1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 42 [Chương 206 đến 210]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 42 [Chương 206 đến 210]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 206: Ngươi có gì tốt có thể trao đổi

Đổng Khinh Hàn vừa nói, vừa nhìn Dương Khai với thâm ý sâu sắc, như đang quan sát phản ứng của hắn, có vẻ là đã nghe qua phong thanh gì đó.

– Đó là đệ muội của ngươi!

Dương Khai cũng không nói sắc bén gì, liền nói thẳng một câu.

Đổng Khinh Hàn không khỏi há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Dương Khai. Hiển nhiên không nghĩ lời đồn đại lại là thật. Tên tiểu biểu đệ này của mình có được thiên chi kiêu nữ của tông môn người ta.

Người của Dương gia, quả nhiên ai cũng là sài lang hổ báo, đều không thể coi thường.

– May mắn không cùng với hai tên ngốc của Bạch gia và Tử Vi Cốc kia, bằng không chẳng phải là đang hại ngươi?

Đổng Khinh Hàn cười khổ. Nói ra thì y thân là Đổng gia công tử, địa vị cao sang, lại tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ, đương nhiên là phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không kềm chế được, đi tới đâu cũng lưu tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết đã từng có quan hệ thân mật với bao nhiêu nữ tử xinh đẹp.

Nhưng chính bởi vì lúc trước tìm hiểu tin tức của Dương Khai đã nghe qua vài lời giữa hắn và Tô Nhan. Để đạt được mục đích nên cẩn thận, lúc này mới không cùng một giuộc với người của Bạch gia và Tử Vi Cốc.

Ban nãy mở lời dò xét là muốn chứng minh một chút, không nghĩ lời đồn đại lại là thật. Đổng Khinh Hàn cũng cảm thấy may mắn, may mắn không đi trêu chọc, nếu không bây giờ biểu đệ này còn không liều mạng với mình?

Dương Khai tự nhiên biết tính khí của loại công tử đại gia tộc này, cho nên cũng thẳng thắn thừa nhận. Đây không phải là khoe khoang, mà là một thái độ.

Rõ ràng nói cho y biết, nữ nhân này là của ta! Ai đánh chủ ý với nàng, ta đấu cùng người đó.

– Tiểu tử thối này diễm phúc thật lớn.

Đổng Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, Mặc dù Lăng Tiêu Các là một tiểu tông môn, nhưng nghe nói Tô Nhan cô nương kia thực lực đã đến cảnh giới Chân Nguyên Cảnh tứ tầng, ngũ tầng rồi. Tư chất bậc này, dù phóng nhãn cả thiên hạ, cũng là thiên tài hạng nhất. Huống chi, nàng vô cùng có khả năng đã nhận được một loại truyền thừa cường đại.

Nhân tài như vậy, dù là gia nhập vào Bát đại gia Trung Đô cũng sẽ bị tranh giành, trở thành bảo bối được bồi dưỡng.

– Nếu là đệ muội, xem ra Đổng gia ta là không thể chiêu dụ rồi.

Đổng Khinh Hàn lại là cười khổ một tiếng.

– Các ngươi hẳn thu hoạch không nhỏ nhỉ?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn y một cái, nói với vẻ lưu tâm.

Đổng Khinh Hàn khẽ gật đầu:

– Có một chút. Nhưng so với mong muốn thì kém khá xa. Ngươi cũng vào Truyền Thừa Động Thiên kia, nói cho ta nghe xem, bên trong rốt cuộc như thế nào?

Dương Khai trầm ngâm một phen, kể tóm gọn sự tình gặp phải trong Truyền Thừa Động Thiên, nhưng không lộ ra rốt cuộc là ai đã lấy được Truyền Thừa.

Đều là tin tức không chút ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng Đổng Khinh Hàn lại nghe vô cùng chăm chú.

– Ai, Truyền Thừa Động Thiên lại có thể xuất hiện ở nơi này, thật làm người khác bất ngờ. Rõ ràng là hời cho đệ tử tam phái các ngươi. Sao không hiện ra ở trên địa bàn Đổng gia ta.

Đổng Khinh Hàn thở dài thở ngắn, thầm nhủ ông trời bất công. Hai ba tháng tước khi Truyền Thừa Động Thiên xuất hiện, ba phái đều bí mật canh giữ nghiêm ngặt, mãi đến sau này, việc này mới dần dần truyền ra. Những đại thế lực, đại tông mới phái người đến tìm kiếm người kế thừa. Đáng tiếc tìm đến giờ vẫn không có gia tộc nào tìm được người đạt được thừa kế. Nhưng mỗi một gia tộc đều thu được một ít bí bảo và vũ kỹ từ trong Truyền Thừa Động Thiên.

Những bí bảo này đều tổn hại nghiêm trọng, căn bản không thể sử dụng, nhưng dù sao cũng là bí bảo mà võ giả hùng mạnh đã luyện chế từ vô số năm về trước, mang về cũng rất có giá trị nghiên cứu.

Hơn nữa cấp bậc của những vũ kỹ ấy cũng đều không phải là quá thấp, ít nhất cũng là Địa cấp, thậm chí còn có Thiên cấp vũ kỹ.

Có thể nói sự xuất hiện của Truyền Thừa Động Thiên khiến Lăng Tiêu Các, Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu trong khoảng thời gian ngắn đều được hưởng lợi. Các đại thế lực tới chỗ này đều thu mua từ tam phái này, mỗi một gia tộc đều kiếm được đầy túi.

Điều duy nhất làm cho người ta tiếc nuối chính là một số đệ tử không kìm nổi mê hoặc, thoát ly tông môn của mình, quy thuận vào thế lực lớn. Lăng Tiêu Các cũng có không ít.

Ngũ đại trưởng lão đối với chuyện này cũng không có cách nào. Dù sao người ta có thực lực hùng hậu, lấy của ngươi mấy người đệ tử thì có làm sao? Ngụy Tích Đồng và Tô Huyền Vũ bọn họ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, cầu nguyện những công tử và cao thủ của đại thế lực này rời đi càng sớm càng tốt, trả lại sự yên bình cho Lăng Tiêu Các.

Lúc hai huynh đệ đang nói chuyện, phía ngoài Phong Vân song vệ đột nhiên truyền âm nói:

– Công tử, Dương thiếu gia, người của Bạch gia và Tử Vi Cốc đã tới.

Dương Khai và Đổng Khinh Hàn liếc nhìn nhau, khẽ cười một tiếng:

– Tới cũng nhanh thật, chỉ sợ là vì vũ kỹ trên tay ngươi mà đến.

Dương Khai âm thầm gật đầu. Trước kia Mộng Vô Nhai đã nói với hắn, mình thi triển Tinh Ngân ở Truyền Thừa Động Thiên làm cho người khác để ý. Vũ kỹ có thể một kích làm trọng thương yêu thú lục giai, có thể kém sao? Người của Bạch gia và Tử Vi Cốc đến đây, hiển nhiên chính là vì Tinh Ngân.

– Ngươi muốn làm như thế nào?

Đổng Khinh Hàn ung dung nhìn Dương Khai. Hai tên ngu ngốc kia mấy ngày nay luôn luôn quấy rầy đệ muội. Bây giờ chắc chắn Dương Khai đã nhẫn nhịn một bụng oán khí, đợi lát nữa chỉ sợ sẽ có trò hay để xem.

Nếu Dương Khai bộc lộ thân phận thật của mình, người của Bạch gia và Tử Vi Cốc khẳng định không dám trêu chọc, chỉ sợ là sẽ nhận lỗi, sau đó nhanh chóng rời đi. Nhưng vấn đề là Dương Khai không thể bại lộ thân phận. Đổng Khinh Hàn rất chờ mong biểu đệ hóa giải nan đề trước mắt như thế nào, trên khuôn mặt mập mạp thoáng có chút tươi cười.

– Xem thái độ của bọn chúng đã.

Dương Khai thần sắc lãnh đạm,

– Thái độ tốt, mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Tinh Ngân ở trên tay mình có thể phóng ra tia sáng kỳ dị, không có nghĩa là ở trên tay người khác cũng có thể, cho nên cho dù bán đi cũng không có gì to tát cả.

– Nếu thái độ bọn họ không tốt thì sao?

Con mắt Đổng Khinh Hàn híp lại.

Dương Khai nhìn y một cái, ha hả cười lạnh.

Đổng Khinh Hàn cũng mỉm cười, không khỏi chấn lại tinh thần, bày ra bộ dáng xem kịch vui.

Hi vọng hai tên ngốc của Bạch gia và Tử Vi Cốc kia có thái độ tốt. Hiển nhiên chuyện này là không thể nào.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến hai tiếng cười to, chỗ cửa lớn có hai nam tử cỡ cùng tuổi với Đổng Khinh Hàn đi vào, một người áo trắng như tuyết, một người mặc tím hào hoa phú quý.

Hai người đều là tuổi trẻ tuấn kiệt, người mặc áo trắng, chính là Bạch Vân Phong công tử của Bạch gia, người mặc áo tím chính là đệ tử Phạm Hồng của Tử Vi Cốc.

Theo sát phía sau hai người này, còn có hai đệ tử của Lăng Tiêu Các. Ttrong đó một người Dương Khai nhìn quen quen, nhưng không nhớ tên, người còn lại lại là đệ tử Tào Chính Văn của Chấp Pháp Đường.

Dương Khai và Tào Chính Văn đã từng qua lại hai lần. Lần trước, trước khi rời khỏi Lăng Tiêu Các, người này truyền đạt cho Dương Khai lệnh tấn thăng của trưởng lão, tuy nhiên lại bị Dương Khai cự tuyệt, khiến y rất mất mặt. Sau này còn bị Đại trưởng lão trách phạt một trận, có thể nói là hận Dương Khai thấu xương.

Hai đệ tử Lăng Tiêu Các đều đã từng vào Truyền Thừa Động Thiên, nhưng bây giờ nhắm mắt đi theo sau Bạch Vân Phong và Phạm Hồng, rõ ràng là đã vì lợi mà quy thuận bọn họ. Giờ phút này chúng không còn là đệ tử Lăng Tiêu Các nữa, mà là đệ tử của Bạch gia và Tử Vi Cốc.

– Đổng huynh thật lịch sự tao nhã, ở đây uống một mình, nhưng lại không gọi ta cùng với Phạm huynh, quả thật là quá khách khí.

Bạch Vân Phong cười to, thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, sau đó thu hồi quạt xếp trên tay, thần thái kiêu căng.

Phạm Hồng cũng cười nói:

– Đổng huynh không bị sắc đẹp mê hoặc, khiến ta và Bạch huynh rất là khâm phục. Nực cười là ta cùng với Bạch huynh hai người tới tiểu các lầu tìm kiếm hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng chưa từng gặp mặt người đẹp một lần, chẳng bằng huynh ở ở đây tự do tự tại uống rượu mua vui.

Khóe miệng Dương Khai hiện lên một nụ cười thản nhiên lạnh lùng. Tiểu các lầu mà hai người này nói tới, nhất định là chỗ ở của Tô Nhan.

Đổng Khinh Hàn mỉm cười, giơ tay tỏ ý mời hai người ngồi xuống, thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, nói:

– Ngày trước phụ thân đại nhân ước hẹn cho ta một mối hôn sự, cho nên không dám trêu chọc nữ tử khác. Đổng mỗ không còn tự do tự tại giống hai vị huynh đệ.

Hai người Bạch Vân Phong và Phạm Hồng ngồi xuống, Tào Chính Văn và một đệ tử Lăng Tiêu Các khác chia nhau ra đứng ở phía sau hai người.

Bạch Vân Phong nói:

– Đổng huynh nói đùa, nhưng ta nghe nói gần đây Đổng huynh chiêu dụ được một nữ đệ tử ở Lăng Tiêu Các, không biết huynh đệ muốn sắp xếp nữ đệ tử này như thế nào, là muốn kim ốc tàng kiều hay là nạp làm thiếp thất?

Đổng Khinh Hàn cười khổ lắc đầu:

– Bạch huynh chớ nói giỡn, đúng là ta đã chiêu dụ được một nữ đệ tử, nhưng là chiêu dụ cho gia tộc. Cô nương kia cũng từng vào Truyền Thừa Động Thiên, được cơ duyên tốt, tư chất coi như không tệ, chỉ cần có tài nguyên phù hợp, ngày sau nhất định sẽ có phát triển.

Bạch Vân Phong cười ha ha, cũng không tra cứu nữa, quay đầu nhìn Dương Khai một cái, trong mắt mang theo một tia khinh miệt và cao ngạo quan sát chúng sinh, thản nhiên nói:

– Vị này chính là Dương Khai, đệ tử Lăng Tiêu Các? Không biết Đổng huynh trao đổi với hắn như thế nào rồi?

Lời này nói cực kỳ tùy ý, mặc dù đang ở trước mặt Dương Khai, nhưng trong lời nói cũng không coi hắn ra gì, mà là đang hỏi Đổng Khinh Hàn.

– Đang đàm phán!

Đổng Khinh Hàn khẽ gật đầu,

– Còn chưa có kết quả, hai vị liền tới.

Mắt Bạch Vân Phong và Phạm Hồng chợt sáng lên, nói:

– Xem ra ta với Phạm huynh còn có cơ hội.

Phạm Hồng trực tiếp nhìn Dương Khai nói:

– Nghe nói ngươi ở Truyền Thừa Động Thiên lấy được một bộ vũ kỹ uy lực thật lớn, có thật vậy hay không?

Dương Khai mỉm cười nói:

– Không sai.

Phạm Hồng tinh thần chấn động, mở miệng nói:

– Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bổn công tử liền nói thẳng luôn. Ta có hứng thú với bộ vũ kỹ trên tay ngươi, không biết ngươi có điều kiện gì mới bằng lòng bỏ thứ yêu thích đó?

– Ngươi có gì tốt có thể trao đổi?

Dương Khai thản nhiên nhìn y.

Phạm Hồng khẽ cười một tiếng, sờ tay vào ngực, lấy ra một chồng ngân phiếu, đẩy ra trước mặt Dương Khai, thản nhiên nói:

– Ở đây có mười vạn lượng ngân phiếu! Nếu như ngươi đồng ý đem phương thức tu luyện vũ kỹ viết cho ta, ngân phiếu này đều là của ngươi.

Lúc nói lời này, thần thái Phạm Hồng bình tĩnh, biểu lộ đã nắm chắc trong tay. Hiển nhiên cho rằng mười vạn lượng ngân phiếu này với đệ tử tiểu môn phái có lực hấp dẫn không gì sánh kịp.

Sự thật cũng là như thế, thời điểm mười vạn lượng ngân phiếu đặt ở trên bàn, bất kể là Tào Chính Văn hay là tên đệ tử Lăng Tiêu Các còn lại, hô hấp đều trở nên nặng nề hơn một chút, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ngân phiếu trên bàn.

Dương Khai chậm rãi lắc lắc đầu.

Phạm Hồng không đổi sắc mặt, lại lấy ra một ít ngân phiếu, để ra trước mặt Dương Khai.

Dương Khai vẫn không có động tĩnh.

Bạch Vân Phong cười ha ha nói:

– Phạm huynh, ngươi ra tay cũng quá keo kiệt rồi. Dương Khai đúng không, bổn công tử nguyện lấy hai mươi vạn lượng ngân phiếu đổi vũ kỹ của ngươi, như thế nào? Nhiều của cải như vậy, chắc chắn ngươi không thể kiếm được. Số tiền này cũng đủ cho mấy đời nhà ngươi không phải lo chuyện áo cơm, còn có thể tam thê tứ thiếp, hưởng hết vinh hoa.

Bạch Vân Phong ra tay so với Phạm Hồng hào phóng hơn, làm cho người kia hung hăng trừng mắt nhìn y, nhưng Bạch Vân Phong không chút phật lòng, chỉ mỉm cười nhìn Dương Khai.

Đổng Khinh Hàn cũng đang cười, lại có thâm ý sâu sắc.

Muốn lấy hai mươi vạn lượng chèn ép một đệ tử dòng chính Dương gia, hai tên ngu ngốc này thực sự có sáng ý. Đổng Khinh Hàn muốn cười to vài tiếng, nhưng lại không thể không nhịn, đầu vai hơi rung, nín nhịn đến cực điểm.

Trò này rất hay, thật là có ý nghĩa! ! !

Chương 207: Đánh chó không ngó chủ

Hai mươi vạn lượng là số tiền không hề nhỏ, chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng?

Bạch Vân Phong khẽ nhíu mày, nhìn Dương Khai với vẻ không vui. Mấy ngày gần đây bọn chúng đã mua được không ít võ kỹ, nhưng cũng chưa từng phải trả cái giá cao như vậy. Nếu không phải vì tiếng đồn uy lực bất phàm của võ kỹ đó, thì y cũng đâu đến mức hào phóng như thế?

Tên tiểu tử này đúng là không biết điều! Bạch Vân Phong hừ lạnh một tiếng. Bản thân là công tử của Bạch gia, cho dù võ kỹ đó đáng giá hai mươi vạn lượng thật đi nữa, ngươi cũng phải bán cho ta với giá mười vạn lượng!

Đổng Khinh Hàn thấy tên này có chút bực bội, chợt thấy không an tâm, bèn giả vờ không quen biết Dương Khai, ngồi bên cạnh hùa theo:truyện cõi âm

– Tiểu tử, Đổng mỗ cũng ra giá, hai mươi vạn lượng cộng một lọ Huyền Nguyên đan do Đổng gia ta đặc chế, thế nào?

Cả Bạch Vân Phong và Phạm Hồng đều ngạc nhiên nhìn Đổng Khinh Hàn, không ngờ ngay cả Huyền Nguyên đan mà y cũng nỡ lấy ra. Đây là linh đan Địa cấp trung phẩm, tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng hiệu quả thì vô cùng tuyệt vời, uống một viên sẽ hỗ trợ rất nhiều cho việc tu luyện.

Võ kỹ đó thật sự có giá trị lớn đến thế sao? Đúng rồi, trước đó Đổng Khinh Hàn và Dương Khai đã nói chuyện với nhau khá lâu, chắc chắn cũng đã tìm hiểu được không ít về võ kỹ này nên mới nỡ bỏ ra một lọ Huyền Nguyên đan.

– Hai mươi vạn lượng cộng một món bí bảo Thiên cấp thượng phẩm!

Phạm Hồng lập tức nâng giá của mình lên.

Đổng Khinh Hàn nhíu mày, nói:

– Phạm huynh, huynh như vậy gọi là cạnh tranh ác ý đó.

Phạm Hồng không nói gì, còn Bạch Vân Phong thì đáp lại:

– Đổng huynh nói gì thế, món võ kỹ đó uy lực bất phàm, mọi người ai cũng muốn thì đương nhiên phải tự có cách của mình, người nào đưa ra giá cao có được mới công bằng. Bổn công tử ra giá ba mươi vạn lượng, cộng thêm một món bí bảo Phàm cấp thượng phẩm, mà lại còn là Phòng Ngự bí bảo!

Phạm Hồng nghe vậy liền sửng sốt, gượng cười, nói:

– Bạch huynh, huynh thật là chịu chơi.

Đến y còn không giám ra cái giá này, nào ngờ Bạch Vân Phong lại quyết đoán đến thế.

Đổng Khinh Hàn cũng cười, nói:

– Nếu Bạch huynh đã quyết chí đến vậy, thì Đổng mỗ cũng không tranh với huynh nữa, có tiếp tục tranh cũng chỉ làm mất hòa khí thôi.

Bạch Vân Phong cười ha hả, chắp tay với hai người:

– Khiêm nhường, khiêm nhường rồi! Đợi xong việc ở đây rồi, ta nhất định sẽ bày rượu nhận tội với hai vị!

Ba người tranh nhau ra giá, nói qua nói lại, tự định đoạt chủ nhân của Tinh Ngân, hoàn toàn không quan tâm gì đến ý kiến của Dương Khai.

Dương Khai cau mày, điềm đạm nói:

– Ta có nói sẽ bán bộ võ kỹ này đâu?

Nụ cười của Bạch Vân Phong cứng đờ ngay tức khắc, cả Phạm Hồng cũng kinh ngạc.

– Ba mươi vạn lượng cùng một món Phòng Ngự bí bảo Phàm cấp thượng phẩm, chẳng lẽ vẫn chưa đủ với bộ võ kỹ đó hả, tiểu tử. Ngươi chớ có để sư tử phải há mồm, kẻo mất cả người lẫn của đấy.

Bạch Vân Phong vẻ mặt khinh bạc, uy hiếp bằng giọng nói lạnh tanh.

Tên Tào Chính Văn đứng bên cạnh Bạch Vân Phong cũng cười lạnh một tiếng:

– Dương Khai, chớ có rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Cái giá Bạch công tử đưa ra đã quá công bằng rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?

Bạch Vân Phong mở quạt ra, ngồi bắt chéo hai chân, ung dung nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.

Đổng Khinh Hàn tiếp tục quấy đục nước, cố ý nói:

– Ồ? Chẳng lẽ ngươi muốn gia nhập với đám bọn ta?

Bạch Vân Phong và Phạm Hồng nhíu mày, cũng không kìm được suy nghĩ về khả năng này.

Hai tên này còn chưa mở miệng thì Tào Chính Văn đã lạnh lùng nói:

– Bạch công tử, tên này đến Lăng Tiêu Các ba năm mà chỉ tu luyện đến Thối Thể cảnh tam tầng, lại còn là đệ tử thí luyện của Lăng Tiêu Các. Hạng người tư chất kém cỏi như vậy đảm bảo chẳng có tiền đồ gì, chiêu mộ hắn vào Bạch gia chỉ tổ mất mặt thôi, công tử nên suy nghĩ kỹ.

Y còn chưa dứt lời, thì bàn tay Dương Khai chợt khẽ động, hất thẳng chén rượu trước mặt lên mặt Tào Chính Văn.

Cả đám đột nhiên biến sắc, nhất là Bạch Vân Phong, sắc mặt phải nói là khó coi tới cực điểm.

– Dương Khai, ngươi muốn chết hả!

Tào Chính Văn nổi trận lôi đình, định ra tay tấn công thì bỗng bị Bạch Vân Phong cản lại.

– Tiểu tử, đánh chó thì phải ngó mặt chủ chứ.

Bạch Vân Phong quẳng ánh nhìn nguy hiểm về phía Dương Khai,

– Hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thỏa đáng, thì đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây.

– Muốn giải thích à?

Dương Khai hờ hững, giọng điệu bình thản:

– Võ kỹ đó của ta thuộc Huyền cấp đấy, đủ giải thích chưa?

Câu này vừa dứt, đám người ai nấy cũng biến đổi sắc mặt, ngay cả Đổng Khinh Hàn cũng ngây ra.

Huyền cấp!

Trước đó ai cũng đoán võ kỹ của Dương Khai có thể thuộc Thiên cấp, chứ tuyệt đối không ngờ được nó lại thuộc Huyền cấp.

Mặc dù những thế lực bậc nhất như Đổng gia, Bạch gia và Tử Vi Cốc cũng không sở hữu được mấy bộ võ kỹ Huyền cấp. Bất kỳ một bộ võ kỹ Huyền cấp nào cũng là bí mật bất truyền của những thế lực lớn này, nếu không phải là trụ cột tương lai của gia tộc thì tuyệt đối không được tập luyện.

– Lời này là thật?

Đổng Khinh Hàn giọng hơi run rẩy, trong bụng thầm chửi thề một câu, nếu sớm biết đó là võ kỹ Huyền cấp thì ta còn đứng xem kịch làm gì, thà bảo biểu đệ đổi lại là xong. Bây giờ thì xong rồi, hai tên ngu đần Bạch Vân Phong và Phạm Hồng cũng nhúng tay vào, thế này thì e là khó bàn rồi.

– Trong Truyền Thừa Động Thiên, thực lực của ta chỉ là Khai Nguyên cảnh thất tầng, vậy mà đã có thể đả thương một con yêu thú lục giai, thế thì ta không cần phải nói nhiều về cấp bậc của võ kỹ này nữa nhỉ?

Dương Khai khẽ hừ lên một tiếng.

Hơi thở của mấy tên này lập tức nóng lên, ánh mắt chúng nhìn Dương Khai nào còn vẻ khinh thường như lúc nãy nữa, từng cặp mắt sáng lóa lạ thường.

– Điều kiện vừa rồi vẫn không thay đổi, ngươi có thể gia nhập Bạch gia ta làm đệ tử.

Bạch Vân Phong hít một hơi thật sâu rồi ra quyết định. Lấy thân phận của một tên đệ tử để đối lấy một bộ võ kỹ Huyền cấp, Bạch gia hẳn là lời to. Còn về phần Dương Khai, sau khi vào Bạch gia sẽ được đối đãi thế nào thì còn phải xem tư chất của hắn ra sao đã.

– Ta có thể thay mặt Tử Vi Cốc thu nhận ngươi làm đệ tử, lại còn cho ngươi một môi trường tốt để tu luyện.

Phạm Hồng cũng vội vàng ra giá.

– Ta không có hứng thú với việc gia nhập vào bất cứ gia tộc nào của các ngươi.

Dương Khai chẳng thèm phí lời với chúng làm gì,

– Muốn có võ kỹ của ta, được thôi, lấy một võ kỹ Huyền cấp khác ra đổi!

Phạm Hồng nhíu mày, thần sắc cổ quái:

– Ngươi muốn có bí mật bất truyền của bọn ta?

– Cũng là Huyền cấp, một đổi một thì chẳng ai thua thiệt, thế nào? Giao dịch như vậy là công bằng rồi chứ?

Dương Khai thản nhiên nhìn y.

Bạch Vân Phong thốt lên giễu cợt:

– Không thể được, bí mật bất truyền vẫn là bí mật bất truyền, ngoài đệ tử dòng chính của Bạch gia ra, người ngoài không ai được luyện.

– Vậy thì khỏi bàn gì nữa.

Dương Khai đứng dậy, định rời đi.

– Muốn đi à?

Bạch Vân Phong thần sắc chợt thay đổi, đột nhiên cười khẩy, đưa tay ra cản đường Dương Khai,

– Hôm nay nếu không giao bộ võ kỹ đó ra, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

Giao dịch không thành thì Bạch Vân Phong sẽ cưỡng đoạt. Chỉ là một tên đệ tử Lăng Tiêu Các nhãi nhép, thật sự là y không xem ra gì.

– Cút!

Dương Khai vốn đã bực mình với y rồi, bây giờ thấy y ra tay thì nào do dự, hung mãnh tung ra một quyền đập tới.

Bạch Vân Phong lạnh lùng hừ lên một tiếng, dùng chưởng tiếp đòn.

Bốp! Một tiếng va chạm vang lên, nguyên khí hung mãnh phát ra, căn nhà nhỏ đột nhiên nổ tung.

Soạt soạt soạt… Mấy thân ảnh từ bên trong chui ra.

Đổng Khinh Hàn, Bạch Vân Phong, Phạm Hồng, Dương Khai và Tào Chính Văn cùng một tên đệ tử Lăng Tiêu Các, người nào người nấy cũng mặt mày lem luốc.

– Ngươi dám động tử với ta!

Bạch Vân Phong tức điên người, vẻ mặt hung tợn. Màn giao thủ vừa rồi, y chưa bị nếm đòn, nhưng cũng không làm được gì Dương Khai, chỉ là có chút kinh ngạc về sự hùng mạnh trong nguyên khí của đối phương. Rõ ràng chỉ là Ly Hợp cảnh nhất tầng, vậy mà có thể đỡ được đòn này của mình, khiến ai nấy cũng bất ngờ.

– Bạch công tử, công tử thân thể tôn quý, không cần phải chấp nhặt với hạng như hắn, để tại hạ trút giận thay cho công tử!

Tào Chính Văn chủ động nghênh chiến. Vừa rồi y bị Dương Khai hắt nguyên chén rượu lên mặt, mất hết cả thể diện, dĩ nhiên là muốn lấy loại danh dự rồi. Hơn nữa, y đã quy thuận Bạch gia, bây giờ muốn tìm cơ hội để thể hiện là điều đương nhiên.

Chỉ cần cho Dương Khai một trận nhừ tử, giải tỏa nộ khí trong lòng Bạch Vân Phong, sau này còn thiếu phần của y sao?

Bạch Vân Phong hờ hững gật đầu:

– Đánh gãy chân tay hắn cho ta, cho hắn biết bất kính với ta sẽ phải có kết cục gì. Chỉ là một tên đệ tử nhãi nhép của một tiểu môn tiểu phái mà lại dám hỗn xược như vậy!

– Công tử yên tâm, tôi đã muốn giáo huấn tên sư đệ này từ lâu rồi.

Tào Chính Văn cười khẩy, đứng cách Dương Khai mười mấy trượng, cất giọng lên:

– Dương sư đệ, chớ bảo kẻ làm sư huynh này không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi chịu quỳ xuống, bò đến trước mặt Bạch công tử khấu đầu vài cái, biết đâu Bạch công tử sẽ tha cho ngươi, bằng không thì đừng trách tại sao ngươi phải nếm mùi khổ sở.

Dương Khai nhìn y đầy mỉa mai:

– Làm chó của người ta rồi thì giọng điệu cũng ngông cuồng quá nhỉ.

Tào Chính Văn đỏ mặt, thần sắc nghiêm nghị, nói:

– Bạch công tử có ân trọng đãi với ta, ta quy thuận công tử thì sao? Đến các trưởng lão trong môn còn không nói gì thì ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?

– Tự hạ thấp mình, còn mong chờ người khác để mắt đến sao?

– Vốn dĩ ta muốn niệm tình đồng môn mà nương tay với ngươi, vậy mà ngươi lại tự tìm đường chết, thế thì đừng trách sư huynh ra tay độc ác.

Tào Chính Văn hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong người xuống, lưu vận nguyên khí nội thể, cũng không nhiều lời nữa mà thi triển thân pháp tiến gần đến Dương Khai.

Song, y vừa nhấc chân lên, còn chưa kịp xông đến, thì hai mắt chợt nhòe đi. Dương Khai đang đứng cách đó khoảng mười mấy trượng bỗng trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt y.

Tào Chính Văn thoáng lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt thay đổi ngay tức thì, vội vàng xuất chiêu.

Dương Khai thuận tay ra đỡ, hóa giải chiêu thức của y, trên quyền phong lập lòe ánh lửa, và rồi một chiêu Viêm Dương Tam Điệp nổ tung.

Chiêu này nhắm vào vị trí chính giữa ngực, sắc mặt Tào Chính Văn lập tức trắng tái, liền hóp ngực xuống, khẽ dời bước, mượn trợ lực bước lùi để hóa giải quyền kính của Dương Khai.

Khó khăn lắm mới kéo giãn được khoảng cách với Dương Khai, nhưng nguyên khí hung mãnh luồn vào nội thể lại bạo phát ra.

Ba âm thành trầm đục vang lên, Tào Chính Văn há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Một chiêu bị đả thương! Biến cố này khiến ai nấy cũng phải sửng sốt.

Tuy thực lực của Tào Chính Văn không mạnh là mấy, nhưng cũng ở cảnh giới Ly Hợp cảnh ngũ tầng, nhưng một người như vậy lại bị Dương Khai đánh đến hộc máu chỉ bằng một quyền.

Tuy là nhờ vào uy lực của võ kỹ, nhưng tốc độ xuất quỷ nhập thần của tên Dương Khai này thật sự khiến chúng phải kiêng dè.

Tào Chính Văn hiển nhiên cũng không ngờ được Dương Khai lại mạnh đến thế. Y nôn ra một ngụm máu, còn chưa tỉnh táo lại thì Dương Khai đã lại xông đến. Trong lúc hoảng loạn thì làm sao mà đỡ được? Vội vã giao thủ được mười mấy chiêu thì y lại bị một quyền đánh trúng.

Từ trong lồng ngực vọng lại tiếng xương gãy giòn tan, Tào Chính Văn đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa cả trán.

Dương Khai vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, chiêu thức độc tàn, không quyền nào không nhắm vào chỗ hiểm của Tào Chính Văn. Sau một hồi bị công kích dữ dội, Tào Chính Văn chỉ biết đỡ đòn chứ chẳng còn chút sức hoàn thủ.

Một chốc sau, ánh nhìn của Tào Chính Văn bắt đầu mơ hồ, Dương Khai bay lên co chân tung một cước, Tào Chính Văn lập tức văng ra xa như tấm giẻ rách, ngã nhào xuống đất, không đứng dậy nữa.

Chưa chết, nhưng xương cốt toàn thân đã bị gãy đi không ít. Ít nhất cũng phải nằm dưỡng thương đến mấy tháng mới bình phục nổi.

Chương 208: Chiến chân nguyên

Cả đám người đều kinh hoàng, Đổng Khinh Hàn ngơ ngác nhìn Dương Khai, căn bản chẳng ngờ được bốn năm không gặp, tên biểu đệ này của mình lại trở nên hung tàn đến mức này. Một võ giả Ly Hợp cảnh ngũ tầng vào tay hắn chỉ trụ được trong thời gian ba mươi tức đã ngã gục không dậy được, còn hắn thì chẳng hề hấn gì.

Dương Khai đứng thẳng người trong đám khói bụi đầy trời, vẻ mặt khinh bạc, ngạo nghễ nhìn xung quanh.

Khuôn mặt của Bạch Vân Phong và Phạm Hồng thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Một lát sau, Bạch Vân Phong mới ném ánh mắt về phía tên Tào Chính Văn đang nằm sõng soài trên mặt đất, lạnh lùng hừ lên một tiếng:

– Quả nhiên là đệ tử của một tiểu môn tiểu phái, thế này mà đã không chịu nổi rồi. Xem ra bổn công tử phải đích thân ra tay mới được!

Phạm Hồng nhìn y ngạc nhiên, rồi chợt thoải mái hẳn. Bạch Vân Phong thân là công tử của Bạch gia, luôn tự đánh giá cao bản thân. Tuy y không quan tâm đến sống chết của Tào Chính Văn, nhưng nói thế nào thì đó cũng là đệ tử do y lôi kéo, xem như có một nửa là người của Bạch gia rồi. Bây giờ thấy tên đó bị đánh cho tàn phế, Bạch Vân Phong sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Nếu đổi lại là mình, Phạm Hồng cũng sẽ không chịu để yên. Huống hồ, tên Dương Khai kia còn có một bộ võ kỹ Huyền cấp, coi như lấy đây làm cái cớ để dạy cho hắn biết tay, sau đó ép hắn nói ra phương pháp tu luyện của bộ võ kỹ này.

Nghĩ đến đây, Phạm Hồng không khỏi chán nản, lạnh lùng hất tia nhìn về tên đệ tử Lăng Tiêu Các sau lưng mình, bụng nghĩ tại sao vừa rồi Dương Khai không hạ thủ với tên này chứ? Nếu tên này bị đánh trọng thương, thì y đã có cái cớ để ra tay rồi.

– Bạch huynh, ra tay ở địa bàn của người ta, e là không ổn nhỉ?

Đổng Khinh Hàn sợ Dương Khai không ứng phó nổi, bèn nói chen vào. Dầu gì Bạch Vân Phong cũng là một cao thủ Chân Nguyên cảnh nhất tầng, giữa Chân Nguyên cảnh và Ly Hợp cảnh là một khoảng cách vô cùng lớn.

Bạch Vân Phong lãnh đạm nói:

– Địa bàn của người ta thì làm sao? Dám đả thương đệ tử của Bạch gia ta thì đều phải trả giá!

Y như vậy là quyết tâm cho Dương Khai mất mặt.

Đổng Khinh Hàn bất giác nhíu mày, y có lòng giúp đỡ nhưng lại không biết nên nhúng tay vào kiểu gì. Bởi dù gì trong mắt người khác, y và Dương Khai là kẻ không quen biết, nếu làm rõ ràng ra, chỉ e khiến người khác nhìn ra sơ hở. Một khi thân phận của Dương Khai bị bại lộ, thì chỉ gây hại cho hắn chứ không có lợi lộc gì.

Thế lực của Dương gia tuy lớn, nhưng kẻ địch cũng nhiều. Trong thiên hạ này không biết là có bao nhiêu kẻ đang chĩa con mắt thù hận vào Dương gia.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, thì chợt thấy Dương Khai lén nháy mắt ra hiệu cho mình, Đổng Khinh Hàn khẽ động tâm, không nói thêm gì nữa.

Bạch Vân Phong chậm rãi bước về phía Dương Khai, vừa đi vừa dặn dò:

– Hai vị Các lão xin hãy ở bên cạnh lược trận.

– Được!

Ngay lập tức, giọng nói âm trầm của hai lão giả vang lên đáp lại.

Bên cạnh Đổng Khinh Hàn có cao thủ Thần Du cảnh thủ hộ, vậy thì lẽ nào Bạch Vân Phong và Phạm Hồng lại không có? Chúng đều là lớp nhân tài kiệt xuất của mỗi gia tộc, trước khi hổ được chắp thêm cánh, ắt phải có người bảo vệ cho sự an nguy của chúng.

– Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, quy thuận Bạch gia ta, giao bộ võ kỹ đó ra, ta sẽ tha tội chết cho ngươi!

Bạch Vân Phong ngẩng cao đầu ngạo mạn, vênh váo nhìn chằm chằm vào Dương Khai.

Dương Khai cười khẩy, nguyên khí toàn thân cuộn trào, chiến ý sục sôi.

Khỏi phải nói nhiều, thái độ này đã thể hiện tất cả.

– Tốt lắm, ta sẽ giữ lại cái mạng này của ngươi, dù gì ngươi vẫn còn có giá trị!

Lời Bạch Vân Phong vừa dứt, thân ảnh bỗng trở nên mờ nhạt, tựa như khói bụi bị gió thổi qua, hư ảo phiêu diêu.

Dương Khai vẫn giữ một sắc mặt nghiêm nghị, không dám có chút sơ suất, lơ là nào. Tuy Bạch Vân Phong có vẻ của một tên công tử ngang ngạnh, nhưng dù gì thì y vẫn là con cháu Bạch gia, thực lực lại cao hơn Dương Khai một đại cảnh giới. Đối phó với loại người này, chỉ một chút mất cảnh giác thôi cũng rất có khả năng bị đối phương quật ngã bởi một kích trí mạng.

Thật ra Dương Khai không hề muốn đối đầu với kẻ địch như thế này.

Nhưng vừa nghĩ đến việc y suốt ngày quanh quẩn trước chỗ của Tô Nhan, Dương Khai chợt cảm thấy chán chường. Bất kỳ một nam nhân nào cũng muốn độc chiếm nữ nhân của riêng mình. Tuy đến bộ dạng Tô Nhan như thế nào Bạch Vân Phong còn chưa thấy, nhưng vẫn khiến Dương Khai khó chịu cực độ.

Một làn khói quỷ quái xuất hiện sau lưng Dương Khai, Bạch Vân Phong hiện thân cùng một nụ cười u ám, khẽ khàng ấn một chưởng chứa lực đạo vô cùng lớn vào lưng Dương Khai.

Đổng Khinh Hàn biến sắc, suýt chút nữa là lỡ miệng nhắc nhở.

Dương Khai bỗng xoay người, bàn tay đỏ rực một mảng, Chân Dương nguyên khí nóng rực tỏa ra từ trên bàn tay, sau đó nhanh như cắt nghênh ứng đòn đánh của Bạch Vân Phong.

Cuồng phong gào théo, thiên địa năng lượng hỗn loạn, chưởng phong hỗn độn. Thân hình Dương Khai chợt chấn động, bay vọt ra xa mười mấy trượng, còn Bạch Vân Phong vẫn đứng bất động, vẻ mặt bình thản.

Lúc trước, tuy cả hai đối đầu với nhau, nhưng lúc đó Dương Khai vận dụng tám phần lực đạo, còn Bạch Vân Phong lại vội vàng chống đỡ, nên mới có thể cân bằng thế trận được.

Thế nhưng bây giờ Bạch Vân Phong ra tay trong cơn cuồng nộ, làm sao có thể so sánh với trước đó được?

Chỉ một cú đánh đã khiến Dương Khai ngã lăn ra đất. Hắn vội vàng đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị nhìn Bạch Vân Phong.

– Ly Hợp cảnh nhất tầng mà cũng dám động thủ với ta, không biết tự lượng sức mình!

Bạch Vân Phong cười lạnh, thân hình lại tiếp tục biến đổi, cũng chẳng rõ đây là võ kỹ thân pháp quỷ quái gì mà lại khiến kẻ khác nhìn không thấu.

Dương Khai nghiến răng, ánh mắt tóe lên tia nhìn sắc bén, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.

– Ngươi tránh nổi sao?

Giọng nói của Bạch Vân Phong đột nhiên vang lên trong hư không, ngay lập tức thân ảnh y xuất hiện trước mặt Dương Khai ba thước, vẫn bình thản tung chưởng.

Viêm Dương Tam Điệp Bạo!

Dương Khai không hề nương nay, trực tiếp sử dụng võ kỹ tự hắn lĩnh hội được.

Nét mặt Bạch Vân Phong thoáng hiện vẻ thận trọng, y đã phát giác ra điểm hung mãnh của chiêu này, nhưng y thân là công tử Bạch gia, lại là một cao thủ Chân Nguyên cảnh, sao có thể lùi bước được? Không những không được lùi, mà nhanh chóng tiếp đòn.

Y phải dùng phong thái ngang ngạnh và chiến lực áp đảo để quật ngã Dương Khai, cho tên này nhìn rõ chênh lệch xa vời giữa hắn với mình.

Một tiếng binh, Dương Khai lại lùi về sau, nguyên khí toàn thân đã có dấu hiệu hỗn loạn. Bạch Vân Phong vẫn ung dung tự tại, nét mặt thản nhiên, đang định mở mồm mỉa mai thì đột nhiên biến sắc, bất giác kêu lên một tiếng, vung tay cản một luồng Chân Dương nguyên khí nóng bừng mà Dương Khai đánh vào cơ thể y.

– Tam Đạo Biến Hóa!

Ánh mắt Bạch Vân Phong lóe lên tia nhìn kỳ dị, y hoàn toàn không ngờ cái tên Dương Khai này lại nắm chắc bộ võ kỹ bất phàm đó đến thế. Uy lực của bộ võ kỹ này vô cùng lớn, biến hóa khôn lường, chắc chắn phải thuộc hạng Thiên cấp. Vừa rồi mình đã bất cẩn, suýt nữa thì bị thương nặng, nếu không kịp thời phản tránh nguyên khí đó ra thì chắc chắn phải chịu một ít thương tổn.

– Hảo phẩm, đợi bổn công tử hạ gục ngươi xong sẽ tịch thu hết.

Bạch Vân Phong cười gian xảo, một lần nữa cơ thể lại hóa thành làn khói mờ.

Dương Khai căng cứng người, tập trung hơn vào việc cảm nhận sự biến hóa xung quanh. Thình lình, hai con ngươi hắn sáng lên, vươn tay ra hư không, nguyên khí ào lên như ngọn lửa hừng hực cháy.

Thủ chưởng nhấn vào trong hư không, một tiếng nổ vang lên, Bạch Vân Phong vội vã hiện thân, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc tột độ, chật vật lui lại tránh đòn đánh của Dương Khai.

Các cao thủ Thần Du cảnh đứng một bên quan sát cũng đều thốt lên kinh ngạc. Tuy bọn họ có thể nhìn ra phương hướng của Bạch Vân Phong, nhưng dẫu sao cũng là nhờ tu luyện ra thần thức, nên mới dễ dàng nắm bắt được. Thế nhưng tên đệ tử Lăng Tiêu Các này thì dựa vào cái gì? Hắn chỉ mới ở Ly Hợp cảnh nhất tầng, về căn bản không có thần thức, chỉ giao thủ vài chiêu mà đã có thể nắm rõ bí mật của Bạch Vân Phong rồi sao?

Trực giác chiến đấu như vậy có phần hơi mạnh thì phải?

– Ta nói, thế nào ấy nhỉ, hóa ra chỉ là dựa vào uy lực của bí bảo thôi!

Dương Khai khinh bỉ nhìn Bạch Vân Phong, nở nụ cười trào phúng. Loại thân pháp thần kỳ mà đối phương đã thi triển hết lần này đến lần khác đó còn nhanh nhạy kỳ, lạ hơn thân pháp do hắn tự sáng tạo ra. Dương Khai vốn chưa hiểu được, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ miếng ngọc bội đeo ở hông Bạch Vân Phong, thì hắn lập tức ngộ ra.

Đó chẳng phải là bộ pháp gì cả, mà chẳng qua là bí bảo đang ra sức mê hoặc ánh mắt của mình mà thôi.

Bạch Vân Phong đỏ hết cả mặt, nói ra thì một tên Chân Nguyên cảnh như y đối phó với một tên Ly Hợp cảnh thì quả thực không cần thiết sử dụng bí bảo cho lắm. Sau khi bị Dương Khai chỉ điểm y càng thẹn quá hóa điên, hừ lạnh nói:

– Cho dù không có bí bảo thì ngươi cũng có thể làm đối thủ của ta được chắc?

Song cước xê dịch, lao thẳng về phía Dương Khai, tốc độ vừa mạnh lại vừa nhanh.

Bất Khuất Chi Ngạo!

Đối phó với một kẻ địch cao hơn mình một đại cảnh giới, Dương Khai tuyệt nhiên không hàm hồ mà sử dụng ngay thứ võ kỹ thần bí của mình.

Nguyên khí toàn thân bỗng dâng trào, tràn đầy ác khí kinh hồn không gì sánh bằng. Khuôn mặt hắn hằn lên vẻ dữ tợn, hai mắt ngập đầy ánh hung tàn khát máu.

Một sức mạnh sục sôi bộc phát từ nội thể, trên người hắn bốc lên một ngọn lửa đen ngòm.

Giờ khắc này, Dương Khai trông như tà ma giáng thế, cả người hắn hừng hực cháy, không khí xung quanh trở nên méo mó. Dương Khai giơ nắm đấm lên, mang theo một ngọn lửa vô tận, hung hãn quét về phía Bạch Vân Phong.

Kẻ địch bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, Bạch Vân Phong không khỏi kinh ngạc, y cảm nhận được thực lực của Dương Khai hiện giờ đã tăng vọt và sức nóng kinh hoàng của luồng nguyên khí. Trong phút chốc, y ý thức được độ kinh khủng của cú đánh này, ngoài hoảng sợ ra, y không dám do dự, vội vã vận chuyển nguyên khí nội thể, tung ra sát chiêu của mình.

– Thiên La Võng!

Giữa mười ngón tay, chân nguyên ngưng kết lại thành từng sợi tơ, thuận theo động tác của ngón tay, trong nháy mắt đã đan thành một tấm lưới lớn ngay trước mặt y. Tấm lưới ngưng kết hoàn toàn từ chân nguyên này đủ sức để chém vàng cắt ngọc, mức độ sắc bén không hề thua kém một vũ khí Địa cấp thông thường.

Ngọn lửa rực cháy và Thiên La Võng xáp vào nhau, các sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong xuyên qua ngọn lửa hừng hực nhưng không hề bị hư tổn, phủ thẳng xuống người Dương Khai.

Dương Khai khẽ động tâm, năng lượng tuôn ra từ nội thể càng thêm dữ dội, ngọn lửa nóng thêm bội phần.

Mắt thường có thể nhìn thấy được, những sợi tơ đó bị tan chảy hoàn toàn chỉ trong thời gian một tức. Ngay lập tức, một chưởng của Dương Khai đánh xuống vai Bạch Vân Phong.

Dương Khai và Bạch Vân Phong đồng thời lui lại, nhìn đối phương đầy vẻ đề phòng.

Trên người Dương Khai từ từ xuất hiện từng vết máu nhỏ li ti, đó là vết thương do Thiên La Võng vừa rồi cắt trúng. Mỗi một sợi tơ chân nguyên đều cắt sâu vào nửa tấc da thịt hắn, suýt nữa thì bị cắt rời.

Nhìn lại, Bạch Vân Phong cũng có chút thê thảm, vai y bỏng rát như bị que hàn ấn phải. Thậm chí nơi ấy còn có một mùi khen khét bốc lên. Liều mạng thôi động chân nguyên, khó khăn lắm mới hóa giải được dư uy từ đòn đánh của đối phương.

– Khịt!

Đám cao thủ Thần Du cảnh hít một lương khí, kinh hãi nhìn Dương Khai.

Ly Hợp cảnh đối chiến với Chân Nguyên cảnh, tuy bất lợi, nhưng lại đánh thật có hồn có túy, tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Hơn nữa thực lực này của hắn tăng tiến cũng rất lạ. Vốn dĩ chỉ là Ly Hợp cảnh nhất tầng, đột nhiên bùng phát đến Ly Hợp cảnh đỉnh phong, cùng lúc công lực tăng lên, thần thái và khí chất của hắn cũng thay đổi cực lớn.

Nếu nói trước đó hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, thì bây giờ hắn lại có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma. Điều mấu chốt nhất là nguyên khí của hắn lại có thể dung hòa sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong. Thế há chẳng phải độ tinh thuần và dày đặc của nguyên khí nội thể của hắn không hề kém cạnh một cao thủ Chân Nguyên cảnh nhất tầng hay sao? Nếu không làm sao hắn có thể làm được như vậy?

Chương 209: Cuộc đối đầu của Huyền cấp võ kỹ

Ly Hợp cảnh, Chân Nguyên cảnh, giữa hai bên tuy chỉ cách nhau một cấp, nhưng lại khác hẳn về bản chất.

Nội thể của võ giả Ly Hợp cảnh là nguyên khí, còn Chân Nguyên cảnh là chân nguyên.

Mười võ giả Ly Hợp cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đánh lại một võ giả Chân Nguyên cảnh nhất tầng. Nguyên khí chuyển hóa thành chân nguyên sẽ khiến công lực của võ giả tăng vọt.

Nếu trước đây, có người nói với đám cao thủ Thần Du cảnh này rằng, Ly Hợp cảnh đỉnh phong có thể đánh ngang sức với Chân Nguyên cảnh nhất tầng, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo. Nhưng tình cảnh hiện tại lại hiện ra mồn một trước mắt họ, họ không thể không sinh nghi.

Song, hẳn là cũng chỉ đến đấy là cùng thôi. Ánh mắt tinh tường của những cao thủ Thần Du đương nhiên nhìn ra Dương Khai đã xuất hết toàn lực rồi. Nhưng Bạch Vân Phong vẫn còn giữ lại đôi chút . Giữa hai người rốt cuộc vẫn còn chút chênh lệch.

Giữa đám đông, Bạch Vân Phong thần sắc dữ tợn, cười gằn không ngớt:

– Tiểu tử, ngươi quả nhiên là kẻ cuồng vọng, bổn công tử thích những thiếu niên tuấn kiệt như ngươi đây. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, quy thuận Bạch gia, nhận ta làm chủ, tất cả những chuyện không vui trước đó bổn công tử có thể bỏ qua!

Dương Khai trầm mặc, điềm đạm nói:

– Ta không có hứng!

– Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Là tiểu tử ngươi tự hại mình, chớ có oán trách người khác!

Bạch Vân Phong cũng mất hết kiên nhẫn rồi. Bản thân là cao thủ Chân Nguyên cảnh, y vốn định giải quyết Dương Khai một cách nhanh chóng, ép hắn giao ra phương pháp tu luyện bộ võ kỹ đó, nhưng nào ngờ giao chiến với hắn lại khó khăn đến thế, bày trò cười cho người khác xem. Việc đã đến nước này, Bạch Vân Phong cũng không muốn dây dưa thêm nữa.

Nguyên khí lay động, quanh thân mình y toát lên một tầng hào quang trắng xóa, lại một lần nữa bổ nhào về phía Dương Khai, tốc độ nhanh như cắt, không để lại dấu vết gì.

Vừa chạy, vừa tung ra Thiên La Võng, vô số những sợi tơ chân nguyên kết thành tấm lưới khổng lồ chực nuốt trọn Dương Khai.

Cách biệt cảnh giới giữa hai bên quá lớn, hơn nữa thân pháp của Bạch Vân Phong cũng rất xuất chúng, bộ pháp Dương Khai tự nghĩ ra không thể giúp ích gì cho hắn trong trận chiến này.

Hắn biết, dưới tình hình đó, trốn tránh không phải là lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể kiên cường đối chọi!

Đơn thủ thành đao, điên cuồng áp chế năng lượng trong cơ thể, nguyên khí cuồn cuộn sôi trào. Chưởng đao áp sát Thiên La Võng của đối phương rồi cắt xuyên qua.

Từng sợi tơ chân nguyên bị chặt đứt, Thiên La Võng còn chưa đến gần Dương Khai đã bị phá giải.

– Thiên La Ấn!

Bạch Vân Phong không để tâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên và cao ngạo, hai tay y thôi động, một chưởng ấn khổng lồ chụp xuống ngực Dương Khai.

Chiêu thức biến hóa quá nhanh, Dương Khai chưa kịp biến chiêu liền bị đối phương đánh vào lồng ngực.

Thân mình bay thẳng, giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đáp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Song, những người xung quanh vẫn không kềm được thốt lên một tiếng, kinh hãi nhìn Dương Khai. Họ hoàn toàn không ngờ hắn lại cứng rắn đến mức đó. Thiên La Ấn của Bạch gia chính là một võ kỹ Thiên cấp, sức tấn công vô cùng lớn. Tên thiếu niên này nhìn tướng tá thì gầy gò, vậy mà chịu một đòn này vẫn không gục ngã, ngược lại vẫn còn sức chiến đấu tiếp, làm sao không khiến họ kinh ngạc cho được.

Bạch Vân Phong đã không đánh thì thôi, đã đánh thì phải đánh cho tới cùng, không cho Dương Khai một cơ hội thở lấy hơi, thân hình nhào đến như gió lốc.

Dương Khai ra sức chống cự, lại trúng thêm một đòn Thiên La Ấn, bị đánh văng ra đến mười mấy trượng.

Thật bất ngờ, Bạch Vân Phong há hốc mồm kinh ngạc, vội vã lùi về sau. Từ trong lồng ngực y vọng lại tiếng nổ kịch liệt, một vệt máu đỏ chảy dài trên khóe miệng, chân nguyên màu trắng ngà bên ngoài cơ thể cứ mờ ảo, suýt nữa thì tiêu tán.

Vẻ mặt Bạch Vân Phong đột nhiên dữ tợn, giọng y âm u:

– Tiểu tử, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!

Võ kỹ Huyền cấp đã không còn là gì nữa, Bạch Vân Phong bị hạ nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng không khỏi sôi sục sát cơ. Y chỉ muốn cho Dương Khai chết dưới tay mình để nguôi cơn giận trong lòng.

– Bạch huynh, đừng có gây án mạng đấy!

Đổng Khinh Hàn chau mày hét lên,

– Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác.

– Ha ha!

Bạch Vân Phong cười nham hiểm, căn bản không thèm để ý đến Đổng Khinh Hàn. Y mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt trên tay y chợt xuất hiện một đám năng lượng bất ổn, chứa đầy sát khí. Bạch Vân Phong ra sức rót chân nguyên lên tay, đám năng lượng đó mỗi lúc một sôi sục dâng trào.

– Thiên La Cương!

Đổng Khinh Hàn không khỏi biến sắc, y không ngờ đến Thiên La Cương của Bạch gia mà Bạch Vân Phong cũng đã luyện thành. Chiêu này uy lực phải nói là vượt trội Thiên La Võng và Thiên La Ấn lúc nãy, chắc chắn chính là bí mật bất truyền của Bạch gia.

Đổng Khinh Hàn định bảo Dương Khai cẩn thận thì chợt thấy phía hắn ngập tràn từng đốm tinh quang, một không khí điên cuồng khiến lòng người bất an toát ra từ trên người Dương Khai.

Tay phải của hắn run rẩy, cứ như có thứ sức mạnh không thể khống chế nào đó sắp bộc phát trở ra. Một bầu trời sao mơ màng rực rỡ bỗng hiện lên giữa thanh thiên bạch nhật.

Tinh đồ!

Tất cả mọi người đều trố mắt chú mục vào Dương Khai, cảm nhận được uy lực của võ kỹ trên tay hắn, nhất tề kinh hãi.

Họ đã sớm nghe nói Dương Khai từng dùng một võ kỹ thần bí đả thương con yêu thú lục giai trong Truyền Thừa Động Thiên, bây giờ chứng kiến cảnh tượng này, sao lại không hiểu tên tiểu tử này lại định thi triển nó lần nữa?

– Công tử cẩn thận!

Hai võ giả Thần Du cảnh của Bạch gia kia kêu lên, lo sợ Bạch Vân Phong sẽ là người chịu thiệt trong màn đối đầu lần này, vội vàng lao về phía Dương Khai, định giải quyết tên tiểu tử này trước.

Nào ngờ họ vừa mới nhúc nhích, có hai cánh tay to một trái một phải phủ lên bả vai của họ.

Thân hình khựng lại, hai cao thủ Thần Du cảnh này đứng ngay tại chỗ, không thể nào điều động được chân nguyên toàn thân, bờ vai như bị một ngọn núi khổng lồ đè lên, ngay cả sức lực để động đậy một ngón tay cũng chẳng có.

Cả hai mặt mày trắng bệch, trên trán ròng ròng mồ hôi lạnh, sợ đến kinh hồn bạt vía, nứt gan nứt mật.

Hai người này tuy chỉ có thực lực của Thần Du cảnh tứ tầng, ngũ tầng, nhưng nói thế nào thì cũng là một lớp cao thủ, vậy mà bây giờ lại bị chế trụ, có thể thấy người này công lực vô cùng cao cường!

Một xó xỉnh như Lăng Tiêu Các sao lại có nhân vật khủng khiếp như vậy?

– Bọn tiểu bối đánh nhau chơi thôi, những lão già như chúng ta đứng một bên quan sát là được rồi, hà tất phải nhúng tay vào.

Ở bên cạnh, một giọng nói điềm đạm truyền đến.

Lúc này cả hai phát hiện mình đã có thể động đậy tiếp, hoảng sợ quay lại thì chỉ thấy bên cạnh mình có một lão giả mặt đầy nếp nhăn, đang cười tít mắt nhìn mình.

Người này… Bọn họ có biết! Chính là Chưởng quầy của Cống Hiến Đường, Lăng Tiêu Các.

Mặc dù lúc đến Lăng Tiêu Các đã cảm giác được lão Chưởng quầy này có phần kỳ quái, nhưng cả hai đều không ngờ được thực lực của lão lại mạnh đến mức này!

– Ý hai vị thế nào?

Mộng Vô Nhai vẫn cười híp mắt hỏi.

– Các hạ nói… có lý!truyện Linh Dị

Hai cao thủ Bạch gia nào dám phản bác? Đối phương mạnh đến thế, nháy mắt là có thể lấy mạng họ ngay, phản bác tức là chết!

Cảnh tượng rùng rợn này đã lọt vào mắt các cao thủ Thần Du cảnh của Đổng gia và Tử Vi Cốc. Bốn cao thủ này đều không hề biết Mộng Vô Nhai đến đây từ lúc nào, lại càng không biết lão đến bên cạnh hai cao thủ của Bạch gia từ lúc nào, tất cả diễn ra vô cùng đột ngột.

Song vệ Đổng gia của Phong Vân tuy kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn bình thường, bọn họ biết công tử nhà mình có quan hệ họ hàng với Dương Khai, dĩ nhiên là không có gì đáng sợ.

Nhưng còn hai cao thủ của Tử Vi Cốc thì lại cảnh giác nhìn Mộng Vô Nhai, trong đầu khẽ lùng sục danh tính của các cao thủ thành danh trong thiên hạ, nhưng vẫn không tìm ra ứng viên thích hợp với Mộng Vô Nhai.

– Ừm, trận này cũng khá đáng xem!

Trong lúc cả hai người của Tử Vi Cốc đang nghi ngờ thì ở bên cạnh đột nhiên vọng lại một giọng nói xa lạ.

Cả hai biến sắc, nhất tề quay lại thì thấy một lão giả không rõ đã đứng đấy từ lúc nào.

Lão giả này cốt cách phi phàm, râu dài, trên người khoác một bộ áo dài mộc mạc, cứ thế, lặng lẽ đứng giữa hai người bọn họ.

Lại thêm một cao thủ!

Tuy ông chỉ đứng đó, đưa tay vuốt ve chòm râu, trên gương mặt nở một nụ cười hòa nhã, dõi theo luồng nguyên khí điên cuồng của hai tên tiểu bối trong cuộc chiến, nhưng hai người của Tử Vi Cốc có thể phát giác được, một thân khí cơ của người này đang khóa chặt cơ thể mình.

Họ mà dám có động thái gì, e là sẽ bị giết không nương tay!

Chỉ là một Lăng Tiêu Các nhỏ bé, sao lại liên tiếp xuất hiện những nhân vật tầm cỡ như vậy? Được hai đại cao thủ này trấn thủ, có thể nói sức mạnh của Lăng Tiêu Các không hề thua kém một thế lực nhất đẳng thông thường.

Hai Thần Du cảnh của Tử Vi Cốc và hai Thần Du cảnh của Bạch gia đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều đọc được tia kinh hãi và bất lực trong mắt đôi bên, chợt nôn nao một cảm giác thê lương đồng cảnh ngộ.

Soạt soạt soạt…

Tiếp tục có năm thân ảnh đáp xuống, lần này là Ngũ đại trưởng lão của Lăng Tiêu Các. Năm người này bị tiếng đánh nhau ở đây kinh động, vốn định đến dò la sự tình, nhưng vừa nhìn thấy lảo giả râu tóc bạc phơ kia thì nét mặt chợt lộ vẻ hoan hỉ, vội vàng cúi người:

– Bái kiến Chưởng môn!

Người này chính là vị Chưởng môn hành tung bí hiểm của Lăng Tiêu Các!

Tam đại thế lực đến Lăng Tiêu Các làm khách, Chưởng môn Lăng Tiêu Các cũng không chịu lộ diện, do đó, đám cao cao thủ này cùng mấy vị công tử từng chửi thầm, chỉ trích biết bao nhiêu điều sai trái của chưởng môn Lăng Tiêu Các. Bây giờ phát giác ra sự khủng khiếp của đối phương, còn ai dám có nửa câu oán thán?

Thực lực đã đến cảnh giới này, quả thực chẳng cần để mắt đến công tử của tam đại thế lực, trừ phi trưởng lão của những thế lực này đến đây.

Tên Phạm Hồng kia cũng khá lanh lợi, vội vàng chạy đến thỉnh an:

– Đệ tử Tử Vi Cốc, Phạm Hồng xin bái kiến tiền bối.

Chưởng môn gật đầu mỉm cười, nhưng không nói gì mà chỉ chú mục vào trận chiến.

Dây dưa một hồi, cả Tinh Ngân của Dương Khai và Thiên La Cương của Bạch Vân Phong đều đã ngưng tụ đến đỉnh phong. Võ kỹ của cả hai đều có sự kỳ diệu như nhau, lực sát thương đều lớn vô cùng, nhưng lại cần chút thời gian để nâng cao khí thế.

Chỉ trong thời gian mười mấy tức ngắn ngủi, khí thế đã chạm đến đỉnh phong!

– Dương Khai!

Bạch Vân Phong gầm lên, giương ánh nhìn phẫn nộ về phía Dương Khai.

– Đến đây!

Dương Khai vẫn không có chút sợ hãi, mu bàn tay lốm đốm sao trời, hắn khẽ lắc lư người, mang theo cả một mảng trời sao du tẩu.

Hai luồng năng lượng dồi dào kinh hoàng nhanh chóng đến gần, va chạm vào nhau.

Một cuộc đối đầu giữa hai võ kỹ đỉnh phong như thế này, đến cao thủ Thần Du Cảnh cũng nheo mắt.

Tựa như mặt trời nổ tung, hào quang chói chang đến độ không ai mở mắt ra được, nhưng với thần thức của những cao thủ Thần Du cảnh kia thì có thể cảm nhận được rõ ràng, bất luận là Dương Khai hay Bạch Vân Phong, thì nguyên khí nội thể cũng đều đang hỗn loạn, hơi thở trì trệ. Một tiếng nổ vang rền, cả hai văng ra hai phía khác nhau.

Hào quang tiêu tán, cả hai người đều thở hổn hển, trên mặt đất chợt xuất hiện một cái hố sâu đến mười mấy trượng. Cách khoảng ba mươi mấy trượng, Dương Khai và Bạch Vân Phong run rẩy đứng dậy.

Chương 210: Uy lực của bí bảo

Màn va chạm này đúng là một kết cục ngang tài ngang sức! Có điều nhìn lướt qua thì thương thế của Dương Khai rõ ràng nặng hơn Bạch Vân Phong một chút.

Kể cả như vậy, cũng đã quá đủ để khiến mọi người kinh ngạc không ngớt.

Một tên Ly Hợp cảnh đỉnh phong có thể đánh một trận tưng bừng với một tên Chân Nguyên cảnh nhất tầng. Dùng võ kỹ đánh chính diện cũng không bị thất thế, há chẳng phải võ kỹ hắn nắm trong tay còn mạnh hơn bí bảo bất truyền Thiên La Cương của Bạch gia một bậc?

Quả đúng là võ kỹ Huyền cấp không sai!

Hai người trẻ tuổi, toàn thân đều đẫm máu, đứng quan sát nhau từ xa. Trong mắt Bạch Vân Phong dâng trào sự điên cuồng và thần sắc không thể tưởng tượng được. Hoàn toàn không ngờ Dương Khai còn có thể đứng dậy, chẳng ngững không gục ngã mà càng đánh càng hăng.

– Ta nói rồi, hôm nay ngươi nhất định phải chết, đến cả Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi đâu!

Bạch Vân Phong gầm lên dữ tợn.

Tuy trước đây, y và Dương Khai không thù không oán, nhưng trận chiến ngày hôm nay, hết lần này đến lần khác vượt xa dự đoán của y. Thân là công tử Bạch gia, Bạch Vân Phong căn bản không muốn chấp nhận sự thật này. Không thể hạ gục Dương Khai trước mặt bao nhiêu người, há chẳng phải để lời tuyên bố trước đó làm mất mặt chính mình?

Trong tiếng gào thét, Bạch Vân Phong vung tay lên xuất chiêu, một thứ gì đó trông như bức họa cuộn tròn xuất hiện trên tay y. Bức họa mở ra, hiện lên hình ảnh của vô số kỳ trân yêu thú.

– Bí bảo Địa cấp trung phẩm của Bạch gia, Bách Thú Đồ!

Đổng Khinh Hàn biến sắc, thốt lên kinh ngạc.

Trông thì giống như một hành động vô thức, như thực chất y đang nhắc nhở Dương Khai.

Bạch Vân Phong cười khẩy liên tục, không ngừng trút chân nguyên vào trong bí bảo của mình. Theo đó, hình vẽ những yêu thú trong Bách Thú Đồ đó bắt đầu sống dậy, lập tức từng vệt hào quang phóng ra từ bức họa, hóa thành đủ loại yêu thú trong không trung, vô cùng hung hãn bổ nhào đến Dương Khai.

Vì mục đích dồn Dương Khai vào chỗ chết, có thể nói Bạch Vân Phong đã tung ra hết mọi thủ đoạn, bí bảo này là chỗ dựa vững chắc nhất và cũng là đòn công kích cuối cùng của y.

Y không tin một tên đệ tử vô danh tiểu tốt của Lăng Tiêu Các lại có thể giữ được mạng trước làn sóng bách thú!

Hào quang len lỏi giữa không trung càng lúc càng nhiều, đủ mọi yêu thú kì lạ hóa thành thực thể, hệt như vạn mã phi nước đại, thừa sức nghiền nát bất cứ kẻ địch nào ngáng đường.

Dương Khai nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí bừng bừng trong đôi mắt, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm.

Tu La Kiếm! Chấn Tông bí bảo của Tu La Môn, thế lực hàng đầu ở hải ngoại!

Có Tu La Kiếm trong tay, nguyên khí vốn đã hung bạo của Dương Khai vào lúc này lại thêm phần điên cuồng đến mức độ kinh người. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang run rẩy chú mục vào thanh trường kiếm màu đỏ ấy.

Họ có thể cảm nhận được sát khí dày đặc ẩn chứa trong thanh kiếm này, nhìn vào nó như nhìn thấy được một thế giới đỏ lòa. Ở đó, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi, mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp nơi.

Hai cao thủ Thần Du cảnh của Tử Vi Cốc và Phong Vân Song Vệ vội vã che chở chủ nhân lùi về sau, lo sợ họ sẽ bị sát khí kinh hoàng này ảnh hưởng đến tâm trí.

Sắc mặt Mộng Vô Nhai khẽ thay đổi, cả Chưởng môn Lăng Tiêu Các cũng thế. Hai người họ thật không thể ngờ Dương Khai lại rút ra một thứ vũ khí tà ác như thế, điều này hoàn toàn vượt khỏi tầm dự liệu của họ.

Bách thú vồ đến, Dương Khai giơ kiếm quét ngang.

Dễ dàng như bẻ cành cây khô, những nơi trường kiếm lướt qua là nơi đó có tiếng yêu thú rên rỉ và tan biết hoàn toàn trong hư vô.

Dương Khai bước đến phía trước, ánh mắt nhuộm một màu khát máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, còn Bạch Vân Phong cuối cùng cũng đã biến sắc.

Y tuyệt đối không ngờ nổi bí bảo mạnh nhất mà mình vừa sử dụng lại vô hại với đối phương, yêu thú trong Bách Thú Đồ căn bản không hề hấn gì tới hắn.

Từng con yêu thú bị chém, khoảng cách giữa Dương Khai và Bạch Vân Phong cũng nhanh chóng bị thu ngắn lại.

Dưới sự ảnh hưởng của mùi máu tanh và sát khí vô tận đó, Bạch Vân Phong cơ hồ không nhúc nhích nổi mà chỉ cứng nhắc thôi thúc chân nguyên, dồn vào Bách Thú Đồ nhằm ngăn chặn Dương Khai.

Hành động này chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ làm chân nguyên của y cạn kiện nhanh chóng.

Một chốc sau, Dương Khai đã đến trước mặt Bạch Vân Phong, cặp mắt lạnh băng khẽ nhìn lướt qua, rồi hắn giơ cao Tu La Kiếm trong tay, hung hãn đâm xuống.

Ai nấy cũng đều giật thót tim, bởi vì họ nhận ra mục tiêu của Dương Khai không phải là Bạch Vân Phong, mà là Bách Thú Đồ!

Không ngờ hắn lại muốn tiêu hủy món bí bảo Địa cấp trung phẩm này.

Kiếm ảnh sắc đỏ tựa như cầu vồng xuyên mặt trời, hung hăng chém vào Bách Thú Đồ.

Mấy con yêu thú vẫn còn xoay vần trên không trung chợt biến mất dạng trong chốc lát. Trên Bách Thú Đồ, một quầng hào quang mờ ảo lay động, còn có cả một lỗ thủng tạo ra từ mũi kiếm.

Mọi người ai nấy cũng đảo mắt lia lịa.

Dù gì thì Bách Thú Đồ cũng là bí bảo Địa cấp trung phẩm, tuy không phải là vật phòng ngự chủ yếu, nhưng cũng không thể không chịu nổi một đòn tấn công như vậy, một nhát kiếm cắt ngang đã để lại lỗ thủng lớn. Thanh kiếm này sắc bén đến mức đó, vậy thì nó là bí bảo cấp bậc gì đây?

Vụt…

Tu La Kiếm lại vung lên, lỗ thủng rộng ra thêm mấy phần.

Lại thêm một nhát kiếm lướt qua, cùng với tiếng “roẹt”, Địa cấp trung phẩm Bách Thú Đồ rách ra làm hai và rơi xuống đất.

Ba nhát kiếm! Chỉ ba nhát kiếm đã hủy được một bí bảo Địa cấp trung phẩm! Kết quả này chẳng ai dám tin nổi.

Dương Khai chuyển hướng mũi kiếm, tung ra một đường rồi nhắm vào tên Bạch Vân Phong đang đứng ngơ ngác tại chỗ cũ.

– Thủ hạ lưu tình!

Hai cao thủ Thần Du cảnh của Bạch gia không thể đứng nhìn thêm nữa. Vừa rồi họ bị Mộng Vô Nhai khống chế nên không dám manh động, bây giờ thấy Dương Khai lại muốn lấy tính mạng Bạch Vân Phong, nào dám chần chừ, vội vã lên tiếng.

Vừa hét lên, vừa bổ nhào về bên đó.

Mộng Vô Nhai cũng chẳng ngăn cản.

Đúng là cao thủ Thần Du Cảnh thì khác hẳn, nháy mắt đã đứng trước mặt Dương Khai, một người chộp lấy Tu La Kiếm, một người thì cấp tốc đưa Bạch Vân Phong lùi về sau.

Keng! Tu La Kiếm dịch chuyển phương hướng, Bạch Vân Phong nhặt lại một mạng sống.

Dương Khai lạnh lùng lướt mắt qua hai cao thủ Thần Du cảnh của Bạch gia, tạm không truy kích. Có hai người này bảo vệ, hắn không giết nổi Bạch Vân Phong.

– Vị thiếu gia này xin thủ hạ lưu tình, thiếu gia nhà chúng tôi tài nghệ không bằng ngươi, đã thua rồi!

Lão Thần Du cảnh ngăn cản Tu La Kiếm kia nhíu mày, vội vàng nói, giọng điệu tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn không dám bất kính.

Dương Khai trừng lão một cái, do dự một hồi lâu rồi mới thu hồi Tu La Kiếm.

Trận đại chiến đã chấm dứt, một trận chiến không cân sức, nhưng cuối cùng người có thực lực thấp hơn lại giành chiến thắng. Một kết quả không ai nhìn ra được.

– Chư vị đến Lăng Tiêu Các làm khách, lão phu rất hoan nghênh, nhưng Lăng Tiêu Các cũng không phải nơi có thể tùy tiện giương oai diễu võ!

Chưởng môn thần sắc vẫn bình lặng, ngữ khí tuy điềm nhiên, nhưng ai cũng có thể nghe ra nộ khí ẩn chứa trong đó.

Câu nói này lọt vào tai các cao thủ chúng nhân, khiến tất cả đều hoang mang.

Người của Bạch gia cũng chẳng còn mặt mũi nào để lưu lại nơi này, một người cắp theo Bạch Vân Phong, một người nhặt hai mảnh Bách Thú Đồ về, chắp tay nói:

– Những ngày qua đã quấy rầy nhiều, mong chư vị Lăng Tiêu Các lượng thứ, hôm khác Bạch gia sẽ đến đây nhận tội!

Dứt lời, hai Thần Du cảnh mang theo Bạch Vân Phong nhanh chóng rời đi.

Người của Tử Vi Cốc cũng chẳng dám ở lại, vốn dĩ chúng rất xem thường tiểu môn phái này, đến đây với bộ dạng cao nhân chiêu mộ người tài. Nhưng hôm nay lần lượt có hai cao thủ hiện thân, một tên đệ tử Ly Hợp cảnh nhất tầng của Lăng Tiêu Các còn suýt nữa lấy mạng công tử Bạch gia. Việc này khiến đám Tử Vi Cốc sợ hãi tột độ.

Lăng Tiêu Các…không thể khinh thường được. Có cao nhân trấn thủ, lại đào tạo được một tên đệ tử như điên như cuồng, toàn một lũ giả lợn ăn thịt hùm!

Phạm Hồng và hai người kia cũng cuống quýt xin lỗi, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Trước khi Đổng Khinh Hàn và Phong Vân Song Vệ rời đi, Đổng Khinh Hàn liếc nhìn Dương Khai một cái, chưa hết vẻ khiếp sợ.

Rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các đang vây quanh. Trận chiến này quá kinh thiên động địa, không những kéo được Ngũ đại trưởng lão đến, mà những đệ tử nghe được động tĩnh dĩ nhiên cũng chạy đến xem trận.

Tô Huyền Vũ lạnh lùng hất tia nhìn qua đám đệ tử đó, cất cao giọng:

– Những đệ tử có tiếp xúc với tam đại thế lực này trong mấy ngày qua, tự giác đi đi, tiểu môn phái như Lăng Tiêu Các ta không phải chỗ trú ngụ của các ngươi, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của các ngươi, hừ.

Nghe những lời này xong, không ít kẻ đều sa sầm nét mặt, ân hận không nguôi.

Bọn họ đều là những đệ tử được tam đại thế lực chiêu dụ, những tưởng dựa vào họ sẽ có được một nơi chốn tốt đẹp, ai ngờ chính tông môn của mình lại có uy phong lớn đến thế.

Vừa nhìn thấy Chưởng môn và Mộng chưởng quầy xuất hiện, đám cao thủ Thần Du cảnh liền ngoan ngoãn như thỏ con?

Bây giờ, trong lòng những tên đệ tử này vừa hối hận, vừa căm tức. Nhưng lời của Nhị trưởng lão đã nói ra rồi, chúng đâu dám dày mặt ở lại?

Giữa đám đông, Dương Khai thu lại khí tức toàn thân, lặng lẽ nhìn Chưởng môn Lăng Tiêu Các, trong mắt vừa có chút nghi hoặc, cũng có chút thoải mái.

Mộng Vô Nhai cười ha hả hai tiếng, khẽ lắc mình rồi biến mất dạng.

– Giải tán hết đi.

Chưởng môn hất tay, sau đó lại nhìn Dương Khai, gương mặt toát lên vẻ ôn tồn:

– Con đi theo ta!

Ngũ đại trưởng lão đều tỏ vẻ kinh ngạc. Không ngờ trận chiến này lại giúp Dương Khai lọt vào pháp nhãn của Chưởng môn. Bây giờ Chưởng môn gọi hắn theo dĩ nhiên là có ưu đãi đang chờ hắn rồi.

Dương Khai gật đầu. Hắn cũng đang có rất nhiều câu hỏi và nghi hoặc cần được giải đáp.

Toàn thân đẫm máu, hắn lê từng bước đi theo Chưởng môn. Đám đệ tử Lăng Tiêu Các nhìn theo Dương Khai, không còn ánh mắt khinh miệt kỳ thị như trước nữa, mà chỉ có kinh hãi và hoảng sợ.

Vượt qua vô số dãy nhà, đến một nơi u tối.

Đây là nơi bế quan của Chưởng môn, bình thường ngay cả Ngũ đại trưởng lão cũng không được bước vào.

Một trạch viện, mấy gian nhà tranh, mộc mạc thô sơ, trong sân trồng khá nhiều những loại hoa cỏ thông thường. Nơi bế quan của Chưởng môn không hề có chút lộng lẫy xa hoa, mà chỉ có sự bình thường và thanh nhã.

Dẫn Dương Khai vào một gian nhà tranh, Chưởng môn đưa ra một bộ quần áo và một lọ đan dược.

– Con trị thương trước rồi thay quần áo đến gặp ta.

Chưởng môn nói xong liền nhẹ lướt đi.

Mặc dù có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng Dương Khai cũng không vội hỏi, chỉ bước vào gian nhà tranh, lấy đan dược ra uống.

Trận chiến hôm nay có thể nói là gian khổ cùng cực, cao thủ Chân Nguyên cảnh quả thật không dễ đối phó. Lúc giao thủ phải chịu biết bao nhiêu ngón đòn, nếu cuối cùng không nhờ vào Tinh Ngân, Dương Khai có thể đã thất bại rồi. Thiên La Cương của Bạch gia uy lực bất phàm, không hề kém cạnh Tinh Ngân.

Có thể nói trong trận chiến này, Dương Khai đã tung hết toàn lực, trong đó tuy có chút ý vị ghen tuông, nhưng đây không phải là lý do chủ yếu.

Cái Dương Khai cần là trong thời điểm thích hợp chứng thực những suy đoán của mình.

Tại sao Dương tứ gia lại bảo hắn đến Lăng Tiêu Các, ông có quan hệ gì với nơi này, có phải đây là nơi tu luyện năm xưa của ông? Có quá nhiều nội tình, Dương Khai không thể đoán ra. Đã không thể đoán ra, vậy thì phải làm loạn một phen, đến mức độ hắn không thể sửa chữa được, tự khắc sẽ có người đứng ra giải quyết cho hắn.

Và người này chính là nhân vật mấu chốt! Chỉ có điều Dương Khai không ngờ được, người bị dụ ra lại chính là Chưởng môn Lăng Tiêu Các.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay