1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 21 [Chương 101 đến 105]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 21 [Chương 101 đến 105]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 101: Thất sách của Mộng Vô Nhai

Nào ngờ câu này vừa nói xong, Mộng Vô Nhai chợt cảm thấy mơ hồ, gục xuống mâm thức ăn trước mặt.

Qua một giấc tỉnh lại, thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu rồi!

Phân lượng thuốc Hạ Ngưng Thường cho vào cũng vừa đủ!

Bị chính đồ đệ mình ám toán, Mộng Vô Khai đau đớn tột cùng, mất mặt vô cùng, sau khi phát giác ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, Mộng Vô Nhai đến mặt còn không thèm rửa, tức tốc rời khỏi Lăng Tiêu Các chạy đến đây.

Lão hối hận vô cùng, nếu sớm biết đồ đệ quyết tâm đến vậy, lão đã không gây hấn với ấn tượng của nàng với Dương Khai rồi, thế chẳng phải là rỗi việc lại đi gây chuyện sao?

Tuy đồ đệ mang theo không ít bảo bối, có thể tránh được nhiều nguy hiểm, nhưng dù gì nơi này cũng là vùng trong của núi Hắc Phong, ngộ nhỡ chạm phải một hai con yêu thú mạnh khỏe đòi ăn thịt người thì làm sao?

Nếu như lão cũng đi cùng thì đã không cần phải lo lắng gì rồi.

Tại ngươi thối mồm, tại ngươi thối mồm, Mộng Vô Nhai hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai.

Vẫn còn cách vùng Cửu Âm hội tụ mười dặm, Mộng Vô Nhai đã cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ đó, lão treo mình giữa không trung, căng thẳng ngẩng đầu lên quan sát.

Đúng lúc nhìn thấy âm khí đang cuồn cuộn trong thung lũng, dường như lão bị một sức mạnh vô hình buộc chặt, không thể thoát ra được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cái đầu luôn cảnh giác của Mộng Vô Nhai cuối cùng cũng nhẹ nhõm trở lại.

Cửu Âm Bát Tỏa Trận đã mở, tức là đồ đệ của lão đã an toàn đến được đây!

“Hô… Nhìn chung thì không có kẽ hở nào lớn.” Mộng Vô Nhai thở hổn hển, có trời mới biết đuổi theo trong mấy ngày này, lão lo sợ đến thế nào, suýt chút nữa là tim lão phát bệnh rồi.

Một lúc sau, Mộng Vô Nhai đã đến được bên ngoài thung lũng, nhưng lão không vào trong, mà tập trung nhìn vào trong thung lũng, song bên trong âm khí quá nặng, chẳng nhìn thấy được gì, cũng không nghe thấy gì, thậm chí cả thần thức cũng không thể do thám được.

Nếu Cửu Âm Bát Tỏa Trận đã khởi động rồi, vậy tức là đồ đệ lão hẳn đã ra tay, lão chỉ cần yên lặng chờ tin tốt của nàng là được.

Bị trận pháp trói buộc, người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài cũng không thể vào trong, Mộng Vô Nhai tuy có thể phá giải, nhưng nếu trận pháp bị phá, làm không khéo sẽ khiến tâm huyết của đồ đệ bị uổng phí.

Ừ, đợi là đủ rồi!

Mộng Vô Nhai tự an ủi.

Lần này thì lão lại lầm rồi! Sở dĩ Hạ Ngưng Thường khởi động trận pháp trước, không phải để đối phó Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, mà để ứng đối với bọn Huyết Chiến Bang. Mộng Vô Khai không thể ngờ rằng, hiện tại Hạ Ngưng Thường đang vô cùng yếu, Dương Khai thì toàn thân đẫm máu, hai người đều đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nếu lão biết được, chắc chắn sẽ bấp chấp tất cả để phá giải trận pháp, băm vằm bọn Văn Phi Trần làm trăm nghìn mảnh.

Mẹ nó chứ, đến đồ đệ của lão phu cũng dám đánh, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời các ngươi!

Có lúc sự việc lại kỳ lạ như vậy đấy, gần ngay trước mắt, nhưng lại cứ như xa tận chân trời.

Bên trong thung lũng, Dương Khai vẫn lặng lẽ thủ nguyên tại chỗ, sống lưng dựng thẳng như cây giáo, đợi bọn cường địch sắp xửa xông đến.

Vù vù vù…

Xung quanh đột nhiên vọng lại tiếng tay áo bay phần phật.

Cuối cùng cũng đến rồi!

Sắc mặt Dương Khai dần dần cứng đờ, quay lại nhìn về phía Hạ Ngưng Thường, không biết sau trận chiến này, mình có thể sống sót được hay không!

Nhưng… bản thân đã cố gắng hết sức rồi, chẳng còn gì đáng tiếc cả.

Soàn soạt…

Ba bóng người dường như cùng lúc đến bên cạnh Dương Khai, kế đó, lại có thêm một tên nữa.

Ba tên trước là cao thủ Li Hợp cảnh của Huyết Chiến Bang, tên cuối cùng chỉ có công lực Khí Động cảnh cửu tầng, nên tốc độ dĩ nhiên là chậm hơn.

Bốn tên này sau khi đến chẳng nói tiếng nào, hơn nữa, chúng lại vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai. Vì chúng phát hiện, chỉ mới một canh giờ không thấy đâu, tên thiếu niên vốn chỉ mới ở Khai Nguyên cảnh tứ tầng này, hiện giờ đã chạm đến công lực Khai Nguyên cảnh đỉnh phong!

Thế là thế nào?

Thi thể của Nộ Lãng đang ở ngay dưới chân Dương Khai, cần cổ gãy rời, chết vô cùng thảm, con ngươi lồi cả ra, rõ ràng là không ngờ mình sẽ chôn thân nơi này, hơi có chút cảm giác chết không cam tâm, trong thung lũng ầm ầm âm phong này, càng khiến người ta sởn cả gai ốc.

– Tên này là do ngươi giết?

Một tên cao thủ Li Hợp cảnh Huyết Chiến Bang lên tiếng.

– Cái tên lợi hại nhất bọn các ngươi, với cả tên Long thiếu gia đâu rồi? Dương Khai không thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ nhìn quanh, phát hiện số người vừa đến không đúng.

Vốn dĩ Huyết Chiến Bang có bảy tên, ngoài Văn Phi Trần và Long Huy vẫn đang ở chỗ cũ, còn một tên đệ tử Khí Động cảnh đã bị Hạ Ngưng Thường dùng Âm Khí Tỏa Liệm giết chết, vậy nên cũng chỉ còn lại bốn người bọn chúng.

-Hừ, đối phó ngươi đâu cần Văn đường chủ và Long thiếu gia phải ra tay!

Tên vừa lên tiếng lạnh lùng nói, tên này tuổi tác không lớn, nhìn khoảng hai lăm, hai sáu, đương tuổi thanh niên.

– Huyết Chiến Bang… Ha ha, cũng chỉ biết ỷ đông hiếp yếu thôi. Dương Khai mỉa mai.

Gã thanh niên đó ra vẻ dữ dằn:

– Đối phó với hạng như ngươi, chỉ mình ta là đủ!

Tuy hắn đã bị Âm Khí Tỏa Liệm phong ấn một nửa công lực, nhưng vẫn còn chút căn cơ của Li Hợp cảnh, nếu động thủ thật thì vẫn lợi hại hơn Khí Động cảnh nhất tầng, làm gì có chuyện không đánh lại Dương Khai?

– Nói suông làm được gì, sao không tới thử xem? Dương Khai nhìn y đầy khinh miệt.

Hắn cũng có thể cảm nhận được, mấy tên này quả thật công lực đã giảm nhiều, căn bản không thể khiến hắn áp lực như trước đó , hơn nữa nguyên khí trên người chúng đang dao dộng không yên, ba tên đến trước kia hiện tại công lực tương đương Nộ Lãng, có mạnh cũng không được đến đâu, còn tên đến sau kia thì không bằng một góc của Nộ Lãng.

Một chọi một, Dương Khai vẫn có khả năng thắng, chỉ cần dọn dẹp trước một tên thì chuyện tiếp theo dễ xử lý rồi.

– Tiểu tử ngông cuồng, xem ông dạy dỗ ngươi thế nào!

Tên thanh niên đó quả nhiên mắc lỡm, nói chưa dứt lời đã xông lên trước rồi.

Thấy kế hoạch sắp thành công, chỉ cần tên này đến gần trong vòng mười bước, Dương Khai dù trọng thương cũng phải đánh chết y. Song, chính lúc này, một tên Li Hợp cảnh khác chợt lên tiếng:

– Nguyên Lãng sư đệ, chớ trúng quỷ kế của hắn!

Gã thanh niên đó lập tức dừng lại, lạnh lùng nhìn Dương Khai, rồi nói: –

– Vâng, Thái sư huynh.

– Nơi này chỉ có mình hắn, không biết nữ tử kia đang ở đâu rồi, ả đó có nhiều thủ đoạn, không thể không phòng ngừa, hơn nữa tên tiểu tử này đã có thể giết Nộ Lãng, e là dùng khổ nhục kế che đậy bản thân! Mau lôi hắn xuống đây, ép hắn khai ra tung tích của ả kia!

Tên Thái sư huynh đó vẻ mặt cảnh giác, vung tay lên nói:

– Tất cả lên!Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Bốn đánh một, hơn nữa đối thủ chỉ ở mức Khai Nguyên cảnh, cho dù có thủ đoạn gì ghê gớm cũng không thể thi triển được, tuyệt đối sẽ bị tóm gọn trong tay.

Bốn cái bóng cùng lúc chuyển động, bao vây xung quanh Dương Khai, tung ra sát chiêu hung mãnh phủ xuống đầu Dương Khai.

Đối mặt hiểm nguy, Dương Khai vẫn không chút sợ sệt, chỉ cười thật lớn:

– Ta đã nói bọn Huyết Chiến Bang các người chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, các người còn không thừa nhận!

Gã Nguyên Lãng bị trúng kế trước đó tím cả mặt, vừa phóng ra sát chiêu vừa gào rú:

– Tiểu thử thối ngươi thật lắm lời, đợi lão tử bắt được ngươi xem ngươi còn ra vẻ được không.

Chương 102: Trận chiến chớp nhoáng

Ngươi vẫn chưa có tư cách đó đâu!

Dương Khai gầm lên, nguyên khí toàn thân hung mãnh trào ra ngoài, cả người như hỏa quả đang bốc cháy, tỏa ra hơi nóng cực độ.

Vừa nói, Dương Khai vừa đối một chưởng với Nguyên Lãng, một âm thanh trầm đục vang lên, Dương Khai lảo đảo lùi về sau, còn tên Nguyên Lãngthì kêu lên một tiếng quái gở, người bay ra.

Lùi lại ba bước, Dương Khai chớp mắt lại rơi vào vòng vây của ba tên còn lại, thấy đòn đánh của chúng sắp ập lên người mình, Dương Khai vội vàng hạ người xuống tránh được đòn của một tên Li Hợp cảnh, đồng thời chìa lưng về phía tên đệ tử Huyết Chiến Bang kém nhất.

Trong thế dời núi lấp bể, song chưởng tung ra ấn vào ngực tên Thái sư huynh cảnh giác nhất.

Cũng chính tên này lúc này đã cảnh tỉnh Nguyên Lãng, khiến y không rơi vào cạm bẫy của Dương Khai.

Trong bốn tên, hắn là tên cầm đầu, công lực ắt mạnh nhất, kể cả hắn có bị phong ấn tu vi, cũng vẫn còn ở mức Khí Động cảnh lưỡng tầng. Cho nên Dương Khai đã quyết phải giết hắn trước tiên! Chỉ cần hắn chết, ba tên con lại không đáng ngại nữa.

Trong chốc lát, Dương Khai đã giao thủ với cả bốn tên bằng hình thức khác nhau.

TênThái sư huynh thấy Dương Khai bất chấp nguy hiểm tấn công mình, bất giác chau mày, tuy hắn không biết Dương Khai muốn làm gì, nhưng vẫn ngầm có dự cảm nào đó không tốt.

Trong song chưởng này, nhất định là có ẩn chứa huyền cơ nào ghê gớm lắm!

Lùi! Tên này cũng khá là quyết đoán, tuy hắn không tin Dương Khai có thể làm gì được mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn lập tức lùi về sau, đồng thời giương tay đỡ lấy song chưởng của Dương Khai, nhằm thăm dò công lực đối phương rốt cuộc đến đâu.

Bàn tay còn chưa đẩy ra, hắn đã phát hiện khóe miệng Dương Khai chợt nhếch lên nụ cười nham hiểm.

Không ổn, trúng kế rồi!

Ngay sau đó, hắn lại thấy song chưởng của Dương Khai dạt ra hai bên, tránh khỏi đòn đỡ của hắn, với tư thế dũng mãnh, ấn thẳng vào ngực hắn.

Song chưởng này của hắn dĩ nhiên sẽ đánh trúng mình, nhưng đòn đánh của mình có thể sẽ đánh trúng Dương Khai! Đây chẳng phải muốn dĩ thương hoán thương sao?

Ý nghĩ còn chưa thay đổi xong, song chưởng của Dương Khai lại có biến hóa mới, trên hai bàn tay nóng rực đó thình lình đỏ lòa như máu, như có chất lỏng gì che phủ cả bàn tay, nhiệt độ lại tăng thêm một bậc nữa.

Không tránh được nữa rồi!

TênThái sư huynh lóe lên tia độc ác trong ánh mắt, vận hành nguyên khí toàn thân, để xem sau chưởng này, rốt cuộc ngươi chết hay là ta chết!

Lão tử dù gì cũng là cao thủ Li Hợp cảnh, tuy hiện tại công lực đã bị phong ấn môt nửa, có hơi sa thế, nhưng chất lượng và nồng độ của nguyên khí nội thể chẳng lẽ ngươi có thể đọ lại được?

Hai tiếng binh binh vang lên.

Một chưởng của tênThái sư huynh đánh vào ngực Dương Khai, đồng thời ngực hắn cũng bị hai chưởng của Dương Khai đánh trúng.

Trong nháy mắt, nguyên khí đang thủ ở vùng ngực kịch liệt cuộn trào, vùng ngực hắn như sắp tan chảy đến nơi.

Nguyên khí của tên tiểu tử này tinh thuần quá!

Hắn kinh hãi, trộm nghĩ nếu không phải cảnh giới hắn cao hơn, uy lực của chưởng này đã có thể khiến hắn trọng thương rồi.

Chưa khiếp sợ cho xong, hắn đã cảm thấy trong lòng bàn tay Dương Khai lại truyền đến một luồng nhiệt bỏng rát.

Cùng lúc luồng nhiệt này truyền đến, ngực tênThái sư huynh đau buốt, cảm giác như cơ thể bị thứ gì đó xuyên qua, lục phủ ngũ tạng bỗng quay cuồng.

– Cút ngay cho ta! Thái sư huynh hầm hầm giận dữ tung ra chưởng lực, Dương Khai cũng không gượng sức thêm được nữa, bèn tức tốc bay ra.

Còn chưa đáp xuống đất thì đã bị tên đệ tử Huyết Chiến Bang công lực kém nhất từ sau lưng đâm cho một nhát kiếm, trong giây phút nguy cấp, Dương Khai cố quay người lại, nhát kiếm này đâm xuyên qua bả vai, trên bả vai xuất hiện một khe hở toàn máu.

Vẫn chưa kết thúc, thừa cơ Dương Khai bị thương, một tên Li Hợp cảnh khác cuối cùng cũng có được cơ hội, hắn đạp lên mạng sườn Dương Khai, đá hắn hất tung lên.

Lúc nãy Dương Khai đã tránh được một đòn của hắn, khiến hắn có hơi mất mặt, nên giờ hắn dĩ nhiên hạ thủ không chút nương tay.

Cùng lúc Dương Khai bay ra, một cái lọ nhỏ đột nhiên rơi ra từ ngực áo, rớt xuống mặt đất.

Giữa không trung, Dương Khai phun ra một tia máu, loạng choạng đáp xuống đất, ánh mắt đau đớn nhìn cái lọ vừa rơi ra, nhưng lại không dám bước đến nhặt về, dưới chân chợt xuất hiện ánh lửa, nhanh như cắt lẩn vào trong rừng sâu.

Nguyên Lãng thấy vậy, vội vàng xông đến nhặt cái lọ đó lên.

Tiếng cười của Dương Khai từ xa vọng lại:

– Ha ha ha, Huyết Chiến Bang, Li Hợp cảnh, chỉ có thế mà thôi!

Hắn chạy kiểu gì vậy?

Mấy tên Huyết Chiến Bang ngơ ngác nhìn nhau, tiếng hú của Dương Khai dẫn bọn chúng tiến đến, uy phonglẫm liệt đã đang đứng đợi, với điệu bộ bề thề, ngữ khí ngông cuồng trước đó, chúng cứ tưởng Dương Khai có chỗ dựa gì đó, nhưng bây giờ thì lại chạy đâu mất tiêu rồi.

Thế chẳng phải là thùng rỗng kêu to sao? Bọn chúng còn tưởng Dương Khai có thủ đoạn gì ghê gớm lắm, nhìn theo hướng Dương Khai vừa bỏ chạy, chúng không khỏi khịt mũi khinh bỉ.

– Đuổi theo, hắn đã bị trọng thương rồi, chắc chắn không thể cầm cự được bao lâu!

Nguyên Lãng vung tay, hung dữ ra lệnh, lần đấu tay đôi với Dương Khai y đã thua lỗkhông nhỏ, y không ngờ chưởng lực của Dương Khai lại khó hóa giải đến thế, đến khi giải được thì trận đấu bên này đã kết thúc mất rồi.

Trước sau chỉ chưa đầy ba tức, tốc độ nhanh đến mức bọn chúng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

Nói xong, Nguyên Lãng lập tức truy theo hướng của Dương Khai, bọn còn lại cũng tức tốc theo sau.

Nhưng chưa chạy được mấy bước, sau lưng đột nhiên vọng lại âm thanh vật nặng rơi xuống đất, bọn chúng kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy thấy tên Thái sư huynh cao cường nhất ngã ngửa trên mặt đất, không nhúc nhích gì.

– Sư huynh, huynh làm sao vậy?

Nguyên Lãng kinh ngạc la lên, nhưng không có phản ứng nào đáp lại.

– Sao lại thế này?

Tên công lực kém nhất cũng ngơ ngác.

Vừa rồi Thái sư huynh chỉ bị tên Dương Khai đó đánh trúng một chưởng thôi, chẳng lẽ đến mức trọng thương thế này sao?

– Có gì không ổn! Tên thứ ba cau mày, vội vàng quay lại lật người vị sư huynh này lên, đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.

– Thái sư huynh thế nào rồi?

Nguyên Lãng đi lại hỏi, đưa mắt nhìn, y cũng chết đứng người.

Bởi vì da dẻ vị sư huynh này đỏ bừng, máu dưới da đang sôi sùng sục, hai con mắt lồi lên, trông không khác bộ dạng của tên Nộ Lãng lúc chết.

Hiện giờ, vị Thái sư huynh này không có chút hơi thở nào, trên lồng ngực có một lỗ chọc nhỏ bằng đầu ngóc tay, đang rì rì trút ra từng giọt máu đỏ thẫm.

– Nóng quá!

Tên đệ tử Huyết Chiến Bang đang ôm xác Thái sư huynh vội vàng thả xuống.

Khi ngã ập xuống mặt đất, cái xác này đã nứt toạc ra, máu nóng tuôn trào ra, tung tóe khắp mặt đất, bốc lên một đám sương tanh nồng mùi máu.

Ba người còn sống bị xối đầy mặt toàn máu, trong máu còn lẫn ít nguyên khí nóng hừng hực.

Ba tên này kinh hãi vạn phần! Chúng không thể ngờ, vị Thái sư huynh cao cường này lại chết một cách không minh bạch như vậy!

Chết như thế nào? Và Dương Khai hạ thủ khi nào?

Ba tên này cứ đứng ngây ra tại chỗ, mơ hồ nhìn tên sư huynh đã chết không thể tái sinh trên mặt đất, trên mặt hiện lên thủ kiểu sắc thái.

Bốn cao thủ Huyết Chiến Bang đồng loạt ra tay đối phó Dương Khai, nhưng chỉ trong chớp nhoàng đã bị hắn giết mất một tên, còn hắnthì chỉ bị trúng một nhát kiếm, một cước và một chưởng thôi, tuy bị trọng thương, nhưng cũng đã trốn biệt đâu mất.

Chương 103: Suy đoán của Nguyên Lãng

Cả ba người lúc này không thể nào chấp nhận sự thật này.

Người nằm trên mặt đất là cao thủ Li Hợp cảnh, khốn kiếp, cao thủ Li Hợp cảnh đấy! Sao có thể bị một tên Khai Nguyên cảnh giết chết chứ?

Chênh lệch giữa hai bên là hai cảnh giới lớn, rõ thật là nực cười.

Tuy trước đó Thái sư huynh đã bị nữ tử đó bế phong nửa công lực, lại phải hao tổn nguyên khí và tâm thần để chế ngự âm khí trong thung lũng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phát huy công lực của Khí Động cảnh chứ? Tại sao lại bị giết?

Sắc mặt cả ba tên xanh đỏ lẫn lộn, và có phần kinh hoàng sợ hãi!

Mỗi tên đều đang nghĩ, nếu mục tiêu vừa rồi của Dương Khai không phải là sư huynh, mà là chính mình thì sao? Kết quả sẽ thế nào? Không nghi ngờ gì nữa, cũng sẽ chôn thân tại nơi này.

Mãi đến lúc này, Nguyên Lãng mới hiểu được tài trí và sự cảnh giác của Thái sư huynh, nếu không nhờ sư huynh cảnh tỉnh, thì e hắn đã là người đầu tiên chết trong tay Dương Khai rồi.

– Rốt cuộc sư huynh chết là do đâu?

Tên có công lực kém nhất cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, đánh tan sự tĩnh lặng lúng túng mà khó chịu.

Câu này vừa nói ra, cả ba tên chợt ngây ra nhìn nhau, nhớ lại trận giao thủ lúc nãy, chúng cuối cùng cũng đã tìm ra dấu vết động thủ của Dương Khai.

Chính là chưởng dĩ thương hoán thương đó! Chiêu thức tấn công duy nhất của Dương Khai trong trận đánh vừa rồi!

– Công lực của hắn mạnh đến vậy sao?

Một tên kinh hãi.

– Đó không phải là bản lĩnh của hắn! Trên tay hắn chắc chắn có giấu thứ bí bảo có sức sát thương cực lớn nào đó, nếu không tuyệt đối không thể phá vỡ lớp phòng ngự nguyên khí của sư huynh, làm nên đòn chí mạng như vậy!

Nguyên Lãng nhìn hắn phân tích, đầu óc cũng dần bình tĩnh trở lại.

Tên còn lại cũng tán đồng quan điểm này.

Nếu không phải dựa vào uy lực của bí bảo, chỉ với công lực của Dương Khai, sao có thể ra tay tới mức độ này? Cho dù chính Dương Khai đứng ra thừa nhận, bọn chúng cũng không tin được.

– Muốn vận hành mật bảo này phải cần đến một lượng lớn nguyên khí, nhưng công lực của hắn chỉ ở Khai Nguyên cảnh, nên hắn chỉ có một cơ hội để ra tay, tấn công xong, bất kể thành hay bại, hắn cũng phải chuồn nhanh!

Sắc mặt Nguyên Lãng trầm xuống, càng suy nghĩ càng rõ ràng, tư duy cũng dần mẫn tiệp hơn, tuy vẫn còn chút ngắc ngứ, nhưng suy đoán của y cũng tương đối phù hợp với hành động đáng ngờ của Dương Khai.

Nguyên Lãng chắc mẩm: – Vậy nên, hiện giờ, cho dù vẫn còn chút khí lực, nhưng hắn cũng đang thế suy sức yếu, bí bảo đó chắc hắn hắn không thể vận hành được nữa, cộng thêm thương thế nặng nề, hắn chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi!

Hai tên còn lại cũng thấy phân tích này rất có lý, bất giác cảm thấy bớt lo lắng phần nào.

Hóa ra chỉ dựa vào bí bảo mới làm được vậy, giật cả mình! Nếu công lực của hắn quả thực cao đến mức giết chết Thái sư huynh dễ dàng đến thế, vậy thì bọn ta rửa cổ cho sạch sẽ rồi tự dâng lên cho xong, hà tất phải cố kéo hơi tàn.

Tên đệ tử công lực kém nhất nói:

– Sư huynh bị giết rồi, chúng ta có cần quay lại bẩm báo một tiếng không?

Nguyên Lãng quay lại nhìn hắn, quở trách:

– Quay lại làm cái gì?

– Không bẩm báo e là không ổn đâu.

Tên này ngập ngừng.

Tên còn lại nét mặt đăm chiêu nhìn hắn, đột nhiên bật cười, nói với tên công lực kém đó:

– Ngô sư đệ, đệ không hiểu dụng ý của Nguyên sư huynh à?

Tên Ngô sư đệ ngơ ngác, quay lại nhìn tên này rồi lại nhìn Nguyên Lãng, ngờ vực không hiểu.

Nguyên Lãng cười ha hả: – Vẫn là Diệp sư đệ suy nghĩ tỉ mỉ, chẳng có gì giấu được đệ hết.

Tên Diệp sư đệ cũng cười sảng khoái:

– Anh hùng chí lớn gặp nhau thôi.

Tên Ngô sư đệ nhìn hai tên này đánh đố, nghĩ mãi cũng không hiểu có dụng ý gì, bèn lên tiếng:

– Hai vị sư huynh, có thể nói đơn giản hơn chút được không?

Nguyên Lãng liếc nhìn hắn rồi mới nói:

– Ngô sư đệ nghĩ thử xem bí bảo của tên Dương Khai đó đẳng cấp thế nào?

Tên Ngô sư đệ này nghe xong suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi đáp:

– Bị bốn chúng ta bao vây, mà hắn có thể một chiêu giết chết Thái sư huynh, bí bảo này chắc chắn không phải cấp thấp, ít nhất thì cũng là Địa cấp trung phẩm! Cũng có khả năng là Địa cấp thượng phẩm.

Bọn chúng đều đã chứng kiến Hạ Ngưng Thường dùng Thiên cấp bí bảo để thi triển phòng ngự, lúc này trong tay Dương Khai lại xuất hiện một Địa cấp bí bảo thì đâu có là gì? Nói là Địa cấp thì cũng là đánh giá thấp nhất của Ngô sư đệ rồi, suy đoán này cũng xem như hợp tình hợp lẽ.

Nguyên Lãng khẽ gật đầu:

– Nếu chúng ta bẩm báo chuyện này với Văn đường chủ, đệ nói xem sẽ thế nào?

Tên Ngô sư đệ nói theo bản năng:

– Dương Khai sẽ chết, bí bảo sẽ bị Văn đường chủ…

Nói được một nửa, hắn chợt hiểu ra tất cả.

Nếu Văn đường chủ biết Dương Khai có Địa cấp bí bảo, vậy bọn chúng còn có phần sao? Thiên cấp bí bảo trên người nữ tử kia đã bị Long Huy thiếu gia nắm chắc rồi, Văn đường chủ không ăn được thịt, thì cũng phải húp canh chứ? Còn mấy huynh đệ chỉ e đến chút canh cũng chẳng liếm được.

Cùng lắm thì khi trở về, Văn đường chủ sẽ ban thưởng cho chút ngân lượng. Chuyến đi này nguy hiểm, các huynh đệ đã chết mấy người, không lẽ chỉ mò được chừng ấy lợi ích?

Bán mạng cho kẻ khác, thì cũng phải có chút hồi báo mới được, bọn chúng vừa rồi đã đi lại mấy lần giữa cửa sinh tử, kinh hoàng đến mức đến giờ tim vẫn còn đập loạn xạ, một chút vàng bạc há có thể bù đắp được?

Hơn nữa, con người Văn đường chủ trước giờ rất hà tiện, kể cả có thưởng thì cũng không được nhiều.

– Ý của hai vị sư huynh…

Tên Ngô sư đệ hỏi dò.

Nguyên Lãng và tên Diệp sư đệ nhìn nhau, Diệp sư đệ này khẽ gật đầu:

– Nguyên sư huynh nói thế nào thì chúng ta làm thế đó.

Nguyên Lãng lớn tiếng cười:

– Nếu hai vị sư đệ đã không có ý kiến gì, thì chúng ta khỏi đi bẩm báo nữa.

– Được!

Hai tên này gật đầu.

– Về phần bí bảo trong tay Dương Khai… Nguyên Lãng mỉm cười, quay lại nhìn hai vị sư đệ, –

– Ai có thể giết hắn trả thù cho Thái sư huynh, kẻ đó sẽ được sở hữu món bí bảo này, thế nào?

Tên Diệp sư đệ gật đầu:

– Cứ làm như Nguyên sư huynh nói!

– Chúng ta phải tách ra à?

Tên Ngô sư đệ công lực thấp nhất, lúc nãy nhìn thấy Thái sư huynh chết ngay tại chỗ, lúc này tự nhiên có chút hoảng loạn, sợ mình sẽ phải một mình đối đầu với Dương Khai.

Tên Diệp sư đệ kia nói: –

– Đệ sợ cái gì? Dương Khai đã vận hành bí bảo một lần, còn lại bao nhiêu nguyên khí đâu? Huống hồ trước đó hắn đã quyết chiến một trận với đám Phong Vũ Lâu, rồi lại bị chúng ta tấn công, giờ ai gặp hắn cũng sẽ dễ dàng đánh thắng thôi.

Tên Ngô sư đệ nghĩ thấy cũng đúng, trước khi đám người mình đến, Dương Khai đã đánh nhau một trận với Nộ Lãng, chắc chắn đã tiêu hao nhiều, đám người mình cũng đã thấy vết thương của hắn, trong hoàn cảnh xấu ở vùng đất này, hắn còn phải tiêu phí nguyên khí và tâm thần để chế ngự âm khí, công lực e là đã mất đi bảy, tám phần rồi, nếu gặp được hắn, mình ra tay bừa cũng có thể giết chết hắn.

Tình hình hiện tại, thay vì nói giết Dương Khai báo thù cho Thái sư huynh, chi bằng nói đi tìm Địa cấp bí bảo trong tay hắn, ai giết được hắn trước, bí bảo sẽ thuộc về người đó, sao có thể cùng hành động được?

Nghĩ đến đây, hơi thở của Ngô sư đệ chợt nóng hừng hực.

Chương 104: Huyền cơ trong đan dược.

Ba người bọn chúng thương lượng xong, đang định hành động thì tên Diệp sư đệ lại đột nhiên nhìn Nguyên Lãng nói:

– Nguyên sư huynh, lúc Dương Khai vừa chạy đi có làm rơi đồ, là thứ gì vậy?

Nguyên Lãng ngây ra, cười hề hà:

-Diệp sư đệ quan sát thật là tỉ mỉ.

Vừa nói, y vừa mở lòng bàn tay ra, cái lọ nhỏ đó hiện ra trước mắt, y nói:

– Chắc là một lọ đan dược.

– Đệ xem được không?

Tên Diệp sư đệ khẽ cười. Trên người Dương Khai và nữ tử đó đều có bí bảo cao cấp, giá trị không tồi, lúc nãy khi cái lọ này vừa rơi ra, trông Dương Khai lộ vẻ luyến tiếc rõ ràng, thứ đan dược khiến hắn không nỡ bỏ chắc chắn giá trị không hề thấp.

Chính vì thế, tên Diệp sư đệ mới không muốn thứ này bị mình Nguyên Lãng độc chiếm. Tất cả đều tham gia trận chiến, dĩ nhiên ai cũng phải có phần.

– Có thể!

Nguyên Lãng cũng biết tên Diệp sư đệ này đang nghĩ gì, nên ắt sẽ không độc chiếm chiến lợi phẩm này, y vừa nói vừa mở lọ ra nhìn vào bên trong, lập tức kêu lên ngạc nhiên.

– Hình như là đan dược thuộc tính dương! Nguyên Lãng mừng rỡ.

Hai tên Diệp sư đệ và Ngô sư đệ cũng phấn chấn: –

– Thật sao?

– Các đệ nhìn đi là biết.

Nguyên Lãng vừa nói, vừa đổ ra ít đan dược ném cho hai tên sư đệ.

– Đúng là đan dược thuộc tính dương!

Tên Ngô sư đệ quá đỗi vui mừng, nhận được vài viên đơn dược, hắn liền cảm thấy khí lạnh xung quanh đã bị tiêu trừ mất, thậm chí không cần hao phí nguyên khí chế ngự âm khí nữa, đan dược này nhất định là khắc tinh của âm khí trong thung lũng rồi.

Chẳng trách Dương Khai lại không nỡ bỏ, trong môi trường ác liệt này, thứ cần thiết nhất chính là đan dược thuộc tính dương này rồi, hắn đánh mất chỗ dựa này rồi, chỉ e là sẽ càng bất lợi thêm thôi.

Nguyên Lãng lắc lắc cái lọ nói:

– Đan dược cũng đã chia rồi, nhưng hai vị sư đệ, đan dược này nói không chừng có ẩn giấu huyền cơ, các đệ đừng nuốt vào bụng, mang theo bên người là được rồi. Sư huynh đi trước đây.

Dù gì đây cũng là đan dược Dương Khai đánh rơi, ngộ nhỡ bên trong có độc thì sao? Mấy tên này tuy không thông minh như Thái sư huynh, nhưng cũng không ngốc đến mức đi nuốt đồ của kẻ thù vào bụng.

Dứt lời, Nguyên Lãng thi triển thân pháp, biến mất nhanh chóng.

Lập tức, hai tên còn lại cũng nhét đan dược vào trong ngực áo, đuổi theo về hướng của Dương Khai.

Dương Khai như con thú đang tự liếm vết thương, lặng lẽ trốn trên một tán cây, cố hết sức thu hơi thở lại, hai mắt cảnh giác thăm dò động tĩnh xung quanh.

Tình trạng hắn hiện giờ rất không ổn, sau đại chiến với năm tên đệ tử Phong Vũ Lâu, trên người đã chịu không ít thương thế, sau vòng vây của bốn tên Huyết Chiến Bang lúc nãy, thương thế lại càng thêm nghiêm trọng.

Nhất là nhát kiếm đâm xuyên qua bả vai, chắc chắn đã động đến tận gân cốt, khiến tay trái Dương Khai không còn chút sức nhấc lên được.

Để tránh bọn chúng men theo vết máu mà truy ra tung tích, Dương Khai đã dùng Dương Dịch hơ nóng tất cả các vết thương một lần, phong tỏa máu đang chảy.

Bất Khuất Chi Ngao tuy giúp công lực hắn luôn duy trì ở điên phong chi cảnh, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là một võ giả Khai Nguyên cảnh tứ tầng, phải đánh liên tiếp như vậy, thể lực và tinh thần đều hao tổn cực lớn, nếu không phải ý chí bất khuất luôn kiên trì trong tim, e là đã gục ngã từ lâu rồi.

Hồi tưởng lại trận chiến nguy hiểm vừa rồi, Dương Khai bất giác khẽ cười nhạt một tiếng.

Tên Thái sư huynh đó không hổ là cao thủ Li Hợp cảnh, tuy đã bị bế phong một nửa tu vi, nhưng mình phải tốn đến mười giọt Dương Dịch mới chọc thủng được màn phong tỏa nguyên khí nội thể của hắn, giáng xuống một đòn chí mạng.

Nhưng thế cũng đáng! Mười giọt Dương Dịch này tuy khó khăn lắn mới ngưng luyện được, nhưng đổi lấy mạng một tên cao thủ Li Hợp cảnh, thì cũng không xem là lãng phí.

Trong nghịch cảnh này, đầu óc Dương Khai tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, hắn biết, nếu như mình thất bại, thì không những mất cái mạng này, mà cả Hạ Ngưng Thường cũng bị liên lụy.

Việc lớn như thế, Dương Khai sao dám có chút lơi lỏng?

Huyết Chiến Bang ngoài Long Huy và tên mạnh nhất đó ra, vẫn còn ba tên, công lực ba tên này không bằng Thái sư huynh, một chọi một thì Dương Khai không sợ, nhưng nhỡ chúng liên thủ thì khó xơi rồi.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Dương Khai buộc phải tìm hiểu rõ hướng hành động của ba tên Huyết Chiến Bang đó thì mới có kế hoạch sát địch đúng đắn được.

Cho nên, trước khi đi, hắn mới cố ý để lại bình đan dược. Có thể nói, mục đích chủ yếu của trận vừa rồi chính là để che đậy dấu vết đan dược hắn làm rơi, tiếp theo mới là giết chết tên Thái sư huynh. May thay, cả hai mục tiêu đều hoàn thành thuận lợi.

Thứ bỏ lại là một bình Bích Huyết Huyền Dương Đan, chính là đan dược do Hạ Ngưng Thường luyện chế từ mười mấy đóa Bích Huyết Huyền Dương Hoa Dương Khai tìm được vài ngày trước.

Vì Dương Dịch trong đan điền không đủ, cộng thêm lúc đó đang trên đường đi, nên Dương Khai vẫn chưa uống vào bụng, không ngờ bây giờ lại dùng đến.

Có lúc, đan dược không phải cứ nuốt vào bụng mới có chuyện chẳng hay. Dương Khai muốn cho chúng biết, đan dược của hắnn, cho dù bỏ trong ngực thì cũng sẽ có vấn đề.

Hắn tin kế hoạch của mình có thể thành công, dù sao nơi này cũng là nơi Cửu Âm hội tụ, âm khí trêu người, đột nhiên có một bình đan dược thuộc tính dương, mấy tên đó kiểu gì cũng không suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần bọn chúng mang theo Bích Huyết Huyền Dược Đan bên người, Dương Khai có thể dựa vào Dương Nguyên Ấn để dò la vị trí của chúng, như thế sẽ nắm được quyền chủ động trong tay!

Ẩn nấp một hồi, Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực quả nhiên đã có phản ứng, Dương Khai nghiêm sắc mặt, vội nín thở, áp chế nhịp tim lại.

Không lâu sau, có một tên lướt qua, Dương Khai nhìn thấy bèn nhướn mày.

Sao chỉ có một tên?

Đợi thêm chốc nữa, cách đó không xa lại có thêm một tên vội vàng đi đến.

Trong giây lát, tên thứ ba đột nhiên bước đến dưới gốc cây mà Dương Khai ẩn thân, Dương Khai lặng lẽ nhìn xuống dưới, phát hiện tên này là tên đệ tử Huyết Chiến Bang công lực kém nhất.

Tên này quan sát xung quanh một lúc rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Kỳ lạ, sao ba tên này lại tách ra? Dương Khai cau mày suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được.

Hắn đâu có biết, ba tên này nghĩ hắn đã sức cùng lực kiệt, trong tay lại có Địa cấp bí bảo có sức sát thương cực mạnh, nên mới chia ra thử vận may xem ai là người tìm được hắn.

Cũng không trách được tại sao ba tên này lại nghĩ vậy, đổi lại là võ giả Khai Nguyên cảnh bình thường, nguyên khí tàng trữ trong cơ thể chắc chắn sẽ không nhiều, nếu phải qua vài trận chiến sinh tử, nguyên khí ắt sẽ cạn kiệt, nhưng Dương Khai thì khác, nguyên khí trữ trong kinh mạch của hắn quả thật không nhiều bằng các võ giả Khai Nguyên cảnh khác.

Nhưng trong đan điền của hắn thì có nhiều Dương Dịch! Trước khi xuất phát, trong đan điền của Dương Khai có tích trữ hơn bốn mươi giọt Dương Dịch. Nguyên khí trong kinh mạch có tiêu hao sạch cũng không sao, một giọt Dương Dịch là đã đủ bổ sung, giúp hắn lấy lại vẻ tinh anh dũng mãnh.

Có thể nói, chỉ cần trong đan điền vẫn còn vật dự trữ, về thể lực và tinh thần, Dương Khai chính là một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi.

Nếu tên Thái sư huynh đó mà còn sống, với sự thận trọng của hắn, tuyệt đối sẽ không để người của mình phân ra hành động, giúp Dương Khai có cơ hội đánh bại. Song, Dương Khai đã liều mạng giết chết hắn, đến lượt Nguyên Lãng làm chủ, lấy chữ lợi làm đầu, đương nhiên là chúng sẽ không suy nghĩ nhiều lắm.

Dương Khai không hiểu nội tình bên trong, nhưng tình hình bây giờ thuận lợi hơn hắn dự kiến rồi, làm gì có chuyện bỏ qua cơ hội trước mắt chứ?

Chương 105: Đánh bại từng tên

Xác định hai tên khác không ở gần, Dương Khai mới nhảy từ trên cây xuống, đi theo tên đệ tử công lực kém nhất đó.

Tên Ngô sư đệ này có công lực Khí Động ảnh thất tầng, coi như cũng không tồi, nhưng hiện tại đã bị phong ấn, chỉ có thể phát huy chưa đến bốn phần. Lúc này, hắn đang cẩn trọng dò tìm vết tích của Dương Khai trong rừng, đáng tiếc là tuy men theo vết máu để tìm, nhưng vết máu sớm đã biến mất cách đây thời gian một chén trà rồi.

Trong thung lũng này, cây rừng rậm rạp, muốn tìm một người cũng hơi khó khăn.

Tên Ngô sư đệ không bỏ qua bất cứ địa điểm khả nghi nào, đôi lúc lại ngẩng đầu lên quan sát ngọn cây, nhưng ánh sát ở đây quá mờ tối, vô tình gây khó khăn cho cuộc lùng soát này.

Nhưng không thể để hai vị sư huynh đến trước được! Nếu Dương Khai bị bọn họ tìm ra trước, thì Địa cấp bí bảo cũng không còn phần cho mình nữa.

Địa cấp bí bảo!

Tên Ngô sư đệ nghĩ đến mà ruột gan nóng như lửa đốt, nếu mình có được nó, vậy thì địa vị trong bang cũng sẽ tăng cao, dựa vào bí bảo này, đánh thắng cao thủ Li Hợp cảnh hoàn toàn không phải việc khó.

Đương lúc tìm kiếm, sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng soàn soạt.

Tên Ngô sư đệ giật mình quay lại, quát lên:

– Ai!

Đồng thời quan sát tứ phía, nắm chắc trường kiếm trong tay âm thầm cảnh giác, nhưng chẳng phát hiện gì cả, hai bên tai cứ vọng lại tiếng soàn soạt liên hồi, đột nhiên gió nổi lên, lay động cây cối xung quanh.

Hắn hoang mang, thần hồn nát thần tính! Tên Ngô sư đệ tự cười nhạo mình, trong thung lũng này, ngoài người của Huyết Chiến Bang ra, cũng chỉ có Dương Khai và nữ tử kia, hai người bọn chúng hiện giữ mạng còn khó, sao lại chạy ra đây tìm đường chết được?

Khẽ cười một tiếng, tên Ngô sư đệ quay người lại, chuẩn bị đi tiếp.

Nào ngờ hắn vừa mới thả lỏng tinh thần, thì trên đầu đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rát, da thịt toàn thân đồng thời căng lại, một mùi chết chóc đang ập đến.

Kinh ngạc nhìn lên trên, tên Ngô sư đệ trừng mắt thật to, kinh hãi kêu lên:

– Dương Khai…Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Vừa dứt lời, Dương Khai đã hạ xuống phía trên hắn, trông như chim diều hâu đang trong tư thế cắp mồi, trên bàn tay tỏa ra một tầng lửa sáng đỏ bừng, hướng về đỉnh đầu hắn mà đập xuống.

Biến cố phen này xảy ra quá nhanh, tên Ngô sư đệ chỉ kịp vung kiếm ra, đòn tấn công của Dương Khai đã đến rồi.

Trong lúc hoảng loạn, tên Ngô sư đệ ôm đầu, để tránh vị trí hiểm trên đầu.

“Ầm!”, một chưởng của Dương Khai khắc lên vai hắn, đi cùng với âm thanh răng rắc, cả cánh tay Ngô sư đệ bị đánh đứt hẳn ra.

– Á!

Nguyên khí nóng rát nhập vào cơ thể, tên Ngô sư đệ kêu lên thảm thiết, trường kiếm run rẩy, quét về phía cổ Dương Khai,

Dương Khai bay lên lượn về sau, bàn chân cọ xát vào mặt kiếm tránh khỏi đòn tấn công này, đáp xuống mặt đất như linh xà xuất động, hai chân bật lên trên mặt đất, nhanh chóng tiếp cận tên Ngô sư đệ, hai tay quấn lấy tay phải cầm kiếm của hắn như hồ điệp xuyên hoa, vừa đẩy vừa kéo, phá vỡ thế cân bằng của hắn, vật mạnh một cái, khiến tên này nằm thẳng dưới đất.

Động tác nhanh chóng vô cùng, ai nhìn thấy cũng phải hoa cả mắt, đúng là nhanh như nước chảy.

Té ngã trên đất, tên Ngô sư đệ phun ra một ngụm máu, đầu gối Dương Khai đè lênbả hai hắn, hai tay vung ra lực thật mạnh.

Rắc…

Cánh tay phải của tên Ngô sư đệ lập tức gãy rời.

Rú lên thảm thiết, trong chớp mắt, hai tay của tên Ngô sư đệ đều đã bị phế, cả người hắn nằm gọn dưới chân Dương Khai.

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt vô cảm, dùng một chân hất trường kiếm dưới đất của tên Ngô sư đệ lên, sau đó nhắm kỹ đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

– Ngươi… sao ngươi có thể…

Tên Ngô sư đệ miệng ngậm đầy máu, ánh mắt đầy hoài khi nhìn Dương Khai.

Sao ngươi vẫn còn sức để chiến đấu? Ngươi chỉ là một tên Khai Nguyên cảnh, lẽ ra đã cạn kiệtsức lực rồi mới đúng!

Nguyên sư huynh, ta nguyền rủa huynh, sư đệ đã bị huynh đưa vào chỗ chết rồi!

Trong đầu tên Ngô sư đệ lẩn quẩn ý nghĩ cuối cùng, hai mắt dần dần mất đi thần thái.

Giết xong tên Ngô sư đệ này, Dương Khai thở hổn hển, vết thương trên người có dấu hiệu toác ra, máu lại tiếp tục chảy.

Không dám trì hoãn, Dương Khai cúi xuống lục soát người tên Ngô sư đệ này, một lát sau đã tìm lại được Bích Huyết Huyền Dương Đan.

Không chỉ thế, trên người hắn còn có vài thứ đáng tiền, nửa lọ Hồi Nguyên Đơn, một ít ngân phiếu, đều được Dương Khai bỏ vào trong túi.

Tay nhấc xác chết của tên Ngô sư đệ, Dương Khai tung người nhảy lên cây, giấu xác vào tán cây rồi nhảy xuống, chạy về một hướng khác.

Thời gian cấp bách, chưa đầy hai canh giờ nữa trời sẽ sáng mà Dương Khai còn phải giết ít nhất bốn tên, trong đó có một cao thủ Chân Nguyên cảnh, nhiệm vụ thật quá nặng nề.

Công lực tăng lên, phạm vi cảm ứng của Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực cũng tăng lên không ít, ước khoảng trong vòng hai trăm trượng, Dương Khai đều có thể phát giác ra phản ứng của dương khí.

Hai trăm trượng, đã là rất xa rồi, theo lẽ thường, các cao thủ Li Hợp cảnh cảm tri nhạy bén, động tĩnh trong vòng hai trăm trượng dĩ nhiên không thể thoát nổi tai mắt của họ, nhưng hiện tại, Dương Khai mới là chúa tể của hai trăm trượng này!

Đi được thời gian chưa đầy một nén nhang, Dương Khai bỗng dừng lại, hắn cảm thấy có sự tồn tại của một người khác.

Chỉ có điều người này lại đứng yên một chỗ bất động, cũng không rõ đang làm gì. Dương Khai đợi thêm một lúc, phát hiện y vẫn không hề nhúc nhích.

Hơn nữa, Dương Khai cũng cảm nhận được, nơi người này đang đứng có chút cổ quái, dường như âm khí trong thung lũng đang hội tụ về phía đó.

Khẽ nhíu mày, Dương Khai lặng lẽ đi đến đó.

Một lát sau, Dương Khai đã tiếp cận đến cự ly ba mươi trượng so với đối phương, ẩn náu sau một thân cây, âm thầm quan sát bên đó.

Cách ba mươi trượng, một cái bóng mờ ảo đang đứng ở đó, cách y không xa, có một vật gì đó dính thành cụm trắng như tuyết đang phát sáng.

Vật này trông như một mặt trời thu nhỏ, chiếu rõ mọi thứ quanh đó, thể tích không lớn, chỉ bằng cỡ quả trứng bồ câu, nhưng từ bên trong nó, lại tỏa ra từng luồng khí lạnh thấm vào tâm cốt, đó là thứ khí lạnh đến hồn phách cũng có thể đông cứng.

Lúc này, vật đó đang xoay tròn không ngừng, cùng với chuyển động của nó, âm khí trong thung lũng dường như bị sức mạnh nào đó lôi kéo, tức tốc trào về phía nó.

Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ!

Thoáng chốc, Dương Khai cơ hồ đã biết vật đó là gì rồi.

Tuy chưa từng nhìn thấy nó, nhưng vừa nhìn thấy Dương Khai đã nhận ra rồi. Hạ Ngưng Thường đưa hắn đến vùng đất Cửu Âm hội tụ này, chính là vì mục đích luyện hóa nó.

Hóa ra Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ có hình dạng này! Dương Khai vốn cứ tưởng nó là một giọt sương chứ. Có điều xem ra, vật này hình như có linh tính, thực sự đang thu nhận thiên địa âm khí.

Chính trong lúc Dương Khai đang âm thầm quan sát, người đứng cách ba mươi trượng đó cũng đã bắt đầu động đậy.

Người này chính là tên Diệp sư đệ. Hắn truy tìm Dương Khai không ra, nào ngờ lại phát hiện Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ tại đây. Với kiến thức của hắn dĩ nhiên không biết sự thần diệu của vật này, cũng không biết cái trò này là một bảo bối.

Lặng lẽ quan sát một hồi lâu, đến giờ cuối cùng cũng không kìm nổi động thủ rồi.Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 5 ngày trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay