Cầu Ma Audio Podcast
Tập 105 [Chương 521 đến 525]
❮ sautiếp ❯Chương 521: Làm một chuyện
Tông Trạch thầm than, ánh mắt nhìn Tô Minh càng phức tạp. Năm đó lần đầu gặp nhau, người trước mặt còn yếu chưa khiến y chú ý bao nhiêu.
Sau này gặp lại thì tu vi nhiếp hồn người, phất tay đã có lực lượng phong ấn thiên địa, khiến Tông Trạch rung động, nhưng y lờ mờ thấy ra đối phương ở trạng thái này không phải là Tô Minh!
Sau đó là bây giờ, y lại thấy Tô Minh, nhưng lúc này hắn mang đến cho y rung động vượt qua hai lần trước. Không phải nói tu vi của Tô Minh vượt qua Hồng La mà vì lúc này hắn ở trong mắt Tông Trạch là bản thân hắn!
Ba lần gặp gỡ, mỗi lần khác nhau. Cả đời này Tông Trạch gặp người chỉ có duy nhất Tô Minh trước mắt cho y cảm giác mãnh liệt như vậy.
“Lần này ngươi lỡ tay, hậu quả là đảo Nam Trạch ta từ nay không còn an toàn. Từ nay mọi người giãy dụa sống trong tai kiếp lại lần nữa đối mặt nguy hiểm, đối mặt săn người đến từ Đông Hoang.” Tông Trạch không nhìn thịt nát Vân Lai chết đi mà thở dài.
Tô Minh im lặng không lên tiếng, giây phút giết chết Vân Lai thì hắn cảm giác đất đảo Nam Trạch khẽ chấn động.
Chấn động mới đầu không mãnh liệt nhưng rồi hóa thành tiếng nổ, màn trời nhân tạo liên tục chớp lóe, luân phiên chợt tới chợt sáng. Khi Tô Minh ngẩng đầu nhìn, màn đêm nhân tạo mạnh lóe sáng, ánh chiếu đảo Nam Trạch. Nhưng ánh sáng như sấm sét chớp lóe rồi tan biến.
Tiếng bùm bùm phát ra từ màn trời, theo ánh sáng tán đi, ngôi sao trên trời nhân tạo dường như liên tiệm với nhau dần ảm đạm cuối cùng thành màu đen. Nhưng bây giờ đen và tối vừa nãy khác nhau về bản chất!
Mới nãy đen là vì trời nhất tạo mất đi các linh khí mà ảm đạm, nhưng giờ đảo Nam Trạch xuất hiện biến cố, trời nhân tạo tan vỡ, dù còn có phòng hộ nhưng nó biến trong suốt, đen dày đặc chính là màu…Tử Hải!
Khi Tô Minh thấy màu đen Tử Hải, Tông Trạch thấy, Phương Thương Lan trên ngọn núi thấy, tất cả người hai tộc Vu Man cư ngụ trên đảo Nam Trạch thấy rõ cả.
Nếu không kiên cường sẽ khó giãy dụa, nếu không kiên cường khó bò khỏi cái chết, nếu không kiên cường càng khó sau khi vô số người đất Nam Thần chết còn có thể mở mắt ra!
Cho nên dù đảo Nam Trạch xuất hiện biến dị, dù có không ít người nhìn thấy Vân Lai chết đi, thấy Tô Minh xuất hiện nhưng vẻ mặt họ chấn động thôi chứ không có nhiều kinh hoàng, càng chẳng có tiếng xôn xao truyền đến. Họ yên lặng nhìn bầu trời, yên lặng cảm nhận đất dưới chân chấn động, cả đảo Nam Trạch chậm rãi thăng lên mặt biển.
Trong đám người, Tử Yên ngơ ngác nhìn mọi thứ, chuyện xảy ra nằm trong dự đoán của cô nhưng không ngờ kết quả sẽ như vậy. Tuy cô từng là thị thiếp của Vân Lai, tự nhận hiểu nhiều về gã nhưng vẫn không biết rằng, trận pháp đảo Nam Trạch liên tiếp với mạng sống Vân Lai!
Phương Thương Lan im lặng, sự sống của Vân Lai liên tiếp với trận pháp thì cô có biết, cũng vì vậy cô chuẩn bị nhiều cuối cùng rất có tin chắc giết chết Vân Lai hoặc trọng thương gã. Cô cũng biết Vân Lai chết rồi hậu quả là trận pháp đảo Nam Trạch tan vỡ, đảo sẽ từ dưới đáy Tử Hải lại xuất hiện trên mặt biển.
Nhưng…ánh mắt cô lộ kiên định.
“Tử Yên vì mình chịu khuất nhục nhiều năm, tuy bây giờ nàng ở cùng Nha Mộc nhưng nàng không biết trên người có cấm chế của Vân Lai, nhìn như tự do sống chết, kỳ thực vẫn nằm trong tay gã. Việc này Tông Trạch sẽ không can thiệp quá nhiều, trừ phi tu vi Nha Mộc có thể bước vào Hậu Vu. Đây là điều mình thấy trong ký ức của Vân Lai. Tử Yên vì mình chịu nhục, mình cũng có thể vì nàng cõng bêu danh máu lạnh. Dù lấy cả đảo Nam Trạch làm cái giá, chỉ cần cho Tử Yên chân chính tự do thì mọi thứ đáng giá!’ Đây là năm đó Phương Thương Lan định ra kế hoạch giết Vân Lai thì thầm nhủ.
Kế hoạch của cô còn có khâu thứ hai, đó là giết hoặc trọng thương Vân Lai rồi, cô chuẩn bị kỹ lưỡng mang Tử Yên bình yên rời đi, tới đảo khác mở ra sinh hoạt mới.
Nhưng Tô Minh xuất hiện đánh loạn mọi tứ.Nguồn truyện audio Podcast
Tô Minh cảm nhận đảo dưới chân chấn động càng kịch liệt, tiếng nổ ầm ầm truyền ra, chắc là đảo Nam Trạch bay lên trên. Hắn im lặng nhìn đáy Tử Hải bên ngoài, nước biển ồ ạt ra, trên mặt biển xuất hiện lỗ hõm to lớn, từng đợt sóng gợn lăn sang mép.
Chỉ giây lát mặt biển vốn trống trải trong tiếng nổ kinh thiên động địa, một hòn đảo nhỏ từ đáy biển trồi lên. Khoảnh khắc trồi lên, thật nhiều nước biển cuồn cuộn, có thể thấy một màn sáng hình cung bao phủ hòn đảo. Đảo xuất hiện trên biển, nước mưa bên ngoài xuyên qua màn sáng rơi vào trong!
Tô Minh ngẩng đầu nhìn ngoài màn sáng tầng bay trên trời, nhìn biển gầm rống bên phải, bên tai vang giọng Tông Trạch.
“Đông Hoang đại lục va chạm, Nam Thần chia năm xẻ bảy, biến năm ba khối đại lục nhỏ rất nhiều, rồi vô số đảo mép bìa. Ba khối đại lục nhỏ có trận pháp phòng hộ, như bị phong tỏa, cấm tất cả người ngoài bước vào. Trừ ba khối lục địa nhỏ ra còn có những đảo hỗn tạp, trên đảo đa số không có sinh linh, chỉ ít ỏi là giống như ta những người sống sót sau tai nạn cư ngụ. So với ba khối lục địa bị phong tỏa, chúng ta sinh hoạt trên đảo đối mặt hung hiểm nhiều hơn, hung hiểm đến từ Tử Hải, nhưng càng nhiều là từ Đông Hoang. Tai biến Đông Hoang, Nam Thần vỡ ra thì tất cả chịu tai nạn, mặt đất tan vỡ, xuất hiện nhiều đảo, nhưng người Đông Hoang là gấp mấy lần người Nam Thần, cho nên mức độ thương tổn cho hơn Nam Thần nhiều, mặt đất không chia năm xẻ bảy. Nam Thần tử thương quá nhiều, Đông Hoang tổn hại không nặng tạo thành chênh lệch mạnh yếu to lớn. Người Đông Hoang lấy săn bắt người Nam Thần chúng ta làm vui. Theo họ thấy thì người Nam Thần chúng ta dù là hai tộc Vu Man đều chỉ là hạ đẳng, ví dụ Ma La thịnh hội là những đảo ngoài Đông Hoang đại lục một đảo Ma La to nhất tổ chức yến hội máu me săn giết Nam Thần. Ma La thịnh hội là hai năm một lần, giờ sắp…tới rồi, nay đảo Nam Trạch ta lộ ra trên mặt biển chắc chắn sẽ khiến Đông Hoang chú ý. Tô Minh, ngươi thật không nên giết Vân Lai.” Tông Trạch nhìn bầu trời ngoài màn sáng, nhìn biển bốn phía, lời nói lộ tang thương.
“Chỗ Tông Trạch tiền bối có bản đồ ngoài Đông Hoang liên quan đảo Ma La không?” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn trời, ngoái đầu liếc Tông Trạch, bình tĩnh nói.
Mắt Tông Trạch chợt lóe tia sáng, nhìn Tô Minh, biểu tình nghiêm trọng.
“Ngươi nên biết đảo Ma La là đảo lớn nhất ngoài Đông Hoang ra, chủ đảo Ma La Lão Nhân tu vi là đỉnh hậu kỳ Man Hồn, nửa bước vào đại viên mãn. Ta từng đâu với hắn, bại trận. Người này thần thông khó lường, nắm giữ lực Đại Ngu Thiên Cung, dựa theo cách nói của Man tộc các ngươi thì hắn từng đi Đại Ngu Vương Triều. Người như vậy một khi trở thành Man Hồn đại viên mãn tương đương với đỉnh cao Tuyệt Vu Vu tộc ta, thuộc về có tư cách chạm đến Vô Vu. Tu vi của ngươi đúng là không bình thường, nhưng có tự tin đấu với hắn không?” Tông Trạch trầm giọng hỏi.
“Ta nhớ từng nghe người nói hệ thống Vu tộc, Ương, Hậu, Tuyệt, trong ba cảnh thì Vu Tuyệt cảnh có thể so với Man Hồn đại viên mãn của Man tộc, có đúng không?” Tô Minh không đáp lời Tông Trạch mà lạnh nhạt hỏi.
“Lý luận là vậy nhưng thực ra hệ thống Man tộc lâu dài, được Man Thần đời thứ nhất tạo ra, trở thành trụ cột tu Man tộc, hệ thống Vu tộc ta là năm đó Cửu Lê Chủ từ bỏ thân phận Man tộc tự sáng chế. Dưới Tuyệt Vu thì Vu tộc ta thuật pháp thần thông quái dị, mỗi cảnh giới cường hơn Man tộc, so sánh giữa Man Hồn đại viên mãn và Tuyệt Vu thì Tuyệt Vu không phải đối thủ của Man Hồn đại viên mãn. Nếu thật đấu, lấy kinh nghiệm của ta đoán, ta có thể chiến với hậu kỳ Man Hồn nhưng đấu không thắng đại viên mãn, thậm chí Ma La Lão Nhân nửa chân bước vào đại viên mãn nhưng vì nắm giữ lực Đại Ngu, cho nên ta cũng vẫn không là đối thủ của hắn. Trừ phi Vu tộc ta xuất hiện Vô Vu giống như Vu Công!”
Tô Minh gật đầu, không lên tiếng.
“Trên đảo Ma La, theo ta được biết thì trừ Ma La Lão Nhân càng có phản nghịch tộc ra Bảo Sơn Tuyệt Vu quy hàng, và ba người có thể so với Vân Lai trung kỳ Man Hồn, còn sơ kỳ Man Hồn và Hậu Vu dưới trướng Bảo Sơn thì cũng có không ít. Lực lượng như vậy căn bản không phải chúng ta có thể chống cự, cho nên bao gồm đảo Nam Trạch, đảo khác trong khu này đa số ẩn núp là chính.” Tông Trạch trầm giọng nói.
“Tông Trạch tiền bối, ngươi còn tuổi thọ bao nhiêu năm?” Tô Minh bỗng nhiên hỏi.
Tông Trạch im lặng, lát sau mắt khép, tử khí bị che giấu càng rõ hơn chút.
“Không đến mười năm!”
“Tô Minh ta là người Man tộc, ở Vu tộc sinh hoạt nhiều năm, giờ sau tai kiếp Nam Thần, hai tộc Vu Man dung hòa với nhau.” Ánh mắt Tô Minh rơi vào người Tông Trạch, chậm rãi dời đi, nhìn Phương Thương Lan biểu tình phức tạp, và các tộc nhân Vu Man lần lượt ra khỏi động phủ chỗ ở.
“Ta không làm điều gì vì Man tộc, hãy để ta vì các ngươi đi làm một việc đi.” Tô Minh nhìn những người quần áo lam lũ, nhìn họ sinh tồn trong tai kiếp nhưng phải che giấu bản thân, tất cả là vì Đông Hoang.
Chương 522: Hướng đi của Đại sư huynh!
Trên mặt biển, theo đảo Nam Trạch xuất hiện, nước biển lăn hướng bốn phía. Trong đảo, dưới màn sáng, hai tộc Vu Ma tại. Tất cả im lặng nhìn Tô Minh và Tông Trạch trên trời.
Tông Trạch nâng lên tay phải, lập tức trong tay xuất hiện một cái ngọc giản vung hướng Tô Minh. Ngọc giản biến thành cầu vồng chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn. Tô Minh đón lấy, tập trung nhìn, bên trong có bản đồ đơn giản, trên bản đồ hướng Nam Thần có ba khối đại lục nhỏ, bị Tử Hải phân cách, nói là đại lục chứ thật ra là đảo to cỡ thành thị.
Bên ngoài, vị trí gần Đông Hoang là vô số đảo nhỏ, còn Đông Hoang, mép lục địa khổng lồ cũng có không ít đảo, trong đó có một khối to gấp mấy lần Nam Trạch viết hai chữ Ma La.
“Tông Trạch khó rời khỏi cố thổ, không thể đi cùng người, việc này chỉ đành cúi đầu.” Tông Trạch nhìn Tô Minh, mắt có phức tạp dần biến thành cảm thán, chắp tay cúi đầu với hắn.
“Xin Tông Trạch cho biết Đại sư huynh của ta phải chăng năm đó đi đến Vu tộc?” Ánh mắt Tô Minh rời khỏi ngọc giản, nhìn Tông Trạch, bỗng hỏi.
“Trước khi tai kiếp đến thiếu chủ có tới Thu Hải bộ lạc ta nhưng không đến Vu Thần Điện mà là…khi ra tai kiếp thì đi Đông Hoang.” Tông Trạch trầm giọng nói.
Tô Minh nhướng mày.
“Theo lão phu biết, thiếu chủ đi Đông Hoang là bởi vì sư tôn. Nhiều năm trước có đi Đông Hoang chưa về, dường như xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Tông Trạch suy tư một lúc, vẫn là nói ra.
Y biết quan hệ giữa Tô Minh và Cửu Lê thiếu chủ, những lời này y không thể che giấu.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn Tông Trạch.
“Xin Tông Trạch tiền bối nói rõ hơn.”
“Tình hình cụ thể là vì hai tộc Vu Man tranh chấp, ta không tìm hiểu kỹ lắm, nhưng được biết Thiên Tà Tử tiền bối một mình vượt Tử Hải đi Đông Hoang, muốn ngăn trận kiếp nạn này, nhưng vừa đi không về, tuy nhiên ngày tai kiếp đến đúng là chậm rất nhiều. Ta nhớ năm ấy thiếu chủ trước khi đi Đông Hoang đứng trên ngọn núi một đêm, tay cầm một mộc bài tổn hại, biểu tình rất bi thương.” Tông Trạch nhìn Tô Minh, khẽ nói.
Tô Minh người mạnh chấn động, đầu óc ù vang, hắn thấy ra được Tông Trạch không nói dối, mà chuyện này cũng không cần nói dối. Trước mắt hắn hiện ra một hình ảnh. Bên trong biển cuồn cuộn, một ngọn núi chọc trời, Đại sư huynh lặng yên đứng, nhìn Tử Hải phía xa rống gầm, nhìn nơi xa xôi, Đông Hoang khổng lồ va chạm. Biểu tình của y đầy bi thương, trong tay cầm một mộc bài, trên viết ba chữ Thiên Tà Tử!
Một bài có từng khe nứt như tùy thời vỡ ra.
Nước biển rồng gầm, Đông Hoang va chạm, thân hình Đại sư huynh cô độc mang theo bi ai đạp hư không lao hướng Đông Hoang!
“Sư tôn! Đại sư huynh!” Tô Minh ngoái đầu nhìn hướng Đông Hoang, trong mắt lộ ra sát khí điên cuồng.
Hắn không muốn nghĩ nhiều, hắn sợ càng nghĩ, càng được đáp án rõ ràng thì sẽ mất đi càng nhiều. Hắn bỗng nhiên hiểu Tử Yên từng nói Nhị sư huynh ra khỏi Cửu Phong chưa từng trở về. Lúc trước nghe hắn hơi khó hiểu, Nhị sư huynh thích Cửu Phong, Cửu Phong là nhà của y, trừ phi có chuyện trời sập, không thì y tuyệt đối không rời khỏi Cửu Phong!
Nhưng, y vẫn đi, vẫn không trở về. Tô Minh còn đang suy nghĩ y đi đâu, nhưng hôm nay thì hắn hoàn toàn khẳng định, Nhị sư huynh…đi Đông Hoang!
Y đi tìm sư tôn!!!
Đại sư huynh theo sau đi, cũng giống nhau tìm sư tôn, hoặc là đang tìm Nhị sư huynh của mình!
“Hổ Tử thì sao? Hắn còn ở Cửu Phong không…” Tô Minh thì thào.
Hắn bỗng rất muốn quay về Cửu Phong, nhìn xem Hổ Tử còn ở hay không, sau đó đi Đông Hoang đại lục, lần theo dấu vết Nhị sư huynh và Tam sư huynh, đi tìm bọn họ, tìm sư tôn của hắn!
Tông Trạch nhìn Tô Minh, thanh niên ba lần gặp mặt cho y cảm giác khác nhau, khiến y nghĩ đến Cửu Lê thiếu chủ, nghĩ đến một bóng hình đi Đông Hoang, cũng nghĩ tới Thu Hải bộ lạc giờ sụp đổ, tộc nhân đa số ly tán, nghĩ mình không còn sống bao nhiêu năm, nghĩ lúc y còn trẻ hào hùng.
Dần dần, Tông Trạch mang theo buồn phiền xoay người rời đi.
Sắc trời dần tối đen, mặt biển có tiếng sóng vỗ. Tô Minh đứng trên một ngọn núi sơn mạch nhìn hắc ám phía xa, lặng im không nói.
Không biết khi nào thì sau lưng hắn, Phương Thương Lan bước ra từ trong hắc ám đứng bên cạnh Tô Minh, dịu dàng nhìn hắn. Cô không nói lời nào mà ngồi cạnh hắn.
Nước biển đập, trời đất tối đen, không có lời nói, không có ánh mắt nhì nhau, Phương Thương Lan yên lặng làm bạn bên Tô Minh qua một đêm trên núi.
Mãi khi bầu trời bắt đầu xám mông lung có ánh sáng xuyên qua tầng mây, Tô Minh ngồi một đêm, nghĩ rất nhiều, trước mắt toàn là về Cửu Phong, đôi mắt nhắm chặt.
“Cảm ơn.” Tô Minh khẽ nói.
Phương Thương Lan không lên tiếng, cô nhìn bầu trời phía xa tuy tối tăm nhưng sáng hơn đêm nhiều, lắc đầu.
“Nếu nàng không muốn ở lại đảo Nam Trạch thì có thể cùng Tử Yên đi đảo Mệnh tộc, vị trí thì cô ấy biết!” Tô Minh mở mắt ra, nhìn cô gái làm bạn mình một đêm, nhìn nửa bên mặt cô, khuôn mặt rất đẹp.
“Huynh không cần lo cho tôi, dù tu vi của tôi không cao nhưng mấy năm nay chuẩn bị con đường sau này rất kỹ càng, sẽ không gặp nguy hiểm không thể tiêu trừ. Ngược lại là huynh, đảo Ma La…” Phương Thương Lan quay đầu, đôi mắt xinh đẹp không chút né tránh nhìn thẳng Tô Minh.
“Tôi biết Vân Lai tế luyện một pháp bảo, pháp bảo này hắn cần thần thông của ta mới hoàn toàn triển khai, lai lịch nó khó lường, nếu huynh đi lấy thì…” Phương Thương Lan vội nói, biểu tình thân thiết và lo lắng rơi vào mắt Tô Minh.
“Không cần, nếu là phải thần thông của cô mới hoàn toàn thi triển thì chắc cô cũng có thể dùng.”
“Nhưng mà…” Phương Thương Lan sốt cuộc, định nói tiếp thì mặt Tô Minh lộ ra nụ cười, nụ cười rất nhạt nhưng ẩn chứa tự tin.
“Nàng xem ký ức hai mươi năm nay của ta chỉ là đoạn ngắn, không phải toàn bộ.” Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, cười cười.
Phương Thương Lan ngây ra, nhưng rất nhanh nghĩ đến Vân Lai cường đại vậy mà ở trước mặt Tô Minh không có sức đánh lại, mạnh đến mức này đã vượt qua cô hiểu biết.
“Bây giờ…tu vi của huynh là gì?” Phương Thương Lan im lặng một lúc, khẽ hỏi.
“Tế Cốt.” Tô Minh nhìn Phương Thương Lan.
“Điều này không thể nào…” Phương Thương Lan mở to mắt, chợt lóe tia sáng âm u, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện ngọc xương, bàn tay ấn lên trên, tay phải kéo tay Tô Minh, mắt khép.
Tô Minh không từ chối, lát sau người Phương Thương Lan run rẩy, mắt mạnh mở ra.
“Chúc Cửu Âm chúc phúc…toàn thân Tế Cốt…” Cô thì thào nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra khó tin.
Tô Minh không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Qua thật lâu Phương Thương Lan mới bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn Tô Minh càng sáng ngời, nhưng chần chờ một lúc, cắn môi dưới, biểu tinh nghiêm túc khẽ nói.
“Tô Minh, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lần đó huynh từ chỗ ca ca tôi rời đi, tôi…nhìn ký ức của huynh.”
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, sao hắn có thể quên việc này chứ. Đó là lần đầu tiên hắn sinh ra nghi ngờ với mình, mọi thứ là vì năm đó Phương Thương Lan biểu tình thowng hại là nói lời hắn không hiểu.
“Túc Mệnh ư…” Tô Minh lạnh nhạt nói.
“Huynh…biết?” Trong mắt Phương Thương Lan lại trồi lên thương hại năm đó, khẽ nói.
“Tôi nhìn thấy huynh trong một hư động, qua năm mươi năm, tôi còn thấy huynh bị dây xích trói, mãi đến khi chết….” Trong lòng Phương Thương Lan giữ bí mật hơn hai mươi năm giờ nói ra với Tô Minh.
“Tôi thấy họ gọi huynh là Túc Mệnh, tôi thấy huynh chết mấy trăm lần. Tôi còn thấy một nơi gọi là Ô Sơn, đang lúc tôi định xem tiếp thì bị lực lượng từ bên ngoài đánh vỡ. Lực lượng ấy quá mạnh, tôi không thể kháng cự. Tôi cảm giác được lực lượng đó vốn định hủy diệt tôi, bởi vì tôi thấy điều không nên thấy. Nhưng không biết vì sao, phút cuối lực lượng định tiêu diệt tôi thì tan biến.” Phương Thương Lan thì thào, cô kéo tay Tô Minh, lại nhắm mắt.
Giây phút cô khép mắt, đầu Tô Minh ù vang, hiện ra hình ảnh, những hình ảnh đó xuất hiện chính là mọi thứ năm đó Phương Thương Lan thấy.
“Hai mươi năm nay tu vi của tôi tăng lên rất nhanh, nguyên nhân chủ yếu là vì năm đó khi tôi thấy những ký ức của huynh, lực lượng định hủy diệt tôi, tôi phát hiện nó không tán đi mà đọng trong người. Tôi muốn giúp huynh, tôi muốn để huynh biết rốt cuộc huynh mất đi cái gì, ký ức thật sự của huynh có bao nhiêu bị sửa đổi, hay bị phong ấn. Cho nên tôi cố gắng tu hành, dung hợp với lực lượng kia, tôi muốn đem thần thông đặc biệt này tu luyện đến mức tận cùng, tôi tin một ngày nào đó có thể giúp được huynh.”
“Nếu huynh tin tôi, hãy để tôi nhìn xem, nhìn quá khứ của huynh…”
Thanh âm thì thào của Phương Thương Lan vang vọng bên tia Tô Minh. Tô Minh im lặng, dần mở tinh thần, bị Phương Thương Lan dẫn dắt trở lại dòng chảy thời gian.
Trước mắt hắn hiện ra hố đen, xuất hiện mình bị xích sắt trói, xuất hiện thân hình ngồi xếp bằng trên cái đầu to và câu nói.
[Ngươi khiến ta…rất thất vọng…]
Không biết qua bao lâu, Tô Minh mạnh mở mắt ra. Trước mặt hắn người Phương Thương Lan run lên, khóe miệng tràn tơ máu. Tay trái Tô Minh kéo Phương Thương Lan ra sau người, tay phải nâng lên đánh một đấm vào nơi lúc trước cô ngồi, không chút do dự đánh xuống.
Nắm đấm này không khí vặn vẹo, từ xa xôi không gian truyền ra tiếng hừ lạnh!
Chương 523: A Công, ngươi là ai?
Khoảnh khắc Tô Minh đánh ra một đấm, trong không khí phát ra tiếng hừ lạnh. Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Tô Minh mạnh chấn động, toàn thân phát ra tiếng két két như sắp tan vỡ, hắn túm lấy Phương Thương Lan, không chút do dự lùi ra sau, chớp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ngoài mấy trăm mét.
Phương Thương Lan mặt tái nhợt nhưng biểu tình kiên quyết, bị Tô Minh kéo lùi cô không chút hoảng hốt, tay ngọc nâng lên chỉ phía trước.
Cái chỉ này lập tức ngoài màn sáng đảo Nam Trạch tỏa ra ánh sáng chói lòa bắn bốn phía, từ bên mép ngưng tụ một điểm, hóa thành ánh sáng chói mắt rít gào đến gần, lao đến trước mặt Tô Minh, thân hình mơ hồ.
Ầm vang nổ tung, Tô Minh biểu tình nghiêm túc thả tay Phương Thương Lan ra, bùng phát hoàn toàn lực lượng Tế Cốt toàn thân, cất bước hướng thân hình ảo đến.
Giây phút hắn bước ra một bước, Phương Thương Lan lập tức ngồi xếp bằng ở một bên, không để ý chỗ này nguy hiểm, cũng không lo lắng Tô Minh sẽ phân tâm, mắt khép, không biết thi triển thần thông gì. Cô bỗng mở miệng.
“Bên trái ba mươi hai, bên phải bảy mươi chín, đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét, không gian giới điểm!”
Giây phút Phương Thương Lan thốt lời, thân hình bán trong suốt trước mặt Tô Minh chợt lóe tia sáng, nhìn hướng cô. Tô Minh lao nhanh đến, toàn thân chớp lóe ánh sáng vàng, một chỉ ấn vào không khí ba mươi hai bên trái nơi Phương Thương Lan ở. Phút chốc có tiếng két két vang vọng, thân hình trong suốt khựng lại.
Khoảnh khắc nó khựng lại, tay phải Tô Minh như chưởng ấn phía bên phải, lực lượng mạnh mẽ vọt đến chỗ bảy mươi chín bên phải. Tiếng nổ vang vọng, tiếng két két lại nổi lên. Thân hình trong suốt gầm gừ, cánh tay nâng lên như bấm ấn quyết, không công kích Tô Minh mà cách không ấn hướng Phương Thương Lan!
Cũng chính lúc này, nắm đấm tay trái Tô Minh đánh vào vị trí thứ ba không gian giới điểm, chỗ đằng trước hai trăm tám mươi bốn mét. Khi nắm đấnh hắn đánh xuống, bốn phía thân hình bán trong suốt vặn vẹo, không khí như sụp xuống, có lực hút to lớn đảo vòng, làm thân hình bị cuốn vào trong, biến mất không thấy. Nhưng dù nó có biến mất thì ấn pháp quyết ấn hướng Phương Thương Lan một chưởng mang theo sát khí vẫn còn đó, giờ sắp va chạm vào cô rồi. Lấy tu vi như Phương Thương Lan không thể né tránh, cô ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt có lưu luyến nhưng vẫn nở nụ cười.
Mắt thấy tất cả không thể thay đổi, mắt Tô Minh ngưng tụ, tay trái nâng lên chỉ bầu trời, tay phải mạnh ấn mặt đất.
“Quá khứ…tương lai…” Tô Minh khẽ nói, thân hình xuất hiện chồng chất và giao nhau, thời gian xung quanh như đảo ngược, thiên địa chợt khựng lại, chưởng ấn đánh hướng Phương Thương Lan cũng dừng, có xu thế rút lui.
Tô Minh không chút do dự cất bước thuấn di, xuất hiện ở trước mặt Phương Thương Lan. Hắn nâng lên tay phải, thời gian bốn phía khoảnh khắc trở lại, bây giờ vận chuyển nhanh hơn mới nãy gấp mấy lần, như muốn đuổi theo thời gian, nhanh chóng trôi qua.
Chưởng ấn đụng vào tay phải Tô Minh, tiếng nổ kinh thiên động địa. Chưởng ấn tan vỡ, khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, nhưng hắn đứng đó không nhúc nhích, sau lưng là Phương Thương Lan, là cô gái vì hắn rơi vào nguy hiểm.
Phương Thương Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, ánh mắt dịu dàng, ngày càng mềm mại.
Chưởng ấn tan biến, tất cả trong không khí trở lại như thường, có chút quái là chỗ này dao động mãnh liệt như vậy, tiếng nổ ngập trời nhưng không khiến người trên đảo Nam Trạch chú ý chút nào, dường như không nghe thấy vậy, như không cảm giác chút gì.
“Chính là lực lượng này, nhưng so với trước có thêm phần linh động.” Phương Thương Lan khẽ nói, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Minh, lau máu nơi khóe miệng Tô Minh.
Nhưng khi tay cô đụng vào máu Tô Minh, khiến hắn và cô cùng ngây ra là máu tươi ở trên ngón tay cô nhanh chóng mục rữa, chớp mắt thành màu đen, biến thành tử khí tan biến.
Phương Thương Lan trợn to mắt, hình ảnh này khiến cô không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Tô Minh. Cô thấy trong mắt Tô Minh có đau thương. Tinh thần chấn động, định gặn hỏi thì hắn nhắm mắt lại.
Thân hình bán trong suốt ấy Tô Minh không xa lạ, hắn cảm nhận một tia hơi thở Đế Thiên từ nó, chẳng qua hơi thở này rất nhạt, dường như từ vô tận hư không mà đến.
Mới nãy Phương Thương Lan thi triển thần thông muốn giúp Tô Minh tiến càng sâu nhìn ký ức nhưng cuối cùng vẫn thất bại, khiến hơi thở Đế Thiên đến. Nếu không phải Tô Minh bây giờ không như ngay trước thì Phương Thương Lan chết chắc rồi.
“Không gian giới điểm, mới rồi không khí liên tiếp nơi này, ba điểm khiến thân hình bán trong suốt đến gọi là không gian giới điểm ư?” Tô Minh mở mắt ra nhìn Phương Thương Lan.
“Làm sao cô biết được?” Tô Minh bình tĩnh nói.
“Tôi…tôi cũng không biết có chuyện gì, khi tôi cảm giác hơi thở đó đến thì thấy xung quanh hắn có ba điểm này, dường như là lợi dụng ba điểm đó lên. Khoảng cách ba điểm với hắn vĩnh viễn không thay đổi.” Ánh mắt Phương Thương Lan mờ mịt khẽ nói, cô còn đang chìm đắm trong hình ảnh máu Tô Minh trên ngón tay biến đen, hóa thành tử khí.
Biểu tình Tô Minh càng thêm phức tạp, trong đầu không ngờ hiện ra hình ảnh máu thành tử khí, còn có ba không gian giới điểm trong miệng Phương Thương Lan.
Thật lâu sau, Phương Thương Lan nhìn Tô Minh, cắn môi dưới hỏi.
“Tại sao máu huynh ở trong tay tôi sẽ như vậy?”
“Tôi mệt mỏi, Thương Lan.” Tô Minh im lặng, ngồi xếp bằng, mắt chậm rãi khép.
Phương Thương Lan ở một bên im lặng nửa ngày, cô chua xót cảm thấy Tô Minh trước mắt đã khác trước kia, hắn bây giờ cảm xúc hay thay đổi, lúc lạnh lúc nóng.
“Tất cả chắc chắn có liên quan việc máu của hắn thành tử khí trong tay mình, mình nhất định phải biết nguyên nhân việc này!” Trong mắt Phương Thương Lan lộ kiên quyết, nhìn Tô Minh, xoay người đi.
Cô ra đi không nghe thấy Tô Minh thì thào nói một câu.
“Cảm ơn nàng, Thương Lan.”
Theo Tô Minh tính toán, hắn định dùng năng lực đặc biệt của Phương Thương Lan nhìn ký ức phó tòng Đế Thiên bị hắn bắt, nhưng tình hình lúc trước khiến hắn tạm thời từ bỏ cách nghĩ này. Việc này rất dễ ra ngoài ý muốn nếu lại dẫn đến thân hình bán trong suốt ẩn chứa một tia hơi thở Đế Thiên thì hắn biết rằng, lấy tu vi hiện tại của mình, e rằng đối phương có chuẩn bị rồi khó thể bảo vệ Phương Thương Lan an toàn.
Hắn lặng lẽ ngồi, nhìn bầu trời từ sáng đến tối, nhìn hắc ám dần tán đi, một ngày mới đã đến. Người trên đảo trong mấy ngày nay theo Tông Trạch sắp xếp không ngừng gia cố trận pháp, họ định khiến đảo lại chìm xuống biển, việc này không phải không thể, chẳng qua cần chút thời gian.
Đối với Phương Thương Lan, Tô Minh không quá lo lắng. Cô gái này biến hóa rất lớn, cho hắn cảm giác khác trước kia, dù là trí tuệ hay quyết đoán khiến cô gái dù tu vi không cao, chỉ bằng thần thông quái dị của mình đủ bảo vệ bản thân. Nên biết đây chính là cô gái tu vi Tế Cốt mà dám muốn giết trung kỳ Man Hồn, người như vậy Tô Minh sẽ không xem thường.
Huống chi…
“Cô khác, là lần đầu tiên ta gặp, người như cô, tại mấy đại lục Man tộc sẽ có bao nhiêu.” Tô Minh thì thào.
Giây phút máu hóa thành tử khí trong tay Phương Thương Lan, Tô Minh nghĩ đến khi theo Âm Thánh Chân giới cổ kiếm thanh đồng bay ra vòng xoáy, nhìn thấy vũ trụ ngôi sao thì toàn thân bị tràn ngập tử khí nhấn chìm. Loại cảm giác đó như thu nhỏ vô số lần, hóa thành giọt máu tươi, giống cái ở ngón tay Phương Thương Lan.
“Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm tám mươi bốn mét.” Tô Minh nhìn chỗ giao giới trời biển phía xa, thì thào.
Biểu tình của hắn càng phức tạp, mắt có hồi ức, đọc ba vị trí không gian giới điểm.
Ba vị trí này là khi Phương Thương Lan nói ra thì Tô Minh không nghĩ nhiều, nhưng máu hóa thành tử khí xuất hiện, hắn chấn kinh, ba con số không ngừng hiện ra trong đầu. Hắn mơ hồ cảm thấy ba vị trí này rất quen, cực kỳ quen, sự quen thuộc đó là khắc trong linh hồn, sâu vào xương cốt, cả đời khó quên không thể xóa nhòa.
“Nếu có không gian giới điểm thứ bốn, có phải là ba trăm bảy mươi mốt mét. Nếu có cái thứ năm, phải chăng là năm trăm sáu mươi ba mét. Nếu có không gian giới điểm thứ sáu, có phải vị trí là bảy trăm tám mươi mốt mét.” Tô Minh chua xót thì thào, sáu con số này sao hắn có thể quên, sao hắn không quen thuộc cho được!
“Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt. A Công, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta? Năm đó tại cầu thang thánh sơn Phong Quyến bộ lạc, ngươi cho ta biết sáu con số này, khiến ta ghi nhớ kỹ, vốn tưởng chỉ là nơi để người nghỉ ngơi, tới bây giờ ta mới biết, chúng nó…không phải.” Tô Minh nhắm mắt lại, có nước mắt chảy xuống.
“A Công…ngươi…thật sự là A Công sao? Thật là A Công Ô Sơn bộ lạc sao? Thật sự là A Công từ nhỏ nuôi dạy ta, cho ta biết đạo lý làm người, để ta học cẩn thận, học suy nghĩ, học giết chóc sao? A Công, ngươi…là ai?” Tô Minh nhắm mắt, nước mắt chảy càng nhiều.
“A Công, Ô Sơn là thật sao? Bắc Lăng, Lôi Thần, Ô Lập, Bạch Linh, mọi thứ đều là thật sao?”
Tô Minh mở mắt ra, nhìn giữa trời và biển, cứ nhìn như thế, mãi khi nước mắt khô cạn, mãi khi trên người hắn xuất hiện bi thương nồng đậm, mãi khi hắn đứng dậy không nhìn thấy trên ngọn núi phía xa, mấy ngày nay cô gái kia luôn nhìn hắn chăm chú, mãi đến khi thân thể hắn đạp một bước hướng bầu trời.
Chương 524: Hà tích một mạng nghịch tang thương!
“Ta xuất sinh chi sơ còn không có…Ta xuất sinh sau man đã suy…” Tô Minh cất bước đạp hư không, vẻ mặt hắn bi thương, bóng dáng toát ra cô độc, miệng thì thào.
“Thiên bất nhân hề tương loạn ly…”
“Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…”
“Nếu ông trời có mắt hề sao không thấy ta vĩnh thế trầm luân hắc ám? Nếu thần có linh hề sao phải chia ta thiên nam hải bắc?”
“Ta không phụ thiên hề tại sao trời khiến ta không thấy màu đen đêm? Ta không phụ thần hề tại sao khiến huyết nhục ta chia ly!”
“Không ngày không đêm hề nhớ quê hương ta, đường tha hương xa xôi hề khó gặp thương thiên khổ. Ta tư thân hề hồn chúng bạn hữu, hồn nhớ ta hề âm tử lộ tâm đoạn sầu!”
“Thật giả khó phân hề Ô Sơn tại thiên hoang! Sinh tử thiên địa hề ta đang ở nơi đâu! Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!!!”
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, thanh âm như sấm sét ầm vang, khiến tầng mây trên trời chấn động, tầng tầng đảo ngược lộ ra bên trên xuyên thấu qua chút tia nắng.
Ánh nắng chiếu xuống, Tô Minh cất bước nhanh, lao hướng đảo Ma La.
Hắn toàn thân sát khí, sáu con số mang đến bi ai, chất chứa mê mamng Ô Sơn thật giả, máu đầu ngón tay Phương Thương Lan thành tử khí, tất cả điều đó khiến Tô Minh đi mà cất tiếng cười to.
Hắn cười vang, tiếng cười kia hùng hồn mà tràn ngập ý lạnh!
Hắn cười ông trời, cười mặt đất, cười đời mình, cười ý nghĩ của Đế Thiên!
Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!
“Ta là ai? Tô Minh cũng tốt, Túc Mệnh cũng thế, ta không biết mình là ai. Nhưng ta biết mặc kệ trời đất mênh mông thế nào, mạng ta chỉ do ta nắm! Là ai, quan trọng sao?” Tô Minh ngửa đầu cười to, hắn ngộ rồi.
Trải qua mọi thứ, trưởng thành trong sinh tử, ở đảo Nam Trạch càng hiểu bí ẩn chuyện Ô Sơn, nhìn thấy Phương Thương Lan khác biệt, tất cả mọi thứ đều khiến Tô Minh ngộ!
“Không quan trọng, quan trọng là ta tồn tại, quan trọng là ta vĩnh viễn tồn tại, quan trọng là ta tất cả sương mù này ta sẽ dùng hết sức mình vạch ra từng tầng, quan trọng là ta sẽ đem mọi thứ đạp dưới chân! Ta, không phải ta! Ta, là ta!”
Tiếng cười của Tô Minh ẩn chứa cuồng ngạo, che giấu một tầng bi thương. Khi một người lần lượt phát hiện mình cho rằng quý giá nhất rất có lẽ là giả dối thì hắn sẽ như thế nào?
Hoặc là chết tâm, hoặc là…vùng lên!
“Cái gì là thật, lại cái gì là giả? Nếu thật như vậy thì giả có ngại gì!” Tô Minh lao nhanh, đi qua đâu trời đất ầm ầm, tốc độ cực hạn.
Tử Hải cự nhân ở trong nước không dám ngẩng đầu, chim bay trên trời không dám tới gần, chúng sinh tám hướng không dám ngẩng đầu!
“Nếu các ngươi đã gọi ta là Túc Mệnh, vậy từ nay về sau, Tô Minh ta chính là Túc Mệnh của các ngươi!!!”
“Nếu các ngươi gọi ta là Tô Minh, vậy từ nay về sau ta vẫn là Tô Minh!” Tô Minh ngửa đầu cười dài, trong tiếng cười sát khí của hắn càng đậm mấy lần, ngập trời cuốn tầng mây cuồn cuộn lao hướng đảo Ma La!
Tô Minh lao nhanh đi, hắn không thấy không xa đảo Nam Trạch mờ nhạt vẫn tồn tại bóng hình một người con gái, không thấy trên đảo Mệnh tộc, tộc nhân Mệnh tộc đang bái lạy pho tượng của mình, hắn cũng không thấy trên Cửu Phong đất Man tộc, Hổ Tử phát tiếng gầm xộc thẳng lên trời vô tận uất ức.
Hắn cũng không thấy sâu trong lòng đất, một hướng khác truyền tống môn, thế giới bị đóng băng, trong Đại Ngu vương thành bị chôn vùi, trên tế đàn cao cao, trước mặt Đại Ngu Man Công xương sống lưng mãnh thú khắc một hàng chữ viết ông lão để lại trước khi chết!
[Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì…ngươi không phải là ngươi! Khi ngươi biết ngươi không là ngươi thì…ngươi mới là ngươi!]
Trừ câu đó ra còn có năm đó là Đại Ngu Man Công đôi mắt rõ ràng tối tăm nhìn không thấy thế giới, trong thấy từng hình ảnh hóa thành khóe miệng nụ cười thương hại, kỳ vọng, hiền lành. Nụ cười này Tô Minh khi đến không thấy rõ, nhưng nếu hắn có thể thấy chắc chắn tinh thần chấn động, chắn chắn đầu óc ù vang, chắc chắn ở trên tế đàn thế giới băng, ở trước mặt Đại Ngu Man Công, rơi nước mắt.
Bởi vì nụ cười hiền lành này Tô Minh sẽ không quên.
Không đi đắn đo mình là ai, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng thế, Tô Minh cũng được, Túc Mệnh cũng vậy, dù là đến từ chốn nào, dù là sống hay chết, dù nơi đây rốt cuộc là đất Man tộc hay là đất âm tử, không thèm để ý những điều đó. Tô Minh để ý là trước mắt, hắn để ý là Cửu Phong, để ý là lần này đi giúp người Nam Thần giải quyết hai năm một lần Ma La thịnh hội!
Vĩnh viễn giải quyết nó!
Nói cho tu Đông Hoang, Nam Thần…sau tai kiếp cũng có cường giả, không tha xâm phạm!!!
Mang theo sát khí, tốc độ của Tô Minh tăng đến cực độ. Mấy ngày sau, trên trời vài đợt tối sáng, tầng mây cuồn cuộn ầm vang, trên trời mưa rơi xuống bị tốc độ của hắn giống như trời kéo ra con sống dài. Trước mặt hắn xuất hiện một hòn đảo khổng lồ!
Ngoài đảo màn sáng chớp lóe tỏa ánh sáng đủ màu, toát ra lực lượng mênh mông. Bốn phía có bảy đảo nhỏ vòng quanh, như sao vây trăng sáng, hộ vệ bảo hộ.
Từng khí thế cường đại phát ra từ đảo, nếu không có màn sáng, vậy khí thế sẽ hoàn toàn khuếch tán ra, nhưng dù chỉ có thể đủ chấn nhiếp tất cả người đến, chấn nhiếp mãnh thú trong Tử Hải.
Đảo hình trăng khuyết, bên trên thấy vô số điêu lan ngọc thế, cực kỳ xa hoa, càng thấy rất nhiều tu Đông Hoang đến đến đi đi, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Mặc dù Ma La thịnh hội còn chưa bắt đầu nhưng chuẩn bị thịnh hội đang tiến hành!
Tô Minh đến, không chút che giấu. Cho nên khoảnh khắc hắn đến thì cầu vồng trên trời bị hắn quét đến khiến tất cả người đảo Ma La thấy thì rùng mình!
“Nam Thần Tô Minh đến đảo Ma La này để diệt đảo, khi ta rời đi đảo sẽ máu chảy thành sông, để Đông Hoang làm cảnh giác!” Thần thức khổng lồ của Tô Minh không chút giữ lại tản ra áp xuống đảo!
Thanh âm như dấy lên trận sấm ầm ầm trên đảo. Mọi người nghe thấy, sau lưng Tô Minh nước mưa sông bị hắn một đường cuốn đến gào thét tới, như sông ngân khuynh đổ bỗng va đụng vào màn sáng phòng vệ của đảo Ma La.
Hình ảnh này, sông ngân giáng xuống!audio coi am
Hình ảnh này, nước mưa như mũi tên!
Hình ảnh này, Tử Hải gầm rống!
Hình ảnh này, trời sụp đất nứt!
Chương 525: Diệt đảo!
Trong đảo Ma La, thanh âm của Tô Minh kinh thiên vang vọng, không ngừng chấn động, hình thành vô tận hồi âm. Lần này khuếch tán và va chạm khiến trong đảo như sấm sét rống gầm, ầm truyền vào tai mỗi người trong đảo.
Thanh âm lạnh như băng, thanh âm sát khí ngập trời, thanh âm lộ ra sự đáng sợ muốn hủy diệt tất cả, khiến người nghe tinh thần sinh ra chấn động mãnh liệt, ngẩng đầu lên nhìn. Họ thấy đầy trời sông mưa dài xông hướng màn sáng phòng hộ, rung động.
Đảo Ma La, ngoài Đông Hoang đại lục, trong nhiều đảo có một đảo hơi lớn, hòn đảo không có bình nguyên, là khi Đông Hoang đại lục va chạm Nam Thần thì bản thân tan vỡ thành mảnh vụn hình thành. Sau đó bị những người Đông Hoang đại lục vì các loại nguyên nhân không thể bước vào đất Đông Hoang chiếm cứ, trở thành nhạc viên của họ. Các tu giả lai lịch nhiều, có vì giết chóc quá nhiều mà không được vào đất Đông Hoang, có phản nghịch tông môn, bộ lạc, có một ít là độc tu. Chỗ ấy người tay dính máu khắp nơi đều có, hung tàn, khát máu, dường như là bản tính của họ. Đặc biệt sự tàn nhẫn với người Nam Thần trở thành thú vui lớn nhất của họ mấy năm nay. Nếu gặp phải người Nam Thần giới tính nam thường giết chóc, rút hồn, luyện hóa. Nếu là nữ càng thảm thiết, mấy năm qua người Nam Thần chết trong tay họ đếm hoài không hết!
Những người Nam Thần đều không dễ dàng mới sống qua tai kiếp nhưng lại gặp tai nạn khủng khiếp hơn nữa, tất cả lý do kỳ thật bởi vì Nam Thần nhỏ hơn Đông Hoang rất nhiều, vậy nên lần này va chạm tan vỡ, Đông Hoang vì khổng lồ nên chịu tai nạn ít hơn.
Có thể nói đảo dọc theo Đông Hoang hình thành, chõ này nghiễm nhiên thành nơi tụ tập có thể nói là bị Đông Hoang chinhgs thống trục xuất. Mấy năm gần đây có không ít người bị Đông Hoang đuổi đến, khiến thực lực đảo ngày càng tăng.
Đặc biệt là Ma La Lão Nhân xuất hiện càng lấy tu vi mạnh mẽ càn uqets nơi này, chiếm đảo lớn nhất, đặt tên Ma La, trở thành tu ngoài Đông Hoang thế lực lớn nhất!
Hễ tu giả Đông Hoang thuộc về Ma La Lão Nhân tự xưng là hoang trạch, danh hoang nhân, chẳng những hung tàn với Nam Thần, nhiều lần xâm phạm giết chóc, càng đối địch Đông Hoang chính thống, nhưng vì kiêng dè nên không dám chọc. Tuy nhiên, nếu gặp người thế lực Đông Hoang chính thống đơn độc thì kết cuộc giống y Nam Thần.
Tô Minh đến, thanh thế kinh thiên, sông mưa đánh vào màn sáng phòng hộ khiến tất cả người trên đảo Ma La kinh mà không quá nhiều sợ, ngược lại dấy lên hung tàn. Đó là thế lực do vô số kẻ ác tổ thành. Những người này khi thiện sợ ác, đối với kẻ yếu lộ ra răng nanh của mình. Tự sáng tạo Ma La thịnh hội không khác gì yến hội uống máu Nam Thần, là thứ duy nhất chúng tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Đói với cường giả thì vì người đông thế mạnh nên khinh thường khuất phục, cho rằng mình tàn sát, tàn nhẫn có thể chấn nhiếp tất cả cường giả.
Thật ra mấy năm nay chúng hành động như vậy đích thực khiến rất nhiều người lựa chọn tránh né. Nhưng chúng không biết, lần này gặp phải là Tô Minh!
Đối phó tộc đảo như vậy căn bản không cần nói nhân tính, chỉ nói một chữ, đó là giết!
Giết chúng máu chảy thành sông!
Giết chúng không còn ai sống sót!
Giết chúng dù chết vẫn run sợ!
Khiến đảo này trở thành cảnh cáo Đông Hoang!
Tiếng nổ vang vọng, màn sáng phòng hộ đảo bị mưa sông va chạm, bùng nổ kịch liệt, bên trên ánh sáng không ngừng chớp lóe nhưng không tan vỡ. Trên đảo phát ra từng tiếng gầm. Chỉ thấy từng bóng hoang nhân từ bốn phương tám hướng trên đảo bay nhanh lên, mang theo hung tàn và khát máu ùa lên. Cùng lúc đó, bảy đảo nhỏ hộ về quanh đảo có bảy cầu vồng kinh thiên bay ra. Sáu cầu vồng có mấy trăm người theo đến. Phút chốc tiếng rít kinh thiên động địa, ở ngoài đảo Ma La đinh tai nhức óc.
Tô Minh đến thanh thế cường đại, tuy rằng không khiến những hoang nhân đảo Ma La sợ hãi nhưng khiến chúng mãnh liệt chấn động, vậy nên là tập thể ra tay. Trước kia chúng ta gặp cường giả đều như vậy, nhiều lần đem những cường giả đến bị chúng điên cuồng và không sợ chết chấn động đi.
Lần này chúng còn muốn dùng cách cũ!
Nhưng cách này ở chỗ Tô Minh, vô dụng!
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, không để ý màn sáng phòng hộ đảo Ma La. Hắn đứng giữa không trung, nhìn bốn phía rít gào đến, khuôn mặt và thân hình hung tàn dữ tợn. Tay phải hắn chậm rãi nâng lên trước mạnh bóp chặt. Cái bóp này lập tức trong tay hắn phát ra ánh sáng tím chói mắt.
Ánh sáng tím tỏa chói lòa trong lòng bàn tay Tô Minh, lan nhanh, hình thành một trường thương tím dài mấy mét. Thương thoạt nhìn khiến người trông ghê rợn, bị Tô Minh nắm lấy giơ ngang trước người. Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng lộ sát khí.
Giây phút lộ sát khí, toàn thân Tô Minh tỏa ánh sáng tím. Ánh sáng tím như nước chảy phủ lên toàn thân Tô Minh. Trong ánh sáng chói lòa, tay phải hắn chạm áo giáp, giáp như có sinh mệnh nhanh chóng lan tràn, chớp mắt trùm toàn thân Tô Minh. Mãi đến khi đầu hắn xuất hiện tử giáp che khuôn mặt, tóc như biến thành màu tím bay sau đầu.
Một thân giáp tím, một thanh trường thương, Tô Minh đứng trên trời khí thế càng kinh thiên.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, trường thương giơ trước người vung một cái, tiếng rít sắc bén vang vọng. Mũi thương chỉ hướng một trong bảy đảo hộ vệ ngoài Ma La không xa, nơi nhiều cầu vồng bay đến.
“Kẻ phạm Nam Thần ta, dù xa vẫn diệt!”
Khoảnh khắc Tô Minh thốt lời, hắn cất một bước lấy tốc đọ không thể miêu tả hóa thành cầu vồng tím lao hướng kẻ đến.
Người đảo hộ vệ thứ sáu là một người đàn ông trung niên. Người này mặc hoa phục, bộ mặt âm trầm và giết chóc, lòng run rẩy chấn kinh. Tô Minh xuất hiện với thanh thế cường đại, trong mắt gã thấy hắn toàn thân chớp lóe ánh tím rồi biến thành giáp tím, khiến gã dù có tu vi sơ kỳ Man Hồn nhưng nảy ra sợ hãi.
Tuy nhiên, gã tin tưởng bất cứ cường giả nào đối mặt khí thế điên cuồng liều mạng của hoang nhân bọn họ đều sẽ chọn rút lui. Với ý nghĩ này, người đàn ông trung niên phát ra tiếng gầm, tay phải nâng lên, thần thông biến ảo định dốc hết sức thì trong con ngươi gã bỗng có một bóng tím.
Màu tím cứng rắn đập vào mắt gã, khiến người đàn ông trung niên ngẩn ngơ trong giây lát. Khi gã phản ứng lại định thụt lùi thì trán đau xót, trường thương tím chẳng biết khi nào thì đã đâm xuyên đầu gã, máu văng khắp nơi.
Gã thấy, trừ trường thương còn có bàn tay nắm lấy nó, mặc giáp tím, thân hình lạnh lùng, đây là hình ảnh cuối cùng gã thấy trong đời.
Tiếng nổ ầm vang, mũi thương của Tô Minh lấy tốc độ nhanh cực hạn xuyên thấu đầu người nổ tung, máu thịt bắn tứ tán. Những kẻ đi theo sau lưng người này giống phát điên, không chút tạm dừng vọt tới.
Tô Minh lạnh lùng nhìn, tiến tới trước, ánh sáng tím ngập trời. Khoảnh khắc tiếng hét thê lương vang, hễ Tô Minh đi qua đâu là trường thương tím quét bốn phương, như con rồng tím xâm nhập bầy người. Lát sau khi Tô Minh đi ra khỏi nhóm người, tất cả kẻ đến từ đảo hộ vệ thứ sáu sau lưng hắn thân hình nổ tung, máu rơi xuống biển.
Có một lũ máu dọc theo trường thương để nghiêng của Tô Minh chảy xuống. Hắn đứng giữa không trung, chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn trên trời bóng dáng bay ra từ sáu đảo khác.
“Kẻ nhục Nam Thần ta, sợ máu…trả bằng máu!” Tô Minh bình tĩnh nói, thanh âm khuếch tán vang vọng tám phương.
Thân thể hắn lại hóa thành cầu vồng lao hướng bầy người khác. Giờ phút này Tô Minh khi đã mặc lệ bộ giáp tím, hắn chỉ có tiến công, không lùi!
Trên người hắn sát khí ngập trời, sau lưng biến ảo ảnh dữ tợn như hùng thần rống ngập trời!
Giờ phút này Tô Minh khiến tất cả Ma La hoang nhân trong thấy rợn gai óc, tinh thần hoảng sợ, tên nào cũng bị sợ hãi tràn ngập thể xác và tinh thần.
Bởi vì Tô Minh đến, trên màn trời ngoài đảo, mặc kệ ngươi có tu vi gì, ở trước mặt hắn không có chút cơ may sống sót!
Bởi vì dù chúng điên cuồng nhưng Tô Minh càng cuồng hơn chúng!
Bởi vì tuy chúng tàn nhẫn và khát máu, nhưng phát hiện Tô Minh càng tàn nhẫn hơn chúng!
Một câu nợ máu trả bằng máu trở thành chuông tan của hoang nhân, hóa thành hồi âm kinh thiên. Tô Minh tàn sát, hắn đi qua đâu, hễ kẻ nào cản trướ mắt, kẻ nào trong tầm mắt thì khi hắn rời đi, thân hình nổ tung, giọt máu rơi xuống như dung hợp với mưa trên trời, khiến trời đất rơi huyết vũ!
Sơ kỳ Man Hồn tính cái gì? Chỉ giây lát trong mắt những hoang nhân trong đảo Ma La, chúng thấy bầu trời bên ngoài gần như thành màu máu. Trong huyết vũ, người bảy đảo hộ vệ chết hơn phân nửa. Cái loại chấn động tâm thần đó là ngôn ngữ khó tả hết.
Chúng còn như vậy chứ đừng nói đến hoang nhân đỏa hộ vệ ngoài màn sáng. Mấy trăm người trong giết chóc chỉ còn vài chục. Đám người tự nhận hung tàn hơn bất cứ ai, hoang nhân không sợ chết, triệt để tan vỡ, ý chí tan vỡ khiến chúng sợ hãi lập tức tan tác.
“Hắn là đồ điên!!!”
“Hắn là một hung linh khát máu!!!”
“Nam Thần, Nam Thần mà lại có kẻ hung thần như vậy, cái này, cái này…”
Bốn phía mấy kẻ còn sót lại sợ hãi bỏ chạy nhanh. Tô Minh nâng lên tay trái chỉ hướng bầu trời. Cái chỉ này mây mù trên trời chuyển động, hóa thành gió xoáy giáng xuống, quét biển rộng, dấy lên sóng ngập trời. Càn quét, mười mấy trên bỏ chạy bị lốc xoáy cuốn người, ầm ầm, không còn ai sống sót!