1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 35 [Chương 171 đến 175]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 35 [Chương 171 đến 175]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 171: A dua nịnh hót

Lão nhân gia…

Dương Khai vừa mới mở miệng thì ông lão đó liền đưa tay ra hiệu:

– Đừng nói gì cả.

Dương Khai cau mày, tuy hắn không biết ông sợ hãi điều gì nhưng chắc chắn là có liên quan với tên võ giả kia.

Không lâu sau tên này đã đến ngoài cửa, tiếng gõ bính bính vang lên trên cánh cửa căn phòng đã cũ rách.

Tiểu Vũ giật mình thức giấc, cô bé ôm lấy ông nội nằm run lẩy bẩy.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

– Lão già mau mở cửa.

Tiếng gầm quát bên ngoài truyền vào.

– Không mở cửa là ta sẽ không khách khí đâu.

Có giọng nói của tên thứ hai.

Ông lão ôm chặt lấy cháu gái, đôi mắt đục ngầu hiện đầy vẻ căm phẫn và bất lực, ông trầm giọng an ủi cháu gái:

– Tiểu Vũ đừng sợ, có nội ở đây, cháu đừng sợ!

Hai tên gõ cửa bên ngoài có vẻ không kiên nhẫn được nữa, thấy ông lão nhất định không chịu mở cửa chúng liền đạp cửa xông vào, mang theo luồng gió biển lạnh lẽo cuốn đi tia ấm duy nhất trong căn phòng.

– Lão già!

Một tên ánh mắt hung dữ xông vào căn phòng:

– To gan thật, lại dám đóng chặt cửa không chịu mở, có tin là ta cho lão một nhát dao không!

– Các người còn đến làm gì nữa! Các người ra mau!

Ông lão che chở cho đứa cháu gái, miệng thảm thiết kêu lên:

– Cha nó đã bị các người bắt đi rồi, mẹ nó các người cũng không buông tha, nơi đây chỉ còn lại hai ông cháu ta lẻ loi hiu quạnh, nương tựa qua ngày, chẳng lẽ các người vẫn không chịu buông tha sao?

– Ha ha, lão nói khó nghe như vậy lànm gì, bọn ta chỉ là mời hai vợ chồng họ đến Vân Hà đảo hưởng phúc, nay họ nói nhớ các người nên nhờ bọn ta đưa hai ông cháu ông đến cả nhà đoàn tụ thôi mà.

Tên bước vào trước vừa cười gằn vừa bước vào bên trong, đột nhiên nhìn thấy Dương Khai trong đó khiến gã không khởi sửng sốt.

Ánh mắt cảnh giác nhìn Dương Khai, nhưng gã không hề phát hiện người thiếu niên này là một võ giả mà chỉ coi hắn như một người bình thường nên lúc đó cũng không quá để ý, nghĩ thầm trong bụng quái lạ thật, nhà này từ lúc nào lại có thêm tên này?

Ông lão lại khóc nói:

– Cái phúc này e là người dân thường chúng tôi không được hưởng rồi, hai vị rủ lòng thương có thể thả cha mẹ nó về được không, đứa bé rất nhớ cha mẹ nó rồi.

– Lão già không biết điều này!

Tên đó ánh mắt lạnh lùng quát:

– Nhớ thì hãy đi cùng bọn ta, đến Vân Hà đảo ắt sẽ có chỗ cho các người đoàn tụ, ở đây kêu khóc om sòm làm gì?

Từ lúc hai tên này xông vào căn phòng, tuy chúng nói không nhiều nhưng Dương Khai cũng nghe ra được không ít điều.

Dương Khai biết Vân Hà đảo này, trên đảo có Vân Hà tông, xét về thế lực chỉ xếp hàng thứ ba, vẫn không lớn bằng Lăng Tiêu các.

Chỉ có điều Dương Khai không biết tại sao bọn chúng lại chạy đến đây đòi bắt người, hơn nữa nhìn điệu bộ có vẻ như không phải lần đầu.

Ông lão trước đó có nói, Tiểu Vũ là do trong nhà xảy ra chuyện nên mới không chịu mở miệng nói, chuyện mà ông nói có lẽ là chuyện này đây.

Dương Khai không phải là người thích quản chuyện của người khác, trước đó giúp đỡ bọn người Thúy Nhi là vì đã từng được họ chiếu cố, lúc này đây chứng kiến hai ông cháu nhà này gặp phiền toái Dương Khai cũng không thể đứng nhìn không quản.

Làm người, phải biết có ơn báo ơn, sự đơn thuần lương thiện của cô bé Tiểu Vũ đủ để làm hắn động lòng.

Hai tên võ giả này công lực cũng chỉ có Khí Động cảnh, bản lãnh cũng không có gì cao siêu, nếu thật sự phải giao đánh thì Dương Khai cũng đủ tự tin có thể dễ dàng đối phó với bọn chúng. Nhưng nơi này không tiện ra tay, huống hồ còn có tông môn đứng sau bọn chúng, lỡ như ra tay không gọn rất có khả năng còn làm liên lụy đến hai ông cháu Tiểu Vũ.

Phải suy tính kỹ lưỡng trước mới được.

– Cầu xin hai vị đó, xin hãy thả cho cha mẹ đứa trẻ về, để cả nhà chúng tôi được đoàn tụ.

Ông lão khóc không thành tiếng, quỳ gục trên giường lia lịa dập đầu van xin.

– Mẹ nó chứ, lão già này cứ om sòm kêu la làm người ta bực bội.

Tên võ giả Vân Hà đảo hùng hùng hổ hổ, nhìn vẻ như muốn xông lên động thủ.

Dương Khai xê dịch bước chân, chắn ngay trước mặt gã.

– Tiểu tử, ngươi là tên nào?truyện tà tu audio

Tên võ giả Vân Hà đảo chừng mắt nhìn Dương Khai quát tháo, câu này gã vốn định hỏi rồi nhưng vừa bước vào phòng lão già kia cứ lải nhải không thôi khiến gã không thể mở miệng.

Dương Khai mặt vẫn mỉm cười, hai tay lia lia làm lễ:

– Tôi là bà con xa của nhà này.

– Bà con xa?

Tên này vẻ hoài nghi nhìn Dương Khai, nhưng gã cũng không tra hỏi kỹ:

– Ngươi đến đây làm gì?

Dương Khai vội đáp:

– Việc làm ăn bên ngoài bị lụi bại, vốn muốn đến đây nương nhờ nhưng không ngờ di phụ và di nương lại bị hai vị bắt đến Vân Hà đảo, thực sự là không ngờ, tại hạ ngưỡng mộ Vân Hà đảo đã lâu, sớm có ý định tìm đến bái sư, nhưng khổ nỗi không có cửa vào, nay gặp được hai vị đúng là trời cao rủ tình mà, không biết hai vị có thể tiện đường cho tại hạ đi cùng đến Vân Hà đảo?

Dương Khai nói năng khiêm tốn, bộ dạng gấp gáp mong chờ trong lời nói còn vừa hợp biểu đạt lòng ngưỡng mộ, khiến hai tên võ giả nghe mà phải trợn mắt há mồm.

Đây….lại có người chủ động xin đi Vân Hà đảo của bọn ta, tên tiểu tử này không biết điên rồi hay chỉ là một tên ngốc?

Hai tên này liếc mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt đầy cổ quái, nhưng cũng không đáp lại lời nào.

Dương Khai càng tỏ vẻ bất an:

– Hai vị, tại hạ hôm nay mới đến Hải Thành, kinh tế có phần hạn hẹp, nhưng mà hai vị yên tâm, nếu như tại hạ có thể bái nhập tông môn thì sau này nhất định sẽ hiếu kính hai vị.

Ngươi làm thế này….là muốn hối lộ bọn ta sao? Hai tên võ giả Vân Hà đảo đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Trước giờ bắt bao kẻ rồi, loại người nào cũng từng gặp, nhưng hôm nay không ngờ lại gặp phải tên tiểu tử ngốc này, quả là quá tuyệt.

Nhưng mà, hắn chỉ là mới đến thôi mà!

Sớm đã nói mà, bọn ta thích nhất là ức hiếp những kẻ ngoại địa chân ướt chân ráo đến Hải Thành.

Dương Khai hồi hộp nhìn bọn chúng, trong lòng cũng đang thầm suy tính, tuy hắn không biết Vân Hà đảo bắt những người dân thường này đến làm gì nhưng hiện giờ chỉ có thể dùng cách này để giúp ông cháu nhà này thoát nạn.

Đến một ông lão và một tiểu cô nương bọn chúng cũng bắt thì không có lý gì lại tha cho một tên trai tráng như mình.

Quả nhiên, hai tên võ giả đó sau một hồi trừng mắt nhìn thì ha hả cười lớn tiếng, vẻ thân mật vỗ vai Dương Khai nói:

– Được được được, ngươi đã có lòng bái nhập Vân Hà tông ta, bọn ta sao thể nhẫn tâm ngăn cản, khá lắm khá lắm, ngươi trẻ tuổi như vậy mà đã có được cốt cách tinh kỳ, nhìn có vẻ cũng đủ cơ trí, nhất định là một kỳ tài võ thuật. Nếu như sau này được thăng tiến thì chớ có quên công lao tiến cử của huynh đệ ta đó.

– Quên sao được, đương nhiên là không quên.

Ba người nhìn nhau, sằng sặc cười không thôi.

Hai tên võ giả Vân Hà tông thầm chửi Dương Khai đúng là tên ngốc.

Dương Khai nghĩ bụng hai tên các người mới là ngu ngốc.

Hai ông cháu ông lão vẫn đang run lẩy bẩy trên giường.

Mãi lâu sau, Dương Khai mới thôi cười, nói:

– Hai vị thấy, mình tôi đi đến Vân Hà tông bái nhập tông môn phải chăng là đủ rồi? Hai ông cháu nhà này nếu như mang theo chẳng phải trên đường cũng phiền toái sao.

Đây mới là câu hỏi Dương Khai nóng lòng muốn hỏi nhất, nếu như bọn chúng vẫn không chịu buông tha hai ông cháu kia thì Dương Khai chỉ còn lựa chọn đại khai sát giới ở nơi này, trước đó phí bao lời như vậy cũng chỉ vì đưa ra câu hỏi này mà thôi.

Nhưng mà Dương Khai đúng là đã quá lo lắng rồi, bọn chúng đến đây bắt người là vì Vân Hà tông có việc mà những người dân thường cũng có thể làm được, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ cần là người là được.

Giờ đây đã bắt được một tên tráng đinh như Dương Khai rồi, đương nhiên là không muốn đem theo ông cháu nhà này nữa, ngộ nhỡ chết trên dọc đường thì chẳng phải thêm đen đủi sao.

Hai tên đó nghe Dương Khai nói vậy thì gật đầu nói:

– Ừ, ngươi nói cũng phải, vốn bọn ta định đón hai người đi đoàn tụ nhưng không ngờ lão già này lại không biết điều như vậy, lãng phí lòng tốt của bọn ta.

– Người già rồi, thường như vậy, hai vị huynh đệ đừng để bụng

Dương Khai cười nói.

– Nếu như ngươi đã quyết định bái nhập Vân Hà tông ta thì việc không được chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi.

Hai tên võ giả Vân Hà tông hoàn thành xong nhiệm vụ thì vội vã muốn rời khỏi căn phòng chật hẹp eo túng này.

– Hai vị xin đợi bên ngoài một lát, ta muốn nói lời tạm biệt với hai ông cháu.

– Mau lên đó.

Hai tên này cũng không nghi ngờ gì mà chỉ dặn dò một câu rồi ra bên ngoài đứng đợi.

Đợi cho bọn họ ra ngoài Dương Khai mới từ từ bước đến bên giường, nhìn hai ông cháu vẫn đang run rẩy trên giường.

Ông lão là một người minh mẫn, vừa rồi khi Dương Khai giả bộ với hai tên võ giả Vân Hà tông ông không dám lên tiếng nói gì là vì sợ để lộ sơ hở, đến tận lúc này ông mới run rẩy nói:

– Tiểu ca, cậu hà tất phải làm như vậy! Vân Hà tông đó không phải là nơi người thường có thể đến.

Dương Khai mỉm cười nói:

– Lão trượng không cần lo lắng, ta tự có tính toán, lão quên ta cũng là một võ giả rồi sao?

Tia sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của ông lão, lúc này ông mới có chút yên tâm.

Dương Khai đưa tay vào ngực áo, lấy ra toàn bộ số tài sản lấy được từ đám người chết đó nhét vào tay ông lão rồi dặn dò cẩn thận:

– Sáng sớm ngày mai hãy rời khỏi Hải Thành, mang theo Tiểu Vũ, đi càng xa càng tốt, đừng ở lại nơi này nữa.

Dứt lời, Dương Khai xoa xoa đầu Tiểu Vũ rồi quay người rời đi.

Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, ông lão trong căn phòng lúc này mới run rẩy nhìn thứ đồ Dương Khai nhét vào tay mình trước lúc rời đi.

Đó là một tá ngân phiếu!

Ông lão nước mặt dàn dụa, lôi tay Tiểu Vũ quỳ bái trên giường.

– TiểuVũ, làm người phải biết có ơn báo ơn! Hãy nhớ rõ vị ca ca này, ngày sau nếu như gặp lại, cho dù có phải làm trâu làm ngựa, thịt nát xương tan cũng phải báo đáp, biết chưa?

Ông lão giọng nghiêm túc dặn dò cháu gái.

Tiểu Vũ khẽ gật đầu, khuôn mặt non nớt không còn vẻ sợ hãi nữa, mà chỉ còn lại sự yên bình.

Bên ngoài căn phòng, Dương Khai đã theo hai tên võ giả của Vân Hà tông đó rời xa.

Dương Khai vốn định tìm cơ hội giết bọn chúng, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì lại phát hiện sự việc không như hắn dự tính.

Số tên võ giả mà Vân Hà tông điều động đêm nay không chỉ có hai tên này mà có đến hai mươi tên, thậm trí trong đó còn có cao thủ Chân Nguyên cảnh làm trấn thủ.

Dương Khai không ra tay, có võ giả Chân Nguyên cảnh ở đây, hắn ra tay đồng nghĩa với việc tự tìm cái chết. Tên Chân Nguyên cảnh ngày không phải đơn giản là một con chồn hoang như Trương Định, hơn nữa, trong trận đại chiến với tên Trương Định đó Dương Khai cũng chỉ là may mắn nên mới đánh thắng được hắn.

Sự việc đến bước này, Dương Khai cũng không hề kinh hoảng, dù sao trong mắt đám người Vân Hà tông đó mình cũng chỉ là một người dân thường, đây cũng chính là ưu thế của mình.

Chỉ cần có cơ hội là có thể chạy thoát, mà cơ hội là thứ phải nhẫn nại chờ đợi mới được.

Hai tên võ giả đó đưa Dương Khai lên con thuyền lớn ba cột buồm trên biển rồi cũng không thèm quản hắn nữa, hơn nữa thái độ nhiệt tình hòa nhã trước đó cũng không còn nữa, động tý lại cười khẩy không thôi, điệu cười đó rõ ràng là có ý chế giễu, vẻ như muốn nói tiểu tử ngươi đã bước lên tặc thuyền rồi đó!

Dương Khai cũng không quá bận tâm điều này.

Thời gian trôi đi, lại có không ít người bị mang lên thuyền, bọn họ người thì khóc lóc nức nở người thì lớn tiếng la mắng, lại có người than vãn xin tha, nhưng đám người Vân Hà tông trên thuyền vẫn mặc nhiên làm ngơ, vẻ như đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.

Đám người này nam có nữ có, phần lớn là những người lưu lạc ăn mày, cũng có ít người ăn mặc giống như ngư dân, căn bản không thấy có người y phục lộng lẫy.

Nói cách khác, mục tiêu của đám Vân Hà tông là những người dân nghèo khổ, bởi lẽ những người dân nghèo khổ có bị ức hiếp thì cũng không thể phản kháng.

Đến lúc trời sắp sáng thì số người bị Vân Hà tông bắt đến đã lên đến ba mươi mấy người, những tên võ giả đó cũng vội vàng quay về. Dưới dự điều khiển của cao thủ trên thuyền, trước lúc mặt trời mọc, con thuyền lớn đã giương buồm khởi hành.

Chương 172: Vân Hà Tông

Sóng biển từng trận, sóng cả cuồn cuồn, chiếc thuyền lớn phá tan mặt biển rồi vững chãi chạy đi.

Tiếng kêu khóc gào thét của hơn ba mươi người bị bắt cũng dần ngừng lại, bởi vì cho dù họ có khóc khản cổ họng thì những võ giả của Vân Hà tông cũng không để ý tới họ, ngược lại có khi còn bị ăn một trận đánh.

Những võ giả này ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ đánh khiến cho những người đó đau đến khóc cha khóc mẹ, đau không chịu nổi chứ không hề động đến xương cốt họ.

Dương Khai ngồi ở một góc trên boong thuyền, mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ ở đó, không ai trói buộc sự tự do của hắn, không hô không gọi, cũng không khiến ai phải chú ý.

Thuyền đã chạy được một canh giờ, cách Hải Thành xa chừng trăm dặm.

Dương Khai vẫn luôn lặng lẽ theo dõi động tĩnh của cao thủ Chân Nguyên cảnh trên thuyền đó, hắn tự hỏi nếu bây giờ nhảy xuống thuyền chạy chốn thì liệu có bao nhiên phần trăm sống sót.

Với thực lực Khí Động cảnh của mình thì cũng không phải lo lắng bị chết đuối, thể lực cũng đã đủ, Dương Khai chỉ sợ cao thủ Chân Nguyên cảnh đó bay xuống thuyền đuổi theo mình.

Trong lúc hắn đang buồn rầu và do dự, một lão ngư dân bị bắt đến nhân lúc không ai canh phòng, tranh trước Dương Khai một bước mà nhảy xuống thuyền.

Phụp một tiếng, hơn ba mươi người bị bắt đó ai nấy đều bị kích động, họ cùng nhau vọt tới cạnh mạn thuyền muốn theo lão ngư dân nhảy thuyền chạy chốn.

Nhưng những võ giả đó của Vân Hà tông lại không hề ngăn chặn mà chỉ cười nhạt nhìn họ.

Dương Khai cảm thấy có chút không đúng lắm, bọn họ hao phí nhiều tâm lực mới bắt được đám người thường này, không có lý do gì mà lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy.

Bỗng nhiên một tiếng kêu khóc thảm thiết từ bên dưới truyền đến, nghe thấy mà khiến người ta sởn cả gai ốc, đó chính là tiếng lão ngư dân vừa nhảy xuống thuyền đó. Nghe thấy âm thanh đó thì đám người vừa xông đến cạnh mạn thuyền đó vội dừng chân, mắt trợn trừng nhìn về phía mặt biển.

– Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

– Phía dưới đó có quái vật!

– Dưới thuyền có quái vật ăn thịt người!

Những người thường đó sợ hãi gào thét, tất cả đều đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có dũng khí nhảy xuống đó.

Một kẻ võgiả trên thuyền của Vân Hà tông cười nhạt một tiếng rồi nhìn đám người nói:

– Muốn biết phía dưới có gì sao?

Không đợi những người đó trả lời hắn liền đưa tay lấy ra một ngọn đuốc rồi ném xuống biển.

Nhân lúc ánh sáng ngắn ngủi đó không ít người nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Trên mặt biển là một bãi máu, lão ngư dân trước đó lúc này đã chia làm nhiều mảnh, dưới biển ẩn hiện có mấy con thú cá dữ tợn đáng sợ đang xuyên qua nhảy lên theo chiếc thuyền. Từng miếng từng miếng cắn xé thi thể lão ngư dân.

– Đây chính là kết cục của việc nhảy xuống thuyền!

Tên võ giả của Vân Hà tông đó lạnh lùng cười ha hả.

Không ít người ở đó đều phải nôn mửa, họ đều là những người bình thường, nào đã nhìn thấy cảnh tượng máu tanh ghê sợ đến như vậy?

Dương Khai trong lòng nghiêm nghị, biết mình không thể thực hiện ý định nhảy thuyền chạy trốn đó được, đi bên thuyền này nhất định là có yêu thú ở biển, và có lẽ là do Vân Hà đảo tự nuôi.

Trong nước, những yêu thú này là vua, một võ giả Khí Động cảnh như mình gặp phải bọn chúng thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.

– Tất cả nghe rõ cho ta!

Tên võ giả của Vân Hà tông này hét lớn một tiếng, hai mắt hắn như điện, đảo nhìn đám người.

– Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn ở trên thuyền, đợi một hai giờ nữa là đến Vân Hà đảo, chớ có cho rằng bắt các người là phạm tội, đây là cơ hội Vân Hà tông ta dành cho các người! đến Vân Hà đảo rồi sẽ có không hết cao lương mỹ vị cho các người ăn và tơ lụa cho các người mặc, chỉ cần các người trải qua được thử thách của Vân Hà tông ta thì sẽ được thu nạp làm đệ tử, và từ giờ trở đi cũng trở thành những võ giả muốn trăng được trăng muốn sao được sao.

Đám người đều im bặt như thóc, rõ ràng là không thể nào tin được lời hắn nói.

Tên võ giả của Vân Hà tông này cũng không dài dòng, hắn chỉ lên tiếng uy hiếp một lần rồi cũng thôi.

Nhưng trải qua việc vừa rồi khiến bọn họ lúc này cũng không dám nói gì, cang không dám có ý nghĩ chạy trốn. Dưới thuyền có quái vật ăn thịt người. Họ đâu còn dũng khí gì nữa?

Chiếc thuyền lại tiếp tục đi.

Lại qua khoảng hơn một giờ sau đó Dương Khai liền nghe thấy tiếng người nói:

– Đến nhà rồi.

– Ái dà, mệt chết đi được, mỗi tháng đều phải đi một lần thế này, ngươi nói những người này sao lại đoản mệnh đến vậy?

– Người thường mà, cho dù có điều lý tốt đến mấy thì cũng không chống đỡ được bao lâu, xuỵt, đừng nói nữa, để họ nghe thấy lại hoảng loạn lên bây giờ.

Dương Khai mở to mắt nhìn về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy hiện lên trước mắt đường nét của một hòn đảo, hòn đảo này không nhỏ, Dương Khai ước chừng nó phải to bằng bốn bằng năm Hải thành, chỉ là hòn đảo này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, lúc này thị lực của hắn không được như thường, nhìn thì thấy nửa bên trái và nửa bên phải của hòn đảo không giống nhau lắm, bán đảo bên phải dường như bị một lớp sương mù che lấp, khiến người ta nhìn không rõ, cũng không biết là có gì huyền bí.

Chiếc thuyền đi về hướng bán đảo bên trái.

Qua một hồi lâu thì chiếc thuyền từ từ giảm tốc độ, và cuối cùng cũng cập bờ.

Có đệ tử của Vân Hà tông từ trên boong thuyền quăng thang dây xuống , rồi hô gọi đám người dân thường đang run lẩy bẩy đó:

– Tất cả xuống thuyền đi!

Hơn ba mươi người đó mặc dù sợ hãi nhưng rồi cũng lần lượt nhảy xuống thuyền, lúc đặt chân lên đất liền nhiều người bắp chân mềm nhũn và ngã trên đất, họ thực sự vô cùng sợ những quái vật ăn thịt người kia.

Nhiều người ở đây đều là ngư dân, nhưng bắt cá nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp phải loại quái vật này.

– Hai người các ngươi hãy sắp xếp cho những người này.

Tên cao thủ Chân Nguyên cảnh duy nhất trên thuyền này nói với hai tên đệ tử.

– Vâng, sư thúc!

Hai người đó liền cung kính đáp lại, đó chính là hai người trước đó đã bắt Dương Khai.

– Đi thôi, đưa các người đi ăn ngon uống sướng.

Hai tên luyện võ của Vân Hà đảo này cũng không làm khó dễ đám người dân thường này, chúng xua họ đi về phía trước trông giống như xua dê vậy.

Dương Khai cố ý đi sau cùng, khuôn mặt tươi cười nói :

– Hai vị sư huynh, lúc nào chúng ta mới bái nhập tông môn vậy?

Một tên trong hai nhìn Dương Khai lạnh lùng cười ha hả:

– Ai là sư huynh của ngươi?

Tên kia tuy cũng bực mình nhưng vẫn mở miệng giải thích:

– Ngươi đừng vội, chẳng phải lúc trên thuyền ngươi cũng được nghe nói rồi sao? Chỉ cần các người có thể vượt qua thử thách của Vân Hà tông bọn ta thì đều có thể liệt vào môn đồ, bái nhập võ đạo tu luyện của tông môn.

– Vậy thử thách đó là gì?

Dương Khai hỏi tiếp.

– Thử thách à, khà khà, rất đơn giản, chỉ là muốn ngươi đi hái một vài thứ mà thôi. Đừng hỏi nhiều nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Tên đó nhìn Dương Khai có vẻ dễ bị lừa gạt thì vừa nói vừa vỗ vai hắn nói:

– Chỉ cần ngươi đủ thông minh thì chúng ta sẽ có cơ hội trở thành huynh đệ. Các người mới đến Vân Hà đảo nên không cần lo gì hết, hàng ngày đều có cao lương mỹ vị cho các ngươi, đợi đến lúc thử thách ắt sẽ có người đến thông báo cho các ngươi.

– Ờ.

Dương Khai không thăm dò được thêm tin tức gì nên đành bỏ qua.

Tuy nhiên Vân Hà đảo đúng là một nơi tốt để tu luyện. Ở đây năng lượng thiên địa nồng đậm, mạnh hơn rất nhiều so với ở Lăng Tiêu các, chẳng trách các tông môn trên bờ biển đều thích khai tông lập phái trên đảo, chiếm cứ hải đảo để tu luyện. Vốn dĩ đây chính là ưu thế.

Hơn nữa trên nhiều hòn đảo còn có thiên tài địa bảo đặc biệt, đó là những thứ mà ở đất liền không thể thấy được.

Có lẽ do bị cuốn hút bởi cảnh non xanh nước biếc củaVân Hà đảo nên những người bị bắt đến này cũng dần ổn định lại tâm trạng, họ vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ phong cảnh xung quanh.

Một tên trong hai đệ tử của Vân Hà đảo mở miệng nhắc nhở:

– Không được chạy lung tung trên đảo đấy, ở đây cũng có quái vật ăn thịt người, nếu như chạy lung tung thì sẽ có kết cục chết không còn hài cốt.

Nói đến yêu thú với những người dân thường này vẫn chưa có gì gọi là uy hiếp, nhưng nói đến quái vật ăn thịt người thì tuyệt đối đã đủ để dọa người ta rồi.

Quả nhiên. Vừa nghe nói vậy thì nhiều người đều im thin thít, lúc này bọ họ đang nghĩ đến kết cục của lão ngư dân nhảy xuống thuyền đó.

Thuận theo con đường trên đảo, bọn họ phải đi khoảng một canh giờ mới đến nơi.

Trước mặt có một đệ tử khác của Vân Hà tông đến đón, hắn đưa hơn ba mươi người này đến một viện lớn, sau đó khẽ cười nói:

– Hai vị sư huynh vất vả rồi, hôm nay thu hoạch quả không tồi.

– Cũng tạm được, tìm được nhiều hơn lần trước mấy người, những người này giao cho sư đệ vậy.

– Sư huynh yên tâm.

Mấy người nói vài lời rồi hai tên võ giả của Vân Hà tông đó liền rời đi.

Đợi bọn họ rời đi thì tên võ giả của Vân Hà tông phụ trách tiếp ứng đó mới vẫy tay nói:

– Các người theo ta!

Đi vào trong viện Dương Khai liền quan sát xung quanh, hắn phát hiện bốn bên đều là tường bao, chiếm khoảng chừng vài dặm đất. Bên trong đó chia thành từng căn phòng nhỏ một, nhìn thì chỉ có thể cho một người ở.

Hơn ba mươi người đó đều được sắp xếp vào trong những căn phòng nhỏ đó, Dương Khai cũng một mình một phòng.

Bài trí trong phòng không được coi là xa xỉ, nhưng ít nhất cũng không tồi, có giường có chăn đệm xếp chồng ngăn nắp.

– Từ nay trở đi các người sẽ sống ở đây. Không cần quản gì cả, cũng không cần làm gì cả, mỗi ngày ba bữa sẽ có người mang đến cho các người, nhiệm vụ duy nhất của các người hiện giờ là ăn no ngủ kĩ, an dưỡng tốt và đợi Vân Hà tông chúng ta mang đến thử thách cho các người!

Tên võ giả của Vân Hà tông đó dặn dò.

Nghe hắn nói vậy thì bất giác Dương Khai nghĩ đến hai chữ nuôi heo.

Hắn không tin Vân Hà tông bắt những người dân thường đến là để họ hưởng phúc, nuôi heo cũng vậy, ăn no ngủ kĩ, dưỡng cho đủ mập, đợi đến ngày lễ tết thì sẽ một dao mổ giết.

Vân Hà tông rốt cuộc là muốn làm gì? Dương Khai thật sự có chút mơ hồ.

Nhưng hiện giờ Dương Khai cũng không có cách gì để trốn thoát, đây dù sao cũng là tông môn của người ta, lại còn là một cô đảo nữa, trừ phi tự mình có thể an toàn làm được một con thuyền, và phải là con thuyền lớn có thể ngăn cản sự tấn công của yêu thú!

Đã đến rồi thì hãy yên tâm ở đây! Dương Khai bỏ gánh nặng trong lòng xuống, khoanh chân ngồi trên giường và bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, quả có người mang cao lương mỹ vị đến, những món ăn đẹp đẽ đủ món đó vừa nhìn đã biết là được chuyên tâm làm ra, bên trong còn có thoang thoảng mùi hương thuốc, có lẽ đều là món ăn từ thuốc.

Dương Khai không ăn ngay mà đợi mãi sau đó, khi thấy những người khác ăn xong mà không sao thì mới dám động đũa.

Ăn xong một bữa cơm những người đó đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, Dương Khai cũng vậy, những dược vật trong thức ăn tuy không nhiều nhưng đều là thứ có tác dụng cường thân kiện thể, có lợi cho trợ khí hoạt huyết, nếu dùng lâu thì ngay cả người thường cũng có thể sống lâu trăm tuổi.

Những mấy ngày đều như vậy. Những người bị bắt đến đó lúc này hoàn toàn không còn oán giận, mà đã hoàn toàn tin tưởng lời đệ tử Vân Hà tông đã nói, đưa họ đến chính là để họ hưởng phúc.

Những người này đều là những người nghèo khổ, mấy khi được đãi ngộ như vậy? Bữa nào cũng là sơn hào hải vị, ai nấy đều vui quên đường về.

Tuy nhiên ngoài những bữa ăn từ thuốc dược này nhưng người bị bắt đến hàng ngày đều phải uống một loại thảo dịch, loại dịch này rất đắng, và cũng là có lợi cho cơ thể chứ không hề có hại. Ngày này qua ngày khác những người nghèo khổ đó ai nấy đều trở nên cường tráng.

Tâm trạng vui sướng, không phải lo cái ăn, bọn họ cảm thấy nơi đây chính là thiên đường.

Hơn nữa mọi hành vi cử động của mình cũng không quá bị hạn chế, ngoại trừ không thể rời khỏi đại viện đó ra thì muốn đi đâu cũng được.

Chương 173: Hắc Huyền quả

Cuộc sống mấy ngày này của Dương Khai cũng coi như yên ổn, ngoài mấy lần lén lút trốn ra ngoài ra thì không có động tĩnh gì khác.

Cái tên trông giữ người ở đây chẳng qua cũng chỉ đạt đến Khí Động cảnh, hắn cơ bản không thể phát hiện tung tích của Dương Khai.

Thăm dò vài lần Dương Khai phát hiện ngoài chỗ mà mình ở ra thì quanh đó còn có những viện lạc giống vậy, và cũng có không ít những dân thường bị bắt vào đó.

Nhưng bọn họ không giống với những người trong viện này của mình, nhiều người trong số đó sắc mặt tiều tụy, mặt mày tàn tạ, cho dù mỗi ngày đều được điều dưỡng với sơn hào hải vị và thảo dịch nhưng cũng khó để khôi phục lại sức sống của bọn họ

Địa Ma cảm nhận có gi đó bất thường từ trên người những người này, trên người họ ít nhiều đều có chút tà khí, những tà khí này không phải do tu luyện mà có, mà là không cẩn thận mới bị nhiễm phải.

Chính là tà khí nơi đây đang ăn mòn sức sống của họ.

Dò tìm được tin này khiến Dương Khai ngầm có chút suy đoán về Vân Hà tông này nhưng hắn cũng không dám chắc chắn lắm.

Sau nửa tháng bị bắt đến đây, Dương Khai và những người dân thường này ngoài ăn uống nghỉ ngơi dưỡng sức ra thì hàng ngày họ còn có thêm một nhiệm vụ.

Đó là nghe đệ tử Vân Hà tông giảng giải kiến thức về thảo dược.

Mỗi người đều được phát một quyển sách nhỏ, trên sách đều là hình vẽ và chú thích về đủ các loại thiên tài địa bảo và cả cách hái thuốc.

Tên đệ tử của Vân Hà tông này mỗi ngày đều giảng giải một canh giờ, Dương Khai rất chăm chỉ học, loại kiến thức này bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến.

Cứ giảng giải như vậy cũng đến nửa tháng rồi.

Dương Khai đến Vân Hà tông cũng được một tháng rồi, một tháng này hắn vẫn lén lút tu luyện và thực lực của hắn lại thêm một lần đột phá nữa, đạt đến Khí Động cảnh lưỡng tầng, không dùng đan dược, cũng chẳng hấp thu dương khí mà lại có được thành quả như vậy, từ đó có thể thấy được năng lượng thiên địa ở đây nồng đậm đến mức nào.

Nếu không phải tình cảnh hiện giờ không ổn thì Dương Khai đã vui vẻ ở lại đây để tu luyện rồi.

Một tháng sau vào một buổi sáng sớm, tên đệ tử phụ trách trông giữ những người trong viện lạc của Vân Hà tông này đến triệu tập tất cả mọi người.

Đã đến lúc bị đem giết mổ rồi! Dương Khai nghĩ thầm.

Kết hợp tất cả những manh mối trước đó đã tìm hiểu được Dương Khai dám chắc rằng Vân Hà tông muốn những người dân thường này đến một nơi nguy hiểm nào đó để hái thuốc, hơn nữa đây là nơi nguy hiểm mà ngay cả đệ tử tông môn cũng không muốn đặt chân đến.

Quả nhiên, tên đệ tử của Vân Hà tông đó lớn tiếng nói:

– Các vị, đến Vân Hà đã được một tháng, sức khỏe của mọi người cũng tăng lên không ít, đây là đặc ân mà tông môn chúng tôi ban cho các vị, nhưng trong nhân gian thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí nào, nếu như các vị vẫn muốn sống cuộc sống như vậy thì phải làm giúp chúng tôi chút việc, và đây cũng chính là khảo nghiệm giành cho các vị, nếu các vị có thể thông qua thì có thể quay trở lại đây tiếp tục cuộc sống tiêu diêu tự tại.

Đám người trong lòng đầy ưu tư, không biết việc mà hắn nói là gì.

– Bây giờ thì hãy theo ta.

Hắn cũng không nói thêm nhiều mà cứ thế dẫn đám người đi.

Đi theo đoạn đường mà trước đó khi đến Vân Hà đã đi qua, khoảng một giờ sau mọi người đã đến bên bờ biển, ở đó có một chiếc thuyền lớn đang đợi ở đó.

Dương Khai phát hiện trên thuyền đã có không ít người, đó chính là những người đêm đó hắn nhìn thấy, bọn họ đều đang ngồi xổm trên thuyền, nhiều người còn đang run lẩy bẩy, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.

Đợi sau khi hơn ba mươi người bên này lên thuyền thì trên thuyền lúc này phải có đến hơn trăm người dân thường. Những người lên thuyền trước đó nhìn đám người Dương Khai với ánh mắt đồng cảm khó hiểu.

– Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ?

Một người trung niên công lực Chân Nguyên cảnh hỏi.

– Đều tới rồi ạ.

– Lái thuyền đi.

Người đó vung tay lên thì chiếc thuyền từ từ chuyển động.

Ngay lúc này tiếng một người vô cùng hoảng sợ kêu lên:

– Tôi không muốn đi, tôi không muốn đến nơi quỷ quái đó, cầu xin các người hãy thả tôi ra, tôi không bao giờ đến đó nữa.

Người này vừa nói vừa kêu gào thảm thiết, sau đó lại đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo xông đến người một võ giả của Vân Hà tông, sắc mặt hắn đầy vẻ sợ hãi, hai mắt đỏ ngầu như điên, khi đến trước mặt tên võ giả đó liền há mồm cắn vào hắn, miệng hét lên:

– Các người muốn tôi chết thì tôi sẽ cho các người chết trước.

– Thần trí người này đã bị ma khí đó nuốt làm cho phát điên rồi.

Tiếng Địa Ma truyền đến.

– To gan!

Đây không phải lần đầu tên võ giả của Vân Hà tông đó gặp phải tình huống này, hắn không hỏi gì hết, mà lập tức rút ra một thanh kiếm dắt bên hông rồi một nhát đâm thẳng vào ngực người này, sau đó xoáy chân lên đạp người này xuống thuyền.

Dưới thuyền truyền đến tiếng con yêu thú đang phân thây người này.

Tất cả mọi người đều nghiêm nghị trong lòng.

Tên võ giả của Vân Hà tông đã giết người đó đưa mắt lạnh lùng nhìn những người trên thuyền, miệng hét lớn:

– Ai còn dám hỗn xược thì sẽ đều bị quẳng xuống khỏi thuyền làm mồi cho cá.

Sát khí đằng đằng, uy phong lẫm liệt, bị ánh mắt của hắn nhìn đến thì không ai dám đối diện nhìn vào.

Trên thuyền lập tức trở nên tĩnh mịch.

Nơi mà chiếc thuyền đến không xa, mà đó chính là bán đảo bên phải bị mây mù che lấp đó của Vân Hà đảo, chỉ lượn qua một vòng chiếc thuyền lớn liền cập bến.

Khi còn ở trên thuyền Dương Khai đã hiểu nhiệm vụ lần này của đám người mình.

Hái từ trên đảo một loại quả có tên Hắc Huyền quả, Dương Khai biết loại quả này. Nửa tháng sau khi đến Vân Hà đảo hắn từng nghe tên đệ tử Vân Hà tông đó giảng giải, ngay trên trang đầu tiên của quyển sách, đây là một loại quả đen nhánh, kết thành chùm giống như nho vậy, và đây cũng chính là một đặc sản của Vân Hà đảo, cả một vùng biển gần đó chỉ Vân Hà đảo mới có.

Lúc ấy khi tên đệ tử đó giảng giải về Hắc Huyền quả còn nhấn mạnh nói lại nhiều lần, lúc đó Dương Khai cũng không biết tại sao hắn lại có vẻ coi trọng loại quả này đến vậy, bây giờ cuối cùng thì cũng hiểu.

Mục đích lớn nhất mà Vân Hà tông bắt những ngươi này đến chính là để bắt họ chúng ta đi!

Chiếc thuyền rời đi, hơn trăm người dân thường vẻ mặt chán nản nhìn chằm chằm.

Hơn ba mươi người bị bắt cùng Dương Khai vẫn có chút không hiểu, còn những người khác thì rõ ràng đây không phải là lần đầu thực hiện nhiệm vụ này.

Đứng tại chỗ chốc lát sau, nhiều người không nói gì mà lặng lẽ đeo chiếc sọt của mình và đi vào bên trong.

Dần dần, người lưu lại cũng ít, Dương Khai đứng bên bờ biển cúi đầu nhìn, thở dài bất lực.

Dưới mặt biển, mấy con yêu thú biển không ngớt du động khiến hắn không cách nào chạy trốn được.

Dương Khai xoay người rồi cũng lại đi vào bên trong bán đảo bên phải đó.

– Thiếu chủ, ma khí ở đây rất nồng đậm, chẳng trách đệ tử của Vân Hà tông không dám vào.

Tiếng Địa Ma truyền đến.

Nếu hít vào một chút ma khí này thì không có nguy hại gì đối với cơ thể, nhưng lâu rồi thì rất có khả năng nó sẽ ăn nuốt thân tâm và khiến người ta rơi vào ma đạo.

Cũng chính vì thế mà Vân Hà tông mới cần bắt những người dân thường này vào bán đảo bên phải hái thuốc. Hơn nữa bọn chúng mất một tháng để điều dưỡng thân thể cho những người này cũng là để mong bọn họ có thể chống đỡ được vài ngày, mà không đến nỗi vừa vào trong đảo đã bị phát điên.

– Ma khí chẳng phải là thứ ngươi thích sao?

Dương Khai trêu chọc hỏi một câu, vẻ không chút sợ hãi.

– Khà khà, đúng như thiếu chủ nói.

Địa Ma khặc khặc cười một tiếng quái dị:

– Có lão nô ở đây, thiếu chủ không cần lo lắng sẽ bị ảnh hưởng bởi ma khí đó, tuy nhiên nơi này dù sao cũng là một kỳ địa, thiếu chủ cũng có thể thăm dò một phen, biết đâu lại có chút thu hoạch gì đó.

– Ta cũng đang có ý đó!

Dương Khai gật đầu nói, bị bắt giam vào cô đảo này một tháng, tuy được hầu hạ ăn uống no nê nhưng Dương Khai cũng phải có chút lợi mới phải.

Chàng khoác trên lưng chiếc sọt đựng thuốc tiến sâu vào bên trong bán đảo bên phải.

Phía bên ngoài đó chắc giờ không còn gì nữa, tuy Hắc Huyền quả sinh trưởng nhanh nhưng cũng không chịu nổi nhiều lần bị hái, chỉ có tiến sâu vào trong thì mới có thể tìm được.

Cũng nhiều người có ý nghĩ giống Dương Khai, nên họ đều đi cùng nhau, rất ít người đi một mình.

Thời gian trôi đi, bên cạnh đã không thấy bóng dáng những người khác đâu rồi.

Trong lúc đang đi thì đột nhiên Dương Khai phát hiện phía trước có một bóng người đang chạy nhanh về một phía. Theo hướng mà người đó chạy Dương Khai nhìn thấy có một chùm quả nhìn giống như nho treo trên một đoạn dây leo.

Hắc Huyền quả!

Con ngươi Dương Khai đảo nhìn một vòng, bước chân nhanh chóng chạy đi, hắn nhìn thấy sau nhưng lại là người đến trước phía dưới Hắc Huyền quả rồi hái nó xuống.

Nghĩ kĩ thì chùm quả này có khoảng nửa cân, như vậy có nghĩa là chỉ cần tìm được sáu chùm thì nhiệm vụ của một người cơ bản là có thể hoàn thành.

Người kia cũng xông đến, nhìn thấy Dương Khai, sắc mặt gã không khỏi ngạc nhiên, rồi lập tức hung giữ trợn mắt nhìn hắn, gã này gầm nhẹ:

– Tiểu tử, đưa quả đó cho ta!

Dương Khai nhướn mày thở dài.

Người này vốn là một người nghèo khổ lòng dạ lương thiện, nhưng sau khi rơi vào nơi này thì người liền bị ảnh hưởng bởi ma khí và dần mất đi bản tính, thế nên hiện giờ biểu hiện ra ngoài chỉ có hung ác và điên cuồng, có vẻ như Dương Khai mà không đưa chùm quả này cho gã thì gã sẽ giết chết hắn.

– Quả này có thể cho ngươi.

Nếu như không phải vì muốn thăm dò chút tin tức thì Dương Khai cũng không đến nỗi phải tranh giành đồ với người khác.

– Mau đưa ta!

Người đó cúi thấp nửa đầu, vẻ hung giữ ác sát nhìn Dương Khai.

– Trả lời ta một câu hỏi, Vân Hà tông cần quả này làm gì?

Dương Khai hỏi, người này rõ ràng không phải lần đầu vào nơi này, nên chắc phải có chút hiểu biết về việc này.

– Ít phí lời thôi, đưa quả đó cho ta trước rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.

Dương Khai cười rồi đưa chùm Hắc Huyền quả đó ra.

Người đó nhận lấy, gã mỉm cười, bỏ Hắc Huyền quả vào trong sọt sau lưng, sau đó lại nhìn khắp người Dương Khai từ đầu xuống chân, vẻ hung giữ trong đôi mắt dần biến mất, trầm ngâm một lúc sau rồi nói:

– Ta biết không nhiều, chỉ nghe nói chúng cần loại quả này để nuôi cá.

– Nuôi cá?

– Ừ, một giống cá đặc biệt, cụ thể là gì thì ta không rõ.

Nói xong người này nhìn Dương Khai với ánh mắt khác thường không chút hảo ý gì và nói:

– Nhìn tiểu tử ngươi gầy gò ốm yếu, nếu không ngại thì có thể đi cùng ta, thế nào? Nơi này 200 nguy hiểm đó.

Gã ta muốn lôi mình nhập bọn sao? Dương Khai khẽ lắc đầu, hắn đoán chừng nếu mình mà đi cùng gã thì Hắc Huyền quả tìm được nhất định phải thỏa mãn nhiệm vụ của gã ta trước.

– Đúng là đã phụ lòng tốt của người khác!

Người đó cũng không làm khó Dương Khai, dù sao thì nhân tính trong người vẫn chưa mất đi, gã hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Chương 174: Người ma vốn một nhà

Dương Khai một thân một mình trên bán đảo đi lại như con thoi, càng đi càng sâu.

Đi vào bán đảo đã hơn một ngày rồi, trên đường cũng đã phát hiện không ít quả Hắc Huyền, nhưng Dương Khai căn bản không muốn giúp Vân Hà tông hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không đi hái.

Người luyện võ trong Vân Hà tông cho kỳ hạn ba ngày, chắc là người bình thường có thể đủ thời gian chèo chống được ở đây, nhưng Dương Khai có Địa Ma tương trợ, căn bản không phải lo lắng bị tà khí nhập vào người.

Ngược lại là Địa Ma nhu cầu cấp bách cần những tà khí này để phục hồi bản thân, cắn nuốt không biết trời đất.

Dương Khai quyết định thăm dò một hồi trên bán đảo này trước, xem xem nơi đây rốt cuộc chứa đựng điều thần bí gì, sau đó sẽ nghĩ cách rời khỏi đảo Vân Hà.

Nửa phải đảo chiếm diện tích lớn, có mấy ngọn núi, không coi là quá cao, lại tương đối dốc, người bình thường căn bản không cách nào trèo lên.

Mục tiêu của Dương Khai chính là mấy ngọn núi này, hắn tin ở nơi đó nhất định có thể tìm được chút thiên tài địa bảo.

Trong lúc đang đi lại, bước chân của Dương Khai dừng lại, hắn ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc tươi mát, mùi thuốc này vừa vào mũi, lập tức làm người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, như đột nhiên hiểu ra một loại khoan khoái dễ chịu.

Cẩn thận phân biệt hướng hương thuốc truyền đến, Dương Khai đi về bên phía tay phải, không bao lâu, một cây hoa cao khoảng nửa người hiện ra trước mặt.

Trên đỉnh có một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, nhị hoa nở rộ, hương hoa dễ chịu, nhìn kỹ lại, đóa hoa này dường như là gương mặt của một mĩ nhân, đang cười với mình.

Mà thân hoa cũng kì quái, giống như là vòng eo xinh xắn của con gái, cái mông, lung linh uyển chuyển, làm người ta mơ màng.

– Mỹ nhân hoa!

Ánh mắt Dương Khai tỏa sáng, không ngờ mới đến có hơn một ngày đã tìm được một thứ đồ tốt. Căn cứ theo giới thiệu trên quyển sách nhỏ mà đệ tử Vân Hà phát, Mỹ Nhân hoa này chính là linh dược thượng phẩm Địa cấp, nếu dùng thêm với dược liệu khác luyện thành đan dược, khiến người con gái sau khi ăn vào, có thể có được vài hiệu quả kì lạ, cho dù không thể biến người phụ nữa xấu xí thành mỹ nữ, tối thiểu cũng có thể khiến da thịt người con gái càng thêm mềm mại.

Dương Khai đương nhiên sẽ không khách khí, đưa tay hái đóa mỹ nhân hoa này xuống, bỏ vào trong cái sọt thuốc sau lưng.

Tiếp tục vào sâu thăm dò.

Có lẽ Dương Khai đã đến được nơi mà những người bình thường trước đây chưa từng đặt chân qua, sau khi tự mình phát hiện ra đóa Mỹ Nhân hoa kia, lại liên tục có thêm thu hoạch.

Sâu trong nửa phải đảo Vân Hà, căn bản chính là một kho báu còn đợi khai thác.

Người học võ của Vân Hà tông không dám xâm nhập, sợ bị tà khí ảnh hưởng, người bình thường không có cách nào tiến vào sâu như vậy, hiện tại tất cả đều thuận lợi cho Dương Khai.

Bay qua một ngọn núi lại một ngọn núi, trong sọt thuốc sau lưng Dương Khai, dị thảo hiếm quý và linh quả cũng dần tăng lên.

Duy nhất một điều làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc chính là, diện tích của nửa phải đảo này tuy không nhỏ, nhưng căn bản đã không ngăn được sự tìm kiếm như vậy của Dương Khai, chỉ không quá ba năm ngày, thì Dương Khai cơ bản đã chạy hết một vòng nửa phải đảo.

Cái sọt thuốc sau lưng đã đầy hơn phân nửa, đồ trong sọt kém nhất cũng là hạ phẩm Địa cấp, thậm chí có Thiên cấp kì hoa dị thảo. Những thứ này nếu đem bán, cho dù tùy tùy tiện tiện cũng được trên mấy trăm vạn lượng hoa tuyết ngân.

Hơn nữa, nơi này còn không có nguy hiểm quá lớn, không giống núi Hắc Phong, bên trong yêu thú thường lui tới, kẻ thực lực yếu đi vào chỉ có thể bị biến thành đồ ăn của yêu thú.

Dương Khai đi vòng vo ở chỗ này mấy ngày, chỉ đụng phải hai ba con sài lang.

Ngày thứ ba, thuyền lớn của Vân Hà tông đến đúng hẹn, Dương Khai đứng ở một chỗ trên đỉnh núi thấy được cảnh tượng này, có điều người bình thường còn sống trở ra, chỉ có sáu bảy mươi người.

Những kẻ khác chắc đều đã bị tà khí cắn nuốt tâm thần rồi, lâm vào cảnh cuồng dại, cuối cùng chỉ có thể chết trên nửa phải đảo này.

Ngày thứ tư, Dương Khai đứng phía dưới một ngọn núi nhỏ, nhìn lên đỉnh núi cao xấp xỉ ba trăm trượng trước mặt.

Đây là ngọn núi cuối cùng ở đây, thăm dò hết nơi này, là Dương Khai chạy hết nửa phải của đảo.

Địa Ma cứ buồn bực không lên tiếng bỗng nhiên kích động hét nói:

– Thiếu chủ, ngọn núi này hình như là khởi nguồn của tà khí trên nửa phải đảo này!

– Chắc không?

Dương Khai hoài nghi, bản thân hắn cũng cảm thấy được, tà khí ở đây, quả thực nặng hơn rất nhiều những nơi khác.

– Đương nhiên chắc chắn! Thần hồn của Lão nô đều đang run rẩy…

– Ngươi sợ?

Dương Khai khó hiểu.

Địa Ma khằng khặc cười lớn:

– Không phải sợ, là kích động! Thiếu chủ, nếu như người bị đói rất lâu rồi, có một mâm món ngon mỹ vị bày ra trước mặt người, người sẽ có phản ứng gì?

– Ăn nó!

– Khẩn cầu Thiếu chủ cho Lão nô cơ hội này!

Mơ hồ trong đó, Dương Khai thậm chí đã nghe được tiếng Địa Ma nuốt nước miếng.

Dương Khai khẽ mỉm cười, thuận theo vách núi trèo lên trên.

Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì gây ra khác biệt này trên nửa phải đảo!

Vừa trèo lên trên, Dương Khai vừa quan sát bốn phía, xem hay không có thể thuận tay tìm chút thiên tài địa bảo, nhưng mà trèo lên đến đỉnh núi, cũng không có phát hiện gì, không khỏi làm người thất vọng.

Trên đỉnh núi, Dương Khai đứng thẳng người quan sát mọi nơi.

Đỉnh núi này rất cổ quái, là một đỉnh núi bằng phẳng, lúc nhìn từ xa đã biết trên mặt nó trụi lủi một mảnh, bây giờ đặt chân lên nó, cảm nhận càng sâu sắc.

Nơi đây không một cành cây không một ngọn cỏ, đất của đỉnh núi đều đỏ tươi như máu, trong không khí lại càng tràn ngập một mùi tanh.

Tà khí đập vào mặt!

Dương Khai hít sâu một hơi, ánh mắt dừng lại trên một khối nham thạch cực lớn ở giữa đỉnh núi.

Khối nham thạch này, cũng là màu đỏ rực, đưa mắt nhìn qua, thậm chí có thể nhìn rõ ràng được huyết khí bốc hơi trên đó, như sương khí bàn dày đặc thấm vào người.

Tinh thần cảnh giác, chậm rãi đi đến phía tảng đá lớn, đợi đến trước mắt cũng vẫn không có gì nguy hiểm.

Bình tĩnh nhìn, chỉ thấy giữa tảng đá lớn bằng phẳng như gương, có vài giọt chất lỏng đỏ tươi, dày đặc, máu tanh, như là máu tươi.

– Ngưng Huyết Châu!

Địa Ma tấm tắc kêu kì lạ, ngữ khí ngược lại không gay cấn gì lớn, hiển nhiên rất bình thản, nhưng thời gian Dương Khai và hắn ở chung với nhau không ngắn, biết Lão nô nhãn giới rất cao, thứ có thể khiến hắn tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với mình mà nói đều là hảo bảo bối của đính thiên.

– Thiếu chủ, Lão nô hiểu rồi.

Địa Ma mở miệng nói:

– Vốn dĩ nơi này từng ngã xuống một tiểu ma đầu, cho nên mới có thể có nhiều tà khí như vậy.

– Tiểu ma đầu?

– À…so sánh với Lão nô, quả thực là một tiểu ma đầu, nhưng mà lấy trình độ tiêu chuẩn của người luyện võ mà nói, đây là một đại gia hỏa.

Trong giọng nói của Địa Ma lộ ra vẻ đắc ý tự thổi phồng.

– Có thể lớn bao nhiêu?

Dương Khai hiếu kỳ.

– Vượt qua Thần Du cảnh một đại cảnh giới đấy!

Địa Ma dùng cách Dương Khai có thể hiểu được giải thích.

Dương Khai day day trán, mình bây giờ mới Khí Động cảnh, sau Khí Động cảnh mà Ly Hợp cảnh, Chân Nguyên cảnh, sau đó mới là Thần Du cảnh.

Tiểu ma đầu này… ồ, tiểu ma đầu đã vượt qua Thần Du cảnh một đại cảnh giới, trên thế gian còn có ai là địch thủ? Hoàn toàn chính là thiên hạ đệ nhất rồi.

Nhưng lại ngã xuống tại nơi này!truyện Kiếm Hiệp

– Tiểu ma đầu này tuy rằng thể xác chết, nhưng một thân tà khí vẫn tụ tập tại chỗ này như cũ, điều này mới tạo nên sự kỳ quái của nửa phải đảo, nếu Lão nô có thể hấp thụ tà khí còn dư lại của tiểu ma đầu này, chắc có thể phục hồi chút sức mạnh thần hồn, đáng tiếc, tiểu ma đầu này xem ra thời gian chết không ngắn, đã lãng phí không ít. Của trời đánh, tại sao không đợi lão phu đến đây rồi mới chết chứ?

Địa Ma một câu một tiểu ma đầu, Dương Khai nghe mà da mặt cứ giật nảy.

– Vậy ngươi nói Ngưng Huyết Châu là để làm gì?

Dương Khai nhìn chất lỏng đỏ như máu trước mặt nói.

– Đây là toàn bộ tinh khí máu thịt của tiểu ma đầu kia ngưng kết thành đấy, ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Lão nô không có thân xác, không hấp thụ được, Thiếu chủ nếu như người hấp thụ nó, tuyệt đối có thể tăng thực lực của người trên phạm vi lớn, nhưng mà Lão nô không biết người có thể chịu đựng được hay không. Sức mạnh nơi này ẩn chứa, không phải thứ người thường có thể hấp thụ được.

Dương Khai nghe xong, trên mặt cũng do dự bất định.

Có thể trên phạm vi lớn mà nâng cao thực lực của mình, đương nhiên là Dương Khai mong muốn có được. Nhưng vài giọt Ngưng Huyết Châu này nếu mình không chịu được thì sao?

Hỏi về vấn đề này, Địa Ma cười ha hả:

– Nhập ma! Thiếu chủ, thực ra làm ma đầu cũng không có gì không tốt, muốn làm gì thì làm, thấy ai khó chịu thì giết kẻ đó, thích mỹ nhân nào thì đoạt về chơi bời đùa bỡn, nếu chán rồi thì trực tiếp vứt đi, căn bản không phải băn khoăn quá nhiều, tự do tự tại, không gì trói buộc, chẳng phải sướng à! Huống hồ, cái gì là người, cái gì lại là ma? Nhân thế không phân chia hai cấp người ma, vốn là sai lầm lớn. Chỉ cần nhân tính bất diệt, ai lại là ma đầu chứ? Thiếu chủ người xem cách làm của Vân Hà tông đó, tán tận lương tâm, làm người trơ trẽn, nhưng tông này trong mắt người đời căn bản cũng không phải là ma.

– Người ma vốn một nhà mà!

Địa Ma đậy nắp quan tài kết luận.

Lòng Dương Khai có xúc động, lại chần chừ không dám hạ quyết tâm như cũ.

Chính vào lúc do dự, sau đầu như có gió tanh, lại có một trận động tĩnh xào xạc truyền đến, Địa Ma kinh hãi kêu lên:

– Thiếu chủ cẩn thận!

Dương Khai gần như là trong nháy mắt đã thi triển bộ pháp tự sáng tạo ra, trực tiếp né tránh tại chỗ.

Một tiếng vang cực lớn từ bên kia truyền đến.

Nâng mắt nhìn, da đầu Dương Khai tê dại, ở đó không biết từ lúc nào xuất hiện một con Huyết Sắc Đại Mãng, thân hình thô ráp, dài hơn vài chục trượng, một kích không trúng, xoay mình đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn Dương Khai.

Hai con mắt nó đỏ tươi như máu, lưỡi rắn màu đỏ tươi nuốt vào nhả ra trong cái mồm cực lớn, diện mạo đáng sợ.

Địa Ma kì quái kêu:

– Đại xà này chắc từng muốt Ngưng Huyết Châu.

Không cần Địa Ma nhắc nhở, Dương Khai cũng đã nhìn ra, chả trách trên tảng đá chỉ còn ba giọt Ngưng Huyết Châu ít ỏi, hóa ra những viên khác đều đã thuộc về con đại xà này.

– Ra đây!

Dương Khai tay vừa vung, Địa Ma liền ôm Phá Hồn Trùy xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Lập tức, Dương Khai một phát bắt được, trong ánh mắt không thể tin được của Địa Ma, dùng sức ném Phá Hồn Trùy về phía đại xà.

– Thiếu chủ…

Địa Ma kêu thảm thiết, tiếng kêu đáng thương, lại đột nhiên nhận ra, mình không có thân xác, sợ đại xà này làm gì? Lập tức liền hiểu được dụng ý của Dương Khai, trong lòng tuy tủi thân, lại cũng thật khâm phục, từ lúc đại xà xuất hiện đến bây giờ chẳng qua thời gian một cái nháy mắt, Dương Khai đã nghĩ ra kế sách đánh địch, tư duy nhanh nhẹn làm cho người ta ngạc nhiên thán phục.

Đại xà ngược lại cũng tinh khôn, một phát đã nuốt phá hồn trùy vào trong bụng, chưa cảm nhận được mùi vị gì, lại bị động tác tràn đầy thái độ thù địch của Dương Khai chọc giận, lưỡi rắn nuốt vào nhả ra càng làm cho người ta sợ hãi, sau khi cái đầu lưỡi hướng lên cao hơi đứng im một phát, lại lấy tư thế tốc độ sấm sét hướng Dương Khai bổ xuống.

Cái miệng lớn đầy máu mở to làm lòng người kinh hãi hoảng sợ, mùi hôi thối trước mặt xộc đến, càng chứa thêm độc tính kịch liệt.

Dương Khai nín thở, thân hình lại lóe lên, trực tiếp xuất hiện phía sau đại xà, trên nắm tay một mảnh chân dương nguyên khí bạo động.

Viêm Dương tam điệp bạo!!!!

Chương 175: Sự ngượng ngùng của Địa Ma

Nguyên khí mạnh mẽ theo quyền đánh ra, Dương Khai vừa chạm vào đã thu lại, nhanh nhẹn né ra phía sau, tránh được cái đuôi dài của đại xà cuốn tới.

Đại xà quay mình, đang định nhào tới, vị trí vừa nãy bị Dương Khai đánh trúng bỗng nhiên truyền đến ba tiếng binh binh binh trầm đục, mắt thường có thể thấy được, một đống máu thịt bắn ra ngoài, chân dương nguyên khí nóng hầm hập trong máu thịt phát ra, khiến da thịt nứt toác, máu tươi ròng ròng.

Đại xà bị đau, thân hình dài mấy chục trượng giống như là cái roi dài bị người ta vung vẩy, trên đỉnh núi khói bụi dày đặc, Dương Khai nhướn mày, hắn phát hiện mình đã đánh giá hơi cao sức mạnh của con đại xà này.

Vừa nãy đột nhiên nhìn thấy cái thứ lớn như vậy, hắn còn tưởng đây ít nhất phải là yêu thú ngũ giai lục giai gì đó, nhưng không ngờ mình chỉ đánh một cú đã khiến nó bị thương.

Nó căn bản không phải ngũ giai lục giai gì cả, cùng lắm chỉ có thể là yêu thú tứ giai, chỉ tương đương với võ giả Ly Hợp cảnh mà thôi.

Bề ngoài to lớn như vậy cũng chẳng để làm gì.

Trong lòng có ngọn nguồn, hai chân Dương Khai lay động, nhân lúc đại xà quay cuồng đến cực điểm lại cho nó phát nữa, đại xà càng lăn lộn ghê hơn. Nhưng nó rõ ràng không định ngồi chờ chết, cái đuôi dài quật đến, một trận gió gào thét cuồn cuộn nổi lên, chặn ngang quét tới chỗ Dương Khai.

Nếu không có bộ pháp tương trợ, e rằng đòn này còn có thể gây không ít phiền phức cho Dương Khai, nhưng đã có bộ pháp, tránh né đòn này quả dễ như trở bàn tay.

Một đòn không trúng, đại xà hít hà nuốt cái lưỡi vào lại nhả ra, miệng nó vừa há liền một luồng khói máu đỏ phun ra, nếu không phải Dương Khai tránh nhanh, chắc chắn đã bị phun kín cả đầu rồi.

Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng, hắn không hề sợ con đại xà này, chẳng qua là khói độc phun ra có chút phiền phức mà thôi. Nhưng cũng chỉ là chút phiền toái, nín thở, không để mình bị khói độc bao vây, đại xà này căn bản không đả thương được mình.

Dương Khai ở bên ngoài đánh nhau với đại xà, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy vọt vào trong bụng của đại xà lúc này cũng không nhàn rỗi, Tuy sức mạnh bây giờ Địa Ma có thể phát huy được không lớn, nhưng bất kì một sinh vật nào, nội thể luôn yếu ớt vô cùng, Phá Hồn Chùy có không sắc bén đi nữa, nó vẫn là một thanh vũ khí.

Nội thể đại xà nhanh chóng thương tích đầy mình, đau đớn kịch liệt khiến nó căn bản không thể tiếp tục cuộc chiến với Dương Khai, cái thân dài lúc cuộn vào, lúc duỗi thẳng, lăn lộn trên đỉnh núi.

Dương Khai lãnh đạm bang quan, hắn đã không cần thiết phải ra tay nữa.

Thực lực của đại xà cũng chẳng có gì, nhưng sức sống lại cực kỳ dồi dào, Địa Ma ở trong cơ thể nó giằng co khoảng nửa canh giờ, mới khiến cho nó thôi vùng vẫy, chết trên mặt đất.

Bụng đại xà nhúc nhích, Địa Ma ôm Phá Hồn Chùy chui ra, lơ lửng trước mặt Dương Khai, thản nhiên nhìn nhau, một hồi không nói gì.

– Thiếu chủ… Lần sau nếu có chuyện này, thông báo với Lão nô một tiếng, cũng là để chúng ta có sự chuẩn bị tâm lí tốt.

Địa Ma cảm thấy có chút tủi thân, bỗng nhiên lại bị Dương Khai ném vào miệng yêu thú, nếu đổi lại là một kẻ nhát gan, chẳng phải đã bị dọa đến hồn bay phách lạc à.

– Ừ.

Dương Khai nghiêm túc gật đầu.

Địa Ma không dám lên tiếng nữa.

Dương Khai lại hỏi:

– Ngươi không cảm thấy là yêu thú này có chút kì quái à?

– Kì quái chỗ nào?

Địa Ma cẩn thận hỏi.

– Sức mạnh của nó… rất thấp! Ít nhất, là thấp hơn so với ta nghĩ.

Địa Ma cười ha hả:

– Thiếu chủ, đại xà này chỉ là đã nuốt Ngưng Huyết Châu, mới biến thành hình dạng như vậy, đương nhiên không có bản lĩnh gì thật sự. Hơn nữa, đoạn đường người đi, từng phát hiện thấy dấu vết của yêu thú ở đây chưa?

Dương Khai lắc đầu.

– Thế thì đúng rồi, bản thân con vật này có lẽ chỉ là một con rắn nhỏ bình thường thôi, nuốt được Ngưng Huyết Châu, may mắn sống sót, mới biến thành yêu thú, có thể nói, nó chính là yêu thú duy nhất ở nơi đây.

– Con rắn nhỏ bình thường biến thành cái thứ lớn như vậy?

Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên

– Lợi hại.

Suy nghĩ lòng vòng, lại có chút mừng rỡ nói:

– Tiểu xà cũng có thể nuốt, ta đây nuốt cũng không thành vấn đề chứ.

– Thế sự không có tuyệt đối, Thiếu chủ nếu không yên tâm, có thể nuốt nội đan của con yêu thú này thử trước.

– Đề nghị này hay.

Dương Khai gật gật đầu.

Đi đến trước đại xà, phá tan thân xác nó, lấy nội đan ra.

Viên nội đan này, cũng lại là màu đỏ máu, chỉ có điều nó chỉ to bằng trứng chim bồ câu, bên trong còn ẩn chứa năng lượng còn sót lại của Ngưng Huyết Châu.

Dặn Địa Ma hộ pháp, Dương Khai xoa xoa nội đan trên y phục, nhét vào trong, nuốt xuống.

Chân Dương Quyết vận chuyển, Dương Khai nhanh chóng cảm nhận được một luồng năng lượng tan ra, xung đến máu thịt, hơn nữa trong đó còn trộn lẫn rất nhiều tà khí.

Đây chính là hơi thở của ma đầu đã ngã xuống ở đây.

Trong nháy mắt, máu thịt cả người Dương Khai biến thành một màu đỏ rực, tươi như máu, khắp người tràn đầy tà khí.

Bề ngoài nhìn tuy đáng sợ, nhưng kỳ thực bên trong không mấy nguy hiểm, Dương Khai chỉ là cảm thấy thần kinh của mình thoáng bị chút chấn động rồi đã bình ổn lại, chân dương nguyên khí trong kinh mạch vốn là khắc tinh của tà khí, đương nhiên sẽ không sợ nó.

Chân Dương Quyết vận chuyển khiến tà khí dần dần bị đốt cháy, chỉ còn lại tinh hoa.

Tinh hoa có được lần này, không phải thuộc tính dương, đương nhiên sẽ không thể ngưng thành dương dịch, nhưng kỳ lạ là cũng không bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ, mà nó dung nạp vào trong máu thịt Dương Khai, khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể đều hân hoan nhảy múa, mỗi một tấc thịt đều động đậy không ngừng.

Một viên nội đan, đã tiêu hao mất công sức một ngày của Dương Khai mới dần hoàn tất luyện hóa, mở mắt ra, hai mắt như điện, Dương Khai cảm thấy cả người đều có chút không giống lắm.

Không phải thực lực nâng cao, cũng không phải tâm cảnh nhảy vọt, mà là thân thể mình thay đổi, so với trước khi chưa luyện hóa nội đan mạnh hơn rất nhiều, luồng khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể ẩn chứa một sức mạnh to lớn, dường như không dùng đến nguyên khí cũng có thể một tay phá trời.

– Thiếu chủ, cảm giác thế nào?

Địa Ma ân cần hỏi han.

– Cũng được. Tác dụng lớn nhất của Ngưng Huyết Châu này là cải thiện thân thể sao?

– Đương nhiên là thế, vốn là tinh khí cả thân máu thịt của tiểu ma đầu đó biến thành, khả năng cũng sẽ tăng lên chút cảnh giới, nhưng tác dụng lớn nhất lại là tăng cường tố chất thân thể.

– Thế mà ngươi lại nói sẽ giúp tăng công lực?

Địa Ma ngập ngừng một lúc, nói:

– Thiếu chủ, lí giải của người có chút phiến diện, công lực tăng không phải là chỉ tăng lên về cảnh giới, sức mạnh cơ thể, độ tinh thuần của nguyên khí, lí giải theo vũ kĩ võ đạo, sự tăng lên về các mặt, đều có thể làm tăng công lực mà, chẳng hạn như tố chất cơ thể thiếu chủ lúc này tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, công lực chắc chắn là có gia tăng đấy.

Dương Khai sửng sốt, trầm tư rất lâu mới nói:

– Ừ, ngươi nói không sai, là tư duy của ta quá hẹp.

– Thiếu chủ tuổi trẻ chỉ là không nghĩ tới điều này thôi.

Địa Ma không dám kể công.

Nhìn trên tảng đá lớn còn thừa lại ba giọt Ngưng Huyết Châu, Dương Khai không do dự nữa, đưa tay cầm lên một giọt trong đó.

Ngưng Huyết Châu này dường như có linh tính, lúc chạm vào nó, nó liền chui thẳng vào trong cơ thể Dương Khai.

Trong cơ thể đang bùng nổ một năng lương mạnh hơn ban nãy, Dương Khai không chịu được kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng nhắm mắt ngồi xuống.

Nửa tháng sau đó, Dương Khai không làm cả, mà chỉ luyện hóa năng lượng của ba giọt Ngưng Huyết Châu đó, không chỉ vậy, ngay cả khí huyết trong tảng đá đó, đều bị Dương Khai hấp thụ sạch sẽ.

Khí huyết toàn thân, dồi dào hơn nửa tháng trước đó không chỉ một lần, bất kể là tốc độ thân thể, hay lực đạo xuất quyền, đều tăng lên rõ rệt.

Hơn nữa thực lực của mình cũng đột phá tăng đến cảnh Khí Động tam tầng.

Sau nửa tháng, Địa Ma cấp bách thúc giục, Dương Khai mới di chuyển tảng đá lớn kia đi. Không sử dụng nguyên khí, chỉ dựa vào lực mạnh của bản thân, đã di dời được tảng đá nặng ít nhất cũng ba nghìn cân.

Dưới tảng đá, có một địa động âm u lạnh lẽo, trong hang động, tràn ngập hắc khí dày đặc, hiển nhiên đây chính là tà khí tàn lưu ở nơi đây, cũng là nguồn gốc ảnh hưởng đến bán đảo bên phải của Vân Hà đảo.

Vừa thấy ánh mặt trời, đám tà khí này liền bay thẳng về phía Dương Khai.

Địa Ma cười quái dị:

– Tiểu chút chít, trò lão phu chơi còn thừa ngươi cũng lấy ra dùng, thật là không biết trời cao đất dày!

Cái trò Địa Ma nói đến hiển nhiên là trong lần đầu tiên gặp Dương Khai lão cũng muốn cướp lấy thân thể Dương Khai, nhưng mưu kế tính toán cẩn thận, lại bị Dương Khai thu phục.

Đang nói, đã lại hóa thành một luồng hắc khí tiến đến.

Hai luồng hắc khí hòa làm một lập tức giao đấu trong địa động, cuồn cuộn không ngừng, Dương Khai căn bản nhìn không ra cái gì với cái gì, cũng không biết ai thắng ai thua nhưng mà nghĩ lại, trước đây Địa Ma dù gì cũng là một lão ma đầu khẩu khí lớn hơn trời, chắc là không vấn đề gì.

Đợi rất lâu, Dương Khai mới nói:

– Thần hồn của ma đầu này cũng giống với ngươi, vẫn còn tồn tại trong thiên địa phải không?

Giọng nói truyền tới của Địa Ma có chút chật vật không chịu nổi:

– Hồi… Thiếu chủ, thần hồn của hắn sớm đã… tan hết, bây giờ chẳng qua là… còn có chút tàn niệm thôi!

Dương Khai nhíu nhíu mày:

– Ờ… Ngươi làm sao vậy?

– Khụ khụ…

Địa Ma trong phút chốc ngượng ngùng:

– Xin thiếu chủ… giúp Lão nô một tay, Lão nô có chút… đấu không thắng hắn!

Dương Khai vẻ mặt lập tức phấn khích đứng dậy, bản mặt nhịn cười:

– Đây chẳng phải chỉ là một tiểu ma đầu sao? Ngươi sao có thể đấu không thắng chứ?

Nghe ra ý chế nhạo của Dương Khai, Địa Ma sắp khóc đến nơi:

– Dạ dạ dạ, không sai chỉ là tiểu ma đầu, nhưng Lão nô chết trước hắn mà! Bị phong ấn ở Truyền Thừa Động Thiên, thần hồn đã bị nát hết rồi, Thiếu chủ ơi, người không giúp, Lão nô sợ sắp bị hắn nuốt rồi.

Dương Khai nghe xong, ý thức được sự tình rất nghiêm trọng, nghiêm mặt nói:

– Giúp thế nào đây?

– Cái tàn niệm của tiểu tử thối không biết trời cao đất dày này muốn chiếm cứ lấy thể xác của người, người chỉ cần để nó đi vào một chút là được rồi, giống lần trước ở Truyền Thừa Động Thiên đấy.

Cái này đơn giản, Dương Khai đưa tay ra, thò vào địa động.

Trong chốc lát đã có một luồng khí lạnh theo cánh tay đi vào trong cơ thể, Dương Khai cười khà khà, không chút lo lắng.

Quả nhiên dưới sự vận chuyển của Chân Dương Quyết, luồng khí lạnh này bị đốt cháy, mơ hồ có thể nghe được từng tiếng rú thảm, cuối cùng chỉ còn lại chút tinh hoa, dung nạp vào trong Ngạo Cốt Kim Thân.

Dưới sự tương trợ của Dương Khai, Địa Ma cuối cùng cũng san bằng suy thế, một canh giờ sau, lại chiếm được thế thượng phong.

– Đủ rồi đủ rồi, thiếu chủ lại đứng một bên xem cuộc chiến đi, xem Lão nô nuốt vật nhỏ này thế nào này!

Địa Ma sợ Dương Khai cướp đi quá nhiều tà khí, vội mở miệng nói.

Trong lòng cũng không ngừng nói thầm, nghĩ bụng vị thiếu chủ này tại sao năng lượng gì cũng có thể hấp thụ được chứ? Quyết pháp hắn tu luyện không phải thuộc tính dương sao? Thật là kì quái.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai cũng thu lại cánh tay đang thò sâu trong địa động, không quan tâm đến chuyện của Địa Ma nữa, lấy trong sọt đựng thuốc ra một cây thảo dược bỏ vào miệng nhai.

Những thứ thảo dược ngắt được này, Dương Khai đều biết, đều không có độc tính, những thứ này tốt nhất là đem đi luyện đan, như vậy mới có thể phát huy được dược hiệu lớn nhất.

Nhưng hiện tại Dương Khai thân bị nhốt trong ngục, làm sao còn có cơ hội đem thảo dược luyện thành đan, trực tiếp ăn tuy rằng lãng phí của trời, nhưng trước mắt lo không được nhiều như vậy.

Đại chiến giữa Địa Ma và luồng hắc khí kia kéo dài liên tục suốt một ngày, cho đến khi cả hai luồng hắc khí hóa thành một khối mới chấm dứt.

Trận chiến này, thực lực của Địa Ma tăng lên không ít.

Tiếng của Địa Ma vang lên:

– Đa tạ Thiếu chủ, Lão nô đã không phụ kỳ vọng của người.

Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Địa Ma e thẹn:truyện ma

– Lão tạm bế quan mấy ngày đã.

Dứt lời, vội vàng chuồn vào trong cơ thể Dương Khai!!!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay