Bàn Long Audio Podcast
Tập 64 [ Chương 316 đến 320]
❮ sautiếp ❯Chương 316: Ma tinh pháo chi uy
“Ồ, phủ quyết?” Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Ngõa Tì.
Hắn cho rằng kiến nghị này là rất có cơ sở, trong khi đối phương đội ngũ hỗn loạn, thừa dịp chủ động tấn công, đích xác có thể đánh phủ đầu phe Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình.
Ngõa Tì cung kính hồi đáp: “Lâm Lôi đại nhân, thuộc hạ từ chối đề nghị này chủ yếu là bởi 3 nguyên nhân.”
Còn có 3 nguyên nhân?
Lâm Lôi cũng thừa nhận, đối với phương diện chiến tranh mình không được rành cho lắm, hắn cẩn thận lắng nghe câu trả lời của Ngõa Tì.
“Đầu tiên, là nếu áp dụng phương án này thì khả năng thành công cũng không lớn. Bởi vì, từ Khoa Đức quận thành tới Lưu Diên hà cũng phải đến hơn mười dặm. Chúng ta dẫu có phái người đi thì đến lúc tới nơi, nhân mã của đối phương cũng đã qua sông được hơn trăm vạn rồi. Hơn nữa bộ phận binh mã chuẩn bị tác chiến cũng đã được khôi phục chỉnh tề.”
Ba Khắc lắc đầu: “Để bày được trận thế vững chãi cho hơn trăm vạn người kịp thời khắc nghênh chiến thì không thể dễ dàng như vậy được.”
Ngõa Tì gật đầu đáp: “Đích xác là như thế, ta chỉ nói rằng đối phương hẳn là đã chuẩn bị sẵn bộ phận binh mã tác chiến, chúng ta tổng cộng 50 vạn người, có thể phái ra bao nhiêu người đi tập kích đây? Đây mới chỉ là nguyên nhân thứ nhất, điều thứ 2 … Ta tin rằng người chỉ huy của 2 phe Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình sẽ không thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế.”
“Nếu ta là quan chỉ huy của đối phương.”
Ngõa Tì mỉm cười giảng giải: “Ta trước tiên sẽ phái đội ngũ tinh anh qua trước, đội ngũ qua sông sẽ vờ làm ra vẻ ‘Hỗn Loạn’ để hấp dẫn địch nhân đến công kích. Chờ tới khi địch nhân thực sự công kích rồi, tinh anh đội ngũ sẽ lập tức cùng đối phương nghênh chiến.”
“Xét ra, ưu thế lớn nhất của chúng ta chính là tòa thành kiên cố này.” Ngõa Tì tiếp tục, “Có tòa thành kiên cố này, bọn chúng nếu muốn giết chúng ta thì e rằng chúng ta đã giết chúng trước rồi. Bọn chúng chính là muốn dụ chúng ta ra ngoài bình nguyên tác chiến cùng với chúng.”
Lâm Lôi tán đồng gật đầu.
Ngõa Tì tiếp tục nói: “Về phần nguyên nhân thứ 3, cuộc chiến này, chiến thuật chính là đệ nhất chiến lược. Mục tiêu của chúng ta chính là đề phòng bên ngoài, không để cho bọn chúng phá thành. Đây chính là điểm quan trọng nhất, chỉ cần thành công thì trận chiến này chúng ta tất thắng.”
“Cho nên, chúng ta không cần phải để ý tới ‘Sơ Hở’ mà bọn chúng lộ ra, ai mà biết có phải là cố ý bày ra như vậy hay không?”
Ngõa Tì khẽ cười nói: “Chúng ta chỉ cần tại Khoa Đức quận thành, dựa vào lợi thế về mặt thành trì để tử thủ. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì thắng lợi của chúng ta là tất yếu.”
Đêm trôi qua, ngày lại tới.
Hắc bào đại chủ giáo ‘Duy Tư Ba Đặc’ đang cưỡi một con Hắc Ám ma hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Khoa Đức quận thành.
“Cát Nhĩ Mặc, ta cảm thấy trường chiến tranh này chúng ta muốn đánh thì sẽ phải rất gian khổ a.” Duy Tư Ba Đặc nhíu mày nói. “Chúng ta tốc độ vượt sông đã tận lực chậm lại rồi, đội ngũ đối diện cũng có vẻ ‘Hỗn Loạn’, vậy mà Khoa Đức quận thành lại dường như không hề phát hiện ra, căn bản không hề phái người tới công kích.”
Cát Nhĩ Mặc gật đầu.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc lớn chờ địch đến, đáng tiếc là lại thất bại.
Hiện tại đại quân toàn bộ đã qua sông, hơn nữa đã nghỉ ngơi được một đêm rồi. Hiện tại đang ổn định tốc độ nhắm Khoa Đức quận thành tiến tới. Hắc Ám giáo đình, Quang Minh giáo đình 2 phe lần này tụ tập tới 80 vạn đại quân, hợp với nhau tạo thành tổng cộng 160 vạn đại quân. Đội quân đáng sợ như thế nghiêng trời dọc đất e rằng cũng chẳng nhìn thấy hàng cuối cùng.
“Ta không sợ quan chỉ huy của Lâm Lôi thông minh … Ta chỉ sợ hắn lại là một tên rùa đen rụt đầu trốn trong thành thôi.” Duy Tư Ba Đặc nói.
Cát Nhĩ Mặc cũng gật đầu.
Ỷ vào sự thuận lợi của thành trì, cho dù có thể công phá Khoa Đức quận thành thì e rằng 2 phe của bọn họ cũng phải chịu tổn thất cực kỳ lớn. Mặc dù bọn họ có tổng cộng 160 vạn quân song cũng không hề muốn lãng phí một lượng lớn tính mạng.
“Duy Tư Ba Đặc.” Cát Nhĩ Mặc dò hỏi. “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lần tác chiến này người cầm đầu đương nhiên là Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc hai người. Có điều bàn về mưu kế thì Cát Nhĩ Mặc vẫn còn kém hơn Duy Tư Ba Đặc. Duy Tư Ba Đặc khẽ cười đáp: “Không còn cách nào khác, chúng ta hiện tại cứ tới thăm dò hư thực của đối phương đã.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cả Khoa Đức quận thành đã trở thành một binh thành lớn, toàn bộ cư dân đều đã sớm được di dời. Đại lượng phòng ốc đều đã được cải tạo, đào địa đạo, bẫy … Trên tường thành phía nam và phía đông đều tụ tập một lượng lớn binh lính, song mặt tây thành, bắc thành thì số lượng binh lính lại vô cùng thưa thớt.
Các loại khí cụ đều được vận chuyển lên trên thành.
Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đều mặc khải giáp, giả làm quan quân đi lại trên mặt nam của thành, trên thành nhiệt hỏa ngút trời, suốt hơn 10 dặm trên tường thành bố trí đầy người, chỉ tính riêng tại mặt nam thành này thôi binh lính cũng đã đông đến hơn 10 vạn rồi.
“Người quả là đông.” Lâm Lôi, Ba Khắc nhìn về phía xa xa.
Như một con sâu lớn đang bò, 160 vạn đại quân của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình bao trùm khắp mặt đất không ngừng tiến về phía Khoa Đặc quận thành.160 vạn a! Nghe thì dễ, song khi một lượng lớn người như vậy tiến về đã tạo nên một cảm giác …
Run sợ!
Ngay đến cả Lâm Lôi cũng còn phải cảm thấy áp lực đè nặng.
“Trận này, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.” Ba Khắc khẽ thở dài.
Lâm Lôi nhìn đám lính đông đảo trên tường thành, hắn cũng cảm thấy chiến tranh thực là tàn khốc, song từ khi xã hội loại người tồn tại đến nay, chiến tranh chưa bao giờ ngừng lại cả. Mặc dù đám người Lâm Lôi đã nhìn thấy quân đội của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, song trên thực tế, khoảng cách từ chỗ đội quân kia tới chỗ bọn họ vẫn còn rất xa.
Có điều đội quân của đối phương quá khổng lồ, từ xa trên tường thành đám lính cũng có thể trông thấy được.
“Chúng ta qua chỗ Ngõa Tì bên kia thôi, dù sao hắn cũng là quan chỉ huy, vô luận thế nào cũng không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.” Lâm Lôi dẫn theo Ba Khắc tới cổng chính ở mặt nam. Đứng trên thành, ánh mắt Ngõa Tì vẫn đang dán chặt trên lầu quan sát.
Thấy Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đến, hắn lập tức hành lễ.
“Ngõa Tì, ta và Lâm Lôi đại nhân đến đây chính là để bảo đảm sự an toàn cho ngươi a.” Ba Khắc cười nói.
Ngõa Tì vốn trầm ổn cũng phải có phần kích động. Lâm Lôi cười nói: “Được rồi, ngươi cứ lo chuyên tâm chuẩn bị nghênh địch đi, đối phó với hơn 100 vạn đại quân này, đã có đối sách gì chưa?” Lâm Lôi ngay chính bản thân cũng cảm thấy mơ hồ.
Ngõa Tì cười đáp: “Không vội, xem bọn chúng sử dụng thủ đoạn gì thì chúng ta mới dùng biện pháp để đối phó.”
“Ngươi đoán lúc nào bọn chúng sẽ công kích?” Ba Khắc dò hỏi.
“Bọn chúng hôm qua vừa mới qua sông, cũng không vội tấn công mà nghỉ ngơi đã. Đến rạng sáng thì mới hành quân. Hơn 1 giờ nữa hẳn là sẽ tới phía dưới thành. Trước lúc giữa trưa, hẳn là sẽ có một đợt công kích đầu tiên.” Ngõa Tì cười đáp.
“Đợt tấn công đầu tiên tất nhiên là sẽ không quá mạnh mẽ, thăm dò mới là mục đích chính. Ngươi chuẩn bị để ứng phó thế nào?” Ba Khắc hỏi.
“Ma tinh pháo.”
Ngõa Tì hồi đáp.
“Sử dụng luôn Ma tinh pháo?” Ba Khắc nhướng mày, Ma tinh pháo này chính là đòn sát thủ, vào thời khắc mấu chốt mà sử dụng thì đương nhiên là tốt. Song Ngõa Tì lại khẳng định đáp: “Nguyên soái đại nhân xin cứ yên tâm, người cứ việc ở bên cạnh thưởng thức thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ.”
“Ngươi lại còn ra cái vẻ thần bí đối với ta nữa ư?” Ba Khắc lắc đầu cười nói.
Lâm Lôi còn lại là lẳng lặng ngồi qua một bên, phương diện chiến tranh cứ giao cho đám người này là được. Qua một hồi lâu … mắt hắn đột nhiên mở bừng ra, quay sang Ngõa Tì: “Chuẩn bị bắt đầu đi, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình 2 phe đã phái ra 2 đội đầu tiên chuẩn bị công kích rồi.”
Ngõa Tì kinh dị nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi thì lại không hề nhiều lớn, hắn mặc dù không hề thi triển Linh hồn lực tìm tòi, song Lâm Lôi đối với Phong nguyên tố phương diện đã có sự lĩnh ngộ, cho dù là các tình huống xảy ra ở ngoài mấy ngàn thước, nếu Lâm Lôi đã muốn cảm thụ thì vẫn có thể cảm thấy được rõ ràng.
“Đại nhân, địch nhân đã cử ra 2 sư đoàn, mỗi bên 2 vạn người trực tiếp công kích tới cổng thành của chúng ta rồi.” Một gã quan quân lập tức chạy vào.
Tường thành mặc dù dài hơn 10 dặm song trung tâm của các đợt tấn công thông thường vẫn là vị trí cửa thành này.
Ngõa Tì kính phục liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái, chợt lập tức hạ lệnh: “Cứ theo như kế hoạch đã định, 10 cỗ Ma tinh pháo chuẩn bị, tặng cho những vị khác đang đến một ‘Lễ Gặp Mặt’ đi nào.” Ngõa Tì vừa cười vừa nói, quan quân kia trong mắt cũng có tia hưng phấn: “Vâng, thưa đại nhân.”
“Đi, chúng ta qua xem.” Lâm Lôi đứng dậy.
Trên thành, Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy 2 sư đoàn với một lượng lớn người đang tiến đến, so với 160 vạn người thì 4 vạn tựa hồ là một con số không lớn lắm. Có điều, 4 vạn người tiến đến vẫn khiến cho người ta có một cảm giác tấp nập.
“Sát …”
Phía dưới mấy vạn người giơ tấm chắn lên, giương vũ khí hướng về cửa thành tiến tới. Tiếng nộ hống của bọn họ tựa như tiếng sấm vang lên. Đám lính còn lại thì đẩy những tấm chắn khổng lồ lao đến. Điều khiến đám binh lính lo lắng nhất chính là cung tiễn từ trên tường thành phóng tới.
Song điều khiến bọn chúng ngạc nhiên là – không hề có cung tiễn phóng tới.
“Bắn!” Một tiếng gầm vang lên.
Mười cỗ Ma tinh pháo với văn ngân trên thân cơ hồ đồng thời sáng rực lên, năng lượng nguyên tố đáng sợ lập tức vần vũ, tức thì, những cỗ Ma tinh pháo phát ra tiếng gầm đáng sợ, mười đoàn quang mang tựa như tiếp nối nhau xạ thẳng vào giữa quân đoàn trận của đối phương.
“Ma tinh pháo!” Tiếng la sợ hãi vang lên.
Khi một hỏa hồng sắc quang đoàn trong số đó xạ xuống, vài trăm tên lính chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi. Mặt đất nơi hỏa hồng sắc quang đoàn rơi xuống lập tức hóa thành hỏa diễm ‘Viên Hoàn’. Ngọn lửa viên hoàn này bắt đầu bùng lên, tựa như một đợt sóng gợn tỏa ra bốn phương tám hướng, phàm là nơi nào ngọn lửa này cuộn đến, nơi đó tiếng binh lính gào thét thảm thiết vang lên, toản thân tức thì bị thiêu cháy.
Hỏa hệ ma pháp … Sí viêm hỏa hoàn.
Chỉ một pháo mà đã có tới hơn trăm người bỏ mạng.
Còn thanh bạch sắc quang đoàn kia vừa ập xuống thì binh sĩ lập tức bị đóng băng rồi sau đó vỡ vụn … Mà thanh bạch sắc quang đoàn này vừa rơi xuống xong thì bỗng nhiên bạo liệt ra, dĩ nhiên cũng hóa thành trăm ngàn mũi phong tiễn sắc bén đáng sợ phóng ra chung quanh. “Vụt …” Không ít những binh lính thân thể đã bị cắm xuyên qua, một pháo này oanh kích, chung quanh tiếng kêu gào thảm thiết vang trời.
Thủy hệ ma pháp … Nộ hải tiễn vũ!
Các loại hình Ma tinh pháo không giống nhau, các loại ma tinh thạch bất đồng về thuộc tính thì uy lực bắn ra của các Ma tinh pháp cũng khác nhau. Song có một điều không cần phải nghi vấn, đó là mười cỗ Ma tinh pháo này chỉ mới bắn ra một kích mà đã giết chết tới hơn 1000 người, số lượng bị thương thì còn lớn hơn.
Song ngay sau đó, Ma tinh pháo lại sáng rực lên.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” …
Cơ hồ liên tục mười khẩu Ma tinh pháo đều đồng thời oanh kích, hoặc là bị hỏa diễm thiêu chết, hoặc là bị băng tiễn bắn chết, hoặc là bị ăn mòn mà chết, hoặc là bị lôi điện giáng chết … mười cỗ Ma tinh pháo nhằm ngay 2 sư đoàn mà oanh kích, đối với 2 sư đoàn này mà nói thì tuyệt đối là một ngày tang tóc.
Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc 2 người đang đứng cùng một chỗ.
“Đại nhân.” Một gã quan quân cung kính hồi báo: “Tại cửa thành phía nam, cả 2 sư đoàn công kích đợt đầu đều đã rút lui, tại cửa thành phía đông sư đoàn còn lại cũng đã rút rồi. Chúng ta phát hiện, trên tường thành phía nam có 10 cỗ Ma tinh pháo, còn tường thành phía đông cũng có 5 cỗ. Những Ma tinh pháo này đều thuộc loại Ma tinh pháo khổng lồ, uy lực của ma pháp phải đến gần bát cấp ma pháp.”
Cát Nhĩ Mặc hừ lạnh: “Điều ta lo lắng nhất chính là bọn chúng có Ma tinh pháp, không ngờ rằng thực sự là có thực! Hơn nữa lại đều la ma tinh pháo cỡ lớn, ai đã bán cho bọn chúng nhỉ?”
Duy Tư Ba Đặc lạnh nhạt cười: “Bây giờ điều chúng ta quan tâm không phải là chuyện này, bọn chúng có Ma tinh pháo là điều mà chúng ta đã đoán được từ trước, nhưng tại cửa thành phía đông lại chỉ có 5 khẩu Ma tinh pháo. Vậy thì … ngày mai, chúng ta chính thức phát động đợt tổng công kích đầu tiên.”
“Tổng công kích?” Cát Nhĩ Mặc nhìn Duy Tư Ba Đặc.
Duy Tư Ba Đặc gật đầu đáp: “Đúng, chúng ta bề ngoài thì chủ yếu công kích mặt nam thành, đồng thời phái một bộ phận nhân mã nhỏ công kích cửa thành phía đông. Tuy nhiên, số ít nhân mã này đều phải là những đội ngũ tinh anh của 2 phe chúng ta.” Duy Tư Ba Đặc sang sảng nói.
“Duy Tư Ba Đặc, ý của ngươi là?” Cát Nhĩ Mặc nhìn hắn. “Trọng điểm là tấn công cửa thành phía đông?”
Đừng có nhìn vào lượng nhân mã mà vội kết luận rằng bên nào mạnh hơn. Cử ra 2 đội ngũ tinh anh này, 10 vạn người lực công kích e rằng còn đáng sợ hơn cả 40 vạn quân đội bình thường ấy chứ.
“Hư hư thực thực như vậy chỉ là để lừa gạt đối thủ của chúng ta thôi.10 vạn tinh anh đội ngũ dốc sức công kích, nếu ở mặt đông thành không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì chúng ta sẽ có thể một hơi xông thẳng vào.” Duy Tư Ba Đặc tự tin đáp.
Cát Nhĩ Mặc cười: “Nếu ta là quan chỉ huy của đối phương, thấy hơn 100 vạn đại quân của ngươi tại cửa nam thành, đồng thời chỉ cử ra 10 vạn quân công kích đông môn, phỏng chừng sự chú ý cũng sẽ đặt vào cửa nam thành.”
Chương 317: Bạo nộ
Đại quân của Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình, ở bên ngoài phía nam Khoa Đức quận thành, giống như là hải dương thâm u vô biên. Binh sĩ của Khoa Đức quận thành đều cảnh giác, bọn họ biết, ‘hải dương thâm u vô biên’ dưới thành hoàn toàn có thể trong chớp mắt dâng lên những đợt sóng bạo loạn, quét sạch bọn họ.
Một bộ phận nhỏ quân đội trong đó, tách ra khỏi đại quân.
Bộ phận nhỏ quân đội này chạy vòng ra hướng thành đông của Khoa Đức quận thành. Theo như địa hình của Khoa Đức quận thành, hiện giờ Quang minh giáo đình chỉ có thể công kích nam thành và đông thành, còn bắc thành và tây thành, căn bản không thể hành quân tới. Quân đội tới đông thành, là do hai quân đoàn nhỏ cấu thành.
Hai quân đoàn nhỏ này, phân biệt tới từ Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình, cũng là tinh anh quân đoàn của hai bên.
Quân đoàn trưởng của quân đoàn thuộc Hắc ám giáo đình, tóc ngắn màu lam, hắn sắc mặt nghiêm túc, đang nhìn thành lâu phía xa. Bên cạnh hắn là một kim phát nam tử, là đoàn trưởng của tinh anh quân đoàn thuộc Quang minh giáo đình.
Chiếm được đông môn, bọn họ chính là đại công thần của cuộc chiến tranh này.
“Năm khẩu ma tinh pháo mà thôi.” Nam tử tóc ngắn màu lam lạnh nhạt nói, “La Kiệt Tư, như vậy, bộ đội của chúng ta trước tiên lao tới, đợi tới lúc tới gần thành lâu, bộ đội mũi nhọn chớp mắt tập hợp, dựa vào vân thê (thang mây) trực tiếp phá vỡ phòng ngự trên tường thành thành một chỗ hở. Các binh sĩ khác theo đó lên, chỉ cần đợi chúng ta lên tường thành, Khoa Đức quận thành coi như xong.”
La Kiệt Tư liếc nhìn hắn một cái: “Phổ Lại Ân, vậy chúng ta xem xem, ai có thể công lên trước.”
“Được.” Phổ Lại Ân ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
Thời gian trôi đi, hai tinh anh quân đoàn này đều ở trong trạng thái trầm tịch, yên lặng chờ đợi, đột nhiên … Bọn họ nghe thấy tiếng chém giết đáng sợ. Tiếng gầm của ma tinh pháo, tiếng rống giận giữ của các binh sĩ, tiếng cung tiễn rít lên liên tiếp vang lên, những thanh âm đó phảng phất giống như tiếng biển cả gào thét bao trùm cả thiên địa.
“Bên đó đã bắt đầu rồi.” Khóe miệng Phổ Lại Ân hiện lên một nụ cười.
La Kiệt Tư cũng hơi gật đầu: “Khi chúng ta công phá đông thành môn, chúng ta liền chắc thắng rồi.”
Theo kế hoạch, chiến đấu bên nam thành sẽ điên cuồng chưa từng có … Đại khái bên đó bắt đầu chiến đấu khoảng năm phút, Phổ Lai Ân là người đầu tiên hét lớn: “Sát …” Các tướng lĩnh dưới quyền sớm đã biết kế hoạch lập tức dẫn theo binh sĩ bắt đầu lao lên.
Vân thê dài bốn mươi mét được chuyển tới nam thành nhanh như chớp.
Phần lớn binh sĩ cầm lá chắn cực tốc lao tới.
Còn năm khẩu ma tinh pháo trên tường thành phía đông thành đột nhiên sáng lên: “Oanh!” Oanh!” … Tiếng gầm của ma tinh pháo vang lên, lập tức năm luồng quang mang rực rỡ cực tốc bắn xuống, vừa chạm đất liền bạo phát quang mang đáng sợ. Lập tức chiến sĩ chung quanh tử thương một lượng lớn, nhưng các chiến sĩ khác không do dự chút nào.
Lúc này mà do dự, chính là tìm chết.
“Tốc độ nhanh quá!” Tướng lĩnh thủ thành ở trên mặt thành phía đông cũng phát hiện tốc độ chạy của địch nhân quá nhanh, ma tinh pháo mới bắn được ba lần, đối phương đã cách thành trì không tới trăm mét rồi, “Không tốt, không đúng!” Hắn đột nhiên phát hiện trong đội ngũ của địch nhân có một số chiến sĩ tốc độ chạy khá nhanh không ngờ vô cũng ăn ý cũng nhau vọt tới.
Hiển nhiên, những tinh anh chiến sĩ này, sợ rằng sẽ liên thủ mở ra một lỗ hổng.
“Hừ, quả nhiên như thế.” Tướng lĩnh thủ thành trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
“Ma tinh pháo, toàn bộ, chuẩn bị!” Tướng lĩnh thủ thanh hét lớn, lập tức … Không ngờ lại có mười lăm khẩu ma tinh pháo gác ở trên tường thanh, cộng thêm năm khẩu lúc đầu, không ngờ biến thành hai mươi khẩu ma tinh pháo. Thân của hai mươi khẩu ma tinh pháo này quang mang cơ hồ đồng thời sáng lên.
Nhìn thấy mười lăm khẩu ma tinh pháo đột nhiên xuất hiện, hai quân đoàn trưởng Phổ Lại Ân và La Kiệt Tư sắc mặt lập tức đại biến.
“Không!” Phổ Lại Ân vẻ mặt dữ tợn, không cam lòng tức giận rống lên.
“Oanh!” “Oanh!” “Oanh!” “Oanh!” …
Hai mươi khẩu ma tinh pháo đồng thời bạo phát những tiếng gầm đáng sợ, mục tiêu của hai mươi khẩu ma tinh pháo này rất rõ ràng, chuyên môn hướng tới những tinh anh chiến sĩ đó, oanh kích tới đội ngũ mũi nhọn dó. Chỉ nghe thấy một loạt những tiếng nổ lớn.
“Không!” Không ít binh sĩ nhìn thấy những luồng sáng của ma tinh pháo bắn tới, bọn họ không cam tâm hét lên.
Nhưng tốc độ pháo kích quá nhanh, chỉ là những luồng sáng lóe lên đã trực tiếp bắn tới mặt đất, các chiến sĩ căn bản không kịp chạy thoát. Chỉ thấy trong khu vực nổ thân thể các chiến sĩ bị vỡ nát, cả người biến thành vô số những khối băng vụn, có người bị thiêu thành than, có người ôm lấy cái chân bị đứt kêu thảm …
Chớp mắt, số người chết vượt quá ba nghìn, trọng thương cũng có mấy nghìn.
Thực quá đáng sợ.
Rất nhiều chiến sĩ kinh hãi khựng lại. Hơn nữa số chết phần lớn đều là những phần tử tinh anh nhất, kết quả là, nhiều binh sĩ trong lòng đều bắt đầu sợ hãi.
“Xông lên, giết, vì các huynh đệ báo thù.” Còn có một ít chiến sĩ tức giện rống lên, tiếp tục lao tới.
“Giết lên tới trên là thắng rồi.”
oOo
Tuy nhiên vân thê của bọn họ vừa gác lên còn chưa kịp trèo lên, chỉ thấy phần lớn chiến sĩ trên tường thành nam thành nâng lên từng cái chảo dầu trực tiếp đổ xuống phía dưới, chỗ dầu sôi đó trực tiếp đổ lên người những chiến sĩ công thành.
“A.” Rất nhiều chiến sĩ ôm mặt, thân thể co rúm, từ trên vân thê rơi xuống.
“Bắn!”
Âm thanh lạnh lùng vang lên. Không chỉ hai mươi khẩu ma tinh pháo một lần nữa hướng xuống phía dưới phát ra những tiếng gọi của tử thần, còn có các binh sĩ khác không ngờ giương cung tiễn rực lửa trực tiếp bắn xuống phía dưới. Phía dưới vốn đã bị đổ xuống một lượng lớn dầu sôi, hỏa tiễn vừa bắn xuống …
Vốn một ít binh sĩ bị dầu sôi làm bị thương, không thể chết, lúc này trong chốc lát biến thành ngọn đuốc.
Dưới tường thành, biến thành một biển lửa.
Phần lớn chiến sĩ trở thành những ngọn lửa hình người, từng người ở trong biển lửa thống khổ gào lên rồi ngã xuống, các binh sĩ phía sau căn bản không dám tiếp tục lao tới, bởi vì trước mặt đều là hỏa diễm. CÒn sự oanh kích của hai mươi khẩu ma tinh pháo, lại một lần nữa giết chết mấy nghìn người.
Các tiếng nổ lớn, vang lên khắp nơi ở trận doanh của địch quân.
Hai người La Kiệt Tư, Phổ Lại Ân đều sắp phát điên, hung dữ rống lên: “Lui, lui cho ta, mau, rút lui!” Chỉ trong chốc lát, số chiến sĩ chết đã hơn một vạn, số chiến sĩ thụ thương cũng có mấy nghìn.
Quan trọng nhất là, hai mươi khẩu ma tinh pháo còn có thể tiếp tục bắn xuống.
Hai mươi khẩu ma tinh pháo này, đã quét sạch toàn bộ sĩ khí.
Năm khẩu ma tinh pháo trong một lần bắn có thể giết không đến một nghìn người, chỉ cần trụ qua hai, ba lần là có thể đánh lên trên rồi. Nhưng hai mươi khẩu ma tinh pháo lại bất đồng … Một tập thể này bắn tới, hoàn toàn có thể giết sạch đội ngũ mũi nhọn của một quân đoàn.
Hai mươi khẩu ma tinh pháo, lực uy hiếp quá lớn.
Kể cả điên cuồng rút lui, nhưng vận bị hai mươi khẩu ma tinh pháo oanh kích hai lần, lại một lần nữa mấy nghìn người ngã xuống. Hỏa pháo rực rỡ như pháo hoa, lại là công kích đáng sợ nhất kiến cho lòng người run lên. Ma pháp công kích, đích thực rất đẹp.
Như ‘Sí viêm hỏa đoàn’, giống như là những gợn sóng đỏ rực như lửa.
Đáng tiếc, mặc dù đẹp như mộng ảo, nhưng so với đồ đao càng khiến cho người ta kinh hãi.
“Mười vạn người, chết gần hai vạn, thụ thương cũng có gần một vạn.” Thanh âm của La Kiệt Tư trầm xuống, “Chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi, sĩ khí rơi xuống vực sâu, các chiến sĩ căn bản không còn dũng khí đối mặt với hai mươi khẩu ma tinh pháo mà xung phong nữa.”
Dựa vào lá chắn, có thể ngăn cản cung nỏ.
Nhưng lá chắn lại không ngăn cản được ma tinh pháo, đặc biệt là loại đại hình ma tinh pháo này.
“Hai mươi khẩu, là sao có thể có hai mươi khẩu ma tinh pháo?” Phổ Lại Ân tức giận nói, “Giáo chủ đại nhân phái chúng ta tới, không phải nói chỉ năm khẩu ma tinh pháo sao? Nếu như sớm biết hai mươi khẩu, làm sao có thể tới tìm chết?”
Ma tinh pháo quá đáng sợ.
Chỉ cần địch nhân tiến vào trong tầm bắn, tiểu mệnh liền sẽ bị thu hoạch. Hơn nữa khoảng cách giữa các lần bắn đều rất ngắn, chỉ cần có đầy đủ ma tinh thạch, chúng liền có thể không ngừng công kích. Điều này so với hai mươi người bát cấp ma pháp sư còn đáng sợ hơn nhiều.
“Quay về.” La Kiệt Tư nhìn một lượt binh sĩ chung quanh, lập tức hạ lệnh.
Phổ Lại Ân cũng không cam lòng nắm chặt tay: “Mẹ nó. Bị lừa rồi. Người của Khoa Đức quận thành này cũng thực khốn kiếp. Đi, quay về.” Hiện tại lực chiến đấu đã tổn thất ba thành, nếu như lại xông tới một lần nữa, sợ rằng lực chiến đấu ngay cả một nửa cũng không còn.
Nhưng đối phương, cả một chiến sĩ cũng không chết.
Đương nhiên, đối phương tổn thất một lượng lớn tiền. Đại hình ma tinh pháo này mỗi lần oanh kích, cũng bằng với đổ đi một lượng lớn tiền. Hai mươi khẩu ma tinh pháo bất chấp tất cả oanh kích, một vương quốc bình thường làm sao sẵn sàng sử dụng như vậy?
oOo
Thực chính là hư, hư chính là thực.
Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình lừa một cú như vậy. Thế nhưng phía Khoa Đức quận thành lại ẩn tàng số lương ma tinh pháo thực sự, tổng công ba mươi sáu khẩu ma tinh pháo. Khoa Đức quận thành vừa bắt đầu chỉ đưa ra mười lăm khẩu để đối phương phát hiện.
Còn trong kế hoạch, đông thành trên thực tế lại có hai mươi khẩu ma tinh pháo. Nam thành là mười sáu khẩu ma tinh pháo.
Chiến đấu ở đông thành kết thúc thực nhanh, nhưng chiến đấu ở nam thành lại cực kỳ thảm liệt.
“Chuẩn bị.” Chỉ thấy phần lớn binh sĩ trên nam thành lâu nằm xuống, chân đạp vào cung, hai tay kéo dây. Mũi tên khổng lồ khiến ai nhìn thấy đều lạnh người. Chiến sĩ nơi đây tùy tiện một người đều có thể dễ dàng nâng mấy trăm cân.
Song họ còn dùng hai chân, hai tay, mũi tên như thế, uy lực có thể tưởng tượng được.
“Bắn!”
Một tiếng ra lệnh, vô số mũi tên khổng lồ giống như là mưa từ trên thành lâu bắn lên bầu trời, liền đó mang theo tiếng rít đáng sợ, trực tiếp rơi xuống phía dưới. Lá chắn phổ thông căn bản không thể phòng ngự, trực tiếp bị xuyên qua, đâm vào thân thể binh sĩ phía sau lá chắn.
Lập tức, một mảng lớn người ngã xuống.
Chết một mảng lớn, phía sau lập tức có người tiếp tục xông lên.
Lúc này lượng lớn vân thể đã gác lên thành lâu, nhiều binh sĩ thậm chí đã giết tới trên tường thành. Năm khẩu ma tinh pháo vốn ẩn tàng cũng đã đưa ra, mười sáu khẩu ma tinh pháo điên cuồng gầm thét … Quang mang rực rỡ liên tục sáng lên dưới chân thành, từng mảng người ngã xuống.
Nhưng, người của Quang minh giáo đình, Hắc ám giáo đình quá nhiều.
Đông như kiến cỏ!
“Rút lui, cứ chém giết như vậy, căn bản là liều xem ai nhiều người hơn a. Người chết quá nhiều rồi.” Cát Nhĩ Mặc nhíu mày, giờ mới bao lâu? Binh sĩ chết đã quá mười vạn rồi, đương nhiên người Khoa Đức quận thành chết cũng không ít, ước chừng cũng hơn vạn.
Chủ yếu mười sáu khẩu ma tinh pháo giết người quá nhiều, còn có các loại cung tiễn, lôi thạch.
Ở trên tường thành, đích xác chiếm ưu thế.
Tứ đại chí cao vị diện “Ta có dự cảm không tốt.” Duy Tư Ba Đặc nhíu mày, nhìn mười sáu khẩu ma tinh pháo đang gầm rống, “Vốn là nơi này chỉ có mười khẩu ma tinh pháo, chiến đấu vừa bắt đầu, đột nhiên lại có sáu khẩu ma tinh pháo xuất hiện. Ta lo … phía đông thành.
Cát Nhĩ Mặc trong lòng run lên.
“Ngươi nói, bên đó cũng có thêm nhiều ma tinh pháo xuất hiện?” Cát Nhĩ Mặc lắc đầu nói, “Không nhất định, hoặc là bọn chúng đem ma tinh pháo ở đông thành, di chuyển tới nam môn.”
“Hy vọng là như vậy.” Duy Tư Ba Đặc đối với binh sĩ đã chết tịnh không quan tâm.
Hắn cần chính là thắng lợi.
“Giáo chủ đại nhân.” Chỉ thấy hai người Phổ Lại Ân, La Kiệt Tư chật vật lao tới chỗ Cát Nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc.
“Sao lại thế này?” Duy Tư Ba Đặc nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền biết không ổn.
Phổ Lại Ân không cam tâm tức giận mắng: “Giáo chủ đại nhân, ai tra xét tình báo, quả thực khốn kiếp, căn bản không phải năm khẩu ma tinh pháo, mà la hai mươi khẩu ma tinh pháo! Là hai mươi khẩu ma tinh pháo a, các huynh đệ của ta, chỉ bị mấy lần oanh kích, đã chết hơn hai vạn rồi, còn có lượng lớn thụ thương. Hai quân đoàn chúng ta cộng lại mới mười vạn, phút chốc tổn thất ba thành lực chiến đấu. Hơn nữa … Tinh anh của quân đoàn chúng ta, những người xông ở phía trước nhất, chết lại nhanh nhất, các binh sĩ căn bản cả một chút đấu chí đều không còn, hoàn toàn bị dọa cho cứng đờ ra.
Sắc mặt Duy Tư Ba Đặc lập tức biến đổi.
Hoắn đã hoàn toàn minh bạch.
Nhìn Khoa Đức quận thành phía xa, Duy Tư Ba Đặc nghiến răng: “Không ngờ đang đưùa bỡn ta, dẫn dụ ta công kích đông thành, năn khẩu ma tinh pháo biến thành hai mươi khẩu?” Duy Tư Ba Đặc lúc này tức đến đỏ mắt, “Cát Nhĩ Mặc, không quản mưu kế gì nữa, để những cửu cấp cao thủ đó, đều lên cho ta!”
Chương 318: Tử chiến
“Được, để bọn họ lên.”
Chỉ trong chốc lát sáu gã chiến sĩ đã tiến vào khu vực chỉ huy của Duy Tư Ba Đặc và Cát Nhĩ Mặc. Lập tức Duy Tư Ba Đặc hạ lệnh với chúng:
“Các ngươi sáu người ẩn trong đại quân, tiến sát tới cửa thành. Khi đến sát thì lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất phá vỡ cổng thành dẫn đại quân tiến vào, không cho chúng kịp trở tay.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Trong đó có ba người lập tức tuân lệnh, ba người còn lại thì quay về phía Cát Nhĩ Mặc, Cát Nhĩ Mặc khẽ gật đầu: “Hãy làm theo lời Duy Tư Ba Đặc.”
oOo
Dưới mặt đất thương tích vô số, những chiến sĩ như những con côn trùng điên cuồn tiến về phía thành trì, mười sáu khẩu Ma tinh pháo không ngừng phát ra quang mang chói mắt cướp đi vô số sinh mệnh. Trên tường thành Khoa Đức quân thành, Lâm Lôi, Ba Khắc, Cái Tì, An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân đang ở chung một chỗ.
“Bọn họ chém giết thực điên cuồng a.” Cái Tì liếm môi, cuời to nói.
Hắc Sa nhìn về phía Lâm Lôi, mắt sáng lên: “Lâm Lôi đại nhân, để cho chúng ta thoải mái chém giết một phen ha.”
Trong năm huynh đệ Ba Khắc, chỉ mới có Ba Khắc đạt tới Thánh vực còn đâu đều là cửu cấp đỉnh tùy thời khắc mà có thể đột phá.
Lâm Lôi nhìn bên dưới điên cuồng chém giết khẽ cuời: “Không vội, các ngươi sẽ được phát huy, nhưng phải nhớ kỹ rằng bất luận thế nào, ma tinh thạch quáng mạch không được để cho bọn chúng chiếm được.”
So với đại lượng ma tinh thạch thì Lâm Lôi coi trọng nhất là vi hình vị diện mật thất, bảo địa nhất định phải được giữ vững.
“Đáng tiếc Tái Tư Lặc đã đạt tới Thánh vực, nếu không sợ rằng một mình lão cũng có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân.” Thời gian Tái Tư Lặc đạt tới Thánh vực cũng không cách Lâm Lôi là bao nhiêu, sau khi đạt tới Vong linh Thánh ma đạo, thực lực của Tái Tư Lặc đã đạt tới một bước cực kỳ đáng sợ.
Tái Tư Lặc bây giờ chính là muốn thu phục Thánh vực vong linh, một vong linh Thánh ma đạo có thể thu phục được một đám Thánh vực vong linh, mức đáng sợ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
“Lão gia hỏa này cả ngày trong núi khổ tu, căn bản không có ra ngoài.” Cái Tì bĩu môi nói. “Lần trước ta đi tìm lão, lão phái ra một Thánh vực vong linh đánh ta, không thể không nói … cương thi đó thực sự là lợi hại.” Cái Tì cảm thán.
Lâm Lôi cười thầm, Tái Tư Lặc vậy là chỉ giỡn với Cái Tì, nếu thực sự thì Cái Tì đã nhanh chóng thất bại rồi. Bởi vì Vong linh ma pháp sư tinh thông nhất là linh hồn, ‘Linh Hồn Công Kích’ cũng am hiểu. Sau khi đạt tới cảnh giới Thánh ma đạo, Tái Tư Lặc thi triển linh hồn công kích chỉ sợ là Thánh vực cường giả cũng không trụ lại được.
“Ầm!” Đột nhiên mọi người cảm thấy từ tường thành có một trận chấn động. Ba Khắc biến sắc: “Không ổn.”
Lâm Lôi dụng Tinh thần lực cũng đã phát hiện ra, ở phía dưới có sáu cửu cấp chiến sĩ liên thủ công kích trực tiếp công phá tường thành.
“Mở rồi!” Những tên lính công thành hưng phấn phát hiện ra cổng thành đã bị phá vỡ. Nhất thời có vô số tên xông tới, cầm đầu chính là sáu cửu cấp chiến sĩ kia. Binh lính thủ thành cũng muốn ngăn cản, nhưng nhanh chóng đã bị sáu gã đó giết chết. Ở cạnh cửa thành, một viên quan quân lạnh lùng nhìn hết thảy.
“Cự thạch, ném!” Giọng vị quan quân vẫn không có vẻ gì hoảng hốt vang lên.
Hơn mười binh lính dùng sức giật cơ quan, chỉ nghe tiếng “Tạp, tạp” vang lên, lập tức mấy chục cự thạch ầm ầm hạ xuống. Cự thạch rơi, binh lính muốn tránh né nhưng phần lớn là không kịp lập tức tan xác.
“Ầm!” Cửa thành bị phong kín, binh lính bên ngoài không cách nào vào được, bên trong cũng không ra được.
“Sáu cửu cấp chiến sĩ, thực là đủ dã tâm mà.” Cái Tì gầm lên, đại phủ cầm trong tay lập tức nhảy xuống bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩ đã ở bên trong thành. Cái Tì nhảy xuống, Bố Ân, Hắc Sa, An Khoa ba người cũng nhảy theo sau.
oOo
Bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩ điên cuồng giết chóc, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản chúng.
“Đi mau.” Một tên quát to, chiến đao trong tay lập tức bổ xuống một tên quan quân, lập tức chém thành 2 nửa. Cửu cấp chiến sĩ lướt qua, chung quang vô số thi thể, hắn cũng biết khó có thể ở được lâu.
Bọn chúng cũng mặc kệ những binh lính bám theo. Trong số đó có một tên kim phát độc nhãn, phi thân một cái đã dễ dàng vượt hơn ba mươi thước tường ra ngoài thành. Những tên khác cũng lập tức làm theo.
“Muốn chạy ư!” Một tiếng nộ hống vang lên, theo sau đó là huyễn ảnh cự phủ đáng sơ. Cái Tì là người đầu tiên lao xuống, từ trên không hắn tấn công trực tiếp một cửu cấp chiên sĩ. Tên này cũng giơ trọng kiếm lên để ngăn cản một búa này. Nhưng va chạm này …
“Choang!” Trọng kiếm đã lập tức bị gãy nát, cả người hắn bị bắn lại bên trong thành, mặt đất nứt ra. Cái Tì gầm lên: “Ngươi dám giết người bên trong thành, chết đi cho ta.” Cự phủ đáng sợ bổ tới, không gian tựa như ngưng trệ. Đây là cảnh giới ‘Thế’ của Cái Tì.
Cửu cấp chiến sĩ này muốn tránh nhưng cũng không thể. “A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn bị một búa bổ vào bắn ra xa, máu tươi phun ra, nội tạng vỡ nát, thân thể rơi xuống rồi không thể động đậy được nữa.
Mặc dù cùng là cửu cấp chiến sĩ, nhưng Cái Tì là đỉnh cấp, lại vừa là Bất tử chiến sĩ, chênh lệch rất lớn.
Mà bốn gã cửu cấp chiến sĩ khác cũng gặp phải An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân. Đặc biệt An Khoa một búa đã đẩy lui hai tên, trong mắt An Khoa, Bố Ân, Hắc Sa lộ ra sát ý điên cuồng.
Chiến đấu cục bộ này rất nhanh kết thúc.
oOo
“Đại nhân, ngoại trừ thuộc hạ, năm người kia không thoát được.” Tên kim phát độc nhãn có vẻ không cam lòng, sắc mặt Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc cũng có chút khó coi.
“Sao vậy? Các ngươi đều là cửu cấp chiến sĩ mà?” Sắc mặt Duy Tư Ba Đặc không khỏi tái nhợt.
“Ta mới nhìn thấy Lâm Lôi và mấy tên Bất tử chiến sĩ trên tường thành.” Cát Nhĩ Mặc đột nhiên nói, với thực lực của Cát Nhĩ Mặc dù cách xa cả ngàn thước nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ Lâm Lôi cùng những người khác trên tường thành.
Duy Tư Ba Đặc chậm rãi nói: “Cát Nhĩ Mặc, Lâm Lôi chả nhẽ không để ý ước định lúc trước, ra tay đối với cửu cấp chiến sĩ?”
“Không phải Lâm Lôi.” Cát Nhĩ Mặc lắc đầu. “Nếu hắn ra tay, sáu người sợ rằng một cũng không thoát được, ta đoán rằng là Bất tử chiến sĩ nhân hình chưa đạt tới Thánh vực, đối với bọn chúng, đối phó với cửu cấp chiến sĩ không có gì khó khăn cả.”
Duy Tư Ba Đặc nhăn mày: “Ngươi lui ra ngoài đi.” Lệnh cho cửu cấp chiến sĩ kia đi ra ngoài, Duy Tư Ba Đặc quay sang binh lính truyền lệnh nói: “Cho quân lính công thành triệt tiêu đi, hôm nay dừng ở đây.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Truyền lệnh binh lập tức chạy đi.
Cát Nhĩ Mặc nghi hoặc nhìn Duy Tư Ba Đặc, Duy Tư Ba Đặc nhắm mắt một hồi lâu mới mở ra: “Cát Nhĩ Mặc, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng binh lính, sáng mai trước hừng đông chúng ta sẽ hạ được thành.”
“Đêm khuya?” Cát Nhĩ Mặc nhíu mày nhìn. “Dù không để ý đến tính mạng binh lính cũng rất khó hạ được thành.”
Bất luận Cát Nhĩ Mặc hay Duy Tư Ba Đặc, đối với tính mạng binh lính bọn họ không quan tâm. Hôm nay bọn họ thống lĩnh binh lính mật độ cũng rất nhiều, dụng chiến sĩ như là phương thức giảm bớt dân cư, bính lính đào tạo một hai năm là có thể được, bọn họ không quan tâm. Cái mà bọn họ quan tâm là tinh anh quân đoàn, vẫn như trước dụng 10 vạn quân để hạ đông thành.
“Tối nay không cần quan tâm gì nữa, hết thảy để công thành, nếu trước rạng sáng năm giờ vẫn không hạ được thành chúng ta sẽ sử dụng con bài cuối cùng.” Duy Tư Ba Đặc nhìn về phía Cát Nhĩ Mặc. “Cát Nhĩ Mặc, ngươi thấy sao?”
“Con bài cuối cùng?” Cát Nhĩ Mặc trầm ngâm một lát, hắn biết Duy Tư Ba Đặc đang nói về cái gì, hắn khẽ gật đầu. “Được rồi.”
Kỳ thực từ đêm khuya bắt đầu công kích, đến rạng sáng năm giờ là một khoảng thời gian điên cuồng công kích. Cho dù không hạ được thành trì cũng sẽ khiến binh lính Khoa Đức quận thành cực kỳ mệt mỏi. Như vậy Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình sẽ rút ra con bài cuối cùng, cơ hội thành công có thể tính là trăm phần trăm.
oOo
Dưới thành vô số chiến sĩ như thủy triều rút đi. Ngõa Tỳ đứng trên lầu nét mặt không có gì thay đổi. Lâm Lôi đứng cách đó không xa nhìn Ngõa Tỳ trong mắt có ý tán thưởng, hắn đã chỉ huy trận chiến hôm nay, mọi việc phát sinh đều có ứng sách đối phó địch … những lần địch đánh sâu vào bất luận là cửa đông cửa nam, các thủ đoạn bố trí phòng ngự đều vô cùng hoàn mỹ.
“Ngõa Tỳ.” Lâm Lôi, Ba Khắc đi về phía Ngõa Tỳ, Ngõa Tỳ thấy mấy người đi đến lập tức hành lễ.
“Ngõa Tỳ, hôm nay chiến tranh như thế là kết thúc, ngươi hãy nghi ngơi cho khỏe đi.”
“Không được, thưa đại nhân.” Ngõa Tỳ trịnh trọng đáp. “Hôm nay chỉ huy quan quân địch liên tục vài lần công kích. Phía đông thành sử dụng quân đội tinh anh bất ngờ tập kích, hay là sử dụng cửu cấp chiến sĩ công phá cửa thành, còn có đại lượng quân công thành điên cuồng … ta có cảm giác vị chỉ huy quan này không phải là người biết kiên nhẫn. Ta nghĩ trong hai ngày hắn sẽ thi triển tất cả các thủ đoạn ra, tỷ như tối nay bọn chúng rất có thể sẽ đánh lén.”
Ngõa Tỳ nhìn về phía trận doanh của đối phương, hai phe tác chiến, nhìn thấu được tính cách của chỉ huy quan đối phương như vậy sẽ có thể nắm chắc phán định được hành động của đối phương.
“Ô!” Khóe miệng Lâm Lôi khẽ mỉm cười.
Cái Tì cười ha hả: “Lâm Lôi đại nhân, người đừng có hoài nghi, phán định của Ngõa Tỳ này mười phần thì có đến tám chính phần chính xác.”
oOo
Màn đêm buông xuống, Lâm Lôi, Ba Khắc.. đang trong đình viện cùng nhau uống rượu, bởi vì Ngõa Tỳ phán định rằng đối phương rất có thể sẽ đánh lén nên bọn họn đến đây chờ.
“Vi hình vị diện mật thất?” Bố Ân nghe lời Lâm Lôi nói có vẻ rất là kinh ngạc.
Ba Khắc cũng gật đầu nói: “Đúng, ngay cả ta đối với thiên địa nguyên tố cũng không có cảm giác gì, nhưng mà bên trong mật thất lại có thể cảm nhận được rõ ràng các loại nguyên tố, cái cảm giác này rất đặc thù chưa từng có, rất thân cận với tự nhiên.”
“Ba Khắc, Bố Ân, Cái Tì, Hắc Sa các ngươi cứ tu luyện cho tốt, sau này đạt tới Thánh vực các ngươi cũng có thể tiến vào vi hình vị diện mật thất để tu luyện.” Lâm Lôi mỉm cười.
Một cái mật thất đường kính chừng mười thước, đích xác là có thể để cho mấy người trong đó tĩnh tu.
Đột nhiên âm thanh hảm sát kịch liệt từ cửa thành phía nam vang lên, ngay sau đó Ma tinh pháo cũng gầm rống, tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng tiễn thỉ phá không rít lên … Lâm Lôi, Ba Khắc cùng bật cười đứng dậy.
“Ngõa Tỳ này đoán quả nhiên là chính xác.” Lâm Lôi cũng có chút bội phục Ngõa Tỳ.
Một đám người rất nhanh hướng trên tường thành phía nam chạy đi, càng tới gần tiếng chém giết trên chiến trường càng làm cho lòng người sôi sục. Ánh đuốc chiếu xuống, phía dưới tràn đầy thi thể, phía trên thành có rất nhiều binh lính ngã xuống, binh lính bên dưới thì điên cuồng xạ tiễn lên.
“Công thành văn lâu.” Lâm Lôi đột nhiên thấy xa xa một đại vật đang tiến lại gần.
Công thành văn lâu nọ cao chừng bốn mươi thước, toàn thân đầy rẫy cương thiết, nham thạch cấu tạo mà thành. Một pháo đài di động cực lớn đang hướng tới phía tường thành.
“Bùm!” Ma tinh pháo xạ thẳng chính diện, hỏa diễm nóng chảy chỉ có thể làm tan chày lớp cuơng thiết trên bề mặt mà thôi, căn bản không rung chuyển được loại pháo đài này, loại Công thành văn lâu này chừng mười tòa, xếp thành hàng ngang mà tiến, không ngừng di động xông tới.
Chương 319: Máy xay thịt
Toà công thành vân lâu, phảng phất như mười cự thú cương thiết chú tạo chậm rãi mà đến, Ma tinh pháo căn bản không rung chuyển được công thành vân lâu.
“Một khi để cho Công thành vân lâu này dựa vào được tường thành, vậy … hàng loạt binh lính sẽ thông qua Công thành vân lâu đánh lên tường thành.” Sắc mặt Ba Khắc dưới quang mang nhiều màu của Ma tinh pháo chiếu rọi, lộ ra vẻ mơ hồ bất định. Sắc mặt đám Bố Ân, Hắc Sa, Cái Tì, An Khoa cũng nghiêm túc hẳn lên.
Lâm Lôi đứng trên tường thành, trông thấy binh lính dày đặc như châu chấu, còn có mười toà Công thành vân lâu kia, cũng cảm thấy khó giải quyết.
“Tiếp đến, hẳn là khoảng thời gian thảm liệt nhất.”
Cho dù người có kiến thức nửa vời như Lâm Lôi đối với chiến tranh cũng có thể dự đoán được sắp đến giai đoạn điên cuồng.
oOo
“Xông lên a!” Một số binh sĩ sắc mặt dữ tợn, điên cuồng gầm lên giận dữ.
Hàng ngàn hàng vạn thang mây đều gác lên tường thành, hàng loạt binh lính bò lên đầu mút cao nhất của thang mây, mưu toan vọt tới bên trong tường thành chém giết chiến sĩ thủ thành. Nhưng mà … thang mây có thể bị người lật đổ, cũng có thể bị dội dầu hoả sôi sùng sục xuống.
Mỗi một thang mây đồng thời chỉ có thể một hai người xông lên, đối mặt với đao kiếm lien tục của đại lượng thủ thành chiến sĩ, bọn họ chỉ có thể ngậm hờn.
Một gã binh lính đang đứng trên thang mây nhảy ra được, muốn tấn công vào bên trong tường thành.
“Phập!”
Lập tức mấy thanh đao kiếm đâm tới, gã binh lính vừa vọt vào này liền bị đâm lỗ chỗ như tổ ong.
“Ầm!” Một cái thang mây trực tiếp bị lật đổ, đại lượng binh sĩ từ trên cao ngã xuống. Ngã từ độ cao hai ba mươi thước xuống, thực lực dù có điểm mạnh mẽ không tệ, song nếu xui xẻo thì ngã chết, không thì cũng tàn phế. Điểm chết người chính là … phía dưới trên mặt đất có rất nhiều binh khí của binh sĩ đã chết.
Ngã xuống, thân thể vừa vặn chồng lên trên binh khí.
“Phập -” Thân thể trực tiếp liền bị binh khí xuyên qua.
Còn có hàng loạt binh lính xông tới dưới thành điên cuồng hướng phía trên tường thành khai cung xạ tiễn, mưa tên dày đặc rơi xuống trên tường thành, thậm chí còn rơi xuống bên trong Khoa Đức quận thành. Không ít thủ thành chiến sĩ trực tiếp bị mũi tên cắm phải liền bị bắn chết.
oOo
Mỗi một khắc, đều có rất nhiều chiến sĩ tử vong. Mặc dù thủ thành chiến sĩ cũng chết rất nhiều, nhưng đám binh lính công thành còn tử vong nhiều hơn.
“Nhanh, nhanh” Phía xa, tại đại quân hậu phương của Hắc Ám giáo đình, hắc bào đại trưởng lão Duy Tư Ba Đặc rít lên trong miệng, “Nhanh lên một chút, Công thành vân lâu mau tiến đến dưới tường thành.” Duy Tư Ba Đặc hắn thực sự nhìn không nổi nữa.
Hắn chờ mong thế cục lập tức chuyển biến.
Công thành vân lâu khổng lồ chính là công cụ uy lực lớn khả dĩ có thể thay đổi chiến tranh.
Độ cao đáng sợ như vậy, thân thể cương tiết chú tạo.
Công thành vân lâu này nếu đồng loạt đổ xuống có thể khiến cho tường thành dịch chuyển. Trên Công thành vân lâu cùng với thủ thành chiến sĩ đối diện chém giết, sẽ không có bất cứ tình thế xấu gì. Dù sao trên Công thành vân lâu, đủ để cho mấy trăm người đồng thời đứng trên điểm cao nhất.
“Hướng phía Công thành vân lâu, xạ kích!”
Người chỉ huy lớn tiếng hạ lệnh, lập tức có mấy Ma tinh pháp đồng thời bắn về phía Công thành vân lâu, nhưng tầng phòng ngự bằng cương thiết phủ ngoài Công thành vân lâu dày chừng mấy thước, cương thiết dày như thế, kể cả uy lực Ma tinh pháo cũng vô pháp xuyên thủng phá huỷ Công thành vân lâu.
Nhiều nhất chỉ làm cho nó chấn động một chút, hoặc là thương tổn đến binh sĩ trên đó.
Có điều binh sĩ đã chết thì binh sĩ phía dưới vẫn có thể tiếp tục xông lên. Dù sao một mặt khác của Công thành vân lâu, đó là kết cấu dạng sườn dốc bậc thang.
“Xuất phát, đại đội đầu tiên lên. Đến đây, cuẩn bị ngăn cản một toà Công thành vân lâu.” Một vị chỉ huy lập tức hô to, đối phó với Công thành vân lâu, khẳng định phải sử dụng binh sĩ tinh anh.
Phe Khoa Đức quận thành tìm mọi cách muốn ngăn trở Công thành vân lâu này.
Nhưng mà, loại công thành ‘Cự Thú’ này không cách nào ngăn cản.
Chỉ nghe “Ầm!” một tiếng, một toà Công thành vân lâu rốt cuộc cũng chạm vào tường thành. Mà ngay sau đó trong chốc lát”Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” … Một tràng âm thanh đâm sầm vang lên, một toà rồi lại một toà Công thành vân lâu liên tục va chạm với tường thành.
“Giật ra cho ta!”
Trên một toà vân lâu, một vị quan quân quát lớn. Chung quanh có không ít chiến sĩ lập tức mượn cơ quan chứa đựng trong Công thành vân lâu, chỉ nghe thấy “Rắc” “Rắc” tiếng cơ quan vận chuyển. Một tấm cương thiết chú tạo dày của Công thành vân lâu trực tiếp hướng phía Khoa Đức quận thành đổ xuống.
“Bùm!” Cái này rộng có đến trăm thước, tấm cương thiết dày đến mấy thước mạnh mẽ nện lên tường thành Khoa Đức quận thành.
Điều này lập tức khiến cho giữa Công thành vân lâu và Khoa Đức quận thành xuất hiện một thông đạo dài, rộng trăm thước, công thành vân lâu vốn cao hơn tường thành Khoa Đức quận thành. Tràng cảnh này khiến cho binh sĩ hai thế lực Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình có thể thông qua thông đạo này, rất nhanh xung phong liều chết từ trên xuống dưới.
“Các huynh đệ, giết!”
oOo
Vô số công thành binh sĩ phẫn nộ tru lên, thông qua thông đạo này điên cuồng tấn công lên tường thành Khoa Đức quận thành. Bọn họ bị đánh quá mức phiền muộn, luôn luôn ở dưới thành, rất nhiều chiến sĩ đều bị cung tiễn, Ma tinh pháo sát tử. Bọn họ ngay cả cơ hội cùng đối thủ công bình chém giết cũng không có.
Loại bực dọc này vẫn tồn tại từ đáy lòng.
Hiện giờ, đám bĩnh sĩ này cuối cùng đã bộc phát.
Mười toà Công thành vân lâu chính là mười toà thông đạo liên tiếp. Đại lượng binh sĩ dọc theo Công thành vân lâu này giết đến Khoa Đức quận thành. Đám binh sĩ Khoa Đức quận thành cũng không lùi bước, hoặc là dùng lôi thạch liệng đi, hoặc là đem dầu hỏa đổ xuống … dù sao địa phương rộng trăm thước như vậy, chi chít đều là người.
Một gã binh lính chém rớt đầu lâu người khác, nhưng một người khác lại vung trường thương đâm vào trong ngực hắn.
oOo
Chỗ nối liền công thành vân lâu và tường thành, căn bản là cỗ máy xay thịt!
Binh sĩ công thành, thủ thành tại đây đánh giáp lá cà!
Hàng loạt thi thể chất thành đống, thậm chí còn vượt qua độ cao vách tường thành rồi sau đó trực tiếp rơi từ trên cao xuống. Tiên huyết tụ hội lại, khiến cho con đường trên tường thành dường như biến thành dòng sông đỏ máu. Mà vô số binh sĩ còn đang giơ cao binh khí chém giết địch nhân.
Vì mạng sống của chính mình.
Vì chiến hữu của mình báo thù.
oOo
Hểt thảy mọi người đều giết đến đỏ mắt.
“Bùm!” “Bùm!” …
Hoả lực sặc sỡ của Ma tinh pháo đặc biệt hướng lên Công thành vân lâu công kích, bởi vì trên Công thành vân lâu binh sĩ quá dày đặc, so với mật độ binh sĩ dưới thành còn gấp mười lần.
Chiến sĩ mưu toan từ Công thành vân lâu công đến chỗ tường thành.
Đích xác rất nhanh.
Từ phía dưới Công thành vân lâu, dọc theo sườn dốc của nó, vọt tới trên tường thành không đến trăm thước! Khoảng cách như thế với thực lực của các chiến sĩ, bình thường không đến mười giây là tới. Bọn họ đều đang có tâm lý cầu may, cho rằng mười giây, Ma tinh pháo tuyệt đối sẽ không oanh kích tới bọn họ!
Nhưng!
Ma tinh pháo quay về phía Công thành vân lâu, tuỳ tiện bắn một phát cũng hoàn toàn có thể một lần giết vài trăm người. Nhưng mà tốc độ giết chóc của Ma tinh pháo lại còn xa mới bằng loại tốc độ đáng sợ của hai phe binh sĩ chém giết lẫn nhau. Binh sĩ phe Khoa Đức quận thành cũng bắt đầu tử vong rất nhanh trong phạm vi lớn.
“Đánh giáp lá cà, vậy tỉ lệ tử vong gần như là 1-1.” Ba Khắc nhìn Lâm Lôi, “Lâm Lôi đại nhân, chúng ta nếu cứ tiếp tục như vậy, khả năng không chống cự nổi đối phương a.”
Đích xác, binh lực địch quân tổng cộng là một trăm sáu mươi vạn, mặc dù trước mắt có chút tổn thất, nhưng đối với con số khổng lồ một trăm sáu mươi vạn này mà nói, căn bản không tính là gì. Mà Khoa Đức quận thành chỉ có năm mươi vạn người. Nếu tiêu hao theo tỉ lệ 1-1 này …
Địch quân chết đi ba bốn mươi vạn, binh lực vẫn còn ngoài trăm vạn. Nhưng bên mình mà chết ba bốn mươi vạn thì chỉ còn lại có mười mấy vạn.
Không thể tiếp tục như vậy!
Đương nhiên, đây chỉ là tỉ lệ một nhóm người đánh giáp lá cà. Nếu hơn nữa còn bị Ma tinh pháo bắn chết, phía dưới bị vô số tên bắn chết. Vậy phe Khoa Đức quận thành này chính ra vẫn chiếm ưu thế rất lớn.
“Cài Tì, mấy người các ngươi đem thông đạo huỷ diệt đi.” Lâm Lôi chỉ vào tấm cương thiết dày chỗ Công thành vân lâu và tường thành.
Thiết bản rộng trăm thước, dày mấy thước, một khi huỷ diệt! Vậy … Công thành vân lâu và tường thành lúc đó khoảng cách chỉ gần mười thước, đoạn cự ly này cần phải có thực lực nhất định mới có thể phóng qua. Hơn nữa từ trên công thành vân lâu nhảy sang, phe thủ thành chỉ cần dùng mũi trường thương nghênh tiếp –
“Vâng, thưa đại nhân.” Cái Tì lớn tiếng đáp.
Bố Ân, An Khoa, Hắc Sa ba người cũng không chút do dự cùng đi theo, mà Ba Khắc bởi vì nguyên nhân đạt tới Thánh vực, cũng không tiện xuất thủ.
Đấu khí bên ngoài thân Cái Tì vòng quanh, cầm trong tay một cây cự phủ nặng năm ngàn ba trăm cân, đạp trên mặt đất một cái liền trực tiếp hướng đến chỗ thông đạo chém giết thảm liệt nhất nhảy tới, trăm thước thông đạo binh sĩ địch quân đang dồn lại một chỗ, rất nhiều binh sĩ muốn vọt tới địch quân trên tường thành.
“Phập -“, một đạo đấu khí sắc bén đáng sợ hình lưỡi phủ bay tới, trực tiếp chém vào eo mười mấy tên chiến sĩ. Tàn chi bay loạn, máu tươi chảy tràn, nhất thời trong thông đạo xuất hiện một khối khu vực trống trải.
“Bùm!”
Cái Tì giống như ma thần thức tỉnh, tay cầm một cây cự phủ đáng sợ năm ngàn ba trăm cân trực tiếp đáp xuống khối khu vực này. Nhưng rất nhiều binh sĩ địch quan trong nháy mắt đã lại tràn ngập khu vực trống trải vừa rồi. Cả đám đều điên cuồng công kích Cái Tì.
“Hừ!” Cái Tì huơ cự phủ, đột nhiên trực tiếp hướng phía dưới bổ xuống.
Cự phủ tựa như chiếc lá rụng nhẹ nhàng hạ xuống tấm cương thiết dày phía dưới. Chỉ nghe một thanh âm rất nhẹ, nhất thời … tấm cương thiết này lập tức xuất hiện một cái rãnh, vô vàn cương thiết bụi phấn trực tiếp theo gió cuốn đi.
Cử trọng nhược khinh!
“Ầm!” Đấu khí ngoài thân Cái Tì dường như vô số lợi tiễn bắn ra khắp bốn phương tám hướng. Thoáng cái đã đem phạm vi binh sĩ vây công giết thành một mảng.
“Thực sự là đủ dày a.” Cái Tì tự nhủ, chính mình là cửu cấp đỉnh phong Bất tử chiến sĩ, với thiết bản này cũng vô pháp bổ vỡ. Bất quá mới là một phủ đầu, đã bổ vỡ hơn phân nửa, độ dày chỉ còn lại chưa đầy một thước.
“Không!” Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình không ít người đều chứng kiến một màn này. Bọn họ đều trừng mắt kinh hô lên.
“Vỡ ra này.” Lại một phủ nhẹ nhàng của Cái Tì.
“Rầm!” Tấm cương thiết đặc biệt dày trực tiếp một phân thành hai. Hai tấm cương thiết bị phân ra này từ tường thành, Công thành vân lâu đổ sập xuống, hàng loạt binh sĩ cũng theo đó mà rơi xuống. Điều này khiến cho hiệu dụng của Công thành vân lâu lập tức triệt tiêu quá nửa.
Muốn qua lần nữa, chỉ có thể từ hướng công thành vân lâu đối diện nhảy sang tường thành.
Nhưng mà thủ thành chiến sĩ đối phương đều cầm sẵn binh khí chờ ngươi, mũi kiếm chỉa vào ngươi, ngươi nhảy đi … kết quả khi nhảy cũng có thể biết trước được.
“Ầm!”Ầm!” … Một tràng âm thanh liên tiếp của tấm cương thiết đổ xuống, trước mặt Cái Tì, Bố Ân, An Khoa, Hắc Sa bốn cửu cấp đỉnh phong chiến sĩ đáng sợ, ngay cả mười tấm cương thiết thông đạo của toà Công thành vân lâu liên tiếp bị chém thành hai khối.
Vừa mới thấy ánh bình minh thắng lợi Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình mỗi phe lại đều thống khổ.
“Thiếu chút nữa là đã thành công, khốn kiếp.” Duy Tư Ba Đặc phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng.
Nếu vừa rồi loại tình hình này tiếp tục kéo dài, mặc dù hai phương đánh giáp lá cà, phe mình còn phải chịu đựng Ma tinh pháo oanh kích, nhưng mà Duy Tư Ba Đặc tin tưởng … tổn thất bảy tám mươi vạn quân đội, phỏng chừng có thể đem đối phương đánh cho phế luôn.
“Duy Tư Ba Đặc, hiện tại làm sao đây?” Cát Nhĩ Mặc nhìn về phía hắn.
Duy Tư Ba Đặc cũng nhìn về phía y: “Bây giờ còn sớm, đợi đến năm giờ rạng sáng mai lại nói.” Cát nhĩ Mặc, Duy Tư Ba Đặc đều hiểu được ý tứ lẫn nhau.
Mặc dù tấm thông đạo cương thiết nọ đã bị hủy diệt, nhưng mà Công thành vân lâu vẫn còn có tác dụng. Duy Tư Ba Đặc dõi nhìn ra xa xa … đích xác, hàng loạt binh sĩ đều xông lên Công thành vân lâu, sau đó ỷ vào độ cao của Công thành vân lâu, sử dụng cung tiễn, lôi thạch hướng bên trong tường thành xạ kích.
Thậm chí, đại lượng binh lính còn trực tiếp hướng tường thành nhảy qua.
Hoặc có thể binh sĩ chết nhiều ngay từ đầu, nhưng mà nhiều binh sĩ hơn nhảy sang, chiếm cứ một tiểu không gian, vẫn còn có tư cách cùng đối phương giằng co.
“Đều điên rồi.” Cái Tì cho dù thường xuyên kinh lịch qua chiến tranh, giờ phút này cũng cảm thấy áp lực.
Người chết quá nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ba giờ sáng …
Bốn giờ sáng …
Trong mấy giờ đêm ngắn ngủi, bên thủ thành tử thương chiến sĩ cũng đã gần hai mươi vạn. Con số đáng sợ như thế, hoàn toàn có thể tưởng tượng con số tử vong của hai phe Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình.
Cho đến năm giờ sáng, Duy Tư Ba Đặc cùng Cát Nhĩ Mặc giờ phút này đều nhìn về phía đối phương.
“Duy Tư Ba Đặc, dựa theo những gì ngươi nói, nên dùng át chủ ài rồi.” Cát Nhĩ Mặc xuất khẩu.
Chương 320: Để bài
“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”
Ma tinh pháo điên cuồng ầm ầm oanh kích, cả Khoa Đức quận thành như một họng súng phun lửa, quang mang đỏ rực chói sáng trong đêm đen.
Ở phía xa, nhóm chỉ huy Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc hai người cũng bị ánh sáng soi rọi khuôn mặt, nhất thời mơ hồ vô định.
“Át chủ bài ư?”
Duy Tư Ba Đặc nhìn Cát Nhĩ Mặc khẽ cười: “Cát Nhĩ Mặc Hồng y đại giáo chủ, ta nghĩ với đám chiến sĩ mệt mỏi của Khoa Đức quận thành này, ngươi cứ cho Thần Thánh quân đoàn của Quang Minh giáo đình các ngươi xuất chiến, vậy tuyệt đối có thể dễ dàng thu được thắng lợi, Phe chúng ta sẽ không cần ra tay nữa.”
Át chủ bài của Quang Minh giáo đình … Thần Thánh quân đoàn!
Thần Thánh quân đoàn!
Quang Minh giáo đình tại khối khu vực Hỗn loạn chi lĩnh này phải hao phí một lượng lớn nhân lực, vật lực mới gian nan bồi dưỡng được một chi đoàn cực mạnh.
Thần Thánh quân đoàn với tổng cộng ba vạn người.
Trong đó có 5000 người ít nhất cũng có thực lực của thất cấp chiến sĩ, còn lại 2500 người, kẻ yếu nhất cũng là ngũ cấp chiến sĩ. Ở những quân đoàn khác, ngũ cấp chiến sĩ cũng có thể xem như một chiến sĩ tinh anh rồi, có điều trong quân đoàn này thì lại là kẻ yếu nhất.
Phải biết rằng, thất cấp chiến sĩ chỉ tính về lực bật nhảy thôi cũng đã có thể nhảy qua tường thành cao ba mươi thước rồi.
Quân đoàn Át chủ bài như vậy một khi tham gia chiến đấu thì tuyệt đối sẽ trở thành áp đảo. Do đó để bồi dưỡng nên một quân đoàn như vậy là cực kỳ khó khăn, phải hao phí tiền tài còn lớn hơn nhiều so với bồi dưỡng trăm vạn quân đội.
“Nếu Lâm Lôi cùng đám Thánh vực cường giả vi phạm ước định mà trực tiếp rat ay … tiêu diệt át chủ bài ‘Thần Thánh Quân Đoàn’ của chúng ta thì mới oan.” Cát Nhĩ Mặc trong lòng thầm nghĩ. Kỳ thực hắn cũng như Duy Tư Ba Đặc, bọn chúng đều lo lắng Thánh vực cường giả vi phạm ước định mà ra tay can thiệp.
Tỷ như Thánh vực long tộc, tỷ như đám chung cực chiến sĩ của Lâm Lôi.
Những binh lính thông thường đã bị giết tới hơn 10 vạn, song với cơ số dân cư của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có thể dễ dàng chiêu thu lại được, trải qua huấn luyện 1-2 năm nữa là xong. Có điều Thần Thánh quân đoàn … mỗi đời đều phải trải qua biết bao năm tích lũy. Một lần tổn thất, muốn hình thành lại thì không thể dễ dàng cứ bỏ tiền ra là xong được.
“Duy Tư Ba Đặc, ngươi nói giỡn đấy à?” Sắc mặt Cát Nhĩ Mặc trầm xuống.
Duy Tư Ba Đặc lập tức bật cười: “Cát Nhĩ Mặc, đừng nóng. ‘Hắc Ám Quân Đoàn’ của Hắc Ám giáo đình chúng ta cũng sẽ đồng thời xuất phát mà.”
Hắc Ám quân đoàn … lúc trước, Hắc Ám giáo đình vì để đối phó với ‘Thần Thành Quân Đoàn’ mà thành lập ra, thực lực cũng bất phân cao thấp.
Hai quân đoàn đáng sợ.
Mặc dù mỗi bên có 3 vạn, cộng lại là 6 vạn quân song trong mắt bọn họ, giá trị của quân đoàn Át chủ bài này chẳng hề kém hơn so với cả trăm vạn đại quân chút nào.
Trên tường thành, Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người đơn độc theo dõi cuộc chiến của thường nhân ở bên ngoài.
Tại đó, đám chiến sĩ thủ thành đã bị đẩy lui.
“Ở đây không có người.” Binh lính địch quân rõ ràng quan sát khắp nơi cũng chỉ còn có 2 người ở đó mà thôi.
“Mau, giết chết đi.”
Trong trận chiến điên cuồng, đám binh lính này đầu óc cũng nóng lên, thấy nơi nào vắng vẻ thì lập tức bỏ qua, trong khi bọn chúng dọc theo hành lang lao lên thì đã gọi nhau giơ binh khí xông tới chỗ Lâm Lôi, Ba Khắc 2 người …
“Phập …”
Chỉ trong nháy mắt, Phong nhận dày đặc đã trải rộng ra … ba tên chiến sĩ đi đầu lập tức hóa thành thịt vụn. Ngay cả bộ phận đang xông lên trên hành lang cũng bị phong nhận cắt thành mảnh vụn. Cảnh này … trong chiến tranh xuất hiện không ít lần. Hai người bọn họ không kẻ nào có thể tới gần.
“Mẹ kiếp, thực phiền toái.” Ba Khắc chửi thầm.
Hắn quay sang Lâm Lôi, song lại thấy Lâm Lôi dường như chẳng hề có cảm giác gì, khiến hắn không khỏi phải lên tiếng hỏi: “Lâm Lôi đại nhân, người cứ nhìn gì vậy?”
“Có gì mà không thể tiếp tục quan sát được chứ?” Lâm Lôi nhìn xuống phía dưới.
“Ồ?” Ba Khắc nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi khẽ cười đáp: “Ta hiện tại đã tương đối hiểu được cách nghĩ của Vũ Thần rồi. Thế tục giới hết thảy cứ để cho nó phát triển tự nhiên. Chiến tranh thì tất nhiên là phải có người chết. Nếu chúng ta không thành lập nên Ba Lỗ Khắc vương quốc thì e rằng trường kỳ chiến loạn, số người chết sẽ lại càng gia tăng.”
Lâm Lôi nhìn bên dưới: “Thế tục giới có quy tắc riêng của thế tục, mà chúng ta cũng có quy tắc riêng của chúng ta!”
“Ước định đó ta sẽ tuân thủ. Kể cả bọn chúng có đuổi đến Ma tinh thạch quáng mạch, đoạt lấy Ma tinh thạch quáng mạch thì ta cũng sẽ không ra tay.” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Ba Khắc vội vàng hỏi: “Vậy còn vi hình vị diện mà chúng ta phát hiện ra thì sao?”
“Sợ cái gì chứ?”
Lâm Lôi cười xòa: “Căn mật thất đó, nếu không đạt đến cấp độ Thánh vực thì căn bản không thể vào được, Mà Thánh vực cao thủ, bọn chúng liệu có dám tới địa bàn của chúng ta không?” Hiện tại, dưới ánh mắt siêu nhiên quan sát trận chiến này của Lâm Lôi, vô luận là thành hay bại …
Vi hình vị diện mật thất nọ cũng không thể nào xê dịch được.
“Đại nhân nói phải.” Ba Khắc cũng có phần hiểu ra.
Đạt đến Thánh vực, bọn họ đều có được sinh mệnh vĩnh cửu, Đối với những nhân vật siêu nhiên như bọn họ mà nói thì chiến tranh thế tục kỳ thực đã không thuộc về bọn họ nữa rồi. Mặc dù trong lòng đã hiểu, song vô luận là Ba Khắc hay Lâm Lôi thì trong lòng đều có chút chờ đợi …
Chờ đợi phe mình có thể thắng.
“Không hay rồi.” Sắc mặt Ba Khắc bỗng biến đổi.
Chỉ thấy dưới thành, một lượng lớn tinh anh chiến sĩ đang nhằm về phía chân thành. Dày đặc, tuyệt đối phải đông đến mấy vạn. Đại lượng tinh anh chiến sĩ này tốc độ chạy nhanh đến đáng sợ, thân hình vừa lóe lên là đã vượt qua hai ba mươi thước rồi. E rằng trong vòng chưa đầy một phút, bọn chúng sẽ tới được chân thành.
“Bắn!”
Được tăng cường Ma tinh pháo từ cửa đông chuyển qua, hơn 20 cỗ Ma tinh pháo cơ hồ đồng thời gầm vang, pháo lửa vang rền nhắm thẳng xuống bên dưới.
“Vù!” “Vù!”
Không ít tinh anh chiến sĩ thân thể lập tức xê dịch. Ma tinh pháo tốc độ oanh kích quá nhanh, cho dù đám tinh anh chiến sĩ này thực lực có đáng sợ đến mấy thì cũng chỉ tránh được ra khỏi khu vực trung tâm mà thôi. Cũng có kẻ không may, 2-3 chiến sĩ lập tức tử trận. Còn hầu hết những chiến sĩ khác trong khu vực bị oanh kích thì nhiều lắm cũng chỉ bị thương mà thôi.
Mới chỉ một lượt!
Vừa lúc Ma tinh pháo kết thúc một đợt oanh kích thì đám tinh anh chiến sĩ này đã áp sát thành trì rồi.
“Rất nhiều người, phải có đến mấy vạn. Tại sao lại có nhiều chiến sĩ lợi hại đến như vậy? Rất nhiều kẻ đã đạt đến trình độ thất cấp.” Ba Khắc cũng cảm thấy có phần kinh hãi.
Lâm Lôi cũng chú ý tới một lượng lớn tinh anh chiến sĩ đột nhiên xuất hiện phía dưới thành này. Với nhãn lực của Lâm Lôi và Ba Khắc thì chỉ thoáng chốc là đoán ra được thực lực của đám tinh anh chiến sĩ đông đảo này: “Nhiều thất cấp chiến sĩ như vậy ư? Cũng giống hồi đó khi ta còn ở Thần Thánh đồng minh đã từng trông thấy Vương bài kỵ sĩ đoàn.”
“Đám khủng bố này có lẽ cũng giống như bát đại Vương bài kỵ sĩ đoàn mà Quang Minh giáo đình kiến tạo tại Thần Thánh đồng minh, chắc hẳn là ở Hỗn loạn chi lĩnh cũng kiến thiết ra một nhánh tinh anh quân đoàn.” Lâm Lôi đoán vậy.
Mà sự thực cũng đúng là như thế.
“Vèo!” “Vèo!” “Vèo!” “Vèo!” …
Một lượng lớn chiến sĩ đã từ dưới chân thành trực tiếp lao lên, hơn 30 thước cao mà nhún một cái đã đến nơi rồi. Rất đông chiến sĩ đã xuất hiện trên tường thành. Đám chiến sĩ này mỗi người đều có thực lực của thất cấp chiến sĩ.
“Phập!” Đao kiếm huy vũ, đấu khí mênh mông.
Trên tường thành lập tức một hai vạn thủ thành chiến sĩ bỏ mạng. Đám chiến sĩ thủ thành thực lực cũng là nhị cấp, tam cấp, hiếm lắm thì cũng đến ngũ cấp. Có điều những kẻ lao lên này lại đều là thất cấp chiến sĩ, hơn nữa số lượng phải gần đến 1 vạn tên.
Giết!
Không hề có sự kháng cự! Đồng thời …
Còn có một lượng lớn chiến sĩ ngũ cấp, lục cấp dọc theo cầu thang mà xông tới.
Mặc dù nói trên tường thành phía nam có thể bố trí gần 10 vạn binh lính, có điều chỉ có khoảng 2-3 vạn người tức thì đối mặt với thất cấp chiến sĩ mà thôi. Chính vì vậy mà đã sớm bị đám ngũ cấp, lục cấp chiến sĩ tàn sát.
“Thất bại rồi.”
Ba Khắc thở dài.
Sự xuất hiện của Thần Thánh quân đoàn, Hắc Ám quân đoàn 6 vạn người đã lập tức tàn sát hơn 10 vạn đại quân trải dọc cầu thang dẫn lên tường thành phía nam. Dọc một đoạn tường thành phía nam hoàn toàn bị chiếm lĩnh, cả đoàn người dày đặc tựa như một tổ kiến cùng tập kích về hướng Khoa Đức quận thành.
Còn tại khu vực của Lâm Lôi, Ba Khắc, rất nhiều chiến sĩ cứ tiến đến là trực tiếp bị vô số phong nhận cắt thành thịt vụn.
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Lôi lúc này trực tiếp bay khỏi tường thành.
“Ma tinh pháo này không để cho bọn chúng chiếm chứ?” Ba Khắc hỏi lại, lập tức thân hình hắn chớp động, trên tường thành một đống Ma tinh pháp đã trực tiếp được Ba Khắc thu vào không gian giới chỉ. Đám địch nhân vốn là binh lính bình thường này làm sao có thể chống đỡ với Thánh vực cường giả ‘Ba Khắc’ được?
“Ba Khắc này?” Lâm Lôi lắc đầu cười.
“Tốt rồi.” Ba Khắc bay tới bên cạnh hắn.
Ba Khắc, Lâm Lôi 2 người phóng đi trên khoảng không của Khoa Đức quận thành, chứng kiến rõ ràng những chuyện đang phát sinh ở bên dưới. Ngõa Tỳ rõ ràng đối với việc thành bị chiếm đã có sự chuẩn bị, đại lượng quân đội đều dọc theo cửa tây, cửa bắc mà rút lui ra phía ngoài.
Đồng thời còn có không ít quân đội vẫn còn ở lại trong Khoa Đức quận thành, chuẩn bị chống cự ngăn cản địch nhân truy kích.
Ở phía bắc Khoa Đức quận thành, đại lượng quân đua nhau mà chạy.
Ngõa Tỳ dõi ánh mắt về Khoa Đức quận thành phía xa xa thở dài một tiếng. Hắn đã thất bại. Khi 2 quân đoàn đáng sợ của địch nhân xuất hiện, Ngõa Tỳ biết rằng không thể nào chống trả nổi nữa. Trong đội ngũ 6 vạn quân đó của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình thì có tới một vạn là thất cấp chiến sĩ.
Thất cấp chiến sĩ căn bản là chẳng quản đến trở ngại tường thành.
Loại quân đội biến thái này, sao có thể chống nổi?
“Ngõa Tỳ, thương tâm cái gì chứ?” Cái Tì cũng đứng ở bên cạnh. “Thua thì cũng thua rồi. Lão tử ta hồi đó trong khi còn sống tại Bắc vực 18 công quốc thẳng thua là chuyện bình thường. Đương nhiên, thế này thì trong lòng cũng có chút ấm ức.”
Cái Tì cũng bất lực.
Quân đoàn 6 vạn người cùng ập tới, một mình Cái Tì hắn thì liệu có thể giết được mấy người đây? Dù sao đối phương cũng chẳng phải là chạy tới trước mặt để cho hắn giết.
“Như quả ta là Thánh ma đạo thì tốt biết mấy, trực tiếp tung ra một cái hủy diệt cấm kỵ ma pháp là xong.” Cái Tì trong lòng thầm bình phẩm.
Đúng lúc này thì Lâm Lôi, Ba Khắc hai người cũng từ trên không hạ xuống. Bọn họ cũng thấy đám người Cái Tì, Bố Ân, An Khoa, Hắc Sa. Lâm Lôi vừa đáp xuống đã quay sang Ngoã Tỳ hỏi: “Ngõa Tỳ, ngươi an bài bao nhiêu người tiến hành cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân?”
“Mười mấy vạn người.”
Ngõa Tỳ hồi đáp. “Chúng ta rút lui tổng cộng gần 15 vạn người đều lành lặn. Về phần hơn 10 vạn người ở lại thì trong đó một nửa là thương binh, còn lại một nửa thì vẫn còn sức chiến đấu. Bọn họ theo sự bố trí … trước tiên là cầm chân, gây trở ngại cho địch nhân trong khoảng một giờ đồng hồ thì tuyệt đối có thể làm được.”
“Một giờ?” Lâm Lôi hỏi lại.
“Đúng, một giờ. Sau một giờ, ta sẽ bố trí người phát ra tên lệnh. Đến lúc đó tất cả binh lính đều sẽ đầu hang.” Ngõa Tỳ cảm thán than vãn. “Chẳng còn cách nào khác. Nếu bắt bọn họ phải nỗ lực chiến đấu thì chỉ khiến cho bọn họ uổng mạng mà thôi.”
Lâm Lôi hiểu ra cũng gật đầu.
Tại vùng Hỗn loạn chi lĩnh này, thua trận đầu hàng là rất bình thường.
“Một giờ là đủ để chúng ta bỏ xa bọn chúng rồi.” Ngõa Tỳ nói.
Xung quanh Ma tinh thạch quáng mạch đã bố trí 20 vạn quân đội, công sự phòng ngự cũng đã được kiến tạo kỹ lưỡng. Buổi sáng đám người Ngõa Tỳ rút lui, buổi chiều 15 vạn quân này đã chạy tới khu vực Ma tinh thạch quáng mạch rồi. Bọn họ vừa đến nơi liền lập tức vào công sự phòng ngự bắt đầu nghỉ ngơi, ăn uống.
Đêm tối trong trướng bồng.
Mấy người Lâm Lôi, Ba Khắc cùng tụ tập lại một chỗ ăn uống, bỗng lúc này có người tiến vào. Người đến hiển nhiên chính là Địch Lỵ Á. Sự xuất hiện của Địch Lỵ Á khiến mọi người dừng đũa, ngay cả đám người Ba Khắc, Cái Tì, Bố Ân cũng đều lập tức vấn an.
“Lâm Lôi, chàng vẫn còn ăn được sao?” Địch Lỵ Á có phần lo lắng.
“Sao vậy?” Lâm Lôi nhìn nàng.
Địch Lỵ Á liền đáp: “Liên quân của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình hiển nhiên sẽ nhanh chóng đánh tới đây. Làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ ư, còn có thể làm sao nữa?” Lâm Lôi bất đắc dĩ lắc đầu. “Địch Lỵ Á, bây giờ đại lượng người đều đang gấp rút khai thác ma tinh thạch, Hiện tại trữ lượng của Ma tinh thạch quáng mạch này chúng ta đã khai thác được hơn ¼ rồi.” Đây cũng là một biện pháp.
Tận lực khai thác.
Đột nhiên …
“Lão đại.” Bối Bối bất thình lình hiện ra trên bàn ăn. Đôi mắt nhỏ long lanh của nó nhìn chăm chú vào Lâm Lôi. “Đám địch nhân lần này phái nhiều người tới như vậy, lão đại, ta đã dẫn Tái Tư Lặc tới. Để Tái Tư Lặc trực tiếp thi triển cấm kỵ ma pháp ‘Vong Linh Thiên Tai’, một lần gọi về mấy trăm vạn vong linh đại quân tiêu diệt bọn chúng!”
Nhất thời, màn che trướng bồng được vén lên.
Một lão giả khoác hắc sắc trường bào bước vào, gầy như một bộ xương khô, chính là Vong linh Thánh ma đạo ‘Tái Tư Lặc’.
“Lâm Lôi đại nhân, ta lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh người. Chỉ cần người ra lệnh một tiếng, bên ngoài kể cả có trăm vạn đại quân thì cũng chẳng nhằm nhò gì.” Trong đội mắt Tái Tư Lặc bỗng lóe lên một tia lục quang u lãnh. Vong linh đại quân của Tái Tư Lặc không đơn thuần là vong linh bình thường, mà ngay cả cửu cấp vong linh cùng Thánh vực vong linh cũng đều có không ít.
Tiêu diệt đại quân chưa đến trăm vạn người là rất dễ dàng.