[Audio] Vô Thường
Tập 2: Tình nhập sầu tràng hồn quy thiên lý (c6-c10)
❮ prev❯Chương 6 : Tình nhập sầu tràng hồn quy thiên lý
Nhìn lên một chút, Mạc Lưu Tô càng thêm kinh ngạc. Đường Phong chẳng những không kêu đau, ngay cả vẻ mặt thống khổ cũng không có, giống như vết phương vẫn đang rỉ máu kia không phải của hắn.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Mạc Lưu Tô vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên trên miệng vết thương.
Liền sau đó, một đoàn ánh sáng màu xanh nhàn nhạt vô cùng ôn nhu và ấm áp xuất hiện, bao phủ vết thương của Đường Phong, nháy mắt, Đường Phong liền cảm nhận được đau đớn nơi vết thương cũng như đau đớn tinh thần đã giảm đi rất nhiều.
Nội lực ngoại phóng? Đường Phong khiếp sợ vô cùng! Tuy mình là kỳ tài xuất thế của Đường Môn, những cũng chẳng tu luyện được đến mức này! Ngay cả các vị lão gia công lực thâm hậu nhất của Đường Môn cũng chưa luyện tới trình độ này. Mạc Lưu Tô này rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Sao có thể luyện được đến thế? Hơn nữa nội lực xuất ra đã là màu xanh rồi. Nhất thời, Đường Phong khiếp sợ, ngây ngốc nhìn đoàn lục quang kia.
Dần dần, lồng ngực có cảm giác ngưa ngứa. Đường Phong nhìn xuống, thấy miệng vết thương khép lại với tốc độ kinh người, máu lưu ở bên ngoài cũng đóng lại thành máu khô, Đường Phong đưa tay khều khều vài cái thì máu khô liền rơi xuống.
Thấy Đường Phong hành động như trẻ con như thế khiến Mạc Lưu Tô có chút buồn cười.
– Ngươi không đau sao?
Để ngăn không cho mình cười thành tiếng, Mạc Lưu Tô chỉ có thể tìm đề tài nói qua loa.
– Đau chứ!
Đường Phong thành thật trả lời.
– Nhưng ở trước mặt mỹ nữ thì đau đến mấy cũng không thể kêu thành tiếng.
Gương mặt của Mạc Lưu Tô lại đỏ ửng lên, vội im lặng không nói gì, nam nhân này quả nhiên vẫn không thay đổi gì, cho hắn ba phần mặt mũi hắn liền muốn mở phường nhuộm.
Đường Phong cảm thấy thích thú vô cùng, mỗi lần mình khen nàng thì nàng sẽ đỏ mặt, hơn nữa mặt đỏ lên thì đặc biệt đẹp.
Quá trình trị liệu không lâu lắm, chưa đến một khắc, vết thương nơi ngực đã khép lại, chỉ còn một vệt mờ.
Mạc Lưu Tô dặn dò Đường Phong vài câu, khuyên hắn mấy ngày nữa nên điều dưỡng cho tốt liền xoay người ly khai. Đường Phong không khỏi có chút buồn bực, chỉ còn nước tự trách nhân duyên của thân thể này quá kém.
Vừa nằm một chút, Lâm Nhược Diên ngỡ đi lại quay lại, an ủi Đường Phong vài câu liền thở dài ảo não:
– Nếu không phải năm xưa cô cô nói đùa rằng con và Tiểu Uyển có duyên phận, con cũng sẽ không quấn quít bên nàng cả ngày, càng không phải chịu đau khổ như hôm nay, nói cho cùng đều là do ta mà ra.
Thấy Lâm Nhược Diên tự trách như thế, Đường Phong cũng khuyên giải nàng vài câu.
Lâm Nhược Diên đi rồi, lúc này Đường Phong mới có thời gian tĩnh tâm, thông qua trí nhớ của thân thể mà tìm hiểu thế giới này. Lúc nãy xảy ra nhiều việc như vậy nhưng Đường Phong vẫn có vài điều không rõ, nguyên nhân chủ yếu là vẫn chưa hoàn toàn dung hợp hết trí nhớ của thân thể này.
Đến nửa đêm, Đường Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Sở dĩ chủ nhân cũ của thân thể này bị ghét đến mức ấy cũng là do chính bản thân mình, có trách thì phải tự trách mình trước tiên.
Đường Phong từ nhỏ sống ở Thiên Tú, mà toàn bộ người của Thiên Tú đều là nữ nhân cả, hơn nữa Lâm Nhược Diên vốn không có kinh nghiệm nuôi trẻ, thấy Đường Phong lúc bé bộ dạng phấn điêu ngọc mài, ai gặp cũng thích, liền coi hắn như nữ hài mà nuôi nấng.
Được một thời gian, tính cách của Đường Phong càng lúc càng giống nữ nhân, chờ Lâm Nhược Diên nhận ra thì đã không kịp sửa nữa rồi.
Nghĩ lại mà xem, một thiếu niên ngần ấy tuổi, cả ngày vận y phục xinh đẹp, sặc sỡ, cũng son phấn điểm trang, mi thanh mục tú, ai nhìn vào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lúc còn nhỏ thì không sao, dù sao trẻ con mặc đẹp thì cũng khiến người khác yêu thích, nhưng năm nay Đường Phong đã mười lăm tuổi, ăn mặc như thế thì ai mà thích nổi.
Người nào không thích, hoặc xa lánh hắn thì Đường Phong lại càng ra sức đeo bám người nọ. Như thế vô tình lại tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính, tam đại đệ tử của Thiên Tú ban đầu chỉ không thích, dần dần chán ghét hắn, cuối cùng là cực kỳ chán ghét!
Đệ tử tên Tần Tiểu Uyển kia từ nhỏ đã lớn lên cùng Đường Phong. Năm Đường Phong mười tuổi, Lâm Nhược Diên thấy cả hai khá thân thiết với nhau, liền nói đùa, bảo rằng tuổi của Đường Phong cùng Tần Tiểu Uyển xêm xêm nhau, lại có duyên phận, không biết chừng sau này sẽ nên duyên chồng vợ.
Vốn chỉ là lời nói bong đùa, nào ngờ Đường Phong lại tưởng thật, từ đó về sau liền nảy sinh tình cảm đặc biệt với Tần Tiểu Uyển. Trước đó vài ngày hắn nghe nói Tần Tiểu Uyển kết giao cùng một nam tử bên ngoài, quan hệ rất khắn khít. Đường Phong trong lúc tức giận liền tìm hắn nói chuyện, đối phương tuy vẫn kiêng kị Thiên Tú tông đứng sau Đường Phong, nhưng vẫn giở trò gì đó sau lưng hắn, lúc Đường Phong trở về Thiên Tú chẳng hiểu tại sao lại ngất xỉu.
Đệ tử Thiên Tú vốn ghét Đường Phong, nên đoái hoài gì đến hắn. Đường Phong làm sai, Lâm Nhược Diên cũng phải chịu trách nhiệm, dù sao hài tử cũng là do nàng nuôi nấng.
Còn nội lực ngoại phóng của Mạc Lưu Tô, Đường Phong cuối cùng hiểu rõ huyền ảo bên trong.
Thứ đó không phải nội lực mà là cương khí!
Những người có thể tu luyện cương khí trên Thiên Cương đại lực, được gọi là cương sĩ! Cương sĩ phân ra nhiều cấp, thấp nhất là Luyện Cương kỳ! Luyện Cương kỳ lại chia thành chín bậc, thực lực của Tần Tiểu Uyển là Luyện Cương lục phẩm, Mạc Lưu Tô thân là người đứng đầu trong tam đại đệ tử của Thiên Tú, đã luyện đến cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm, luyện tiếp lên nữa chính là tứ đại giai vị Thiên Địa Huyền Hoàng! Thiên Địa Huyền Hoàng như nhau chia làm ba bậc, muốn tăng lên một bậc thì phải nỗ lực không ngừng, người nào tư chất kém, căn bản không thể nhìn thấu huyền bí bên trong Hoàng giai, chứ đừng nói đến Huyền giai, Địa giai, Thiên giai.
Cũng có truyền thuyết cho ràng, trên cấp Thiên giai có một cấp độ càng lợi hại hơn nhiều.
Bất luận là ai, chỉ cần luyện cương thì trong đan điền đều hình thành một thứ gọi là cương tâm.
Cương tâm là thể hiện trực quan của tính cách và phương thức tu luyện của cương sĩ, thường thường tính cách và tâm pháp tu luyện cương khí của một người chính là hai nhân tố hình thành thể loại cương tâm.
Hình dáng của cương tâm rất đa dạng, có thể là một hòn đá, một thanh kiếm, cũng có thể là một nhánh hoa, ngọn cỏ. Mỗi một loại đều có tác dụng của riêng mình, cương sĩ có thể mượn lực của cương tâm để tấn công, phòng ngự, trị thương hoặc ẩn nấp.
Nếu nói, tư chất của một người trên con đường tu luyện của hắn chiếm cứ năm thành quyết định, như vậy cương tâm chiếm ba thành, hai thành còn lại chính là nhìn cố gắng của chính bản thân.
Cương tâm chia ra nhiều loại, thời gian hình thành dài ngắn cũng khác nhau.
Cương tâm tốt, có thể giúp chủ nhân gia tăng sức mạnh, còn nếu không tốt, thì thực lực của ngươi chỉ có thể đến đấy mà thôi. Muốn hình thành cương tâm hoàn toàn phải coi cơ duyên của mọi người, không thể gượng ép từ bên ngoài.
Mà thời điểm cương tâm hình thành chính là trong lúc tu vi mới chỉ Luyện Cương kỳ, cho nên nói Luyện Cương kỳ là trụ cột.
Luyện Cương kỳ có chín cấp, thời gian cương tâm hình thành càng sớm chứng tỏ tư chất của cương sĩ càng tốt! Thành tựu ngày sau cũng không cần phải nói. Mạc Lưu Tô tư chất hơn người, Luyện Cương tam phẩm đã hình thành cương tâm, đây vốn là chuyện không ai ngờ tới, lúc cương tâm của nàng vừa bắt đầu hình thành, cả Thiên Tú liền chấn kinh, Bạch Tố Y vui mừng đến mức mời tất cả tông môn có giao hảo khắp Lý Đường đế quốc đến chung vui.
Cương tâm của Mạc Lưu Tô là một cây Thường Thanh Đằng. Mượn dùng tác dụng của cương tâm, tuy rằng Mạc Lưu Tô không thể nhục bạch cốt, họa tử nhân (sinh thịt trên xương trắng, cứu sống người chết), thế nhưng cương khí của nàng đối với chữa thương có tác dụng phi thường to lớn. Toàn bộ Thiên Tú Tông, mặc kệ là ai bị thương, chỉ cần Mạc Lưu Tô tới đảm bảo người đến thương trừ.
Chương 7 : Vô Thường Quyết. (Thượng).
Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt mà Đường Phong thấy lúc nàng trị thương cho y, chính là Mạc Lưu Tô mượn sức cương tâm thi triển mà thành.
Tư chất của Tần Tiểu Uyển thì kém hơn một chút, cương tâm của nàng nửa năm trước mới hình thành, khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn trở thành nội môn đệ tử của Thiên Tú.
Đệ tử trong Thiên Tú tông có đến mấy trăm người, muốn trở thành đệ tử nội môn thì phải hình thành cương tâm trước Luyện Cương ngũ phẩm, như thế mới có thể đạt tới cảnh giới Thiên giai, nếu trễ hơn thì chứng tỏ tư chất không đủ.
Cả Thiên Tú, chỉ mới có mười hai đệ tử nội môn. Tần Tiểu Uyển cũng có thể coi là có tư chất thượng đẳng trên Thiên Cương đại lục rồi.
Từ khi Thiên Tú thành lập tới nay, cũng chỉ có một người tại thời điểm luyện cương nhị phẩm hình thành cương tâm. Nhìn khắp Thiên Cương đại lục cũng chỉ có một, hai người mà thôi.
Tư chất hơi kém một chút khả năng sẽ hình thành cương tâm tại thời điểm Luyện Cương lục phẩm, thất phẩm, sau này có khả năng rất lớn tiến vào tầng cấp Địa giai. Kém hơn một chút nữa thì hình thành tại thời điểm Luyện Cương bát phẩm. Kém cỏi nhất chính là hình thành cương tâm tại thời điểm Luyện Cương cửu phẩm, những người này trong tương lai vô luận cố gắng như thế nào, thực lực tăng lên cũng sẽ phi thường có hạn.
Cho dù cương tâm của Mạc Lưu Tô tại thời điểm Luyện Cương tam phẩm đã xuất hiện, thế nhưng cao tầng Thiên Tú vẫn cảm thấy phi thường tiếc hận, nếu như cương tâm không phải là Thường Thanh Đằng, mà là một thanh kiếm mà nói, như vậy thành tựu trong tương lai của Mạc Lưu Tô còn có thể cao hơn rất nhiều.
Còn bản thân Đường Phong… Nói ra thì hổ thẹn thay. Tần Tiểu Uyển lớn lên cùng hắn, bây giờ cũng là Luyện Cương lục phẩm rồi, nhưng hắn thì cái rắm cũng không phải. Nói thực lực của hắn là luyện cương nhất phẩm đã là đề cao hắn rồi, Đường Phong lúc trước căn bản chỉ biết vài phương pháp tu luyện đơn giản nhất mà thôi.
Cái này cũng không trách hắn được, cả Thiên Tú đều là nữ, căn bản không có khẩu quyết cùng công pháp phù hợp cho hắn luyện. Lâm Nhược Diên lúc trước vất vả lắm mới tìm được một bộ tương đối thích hợp, nhưng mấy năm nay Đường Phong chỉ lo tìm cách lấy lòng mấy vị nữ tử trong Thiên Tú, còn lòng dạ nào mà tu luyện.
Nhưng Đường Phong hôm nay không phải Đường Phong vô dụng đó! Hiện tại bị người ta cầm kiếm đâm vào trong ngực, nếu như không có một điểm thực lực mà nói, Đường Phong sau này sinh tồn như thế nào? Có lần đầu tiên còn có lần thứ hai, Đường Phong cũng không muốn gặp phải cảnh ngày hôm sau tỉnh dậy lại phải chứng kiến đôi bạn thân Ngưu Đầu Diện kia.
Tần Tiểu Uyển trước khi hạ thủ có nói vài lời, Đường Phong suy ngẫm cả đêm, rốt cuộc cũng minh bạch đôi điều.
Khoảng thời gian trước, Đường Phong nghe nói Tần Tiểu Uyển có qua lại với một nam nhân họ Liễu, liền vô cùng lo lắng đi tìm người kia hỏi rõ, ngày hôm qua cũng như thế, chỉ khác là nam nhân họ Liễu kia có lôi kéo mình một chút, sau khi về đến Thiên Tú thì mình đột nhiên ngất xỉu.
Thò tay ra khỏi ống tay áo, Đường Phong nhìn kỹ chỗ cổ tay của mình, thầm nghĩ hóa ra là thế!
Chỗ bị tên họ Liễu kia nắm có một vết kim châm rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện được. Xem xét kỹ tình trạng sức khỏe của cơ thể trước khi bị ngất, Đường Phong dám chắc rằng mình bị tên họ Liễu kia hạ độc.
Khổ tâm độc!
Tuy chẳng phải loại độc huyết kiến phong hầu gì, nhưng độc tính của nó ẩn rất sâu, lại vô cùng kịch liệt. Kẻ trúng độc nếu tâm bình không loạn, thì cả đời này độc cũng không phát. Một khi tâm tình dao động không yên, độc tố liền nhanh chóng lan ra, người trúng độc sẽ bị hôn mê sâu, vài canh giờ sau liền tử vong!
Độc tiến vào tim, hồn về địa phủ!
Đường Phong kiếp trước cũng là đệ tử xuất sắc trăm năm mới gặp của Đường Môn, sau này bị liệt đến mười lăm năm, liền bỏ công nghiên cứu y thư khắp thiên hạ, đối với dược vật cũng hiểu biết không ít, cho nên nghĩ ngợi một hồi liền hiểu rõ tất cả.
Xét thân thủ của tên họ Liễu kia, muốn động thủ trên người Đường Phong mà không bị phát hiện thì vô cùng đơn giản. Hắn hẳn là biết rõ tính của Đường Phong, loại nhu nhược như hắn sau khi bị người khác cho ăn quả đắng, khi trở về nhất định càng nghĩ càng phiền não, tâm tình bứt rức không yên, tạo điều kiện cho độc tố phát tác.
Tần Tiểu Uyển chẳng qua chỉ là một con rối đáng thương bị hắn vứt bỏ mà thôi.
Thiên Tú môn quy nghiêm ngặt, thân là nội môn đệ tử lại dám tư tình nam nữ với ngoại nhân đến mức mang thai, nếu sự việc bại lộ, họ Liễu kia cũng khó trốn khỏi cái chết. Chẳng biết hắn đã nói ngon nói ngọt điều gì với Tần Tiểu Uyển, khiến nàng nửa đêm đến giết mình.
Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận!
Mình mà chết, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Tần Tiểu Uyển, thậm chí nếu mấy vị đứng đầu của Thiên Tú nổi giận còn có khả năng giết chết nàng ngay lập tức. Đến lúc đó tên họ Liễu kia còn không phải tiêu diêu tự tại sao?
Nghĩ đến đây, Đường Phong cươi lạnh một tiếng, hạ độc đúng không? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!
Kiếp trước, người trong giang hồ có câu.
Thà rằng chọc Diêm Vương cũng không trêu chọc Đường Môn lang.
Người trong Đường môn làm việc tùy hứng, chính tà bất phân. Nhìn ngươi hợp mắt thì cùng ngươi xưng huynh gọi đệ. Nhìn ngươi không không hợp thì diệt hết cả nhà. Cho nên phần lớn người trong giang hồ vừa nhìn thấy người của Đường Môn liền có bao xa chạy bấy nhiêu xa. Đây không phải là nói thực lực của đệ tử Đường Môn mạnh mẽ tới mức nào, mọi người đều chỉ có một cái đầu hai cánh tay, đệ tử Đường Môn không phải ba đầu sáu tay, ai sợ ai?
Người trong giang hồ sợ chính là đệ tử Đường Môn sử dụng tất cả thủ đoạn giết người không quan tâm tồi tệ ra sao, thủ đoạn giết người bí ẩn vô cùng, độc dược và ám khí khiến người nói chuyện cũng phải biến sắc!
Đường Môn tam tuyệt, độc dược, ám khí, cơ quan! Mỗi thứ đều khiến nhân sĩ giang hồ phải e ngại!
Thà rằng chọc Diêm Vương cũng không trêu chọc Đường Môn lang! Đây là kinh nghiệm quý giá mà nhân sĩ giang hồ phải đổi biết bao nhân mạng mới đúc kết thành, bất luận là ai muốn xuất môn chu du thiên hạ đều bị bậc trưởng bổi kéo lại dặn dò như thế.
Kiếp trước Đường Phong cũng kinh tài diễm diêm, nhưng nạn kiếp kia liền biến hùng tâm tráng trí của hắn thành hư không. Kiếp này may mắn mang theo trí nhớ sống lại, quyết không thể để bản thân lại ôm tiếc nuối!
Đường Phong ta dù là luân hồi sống lại, vẫn là đệ tử Đường Môn! Ta sẽ khiến tất cả địch nhân biết, kẻ nào có thể chọc, người nào tuyệt đối không được đắc tội!
Để cho cả thế giới này biết ý nghĩa thật sự của câu, Thà rằng chọc Diêm Vương cũng không trêu chọc Đường Môn lang! Để tất cả những kẻ có gan động thủ với ta sau khi chết cũng phải ân hận vì những việc mình đã làm!
Muốn làm được những việc đó, chỉ có thể đạt được ba yêu cầu kia thì mình mới đủ tư cách.
Thực lực! Thực lực! Thực lực!
Chỉ cần thực lực đủ mạnh, bất luận là kẻ nào cũng không thể khinh thường mình.
Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng Đường Phong cũng nhớ tới hai phần đại lễ mà Ngưu đầu mã diện đã tặng hắn lúc còn dưới Địa Phủ. Ngưu đầu tặng hắn mười năm tu vi quỷ thần, Mã diện tặng hắn là một bộ tâm pháp tu luyện.
Ngưu đầu mã diện thân là hai đại quỷ thần của Địa Phủ, sở tu công pháp vốn không hợp để phàm nhân như Đường Phong tu luyện, nếu quá cưỡng cầu, cuối cùng chỉ có thể luyện thành người không ra người, ma không ra ma.
Bộ tâm pháp kia là do Mã diện căn cứ theo trí nhớ của rất nhiều người trước khi đi đầu thai, sau đó cải biên lại mà thành, cho nên Đường Phong tu luyện cũng không cần lo lắng điều gì.
Vô thường quyết!
Bộ tâm pháp này đã là do quỷ thần tặng thì đương nhiên không thể quá kém, hơn nữa tu vi cao thâm còn có thể sử dụng vài kỹ năng thần kỳ nào đó, trình độ của Đường Phong chưa đạt đến mức ấy, nên không cách nào kiểm chứng được.
Vô thường quyết chia ra thành mười hai tầng, mỗi tầng đều có tâm pháp và khẩu quyết khác nhau, Đường Phong hiện tại chỉ có thể nhìn thấy tâm pháp tầng thứ nhất, chỉ có thể chờ thực lực đạt tới một trình độ nhất định, thì khẩu quyết và tâm pháp của tầng tiếp theo mới xuất hiện trong đầu.
Cẩn thận xem xét Vô thường quyết một chút, Đường Phong mới bắt đầu khoanh chân ngồi dậy, tuy một đêm không ngủ nhưng tinh thần của Đường Phong giờ phút này vô cùng phấn chấn, không có nửa điểm mệt mỏi.
Trong đầu ghi ngớ khẩu quyết tu luyện của Vô Thường Quyết tầng thứ nhất, Đường Phong đang muốn thử cảm nhận xem thứ được gọi là linh khí thiên địa, không ngờ tâm thần vừa động, từ giữa hai chân mày truyền đến một cỗ lương khí, cỗ lương khí này phát ra từ giữa ấn đường, dần dần di chuyển đến kinh bách hội, phong phủ, phong trì, thiên trụ, thừa tương, từ đó thẳng xuống xuyên thiên đột, ngọc đường, đàn trung, thần khuyết, trực tiếp tiếp tiến vào khí hải, rồi kinh trung chú, manh du, u môn, thần phong sau đó lại quay về ấn đường.
Một cai chu thiên!
Đường Phong đột nhiên nghĩ đến đó, kinh ngạc mở mắt.
Đây là gì? Tuy kiếp trước Đường Phong chưa tu luyện đến cảnh giới này, nhưng chưa ăn thịt heo, lẽ nào chưa thấy qua heo chạy hay sao?
Nội lực có cường đại hay không, mấu chốt chính là đả thông kinh mạch trong cơ thể. Vừa rồi từng huyệt vị cỗ lương khí kia tiến qua, mỗi điểm đều là khí huyệt của hai mạch nhâm đốc. Người bình thường trong giang hồ dù có tu luyện cả đời cũng chưa chắc đả thông được một trong hai mạch, nhưng cỗ khí vừa rồi lại đi một đường xuyên hết cả hai mạch của mình tạo thành một cái chu thiên. Đây nói lên điều gì? Hai mạch nhâm đốc của mình toàn bộ đều được đả khai?
Mình đang nằm mơ sao? Đường Phong lập tức có cảm giác hư ảo không thật.
Nghi hoặc nhắm hai mắt lại, Đường Phong lại tập trung tinh thần vào việc tu luyện Vô Thường Quyết, cảm giác lúc này so với khi này càng rõ ràng hơn, cỗ lương khí kia quả thật đã di chuyển theo hai đại mạch, một lần tiếp một lần, vòng đi vòng lại, hơn nữa Đường Phong còn phát hiện tâm thần của mình cư nhiên nhìn được chuyển động của cỗ khí tức nọ và những nơi nó xuyên qua! Còn thấy vô cùng rõ ràng, rành mạch, cứ như thể nhìn thấy bằng mắt thường vậy.
Nội thị! Chỉ những ai có trình độ tương đối cao thâm mới có thể làm được như thế, nhìn thấu và nắm giữ trạng thái toàn thân như nắm đồ vật trong tay.
Tâm thần theo cỗ lương khí bên trong cơ thể không ngừng di chuyển, tựa như một chú cá nhỏ vui sướng bơi lội trong nước! Đường Phong phát hiện cỗ khí tức này di chuyển dần chậm lại, hơn nữa cũng không hùng hậu như ban đầu. Nhưng kinh mạch toàn thân được mở rộng ngày càng nhiều, càng rộng và cứng cáp hơn.
Vận chuyển hơn trăm cái chu thiên, đến lúc cỗ khí tức kia gần như hoàn toàn biến mất, Đường Phong vẫn còn chút tiếc nuối.
Thoáng xem xét qua đan điền của mình một chút, muốn xem xem thực lực của mình hiện tại tiến triển đến đâu, không ngờ vừa nhìn một cái, Đường Phong lập tức nghĩ mình thực sự đang nằm mơ.
Bên trong đan điền của mình không biết từ khi nào đã sinh ra một bộ xương trắng! Bộ xương trắng noãn như ngọc thạch, chỉ lớn bằng ngón tay cái mà thôi! Bộ xương này đang ngồi khoanh chân cố định, xương cốt toàn thân phát ra một đạo hào quanh mượt mà, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang!
Rõ ràng chỉ là một bộ xương, nhưng lại khiến Đường Phong sinh ra một loại cảm giác kì lạ như thế.
Đây lại là gì? Đường Phong khóc không ra nước mắt! Sau khi vận chuyển vô thường quyết liền xảy ra nhiều chuyện ly kỳ quá mức, quả thật đã vượt xa sức tưởng tượng của Đường Phong, đầu tiên là hai mạch nhâm đốc được đả thông, tiếp theo là kinh mạch được mở rộng và củng cố, giờ lại xuất hiện một bộ xương trắng noãn trong đan điền.
Hơi chuyển tâm thần lại gần bộ xương một chút, Đường Phong bỗng nhiên cảm giác được từ trên người bộ xương tản ra một cỗ năng lượng hòa nhã, cuồn cuộn không ngớt rót vào kinh mạch của mình, theo lộ tuyến vận công của Vô Thường Quyết tuần hoàn không ngừng.
Lẽ nào là Cương Tâm? Trong đầu Đường Phong lập tức nảy ra ý nghĩ này! Ngay sau đó lại bị ý nghĩ hoang đường này làm cho hoảng sợ.
Thực lực của mình mới đến đâu chứ? Trước đây Đường Phong thậm chí còn không được coi là Luyện Cương nhất phẩm, cùng lắm chỉ mới là bán phẩm mà thôi, biết được vài phương pháp tu luyện thô thiển. Vừa rồi tuy huyệt vị toàn thân đều được đả thông, đồng thời cỗ lương khí kia cũng đã mở rộng và gia cố kinh mạch, nhưng quả thật chưa giúp tăng thêm nửa điểm cảnh giới của bản thân.
Nói cách khác, Đường Phong hiện tại vẫn như trước chưa đến Luyện Cương nhất phẩm!
Một người chưa đến Luyện Cương nhất phẩm lẽ nào lại có Cương Tâm? Mạc Lưu Tô đến Luyện Cương tam phẩm mới hình thành Cương Tâm, Thiên Tú từ khi khai tông đến nay đệ tử xuất sắc nhất cũng là Luyện Cương nhị phẩm tu thành Cương Tâm, không riêng gì Lý Đường đế quốc, dù nhìn hết Thiên Cương đại lục, cũng không nghe đồn qua có người có thể hình thành Cương Tâm lúc Luyện Cương nhất phẩm cả! Ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa từng có.
Nhưng hiện tại, một kẻ chưa đến Luyện Cương nhất phẩm như mình cư nhiên lại có cương tâm, hơn nữa cương tâm này lại là một bộ xương tinh xảo, xinh đẹp như ngọc tạc!
Không phải Đường Phong không muốn tin, mà là không dám tin!
Cố nén kích động trong lòng xuống, Đường Phong suy nghĩ một hồi liền hiểu rõ lý do tại sao. Lúc Ngưu đầu tặng hắn mười năm tu vi quỷ thần từng nói qua cho hắn biết, sau khi chuyển thế sẽ giúp ích cho thân thể sau này của hắn. Nhưng Đường Phong cũng không ngờ là giúp được nhiều như thế.
Tuy Đường Phong không rõ mười năm tu vi của quỷ thần rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng có thể khiến hình thành Cương Tâm trước Luyện Cương nhất phẩm, lại thêm việc đả thông và mở rộng kinh mạch của mình cũng đủ để Đường Phong tưởng tượng ra sức mạnh của quỷ thần mãnh liệt đến mức nào.
“”Ha ha ha ha!” Đường Phong nhịn không được cười lớn vài tiếng, lần này lãi to rồi! Dù đã tiêu hao sạch sẽ mười năm tu vi quỷ thần, nhưng nó đã giúp mình xây dựng cơ sở vững chắc thế này cũng đã quá tốt rồi!
Muốn xây lầu câu, quan trọng nhất là gì? Chính là căn cơ!
Đã có căn cơ như vậy, Đường Phong chỉ cần cố gắng thêm nữa, kết quả thu được so với người khác lại càng lớn hơn!
Chương 8 : Tu luyện
Khống chế tâm thần quay quanh Cương Tâm của mình trong đan điền vài vòng, Tiểu Khô Lâu này thoạt nhìn còn có chút yếu ớt, tuy cốt cách trắng noãn không tì vết như một khối bạch ngọc, nhưng vẫn như một đứa trẻ vừa được sinh ra, không chịu nổi gió táp mưa sa.
Cương Tâm của người khác, nếu không phải đao kiếm, hoa cỏ, thì cũng là thiểm điện hay phong vân gì đó, sao của mình lại là một tiểu khô lâu? Nó thì giúp được gì cho mình đây?
Bất quá nhìn trái nhìn phải, tiểu khô lâu này cũng khiến người ta có cảm giác dễ mến, Đường Phong cũng phấn chấn trở lại.
Rốt cuộc nó có thể mang tới cho mình cái gì thì chỉ có thể đợi ngày sau thực lực mạnh hơn rồi mới có thể nghiệm chứng.
Có chút lưu luyến không nỡ rút tâm thần ra, Đường Phong quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy vẫn chưa sáng, dứt khoát vận chuyển vô thường quyết, lần đầu tiên tu luyện một cách đúng nghĩa.
Kinh mạch trong người đã được tu vi quỷ thần của Ngưu đầu đả thông toàn bộ, Đường Phong vừa động tâm niệm, liền có một cỗ khí tức ấm áp sinh ra từ đan điền, dọc theo từng khí huyệt của hai đại mạch, bắt đầu tuần hoàn không dứt.
Dù tu luyện nội công hay ngoại công, quan trọng nhất vẫn là cơ bắp cùng kinh mạch. Cả hai chính là cơ sở, chỉ cần căn cơ tốt, ngày sau có tu luyện sẽ làm ít công to.
Vừa hít thở điều khí, lập tức có linh khí từ bên ngoài không ngừng tiến vào cơ thể Đường Phong, tiểu khô lâu ở đan điền cũng hưởng ứng theo, năng lượng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kinh mạch của Đường Phong.
Đường Phong cũng không nóng lòng để linh khí mình tu luyện được di chuyển theo kinh mạch mà chỉ chừa lại một phần nhỏ làm cơ sở, toàn bộ phần còn lại thì giục chúng tiến nhập vào trong cốt cách và cơ bắp của mình, muốn dùng linh khí này rèn luyện từng bộ phận trong cơ thể mình.
Tu vi quỷ thần của Ngưu đầu giúp mình đả thông và mở rộng kinh mạch, còn những bộ phận khác trong người thì vẫn như cũ. Hiện tại, Đường Phong cần làm là rèn luyện từng phần trong cơ thể mình cứng rắn giống như kinh mạch, không gì phá nổi!
Dần dần, Đường Phong gần như tiến vào trạng thái vong ngã, những thứ xung quanh tất thảy đều biến mất, ngũ quan cũng tự giác bế kín, nếu bây giờ có ai đến gần, nhất định phát hiện Đường Phong gần như không còn thở, nhịp tim cũng rất lâu mới truyền tới một tiếng bình bịch, chẳng khác người đã chết là bao.
Cam giác như thế rất vi diệu, nhưng Đường Phong không cảm thấy khó chịu tí nào, ngược lại còn có một loại khoan khoái như lúc ngồi tu luyện dưới chân thác.
Cũng không biết trải qua bao lâu, từ đan điền truyền đến một động tĩnh khe khẽ, nếu tâm thần Đường Phong vẫn còn ở đây hẳn sẽ phát hiện ra mỗi khi động tĩnh này truyền tới, xung quanh tiểu khô lâu đồng thời cũng lan ra một đạo quang mang ngũ sắc tạo thành từng vòng gợn sóng, nhanh chóng lan rộng ra bốn phía.
Bính ….bính….bính…
Nguyên bản tiếng tim đập của Đường Phong không khớp với động tĩnh này, nhưng dần dần, hai loại âm thanh lại hòa thành một, không phân biệt được đâu là đâu, mỗi khi trống ngực của Đường Phong nhảy một nhịp, tiểu khô lâu sẽ phát ra một vòng hào quang, sau đó từ tiểu khô lâu sẽ sinh ra một cỗ linh khí, tiến vào bên trong gân mạch của Đường Phong.
Sự vận chuyển của vô thường quyết đã không cần Đường Phong phải duy trì, khi tu luyện chỉ cần Đường Phong tĩnh tâm một lúc, mọi thứ còn lại liền đơn giản như việc hít thở, chỉ cần là người thì trời sẽ sinh.
Vận chuyển đủ ba mươi sáu cái chu thiên, sắc trời mới sáng lên. Lúc tu vi quỷ thần của Ngưu Đầu còn trong người thì chỉ nháy mắt đã xong một cái chu thiên. Nhưng lúc Đường Phong tự mình tu luyện lại cần thời gian rất lâu mới hoàn thành một cái chu thiên. Dù sao mình cũng không và Ngưu Đầu cũng không cùng đẳng cấp với nhau, nên Đường Phong cũng không quá thất vọng, đợi ít hôm nữa thực lực tăng lên, thời gian vận chuyển một cái chu thiên nhất định sẽ ngắn lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, hai nữ hài tuổi chừng mười bốn, mười lăm đẩy cửa bước vào, hai nha đầu cũng chẳng buồn nhìn Đường Phong cái nào, vẻ mặt nhăn nhó tựa như có ai nợ của các nàng vài trăm lượng, bất đắc dĩ nói: “Phong thiếu gia, đến lúc rời giường rồi.”
Hai nha đầu này tính ra cũng thể xem như đệ tử Thiên Tú, một người tên Mộng Nhi, một người tên Bảo Nhi, là Lâm Nhược Diên một lần ra ngoài tình cờ cứu được.
Lâm Nhược Diên cũng giữ lại chút tâm tư, nên không để các nàng vào Thiên Tú, mà để các nàng tới hầu hạ Đường Phong, cũng âm thầm truyền thụ công pháp tu luyện cho các nàng.
Bình thường Đường Phong cũng hay khó dễ các nàng, đôi khi cũng chọc ghẹo một chút, tuy không đến mức động tay động chân, nhưng lời nói khinh bạc thì không ít. Cho nên hai nha đầu cũng rất ghét hắn.
Mạnh hùa, yếu khinh, Đường Phong trước đây chính là một kẻ như thế! Đám đệ tử Thiên Tú mạnh hơn hắn, nên hắn luôn ra sức lấy lòng bọn họ, hai nha đầu này chỉ là người thường, mỗi khi Đường Phong tức khí liền trở về trút giận lên đầu các nàng.
Ban đêm các nàng cũng ngủ ở một bên của Yên Liễu các, cả hai tuy cũng bị chuyện ồn ào đêm qua lay tỉnh, nhưng vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Nghe được thanh âm, Đường Phong trừng mắt: “Trước khi đi vào các ngươi không biết gõ cửa sao? Vạn nhất vào đúng lúc ta đang thay đồ thì sao đây?”
Bảo Nhi cùng Mộng Nhi chớp mắt tỏ vẻ vô tội, thầm nghĩ bình thường không phải đều như vậy sao? Cũng không thấy ngươi nói gì, chẳng lẽ mới sáng ra đã bị người nào ăn hiếp à?
Đường Phong vung tay chỉ ra phía cửa, thanh âm vô cùng thanh thúy, nói năng rất khí phách: “Ra…đi! Gõ cửa trước rồi hãy vào.”
Mộng Nhi quay sang Bảo Nhi thè lười, nhỏ giọng nói: “Còn lên mặt ra vẻ thiếu gia!”
Bảo Nhi cười nhẹ, nhanh chóng đi ra khép cửa lại.
Không phải Đường Phong tự cao tự đại, nếu là Đường Phong trước kia thì sao cũng được, nhưng mấu chốt chính là hắn không phải Đường Phong trước kia, lỡ như ngày sau có bí mật không thể nói bị hai nha đầu kia phát hiện thì hỏng, chẳng lẽ muốn hắn giết người diệt khẩu? Đường Phong hiện tại chỉ có thể tập cho các nàng ý thức gõ cửa trước khi vào.
Hai tiếng gõ cửa cốc cốc, Mộng Nhi đứng bên ngoài kêu lên: “Bây giờ đã vào được chưa?”
Đường Phong dùng tư thế hào hùng ngồi bên giường, trầm giọng nói: “Vào đi!”
Hai nhà đầu cảm thấy buồn cười, giọng nói của vị Phong thiếu gia này bình thường âm dương quái khí, ai nghe được cũng rớt da gà đầy đất, hôm nay lại ra vẻ trưởng thành, trung khí mười phần, không biết là muốn chơi trò gì.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộng Nhi bước nhanh vào, chuẩn bị bắt đầu công việc ngày hôm nay.
Còn chưa đi đến gần Đường Phong, hai hàng chân mày của Mộng Nhi khẽ nhướng, chiếc mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi như chú chó nhỏ, miệng thì thầm: “Sao lại hôi quá vậy?”
“Đúng đó..” Bảo Nhi lấy tay trái che mũi lại, tay phải phe phẩy trước mặt, nghi hoặc nhìn quanh, đến lúc nhìn lại Đường Phong hình dáng hiện tại của Đường Phong, hai tròng mắt liền đứng hình.
Mộng Nhi cũng phát hiện dị trạng của Đường Phong, trong mắt không khỏi phát ra vẻ bất đắc dĩ tới cực điểm.
“Nhìn ta làm gì?” Đường Phong thấy hai nàng nhìn mình chằm chằm như thế, nghi hoặc hỏi, “Chẳng lẽ mặt ta có hoa à?”
Theo hướng ánh mắt của các nàng nhìn lại, Đường Phong lập tức cực kỳ hoảng sợ.
“Hả….Đây là cái gì?” Chẳng rõ tại sao quần áo toàn thân mình lại vừa dính vừa nhớp, không những thế, chỗ da thịt lộ ra ngoài cũng bị dính thứ đầy cái thứ trông như bùn loãng đó, ngay cả trên giường cũng cũng vài dấu vết ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi một cái, Đường Phong thiếu chút nữa bị nội thương, không khỏi kêu thảm một tiếng: “Hôi quá!”
Chương 9 : Tắm rửa
– Phong thiếu gia, năm nay ngài đã mười lăm rồi, không phải là trẻ con nữa.
Mộng Nhi tương đối ngay thẳng, không hướng nội như Bảo Nhi, bình thường vẫn hay chống đối Đường Phong:
– Xin ngài niệm tình thương xót, để tỷ muội chúng tôi bớt lo chút đi!
Nhìn thần thái của hai người, sau đó lại cân nhắc lời nói của Mộng Nhi, Đường Phong cười thảm một tiếng, bi phẫn nhìn vào hai người, dùng một loại ngữ khí vô cùng tang thương nói:
– Không phải các ngươi đang nghĩ tới cái đó chứ?
Mộng Nhi cùng Bảo Nhi nhất tề gật đầu.
Đường Phong trầm mặc không nói gì, hồi lâu mới thở dài buồn bã:
– Nếu ta nói, chuyện không giống như các ngươi đã nghĩ, các ngươi có tin không?
Hai nàng cật lực lắc đầu.
Đường Phong cúi đầu nhìn lại khắp người của mình, sau đó lại nhìn chăn đệm trên giường, được rồi, là bùn màu vàng rơi trúng đũng quần thôi, không phải phân.
– Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Mộng Nhi than thở một tiếng, vận mệnh nô tỳ khốn khổ của ta ơi. Đõuổi Đường Phong đang ngồi trên giường đứng dậy, cả hai lưu loát thu dọn sạch sẽ chăn đệm trên giường, chuẩn bị đem ra ngoài giặt sạch.
– Thiếu gia cứ chờ ở đây, nô tỳ và Bảo Nhi đi nấu nước cho người tắm rửa rồi hãy ra ngoài, thuận tiện chuẩn bị quần áo cho người thay.
Mộng Nhi ôm một đống thứ, không quên dặn dò.
– Vất vả quá! Cảm ơn!
Đường Phong có cảm giác ai oán, ai mà biết luyện công sẽ biến mình thành như vậy chứ, những thứ thoạt nhìn như bùn loãng có mùi hôi thối đó tuyệt đối là tạp chất bị đẩy ra ngoài lúc rèn luyện kinh mạch. Ai không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Đường Phong đái dầm.
Dù thế, hai nữu hài này cũng không nề hà, thu dọn sạch sẽ đống chăn đệm bẩn đó.
Nên Đường Phong cảm thấy nên cảm ơn cả hai một tiếng.
Không ngờ rằng câu này vừa nói ra, hai người vừa đi tới cửa lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Phong, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Vị thiếu gia này cũng biết nói hai tiếng cảm ơn? Mình có nghe lầm không? Mộng Nhi cùng Bảo Nhi nhìn nhau, thầm nghĩ hôm nay là ngày mấy? Sao lại có nhiều chuyện lạ như thế?
– Còn không nhanh đi chuẩn bị nước tắm?
Mặt Đường Phong đỏ như đít khỉ, trạng thái hiện tại này khiến hắn khó chịu muốn chết.
Hai nàng lúc này mới hồi phục tinh thần, a một tiếng rồi chạy vội ra cửa.
Không lâu sau, cả hai đã chuẩn bị tốt một thùng nước nóng cho hắn tắm rửa. Đường Phong cởi bỏ quần áo dính dính trên người ra, nhanh chóng nhảy vào bồn, hảo hảo kì cọ thân thể.
Đến thế giới này chưa được một ngày, cả đêm hôm qua lại bận rộn chỉnh chu lại trí nhớ, sau đó lại luyện Vô Thường Quyết, Đường Phong căn bản chưa có thời gian nhìn rõ thân thể của mình rốt cuộc trông như thế nào.
Đọi cho tẩy hết mấy thứ dơ bẩn trên người, sau khi vô ý nhìn thấy cánh tay của mình, Đường Phong liền ngây cả người.
Thân thể này…. Quả thật không giống thân thể của nam nhân chút nào, làn da còn trắng mịn hơn cả nữ tử bình thường rất nhiều, dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp, nhất là đôi tay, đây là tay gì thế này chứ.
Ngón tay thon dài, bàn tay mềm mại như không xương, xòe ra tựa như một đóa sen đang hé mở!
Cánh tay như ngọc, trắng nõn không tì vết!
Cứ nhớ đến từ trang điểm, Đường Phong cũng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng hắn không nghĩ tới, một đôi diệu thủ khéo léo tuyệt vời như thế lại xuất hiện trên người một nam nhân, mà đó lại là mình nữa chứ. Đôi tay như thế, phỏng chừng dù là nữ nhân thấy được chỉ sợ là cũng sẽ ghen tị đến chết.
Không phải người trong Đường Môn, vĩnh viễn cũng không biết được một đôi hảo thủ sẽ giúp được bao nhiêu cho mình với thực lực của bản thân.
Tất cả ám khí phóng ra đều dựa vào sự nhịp nhàng của đôi tay mà thành, chế tác cơ quan càng cần đến độ linh hoạt cao của các ngón tay. Trong Đường Môn, tay của các đệ tử chia làm ba cấp, từ thấp đến cao là xảo thủ, diệu thủ, nhuyễn thủ!
Chỉ một đôi tay đạt đến trình độ xảo thủ mới có thể phát huy được tinh túy của Đường Môn tam tuyệt, đến trình độ diệu thủ thì có thể phát huy mười hai thành uy lực, còn nhuyễn thủ trong truyền thuyết mỗi khi phóng ám khí, tuyệt đối có thể phát huy một trăm hai mươi phần trăm uy lực.
Một đôi nhuyễn thủ mềm dẻo không xương, có thể công kích đối thủ từ bất kỳ góc độ bất khả tư nghị nào.
Kiếp trước Đường Phong chỉ sở hữu một đôi xảo thủ mà thôi, không ngờ di hồn chuyển thế xong lại có được một đôi nhuyễn thủ.
Chủ nhân của cơ thể này tuy không để lại được cho mình chút căn cơ hay thực lực nào, nhưng lại để lại một thân thể rất tốt!
Vui sướng cảm khái cả nửa ngày, Đường Phong lại thử độ mềm dẻo của cơ thể này, cảm giác cũng không tệ, tuy vẫn có chút cứng ngắc, nhưng có thể rèn luyện thêm.
Điều này cũng khó trách, Đường Phong trước kia rất hay bắt chước đệ tử Thiên Tú, thân thể có độ mềm dẻo nhất định cũng chẳng lạ. Chỉ cần tu luyện thêm chút nữa, khai thác được tiềm lực vốn có của thân thể này, khẳng định còn có thể tốt hơn. Phóng ám khí không chỉ cần một đôi hảo thủ, sự linh hoạt nhịp nhàng của cơ thể cũng rất quan trọng.
Tắm suốt một canh giờ, Đường Phong dùng hơn phân nửa thời gian để nghiên cứu thân thể của mình, nghĩ xem sau này làm sao để khai thác được tiềm lực vốn có, thẳng đến lúc Mộng Nhi và Bảo Nhi đứng ngoài hối húc, Đường Phong mới bước ra khỏi thùng.
Quay đầu nhìn y phục của mình, Đường Phong thiểu chút nữa nôn một trận. Không biết Đường Phong lúc trước nghĩ gì trong đầu, màu sắc y phục tất cả đều là màu sắc sặc sỡ, nào hồng, nào tím, trên mỗi bộ đều có thêu hoa.
Đường Phong vội kêu hai nha đầu kia đổi một bộ đơn giản hơn ném vào cho hắn, đến lúc này mới cầm quần áo mặc vào, đầu tóc sũng nước ra mở cửa.
Mộng Nhi và Bảo Nhi lại vội vàng tiến lên, Mộng Nhi dọn dẹp quần áo bẩn cùng thùng nước tắm của Đường Phong, Bảo Nhi thì đứng sau Đường Phong, trên tay một chiếc lược, chuẩn bị hầu hạ Đường Phong chải tóc.
Đường Phong vốn ngại làm phiền nàng, nhưng chẳng biết xử lí một đầu tóc dài của mình thế nào, đành tùy ý Bảo Nhi đứng sau chải cho mình.
Không lâu sau, Mộng Nhi cũng chạy đến giúp đỡ, cả hai tay đều cầm một đống thứ linh tinh gì đó của con gái, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy: “Phong thiếu gia có muốn kẻ chân mày không?”
– Kẻ cái rắm!
Đường Phong khoát tay.
– Vậy thì vẽ mắt?
– Không cần!
– Còn chuốt mi thì sao?
– Không muốn!
– Son môi một chút thì thế nào?
Đường Phong nghiêng đầu liếc nhìn Mộng Nhi, bất đắc dĩ nói:
– Ta là nam nhân!
Mộng Nhi chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ vô tội, sợ hãi hỏi:
– Vậy còn …má hồng thì sao?
Đường Phong hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Mộng Nhi nói:
– Những thứ này đều cho các ngươi, sau này không cần đưa tới trước mặt ta nữa.
Hai tay Mộng Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói:
– Những thứ này đều do thiếu gia dùng rất nhiều tiền mua từ Thiên Vũ lâu về, chúng nô tỳ…. Chúng nô tỳ không dám nhận.
– Các ngươi không thích thì ném đi.
Đường Phong nhàn nhạt nói.
Ném đi? Mộng Nhi cùng Bảo Nhi kinh ngạc nhìn nhau, mấy thứ này đều là bảo bối của Phong thiếu gia, cho dù là những đệ tử Thiên Tú thích đến mấy cũng tiếc không cho các nàng dùng, hôm nay nổi điên cái gì, cư nhiên muốn ném đi.
– Đúng rồi, nếu các ngươi không nỡ ném thì đến Thiên Vũ lâu hỏi xem bọn họ có mua lại hay không, mấy thứ này mới dùng vài lần thôi, nếu mua lại thì bán cho họ nửa giá ban đầu, ta cũng không tham nhiều hơn, bọn họ mua lại sau này bán lại, cũng kiếm lời không ít. Bảo Nhi ngươi đừng dừng lại, ta chưa bảo ngươi dừng mà, mau giúp ta cột tóc lên nhanh đi.
“Đinh đương…” Vật gì đó trên tay Mộng Nhi rơi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn Đường Phong.
Chương 10 : Soái bất soái
Đợi cho tóc tai đã gọn gàng, Đường Phong liền đuổi cả hai ra ngoài, hắn không có thói quen để người khác hầu hạ mình.
Một mình chuẩn bị hồi lâu mới xử lý tốt hình tượng, đứng trước gương đồng cẩn thận xem xét hình dáng hiện tại của mình, Đường Phong gật gật đầu, vô cùng hài lòng tự tán thưởng:
– Cũng không tệ!
Hình tượng của thân thể này vốn cũng không kém, thậm chí có thể nói là khá xuất chúng, nhưng chịu ảnh hưởng bởi tính cáh của chủ nhân trước đây, đi sai đường, nên khiến người ta thấy có vẻ không được tự nhiên.
Nhưng tất cả những chuyện đó đã thành phù vân. Đường Phong trước kia đã chết rồi, Đường Phong hiện tại là đệ tử Đường Môn, đương nhiên sẽ không để chính mình khó chịu, để kẻ khác tới khinh bỉ mình.
Bảo Nhi cùng Mộng Nhi đứng ngoài cửa thấp giọng thì thầm, biểu hiện hôm nay của Phong thiếu gia thật sự rất khác thường, chẳng những nói chuyện khách khí với các nàng, tính tình cũng thay đổi hẳn, hơn nữa ngay cả những thứ lúc xưa rất thích cũng muốn vứt hết, khiến cả hai nha đầu nghĩ mãi cũng không rõ tại sao.
– Ngươi nói xem, liệu có phải Phong thiếu gia dùng cách mới để chọc ghẹo chúng ta?
Mộng Nhi nghi hoặc nói.
– Nếu ta thật sự ném hết mấy thứ kia đi, không chừng hắn sẽ trở mặt mà mắng ta.
Bảo Nhi suy tư một chút rồi nói:
– Cũng có thể là Phong thiếu gia thật sự trưởng thành rồi, cảm thấy trước kia mình không đúng nên muốn thay đổi chăng?
– Hắn có thể lớn sao?
Mộng Nhi cười giễu một tiếng:
– Bảo Nhi, vì ngươi dễ mềm lòng như thế nên hắn mới thường xuyên bắt nạt ngươi, đã vậy ngươi còn nói tốt cho hắn. Ta thấy ta trước tiên không nên ném, nói không chừng vài ngày nữa thiếu gia lại muốn tìm ta đòi lại.
– Ta không nói tốt cho hắn.
Bảo Nhi vội xua tay.
– Chính là ánh mắt của Phong thiếu gia hôm nay rất khác.
– Khác ở điểm nào?
Mộng Nhi kì quái hỏi.
Bảo Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc liền nói:
– Ánh mắt của Phong thiếu gia lúc trước rất hung ác nham hiểm, dù đứng trước mặt chúng ta cũng lộ vẻ yếu đuối sợ sệt, nhưng hôm nay thoạt nhìn lại có cảm giác vô cùng tự tin.
Mộng Nhi đang muốn phản bác, đột nhiên nghe phía sau truyền đến hai tiếng “Khụ… Khụ” kéo thật dài, nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Đường Phong đặt tay trước miệng giả vờ ho.
Hai nha đầu có chút bối rối, tuy các nàng không thích Đường Phong, nhưng dù sao vẫn mang danh là tới hầu hạ đối phương, thật sự không nên bàn tán sau lưng người ta, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên liền ngẩn người, hai cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình tròn, bốn con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Đây…Đây là Đường Phong? Nam nhân trước mắt lẽ nào thật sự là Phong thiếu gia ngày thường ẻo lả, đi đường chỉ hận không thể đi một bước khom lưng một cái sao?
Mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, thần thái phiêu dật, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, ánh mắt u buồn, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!
Nhất là ánh mắt kia, trong con ngươi thâm thúy tản ra một loại lực vô cùng hấp dẫn, còn có chút ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển bên trong, quả thực khiến người nhìn thấy đau lòng, chua xót, hận không thể ôm nam nhân trước mặt này vào lòng an ủi một phen.
Ý niệm này vừa xuất hiện, trên mặt hai nữ hài liền giăng lên hai áng mây hồng, chớp mắt đã lan xuống tận cổ.
– Có soái (đẹp trai) hay không?
Đường Phong hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi.
Hai nàng đồng thời gật đầu không ngừng, môi hơi nhếch, mắt cũng không nỡ chớp
– Có thích hay không?
Hai nàng dùng sức gật đầu.
– Ha ha.
Đường Phong cười to vài tiếng, bước hẳn ra ngoài, trên miệng còn ngâm:
– Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn, cao xử bất thắng hàn a!
Đáng tiếc, không có quạt, nếu lúc này có một chiếc quạt để phe phẩy vài cái, khẳng định càng thêm thanh tâm thoát tục.
Đi được vài bước, Đường Phong quay đầu lại nói:
– Đúng rồi, đem những thứ đồ vật của nữ nhân trong phòng ta ném hết đi. Còn nữa, chuyện lúc sáng các ngươi không được nói với người khác.
– Nhất định không nói!
Mộng Nhi và Bảo Nhi trăm miệng một lời đáp lại.
Đợi cho thân ảnh của Đường Phong khuất hẳn, Mộng Nhi và Bảo Nhi mới liếc nhau một cái, đều có thể nghe rõ tim đối phương đang đập liên thanh, đợi tới lúc nhìn thấy gương mặt đỏ ửng đỏ đối phương, nhịn không được thở ra một hơi.
– Trời của ta ơi!
Mộng Nhi lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mình:
– Đó là Phong thiếu gia thật sao? Sao lại yêu nghiệt như thế chứ?
Bảo Nhi cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, trong đầu nàng bây giờ đều là nụ cười nhàn nhạt của Đường Phong.
-Không ngờ Phong thiếu gia của chúng ta chải chuốt lên cũng không tệ chút nào.
Mộng Nhi cũng hơi chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng Bảo Nhi.
– Gì mà không tệ chứ..
Trên mặt Bảo Nhi giống như bị lửa đốt:
– Phong thiếu gia vốn cũng rất anh tuấn mà!
– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi phát xuân rồi.
Mộng Nhi cười lớn.
Bảo Nhi xấu hổ dậm chân một cái, buột miệng phủ nhận:
– Ta không có, ngươi đừng nói bừa!
– Còn nói là không có, mặt cũng đỏ như đít khỉ rồi kìa.
– Đáng ghét, ngươi có hơn gì ta!
Bảo Nhi duỗi tay thọt lét Mộng Nhi, hai nàng đùa giỡn xong, Bảo Nhi mới nói:
– Xem ra Phong thiếu gia không phải nói đùa, thật sự đã hối cải muốn làm một con người mới. Chúng ta mau dọn hết những thứ trong phòng đi.
– Ngươi thu dọn trước đi, ta đi báo cho Lâm trưởng lão, nàng mà biết được thì sẽ vui lắm.
Mộng Nhi nói xong liền chạy đi.audio truyện đêm khuya
Rời khỏi Yên Liễu các nơi mình ở, Đường Phong đi thẳng theo hướng tây, dọc đường đi vừa hít thở không khí trong lành, từng bước từng bước vũng vàng, trong mắt Đường Phong hiện rõ nét vui mừng, thậm chí có thể nói là mặt mày hớn hở.
Kiếp trước nằm trên giường suốt mười lăm năm, nửa thân dưới không chút tri giác, hôm nay có thể đứng lên một lần nữa, dù là ai cũng sẽ vô cùng hưng phấn.
Đường Phong quyết định tạm thời vứt bỏ những chuyện phiền não sang một bên, trước tiên đi dạo một vòng quanh Thiên Tú rồi hẳng hay.
Thiên Tú tông tọa lạc ở phía Tây Nam của Lý Đường đế quốc, cách Thiên Tú mười dặm là Tĩnh An thành phồn vinh hưng thịnh, chung quanh ngàn dặm trên giang hồ đều có thể coi là địa bàn của Thiên Tú.
Trong phạm vi này, có nhiều Luyện Cương thế gia tương đối nhỏ và thế lực dựa vào Thiên Tú để sinh tồn. Đệ tử của Thiên Tú cũng được chọn từ những thế gia này. Nam nhân họ Liễu có quan hệ với Tần Tiểu Uyển chính là người của Liễu gia, một trong những gia tộc sống nhờ vào Thiên Tú.
Cả Thiên Tú chiếm diện tích đất rất lớn, lưng dựa vào Khúc Đình sơn, trước mặt là Dạ Vũ hồ, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, có thể nói là nơi địa linh nhân kiệt.
Thiên Tú chia ra nội tông và ngoại tông, bên trong nội tông là nơi tông chủ, các vị trưởng lão và các đệ tử tinh anh trú ngụ và tu luyện, đại khái chiếm hết một phần ba diện tích của cả Thiên Tú, nội tông đệ tử có hơn năm trăm người, nhưng đệ tử trung tâm chỉ có mười hai mà thôi, đều là những đệ tử có thể hình thành cương tâm trước Luyện Cương ngũ phẩm. Ngoại tông đệ tử chừng hai nghìn người, bọn họ ngoại trừ luyện qua vài cương khí tâm pháp không được cao minh cho lắm ra còn phụ trách duy trì hết sinh hoạt của cả Thiên Tú tông.
Thiên Tú chỉ toàn nữ tử, trên phương diện kiếm tiền cũng không mấy xuất sắc, nên ở ngoại tông có vài địa phương mở cửa cho các phong lưu nhã sĩ hoăc người trên giang hồ vào du ngoạn. Đương nhiên, muốn vào Thiên Tú du ngoạn cần phải bỏ ra một số bạc lớn.
Những người vào Thiên Tú cũng không đơn thuần chỉ là muốn du ngoạn, đệ tử Thiên Tú người nào tướng mạo cũng xuất chúng, dù là ngoại tông đệ tử nhưng so với bên ngoài thì vẫn là mỹ nhân hiếm gặp. Những người đến du ngoạn đều ôm chút hy vọng có thể ôm được một mỹ nhân về, nếu thật sự được như vậy thì dù có bỏ nhiều tiền hơn nữa cũng đáng.