Bất Diệt Trường Sinh Võ Đạo (Dịch)
Tập 2: Tiền Của Phi Nghĩa (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Tiền Của Phi Nghĩa! Cách Để Nâng Cao Thực Lực
“Hô hô hô…”
Hai phương giao chiến, chỉ diễn ra trong quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng Tô Trường Không liên tục đánh bại ba người, giống như vừa tiến hành vận động vô cùng kịch liệt, tim hắn đập dồn dập, trong miệng thở hổn hển, có một loại cảm giác cực kỳ mỏi mệt.
Sau một lúc lâu, Tô Trường Không mới lấy lại tinh thần.
Hắn đưa mắt nhìn về phía nam tử có vết sẹo đao, hồi nãy đối phương chỉ trúng một quyền của hắn vào mặt, vẫn còn chưa chết.
Giờ phút này, kẻ đó đang giãy dụa muốn đứng lên, trong miệng phát ra âm thanh mỏng manh, đầy hoảng sợ: “Tha… Tha mạng…”
“Bang bang bang bang!”
Sắc mặt Tô Trường Không vẫn lạnh như băng, nhặt một tảng đá có kích thước bằng nắm tay bên cạnh lên, đi tới phía trước, đập thẳng vào đầu nam tử có vết sẹo đao kia mấy cái, mãi cho đến khi đầu của đối phương vỡ vụn, không còn nhúc nhích được nữa, hắn mới ngừng lại, ném bỏ tảng đá kia đi.
“Mấy người này chết chưa hết tội, nếu không phải ta luôn chuyên cần khổ luyện, hiện giờ kẻ chết chính là ta!”
Tô Trường Không đã giết chết ba cường đạo, trong lòng nhủ thầm.
Hắn hiểu rất rõ bản chất của thế giới này.
Nó vốn là cá lớn nuốt cá bé.
Bởi vậy, đối mặt với địch nhân muốn giết chết mình, nhất định phải hủy diệt!
Tô Trường Không vừa ổn định lại tâm thần, lại không chút chậm trễ, lập tức chạy tới tìm tòi trên người mấy thi thể ấy.
Hắn tìm được ba bốn lượng bạc ở trên người ba tên cường đạo.
Mà ở trên người nam tử bị chúng chặt đầu kia, hắn lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Thứ này là ngân phiếu?”
Tô Trường Không lấy ra vài tấm ngân phiếu chưa từng được nhìn thấy từ trên người thi thể không đầu nọ, giá trị bên trên lớn nhỏ không đồng nhất, có một lượng, cũng có mười lượng, hai mươi lượng.
“Tổng cộng 103 lượng!” Tô Trường Không tính toán một lần, lập tức có chút giật mình.
Có tới một trăm lượng bạc! Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một khoản tiền lớn!
Tô Trường Không không thể biết được nam tử này là thần thánh phương nào, nhưng trên người đối phương mang theo khoản tiền lớn như vậy, phỏng chừng là lộ ra tiền tài, mới bị ba tên cường đạo này nhìn chằm chằm vào rồi chết nơi hoang dã.
“Rời khỏi nơi này trước đã.”
Tô Trường Không cất cẩn thận ngân phiếu vào trong ngực, hắn hiểu, điều mình phải làm hiện giờ chính là rời xa nơi thị phi này.
Hắn không để ý đến thi thể trên mặt đất mà nhanh chóng rời khỏi nơi đây, quay lại Hắc Thiết sơn trang.
Ở thời đại hiện giờ, chết đi vài người vốn là chuyện rất bình thường, càng đừng nói tới chuyện người chết đi chỉ là vài tên cường đạo muốn giết người cướp của ấy.
Sẽ không có bao nhiêu người để ý tới, càng đừng nói đến chuyện đi điều tra!
Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, vội vàng đi tắm rửa một cái, mới bình tĩnh trở lại.
“Dũng khí là nguồn gốc sinh ra lực lượng. Tuy ta chỉ tu luyện dưỡng sinh quyền Ngũ Cầm Hí, nhưng thực lực hiện giờ đã mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, có thể tay không đối phó với mấy nam tử trưởng thành cầm đao trong tay!”
Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Tô Trường Không có nhận thức rõ ràng về thực lực của chính mình.
Môn dưỡng sinh quyền Ngũ Cầm Hí này được Tô Trường Không luyện đến cảnh giới hiện giờ, đã khiến tố chất thân thể hắn vượt qua cực hạn của người bình thường, có thể thoải mái quật ngã mấy tráng hán trưởng thành!
Tô Trường Không cũng không rõ ràng lắm, rút cuộc tình huống của hắn được xếp vào tiêu chuẩn nào trong hàng ngũ võ giả.
Nhưng hắn lại biết…
“Không đủ… Còn chưa đủ, nếu hôm nay, nhân số của mấy tên cường đạo này nhiều hơn một chút, hoặc là chúng cảnh giác với ta hơn một chút, chẳng biết người chết sẽ là ai!”
Tô Trường Không xiết chặt nắm tay.
Chuyện gặp phải ngày hôm nay, đã khiến hắn càng thêm rõ ràng về sự tàn khốc của thế giới này.
Kẻ không có thực lực, đi ở bên ngoài đều sẽ rơi vào tình huống ngập đầu tai ương mà không rõ nguyên nhân.
Vì vậy, hắn phải làm cho bản thân mình càng thêm mạnh mẽ hơn!
“Ta phải luyện một chút binh khí, đây là cách trực tiếp nhất có thể khiến cho sức chiến đấu của ta tăng lên trong khoảng thời gian ngắn.” Rất nhanh trong lòng Tô Trường Không đã nảy ra ý tưởng.
So sánh với bàn tay trần, không còn nghi ngờ gì nữa, cầm binh khí trong tay sẽ chiếm cứ ưu thế thật lớn.
Một hài đồng cầm binh khí trong tay cũng có thể giết chết người trưởng thành.
Luyện một loại binh khí cũng là một cách tăng lên sức chiến đấu!
Chương 12: Bắt Tay Vào Rèn Đao
Giữa đao và kiếm, rõ ràng là kiếm càng thêm tiêu sái.
Nhưng trên thực tế đao mới là binh khí thực dụng hơn.
Trong số những loại binh khí được Hắc Thiết sơn trang buôn bán ra bên ngoài, cũng lấy đao là chủ!
“Ta cần một cây đao!”
Bởi vậy Tô Trường Không đã quyết định sẽ luyện đao pháp.
Mà trước đó, hắn cần một thanh đao phù hợp với chính mình.
Tô Trường Không vô cùng hứng thú vội vàng lấy bản vẽ ra, bắt đầu thiết kế.
Đao, am hiểu nhất chính là trảm kích, phách khảm.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Trường Không lập tức hiện ra tạo hình của miêu đao (苗刀) và trảm mã đao (斩马刀).
Hai loại đao này đều khá dài, bản đao khá lớn.
Trong đó, miêu đao lại sở hữu thân đao dài nhỏ, chuôi dài, hai tay có thể nắm chắc, gồm đủ các loại đặc điểm kết hợp giữa trường mâu và đao.
Mà bản đao của trảm mã đao lại có chút rộng hơn, am hiểu trảm kích, có thể chặt đứt chân ngựa, cổ ngựa.
Tô Trường Không tổng hợp đặc điểm của hai loại đao này lại, rất nhanh một thanh trường đao kết hợp những đặc điểm của miêu đao và trảm mã đao đã xuất hiện trên bản vẽ, chiều dài một mét mốt tới một mét hai, thân đao rộng hơn chút so với miêu đao, có thể dùng hai tay để nắm chuôi đao, cũng có thể sử dụng một tay!
Vẽ xong, hiện giờ cần phải rèn.
Bản thân Tô Trường Không đã tinh thông rèn, không cần mượn tay người khác làm hộ. Thứ duy nhất hắn cần chính là vật iệu.
“Dùng thép tinh luyện để tạo đi.” Tô Trường Không suy tư một lúc rồi quyết định.
Thép tinh luyện là vật liệu thép thượng đẳng dùng để tạo ra binh khí, cũng có nghĩa là hàng xa xỉ.
“Lưu chủ quản, ta muốn mua một chút thép tinh luyện.”
Vì thế, Tô Trường Không lập tức tới tìm Lưu chủ quản, đưa ra thỉnh cầu với đối phương.
Trong Hắc Thiết sơn trang có thép tinh luyện, nhưng Tô Trường Không muốn sử dụng cho chính mình, cho nên phải dùng tiền để mua.
“Có thể, ngươi cần bao nhiêu?” Lưu chủ quản vui vẻ nhận lời.
Hiện giờ Tô Trường Không là chú tạo sư chính thức, tiềm lực thật lớn, địa vị cũng theo đó mà trở nên bất phàm trong Hắc Thiết sơn trang.
Và hiển nhiên, hắn chỉ có chút yêu cầu đơn giản như vậy, Lưu chủ quản sẽ không gây khó dễ.
“20 cân.” Tô Trường Không nói.
Trên thực tế nếu muốn tạo ra một cây đao, không cần dùng nhiều thép tinh luyện như vậy.
Sức nặng bình thường của đao kiếm là từ ba cân đến năm cân.
Nhưng Tô Trường Không lại không muốn tạo ra một thanh đao bình thường. Thanh đao được hắn thiết kế rộng hơn bình thường, bởi vậy cũng cần nhiều nguyên liệu hơn bình thường, lại cộng thêm phần hao tổn trong quá trình dung luyện, chắc chắn 20 cân thép tinh luyện là đủ rồi.
“20 cân thép tinh luyện? Tính ngươi 5 lượng bạc.” Lưu chủ quản tính toán cho Tô Trường Không một cái giá.
Giá cả này khá rẻ, thậm chí chỉ tính mỗi phí tổn tại thành thôi.
Tô Trường Không không cò kè mặc cả, lập tức trả cho Lưu chủ quản năm lượng bạc.
Lúc trước đánh chết những cường đạo kia, Tô Trường Không đã thu hoạch được hơn một trăm lượng bạc trắng, hoàn toàn có thể chịu được chút tiêu phí ấy.
Hắn đã mua xong vật liệu, đương nhiên cần nhanh chóng tạo ra binh khí.
Lúc này, Đoán Tạo Thuật của hắn đã đạt tới trình độ Đăng Đường Nhập Thất, với chuyện rèn đao kiếm này, đã sớm trở thành xe nhẹ đi đường quen!
“Đang đang đang!”
Tô Trường Không nắm chắc chùy sắt, không ngừng đập lên miếng thép tinh luyện đốt được đốt nóng đến đỏ bừng đang thành thật nằm trên chiếc đe lớn, mỗi một lần đánh, đều trầm ổn hữu lực, hoa lửa bắn tung ra cùng với âm thanh đinh đinh đang đang của kim loại va chạm vào nhau.
Phía trước hỏa lò được đốt đến đỏ đậm, Tô Trường Không hết sức chuyên chú, vung búa đến mức mồ hôi như mưa, lặp đi lặp lại quá trình gấp rèn, khiến cho hoa văn bên ngoài miếng thép tinh luyện càng ngày càng dày đặc.
Trong quá khứ mỗi khi hắn rèn đao kiếm, chỉ gấp rèn một khối vật liệt thép chừng 15 đến 20 lần là đủ nhưng hiện giờ cần phải tạo ra cho binh khí cho chính mình sử dụng, đương nhiên là Tô Trường Không muốn dùng toàn lực, gắng hết sức để tạo ra một thanh binh khí làm hài lòng chính mình!
Cứ như vậy, trải qua quá trình không ngừng gấp rèn, lặp đi lặp lại dung luyện, tạp chất bên trong khối thép tinh luyện dần dần bị loại bỏ, thép tinh luyện cũng từ từ lộ ra màu ô thanh sắc (dải màu nằm giữa màu xanh lá và màu xanh lam).
Tô Trường Không đã gấp rèn hơn 50 lần, lại lặp đi lặp lại hợp luyện giữa gang và thép tinh luyện, phát huy hiệu năng của hai loại này đến cực hạn!
Tiếp đó là luyện thép, tôi vào nước lạnh…
Tô Trường Không đều cẩn thận tỉ mỉ trong từng trình tự làm việc, ước chừng đã tiêu phí tới hai mươi ngày thời gian!
Hai mươi ngày sau, Tô Trường Không đứng trước một khối đá mài, cầm thanh trường đao trong tay, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn.
Chương 13: Trảm Thiết Đao Pháp
Thanh đao này có chiều dài chừng một thước mốt đến một thước hai, thân đao thon dài, lưỡi đao sắc bén, bả đao gọn gàng hiện ra màu ô thanh sắc với dày đặc hoa văn bên ngoài.
Nếu đánh giá từ bề ngoài, sẽ cảm thấy thanh đao này khá giản dị tự nhiên nhưng vẫn tỏa ra một luồng băng hàn, giống như có thể chém đinh chặt sắt.
“Đặt tên thanh đao này là Trảm Thiết đi. Nó rất nặng… Người bình thường căn bản không dùng được.” Tô Trường Không cầm thanh đao trên tay, lấy cho nó một cái tên.
Trảm Thiết đao nặng gần mười cân. Với sức nặng này, người thường chỉ cần cầm nó trên tay thôi cũng cảm thấy lao lực, càng đừng nói tới chuyện dùng sức múa may.
Không đủ lực lượng, căn bản không dùng được!
Phải biết rằng, điều kiện cần đầu tiên của binh khí, chính là linh hoạt.
Nếu không, sẽ tương tự như tình huống một hài đồng múa may cây chùy sắt to lớn, chưa kịp làm thương tổn địch nhân, thể lực của chính mình đã không chống đỡ được.
Mà Tô Trường Không tu luyện Ngũ Cầm Hí, tố chất thân thể đã vượt qua cực hạn của người bình thường, bởi vậy sử dụng Trảm Thiết đao này khá thuận tay!
Kế tiếp đó là luyện tập đao pháp.
“Đao pháp, từ vẩy, đâm, cắt, chắn, băng, trảm, vuốt, mang*, quanh đi quẩn lại chỉ có tám tổ hợp động tác cơ bản mà thành, mà chiêu thức thích hợp nhất với Trảm Thiết đao này chính là trảm!”
*Nguyên văn là liêu, trát, tiệt, lan, băng, trảm, mạt, đái (撩, 扎, 截, 拦, 崩, 斩, 抹, 带)
Tô Trường Không chuyên tạo ra đao cụ, đương nhiên cũng biết hiểu đặc điểm và cách vận dụng của đao. Đây đều là tri thức cơ bản.
Tô Trường Không không được người dạy đao pháp một cách quy củ, bởi vậy hắn chủ trương đi theo con đường thực dụng.
Nghĩa là một khi đã không nắm được quy củ thì cứ chủ yếu tu luyện trảm giết địch thôi!
Chỉ cần một đao trảm sát! Không có lấy một chút biến hóa hoa mỹ này!
Hiện giờ lấy kiến thức cơ bản của hắn cũng đủ để luyện xong một bộ đao pháp, về phần đao pháp khác, cứ để tới say nàu, tự nhiên sẽ học được!
Trảm, lại chia làm ba biến hóa chủ yếu, phách trảm (bổ) từ trên xuống, hoành trảm (chém ngang) từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái, cùng với liêu trảm (vẩy) từ dưới lên trên.
Chỉ cần luyện thuần thục trảm, lại phối hợp với tố chất thân thể của Tô Trường Không, đủ để đối phó với đại đa số đạo tặc, kẻ cướp…
Xuy xuy xuy!
Tô Trường Không cầm Trảm Thiết đao trong tay, lưỡi dao xé rách không khí.
Ba chiêu thức phách trảm, hoành trảm, liêu trảm này được Tô Trường Không luyện tập lặp đi lặp lại, từ mới lạ đến thuần thục.
Trảm Thiết đao nặng tới mười cân, người bình thường chỉ cần cầm lấy nó thôi cũng cảm thấy cố hết sức, càng đừng nói tới chuyện vung vẩy linh hoạt như hắn.
Muốn sử dụng được hiệu quả, phải có đủ lực lượng, thể lực chống đỡ.
Cứ như vậy, cuộc sống của Tô Trường Không lại trở nên có quy luật. Mỗi ngày đều là luyện tập Ngũ Cầm Hí, rèn binh khí kiếm tiền, hiện giờ có thêm một hạng mục là luyện đao.
Trên thực tế Ngũ Cầm Hí không chiếm quá nhiều thời gian của Tô Trường Không. Ngũ Cầm Hí chính là dưỡng sinh quyền, mỗi ngày chỉ cần sớm, tối luyện tập, luyện đến thân thể ra mồ hôi là đủ rồi.
Phải biết rằng, mục đích chân chính của dưỡng sinh quyền chính là bồi dưỡng thân thể, nếu luyện đến tình trạng kiệt sức ngược lại sẽ vi phạm tôn chỉ ban đầu!
Mất nhiều hơn được.
“Tựa như cách vung chùy sắt này… rất giống với phách trảm trong đao pháp?”
Về phần rèn binh khí, Tô Trường Không lại coi hoạt động này trở thành luyện đao!
“Đang đang đang!”
Tô Trường Không vung lên cây chùy sắt nặng nề. Trong mắt hắn, chùy sắt nơi tay chính là một thanh đại khảm đao to lớn, không ngừng trảm xuống, mỗi một lần đều trảm đúng vào khối sắt đã được nung tới đỏ bừng trên đe, làm đốm lửa văng khắp nơi, cũng khiến chiếc đe bên dưới hơi hơi chấn động một chút.
Tiếng gõ chùy trầm ổn hữu lực, liên miên không dứt.
Lực lượng phản chấn sinh ra, truyền đến cánh tay Tô Trường Không, cũng rèn luyện gân cốt da màng cho hắn.
Hai mắt Tô Trường Không tỏa sáng, hiện giờ giá trị tiềm năng của hắn đã cao tới 7 điểm, là thiên tài mười phân vẹn mười.
Bởi vậy mới có thể dung hòa giữa rèn và đao pháp!
Ở trong mắt Tô Trường Không, cục sắt và vật liệu thép cứng rắn trước mắt chính là tài liệu hỗ trợ tu luyện đao pháp của hắn, không ngừng rèn chính là không ngừng trảm kích, cho đến khi có thể làm được tới trình độ một đao chém đứt nó ra.
Đó cũng là lúc đao pháp hoàn thành!
“Đang đang đang!”
Tô Trường Không hết sức chuyên chú
Bên trong xưởng, cũng có những chú tạo sư khác đang vung chùy sắt phía trước thiết lô. Tất cả đều toàn tâm toàn ý bắt tay vào công tác, tiếng đánh kim loại vang lên không dứt bên tai.
Nhưng âm thanh rèn khối sắt của Tô Trường Không lại trong trẻo, dễ nghe vô cùng, thậm chí còn nghe ra một chút thú vị tựa như đang được thưởng thức tư thế hào hùng của binh lính trong chiến tranh.
“Tiểu tử này… Kỹ thuật càng ngày càng cao minh!”
Dương Triêu nhìn hết sức chăm chú vào quá trình Tô Trường Không từng chút một rèn khối sắt kia lại không khỏi có chút rung động.
Tô Trường Không trước mắt, mang tới cho hắn một thứ cảm giác khác lạ, tưởng như đối phương không giống một vị thợ rèn đang đánh sắt, mà giống hệt một đao khách tản ra khí tức sắc bén hơn!
Trảm Thiết Đao Pháp ( nhập môn 4%)
Lúc chạng vạng, Tô Trường Không đã xong một ngày tu luyện, mở ra giao diện thuộc tính, lại phát hiện bên trong thanh thuộc tính của hắn, đã có thêm một hạng mục đao pháp!
Trảm Thiết Đao Pháp, dung nhập kỹ xảo đoán tạo, lấy trảm làm chủ, được tôi luyện lặp đi lặp lại.
Khi đã tập trung lực lượng, kể cả trước mắt là một khối thiết thạch cứng rắn, cũng có thể dùng một đao trảm nứt ra!
Chương 14: Luyện Lục Phủ Ngũ Tạng! Sức Chịu Đựng Bền Bỉ!
“Cao thủ, phải chịu được tịch mịch!”
Tô Trường Không ngâm mình trong thùng nước tắm, tẩy đi mỏi mệt cả một ngày.
Nói thật, cuộc sống hàng ngày như thế đúng là mệt muốn chết.
Cũng vì giờ giấc sinh hoạt như vậy mới khiến hắn và những người còn lại của Hắc Thiết sơn trang luôn tồn tại cảm giác không ăn khớp, nhưng cảm thụ được bản thân mình đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Cuộc sống của Tô Trường Không vừa bình tĩnh vừa phong phú, sáng sớm và tối muộn đều luyện tập Ngũ Cầm Hí, ban ngày rèn, lấy chuy thay đại đao luyện tập Trảm Thiết Đao Pháp, kết thúc một ngày lại ngâm Tráng Thể thang tẩy đi mệt mỏi cả ngày để ngày hôm sau tiếp tục thực hiện lịch trình rèn luyện khắc nghiệt.
Bởi vậy, tất cả các phương diện của Tô Trường Không đều vững bước phát triển dần lên!
Lượng cơm ăn tăng thêm thật lớn, tuổi cũng nhiều hơn, thân thể Tô Trường Không giống như là một khối sắt được tôi luyện không ngừng, bách luyện thành cương, càng trở nên tinh luyện.
So sánh với những người khác trong Hắc Thiết sơn trang, toàn thân hắn mang tới một loại cảm giác phong mang ẩn giấu không lộ ra ngoài!
Ngũ Cầm Hí đã đạt tới cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh, Tô Trường Không vẫn tiếp tục quá trình cần luyện bất chuế (siêng năng bền bỉ, rèn luyện không ngừng), cộng thêm mỗi ngày đều uống Tráng Thể thang, tiến độ tu luyện Ngũ Cầm Hí vẫn tăng lên đều đặn.
Qua đó, Tô Trường Không có thể cảm giác được rõ ràng, tố chất thân thể của mình vẫn được tăng cường như trước.
Hơn nữa càng khiến Tô Trường Không kinh ngạc chính là, theo thân thể tăng cường, theo Ngũ Cầm Hí không ngừng tiến bộ, nội tạng của hắn cũng sinh ra một loại cảm giác ấm áp dào dạt, vô cùng thoải mái.
Cũng từ đó mà trở nên càng thêm cường tráng.
Tuy quá trình chuyển biến này không khiến lực lượng, tốc độ của hắn tăng vọt nhưng lại khiến thể lực, sức chịu đựng của hắn liên tục tăng lên!
Lượng khí thở càng lớn, năng lực cung cấp máu của trái tim càng mạnh.
Thậm chí Tô Trường Không còn có thể vận dụng tốc độ không đổi là mười mét/giây chạy liên tục chừng một, hai nén hương không nghỉ!
Tô Trường Không đã từng thử nghiệm, hiện giờ, hắn hoàn toàn có thể vượt qua quãng đường hơn mười dặm, từ Hắc Thiết sơn trang chạy đến Thanh Thủy thành trong nửa giờ.
Có thể nói, sức chịu đựng của hắn đã dần dần tiếp cận với sức chịu đựng cực tốt của những loài động vật như ngựa, như hươu.
“Phỏng chừng không bao lâu sau, ta có thể đạt tới trình độ chạy liên tục sáu, bảy mươi dặm đường, đi tới đi lui giữa Hắc Thiết sơn trang và Thanh Thủy thành trong vòng một giờ một khắc!”
Trong lòng Tô Trường Không đầy phấn chấn, một giờ chạy được sáu, bảy mươi dặm đường, đúng là tốc độ và thể lực không nằm trong phạm trù người bình thường nữa!
Về Trảm Thiết Đao Pháp, cũng đang ổn định tiến bộ.
Hiện giờ kỹ năng này đã vượt qua mức nhập môn, bước vào cấp bậc Sơ Khuy Môn Kính và vẫn đang không ngừng leo lên đỉnh cao!
Xuân đi thu đến, lại là mùa đông với thời tiết giá lạnh như mọi năm.
Lúc rạng sáng, trên lá cây đều mang theo một tầng sương lạnh. Hàn khí bên ngoài sẽ chui vào cổ họng trong lúc mọi người hít thở bình thường, từ đó làm hai lá phổi đau đớn.
Trong một rừng cây nhỏ bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, Tô Trường Không đang tu luyện Ngũ Cầm Hí, cả người hắn đầy ấm áp thoải mái, hô hấp thải ra bên ngoài cũng mang theo một luồng khí tức nóng rực, giá lạnh bị xua tan.
Toàn thân tựa như một con mãnh hổ.
“Rốt cuộc Ngũ Cầm Hí của ta, lại đột phá!”
Tô Trường Không cảm thụ được cảm giác nóng rực truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Kể cả khi giá trị tiềm năng của hắn đã đạt tới 7 điểm, dù mỗi ngày đều không ngừng nghỉ uống Tráng Thể thang, lại cần luyện bất chuế, thì quá trình Ngũ Cầm Hí đột phá lần thứ hai, cũng mất gần một năm hoàn chỉnh!
Họ tên: Tô Trường Không (15 tuổi )
Tuổi thọ: 60 năm
Điểm tiềm năng: 8 điểm
Võ công nắm giữ: Ngũ Cầm Hí ( Ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy (nổi bật hơn người) 1%), Trảm Thiết Đao Pháp ( Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 7%)
Kỹ năng nắm giữ: rèn ( Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 16%)
Tô Trường Không mở ra giao diện thuộc tính, nhìn tuổi thọ của mình lại lần thứ hai tăng trưởng thêm 5 năm, điểm tiềm năng tăng lên 1 điểm.
Kết quả này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Phải biết rằng, càng tu luyện lên cao, độ tăng trưởng của tuổi thọ và điểm tiềm năng càng trở nên khó khăn hơn!
Mà Ngũ Cầm Hí của hắn cũng từ trình độ tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh bước vào ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy, Trảm Thiết Đao Pháp và kỹ năng rèn đều đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh!
Tô Trường Không điểm mũi chân một cái, ngay lập tức tảng đá có kích thước bằng miệng bát bay lên khỏi mặt đất.
Thanh trường đao vẫn được hắn đeo bên hông, chợt rút ra, một ánh đao rét lạnh trảm rơi từ trên xuống dưới.
Chương 15: Mùa Đông Đến Rồi! Cường Đạo Tới Cửa!
“Xuy!”
Trong một tiếng va đập chát chúa, tảng đá cứng rắn này rơi xuống trên mặt đất, một chia làm hai, bề mặt bị chém bóng loáng như gương!
Trảm Thiết Đao Pháp đã đạt tới cảnh giới Lô Hỏa Thuần Thanh, cũng bắt đầu hiển lộ phong mang.
Dưới lực lượng, kỹ xảo của Tô Trường Không gia trì, một đao hướng tới hoàn toàn có thể dễ dàng trảm đứt nham thạch cứng rắn, thậm chí còn có thể chặt đứt binh khí của địch nhân!
Ngũ Cầm Hí đột phá đến trình độ ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy, ngoại trừ khiến tố chất thân thể của Tô Trường Không tiến thêm một bước tăng lên, thì biến hóa lớn nhất do nó mang lại chính là nội tạng của hắn cũng đạt được trình độ rèn luyện nhất định.
Lục phủ ngũ tạng càng thêm cường tráng, lại khiến thể lực, sức chịu đựng tăng lên trên diện rộng.
Hiện giờ Tô Trường Không có thể đạt được tốc độ mười mét/giây, lại hoàn toàn giữ vững được tốc độ này chạy liên tục không ngừng nghỉ cả trăm dặm đường!
Biến hóa cực độ khoa trương.
“Trở về đi.”
Tô Trường Không thở ra một hơi, sau đó thu đao vào vỏ, cất bước trở lại Hắc Thiết sơn trang.
Vẫn như thường ngày, sau khi hắn ăn xong điểm tâm, lại tiến vào trong xưởng, bắt đầu rèn đao kiếm.
Theo thể lực tăng lên, theo kỹ xảo rèn đề cao, hiện giờ một tháng Tô Trường Không có thể tạo ra từ 6 đến 7 thanh binh khí có phẩm chất đủ tư cách, coi như một thành viên có hiệu suất hàng đầu trong tất cả chú tạo sư thuộc Hắc Thiết sơn!
Nhiệt độ từ bếp lò trong xưởng cực cao, tiếng đánh kim loại vang lên không dứt bên tai.
Tô Trường Không vốn cho rằng ngày hôm nay của hắn sẽ bình yên, lặng lẽ trôi qua như những ngày khác, nhưng có đôi khi, mọi chuyện không hề như người ta mong muốn!
“Đang đang đang đang!”
Ngay lúc ấy, tiếng chuông dồn dập, vang vọng cả Hắc Thiết sơn trang.
Tiếng chuông to rõ này đã vang lên cả một khắc vẫn không ngừng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đây là tiếng báo động trước!”
Tất cả thợ rèn trong xưởng đều ngừng công tác trong tay, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Phải biết rằng, ngày thường chỉ có buổi sáng, mới vang lên tiếng chuông báo giờ nhưng lúc này đã sắp tới giữa trưa, bỗng nhiên tiếng chuông lại vang lên dồn dập liên miên không dứt kiểu này, hiển nhiên là báo động trước!
Chắc chắn có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!
Tất cả mọi người đều ngừng việc trên tay, đi ra ngoài phòng.
Giờ phút này, những bông tuyết tinh tế vẫn đang bay trên bầu trời, kèm theo đó là gió lạnh, buốt đến tận xương tủy.
“Có cường đạo đến! Mọi người mau cầm binh khí! Mau cầm binh khí!”
Một chuỗi những tiếng gào thét từ trên tường cao truyền đến, cửa lớn của Hắc Thiết sơn trang đã đóng chặt từ lâu.
“Có cường đạo?” Tô Trường Không cũng không khỏi hơi giật mình.
Hắc Thiết sơn trang lấy chú khí mà sống, bởi vậy bên trong trang lúc nào cũng có hơn trăm người tụ tập, rất nhiều trong số những người này đều là tráng niên trẻ tuổi khỏe mạnh, binh khí lại sung túc, hoàn toàn đủ lực lượng để tự bảo vệ mình.
Vì lẽ đó, đám cường đạo bình thường căn bản không dám tới gặm khối xương cứng này!
Mà hiện giờ, giữa tiết mùa đông lạnh muốn đóng băng lại có cường đạo đột kích!
Tô Trường Không lập tức quay về phòng một chuyến, lấy Trảm Thiết đao ra.
Những thành viên còn lại của Hắc Thiết sơn trang cũng cầm đao kiếm trong tay, có người còn dứt khoát mang theo chùy sắt, ai nấy đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lại.
Ở bên trong thời loạn thế này, Hắc Thiết sơn trang chẳng những là nơi để bọn họ mưu sinh càng là một chốn dung thân bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Hiện giờ nơi này phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài, hiển nhiên tất cả cần phải đoàn kết nhất trí!
Tô Trường Không đi lên tường cao bên ngoài sơn trang, nhìn về phương xa.
Chỉ thấy ở bên trong gió tuyết, là một đám kỵ sĩ cưỡi con ngựa cao to. Những người này ăn mặc không đồng nhất nhưng khí tức ai nấy đều hung hãn, đeo các loại binh khí như đao kiếm trên lưng, số lượng chừng hơn mười người.
Nhưng người hấp dẫn lực chú ý của Tô Trường Không nhất lại là một tráng hán cầm đầu.
Tráng hán để râu quai nón kia quàng một chiếc khăn bằng da thú lên cổ, trong đôi mắt to như chuông đồng có mang theo quang mang nhiếp nhân tâm phách ( như muốn hút cạn linh hồn người khác ), khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người này cưỡi trên lưng một tuấn mã, khiêng một cây chùy dài gần một mét, đầu chùy nọ có kích thước bằng khuôn mặt người.
Từ cách ăn mặc cộng thêm trang bị hoàn mỹ của những người này, kết hợp với khí tức hung hãn, có thể nhận ra, bọn họ tuyệt đối không phải đám cường đạo ô hợp bình thường!
“Mạc trang chủ của Hắc Thiết sơn trang, sao không hiện thân gặp mặt?”
Mấy chục người ngựa dừng ở bên ngoài cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang. Tráng hán râu quai nón cầm đầu kia mở miệng hét to một tiếng.
Hiển nhiên trước khi đám cường đạo này đến đây, bọn họ đã điều tra kỹ càng về Hắc Thiết sơn trang, cũng biết trang chủ của Hắc Thiết sơn trang chính là Mạc Thiết!
Chương 16: Đoán Thể Tứ Cảnh! Thực Lực Của Võ Giả!
Mạc Thiết với thân hình khôi ngô, giắt đao bên hông đã sớm đi lên phía trên tường cao.
Lúc này vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc nhưng chưa hề kích động, chỉ cao giọng đáp lại: “Tại hạ Mạc Thiết, thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa, không biết các hạ là thần thánh phương nào?”
Mạc Thiết một tay sáng lập nên Hắc Thiết sơn trang, coi như cũng là một nhân vật dạn dày sương gió, lúc đối mặt với đám kỵ sĩ rõ ràng là lai giả bất thiện (người tới không tốt) này, coi như vẫn giữ được bình tĩnh.
Tráng hán râu quai nón kia đáp: “Ta là Trần Tráng, tam đương gia của Hắc Kỵ bang, phụng mệnh từ bang chủ Thạch Tử Kiên, đến Hắc Thiết sơn trang thu tiền hàng năm.”
“Hắc Kỵ bang? Đây là bang hội gì?”
“Chưa từng nghe nói tới… Khẳng định là một đám cường đạo nào đó, tới đây thu phí bảo hộ!”
Nghe vậy, mọi người Hắc Thiết sơn trang đều đưa mắt nhìn nhau rồi thấp giọng nghị luận.
Nói trắng ra, cái gọi là thu tiền hàng năm chính là thu phí bảo hộ!
Tô Trường Không đứng trên tường cao, sắc mặt đầy ngưng trọng.
Rất rõ ràng, đám Hắc Kỵ bang này đã điều tra tỉ mỉ về Hắc Thiết sơn trang, lần này bọn họ dám trắng trợn tới cửa, lại tới để thu phí bảo hộ, hiển nhiên sẽ không dễ dàng rời đi!
Mạc Thiết cũng hiểu được điểm này, nhưng tự nhiên sẽ không nguyện ý ngoan ngoãn giao cái thứ phí bảo hộ gì đó. Hơn nữa, bọn họ còn chưa từng nghe cái tên Hắc Kỵ bang này!
Mạc Thiết chau mày nói: “Trần đương gia, hàng năm Hắc Thiết sơn trang chúng ta đều làm việc tốt giúp người, lại làm nghề nghiệp kiếm tiền vất vả, lấy đâu ra tiền còn dư…?”
“Trang chủ, đừng để ý tới tên gia hỏa hỗn đản (khốn nạn) này, có bản lĩnh cứ để bọn họ đến thử xem sao.” Một hán tử Hắc Thiết sơn trang, tay nắm đao kiếm, vẻ mặt phẫn nộ nói.
Đám cường đạo muốn mặt dày nói dăm ba câu mà đòi cầm được tiền từ Hắc Thiết sơn trang ư? Nào có dễ dàng như vậy?
Tráng hán râu quai nón Trần Tráng cười cười.
Trong Hắc Thiết sơn trang này có khá đông người, lại có đao kiếm bên thân, muốn bọn họ ngoan ngoãn giao tiền, phải triển lộ thực lực!
“Hí luật luật!”
Ngay lập tức, tuấn mã dưới khố Trần Tráng phát ra một tiếng hí luật luật vang dội, hai chân Trần Tráng dẫm lên yên ngựa. Một luồng lực lượng mạnh mẽ ép tới tuấn mã khiến cho tứ chi của nó gấp khúc lại, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Mà thân hình Trần Tráng lại mượn lực vọt về phía trước, bóng dáng như điện. Chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách sáu bảy trượng, lao thẳng đến cổng lớn đang đóng chặt của Hắc Thiết sơn trang.
Trong miệng hắn phát ra một tiếng quát lớn, quăng mạnh đầu chùy có kích thước bằng mặt người trên tay, đập thẳng về phía cổng lớn trước mặt!
“Phanh!”
Một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Tô Trường Không có cảm giác gạch đá dưới chân mình đều rung động.
Cánh cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang kia vốn được tạo nên từ gỗ tốt vừa dày vừa nặng, lại phát ra những tiếng vang ầm ầm chấn động.
Ngay sau đó, dưới chùy của tráng hán này, bề mặt cánh cổng đã nứt ra những khe rãnh nhỏ hẹp.
“Bang bang bang bang phanh!”
Trần Tráng dùng hai tay cầm chùy, cánh tay thô to có kích cỡ bằng bắp đùi người bình thường, gân xanh nổi mạnh, dùng hết sức đập từng chùy từng chùy vào cánh cổng lớn kia.
Tựa như một con hung thú hình người!
Mỗi một chùy đập xuống, đều khiến đại môn nổ vang, khung cửa chấn động.
“Ca sát!”
Trong ánh nhìn chăm chú vừa sợ đến vỡ mật vừa trợn mắt há hốc mồm đầy vẻ kinh khủng của mọi người, Trần Tráng liên tiếp đập hơn mười chùy.
Rút cuộc, cánh cửa dày nặng kia cũng không chịu nổi mà phát ra một tiếng rên rỉ. Nó đã bị đập thủng một lỗ lớn, chốt cửa gấp khúc, tróc ra.
Cửa lớn rộng mở!
Mấy thành viên Hắc Thiết sơn trang canh giữ ở cửa, đều lạnh cả sống lưng!
Trần Tráng cầm một cây chùy sắt trong tay, cứng rắn đập mở cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang.
Tưởng chừng như thân thể của hắn không làm bằng máu thịt nữa!
“Võ giả… Ít nhất cũng là võ giả Thần Lực cảnh!”
Dù là Mạc Thiết, con ngươi cũng hơi hơi co rút lại, trong lòng dâng lên một luồng hàn khí lạnh lẽo cả người.
Võ giả là danh xưng chung, nhưng trong số những võ giả cũng có mạnh có yếu.
Cảnh giới thứ nhất của võ giả, chính là Đoán Thể cảnh.
Đoán Thể cảnh lại chia làm bốn cấp bậc Luyện Lực, Nội Tráng, Thần Lực, Thần Dũng!
Trong đó Luyện Lực cảnh, là tôi luyện khí lực, lực lượng, tính linh hoạt đạt đến mức sâu sắc, vượt qua người bình thường, có thể đạt tới trình độ lấy một địch nhiều. Người bình thường luyện chừng mấy năm, mười năm, có thể đạt tới tình trạng này.
Tầng thứ hai của Đoán Thể là Nội Tráng cảnh.
Khi bước vào cảnh giới này, lực lượng được tiến thêm một bước tăng cường, làm mạnh mẽ lục phủ ngũ tạng, cơ quan nội tạng được tôi luyện, tăng cường, sức chịu đựng tăng lên trên diện rộng, có thể so sánh với trâu ngựa!
Tầng thứ ba là Thần Lực cảnh.
Khi bước vào cảnh giới này, lực lượng tăng lên trên diện rộng, đánh vỡ nhận thức của người bình thường, lực lượng có thể đạt đến trình độ gấp đôi, gấp ba cực hạn của người bình thường!
Mà tầng thứ tư Thần Dũng cảnh, cũng là Đoán Thể đại thành.
Bước vào cảnh giới này, thân thể cứng cỏi, sức lực của một cánh tay cũng đạt tới hơn một ngàn cân Thần lực, có thể vung vẩy vật nặng trăm cân, tiện tay đánh một kích cũng khiến kẻ khác đứt xương nát gân, máu thịt bay tứ tung, dũng mãnh vô địch phi thường.
Ở trong mắt người thường, những võ giả này cũng đáng sợ như một con hung thú hình người.
Đại đa số người luyện võ đều không đạt được tới Luyện Lực cảnh.
Nhưng Trần Tráng này cầm một cây chùy sắt trong tay, có thể cứng rắn đập nát cánh cổng dày nặng của Hắc Thiết sơn trang, thực lực bậc này, tuyệt đối phải đạt tới Thần Lực cảnh trở lên, sâu không lường được!
Trần Tráng vừa đập mở cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang, đã nhếch miệng cười, khiêng chùy sắt lên vai, nghênh ngang tiến vào bên trong.
Từ lúc ban đầu, mọi người vẫn khí thế hừng hực cầm các loại binh khí đao kiếm trong tay, đứng thủ ở ven đường Hắc Thiết sơn trang. Nhưng đến lúc địch nhân bước vào, một đám chỉ dám vây mà không công, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, Trần Tráng này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ, nếu dám ra tay, hơn phân nửa sẽ chết tại chỗ!
“Trần Tráng này đúng là võ giả! Không biết ta so sánh với hắn, ai mạnh ai yếu?” Tô Trường Không nhìn Trần Tráng mạnh mẽ xâm nhập vào Hắc Thiết sơn trang, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi than.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn gặp được cường giả có thể xưng là võ giả.
Hơn nữa thật hiển nhiên, ở trong đám võ giả, Trần Tráng này cũng thuộc loại cấp bậc tinh anh.
Tô Trường Không đã tu luyện Ngũ Cầm Hí, Trảm Thiết Đao Pháp, cũng được coi là võ giả.
Vì vậy lúc này, trong lòng hắn đang suy tư không biết nếu cho hắn chống lại Trần Tráng này, thắng bại sẽ là bao nhiêu?
Đương nhiên, Tô Trường Không không hề có ý niệm dẫn đầu đứng dậy.
Chưa nói tới Trần Tráng này, chỉ tính mấy chục tên cường đạo đang ở bên ngoài Hắc Thiết sơn trang thôi cũng đủ để hắn phải suy tính cẩn thận rồi.
Bởi vì mỗi người trong bọn chúng đều hung hãn vô cùng.
Lại thêm một tin tức hồi nãy Trần Tráng đã nói, đối phương chính là tam đương gia của Hắc Kỵ bang.
Cũng có nghĩa là toàn bộ lực lượng của Hắc Kỵ bang sẽ hơn xa đám bang chúng Hắc Kỵ bang trước mắt này. Và hiển nhiên trong đó sẽ tồn tại võ giả càng mạnh hơn Trần Tráng!
Trong lúc ấy, Trần Tráng Không để ý tới đám người khác đang nắm chặt đao kiếm trong tay, vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn về phía Mạc Thiết đang đi xuống từ trên tường cao, mở miệng nói: “Mạc trang chủ, nói cho ta biết câu trả lời thuyết phục của ngươi. Nếu ngoan ngoãn giao tiền hàng năm, hết thảy đều bình an vô sự, bằng không… Hắc hắc hắc!”
Trần Tráng cười lạnh vài tiếng, lập tức đưa tay ra ước lượng cây chùy sắt nặng nề, ý uy hiếp nồng đậm lộ ra trong lời nói.
Hơn mười kỵ sĩ Hắc Kỵ bang ở bên ngoài sơn trang đều đang chờ đợi.
Chỉ cần Trần Tráng ra lệnh một tiếng, bọn chúng sẽ xông thẳng vào Hắc Thiết sơn trang, triển khai giết hại!
“Trang chủ…” Tất cả mọi người nhìn về phía Mạc Thiết, cùng đợi quyết định của hắn.
Mạc Thiết âm thầm thở dài, cả người có chút già nua. Hắn hiểu một khi thật sự bùng nổ xung đột, Hắc Thiết sơn trang sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông, thậm chí còn trở thành lịch sử!
“Trần đương gia, Hắc Thiết sơn trang chúng ta không muốn là địch của Hắc Kỵ bang, xin giơ cao đánh khẽ.” Mạc Thiết chắp tay, lựa chọn chịu thua.
Câu trả lời của Mạc Thiết không hề nằm ngoài dự đoán của Trần Tráng.
Mạc Thiết có hơn trăm người cần phải nuôi dưỡng trong sơn trang này, căn bản không thể quyết đoán, cũng không có năng lực để liều chết cùng Hắc Kỵ bang, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời thôi!
“Dễ nói thôi! Hắc Kỵ bang chúng ta thu tiền hàng năm theo đầu người, mỗi người 5 lượng bạc. Tới cuối mỗi năm sẽ thu một lần, Hắc Thiết sơn trang các ngươi có trên trăm người, cứ dựa theo số lượng một trăm người để tính, tổng cộng là năm trăm lượng bạc!” Trên mặt Trần Tráng tràn đầy tươi cười nói.
“Một người… Năm lượng bạc?”
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một cơn tức giận nhưng lại giận mà không dám nói.
Năm lượng bạc là con số quá lớn. Rất nhiều người làm quần quật cả năm cũng không kiếm được năm lượng bạc đâu!
Sắc mặt Mạc Thiết thay đổi, nhưng hắn hiểu hôm nay chỉ có ngoan ngoãn giao tiền, mới có thể vượt qua nỗi nguy hiểm.
Chờ vượt qua lại lựa chọn báo quan hoặc đưa ra tính toán khác!
Chương 17: Chỉ Có Bản Thân Mạnh Mẽ Mới Không Chịu Nhục
Cuối cùng Mạc Thiết đành phải nói với Lưu chủ quản: “Lão Lưu, tới khố phòng mang đến đây 500 lượng bạc.”
“Vâng.” Lưu chủ nhận mệnh đi rồi.
Sau đó không lâu, Lưu chủ quản mang theo ngân phiếu năm trăm lượng quay lại rồi cung kính giao cho Trần Tráng.
“Được, không tồi!” Trần Tráng kiểm kê ngân phiếu một chút, trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói, có thể hòa bình mà nhận được tiền, đương nhiên là tốt nhất!
“Mạc trang chủ, sang năm lại gặp nhé!”
Trần Tráng nhận được tiền, cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Chỉ nghe hắn ha ha cười một tiếng rồi xoay người rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, trở mình lên ngựa.
“Các huynh đệ! Đi thôi! Đã xong một chỗ! Hôm nay còn rất nhiều nơi cần quan tâm!” Trần Tráng hô quát một tiếng, hơn mười người nhanh chóng rời đi, đi xa dần trong gió tuyết.
Thật hiển nhiên, mục tiêu của Hắc Kỵ bang này không có chỉ một mình Hắc Thiết sơn trang, mà là tất cả thôn trang vùng phụ cận. Có thể tưởng tượng ra, những nơi bọn họ đi đến sẽ có những sơn trang sẽ phá tài tiêu tai (dùng tiền xóa đi tai nạn) giống Hắc Thiết sơn trang nhưng khẳng định cũng có sơn trang không muốn giao tiền, ra tay liều mạng.
“Hy vọng Hắc Kỵ bang này nhanh chóng bị tiêu diệt.”
“Lũ quỷ hút máu chết tiệt!”
Hắc Kỵ bang đã rời đi, lúc này tất cả mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều bi phẫn, bất bình mà tức giận mắng.
Mạc Thiết bất đắc dĩ thở dài.
Trong thời loạn thế này, khi đối mặt với cường giả, đám người thường như bọn họ không có bao nhiêu lực lượng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là diệt vong, không cách nào dựa dẫm vào người khác!
Hắc Kỵ bang này còn coi như tốt, hiểu thế nào là tế thủy trường lưu*, chỉ cần ngoan ngoãn giao tiền, sẽ không làm khó dễ bọn họ. Nhưng về sau này hàng năm Hắc Kỵ bang đều sẽ đến thu tiền, cũng có nghĩa là tiền lời hàng năm của Hắc Thiết sơn trang sẽ không duyên không cớ bị đám người kia lấy đi một phần.
*ý là hút máu mỗi năm một chút sẽ được lâu dài, cũng như dòng nước chảy nhỏ sẽ đi được xa hơn.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là cầu khấn, làm sao cho Hắc Kỵ bang này sớm bị quan phủ tiêu diệt. Nhưng… chỉ sợ chuyện này không dễ dàng! Những vị quan lão gia kia cũng không tận chức tận trách như vậy!
“Chỉ có bản thân mình mạnh mẽ, mới không chịu nhục nhã, khinh thường!” Tô Trường Không đã chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn yên lặng nhủ thầm.
Đối mặt với Trần Tráng dĩ thế áp nhân (dùng quyền thế của chín mình đi áp chế người khác), cường thủ hào đoạt (dùng quyền thế hoặc sức mạnh cưỡng ép cướp đi tài vật, quyền lợi…), trong đầu Tô Trường Không hoàn toàn không có ý niệm làm chim đầu đàn.
Thứ nhất: lấy thực lực hiện giờ của hắn, chưa chắc đã có thể thắng được Trần Tráng.
Thứ hai: dù hắn thật sự có thể thắng được Trần Tráng, thậm chí là giết lui đám bang chúng Hắc Kỵ bang kia.
Thì hậu quả sau đó là gì? Là chắc chắn Hắc Kỵ bang sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi tới trả thù. Hắn hoàn toàn có thể rời đi nhưng Hắc Thiết sơn trang thì hỏng rồi.
Làm vậy chẳng giúp được gì, ngược lại còn là hại mọi người!
Trừ phi Tô Trường Không hắn có năng lực trừ tận gốc cả Hắc Kỵ bang!
“Tu luyện, phải tiếp tục tu luyện!”
Phải ẩn nhẫn tu luyện, làm bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mới là chính đạo!
Hắc Thiết sơn trang đã ngoan ngoãn giao tiền, Hắc Kỵ bang cũng không còn tiếp tục tiếp tục tới cửa quấy rầy nữa.
Mạc Thiết xem như có chút phúc hậu, ít nhất là đối phương không cắt giảm thù lao của thành viên trong trang, ngược lại, một mình gánh vác phí bảo hộ cho Hắc Kỵ bang.
Cả mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, lại thêm chuyện Hắc Kỵ bang xuất hiện, cho nên ngoại trừ những chuyến đi tới Thanh Thủy thành mua dược liệu Tráng Thể thang, Tô Trường Không lại quay về với nếp sống thường ngày, rèn binh khí, tu luyện Ngũ Cầm Hí, Trảm Thiết Đao Pháp.
Mùa đông đi qua, vạn vật toả sáng sinh cơ.
Tô Trường Không đang dọn dẹp đống tuyết đọng còn lưu lại trong sân, hắn vừa tu luyện Ngũ Cầm Hí xong.
Họ tên: Tô Trường Không (15 tuổi )
Tuổi thọ: 60 năm
Điểm tiềm năng: 8 điểm
Võ công nắm giữ: Ngũ Cầm Hí (Ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy 11%), Trảm Thiết Đao Pháp (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 37%)
Kỹ năng nắm giữ: rèn (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 30%)
Tô Trường Không mở ra giao diện thuộc tính, hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại.
“Ba tháng thời gian, độ thuần thục Ngũ Cầm Hí chỉ tăng lên gần 10%… Đúng là càng về sau càng khó khăn. Nếu muốn Ngũ Cầm Hí của ta đột phá, sợ là ít nhất cũng mất chừng hai đến ba năm!”
Khiến cho Tô Trường Không bất đắc dĩ chính là, giá trị tiềm năng của hắn đã đạt tới 8 điểm, nhưng theo thể phách (tinh thần và thể xác) càng ngày càng dũng mãnh, hiệu quả của Tráng Thể thang lại càng ngày càng yếu đi, khiến cho tốc độ tiến bộ Ngũ Cầm Hí cũng bắt đầu chậm dần xuống. Muốn tiếp tục đột phá, chắc phải chờ thêm vài năm nữa!
Chương 18: Công Pháp Nội Công! Thiết Y Võ Quán!
Trên thực tế Tô Trường Không có thể luyện Ngũ Cầm Hí đến cảnh giới này chỉ trong hai đến ba năm thời gian, đã cực kỳ khoa trương, thế nhưng mà… hắn vẫn không hề thỏa mãn.
“Có lẽ ta nên tu luyện một chút nội công, trong ngoài kết hợp, khai phá tiềm năng thân thể. Làm như vậy có thể khiến ta tiến bộ nhanh hơn!” Tô Trường Không âm thầm nói.
Luyện tập nội công cũng là nội luyện chân khí, khai phá tiềm năng thân thể, lại có đủ các thứ năng lực huyền ảo.
Ở trong tay cao thủ nội công, một cọng cỏ cũng có thể phát huy ra lực sát thương tương đương với thần binh lợi khí!
“Ngày mai nên qua Thanh Thủy thành một chút, tới võ quán bản địa nhìn xem có thể học được nội công thích hợp với ta hay không!” Tô Trường Không làm ra quyết định, hắn sẽ tới võ quán trong Thanh Thủy thành học tập nội công.
Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi của hắn tại Hắc Thiết sơn trang. Trời vừa sáng, Tô Trường Không đã một mình khởi hành tới Thanh Thủy thành.
Hô!
Tô Trường Không thả người lao vút đi trên con đường quen thuộc, mỗi bước chân của hắn đều vượt qua hai đến ba mét, giống như một con linh lộc đang rong ruổi, duy trì tốc độ mười mét mỗi giây, liên tục chạy băng băng.
Sau khi Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không đạt tới ngũ cảnh Xuất Loại Bạt Tụy, tạng phủ nhận được cường hóa khiến cho thể lực, sức chịu đựng của hắn tăng lên trên diện rộng, hoàn toàn có thể duy trì tốc độ chạy như vậy trong quãng thời gian hơn nửa canh giờ!
Tô Trường Không chỉ tốn non nửa canh giờ đã vượt qua quãng đường chừng ba, bốn mươi dặm, bước vào Thanh Thủy thành.
“Có vài võ quán nổi tiếng trong Thanh Thủy thành, nhưng võ quán lớn nhất chính là Thiết Y võ quán, ta cứ tới Thiết Y võ quán nhìn xem trước đã.”
Tô Trường Không đang đi trên con đường lớn trong Thanh Thủy thành.
Trước kia, hắn từng có ý niệm tới võ quán học tập, nhưng học phí thu đồ đệ của võ quán cực kỳ đắt đỏ, hắn không đủ sức. Dù vậy, trước kia hắn cũng từng hỏi thăm tin tình báo về mấy nhà võ quán trong Thanh Thủy thành.
Thiết Y võ quán là một trong những võ quán lớn nhất Thanh Thủy thành, có tới hơn hai, ba trăm học đồ, cực kỳ nổi danh!
Tô Trường Không đi thẳng một đường tới bên ngoài Thiết Y võ quán. Có hai con sư tử bằng đá cao tới hai mét đang đứng sừng sững ngoài cửa Thiết Y võ quán, bên trên bảng hiệu được điêu khắc bốn chữ Thiết Y võ quán to lớn, đầy cứng cáp hữu lực, còn cực kỳ khí phái. Người đứng ở bên ngoài cũng thường xuyên nghe được tiếng khiển trách khi luyện võ truyền ra từ bên trong tường viện.
“Các hạ có chuyện gì sao?” Bên trong cánh cửa võ quán, có đệ tử Thiết Y võ quán phát hiện ra Tô Trường Không, lập tức mở miệng dò hỏi.
Tô Trường Không tiến lên hai bước, cũng chắp tay nói: “Ta nghe nói tới uy danh của Thiết Y võ quán, rất có hứng thú với võ học ở nơi này nên đặc biệt đến xem.”
Nghe vậy, trên mặt đệ tử Thiết Y võ quán hiện lên vẻ nhiệt tình: ” Thiết Y võ quán chúng ta chính là đệ nhất võ quán của Thanh Thủy thành, cực kỳ khát cầu đệ tử có thiên phú. Tiểu huynh đệ, ngươi theo ta đến đây đi, ta mang ngươi đi gặp phó quán chủ Mạch Minh Kiệt của chúng ta.”
Gần như mỗi ngày đều có người tới cửa Thiết Y võ quán, mà mỗi lần tuyển nhận một đệ tử, đều mang tới cho võ quán bọn họ một khoản thu nhập xa xỉ, đương nhiên là đệ tử Thiết Y võ quán này sẽ cực kỳ nhiệt tình.
“Vậy phiền ngươi.” Tô Trường Không gật gật đầu rồi đi theo đệ tử Thiết Y võ quán này bước vào bên trong.
Trên quảng trường Thiết Y võ quán đang có hơn trăm người tụ tập. Tất cả bọn họ đang được một nam tử khổng võ hữu lực (rất có khí lực) dẫn dắt diễn luyện quyền pháp, động tác chỉnh tề, có chút đồ sộ.
Rất nhanh, Tô Trường Không được mời tiến vào một căn phòng và gặp mặt phó quán chủ Mạch Minh Kiệt Thiết Y võ quán.
Mạch Minh Kiệt này chừng ba mươi tuổi, chính trực già dặn hơn tuổi, có dáng người khôi ngô, làn da thô ráp, cánh tay thô to bằng bắp đùi người bình thường, mang lại cho người ta một thứ cảm giác hung mãnh!
“Ngồi đi, tiểu huynh đệ họ gì?” Mạch Minh Kiệt lộ ra vẻ mặt ôn hoà nói.
“Ta họ Tô.” Tô Trường Không nghe vậy mới ngồi xuống.
Mạch Minh Kiệt lập tức nở nụ cười nói: “Ngươi muốn gia nhập Thiết Y võ quán chúng ta sao? Mỗi tháng cần 7 lượng bạc học phí, trong đó đã bao gốm một chút phí dụng dược liệu cần sử dụng cho luyện võ. Nếu thiên phú xuất chúng, đến kỳ tiếp sau còn có thể giảm miễn học phí nữa.”
Mỗi tháng 7 lượng bạc học phí. Không còn nghi ngờ gì nữa mức học phí này quá cao, ít nhất là người thường không đủ sức.
Người xưa đã nói rồi: nghèo văn giàu võ.
Muốn luyện võ mà không có tiền, rất khó có thành tựu lớn!
Chương 19: Đông Lĩnh Triệu gia! Hội đấu giá!
“Giáo sư của Thiết Y võ quán chúng ta đều dạy những món võ công cực kỳ thực dụng. Ví dụ như Thiết Quyền Công, Thiết Thối Công, Thiết Bố Sam vân vân… chỉ cần khổ luyện, qua mấy năm, mười năm có thể đi vào Luyện Lực cảnh, dùng bàn tay trần đối phó mấy tráng hán là chuyện không thành vấn đề, hoàn toàn có thể gia nhập quân đội, kiến công lập nghiệp! Như là Phó thống lĩnh của Thanh Thủy vệ trong Thanh Thủy thành chẳng hạn, trước kia ngài ấy cũng từng tập võ trong Thiết Y võ quán chúng ta!”
Mạch Minh Kiệt tỏ ra cực kỳ tự tin giới thiệu về võ học và nội tình của Thiết Y võ quán.
Tô Trường Không lại ho khan một tiếng nói: “Mạch phó quán chủ, kỳ thật … Ta không quá có thể chịu đựng được nỗi khổ da thịt, ta muốn học nội công.”
Thứ mà Thiết Y võ quán am hiểu đều là một vài môn ngạnh công. Học viên tu luyện mấy môn ngạnh công này lại phối hợp với một chút dược vật, tiến cảnh tu luyện sẽ rất nhanh, có thể học cấp tốc lại cực kỳ thực dụng, nhưng đều gây nên một ít thương tổn với trình độ nhất định cho thân thể, thậm chí còn có thể gây ra bệnh tật.
Lúc trẻ tuổi còn tàm tạm, đến khi già rồi lại gặp phải ám thương (bệnh tật ẩn sâu bên trong, không lộ ra ngoài) phát tác, chắc chắn sẽ hao tổn thọ nguyên!
Nói tóm lại, ngạnh công này chính là chịu nhiều đau, ăn nhiều bệnh!
Do đó, mục đích của Tô Trường Không khi tới đây chính là học nội công!
“Nội công?” Mạch Minh Kiệt nghe vậy, lập tức nhíu mày.
“Võ đạo một đường gồm Đoán Thể, Ngự Khí, Nội Công, cần phải tích lũy quanh năm suốt tháng mới có thể đạt được thành tựu, không giống như ngoại công có thể học cấp tốc, Thiết Y võ quán chúng ta am hiểu chính là ngoại luyện ngạnh công, còn phương diện nội công… lại không đi sâu nghiên cứu.”
Mạch Minh Kiệt ăn ngay nói thật.
Có hai con đường tu luyện là ngoại công và nội công.
Nói trắng ra ngoại công chính là tôi luyện thể phách, rèn luyện tài nghệ, có thể khiến người ta đạt được tiến bộ cực kỳ rõ rệt chỉ trong vài năm, thậm chí là vài tháng.
Mà nội công lại là tôi luyện nội tạng, tẩm bổ khí huyết, tinh luyện ra chân khí, động một chút là mấy năm, mười năm mới có thể đạt được thành tựu bước đầu.
Đương nhiên, cao thủ đứng đầu chân chính đều là nội ngoại kiêm tu, nhưng người bình thường lấy đâu ra tinh lực đó, cũng không có điều kiện và tài nguyên như vậy!
“Vậy sao…” Tô Trường Không có chút thất vọng nhưng Thanh Thủy thành không chỉ có một cái Thiết Y võ quán, nếu Thiết Y võ quán đã không có công pháp nội công thích hợp, vậy đi võ quán khác nhìn xem!
Tựa như Mạch Minh Kiệt đã nhìn ra tính toán của Tô Trường Không, lại mở miệng nói: “Công pháp nội công rất trân quý, đa phần trong số đó đều nằm trong tay những võ giả thuộc tông môn hoặc gia tộc võ đạo. Còn võ quán bình thường, dù có công pháp nội công, cũng không cho người khác học một cách dễ dàng như vậy, nhất định phải trở thành thành viên trung tâm, mới có thể được truyền thụ.”
Lời nói của Mạch Minh Kiệt khiến cho Tô Trường Không cảm thấy cách nghĩ của mình hơi quá ngây thơ rồi.
Hắn hiểu công pháp nội công là thứ cực kỳ trân quý.
Cho nên nói, dù những võ quán ở một nơi nho nhỏ giống Thanh Thủy thành này có công pháp nội công, thì môn công pháp đó cũng thuộc loại bí mật bất truyền. Một người vừa gia nhập võ quán như hắn, lại muốn dùng một vài hoặc mười lượng bạc để học tập ư? Không khác gì người si nói mộng!
Đến đây, bỗng nhiên Mạch Minh Kiệt lại cười cười: “Nhưng ta lại biết một nơi có thể kiếm được công pháp nội công, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền.”
Tô Trường Không nghe vậy, trước mắt sáng ngời, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ chắp tay nói: “Xin Mạch phó quán chủ chỉ điểm cho rõ ràng.”
Mạch Minh Kiệt cũng không giấu giếm, lập tức mở miệng nói: “Chắc ngươi cũng nghe nói tới Triệu gia Đông Lĩnh trấn?”
Tô Trường Không lắc đầu. Hắn từng nghe nói trới Đông Lĩnh trấn, đó là một trấn nhỏ nằm ngay phụ cận Thanh Thủy thành. Nhưng hắn lại chưa từng nghe nói tới Triệu gia Đông Lĩnh trấn.
Mạch Minh Kiệt nói: “Triệu gia chính là đại tộc địa phương ở Đông Lĩnh trấn, cực kỳ giàu có. Tổ tiên Triệu gia từng xuất hiện võ giả với thực lực không tầm thường. Gần đây Triệu gia muốn di chuyển cả tộc, tới một thành thị lớn hơn để phát triển, cần một khoản tiền tài cực lớn để đả thông quan hệ. Cũng vì thế Triệu gia đã quyết định bán đấu giá một chút khế đất, bảo vật có giá trị trong gia tộc để gom góp tài chính. Mà trong đó cũng bao gồm bí tịch nội công Triệu gia nắm trong tay.”
Triệu gia Đông Lĩnh trấn chính là đại gia tộc đã ăn sâu bám rễ ở Đông Lĩnh trấn nhiều năm rồi, trong tộc cũng có được bí tịch nội công. Mà gần đây Triệu gia muốn cử hành một lần bán đấu giá, đổi một chút gia sản thành chân kim bạc trắng, sau đó sẽ di chuyển toàn tộc, rời khỏi Đông Lĩnh trấn!
Lần bán đấu giá này, rất có thể Triệu gia sẽ bán đấu giá bí tịch nội công!
Chương 20: Tham Dự Hội Đấu Giá
“Nếu ngươi muốn bí tịch nội công, có thể tới Đông Lĩnh trấn thử thời vận, nhưng sợ là bí tịch nội công này sẽ không rẻ!” Mạch Minh Kiệt cười cười.
Hắn chỉ báo cho Tô Trường Không biết những tin tức mà mình nghe được thôi, lại không có tổn thất gì.
“Đa tạ Mạch phó quán chủ!” Tô Trường Không cảm kích nói lời cảm tạ.
Tô Trường Không không tiếp tục quấy rầy, đã cáo từ rời đi.
“Hiện giờ toàn bộ gia sản của ta mới được 150 lượng bạc trắng… Với chút tiền này đủ mua bí tịch nội công sao?”
Tô Trường Không không có chút tự tin nào.
Lúc trước Tô Trường Không đạt được hơn một trăm lượng bạc trắng từ trên người mấy cường đạo cùng với gã xui xẻo kia, lại cộng thêm mỗi tháng hắn rèn binh khí, có thể kiếm được sáu đến bảy lượng bạc, trừ đi khoản tiêu hao Tráng Thể thang, một năm cũng có thể tích lũy được chừng 50 hai lươngk trắng.
Tổng cộng tất cả lại vừa đúng một trăm năm mươi lượng.
Với nhà bình thường, chắc chắn đây là một khoản tiền lớn, nhưng dùng để mua bí tịch nội công trân quý kia, lại chẳng biết có đủ hay không?
Nhưng vô luận như thế nào, đến hội đấu giá do Triệu gia Đông Lĩnh trấn kia cử hành xem chút tình huống cũng tốt.
Tô Trường Không rời khỏi Thanh Thủy thành, đầu tiên là đi Đông Lĩnh trấn một chuyến.
Ở Đông Lĩnh trấn, Tô Trường Không thoáng tìm hiểu một chút, mới biết Mạch Minh Kiệt không hề lừa hắn.
Ba ngày nữa, Triệu gia Đông Lĩnh trấn sẽ cử hành hội đấu giá. Về cơ bản những thân hào gia tộc địa phương đều sẽ tham gia, lại cộng thêm một ít những người từ bên ngoài tới như Tô Trường Không.
Ngặt nỗi, ba ngày sau lại không phải thời gian nghỉ ngơi của hắn, vì vậy Tô Trường Không dứt khoát xin Lưu chủ quản của Hắc Thiết sơn trang cho nghỉ phép.
Lý do rất đơn giản, chính là vừa vặn thân thể không khoẻ.
Lưu chủ quản tự nhiên không hề hoài nghi về lý do này.
Buổi sáng hôm ấy, Tô Trường Không dậy thật sớm rồi đi tới Đông Lĩnh trấn.
Để chuẩn bị cho hội đấu giá lần này, Tô Trường Không cũng phí một chút tâm tư, hắn đeo thanh đao bên hông, cố ý để tóc tai bù xù, lại đeo lên một chiếc mặt nạ hình con khỉ mới mua được trong quán.
Đừng hỏi vì sao hắn phải làm như vậy. Hắn cũng hiểu câu nói “tài bất lộ bạch” (tiền tài không để lộ ra ngoài) mà, lỡ như để bản thân mình bị người khác theo dõi, có thể sẽ sinh ra nguy hiểm!
Giống như nam tử không biết thân phận mang theo trăm lượng ngân phiếu bên người kia, kết cuộc chính là chết trên tay mấy tên cường đạo. Đối phương chỉ đơn giản là đi đường núi thôi, đã gặp biến cố nguy hiểm như vậy, càng đừng nói tới chuyện tham gia hội đấu giá loại này.
Vì an toàn, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Lúc này ở bên ngoài phủ đệ Triệu gia, đã có chút náo nhiệt, không ít xe ngựa đều dừng đỗ ven đường, thậm chí còn xuất hiện khu vực chuyên môn có nha môn binh sĩ đứng gác.
Triệu gia là gia tộc quyền thế trong Đông Lĩnh trấn. Lần này bọn họ cử hành hội bán đấu giá gia sản để làm tiền vốn di chuyển cả gia tộc, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tất nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt.
Tô Trường Không treo đao bên hông, đội mặt nạ con khỉ tới gần phủ đệ Triệu gia, khá hấp dẫn ánh nhìn.
Ngay lập tức một đệ tử Triệu gia đi lên phía trước, khách khí nói với hắn: “Các hạ muốn tham gia hội đấu giá của Triệu gia chúng ta sao?”
“Phải” Tô Trường Không đè thấp giọng, lời ít mà ý nhiều đáp lại.
“Xin nộp năm lượng bạc trắng lệ phí vào trong trước, chờ đến khi hội đấu giá chấm dứt, chúng ta sẽ trả lại đầy đủ khoản tiền này cho các hạ.” Đệ tử Triệu gia kia nói.
Hội đấu giá do Triệu gia cử hành cho phép tất cả mọi người đều có thể tham gia, nhưng vì phòng ngừa số người quá lớn cộng thêm những người chỉ vô góp vui, bởi vậy người tham dự cần phải nộp một khoản lệ phí vào trong, như vậy có thể sàng chọn bớt một đám người vô góp vui.
“Ừm.” Tô Trường Không lên tiếng, tuân thủ theo quy củ của Triệu gia, hắn nhanh chóng lấy ra năm lượng bạc trắng từ trong lòng, giao cho đệ tử Triệu gia, dù sao sau khi hội đấu giá kết thúc vẫn còn được nhận lại mà.
“Xin theo ta vào trong.”
Hắn vừa giao xong lệ phí đi vào, ngay sau đó đã được một đệ tử Triệu gia mang theo tiến vào hội trường lâm thời dùng để tổ chức hội đấu giá ở bên trong phủ đệ Triệu gia.
Đây là một đại sảnh rộng lớn, trong đại sảnh được sắp sẵn từng dãy ghế ngồi thẳng hàng, trên ghế ngồi có đánh số cẩn thận.
Tô Trường Không vừa bước vào lại phát hiện, có hai ba mươi người đã sớm tụ tập ở trong đại sảnh.
Về cơ bản, những người này đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, phần đông trong đám người này chính là những thân hào phụ cận Đông Lĩnh trấn.
Trừ những người này ra, Tô Trường Không cũng nhìn thấy có mấy người dáng vẻ giống hắn, cũng mặc đồ đen, đeo mặt nạ.
Hiển nhiên đám người này không muốn ai biết thân phận của mình!