Bàn Long Audio Podcast
Tập 7 [ Chương 31 đến 35 ]
❮ sautiếp ❯Chương 31: Ma pháp trắc thí (Thượng)
Dưới sự dẫn đạo của vị thần quan quản lý, đám người đang đứng trên khoảng sân rộng đều lục tục kéo vào trong đại sảnh của giáo đường.
Trong giáo đường đại sảnh.
Toàn bộ nền của đại sảnh rực rỡ ánh sáng của những phiến đá Đại Lý được lát dưới chân, ngước lên đỉnh đầu có thể thấy những khối thủy tinh lớn với đầy màu sắc. Toàn bộ mấy trăm người khi bước vào đại sảnh đều không biết chê vào đâu được.
Tại phía trước đại sảnh, chính phòng đã bày sẵn một loạt ghế. Ngồi trên ghế là những người đến từ các đại Học viện đang muốn chiêu sinh. Địa điểm tổ chức thi kiểm tra chính là khoảng ngay chính giữa trung tâm.
Vị thần quan mặc hắc bào kia thoáng cười: “Địa điểm thi kiểm tra chính là tại trung tâm, những người tới tham gia thì kiểm tra thì lại đây, còn những người khác thì không được phép bước vào vòng tròn ở chính giữa trung tâm. Những người chuẩn bị thi kiểm tra mời đứng xếp thành hàng, gia quyến thân nhân đứng sang một bên.”
“Lâm Lôi, đây là phí dụng để thi kiểm tra, là thứ chứng minh cho thân phận của ngươi. Mau đi đi, được rồi, tiểu Ảnh thử trước mắt cứ để bên cạnh ta ở đây, trong lúc kiểm tra mà tiểu Ảnh thử lại đem theo bên người thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện phiền toái.” Hi Nhĩ Mạn nói.
“Bối Bối, tạm thời ngươi hãy ở cạnh Hi Nhĩ Mạn thúc thúc bên này, ta đi kiểm tra đã.” Linh hồn Lâm Lôi cùng tiểu Ảnh thử trao đổi, tiểu Ảnh thử có phần không muốn bèn giật giật bên trong áo Lâm Lôi, nhưng do Lâm Lôi yêu cầu, nó đành phải chui vào bên trong áo của Hi Nhĩ Mạn.
Lâm Lôi sau đó nhận lấy 10 đồng kim tệ rồi bước vào hàng. Chỉ thấy đám thiếu niên ở đây lớn thì chừng 17, 18 tuổi, nhỏ thì mới chỉ có 6, 7 tuổi. Đám trẻ này xếp thành 2 hàng dài, trong khi các thần phủ của giáo đình thì đi thu phí dụng thi kiểm tra.
Vòng tròn trung tâm có đường kính chừng 10 thước, bên trong có 3 người thành niên, 2 người phụ trách thi kiểm tra còn 1 người thì lo phần ghi chép. Công cụ thi kiểm tra đều là một thủy tinh cầu cùng với một ma pháp trận hình lục giác phức tạp.
“Người thứ nhất.”
Một lão giả trông có vẻ ngốc nghếch trực tiếp chỉ vào thủy tinh cầu nói: “Trước hết hãy đặt tay lên trên thủy tinh cầu, thi kiểm tra nguyên tố Thân hòa lực.”
Người đầu tiên là 1 gã thiếu niên chừng 12, 13 tuổi, trông có vẻ khá khẩn trương đưa tay đặt lên trên thủy tinh cầu, nhất thời toàn bộ thủy tinh cầu bắt đầu phát ra những làn hồng sắc quang mang mênh mông nhàn nhạt. Thỉnh thoảng lại còn xen lẫn cả một lượng nhỏ những tia sáng màu xanh ở bên trong đó.
Lão giả ngốc nhìn lướt qua mảnh giấy cầm trong tay rồi lạnh lùng nói: “Tuổi: 12 tuổi, nguyên tố Thân hòa lực, Hỏa hệ: mức trung bình, Phong hệ: mức thấp.”
“Bây giờ hãy bước vào trong ma pháp trận, thi kiểm tra Tinh thần lực của ngươi. Nhớ kỹ là phải đứng thẳng, đừng có quỳ hoặc ngã xuống, cố gắng chịu đựng ở mức tối đa có thể.” Giọng ngốc lão giả vẫn lạnh lùng như trước. Vị thiếu niên kia gật gật đầu rồi bước vào giữa ma pháp trận hình lục giác. Trên người ngốc lão giả bỗng chốc bốc lên những tia quang mang thánh khiết màu trắng, chỉ thấy một đạo bạch sắc quang mang dung nhập vào giữa ma pháp trận.
Quang minh hệ ma pháp – Uy hiếp!
“Phương pháp thi kiểm tra bây giờ vẫn như trước.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bay đến, đáp xuống bên cạnh Lâm Lôi.
“Đức Lâm gia gia.” Lâm Lôi nhìn thấy Đức Lâm Kha Ốc Đặc, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
“Thi kiểm tra ma pháp, nguyên tố Thân hòa lực chỉ là phụ, thi kiểm tra Tinh thần lực mới là chủ yếu. Ngươi đã trải qua nửa năm Minh tường, Tinh thần lực hẳn là đã hơn gấp 16, 17 lần so với đám bạn cùng trang lứa.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc quay về phía Lâm Lôi cười nói.” Những chuyện này đối với ngươi mà nói thì vô cùng đơn giản.”
Chỉ trong chốc lát, giữa ma pháp trận, thiếu niên kia đã không còn kiên trì được nữa, ngã lăn ra đất.
“Tinh thần lực so với đám bạn đồng trang lứa gấp 2 lần. Không thể trở thành ma pháp sư.” Ngốc lão giả nọ lạnh lùng tuyên bố, ma pháp trận đình chỉ vận hành. Thiếu niên kia cũng buồn bã đi ra.
Xung quanh liền vang lên những tiếng huyên náo.” Trật tự.” Ngốc lão giả lạnh lùng quát, nhất thời cả đám quý tộc đều không dám lên tiếng.” Người tiếp theo.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc rất có hứng thú xem cảnh này.
Đám thiếu niên bị kiểm tra, 10 người đầu tiên thì không có ai phù hợp. Lúc này giữa ma pháp trận là một thiếu nữ. Thời gian kiên trì của thiếu nữ so với 10 người lúc trước đều dài hơn.
Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
“Ủa?” Ngốc lão giả đôi mắt sáng lên, đem uy lực của ma pháp trận đề cao thêm lên.
Chỉ trong chốc lát, thiếu nữ rốt cuộc cũng đành quỳ gối xuống mặt đất.
Ngốc lão giả hài lòng gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Tinh thần lực so với đám bạn cùng trang lứa gấp 8 lần, đạt tới trình độ tuyển chọn ma pháp sư. Nguyên tố Thân hòa lực cũng đạt tới hạng trung. Có thể trở thành ma pháp sư!” Lời tuyên phán của ngốc lão giả cũng quyết định cả vận mệnh của thiếu nữ.
“A, thực tốt quá.” Người đầu tiên reo to lên không phải là thiếu nữ mà là cha của cô ta, một trung niên nhân có bộ dạng của một gã thân sĩ ngốc nghếch.
“Im lặng.” Ngốc lão giả bất mãn hừ lạnh một tiếng quát.
Nhất thời, bên cạnh xuất hiện những thần phủ tới đem cô gái cùng cha cô ta đến bên cạnh đám người đi tuyển sinh của các Ma pháp Học viện.
Không ít người hâm mộ nhìn về phía cô gái.
Trở thành ma pháp sư, sau này vừa có địa vị, lại vừa có thực lực!
Thời gian trôi đi, trong đại sảnh người càng ngày càng nhiều, bởi thi kiểm tra ma pháp vẫn tiếp tục duy trì trong vòng 7 ngày cho nên đại đa số người đều không vội vã nửa khắc nhất thời. Cho tới khi đến phiên Lâm Lôi, số người tham gia thi kiểm tra trong đại sảnh đã xếp thành hàng dài kéo ra tận bên ngoài.
“Kế tiếp.” Ngốc lão giả gọi tiếp.
Lâm Lôi tinh thần bình tĩnh bước vào giữa, còn Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì vẫn như cũ đứng bên cạnh Lâm Lôi. Đối với Đức Lâm Kha Ốc Đặc, xem ra chỉ có Thánh vực cường giả mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được sự tồn tại của ông ta. Còn về phần những ma pháp sư bình thường này, căn bản không thể nào cảm giác được.
Lâm Lôi đưa tay đặt lên trên thủy tinh cầu.
Nhất thời – giống như một mặt trời, toàn bộ thủy tinh cầu đột nhiên sáng chói lên, thổ hoàng sắc cùng thanh sắc hòa lẫn vào với nhau, thậm chí còn có cả những tia màu lửa đỏ xen lẫn ở trong đó. Ánh sáng đó chói mắt đến nỗi thậm chí cả những người đang đứng ở gần cũng không thể nào mở mắt ra được.
Chứng kiến cảnh thủy tinh cầu sáng chói lên như một vầng mặt trời, cả biển người trong điện đều sững sờ.
Ngốc lão giả nọ run rẩy nhìn liếc qua mảnh giấy trong tay, mặt trước miêu tả rất rõ ràng, Lâm Lôi mới có 8 tuổi.
“Tuổi: 8 tuổi, nguyên tố Thân hòa lực, Địa hệ, Phong hệ: siêu đẳng! Hỏa hệ: mức trung.” Lão già không khỏi thầm than lợi hại, ma pháp sư bình thường nguyên tố Thân hòa lực ở mức trung đã là vô cùng hiếm thấy rồi, về phần siêu đẳng thì … càng hi hữu đến mức hồ đồ.
Có thể nói như vậy: Người khác luyện hóa Ma pháp lực phải hao phí mất 10 canh giờ, còn Lâm Lôi phỏng chừng chỉ trong 1 canh giờ đã đạt được hiệu quả tương tự.
“Ồ!”
Cả đại điện được một trận kinh hô. Nguyên tố Thân hòa lực cũng là siêu đẳng mà lại tận song hệ, điều này thực là kinh khủng.
“Phong hệ siêu đẳng?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc.
“Ách, ta cũng am tường cả Phong hệ sao?” Lâm Lôi chính bản thân cũng lặng đi, không tự chủ được trong lòng phải hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười to: “Lâm Lôi, lúc trước ta từng nói, ta chỉ có thể kiểm tra về Địa hệ nguyên tố Thân hòa lực, đúng rồi, ngươi trong khi luyện hóa Ma pháp lực, chẳng lẽ lại không có cảm giác gì về Phong hệ nguyên tố hay sao?”
“Phong hệ nguyên tố?” Lâm Lôi run lên.” Lần đầu tiên trong khi người dạy ta luyện hóa Ma pháp lực, để cho khỏi phân tâm, lúc ấy ta để ý xung quanh cũng có những điểm sáng màu xanh, tuy nhiên ta không hề suy nghĩ nhiều. Đến khi sau đó trong lúc hấp thu Địa hệ nguyên tố, ta toàn thân đã bị Địa hệ nguyên tố vây quanh, không còn những điểm sáng màu xanh nữa.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng đã rõ.
Trong khi tu luyện ma pháp lực, đặc biệt là song hệ ma pháp sư, nếu chỉ chuyên tâm tu luyện một hệ, bên ngoài sẽ chỉ hấp thu những Địa hệ nguyên tố ở xung quanh. Về phần Phong hệ nguyên tố còn lại sẽ bị bài xích ra bên ngoài.
“Sau này mỗi lần ta tu luyện thì đều là Địa hệ nguyên tố vây xung quanh, ta không còn nghĩ đến những điểm sáng màu xanh nữa.” Lâm Lôi lúc này trong lòng cũng vô cùng cao hứng.
Bởi vì nó biết thực lực của song hệ ma pháp sư sẽ mạnh hơn so với đơn hệ ma pháp sư.
Thi kiểm tra nguyên tố Thân hòa lực đã xong, giờ đến kiểm tra Tinh thần lực!
Chương 32: Ma pháp trắc thí (hạ)
“Nhớ kỹ, thi kiểm tra tinh thần lực cố gắng kiên trì tận lực duy trì càng lâu càng tốt.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên nghiêm túc, “Ta đối với Phong hệ ma pháp quả thực không hiểu biết nhiều nên ngươi phải đến Ma pháp Học viện học tập. Nếu đã có lực tương tác nguyên tố cường đại mà ngươi lại không học Phong hệ ma pháp thì thực sự là đáng tiếc lắm.”
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu được.
“Xin mời đến giữa ma pháp trận.” Vị ngốc lão giả quay sang nhìn Lâm Lôi bất ngời nói một câu ‘Xin mời’ hiếm thấy.
Thậm chí ngay cả chung quanh không ít đám quý tộc nhìn Lâm Lôi với ánh mắt bất đồng. Lực tương tác nguyên tố siêu hạng chứng minh rằng có thể dùng thời gian ngắn để luyện hóa năng lực ma pháp, thời gian khác có thể dùng để rèn luyện tinh thần lực. Tương lai thành tựu không thể lường được.
Lâm Lôi đi vào giữa ma pháp trận.
Chỉ thấy trong ma pháp trận quang mang màu trắng ấm áp tỏa sáng, sau đó một cỗ áp bức trực tiếp tác dụng vào tâm hồn.
Quang minh hệ ma pháp – uy hiếp.
“Thực sự là kém cỏi a, chỉ cần đem so sánh với ‘Long Uy’ của Hắc long cách đây nửa năm, cấp bậc quả là khác biệt.” Lâm Lôi vẫn còn có tư tưởng nghĩ đến nó.
Theo thời gian trôi qua, quang mang ma pháp trận càng ngày càng phát sáng, cũng có nghĩa sự uy hiếp trình càng ngày càng mạnh, tất cả mọi người trong giáo đường đại sảnh đều nín thở, tất cả đều nhìn thấy rõ ràng. Dù cho hiện giờ vẫn còn là một thiếu niên bình thường, tương lai khẳng định là một ma pháp sư lợi hại.
“Có ai biết vị thiếu niên này là ai không? Gia tộc nào vậy?” Phía dưới những quý tộc môn thấp giọng bàn luận.
Quả thực là một thiếu niên có tiềm lực, kết giao sớm, tương lai tựu có một bằng hữu cường đại ủng hộ.
“Hắn tên là Lâm Lôi?” Một số ít chiêu sinh nhân viên từ bảng nhân sự kiểm tra đã biết được thân phận của Lâm Lôi.
Mà một nhóm người chiêu sinh nhân viên của các đại Ma pháp Học viện khác đang ngồi đàm tiếu cũng chạy tới, vây quanh đứng xem. Có đại Ma pháp Học viện nào mà lại bỏ qua không muốn chiêu thu những nhân vật tài năng?
Giữa ma pháp trận, Lâm Lôi một mình một người chống cự lại sự uy hiếp.
Nó hít thở trầm trọng, lúc này cả đầu đều có cảm giác choáng váng, loại áp bức cường đại giống như một ngọn núi áp ở trên người, hơn nữa loại áp bức này còn đang không ngừng gia tăng, nhưng Lâm Lôi vẫn đang không ngừng kiên trì –
“Thời gian kiên trì càng dài, tựu có thể tiến vào học viện tốt hơn.” Lâm Lôi cắn răng kiên trì.
Sau đó loại áp bức này cũng đạt tới một thời điểm cao trào, Lâm Lôi rốt cuộc kháng không lại được nữa, cả hai đầu gối quỵ xuống thực mạnh, đôi tay xanh xao chống trên mặt đất.
Mọi người hướng ánh mắt nhìn ngốc lão giả.
Ngốc lão giả vẻ mặt hồng hào cao giọng nói: “Tinh thần lực, so bạn cùng lứa tuổi gấp mười tám lần, ở mức thượng đẳng. Tinh thần lực thượng đẳng, lực tương tác nguyên tố siêu đẳng.”
Lúc này tức thì có vài tên Ma pháp Học viện chiêu thu nhân viên vọt tiến đến: “Xin chào, Lâm Lôi, ta thuộc Lan Đức Ma pháp Học viện, chúng ta Lan Đức học viện chân thành mời ngươi gia nhập vào học viện chúng ta, chỉ cần ngươi gia nhập, học phí toàn miễn, hàng năm còn có một ngàn kim tệ học bổng, chúng ta cũng sẽ mời ma pháp sư có thâm niên đến dạy ngươi.”
“Lâm Lôi, ta từ Uy Lâm Ma pháp Học viện, chúng ta …”
Đã thấy chung quanh một đám người đối với mình nhiệt tình như thế, Lâm Lôi sửng sốt trong giây lát, đồng thời trong lòng cũng thầm than sợ hãi. Ngắn ngủn trong chốc lát, vậy mà Ma pháp Học viện chiêu thu nhân viên đã biết được tên mình, quả thực là quá nhanh nhậy.
“Kìa, chư vị, hãy trở lại vị trí của các vị đi, chúng ta còn muốn tiếp tục thi kiểm tra.” Ngốc lão giả ôn hòa nói.
Đối với người thường ông ta cao ngạo bao nhiêu thì đối với người thuộc các đại Ma pháp Học viện lại tỏ ra khách khí bấy nhiêu.
“Lâm Lôi, chúng ta Ân Tư Đặc Học viện, chân thành mời ngươi trở thành một thành viên của viện ta.” Chỉ thấy xa xa vang lên một đạo thanh âm, thanh âm này vang lên, cả đại sảnh đều yên tĩnh, sự im lặng bao trùm lên tất cả. Ngay cả ngốc lão giả cũng không nói nữa.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một gã trung niên mặc áo bào trắng đi tới, mỉm cười nói: “Lực tương tác nguyên tố siêu đẳng, tinh thần lực thượng đẳng, hơn nữa là song hệ siêu đẳng. Lâm Lôi, chúng ta Ân Tư Đặc Học viện đặc biệt hoan nghênh ngươi, không biết ngươi có nguyện ý gia nhập Ân Tư Đặc học viện chúng ta hay không?”
Bên cạnh Hi Nhĩ Mạn cũng sửng sốt trong chốc lát, lúc này lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Lôi, giờ phút này Hi Nhĩ Mạn kích động bàn tay có chút run rẩy.
Ân Tư Đặc học viện?
Gia nhập vào Ngọc Lan đại lục đệ nhất Ma pháp Học viện ‘Ân Tư Đặc Học Viện’, nói lên điều gì?
Nói lên rằng một khi từ học viện tốt nghiệp, cho dù là một học viên bình thường của Ân Tư Đặc học viện cũng có thể dễ dàng trở thành bá tước tại một vương quốc bình thường. Một đệ tử nổi bật, ngay cả tứ đại đế quốc cũng đều trịnh trọng mời.
Hơn nữa tại Ngọc Lan đại lục, Ân Tư Đặc Học viện hàng năm thực sự chỉ chiêu thu một trăm người!
Một năm một trăm người, xác suất này chứng tỏ cái gì?
Tất cả đệ tử gia nhập Ân Tư Đặc học viện đều có thể xưng là thiên tài!
“Lâm Lôi, đáp ứng hắn đi.” Hi Nhĩ Mạn lúc này kích động chịu không được nói ra.
Lâm Lôi trong lòng rất kích động, nhưng lập tức hồi tỉnh trở lại, nét mặt trở lại vẻ bình tĩnh. Nó rất rõ ràng mình muốn trở thành học viên của Ân Tư Đặc Học viện, hơn nữa còn có Đức Lâm Kha Ốc Đặc dạy bảo. Tốn hao hơn mười năm thời gian, trở thành thất cấp, bát cấp ma pháp sư không phải vấn đề quá khó.
Bản thân gia tộc mình cũng có thể được nở mày nở mặt.
“Tiên sinh, ta muốn trở thành một thành viên của Ân Tư Đặc Học viện a.” Lâm Lôi hữu lễ cung kính nói.
Người trung niên áo bào trắng ngạc nhiên khi thấy Lâm Lôi bình tĩnh, bèn vẫn mỉm cười như trước nói: “Lâm Lôi, ta sẽ mang tất cả thân phận cùng tin tức của ngươi báo cho học viện, đến lúc đó ngươi chỉ cần đợi xác nhận chứng minh thân phận, rồi sau khi gia nhập vào học viện tiến hành lại một lần thi kiểm tra là có thể chính thức trở thành học viên của học viện.”
Mạo danh là không thể được rồi, bởi vì khi đi học, học viện sẽ yêu cầu kiểm tra lại.
“Học viện một năm phân hai học kỳ, bắt đầu học từ đầu năm ngày 9/2. Ngươi chỉ cần đến học viện trước ngày 9/2, đây là một chứng chỉ để chứng minh ngươi đã trúng tuyển.” Trung niên nhân áo bào trắng từ trong lòng lấy ra một phong tín kiện màu đỏ.
Thực sự bạch y trung niên nhân sau khi kiểm tra kết quả thi của Lâm Lôi liền tin tưởng viết tên Lâm Lôi vào trúng tuyển thư tín. Bởi vì trung niên nhân áo bào trắng tin rằng – Ân Tư Đặc học viện mời, sẽ không có ai cự tuyệt!
“Đa tạ.” Lâm Lôi tiếp nhận phong tín kiện màu đỏ này.
Trên mặt nó không hề lộ ra vẻ kích động quá lớn, nhưng Hi Nhĩ Mạn giờ phút này thực sự rất kích động, đệ tử Ân Tư Đặc Học viện không phải là người có địa vị đáng tôn sùng hay sao? Trong tương lai thành tựu của Lâm Lôi đã có thể đoán trước được.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chúng ta đi thôi.” Lâm Lôi để tín kiện màu đỏ vào trong ngực, rồi cùng với Hi Nhĩ Mạn hướng ra phía ngoài đại sảnh rời đi.
Đại sảnh chật kín người, giờ phút này vô luận là vương tôn quý tộc hay người bình dân, đều đặc biệt tự giác tránh ra tạo thành một lối đi ra ngoài. Ngay cả đám chủ tớ lúc trước vẫn xem thường Lâm Lôi là quý tộc nhà quê giờ phút này trên mặt đều tươi cười vô cùng thân thiết hữu hảo, thái độ tốt lên rất nhiều.
Đệ tử Ân Tư Đặc Học viện tượng trưng cho địa vị!
Do một đám quý tộc, bình dân, cho đến nhân viên giáo đình đều nhìn chăm chú như vậy trong đại sảnh, Lâm Lôi, Hi Nhĩ Mạn liền lập tức bước ra bên ngoài.
“Chi chi!” Bước ra ngoài giáo đình đại sảnh, tiểu Ảnh thử lập tức kêu lên, nó có thể cảm giác được trong lòng Lâm Lôi đang hưng phấn.
Lâm Lôi lúc này mới hiển lộ tâm trạng kích động, đột nhiên nắm chặt tay, đáy mắt xẹt qua một tia kích động, nhìn về phía Hi Nhĩ Mạn bên cạnh nói gấp: “Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chúng ta trở về, bây giờ trở về thôi! Về Ô Sơn trấn, ta phải đem tin tức này báo cho cha ta biết!”
Chương 33: Long huyết mật điển (Thượng)
Ô Sơn trấn, trong Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ.
Hoắc Cách vừa mới nếm qua bữa trưa, đang ở ngoài phòng ngồi trên cái ghế dài thong thả và nhàn nhã đọc thư tịch.
Chỉ thấy hai bóng người rất nhanh đi vào giữa phủ đệ, chính là Lâm Lôi 2 người từ Phân Lai thành thẳng một lèo với tốc độ nhanh nhất có thể vừa về đến, giờ phút này Lâm Lôi cùng Hi Nhĩ Mạn trên mặt khó có thể nén được kích động, Lâm Lôi từ xa đã hô lớn: “Phụ thân, con đã về.”
“Hoắc Cách đại nhân.” Hi Nhĩ Mạn cũng rất kích động.
Hoắc Cách ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Lôi, Hi Nhĩ Mạn vẻ mặt hưng phấn trong lòng đã có một tia dự cảm. Lập tức đứng lên, nhìn Lâm Lôi, Hi Nhĩ Mạn hai người, thanh âm thoáng phát run dò hỏi: “Thi kiểm tra ma pháp thế nào?”
Ba Lỗ Khắc gia tộc thực sự yên lặng đã quá lâu, gia tộc cổ này cũng đang rất cần một nhân vật vĩ đại tái hiện lại vinh quang của mình!
“Hoắc Cách đại nhân, Ân Tư Đặc Học viện, là Ân Tư Đặc Học viện, Lâm Lôi đã được Ân Tư Đặc Học viện tuyển chọn.” Hi Nhĩ Mạn kích động nói.
Hoắc Cách bỗng như hóa đá, giây phút này ông cảm thấy đầu óc mình như thiếu đi dưỡng khí, toàn bộ đều trở nên trống rỗng.
“Hoắc Cách đại nhân?” Hi Nhĩ Mạn liền gọi hai tiếng.
Hoắc Cách dần dần khôi phục lại năng lực suy xét, dồn dập hít thở nhìn Hi Nhĩ Mạn, khó có thể tin dò hỏi: “Ân Tư Đặc, ngươi nói Ân Tư Đặc Học viện?” Lúc này Hoắc Cách tròn xoe đôi mắt sáng như sao.
“Phụ thân, đây là thư tín trúng tuyển của Ân Tư Đặc Học viện.” Lâm Lôi trực tiếp mang thư tín màu đỏ đưa cho cha mình, Hoắc Cách toàn thân run lên, sau đó nhanh chóng cầm lấy bức thư tín màu đỏ mở ra, bình tĩnh nhìn kỹ bên trong phong bì một chỉ thông báo trúng tuyển.
Một dòng chữ sáng đỏ rực rỡ – ‘Ân Tư Đặc Học Viện’ ‘Lâm Lôi’.
“Ha ha, ha ha ha ha, tổ tiên Ba Lỗ Khắc gia tộc ơi, gia tộc chúng ta đã có hy vọng rồi!” Hoắc Cách đột nhiên ngửa đầu cười to, toàn thân cười đến phát run, nước mắt sung sướng không ngừng tuôn rơi, “Chúng ta Ba Lỗ Khắc gia tộc đã có hi vọng rồi!”
Rồi có chút điên cuồng cười thực to, hơn nữa lại còn có hai hàng lệ tuôn dài trên má thực sự làm Lâm Lôi không khỏi cảm thấy sửng sốt.
“Phụ thân.” Lâm Lôi tựa hồ e sợ sẽ quấy rầy cha, chỉ dám nhẹ giọng gọi.
Nó cho tới tận bây giờ chưa từng bao giờ thấy cha mình điên cuồng đến như vậy, hơn nữa nước mắt chảy xuống càng làm cho Lâm Lôi trong lòng phát run.
Quản gia Hi Lý lúc này cũng đi tới, ông ta cũng khiếp sợ trước phản ứng của Hoắc Cách lúc này, hiện tại Hi Lý căn bản không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Cách hít sâu một hơi, nhìn về phía Lâm Lôi, trong mắt kích động cực độ: “Tốt, tốt.”
“Hi Nhĩ Mạn, Hi Lý thúc thúc!” Hoắc Cách nhìn về phía hai người, “Buổi tối hôm nay hãy tổ chức đại tiệc, nhanh, chuẩn bị cho tốt, hôm nay ta rất cao hứng, đặc biệt rất cao hứng. Có một đứa con trai như vậy, ta chết cũng không hổ thẹn với tổ tiên Ba Lỗ Khắc gia tộc.”
“Vâng, Hoắc Cách đại nhân.” Hi Nhĩ Mạn cùng Hi Lý quản gia đều đáp.
“Chi chi …” đột nhiên tiểu Ảnh thử ‘Bối Bối’ từ trong ngực Lâm Lôi nhảy ra ngoài, đứng ở trên vai Lâm Lôi trừng mắt nhìn Hoắc Cách, trong con ngươi đôi mắt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.
Lâm Lôi cảm ứng được tin tức truyền đến từ linh hồn tiểu Ảnh thử, đúng là dở khóc dở cười.
Nguyên lai tiểu Ảnh thử đang lòng mình ngủ say, nhưng vừa rồi Hoắc Cách cười rất to âm thanh thât sự làm nó bất ngờ tỉnh lại. Tiểu Ảnh thử thời kỳ ấu nhi ngủ rất nhiều, hơn nữa ghét nhất bị người khác đánh thức, lúc này tự nhiên rất phẫn nộ.
“Ảnh thử, ma thú Ảnh thử?” Hoắc Cách thấy tiểu Ảnh thử sắc mặt đột nhiên đại biến.
“Phụ thân.” Lâm Lôi e sợ cha ra tay, vội vàng nói, “Tiểu Ảnh thử đã cùng con kí kết linh hồn khế ước.”
Hoắc Cách như bị sét đánh trúng đầu, ngây ngốc trong chốc lát: “Con, con thu phục được ma thú Ảnh thử này?”
Thu phục được ma thú có hai điều kiện lớn, 1 là làm cho ma thú thần phục, 2 là bố trí Linh hồn khế ước ma pháp trận.
Thực lực của Lâm Lôi Hoắc Cách đương nhiên rất rõ ràng, không hề cao. Mà ma thú Ảnh thử yếu nhất cũng đã là cấp 3. Làm sao mà Lâm Lôi lại có thể bố trí được Linh hồn khế ước ma pháp trận? Vấn đề này căn bản không thể có khả năng xảy ra mà.
“Đúng vậy, phụ thân, con thu phục được nó.” Lâm Lôi trịnh trọng đáp.
Hoắc Cách chỉ cảm thấy nhi tử của chính mình, đối với những nhận thức của mình trong quá khứ đã không còn giống nữa rồi. Hoàn toàn không còn giống nữa!
“Hoắc Cách đại nhân, Lâm Lôi thực sự thu phục được con Ảnh thử này, lúc ấy ta đã từng thấy. Con Ảnh thử này chính là mấy ngày nay, Lâm Lôi thường xuyên dùng thỏ hoang, gà lôi để nuôi dưỡng con vật đáng yêu này.” Bên cạnh Hi Nhĩ Mạn giải thích nói.
“Dùng động vật làm thức ăn?” Hoắc Cách suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm Lâm Lôi khó có thể tin nói, “Ma thú Ảnh thử, chính là con vật đáng yêu mà con nói tại hậu viện trong căn phòng cổ nuôi dưỡng đấy sao?”
Lâm Lôi thành thực gật đầu.
Hoắc Cách lúc này dở khóc dở cười, thực không ngờ ma thú cũng được xem là động vật đáng yêu sao?
Mặc dù nghi hoặc Lâm Lôi làm sao lại cùng tiểu Ảnh thử kí kết Linh hồn khế ước, nhưng bất quá Hoắc Cách cũng không nóng vội, hiện tại ông ta tâm tình đặc biệt rất là tốt.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, Hi Lý thúc thúc, Hi Nhĩ Mạn các ngươi mang theo một ít hộ vệ nhanh đi chuẩn bị để buổi tối ta sẽ tổ chức một bữa yến tiệc lớn.” Hoắc Cách cao giọng cười to nói, giờ phút này tiếng cười của Hoắc Cách thực sự là thống khoái.
Lâm Lôi nhìn cha, từ ký sự khởi đầu đến bây giờ, nó cho tới tận bây giờ chưa từng nhìn thấy cha cười quá vui vẻ đến như thế.
Đêm đó.
Trong Ba Lỗ Khắc gia tộc đặc biệt náo nhiệt, ngay cả những tên hộ vệ đội viên cùng với gia quyến cũng đều được mời đến, tại khuôn viên khoảng sân trước Ba Lỗ Khắc gia tộc có kê 5 cái bàn ăn lớn, cả Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ trong ngoài tràn ngập âm thanh nói cười.
“Ăn ngon, ăn ngon.” Tiểu Ốc Đốn trong chốc lát gắp cái này rồi lại gắp cái nọ, hưng phấn ăn không thôi.
“Lâm Lôi thiếu gia, chúc mừng người tiến vào Ân Tư Đặc Học viện, tương lai Lâm Lôi thiếu gia khẳng định là một ma pháp sư rất lợi hại.” Một gã gia tộc hộ vệ đội viên cười với Lâm Lôi chúc mừng nói.
Ở trung tâm của buổi yến tiệc, Lâm Lôi tất nhiên là tâm điểm.
Khi biết Lâm Lôi sắp tiến vào Ân Tư Đặc Học viện, tất cả mọi người đều hưng phấn. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi đã bước vào Ân Tư Đặc Học viện là đã bước trên một con đường bằng phẳng. Tương lai Lâm Lôi tuyệt đối sẽ không phải là nhỏ để Ô Sơn trấn có khả năng dung nạp được.
“Ca ca, bọn họ đều kính rượu cho người, ta cũng kính.” Tiểu Ốc Đốn thực thà cầm một cốc nước quả cụng ly.
Lâm Lôi nhìn biểu hiện đó của nó, dở khóc dở cười. Tuy nhiên cũng vẫn như cũ giơ lên một cốc nước quả, cùng tiểu Ốc Đốn chân thực chạm cốc.
“Nào, huynh đệ chúng ta cùng uống.” Lâm Lôi cũng cười mị mị nâng chén.
Đêm khuya, trong tông đường Ba Lỗ Khắc gia tộc, chỉ còn có Lâm Lôi, Hoắc Cách hai người.
Cửa tông đường đã đóng, cả tông đường được thắp sáng bởi một hàng nến khiến cho tông đường trở nên tương đối ấm áp. Lúc này Hoắc Cách nhìn một hàng bài vị của tổ tông, thanh âm trầm thấp nói: “Lâm Lôi, Ba Lỗ Khắc gia tộc ta từ thế hệ sinh sau của Long huyết chiến sĩ thứ 5, liền một đời đại suy bại xuống, thậm chí đến đời ta, đồ gia bảo của Ba Lỗ Khắc gia tộc truyền lại còn phải bán hết để lấy tiền … mỗi lần nghĩ đến điều đó, ta thực cảm thấy vô cùng sỉ nhục, đường đường là Long huyết chiến sĩ gia tộc a!”
Lâm Lôi trong lòng cũng chết lặng không nói một tiếng.
Nó cũng cảm thấy sỉ nhục.
Thừa kế một gia tộc cổ 5000 năm lịch sử, là Long huyết chiến sĩ gia tộc, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy tự hào. Nhưng hôm nay thât sự suy bại đến nỗi gia tộc chi bảo gia truyền cũng không giữ được.
“Lâm Lôi.” Hoắc Cách đột nhiên xoay người, trịnh trọng nhìn Lâm Lôi, “Từ hôm nay trở đi, ta không còn xem con là một đứa nhỏ nữa, mà xem con là một trụ cột tương lai của Ba Lỗ Khắc gia tộc! Tương lai gia tộc chủ yếu là do con định đoạt.”
“Vâng, thưa phụ thân.” Lâm Lôi kiên định gật đầu đáp.
“Con chờ một chút, ta đi lấy một vật.” Hoắc Cách đột nhiên xoay người hướng tới mật thất bên trong tông đường bước đến, trong chốc lát, ông ta cầm theo một quyển sách đi ra, “Lâm Lôi, hãy cố gắng nắm bắt cho tốt, cũng vì ta mà ghi nhớ.”
“Đây là cái gì?”
Lâm Lôi nghi hoặc tiếp nhận bổn thư tịch này, bộ sách mặt ngoài không có chữ viết, nhưng lật trang xem qua, liền nhìn thấy có bốn chữ to – Long Huyết Mật Điển.
Chương 34: Long huyết mật điển (hạ)
‘Long Huyết Mật Điển?’ Lâm Lôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.
Hoắc Cách mỉm cười đáp: “Không đơn thuần chỉ là Long huyết mật điển, bộ sách này bên trong còn có ghi lại rất nhiều chuyện có liên quan đến Long huyết gia tộc chúng ta, trong đó bao gồm cả về Long huyết mật điển, về phương pháp chế tác Long huyết châm, về một số sự tích của các đại tiền bối trong gia tộc … vân vân.
Lâm Lôi cẩn thận lật từng trang.
Quả nhiên là ở ¼ phía đầu cuốn sách có nói về Long huyết mật điển, còn ¾ ở phía sau thì đề cập đến các chuyện có liên quan đến gia tộc.
“Lâm Lôi, bộ sách này người ngoài kể cả có được cũng là vô dụng, Long huyết mật điển người khác căn bản không có khả năng luyện, còn về các chuyện liên quan đến gia tộc, người ngoài biết thì có tác dụng gì? Cho nên không cần phải lo lắng. Hơn nữa, trong gia tộc còn giữ mấy bản phụ, kỳ thực bản của con cũng là bản phụ. Còn về phần bản chính thì theo thời gian trôi đi đã sớm hóa thành tro tàn rồi.” Hoắc Cách cười nói.
Lâm Lôi tức thì nở ra một nụ cười.
“Cũng đúng, đối với người khác mà nói thì hoàn toàn vô dụng.” Nó lúc này cũng tò mò bắt đầu tra cứu về Long huyết mật điển ngay từ những nội dung đầu tiên.
Long huyết mật điển Chương số 1 – “Muốn tu luyện Long huyết mật điển, tất yếu phải dẫn động huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể. Có 2 phương pháp để dẫn động huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể: 1 là mật độ huyết mạch Long huyết chiến sĩ trong cơ thể đạt đến một trình độ nhất định. Nếu huyết mạch Long huyết chiến sĩ độ dày không đủ thì còn có biện pháp thứ 2 …”
Đọc được điều này, Lâm Lôi ngẩn ra.
Ngoại trừ việc huyết mạch Long huyết chiến sĩ đạt tới một mật độ nhất định, vẫn còn có biện pháp khác hay sao? Vậy tại sao suốt bao nhiêu năm qua trong gia tộc không có một ai thành công?
“Biện pháp thứ 2 chính là uống được long huyết (máu rồng) đang còn sống, hoặc mới chỉ vừa chết đi được chừng vài phút. Nếu thời gian chết đã quá lâu thì hiệu quả của long huyết sẽ giảm đi rất nhiều. Uống được long huyết có thể dẫn động huyết mạch của Long huyết chiến sĩ đang ẩn nấp trong cơ thể. Tốt nhất là uống được máu của rồng đã đạt đến cấp độ Thánh vực, hiệu quả sẽ cao nhất. Nếu là máu của cửu cấp ma thú rồng thì việc dẫn dộng huyết mạch của Long huyết chiến sĩ có thể sẽ tương đối lâu.”
Lâm Lôi đọc đến đây thì kinh ngạc.
“Các vị tiền bối trong gia tộc cũng thực là lợi hại, tu luyện Long huyết mật điển cũng đã nghĩ đến việc uống máu của rồng.” Nó chẳng biết là nên khóc hay nên cười nữa.
“Uống long huyết, mà lại còn phải đạt đến cấp bậc Thánh vực ư? Lâm Lôi a, các bậc tiền bối của ngươi cũng thực quá là lợi hại a.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lúc này cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Lôi, đã đọc qua đoạn văn tự giới thiệu về Long huyết mật điển, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Cách hiện tại căn bản không hề phát hiện ra Đức Lâm Kha Ốc Đặc, quay sang phía Lâm Lôi cười khổ nói: “Lâm Lôi, đã thấy chưa. Kỳ thực dựa theo phương pháp mà tổ tiên nói, huyết mạch của Long huyết chiến sĩ vốn là nằm ở nơi sâu thẳm trong máu của chúng ta. Muốn dẫn động được huyết mạch của Long huyết chiến sĩ trong cơ thể thì chỉ có 2 biện pháp. Bất quá biện pháp thứ 2, phải uống được máu của rồng đang còn sống, điều này đâu phải chuyện dễ dàng? Hơn nữa … Lâm Lôi, con thở giở sang trang xem.”
Lâm Lôi lật sang trang nhìn lại.
“Tuy nhiên, biện pháp thứ 2 uống được long huyết vẫn còn sống là vô cùng nguy hiểm. Long huyết vốn cực kỳ bá đạo đồng thời cũng có tác dụng cải thiện thể chất. Long huyết thấm trên cơ thể có thể khiến cho thể chất của cơ thể kịch liệt đề thăng, tuy nhiên cũng làm cho người ta phải chịu sự thống khổ trên khắp da dẻ. Đó mới chỉ là thấm lên bên ngoài cơ thể, còn nếu nhập vào bên trong thì sẽ khiến cho cơ thể như bị đốt cháy, thậm chí còn có thể bị thiêu chết, mạch máu vỡ tan, lập tức chết ngay tại chỗ.”
Nhìn thấy đoạn thoại này, Lâm Lôi thực sự không biết phải nói gì.
“Phụ thân, Long huyết mật điển này là do ai viết? Nếu đã nguy hiểm như vậy thì sao ông ta lại còn viết?” Nó thực sự không biết là nên nói gì cho phải.
Hoắc Cách nghiêm mặt đáp: “Lâm Lôi, Long huyết mật điển này là do người sáng lập ra Long huyết gia tộc chúng ta, ‘Ba Lỗ Khắc’, Long huyết chiến sĩ đầu tiên của cả Ngọc Lan đại lục viết ra. Những điều ông ấy viết, chắc chắn là có chứa đựng đạo lý. Mặc dù vậy, trong lịch sử của gia tộc cũng có 2 vị tử đệ từng nuốt qua Thánh vực long huyết, cuối cùng đều là vỡ mạch máu, tử vong tại trận.”
“Trong lịch sử đã từng có người uống qua Thánh vực long huyết?” Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Kỳ thực mà nói thì đó cũng là chuyện bình thường.
Vốn dĩ tộc trưởng đời thứ nhất, thứ 2, thứ 3 đều là Long huyết chiến sĩ, lúc đó Ba Lỗ Khắc gia tộc đương nhiên là vô cùng sáng lạn, muốn có một con rồng đạt tới cấp Thánh vực để tiến hành lấy máu là điều không phải không có khả năng.
“Năm đó phát sinh một chuyện hết sức xa vời, kể cả trong quyển sách này cũng không hề thấy ghi lại. Ta chỉ biết rằng bởi vì chuyện này mà Long tộc cùng Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta có tiến hành giao thiệp qua. Tuy nhiên từ đó về sau, không còn một ai dám nếm thử nữa … Đến khi gia tộc suy bại, muốn uống long huyết cũng không còn cơ hội.” Hoắc Cách lắc đầu thở dài nói.
Lâm Lôi gật gật đầu.
Long tộc vốn cao ngạo, điều này trong rất nhiều bộ sách đều có ghi lại.
Bắt giữ rồng Thánh vực để đem đi lấy máu, điều này đối với Long tộc mà nói thì là một điều khuất nhục cực kỳ lớn. Ba Lỗ Khắc gia tộc còn chưa bị nộ hỏa trùng thiên của Long tộc tiêu diệt, đó cũng thực sự là quá may mắn rồi. Tuy nhiên, qua đó cũng có thể tưởng tượng được khi đó Ba Lỗ Khắc gia tộc cường thịnh đến mức nào.
“Không đúng, thưa phụ thân, nếu không có ai nuốt long huyết để trở thành Long huyết chiến sĩ, vậy tại sao lão tổ tông lại còn viết ra mật điển này? Còn nói là có thể uống long huyết để tu luyện, thậm chí cũng nói thêm rằng cửu cấp ma thú rồng cũng có một chút hiệu quả.” Lâm Lôi thực sự nghi ngờ.
Hoắc Cách ngẩn ra.
“Lâm Lôi, đừng nên thắc mắc nhiều. Kỳ thực đối với lịch sử của gia tộc, ta cũng chỉ là từ bộ sách này mà hiểu được đại khái. Còn việc bốn năm ngàn năm trước đã từng xảy ra chuyện gì thì chúng ta không có cách nào mà biết rõ được.” Hoắc Cách quay sang Lâm Lôi cười nói.
Lâm Lôi gật gật đầu.
Tuy nhiên trong lòng nó vẫn còn nguyên sự nghi ngờ như cũ. Nếu như những điều mà bộ sách này ghi lại chưa từng có một ai thành công, vậy tại sao trong Long huyết mật điển vẫn còn nhắc đến biện pháp này?
“Lâm Lôi, không còn sớm nữa, hôm nay con hãy về trước mà nghỉ ngơi đi.” Hoắc Cách cười.
Lâm Lôi gật đầu.
Đêm.
Lâm Lôi trở về phòng ngủ của mình đem theo bộ sách, trong lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc.
“Đức Lâm gia gia, người nói thử xem, nếu không có ai tu luyện thành công, vậy thì tại sao lại phát hiện ra phương pháp này được?” Lâm Lôi không sao có thể giải thích được chuyện này.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc chính là một lão già đã thành tinh rồi, lúc này chòm râu bạc hất lên, tự đắc nói: “Lâm Lôi, vấn đề này rất đơn giản. Theo ta được biết, Long tộc vô cùng cao ngạo. Hơn nữa Long tộc lại phi thường phi thường cường đại. Ta đoán chừng, uống long huyết để tu luyện sẽ vô cùng hiệu quả. Gia tộc của các ngươi hẳn là bởi áp lực từ phía Long tộc cho nên nội dung của bộ sách này đã bị cải biên đi một chút.”
Lâm Lôi đã hơi hơi hiểu được.
Điều này có thể lắm.
Dưới áp lực của Long tộc, Long huyết chiến sĩ của Ba Lỗ Khắc gia tộc không được bắt rồng đang còn sống để uống máu tu luyện nữa.
“Đương nhiên điều này cũng chỉ là suy đoán của ta.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt cười nói.” Hơn nữa Lâm Lôi, theo ta được biết, uống long huyết không nhất thiết là phải đi vào con đường chết, chỉ cần phối hợp với ‘Lam Tâm Thảo’ cùng uống vào, có thể triệt tiêu được thương tổn từ long huyết. Tuy nhiên phương pháp bí mật này, đoán chừng bây giờ không còn có người nào biết nữa.”
Lâm Lôi ngẩn ra.
Sau đó là mừng như phát điên: “Đức Lâm gia gia, người nói uống long huyết phối hợp với Lam tâm thảo là rất an toàn?”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc tự tin gật đầu đáp: “Điều đó là đương nhiên. Trước đây trong khi còn ở Phổ Ngang đế quốc, có 1 vị công chúa bị bệnh nặng, cuối cùng chính là sử dụng long huyết phối hợp với Lam tâm thảo uống vào để chữa trị. Mà lần đó, chính ta đã ra tay bắt một con rồng cấp Thánh vực.”
“Ta còn nhớ rõ vị lão y sư từng cung cấp bí phương này cho triều đình từng nói qua, vạn vật trên thế giới, 1 vật hàng 1 vật, mặc kệ nó là thứ gì, đều có một thứ khác có thể trung hòa được nó. Mà bí phương này, năm đó cũng chỉ có vị lão y sư kia cùng ta biết, cho đến hiện tại đã hơn 6000 năm trôi qua, có lẽ cũng chẳng còn người nào khác biết được.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc lạnh nhạt nói.
Lâm Lôi gật gật đầu.
“Hoạt long huyết, Lam tâm thảo …” Lâm Lôi trong mắt lóe ra quang mang đầy hưng phấn.” Chờ sau này thực lực của ta tăng lên, đạt đến cửu cấp ma pháp sư hoặc là cao hơn nữa, sẽ dùng máu rồng đang sống cùng với Lam tâm thảo để cho tiểu Ốc Đốn trở thành Long huyết chiến sĩ.”
Lâm Lôi thậm chí còn nghĩ rằng …
Khi có cơ hội, chính mình cũng uống vào.
Nếu tương lai mình có thể trở thành một Thánh vực ma pháp sư, lại vừa là Long huyết chiến sĩ … Đương nhiên đó chỉ là một giấc mộng. Trước tiên là phải bắt được một con rồng cấp Thánh vực, đó chính là một giấc mộng xa vời không thể mơ tới.
“Được, nhưng cũng rất khó. Ngủ, ngủ, sáng mai còn tiếp tục rèn luyện.”
Chương 35: Nhắc nhở
Thời gian trôi đi, chớp mắt mấy tháng đi qua, đã tiến vào tháng Hai, trên núi Ô Sơn rất nhiều cây đều đã đâm chồi nảy lộc, một tia xuân ý đã lặng yên đến.
Dưới một gốc cây cổ thụ.
Lâm Lôi khoanh chân ngồi, chánh thị tiến hành tham ngộ luyện hóa ma pháp lực.
Tiến vào minh tưởng trạng thái, Lâm Lôi rõ ràng cảm giác được chung quanh thân thể là một lượng lớn thổ quang điểm màu vàng, và lục quang điểm, hai loại quang điểm chính là không ngừng từ khắp các nơi bên ngoài thân thể tiến vào trong cơ thể, xuyên thấu qua cả cơ và các đốt xương, tinh thuần cuối cùng tụ tập tại giữa ngục trong khu vực Đan Điền.
Chỉ thấy ở giữa đan điền, tràn ngập các đám sương màu vàng cùng với các đám sương màu xanh.
Đám sương màu vàng này, đó là địa hệ ma pháp lực, còn đám sương màu xanh kia chính là phong hệ ma pháp lực.
“Hô.” Chậm rãi phun ra một hơi, Lâm Lôi từ minh tưởng trạng thái trung khôi phục lại.
Vận trường bào màu nguyệt bạch Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười ngồi xuống ngay trên mặt đất, nhìn cảnh sắc bốn phía, nhìn thấy Lâm Lôi đã tĩnh, không khỏi cười nói: “Lâm Lôi, ngày mai ngươi đã xuất phát đi Ân Tư Đặc học viện, cứ như hôm nay vậy cố gắng nhé.”
Lâm Lôi cũng cười tinh ranh nói: “Đức lâm lão gia gia, người chính mình hình như đã nói qua, người mạnh hay không, chính là từ bình thường mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, một khắc đều không được lơ là. Trường kỳ tu luyện, mới có thể đạt tới thực lực kinh người.”
“hảo tiểu tử, Còn định dạy lại ta à.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười mắng.
“hề hề …” Lâm Lôi nhếch miệng cười.
“Toa!” một đạo ảo ảnh màu đen đột ngột từ nơi xa chợt lóe rồi biến mất, hiện ra lại đã tới trên đầu vai Lâm Lôi, đúng là ảnh thử ‘Bối Bối’, tiểu Bối Bối lúc này hướng về mặt Lâm Lôi miệng nhép nhép, đồng thời chỉ vào xác thỏ hoang trên mặt đất.
Lâm Lôi vừa nhìn vẻ mặt tiểu Bối Bối này, đã biết.
“Muốn ta giúp ngươi nướng thịt à?” Lâm Lôi cười nói.
Bối Bối cuống quít gật đầu.
“Lâm Lôi.” Bên cạnh Đức Lâm Kha Ốc Đặc tâm niệm truyền âm nói, “Tiểu ảnh thử này thực sự là quái dị đó, đã mấy tháng rồi, mà hình thể cũng không có một chút tăng trưởng, nếu đang thời kỳ còn bé thì lẻ ra phát triển phải rất rõ ràng mới đúng.”
“Con đối với việc này cũng không rõ.” Lâm Lôi lắc đầu.
Ảnh thử ‘Bối Bối’ hình thể không thấy tăng trường, thực ra ảnh thử ‘Bối Bối’ tốc độ di động đã gia tăng, nhanh hơn trước rất nhiều.
“Thực sự là khác thường.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc liếc liếc mắt một cái nhìn tiểu ảnh thử ‘Bối Bối’, lúc này Bối Bối không biết đang có một linh hồn quan sát nó.
“Thời gian cũng không còn sớm, tiếp tục buổi huấn luyện ban đêm.” Lâm Lôi đứng lên, cầm lấy xác thỏ hoang nhắm hướng chân núi đi xuống, Đức Lâm Kha Ốc Đặc bay kế bên, nhăn mặt nói: “Lâm Lôi, ngươi tương lai là ma pháp sư, bây giờ còn tiến hành chiến sĩ huấn luyện để làm gì?”
Lâm Lôi cười nói: “Đức Lâm lão gia gia, con phát hiện tiến hành chiến sĩ huấn luyện, có thể đề cao nghị lực, nghị lực gia tăng, cũng có thể đề cao tinh thần lực.”
“Cái này ta đương nhiên biết.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bất mãn nói, “Cái loại … huấn luyện nầy … là hình thức huấn luyện nguyên thủy nhất, tuy đề cao được tốc độ tinh thần lực, như làm sao so sánh với phương pháp ‘Minh Tưởng’ của ma pháp sư?”
Lâm Lôi ngậm miệng không nói gì.
Tiến hành chiến sĩ huấn luyện, để có thể đề cao tinh thần lực, bất quá chỉ là lấy cớ.
Lâm Lôi hiện nay vẫn như trước tiến hành chiến sĩ huấn luyện nguyên nhân chủ yếu chính là: “tương lai ta nếu có cơ hội phục dụng Long Huyết, thì có thể tu luyện Long Huyết mật điển, bây giờ phải rèn luyện thân thể để thân thể có đấu khí, có thể chịu đựng long huyết, rèn luyện cơ thể chính là trọng yếu. Ta sớm xây dựng nền tảng, tương lai tu luyện Long Huyết mật điển cũng sẻ nhanh hơn.”
Kỳ thực Lâm Lôi rèn luyện nguyên tố thân hòa lực, mỗi ngày chỉ hao phí ít thời gian dùng để luyện hóa ma pháp lực.
Đại bộ phận thời gian đều chỉ dùng để minh tưởng rèn luyện tinh thần lực.
Chính là đem so với minh tưởng rèn luyện tinh thần lực, vô cùng mệt mỏi. Chiến sĩ rèn luyện chỉ xem như một loại thư giản nghỉ ngơi mà thôi.
Buổi sáng ngày thứ hai, cả Ô Sơn trấn rất nhiều cư dân đều tụ tập tại trấn nhỏ trên ngã tư đường, bọn họ đều là vì đi tiễn Lâm Lôi. Ô Sơn trấn có thể có một Ân Tư Đặc học viện ma pháp sư, tuyệt đối là chuyện vô cùng vinh diệu.
Cả Ngọc Lan đại lục, Ân Tư Đặc học viện một năm chỉ chiêu thu một trăm tên học viên.
Giờ phút này Lâm Lôi vẫn còn ở giữa Ba Lỗ Khắc gia tộc phủ đệ, Hi Nhĩ Mạn và một đám hộ vệ đều ở ngoài cửa phủ đệ, giữa tiền viện chỉ có Hoắc Cách, Lâm Lôi, Ốc Đôn cùng với quản gia Hi Lý.
“Lâm Lôi, hôm nay con đi Ân Tư Đặc học viện, chánh thức trở thành một Ân Tư Đặc học viên. Chờ con từ Ân Tư Đặc học viện tốt nghiệp ra, đã là một vĩ đại ma pháp sư lợi hại! Trước khi con đi, cha chỉ muốn nói -“ly biệt tiền tịch”, Hoắc Cách trong lòng đã đầy bụng những điều muốn nói.
Trầm ngâm hồi lâu, Hoắc Cách nhưng lại chỉ nói rất đơn giản mấy câu: “Lâm Lôi, nhớ kỹ này tâm nguyện mấy trăm năm qua của Ba Lỗ Khắc gia tộc ta …, nhớ kỹ sự sỉ nhục của Ba Lỗ Khắc gia tộc!”
Hoắc Cách sắc mặt có chút xanh lại.
“Con tốt nghiệp tối thiểu ít nhất củng là sáu cấp ma pháp sư, chỉ cần chăm chú khắc khổ tu luyện, trở thành bảy cấp ma pháp sư cũng không khó. Hơn nữa ngươi là song hệ ma pháp sư! bảy cấp song hệ ma pháp sư, tại Phân Lai vương quốc tuyệt đối là đại nhân vật, con sau này hoàn toàn có nắm chắc đoạt về gia tộc truyền thừa chi bảo, nếu ngươi không thể đoạt về, ta cho dù đã chết, cũng sẽ không tha thứ cho con.” Hoắc Cách gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
“Ta cho dù đã chết, cũng không muốn tha thứ cho con!” Nghe câu nói này, Lâm Lôi trong lòng run lên. Trước khi rời đi, đây chính là cha muốn nhắc nhở mình.
“Cha, người yên tâm, nguyện vọng của cha củng sẻ là nguyện vọng của con, nhất định tương lai Ba Lỗ Khắc gia tộc truyền thừa chi bảo con sẻ đoạt lại, con xin thề!” Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào phụ thân mình trịnh trọng cam đoan, trong cặp mắt lấp lánh ẩn chứa mục tiêu kiên định.
Hoắc Cách mắt sáng rực lên, dùng lực bàn tay to vỗ vỗ vào vai Lâm Lôi.
“Ta tin tưởng con, nhi tử!”
Ô Sơn trấn phía Đông trên con đường nhỏ, Lâm Lôi quay đầu lại nhìn, ở đó hơn mấy trăm gần một ngàn “thân nhân” – cố hương đưa tiễn chính mình, đứng đầu chính là cha cùng với đệ đệ ‘Ốc Đôn’.
“ca ca, tái kiến.” Ốc Đôn ra sức phất tay.
Nhìn cha cùng với đệ đệ, Lâm Lôi cũng dùng sức phất tay, con mắt cũng có chút đỏ lên.
“Cha, Ốc Đôn.” Lâm Lôi trong lòng lộ vẻ không cam tâm.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lôi thực sự chưa từng rời khỏi gia đình một thời gian dài, lúc này đây, lại phải rời nhà trong thời gian rất dài lâu. Lúc này ngay cả ảnh thử ‘Bối Bối’ cũng nhu thuận trên vai Lâm Lôi không làm ồn, tựa hồ cũng biết giờ phút này Lâm Lôi tâm tình không tốt. Bên cạnh linh hồn Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng đưa ánh mắt khuyến khích nhìn Lâm Lôi.
“Lâm Lôi, chúng ta đi thôi.” Hi Nhĩ Mạn nói, trên lộ trình có thể sẻ gặp kiếp phỉ, Hi Nhĩ Mạn đi cùng cũng là để bảo vệ Lâm Lôi đi học viện.
Lâm Lôi không không nhìn lại về hướng cố hương, cuối cùng như trước quyết nhiên xoay người bước tới hướng Ân Tư Đặc học viện đi tới.
“Tạm biệt mọi người, tạm biệt cố hương.”
Ngọc lan lịch năm 9991, cậu bé chín tuổi Lâm Lôi, mang theo tiểu ảnh thử ‘Bối Bối ‘, và Ba Lỗ Khắc gia tộc hộ vệ đội đội trưởng Hi Nhĩ Mạn rời khỏi gia hương Ô Sơn trấn.