1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Vũ Thần
  4. Tập 2: Hỗn Nguyên Kình – Hồ Hùng (c6-c10)

[Audio] Vũ Thần

Tập 2: Hỗn Nguyên Kình – Hồ Hùng (c6-c10)

❮ sau

Chương 6 : Hồ Hùng

Cây đại thụ ba người ôm không hết đột nhiên lay động, giống như bị một luồng gió mạnh thổi qua, lá ở trên cao như “Thiên nữ tán hoa” rụng lả tá xuống dướt mặt đất.

Hạ Nhất Minh đem lòng bàn tay chậm rãi rời khỏi thân cây, nơi đây giống như không có gì thay đổi nhưng vẫn làm Hạ Nhất Minh cực độ sợ hãi lẫn vui mừng bởi một chưởng vừa rồi hắn có thể cảm nhận được mình đã gây thương tổn rất lớn với cây đại thụ này.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng lấy ngón tay chạm vào nơi mình vừa đánh, chỗ đó chợt hóa thành bột giống như lưu sa chậm rãi chảy xuống dưới. Sau đó một lát liền lộ ra một hố đen trống rỗng trông cực kỳ dọa người.

Hạ Nhất Minh nhìn thấy kiệt tác do chính mình làm ra trong lòng không khỏi thầm cảm thán. Tầng thứ sáu của nội kình quả nhiên không phải tầng thứ năm có thể so sánh được. Tuy Ba Văn Công là Thủy hệ công pháp, uy lực công phá không bằng Kim hệ Hỗn Nguyên Kình, nhưng tầng thứ sáu Ba Văn Công lại tạo thành thương tổn lớn hơn tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình.

Đây chính là chỗ tốt khi nội kình đạt tới mức cường đại, tuy chỉ kém một tầng nhưng cách biệt nhau cả ngàn dặm.

Bỗng nhiên, đôi mắt Hạ Nhất Minh tinh quang chợt lóe lên, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau lưng mình.

Ở địa phương phía sau truyền lại những âm thanh rất nhỏ của tiếng chân. Nếu là ngày hôm qua, Hạ Nhất Minh chắc chắn không thể nghe thấy, nhưng sau khi tu luyện tới tầng thứ sáu, ngũ quan đều phát triển cao hơn trước nên giờ phút này nghe rõ mồn một tiếng động đang truyền lại.

Theo như âm thanh kia truyền lại, căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước của Hạ Nhất Minh, thì đó như là chim trĩ, hồ ly hoặc một động vật nhỏ nào đấy. Vậy mà không biết vì sao, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy nguy hiểm đang rình rập, cho nên không giám thả lỏng thân mình một chút nào.

Rốt cục, một cánh tay ngăm đen lộ ra, đem toàn bộ những cành lá che chắn phía trước gạt đi, từ giữa đó lộ ra một con Đại Cẩu Hùng cao tới hai thước.

Hạ Nhất Minh giật mình, hai mắt nhanh như chớp nhìn lướt qua con Đại Cẩu Hùng hai lần, đặc biệt chú ý tới lỗ tai phía sau của nó, trên mặt liền toát lên vẻ ngưng trọng. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm mắng, vận khí thật không tốt a.

Mục đích của Hạ Nhất Minh khi vào đây là chỉ muốn thử một chút uy lực nội kình khi đạt tới tầng thứ sáu, thế nhưng không nghĩ tới mới chỉ ở ngay bìa rừng lại gặp được ngay đại gia hỏa này. Hơn nữa xem hình dáng con Đại Cẩu Hùng này thì biết nó do bị thu hút bởi âm thanh rung chuyển của cây đại thụ mà đến.

Đại gia hỏa này không phải là một con cẩu hùng bình thường, nó cùng với một con cẩu hùng bình thường không có khác nhau là mấy, nhưng lại có một đôi tai của hồ ly, chính là nổi danh trong vùng rừng rậm Hồ Hùng. Loại Hồ Hùng này chẳng những lực lượng lớn hơn so với loài cẩu hùng bình thương, lại còn linh hoạt và giảo trá như một con hồ ly.

Ngay cả những vị bá chủ ở trong rừng sâu cũng tuyệt không dễ dàng tên gia hỏa này.

Chẳng qua, Hồ Hùng bình thường sinh hoạt ở sâu trong rừng núi, nhưng hôm nay lại có một con chạy ra ngoài bìa rừng bị Hạ Nhất Minh bắt gặp, hắn chỉ có thể coi như là xui xẻ mà thôi.

Hạ Nhất Minh khom người xuống thấp, cũng không có ý định xoay người bỏ chạy, mà bình tĩnh cùng Hồ Hùng giằng co.

Hạ Nhất Minh vừa mới đột phá tới tầng thứ sáu, đang lúc tin tưởng mười phần, tuy không muốn trêu chọc vào vị bá vương rừng rậm này nhưng nếu ngược lại bị nó tấn công, Hạ Nhất Minh cũng không có sợ hãi.

Hồ Hùng tựa hồ cảm giác được nhân loại nhỏ bé này cũng không dễ trêu vào, nó không trực tiếp đi lên mà chậm rãi đi vòng quanh quan sát Hạ Nhất Minh.

Nhìn thấy con Hồ Hùng động tác thong thả, Hạ Nhất Minh cười lạnh trong lòng.

Hồ Hùng quả thật rất thông minh, gặp được nhân loại hay giã thú khác biểu hiện lúc đầu so với cẩu hùng bình thường đều giống nhau, động tác chậm rãi làm cho người ta sinh ra thả lỏng. Nếu như đem chính mình thả lỏng, như vậy nó sẽ đột nhiên lao tới, lúc ấy mới biết được chân chính tốc độ của Hồ Hùng.

Loại trình độ lừa đảo như này, tuyệt đối sẽ làm cho những người lần đầu tiên gặp mặt ăn trái đắng không ít. Nếu không phải Hạ Nhất Minh từng nghe qua Đại bá đánh chết một con Hồ Hùng thì cũng chưa tin Hồ Hùng lại giảo hoạt như vậy.

Đi vòng quanh người Hạ Nhất Minh hai vòng lớn, Hồ Hùng cảm thấy có chút kỳ quái, nhân loại này nhìn không cường tráng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại làm cho nó có cảm giác nguy hiểm.

Có lẽ, bởi vì bụng bị đói khát, con Hồ Hùng rốt cục đã mất kiên nhẫn, hai chân đạp mạnh xuống đất hay cặp hùng chưởng dơ lên lao nhanh về phía Hạ Nhất Minh.

Thân hình to lớn của Hồ Hùng giống như một quả núi nhỏ gia tăng thêm áp lực lên Hạ Nhất Minh, thời khắc này nó đem lực lượng toàn thân phát huy hoàn toàn.

Hạ Nhất Minh cũng không có lui lại, cũng không né tránh bởi vì hắn biết chỉ cần hắn di động một chút thì Hồ Hùng cũng linh hoạt di chuyển theo không rời. Không biết đã có bao nhiêu dã thú cùng nhân loại đều không phòng bị mà để Hồ Hùng lừa gạt cuối cùng trở thành thức ăn trong miệng nó.

Hừ lạnh một tiếng, một cỗ nội kình trong đan điền cường đại bộc phát ra dọc theo các kinh mạch ở bả vai nhanh chóng đi tới phía lòng bàn tay.

Nội kình cường đại của tầng thứ sáu Ba Công Văn được Hạ Nhất Minh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Hùng chưởng to lớn cùng với đôi bàn tay chưa phát triển hết hung hăng va chạm vào nhau.

Cước bộ của Hồ Hùng lập tức bị đình chỉ lại, thân hình đang hướng về phía trước cũng bị khựng lại, cảm giác trầm trọng như núi cũng biến mất mà như bay hướng phía sau liên tục thối lui. Động tác của Hồ Hùng nhanh như chớp, linh hoạt như hồ liên tục lui lại phía sau cách xa Hạ Nhất Minh tới hai mươi thước. Đem toàn bộ thân thể lẩn vào trong rừng.

Hạ Nhất Minh khẽ động khóe miệng nhịn không được trợn mắt, nhe răng hít một ngụm khí lạnh.

Hạ Nhất Minh đã đem nội kình tích tụ tới cực điểm, nội kình Ba Văn Công phát huy tới cực hạn. Vậy mà, Hồ Hùng chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể đã có thể chặn được, hơn nữa lực lượng phản lại cũng làm Hạ Nhất Minh thống khổ không ít.

Nhưng, con Hồ Hùng kia chắc cũng không dễ chịu lắm, nếu không nó cũng không như chim sợ cành cong mà nhanh chóng lui về phía sau.

Phất phất cánh tay, trong lòng Hạ Nhất Minh liên tục về tập tục của Hồ Hùng mà đại bá đã nói qua.

Đại gia hỏa này không những cực kỳ giả dối, ở bên trong rừng lại nổi tiếng chuyên bắt nạt kẻ yếu. Lần đầu tiên giao thủ tuy rằng Hạ Nhất Minh đã làm cho nó hoảng sợ thối lui, nhưng Hạ Nhất Minh biết nó cũng không đi đâu xa mà ẩn xung quanh đây để thầm quan sát mình.

Nếu giờ phút này, Hạ Nhất Minh quay đầu bỏ chạy hay tỏ ý khiếp sợ thì con Hồ Hùng chắc chắn sẽ giống như chuyện Phụ Cốt Chi Thư mà đuổi theo không ngừng.

Hít vào một hơi thật sâu, nội kình tầng thứ sáu một lần nữa được vận chuyển vào đôi tay, bàn tay Hạ Nhất Minh vốn đã có chút sưng lên lại cảm nhận được hàn khí đang chạy vào.

Loại hàn khí này làm Hạ Nhất Minh phi thường cảm thấy thoải mái, nỗi đau đớn ở bàn tay dần dần bị tiêu tán đi mất.

Nội kình Ba Văn Công tầng thứ sáu tuy lực công kích không bằng Kim hệ công pháp khi cùng giai, nhưng nó lại có hiệu quả chữa thương đặc thù. Đặc biệt trong tình huống trước mắt, Hạ Nhất Minh đang dùng Ba Văn Công tiến hành trị liệu, điều này với trận chiến tiếp theo có chỗ tốt thật lớn.

Nhấc chân lên, Hạ Nhất Minh đi về hướng Hồ Hùng vừa thối lui, vừa bước đi vừa thận trọng đề phòng.

Một khi đại gia hỏa này không chịu rời đi, thì phải đánh tiếp cho tới khi nó chịu bỏ đi mới thôi. Chỉ cần làm cho Hồ Hùng biết, chính mình so với nó mạnh hơn là được. Như vậy với thiên tính của Hồ Hùng, nó sẽ biết khó mà lui.

Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng chỉ muốn bức lui Hồ Hùng mà thôi, chứ không có ý tưởng sẽ đánh chết nó. Ít nhất, khi Hạ Nhất Minh chưa học được bí tịch vũ kỹ thì hắn vẫn không muốn cùng với loại bá vương trong rừng núi này đánh nhau.

Từng bước tiến về phía trước, trong lòng Hạ Nhất Minh giống như có một hồi trống gõ liên tục, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi, một tia mồ hôi từ trên ngực chảy xuống.

Hạ Nhất Minh thể rằng lần này khi trở về, hắn sẽ lập tức đi vào Tàng Kinh Các. Lấy tu vi lục cấp nội kình của Hạ Nhất Minh đã có đủ điều kiện để tu luyện vũ kỹ bí tịch. Nếu Hạ Nhất Minh sớm học được vũ kỹ thì đã phát huy được chân chính thực lực của mình, như vậy chỉ cần một kích vừa rồi đã có thể đem con Hồ Hùng dọa chạy mất.

Đột nhiên, Hạ Nhất Minh dừng bước lại, mi mắt có chút hơi giật giật lên. Đây là một loại biểu hiện khi có cảm nhận được nguy hiểm, ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng không rõ ràng lắm điều mà những kẻ khác muốn cầu cũng không thể có được còn mình tự nhiên lại có dự cảm sâu sắc như vậy.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn về bụi cây rậm rạp ở phía trước, nhưng cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng con Hồ Hùng ở bên trong.

Hồ Hùng thể trạng rất lớn, nếu thật sự nấp trong bụi cây phía trước, khẳng định sẽ để lại dấu vết. Trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên một trận hồ nghi, chẳng lẽ nó cứ thế mà lui đi?

Đôi tai Hạ Nhất Minh khẽ run lên, sau đó toàn thân hắn liền tiến nhập vào một trạng thái kỳ diệu.

Khi đối mặt với áp lực nguy hiểm không rõ ràng, là lúc Hạ Nhất Minh kích phát được tiềm năng của mình, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh.

Nhưng mà, giờ phút này, Hạ Nhất Minh không phát hiện ra, đường lối vận kình trong cơ thể hắn không phải là theo bí tịch Ba Văn Công, mà chính là đường lối mà hắn đã tu luyện nhiều năm nay chính là Hỗn Nguyên Kình.

Ba Văn Công tuy là cường đại, nhưng cũng chỉ mới tu luyện được một buổi tối. Nếu là tình huống bình thường, Hạ Nhất Minh tự nhiên có thể phân tâm khống chế đường lối vận hành, nhưng thời khắc này, cả người Hạ Nhất Minh tiến nhập vào một cảnh giới kỳ lạ. Tâm tư không có sao nhãng một giây nào, cho nên nội kình trong cơ thể tự vận hành theo lộ tuyến mà Hạ Nhất Minh đã tu luyện trong tám năm nay.

Điều làm Hạ Nhất Minh càng không ngờ tới là, sau khi Hỗn Nguyên Kình vận hành xong tầng thứ năm cũng không ngừng lại, mà cực kỳ tự nhiên tiếp tục vận hành theo lộ tuyến tầng thứ sáu.

Chương 7 : Hỗn Nguyên Kình

Hỗn Nguyên Kình, là Kim hệ chủ tu của Hạ Nhất Minh.

Đây là nội kình bí tịch mà Hạ Nhật Minh tu luyện đầu tiên khi bắt đầu tiếp xúc với công pháp, cũng là nội kình ngày hôm qua Hạ Nhật Minh chấm dứt tu luyện sau tám năm khổ tu.

Trong bốn năm qua, Hạ Nhất Minh đã từng vô số lần nghĩ tới việc đột phá cực hạn tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình để tiến vào tầng thứ sáu.

Hạ Nhất Minh đối với lộ tuyến vận hành tầng thứ sau của Hỗn Nguyên Kình đã khắc sâu vào đến tận xương tủy, đấy là một loại ghi nhớ có chút bướng bỉnh, cũng là một kiểu chưa đến cầu Nại Hà chưa từ bỏ, tới Nại Hà rồi tâm vẫn kiên trì.

Không phải bởi vì quyết định của các trưởng bối cùng với tâm huyết của Tam ca, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không sửa tu luyện công pháp.

Chẳng qua, tuy Hạ Nhất Minh tu luyện Ba Văn Công lấy được thành quả không thể ngờ tới, nhưng cũng không thể so sánh với Hỗn Nguyên Kình với hắn huyết mạch tương liên, không thể bỏ chủ tu công pháp.

Khi tâm thần Hạ Nhất Minh tiến vào cảnh giới kỳ diệu đó, trong cơ thể liền lập tức vận hành công pháp mà nhiều năm tu luyện Hỗn Nguyên Kình, hơn nữa lại bất tri bất giác tiến vào tầng thứ sáu. Hết thảy mọi thứ cứ như nước chảy thành sông, không gặp một chút trở ngại nào, giống như Hạ Nhất Minh vốn đã đạt tới tầng thứ sáu của Hỗn Nguyên Kình vậy.

Hai mắt nửa khép của Hạ Nhất Minh tự nhiên mở ra, quang mang trong mắt bạo phát bắn ra.

Hạ Nhất Minh không nghĩ ngợi gì liền nhảy lên, ở giữa không trung xoay người một vòng, một tay bỗng nhiên đánh ra, toàn thân nội kình thời khắc này được đề tụ tới cực điểm, đưa tinh khí thần của Hạ Nhất Minh trong một khoảnh khắc đạt được trạng thái cao nhất.

Theo hướng Hạ Nhất Minh đánh xuống đột nhiêu một tiếng kêu hung tàn vang lên, nhưng bên trong tiếng kêu ấy lại ẩn chứa sự sợ hãi cùng khiếp nhược.

Thân hình cao hai thước của Hồ Hùng hiện ra, cũng giơ tay lên vỗ mạnh về phía trước.

“Phanh….”

Cùng với lần va chạm vô thanh vô tức vừa nãy bất đồng, lúc này đây bộc phát ra một tiếng vang lớn.

Thân hình to lớn của Hồ Hùng bị đẩy bật lên không trung rồi chật vật ngã xấp xuống đất, kèm theo sau đó là lông Hồ Hùng rơi lả tả trên mặt đất. Nhưng ngay sau khi con Hồ Hùng rơi xuống mặt đất, cả người liền lập tức bật thẳng dậy, phóng về hướng ngược với Hạ Nhất Minh chạy trốn thục mạng.

Tốc độ của Hồ Hùng thật nhanh, tuyệt không thể cùng với thân hình của nó liên tưởng.

Chỉ vài giây đồng hồ, con Hồ Hùng đã chạy chạy sâu vào trong rừng và biến mất không thấy tung tích.

Hạ Nhất Minh đứng yên tại chỗ, chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, ánh mắt hiện lên vẻ khó có thể tin nhìn bàn tay đang sưng phồng lên. Nhưng mà ánh mắt Hạ Nhất Minh không giống như thể hiện sự đau đớn, ngược lại trên khuôn mặt mang sắc thái nửa lo nửa mừng.

Ở lần va chạm lúc nãy không hề có lực lượng cường đại như vậy, Hạ Nhất Minh có thể cảm giác được mình vừa sử dụng không phải là nội kình của Ba Văn Công, mà chính là nội kình mà Hạ Nhất Minh đã tu luyện tám năm nay Hỗn Nguyên Kình.

Hạ Nhất Minh phát giác công pháp trong cơ thể đột nhiên thay đổi liền kêu thầm không tốt. Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình tuy lực sát thương lớn, nhưng giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có sự chênh lệch rất lớn, làm mất đi tin tưởng việc đả thương Hồ Hùng vừa rồi. Thế nhưng, Hồ Hùng bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa sau đó còn có bộ dáng liều mạng chạy trốn, tức là nó bây giờ đã bị thương, lại còn bị thương không nhẹ.

Trong chốc lát, Hạ Nhất Minh hiểu được, hắn sử dụng không phải là Hỗn Nguyên Kình tầng thứ năm, mà hoàn toàn là tầng thứ sáu Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình.

Hạ Nhất Minh lại có thể trong lúc bất tri bất giác đột phá tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình.

Đây chính là Hỗn Nguyên Kình a, là chủ tu công pháp của Hạ Nhất Minh trong tám năm qua, hắn đối với công pháp này rất có cảm tình, tuyệt đối không thể đem công pháp Ba Văn Công mới tu luyện một đêm mà so sánh.

Tám năm khổ luyện, bốn năm vướng mắc ở tầng thứ năm, thế mà trong lúc bất tri bất giác lại có thể đột phá.

Cảm giác vui mừng, hạnh phúc như nước thủy triều dâng bao phủ hoàn toàn Hạ Nhất Minh, hắn thật sự đã được nhấm nháp tất cả mọi cảm giác khổ trước sướng sau, vui sướng tới muốn khóc.

Ở thời khắc này, Hồ Hùng đã đào tẩu, cho dù chưa đào tẩu, Hạ Nhật Minh cũng sẽ không hứng thú dây dưa với nó nữa.

Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh mới đem hết tất cả cảm giác mừng như điên này hoàn toàn khôi phục lại như cũ.

Hạ Nhất Minh tự nhiên nhớ tới khi phát ra một kích cực mạnh vừa rồi là lúc đang ở trong một cảnh giới kỳ diệu, chẳng qua khi hắn bắt đầu nhớ lại, lại không thể tìm ra được nguyên nhân trong đó, tựa hồ như cảnh giới đó theo nguy cơ tan biến cũng hoàn toàn biến mất.

Hạ Nhất Minh biết hắn sở dĩ có thể xác định được địa phương Hồ Hùng trốn cũng không phải là do nhãn lực và kinh nghiệm của mình, mà do cảnh giới kỳ diệu kia. Nếu có thể hiểu được cảnh giới này thì đối với lúc đánh nhau sẽ cực kỳ hữu dụng, nhưng đáng tiếc Hạ Nhất Minh không tìm thấy một chút dấu vết lưu lại trong đó, cũng không biết sau này có còn tiến nhập được vào cảnh giới đó nữa không.

Nhìn sắc trời do dự một chút, Hạ Nhất Minh cũng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, mà nhanh chóng chạy dọc theo đường mòn xuống núi.

Động tác của Hạ Nhất Minh cực kỳ mau lẹ, hơn nữa trong lúc chạy nhanh lại đem Thủy hẹ Ba Văn Công vận chuyển vào đôi tay.

Tác dụng chữa thương của công pháp Thủy hệ cực kỳ rõ ràng, khi Hạ Nhất Minh tới cửa Hạ gia trang ở chân núi thì hai tay đã trở lại như lúc ban đầu, không còn dấu tích bị thương nữa.

Hạ Nhất Minh trong lòng lấy làm kỳ lạ, Thủy hệ công pháp có chỗ tốt như vậy, còn được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ về công dụng chữa thương của Mộc hệ công pháp sẽ đạt tới hiệu quả như thế nào? Nếu có cơ hội, Hạ Nhất Minh nhất định muốn thử xem.

Về tới trang viên, trời đã về chiều, trong lòng có một chút lo lắng, Hạ Nhất Minh trực tiếp hướng hậu viện đi vào. Sau mấy lần chuyển hướng, Hạ Nhất Minh đã đi tới một đại viện có kiến trúc được xây dựng toàn bằng gỗ lim.

Trong lòng tu luyện giả ở Hạ gia trang, tòa kiến trúc này chính là thánh địa, bởi vì đây chính là Tàng Thư Các.

Ở bên trong Tàng Thư Các, chẳng những có công pháp tu luyện của Hạ gia, lại còn có các loại vũ kỹ bí tịch. Trong thế hệ thứ ba của gia tộc, nếu có người tu luyện tới tầng thứ sáu nội kình bí tịch, như vậy đã có đủ tư cách tiến vào bên trong lựa chọn vũ kỹ bí tịch.

Hạ Nhất Minh khi ở trên núi ngoài ý liệu đụng độ với Hồ Hùng, liền đem toàn bộ tâm tư đặt vào các vũ kỹ bí tịch bên trong Tàng Thư Các. Nếu Hạ Nhất Minh sớm tu luyện qua vũ kỹ bí tịch, thì khi đối mặt với Hồ Hùng cũng sẽ không lựa chọn làm cho nó phải bỏ chạy, mà là muốn rút gân lột da nó.

Da Hồ Hùng, túi mật, hùng chưởng thậm chí cả thịt và gân cốt của nó đều là nguyên liệu thập phần khó có được. Nếu đem chúng đi bán, thu hoạch đủ để Hạ Nhật Minh trong lúc ngủ cũng phải cười mãn nguyện.

Hạ Nhật Minh bước nhẹ vào sân bên trong của Tàng Thư Các.

“Nhất Minh. Tiểu chất đã đến rồi sao.” Một đạo âm thanh cứng cáp, hữu lực ở trong sân bỗng vang lên. Sau đó cửa phòng chợt mở, một đại hán có dáng long hành hổ bộ đi ra.

Nhất Minh vội vàng cung kính, nói: “Đại bá. Tiểu chất đến bái kiến ngài.”

Người này chính là con cả của Hạ Vũ Đức là Hạ Thuyên Tín, ông ta từ trước cho tới nay đều ân cư tại trong Tàng Thư Các, các đệ tử muốn đi vào bên trong phải được sự đồng ý của ông ấy mới được.

Cho nên còn lại phụ thân Hạ Nhất Minh là Hạ Thuyên Danh cùng tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa phân chia quản lý sinh ý cửa hàng cùng các việc lặt vặt trong trang viên. Còn ở cấp bậc tu vi, Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa đã đạt tới đỉnh cao tầng thứ tám nội kình hơn mười năm. Còn lão đại Hạ Thuyên Tín bởi vì không có gì ràng buộc đã đạt tới tầng thứ chín, khoảng cách so với tầng thứ mười của lão trang chủ Hạ Vũ Đức chỉ còn một bước.

Tam vị huynh đệ của Hạ gia trang quan hệ thân cận, thế hệ thứ ba mặc dù có chút va chạm, nhưng cũng bởi vì cạnh tranh nhau mà tiến cho nên đối với ba vị trưởng bối bọn họ trong lòng luôn luôn kính sợ.

Hạ Thuyên Tín liếc mắt nhìn đứa cháu, trong lòng thầm than, nói: “Nhất Minh, cháu muốn đến đây lựa chọn nội kình bí tịch khác sao? Ta cùng Nhị đệ, Tam đệ đã từng thương lượng qua cho ngươi lựa chọn qua ba bản có lẽ mới thích hợp cho tu luyện.”

Hạ Nhất Minh mấp máy môi, trong lòng toát lên một trận cảm kích, cúi đầu thật sâu, nói: “Đa tạ đại bá.”

Hạ Thuyên Tín cười hòa thuận, nói: “Ngươi là tiểu chất của ta. Cảm tạ cái gì? Chẳng qua ta hy vọng, tiểu chất có thể tạm thời buông bỏ tu luyện, hơn nữa nghỉ ngơi vài ngày.”

Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó hiểu được dụng ý của Đại bá, xem ra ngài tưởng mình còn vì một bóng đen mà không thể đột phá.

“Đại bá. Kỳ thật ngày hôm qua đã đem tới cho cháu bản sao bí tịch Ba Văn Công, cho nên hôm nay tiểu chất tới đây không phải là vì muốn đổi bí tịch mà tới.”

Hạ Thuyên Tín ngạc nhiên, nói: “Vậy tiểu chất vì sao lại đến đây?”

“Tiểu chất vì bí tịch vũ kỹ mà tới.” Hạ Nhất Minh tận lực bình tĩnh nói, nhưng trong thanh âm kèm theo một tia kích động.

Hạ Thuyên Tín sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh dần dần có biến hóa.

“Nhất Minh, cẩn thận.”

Lời Hạ Thuyên Tín vừa dứt đã kèm theo một chưởng chụp tới.

Một chưởng này tốc độ rất chậm, cho dù một người chưa từng luyện qua công phu cũng có thể tránh được dễ dàng. Nhưng, Hạ Nhất Minh thẳng thắn ưỡn ngực, vươn một bàn tay ra nghênh đón.

Bàn tay Hạ Thuyên Tín xa xa không to bằng bàn tay của Hồ Hùng, nhưng trong mắt Hạ Nhất Minh nó còn đánh sợ hơn cặp hùng chưởng nhiều.

Tại thời điểm một chưởng kia đến, trong người Hạ Nhất Minh đã vận chuyển Hỗn Nguyên Kình tới cực hạn, tầng thức sáu Kim hệ công pháp thời khắc này được toàn lực phóng ra. Ngay cả khi ở trên núi cùng Hồ Hùng ẩu đả, nội kình Hạ Nhất Minh cũng tựa hồ không có uy lực như thế này.

Nhẹ nhàng, hai bàn tay chạm vào nhau, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ nội kình tầng thứ sáu phát tiết ra. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm giác bàn tay của Đại bá như cái động không đáy, mặc kệ cho nội kình của hắn có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng đều tán biến.

Trong mắt Hạ Thuyên Tín hiện lên một đạo ánh sáng kỳ dị, hắn trên mặt rốt cục đã nở ra nụ cười hài lòng, bỗng nhiên cười to, nói: “Được. Nhất Minh, hôm nay vừa đúng giữa tháng, tiểu chất đi theo ta gặp lão gia tử nào.”

Chương 8 : Chính thính vãn thiện

Ở Hạ gia trang, cứ mỗi buổi chiều đầu tháng và cuối tháng, lão trang chủ Hạ Vũ Đức đều dùng bữa ở đại sảnh. Vào mỗi hai buổi tối gặp mặt này, tất cả mọi người bên trong gia trang đều dùng bữa cùng nhau.

Trừ Hạ Thuyên Danh ở bên ngoài phụ trách cửa hàng không thể trở về, còn lại trực hệ đệ tử đều muốn tham dự bữa ăn này. Lúc này, Hạ Thuyên Tín rời khỏi Tàng Thư Các cũng là vì tham dự bữa cơm này.

Khi Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tới đại sảnh thì tất cả mọi người đều đã tới.

Trên đại sảnh kê ra hai bàn ăn, bàn bên trong có năm chỗ ngồi.

Vị lão nhân ngồi ở giữa chính là người một tay thành lập lên Hạ gia trang lão trang chủ Hạ Vũ Đức, bên tay trái lão trang chủ có một vị trí trống là chỗ ngồi của Hạ Thuyên Tín, ngồi phía bên phải là Tam thúc hạ Thuyên Nghĩa. Còn một chỗ ngồi nữa ở bên trên, đang có một vị thiếu niên anh tuấn ngồi, tác phong cử chỉ nhẹ nhàng, đúng là người mà năm đó khi chỉ mới hai mươi tuổi đã đột phá tầng thứ bẩy nội kình công pháp con trưởng của Hạ Thuyên Tín tên là Hạ Nhất Thiên.

Ở bên trong Hạ gia trang, Hạ Nhất Thiên là người duy nhất trong thế hệ thứ ba được phép ngồi cùng với các vị trưởng bối.

Tu luyện công pháp nội kình càng lên cao thì khó khăn lại càng lớn, trước hai mươi tuổi đã có thể đột phá tới tầng thứ sáu đã là một thành tích rất tốt. Trong lứa đệ tử đời thứ ba của gia tộc, lão nhị Hạ Nhất Hải và lão tam Hạ Nhất Huyễn đều đột phá tầng thứ sáu khi mới mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng theo như các trưởng bối trong gia tộc nhận định, hai người bọn họ không có mười năm, hai mươi năm tu luyện thì không thể tiến thêm một bước.

Còn lão đại Hạ Nhất Thiên khi mới chỉ mười bốn tuổi đã đột phá tầng thứ sáu, sau sáu năm khổ luyện đã đột phá được tầng thứ sáu mà tiến vào tầng thứ bảy nên được các vị trưởng bối trong gia tộc coi là trụ cột tương lai cho gia tộc.

Cho nên Hạ Nhất Minh khi chín tuổi đạt tới tầng thứ năm công pháp nội kình được mọi người trong gia tộc kỳ vọng rất nhiều, thậm chí so với Hạ Nhất Thiên còn lớn hơn ba phần. Nhưng cũng vì do quan tâm quá độ nên đã gây cho Hạ Nhất Minh áp lực to lớn, còn làm cho tu vi của Hạ Nhất Minh bị đình trệ không tiến thêm một bước. Địa vị của Hạ Nhất Minh hôm nay trong gia tộc xa xa không bằng Hạ Nhất Thiên.

Bữa cơm bên trong, ngoại trừ thiếu Hạ Nhất Minh thì tất cả các đệ tử thế hệ thứ ba trong gia tộc đều đã tới, ngay cả hai người Hạ Nhất Hải và Hạ Nhất Huyễn đang bế quan tu luyện nhằm gia tăng tu vi cũng đã đến tham dự.

Ngồi ở vị trí trung tâm lão trang chủ Hạ Vũ Đức có vầng thái dương rộng cùng đôi lông mày nồng đậm, ngôi mắt thâm trầm che đi một con người thông minh sang suốt. Lão trang chủ ngẩng đầu mỉm cười, nói: “Thuyên Tín. Con hôm nay đã tới muộn.”

Hạ Thuyên Tín vội vàng hành lễ, thần tình cười, nói: “Phụ thân. Con tuy là tới muộn, nhưng mang tới cho người một tin tức tốt.”

Trong mắt Hạ Vũ Đức hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi: “Tin tức như thế nào mà tốt?”

“Phụ thân. Hôm nay, Hạ Nhất Minh đã đi vào Tàng Thư Các.” Hạ Thuyên Tín dừng lại một chút, rồi đưa tay kéo Hạ Nhất Minh tới gần bên người, nói: “Nhất Minh đã có đủ tư cách tu luyện vũ kỹ.”

Đại sảnh nhất thời trở nên trầm lặng, Hạ Thuyên Nghĩa chợt đứng lên, kinh hỉ nói: “Nhất Minh. Tiểu chất đã đột phá tới tầng thứ sáu?”

Hạ Nhất Minh gật đầu thật mạnh một cái, nói: “Vâng!”

Các đệ từ thế hệ thứ ba trong gia tộc tham gia bữa cơm mỗi người đều có một biểu hiện khác nhau, những người quan hệ tốt với Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng. Nếu giờ phút này không có trưởng bối nói chuyện, họ khẳng định sẽ ồn ảo ngất trời.

Còn quan hệ không tốt với Hạ Nhất Minh là Hạ Nhất Chương sắc mặt khẽ biến, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt.

Thế hệ thứ ba là Hạ Nhất Hải cùng Hạ Nhất Huyễn đã đột phá tới tầng thứ sáu thì trao đổi ánh mắt với nhau, ánh mắt của hai người cực kỳ phức tạp, ngoài sự vui mừng còn mang theo vài phần ảm đạm và hâm mộ.

Sau đó, họ quay đầu lại nhìn thấy một loạt các loại sắc thái tình cảm trên các đệ tử đời thứ ba, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, trong lòng thật sự không rõ lão Ngũ cùng lão Lục vì cái gì mà coi nhau như kẻ thù vậy. Thật là một đôi quái thai.

Hạ Nhất Thiên ở bàn bên trong cũng đứng dậy, là trưởng tôn trong gia tộc Hạ Nhất Thuyên có đặc quyền mà mọi đệ tử đời thứ ba không có. Cho dù trong trường hợp này, Hạ Nhất Thuyên cũng có thể đứng lên nói vài câu:

“Lục đệ. Đệ thật giỏi. Đệ tấn chức tầng thứ sáu nội kình công pháp so với ta còn sớm hơn một năm.”

Da đầu Hạ Nhất Minh không khỏi tê đi một chút, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng rồi lại im lặng. Quá trình Hạ Nhất Minh tấn chức quá quỷ dị, làm hắn căn bản không dám nói thêm điều gì.

Khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Vũ Đức cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Nhất Minh, cháu làm rất tốt. Người đâu, mang tin tức này vào trong thành báo cho Thuyên Danh biết mà trở về cùng góp vui.”

Lão trang chủ phân phó liền có hạ nhân lập tức đi làm, căn bản không cần trực hệ đệ tử quan tâm đến.

Hạ Vũ Đức từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ vài bước chân đã đi qua bàn tới trước mặt Hạ Nhật Minh rồi vươn cánh tay ra để ở trước mặt Hạ Nhất Minh.

Hạ Thuyên Tín trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười khổ, xem ra lão nhân gia không tự mình nghiệm chứng thì sẽ không bỏ qua.

Hạ Nhất Minh không nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay lên áp vào tay ông nội, sau đó tầng thứ sáu Hỗn Nguyên Kình giống như thủy triều được kích phát ra. Lúc này, Hạ Nhất Minh đã có kinh nghiệm, sau khi toàn lực đem một kích phát ra liền thu liễm nội kình lại. Nhưng uy lực một kích này, cũng đủ làm cho Hạ Vũ Đức hiểu được rõ ràng.

Nụ cười trên mặt lão nhân ngày càng đậm hơn, rốt cục cũng cất tiếng cười to, nói: “Được. Rất tốt. Hạ gia chúng ta lại vừa có thêm một cao thủ đạt tầng thứ sáu nội kình công pháp dưới mười lăm tuổi.” Tiếng cười của lão trang chủ sang sảng không chút che dấu niềm vui truyển ra nói: “Thuyên Tín. Đợi lát nữa, con đưa Nhất Minh tiến vào Tàng Thư Các lựa chọn bí tịch vũ kỹ. Thuận tiện nói cho nó biết những điều cần biết.”

“Vâng.” Hạ Thuyên Tín cười nói.

Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn vài vị trưởng bối, trong lòng thập phần hồ nghi.

Đột phá tầng nội kình thứ sáu tựa hồ không phải sự tình gì trọng đại, trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh thì khi nhị ca Nhất Hải và tam ca Nhất Huyễn khi đột phá tới tầng thứ sáu, ông nội tuy là cao hứng nhưng cũng không mừng như điên như hôm nay.

Đúng vậy. Không chỉ có ông nội, ngay cả biểu tình của Đại bá và Nhị bá cũng thập phần vui sướng. Loại biểu tình này so với khi Nhị ca và Tam ca tấn chức hoàn toàn khác nhau.

Trộm nhìn lại Hạ Nhất Thiên, lại gặp ánh mắt của Đại ca đang nhìn lại, nhưng Hạ Nhất Minh lại mơ hồ cảm giác thấy tuy Đại ca cao hứng rất nhiều, trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia đố kỵ.

Hạ Nhất Minh trong lòng bỗng nhiên cả kinh, chính mình tựa hồ như có thể đọc được tâm tình trong ánh mắt của các vị trưởng bối và Đại ca, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác của mình từ bao giờ đã trở nên mẫn tuệ như vậy?

Hạ Vũ Đức cất cao giọng nói: “Nhất Minh. Cháu đột phá khi nào?”

Hạ Nhất Minh vội vàng thu liếm tâm thần, nghiêm nghị trả lời: “Ông nội. Tôn nhi mới đột phá hôm nay.”

Hạ Thuyên Nghĩa kỳ quái nói: “Nhất Minh. Tiểu chất đêm qua không phải là tu luyện tần thứ nhất Ba Văn Công sao? Vì sao hôm nay lại ngược lại đột phá Hỗn Nguyên Kình?”

Hạ Nhất Minh cười khổ trong lòng, chẳng qua hắn đã sớm hạ quyết tâm, sự phát sinh kỳ diệu ở trên người mình tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai biết.

Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống dưới, vừa lúc nhìn thấy quần áo nhăn nhó, nhất thời trong cái khó ló cái khôn, vội vàng nói: “Tam thúc. Hôm nay sau khi tiểu chất luyện công buổi sáng xong liền đi vào trong núi rèn luyện thân thể. Nhưng lại không ngờ gặp được Hồ Hùng.”

“Hồ Hùng?” Hạ Vũ Đức và mọi người bỗng nhiên lộ vẻ khẩn trương, hỏi: “Con Hồ Hùng ở đâu?”

Hồ Hùng trong núi là mãnh thú, hơn nữa lại là loại cực kỳ khó chơi, chẳng những có được lực lượng của loài gấu, lại có cả sự giả dối của loài hồ ly, nếu loại mãnh thú này ẩn nấp ở bên ngoài gia trang thì sẽ gây nguy hiểm với lớp đệ tử đời thứ ba. Thật là một mối hiểm họa ngầm to lớn.

Hạ Nhất Minh vội vàng nói: “Ở ngay bên cạnh bìa rừng, chẳng qua nó đã bị tiểu tôn đánh chạy mất.”

“Ngươi đánh cho Hồ Hùng bỏ chạy?” Hạ Thuyên Nghĩa sắc mặt cổ quái hỏi.

Hồ Hùng có thực lực như thế nào? Bọn họ sống ở chân núi đều biết, tuy rằng Hạ Nhất Minh mới tấn chức tới tầng thứ sáu nội kình, nhưng dù sao cũng là một người không nắm trong tay vũ kỹ. Hơn nữa niên kỷ còn nhỏ mới chỉ mười ba tuổi, chưa chắc đã là đối thủ của con Hồ Hùng.

Hạ Vũ Đức trầm ngâm, nói: “Nhất Minh. Cháu đem sự tình ngày hôm nay gặp Hồ Hùng kể lại một lần xem.”

“Vâng.” Hạ Nhất Minh vội vàng lấy lại bình tĩnh, đem sự tình trải qua trên núi kể lại một lần.

Tất nhiên, Hạ Nhất Minh sẽ không nói chính mình đã sớm đem bí tịch Ba Văn Công luyện tới tầng thứ sáu, mà nói chính mình thủy chung vẫn sử dụng Hỗn Nguyên Kình. Chẳng qua lúc cuối, Hạ Nhất Minh trong lúc bất chi bất giác đem Hỗn Nguyên Kình tu luyện tới tầng thứ sáu không một chút dấu diếm nói ra. Hạ Nhất Minh cũng muốn biết mình tại sao lại có thể tiến giai như vậy.

Nghe xong lời miêu tả của Hạ Nhất Minh, Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, nói: “Vận khí của cháu thật không tồi. Con Hồ Hùng cháu gặp phải có lẽ đã bị thương từ trước, cũng nhờ đó mà cháu ngay từ đầu sử dụng tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình đối phó với nó.” Hạ Vũ Đức mỉm cười nhìn tôn tử, nói: “Nhất Minh. Cháu ngày thường khổ luyện thật không uổng phí, cho nên dưới áp lực của con Hồ Hùng tạo ra đã đem toàn bộ thành quả khổ luyện của cháu kích phát toàn bộ. Hắc hắc. Trong lúc bất chi bất giác mà đột phá chướng ngại tầng thứ năm, thuận lợi tiến giai tới tầng thứ sáu. Thật sự là may mắn a.”

Hạ Thuyên Tín và Hạ Thuyên Nghĩa đồng thời gật đầu, tưởng tượng đến sự tình nguy hiểm lúc ấy, bọn họ cũng nhịn không được mà chảy mồ hôi lạnh. Nếu như Nhất Minh gặp phải không phải là một con Hồ Hùng bị thương, không phải trong lúc tối quan trọng đột phá tới tầng thứ sáu nội kình thì có lẽ hôm nay hắn đã nằm xuống dưới cặp hùng chưởng.

Nếu điều này thật sự xảy ra, bọn họ như thế nào có thể hướng lão Nhị ăn nói.

Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên tức giận, hừ một tiếng, nói: “Nhất Minh. Quy định của gia trang là không cho phép đệ tử đời thứ ba một mình tiến vào núi. Ngươi vì sao lại một mình đi vào?”

Hai mắt Hạ Nhất Minh liền cụp xuống, thầm nghĩ không tốt.

Hạ Vũ Đức và Hạ Thuyên Tín cũng nhất thời nhìn lại, ánh mắt tràn ngập sự không hài lòng.

Hạ Nhất Minh nỉ non, nói: “Tam thúc. Tiểu chất cảm thấy nhàm chán, cho nên muốn vào núi một chút thôi. Hơn nữa, tiểu chất cũng chỉ ở bên cạnh bìa rừng, chưa tiến vào bên trong.”

“Đi một chút? Ngươi có biết một mình lên núi sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm không? Lại còn gặp phải mãnh thú Hồ Hùng nữa.” Hạ Thuyên Nghĩa chỉ vào Nhất Minh, cả giận nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ở trong nhà. Không có sự cho phép của ta, không được xuất môn nửa bước.”

Hạ Nhất Minh nhìn về phía ông nội và Đại bá, khuôn mặt hai người không có một chút phản ứng. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đối với việc Nhất Minh gặp phải Hồ Hùng tim có chút đập nhanh.

Hạ Nhất Minh trong lòng liền đem con Hồ Hùng viếng thăm mười mấy lần, không ở trong thâm sơn lại chạy tới bìa rừng làm cái gì không biết. Đón nhìn ánh mắt tức giận của Tam thúc, Hạ Nhất Minh cũng chỉ đành bất đắc dĩ, nói: “Vâng. Thưa Tam thúc.”

Mấy ngày sau đó, ngay cả lão trang chủ Hạ Vũ Đức cũng tự thân xuất mã, cùng Hạ Thuyên Nghĩa thăm dò nhiều lần ở chân núi, còn xem xét lại cả địa điểm nơi Nhất Minh và Hồ Hùng giao phong cho đến khi xác minh được Hồ Hùng đã rời đi. Mới chính thức giải trừ cảnh báo….

Chương 9 : Tàng Thư Các

Dùng xong bữa tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực.

Hạ Nhất Minh đi theo Đại bá tới trước sân Tàng Thư Các, tuy là Hạ Nhất Huyễn cầm đầu đám huynh đệ muốn tới chúc mừng hắn, nhưng lại bị Hạ Thuyên Nghĩa trừng mắt nhìn, nhất thời không chút nghĩa khì liền tản đi hết.

Tam thúc bình thường phụ trách hết thảy mọi sự vụ trong gia trang, đem mọi sự vụ trong ngoài gia trang sắp xếp gọn gang. Trong thế hệ thứ ba của gia tộc, Hạ Thuyên Nghĩa tuyệt đối là một tồn tại dưới dạng người xấu, so với ông nội và Đại bá thì mọi người trong trang úy kỵ hơn nhiều. Có lẽ cũng chỉ có cũng chỉ có tôn trưởng Hạ Nhất Thiên là được Hạ Nhất Thuyên đối đãi đặc biệt.

Sân của Tàng Thư Các là sân lớn nhất ở Hạ gia trang, bên trong không chỉ có một mình Đại bá trông coi mà còn có một người hầu đặc biệt. Vị người hầu này ở trong gia trang có một địa vị đặc biệt, đệ tử đời thứ ba trong gia tộc không có khả năng sai khiến, nhưng hắn cũng có chút vốn để kiêu ngạo. Tu vi nội kình của vị người hầu này đã đạt tới tầng thứ tám, một chút cũng không kém Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa.

Hạ Thuyên Tín mang theo Hạ Nhất Minh đi vào trong sân, trực tiếp tiến vào phòng chủ thính.

Phòng chủ thính này cùng với phòng của Hạ Nhất Minh hoàn toàn bất đồng, chủ thính chính là phòng lớn nhất ở Tàng Thư Các.

Sau khi tiến vào, Hạ Thuyên Tín nói: “Nhất Minh. Ngồi xuống đi.”

Hạ Nhất Minh nhìn lướt qua trong phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt đã sớm đã nhìn lướt qua Tàng Thư Các một lần.

“Nhất Minh. Ta đầu tiên chúc mừng cháu, có thể trước khi mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu nội kình. Bao gồm cả lão gia tử, trong gia trang cũng có bốn người làm được như cháu.” – Hạ Thuyên Tín nghiêm tục nói.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh đang nhìn lướt qua các giá sách liền kinh ngạc nhìn trở lại phía Đại bá .

Thái độ Hạ Thuyên Tín hài lòng, nói tiếp: “Hạ gia đệ từ tuy rằng tất cả khi đạt tới năm tuổi đều tu luyện nội kình bí tịch. Nhưng ta có thể khẳng định nói cho cháu biết, chênh lệch giữa các cháu không lớn, thế nhưng hai mươi năm sau chênh lệch càng ngày càng được kéo dài. Cháu có thể một ngày nào đó trước năm mươi tuổi sẽ có hi vọng tới tầng thứ mười cao nhất, còn các huynh đệ khác của cháu, cả đời này thành tựu cao nhất cũng chỉ là tầng thứ tám.”

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, hỏi: “Đại bá. Điều này với cháu và Đại ca trước mười lăm tuổi đạt tới tầng thứ sáu có quan hệ sao?”

“Đúng vậy. Chúng ta tuy rằng mỗi người thể chất tu luyện không giống nhau, nhưng ở thời gian trước khi đạt mười lăm tuổi là thời gian tốt nhất để đặt nền móng. Hơn nữa tu luyện giả chúng ta có một hiện tượng phi thường kỳ quái đó là: một khi trước mười lăm tuổi không thể đạt tới tầng thứ sáu, như vậy ngày sau vô luận có cố gắng như thế nào cũng rất khó có thể tu luyện vượt qua tầng thứ tám.” – Hạ Thuyên Tín than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Nhị ca và Tam ca của ngươi mặc dù đang rất cố gắng, thế nhưng hai người bọn họ khi mười bảy, mười tám tuổi mới đột phá tầng thứ sáu nội kình. Nên cả đời này thành tựu của hai người bọn họ trên cơ bản là không thể đạt tới tầng thứ mười.”

Hạ Nhất Minh trong lòng buồn bã, trách không được khi ở trong đại sảnh, Nhị ca và Tam ca lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy. Xem ra hai người bọn họ khẳng định biết rõ việc này.

Hạ Thuyên Tín vung tay lên, nói: “Nhất Minh. Ta đem điều này nói cho cháu biết, cháu nhớ phải giữ kín miệng, không được nói cho ai biết.”

Hạ Nhất Minh giật mình, lập tức gật đầu, hắn đã hiểu được ý tứ của Đại bá, trừ phi đột phá tới tầng thứ sáu nếu không đừng mong có thể biết được chuyện này.

“Còn một điều. Cháu tuy rằng tấn chức tới tầng thứ sáu, nhưng càng không được buông lỏng yêu cầu đối với chính bản thân mình. Về sau mỗi khi tiến lên một tầng đều gặp các chướng ngại, càng ngày sẽ càng khó hơn. Nếu như buông thả thì về sau sẽ giống như mọi người mà thôi.” Hạ Thuyên Tín ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, nói: “Cháu nhớ kỹ. Cháu sau này ngày ngày phải cố gắng hơn người, năm nay cháu mười ba tuổi, phải tranh thủ trong vòng bảy năm đột phá tới tầng thứ bảy. Nếu cháu làm không được thì vĩnh viễn đừng mong rời khỏi gia trang này.”

Hạ Nhất Minh cả người run run lên, Đại bá đối với mọi người trước nay thập phần hòa thuận, rất ít khi có những lời sắc bén như thế. Chẳng qua, Hạ Nhất Minh hiểu được điều này đối với kỳ vọng của Đại bá rất có quan hệ.

“Thuyên Tín. Con không cần làm cho Nhất Minh sợ.” Thanh âm của Hạ Vũ Đức từ bên ngoài truyền đến.

Hạ Thuyên Tín vội vàng đứng dậy mở cửa, đón tiếp lão gia tử đến. Hạ Vũ Đức trên mặt vẫn như trước đem theo ý cười không dứt.

Ra hiệu cho Hạ Thuyên Tín và Hạ Nhất Minh ngồi xuống, ung dung nói: “Nhất Minh. Kỳ thật cháu là người có tư chất kiệt xuất nhất trong thế hệ thứ ba. Bất quá, vận khí của cháu so với mọi người cũng tốt hơn, trong lúc lựa chọn bí tịch nội kình đã lựa chọn đúng với hệ của mình, như vậy đỡ tốn vài năm tu luyện. Trong vòng một năm tu luyện tới tầng thứ ba, chín tuổi đã đạt tới tầng thứ năm, lúc ấy ta và các trưởng bối ngươi đều thập phần kinh hỉ. Đối với cháu có kỳ vọng rất cao, cho nên ngược lại yêu cầu thành tựu của cháu cũng rất cao.” Hạ Vũ Đức thở dài, nói: “Sau đó vài năm, cháu bị áp lực rất lớn từ người thân, tuy rằng đã tu luyện tới đỉnh phong tầng thứ năm nội kình. Nhưng hết thảy một cửa tâm lý kia cháu đã không thể vượt qua. Chuyện này cháu không trách ta chứ?”

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói: “Ông nội. Tôn nhi tuyệt không có ý tứ đó.”

Hạ Vũ Đức nhếch miêng, tả thủ hơi động đậy một chút, nói: “Cháu có thiên phú, cũng có vận khí. Mà cao tầng Hạ gia chúng ta theo như lệ cũ gây ra áp lực lớn nhất cho các đệ tử. Năm đó ta cũng như thế, đại bá ngươi cũng vậy, và cũng chỉ có đột phá được áp lực này mới có thể có thành tựu . May mắn, chúng ta bốn người tuy rằng có cơ duyên bất đồng, nhưng cuối cùng đều đã vượt qua. Điều này coi như là có tổ tông phù hộ.”

Hạ Nhất Minh vâng vâng đồng ý, nhưng trong lòng cũng thầm than không ngừng, mọi người đều có thể tự mình vượt qua tầng thứ năm, còn chính mình lại trong lúc vô tri vô giác mà vượt qua. Chẳng qua giờ phút này, Hạ Nhất Minh có thêm một lá gan nữa cũng không dám nói ra.

Hạ Vũ Đức vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, nói: “Nhất Minh, sở dĩ ta đem chuyện này nói rõ cho cháu biết là thành tựu ngày sau thế nào đều do chính bản thân mình. Mấy vị trưởng bối như chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chỉ điểm một chút, nhưng cuối cùng phát triển tới loại nào thì lại do chính mình phải cố gắng.” Hạ Vũ Đức đột nhiên đứng lên, xoay người bước đi. Ra tới cửa, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu một ngày nào đó, cháu có thể trước ba mươi tuổi tiến vào tầng thứ mười……. Ài. Hãy quên đi. Tất cả phải tùy duyên.”

Dứt lời, thân ảnh Hạ Vũ Đức đột nhiên biến mất tại chỗ. Hai mắt Hạ Nhất Minh chợt nháy nháy, trong lòng hoảng sợ, hắn không rõ ông nội như thế nào có lại có thể biến mất. Tầng thứ mười nội kình cao thủ, quả nhiên không giống với bình thường.

Nhưng lời nói của ông nội trước khi rời đi là có ý tứ gì?

Hạ Thuyên Tín nhìn theo thân hình lão gia tử rời đi, rốt cục thở dài, nói: “Nhất Minh. Áp lực cực hạn mỗi người có thể nhận được đều bất đồng, một khi lão gia tử đã nói thì từ này về sau mọi việc cháu phải tự mình cố gắng.”

Hạ Nhất Minh vội vàng trả lời: “Vâng. Thưa Đại bá.”

Tựa hồ thấy được bộ dáng hơi khích động của Hạ Nhất Minh, Hạ Thuyên Tín hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Cháu không cần cao hứng quá sớm. Ta đã bàn qua với Tam đệ, để hắn đốc thúc cháu nhiều hơn trong việc tu luyện, ngàn vạn lần không thể đem thiên phú và vận khí như vậy lãng phí.”

Đầu Hạ Nhất Minh nhất thời to ra, nhưng lại không dám phản bác lại.

Hạ Thuyên Tín chỉ vào trong Tàng Thư Các, nói: “Nhất Minh, cháu có biết tại sao quy định của gia tộc là chỉ có khi tu luyện nội kình bí tịch tới tầng thứ sáu mới có thể tu luyện vũ kỹ không?”

Hạ Nhất Minh lo lắng một chút, nói: “Đại bá. Tiểu chất trước kia khi đột phá, tuy rằng cũng cảm thấy thực lực tăng lên. Nhưng với tầng thứ sáu này lại hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là nội kình tăng lên to lớn, căn bản trước nay không thể so sánh.”

Hạ Thuyên Tín vừa lòng gật đầu, nói: “Cũng được. Cháu thật thông minh. Những người sở hữu công pháp tu luyện đều có một đặc điểm chung, phải tới tầng thứ sáu mới hoàn toàn phân biệt. Từ tầng thứ năm trở xuống chỉ cần cố gắng tu luyện thì vô luận tư chất như thế nào cũng trong vòng mười năm có thể đạt được. Nhưng từ tầng thứ sáu trở đi, muốn tiến bộ đều vô cùng khó khăn, nếu tâm tình không thể dứt bỏ, vậy thủy chung không thể đột phá. Chỉ khi nào tấn chức thành công, như vậy mới có thể phát huy ra được uy lực càng ngày càng to lớn. Phụ thân cháu và lão Tam tuy rằng kém ta một tầng tu vi, nhưng cho dù hai người có liên thủ cũng không thể qua khỏi ta mười chiêu. Đương nhiên, đối với tầng thứ mười của lão gia tử thì ta ngay cả ba chiêu cũng không qua được.”

Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, hắn trong lòng đối với thực lực lão gia tử rất sùng bái.

Hạ Thuyên Tín đột nhiên lắc đầu, nói: “Ta nói với người mấy cái này làm gì nhỉ?”

Hạ Nhất Minh cứng họng, muốn cười mà không dám, vẻ mặt trông rất quỷ dị.

Hạ Thuyên Tín hừ mặt một tiếng, nhưng hắn không phải là lão Tam. Tuy miễn cưỡng làm nghiêm mặt nhưng cũng không đủ dọa Hạ Nhất Minh.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Thuyên Tín nói: “Nội kình tu vi dưới tầng thứ sáu, chẳng qua chỉ có tác dụng cường thân kiện thể. Nhưng sau khi đạt tới tầng thứ sáu, sức mạnh liền nhảy vọt, lúc ấy mới có thể chân chính đạt điều kiện sử dụng vũ kỹ.”

Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: “Cháu hiểu ạ. Tu vi nội kình hết thảy chỉ là căn bản, nếu không thể đạt được tới tầng thứ sáu thì có làm cái gì cũng được. Còn khi đã vượt qua tầng thứ sáu, mới có thể chân chính phát huy uy lực vũ kỹ.”

Khuôn mặt nghiêm nghị Hạ Thuyên Tín liền được thả lỏng, nói: “Cháu thực thông minh. Nói như vậy cũng đúng, dưới tầng thứ sáu, đối với tu luyện giả chân chính mà nói, nó không được tính là cái gì. Tu luyện vũ kỹ khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, căn bản là nuông chiều bản thân. Cho nên lão gia tử mới đặt ra quy định, khi chưa đạt tới tầng thứ sáu, sẽ không vì tu luyện bí kỹ mà phân tâm.”

Hạ Nhất Minh mạnh mẽ lên tiếng, dưới tầng thứ sáu không cho phép tu luyện hay nói cách khác từ tầng thứ sáu trở đi là có thể.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh một lần nữa chuyển hướng sang cách giá sách ở chung quanh, trái tim cũng kích động mà đập nhanh hơn hẳn.

Hạ Thuyên Tín đang định tận tình khuyên bảo một hồi thì nhìn thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu. Hắn biết rằng giờ phút này có ba hoa chích chòe thế nào đi nữa, thì Hạ Nhất Minh cũng nghe tai vào tai trái rồi ra tai phải mà đi mất chứ không vào đầu.

“Nhất Minh. Từ nay về sau, cháu có thể tùy ý xem các loại bí tịch, đây là một loạt các loại bí tịch có liên quan tới Kim hệ. Ài. Ta còn chưa nói xong đâu….. Thôi quên đi, ngươi cái thằng tiểu hầu tử này, hãy tự giải quyết cho tốt. Chớ có lòng tham không đáy.”

“Vâng. Thưa Đại bá.”

Chương 10 : Kim Thủy chiến kỹ

Cổn Thạch Quyển, Kim hệ chiến kỹ bí tịch.

Đây là bí tịch thứ nhất Hạ Nhất Minh tìm được ở trong Tàng Thư Các.

Giá sách trước mặt, đều là quan hệ tới tu luyện Kim hệ công pháp, phụ trợ công pháp và chiến kỹ công pháp bí tịch, ngay cả tu luyện tám năm Hỗn Nguyên Kình cũng ở trong đó.

Giá sách tuy rất lớn, nhưng bí tịch chân chính cũng không nhiều, cùng chủng loại cũng chỉ có hai mươi bản. Đương nhiên, đối với một người bình thường mà nói, cả đời có thể tu luyện được một nửa chỗ này cũng đã là rất giỏi.

Hạ Nhất Minh nhăn mặt nửa ngày, hắn tuy rằng đối với đống bí tịch này có hứng thú rất lớn. Nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh vẫn nhớ rõ câu nói của Đại bá khi rời đi.

Chớ có lòng tham không đáy.

Tu luyện nội kình bí tịch nhiều năm, Hạ Nhất Minh phi thường rõ ràng đạo lý tham nhiều sẽ không tốt. Cho nên thật lâu sau khi trải qua cân nhắc, Hạ Nhất Minh đã lựa chọn quyển đệ nhất chiến kỹ bí tịch.

Cổn Thạch Quyển là một loại bí kỹ lấy Kim hệ nội kình để dẫn phát, dẫn phát lực lượng đặc thù như cổn thạch của quyền pháp. Loại quyền pháp này uy lực lúc đầu cũng không phải là lớn, nhưng lại có một đặc điểm là thời gian thi triển càng lâu thì khi phát ra uy lực càng cường đại.

Đương nhiên, thi triển loại quyền pháp này đối với yêu cầu về nội kình lại rất cao. Bình thường cao thủ nội kình tầng thứ sáu sẽ không lựa chọn bí tịch loại này, bởi vì bọn họ sẽ không có khả năng duy trì được lâu.

Nhưng tình huống của Hạ Nhất Minh lại bất đồng, hắn không chỉ là cao thủ tầng thứ sáu Kim hệ nội kình, mà còn là cao thủ tầng thứ sáu Thủy hệ nội kình.

Thủy hệ nội kình đặc điểm lớn nhất chính là kéo dài vô tận, tính dẻo dai trong tất cả các loại thuộc tính là cường đại nhất.

Tuy rằng, Hạ Nhất Minh thi triển Cổn Thạch Quyền là Kim hệ công pháp, nhưng bên trong lại bao gồm cả lục tầng Thủy hệ công pháp như vậy tiện nhiên sẽ có công năng đặc thù của Thủy hệ.

Hai loại công pháp phối hợp, tự nhiên Hạ Nhất Minh có thể phát ra uy lực lớn nhất của Cổn Thạch Quyền.

Cho nên sau khi thấy được giới thiệu của bản bí tịch, Hạ Nhất Minh liền đem quyển bí tịch như thể chiến kỹ được sáng tạo ra cho hắn lấy xuống.

Ở chính giữa sảnh có đặt một chiếc bàn, bên trên chiếc bàn có những loại giấy tờ rất đặc thù.

Đệ tử Hạ gia trang sau khi vào Tàng Thư Các lựa chọn ra các loại bí tịch, cũng không thể đem bản gốc ra ngoài mà chỉ có thể ở tại đây in sao ra một bản khác.

Ngày hôm trước, quyển bí tịch Ba Công Văn Tam ca đưa cho Hạ Nhất Minh cũng là do chính tay hắn sao ra.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, Hạ Nhất Minh không do dự liền đem bản bí tịch sao ra, đặc biệt có vài phần đồ án được Hạ Nhất Minh vẽ lại cũng không kém.

Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không đem toàn bộ nội dung sao ra, hắn sao ra chỉ là một phần nội dung trung cấp dành cho tu luyện giả tầng thứ sáu mà thôi. Dù sao, Hạ Nhất Minh cũng là Hạ gia đệ tử, có đặc quyền tùy thời đều có thể tiến vào đây, như vậy chờ tới khi đạt được tầng thứ bảy thì sao ra cũng không muộn. Nếu không, vạn nhất không khống chế được mình mà vượt cấp học tập chiến kỹ cấp cao hơn, thì ngược lại không phải là chuyện tốt.

Đem nội dung sao ra xong, Hạ Nhất Minh đem quyển bí tịch cẩn thận đặt trở lại trên giá sách, sau đó chậm rãi chờ cho nét mực khô đi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Nhất Minh chuyển qua một loạt các giá sách bên cạnh.

Trên một giá sách được viết một chữ “Thủy” thật to, không cần hỏi Hạ Nhất Minh có thể khẳng định giá sách này liên quan tới Thủy hệ công pháp.

Do dự một chút, Hạ Nhất Minh thấy thời gian còn sớm, ngay cả nửa đêm cũng chưa tới. Trong lòng Hạ Nhất Minh bắt đầu rục rịch hẳn lên.

Người khác còn tưởng Hạ Nhất Minh chỉ tu luyện Hỗn Nguyên Kình tới tầng thứ sáu, nhưng bọn họ không ngờ được ngay cả Ba Văn Công cũng đã được Hạ Nhất Minh tu luyện tới tầng thứ sáu.

Một khi đã như vậy, Hạ Nhất Minh có thể đồng thời tu luyện Thủy hệ chiến kỹ bí tịch.

Nghĩ nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh rốt cuộc quyết định, điều này cũng không phải được xem là lòng tham không đáy.

Hạ Nhất Minh liền đứng lên đi về phía giá sách có đánh dấu ký tự “Thủy”, chậm rãi lật xem.

Bí tịch ở giá sách này rõ ràng so với Kim hệ nhiều hơn, có hơn ba mươi bản, gần gấp đôi Kim hệ bí tịch.

Tâm niệm Hạ Nhất Minh vừa chuyển, lập tức hiểu được, tu luyện Thủy hệ bí tịch nhân số vượt xa Kim hệ , cho nên mới tạo thành số lượng bí tịch chênh lệch.

Điểm này không chỉ ở bên trong Tàng Thư Các suy ra, mà còn ở trong cả gia tộc nữa. Toàn bộ thế hệ thứ ba của gia tộc cũng chỉ có một mình Hạ Nhất Minh là tu luyện Kim hệ.

So sánh với số người chọn Thủy hệ công pháp thì vượt quá xa Kim hệ.

Bởi vì bí tịch ở đây tương đối nhiều, tốc độ lật xem của Hạ Nhất Minh cũng tương đối nhanh hơn. Một giờ sau trên tay Hạ Nhất Minh đã có một quyển bí tịch.

Miên chưởng, Thủy hệ chiến kỹ bí tịch.

Theo như Hạ Nhất Minh biết, Miên Chưởng là loại bình thường nhất trong đám Thủy hệ chiến kỹ bí tịch. Tuy rằng, Hạ Nhất Minh cho tới bây giờ chưa rời khỏi Hạ gia trang quá mười dặm, nhưng đã có nghe qua phụ thân, Tam thúc và đại ca bàn luận sự tình.

Từ đó còn biết được, tu luyện giả bên ngoài tu luyện Thủy hệ công pháp, trên cơ bản mỗi người đều có trong tay Miên Chưởng.

Miên Chưởng là Thủy hệ chiến kỹ công pháp đơn giản nhất, chỉ cần tu luyện đạt tới tầng thứ tư là có thể tiến hành tu luyện. Ở trong cánh cửa tu luyện thấp, Miên Chưởng tuyệt đối là chiến kỹ số một, số hai.

Có lẽ bởi vì thế, Miên Chưởng mới lưu truyền rộng rãi nhất. Nhưng vì loại chiến kỹ đơn giản thực dụng này cho nên khi tu vi nội kình được đề cao, uy lực của nó cũng trực tiếp tăng lên. Loại chiến kỹ này không có bao nhiêu kỹ xảo, chỉ cần kiên trì nỗ lực không ngừng nó sẽ trở thành chiến kỹ phụ trợ thích hợp nhất.

Đặc biệt đối với quyết định chủ tâm phải tu luyện Kim hệ chiến kỹ của Hạ Nhất Minh mà nói, thì lựa chọn một cái Thủy hệ chiến kỹ làm hỗ trợ là tối thích hợp.

Một khi đã đưa ra quyết định, Hạ Nhất Minh liền đem bí tịch Miên Chưởng tới bàn sao ra.

Khi trời vừa hửng đông, Hạ Nhất Minh đã đem Miên Chưởng từ tầng thứ tư tới tầng thứ sáu sao ra toàn bộ. Sau đó, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ nội dung sửa sang lại một chút liền đẩy cửa đi ra.

Ngoài cửa, Hạ Thuyên Tín một đêm ngồi tĩnh tọa chờ đợi.

Hạ Thuyên Tín cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của Hạ Nhất Minh. Sau khi Hạ Nhất Minh tiến chức tới tầng thứ sáu, lập tức có thể tự mình chọn con đường phát triển. Muốn tu luyện cái gì, hoàn toàn do ý muốn của Hạ Nhất Minh . Nhưng do Hạ Thuyên Tín ký thác rất nhiều vào Hạ Nhất Minh nên mới quan tâm hỏi.

“Nhất Minh. Cháu chọn chiến kỹ bí tịch loại nào?”

“Là Cổn Thạch Quyền cùng Miên Chưởng ạ.” Hạ Nhất Minh không chút dấu diếm nói.

Vừa nghe Hạ Nhất Minh lựa chọn hai loại bí tịch, Hạ Thuyên Tín khẽ nhíu mày, nói: “Nhất Minh. Cháu hay là hãy để toàn bộ tâm lực chủ tu nội kình bí công pháp đi. Chiến kỹ bí tịch tuy rằng có thể làm cháu tăng lên khả năng chiến đấu. Nhưng cháu phải nhớ kỹ, nội kình là hết thảy mọi nền tảng, khi còn có tiềm lực phát triển nội kình thì tốt nhất hãy đem phần lớn tinh lực của mình tập trung lên mặt này.” Tạm dừng một chút, hắn lại nói: “Nhị ca Nhất Hải và Tam ca Nhất Huyễn của cháu tuy rằng lựa chọn tu luyện hai loại, nhưng tiềm lực phát triển của hai người đó lại không bằng cháu a.”

Hạ Nhất Minh vội vàng cúi đầu thụ giáo, đồng thời nói: “Đại bá. Chất nhi chỉ sao hai loại chiến kỹ tầng nội dung tầng thứ sáu, cũng không có tham lam.”

Sắc mặt Hạ Thuyên Tín lúc này mới hòa hoãn đi một chút, xem ra đứa cháu này biết phân nặng nhẹ.

Cáo biệt Hạ Thuyên Tín, sau khi ly khai Tàng Thư Các, Hạ Nhất Minh theo thói quen chạy tới sân huấn luyện ở hậu viện. Hạ Nhất Minh đã tới muộn hai ngày, cũng không muốn tới muộn thêm một lần nữa.

Vừa mới đi được vài bước, liền gặp Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa cùng Hạ Nhất Lung và Hạ Nhất Đào.

Hạ Thuyên Nghĩa nhìn thấy Hạ Nhất Minh đang hướng tới phía này đi tới, không khỏi bật cười, nói: “Nhất Minh, cháu muốn tới hậu viện luyện công buổi sáng sao?”

“Đúng vậy. Thưa Tam thúc.” Hạ Nhất Minh cung kính trả lời.truyen audio cv

Hạ Nhất Lung và Hạ Nhất Đào nhìn nhau cười, Hạ Nhất Đào liền kêu lên: “Lục ca. Huynh đã tu luyện nội kình tới tầng thứ sáu. Từ nay không phải luyện công buổi sáng nữa mà.”

Hạ Nhất Minh giật mình, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.

Hạ Nhất Minh ở trong Tàng Thư Các chép sách cả đêm, đã đem chuyện này hoàn toàn quên mất.

Môn quy Hạ gia, sau khi đạt tu vi tới tầng thứ sáu sẽ không phải tham gia luyện công buổi sang. Bời vì sau khi tu vi đạt tới tầng thứ sáu, luyện công buổi sáng đối với thân thể mang lại ảnh hưởng cực nhỏ, ngược lại tu luyện một ít nội kình thu hoạch lại lớn hơn.

Hạ Thuyên Nghĩa vỗ vỗ bả vai Hạ Nhất Minh, nói: “Nhất Minh. Cháu hãy tự mình cố gắng đi. Ta hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy cháu tiến vào tầng thứ bảy.”

Hạ Nhất Minh theo bản năng gật đầu, rồi nhìn Tam thúc và hai người tỷ đệ đi xa dần.

Hạ Nhất Minh quay đầu lại nhìn, mắt nhìn bốn phía. Đột nhiên trong lúc đó, Hạ Nhất Minh phát hiện ra mình không có chỗ để đi.

Từ khi năm tuổi bắt đầu luyện công, buổi sáng mỗi ngày đều tham gia luyện công buổi sang đến nay không cần phải đi, như vậy ba giờ tiếp theo, Hạ Nhất Minh muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.

Giờ phút này tâm tình Hạ Nhất Minh có chút phức tạp, giống như một sinh viên tốt nghiệp nhưng lại thất nghiệp, nội tâm sinh ra một trận mờ mịt.

Sờ sờ cuốn bí tịch trong lòng, cả người Hạ Nhất Minh lại một lần nữa cháy lên ham muốn.

Một khi đã không cần tu luyện buổi sáng, như vậy Hạ Nhất Minh sẽ bắt đầu tu luyện chiến kỹ bí tịch, không biết hai bản chiến kỹ bí tịch có thể mang tới cho mình bao nhiêu chỗ tốt, có thể đem sức chiến đấu của mình đạt tới loại nào?

Hạ Nhất Minh tin tưởng rằng, chỉ cần hắn luyện thành hai bản chiến kỹ này, như vậy nếu một lần nữa gặp lại Hồ Hùng thì đó chính là lúc nó gặp tử vong.

❮ sau

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !