Tô Minh không tạm dừng. Hắn đi vào trong nước, dưới biển hắn thấy Cửu Phong hoàn chỉnh. Vẻ mặt hắn bi thương đi trong nước biển, đi trong bậc thang Cửu Phong bị nhấn chìm. Mặt trên vốn nên mọc đầy thảm thực vật trong biển, đạp bên trên giống như đạp tro bụi. Nhưng Tô Minh thấy là bậc thang rất sạch, hiển nhiên Hổ Tử thường đến đây thanh lý nó.
Tưngg mảnh ký ức hiện rõ trước mắt Tô Minh, chồng lên thê lương bây giờ. Bên tai hắn như có thể nghe năm đó tiếng gió thổi Cửu Phong, như thấy Nhị sư huynh đứng đó, nửa bên mặt đón gió mỉm cười với mình.
Biểu tình Tô Minh càng đau thương, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong tĩnh lặng một mình hắn đi. Đi qua động phủ Hổ Tử, đi tới chỗ Nhị sư huynh ở, chỗ ấy rất là ngay ngắn nhưng chìm trong nước biển, sân hoa cỏ tàn tạ. Nụ cười của Nhị sư huynh, bóng dáng Nhị sư huynh, còn có thân phận quy hồn của y, những điều đó hiện trong lòng Tô Minh, khiến hắn đứng đây thật lâu thật lâu. Có lẽ hắn có nước mắt, nhưng nước mắt hòa vào biển, ngươi không trông thấy.
“Nhị sư huynh…”
Tô Minh xoay người, một đường đi hắn thấy nhiều hoa cỏ chết trong biển, những thứ đó là dấu vết Nhị sư huynh để lại. Tô Minh đi tới bên dưới Cửu Phong, chỗ Đại sư huynh bế quan, dựa theo ký ức đi vào động đá vôi đã bị nước chấn chìm.
Nhìn nơi quen thuộc, bên tai như vang giọng Đại sư huynh năm đó, trongthanh âm lộ ra thân thiết giờ vẫn mãnh liệt trong lòng Tô Minh.
“Đại sư huynh…” Tô Minh cay đắng thì thào.
Đại sư huynh là người im lặng ít lời, y không muốn nói nhiều nhưng đối với mấy sư đệ, sư tôn thì rất trân trọng.
Thật lâu sau, Tô Minh buồn bã rời đi.
Hắn đi đến tất cả Cửu Phong, đi qua tất cả đá núi trong ký ức, nơi này từng giọt đều chứa ấm áp quá khứ và ký ức của hắn. Cuối cùng, Tô Minh đi tới động phủ năm đó, nhìn bình đài nhô lên, nhìn Nhị sư huynh rời đi vẫn trồng hoa cỏ giờ đã chết, hắn im lặng khoanh chân ngồi xuống.
Một người ở dưới đáy biển, trên Cửu Phong, bi thương ngồi, nhìn phía xa.
Hắn thấy là nước biển mơ hồ, nhưng lòng hắn thấy là thiên địa và băng tuyết năm đó.
Cửu Phong là núi băng, nhưng trong núi băng là ngọn núi chân chính, nó sẽ không hòa tan, vĩnh viễn…sẽ không!
Tô Minh nhắm mắt ngồi tại đây, lòng bình tĩnh, tựa như năm đó, chẳng qua bốn phía thiếu đi sư tôn thường ngửa đầu rống to, thiếu Đại sư huynh bế quan thì thần niệm bao phủ, thiếu bóng dáng Nhị sư huynh dịu dàng cười, thiếu rất nhiều rồi nơi này…vẫn là Cửu Phong sao?
“Nơi này là Cửu Phong, là nhà của ta ở Nam Thần.” Tô Minh thì thào, dới vô tận nước biển, chỉ mình hắn ở trên bình đài, rất là rõ ràng.
Nhưng bắt mắt rồi lại mang cô độc, toát ra tưởng niệm, hồi ức quá khứ.
Là loại tưởng niệm gì khiến một người bất chấp tất cả bảo vệ Cửu Phong?
Lại là tưởng niệm gì khiến một người dưới đáy biển cô độc yên lặng ngồi, đi tìm dấu vết?
“Sư tôn, ta đã trở về, ta trở lại Cửu Phong, ta về nhà.” Tô Minh ngồi trên bình đài, giống như năm đó.
Thời gian trôi qua, Tô Minh ở đây một ngày lại một ngày.
Ngày thứ ba, Tô Minh mở mắt ra, hắn ngẩng đầu nhìn mặt biển bên trên, trong mắt xuất hiện lạnh lẽo và sát khí ngập trời.
Hắn đứng dậy, dọc theo đường cũ đi đến, dần dần hiện ra trên mặt biển. Hắn đi trên cầu thang ngọn núi, tới đỉnh, tiếng ngáy của Hổ Tử vẫn truyền đến, nghe thanh âm, khuôn mặt Tô Minh lộ ra nụ cười thứ nhất từ khi xuống đáy biển Cửu Phong.
“Hổ Tử sư huynh hãy ngủ một giấc ch ônng, mọi chuyện…có ta!” Tô Minh ở đỉnh núi, khoanh chân ngoài động phủ sư tôn, mái tóc hắn bị gió thổi bay, quần áo phát ra tiết tấu, biểu tình hắn dần biến lạnh, mắt khép.
Hạc trọc lông ở một bên, mấy ngày nay nó luôn ở, ngại cấm chế trên người nên không dám rời đi, lòng rủa thầm. Nhưng bây giờ thấy Tô Minh trở về từ đáy biển, thấy hắn yên lặng ngồi xếp bằng tại đó, người nó bỗng đánh rùng mình.
Nó nhận ra sát khí trên người Tô Minh, sát khí mãnh liệt vượt qua đảo Ma La, làm hạc trọc lông run lên không dám tới gần. Thậm chí lấy thần thông của nó, có thể mơ hồ thấy lúc này bên cạnh Tô Minh, ngay cả hư vô cũng đông lại.
Trong túi trữ vật, rắn nhỏ chui ra nằm trên vai Tô Minh, nó cũng nhận ra sát ý của hắn, tè lưỡi lạnh lùng nhìn bầu trời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai tiếng sau, trên bầu trời Cửu Phong, đột nhiên xuất hiện hư ảo vặn vẹo. Từ trong vặn vẹo óc hai cầu vồng bay ra, lao hướng Cửu Phong.
Người còn chưa đến thì giọng lạnh lẽo đã vang vọng.
“Thời hạn tới rồi, lấy ra cống phẩm, theo ta gặp mặt Tư Mã đại nhân, chịu phạt chín tiên rồi ngươi có thể lại bảo vệ Cửu Phong nhiều thêm một tháng!”
Tô Minh mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chương 537: Thiên Môn!
Khi thanh âm lạnh lùng vang vọng bốn phía, Tô Minh biểu tình bình tĩnh, chẳng qua cái loại bình tĩnh này cho người cảm giác so với tất cả sát khí đều khiến người kinh sợ, so với bùng phát tu vi càng khiến người run sợ. Loại tĩnh này ẩn chứa lực lượng khiến người trông thấy bị nghẹt thở.
Trên bầu trời có hai cầu vồng xé gió lao hướng Cửu Phong cao trăm mét trên mặt biển, nhưng họ chưa đến gần thì lập tức người trong cầu vòng bên trái phát hiện là lạ.
Gã thấy trên Cửu Phong ngồi không phải Hổ Tử mà là một khuôn mặt hơi quen. Chẳng qua khuôn mặt này vừa quen vừa lạ làm trong phút chốc gã không nghĩ ra từng thấy ở đâu.
Cùng phát giác sự tồn tại của Tô Minh còn có người trong cầu vồng bên phải. Hai người ở giữa không trung khựng lại, bềnh bồng trên màn trời Cửu Phong, lạnh lùng nhìn xuống dưới.
“Ngươi là?” Trong đó một người cau mày nhưng biểu tình lạnh lùng, mang theo sự kiêu ngạo đến từ Thiên Môn.
Nhưng gã chưa dứt lời thì Tô Minh ngẩng đầu lên. Khi hắn ngẩng đầu, mắt mở ra, trong mắt hắn bắn ra ánh sáng lạnh sâu thẳm.
Khi ánh sáng lạnh hiện ra, Thiên Môn ở giữa không trung nhìn Tô Minh tinh thần chấn động, người run bần bật. Trong đầu gã sét đánh ầm ầm, ánh mắt Tô Minh theo gã cảm nhận như hai thanh kiếm sắc bén dọc theo đôi mắt xuyên thấu đến, xộc vào óc, khiến não gã tan vỡ, vọt vào tinh thần, khiến tim gã đập nhanh, nhanh đến cực hạn. Càng khiến thân thể gã trong khoảnh khắc này xuất hiện tiếng két két, dường như không thể chịu đựng trong ánh mắt Tô Minh ẩn chứa uy áp và ý chí!
Còn có vô tận hận thù với Thiên Môn cũng trong ánh mắt này bùng nổ trong người đệ tử Thiên Môn.
Đệ tử Thiên Môn mặt biến tái nhợt, đôi mắt đâu tiền là nổ tung, máu chảy xuống, khắp người đầy vết thương, hộc bãi máu. Khi gã hộc máu thì mặt mũi đều tràn ra máu, phát ra tiếng hét thảm, tinh thần suy sụp, đầu óc tan vỡ. Sinh mệnh trong giây phút này vì ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa phẫn nộ biến thành uy nhiếp bóp tắt!
*Ầm!* một tiếng, trong ánh mắt trợn tròn của đồng bạn bên cạnh, đệ tử Thiên Môn té xuống mặt biển.
Nhưng thân thể gã chưa chìm vào biển thì trên Cửu Phong, một bóng đen lao nhanh ra. Trong bóng đen chính là hạc trọc lông, giờ nó đôi mắt tỏa sáng, thân thể không mấy cọng lông nhìn bóng lưỡng,biểu tình hưng phấn đuổi theo xác chìm xuống. Nó lướt qua thân xác, miệng ngậm một túi trữ vật, móng vuốt còn chộp mấy thứ sáng lóng lánh. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, mấy vật sáng đó là nút ngọc thạch trên quần áo đệ tử Thiên Môn đã chết.
‘Lãng phí, quá lãng phí, tích tiểu thành đại nha, lão tử gom góp tích lũy thế này thì sớm muộn gì sẽ giàu to!” Hạc trọc lông hưng phấn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đệ tử Thiên Môn khác, biểu tình lộ mong chờ.
Ánh mắt của Tô Minh không giết được người, hưng uy nhiếp đến từ thân thể kết hợp ánh mắt, cùng với thần thức thì có thể giết người!!!
Khoảnh khắc đệ tử Thiên Môn chết, đệ tử Thiên Môn khác người run bần bật, mặt trắng bệch, nhìn hướng Tô Minh thì biểu tình đầy hoảng sợ, hét chói tai vội thụt lùi, như muốn nhanh chóng trở về Thiên Môn.
Tinh thần gã rối loạn, không thể tưởng tượng cần tu vi gì mới dùng được một ánh mắt uy nhiếp đã khiến đồng môn tu vi ngang ngửa mình đứt hơi bỏ mình. Giờ phút này gã không còn là đệ tử Thiên Môn kiêu ngạo, lạnh lùng và khinh thường Hổ Tử, ngay cả tiếng hét hói tai cũng không ẩn chứa lạnh lẽo mà là sợ hãi, vô biên vô tận sợ hãi như thủy triều sóng chìm tinh thần gã. Trong óc gã tồn tại ý nghĩ duy nhất là bỏ chạy, phải dùng tốc độ nhanh nhất trốn trở về Thiên Môn.
“Người hại gốc cây ngọn cỏ Cửu Phong, giết! truyện Linh Dị
“Người hại phó tòng Cửu Phong, giết!”
“Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ bộ lạc!” Tô Minh bình tĩnh nói, đứng dậy, bước ra một bước giữa trời. Bước chân đạp xuống, hắn bỗng xuất hiện trên bầu trời.
“Trước kia là Cửu Phong bảo vệ ta, sau này ta thủ hộ Cửu Phong! Đám Thiên Môn nhục sư huynh ta, giết hết…cả nhà!l” Mắt Tô Minh bùng cháy sát khí, lại bước ra một bước, xuất hiện ở trước mặt đệ tử Thiên Môn lao nhanh chạy trốn.
Đệ tử Thiên Môn sợ đến hồn phi phách tán, bùm một tiếng quỳ xuống định xin tha, gã sợ, đặc biệt an toàn trong tai kiếp càng sợ cái chết. Nhưng gã chưa thốt lời van xin, giây phút gã quỳ xuống thì tay phải Tô Minh xẹt qua trán gã, đi hướng màn trời. Đệ tử Thiên Môn run rẩy, từ trán tách ra một khe hở, mang theo tóc và nửa cái đầu bắn máu tươi, xác rơi xuống biển rộng.
Hình ảnh tương tự lại xảy ra, hạc trọc lông hưng phấn hú vài tiếng, lao nhanh qua, khi nó trở về móng vuốt lại có một túi trữ vật là mấy cái nút.
‘Giàu rồi, giàu rồi, tiểu Man này giết càng nhiều thì lão tử càng lên hương. Cái này…ở bên cạnh hắn dường như không tệ nha!’
Đáng thương đệ tử Thiên Môn này, thân thể rơi xuống quần áo lộn xộn. Trước khi chết, trong sợ hãi, giây phút cuối cùng của cuộc đời, gã bỗng nghĩ ra lý do thấy Tô Minh quen thuộc. Gã nhận ra người trước mắt chính là lão tứ Cửu Phong, người đã mất tích hơn hai mươi năm…Tô Minh!
Thế giới của gã khi nhận ra Tô Minh thì trở thành hắc ám, từ nay không thức tỉnh nữa.
Tiếng ngáy của Hổ Tử vẫn đang vang, gã mệt mỏi mấy năm nay, có Tô Minh giúp đỡ sẽ ngủ say thật lâu, mãi đến khi thân thể hồi phục lại. Có lẽ khi gã thức tỉnh thì nhìn thấy cảnh tượng khác đi.
Tô Minh đứng giữa không trung, lý do hắn chờ đệ tử Thiên Môn đến là vì vài ngày trước dùng thần thức quét bầu trời nhưng không thấy chút dấu vết trận pháp. Cho nên hắn, giờ bầu trời vặn vẹo, xuất hiện hai người, Tô Minh lập tức phát hiện, bầu trời trống trải có một vị trí xuất hiện một điểm.
Điểm này trước khi gặp Phương Thương Lan thì Tô Minh không nhận biết, nhưng giờ hắn liếc mắt liền thấy ra, chính là một không gian giới điểm!
Khoảnh khắc phát hiện nó, Tô Minh bước ra bước thứ ba. Bước thứ ba đạp xuống, thân thể hắn đạp trên không gian giới điểm.
Khi hắn bước vào một điểm, trước mắt biến hỗn loạn nhưng thần thức quanh quẩn tám phương, không cần dùng mắt nhìn hắn liền cảm giác được, mình bước vào điểm này như đang đạp trên truyền tống nào đó.
Khi mọi thứ trước mắt rõ ràng thì hắn đứng trên một trận pháp khổng lồ, ngoài trận có chín cột đá to lớn, bên trên điêu khắc con thú kỳ lạ khác nhau. Đỉnh cột ngồi xếp bằng chín người.
Bầu trời là màu xanh, không có mặt trời nhưng ánh sáng chiếu rọi đất đai. Từ xa nhìn đất trập trùng dãy núi. Trong mây trắng lượn lờ có từng vệt sáng bay qua lại. Chim hót hoa nở tràn ngập tám, hướng, đất này linh khí cực đậm, có không ít dược liệu quý giá được gieo trồng, đầy mắt xanh ngắt, khiến người trông thấy có cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Yên tĩnh, thanh nhàn, tràn ngập ở trời đất mỹ lệ này. Trên bầu trời có chín hòn đá to bềnh bồng, hòn đá hình nón, trên bình đài có cung điện phong cách khác nhau.
Chín cung điện này như chí tôn trong thế giới này, cao cao bềnh bồng giữa không trung. Những cầu vồng tới lui đa số xuyên qua trong chín cung điện.
Còn có tiếng nước róc rách chảy bên tai, đó là một cầu vồng xuyên mặt đất. Tiếng nước sông chảy truyền đến, có tiếng con gái cười đùa. Ngẫu nhiên trên bầu trời bay qua một số con chim trông rất xinh đẹp, không phải mãnh thú mà như vật nuôi.
Trời cao mây trắng hình thành so sánh trái ngược với bên ngoài, khiến người có cảm giác hốt hoảng.
Đại điện trung tâm chín hòn đất bềnh bồng có một ngọn núi cao đâm trời, trên núi dựng một tấm bia đá to lớn dù ở xa cũng thấy được. Trên bia đá khắc ba chữ to màu vàng tỏa ánh sáng vô tận, khiến tất cả người nơi đây ngẩng đầu liền thấy
“Hàn Thiên môn!”
Nơi này chính là Thiên Môn Thiên Hàn Tông. Trước khi bước vào, Tô Minh có nhiều điều khó hiểu về Thiên Môn bí ẩn, nhưng giờ bước vào đây, lấy kinh nghiệm của hắn liền nhìn ra, Thiên Môn này là một không gian tàn phá!
Chốn này không thuộc về Nam Thần, chỉ là một mảnh vỡ không gian bị trộm hoặc khai thác ra, hay ngẫu nhiên phát hiện.
Chỗ này có lẽ không thuộc về cả đại lục Man tộc, bởi vì khoảnh khắc đạp vào đây, trên người Tô Minh liền toát ra tử khí nhàn nhạt. Tử khí cho hắn cảm giác như trên cổ kiếm thanh đồng rời khỏi đất âm tử, cực kỳ giống máu hắn rơi trên tay Phương Thương Lan. Nhưng yếu rất nhiều, không mãnh liệt, kém xa khi cổ kiếm thanh đồng rời đi.
Nhưng mọi thứ lại rõ ràng biểu lộ nơi này là một khói không gian ở giữa âm tử cùng hạo dương!
Tô Minh xuất hiện, trên người tỏa tử khí, dù rất nhạt nhưng cách biệt với thế giới này. Vậy nên khoảnh khắc hắn xuất hiện tại trận pháp, người hắn tỏa tử khí biến thành khói đen cuồn cuộc bốc lên trời. Khiến một phần nhỏ bầu trời như bị nhuộm mực, khói đen lượn lờ.
Chương 538: Một nhà?
Giây phút Tô Minh bước vào trận pháp, thần thức hắn tỏa ra nhìn đến toàn bộ Thiên Môn, cũngcamr nhận trên Thiên Môn vài dao động cường đại. Tử khí trên người hắn không cách nào che giấu, cuồn cuộn bốc lên trở thành khói đen. Khói đen hung tợn như cái bóng cắn nuốt bốn phía. Khuôn mặt Tô Minh trông không tính già giờ dần xuất hiện chút nếp nhăn, trông như biến thành trung niên.
Chín người xếp bằng trên chín cột đá quanh trận pháp cùng mở mắt ra, biểu tình lộ kinh ngạc. Ánh mắt họ rơi vào Tô Minh đứng giữa trận pháp. Khi thấy Tô Minh thì chín người cùng đứng dậy.
“Người đến là ai? Tự tiện xông vào Thiên Môn, đây là tội chết!”
Tô Minh ngẩng đầu lên, giây phút ánh mắt giao nhau với chín người, trong chín người có ba bước ra một bước lao hướng Tô Minh. Người chưa đến gần thần thông đã hiện, trong ngũ quang thập sắc tới gần Tô Minh.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng mắt thì đậm đặc sát khí. Hắn tiến lên một bước, phút chốc xuất hiện sau lưng một người, lướt qua thì tay chỉ vào trán người này.
Tốc độ của hắn quá nhanh, nên người xung quanh chưa thấy ra cái gì thì người đàn ông bị Tô Minh chỉ vào trán người run bần bật, đầu nổ tung. Tô Minh thuấn di, đứng giữa không trung, sau lưng khói đen cuồn cuộn. Trên đầu hắn, khói đen rống gầm khuếch tán bốn phía.
Hắn xuất hiện như trong không gian yên tĩnh dấy lên bão tố tận thế!
“Tô Minh đệ tử Cửu Phong, hỏi đám Thiên Môn một câu, các ngươi…có biết nguyên tắc giết chóc của Cửu Phong!?” Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nhưng lời nói tựa sấm đánh chấn động trong Thiên Môn.
Thanh âm ầm vang, tai điếc vù vang, hóa thành vô số hồi âm vọng tám hướng.
“Đoạt vật của sư tôn ta, ngược thân sư huynh ta, mạt sát Cửu Phong tồn tại. Hôm nay Tô Minh ta, đệ tử Cửu Phong, thay thế sư tôn, thay Đại sư huynh, Nhị sư huynh khiến Thiên Môn trả lại!!!”
Hai chữ trả lại ầm ầm nổ vang, tám người dưới đất cắn răng lao ra. Nhưng khoảnh khắc chúng lao ra thì Tô Minh nâng lên tay phải mạnh chộp xuống dưới. Cú chộp này động đất, tám người đến đều là hạng Tế Cốt giờ thân thể bị đông lại, Man Cốt trong người như không cách nào chịu đựng, ầm ầm nổ tung. Khi tay phải Tô Minh chộp rồi nắm lại, thân hình tám người tan vỡ, có tơ khói trắng bay ra bị Tô Minh nắm trong tay. Tay hắn nắm lấy tơ trắng là dung hợp sự sống cùng lực tu vi của tám người. Tô Minh chưa tìm ra cách hấp thu lực lượng này, cưỡng ép thu sẽ khiến người người hắn có dấu hiệu bất ổn. Vậy nên lúc trước giết chóc hắn chưa từng thu nó vào người.
Giờ đây hắn nắm lấy đoàn tơ trắng sức sống, mắt chợt lóe, trong Thiên Môn và bầu trời cũng biến đị vang tiếng gầm gừ, cộng thêm lời Tô Minh nói, tất cả chấn động.
Từng đợt cầu vồng bay lên trời, từ bốn phương tám hướng lao về Tô Minh. Trong cầu vồng đều là người Thiên Môn, trên bầu trời, trong chín cung điện bềnh bồng cũngcó bóng người lao ra, rậm rạp đông nghịt. Phút chốc trong thế giới Thiên Môn vốn không lớn cầu vồng rợp trời dấy lên tiếng rít kinh thiên động địa.
“Kẻ xâm nhập Thiên Môn, giết không tha!!!”
“Thật to gan, dám xâm nhập Thiên Môn ta!!!”
“Cửu Phong? Tô Minh?”
Theo cầu vồng đến là từng tiếng rống. Đối mặt nhiều cầu vồng tới gần, bên trong cầu vồng ít nhất là hậu kỳ Khai Trần, trong đó đa phần là người Tế Cốt cảnh, thậm chí còn có ba cường giả Man Hồn, từ cung điện trên trời sắc mặt âm trầm lao đến. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, hắn nhìn đoàn tơ sự sống trên tay phải, mắt chợt lóe, thần thức dốc sức tản ra. Sau lưng ảo ảnh nguyên thần biến ảo, khi xuất hiện thì tay phải Tô Minh nguyên thần nâng lân, bấm ra một ấn quyết. Ấn quyết xuất hiện rồi Tô Minh nguyên thần thay đổi động tác tay, chớp mắt liên tục biến đổi chín lần, hình thành ấn quyết hoàn chỉnh.
“Ta giao cho đêm đen con mắt đỏ.” Tô Minh lạnh nhạt nói, vung hướng bầu trời.
Khoảnh khắc vung tay, Tô Minh nguyên thần biến nhạt chút nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.
Cái vùng này trên trời tử khí đn cuồn cuộn lna tràn xuất hiện hai ánh đỏ. Ánh đỏ như ngôi sao chớp lóe, khi chúng xuất hiện thì uy nhiếp cường đại khuếch tán trong khói đen, theo khói lan tràn phủ trùm mặt đất. Cầu vồng nào bị uy nhiếp tràn ngập thì ai nấy biến sắc mặt, thân thể bị cưỡng ép đông lại giữa không trung!
“Ta giao cho ban ngày sắc tím.” Giọng Tô Minh không lớn, nhưng truyền vào tai mỗi người khiến tất cả tinh thần chấn động. Tay phải Tô Minh lại biến chín ấn quyết đẩy xuống đất.
Đất rung bần bật, đây vốn là một góc mảnh vỡ không gian, giờ đất rung động không xuất hiện khe nứt mà có tầng tầng sóng gợn tự hòn đá ném vào hồ nước, chớp mắt khuếch tán lan bốn phía. Cùng lúc đó, từng luồng sáng từ trong sóng gợn tỏa ra. Dưới ánh sáng, mặt đất biến trong suốt. Chỉ chớp mắt, nó…biến mất trong mắt mọi người!
Thay thế là đất thành bầu trời sáng như ban ngày!
Đất, trở thành trời!
Thi triển loại thần thông này khiến Tô Minh nguyên thần càng nhạt hơn. Đây vốn là thuật phong ấn thuộc về Hồng La, dù Tô Minh thi triển được nhưng chưa đến sức mạnh như Hồng La, có thể phong ấn Tuyệt Vu!
Dù là vậy nhưng lấy tu vi hiện giờ của Tô Minh, triển khai thuật phong ấn ban ngày đêm đen là có thể phong ấn tất cả dưới Man Hồn!
Nguyên mặt đất biến mất, trở thành bầu trời, khiến những cầu vồng xé gió bay đến bị kịch biến làm hoảng sợ. Họ chấn kinh sợ hãi phát hiện thân thể mình bị trời đông lại, ở giữa không trung chẳng thể nhúc nhích một chút!
Bây giờ đệ tử Thiên Môn cách Tô Minh gần nhất chưa đến trăm mét, nhưng trăm mét tựa khe rãnh trời đất làm họ không thể vượt qua một tấc!
Một thức thần thông, phong ấn thiên địa. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, nguyên thần về vị trí cũ, xung quanh hắn, bốn phương tám hướng có gần ngàn người đứng giữa không trung mặt tái nhợt, mang theo sợ hãi nhìn hắn.
Chính giây phút này, những đệ tử Thiên Môn bị đông lại còn có những người Thiên Môn chưa bay ra nhìn như biến mất kỳ thật bị ngăn cách ở không gian khác trên mặt đất, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người Tô Minh.
Lời Tô Minh nói còn vang vọng trong đầu họ, giờ thấy bộ dạng của hắn, những đệ tử Thiên Môn từng gặp hắn đều đem cái tên Tô Minh dần chồng lên một người.
“Tô Minh…”
“Tô Minh Cửu Phong đó từng đấu một trận với Tư Mã đại nhân!!!”
“Ta đã nói Cửu Phong không thể chọc mà, bên trong mỗi tên đều là đồ điên!!!”
Các loại suy nghĩ nảy ra trong lòng mọi người, nhưng vì thân thể bị đông lại, ngay cả thì thở cũng chậm chạp, khiến những lời này chỉ vang trong lòng chứ không phát ra.
Phong ấn đệ tử Thiên Môn nhưng trong những cầu vồng có ba cường giả Man Hồn Thiên Môn. Họ cảm giác bốn phía biến dính đặc nhưng vẫn hành động được. Tuy nhiên, bây giờ có thể nhúc nhích không khiến ba người vui sướng gì mà vô cùng hoảng sợ. Họ không tiến lên mà vội vàng thụt lùi.
Loại thần thông này vượt qua sức tưởng tượng của họ, Cửu Phong trong trí nhơ trong giây phút này lại quay về!
Giây phút ba người thụt lùi, Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh bước ra một bước. Bước chân đạp xuống, rõ ràng là đạp không khí, nhưng ba người thụ lùi tim rớt cái bịch, tựa như Tô Minh đang đạp trong ngực họ!
Một bước nhìn như bình thường nhưng giây phút Tô Minh đạp xuống, ba người lùi lại chợt khựng, cái khựng này là chết!
Tô Minh xuất hiện trước mặt một người trong số họ, vung tay áo. Nắm đấm tay phải của hắn đánh vào ngực cường giả Man Hồn này. Một đấm đánh ra, người đó hộc máu, người bắn ngược, biểu tình sợ hãi phát ra tiếng gào. Nhưng gã vừa phát ra tiếng, toàn thân phun máu thì tay phải Tô Minh lại đánh một đấm. Khoảnh khắc nắm đấm đánh xuống, trưởng lão Man Hồn cao cao tại thượng trong đệ tử Thiên Môn phát ra tiếng hú thê thảm, người bỗng nổ tung hóa thành sương khói!
Trước khi gã chết chịu đựng thống khổ vượt qua ý chí mình. Nắm đấm thứ nhất đánh nát xương cốt toàn thân, hóa thành vô số gai xương đâm trái tim gã nhưng còn giữ lại sự sống. Đến đấm thứ hai, khiến máu thịt toàn thân như đảo ngược. Tựa như một cái túi chứa đầy gai nếu bị đánh mạnh vào thì gai sẽ đâm thủ túi, khiến cường giả Man Hồn Thiên Môn bị gai xương vỡ vụn đâm xuyên da thịt, cái chết cực kỳ thê thảm.
Tuy rằng Tô Minh lạnh lùng giết chóc nhưng không phải loại thích ngược sát. Hắn làm như vậy là bởi vì, khi đánh ra đấm thứ hai, khoảnh khắc người đó chết, Tô Minh giật xuống cổ gã một chuỗi…vòng cổ xương!
Đó là một trong vật phẩm của Thiên Tà Tử!
Cầm vòng xương, Tô Minh quay đầu nhìn hai cường giả Man Hồn khác hoảng sợ bỏ chạy, chân tiến lên.
“Chủ thượng cứu ta!!!” Trong hai người bỏ chạy có một tinh thần run rẩy, thấy Tô Minh sắp tới gần thì phát ra tiếng hét tuyệt vọng.
Khi tiếng cầu cứu vang vọng, trên bầu trời chín cung điện bềnh bồng luôn im lặng thì tòa thứ ba phát ra thanh âm kiêng dè.
“Người là đệ tử Cửu Phong, cùng Thiên Môn chúng ta vốn là một nhà…”
“Một nhà?” Tô Minh cười nhạt.
Chương 539: Không đội trời chung
Từ tòa cung điện phát ra thanh âm chưa dứt câu thì Tô Minh cười nhạt, xuất hiện bên cạnh người cầu cứu, tay phải nâng lên chộp. Man Hồn kêu cứu phát điên, biết thần thông không tác dụng, rống lên định đốt cháy tu vi tự bạo!
Nhưng khi gã mới bắt đầu tự bạo thì tay phải Tô Minh chộp hướng gã bỗng lóe ánh sáng tím. Cánh tay phải cùng với bàn tay xuất hiện giáp màu tím, xuyên thấu là lửa tự bạo bóp cổ người này.
“Chúng ta không phải một nhà.” Tô Minh lạnh nhạt nói, tay phải bóp mạnh.
*Bùm!* một tiếng, cường giả Man Hồn trong tay hắn thân hình thành thịt nát. Khi Tô Minh buông tay, xác tả tơi rớt xuống dưới, nhưng có một vòng tay trắng bay ra khỏi cái xác, rơi vào tay Tô Minh.
Nhìn vòng tay, Tô Minh còn nhớ, nó là vật năm đó sư tôn đặt trong động phủ.
Nắm vòng tay, sát khí trong lòng Tô Minh càng đậm. Hắn ngẩng đầu, nhìn trưởng lão Man Hồn Thiên Môn cuối cùng bỏ trốn. Người này đã tới gần tòa cung điện thứ nhất, Tô Minh lại tiến tới trước. Khoảnh khắc hắn bước ra, từ cung điện thứ ba bước ra một ông lão mặc áo trắng. Ông lão biểu tình phức tạp nhìn Tô Minh. Lão từng gặp Tô Minh, ở hội đấu giá năm đó, lão cùng thiếu chủ Thiên Hàn đại bộ lạc trông thấy hắn. Khi đó thiếu chủ Thiên Hàn đại bộ lạc còn muốn lung lạc đối phương, giờ hai mươi năm thương hải tang điền, lão lại trông thấy Tô Minh thì lòng rung động khiến trong phút chốc khó thể bình tĩnh.
“Tô Minh, làm đệ tử Cửu Phong, ngươi cần gì như vậy? Bây giờ ngươi cường đại nhưng không được quên năm đó khi người nhỏ yếu là ai thu nhận ngươi, Thiên Hàn Tông, là…” Ông lão áo trắng cất bước, trầm giọng nói. Lòng lão cực kỳ rung động, tu vi Tô Minh cường đại, thần thông quái dị, đặc biệt kiểu phong ấn thiên địa khiến lão rất kiêng dè.
Người như vậy vốn nên thuộc về Thiên Hàn Tông, nhưng hôm nay trở thành kẻ địch khiến lòng lão chua xót, thầm thở dài.
Chưa đợi lão dứt lời, Tô Minh mạnh ngẩng đầu nhìn lão.
“Là Cửu Phong!” Tô Minh bình tĩnh nói, bước chân đạp xuống, đã tới bên cạnh trưởng lão Man Hồn trốn tới bên ngoài cung điện thứ nhất.
Khoảnh khắc Tô Minh tới gần, trong cung điện thứ nhất phát ra tiếng hừ lạnh. Ngay sau đó, cửa cung điện ầm ầm mở ra, một vệt âm u bay ra lao hướng Tô Minh.
Vệt sáng âm u này có lực lượng đỉnh trung kỳ Man Hồn bùng phát, bên trong rõ ràng là cái đỉnh nhỏ. Đỉnh xoay nhanh lao hướng Tô Minh. Mắt Tô Minh chợt lóe, tay áo vung, lập tức dược đỉnh biến ảo ra, cùng đỉnh này ầm một tiếng va chạm.
Tiếng ngân vang vọng, Tô Minh cất bước, khoảnh khắc trưởng lão Man Hồn lại bỏ chạy thì lướt qua người lão, đứng trên bình đài đại điện thứ nhất. Trưởng lão Man Hồn người run bần bật, bên trong thân thể phát ra tiếng bùm bùm, hộc máu, có một con rắn nhỏ chui ra khỏi miệng, thè lưỡi bay lên, âm trầm nhìn bốn phía.
Rắn nhỏ này chính là Chúc Cửu Âm của Tô Minh!
Ánh mắt nó lạnh lùng vô tình nhìn thế gian, tất cả sinh linh ở trong mắt nó đều là thực vật, chỉ có khi nhìn Tô Minh thì mắt lộ nhu hòa, có ỷ lại.
Giây phút Tô Minh bước lên bình đài cung điện thứ nhất, từ bên trong đi ra một bà lão. Bà lão biểu tình âm u, tay cầm một cây gậy đầu rồng dộng mặt đất. Đầu rồng trên gậy như sống lại gầm lên vọt hướng Tô Minh. Cùng lúc đó, bà lão nâng lên tay trái, ngón tay đeo chiếc nhẫn. Khi Tô Minh thấy nhẫn đó thì mắt lộ sát khí.
Chiếc nhẫn đó là vật của sư tôn hắn!
Bà lão cắn đầu lưỡi, phun búng máu hướng chiếc nhẫn. Máu thấm vào nhẫn, ngay sau đó, một tiếng gầm truyền ra, từ chiếc nhẫn tỏa khói đen, khói hóa thành bàn tay to chộp hướng Tô Minh.
Cùng lúc đó, ông lão áo trắng điện thứ ba cũng bước ra một bước, tay phải nâng lên. Phút chốc trên đầu lão không khí vặn vẹo, một tiếng sấm đánh vang lên, xuất hiện một trường kiếm tia sét lượn lờ. Kiếm quét ngang, lập tức cả bầu trời biến thành lôi trì, tia chớp vô tận theo kiếm lao hướng Tô Minh.
Ngay sau đó, trong điện thứ hai phát ra tiếng thở dài. Đại điện thứ hai biến hư ảo, chớp mắt biến mất, lộ ra một người ngồi xếp bằng toàn thân đầy khói đỏ. Bóng người ấy từ từ đứng dậy, nhìn Tô Minh, cất bước đi tới, hóa thành khói đỏ vọt tới hắn!
Ba người, tu vi mỗi người đều rất gần với hậu kỳ Man Hồn, nhưng rất gần là khe rãnh một số thời gian khó vượt qua, vẫn chỉ là trung kỳ Man Hồn!
Thiên Môn cửu chủ, địa môn cũng có cửu chủ! Ba người này hiển nhiên là một trong ba Thiên Môn cửu chủ, Tô Minh còn nhớ năm đó sư tôn từng nói Thiên Môn thiếu một chủ, bây giờ chỉ có tám chủ.
Đại chủ cũng không đủ.
“Thiên Môn chủ chỉ là vậy thôi.” Tô Minh lạnh nhạt nói, trung kỳ Man Hồn, tuy hắn giết không nhiều nhưng cũng không ít!
Giây phút thần thông ba người đến gần, Tô Minh đứng đó, toàn thân lập tức sinh ra vố số tơ tím. Những sợi tơ quấn quanh toàn thân, phủ trùm lên hình thành Táng Tà Giáp!
Tay phải hắn nâng lên, Táng Tà Thương biến ảo ra. Khoảnh khắc trường thương dài mấy trượng xuất hiện thì ngập trời hung thần ập tám phương, có mùi máu đậm đặc khuếch tán.
Trong máu tanh, như có vô số oan hồn thê lương rít gào, vòng quanh Táng Tà Thương của Tô Minh, không cách nào rời đi. Những oan hồn có không ít là hoang nhân của đảo Ma La!
Táng Tà vừa ra, không nhuộm máu sẽ không tán, giáp này xuất hiện đại biểu Tô Minh tàn sát mở màn!
Trường thương quét ngang, khoảnh khắcba người kia đến thì hóa thành bóng tím, tử khí tỏa ra, bầu trời khói đen lan tràn, trong khói như có đôi mắt đỏ tựa sao toát ra ánh sáng yêu dị. Ba người kia đa đến gần.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, có trùng kích mãnh liệt nhanh chóng khuếch tán bốn phía. Bà lão hộc máu, thụt lùi hơn mười mét rồi lại hộc máu, biểu tình lộ ra hoảng sợ và không thể tin.
“Hậu kỳ Man Hồn!!!” Lúc trước bà nhìn không thấu tu vi Tô Minh, dù e ngại thần thông quái dị của hắn nhưng nghĩ rằng chỉ hai mươi năm thôi, dù đối phương có tạo hóa hơn tối đa là trung kỳ Man Hồn thôi.
Nhưng giờ tiếp xúc rồi bà hoảng sợ phát hiện, tất cả vượt qua điều bà tưởng tượng.
Giây phút bà bắn ngược ra sau thì ông lão áo trắng cũng thụt lùi hơn mười mét, miệng mũi tràn máu, ho khan dữ dội. Chỗ mắt phải tùy theo tiếng ho chui ra một sợi chỉ đỏ, chớp mắt lại chui trở về. Mặt lão đỏ rực, trong chua xót ánh mắt nhìn Tô Minh càng phức tạp.
Còn thân hình khói đỏ cũng bắn ngược, sương khói tan vỡ rồi lại ngưng tụ, hóa thành một người tóc đỏ bộ dáng như pho tượng. Gã đứng đó im lặng nhìn Tô Minh, biểu tình chết lặng có giãy dụa.
Giây phút trông thấy người tóc đỏ thì con ngươi Tô Minh co rút.
“Tử Xa!!!”
Người tóc đỏ bộ dạng hiển nhiên chính là Tử Xa! Khi nghe giọng Tô Minh thì Tử Xa người run bần bật, trong mắt càng giãy dụa dữ hơn!
Tử Xa tu vi năm đó chưa tới Tế Cốt nhưng hôm nay lộ ra đã là trung kỳ Man Hồn, điều này khiến Tô Minh nhíu mày. Hắn liếc mắt thấy ra Tử Xa không thích hợp. Thân hình gã không phải từ máu thịt mà như pho tượng, trông giống một…Man tượng!
Cùng lúc đó, bốn phía bị bốn người trùng kích dao động khuếch tán, va chạm đại điện khác. Khoảnh khắc đụng chạm, Tô Minh lập tức trông thấy còn lại sáu đại điện cùng vỡ nát, ngay cả cung điện bên trên cũng thành bụi phấn.
Vỡ nát rồi sáu đại điện không có một bóng người!
Tình hình này lộ ra quái dị, khiến Thiên Môn ở khoảnh khắc này kỳ lạ nhiều. Tô Minh phát hiện xung quanh những đệ tử Thiên Môn bị đông lại trông thấy mấy đại điện tan vỡ mà không có một ai thì cũng lô gìra kinh ngạc và mờ mịt.
“Chủ nhân, mau chạy đi, nơi này…!” Khi Tử Xa rống lên chưa dứt câu thì trong mắt lập tức chu ỉa vài chỉ đỏ, lại chui đi vào thì đôi mắt gã toát ra sát khí điên cuồng.
“Nếu đã đến rồi cần gì đi vội? Tô Minh, ta ở tầng thứ chín chờ ngươi, ta hy vọng ngươi có cơ hội lên đến, để ta tự tay…giết ngươi!!!” Giọng nói âm trầm nhu mềm phát ra trên bầu trời.
Bầu trời chưa bị khói đen hoàn toàn lan tràn xuất hiện một vòng xoáy. Vòng xoáy xoay chuyển lộ ra bên trên mặt đất.
“Đúng rồi, Bạch Tố cũng ở đây, và cả Hổ Tử sư huynh ngươi, nếu trong một tiếng đồng hồ ngươi không thể giết ta thì hắn sẽ giống như Tử Xa. Mặt khác nơi này còn có một bạn cũ của ngươi, hắn cũng rất muốn chiến đấu với ngươi. Tô Minh, ngày này ta chờ rất lâu rồi, ta luôn chờ đợi ngươi trở về. Ta sẽ khiến người từ từ chịu đựng hành hạ, đem nỗi thống khổ ta chịu đựng gấp mấy trăm ngàn lần trả lại ngươi! Ta, mới là Man Thần!!!” Thanh âm vang vọng, trong mềm nhẹ toát ra lạnh băng. Thanh âm này là của…Tư Mã Tín!
Khoảnh khắc thanh âm phát ra, trận pháp rời khỏi Thiên Môn tan vỡ.
Cùng lúc đó, ngoài không gian Thiên Môn, trên Cửu Phong, Hổ Tử ngủ say không phát hiện, dù là Tô Minh trước đó cũng không hay biết, những vết sẹo trên lưng gã từng cái vỡ ra, từng sợi chỉ đỏ chui đến chui đi.
“Trò chơi bắt đầu, Tô Minh, ta rất mong chờ.” Giọng Tư Mã Tín càng mềm, khiến người nghe không rõ là nam hay nữ, nhưng trong đó lộ ra hận Tô Minh là khắc cốt minh tâm, không đội trời chung!!!
Chương 540: Phát tài!
Tô Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn trên bầu trời vòng xoáy không bị khói đen lan tràn, bên tai vang vọng giọng nhu mềm của Tư Mã Tín. Thanh âm này biểu thị rõ ràng oán độc và thù hận của Tư Mã Tín. Lấy Tử Xa khuấy động lòng Tô Minh, lại lấy Bạch Tố gợi lên hồi ức của hắn, cuối cùng chỉ ra Hổ Tử nguy hiểm, tất cả biến thành hạn chế một tiếng đồng hồ.
Hiển nhiên Tư Mã Tín rất thích cảm giác ép buộc đối phương thế này, đặc biệt đối tượng bị buộc là Tô Minh!
Y muốn làm Tô Minh sốt ruột, muốn khiến hắn giận dữ, để hắn bất chấp tất cả vọt tới. Y khao khát nhìn thấy hắn như thế, càng khát vọng thấy Tô Minh mình đầy thương tích đứng trước mặt, để y rửa mối thù cũ!
Vì một ngày này y chuẩn bị rất lâu rồi! Mấy lần giao đấu và tính kế với Tô Minh mặc dù y đều chấm dứt trong thất bại nhưng y ngày càng hiểu hắn. Sau khi y được tạo hóa đi ra Thiên Hàn Động, y thề rằng đời này phải giết Tô Minh!
Vậy nên y ở trong Thiên Môn dựng một ván cờ lớn, trong thù hận chờ đợi Tô Minh trở về!
Một ngày này, rốt cuộc đến!
Tô Minh im lặng, từ người hắn không có giận dữ và gầm rống mà Tư Mã Tín muốn thấy, chỉ có yên tĩnh im lặng. Hắn bình tĩnh nhình vòng xoáy trên trời, thân thể hướng lên không trung. Khoảnh khắc hắn muốn vọt hướng vòng xoáy trên trời thì phía xa Tử Xa, ông lão áo trắng còn có bà lão hơi hồi phục lại. Tử Xa điên cuồng, ông lão phức tạp, bà lão nghiến răng, bà người lao nhanh đến, hóa thành ba vệt sáng cùng chiến đấu với Tô Minh!
“Tô Minh, ta ở tầng thứ chín chờ ngươi…”
Tô Minh ở giữa không trung nhìn ba người đến, mắt chợt lóe, tay phải cầm Táng Tà Thương, không thèm để ý ba người kia mà phóng một thương hướng vòng xoáy bầu trời.
Trường thương tím dài mấy mét phát ra tiếng rít xé gió, dung hợp với thanh âm của Tư Mã Tín, từ xa xem như con rồng tím đang gầm rống lao hướng vòng xoáy trên trời.
Tư Mã Tín còn chưa nói dứt lời thì trường thương ẩn chứa tu vi của Tô Minh ầm một tiếng nổ va chạm màn trời. Khoảnh khắc va chạm, vòng xoáy bỗng không xoay tròn nữa, khựng lại rồi phát ra thanh âm ngập trời. Tiếng như sấm ầm vang hoàn toàn lấn át giọng Tư Mã Tín, khiến bầu trời có dấu vết nứt vỡ. Vòng xoáy chia năm xẻ bảy, khiến nguyên màn trời lộ ra cái hố to lớn!
Đằng sau cái hố là tầng thứ hai Thiên Môn!
Giây phút cái hố hiện ra thì tầng màn trời thứ nhất tàn phá, khói đen tử khí lăn lộn lăn tràn như tìm ra lỗ hổng ùa vào trong hố, cứ thế bầu trời không hình thành vòng xoáy nữa. Khói đen mây mù như bùng phát trong hố. Tuy rằng vẫn là vòng xoáy, nhưng đó là vòng xoáy Tô Minh tạo ra. Vòng xoáy này đánh gãy giọng Tư Mã Tín, giống cái tát tai. Mặc dù Tô Minh không nói một lời nhưng bây giờ hắn dùng hành động nói cho Tư Mã Tín quyết định của hắn!
“Tô Minh ta cả đời giết chóc không ít, hôm nay sẽ nhiều thêm chút, trong đó một tên chính là ngươi!”
Trời đất ầm ầm, khói đen mây mù cuồn cuộn trong hố, giọng Tô Minh bình tĩnh vang vọng tám phương dung hợp cùng tiếng gầm, dấy lên hồi âm vô tận, khiến người nghe xong không rõ là Tô Minh đang nói chuyện hay trời đất đang gầm gừ.
Giây phút bầu trời xuất hiện hố đen thì ba người Tử Xa đã tới gần Tô Minh. Ba người có sức chiến đấu trung kỳ Man Hồn, giờ ra tay khí thế mạnh mẽ. Tử Xa hóa thành sương khói đỏ, đi qua đâu dù là hư vô cũng bị cắn nuốt một ít, như ăn mòn.
Ông lão áo trắng thì đôi tay ấn pháp quyết, không khí trước mắt vặn vẹo, xuất hiện hai Man tượng, chẳng qua một cái tay cầm một bảo bình, trừ bảo bình ra nó đều mơ hồ, không giống Man tượng sau lưng nó sinh động như thật!
Còn có bà lão, đầu tóc rối xù bỗng kéo dài, nhanh chóng đến gần thì tóc không phất lên mà bay lên rồi đứt đoạn, hình thành vô số sợi tóc hướng đến Tô Minh.
Tô Minh im lặng, bước ra một bước hướng bà lão. Khoảnh khắc một bước đạp xuống, người hắn lập tức va chạm với mấy sợi tóc. Nhưng giây phút va chạm, mắt Tô Minh chợt lóe, tiếng chuông ngân vang vọng. Hàm Sơn Chuông biến ảo bao phủ ngoài người Tô Minh, chịu đựng sợi tóc trùng kích. Chớp mắt Tô Minh đã đi tới trước mặt bà lão. Khi bà phát ra tiếng hét chói tai thụt lùi thì Tô Minh bỗng nâng tay phải, cách không chộp bà lão. Cú chộp này ẩn chứa lực lượng Tô Minh hiểu ra. Lập tức bà lão khựng lại, toàn thân phát ra tiếng két két như sắp nổ tung. Bà lão cắn mạnh chót lui phun ra búng máu, làn da nứt rạn. Khi da nứt rạn thì bà lão phát ra tiếng gầm, chỉ thấy lớp da nổ tung, tan vỡ không phải thân thể bà mà là da. Những lớp da vỡ, bà kháng cự thần thông của Tô Minh, thân thể bắn ngược. Bộ dạng của bà trông trẻ không ít nhưng mặt tái nhợt, biểu tình kinh khủng, khóe miệng chảy máu ròng ròng.
Nhưng không đợi bà lùi qua xa, Tử Xa và ông lão áo trắng nhanh chóng đến gần, thần thông càng tới gần Tô Minh thì hắn hừ lạnh một tiếng, lại đạp một bước, tốc độ bỗng tăng lên trình độ mắt thường không trông thấy, như bão tố xoay tròn mấy vòng bên cạnh bà lão. Gió lốc dấy lên, vòng quanh bà lão mấy vòng rồi biến mất, Tô Minh xuất hiện ở bên cạnh, không thèm nhìn bà lão nữa mà ngẩng đấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông lão áo trắng.
Bà lão người run rẩy, môi khép mở như muốn nói gì, nhưng máu thịt toàn thân tựa bị đao tước, từng mảnh rơi khỏi người, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương rớt xuống dưới.
Đứt hơi chết!
Giết một trung kỳ Man Hồn đối với Tô Minh bây giờ, đặc biệt là mặc vào Táng Tà Giáp thì không khó!
Bộ xương bà lão rơi xuống chưa tới dưới đất lập tức xương vỡ vụn, bên trong xương cốt chui ra mười bảy, mười tám sợi chỉ đỏ thô cỡ ngón tay, vặn vẹo. Những sợi chỉ đỏ hóa thành máu loãng, hoàn toàn chết.
Khi ánh mắt Tô Minh nhìn hướng ông lão áo trắng thì biểu tình lão giãy dụa nhưng tốc độ không chậm lại. Đặc biệt là Man tượng cầm bảo bình trước mặt lão, cất bước trước tiên tới gần Tô Minh, bảo bình nâng lên chụp hướng hắn.
Lập tức có lực hút to lớn kéo Tô Minh, cùng lúc đó, Man tượng sau lưng ông lão áo trắng cũng tới gần, tay phải nâng lên, cái roi dài biến ảo ra, dao động, xé gió cuốn hướng Tô Minh.
Ông lão áo trắng cắn răng một cái, đôi mắt nhắm chặt, lớp áo phồng lên, vị trí giữa trán lộ ra một lỗ máu, chui ra sợi chỉ đỏ thô cỡ tay trẻ sơ sinh vặn vẹo.
“Nam, mịch, để, lạp, quyến!” Ông lão áo trắng nhắm mắt lại miệng phát ra mấy tiếng phức tạp khó hiểu nhưng có cảm giác tang thương năm tháng.
Giây phút thanh âm kia xuất hiện, thân Man Hồn cầm bảo bình lập tức biến mất, dung hợp với bảo bình, khiến lực hút khoảnh khắc tăng vọt. Ngay cả người Tô Minh cũng lắc lư như không thể đứng vững. Vào lúc này, Man tượng ông lão cầm roi chưa quất hướng Tô Minh lập tức nổ tung, là Man tượng tự nổ. Khoảnh khắc nó nổ, lực trùng kích khuếch tán, không biết tại sao mà lực hút của bảo binh tăng thêm gấp mấy lần!
Thân hình ông lão áo trắng theo năm chữ phát ra thì nhanh chóng héo rút, chớp mắt thành da bọc xương. Lão tế hiến sinh mệnh cho thần thông!
Các khâu gộp lại khiến lực hút của bảo binh phút chốc đến vô tận, khiến thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng chớp mắt bị hút vào bảo bình.
Ông lão mở mắt ra, sợi chỉ đỏ ở trán càng rực rỡ, vặn vẹo lắc lư. Dường như ông lão đã thói quen bảo bình, tay phải nâng lên chộp hướng bảo bình. Khoảnh khắc lão đụng vào bảo bình, chỉ đỏ ở trán không hay biết, lão dẫn động lời nói chuẩn bị vì cầu sinh để lại trong bảo bình từ rất lâu trước kia.
“Cứu ta…” Đây là thanh âm thứ nhất Tô Minh nghe thấy khi bị hút vào bảo bình.
Bây giờ ánh mắt mọi người đều tập trung vào cuộc chiến đấu trên trời, không ai chú ý thấy trong trận pháp lúc trước Tô Minh đến, chỗ vừa tan vỡ chui ra một bóng đen. Bóng đen núp một bên, thập thà thập thò, bộ dạng rất xấu xa, chính là hạc trọc lông.
‘Phát tài, phát tài!”truyện kiếm tu audio
Hạc trọc lông xuất hiện thì biểu tình lộ vẻ hưng phấn và kích động, chớp mắt biến mất. Khi xuất hiện nó lặng lẽ tới gần đệ tử Thiên Môn cách nó gần nhất bây giờ thân thể không nhúc nhích được, tinh thần chấn kinh nhìn lên trời. Chớp mắt hạc trọc lông đã tiếp cận mục tiêu, há mỏ táp túi trữ vật của đệ tử Thiên Môn, còn dùng ánh mắt chuyên nghiệp rà toàn thân đệ tử, một vuốt rạch quần áo. Đệ tử Thiên Môn trợn tròn mắt chưa kịp phản ứng lại thì một sợi dây chuyền gã đeo trên cổ đã bị hạc trọc lông cướp đi, rồi nó như gió xoáy xông đến người tiếp theo.
‘Giàu, giàu, ha ha, lần này lão tử giàu to rồi. Nhiều người không nhúc nhích, nhân dịp tiểu Man tử bị hút đi không biết hành động của lão tử, lần này ta lời to!!!’
Đệ tử Thiên Môn mở to mắt như muốn gầm lên, muốn vùng vẫy, nhưng thân thể gã bị đông lại không cách nào nhúc nhích, trơ mắt nhìn hạc trọc lông lắc mông rón rén rời đi. Gã tức phát điên, bực mình đến khóe miệng tràn máu, con mắt toát ra tơ máu giận dữ.
Nếu bây giờ gã có thể nhúc nhích thì gã thề nhất định phải giết cái con hạc trọc lông nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chết tiệt này!!!
Cách nghĩ trên không lâu sau, theo hạc trọc lông càn quét thì ngày càng nhiều hơn.