1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 27 [Chương 131 đến 135]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 27 [Chương 131 đến 135]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 131: Nghịch nước

Nói một cách nghiêm túc, đây là vũ kỹ công kích đầu tiên Dương Khai học được, trước kia, tất cả vũ kỹ công kích của hắn chỉ ỷ lại vào dương dịch trong đan điền cùng với khả năng phản ứng của bản thân.

Nhưng như thế hắn chắc chắn sẽ không thể phát huy hết được tiềm lực của bản thân. Nhưng có vũ kỹ thì lại khác, vũ kỹ mới là nền tảng của người luyện võ, vũ kỹ mới có thể phát huy tác dụng của nguyên khí.

Ban nãy chẳng qua là lần đầu tiên thí nghiệm, tuy rằng đã thành công, nhưng không phải hiệu quả lớn nhất của vũ kỹ này , ở trong chiến đấu, vũ kỹ đều là trong nháy mắt phóng ra, làm sao chậm chạp ngưng tụ, chậm rãi cảm thụ giống Dương Khai vừa rồi?

Nhưng mà suy cho cùng thì vừa mới học xong, vẫn chưa thể thuần thục được, chuyện này cần phải có thời gian và kinh nghiệm để tích lũy

Hít sâu một hơi, Dương Khai nắm chặt lại thành quyền, trong lòng nghĩ đến cảnh vừa rồi đánh ra một quyền, cảm xúc mênh mông.

Tiểu Thạch Nhân chỉ có phương pháp tu luyện của bộ vũ kỹ này, cũng không có nói tên của nó cho Dương Khai, cho nên phải đặt một cái tên cho nó mới được.

Nhíu mày suy nghĩ một lát, Dương Khai quyết định kêu nó là Viêm Dương Bạo.

Nguyên khí trong ba mươi sáu đường kinh mạch ầm ầm nổ tung, đây là một cái sát chiêu đột phát, rất dễ khiến người ta ăn thiệt thòi lớn.

Một chiêu như thế, toàn bộ nguyên khí trên người Dương Khai chỉ có thể duy trì được ba lần mà thôi, đánh xong ba chiêu. Một toàn bộ nguyên khí sẽ tiêu hao sạch sẽ.

Đổi lại là người khác khẳng định sẽ không dám tùy ý thi triển, nhưng dương dịch trong đan điền của Dương Khai có dự trữ nhiều như vậy.

Điều nãy có nghĩa là Dương Khai có thể nhanh chóng thuần thục Viêm Dương Bạo, nếu so với người khác về hiệu suất tu luyện vũ kỹ thì sẽ nhanh hơn vô số lần.

Viêm Dương Bạo hẳn là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ, vận may của mình coi như không tệ, vũ kỹ đạt được chính là quyền pháp.

Nếu như vũ kỹ này là đao kiếm hoặc côn pháp, đến lúc đó Dương Khai chỉ sợ sẽ uể oải vô cùng. Trong người lại không có lấy một cái binh khí. Coi như là đạt được nó tới tay thì sẽ như thế nào?

Thu thập tâm tình một chút, Dương Khai chuẩn bị sử dụng thời gian ngày hôm nay để mau chóng luyện thuần thục Viêm Dương Bạo, tăng cường sức chiến đấu của bản thân.

Sau một ngày, Viêm Dương Bạo đã có chút khá hơn, một hàng năm người lại tụ tập cùng một chỗ.

Ngoại trừ Nhiếp Vịnh có chút ủ rũ, bốn người khác đều tương đối hài lòng với vũ kỹ mà mình đã đạt được. Bản thân Dương Khai không cần phải nói. Tuy vất vả vài ngày, nhưng cuối cùng đã chiếm được Viêm Dương Bạo là một bộ Địa Cấp Thượng Phẩm, còn có một Tiểu Thạch Nhân khác chưa kiểm tra.

Mấy người khác rốt cuộc chiếm được dạng gì vũ kỹ thì mọi người cũng không nói chút nào, nhưng xem nét mặt hẳn là thu hoạch không nhỏ.

Duy nhất chỉ có Nhiếp Vịnh, hùng hùng hổ hổ, theo như hắn nối, hắn lấy được vũ kỹ là một bộ tiên pháp thật là khiến người ta buồn bực vô cùng.

Bên cạnh Dương Khai, Đỗ Ức Sương cười hí mắt, khẽ nói:

– Ác nhân sẽ có ác báo. Đáng đời!

Dương Khai gật đầu đồng tình.

Trái lại Lam Sơ Điệp lại an ủi vài câu, khiến nỗi buồn của Nhiếp Vịnh giảm đi không ít.

Năm người lại lên đường. Bỗng nhiên, Lam Sơ Điệp quay đầu lại nhìn Dương Khai nói:

– Trước đó vài ngày Viêm Dương Thạch mà ngươi đã nhặt được ở đâu rồi?

– Vứt rồi

Dương Khai trả lời.

– Hừ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Nhiếp Vịnh thấy Dương Khai làm phí công mà không đạt được gì. Trong lòng liền cần bằng không ít.

Dương Khai không thèm để ý đến y. Y nào đâu biết rằng, viên Viêm Dương Thạch đó đã hòa thành năng lượng tồn trữ ở bên trong đan điền của hắn.

Nơi này không trăng, không sao, căn bản sẽ không có biện pháp tính toán thời gian, nhưng Dương Khai đoán chừng bản thân mình đã đi hơn hai ngày, cuối cùng mới đi ra Loạn Thạch Đồi.

Bên đường cũng đụng phải thi thể của đệ tử ba phái. Cũng không biết bọn họ tại bên trong Loạn Thạch Đồi gặp nguy hiểm thế nào. Dù sao đám người Dương Khai cũng đi con đường này ngược lại là bình an vô sự.

Đi ra Loạn Thạch Đồi, năm người đều không khỏi thờ dài một hơi, Từ sau khi tiến vào Động Thiên, mọi người đều ở vào trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ tảng đá đều không nhìn thấy cái gì, khó tránh làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Bên ngoài Loạn Thạch Đồi nhưng là một mảnh rừng cây, rừng cây rậm rập nối thành một mảng, xanh um tươi tốt, tràn trề sức sống.

Tuy rằng trong rừng có nhiều nguy cơ, đã đến nơi này, chẳng lẽ còn quay về Loạn Thạch Đồi hay sao?

Huống chi, có nguy cơ tồn tại, nhất định sẽ có cơ duyên, không đề cập tới cái khác, khu rừng này lớn như vậy, linh thảo thần dược chắc chắn sẽ không ít.

Mấy người cũng không do dự, chỉ là âm thầm cảnh giác bồn phía, liền đi thẳng vào trong rừng.

Đi được một lát, bỗng nhiên Tả An khẽ di một tiếng, cúi đầu tại mặt đất xem xét, mọi người dừng lại hứng hắn nhìn lại.

Một lát sau, Tả An đứng thẳng người lên, giọng điệu chắc chắn nói:

– Hai ngày trước ở nơi này đã có người đi qua, hơn như nhân số còn không ít.

Nghe vậy, vẻ mặt của Nhiếp Vịnh trở nên vui mừng, mở miệng nói:

– Hẳn là đệ tử khác của ba phái đã tới nơi này

Ta An nhíu mày:

– Khó mà nói được, cũng không ai biết bên trong động thiên còn có người ngoài hay không

Nghe hắn nói như vậy, mọi người cảm giác có chút rợn cả tóc gáy.Động thiên nơi đây bị phong ấn ít nhất ngàn năm, nếu nơi này có người mà nói, người này sẽ là ai?

Tả An cũng cảm thấy khả năng này không lớn, vội vàng bổ sung:

– Ta chỉ thuận miệng nói ra, nhưng hẳn là đệ tử của ba phái.

– Chúng ta đuổi theo mau.

Nhiếp Vịnh đề nghị

Nếu phía trước là Giải sư huynh hoặc là Tô sư tỷ thì thật tốt.

Lam Sơ Điệp khẽ cau mày, nhưng mà cũng gật đầu đồng ý. Ở trong tiểu đội năm người, tuy là nàng tạm thời đứng đầu, nhưng thực lực của mấy người dù sao cũng không cao, vạn nhất thật sự gặp phải nguy hiểm cực lớn, e rằng tất cả phải chết.

Thay vì mạo hiểm tính mạng tại nơi nguy hiểm này thăm dò, không bằng tìm các sư huynh sư tỷ của Lăng Tiêu Các, với sự che chở của bọn hắn mà nói, hệ số an toàn sẽ tăng lên không ít.

– Vậy thì đi thôi, chúng ta đi tìm bọn họ.

Trên đường tìm kiếm dấu vết còn lưu lại của đoàn người đi qua nơi này mấy hôm trước, sau nửa ngày, trước mắt sáng tỏ thông suốt, đúng là có một hồ nước nhỏ hiện ra tại trước mặt của mọi người.

Bên hồ có dấu chân lưu lại, hẳn là đệ tử ba phái từng tại chỗ này nghỉ tạm.

Nếu đệ tử ba phái từng ở chỗ này nghỉ tạm, điều đó cũng đồng nghĩa là nơi này không có nguy hiểm. Đúng lúc đoàn người qua mấy ngày màn trời chiếu đất cũng đã kiệt sức. Đơn gian thảo luận một phen liền quyết định nghỉ ngơi và chỉnh đốn một lát rồi lại đi tiếp.

Năm người ngồi xuống quay về bốn phía, không bao lâu, bỗng nhiên Lam Sơ Điệp đi lại bên người Đỗ Ức Sương nói vài câu, Đỗ Ức Sương chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt chần chừ giãy dụa, chợt lại cắn răng gật đầu, mặt có chút đỏ lên.

Sau đó, Lam Sơ Điệp lại đi đến trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

– Có việc?

Dương Khai mở to mắt nhìn nàng.

– Ngươi đi theo ta tới nơi này một chút.truyện cõi âm

Lam Sơ Điệp len lén liếc cách đó không xa Nhiếp Vịnh và Tả An một cái, hướng Dương Khai vẫy tay.

Nhướng mày một cái, Dương Khai không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.

Đi được một đoạt khá xa, Dương Khai thấy Đỗ Ức Sương đang ở chỗ này.

– Làm sao thế?

Dương Khai không biết các nàng ở cùng một chỗ để làm cái gì. Hai nữ nhân này quan hệ cũng không được tốt cho lắm.

Lam Sơ Điệp có chút ngượng ngùng cười cười:

– Ta cùng Đỗ tiểu muốn ở nơi này tắm rửa một chút.

Ánh mắt của Dương Khai trở nên quái dị, nhìn hai nàng từ trên xuống dưới, Đỗ Ức Sương không khỏi đỏ mặt, Lam Sơ Điệp có chút thẹn thùng, dậm chân nói:

– Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Chẳng qua muốn ngươi trông giúp, đừng để người khác tiến đến nơi này.

Dương Khai nhịn được cười lên:

– Lam sư tỷ tìm sai người rồi? Việc này tỷ hẳn phải tìm Nhiếp Vịnh mới đúng, Nhiếp sư huynh nhất định tình nguyện đấy.

Lam Sơ Điệp biết rằng mấy ngày hôm nay Dương Khai có chút bất mãn đối với nàng, lập tức có chút tức giận nói:

– Nếu ta tin tưởng hắn, còn tìm ngươi làm gì?

– Sư tỷ tin tưởng ta?

Dương Khai giống như cười mà không phải cười:

– Nói không chừng ta sẽ rình coi.

Lam Sơ Điệp cười duyên nói:

– Nếu ngươi đã nói như thế, ta cũng không để ý, dù sao Đỗ tiểu muội sẽ dạy dỗ ngươi đấy.

Dương Khai vội ho một tiếng, đã nói đến nước này, hắn muốn từ chối cũng không thể nào nói nổi, Đỗ Ức Sương cũng xuống tắm. Coi như canh giữ cho nàng cũng được.

– Đi đi, các ngươi tốc chiến tốc thắng.

Dương Khai bèn gật đầu.

Thấy hắn đã đáp ứng, Lam Sơ Điệp mới lộ ra một nụ cười:

– Cứ như lời của ta nói lúc nãy mà làm, ngươi trông coi ở chỗ này, ta cùng Đỗ tiểu muội đi một chỗ khác tắm

Dứt lời, kéo lấy cánh tay hướng phía bên kia chạy đi. Đi chưa được vài bước, lại quay đầu lại dặn dò:

– Ngươi dù thế nào cũng không được nhìn lén đâu đấy!

– Ừ ừ ừ!

Dương Khai vừa đáp vừa nhìn thoáng qua hồ nước bên kia, nơi đó ánh sáng không được tốt lắm, bên kia, trong lòng hồ cách bờ hồ khoảng vài chục thước, còn có một tảng đá rất lớn, đây là một lá chắn của tự nhiên, chỉ cần hai nàng tránh ở sau tảng đá mà nói, Dương Khai dù muốn rình xem cũng không thấy gì, sở dĩ Lam Sơ Điệp dặn dò hắn, chỉ là đề phòng vạn nhất.

Dù sao các nàng cũng đã tìm được vị trí, Dương Khai cũng không quá để ý, quay mặt về phía hồ nước ngồi xuống.

Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng nước chảy, Dương Khai đang nhắm mắt ngồi xuống bỗng mở mắt nhìn xem, đúng là trong thấy trên tảng đá lớn hồi nãy bày đặt rất nhiều quần áo của nữ tử, tại cách quá xa, Dương Khai cũng không nhìn thấy thêm cái gì, Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương đều dấu cơ thể ở sau tảng đá, trừ phi là nhìn xuyên qua đá, nếu không có làm gì cũng phí công.

Dương Khai không thích Lam Sơ Điệp, nhưng cũng không phải rất chán ghét, hai người không cừu không oán, hơn nữa còn là đồng môn, ngoài trừ mấy hôm trước có cút bất mãn với thái độ xử sự của nàng, ngoài ra cũng không có gì.

Tìm cơ hội chính mình cũng nên ly khai đội ngũ này, một mình hành động, bớt bị người nói, cũng không biết hiện tại Tô Mộc đang ở nơi nào.

Đang chìm vào suy nghi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân khe khẽ.

Dương Khai nhìn lại, bỗng thấy Nhiếp Vịnh rón rén đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tảng đá ở hồ nước bên kia, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hít thở cũng có chút nặng nề.

Thấy Dương Khai nhìn lại về phía mình, Nhiếp Vịnh chỉ có tươi cười một cách rất ti bỉ, nhanh chóng đi lại bên cạnh hắn uy hiếp nói:

– Ngươi cái gì cũng không thấy, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, nếu dám hé răng nói cái gì, ta sẽ cho ngươi ăn đòn!

Dương Khai thản nhiên nhìn hắn. Nhiếp Vịnh nghĩ rằng Dương Khai đang sợ hãi, không khỏi cười lên một tiếng, lướt qua Dương Khai rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Ở bên trong hồ nước truyền ra hai nữ tử đang vui vẻ cười đùa, còn mang theo tiếng nước chảy, thanh âm cứ như ma âm rót vào tai, câu hồn đoạt phách, khiến cho Nhiếp Vịnh huyết dịch sôi trào.

Cứ nghĩ đến thân hình mềm nhẵn của Lam Sơ Điệp đang giấu sau tang đá kia, hắn liền không thể kiềm chế được.

Bước thêm vài bước, lại bước thêm vài bước là có thể in vào trong mắt sắc đẹp đang ẩn nấp đằng sau tảng đá.

Dương khai cười lạnh, dù ung dung vòng hay bàn tay thành một vòng tròn trước miệng, dồn khi đan điền hét:

– Nhiếp sư huynh, huynh chạy sang bên kia làm gì thế?

Chương 132: Một nhà hội tụ

Tại đây vốn là nơi vắng vẻ, ngoại trừ xa xa có tiếng cười đùa trong nước của hai nữ tử, không còn một âm thanh nào khác.

Dương Khai hét lên như thế, mặc dù âm thanh không lớn, cũng làm cho mọi người giật mình.

Tiếng hét vừa dứt, bên kia tảng đá liền truyền những tiếng động mạnh mẽ, hắn là hai nàng chui vào trong nước gây nên. Mà Nhiếp Vịnh cũng giống như nhận lấy sợ hãi rất lớn, nhanh nhẹn nhảy về sau vài bước, quay đầu lại hung dữ nhìn Dương Khai vài cái, bỗng triển khai thân pháp, rút về nhanh chóng.

Trước khi đi, ánh mắt mang theo vẻ oán độc vô cùng, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ đến Dương Khai dám đắc tội mình.

– Đồ hèn nhát.

Dương Khai cười khinh miệt.

Nếu như mình là Nhiếp Vịnh, dù sao hành tung đã bại lộ, không bằng cứ xông về phía trước, nói không chừng có thể nhìn được chút gì tuyệt vời, thu hoạch của chuyến này coi như đã là không tệ rồi.

Không lâu sau, Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương hai người mang theo đầu tóc đang ướt sũng trở lại. Đỗ Ức Sương , trong mắt ẩn hiện hàn quang, ngược lại Lam Sơ Diệp nhìn Dương Khai một cái, rồi dịu dàng nói:

– Cảm ơn ngươi.

– Không cần phải cảm ơn.

Dương Khai thản nhiên đáp lại.

Đứng dậy, ba người đang muốn trở về, bỗng thiên xa truyền đến chấn động của một cỗ nguyên khí cực kì nồng đậm.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy bên trên bầu trời, thì hiện lên một vài tia sáng chói mắt, mơ hồ còn nghe những âm thanh kêu giết truyền đến, bỗng nhiên, lọt vào trong tai là một tiếng thú rống điếc tai.

Sắc mặt ba người đột ngột biến đổi, tiếng thú rống này hiên nhiên là tiếng của yêu thú phát ra.

Ở loại địa phương này lại có yêu thú tồn tại.

Hơn nữa vào giờ khắc này, hẳn là có không ít người đang đánh nhau với con yêu thú này.

Xoát xoát hai tiếng, Tả An và tên Nhiếp Vịnh lúc nãy vừa bỏ trốn cũng chạy tới, sắc mặt ngưng trọng mà hướng về nơi phát ra động tĩnh.

Đỗ Ức Sương oán hận mà nhìn qua Nhiếp Vịnh, trong mắt không che dấu chút nào sự chán ghét và ghê tởm. Đối với chuyện lúc nãy, Lam Sơ Điệp cũng không đề cập đến, giống như chưa phát sinh cái gì, mở miệng hỏi:

– Tả An, nghe được cái gì không?

Thính lực của Tả An tương đối khá, ở đây mọi người cũng có thể nghe được một ít động tĩnh bên kia, nhưng chắc chắn không thể nghe rõ bằng hắn.

– Có hơn trăm người!

Tả An trầm giọng đáp.

– Bên kia tụ tập hơn trăm người, đang công kích một con yêu thú, nghe động tĩnh của con yêu thú này, hắn là lục giai.

Mọi người đồng thời biến sắc, lục giai, đây chính là đã tiến vào Thần Du Cảnh!

Người tiến vào Thừa Động phủ, lớn nhất chỉ là cao thủ Chân Nguyên cảnh mà thôi. Đối mặt với Thần Du Cảnh làm sao có thể? Cái này hơn trăm người chẳng lẽ là kẻ đần, làm sao lại chủ động đi tìm chết?

– Tiếng rống của yêu thú này rất suy yếu.

Tả An nhíu mày:

– Nghe giống như vừa mới thức tỉnh, hẳn là có liên quan tới phong ấn nơi này.

Mấy người bổng nhiên tỉnh ngộ.

Mấy ngày trước phong ấn của nơi này mới bị phá vỡ, yêu thú ở đây bị phong ấn nhiều năm, tuy không biết vì cái gì mà yêu thú nãy vẫn còn sống, nhưng chắc chắn chúng nó sẽ không phát huy được thực lực vốn có.

– Thảo nào trăm người kia lại dám công kích nó.

– Yêu thú bị thương!

Tả An giật mình.

Quả nhiên, lời nói của hắn vừa dứt, một tiếng mang theo vẻ phẫn nộ và không cam lòng ở bên kia truyền tới, vốn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng trở lại, đúng là trăm người kia không có động tĩnh nữa.

– Tình huống như thế nào?

Lam Sơ Điệp có chút vội vàng hỏi.

– Không biết.

Tả An chậm rãi lắc đầu.

– Chúng ta có đi qua xem hay không?

Lam Sơ Điệp nhíu lại đôi mi thanh tú, cẩn thận lo lắng rồi quay đầu nhìn về phía bốn người:

– Các ngươi thấy thế nào, cá nhân ta cho rằng là nên đi xem, nơi đó tụ tập trên trăm người, chắc chắn tất cả là Chân Nguyên cảnh và Ly Hợp cảnh, hẳn còn có đồng môn Khí Động Cảnh, bọn họ có thể lưu lại, thì chúng ta cũng có thể.

– Nhưng là sẽ gặp phải nguy hiểm, có đi hay là không thì chính các ngươi tự quyết định.

– Đi, đương nhiên phải đi.

Nhiếp Vịnh là người đầu tiên gật đầu, vừa rồi gây ra việc xấu hổ như thế, hắn cũng không muốn lưu lại nơi này, tự nhiên muốn đi tìm sư huynh sư tỷ của hắn

– Ta cũng đi.

Thanh âm buồn bực của Tả An vang lên.

Lam Sơ Điệp hướng ánh mắt nhìn về phía Dương Khai và Đỗ Ức Sương, hai người cũng khẽ gật đầu.

-Vậy thì đi!

Mấy người liền vội thi triển thân pháp chạy đến nơi động tĩnh phát ra.

Ước chừng sau hơn một giờ, năm người cuối cùng cũng gặp được đệ tử của ba phái.

Xa xa, có hai tốp người đang giằng co nhau, mỗi bên đều có khoảng năm mươi người, không chênh lệch bao nhiêu. Chẳng qua ánh sáng trong rừng quá yếu, năm người cũng không nhận ra hai đám nhân mã kia là thuộc thế lực nào.

Đi thêm một đoạn, xa xa, một âm thanh quen thuộc truyền tới:

– Phương Tử Kỳ, Phong Vũ Lâu liền có chút bổn sự ấy thôi sao, muốn cướp đồ vật trên tay của ta, các ngươi còn non lắm!

Vừa nghe âm thanh của ngươi này. Vẻ mặt của Nhiếp Vịnh liền trở nên đại hỉ:

-Là Giải sư huynh!

Lam Sơ Điệp cũng lộ ra vẻ mỉm cười, nhưng sắc mặt của Dương Khai lại trầm xuống.

Bên kia đám người là đệ tử của Lăng Tiêu Các, nhưng đầu lĩnh dĩ nhiên lại là Giải Hồng Trần! Đây là người là hắn không muốn thấy nhất.

Vẻ mặt giống với Dương Khai còn có Đỗ Ức Sương, nàng là đệ tử của Phong Vũ Lâu, Phương Tủ kì mà Giải Hồng Trần nói đến là đệ nhất cao thủ của Phong Vũ Lâu.

Mấy người thoáng nhìn nhau, Đỗ Ức Sương len lén kéo dài khoảng cách với đám người Lam Sơ Điệp. Tuy rằng mây hôm nay năm người hợp tác thăm dò, ứng phó với kẻ địch, nhưng nếu thấy đội ngũ của tông môn, dù sao vẫn phải hướng về tông môn làm chỗ dựa. Từ đó trở đi, mọi người liền thành địch nhân

Đối mặt với câu nói giễu cợt của Giải Hồng Trần, Phương Tử kỳ thản nhiên nói:

– Giải Hồng Trần, ta chỉ không muốn giao thủ cùng ngươi mà thôi. Ngươi mới đột phá đến Chân Nguyên cảnh, không phải là đối thủ của ta, đừng có rước lấy nhục nhã!

– Ngươi nói cái gì?

Âm thanh của Giải Hồng trần trở nên lạnh lẽo.

Bên kia cũng có không ít đệ tử Lăng Tiêu Các ầm ĩ đứng lên, một đám hét lên muốn Giải Hồng Trần cho Phương Tử kỳ ăn chút đau khổ., dáng vẻ e sợ thiên hạ không loạn.

– Hừ! Lăng Tiêu Các ngoại trừ Tô Nhan, liền không có ai có thể lọt vào mắt của ta.

– Ngươi đang muốn đánh một trận hả?

– Nếu như ngươi thích, ta liền phụng bồi, tuy nhiên tại trước mặt bao người nếu như ngươi thua, thể diện chắc sẽ mất hết.

Lời này đúng là nói trúng nỗi lo trong lòng của Giải Hồng Trần, hắn và Phương Tử Kỳ tuy đều ở Chân Nguyên Cảnh nhất tầng, nhưng một người vừa mới tấn chức, một người đã đột phá đã lâu, nếu đánh nhau có thể người thua sẽ là hắn, đang lúc Giải Hồng trần đang phân vân nên làm thế nào cho phải, Nhiếp Vịnh vừa mới từ trong rừng xông ra kêu lên một tiếng:

– Giải sư huynh!

Nghe được tiếng hô, Giải Hồng Trần liền quay đầu nhìn lại, sắc mặt hiện ra một chút thả lỏng, mỉm cười nói:

– Nhiếp sư đệ!

– Cuối cùng cũng tìm được mọi người.

Nhiếp Vịnh kích động vô cùng, thoát li tiểu đội năm người, chạy thẳng đến các đệ tử của Lang Tiêu các bên kia.

Bốn người khác lại dừng bước. Đỗ tiểu muội và Tả An không phải là người của Lăng Tiêu Các, tự nhiên không thể đi qua, Dương Khai và Giải Hồng Trần có cừu oán cũng sẽ không đi qua, vè phần Lam Sơ Điệp, Nàng biết ân oán giữa hai người, không khỏi có chút do dự nhìn thoáng qua Dương Khai.

– Dương Khai, ta đi sang Phương Sư huynh bên kia, mấy ngày nay cảm ơn người.

Đỗ Ức Sương khẽ nói.

– Ừ, đi đi.

Dương Khai mỉm cười gật đầu

Tả An ngươi làm sao đây, là cùng đi theo ta hay là theo Lam sư tỷ?

Trước khi đi Đỗ Ức Sương cũng không quên hỏi Tả An một tiếng, dù sao nơi này không có đội ngũ Huyết Chiến Bang, hắn sẽ không có chỗ mà tụ tập, thế đơn lực cô.

Tả An buồn bực nói:

– Ta sẽ đi cùng ngươi.

Tuy nói Phong Vũ Lâu bên kia không nhất định đều là người tốt, nhưng mấy ngày qua tiếp xúc, Tả An cảm thấy Đỗ tiểu muội là một cô nương có trái tim rất thiện lương, không bằng đi theo Đỗ Ức Sương.

Ít nhất nàng sẽ có âm mưu gì.

Đỗ tiểu muội gật đầu, cùng Tả An hai người cũng nhau hướng Phong Vũ Lâu ngang nhiên đi lại.

– Chúng ta cũng đi qua. Lam Sơ Điệp mở miệng nói.

Dương Khai không trả lời, đôi mắt quét hướng đám người Lăng Tiêu Các, một lát sau nói:

– Ngươi đi đi, ta không đi.

Hắn không nhìn thấy ở trong đó có thân ảnh của Tô Mộc, cũng như Tô Nhan, càng không nhìn thấy Ha Ngưng Thường. Giải Hồng Trần dẫn đầu nhóm người này, mình có đi qua là tự tìm nhục.

– Sư đệ, nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, nơi này nguy cơ trùng trùng, một mình ngươi chắc chắn sẽ ứng phó không được đấy.

Lam Sơ Điệp thấy hắn đang băn khoăn, mở miệng khuyên giải

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, thần sắc kiên định.

Ở bên kia Lăng Tiêu Các, Nhiếp Vịnh khiến rất nhiều đệ tử vui vẻ cười to, hàn huyên không ngừng, hiển nhiên bọn họ là người quen. Sau đó, Nhiếp Vịnh đi lại trước mặt Giải Hồng Trần, nói nhỏ mấy cái gì đó, vừa nói vừa nhìn qua Lam Sơ Điệp và Dương Khai, trên mặt hiện vẻ thù hận.

Cách nhau hai mươi trượng, Giải Hồng Trần dùng một loại ánh mắt khinh thường và đắc ý nhìn Đương Khai.

Một phương khác, Phương Tử Kỳ khòng phát hiện ra tình huống không đúng, vẫn mở miệng thúc dục nói:

– Giải Hồng Trần, ngươi đã không muốn đánh cùng ta, hai nhà chúng ta liền hợp tác giết chết yêu thú kia, về phần bảo bối mà yêu thú thủ hộ, đến lúc đó phân chia cũng không muộn.

Giải Hồng Trần quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói:

– Việc này để sau sẽ bàn, Giải mỗ phải xử lí việc nhà trước đã.

Dứt lời, ôn hòa nhìn Lam Sơ điệp, mỉm cười nói:

– Lam sư muội, một đường khổ cực, đã tìm được chúng ta, vậy thì hãy đi qua đây đi, tất cả mọi người ở chỗ này, cực kì an toàn.

Lam Sơ Điệp nhẹ nhàng gật đầu, sau đó kéo lấy quần áo của Dương Khang, Dương Khang vẫn bất động.

Giải Hồng Trần mỉm cười, nói to hơn:

– Dương sư đệ nếu như ngươi muốn cũng có thể lại đây, dù sao mọi người cũng là đồng môn! Nơi đây vô số nguy hiểm, ngươi thực lực thấp kém, ta là sư huynh nên che chở cho ngươi!

Nhiếp Vịnh tức giận nói:

– Giải sư huynh, người như hắn căn bản không xứng đáng làm sư đệ của huynh, huynh còn không nhớ hắn đã làm gì ở tông môn? Không hề lẽ phép đối với sư huynh, sư huynh cần gì phải chiếu cố hắn?

Sắc mặt Giải Hồng Trần trở nên lạnh lùng, y làm sao có thể quên chuyện lần trước?

Ngay tại số đông đệ tử của Chấp Pháp Đường, bàn tay của Tô Nhan bị kẻ này nắm ở trong tay, mỗi khi nhớ tới, Giải Hồng Trần đầu đau lòng như dao cắt.

Giải Hồng Trần thở dài một hơi, vẫn dữ một khuôn mặt mỉm cười đầy gượng ép, giả trang một bộ thản nhiên nói:

– Thì tính sao, đệ ấy trẻ người non dạ nên được tha thứ! Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ làm sai điều gì?

Lúc nói chuyện, da mặt của y đều hơi nhăn lại, nhìn Dương Khai càng ngày càng lạnh lẽo.

Nhưng những lời này của hắn lại làm cảm động không ít đệ tử của Lăng Tiêu Các, bỗng trong lòng cũng cảm thấy căm phẫn. So sánh với Dương Khai ti tiện vô sỉ, người đào góc tường thì Giải Hồng Trần có vẻ đại nhân đại nghĩa, đức cao vọng trọng!!!

Chương 133: Truy kích

Dương Khai, còn không mau mau quay lại đây dập đầu nhận sai với nhị sư huynh!

Tiếng gầm giận dữ truyền tới.

– Dương Khai, Giải sư huynh không muốn so đo với người bình thường, nhưng không có nghĩa là những sư huynh chúng ta sẽ tha thứ cho ngươi, hôm nay nếu ngươi không xin lỗi, từ nay về sau sẽ thành kẻ thù của chúng ta! Bọn ta cũng sẽ không coi ngươi là sư đệ nữa!

– Đúng thế, tên sư đệ nhà ngươi thật sự là không biết xấu hổ, thực lực đã kém lại còn ăn mày đòi xôi gấc, không biết tự lượng sức mình, cũng không biết đằng tự lấy gương ra mà soi, xem xem ngươi trông thế nào.

Chẳng những đám sư huynh kia kêu gào, mà cả một vị sử tỷ cũng tham gia đội ngũ thảo phạt Dương Khai, thanh âm sắc bén, giống như một mụ chanh chua chửi đổng.

Ánh mắt Dương Khai lãnh đạm, mặc kệ những lời này, hoàn toàn thờ ơ.

Lam Sơ Điệp lại kéo kéo Dương Khai, hạ giọng nói:

– Sư đệ, đừng cố chấp, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, không phải chỉ là nói xin lỗi thôi sao? Không có gì to tát cả.

Dương Khai quay đầu, thản nhiên nhìn Lam Sơ Điệp.

Ánh mắt lạnh lẽo này làm cho Lam Sơ Điệp chợt thấy hơi chột dạ, nhíu mày hỏi:

– Làm sao vậy?

– Đừng có nói cho ta ngươi không biết ý đồ thật sự của tên Giải Hồng Trần. đừng có nói cho ta, ngươi không nghĩ tới sau khi ta đi qua đó thì sẽ nhận được những gì.

Tiếng nói Dương Khai lạnh như băng.

Lam Sơ Điệp buồn bực:

– Chuyện của các ngươi, làm sao ta biết được?

– Ta với ngươi tuy là sư tỷ đệ, đã nhiều ngày nay cùng nhau vượt những cửa ai khó khăn, nhưng giữa chúng ta cũng chẳng có giao tình gì, ngươi không cần vì bỏ lại ta ở đây mà thấy áy náy, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.

Lam Sơ Điệp bị nói trúng tim đen, sắc mặt không khỏi tái đi, tức giận nói:

– Con người ngươi sao lại không biết tốt xấu như thế?

Dậm chân, Lam Sơ Điệp không để ý tới Dương Khai nữa, mà đi về phía Giải Hồng Trần, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu lại nói:

– Ta không nợ nần ngươi gì hết, ngươi cũng đừng nói thanh cao như vậy.

Sau khi nói xong liền không quay lại nữa.

Bên phía Lăng Tiêu các, đám đang dùng lời nói xỉ vả Dương Khai vẫn chưa chịu dừng lại , khóe miệng Giải Hồng Trần nhếch lên lạnh lùng, đắc ý nhìn chăm chăm vào Dương Khai, còn tự đắc như kiểu đứng trên cao nhìn xuống.

Tình trạng hiện giờ, bất kể Dương Khai lựa chọn ra sao, hắn đều vui vẻ mong chờ.

Muốn gia nhập đội ngũ để bảo toàn bản thân? Có thể! Ngoan ngoãn lại đây nhận sau xin lỗi, quỳ xuống dập đầu!

Không muốn làm thế? Cũng được! Ngươi tự mình lăn lộn ở chốn nguy cơ rình rập này đi! Xem ngươi có thể sống được tới bao lâu!

Giải Hồng Trần cũng không biết Dương Khai sẽ chọn lựa ra sao.

Đang mong chờ, giọng nói Dương Khai lạnh như băng đột nhiên vang lên:

– Một đám chỉ biết lấy người sang bắt quàng làm họ, gió chiều nào xoay chiều áy! Dương mỗ không phụng bồi!

Lam Sơ Điệp đang đi về phía đám người của Giải Hồng Trần nghe được câu này, hơi dừng lại. Nàng cảm thấy câu nói này giống như Dương Khai đang nói với nàng vậy, ngực hơi nhói lên một chút khuất nhục, và khó chịu.

Nhưng chợt Lam Sơ Điệp liền nghĩ lại! Sao mình lại là thấy người sang bắt quàng làm họ, gió chiều nào xoay chiều ấy chứ? Ở chốn nguy hiểm như vậy, đương nhiên là đi theo người có thực lực cao mới an toàn, chẳng lẻ lại đi theo một tên Khai Nguyên Cảnh thất tầng hư Dương Khai? Bản thân ngươi không có thực lực còn oán người khác, có bản lãnh ngươi cũng tự tăng thực lực lên, đương nhiên sẽ có người đi theo bên người ngươi, đến lúc đó sư tỷ cũng sẽ hướng về ngươi.

Ta cũng không phải chưa từng khuyên ngươi. Ta cũng không phải thật sự vứt bỏ ngươi, là tự ngươi chọn lựa, ngươi sao lại trách ta? Nghĩ như vậy, trong lòng Lam Sơ Điệp càng ủy khuất, nhưng cũng bớt áy náy với Dương Khai hơn nhiều.

Trong rừng, bóng dáng Dương Khai dần dần lẫn vào màn đêm.

Nhưng câu nói đó lại giống như ném nắm muốn vào chậu nước sôi, Nhiếp Vịnh còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, :

– Dương Khai, ngươi làm càn, nhưng lại dám nói thế với sư huynh sư tỷ, còn muốn đi? Đứng lại cho ta!

Nói xong, đánh một quyền về hướng Dương Khai vừa rời đi.

Bốp… một tiếng, bóng đêm đột nhiên búng lên một đám lửa, khuôn mặt Dương Khai lạnh lùng chợt né.

Giọng nói lạnh lùng truyền tới:

– Giải Hồng Trần, ngươi làm chuyện gì tự ngươi hiểu rõ, món nợ này sư đệ sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!

Nghe được câu này, sắc mặt Giải Hồng Trần trầm xuống.

Y đương nhiên biết Dương Khai đang nói cái gì, đơn giản chính là chuyện lần trước y mật báo cho Long Huy, lần đó y còn tưởng rằng Long Huy sẽ không sai sót gì, không ngờ Long Huy lại thất thủ.

Trước đó mấy ngày, Dương Khai về tới Lăng Tiêu Các, Giải Hồng Trần còn lo lắng đề phòng mất mấy ngày, y không sợ Dương Khai, nhưng y sợ Mông Vô Nhai, dù sao lúc đó là ba người họ cùng nhau quay về Lăng Tiêu Các.

Chẳng qua Mộng Vô Nhai vẫn không tìm tới y, trong lòng y cũng tưởng mình làm việc đã chu toàn, cũng không lộ dấu vết gì.

Hôm nay nghe được câu này của Dương Khai, y mới biết chuyện đã lộ.

Sát khí bắt đầu động! Giải Hồng Trần vội liếc mắt ra hiệu cho Nhiếp Vịnh.

Nhiếp Vịnh mừng rỡ, vừa rồi chuyện gã rình xem Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương bị Dương Khai vạch trần, trong lòng hận Dương Khai thấu xương, giờ phút này lại nhận được sự ngầm đồng ý của Giải Hồng Trần, lập tức cả giận nói:

– Phản, phản rồi! Dương Khai ngươi dám nói với sư huynh như vậy, xem ta giáo huấn ngươi!

Đồng thời vung tay hô to:

– Vị sư huynh nào cùng ta lên trút giận cho Giải sư huynh!

Mấy bóng người liền chạy theo Nhiếp Vịnh.

Lam Sơ Điệp vươn tay, định nói gì rồi lại thôi, trơ mắt nhìn những tên kia đuổi theo Dương Khai.

Ngược lại, Đỗ Ức Sương của Phong Vũ lâu định đi giúp Dương Khai, lại bị Phương Tử Kỳ cản lại.

– Phương sư huynh, mấy ngày trước hắn đã cứu ta!

Đỗ Ức Sương vội nói.

– Chuyện của người khác, ngươi đừng để ý!

– Nhưng…

Phương Tử Kỳ lạnh lùng nhìn nàng một cái, quay sang nói với hai sư muội hai bên:

– Để ý nàng, đừng để nàng ta qua đó.

– Vâng.

Hai sư muội kia vội túm lấy hai bên cánh tay Đỗ Ức Sương.

Phương Tử Kỳ nhìn về phía bóng dáng Dương Khai biến mất, lại nhìn về phía Giải Hồng Trần, hạ giọng nói:

– Ở đây còn nội chiến, Lăng Tiêu các hóa ra cũng bình thường thôi.

Đỗ Ức Sương không ngừng giãy dụ nhưng vân không thoát khỏi hai vị sư tỷ của mình, Tả An không đành lòng, hạ giọng nói:

– Đừng lo, hắn tuy rằng chỉ là Khai Nguyên Cảnh thất tầng, nhưng mấy ngày nay luôn làm cho ta cảm thấy có cảm giác nguy hiểm, nói không chừng lần này kẻ chịu thua thiệt không phải hắn đâu!

– Ngươi khẳng định?

Đỗ Ức Sương thôi giãy dụa, nhẹ giọng hỏi.

– Không biết, đây chỉ là trực giác.

Tả An thản nhiên đáp lại, chính là trực giác nên mấy ngày nay hắn mới không trêu chọc gì Dương Khai.

Trong rừng, Dương Khai đang chạy vội, nhưng sau lưng hắn, đám người cũng chạy tới, giọng của Nhiếp Vịnh:

– Dương Khai, nhớ tình đồng môn, ngoan ngoãn chịu trói, còn có thể bớt chịu khổ, nếu không thì ngươi cố mà chịu!

– Tình nghĩa?

Dương Khai cười lạnh:

– Ta với ngươi không có lấy nửa phần tình nghĩa!

– Được được, được! Những lời này là ngươi nói ra.

Nhiếp Vịnh phẫn nộ, hô to một tiếng:

– Chư vị sư huynh, tiểu tử này mấy hôm trước được có được phương pháp tu luyện của một bộ Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, chúng ta được lợi rồi!

– Cái gì? Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ?

Có người kinh hô, trong mắt sáng lên vẻ tham lam, bọn họ tiến vào đây, mấy ngày nay tuy rằng cũng thu hoạch không ít, nhưng vì cả đám người đông cùng tụ tập lại một chỗ, cho nên chia đều ra cũng chẳng được bao nhiêu. Giờ vừa nghe thấy Dương Khai chiếm được một bộ Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, kẻ nào không ghen tị chứ?

Thấy lợi, tốc độ truy đuổi của đám người đột nhiên tăng lên không ít, đã kéo gần khoảng cách với Dương Khai.

– Dương Khai, ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao!

Một kẻ vừa hô vừa xuất kiếm. Kiếm quang như mây, lao thẳng tới sau lưng Dương Khai.

Phát hiện bị đánh úp, Dương Khai vội vàng tránh sang, còn chưa kịp đứng vững đã lại có người tập kích.

Lăn một vòng, né tránh đợt tập kích thứ hai, vừa mới đứng lên, thần sắc Dương Khai chợt lạnh lẽo.

Đám người đuổi theo hắn đã vây xung quanh.

Ngoại trừ Nhiếp Vịnh, còn có bốn người khác! Bốn tên này tuy rằng đều là Khí Động cảnh, nhưng thực lực đều cao hơn cả Nhiếp Vịnh.

Năm người thành một vòng tròn, vậy lấy Dương Khai ở giữa, mỗi tên đều cười lạnh nhìn hắn.

Nhiếp Vịnh càng vui vẻ hơn, âm trầm nhìn chăm chú vào Dương Khai:

– Dương sư đệ, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, đã từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào cảnh này chưa?

– Rình xem nữ nhân tắm rửa là chuyện tốt sao?

Dương Khai hừ lạnh một tiếng.truyện Linh Dị

Sắc mặt Nhiếp Vịnh đỏ lên, chuyện này quả thật trở trẽn, mà ngay cả mấy tên đuổi theo Dương Khai cùng hắn cũng liếc nhìn hắn một cái, càng làm cho sắc mặt hắn càng khó coi.

Một tên bên trái thu hồi lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng nói:

– Dương Khai, ngươi là sư đệ của chúng ta, chúng ta cũng không lấy tính mạng của ngươi, nếu tự ngươi ngoan ngoãn nói ra phương pháp tu luyện vũ kỹ kia, chúng ta sẽ mang ngươi về giải thích với sư huynh, lại nói hộ ngươi mấy câu, nói không chừng Giải sư huynh sẽ tha thứ cho ngươi lần này.

– Ý tốt của mấy vị sư huynh, sư đệ xin nhận

Dương Khai cảm nhận được năm cỗ uy áp đánh lên người, ý chí bất khuất cùng ngạo khí đang bốc lên, thần sắc bình tĩnh:

– Nhưng muốn cướp đồ của ta thì phải tự dùng bản lĩnh mà lấy!

Một tên bên phải gầm lên:

– Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Đừng nghĩ rằng đồng môn nên chúng ta sẽ không làm gì ngươi! Đắc tội với Gỉải sư huynh, cho dù là giết ngươi tại đây, cũng không ai ra mặt giúp ngươi!

Trong năm người, Nhiếp Vịnh từng có xích mích với Dương Khai, vốn đã ghi hận, nghe xong cầu này trong lòng càng thêm hận, sát khí mạnh mẽ xuất hiện, khua tay nói:

– Đừng để hắn nhiều lời, đánh cho hắn tàn phế là có thể ép hắn nói ra phương pháp tu luyện môn vũ kỹ kia!

Lần trước chuyện tiểu thạch nhân, Nhiếp Vịnh cho rằng đó là một vũ kỹ không có lợi cho mình, đương nhiên là càng ghen tị với thu hoạch của Dương Khai, gã tuy rằng không biết Dương Khai lấy được cái gì, nhưng khẳng định là có ích hơn của mình.

Vừa nói, Nhiếp Vịnh là kẻ đầu tiên ra tay, Thanh Phong chưởng đánh ra, mang theo một luồng khí tức nguy hiểm đánh về phía Dương Khai.

Gã quyết định phải cho Dương Khai bỏ mạng ở đây, vừa ra tay liền dùng vũ kỹ mạnh nhất của mình.

Bốn tên khác thấy Nhiếp Vịnh động thủ, cũng là ỷ thân phận, sống chết mặc bay, dù sao thực lực của Dương Khai quá thấp, một mình Nhiếp Vịnh đã đủ rồi.

Không chỉ có thế, một người trong đó còn soi mói chiêu thức của Nhiếp Vịnh:

– Chiêu Thanh Phong chưởng này của Nhiếp sư đệ coi như là lư hỏa thuần thanh, đúng là tốn không ít công sức nha.

Ba tên còn lại cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên đồng ý với lời của hắn, các loại Địa cấp hạ phẩm vũ kỹ của Lăng Tiêu các, phải dùng năm trăm điểm cống hiến mới đổi được.

Một chưởng, gió mát quất vào mặt, giết địch trong lúc vô hình, Nhiếp Vinh vì có thể đoạt được vũ kỹ này, cũng tốn không ít thời gian và tinh lực.

Dùng một chiêu như vậy để đối phó một tên Khai Nguyên cảnh tuyệt đối là chuyện giết gà dùng dao mổ trâu, đám người có lẽ đã tưởng tưởng tới cảnh Dương Khai bị đánh trọng thương.

Đối mặt một chưởng như vậy, Dương Khai chỉ dùng một quyền đón lấy!

Chương 134: Tháo chạy

Quyền chưởng giao thoa, có một luồng kình lực ngầm êm dịu luồn vào trong cơ thể Dương Khai, len lỏi theo kinh mạch, khiến việc vận chuyển nguyên khí của Dương Khai trở nên thong thả, cứ như đứng dưới Thanh Phong Chưởng Kình, kinh mạch trong cánh tay đều mềm nhũn cả ra.

Nhiếp Vịnh cười gian xảo:

– Dương Khai, hôm nay sư huynh sẽ phế một cánh tay của ngươi, xem như là bài học nhỏ dành cho ngươi!

Đột nhiên trên gương mặt Dương Khai chợt lướt qua một tia sát khí hung hãn, nguyên khí nội thể điên cuồng dâng trào, ngăn cản Thanh Phong Chưởng Kình xâm nhập, khiến ý định của Nhiếp Vịnh lập tức thất bại.

– Ngươi còn dám mơ hão chuyện phản kháng! Nhiếp Vịnh nghiến răng, mất mặt vì mình chưa lấy mạng được Dương Khai, lại tung thêm một chưởng đến, miệng lưỡi sặc mùi giễu cợt: – Tuy nguyên khí của ngươi cũng hùng hồn đấy, nhưng lực đạo quá bé! Ta xem ngươi chống đỡ thế nào!

Lại thêm một luồng gió ập đến, nhưng lần này, trong từng làn gió có ẩn chứa một dòng ám lưu, rõ ràng còn có thêm biến hóa đến kế sau đó.

Dương Khai không che giấu, ba mươi đường kinh mạch trong cơ thể bắt đầu lay động, công cuộc khổ luyện cả một ngày chuẩn bị thể hiện thành quả.

Viêm Dương Bạo!

– Đã bảo lực đạo của ngươi quá bé rồi mà!

Nhiếp Vịnh cười khẩy liên hồi, còn chưa dứt lời, chưởng kình nhu hòa đó bỗng hóa thành cuồng phong bão táp, dễ dàng như bẻ gãy cành cây khô, cuốn về phía Dương Khai, xem ra y thật sự quyết tâm phế bỏ một cánh tay của Dương Khai rồi.

Cùng lúc đó, Viêm Dương Bạo của Dương Khai cũng bộc phát.

Một tiếng nổ ầm vang, một chùm ánh lửa chợt hiện ra, hào quang tỏa ra tỏa sáng mấy trượng xung quanh, sáng đến mức không ai mở mắt ra được.

– Cái gì?

Nhiếp Vịnh kinh hãi, Thanh Phong Chưởng của y chứa lực sát thương biến hóa vô cùng lớn, nhưng không ngờ một quyền nhìn đơn giản của Dương Khai cũng như vậy. Thủ đoạn của của hai đều kinh thiên động địa như nhau. Chưởng phong quyền kình bộc phát ra có sức công phá ngang nhau.

Thốt lên hai tiếng hục hặc tức tối, Nhiếp Vịnh lảo đảo lùi về sau đến mười mấy trượng thì bị một thân cây chặn lại, một ngụm máu không kìm đượcmà phun trào ra, rõ ràng thương thế chẳng hề nhẹ.

Dương Khai cũng chẳng thoải mái gì hơn. Công lực của hắn thấp hơn Nhiếp Vịnh sáu, bảy cấp bậc nhỏ, có thể dựa vào uy lực của võ kỹ mà đánh so đôi thế này đã hiếm thấy rồi, Nhiếp Vịnh bị thương, thì hắn cũng đâu có chuyện bình an?

Nhưng hắn không hề biểu hiện chút suy sụp, một chiêu đánh lùi Nhiếp Vịnh, xương cốt trong người liền leng keng kêu lên. Dòng khí nóng tỏa lên toàn thân, nguyên khí gắt gỏng nổi lên.

Như vũ bão, một lúc bốn quyền như ào về phía bốn người đang vây quanh mình, đồng thời bùng lên bốn luồng hỏa quang, sóng khí và sát thương hung hãn cuộn trào khiến tất cả đều kinh hãi không thôi.

Bốn người này công lực còn cao hơn cả Nhiếp Vịnh, Dương Khai lại vội vàng xuất chiên nên ắt không thể làm họ bị thương.

Nhưng đợi bọn họ đỡ được chiêu thức, thì chớp mắt đã mất giấu Dương Khai rồi.

Phía xa xa, giọng Dương Khai vang về:

– Nhiếp Vịnh, lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng ngươi!

Thanh âm lửng lờ, nhưng không ai phân rõ được phương hướng đào tẩu của Dương Khai.

– Nhiếp sư đệ!

Một tên vội vàng nhìn qua phía Nhiếp Vịnh, chỉ thấy khóe miệng y đầy máu, trong ánh mắt không cam lòng còn có chút sợ hãi, sắc mặt thì không dễ coi cho lắm.

– Đệ không sao chứ?

– Không sao!

Nhiếp Vịnh cố chống người đứng dậy:

– Dương Khai bị thương rồi, mau đuổi theo, tuyệt đối không thể để hắn chạy mất.

– Còn đuổi theo nữa?

Có người không khỏi tỏ vẻ lưỡng lự, nói ra thì chúng chẳng có xích mích gì với Dương Khai, đến đây chẳng qua chỉ để trợ uy cho Nhiếp Vịnh, ra vẻ cho Giải Hồng Trần xem thôi. Bây giờ người thì đã chạy mất, còn đuổi theo làm gì? Trong vùng núi hiểm trở này, ai biết được tiềm tàng nguy hiểm gì. Ngộ nhỡ đụng phải một hai con yêu thú, chúng người chẳng phải nạp mạng cả còn gì?

Nhiếp Vịnh nhận ra thái độ của bốn người này thay đổi, bèn nói:

– Các vị sư huynh cũng thấy uy lực võ kỹ hắn sử dụng rồi chứ? Đó là thứ hắn lấy được mấy ngày trước! Hắn có thể làm đệ bị thương là nhờ vào võ kỹ này, chẳng nhẽ các vị không động tâm à?

Nghe y nói thế, mấy tên đệ tử Lăng Tiêu các đều giật mình.

Chần chừ một lát, có người lại nói:

– Thế thì đuổi theo, nhưng phải nói rõ trước, chúng ta chỉ vì bộ võ kỹ đó thôi, còn ân oán giữa đệ và Dương Khai thì đệ tự giải quyết, đừng liên lụy đến bọn ta. Đệ muốn giết hắn cũng được, phế hắn cũng được, có hậu quả gì thì tự đệ gánh chịu.

– Chuyện đó dĩ nhiên!

Nhiếp Vịnh dữ tợn, mắng nhỏ trong miệng:

– Dám uy hiếp ta, khốn kiếp hắn dám uy hiếp ta, ngươi là cái thá gì mà đòi lấy mạng ta! Chớ có để ta tóm được, không thì xem xem ai lấy mạng ai!

Dứt lời, y lập tức đuổi theo, bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều nghĩ e là Dương Khai khó thoát kiếp nạn, lần này nếu hắn bị Nhiếp Vịnh đuổi kịp, tính mạng khó mà bảo toàn!

Nhiếp Vịnh đã động sát cơ!

Ở ngay bên bờ hồ Lam Sơ Điệp và Đỗ Ức Sương tắm hôm nọ, Dương Khai cuối cùng đã không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Tuy nói là vừa thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng nguy hiểm trong giây phút giao thủ đó, ngoài Dương Khai ra thì chẳng ai có thể cảm nhận được.

Mấy tên này đều là Khí Động cảnh hẳn hoi, đến công lực thấp nhất như Nhiếp Vịnh cũng đã là Khí Động Cảnh tứ tầng rồi, tên mạnh nhất e cũng ở cảnh giới Khí Động cảnh bát tầng.

Căn bản không thể đánh đồng với đám địch nhân ở thung lũng Cửu Âm được. Có thể nói, bất kỳ một tên trong bọn chúng đều tương đương với một Văn Phi Trần bị phong bế tu vi.

Nếu không có sát chiêu đột phát Viêm Dương Bạo, thì e Dương Khai cũng không thể thoát khỏi vòng vây.

Ngũ quyền, giao phong với năm người khác nhau, năm nguồn ám kình xông vào trong cơ thể, thương thế phải chịu tạm không bàn, nhưng năm nguồn ám kình đó len lỏi trong kinh mạch, khiến nguyên khí không thể vận chuyển suôn sẻ, nếu không nhanh tìm nơi nào an toàn để hóa giải ám kình này, chỉ e sẽ để lại hậu họa.

Truy binh phía sau càng lúc càng đến gần, Dương Khai xoay người lấp đi chỗ máu vừa phun, rồi trốn xuống dưới hồ.

Dương Khai không biết ở trong rừng có gặp nguy hiểm hay không, nhưng với tình trạng hiện giờ, chỉ cần gặp phải thứ gì hung hiểm thì e là không còn sức để hoàn thủ, vậy nên hắn chỉ còn cách quay về đường cũ, chỉ có con đường đã đi qua này mới là an toàn nhất.

Và cái hồ nãy cũng là một nơi ẩn thân rất tốt, Dương Khai chỉ mong là bọn người Nhiếp Vịnh không dám xuống đây lục sùng, nếu chúng dám xuống thì cũng phải đối mặt với đòn phản kích của Dương Khai.

Nín một hơi, Dương Khai lặn xuống dưới hồ, náu mình trong bóng tối.

Hồ này rất lớn, nhưng Dương Khai không ngờ nó cũng rất sâu, lặn xuống cả mười mấy trượng rồi cũng chưa thấy đáy hồ, ngược lại nước hồ bên dưới càng lúc càng lạnh lẽo đến thấu xương.

Không dám xuống thêm nữa, Dương Khai đành tạm lơ lửng trong nước, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trên.

Quả nhiên, một lát sau bọn Nhiếp Vịnh đã đuổi đến đây, tuy dọc đường Dương Khai đã cố gắng che giấu hành tung, nhưng bọn chúng tự có trực giác, hơn nữa dẫn đường là Nhiếp Vịnh – người đã cùng Dương Khai đồng hành trong suốt mấy ngày.

Bên hồ vẳng lên tiếng người nói chuyện, theo sau đó là có kẻ nhảy xuống.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, hắn không ngờ bọn chúng lại quyết đoán đến vậy, có lẽ hắn đã đánh giá thấp lòng thù hận của Nhiếp Vịnh đối với mình.

Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ còn cách tiếp tục lặn sâu xuống.

Nước hồ xung quanh lạnh tê tái, cũng may Dương Khai tu luyện Chân Dương Quyết, có nguồn Chân Dương nguyên khí ấm áp xuôi chảy toàn thân, chút lạnh lẽo này không đáng ngại.

Tên nhảy xuống nước đó bơi một vòng quanh hồ, điều tra một hồi chẳng được gì, cũng chẳng dám xuống sâu hơn, bèn bò lên trên.

Lùng sục gần đấy thêm một hồi, bọn Nhiếp Vịnh cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.

Dương Khai ở dưới nước ngộp đến choáng váng mặt mày, tuy bây giờ đã là Khai Nguyên Cảnh thất tầng, một hơi thở dài hơn người bình thường, nhưng cũng có giới hạn.

Hiện tại đã xấp xỉ gần đến cực hạn rồi, giả như mấy tên đó mà không đi, e là sự tình sẽ phiền toái hơn thôi.

Dương Khai đang định bơi lên trên chợt nghe đâu có tiếng vù vù bên tai.

Nghe thấy tiếng động, Dương Khai lập tức cảnh giác, nhưng nhìn quanh thì chẳng thấy gì.

Một lát sau, lại thêm một hồi “vù vù” vẳng đến, âm thanh nghe như tiếng gió.

Kỳ quái, dưới đáy hồ lấy đâu ra gió?

Hồ nghi, Dương Khai nhìn xuống hướng phát ra tiếng gió, lướt mắt qua một lượt, chợt nét mặt thoáng vẻ ngạc nhiên. Hắn lập tức vẫy nước bơi xuống phía dưới.

Hắn phát hiện dưới đáy hồ có một cửa động đen kịt.

Xuống đến bên cửa động dỏng tai lên nghe, quả nhiên là có tiếng gió âm ỉ gào rít.

Mắt Dương Khai chợt lóe sáng. Hắncó thể khẳng định đầu bên kia của hắc động này chắc chắn là nơi không có nước, hơn nữa còn có đường ra, nếu không làm gì có tiếng gió.

Suy nghĩ một chút, Dương Khai ngụp xuống, bơi vào trong hắc động.

Bọn Nhiếp Vịnh chắc chắn vẫn còn lùng sục bên ngoài, nếu giờ Dương Khai đi ra, cho dù có thể nhất thời bình an, nhưng vẫn có nguy cơ bị tóm. Chi bằng vào trong hắc động này tìm tòi xem sao, nếu suy đoán của hắn không lầm thì ắt sẽ có được một nơi dung thân an toàn.

Hắc động này rất dài, chừng đâu hơn trăm trượng. Đầu tiên phải bơi mãi xuống dưới, rồi sau đó đến một một thông đạo bằng phẳng, cuối cùng lại hướng thẳng lên trên. Chính lúc sắp hết hơi, Dương Khai đã ngoi được ra khỏi mặt nước.

Đưa tay lên vuốt mặt, Dương Khai quan sát bốn phía, phát hiện quả đúng như dự đoán, nơi thông với hắc động đó chính là một không gian rất thoáng đãng.

Đây có lẽ là một sơn động, trước đó dương khai đã để ý thấy bên bờ hồ có một ngọn núi, hắc động dưới đáy hồ hẳn có thông với sơn động trong ngọn núi này, gió lùa vào trong sơn động, tiếng gió rít luồn vào đáy hồ thông qua hắc động, thế nên Dương Khai mới phát hiện ra được.

Bên trong sơn động khô ráo lạ thường, bên trên còn có hằng hà cơ số thạch nhũ đổ ngược, như một trận trường thương.

Nhảy ra khỏi mặt nước, dò thám sơ qua một hồi xung quanh, Dương Khai mới an tâm hơn.

Nơi này không có dấu vết sinh vật hoạt động, hẳn là rất an toàn.

Yên lòng, Dương Khai toàn thân mỏi mệt, vội khoanh chân ngồi xuống, vận hành Chân Dương Quyết hong khô y phục, sau đó bắt đầu tiêu trừ ám kình mà năm tên kia đánh vào trong cơ thể.

Công lực của chúng cao hơn hắn rất nhiều nên Dương Khai chưa thể tiêu trừ hết ám kình trong một thoáng được. Nếu công lực ngang nhau thì đã không phải lo lắng mấy vấn đề này rồi.

Cũng tức là, nguyên khí trong cơ thể Dương Khai rất hùng hồn, tinh thuần, cho dù có bị ám kình xâm nhập, chỉ cần hóa giải kịp thời cũng không để lại hậu họa. Nhưng thân lại là võ giả Khai Nguyên Cảnh thất tầng, nên giờ chỉ có thể ngồi chờ ám kình ăn mòn kinh mạch.

Vậy nên giữa các võ giả với nhau, với kẻ công lực thấp thì kẻ công lực cao có năng lực chi phối sinh tử tuyệt đối.

Khoảng một canh giờ sau, Dương Khai chợt nôn ra một cục máu đen, hiểm họa trong cơ thể cũng đã bị hóa giải triệt để.

Sắc mặt tuy có hơi yếu ớt, nhưng trong kinh mạch không còn còn cảm giác bị cản trở nữa.

Thanh Phong Chưởng!

Dương Khai nhớ lúc Nhiếp Vịnh xuất chiêu, có người đã bình luận võ kỹ y sử dụng. Uy lực của võ kỹ này không hề nhỏ, nhất là biến hóa tiếp theo sau như cuồng phong vũ bão, không khác mấy Viêm Dương Bạo của Dương Khai.

Chỉ có điều uy lực của Thanh Phong Chưởng yếu hơn Viêm Dương Bạo một bậc, nếu không thì Dương Khai đã không thể liều một trận lưỡng bại câu thương với Nhiếp Vịnh được.

Chương 135: Âm khí dày đặc

Tĩnh tọa hồi phục được nửa ngày, Dương Khai mới đứng dậy thám thính tình hình trong sơn động.

Vừa rồi thời gian quá cấp bách, hắn chỉ mới xem xét sơ qua, bây giờ dĩ nhiên là phải tìm tòi cho kỹ càng.

Vị trí hiện tại của Dương Khai, hẳn là đoạn giữa của sơn động này, vì hai bên trái phải đều có thể qua lại. Lắng tai nghe tiếng gió, Dương Khai đoán ra bên trái chắc là thông đến lối ra, vì gió lùa vào từ phía đó, còn bên phải thì thông vào bên trong sơn động.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai đi về phía bên phải, dù gì hắncũng đã rơi vào tình trạng nguy hiểm rồi, nên chẳng vội rời khỏi sơn động này.

Đi chưa được một lúc, Dương Khai thình lình ngửi thấy có mùi thuốc, ngóng về phía luồng ánh sáng mờ tối thì phát hiện hai bên sơn động này có không ít kỳ hoa dị thảo.

Mấy thứ này vừa nhìn là biết phẩm chất không tầm thường, chỉ có điều chẳng biết có độc hay không.

Quả không hổ là Truyền Thừa Động Thiên!

Tuy Dương Khai không nhận ra mấy thứ này là gì, giá trị thế nào, nhưng Dương Khai tin là bất cứ món nào giá trị cũng không hề thấp.

Tạm thời không động đến chúng, một là vì Dương Khai không biết dùng cách nào để hái, hai là cho dù hái được rồi, Dương Khai cũng không có chỗ để cất. Dẫu sao nơi này cũng chỉ có một mình hắn, cứ tạm để đấy cũng chẳng sao.

Vừa đi vừa quan sát, Dương Khai phát hiện nơi này có không ít bảo bối, đều là những cây cỏ chưa từng nhìn thấy bao giờ, và cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.

Đi được tròn một canh giờ, Dương Khai chợt nhận ra phía trước thấp thoáng có hào quang nhấp nháy, hai bên tai văng vẳng tiếng hô hoán mờ ảo.

Thầm cảnh giác, Dương Khai tiến về phía nơi tỏa ra luồng hào quang đó.

Một chốc sau, hắn đã bước đến phía trước luồng hào quang.

Đó là một viên ngọc châu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra hào quang êm dịu, chiếu sáng mấy trượng xung quanh.

Quan sát xung quanh, đồng tử Dương Khai không khỏi co rụt lại.

Hắn phát hiện nơi này đã là tận cùng sơn động rồi, hơn nữa cách đó không xa, có một bộ xương khô đang ngồi khoanh chân. Bộ xương này khoác chiếc trường bào màu tím vô cùng sang trọng, hai hốc mắt trống rỗng đang chằm chằm nhìn về phía hắn, khiến người ta có một cảm giác quỷ dị mờ ám khó nói.

Người này không rõ đã chết được bao lâu rồi, nhưng bỗng nhiên, Dương Khai cứ có cảm giác, sinh tiền hắn không phải là người tốt, vì bộ xương này phả ra tà khí và sự gian ác khiến Dương Khai hoảng sợ bất an.

Truyền Thừa Động Thiên này có phải do hắn ngưng luyện? Dương Khai không khỏi nhớ đến căn nguyên liên quan đến Truyền Thừa Động Thiên.

Nếu đúng là vậy thì hẳn là ở đây có chứa Truyền Thừa của người này?

Dương Khai đang chau mày suy nghĩ thì từ sau lưng vọng lên một tiếng vang dữ dội.

Chợt biến sắc, quay đầu lại nhìn, Dương Khai phát hiện đường đi đã bị ngăn lại, không biết từ đâu mà một tảng đá lớn rơi xuống chặn hết không gian bên ngoài.

Lúc hắn ngoảnh lại thì viên ngọc châu tỏa hào quang đó bỗng lúc sáng lúc tối, trong không gian phạm vi chưa đến mười mấy trượng này, chợt văng vẳng tiếng gào khóc thảm thương.

Gió tà nổi trùng trùng, tựa như rơi xuống Tu La địa ngục, khắp người rét run, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển.

Dương Khai cứng đờ sắc mặt, không nói gì mà chỉ nheo mắt cảnh giác động tĩnh tứ phía.

Âm thanh thê lương này không biết đã kéo dài được bao lâu, liên tục quấy nhiễu tâm thần Dương Khai, nếu đổi lại là người tâm chí bất kiên nào khác, chắc chắn sẽ tự đả loạn chân tay. Nhưng nghị lực và bất khuất vốn chính là điểm mạnh lớn nhất của Dương Khai, có chút âm thanh cỏn con này làm sao đả động được hắn?

Thời gian trôi qua, Dương Khai cảm giác được rõ ràng, tiếng khóc này bắt đầu có phần hấp tấp, tuy chỉ là một chút thôi nhưng rõ ràng khác hẳn với lúc nãy.

Sự bình tĩnh ung dung của Dương Khai dường như khiến tiếng khóc này vô cùng giận dữ, nhưng nó lại không thể làm gì.

Phát giác được điều này, Dương Khai càng thêm bình tĩnh. Tuy không biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn dứt khoát khoanh chân xuống ngồi thiền.

Âm thanh đó quả nhiên nóng nảy hơn, từng luồng gió lạnh gào rít trong không gian nhỏ hẹp, hào quang trong viên ngọc châu đó lập lòe gấp gáp hơn, khiến nơi này càng lúc càng u ám.

Dương Khai vẫn không dao động, hơi thở đều đều, đến thần sắc cũng không thay đổi.

Khoảng mấy canh giờ sau, âm thanh này đột nhiên biến mất, ánh sáng chớp tắt bất thường của viên châu cũng ổn định trở lại. Ngoài con đường sau lưng bị tảng đá án ngữ ra, nơi này vẫn không khác gì lúc Dương Khai đến.

– Thôi rồi à?truyện kiếm tu audio

Dương Khai nhếch miệng cười, rồi chợt lớn tiếng quát: – Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!

Tiếng quát vang vọng liên hồi trong không gian chật hẹp, lẩn quẩn không ngừng.

Thình lình, một tràng cười khục khặc vẳng đến. Nghe thấy tiếng cười quái dị này, Dương Khai nổi hết da gà toàn thân, nhưng không phải vì sợ, mà vì tiếng cười này quả thực quá khó nghe, vọng bên tai thế này khiến lục phủ ngữ tạng đều quằn quại kinh khủng.

Chẳng những ngoài cơ thể có phản ứng khó chịu, mà đến trong đầu cũng phảng phất tiếng vù vù.

Thần hồn công kích?

Sắc mặt Dương Khai hơi thay đổi, hắn vốn tưởng có người nấp sẵn ở đây, cố ý giả thần giả quỷ hù dọa đuổi mình đi để độc chiếm hết bảo bối nơi này, nhưng giờ thì Dương Khai không dám nghĩ vậy nữa.

Một tiếng cười, thần trí động!

Đây hiển nhiên không phải việc đệ tử tam phái có thể làm được. Chỉ có cao thủ từ Thần Du Cảnh trở lên mới có thể thi triển thủ đoạn này.

Nơi này có cổ quái!

– Chàng trai trẻ, ý chí của ngươi không tệ, lá gan cũng không nhỏ, dám nói chuyện với lão phu như vậy!

Âm thanh khó nghe đó đột nhiên lên tiếng, lơ lửng bất định, nên Dương Khai không thể tìm ra nó bắt nguồn từ đâu.

– Ngươi là ai? Dương Khai nghiêm nghị, một mặt cẩn thận dò xét, một mặt lên tiếng hỏi.

Lại thêm một tràng cười quái đản, cười xong, nó lại nói:

– Ta là ai? Lão phu cũng không nhớ nữa, ta là ai nhỉ? Chắc là chủ nhân của nơi này nhỉ.

– Ngươi là chủ nhân của Truyền Thừa Động Thiên này?

Dương Khai chợt cao giọng.

Hơn một nghìn đệ tử tam phái hội tụ bước vào Truyền Thừa Động Thiên này, chính là để đoạt được Truyền Thừa thần bí đó. Có thể nói, nếu có được Truyền Thừa này, chỉ cần không bất ngờ tử vong, về sau chắc chắn sẽ với đến ngưỡng bậc khiến thế nhân kính ngưỡng.

Dương Khai vốn không mong chờ sẽ lấy được Truyền Thừa gì, hắn vào đây cũng chỉ là đi theo số đông, muốn kiếm ít lợi lộc mà thôi. Nhưng bất kể thế nào, đã vào đây rồi thì sẽ có hứng thú với Truyền Thừa ở đây.

Bây giờ tên này lại nói lão là chủ nhân ở đây, trầm ổn như Dương Khai cũng khó khỏi động lòng.

Âm thanh đó không trả lời ngay, phải một lúc sau mới nói:

– Đúng, ta chính là chủ nhân của nơi này! Chàng trai trẻ, ngươi muốn có được Truyền Thừa của lão phu?

Dương Khai không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày, suy ngẫm độ chân thực trong lời nói này.

– Ta thấy hình như ngươi vừa bị thương, chắc là bị kẻ khác đả thương phải không?

Âm thanh đó từ tốn nói, –

– Ngươi muốn báo thù? Muốn ngay lập tức giết chết kẻ đả thương mình, cho hắn biết ngươi không phải là người dễ càn quấy?

Vài làn gió lạnh lẩn quẩn bên tai, rất chậm, chậm đến mức Dương Khai căn bản không phát giác ra, nhưng nghe thấy những lời này, Dương Khai lại không tự chủ được, gật đầu nói: –

– Muốn!

– Trong lòng ngươi có thù hận, chôn giấu rất sâu, người khác không thể nhìn ra! Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn giết sạch những kẻ xem thường mình, có đúng không?

Nét mặt Dương Khai hơi quằn quại, lông mày nhíu chặt, trên trán nổi rõ gân xanh. Tuy vẫn thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng lão lại khiến Dương Khai có cảm giác tán đồng.

– Đúng…

Giọng nói Dương Khai khẽ run rẩy.

– Lão phu có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện! Giúp mong muốn của ngươi trở thành sự thật, ngươi có bằng lòng kế thừa di chỉ của lão phu không? Giọng nói đó tiếp tục ôn tồn.

– Nếu bằng lòng thì hãy gật đầu, lão phu sẽ mang Truyền Thừa của mình tặng cho ngươi! Đó là một phúc phần rất lớn đấy!

– Bằng lòng hay không nào?

– Chỉ cần gật đầu thôi, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà…

– Bỏ qua cơ hội tốt này ngươi sẽ phải hối hận đấy.

Từng lời từng lời một, tựa như mưa phùn rả rích, lại tựa như gió xuân thoảng qua tai, ùa vào đầu óc Dương Khai, mang đầy sức mê hoặc không gì sánh bằng.

Ánh mắt Dương Khai có hơi mơ màng, đầu óc cũng khẽ dao động, môi thì khép mở liên hồi, trông như muốn đồng ý yêu cầu của giọng nói đó. Nhưng thình lình, theo sau một rên bực dọc, ánh mắt Dương Khai chợt khôi phục sự tinh anh, trên mặt còn thoáng nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Không rõ vừa rồi đối phương đã thi triển thủ đoạn gì, khiến hắn suýt nữa thì nhân lời.

– Ơ?

Lão có vẻ kinh ngạc, –

– Tự cắn lưỡi mình, lấy đau đớn tự hoạt hóa, ý chí quả nhiên mạnh mẽ!

– Hừ! Rốt cuộc ngươi là ai, vừa rồi ngươi đã dùng cách gì để mê hoặc tinh thần ta?

Dương Khai lạnh lùng hỏi.

– Không ngờ ngươi lại phát giác ra điều này, chàng trai trẻ khá lắm! Về phần lão phu là ai… Lão phu là ai đây?

– Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chính là nó!

Dương Khai hất tia nhìn về phía bộ xương khô trước mặt, ánh mắt đầy kiêng dè, chậm rãi nói:

– Ta nghe nói, cao thủ trên mức Thần Du Cảnh, chỉ cần ngưng luyện được thần thức, thì dù cơ thể có thối rữa, chỉ cần thần thức không bị tiêu diệt thì có thể tìm một thân xác khác chiếm giữ! Ngươi ắt hẳn là cao thủ rơi xuống đây từ nhiều năm trước, giờ muốn chiếm lấy cơ thể ta đúng không? Ngươi mê hoặc tâm thần ta cũng chính vì mục đích này!

Lời này của Dương Khai vừa nói ra, giọng nói đó đột nhiên im bặt, phải một lúc sau mới bật cười ngạo mạn: – Lợi hại lợi hại! Chỉ là một tên nhãi nhép, công lực mới Khai Nguyên cảnh thất tầng, vậy mà có thể nhìn thấu được điều này, đúng là giang sơn đời nào cũng có anh hùng, lão phu khâm phục.

Nói xong, giọng nói này đột nhiên trở nên ảm đạm: –

– Ngươi đã phát giác ra, lẽ nào ngươi không sợ sao?

Dương Khai cười khinh miệt:

– Sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự có khả năng gạt trừ tâm thần ta, chiếm dụng cơ thể ta, thì còn phí lời với ta như vậy để làm gì? Lại còn mê hoặc ta, khiến ta rơi vào lời nói cạm bẫy của ngươi? Ngươi là cao thủ không tồi, có lẽ ngươi cũng có thủ đoạn cao cường, song… đó là chuyện trước khi ngươi chết! Bây giờ ngươi chỉ có thể giả thần giả quỷ thôi!

– Ngươi nói xem… Tại sao ta phải sợ ngươi? Dương Khai cười khẩy, –

– Trái lại ngươi phải sợ ta mới đúng, nếu để ta tìm ra nơi ẩn giấu thần hồn của ngươi, thì ngươi thấy mình có thể sống tiếp nữa không?

– Chàng trai trẻ, ngươi quá ngạo mạn rồi. Lão lạnh lùng nói:

– Ngươi tưởng ta phí nhiều lời vậy chỉ để mê hoặc ngươi thôi sao? Ha ha, ba sợi thần thức của lão phu đã ngấm vào trong trí óc ngươi, bây giờ ngươi có muốn phản kháng cũng vô ích, cơ thể của ngươi, lão phu xin nhận vậy!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 3 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 3 tháng trước
Chào bạn...Mình kiểm tra các đường link vẫn nghe bình thường bạn nhé ^^!Bạn vui lòng bớt chút thời gian 3s đăng ký để nghe cùng các hội viện khác nhé, ngay cả khi bạn đang nghe mất mạng vẫn có thể nghe hết tập nhé...!Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Lâm Huy 3 tháng trước
Sao truyện này không nghe đc vậy
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 3 tháng trước
Đã fix lại audio nhé bạn :)Cảm ơn bạn thông báo ...!