1. Home
  2. Thương Đạo
  3. [Audio] Vũ Cực Thiên Hạ
  4. Tập 1: Lâm Minh – Tinh Thần Ma Phương (c1-c5)

[Audio] Vũ Cực Thiên Hạ

Tập 1: Lâm Minh – Tinh Thần Ma Phương (c1-c5)

tiếp ❯

Chương 1 : Tinh Thần Ma Phương

Mênh mông băng nguyên, tuyết bay mịt mờ, vô số vụn băng bị gió lạnh xoáy lên, ở không trung giao kích, hàn ý thấu xương, phảng phất muốn đóng băng linh hồn của người.

Nơi này là một trong chúng giới của Thần Vực, Lạc Tuyết giới, Lạc Tuyết giới thường niên có tuyết, nước đóng thành băng.

Trên không băng nguyên hoang vu, là hơn mười khỏa băng hạt thật nhỏ, phảng phất nhận lấy dẫn dắt nào đó, xoay tròn ngưng tụ cùng một chỗ.

Sau đó dần dần khuếch tán thành một dòng xoáy, ở trung ương dòng xoáy, một màn sáng thủy ngân lóe sáng trống rỗng xuất hiện, sau một khắc, một nữ tử mặc lụa mỏng màu xanh biển từ trong màn sáng đi ra.

Cô gái này dáng người dụ hoặc, Thanh Ti như bộc, toàn thân lộ ra một cổ khí tức thánh khiết, phảng phất như đóa băng liên ngọc khiết nở rộ trên cánh đồng tuyết, chỉ là sắc mặt nữ tử tái nhợt, khóe môi nhếch lên một tơ máu, phá hủy vẻ đẹp nguyên bản của nàng.

Màn sáng biến mất, nữ tử lại phun ra một búng máu, tinh thần càng uể oải.

– Tỷ tỷ!

Trong lăng không vang lên tiếng của một nữ tử, một cô gái từ trong bạch sắc quang đoàn bay ra, ngưng tụ thành thân thể một thiếu nữ:

– Tỷ tỷ, tỷ không sao chớ.

– Không có việc gì.

Nữ tử bận quần áo Hải Lam khoát tay áo, bản thân nàng bị trọng thương, cưỡng chế phá vỡ không gian, xuyên việt khoảng cách xa đi đến một giới khác trong Thần Vực, làm cho nàng thương càng thêm thương.

– Đây là nơi nào?

Nữ tử quần áo Hải Lam hỏi.

Thiếu nữ lấy ra ngọc giản, thần thức xâm nhập vào trong đó, nói ra:

– Tỷ tỷ, chúng ta đi đến Lạc Tuyết giới.

– Lạc Tuyết giới?

Cô gái áo lam tâm thần nhảy dựng, chợt thở dài một hơi:

– Thần Vực ba nghìn thế giới, ta mấy lần xuyên việt hư không, lại không nghĩ tới cuối cùng chạy trốn tới Lạc Tuyết giới, ta vốn tên là Mộ Thiên Tuyết, nơi này là Lạc Tuyết giới, Lạc Tuyết Mộ Tuyết, có lẽ nơi này chính là nơi vẫn lạc của ta…

– Tỷ tỷ, sẽ không, chúng ta…

Thiếu nữ đang muốn nói chuyện, nhưng đúng lúc này, trong hư không truyền đến một hồi năng lượng ba động kịch liệt.

Sau một khắc, không gian phảng phất bị một đôi đại thủ vô hình xé rách, một nam tử mặc hắc y từ đó đi ra, hư không mà đứng.

Thiếu nữ nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức đại biến, nguyên bản muốn nói cũng nói không được nữa.

Hắc y nam tử này dung mạo tuấn dật, chỉ là song đồng hiện ra hồng sắc như máu tươi, khiến cho hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, hắn chứng kiến Mộ Thiên Tuyết, khẽ cười nói:

– Thánh Nữ Điện hạ, chúng ta lại gặp mặt.

Thần sắc Mộ Thiên Tuyết kiên quyết, tuy nàng ngờ tới đối phương sẽ đuổi theo, nhưng lại không nghĩ sẽ truy nhanh như vậy.

Nam tử nói:

– Thánh Nữ Điện hạ, sự tình phát triển đến một bước này, ta cũng thật đáng tiếc, hủy diệt Thiên Vũ Thánh Địa, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ.

– Tu vi đến loại tình trạng như ta và nàng này, trong thiên địa đã không có cái gì không chiếm được, chúng ta truy cầu chỉ có lực lượng cực hạn cùng tồn tại vĩnh hằng.

– Không bằng Thánh nữ đem Thần tinh Ma Phương giao cho ta, ta và nàng song tu, cộng đồng tìm hiểu bí mật của Ma Phương, cùng Thiên Địa Đồng Thọ, như thế nào?

Mộ Thiên Tuyết vận chuyển thần lực ở trong cơ thể, lạnh lùng nói:

– Không cần phải nói nhãm, Thiên Minh Tử, ngươi có thể tiêu diệt Thiên Vũ Thánh Địa, nhưng muốn giết ta, ngươi cũng sẽ trả một cái giá lớn.

– Thật không? Ta đây đành phải thử một chút.

Nam tử được xưng là Thiên Minh Tử lơ đễnh, tay phải của hắn vừa lộn, một bảo tháp ngoại hình xưa cũ xuất hiện ở lòng bàn tay của hắn.

Đây là Hồng Hoang linh bảo Phong Thần tháp, có thể Phong Thần khóa ma, cũng có thể dung nạp mấy vạn chiến sĩ.

Nửa tháng trước, nam tử chính là nhờ nó mang theo hơn một vạn Thần Vực cường giả đến từ các Thần Vực bất đồng, đột nhiên xuất hiện ở Thiên Vũ Thánh Địa, sau đó hủy diệt.

Thiên Minh Tử vứt Phong Thần tháp đến giữa không trung, theo kim quang đại thịnh, một vạn cường giả trống rỗng xuất hiện ở Lạc Tuyết giới, trong lúc nhất thời, cả phiến thiên không rậm rạp chằng chịt, toàn bộ là bóng người.

Hơn một vạn người hư không mà đứng, nhìn qua hai nữ tử tứ cố vô thân trên băng nguyên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Mộ Thiên Tuyết thấy một màn như vậy, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, nàng đợi chính là giờ khắc này, U Minh Thánh Địa, Hỗn Nguyên Thánh Địa, Cổ Lãng Cung, Huyết Sát đảo…

Các ngươi liên thủ hủy diệt Thiên Vũ Thánh Địa, như vậy hôm nay, ta lợi dụng linh hồn của mình làm đại giá, cho toàn bộ các ngươi chôn cùng!

Thiên Minh Tử nói ra:

– Mộ Thiên Tuyết, ta kính trọng nàng, cũng khâm phục thực lực cùng thiên phú nghịch thiên của nàng, nhưng mà bây giờ, bản thân nàng bị trọng thương, lại đối mặt một vạn Thần Vực cường giả, nàng không có nửa phần thắng, không bằng giao Thần tinh Ma Phương ra, ta lưu nàng cùng muội muội của nàng một mạng.

Mộ Thiên Tuyết mắt điếc tai ngơ, nàng tâm niệm vừa động, một thể tích hình lập phương chỉ có một tấc vuông, mặt ngoài hiện đầy minh văn màu đen từ lòng bàn tay Mộ Thiên Tuyết chậm rãi hiển hiện, thứ này chính là Thần tinh Ma Phương, đưa tới cả Thần Vực rung chuyển.

Mộ Thiên Tuyết đem thần lực toàn thân quán chú đến bên trong Thần tinh Ma Phương, tuy thần tinh Ma Phương rơi vào trong tay nàng không tới một năm, nhưng mà nàng đã tìm hiểu ra một điểm áo nghĩa của Thần tinh Ma Phương.

Cái này có lẽ là một kết tinh linh hồn của Chân Thần trong truyền thuyết vẫn lạc lưu lại, nó có lực lượng phá nát linh hồn vạn vật khủng bố, nhưng mà dùng thực lực của Mộ Thiên Tuyết, còn không đủ khống chế loại lực lượng này, ngay cả linh hồn của nàng cũng sẽ bị Thần tinh Ma Phương thôn phệ phong ấn.

– Nguyệt Nhi, không cần phải chống cự.

– Tỷ tỷ?

Thiếu nữ không biết Mộ Thiên Tuyết muốn làm cái gì, mà đúng lúc này thân thể của nàng bị một tầng màn sáng bao phủ, đó là ánh sáng truyền tống phá vỡ hư không.

Mộ Thiên Tuyết đầu tiên là muốn đưa muội muội của mình đi, bởi vì lực lượng cấm kỵ của Ma Phương một khi phát động, tất cả linh hồn của sinh linh chung quanh đều bị hút vào cắn nát, đây cũng là nguyên nhân nàng không cách nào sử dụng loại lực lượng cấm kỵ này ở Thiên Vũ Thánh Địa.

– Ha ha, muốn chưa muội muội của nàng đi? Ta há có thể cho nàng như nguyện?

Thiên Minh Tử hai tay kết ấn, muốn đông hư không phương viên mười dặm lại, nhưng mà đúng lúc này, sắc mặt hắn khẽ biến, Thần tinh bên trong Ma Phương trong tay Mộ Thiên Tuyết, tựa hồ đang ngưng tụ một cổ lực lượng làm cho linh hồn của hắn run rẩy sợ hãi .

Đây là… Thiên Minh Tử tâm đầu nhất khiêu, động tác kết ấn không khỏi chậm lại, hắn cảm giác được một cổ nguy cơ uy hiếp tánh mạng hắn.

Thiên địa nguyên khí trong tích tắc cuồng bạo lên, phía trên Thần tinh Ma Phương nhấc lên một dòng xoáy năng lượng.

– Dùng linh hồn làm dẫn, mượn Chân Thần chi lực, diệt sạch linh hồn!

Chương 2 : Lâm Minh

Mộ Thiên Tuyết rõ ràng mà lạnh lùng nhổ ra những lời này, tùy theo thân thể của nàng lăng không hóa thành điểm điểm tinh quang, toàn bộ linh hồn, thần thức hóa thành lưu quang dung nhập vào bên trong Thần tinh Ma Phương.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Thiên Minh Tử đại biến, hắn không chút do dự xé mở không gian, nghĩ muốn chạy trốn, mà đúng lúc này, năng lượng khủng bố trên Thần tinh Ma Phương bạo phát.

Phảng phất như tinh thể nổ mạnh, không gian bốn phía giống như trang giấy phá vỡ đi ra, lúc này một vạn Thần Vực cường giả đi đến Lạc Tuyết giới mới ý thức tới nguy cơ sinh tử, bọn hắn có được năng lực tự do xuyên qua giới diện, cũng nghĩ trốn vào hư không, nhưng đã không còn kịp rồi…

Không gian chung quanh bị năng lượng khủng bố trong nháy mắt hủy diệt, dòng xoáy phong bạo cực lớn cuốn bọn họ như mảnh giấy vụn đi vào, sau đó thân thể của bọn hắn hóa thành bụi bặm tan biến, linh hồn bị phong bạo quấy thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ linh hồn này bị dòng xoáy xoay tròn thu nạp đến bên trong Ma Phương.

Không gian sụp xuống phạm vi lớn, khiến cho một góc của Lạc Tuyết giới hoàn toàn trở thành Tử Vực, nơi này đầy dẫy không gian phong bạo hủy diệt hết thảy, mà miếng Thần tinh Ma Phương thôn phệ tất cả mảnh nhỏ linh hồn kia, cũng bị không gian phong bạo này cuốn đi, bay vào hư không…

Thất Huyền Vũ Phủ, ở thủ đô Thiên Vận Thành của Thiên Vận quốc, lưng tựa Đại Chu Sơn, do có thể thiết lập tông môn Thất Huyền Cốc truyền thừa võ học sáu trăm năm.

Làm đại tông môn Vũ Phủ, Thất Huyền Vũ Phủ có được rất nhiều truyền thừa võ học, cũng có đại sư võ học tọa trấn dạy học, tự nhiên đã trở thành Thánh Địa võ học trong suy nghĩ của tất cả người tuổi trẻ có chí tu võ của Thiên Vận quốc, đương nhiên tương ứng, cánh cửa Thất Huyền Vũ Phủ tuyển nhận đệ tử cũng tương đối cao, dùng ngàn dặm mới tìm được một để hình dung cũng không đủ.

Ngày mùa hè nắng chói chang, dưới chân núi Đại Chu Sơn, trong một mảnh rừng rậm, một thiếu niên mười mấy tuổi, hai đấm quấn quít lấy vải, trên thân trần trụi đứng ở trước một gốc cây đại thụ, một quyền lại một quyền nặng nề nện vào thân cây.

Bồng!

Bồng!

Thanh âm nặng nề vang vọng trong rừng, vỏ cây đại thụ bị nện rõ ràng hãm xuống dưới một khối, lộ ra mộc chất màu xám trắng, trên mộc chất mang theo điểm điểm vết máu.

Thiếu niên tên là Lâm Minh, có được thiên phú tam phẩm võ học.

Tại Thiên Vận quốc, có một nửa người hoàn toàn không có võ học thiên phú, căn bản không thích hợp luyện võ.

Trong một nửa khác lại có tám phần trở lên chỉ có nhất phẩm võ học thiên phú, cho dù luyện võ cũng sẽ không có bất luận thành tựu gì.

Còn lại mười không còn một thì đó, đại khái có chín thành có nhị phẩm võ học thiên phú, nếu chăm chỉ luyện võ mà nói, ngược lại có thể có chút thành tựu, nhưng muốn trở thành cao thủ võ đạo lại là hi vọng xa vời.

Tam đẳng võ học thiên phú của Lâm Minh có thể nói là thượng đẳng, miễn cưỡng cũng coi là trong trăm có một, nhưng mà cái võ học thiên phú này, muốn đi Thất Huyền Vũ Phủ vẫn còn kém không ít!

Lâm Minh rất rõ ràng điểm này, vừa vặn nữ hài Lan Vân Nguyệt với Lâm Minh cùng nhau lớn lên, cùng một chỗ tu luyện, đồng dạng như Lâm Minh, có được tam phẩm thiên phú, hai người liền cùng một chỗ ước định thi vào Thiên Vận Vũ Phủ, so với Thất Huyền Vũ Phủ kém hơn không ít.

Thiên Vận Vũ Phủ là một phần của Thiên Vận quốc, thành lập đến bây giờ không quá tám mươi năm, công pháp, truyền thừa, nội tình đều rất có hạn, mà công pháp võ học truyền thừa đối võ giả rất quan trọng, nếu không có công pháp võ học tốt, muốn hoàn thành giai đoạn luyện thể, ngưng tụ kinh mạch là khó như lên trời.

Ngưng Mạch kỳ là cảnh giới mà phần đông võ giả hướng tới, cũng là ranh giới thứ nhất của tu võ chi đạo, một khi ngưng mạch, tuổi thọ của võ giả gia tăng thật lớn, hơn nữa có thể được phong làm quý tộc, cả đời cẩm y ngọc thực, phúc để tử tôn.

Mà ở phương diện bồi dưỡng Ngưng Mạch võ giả, Thiên Vận Vũ Phủ kém Thất Huyền Vũ Phủ quá nhiều.

Lâm Minh một lòng cầu học, tự nhiên cũng mộng tưởng có thể đi Thất Huyền Vũ Phủ, thiên phú không đủ mà nói, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ cùng nghị lực để đả động giám khảo, bất quá hi vọng không phải quá lớn, mà một khi tiến vào Vũ Phủ kiểm tra thất bại, phải cần lãng phí nửa năm thời gian chờ đợi tiếp theo, đối võ giả mà nói, thời gian đồng dạng rất quý giá.

Căn cứ vào điểm này, lại thêm nguyên nhân Lan Vân Nguyệt, Lâm Minh liền quyết định tiến vào Thiên Vận Vũ Phủ.

Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt qua nhiều năm như vậy cùng một chỗ tu luyện, cùng nhau chơi đùa, tuy bởi vì tuổi còn nhỏ quá, không có đến tình trạng đàm hôn luận gả, nhưng giữa hai người đã có tình cảm mông lung, mà phụ mẫu của Lâm Minh cũng rất yêu mến Lan Vân Nguyệt, thường xuyên gọi Lan Vân Nguyệt về nhà ăn cơm.

Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt trong lúc đó một mực có hảo cảm lẫn nhau, giữa hai người chỉ còn một cửa sổ hơi mỏng, chỉ đợi tuổi của song phương lại lớn thêm một chút, sẽ xuyên phá cửa sổ này.

Lâm Minh đối với ước định giữa hai người rất xem trọng, hắn quyết định, mặc dù ở Thiên Vận Vũ Phủ, hắn cũng phải trùng kích Ngưng Mạch cảnh!

Nhưng mà ngày Thiên Vận Vũ Phủ kiểm tra, Lan Vân Nguyệt lại không xuất hiện.

Lâm Minh vốn tưởng rằng Lan Vân Nguyệt bởi vì có chút sự tình không có thể tới, về sau mới biết được, Lan Vân Nguyệt tiến nhập Thất Huyền Vũ Phủ, mà tiến cử nàng trở thành đệ tử Thất Huyền Vũ Phủ chính là Thanh Tang Thành đệ nhất gia tộc Chu gia, thiên tài thiếu gia Chu Viêm.

Tuy Lâm Minh chỉ có mười lăm tuổi, nhưng mà thuở nhỏ theo phụ mẫu lưu lạc ở bên ngoài, tâm trí khách quan thục hơn hài tử cùng tuổi, hắn biết rõ Chu Viêm tiến cử Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền Vũ Phủ ý vị như thế nào.

Đại gia tộc như Chu gia, đệ tử tuyển thê tử chẳng những phải xem dung mạo khí chất nhà gái, hơn nữa phải xem thiên tư võ học, thiên tư cao, khả năng sinh ra hậu đại thiên tài sẽ rất lớn. Tuy gia thế Lan Vân Nguyệt bình thường, nhưng nữ hài có tam phẩm thượng đẳng thiên phú là cực kỳ không tệ .

Tuy Chu gia muốn tìm thiên tư cao hơn cũng không phải là không có, nhưng mà bản thân dung mạo Lan Vân Nguyệt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, cho nên, Chu Viêm thích nàng cũng rất bình thường.

Còn đối với Lan Vân Nguyệt mà nói, Thất Huyền Vũ Phủ cùng Thiên Vận Vũ Phủ, vô luận là kỳ ngộ, vinh quang cùng khả năng lấy được thành tựu sau này, hai người đều không thể so sánh, nhất là hấp dẫn bước vào Ngưng Mạch cảnh, đem thanh xuân kéo dài mấy chục năm, càng làm cho nữ hài tử không cách nào kháng cự.

Đối mặt hấp dẫn như vậy, chỉ sợ không riêng gì Lan Vân Nguyệt, có lẽ đại đa số nữ hài đồng dạng sẽ chọn Chu Viêm, thực tế bản thân dung mạo của Chu Viêm cũng không tệ, gia thế và tiền đồ càng là hơn xa Lâm Minh.

Tuy trong nội tâm hiểu rõ, nhưng mà chuyện này đối với Lâm Minh không có đả kích là không thể nào, hắn nhốt mình ở trong phòng ba ngày, ba ngày sau, hắn ra khỏi phòng, ăn cơm, ngủ, tu luyện, hơn nữa tu luyện so với trước kia càng thêm khắc khổ.

Trước lúc Lan Vân Nguyệt rời đi, hắn lập chí đột phá Ngưng Mạch kỳ, truy cầu cảnh giới võ học rất cao, hiện tại Lâm Minh như trước như thế. Nếu như nói lúc trước trong lòng hắn còn có chút buông lỏng mà nói, như vậy sau khi Lan Vân Nguyệt rời đi, ngược lại càng thêm kiên định ý chí của hắn.

Hắn quyết định sửa thi Thất Huyền Vũ Phủ, mặc dù quá trình này khó khăn nặng nề.

Bồng!

Bồng!

Nắm tay nặng nề nện lên thân cây, loại cây này tên là Thiết Mộc, chẳng những vỏ cây cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa có năng lực tự lành rất mạnh, rất nhiều võ đạo sơ học giả đều chọn loại Thiết Mộc này luyện lực.

Chương 3 : Huyết Nhân Sâm

Lâm Minh không biết đánh bao nhiêu quyền, rốt cục đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, hắn vịn thân cây ngồi xuống trên một tảng đá, từ trong hành trang trên mặt đất lấy ra thảo dược, sau khi vò nát liền vẽ loạn lên vết thương chồng chất trên nắm tay, người luyện võ nhất định phải thường xuyên sử dụng dược thảo trị thể, nếu không sẽ lưu lại ám thương, ám thương tích lũy nhiều, sau này có thể tàn phế thậm chí tử vong.

Thảo dược này tên là Thiết Tuyến Thảo, lấy cái tên này, mặc dù trong Thiết Tuyến Thảo sinh ra chất lỏng lục sắc có công hiệu chữa thương, nhưng mà khi dùng Thiết Tuyến Thảo chữa thương, sẽ đau đớn toàn tâm.

Lâm Minh cắn răng nhịn xuống loại đau nhức này, từ trong bao lấy ra vải trắng mới, một vòng một vòng băng bó nắm tay lại.

Trên thực tế, dược thảo so với Thiết Tuyến Thảo càng hữu hiệu, dược tính lại ôn hòa có rất nhiều, nhưng đều không ngoại lệ, giá cả sang quý, dùng gia cảnh của Lâm Minh căn bản không cách nào mua nổi.

Cha mẹ của Lâm Minh ở Thanh Tang Thành kinh doanh một tửu lâu quy mô không nhỏ, nhưng mà tài sản tửu lâu này cũng không thuộc về phụ mẫu Lâm Minh, mà là thuộc về Lâm thị gia tộc của Thanh Tang Thành.

Tuy Lâm Minh cũng họ Lâm, nhưng mà cùng người trong Lâm thị gia tộc tộc đã cách vài đời huyết thống, người trong tộc đem một bộ phận sản nghiệp giao cho chi thứ, họ hàng xa, phụ mẫu của Lâm Minh kinh doanh tửu lâu này, hàng năm ngoại trừ phần trăm gia về gia tộc, phần thu vào có thể nói tương đối khả quan, dùng để sinh hoạt giàu có là dư dả, nhưng mà dùng để cung cấp cho Lâm Minh luyện võ là lấy trứng chọi đá.

Vốn phụ mẫu của Lâm Minh hi vọng Lâm Minh có thể kế thừa gia nghiệp, làm một chưởng quỹ tửu lâu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh một lòng cầu học, liền lấy toàn bộ tích súc trong nhà ra, mua sắm dược tài chữa thương cho Lâm Minh.

Bây giờ, tích súc trong nhà từng chút từng chút tiêu hao, mà Lâm Minh lại thủy chung dừng lại ở Luyện Thể tầng thứ nhất.

Luyện Thể kỳ là giai đoạn thứ nhất của tu võ, dẫn chân nguyên tôi thể, tổng cộng có lục trọng, nhất trọng luyện lực, nhị trọng luyện nhục, tam trọng luyện tạng, tứ trọng dịch cân, ngũ trọng rèn cốt, lục trọng ngưng mạch. Sau đó võ giả sẽ bước vào giai đoạn Tụ Nguyên.

Dùng Thiết Tuyến Thảo bôi tốt miệng vết thương, Lâm Minh nghỉ ngơi nửa canh giờ, để cho miệng vết thương đầy đủ hấp thu dược lực thảo dược, thời điểm hắn đứng người lên chuẩn bị tiếp tục luyện quyền, một thiếu niên dáng người mập mạp, trong tay cầm một thanh trường kiếm tinh xảo từ trong rừng cây đi ra, hắn chứng kiến Lâm Minh liền cười hì hì nói:

– Minh ca, hôm nay là thời gian Thất Huyền Vũ Phủ báo danh nhập môn khảo hạch, ngươi không phải đã quên chứ, còn ở nơi này luyện quyền?

Thiếu niên này tên là Lâm Tiểu Đông, tuổi so với Lâm Minh ít hơn, hắn từ nhỏ với Lâm Minh cùng nhau lớn lên, là huynh đệ quan hệ rất thiết.

Lâm Tiểu Đông là đệ tử dòng chính Lâm gia, bất quá tuy nói là đệ tử dòng chính, nhưng đệ tử dòng chính trong gia tộc cũng có địa vị cao thấp, Lâm Tiểu Đông hoàn toàn là thuộc về đoạn kết, cha mẹ của Lâm Tiểu Đông đồng dạng là kinh thương, đi với nhà Lâm Minh vô cùng gần.

Lâm Minh nhìn Lâm Tiểu Đông, sau đó liền chuyển hướng tới cái cọc gỗ, nói ra:

– Vừa mới bắt đầu người báo danh rất nhiều, xếp hàng phải mất một hai canh giờ, ở nơi đó đợi cũng là lãng phí thời gian.

– Kháo, chút thời gian này huynh cũng không buông tha, không đến mức như vậy a.

Lâm Tiểu Đông có chút khoa trương nói, hắn đến gần cái cọc gỗ, chứng kiến quyền ấn cùng vết máu loang lổ trên cọc gỗ, lại nhìn hai tay tràn đầy băng vải của Lâm Minh, liền hít một ngụm lương khí, nói ra:

– Huynh thật sự là đủ điên khùng, Thiết Mộc bị huynh đánh thành cái dạng này, luyện pháp như vậy, chỉ dựa vào Thiết Tuyến Thảo mà nói, huynh chưa thành tài đã bị tàn phế!

Lâm Minh không nói chuyện, võ đạo chi lộ, là cùng trời tranh mệnh, dùng tam phẩm thiên phú của hắn, muốn bước vào Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch kỳ là rất khó, nếu như lúc tuổi còn trẻ không cố gắng, tuyệt đối là không có hi vọng.

Nếu như liều mạng, tuy khả năng sẽ tích ám thương tàn phế, nhưng cũng có khả năng thành công trước khi ám thương tích lũy phát tác, một khi thành công bước vào Ngưng Mạch kỳ, chân nguyên rèn luyện thân thể, ám thương sẽ biến mất.

Đối với Lâm Minh mà nói, đây là tử chiến đến cùng, cũng là một hồi đánh bạc để lên tánh mạng.

Lâm Tiểu Đông thở dài một hơi, từ trong lòng ngực móc ra một cái bao bố, từng tầng mở ra, nói ra:

– Minh ca, cái này cho huynh.

Lâm Minh nhìn lại, liền thấy một cây Huyết Nhân Sâm đỏ tươi như máu lẳng lặng nằm ở trong bao vải, cây Huyết Nhân Sâm này nhìn về phía trên ít nhất cũng một trăm năm, là cực phẩm dưỡng thương dưỡng huyết, mỗi lần dùng một phiến mỏng cũng đủ, hơn nữa dược tính ôn hòa, dược lực cường đại, cây sâm này giá trị ít nhất cũng hơn một trăm năm mươi lượng hoàng kim, tương đương với một năm thu vào của gia đình Lâm Minh.

Thân thể Lâm Minh ngưng một chút, lắc đầu nói:

– Cây Huyết Nhân Sâm này huynh không thể nhận.

Huynh đệ là huynh đệ, nhưng mà Huyết Nhân Sâm này quá quý trọng, gia đình Lâm Tiểu Đông chỉ là đoạn kết của dòng chính Lâm gia, tuy gia cảnh tốt hơn nhiều so với nhà Lâm Minh, nhưng nếu như dùng để cung cấp cho Lâm Tiểu Đông tu luyện mà nói, cũng sẽ không dư dả đi đến nơi nào.

Lâm Tiểu Đông lại đem Huyết Nhân Sâm kín đáo đưa cho Lâm Minh, nói ra:

– Huyết Nhân Sâm này chính là mua cho huynh, đệ tu luyện bữa đực bữa cái, ám thương trên người có cái rắm, dùng cái này chính là lãng phí, huynh không cần để ý, huynh lại trả trở về sẽ không có ý nghĩa, kỳ thật phụ thân của đệ đối với đệ cũng không có yêu cầu cao gì, chỉ là hi vọng đệ đời này có thể bảo trụ danh phận dòng chính Lâm gia, đừng để mất đi là được.

Lâm Minh trầm mặc một lát, vẫn là thu Huyết Nhân Sâm vào, nói ra:

– Hảo, Huyết Nhân Sâm này huynh nhận, có cây nhân sâm này, huynh càng có khả năng phá tan Ngưng Mạch cảnh.

– Ha ha, như vậy mới phải chứ, chẳng những xung phá Ngưng Mạch cảnh, hơn nữa phải đánh trở mình tên cẩu tạp chủng Chu Viêm kia, lão tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt!

Chu Viêm…

Lâm Minh thở nhẹ một hơi, thiên phú của mình không tệ, nhưng mà thiên phú của Chu Viêm lại là tuyệt đỉnh, Chu Viêm đã sớm được Thất Huyền Vũ Phủ chọn trúng tuyển, hơn nữa là đệ tử cao cấp trong Thiên Chi Phủ, thực lực đạt tới luyện thể tầng ba đỉnh phong, dù vậy, Lâm Minh y nguyên vì mình định ra mục tiêu siêu việt Chu Viêm.

Không phải là vì Lan Vân Nguyệt, mà đây là một cánh cửa tất yếu phải vượt qua trên võ đạo chi lộ, là tâm ma mà hắn phải vượt qua, mặc dù cuộc đời này hắn đuổi theo Chu Viêm, có khả năng phải dùng vài chục năm, thậm chí trăm năm!

Tại chân núi Đại Chu Sơn, có một bầy kiến trúc kéo dài đạt hai mươi dặm, nơi này chính là bản doanh của Thất Huyền Vũ Phủ cùng Thiên Vận Vũ Phủ, hôm nay là thời gian báo danh kiểm tra nhập môn của Thất Huyền Vũ Phủ, trên quảng trường trước cửa chính Thất Huyền Vũ Phủ, tụ tập một đám người.

Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông cũng đã cố ý lùi thời gian lại, nhưng mà lúc đi đến quảng trường, bọn họ phát hiện còn là đánh giá thấp người báo danh, người báo danh sắp xếp ba đội ngũ, mỗi hàng đều dài vài chục thước, sắp xếp xuống dưới như vậy, như thế nào cũng phải hơn nửa canh giờ.

– Đợi a.

Lâm Tiểu Đông thở dài, bất đắc dĩ đứng ở cuối hàng.

– Ân.

Lâm Minh nhẹ gật đầu.

– Di, bên kia rất ít người.

Chương 4 : Tình địch đối đầu

Lâm Tiểu Đông chỉ chỉ một cái cửa nhỏ cách đó không xa , ở nơi đó chỉ có vài người rất thưa thớt, hơn nữa mặt đất còn trải thảm đỏ.

– Đó là quý tộc khu…

Lâm Minh chú ý tới chữ ghi trên bài tử.

Thất Huyền Vũ Phủ thiết lập ở Thiên Vận quốc, dùng thổ địa, kiến trúc, tài nguyên của Thiên Vận quốc, như vậy tự nhiên phải cho giai cấp quyền quý một ít mặt mũi, thậm chí rất nhiều chuyện tình trong Vũ Phủ cũng sẽ giao cho giai cấp quyền quý đi làm, nhập học báo danh cũng là như vậy.

– Kháo.

Lâm Tiểu Đông khó chịu lầm bầm một câu, quý tộc cần Hoàng thất sắc phong, là một loại vinh quang thừa kế, mặc dù Lâm gia có tiền, nhưng lại không phải là quý tộc.

Lâm Tiểu Đông đang muốn mắng quý tộc vài câu để tìm một chút tâm lý cân đối, nhưng đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, hai thanh niên nam tử từ trong đi ra, một người trong đó mặc áo lam, mang trường kiếm tinh xảo, đầu bó bảo quan kim sắc, tướng mạo thập phần tuấn mỹ.

Lâm Minh chứng kiến nam tử này thì khẽ chau mày, người này đúng là Chu Viêm.

Nữ nhi Chu gia gả vào Hoàng thất, trở thành sủng phi của Hoàng Đế, Chu gia vì vậy trở thành đệ nhất gia tộc của Thanh Tang Thành, hơn nữa được phong làm quý tộc, cho nên Chu Viêm mới có năng lực tiến cử Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền Vũ Phủ.

– Móa, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, đụng vào quỷ.

Lâm Tiểu Đông khó chịu lầm bầm nói.

Chu Viêm cùng thanh niên kia sóng vai đi ra, vài cái tùy tùng chờ ở quý tộc khu đi theo sau lưng hai người, xem tình hình, Chu Viêm là mang thanh niên kia đi báo danh, hai người một đường đi tới chỗ Lâm Minh, lại đi như vậy tự nhiên sẽ gặp được.

Dùng địa vị cùng thực lực của Lâm Minh, một khi gặp nói không chừng sẽ ăn thiệt thòi, bất quá Lâm Minh cũng không có né tránh, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Chu Viêm đi tới.

Cước bộ của Chu Viêm có chút dừng lại, thấy được Lâm Minh cùng Lâm Tiểu Đông. Hắn đầu đầu tiên là hơi có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày, chứng kiến Lâm Minh làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

Tuy hắn đã lấy Lan Vân Nguyệt đến tay, nhưng mà nàng lại cự tuyệt hết thảy động tác thân mật trước kết hôn, rất hiển nhiên, trong nội tâm Lan Vân Nguyệt y nguyên còn có Lâm Minh, hơn nữa có một chút áy náy.

Nàng chọn mình chỉ là bởi vì Thất Huyền Vũ Phủ, không có người nam nhân nào có thể khoan dung thê tử tương lai của mình, trong nội tâm còn một người khác, Chu Viêm cũng là như thế.

– Ngươi gọi là Lâm Minh? Thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà cùng đến nơi này, luyện thể tầng thứ nhất, muốn vào Thất Huyền Vũ Phủ?

Trong lời nói của Chu Viêm tràn đầy ý tứ châm chọc, hắn tuyệt sẽ không cho phép Lâm Minh tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ.

Dù là thực lực của Lâm Minh với hắn mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng mà chỉ cần tên này ở Thất Huyền Vũ Phủ một ngày, như vậy muốn Lan Vân Nguyệt quên Lâm Minh là không có khả năng.

– Ta thi hay không thi được là vấn đề của ta, ta cũng không phải đi theo ai mới đến nơi này, ta tới Thất Huyền Vũ Phủ chỉ là vì truy cầu võ đạo của ta.

– Võ đạo? Ngươi một tiểu tử có thiên phú trung thượng đẳng cũng dám nói truy cầu võ đạo? Thật sự là dõng dạc!

Chu Viêm nói đến đây, đốt ngón tay phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó trường kiếm bên hông phảng phất có linh tính thoát xác mà ra! Chu Viêm cầm kiếm lăng không chém xuống, theo tiếng xé gió thê lương, một đạo gợn sóng mà mắt thường mơ hồ có thể thấy được phi tốc kéo lê, trực tiếp chặt đứt một cây đại thụ cách đó không xa.

Theo thanh âm đổ rào rào, đại lượng cành lá rơi trên mặt đất, người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, dù sao đại đa số bọn họ cùng Chu Viêm tuổi không sai biệt lắm, nhỏ cũng nhỏ không được vài tuổi, mà Chu Viêm ở Võ Đạo cảnh giới lại làm cho bọn họ theo không kịp.

Chu Viêm chém ra một kiếm này chính là muốn một hạ mã uy Lâm Minh, làm cho hắn hiểu được chênh lệch giữa hai người .

– Ta có tứ phẩm thiên phú, mười hai tuổi tập võ, linh đan diệu dược dùng vô số kể, bây giờ tiến vào Thiên Chi Phủ Kiếm Tông của Thất Huyền Vũ Phủ, tu vi Luyện Thể tầng ba đỉnh phong, cũng bất quá là mới dòm vào cánh cửa võ đạo, mà ngươi bất quá là Luyện Thể tầng một, lại dám vọng ngôn!

Chu Viêm nói chuyện vênh váo hung hăng, Lâm Tiểu Đông phát hỏa:

– Họ Chu! Ngươi bất quá so với chúng ta sớm sinh ra hai năm, kiêu ngạo cái rắm, nếu như bằng tuổi, lão tử một tay quật ngã ngươi!

Chu Viêm nhướng mày, xoay mặt nhìn về phía Lâm Tiểu Đông, tùy ý tiến lên trước một bước, chân nguyên trong cơ thể bộc phát:

– Ngươi là ai?

– Ta…

Lâm Tiểu Đông bị khí thế của Chu Viêm áp bách, một câu bị kẹt ở trong cổ họng, hắn lui về phía sau một bước, nuốt từng ngụm nước, vỗ vỗ bộ ngực nói ra:

– Ta là Lâm Tiểu Đông, ngươi nhớ cho kĩ!

– Lâm Tiểu Đông? Hừ, đệ tử Lâm gia đáng giá ta nhớ chỉ có vài người, ngươi một thằng hề nhảy nhót, có tư cách gì nói chuyện với ta? Không riêng gì ngươi, kể cả Lâm Minh ngươi, nếu không phải là Lan Vân Nguyệt, ngươi căn bản không có tư cách đối thoại cùng ta!

– Ta khuyên ngươi một câu, làm người nên có tự mình hiểu lấy, Lan Vân Nguyệt không phải ngươi có thể xứng đôi.

Thanh Tang Thành, nữ hài có thiên tư đạt tới tam phẩm, hơn nữa dung mạo khí chất đều tốt vốn cũng rất ít, đa số lại tập trung vào đại gia tộc, mà đại gia tộc trong lúc đó ích lợi xung đột nghiêm trọng, nữ tử như thế nào xuất giá đến gia tộc khác, lớn mạnh huyết mạch người khác, đa số sẽ yêu cầu nhà trai ở rể, cho nên Chu Viêm mới nói như thế.

– Một ngàn lượng hoàng kim, từ nay về sau không cần phải xuất hiện ở trước mặt ta!

Chu Viêm nói xong, từ trong tay áo móc ra một tờ kim phiếu.

Người chung quanh lập tức líu lưỡi, một ngàn lượng hoàng kim, đây chính là một số lượng cực kỳ khoa trương, cũng đủ cho võ giả ở giai đoạn Luyện thể dùng hai ba năm.

– Một ngàn lượng hoàng kim, ngươi đuổi ăn mày sao?

Lâm Tiểu Đông một tay đẩy kim phiếu trở về, kỳ thật hắn chỉ là mạo xưng hảo hán, một ngàn lượng hoàng kim với hắn mà nói cũng là một số tài phú lớn.

Tay Chu Viêm run lên, một cổ lực phản chấn cường đại trực tiếp chấn Lâm Tiểu Đông đi ra ngoài, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Minh, đang đợi đáp án của Lâm Minh.

Lâm Minh hít sâu một hơi, thong thả mà hữu lực nói:

– Chu Viêm, luận thiên phú, ta không bằng ngươi, luận gia thế, ta càng không bằng ngươi, nhưng mà luyện võ xem không riêng gì thiên phú cùng tài lực duy trì, còn có trọng yếu nhất… là hướng vũ chi tâm!

– Ngươi vì tài phú, địa vị, hư vinh mà tu võ, ta vì truy cầu võ đạo cực hạn mà tu võ, võ đạo không phải nhìn người có thiên phú, cũng không phải nhìn người có quyền có thế, mà là vì người một lòng hướng vũ chi tâm, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua ngươi!

Lâm Minh nói đến câu nói sau cùng, cơ hồ là một chữ dừng một lần, thanh âm trong trẻo, toàn bộ người ở phụ cận đều nghe thanh thanh sở sở.

Tam phẩm thiên phú muốn đuổi theo tứ phẩm thiên phú, hơn nữa gia thế chênh lệch cự đại, tiểu tử này thật sự là điên rồi!

Nghe được những lời này của Lâm Minh, Chu Viêm sửng sốt một chút, chợt cười to:

– Hảo, rất tốt! Ta chờ ngươi!

Nói xong hắn thu hồi kim phiếu, tra trường kiếm vào vỏ, Chu Viêm nhìn Lâm Minh thật sâu, xoay người rời đi.

Chương 5 : Rắc rối tới

– Minh ca, huynh không cần tức giận!

Dọc theo đường đi, Lâm Tiểu Đông an ủi nói.

Lâm Minh không nói gì, buổi chiều hắn tự nhiên là nói trịch địa hữu thanh, nhưng mà muốn siêu việt Chu Viêm, lại là một sự tình thập phần gian nan, vì thế hắn phải cố gắng thật lớn.

Cố gắng, vất vả hắn đều không sợ , nhưng mà nội thương lại không phải chỉ dựa vào tín niệm là có thể giải quyết, cần dược liệu, mà mỗi một loại dược liệu đều giá cả xa xỉ.

Lâm Tiểu Đông tựa hồ đoán được Lâm Minh đang suy nghĩ cái gì, hắn nói ra:

– Minh ca, huynh cố gắng tu luyện là tốt rồi, sự tình tiền bạc, đệ sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, yên tâm đi, lão gia tử nhà đệ tuy thực lực trong gia tộc không được tốt lắm, nhưng mà kinh thương vẫn có chút tài năng, mấy trăm lượng vàng là lấy ra được.

Bước chân của Lâm Minh có chút dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Đông, trong đời, người dệt hoa trên gấm có rất nhiều, nhưng mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chỉ có mấy cái, huynh đệ tầm đó, nói cảm tạ gì đều lộ ra sĩ diện cãi láo, nhưng mà Lâm Minh lại như cũ dừng bước, rất nghiêm túc nói ra:

– Tiểu Đông, cám ơn đệ.

– Tốt rồi, dừng lại, đệ chịu không được cái này, đệ đời này không có truy cầu gì lớn lao, khảo thi Thất Huyền Võ Phủ cũng là vì cho lão tử đệ chút sĩ diện mà thôi, Minh ca, đệ xem trọng huynh, về sau một ngày kia huynh trở thành cao thủ, đến lúc đó bảo kê đệ là được, ha ha.

Lâm Minh cũng là cởi mở cười cười:

– Ân! Vì bảo hộ huynh đệ, võ đạo chi lộ, ta nhất định sẽ đi.

ke chuyen ma

Khi Lâm Minh trở lại chỗ ở đã là buổi tối, đây là phòng ngủ của hắn, trong mấy ngày này báo danh vào Thất Huyền Võ Phủ, chỗ ở của Thiên Vận Thành thập phần hút hàng, lữ điếm chật ních, hơn nữa phí ở trọ tăng lên gấp đôi, cho nên rất nhiều thí sinh chọn thuê chung phòng, đương nhiên cái này cũng không tiện nghi.

Lâm Minh thuê là nhà một gian, chỉ có 10m², gian phòng bố trí rất đơn giản, Lâm Minh lên giường, đang muốn ngồi xuống điều tức, lúc này có người gõ cửa.

Lâm Minh mở cửa phòng xem xét, đi vào là chủ thuê nhà, một trung niên nữ nhân niên kỷ bốn mươi năm mươi tuổi, dáng người cực kỳ mập mạp, bình thường chủ thuê nhà này luôn là vẻ mặt trừng mắt, cực kỳ cay nghiệt, mà lần này vẻ mặt nàng lại nịnh nọt dáng tươi cười, khiến cho Lâm Minh cảm giác có chút không bình thường.

– Lão bản, có việc gì không?

– Cái này… người thanh niên, không có ý tứ, ngươi nhìn xem, cái phòng này ngươi có thể dọn ra hay không ?

– Ân?

Lâm Minh khẽ nhíu mày:

– Vì cái gì?

– Ha ha, không có ý tứ, cái phòng này ta muốn thuê.

Một giọng nam có chút chói tai chọc đi vào, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử lớn lên tai nhọn hàm khỉ từ trong đại sảnh đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ trêu tức.

Lâm Minh thoáng sững sờ, liền nhận ra người này, đây là một hạ nhân đi sau lưng thiếu niên ban ngày đi cùng Chu Viêm, lúc ấy thiếu niên kia không có chen vào nói, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Minh cùng Lâm Tiểu Đông lại tràn đầy khinh miệt.

Không hề nghi ngờ, thiếu niên này vì nịnh nọt Chu Viêm, phái hạ nhân đến buồn nôn mình, chỉ cần khai ra mấy lần tiền thuê, lão bà chủ thuê nhà hám lợi này tự nhiên sẽ đuổi mình đi ra.

Bây giờ là thời gian Thất Huyền Võ Phủ báo danh, phòng ở hút hàng, muốn đổi địa phương nói dễ vậy sao, hơn nữa cho dù đổi đến, nói không chừng chó săn này lại từ đó quấy rối.

Sắc mặt Lâm Minh hơi trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn chủ thuê nhà ngày bình thường chanh chua, nói:

– Lúc trước đã nói thuê năm tháng, ta cũng giao năm tháng tiền thuê nhà, còn có ba tháng, ngươi muốn ta đi?

Vẻ mặt chủ thuê nhà cười làm lành:

– Cái này… ta đương nhiên đã biết, ngươi xem như vậy, ba tháng tiền thuê còn không có ở kia ta trả lại cho ngươi, như thế nào?

– A! Trả lại ba tháng, ngươi tính thật là tốt!

Lâm Minh thật sự nổi giận, nếu như chủ thuê nhà này bị thế lực bắt buộc, như vậy hắn ly khai cũng ly khai, nhưng mà bây giờ nàng một bộ sắc mặt hám lợi, lại để cho Lâm Minh nổi giận.

– Ai, ngươi làm sao nói chuyện như vậy, trước kia là nói trên miệng, lại không có viết biên nhận, phòng ở này là của ta, ta cho ai thuê là quyền của ta!

Thiên Vận Thành với tư cách thủ đô Thiên Vận Quốc, trong tiềm thức đám chủ thuê nhà ở Thiên Vận Thành cũng có một loại cảm giác về sự ưu việt, cho rằng bên ngoài thành đến đều là nông dân, ai cũng xem thường, không có lực nói chuyện, huống chi người bên cạnh nàng là hạ nhân của nhà có quyền có thế, có thằng này làm chỗ dựa, chủ thuê nhà tự nhiên gắng gượng vô cùng rồi.

Lúc này, nam tử tai nhọn hàm khỉ kia cũng hung hăng càn quấy cười nói:

– Thức thời thì nhanh lăn, không sợ nói cho ngươi biết, ta là nhìn chằm chằm vào ngươi rồi, cho dù ngươi có thể tìm được phòng trọ khác, ta cũng có bản lĩnh đuổi ngươi ra ngoài, trong ba tháng Võ Phủ báo danh này, ngươi rửa sạch bờ mông ngủ ngoài đường đi, ha ha!

Nam tử cười đắc ý quên hình.

Giai cấp quyền quý từ nhỏ liền tự nhiên hình thành một cảm giác về sự ưu việt, nhưng mà bọn hắn cảm giác về sự ưu việt, dùng nhiều là khí chất và hình thức biểu hiện ra ngoài, mặc dù thất thố cũng sẽ như Chu Viêm, tuy vênh váo hung hăng, nhưng mà ngôn ngữ vừa vặn, thủy chung duy trì lấy phong độ thượng vị giả.

Mà trái lại là hạ nhân giai cấp quyền quý, muốn hung hăng càn quấy, cái kia chính là trần trụi hung hăng càn quấy, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không ai qua được như thế.

Lâm Minh nhìn qua nam tử hầu tử kia, ánh mắt lạnh dần.

– Nhìn cái gì? Muốn đánh người, không sợ nói cho ngươi biết, thiếu gia nhà ta là thứ tử của Hộ vệ quân quân chủ Thiên Vận Thành, nếu ngươi dám đánh ta, ta sẽ để cho ngươi…

– Cút!

Lâm Minh mãnh liệt quát một tiếng, một quyền đánh ra ở giữa mũi nam tử hầu tử, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, nam tử kia bay rớt ra ngoài, theo thanh âm rầm rầm liên tiếp vang lên, đồ dùng trong nhà cùng nồi chén,… toái đầy đất, nam tử ngã vào trong đống mảnh vỡ, tóc tai bù xù, mặt mũi tràn đầy máu tươi.

Nắm đấm có thể đánh toái Thiết Mộc, kết quả rơi vào trên mặt người có thể nghĩ, cái mũi của nam tử hầu tử kia trực tiếp sụp xuống.

Chủ thuê nhà trực tiếp ngây ngẩn cả người, nàng trừng lớn mắt, ngây người vài tức thời gian mới bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo:

– Cứu mạng ah, giết người rồi!

Chủ thuê nhà như một viên thịt lao ra, nhưng mà một đôi chân mập không thế nào linh hoạt, bị mảnh vỡ loạn thất bát tao trộn lẫn, phù phù một tiếng ngã trên mặt đất.

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !