1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 38 [Chương 186 đến 190]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 38 [Chương 186 đến 190]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 186: Sự kích thích lập thể toàn phương diện.

Miêu Lâm đã nói trắng trợn như thế, vậy là ý đồ của hắn đã rõ ràng rồi.

Du Ngạo Tình trầm sắc mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Ngươi mà dám buông lời xằng bậy nữa thì ta sẽ giết ngươi!

– Hê hê!

Miêu Lâm vẫn hớn hở không sợ sệt,

– Đằng nào chúng ta cũng phải chết , chết sớm hay muộn thì cũng có khác gì nhau? Sư tỷ đã sống trên đời này bấy nhiêu lâu, chẳng lẽ lại cam tâm chết đi vẫn mang tấm thân trinh trắng? Như thế thì đáng tiếcquá, chi bằng đêm nay hãy để sư đệ hầu hạ tỷ thật chu đáo, cho tỷ nhấm nháp sự vui vẻ tuyệt diệu nhất trần đời, như vậy thì chết cũng chẳng còn gì hối tiếc rồi.

Du Ngạo Tình thở dốc ra từng hơi nặng nề, rõ ràng là đang giận điên người, hai mắt đầy hàn khí trân trân nhìn Miêu Lâm. Ả nào có ngờ dưới áp lực sinh tử tồn vong quá lớn này, tên sư đệ thường ngày ả vẫn xem thường lại trở nên to gan ngông cuồng, dám mưu đồ làm nhục mình như thế.

Nhưng Du Ngạo Tình hiển nhiên sẽ không làm theo lời hắn, sát khí lóe lên trong mắt, chỉ cần Miêu Lâm dám đến gần thêm một chút, dám chắc rằng ả sẽ ra tay giết chết y không chút do dự!

Miêu Lâm cũng nhìn ra điều đó, hắn quyết liều chết cũng chỉ vì để gần gũi người đẹp, nhưng lại không có dũng khí, giằng co một hồi lâu với Du Ngạo Tình, hắn mới cười ngượng ngùng lùi trở lại.

Du Ngạo Tình bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ở nơi như thế này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ả cũng không muốn động thủ với bất cứ ai.

Bên trong địa động cũng phủ đầy một màn tĩnh mịch vô thanh.

Nhưng sự tĩnh mịch này không kéo dài bao lâu, khoảng thời gian một nén hương sau, có tiếng thở hổn hển của nam lẫn nữ đồng thời vang lên.

Cả Dương Khai và Du Ngạo Tình đều nhướng mày giương mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh đó, vừa thấy, Dương Khai đã sững sờ không biết nói gì, cả Du Ngạo Tình cũng chết lặng người.

Tên Miêu Lâm đó không thuyết phục được Du Ngạo Tình, thì lại thua keo này bày keo khác, quay sang thân mật với La Thiên Thiên.

Có lẽ những lời đường mật của Miêu Lâm đã có tác dụng, có lẽ áp lực của cái chết đã khiến họ cần được phát tiết, có lẽ vì La Thiên Thiên vốn cũng chẳng phải là liệt nữ, ả và Miêu Lâm ôm chặt nhau, lăn lộn trên mặt đất, say sưa ôm ấp sờ mó, hôn nhau dữ đội, cứ như bên cạnh không có ai, cảnh tượng nóng bỏng tột độ.

Lắng nghe tiếng thở gấp kích tình bên trong địa động, máu nóng trong người Dương Khai chợt lưu động điên cuồng, yết hầu như bốc lửa, không kìm lòng được cắn chặt môi.

Xa cách Tô Nhan đã được ba bốn tháng rồi, cùng với vòng quay của thời gian và sự lớn mạnh về công lực, ảnh hướng của Âm Dương Hợp Hoan Công với hắn cũng ngày càng nặng hơn.

Khoảng thời gian trước, khi đi cùng Vân Hà tông lên thuyền tìm kiếm Ẩn Đảo thì vẫn ổn. Lúc đó hắn vẫn luôn cẩn thận, căn bản không rảnh rỗi để nghĩ quá nhiều chuyện khác. Sau này lạc nạn đến Ẩn Đảo, lúc cùng hành tẩu với nhóm Du Ngạo Tình cũng vậy, cho dù thi thoảng trong tim hắn vẫn bất giác nảy sinh dục vọng, nhưng Dương Khai cũng có thể dùng sự kiên định của mình áp chế nó.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Khai tin rằng bản thân có thể kiên trì rất lâu, cho đến khi trở về Lăng Tiêu các tìm Tô Nhan song tu.

Nhưng… Có đánh chết hắn cũng không ngờ được, lại có ngày có kẻ phô diễn xuân họa trước mặt hắn thế này, chỉ cách hắn hơn ba trượng, ngay trước mắt hắn!

Sự kích thích này còn mãnh liệt hơn bất kỳ sự mê hoặc bằng lời nói hay cơ thể nào. Đó là sự kích thích lập thể toàn phương vị, không chút sai lệch, đến từ thị giác, thính giác và khứu giác!

Kể có là thánh nhân thì e là cũng phải nổi sóng trong lòng, huống hồ Dương Khai còn đang thâm thụ thứ trà độc dược Hợp Hoan Công.

Giống như một tên ăn mày đói ăn suốt mấy tháng, đột nhiên có người bày ra trước mặt hắn một bàn sơn hào hải vị…

Dương Khai hận không thể một chưởng đánh chết Miêu Lâm và La Thiên Thiên!

Dương Khai toàn thân bứt rứt. Còn Du Ngạo Tình ở một bên làm sao không khó chịu được?

Thoạt tiênả sững sờ, hai má đỏ bừng, sau đó miệng khẽ há, ngập ngừng ấp úng. Đến khi Miêu Lâm và La Thiên Thiên như quên hết tất thảy, lăn đến bên chân ả, áo quần ngổn ngang, hơi thở nặng nề dồn dập, thì cô ả mới giật nảy mình, vội vàng nhảy bừa sang phía Dương Khai.

Địa động vốn không lớn, Miêu Lâm và La Thiên Thiên cứ lăn vòng trên mặt đất, không gian giành lại cho Dương Khai và Du Ngạo Tình cũng theo đó mà nhỏ lại.

Cảnh tượng này đúng là kỳ quý, e là trăm nghìn năm cũng khó mà gặp một lần!

Một nam một nữ phóng túng trên mặt đất, một nam một nữ khác ngồi bên cạnh quan sát, sao trông cứ giống cuộc sống xa hoa của những kẻ giàu có.

Gian phu dâm phụ!

Cơ hồ như Dương Khai và Du Ngạo Tình tức giận mà cùng mắng thầm trong bụng.

Nhưng lúc này ai có thể chỉ trích Miêu Lâm và La Thiên Thiên đây? Du Ngạo Tình đang xấu hổ vô cùng, còn Dương Khai thì chẳng còn tâm tư nào để xen vào việc thiên hạ, lúc này hắn đang ra sức áp chế cơn dục vọng đang sôi sục trong lòng.

Hơi mỗi lúc một nặng nhọc, quần áo vương vãi khắp nơi, Miêu Lâm và La Thiên Thiên lúc này đã lõa thể bên nhau, bầu không khí chợt trở nên ẩm ướt, cảnh tượng phong tình vạn phần.

Cùng với tiếng kêu thất thanh như bị kiềm nén, là tiếngéng sóng nước vỗ bờ và tiếng rên rỉ của đôi nam nữ.

Du Ngạo Tình bất giác nép lại gần Dương Khai, lúc này, ả cảm thấy tên thiếu niên này là chỗ dựa duy nhất, ít nhất là đáng tin cậy hơn tên Miêu Lâm và ả La Thiên Thiên đang ý loạn tình mê kia.

– Cút ngay!

Sức chịu đựng của Dương Khai vốn đã lực bất tòng tâm, vậy mà Du Ngạo Tình cứ liều lĩnh dính chặt lấy hắn, thân thể mềm mại và mùi hương thiếu nữ ập đến, suýt nữa khiến Dương Khai công toi trong gang tấc.

Thái độ gắt gỏng và tiếng mắng âm trầm khiến Du Ngạo Tình chợt tỉnh ra, ả tức tối quay lại trừng mắt nhìn Dương Khai, nhưng rồi nhận ra đối phương cũng đang giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào mình.

Đôi mắt này… so với đôi mắt lúc nãy Miêu Lâm nhìn mình, còn đầy dục vọng và điên cuồng hơn.

Du Ngạo Tình chợt lạnh toát cả người, lúc này mới nhớ ra, gã thiếu niên bên cạnh mình cũng là nam nhân!

Ả vội vàng nép qua một bên, nhưng tiếng rên rỉ thở gấp dồn dập đó cứ rót vào trong tai như ma âm, khiến tâm tư ả cứ trầm bổng lên xuống theo nó, toàn thân bị bao trùm bởi một cảm giác ấm âm ỉ, vùng bụng lại càng nóng ran, theo sau đó, cả hơi thở trút ra cũng bừng bừng lửa đốt.

Một cảm giác chưa từng gặp lan tràn toàn thân, khiến ả mềm nhũn cả người.

Hoảng hốt, Du Ngạo Tình vội vàng đưa hai tay lên bịt tai, ấm ức ngồi một bên ra sức lắc đầu.

Ở Vân Hà tông, xưa nay ả luôn chễm chệ ngồi trên, bình thường bất kỳ một tên nam tử đồng bối nào gặp ả cũng phải lịch sự phép tắc, kẻ thì phô bày công lực cao cường của mình, kẻ thì thể hiện học thức uyên bác, đến chuyện nam nữ còn chưa nghe qua bao giờ, thì đừng nói đến chuyện có người suồng sã trụy lạc trước mặt ả.

Những âm thanh quái dị cùng động tác phô trương đó tựa như từng quả chùy đập vào đầu ả, khiến ả choáng váng đầu óc, không thể suy nghĩ được gì.

Dòng thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mỗi một hơi thở đều như một cực hình.

Cũng không rõ đã bao lâu rồi, Du Ngạo Tình chợt nghe thấy tiếng kêu chói tai của La sư muội, hệt như tiếng kêu thảm thiết của người phải chết nhiều lần, đến hơi thở cũng ngừng lại rồi.

Điều này khiến ả hoang mang, La sư muội… cũng chết rồi sao?

Nhưng ngay sau đó, ả La sư muội này đột nhiên như sống lại, bì bõm đứng dậy.

Giờ phút này, Du Ngạo Tình đã mất hết mọi vẻ cao ngạo và kiêu kỳ lúc trước, trông ả không khác gì con nhím bị vặt hết gai, chỉ cầu mong có một nơi nương náu yên tĩnh.

Dương Khai cũng không thể chịu đựng thêm nữa.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!

Hắn cảm thấy nếu không ra tay, thì chính hắn cũng sẽ thất thủ mất.

Nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, thì từ bên ngoài chợt có một đám đại trùng cao bằng người xông vào, đến trước mặt Miêu Lâm và La Thiên Thiên, giơ cao móng vuốt sắc bén, hung hăng đâm xuống.

Tiếng kêu thảm thiết thật sự vang lên, Miêu Lâm và La Thiên Thiên cơ hồ bị đâm xuyên cùng nhau, sau đó bị đám đại trùng lôi ra ngoài.

– Tình sư tỷ cứu muội với!

La Thiên Thiên hoảng hốt la lối.

Du Ngạo Tình lúc này chỉ biết run cầm cập, còn sức đâu mà đi cứu cô ả?

Máu rơi lả chả bên đường, Miêu Lâm và La Thiên Thiên bị lôi đi, càng lúc càng xa.

Không lâu sau, tiếng kêu thê lương cũng dần nhỏ đi rồi biến mất.

Đúng như Miêu Lâm đã nói, được vui vẻ một lần trước khi chết thì chẳng còn gì hối tiếc nữa.

Đợi đến khi tiếng la của hai người đó tan biến một hồi lâu sau, Du Ngạo Tình mới nhẹ nhàng thả lỏng hai bên tai, quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ đã không còn ở đây nữa, ả mới không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh tượng vừa rồi quả thật khiến ả xấu hổ vô cùng, nên cho dù biết rõ sư đệ và sư muội mình đã cầm chắc cái chết, trong lòng ả cũng không có một chút thương tiếc, mà chỉ có sự giải thoát.

Chính lúc ả đang vỗ ngựcthở phào, thì đột nhiên phát hiện gã thiếu niên kia đang giương ánh nhìn thèm thuồng về phía mình, chợt, hắn nhảy vọt lên, như con báo đang săn mồi, hung hãn vồ lấy ả.

Tiếng thở dốc nặng nề, hơi thở nóng hầm hập, hệt như tên Miêu Lâm sỗ sàng lúc nãy, không, hắn còn điên cuồng hơn cả Miêu Lâm.

– Ngươi muốn chết à! Du Ngạo Tình khẽ quát, nhằm vào Dương Khai mà đánh.

Dương Khai cũng tung ra một chưởng, Viêm Dương Tam Điệp Bạo!

Ba luồng Chân Dương nguyên khí hung mãnh luồn vào trong cánh tay yếu ớt của Du Ngạo Tình, đáng tiếc thay cho một võ giả đường đường công lực Li Hợp Cảnh lục tầng, trước đó không lâu mới đấu một trận với bọn dị trùng, lúc này nguyên khí còn chưa khôi phục bao nhiêu, tinh thần lại bất ổn, không thể phát huy ra nổi ba phần công lực, làm sao có thể tiếp được chiêu thức quỷ dị này của Dương Khai.

Khi luồng nguyên khí thứ nhất bộc phát ra, cô ả còn hóa giải được dễ dàng, nhưng không đợi ả thở phào, luồng nguyên khí thứ hai lại ào ào xông đến, Du Ngạo Tình hoảng loạn vận chuyển nguyên khí chống đỡ, tạm xem như vô hại, nhưng đến luồng nguyên khí thứ ba, ảlập tức thất sắc.

Tiếng kêu thảm thiết trào ra, Du Ngạo Tình như con diều đứt dây, cánh tay ngọc ngà bị chấn động mạnh, cảm giác đau đớn thấu xương chợt lan tỏa, cơ hồ như cô sắp khóc đến nơi.

Không đợi cô bò dậy, Dương Khai đã bổ nhào lên người cô, tung ra thêm một chưởng, khiến cánh tay con lại cũng vô dụng luôn.

Du Ngạo Tình cố chịu cơn đau, nhấc một bên đầu gối lên húc vào hông dưới Dương Khai, hắn nhanh nhẹn xoay người né đòn, phẩy tay một cái, chỉ phong lướt qua, Du Ngạo Tình kêu lên một tiếng trầm đục, bắp chân yếu ớt đổ gục xuống.

Tứ chi đã bị phế mất tam chi, Du Ngạo Tình đến đứng dậy còn không nổi, huống chi là tấn công.

Ảtrơ mắt nhìn con ngươi đỏ ngầu của gã thiếu niên ấy, hắn như con trâu động dục cúi xuống nằm sấp lên người ả, suồng sã hôn hít vùng cổ và đôi má ả.

Vùng ngực thì bị tay hắn vò nắn, động tác không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ có bạo lực và xằng bạy càn rỡ đè trên cơ thể ả.

– Đừng… Đừng mà…Du Ngạo Tình giãy giụa, khóc thét, lắng nghe tiếng y sam mình bị cấu xé, nhưng lại không thể phản kháng.

Thân hình ngọc ngà khiến biết bao nhiêu nam đệ tử Vân Hà tông mơ mộng, nhưng lại không thể tiếp cận giờ đây dần dần lõa lồ ra giữa địa động, trắng muốt mềm mại, mong manh dễ vỡ.

Gã thiếu niên ấy lần lượt hôn xuống, không, là gặm nhấm! Du Ngạo Tình có thể cảm nhận được rõ ràng, cơ thể mình chắc chắn đã bị lưu lại cả hàng dấu răng!

Cảm giác nhục nhã dâng trào trong tim, Du Ngạo Tình chết lặng người đi. Tên thiếu niên này bây giờ như đã biến thành một người khác, hắn giống như một tên tà ma đầy hung hãn, khát máu, tàn nhẫn đến khiếp đảm.

Chương 187: Phản kháng và đột phá

Chiếc quần chẽn trắng còn lại cũng bị hắn xé ra, Du Ngạo Tình lúc này đã không còn mảnh vải che thân.

Trong tiếng khóc xin tha của ả, Dương Khai bắt đầu cởi bỏ y phục của hắn, để lộ phần thân trên lõa lồ, trong yết hầu khục khặc từng tiếng gầm gừ âm trầm không thể đè nén nổi.

Kiều nữ của Vân Hà tông đã hết sức để phản kháng, ả chậm rãi ngắm nghiền mắt, không khóc than nữa, không xin tha nữa, để mặc cho dòng lệ tuôn ra từ khóe mắt.

Có lẽ, lúc đó Miêu Lâm nói đúng.

Đã sắp chết rồi thì còn cố giữ gìn sự trong sạch làm gì? Tên thiếu niên này tuy nhìn thì thô bạo tàn nhẫn, nhưng chí ít còn tốt hơn loại cặn bã như Miêu Lâm nhiều.

Lồng ngực ả đột nhiên đau buốt, nó đang bị niết, Du Ngạo Tình không kìm được la thảm.

Chính lúc ả nghĩ rằng sự trinh trắng của mình đã hết hy vọng bảo toàn, thì gã thiếu niên đang càn rỡ trên người ả đột nhiên ngừng lại.

Du Ngạo Tình khẽ khàng mở mắt ra, chỉ thấy hắn vẫn đang giương con ngươi đỏ ngầu nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự dâm dục, tham lam và chiếm hữu, song dường như vẫn có chút giãy giụa, phản kháng lướt qua.

Một luồng khí nóng trào ra từ mũi hắn, nóng đến mức đủ để luyện kim, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, nét mặt hiện lên vẻ đau khổ, như thể đang nén chịu điều gì đó.

Thình lình, toàn thân hắn bộc phát ra một luồng năng lượng kinh người, khiến hắn trông tà ác thêm bội phần.

Theo sau sự bộc phát của luồng năng lượng này, công lực của hắn chợt tăng vọt theo tốc độ kinh hoàng.

Khí Động tứ tầng, ngũ tầng… bát tầng, cửu tầng…

Sóng nguyên khí Li Hợp Cảnh!

Tiếp tục đột phát đến Li Hợp Cảnh lưỡng tầng, mới từ từ ổn định lại.

Công lực tăng lên, sự điên cuồng trong mắt hắn cũng càng thêm gay gắt, song sức giãy giụa phản kháng đó cũng ngày một mãnh liệt.

Bỗng nhiên, hắn bò lên khỏi người ả, khoanh chân ngồi xuống đất, nghiến chặt răng gầm gừ:

– Tránh xa ta ra! Nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả!

Vốn đã tưởng kiếp nạn này khó thoát, Du Ngạo Tình chợt sững sờ, như tỉnh khỏi ác mộng, ả vất vả giương cánh tay thương tật lấy một tấm áo che phủ thân thể, cong một chân lên xê dịch từng chút một vào trong góc, chú mục vào Dương Khai một cách sợ hãi, thân mình run rẩy không nguôi.

Dương Khai rất tỉnh táo!

Từ đầu đến cuối, ý thức của hắn đều rất tỉnh táo, kể cả lúc nhào bổ đến người Du Ngạo Tình, và lúc xé rách y phục cũng như giày vò thân thể ả.

Nhưng hành động bắt nguồn từ bản năng này vốn đã đạt đến đỉnh điểm do bị kích thích từ màn kịch của Miêu Lâm và La Thiên Thiên, hắn không thể khống chế nổi.

Cùng lúc hưởng thụ sự phát tiết khát vọng chôn vùi tận trong xương cốt, Dương Khai cũng cố hết sức ngăn cản ảnh hưởng của nó đối với mình.

Cuối cùng phải dùng đến Bất Khuất Chi Ngạo mới có thể ức chế nó được.

Cho đến giờ phút này, Dương Khai mới hiểu được thứ khát vọng mà Tô Nhan nói ấy khó ngăn cản đến thế nào. Nếu người đang ở riêng tại đây với hắn không phải là Du Ngạo Tình, giả như Tô Nhan đang ở gần đây, cho dù có phải vượt nghìn gian nan, Dương Khai cũng phải đi tìm nàng, cùng nàng xoay vần mưa gió.

Khí huyết trong lồng ngực đang cuộn trào dữ dội, mỗi tế bào trong từng mảng máu thịt trên toàn thân đều đang hô hào, khát khao sự êm dịu của nữ nhân.

Nguyên khí bạo động một cách bất bình thường, nó xoay vần khiến cả thạch động gào rít nức nở, kinh động đến đám đại trùng đang thập thò nghe ngóng.

Nửa thân trên trần trụi, một lớp máu đỏ tươi trên da thịt, trông vô cùng kinh khủng.

Thế mà ngay cách đó không xa, lại có một mỹ nữ trên mình không miếng vải che thân, không có chút sức lực phản kháng, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bá chiếm nàng, thưởng thức hương vị mỹ miều, khoan khoái. Đây đích thực là một thử thách của Dương Khai.

Hắn cố gắng không để ý đến ả ta, đến bóng dáng của Tô Nhan cũng bị hắn cố gượng gạt ra khỏi suy nghĩ. Dương Khai cố gắng tập trung hết vào trong nội thể, không ngừng vận chuyển Chân Dương Quyết, cảm nhận Ngạo Cốt Kim Thân phân tán sự chú ý của chính mình.

Lần trước tuy đã nắm rõ Bất Khuất Chi Ngạo từ Ngạo Cốt Kim Thân, nhưng Dương Khai biết bên trong Kim Thân của mình vẫn còn tiềm ẩn thứ gì đó mà công lực và nhận thức vẫn chưa đủ để cảm ngộ được.

Nhân cơ hội ngày hôm nay, Dương Khai bèn thử lĩnh hội một lần nữa.

Hắn không mong khám phá ra bí ẩn của Ngạo Cốt Kim Thân, mà chỉ mong có thể trấn áp bản năng khát vọng nóng nảy của mình.

Hiệu quả cũng rất khá, tuy tình hình vẫn chưa thuyên giảm, nhưng nói chung đã ổn định trở lại rồi.

Du Ngạo Tình cũng rất có mắt nhìn, ả biết Dương Khai chắc chắn là đang ra sức áp chế dục vọng, nên cũng không dám gây ra tiếng động nào, nhằm tránh gây cho hắn chú ý, ả chỉ nằm co quắp ở đó, không động đậy gì.

Thời gian trôi qua, tình hình của Dương Khai cũng dần chuyển biến tốt lên, tâm trạng nóng gắt từ từ bình phục, nguyên khí đang sôi sục toàn thân cũng có dấu hiệu tiêu biến.

Cũng không biết bao lâu sau, khi sự thô bạo trong Dương Khai biến mất hẳn, địa động lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Hít sâu một hơi, mở mắt ra, công lực gia tăng tạm thời nhờ Bất Khuất Chi Ngạo cũng dần dần tan biến, cảnh giới tụt dốc xuống.

Li Hợp nhất tầng… Khí Động cửu tầng… bát tầng… ngũ tầng!

Đã ổn định trở lại.

Lần này chống cự thành công dục vọng trong lòng, và lại còn đột phá thêm một tiểu tầng. Tuy có được thu hoạch bất ngờ, nhưng trông thần sắc Dương Khai vẫn phẳng lặng như mặt nước.

Hắn khẽ cau mày, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Trong lần tìm hiểu Ngạo Cốt Kim Thân này, tuy không thu được gì như suy đoán, nhưng cũng không phải không có tiến triển nào. Trong cõi âm u mờ mịt, Dương Khai cảm nhận được một lớp màng chắn chặn ngay trước mặt mình, chỉ cần phá vỡ nó, một bí mật khác của Ngạo Cốt Kim Thân sẽ hiển hiện ra ngay.

Đáng tiếc, công lực hiện tại và hiểu biết về võ đạo của hắn vẫn còn kém, không đủ để phá vỡ màng chắn này.

Chỉ còn cách đợi cơ hội về sau mà thôi.

Thở phào một hơi, Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh, bỗng lướt ánh mắt đến Du Ngạo Tình đang nép mình trong góc.

Trong đôi mắt ả, có hoảng sợ, có cả một chút căm giận và thù hằn. Bất kỳ một nữ nhân nào gặp phải chuyện như vậy thì cũng khó lòng mà bình tĩnh được.

Dương Khai đứng dậy, từ từ bước về phía ả.

– Ngươi đừng có qua đây!

Du Ngạo Tình nạt nộ, cố sức lùi về sau, thế nhưng sau lưng ả đã là vách đá rồi, còn có thể lùi đi đâu nữa?

Khóe miệng Dương Khai nhếch lên một nụ cười khó hiểu, hắn tiến đến chậm rãi quỳ xuống trước mặt ả.

– Ngươi cút đi!

Hai tay Du Ngạo Tình không thể cựa quậy nổi, nhưng vẫn gắng sức bổ đầu về phía Dương Khai. Hắn cũng không động đậy, để mặc đầu ả đập mạnh vào trán mình.

Một tiếng va đập vang lên, Du Ngạo Tình có hơi choáng váng, cái trán trơn bóng lập tức đỏ ửng.

Dương Khai đưa tay ra nhấc một cánh tay bị trật khớp của ả lên, kéo xuống rồi lại đẩy lên.

Một tiếng răng rắc giòn tan, Du Ngạo Tình kêu la bi thảm, cơn đau khiến ả bất chợt toát đầy mồ hôi, theo bản năng ả giơ nắm đấm chĩa về phía Dương Khai.

Dương Khai tung ra một chưởng ngược lại, hóa giải đòn đánh của ả, hắn lạnh lùng nói:

– Nếu cô muốn chết, thì bây giờ ta có thể giết cô ngay!”

Giọng nói lạnh băng, ánh mắt cũng lạnh băng khiến Du Ngạo Tình chết đứng lại chỗ, đến lúc phản ứng lại thì cánh tay cô đã được nắn lại bình thường rồi.

Không thèm để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của ả, Dương Khai lại đưa tay ra xoa bóp trên bắp đùi ả, vận chuyển nguyên khí vào hóa giải nội thương ở đó.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa đến, khiến Du Ngạo Tình khó lòng chịu đựng.

Liên tiếp trị thương trên cánh tay và bắp đùi ả, Dương Khai mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào một bên.

Du Ngạo Tình trân trân nhìn hắn như không tin nổi vào mắt mình, ả không ngờ gã thiếu niên này lại tốt bụng với mình đến thế. Mới đó thôi, hắn còn dùng thủ đoạn tàn độc để hủy hoại, chiếm hữu mình đấy thôi.

Mình không có chút giao hảo gì với hắn, ngược lại còn từng có hiềm khích, tại sao hắn lại làm vậy?

Nghĩ mãi không hiểu, Du Ngạo Tình nghiến chặt răng, vừa lén lút quan sát Dương Khai, vừa sột sột soạt soạt mặc y phục vào.

Tiếng động này lọt vào tay, Dương Khai ắt biết ả đang làm gì, không cần mở mắt cũng biết ở bên đó hẳn là cảnh tượng vô hạn, khiến người ta mơ màng. Song bất ngờ ở chỗ, hắn không có phản ứng gì quá lớn. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do dục vọng bị tích tụ trong mấy tháng qua đã bị hóa giải toàn bộ vào lúc chống cự lúc nãy rồi, vậy nên hắn mới thản nhiên như vậy.

Xem ra đó cũng là một phương pháp tu tâm rất tốt, tích tụ dục vọng trong một thời gian, sau đó tìm cách ngăn cản nó, một khi thành công thì bất luận là công lực hay tâm cảnh đều có thể nâng cao.

Vô hình trung, Dương Khai đã phát hiện ra một con đường tu luyện thích hợp với chính mình.

Địa động lại tiếp tục rơi vào im lặng, Dương Khai và Du Ngạo Tình ngồi ở hai đầu của địa động, một người kiên nhẫn chờ đợi, một người thì thấp thỏm lo âu, không ai hé ra nửa lời.

Ước chừng khoảng một ngày sau, bên ngoài chợt có động tĩnh, bọn đại trùng lại muốn vào đây bắt người nữa rồi.

Dương Khai giật nảy người, mở bừng mắt ra, còn Du Ngạo Tình thì hoang mang vạn phần, ả sợ rằng mình sẽ phải nối gót theo sau sư đệ và sư muội mình.

Đương lúc lo âu, thì chợt thấy Dương Khai đứng phắt dậy, bước trở ra bên ngoài.

Không phải hắn tốt bụng đến mức muốn cứu Du Ngạo Tình, nữ tử này lòng dạ độc ác, không phải là người đơn giản gì, đừng nói lúc trước Dương Khai không xem ả ra gì, mà kể cả giữa hai người đã có quan hệ xác thịt thật đi nữa, Dương Khai cũng sẽ không giữ lại tính mạng cho ả ta.

Hắn nắn lại cánh tay cho ả cũng xem như trả một mối ân tình, dẫu sao lần đột phá này cũng nhờ ả mà ra. Tha cho ả ta một lần, chẳng còn ai nợ ai nữa.

Mục đích Dương Khai chủ động xông ra là để tìm Trùng vương. Muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhất định phải tìm cho được Trùng vương.

Kết hợp những gì mắt thấy tai nghe trong mấy ngày qua, Dương Khai có thể khẳng định đám dị trùng bắt người đi là để dâng cho Trùng vương dùng.

Có lẽ vì thấy Dương Khai thức thời như vậy, đám đại trùng này không đối phó tàn nhẫn với hắn như với Miêu Lâm và la Thiên Thiên, mà phân ra một con dẫn đường và mấy con xô đẩy sau lưng Dương Khai, nhằm giục hắn đi nhanh hơn.

Du Ngạo Tình ngẩn người ra chứng kiến tất cả, khóe miệng ả chợt thoắt hiện nụ cười vui sướng, nhưng rồi sau đó lại òa khóc

ô ô. Dĩ nhiên ả chỉ muốn Dương Khai chết đi, nhưng nếu Dương Khai chết thật thì bây giờ chỉ còn lại một mình ả cô đơn lạnh lẽo ở nơi này. Như thế thì ả thà mong Dương Khai vẫn còn sống.

Luồn lách không biết bao lâu trong trùng động, cuối cùng Dương Khai đã đặt chân đến một huyệt động vô cùng lớn.

Đám đại trùng đó hất Dương Khai vào trong động rồi cũng chẳng bước tiếp vào trong nữa.

“Địa Ma!” Dương Khai một mặt cảnh giác quan sát xung quanh, một mặt thầm hô hoán trong bụng.

Nào ngờ tên Địa Ma trước đó gọi lúc nào đến lúc đó, lần này lại không có phản ứng gì.

Dương Khai ngẩn người ra, cứ tưởng lão gặp điều gì bất trắc, sau khi dò xét một hồi, hắn không khỏi dở khóc dở cười.

Lão Địa Ma này không rõ đã tự phong bế thần thức từ lúc nào nữa.

– Ngươi làm cái gì vậy?

Dương Khai mở lớp niêm phong của lão ra, lên tiếng hỏi.

– Thiếu chủ xong việc rồi sao?

Địa Ma cười gian xảo.

– Ý gì vậy?

Dương Khai nhướng mày.

Chương 188: Trùng Vương

Chẳng phải ngài cùng nữ tử tên Du Ngạo Tình đó… Hề hề… Giọng cười của Địa Ma vô cùng dung tục,

– Ngày trước thiếu chủ cũng từng nói, mỗi lúc ngài ở riêng với nữ tử nào đó, lão nô phải phong bế thần thức lại, điều này lão nô vẫn luôn ghi nhớ đó.

Quả thật trước kia hẳn đã từng nói vậy. Dương Khai khẽ gật đầu, không giải thích gì thêm, lên tiếng nói: – Ta e là sắp phải đụng độ một con Trùng vương rồi, ta phải thử thu phục nó, ngươi ở một bên lược trận.

Nghe Dương Khai bảo chuẩn bị làm chuyện đại sự, Địa Ma lập tức nghiêm túc: – Lão nô tuân mệnh!

Dương Khai quan sát tứ phía, phát hiện địa động này rất rộng, và có một thứ mùi hôi thối khó ngửi lan tỏa trong này. Tìm cả một lúc lâu, Dương Khai vẫn không thấy Trùng vương ở đâu cả.

Thay vào đó lại tìm ra được không ít xương khô và xác chết.

Trương Ngọc, Miêu Lâm và La Thiên Thiên của Vân Hà Tông đều có ở đây. Hình như trước khi chết, ba người này đã phải hứng chịu cực hình nào đó, hai con ngươi lồi hẳn ra, da thịt toàn thân teo lại, hệt như khúc gỗ, trông đến sởn cả tóc gáy.

Trương Ngọc là người chết đầu tiên, cái xác khô quắt nhất, Miêu Lâm cũng chẳng khá khẩm là mấy, duy chỉ có La Thiên Thiên bên trong máu thịt hình như vẫn còn ít nước, nhưng cũng chỉ còn chút ít đó mà thôi.

– Thiếu chủ… Hình như Trùng vương này hút cạn máu thịt của họ rồi. Địa Ma trầm giọng.

– Ừ.

Dương Khai khẽ gật đầu, nhổm người xuống trước xác La Thiên Thiên quan sát, ả đệ tử Vân Hà này lúc bị đại trùng bắt đi còn đang ăn nằm với Miêu Lâm, lúc này vẫn người trần như nhộng, vốn là một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều vậy mà giờ đây dung nhan trông thật khủng khiếp, thật tiếc thay.

Con Trùng vương đó đang ở đâu?

Trong khi Dương Khai đang cảnh giác hồ nghi thì thi thể của La Thiên Thiên như khẽ động đậy, thình lình, một tia kim quang phóng ra từ cánh tay ả, ào thẳng về phía Dương Khai.

– Thiếu chủ coi chừng!

Dương Khai vốn vẫn đang rất cảnh giác, tuy sự việc xảy đến đột ngột, nhưng cũng không đến mức cuống cuồng tay chân, hắn vận chuyển Chân Dương nguyên khí toàn thân, triển khai bộ pháp dưới bàn chân, khẽ lắc lư người dịch chuyển đến vị trí cách đó hơn mười mấy trượng.

Nhưng hắn còn chưa đứng vững, thì lập tức phát hiện tia kim quang đó đã nhanh như cắt bay đến trước mặt mình.

Nhanh quá!

Dương Khai khẽ biến sắc, tiếp tục bật ra.

Lại giống như lúc nãy, kim quang vẫn bay đến.

Dương Khai chợt nghe thấy một tràng âm thanh ù ù, bên trong kim quang đó, thấp thoáng một bóng hình không khác lũ dị trùng kia là mấy, chỉ có điều nhỏ hơn hàng vạn lần.

Đó chính là Trùng vương?

Dương Khai những tưởng Trùng vương ắt hẳn phải to lớn lắm, không ngờ nó lại nhỏ đến vậy, song, tốc độ bay của nó thì phải khiến người ta kinh ngạc tán thán, hơn nữa nó thân là Trùng vương, chắc chắn sẽ hung tàn, khó đối phó hơn đám dị trùng kia.

Không dám chậm trễ, Dương Khai vội thi triển bộ pháp lượn vòng trong địa động với con Trùng vương này, hòng chờ thời cơ ra tay.

Liên tiếp né tránh mười lăm lần, trút hết một hơi nguyên khí, vậy mà Trùng vương vẫn bám dai như con giòi trong xương, khoảng cách giữa nó và Dương Khai chẳng những kéo giãn ra mà còn co lại.

Đã hết cách tránh né, Dương Khai đứng vững lại, sắc mặt cứng đờ, tung ra một quyền nhằm thẳng kim quang mà đánh.

Chân Dương nguyên khí bùng nổ!

Điều khiến người ta kinh hãi đã xảy ra, quyền này chẳng những không đánh bay được Trùng vương, ngược lại còn khiến bàn tay Dương Khai đau nhức, còn tia kim quang đó bỗng chốc đâu mất tăm!

Vội vàng thu hồi nắm đấm, định nhãn lại quan sát, nét hoảng hốt chợt hiện trên gương mặt Dương Khai. Hắn phát hiện trên bàn tay mình xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ, bên dưới da thịt có thứ gì đó gồ lên, chui vào trong mu bàn tay rồi biến mất trong chớp mắt.

– Rốt cuộc nó là thứ trùng gì vậy?

Dương Khai kinh hồn bạt vía, hắn vốn định thu phục con Trùng vương này, vậy mà nào ngờ lại xúi quẩy đến mức để nó chui vào trong cơ thể mình.

Vội vàng khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cảm thụ, toàn thân hắn không có bất cứ dấu hiệu dị thường nào, cứ như con trùng này chui vào trong rồi tan biến luôn.

– Thiếu chủ, có thấy gì bất ổn không?

Địa Ma sợ hãi lên tiếng hỏi.

– Không có.

Dương Khai cũng thấy khó hiểu, nhìn tử trạng của mấy tên Vân Hà tông kia có thể chắc chắn, Trùng vương hút máu thịt của chúng bằng cách chui vào trong cơ thể, nhưng tại sao đến lượt hắn thì lại chẳng hề hấn gì?

– Không đúng, ngài thử xem kỹ lại đi, lão nô chợt nhớ ra có một loại dị trùng thượng cổ khá giống con này!

Dương Khai dĩ nhiên cũng biết là không đúng, bèn khẩn trương tập trung tinh thần lùng soát trong cánh tay bị Trùng vương chui vào.

Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chút manh mối.

Không ngờ Trùng vương đã chui vào trong không gian tinh đồ trên mu bàn tay hắn.

Không gian tinh đồ này vốn được mở ra hồi hắn tu luyện võ kỹ Tinh ngân, bình thường nó tích đầy nguyên khí, đợi đến lúc cần thiết sẽ bộc phát hết một lần trở ra.

Theo như những lời Địa Ma nói khi đó, võ kỹ này là một loại giao dịch tức thời, một khi đánh ra thì không phải ngươi chết thì là ta chết!

Lần trước ở Truyền Thừa Động Thiên, Dương Khai cũng nhờ vào Tinh ngân mới có thể đánh trọng thương con yêu thú mình rùa đó.

Giờ đây Trùng vương lại chui vào trong không gian đó, hơn nữa Dương Khai có thể cảm nhận được rõ ràng, nguồn nguyên khí khổng lồ mà hắn tích tụ trong tinh đồ cả tháng nay đang bị nó nuốt trọn một cách điên cuồng.

Chỉ mới một lát thôi mà một phần tư phân lượng bị hụt đi rồi.

Nó đã chui vào trong, Dương Khai không có cách nào lấy nó ra cả, trừ phi chặt đứt cổ tay đi. Hắn đem phát hiện này nói cho Địa Ma biết, lão lập tức cuống cuồng lên.

– Hỏng rồi hỏng rồi! Nếu nó hút xong hết toàn bộ nguyên khí ở đó, thì nó sẽ tiếp tục hút máu thịt của thiếu chủ, đến lúc ấy, thiếu chủ sẽ chết chắc, ngài mà chết thì lão nô cũng phải tuẫn táng, vậy phải làm sao đây!

Dương Khai nhíu chặt mày, cấp tốc chuyển hướng suy nghĩ đối sách.

Hắn tuyệt đối không ngờ được con Trùng vương này lại kỳ dị đến mức cả nguyên khí cũng có thể hấp thụ.

Một lúc sau, nguyên khí trong không gian tinh đồ lại giảm thiểu đi mấy phần, nháy mắt đã cạn đến đáy. Tội nghiệp cho Tinh ngân của Dương Khai, mất cả một tháng trời tích góp, chưa kịp phát uy thì đã bị Trùng vương đào tận gốc rồi.

Để tránh Trùng vương nuốt hết nguyên khí sẽ chuyển sang máu thịt, Dương Khai vội vàng vận chuyển Chân Dương Quyết, lấy Chân Dương nguyên khí trong kinh mạch rót vào tinh đồ.

Trùng vương càng nuốt càng cao hứng.

Cách này tuy chỉ giải quyết phần ngọn chứ không trị được tận gốc, nhưng chí ít cũng có thể kéo dài thời gian để Dương Khai và Địa Ma gấp rút tìm cách.

Một lúc sau Dương Khai mới đột nhiên lên tiếng: –

– Địa Ma, ngươi có vào trong không gian tinh đồ được không nhỉ?

Địa Ma sửng sốt:

– Lão nô chưa thử bao giờ, nhưng cho dù lão nô có vào được, cũng chưa chắc là đối thủ của Trùng vương đâu. Tốc độ của nó quá nhanh, hơn nữa… nói không chừng đến hồn ma nó cũng nuốt được.

Nếu quả thật như thế, thì chẳng khác nào bắt Địa Ma tự chui đầu vào rọ.

– Thử xem xem có vào trong được không! Dương Khai xúi giục.

– Thiếu chủ muốn lão vào trong thật ạ?

Địa Ma sợ hãi.

– Bớt nhiều lời đi!

Địa Ma đành hết cách, lúc này Dương Khai đang phải đối mặt với nguy hiểm về tính mạng, lão cũng chẳng còn đường nào để trốn tránh, đành miễn cường kéo theo Phá Hồn Chùy đi tới mu bàn tay của Dương Khai, run rẩy lẩm bẩm vài câu rồi vọt vào trong không gian tinh đồ.

Một lát sau, Địa Ma hốt hoảng chạy ra.

– Đúng là nó có thể nuốt thần hồn… Lão nô sợ quá!

Vừa rồi nếu không nhanh chân chạy, lại không phảiTrùng vương đang mải mê hút nguyên khí của Dương Khai thì chắc chắn lão đã khó bề thoát nạn rồi.

– Ngươi vào được trong đó thì dễ xơi rồi. Dương Khai cười hể hả.

– Thiếu chủ đã có đối sách rồi ạ?

Địa Ma nghe hắn nói thế cũng vui mừng phấn khởi.

– Không chắc chắn hoàn toàn, nhưng phải thử một phen xem sao!

Dứt lời, Dương Khai trực tiếp động dụng Bất Khuất Chi Ngạo, rút năng lượng từ Ngạo Cốt Kim Thân ra, đồng thời Dương Dịch trong đan điền cũng không ngừng bùng nổ, hóa thành hết dòng năng lượng này đến dòng năng lượng khác, ồ ạt rót vào không gian tinh đồ!

Có thể nói trong cơ thể Dương Khai có đến ba kho chứa năng lượng.

Thứ nhất là không gian tinh đồ trên mu bàn tay, là nơi tích trữ năng lượng dành riêng cho Tinh ngân, năng lượng ở đây là ít nhất.

Thứ hai là Dương Dịch trong đan điền, đây là gốc rễ để Dương Khai chiến đấu, uy lực của mọi võ kỹ và chiêu thức đều dựa vào Dương Dịch trong đan điền.

Cái thứ ba, cũng là kho chứa lớn nhất, chính là Ngạo Cốt Kim Thân! Bất kỳ năng lượng gì Ngạo Cốt Kim Thân cũng có thể tiếp nhận, những đơn dược, linh thảo linh quả mà Dương Khai đã ăn, mọi thứ tu luyện được, chỉ cần không phải thuộc tính dương thì đều có thể tích trữ trong đó.

Cho nên luận đến lượng tàng trữ, năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân còn lớn hơn Dd trong đan điền gấp vạn lần.

Giờ khắc này, cả hai bể năng lượng cùng tiến hành đồng bộ, sóng nguyên khí trong cơ thể Dương Khai sôi sục đến kinh hồn.

Năng lượng cứ tuôn vào, con Trùng vương trong tinh đồ cũng ra sức nuốt trọn, càng lúc càng hăng say.

– Thiếu chủ, ngài làm thế tức là…

Địa Ma ngây người ra, –

– Ngài muốn ép nó bội thực chết?

– Nó chết thì tốt rồi, còn nếu không chết thì ngươi phải vào trong đó đấu với nó một phen.

Dương Khai đáp gọn ghẽ, rồi tập trung tinh thần vào bể năng lượng trong tinh đồ.

Thời gian dần trôi, con Trùngvương len lỏi trong tinh đồ cũng bắt đầu thấy khó ở.

Ít nhiều nó cũng có chút linh trí, nếu không làm sao chỉ huy đám thuộc hạ đi vây bắt con mồi được. Mấy con mồi trước đó nó toàn dùng cách nuốt hết mọi năng lượng nội thể rồi mới hút máu và thịt của con mồi.

Nhưng lần này thì nó phát hiện có gì đó không thỏa đáng, năng lượng nội thể của con mồi mới này cứ ào ạt không ngớt, không hề có chút dấu hiệu cạn kiệt, dù nó rất vui sướng, chén no nê một bữa, nhưng ngay lập tức, cơ thể nó cũng bắt đầu phình lên.

Nó không ăn nổi nữa, nhưng năng lượng thì vẫn cứ không ngừng rót đến, luồn vào trong người nó, ép nó đến sốt ruột bất an, vật vã qua lại trong không gian tinh đồ.

Song, chui vào thì dễ dàng, nhưng muốn trở ra thì đâu có đơn giản thế?

Dương Khai đã giao thủ với nó, biết tốc độ của nó cực nhanh, một khi nó được tự do ắt sẽ khó bắt, dĩ nhiên là không thể thả nó ra được. Rót kín năng lượng vào đồng nghĩa với việc phong tỏa lối ra, khiến nó không còn đường thoát.

Chân Dương Quyết của Dương Khai đã được xúc tiến đến cực hạn, Dương Dịch trong đang điền đã nổ đi một nửa, tất cả đều trút vào trong không gian tinh đồ và đều bị Trùng vương nuốt gọn.

Dường như có âm thanh vù vù truyền ra từ mu bàn tay, chắc chắn là con Trùng vương đang muốn tháo chạy.

Khóe miệng chợt hằn lên nét gian xảo và độc địa, Dương Khai lại đập tung thêm vài giọt Dương Dịch, liên tục rút năng lượng từ Ngạo Cốt Kim Thân, tất cả dồn hết vào trong tinh đồ.

Dương Dịch nổ tung hết giọt này đến giọt khác, da thịt toàn thân Dương Khai lúc này đỏ bừng, hơi nóng cuồn cuộn như bị mặt trời thiêu đốt, trên da còn rươm rướm chút máu đỏ.

“Địa Ma!” Dương Khai chớp thời cơ, gọi to trong tiềm thức.

Địa Ma thấy Dương Khai quyết đoán như thế, bất giác nổi cáu, cầm theo Phá Hồn Chùy nhảy thẳng vào tinh đồ.

Chương 189: Phệ Thiên Trùng

Dương Khai có thể cảm nhận được, Địa Ma và Trùng vương đang đánh nhau kịch liệt trong tinh đồ trên mu bàn tay hắn, tuy ban đầu Địa Ma không phải là đối thủ của Trùng vương, nhưng vì Trùng vương đã nuốt quá nhiều năng lượng, chưa thể tiêu hóa hết, thân mình cồng kềnh, tốc độ giảm đi đáng kể, nên Địa Ma mới cân bằng được thế trận với nó.

Thời gian trôi qua, năng lượng dồn vào bụng Trùng vương càng lúc càng nhiều, Địa Ma cũng dần dần xoay chuyển cục diện, chiếm thế thượng phong, lão phát huy ra thần uy của Phá Hồn Chùy, đánh Trùng vương thua dồn dập, thương thế lả tả.

Mu bàn tay Dương Khai nóng hầm hập, phải chịu đựng màn công kích của năng lượng khổng lồ đó ít nhiều cũng gây thương tổn đến chính bản thân Dương Khai. Cúi xuống nhìn lại, tinh đồ vốn được ẩn giấu lúc này đang tỏa ánh hào quang, bầu trời sao vô tận thu cả vào tầm mắt, trong trời sao đó, Dương Khai cơ hồ có thể nhìn thấy hai vệt bóng một đen một vàng đan xen ngang dọc.

Một mùi cháy khét phả ra, do Chân Dương nguyên khí dồn vào quá nhiều dẫn đến thiêu bỏng bàn tay hắn.

Dương Khai cắn răng chịu đựng, vẫn tiếp tục đẩy Chân Dương nguyên khí vào đó. Luồng nguyên khí khổng lồ chẳng những khiến Trùng vương chịu không nổi, mà còn ảnh hưởng đến Địa Ma.

Thần hồn của Địa Ma cùng Phá Hồn Chùy là vật âm tà, Chân Dương nguyên khí chính là khắc tinh của chúng, nếu mà chưa nhận Dương Khai làm chủ, Địa Ma cũng vô phương ẩn náu trong cơ thể hắn cùng Phá Hồn Chùy.

Bình thường vốn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, Địa Ma cứ mơ hồ cảm giác như lão sắp bị luồng nguyên khí nóng gắt này nung chảy.

Tâm trạng bất an bắt đầu âm ỉ trong tim Địa Ma, lão vội vã truyền ý nghĩ của mình đến Dương Khai nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.

Dường như đã trải qua trăm nghìn năm chờ đợi, Địa Ma mới lờ mờ nghe thấy tiếng hiệu triệu của hắn.

– Ngươi ra đi!

Gương mặt già nua của Địa Ma suýt nữa thì lã chã nước mắt, vừa rồi lão còn tưởng Dương Khai nhẫn tâm muốn tiêu diệt lão cùng Trùng vương luôn nên mới không thèm trả lời lão. Bây giờ đã nghe được lệnh triệu hồi của thiếu chủ, trong lòng lão bỗng dâng trào sự cảm động của kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ.

Không dám nán lại thêm, đúng vào lúc hé mở tinh đồ, Địa Ma bèn vọt ra ngay tức khắc.

Trùng vương cũng muốn bám theo, nhưng khe hở đó quá hẹp, căn bản không chừa lại cơ hội cho nó.

“Tinh ngân!” Dương Khai khẽ gầm, chậm rãi giơ tay phải lên, hình ảnh bầu trời sao vô cùng vấn vít quanh người hắn, khiến cả địa động âm u phủ đầy ánh sao chi chít.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả trùng huyệt bị chấn động mấy hồi, còn Dương Khai thì phun ra một ngụm máu đỏ lòe.

Quanh hắn không còn chút vết tích của Tinh ngân, những gì vừa xảy ra Địa Ma đã chứng kiến toàn bộ, lão khiếp sợ la lên:

– Thiếu chủ!

– Không sao! Dương Khai liên tiếp phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt hắn tái nhợt, nặng nề dốc ra từng hơi thở. Hắn cúi xuống nhìn lên bàn tay phải.

Trên mu bàn tay phải, một mảng thịt cháy khét, thậm chí còn thấp thoáng gân mạch và xương cốt trắng hếu trong đó, quan sát kỹ càng một hồi, Dương Khai chợt bật cười.

Trùng vương đã chết, trong cơ thể hắn không còn tồn tại hơi thở của nó nữa.

Đầu tiên nó bị dồn ép bởi một nguồn năng lượng lớn, sau đó lại bị Địa Ma đánh trọng thương, tiếp đó còn bị Tinh Ngân áp chế, nếu nó mà còn sống thì quả đúng là kỳ tích.

Địa Ma phát run cầm cập, kìm nén một hồi lâu rồi mới thốt lên một cách chân thành:

– Thiếu chủ… lão nô xin bái phục!

Không thể không bái phục, đòn Tinh Ngân đó của Dương Khai vốn không có đối tượng tấn công, mà hắn trực tiếp cho nó phát nổ ngay trên bàn tay mình.

Nếu có một chút sai sót gì, Dương Khai chắc chắn sẽ mất mạng!

May thay Dương Khai đã khống chế rất tốt. Lực sát thương của chiêu này đã ập hết lên người con Trùng vương, bản thân hắn chỉ bị ảnh hưởng một chút từ dư uy thôi.

Tàn nhẫn với chính bản thân mình đến thế, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Địa Ma thực lòng tin phục rồi.

– Ngươi hãy coi chừng chung quanh cho ta, có thể ta phải mất mấy ngày mới khôi phục lại được! Dương Khai xé một lớp y phục băng quanh bàn tay bị thương, vội vàng căn dặn Địa Ma, rồi nhắm nghiền mắt lại.

Tinh Ngân có uy lực cực lớn, ngày trước Dương Khai từng dùng một quyền đánh úp con yêu thú lục giai ngã lăn ra đất, bây giờ mặc dầu chỉ bị ảnh hưởng một chút dư uy, nhưng muốn hóa giải nó thì một võ giả Khí Động cảnh ngũ tầng như hắn không thể làm được.

Bàn tay phải đau buốt, nguyên khí toàn thân hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh mẽ.

Điều duy nhất khiến Dương Khai vui mừng là không gian tinh đồ trên tay vẫn còn tồn tại mặc dù da thịt cháy đen, hắn không phải lo lắng việc sát chiêu Tinh Ngân bị vô hiệu hóa nữa.

Tốn không ít công sức, Dương Khai mới bình định lại được nguyên khí toàn thân, hắn không ngừng vận chuyển Chân Dương Quyết, điều khiển Chân Dương nguyên khí nội thể làm dịu những chỗ bị thương, tẩy trừ máu bầm trong cơ thể.

Trọn vẹn hai ngày sau, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt ra, lập tức lên tiếng hỏi:

– Đám dị trùng đó không đánh vào đây chứ?

Đây là vấn đề hắn lo lắng nhất, những tiểu trùng đó thì không cần băn khoăn, cấp bậc thấp, chỉ là số lượng đông, nhưng những đại trùng to bằng thân người kia, hiển nhiên là yêu thú cấp bậc không thấp, con nào con nấy e là cũng đều không kém gì mấy đệ tử Vân Hà kia.

“Không có ạ.” Địa Ma đáp: “Đây là nơi ở của Trùng vương nên chúng không dám xông vào.”

– Không có thì tốt rồi.

Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy vết thương đã hồi phục nhanh hơn trước rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp vải băng bàn tay ra, tuy ở đó vẫn còn một mảng thịt cháy, nhưng rõ ràng vết thương đã kín miệng khá nhanh, không còn nhìn thấy phần xương cốt và gân mạch đâu nữa.

Địa Ma có lẽ đoán được mối nghi hoặc của Dương Khai, bèn lên tiếng:

– Lần trước ở bán đảo bên phải của Vân Hà, thiếu chủ đã luyện hóa được mấy giọt Ngưng Huyết Châu, khí huyết toàn thân căng tràn nên hồi phục nhanh hơn lúc trước, khí huyết nhiều thì sức sống cũng dồi dào.

– Thì ra là vậy. Dương Khai thầm gật đầu.

– Thiếu chủ, Trùng vương tuy đã chết, nhưng thiếu chủ có cảm giác được nó đã để lại thứ gì cho ngài không?

Địa Ma đề ra một câu hỏi khiến Dương Khai nghi hoặc.

– Thứ gì vậy?Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!

– Lão nô không biết, thiếu chủ hãy xem xét kỹ xem.

Nghe lão nói có vẻ nghiêm túc, Dương Khai cũng chợt nhíu mày, tập trung tư tưởng lục soát trong nội thể.

Hồi lâu sau, quả nhiên hắn đã phát hiện điều bất thường trong cơ thể mình. Có một luồng năng lượng kỳ lạ đang kết tủa trong đan điền, năng lượng này tuyệt nhiên không phải là Chân Dương nguyên khí hắn tu luyện được, cũng chưa bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ. Nó vẫn đọng lại trong đan điền, nếu không có Địa Ma nhắc nhở, Dương Khai cũng chẳng phát hiện ra.

– Cái gì thế này? Năng lượng sót lại của Trùng vương sao?

Dương Khai hồ nghi.

Nghe hắn nói thế, Địa Ma bất giác thở phào:

– Quả nhiên là vậy!

– Ngươi biết được những gì? Nói hết ra xem nào.

– Thiếu chủ còn nhớ, lần trước lão nô đã từng nói, con Trùng vương này rất giống một loại dị trùng mà lão nô biết không?

Dương Khai gật đầu.

– Lúc trước lão nô chỉ nghi ngờ chứ không dám khẳng đỉnh, dù gì lão nô cũng chỉ mới nghe qua về nó chứ chưa tận mắt thấy bao giờ. Sau khi giao thủ với nó, thì lão nô đã nắm chắc năm sáu phần rồi. Bây giờ thiếu chủ cảm thấy điều bất thường, lão nô đã có thể khẳng định nó đúng là loại thượng cổ dị trùng đó rồi.

– Là loại trùng gì vậy?

– Phệ Thiên Trùng!

Địa Ma thốt lên cái tên đó xong liền vội vã chúc mừng:

– Chúc mừng thiếu chủ lại có được một món dị bảo, thiếu chủ phúc trạch thâm hậu, thật khiến lão nô ngưỡng mộ.

– Nói rõ ràng ra xem.

Dương Khai ngồi xuống, chuẩn bị dỏng tai lên nghe những bí mật mà Địa Ma sắp sửa tiết lộ.

– Loại thượng cổ dị trùng này cái gì cũng ăn được, đặc biệt nó rất thích hút các loại năng lượng và máu thịt, hơn nữa trong nội thể Phệ Thiên Trùng này tồn tại một cơ duyên, nếu luyện hóa được nó, sẽ đạt được lợi ích lớn đến đâu rất khó nói. Không rõ cơ duyên này là gì, có thể là một bộ công pháp vô thượng, có thể là một võ kỹ tuyệt đỉnh, cũng có thể là một món bí bảo uy lực to lớn, và càng có khả năng đẩy mạnh công lực lên đến mức khó tưởng tượng được! Thiên biến vạn hóa trong đó không thể nói rõ ràng được, mà chỉ đành xem vận may của thiếu chủ đến đâu thôi.

– Nội thể của một con trùng thì có thể có thứ gì đây? Đẩy mạnh công lực thì ta còn hiểu được, nhưng nếu là cái gì mà công pháp vô thượng hay võ kỹ thì quá kỳ lạ rồi.

Dương Khai kinh ngạc không nguôi.

– Thiếu chủ không biết đó thôi, mỗi một con Phệ Thiên Trùng phải thuận thời mới sinh ra, vô cùng quý hiếm, nội thể nó tiềm ẩn thiên đạo, đủ mọi điều kỳ diệu mà lão nô tự thấy không sánh bằng. Hơn nữa, rất nhiều võ kỹ và công pháp vô thượng trên đời này vốn dĩ sinh ra từ thiên địa, chúng tồn tại ở trần gian và được người có duyên khám phá ra. Thế nên trong cơ thể một con trùng có chứa thứ gì đó cũng chẳng kỳ lạ, huống hồ, nó còn là Phệ Thiên Trùng danh tiếng lẫy lừng!

Giọng điệu của Địa Ma tuôn trào sự ngưỡng mộ, nói xong thấy Dương Khai mãi không có phản ứng, lão ngạc nhiên hỏi:

– Thiếu chủ không tin sao?

– Ta không biết, nhưng nếu có thể luyện hóa, thì phải đợi luyện hóa xong mới biết được nó có thật sự thần kỳ đến thế không.

Dương Khai không nói là tin, nhưng cũng chẳng nói không tin.

Nhĩ thính vi hư, nhãn kiến vi thực, huống chi mọi điều liên quan đến con Phệ Thiên Trùng này cũng chỉ nghe từ mình Địa Ma, sự thật rốt cuộc thế nào lão cũng đâu có biết được.

Lại nhắm nghiền mắt, Dương Khai bắt đầu kết nối tâm tưởng với luồng năng lượng quái dị ở đan điền, khởi động Chân Dương Quyết, dùng thứ Chân Dương nguyên khí nóng rát để tôi luyện nó.

Tròn một ngày, tròn hai ngày… trải qua bao nhiêu ngày không ngừng tôi luyện, luồng năng lượng đó cũng dần dần biến hóa. Ban đầu nó có ý đối chọi với Dương Khai, bởi dẫu sao nó cũng từng là thứ thuộc về Trùng vương chứ không phải vật sở hữu của hắn.

Nhưng sau khi trải qua tôi luyện, nó đã dần thấm nhuần hơi thở của Dương Khai. Cuối cùng vào một ngày, nó đột nhiên phân ra làm hai, tự động nhập vào người Dương Khai. Cùng lúc đó, Dương Khai chợt cảm thấy xương bả vai hai bên bỗng đau nhói như bị que hàn ấn lên vậy.

Cơn đau đến nhanh và đi cũng nhanh, Dương Khai còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã tan biến đâu mất.

Hắn cẩn thận kiểm tra lại công lực thì phát hiện vẫn là Khí Động cảnh ngũ tầng!

Cái tên Địa Ma hồ đồ này! Dương Khai tức giận vô cùng.

Tuy hắn không tin những lời Địa Ma nói trước đó cho lắm, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp hy vọng đẩy mạnh công lực lên.

Nhưng sau khi luyện hóa xong thứ đó rồi mà công lực cũng chẳng nhích lên được một chút, nói chi đến cái gì mà công pháp vô thượng, võ kỹ tuyệt đỉnh chứ, đến bóng dáng của bí báo còn chẳng thấy đâu!

Sắc mặt xanh mét, hai mắt mở trân tráo, Địa Ma vội vàng dò hỏi:

– Thiếu chủ có thu hoạch được gì không?

– Thu hoạch cái đầu ngươi. Thứ đấy bị luyện xong biến luôn rồi.

Dương Khai tức tối trả lời.

Địa Ma kinh ngạc: –

– Không thể nào, đó là thiên đạo năng lượng do Phệ Thiên Trùng trong truyền thuyết để lại mà!

– Truyền thuyết, đều là mấy thứ lừa bịp! Dương Khai đay nghiến.

– Không không không, thiếu chủ không biết rồi, lão nô nhớ trước đây có một kẻ địch của lão, nhờ luyện hóa được một con Phệ Thiên Trùng, lấy được bí bảo vô thượng mà công thành danh toại. Đây không phải là truyền thuyết mà là chuyện có thật, lão nô xin lấy tính mạng… xin lấy thần hồn của lão ra đảm bảo. Địa Ma thề thốt.

Chương 190: Dương Viên chi dực

Theo lẽ thường mà nói, việc Địa Ma dám lấy thần hồn ra thề hẳn có đến chín phần chín độ chắc chắn.

Nghe hắn nói thế, sắc mặt Dương Khai cũng bất giác trở nên nghiêm nghị.

Nếu nó thật sự là thứ mang tên thiên đạo năng lượng, thì chắc chắn sẽ không có chuyện không thu hoạch được gì. Hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra, Dương Khai chuyển sự chú ý vào phần xương bả vai.

Chính vào lúc luồng năng lượng đó bị luyện hóa sạch sẽ, bên trong bả vai hắn chợt có cảm giác nóng ran, ngoài điều đó ra thì chẳng còn gì bất thường khác.

Đến khi dịch chuyển sự chú ý vào đó, Dương Khai mới nhận ra rõ ràng, nguyên khí toàn thân hắn đang đổ dồn về hai bên xương bả vai, bỗng nhiên không hiểu tại sao, một cảm giác bị trói buộc trào ra trong tâm tưởng hắn.

Cảm giác này truyền đến, khiến hắn bỗng gia tăng chuyển vận nguyên khí một cách không tự chủ.

Thình lình, vòng trói đó buông lỏng.

Soạt… Một tiếng động khẽ vang lên, cả địa động sáng lòa trong chớp mắt, khiến Dương Khai giật nảy mình.

– Ôi trời ơi…

Địa Ma rên rỉ, nếu lão mà có thực thể, thì kiểu gì lúc này lão cũng đa há hốc mồm nhìn trân trối. Lão ma đầu này đã sống bao nhiêm năm, tuy luôn bị phong ấn và mới được giải thoát gần đây, nhưng kiến thức rất uyên bác, chuyện trong thế gian thì chẳng có gì mới mẻ đến mức khiến lão thất thần cả.

Nhưng bây giờ, lão đang thất thần…

– Đây là…

Dương Khai cũng sững người, không thể tưởng tượng nổi chuyện kỳ lạ đang diễn ra.

Sau lưng hắn, bỗng nhiên xuất hiện một đôi cánh cấu tạo thuần túy từ Chân Dương nguyên khí. Đôi cánh này không lớn, chỉ dài khoảng nửa trượng, Chân Dương nguyên khí tạo nên nó trông có vẻ không ổn định lắm, mỗi lần tâm tư Dương Khai hơi gợn sóng thì nó cũng dao động theo.

Nghiêng đầu nhìn sang, nhãn cầu Dương Khai chợt run rẩy.

Đôi cánh mọc lên từ chính bả vai hắn tỏa ra một nét đẹp lạ kỳ, nhất là màu sắc của Chân Dương nguyên khí, tựa như ngọn lửa đang hừng hựng chắc, đem đến một cảm giác phóng đãng bất kham.

Dương Khai và Địa Ma chẳng ai thốt ra nổi câu nào, cứ như đã mất hết khả năng ngôn ngữ, mọi sự tập trung đều dồn vào đôi cánh ấy.

Qua một hồi lâu, Dương Khai mới đột nhiên hồi tỉnh, hắn cau mày nói:

– Địa Ma, cái này nên gọi là gì đây?

Địa Ma đánh nuốt cái ực một ngụm nước bọt:

– Phi thiên chi lực!

– Bí bảo hả?

– Không. Cái này còn quý giá hơn bí bảo nhiều, nó là năng lực mà thiên đạo năng lượng giao phó cho thiếu chủ, huyền cơ ẩn chứa trong đó lão nô cũng không hiểu lắm. Chỉ đành chờ thiếu chủ tự thân tìm tòi thôi.

Dương Khai khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động thì đôi cánh “Dương Viêm chi Dực” sau lưng bỗng vỗ phần phật, một làn gió nhẹ nổi lên trong địa động, đưa hắn bay bổng lên.

Nhưng bay lên chưa được bao xa thì đã va phải vách động, Dương Viêm chi Dực sau lưng tự nhiên biến mất, làm Dương Khai ngã nhào xuống đất.

Nghiền ngẫm, thử nghiệm một cách kỹ càng hồi lâu, Dương Khai mới khẳng định đúng là mình đã đoạt được Phi Thiên Chi Lực từ con Phệ Thiên Trùng đó, đôi cánh Dương Viêm kia quả thực đã được kết tủa từ Chân Dương nguyên khí trong cơ thể hắn.

Xác nhận điều này xong, Dương Khai không kìm được thở phào nhẹ nhõm!

Lạc nạn đến Ẩn Đảo cùng đám người Vân Hà tông kia, mấy ngày nay Dương Khai tuy chưa nói gì cho Địa Ma biết, nhưng thật ra chính hắn cũng rất lo, không biết làm sao để quay trở về.

Hắn vốn định tu luyện đến Chân Nguyên cảnh, khi nào có năng lực phi thiên thì sẽ tính tiếp, hoặc là bắt bừa một con yêu thú biết bay nào đó trên Ẩn Đảo, bắt nó chở mình về. Nhưng cả hai cách, chẳng có cách nào khả thi.

Ẩn Đảo cách Hải Thành cũng đến vạn dặm, kể cả có là Thần Du cảnh cũng chưa chắc bay qua nổi, huống hồ một tên Chân Nguyên cảnh và đám yêu thú kia?

Bây giờ thì ổn rồi, hắn đã có thể dùng Chân Dương nguyên khí để tạo ra Dương Viêm chi Dực, vấn đề khiến Dương Khai nhức nhối đã được giải quyết.

Đôi cánh Dương Viêm chi Dực này, theo như Địa Ma nói thì nó bắt nguồn từ thiên đạo năng lượng tàn dư trong cơ thể của Phệ Thiên Trùng, không phải là bí bảo hay võ kỹ, mà là một khả năng đặc biệt hóa thành từ tàn dư đó.

Có điều nếu muốn thi triển khả năng này, thì ph, nhưng chúng đều dừng chân ngay bên ngoài địa động, hình như địa động này là nơi cấm địa của chúng thì phải.

– Ha ha! Quả đúng là vậy!

Dương Khai lớn tiếng cười.

Đám dị trùng này tuy không có gì ghê gớm, nhưng cực kỳ đông, điều khiến Dương Khai đỡ lo là bọn chúng toàn là yêu thú tam giai, tứ giai, có đến hai con đạt đến cấp ngũ giai.

Ngũ giai, tương đương với một cao thủ Chân Nguyên cảnh.

Hành sự ở Ẩn Đảo mà có bọn chúng tương trợ thì chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chuyến này xông vào hang cọp quả là quyết định đúng đắn.

Vui mừng hớn hở, Dương Khai bước ra khỏi địa động, bọn dị trùng đó vội vàng tránh ra nhường đường. Địa Ma thấy vậy, cũng luôn miệng tấm tắc kêu kỳ.

Giải quyết xong chuyện ở đây, Dương Khai vốn định rời khỏi trùng huyệt này, dẫn theo bầy dị trùng đi khám phá Ẩn Đảo, nhưng rồi lại chợt nhớ đến một người.

Du Ngạo Tình! Vị thiên chi kiều nữ của Vân Hà này không biết bây giờ ra sao rồi.

Nếu ả ta chết rồi thì cứ mặc nhiên trở về với cát bụi, những ân oán trước đó cũng nên bỏ qua từ đây. Còn nếu ả ta chưa chết, thì Dương Khai muốn dẫn ả ta đi cùng.

Chẳng phải hắn muốn chăm sóc cho ả ta đâu, mà là vì trên đảo này chắc chắn còn khá nhiều cao thủ Vân Hà tông, nếu Dương Khai không cẩn thận đụng phải họ mà nắm được Du Ngạo Tình trong tay thì chí ít cũng có cái để trao đổi.

Nghĩ đến đây, Dương Khai bèn lần theo trí nhớ quay về chỗ Du Ngạo Tình.

Đi một hồi lâu, cuối cùng cũng về tới địa động lúc trước, nhưng Dương Khai vừa mới thò đầu vào nhìn qua thì bỗng nhiên biến sắc.

Trong địa động này không chỉ có một mình Du Ngạo Tình.

Ngoài ả ra, còn có ba người nữa!

Hai trong số đó là đệ tử trẻ của Vân Hà tông, người còn lại là một vị trưởng lão, lúc ở trên thuyền Dương Khai đã nghe qua tên của lão.

Mạnh Tinh Viễn, công lực tuy không bằng Du Tu Bình, nhưng cũng là một cao thủ Chân Nguyên cảnh thất tầng.

Sao bọn họ lại ở đây? Dương Khai sững sờ.

Bọn họ có mặt ở đây cũng xem như Du Ngạo Tình may mắn. Hôm đó sau khi con thuyền vỡ, đoàn người Vân Hà phân tán, Mạnh Tinh Viễn đã tập hợp lại khá nhiều đệ tử, cũng như phía Du Ngạo Tình, vừa thăm dò trong Ẩn Đảo vừa tìm kiếm người của tông môn.

Liên tiếp nhiều ngày, trên đường đi đã gặp phải biết bao nhiêu nguy hiểm, nhiều đệ tử phải chết thảm thương, đến hiện tại chỉ còn sót lại hai người.

Hôm nay họ đi đến đây, phát hiện lớp sương mù phủ bên ngoài có phần cổ quái, Mạnh Tinh Viễn bèn cùng hai tên đệ tử bay vào trong điều tra, giữa đường nhìn thấy thi thể của Tề Nguyên, họ lần theo đó cuối cùng đã tìm thấy trùng huyệt này.

Ở cửa hang có một mảnh vải rách ra từ y phục của Du Ngạo Tình, Mạnh Tinh Viễn lập tức đoán được tình hình không ổn, liền dẫn hai đệ tử lẻn vào trong, những tưởng sẽ rất khó khăn nhưng ai ngờ dọc đường chẳng gặp phải mối đe dọa nào, thế rồi họ tìm ra Du Ngạo Tình một cách dễ dàng.

Họ đâu có biết, bọn dị trùng vừa bị Dương Khai triệu đi hết, cho nên mọi sự mới thuận lợi đến thế.

Lúc Dương Khai quay lại, Mạnh Tinh Viễn và hai tên đệ tử Vân Hà kia cũng vừa mới đến không lâu, Du Ngạo Tình đang thuật lại mọi chuyện ả đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi cùng kết cục của Trương Ngọc và La Thiên Thiên trong trạng thái hoảng loạn sợ hãi.

Ả ta đang thao thao bất tuyệt thì Dương Khai chợt xuất hiện, hai bên đều ngẩn cả người.

Mạnh Tinh Viễn không hề nhớ Vân Hà có đệ tử nào như hắn, còn Du Ngạo Tình thì hiển nhiên là không ngờ được Dương Khai vẫn còn sống mà quay lại.

Nhưng rồi, trong mắt Du Ngạo Tình bỗng trào dâng sự căm giận và phẫn nộ, cô ả nghiến răng nói:

– Mạnh sư thúc, tên này không phải là đệ tử Vân Hà mà là tên tặc tử trà trộn lên thuyền, chính hắn đã giết Tề Nguyên, xin Mạnh sư thúc hãy ra tay báo thù cho Tề Nguyên sư đệ!

Duy chỉ có chuyện Dương Khai làm nhục mình thì cô ả không khai ra, vì ả sợ chuyện này mà truyền ra ngoài thì mình chẳng còn mặt mũi nào làm người.

Trước đó ả không dám đối phó với Dương Khai, một là vì nơi này cũng chỉ có mình ả và hắn, dầu gì cũng đồng cảnh ngộ, hai là vì ả đã kiệt sức hoàn toàn, không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng giờ thì khác rồi, Mạnh Tinh Viễn đã đến đây, ả ta có thể yên tâm rời khỏi nơi này. Còn với Dương Khai – gã đàn ông đã từng lột sạch y phục mình, khinh nhờn thân thể mình, Du Ngạo Tình sao có thể bỏ qua được?

Ả hận không thể tự tay xé xác hắn ra làm trăm mảnh để giải mối căm hờn trong lòng!

Chỉ cần hắn chết đi, thì chuyện ngày hôm đó sẽ không còn ai biết nữa, và sau này cô vẫn là thiên chi kiều nữ của Vân Hà như thuở trước!

Nói xong, Du Ngạo Tình ngẩng đầu lên, ngạo mạn nhìn Dương Khai, sự khoan khoái khi phục thù hằn lên trong đôi mắt.

Mạnh Tinh Viễn sắc mặt lạnh tanh, lão quát lên: –

– Tiểu tử to gan! Dám giết đệ tử Vân Hà tông! Giết hắn cho ta!

Câu này của lão nhằm ra lệnh cho hai tên đệ tử còn lại.

Lão vừa dứt lời, hai tên đó liền không chút do dự ra tay hạ thủ!

Dương Khai nhìn đau đáu vào Du Ngạo Tình, hàn ý thoáng trên đôi mắt , hắn khẽ lắc lư người rồi né ra mười mấy trượng, đợi hai tên đó đuổi đến, Dương Khai lại tiếp tục tránh ra, liên tiếp mấy lần, thế là bóng dáng hắn biến mất tăm.

– Tốc độ nhanh quá!

Mạnh Tinh Viễn không kiềm được buột miệng thán phục, bộ pháp của hắn quả thật rất kỳ diệu, không rõ là võ kỹ cấp bậc gì.

– Tình Nhi, con vẫn đi được chứ?

Mạnh Tinh Viễn lên tiếng hỏi.

– Dạ.

Du Ngạo Tình gật đầu.

– Đi với sư thúc ra ngoài. Ta phải xem xem tên tiểu tử đó làm cách nào để thoát khỏi vòng sương mù ngoài đó!

Mạnh Tinh Viễn lạnh lùng hừ lên một tiếng, lão cũng chẳng vội vàng gì, chỉ cần bên ngoài vẫn còn lớp sương mù đó, thì phàm là võ giả dưới cấp Chân Nguyên cảnh đừng hòng thoát ra, trừ phi có phi hành bí bảo.

– Sư thúc nhất định phải giết chết hắn, hắn từng có ý định làm nhục La Thiên Thiên sư muội, nếu con không ra sức ngăn cản, e là trò đồi bại của hắn đã thành công rồi.

Ánh mắt Du Ngạo Tình ngậm đầy sương lạnh, ả ta gán tội cho Dương Khai không chút áy náy.

Mạnh Tinh Viễn quả nhiên nổi giận đùng đùng:

– Dám giở trò với đệ tử Vân Hà, đúng là gan to bằng trời! Tình Nhi con cứ yên tâm, sư thúc mà tóm được hắn, nhất định sẽ rút gân lột da hắn mới hả giận!

Du Ngạo Tình khẽ nở một nụ cười ám lạnhVấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay