Bàn Long Audio Podcast
Tập 109 [ Chương 546 đến 550 ]
❮ sautiếp ❯Chương 546: Trời long đất lở
Tại phủ đệ của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Chỉ có nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ, vô vàn người bay ra bay vào phủ đệ gia tộc qua lại khu vực đảo. Muốn biết có thể ở lại trong gia tộc Ba Cách Tiêu hay không, ngoài tinh anh gia tộc Ba Cách Tiêu ra, còn là kẻ mạnh chân chính.
Giữa trời cao.
Mái tóc dài màu đỏ vờn bay. Bào Khắc Uy hối hả hơn bất cứ lúc nào. Theo sau Bào Khắc Uy là ba kẻ mạnh mặc áo bào dài màu đỏ, hai nam một nữ. Trong ba kẻ mạnh này ai cũng đều là kẻ mạnh của gia tộc Ba Cách Tiêu.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, trưởng lão áo bào dài màu đó cứ ít dần đi, âu đây cũng là địa ngục sừng sững gia tộc Ba Cách Tiêu, họ đã dám xây dựng nên một đảo Mịch La, gây dựng nên một chỗ dựa mạnh mẽ là quan lại địa phương đầy thế lực.
Mỗi một trưởng lão áo bào dài màu đỏ đều là Ác ma bảy sao.
Gia tộc Ba Cách Tiêu, cho dù là xếp thứ tự tên tuổi trong vô số gia tộc địa ngục, nhưng cũng chỉ xếp trước có mười gia tộc phía sau. Gia tộc bốn Thần thú, khi còn chưa suy yếu đã vượt quá xa gia tộc Ba Cách Tiêu này. Nhưng giờ đây suy yếu nhưng gia tộc Ba Cách Tiêu vẫn còn xếp phía sau một bậc.
“Nghi ngờ Ác ma bậc bảy ư?” Bào Khắc Uy đầy vẻ lo lắng hỏi.
Bào Khắc Uy âu lo nhất là cho đứa con của mình.
“Vù vù” … Tốc độ bay của Bào Khắc Uy quả nhanh đến không ngờ. Ba trưởng lão áo bào đỏ phía sau đều là những áo giáp màu đen nổi danh, thế mà mồm miệng phải tranh nhau thở.
“Xuỳ” …
Một đạo hào quang màu huyết dụ vọt lên từ khu nhà ở của đảo Mịch La.. Khi Bào Khắc Uy bay gần đến thì phát hiện ra “ầm” một tiếng, đồng thời là ánh sáng màu huyết dụ giãn rộng ra, nom chói chang như ánh Mặt trời.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử theo sau tái mét mặt mày. Đây chính là lệnh báo đảo Mịch La có chuyện bất thường, lệnh cho toàn bộ chiến sĩ bảo vệ đảo phải ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu, sắn sàng tấn công.
“Chúng ta đi trước đã!” Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Bông lúc này, Bào Khắc Uy và ba đệ tử trưởng lão tăng nhanh tốc độ, nháy mắt đã tiến đến ngay sau hàng trăm chiến sĩ mặc giáp đen. Bốn Ác ma bậc bảy đang hoá làm bốn đạo hào quang mập mờ, nháy mắt đã biến đến chỗ xa. Bào Khắc Uy nhìn thấy lệnh tập hợp đã rất âu lo cho con trai mình.
Quả thực, Tái Khắc La đã vì sức ép mạnh mà phát lệnh tập họp, tình hình đã nát bét cả lên. Tái Khắc La vật vờ nơi xa, nhìn đến chốn xa những thảm sát ghê rợn, mặt Tái Khắc La tái nhợt sợ hãi: “Thực đáng sợ. Không thể ngờ bọn chúng lại mạnh mẽ đến nhường ấy!”
Giết giết sạch!
Lâm Lôi rơi vào tình cảnh điên cuồng, hoá thân vào trong những khối đá đen, Lâm Lôi phát cuồng dã man giết nhầm còn hơn bỏ sót.
“Giết!” Cặp mắt màu vàng kim long lên sòng sọc không chút nể tình.
Lâm Lôi dẫn theo Bối Bối, xông đến tàn sát nơi khu nhà ở của đảo Mịch La.. Trong phạm vi khu vực, chiến sĩ bảo vệ đảo hơi nhiều. Đại bộ phận chiến sĩ bảo vệ đảo đều phân tán cả ra các nẻo. Dọc đường tháo chạy sót lại không biết là bao nhiêu chiến sĩ, là những con mồi cho phía Lâm Lôi.
Không gian đá đen, Lâm Lôi khống chế trong vòng hơn năm trăm mét đường kính. tất thảy những ai nằm trong phạm vi đó đều chịu lực hấp dẫn. đường kính hơn ngàn mét ôm lấy vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo. Những chiến sĩ bảo vệ đảo chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn cứ bị Lâm Lôi tiếp cận.”Ầm”, thân thể họ nát như tương, và có nhiều người bị thâm sức hút để đến với cái chết.
“Không!” Những chiến sĩ bảo vệ đảo gào kêu kinh hãi.
Họ đã phát hiện ra có càng nhiều chiến sĩ nữa lại bị cuốn hút vào vòng xoáy lực hấp dẫn.
Trong nháy mắt, hướng tấn công của Lâm Lôi lại đổi khác, bất ngờ hướng xuống mặt đất. Lực hấp dẫn lại biến đổi mập mờ huyền ảo. Lực hút cuốn mọi người rơi xuống mặt đất.
“Giết!” Bỗng có tiếng chiến sĩ bảo vệ đảo thét to lên.
“Giết!”
Mọi chiến sĩ bị cuốn vào vòng xoáy lực hút ra tay. Họ ra tay, Lâm Lôi lại được dịp triển khai ảnh hưởng linh hồn. Phàm những chiến sĩ bảo vệ đảo nào đã lại anừm gọn trong vòng xoáy lực hấp dẫn đều cứng đờ người lại. Tuy nhiên, trong số chiến sĩ bảo vệ đảo cũng có kẻ mạnh, có thể giữ mức độ tỉnh táo chống chọi. tất nhiên số có thể chống chọi chút nào không bao nhiêu người, còn hầu hết chỉ có mỗi một từ …
“Giết!”
Cố giữ sự tỉnh táo, nhưng thuộc khu vực lực hấp dẫn, thì tốc độ có ai sánh bằng tốc độ Lâm Lôi!
“Ầm!” Một lưỡi kiếm màu máu sẫm bay vèo qua đầu đối phương. Và tất thảy những chiến sĩ bảo vệ đảo cứng đờ người lên hết. Lâm Lôi cố khống chế trong một phạm vi hẹp nữa mà thôi, phù hợp với tốc độ sử dụng.
Ánh sáng lưỡi kiếm không ngừng loé lên màu tím.
Ánh sáng màu vàng xanh cũng không ngừng loé sáng, không ngừng giãn rộng, ngỡ như nuốt chửng tất thảy, nuốt hết các chiến sĩ bảo vệ đảo vào trong mình nó. Những chiến sĩ cố tình chống đỡ thì lại càng nhanh chóng cứng đờ.
Copn quái vật cứ thế không ngừng tiên lên.
“Đồ khốn!” Từ trên cao không Tái Khắc La đang còn run lẩy bẩy.
“Lâm Lôi!” Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân lòng đầy phấn khích.
“Hà hà … Lão đại, quá đã tay à!” Bối Bối reo vui.
Có điều, bọn Lâm Lôi chỉ có thể đã tay trong phạm vi ảnh hưởng của lực hấp dẫn, trong phạm vi ánh sáng màu vàng cam, nơi chịu ảnh hưởng lực hấp dẫn.
Còn những phạm vi khác của đảo Mịch La, có những tín hiệu triệu tập. Những chiến sĩ sợ hãi bay tít cao không ngày mỗi đông thêm.
Nhưng có điều, trên mặt đất đảo, chiến sĩ bảo vệ đảo vẫn còn nhiều, trên cao không như những con ruồi vàng, đông có đến hàng vạn vật vờ. Những chiến sĩ bảo vệ đảo lại lo sợ bị nằm gọn vào trong vầng ánh sáng màu vàng sẫm, họ chửi rủa om sòm …
“Đồ trứng thối!”Nguồn truyện audio Podcast
Với cánh nghĩ của họ, Lâm Lôi vẫn còn nằm trong vùng ảnh hưởng của lựuc hút hấp dẫn, và cũng trong đó còn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo bị cuốn hút thân thể cứng đờ lên, chỉ còn là những khối thịt.
Nếu nhưũng chiến sĩ bảo vệ đảo có được sự tổ chức tập trung dồn sức tấn công thì hẳn sẽ hạn chế được phần nào tổn thất. Nhưng nói thế chứ làm đâu có dễ!
“Không được tiếp tục giết hại như thế!” Tái Khắc La gầm lên.
Thần thức truyền tín hiệu, ra lệnh cho hơn chục đội trưởng bảo vệ đảo: “Không cần để ý đến hơn trăm chiến sĩ bảo vệ đảo ấy. Tụ lại tấn công. Giết chết kẻ kia đi!”
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã rất nao nùng tinh thần.
“Phải rồi”. Họ tiếp tục mệnh lệnh.
Nhanh chóng ngay đó, các chiến sĩ bảo vệ đảo lại chấp hành mệnh lệnh dồn đống lại tấn công đối phương.
“Tấn công!”
Nhưng tiếng hô vẫn không làm tiêu tan nỗi kinh hoàng của chiến sĩ, có điều họ vẫn phải vâng lệnh ra tay. Cùng với hiệu lệnh, là những cánh tay khua múa binh khí dồn sức tấn công, công kích vật chất và công kích linh hồn.
“Vù, vù, vù” …
Hàng ngàn bóng dáng tấn công cứ lộn cổ rơi xuống mặt đất, ngỡ cứ như những giọt mưa rơi.
Nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt, lòng Lâm Lôi hồ hởi.
“Bọn chúng đúng là liều mình phí uống”. Lâm Lôi quay người lại, vùng lực hấp dẫn vẫn phát huy tác dụng. Bọn Lâm Lôi nép vào trong đó.
May thay, hàng ngàn chiến sĩ bảo vệ đảo đều bị cuốn vào trong vùng lực hấp dẫn cả, nên bay được cao dần lên, đây chính là lúc bọn Lâm Lôi có dịp thả sức chém giết. Cư ly bay càng xa càng cao, tốc độ càng nhanh và đối phương càng khó lòng ứng phó.
Bọn Lâm Lôi nấp đi!
“Ầm, ầm, ầm” …
Từ trên cao không, vô vàn vòng hào quang tấn công bổ xuống công kích vật chất, công kích linh hồn, vô tính và dữ tợn.
Giống như những trận mưa, dày đặc.
Những đội trưởng bảo vệ đảo hẳn đoán biết cánh Lâm Lôi biết cách ẩn nấp, tung đòn công kích có thể gọi là nhằm vào Lâm Lôi. Tuy đòn công kích bất ngờ chưa qua dày đặc, nhưng Lâm Lôi vẫn kịp tránh né.
Trong vùng đá đen, vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo bị Lâm Lôi tấn công mà toi mạng, bị thấn thờ xơ cứng, cộng thêm những đòn công kích của Bối Bối, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân, Địch Lỵ Á, Lâm Lôi nép vào phía sau mọi người theo dõi.
Những khối thịt chất chồng, những linh hồn dồn đống vào xác chết. Những trận công kích cả vật chất lần linh hồn.
“Nhanh chóng tổ chức đợt công kích thứ hai!” Tái Khắc La tiếp tục ra lệnh
Những đội trưởng bảo vệ đảo đã hiểu rõ. đợt công kích thứ nhất, dường như phía Tái Khắc La đã chất chồng thịt xương, còn phía Lâm Lôi không hề suy suyễn.
Nhưng khi Tái Khắc La chưa kịp ra lệnh thì phái Lâm Lôi đã tung đòn rồi.
“Lên!”
Cánh Lâm Lôi dến gần những đống thịt chồng chất bất ngờ xông lên trời cao. Lần bay này, Lâm Lôi thực hiện rõ nhanh, hàng loạt chiến sĩ bảo vệ đảo còn chưa kịp phản ứng, cánh Lâm Lôi chỉ cách còn chưa đên trăm mét. Những chiên sĩ bảo vệ đảo ở gần nơi Lâm Lôi bị cuốn hút vào vòng lực hấp dẫn, bị rơi vào vòng đá đen.
Ái, ái … tiếng kêu khóc thảm thiết rồi cứ thế những xác người rơi rụng xuống mặt đất.
Tiến kêu gào thưa yếu dần, mặt đất chỉ là nhưũng xác chết cứng đờ.
Chiến sĩ bảo vệ đảo lúc này đã hoàn toản hoảng loạn.
“Tháo chạy!”
Rơi vào trong vòng ảnh hưởng lực hấp dẫn thực là thảm hại.
“Tương đối rồi”. Lâm Lôi thầm nghĩ.
Bất thần, từ trên trời cao chấn động mạnh mẽ, đất trời rùng chuyển đảo chao.
Một khối đen hình lập phương to lớn xuất hiện trên cao không. Hình khối sáu mặt, treo lơ lửng giữa trời, chiều cao có tới bốn trăm mét, trong khối vuông có tới cả trăm vị Thần tên tuổi.
Hình lập phương này được ghép bởi vô vàn hình khối lập phương. Tính ra có tới cả vạn khối hình hợp lại.
Có cả vạn khối hình vuông hợp lại thành một khối vuông khổng lồ chiều cao hàng bốn năm trăm mét, có không biết bao nhiêu vị Thần bậc cao trong đó?
Đây là hình thái đá đen địa ngục.
“Đây là gì vậy?” Những chiến sĩ bảo vệ đảo sững sờ hỏi nhau.
Hình khối vuông đồ sộ dịch chuyển nhằm hướng đông, những chiến sĩ bảo vệ đảo chậm chạp bị nuốt chửng vào trong đó.
Tâm của khối hình vuông màu đen có bọn Lâm Lôi trong đó.
“Những ai bị cuốn hút vào muốn ra đành chịu”. Lâm Lôi cười vui vẻ. Khối vuông khổng lồ do Lâm Lôi điều khiển, thay đổi lực hấp dẫn. Lâm Lôi có thể khiến cho những ai bị cuốn hút vào trong bị mất phương hướng, mà mỗi khi cắt ra một khối thì mức độ khó khăn càng lớn.
Nêu hiểu rằng, trong khối hình vuông đồ sộ là cả một vạn khối vuông xếp thành, Lâm Lôi còn có thể không cần thanh âm mà vẫn điều khiển được những khối hình đó.
Muốn ra ư? Thực khó lòng, trừ khi sức mạnh lớn đủ phá vỡ nó.
“Lâm Lôi à! Bây giờ bọn ta sẽ làm sao đây?” Địch Lỵ Á lo lắng hỏi.
“Giờ hãy bay đến đảo đông”. Lâm Lôi vốn đã có sẵn kế hoạch: “Đợi đến đảo đông, chúng ta chỉ cần dẫn vào trong vô số du khách hoảng loạn. Người của đảo Mịch La này đông lắm, chờ cho họ hoảng loạn thì chúng ta thừa cơ tháo chạy”.
Đây chính là kế hoạch thứ hai Lâm Lôi sắc xếp.
“Lâm Lôi! Làm sao huynh lại biến đổi nên được thế này?” Áo Bố Lai Ân nhìn Lâm Lôi hỏi.
“Đợi khi chúng ta an toàn rồi ta sẽ nói cho mọi người biết”. Lâm Lôi đáp.
“Ầm”. Bên ngoài khối vuông khổng lồ liên tục bị những đòn công kích của chiến sĩ bảo vệ đảo. Tuy số lượng chiến sĩ bảo vệ đảo đong, có công kích thì cũng chỉ làm sứt mẻ được một ít bên ngoài mà thôi, Lâm Lôi khôi phục lại ngay lập tức.
“Ta có thể cản ngăn được đòn công kích vật chất, công kích linh hồn, để cho những kẻ rác rưởi ấy đi chặn ư? Ngục tù đá đen lớn đến thế, bên ngoài có người nhất định là không thể biết có bọn Lâm Lôi bên trong, ở nơi nào trong đó.
Trên đảo, vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo cố phá khối vuông khổng lồ, nhưng không thể làm gì nổi, khối vuông vẫn cứ bay về phía đảo, tốc độ bay mỗi lúc một nhanh., đã sắp đến khu vực đảo đông.
“Kia là cái gì?”
Những người du lịch đảo Mịch La ngơ ngác hỏi nhau, ai ai cũng ngỡ ngàng với khối vuông khổng lồ đang bay gần về đảo.
Đột nhiên …
Bốn đạo hào quang màu đen mờ ảo ập đến, rồi một đạo hào quang màu đen chói chang hơn loé sáng. Đạo hào quang này như con dao chém ngang khối hình vuông. Tuy có những gian nan, nhưng đạo hào quang này phá vỡ được tâm khối hình vuông.
“Ầm”. Khối vuông vỡ ra.
Lâm Lôi hình rồng dẫn Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Bố Lai Ân, Hi Tắc ra cùng lơ lửng giữa cao không.
“Các ngươi chạy đâu thoát!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó là giọng nói của Bào Khắc Uy.
Lâm Lôi vòng quanh một vòng.
Lúc này vô khối chiến sĩ bảo vệ đảo tạo nên vòng vây dày đặc vây kín bọn Lâm Lôi. Phía đảo đông, vô khối người ngoài tới đang ngửa cổ lên nhìn.
“Bốn kẻ này, rất mạnh”. Lòng Lâm Lôi âu lo. Một đao chém vừa rồi đó là đao của người áo bào đỏ thể hiện. Mà người chém ấy e còn là thuộc hạ của người đàn ông tóc đỏ. Lâm Lôi vốn không giỏi gì để đọ sức với bốn kẻ mạnh này.
“Xem ra, cần phải thực hiện kế hoạch thứ ba rồi”. Lâm Lôi lạnh lùng.
Kế hoạch ba, cũng là kế hoạch sau cùng.
Sử dụng sức mạnh Chủ thần!
Chương 547: Sống chết hai con đường
Trên không gian phía đông và phía tây đảo Mịch La giờ đây, hàng vạn Thần bậc cao bảo vệ đảo tạo nên vòng vây, bọn Lâm Lôi tựa như những con cá nằm trọn trong lưới, không có lối thoát, sức ép lớn đến vô cùng.
Vẫn bốn tên Ác ma bảy sao.
“Một đao thôi là sẽ làm nát ngay lao ngục ‘hình khối vuông’ đá đen của ta. Còn lại sẽ bị một đấm cũng nát vụn thành bụi. Nhưng với uy lực của một đao đã đủ sợ lắm rồi”. Lâm Lôi cảm thấy từng chưởng tung ra tê dại, cúi đầu nhìn kỹ những vết in màu trắng trên nắm đấm.
Lòng Lâm Lôi sợ hãi lắm rồi.
Sau khi chém vỡ từng bức tường đá màu đen ngục tù, chỉ sót lại những vết chém. Nếu nói những lưỡi đao sáng loá ở hoàn cảnh đỉnh cao chém lên thân mình liệu những vẩy rồng có chịu nổi không? điều này khó nói lắm.
“Ác ma bảy sao! Chắc chắn là Ác ma bảy sao rồi!”
Lâm Lôi nhìn kỹ hảo hán mạnh mẽ khoác áo bào màu đỏ vừa tung ra một đao, mái tóc màu vàng tung bay loạn xạ, nom không khác gì đầu sư tử cả. Lúc này, trang hảo hán cường tráng đang cung kính đứng sát cạnh người đàn ông mái tóc màu đỏ.
“Người đàn ông tóc màu đỏ này là ai vậy?” Lâm Lôi lo lắng trong lòng.
Ba vị trưởng lão áo bào màu đỏ, sát bên người đàn ông tóc đỏ. Thiếu gia Tái Khắc La lúc này cũng là một trong số đó, thái độ vô cùng lễ phép. Nhưng người đàn ông tóc đỏ lườm Tái Khắc La một cái. Tái Khắc La chỉ còn biết khép nép sang bên.
“Ngay đến Tái Khắc La mà còn khép nép đến nhường vậy. Mà người đàn ông tóc đỏ nom có phần rất giống Tái Khắc La, lẽ nào đó là cha đẻ của Tái Khắc La ư?” Lâm Lôi đoán già đoán non, quan sát thêm cho rõ ràng. Lâm Lôi đã có được một phán đoán …
Tình hình rất không hay rồi.
Ba người áo bào đỏ rất có thể là Ác ma bảy sao, còn người đàn ông tóc đỏ nom có kém cạnh gì đâu, thậm chí là vượt trội ba người kề bên?
“Sử dụng sức mạnh Chủ thần là một mặt. Nhưng điều quan trọng nhất là, còn phải bảo vệ tốt cho mấy người Địch Lỵ Á” Lâm Lôi lo lắng nghĩ vậy. Suy cho cùng … hiện giờ, có vô vàn chiến sĩ Thần cấp đang bủa vây bọn Lâm Lôi.
Sứuc ép hiện giờ của những chiến sĩ đều năng lực Thần cấp rất ghê gớm.
“Xem ra chỉ có thể làm như thế này thôi” … Lâm Lôi nghiến chặt hai hàm răng.
Bản thân Lâm Lôi chọi với đối phương, đồng thời lo bảo vệ cho mọi người. đối phương có lẽ cũng chỉ là bốn Ác ma bảy sao kia mà thôi, nếu Lâm Lôi sử dụng sức mạnh Chủ thần nhất thiết phải dốc toàn bộ sức lực mới nổi.
Trong hoàn cảnh ngàn cân sợi tóc thế này, nhất định phải cùng sử dụng hai giọt sức mạnh Chủ thần.
Một giọt dùng cho mình đối phó với bốn Ác ma.
Phân thân sử dụng một giọt khác bảo vệ cho mấy người thân Địch Lỵ Á.
“Quả là tình huống vô cùng cam go”. Lâm Lôi khó xử trong lòng. Hai giọt Chủ thần, nào có đủ mạnh đối phó với đối phương?
“Hi vọng bọn ngươi đừng buộc ta phải giở chiêu cuối cùng”.
Lâm Lôi thầm nghĩ.
Khi Lâm Lôi đang đắn đo, đối phương cũng nhìn Lâm Lôi dò đoán. Họ cũng sờ sợ phát hiện ra … Bốn Ác ma bọn họ, cũng không tài nào đọc được Lâm Lôi.
“Con người này thực lực quả mạnh lắm”. Tộc trưởng Ba Cách Tiêu ‘Bào Khắc Uy’ chột dạ đồng thời lườm con trai mình một cái, như nhắc nhở chớ có quấy quá đáng mà thiệt thân.
“Bạc Tư Lạc!” Bào Khắc Uy quát to lên.
“Thưa đại nhân”. Trang hảo hán có mái đầu sư tử áo bào đỏ tiến lên trước Bào Khắc Uy.
“Đi thử xem hắn ta thế nào. Nếu giỏi thì giết được cứ giết!” Bào Khắc Uy dùng Thần thức ra lệnh. Bào Khắc Uy rất hiểu chuyện bản thân đem theo ba hảo hán đi cùng, đều là trưởng lão áo bào đỏ rất có thực lực. Nói về phòng ngự thì Bạc Tư Lạc là giỏi nhất.
Kiểm lại thực lực đối phương, cử Bạc Tư Lạc đánh trước là rất hợp lý.
“Vâng! Thưa đại nhân”. Bạc Tư Lạc hưng phẩn ra mặt.
Ngay sau đó, Bạc Tư Lạc quay đầu cặp mắt màu vàng kim nhìn như đóng đinh vào Lâm Lôi. Bạc Tư Lạc ngoác miệng ra cười sảng khoái có ý diễu cợt: “Hà hà … Ban nãy, ngươi đã nếm một đao của ta rồi. Thế thì đủ tư cách biết danh tính của ta. Ta gọi là Bạc Tư Lạc. Nhưng chớ có chết đi kẻo lại không biết là ai giết ngươi!”
Lâm Lôi vẫn lạnh lùng đứng giữa trời cao.
Thân mình Lâm Lôi mờ ảo, phân thân Thần phong hệ trực tiếp bay ra rơi tới nơi Địch Lỵ Á đứng. Bọn Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đều hết sức lo lắng: “Lão đại! Cần sử dụng sức mạnh Chủ thần rồi!”
“Ừ! Phân thân Thần phong hệ, ta mang theo một giọt, khi nguy hiểm mới đem dùng”. Lâm Lôi truyền tín hiệu Thần thức.
Hai giọt Chủ thần, một giọt cho lên chiếc nhẫn đeo tay, còn lại một, Lâm Lôi cho vào chiếc nhân ở phân thân, hễ gặp hoàn cảnh nguy khốn Lâm Lôi sẽ ngay lập tức sử dụng Chủ thần.
“Hà hà … Còn chưa giết ngươi thế mà đã sử dụng thuật phân thân rồi?” Bạc Tư Lạc đắc ý cười lớn.
Tiếng cười chẳng khác nào tiếng sấm rền nơi biển đảo.
“Lời vô bổ nói làm gì!” Lâm Lôi đối lại. Bạc Tư Lạc nghe mà sững sờ người lên, thái độ có phần nghiêm túc hơn, lật bàn tay cái thì cây đao dài hai thước màu đen nằm gọn trong tay.
Bỗng chốc …
Hàng vạn Thần bậc cao phía dưới nhất loạt nhìn lên không gian, tất cả yên ắng vô cùng. Mọi người nhìn hai đối thủ mà âu lo.
“Không ngờ đấy. Tại Mịch La đảo lại có cuộc đấu cam go thế này”. Một trang hảo hán tóc màu đen đeo đao chiến xuất hiện giữa đám đông ngước nhìn lên. Đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm có giọng lớn nhất Mịch La đảo biển.
Lạc Mậu, Ba Nhĩ Nhược Sâm nheo nheo cặp mắt tựa cặp mắt rắn chăm chú dõi theo hai người trên cao.
Một trận đấu có đông đảo người theo dõi bắt đầu rồi.
Trang hảo hán áo bào đỏ cuồng bạo Bạc Tư Lạc tay cầm đao dài, tốc độ nhanh cực độ. Nhờ tốc độ nhanh nên tạo nên đất trời vang động âm thanh. Nháy mắt, Bạc Tư Lạc chiếm lĩnh cao không.
Nhìn ra, cũng chỉ là một tay đao bình thường thôi!
“Ồ!” Cặp mắt Lạc Mậu như sáng lên khi ngắm nhìn lên: “Con đường tu luyện huỷ diệt đã đến được mức độ này rồi. Bạc Tư Lạc quả là ‘tàng long ngoạ hổ’ thực sự”. Nhưng Lạc Mậu đã lại phát hiện thấy, Lâm Lôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không tỏ ra bất kể thái độ gì.
Lạc Mậu hơi hơi giật mình.
Lẽ nào đối mặt với một tay đao hùng hổ như thế mà vẫn tự tại ung dung được sao?
“Lợi hại”. Lâm Lôi buột miệng khe khẽ, nhưng liền theo đó …
Chỉ thấy Bạc Tư Lạc đi một đường quá ư là đẹp, cự ly chỉ cách Lâm Lôi chừng hai trăm thước nữa mà thôi. Thân mình Bạc Tư Lạc ranh ma chao đảo ra sau, lùi lại mấy bước, dồn thế chém mạnh.
“Đây là sức mạnh gì vậy?” Bạc Tư Lạc hơi hơi sửng sờ, cảm nhận có một sức mạnh nào đó chống lại sức mạnh thân mình, thậm chí với thực lực của Bạc Tư Lạc mà trở tay không kịp, buộc phải lùi nhanh ra sau.
Mọi người kể cả Bào Khắc Uy đứng quan sát từ xa cũng phải giật thốt người lên.
“Cha à! Trọng lực không gian của hắn ta quá là tốt. Không chỉ nhìn xuống dưới mà còn hút được cả vào trong, chống đỡ bên ngoài”. Tái Khắc La lập tức Thần thức với cha mình. Bào Khắc Uy không đoái hoài mà tập trung quan sát Lâm Lôi: “Không gian trọng lực đạt đến trình độ cao siêu đến thế ư?”
Không dám tin nữa!
“Hà hà …” Bạc Tư Lạc phát hiện ra tiếng cười trầm nhẹ nhưng rất vang, ngỡ như tiếng vọng trong hang đá không dứt. Cặp mắt màu vàng kim sáng quắc nhìn Lâm Lôi hằn học: “Ta xem thường người!”
Bạc Tư Lạc hai tay cầm đao dài, cố chống đỡ áp lực bổ từ Lâm Lôi tới, đoạn xông vào Lâm Lôi.
Lâm Lôi vẫn đứng yên một chỗ.
“Chết này!” Bạc Tư Lạc tung mạnh đao chém. Đao chiến quá đà, không gian như bị chém tan thành mảnh tựa những mảnh vải vụn, tạo nên một lỗ hổng cực lớn. Cây đao dài lớn bổ về phía Lâm Lôi.
Đao dài chưa tới chỗ, chấn động âm thanh và không khí đã ập tới Lâm Lôi.
Lúc này, hai mắt Lâm Lôi mới mở to ra.
Lâm Lôi lập tức dẫn sức mạnh xuống dưới. Bạc Tư Lạc cảm thấy như có một sức nặng tựa núi đè lên thân thể, bất ngờ hút vào một lực hấp dẫn quá lớn, toàn thân biến hình. Cao thủ giao chiến với nhau, biến đổi trạng thái là điều dễ hiểu, sự ảnh hưởng rõ là lớn rồi.
Bạc Tư Lạc không kịp trở tay rồi, toàn bộ thân mình chìm xuống. Vốn Bạc Tư Lạc chém mạnh đao về phía Lâm Lôi, nhưng lúc này Bạc Tư Lạc đã ở vào phái dưới Lâm Lôi mất rồi, làm thế nào mà chém được?
“Hầm!” Một tiếng rên lạnh lùng.
Chỉ thấy ánh hào quang màu vàng xanh loé lên, một chân Lâm Lôi tựa đao bổ vào đầu Bạc Tư Lạc. Sức mạnh của rồng dồn tụ lại vào bàn chân làm cho không gian như chao đảo cả lại. pl cũng là một cao thủ, ngay lập tức thay đổi thế chém. Lưỡi đao xượt qua, bầu trời tựa sóng biển chia làm hai ngả.
Ầm!
Chân Lâm Lôi chém mạnh lên cây đao đối phương, sức mạnh kỳ lạ dồng cả vào cây đao chiến, truyền vào trong cơ thể Bạc Tư Lạc. Bạc Tư Lạc cảm thấy thân mình hơi co giật chút. Cùng lúc đó, cái đuôi rồng của Lâm Lôi cuốn lấy thân mình Bạc Tư Lạc.
“Ầm!”
Mặt đất như rung chuyển, không gian như đảo chao. Mặt đất xuất hiện một vết lõm lớn, rất sâu.
Vô vàn chiến sĩ bảo vệ đảo và bao người khác quan sát trận đấu đề ngỡ ngàng sửng sốt cả lại.
Cây đao của Bạc Tư Lạc vốn chém vào đối phương lại bổ vào trong lòng đất.
“Chân của nó, sao mà cứng đến vậy?”
Tất thảy mọi người đều thầm nghĩ.
“Vèo!”
Bạc Tư Lạc bay từ trong lòng đất lên, mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Lúc này, một nguồn thanh âm vang lên trong đầu Bạc Tư Lạc: “Bạc Tư Lạc! Rốt cuộc là thế nào?”
“Đại nhân! Sức mạnh của nó ghê gớm quá. Chưa bao giờ tiểu nhận gặp phải đối thủ mạnh mẽ thế này cả”. Bạc Tư Lạc dùng Thần thức truyền tín hiệu cho Bào Khắc Uy.
Sức mạnh quả là ghê gớm.
Một chân của Lâm Lôi vừa va vào cây đạo của Bạc Tư Lạc, khiến Bạc Tư Lạc cảm thấy như có hàng ngàn quả núi đổ xuống thân mình. Sức mạnh sao mà lớn đến không lường, Bạc Tư Lạc chưa từng biết đến trong đời.
“Đại nhân! Chiêu đao vừa rồi của tiểu nhân không làm cho nó bị thương gì cả”. Bạc Tư Lạc dò hỏi vì trước đó Bạc Tư Lạc bổ đao xuống mặt đất nên không theo dõi được gì”.
“Chỉ chém vỡ vẩy trên chân nó thôi, không làm thương tổn gì cả”. Bào Khắc Uy đáp.
“Đao chém trước đó chính tiểu nhân đã dồn hết linh hồn và sức lực vào, thế mà nó không có lấy cảm giác gì cả sao?” Bạc Tư Lạc hỏi dồn. Vốn được coi là thiện nghệ tấn công thế mà công kích cả linh hồn cũng không làm đối phương mềm yếu. Nếu như không có phòng vệ linh hồn thì muốn chọi lại e cũng khó.
“Phòng vệ linh hồn của nó không tồi chút nào. Không thấy nó có chút biến đổi nào cả”. Bào Khắc Uy đã có chút ngần ngại âu lo.
Cao thủ thần bí bốn loại Thần thú trước mắt quả thực lực đến ghê gớm.
“Quá nguy hiểm. May thiết bị Chủ thần phòng ngự linh hồn chọi lại, tuy nhiên cũng đã tiêu hao mất đến chín phần rồi”. Lâm Lôi sau trận đấu cũng có phần lo sợ. Đòn đao chém vừa rồi rõ là lợi hại, làm vỡ mất đi một chiếc vẩy, có xây xước đến phần da. Thế nhưng đòn công kích của Bạc Tư Lạc cũng đã tổn hại đến phần phòng ngự linh hồn, làm tiêu tan đi phần nhiều sức lực của Lâm Lôi, chiêu sau cùng sức lực bị phân tán trùm lên tất thảy phần màng cách ngăn. Lâm Lôi phát hiện ra chỗ bị xước lúc này đã có một lớp “Bù đắp”, gỡ bỏ lớp “Bù đắp” hắn sẽ làm mất thêm năng lượng.
Còn lại những thứ đó, Lâm Lôi phải dựa vào sức lực phòng ngự linh hồn mới trụ lại nổi.
“Con người này, lại còn giỏi cả công kích vật chất. Nếu gặp phải một người giỏi công kích linh hồn e” … Lâm Lôi vốn đã cầm giọt Chủ thần trong tay, sẵn sàng ứng phó.
Bào Khắc Uy cùng với ba trưởng lão áo bào đỏ đều tỏ ra chần chừ. Một Lâm Lôi thôi mà phải làm cho họ dày vò. Đến cả Ác ma bảy sao ‘Bạc Tư Lạc’ đều gọi là thế hạ phong, họ còn biết làm thế nào được nữa?
Chỉ cần tìm được một người giỏi bậc sáu thôi, công kích linh hồn thì có thể đối phó lại với Lâm Lôi.
Thực tiếc là, tất cả lại không hề hiểu rõ Lâm Lôi là thế nào.
Rốt cục là, đến giờ khắc này, Lâm Lôi vẫn giữ được mọi bí mật.
“Thông tin về linh hồn đến giờ phút này rồi mà vẫn giữ được bí mật, như thế thì đâu có dễ dàng gì tấn công nổi đối thủ?” Mấy người bọn Bào Khắc Uy đều giống nhau suy nghĩ, nên họ mới thu xếp Bạc Tư Lạc tấn công vật chất trước.
“Thưa cha!” Tái Khắc La khe khẽ lên tiếng.
“Cút sang một bên!” Bào Khắc Uy mắng khẽ.
Bào Khắc Uy đang rất bực bội khổ não. Mà ngay đến Lâm Lôi cũng có kém khổ não đâu. Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Vốn thân thể mạnh mẽ là thế, có làm cho đối phương sợ sệt, nhưng nếu đánh lớn sẽ làm tổn hao sức mạnh Chủ thần.
Lâm Lôi lúc này nhằm về phía Bào Khắc Uy bay tới.
“Ngươi làm cái gì?” Bào Khắc Uy lập tức truyền tín hiệu Thần thức quát. Bào Khắc Uy và ba đồ đệ áo bào màu đỏ cảnh giác cả lên. Bọn Bào Khắc Uy quan sát kỹ Lâm Lôi, không nói không rằng, sẵn sàng đối phó.
“Lâm Lôi đại nhân bay đi rồi. Lẽ nào lại dám một chọi bốn?”
Mọi Thần cao cấp bảo vệ Mịch La đảo đều dõi theo. Lạc Mậu cũng hết sức chăm chú.
Lâm Lôi vẫn bay đến khoảng cách với Bào Khắc Uy chừng một trăm mét thì dừng lại. Thấy Lâm Lôi dừng lại, Bào Khắc Uy và ba đệ tử mới cảm thấy yên tâm.
“Ta đâu có tìm ngươi để gây rắc rối. Các ngươi cũng hiểu chứ, với cự ly xa thế này, ta muốn dùng Thần thức truyền tin thôi, không có làm sao đâu”. Lòng Lâm Lôi khóc dở mếu dở. Bản thân là Thần vị bậc trung, thường tầm cỡ đó thì Thần thức chỉ trong phạm vi trăm mét là cùng.
Tuy Lâm Lôi đã tu luyện được quá nhiều tinh thể màu tím, linh hồn đã đạt đến điểm chót Thần vị cấp trung bình, không thể hấp thu thêm được, nhưng Thần thức chỉ xa vài ba bốn trăm mét mà thôi, chưa đến bậc cao cả ngàn mét dài.
Chỉ có vào gần, bản thân Lâm Lôi mới có thể truyền âm cho đối phương.
“Ta, Lâm Lôi”. Lâm Lôi thông tin cho Bào Khắc Uy.
“Bào Khắc Uy”. Bào Khắc Uy thông tin đáp lại: “Lâm Lôi! Bạn của ngươi còn đang bị vây hãm. Chỉ cần ta ra lệnh, hàng vạn Thần vị bậc trung sẽ công kích ngay lập tức, như thế bạn của ngươi sẽ chết. Với thực lực của ngươi nên biết rõ thực lực của gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta chứ? Cào nát mặt, cho dù ngươi có là Tu La thì chúng ta Ba Cách Tiêu vẫn đủ giết chết ngươi”.
Kẻ mạnh gia tộc Ba Cách Tiêu, quả không thể chơi.
“Ta hiểu rõ. Thực lực của ta, chỉ mới tung ra một chút chút mà thôi”. Lâm Lôi truyền Thần thức, đồng thời Lâm Lôi còn giơ tay phải lên, lúc này lộ ra giọt nước màu xanh.
Giọt nước màu xanh này có thể làm chấn rung năng lực hồn phách đối thủ.
Bào Khắc Uy và ba đệ tử mặt tái mét cả lại: “Sức mạnh Chủ thần hệ nước?”
“Ta không muốn xước mặt. Các người phải hiểu như thế. Với thực lực của ta, nếu lại sử dụng giọt Chủ thần hệ nước này, thì hậu quả” … Lâm Lôi truyền tin.
Bào Khắc Uy có vẻ giãn nở khuôn mặt, cười lạnh lùng.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện trên đó giọt nước màu đỏ máu hơi đen. Lâm Lôi hiểu được sự đáng sợ của giọt nước màu máu đen này, ngang hàng năng lượng với giọt nước của mình. Có điều, giọt nước của Bào Khắc Uy có mức huỷ diệt ghê gớm.
“Sức mạnh Chủ thần huỷ diệt”. Lâm Lôi kinh hoàng.
“Ngươi là sức mạnh Chủ thần bốn gia tộc Thần thú, lẽ nào gia tộc Ba Cách Tiêu ta lại không có?” Ba Cách Tiêu truyền tín hiệu thông báo: “Ngươi có sức mạnh Chủ thần, là sức mạnh cao trong bốn loại Thần thú. Khá lắm”.
Bào Khắc Uy, vốn là tộc trưởng gia tộc, trên mình có mang theo giọt sức mạnh Chủ thần.
Với gia tộc Ba Cách Tiêu, cho thấy gia tộc Ba Cách Tiêu là một trong mười gia tộc cổ xưa nhất dưới địa ngục, sức mạnh đáng nể.
“Ngươi giết chết nhiều người của ta thế kia. Tuy là nhân vật nhỏ nhoi thôi, nhưng đã làm mất mặt gia tộc Ba Cách Tiêu của ta rồi. Ta cho người hai con đường lựa chọn. Một là cùng chúng ta chọi cho nát da mặt với nhau, quyết sống chết một phen. Cho dù có phải hi sinh nhiều cao thủ, gia tộc Ba Cách Tiêu của ta cũng sẽ cố giết chết ngươi. Gia tộc thần thú e là sẽ không còn dám đến nơi này nữa, đảo Mịch La”. Bào Khắc Uy vô cùng tự tin …
Mặt Lâm Lôi vẫn không lộ rõ thế nào nghe tiếp.
“Điều thứ hai là, Bào Khắc Uy tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu ta sẽ giữ thể diện cho nhà ngươi. Cứ cho là, chết mất đi mấy người cho qua. Nhưng ngươi phải làm trưởng lão của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta, nguyện phục vụ một vạn năm cho gia tộc ta. Làm như thế là xem như để chuộc lỗi. Và việc cho xong”.
“Ngươi chọn cách nào?” Bào Khắc Uy nhìn chằm chằm Lâm Lôi.
Chương 548: Trưởng lão áo bào màu đỏ
Chọn con đường nào? Lâm Lôi khe khẽ chau mày.
Hai con đường chọn lựa này đều không phải là con đường tốt nhất. Con đường thứ nhất không cần phải nói tới nữa. Cái gia tộc Ba Cách Tiêu này có thể gây dựng nên đảo Mịch La, sừng sững giữa địa ngục hàng triệu năm qua, gia tộc cũng vì thế mà ngàn đời bền vững, khỏi nghĩ tới, muốn giết chết Lâm Lôi nào khó gì đâu!
Con đường thứ hai, làm trưởng lão cho gia tộc họ cả vạn năm?
Với những kẻ mạnh mà nói, vạn năm thì có đáng vào đâu, nhưng với Lâm Lôi thì quả là quá lâu. Bản thân Lâm Lôi từ khi sinh ra đến nay cũng nào đã đến ngàn năm tuổi!
“Lâm Lôi! Còn chưa nghĩ ra ư?” Bào Khắc Uy có vẻ tức tối. Bào Khắc Uy nghĩ, giải pháp thứ hai cho Lâm Lôi là thích hopự nhất, chỉ ngắn ngủi có mỗi một vạn năm, với kẻ mạnh thì chỉ là một dịp tu luyện thời gian.
“Vạn năm. Lâu quá. Ta còn phải đi đến Huyết Phong đại lục giúp đỡ một việc nữa”. Lâm Lôi truyền Thần thức đáp.
Bào Khắc Uy lúc này có vẻ tươi tỉnh, cười.
Vạn năm, trăm năm, với Bào Khắc Uy kẻ mạnh thì có đáng gì đâu, không phân biệt lâu mau. Nhưng nếu quả thực Bào Khắc Uy muốn trừng phạt Lâm Lôi thì không thể chỉ nói vạn năm mà nói cả hàng tỉ năm thôi cũng đáng rồi, gì chỉ đưa ra có mỗi hạn mức ít ỏi!
Vạn năm. Trăm năm. Nào có nhiều.
“Như thế nhé. Ngươi Lâm Lôi đồng ý làm trưởng lão cho gia tộc ta. Thôi, ta, tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu cũng khỏi gì phải so đo nữa. Như thế, cũng đủ để ngươi tỏ lòng thành ý xin lỗi rồi. Thì một trăm năm”. Bào Khắc Uy nói.
Bào Khắc Uy thực ra cũng không muốn lãng phí sức lực Chủ thần, cũng không muốn tiêu hao sinh lực các cao thủ vốn có, đã không cần đánh nhau thì cố khỏi đánh nhau, chỉ cần đối phương giữ thể diện cho gia tộc mình là đủ lắm rồi.
Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân bởi Lâm Lôi thể hiện ra thực lực quá mạnh mẽ nữa.
Nếu như đổi là người khác, chỉ là Ác ma bảy sao thôi mà lại không có sức mạnh Chủ thần, liệu Bào Khắc Uy có đưa ra giải pháp thoả hiệp đó không?
“Chẳng còn cách nào. Thôi đành như thế đi”. Lâm Lôi hiểu như vậy.
Bản thân Lâm Lôi tuy có hai giọt sức mạnh Chủ thần, nhưng gia tộc Ba Cách Tiêu cũng có sức mạnh Chủ thần kém cạnh gì đâu. Nếu chấp nhận mất mặt để đấu chọi với nhau một trận sinh tử, làm mất hết hai giọt sức mạnh Chủ thần là chuyện nhỏ, nhưng liệu có đem Địch Lỵ Á, Bối Bối và mọi người về nổi không mới là chuyện lớn.
Hiện giờ, hai bên đều nhún nhường nhau.
Thì đợi một trăm năm để tiết kiệm được hai giọt Chủ thần, âu cũng chính là để giữ gìn Địch Lỵ Á vẹn nguyên, vẹn nguyên cho những người khác nữa.
“Ta nhận lời”. Lâm Lôi gật đầu.
Bào Khắc Uy bất chợt cười to lên rồi.
“Lâm Lôi, thế thì đi theo ta”. Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Lâm Lôi gật đầu, đồng thời truyền tin cho Địch Lỵ Á, Bối Bối và đồng bọn biết: “Bối Bối, Địch Lỵ Á … mọi người đến với ta”. Tuy Bối Bối, Địch Lỵ Á và mọi người đầy lòng nghi ngờ nhưng vẫn bay tới.
“Về đi!” Bào Khắc Uy quát to.
Lúc này, Bào Khắc Uy, ba vị trưởng lão áo bào đỏ, Tái Khắc La và bọn Lâm Lôi bay về phía đảo. Một trăm bảo vệ áo giáp đen cùng bay theo. Hàng vạn chiến sĩ bảo vệ đảo cảm thấy khó hiểu.
Không đơn giản chỉ có bọn họ mà thôi, hàng bao nhiêu người khác dưới đảo nhìn lên cũng đầy sự nghi ngờ. Vị đại nhân kia làm sao lại đi cùng với tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu?
“Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Vừa rồi còn tung chưởng với nhau, thế mà tại làm sao cái vị kẻ mạnh Long tộc kia lại đi theo người đảo Lịch La tới đảo?”
“Hay là họ đã sợ người ở đảo? Bao năm nay, nào có ai dám làm gì đảo Mịch La này đâu?”
“Ta xem chừng, e cái vị đại nhân ấy là bạn bè của người trên đảo này!”
Bất kể người nào có mặt trên đảo giờ này đều đưa ra những câu hỏi rồi tự trả lời lấy. Họ bàn tán về cuộc chiến, về nhân vật mới, và đưa ra lắm những điều thắc mắc. Mọi người đều hiểu theo cách của mình …
Vị Long tộc kia mạnh lắm.
Một chân đá bay kẻ mạnh áo bào đỏ, tóm gọn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo vào tay …
“Kẻ mạnh nhiều như mây mưa. Có lã nhận lời mời của gia tộc Ba Cách Tiêu. Ta nên nhận lời. Chờ xem xem thế nào … Gia tộc Ba Cách Tiêu này có bao nhiêu kẻ mạnh?” Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi và mấy người mất hút giữa trời cao.
Liền theo đó Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm hoà vào đám người đông đúc. Đông đảo người trên đảo vẫn luôn mồm bình luận.
Phong phong thuật tương tự nòng nọc đứt đuôi!
Đám người bay về đảo tây, nơi gia tộc Ba Cách Tiêu cư ngụ. Áo Bố Lai Ân, Địch Lỵ Á, Hi Tắc đang truyền Thần thức hỏi Lâm Lôi. Họ nay đầy một bụng nghi ngờ.
“Lâm Lôi! Huynh đã nhận lời gì với gia tộc Ba Cách Tiêu rồi?” Hi Tắc người hỏi đầu tiên. Lòng Hi Tắc vô cùng bối rối xấu hổ. Mọi chuyện đều vì Hi Tắc cả mà nên.
“Lão đại! Cái gia tộc Ba Cách Tiêu này cho chúng ta làm gì hả?” Bối Bối thắc mắc.
“Lâm Lôi! Huynh là vị Thượng vị thần hay là Trung vị thần?” Áo Bố Lai Ân không nén được lòng mình.
Mấy người liên tiếp đưa ra những câu hỏi khiến cho Lâm Lôi không biết nên trả lưòi thế nào, trả lời ai trước?
“Thực lực của ta, một lúc nói không cùng được. đợi sau sẽ tường tận nhé. Chúng ta cũng cần nhân nhượng một bước”. Lâm Lôi đáp.
Địch Lỵ Á mới là người yên tâm. Địch Lỵ Á không sốt ruột khi đi đến U Lam phủ, nàng chỉ mong Lâm Lôi chớ có mạo hiểm. Cuộc đấu ác liệt vừa rồi khiến cho Địch Lỵ Á vô cùng lo lắng.
May thay, nguy nan đã qua rồi.
Gia tộc Ba Cách Tiêu chiếm cứ đất đai vô cùng rộng, các phủ đệ xây cất muôn nơi.
“Lâm Lôi à! Kể từ hôm nay, các người ở lại phủ này nhé!” Bào Khắc Uy tươi cười dặn dò: “Chúng ta cam kết, chỉ có một trăm năm thôi. Ngắn ngủi một trăm năm, nhưng cũng làm một khế ước”.
Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu xanh và bộ áo bào màu đỏ.
“Đây là y phục bắt buộc của bậc trưởng lão. Bộ y phục cũng có sự phân biệt đẳng cấp thần khí. Cái lệnh bài này là ‘lệnh bài màu xanh Mịch La’. Trên đảo Mịch La này, cần gì đi tìm ta”.
Lâm Lôi chẳng cần hỏi thêm.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy dẫn theo Tái Khắc La, ba trưởng lão áo bào màu đỏ bay đi.
“Két” … Cửa đóng chặt.
Trong đại sảnh chỉ thấy Bào Khắc Uy và Tái Khắc La hai người nữa mà thôi.
“Cha! để cho Lâm Lôi yên vui nghỉ ngơi một trăm năm ư? Như thế thì quá là nhẹ nhàng phải không? Nó đã giết chết biết bao nhiêu người của chúng ta mà?” Tái Khắc La không nén nổi giận, hỏi to.
“Hừm!”
Một tiếng rít ‘hừm’ ngỡ như một cú gõ búa vào tim Tái Khắc La, ngay lập tức Tái Khắc La câm miệng.
Bào Khắc Uy ngoái đầu lại gườm gườm con trai: “Chuyện này, suy cho tận cùng cũng tại bởi con tiện nhân Tái Hi Lợi. Lẽ nào, bởi cái con tiện nhân ấy mà hi sinh mất đi của gia tộc Ba Cách Tiêu những bao nhiêu cao thủ, tiêu tốn mất những sức mạnh Chủ thần ư? Có đáng thế không?”
Muốn làm đến cùng với bọn người Lâm Lôi hẳn cái giá phải trả là rất lớn.
“Nhưng với tứ gia tộc Thần thú?” Tái Khắc La cúi thấp đầu nhỏ nhẹ.
“Hừm. Một con Rồng cho dù chết rồi, thân hình vẫn to lớn. Tuy tứ gia tộc Thần thú đã có biến đổi, thực lực có giảm đi, nhưng … tứ gia tộc Thần thú hàng ngàn năm vẫn xưng hùng ở dưới địa ngục này, ẩn chứa lắm tai họa” …
Bào Khắc Uy ghé sát tai con trai: “Gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta, so với tứ gia tộc kia có mạnh thực, nhưng chỉ mạnh có một vài chút thôi”.
Tái Khắc La không còn dám ho hoe gì nữa.
Phía đảo tây đảo Mịch La, khu vực của gia tộc Ba Cách Tiêu, nơi phủ đệ Lâm Lôi ở.
“Trưởng lão!” Hai tên bảo vệ ngoài cung kính thi lễ với Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi đã ăn vận áo bào màu đỏ nên bất kể lính tuần nào trên đảo nhìn đều cung kính lễ phép bẩm thưa. Lâm Lôi ra lệnh cho người bên cạnh: “Ngươi đi đến số 306 ở khu vực đảo, dấn Tháp La Sa và cha con Đế Lâm đến đây”.
“Tuân lệnh! Thưa trưởng lão” Một tên trong đó nhận lệnh.
Lâm Lôi quay vào trong phủ. Lúc này, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân đều đã thu xếp xong chỗ ở. Lâm Lôi rảo bước tới vườn hoa phía sau.
Áo Bố Lai Ân, Địch Lỵ Á, và Bối Bối đang tán gẫu cùng nhau, còn Hi Tắc thì ở phía vườn hoa sau phủ. Hi Tắc ngồi thẫn thờ một chỗ, không hiểu là đang suy nghĩ điều gì?
“Lâm Lôi!” Địch Lỵ Á chạy đến bên Lâm Lôi.
Địch Lỵ Á chú ý nhìn Hi Tắc, than thở: “Hình như Hi Tắc đang nhớ nhung Tái Hi Lợi thì phải?”
“Phải rồi!” Lâm Lôi gật nhẹ đầu. Để cho Hi Tắc đến nỗi này, e còn phải chịu đựng lâu nữa.
“Áo Lợi Duy Á! Lão đại. Đến đây!” Bối Bối xông tới, còn cố khen vài câu: “Lão đại à! Khỏi bàn, lão đại mặc bộ áo này nom lại đẹp hẳn ra. Khí thế lắm!”
Lâm Lôi bất chợt cười to lên vui vẻ.
Lời bàn tán của Lâm Lôi khiến sự chú ý của Hi Tắc. Hi Tắc nhìn Lâm Lôi, mắt sáng lên, chạy tới nói liến thoắng: “Lâm Lôi à! Ta muốn nhờ huynh một việc”.
“Hi Tắc! Nói tiếp đi!” Lâm Lôi nhìn Hi Tắc thông cảm.
Hi Tắc hơi có phần do dự: “Tay Tái Khắc La tự dưng xuống tay với ta, ta lo là, có phải Tái Khắc La và Tái Hi Lợi đã xẩy ra ẩu đả rồi không? Nếu không thì làm sao Tái Khắc La lại dữ dằn đến như thế? Hẳn có phải vì ta với Tái Hi Lợi mà dẫn nên chuyện tầy đình? Nàng kết hôn trước một ngày thì chính thức chia tay ta. Kể từ đó đến nay chúng ta có gặp nhau nữa đâu!”
Đến hôm nay, Hi Tắc nào có biết rằng Tái Hi Lợi mang thai là con của Hi Tắc?
“Lâm Lôi à! Ta nhờ huynh đi thăm dò xem xem. Hiện giờ Tái Hi Lợi như thế nào?” Hi Tắc cầu cứu van nài.
Lâm Lôi gật đầu: “Được thôi. Yên tâm đi. Ta sẽ chịu khó tìm hiểu!”
Lâm Lôi cũng đã nghe biết chuyện Hi Tắc với Tái Hi Lợi.
Chuyện Hi Tắc và Tái Hi Lợi thực sự là họ yêu nhau. Bởi Tái Khắc La si mê Tái Hi Lợi nên gia tộc Cái La Đức mới chấp nhận lời cầu hôn Tái Hi Lợi lấy Tái Khắc La.
Tái Hi Lợi làm sao có thể chống lại được mệnh lệnh gia tộc!
Tái Hi Lợi chỉ còn biết đau khổ cắn răng lấy người mình chưa yêu. Trước ngày cưới, Tái Hi Lợi nói với Hi Tắc là sẽ không bao giờ được gặp mặt nhau nữa.
“Ôi! Quả Hi Tắc rủi ro qúa rồi!” Lâm Lôi than vãn cho bạn mình: “Cái đảo Mịch La này, nói là năm đại gia tộc, trên thực tế chỉ có gia tộc Ba Cách Tiêu thôi, các gia tộc khác đều chịu lép, cúi đầu cam chịu!”
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Cái La Đức gia tộc vì lấy lòng gia tộc Ba Cách Tiêu buộc Tái Hi Lợi phải lấy Tái Khắc La.
Đám cưới vì thế cũng tiến hành dưới đường hầm.
Tái Khắc La lặng lẽ đi trong đám cưới. Đám cưới đi trong đường hầm. Hai bên đường hầm là những ngục tù được xây cất lên giam hãm con người. Mỗi một nhà lao có đặc thù riêng của nó, chủ yếu là cầm tù kẻ mạnh và các bậc Thần. Cứ mười mét lại có một lính canh.
“Kẻ cắp?”
Tái Khắc La nghĩ chuyện bụng vợ mình mang thai là con kẻ khác, còn tự khoe ra nữa, nên Tái Khắc La cảm thấy nhục nhã lắm. Hôm nay Tái Khắc La mới thề giết chết Hi Tắc, nào ngờ lại dẫn đến một Lâm Lôi?
“Lâm Lôi! Nơi nào cũng có nó!” Tái Khắc La phát ngán lên với cái tay Lâm Lôi. Thành Tự Do có nó, ở đây cũng có nó?
“Giải quyết rồi chứ?” Tái Khắc La thở dài ngao ngán. Cái con Tái Hi Lợi làm nhục gia tộc thì nhất định không thể để cho sống trên đời nữa. Nếu tin lan ra thì gia tộc Ba Cách Tiêu sẽ là điều tai tiếng bị người ta nhổ vào mặt chứ còn làm sao nữa!
Tái Khắc La đến đây là để giết chết Tái Hi Lợi, không phải là Tái Khắc La muốn thế, mà là cha Tái Khắc La muốn thế.
Đi đến một nơi.
“Mở ra!” Tái Khắc La cay đắng nói đồng thời giơ tờ lệnh Huyết sắc Mịch La ra.
“Vâng!” Tên cai ngục mở cửa phòng kín ra.
Trong gian tù tối om, Tái Hi Lợi đang dựa lưng vào tường, mái tóc rối loạn bơ phờ khuôn mặt. Nghe tiếng cửa phòng giam mở, Tái Hi Lợi ngước đầu lên, thấy vẻ mặt Tái Khắc La có vẻ dã man.
“Ngươi, người giết chết Hi Tắc rồi ư?”
“Phải! Ta đã giết chết hắn ta rồi!” Tái Khắc La lạnh lùng nhìn Tái Hi Lợi. Tái Khắc La mong sao Tái Hi Lợi phải cảm thấy đau khổ, phải tuyệt vọng. Làm được như thế thì Tái Khắc La mới cảm thấy hả dạ.
Khuôn mặt Tái Hi Lợi bỗng chốc tái nhợt. Nàng lặng im buồn đau, nước mắt ngắn dài. Bị giam hãm bao nhiêu giờ đồng hồ trong ngục tối, nàng chỉ lo âu cho Hi Tắc. Tái Hi Lợi biết rõ Tái Khắc La đi tìm Hi Tắc để báo thù. Hi Tắc đâu đủ lực để chống đỡ Tái Khắc La được.
Nhưng, Tái Hi Lợi vốn vẫn ôm một niềm hi vọng. Khi nghe Tái Khắc La trả lời, nàng đã tuyệt vọng thực sự.
“Hi Tắc” …
Trong hồi ức của Tái Hi Lợi diễn ra một cảnh tượng, nàng cùng chung sống với Hi Tắc, những tháng ngày hạnh phúc, thả mình trong hoan lạc. Nhưng giờ đây …
Tại vì Tái Khắc La đã nhìn trúng vào nàng.
Bởi thế, đời nàng mới đảo chiều đau khổ. Trước mặt mọi người gia tộc, nàng cúi đầu cam chịu, cố gượng cười khi đến ở nhà người.
“Tái Khắc La!” Tái Hi Lợi bỗng nhiên ngước nhìn Tái Khắc La: “Nếu không phải vì ngươi là người của gia tộc Ba Cách Tiêu thì ngươi chẳng đáng con chó rồi. Ngươi biết không, ta lên giường với ngươi, nhưng ta vẫn cứ cho như là cùng với Hi Tắc”.
Tái Khắc La đỏ mặt tía tai, điên tiết hết mức rồi: “Kẻ địch!” Tái Khắc La gầm lên, tống một quả đấm cực mạnh vào mặt Tái Hi Lợi.”Ầm”. Toàn bộ tấm thân Tái Hi Lợi đổ gục, nhưng nét mặt nàng vẫn nở nụ cười.
Nàng nói ra lời vừa rồi là cách tìm tới cái chết.
Chết rồi, nàng mới được giải thoát.
Khỏi cần hàng ngày cứ phải đóng kịch vờ vịt, khỏi cần phải chịu đựng gặp bộ mặt đáng ghét, và đỡ phải nhớ mong Hi Tắc.
“Kẻ địch! Tiện nhân!” … Giết chết Tái Hi Lợi rồi mà Tái Khắc La vẫn còn gầm lên dữ tợn. Trong đầu óc Tái Khắc La vẫn vang lên một câu nói: “Ngươi biết không, ta lên giường với ngươi nhưng” …
Chương 549: Hình ảnh nổi
Vì đã nhận lời với Hi Tắc, Lâm Lôi nghĩ cách nắm tình hình về Tái Hi Lợi. Cho dù có tư cách là trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôi vẫn không có tư cách tự tiện đi đến mọi chốn trong khu vực gia tộc Ba Cách Tiêu. Sau khi lệnh cho lính dẫn Tháp La Sa và cha con Đế Lâm đến đảo, Lâm Lôi tìm kế thăm dò.
“Mã Cách Nhược Lệ Á”.
Lâm Lôi nhanh bước đến chào hỏi.
Mã Cách Nhược Lệ Á là trưởng lão áo bào đỏ của gia tộc Ba Cách Tiêu, là một phụ nữ duy nhất bị gia tộc Ba Cách Tiêu bắt về làm trưởng lão.
Mã Cách Nhược Lệ Á ngoái đầu nhìn lại, đôi con ngươi màu tím nhìn Lâm Lôi cười: “Lâm Lôi tiên sinh. Có chuyện gì thế?”
“Mã Cách Nhược Lệ Á. Ta có một câu chuyện muốn làm phiền”. Lâm Lôi nói.
“Nói ra đi!” Mã Cách Nhược Lệ Á khách sáo.
“Lần rồi, Tái Khắc La nổi giận, muốn giết bạn ta. Có phải vì chuyện vợ của hắn ta không? Bà có thể biết rõ, vợ của thiếu gia bây giờ ra làm sao?” Lâm Lôi thực thà hỏi rõ.
Mã Cách Nhược Lệ Á chau mày lại suy nghĩ: “Điều này thì ta không rõ. Hai vợ chồng họ đều sống ở phủ đệ Tộc trưởng mà. Thường ngày, chúng ta cũng không tiện đến. Ta nghĩ, biết chuyện này thì chỉ có người làm trong phủ đó thôi. Hoặc là quản gia của thiếu gia nữa”.
Lâm Lôi chau mày lại.
Phủ đệ Tộc trưởng? Là nơi mà gia tộc Ba Cách Tiêu canh phòng cẩn mật nhất ư? Nơi đó Bào Khắc Uy và hai con trai ở, những kẻ hầu thường ít được bén mảng tới.
Muốn tìm hiểu rõ, quả thực khó khăn.
“Ngươi có cơ hội thì trực tiệp hỏi thẳng Tái Khắc La vậy, hoặc là Tộc trưởng cũng được”. Mã Cách Nhược Lệ Á bảo.
“Vâng! Có lẽ như thế. Làm phiền rồi!”
Lâm Lôi bỏ đi.
Hỏi thẳng Tái Khắc La hoặc là Bào Khắc Uy, Lâm Lôi nào có thể làm được như thế. Nhưng Lâm Lôi cũng hiểu, nếu Lâm Lôi dò hỏi như thế, Tái Khắc La và Bào Khắc Uy nhất định đoán ra là Hi Tắc nhờ dò la, khi đó lòng Tái Khắc La sẽ là thế nào?
Chí ít, đối phương cũng nào chịu bộc bạch.
Dây dưa tới chuyện lớn, tốt hơn hết là âm thầm thực hiện.
Lâm Lôi đi một vòng, dò hỏi mấy người có vai vế nhất định. Thế nhưng chẳng có ai biết chút tình hình nào cả. Lâm Lôi đành tiếc nuối trở về nơi ở. Khi vừa đặt chân vào nhà đã nghe Hi Tắc hỏi dồn dập: “Lâm Lôi! Thế nào rồi? Nàng ra làm sao?”
“Tái Hi Lợi ở trong phủ đệ Tộc trưởng, không ai đến đó được. Ngươi chớ nôn nóng. Chờ thời gian nữa”. Lâm Lôi buồn bã lắc đầu.
Mắt Hi Tắc lộ vẻ thất vọng, buột nụ cười: “Ta không vội. Ta không vội”.
Lâm Lôi than thầm.
“Phải rồi. Tháp La Sa, Đế Lâm đều đã đến rồi”. Hi Tắc lên tiếng: “Họ đến rồi!” Lâm Lôi đi trở ra, Hi Tắc bên cạnh vội nói: “Lâm Lôi à! Ngươi chớ có trách móc gì bọn họ.. Tình cảnh lúc đó huynh cũng biết rõ mà. Họ không muốn làm vật hi sinh mà thôi”.
“Ta hiểu rồi”.
Lòng Lâm Lôi quả không nghĩ trách móc gì hai người bạn.
Nhưng có điều, Lâm Lôi có cảm giác kỳ lạ. Theo như Lâm Lôi hiểu về Tháp La Sa và Đế Lâm, trong tình huống oái oăm đó, nên đương đầu mới phải chứ, thế mà hai người lại co vòi? Điều này khiến Lâm Lôi khó nghĩ.
Tuy có thể coi được, việc này không sai lầm gì, nhưng về mặt tình cảm thì không thực hay cho lắm.
Vòng qua lối hành lang, đi đến vườn hoa sau nhà, Lâm Lôi nhìn thấy Đế Lâm và Tháp La Sa đang ngồi buồn thiu.
“Lão đại”. Bối Bối đứng lên, nhìn Lâm Lôi: “Hai người họ đến rồi”.
Lâm Lôi mỉm cười lườm Bối Bối, tuy trong lòng không vui, vẫn phải làm bộ tươi tỉnh.
Đế Lâm, Tháp La Sa thấy Lâm Lôi đến đều đứng lên, cả hai có vẻ bối rối. Lâm Lôi tươi cười đi đến gần: “Đế Lâm, Tháp La Sa nào cùng ngồi xuống đi. Ngồi xuống đi!” Lâm Lôi cũng tìm một chỗ ngồi.
Đế Lâm và Tháp La Sa đưa mắt nhìn nhau: “Lâm Lôi! Chuyện hôm nay là vấn đề của chúng tôi”. Đế Lâm mở miệng trước, lắc đầu: “Xin lỗi. Lúc bấy giờ chúng tôi đều không biết thế nào cả. Chống lại họ thì ắt bị giết. Cho nên” … Tháp La Sa cũng gật đầu.
Lỗi lầm, có nói ra giờ đây chẳng làm được gì hơn, dẫu sao thì họ đều nhận biết chuyện thế là được.
“Ta không trách cứ gì đâu”. Lâm Lôi cười: “Rốt cuộc, Hi Tắc chẳng có sao cả rồi mà”. Lâm Lôi nhìn thấu, Đế Lâm và Tháp La Sa đều thấy sai lầm nên chẳng gì phải lắm lời.
Đế Lâm và Tháp La Sa cảm thấy nhẹ lòng
“Lâm Lôi!” Tháp La Sa bồn chồn nghi ngờ hỏi tiếp: “Ta nghe nói, một mình huynh mà giết chết vô số chiến sĩ bảo vệ đảo của họ. Lại còn đánh bại một trưởng lão áo bào đỏ của họ?”
“Chỉ là ăn may thôi!” Lâm Lôi đáp.
Tháp La Sa và Đế Lâm đưa mắt nhìn nhau. Sống ở trên đảo, họ biết thực lực của trưởng lão áo bào đỏ lắm. Được mặc áo bào đỏ thì trưởng lão đó thực lực ít nhất cũng Ác ma bảy sao, tương tự như Lâm Lôi Trung vị thần. Ấy thế mà Lâm Lôi có tài đánh bại đối thủ ngang sức ngang tài?
Khi còn ở đế quốc Ngọc Lan, Lâm Lôi chỉ ở mức Hạ vị thần mà thôi.
“Lâm Lôi! Huynh là Trung vị thần hay Thượng vị thần?” Đế Lâm gặng hỏi.
Không trách Đế Lâm lại hỏi như thế. Vé ngoài của Lâm Lôi chưa đủ uy hiếp ai cả.
“Chuyện này khó nói quá. Các người xem ta thế nào cũng được”. Lâm Lôi lắc đầu: “Tháp La Sa, Đế Lâm à. Ta muốn hỏi các người một việc. Nghe nói, người bách chiến bách thắng thì có thể đi lại bất kể nơi nào trên đảo, kể cả nơi bí mật. Các người có biết nơi bí mật nhất của đảo tây có gì không?”
Trưởng lão áo bào đỏ cũng có quyền đi đến nơi bí mật nhất của đảo Tây.
Nơi bí mật của đảo Tây đảo Mịch La, suy cho cùng là cái gì? Lâm Lôi vô cùng nghi ngờ.
“Nơi bí mật của đảo Tây?” Đế Lâm và Tháp La Sa đều sửng sốt cả lên.
“Huynh hỏi Tháp La Sa thì biết. Ta không rõ lắm”. Đế Lâm đáp.
“Ngươi chẳng phải là Trung vị thần trăm trận trăm trận thắng rồi đó sao?” Lâm Lôi chất vấn. Đế Lâm giải thích: “Sau khi đi đến nơi bí mật đảo Tây, nhận thấy huynh áo bào đỏ thì không sao, còn ta thì phải ở lại ngoài thôi!”
Lâm Lôi sửng sốt.
“Còn có người kiểm soát nữa cơ à? Không đủ tư cách không thể vào?”
Lâm Lôi nhìn Tháp La Sa. Tháp La Sa trả lời khẳng khái: “Nơi bí mật của đảo Tây mà chúng ta trông coi chỉ là một hình ảnh nổi thôi”.
“Hình ảnh nổi bề ngoài?” Lâm Lôi kinh ngạc.
Hình ảnh bề nổi. Lâm Lôi rất hiểu, thuật “hình ảnh nổi” là ma pháp thuộc hệ Thuỷ rất giản đơn. Trước kia, khi Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư chia tay nhau, Lâm Lôi đã mua hai quả cầu thuỷ tinh thuật hình ảnh nổi cho mỗi người một quả. Quả cầu rất ấn tượng.
Chỉ có điều. Sau khi chia tay, quả cầu của Lâm Lôi đã bị vỡ nát mất rồi.
“Hình ảnh nổi”. Lâm Lôi không cách nào giải thích được.
Hình ảnh nổi có thể ghi lại rất nhiều hình ảnh. Hẳn giờ đây, hình ảnh nổi có thể trở thành bảo bối của gia tộc Ba Cách Tiêu. Nhưng ghi hình ảnh nổi để làm gì?
“Phải rồi. đúng là hình ảnh nổi”. Tháp La Sa khẳng định chắc chắn: “Đó là hình ảnh nổi của các cao thủ giao chiến. Mỗi một hình ảnh nổi đều ghi lại các chiến thuật các cao thủ, cũng phải cấp Ác ma bảy sao trở lên mới được ghi vào”.
Mắt Lâm Lôi sáng quắc lên.audio coi am
Đối với nhiều người mà nói, nhìn nhận kẻ mạnh đích thực đánh nhau rất có lợi cho nắm bắt và nâng cao trình độ. Thường thì, những cuộc giao đấu của Ác ma bảy sao trở lên là vô cùng khó khăn phát hiện.
“Có rất nhiều hình ảnh giao đấu nhau”. Lâm Lôi rất mong đợi.
“Nhiều lắm, ít nhất cũng phải cả ngàn hình ảnh nổi”. Tháp La Sa than vãn: “Cao thủ trong đó nhiều lắm. Đã vậy còn giới thiệu cả những kẻ mạnh tuyệt thế. Ví dụ như Ác ma sáu cánh, Ác ma Huyết sắc, Ác ma Tuyết, Ác ma Ngân Nguyệt … Nhiều nhiều ơi là nhiều”.
Lâm Lôi nghe kể mà mắt cứ sáng ngời lên.
Có lắm các cuộc giao đấu như thế của cao thủ ư?
“Nhưng có điều là, thực lực của ta chưa đủ, chỉ có thể đi được hai mật thất quan sát thôi”. Tháp La Sa lắc đầu: “Trong mật thất thứ hai ấy, hấu hết đều là Ác ma Thần cấp bảy cả. Không chỉ có địa ngục, mà còn có các các trung vị thần, thượng vị thần”.
“Nghe nói hình ảnh nổi bên trong mật thất đầu tiên mới mà tinh xảo nhất?” Mắt Tháp La Sa sáng quắc lên: “Có hình ảnh nổi các trận giao đấu của Tu La cao thủ nhất. Nghe kể, còn có cả hình ảnh nổi giao đấu của cuộc chiến tranh Vị Diện. Thầm chí là … Hình ảnh nổi của Chủ thần giao đấu”.
Lâm Lôi hít sâu hơi thở thích thú.
Hình ảnh nổi các Chủ thần giao chiến.
“Có điều, tất cả đều ở mật thất thứ nhất”. Tháp La Sa lắc đầu: “Thường thì trưởng lão áo bào đỏ, hoặc cao thủ siêu đẳng Ác ma bảy sao mới có đủ tư cách để đi vào trong đó tham quan. Nhưng lại còn phải được gia tộc Ba Cách Tiêu mời nữa kia”.
Lâm Lôi đã nhớ lại lời của Bào Khắc Uy. Làm trưởng lão áo bào đỏ mới có đủ tư cách đi vào mật thất đảo tây.
“Như thế thì, có vô vàn hình ảnh nổi các cao thủ giao đấu, chẳng phải là báu vật đó ư? Giao đấu của các Tu La, chiến tranh Vị Diện, rồi cả Chủ thần xuất chưởng?”.. Lòng Lâm Lôi bức bối lắm rồi, mong nhanh nhanh lên bậc Chủ thần, xuất chưởng sẽ như thế nào?
Sau hai ngày trở thành trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôi chưa nắm bắt được tin tức gì về Tái Hi Lợi cả.
“Lão đại! Như thế thì, đảo Tây cất giấu quá nhiều hình ảnh nổi, có thể để chúng ta đi tham quan được không?” Bối Bối hai hôm trước nghe tin này cũng đã nôn nóng lắm rồi.
“Ta nào đã có được quyền như thế đâu. Đây là bảo bối của gia tộc Ba Cách Tiêu cơ mà”. Lâm Lôi chau mày lại: “Có điều, ta vẫn còn chưa hiểu một vài chỗ. Tất cả những hình ảnh nổi của cao thủ tuyệt thế giao đấu ấy, hẳn là báu vật vô giá chứ?”
“Thế nhưng, gia tộc Ba Cách Tiêu tại làm sao lại đem công khai? Để cho các trưởng lão áo bào đỏ, kẻ mạnh trăm trận thắng đi tham quan?” Lâm Lôi nghi ngờ.
Theo lẽ, những hình ảnh nổi này cần giấu kín mới phải chứ!
Bối Bối sờ mũi mình, tỉ tê: “Có thể là gia tộc Ba Cách Tiêu này tự kiêu cho là mình mạnh nhất rồi, ung dung tự tại, làm mồi nhử cho mọi kẻ mạnh tìm đến giao đấu!” Lâm Lôi gật đầu.
Bất chợt tiếng bước chân vang lên, là một bảo vệ mặc áo giáp đen.
“Trưởng lão”. Tên áo giáp đen làm bảo vệ cung kính: “Lệnh của Tộc trưởng. Mời ngày mai tụ tập ở đỉnh Trác Dương đảo Tây. Khi đó có đủ các cao thủ kẻ mạnh trăm trận thắng đi vào mật thất”.
Lâm Lôi dựng ngược mày lên!
“Hà hà … Nói đến là đến”. Bối Bối cười to lên: “Ôi! Ta có thể đi được không?”
Người lính bảo vệ áo giáp đen chẳng thèm đáp, chào Lâm Lôi xong thì đi ra.
“Thực không thể ngờ tới”.
Bối Bối hắng giọng. Bối Bối vô cùng sốt ruột, nhưng Lâm Lôi làm gì có thể đem theo Bối Bối được. Lâm Lôi cười an ủi: “Thôi được. Lo gì, sau này thiếu gì cơ hội đi quan sát!”
“Thế thì còn nói làm gì. Thế mà gọi là vui vẻ được ư”. Địch Lỵ Á đi gần đến bên.
“Hà” … Bối Bối tự dưng lại vui ra mặt: “Ta không ngốc đâu. Trăm trận thắng có đủ tư cách vào mật thất. Ta dẫu sao cũng là Trung vị thần, cũng là Trung vị thần trăm trận thắng mà lại”. Bối Bối hứng thú tiếp: “Lần trước mới gọi là mười trận thắng, tiếp tục sẽ là trăm!”
Đảo tây đảo Mịch La, đỉnh Trác Dương.
Đỉnh Trác Dương là đỉnh núi bình thường như bao đỉnh núi khác thôi, cao cũng chỉ ngàn mét. Giờ đây tụ tập trên đó tám người, Lâm Lôi là người đến sau cùng. Khi Lâm Lôi đến, thấy bảy người đến trước đó …
“Ba vị Thượng vị thần, hai vị Trung vị thần và hai vị Hạ vị thần”. Lâm Lôi lướt mắt nhìn biết. Muốn đi được vào mật thất phải trăm trận thắng, ngay cả Hạ vị thần mà trăm trận thắng đều được vào.
“Là ông ta?” Lâm Lôi để mắt đến một người.
Thân hình gầy ốm, áo bào màu đen tóc cũng đen dài, lưng đeo một cây đao chiến, đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm.
Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm nhìn Lâm Lôi, mắt tập trung: “Ngươi là Lâm Lôi, phải không?” Lạc Mậu nhận lời mời của gia tộc Ba Cách Tiêu, nắm bắt được ít nhiều thông tin mấy hôm rồi, nên biết cái tên Lâm Lôi.
Lâm Lôi cảm thấy đột ngột. Vì sao con người này lại nhận ra được Lâm Lôi?
“Hôm rồi, ngươi giao đấu với trưởng lão áo bào đỏ. Ta cũng xem”. Ánh mắt của Lạc Mậu sắc sảo kèm với nụ cười, tựa như nhìn vào con mồi: “Thực lực của ngươi, rất không tồi. Đợi khi ra khỏi mật thất, hi vọng chúng ta được thử sức”.
Lâm Lôi nửa cười nửa mếu.
Vị Lạc Mậu này đúng là một thằng điên., gặp phải cao thủ thì muốn thử sức.
“Các vị. Đều đông đủ rồi?” Lúc này một người dáng vẻ thân quen đi đến. Thân hình cao lớn, tóc cắt ngắn màu đỏ, đó là Tái Khắc La thiếu gia gia tộc Ba Cách Tiêu.
Tái Khắc La quét mắt một lượt tám người. Mắt Tái Khắc La dừng lại lâu ở Lâm Lôi, dõng dạc: “Rất tốt. Ta dẫn các vị đi mật thất. Các vị, theo sau ta. Nhớ là, dọc đường chớ có gây sự, nếu không bị bảo vệ giết chết mà oán trách đấy”.
“Tái Khắc La”. Lâm Lôi đột nhiên hỏi.
Tái Khắc La hơi hơi chau mày lại. Tái Khắc La không thể có cảm tình gì với Lâm Lôi rồim, vậy mà còn mở mồm ra hỏi được: “Trưởng lão Lâm Lôi, có chuyện gì thế?”
“Ta muốn hỏi xem xem. Tái Hi Lợi hiện giờ thế nào rồi?” Lâm Lôi hỏi thẳng chuyện này với Tái Khắc La khiến Tái Khắc La khó xử. Nhưng Lâm Lôi còn có cách nào khác hơn đâu. Suy cho cùng thì Lâm Lôi làm sao vào sâu phủ đệ Ba Cách Tiêu được.
Vì Hi Tắc, có mất mặt hỏi một lần âu cũng chẳng có sao.
“Ngươi hỏi chuyện này?” Tái Khắc La chau mày lại. Tái Khắc La đoán đúng, Lâm Lôi hỏi cho Hi Tắc mà thôi. Tái Khắc La nhớ lại lời nói cuối cùng của Tái Hi Lợi: “Ta cùng ngươi lên giường” …
Tái Khắc La nổi nóng rồi, “hừm” lên một tiếng. Nhưng Tái Khắc La hiểu rõ thực lực của Lâm Lôi, nếu ra tay thì lại chịu thêm nỗi nhục nữa.
“Nó? Rời khỏi đảo này rồi!”
Chương 550: Nơi bí mật dưới lòng đất
“Rời khỏi đảo Mịch La rồi?” Lâm Lôi dù nghe thế nhưng vẫn hỏi lại.
Cuộc giao đấu mới có mấy ngày, Tái Hi Lợi và Tái Khắc La cũng mới cưới chưa lâu, làm sao lại bất ngờ đi khỏi đảo? Thực sự có đi khỏi thì cũng sẽ có người nhìn thấy chứ? Mà mấy ngày nay, Lâm Lôi cũng đã hỏi nhiều người rồi.
Không ai biết tin tức gì về Tái Hi Lợi, chẳng ai nhìn thấy nàng?
“Hắn đang nói dối!” Lâm Lôi đoán thầm.
Vì sao Tái Khắc La lại phải nói dối? Trong khoảnh khắc, Lâm Lôi cũng không thể đoán được vấn đề.
“Mọi người theo sau tôi. Xuất phát”. Tái Khắc La lúc này nét mặt thâm trầm, dứt lời, một mình mình đi lên trước hướng về đỉnh Trác Dương. Lâm Lôi lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng đi theo lên.
Khu đỉnh núi đường rừng, Lâm Lôi đợi cho mọi người lên trước.
Lúc này, bọn Lâm Lôi mới đi đến một hang động tối om. Trong động có một luồng sáng hắt ra. Tái Khắc La luồn vào động trước nhất, còn Lâm Lôi và tám người chần chừ, nhưng rồi cùng nhau chui vào.
“Thiếu gia Tái Khắc La”. Một trưởng lão mở miệng: “Chốn bí mật của đao nói cho cùng là ở nơi đâu? Hang động này sâu e không thấy đáy?”
“Theo ta là được rồi!” Tái Khắc La lạnh lùng.
Lâm Lôi, Lạc Mậu và mọi người cẩn thận dò bước. Sợ cái gì, đã có Tái Khắc La đi trước rồi mà. Hai người họ rất dễ giết chết Tái Khắc La, làm gì có chuyện Tái Khắc La dám giở trò. Hơn nữa, Lâm Lôi cũng biết được từ Tháp La Sa, nơi bí mật cất giấu hình ảnh nổi.
“Lâm Lôi!” Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Lôi.
Lâm Lôi ngoái nhìn sang Lạc Mậu. Thông tin Thần thức vừa rồi là của Lạc Mậu. Miệng Lạc Mậu cong hớn lên: “Nhìn thấy chiêu đánh của ngươi, ta mới khẳng định, Tứ chủng Thần thú các ngươi quả danh bất hư truyền. Không biết Tứ chủng giai tộc Thần thú với các chi nhánh thì thế nào?”
“Hỏi gì mà hỏi lắm thế!” Lâm Lôi truyền Thần thức.
Trên thực tế, Lâm Lôi hiểu cũng không nhiều được Tứ chủng gia tộc Thần thú.
“Phải rồi. Không cần thiết hỏi lắm. Giao đấu thực sự với nhau là đủ rồi. Đợi lần đi này về trước hết thử so tài xem xem. Còn sau đó thì ta lại đi U Lam phủ mất rồi”. Vẻ mặt Lạc Mậu lạnh tanh, nhưng cặp mắt thì long lanh. Giao đấu với cao thủ, Lạc Mậu vô cùng khát khao.
Lâm Lôi bất chợt đau đầu.
Đi từ trong lòng đất đi ra, so tài với một kẻ điên ư? Không phải là không thích so tài, là Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Nếu như gặp phải là người giỏi công kích vật chất thì chẳng sao, nhưng gặp phải người giỏi công kích linh hồn thì e là thảm lắm.
Lòng Lâm Lôi thầm chửi: “Thôi đành chịu, kẻ điên này so với Lý Nhĩ Mông Tư còn điên hơn, gặp cao thủ là cứ muốn so tài”.
Lâm Lôi truyền Thần thức cho Lạc Mậu trong quãng thời gian đó, bọn Lâm Lôi đi được một quãng xa hàng chục dặm, kể cũng thực là lạ. Men theo đường hầm đi được hàng chục dặm, không phát hiện được đầu và cuối.
“Theo độ sâu này, có lẽ là lòng của Đảo Mịch La”. Lâm Lôi nghĩ thầm.
Bỗng nhiên Lâm Lôi phát hiện, phía trước đường đi toàn là nước ngập.
“Trước mặt toàn là nước, còn đi thế nào được?” Có người không chịu được cất tiếng hỏi.
“Cứ theo ta là được rồi, việc gì phí lời”. Tái Khắc La tâm tình không được vui vẻ. Khi Lâm Lôi hỏi chuyện ở đỉnh núi Tác Dương đã khiến cho Tái Khắc La cảm thấy bực bội. Lời của Tái Hi Lợi trước khi chết nói khiến cho Tái Khắc La dằn vặt, nhục nhã.
“Róc rách …”.
Bọn Lâm Lôi mấy người bám sát theo Tái Khắc La đi trong nước. Tám người chìm trong nước nhưng người nào người nấy đều có lồng bảo vệ chắn nước tiếp xúc với thân mình.
Lâm Lôi nhớ lại lúc nói chuyện với Tháp La Sa: “May mà lúc đầu đã hỏi kỹ Tháp La Sa là đảo tây này nằm ở nơi nào”.
Con đường thông ngập nước chung quanh đều là cây cối màu xanh chứng tỏ ít người qua lại rất lâu rồi.
Đột nhiên … bên dưới lối đi trong động bằng phẳng. Lối thông bằng phẳng này phía trước ánh sáng lờ nhờ.
“Cuối cùng cũng đã đến được tận cùng”. Lâm Lôi không nén được sự vui mừng nói to lên. Ra khỏi đường ngầm ngập nước, thì cả một thế giới mênh mông là nước.
“Ồ! Chốn bí mật của đảo tây, thì ra là biển rộng?” Lâm Lôi kinh ngạc.
Tái Khắc La cười một cách lạnh lùng: “Quá ngạc nhiên phải không?”
Lâm Lôi phát hiện ra, từ sau khi mình hỏi chuyện, mặt của Tái Khắc La lúc nào cũng khó chịu, tính khí cục cằn. Bởi thế Lâm Lôi không thèm hỏi nữa. Nếu giao đấu với Tái Khắc La thì có gì vui vẻ đâu.
Bay lượn trong biển cả một lúc, bọn Lâm Lôi cảm thấy yên lòng.
Chốn xa xăm kia, là biển rộng sừng sững những toà thành to lớn hình tròn rộng đến hàng chục dặm. Những toà thành tựa như những con thú lớn nằm mai phục khiến cho người ta phải kinh hoàng. Trên những toà thành vô vàn những lính dày đặc canh giữ. Mỗi người đều có rất nhiều tay.
“Đây mới là chốn bí mật nhất của đảo tây gia tộc ta”. Tái Khắc La tự hào: “Chốn bí mật của gia tộc Ba Cách Tiêu ta! Các ngươi có dịp đến, âu cũng là một vận may”.
Tái Khắc La dứt lời, từ nơi xa một chiến sĩ áo giáp màu đen bay tới. Nhìn thấy đội bảo vệ áo giáp đen, Lâm Lôi và nhiều người nữa đều cảm thấy ngỡ ngàng, người nào người nấy sát khí đằng đằng, mặt mày lạnh tanh.
“Mỗi một người đều là cao thủ”. Lâm Lôi kinh ngạc vô cùng so sánh chiến sĩ bảo vệ đảo Mịch La, những chiến sĩ áo giáp màu đen này có mang theo cả khiên nom đến là hùng dũng, lạnh lùng. Ngay đến cả Lạc Mậu bắt gặp cũng phải lim dim mắt nhìn. Lâm Lôi quan sát kĩ những thành luỹ ở chốn xa xăm.
“Người của một gia tộc, sao mà lại đông đến thế!” Lâm Lôi giật mình.
Chỉ nhìn lướt qua cũng có đến hàng nghìn người, mỗi một người đều là Thượng vị thần, mà là những Thượng vị thần tài giỏi. Họ không chỉ là những chiến sĩ bảo vệ đảo, có trình độ chẳng bất cứ một kẻ nào xâm phạm.
“Thiếu gia Tái Khắc La” Một người cầm đầu toán lính đi đến thi lễ.
“Họ đều đến rồi. Đi đi!” Tái Khắc La lạnh lùng nói. Mười chiến sĩ bảo vệ đảo áo giáp đen dẫn bọn Lâm Lôi đi tiếp. Tất cả đi về phía thành luỹ màu đen phía trước, cửa thành đang mở rộng.
Chốn sâu đáy biển. Một toà thành màu đen đã tồn tại không biết bao nhiêu thời gian.
Điều kỳ quái nhất là …
Trong thành luỹ màu đen ấy như có một sức mạnh nào đấy tiềm ẩn ghê gớm, nước biển đều được chặn lại cả ở bên ngoài, do đó nước biển không tiếp giáp nổi với tường thành. Nó tựa như một cái trục thuỷ tinh trong xuốt bảo vệ thành luỹ cổ đại, nước đều chặn cả lại ở bên ngoài.
Bọn Lâm Lôi đi vào trong khu vực có nước tràn.
“Ôí!” Ai nấy đều ngạc nhiên. Cặp mắt của Lạc Mậu sáng quắc lên.
Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn một cách soi mói, nhưng không phát hiện nổi nét đặc biệt nào của lồng trục: “Thực là kì diệu”. Khi đi vào trong thành luỹ màu đen, thấy có rất đông chiến sĩ bảo vệ, Lâm Lôi rất đỗi kinh hoàng.
“Đây, e mới là thực chất lực lượng chính bảo vệ gia tộc Ba Cách Tiêu”. Lâm Lôi thầm nghĩ, và hết đỗi ngỡ ngàng.
Trong thành luỹ màu đen, có một bãi rộng, bọn Lâm Lôi được đưa tới đó.
“Các vị chờ ở đây một lát, sẽ có người dẫn đi tiếp”. Tái Khắc La lạnh lùng nói: “Các ngươi có phải đã có cơ hội đi đến chốn bí mật? Nhưng còn phải qua kiểm tra”. Nói xong, Tái Khắc La quay đầu trở về.
Nhiệm vụ của Tái Khắc La đã hoàn thành.
“Kiểm tra?” Có ai đó cất lên câu hỏi.
“Chẳng phải nói chúng ta là những người trăm thắng thì xuống chốn bí mật tham quan không cần phải kiểm tra cơ mà?”.
Nghe những lời bàn tán xôn xao, Lạc Mậu và Lâm Lôi đều không thốt lên lời nào. Lâm Lôi rất hiểu cửa ải kiểm tra. Lâm Lôi quan sát chung quanh, trên toà nhà giữa bãi rộng có rất đông lính bảo vệ mặc áo giáp màu đen, toàn bộ thành luỹ hệt như một chiến luỹ quân sự, hết sức nghiêm ngặt.
Đợi một lúc lâu, bọn Lâm Lôi nhìn thấy cảnh cửa lớn màu xanh đậm cũ kĩ cao chừng mười mét ở phía toà nhà mở ra.
Két … cánh cửa lớn màu xanh xẫm được mở, phát ra tiếng rít nghe vô cùng chối tai.
Từ trong cánh cửa lớn có sáu người đi ra, cầm đầu là một người tóc râu đều trắng mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm khiên màu đỏ, năm người đi sau thì mặc áo giáp đen. Những người sau ai nấy lại khoác khiên màu đỏ.
“Xin chào các vị!” Người già tuổi râu tóc bạc trắng đi lên phía trước cởi mở nụ cười: “Đến với Hán Đế Tái thành! Để ta giới thiệu, ta tên gọi là Vưu Lại!”
Hán Đế Tái thành?
Lòng Lâm Lôi hết đỗi nghi hoặc.
“Tuy nói là kẻ mạnh chiến thắng trong trận võ nghệ, đều có thể đến được chốn bí mật này”. Vưu Lại cười: “Nhưng ở đây là hình ảnh nổi ở trong chốn bí mật. Ai đến được đây đều được quan sát. Muốn nhìn, phải trải qua cuộc kiểm tra”.
“Hình ảnh nổi, thế nào là hình ảnh nổi?” Lạc Mậu lên tiếng.
“Cuộc đọ sức của các Ác ma bẩy sao, của Tu La, cuộc chiến tranh Vị Diện, cả đến cuộc giao đấu của các vị Thần chủ”. Vưu Lại tươi cười: “Đây là sự tích luỹ hàng bao nhiêu năm nay của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta!”
Nói ra câu này, những người nghe đều trố cả mắt lên. Ngay cả Lạc Mậu cặp mắt ngời ngời. Lâm Lôi âm thầm thở dài. Những hình ảnh nổi những cuộc giao chiến của kẻ mạnh siêu đẳng rất có sức lôi cuốn với bất cứ người nào.
“Gìơ đây các người từng người một đi ra, cùng đọ sức với ta. Ta sẽ căn cứ vào sự biểu hiện của các ngươi, xem xem ai là người có tư cách để đi vào thăm quan”. Vưu Lại lướt mắt trên từng người một. Một chiến sĩ khoác áo giáp đen bất ngờ đi lên phía trước mặt. Chiến sĩ áo giáp đen trộc lốc đầu nom vô cùng lực lưỡng.
Vưu Lại giơ tay chỉ một vị Thần trăm trận thắng nói: “Ngươi vào trước!”
“Được!” Vị thượng vị thần trăm trận thắng cười nhận lời, đi lên phía trước: “Ta sẽ giết chết nó, chớ có trách!” Vị thượng vị thần trăm trận thắng mặc áo bào mầu xanh, cặp mày to đậm.
“Ngươi có thể giết chết, không sao cả”. Vưu Lại cười hóm hỉnh.
Lúc này, vị thần áo bào màu xanh bước ra đi đến giữa bãi trống, đối mặt với trang hảo hán đầu trọc.
“Bắt đầu đi”. Vưu Lại ra lệnh.
“Ầm!” Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh trong nháy mắt hoá thành vô vàn lửa đỏ, lửa cháy khiến cho cả bầu không khí đều nóng bức, thoát ra tiếng vù vù … Lúc này từ ngọn lửa bốc cháy bùng bùng hình thành lên một mũi tên nhọn màu lửa. Mũi tên bay lượn xung quanh bầu trời quảng trường tạo nên một sức ép ghê gớm đối với bất cứ người nào.
“Xoạt!”
Mũi tên lửa giống như sao băng được bắn đi.
“Hừm!” Một tiếng gầm trầm, đủ làm rung động cả quảng trường phía dưới.
Nắm đấm của trang hảo hán đầu trọc bị vỡ ra, bàn tay nát bươm. Ngay cả đến chiếc khiên màu đỏ cũng bị nứt vỡ. Trang hảo hán buộc phải lùi sau nhiều bước, mặt đất nơi đó bị lõm xuống thành đất bụi.
Mũi tên màu lửa đỏ tan biến. Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hùng dũng đứng nguyên tại chỗ, mặt tỉnh bơ.
“Khá lắm!” Vưu Lại tóc râu màu trắng gật đầu tán thưởng: “Ngươi đủ tư cách đi vào mật thất thứ hai”.
“Mật thất thứ hai?” Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hỏi gằn.
“Đúng vậy! Mật thất thứ hai và mật thất thứ nhất. Trong mật thất thứ nhất hình ảnh nổi rất nhiều, ghi lại những cuộc thi đấu của cao thủ trình độ siêu đẳng”. Vưu Lại giải thích.
“Thế thì ai mới có tư cách đi vào mật thất thứ nhất?” Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh chưa cam chịu.
“Đánh, phải giết chết ngay người đó”. Vưu Lại chỉ tay về phía hảo hán đầu trọc.
Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh lúc này mới rõ.
Lâm Lôi nghe đến câu đó thì sững sờ người lên: “Lẽ nào thủ lĩnh toà thành lại không quan tâm đến mạng sống con người? Dễ dàng hi sinh người của mình ư?”
“Người tiếp! Ngươi”. Vưu Lại chỉ tay về vị trung vị thần.
“Khỏi phải lo phiền”. Một tiếng lạnh lùng cất lên, Lạc Mậu đi thẳng lên trước, hừng hờ nhìn Vưu Lại: “Để ta trước! Ngươi chẳng nói là, một đòn đánh chết thì có thể đi vào mật thất thứ nhất. Đúng không nào?” Vưu Lại kinh ngạc nhìn Lạc Mậu, đoạn cười: “Ông là Lạc Mậu, đúng không?”
Lạc Mậu lạnh nhạt gật đầu.
“Ông không cần phải kiểm tra” Vưu Lại lắc đầu cười.
“Trong tám người các vị, ông và trưởng lão áo bào đỏ Lâm Lôi không cần phải kiểm tra đều có thể đủ tư cách đi tham quan mật thất thứ nhất”.
Lâm Lôi bất chợt cười to lên.
“Có điều mở mật thất, là chuyện vô cùng trọng đại. Chúng tôi cần phải xin phép Bảo chủ sau đó thống nhất thời gian. Thôi các ông đi nghỉ đi. Chúng tôi nhanh chóng đi thông báo để họ biết”. Nói rồi, Vưu Lại liền cử một người dẫn Lâm Lôi và Lạc Mậu đi ra khỏi hàng.
Đi theo chiến sĩ bảo vệ áo giáp đen đeo khiên màu đỏ, lòng lòng Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên.
“Không phải là thủ lĩnh toà thành không coi trọng mạng sống con người, mà là gặp phải cao thủ đích thực đều không muốn kiểm tra trình độ.” Lâm Lôi cũng mong chuyện như thế để sớm được đi xem hình ảnh nổi ở trong mật thất.
Toà thành màu đen vô cùng to, tường thành vô cùng dầy, bên trong nhằng nhịt những đường đi lối lại vô cùng phức tạp.
“Đội trưởng Mạc Bố. Ta đợi ở đây những gần một tháng rồi. Vì sao đại nhân không chịu gặp ta?”
“Ngươi suốt ruột cái gì, đại nhân muốn gặp ngươi lúc nào chẳng được, cho dù ngươi có đợi cả đời”.
Lâm Lôi nghe những tiếng phàn nàn chung quanh dội ra chợt nghĩ: “Tiếng này nghe sao mà quen quá?”
Phía trước là một ngã tư, có hai người ở chỗ rẽ đi đến, trong đấy có một người mặc áo bào dài màu xanh, trên mặt còn có đeo vẩy cá. Người này đi cùng với một chiến sĩ áo giáp màu đen khác, cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Hai người rất nhanh đi vào lối rẽ ngã tư.
“Cam Mông Diên?” Lâm Lôi không thể tin được tự hỏi: “Hắn sao lại ở đây?”
Con người này chính là Cam Mông Diên đã định giết bọn Lâm Lôi để đem Áo Bố Lai Ân dâng cho “Đại nhân thống lĩnh”.