Bàn Long Audio Podcast
Tập 119 [ Chương 596 đến 600 ]
❮ sautiếp ❯Chương 596: Thần bí lai khách
Trên đường rộng rãi, người đến người đi.
Ở trong thành, bất kể là cường giả chủng tộc nào, bất kể là thượng vị thần hay là hạ vị thần, đều không khác nhau. Ở trong thành tuyệt đối không cho phép tranh đấu chém giết, ở chỗ này có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống, không phải lo lắng nguy hiểm.
“Từ hồi trở về gia tộc, ta chưa một lần ghé vào thành dạo chơi qua.” Lâm Lôi nhìn ngó cả hai phía đường, từng cửa hiệu một.
“Lão Đại, trong thành so với trong sơn mạch thú vị hơn nhiều, có rất nhiều chỗ để hưởng thụ, còn có chỗ cho xem các phù ảnh nữa đó. Lão Đại, ta đến chỗ xem phù ảnh trong thành một lần, liền phát hiện …” Bối Bối hưng phấn khoái trí nói đến đoạn này liền thần thức truyền âm, “trong đó có một phù ảnh – chính là phù ảnh trên Mịch La Đảo đại ca và đại lượng chiến sĩ hộ đảo chiến đấu, rồi sau đó đối chiến với hồng bào trưởng lão.”
“Còn có chỗ cho xem phù ảnh sao?” Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
Ba Cách Tiếu gia tộc chính còn đem một số phù ảnh trân quý làm bảo bối.
“Ở chỗ xem phù ảnh trong thành, phù ảnh thế nào? Có nhiều phù ảnh cao thủ giao chiến hay không?” Lâm Lôi dò hỏi.
“Không nhiều lắm, mặc dù phù ảnh thượng vị thần giao chiến không ít, chính là tầm cỡ so với phù ảnh cuộc chiến trên mịch la đảo không sai biệt lắm. Thi thoảng có vài cái ở tầm cao, muốn vào xem đều phải trả phí rất cao.” Bối Bối có chút bất bình, “Lão Đại, bọn họ chiếu phù ảnh mịch la đảo nọ ở đó, đáng nhẽ phải chia phần cho đại ca.”
Lâm Lôi cười lên ha hả.
Địch Lỵ Á bên cạnh cũng cười gật đầu: “Bối Bối nói đúng đấy. Bọn họ không xin phép chàng đã để phù ảnh ở đó rồi.” Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối vừ đi vừa đàm luận chuyện phù ảnh, mà một lát sau, Đặc Duy Lạp ở đằng trước lại quay đầu đi về phía Lâm Lôi.
Đặc Duy Lạp trưởng lão thần thức truyền âm nói: “Lâm Lôi trưởng lão, chúng ta dừng lại trong Mật Nhĩ Thành một tháng. Một tháng sau kể từ hôm nay, chúng ta sẽ lại xuất phát trở về thiên tế sơn mạch. Một tháng này, Lâm Lôi trưởng lão tùy ý dạo chơi, nhưng phải nhớ lấy thời hạn một tháng, nếu bị lỡ … Lâm Lôi trưởng lão ngươi muốn trở về, phải đợi đến lần sau, hoặc phải tự mình trở về.
“Yên tâm, ta biết rồi.” Lâm Lôi gật đầu, “Đặc Duy Lạp trưởng lão ngươi cũng tùy ý a.”
Nửa đường, Lâm Lôi và đám Đặc Duy Lạp phân khai, lập tức Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người trực tiếp hướng chỗ Tháp La Sa, Đế Lâm mà đi. Lúc trước Tháp La Sa, Đế Lâm bọn họ tới Mật Nhĩ Thành, Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng đi cùng, tự nhiên biết rõ chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ.
“Lão Đại, Tháp La Sa bọn họ chính là mua một đại phủ đệ rất lớn, hao phí tới gần mười ba ức mặc thạch đó.” Bối Bối nói, “về phần Đế Lâm, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân mấy người cũng đều ở tại đó.”
Lâm Lôi nghe xong gật đầu. Tháp La Sa bọn họ cũng không thiếu tiền. Ở trong thành mua một tòa đại phủ đệ cũng phải. Nhớ tới chuyện mua phủ đệ này, Lâm Lôi không khỏi cười: “Bối Bối, Địch Lỵ Á, còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu tiên đi tới Đế Dực thành không? Lần đó chúng ta thấy một căn nhà, rẻ nhất cũng hình như là sáu ngàn vạn mặc thạch, lúc đó dọa bọn ta sợ chết khiếp.”
Địch Lỵ Á và Bối Bối nghe xong cũng đều cười.
Căn nhà rẻ nhất trong Đế Dực thành là tám trăm vạn. Bất quá, căn nhà đó vừa ra đã bị mua mất. Bình thường nhà còn trống đều gần ức mặc thạch cả. Chỉ có thượng vị thần thực lực mạnh mới có khả năng mua được.
“Khi đó ta còn cho rằng tinh anh chân chính của địa ngục mới có thể mua nhà ở trong thành được. Bây giờ xem ra …” Lâm Lôi lắc đầu cười, đúng là có thể mua được nhà trong thành xem như là tinh anh, chính là tinh anh đó chỉ là tinh anh trong đám thần nhân bình thường ở địa ngục.
Chân chính cao thủ ở địa ngục như đám lục tinh ác ma, thất tinh ác ma phần lớn đều là ở ngoài thành, chiếm núi làm vua, hay kiến tạo một tòa thành, xây dựng đội ngũ thủ hạ của riêng mình. Trong thành mặc dù an toàn, chính là cuộc sống không tràn ngập tính thiêu chiến, kích thích như ở ngoài thành.
“Lâm Lôi. Chỗ ở của Tháp La Sa bọn họ kìa.” Địch Lỵ Á chỉ về phía trước. Lâm Lôi nhìn theo ngón tay của Địch Lỵ Á, chỉ thấy một tòa phủ đệ dài vài trăm thước tọa lạc ở đó. Ở nơi tấc đất tấc vàng như trong thành, phủ đệ rộng như vậy, tốn mười ba ức mặc thạch, tính ra cũng vẫn hời. Một con đường đá rộng rãi hai bên trồng hoa từ đường lớn rẽ vào tới tận cửa tòa phủ đệ.
“Đại ca, ở trong phòng lề mề gì vậy, nhanh lên một chút.” Lúc này một thanh niên dưới lầu đang giục giã gọi, chính là con trai thứ ba của Đế Lâm – Khắc Lai Ốc. Hắn cùng đại ca của hắn và Đế Lâm năm đó cùng đi tới địa ngục. Về phần nhị ca của hắn, năm xưa trong chúng thần mộ tầng mười một, đã bị đám thâm uyên đao ma giết chết mất rồi.
“Tới đây.” một đạo nhân ảnh từ trên lầu như tia chớp nhảy xuống.
Chính vào lúc này …
“Oanh!” “Oanh!” đại môn bị gõ vang trời, đồng thời còn vang lên tiếng la: “Này, mở cửa nhanh lên, Khắc Lai Ốc, Khắc Lý Áo, hai người các ngươi mở cửa nhanh lên một chút!”
“Là Bối Bối.” Hai huynh đệ Khắc Lý Áo nhìn nhau rồi vội chạy ra.
Thanh âm trầm thấp “Oanh long long” phát ra, đại môn ầm ầm mở cửa. Ngoài cửa có ba người đang đứng.
“Lâm Lôi.” Khắc Lý Áo, Khắc Lai Ốc không khỏi giật mình. Năm trăm năm qua, Lâm Lôi này lần đầu tiên đến thăm bọn họ. Lập tức Khắc Lai Ốc kinh hãi quay đầu lại gọi: “Cha, Tháp La Sa thúc thúc, Lâm Lôi tới!”
“Lâm Lôi tới?” chỉ thấy trong toàn nhà xa bên trong, liên tục mấy thân ảnh bay đến, người phi đến đầu tiên chính là Hi Tắc.
Lâm Lôi nhìn thấy lão hương môn, liền cười tiến lên chào, trực tiếp ôm chặt lấy Hi Tắc: “Hi Tắc, đã lâu không thấy.” “Đúng là đã lâu không gặp, Lâm Lôi trưởng lão ngươi quyền cao chức trọng, mỗi ngày nhiều chuyện phải lo nên quên đám tiểu nhân vật chúng ta rồi.” Hi Tắc cố ý nói.
Lâm Lôi thấy Hi Tắc trêu vậy, không khỏi cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Hi Tắc hắn rốt cục so với điệu bộ tiêu sái ngày xưa ở ngọc lan đại lục giống nhau rồi, xem ra ảnh hưởng lần ở mịch la đảo nọ đã nhạt đi nhiều.
“Lâm Lôi.” Tháp La Sa, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân cũng đều tới nghênh đón.
“Ồ?” Lâm Lôi nhìn đám người trước mắt. Áo Lợi Duy Á không thấy, bất quá lại có thêm một kim phát mỹ phụ. Lâm Lôi kinh ngạc nhìn vị mỹ phụ đi sau cùng, “vị này là?”
Tháp La Sa cất tiếng cười tà dị: “Lâm Lôi, vị này là thành viên mới của chúng ta, ngươi đoán xem, vị phu nhân này là thê tử của ai trong đám chúng ta đây??”
“Thê tử?” Lâm Lôi ngẩn ra.
“A. có người cưới vợ rồi. Ta lần trước đến, còn không thấy có mà.” Bối Bối cũng trừng nhãn.
Tháp La Sa ha ha cười rộ lên: “Cưới vợ, tốc độ đương nhiên phải nhanh. Đoán đi, đoán đi, là của ai nào?” Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối đều chăm chú nhìn bọn Hi Tắc, Đế Lâm, Áo Bố Lai Ân, Khắc Lai Ốc bọn họ.
“Chẳng lẻ là Khắc Lai Ốc?” Bối Bối là người đoán đầu tiên. “Hay là Áo Bố Lai Ân? Không đúng. Áo Bố Lai Ân và Đại tế ti vẫn có tư tình mà.” Vũ thần Áo Bố Lai Ân không khỏi ngượng ngập.
Nhất thời Tháp La Sa, Hi Tắc bọn họ đều cười lên ha hả. Đế Lâm liền đáp: “Thôi, đừng nói loạn nữa. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, ta giới thiệu với hai người một chút, đây là thê tử của ta Tạp Thước Na.”
“Lâm Lôi tiên sinh. Chuyện của ngài bọn họ đều đã kể cho ta nghe qua.” Tạp Thước Na cười nói.
“Tạp Thước Na, xin chào.” Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cũng đều chào hỏi Tạp Thước Na.
Lâm Lôi đến làm cho cuộc sống an tĩnh từ lâu của đám Tháp La Sa, Đế Lâm thay đổi một chút. Tháp La Sa bọn họ ngay hôm đó lập tức chuẩn bị tiệc rượu thịch soạn. Lâm Lôi bèn cùng Tháp La Sa bọn họ trên bàn tiệc kể chuyện về sự tình của gia tộc.
Biết những biến hóa ở trong gia tộc, đặc biệt sự chém giết thảm liệt trong năm trăm năm vừa qua, đám Tháp La Sa, Đế Lâm không khỏi rợn người. Tạp Thước Na trong lòng càng khiếp sợ. Nàng ta chỉ là một trung vị thần bình thường, trước kia từng nghe Đế Lâm bọn họ nói qua chuyện của Lâm Lôi chính là luôn có cảm giác đang lắng nghe một chuyện truyền kỳ của một cường giả nào đó mà thôi.
Bây giờ từ miệng Lâm Lôi, nghe được từng vị thất tinh ác ma chết đi, cảm giác thực không bình thường.
Đó chính là thất tinh ác ma a!
Thành chủ một thành mới là một vị thất tinh ác ma. Thế mà tứ thần thú gia tộc cổ lão từ xưa và bát đại gia tộc từ các vị diện di chuyển tới đây chiến đấu với nhau, từng đám thất tinh ác ma đều bị chết.
“Ngươi nói Áo Lợi Duy Á rời đi rồi hả?” Lâm Lôi kinh ngạc hỏi.
“Đúng rồi.” Tháp La Sa gật đầu, “hắn có lẽ không quen với cuộc sống bình lặng ở trong thành. Hiện tại hắn tiếp nhận ác ma nhiệm vụ ở ngoài. Bình thường phải vài chục năm, hắn mới ngẫu nhiên lại trở về một chuyến.”
Ác ma nhiệm vụ?
Lâm Lôi khẽ gật đầu, đồng thời cũng nhớ ra chính mình tựa hồ vẫn là một nhất tinh ác ma! Mặc dù tiếp nhận nhiệm vụ hai lần, đều không có thành công.
“Áo Lợi Duy Á lúc trước tại ngọc lan đại lục, cũng là muốn sống cuộc sống kích thích ở địa ngục, cho nên hắn mới là kẻ đầu tiên tới địa ngục. Tính cách của hắn quả là không chịu nổi cảnh ngồi yên lâu dài ở trong thành.” Lâm Lôi cảm thán nói.
Bỗng nhiên …
“Ấm!” Tiếng gõ cửa ở ngoài tòa phủ đệ vang lên.
“Ồ. Lúc này hẵn có người gõ cửa sao? Tất cả mọi người đều ở đây thôi, làm gì có ai ở ngoài đâu.” Tháp La Sa nghi hoặc nói: “Chẳng lẻ là Áo Lợi Duy Á đã trở lại?”
“Sẽ không trùng hợp vậy đâu.” Lâm Lôi cười nói, vừa nhắc tới Áo Lợi Duy Á, chẳng lẻ đã trở lại sao?
“Khắc Lai Ốc, ngươi đi mở cửa chút xem.” Tháp La Sa nói. Khắc Lai Ốc vội đứng dậy chạy ra ngoài.
“Này, mở cửa nhanh lên.” Thanh âm hồn hậu từ ngoài truyền vào. Thanh âm đó cũng làm cho Lâm Lôi giật mình, đó chính là thanh âm của Phổ Tư La ngày xưa cứu mình. Lâm Lôi cực kỳ ngạc nhiên.
Phổ Tư La như thế nào lại đến đây?
“Ngươi là ai?” Tiếng quát hỏi của Khắc Lai Ốc vang lên. Khắc Lai Ốc căn bản không biết Phổ Tư La, mà đám Tháp La Sa, Đế Lâm đang vội từ phòng khách đi ra cũng đều đã nhìn thấy đại hán tóc đỏ ở đằng xa kia. Nhưng mà bọn họ cũng không nhận ra Phổ Tư La.
“Ha ha, Phổ Tư La! Lão Đại, đó là Phổ Tư La.” Bối Bối hô hoán. Lâm Lôi giờ phút này cũng đã đi tới, cười nói: “Khắc Lai Ốc, hắn là bằng hữu của ta.” Lâm Lôi lại phát hiện ra … đằng sau Phổ Tư La còn có hai gã thủ hạ.
“Tiểu tử, trước lạ sau quen, sau này ngươi sẽ nhận ra ta thôi.” Phổ Tư La vỗ vào vai Khắc Lai Ốc, không khỏi làm cho thân thể Khắc Lai Ốc run rẩy. Phổ Tư La cười to đi vào nói: “Lâm Lôi, ta biết ngươi ở đây.”
Lâm Lôi nghe vậy, thực sự giật mình.
Mình đã biến ảo dung mạo rồi mới tới, Phổ Tư La như thế nào lại biết mình ở đây?
“Đừng giật mình, thành chủ Mật Nhĩ Thành là bằng hữu của ta!” Phổ Tư La cười đáp, “lúc trước Địch Lỵ Á cùng mấy người này mua tòa phủ đệ ở đây, ta đã an bài người chú ý chỗ này!”
Lâm Lôi chợt hiểu, đối phương chỉ cần từ Địch Lỵ Á, Bối Bối là có thể đoán ra thân phận của mình. Bất quá, cũng làm Lâm Lôi kinh ngạc về các mối quan hệ của Phổ Tư La. Hắn không ngờ lại là bằng hữu của thành chủ Mật Nhĩ Thành.
“Nhưng mà lần này ta phát hiện ra ngươi, không phải do người của ta phát hiện ra.” Phổ Tư La lại cười, “là một bằng hữu khác của ta báo cho ta biết là ngươi đã tới Mật Nhĩ Thành.”
“Một vị bằng hữu khác?” Lâm Lôi kinh dị.
Phổ Tư La gật đầu: “Đúng vậy, vị bằng hữu này của ta, thực lực chính là rất lợi hại. Hắn biết ta quen ngươi, liền bảo ta đến đây. Mục đích vị bằng hữu này của ta rất đơn giản – muốn gặp Bối Bối.”
Lâm Lôi nhướng mày.
Phổ Tư La thực lực mạnh, bằng hữu tự nhiên không kém. Một vì bằng hữu là thành chủ còn vị bằng hữu kia lại phát hiện ra chuyện mình tới Mật Nhĩ Thành, mà vị bằng hữu thứ hai này còn muốn gặp Bối Bối sao?
“Gặp ta?” Bối Bối ngạc nhiên.
“Hắn là ai vậy?” Lâm Lôi hỏi.
Phổ Tư La lắc đầu cười đáp: “Chuyện này ta không thể nói. Nếu muốn hỏi, đợi Bối Bối quay về ngươi hỏi Bối Bối là được rồi … Ngươi có đồng ý để Bối Bối đi không?”
“Đi đâu? Trong thành hay ngoài thành?” Lâm Lôi mặc dù tin tưởng Phổ Tư La, chính là vẫn lo lắng cho an toàn của Bối Bối.
“Yên tâm, ở trong thành thôi.” Phổ Tư La cười đáp.
Lâm Lôi lúc này mới an tâm. Ở trong thành chính là thất tinh ác ma cũng không dám động thủ. Dù sao bên trong thành có quy củ không được động thủ. Toàn bộ địa ngục đều như vậy, đó là quy định của chủ thần, ai dám chống lại?
“Bối Bối, ngươi thấy thế nào?” Lâm Lôi quay đầu nhìn Bối Bối hỏi.
Bối Bối hai mắt sáng lên cười đáp: “Đệ đang rất muốn xem xem nhân vật thần bí đó sao lại muốn gặp đệ đây.”
Chương 597: Không ai
Phổ Tư La cười vang nói: “Nếu Bối Bối ngươi đáp ứng đi gặp vị bằng hữu này của ta, như vậy, ngươi sẽ theo hai vị người hầu của ta đi thôi. Bọn họ sẽ đưa nguơi đi tới đích.” Phổ Tư La nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối lại là có chút kinh ngạc: “Bây giờ phải đi?”
“Đó là đương nhiên, vị bằng hữu đó của ta, chắc đang đang đợi ngươi.” Phổ Tư La nói.
“Lão Đại, ta đây đã có thể đi.” Bối Bối quay đầu lại nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng nghi hoặc thần bí nhân này là ai, nhưng mà nếu địa điểm gặp mặt là ở trong thành, Lâm Lôi cũng rất yên tâm, liền gật đầu cười nói: “Nhanh đi nhanh về, Phổ Tư La cố ý ẩn giấu thân phận người nọ, ta còn chờ ngươi trở về, quay lại nói cho ta biết đó.”
“Ân.” Bối Bối trọng trọng gật đầu, cố ý liếc liếc Phổ Tư La một cái, “Ta sẽ không giống nguời nào đó, ra vẻ bộ dáng rất thần bí.”
“Ngươi, tiểu tử này.” Phổ Tư La không khỏi nở nụ cười.
Bối Bối còn lại là đi nhanh hướng ra phía ngoài, đồng thời còn nói: “Các ngươi hai người dẫn đường nhanh lên một chút cho ta, ta còn không biết, thần bí nhân muốn gặp ta, đang ở nơi nào.” Hai gã người hầu của Phổ Tư La liền bước nhanh đi qua, dẫn đường cho Bối Bối.
Lâm Lôi mắt nhìn Bối Bối rời đi, nghi hoặc trong lòng cũng càng lúc càng đậm.
“Phổ Tư La.” Địch Lỵ Á cười dài nhìn Phổ Tư La, “Bối Bối cũng đi rồi, ngươi tựu không nên giữ bí mật nữa, vị thần bí bằng hữu này của ngươi rốt cuộc là ai?” Lâm Lôi cũng quay đầu nhìn về phía Phổ Tư La, chờ Phổ Tư La trả lời.
Phổ Tư La cười cười, nhưng mà không trả lời.
“Người này ta có biết không?” Lâm Lôi liền hỏi.
Phổ Tư La châm chước một chút. Nói: “Người này, ngươi hẳn là không nhận ra.”
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn Phổ Tư La “hẳn là không nhận ra? Biết là biết. Không nhận ra là không nhận ra. Phổ Tư La này nói chuyện lại do do dự dự như thế.
“Lâm Lôi, ngươi từ lúc sinh ra đến bây giờ đã một vạn năm chưa?” Phổ Tư La dò hỏi.
“Một vạn năm?” Lâm Lôi không khỏi nở nụ cười, “Ta tu luyện cho tới bây giờ, mới qua ngàn năm một chút, hai ngàn năm cũng còn cách xa nhìều.”
“Ngắn như vậy?” Phổ Tư La có chút kinh dị, liền nói ngay, “Ta đây dám chắc rằng bất kể ngươi có nghe nói qua tên vị bằng hữu này hay không? Nhưng là ít nhất, ngươi dám chắc chưa thấy qua bản thân hắn. Bởi vì hắn tại vạn năm trước, đã từ Ngọc Lan đại lục các ngươi, đi tới địa ngục rồi.”
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á kinh ngạc nhìn nhau.
Là Ngọc Lan đại lục?
“Từ Ngọc Lan đại lục?” Tháp La Sa, Đế Lâm, Hi Tắc cùng mọi người đứng ở phía sau cũng đều kinh ngạc.
Phổ Tư La nhìn thấy vẻ mặt một đám người kinh ngạc trước mắt, lại đắc ý nở nụ cười: “Ha ha, các ngươi từ từ đoán đi, ta đừng nói chờ Bối Bối trở về, các ngươi sẽ biết. Bất quá ta nghĩ các ngươi sợ rằng rất khó đoán ra.”
Lâm Lôi không khỏi lắc đầu cười, Phổ Tư La này thực sự là thích trêu người.
“Lâm Lôi, ngươi ở tại đây bao lâu?” Phổ Tư La đột nhiên hỏi.
“Một tháng.” Lâm Lôi nói.
“Nga, thời gian dài như vậy, ta đây sẽ ở hai ngày tại đây. Thời gian hai ngày này, ngươi cần phải cùng ta nói chuyện bên trong của tứ thần thú gia tộc, ta với tứ thần thú gia tộc này chính là rất tò mò.” Phổ Tư La a a cười nói.
Cứ như vậy, Phổ Tư La mỗi ngày ở lại đây. May là phủ đệ Tháp La Sa bọn họ rất lớn, cũng đủ phòng. Lúc đêm tới, vợ chồng hai người cũng đàm luận về vị thần bí nhân kia.
“Ta nguyên tưởng rằng Bối Bối trong ngày là có thể trở về rồi, không nghĩ tới cần thời gian dài như vậy.” Lâm Lôi vuốt ve mái tóc Địch Lỵ Á, cười nói.
“Có thể Bối Bối sau khi gặp được vị thần bí nhân này, chẳng những có chuyện nói với nhau, lại có một số việc nữa.” Địch Lỵ Á nói, “Thần bí nhân này, lại từ vạn năm trước tới từ Ngọc Lan đại lục, chúng ta còn chưa một lần thấy qua, thực không biết là ai.”
“Vốn ta tưởng là Bối Lỗ Đặc đại nhân. Sau lại, nghe Phổ Tư La nói, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua. Ta cũng nghĩ không ra là ai.” Lâm Lôi cũng nghi hoặc không giải thích được. Lập tức Lâm Lôi cười, cúi đầu, nhìn về phía Địch Lỵ Á.
“Làm gì?” Địch Lỵ Á cảm giác Lâm Lôi ánh mắt đúng lắm.
“Chúng ta hai người mới một đôi nam nữ, mặc dù nói, tứ thần thú gia tộc nữ nhân số lượng rất ít, nhưng ta không tin, chúng ta sẽ không có hài tử thứ ba.” Lâm Lôi cười nhẹ, cúi đầu liền hướng Địch Lỵ Á hôn tới “Ô …”
Địch Lỵ Á sắc mặt ửng đỏ, không khỏi cố ý trừng mắt với Lâm Lôi một cái, lập tức vươn cánh tay ngọc ôm lấy cổ Lâm Lôi, hai người nghiêng người liền dây dưa cùng một chỗ …
Ai ngờ từ lúc Bối Bối vừa đi, đợi đến ngày Phổ Tư La rời đi, Bối Bối còn không có trở về. Lâm Lôi không khỏi có chút nóng ruột, gặp một người như thế nào mà cần đến ba ngày? Lâm Lôi hỏi Phổ Tư La, Phổ Tư La cũng chỉ bảo Lâm Lôi không cần lo lắng.
Đợi đến ngày thứ năm …
“Hôm nay phù ảnh này không sai, phương thức chiến đấu của những cường giả tại sinh mệnh chí cao vị diện cũng có chút kỳ lạ, động tác bay múa, tư thế công kích thoạt nhìn cũng hấp dẫn người như vậy.” Địch Lỵ Á cười tán thưởng.
Lâm Lôi gật đầu: “Sinh mệnh chí cao vị diện, phần lớn tu luyện sinh mệnh quy tắc, công kích này thoạt nhìn đẹp lòng vui mắt, uy lực lại có thể kinh người.”
Cuộc sống tại Mật Nhĩ thành, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á cũng là dạo chơi một ít địa phương thú vị tại Mật Nhĩ thành. Không thể không thừa nhận … người đến người đi tại Mật Nhĩ thành thực so với Thiên Tế sơn mạch có khi nhiều hơn.
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á trong lúc cười nói, đã chỗ ở rồi.
Thấy phủ đệ đại môn, Địch Lỵ Á cảm thán một tiếng: “Cũng không biết Bối Bối trở về chưa, cũng là ngày thứ năm rồi.” Mặc dù lo lắng chuyện này, nhưng mà Địch Lỵ Á vẫn còn yên tâm, thứ nhất bởi vì Bối Bối ở trong thành, sẽ không gặp chuyện không may. Thứ hai bởi vì Lâm Lôi cùng Bối Bối linh hồn tương liên, có thể cảm ứng được vị trí lẫn nhau.
Lâm Lôi cũng cười không nói, chỉ nhìn phủ đệ đại môn.
Linh hồn của bản thân đã sớm cảm ứng được Bối Bối tại bên trong phủ đệ rồi, chỉ nghe được một tiếng hoan hô: “Lão Đại!” Phủ đệ đại môn mở ra, Bối Bối đội nón cỏ đứng trước đại môn, cười dài nhìn về phía Lâm Lôi, Địch Lỵ Á.
“Bối Bối đã trở về?” Địch Lỵ Á cả kinh, rồi quay lại liếc Lâm Lôi một cái. Bối Bối trở về, Lâm Lôi dám chắc cảm ứng được. Nhưng mà Lâm Lôi dọc theo đường đi lại không nói gì.
Lâm Lôi ha ha nở nụ cười.
“Bối Bối. Ngươi thực là lợi hại đó, đi gặp vị thần bí nhân kia, một lần gặp mặt thì lại tốn hao hết thời gian dài như vậy, cũng năm ngày rồi.” Lâm Lôi cười, hơn nữa cùng Địch Lỵ Á bước vào trong phủ đệ.
Trong phủ đệ, Tháp La Sa, Đế Lâm, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân, Tạp Mễ Na cùng mọi người đều tại đó, nhìn thấy Lâm Lôi, Địch Lỵ Á hai người tiến đến. Tháp La Sa ha ha cười nói: “Lâm Lôi, ngươi cuối cùng tới, chúng ta vừa rồi hỏi Bối Bối đi gặp ai nhưng mà hắn vẫn không nói, dám nói muốn chờ ngươi trở về, rồi đồng thời nói.”
Bối Bối cái mũi chun lại, hừ một tiếng.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á lúc này cũng cười đi qua, cũng ngồi xuống, Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối nói: “Bối Bối. Ngươi đừng làm mọi người tò mò nữa trực tiếp nói đi. Ngươi hôm nay không nói, Tháp La Sa, Đế Lâm bọn họ sẽ nóng nảy.”
Tháp La Sa, Đế Lâm bọn họ cũng đều nở nụ cười. Chỉ là việc nhỏ, bọn họ cũng chỉ là tò mò, như thế nào có thể nóng?
“Hảo, ta nói.” Bối Bối ngẩng đầu lên, “Người này à, nguyên trước kia là từ chúng ta Ngọc Lan đại lục.” Cái này chúng ta biết. Chính là bởi vì từ Ngọc Lan đại lục, chúng ta mới tò mò.” Tháp La Sa liền nói.
Bối Bối nhìn quanh mọi người, lúc này mới đắc ý nói: “Vị thần bí nhân này chính là … thê tử của Bối Lỗ Đặc gia gia của ta. Tạp Lai La Na nãi nãi của ta!”
“Tạp Lai La Na?” Lâm Lôi lập tức nhớ lại, năm đó Bối Bối đích xác nói qua với mình Bối Lỗ Đặc thê tử là Tạp Lai La Na.
Lúc tại Ngọc Lan đại lục địa, L âm Lôi cũng gặp qua Cáp Lý, Cáp Đặc, Cáp Duy ba huynh đệ, nhưng là cho tới bây giờ chưa thấy qua Tạp Lai La Na đó. Lúc đầu cùng bọn Cáp Lý nói chuyện phiếm, Lâm Lôi cũng nghe nói Tạp Lai La Na này đã sớm rời đi Ngọc Lan đại lục.
“Dĩ nhiên là bà ta?” Tháp La Sa kinh dị một tiếng, lập tức ha ha cười nói, “Ta sớm nên nghĩ đến hẳn là bà ta rồi, Tạp Lai La Na đại nhân là Bối Lỗ Đặc thê tử, tới gặp Bối Bối cũng là đúng.”
“Tạp Lai La Na đại nhân này, là thê tử của Bối Lỗ Đặc đại nhân?” Áo Bố Lai Ân cũng có chút giật mình.
Lúc Áo Bố Lai Ân, Hi Tắc xuất sanh, Tạp Lai La Na đã sớm rời đi Ngọc Lan đại lục, bọn họ tự nhiên cũng không nghe nói qua người này. Thậm chí cũng không biết Tạp Lai La Na là thê tử Bối Lỗ Đặc.
“Tạp Lai La Na nãi nãi của ta rất lợi hại.” Bối Bối đắc ý nói.
“Bối Bối, lần này Tạp Lai La Na nãi nãi tìm ngươi để làm gì? Hao phí thời gian dài như vậy.” Lâm Lôi với điều này vẫn nghi hoặc.
“Bà ấy giúp gia gia của ta, đưa một thứ đồ vật cho ta.” Bối Bối hắc hắc cười nói, “Chính là đệ ngũ phân linh hồn toái phiến lạp đó.”
Đế Lâm, Tháp La Sa, Áo Bố Lai Ân một đám người vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Lôi và Địch Lỵ Á đều có chút giật mình, Bối Bối đã cùng bọn họ nói qua sự việc bác ly linh hồn tạp phiến. Lúc đầu, Bối Bối chính là vì dung hợp được bốn phần linh hồn tạp phiến ẩn chứa pháp tắc huyền ảo ký ức, mới có thể không cần hao phí thời gian, học được bốn loại pháp tắc huyền ảo đó.
“Mấy năm nay, gia gia giúp ta rốt cục tìm được một phần này rồi.” Bối Bối đắc ý nói, “Lão Đại, ngươi cần phải cố gắng lên, nói không chừng, ta so với ngươi sẽ đạt tới thượng vị thần nhanh hơn đấy.”
Lâm Lôi cười cười, chính mình hôm nay Đại Địa pháp tắc ngũ chủng pháp tắc huyền ảo tu luyện đại thành, chỉ còn lại một loại. Thủy hệ tu luyện cũng cực nhanh, hôm nay cũng có bốn chủng loại đại thành.
“Ha ha, ai đạt tới thượng vị thần trước còn chưa xác định.” Lâm Lôi cười nói.
“Các ngươi đang nói cái gì? Linh hồn toái phiến này là cái gì?” Đế Lâm, Hi Tắc cùng mọi người vẻ mặt nghi hoặc, linh hồn một khi bị đánh nát thì xong đời rồi. Vậy mà còn có linh hồn toái phiến? Linh hồn toái phiến dùng làm gì chứ?
Bọn họ là một chút cũng không rõ.
Thời gian qua nhanh, tại Mật Nhĩ thành đích cuộc sống thoải mái, đảo mắt một tháng liền qua đi. Xuất phát ngày này, người của Thanh Long nhất tộc đã bắt đầu tụ tập ở ngoài thành, mọi người đều đến rất sớm.
“Đại nhân, người của Thanh Long nhất tộc, đều ở bên kia.”
“Thấy Lôi cùng thân nhân hắn không?”
“Không có! Đợi lát nữa thì phỏng chừng sẽ tới. Bây giờ người của Thanh Long nhất tộc, đang ở nơi tụ tập.”
“Mau nhanh, nhanh lên thông tri tám vị trưởng lão, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đại nhân yên tâm, tám vị trưởng lão đã biết được rồi, một khi người của Thanh Long nhất tộc xuất phát, tám vị trưởng lão tùy thời có thể phát động công kích.”
“Tốt lắm, lúc này đây rất gần Lâm Lôi, tám vị tộc trưởng đều phi thường trọng thị, không đượcó gì thất ngộ.”
Giờ phút này đang có một ít tình báo nhân viên của bát đại gia tộc, chú ý đến người của Thanh Long nhất tộc đang tụ tập. Bởi vì Thanh Long nhất tộc những người này, lúc đầu để đạt cửa thành khẩu đích lúc, khi. Này tình báo nhân viên tựu nhớ kỹ bộ phận nhân bộ dáng.
Tộc nhân phổ thông cũng không thay đổi dung mạo, cho nên giờ phút này tập hợp lại, một thoáng đã bị nhận ra.
Đặc Duy Lạp trưởng lão có biến ảo dung mạo đang có chút sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn hướng cửa thành: “Lâm Lôi này xảy ra chuyện gì? Đến bây giờ còn chưa tới.”
“Đặc Duy Lạp trưởng lão.” Thượng vị thần chiến sĩ dưới trướng Đặc Duy Lạp lần này dùng thần thức truyền âm nói, “Những người khác trong tộc đều đã đến đông đủ rồi, bây giờ còn thiếu ba người bọn Lâm Lôi trưởng lão. Chúng ta bây giờ làm sao bây giờ? Tại đây chờ sao?”
Đặc Duy Lạp nhíu mày.
“Không đợi nữa, Lâm Lôi trưởng lão bọn họ mấy người nếu không có tới, phỏng chừng là lần sau trở về, hoặc là tự mình trở về, chúng ta không cần quản.” Đặc Duy Lạp lúc này hạ lệnh, “Chuẩn bị xuất phát đi.”
Lúc này, Đặc Duy Lạp phóng ra một cái cự hình kim chúc sinh mệnh có bộ dáng một con hắc hổ, lập tức Thanh Long tộc mọi người không ngừng tiến vào trong đó …
“Đại nhân, người của Thanh Long nhất tộc muốn xuất phát rồi. Nhưng mà Lâm Lôi đó, còn có thê tử hắn và huynh đệ chưa từng xuất hiện.”
“Còn không có xuất hiện? Đợi chờ lát nữa. Kim chúc sinh mệnh đó phỏng chừng phải chờ một lúc mới xuất phát.”
Song ngoài thành trên bầu trời, kim chúc sinh mệnh hắc hổ hình đó cũng đợi đến toàn bộ tộc nhân đều đi vào thì không chần chờ, lập tức xuất phát, biến mất tại phía chân trời. Một màn này, khiến không ít tình báo nhân viên đều trợn tròn mắt.
“Đại nhân … bây giờ làm sao bây giờ? Lâm Lôi ba người đích xác không có tới, người tiến vào kim chúc sinh mệnh so với lúc đầu tới thì thiếu đi ba.”
“Thiếu ba? Xem ra ba người Lâm Lôi bọn họ thực là không đi. Mau nhanh, nhanh lên nói cho tám vị trưởng lão … để cho các trưởng lão trước tiên nghỉ ngơi, chậm rãi chờ đợi đi.”
Chương 598: Uy Địch
Mật Nhĩ thành, đám người ở lại trong phủ đệ của Tháp La Sa.
“Tháp La Sa, sợ là chúng ta còn phải quấy rầy ngươi một thời gian rồi.” Trên mặt Lâm Lôi tràn đầy niềm vui, không khỏi nhìn Địch Lỵ Á bên cạnh một cái, vốn mình cũng chuẩn bị về gia tộc, nhưng mà tối hôm qua, Địch Lỵ Á lại nói với mình …
Nàng, có rồi!
“Ở Thiên Tế sơn mạch lâu như vậy cũng không có thai, không nghĩ đến bây giờ lại có thai.” Lâm Lôi biết được tin này, vui muốn chết, Địch Lỵ Á nếu có thai, Lâm Lôi cũng không vội vàng về Thiên Tế sơn mạch. Dù sao luận về hoàn cảnh, Mật Nhĩ thành này tốt hơn nhiều so với Thiên Tế sơn mạch.
Bây giờ để cho Địch Lỵ Á nghỉ ngơi bồi dưỡng, đợi sau khi sinh hạ hài tử, rồi trở về cũng không muộn.
“Ha ha, các ngươi muốn ở bao lâu thì ở.” Tháp La Sa cũng nghi hoặc nói, “Lâm Lôi, ngày hôm qua ngươi không phải còn nói, sáng sớm nay liền xuất phát sao? Vì sao đột nhiên lại thay đổi quyết định?” Hi Tắc bên cạnh Tháp La Sa cũng nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lôi.
“Địch Lý Á nàng mang thai rồi.” Lâm Lôi vui vẻ nói, bên cạnh Địch Lỵ Á cũng không khỏi đỏ mặt.
Tháp La Sa, Hi Tắc hai người trừng mắt, chợt cùng phá lên cười.
“Ha ha, đây chính là đại hỷ sự, cần phải hảo hảo ăn mừng.” Tháp La Sa liền nói.
Chuyện Địch Lỵ Á có thai, làm một đám người trong phủ đệ vui vẻ vạn phần, lúc Phổ Tư La tới, kinh dị phát hiện Lâm Lôi không đi, vừa hỏi, mới biết chuyện Địch Lỵ Á mang thai. Hắn cũng vì Lâm Lôi cảm thấy vui vẻ, cả phủ đệ đều vui mừng.
Địch Lỵ Á mang thai, Lâm Lôi chính là mỗi ngày ở cùng Địch Lỵ Á, nhìn bụng của Địch Lỵ Á ngày ngày lớn lên, tâm tình cũng càng thêm kích động. Lâm Lôi chốc chốc lại dựa tai vào bụng Địch Lỵ Á, để nghe thanh âm.
Thậm chí đến gần bên cạnh Địch Lỵ Á, Lâm Lôi cũng cảm ứng được huyết thống của tiểu sinh mệnh chưa xuất thế kia cùng huyết mạch mình có một tia giao cảm. “Trong Nhĩ thành phát hiện bằng hữu Bối Bối của Lâm Lôi, chúng ta cũng lặng lẽ theo dõi, cuối cùng phát hiện chỗ ở của Bối Bối, các huynh đệ của chúng ta còn đang nghĩ cách, rốt cuộc phát hiện rồi. Lâm Lôi và Địch Lỵ Á cũng ở trong phủ đệ này.”
Mật Nhĩ thành nói là lớn, cũng có hơn ngàn dặm chu vi.
Mà đối với thần cấp cường giả mà nói, đặc biệt đối với phần lớn nhân viên tình báo của bát đại gia tộc, trường kỳ ở trong Mật Nhĩ thành, đặc biệt Bối Bối thường xuyên xuất môn. Nhân viên tình báo muốn phát hiện Bối Bối không phải việc khó. Một khi phát hiện Bối Bối … Với thử đoạn của bát đại gia tộc, tìm được Lâm Lôi, Địch Lỵ Á là không khó.
“Tốt lắm! Tìm được chỗ ở của bọn chúng thì ung dung rồi, bây giờ phải thường xuyên đổi người canh chừng. Nhớ kỹ, không được để cho Lâm Lôi bọn chúng phát hiện. Phầm là Lâm Lôi xuất môn, phải lập tức hồi báo.
“Đúng, đại nhân!” Bất quá đại nhân, nếu như Lâm Lôi bọn chúng an tâm ở trong Mật Nhĩ thành này, mãi không đi, chúng ta phải làm sao đây?”
“Vậy …”
Trong thành cấm ra tay, chính là bát đại gia tộc cũng không dám vi phạm quy củ.
“Trước hãy chờ xem, ta không tin Lâm Lôi sẽ mãi ở lại Mật Nhĩ thành. Còn như Lâm Lôi thực sự dứt khoát không ly khai … phải làm thế nào, nên để các tộc trưởng quyết định.”
Nhân viên tình báo của bát đại gia tộc đã tiếp cận, bất quá bọn họ len lén quan sát, Lâm Lôi lại vui vẻ cùng thê tử mình, không có một chút ý tứ rời đi.
Lâm Lôi ngồi ở bên ngoài, cầm chén rượu, cả người đã có vẻ không yên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong phòng, bởi vì Địch Lỵ Á ở trong phòng, hơn nữa giờ phút này Địch Lỵ Á đã đến lúc sinh nở.
“Hô …” Lâm Lôi không khỏi hít sâu.
Chính là cùng đám thất tinh ác ma chém giết, cũng không có khẩn trương như vậy.
“Không biết sinh nam hài hay nữ hài, không biết bây giờ hài tử đã được chưa …” Lâm Lôi trong đầu nhất thời hiện lên ngàn vạn ý niệm, rất loạn, tay nắm chén rượu cũng không khỏi có chút rung lên.
“Lão đại, ngươi không phải có kinh nghiệm rồi sao? Còn căng thẳng như vậy.” Bối Bối ở một bên cuời trêu nói.
Lâm Lôi không khỏi nhìn hắn một cái, khó khăn nặn ra một tia cuời: “Bối Bối, đợi lúc ngươi phải làm phụ thân, sẽ biết, mỗi một lần chờ đợi … độ căng thẳng, không kém hơn so với cùng tuyệt thế cường giả chiến đấu.”
Ở bên ngoài chờ, Lâm Lôi cảm thấy tim mình luôn thấp thỏm.
Ở bên cạnh còn có Áo Bố Lai Ân, Đế Lâm, Tháp La Sa một đám người, ngay cả Phổ Tư La hôm nay cũng tới, Phổ Tư La bọn họ nói chuyện với nhau, giờ phút này giễu cợt Lâm Lôi. Lâm Lôi lại không có thời gian cùng bọn họ nói chuyện.
Tâm tư của hắn, đều ở trong phòng.
“Oa!”
Tiếng trẻ con khóc vang vọng, phá cả sự yên lặng của phủ đệ. Cũng giống như một đạo dương quang trong nháy mắt chiếu sáng trong đầu Lâm Lôi, làm cho ngàn vạn ý niệm trong đầu Lâm Lôi tất cả đều tan rã, hắn giờ phút này chỉ có một ý nghĩ.
Hài tử xuất sinh rồi.
“Vù!” Thân hình của Lâm Lôi vọt tới cửa phòng, mà giờ phút này, cửa phòng cũng đã mở, thê tử của Đế Lâm là Tạp Mễ Na tươi cười đi ra nói: “Lâm Lôi, chúc mừng ngươi, Địch Lỵ Á sinh rồi, là một nam hài!”
Lâm Lôi cũng bất chấp nam hài nữ hài, trực tiếp tiến vào trong phòng.
Trong phòng, trên trán Địch Lỵ Á có chút mồ hôi, đang ngồi trên mép giường, ôm hài nhi, nhìn thấy Lâm Lôi tiến đến liền đứng lên, đi tới: “Lâm Lôi, chàng xem, nó rất an tĩnh, mới vừa rồi còn đang khóc, bây giờ cũng không ồn ào nữa.”
Lâm Lôi chính là nhìn kỹ hài nhi trong lòng Địch Lỵ Á, da mặt nhăn nhăn, thân thể nhỏ đầu nhỏ, không khác lắm với Thái Lặc, Toa Toa năm đó xuất sanh.
“Ta bế một cái.” Lâm Lôi giờ phút này tim đập rất nhanh.
Cường giả lợi hại nữa, thân trở thành cha, lần đầu tiên ôm con mình cũng sẽ cảm thấy kích động, thấp thỏm, căng thẳng.
Ôm hài nhi vào trong ngực, cảm thụ trọng lượng rất nhỏ của con mình, mặc dù hài nhi rất nhẹ, đặc biệt đối với thực lực cường đại của Lâm Lôi mà nói, chút sức nặng không tính là gì, chính là Lâm Lôi lại cảm giác được, thể trọng nhẹ nhàng này, lại tựa như đè ở trong lòng mình.
“Nhi tử, nhi tử của ta!” Trong lòng Lâm Lôi không nhịn được hô lên, “đây là nhi tử của ta!”
Ôm nhi tử, Lâm Lôi có một loại huyết mạch truyền thừa, cảm giác sinh mệnh tiếp diễn.
“Lâm Lôi, hài tử gọi là gì? Quyết định sao?” Địch Lỵ Á nói.
“Gọi là Uy Địch đi.” Lâm Lôi sủng ái nhìn nhi tử trong lòng.
“Uy Địch, Uy Địch, gọi phụ thân đi?” Lâm Lôi nói, còn nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi nhỏ của nhi tử mình, da tay rất mềm mại, có thể bị Lâm Lôi sờ làm đau, Uy Địch mới rồi không khóc, lại lớn tiếng khóc lên.
Địch Lỵ Á liền chìa tay đỡ lấy: “lúc này mới sinh, chàng đã kêu hắn gọi chàng là phụ thân, hài nhi cũng khóc rồi, mau để ta bế.”
“Không việc gì, nhi tử của Lâm Lôi ta, không nuông chiều như vậy.” Lâm Lôi nói, “để ta bế một lúc.”
Ôm nhi tử Uy Địch, tâm tình Lâm Lôi vui đến cực điểm. Coi như là trong tay nắm một thanh chủ thần khí cũng không bằng bế nhi tử làm cho bản thân kích động, vui vẻ.
Thấy Lâm Lôi không nỡ buông như thế, Địch Lỵ Á không khỏi cười.
Lâm Lôi cúi đầu nhìn nhi tử của mình, nhìn trăm lần không chán.
“Ô ô …” Tiểu Uy Địch khóc một hồi liền ngừng khóc, lại dùng đôi mắt to đen nhanh thuần khiết không chưa một tia tạp chất nhìn Lâm Lôi, nhìn một cái nam nhân đầu tiên nó nhìn thấy sau khi sinh.
Nó còn không biết, đây chính là phụ thân của nó!
Nó, là nhi tử của Lâm Lôi, nhất định cả đời này sẽ không tầm thường.
“Lâm Lôi, sao còn chưa ra?” Thanh âm của Hi Tắc vang lên.
“Lão đại, mau bế nhi tử ngươi ra đây, ta vị thúc thúc này cũng muốn bế một cái.” Bối Bối cũng la lớn, lúc này, Địch Lỵ Á và Lâm Lôi ở trong phòng mới giật mình tỉnh lại, không khỏi nhìn nhau cười, bế con chạy ra ngoài.
Mới vừa ra bên ngoài, Bối Bối, Khắc Lai Áo bọn họ liền xông lên.
“Cho ta bế một cái.” Bối Bối reo hò.
Nhi tử đã sinh, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á chơi đùa với nhi tử, vui vô cùng, một chút không vội quay về Thiên Tế sơn mạch, bọn họ không vội vàng, nhưng mà các nhân viên tình báo của bát đại gia tộc, đặc biệt là tám vị trưởng lão đều đã sốt ruột.
Ai cũng không biết, Lâm Lôi bọn họ tiếp tục như vậy, khi nào mới quay về.
Nhưng mà, bọn họ cũng không thể tới thúc giục. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Lôi hưởng thụ niềm hạnh phúc phụ tử. Thường xuyên canh chừng, nhưng mà, cũng đã một năm, vậy lúc nào là điểm chót của sự việc đây. Nhân viên tình báo của bát đại gia tộc, bất kể là ban ngày hay ban đêm, cũng không dám có một tia thư giãn.
“Hiện tại Lâm Lôi thường xuyên bế một hài nhi, chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến lúc hài nhi trưởng thành sao?”
Canh chừng như vậy, đích xác mệt mỏi. Đặc biệt còn không biết lúc nào là cuối cùng.
“Đừng sốt ruột, ta đã hồi bẩm các tộc trưởng rồi, mệnh lệnh của tám vị tộc trưởng chính là một chữ – đợi! Tóm lại chúng ta không thể khiến cho Lâm Lôi chú ý, hắn không có khả năng ở mãi Mật Nhĩ thành, cuối cùng cũng có một ngày rời đi!”
“Vâng, đại nhân.”
Các nhân viên tình báo chỉ có thể nghiến răng kiên trì.
Trên ngã tư đường Mật Nhĩ thành, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á đang sóng vai hành tẩu, nhi tử Uy Địch đang để cho Tạp Mễ Na chiếu cố. Hôm nay đi ra, cũng là để mua rất nhiều thực tài đại bổ, Uy Địch còn nhỏ, đợi thân thể dài ra phải ăn rất nhiều thứ.
“Chúng ta qua đoạn thời gian này trở về, Thiên Tế sơn mạch cũng không có bao nhiêu thực tài.” Lâm Lôi cười nói, “lần này mua hẳn là đủ rồi.”
Đương nhiên vậy là đủ rồi, nhiều thực tài như vậy, tổn hao trọn mấy ngàn vạn mặc thạch của chúng ta rồi. Cũng đủ cho Uy Địch ăn mười năm rồi.” Địch Lỵ Á cười nói, “so với Toa Toa, Thái Lặc, thực vật Uy Địch ăn sau này có lẽ tốt hơn nhiều.”
“Uy Địch bây giờ còn chưa biết nó có ca ca tỉ tỉ đâu, chờ nó lớn lên, hiểu chuyện, sẽ nói lại cho nó.” Lâm Lôi cảm thấy có nhi tử bên cạnh, vô luận công việc, hay là tu luyện, cả người đều tràn ngập hăng hái.
Trong lúc Lâm Lôi, Địch Lỵ Á thần thức truyền âm nói chuyện với nhau, trên đường quay về, đột nhiên phát hiện một người –
“Ân?” Lâm Lôi kinh dị nhìn bóng người xa xa, chỉ cần là thành viên của Thanh Long nhất tộc, đều có huy chương gia tộc, cũng có thể cảm ứng lẫn nhau được sự tồn tại của đối phương, Lâm Lôi chính là như thế, cảm ứng được một người ở phía trước.
Ở Mật Nhĩ thành, Lâm Lôi đã đụng tới mấy tộc nhân của Thanh Long nhất tốc. Nhưng mà lần này Lâm Lôi lại đụng độ người quen.
“Lâm Lôi trưởng lão.” Đối phương cũng đã phát hiện ra Lâm Lôi, liền thần thức truyền âm.
“Đặc Duy Lạp trưởng lão.” Lâm Lôi cũng dùng thần thức truyền âm.
Lâm Lôi và Đặc Duy Lạp giờ phút này đều là biến ảo bộ dáng, lại là như lần trước chia lìa, biến ảo bộ dáng giống nhau, tự nhiên, hai người đều có thể dễ dàng nhận ra đối phương.
Đặc Duy Lạp cười đi tới, thần thức truyền âm nói: “Lâm Lôi trưởng lão, hơn một lần ngươi lại không cùng chúng ta đồng thời trở về, xảy ra chuyện gì sao?”
“Thực sự xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới, tại Mật Nhĩ thành một tháng, thê tử ta lại mang thai.” Lâm Lôi cười truyền âm nói, “lúc ấy ta bèn quyết định, đợi sinh hài tử xong, trở về cũng không muộn.”
“A, cung hỉ, cung hỉ.” Đặc Duy Lạp trưởng lão liền truyền âm nói.
Lâm Lôi trên mặt cũng tràn đầy nét cười.
“Đúng rồi, Đặc Duy Lạp trưởng lão, ngươi lần này cũng là hộ tống kim chúc sinh mệnh? “Lâm Lôi dò hỏi, “Trong tộc nửa năm một lần, lúc này mới nửa năm thời gian, như thế nào lại đến phiên ngươi?”
“Không có biện pháp, năm trăm năm này, trưởng lão tổn thất thực sự quá nhiều, bây giờ trong tộc trưởng lão quá ít, đại đa số đều đã tiến vào Huyết Chiến cốc.” Đặc Duy Lạp bất đắc dĩ nói, “cho nên, hộ tống kim chúc sinh mệnh trong tộc, cũng là mấy trưởng lão luân phiên hộ tống.”
Lâm Lôi chợt hiểu.
Năm trăm năm trước gia tộc tổn thất nghiêm trọng Lâm Lôi rất rõ, về phần rốt cuộc tổn thất bao nhiêu trưởng lão, Lâm Lôi chưa có hỏi chi tiết. Nhưng mà … ngay từ hai trăm năm đầu đã tổn thất năm vị, phỏng chứng sau năm trăm năm, trưởng lão tổn thất cũng phải quá mười vị.
“Đặc Duy lạp, các ngươi bao giờ trở về? Chúng ta cũng vừa vặn chuẩn bị quay về, một đạo đi thôi.” Lâm Lôi cười nói.
“Há, chúng ta ngày kia sẽ xuất phát.” Đặc Duy Lạp cũng rất cao hứng, “Lâm Lôi trưởng lão và ta một đạo xuất phát, ngươi và ta liên thủ, vậy có thể an toàn hơn nhiều.”
“Được, sáng sớm ngày mốt gặp.” Lâm Lôi nói.
“Nhất định, bất quá đến lúc đo, ngươi đừng có không đến đó.” Đặc Duy Lạp cười nói.
“Lần này phải trở về rồi.” Lâm Lôi cười nói.
Đợi đến sáng sớm ngày mốt, cửa phủ đệ, Địch Lỵ Á ôm tiểu Uy Địch cùng Lâm Lôi, Bối Bối hai người, cáo biệt với bọn Tháp La Sa.
“Tháp La Sa, các ngươi đừng tiễn.” Lâm Lôi cười nói.
“Sau này phải thường xuyên đến đây, ta rất thích tiểu Uy Địch đó.” Tháp La Sa cười nói.
Bối Bối ha ha cười nói: “đợi lần sau trở lại, Uy Địch cũng trưởng thành rồi.”
Cùng bằng hữu cáo biệt, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối mang theo tiểu Uy Địch, liền trực tiếp đi về phía cổng thành. Mà một màn tràng cảnh này, lại bị nhân ảnh trên cửa sổ của cao lâu ở phía xa nhìn thấy: “Lâm Lôi bọn chúng tựa hồ muốn xuất phát rồi.”
Chương 599: Thuận đường
Cửa thành Mật Nhĩ Thành, điểm tụ tập nhân viên tình báo của bát đại gia tộc.
“Đại nhân, ba người Lâm Lôi bế theo một đứa bé đã xuất phát, phỏng chừng rất nhanh sẽ ra đến cửa thành.”
“Ồ? Cả trẻ con cũng mang theo sao? Xem ra thực sự là ra khỏi thành. Bất quá không cần vội, cứ chậm rãi đợi đến khi thấy Lâm Lôi bọn họ xuất hiện ở cửa thành, sẽ đem chuyện này bẩm báo với tám vị trưởng lão.” Người vừa nói chính là một thanh niên mới nhìn rất hồn hậu và thuần phát.
Thanh niên hồn hậu này đang đứng trước cửa sổ một cao lâu bộ dạng như đang tùy ý ngắm cảnh ở phía dưới.
Vị trí này của hắn có thể thấy rõ ràng cửa thành.
Hồi lâu sau …
Đồng tử thanh niên đó co lại. Trong phạm vi quản lý của hắn, giữa đám người nhốn nháo bên dưới, xuất hiện mấy người Lâm Lôi.
“Lâm Lôi à Lâm Lôi, ngươi rốt cục cũng hiện thân. Ta còn tưởng rằng ngươi ở Mật Nhĩ Thành này ngàn năm vạn năm chứ, lúc này mới là hơn một năm thôi.” Ánh mắt thanh niên đó nheo lại, trên mặt nở nụ cười rất thuần phát.
“Nhanh đem tin tức này truyền cho các vị trưởng lão.” Thanh niên hồn hậu đó vội thần thức truyền âm hạ lệnh.
“Rõ!”
Tại một khu rừng cách Mật Nhĩ Thành đại khái một ngàn dặm. Một tòa thạnh ốc bình thường, rất rộng rãi. Trong thạch ốc có tám chiếc bồ đoàn. Tám gã áo bào tro đang khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, yên lặng chờ đợi.
Đã hơn một năm!
Vốn mang theo sát khí trong tâm niệm phải giết chết Lâm Lôi. Nhưng bọn hắn đợi mãi cơ hội ra tay chưa tới. Sát khí đó theo thời gian tự nhiên dần nhạt dần.
“Lâm Lôi này định ở trong thành không ra sao. Thực không biết hắn muốn đợi tới khi nào, mười năm, ngàn năm, vạn năm?” Một vị tóc dài râu đen có chút tức giận nói. Không biết phải chờ đợi bao lâu, luôn làm người ta dễ dàng bực bội.
“Thản Phổ!” thanh âm ưu nhã vang lên, “người trong Lôi Nạp Nhĩ Tư gia tâm không đủ tĩnh a.”
Gã tóc dài râu đen này hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.
“Bên ngoài có người đang đến.” bỗng nhiên một thanh âm lanh lệ vang lên, lời vừa dứt, một đạo nhân ảnh cực nhanh vọt tới. Kẻ này đúng là nhân viên tình báo an bài tại đây, tùy thời có thể đưa tin cho tám vị trưởng lão.
“Tám vị trưởng lão, Lâm Lôi, Lâm Lôi đã ra khỏi thành!” thanh âm kích động vang lên.
“Hoắc!” tám vị áo bào mầu tro cơ hồ trong nháy mắt đồng thời đứng lên. Cho dù là kẻ trầm ổn trong tám người, thủ lĩnh Tra Bố trưởng lão, trên mặt cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, lập tức nói: “Lâm Lôi này rốt cục cũng hiện thân. Các vị … nhớ kỹ, ra tay liền lập tức sử dụng chủ thần lực, cần phải toàn lực ứng phó giết chết Lâm Lôi.”
Ngoài cửa thành Mật Nhĩ Thành, không ít người trong Thanh Long nhất tộc chính đang tụ tập ở đấy. Nhờ vào gia tộc huy chương, tất cả mọi người đều có thể rõ ràng cảm ứng được tộc nhân gia tộc mình.
“Lâm Lôi trưởng lão, hôm nay đến có chút sớm a.” Đặc Duy Lạp đi tới đón, thần thức truyền âm nói.
Lâm Lôi cười gật đầu: “Nếu lại đến muộn một chút, có lẽ Đặc Duy Lạp trưởng lão ngươi sẽ phải tức giận a.” Đặc Duy Lạp đưa ánh mắt hướng Uy Địch đang được Địch Lỵ Á ôm, truyền âm hỏi: “Lâm Lôi, đây là con người sao? Xinh xắn quá.”
“Uy Địch lúc vừa mới sinh còn giống hệt một lão già đó.” Lâm Lôi nói. Người khác tán dương con mình, Lâm Lôi đương nhiên vui vẻ.
“Được rồi, khi nào thì xuất phát?” Lâm Lôi dò hỏi.
Đặc Duy Lạp hướng bốn phía nhìn qua: “Xem ra người sẽ rất nhanh tới đủ. Chờ một chút thôi. Mà này, Lâm Lôi, hôm nay trên kim chúc sinh mệnh có một vị khách phi thường đặc biệt.”
“Ồ. Khách nhân đặc biệt?” Lâm Lôi có chút kinh ngạc.
“Đúng, đây là do tộc trưởng tự mình dặn dò ta đón hắn tại đây đưa về thiên tế sơn mạch.” Đặc Duy Lạp cười nói, “theo ta, ta giới thiệu cho ngươi biết.”
Lâm Lôi có chút tò mò, vị khách đặc biệt này rốt cuộc là ai. Theo sau Đặc Duy Lạp, Lâm Lôi tới gặp vị hành khách đặc biệt này, thoạt nhìn là một thanh niên gầy gò, có tóc ngắn màu vàng, trên mặt có nụ cười niềm nở.
Chính là … Lâm Lôi nhìn thấy hắn, lại cảm thấy quen quen.
“Ha ha, Lâm Lôi.” một thanh âm sang sảng vang vọng trong đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi giật mình nhận ra, chính là Phổ Tư La! Thanh âm này là giọng của Phổ Tư La!
“Ngươi?” Lâm Lôi kinh ngạc nhìn thấy thanh niên gầy gò trước mặt. Thanh niên này trừng mắt nhìn lại, truyền âm nói: “Không có biện pháp, tộc trưởng các ngươi nói ta lần trước ra tay phỏng chừng bát đại gia tộc đã biết hình dáng của ta, nên ngay cả trong kim chúc sinh mệnh của các ngươi cũng bắt ta phải biến ảo bộ dáng. Thiệt là … sợ cái gì? Kể cả mấy tên trưởng lão đó có đến, ta một người nhân tiện giải quyết luôn.”
Lâm Lôi không khỏi cười.
Phổ Tư La thân là chủ thần sứ giả. Thực lực hắn Lâm Lôi từng tận mắt chứng kiến. Cả Bố La sử dụng chủ thần lực đều còn xa không phải đối thủ của hắn. Người này giết mấy trưởng lão là một việc rất nhẹ nhàng.
“Ha ha, tộc trưởng hắn là nghĩ cho gia tộc thôi.” Lâm Lôi cười nói, “được rồi, như thế nào ngươi và tộc trưởng chúng ta lại dính lứu đến nhau?” Lần trước Phổ Tư La ra tay cứu mình, còn chưa hề biết tộc trưởng. Bất quá cũng đã năm trăm năm, có chuyện gì không có khả năng phát sinh?
“Chuyện này ngươi không cần phải xen vào.” Phổ Tư La thần bí truyền âm nói: “Ta chỉ cần thấy tộc trưởng các ngươi đối với ngươi chỉ có ý tốt, không có ý xấu là được.”
Lâm Lôi cười gật đầu: “Mặc kệ hắn, chỉ cần ngươi lần này và chúng ta cùng về thiên tế sơn mạch với nhau đã là chuyện rất tốt rồi.” Có Phổ Tư La, đặc biệt còn có thêm mình và Đặc Duy Lạp, lực lượng này chính là không nhỏ.
Một Phổ Tư La có thể đấu vài vị thất tinh ác ma. “Hơn nữa thực lực của Phổ Tư La ta vẫn chưa từng thấy hắn toàn bộ thi triển.” Lâm Lôi thầm nghĩ.
“Lâm Lôi, vị này là?” Địch Lỵ Á, Bối Bối nghi hoặc nhìn thanh niên gày gò trước mặt. Lâm Lôi cười cười: “Đợi lên kim chúc sinh mệnh, ta sẽ giới thiệu cẩn thận với hai người.”
Phổ Tư La còn cố ý nháy mắt.
“Ô, oa, Uy Địch trong lòng ngực Địch Lỵ Á lại vươn ngón tay nhỏ bé mụ mẫn ra chỉ vào Phổ Tư La. Phổ Tư La cũng từng ôm qua Uy Địch không ít lần. Mặc dù bộ dáng Phổ Tư La đại biến, vậy mà Uy Địch sinh ra chưa đủ một năm đã có cảm ứng đặc thù nhận ra.
“Uy Địch, thông minh.” Phổ Tư La cười nhìn Uy Địch.
Địch Lỵ Á, Bối Bối chấn động, thanh niên gày gò trước mắt như thế nào lại biết tên Uy Địch?
“Người đủ rồi, xuất phát thôi.” Đặc Duy Lạp đi tới nói, tùy tức một kim chúc sinh mệnh rất lớn hình ngân lang xuất hiện ở giữa không trung, cửa ở bụng mở ra, mọi người trong Thanh Long nhất tộc đều cùng tiến vào kim chúc sinh mệnh. Lâm Lôi, Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp, Bối Bối, Địch Lỵ Á mọi người cùng đồng thời đi vào.
“Vù!”
Kim chúc sinh mệnh trong nháy mắt biến thành một đạo huyễn ảnh tiêu thất tại phía chân trời.
“Kim chúc sinh mệnh, hướng vị trí số hay bay đi, hướng vị trí số hai bay đi!” Nhân viên tình báo bát đại gia tộc nháy mắt đem tin tình báo truyền đi.
Trên bầu trời đang có chín đạo thân ảnh cực tốc phi hành, trong đó tám đạo thân ảnh mặc trường bào màu tro, một người khác mặc trường bào màu xanh. Người áo xanh vội nói: “Các vị trưởng lão, kim chúc sinh mệnh của Lâm Lôi vốn là phi hành tới vị trí số hai, bây giờ phương hướng có chút biến hóa, xem ra sẽ qua vị trí số bốn, cự ly cách chúng ta còn có mấy trăm dặm, rất nhanh sẽ gặp!” Lần này bộ phận tình báo của bát đại gia tộc chính là tốn hao khí lực, lấy cửa thành làm trung tâm, phúc tán ra phạm vi ngàn dặm, thiết lập vô số cứ điểm. Vô luận kim chúc sinh mệnh Thanh Long nhất tộc hướng phương nào phi hành, đều bị đám nhân viên tình báo dễ dàng nắm bắt.
Còn gã áo xanh này, có một phân thân đặt tại tổng bộ, lập tức biết được vị trí phi hành của kim chúc sinh mệnh.
“Tốt lắm.” Tra Bố trưởng lão lãnh đạm cười, truyền âm căn dặn: “Các vị, chỉ còn có mấy trăm dặm. Khi gặp được kim chúc sinh mệnh kia, lập tức thần thức bao trùm kim chúc sinh mệnh, trong nháy mắt xác định vị trí Lâm Lôi, đến lúc đó … An Ny Tây, ngươi phụ trách ở một bên kiềm chế vị trưởng lão bảo vệ kim chúc sinh mệnh, còn những người khác kể cả ta, bảy người toàn lực một kích liên thủ giết chết Lâm Lôi, không cho hắn một điểm cơ hội.”
“Rõ.” Bảy vị trưởng lão tuân mệnh.
Trong tám vị trưởng lão này, có ba vị trưởng lão có chủ thần lực. Còn An Ny Tây chỉ là một vị trưởng lão bình thường.
Lần này liên thủ giết chết Lâm Lôi, gồm có ba vị trưởng lão có chủ thần lực, cùng với bốn vị trưởng lão khác. Thực lực cường đại như vậy, đừng nói là Lâm Lôi, kể cả tộc trưởng Cái Tư Lôi Sâm, muốn vượt qua một kích như vậy, cũng đều khó khăn!
“Kỳ thực Tra Bố trưởng lão ngươi một mình sử dụng chủ thần lực, cũng đủ để giết chết Lâm Lôi. Kể cả không dùng chủ thần lực, bảy vị trưởng lão liên thủ, cũng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.” vị trưởng lão rậm râu kia truyền âm nói.
“Không thể có chút chủ quan!” “Nhớ kỹ, chủ thần lực lập tức phải sử dụng ngay, ngàn vạn lần đừng tiết kiệm. Giết Lâm Lôi không thể có chút sai sót.” Tra Bố trưởng lão lại một lần nữa ra nghiêm lệnh, “Ni Tư, Thản Phổ thời điểm hai người các ngươi động thủ phải sử dụng ngay chủ thần lực.”
Sát gà dùng đao mổ trâu, đã là lãng phí.
Giết một Lâm Lôi, dùng ba giọt chủ thần lực, đích xác là quá đủ để khoa trương.
Kim chúc sinh mệnh khổng lồ hình ngân lang đang cực tốc phi hành. Bên trong mọi người đều đang tụ tập nói chuyện với nhau. Lâm Lôi thân là trưởng lão, tự nhiên được an bài trong một phòng riêng. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đang ở trong đó. Trong lòng Địch Lỵ Á đang ôm tiểu Uy Địch.
“Uy Địch, Uy Địch.” Lâm Lôi đùa con.
“Ô, ô …” Uy Địch còn chưa biết nói, chỉ trừng to đôi mắt sáng nhìn Lâm Lôi, miệng không biết đang nói cục cục cái gì.
Địch Lỵ Á nhìn thấy cảnh trượng phu mình đùa với con trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Giờ phút này nàng cảm thấy cảm giác hạnh phúc tràn ngập tâm linh. Cho tới giờ nàng biết rằng ngày xưa kiên trì mười năm đợi Lâm Lôi là may mắn.
Lâm Lôi quay đầu cười nhìn Địch Lỵ Á: “Địch Lỵ Á, nhìn nhìn cười khúc khích cái gì?”
“Nhìn chàng và con a.” Địch Lỵ Á nở nụ cười sáng lạn.
Đúng vào lúc này …
Tám đạo thần thức cơ hồ đồng thời bao trùm kim chúc sinh mệnh, tìm kiếm trên toàn bộ mọi người trong kim chúc sinh mệnh. Bên trong kim chúc sinh mệnh rất nhiều tộc nhân sắc mặt không khỏi biến đổi. Địch Lỵ Á thân là thượng vị thần cũng đã nhận ra thần thức này.
Đột ngột có tám đạo thần thức thượng vị thần điều tra, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Lâm Lôi, có tám thượng vị thần tra tham kim chúc sinh mệnh này.” Địch Lỵ Á vội thần thức truyền âm, không kịp nói bằng lời.
Lâm Lôi cả kinh biến sắc, vội phúc tản thần thức, hướng ngoại giới tản khai …
Chỉ thấy giữa không trung, tám gã áo bào tro đang cực nhanh xông tới kim chúc sinh mệnh, đặc biệt trong đó có ba người toàn thân di tán khí tức làm cho lòng người run rẩy. Năng lượng đáng sợ đó, Lâm Lôi nháy mắt nhận ra, chính là chủ thần lực.
“Chủ thần lực!” Lâm Lôi sắc mặt đại biến.
Một người trong tám gã áo bào tro tốc độ cực giảm.
Còn bảy tên áo bào tro khác, đặc biệt là ba kẻ toàn thân mênh mông chủ thần lực, bảy tên hướng thẳng đến chỗ của Lâm Lôi trong kim chúc sinh mệnh mà vọt tới.
“Chết!”
“Lâm Lôi, chạy mau!”
Thanh âm của Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp nháy mắt vang vọng trong đầu Lâm Lôi. Bọn họ hiển nhiên so với Lâm Lôi đã sớm phát hiện ra địch nhân.
Chính là không còn kịp rồi!
“Bồng!”
Năng lượng đáng sợ ập vào kim chúc sinh mệnh. Kim chúc sinh mệnh gặp phải luồng năng lượng đáng sợ này, yếu ớt nổ tung. Các mảnh vỡ kim chúc bay toán loạn xung quanh. Lâm Lôi đột nhiên hét to một tiếng, long lân trong nháy mắt mọc ra. Lập tức long hóa.
“Phốc xích!” Các mảnh kim chúc sinh mệnh bắn ra bốn phía. Địch Lỵ Á mạnh liệt cúi thấp đầu, che chắn cho Uy Địch. “Địch Lỵ Á, chạy mau.” Lâm Lôi vội đẩy mạnh vào Địch Lỵ Á, đồng thời thần thức truyền âm quát, “Đặc Duy Lạp, bảo vệ Địch Lỵ Á cho tốt!” Mục tiêu địch nhân rõ ràng là hắn. Trận chiến này, hắn và Phổ Tư La phụ trách.
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á bị đẩy như một mũi tên bắn nhanh ra ngoài. Cơ thể nàng đã lập tức bao bọc trong thần lực bảo vệ thực tốt tiểu Uy Địch. Chính là Địch Lỵ Á vẫn ngoái đầu nhìn lại như cũ.
Chỉ thấy quang mang mầu vàng thổ mê mông bao trùm – trọng lực không gian! Quang vựng mầu xanh cũng tràn ngập – thủy hệ chủ thần lực!
Trong nháy mắt, Lâm Lôi mang tất cả thực lực của mình thể hiện ra!
Một đạo thân ảnh mầu đỏ cũng xông ra, đồng thời truyền âm quát: “Địch Lỵ Á, nhanh chạy ra xa. Chiến đấu giao cho chúng ta!”
“Hống!” tiếng long ngâm cuồng bạo từ trong vang lên!
“Ầm!”
Tiếng nổ đáng sợ rung chuyển tâm linh từ trung tâm quang tráo mầu vàng thổ truyền ra. Không gian từng dòng, từng dòng đều bạo liệt vỡ nát. Năng lượng cuồng bạo phảng phất như sóng nước cực nhanh di tán ra bốn phía. Một số tộc nhân thực lực yếu bị sóng này chạm vào, thân thể lập tức vỡ nát.
Chương 600: Kịch chiến
Bên trong quang tráo mầu vàng đất mênh mông, Lâm Lôi toàn thân bao phủ trong quang vựng màu xanh lọt vào một kích liên thủ của bảy đại trưởng lão. Bảy đại trưởng lão đều dùng công kích mạnh nhất của mình, hoặc là vật chất công kích xé rách không gian, hoặc là linh hồn công kích vô hình.
Bởi vì mất mất một thuấn gian đẩy ‘Địch Lỵ Á’ ra khỏi khu vực nguy hiểm, Lâm Lôi căn bản không kịp né tránh.
“Oanh long long ~”
Bảy đạo công kích cực kỳ đáng sợ toàn bộ đều đánh trúng Lâm Lôi. Trong đó ba đạo còn ẩn chứa công kích của chủ thần lực. Không gian chung quanh thân thể Lâm Lôi bạo nứt, long lân rách toác, máu tươi tán loạn. Tàn thể của Lâm Lôi giống như thiên thạch từ trên cao cực nhanh đập mạnh xuống dưới, vùi đập vào lòng đất.
“Bồng!”
Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Mặt đất chấn động, lộ ra một lỗ thủng rông chừng hai ba thước sâu không thấy đáy.
Quang mang đỏ rực chói mắt xẹt qua bầu trời. “A!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, đồng thời với lúc Lâm Lôi rơi xuống xuống đất, ‘Ni Tư’ trưởng lão toàn thân tràn ngập chủ thần lực năng lượng cũng từ trên cao rơi xuống. Đầu hắn cũng đã là biến mất không thấy đâu.
Gần như trong nháy mắt!
Lâm Lôi sinh tử chưa rõ. Tám đại trưởng lão một phương tổn thất Ni Tư trưởng lão có chủ thần lực.
“Ngươi …”
Tám đại trưởng lão sĩ khí như hồng bị Phổ Tư La đột nhiên tập kích làm cho giật mình. Bảy người còn lại hoảng sợ nhìn tráng hán tóc đỏ toàn thân tràn ngập khí tức hỏa hệ chủ thần lực. Trong tay tráng hán này cầm một thanh trùy dài. Một kích liền đánh chết Ni Tư trưởng lão sử dụng chủ thần lực!
“Lâm Lôi!” Phổ Tư La vội thần thức truyền âm hướng dưới đất truyền gọi.
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đồng thời vội dùng thần thức truyền âm hét lớn, “Đặc Duy Lạp trưởng lão, mau, mau đi giúp Lâm Lôi bọn họ. Mau!”
“Được. Bất quá nàng cẩn thận tránh ra xa một chút, ngàn vạn lần đừng để sóng xung kích chạm vào.” Đặc Duy Lạp vội thần thức truyền âm dặn dò. Cho dù thân kinh trăm trận, nhưng trước một màn chiến đấu cực tốc, thảm liệt vừa rồi Đặc Duy Lạp cũng cảm thấy khẩn trương.
Lão thiên!
Phổ Tư La thân là chủ thần sứ giả, sử dụng một giọt chủ thần lực là chuyện bình thường, không nghĩ tới đối phương cũng có ba người sử dụng chủ thần lực.
“Xem ra tránh né nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải để bát đại gia tộc nhận biết một chút thực lực của Đặc Duy Lạp ta.” Đặc Duy Lạp trong lòng thầm nghĩ, lập tức không chút do dự sử dụng giọt thủy hệ chủ thần lực duy nhất của hắn. Thủy hệ chủ thần lực cuồng bạo tràn ngập, nhất thời làm bảy vị trưởng lão đằng xa không khỏi nhìn tới, sắc mặt đại biến.
“Tra Bố trưởng lão, người đằng xa nọ chắc là trưởng lão của Thanh Long nhất tộc, còn người trước mặt này, phỏng chừng là kẻ năm trăm năm trước đã ra tay cứu Lâm Lôi – chủ thần sứ giả Phổ Tư La.” Thản Phổ toàn thân tràn ngập khí tức chủ thần lực, vội truyền âm nói: “Địch nhân vượt quá tính toán của chúng ta, bây giờ nên làm sao?”
Bảy vị trưởng lão may mắn còn sống đều cảm thấy không ổn!
Tra Bố trưởng lão nét mặt khó coi. Thực lực của Phổ Tư La hắn đã nghe nói qua, nếu Phổ Tư La không có chủ thần khí, hắn thực ra không sợ, chính là đối phương chẳng những có chủ thần khí, còn dùng chủ thần lực …
Hắn phải thừa nhận hắn kém một bậc so với Phổ Tư La.
Trong mắt Tra Bố trưởng lão xẹt qua một tia quả quyết, nháy mắt liền hạ lệnh: “Tộc trưởng đã mệnh lệnh … lần chiến đấu này chúng ta cần phải giết chết Lâm Lôi, cho dù chúng ta tám người đều chết hết, cũng phải giết Lâm Lôi. Phổ Tư La này giao cho ta, ta sẽ dây dưa nương trụ hắn … An Ny Tây, ngươi cho dù liều mạng cũng phải cầm trụ vị Thanh Long nhất tộc trưởng lão kia. Năm vị trưởng lão … Thản Phổ, Bái Thác năm người các ngươi cho dù chết cũng phải giết chết Lâm Lôi!”
“Rõ!”
Sáu gã trưởng lão còn lại trong lòng lập tức kiên định trở lại.
Nói thì thong thả, kì thực bảy vị trưởng lão thần thức truyền âm trao đổi chỉ là trong nháy mắt công phu. Nháy mắt công phu này cũng chỉ đủ để Đặc Duy Lạp xông tới mà thôi … Vào lúc Đặc Duy Lạp xông tới, Phổ Tư La nở nụ cười!
“Ha ha … các ngươi thực to gan, từng người một chịu chết đi.” Phổ Tư La cười lên điên cuồng rồi xông tới.
“Nhớ kỹ, không tiếc hết thảy mọi thứ, phải giết chết Lâm Lôi!” ‘Tra Bố trưởng Lão’ tinh minh vẫn kịp dùng thần thức truyền âm quát, đồng thời hướng tới đón đánh Phổ Tư La. Mặt khác An Ny Tây trưởng lão cũng xông tới nghênh đón Đặc Duy Lạp.
“Hưu ~” “Hưu ~” …
Lấy Tra Bố trưởng lão làm trung tâm, ngàn vạn cành liễu mầu xanh tràn ngập bao trùm hướng tới Phổ Tư La, hơn nữa ngàn vạn cành liễu mầu xanh này còn tỏa ra sương mù màu xanh biếc vây bọc lấy Phổ Tư La.
Tuyệt chiêu mạnh nhất để vây địch của Tra Bố trưởng lão.
Vũ khúc Sinh mệnh!
Không cần giết chết đối phương, chỉ cần vây khốn đối phương!
“Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!” …
Thản Phổ trưởng lão cầm đầu bốn vị trưởng lão còn lại, trực tiếp trùng nhập vào trong mặt đất. Mặt đất cứng rắn trước mặt các trưởng lão thất tinh ác ma tựa như đậu hủ, vừa bị chạm vào lập tức bị phá vỡ thành từng hố lớn.
“Sao lại thế này, rốt cuộc có chuyện gì?” Phần lớn người trong thanh long nhất tộc huyền phù ở đằng xa tự hỏi nhau, đột nhiên lọt vào tập kích, ai cũng có chút không rõ ràng.
“Khẳng định là người của bát đại gia tộc.”
Mọi người trong Thanh Long tộc cũng chỉ có thể suy luận như thế. Bọn họ đều lo lắng nhìn hai trận chiến trên bầu trời. Dưới lòng đất lúc này cũng đang phát sinh chiến đấu kịch liệt.
Địch Lỵ Á ôm ấp tiểu Uy Địch, cùng Bối Bối sóng vai huyền phù trên không, lo lắng nhìn xuống mặt đất.
“Địch Lỵ Á, tẩu cứ yên tâm, Lão Đại không việc gì.” Bối Bối vội thần thức truyền âm nói, “ta cảm ứng được lão đại hẵn còn sống.” Bối Bối mặc dù nói như thế, chính là ánh mắt hắn vẫn để lộ ra một tia lo lắng.
Bởi vì –
Long lân vỡ vụn cùng một cách tay gẫy rời chính nằm ở mặt đất xa xa, đó là do Lâm Lôi vừa rồi lọt vào tập kích bất ngờ bị trọng thương mà lưu lại.
Cho dù sử dụng chủ thần lực, cho dù thân thể phòng ngự mạnh mẽ, chính là đối mặt với tập kích liên thủ của bảy vị trưởng lão, có thể bảo trụ mạng nhỏ đã không tồi.
“Lâm Lôi, chàng nhất định phải không việc gì.” Địch Lỵ Á thân thể đều khe khẽ run lên.
Mà thời điểm này, đằng xa có một kim chúc sinh mệnh vừa ngừng lại. Không ít người từ kim chúc sinh mệnh bay ra, rồi đều giương mắt quan sát hai trận chiến giữa Phổ Tư La, Tra Bố trưởng lão và Đặc Duy Lạp, An Ny Tây trưởng lão.
“Là chiến đấu của thất tinh ác ma. Bọn họ còn sử dụng chủ thần lực!” Tiếng hô kinh hoàng liên tiếp vang lên.
“Nhanh, mau ghi lại … loại cấp độ chiến đấu này không thể bỏ qua.”
Không ít cường giả tu luyện ‘Thủy Nguyên Tố Pháp Tắc’ vội sử dụng ‘Phù Ảnh Thuật’, từ xa ghi chép lại trận siêu cấp đại chiến hiếm thấy này. Không chỉ có bọn họ, cả trong Thanh Long nhất tộc cũng có không ít người bắt đầu ghi lại trận đại chiến này.
Mà vào lúc này …
“Oanh long long ~” Dưới mặt đất phảng phất như có một con cự long đang bốc lên, mặt đất giống như mặt biển nổi sóng lớn quay cuồng, năng lượng cuồng bạo tùy ý bắn ra.
“Dưới đất cũng có chiến đấu!” Mọi người đang xem cuộc chiến đều cúi đầu nhìn xuống.
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á cực kỳ lo lắng.
Sâu ở dưới đất, Lâm Lôi chính đang cực nhanh lướt đi, long lân trên ngực dĩ nhiên đã bị xé rách, cánh tay phải bị đứt đoạn. ‘Thủy Hệ Chủ Thần lực’ đang gian nan tu phục lại thân hình của Lâm Lôi. Bởi vì thân thể càng cường hãn, tu phục càng chậm!
“Ba kẻ sử dụng chủ thần lực quá mạnh!” Cho tới bây giờ, Lâm Lôi vẫn cảm còn thấy đầu óc choáng váng. Vào thời khắc nguy hiểm nhất, hắn đã kịp sử dụng long hóa, đồng thời còn sử dụng phòng ngự chủ thần lực.
Trong bảy người kia, hai kẻ là vật chất công kích, tất cả năm kẻ khác đều là linh hồn công kích! Vật chất công kích là của Thản Phổ, Ni Tư hai trưởng lão sử dụng chủ thần lực. Hai người hợp lực chẳng những trực tiếp công phá khải giáp phòng ngự do chủ thần lực hình thành của Lâm Lôi, mà còn trực tiếp xé rách long lân của Lâm Lôi …
Nếu phòng ngự của Lâm Lôi yếu hơn một chút, phỏng chừng đã xong đời.
“May mắn đám người nọ không truy theo đuổi giết ta.” Lâm Lôi còn nhớ rõ ràng người mặc áo bào tro bộ dáng tinh minh kia. Kẻ đó cũng sử dụng chủ thần lực. Chỉ một đạo ‘Linh Hồn Công Kích’ của hắn đã dễ dàng tìm đến chỗ nhược điểm chủ thần khí của mình, may mắn mình liều mạng sử dụng chủ thần lực cùng với thanh quang thiên phú ngăn cản, mới miễn cưỡng ngăn trở.
“Nếu kẻ áo bào tro tinh minh kia lại cùng bốn kẻ đằng sau cấp thêm cho ta một đòn linh hồn công kích nữa, ta không thể chống được nữa.” Lâm Lôi thực sự chấn kinh.
“Oanh long long~”
Một hắc sắc cự trảo đột ngột xuất hiện, dễ dàng phá tan đất đá vây bọc xung quanh, chụp vào Lâm Lôi.
“Hát!” Lâm Lôi phản thân quyền trái phát ra, tựa như một chiếc cối xay chậm rãi quay quay, không gian đều dừng trệ, trực tiếp đập vào hắc sắc cự trảo kia. “Bồng!” nơi không gian giao kích cũng đều xuất hiện liệt phùng.
“Lâm Lôi, ngươi trốn không thoát đâu!” một tiếng gầm vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi quay đầu lại liếc mắt một cái. Chỉ thấy lòng đất chấn động, năm đạo nhân ảnh trong nháy mắt xông tới. Lâm Lôi sắc mặt không khỏi biến đổi: “Quả là nhanh!”
Bởi vì Lâm Lôi vừa xuất thủ nên bị chậm lại, năm trưởng lão đằng sau đã lập tức đuổi kịp, cầm đầu là vị ‘Thản Phổ’ trưởng lão râu ria kia. Giờ phút này toàn thân Thản Phổ trưởng lão bao phủ trong hắc quang, khí tức hủy diệt tràn ngập.
Vật chất công kích mạnh, phối hợp với ‘Hủy Diệt Chủ Thần lực’, không chút nào kém so với Lâm Lôi!
“Hủy diệt chủ thần lực và tử vong chủ thần lực thực đúng là phiền toái.” Lâm Lôi cảm nhận được cảm giác đau đớn ở chỗ cụt tay. Hợp kích của hai kẻ đó hẵn còn lưu lại chủ thần lực đang ăn mòn thân thể của mình. Điều này càng làm cho thân thể tu phục chậm lại.
“Nếu chỉ có kẻ râu ria kia, ta còn có thể đánh, nhưng còn bốn gã gia hỏa khác.” Lâm Lôi đau đầu suy tính. Năm người đối phương một mực cạnh nhau, căn bản không để cho tự kỷ cơ hội đánh với từng người.
“Sưu!” Lâm Lôi đột nhiên phóng lên cao.
“Oanh!” Năm trưởng lão Thản Phổ cũng theo đó đuổi lao lên.
Vô số người trong Thanh Long nhất tộc, cùng với người trong kim chúc sinh mệnh kia đang xem trận đại chiến trên không, vào thời khắc khẩn trương bỗng nghe thấy “Bồng!” một tiếng, mặt đất vỡ nát, Lâm Lôi cùng năm thân ảnh trưởng lão một trước một sau liên tiếp lao lên.
“Năm người đối phó một người sao?” Không ít người đều kinh hoàng kêu lên.
“Nhanh, nhanh ghi chép lại.” những người đó vội vã sử dụng ‘Phù Ảnh Thuật’.
Mà vào sát na Địch Lỵ Á nhìn thấy Lâm Lôi, nước mắt theo đó cũng ộc ra tới tấp rơi xuống đất: “Lâm Lôi!” Bởi vì nàng nhìn thấy chỗ cụt tay của Lâm Lôi, máu tươi hẵn còn đang chảy, chỗ ngực còn có một vết thương lớn kinh nhân, sương trắng lộ cả ra ngoài. Trên miệng vết thương còn có hắc sắc vụ khí. Lâm Lôi muốn tu phục lại, tốc độ càng chậm đi.
“Các ngươi như thế nào vẫn chưa đuổi kịp Lâm Lôi? Còn chưa giết chết hắn?” Tra Bố trưởng lão đang giao chiến với Phổ Tư La thấy Lâm Lôi và năm tên trưởng lão bay lên, không khỏi tức giận, vội thần thức truyền âm quát.
“Tra Bố trưởng lão, trọng lực không gian của Lâm Lôi dẫn lực quá lớn, ta phải trợ giúp bốn vị trưởng lão kia chống cự lại dẫn lực, nếu không từng người một sẽ bị Lâm Lôi kích đánh!” Thản Phổ trưởng lão vội thần thức truyền âm trả lời:
Lời hắn vừa dứt.
“Bồng!”
An Ny Tây trưởng lão từ giữa không trung rơi xuống, hắn đã chết!
Đặc Duy Lạp trưởng lão quát lớn: “Lâm Lôi, ta đến trợ giúp ngươi!” nói rồi trực tiếp xông tới.
“Đến thực tốt.” Lâm Lôi không khỏi mừng rỡ. Chính mình mặc dù có ‘Trọng Lực Không Gian’. Chính là trọng lực không gian dù sao thuộc về tuyệt chiêu của đại địa, dùng ‘Thủy Hệ Chủ Thần lực’ để thi triển, uy lực chấn phúc mặc dù có, nhưng cũng không quá lớn. Mình một người đấu với đối phương năm người, đích xác phải gắng hết sức.
“Ha ha. Chủ thần lực của ngươi rất nhanh sẽ tiêu hao hết, xem ngươi còn kiềm chế ta thế nào!” Thanh âm tiếng cười đắc ý của Phổ Tư La vang vọng.
‘Vũ Khúc Sinh Mệnh’ dù sao cũng là một tuyệt chiêu vây khốn người. Hàng vạn hàng nghìn cành liễu đều dùng đến chủ thần lực rất nhiều. Tốc độ tiêu hao chủ thần lực cũng cực kỳ kinh nhân.
“Thản Phổ, nhất định phải giết chết Lâm Lôi!”
Một tiếng gầm thê lương vang vọng. Vị trưởng lão ‘Tra Bố’ tinh minh kia gầm lên giận dữ, toàn thân tràn ngập vô số quang điểm lục sắc lóe sáng. Lúc này vô số quang điểm lục sắc với tốc độ kinh nhân đã bắn tóe ra bốn phương tám hướng.
“Phốc!” Phổ Tư La rốt cục cũng gian nan dùng thanh trùy dài đem Tra Bố trưởng lão thực lực mạnh nhất của đối phương đánh chết!
Chính là vô số quang điểm lục sắc kia cực nhanh đã bắn ra bốn phía. Rất nhiều người né không kịp, bị quang điểm lục sắc bắn vào trong cơ thể. Từng người, từng người từ trên không rơi xuống.
“Địch Lỵ Á. Cẩn thận.” Bối Bối vội đẩy Địch Lỵ Á ra. Vài quang điểm lục sắc trực tiếp dung nhập vào người Bối Bối.
“Uy Địch.” Địch Lỵ Á lại không quản đến bản thân, cố dùng cơ thể của mình che chắn bảo vệ cho Uy Địch. Hai khối quang điểm lục sắc trực tiếp dung nhập vào cơ thể Địch Lỵ Á.
Lúc này …
“Bồng!” Lâm Lôi vừa chống lại một kích điên cuồng của Thản Phổ trưởng lão, thân thể không khỏi bắn ra đằng sau, mà vào lúc đó, khóe mắt Lâm Lôi bỗng chú ý tới một cảnh …
Vô thanh vô tức …
Tóc dài phấp phới, Địch Lỵ Á toàn thân bao bọc ôm chặt lấy Uy Địch, khóe mắt nàng còn vuơng nước mắt, dưới ánh sáng mặt trời khẽ phản xạ lấp lánh.
Địch Lỵ Á cứ như vậy từ trên trời cao, chậm rãi rơi xuống.
“Oa~” Uy Địch bỗng nhiên phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc này phảng phất như cây đao cắt vào trái tim của Lâm Lôi. Lâm Lôi ngây người nước mắt vô thanh vô tức trào ra, rơi xuống …
“Không!” thanh âm kêu gào thê lương trong nháy mắt vang vọng trời đất.