1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 59 [Chương 291 đến 295]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 59 [Chương 291 đến 295]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 291: CÙNG SÁT CÁNH VÂN DU THIÊN HẠ

Bọn họ mắt nhìn trô trố, đột nhiên cười phá lên.

Tô Huyền Vũ nói: – Vậy thì ở lại hết, không ai được quyền sai khiến ai! Dương Khai, ngươi qua đây!

– Có đệ tử!

– Chưởng môn nói ngươi biết đường, vậy lần này ngươi và Tô Nhan hãy dẫn người đi, nhất định phải bảo toàn tính mệnh của tất cả các đệ tử Lăng Tiêu Các! Biết chưa?

– Rồi ạ!

– Đi thôi!

Ngụy Tích Đồng khoát tay, không chút do dự, lão vụt bay về Lăng Tiêu Các, những người khác cũng vội vã theo sau.

– Chúng ta cũng đi thôi! Dương Khai không lôi thôi nữa, Lăng Thái Hư đã tiến đến Thần Du Chi Thượng, Tứ đại trưởng lão cũng không phải vừa, bọn họ hợp sức lại đủ để đối kháng kẻ địch.

Huống hồ, lần này liệu có đánh thật hay không cũng chưa dám chắc.

Nhưng những người còn lại thì bắt buộc phải đi! Họ là tương lai của Lăng Tiêu Các, nếu họ ở lại, thì cho dù phía Lăng Thái Hư muốn thương lượng với những người kia cũng phải có phần kiêng dè.

Hơn một trăm người theo sát sau lưng Dương Khai, tất tả chạy bên bờ Khốn Long Giản.

Nhanh chóng, họ đã đến nơi, bên dưới tà khí nổi cuồn cuộn, mấy trăm trượng phía dưới chính là nơi bày trận pháp.

Tất cả đều mặt mày trắng bệch, thất kinh hồn vía, nhất là các đệ tử lớp trẻ, lại càng run như cầy sấy.

Lớp trẻ có rất ít người đạt đến Chân Nguyên Cảnh, đứng bên Khốn Long Giản đương nhiên phải sợ rồi.

– Các sư thúc công lực cao theo đệ tử xuống dưới, Tô Nhan, muội cũng đi cùng! Dương Khai chỉ đạo rồi nhảy xuống đầu tiên, lập tức có hơn bảy, tám cao thủ tiền bối bay xuống theo.

Tìm đến vị trí đặt trận pháp, Dương Khai tỉ mỉ quan sát một hồi.

– Sư điệt, chúng ta phải làm gì đây? Một vị sư thúc dáng người gầy gò không hiểu lắm liền lên tiếng hỏi, lão có công lực Thần Du Cảnh tam tầng, bổn phận chủ yếu ở Lăng Tiêu Các là làm nghi trượng.

– Tìm một cái trận pháp… Dương Khai nhẹ giọng đáp, ánh mắt lướt qua thật nhanh, một lúc sau phấn khởi nói: – Ở chỗ này!

Tất cả đều nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy ở đó có một phiến đá nham thạch nhẵn bóng, không khác đá tảng xung quanh là mấy.

– Mời chư vị cùng truyền chân nguyên vào trong!

Dương Khai nói rồi vươn tay ra ấn vào phiến đá, chân nguyên ào ào sôi sục.

Tay còn lại thì giữ lấy Tô Nhan.

Kể từ khi hai người cùng luyện Hợp Hoan Công, thì đây là lần đầu tiên cùng sát cánh tác chiến. Tuy tình hình hiện tại chẳng phải chiếu đấu gì, nhưng cũng không khác là mấy.

Hai bàn tay nắm chặt nhau, sóng chân nguyên của cả hai đều dâng trào đến cùng một cao độ. Chân nguyên lưu động nhanh hơn rõ rệt. Những biến hóa này khiến mấy sư thúc nọ đều lấy làm kinh ngạc.

Họ cũng không hỏi thêm nữa, lập tức làm theo lời Dương Khai, truyền chân nguyên vào trong.

Gần mười người cùng truyền lực, chẳng bao lâu sau, phiến đá đó lại xuất hiện phản ứng giống hệt lần trước.

Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều nghi ngờ không yên.

Dương Khai vừa truyền chân nguyên, vừa giải thích: – Đây là thông đạo hư không nối liền hai địa điểm, là trận pháp do Sư tổ chúng ta để lại, đầu bên này nối với Lăng Tiêu Các, còn đầu ra bên kia là một nơi khác.

Một vị sư thúc hiếu kỳ: – Khoảng cách được bao xa?

– Chưởng môn nói được khoảng vạn dặm, nên nếu vào trong này, mọi người sẽ được an toàn.

Bọn họ đều ngạc nhiên ra mặt.

Khái niệm thông đạo hư không hoàn toàn vượt khỏi vốn kiến thức và phạm trù lý giải của họ.

– Tông môn chúng ta cũng có thứ như vậy sao? Vị sư thúc nọ nhãn cầu như muốn rơi khỏi hốc mắt: – Ta chưa từng nghe nói đến.

– Bọn ta… cũng không biết! Những người khác nhìn nhau không biết nói gì.

– Được rồi, ngoài đệ tử và Tô Nhan ra, các thúc cũng có việc khác để làm. Hai vị sư thúc hãy vào trong trước, tiếp ứng ở đó và khảo sát tình hình, những người còn lại trở lên đưa các đệ tử chưa tới Chân Nguyên Cảnh xuống! Dương Khai chủ động chỉ đạo.

Tuy hắn chỉ là đệ tử hậu bối, nhưng chỉ có hắn mới biết những bí mật mà người khác không hay, vậy cũng chẳng khó nhìn ra Lăng Thái Hư xem trọng hắn thế nào. Huống chi, Dương Khai nói rất hợp tình hợp lý, hành sự cẩn thận chặt chẽ, nên dù có bị hắn sai khiến, mấy vị sư thúc này cũng chẳng có gì là không phục.

Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh nhất tầng và nhị tầng lao vút vào bên trong thông đạo.

Những người khác cũng đồng loạt bay lên trên.

Chỉ còn lại Dương Khai và Tô Nhan duy trì vận hành trận pháp.

Nhìn nhau cười, Dương Khai đột nhiên nói: – Thật ra, ta là người nhà Dương gia ở Trung Đô!

Đôi mắt Tô Nhan bỗng sáng ngời, nàng kinh ngạc: – Dương gia chim Đỗ Quyên?

Dương Khai cười miễn cưỡng: – Ừ.

– Sao đột nhiên lại nói với ta điều này? Tô Nhan nhìn hắn đầy thắc mắc.

Dương Khai nhếch miệng cười: – Vì ta muốn đánh cắp trái tim nàng, nên phải thành thật với nàng thôi!

Nghe hắn nói thẳng ra đến vậy, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim Tô Nhan, hai má đỏ bừng lên, sự thẹn thùng phảng phất khiến ai cũng phải điêu đứng.

Bầu không khí đó rất kỳ diệu, dù hai người đã sớm ân hưởng mưa móc nhiều lần, nhưng hiện giờ cũng vẫn như đôi nam nữ ở bên nhau vừa nảy sinh tình cảm, dần dần quen thuộc lời nói, cử chỉ của nhau, dần dần vén tấm bình phong ngăn cách giữa hai người.

Nhất là sự chân thành của Dương Khai càng khiến Tô Nhan bỗng có cảm giác hạnh phúc của một người được theo đuổi.

Có thiếu nữ nào không mong được nam nhân mình thích theo đuổi chứ? Tô Nhan cũng vậy.

Nhưng chính bởi Hợp Hoan Công ở Truyền Thừa Động Thiên đã vội kéo hai người đến gần nhau trong khi còn chưa kịp tìm hiểu lẫn nhau, dù hạnh phúc, dù hoan hỉ, nhưng vẫn còn thiếu một quá trình quan trọng.

Và hiện giờ, Dương Khai rõ ràng muốn bù đắp quá trình này, lấp đầy những chỗ trống trong tim Tô Nhan.

Trong giây lát này, Tô Nhan cảm thấy cho dù hôm nay không thể thoát khỏi kiếp nạn này, nàng cũng mãn nguyện lắm rồi.

– Khụ khụ… Phía trên đột nhiên có tiếng ho khẽ, Dương Khai ngẩng đầu lên thì thấy ngay một vị sư thúc đang dẫn theo một đệ tử trẻ bay xuống, đến gần, bất chấp tên đệ tử đó đang kêu gào thảng thốt, lão vẫn ném thẳng hắn vào trong thông đạo.

– Các ngươi cứ tiếp tục đi… Sư thúc cũng là người từng trải, đâu thể nào không nhìn ra không khí tế nhị giữa cả hai, lão lập tức tung người phi lên trên.

Nhưng sao có thể tiếp tục được, cứ không ngừng có người đi qua đi lại, Dương Khai và Tô Nhan cũng chỉ biết nhìn nhau cười gượng gạo.

– Ta muốn biết chuyện ngày trước của chàng! Tô Nhan hơi đỏ mặt, mặc kệ những người khác, nàng thì thầm vào tai Dương Khai.

– Đợi sau lần di tán này, ổn định hết rồi ta sẽ kể co nàng nghe.

– Được! Tô Nhan gật đầu, rồi lại khẽ mím môi:

– Ta còn muốn cùng chàng đi ngao du…Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Vậy chúng ta hãy cùng sát cánh vân du, tiếu ngạo thiên hạ! Dương Khai cười hể hả.

– Ừm! Trong lòng Tô Nhan tràn ngập hạnh phúc, nàng khẽ tựa đầu lên vai Dương Khai.

Dưới đáy Khốn Long Giản, tà khí sôi sục, trước kiếp nạn tông môn cận kề, một nam một nữ lơ lửng giữa không trung, tựa mình vào nhau. Gió nhẹ thoang thoảng, lọn tóc lay động, tà áo bay lả lướt.

Khoảnh khắc này tựa như vĩnh hằng.

Các đệ tử đi qua đi lại đều trố mắt nhìn hai người, vẻ mặt quái đản vô cùng… Cách Lăng Tiêu Các mười dặm, một toán người đang nhanh chóng tiến đến.

Trong số đó không hiếm cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng, hơn nữa số lượng cũng chẳng ít, hơn bốn người, số cao thủ Thần Du Cảnh còn lại cũng có đến mười mấy người.

Ngoài ra còn có bốn mươi, năm mươi cao thủ Chân Nguyên Cảnh, Li Hợp Cảnh.

Đoàn người này, dưới sự dẫn đầu của một cô nương tầm hai mươi, đang tức tốc đi về phía Lăng Tiêu Các, chẳng bao lâu sau đã đặt chân đến trước cửa tông môn Lăng Tiêu Các.

– Đây là nơi xuất thân của Tà chủ? Cô nương ấy kiều diễm như hoa, dáng người dong dỏng, đôi mắt sáng ngời, nước da trắng ngần, mặc bộ váy màu tím quý phái, càng tôn thêm khí chất cao quý của nàng.

Khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười nhàn nhạt, cô nương này thoáng lóe lên sự khinh thường và nghi hoặc trong đôi mắt, nói mát mẻ: – Chỉ là tông phái nhị đẳng, sao có thể tôi luyện ra một nhân vật tầm cỡ như Tà chủ chứ?

Lập tức, có một nam nhân vận đồ trắng bước ra từ phía sau, phe phẩy cái quạt, cười cợt: – Thu tiểu thư, đây tuy chỉ là tông phái nhị đẳng, nhưng bên trong ngọa hổ tàng long, cao thủ náu kín, không thể khinh thường được đâu, lần trước ta và Phạm huynh đã ăn phải không ít trái đắng ở đây rồi!

Nam nhân áo trắng nọ, hiển nhiên chính là kẻ bị Dương Khai đánh bại lần đó, Bạch Vân Phong.

Kể từ sau khi thua trận trước Dương Khai, chẳng có lúc nào mà Bạch Vân Phong không muốn báo thù rửa hận, nhưng lại e ngại Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, mãi chưa có được cơ hội hạ thủ.

Lần này nghe nói Thu gia ở Trung Đô phái người đến Lăng Tiêu Các, y lập tức xung phong đi cùng, chính là để tìm cơ hội rửa sạch mối nhục ngày trước.

Tuy y đang mỉm cười nói chuyện với Thu tiểu thư nọ, nhưng vẫn đứng cách nàng ba bước, nét mặt có phần cung kính, chẳng hề tỏ vẻ hung hăng của đại thế gia công tử, đến cả ánh mắt cũng đăm đăm dừng lại ở bả vai nàng, không dám có chút hỗn xược.

Bạch Vân Phong cũng là kẻ biết điều, y dù có thân phận công tử của thế gia nhất đẳng, ở bên ngoài thì vẻ vang lỗi lạc, nhưng đứng trước cô nương này, thì y chẳn là gì cả.

Vị cô nương này, chính là đại tiểu thư của Thu gia ở Trung Đô, Thu Ức Mộng.

Trung Đô Thu gia, Bạch gia của y nào có cửa so đo?

Tạm không nói đến gia cảnh Thu gia, chỉ luận riêng Thu Ức Mộng, tuổi chưa đầy hai mươi mốt, công lực Chân Nguyên Cảnh cửu tầng, người có tư chất đến vậy, nhìn khắp thiên hạ thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ, nàng không chỉ có tư chất phi phàm, mà lại còn sở hữu dung mạo như hoa.

Thu gia sinh ra một nữ nhi bất phàm như vậy, trong thất gia còn lại, ngoài Dương gia ra, có công tử nhà nào không muốn rước nàng về dinh?

Nhưng gia chủ Thu gia, Thu Thủ Thành đã từng nói, muốn lấy Thu Ức Mộng ư? Được thôi! Hãy ở rể tại Thu gia!

Sau này… con cái sinh ra cũng phải mang họ Thu!

Yêu cầu này lập tức dập tắt ý định nung nấu của không ít người, nhưng vẫn có nhiều quý công tử cả ngày vây quanh Thu Ức Mộng, hy vọng có thể nảy sinh chút gì đó tốt đẹp với mỹ nhân này.

Bản thân Thu Ức Mộng thì lại khá tự gò bó, nàng chỉ đối xử qua loa với đám quý công tử kia, chứ không hề có ý định tiến xa hơn. Sở dĩ lần này nàng đến Lăng Tiêu Các, cũng chỉ vì ở Trung Đô bị họ quấy nhiễu quá gắt gao, nên rời khỏi đó để giải phiền, sẵn tiện coi như luyện tập.

Nghe Bạch Vân Phong nói thế, Thu Ức Mộng khẽ cười một tiếng, không quay lại, vén lọn tóc bên tai, nàng nói: – Nghe đâu lần trước, Bạch công tử đối chiến với một tên đệ tử trẻ của Lăng Tiêu Các, cả một món bí bảo cũng bị phá hủy đúng không?

Bạch Vân Phong chợt nhăn nhó, trong bụng thầm mắng đồ tiện nhân chỉ biết moi móc, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười khiêm nhường: – Bạch mỗ học nghệ không tinh, khiến Thu tiểu thu chê cười rồi.

Chương 292: THÁO CHẠY

Cô nương này nộ khí bừng bừng, như con tiểu hổ đang tức giận, giọng điệu bực tức: – Gã đó tên là Dương Khai đúng không? Lần trước Phạm sư huynh vừa trở về Tử Vi Cốc đã bế quan suốt, huynh ấy bảo phải tu luyện cho đàng hoàng, tránh việc đến đệ tử của một tông phái nhị đẳng cũng đánh không lại. Lâu rồi muội không được gặp huynh ấy cũng chỉ vì tên Dương Khai đó, lần này mà tóm được hắn, muội nhất định phải cho hắn biết tay!

Phạm sư huynh mà nàng nhắc đến, chính là tên Phạm Hồng từng quá bộ đến Lăng Tiêu Các.

Lạc Tiểu Mạn và Phạm Hồng đều cùng là đệ tử tinh anh của Tử Vi Cốc, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm sâu, nhưng đến nay đã mấy tháng không được gặp người trong mộng, dĩ nhiên sẽ xem Dương Khai là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.

Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn nàng, vỗ về: – Tiểu Mạn muội muội khoan nổi giận, lần này chúng ta đến đây chủ yếu để dò la tin tức của Tà chủ, những việc khác chỉ là thứ yếu, muội chớ có làm hỏng đại sự!

Lạc Tiểu Mạn hục hặc: – Muội mặc kệ, dù gì lần này bất kể thế nào muội cũng phải lôi lên Dương Khai đó về Tử Vi Cốc, để sư huynh đánh với hắn một trận ra ngô ra khoai, giải hết khúc mắc trong lòng sư huynh.

Nói xong, Lạc Tiểu Mạn lại lay lay bả vai Thu Ức Mộng, giọng nũng nịu: – Thu tỷ tỷ, bất quá cũng chỉ là một tên đệ tử tông phái nhị đẳng thôi mà? Đợi tỷ làm xong đại sự, muội sẽ dẫn người lén bắt tên đó đi, bảo đảm sẽ không kinh động đến người khác đâu.

Thu Ức Mộng cười khổ sở, bất đắc dĩ gật đầu: – Được rồi, chung quy cũng chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi, chắc Lăng Tiêu Các cũng chẳng để ý mấy đâu.

– Hì hì, Thu tỷ tỷ là tốt nhất. Lạc Tiểu Mạn cười thích thú.

Bạch Vân Phong ở một bên khẽ đằng hắng, mỉm cười nói: – Lạc sư muội, không phải Bạch mỗ tự hạ thấp mình mà nâng cao kẻ khác. Tên Dương Khai đó chẳng dễ đối phó đâu, một năm trước hắn chỉ mới là Li Hợp Cảnh mà đã có thể đánh bại ta, công lực của ta và Phạm huynh lại tương đương nhau. Đã một năm trôi qua rồi, chẳng rõ hắn đã tiến đến trình độ nào rồi. Cho nên, kể cả muội có bắt được hắn đưa về Tử Vi Cốc để quyết đấu với Phạm huynh, thì e là…

– Hừ, Phạm sư huynh của muội sao lại thua kẻ vô danh tiểu tốt đó được! Lạc Tiểu Mạn tỏ vẻ không tin, đảo mắt mấy hồi: – Cùng lắm thì… muội hạ độc thủ, thế nào cũng phải để Phạm sư huynh đánh bại hắn mới được.

Bọn họ đang nói chuyện, chợt một cao thủ Thần Du Cảnh cửu tầng bên cạnh nhíu mày lên tiếng: – Tiểu thư, hình như có gì đó không ổn, ở đây chẳng có bao nhiêu người cả!

Thu Ức Mộng khẽ biến sắc, giọng âm trầm: – Nghĩa là sao?

Người này vội vàng tung thần thức ra, một lát sau sắc mặt chợt cổ quái: – Xem ra Lăng Tiêu Các biết mình đã gây ra họa lớn nên cũng sớm chuẩn bị cả rồi. Bên này có năm cao thủ Thần Du Cảnh đang đứng chờ sẵn, còn bên kia có rất nhiều người đang tụ tập, chắc là các đệ tử hậu bối của Lăng Tiêu Các, hình như họ đang rời khỏi đây!

– Mơ tưởng hảo huyền! Thu Ức Mộng lạnh lùng hừ một tiếng: – Một số đi bắt hết toàn bộ năm tên Thần Du Cảnh đó lại, nếu dám phản kháng, giết không tha! Những người còn lại đi theo ta!

– Vâng!

Vì theo như tin thông tin mà Bạch Vân Phong cung cấp trước đó, ở đây có hai cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong là Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai, nên lần này Thu gia đã cử ra đến bốn tên Thần Du Cảnh đỉnh phong.

Họ tin rằng, có bốn tên này trấn thủ, đã đủ để hạ gục Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai.

Đoàn người tách ra làm hai nhóm, trật tự đâu ra đấy. Theo sau bốn cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong còn có bảy, tám tên Thần Du Cảnh khác, trực tiếp xông thẳng đến chỗ của Lăng Thái Hư. Số còn lại theo Thu Ức Mộng khẩn cấp chạy đến Khốn Long Giản.

Bên dưới Khốn Long Giản, Dương Khai và Tô Nhan đang hưởng thụ chút khoảng khắc yên tĩnh, bỗng nhiên, sắc mặt hắn chợt thay đổi, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

– Sao thế? Tô Nhan nhận ra thay đổi ở hắn, vội vàng hỏi.

– Có người đến!

Dương Khai sa sầm nét mặt, vội vã tri hô: – Nhanh lên một chút nữa, bọn người đó đã phát hiện ra chúng ta rồi.

Phía trên, vẫn còn gần hai mươi đệ tử chưa được đưa xuống, nghe Dương Khai kêu gọi, mấy vị sư thúc nọ bèn huy động chân nguyên, gia tăng tốc độ.

Các đệ tử hậu bối lần lượt được đưa xuống từng người một và biến mất tăm trong thông đạo hư không.

Một lát sau, họ đã thu xếp ổn thỏa tất cả.

– Sư điệt… Mấy vị sư thúc nọ bay đến, thần sắc cảnh giác vạn phần như đối diện đại địch.

– Các thúc hãy đi trước đi! Dương Khai nói khẽ: – Đệ tử sẽ chặn hậu!

– Ừ! Bọn họ không chút do dự, bay thẳng vào trong thông đạo hư không.

– Chạy đi đâu! Xa xa, một tiếng quát vang lên, thanh âm còn chưa dứt, thì một tia sáng như dải lụa vụt chiếu xuống.

Tốc độ của những người này vượt xa ngoài tưởng tượng của Dương Khai.

Cả Dương Khai và Tô Nhan đều có chút biến sắc, hai người hợp lực huy động chân nguyên, cùng lúc tung một chưởng vào ánh sáng nọ.

Một âm thanh trầm đục vang lên, ánh sáng nọ tiêu tán, hai đến ba mươi bóng người đột nhiên hiển hiện, Dương Khai và Tô Nhan cũng giật bắn người, dịch chuyển sang mười mấy trượng, suýt nữa thì ngã xuống dưới.

– Dương Khai… Lại gặp nhau rồi! Trong đám người nọ, Bạch Vân Phong rít lên, thần sắc dữ tợn.

Nhìn thấy kẻ thù, mắt long lên sòng sọc, Bạch Vân Phong dĩ nhiên sẽ không để Dương Khai được yên thân nổi.

– Ngươi chính là Dương Khai? Lạc Tiểu Mạn lướt mắt nhìn hắn, bĩu môi nói:

– Nhìn cũng chả ra sao cả, ta cứ tưởng ngươi phải có ba đầu sáu tay kia, hóa ra cũng bình thường thôi.

Thu Ức Mộng mỉm cười, ánh mắt chất chứa sự hiếu kỳ, đến khi nàng nhìn thấy Tô Nhan thì đồng tử bất giác co lại.

Từ cô nương trẻ tuổi lạnh băng như núi tuyết muôn đời không tan chảy này, Thu Ức Mộng có thể cảm nhận được một áp lực cực mạnh.

Cao thủ! Hơn nữa công lực không hề thấp hơn mình! Sắc thái quái lạ lóe lên trong mắt Thu Ức Mộng, hình như không thể ngờ được nơi nhỏ như Lăng Tiêu Các này lại có nhân tài xuất chúng đến vậy.

Hơn nữa, cô nương này không những công lực cao cường, mà dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành, so sánh với nàng, Thu Ức Mộng không khỏi có cảm giác tự ti.

Thu Ức Mộng hừ lên một tiếng, vội vàng xua tan cơn đố kỵ trong lòng.

– Hai vị, lần này chúng tôi đến quý tông chỉ là có việc cần thỉnh giáo, mong hai vị hiểu cho. Thu Ức Mộng hít một hơi sâu, vừa nói với Dương Khai và Tô Nhan, vừa đưa mắt nhìn sang thông đạo đen ngòm.

Kiến thức và thân phận của nàng cũng không giúp nang biết được thứ này rốt cuộc dùng để làm gì, không kìm được lòng hiếu kỳ, nàng lại liếc nhìn thêm vài lần.

Dương Khai cười khinh miệt:

– Cái gọi là thỉnh giáo mà cô nương nói đó chính là việc phô trương thanh thế tiến công Lăng Tiêu Các này?

Phía bên kia đã xuất hiện động thái của Lăng Thái Hư và các trưởng lão, rõ ràng những tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ khi đến đó chẳng hề chào hỏi gì mà đã xuất thủ rồi.

Thu Ức Mộng làm lơ, vẫn cười điềm đạm: – Không phô trương chút thanh thế thì làm sao quý tông chịu ngoan ngoãn phối hợp? Đó chẳng qua cũng chỉ là chút bản lĩnh nhỏ thôi, ta khuyên các ngươi đừng phản kháng thì hơn, không thì chỉ chuốc khổ vào người thôi.

Dương Khai sắc mặt u ám, trước mặt hắn có khoảng hai đến ba mươi người, hơn nữa trong đó không ít kẻ là cao thủ Thần Du Cảnh, có rất nhiều thần thức đang phủ lên người hắn và Tô Nhan.

Hắn và Tô Nhan mà có bất cứ động tĩnh gì, chỉ e sẽ bị giết ngay không nương tay.

Thông đạo hư không chỉ cách hắn có mười mấy trượng, vả lại vẫn đang mở, nhưng e rằng không bao lâu nữa nó sẽ đóng lại.

Có thể xông ra được không? Dương Khai không đảm bảo được gì, quay sang nhìn Tô Nhan, thần sắc nàng vẫn phẳng lặng như mặt nước, dù phải đối mặt với hai mươi, ba mươi cao thủ, nàng cũng vẫn thờ ơ hờ hững.

– Xem ra hai vị không muốn hợp tác, nếu vậy thì xin đắc tội. Phong tỏa tu vi của chúng đem về cho ta! Thu Ức Mộng quyết đoán hạ lệnh, từ đầu đến cuối, gương mặt nàng đều nở một nụ cười nhàn nhạt, nét mặt lặng như trời trong mây nhẹ.

– Vâng! Lập tức liền có hai cao thủ Thần Du Cảnh bay vọt ra từ sau lưng nàng, cười khẩy kinh miệt, tiến đến gần Dương Khai và Tô Nhan.

Dương Khai nắm chặt lấy tay Tô Nhan, thì thào: – Nàng đi trước đi, mặc kệ ta, bọn chúng không dám làm gì ta đâu.

Tô Nhan sững sờ, khẽ gật đầu. Trong thời khắc nguy cấp, nàng không hề quyết ở lại cùng Dương Khai như những nữ tử không biết chừng mực khác, bởi vì nàng biết, thân phận thật sự của Dương Khai chính là sự che chở vững vàng nhất, nếu nàng còn ở lại, chỉ khiến tình hình càng thêm gay go hơn.

Nháy mắt, hai người đã bàn bạc thỏa đáng.

Hai tên Thần Du Cảnh đó chỉ còn cách họ năm trượng.

Chính ngay lúc này.

Dưới đáy Khốn Long Giản chợt sôi trào tà khí, mười mấy luồng khí tức tà ma như con giao long đen kịt tức tốc xông lên, đánh vào hai tên cao thủ nọ như chớp giật.

Trong tà khí ẩn chứa sự hung hãn vô song, đòn tấn công chính diện tuy chưa gây hại mấy cho bọn chúng, nhưng nó còn tấn công đến thần hồn, làm ảnh hưởng đến tâm trí.

Hai cao thủ Thần Du Cảnh giật mình thảng thốt, sắc mặt thống khổ, hai mắt chợt đỏ ngầu, mất hết lý trí, như con thú dữ bị giam cầm mấy trăm năm phá cũi thoát ra, hạ thủ lẫn nhau!

Dương Khai mắt sáng rỡ, lập tức ý thức được, đó là do Địa Ma, lão phát giác ra chủ nhân đang rối trí, bèn ra tay trợ giúp.

Đáng tiếc Địa Ma cũng chỉ làm được đến mức đó là cùng.

– Đi đi! Dương Khai khẽ giục, vội vàng kéo Tô Nhan bay vào trong thông đạo.

Biến cố bất ngờ khiến cả ba phía Thu gia, Bạch gia và Tử Vi Cốc đều hoảng sợ ra mặt, họ nhận ra rõ ràng có mười mấy luồng tà khí oằn mình trong con giao long, không ai là không biết sắc.

Còn chưa kịp phản ứng lại, Dương Khai và Tô Nhan đã thoát khỏi vòng vây, hấp tấp tiến về thông đạo đen ngòm.

– Chặn chúng lại! Thu Ức Mộng quát lên, xông ra bay thẳng về phía trước, hung hãn tung sát chiêu.

– Chạy đi đâu! Lạc Tiểu Mạn cũng vội vàng theo sau, nàng chỉ muốn bắt Dương Khai về Tử Vi Cốc để Phạm Hồng đánh bại hắn, đâu có chuyện dễ dàng để hắn trốn thoát được.

Hai người vừa hành động, những người khác cũng thi triển thân pháp.

Chớp mắt, Dương Khai và Tô Nhan đã lẩn vào trong thông đạo, Tô Nhan đi trước, Dương Khai ở ngay phía sau.

Bước vào thông đạo hỗn độn nọ, Dương Khai vội vã quay lại, thôi thúng chân nguyên toàn thân, ra sức tung đòn vào từng ngóc ngách xung quanh.

Hắn phải phá hủy thông đạo này, có vậy mới đảm bảo được an toàn cho những người khác của Lăng Tiêu Các.

Nhưng tốc độ của bọn Thu Ức Mộng cũng không vừa, Dương Khai còn chưa kịp phá hết thông đạo, thì đã có hơn phân nửa bọn chúng lẩn vào bên trong.

Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn dẫn đầu, giương mắt nhìn cảnh hỗn độn xung quanh, gương mặt họ chợt thoáng hằn lên vẻ sợ hãi.

Cả hai người đều không biết đây là nơi nào, nhưng nếu Dương Khai đã dám vào đây, thì hẳn sẽ không nguy hiểm nào.

Nghĩ ngợi xong, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đồng loạt thi triển sát chiêu với Dương Khai.

Chương 293: ĐÂY LÀ ĐÂU

Ánh mắt chợt sáng quắc, Dương Khai rời khỏi thông đạo hư không.

Ngay sau đó, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn hiện ra ngay gần đó, hai người đứng không xa nhau mấy, đột nhiên bước vào một nơi xa lạ, đều không khỏi lúng túng, ngơ ngác nhìn xung quanh, quên mất chuyện hạ thủ với Dương Khai.

Soạt… Thêm một bóng người xuất hiện, đợi đến khi cả ba người nhìn rõ người này, họ không khỏi rùng mình.

Người này là một vị cao thủ gia tộc mà Thu Ức Mộng đưa đến đây, công lực Thần Du Cảnh ngũ tầng.

Nhưng lúc này, cơ thể y chỉ còn một nửa, nửa còn lại chẳng rõ đã lạc về đâu, dường như y đã bị một vị cao thủ tuyệt đỉnh nào đó chém ngang giữa thân, vết chém rất gọn gẽ.

Y rơi xuống, lục phủ ngũ tạng và máu đỏ vương vãi khắp nơi, trông cực kỳ thê thảm.

– Sao lại… Thu Ức Mộng run rẩy đôi tròng mắt, kinh ngạc chứng kiến hết thảy, Lạc Tiểu Mạn thì trắng bệch cả mặt, suýt nữa thì nôn đầy ra, nàng vừa che miệng, vừa áp lại gần Thu Ức Mộng.

– Là ngươi làm sao? Thu Ức Mộng chợt ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị nhìn Dương Khai, chân nguyên dần dần sôi sục.

Nàng không rõ bí ẩn của thông đạo hư không, chỉ cho rằng Dương Khai đã bày sẵn cạm bẫy nào đó trong nơi hỗn độn kia mới có thể chém chết cao thủ của gia tộc nàng, hiển nhiên phải căm giận rồi.

Thần Du Cảnh ngũ tầng, Thu gia khó khăn lắm mới đào tạo ra được, vậy mà bây giờ lại chết một cách mơ hồ như vậy.

Dương Khai mặc kệ nàng, trầm mặc quan sát mọi vật xung quanh.

Quanh đây ngoài hắn và hai cô nương đối diện này ra, chẳng còn bóng dáng ai khác. Không đề cập đến các sư thúc và sư huynh đệ Lăng Tiêu Các đã rời đi trong thông đạo trước đó, kể cả Tô Nhan đi trước hắn một bước cũng không còn ở đây.

Hơn nữa, nơi này rất lạ, không phải vị trí đặt chân lần trước khi Dương Khai đi theo Lăng Thái Hư.

Khẽ buông thần thức, quan sát tỉ mỉ mọi thứ trong vòng hai mươi dặm, một lát sau, Dương Khai như bị nhấn chìm xuống đáy bể.

Trong vòng hai mươi dặm trở lại quả thật vẫn có người, nhưng không phải người của Lăng Tiêu Các. Còn các cao thủ Chân Nguyên Cảnh và Thần Du Cảnh mà hai cô nương nọ đem đến đây cũng chẳng rõ đã gặp biến cố gì, vị trí của họ khi ra khỏi thông đạo cách nơi này khá xa, phân tán ra tứ phía. Nhân số cũng không còn nhiều nữa, đại khái còn khoảng mười mấy người, trong đó chỉ có hai hay ba vị Thần Du Cảnh.

Là vì cuộc chiến vừa rồi trong thông đạo hư không ư? Dương Khai trầm tư suy nghĩ.

Cũng chỉ có một khả năng này thôi, chân nguyên xung động trong thông đạo, dẫn đến thông đạo bị hủy hoại, khiến người ở trong này đều bị đưa đến những nơi xa lạ.

Còn nửa cái xác trên mặt đất kia có lẽ đã để lại một phần máu thịt ở lại thông đạo.

Nguy hiểm thật! Nghĩ đến đây, Dương Khai bất giác toát đầy mồ hôi lạnh.

Xem ra đi qua thông đạo hư không này cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ bất cẩn một chút thôi thì chưa kịp phản kháng đã bị giết chết rồi.

Có điều Tô Nhan hẳn đã an toàn đoàn tụ cùng những người khác của Lăng Tiêu Các rồi, dù gì nàng cũng đi trước hắn. Nghĩ đến đây, Dương Khai khẽ thở phào nhẹ nhõm.

– Này, người ta hỏi ngươi đấy. Lạc Tiểu Mạn sắc mặt có đôi phần nhợt nhạt, thấy Dương Khai vẫn đứng nghênh ngang, không khỏi gai mắt.

Một tên đệ tử tiểu tông phái mà dám ngông cuồng ư! Cho dù hắn có chút thủ đoạn thì cũng rất có hạn. Thu tỷ tỷ nhan sắc diễm lệ, tiếng tăm vang lừng, bình thường kể cả công tử của Bát đại gia Trung Đô nói chuyện với tỷ, tỷ ấy cũng chưa chắc đã để ý đến. Bây giờ Thu tỷ tỷ chủ động nói chuyện với hắn, vậy mà hắn chẳng đáp lại, nể mặt mà hắn lại không biết xấu hổ.

Dương Khai sắc mặt u ám, ngẩng đầu lên nhìn hai cô nương đối diện, trong mắt thoát lướt qua tia nhìn lạnh lẽo.

Nếu không phải bọn người này đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, thì lúc này hắn đã cùng Tô Nhan rời xa được vạn dặm rồi.

Mới đây thôi còn ước hẹn sẽ cùng nàng nắm tay vân du thiên hạ, cũng chính vì sự xuất hiện của bọn chúng đã ngăn cách đôi bên, giờ không biết phải đi đâu tìm Tô Nhan, khỏi phải nói Dương Khai sầu não đến đâu rồi.

– Đây là đâu? Thu Ức Mộng nhướng mày, đứng đó đầy khinh bạc, đôi mắt ghim chặt vào Dương Khai.

Dáng người nàng cao gầy, đôi chân thon dài, lưng ong mảnh dẻ, gương mặt xinh đẹp mê người, đặc biệt là vòng eo uyển chuyển như không xương nọ được buộc chặt bởi cái đai lưng màu tím, khiến người ta mơ tưởng chỉ muốn ôm một cái.

Hơn nữa, nàng thân là đại tiểu thư của Thu gia Trung Đô, khí chất cao quý ngạo mạn, bình thường, các nam tử đồng bối nhìn thấy nàng đều có một chút áp lực mơ hồi, không dám biểu lộ chút càn rỡ.

Từ trước đến nay, mọi câu hỏi do nàng đặt ra đều luôn luôn có hồi đáp.

Dương Khai tỏ rõ vẻ chán ghét và bực mình ra mặt, lạnh lùng đáp: – Đây là đâu ư? Khốn nạn, sao ta biết được đây là đâu chứ?

Lời mắng nhiếc thô bỉ buột khỏi miệng, hai cô nương đối diện đều sững sờ.

Lạc Tiểu Mạn giận đến thất sắc, lồng ngực run bắn lên, nghiến răng quát tháo: – Tiểu tử thối nhà ngươi dám ăn nói như vậy với bọn ta ư!

Gương mặt kiều diễm của Thu Ức Mộng chợt thoắt hiện nụ cười cợt nhả, nàng ung dung thong thả, giọng nhỏ nhẹ: – Thú vị lắm, xưa nay chưa có nam nhân nào dám mắng ta, ngươi là kẻ đầu tiên. Ngươi không muốn trả lời ta cũng chẳng sao, để khi nào ta tóm được ngươi rồi thì sẽ từ từ mà bức cung.

Dĩ nhiên nàng cho rằng rất thảy những gì đã diễn ra đều do Dương Khai làm, có nào ngờ Dương Khai thật sự không biết nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng, sải ra một bước, chân nguyên trào dâng, ngay sau đó, hắn triển khai bộ pháp, vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh trong khi hắn nhanh chóng tiếp cận hai cô nương nọ.

Hắn nhận ra, ba tên cao thủ Thần Du Cảnh ở gần đó đã phát hiện được tung tích của Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn và đang cấp tốc hướng về đây. Vì lẽ đó, Dương Khai bắt buộc phải khống chế được một trong hai người để làm con tin, bằng không chỉ mình hắn mà bị mấy tên Thần Du Cảnh đó bao vây thì tất cả coi như chấm dứt.

Thấy hắn to gan đến vậy, Lạc Tiểu Mạn liền gào lên: – Đánh!

Từng quầng sáng màu xanh lam đột nhiên vút ra từ người nàng, mỗi một quầng sát đều chứa đựng sức mạnh nhu hòa, linh động, chúng vừa ngăn cản Dương Khai, vừa len lỏi vào trong nội thể hắn.

Dương Khai vẫn không dừng bước, chân nguyên hung hãn thôi động, chiêu này của Lạc Tiểu Mạn căn bản không thể cản ngăn bước tiến của hắn, thấy hắn xông đến như sao băng, Lạc Tiểu Mạn rốt cuộc cũng khẽ biến sắc.

– Coi chừng! Thu Ức Mộng vội lên tiếng nhắc nhở, đồng thời giơ tay lên, không biết đã tung ra võ kỹ gì, đồng thời nắm lấy bả vai Lạc Tiểu Mạn hấp tấp lùi về sau.

Dương Khai bỗng nện bước dừng lại, nện mạnh vào một bên, chân nguyên xung đột trong hư không, tạo ra một tiếng nổ vang rền.

Lực phản hồi trở lại khiến Dương Khai hơi rùng mình. Hắn chưa kịp phản ứng thì phía Thu Ức Mộng đột nhiên có tiếng cười khanh khách, thân hình mềm mại như chiếc lá lục bình, khẽ đạp vào hư không, không hề có chút dấu vết nhưng lại vô cùng nhanh, nàng đã tiến gần đến Dương Khai.

Đấy là một loại bộ pháp cực cao minh, khi thi triển, cả người Thu Ức Mộng sẽ thoắt ẩn thoắt hiện, không lộ một chút vết tích.

Dương Khai nghiêm mặt, thả thần thức dò la, nháy mắt đã tìm ra vị trí Thu Ức Mộng ẩn thân, lập tức tung chiêu Viêm Dương Tam Điệp Bạo.

Thu Ức Mộng bỗng nhiên hiện thân, gương mặt thoát hiện vẻ kinh ngạc, chân nguyên nội thể cũng thôi thúc mãnh liệt.

Tiếng rên rỉ vang lên, Dương Khai bất giác lùi lại mấy bước, còn Thu Ức Mộng vẫn bỉnh thản như không, nàng nở một nụ cười điềm tĩnh quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, giọng điệu ung dung: – Có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng. Nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó, thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.

Khó đối phó!

Thấy nàng nói năng đĩnh đạc, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, hắn vốn định bắt Lạc Tiểu Mạn làm con tin, nhưng đại tiểu thư Thu gia này quả thật không dễ đối phó, nếu hắn tung hết toàn lực có lẽ sẽ thắng, nhưng trong thời gian ngắn thì khó mà làm được.

Ba tên Thần Du Cảnh của bên địch đang nhanh chóng đến gần, Dương Khai không còn bao nhiêu cơ hội nữa.

– Muốn chạy à? Sự đắc ý và xảo quyệt chợt lóe lên trong mắt Thu Ức Mộng, đã nắm trúng tim đen của Dương Khai, chẳng đợi hắn trả lời, nàng đã phi thân lao đến: – Có ta ở đây, ngươi chạy thoát được không?

– Cút ngay! Dương Khai gầm lên, cùng một lúc tung ra Bạch Hổ Ấn và Thần Ngưu Ấn.

Hồ gầm, trâu rống, hai con yêu thú mình đỏ rực nhảy ra, nhe răng trợn mắt vồ về phía Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng không kinh sợ mà lại còn khoái chí ra mặt, cười thích thú: – Quả nhiên là có trò, chẳng trách Bạch Vân Phong lại bại bởi nhà ngươi!

Thu Ức Mộng vừa nói, vừa huơ tay, từng luồng chân nguyên hiện ra rõ mồn một, hóa thành những bàn tay to lớn đánh úp xuống.

Hai thú hồn còn chưa kịp bổ đến trước mặt Thu Ức Mộng đã bị đánh tan.

Dương Khai cười gian xảo, nắm chắc Tu La Kiếm trong tay, đẩy lùi hết Chân Dương Nguyên Khí về đan điền, tung mọi tà năng trong Ngạo Cốt Kim Thân trở ra.

Tà khí ngút trời buông xuống, toàn thân Dương Khai như phủ trong làn sương dày, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu là còn phát tiết ra ánh sáng ghê người.

Có Tu La Kiếm trong tay, Dương Khai như biến thành một người khác.

Cảm nhận được khí tức tà ác trào dâng đó, Thu Ức Mộng mới biến sắc, kinh hãi nói: – Lăng Tiêu Các quả nhiên là có tà công!

Nàng chỉ tay về phía trước, ngưng tụ nên một quả cầu chớp cực lớn nơi đầu ngón tay rồi ném ngay về phía Dương Khai, hồ quang nổ vang rền, trong đó chứa đựng uy năng khủng khiếp.

Dương Khai cầm kiếm ào đến.

Một đường kiếm quét qua, quả cầu chớp vỡ tung, ánh chớp li ti xoay vần như linh xà, bao trùm cả một vùng mấy mươi trượng.

Thu Ức Mộng vội vàng lùi lại, không dám khinh suất thêm nữa, thần sắc thận trọng vô cùng.

Dương Khai bước đi giữa vùng hồ quang, ánh chớp lơ lửng lóe sáng trên người hắn, nhưng cũng không thể ngăn cản được, hắn tăng tốc bước chân, nháy mắt đã tiến đến trước mặt Thu Ức Mộng, đánh phủ xuống đầu.

Phát giác ra sát cơ và tà khí trong đó, Thu Ức Mộng thất sắc, khẽ hô lên: – Ngăn!

Trên tay nàng đột nhiên xuất hiện một tấm khiên cổ, trên khiên tràn đầy thứ hào quang mù mịt, bảo bọc nàng bên trong.

Nó rõ ràng là một bí bảo phòng ngự, hơn nữa với gia thế của Thu gia, bí bảo này chắc chắn không phải thứ hạ đẳng.

Âm thanh vang vang, Tu La Kiếm chém vào tấm khiên, chân nguyên của hai bên xung đột kịch liệt, xung quanh cuồng phong sôi sục.

Khẽ khàng hừ một tiếng, Thu Ức Mộng lùi về sau mười mấy trượng, thân mình lung lay, màn giao phong vừa rồi đã khiến nàng nếm chút mùi thua thiệt.

Chương 294: NỮ NHI PHONG TÌNH

Nói xong, Thu Ức Mộng thu hồi tấm khiên về nội thể, hai tay cấp tốc tung ra Kết Ấn, từng cơn sóng năng lượng đa dạng bỗng trào ra từ nội thể nàng.

Tứ đại thuộc tính Phong, Vân, Lôi, Điện tề tựu, hội tụ thành một luồng năng lượng đáng sợ.

Nàng nhìn xoáy vào Dương Khai, trong ánh mắt sâu xa có chút vẻ ngạo mạn bất phục.

– Ta chẳng hơi đâu mà chơi với ngươi! Dương Khai giận giữ quát lên, tiện tay chém ra một đường kiếm, bay lên khỏi mặt đất, định rời khỏi nơi này.

Nhưng bị Thu Ức Mộng ngăn cản đến vậy, một tên Thần Du Cảnh ở gần đó đã kịp chạy đến rồi, bóng người còn chưa thấy đâu, thì một đòn tấn công đã vụt lao đến.

Dương Khai mắng thầm trong bụng, vừa tránh né vừa thi triển phân nửa của Vạn Kiếm Quy Nhất.

Âm thang leng keng truyền đến, xung quanh hắn chợt xuất hiện vô số kiếm khí, Tu La Kiếm chuyển động, những kiếm khí này một nửa bao bọc lấy hắn, một nửa bắn về phía trước nhằm mở đường.

– Ở lại đi! Một giọng nói trịch thượng vang lên: – Dám bất kính với đại tiểu thư, tự tìm đường chết!

Đòn tấn công thô bạo ập đến, kiếm khí ngập trời bị đánh tan toàn bộ, chẳng những thế, đường đi của Dương Khai cũng bị ép nhỏ lại.

Đằng trước chợt có bóng người lao ra, một cao thủ Thần Du Cảnh lục tầng đứng án ngữ, giương ánh mắt lạnh băng nhìn Dương Khai.

– Để xem ngươi có bản lĩnh này hay không! Dương Khai không chút sợ sệt, cười khẩy một tiếng, xung quanh hắn lại xuất hiện vô số kiếm khí, ào ào phóng về phía trước, cùng lúc đó, từng cánh hoa đỏ như máu chợt bay ra từ cơ thể hắn, mỗi một cánh hoa đều như một thứ vũ khí giết người vô cùng sắc bén.

Thiên Nhị Huyết Hải Đường!

Kể từ sau khi luyện hóa bí bảo trấn tông này của Lạc Hoa Giáo, Dương Khai chưa từng sử dụng lần nào. Mãi đến hôm nay, cuối cùng cũng phải tung hết mọi bản lĩnh vốn có.

Một nghìn cánh hoa đỏ tươi bao quanh hắn, chỉ truyền đạt qua tâm niệm mà dễ dàng như cánh tay điều khiển ngón tay, chúng hóa thành hào quang đỏ thắm vờn bay ngập trời, đánh phủ xuống tên cao thủ Thần Du Cảnh lục tầng nọ.

– Thiên Cấp bí bảo! Tên này đúng là có mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy ngay điểm bất phàm của Thiên Nhị Huyết Hải Đường, trong lòng chợt dậy sóng. Y tung hết công lực Thần Du Cảnh, chân nguyên dày đặc tinh thuần bộc phát, hai tay đẩy ra. Một ảo ảnh trông như ngọn núi đột nhiên xuất hiện trước mặt y, phủ xuống Thiên Nhị Huyết Hải Đường.

Ầm ầm.

Nghìn cánh hoa tiêu tán, bay lác đác ra bốn bề, ảo ảnh nọ cũng lung lay một hồi giữa khoảng không rồi đột nhiên mờ dần.

Lợi dụng cơ hội này, Dương Khai cầm kiếm lao đến chém xuống cao thủ Thần Du Cảnh nọ, đối phương vừa mới thi triển một võ kỹ cực kỳ tiêu hao chân nguyên, lúc này chưa kịp thở lấy hơi thì nhận ra tà khí trong Tu La Kiếm, y thất sắc, hốt hoảng trốn chạy.

Nào ngờ Dương Khai chỉ vung hư chiêu, chạy lướt qua người y rồi bay thẳng đi.

– Chạy đi đâu! Thu Ức Mộng quát lên, ngữ khí ngầm có vẻ đắc ý và lạnh lùng.

Một lực kéo khổng lồ đột nhiên từ đằng sau ập đến, Dương Khai bất giác dừng bước, quay lại nhìn, chỉ thấy thứ năng lượng hủy diệt tề tựu Tứ đại thuộc tính Phong, Vân, Lôi, Điện của Thu Ức Mộng dường như đã biến thành một đầm lầy, lôi kéo cơ thể hắn, khiến hắn giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát ra.

– Tiện nhân! Dương Khai biến sắc, vung kiếm chém qua, vô số kiếm khí quanh hắn nhất tề bắn về phía Thu Ức Mộng.

Thu Ức Mộng vẫn bất động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lôi cuốn. Tấm khiên cổ nọ lại xuất hiện trước mặt, thay nàng ngăn cản đòn công kích của Dương Khai.

Song, lúc này, nghìn cánh hoa rơi lác đác xung quanh chợt im hơi lặng tiếng, phủ quanh Thu Ức Mộng.

– Thu tỷ tỷ mau tránh!

Lạc Tiểu Mạn vừa lên tiếng nhắc nhở, vừa vung hay tay tung ra từng luồng huyền quang, ánh sáng vừa lóe lên, giữa không trung chợt hóa ra đủ mọi loại vũ khí, giao phong cùng Thiên Nhị Huyết Hải Đường.

– Ngươi có chạy nổi không, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Thu Ức Mộng cười cợt, vừa giao thủ với Dương Khai vừa cất cao giọng hét lên.

– Không sai, tà ma tiểu nhi, hôm nay ngươi không chạy thoát được đâu! Hai bóng người bay đến, đích thị là hai tên Thần Du Cảnh còn lại.

Sắc mặt Dương Khai tối sầm đến cực điểm, một cảm giác bất lực mờ nhạt chợt dấy lên trong lòng hắn.

Đối mặt với một Thần Du Cảnh hắn đã tung hết mọi công lực, dùng hết mọi bí bảo và thủ đoạn, mới tìm được một chút cơ hội thoát thân, bây giờ cả ba cao thủ của đối phương đã đông đủ, làm sao địch lại?

Công lực, chung quy vẫn là công lực chưa đủ! Chân Nguyên Cảnh tam tầng, thật sự có phần yếu kém!

Hai tên Thần Du Cảnh vừa đến đó chẳng hề khách khí, vừa nói, chúng vừa tung chiêu đánh Dương Khai.

Dương Khai gắng gượng chống đỡ, nhưng vẫn không thể phòng hộ chu toàn, vùng ngực và bả vai đồng thời bị đánh trúng, có tiếng xương gãy răng rắc, đau đớn khốn cùng, hắn rơi xuống như con diều đứt dây.

Loạng choạng đứng dậy, bốn phương tám hướng đã bị bao vây, ba cao thủ Thần Du Cảnh, cộng thêm Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, tất cả đều hất vẻ mặt bất thiện nhìn hắn.

Nhìn vào Tu La Kiếm trên tay hắn, đến cả Thu Ức Mộng cũng không khỏi nảy sinh ý nghĩ thèm thuồng, thì những kẻ khác lại như viết sẵn hai chữ chiếm hữu ngay trên mặt.

Cả Thiên Nhị Huyết Hải Đường tung bay xung quanh, món nào món nấy cũng đều là trọng bảo!

– Lần này ngươi hết chạy nổi rồi chứ? Thu Ức Mộng nhìn hắn cười cợt nhả, ba tên Thần Du Cảnh thần sắc lại càng khó coi hơn, chúng lạnh lùng đằng hắng, đồng thời gây áp lực.

– Tên tà ma, tự phế tu vi đi, bằng không lão phu sẽ đích thân động thủ! Một tên trong số đó quát lên.

Đứng giữa nghịch cảnh, Dương Khai cười khẩy bông đùa, tà khí toàn thân trào dâng bất định.

Tuy đã bị bao vây, nhưng cũng chưa chắc đã hết đường thoát thân. Dương Khai nghĩ, nếu lúc này đột nhiên thi triển Bất Khuất Chi Ngạo, lại dùng thêm Dương Viêm Chi Dực, thì có thể nắm chắc được vài phần.

Tốc độ của Dương Viêm Chi Dực so với một tên Thần Du Cảnh bình thường còn nhanh gấp mấy lần, chỉ cần ứng phó được màn tấn công đầu tiên của chúng là được.

Hắn có Vạn Dược Linh Nhũ, cho dù có bị thương cũng sẽ hồi phục nhanh chóng.

Quan trọng là làm thế nào để ứng phó với đòn công kích đầu tiên của chúng, hơn nữa lại là đòn liên thủ? Dương Khai nhíu chặt mày.

– Còn không mau động thủ! Tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ thấy Dương Khai chần chừ không chịu ra tay, lập tức phát cáu gầm lên, ngẩng cao đầu, sải bước tiến về trước một bước.

Chính lúc Dương Khai đang định mạo hiểm xông ra, thì ba tên Thần Du Cảnh đột nhiên nhất tề thất sắc, ngước lên nhìn như thể đại địch ngay trước mắt.

Dương Khai cũng nhíu mày, hắn cảm nhận được có một áp lực cực lớn dội lại từ cách đó không xa, áp lực này còn dày đặc hơn cả áp lực do ba tên Thần Du Cảnh kia mang lại rất nhiều.

– Hai vị tiểu thư cẩn thận! Cả ba người không màng Dương Khai nữa, nhất tề đứng chắn trước Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, sắc diện nghiêm trọng vạn phần.

Rất nhanh, một thoáng sắc đỏ vút qua, chúng nhân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng dáng uyển chuyển đang đứng giữa khoảng không cách họ chỉ có mười mấy trượng.

Người này là nữ tử, một nữ tử bề ngoài vô cùng phong tình lẳng lơ.

Y phục đỏ rực bó sát người, phác họa rõ từng nét thân hình quyến rũ, dung mạo kiều diễm, dáng điệu thướt tha, hai cánh tay như ngó sen ngọc lộ hẳn ra, trên cổ tay nhẵn mịn đeo hai chiếc vòng màu bạc, da dẻ trắng ngần, đôi chân thon thả, lưng ong mông mẩy, nàng mang một đôi hài ngọc, để lộ cả mười ngón chân nhỏ nhắn nghịch ngợm ra ngoài.

Hàng mày phượng như trăng khuyết, đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc, long lanh ngấn nước tựa hồ ẩn chứa vạn điều phong tình, sống mũi thanh tú, đôi môi phả ra hương thơm ngọc lan, gò má trắng nõn lại càng đẹp hơn.

Vóc dáng nhỏ nhắn, như tựa liễu, gió nhẹ thoảng qua cũng có thể bẻ gãy được.

Dưới khóe mắt nàng có một nốt ruồi lệ bằng hạt gạo, càng tăng thêm vẻ hồ mị mấy phần.

Nàng đứng giữa khoảng không, trên má phảng phất chút sắc hồng xuân tình, khiến người ta mơ màng không nguôi.

Không hề giống với vẻ băng thanh lệ chất của Tô Nhan hay ngây thơ thuần khiết của Hạ Ngưng Thường, nữ tử trông như thiếu phụ này là loại nữ nhân hồ mị đến tận trong xương tủy, dù chỉ đứng đó, cũng một dung mạo xinh đẹp như nhau, nhưng lại phong tình vô cùng!

Mấy gã nam tử hiện có mặt đều nhìn thẳng vào mắt nàng, bất luận già hay trẻ, đều cầm lòng không đặng, đánh nuốt từng ngụm nước bọt, hơi thở chợt trở nên dồn dập.

Ánh mắt long lanh đó như ẩn chứa ma lực vô tận, lôi kéo hết hồn phách của họ.

Thậm chí cả nữ nhi như Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, ánh mắt cũng có phần mơ màng, hai má ửng hồng, tim đập thình thịch.

Rất nhanh, Thu Ức Mộng đã tỉnh táo trở lại, ngấm ngầm đề phòng, quay sang nhìn xung quanh, nàng nghiến chặt răng: – Nam nhân quả nhiên chẳng có tên nào tốt cả!

Ba tên cao thủ Thần Du Cảnh nọ đỏ ửng cả mặt, cười gượng không nguôi. Song lại không dám sơ suất, một nữ tử có thể mang áp lực đến với chúng, thì liệu công lực có thể đến mức nào đây?

Đôi mắt phượng trong trẻo của nữ tử nọ lướt qua mấy người trong đám đông, sau cùng dừng lại ở Dương Khai. Nàng khẽ cắn môi, vùng giữa lông mày thoáng có nét đau khổ và tranh đấu, trầm ngâm lúc lâu, nàng mới mở lời: – Ngươi là đệ tử phương nào?

Thanh âm mềm rũ, ngọt ngào thấm vào màng nhĩ chúng nhân, cảm giác như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve trong lồng ngực, khiêu khích những dục vọng chôn sâu tận đáy lòng, thúc đẩy họ thuận theo bản năng.

Sự kích thích vừa mới lắng xuống lại một lần nữa dâng lên trong nháy mắt, lần này Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cũng không ngoại lệ, hai người má ửng hồng, tiếng rên rỉ bất thường gằn lên từ trong cổ họ.

– Sao cơ?

Dương Khai nhíu mày, hỏi vặn lại.

Hắn chẳng hiểu nữ tử này có ý gì.

– Ồ… Một tia nhìn quái lạ thoáng lướt qua trong mắt nàng, như không ngờ rằng Dương Khai có thể tỉnh táo trở lại nhanh đến thế, nàng lúc này không nói gì đã đành, nhưng một khi đã lên tiếng, thì bất kỳ ai cũng bị ảnh hưởng, vậy tại sao một tên thiếu niên mình đầy tà khí lại có thể thoát khỏi thứ dục vọng thuộc về bản năng đó?

Nàng nào biết Dương Khai quanh năm hứng chịu sự độc hại của Hợp Hoan Công, dĩ nhiên khả năng áp chế kích thích mạnh hơn kẻ khác.

– Thôi bỏ đi, chẳng hơi đâu mà nói với ngươi nữa.

Nét đấu tranh giữa vầng trán nàng càng dữ dội hơn, tự nhủ một tiếng, chẳng đợi Dương Khai phản ứng, nàng vung tay ném ra một sợi dây lụa màu hồng phấn, quấn quanh hông Dương Khai như con linh xà.

Dương Khai biến sắc, Tu La Kiếm trên tay vừa vung lên, nữ tử nọ đã bước đến trước mặt, đôi môi đào hé mở, hà vào hắn một làn hương thơm.

Một mùi hương tựa hoa lan, lại như xạ hương phả đến, chớp mắt, cả người Dương Khai chợt mềm nhũn, hoàn toàn mất hết sức lực phản kháng.

Mạnh quá, nữ tử này e là cao thủ đã đạt đến Thần Du Cảnh đỉnh phong! Trông bề ngoài nàng không lớn tuổi lắm, sao lại lợi hại đến thế?

– Các ngươi đã nhìn thấy rồi thì không thể giữ lại mạng sống này được!

Chương 295: CÁI CHẾT DƯỚI HOA MẪU ĐƠN

Ngân quang vút qua, ba tên Thần Du Cảnh vừa rồi ép Dương Khai đến đường cùng đều ngã chìm trong vũng máu, chưa có chút phản kháng, đã bị giết trong cơn mơ màng.

Ngân quang vẫn không dừng lại, tiếp tục truy sát Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn.

Đứng trước cửa sinh tử, đôi hoa tai của Thu Ức Mộng chợt tản ra luồng u quang, len lỏi vào trong trí óc, khiến nàng tỉnh lại nhanh chóng.

Nhanh như chớp, Thu Ức Mộng giơ tấm khiên cổ ra chắn ngay phía trước.

Keng! Thu Ức Mộng miệng dính đầy máu ngã lăn ra, ngân quang bị ngăn lại.

Nữ tử nọ nhíu mày, thân mình run rẩy, đôi môi đào thấm đỏ vài giọt máu, dường như vừa rồi đã động đến chân nguyên, khiến nàng khó mà chịu đựng được trạng thái hiện tại.

Không tiếp tục ra tay, nàng vội vàng nhấc tên Dương Khai đang bị trói trong dây lụa, tung người bay đi, có phần hấp tấp, nóng ruột.

Lạc Tiểu Mạn sắc diện đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, tận trong yếu hầu không ngừng có tiếng rên rỉ kiềm nén mà tiêu hồn, hai chân kẹp chặt vào nhau. Một cảm giác thoải mái vô cùng lan tỏa, khiến thân dưới nàng tê liệt, thân mình khẽ run rẩy, một thứ quỳnh tương ngọc dịch nóng hổi, trắng lóa chảy ra từ vùng tiểu phúc, ướt đẫm cả quần.

Tiếng rên rỉ kiềm nén ngân vang truyền ra từ trong miệng nàng, Lạc Tiểu Mạn toàn thân mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, hai má ửng đỏ, thở phì phò, lồng ngực nhấp nhô liên hồi, chịu đựng từng chút cảm giác như dư vị khi leo lên núi cao.

– Tiểu Mạn… Khụ khụ… Thu Ức Mộng ngã ngay bên cạnh, yếu ớt gọi nàng.

– Vâng… Lúc này Lạc Tiểu Mạn mới hồi tỉnh lại, nhận ra mình vừa thất thố và thân dưới ướt đẫm, lập tức thất tỉnh hồn vía.

Nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi ả áo đỏ chỉ lên tiếng một câu thôi, mà đã khiến nàng rơi vào ảo mộng không thực, trong ảo cảnh đó, nàng đã vứt bỏ hết mọi tự tôn và e thẹn, dường như biến thành một oán phụ khuê phòng không khi nào ngơi khát vọng, dốc hết mọi bản năng suồng sã.

Và đối tượng khát vọng đó lại chính là kẻ chính nàng đang truy sát, Dương Khai!

Hồi tưởng lại từng cảnh tượng vừa rồi, Lạc Tiểu Mạn xấu hổ và giận dữ đến chết, đôi mắt run rẩy, nảy lên sự căm hận và ô nhục tột cùng!

– Tiểu Mạn… Lại đây đỡ ta! Toàn thân Thu Ức Mộng chân nguyên sôi sục, khí huyết nghịch lưu. Cơ thể không thể nhúc nhích nổi, thấy Lạc Tiểu Mạn vẫn còn ngơ ngác bất động, không kềm được kêu lên một tiếng.

– Dạ… Lúc này Lạc Tiểu Mạn mới loạng choạng đứng dậy, gió khẽ thổi qua, một mảng lạnh lẽo phảng phất phía thân dưới lại dấy lên cảm giác sung sướng tê dại, khiến nàng khẽ rùng mình.

– Muội bị làm sao vậy?

Thu Ức Mộng nhìn nàng đầy nghi hoặc, dường như cảm giác được có điều bất ổn.

– Không… không có gì! Lạc Tiểu Mạn vội vàng đáp, mặt đỏ bừng, bước đến lại gần Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn làm theo chỉ thị, lấy ra một lọ đan dược từ trong ngực áo Thu Ức Mộng, nhét một viên đan vào trong miệng nàng.

Sững sờ ngoái nhìn thi thể của ba cao thủ Thần Du Cảnh kia, Lạc Tiểu Mạn hoảng sợ tột cùng.

Thật lâu sau, Thu Ức Mộng mới thở phào ra một hơi.

– Thu tỷ tỷ, nữ nhân nọ là ai vậy? Lạc Tiểu Mạn ôm đầu gối ngồi dưới đất, run như cầy sấy, giọng nói đầy bất an.

Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu: – Không biết, nhưng bất kể là ai, đó cũng là một ả yêu nữ, lần sau gặp lại, nhất định phải cẩn thận.

– Vâng… Lạc Tiểu Mạn đáp lại, có đôi chút chột dạ.

Chỉ bằng một câu nói, đã khiến một thiếu nữ không rành thế sự biến thành oán phụ. Rõ ràng nữ tử này có tu luyện mị công gì đó rất ghê gớm, nữ tử mà tu luyện mị công thì có gì là tốt đẹp?

Không lâu sau, mười mấy tên Chân Nguyên Cảnh bị phân tán khắp nơi rốt cuộc cũng đến, chúng cũng nhờ nghe ngóng được động tĩnh trận chiến mới kéo về đây.

Bạch Vân Phong cũng ở trong số đó, tên tiểu tử này vận khí cũng chẳng tệ, không những không bị vùi khí thông đạo sập đổ, mà cũng chẳng phải lâm vào cuộc chiến vừa rồi, may mắn giữ được một cái mạng.

Vừa hội tụ, tìm hiểu tình hình đôi bên, Thu Ức Mộng chợt trầm mặc.

Hiện giờ chỉ còn lại chưa đầy mười người, hơn nữa ba cao thủ Thần Du Cảnh đều đã bị giết chết!

– Xem thử nơi này là nơi nào rồi hẵng tính tiếp! Thu Ức Mộng ung dung hạ lệnh. …

Trong hư không, một cái bóng đỏ vụt qua.

Chính là nữ tử phong tình ban nãy. Công lực của cô ả quả thật rất mạnh, tốc độ bay như gió quật, Dương Khai bị ả trói trong sợi dây lụa hồng, không tung ra được một chút sức lực, đành thụ động để ả xách trong tay.

Vừa thoát hang hùm, lại rơi vào ổ sói. Dương Khai thầm nghĩ.

Lúc nữ nhân này đã giết chết mấy tên kia, không hề nháy mắt đến một lần, vô duyên vô cớ ra tay hạ thủ, rõ ràng không phải là người dễ nói chuyện, nhưng tại sao ả lại bắt hắn đi?

Dương Khai nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

Hắn ngấm ngầm huy động chân nguyên, song phát hiện chân nguyên toàn thân cũng không điều động nổi, chỉ còn thần thức là có thể dùng đến, nhưng trước cao thủ như ả ta, Dương Khai nào dám khinh suất sử dụng thần thức.

– Đừng phí sức nữa, đã trúng Xúy Hồn Hương của ta, chân nguyên bị phong tỏa, ngươi chẳng còn chút sức lực nào đâu, trừ phi công lực của ngươi cao hơn ta! Giọng nói êm dịu của nữ tử đó vang lên, tim Dương Khai chợt đập mạnh mấy hồi.

– Xúy Hồn Hương? Dương Khai nhếch miệng cười: – Tên hay lắm!Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Sao cái tên này nghe thế nào cũng giống mị dược vậy? Dương Khai mắng thầm trong bụng, quả nhiên là một ả yêu nữ phóng đãng, hơn nữa vừa rồi trên gương mặt ả phảng phất vẻ xuân tình, tựa hồ dục vọng hiển hiện. Lần này rơi vào tay ả, cũng chẳng biết có bị hút cạn chân nguyên, thoát dương mà chết hay không!

Trực giác mách bảo Dương Khai, ả này hẳn có tu luyện tà ma công pháp lấy dương bổ âm nào đó.

Nếu phải chết như vậy, thì quá thảm rồi!

– Ngươi không biết Xúy Hồn Hương sao? Ả ta có phần kinh ngạc.

– Ta phải biết hay sao? Dương Khai hỏi vặn lại, rồi lập tức hít một hơi thật sâu, áp chế khí huyết quay cuồng trong lòng:

– Thôi bỏ đi, tạm thời ngươi đừng nói gì với ta, chỉ sợ ta trụ không vững lại để ngươi thượng lên nữa.

Ả ta vốn đã nhẫn nhịn rất khó khăn rồi, nghe những lời vừa trâng tráo lại vừa xấc xược này của Dương Khai, thì lại không nhịn được cười khúc khích. Khẽ lướt mắt nhìn xuống, ả trộm nghĩ, tên tiểu tử này không biết đại danh của Xúy Hồn Hương, lẽ nào hắn không phải đệ tử của thánh địa?

Cử chỉ lướt mắt này lại nhằm ngay đúng lúc Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn ả.

Cô ả cười tươi như hoa, hai má ửng đỏ, vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Dương Khai đổi hướng một cách không tự chủ, vừa hay đụng phải cảnh sắc hữu tình bên dưới váy ả ta.

Tim hắn đập càng nhanh hơn vạn phần!

Tiết khố của nữ tử này là một chiếc quần màu đen rỗng có viền hoa, cỏ thơm chen chúc len lỏi qua những chỗ rỗng, thoắt ẩn thoắt hiện, mỹ miều vô cùng, đôi chân trắng như sữa không chút tì vết, phảng phất ánh rực rỡ như gốm sứ đến mê người.

Đôi chân này dường như không phải của người phàm, hội tụ nét thanh tú của đất trời, sở hữu tạo hóa của muôn đời, khơi dậy bản năng trong lòng Dương Khai lúc ban đầu, chớp mắt, hắn cảm thấy mê mị, trống rỗng, hơi thở nặng nề.

Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, Dương Khai mơ hồ vươn tay ra, sờ ngay vào bắp chân nữ tử này, vuốt ve ngắm nghía.

Ả ta như bị sét đánh, vốn đã nhẫn nhịn rất vất vả rồi, lại không kịp phòng bị hành động mạo phạm này của Dương Khai, ả đến thất sắc, sắc đỏ ửng trên hai má lại càng thêm kiều diễm động lòng người, yếu hầu không kìm được tiếng rên rỉ ăn mòn hồn phách, thân mình run rẩy như con chim cút giữa mùa đông giá rét.

– Tiểu tử thối! Ả ta giận điên người, nghiến răng quở mắng. Dù biết hành động này của Dương Khai không hoàn toàn là chủ ý của hắn, cũng có một phần nguyên nhân bắt nguồn từ chính ả, nhưng cái kiểu vuốt ve này khiến ả không thể nào chịu nổi.

Những chỗ bàn tay thô ráp đó lướt qua dường như đều sản sinh từng luồng điện tê dại khắp người, cho dù cô ả có là cao thủ Thần Du Cảnh, cũng chẳng thể nào giữ vững thế bay.

Ả quắp theo Dương Khai lượn lờ siêu vẹo, cứ như say rượu.

– Buông ra! Ả khẽ nghiến răng, đạp lên vai Dương Khai, sau đó nhấc dải lụa trong tay lên, kéo hắn đến bên cạnh.

Đôi mắt mơ màng rực cháy của Dương Khai chợt hằn lên nét điên cuồng và xảo quyệt, hắn nhếch miệng cười, dùng toàn lực vươn tay ra ôm lấy vòng eo mỹ miều của ả.

– Ngươi… Nữ tử này đột nhiên biến sắc, dường như không ngờ được Dương Khai vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo.

Dương Khai suồng sã một cách thẳng thừng, hai tay siết chặt lấy eo của ả ta, cảm giác mềm mại truyền đến, vòng eo của nữ tử này cứ như không xương, dễ dàng co giãn trong tay, chỉ dùng ít lực thôi cũng có thể ghì đứt cơ thể cô ả.

Mười ngón tay nảy lên nảy xuống, chòng ghẹo vuốt ve hết mức có thể, hắn há to mồm không chút khách khí, áp sát lớp áo màu đỏ của nữ tử nọ, cắn thẳng vào phần ngực sung mẩy bên trái.

Nhát cắn này không hề tốn chút chân nguyên, thậm chí Dương Khai cũng chẳng dùng bao nhiêu sức lực, nhưng đó lại là đòn tấn công chí mạng.

Khí tức nam nhân nóng hừng hực xuyên qua lớp y phục, thiêu đốt cơ thể của ả, khiến ả run rẩy yếu ớt, nhát cắn đó như biến thành đòn hút, chân nguyên toàn thân của ả xoay vần bất linh, cả ả và Dương Khai đều rơi ào xuống mặt đất.

– Mau buông ta ra! Cô ả nghiến răng kêu lên, cố kìm nén cơn sợ hãi và dục vọng hỗn loạn trong lòng, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến nát ra, hai tay bưng lấy đầu Dương Khai nhằm đẩy hắn ra, nhưng cảm giác tê dại ấy lại trào đến, khiến ả không vận được bao nhiêu sức, khiến cái tư thế hiện giờ lại càng thêm hớ hênh.

– Không buông! Trong miệng Dương Khai ngậm hạt nhỏ màu đỏ thẫm, không ngừng phả hơi nóng vào bên trong, đầu lưỡi hắn ngoe nguẩy như linh xà, giọng điệu qua loa úp mở.

Tình trạng hiện tại của yêu nữ này rất không ổn, cứ như trúng phải thứ mị dược mạnh nhất trần gian, từng cái vuốt ve, động chạm đều khiến ả không thể làm chủ được mình. Công lực ả quá cao, căn bản không thể đối kháng, muốn sống sót trong tay ả, Dương Khai chỉ còn nước giở thủ đoạn bỉ ổi này.

– Ngươi muốn chết sao? Ngươi mà không buông ra thì cả hai chúng ta đều phải chết! Ả vừa run rẩy, vừa la lối, hai người càng lúc càng đến gần mặt đất, rơi từ độ cao cả trăm trượng xuống, cho dù công lực của cô ả có cao cao cường cách mấy cũng sẽ thịt nát xương tan.

– Ha ha, chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ cũng phong lưu! Dương Khai cười bông đùa, không hề để tâm đến sinh tử.

Rốt cuộc cô ả cũng biến sắc, thầm mắng tên tiểu tử thối vô sỉ vô lại, hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trên cơ thể và sự kích thích trong tim, ả ngấm ngầm ngưng tụ chân nguyên, làm giảm tốc độ rơi xuống đất.

Nhưng chút chân nguyên này cũng nhanh chóng bị cảm giác trên cơ thể triệt tiêu.Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 2 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay