Bàn Long Audio Podcast
Tập 39 [ Chương 191 đến 195 ]
❮ sautiếp ❯Chương 191: Lễ vật
Xích Nhĩ thành quản hạt mười mấy thành trì bình thường với phần đông cư dân vùng phụ cận tổng cộng vào khoảng mấy trăm vạn người. Có thể nói một Xích Nhĩ thành có thể ngang với một công quốc.
Mà Xích Nhĩ thành thành chủ địa vị cũng tương đương với một người đứng đầu một công quốc.
“Mười bốn tuổi trở thành thành chủ, thực là khiến cho kẻ khác phải hâm mộ a.” Trong các trà lâu, tửu quán của Xích Nhĩ thành, không ít người quan tâm đến chuyện này.
Ba huynh muội Uy Đức phu nhân đột ngột chết trong một trận hỏa hoạn cũng khiến cho tình trạng tranh quyền đoạt lợi có chút phức tạp của Xích Nhĩ thành bỗng trở nên rõ ràng trong chốc lát.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cơ Ân chính là người mang huyết thống của Cổ Khắc Tư gia tộc, khẳng định có thể kế thừa chức vị thành chủ.
“Bá tước phu nhân đêm khuya xét nhà nhưng không thể ngờ rằng chính mình lại bỏ mạng. Thực sự là trò cười a.” Một lão đầu có ria mép màu đỏ cầm lấy chén rượu lớn uống cạn, ha hả cười nói.
“Nghe nói là bị chết cháy.” Một người bên cạnh tiếp lời.
“Sao có thể bị hỏa thiêu được, chung quanh rất đông thành vệ, nếu thực sự bị hỏa thiêu, bá tước phu nhân bọn họ chẳng lẽ lại không có cơ hội thoát ra hay sao?” Một người gầy ốm đột nhiên hạ thấp giọng xuống nói: “Ta nói cho các ngươi hay một bí mật, 3 huynh muội bá tước phu nhân bọn họ là bị người ta giết chết rồi sau đó dùng một mồi lửa hỏa thiêu.”
Mọi người chung quanh nhất thời đều nhìn về phía y.
“Chắc chắn là vậy.” Người gầy ốm nói một cách rất tự tin.
“Tất cả đều là nói bậy.” Một đại hán cười lạnh: “Lão tử ta chính à thành vệ quân, đêm đó ta cũng ở tại đó, ngươi có thể biết nhiều hơn ta sao?”
Người gầy ốm cười trừ: “Đại ca này, ta chỉ là nói chơi thôi mà.”
“3 huynh muội bá tước phu nhân không phải bị hỏa thiêu, mà là bị chết do vụ nổ.” Đại hán kể lại một cách rõ ràng: “Bị lửa thiêu chết ư? Bọn họ chẳng lẽ không kịp kêu cứu? Nhưng trung đội chúng ta không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu cả. Khẳng định là do vụ nổ đột ngột kia, làm ba người bọn họ chết mà không kịp la lên một tiếng.”
Những người khác đều gật đầu. Người gầy ốm cũng gật gật đầu.
Hiển nhiên điều này giải thích rất phù hợp.
“Quên Uy Đức phu nhân đi, hiện tại người làm chủ Xích Nhĩ thành chính là hai tỉ đệ nọ.” Đại hán uống một ngụm rượu lớn tiếng nói.
oOo
Nói không ngoa, hiện tại nhân vật sáng chói nhất tại Xích Nhĩ quận thành chính là hai tỷ đệ Chiêm Ni, Cơ Ân vốn trước nay chưa từng được ai để mắt tới.
Bên trong thành bảo của thành chủ.
“Sao lại nhiều như vậy chứ.” Cơ Ân nhìn danh sách các lễ vật trong tay, lại nhìn một đống lễ vật được bày ra trước mắt, không khỏi trợn mắt há mồm không ngậm lại được.
Uy Đức phu nhân vừa chết, phần đông quý tộc lập tức chạy qua chỗ Cơ Ân làm thân. Tặng lễ vật, tặng mĩ nữ, tặng hộ vệ … Đó là vì các quý tộc đều biết, Cơ Ân năm nay mới mười bốn tuổi, sợ rằng có thể sống tới trăm, các gia tộc bọn họ đều rõ Cơ Ân là thành chủ tương lai. Lẽ dĩ nhiên phải làm thân với hắn.
“Không nhiều lắm.” Lan Bá Đặc ở bên cạnh lắc đầu.
Chiêm Ni, Cơ Ân đều cả kinh, nhìn về phía Lan Bá Đặc, còn Lâm Lôi thì lại ngồi ở một bên uống trà.
“Lan Bá Đặc gia gia, thế này mà gọi là không nhiều ư?” Chiêm Ni kinh hô.
Lan Bá Đặc lắc đầu: “Tiểu thư, thiếu gia, tất cả những lễ vật này cộng lại cũng chỉ khoảng hơn mười vạn kim tệ thôi. Mười vạn kim tệ … Hừ. Tiểu thư, thiếu gia hai người có biết tài sản của đại phu nhân nhiều ít bao nhiêu không? Ta đoán chừng phải hơn ngàn vạn kim tệ!”
“Hơn ngàn vạn kim tệ?” Chiêm Ni, Cơ Ân đều sợ đến ngây người.
Bọn họ sinh sống ở vùng quê, đã bao giờ thấy qua số tiền nhiều đến mức như thế đâu. Mà Lan Bá Đặc đã từng đi theo mẫu thân bọn họ nhiều năm, cũng từng sống ở trong thành bảo này, đối với rất nhiều chuyện rất là quen thuộc.
“Rất bình thường, quản lý mấy trăm vạn cư dân, đại phu nhân lại là người tham lam, không có một ngàn vạn kim tệ thì mới là lạ. Chỉ tiếc là chúng ta vẫn chưa tìm được ma tinh tạp của Đại phu nhân. Mà dù có tìm được, sợ rằng trên ma tinh tạp cũng có dấu vân tay của Đại phu nhân, chúng ta cũng không có cách nào lây được kim tệ.” Lan Bá Đặc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Quy củ của tứ quốc kim hành tất cả đều là để tối đa hóa lợi nhuận của bản thân tứ quốc kim hành.
Mỗi tấm ma tinh tạp đều có một dấu vân tay, chỉ duy nhất một người có thể sử dụng ma tinh tạp. Người ngoài dẫu có đoạt được cũng không thu được chút lợi ích nào.
Tất nhiên …
Người sở hữu ma tinh tạp có thể tới tứ quốc kim hành mà chuyển nhượng quyền sở hữu cho người khác.
Nhưng nếu một người sở hữu ma tinh tạp đột ngột chết đi, không hề tiến hành chuyển nhượng tài sản cho người khác, vậy thì phần tài sản sẽ thuộc về tứ quốc kim hành. Trên thực tế, tứ quốc kim hành làm như thế cũng là vì chẳng có biện phát nào khác.
Với số ma tinh tạp hiện đang lưu hành thì số kim tệ tổng cộng lớn hơn gấp bội lần số kim tệ mà tứ quốc kim hành hiện có.
Bất quá cũng không có nhiều siêu cấp cự phú lại đi đổi ra tới một ức (trăm triệu) kim tệ.
Ai lại đi rút ra một ức kim tệ làm gì? Sợ rằng việc vận chuyển sẽ rất khó khăn. Điều này cũng là nguyên nhân khiến tứ quốc kim hành phát hành nhiều ma tinh tạp như vậy. Nhưng tứ quốc kim hành cũng không dám lạm phát ma tinh tạp. Đây là nguyên tắc thống nhất của bốn nước. Với lại phía sau còn có vũ Thần ‘Áo Bố Lai Ân’ cùng với vị nhân loại cường giả sống lâu nhất cho tới bây giờ ‘Đại Tế Ti’. Không một ai dám làm loạn trước mắt họ cả.
“Một ngàn vạn kim tệ a, vậy mà lại không lấy được.” Cơ Ân thống khổ than.
Hắn thực sự rất thích khoản tiền lớn như vậy.
“Thiếu gia. Đã trở thành thành chủ thì không thể chỉ quan tâm đến tài phú được, phải chi một phần để nuôi thành vệ quân, một phần để cải tạo thành thị, đều là tốn rất nhiều kim tiễn.” Lan Bá Đặc nói.
Cơ Ân ngẩn ra.
“A, trở thành thành chủ mà cũng phải mất tiền sao?” Cơ Ân không biết được nhiều như vậy.
“Cho nên, ta nói mười vạn kim tệ này không là cái gì cả, may là trong thành còn có kho tàng nên cũng có không ít kim tiễn.” Lan Bá Đặc giải thích.
Cơ Ân gãi gãi đầu: “A, làm thành chủ quả thực rất là khổ a.”
“Tỷ tỷ.” Cơ Ân nhìn về phía Chiêm Ni với ánh mắt chờ mong “Tỷ có thể giúp ta được không?”
Chiêm Ni vô cùng thành thực gật đầu: “Cơ Ân, ta nhất định là phải giúp đệ rồi.” Cái gật đầu lúc này đây cũng là bắt đầu cuộc sống vất vả của Chiêm Ni sau này a.
Giây phút này Cơ Ân, Chiêm Ni, Lan Bá Đặc đều không biết.
Bọn họ phiền não bởi kim tiễn.
Mà Lâm Lôi đang ngồi uống trà kia lại sở hữu kho tàng của cả một vương tộc vương quốc tích trữ trong suốt mấy ngàn năm. Tài phú này lớn đến mức làm cho cả một gia tộc phải sợ hãi a. Dù cho bọn họ có quản lý Tây Bắc hành tỉnh cả ngàn năm sợ rằng cũng khó mà bằng được một phần của ‘Cổ Khắc Tư’ gia tộc.
Dù sao thì dẫu bọn họ có làm ra được nhiều tiền đến đâu đi nữa thì cũng không thể bằng một vương tộc của một vương quốc được.
“Chiêm Ni, Cơ Ân.” Lâm Lôi đột nhiên mở miệng lên tiếng: “Các người tiếp tục ở lại, ta đi tu luyện đây.”
Chiêm Ni, Cơ Ân đều nhìn về phía Lâm Lôi. Cơ Ân cười ha hả nói: “Lôi đại ca, hôm nay đừng nên tu luyện quá nhiều đấy, nhớ tới dự bữa tiệc tối nay, hôm nay … tỷ tỷ đích thân xuống bếp đấy.”
Chiêm Ni lập tức đỏ mặt.
Từ yến hội lần trước, sau khi Cơ Ân công khai rằng Lâm Lôi là vị hôn phu của Chiêm Ni, thì người Xích Nhĩ thành phần đông đều tin vào điều này. Nhiều người cho rằng cũng bởi vậy nên việc Chiêm Ni tiểu thư thẹn thùng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
“Được rồi.” Lâm Lôi cười vung tay lên.
Chỉ thấy trên mặt sàn đại sảnh đột nhiên xuất hiện bốn cái rương gỗ, rương gỗ mở ra bên trong là các loại đồ vật vô cùng trân quý, ma tinh tạp cùng với một số đồ vật vô cùng hiếm thấy, rõ ràng là rất trân quý.
“Đây là?” Chiêm Ni, Cơ Ân ngây người ra.
“Đây là tài sản của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc. Bốn cái rương này giá trị không rõ ràng lắm, khoảng chừng hơn trăm vạn. Còn có cái này nữa.” Lâm Lôi chìa tay ra, trong tay là tám khối ma tinh tạp, “Đây là của Hoắc Nhĩ Mặc gia tộc, không có linh hồn ấn kí, tất cả tám cái, mỗi cái có khoảng một trăm vạn kim tệ.”
Lời này Lâm Lôi nói ra là theo những gì nghe được từ câu chuyện của ba huynh muội Uy Đức phu nhân mà biết giá trị của những ma tinh tạp này.
“Đây, đây …” Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc đều giật mình nhìn Lâm Lôi.
“Chỗ này tổng cộng khoảng chừng ngàn vạn kim tệ. Có cái này sẽ giúp các người quản lý Xích Nhĩ thành dễ dàng hơn nhiều. Được rồi, ta đi tu luyện đây.”
Lâm Lôi tùy ý vứt ma tinh tạp vào trong một cái rương bên cạnh rồi quay đầu đi thẳng.
Chiêm Ni, Cơ Ân, Lan Bá Đặc nhìn bốn cái rương nọ. Còn có tám ma tinh tạp nữa, trong nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Tỷ tỷ.” Cơ Ân hướng về phía Chiêm Ni
Chiêm Ni kinh ngạc đáp: “Lúc trước ta mời Lôi đại ca bảo vệ chúng ta, có nói là sẽ trả cho huynh ấy một vạn kim tệ. Chuyện này …”
Tỷ đệ hai người thực sự không biết nên nói gì, bỏ một vạn kim tệ để mời người ta, bây giờ ngược lại người ta không nhận một đồng nào, lại còn đưa cho mình ngàn vạn kim tệ tài phú.
Ngàn vạn kim tệ a!
Đây là lượng tài sản lớn biết chừng nào.
Phân Lai vương quốc năm đó, cả gia tộc Đức Bố Tư cũng được tới ức vạn kim tệ. Sau khi việc buôn lậu bị phát hiện, gia sản bị tịch thu gần hết chỉ còn lại khoảng ngàn vạn kim tệ. Cho dù là vậy thì trong Phân Lai vương quốc cũng vẫn là một gia tộc lớn.
“Tiểu thư, thiếu gia, vị Lôi tiên sinh này thực sự rất kỳ lạ.” Lan Bá Đặc vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
Chiêm Ni, Cơ Ân đều gật đầu.
Thực là nói lời thừa, có thể tùy tiện cho người ta ngàn vạn kim tệ thì sao có thể là người bình thường đây?
“Lôi tiên sinh phất tay một cái có thể làm cho bốn cái rương từ hư không xuất hiện. Nếu đúng như ta đoán thì … Lôi tiên sinh sở hữu một kiện không gian giới chỉ trong truyền thuyết!” Lan Bá Đặc nói.
“Không gian giới chỉ?” Chiêm Ni, Cơ Ân chưa từng nghe nói qua.
Lan Bá Đặc gật đầu giảng giải: “Đúng vậy, không gian giới chỉ là bảo vật vô giá. Tại Ngọc Lan đại lục có địa vị chưa chắc đã có được mà còn phải có cả thực lực nữa. Một không gian giới chỉ theo truyền có giá lên tới ức kim tệ nhưng trước giờ chưa từng nghe thấy ai bán không gian giới chỉ bao giờ cả.”
“Ức kim tệ?” Chiêm Ni, Cơ Ân hai mắt trợn tròn.
Một ức kim tệ nếu mà chồng lại trước mặt mình thì là cảnh gì đây? Một lượng tài phú kinh khủng a. Bọn họ đều không dám tưởng tượng.
“Cả Tây Bắc hành tinh, cũng chỉ có vị truyền kỳ tộc trưởng và gia tộc Cổ Khắc Tư mới sở hữu một kiện không gian giới chỉ.” Lan Bá Đặc ở tại Xích Nhĩ thành đã lâu nên biết điều này, đối với sự tình của Cổ Khắc Tư gia tộc cũng biết được chút ít.
“Ý người nói chính là Mạch Khắc Khẳng Hi nội tổ sao?” Cơ Ân lập tức nói.
Cổ Khắc Tư gia tộc rất tự hào vệ vị tộc trưởng đời thứ nhất, cùng với vị truyền kì tộc trưởng Mạch Khắc Thẳng Hi Cổ Khắc Tư.
Cổ Khắc Tư năm đó cũng chỉ là một thường dân, sau này tham gia quân đội rồi thăng tiến dần, lại vì Áo Bố Lai Ân đế quốc lập được đại công, cuối cùng thành lập quân đoàn mới của Áo Bố Lai Ân đế quốc – Cổ Khắc Tư quân đoàn.
Cổ Khắc Tư nổi danh từ đó, rồi sau đó xây dựng nên Cổ Khắc Tư gia tộc.
Hoàng đế đương thời cũng để cho Cổ Khắc tư quản lý Tây Bắc hành tỉnh, qua đó có thể thấy Hoàng Đế rất ân sủng Cổ Khắc Tư.
Đương nhiên … tộc trưởng đời thứ nhất nổi danh là ở tài cầm binh, thực lực cho đến khi qua đời cũng chỉ là bát cấp chiến sĩ mà thôi.
Mà Mạnh Khắc Khẳng Hi Cổ Khắc Tư chỉ mới hai trăm tuổi đã tiến nhập Thánh vực.
Thánh vực cường giả!
Một gia tộc xuất hiện Thánh vực cường giả, điều quan trọng nhất là Thánh vực cường giả là bất tử, chỉ cần người này không rời bỏ gia tộc thì gia tộc sẽ vinh diệu mãi mãi mà không suy thoái.
“Mạch Khắc Khẳng Hi nội tổ thực sự có một kiện không gian giới chỉ à?” Cơ Ân kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, năm đó chính là Hoàng Đế bệ hạ ban cho.” Lan Bá Đặc cảm khái nói: “Cổ Khắc Tư gia tộc trước giờ vẫn luôn vì thế mà cao ngạo, ngươi phải biết rằng ngay đến cả các quốc gia trên khắp Ngọc Lan Đại lục cũng không có mấy người sở hữu không gian giới chỉ.
Cơ Ân, Chiêm Ni đều hiểu ra sự trân quý của không gian giới chỉ.
“Nhưng mà ta quả thực không có nghĩ tới Lôi tiên sinh cũng sở hữu một kiện không gian giới chỉ. Bảo sao một ngàn vạn kim tệ cũng không để vào mắt.”
Cơ Ân, Chiêm Ni cơ hồ ngạt thở.
“Kế thừa chức vị thành chủ, ta tưởng rằng địa vị mình đã rất cao rồi, còn có thể cấp cho Lôi đại ca một chức quan to. Nhưng mà dường như Lôi đại ca huynh ấy …” Cơ Ân bây giờ mới hiểu được Thành chủ một tòa thành đối với người dân bình thường có vẻ là cao vời vợi.
Nhưng đối với Lâm Lôi mà nói, thì chẳng đáng là gì cả, muốn giết thì giết thôi.
Chương 192: Đại địa
Tháng kế tiếp, mệnh lệnh của tộc trưởng Cổ Khắc Tư gia tộc truyền tới: Cơ Ân sẽ đảm nhiệm chức vụ thành chủ quận thành. Cho tới lúc trưởng thành, tỷ tỷ hắn là Chiêm Ni sẽ phụ trách xử lý sự vụ của quận thành.
“Lôi đại ca, huynh phải đi sao?” Cơ Ân, Chiêm Ni, Lan Bá Đặc giật mình nhìn Lâm Lôi.
Cơ Ân kế thừa vị trí thành chủ, Chiêm Ni làm phụ tá, tỷ đệ họ hiện tại rất thoải mái, từ đáy lòng họ muốn báo đáp Lâm Lôi thực trọng hậu, nhưng đúng lúc này Lâm Lôi lại nói là sẽ rời khỏi Xích Nhĩ quận thành.
“Lôi đại ca.” Mắt Chiêm Ni đã bắt đầu hoe đỏ.
Lâm Lôi lưng đeo trọng kiếm, Bối Bối đứng trên vai, bên cạnh là Hắc văn vân báo Hắc Lỗ, cười đáp: “Ở Xích Nhĩ quận thành, nơi này phồn tạp, sẽ có ảnh hưởng nhất định đến việc tu luyện của ta, ta cũng sẽ không đi quá xa ra ngoài phạm vi Xích Nhĩ quận thành mà chỉ muốn tìm một sơn cốc yên tĩnh tu luyện một thời gian.”
Đối với Lâm Lôi mà nói, quan trọng nhất chính là tu luyện, đặc biệt hiện tại hắn đang không ngừng tiến bộ, muốn nhân lúc này để càng cố gắng phấn đấu tu luyện hơn nữa.
Ba Lỗ Khắc gia tộc Long huyết chiến sĩ khổ tu hơn mười năm liên tục là có thể đạt tới Thánh vực cảnh giới, có thể tung hoành thiên hạ. Cao thủ tiềm tu cần phải tĩnh mịch.
“Sơn cốc?” Chiêm Ni, Cơ Ân cùng đồng thanh.
“Được rồi, có thời gian ta sẽ đến thăm nom, giúp đỡ các người, hẹn ngày tái ngộ.” Lâm Lôi cười nói. Nhìn hai tỷ đệ, đôi khi hắn lại nghĩ đến mình và tiểu Ốc Đốn, 2 huynh đệ đều không còn phụ mẫu.
“Cũng không biết tiểu Ốc Đốn giờ đây ra sao, sau khi lĩnh ngộ thượng diện ‘Thế’ nhất định sẽ nhanh chóng đi gặp hắn.” Từ đáy lòng Lâm Lôi thầm nghĩ.
Hắn biết rõ, Ốc Đốn tại Áo Bố Lai Ân Học viện tu luyện, mình không nên đến quấy rầy hắn, hơn nữa con người chỉ bằng cách tự mình tu luyện thì tốc độ mới có thể nhanh đuợc, nếu mình đến gặp Ốc Đốn sẽ khiến hắn khó phát triển.
oOo
Xích Nhĩ quận thành phương đông có một toà sơn mạch xanh tươi, giữa sơn mạch có một sơn cốc. Lâm Lôi liền chọn chỗ này để dựng lên một toà mộc ốc, bắt đầu tĩnh mịch tu luyện.
Ban đêm, bên trong sơn cốc có bãi cỏ xanh biếc, trước bãi cỏ có một hồ nước. Lâm Lôi ngồi bên bờ hồ, nhắm mắt lẳng lặng cảm ngộ tự nhiên, ánh đuốc bên cạnh chiếu sáng lên người khiến cho toàn thân hắn trở nên mờ ảo.
Lâm Lôi cảm nhận được mạch đập của đại địa, sự phiêu dật của gió, sự lưu động của nước, sự mãnh liệt của lửa …
Hắn là ma pháp sư, đặc biệt Địa hệ, Phong hệ nguyên tố thân hoà lực đạt tới mức siêu đẳng, đây là ưu thế vượt trội so với chiến sĩ.
Ba Lỗ Khắc gia tộc từng có người sử dụng trọng chuỳ, lúc trước đạt tới Thánh vực cũng chỉ mới lĩnh ngộ đến cảnh giới ‘Cử Trọng Nhược Khinh’. Chiến sĩ dù sao trên phương diện tiếp cận với tự nhiên cũng khó khăn hơn.
‘Cử Trọng Nhược Khinh’ là ‘Bôn Lôi’, cái loại lực lượng này tựa như núi lửa phun trào, trong khi ‘Thế’ thì lại chính là Thuỷ, Hoả, Phong, Lôi … trong thiên địa.
Hồi lâu, Lâm Lôi đột nhiên minh bạch: tiếp cập ‘Thế’ lực lượng thiên địa bao quanh tá trợ, mà ‘Thế’ lại bao la vạn trượng, ta bây giờ nên chọn đi theo một con đường thích hợp.
Trong đêm, Lâm Lôi ngồi bên bờ hồ bình tĩnh mở mắt, ánh mắt sáng rực như sao
“Vũ khí không giống nhau, con đường cũng không giống nhau, trọng kiếm lực trầm, mà trọng kiếm vô phong, tự nhiên không dựa vào phong lợi (sắc bén) để thủ thắng mà là dựa vào chánh đại quang minh hậu trọng, chánh đại quang minh hậu trọng công kích không thể địch nổi.”
Tâm linh hắn mơ hồ cảm ngộ được, Hắc Ngọc trọng kiếm tu luyện chi đạo cùng với Đại địa pháp tắc có sự hỗ trợ lẫn nhau.
“Đại địa hậu trọng, đại địa vốn vô biên, lại trầm ổn” … Lâm Lôi cầm trong tay Hắc Ngọc trọng kiếm, tâm cùng với đại địa hậu trọng hoàn toàn hoà hợp
Đại địa vốn có mạch động đặc biệt, tiết tấu mạch động chấn động tâm linh, đối với đại địa phải có cảm ngộ cực cao thì mới có thể cảm nhận được
Lâm Lôi đứng lên, cả người lẳng lặng bắt đầu huy vũ, sử Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay, toàn thân hắn dường như đã hoà vào một tiết tấu đặc thù.
Hắc Ngọc trọng kiếm tựa như có trăm ngàn cân trọng lực, xuyên qua không khí. Lâm Lôi huy vũ Hắc Ngọc trọng kiếm làm cho người ta có cảm giác cùng với đại địa như dung hợp làm một, thậm chí xem hắn luyện kiếm người ta còn có thể cảm nhận được một loại hậu trọng.
“Vụt.” Lâm Lôi sử trọng kiếm đột ngột đâm vào không trung, chỉ nghe mấy tiếng khí bạo liên tục vang lên. Đối với không gian mà có thể sinh ra mấy âm thanh khí bạo thì quả thực là khó có thể giải thích nổi. Đối với vũ khí mà nói, dù nhanh đến mấy thì cũng chỉ tạo ra một âm thanh bạo khí, mà đây là mấy lần bạo khí thì thực không có khả năng.
“A.” Lâm Lôi nhất mắt sáng lên. Trong một thoáng phân tâm, hắn bỗng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời này xuất hiện.
“Vừa rồi sao lại thế này? Ta cũng không hề sử dụng đấu khí mà tại sao lực lượng lại có thể có tiết tấu mấy lần xuất ra công kích?” Lâm Lôi đáy lòng tự hỏi.
Trong khi tu luyện, mỗi người có thể đột ngột tiến vào trạng thái đặc thù, đạt tới hiệu quả kinh người, nếu không hoàn toàn lĩnh ngộ thì không thể nào lưu lại được những gì gọi là tinh tuý.
Lâm Lôi lúc này là không ngừng tự hỏi, không ngừng tu luyện, hết thảy nắm bắt một cách tốt nhất
oOo
Bầu trời xanh trong không chút tạp sắc, những đám mây trắng xinh đẹp phiêu lãng trên thiên không, Lâm Lôi tu luyện vô cùng u tĩnh.
Gió thổi khiến nước hồ lay động, Lâm Lôi lúc này đây không hề tu luyện mà đang câu cá, nếu một người cứ suốt ngày một mực tu luyện như vậy thì ngược lại sẽ không tốt. Câu cá, ngủ – tâm khế hợp với thiên địa, hoà nhập với tự nhiên, trong khi tu luyện hiệu suất sẽ cực cao.
“Lôi đại ca.” Âm thanh từ ngoài sơn cốc truyền vào, Lâm Lôi ngóai đầu nhìn lại, chỉ thấy Chiêm Ni cưỡi tuấn mã, đằng sau còn có hai thị nữ thân thủ, động tác cưỡi ngựa y như kỵ sĩ.
“Chiêm Ni.” Lâm Lôi buông cần đứng lên.
Lúc này Bối Bối, Hắc Lỗ đều không có ở đây. Chúng đã đi vào trong thâm sơn kiếm một ít dã thú, tại sơn mạch này bình thường dã thú, ma thú đều cực kỳ hiếm.
“Lôi đại ca, ta đã chuẩn bị cho huynh một ít thức ăn rồi nè.” Nói rồi Chiêm Ni lấy từ trên lưng ngựa xuống một cái bao đậy kín.
“Huynh ở đây chắc là ăn uống không được tốt rồi, từ từ thưởng thức đi.” Chiêm Ni lôi từ trong túi ra một cái hộp, bên trong có vài loại thức ăn, còn có cả cơm.
Lâm Lôi hít hà ngửi mùi thức ăn: “A, thực sự là rất thơm.” Hắn cười khen.
Chiêm Ni liền cảm thấy hưng phấn, gương mặt có chút ửng hồng lên. Lâm Lôi trong lòng cũng thầm than, tâm tư Chiêm Ni lẽ nào hắn lại không biết, Chiêm Ni này bất luận là dung mạo hay tính cách đều tốt, chỉ có điều do đã từng trải qua kinh nghiệm tình trường, tâm hồn Lâm Lôi rất khó hướng tới đối tượng khác mà vui vẻ được.
“Cảm tình ư?”
Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ liệu chính mình có còn muốn cái gì gọi là cảm tình nữa không đây? Bây giờ phải cố gắng tu luyện cho thực tốt. Trong đầu hắn không kìm được hiện lên tràng cảnh – Đó là sau khi phụ thân mất, phần đông quý tộc đều tề tựu tại Ô Sơn trấn, Địch Lỵ Á đã đến nói với hắn rằng nàng muốn về Ngọc Lan đế quốc, mà trước lúc ly biệt một khắc đã hôn Lâm Lôi.
“Địch Lỵ Á.” Ngoại trừ Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi đối với cô bạn gái từ năm đầu tiên tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện này vốn có cảm tình, đặc biệt Địch Lỵ Á đã từng có vài lần chân thành thổ lộ. Mặc dù Lâm Lôi không hề thừa nhận nhưng từ sâu thẳm đáy long, hắn biết rằng bóng hình Địch Lỵ Á vẫn luôn ẩn chứa trong tim mình.
“Lôi đại ca, mau ăn đi.” Chiêm Ni ở bên cạnh thúc giục.
Lâm Lôi đáy lòng thầm than: “Xem ra không thể lãng phí tuổi thanh xuân của Chiêm Ni được.” Hắn vừa nghĩ vừa ăn, “Quả nhiên hương vị rất ngon.”
Được Lâm Lôi tán thưởng, Chiêm Ni cảm thấy rất vui sướng
“Chiêm Ni sau này muội không cần phải tới đây đâu, ta trong khi tu luyện không thích bị quấy rầy.” Lâm Lôi quay sang Chiêm Ni nói.
Chiêm Ni ngẩn ra “A.” rồi cười nói: “Lôi đại ca, nếu có thời gian hãy vào thành nhé.”
“Được.” Lâm Lôi chỉ có thể đáp ứng một tiếng
Cuộc sống tu luyện đích thực trôi qua rất nhanh, loáng cái Lâm Lôi ở trong sơn cốc cũng đã gần một tháng rồi, đối với Hắc Ngọc trọng kiếm lĩnh ngộ dần dần cũng đã mạc thanh liễu đạo (tìm ra hướng đi), tiếp tục tu luyện phỏng chừng chỉ cần vài năm là có thể đạt tới siêu việt ‘Thế’ tầng thứ mới.
oOo
Xích Nhĩ quận thành, tại một tửu quán u tĩnh, không gian dưới ngọn đèn u ám giống như ánh hoàng hôn bên ngoài, bàn ghế được bài trí san sát rất có quy luật, còn có bình phong ngăn cách.. Rất yên ắng, Lâm Lôi đã từng một lần tới nơi này, chi phí cũng khá cao.
Cứ tu luyện được bảy tám ngày là Lâm Lôi lại đến đây uống rựợu, nghe nhạc, đôi khi còn nghe đựơc vài câu chuyện từ đám khách ngược xuôi nam bắc.
“Tháng bảy này Ốc Đốn cũng kết thúc học kỳ rồi.” Lâm Lôi thầm nghĩ.
Trong tửu quán lúc này không ít khách nhân, mỗi người đều tự giác nói không quá to, xong Lâm Lôi đều tỉ mỉ lắng nghe.
Đột nhiên có câu chuyện làm hắn chú ý.
“Nghe nói tại đế đô mới xuất hiện siêu cấp thiên tài, là Ốc Đốn mới có mười bảy tuổi.” Ba trung niên nhân ngồi tại bàn cách không xa Lâm Lôi đang đàm luận về nhân vật thiên tài tại đế đô.
Ốc Đốn?
Lâm Lôi lập tức tập trung lắng nghe. Tới Áo Bố Lai Ân đế quốc lâu như vậy rồi nhưng Lâm Lôi chưa hề có tin tức gì về Ốc Đốn.
“Ý ngươi nói chính là thiên tài năm thứ 5 đến từ Áo Bố Lai Ân Học viện đó hả?”
Nam tử đầu trọc ánh mắt sáng ngời: “Chuyện này ta cũng có nghe nói qua, đối với Áo Bố Lai Ân học viên, Thất niên cấp niên cấp tái này vô cùng được chú ý, thậm chí ngay đến cả bát cấp chiến sĩ cũng tham gia niên cấp tái này.”
Áo Bố Lai Ân Học viện là học viện chiến sĩ đứng đầu Ngọc Lan đại lục, đương nhiên lại càng xuất hiện nhiều thất cấp chiến sĩ. Thất cấp chiến sĩ trên thực tế đã có thể tốt nghiệp nhưng có không ít người ở lại, thậm chí còn có cả bát cấp chiến sĩ cũng không vội vã tốt nghiệp mà ở lại tu luyện.
“Ngốc Ưng ngươi cũng biết chuyện này à, Ốc Đốn kia thực là … khà khà.” Ngay từ đầu bích phát trung niên nhân nói chuyện đã cảm thán than vãn: “Năm ấy mười bảy tuổi cũng không hề tham gia niên cấp tái, mà hiện tại vừa tham gia Thất niên cấp niên cấp tái đã đánh bại bát cấp chiến sĩ, trở thành đệ nhất Thất niên cấp.”
“Cái gì? Mười bảy tuổi lại có thể đánh bại cả bát cấp chiến sĩ ư, chuyện này là thực sao?” Nam tử mập mạp khiếp sợ thốt lên.
Nam tử đầu trọc trợn mắt đáp:
“Đương nhiên là thực, ta còn nghe nói Ốc Đốn này cao hai thước hai, thân hình cường tráng khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bức kinh khủng. Mà vũ khí của hắn là một thanh cự hình chiến đao, Ốc Đốn kia đã đánh bại bát cấp chiến sĩ để trở thành đệ nhất Thất niên cấp.”
“Người ta nói Ốc Đốn bây giờ đã đánh bại được bát cấp chiến sĩ, đến năm hai mươi tuổi nhất định có thể đạt tới bát cấp chiến sĩ. Thiên tài Kiếm thánh Áo Lợi Duy Á ba mươi tuổi đạt cửu cấp chiến sĩ, Ốc Đốn này thiên phú cũng không kém hơn là bao nhiêu” Bích phát nam tử than vãn.
“Mười bảy tuổi đánh bại bát cấp chiến sĩ, đế đô đã lâu lắm rồi không thấy xuất hiện thiên tài như thế này, có người còn cho rằng Áo Bố Lai Ân chiến sĩ học viện lần đầu tiên mới có, lại được đích thân hoàng đế bệ hạ phong cho làm bá tước.”
Chương 193: Hồng y đại giáo chủ
Nam tử mập mạp nghi hoặc:
– Chà, theo như hai người nói thì Ốc Đốn này phải là nhân vật nổi danh mới phải, nhưng từ trước đến giờ sao không hề thấy nhắc đến?
Nam tử đầu trọc gật đầu.
– Điểm này trước đây ta cũng có nghi hoặc, về sau dò xét được: Ốc Đốn này tại Áo Bố Lai Ân chiến sĩ học viên không hề tham gia một trận đấu nào, cũng không có cùng cao thủ giao chiến, cho nên một chút danh tiếng cũng không có.
– Có thực lực nhưng không hề thi triển? – Bích phát nam tử cùng nam tử mập mạn hít hà một hơi.
– Đó là chuyện trước đây rồi – Nam tử đầu trọc tự tin nói – Sau Thất niên cấp ở Áo Bố Lai Ân học viên, Ốc Đốn này nhất định sẽ nổi danh như cồn.
Tại tửu quán u tĩnh, Lâm Lôi đang thưởng thức rượu ngon, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
“Tiểu Ốc Đốn cao hai thước hai à? So với ta còn cao hơn.”
Năm đó Ốc Đốn rời Ô Sơn trấn khi mới có 6 tuổi, còn rất đáng yêu, mười một năm qua đi …
“Tiểu Ốc Đốn”, trong lòng Lâm Lôi bỗng cảm thấy ấm áp, đó là huynh đệ thâm tình.
“Ốc Đốn mật độ long huyết chiến sĩ huyết mạch so với ta còn cao hơn, thiên phú cũng cao hơn, phỏng chừng đã đạt tới thất cấp chiến sĩ được chừng hai ba năm trước.”
Lâm Lôi đoán không sai chút nào. Năm đó Ốc Đốn theo quản gia Hi Lý lên đường tới Áo Bố Lai Ân học viện, Ốc Đốn có thiên phú, đương nhiên sẽ dễ dàng trực tiếp tiến vào Áo Bố Lai Ân học viên.
Nhưng mà quản gia Hi Lý hiểu rằng Ba Lỗ Khắc gia tộc vốn thuộc Thần Thánh đồng minh nên ông ta vẫn để cho Ốc Đốn che giấu thực lực, không tuỳ tiện lộ ra. Nếu Ốc Đốn quang mang sáng chói, sau này tốt nghiệp Áo Bố Lai Ân học viện e rằng sẽ không thể dễ dàng trở về Thần Thánh đồng minh.
Ốc Đốn vẫn tuân theo lời nhắc nhở của quản gia Hi Lý, lúc nhỏ có ngẫu nhiên lộ ra một chút thực lực nhưng cũng không quá bị chú ý, sau này lớn tự nhiên càng ẩn tàng thực lực.
Nhiều năm tu luyện, đặc biệt là tại Áo Bố Lai Ân học viện, đây là đệ nhất chiến sĩ cường quốc tối cao học phủ, Ốc Đốn tu luyện tại đây hiệu suất cực kỳ cao. Khi hắn mười bốn tuổi, Hi Nhĩ Mạn theo lời Lâm Lôi dặn dò đã đến Áo Bố Lai Ân học viện.
Sau khi Hi Nhĩ Mạn lên đường tới đế đô không lâu thì Huỷ diệt chi nhật xảy ra, hoàng tộc, thượng đẳng quý tộc, thông qua hệ thống đưa tin đặc thù của đế quốc đương nhiên biết được tin này, mà Áo Bố Lai Ân học viện tự nhiên cũng sớm biết tin tức này.
Trong khi Hi Nhĩ Mạn đến đế đô thì Huỷ diệt chi nhật đã xảy ra, Hi Nhĩ Mạn đem tin Hoắc Cách chết và Lâm Lôi quyết định báo thù nói cho Ốc Đốn biết. Ốc Đốn rất mông lung, hắn không biết phải làm thế nào.
Có Hi Nhĩ Mạn, Hi Lý quản gia ở bên cạnh, hơn nữa Lâm Lôi lại để cho Hi Nhĩ Mạn mang chiến đao Đồ Lục đến cho Ốc Đốn, Ốc Đốn quyết tâm gánh vác trách nhiệm gia tộc, có điều trong lòng hắn vẫn lo lắng về Lâm Lôi, đại ca hắn không biết giờ như thế nào.
Thần Thánh đồng minh và Áo Bố Lai Ân đế quốc khoảng cách quá xa, để đi lại phải mất một năm thời gian. May mà người của Đạo Sâm thương hội tìm được Ốc Đốn, mang mật thư tới. Trong thư Da Lỗ sơ lược kể về Lâm Lôi cùng thù óan với Quang Minh giáo đình và Khắc Lai Đức, cũng nói luôn là Lâm Lôi không việc gì, chỉ đang bắt đầu trường kỳ tu luyện.
Nhận đựơc tin này, Ốc Đốn trong lòng thở phào, nhưng hắn đối với đại ca mình rất kiêu hãnh, cố gắng tu luyện để sau này cùng đại ca huề thủ. Lúc trước Ốc Đốn rất cố gắng, mà ba năm sau lại càng khắc khổ, năm ấy mười lăm tuổi đã đạt tới thất cấp chiến sĩ.
Giờ đây mười bảy tuổi, sử dụng chiến đao ‘Đồ Lục’ cho rằng đao pháp của mình đã tựu thành cảnh giới nên mới quyết tâm tham gia niên cấp tái. Niên tái cấp lần này Ốc Đốn hiển thị thực lực kinh người, tựa như một vì sao chói sáng … còn được hoàng đế phong cho làm bá tước.
oOo
Lâm Lôi ngồi ở góc u tĩnh trong tiểu quán, tư vị chưa từng có.
“Lão đại, Ốc Đốn kia có phải là … đệ đệ của huynh không?” Bối Bối thu mình trên ghế, lúc này hướng đôi mắt đen về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi cười gật đầu.
– Tiểu tử kia có thể đánh bại bát cấp chiến sĩ – Bối Bối sợ hãi than – Như vậy đệ đệ huynh cũng có thể biến thành Long huyết chiến sĩ a.
– Đương nhiên
Lâm Lôi đối với đệ đệ mình chính là rất tự hào.
– Bối Bối, ta là nhờ có máu của Cức bối thiết giáp long, thông qua đó mà dẫn động Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể. Mà đệ đệ ta thì mật độ Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể còn dày hơn ta, có thể trực tiếp biến thành Long huyết chiến sĩ, bất quá hắn với ta biến thân không có giống nhau.
Lâm Lôi còn nhớ trong thư tịch của gia tộc có ghi lại, Long huyết chiến sĩ huyết mạch mật độ đủ dày, sau đó tu luyện Long huyết mật điển thì có thể trực tiếp biến thân, bình thường hình thái có thanh sắc long lân, long vĩ, trán còn có long giác.
Còn Lâm Lôi hình thái toàn thân là hắc sắc long lân, trán lưng cũng đều là hắc sắc tiêm thứ, cả long vĩ cũng là hắc sắc.
– Cho mỗi người một bình Phỉ thuý lục.
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Lâm Lôi cả người như bị lôi điện bổ trúng dựng cả người, sau đó dùng linh hồn truyền âm với Bối Bối: “Bối Bối, ngươi qua bên này ngồi, đừng để lộ.”
Cả tửu quán đều hôn ám, mỗi bàn đều dùng bình phong để cách ly nên người nọ căn bản không nhìn thấy Lâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu nhìn – thân hình tại bàn đó đang cười rộ lên.
“Quả nhiên là hắn”, Lâm Lôi lập tức lui đầu về, “Hồng y đại giáo chủ Lan Phổ Sâm, thế nào lại gặp hắn tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, người bên cạnh hắn cũng không phải nhược thủ, là Khổ tu giả của Quang Minh thần điện. Khổ tu giả kia cũng là một trong những người bày trận kích của Hải Đình Tư.”
Cường giả Lan Phổ Sâm và Khổ tu giả kia đều là cửu cấp cường giả.
“Người kia ta không nhận ra nhưng mà khí tức so với Lan Phổ Sâm cũng không kém hơn là bao nhiêu, nói không chừng cũng là cửu cấp cường giả.”
Lâm Lôi đáy lòng kinh sợ “Tại Xích Nhĩ quận thành xuất hiện cao thủ của Quang Minh giáo đình … chẳng lẽ thân phận ta đã bị bại lộ?”
Lâm Lôi biết rằng Quang Minh giáo đình tại các đế quốc đều có mạng lưới tình báo, chỉ là không rõ tại quận thành có tình báo hay không.
“Lão đại, sao vậy?” Bối Bối cảm thấy nghi hoặc, Lâm Lôi không cho nó tiến đến gần. Lâm Lôi nhìn sang phía nó mỉm cười: “Bối Bối, người của Quang Minh giáo đình tới đây, có mấy người là cửu cấp cường giả.”
– Quang Minh giáo đình? – Bối Bối ánh mắt toát lên sát khí.
“Bọn chúng nếu muốn động thủ, ta sẽ khiến chúng không ra đựơc khỏi Xích Nhĩ quận thành.” Lâm Lôi trong lòng cũng đã nổi lên sát khí, thực lực bây giờ so với trước kia mạnh hơn.. Long hoá đạt đến đỉnh phong cửu cấp, hơn nữa Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay đã tu luyển đạt đến đỉnh ‘Thế’, đang chuẩn bị tiến tới cảnh giới cao hơn.
Lâm Lôi cẩn thận dỏng tai lắng nghe.
Hiển nhiên Quang Minh giáo đình không phát hiện ra Lâm Lôi.
– Vì kẻ kia mà hao phí mất hai năm, rốt cuộc mười ngày nửa tháng nữa chúng ta đã có thể trở về – Tiếng Lan Phổ Sâm rất khẽ.
Lan Phổ Sâm nói chuyện cũng rất cẩn thận, không hề nói ra nội dung.
– Hai năm – Hắc bào nam tử quay lưng về phía Lâm Lôi nói – Vì lão gia hỏa này mà huynh đệ của ta đều chết.
– Chỉ cần có thể bắt được hắn, hết thảy đều đáng giá – Lan Phổ Sâm đáp.
oOo
Nghe đựơc cuộc nói chuyên, Lâm Lôi nhướng mày: “Ý tứ gì đây, chính mình đã giết chết sáu gã đặc cấp chấp sự, nhưng không phải là lão gia hỏa này, lão gia hỏa ư? Bọn chúng còn nói trở về?” Lâm Lôi có phần hiểu ra bọn họ tới nơi này là vì đối phó với một người khác.
Hắn bắt đầu cảm thấy kì quái, ai mà lại đáng để Quang Minh giáo đình hao phí khí lực đến vậy?
“Lão già này, nhìn cái gì mà nhìn?” Hắc bào nam tử khẽ quát.
– Kiêu ngạo cái gì chứ? – Một giọng nói già nua vang lên – Nếu không phải các ngươi ỷ đông hiếp yếu, lại còn sử dụng thủ đoạn, muốn ta bại trong tay các ngươi đúng là nằm mơ.
“Nghe thanh âm già nua này, chắc hẳn đây là lão gia hỏa mà Quang Minh giáo đình trọng thị.”
“Đối phó với ta Quang Minh giáo đình cũng không hề phái cao thủ tới đế quốc đuổi giết, mà lão gia hỏa này … rốt cuộc lão gia hoả này là ai?” Lâm Lôi thầm nghĩ.
“Mặc kệ dù lão già này là ai ta cũng cứu.” Lâm Lôi cười lạnh “Phá hỏng kế hoạch trọng yếu của Quang Minh giáo đình ta cũng thấy thoải mái một chút.”
Để nhổ cỏ tận gốc Quang Minh giáo đình bây giờ thực khó khăn, phải từng bước từng bước.
Đợi một lúc, Lan Phổ Sâm và đám người kia cũng rời khỏi tửu quán, từ đầu đến cuối y đều không để ý đến sau bình phong kia có Lâm Lôi.
Lâm Lôi từ sau bình phong bước ra: “Bối Bối, chúng ta đi.” Tiện tay vứt mấy kim tệ lên bàn rồi mang theo Bối Bối lẳng lặng đi ra.
Lâm Lôi giờ đây đối với ‘Thế’ lĩnh ngộ đã đạt tới đỉnh, có thể Cước đạp thủy diện nhi bất trầm (chân đạp mặt nước mà không động), dù là cửu cấp cường giả cũng không thể làm được, đây là cảnh giới mà đấu khí đơn thuần, lực lượng mạnh có thể làm được.
Trên đường đi, nếu không nhìn thấy Lâm Lôi, tuỵêt nhiên không hề có cảm giác đằng sau lưng có người.
Đuổi theo một lúc rốt cuộc cũng bắt kịp đám người Quang Minh giáo đình. Quang Minh giáo đình sáu người áp tải một thần bí nhân. Lâm Lôi giờ đây có cảm giác cả sáu người đều là cửu cấp cường giả.
Sáu cửu cấp cường giả áp tải một lão già, hơn nữa lại do Hồng y đại giáo chủ Lan Phổ Sâm dẫn đầu.
Nghe bọn chúng nói chuyện dường như đám người của Lan Phổ Sâm này đã hao phí mất hai năm, nhân mã chết cũng không ít.
“Lão già này có địa vị gì nhỉ?” Lâm Lôi cũng từ phía sau thoáng chú ý tới bộ dạng người này.
Cực kỳ gầy, trường mi bạch sắc dài tới ngực, quan trọng nhất chính là trên tay còn có một bộ xiềng xích, người bình thường không nhìn kỹ sẽ không để ý tới. Lâm Lôi đi theo một lúc, nhờ có gió thổi lùa vào tay áo mà mới có thể nhìn thấy đống xiềng xích này.
“Đây là..” Hắn lần đầu tiên nhìn thấy công cụ trong truyền thuyết ‘Cấm Ma Thủ Khảo’. Trong thư tịch có ghi lại, bị trói buộc bởi Cấm ma thủ khảo thì pháp sư không thể sử dụng được Ma pháp lực, lúc đó sẽ chẳng khác nào người bình thường. Nhưng mà Cấm ma thủ khảo rất trân quý, đây là lần đầu tiên Lâm Lôi được nhìn thấy.
Hắn lúc thì né tránh, lúc thì phiêu dật khiến cho đám người Lan Phổ Sâm không hề cảm nhận được.
Lát sau đám người Lan Phổ Sâm đã tới một cái tiểu lâu đình viện, hắc bào nam tử gõ cửa.
– Đại nhân – Cửa mở ra, trung niên nhân cung kính nói – Hết thảy đều đã chuẩn bị chu đáo, xin mời nghỉ tạm.
Đám Lan Phổ Sâm gật gật đầu.
– Khoa Tát Đặc Tư hai huynh đệ ngươi trông coi lão gia hoả này, sau đó sẽ đổi gác – Lan Phổ Sâm phân phó.
Lâm Lôi thất kinh: “Ngay cả mang theo Cấm ma thủ khảo mà vẫn bị giám sát nghiêm mật như vậy, lão gia hoả này thực không đơn giản.” Hắn lại càng muốn phá hoại kế hoạch của Quang Minh giáo đình.
Chương 194: Tái Tư Lặc
Trời bắt đầu tối dần, Lâm Lôi vẫn ẩn tàng tại bờ tường bên ngoài đình viện. Lúc này hắn cũng vẫn chưa có cách tiếp cận thần bí lão giả
“Nghe bọn chúng nói chuyện tại tửu quán, Quang Minh giáo đình để bắt được người này cũng chết không ít người, “Lâm Lôi nhíu mày suy tư: “Như vậy lão này thực lực ít nhất cũng là cửu cấp cường giả.”
Nhưng mà không phải là Thánh vực, Thánh vực dù yếu nhưng nếu đối phó với phần đông cửu cấp vẫn có thể đào thoát, khó mà lưu lại được.
Lâm Lôi mặc dù không rõ thực lực của thần bí lão giả, nhưng có thể biết đựơc lão giả này có thể đối phó với cửu cấp cường giả.
“Quang Minh giáo đình đối với việc này phải trả giá như vậy, lão giả này khẳng định là rất trọng yếu. Ta phải phá hỏng kế hoặc của chúng mới được.” Lâm Lôi hàn quang trong mắt loé ra: “Có điều giết sáu gã cửu cấp không để bọn chúng rời khỏi Xích Nhĩ quận thành quả có chút khó khăn.”
Hắn hiện giờ ở tại Xích Nhĩ quận thành, tự nhiên không muốn mình bị bại lộ hành tung. Phải ra tay giết hết toàn bộ sáu gã cửu cấp.
“Ta, Bối Bối cùng Hắc Lỗ giết ba gã cửu cấp mười phần nắm chắc nhưng đối phó với sáu người thì quả có chút cân não, tốt nhất hay là khiến lão giả kia xuất thủ, cơ hôi sẽ lớn hơn.”
Lâm Lôi đối với Cấm ma thủ khảo vốn biết rõ, Cấm ma thủ khảo này ẩn chứa cấm chú ma pháp trận, nhưng vật liệu cấu thành chỉ tương đối tốt, dù Cấm ma thủ khảo có ẩn chứa ma pháp kỳ lạ nhưng để phá hư nó thì Lâm Lôi rất chắc chắn.
Hắn không vội vã, tức thì hướng ra ngoại thành mệnh lệnh cho Hắc Lỗ tới.
Nhân loại cùng ma thú thu phục được có thể dùng linh hồn liên lạc. Chủ nhân và ma thú Tinh thần lực càng mạnh thì càng có thể trong phạm vi lớn dùng linh hồn truyền âm.
Như Lâm Lôi cùng Bối Bối có thể truyền âm tới mấy trăm dặm, các quý tộc dùng Linh hồn khế ước với ma thú nhị cấp, tam cấp thì e rằng chỉ truyền âm được có vài trăm thước mà thôi.
Chủ yếu dựa vào Tinh thần lực, Lâm Lôi và Hắc Lỗ có thể truyền âm được cách mấy trăm dặm. Tuy nhiên ở khoảng cách xa quá thì không thể truyền âm, chỉ có thể miễn cưỡng cảm thấy phương vị của nhau.
Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Bóng đêm phủ xuống, giờ phút này đã là gần nửa đêm.
Mặc trang phục chiến sĩ màu đen, Lâm Lôi cùng với Bối Bối, Hắc Lỗ cũng đồng dạng đen nhánh, lẳng lặng ở tường ngoài chờ cơ hội.
“Bối Bối, Hắc Lỗ, các ngươi ở lại đây, chờ ta truyền âm rồi động thủ.” Lâm Lôi phân phó, Hắc văn vân báo cùng Bối Bối đều gật đầu.
Lâm Lôi lúc này trên hắc sắc y phục đều hiện ra hắc sắc lân phiến, trán và lưng đều nhô ra hắc sắc tiêm thứ, long vĩ cũng phá y phục xuất ra. Đồng tử hiện tại băng lãnh, ám kim sắc không có một tia cảm tình.
“Nhớ kỹ, ở đây đợi lệnh của ta.” Lâm Lôi dặn dò lại, sau đó điểm chân phi vào đình viện, tựa như u linh trong đêm.
Sau khi lĩnh ngộ ‘Thế’, Lâm Lôi di chuyển hoàn toàn có thể không phát ra tiếng động.
Bên trong đình viện kiến trúc có ba tầng, còn có ba gian phòng, thần bí lão giả nhất định là bị giam giữ tại trung tâm ba gian phòng. Bên ngoài còn có hai gã hắc bào nam tử canh gác.
Lâm Lôi ở đằng sau hòn giả sơn lặng lẽ chờ cơ hội.
“Ta không tin các người không buông lỏng một khắc nào.” Hắn mười phần kiên nhẫn.
Mà giờ đây hai gã bắt đầu đàm luận.
– Đại ca, xong nhiệm vụ này ta có thể nghỉ ngơi một thời gian, hai năm qua ta đã không dám có lúc nào buông lỏng rồi – Một gã hắc bào nam tử than vãn.
– Ừ, lúc này đây Khổ tu giả cửu cấp chết hai người, cửu cấp đặc sứ cũng chết ba. Chúng ta mười người xuất thủ, hơn nữa lại còn có sử dụng độc dựơc mà lại chết năm, lão giả này thực biến thái.
Bọn chúng một đám người đuổi giết một thần bí lão giả, tin tức về lão giả xuất hiện, Quang Minh giáo đình liền phái bọn chúng xuất thủ. Xuyên qua Áo Bố Lai Ân đế quốc, trải qua Hỗn loạn chi lĩnh 48 công quốc, tiến vào Cực đông đại thảo nguyên cùng với lão giả này chém giết, cuối cùng tại một công quốc ở Hỗn loạn chi lĩnh mới có thể bắt được. Để bắt được lão hy sinh nhiều cũng đáng.
Trên đường trở về bọn chúng cũng hết sức cẩn thận, e ngại cường giả ở Áo Bố Lai Ân đế quốc phát hiện, nhưng hiện giờ cũng đã đi qua hơn nửa lộ trình, lộ trình sau này đều là tiểu quận thành, không có cường giả nên cũng không có mấy nguy hiểm, tự nhiên đám người Lan Phổ Sâm có chút buông lỏng.
– Đại ca, ngươi ở đây trông coi, ta đi nhà xí một chút sẽ nhanh quay lại – Hắc bào nam tử nói.
Gã kia cười: “Ngươi thực xấu xa, thôi đi nhanh đi ta còn đi.” Bọn chúng có chút lơi lỏng nhưng vẫn không dám lơ là cả hai đều dời vị trí. Dù sao nếu lão giả này thoát được thì bọn chúng sẽ phải chịu tội rất lớn.
Sau hòn giả sơn, Lâm Lôi thấy một gã rời đi trong lòng lập tức kinh khởi: “Giết chết một gã là mười phần nắm chắc … Nhưng làm sao để hắn không kịp lên tiếng nhỉ.”
Hắn nheo mắt lại, đồng thời niệm ma pháp chú ngữ – Ma pháp phụ trợ ‘Cực Tốc’.
oOo
Khoa Tát Đặc Tư đứng trước cửa phòng, chung quanh cảm thấy có chút hãi hồ, tại quận thành này y là một cửu cấp cường giả, hoàn toàn là có mười phần tự tin.
Đột nhiên khoé mắt y cảm giác thấy một đạo hắc quang loé lên.
“Cái gì vây?” Khoa Tát Đặc Tư lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh hắc sắc cự kiếm hướng tới phía mình, thanh hắc sắc cự kiếm này mang theo sự áp bức không gian chung quanh. Cả không gian hoàn toàn ngưng kết.
Hoàn toàn bị phong toả, Khoa Tát Đặc Tư muốn hét lớn lên, nhưng cổ họng y lại không thể phát ra được âm thanh, cho dù có phát ra được thì cũng không thể xuyên thấu được không gian đã bị phong toả này.
Khoa Tát Đặc Tư trợn tròn mắt, Quang Minh đấu khí tràn ngập quyền đầu trực tiếp hướng tới thanh cự kiếm này.
“Ầm.”
Cự kiếm vừa đâm tới bàn tay Khoa Tát Đặc Tư, lúc này y cảm giác được như có vô tận hồng thủy đánh tới không thể áp chế đươc.
“Phập.”
Cánh tay y lập tức nát ra như bùn, lòi cả xương ra ngoài.
Rồi sau đó Hắc Ngọc trọng kiếm tiếp tục đánh vào ngực Khoa Tát Đặc Tư, y chỉ cảm thấy trong ngực có chấn động, phảng phất dường như có âm thanh vỡ vụn rồi sau đó không còn biết gì nữa.
Chỉ trong thoáng chốc đối phương đã chết. Dù sao cũng chẳng thể khác được, Lâm Lôi sau khi biến thân đã đạt tới đỉnh phong cửu cấp, trong tay lại có Hắc Ngọc trọng kiếm đồng thời cảnh giới ‘Thế’ đã đạt tới thượng đỉnh, hai người hoàn toàn không đồng cấp bậc.
“Chạy mau.” Lâm Lôi lập tức mở cửa phòng, cửa phòng vừa mở thì đã thấy một lão già râu tóc bạc trắng, đôi lông mi dài trắng như cước rủ xuống, thân hình gầy gòm ngồi trên sàn. Thấy có người đến lão giả tuỳ ý mở mắt, đồng thời gắt: “Các ngươi lại đến …”
Nhìn thấy Lâm Lôi, lão giả dừng ánh mắt, bộ dạng Long huyết chiến sĩ của Lâm Lôi khiến lão mở to mắt chằm chằm nhìn, thấp giọng dò hỏi:
– Ngươi là người của vị diện Long nhân à?
– Long nhân? – Lâm Lôi ngẩn ra.
Chẳng lẽ còn có vị diện Long nhân khác thường nữa sao, không phải bộ dạng mình rất giống sao?
– Ngươi tới đây làm gì? – Lão giả lại khẽ hỏi.
– Cứu ngươi – Lâm Lôi cầm Hắc Ngọc trọng kiếm – Giơ tay ngươi ra để ta phá Cấm ma thủ khảo.
Tuy vẫn nghi hoặc thân phận Lâm Lôi nhưng lão giả vẫn thành thực giơ tay ra. Lâm Lôi nhìn thấy Cấm ma thủ khảo, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay huy phách chém tới.
Cử trọng nhược khinh – Bôn lôi.
Hắc Ngọc trọng kiếm tựa như lạc diệp phiêu nhiên hạ xuống Cấm ma thủ khảo. Chỉ nghe “Phập” một tiếng tại vị trí giữa của Cấm ma thủ khảo lập tức xuất hiện vết nứt.
Lão giả chỉ cần khẽ động một cái lập tức Cấm ma thủ khảo đã chia làm hai nửa.
– Ta không cần ngươi cứu nên cũng không có nợ ân tình này của ngươi. Lão giả đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về Lâm Lôi lạnh lùng nói.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn lão, ám kim sắc đồng tử cũng không khiến lão giả e ngại.
– Ngươi cùng với Quang Minh giáo đình có cừu oán phải không? Lâm Lôi thấp giọng hỏi.
Hai người nói chuyên đều rất khẽ khàng, bọn Lan Phổ Sâm căn bản không thể phát hiện được.
– Cừu oán? Ta và bọn chúng phải đến khi có kẻ chết mới thôi. Lão giả này ngang nhiên đáp.
– Thế là đựơc – Lâm Lôi lạnh nhạt nói – Dù ta không biết thân phận của ngươi, nhưng ta phải nói là tối nay bọn người của Quang Minh giáo đình không thể thoát, ta không muốn bại lộ thân phận.
– Thân phận của ngươi – Lão giả nghi hoặc – Ngươi đến từ vị diện Long nhân, chẳng lẽ là Long nhân trong chí cao vị diện Địa Ngục?
Lâm Lôi liếc mắt nhìn lão: “Không phải”
Lão giả nở nụ cười tà dị:
– Ta tự giới thiệu ta là Tái Tư Lặc – cửu cấp Vong linh ma đạo sư, còn ngươi?
Lâm Lôi cảm thấy kinh sợ, là một ma pháp sư hắn đương nhiên rõ, còn được Đức Lâm Kha Ốc Đặc giảng giải qua … vô luận Địa, Thủy, Hoả, Phong, Lôi điện, Quang Minh, Hắc Ám bảy hệ uy lực đều không bằng ba loại ma pháp.
Ba loại ma pháp này, trong đó Quang Minh giáo hoàng am hiểu ‘Đại Dự Ngôn Thuật’, còn người mạnh nhất trong truyền thuyết Ngọc Lan đế quốc – Đại Tế Ti tu luyện ‘Sanh Mệnh Ma Pháp’. Cuối cùng là một loại ma pháp cực kỳ thưa thớt ngừơi tu luyện, đó là ‘Vong Linh Ma Pháp”. Trên Ngọc Lan đại lục, số người tu luyện ba loại ma pháp này cực kỳ hiếm hoi.
Lúc trước Lâm Lôi phát hiện Hoắc Nhĩ Mặc đánh lén mình, bởi vì đối phương dùng độc khí nên hắn mới hỏi đối phương có phải là Vong linh ma pháp sư hay không không. Nếu đúng là vậy … Lâm Lôi khó xuống tay.
Dù sao! Tứ đại chí cao vị diện do tứ đại chí cao Thần sáng tạo ra. Tứ đại chí cao thần phân biệt là: Vận Mệnh chí cao thần, sinh Mệnh chí cao thần, Tử Vong chí cao thần và Huỷ Diệt chí cao thần.
Trong đó Vận Mệnh chí cao thần hạ truyền ‘Đại Dự Ngôn Thuật’, mà Sinh Mệnh chí cao thần hạ truyền ‘Sinh Mệnh Ma Pháp’, Tử Vong chí cao thần hạ truyền ‘Vong Linh Ma Pháp’.
Bởi vì chân tránh hạ truyền của tứ đại chí cao thần mà ba loại ma pháp này có uy lực kinh người. Mà Huỷ Diệt chí cao thần không hề hạ truyền ma pháp, tín ngưỡng của Huỷ Diệt chí cao thần là tín ngưỡng Vũ lực của bản thân.
Tỷ như Vũ Thần Áo Bố Lai Ân tín ngưỡng chính là Huỷ Diệt chí cao thần.
– Vong linh đại ma đạo? – Lâm Lôi lộ vẻ kinh ngạc
– Còn ngươi? – Tái Tư Lặc hướng về Lâm Lôi.
– Ta không cần ngươi nói cho ta biết, nên ta cũng không cần phải nói cho ngươi. Lâm Lôi đạm mạc, Vong linh đại ma đạo này nhất thời không nói gì.
Đúng lúc này nam tử từ nhà xí trở lại.
– Đại ca, ngươi ở đâu. Không thấy người ở bên ngoài canh phòng, sắc mặt y biến đổi lập tức gầm lên.
Canh giữ Vong linh đại ma đạo này là nhiệm vụ rất trọng yếu, đại ca y không ở lại canh giữ, bảo sao y lại không tức giận cho được cơ chứ?
Chương 195: Cường cường liên hợp
Hắc bào nam tử hét to một tiếng, không chỉ khiến Lâm Lôi và Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ giật mình, mà cả nhóm bốn vị cửu cấp cường giả Lan Phổ Sâm trong hai tầng tiểu lầu đều kinh động.
“Có chuyện gì vậy, Khoa Tát Đặc Tư sao lại vắng mặt?” Lan Phổ Sâm trực tiếp đẩy cửa phòng, đứng trên hành lang tầng hai tức giận quát.
Lúc này, ba cửu cấp cường giả kia cũng từ trong phòng mình bước ra.
Còn trong phòng của Tái Tư Lặc.
Tái Tư Lặc nghe thấy tiếng hét lớn, sắc mặt biến đổi, lập tức phân phó với Lâm Lôi ở bên cạnh: “Ngươi đã giết một tên cửu cấp cường giả, còn lại năm tên. Trong năm tên này ba tên giao cho ta, ngươi đối phó hai tên kia. Đừng nói với ta rằng ngươi không đối phó được.”
Đối phó với ba cửu cấp cường giả, Tái Tư Lặc đủ tin tưởng.
“Ngươi chỉ cần có thể giết chết một tên là đủ rồi.” Lâm Lôi lạnh nhạt đáp, đồng thời hắn yên lặng chờ đối phương tụ tập tới bên ngoài cửa, Bối Bối và Hắc Lỗ có thể tấn công từ phía sau, bản thân và vị đại ma đạo sư này từ phía trước, hai mặt giáp công, đối phương càng không có cơ hội chạy thoát.
Tái Tư Lặc nghe Lâm Lôi nói như vậy, không khỏi cười lạnh: “Thực là chuyện gì cũng dám khoác lác.”
“Đại ca.” Hắc bào nam nhân đó lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy thi thể của Khoa Tát Đặc Tư, lập tức đau đớn kêu lên một tiếng, đồng thời hắn cũng chú ý tới hai người bên trong.
Chỉ nghe thấy vài tiếng gió, bốn cửu cấp cường giả ở trên lầu đều nhảy xuống.
Bọn người Lan Phổ Sâm nhìn thấy Tái Tư Lặc, lại nhìn thấy Lâm Lôi, sắc mặt đại biến.
“Chào mọi người, lần trước giao thủ còn chưa đã tay, lần này chúng ta tiếp tục.” Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ mỉm cười nhìn năm cửu cấp cường giả trước mặt.
“Cấm ma thủ khảo đứt rồi.” Trong đó một cửu cấp cường giả tóc bạc kinh hô.
Nhưng Lan Phổ Sâm lại chằm chằm nhìn Lâm Lôi.
“Hồng y đại chủ giáo Lan Phổ Sâm, lâu rồi không gặp.” Lâm Lôi cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, trong mắt ám kim sắc bắn ra ánh mắt lạnh lẽo quét qua bọn người này.
Hình dạng khủng bố do Lâm Lôi biến thân, trong cấp cao của Quang Minh giáo đình phần lớn cao thủ của đều biết.
“Lâm Lôi.”
Thanh âm của Lan Phổ Sâm giảm xuống rất thấp, vẻ mặt cũng thêm âm trầm.
“Ngươi là tên Lâm Lôi đã giết sáu hảo huynh đệ của chúng ta đấy sao?” Đệ đệ của Khoa Tát Đặc Tư, gã hắc bào nam nhân nhìn Lâm Lôi với vẻ không thể tin được, “Làm sao có thể?”
Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ cũng có chút kinh ngạc nhìn Lâm Lôi, phản ứng của cao thủ Quang Minh giáo đình chứng tỏ tên ‘Long Nhân’ cứu lão đây xem ra rất lợi hại, “Ngươi tên là Lâm Lôi à? Hình như danh khí của ngươi so với ta còn lớn hơn?”
Lâm Lôi đáp lại lạnh lùng: “Đừng nói linh tinh nữa, chuẩn bị động thủ.”
Người của ta đã tới rồi, lúc nào cũng có thể động thủ.” Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ đắc ý cười. Chỉ thấy hai kim sắc khô lâu cung tiễn thủ xuất hiện sau lưng lão.
Lâm Lôi trong lòng kinh ngạc.
Hắn đã từng nghe nói Vong linh pháp sư có ‘Vong Linh Triệu Hoán’, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hai hoàng kim sắc khô lâu cung tiễn thủ này, loại khí thế đó không ngờ lại không hề kém cửu cấp cường giả chút nào.
“Lâm Lôi, ngươi xem ra rất lợi hại, chúng ta thử so xem trong 2 chúng ta ai sẽ giết được nhiều người hơn.” Tái Tư Lặc đắc ý cười, đồng thời ở cửa lại xuất hiện ba cương thi cường tráng cao ba mét, lông tóc kim sắc. Mắt của kim mao cương thi có màu bích lục.
Hai hoàng kim khô lâu cung tiễn thủ, ba kim mao cương thi, mỗi một loại đều có thực lực của cửu cấp cường giả.
Chỗ này cộng lại đã là năm cửu cấp cường giả rồi.
Lan Phổ Sâm nhìn Tái Tư Lặc, lại nhìn Lâm Lôi, sau cùng nghiến răng một cái, thấp giọng quát: “Rút lui, chúng ta chạy mau.” Mệnh lệnh này của Lan Phổ Sâm thực sự là không thể ngờ a.
Vì bắt Tái Tư Lặc, bọn chúng đã phải trả cái giá quá lớn rồi.
Hơn nữa một khi từ Tái Tư Lặc lấy được phương pháp tu luyện Vong linh ma pháp, Quang Minh giáo đình hoàn toàn có thể bí mật bồi dưỡng một nhóm Vong linh ma pháp sư.
“Bối Bối, Hắc Lỗ, động thủ.” Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm gọi.
“Giết.”
Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ lạnh lùng hét lên, đồng thời lão tiếp tục niệm ma pháp chú ngữ. Hoàng kim khô lâu cung tiễn thủ, kim mao cương thi tuy có thực lực của cửu cấp, song chỉ có thể tính là cửu cấp sơ kỳ.
Tái Tư Lặc lão còn có hai triệu hoán sinh vật tự hào nhất.
Lúc trước ở trong Vong linh giới để thu phục được hai triệu hoán sinh vật này, lão đã phải hao phí rất nhiều tinh lực. Môi Tái Tư Lặc không ngừng động, niệm triệu hoán chú ngữ. Hai vong linh sinh vật đó triệu hoán khó hơn năm con vừa rồi rất nhiều.
“Mau chạy đi, thi long sắp xuất hiện rồi.” Hai đặc cấp chấp sự, hai Khổ tu giả, một Hồng y đại chủ giáo đều cực tốc chạy ra khỏi đình viện.
Nhưng chính lúc này …
“Vù!” “Vù!”
Hai đạo kim sắc lợi tiễn xé rách không gian, trực tiếp bắn tới hai Khổ tu giả. Hơn nữa cùng lúc đó, hai đạo hắc ảnh trực tiếp từ bên ngoài đình viện đột nhên xuất hiện.
“Lan Phổ Sâm, các ngươi một tên cũng đừng mong thoát.” Thanh âm lãnh khốc của Lâm Lôi vang lên, đồng thời hắn giống như thiểm điện lao vọt tới.
Tốc độ của Lâm Lôi thực sự rất nhanh. Trạng thái cửu cấp đỉnh phong, thêm nữa là việc kế thừa ưu thế tốc độ của Cức bối thiết giáp long, cộng thêm phụ trợ ma pháp ‘Cực Tốc’, khi tá trợ thêm thiên địa chi thế … Tốc độ của Lâm Lôi đã vượt xa hai đặc cấp chấp sự rồi, chứ chưa cần nói đến Hồng y đại giáo chủ và hai Khổ tu giả.
“Hống …”
Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ bất chấp tất cả, trực tiếp vồ tới một đặc cấp chấp sự, đặc cấp chấp sự đó hoảng sợ lập tức một kiếm chém tới Hắc văn vân báo.
“A.” Đầu của đặc cấp chấp sự đó trực tiếp bị Hắc văn vân báo vồ nát vụn, còn một kiếm toàn lực của y không ngờ lại không hề làm Hắc văn vân báo bị tổn thương chút nào.
“Hừ.” Hắc văn vân báo rất khinh thường.
Lúc trước Lâm Lôi ở trạng thái cửu cấp đỉnh phong, dựa vào Hắc Ngọc trọng kiếm mà cũng chẳng làm gì được nó. Sau cùng phải dựa vào hai đại ma pháp Trọng lực thuật, Phong chi tường dực thì mới bức bách được Hắc văn vân báo thần phục.
Luận về phòng ngự, Hắc văn vân báo so với Lâm Lôi còn mạnh hơn, có điều so với Bối Bối thì lại kém một chút.
“Phập, phập!”
Bối Bối trong lúc đặc cấp chấp sự đó không kịp ứng phó, trực tiếp hai trảo phá vỡ phòng ngự của đối phương, sau đó tiếp một trảo cắm vào ngực đối phương, bóp nát tâm tạng của y.
Chớp mắt, hai ma thú đã giết hai cửu cấp cường giả.
“Hống …” Hắc văn vân báo quay đầu công kích tới Khổ tu giả bên cạnh, Khổ tu giả đó thực sự đã mơ hồ rồi. Đột nhiên xuất hiện hai ma thú trực tiếp giết hai đặc cấp chấp sự.
Bối Bối cũng công kích tới Khổ tu giả kia.
Hai vị khổ tu giả và Lan Phổ Sâm thực sự sợ đến ngây người, bọn chúng đều am hiểu Quang Minh hệ ma pháp, nhưng ma pháp cần thời gian, còn ma pháp phát ra lập tức căn bản không thể ngăn cản loại ma thú này.
“Lan Phổ Sâm!”
Lâm Lôi hét lớn một tiếng, nắm Hắc Ngọc trọng kiếm, giống như là ma thần, Hắc Ngọc trọng kiếm từ trên cao bổ xuống, thậm chí khiến cho không gian cũng bị chấn động.
Lan Phổ Sâm thậm chí còn kinh hoàng phát hiện ra, không gian phía trên như bị khóa chặt lại.
“Lâm …”
Trước lúc chết, Lan Phổ Sâm nhớ lại cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Lôi, đó chính là ở hội đấu giá thạch điêu ‘Mộng Tỉnh’, Lâm Lôi lúc đó là một thiếu niên thiên tài rực rỡ. Không ngờ sau mấy năm, hắn lại biến thành đáng sợ như vậy, hôm nay lại là tới muốn lấy mạng y.
“Phập.”
Trong ánh mắt bất cam của Lan Phổ Sâm, Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi trực tiếp bổ lên thân thể y, lúc này Lâm Lôi vừa khéo sử dụng một chút lĩnh ngộ vụn vặt về phương pháp sử dụng Đại địa pháp tắc cùng Hắc ngọc trọng kiếm mà hắn đang nghiên cứu.
Giống như nhịp đập của đại địa.
Chấn động nặng nề đó, chấn động không thể chống lại, sức mạnh khủng bố thấu qua Hắc Ngọc trọng kiếm, không ngờ lại hóa thành chấn động giống như là nhịp đập của đại địa, trực tiếp truyền vào trong cơ thể Lan Phổ Sâm.
Thân thể Lan Phổ Sâm run lên một chút, sau đó mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Bên ngoài thân thể y không ngờ lại không hề thấy một vết thương nào. Nhưng mũi, miệng, tai Lan Phổ Sâm đều có máu tươi chảy ra.
Nếu như có người rạch bụng Lan Phổ Sâm thì sẽ phát hiện toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong cơ thể y đã biến thành bùn nát.
Lúc này, Bối Bối, Hắc Lỗ cũng đã giết chết hai Khổ tu giả kia, quá trình chém giết lần này thực quá khéo. Tái Tư Lặc triệu hoán ra vong linh sinh vật, cộng thêm uy hiếp của Lâm Lôi không ngờ rằng bọn người Lan Phổ Sâm lại kinh hãi bỏ chạy. Bọn chúng vừa muốn nhảy ra khỏi tường của đình viện, đúng lúc này, trong khi bọn chúng không hề đề phòng thì lại gặp phải hai ma thú khủng bố Bối Bối, Hắc Lỗ.
Kết quả hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Bối Bối, Hắc Lỗ, Lâm Lôi, ba người này dễ dàng giết năm cửu cấp cường giả! Nếu như cộng thêm kẻ bị giết chết ngay từ đầu, vừa vặn sáu người.
“Hống …”
Lúc này trong đình viện, không gian cuộn lên, xuất hiện một thứ nguyên thông đạo, một cái đầu hắc sắc cự long hiện ra từ trong thứ nguyên thông đạo đó.
Vong linh sinh vật … Thi long!
“Đây, đây …” Tái Tư Lặc nhìn Lâm Lôi và Hắc sắc Ảnh thủ cùng với Hắc văn vân báo ‘Hắc Lỗ’ bên cạnh, hoàn toàn sũng sờ, chẳng thế nói gì cả.
Vừa rồi lão còn cao ngạo như thế, còn nói để Lâm Lôi giải quyết hai cửu cấp cường giả, còn lão giải quyết ba người.
Nhưng, vong linh sinh vật của lão một tên còn chưa giết được thì Lâm Lôi và ma thú của hắn đã giết hết tất cả cường giả rồi.
“Tái Tư Lặc tiên sinh, Thi long này của ngươi không cần triệu hoán ra nữa rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn để nó và Bối Bối, hoặc là Hắc Lỗ thử sức?” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.
Vong linh đại ma đạo sư ‘Tái Tư Lặc’ da mặt co giật một chút, sau đó liền để Thi long quay về Vong linh thế giới.
“Lâm Lôi, hai ma thú của ngươi khá lợi hại. Có điều Thi long của ta cũng không kém, hơn nữa ta không chỉ có Thi long, ta còn có một lão thi yêu.” Tái Tư Lặc cười lạnh, “Ngươi phải biết rằng, chỉ cần Vong linh giới bất diệt, nhân mã của vong linh ma pháp sư là vô cùng vô tận.”
Câu nói này của Tái Tư Lặc quả thực làm cho Lâm Lôi sợ hãi.
Kỳ thực trong đầu Tái Tư Lặc cũng hiểu rõ, ở trong Vong linh giới thu phục vong linh sinh vật không phải dễ dàng như vậy, phải thu phục từng con, ví như lúc trước vì thu phục Thi long đó, Tái Tư Lặc hắn đã tổn thất không ít vong linh sinh vật.
“Mau thu thập lại đình viện một chút, đừng để người của Quang Minh giáo đình phát hiện ra sự tình ở nơi này.” Lâm Lôi lên tiếng.
Tái Tư Lặc trực tiếp lệnh cho vong linh sinh vật của lão.
Hai hoàng kim khô lâu cung tiễn thủ và ba kim mao cương thi vô cùng nghe lời đi thu thập những thi thể đó, hiệu suất của bọn chúng vô cùng cao, rất nhanh, các thi thể trong đình viện liền biến mất.
“Lâm Lôi.” Tái Tư Lặc rất hứng thú nhìn Lâm Lôi, “Thấy bộ dạng bọn người Lan Phổ Sâm, ngươi dường như rất nổi danh, có thể kể với ta chuyện của ngươi chứ?”
Lâm Lôi liếc nhìn Tái Tư Lặc một cái: “Câm mồm, im lặng một chút.”
Tái Tư Lặc nhìn thấy đôi mắt ám kim sắc không chút cảm tình của Lâm Lôi, lại bật cười: “Lâm Lôi, xem ra, ngươi đối với Quang Minh giáo đình có cừu oán rất lớn, đúng không?”
“Đúng thì thế nào?” Lần này Lâm Lôi đã trả lời.
“Cừu oán gì?” Tái Tư Lặc lập tức hỏi.
“Không chết không thôi.” Thanh âm của Lâm Lôi trầm thấp, giống như âm phong của Vong linh giới, khiến linh hồn người ta run lên.
Ánh mắt Tái Tư Lặc nhất thời sáng lên, lập tức hưng phấn: “Ha ha, được, Lâm Lôi, ta xem ngươi cũng có chút thực lực, hay là như vậy đi, ngươi giúp ta, chúng ta cùng đối phó với người của Quang Minh giáo đình, thế nào?”
“Ta giúp ngươi? Với ngươi làm chủ sao?” Lâm Lôi nhìn Tái Tư Lặc.
Tái Tư Lặc không thể không thừa nhận, bị đôi mắt ám kim sắc của Lâm Lôi nhìn chằm chằm, trong lòng thực có chút không sảng khoái.
“Không phân chủ thứ, hai chúng ta liên thủ là được.” Tái Tư Lặc là Vong linh ma pháp sư, thực lực cận chiến kém, mà Vong linh sinh vật cần thời gian nhất định để triệu hoán.
Đôi mắt ám kim sắc của Lâm Lôi nhìn chằm chằm Tái Tư Lặc, trầm mặc một hồi lâu.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Lâm Lôi cuối cùng đã lên tiếng. Hắn cũng thừa nhận, hợp tác cùng vị Vong linh ma pháp sư này, đích xác có thể khiến thực lực phía mình càng mạnh hơn.
Tái Tư Lặc nhất thời đại hỷ: “Ha ha, vậy thì quá tốt rồi, hai chúng ta liên thủ, còn sợ cái gì nữa? Hải Đình Tư, rốt cuộc một ngày nào đó ta phải giết tên lão gia hỏa Hải Đình Tư đó. Lâm Lôi, ngươi muốn giết kẻ nào của Quang Minh giáo đình?” Tái Tư Lặc cho rằng, Lâm Lôi khẳng định là có đại cừu với người nào đó của Quang Minh giáo đình, mới cừu hận như thế.
“Người nào?”
Lâm Lôi lắc đầu, “Ta muốn nhổ tận gốc Quang Minh giáo đình.”
“Quang Minh giáo đình?” Tái Tư Lặc thực sự có chút bị chấn kinh, sau đó cười lớn, “Ha ha, thống khoái, được … Đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết Hải Đình Tư, tiêu diệt Quang Minh giáo đình.”
Vẻ mặt Lâm Lôi vẫn lạnh lùng.
“Đi thôi.” Lâm Lôi dẫn theo Bối Bối, Hắc Lỗ trực tiếp bước ra bên ngoài.
“Đi đâu?” Tái Tư Lặc lập tức đi theo.
“Ngươi có nơi đến ư?” Lâm Lôi hỏi.
“Không có.” Tái Tư Lặc lắc đầu.
Lâm Lôi lạnh nhạt nói: “Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần theo ta là được rồi.” Nói xong, hắn liền dẫn theo Bối Bối, Hắc Lỗ biến mất trong bóng tối, còn Tái Tư Lặc ngẩn ra, tự nhủ: “Tựa hồ theo tên Lâm Lôi này, cuộc sống sau này sẽ rất rực rỡ a.” Vong linh đại ma đạo sư đã hơn tám trăm tuổi cứ như thế theo Lâm Lôi rời đi.