1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 77 [Chương 381 đến 385]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 77 [Chương 381 đến 385]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 381: BẢO NGỌC CỦA HUYỀN CẤP TRUNG PHẨM

Nhớ mang máng, linh trận đó lúc đầu giữ lại là trận pháp có tỉ lệ nâng cao phẩm cấp luyện đan.

Nhưng hiện giờ Dương Khai cũng hiểu được không ít huyền bí của Luyện Đan Chân Quyết, cái mà bây giờ để Lã Tư mang đi, là một linh trận có thể nâng cao tỉ lệ luyện thành đan, hơn nữa so với cái trước cấp bậc còn cao hơn không ít, cho nên hắn mới có thể tự tin như vậy.

Dựa vào trình độ luyện đan của Tiêu Phù Sinh, lại phối hợp với linh trận này, tuyệt đối không có sai sót.

– Nhất định có thể luyện thành đan? Sẽ không thất bại?

Lã Tư không yên tâm hỏi.

– Tuyệt đối!

Dương Khai nghiêm túc gật đầu.

– Nếu chẳng may… – Không có nếu chẳng may!

Lã Tư cười khổ, thật không biết nên nói gì nữa.

Dương Khai xoa xoa tay đứng lên, mỉm cười với Lã Tư nói:

– Tư trưởng lão, việc này không nên chậm trễ, ta cảm thấy người vẫn là nên nhanh chóng đến Vân Ẩn Phong đi.

– Đúng đúng đúng!

Lã Tư bị hắn nhắc nhở như vậy, trong lòng cũng trở nên nóng như lửa.

Nguyện liệu luyện đan sớm đã chuẩn bị xong, tuy rằng những nguyên liệu này tìm được không phải dễ, nhưng vốn liếng của Lã gia cũng không phải là quá yếu, vì Lã Tư, đương nhiên dốc hết toàn lực.

Lã Tư quyết đoán, nói xong liền đứng lên, lấy từ trong phòng ra mấy hộp ngọc, trong những hộp ngọc này đều là dược liệu mới thu thập được.

Đóng gói xong, mới quay người lại, nhìn thấy Dương Khai không coi ai ra gì đã đem Dương Tinh Ngọc Sàng lão vốn đặt dưới mông lên vai, cười đến răng hàm cũng lộ cả ra.

– Tư trưởng lão, hợp tác vui vẻ!

Dương Khai cười ha hả, không chút khách khí, khiêng giường ngọc đi nhanh ra ngoài.

Lã Tư há miệng, lời đến miệng lại nuốt xuống.

Đến lúc này, cũng chỉ hy vọng lời hắn nói là sự thật.

Đám người Lã Lương đang cúi đầu chờ đợi, vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Dương Khai khí phách vô song, kinh ngạc đến mức cằm rơi cả xuống đất.

Này…này… Tư trưởng lão dùng Dương Tinh Ngọc Sàng để cứu mạng, bị hắn khiêng đi như vậy? Theo sau Dương Khai, Tư trưởng lão vẻ mặt bất đắc dĩ bước ra.

Mọi người Lã gia đều không khỏi kinh hãi.

– Chư vị dừng bước!

Dương Khai cười ha hả, chào mọi người. Sau đó ngẩng đầu sải bước, đi ra ngoài.

Như một trận cướp bóc, thắng lợi về tay cường đạo. Các chủ nhân của Lã gia chỉ có thể dương mắt nhìn theo.

Đi chưa được vài bước, cảm giác bị người ta kéo lại.

Nhìn lại, thì thấy khuôn mặt u sầu của Lã Tư đang nhìn mình. Lắp bắp, muốn nói lại thôi.

– Sao vậy?

Dương Khai thực sự không nhịn được, vì Dương Tinh Ngọc Sàng, giằng co với Lã Tư lâu như vậy, thật sự là đánh mất thân phận.

– Dương công tử, lão phu muốn hỏi một câu cuối cùng, thật là có thể luyện thành chứ?

Hiển nhiên là lão vẫn chưa yên tâm, lúc nói đôi mắt trông đợi nhìn lên chiếc giường ngọc trên vai Dương Khai, cứ như đang níu kéo mối tình đầu của mình, như thế nào cũng không chịu buông tay.

– Nếu người không dám đánh cuộc. Vậy trả thư lại cho ta, ta cũng không muốn làm cái việc tốn công sức lại chả được gì.

Dương Khai ra vẻ bất mãn, hừ một tiếng.

Lã Tư đau đầu, rối rắm hồi lâu, mới hung hăng cắn chặt răng:

– Lão phu tin ngươi!

– Thế là được rồi.

Dương Khai hừ nhẹ – Buông tay!

Lã Tư lúng túng thu tay lại, vô cùng lưu luyến nhìn chiếc giường ngọc, lúc này mới không nỡ thu lại ánh mắt.

Dương Khai bước nhanh rời đi!

Đợi đến khi bóng lưng của Dương Khai biến mất, đám người Lã gia mới vô cùng lo lắng, Lã Lương vội vàng tiến lên:

– Tư trưởng lão. Thế này có phải có chút thiệt thòi không?

– Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Cơ hội bày ra trước mặt ta, chẳng lẽ lại để nó biến mất khỏi đầu ngón tay?

Lã Tư một bụng buồn bực, giận dữ nói:

– Cứ thế đi, sống hay chết, lần này đánh cược một lần! Lão phu lại đi mấy ngày.

Dứt lời, thân hình đạp vào không khí mà dậy, nhanh như chớp biến mất.

Sau khi chờ cho Lã Tư biến mất, Lã Lương mới trầm mặt suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói:

– Mấy người các ngươi, đi giám sát vị Dương công tử kia, xem mấy ngày này hắn sẽ làm những gì, đừng để bị bại lộ.

Mấy vị cao thủ thần sắc ngưng trọng gật đầu. … Hậu viện Lã gia.

Dương Khai khí phách hùng dũng hiên ngang oai vệ trở về, vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn ngồi trong sân chán đến chết, hai người Đồ Phong và Đương Vũ Tiên tiếp khách.

Sau khi nhìn thấy Dương Khai, Thu Ức Mộng ngạc nhiên, vô cùng kinh ngạc thấy hắn khiêng giường ngọc trở về.

– Tiểu công tử!

Đồ Phong và Đương Vũ Tiên vội đi tới, hai người bọn họ đã trải qua nhiều ngày trị thương, không khác gì đã khỏi hẳn, từ bên ngoài căn bản không nhìn ra.

– Ngươi lấy đâu ra khối bảo ngọc to như vậy?

Thu Ức Mộng kinh ngạc phì cười.

– Bảo bối của Lã gia.

Dương Khai tùy tiện đáp lại một câu, đi đến trước bàn đá trong sân, để giường ngọc xuống.

– Đẹp thật.truyện tà tu audio

Lạc Tiểu Mạn có chút không hiểu biết, đi lên trước sờ sờ giường ngọc, tấm tắc kêu kì lạ, – Còn rất ấm, xem ra có thể ngủ ở bên trên được.

Thần sắc Thu Ức Mộng cũng trở nên ngưng trọng, vừa nãy chỉ tưởng là Dương Khai cầm một khối bảo ngọc từ chỗ Lã gia về mà thôi, nhưng bây giờ sát vào mới thấy, đây rõ ràng là một thiên tài địa bảo năng lượng cực kỳ nỗi liễm.

Nếu dùng để luyện khí, tuyệt đối có thể phát huy được tác dụng lớn.

Đưa ngón tay khẽ sờ sờ Dương Tinh Ngọc Sàng, càng cảm thụ thì thần sắc càng cổ quái.

Bảo bối này… dường như cấp bậc không thấp nha.

Hai người Đồng Phong và Đường Vũ Tiên cũng đều đang quan sát, vừa xem, sắc mặt vừa từ từ thay đổi.

Khối bảo bối lớn như vậy, cho dù ở Dương gia cũng không được thấy nhiều, trời mới biết Lã gia bỏ ra bao nhiêu tiền bạc mới làm ra thứ này.

– Đây là…dương bảo Huyền cấp trung phẩm?

Rất lâu sau, sắc mặt Đồ Phong thay đổi, khẳng định nói.

Nghe y nói như vậy, tất cả mọi người đều giật mình, thần sắc hoảng sợ.

Huyền cấp trung phẩm… Chất lượng này đã cao đặc biệt rồi. Thế gian này, tất cả thiên tài địa bảo, Huyền cấp thượng phẩm là cấp cao nhất, giữa trung phẩm và thượng phẩm, chỉ chênh lệch một khoảng cách rất nhỏ thôi.

Khó khăn nhất chính là, khối dương ngọc này hình như là thiên nhiên sinh thành, độ ấm tỏa ra từ từ, dùng để làm giường thì không còn gì tốt hơn, cho dù công phu tu luyện không phải thuộc tính dương, nếu ngồi tu luyện trên đó quanh năm suốt tháng, cũng sẽ đạt được không ít thành tựu.

– Thật là Huyền cấp trung phẩm?

Thu Ức Mộng kinh ngạc nhìn Đồ Phong hỏi, tuy nhãn lực của nàng cũng không kém, nhưng so với cao thủ Thần Du Cảnh vẫn còn có chút không bằng.

– Là Huyền cấp trung phẩm.

Đường Vũ Tiên cũng khẳng định, sau khi nói xong trong đôi mắt đẹp hiện ra ánh nhìn khác thường, nhìn thẳng vào Dương Khai, – Tiểu công tử, người thực sự là lấy được từ chỗ Lã gia?

– Đương nhiên.

Thu Ức Mộng nhíu mạy lẩm bẩm nói:

– Ta nhớ Lã Tư Thần Du Chi Thượng của Lã gia đang lúc thăng cấp thì xảy ra vấn đề, làm cho kinh mạch không thông, lúc ấy thái thượng trưởng lão của Thu gia ta đã từng nói với lão, tốt nhất là dùng dương ngọc chế tạo thành giường, lấy nguyên khí ấm áp đả thông kinh mạch, nếu không để lâu, chẳng những thực lực giảm, thậm chí tính mạng cũng bị đe dọa… Chẳng lẽ, đây là giường ngọc của Lã Tư?

Nghĩ đến khả năng này, tim Thu Ức Mộng run khẽ.

Dương Khai hơi kinh ngạc nhìn nàng, nói:

– Ngươi cũng biết nhiều thật đấy.

– Thật thế à?

Thu Ức Mộng ngay tức khắc bụm miệng lại, làm thế nào cũng không thể tin được.

Ngay đến Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cũng khiếp sợ. Lã Tư, bọn họ đương nhiên biết, là một trong số cao thủ Thần Du Chi Thượng hiếm hoi, sớm đã nổi danh thiên hạ.

Chỉ có điều, mọi người nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, Dương Khai rốt cuộc dùng thủ đoạn thông thiên gì, lại có thể khiến Lã Tư đem giường ngọc như tính mạng của mình cho đi.

Chắc không phải… Dương Khai giết chết Lã Tư rồi đấy chứ?

– Tiểu công tử… Đường Vũ Tiên thần sắc kì quái nhìn Dương Khai nói:

– Người trả giá như thế nào? Mới đổi được thứ này từ Lã Tư?

Thu Ức Mộng và Đồ Phong cũng tò mò nhìn hắn.

Trước tiên không nói đến chiếc giường ngọc này là không thể đánh giá, hơn nữa nó đối với Lã Tư là thứ đồ đặc biệt, nếu Dương Khai không đưa ra giá cực lớn, làm sao có thể bình an vô sự khiêng nó về?

– Giúp lão một chuyện nhỏ, lão liền nhường cho ta luôn.

Dương Khai cười nhạt, không nói nhiều.

Ánh mắt Thu Ức Mộng lóe sáng, dường như đang trầm tư cái gì. Mà Đồ Phong và Đường Vũ Tiên rõ ràng cũng không mấy tin tưởng vào cách nói của Dương Khai, đều là kinh nghi bất định.

– Hừ, ta tự đi hỏi Lã Lương!

Thu Ức Mộng thấy hắn không muốn nhiều lời, dương dương đắc ý nói.

Dựa trên quan hệ giữa Thu gia và Lã gia, nàng đi hỏi Lã Lương chắc chắn biết được sự thực.

– Tùy!

Dương Khai nhún vai vẻ không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện gì cũng không bị lộ ra ánh sáng, bỗng nhiên vẻ mặt mong đợi:

– Chúng ta ở lại đây vài ngày đi, Thu Ức Mộng mấy người nếu không chờ được, thì tự mình quay về Trung Đô trước.

– Ta chờ ngươi cùng đi!

Thu Ức Mộng cười ngọt ngào.

Dương Khai lại khiêng Dương Tinh Ngọc Sàng, về đến phòng mình liền bế quan.

– Hừ, thần thần bí bí!

Thu Ức Mộng hừ nhẹ một tiếng, lắc lắc ống tay áo, dẫn Lạc Tiểu Mạn đi ra ngoài, rõ ràng là chuẩn bị đi hỏi Lã Lương.

– Thu tiểu thư, hỏi ra rồi, nói với chúng tôi một tiếng.

Đồ Phong cười hắc hắc nói.

– Ừ.

Thu Ức Mộng thuận miệng đáp lại.

Đợi cho Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đi rồi, hai người Đương Vũ Tiên và Đồ Phong mới nhìn nhau cười khổ.

– Ta phát hiện, đi theo tiểu công tử càng lâu, càng không nhìn rõ hắn.

Đồ Phong nhỏ giọng nói.

Đường Vũ Tiên cũng gật đầu đồng tình:

– Hình nhứ cứ cách một thời gian hắn lại mang bất ngờ đến cho người khác.

Ban đầu lúc tìm được Dương Khai, hắn đang hạ sát thủ bốn vị Thần Du Cảnh, mặt không đổi sắc tim không nhảy, hung hăng khiến hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên cảm giác có phần hợp khẩu vị, còn vu oan giáng họa, bức bách bọn họ vàcông tử của Nam gia chặt đứt tay, liền sau đó là quá trình thu phục Kim Vũ Ưng khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.

Trở lại Lăng Tiêu Các, bọn họ mới biết không ngờ Dương Khai có cùng nguồn gốc với Tà chủ.

Trong Lăng Tiêu Các, lời nói của Thu Ức Mộng lại ra sức tôn sùng Dương Khai, càng làm cho người ta không khỏi chấn động.

Đến nơi này nữa, khi cảm nhận hắn luyện công, hai người bọn họ bị thương, hắn lại bình an vô sự. Còn bây giờ, hắn lại có thể không tốn nhiều công sức mà có thể lấy được bảo ngọc vô giá của một cao thủ Thần Du Chi Thượng.

Từ sự kiện này đến sự kiện khác, có cái nào là không khiến họ ngạc nhiên thán phục?

Đồ Phong và Đương Vũ Tiên lặng yên suy nghĩ, từ khi tìm được Dương Khai đến bây giờ, tính ra chưa đầy một tháng.

Trong thời gian ngắn như vậy, hắn dù vô tình hay hữu ý cũng đã thể hiện ra những thủ đoạn không gì sánh kịp, vô hình chung, hai huyết thị cũng không dám mảy may dò xét hắn.

Chương 382: NGỌC TRUNG CHÂN LINH

Trong phòng, Dương Khai khoanh chân ngồi ở Dương Tinh Ngọc Sàng, Chân Dương Quyết điên cuồng vận chuyển Hòa Lã Tư ngồi ở bên trên, chỉ dẫn một chút dương khí ôn hòa điều chỉnh kinh mạch bất đồng, hiện giờ Dương Khai đang điên cuồn cắn nuốt năng lượng của Dương Tinh Ngọc Sàng Thân thể như biến thành cái động không đáy, huyệt vị toàn thân tản mát ra lực hút cực lớn không gì sánh bằng, từng luồng năng lượng màu hàng kim có thể thấy bằng mắt thường được dẫn dắt ra từ Dương Tinh Ngọc Sàng, như sợi tơ chảy xuôi theo huyệt vị của Dương Khai tiến tiến vào trong kinh mạch của hắn, hội tụ đến vùng đan điền.

Cảm giác dễ chịu chưa bao giờ có đột nhiên thăng lên Không hổ là bảo ngọc Huyền cấp trung phẩm, Dương Khai có thể tinh tường cảm thụ Dương khí tự thân tinh thuần như thế nào, hùng hậu đến đâu Dường như bị Dương khí này kích thích, kinh mạch toàn thân không ngừng di chuyển, rèn luyệntạp chất tinh tế trong đó, khiến Dương khí này càng trở nên tinh thuần, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm phải Kinh mạch rất nhanh bão hòa phồng lên, theo tiếng tí tách nhỏ, từng giọt hoàn toàn mới hình thành, đắm chìm đến vùng đan điền.

Kinh mạch tràn đầy bỗng nhiên trở nên rỗng tuếch, tốc độ cắn nuốt cũng thay đổi nhanh thêm lần nữa Năng lượng trong ngọc sàng từng chút từng chút nhanh chóng trở thành của Dương Khai, từng giọt từng giọt được hình thành trong đan điền. Mà cả Dương Tinh Ngọc Sàng cũng đang giảm dần tốc độ một cách vi diệu Trong quá trình này, máu thịt và lục phủ ngũ tạng Dương Khai được tẩy lễ khó nói thành lời Hai ngày sau, Dương Khai chậm rãi mở mắt, hai mắt rạng rỡ.

Dương dịch trong đan điền lúc này tối thiểu cũng hơn hai trăm giọt. Khi đi ra từ Hung Sát Tà động, Dương dịch còn lại chỉ có hai mươi giọt ít ỏi, vậy mà bây giờ con số này điên cuồng tăng lên gấp bội Như vậy có thể thấy năng lương Dương Tinh Ngọc Sàng chất chứa kinh khủng tới mức nào Dương dịch bây giờ khác Dương dịch lúc trước rất nhiều, chân ngyên của Dương Khai tinh thuần, ngay cả năng lượng chất chứa trong một giọt Dương dịch cũng gấp bội lần so với lúc trước, cho nên tuy chỉ có gần hai trăm giọt, cũng là số tài sài không thể xem thường Đủ để Dương Khai dùng trong thời gian nhất định Dương Tinh Ngọc Sàng trong mấy chốc gần như biến mất, Lã Tư chỉ sợ dù thế nào cũng không nghĩ tới hắn dựa vào trị thương, Dương Tinh Ngọc Sàng mà Lã gia đã hao tốn rất nhiều tài lực, nhân lực, vật lực tìm kiếm, qua tay hắn không đến hai ngày gần như đã biến mất rồi Chỉ còn lại hối khối cỡ bàn tay Dương Khai nắm trên tay khối Dương Tinh ngọc, ánh mắt lóe ra, có chút hồ nghi khó hiểu.

Hắn phát hiện ra khi mình vận chuyển Chân Dương quyết cũng không thể hấp thụ năng lượng trong khối Dương Tinh Ngọc này, dường như bên trong có sức mạnh thần kì đang chống cự lực hút truyền đến từ thân hắn Nếu quả thật quyết tâm hấp thu, Dương Khai cũng có thể hấp thụ được nhưng phát hiện hiện tượng kì quái như vậy, hắn cũng muốn hiểu rõ.

Khối ngọc lớn cỡ bàn tay, cả vật thể vàng óng ánh, hơn nữa còn sáng hơn bên ngoài của Dương Tinh Ngọc, càng ngưng tụ thật nặng, mơ hồ có một loại hoa quang nội liễm trong đó vận chuyển không ngừng Tò mò xem chừng một lát, không thấy có gì đặc biệt Hơi sửng sốt, Dương Khai thả ra thần thức thăm dò, nhưng mà, thần thức thăm dò vào trong ngọc như lâm vào trong bóng tối, không thu hoạch được gì, căn bản không thể nhận thấy được cái gì dị thường trong khối ngọc Chân nguyên và thần thức đều không có hiệu quả, khối ngọc này dường như thật sự chỉ là Dương Tinh Ngọc bình thường, nhưng Dương Khai lại cảm thấy có chút gì cổ quái, hết cách liên chạy ra ngoài cửa hô một tiếng:

– Đồ Phong, Vũ Tiên Cửa phòng mở ra, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên dắt tay nhau vào – Tiểu công tử có gì chỉ bảo?

Đồ Phong trầm giọng hỏi, Đường Vũ Tiên lại nhìn hắn chăm ch. Nàng phát hiện mới không gặp hai ngày, vị tiểu công tử này có chút gì mạnh mẽ hơn, Chân NguyênCảnh thất tầng mới tăng lên không lâu, đã tiến thêm một khoảng lớn, toàn thân có cảm giác thăng tiến thuận lợi.

Kỳ quái! Đường Vũ Tiên âm thầm lắc đầu, chỉ có hai ngày bế quan, làm sao trở nên mạnh mẽ nhiều như vậy?

Hơn nữa, cái Dương Tinh Ngọc Sàng đâu rồi? Đường Vũ Tiên nhìn trong phòng cũng không phát hiện tung tích ngọc sàng Dương Khai tùy tay đưa ngọc khối trên tay ném cho Đồ Phong nói:

– Ngươi tới xem, cái này có huyền cơ gì không?

Đồ Phong tiếp nhận, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng rất mau kiềm chế, cau mày, cầm lấy khối ngọc phóng sức mạnh cảm nhận trong chốc lát rồi lắc đầu nói:

– Trình độ thần thức của tại hạ không bằng Vũ Tiên, nhìn không thấy có gì đặc biệt, để nàng ấy xem sao Dương Khai hơi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Vũ Tiên, dường như cũng không ngờ trình độ thần hồn của nàng mạnh hơn Đồ Phong Thực lực tới Thần Du Cảnh, chẳng những phải tự luyện sức mạnh cơ thể còn phải tu luyện sức mạnh thần hồn. Có một số người tự có cách lí giải độc đáo đối với thần thức và Thần Hồn Kỹ, đối với phương diện này mạnh hơn Thần Du Cảnh một chút Đường Vũ Tiên không nghi ngờ chính là loại người này Dương Khai gật gật đầu, Đồ Phong thuận tay ném khối ngọc cho Đường Vũ Tiên.

Người sau dịu dàng cười, tiếp nhận khối ngọc, nhắm mắt đẹp lại rót thần thức vào Thời gian dần qua, thần sắc trên gương mặt kiều mị của Đường Vũ Tiên hơi có chút ngưng trọng, dường như thật sự phát hiện cái gì, lực lượng thần thức rót vào khối ngọc cũng dần mạnh lên không ít.

Dương Khai hai mắt tỏa sáng, trong lòng âm thầm chờ mong.

Một lúc sau, Đường Vũ Tiên mới thu hồi thần thức của mình, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, mở hai mắt ra, trong đôi mắt đẹp chớp động lên một tia hưng phấn:

– Tiểu công tử, đây là một khối chưa đựng bảo ngọc chân linh!

– Chân linh?

Dương Khai và Đồ Phong nhất tề biến đổi sắc mặt – Chân linh!

Đường Vũ Tiên ra sức gật đầu, – Hơn nữa theo ta cảm thấy, thời gian dựng dục không ngắn, đã có thần trí đơn giản rồi, cho nên mới có thể lừa gạt thần thức các ngươi điều tra – Chân linh có thần trí?

Đồ Phong kinh hô một tiếng, – Tối thiểu cũng có mấy ngàn năm – Xuỵt!

Dương Khai nháy mắt ra dấu cho Đồ Phong Đồ Phong sửng sốt, chợt nhớ tới cái gì, lặng lẽ thả ra thần thức hướng bốn phía khuếch tán, một lát sau, thần sắc lạnh lùng, nặng nề mà hừ một tiếng, sắc mặt khó coi.

Ycảm giác được, ở xung quanh căn phòng, có hơi thở của vài vị cao thủ Thần Du Cảnh ẩn nấp, đang theo dõi động tĩnh bên này Những người này, hiển nhiên là cao thủ Lã gia!

Cũng không phải thần thức Đồ Phong không bằng những người này, chỉ có điều mấy vị cao thủ đó lợi dụng đặc thù bí bảo. Lại có tâm tính, cho nên mới không để y phát giác. Nếu không phải ánh mắt vừa rồi của Dương Khai vừa rồi, e rằng y cũng không điều tra cẩn thận Trong lòng âm thầm kinh ngạc, cũng không biết Dương Khai là chú ý cẩn thận hay là đã sớm phát hiện Biết bên ngoài có người ở giám thị, Đồ Phong cũng không dám quá lớn tiếng ồn ào Dương Khai vẫy hai người bọn họ, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vội vàng tới khoanh chân ngồi đối diện Dương Khai Ba người chụm đầu vào, hạ giọng nói – Trước ta có nghe nói chuyện chân linh trong ngọc, nghe nói ngọc lâu năm, sẽ có vài tỷ lệ nhất định sinh ra chân linh. Khối ngọc này là như vậy chăng?

Dương Khai hạ giọng hỏi Đường Vũ Tiên nhíu trán, nhẹ nhàng nói:

– Không sai. Chỉ có điều tỷ lệ hình thành chân linh trong ngọc rất nhỏ, mười ngàn khối bảo ngọc không chắc có một khối Nói xong, khuôn mặt thoáng có chút hưng phấn, – Nhưng bảo ngọc một khi sinh ra chân linh, giá trị liền lập tức thăng gấp mấy chục lần Đồ Phong cũng gất đầu mạnh:

– Đúng vậy Dương Khai lập tức hưng trí. Hỏi:

– Chân linh đó có lợi gì?

Hai vị huyết thị liếc nhìn nhau, lập tức có chút cảm giác hãnh diện. Đi theo Dương Khai, mỗi lần đều là hắn làm cho hai người ngạc nhiên thán phục. Nhưng hiện tại xem ra, hắn nói cho cùng chỉ là một người trẻ tuổi, chỉ nghe đồn về những thứ bí mật chứ không hiểu biết bằng bọn họ Hoá ra, bọn ta vẫn có tác dụng đấy. Đồ Phong và Đường Vũ Ttiên nghĩ thầm Cũng không đắn đo, Đường Vũ Tiên khẩn trương nói:

Chân linh hình thành cực kỳ khó khăn, phải là trong khối ngọc quặng cực lớn mới có thể hình thành. Nếu tại hạ đoán không lầm, một khối Dương Tinh Ngọc Sàng của Lã gia hẳn là đào ra từ một mảng lớn Dương Tinh ngọc quặng. Cấp bậc bên ngoài Dương Tinh ngọc quặng có thể không cao, Dương Tinh Ngọc Sàng là sản vật trung tâm của ngọc quặng – Khối nhỏ này, nhất định là một phần của Dương Tinh Ngọc Sàng?

Đến lúc này, Đường Vũ Tiên có thể đoán được lai lịch của khối ngọc – Ừ Đường Vũ Tiên cười một tiếng, – Bọn họ cho rằng Dương Tinh Ngọc Sàng là tinh túy của khối ngọc quặng, thực ra khối ngọc này mới là tinh túy trong tinh túy! Năng lượng và giá trị chất chứa của nó, chỉ sợ còn cao hơn cả khối ngọc quặng kia Dương Khai lập tức phấn chấn.

– Chân linh… Là khí linh thiên sinh tốt nhất!

Đường Vũ Tiên ánh mắt mê ly, giọng nói có sự tôn sùng không che dấu, – Nếu như có thể đem nó luyện thành bí bảo, khi bí bảo thành, cấp bậc tất nhiên sẽ nâng cao rất nhiều. Có thể nói, có vật này để một vị luyện khí sư luyện chế, nói không chừng sẽ xuất hiện bí bảo Linh cấp!

Linh cấp…

Đây chẳng qua là truyền thuyết.

Tiêu Phù Sinh theo đuổi cả đời, cũng chỉ vì luyện chế một viên Linh cấp đan dược. Như vậy, cấp bậc cao nhất của bí bảo cũng chỉ là Huyền cấp thượng phẩm, số lượng rất thưa thớt, căn bản không có Linh cấp bí bảo hiện thế Dường như mơ hồ có một loại sức mạnh áp chế trong thế giới này khiến Huyền cấp thượng phẩm cũng đã ngừng phát triển.

– Nếu cho nó thêm chút thời gian, để nó sinh ra thần trí, nó sẽ càng phát huy tác dụng cực đại, lên trời chui xuống đất, không có gì là không thể, thu phục nó cũng là trợ lực thật lớn!

Đồ Phong bổ sung một câu.

– Cần bao lâu?

Dương Khai hỏi.

Đường Vũ Tiên ha hả cười:

– Tối thiểu cũng mất mấy trăm năm, thậm chí nhiều hơn.

Dương Khai không khỏi trợn mắt.

Mấy trăm năm sau không biết là sống hay chết – Chân linh trưởng thành rất chậm, dù nó không có thân xác, nhưng nó nếu là trưởng thành, thế gian chỉ sợ không có địch thủ.

– Lợi hại như vậy.

Dương Khai hít một hơi.

– Chính là lợi hại như vậy.

Đường Vũ Tiên sắc mặt ngưng trọng gật đầu, – Ngoại trừ luyện khí ra, nếu như có thể hấp thụ chân linh luyện hóa an toàn, là một trợ thủ lớn vô cùng, nó có thể mang đến cho một người sự biến hóa không tưởng, cũng có thể mang lại cho công tử những thủ đoạn cao siêu Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai lập tức ý động Đường Vũ Tiên nhìn ra thần sắc hắn chuyển biến, vội vàng xua tay cảnh cáo: “Tiểu công tử, ngươi bây giờ tuyệt đối không cần phải đánh chủ ý của nó, cái này một ít khối ngọc trung chất chứa năng lượng vượt quá tưởng tượng của ngươi, nếu thật là hấp thu tiến trong cơ thể, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Chương 383: LẦN NÀY E LÀ NGƯƠI ĐÃ TÍNH SAI

Ta đã biết.

– Dương Khai thấy nàng nói thành thật như vậy, trong lòng cũng rung mình, thầm nhủ may mắn vừa rồi mình không tùy tiện hấp thu Nói rõ lợi hại bên trong, Đường Vũ Tiên mới đưa khối ngọc trả lại cho Dương Khai, nói:

– Tiểu công tử đem cái này cất kĩ, chớ để người khác biết, nếu không lại khiến cho kẻ mạnh thèm muốn – Ừ Dương Khai gật gật đầu, có không gian hắc thư, giấu cái gì cũng tiện Đồ Phong nhếch miệng, cười quỷ dị không ra tiếng:

– Xem ra, Lã gia lần này thiệt thòi lớn Bất kể cái giá Dương Khai phải trả cho Lã Tư đổi lấy cái Dương Tinh Ngọc Sàng, bây giờ xem ra Dương Khai chiếm lợi thật lớn Đường Vũ Tiên cũng hé miệng cười duyên:

– Bọn họ chỉ sợ cũng không ngờ, cái này có chân linh tồn tại.

Chân linh đã có thần trí đơn giản, có thể lừa gạt hầu hết các thần thức cao thủ điều tra, lúc trước nó còn ở bên trong Dương Tinh Ngọc Sàng, chỉ e Lã Tư cũng không biết, nếu không sẽ không đem tặng Dương Khai – Hừ, Lã gia tầm nhìn có chút hạn hẹp, thậm chí ngay cả tiểu công tử cũng dám giám thị, người như vậy không đáng lôi kéo!

Đồ Phong hừ nhẹ một tiếng, – Tại hạ cùng Vũ Tiên thương thế cũng đã khỏe lại, tiểu công tử người muốn khi nào thì rời khỏi nơi này?

– Ngày mai sẽ đi thôi.

Hắn vốn không định lưu lại Lã gia lâu ngày, chỉ có điều mấy ngày hôm trước phải đợi hai vị huyết thị chữa thương, mấy ngày nay vừa muốn hấp thu năng lượng Dương Tinh Ngọc Sàng, mới không thể không trì hoãn hành trình.

Rời nhà đã nhiều năm như vậy, hắn cũng muốn về thăm bố mẹ – Được, tại hạ đi báo cho Thu tiểu thu một chút, lúc trước nàng ta hình như muốn đi cùng chúng ta một đoạn.

Đường Vũ Tiên gật gật đầu.

Tin tức Dương Khai sắp rời Lã gia rất nhanh truyền ra Đám người Lã Lương mơ hồ có chút cảm giác nhẹ nhõm. Không biết vì sao, Dương Khai ở trong này ngày nào, ngày đó bọn họ liền có cảm giác cả người không được tự nhiên, giống như sợ bọn Dương gia công tử biết Lã gia và Dương Khai từng tiếp xúc vậy Đêm đó, Lã lương lại bày tiệc, mở tiệc chiêu đãi đám người Dương Khai và Thu Ức Mộng.

Trên tiệc rượu, mọi người chỉ nói phong hoa tuyết nguyệt. Đối với Dương gia đoạt đích chi chiến và thế cục Trung Độ tương lai đều không nói đến Thu Ức Mộng thờ ơ lạnh nhạt, biết Lã gia là hoàn toàn không coi trọng Dương Khai, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Và như lần trước ăn uôgs một chút rồi sớm rời đi Dương Khai cũng cắm cúi ăn, không có chút ý lôi kéo Lã gia nào. Uống rượu ăn thịt, nhấm nháp hoa quả món ngon, khiến bọn Lã Lương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sợ trong thời khắc cuối, hắn nhắc đến điều gì thì bọn họ không biết nói thế nào Vẫn là rượu đó, chỉ là không phải là rượu tẩy trần cho đám người của Dương Khai như mấy ngày trước, thái dộ của bọn người Lã gia có chút thay đổi Rượu tán nhân tận, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, một đám cao tầng Lã gia dưới sự dẫn dắt của Lã Lương đưa tiễn Dương Khai và Thu Ức Mộng Lã Lương vẻ mặt thành khẩn, nhìn Dương Khai nói:

– Dương công tử, lần này đi Trung Đô, phong vân biến hoá kỳ lạ, đoạt đích chi chiến nhất định không được xem nhẹ Dương Khai thản nhiên gật đầu.

Lã Lương cười nói:

– Hiếm khi Dương công tử tới Lã gia một lần, Lã mỗ cũng không có gì dâng lên, chỉ có chút ngân lượng biểu thị tâm ý, mong rằng Dương công tử không chê Nói như vậy, liền mỉm cười ra hiệu cho người bên cạnh Người nọ khẩn trương tiến lên, cầm một hộp ngân phiếu, dâng hai tay Sắc mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên trầm xuống, đều có chút không vui, thần sắc âm u lạnh lẽo, nhìn về phía Dương Khai, chờ đợi chỉ thị của hắn.

Dương Khai không chút phật lòng, ha hả cười nói:

– Lòng hảo tâm của Lã gia chủ, bản công tử từ chối thì bất kính rồi! Đồ Phong, nhận lấy.

– Vâng!

Đồ Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm hộp ngân phiếu – Lã gia chúc Dương công tử đắc thắng, mã đáo thành công trong đoạt đích chi chiến!

Lã lương nhẹ nhàng ôm quyền, nói lời khách sáo Dương Khai cười ha ha:

– Vậy mượn lời phúc lành của Lã gia chủ, cáo từ!

Nói xong, trở mình bước lên Đạp Vân Câu dẫn đầu rời đi, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hừ nhẹ một tiếng, theo sát Dương Khai Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cưỡi trên Đạp Vân Câu do Lã gia chẩn bị, Thu Ức Mộng dừng một chút, hạ giọng nói:

– Lã lương, lần này sợ là ngươi tính sai rồi!

Lã Lương thần sắc khẽ biến, đang muốn mở miệng nói chuyện, Thu Ức Mộng đã cưỡi Đạp Vân Câu phóng như gió bay Đám người Lã gia phía sau sắc mặt đều khó coi – Tính sai sao?

Lã Lương cau mày, nhẫm nghĩ lời nói của Thu Ức Mộng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, rõ ràng là có chút trách cứ Lã Lương coi thường Dương Khai như vậy Cho dù ngươi là đại tiểu thư Thu gia, nhưng vẫn là người trẻ tuổi, vẫn là nữ tử! Luận ánh mắt, luận mưu lược, sao bì kịp được lão phu?

Lã Lương mặc dù có chút không thoải mái, nhưng căn bản không để tâm lời của Thu Ức Mộng Vậy hãy để cho thời gian chứng minh, lão phu rốt cuộc có tính sai hay không ….

Đạp Vân Câu bay nhanh tới, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn từ phía sau cũng chầm chậm đuổi theo Sau khi rời khỏi Lã gia, sắc mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên có vẻ lo lắng, hơi có chút không hiểu ý của Dương Khai Lúc cuối rời đi, lời nói thành khẩn, thái độ hào phóng cảa Lã Lương, nhưng thực tế trong lòng y như thế nào, mọi người tại đây tất cả đều hiểu được.

Nếu Lã gia thật sự có ý giao hảo Dương Khai, lúc sau cùng đó không thể tặng chút tiền bạc là xong Đoạt đích chi chiến so đấu cái gì? Chính là giao tiếp, mạng lưới quan hệ và thủ đoạn của các vị công tử Cụ thể một chút mà nói là đấu nhân tài, vật tư!

Lã gia nếu quả thật phải tham dự đoạt đích chi chiến, muốn đứng ở bên Dương Khai, tối thiểu cũng chọn ra nhân tài, địa bảo, thiên tài, thần binh lợi khí, võ điển bí tịch và vân vân Chỉ một chút ngân lượng có ý gì? Trên thế giới này, đôi khi, có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ này đồ nọ, nhất là đồ tốt, tiền tài không thể giải quyết được Thời gian Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đi theo Dương Khai không lâu, nhưng nhìn ra tư chất Dương Khai không tầm thường Bọn họ vô cùng tin tưởng vào tương lai của Dương Khai Lã gia khinh mạn Dương Khai như vậy, trong lòng hai vị huyết thị có thể thoải mái mới là việc lạ Chỉ là bọn họ nghĩ mãi mà không rõ… Lã gia nếu không có ý định đứng về phía Dương Khai, cuối cùng đưa ngân lượng cho Dương Khai là có ý gì? Điều này khiến cho người ta có cảm giác hàng hai kiểu như là dù ta muốn giao hảo với ngươi nhưng cũng sẽ không đem gia tộc áp lên người ngươi.

Chỉ có Dương Khai rõ, Lã Lương thấy mình quen Tiêu Phù Sinh mới đưa cho chút ngân lượng. Nếu không phải do Tiêu Phù Sinh chỉ sợ lúc cuối cùng Lã Lương cũng không đưa cho cái gì Dường như là đã nhận ra góc khuất trong lòng hai vị huyết thị, Thu Ức Mộng đảo cặp mắt trắng dã nói:

– Có lời gì các ngươi nói đi, chịu đựng làm gì?

Đồ Phong bĩu môi, tức giận nói:

– Ta đây có thể nói. Thu tiểu thư ngươi tai trái qua tai phải, coi như không nghe thấy.

-Ừ, ngươi nói đi. Ta cũng muốn nghe xem!

– Tiểu công tử!

Đồ Phong giương giọng hô một câu, – Tại hạ thấy, Lã lương cho ngân phiếu không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm vạn lượng, y cũng quá nhỏ mọn đi?

– Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Dương Khai quay đầu lại nhìn y một cái, không kìm nổi cười.

Lã gia dầu gì cũng thế gia nhất đẳng, chỉ cho ba trăm vạn lượng tính có ý gì? Mua mấy bình đan dược tốt liền hết tiền, mua mấy cái bí bảo tốt cũng hết, tối thiểu cũng phải cho một ngàn vạn lượng mới xứng với thân phận của Lã gia.

– Đúng đấy, quá keo kiệt!

Đường Vũ Tiên cũng là đồng tình gật đầu.

– Ba trăm vạn lượng, đã là không ít rồi.

Dương Khai cười cười, – Không sợ các ngươi chê cười. Bản công tử trên người bây giờ mộtxu không có, ba trăm vạn lượng, đối với ta cũng không nhỏ rồi.

– Số tiền này nhìn thì nhiều nhưng khi tới đoạt đích chi chiến tiền tài cơ bản không dùng được.

Đồ Phong tức giận bất bình, – Lã Lương rõ ràng cũng biết điểm này, còn làm như vậy. Nếu k phải y có chút quan hệ với gia tộc Thu tiểu thư, lão tử thế nào cũng phải đánh cho y một trận,, sau đó nhét ngân lượng vào miệng y, bắt y nuốt xuống!

Thu Ức Mộng lắc đầu cười khổ:

– Lã Lương lúc này đây quả thật chú ý cẩn thận hơi quá. Tuy nhiên… Dường như cũng không thể tráchy hoàn toàn, là tiểu công tử của các ngươi diễn trò quá mức -Có ý gì,, sao lại trách tiểu công tử?

Đường Vũ Tiên vô cùng ngạc nhiên – Các ngươi tự đi hỏi hắn đi, trong lòng hắn rõ, mấy ngày nay hắn sở Lã gia biểu hiện của hắn như thế nào?

Thu Ức Mộng nói xong, thúc dục Đạp Vân Câu bước lên vài bước, đến bên Dương Khai quay đầu nhìn hắn:

– Cái tên này, ngươi có biết bây giờ là cục diện thế nào không? Vì sao còn không chút để ý như vậy, khiến trợ lực như Lã gia trôi qua trước mắt Dương Khai liếc nàng một cái, lại thu hồi ánh mắt.

– Ta nói với ngươi đó Thu Ức Mộng lập tức nổi giận: – Không những ngươi để đồng minh chạy mất mà còn tăng thêm địch nhân, hiểu không hả, cứ nhe vậy thì chênh lệch liền lớn.

– Đồng minh?

Dương Khai cười lạnh, – Chỉ theo ta vì lợi ích, không tư cách làm minh hữu của ta!

– Nhưng hiện giờ làm gì có liên minhkhông có quan hệ ích lợi? Suy nghĩ của ngươi có phải quá ngây thơ rồi hay không?

– Không thèm nói với ngươi, ta làm việc, không cần người khác tới đánh giá!

Thu Ức Mộng bị nghẹn trợn mắt nhìn thẳng, trong cơn tức giận, bật thốt lên:

– Ngươi xem, bổn tiểu thư lần này trở về, thế nào cũng phải liên kết với công tử Dương gia khác đánh chết cái vẻ ngạo mạn của ngươi xem có được không?

Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lập tức quá sợ hãi, vội vàng nói:

– Thu tiểu thư, lời này cũng không thể nói lung tung.

Dương Khai cũng cười lạnh liên tục:

– Ngươi có thể thử xem, đến lúc đó cũng đừng trách ta xóa tên Thu gia ngươi ở Trung Đô Thu Ức Mộng thần sắc ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ tới hắn có thể nói lời độc ác như vậy Mà ngay cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người cũng là ngạc nhiên vạn phần, trong lòng cảm thấy Dương Khai mạnh miệng, đúng là có chút kiêu ngạo quá mức, cũng thật làm đau lòng người khác Lúc lo lắng đề phòng, muốn mở miệng thay Dương Khai nói vài lời lời hay, an ủi Thu Ức Mộng, nào ngờ Thu Ức Mộng rất nhanh liền tỉnh táo lại, không lơ đễnh, ngược lại cười dài nhìn Dương Khai, trong đôi mắt đẹp hiện ra tia sáng kỳ dị, nói:

– “Dương Khai ngươi thành thật nói với ta, ngoại trừ yêu nữ kia ra, rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân mạch có thể lợi dụng, có bao nhiêu thế lực có thể lôi kéo?

Dương Khai nói càn rỡ như vậy, Thu Ức Mộng lập tức liền ý thức được một ít gì đó, cho nên mới biểu hiện hưng phấn như vậy Liếc nàng một cái, Dương Khai cười cười một tiếng, thần sắc lạnh nhạt nói:

– Không có, chỉ một mình ta thôi!truyện Kiếm Hiệp

– Tin ngươi ta chính là heo!

Chương 384: BỊ TẬP KÍCH

Lam giang, xuyên qua mọi vật như một con trường long phủ phục, chia đại địa thành hai khối Chiều rộng mặt sông hơn mấy trăm trượng, dòng nước chảy xiết, hung mãnh mênh mông, bên bờ sóng đánh từng trận Đám người Dương Khai bước tới bên Lam Giang, nhìn nước sông chảy xiết đành dừng lại – Sắp tới rồi, qua Lam Giang, xuyên qua Phong Châu, là được đến Trung Đô Đồ Phong dường như sợ Dương Khai rời nhà nhiều năm, không nhớ rõ đường về nhà, tự lo nên nói:

– Đi trên Đạp Vân Câu nhiều nhất là ba ngày – Ừ Dương Khai khẽ vuốt cằm.

– Tiểu công tử cùng mọi người nghỉ ngơi đi, tại hạ đi tìm một con thuyền qua sông!

Đồ Phong cười ha hả một tiếng, buông thần thức cảm ứng một lát, quay người lại hướng một phương bay vút đi Nhóm người này, mỗi người đều là Chân Nguyên Cảnh trở lên, ngay cả Lam Giang rộng hơn mấy trăm trượng, cũng ngăn không được bước chân của bọn họ Người có thể bay, nhưng Đạp Vân Câu thì không thể, cho nên vẫn phải tìm một cái thuyền, chở mấy con yêu thú này qua Không bao lâu, một con thuyền không lớn không nhỏ đi qua bên này. Đồ Phong đứng ở đầu thuyền, thét to lên với mọi người Đường Vũ Tiên hé miệng mỉm cười dắt vật cưỡi củau mình và Đồ Phong, nói:

– Chúng ta đi qua đi.

Bốn người, năm yêu thú, đi đến bờ sông, đang muốn lên thuyền, thuyền phu kia lại nhíu mày nói với Đồ Phong:

– Tráng sĩ, sao ngươi không nói với lão còn có năm con ngựa nữa?

Lạc Tiểu Mạn nghe mấy lời này, không khỏi bật cười.

Hình dáng của Đạp Vân Câu bộ dáng quả thật rất giống ngựa, nhưng dù hai con giống nhau nhưng đem so sánh tỉ mỉ thì lại không cùng một loại. Người bình thường nhìn không ra không có gì đáng trách Thu Ức Mộng và Đường Vũ Tiên hai người cũng có chút buồn cười.

Đồ Phong nói:

– Có ngựa thì sao? Ngươi chẳng lẽ không chở nhựa qua?

– Cũng không phải.

Người chèo thuyền là một ông cụ hơn năm mươi tuổi nghe vậy lắc lắc đầu, – Chỉ có điều ngựa này qua sông, cũng phải trả tiền đấy.

Đồ Phong trợn mắt:

– Trả tiền thì trả, sẽ không thiếu ngươi một xu Nghe vậy, người chèo thuyền đột nhiên vui mừng:

– Tráng sĩ nếu nói như vậy, lên mau đi Một đám người đều chậm rãi lắc đầu. Thân phận mọi người không thấp, lại có tu vi trong người, một lão nhân bình thường ở đây đưa đò duy trì kế sinh nhai. Thoạt nhìn tuy có vẻ kỳ kèo một chút, nhưng cũng không phải có ý muốn so đo với lão.

Con thuyền không lớn, lại đủ để chở năm người năm yêu thú.

Theo động tác quen thuộc của người chèo thuyền, con thuyền nhẹ nhàng rẽ nước chạy tới Đứng ở trên thuyền, Đường Vũ Tiên cười nói:

– Ta còn chưa bao giờ ngồi thuyền, lung la lung lay thế này, nếu không phải là người hay ngồi chỉ sợ ngất đi thôi Đồ Phong gật đầu nói:

– Quả thật như thế, kiếm soogs bên bờ sông không dễ dàng Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn tuy rằng không nói gì, cũng đều lộ vẻ tán đồng. Hai người dường như cũng chưa bao giờ ngồi thuyền, có phần thấy hưng thú với đoạn đường này, thân mình lắc tới lắc lui theo con thuyền, chỉ trỏ nước sông dưới thuyền – Một dòng sông đã hung mãnh như vậy, quang cảnh biển lớn sẽ như thế nào?

Đồ Phong xong nói xong liền có chút lạc đề. Tuy rằng thực lực của y cường đại, kiến thức uyên bác nhưng cả đời này chưa bao giờ đi biển, tự nhiên không nói được gì, quay đầu nhìn thuyền phu kia nói:

– Lão trượng, ngươi đi ra biển bao giờ chưa?

Người chèo thuyền nghe vậy nở nụ cười chân thành, lắc đầu nói:

– Lão cả đời này đều ở Lam Giang, làm gì đã đi qua biển? Tuy rằng chưa đi qua, nhưng nghe nói trên biển có rất nhiều thuyền lớn, đều dài mấy trăm trượng, sóng biển hung mãnh, nhưng thuyền lớn chạy trên mặt biển lại vững vàng, đặt một cốc nước trên bàn cũng sẽ không mảy may sánh ra ngoài – Có phải vậy hay không?

Đồ Phong mỉm cười một tiếng, hiển nhiên không quá tin tưởng.

– Lẽ nào lại không phải sự thật? Tráng sĩ thử nghĩ xem, thuyền lớn như vậy dù sóng to đến đâu cũng không khiến chúng lắc lư Hai vị huyết thị, Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn lập tức thấy hứng thú. Bọn họ mặc dù biết lời của thuyền phu không hẳn là thật, nhưng không có việc gì, có thể nghe giết thời gian Thấy mấy người hứng thú tràn đầy như vậy, thuyền phu cũng không luống cuống, vội say sưa nói chuyện Dương Khai đứng bên cạnh, thần sắc không biến đổi, cười cười bình thản Mọi người ở đây, chỉ có hắn là đã từng đi biển, lại còn đi sâu vào trong biển, suýt nữa không thể trở về. Người chèo thuyền nói ngoa, hắn cũng không vạch trần Nói một hồi, con thuyền đi vào giữa Lam Giang Dương Khai giống như đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên có chút cảm giác truyền đến, báo động tỏa ra, không khỏi nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm vào người thuyền phu Thuyền phu kia vẫn nói chuyện biển rộng như vậy, Dương Khai cũng là bỗng nhiên mở miệng nói:

– Lão trượng, cách chèo thuyền của ngươi hình như có chút không đúng rồi Mấy người trên thuyền sửng sốt, nhất tề quay đầu nhìn Dương Khai.

Người chèo thuyền lại mỉm cười, nói:

– Tiểu ca nhi, ngươi nói lời này là có ý gì?

Dương Khai khẽ mỉm cười:

– Ngươi chèo thuyền hằng năm, sẽ có tiết tấu trong mái chèo, nhất là loại dòng sông nước xiết này, nếu ngươi không có tiết tấu sẽ mất gấp đôi thể lực. Lão trượng ngươi nếu cả đời đều sống trên sông nước, chẳng lẽ điểm này còn không biết sao?

Nghe vậy, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, cảnh giác đề phòng nhìn người chèo thuyền.

Người chèo thuyền trong mắt dường như hiện lên một tia kinh ngạc và vẻ bối rối, tuy nhiên rất nhanh liền trấn định lại, nói:

– Tiểu ca ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ có điều tiểu lão nhân ta cả đời này đều là như vậy chèo thuyền qua đây, e là đã quen rồi. Hôm nào thử phương pháp ngươi nói, xem có ít sức đi không?

Dương Khai tiếp tục cười:

– Ngươi dùng loại phương pháp này đi qua nửa dòng sông, sắc mặt không đổi, tim không đập nhanh. Hơn nữa, nếu ngươi sống ở bờ sông, nhất định sẽ ăn cá. Trên thuyền này một chút mùi cá cũng không? Ha hả ha hả!

Thanh âm lạnh dần, hai mắt chậm rãi nheo lại, thanh âm trầm thấp đứng lên:

– Lão trượng ngươi không phải người bình thường.

Còn chưa dứt lời, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đã nhất tề vọt tới người chèo thuyền Đúng vào lúc này, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng vẫn luôn chao liệng trên bầu trời bỗng phát ra một tiếng kêu dồn dập, trong thanh âm mang theo ý cảnh báo rõ ràng Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn mặt mày biến sắc, vội vàng thúc dục sức mạnh của mình Rầm rầm…

Trên mặt sông, bỗng nhiên thoát ra vài cột nước, mỗi một cột nước đều có một người ẩn nấp ở trong đó.

Dưới lực hút vô cùng lớn, thuyền trên mặt sông như lâm vào ao đầm, tiến thoái không được, nhanh chóng chìm xuống Ba người Dương Khai, Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn muốn bay lên trời, trên đỉnh đầu bỗng có áp lực cực lớn, bị tập kích bất ngờ, ba thân mình hạ nhanh xuống Một lốc xoáy cực lớn xuất hiện, trong điện quang hỏa thạch, nuốt sạch toàn bộ người và thuyền xuống nước Năm con Đạp Vân Câu cũng bị cuốn vào, ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Khoảnh khắc rơi vào trong nước, Dương Khai liền cảm giác sức bật khắp nơi truyền đến không gì sánh kịp, hiển nhiên là hai vị huyết thị đã cùng thuyền kia phu giao thủ trước Bốn phía, từng bóng như con cá nhanh chóng tới gần bên này Vội vàng đánh giá bốn phía.

Đập vào mắt hắn khiến sắc mặt hắn trầm xuống Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người đang ở dưới nước giao thủ với ba người. Ba người kia tất cả đều là cao thủ Thần Du Cảnh, hơn nữa mỗi người cũng không phải bình thường, một Thần Du Cảnh bát tầng, một Thần Du Cảnh thất tầng, còn có một Thần Du Cảnh ngũ tầng. Hai vị huyết thị dù có mạnh, tạm thời cũng thoát thân không được.

Một kẻ thù gần nhất, cách Dương Khai không đến mười trượng, Dương Khai rõ ràng nhìn thấy y dưới nước nhìn mình nhe răng cười độc ác, ở giữa song chưởng, từng đạo hào quang sắc xanh phá vỡ nước sông tập kích hắn Dương Khai phất tay là một quyền, quyền kình phát ra đại ấn lập lòa kim quang, đón nhận ánh sáng kia Đoàng một tiếng, nháy mắt thanh quang ảm đạm không ít, nhưng chưa bị ngăn lại toàn bộ, vội vàng,Dương Khai chỉ có thể quay thân tránh né, cấp tốc hướng lên mặt nước Trong lúc cấp bách, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cách mình không xa, nhưng tình cảnh các nàng an toàn hơn mình, bởi vì những người ở dưới nước, ngoại trừ có ba cao thủ đang dây dưa với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, còn lại lại gần như là toàn bộ tụ tập vào mình Nhắm vào mình!

Dương Khai ngay lập tức sáng tỏ, không kịp nghĩ đến nguyên nhân, đã có người trồi lên mặt nước,, lẻn đến giữa không trung, còn chưa tới kịp bay khỏi, phía dưới liền có thêm một bóng dáng, đúng là người vừa tấn công Dương Khai, giờ phút này lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, dáng vẻ có chút không để ý, dương tay run lên, chính là một hào quang như dải lụa rút qua Dương Khai Thời khắc mấu chốt, Kim Vũ Ưng không ngờ xuất hiện, lúc hai cánh dang rộng, vô vàn kim quang tập kích xuống.

Trước mắt một mảnh kim quang sáng lóng lánh, người nọ cũng không biết xảy ra biến cố gì, hú lên quái dị lại chui trở về trong nước Nhân cơ hội này, Dương Khai mới chuyển hướng, bay đi ra bờ Ào ào xôn xao…

Từng đợt tiếng vang truyền đến, 6sáu bảy thân người lơ lửng ở giữa không trung, quay đầu đánh giá bốn phía, liền đuổi theo Dương Khai. Trong đó, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn hai người rõ ràng ngoại lệ, chẳng qua bọn nàng muốn giúp Dương Khai thôi – Ngăn chúng lại, một người trung niên đầu lĩnh trầm giọng chỉ bảo, – – Không thể giết!

Lập tức liền có hai người lên tiếng, thoát ly đội ngũ, nhe răng cười độc ác tiếp đón Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn Thu Ức Mộng khuôn mặt xinh đẹp phát lạnh, nói khẽ với Lạc Tiểu Mạn:

– Bọn họ sợ là đến để đối phó Dương Khai, chút nữa ra tay không để đường sống, bọn họ không dám giết ngươi.

– Ừ Lạc Tiểu Mạn ra sức gật đầu, quần áo ướt sũng càng khiến thân hình như phát hỏa – Rào rào…

Lại là một chuỗi tiếng nước, hai vị huyết thị và ba Thần Du Cảnh đánh từ trong nước đi lên. Đồ Phong một thân máu thịt nén chặt, hào quang sắc nâu bao quanh người, ra chiêu hung mãnh, hoàn toàn là liều mạng, căn bản là không quan tâm mình sẽ bị thương Đường Vũ Tiên cũng thúc dục chân nguyên, xông mình, các loại vũ khí đánh ra, vô cùng lo lắng – Các ngươi là ai, Dương gia Trung Đô mà các ngươi cũng dám động đến?

Chương 385: NGƯƠI KHÔNG PHẢI ĐỐI THỦ CỦA TA

Động vào lại là Dương gia các ngươi, cao thủ Thần Du Cảnh bát tầng cùng hai vị huyết thị giằng co chiến đấu kịch liệt nhe răng cười độc ác không ngừng:

– Dương gia ngang ngược, không coi ai ra gì, lúc này đây khiến cho Dương gia đoạn tử tuyệt tôn!

Giọng điệu ác độc, dường như có thiên đại thù hận với Dương gia Sắc mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đột nhiên trầm xuống, trong lòng biết đây không phải là tình cờ gặp mặt chiến đấu, mà là đối phương sớm có dự mưu, mai phục tại đây, cạm bẫy nhằm vào Dương gia Đối thủ có ba người, hai vị huyết thị ngay cả lo lắng, muốn gấp rút tiếp viện Dương Khai, nhất thời không thể làm được Vũ Tiên!

Đồ Phong bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, biết thời gian quý giá, cũng không thể trì hoãn nữa – Ừ Đường Vũ Tiên thân mình uốn éo, chân nguyên mênh mông hung mãnh từ cơ thể phát ra, mây mù bao vây khắp đại địa, sức mạnh thần thức quỷ dị mà hùng mạnh đồng thời phát động, Thần Hồn Kỹ uy lực mạnh mẽ tuyệt đối tấn công Thần Du Cảnh thực lực yếu nhất Hai vị huyết thị hộ chủ sốt ruột, hiển nhiên là bản sự hành động Ba người đối phương hợp lực, thoải mái đỡ Thần Hồn Kỹ của Đường Vũ Tiên, nhưng bản thân cũng bị một đám mây mù bao vây lấy, nhìn không thấy đường ra. Cảm nhận được một bên khí huyết dao động kịch liệt của Đồ Phong truyền đến, Thần Du Cảnh cầm đầu sắc mặt đại biến, nổi giận gầm lên một tiếng:

– Mẹ nó, Dương gia huyết thị quả nhiên mỗi người đều là kẻ điên, là Bá Đạo Cuồng Thuật! Mau ngăn y lại!

Bá Đạo Cuồng Thuật, thần kỳ vũ kỹ độc tu của Dương gia huyết thị Sử dụng một chiêu này, khí huyết của huyết thị trong một thời gian ngắn sẽ tăng lên gấp hai ba lần, cảnh giới tuy rằng sẽ không phát sinh biến hóa, nhưng bất kể lực phòng ngự hay tấn công đều của bản thân sẽ tăng cường mạnh mẽ Điều này không giống như sự thay đổi lực khí huyết sau khi Dương Khai nhập ma nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Nhưng Bá Huyết Cuồng Thuật cũng không như nhập ma, bởi vì sử dụng nó sẽ phải trả gía đắt. Huyết thị là dùng hết sức mạnh của mình, để tăng cường khí huyết Một khi sử dụng Bá Huyết Cuồng Thuật, huyết thị trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ai địch nổi, nhưng khi thời gian qua, sẽ trở nên cực kỳ suy yếu.

Phen chiến đấu này mới vừa mới bắt đầu, Đồ Phong đã quyết đoán sử dụng cấm chiêu này, có thể thấy được trong lòng y lo lắng cỡ nào, cũng khiến ba Thần Du Cảnh kia hoảng sợ.

Bọn họ vốn không nghĩ tới tấm lòng hộ chủ của Đồ Phong bức thiết như thế, không lo sợ bản thân bị thương chút nào Biết thời gian không nhiều, ba người kia ra tay cũng không để lối thoát, hung mãnh công kích Đường Vũ Tiên. Ý đồ nhanh chóng đánh bại nàng rồi đi đối phó Đồ Phong Nhưng Đường Vũ Tiên dù sao cũng là huyết thị, thực lực hùng mạnh, bí bảo toàn thân đưa ra, lấy sức mình giữ chân ba người, không thể động đậy – Mau ra tay!

Thần Du Cảnh bát tầng xem ra không thể đột phá phòng ngự của Đường Vũ Tiên, vội vàng gầm lên một tiếng về phía bên kia Bên kia, trong số những người truy kích Dương Khai, tên cầm đầu chừng Thần Du Cảnh tam tầng, phía sau y còn có theo một Thần Du Cảnh nhất tầng, mặt khác còn có hai Chân Nguyên Cảnh cửu tầng.

Đội hình như vậy, đủ để thoải mái đánh chết bất kỳ Chân Nguyên Cảnh thất tầng nào Nhưng không bao gồm Dương Khai!

Nghe được bên kia truyền đến tiếng rống giận dữ, người trung niên đầu lĩnh thần sắc lạnh lùng, hướng theo bóng Dương Khai, thúc dục Thần Hồn Kỹ.

Sức mạnh vô ảnh vô hình, phá không tới, trực tiếp chui vào trong đầu Dương Khai Dương Khai đang chạy vội, thân mình run lên. Bỗng nhiên chân nguyên không liên tục, lung la lung lay từ giữa không trung chúc đầu xuống – Hừ!

Người trung niên sắc mặt lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, và thân hình mấy người khác chợt lóe lên, nhanh chóng rơi xuống bên cạnh Dương Khai, bao vây hắn.

– Đây là Dương gia công tử?

Thần Du Cảnh nhất tầng mặt lộ vẻ khinh miệt nhìn Dương Khai ngã xuống đất, sắc mặt thống khổ, khinh thường bĩu môi:

– Cũng không có gì đặc biệt, ta nghĩ rằng lần này có chút trắc trở, không nghĩ lại đơn giản như vậy!

Người trung niên kia nặng nề hừ một tiếng:

– Ngươi quá coi thường người của Dương gia, nếu để hắn đạt đến cảnh giới như ngươi, chỉ sợ đến ta cũng không thắng nổi Thần sắc Thần Du Cảnh nhất tầng kia toát ra vẻ không hẳn đồng tình nhưng cũng không phản bác, chỉ gật đầu nói:

– Đáng tiếc hắn vẫn chỉ là Chân Nguyên Cảnh, nhất định bị bắt dễ dàng!

Thần Du Cảnh đối phó Chân Nguyên Cảnh, thật sự là rất đơn giản. Nếu Chân Nguyên Cảnh không có bí bảo phòng ngự thần hồn, căn bản không thể cản nổi tấn công của Thần Hồn Kỹ Cho nên các công tử, tiểu thư của các đại thế gia trên người tối thiểu cũng cần trang bị một món bí bảo như vậy. Mà chỉ dựa vào vốn liếng và nội tình của những thế lực đó cũng có đủ tiền tài trang bị cho nhân vật quan trọng trong nhà mình – Đừng nói nhảm, giết mau đi, đẻ lâu lại sinh biến!

Người trung niên thấy Dương Khai không chống cự lại được, hai tròng mắt có chút ánh sáng lờ mờ, không dài dòng nữa, thản nhiên chỉ bảo một tiếng Thần Du Cảnh nhất tầng kia nhún vai cười ha hả nói:

– Được rồi, để ta làm chuyện đắc tội với người ta.

Vừa nói, vừa mang theo vũ khí của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Dương Khai, vươn một chân dẫm lên lồng ngực Dương Khai, dùng vũ khí nhắm vào cổ của Dương Khai, hung hăng đâm xuống Dương Khai hai mắt vô thần, thần sắc thống khổ, dường như thật sự đã không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc người ta chém giết Nhưng vào lúc này.

Trong đôi mắt vô thần kia phát ra hào quang kinh người, một luồng tử sắc u quang chợt lóe rồi biến mất, trực tiếp tiến vào đầu võ giả Thần Du Cảnh nhất tầng Hơi thở tà ác thô bạo đủ loại âm u, lạnh lẽo nổ bung trong nháy mắt.

Vũ khí trên tay y cách cổ Dương Khai không đến ba tấc! Trên mặt người này còn có nụ cười mỉm không để tâm Nhưng y không thể đâm vũ khí xuống được, sau khi Thần Hồn Kỹ của hồn tà linh trong Hung Sát Tà Động nổ bung trong đầu y, trong phút chốc y đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy lạnh như băng, toàn bộ thức hải như bị đóng băng Dương Khai chợt nổi loạn Tử sắc u quang liên tiếp đánh ra bốn phía, tuôn ra từng vòng gợn sóng, bao vây hết Thần Du Cảnh tam tầng và hai Chân Nguyên Cảnh cửu tầng khác Người trung niên bị tập kích, giống như phản xạ có điều kiện hốt hoảng lui về phía sau, đôi mắt run rẩy kịch liệt gần như không thể tin được những điều mắt nhìn thấy. Hai Chân Nguyên Cảnh kia thảm thiết kêu lên, hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất, thống khổ rên rỉ.

Đoàng Một tiếng truyền đến, Dương Khai chỉ một quyền đã đánh lên ngực Thần Du Cảnh nhất tầng. Mắt thường có thể thấy được, lưng y lồi ra một đoạn, dường như toàn bộ xương sường trong lồng ngực đều bị gãy, xương gãy đâm vào tim phổi, Chân Dương nguyên khí ở trong cơ thể y cuồng bạo nổ bung Người này không thốt lên được tiếng nào, hai tròng mắt liền ảm đạm Trong thời gian ngắn, một Thần Du Cảnh nhất tầng bị mất mạng!

Dương Khai bay vọt lên, thân như gió táp, đã đi tới bên cạnh hai Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, thần sắc ác nghiệt như đao, hai tay nắm đầu của bọn chúng, hung hăng mà bóp.

Răng rắc hai tiếng giòn vang.

Đầu hai tên thanh niên này quay ngoặt một trăm mươi độ một cách khác thường, cổ gãy, ngã xuống đất Người trung niên vừa mới đứng vững bước chân, Dương Khai đã liên tục đánh chết ba người!

Nhìn xung quanh, thần sắc Dương Khai lạnh lùng, khóe miệng mỉm cười cổ quái, người trung niên sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ Chỉ vì nhất thời sơ sẩy mà ba người đã mất mạng Càng làm cho y cảm thấy không thể tin nổi là, rõ ràng y cảm giác Thần Hồn Kỹ của y đã đánh trúng công tử Dương gia này, nhưng vì sao mà hắn không hề hấn gì?

Trên người hắn vừa rồi cũng không có dấu vết bí bảo phòng ngự thần hồn, rõ ràng đã bị Thần Hồn Kỹ đánh vào đầu Làm sao có thể sẽ bình an vô sự? Cho dù là Thần Du Cảnh đỉnh phong bị mình đánh một đòn như vậy, cũng sẽ có ít nhiều ảnh hưởng Nhìn biểu hiện của hắn vừa rồi, đến tư cách gãi ngứa cho hắn cũng không có Còn nữa, cái âm hàn lạnh lẽo vừa rồi, đòn tấn công thần hồn tà ác thô bạo vừa rồi là chuyện gì?

– Tiểu tử ngươi dám giả chết bắt quạ!

Người trung niên khóe mắt muốn nứt ra, nổi giận gầm lên một tiếng.

Dương Khai cười lạnh, khinh thường bĩu môi:

– Thì đã sao?

Đúng vậy, thì đã sao? Các ngươi mai phục tại đây, ỷ đông hiếp yếu, ỷ mạng hiếp yếu, chẳng lẽ lại còn không cho phép người khác giả chết bắt quạ Đây là cái đạo lí gì?

Người trung niên sắc mặt xanh mét vô cùng, bỗng nhiên dữ tợn cười một tiếng:

– Hay, quả nhiên là hạt giống của Dương gia, mỗi người đều bất phàm, nhưng hôm nay ngươi khó lòng thoát chết!

Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt, phát hiện người này lời lẽ độc ác nhưng không ngờ cũng không có ý động thủ, ngược lại vẻ mặt kiêng kị nhìn mình, trong lòng biết giao thủ điện quang hỏa thạch vừa nãy, chỉ sợ khiến y có chút không hiểu sao cả Mà người này, tất nhiên cũng là người cẩn thận, cho nên mới phải dè dặt như vậy – Ngươi không phải đối thủ của ta!

Dương Khai vẻ mặt ác nghiệt, không chút hoang mang.

Người trung niên sửng sốt, dường như không nghĩ tới hắn lại có thể nói những câu như vậy:

– Cho dù ngươi là người của Dương gia khó tránh càn rỡ, nhưng Thần Du Cảnh … – Thần Du Cảnh thì như thế nào?

Dương Khai chủ động bước tới phía y, vẻ mặt bình thản, không quan tâm tới y:

– Ta vừa giết một Thần Du Cảnh ở ngay trước mắt ngươi Người trung niên thần sắc ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Dương Khai, bỗng nhiên cũng có chút rối loạn, trên mặt có chút không biết biểu hiện sao cho phải – Chẳng những người vừa rồi, ngươi Thần Du Cảnh tam tầng, hôm nay nhất định cũng sẽ chết trên tay ta.

Dương Khai cười lạnh, Đáng tiếc, ngươi tuy rằng tu vi không tệ, nhưng nhận thức Thần Hồn Kỹ của ngươi không phải tinh xảo lắm, chắc chắn thời gian tu luyện không dài đúng không? Bằng không ngươi đã không thể không nhìn ra, ta vốn dĩ không hề bị thương. Không sợ nói cho ngươi biết, sức mạnh thần trí của ta còn mạnh hơn ngươi gấp nhiều lần!

– Lời nói vô căn cứ!

Người trung niên cười lạnh, tâm thần ổn lại, hiển nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ này Còn chưa dứt lời thần thức mạnh mẽ bỗng nhiên quét trên người y một vòng Thần thức mạnh mẽ vô cùng, không thua kém so với Thần Du Cảnh thất bát tầng, thậm chí có thể sánh ngang với thần thức của Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Không,đã có thể sánh vai với thần thức của Thần Du Cảnh đỉnh phong bình thường rồi.
Nguồn truyện audio

Người trung niên cho đến lúc này, cũng vài lần cảm thụ qua thần thức hùng mạnh của vài người, mà mấy người đó đều là cảnh giới Thần Du đỉnh phong!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay