Bàn Long Audio Podcast
Tập 59 [ Chương 291 đến 295 ]
❮ sautiếp ❯Chương 291: Sậu biến
Tối như mực, mây đen che phủ ánh trăng, khắp thiên địa tràn ngập trong một màu đen tối, đột nhiên – chính đạo bạch quang chói mắt cực nhanh bay về phía Xã Lê công quốc, bay đến nửa đường, trong số đó có 5 đạo bạch quang rẽ hướng 5 tòa thành nhỏ của Xã Lê công quốc bay đi, còn 4 đạo bạch quang còn lại tiếp tục nhắm hướng quận thành của Xã Lê công quốc phóng tới.
Tới gần một chút thì có thể phát hiện …
Ánh sáng này, hiển nhiên là Thiên sứ toàn thân tỏa ra thánh quang nhu hòa, đám Thiên sứ này mỗi người đều có tứ dực. Ngay từ đầu trong trạng thái Thiên sứ biến thân, hiển nhiên thân thể mà bọn họ nhập vào hoàn toàn có thể tiếp nhận lực lượng của bọn họ.
Dựa theo Thiên sứ phẩm giai …
Song dực Thiên sứ là Thánh vực hạ cấp, tứ dực Thiên sứ là Thánh vực trung cấp, lục dực Thiên sứ là Thánh vực đỉnh cấp. Về phần bát dực Thiên sứ … đó là cấp độ hạ vị Thần. Thập nhị dực Thiên sứ trong truyền thuyết thì bản thân có thực lực của thượng vị Thần khiến cho người ta phải sợ hãi.
Đáng tiếc tại Ngọc Lan đại lục vị diện, không thể nào tìm được thân thể có thể tiếp nhận để thập nhị dực Thiên sứ nhập vào.
“Đáng tiếc …” Theo sau 4 gã Thiên sứ là Ô Sâm Nặc, nhìn đám Thiên sứ trong lòng lắc đầu thầm than, “Quang Minh chi chủ sáng tạo ra Thiên sứ dưới dạng binh khí hình người, khiến cho bọn chúng không thể nào có sự đột phá được. Cho dù thời gian có dài đi chăng nữa thì thực lực cũng chẳng tăng trưởng được chút nào.”
Với cấp bậc như của Ô Sâm Nặc thì hiểu rất rõ dạng tồn tại của Thiên sứ ra sao.
Thiên sứ trên thực tế không được tính là sinh linh, mà là một dạng binh khí hình người do Quang Minh chủ thần tại ‘Quang Minh Thần Giới’ sáng tạo ra … Ô Sâm Nặc cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn biết rằng, Thiên sứ không thể nào đột phá được, số lượng cánh khi được sáng tạo ra như thế nào thì vĩnh viễn vẫn như thế, đồng thời thực lực kể cả có sống tới mấy ngàn năm thì cũng vẫn nguyên si.
Thiên sứ mạnh thì có mạnh, song lại không có được sự tiến bộ.
Điều này khiến cho Ô Sâm Nặc trong lòng có chút xem thường Thiên sứ, hắn chỉ xem Thiên sứ như là công cụ mà thôi. Trong lần hành động này, những thứ hắn điều khiển đều là Thiên sứ, ngoại trừ hắn ra thì không có một Thánh vực cường giả của nhân loại nào cả. Trong con mắt Ô Sâm Nặc, Thánh vực cường giả nhân loại có khả năng tiến bộ vô hạn, so với Thiên sứ thì còn quý giá hơn nhiều.
oOo
Trong một tòa tiểu thành tại Xã Lê công quốc, một vị tứ dực Thiên sứ đã phi tới trên bầu trời của tòa thành nhỏ này. Tứ dực Thiên sứ toàn thân rực sáng lên Thánh quang nhu hòa, giữa bầu trời đêm giống như một mặt trời chói mắt, chiếu sáng cả tòa tiểu thành.
Trong tiểu thành không ít cư dân vì ánh sáng này mà chạy ra ngoài.
“A, Thiên sứ.”
“Là Thiên sứ.”
Đám cư dân trong tiểu thành đều kinh hãi, bởi suốt một thời gian dài đều theo đạo của Quang Minh giáo đình, bọn họ phần lớn đều là tín ngưỡng Quang Minh chi chủ, lúc này rất nhiều người đều có loại cảm giác … Chúa đã sai khiến đám tôi tớ xuống cứu bọn họ.
Vô số cư dân đều quỳ xuống.
“Tín ngưỡng Chúa, nguyện đi theo sự bao dung của Chúa nhân từ. Mọi sự xúc phạm đều sẽ bị hủy diệt.” Tiếng tứ dực Thiên sứ vang vọng khắp cả tòa thành nhỏ, trong số gần 4000 quân nhân, cũng có tới hơn một nửa quỳ xuống khiến cho những người đến từ Hắc Thổ thành cũng phải đứng tại chỗ mà cảm thấy ngạc nhiên.
Thiên sứ?
Thiên sứ trong truyền thuyết?
“Giết chết đám dị giáo đồ này đi.” Đột nhiên có một người bỗng rút ra một thanh trường kiếm giết chết một vị quân đội quan quân, trong đám quân đội này có không ít người đến từ Mạc Đặc quận thành lẫn các thành trì bên ngoài. Bọn họ không thờ phụng Quang Minh chi chủ. Mấy ngày nay bọn họ thậm chí còn phá hủy cả giáo đường.
Nhưng hôm nay …
Xung quanh một số lượng lớn binh lính dưới sự ủng hộ của dân chúng đã vùng lên đem đám người đến từ bên ngoài giết chết.
Tứ dực Thiên sứ đến một chiêu vẫn chưa xuất mà tòa thành nhỏ này đã bị thu phục rồi.
“Các tín đồ của Chúa, Chúa nhất định sẽ giang tay che chở cho các người.” Tứ dực Thiên sứ cất cao giọng nói.
Toàn bộ đám người tại tòa thành nhỏ đều quỳ phục trên mặt đất, cung kính phi thường. Tứ dực Thiên sứ vẻ mặt tươi cười, hắn dễ dàng phát hiện ra có vài chục người tu luyện Quang minh pháp tắc. Tứ dực Thiên sứ hạ xuống, rồi tới trước mặt một người mạnh nhất trong số đó: “Tên ngươi là gì?”
Vị lão giả tóc bạc này kích động, cung kính trả lời: “Tôn kính Thiên sứ đại nhân vĩ đại, ta tên là Phí Nhĩ Đốn. Trước đây vốn là Thần phủ của Quang Minh giáo đường tại tòa thành nhỏ này, ta may mắn mà giữ lại được tính mạng.”
Tứ dực Thiên sứ gật đầu nói: “Từ hôm nay trở đi, Phí Nhĩ Đốn chính là thành chủ của tòa tiểu thành này.” Tiếng Thiên sứ âm vang trong thiên địa, vang vọng khắp cả tòa tiểu thành.
“Phí Nhĩ Đốn.”
Đám cư dân tiểu thành đều hưng phấn reo vang, giữa tiếng tung hô của bọn họ, tứ dực Thiên sứ bay vút lên, quang mang chói mắt tỏa xuống, đoạn hắn rời khỏi tòa tiểu thành này bay về hướng quận thành.
Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Tại 4 tòa tiểu thành khác cũng tương tự, Thiên sứ xuất hiện khiến cho các tín đồ thờ phụng Quang Minh giáo đình đều trở nên điên cuồng, bọn họ tranh nhau đòi giết chết đám dị giáo đồ, thờ phụng tôn những cường giả tu luyện Quang Minh ma pháp hoặc Quang Minh đấu khí lên đảm nhiệm chức thành chủ.
Nhưng ở giữa Xã Lê công quốc quận thành.
Khi 5 vị tứ dực Thiên sứ còn lại phi tới, giữa Xã Lê công quốc quận thành đều tràn ngập trong hào quang tỏa ra khắp nơi, bởi vì nơi này có không ít quân nhân tới từ Hắc Thổ thành, Mạc Đặc quận thành cho nên những trận chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt.
“Tài phán trưởng đại nhân.” 5 vị Thiên sứ đều phi tới bên cạnh Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc hiện đang lăng không mà đứng nhìn ba trường đại chiến phía dưới, ba gã tứ dực thiên sử đang đấu với ba gã Bất tử chiến sĩ.
“Bất tử chiến sĩ?” Trong số đó có một gã Thiên sứ thốt lên, Ô Sâm Nặc lạnh nhạt gật đầu, khi hắn mang theo 4 gã Thiên sứ tới quận thành, thông qua lực chấn nhiếp của Thiên sứ đã khiến cho trong thành vô số người bắt đầu nổi dậy giết chết đám nhân mã của phe Lâm Lôi.
Trong quân đội cũng có những binh sĩ phản bội.
Trong trận chiến này, phe Lâm Lôi cực kỳ bất lợi.
“Đùng!” Đó là một thân thể cao tới 3 mét, cánh tay thô ráp, cơ bắp cuồn cuộn trên người khiến cho hắn trông giống một cỗ máy chiến tranh hình người, bao phủ bên ngoài cơ thể là một lớp bạch sắc chiến giáp trông giống như nham thạch, khắp người cũng chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài, làn da trên khuôn mặt màu xanh biêc khiến cho người ta phải sợ hãi.
Thánh vực Bất tử chiến sĩ.
3 tứ dực Thiên sứ chiến đấu với 3 Bất tử chiến sĩ.
“Nhị ca, tốc độ của bọn chúng nhanh quá.” Giọng phẫn nộ của Cái Tỳ vang lên, ba người chính là Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa. Bọn họ 3 người đều là cửu cấp chiến sĩ, cho dù là Bất tử chiến sĩ biến thân … cũng chỉ là sơ nhập Thánh vực. Cũng vì ưu thế của Bất tử chiến sĩ là lực ‘Phòng Ngự’ nên bọn họ cứ nhằm vào Thánh vực trung giai tứ dực Thiên sứ mà liều mạng đánh bừa.
Song Thiên sứ cũng rất linh hoạt.
Một tứ dực Thiên sứ vô cùng linh hoạt bỗng chợt lóe lên rồi nhằm vào Cái Tỳ hung hăng đạp một cước, một cước có thể dễ dàng phá nát cự thạch đá vào bạch sắc khải giáp trên người Cái Tỳ song cũng chỉ khiến cho thân thể Cái Tỳ khẽ run lên mà thôi.
Cái Tỳ đột nhiên thấy trên không trung có 3 Thiên sứ bay tới, lập tức hô: “Nhị ca, tam ca, chạy mau, lại có Thiên sứ tới.”
Ngoài 3 thiên sử ấy ra, lại còn cả 6 Thiên sứ cùng một Thánh vực cường giả trên bầu trời, bọn họ làm sao có thể đấu lại?
“Chạy, Quang Minh giáo đình lần này thực sự liều mạng rồi.” An Khoa phẫn nộ khẽ gầm lên một tiếng.
Ba người cùng đạp xuống đất một cái, mặt đất bỗng rung lên, rồi trực tiếp nứt ra, cả 3 như ba khối vẩn thạch hình người điên cuồng lao về phía bắc. Song tốc độ phi hành của Thánh vực Bất tử chiến sĩ là chậm nhất trong số tứ đại chung cực chiến sĩ.
Thiên sứ cũng rất am hiểu về tốc độ.
Cánh vừa động, nhất thời 4 gã tứ dực Thiên sứ đã bay tới trước mặt 3 người Cái Tỳ bọn họ, mặt khác 5 tên tứ dực Thiên sứ còn lại thì truy đuổi theo phía sau.
“Lão ngũ, làm sao bây giờ?” Hắc Sa nhìn Cái Tỳ.
Cái Tỳ chính là người có những chủ ý quái quỷ nhất trong số 5 huynh đệ, song lúc này Cái Tỳ nhìn phía trước có 4 gã tứ dực Thiên sứ, quay lại nhìn thoáng qua sau lưng cũng có 5 tên Thiên sứ, lúc này hắn dĩ nhiên cũng có cảm giác muốn khóc! Trời ạ, thực lực chênh lệch là quá lớn.
Bọn họ một đối một cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được ngang tay mà thôi.
Bây giờ lại 9 đánh 3, làm sao mà đấu lại?
“Làm sao bây giờ?” Cái Tỳ trong mắt bỗng lộ ra quang mang điên cuồng. “Mẹ kiếp, liều mạng, đánh một tên không xong thì đánh hai tên.” Cái Tỳ gầm nhẹ một tiếng, toàn thân lao về phía Thiên sứ trên bầu trời, tứ dực Thiên sứ mặc dù phòng ngự không tệ, song cũng không dám ngạnh kháng trực tiếp với quái vật hình người a.
Xa xa Ô Sâm Nặc lạnh nhạt chỉ đạo: “Thiên sứ chiến trận.”
Tức thì …
Ba gã tứ dực Thiên sứ cực nhanh bay tách nhau ra, mặt khác sáu gã tứ dực Thiên sứ rất nhanh đã bố trí thành Thiên sứ chiến trận, trực tiếp vây lấy đám người Cái Tỳ 3 người vào giữa. Phía trên 1 người, xung quanh 4 người, phía dưới 1 người. Cái cũi tù này đột nhiên hình thành, khiến cho Cái Tỳ, Hắc Sa, An Khoa 3 người cùng trợn tròn mắt.
“Phá!” Cái Tỳ mạnh mẽ đánh vào cái vách tường bạch sắc quang mang chói mắt đó.
“Ầm!”
Một cỗ nhiệt lượng nóng chảy khủng khiếp thẩm thấu vào bạch sắc chiến khải của Cái Tỳ, khiến hắn lập tức bị lực lượng đáng sợ ấy đánh bật trở về.
“Lão ngũ, không việc gì chứ?” An Khoa lập tức đỡ lấy hắn.
“Không việc gì.” Miệng Cái Tỳ thổ ra một búng máu tươi, “Lực lượng này mạnh thực, phỏng chừng phải ngang ngửa với Thánh vực đỉnh. May mà Bất tử chiến giáp phòng ngự mạnh, nếu không cái mạng nhỏ này cũng đi đời rồi.”
Ô Sâm Nặc lúc này bay tới, lạnh lùng nhìn Cái Tỳ, An Khoa, Hắc Sa: “Thánh vực Bất tử chiến sĩ, A Mạn Đạt gia tộc?”
Cái Tỳ 3 người căn bản không hề để ý tới Ô Sâm Nặc.
“Ta cho 3 người các ngươi một cơ hội, chỉ cần các người đầu hàng giáo đình của chúng ta, ta sẽ không giết các ngươi.” Ô Sâm Đặc lạnh nhạt nói.
Cái Tỳ, An Khoa, Hắc Sa 3 người nhìn nhau.
“Mẹ kiếp, có bản lãnh thì cứ tới giết a.” Cái Tỳ căm tức nhìn Ô Sâm Nặc, “Lão tử không sợ ngươi.”
Ô Sâm Nặc sắc mặt lạnh lẽo.
“Ngươi cho rằng lão tử có thể hù dọa được sao?” Cái Tỳ ngẩng đầu nói, “Ngươi đừng có ở đây mà khoác lác, chẳng lẽ Quang Minh giáo đình các ngươi không nhận được cảnh cáo của Hi Tắc đại nhân ư?” Lúc đầu sát thủ vương ‘Hi Tắc’ đã từng nói, nếu dám đối phó với 5 huynh đệ bọn họ, Hi Tắc hắn sẽ giết sạch toàn bộ Thánh đảo của Quang Minh giáo đình.
Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng.
Hắn vừa rồi chỉ là lừa ba người bọn họ một chút, hắn đích xác là không giám giết 3 người bọn họ. Dù sao … Hi Tắc đã nói, hắn không dám cãi lời. Vị sát thủ vương đã hơn 5000 năm tuổi này có thực lực vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt trong mấy năm trở lại đây còn đạt tới Thần vực.
Thần cấp cường giả!
Có cho Ô Sâm Nặc mười lá gan thì hắn cũng không dám chọc giân ông ta. Chọc vào … có lẽ Quang Minh giáo đình sẽ gặp phải nạn hủy diệt.
“Giải trừ Thiên sứ chiến trận.” Ô Sâm Nặc lạnh nhạt phân phó.
“Hả?” Cáo Tỳ ba người cùng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Ô Sâm Nặc này lại có lòng tốt thả bọn họ ư? Khi sáu gã tứ dực Thiên sứ vừa giải trừ Thiên sứ chiến trận, Ô Sâm Nặc thân hình đột nhiên biến thành hắc quang, Cái Tỳ ba người còn chưa kịp tránh né.
“Ầm!”Ầm!” “Ầm!”
Ba đạo cước ảnh hung hăng đá vào 3 người bọn Cái Tỳ, khiến cho ba quái vật hình người bọn họ tựa như sao băng cực nhanh đổ ầm xuống đất.
“Ầm!” Mặt đất nứt ra thành 4 đường, đồng thời rung lên thực mạnh. Ba thân hình cự đại của đám Cái Tỳ để lại những cái hố sâu trên mặt đất, bọn họ lúc này bên ngoài thân bạch sắc khải giáp đã nứt ra, máu tươi từ khóe miệng tuôn trào.
Cả bọn đã không thể động đậy, Ô Sâm Nặc không chế lực lượng trong tay vô cùng tốt, bọn họ mặc dù bị trọng thương nhưng không hề nguy hại đến tính mạng.
Ô Sâm Nặc đưa tay rút ra 3 sợi hắc ngọc tỏa liên, đưa cho Thiên sứ bên cạnh: “Trói bọn chúng lại cho ta, hai người các ngươi ở lại đây trông coi bọn chúng, những người khác … cùng ta tới Mạc Đặc quận thành.” Ô Sâm Nặc nói xong, không thèm nhìn tới Cái Tỳ 3 người nữa, lập tức hướng phía bắc bay đi, bảy tên Thiên sứ còn lại cũng tức thì bay theo hắn.
Xã Lê công quốc quận thành cùng Mạc Đặc quận thành cách nhau cũng không quá mấy trăm dặm.
Cái Tỳ bọn họ đột nhiên bị tập kích, có muốn nói cho huynh đệ mình cũng chẳng có cách nào … Chẳng hề có sự chuẩn bị trước, Mạc Đặc quận thành sắp tới sẽ bị Ô Sâm Nặc cùng 7 tên Thiên sứ tập kích. Lần này động tác của Ô Sâm Nặc là quá nhanh!
Đang lúc Ba Khắc, Bố Ân hai người vừa mới biến thân thành Bất tử chiến sĩ thì Ô Sâm Nặc đã tặng cho mỗi người một cước.
“Ầm!” “Ầm!”
Hai Bất tử chiến sĩ bị đá ra đập nát cả tường viện, lún sâu xuống mặt đất, tạo thành những cái hố.
“Còn có một Thánh vực ma thú.” Tinh thần lực của Ô Sâm Nặc đã rất nhanh phát hiện ra Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ đang cực tốc tháo chạy. Hắc Lộ chứng kiến cảnh Ba Khắc, Bố Ân hai người chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại thì hiểu ra ngay … nó tự mình muốn đánh bại Ba Khắc, Bố Ân liên thủ cũng phải mất một khoảng thời gian.
Thánh vực cường giả nhân loại thần bí này thực lực thực là đáng sợ.
Hắc Lỗ còn chưa chiến đẫu đã lập tức bắt đầu chạy trốn.
“Chủ nhân, chủ nhân, người mau trở về đi a.” Hắc Lỗ trong lòng kêu gào.
Chương 292: Lâm Lôi quy lai
Ô Sâm Nặc hóa thành một đạo hắc sắc quang mang cực nhanh đuổi theo Hắc Lỗ.
“Tốc độ của hắn nhanh quá, không hay rồi!” Hắc Lỗ cực tốt lao về phía đông nam, song Tinh thần lực của nó rõ ràng đã phát hiện ra Ô Sâm Nặc đang nhanh chóng lao tới. Chỉ đơn thuần xét về mặt tốc độ, tốc độ của Hắc Lỗ thấp hơn Ô Sâm Nặc rất nhiều. Bản thân nó cũng hiểu rõ điều này.
Trên thực tế Hắc Lỗ chỉ là ma thú sơ nhập Thánh vực, bởi vì ma thú có thiên phú mạnh hơn nhiều so với loài người nên mới có thể so với một nhân loại Thánh vực đỉnh cấp cường giả. Như Đại địa chi hùng, mặc dù vừa mới tiến nhập Thánh vực cũng có thể đánh bại một Thánh vực đỉnh cấp cường giả. Đây là thiên phú!
Kỳ thực Bối Bối cũng như vậy.
Nó cũng mới chỉ tiến nhập Thánh vực không lâu, song Bối Bối lại thuộc về một tộc quần trân quý cực kỳ hiến thấy, cho dù mới sơ nhập Thánh vực, thực lực mạnh đến ngay cả Bàn thạch Kiếm thánh ‘Hắc Đức Sâm’ cũng không bằng. Thiên phú của nó thực là đáng sợ, so với Đại địa chi hùng thậm chí còn cao hơn một bậc.
“Muốn chạy trốn ư?” Ô Sâm Nặc chỉ trong chốc lát đã thấy Hắc văn vân báo đang chạy phía trước.
Ô Sâm Nặc lúc này bên ngoài thân thể mơ hồ có một ngọn lửa màu đen thiêu đốt, toàn thân tựa như ma thần đến từ địa ngục, hắn cức nhanh lao về phía Hắc văn vân báo. Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ sợ đến phát run, thể tích lập tức kịch liệt thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lạt đã chỉ còn nhỏ bằng lòng bàn tay.
“Chíu!”
Hắc vân báo nhỏ như một chú chuột bình thường dĩ nhiên cũng trực tiếp lao xuống đất để trốn.
“Bùm!” Một ngọn lửa màu đen kích thẳng xuống mặt đất, toàn bộ đất đá trên đất chỉ trong nháy mắt đã biến thành hư vô, trên mặt đất đột ngột xuất hiện ra một cái huyệt động sâu không thấy đáy. Ô Sâm Nặc thân hình đáp xuống, nhìn thoáng qua cái huyệt động mới được tạo ra này.
“Hừ, vẫn có thể chạy được ư?” Y hừ lạnh một tiếng.
Thánh vực ma thú có thể lớn nhỏ tùy ý, đặc biệt thể tích càng nhỏ thì tốc độ di chuyện lại càng nhanh, Nhân loại Thánh vực cường giả thì không có được bản lĩnh này. Ô Sâm Nặc thực lực mặc dù mạnh song nếu luận về kỹ năng đào đất thì hắn còn xa mới bằng được Thánh vực ma thú.
Ở độ sâu vài trăm thước dưới mặt đất.
Hắc Lỗ cực nhanh di chuyển dưới lòng đất, thân thể nó trước sau bỗng hóa thành một đạo khí lãng bén nhọn, cực nhanh xuyên thủng bùn đất mà đi.
“Chủ nhân, chủ nhân.”
Hắc Lỗ vô cùng lo lắng, “Lúc chủ nhân người rời đi chỉ nói là đi về phía nam, khoảng cách này quá xa, ngay cả linh hồn trao đổi cũng không thể được.” Khoảng cách để ma thú và chủ nhân có thể dùng linh hồn trao đổi có sự hạn chế. Chủ nhân và ma thú Tinh thần lực càng mạnh thì khoảng cách để có thể dùng linh hồn trao đổi với nhau lại càng xa.
Hiện tại Lâm Lôi và Hắc Lỗ trong vòng ngàn dặm đều có thể dùng linh hồn trao đổi.
Song … lúc này Lâm Lôi lại đang ở cực nam của Hỗn loạn chi lĩnh, khoảng cách so với Hắc Lỗ là chừng 3 ngàn dặm. Hắc Lỗ căn bản không thể nào dùng linh hồn trao đổi với Lâm Lôi được, chỉ có thể mơ hồ ảm ứng được đại khái vị trí của Lâm Lôi, Hắc Lỗ dưới lòng đất cực nhanh hướng tới vị trí của Lâm Lôi chạy tới.
Ô Sâm Nặc đành quay trở lại, bay đến vùng trời của Mạc Đặc quận thành, trực tiếp quay sang mấy gã tứ dực Thiên sứ phân phó: “Các ngươi đem 2 tên Bất tử chiến sĩ này áp giải đưa đến Xã Lê quận thành, nhốt cùng một chỗ với 3 tên Bất tử chiến sĩ kia. Ta tới Hắc Thổ thành xem xem.”
Ô Sâm Nặc rút ra 2 sợi hắc ngọc tỏa liên đưa cho thủ hạ Thiên sứ.
“Vâng, thưa đại nhân.” Đám Thiên sứ này lập tức tuân mệnh.
Ô Sâm Nặc trông về phương bắc, theo hắn phỏng chừng Lâm Lôi hẳn là đang ở khu vực Hắc Thổ thành: “Ma thú họ báo kia của hắn phỏng chừng sẽ đem tin tức ở nơi này thông báo cho hắn biết. Cũng không biết là tên Lâm Lôi này sẽ chạy trốn hay là tới nghênh chiến đây!”
Tức thì Ô Sâm Nặc toàn thân hóa thành một đạo hắc quang, trực tiếp bay về phương bắc.
Tại vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, ở giữa rừng cây nhỏ bên trong sơn thôn thần bí có một tòa nhà làm bằng đá, phía trước có một cái bàn đá. Lâm Lôi đã cùng Lôi Nặc uống rượu suốt một đêm rồi, hiện tại có lẽ cũng vào khoảng 3, 4 giờ sáng, đã hừng đông rồi. Lâm Lôi cũng chuẩn bị rời đi.
“Chừng 2, 3 giờ nữa ta và Bối Bối sẽ cùng rời đi, lão tứ, nếu rảnh rỗi ngươi hãy trở về đế đô thử xem, cha mẹ ngươi phỏng chừng vẫn rất lo lắng về ngươi.” Lâm Lôi quay sang nhắc nhở Lôi Nặc, rồi chợt liếc mắt nhìn Mông Ny Tạp bên cạnh Lôi Nặc một cái, cười nói: “Được rồi, lão tứ, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, dù sao ngươi cũng đã cả đêm không ngủ rồi.”
Lôi Nặc, Mông Ny Tạp 2 người cùng sánh vai đứng chung một chỗ.
“Lão tam, lần này phải cảm ơn ngươi rồi.” Lôi Nặc cảm kích nói.
Vô luận là chuyện hắn có thể dễ dàng cùng Mông Ny Tạp ở bên nhau, hay là việc hắn được hưởng đặc quyền hàng năm đều có thể rời khỏi sơn thôn một lần, đây đều là Lâm Lôi mang đến cho hắn. Lôi Nặc hiểu rất rõ … với bản lĩnh của mình, ra rằng sẽ chẳng bao giờ lọt vào mắt đám người Đức Tư Lê.
Lâm Lôi nhếch miệng lên, cười mắng: “Lão tam, ngươi vẫn còn khách khí với ta sao?”
“Ủa?”
Lâm Lôi đột nhiên sắc mặt biến đổi, lúc này Hắc Lỗ đã cách hắn chưa đầy ngàn dặm, tiếng Hắc Lỗ vang lên trong đầu Lâm Lôi: “Chủ nhân, đại sự không ổn rồi, đám Thánh vực cao thủ của Quang Minh giáo đình đã tới tấn công, Ba Khắc 5 huynh đệ bọn họ đều bị bắt làm tù binh rồi.”
Tin tức này khiến cho Lâm Lôi lập tức kinh hãi.
“Lôi Nặc.” Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, “Rất xin lỗi, ta bâu giờ có chuyện quan trọng phải lập tức đi ngay.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lôi Nặc, Mông Ny Tạp cũng kinh ngạc.
Lâm Lôi lắc đầu đáp: “Một số chuyện của cá nhân ta, ầy, lão tứ, ngươi không cần phải quan tâm.” Lâm Lôi nở nụ cười đấm vào ngực Lôi Nặc, “Được rồi, ta đi đây.” Đoạn thân hình hắn chợt lóe, rồi hóa thành một đạo tàn ành, tới trước động phủ phủ đệ của Đức Tư Lê, cất cao giọng gọi: “Đức Tư Lê tiên sinh!”
Chung quanh động phủ phủ đệ này cũng có vài căn nhà đá. Hải Ốc Đức cùng Phúc Mạn cũng sống ở chỗ này.
“Lâm Lôi, xảy ra chuyện gì vậy?” Hải Ốc Đức đình chỉ tu luyện, bước ra khỏi căn nhà đá nghi hoặc nhìn Lâm Lôi dò hỏi. Lâm Lôi vội vã chạy tới như vậy chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Một lát sau …
Đám người Đức Tư Lê cũng đã đi tới.
Lâm Lôi chờ trông thấy đám người Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức tới liền lập tức xin lỗi nói: “Đức Tư Lê tiên sinh cùng các vị.. ta bây giờ có chuyện quan trọng cần phải đi.” Lâm Lôi trên mặt mang theo một chút tự khiểm trách.
“Xảy ra chuyện gì vậy, có cần ta hỗ trợ không?” Đức Tư Lê dò hỏi.
“Không cần.” Lâm Lôi lắc đầu đáp.
Hắn biết đám người Đức Tư Lê này ở đây tiềm tu, khẳng định là không thích tranh quyền đoạt lợi. Người ta hỏi như vậy chỉ là khách khí, nếu mình thực sự nhờ Đức Tư Lê đi đối phó với Quang Minh giáo đình, có lẽ ông ta trong lòng ngược lại còn sinh ra phản cảm.
Quan trọng nhất là …
Trải qua mấy ngày tiếp xúc này, Lâm Lôi đã phát hiện, Đức Tư Lê này trước đây cũng đã từng ở tại Quang Minh giáo đình, đương nhiên bây giờ ông ta đã thoát ly khỏi Quang Minh giáo đình rồi. Không đơn thuần là Đức Tư Lê, ngay cả Hi Kim Sâm trước đây cũng sống tại Quang Minh giáo đình.
“Các vị, xin cáo từ.”
Lâm Lôi thi lễ, đoạn thi triển ‘Phong Ảnh Thuật’, toàn thân bay lên trời. Còn tại một bãi cỏ ở xa xa trên mặt đất, Bối Bối vốn đang ngủ cũng hóa thành một đạo hắc ảnh bay tới, một người một thú trước ánh mắt của đám người Đức Tư Lê cùng rời khỏi thần bí sơn thôn, bay ra khỏi sơn mạch này, cực nhanh bay về phía bắc.
Lúc này vẫn còn là đêm khuya.
“Lão đại, có chuyện gì xảy ra thế, sao lại phải gấp như vậy?” Bối Bối phi hành ở bên cạnh Lâm Lôi, nghi hoặc dò hỏi.
“Quang Minh giáo đình đã thực sự tới chỗ chúng ta rồi.” Lâm Lôi nheo mắt lại, một ánh mắt lạnh như băng đao liền tiết xuất ra.
Bối Bối nhất thời hưng phấn hẳn lên: “Ủa? Vậy là đám Quang Minh giáo đình kia đã dám đến liều mạng rồi, thực sự là tốt quá, mất ngày nay quả là nhàm chán đến chết đi được.” Bối Bối trong mắt có một tia khát máu, “Đã lâu rồi không được hung hăng giết chóc một phen.”
Lâm Lôi đôi mắt cũng nổi lên sát ý: “Ta đợi ngày này cũng đã rất lâu rồi.”
Đối với Quang Minh giáo đình, Lâm Lôi căm hận tới tận xương tủy, vô luận là phụ thân, mẫu thân hay Đức Lâm gia gia, những thân nhân cứ lần lượt rời bỏ mình đều có liên quan đến Quang Minh giáo đình. Cái tổ chức lén lút nham hiểm đội lốt giáo đình này Lâm Lôi chỉ nghĩ đến thôi đã muốn đại khai sát giới rồi.
Lâm Lôi, Bối Bối, một người một thú cực tốc phi hành.
Không lâu sau thì phía dưới có một đạo hắc ảnh từ dưới đất chui lên, đoạn phi tới bên cạnh Lâm Lôi.
“Chủ nhân.” Hắc Lỗ cung kính gọi.
Bối Bối lập tức quát: “Hắc Lỗ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mau nói cho rõ ràng xem.”
Hắc Lỗ ở một bên vừa phi hành vừa nói: “Ta cùng Ba Khắc, Bố Ân 2 người trong lúc đang ở Mạc Đặc quận thành thì phe Quang Minh giáo đình đột nhiên cử tới 7 tứ dực Thiên sứ, còn có cả một Thánh vực cường giả nhân loại tới giết chóc.”
“Bảy tứ dực Thiên sứ?” Bối Bối mắt sáng rực lên, “Ô hô, hay.”
“Tứ dực Thiên sứ thì không có gì, nhưng cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia thì thực là đáng sợ, hắn chỉ trong nháy mắt đã đánh Ba Khắc, Bố Ân hai người biến thân đánh thành trọng thương không thể động đậy. Ta đây căn bản không dám nghênh chiến, chỉ có thể chạy trốn, Trong lúc ta đang đào đất thì hắn bống phát ra một ngọn lửa màu đen thiêu rụi đại địa sâu tới vài trăm thước, Ta thiếu chú nữa cái mạng nhỏ này cũng xong đời, thực sự, cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia thực đáng sợ, so với cái tên Hắc Đức Sâm kia thì khiến cho ta có cảm giác kinh khủng hơn nhiều.” Hắc Lỗ nhắc tới Ô Sâm Nặc, lúc này trong lòng vẫn còn có chút kinh hãi.
Lâm Lôi trong lòng suy tư.
“Theo như lời Vũ Thần nói, cường giả mạnh nhất của Quang Minh giáo đình là ‘Quang Minh Giáo Hoàng’ so với đám người Đức Tư Lê, Pháp Ân thì kém hơn, song so với Hắc Đức Sâm thì còn cao hơn một bậc. Kẻ vừa tới ngày hôm nay, hẳn là so với Quang Minh giáo hoàng cũng phải tương đương.”
Ngọn lửa màu đen, thực lực ngang ngửa với Quang Minh giáo hoàng …
“Chẳng lẽ là kẻ có địa vị tương đương với Quang Minh giáo hoàng, thực lực cũng không kém, kẻ tàn bạo độc ác nhất … Tông giáo Tài phán trưởng Ô Sâm Nặc?” Lâm Lôi đáy lòng thầm nghĩ.
Hắn không nghĩ rằng Quang Minh giáo hoàng sẽ trực tiếp ra tay, song nếu là Ô Sâm Nặc thì rất có thể.
“Bối Bối, địch nhân lần này hẳn là còn mạnh hơn so với Hắc Đức Sâm trước đây. Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.” Lâm Lôi nhắc nhở. “Lúc này đây … chúng ta không thể có chút khinh thường được. Để tới được Xã Lê công quốc kịp thời, ta sẽ cho hai ngươi 2 cái phụ gia ‘Phong Ảnh Thuật’.”
Phong ảnh thuật là cửu cấp ma pháp, mặc dù là phụ trợ ma pháp song vẫn phải tiêu hao Ma pháp lực rất lớn. Có điều Lâm Lôi còn có ‘Bàn Long Chi Giới’. Thông qua ‘Bàn Long Chi Giới’ thi triển ma pháp, chỉ phải tiêu hao một lượng Ma pháp lực bình thường, Tinh thần lực chỉ tốn có 1/6.
“Phong ảnh thuật?” Bối Bối nháy nháy mắt, “Chẳng lẽ tên kia tốc độ so được với ta?”
“Lần này không thể khinh thường được.” Lâm Lôi lắc đầu.
Bối Bối gật đầu, Lâm Lôi quay sang Hắc Lỗ phân phó nói: “Hắc Lỗ, cái tên nhân loại Thánh vực cường giả kia giao cho ta cùng Bối Bối đối phó, về phần ngươi … còn lại là đối phó với tứ dực Thiên sứ. Chúng ta cũng sẽ đồng thời tận lực trước tiên tiêu diệt đám Thiên sứ này đã.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Hắc Lỗ tuân mệnh đáp.
Lập tức một người 2 thú rất nhanh lao về phương bắc, chừng 5 giờ sáng khi trời đất đã có những tia sáng đầu tiên, Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ đã tiến vào bên trong Xã Lê công quốc. Lâm Lôi trực tiếp biến thân thành Long huyết chiến sĩ, đồng thời cũng cùng Bối Bối, Hắc Lỗ thi triển ‘Phong Ảnh Thuật’.
“Lão đại, ta cảm giác được huynh bây giờ tốc độ hình như nhanh lên rất nhiều a.” Bối Bối cạm thụ được phụ gia ‘Phong Ảnh Thuật’ là cực nhanh, đồng thời cũng nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lôi.
“Tu luyện Phong hệ nguyên tố có một chút lĩnh ngộ, tốc độ cũng nhanh hơn lên một bậc.” Lâm Lôi vừa cười vừa nói, tại ‘Khoái’ và ‘Mạn’ hai loại cảnh giới của Phong hệ nguyên tố, Lâm Lôi đều có sự đột phá, hiện tại thân hình càng thêm phiêu dật, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hơn nữa bản thân với tốc độ của Long huyết chiến sĩ cùng với ‘Phong Ảnh Thuật’ phụ gia, Lâm Lôi tốc độ so với khi cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu đích xác là tăng lên một bậc.
“Thực là huyên náo” Lâm Lôi nhìn về phía một tòa tiểu thành thuộc về Xã Lê công quốc, một vạn hộ tại tòa tiểu thành kia hiện đang rất náo nhiệt, mới tối qua không lâu Thiên sứ vừa mới giáng trần, tự nhiên khiến cho đám cư dân sống tại tiểu thành này hưng phấn ngủ không yên, cả đám đối với Quang Minh chi chủ lại càng thêm phần tín ngưỡng.
Lâm Lôi rõ ràng chú ý tới cờ xí trên các lầu gác của tòa tiểu thành kia cũng đã thay đổi rồi, trở lại thành cờ xí của Xã Lê công quốc trước đây.
“Thiên sứ vừa đến đã lại thu phục được rồi.”
Lâm Lôi cũng chỉ ngó qua cái tiểu thành này rồi trực tiếp nhắm hướng Xã Lê công quốc quận thành bay đi. Chỉ trong chốc lát, một người 2 thú đã phí tới bầu trời phía trên Xã Lê quận thành. Lúc này đã sáng rõ hơn, hơi thở tươi mới của buổi sáng sớm đang tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Lâm Lôi biến thân Long huyết chiến sĩ cùng Bối Bối, Hắc Lỗ đều đang huyền phù phía trên bầu trời Xã Lê quận thành.
“Chỉ có 6 Thiên sứ cùng với Ba Khắc 5 người bọn họ. Nhưng không hề thấy Thánh vực cường giả đâu cả.” Linh hồn lực của Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ bên dưới.
“6 người?” Bối Bối hình như rất bất mãn.
Lúc này lục đại tứ dực Thiên sứ kia rõ ràng cũng đã phát hiện ra Lâm Lôi đang dùng Linh hồn lực để tìm tòi, đồng loạt từ phía dưới bay tới, 6 vùng Thánh quang chói mắt cùng đồng thời tỏa ra tựa như 6 mặt trời từ dưới bay lên, song trong mắt Lâm Lôi cũng phát ra lệ mang tựa như lôi điện, miệng lãnh đạm gằn từng tiếng: “Sáu tên Thiên sứ này, giết sạch!”
“Tuân lệnh lão đại – chủ nhân.” Bối Bối, Hắc Lỗ đều đồng thời hóa thành lưỡng đạo hắc sắc lưu quang, lao tới giết 6 gã tứ dực Thiên sứ.
Chương 293: Vẫn lạc
Đám dân chúng tại Xã Lê quận thành đều biết có Thiên sứ tại Thành chủ phủ, rất nhiều dân chúng vốn vẫn chú ý tới nơi này. Thời khắc này lại thấy có 6 gã tứ dực Thiên sứ đồng thời bay lên trời, nhất thời tiếng reo hò vang dậy … tiếng hoan hô này lại càng thu hút được sự chú ý của một lượng lớn dân chúng.
6 gã tứ dực Thiên sứ, chính là những dạng tồn tại mà đám bình dân này vẫn luôn ngưỡng mộ.
“Ba cái bóng đen kia là cái gì vậy? Sao lại dám đấu cùng Thiên sứ?” … Không ít dân chúng cũng chú ý tới 3 bóng đen mà 6 gã tứ dực Thiên sứ chuẩn bị chém giết. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, tiếng hoan hộ của đám dân chúng lại vang lên –
Bởi vì 3 bóng đen kia đã bị 6 gã tứ dực Thiên sứ vây quanh rồi.
“Động tác thực là chặt chẽ, phối hợp cũng rất ăn ý.” Lâm Lôi khẽ cười nhìn xung quanh, vừa rồi hắn theo sát Bối Bối, Hắc Lỗ lao tới, khong ngờ rằng 6 gã tứ dực Thiên sứ kia từ các hướng lại lập tức lui lại, chỉ trong nháy mắt đã hình thành Thiên sứ chiến trận, đem Lôi Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ bao vây vào bên trong.
6 gã tứ dực Thiên sứ vây quanh 6 hướng, sử dụng Thiên sứ thánh lực để tạo ra một cái cũi tù.
“Hống~” Bối Bối một trảo cào lên người một gã tứ dực Thiên sứ, khiến cái vách tù bạch sắc thánh lực kia cũng bị rung lên một hồi song không hề rời ra.
Lâm Lôi trong lòng thầm than, Thiên sứ chiến trận này quả nhiên là lợi hại, chỉ cần 6 gã Thánh vực trung giai Thiên sứ thôi đã có thể tạo thành Thiên sứ chiến trận rồi, ngay đến cả ‘Đại Địa Liệt’ của Hắc Đức Sâm ngạnh kháng với móng vuốt của Bối Bối cũng không thể công phá được.
“Ma thú này rất lợi hại, cẩn thận một chút.” Một gã tứ dực Thiên sứ trong số đó lập tức quát lên.
Đồng thời một đạo quang mang chói mắt từ trên người tứ dực Thiên sứ này bỗng phát ra, trực tiếp phóng thẳng lên trời cao. Tới một độ cao nhất định … quang mang chói mắt trên bầu trời kia dĩ nhiên cũng nổ manh ra, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho mắt của toàn bộ dân chúng Xã Lê quận thành bị lóa đi.
Chỉ trong chốc lát, đám dân chúng lại xoa xoa con mắt, cố gắng ngẩng đầu tiếp tục quan sát trận đại chiến này.
“Để thông báo cho Ô Sâm Nặc ư?” Lâm Lôi nhìn quanh 6 gã Thiên sứ hỏi.
“Hừ, Lâm Lôi, ngươi lần này nhất định phải chết chẳng còn nghi ngờ gì nữa.” Trong đó một gã Thiên sứ khẳng định chắc chắn nói, “Sắp tới khi Tài phán trưởng đại nhân tới, ngươi có muốn chạy trối chết cũng chẳng còn cơ hội.”
“Quả nhiên là Ô Sâm Nặc.” Ánh mắt Lâm Lôi lạnh đi.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể địch nổi Tài phán trưởng đại nhân ư?” Cả 6 gã tứ dực Thiên sứ kia đều rất lãnh ngạo. Bọn họ hiểu rất tõ thực lực đáng sợ của Ô Sâm Nặc.
Đoạn 6 gã đều đồng thời nghiêm mặt, đồng thời thánh lực quang mang hùng hậu đáng sợ bắt đầu tụ tập trên người một gã tứ dực Thiên sứ trong số đó, Lâm Lôi biết 6 gã Thiên sứ này đang súc tích một kích có uy lực thực lớn để công kích, hắn lắc đầu lạnh lùng cười.
“Vù!”
Thân thể hắn chợt lóe lên rồi đến ngay trước mặt một gã tứ dực Thiên sứ, tên tứ dực Thiên sứ kia bên ngoài thân thể bạch sắc Quang minh thần lực lập tức sáng rực lên: “Thực là buồn cười.” Y rất tự tin, căn cứ theo tình báo thì Lâm Lôi thực lực cũng chỉ tương đương với Hắc Đức Sâm, không vượt qua nổi họ, chỉ có ma thú có tên là Bối Bối kia.
Ngay cả Bối Bối mà cũng không phá được Thiên sứ chiến trận thì liệu Lâm Lôi có thể ư?
Lâm Lôi trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, nếu không phải không tự tin thì liệu phe mình có cố ý để lọt vào trong Thiên sứ chiến trận này không?
“Ầm!” Hắc Ngọc trọng kiếm đánh thẳng vào vòng bảo hộ Quang minh thánh lực.
Một cỗ sóng chấn động đáng sợ chỉ trong nháy mắt đã truyền vào cơ thể của tứ dực Thiên sứ. Loại chấn động cực nhanh này dĩ nhiên chỉ trong nháy mắt đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của gã tứ dực Thiên sứ này nát thành tương. Đừng nói là hắn mà ngay cả nếu là Hắc Đức Sâm mà tiếp phải một chiêu này thì cũng bị trọng thương.
Tên tứ dực Thiên sứ kia ban đầu vốn rất tự tin song chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đồng thời máu tươi từ lỗ ta, mũi, miệng y không ngừng trào ra, ánh mắt cũng trở nên mờ đi. Toàn thân giống như bùn nhão trực tiếp từ giữa không trung rơi thẳng xuống, dường như vừa mới chạm vào đất đã hóa thành một mảng tro bụi.
Đại địa áo nghĩa … 150 trọng chấn động!
Đây là cực hạn hiện tại của Lâm Lôi.
“6 gã Thiên sứ một lần, lúc này …” Lâm Lôi lạnh lùng cười: “Thiên sứ chiến trận đối với ta vô dụng rồi. Đáng tiếc lần trước giết đi 6 gã Thiên sứ không có cách nào để nói cho các ngươi biết.”
150 trọng chấn động này so với năm đó cùng Hắc Đức Sâm tỷ thí, lực công kích còn mạnh hơn nhiều, kể cả có phòng ngự như Hắc Đức Sâm thì e rằng cũng không thể ngạnh kháng đến lần thứ 2.
“Sao có thể?” Cả 5 tên tứ dực Thiên sứ còn lại đều kinh hãi. Bọn họ còn chưa hề cảm nhận được chút chấn động nào từ Quang minh thánh lực mà đồng bọn đã chết rồi, mà lúc này Hắc Lỗ, Bối Bối cũng đồng thời hóa thành hắc sắc thiểm điện …
“U~” Một âm thanh chói tai vang vọng từ phía chân trời.
“Phập~” Một gã tứ dực Thiên sứ muốn tránh né song Bối Bối khi đã được gia tăng thêm ‘Phong Ảnh Thuật thì có thể nói tốc độ ‘Cực Kỳ Đáng Sợ’ trước mặt căn bản không thể phản kháng được. Cái móng vuốt sắc bén kia lập tức xé toạc lồng ngực rồi cào nát trái tim y.
Bối Bối chỉ cần 3 móng vuốt, 3 gã tứ dực Thiên sứ đã trực tiếp từ trên cao rớt xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
“Bùm!” Hắc Lỗ cũng đã giết chết một gã tứ dực Thiên sứ.
“Ách …” Lâm Lôi thân thể tựa như hóa thành làn gió, phiêu hốt bất định, Hắc Ngọc trọng kiếm khi thì rất nhanh, khi thì thong thả … Hắc Ngọc trọng kiếm mũi kiếm dĩ nhiên cũng xuất hiện trong không gian, cuối cùng bổ xuống đầu một gã tứ dực Thiên sứ đang hoảng sợ muốn tránh né, trực tiếp chém y thành 2 nửa.
Phong chi áo nghĩa … Phong đích luật động.
“Dùng Hắc Ngọc trọng kiếm sử dụng Phong chi áo nghĩa, uy lực đích xác là yếu đi một chút.” Lâm Lôi nhìn thi thể dưới mặt đất, lạnh nhạt cười.
Bất kể là Đại địa áo nghĩa, Phong chi áo nghĩa kỳ thực sử dụng nắm tay hoặc binh khí cũng đều có thể thi triển ra được, có điều hiệu quả lại không giống nhau. Như Hắc Ngọc trọng kiếm thi triển ‘Phong Đích Luật Động’ uy lức chỉ xấp xỉ 5 thành so với Tử Huyết nhuyễn kiếm, so với sử dụng chưởng đao thì hầu như là tương tự.
Thong thả mà nói.
Trên thực tế ngay khi Lâm Lôi vừa sử dụng ‘Đại Địa Áo Nghĩa’ giết chết một gã tứ dực Thiên sứ xong thì chỉ trong nháy mắt, 5 tên tứ dực Thiên sứ còn lại liền bị Bối Bối, Hắc Lỗ, Lâm Lôi đem giết sạch.6 Thiên sứ thi thể đều đổ nhào xuống đất.
“Sao, sao …”
“Không, không thể nào.”
Tại Xã Lê quận thành vô số dân chúng đều trông thấy cảnh này, Thiên sứ trong lòng bọn họ chính là chí cao vô thượng, là ‘Sứ Giả Của Chúa’! Song 6 gã Thiên sứ này chỉ trong nháy mắt đã bị 3 bóng đen giết chết rồi.
Lâm Lôi bên ngoài thân thể thanh hắc sắc khí lãng quay cuồng, toàn thân huyền phù bay lên cao.
Người của Xã Lê quận thành đều nhìn vị ma thân này.
“Các người dĩ nhiên cũng tín ngưỡng Quang Minh chủ thần phải không? Thực là đáng cười!” Tiếng Lâm Lôi tựa như sấm rền, vang vọng trong thiên địa. “Giáo nghĩa của Quang Minh giáo đình chỉ là một loại lừa gạt, đừng có hy vọng vào Thần mà phải dựa vào chính mình. Thực lực mà mạnh thì giết chết Thiên sứ cũng chỉ là chuyện quá dễ dàng mà thôi.”
Vô số dân chúng tại Xã Lê quận thành cũng đều có chút mê mang.
Sứ giả của Chúa, sau gã tứ dực Thiên sứ mà cũng bị giết chết như vậy. Theo như lời dạy của Quang Minh giáo đình, vinh quang của Chúa là không thể ngăn cản, khi Chúa đã phái sứ giả của người xuống thì hết thảy trở ngại đều hóa thành tro bụi. Có điều hôm nay … hóa thành tro bụi lại chính là Thiên sứ!
“Người kia là ai?” Tại Xã Lê quận thành không ít người trong lòng đều khẽ xôn xao nghị luận.
“Nhớ cho kỹ, tên của ta là … Lâm Lôi!”
Tiếng Lâm Lôi không ngừng vang vọng tại Xã Lê quận thành, cho dù Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ đã phi vào trong Thành chủ phủ thì dân chúng vẫn còn bị kích động.
“Lâm Lôi, quả nhiên là Lâm Lôi …”
Lâm Lôi chính là cường giả duy nhất tại Ngọc Lan đại lục cũng đồng thời là thạch điêu tông sư, ma pháp thiên tài, Long huyết chiến sĩ … Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc.
Từ sau khi biết Quang Minh giáo đình muốn cùng mình ngạnh bính, Lâm Lôi cũng không cần giấu diếm thân phận của mình nữa. Lực hiệu triệu của một Thánh vực cường giả là vô cùng lớn, Lâm Lôi trực tiếp công khai thân phận của mình, e rằng ngay đến cả một số công quốc cũng sẽ không dám phản kháng, thậm chí còn trực tiếp đầu hàng.
“Ầm!”
Ô Sâm Nặc cực tốc phi hành hướng về Xã Lê quận thành: “Không ngờ rằng cái tên Lâm Lôi kia dĩ nhiên lại xuất hiện tại Xã Lê quận thành, ta còn tưởng rằng hắn chạy trốn.” Ô Sâm Nặc sau khi đánh trọng thương Ba Khắc, Bố Ân thì sai người đem hai người này đến Xã Lê quận thành nhốt cùng một chỗ với Cái Tỳ ba người đồng thời ngay trong đêm tối liền phóng tới Hắc Thổ thành.
Song tại Hắc Thổ thành, Ô Sâm Nặc lại chẳng hề phát hiện ra một Thánh vực cấp bậc cường giả nào cả.
“Lâm Lôi đã trốn rồi!” Lúc ấy phản ứng của Ô Sâm Nặc chính là như vậy.
Hắn cho rằng Hắc văn vân báo kia đã dùng linh hồn truyền âm báo cho Lâm Lôi, khiến hắn hoảng sợ mà chạy trốn, Ô Sâm Nặc lúc ấy rất thất vọng, chỉ có thể trở lại Mạc Đặc quận thành. Song không ngờ rằng giữa đêm đen, hắn lại phát hiện ra quang mang chói mắt phóng lên từ Xã Lê quận thành.
Tín hiệu!
Tín hiệu báo rằng Lâm Lôi đã xuất hiện!
“Lâm Lôi thực lực mặc dù mạnh, song 6 gã tứ dực Thiên sứ liên thủ triển khai Thiên sứ chiến trận, cho dù giết không được Lâm Lôi thì vẫn nắm chắc bảo trụ được tính mạng.” Ô Sâm Nặc trong lòng thầm nghĩ. Lúc đầu hắn an bài 6 gã tứ dực Thiên sứ chính là để chuẩn bị kết thành Thiên sứ chiến trận.
Dù sao cũng là 6 gã tứ dực Thiên sứ!
Đối với Quang Minh giáo đình mà nói thì vô cùng quý giá.
Lúc đầu Lan Đạm cùng 6 người chết đi, Quang Minh giáo đình cũng căn bản không hề để ý tới. Dù sao Lan Đạm sáu người cũng chỉ là cửu cấp mà thôi. Chỉ trong tình huống phải liều mạng thì mới có Thánh vực thực lực công kích. Thiên sứ ở đẳng cấp này tại Quang Minh giáo đình vẫn còn có không ít. Song 6 gã tứ dực Thiên sứ này thì lại khác.
Muốn tìm được thân thể để tứ dực Thiên sứ toàn lực phát huy được thì cũng tương đối khó khăn.
Phải có thân thể của thất cấp chiến sĩ cấp bậc thì mới có thể khiến cho tứ dực Thiên sứ nhập thể phát huy được toàn bộ thực lực, Đơn thuần là thất cấp nhục thể thì Quang Minh giáo đình suốt mấy ngàn năm qua cũng chỉ có một số mà thôi.
“Đến rồi.” Ô Sâm Nặc chỉ thoáng chốc đã thấy Xã Lê quận thành ở xa xa, liền trực tiếp hướng Thành chủ phủ bay tới.
Tinh thần lực như phong bạo của y tức thì bao phủ khắp cả Xã Lê quận thành, song sắc mặt hắn bỗng biến đổi chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới vùng trời phía trên của Thành chủ phủ đồng thời trông thấy rất rõ ràng cảnh tượng trước cửa Thành chủ phủ, trên đường cái …
6 thi thể có cánh!
“6 gã tứ dực Thiên sứ đều chết cả rồi sao?” Ô Sâm Nặc trái tim khẽ thắt lại, cho dù là ‘Đế Lâm’ của Ma Thú sơn mạch có dẫn theo Thánh vực ma thú tới tàn sát Phân Lai thành thì Quang Minh giáo đình cũng chẳng hề tổn hại một Thánh vực cường giả nào. Song hôm nay mới đó mà đã tổn thất mất 6 gã tứ dực Thiên sứ.
Ánh mắt Ô Sâm Nặc chỉ trong nháy mắt đã trở nên u lãnh, nhiệt độ xung quanh cũng kịch liệt giảm xuống, diện tích bên ngoài thân thể 6 gã tứ dực Thiên sứ máu tươi trực tiếp ngưng kết lại thành băng.
“Lâm Lôi, ra đây!”
Tiếng Ô Sâm Nặc lạnh lùng vang lên trong thiên địa, đám dân chúng Xã Lê quận thành vừa mới chịu sự kích thích của Lâm Lôi không lâu, lúc này lại khiếp sợ phát hiện trên bầu trời Thành chủ phủ dĩ nhiên lại xuất hiện thân ảnh một gã mặt trường bào màu vàng lợt.
“Khiêu chiến Lâm Lôi ư?” Không ít dân chúng cảm thấy trong lòng phát run.
Hôm nay bọn họ đã phải chịu quá nhiều kích thích rồi, đầu tiên là Thiên sứ giáng trần, rồi hôm sau Thiên sứ lại bị đám người Lâm Lôi giết chết, còn bây giờ dĩ nhiên cũng lại có môt Thánh vực cường giả tới khiêu chiến Lâm Lôi … bọn họ cả đời cũng chưa từng được thấy qua những tràng chiến đấu kịch liệt không ngừng như vậy.
“Lâm Lôi, ngươi chỉ biết trốn ở trong Thành chủ phủ thôi sao? Ngươi tưởng rằng ta không thể phát hiện ra ngươi ư?” Trong tiếng của Ô Sâm Nặc hàm chứa sự phẫn nộ cực độ.
Trước đây muốn giết Lâm Lôi chỉ là bởi vì sự uy hiếp của Lâm Lôi. Còn bây giờ … Lâm Lôi dĩ nhiên đã giết chết 6 gã tứ dực Thiên sứ. Quang Minh giáo đình đến khi nào mới có thể tiêu hóa nổi chuyện này? Nếu Lâm Lôi là Thần cấp cường giả thì giáo đình bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, song thực lực của hắn lại chưa bằng Ô Sâm Nặc.
“Trốn?” Một âm thanh lạnh lẽo từ bên trong Thành chủ phủ phát ra.
“Ô Sâm Nặc, ngươi cũng quá tự đề cao mình rồi.” Chầm chậm bước, mặc thâm thanh sắc trường bào, Lâm Lôi đi giữa Bối Bối và Hắc Lỗ từ từ bước ra khỏi phòng khách, 5 huynh đệ Ba Khắc cũng theo sau Lâm Lôi, dàn ra thành một hàng!
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn Ô Sâm Nặc ở trên bầu trời phía trước, đồng thời Ô Sâm Nặc từ giữa không trung cũng nhìn xuống Lâm Lôi bên dưới, hai ánh mắt chạm nhau, không gian lạnh lẽo ở xung quanh dường như chỉ trong nháy mắt đã quay cuồng chấn động rồi.
Lúc này nhiệt độ quanh Ô Sâm Nặc vài trăm thức cũng đã giảm xuống rất thấp.
U lãnh, chết chóc.
Khoảng không này dường như toàn bộ đều nằm trong tay Ô Sâm Nặc.
“Vù!” Rồi đột nhiên khối khu vực này bỗng nổi gió, nguồn gió chính là Lâm Lôi. Lâm Lôi thâm thanh sắc trường bào phần phật trước gió, mái tóc dài cũng tung bay, cuồng phong gào thét trực tiếp hướng tới bầu trời chỗ Ô Sâm Nặc đang đứng, song Ô Sâm Nặc lại như một tảng đá không hề nhúc nhích.
“Giết chết 6 gã tứ dực Thiên sứ của giáo đình ta, ta hôm nay phải giết chết ngươi, để cho linh hồn ngươi suốt kiếp phải chịu đựng roi lửa đau đớn.” Tiếng Ô Sâm Nặc tựa như một ngọn đao băng lạnh lẽo đâm vào lỗ tai mọi người.
Lâm Lôi nhìn Ô Sâm Nặc trên bầu trời, nhếch miệng cười: “Có bản lãnh thì cứ đến đây đi.”
Chương 294: Kịch chiến Ô Sâm Nặc
Hắc sắc long lân, tiêm thứ dữ tợn nhanh chóng phóng ra, trong nháy mắt Lâm Lôi đã hoàn toàn Long huyết chiến sĩ biến thân. Vốn Lâm Lôi trên người mặc một kiện thâm thanh sắc trường bào, trong nháy mắt đã bị đấu khí cuồng mãnh chấn nát bấy, những mảnh nhỏ trường bào cũng huyền phù tại chung quanh than thể Lâm Lôi.
“Xông lên!” Đồng tử màu vàng lợt của Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào Ô Sâm Nặc trên bầu trời.
Nhất thời, vô số mảnh nhỏ trường bào huyền phù, tựa như những mũi tên nhọn bắn về phía Ô Sâm Nặc. Ngay sau đó, Bối Bối đứng ở phía sau Lâm Lôi thân hình chớp mắt đã trực tiếp biến mất tại chỗ, gần trăm thước khoảng cách –
Chỉ là một sát na.
Đã biến thành Bối Bối với thân hình dài nửa thước trực tiếp xuất hiện trước mắt Ô Sâm Nặc. Tiếng “U …” chói tai vang vọng tản ra khắp bốn phương tám hướng, đồng thời cặp lợi trảo của Bối Bối cũng biến thành cuồng phong, hung hăng chộp tới Ô Sâm Nặc.
“Xuy xuy …”
Ô Sâm Nặc thân thể trong nháy mắt tựa như bốc lửa, hắc sắc hỏa diểm bùng lên, đồng thời nắm tay với hắc sắc hỏa diễm vờn quanh cũng nhanh chóng theo sát lợi trảo của Bối Bối lấy cứng đối cứng va chạm cùng một chỗ, chỉ nghe thấy: “Ầm!” “Ầm!” … những tiếng đánh đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
“Xoát!” Ô Sâm Nặc trong nháy mắt đã bay ngược trở lại tới trăm thước.
Bối Bối còn lại là căm tức nhìn y: “Ô Sâm Nặc, có bản lãnh thì đừng chạy.” Ô Sâm Nặc vừa muốn mở mồm nói chuyện thì một trận gió lốc đã tới ngay trước mặt hắn, đồng thời một cú lợi trảo bao trùm long lân phảng phất xuyên phá hư không đột nhiên như lợi đao bổ về phía y.
Ô Sâm Nặc thân hình lại lóe lên, thối lui về phía sau.
Lâm Lôi thân hình lúc này mới hoàn toàn lộ diện. Hắn đứng ở giữa không trung, bên ngoài thân thanh hắc sắc khí lãng cuồn cuộn: “Ô Sâm Nặc, ngươi sao cứ luôn lui về phía sau thế? Không phải mới vừa rồi còn nói muốn giết ta sao?” Giọng Lâm Lôi trầm thấp, ánh mắt phảng phất lạnh như băng đao phản xạ xuất ra quang mang, khiến cho lòng người phát sợ.
“Lão Đại, hắc sắc hỏa diễm của Ô Sâm Nặc uy lực rất lớn. Bất quá y phá không nổi Mạch động phòng ngự.” Tiếng Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.
“Ta biết, Ô Sâm Nặc này tuyệt chiêu còn chưa xài đến.” Lâm Lôi cũng cẩn thận cảnh giác.
Ô Sâm Nặc vừa xoay tay, trong tay bỗng xuất hiện một thanh hắc sắc trường đao quang mang lấp lánh, y lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú: “Vừa rồi chỉ là xem xem thực lực của các ngươi thôi, đích xác … các ngươi có tư cách để ta phải bạt đao.”
Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cùng Ô Sâm Nặc lăng không giằng co.
Phía dưới, đám dân chúng Xã Lê quận thành đều tỏa ra quan sát cảnh tượng này. Xã Lê quận thành từ khi kiến thiết tới nay, chưa từng có một hồi đại chiến như vậy.
“Lên.” Tiếng Lâm Lôi vang lên trong đầu Bối Bối, Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú cơ hồ đồng thời chia ra 2 hướng xông vào Ô Sâm Nặc, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay Lâm Lôi cũng phản xạ vầng sáng màu xanh, khinh phiêu phiêu bổ về phía Ô Sâm Nặc.
Thấy Bối Bối, Lâm Lôi đánh tới, Ô Sâm Nặc trong lòng nháy mắt đã phán đoán: “Cái con ma thú tên là Bối Bối này tốc độ so với ta còn nhanh hơn, mà Lâm Lôi, tốc độ cũng chỉ chậm hơn một chút so với ta, tình báo nhầm chăng?” Chỉ thấy Lâm Lôi thân hình phiêu hốt, tựa như rất chậm, lại dường như rất nhanh. Cực kỳ quỷ dị.
Đối với Phong nguyên tố pháp tắc lĩnh ngộ gia tăng, cũng khiến cho Lâm Lôi tại tốc độ phương diện được đẩy lên.
Bối Bối tới sát Ô Sâm Nặc trước, song y vẫn ở giữa không trung không hề nhúc nhích, mặc cho Bối Bối một vuốt trảo tới, đột nhiên trường đao trong tay Ô Sâm Nặc hắc sắc quang mang chợt lóe, hắc sắc trường đao này loáng cái đã bổ vào lợi trảo của Bối Bối rồi.
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên, Ô Sâm Nặc cả người bị lực bắn ngược đẩy lui về phía sau trăm thước. Song Bối Bối vẫn ở giữa không trung không hề nhúc nhích.
“Bối Bối.” Lâm Lôi cảm thấy không ổn.
“Lão Đại, cẩn thận một chút, trường đao của hắn công kích ẩn chứa linh hồn công kích.” Bối Bối nhắc nhở. “Ta vừa rồi đầu cũng có chút choáng rồi.”
Lâm Lôi trong lòng căng thẳng. Linh hồn công kích?
Bất quá, căn cứ theo Lâm Lôi quan sát, Ô Sâm Nặc này là một gã Thánh vực chiến sĩ, phỏng chừng Tinh thần lực hẳn là sẽ không quá mạnh mẽ. Giống như Áo Lợi Duy Á, mặc dù lĩnh hội linh hồn công kích, có điều Áo Lợi Duy Á Tinh thần lực cũng chỉ tương đương với bát cấp ma pháp sư, thi triển linh hồn công kích, đối với người có linh hồn mạnh, sự uy hiếp là không lớn.
“Ta Tinh thần lực đạt tới cửu cấp, có thể chịu đựng được công kích của hắn.” Lâm Lôi không để ý hết thảy, lại cầm trong tay Hắc Ngọc trọng kiếm đuổi giết tới, Bối Bối lắc lắc cái tiểu đầu, lập tức khẽ kêu lên một tiếng, lại hướng Ô Sâm Nặc xông vào.
Ô Sâm Nặc thân hình vừa động, ngược lại nghênh hướng Lâm Lôi.
“Vù vù.” Hắc Ngọc trọng kiếm khinh phiêu phiêu, chỉ trong nháy mắt đã hoa phá trường không bổ về phía Ô Sâm Nặc, hắc sắc trường đao trong tay Ô Sâm Nặc cũng phảng phất như phách xuyên không gian, với tốc độ vô cùng tấn mãnh trực tiếp bổ về phía Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi.
Hắc Ngọc trọng kiếm và hắc sắc trường đao va vào nhau –
Lâm Lôi cả người bị bắn ngược về phía sau, hắn thống khổ lắc đầu.
“Oong …” Một loại chấn động ba quỷ dị đến đáng sợ thông qua hắc sắc trường đao trực tiếp truyền lại hướng Ô Sâm Nặc, xuyên thấu qua địa ngục hỏa diễm rực cháy bên ngoài cơ thể y, dũng mãnh xộc vào trong cơ thể Ô Sâm Nặc. Chấn động kịch liệt đáng sợ nọ khiến Ô Sâm Nặc ngũ tạng lục phủ kịch liệt rung lên.
“Phụt.” Một ngụm, cái máu tươi trực tiếp từ trong miệng Ô Sâm Nặc phun ra.
Ô Sâm Nặc khó có thể tin nhìn Lâm Lôi, y không nghĩ tới mới chỉ cùng Lâm Lôi lần đầu tiên chánh thức giao thủ thì đã bị thương nặng.
“Nếu cứ tiếp tục, ta e rằng không ổn. Lâm Lôi này công kích quá quỷ dị, thực là đáng sợ, phòng ngự của ta căn bản vô dụng.” Y đã cảm giác được sự đáng sợ của Lâm Lôi, “Không ngờ rằng đối phó Lâm Lôi, cũng buộc ta phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng.”
Đầu Lâm Lôi giờ phút này cũng mới thoải mái hơn một chút.
“Linh hồn công kích thực đáng sợ.” Lâm Lôi đáy lòng kinh hãi, “Chẳng những đối với linh hồn có xuyên thấu công kích, mà còn có hấp dẫn mê huyễn.”
“Chết đi, “Bối Bối lúc này hung bạo đánh thẳng tới trước mặt Ô Sâm Nặc, hàm răng sắc bén cạp đến, có điều Bối Bối lại từ thân thể Ô Sâm Nặc xuyên thấu qua, trong khi than thể y thì lại vẫn còn tại chỗ cũ.
“Hai người.”
Lâm Lôi chấn kinh nhìn một màn vừa rồi, lúc này tại giữa không trung bỗng có hai tên Ô Sâm Nặc. Hơn nữa tuyệt đối không phải là ảo ảnh gì cả. Là thực!
“Phân thân?” Lâm Lôi không dám tin tưởng.
Hai gã Ô Sâm Nặc lại vừa động, đã biến thành bốn Ô Sâm Nặc. Chiêu này so với chiêu của Áo Lợi Duy Á cực tốc vận động hình thành ảo ảnh bất đồng, bởi cả 4 tên Ô Sâm Nặc này mỗi một tên đều là thực. Linh hồn lực của Lâm Lôi cũng phát hiện bốn Ô Sâm Nặc này đều cùng có khí tức bản thân của Ô Sâm Nặc.
“Đây là chuyện gì vậy?” Lâm Lôi không dám tin tưởng.
Bốn Ô Sâm Nặc lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn Lâm Lôi. Bốn gã Ô Sâm Nặc cũng mỗi người một câu hình thành một đoạn thoại: “Lâm Lôi, ngươi quả thực là có chút thực lực, bức bách được ta sử dụng một chiêu này. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nếu ngươi công kích ta thì chỉ có thể phát hiện ra thân thể hư ảo của ta, song đổi lại là ta công kích ngươi, ngươi sẽ chẳng thể phát hiện ra … đâu là thân thể thực. Nói cách khác, ta có thể công kích tới ngươi, còn ngươi lại không thể công kích ta. Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ gì nữa.”
Bốn Ô Sâm Nặc đồng thời hướng Lâm Lôi cực nhanh bay lại.
“Chết đi!” Lâm Lôi cực nhanh nhằm một người trong số đó, đồng thời trong nháy mắt hắn cũng đem Hắc Ngọc trọng kiếm bổ về phía một người khác –
Đại địa áo nghĩa – 150 trọng chấn động!
Có điều … Giống như bổ vào không khí vậy, Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi chỉ thấy xuyên thấu qua thân thể Ô Sâm Nặc, không hề gây thương tổn đến hắn một chút nào. Song Ô Sâm Nặc này lại đột nhiên một đao bổ về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi cực nhanh dụng Hắc Ngọc trọng kiếm ngăn cản.
“Ầm.”
Cả người hắn bị đánh bay. Đầu óc cũng là một trận mê muội.
“Sao có thể. Sao có thể có loại … năng lực biến thái này?” Lâm Lôi không dám tin tưởng, ngay kể cả đối mặt với Pháp Ân, Đức Tư Lê, hắn cũng không có loại … cảm giác tuyệt vọng quá mức như thế này. Chính mình không thể tấn công đối thủ, trong khi đối thủ lại có thể dễ dàng đánh mình? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
“Ô Sâm Nặc, đừng hòng lừa gạt chúng ta.”
Tiếng Bối Bối vang lên, Lâm Lôi tức thì quay đầu nhìn về phía nó, đôi mắt nhỏ của Bối Bối đang nhìn chằm chằm Ô Sâm Nặc: “Người khác công kích không được ngươi ư? Nếu có bốn người đồng thời công kích bốn cái thân thể của ngươi, ngươi nói … có đánh trúng được không?” Bối Bối tựa hồ đối với loại năng lực này rất rõ ràng.
Bốn Ô Sâm Nặc đều cầm trong tay hắc sắc trường đao.
“Tựa hồ ngươi hiểu được chiêu này?” Ô Sâm Nặc cười lạnh hỏi.
“Đương nhiên đúng. Đừng quên, ta là Hắc Ám thuộc tính ma thú.” Bối Bối thân thể nhoáng lên, đoạn cũng chia ra làm hai. Hai Bối Bối đều cùng lăng không mà đứng. Ô Sâm Nặc chứng kiến một màn này cũng vô cùng khiếp sợ, Lâm Lôi đồng dạng cũng cảm thấy kinh hãi.
Phía dưới Ba Khắc ngũ huynh đệ cũng ngước nhìn quan sát hết thảy toàn bộ những sự kiện đang phát sinh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắc Sa nhìn về phía Cái Tì.
Cái Tì cũng mê mang lắc lắc đầu: “Tràng chiến đấu này không phải là dạng chúng ta có khả năng nhúng tay vào, hãy chờ xem.”
Lâm Lôi giờ phút này cũng phi tới bên cạnh hai Bối Bối, Bối Bối quay về phía hắn nói: “Lão Đại, trong Hắc Ám công kích có một dạng gọi là Tiềm hành thuật. Khi Tiềm hành thuật đạt tới cấp bậc cực cao, có thể tu luyện Hóa ảnh thuật. Hóa ảnh thuật là đem thân thể dung nhập vào trong cái bóng tiềm hành. Song … Hóa ảnh thuật trên, còn có một cấp bậc cao hơn, chính là – Hóa ảnh phân thân thuật, loại này phải đạt tới Thánh vực mới có thể tu luyện được.”
“Bất quá, Ô Sâm Nặc này tại phương diện Hóa ảnh phân thân thuật so với ta lợi hại hơn!” Bối Bối nói.
“Cái này gọi là Hóa ảnh phân thân thuật ư?” Ô Sâm Nặc nhíu mày.
“Ngươi không biết à?” Bối Bối nhìn y.
Ô Sâm Nặc trầm mặc hẳn, trên thực tế loại phân thân phương pháp này, là Ô Sâm Nặc trong khi tu luyện Hắc Ám nguyên tố pháp tắc căn cứ theo nguyên lý Hóa ảnh thuật, từ từ lĩnh ngộ ra. Về phần tên, hắn bản than cứ tùy tiện gọi là Phân thân thuật.
Hóa ảnh phân thân thuật.
Hóa ảnh phân thân thuật cấp một, chính là tại cái bóng nguyên gốc, lại hình thành một cái bong khác, mà bổn tôn thân thể có thể tại hai cái bóng, tùy ý thay đổi vị trí.
Hóa ảnh phân thân thuật cấp hai, chính là đem hai cái bóng hóa thành bốn cái bóng, đến lúc đó, thân thể bổn tôn có thể tại bốn cái bóng tùy ý thay đổi vị trí. Ô Sâm Nặc này hiển nhiên đã tu luyện tới cấp thứ hai.
Vừa rồi Lâm Lôi công kích một cái phân than của y, Ô Sâm Nặc bổn tôn đã chuyển qua cái bóng khác, sau đó tiếp tục công kích Lâm Lôi trong khi tái chuyển đổi lại.
Một chiêu này tuy rằng lợi hại, có điều nếu đối diện với Thần cấp cao thủ thuộc Thần chi lĩnh vực thì cũng chẳng có chút lực phản kháng nào.
“Bối Bối, ngươi học được lúc nào vậy?” Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm hỏi.
“Hắc Ám ma thú trời sinh đã biết một ít Hắc Ám ma pháp, còn những công kích đặc thù thì phải sau một thời gian, khi ta đạt tới Thánh vực xong mới có thể thi triển Hóa ảnh phân thân thuật này. Đáng tiếc, lại không lợi hại bằng Ô Sâm Nặc này.” Bối Bối bất đắc dĩ đáp. Ma thú trời sinh bản thân đã có một vài ma pháp đặc thù, ma thú càng cường hãn thì ma pháp lại càng mạnh.
Lâm Lôi trong lòng thầm than không thôi.
“Biết thì đã sao? Ngươi vẫn phải chết!” Bốn Ô Sâm Nặc đồng thời di động, mục tiêu – Lâm Lôi! Bốn Ô Sâm Nặc cực nhanh vây công mà đến, Lâm Lôi lập tức bay ngược trở lui … một đánh bốn, làm sao đấu nổi? Hắn mà ngăn cản một gã Ô Sâm Nặc thì chân thân sẽ lại nằm trong số 3 tên còn lại.
Cứng đối cứng, hắn phải thua!
“U …” Lâm Lôi phải lui về phía sau, trong khi 2 Bối Bối thì lại hét lên giận dữ vọt tới.
Hai Bối Bối tốc độ đều nhanh đến biến thái, chỉ thấy hai Bối Bối điên cuồng với bốn gã Ô Sâm Nặc công kích dây dưa cùng một chỗ, Ô Sâm Nặc có bốn cái bóng để có thể lựa chọn, việc tránh né so với Bối Bối còn dễ dàng hơn nhiều.
“Ầm.” Hai Bối Bối đều bay ngược trở ra.
“Bối Bối, nhanh, đến bên cạnh ta này, chờ một chút ngươi hãy nghe theo lệnh ta mà thi hành.” Chỉ thấy giờ phút này Lâm Lôi đang đứng trên một cái ngã tư đường tại Xã Lê quận thành, trụ vững trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Ô Sâm Nặc trên bầu trời, lẳng lặng chờ đợi y tiếng lại.
Bối Bối đáy lòng có chút nghi hoặc, song nó vẫn cực tốc phi về phía Lâm Lôi.
“Lão Đại, muốn làm gì a?” Bối Bối nghi hoặc dò hỏi.
Có điều sau khi nó nghe được Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm trả lời, con mắt cũng sáng rực lên, đoạn nó nhảy phốc lên vai Lâm Lôi. Lâm Lôi và Bối Bối trụ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vậy bốn gã Ô Sâm Nặc tựa hồ chẳng hề có chút úy kỵ nào cả.
“Ồ? Định giở trò gì hả?”
Thấy Lâm Lôi tự tin như thế, Ô Sâm Nặc có chút nghi hoặc, có điều hắn dụng linh hồn lực tìm tòi một lượt, thấy chung quanh Lâm Lôi, Bối Bối căn bản không có những người khác, cũng không có cạm bẫy nào cả. Hà huống chi với cao thủ cấp bậc như hắn, lại tu luyện được Hóa ảnh phân thân thuật, hắn còn sợ gì cạm bẫy nữa đây.
“Hừ.” Ô Sâm Nặc hừ lạnh một tiếng không hề do dự, bốn Ô Sâm Nặc đồng thời hướng Lâm Lôi ở phía dưới vọt tới!
Chương 295: Ba Lỗ Khắc
Lâm Lôi một tay nắm Hắc Ngọc trọng kiếm, một tay cầm Tử Huyết nhuyễn kiếm ở giữa con phố, Bối Bối trên vai hắn cũng đứng yên không hề nhúc nhích. Một người một thú cùng nhìn về phía Ô Sâm Nặc đang cực nhanh lao xuống, thế nhưng khi Ô Sâm Nặc còn cách Lâm Lôi khoảng hơn mười thước, y đột nhiên dừng lại.
Có âm mưu!
Ô Sâm Nặc nhìn Lâm Lôi vô cùng tự tin ở phía trước, trong lòng cảm giác có chút nghi hoặc.
“Tiểu tử này rốt cuộc có âm chiêu gì nhỉ?”
“Sao, sợ à?” Lâm Lôi hai tay cầm kiếm, nhìn Ô Sâm Nặc, “Nếu sợ hãi, ngươi hãy ngoan ngoãn mà cút xéo đi, đừng lo, ta sẽ không truy giết ngươi đâu.”
Lâm Lôi nói, khiến Ô Sâm Nặc tức giận đến ói máu.
“Đuổi giết?” Ô Sâm Nặc trong lòng chửi thầm, rõ ràng là Ô Sâm Nặc hắn ở thế thượng phong, thế nhưng y sinh ra vốn đã cẩn thận, cũng thực sự hoài nghi Lâm Lôi có âm chiêu gì đó, thế nhưng nhìn bộ dạng Lâm Lôi tự tin vậy, Ô Sâm Nặc đột nhiên nghĩ đến, “Chẳng lẽ Lâm Lôi cố ý làm ra bộ dạng này, muốn dọa ta chạy sao?”
Ô Sâm Nặc cẩn thận xem xét kĩ Lâm Lôi một chút: “Nếu Lâm Lôi này có tuyệt chiêu gì thì đã dùng từ lâu rồi, cần gì tại đây cố huyễn hoặc chứ? Hơn nữa cho dù còn át chủ bài, cũng không cần tự tin như thế, cái này không phải rõ ràng nói cho người khác hắn còn tuyệt chiêu hay sao?”
Ô Sâm Nặc đáy lòng cười lạnh: “Hư hư thực thực, thực thực hư hư, tiểu tử này đang đùa ta, ta không tin hắn có biện pháp có thế đả thương ta.”
“Sao lại ngập ngừng thế, Tài phán trưởng đại nhân, uy phong và quả quyết trước đây của ngươi đâu rồi?” Lâm Lôi lạnh lùng hỏi.
Ô Sâm Nặc dừng lại ở đôi mắt màu vàng lợt của Lâm Lôi, giễu cợt: “Tiểu tử, ta còn -” Nói được một nửa, bốn ‘Ô Sâm Nặc’ cơ hồ đồng thời công kích về phía Lâm Lôi, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải kinh hãi. Có thể tại một sát na này –
“Vù vù ~”
Trong phạm vi trăm thước nháy mắt bao trùm quầng sáng thổ hoàng sắc, Lâm Lôi, Bối Bối trên người cũng xuất hiện một quầng sáng thổ hoàng sắc.
Thuấn phát – thất cấp Trọng lực thuật!
Thất cấp Trọng lực thuật là khiến lực hấp dẫn của mặt đất đối với cơ thể người tăng gấp bốn lần so với bình thường. Lực hấp dẫn gấp bốn lần chẳng những tác dụng đến cơ bắp, ngay cả kinh mạch, nội tạng, máu trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng. Cho dù là cường giả lợi hại, trong nháy mắt động tác cũng bị biến đổi, tốc độ nhanh chóng biến thành chậm.
Đối với Thánh vực cường giả mà nói, ngươi ném một khối cự thạch ngàn cân vào hắn, hắn sẽ làm cho viên đạn cự thạch đó nát bấy thành tro bụi. Tốc độ thân hình cơ hồ không thể bị ảnh hưởng.
Thế nhưng Trọng lực thuật lại bất đồng.
Chẳng hạn như Trọng lực thuật gấp bốn lần này, không phải đơn giản tăng thêm mấy trăm cân nặng. Nó có thể khiến cho một ít người tuần hoàn máu chậm lại, hít thở khó khăn hơn một chút … sức mạnh kém đi, dưới trọng lực gấp bốn lần, thậm chí trong nháy mắt gây ra cái chết đột ngột. Cho dù Thánh vực cường giả, kỹ năng thân thể cũng sẽ đã bị ảnh hưởng.
“Sát!”
Trong Thuấn phát Trọng lực thuật, sau khi đã bố trí bản thân cùng với Bối Bối trên người triệt tiêu được ma pháp Trọng lực thuật, Lâm Lôi cùng với Bối Bối cơ hồ đồng thời hướng Ô Sâm Nặc phát động công kích. Một Lâm Lôi cùng hai ‘Bối Bối’ đồng thời sát kích về phía bốn ‘Ô Sâm Nặc’ tốc độ hiển nhiên đang chậm lại.
“Vù.” Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi lại bổ vào vào khoảng không. Tử Huyết nhuyễn kiếm cũng đồng dạng bổ vào khoảng không.
“Ầm!” Thân hình Ô Sâm Nặc bay cao lên, bốn Ô Sâm Nặc hợp lại làm một, máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra. Hắn tránh thoát được công kích của Lâm Lôi, nhưng thực sự tránh không khỏi hai ‘Bối Bối’ công kích.
Lâm Lôi và Bối Bối không chút do dự lập tức hướng Ô Sâm Nặc xông tới, thế nhưng Ô Sâm Nặc trong nháy mắt đã lại từ một người hóa thành bốn, đồng thời bên ngoài thân một ngọn lửa màu đen trào xuất cực nhanh. Mặt đất phố xá chung quanh lập tức bị đốt cháy thành hư vô, ngay cả năng lượng Trọng lực thuật của Lâm Lôi cũng bị loại bỏ mất.
“Không ngờ ngươi còn có chiêu này.” Ô Sâm Nặc phẫn nộ nhìn Lâm Lôi, “Thế nhưng, chiêu này của ngươi vô dụng rồi.”
“Vô dụng thực sao?”
Lâm Lôi tự tin đứng trên mặt đất.
Bốn Ô Sâm Nặc lại cực nhanh vọt lại đây. Cơ hồ đồng thời trên mặt đất chung quanh Lâm Lôi lại hiện lên quầng sáng thổ hoàng sắc – thất cấp Trọng lực thuật!
Bốn Ô Sâm Nặc thân hình cứng lại, nhưng mà ngay sau đó “Ầm!” Ngọn lửa màu đen thiêu đốt ra, lại đem thất cấp Trọng lực thuật tiêu trừ sạch sẽ, Ô Sâm Nặc trong mắt lộ vẻ tức giận: “Vô dụng thôi, Lâm Lôi. Thân thể ta hoàn toàn có thể quen với Trọng lực thuật trình độ này.”
“Bối Bối, lên.”
Lâm Lôi, Bối Bối cơ hồ đồng thời nhằm phía Ô Sâm Nặc, Lâm Lôi lại một lần nữa thi triển Trọng lực thuật. Chỉ là lúc này đây lại là – lục cấp Trọng lực thuật!
Ô Sâm Nặc vốn đã chuẩn bị tốt để thích ứng với hấp dẫn lực gấp bốn lần, đột nhiên dưới ‘Lực Hấp Dẫn Gấp Đôi’, động tác lại biến đổi.
“Phốc!”
Phong chi áo nghĩa – Phong đích luật động, Tử Huyết nhuyễn kiếm dường như khi thì rất nhanh, khi thì chậm chạp, vậy mà không gian nhận lại xuất hiện trên mũi kiếm Tử Huyết nhuyễn kiếm. Mũi kiếm này trực tiếp bổ vào bên ngoài thân Ô Sâm Nặc, xuyên thấu cả Địa ngục hỏa, chấn bay Ô Sâm Nặc.
Một vết thương xuất hiện tại ngực y.
Ô Sâm Nặc tránh thoát Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi, tránh thoát công kích của hai ‘Bối Bối’, nhưng lại bị thương vì Tử Huyết nhuyễn kiếm.
“Uy lực sao lớn vậy?” Ô Sâm Nặc biến sắc.
Vừa rồi y không còn chỗ để tránh, bởi vì bốn cái bóng đồng thời sát kích hướng Lâm Lôi, Lâm Lôi tự nhiên có thể đồng thời công kích hai người. Mà hai ‘Bối Bối’ tốc độ so với y còn nhanh hơn, cũng có thể dễ dàng công kích hai người. Vô luận như thế nào, y cũng phải nhận lấy một kích.
Y không dám ngạnh kháng Hắc Ngọc trọng kiếm, móng vuốt Bối Bối y cũng không muốn kháng.
Cuối cùng là chọn lấy Tử Huyết nhuyễn kiếm này.
Thế nhưng … uy lực Tử Huyết nhuyễn kiếm này, hình như so với móng vuốt Bối Bối còn lợi hại hơn một chút.
“Theo miêu tả của tình báo, uy lực công kích của tử sắc trường kiếm này cũng không lớn lắm.” Ô Sâm Nặc không tin.
Đích xác, thời điểm cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu, một chiêu ‘Phong Đích Luật Động’ này của Lâm Lôi uy lực cũng không lớn. Thế nhưng bây giờ dưới Phong nguyên tố pháp tắc trên hai đại cảnh giới ‘Nhanh’ ‘Chậm’ cũng đã có đột phá đề cao được cấp độ, sau đó hai thứ kết hợp lại, thi triển ‘Phong Địa Luật Động’, so với một cấp độ đã được đề cao không ít, mà hai cấp độ thậm chí lại càng cao hơn.
“Ô Sâm Nặc, ngươi không phải muốn giết ta sao?” Lâm Lôi có vẻ có phần điên cuồng.
Công kích!
Sau khi Lâm Lôi biến thân như địa ngục ác ma, thể tích Bối Bối cũng lớn lên, đồng thời điên cuồng hướng phía Ô Sâm Nặc sát kích. Trong lúc sát kích, Lâm Lôi cũng phát ra Thuấn phát Trọng lực thuật, chỉ thấy quầng sáng thổ hoàng sắc trong chốc lát đã bao trùm mặt đất.
“Bùm!” Ô Sâm Nặc bên ngoài thân ngọn lửa màu đen bùng phát, cũng là trong nháy mắt phá hủy năng lượng Trọng lực thuật này, tiêu trừ Trọng lực thuật.
Thế nhưng đối với Lâm Lôi mà nói, loại Trọng lực thuật cấp thấp này, liên tục phát ra một hai trăm cái cũng sẽ không tiêu hao nhiều ma pháp lực, quan trọng nhất là Lâm Lôi còn có ‘Bàn Long Chi Giới’, giúp tiêu hao chỉ một phần sáu năng lượng ma pháp.
Thất cấp Trọng lực thuật, lục cấp Trọng lực thuật, Lâm Lôi cứ thế mà luân chuyển.
“Không hay rồi.” Không ngừng biến ảo mức độ lực hấp dẫn, khiến cho Ô Sâm Nặc ngay cả công kích cũng bị biến đổi.
Lục cấp Trọng lực thuật, cũng vào khoảng gấp đôi lực hấp dẫn. So thất cấp Trọng lực thuật thì kém hơn rất nhiều … hai loại Trọng lực thuật chênh lệch cực đại như thế khiến cho Ô Sâm Nặc di động cũng có phần bất thuận. Giống như là một người bình thường đang bước đi, thế nhưng đột nhiên sức hút không có, để hắn bước đi dưới trạng thái mất trọng lượng, hắn sẽ không thể quen được.
Đồng dạng với đạo lý đó.
Trọng lực thuật có đôi khi không phải càng cao thì càng tốt.
“Ầm.” Tránh cũng không thể tránh, Ô Sâm Nặc lựa chọn bị móng vuốt Bối Bối mạnh mẽ trảo một cái, cả người lại một lần nữa chấn bay, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực Ô Sâm Nặc gãy … Y lúc này đây trực tiếp bay lên trời, cũng không dám ở sát mặt đất nữa.
“Không nghĩ tới, Trọng lực thuật bất đồng này, mà lại đạt tới được hiệu quả như thế.” Ô Sâm Nặc che ngực, bay lên giữa không trung.
Y đã bị thương rất nặng.
Bị Hắc Ngọc trọng kiếm, Tử Huyết nhuyễn kiếm của Lâm Lôi chém một chém, cũng bị móng vuốt Bối Bối trảo tới hai ba lần.
“Bối Bối. Lên, hắn bây giờ đã trọng thương, trạng thái không tốt rồi.” Lâm Lôi nói.
Ô Sâm Nặc không chút do dự, bốn thân ảnh đồng thời hướng phương nam cực nhanh bay đi. Y cũng mặc kệ Bối Bối phía sau. Bối Bối có lẽ sẽ đuổi kịp y, thế nhưng y có thể với bốn cái bóng không ngừng biến ảo, căn bản không cần sợ hãi Bối Bối.
Nếu Lâm Lôi đuổi theo …
Có lẽ Ô Sâm Nặc sẽ đả thương lại được Lâm Lôi, dù sao tại không trung Lâm Lôi không thể thi triển Trọng lực thuật, tốc độ hắn cũng không bằng đối phương. Không phải tự tìm chỗ chết sao?
Ngũ huynh đệ Ba Khắc lúc này mới từ trong phủ thành chủ chạy đến.
“Ô Sâm Nặc trốn rồi.” An Khoa thở dài một tiếng.
“Đại nhân cùng với Bối Bối đã đến, Ô Sâm Nặc tất phải chạy trốn rồi.” Cái Tì cũng trở nên hưng phấn. Bọn họ cẩn thận xem qua đường phố trước phủ môn thành chủ một chút rồi không nói gì nữa. Còn đang ở đó trên đường phố này là sáu thi thể Thiên sứ, thi thể cũng đã ngưng kết thành khối băng.
Mà ở cạnh gần vị trí Lâm Lôi, nơi đó mặt đất hoàn toàn lõm xuống đại khái một thước.
Còn có một thước dày bùn đất bởi vì lửa địa ngục của Ô Sâm Nặc đã sớm thiêu đốt thành hư vô rồi. Mà Lâm Lôi đã biến thân thành Long Huyết chiến sĩ đang đứng ở dưới chỗ lõm đó.
“Đại nhân.”
“Đại nhân.”
Năm huynh đệ Ba Khắc bọn họ cũng kích động hướng Lâm Lôi chạy đến, Lâm Lôi cũng biến trở lại hình người, lật tay từ trong không gian giới chỉ lấy ra trường bào mặc vào. Bối Bối giờ phút này cũng hạ xuống bên cạnh hắn, Lâm Lôi lúc này mới thở dài một hơi.
“Đại nhân, chúng ta thắng rồi.” Ba Khắc kích động nói, bốn người kia cũng kích động nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi sắc mặt hờ hững tươi cười, trông xa xa về phía phương nam: “Chúng ta không tính là thắng. Đáng tiếc, một kiếm Phong chi áo nghĩa ‘Phong Ba Động’ của ta lực công kích không đủ, nếu đủ lợi hại … một mình ta là đủ ngăn cản Ô Sâm Nặc này.”
Phong ba động, trong nháy mắt xuất kiếm ngàn vạn lần.
Tốc độ nhanh đến mức tận cùng, thế nhưng lực công kích tính ra không cao. Nếu bốn Ô Sâm Nặc cùng vây công lại đây, Lâm Lôi dùng một chiêu này, căn bản không thể gây thương tổn được y, ngược lại sẽ bị Ô Sâm Nặc đánh trọng thương.
“Phong đích luật động, cùng Phong ba động là hai loại ý cảnh, không thể dung hợp. Chỉ có đem pháp tắc Phong nguyên tố kiếm pháp lĩnh ngộ cảnh giới ‘Nhanh’ dung nhập trong ‘Phong Ba Động’, khi đó khả năng uy lực ‘Phong Ba Động’ sẽ đề cao được vài cấp độ.”
Lâm Lôi cũng nhớ kỹ một kiếm của Hi Kim Sâm đó.
Nhanh đến không gian cũng sai loạn chồng chéo lên nhau, vậy mà lực xuyên thấu mạnh mẽ đến đáng sợ.
Nếu Lâm Lôi đã đạt tới được trình độ đó, lại dùng đến ‘Phong Ba Động’, vậy vô số công kích ‘Huyễn Không Chi Kiếm’ sẽ được xuất ra. Cho dù mỗi một kiếm uy lực giảm đi một chút, thế nhưng vẫn sẽ đặc biệt đáng sợ.
“Ta cũng vậy.” Bối Bối thầm nói, “Hóa ảnh phân thân thuật, nếu ta tu luyện đến mức một người chia làm bốn, ta một mình cũng có thế đấu với hắn.”
Năm huynh đệ Ba Khắc, nhìn Lâm Lôi, Bối Bối một người một thú ăn năn hối hận, không khỏi không biết nói gì.
“Đại nhân, người còn chưa tới ba mươi tuổi đã lợi hại như vậy rồi!” Ba Khắc lớn tiếng nói.
Lâm Lôi, Bối Bối nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Xem ra, làm người không thể quá tham lam.
Lâm Lôi bây giờ với Phong nguyên tố pháp tắc, Đại địa pháp tắc hai phương diện đều lĩnh ngộ, cũng là một người tiến triển rất nhanh. Không giống một ít người ở vào tình trạng nút cổ chai (bế tắc). Như vậy cũng đáng để cao hứng a.
“Ba Khắc, ngươi lập tức phái người thu phục Xã Lê công quốc này. Bây giờ Xã Lê quận thành, sợ rằng quân đội cũng không còn có một chút sĩ khí phản kháng nữa.” Lâm Lôi rất tự tin, trải qua chiến đấu cùng Thiên sứ và lần chiến đấu vừa rồi, người Xã Lê quận thành ai dám phản kháng?
“Vâng, đại nhân.”
“Dựa theo kế hoạch, cùng Quang Minh Tòa thánh ngạnh kháng, chúng ta cũng công khai thôi, sau mười ngày nữa, chính thức đối ngoại tuyên bố thành lập công quốc, danh xưng là – Ba Lỗ Khắc!” Lâm Lôi tuyên bố nói.
Ba Khắc, An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân, Cái Tì năm người cũng hưng phấn cung kính hô: “Vâng, thưa đại nhân.”
Cùng Xã Lê quận thành đánh một trận, quyết định rằng Quang Minh Tòa thánh một phương tạm thời không có có năng lực áp chế Lâm Lôi. Lâm Lôi sát lục đại tứ dực Thiên sứ, hơn nữa khiến cho Tài phán trưởng ‘Ô Sâm Nặc’ phải trốn chạy. Chiến tích như vậy được Tái Tư Lặc an bài người truyền bá, rất nhanh truyền đi khắp nơi.
Lâm Lôi một phương, sĩ khí như rồng.
Xã Lê công quốc không có chút phản kháng nào, lại trở về dưới sự thống trị của Lâm Lôi.
Bên trong Hắc Thổ thành, ở hoa viên.
“Lâm Lôi đại nhân, An Ni công quốc phía tây chúng ta, mới bị chúng ta dọa dẫm một chút, bọn họ liền lập tức đầu hàng. Còn công quốc phía đông đó lại có một chút ngoan cố.” Tái Tư Lặc cười nói, danh tiếng Lâm Lôi đích xác rất hữu dụng.
Chỉ là uy hiếp một chút, một công quốc liền lập tức đầu hàng.
Không đầu hàng thì làm sao? Quyết đấu cùng Thánh vực cường giả à? Dù sao công quốc thông thường có lẽ bát cấp chiến sĩ là người mạnh nhất rồi, số ít công quốc mới có cửu cấp chiến sĩ. Về phần Thánh vực cường giả … làm sao có thể ở lại một cái công quốc?
“Tái Tư Lặc.” Lâm Lôi phân phó, “Còn có ba ngày nữa chúng ta sẽ chính thức thành lập Ba Lỗ Khắc công quốc. Như vậy đi … ngươi phái người đi xem chi nhánh của Đạo Sâm thương hội, để cho bọn họ lập tức đưa tin đến Ngọc Lan đế quốc cho Địch Lỵ Á, nói với nàng chuyện Ba Lỗ Khắc công quốc thành lập.”
“Vâng.” Tái Tư Lặc tuân mệnh.
Lâm Lôi đứng ở trong hoa viên, nhìn về phương nam xa xa: “Địch Lỵ Á, ta đã hoàn thành ước định của chúng ta, nàng lúc nào sẽ đến đây vậy?”