1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Bàn Long Audio Podcast
  4. Tập 9 [ Chương 41 đến 45 ]

Bàn Long Audio Podcast

Tập 9 [ Chương 41 đến 45 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Học tập sinh nhai (hạ)

Từ lúc Lâm Lôi đạt tới ma pháp sư nhị cấp, đã gần một tháng.
Trong lớp học Phong hệ năm thứ nhất.
Phòng giảng Địa hệ ma pháp thì mỗi tháng Lâm Lôi mới đến nghe giảng một lần, nhưng tại phòng giảng Phong hệ thì Lâm Lôi đều đặn dến nghe. Hắn hôm nay cũng vậy, đến ngồi vị trí quen thuộc.
“Lâm Lôi, ngươi đã đến.” Lâm Lôi vừa ngồi xuống thì có một thiếu nữ dáng vẻ đáng yêu phi thường đến ngồi kế bên.
Lâm Lôi liếc nhìn thiếu nữ, mỉm cười nói: “Địch Lỵ Á, nàng cũng tới sớm a, từ trú phòng tới đây chắc cũng gần.” Cùng một cô gái xinh đẹp ngồi cùng một chỗ, cảm giác hưởng thụ này Lâm Lôi không từ chối.
Nàng Địch Lỵ Á này, gốc gác không tầm thường. Anh nàng là Địch Khắc Tây, hiện giờ là đệ nhất ma pháp sư thiên tài trăm năm khó gặp của Ân Tư Học Viện, sở trường song hệ ma pháp; có nguyên tố thân hoà lực cấp siêu đẳng, thêm tinh thần lực hơn kẻ đồng niên đến 68 lần, thực là nhân vật siêu cấp. Nàng ta là em gái Địch Khắc Tây, chắc cũng không kém sút anh nàng bao nhiêu.
“Ta biết ngươi luôn tới sớm mà”. Địch Lỵ Á nheo mắt nhìn Lâm Lôi. Hai người trò chuyện, thời gian không biết trôi qua lúc nào bọn họ hai người không ai nhận thấy. Giờ học đã bắt đầu, phía trên Đặc Lôi sư phụ giảng giải, Lâm Lôi phiá dưói lắng nghe chăm chú, còn Địch Lỵ Á thì thỉnh thoảng nhìn lén Lâm Lôi hai ba lần.
“Hôm nay niên khoá kết thúc, tốt lắm. Bất quá, trước khi ta dời đi, có một chuyện quan trọng cần nói cho mọi người nghe”. Đặc Lôi nói.
Phía dưới học viên nhất thời xầm xì bàn tán.
“Cựu học viên hẳn đều biết, Ân Tư Học Viện chúng ta có quy củ là hai tháng cuối mỗi năm đều tổ chức cuộc tranh tài “Cấp Thứ”. Đây là thời gian mà học viện sôi nổi nhất. Những kẻ nổi bật trong các cuộc so tài cấp lớp sẽ rất dễ được Tứ Đại Đế Quốc thỉnh dụng về sau.” Đặc Lôi cười nói.
Bọn học viên bên dưới liền cảm thấy khích động!
Tại Ân Tư Học Viện, là nơi thiên tài tụ tập, mà thiên tài đều có bệnh chung là … không phục ai cả!
Cho nên trong những cuộc tranh tài “Cấp Thứ” hàng năm, đó là cơ hội cho các thiên tài dương danh! Cơ hồ, chín phần mười học viên đệ tử đều chú ý đến chuyện này, ai có chút điểm thực lực đều tham gia.
“Phong Hệ chúng ta tự nhiên cũng xuất chiến, các ngươi ai muốn ghi danh thì nói cho ta biết.” Đặc Lôi môi mỉm cuời nói, nhưng ánh mắt thì lại hướng về Lâm Lôi.
“Sư phụ, con muốn”
“Sư phụ, con muốn”

Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!

Phía dưới không it học viên đệ tử hưng phấn bắt đầu báo danh.
“Tốt.” Đặc Lôi bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chép, nhưng khi đã ghi danh vài đệ tử, thì thấy rằng Lâm Lôi và Địch Lỵ Á vẫn đang say mê trò chuyện, không chút nào tỏ ra có ý ghi danh.
Đặc Lôi đi xuống về phía họ.
Lâm Lôi không khỏi phải ngửng đầu lên cung kính chào: “Đặc Lôi sư phụ.” Bên cạnh hắn, Địch Lỵ Á cũng cung kính hành lễ.
Đặc Lôi mỉm cười gật đầu, nói: “Lâm Lôi, lần tranh cấp thứ này là một cơ hội rấi tốt để rèn luyện. Ta tin rằng cơ hổ tinh anh của cả lớp năm thứ nhất đều tham gia, tại sao ngươi không ghi danh? Cơ hội hiếm có mà.”
“Ta không có hứng thú.” Lâm Lôi trả lời thẳng.
Đặc Lôi không khỏi phải ngẩn người ra.
“Lâm Lôi, ngươi không biết rằng, chiến thắng tranh tài cấp thứ hàng năm đều có thưởng.” Đặc Lôi dụ dẫn hắn.
“Phần thưởng?” Lâm Lôi chính là rất đang cần kim tệ. Xét gia tộc mình, tình trạng kinh tế không tốt đẹp chút nào. Nếu như mình thu hoạch được kim tiền, thì tham gia vào cuộc tranh “Cấp Thứ” này không phải là vấn đề lớn cần phải suy nghĩ
“Đúng vậy. Ngươi nên biết rằng, đệ tử nhập môn đều cư trú trong túc xá bình thường chật chội thiếu thốn tiện nghi; nhưng ba người nhất, nhì, ba trong cuộc tranh tài sẽ đưọc hưởng tư cách tạm trú một năm trong hai tầng tiểu lâu nơi trung tâm. Đó là vinh dự, mà nơi đó thì cũng là rất thoải mái a” Đặc Lôi nói tiếp.
Lâm Lôi trong lòng chấn kinh.
Cả khu tiểu lâu phòng ốc không nhiều, trong đó phần lớn là các ma pháp sư cấp bảy, cấp tám trở lên cư ngụ. Từ cấp sáu trở xuống, mỗi cấp ba người xuất sắc nhất chỉ được ân thưởng quyền tạm trú trong thời gian một năm.
Phần thưởng là nơi cư trú? Đối với Lâm Lôi, điểm này không có chút hấp dẫn!
“Ta không tham gia” Lâm Lôi lặp lại lời đáp lúc nãy.
Đặc Lôi có chút nóng nảy. Hắn thân là học sinh đệ tử cấp sáu, nếu như học trò đệ tử hắn dạy dỗ có ba người đạt danh, thì thực là được thể diện phi thường, nở mày nở mặt, không phải bàn cãi.
Đặc Lôi tới gần Lâm Lôi, thấp giọng nói: “Lâm Lôi, ngươi lo lắng là thực lực bản thân sẽ bị tiết lộ à? Ta đã biết ngươi đã đạt tới ma pháp sư đệ nhị cấp.”
Lâm Lôi nghe như thế không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Đặc Lôi.
Làm sao ông ta biết? Dù sao đi nữa, nhìn từ bề ngoài thì rất khó đoán được thực lực của một người?
Đặc Lôi nhìn mặt Lâm Lôi đang cứng đơ, cười nói: “Lâm Lôi, thực lực không thể dấu, dù là ngươi cố tránh tranh tài để dấu đi, nhưng ta đã biết bí mật đó rồi, biết đâu nó sẽ lọt ra.”
“Ngài cứ tuỳ tiện, ta dù sao cũng không tham gia.”
Lâm Lôi không lộ bất mãn ra mặt, cung kính hành lễ: “Tái kiến sư phụ”
Rồi sau đó, không màng đến Đặc Lôi sư phụ gương mặt đang đờ ra vì ngạc nhiên, hắn bình tĩnh rời đi.
“Hà, tên tiểu tử này thực là …” Đặc Lôi bật chợt nở nụ cười. Bên cạnh đó, Địch lỵ Á cũng đang che miệng cười lén.
oOo
Lớp học Phong Hệ chấm dứt thì đã đến sáu giờ, màn đêm đã buông xuống. Lâm Lôi chạy trở về ký túc xá. Bốn huynh đệ phòng 1987 tình cảm đối xử nhau tốt phi thường, buổi tối họ đều dùng cơm chung.
“Lâm Lôi, đã về rồi à” Một thiếu niên tóc quăn phòng 1986 nhiệt tình chào hỏi.
“Cáp Lợi, ngươì ăn cơm chiều chưa?” Lâm Lôi cũng cười đáp lại.
Lâm Lôi và mọi người trong đình viện xung quanh quan hệ rất hữu hảo. Cáp Lợi cười gật đầu đáp: “Đương nhiên ăn xong rồi, ba huynh đệ ngươi đang chờ ngươi đó.”
“Lâm Lôi trở về rồi, mọi người ăn cơm!” Da Lỗ kêu lớn.
Da Lỗ đã nghe thanh âm Lâm Lôi vang lên trong đình viện. Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người đi ra đón Lâm Lôi. Bốn người cùng đi đến phòng ăn. Ân Tư Học Viện bên trong cũng có tửu điếm xa hoa, nhưng Da Lỗ bị bọn Lâm Lôi, Kiều Trì khuyên bảo nên cũng không sao lai vãng đại tửu điếm đó được.
Phòng ăn nho nhỏ, thức ăn tinh tế, chỗ ngồi thoải mái.
Sau khi chọn món ăn, bốn huynh đệ lại bắt đầu bàn luận.
Đối với chuyện trong học viện, Lâm Lôi phần lớn là biết qua lời từ miệng ba huynh đệ hắn. Gần như toàn bộ thời gian hắn giành để khổ tu sau núi, nếu không từ miệng họ nghe thấy, thì mọi chuyện lớn nhỏ gì xảy ra trong học viện hắn chưa chắc biết gì.
“Hà, còn tháng nữa thôi là năm học đầu kết thúc. Mỗi năm, cả học viện tổ chức tranh tài cấp thứ, mỗi cấp ba người xuất sắc nhất được ân thưởng quyền tạm trú trong Tiểu Lâu thời gian một năm.” Da Lỗ nói.
“Thường Niên Lôi Đài?” Lâm Lôi mỉm cười. Chính là hắn khi nãy vừa được thông tin trong lớp.
“Ha, ta nhất định phải tham dự.” Lôi Nặc tự tin nói.
Da Lỗ bĩu môi: “Tiểu tử nhà ngươi, từ Ảo Bố Lai Ân đế quốc đến Ân Tư Học Viện, trên đường đi đã thành tựu nhất cấp ma pháp sư, đến bây giờ đạt đến nhị cấp cũng không còn xa, thực là không công bình chút nào.”
Lôi Nặc từ quê nhà đi đến học viện đã mất cả một năm. Ngồi xe ngựa đi đường, hắn dưới sự chỉ dẫn của quản gia dạy dỗ, trong một năm đó hắn đã đạt trình độ ma pháp sư nhất cấp.
Kiều Trì cười nhìn Lâm Lôi: “Các ngươi chớ quên là Lâm Lôi khi nhập học hắn cũng là nhất cấp ma pháp sư. Hơn nữa, hắn tu luyện điên cuồng như vậy, lại là song hệ ma pháp, ta nghĩ trong ký túc xá chúng ta hắn là người mạnh nhất.”
Lâm Lôi nhếch miệng cười: “Kiều trì, nhà ngươi chớ kéo ta vào.”
“Lâm Lôi, nhả ngươi bây giờ đã đạt nhị cấp ma pháp sư chưa?” Kiều Trì chăm chú nhìn Lâm Lôi.
“Làm sao lại có thể như vậy chứ? Sơ học giả tư chất như chúng ta, trong một năm có thể đạt nhất cấp, nhưng từ nhất cấp lên nhị cấp tối thiểu phải là hai năm a.” Lôi Nặc nhíu một bên mũi nói.
“Không nhất định là như thế. Ta thấy Lâm Lôi thần bí quái dị.” Da Lỗ cũng nhìn Lâm Lôi.” Lâm Lôi, ngươi đã đạt nhị cấp ma pháp sư chưa?”
Lâm Lôi tùy ý gật đầu.
Đạt tới nhị cấp ma pháp sư có gì kỳ quái chứ? Khi ta thi kiểm tra ma pháp thì đã đạt nhất cấp rồi. Đã một năm đi qua, nếu bây giờ không đạt tới cấp hai thì sự khổ tu của mình coi như không đáng giá.
“Tham gia tranh cấp thứ đi Lâm Lôi, phải tham gia mới được, đè bẹp bọn họ, đem thắng lợi về cho phòng 1987 chúng ta.” Da Lỗ lập tức nói.
Vừ lúc này thì người phục vụ cũng mang thức ăn ra.
“Ăn cơm, ăn cơm đi. Trận đấu kỳ này, ta không có chút hứng thú.” Đối với Lâm Lôi, việc tranh hơn thua mạnh yếu trên lôi đài học viện không có ý nghĩa gì.
Bọn Da Lỗ ba người nhìn nhau.
Bọn họ đều biết là Lâm Lôi tu luyện rất khắc khổ. Dù rằng trong năm thứ nhất có người sở hữu nguyên tố thân hoà lực và tinh thần lục siêu đẳng, nhưng nói về tu luyện khắc khổ thì không ai bằng Lâm Lôi. Thêm nữa Lâm Lôi lại là song hệ ma pháp, cho nên trong đáy lòng bọn họ đều cho rằng Lâm Lôi mới thực là người mạnh nhất trong đám học viên năm thứ nhất.
“Ngươi không tham gia thực à, lần này tranh tài ngươi lại muốn cho người khác dương danh hay sao?” Da Lỗ nói.” Ta biết ta thực lực không đủ, nếu ta có thực lực như ngươi thì sẽ thực là sáng chói, câu dẫn bao mỹ nữ.”
Lâm Lôi cười: “Tốt lắm, thôi ăn cơm đi, đừng suy nghĩ loạn lên nữa.”
Đối với việc tranh cấp thứ hàng năm này, Lâm Lôi cơ bản không quan tâm. Nhưng hầu hết mọi người ai nấy đều rất nhiệt tâm, không những là bọn học viên, mà còn có một số ma pháp sư của Ân Tư Học Viện cũng chú ý phi thường.

Chương 42: Ai là Đệ Nhất? (Thượng)

Ân Tư Học Viện. Ở một nơi an tĩnh sau núi.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi bên một khe suối, tai nghe tiếng nước chảy rì rào, tự nhiên tiến vào trạng thái minh tưởng. Xung quanh hắn là địa hệ nguyên tố, phong hệ nguyên tố hiện thể rõ ràng vây quanh người trong mười thước chu vi, trước nay chưa từng được như thế.
Địa hệ nguyên tố, phong hệ nguyên tố theo tứ chi, hàng trăm tia nhập vào nội thể, tiến sâu vào bắp thịt, gân cốt. Nội tạng chậm rãi hấp thu tư nhuận, làm cho cấu tạo thân thể biến đổi thực chậm chạp nhưng không ngừng trở nên kiên cường hơn.
Những luồng địa hệ, phong hệ nguyên tố dồi dào sau khi được luyện hóa đã thuần, cuối cùng tụ tập lại trung đan điền trước ngực.
Tiếng nước chảy róc rách không ngừng nghỉ.
Ở bên cạnh là tiểu ảnh thử Bối Bối đang cắn một con gà rừng, hoà trong bối cảnh yên lặng, hình chung tạo ra một bức họa tĩnh vật.
Tại Niên Cấp Lôi Đài.
Học viên của Ân Tư Học Viện, quả thực là những đứa con kiêu hùng của tạo hóa!
Trên các lôi đài, cảnh tượng thực là hoành tráng. Nơi cấp một tỉ thí, hỏa cầu, lôi điện, phong nhận không ngừng tung bủa vào nhau.
Đấu trường nơi cấp ba, cấp bốn càng dữ dội hơn, các loại phụ trợ ma pháp, phạm vi công kích ma pháp, đá vụn và cự thạch hàng trăm khối gieo như mưa sa, lôi điện không ngừng giáng xuống.
Còn đấu trường cấp năm, cấp sáu lại càng kinh người.
Các loại ma pháp đẹp mắt theo nhau xuất ra, với những tiếng nổ kinh khủng không ngừng. Bên dưới đài, học viên thán phục reo hò ầm ỹ như núi lở, hầu như cả học viện đều tề tựu cả nơi đây.
Niên Cấp Lôi Đài đã được cử hành gần một tháng. Một tháng này là thời gian náo nhiệt nhất, điên cuồng nhất tại Ân Tư Học Viện. Trong những ngày sôi động này, Lâm Lôi cũng thỉnh thoảng tới xem những cuộc đấu cấp năm, cấp sáu, còn lại đa phần thời gian thì lẳng lặng tu luyện.
“Trong những trận đấu này, thí sinh không được cố ý dồn đối thủ vào chỗ chết. Trói tay trói chân như vậy, mà cũng gọi là đấu ư?”
Dưới ảnh hưởng giáo huấn của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi đối với những trận giao tranh trọng về phần màu mè gây ấn tượng này rất xem thường.
“Lâm Lôi, nhiêm vụ chính của ngươi giờ đây là phải tu luyện, tích lũy thực lực cho tốt. Về kinh nghiệm chiến đấu, thì hãy chờ khi ngươi đạt tới cấp năm, cấp sáu, vào sơn mạch dùng sinh tử đấu với ma thú làm bài thi thì đó mới là kế sách chân chính.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã khuyên bảo.
oOo
Hoa Đức Lập tửu điếm, bên trong khuông viên Ân Tu Học Viện.
Tại nơi nhất lưu tửu điếm xa xỉ này, hôm nay Da Lộ mời bốn huynh đệ hắn đến dùng bữa.
Tại lầu một của Hoa Đức Lập tử điếm, sàn nhà bóng nhoáng như gương. Một hàng nữ nhân phục vụ xinh đẹp đang cung kính đứng chờ phân phó.
Giữa Hoa Đức Lập tửu điếm, có không ít người vận nam nữ đồng phục của Học Viện. Có thể vào đây chứng tỏ thực lực tài chánh của họ rất sung túc, vì tuỳ tiện một bàn ăn đều tốn hơn mười kim tệ. Lâm Lôi hắn không có khả năng tiêu xài như thế.
Niên Cấp đấu vì vừa mới chấm dứt, cả tửu điếm mọi người đang bàn luận về nó. Trong này hầu hết là thanh niên, duy chỉ có một bàn có bốn gã thiếu niên.
“Niên Cấp đấu lần này thực là xui xẻo, ta thiếu chút, thiếu chút nữa thôi là đã lọt vào vòng bán kết. Nói không chừng, ta đã có thể chiếm một trong ba hạng.” Lôi Nặc rất bất mãn. Hắn là người nhỏ con nhất trong tứ huynh đệ, mà cũng là người kiêu hãnh tự tin nhất!
Da Lỗ cười nói: “Thực là đáng tiếc, không nghĩ tới Lan Đức hắn đoạt danh đệ nhất.”
Kiểu Trì chỉ cười cười không nói gì. Hắn là người rất tốt bụng, không ganh ghét ai cả.
“Lan Đức? Ta nghe các ngươi nói qua rồi, trong bọn học viên nhất cấp chúng ta, có người sở hữu nguyên hòa lực, tinh thần lực đều vào hàng siêu đẳng, có phải hắn không? Lâm Lôi nói, âm thầm ghi nhớ cái tên “Lan Đức” này.
Kiều Trì gật đầu đáp: “Đúng là hắn đó. Thiên phú (trời cho) hắn thiên sinh tinh thần lực, một năm đă đạt nhị cấp ma pháp sư. Dùng nhị cấp ma pháp lực đấu trên nhất cấp lôi đài, tất nhiên đâu gặp khó khăn gì.”
“Thiên phú cái khỉ gì? hắn so với đệ nhất thiên tài Địch Khắc Tây thì sao?” Da Lỗ trể môi dè bỉu: “Ta coi rẻ cái tên Lan Đức đó. Chẳng đáng lấy được danh đệ nhất nhất cấp. Lâm Lôi, ngươi không xem trận đấu cấp một, nên ngươi kh3ng thấy được cái vẻ dương dương tự đắc của hắn khi đạt danh cấp. Thực không biết, nếu hắn đoạt danh cấp năm, cấp sáu thì hắn còn bẹo hình, bẹo dạng đến thế nào nữa?”
Lôi Nặc cũng gật đầu nói:’Ta cũng nhìn thấy rất ngứa mắt! Đệ nhất thiên tài học viện chúng ta Địch Khắc Tây, khi đoạt nhất danh đệ tam cấp trên lôi đài, phong độ như thế nào? Khoảng cách thực chênh lệch quá lớn. Nhưng mà … đệ nhất nhất cấp đâu phải Lan Đức.”
“Đúng vậy. Lão Tam nhà ngươi không có tham gia. Nếu người tham gia, hừ, hừ!” Da Lỗ hậm hực nói.
Thì ra bọn thiếu niên họ đã phân chia ngôi thứ, Da Lỗ, Kiều Trì, Lâm Lôi, Lôi Nặc theo thứ tự đó mà thân mật gọi nhau “lão nhị, lão tam …”
“Hả, các ngươi nói gì?”
Lâm Lôi, Da Lỗ … bọn họ quay đầu nhìn lại, thì thấy bốn gã thiếu niên cùng bước từ thang lầu tầng hai chầm chậm đi xuống. Một gã đầu tóc vàng đang soi ánh mắt lạnh lẽo về bốn người.
Da Lỗ vang vang lớn tiếng: “A, thì ra là Lan Đức ngươi. Chúng ta nói gì, ngươi không nghe hả?”
Lâm Lôi trong lòng không nén được cười.
Cái tên Da Lỗ này, không sợ trời, không sợ đất, lại càng muốn giữ thể diện.
“Hừ, ngươi đừng tưởng là ta không có nghe được.” Lan Đức Lạnh lùng nói.
Bên cạnh Lan Đức là một gã tóc nâu. Gã cười khẹt một tiếng, vẻ ngạo mạn nói: “Lan Đức, hơi đâu mà so đo với bốn tên phế vật này. Lôi Nặc ngươi! nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi thua trên lôi đài, giờ còn chưa phục hả?”
Lôi Nặc nhìn chằm chằm vào mặt gã tóc nâu, khóe miệng nhếch lên khinh miệt: “Không biết nhà ngươi là giống gì, may mắn thắng ta một lần rồi đắc ý lên mặt, hả?”
Tên tóc nâu bất giác gương mặt hiện nét lạnh lẽo.
Kiều Trì ngay lúc này cười nói: “Lan Đức à, chúng ta tùy tiện bình luận về các nguơi như thế là không đúng. Thôi, chuyện này coi như quên đi nha!”
“Kiều Trì, ngươi câm đi, chỗ này không có phần cho ngươi nói! “Rồi Lan Đức trừng mắt nhìn về Da Lỗ.” Da Lỗ, lần trước, tại Hương Du Thụ tửu quán, ta thấy bộ dáng kiêu ngạo của ngươi rất ngứa mắt; lần này ngươi lại bảo ta trông rất chướng mắt trên lôi đài. Thế thì ngươi có bản lãnh lên lôi đài với ta không?”
Lan Đức đắc ý cười lên vài tiếng.
Da Lỗ không khỏi có chút tức giận trong lòng, vì hắn biết chính xác thực lực của mình không bằng người.
Nhất thời tất cả mọi người trong tửu điếm đều chú ý nhìn sang, có không ít học viên nhiều năm của Ân Tu Học Viện thích thú đứng lên nhìn hai phe con nít mười tuổi đang gầm ghè nhau.
“… Cái tên tóc vàng kia ta biết, là Lan Đức, vừa chiếm đệ nhất danh, nhất cấp lôi đài, sau này thành tựu nghĩ chắc không tệ.”
“… Bên cạnh hắn là tên tóc nâu Khiếu Thuỵ Sâm, chiếm đệ tam danh, nhất cấp lôi đài, ta cũng biết. Hai người bọn họ hợp lại hẳn là chiếm ưu thế, có chuyện hay để xem rồi a!”
Đây là nhóm cấp năm, cấp sáu ma pháp sư học viên đang cười bàn tán về hai phe.
Lan Đức được người ta chú ý nhìn kỹ, lại nghe người ta bàn tán hắn là đệ nhất, nhất cấp lôi đài, thì trên mặt lại càng thêm một tia kiêu ngạo và hãnh diện, ánh mắt khinh khỉnh quét bọn Lâm Lôi bốn người.
“A ha, nước trái cây à?” Lan Đức nhìn lướt qua mặt bàn bốn huynh đệ Lâm Lôi.” Nước trái cây? Các ngươi dùng nước trái cây? Ai da, Da Lỗ ơi, ta phải đỏ mặt dùm cho ngươi.. Tứ huynh đệ nhà ngươi thực là Phật gia, chỉ dùng nước trái cây.”
Lâm Lôi nhìn thấy Lan Đức là môt kẻ muốn gây hấn, một bước cũng không dừng, đôi mày nhíu lại.
“Lan Đức, chúng ta tứ huynh đệ tới đây ăn cơm. Các ngươi cút xa ra cho ta.” Lâm Lôi sắc mặc trầm xuống lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nếu như trong khi tu luyện mà bị dã thú quấy rầy, thì hắn đã sớm giết ngay rồi.
“A, giỏi! Lan Đức mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Lâm Lôi.” Ký túc xá nơi Da Lỗ còn có một tên như ngươi, mà sao trước giờ ta không biết a?”
Lâm Lôi tròng mắt lạnh lẽo.
Cả người hắn bắn ra cực nhanh, Lan Đức trợn to mắt: “Ngươi …” Lan Đức còn chưa kịp có phản ứng gì, thì Lâm Lôi đã một tay chụp lấy cổ Lan Đức, dùng sức lôi người hắn dụng đứng lên.
“ách, ặc, ạc..” Giờ phút này, yết hầu Lan Đức thanh âm phát không ra, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn.
Lâm Lôi hai mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lan Đức. Lan đức trong lòng hoảng sợ, cảm giác như mình có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Lúc này Lâm Lôi cảm thấy trong người huyết mạch của Long Huyết chiến sĩ đang thiêu đốt, trào sôi lên. Lâm Lôi không khỏi nhướng mày, phải tự nhủ với lòng: “Nơi này là Ân tư Học Viện, không thể vô duyên vô cớ giết người.”
Ba gã theo kế bên Lan Đức cũng đang ngây người chết khiếp.
“Cút đi!”
Lâm Lôi vung tay lên, cả người Lan Đức như một bao cát bị vất ra trên mặt đất.

Chương 43: Ai là Đệ Nhất? (hạ)

Hiện tại Lâm Lôi đã nhanh chân tiến vào giới hạn nhị cấp chiến sĩ rồi, thông thường ở nhất cấp chiến sĩ sức mạnh chủ yếu chỉ có thể nâng lên vật thể nặng trăm cân, nhị cấp chiến sĩ thì càng có thể tùy ý huy động vật thể nặng trăm cân.
“Ngươi, khụ, khụ.” Lan Đức tay sờ yết hầu ho khan vài tiếng, rồi sau đó phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Lôi, “Ngươi, ngươi vậy mà …”
“Được!” Da Lỗ đột nhiên đứng lên hô to, trên mặt tràn đầy hưng phấn, “Thực sự là thống khoái, lão Tam, thực không nhìn ra ngươi, ngươi sức lực thực cường đại!”
“Tiểu tử kia tuổi còn nhỏ mà sức khỏe thực cường đại.”
Những ma pháp sư ngũ cấp, lục cấp đều kinh ngạc, trong tửu điếm cũng có một ít Học viện ma pháp sư phụ, những người này đều có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
Thoạt nhìn là thiếu niên mười một mười hai tuổi, vậy mà một tay dễ dàng huy động nâng được người nặng tám chín mươi cân.
Nhưng thiếu niên này lại là ma pháp sư a!
“Này, Lan Đức, ngươi không phải nói chính mình là đệ nhất của võ đài nhất cấp sao?” Da Lỗ chế nhạo.
Lan Đức sắc mặt đỏ bừng, trong lòng nổi giận không thôi, đồng thời nhìn chằm chằm Lâm Lôi lớn tiếng quát: “Ngươi, ngươi là ma pháp sư sao? Có bản lãnh ta với ngươi dùng ma pháp so tài, lại giở cái thủ đoạn gì thế này? Là một ma pháp sư quý tộc, vậy mà sử dụng năng lực chiến sĩ thô bỉ.” Lan Đức thời khắc này đã nổi giận, hắn vừa mới đạt được đệ nhất của võ đài thi đấu nhất cấp xong, nhưng vừa rồi lại bị Lâm Lôi nắm được yết hầu hắn nâng lên, cái loại mạng nhỏ này bị người khác nắm trong tay cảm giác làm hắn đặc biệt hoảng sợ.
“Đúng đó, có bản lãnh thì dùng ma pháp so tài? Ngươi không phải cũng là Ân Tư Đặc Học viện đệ tử sao?” Thụy Sâm ở bên cạnh Lan Đức thấy vậy cũng lập tức hô lên.
Nhưng đối với Lâm Lôi, bốn người này đáy lòng đều có một tia sợ hãi, vừa rồi sức mạnh kinh người đó của Lâm Lôi quả là đã làm bọn hắn hoảng sợ không thôi.
“Ma pháp?”
Lôi Nặc lúc này cười to, ngạo nghễ nói, “Lan Đức, ngươi cứ thực sự tưởng rằng đạt được đệ nhất của nhất cấp võ đài thi đấu, thì ngươi nghĩ trong nhất cấp chúng ta ngươi là người mạnh nhất sao? Nằm mơ đi. Đệ nhất nhất cấp của bọn ta, hừ, chỉ có lão Tam trong túc xá chúng ta thôi, ngươi, chưa đến lượt.”
“Lão Tam, cho hắn thấy sự lợi hại đi.” Da Lỗ cũng nói.
Kiều Trì vừa rồi bị Lan Đức khiển trách một tiếng, giờ phút này cũng có chút không nể mặt Lan Đức nói: “Lan Đức, ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng nên không biết tự lượng sức mình, Học viện chúng ta không ít cao thủ là khinh thường không tham gia nhất cấp thi đấu. Ngươi đừng nghĩ rằng chính mình là vô địch.”
Lan Đức sắc mặt càng thêm khó coi.
“Thử tài một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao, Lan Đức, cùng với bọn họ so tài đi.” Mấy thanh niên ngũ cấp, lục cấp cười nói, với bọn họ xem ra nhất cấp đệ tử tranh đấu chỉ là một sự tình thú vị mà thôi.
Lan Đức cũng bất quá mới mười tuổi, từ nhỏ đã tự cho mình là thiên tài.
Cho dù tại Ân Tư Đặc Học viện, cũng người đứng đầu một nhóm người, bây giờ sao lại bị vũ nhục quá như vậy?
“Đệ nhất?” Lan Đức nghiến chặt răng nói, “Đệ nhất không phải chỉ miệng nói ra là được, mà là đi ra ngoài tỷ thí, có bản lãnh sao không dựa vào ma pháp cùng ta đơn mã độc tấu?” Đối với thực lực ma pháp của mình, Lan Đức đặc biệt tự tin, dù sao cũng đã trải qua một loạt các trận đấu, cuối cùng đoạt được vị trí đệ nhất.
“Ơ, tửu điếm này quản lý nhân sự cũng thực là kỳ quái, sao lại không đến ngăn cản a?” Một ít người vây xem bên cạnh cũng phát hiện ra điểm nghi vấn này.
Trên thực tế lúc này nhân viên quản lý của Hoa Đức Lập tửu điếm đang ở chỗ xa xa khác, nhưng hắn căn bản không muốn đến nhúng tay.
Bởi vì hắn nhận ra mấy đệ tử này.
Không đề cập tới việc đệ tử Ân Tư Đặc Học viện đại biểu cho ý nghĩa gì, thân phận của tất cả mấy đệ tử này, hắn thực không muốn làm phiền, đặc biệt là … Da Lỗ.
“Thực không ngờ lại là Da Lỗ thiếu gia, ôi, thôi bỏ đi, mặc kệ hắn ồn ào, kể cả hắn đem tửu điếm hủy đi với ta cũng không can hệ.” Tửu điếm quản lý giả tại xa xa ôm đầu chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không dám chọc giận vị Da Lỗ thiếu gia này.
Đặc biệt sau khi gia nhập Ân Tư Đặc Học viện, Da Lỗ ở trong tộc địa vị cũng chợt tăng lên.
“Nói rất đúng, đệ nhất không phải cứ miệng nói ra là được, chính là phải dựa vào so tài.” Lâm Lôi cũng đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lan Đức, “Lan Đức, ma pháp tỷ thí này không có cá cược thì quả là mất đi ý tứ. Như vậy đi, nếu ngươi thắng, ta sau này nhìn thấy ngươi thì phải đi vòng quanh, mà nếu ta thắng, ngươi nhìn thấy ta, cũng phải đi vòng quanh ta.”
Lan Đức không khỏi cười lạnh nói: “Cá cược thế thì xem ra còn hơi nhỏ. Người thua nhìn thấy đối phương, chẳng những yêu cầu đi vòng quanh đối phương, còn phải hiến trên một trăm kim tệ, thế nào?”
Lâm Lôi mày không khỏi nhíu lại.
Một trăm kim tệ?
Chính mình một năm phí sinh hoạt mới có một trăm kim tệ, bản thân mình đâu có giàu có đâu.
“Ha ha, Lan Đức, mỗi một trăm kim tệ, mà ngươi đã cảm thấy đủ sao? Như vậy đi, người thua hiến trên một vạn kim tệ, thế nào?” Da Lỗ bên cạnh đắc ý lớn tiếng nói.
“Một vạn kim tệ?”
Lời này vừa nói ra, trong tửu điếm không ít đệ tử há mồm như hít phải một luồng khí lạnh, một vạn kim tệ này không còn là một số lượng nhỏ nữa rồi, trong tửu điếm này giữa đám đệ tử có thể sắc mặt không đổi, tùy ý xuất ra một vạn kim tệ sợ rằng cũng không có mấy người.
“Một vạn kim tệ?” Lan Đức trong lòng không khỏi run lên.
Mặc dù gia tộc của hắn cũng được xem như là một đại gia tộc, nhưng hàng năm cuộc sống phí của hắn bất quá mới ba ngàn kim tệ, Hoa Đức Lập tửu điếm này hắn cũng không phải mỗi ngày đều đến tiêu phí, lần này là vì ăn mừng chính mình với Thụy Sâm đạt được đệ nhất và đệ tam của thi đấu nhất cấp thì mới đến nơi này.
“Ha ha, không dám sao?” Da Lỗ rút ra ma tinh tạp ra, tung hứng trong lòng bàn tay nói.
“Lan Đức, đáp ứng hắn.” Thụy Sâm bên cạnh nói, “Chúng ta bốn huynh đệ một vạn kim tệ cũng có thể tập hợp đủ, ta vốn không tin cái tên tiểu tử không biết từ đâu ra này sẽ là đối thủ của ngươi?”
Lan Đức cùng ba huynh đệ khác nhìn nhau.
“Được! Một vạn kim tệ thì một vạn kim tệ!”
Lan Đức lớn tiếng đáp, rồi sau đó cười lạnh nhìn Lâm Lôi, “Đi, chỗ này quá nhỏ không đủ để thi triển, chúng ta đến chỗ lôi đài cử hành nhất cấp thi đấu tỷ thí. Có gan thì đi với ta!” Nói xong, Lan Đức ngạo nghễ bước ra khỏi tửu điếm đại môn, ba huynh đệ hắn giống với Lan Đức tự tin tiến ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi.” Da Lỗ hai mắt tỏa sáng.
Lôi Nặc, Kiều Trì cũng có chút hưng phấn, Lâm Lôi cũng gật đầu, lạnh nhạt cười nói: “Một vạn kim tệ, người ta dâng tới, chúng ta sao có thể từ chối chứ?”
Lâm Lôi, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì bốn huynh đệ cùng nhau ra khỏi tửu điếm, trực tiếp hướng ra phía ngoài bước đến.
Mà số người còn lại trong tửu điếm cũng huyên náo đứng lên, cá cược một vạn kim tệ để tỷ thí, cho dù là trong lục cấp ngũ cấp đệ tử cũng rất ít khi có. Đặc biệt tỷ thí giữa hai người, một tên vừa mới đạt được vị trí đệ nhất của thi đấu nhất cấp là Lan Đức, một tên thì chưa từng có ai nghe qua đúng là tiểu tử thần bí.
Tức khắc một đám người liền trả tiền, rộn ràng nhốn nháo kéo theo sát phía sau.
Mặt sân võ đài là do nham thạch màu xanh cấu thành, đặc biệt cứng rắn.
Giờ phút này Lâm Lôi, Lan Đức hai người phân biệt đứng ở mỗi bên lôi đài.
Mà phía dưới võ đài trong thời gian ngắn ngủi đã tụ tập một đám người, dù sao lúc này là thời điểm bữa cơm tối, từ Hoa Đức Lập tửu điếm đến võ đài này dọc theo đường đi, một truyền mười, mười truyền trăm, trong chốc lát đã hấp dẫn một đám đông người theo đến, tỷ thí cá cược một vạn kim tệ, chỉ riêng một vạn kim tệ này cũng đủ hấp dẫn người ta rồi.
Lan Đức nhìn thấy đám người phía dưới càng ngày càng nhiều, huyên náo dị thường, không khỏi trên mặt cũng có một chút tự hào.
“Hôm nay ta cùng tiểu tử Lâm Lôi này tiến hành ma pháp tỷ thí, người thua dâng tặng trên một vạn kim tệ, sau này nhìn thấy người thắng cũng phải đi vòng quanh. Mọi người xin làm chứng cho chúng ta.” Lan Đức cao giọng nói, hắn rất thích thú với cảm giác được mọi người chú mục, một chút mất bình tĩnh cũng không có.
Phía dưới ngay tức khắc vang lên một loạt tiếng khen ngợi và hoan hô, trải qua các trận thi đấu, Lan Đức cũng có một nhóm người ủng hộ, ngược lại với sự ủng hộ của Lâm Lôi chỉ có lèo tèo vài người.
Nhưng Lâm Lôi bản thân, vẫn bình tĩnh đứng ở trên võ đài.
“Nói đủ chưa vậy?” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Lan Đức tự tin cười: “Tốt, bắt đầu.”
Lan Đức cùng Lâm Lôi gần như đồng thời khẽ niệm ma pháp chú ngữ, hai người đều là nhị cấp ma pháp sư, một bậc nhị cấp ma pháp chú ngữ đều là tương đối ngắn gọn, một hai câu mà thôi.
“Hô!”
Liên tục bảy đạo phong nhận màu xanh vô thanh vô thức hình thành, trực tiếp hướng Lan Đức chém tới.
“Nhị cấp ma pháp sư?” Phía dưới những người có kinh nghiệm cũng đã phán đoán ra được.
Mà Lan Đức cũng đồng thời phát ra ma pháp của mình, chỉ thấy năm khối hỏa cầu xích hồng cũng hướng Lâm Lôi bay đến. Tốc độ phi hành của phong nhận so với hỏa cầu nhanh hơn nhiều, Lan Đức chật vật lăn lộn để tránh né, trong khi Lâm Lôi thât sự phiêu dật tùy ý bước đi là đã tránh được hỏa cầu, chỉ cần cước bộ đúng thời điểm, môi Lâm Lôi vẫn như trước nhẹ nhàng mấp máy, thi triển ra ma pháp thứ hai.
Địa hệ ma pháp – Hám địa thuật!
“Vù vù ~”
Lan Đức chỉ cảm thấy dưới chân các nham thạch màu xanh phảng phất như sóng gợn một trận lay động, dưới loại tình huống này Lan Đức căn bản không thể tĩnh tâm vừa di chuyển vừa niệm ma pháp chú ngữ, mà theo ngay sau đó ma pháp khác của Lâm Lôi cũng được thi triển, chỉ thấy năm khối tảng đá như đầu lâu lớn nhỏ mang theo một màu thổ vàng quang mang cực nhanh đập đến.
Trên mặt sàn lắc lư đó, Lan Đức đến đứng vững còn không xong, miễn cưỡng tránh né được hai khối.
“Bịch!”
Một tảng đá nện ngay trên bụng Lan Đức, Lan Đức liền tức khắc phun ra một ngụm máu tươi, hắn vội vàng dùng cánh tay ôm đầu. Liên tục hai cú đánh, trực tiếp ném Lan Đức tức khắc rơi xuống dưới võ đài, toàn thân bao phủ toàn tro bụi.
Võ đài tỷ thí, Lâm Lôi, thắng!
Lâm Lôi lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lan Đức phía dưới, với công kích của mình Lâm Lôi hiểu rất rõ, Lan Đức này nhiều nhất cũng chỉ phải tĩnh dưỡng một tháng mà thôi, nếu trái tim hắn tàn nhẫn một chút khống chế tảng đá đập đúng đầu Lan Đức, không chừng cái mạng nhỏ của Lan Đức đã chấm dứt rồi.
“Nhị cấp song hệ ma pháp sư. Nhất cấp của chúng ta có một cao thủ như vậy sao?”
Vây xem phía dưới một ít ngũ cấp học viện kinh hô, trong nhất cấp xuất hiện một nhị cấp ma pháp sư quả là hiếm thấy, mà xuất hiện nhị cấp song hệ ma pháp sư, ở trong nhất cấp, đó càng tuyệt đối là cường giả.
“Tiểu tử này khống chế lực vô cùng tinh chuẩn, thân thể di động rất linh hoạt.”
Một ít ngũ cấp, lục cấp đệ tử có chút kinh ngạc, thời điểm vừa rồi Lâm Lôi đối mặt với hỏa cầu thuật công kích, vậy mà có thể vừa tránh né đồng thời vẫn như trước mặc niệm chú ngữ, bởi vậy có thể phán đoán Lâm Lôi này thân hình tốc độ rất linh hoạt.
“Ha ha, Lan Đức, ngươi thực sự nghĩ ngươi là đệ nhất của nhất cấp nữa sao? Lão Tam túc xác chúng ta mới chỉ dùng riêng ma pháp, đã có thể dễ dàng chà đạp ngươi.” Da Lỗ cười to nói.
“Khụ, khụ.” Lan Đức che ngực đứng lên.
Hắn trong lòng rất rõ ràng, Lâm Lôi vừa rồi đích thực là hạ thủ lưu tình.
“Da Lỗ, ngày mai ngươi dẫn theo Lâm Lôi, ta và các ngươi đi tứ quốc kim hành chuyển tiền, một vạn kim tệ, ta nói được thì làm được.” Lan Đức ánh mắt trầm xuống liếc mắt nhìn Lâm Lôi ở xa, lúc này đây bị Lâm Lôi đánh bại, đem Lan Đức hắn đang đắm chìm trong hào quang thiên tài hoàn toàn kích tỉnh.
Chính mình có thiên phú, nếu không có nỗ lực, thì vẫn như cũ sẽ bị người khác đánh bại!
“Lâm Lôi, cám ơn ngươi!” Lan Đức khom người nói như thế làm Da Lỗ toàn thân sửng sốt, rồi sau đó Lan Đức lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Lôi kiên định nói, “Nhưng có một ngày ta nhất định sẽ đánh bại ngươi đó.”
Sau đó Lan Đức liền che ngực lại, huynh đệ của hắn cũng đến đỡ tay, hướng về chỗ hắn rời đi.
“Lâm Lôi, ngươi quả là lợi hại, huynh đệ ta đặc biệt được nở mày nở mặt a.” Lôi Nặc ôm lấy Lâm Lôi đang đi xuống võ đài.
Lâm Lôi nhìn một chút chung quanh.
Chỉ thấy không ít người đều nhìn hắn đang bàn luận, nguyên Ân Tư Đặc Học viện một ít tinh anh nhân vật đều là tương đối nổi danh, bất kỳ ai đều không nghĩ tới trong đám đệ tử nhất cấp đột nhiên có một người dễ dàng đánh bại đệ nhất của thi đấu nhất cấp Lan Đức.
“Xin chào, Lâm Lôi, ta tên là Đan Ni, là nhất cấp Thủy hệ, thực cao hứng được biết ngươi.” Liền tức khắc một cô gái tóc vàng vóc dáng cao gầy đã đi tới, nhìn Lâm Lôi mỉm cười nói.
“Xin chào, ta tên là Lâm Lôi.” Lâm Lôi không có thói quen cùng người lạ nói chuyện bất kể là nhiều hay ít, “Xin lỗi, ta bây giờ muốn Minh tưởng tu luyện.”
Nói xong, Lâm Lôi ra hiệu cho ba huynh đệ của hắn, Da Lỗ cũng hiểu được ý tứ, ngay tức khắc bốn huynh đệ không để ý những người đang vây xem chung quanh, trực tiếp rất nhanh rời đi, chỉ để lại cô gái Đan Ni kia chân mày nổi lên sự bất mãn.

Chương 44: Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán (Thượng)

Tứ quốc tiền tệ do tứ đại đế quốc cùng nhau sáng lập và được phổ biến trên toàn bộ Ngọc Lan đại lục. Trong hệ thống tứ quốc tiền tệ này nếu có thể dùng ma tinh tạp để quy đổi thì cũng đã là một người giàu có rồi. Bởi vì để có được một ma tinh tạp cần phải bỏ ra đến 100 kim tệ, người bình thường không phải ai cũng có được.
1 vạn kim tệ, nếu cứ nhét vào các túi lớn nhỏ chắc phải đến cả trăm túi, ngay cả khi mặc một bộ đồ cỡ lớn cũng chỉ có thể nhét được một nửa số đó là nhiều lắm rồi.
“100 kim tệ a, sao có thể như vậy.” Lâm Lôi từ trong hệ thống tứ quốc tiền tệ tại Ân Tư Đặc Học viện bước ra, trong lòng cảm thán, từ trong ngực lóe ra ánh sáng của ma tinh tạp.
Hắn cũng hiểu rõ, bản thân mình vẫn còn phải ở lại Ân Tư Đặc Học viện, mà nếu đem một đống kim tệ để ở trong túc xá thì dám chắc là không an toàn. Đổi thành ma tinh tạp thì sẽ an toàn hơn.
Phải biết rằng, chi phí để chế tác thành ma tinh tạp này là không nhỏ, do đám luyện kim thuật sĩ phải mất đến gần mấy trăm năm mới nghiên cứu ra, là lợi dụng những điểm bất đồng trong quan điểm của mỗi người để làm nguyên lý chế tác. Mỗi ma tinh tạp được làm ra thì chỉ có người sở hữu nó có thể sử dụng.
Đó cũng chính là duyên cớ vì sao mà thủ tục phí để sở hữu ma tinh tạp lại lên đến 100 kim tệ.
“Có được 1 vạn kim tệ này, phí dụng sinh hoạt của ta tại Ân Tư Đặc Học viện coi như đã hoàn toàn đủ rồi, còn thừa đến phần lớn, vậy là có thể trợ giúp cho phụ thân một chút rồi.” Lâm Lôi trong lòng vui mừng.
Da Lỗ khoác vai Lâm Lôi, huýt sáo đắc ý nhìn đám mấy người Lan Đức, Thụy Ân bên cạnh.
4 người bọn Lan Đức chính là đã đem toàn bộ sinh hoạt phí của mình đổ vào hết, phỏng chừng cả 4 người chỉ còn lại không đến 1 vạn kim tệ. Bất quá may mắn là năm học này cũng sẽ mau chóng kết thúc.
Lôi Nặc, Kiều Trì cũng đàm tiếu, đứng bên cạnh Lâm Lôi mà cười loạn cả lên.
Thực tế thì, cả 2 tên đều chưa phải chịu khổ nhiều lắm.
“Lão nhị, lão tam, lão tứ, mai đã là cuối tháng, người của phụ thân ta ngày mai sẽ tới đây, đến lúc đó ta sẽ có thể an bài xe ngựa và hộ vệ để 4 người chúng ta cùng đi thăm Thánh đô, thế nào?” Da Lỗ đề nghị.
“Thánh đô?”
Lôi Nặc, Kiều Trì, thậm chí cả Lâm Lôi ánh mắt đều sáng lên.
Thánh đô ‘Phân Lai Thành’ sự phồn hoa không phải là tầm thường.
“Thánh đô, được lắm a, ta từ Áo Bố Lai Ân đế quốc đến Ân Tư Đặc Học viện mới chỉ dừng chân tại Phân Lai thành được có đúng 2 ngày, rất nhiều nơi vẫn chưa kịp đến.” Lôi Nặc cấp tốc nói.
Kiều Trì cùng Lâm Lôi cũng gật đầu.
“Thánh đô cũng có rất nhiều chỗ a, ngày mai ta sẽ cho các ngươi được mở rộng tầm mắt.” Da Lỗ thần bí nói.
Sáng sớm hôm sau, Da Lỗ kéo Lâm Lôi, Lôi Nặc, Kiều Trì đi ăn sáng trước, rồi trực tiếp tới cổng chính của Ân Tư Đặc Học viện, bắt đầu đứng đó chờ đợi xa đội (đoàn xe) của phụ thân Da Lỗ tới.
Đợi đại khái chừng 2 giờ, xa đội vẫn chưa thấy xuất hiện.
“Chi chi …” Bối Bối cũng đứng trên vai Lâm Lôi kêu lên.
“Bối Bối còn phải nóng nảy, Da Lỗ, ngươi mới sáng sớm đã dựng chúng ta tới đây, đến tận giờ mà xa đội vẫn còn chưa thấy xuất hiện.” Lôi Nặc đứng bên bất mãn kêu. Da Lỗ cười cầu hòa: “Ta cũng không biết a, sẽ tới mà.” Lâm Lôi thì đứng xoa đầu Bối Bối.
“Đến rồi.” Da Lỗ đột nhiên hét lớn.
Lôi Nặc, Kiều Trì, Lâm Lôi đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã ngủ gật đều nhìn về phía xa. Quả thực từ đằng xa, một đoàn xe 4 ngựa cùng với mấy trăm danh kỵ sĩ hộ vệ hùng hậu và mạnh mẽ đang lao đến. Trên bầu trời thuộc đội ngũ còn có 7, 8 sư thứu phi hành, trong mấy trăm danh kỵ sĩ nọ cũng có đến mười mấy người cưỡi ma thú, hoặc là cưỡi Huyết thiết ngưu, hoặc là cưỡi Phong lang.
“Xa đội của nhà Da Lỗ không ngờ lại phi thường như vậy.” Lâm Lôi không khỏi sợ hãi than, Lôi Nặc, Kiều Trì mắt cũng phát sáng.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lúc này cũng ngồi bên cạnh Lâm Lôi phơi nắng, vừa thấy đội xe này mắt cũng sáng lên, chỉ trong chốc lát, cỗ xe 4 ngựa cùng với mấy trăm danh kỵ sĩ đã tới cửa Học viện, phía trước học viện lập tức có 3 vị ma pháp sư bước ra nghênh đón.
Từ cỗ xe 4 ngựa có một gã trung niên nhân bước xuống. Trung niên nhân này không cùng 3 ma pháp sư nói chuyện mà đi thẳng tới chỗ Da Lỗ.
“Nhị thúc, người sao bây giờ mới tới.” Da Lỗ bất mãn nói.
Vị ‘Nhị Thúc’ này của Da Lỗ lập tức cười: “Ha ha, nóng rồi à? Xe ngựa cho ngươi ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Phía sau cỗ xe 4 ngựa này có một chút hàng hóa, ta để các ngươi mang theo. Các ngươi đi Thánh đô đi.”
“Tạp Tư, ngươi đem theo 3 người bảo vệ cho Da Lỗ thiếu gia.” Vị nhị thúc này trực tiếp ra lệnh.
Chỉ thấy từ xa 1 gã kỵ sĩ đầu trọc bóng loáng lập tức xuống ngựa, đi đến trước mặt Da Lỗ cung kính nói: “Tạp Tư xin ra mắt Da Lỗ thiếu gia.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc bên cạnh Lâm Lôi mắt lóe lên, quay sang nói: “Lâm Lôi, vị huynh đệ Da Lỗ này của ngươi không phải là tầm thường đâu, Tạp Tư này khi vừa bước xuống ngựa, chỉ nhìn 1 cái là ta đã có thể cảm giác được ngay, thực lực của hắn so với Hi Nhĩ Mạn thúc thúc của ngươi còn mạnh hơn rất nhiều, đích thị là cao thủ. Hơn nữa con chim ưng trên vai hắn hẳn là thất cấp ma thú – Bích nhãn lôi ưng.”
Có thể được Đức Lâm Kha Ốc Đặc xem là cao thủ, Tạp Tư này hiển nhiên là không tầm thường.
“Lâm Lôi, đi thôi, mau lên xe ngựa, chúng ta đi Thánh đô.” Da Lỗ hô.
Lâm Lôi 3 người lập tức leo lên, theo thứ tự ngồi vào trong xe ngựa. Không gian bên trong xe ngựa này rất lớn, 4 người ngồi vào đến 1 điểm cũng chẳng thể chê được. Đồng thời phu xe lập tức đánh xe ngựa hướng về phía Thánh đô ‘Phân Lai Thành’ xuất phát.
Đám Tạp Tư 4 hộ vệ kỵ sĩ thì theo sát ở 2 bên xe.
Bên trong khoang xe ngựa còn có các loại hoa quả, cũng như rượu ngon được đóng kín.4 huynh đệ ngồi bên trong vừa ăn vừa to nhỏ đàm luận. Khoảng cách từ Ân Tư Đặc Học viện tới Phân Lai thành chỉ có hơn 20 dặm, đi bằng xe ngựa thì đại khái mất khoảng nửa giờ là đã tới Thánh đô Phân Lai thành rồi.
Bước xuống xe.
Lâm Lôi 4 huynh đệ dưới sự bảo vệ của 4 người Tạp Tư tiến vào Phân Lai thành.
“Ầy, mọi người nói xem bây giờ nên đi đâu? Phân Lai thành này các nơi để ngắm thì không ít, Phân Lai Đông thành có rất nhiều nơi để tiêu phí xa xỉ, còn có không ít mỹ nữ hầu hạ nữa. Còn Phân Lai Tây thành thì lại có nhiều điện phủ nghệ thuật, ví dụ như Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán trứ danh.” Da Lỗ đối với Phân Lai thành thì vô cùng quen thuộc.
“Mỹ nữ hầu hạ? Được được, chúng ta đi Phân Lai Đông Thành.” Tên tiểu quỷ Lôi Nặc mắt sáng ngời lên.
“Bây giờ mới là buổi sáng, đợi đến tối thì chỗ này mới hấp dẫn, đương nhiên, bây giờ cứ đi đã.” Da Lỗ cười nói.
Lâm Lôi đối với vụ này có chút mâu thuẫn, liền nói: “Da Lỗ, bỏ đi, chúng ta một đám nhỏ tới chỗ đó để làm gì? Vừa rồi ngươi nhắc đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán? Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán này chính là đặt tên theo Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư có phải không? Hẳn là không tầm thường, chúng ta đi xem đi.”
Phổ Lỗ Khắc Tư chính là đệ nhất nhân trong giới điêu khắc đá tại Ngọc Lan đại lục từ xưa tới nay.
“Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư? Ta cũng đã nghe qua về ông ta, nói từng có một tác phẩm có người bỏ ra cái giá cao tới mấy trăm vạn kim tệ để mua. Tác phẩm đó hình như có tên là ‘Hy Vọng’. Mấy trăm vạn kim tệ a. Trời ơi, thực là lắm tiền.” Lôi Nặc ở bên thở dài than vãn.
Kiều Trì tự tin cười nói: “Giới điêu khắc đá từ lịch sử trước đây cho tới bây giờ, số thạch điêu còn được lưu truyền tới giờ là vô số kể. Trong đó bài danh 10 thạch điêu đứng đầu, mỗi cái trị giá đều lên đến cả trăm vạn kim tệ. Ma trong số 10 thạch điêu đứng đầu đó, Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư một mình chiếm 3 kiện. Có thể xem như thạch điêu đệ nhất nhân từ cổ chí kim!”
Lâm Lôi hít một ngụm không khí.
Mấy trăm vạn kim tệ?

Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!

Đây là một khoản tiền lớn biết nhường nào, nhà mình kể cả có liều mạng bán hết phòng ốc, ước chừng cũng chỉ có thể rút ra được có 10 vạn kim tệ.
“Đi, chúng ta đi xem.” Lâm Lôi lập tức nói.

Chương 45: Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán (hạ)

Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.
Đệ nhất hội quán trong ngành điêu khắc đá có phân quán rải rác trên khắp các đại thành thị tại Ngọc Lan đại lục. Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đất đai vô cùng rộng lớn, mà những người ra vào đây đa phần đều tự cho rằng mình là một nhân vật có chút tài nghệ.
Tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, nếu bạn trên tay có đeo một chiếc nhẫn ma pháp nạm kim cương, phỏng chừng thứ mà bạn nhận được sẽ chỉ là sự coi thường từ những người khác, cho rằng bạn không có tài nghệ.
Nghệ thuật, tài năng.
Thực khó có thể đáp ứng được những điều này ở nơi đây.
Vé vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán: 1 kim tệ 1 người.
Những tiếng nhạc từ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán truyền đến réo rắt như sông núi miên man, nghe xong thực khiến người ta trong lòng phải dấy lên thứ cảm giác phiêu du êm ái. Đoàn người tiến vào Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cứ nối dài không dứt. Giới quý tộc, quý phụ, đám tiểu thư mỹ lệ đều tỏ vẻ rất chú tâm thưởng thức.
Trong khi đó, những người bình dân tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cũng không hề tỏ ra là mình thấp kém.
4 huynh đệ Lâm Lôi cùng Tạp Tư 4 gã hộ vệ trực tiếp tiến vào khoảng sân rộng phía trước Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Phàm là người có nhãn lực, thấy 4 huynh đệ Lâm Lôi trên người mặc trang phục thường ngày của Ân Tư Đặc Học viện, lại nhìn thấy Bích nhãn lôi ưng trên vai Tạp Tư đều không khỏi tỏ vẻ khiêm nhường.
“Tạp Tư thúc thúc, người theo chúng ta cùng vào bên trong, còn 3 người khác hãy ở lại bên ngoài chờ.” Da Lỗ tùy ý phân phó.
Lâm Lôi 4 người cùng Tạp Tư đều tiến vào bên trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Chính giữa đại sảnh của hội quán có một bức tượng đá hình người cao lớn, hình người tạc trên bức thạch điêu chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu ‘Phổ Lỗ Khắc Tư’ đại sư.
Khắp Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đều rất yên tĩnh.
Dường như mọi người, cho dù là địa vị có cao bao nhiêu, khi nói chuyện cũng đều chỉ khe khẽ thấp giọng, sợ làm quấy rầy người khác.
Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì, Lâm Lôi 4 người cùng ngước nhìn kiện thạch điêu tác phẩm, trong lòng đều cùng cảm thấy bức thạch điêu tác phẩm này thực là đẹp đến mê người.
“Triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chủ yếu chia làm 3 phần – phổ thông triển lãm, cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm. Phổ thông triển lãm này là do những người yêu mến điêu khắc đá tự đem các tác phẩm của mình đến để cho người khác đánh giá và định giá tác phẩm. Thời gian triển lãm là 1 tháng, 1 tháng để đánh giá đúng về giá trị. Các tác phẩm ở đây tương đối là bình thường, đa phần có giá trị khoảng vài kim tệ, ưu tú thì cũng chỉ hơn 10 kim tệ mà thôi.”
Da Lỗ cười giới thiệu: “Cao thủ triển lãm thì lại khác. Cao thủ triển lãm được chia thành từng gian trưng bày riêng, trong mỗi gian triển lãm lại là những tác phẩm riêng của 1 người. Thường thì được xưng tụng là cao thủ có nghĩa là các tác phẩm điêu khắc của hắn đã được công nhận rồi, ngay đến một tác phẩm bình thường của hắn cũng có giá trên dưới 1000 kim tệ.”
“Về phần đại sư triển lãm lại lợi hại hơn nhiều. Cả một gian trong cùng của hội quán là để trưng bày các tác phẩm của các bậc đại sư. Tác phẩm của đại sư thì có giá vô cùng kinh khủng, thấp nhất cũng phải là mấy vạn kim tệ. Đại sư mà có một chút danh tiếng thì các tác phẩm cũng phải lên đến hơn 10 vạn kim tệ.” Da Lỗ quay sang phía 3 gã huynh đệ giới thiệu.
Lâm Lôi vừa nghe vừa nín thở.
Tác phẩm của đại sư, 1 kiện bình thường cũng đã lên đến mấy vạn kim tệ, đối với các đại sư trong giới điêu khắc mà nói, kim tiễn thực chẳng là cái gì.
“Tuy nhiên đám thạch điêu đại sư bọn họ cũng rất khó khăn mới có thể làm ra 1 tác phẩm. Dù sao thì bọn họ chẳng ai là muốn để vết nhơ lại cho mình cả.” Da Lỗ cảm thán nói: “Một kiện tác phẩm có thể được truyền thế, đó phải dựa vào thực lực, thiên phú cùng với linh cảm trong chốc lát.”
“Những tác phẩm tại phổ thông triển lãm này cũng chỉ đáng để xem qua mà thôi. Chúng ta cùng vào trong.” Da Lỗ bước lên trước dẫn đường.
Đi trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đầy u tĩnh và trống trải, khiến cho người ta cảm thấy được cái tĩnh trong tiếng nhạc. Lâm Lôi cảm thấy mình như đang đắm chìm giữa một đại dương nghệ thuật. Lúc này Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng từ Bàn long chi giới bay ra, thưởng thức những tác phẩm điêu khắc ở xung quanh.
“Thực thối, thực thối, trình độ như thế này mà cũng dám để cho người ta xem ư?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bất mãn nói.
“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi quay sang phía ông ta.” Đây chỉ là phổ thông triển lãm của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán mà thôi, phía trước còn có cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm nữa.”
“Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc ngẩn ra, rốt cuộc là không nói nên lời.
“Đức Lâm gia gia? Đức Lâm gia gia?” Lâm Lôi trong lòng gọi vài tiếng, chỉ thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn y nguyên đắm chìm trong trầm tư không hề có phản ứng, bèn tiếp tục đi theo Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng tiến vào cao thủ triển lãm. Cao thủ triển lãm quả nhiên là khác biệt. Tại đại đường, mỗi một cao thủ lại có những tin tức và những gian triển lãm riêng biệt.
Da Lỗ, Lâm Lôi mấy người liền tiến vào những gian triển lãm riêng lẻ.
Mặc dù đối với thạch điêu không hiểu rõ lắm, nhưng Lâm Lôi có thể dễ dàng cảm nhận được, tác phẩm của các cao thủ này hoàn toàn không giống so với những phổ thông tác phẩm ở bên ngoài, tựa hồ có 1 loại khí chất rất đặc thù ẩn chứa bên trong đó.
Đang lúc nó vẫn còn đang đắm chìm giữa những tác phẩm, đột nhiên trong đầu lại nghe thấy tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên.
“Không sai. Xem như là đã nhập môn rồi.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật đầu than vãn.” Tuy nhiên nếu đem so với những tác phẩm của Phổ Lỗ Khắc Tư thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.”
Lâm Lôi không nói gì.
“Đức Lâm gia gia, bọn họ sao có thể sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư đại sư chứ?” Lâm Lôi lắc đầu cười khổ. Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng phải chính là đệ nhất nhân trong giới thạch điêu tự cổ chí kim hay sao.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhíu mày, chòm râu bạc dựng lên bất mãn nói: “Sao? Phổ Lỗ Khắc Tư chẳng lẽ sinh ra đã là đại sư chắc? Hắn cũng là từ một thợ điêu khắc bình thường từng bước phát triển lên, cuối cùng mới trở thành thạch điêu đại sư chính thức.”
Lâm Lôi ngẩn ra.
Nghe những lời Đức Lâm gia gia vừa nói quả là cũng có đạo lý.
Khi đã ngắm nghía xong hết những gian triển lãm độc lập của các cao thủ, Lâm Lôi 4 huynh đệ liền hướng về phía ‘Đại Sư Triển Lãm’ ở tít tận trong cùng mà bước đến.
“Mọi người hãy nhớ kỹ, vào đại sư triển lãm thì đừng có đưa tay sờ loạn. Nếu lỡ làm hỏng thì sẽ rất thảm đấy.” Da Lỗ nhắc nhở.
Đi vào đại sư triển lãm, xung quanh toàn là một bầu không khí yên lặng.
Đại sư triển lãm vô cùng lớn, tuy nhiên các tác phẩm lại rất thưa thớt. Tổng cộng các vị đại sư, mỗi vị cũng chỉ có khoảng 4, 5 kiện tác phẩm trưng bày. Cả một gian đại sư triển lãm lớn như vậy mà cũng chỉ trưng bày có mỗi 20, 30 kiện tác phẩm.
Tác phẩm mặc dù rất thưa thớt, nhưng bọn 4 người Lâm Lôi vừa nhìn vào những kiện thạch điêu tác phẩm này dường như đều cảm thấy một loại hơi thở của sự sống, cứ như là những tác phẩm này đều ẩn chứa sinh mệnh vậy.
“Ồ, không sai, không sai, không nghĩ được năm, sáu ngàn năm sau kỹ nghệ điêu khắc đá lại phát triển được đến mức này.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc kinh hãi than.” Nếu bọn họ có thể tiến thêm được một bước, phỏng chừng cũng có thể so sánh được với Phổ Lỗ Khắc Tư.”
Đắm chìm giữa điện phủ của nghệ thuật, Lâm Lôi 4 người thậm chí còn cảm thấy tâm linh mình đã đạt tới trạng thái thăng hoa.
Đêm tối, trước cửa Ân Tư Đặc Học viện, 4 người Lâm Lôi cùng xuống xe.
“Lão nhị, lão tam, 2 ngươi các ngươi đúng là, ta đã nói đêm nay hãy ở lại Phân Lai thành mà sung sướng hưởng thụ và hưởng thụ, các ngươi thực là … ài, da mặt quá mỏng rồi, ta từ khi mới 6 tuổi đã từng chơi ở những chỗ đó.” Da Lỗ vẫn tiếp tục bất mãn làu bàu như cũ.
“Đúng thế, đúng thế.” Lôi Nặc cũng ở 1 bên phụ họa.
Kiều Trì cùng Lâm Lôi nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ.
“Mau! Nhanh mở cửa.” Một thanh âm lo lắng bạo nộ quát lên.
Lâm Lôi 4 người không khỏi nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy một gã thanh niên đầu trọc đang ôm một thanh niên khác trên người đầy những vệt máu. Bên cạnh còn có 1 nữ tử mỹ lệ đứng gần bên. Thanh niên thân thể vấy máu kia sắc mặt tái nhợt, đồng thời cánh tay trái đã đứt, lộ ra xương trắng, ngực còn có mấy vết cào.
“Xem ra là vừa vào Ma Thú sâm lâm thí luyện mà bị thương rồi, điều này là sao nhỉ? Tới Ân Tư Đặc Học viện đã gần 1 năm rồi, những học viên cao năm cấp vì thí luyện mà bị thương đã từng thấy không ít.” Da Lỗ ở 1 bên tùy ý nói.
Ma Thú sơn mạch nằm ở phía đông của Thần Thánh đồng minh.
Kỳ thực khoảng cách từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện cũng rất gần, đại khái chỉ khoảng hơn 100 dặm. Một người khỏe mạnh chỉ mất khoảng nửa ngày là có thể từ Ma Thú sơn mạch tới Ân Tư Đặc Học viện.
“Tại Ân Tư Đặc Học viện ta thấy có rất nhiều ma thú, oa, những ma thú này bay trên trời, chạy dưới đất, có đủ các loại. Tuy nhiên những người có ma thú riêng phần lớn lại là các ma pháp sư phụ của Ân Tư Đặc Học viện, còn lại là một lượng nhỏ các học viên cao năm cấp.” Kiều Trì than vãn.
Khi 4 huynh đệ đang bước tới cửa học viện thì bất chợt – “Lâm Lôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lâm Lôi ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra sắc thái kinh hãi.” Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !