1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 101 [Chương 501 đến 505]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 101 [Chương 501 đến 505]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 501: Trở về

Đất Nam Thần, ngoài Thiên Lam thành, tầng mây cuồn cuộn, sấm sét đánh đì đùng, mưa như trút nước. Cơn mưa kỳ lạ từ mấy tháng trước rơi xuống liên miên đến hôm nay. Trong mưa thiên địa vạn vật mông lung khiến người không thể thấy quá xa. Nước mưa rơi xuống, mùi biển tanh ẩm ướt tràn ngập tám hướng.

Thiên Lam thành năm đó nguy nga giờ tĩnh mịch, chẳng truyền ra chút tiếng động, nhưng nhìn kỹ thì hơi khác với chút, tường sơn mạch bị xây lên rất cao, nếu ở dưới thành ngẩng đầu nhìn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.

Đưa mắt nhìn, trên mảnh đất Vu tộc ngoài Thiên Lam thành giờ chẳng có chút bóng người, nếu từ trên trời nhìn xuống toàn Nam Thần, vậy có thể phát hiện rìa đất Vu tộc sóng dữ ngập trời, nước biển bàng bạc ầm ầm đang không ngừng nhấn chìm mặt đất, phạm vi vô biên vô hạn, xem bộ dạng dường như không bao lâu sẽ lan tràn đến Thiên Lam thành!

Ngoài nước biển, càng xa hơn trong màn mưa tử hải, một lục địa mênh mông theo nước biển tới gần. Tốc độ nhìn thì chậm nhưng nếu ở gần sẽ phát hiện nó nhanh gần như cực hạn. Đại lục đen đó chính là Đông Hoang, nó đến gần, cuồng phong thét gào cuốn nước biển rống gầm, tràn ngập đất Vu tộc, đem từng ngọn núi ở phạm vi giáp ranh nhấn nhìm, đem từng mảng bình nguyên hóa thành mặt biển vô tận.

Trận tai biến Đông Hoang này giờ đang kịch liệt tiến hành, chẳng bao lâu sau khi tai biến Đông Hoang đánh vào Nam Thần thì đối với người ở đất Nam Thần là hoàn toàn mở ra tai kiếp. Sơn băng địa liệt, di sơn đảo hải, bởi tai nạn này dù là tu vi cao thâm cũng khó đối kháng.

Không ai đoán được tai nạn qua đi thì đất Nam Thần còn sót lại bao nhiêu người.

Tất cả thế lực sẽ bị đánh loạn, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng vậy, sẽ tan vỡ. Vì không còn trật tự, không còn tông môn, không còn đại bộ lạc, do đó hóa thành hỗn loạn!

Hỗn loạn bắt đầu cũng sẽ là sau tai kiếp thời đại cường giả lớp lớp

Giờ ở đất Vu tộc, giáp tranh nước biển ngập trời lan tràn có tám bóng người lao nhanh đến. Trong tám người có ba cô gái, còn nam thì ông lão tóc trắng xóa, tuổi nhỏ thì cỡ mười mấy tuổi. Tám người dù từ bộ lạc khác nhau nhưng giờ tập trung lại làm cùng một việc.

Trốn!!!

Họ đang lẩn trốn, chạy bỏ mạng, sau lưng họ không có cường giả truy đuổi nhưng biểu tình đầy cay đắng và sợ hĩa. Dù không có cường giả đuổi theo sau lưng nhưng có vô tận nước biển gẩm rống và sóng to, có sinh mệnh vô cùng cường đại đến từ nước đen trầm đục gầm rống.

Sau lưng họ ngoài ngàn mét có một ngọn núi, giờ ngọn núi tan vỡ, nguyên nhân là sóng to đập vào tạo thành. Núi vỡ và đá rơi đều bị nước biển rít gào nhấn chìm, trở thành một phần mặt biển vô biên vô hạn.

Trên bầu trời, tầng mây cuồn cuộn, mưa rơi, tồn tại một đám thú bay rậm rạp, chúng đến từ Tử Hải. Chúng sinh ra trong Tử Hải, ở trên trời sống, nếu chết còn có sức sẽ quay về trong nước.

Chúng nó thành quần kết đội rít gào trong bầu trời, số lượng vô tận có thể tính, như phủ lên bầu trời, đi qua đâu là đất tầm tã mưa!

Loại chim bay không nhìn dưới đất và nước biển, nhưng đối với không phải đồng loại cùng bay trên trời thì công kích rất mãnh liệt, một khi gặp gỡ sẽ thành đàn đi, không chết không ngừng!

Nhưng số lượng của chúng nó giống như vô tận, dù là chết nhiều nhưng trong nước biển vẫn lao ra mảng lớn chim bay mới!

Chỗ này chỉ là một phần biển rộng, giờ ở giáp ranh đất Vu tộc Nam Thần đã nguy hiểm như vậy, khắp nơi đều như thế.

“Không thể bay, chỉ có thể ở dưới đất đi nhanh, nhưng chúng ta làm sao nhanh hơn Tử Hải phía sau chứ!!!” Dưới đất trong tám người chạy nhanh có một người đàn ông trung niên cay đắng nói.

“Dù không nhanh cũng phải liều mạng, chỉ cần đến Lâu Hoàn sơn là có cơ may sống!”

“Lâu Hoàn sơn là nơi cứu viện gần chúng ta nhất, chỗ đó có truyền tống trận khoảng cách ngắn toàn Vu tộc, chỉ cần trước khi nước biển nhấn chìm chúng ta thông qua trận pháp rời đi, vậy thì có thể đối lấy phút cuối thoát khỏi Vu tộc!” Lên tiếng là một cô gái trong tám người, mặt tái nhợt vội vàng nói.

“Rời khỏi thì Vu tộc có tác dụng gì? Bộ lạc của ta đã sụp đổ, tộc nhân còn lại cũng tan tác, dù đến Man tộc thì đời này sợ là không có ngày thấy mặt trời.” Thiếu niên mười mấy tuổi luôn im lặng bỗng cười khổ nói.

Khi họ nói chuyện thì sau lưng có tiếng nổ trầm đục, thanh âm xuất hiện khiến tám người biến sắc mặt, không nói chuyện nữa cắn răng tăng tốc nhanh chút.

Sau lưng họ ngoài mấy trăm mét biển lớn rít gào ập lến. Sóng biển cuốn cao, như có lực lượng cường đại từ sau ập đến, nơi đi qua phủ một phần nước biển. Trên mặt biển có một cái đầu to nhô ra, vị trí đôi mắt lạnh lùnng hìn chằm chằm tám người ngoài mấy trăm dặm trước mặt. Đôi mắt vô tình và lạnh lùng khiến dù tám người không ngoái đầu nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

“Tử Hải cự nhân!”

Tám người bỏ chạy lòng run rẩy, lao nhanh, sau lưng họ nước biển phu lên càng nhanh. Cái đầu ở mặt biển chậm rãi trầm xuống, đường như biến mất nhưng rất nhanh ngoài mấy trăm dặm càng tới gần mấy người trên mặt biển lại ló đầu ra.

Nước biển lan tràn, cách tám người ngày càng gần, từ mấy trăm mét lát sau kéo gần trăm mét. Biển ầm ầm, mùi tanh nước biển như gần sát tám người. Khi một đợt sóng to dấy lên, rơi xuống khiến nước biển ngày càng nhanh lan tràn, trong tám người cô gái lúc trước nhắc đến Lâu Hoàn sơn nghiến răng, bỗng nhảy lên không còn ở dưới đất mà nhanh chóng bay lên giữa không trung, hộc búng máu, thân hình lập tức biến thành sương đỏ lao phía xa.

Còn lại bảy người do dự rồi lục tục biến thành bảy cầu vồng, ở không trung gào thét, phía xa cách họ mấy trăm mét có một ngọn núi cao ngất.

Sơn mạch này liên miên thành vòng tròn, vị trí đỉnh núi không phải mũi nhọn mà như bình đài, xem là vòng tròn, nơi này chính là Lâu Hoàn sơn trong miệng họ!

Tám người trên bầu trời mặc kệ cùng nhau, dốc hết tốc độ lao nhanh hướng ngọn núi. Nhưng giây phút họ bay lên thì có vô số chim bay rít gào từ bốn phương tám hướng đến gần họ.

Tốc độ chim bay vượt rất xa họ, xem như những chim bay biến thành bàn tay to lớn, càn quét hướng tới tám người. Khoảnh khắc chim bay tới gần, tám người tự thi triển thần thông, ngũ quang thập sắc chớp lóe, ầm ầm vang vọng. Trong tám người có bốn lao ra khỏi chim bay bao vây, nhưng còn lại bốn người vĩnh viễn ở lại trong bầy chim. Từng tiếng hét thê lương, chia năm xẻ bảy, tàn phá trong miệng nhiều chim bay.

Bốn người dùng hết sức thật không dễ lao ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng đồng bạn hét thảm, ai nấy sắc mặt càng tái nhợt, trong sợ hãi không chút ngừng lại lao hướng ngọn núi. Khoảng cách bốn người vốn đã không xa, rất nhanh tới gần ngọn núi kia chưa đến mấy trăm mét, giờ phút này, nước biển bên dưới cũng đang lan tới núi chưa đến ngàn mét!

Cùng lúc đó, nhiều chim bay lại gào thét đến, lát sau trong bốn người lại có một bị chim bao vây không thể bay ra, chôn vùi trong đó. Ba người còn lại rốt cuộc đứng trên ngọn núi.

Ba người hai nam một nữ, nữ là người lúc trước nói ra Lâu Hoàn sơn, còn hai nam một là người đàn ông trung niên, một là ông lão.

“Ta biết trận này nên mở ra thế nào, hai ngươi hộ pháp cho ta!” Cô gái rất nhanh đi tới vài bước, vào trong trận pháp khắc trên đất núi.

Đang lúc cô loay hoay định để nó vận chuyển thì nước biển đã tới gần chân núi, ầm ầm va chạm vào ngọn núi. Đứng trên đỉnh có thể thấy rõ bên dưới vị trí chưa tới mười mét trở thành biển vô tận.

Núi run rẩy, từng khe hở sinh ra, dường như không thể chịu đựng nước biển va chạm sắp tan vỡ. Mặt biển ngoài núi toát ra cái đầu to, theo tiếng biển gầm, một bàn tay to đen từ sâu trong biển chộp hướng ba người trên núi.

Từ xa nhìn lại trong biển tồn tại một người khổng lồ đang giơ tay lên như muốn hủy diệt tất cả.

Trừ cô gái ra, ông lão và người đàn ông trung niên biểu tình hoảng sợ, tinh thần chấn động. Trong đó ông lão lập tức đi hướng người đàn ông trung niên một bước, tay phải nâng lên mạnh ấn vào như muốn đẩy gã hướng tới bàn tay, để mình thoát khỏi tai họa. Nhưng lão vừa ra tay thì người đàn ông trung niên né sang bên, tay phải nâng lên túm ông lão, cũng có cùng ý định.

Khoảnh khắc hai người tính kế nhau, cô gái trong trận pháp khóe miệng lộ âm độc, trận pháp dưới thân vào giây phút này bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, và cả lực đẩy bùng phát, đẩy ông lão và người đàn ông trung niên ra ngoài núi, nghênh đón bàn tay to chộp đến.

“Tiện nhân!!! Ngươi…” Ông lão và người đàn ông trung niên biến sắc mặt, nhưng chưa kịp nói gì đã hóa thành hét thảm, bị bàn tay túm lấy trực tiếp bóp nát thành cục thịt.

Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Trên bầu trời, Tử Hải cự nhân bóp nát ông lão và người đàn ông trung niên, giữ nắm đấm đánh hướng trận pháp ngọn núi.

“Cảm ơn hai ngươi.” Cô gái cười nhạt.

Trận pháp vận chuyển, cô chớp mắt biến mất, nhưng khoảnh khắc biến mất bỗng lại xuất hiện, khóe miệng cười nhạt biến thành ngơ ngẩn. Cô mạnh xoay người, mắt thấy bên cạnh theo trận pháp vận chuyển xuất hiện một thân hình!

Một người mặc áo trắng, tóc đen, mặt tái nhợt, biểu tình âm trầm, hắn, là Tô Minh!

Chương 502: Tử Hải lan tràn

Trên người Tô Minh, giờ phút này tràn đầy tử khí, tử khí đến từ Chúc Cửu Giới, bởi vì hắn kiên trì xem xong hoàn chỉnh quá trình cổ kiếm thanh đồng rời đi, nhìn thế giới bên ngoài gương, thấy quả cầu hình tròn trong vũ trụ, và vô số đại lục bềnh bồng, thân hình hắn vì không thể thích ứng bên ngoài do đó dần mục nát, từ trong ra ngoài tỏa tử khí đậm đặc.

Tử khí này có lẽ vốn tồn tại trên người hắn, chẳng qua chỉ có ở bên ngoài mới lộ ra.

Bây giờ Tô Minh vừa bị truyền đưa về còn tồn tại!

Nhưng trong mắt cô gái, Tô Minh bị tử khí lượn lờ như là người hấp hối, cho người cảm giác tu vi không quá mạnh. Điều này khiến mắt cô gái lóe oán độc, dựa theo kế hoạch, giờ phút này cô nên rời khỏi đây rồi, nên xuất hiện ở nơi xa hơn. Bây giờ trận pháp vận chuyển, không biết tại sao ló ra người sắp chết này, làm cô nảy sinh độc ác và hận Tô Minh.

Nhưng tâm kế cô sâu trầm, nhìn hướng Tô Minh, không để ý nắm tay của Tử Hải cự nhân đang rít gào đến gần, biểu tình lộ sợ hãi và đáng thương, mắt có cầu xin. Cô hé môi như muốn nói cái gì, nhưng khác với biểu tình là tay ngọc nhanh chóng nâng lên, một vuốt chộp vào cánh tay Tô Minh biểu tình âm trầm, mạnh kéo, như muốn vung hắn hướng nắm đấm, nhân cơ hội cho cô lại mở trận pháp.

Theo cô nghĩ thì cái người từ bên trong toát ra tử khí hiển nhiên sắp chết rồi, mình là tu vi hậu kỳ Ương Vu, sẽ không ra cái gì ngoài ý muốn, hơn nữa biểu tình của cô đủ mê hoặc người khác. Nhưng khiến cô không ngờ là tay chộp vào cánh tay Tô Minh định kéo hắn thì mặc kệ cô dốc hết sức mạnh vẫn không làm hắn nhúc nhích một ly.

Điều này làm cô ngẩn ngơ, giây phút đó Tô Minh ngẩng đầu, không thèm liếc cô gái cái nào, cất bước tới trước. Cô gái bản năng thả lỏng tay, nhìn Tô Minh bước ra khỏi trận pháp, ngẩng đầu nhìn nước biển rống gầm nắm đấm Tử Hải cự nhân sắp đánh xuống.

“Cút cho ta!” Tô Minh biểu tình âm trâm, hình ảnh ở cổ kiếm thanh đồng khiến tâm tình hắn rất buồn bực, các loại phát hiện khiến hắn trong phút chốc khó thể bình tĩnh, giờ trở lại đất Nam Thần, vừa bước ra trận pháp đã đối mặt cô gái mắt mù và nắm đấm cự nhân đánh tới.

Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh đứng đó không nhúc nhích, nhưng nắm đấm Tử Hải cự nhân to lớn bị hắn chống thì mạnh rung động, máu thịt xé rách, Tử Hải cự nhân ló nửa cái đầu khỏi nước biển phát ra tiếng gào thống khổ.

Hình ảnh này khiến cô gái sau lưng Tô Minh mở to mắt lộ vẻ khó tin, chợt ngừng thở, đầu óc trống rỗng.

Trên mặt biển, Tử Hải cự nhân hoàn toàn ló đầu ra, tay phải bị đánh bật ra đang định giơ lên nhưng Tô Minh cười nhạt, nâng nắm ngón tay phải bóp chặt nắm đấm của Tử Hải cự nhân khiến nó không thể thu lại, tay phải mạnh kéo ra ngoài.

Cái kéo này biển rống gầm, chỉ thấy người khổng lồ thân hình cỡ trăm mét bị Tô Minh kéo ra khỏi biển, ở giữa không trung thành hình vòng cung. Tay phải Tô Minh thả ra, lập tức thân thể người khổng lồ tựa diều đứt dây bị vứt bỏ. Nhưng giây phút nó bị vứt đi thì Tô Minh cất bước tới trước, đạp không mà đi, chớp mắt đuổi theo Tử Hải cự nhân, ngón trỏ tay phải mạnh chỉ vào trán nó.

Cái chỉ này tiếng nổ vang vọng, đầu Tử Hải cự nhân nổ tung, thân thể ầm một tiếng rơi vào mặt biển phía xa, co giật vài cái rồi trầm xuống đáy biển.

Cô gái đứng trong trận pháp trên núi người rùn bần bật, đôi mắt nhìn Tô Minh lộ ra kinh hoàng. Cô biến Tử Hải cự nhân cực kỳ cường đại, mỗi con có thể so với Hậu Vu, chúng ở trong nước có ưu thế thiên nhiên, muốn giết một Tử Hải cự nhân thường cần có thực lực trung kỳ Hậu Vu mới làm được. Nhưng cô chính mắt thấy mấy trung kỳ Hậu Vu bộ lạc ra tay dù giết được một Tử Hải cự nhân phải đấu cả tiếng đồng hồ, nhưng một nay, thanh niên áo trắng trước mắt, một mình đối mặt đã giết chết Tử Hải cự nhân, độc tác trơn tru gọn gàng, hiển nhiên mạnh hơn Vu Công bộ lạc cô rất rất là nhiều!!!

“Tiền bối…” Cô gái định mở miệng nhưng chợt ngừng, bởi vì cô thấy Tô Minh ở giữa không trung lạnh lùng liếc mình. Ánh nhìn khiến đầu óc cô gái ù vang, não biến mơ hồ.

Khi ý thức lại tỉnh táo thì cô không thấy Tô Minh đâu, thấy chỉ là sóng to ngập trời ập hướng cô. Trận pháp dưới thân không kịp vận chuyển, ở trong sóng to tan vỡ, cùng với cô bị Tử Hải nhấn chìm.

Tô Minh ở giữa không trung cất bước đi, nhìn xuống nước biển bên dưới, nhìn sóng dữ ngập trời và từng cái đầu to hiện ra trên mặt biển vùng với vô số mãnh thú kỳ dị.

Mọi thứ không giống với hình ảnh trong ký ức của hắn.

Tai biến Đông Hoang đang nhanh chóng lan tràn, dù chưa đến cuối cùng nhưng cách không xa.

“Hỏa Vượn.” Con ngươi Tô Minh trợn to, hắn chợt nghĩ tới Hỏa Vượn, nghĩ đến động phủ và dược đỉnh bên trong!

Tô Minh ở giữa không trung, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng gào, chỉ thấy thật nhiều chim bay từ bốn phương tám hướng chớp mắt tới gần, những con chim mắt lộ hung tàn và khát máu, cách hắn ngày càng gần.

“Tai biến Đông Hoang, dù là khu vực Man tộc cũng sẽ chịu tai nạn cực lớn, trước tai nạn ai nấy thấy bất an, như hủy thiên diệt địa. Bây giờ không phải lúc quay về Man tộc, phải chờ tai nạn qua đi mới nên về. Nơi tránh được tai nạn mình có một chỗ.” Mắt Tô Minh chợt lóe, bốn phía chim bay đến ngày càng nhiều, tới gần trong thời gian ngắn.

Khoảnh khắc chúng tới gần thì Tô Minh vung tay áo, trước người xuất hiện độc thi.

Độc thi mắt lộ tàn nhẫn, há mồm phun ra khói độc hai màu xanh đen. Khói nhanh chóng khuếch tán, vừa chạm vào đàn chim bay tới thì chúng phát ra tiếng hú chói tai, nhanh chóng hòa tan thành từng giọt độc rơi vào biển.

Tô Minh cau mày nhìn bốn phía, mặt biển cuồn cuộn làm hắn khó thể đoán vị trí đứng, bởi vậy khó thể tìm động phủ. Hắn không thèm để ý những chim bay chết xung quanh, không để ý độc thi giết chóc, hắn trầm ngâm tán thần thức, phủ tám hướng. Trong thần thức hơn phân nửa đều là nước biển, dù là mặt sau cũng đang bị lan tràn, Tô Minh không thấy dãy núi nào rõ ràng.

Hắn mở mắt ra, suy tư nhìn trong đầu hiện ra ngọn núi cô gái đứng. Mắt chợt lóe, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện mộc giản, đó là địa đồ đất Vu tộc. Hắn tập trung nhìn, ở trên bàn đồ thấy một sơn mạch hình vòng cung cùng loại, hơi phân tích, hắn cất đi mộc giản, nhoáng người lao phía xa.

Độc thi theo sau, vui vẻ phun sương, khiến thân hình Tô Minh biến thành cầu vồng từ xa nhìn như bị sương khói xanh đen bao trùm, đi qua đâu trên trời nhiều chim bay đụng phải lập tức thành giọt độc.

Trên mặt biển vô tận bay chừng nửa tiếng, Tô Minh tản thần thức ra, trong mấy ngàn mét đều là biển mênh mông, có nhiều mãnh thú trong biển, dường như phát hiện thần thức của hắn, mạnh nhìn vị tí hắn ở, đặc biệt là người khổng lồ trong biển phát ra tiếng gầm.

Thậm chí giữa không trung, Tô Minh dần phát hiện những con chim bay tới có một phần đụng vào độc dịch không giống như trước lập tức hòa tan mà kiên tri lao ra một khoảng cách mới dần tan.

Phát hiện này khiến mắt Tô Minh chợt lóe, quan sát, hắn dần thấy ra đám chim là vô biên vô hạn, dù có chết nhiều hơn thì từ trong biển không ngừng bay ra. Những con chim bay ra rõ ràng có thể kháng khói độc! Nếu cứ tiếp tục thì chẳng bao lâu khói của độc thi đối với chúng nó sẽ bị suy yếu đến cực hạn!

‘Hèn chi…’ Tô Minh vung tay áo thu lại độc thi, tay phải nâng lên vung. Ánh sáng xanh chớp lóe, kiếm nhỏ xanh biến ảo lớn lên vòng quanh cạnh Tô Minh.

Có kiếm nhỏ, Tô Minh tiến lên lại có mảng lớn chim bay áp sát. Ánh sáng xanh chớp động, rít gào xoay tròn, chẳng qua chim quá nhiều, Tô Minh giết không hết chỉ có nước thuấn di, hấp dẫn nhiều chim bay xong chớp mắt rời đi.

Mất vài tiếng đồng hồ, Tô Minh ở giữa không trung chợt khựng lại, biểu tình càng nghiêm trọng. Trong thần thức của hắn thấy trên mặt biển ngoài mấy ngàn mét có một vòng xoáy, khí thế làm Tô Minh thấy nguy hiểm phát ra từ trong đó.

Hơi thở ấy theo Tô Minh cảm nhận thì vượt qua Tuyệt Vu!!!!

Mắt Tô Minh chợt lóe, người chớp mắt biến mất, tránh xa vòng xoáy xoay tròn, ở mặt biển chạy hướng có động phủ.

Mấy ngày sau, đây vốn là đất Vu tộc giờ thành bãi biển, trên mặt biển có một cầu vồng xé gió lao đi. Đằng sau có thành đàn chim bay truy đuổi, phía trước bầy chim là một con toàn thân tỏa ánh sáng năm sắc giống khổng tước!

Con thú mắt lạnh lùng, thân thể cỡ vài trăm mét đuổi sát theo Tô Minh!

Lại qua vài ngày, cũng ở trên mặt biển, tiếng gầm quanh quẩn, có từng xúc tua to lớn từ đáy biển vung ra, đi qua đâu không khí xuất hiện cái khe đánh hướng Tô Minh trên trời.

‘Đông Hoang đại lục còn chưa va chạm, chỉ tồn tại cường đại trong nước đã khó đối phó như vậy.’ Tô Minh lóe người, biến mất giữa không trung.

Chương 503: Bảy sắc

Trên mặt biển, cách Tô Minh lao nhanh đến khoảng hơn một ngàn mét, ở giữa không trung một đám chim xoay quanh, bộ dạng con chim không giống với Tô Minh từng gặp, có ba vuốt, cái đầu to hơn chút, mỗi một con đều chừng nửa mét.

“Oa…oa oa!”

Từng tiếng rít như trẻ sơ sinh khóc vang vọng, thuộc về thanh âm độc đáo của loại chim này. Những con chim bao vây chính giữa có sáu Vu nhân mặt trắng bệch đang điên cuồng chống cự. Nhưng sáu người này tu vi cao nhất chừng đỉnh Ương Vu mà thôi. Nhiều con chim bao vây, họ có thể kiên trì lâu, từng đợt qua đi, sáu người dần trở thành năm, lát sau chỉ còn lại hai người.

Một là thiếu niên mặt tái nhợt biểu tình kinh khủng, thiếu niên trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú. Một người khác là người phụ nữ trung niên, diện mạo bình thường nhưng ra tay bảo vệ thiếu niên, xem giống mẹ con mà mặt mày không có chút gì giống nhau. Tuy nhiên không kéo dài bao lâu, người phụ nữ bị một con chim túm đầu kéo vào đàn, hét thảm thành mảnh vụn.

“Ái phi!!!” Thiếu niên phát ra tiếng kêu bi ai, unước mắt lăn trong vành mắt, biểu tình đau thương.

“Ngươi là ái phi thứ ba mươi chín của trẫm, vậy mà cũng rời khỏi trẫm, sao trẫm sống tiếp được đây…” Dường như thiếu niên bi thương đến cực độ, đôi mắt đỏ rực hung ác nhào hướng đám con chim, gầm to.

“Bà nội ngươi, chúng ta là đồng loại, các ngươi không nể tình như vậy thì trẫm…bổn đại gia giận rồi!!!” Mắt thấy đám chim rít gào ngày càng gần, thiếu niên nghiến rắn, bùm một tiếng thân thể gã hóa thành khói đen. Biến hóa đột ngột khiến đám chim bốn phía chợt khựng lại, khoảnh khắc đó khói đen lập tức ngưng tụ, hóa thành một con…hạc đen!

Hạc gầm lên, mạnh vỗ cánh bay vài vòng trước mặt đám chim, như đang nói cho chúng mình cũng có cánh.

“Thấy chưa thấy chưa? Lão tử cũng là chim, chúng ta là người một nhà…”

Đối với biến hóa của thiếu niên, đám chim hung tàn bốn phía khựng lại, không chút chần chờ tiếp tục lao đến, khiến con hạc đen mở to mắt, lộ ra đau thương sâu đậm.

Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

“Các ngươi…các ngươi quá đáng!!!” Thân thể hạc đen lại bùm một tiếng thành sương, nhưng rất nhanh sương ngưng tụ lại xuất hiện ở trước mặt đám chim, là một đồng loại giống chúng nó y đúc, có ba vuốt.

Biến đổi này khiến đám chim ngây ra, lấy trí tuệ không cao của chúng không phân rõ tình hình trước mắt. Nhưng đôi mắt hung tàn chớ lóe do dự khiến hạc đen hóa thành đồng loại chúng căng thẳng.

“Oa… Oa oa… Oa oa oa…” Hạc đen căng thẳng vội mở miệng, học bầy chim hót mau chóng kêu vài tiếng.

Có lẽ mấy câu kêu đặc biệt nổi tác dụng, có lẽ là vì phía xa một cầu vồng bỗng xuất hiện khiến đám chim chú ý. Khi hạc đen phát ra tiếng hú, đám chim bốn phía lập tức quay đầu nhìn hướng cầu vồng ở phía xa xé gió đến. Trong tiếng trẻ sơ sinh khóc, đám chim lao hướng bầu trời.

Hạc đen biến thành đồng loại chúng, vốn muốn rời đi nhưng bị vây quanh trong đám chim, không dám một mình rời đi dẫn đến chú ý. Nó nghiến răng, đi theo đàn chim bay hướng cầu vồng.

Khi bay đồng loại bốn phía đều sắc nhọn gào, nó không chút do dự dốc hết sức kêu gào.

“Oa… Oa oa… Oa oa oa… Oa oa oa oa…” Hạc đen kêu, cảm thấy thuận miệng rồi, nhớ đến mình vì kêu như vậy mới may mắn thoát khỏi, nó đắc ý càng ra sức hơn. Trong nhiều tiếng chim oa oa rít gào, giọng nó rất vang.

Tô Minh ở giữa không trung biến thành cầu vồng nhanh chóng lao đi, thỉnh thoảng thuấn di tránh khỏi nguy hiểm nơi này và những thứ bám theo sát không cắt đuôi được. Đối với tồn tại cường đại giữa không trung và trong Tử Hải, Tô Minh cảm nhận rất sâu sắc, mới mấy ngày hắn đã gặp vài con. Nếu không phải thần thức của hắn cường đại, có thể thuấn di thì rất khó tránh đi.

Bây giờ hắn lao nhanh, không lâu sau mắt ngưng tụ, nhìn thấy đằng trước đám chim chưa từng gặp đang thét gào đến. Đám chim cái đầu vượt qua Tô Minh từng thấy, tốc độ nhanh không ít. Chúng nó tản ra cản đường Tô Minh đi, chớp mắt đã ùa đến gần. Tô Minh biêur tình lạnh lùng, bước chân chẳng chút tạm dừng, lao hướng đàn chim.

Hai bên vừa đến gần lập tức bên người Tô Minh chớp lóe ánh sáng xanh, đi qua là những con chim bị ngăn cản ở đằng trước, từng tiếng hét thê lương thân thể bị xuyên thấu. Tô Minh ra tay quyết đoán, không chút ngừng lại, xem bộ dạng như muốn từ đây xuyên qua, giết ra khỏi con chim bao vây.

Chuyện như vậy trong mấy ngày nay Tô Minh không chỉ làm một lần, không cần giết hết, đánh ra lỗ hổng xuyên thấu là được, có thể vứt bỏ đám chim ra xa. Trừ phi gặp phải ngũ sắc khổng tước ba ngày trước, nếu không thì mọi chuyện không lo.

Nghĩ đến con khổng tước đó Tô Minh vẫn còn sợ hãi. Khổng tước cường đại ở chỗ ánh sáng năm sắc của nó, đó là lực nhiễu loạn tâm thần!

Tô Minh lao đi, ngón trỏ tay phải Tô Minh nâng lên, mỗi lần hạ xuống là có một con chim thân hình vỡ nát chết. Khoảng mười giây Tô Minh đã giết vào sâu trong bầy chim, không còn bao xa là hắn có thể như mũi tên xuyên qua đám chim bao vây.

Ngay lúc đó, hắn thấy có một con chim ba vuốt kêu oa oa như muốn thụt lùi nhưng bị đồng loại vọt đến cản, không thể không bị đẩy hướng Tô Minh.

Tô Minh cất bước tay phải nâng lên, một chỉ điểm vào con chim biểu tình sợ hãi kêu không ngừng. Nhưng khoảnh khắc ngón tay sắp rơi xuống thì con chim không kêu oa oa nữa mà trợn to mắt, phát ra tiếng sắc nhọn.

“Là ta, là ta nè, ta không phải đồng loại của chúng, ta…ta là con hạc!!!” Hạc đen hóa thành chim giờ sợ hãi lập tức kêu to, dường như sợ Tô Minh không tin, vị trí mặt có khói biến ảo lộ ra…đầu hạc.

Tô Minh ngẩn ra, ngón tay lập tức dừng, nhưng thời gian không cho hắn suy nghĩ, lập tức hướng hắn lao đến có ánh sáng năm sắc chớp lóe. Chỉ thấy con chim bộ dạng ngũ sắc khổng tước mấy ngày trước đuổi theo hắn đang nhanh chóng lao đến.

Tô Minh biến sắc mặt, không thèm để ý hạc đen, xoay người bước đi, lập tức lao tới đám chim đằng trước. Tiếng ầm ầm vang vọng, Tô Minh lao ra khỏi đám chim bao vây, triển khai tốc độ lao nhất lao hướng phía xa.

Đám chim thét gào ở phía sau theo sát, còn có ngũ sắc khổng tước, lóe người trực tiếp vượt qua đám chim đuổi theo Tô Minh. Trong mắt nó lộ ra hận thù, dường như không đuổi kịp hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng.

Tô Minh ở đằng trước, ngũ sắc khổng tước ở phía sau, đám chim bay ở cuối cùng, trong thời gian ngắn từ xa rời đi, chỉ để lại hạc đen lộ ra đầu hạc ở giữa không trung. Nó chớp mắt, bỗng đắc ý cười to, biểu tình càng hưng phấn.

“Bà nội nó, muốn biến là phải biến thành con chim to năm sắc kia mới phù hợp thân phạn lão tử! Ta muốn xem thành con chim to đó rồi còn ai dám khi dễ ta! Ai khi dễ ta trước hù chết hắn!!!” Hạc đen đắc ý bùm một tiếng biến thành khói đen, dần ngưng tụ, ở giữa không trung liền biến thành ngũ sắc khổng tước.

Nó hưng phấn nhìn bộ dạng hiện giờ của mình, cao nhã ngẩng đầu lên, chậm rãi bay phía xa.

“Năm sắc lợi hại như vậy thì lão tử muốn biến bảy sắc chẳng phải càng hù chết người?” Bay không xa, hạc đen biến thành ngũ sắc khổng tước con mắt xoay tròn, toàn thân lại biến thành khói đen. Một lát sau, một con ngũ sắc khổng tước tuyệt mỹ xuất hiện trong trời đất, mang theo kiêu ngạo đắc ý bay xa.

Lại nói Tô Minh liên tục mấy lần thuấn di, rốt cuộc tạm thời thoát khỏi ngũ sắc khổng tước truy kích. Mấy ngày trước lần đầu tiên hắn gặp con khổng tước từng đấu với nó, nhưng ánh ánh sáng năm sắc của con khổng tước chẳng những có thể nhiễu loạn tâm trí, càng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ khiến tu vi Tô Minh bị áp chế không thể triển khai hết.

Khổng tước xuất hiện rất nhanh sẽ có nhiều chim ngưng tụ, như vậy thì cuộc chiến càng khó tiến hành. Một khi bị vài chục vạn, thậm chí trăm vạn con chim bao vây, Tô Minh không tránh khỏi da đầu mát lạnh.

Lúc này thoát khỏi con chim khổng tước, Tô Minh lấy ra mộc giản, lại lần nữa dò xét một chút vị trí. Hắn hít sâu, lao nhanh đi. Mấy ngày sau, kéo mấy vòng lớn, tránh đi một ít khu vực khiến Tô Minh thấy nguy hiểm, hắn rốt cuộc đi với một vùng biển cuồn cuộn.

Tô Minh đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mặt biển, biểu tình có chút cảm thán. Chỗ này dựa theo hắn phán đoán trên bản đồ thì chính là chỗ động phủ của mình!

Chẳng qua bây giờ nó ở sâu trong đáy biển.

Thương hải tang điền, bốn chữ này giờ đây Tô Minh cảm nhận đặc biệt khắc sâu. Hắn im lặng nửa ngày, nhoáng người lao hướng mặt biển, bóng dáng biến mất trong nước biển lao hướng đáy biển.

Mới vừa lặn xuống biển thì Tô Minh lập tức cảm nhận có lực đẩy cường đại từ đáy biển truyền đến, cuốn thân thể đẩy đi xa. Chính là lực đẩy này khiến nước biển không ngừng lan tràn.

Tô Minh toàn thân lóe ánh sáng vàng, cứng rắn kháng cự lực đẩy này. Thần thức tản ra nhanh chóng hướng tới đáy biển, bốn phía vẫn tới đen, may là thần thức của hắn dù không tiện tản quá xa nhưng vẫn xem kỹ bốn phía vẫn là được.

Tuy nhiên nước biển không quá sâu, Tô Minh tránh đi một số mãnh thú trong biển, dần thấy sâu dưới đáy biển một sơn mạch như mồm rồng, còn có một khe nứt to lớn ngoài sơn mạch, cùng với màn sáng ảm đạm.

Màn sáng này là năm đó Hồng La bày ra, bây giờ vẫn còn đó, chẳng qua đã rất yếu, cho nên không thể làm tác dụng che giấu núi được nữa, nhưng dùng để phòng ngự thì rất khá.

Tô Minh lao hướng màn sáng, chớp mắt tới gần, tay phải nâng lên ấn mặt trời, thân hình dung nhập trong màn sáng.

Chương 504: Va chạm!

Không có nước biển.

Khi bóng dáng Tô Minh biến mất ngoài màn sáng sâu dưới đáy biển, bước vào nơi kỳ thực xa cách mười lăm năm nhưng trong cảm giác của hắn là vô tận năm tháng, hắn nhìn bốn phía quen thuộc trong trí nhớ, biểu tình cảm thán.

Vì chỗ này có màn sáng nên nước biển bên ngoài không rót vào, nhưng trông màn sáng dường như không kéo dài bao lâu sẽ vỡ, khiến nơi này thật sự rơi vào đáy biển.

Dưới sơn mạch, cửa đóng băng còn đó, toát ra từng đợt khí lạnh. Ánh mắt Tô Minh rơi trên cửa băng, mắt chợt lóe. Trên đường đi hắn nghĩ đến chỗ tránh khỏi tai biến Đông Hoang chính là cửa băng thông hướng thế giới đóng băng. Dựa theo Tô Minh phỏng đoán, năm đó thú rùa khủng bố chắc sẽ không còn chờ tại đấy, vậy nên thế giới băng là nơi tị nạn tốt nhất.

“Tai biến Đông Hoang giáng xuống, mặc kệ là Vu tộc hay Man tộc chắc chắn sẽ dùng hết cách tìm chốn tị nạn, không biết bây giờ sư tôn ra sao nữa.’ Tô Minh im lặng, hắn luôn không để mình nhớ lại sư tôn, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, còn có Tử Xa và Cửu Phong như nhà mình.

Bởi vì mỗi lần nhớ lại sẽ khiến lòng hắn nổi lên phức tạp, năm đó rời khỏi Cửu Phong tham gia vào đại chiến Vu Man, hắn làm sao cũng không ngờ từ biệt là cách hai mươi năm.

‘Lấy tu vi của sư tôn, dù là tai biến Đông Hoang cũng sẽ không có gì e ngại. Đại sư huynh có lẽ đã xuất quan, Nhị sư huynh thì chắc còn ở Cửu Phong đi, và cả Hổ Tử.” Mắt Tô Minh nhắm chặt, từ khi trở về Chúc Cửu Giới biết rất nhiều điều khiến hắn chấn kinh, nhìn thấy thế giới tiên tộc bên ngoài, hắn bỗng rất nhớ Cửu Phong, rất muốn rất muốn.

Trong đầu hắn chậm rãi hiện lên ký ức quá khứ, từng gốc cây ngọn cỏ trên Cửu Phong, Đại sư huynh im lặng quan tâm, Nhị sư huynh ngẩng đầu khiến ánh nắng chiếu rọi nửa bên mặt, nở nụ cười nói một câu.

[Như vậy không tốt…]

Thanh âm quanh quẩn bên tai Tô Minh.

Hổ Tử ngáy khò khò, tật xấu thích dòm ngó, còn có sư tôn mặc các loại đồ, tất cả ký ức giờ đây đã thành…hồi ức.

“Tại đây né tránh tai biến Đông Hoang, đợi kết thúc tai nạn rồi mình phải về Cửu Phong!” Tô Minh thì thào, mở mắt ra.

Chỗ này Hỏa Vượn không đến, điều này khi Tô Minh bước vào màn sáng, thần thức tỏa ra liền phát hiện.

Hỏa Vượn, không ở.

Có lẽ trước khi nước biển nhấn chìm thì Hỏa Vượn đã đi ra, khi nó muốn trở về nước biển đã phủ trùm mọi thứ.

Tô Minh thầm thở dài, nhoáng người lên lao hướng động phủ sơn mạch, bước vào gian phòng đá đặt dược đỉnh. Tô Minh khựng bước chân, hắn nghe thấy mùi hương nhàn nhạt, mắt chợt lóe, lập tức rơi ở dược đỉnh, cẩn thận nhìn vài cái, hắn suy tư giây lát, tay áo vung lấy đi dược đỉnh. Hắn đi dạo một vòng trong động phủ, đem tất cả vật để ở năm đó lấy đi hết, hắn đứng bên cạnh vách đá sâu trong động phủ, suy tư.

Vách đá này là nơi liên tiếp sơn mạch, một khi mở ra liền có thể khiến lực lượng Trảm Tam Sát toàn diện bùng nổ, như đầu rồng thức tỉnh.

Năm đó Tô Minh sửa chữa nơi đây xong vẫn không hoàn toàn mở ra nó, lo lắng sau khi mở lực lượng thiên địa đậm đặc sẽ dẫn đến người ngoài chú ý.

Nhưng giờ phút này, nếu cứ thế rời đi, mặc kệ chỗ này bị nước biển nhấn chìm phá hủy thì Tô Minh có chút không cam lòng. Hắn không muốn bỏ uổng phí công sức năm đó.

‘Một khi mở ra chỗ này, ngưng tụ lực lượng thiên địa chẳng những có chút chỗ tốt cho tu vi mình, hấp thu rồi khiến Man Cốt càng tăng tiến, mà có thể khiến đan dược trong dược đỉnh bùng phát đến mức độ lớn nhất!’ Tô Minh suy tư, từ chỗ mới lấy đi dược đỉnh ngửi mùi đan dược nhàn nhạt hơi quan sát thì thấy đan dược bên trong đã sắp đến giây phút cuối cùng.

Đôi mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tay phải nâng lên hư không vung, lập tức dược đỉnh bị lấy đi lại biến ảo ra. Lần này nó bị Tô Minh đặt ở đằng trước vách đá, nơi này là chính giữ trận pháp sau khi vách đá bị mở!

Cũng là nơi đậm nhất có thể khiến đan dược dược đỉnh có khả năng lớn nhất hoàn toàn phát ra!

Đặt xuống dược đỉnh, thân thể Tô Minh bỗng biến mơ hồ, không còn bóng dáng, khi xuất hiện đã ở giữa không trung ngoài động phủ. Hắn nhìn màn sáng ảm đạm, suy tư một lát thần thức tán ra. Cùng lúc đó, nguyên thần sau lưng hắn biến ảo, nguyên thần mạnh tản ra ngoài, dần dung hợp với màn sáng ảm đạm.

Màn sáng này là năm đó Hồng La để lại, sau khi gã chết màn sáng mất đi liên hệ nên mới dần suy yếu. Dù Tô Minh có tu vi hóa thần của tiên tộc nhưng khó thể làm đến cách khác gia cố trận này. Hắn có thể làm chỉ là đem nguyên thần bản thân dung hợp vào trận, dùng cách đó khiến trận tan vỡ chậm hơn, hơi gia cố nó.

Làm xong những điều đó, Tô Minh hít sâu, mạnh xoay người nhìn sơn mạch giống đầu rồng, tay phải nâng lên mạnh ấn hư không núi này. ấn xuống sơn mạch chấn động, năm đó Tô Minh để lại Trảm Tam Sát che giấu bây giờ toàn bộ mở ra.

Trong tiếng nổ, Tô Minh xuất hiện bên cạnh dược đỉnh trong động phủ, chỗ vách đá, hắn không chút do dự, tay phải chạm vách tường, lập tức tiếng két két vang vọng. Vách tường xuất hiện rậm rạp vết rạn, khe hở ngày càng nhiều, chỉ một lát đả phủ trùm toàn vách đá.

*Oành!* một tiếng nổ vang khuếch tán, vách đá ở trước mặt Tô Minh chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ. Theo nó tan vỡ, như là sâu trong động phủ Tô Minh bị mở ra lỗ hổng tựa sơn mạch giao nhau, hình thành cảm giác nhất tuyến thiên.

Giây phút vách đá tan vỡ, một tiếng gầm như rồng hét từ trong sơn mạch vang vọng. Ngay sau đó, sơn mạch kịch liệt run rẩy, từng đợt lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng mạnh hút lấy, khiến chỗ này trở thành vòng xoáy to lớn.

Sâu trong vòng xoáy là chỗ dược đỉnh, Tô Minh ngồi xếp bằng trên đỉnh, nhắm mắt tĩnh tọa. Theo lực lượng thiên địa ập vào, bị hắn và dược đỉnh dưới thân không ngừng hấp thu, khiến vòng xoáy ngày càng lớn, một lát sau phủ lên động phủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là ba ngày. Trong ba ngày, vòng xoáy tồn tại trong động phủ chẳng những tràn cả động mà phủ nguyên ngọn núi, xem vòng xoáy tựa đầu ròng đang điên cuồng nuốt.

Vòng xoáy mở rộng, vùng đất chìm dưới đáy Tử Hải, lực lượng thiên địa ầm ầm đến, dần cuốn Tử Hải đều xuất hiện biến đổi kỳ lạ. Loại biến đổi này khiến nhiều sinh linh trong nước chú ý, nhưng vì chỗ này tồn tại màn sáng trận pháp, đặc biệt là bị Tô Minh nguyên thần dung hợp, trận này che giấu cảnh tượng trong sơn mạch và động phủ, khiến bên ngoài thấy chỉ là vùng đất trống. Cộng thêm bây giờ Tử Hải lan tràn, Đông Hoang đại lục đến gần, thời kỳ đặc biệt, trong nước lực đẩy ngày càng mạnh, dù là nơi đây có nhiều lực lượng thiên địa ngưng tụ thì những tử hải sinh linh phát hiện xong không thèm để ý, nhưng cũng có một ít đi theo dấu vết đến.

Thời gian lại trôi qua, đã là bảy ngày!

Trong bảy ngày, màn sáng dung hợp cùng Tô Minh nguyên thần, rõ ràng phát hiện lực đẩy trong Tử Hải so với mấy ngày trước cường vô số lần. Thậm chí trận pháp vì lực đẩy này mà chớp động dữ dội. Cùng lúc đó, ngoài trận pháp, Tô Minh nguyên thần nhìn thấy bảy, tám Tử Hải cự nhân thân thể khổng lồ, thậm chí một con giao long dài chừng mấy trăm mét cũng ẩn hiện xung quanh, còn các tử hải sinh linh khác thì có không ít.

Tất cả chúng đều bị lực lượng thiên địa nồng đậm nơi đây hấp dẫn đến, nhưng trận pháp Hồng La cường, thời gian ngắn khiến chúng không thể nhìn thấu, chỉ có thể quanh quẩn bốn phía. Nhưng theo lực đẩy trong Tử Hải ngày càng mạnh, sinh linh bốn phía dần khó thể ngừng lâu một chỗ, tán đi không ít.

Tuy nhiên, lực đẩy Tử Hải tăng cường, liên quan Tô Minh nguyên thần dung nhập vào trận pháp cũng bị ảnh hưởng, kịch liệt chớp lóe dần không thể ẩn giấu nữa.

Cuối cùng ba ngày sau, trận pháp dần lộ ra từ hư vô, giây phút ánh sáng lộ ra thì lập tức bị vài luồng khí không yếu bốn phía trực tiếp tỏa định. Từng tiếng gào quanh quẩn trong Tử Hải, ba Tử Hải cự nhân còn ở lại đây cất bước đi nhanh.

Bốn phía có Tử Hải sinh linh cũng lần lượt lao nhanh, tới gần trận pháp lộ ra trong Tử Hải!

Giờ phút này, Tô Minh còn có dược đỉnh, bên trên không hoàn toàn hấp thu lực lượng thiên địa. Chỗ Tô Minh còn đỡ nhưng dược đỉnh ở vào giây phút rất mấu chốt, thúc đẩy đang tiến hành một nửa.

Mắt thấy Tử Hải sinh linh không ngừng tới gần, Tô Minh xếp bằng trên dược đỉnh bỗng mở mắt ra, sát khí chợt lóe. Hắn nhoáng người lên, từ trong vòng xoáy mênh mông bốn phía vọt lên, khi xuất hiện thì đã ở ngoài màn sáng trận pháp, trong Tử Hải.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, một con Tử Hải cự nhân nhanh chóng tới gần, nâng lên nắm đấm to lớn định đánh hướng màn sáng như muốn xé rách trận pháp. Tô Minh cười nhạt, tay phải nâng lên, chỉ huướng Tử Hải cự nhân sắp đến. Lập tức tia điện ầm ầm dấy lên trong Tử Hải chớp mắt phủ Tử Hải cự nhân.

Ngay sau đó, Tô Minh ở trong Tử Hải mắt lóe tia sáng lạnh, năm ngón tay phải định đánh hướng Tử Hải cự nhân bên cạnh sắp tới gần. Nhưng chưa đợi nắm đấm của hắn rơi xuống thì bỗng nhiên, trong Tử Hải lực đẩy điên cuồng tăng lên không thể tả, ầm ầm như muốn xé rách biển. Bởi lực đẩy, tất cả Tử Hải cự nhân nơi đây đều bị cuốn đi hết. Thậm chí mặt đất trong giây phút xuất hiện chấn động kịch liệt không thể tưởng tượng, khe nứt két két hiện ra, có mấy vị trí trực tiếp tan vỡ!

Tô Minh cũng không thể khống chế, lực lượng to lớn không phải sức người có thể kháng cự. Hắn biến sắc mặt, một ý nghĩ kinh người hiện ra trong đầu hắn.

‘Va chạm…’

Chương 505: Tai kiếp Nam Thần!!!

Suy nghĩ này vừa ra, thân thể Tô Minh bị Tử Hải kinh người thúc đẩy bị cuốn xa ngàn mét, mắt thấy sắp bị cuốn đi xa hơn, toàn thân hắn ánh vàng nhấp máy kịch liệt, người mạnh khựng lại, thân thể phát ra tiếng két két, cưỡng bức ở lại biển có lực đẩy mạnh.

Thân thể tạm dừng khoảnh khắc, sau lưng hắn nguyên thần biến ảo, mang theo Tô Minh thuấn di đi, biến mất trong dòng chảy mãnh liệt.

Khi xuất hiện thì Tô Minh đã ở trong trận pháp, bây giờ trận pháp chớp động rất kịch liệt, rậm rạp vết nứt hiện lên bề mặt, xem ra không thể chống đỡ quá lâu.

“Tai biến Đông Hoang, sắp bắt đầu.” Tô Minh một bên dùng nguyên thần gia cố trận pháp, một bên đứng vào trong trận nhìn lực đẩy cường dại quét qua bên ngoài, thì thào.

Bên tai hắn còn có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng nổ trầm đục, đất đáy biển đang kịch liệt tan vỡ, nước biển cuồn cuộn, vô số sinh linh trong biển bị cuốn đi.

Mặt Tô Minh hơi tái, mới nãy lực đẩy cường đại khiến hắn có cảm giác không thể kháng cự, phải biết rằng bây giờ tu vi hắn không tầm thường, thể xác càng mạnh đến khó tưởng, nguyên đất Vu Man đủ xem như cường giả một phương!

Nhưng hắn như vậy mà đối diện lực đẩy trong biển vẫn thấy đáng sợ!

Tô Minh im lặng, tay phải nâng lên ấn vào màn sáng nguyên thần dung nhập, thần thức khuếch tán từ màn sáng, đây là Tô Minh dốc hết sức triển khai thần thức. Không lâu sau thần thức lao ra mặt biển, nhìn thấy bên ngoài!

Bầu trời mây cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, từng tia chớp rạch phá không gian, có đánh vào biển, mưa to điên cuồng. Có từng tiếng gió gào thét, gió mạnh dấy lên sóng biển ngập trời mây cuốn. Thần thức của Tô Minh trong cuồng phong có dấu hiệu bất ổn!

Phương xa nơi mà thần thức Tô Minh không phát hiện được, phạm vi đất Vu tộc Nam Thần, bây giờ đã không thấy mặt đất mà chỉ thấy vô tận nước biển đánh, còn có trên mặt biển Đông Hoang đại lục khổng lồ vô biên!

Đầu tiên va đụng đất Nam Thần là mép Đông Hoang đại lục, cái va chạm chỉ một chớp mắt đã khiến nguyên Nam Thần chấn động nghiêng trời lệch đất, bao gồm cảm nhận kinh sợ mới nãy của Tô Minh.

Nam Thần động đất, vô số núi sụp xuống. Tường Thiên Lam thành rung lắc dữ dội, dưới tường thành hướng Vu tộc giờ đã nước biển tràn đầy không ngừng đánh vào Thiên Lam thành, như muốn đánh tan nó, vọt vào đất Man tộc!

Theo Đông Hoang va chạm, một tiếng kinh thiên động địa trầm đục quanh quẩn cả Nam Thần, rít gào dấy lên. Khoảnh khắc thanh âm vang vọng, cả Đông Hoang đại lục và Nam Thần đại lục lại một lần kịch liệt va chạm, lần này là toàn mép Đông Hoang mạnh đụng vào Nam Thần. Trong tiếng đinh tai nhức óc, đất Nam Thần chấn động gấp vô số lần.

Nếu từ nơi cao tít nhìn xuống Nam Thần, vậy có thể thấy rõ từng khe nứt to lớn từ chỗ Đông Hoang va đụng lan ra, lấy tốc độ cực nhanh trong tiếng két két và chấn động lan hướng sâu trong Nam Thần, chớp mắt chiều dài gần trăm dặm!

Không chỉ một khe nứt mà là rất nhiều. Toàn Nam Thần như sắp thành bốn, năm mảnh, trong đó một khe nứt lan tới gần Thiên Lam thành, đụng vào Thiên Lam sơn mạch, tiếng nổ vang vọng. Thiên Lam sơn mạch vỡ ra lỗ hổng, lỗ hổng ở trong đất Man tộc liên tục lan tràn!

Nó trở thành khe hở thứ nhất xuyên thấu Thiên Lam sơn mạch, xâm nhập đất Man tộc!

Lỗ hổng xuất hiện, nhiều nước biển điên cuộc dọc theo lỗ hổng vọt vào đất Man tộc, cuồng mãnh trùng kích, trên trời vô tận cơn gió, Thiên Lam bình chướng tan tác!

Bình chướng bảo vệ Man tộc nhiều năm vào giây phút này, hủy diệt!!!

Nam Thần liên tục vang tiếng chấn kinh người, không hề ngừng lại. Đặc biệt ở giáp ranh nó và Đông Hoang va chạm, vô số đất đai vỡ vụn, lan tràn bốn phía nhìn thì chậm kỳ thực rất nhanh.

Những khe nứt khuếch tán, có không ít vị trí nứt giao thác từ đất Nam Thần tách rời, trong chấn động theo Tử Hải trùng kích hóa thành bụi lặng xuống!

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu!

Va chạm vẫn đang tiếp tục, so với Nam Thần bị tổn thương, Đông Hoang khổng lồ hơn đất Nam Thần mấy lần dường như tốt rất nhiều, tuy nhiên vẫn xuất hiện khe nứt tan vỡ, xuất hiện nước biển gầm rống và nhấn chìm.

Đây là trận tai nạn, đối với người đất Đông Hoang, nhưng là tai kiếp với người Nam Thần!

Hai đại lục va chạm, cái loại va đụng mãnh liệt khiến thiên địa biến hóa, dẫn động lực vô tận không phải mọi người có thể chống cự, trừ phi tu vi cực cao mới thay đổi được!

Nhưng hiển nhiên người Man tộc và Vu tộc không có lực lượng như vậy, chỉ có tuyệt vọng giãy dụa trong tai họa!

Biển lớn gầm rống, đất rạn vỡ, vô số bộ lạc bị nhấn chìm, vô số người thê lương sợ hãi biến thành vĩnh hằng, bao gồm Man tộc cũng ở giây phút Thiên Lam bình chướng tan vỡ, vận mệnh đã định, bị khắc dấu ấn tử vong!

Trên trời Vu tộc, trong tiếng cuồng phong thét gào, từng hung thú bay Vu tộc đang điên cuồng bỏ chạy, hoặc là bị gió xé rách thân hình, hoặc bị chim trong gió ùa lên, khi đi thì không để lại chút máu thịt.

Khu vực gần Man tộc, trên bầu trời có một con thú khổng lồ, nó trông như một con thu ngư, ở trên không trung vốn nên ưu nhã uyển chuyển nhưng giờ thì điên cuồng chạy đi, nhưng mà người nó tràn đầy vô số chim bay, có cuồng phong không ngừng xé rách nó.

Cuối cùng, bay đến khu vực Man tộc thì thu ngư phát ra tiếng gào cuối cùng trong đời, thân hình nổ tung. Ở giữa không trung nó bị cuồng phong xé rách, hóa thành vô số máu thịt tứ tán, nhưng chưa đợi những cục thịt rơi xuống mặt biển đã bị vô tận chim rít gào lao đến nuốt hết.

Hàm Sơn thành, tòa thành thị thứ nhất Tô Minh đi tới Nam Thần giờ thưa thớt người nhưng vẫn có một số ông lão ngồi trong thành trì, trên ngọn núi bộ lạc của mình, nhìn thiên địa biến dị, im lặng.

Họ không muốn rời đi, họ đã già, không có can đảm xa xứ nữa. Họ có là quyết tâm cùng bộ lạc và ngọn núi, cùng nhà sống còn!

Chờ đợi họ là nước biển mênh mông, động đất, núi bắt đầu sụp xuống. Lát sau toàn Hàm Sơn thành thành phế tích, chìm ngập trong Tử Hải rống gầm, trở thành quá khứ.

Động đất, nguyên Nam Thần bị đẩy đến mặt tây. Đất rung rinh, núi không sụp xuống thì là chìm ngập. Trên trời mưa tầm tã, sấm sét phủ trùm mọi thứ, khiến Nam Thần thành cấm khu sinh mệnh!

Nhưng vẫn có người đang giãy dụa, đang chống cự, không cam tâm điên cuồng, nhưng cuối cùng, trừ chết, trừ từ bỏ thì không còn lựa chọn nào khác.

Khe nứt ngày càng nhiều, biên duyên Nam Thần, thuộc về đất Vu tộc giờ hoàn toàn là sóng cuộn, vô số lục địa nhỏ bềnh bồng trong nước biển. Từng khe hở lan tràn toàn Nam Thần độ sâu là toàn đại lục, thường giao nhau liên tiếp rồi tách ra!

Trận tai nạn tai họa này không biết kéo dài bao lâu, loại biến hóa này không biết sẽ phát triển đến mức nào, nhưng hiển nhiên bây giờ tất cả chỉ là bắt đầu tai họa!

Tô Minh không thấy toàn đại lục biến đổi, hắn thấy chỉ là phạm vi mấy ngàn dặm, thấy đất vỡ, thấy núi sụp, thấy đất tách rời, thấy một khe hở to lớn đang từ mấy ngàn dặm nhanh chóng hướng tới động phủ hắn ở.

Tô Minh tinh thần chấn động, thần thức chớp mắt thu lại, trong cuồng phong thần thức của hắn tiêu tán nhiều. Hắn thu lại, mặt tái nhợt, nhanh chóng lùi lại, chớp mắt xuất hiện ở trên dược đỉnh. Giờ phút này dược đỉnh vẫn chưa hoàn toàn thúc đẩy, còn kém một chút!

Chính lúc này, màn sáng nguyên thần hắn dung hợp không thể tiếp tục chịu đựng chấn động và lực đẩy, vỡ tan. Theo nó tan vỡ, Tô Minh nguyên thần bắn ngược, thật nhiều nước biển điên cuồng ùa vào, lực đẩy mạnh mẽ.

Khoảnh khắc nguyên động phủ, sơn mạch đều bị Tử Hải bao phủ. Giây phút phủ lên, người Tô Minh lóe ánh sáng vàng, trực tiếp bao phủ dược đỉnh, dùng thân hình đối kháng lực Tử Hải. Để dược đỉnh kiên trì vài giây, mùi dược khuếch tán phạm vi lớn, bên trong thúc đẩy hoàn toàn kết thúc!

Mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu. Hắn chẳng chút do dự lập tức lấy đi dược đỉnh, không kịp nhìn đan dược bên trong, nhoáng người lên thuấn di ra ngoài. Khi hắn xuất hiện đã ở băng môn bị nhấn chìm.

Khoảnh khắc hắn đến ngoài trăm mét tiếng nổ ầm ầm, có một khe hở rộng mấy trăm mét nhanh chóng lan đến, xuyên thấu dưới chân Tô Minh, khiến hắn hụt chân, băng môn thuận theo khe hở rơi sâu vào!

Bên dưới tối đen, đó là tận cùng nhất đất Nam Thần, có lẽ cũng là sâu dưới đáy Tử Hải!

Tô Minh không chút do dự, liên tục thuấn di mấy lần, hộc búng máu đuổi theo băng môn trầm xuống, một chưởng ấn mặt trên. Khoảnh khắc băng vỡ ra, hắn mạnh vọt vào cửa, trong tối tăm có vệt sáng âm u chớp lóe, bóng dáng Tô Minh biến mất.

Băng môn vẫn đang chìm xuống, mãi đến khi biến mất trong không hắc, không biết chìm tới đâu.

Tai biến Đông Hoang đang kịch liệt tiến hành, sinh mệnh giãy dụa đang tiếp tục chống cự. Tử Hải tận cùng, vô số bộ lạc bị nhấn chìm. Trong nhiều bộ lạc có không ít gian nhà tàn phá tồn tại từng cái xác không kịp rời đi hoặc không muốn đi, họ mở to mắt trở thành vĩnh hằng sâu trong Tử Hải.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)