- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Audio] Vô Địch Thật Tịch Mịch dịch
- Tập 1: Ta là bất tử – Sư đệ đừng mà (c1-c10)
[Audio] Vô Địch Thật Tịch Mịch dịch
Tập 1: Ta là bất tử – Sư đệ đừng mà (c1-c10)
❮❯Chương 1 : Ta là bất tử
Hạp cốc trên hoang mạc.
Bầu trời xám ngoét, mùi máu ngập tràn khắp nơi, từng tiếng chém giết vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi hoang vắng này.
– Mình đang nằm con mẹ nó mơ à. – Có một thiếu niên nằm giữa vũng máu trên mặt đất, thừa dịp không ai để ý đến, hắn bèn lấy máu của xác chết bên cạnh bôi lên mặt mình rồi nằm ngay đơ ra giả chết.
– Cái đám người ở đây chẳng xem mạng người ra gì cả. – Thiếu niên mi thanh mục tú, tóc dài cột ở sau đầu, hắn hơi hí mắt ra, chăm chú theo dõi mọi thứ xung quanh.
Ở phía xa, kiếm quang lóe, vô số người bị chém thành hai khúc.
Thậm chí còn có mãnh thú với lớp vảy đen khịt, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, đây đúng là địa ngục trần gian mà.
– Mẹ ơi, con muốn về nhà. – Thiếu niên này tên là Lâm Phàm, hắn cũng không biết tại sao mà bản thân lại đến cái thế giới nguy hiểm này.
Phải biết là ngày trước thôi, hắn còn đang ở nhà chơi game, chơi được một lúc thì ngủ gật mất tiêu, đến khi hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì lập tức phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ngay sau đó chính là một đoạn kí ức không thuộc về hắn ùa vào trong đầu.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Lâm Phàm, ngoại hình lại còn giống hắn y đúc, ngay cả vết bớt trên người cũng giống nhau, điều này khiến cho hắn ngu người thật luôn, tình huống này là sao đây?
Đồng thời nơi hắn đang ở tên là ‘Viêm Hoa tông”, giống như một tông môn trong tiểu thuyết vậy.
‘Viêm Hoa tông” đã thành lập được một trăm ba mươi năm, do Viêm Hoa Đại Đế vĩ đại dẫn dắt vô số người dân bất khuất, đánh bại chế độ tàn bạo trước đó, lập nên chế độ đúng với mong muốn của mọi người.
Nhưng cũng bởi vì thực lực trung bình quá thấp, nên luôn bị những tông môn khác ngấp nghé, những tông môn khác thèm thuồng trước tài phú của mảnh đất này, cho nên bao năm nay luôn bị kẻ thù quấy phá từ bên ngoài.
Đáng lẽ chuyện này không liên quan gì tới Lâm Phàm nhiều, nhưng khi biết được thân phận và tình cảnh của mình hiện tại, hắn lập tức há hốc mồm.
Thân phận của hắn bây giờ chỉ là một đệ tử bình thường, đã thế ba ngày sau còn phải đi theo đội ngũ nghênh chiến với những kẻ xâm lăng.
Lúc biết được tin này, hắn đã tìm đủ mọi cách để chạy trốn, nhưng nơi này thật sự canh gác quá nghiêm, muốn chạy cũng không được. Mãi cho đến khi lên tới chiến trường, chứng kiến sự khủng bố và tàn bạo của chiến tranh, hắn bèn trực tiếp nằm bẹp trên đất giả làm xác chết, mong rằng có thể sống sót.
– Mẹ ơi, ai đó làm ơn đánh thức ta dậy khỏi giấc mộng này đi! – Lâm Phàm run lẩy bẩy, trong lòng gào thét liên hồi.
Nếu như cho ông đây xuyên không thì cũng phải đưa ông vào nơi nào tốt tốt một chút chứ, tình huống này là cái gì chứ hả? Giỡn con mẹ nó mặt với ông à.
Bịch!
Một đạo thân ảnh đến gần, đáp cái rầm xuống bên cạnh Lâm Phàm.
– Ngươi đang giả chết đấy à. – Mặt mày của người vừa mới ngã xuống tái mét, trên ngực máu tuôn xối xả, nhưng điều khiến cho Lâm Phàm hoảng sợ chính là trên đầu người này lại mọc một cái sừng màu bạc, thế này còn tính là con mẹ nó người nữa không đây?
– Ông anh này, có thể từ từ một chút được không, ông anh xem mình đổ máu ào ào thế kia kìa. Hay là bọn mình cùng nằm đây chờ đến khi kết thúc đi nhé. – Lâm Phàm nói.
– Được.
Điều khiến cho Lâm Phàm không thể ngờ là người này lại đồng ý luôn mới ghê, sau đó đối phương xoay người lại, – Hôm nay đúng là tốt thật đấy….
Ngay lúc đối phương đang lầu bầu, Lâm Phàm trực tiếp nhặt cây kiếm bên cạnh, xoay người lại thật nhanh, cắm thẳng vào tim của đối phương.
Còn gã đàn ông có sừng màu bạc kia thì mở to hai mắt, lộ ra vẻ khôn dám tin, xụi lơ đánh rơi vũ khí trong tay, cuối cùng chỉ có thể để lại một chữ.
– Hự!
-Mi cho rằng ông đây bị ngu à? Vừa rồi chắc ngươi cũng muốn giết ta chứ gì. – Lâm Phàm chưa từng giết người. Nhưng ở trong cái thế giới hỗn loạn này, hắn không muốn chết, cũng không muốn bị kẻ khác giết chết
Phần ký ức vừa mới dung hợp kia đã cho hắn biết, không ra tay chính chỉ có chết.
Sau đó hắn lại nhanh chóng nằm lăn ra đất giả làm xác chết.
– Toi cơm rồi, thế này thì phải làm sao mới sống sót được đây?
– Giết chết sinh linh tôi thể tầng ba.
– Được +30 điểm.
– Ai đang nói chuyện thế này? – Lâm Phàm bị doạ hết hồn, trong đầu bỗng có giọng nói văng lên khiến hắn chết khiếp. Nếu như không phải tình hình chiến đấu xung quanh đang quá mức kịch liệt, thì hắn nhất định phải ngồi dậy để điều tra tình huống cho rõ ràng mới được.
Đúng lúc này, giọng nói trong đầu lại vang lên.
– Danh tính: Lâm Phàm.
– Tu vi: Tôi thể tầng 1 (+).
– Điểm khổ tu: 0.
– Điểm tích lũy: 30.
– Được tặng một lần rút thưởng vĩnh viễn.
Lâm Phàm phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái đĩa quay, bên trên để đầy các loại đồ vật. Lúc này cái kim quay bắt đầu chuyển động, tốc độ quay rất nhanh, căn bản không thể nhìn thấy rõ lắm.
Tuy rằng hắn không biết đây là cái gì, nhưng khả năng tiếp nhận mạnh mẽ của mình khiến hắn hiểu được, có thể cái thứ này cũng thuộc dạng trâu bò lắm.
– Rút trúng BUFF cấp vĩnh viễn: Bất tử chi thân.
– Bất tử chi thân: Vạn giới huỷ diệt, ngươi bất diệt (Thời gian sống lại là 10 giây).
Lâm Phàm cảm giác hình như bản thân có chút thay đổi, trong cơ thể đột nhiên có một loại sức mạnh khó mà miêu tả thành lời.
– Tình huống gì thế này?- Hắn có chút mơ hồ, mấy chuyện diễn ra thật chẳng khoa học tí nào, bất tử chi thân á?
Chẳng lẽ có thể bất tử thật sao?
– Ể, sao trên trời lại có thứ gì lóe sáng lên thế kia, chẳng lẽ mình sắp tỉnh giấc rồi à? – Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mắt ngước nhìn lên bầu trời, có một đốm sáng cứ lóe lên không ngừng, lại còn càng lúc càng lớn nữa.
Đến khi thấy rõ được đốm sáng kia, hắn bị doạ sợ xanh hết cả mặt mày. Mẹ ơi, là cái thằng nào thiếu đạo đức không có trái tim như thế, ông đây nằm im như thế mà cũng có tai vạ bay tới là sao.
Phập!
Cảm nhận được chính mình bị thanh trường kiếm giáng xuống từ trên trời đâm trúng, hắn tuyệt vọng quá đỗi, vậy là hắn sắp tèo rồi đúng không?
Mười giây sau!
– Í, sao lại sống lại thế này? – Lâm Phàm mở to mắt, nhìn thanh trường kiếm còn đang cắm thẳng trên người mình, không hề có chút cảm giác đau đớn nào, hơn nữa đầu óc còn rất tỉnh táo, hắn giơ tay nắm chuôi kiếm rút thẳng ra.
Máu tươi lập tức phun ra, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn, hơn nữa hắn cảm giác miệng vết thương này đã khôi phục trong nháy mắt.
Lúc này, hắn cảm thấy hưng phấn cực kỳ, có khi nào cái bất tử chi thân ban nãy là thật không.
Chẳng nhẽ mình có tool hack thật à?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh ngã xuống ngay trước mặt Lâm Phàm.
-Không, ta không thể ngã xuống, không thể. – Trong mắt của người vừa ngã xuống kia ngập tràn vẻ không phục lẫn không cam lòng, trong tay cầm một viên cầu màu tím, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con cự thú đang hoành hành trên chiến trường đằng xa, giết chết vô số đồng bào của mình.
Lâm Phàm nhìn gã mập trước mặt, trông có vẻ hơi quen. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, tên mập này bình thường không hay nhiều lời, mà chỉ thẳng tay huấn luyện mình điên cuồng, lúc này hình như bụng của hắn bị thứ gì đó sắc bén đả thương, máu tươi tuôn ra khắp nơi, mặt mày trắng nhợt.
– Tên béo kia, mau giả chết đi, đừng có chịu chết. – Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của tên mập kia hơi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có người còn sống, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn lại lộ ra vẻ khinh thường và tức giận, ngặt nỗi vết thương của hắn quá nặng, nên đến sức lực để tức giận cũng chẳng có.
– Không, ta phải phá huỷ cự thú kia, nếu để bọn chúng đột phá nơi này, người nhà và bằng hữu của chúng ta đều phải chết trong tay bọn chúng, bị bọn chúng nô dịch. – Lữ Khải Minh trầm giọng, nhưng điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên hơn nữa chính là không biết tên mập này lấy sức ở đâu ra mà quát hắn.
– Ngươi không thể yếu hèn như thế, nếu như ai cũng như ngươi, Viêm Hoa Tông sẽ tiêu đời, tương lai của chúng ta, thậm chí con cháu của chúng ta đều sẽ sống trong ách nô dịch của kẻ khác.Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn tên mập trước mắt, quả nhiên mấy kẻ bình thường trông lầm lì ít nói, một khi đã nói thì sẽ tràn đầy chính con mẹ nó nghĩa luôn.
Trong ánh nhìn của Lâm Phàm, tên mập trước mắt lại giãy giụa cố đứng lên, nhưng máu tươi trên bụng vẫn đang đổ ào ào, chỉ động một cái thôi mà đã có cả đống máu đổ ra, rốt cuộc hắn lại ngã lăn ra đất thêm lần nữa.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng xen lẫn tuyệt vọng, cuối cùng hắn hơi khép hờ mắt lại, rồi ngay sau đó, Lữ Khải Minh đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy có một bàn tay giật phắt thứ ở trong tay hắn..
– Ngươi nói đúng lắm, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục nữa đây, nhiệm vụ khó khăn như thế cứ để ta lo, nếu ta chết ngươi nhất định phải nhớ đốt vàng mã cho ta mỗi năm đấy.
Suy nghĩ duy nhất của Lâm Phàm lúc này chính là tranh thủ thời gian rời khỏi chiến trường này, các ngươi đánh nhau thì cứ đánh, liên quan quái gì đến ông đâu.
Hơn nữa mình lại có ‘bất tử chi thân’, trời đất bao la, còn nơi nào mà Lâm Phàm ta không đến được kia chứ?
Lúc này đây, hắn đang ngập tràn hứng thú với thế giới này, đương nhiên, nếu như không có cái bàn tay vàng này thì bảo đảm hắn sẽ chẳng có tí tẹo hứng thú nào.
– Ngươi… – Lữ Khải Minh nhìn Lâm Phàm với vẻ giật mình, hắn không ngờ tới vị đồng bào trước mắt này lại can đảm như thế..
Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt kiên quyết: – Gió sông Dịch hiu hắt thổi, tráng sĩ một đi không trở lại.
– Ta đi đây, hãy mang theo ý chí của ta mà cố gắng sống sót nhé.
Khuôn mặt hồng nhuận của Lã Khải Minh bỗng càng đỏ bừng thêm, trong đầu vẫn còn quanh quẩn câu mà Lâm Phàm vừa nói.
Nhất thời lệ rơi đầy mặt, hắn gào to: – Ngươi phải sống sót đấy nhé.
Lâm Phàm đầu cũng không quay lại, chạy thẳng về phía trước.
– Sống cái quần què, ông đang muốn chạy trốn đây này.
Cái con cự thú ở đằng kia thật con mẹ nó lớn, ít nhất cũng phải cao mấy chục mét ấy chứ. Cao lớn thì thôi đi, lại còn giống con mẹ nó Godzilla nữa chứ.
Tuy rằng Lữ Khải Minh không thể động đậy, nhưng vẫn mong chờ nhìn vào cái thân ảnh ở phía xa kia.
Khả năng hủy diệt con cự thú kia căn bản là không có, nhưng hắn vẫn giữ nguyên hy vọng.
Nhưng Lữ Khải Minh đột nhiên thấy đạo thân ảnh kia ngã xuống, bởi vì khoảng cách hơi xa nên hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
– Không- Lữ Khải Minh cắn chặt răng, sắp tuyệt vọng nhắm mắt thì đột nhiên, hắn kinh ngạc nhìn về phía xa, đạo thân ảnh ban nãy vừa ngã xuống nay đã đứng lên rồi.
Hắn nhìn thấy loáng thoáng sau lưng người kia đã bị máu tươi thấm đỏ.
– Con mẹ nó, người đông phiền phức thật đấy, chẳng thể biết được lúc nào mình sẽ bị người ta chém cho một nhát. – Lâm Phàm mắng xa xả, vừa không cẩn thận nên bị người ta đâm cho một kiếm từ phía sau, may mà bất tử chi thân này khá đáng tin, mười giây sau đã sống lại.
Hắn trực tiếp chạy vắt chân lên cổ bỏ chạy không chút nghĩ ngợi.
– Chết đi.
Còn chưa chạy được bao xa thì lại bị người ta chém cho một nhát. Một đao này chém vào cổ, tuy không đau chút nào, nhưng máu phun thế này có phải hơi quá rồi không.
Lữ Khải Minh trông thấy đạo thân ảnh kia lại ngã xuống lần nữa, thì tiếp tục tuyệt vọng lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, hắn thấy thân ảnh nọ lại loạng choạng đứng dậy.
Lữ Khải Minh nắm chặt hai tay, móng tay cắm ngập vào thịt. Hắn đã bị làm cho cảm động phát khóc, đối phương ngã xuống biết bao lần, nhưng vẫn tiếp tục đứng dậy, mãi cho đến khi hắn không còn trông thấy bóng lưng kia nữa.
Rốt cuộc là loại ý chí thế nào mà có thể khiến hắn kiên trì đến vậy kia chứ.
Giờ khắc này, Lữ Khải Minh cắn chặt răng: – Ý chí của ngươi vững vàng như núi cao, nhưng ta nhất định cố gắng noi theo và phát huy.
Dọc theo đường đi.
Đến bản thân Lâm Phàm không biết mình đã bị người ta chém chết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều dựa vào bất tử chi thân mà sống lại.
Nhưng cứ cho là có bất tử chi thân thì cũng không ổn lắm, nào có ai để người ta chém hoài như vậy chứ.
Lúc này Lâm Phàm trực tiếp quỳ mọp xuống đất, giãy hai chân lết lên từ từ.
Voldemort, xuất hiện.
Đám người bên cạnh đang chém giết khí thế ngút trời, ai lại đi để ý dưới chân có một con Voldemort xuất hiện thế này.
– Hắc hắc, thế này được hơn nhiều, không bị người ta chém phải là được rồi. – Lâm Phàm hớn hở ra mặt, cảm giác bản thân đúng là thông con mẹ nó minh.
Không lâu sau, Lâm Phàm ngẩng đầu lên, con cự thú khổng lồ kia đã ở ngay trước mắt.
Con cự thú này vô cùng hung tàn, mỗi bước chân đã đạp chết không biết bao nhiêu người.
Mà ở bên cạnh cự thú là bốn đạo thân ảnh bay lơ lửng, ánh mắt nhìn vào chằm chằm hư không, tựa như đang đề phòng công kích đến từ trên trời.
Lâm Phàm bò lại từ từ, căn bản không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý tới, ngay cả bốn thân ảnh đứng bên cạnh cự thú cũng không thèm nhìn xuống bên dưới làm gì, chắc là theo như bọn họ thấy thì bên dưới căn bản chẳng có gì đáng lo.
Đúng lúc này, cự thú giẫm mạnh một cái, tuy rằng không đạp trúng Lâm Phàm, nhưng khí kình mạnh mẽ lại khiến hắn đổ máu ào ào.
Lâm Phàm chửi thầm trong lòng, thoắt cái tắt thở.
Đến lúc sống lại, nhìn thấy con cự thú phía trước, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo điên cuồng.
Viên cầu trong tay hắn là vật phẩm phụ trợ thượng phẩm do các đại sư trong luyện khí đường của Viêm Hoa tông nghiên cứu biết bao nhiêu thời gian mới có thể chế tạo ra được.
Tác dụng chính của nó là phối hợp với ‘Thần Nguyên pháo’, tiến hành định vị mục tiêu.
Lâm Phàm đứng ở giữa hai chân cự thú, hai tay giơ lên cao, hít một hơi sâu, ấn nút khởi động, chợt nhớ đến một câu nói rất cảm động mà trước kia hắn từng dọc được.
– Cứ bắn tôi đi!
Thanh âm cực lớn, lan ra khắp chiến trường.
Ầm ầm!
Họng của khẩu đại pháo khổng lồ kia ẩn chứa một cỗ sức mạnh đáng sợ, sau đó bắn thẳng lên trời cao.
– Má nó! Sao pháo bắn nhanh thế này. – Mặc dù có bất tử chi thân, nhưng hắn cũng chẳng muốn ngồi im chờ chết, bị nổ tan thây đâu.
Trong nháy mắt, hắn phát hiện ở gốc của cái đuôi con cự thú này lại có một cái lỗ, rút kín lại giống như lỗ đít.
Hắn trực tiếp ném viên cầu vào đó không chút do dự.
Cự thú run nhẹ một cái, hình như có thứ gì đó là lạ chui tọt vào bộ phận quan trọng của nó, có hơi ngưa ngứa.
– Lượn thôi. – Lâm Phàm vắt chân lên cổ, nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi này.
Lã Khải Minh nằm trên mặt đất, vốn không còn ôm chút hi vọng nào nữa, nhưng khi nghe được âm thanh này thì hắn ngẩng phắt đầu dậy.
Hắn thành công rồi!
Không nhịn được nữa bèn khóc òa lên:
– Ta sẽ nhớ ngươi cả đời.
Mà hành động này của Lâm Phàm đã ảnh hưởng tới toàn bộ người của Viêm Hoa tông, sức chiến đấu bạo phát trong nháy mắt.
– Sao có thể như thế được. – Bốn đạo thân ảnh ở quanh cự thú không dám tin vào những chuyện đang xảy ra, nháy mắt lập tức chạy ra thật xa.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Một cỗ kình khí cực mạnh quét bay tất cả.
Còn Lâm Phàm lúc này đã chạy đi thật xa, vừa quay đầu lại thì lập tức muốn chửi thề, hắn bị trận gió lốc này thổi bay lên trời.
– Ta muốn bay cao hơn nữa!
Chương 2: Nghĩ đến đã thấy hí hửng
Không biết đã qua bao lâu.
Lúc Lâm Phàm mở mắt chỉ thấy đầu óc mông lung.
– Đây là nơi nào?
– Mịa nóa, bị thổi đi đâu thế này?
Đến khi nhìn lại phía xa, hắn không nhịn nổi bắt đầu ca cẩm.
– Cái ĐM, nổ văng xa vãi khiếp. Giờ thì hay rồi, ai ai cũng tưởng ông đã chết, có thể lén chuồn được rồi.
Nghĩ đoạn, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười đắc ý, lộ ra cả hàm răng trắng.
– ‘Thân bất tử’ thật đúng là có ích, chí ít cũng đảm bảo về sau không chết được, lại còn có thể sảng khoái mà đi ngao du.
– Đúng rồi! Hình như lúc trước bị chém đã xuất hiện một vật phẩm gì đấy ghê gớm lắm.
Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh chính mình đang nói.
“Danh tính: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng 1 (+)
Điểm khổ tu: 100
Điểm tích lũy: 30”
– Cái đệt, hóa ra trò này khá là cao cấp.
Khả năng tiếp thu của Lâm Phàm khá tốt, không mảy may cảm thấy hình ảnh vừa hiện lên kỳ quái chỗ nào. Hẳn chỉ tự cảm thấy mình đẹp trai ngời ngời như này đương nhiên cũng phải phối với bàn tay may mắn.
Nếu như tay không hên thì còn chơi cái khỉ gì nữa, thà một nhát đao tự kết liễu cho xong.
Điểm tích lũy 30, hình như là sau khi bị chém mới có thì phải.
Nhưng mà cái điểm khổ tu này là như nào đây? Ban đầu thì rõ ràng là trứng ngỗng, có vẻ như sau khi bị chém thì điểm được tăng lên chút chút.
Rồi nhìn thấy tu vi chỉ có Tôi Thể tầng 1 thì hắn lại muốn chửi bà mẹ nó.
Chủ nhân lúc trước của cơ thể này hẳn là cùi lắm, yếu đến mức độ tu vi chỉ vừa ở mức lót sàn.
Đau cả đầu!
Rõ ràng lúc còn ở địa cầu hắn sống sung sống sướng, ngủ có một giấc mở mắt ra đã ở cái nơi quái quỷ này rồi. Giả như có thực lực vô đối thả sức quăng quật thì còn miễn cưỡng chấp nhận, éo nào chỉ có mấy thứ vớ vẩn này.
– Ây da, kí hiệu (+) đằng sau tu vi là gì đây?
Lâm Phàm có chút nghi hoặc, sau đó ấn nhẹ một cái.
Một chuyện không tưởng xảy ra.
“Tu vi: Tôi Thể tầng 2 (+).”
Chỉ có điều là điểm khổ tu lại biến thành trứng ngỗng.
– Ôi vãi!
Lâm Phàm thở dồn dập, cảm thấy cơ thể dần có biến hóa, một dòng nước ấm lan tràn toàn thân, dường như sức lực trở nên khỏe hẳn.
Hắn nắm đấm tay lại, thực là mạnh hơn rất nhiều hồi trước, lợi hại quá xá đi.
– Ha ha!
Lâm Phàm cười lớn, cảm giác sắp đạt đến cảnh giới nhân sinh cmnr. Như trong tiểu thuyết thì nhân vật chính đều phải tự tu luyện, mà hắn chỉ động cái ngón tay ấn một phát đã có thể nâng cao thực lực. Thử hỏi còn ai có thể đánh bại hắn?
Tuy nhiên rất nhanh sau đó hắn đã bình tĩnh lại.
Điểm khổ tu này ban đầu rõ ràng là 0, bị chém suốt cả quãng đường mới biến thành 100. Xem ra là bị giết chết cũng có thể gia tăng điểm khổ tu. Đây hẳn cũng không phải là cách duy nhất, cụ thể thì còn cần phải tìm tòi thêm.
Còn về điểm tích phân thì không hiểu có tác dụng gì.
Theo lí mà nói, thường sẽ phải chui ra một shop tích phân hoặc là rút thưởng may mắn gì đấy. Nhưng hiện tại chả thấy cái quần gì khác, hắn hơi bị thất vọng.
Đột nhiên có âm thanh từ đằng xa vọng lại.
Lâm Phàm nhoài người nấp lại sau tảng đá, nhòm ra cái thấy đơ luôn.
Lại chuyện quái gì đây?
Sao những người ở trận đánh lần trước lại đang chạy hết về phía hắn thế này?
Chẳng lẽ do hành động anh hùng cứu thế giới trước đó.
Xem xét xung quanh hoàn toàn không thấy đường lui.
Giả như mặt đối mặt, chết thì không chết nhưng lại bị bắt sống thì càng khốn, hắn chỉ muốn tự do thôi.
Ngay lúc này, ánh mắt Lâm Phàm lóe lên sự kiên quyết, không chút do dự đập mạnh đầu vào tảng đá.
Bịch!
“Lâm Phàm, trâu chó!” Máu tươi tứ phía không thể lãng phí được, hắn lấy hai tay bôi máu lên khắp người, chớp mắt một cái mồm phun ra búng máu rồi nằm thẳng cẳng ra đấy, giả chết tập hai.
Âm thanh càng ngày càng gần.
– Chạy mau, người của Viêm Hoa tông điên hết rồi, không ngờ chúng ta lại bị đánh bại.
– Sao lại như thế được?
– Thật đáng hận.
– Ê xem, ở đây có một tên đệ tử của Viêm Hoa tông, nhưng đã chết rồi.
– Thật đáng ghét, tên tiểu tử thối này, chết rồi ta cũng không để cho ngươi yên.
Hự hự!
Lâm Phàm đang giả chết, cảm thấy bị người khác chém, trong lòng liền điên cuồng oán thán.
“Lũ chó đẻ này, biến thái vừa vừa chứ, ông đây đã nằm rồi còn bị các ngươi ngược đãi thi thể, một đám súc sinh!” Nhưng kể cả như vậy, hắn vẫn nằm im thin thít.
Nếu mà để bị phát hiện hắn là cái loại bất tử không thể chết thì mới gọi là bi kịch.
Tuy nhiên vào lúc này lại xảy ra chuyện hắn không nghĩ đến.
“Điểm khổ tu: 10.”
Quả nhiên là giống như suy đoán, điểm khổ tu tăng thật.
– Tên đệ tử thối Viêm Hoa tông này, ta cho ngươi chết cũng không toàn thây.
“Đờ cờ mờ!”, Lâm Phàm hơi bị éo chịu nổi, thằng cha này lại dám đá “tiểu đệ” của hắn.
Thôi bỏ đi, nhịn một tí vậy.
Đợi ông đây đạt tới cảnh giới nhân sinh tuyệt đối sẽ chém sạch chúng mày.
Điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên là lần này điểm khổ tu lại không tăng, xem ra chỉ có bị giết chết mới tăng được.
– Đừng dừng ở đây nữa, đi mau.
– Mỗi người tặng một nhát đao, phanh thây hắn ra!
– Được!
Rồi thì tất cả những tên bạo đồ này đều căm phẫn, lần lượt bước qua, giơ thanh đao trong tay lên chém mạnh xuống thi thể nằm trên mặt đất.
Này thì khác đéo gì băm xác.
Nhưng mà điểm khổ tu lại đang tăng.
“+10
+10
…”
Có điều, ‘Thân bất tử’ vô tác dụng trong vòng 10 giây, tức là khi hồi sinh sẽ cần 10 giây để sống lại. Mà trong 10 giây này hắn bị coi như là đã chết, có bị chém thì cũng không được tăng điểm khổ tu.
Không lâu sau đó.
Âm thanh đã đi xa.
Lâm Phàm lập tức mở mắt, tay sờ sờ đầu. Ban nãy có thằng mất dạy nào đấy chỉ chuyên môn chém vào đầu, xém chút nữa khiến hắn bị chấn động não.
Tuy nhiên tình hình hiện tại đã ổn định.
Xem ra Viêm Hoa tông thắng rồi, nếu không mấy tên kia cũng chẳng cần tháo chạy.
Kiểm tra điểm khổ tu xem sao.
Vậy mà được những 150 điểm.
Nhẩm tính lại, hình như bản thân bị chém chết đúng 15 lần.
Lại ấn kí hiệu (+) kia, nhấn xong không thấy phản ứng gì.
Chỉ e là điểm khổ tu chưa đủ thăng cấp, thôi bỏ qua đã, bây giờ phải tính xem nên đi đâu.
Một cơn gió lạnh thổi đến, hắn tự nhiên thấy lành lạnh.
Vừa nhìn phát hắn liền đơ luôn, ban nãy bị chém nhiều đến mức giờ quần áo đã nát con mẹ hàng lươn rồi. Hắn ngượng ngùng che đũng quần rồi nhìn quanh quất, cứ phải tìm đồ để che chắn cái đã.
Lúc này Lâm Phàm thực sự muốn cám ơn người Nhật Bản ở địa cầu của hắn đã phát minh ra cách quấn khố, rồi rút đống quần áo trên người xuống che cái mông lại.
Ổn rồi!
Kí ức của người trước cho hắn biết Viêm Hoa tông ngày nay không yên bình, bị khai chiến toàn mặt trận, đi đâu cũng nguy hiểm. Nhưng mà quay về đường cũ cũng không ổn, thoát được ra đây chẳng dễ dàng gì, nhất định phải phiêu bạt một mình mới được.
Tục ngữ nói rất hay, bỏ mặc tất cả, tung hoành tứ hải.
Thế giới thì rộng lớn, lại còn là một thế giới xa lạ, phải xông xáo bước vào cuộc sống mới mới phải.
Năng lực của bản thân trâu chó như vậy, còn sợ gì mà không đến được với cảnh giới nhân sinh?
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, ý tưởng này liền bị hắn gạt phăng đi.
Nhìn thấy được những gì mà tiền thân đã chứng kiến khi trốn ở chỗ ẩn náu, hắn không chút do dự liền quay phắt trở về.
Vẫn là Viêm Hoa tông an toàn.
Huống hồ mình lại là anh hùng.
Chẳng lẽ lại không xếp hàng hoan nghênh.
Nói không chừng còn có gái đẹp sùng bái anh hùng đây, giải quyết được luôn chuyện đại sự đời người.
Nghĩ đến đã thấy hí hửng.
Chương 3: Thật không có tiền đồ
– Người đâu hết rồi?
Về đến chiến trường lúc trước giờ đã không còn thấy bóng người nào, một khối thi thể cũng không còn.
Tuy chưa đếm kỹ xem bao nhiêu người hi sinh, nhưng trận chiến đó tàn khốc như vậy ít phải có đến cả vạn người tử vong.
Rốt cục mình đã ngất bao lâu, tốc độ dọn dẹp chiến trường cũng nhanh quá.
Từ thế giới hiện thực đến ‘Viêm Hoa tông” này mới ba ngày đương nhiên hắn chưa thể có gì gọi là lòng trung thành được. Nhưng bên ngoài quá là không an toàn. Xem xét lại thực lực bản thân lúc này, ngoài ‘Thân bất tử’ ra hắn coi như chẳng có chút năng lực nào tự bảo vệ mình. Quay về Viêm Hoa tông thì vẫn hơn.
Nhìn quanh quất, ngay cả tấm áo hắn cũng không có, xui đéo thể tả được.
Ăn mặc như này nhỡ để người ta nhìn thấy lại chả bị cười rụng răng.
Đi tiếp về phía trước sẽ tới căn cứ địa của Viêm Hoa tông, không biết tiếp theo sẽ xảy ra những gì.
Không biết qua bao lâu.
– Đứng lại! Ngươi là kẻ nào?
Đột nhiên có hai kẻ cầm binh khí xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, cảnh giác nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Lâm Phàm hò hét trong lòng, cuối cùng cũng thấy bóng mẹ nó người.
– Là người mình cả, đừng xúc động.
Lâm Phàm vội nói, định lấy ra vật làm chứng mới chợt nhận ra hiện tại bản thân ngoài cái khố đùm thì chả lấy đâu ra cái gì khác.
Một kẻ có dáng người gầy gò trong hai người nọ cảnh giác nhìn Lâm Phàm, trộm nghĩ người này sao lại ăn mặc như vậy, ngữ khí không tí thân thiện nào:
– Ngươi lấy cái gì để chứng minh ngươi không phải là gian tế?
Lâm Phàm thật hết chỗ nói, gian cái mẹ mài.
Ông đây nếu là gian tế còn mặc cái dạng này đến đây sao? Thật là ngu ngốc.
Tên có dáng người cao cao đề nghị:
– Ta thấy hắn lai lịch không rõ ràng, lại còn trông dung tục như vậy. Hay là mang đi chém đi!
Tên gầy yếu khó xử nói:
– Thế có vẻ không ổn lắm đâu.
Tên cao lại nói:
– Không ổn cái gì, ta chỉ cần cho hắn một đao là thành hai nửa, trút một hơi là ngắc ngoải ngay.
Lâm Phàm nghe cuộc trò chuyện của hai người nhất thời nổi giận. Ông khổ sở tìm đến các người vậy mà các người lại dám chém, thật con mẹ nó chịu thế éo nào được.
Thực sự là không thể nhịn được nữa, hắn gầm lên:
– Các người muốn làm gì? Sao các người hành xử cái kiểu đắng lòng thế? Vừa rồi ta liều mạng xử cự thú vất vả lắm mới trở về được mà các người lại muốn giết ta?
Hai người nọ nghe xong lời này liền kinh ngạc.
Nam tử gầy yếu cả mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Lâm Phàm:
– Ngươi chính là đệ tử lúc đó hét lên “Nã pháo về phía ta” sao?
– Ngoài ta ra còn có thể là ai? Ta đánh đổi mạng sống cho các người, không ngờ rằng các ngươi vậy mà lại muốn giết ta? Đau lòng, thật sự quá đau lòng! Thôi, ta thà rời đi còn hơn.
Lâm Phàm vẻ mặt vừa bi thương vừa bất ngờ, xoay người định bỏ đi.
Ngay lúc Lâm Phàm xoay người đi, một bàn tay giữ tay hắn lại.
Lâm Phàm lén cười, ui xời, ông đây nói hai ba câu là khiến các người áy náy không thôi.
Quả nhiên!
-Vị sư đệ này, đừng tức giận, ta và sư huynh vốn không biết.
Nam tử gầy yếu phút chốc cảm thấy áy náy vô cùng, ánh mắt nhìn Lâm Phàm cũng đã thay đổi.
Sao bọn họ có thể không biết, để thắng được trận chiến này ít nhiều là nhờ vị đệ tử vô danh lúc đó. Nếu không kết cục thế nào thật không thể nói trước được.
Lâm Phàm tiêu sái quay đầu:
– Nếu đã như vậy, ta cũng đành tha thứ cho các ngươi.
Và tên đệ tử cao kia ôm luôn lấy bả vai Lâm Phàm, hắn vốn tập võ có lực, ánh mắt trừng trừng như trâu:
– Vị sư đệ này, sư huynh vừa rồi đúng là muốn chém đệ, nhưng đệ đừng để trong lòng. Ta vốn là người nói chuyện có chút thô lỗ.
Lâm Phàm trong lòng thầm nghĩ, tên này cao to như vậy sao đầu óc lại đơn giản thế chứ.
Dù sao hắn đã có tính toán ban đầu. Mình mặc dù có ‘Thân bất tử’ không sợ chết, nhưng bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu bị người khác bắt cóc thì sợ là trốn không nổi.
Suy đi tính lại nơi này có vẻ an toàn hơn một chút, mình cũng có thể nghĩ phương pháp trốn ra một cách an toàn.
– Xin hỏi cao danh quý tính của hai vị đại huynh đây là?
Nam nhân gầy yếu tóc dài xõa vai, mặt mũi có chút âm trầm, đáp lại:
– Ta là Âm Tiểu Thiên.[Audio] Thần Thoại Đế Hoàng – Tối Cường (dịch)
– Ta là Cao Đại Tráng. Sau này chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cứ tới tìm ta, ta thích nhất là được giúp đỡ người khác.
Quả nhiên tên cũng như người, thật mẹ nó cao to, lại hơi bị ngốc.
Còn nữa, ai là người một nhà, muốn bắt quàng làm họ cũng không phải bắt kiểu này chứ.
Chỉ là với tình hình hiện tại thì hai người này có thể xem như khá thân thiện.
– Ta là Lâm Phàm
Bỗng nhiên, Âm Tiểu Thiên hô lên;
– Đúng rồi, Đại Tráng, ngươi dẫn Lâm sư đệ đi, để ta đi thông báo với sư huynh.
Nóng xong Âm Tiểu Thiên liền nhanh chóng chạy đi.
Lâm Phàm có chút khó hiểu sờ đầu:
– Đại Tráng sư huynh, Âm sư huynh đây là định…?
Cao Đại Tráng vỗ vai Lâm Phàm, khí lực không hề nhỏ, lớn giọng:
– Sư đệ, đệ chính là anh hùng, lập được công lớn, các sư huynh bên trên đều đang tìm đệ đó.
Có mỗi chút chuyện nhỏ gì đâu, còn phải vẽ vời, Lâm Phàm nói thầm trong lòng.
Cao Đại Tráng dẫn hắn đi qua tầng tầng lớp lớp trạm gác.
Dựa vào kí ức, nơi này cũng không phải là bản bộ của Viêm Hoa tông mà là khi giao chiến với kẻ thù mới lấy làm đại bản doanh tạm thời.
Chẳng qua có việc khiến Lâm Phàm hơi xấu hổ là Cao Đại Tráng quá khoe khoang, gặp ai cũng hô lớn:
– Đây chính là anh hùng đã xử đẹp Cự Thú Chiến Tranh!
Không phải chứ, ai ai cũng dán mắt vào mình. Có điều ánh mắt họ đều lộ rõ sự kính nể.
Lâm Phàm không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương tự đắc. Trước khi trốn ra còn có thể huởng thụ một phen đãi ngộ dành cho anh hùng cũng là lựa chọn không tồi.
Rất nhanh đã đến đại bản doanh.
Đại bản doanh này không hề giống với cảnh trong phim cổ trang, không hề có trăm ngàn lều trại như trong tưởng tượng.
Đó là các tòa kiến trúc cổ sừng sững, nhất là điện chỉ huy ở chính giữa, vô cùng rộng rãi khí thế, một chút cũng không tầm thường.
– Sư huynh, chính là người này.
Âm Tiểu Thiên xuất hiện, bên người hắn còn có một nam tử đang đánh giá Lâm Phàm:
– Đệ chính là Lâm Phàm?
Nam tử nghi hoặc nhìn đối phương, trong lòng có chút nghi ngờ người này làm sao mà sống sót dưới nòng của ‘Thần Nguyên pháo’ được vậy.
Lâm Phàm lộ vẻ hớn hở:
– Đúng vậy, sư huynh, ta chính là Lâm Phàm.
– Đệ làm sao mà sống sót được hay vậy?
Lâm Phàm vốn đã sớm nghĩ ra lý do lấp liếm, liền thổi phồng sự việc:
– Sư huynh, huynh không biết đâu, tình hình chiến trường ngày đó thực sự rất khốc liệt, Lã Khải Minh sư huynh vốn định dùng thân mình để hủy diệt con cự thú kia. Không ngờ huynh ấy bị người ta chém cho một đao, hoàn toàn không thể cử động được. Vì vậy đệ đây không hề do dự, ôm cái thứ đó lao thẳng về phía cự thú. Đúng lúc ‘Thần Nguyên pháo’ phát nổ đệ liền vắt chân lên chạy, sau đó liền không biết gì nữa. Khi đệ tỉnh lại đã không biết bị thổi bay đến đâu rồi, chỉ đáng tiếc là quần áo trên người đều không còn.
Nam tử có chút mơ hồ, còn có thể có chuyện như thế này sao?
‘Thần Nguyên pháo’ kia chính là pháp bảo công kích trung phẩm cấp Huyền giai, được nạp một lượng lớn ‘Nguyên tinh’ có thể phát ra sức bạo kích vô cùng khủng bố. Dù cho là tu vi Tôi Thể tầng 9, sắp trở thành cường giả Địa Cương cảnh cũng không là gì trước pháo.
Cuối cùng, hắn cũng nghĩ không ra tình huống này là thế nào, chỉ có thể đổ cho vận may vậy.
– Tốt, rất tốt, Viêm Hoa tông có đệ tử như đệ còn lo gì không giữ được gia tông – Nam tử vui vẻ vỗ vai Lâm Phàm – Lâm sư đệ, công lao này của đệ sư huynh sẽ ghi nhớ, đợi đánh nhau xong trở về phái, sẽ dựa vào công lao mà ban thưởng. Âm sư đệ, mau dẫn Lâm sư đệ đi nghỉ ngơi.
– Vâng, sư huynh. – Âm Tiểu Thiên gật đầu, cười nói – Lâm sư đệ đi thôi, ta dẫn đệ đi thay quần áo.
Lâm Phàm thấy có chút không đỡ được.
Ông đây lập công lao lớn như vậy, chỉ một câu là xong?
Đã nói là anh hùng cơ mà.
Đệt mịa nóa, không có tiền đồ, quả nhiên không có chút tiền đồ nào. Ra ngoài chạy loạn có khi còn tốt hơn nơi này.
Lâm Phàm hơi bị thất vọng, vốn dĩ cho rằng có thể đi tới cảnh giới nhân sinh rồi, không ngờ lại như vậy.
Trên đường.
– Âm sư huynh, vị sư huynh vừa rồi là ai vậy? – Lâm Phàm hỏi.
Âm Tiểu Thiên sùng bái đáp:
– Vị kia là Phương Kình sư huynh. Nhập tông hai năm đã trở thành Tôi Thể tầng 9, đã đạp nửa chân lên cấp cường giả Địa Cương cảnh. – Sau đó có chút ngượng ngùng nói – Ta và Đại Tráng đều nhập tông được ba năm, bây giờ mới chỉ là Tôi Thể tầng 6, cũng không biết bao giờ mới có thể trở thành cường giả như Phương sư huynh đây.
Lâm Phàm nói thầm trong lòng, mất hai năm mới chỉ là Tôi Thể tầng 9, nếu là mình sớm đã vô địch thiên hạ.
Dù sao cũng tốt, ông đây bây giờ là người có bàn tay vàng, trở thành cường giả còn khó sao.
Cao Đai Tráng cười ngây ngốc:
– Với năng lực của Lâm sư đệ, nhất định cũng sẽ trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Chương 4: Mình khác gì Autohack
– Lâm sư đệ, trước mắt cứ ở tạm nơi này, quần áo ở trong ngăn tủ.
Âm Tiểu Thiên vẫn còn cảm thấy áy náy với Lâm Phàm vì lúc trước nghi ngờ sư đệ là nội gián. Chính đệ ấy là người đã liều mạng trong trận cự thú tàn phá mà bản thân lại suy nghĩ như thế, càng nghĩ càng xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lâm Phàm nhìn căn phòng trước mặt thấy khá là vừa ý, rồi hỏi:
– Hai vị sư huynh chuẩn bị đi đâu vậy?
Âm Tiểu Thiên đáp:
– Hôm nay ta và Đại Tráng có phiên trực, lát nữa còn phải quay lại vị trí. Ngày mai chúng ta lại đến tìm sư đệ trò chuyện.
Nói xong liền quay người rời khỏi.
Lâm Phàm hiện tại còn rất nhiều chuyện chưa làm rõ, cũng muốn yên tĩnh một mình.
– Hai vị sư huynh đi thong thả.
Lâm phàm cười vẫy vẫy tay.
Âm Tiểu Thiên và Cai Đại Tráng cùng quay người, nghi hoặc nhìn về phía Lâm Phàm:
– Lâm sư đệ còn có chuyện gì sao?
– A? – Lâm Phàm ngẩn người, mình làm gì có chuyện gì đâu, lập tức nhanh trí đáp – Không có gì đâu, hai vị sư huynh cứ đi đi.
– Lâm sư đệ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.
Đệch mợ, nói “đi thong thả” thì chính là bảo các người lượn đi cho nhanh còn gì, vậy mà lại nghĩ mình còn có chuyện, thật không biết làm sao.
Trở về phòng, hắn thấy nơi này mặc dù đơn giản nhưng khá sạch sẽ. Tiếp đó liền nhanh chóng cởi bỏ mảnh khố đụp xuống, thay bộ trang phục khác.
Đi qua đi lại với phong cách này hẳn là sẽ rất tổn hại đến hào quang của bản thân.
Không nghĩ nhiều nữa, phải nhanh chóng xem xem bàn tay vàng còn có tác dụng thần kì gì.
Hệ thống xuất hiện, không có phản ứng gì.
Chọc chọc bàn tay vàng, con mẹ nó vẫn không có phản ứng.
Tâm trí vừa chuyển động, bảng điều khiển ở trong đầu liền xuất ra một màn hình.
“Danh tính: Lâm Phàm
Tu vi: Tôi Thể tầng 2 (+)
Điểm khổ tu: 150
Điểm tích lũy: 30
“Thiên phú: Thân bất tử”
“Rút thưởng: Thanh Đồng (100), Bạch Ngân (300), còn lại chưa được mở.”
Số liệu trên bảng điều khiển đã có nhiều thay đổi lớn, so với trước đây còn xuất hiện thêm hai phân loại là thiên phú và bảo rương.
‘Thân bất tử’ thì hắn vốn đã rõ, khỏi cần giải thích, nhưng mà mục rút thưởng này có lẽ là dùng điểm tích lũy đổi lấy.
Lúc trước đã tự rút được thưởng cấp vĩnh hằng, xem ra khá là may mắn. Tuy nhiên hiện tại thì trong hệ thống rút thưởng không có cái cấp vĩnh hằng nào, chắc còn cần phải tiếp tục nỗ lực.
Còn điểm khổ tu này quả khiến người khác khó hiểu, cũng không thể để bản thân suốt ngày bị chém chết được, hẳn là phải có cách khác.
Đinh! Đinh! Đinh!
Tiếng chuông lớn vang đến. Âm sắc ấy cao vút, rung động cả tâm linh như có ý cảnh cáo.
Lâm Phàm kết hợp với kí ức gốc, đột nhiên hiểu ra.
Đây là tiếng chuông đặc thù của Viêm Hoa tông, cho dù đang ở trong phái hay ở ngoài chiến trường, cứ đến đúng thời khắc thì vang lên.
Mục đích của tiếng chuông chính là để nhắc nhở các đệ tử cần nỗ lực tu luyện, tăng cường thực lực bản thân. Thân cường thì tông mới mạnh, đây chính là tôn chỉ của Viêm Hoa tông.
– Đúng rồi, chỉ cần là đệ tử của Viêm Hoa tông, lúc nhập môn đều sẽ được tu luyện một môn công pháp.
“Luyện Thể quyết” – Lâm Phàm tìm một lượt ở trong đầu mới thấy môn công pháp này.
Không cần biết là đệ tử ở cấp bậc nào, nhập môn đều cần phải tu Luyện Thể quyết.
Cảnh giới của Tôi Thể tổng cộng chia làm chín tầng. Mỗi tầng tuy không có quá nhiều khác biệt nhưng lại có thể khiến cơ thể càng ngày càng cường tráng. Đến cuối cùng các loại cơ quan như xương cốt, tủy, nội tạng đều trở thành bất diệt, đánh đâu thắng đó.
Đương nhiên đây chỉ là cách nói khoa trương. Đúng ra thì vẫn chưa có ai tu luyện được đến cảnh giới đao thương bất nhập này. Nhưng nhiều người đã có thể rèn đúc cơ thể đến mức cực hạn chuẩn bị sẵn sàng để bước vào cảnh giới.
Theo như ghi chép, mỗi ngưỡng gồm ba tầng, muốn tu luyện đến Tôi Thể cửu trọng cần phải trả một cái giá cực lớn.
– Đệch mợ, đến cái thế giới này lại chỉ có mỗi một môn pháp để tu luyện, quả là rẻ rách. Giá mà rút thưởng được công pháp tuyệt thế thì mới sướng chứ.
Lâm Phàm ngầm rủa trong lòng.
– Thôi bỏ đi, thử một lần xem sao, nếu tốc độ tu luyện quá chậm thì tự sát luôn, tự sát được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Theo như hắn biết thì tình huống hiện tại không an toàn. Bọn họ đang phải đối mặt với sự xâm chiếm của Nhật Chiếu tông. Theo trí nhớ thì tông môn này nằm gần Viêm Hoa, đất đai ít, tài nguyên cũng không dồi dào, nhưng lại rất nhiều người tài, thực lực tông môn gần như vượt hẳn Viêm Hoa tông. Bởi vậy Nhật Chiếu tông mới muốn xâm chiếm Viêm Hoa tông nhằm tranh đoạt lãnh thổ và tài nguyên.
Nhưng cả triệu đệ tử Viêm Hoa tông sao có thể chịu bị khuất phục. Cái khác thì không biết nhưng chết thì chắc chắn không sợ. Lúc này họ tạm gác lại các cuộc nội chiến, toàn bộ lực lượng đồng lòng đối phó với Nhật Chiếu tông.
“Trời ạ, xuyên không đến đây đã chẳng được thân phận tốt đẹp gì, lại còn đầy áp lực.” Lâm Phàm nghĩ.
Phải tu luyện!
Chuyển hóa công pháp.
Trong tức khắc, thân thể hắn sinh ra kết nối với không khí. Một sự rung động mạnh lan truyền trong không khí, giống như những gợn sóng sinh ra khi ném tảng đá vào trong nước, mài vào thân thể hắn.
Dồn nén cộng hưởng lại.
Từ khi có ‘Thân bất tử’ hắn đã không còn cảm nhận được nỗi đau. Nhưng dựa theo trí nhớ, sự đau đớn phi thường khi tu luyện rất khó chịu đựng. Bởi vậy rất nhiều người đã không kiên trì được, chỉ có thể từng bước chậm rãi tu luyện.
Đột nhiên xảy ra một chuyện khiến Lâm Phàm ngạc nhiên.
“Điểm khổ tu +1
Điểm khổ tu +1
…”
Điểm khổ tu không ngừng tăng lên khiến Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc như phát hiện một châu lục mới. Ban đầu hắn còn không dám tin, sau đó liền hưng phấn tột độ.
– Vãi đạn!
– Thì ra là cách này, nếu như cứ phải bị chém chết mới tăng điểm khổ tu thì không biết phải đến bao giờ mới tu luyện được đến cảnh giới cao nhất. Hóa ra mấu chốt chính là tự tu luyện, thật là phê như con tê tê.
Một thời gian sau.
Lâm Phàm ngừng tu luyện.
Kiểm tra điểm khổ tu đã đạt tới 3750 điểm.
Tăng điểm, phải tăng thêm điểm.
Lập tức nhấn kí hiệu (+).
Vụt!
Có cảm giác kì lạ chảy khắp cơ thể, hắn kiểm tra bảng điều khiển thì phát hiện tu vi đã thay đổi.
“Tu vi: Tôi Thể tầng 3 (+)
Điểm khổ tu: 1750.”
Lần trước lên một cấp cảnh giới chỉ cần một trăm điểm khổ tu. Không ngờ rằng tăng lên tầng 3 tiêu hao mất 2000 điểm, sự chênh lệch này quả là lớn.
Dẫu vậy cũng đủ khiến Lâm Phàm mãn nguyện, những người khác phải mất vài tháng mới lên được một cấp cảnh giới. Mình chỉ mất vỏn vẹn một canh giờ đã luyện được, sợ chưa.
Dưới tầng 3 là một hạn ngưỡng, sau tầng 3 là đến lúc xuất hiện chuyển biến, cơ thể sẽ dần dần rắn rỏi cứng cáp như đá.
Nếu muốn vượt qua tầng 3 lên tầng 4 cần phải có ý chí kiên định, bởi lẽ nỗi đau đớn này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Sau khi phát hiện bí mật nhỏ này, Lâm Phàm sao có thể chần chừ được nữa, lập tức điên cuồng tu luyện.
Thực lực cường hãn rồi mới có thể tự do phiêu bạt, nếu chỉ dựa vào mỗi ‘Thân bất tử’ thì có ích gì mấy.
Tu luyện!
Đến khi mặt trời lặn Lâm Phàm mới mở to mắt.
“Điểm khổ tu: 5750.”
Tăng điểm.
Tay vừa di chuyển.
“Tu vi: Tôi Thể tầng 4 (+)
Điểm khổ tu: 1750.”
Tức khắc tầng 3 lên tầng 4 ấy, cơ thể hắn đã xuất hiện những thay đổi cực lớn. Làn da nhẵn nhụi trở nên thô ráp, mọc lên từng mảng vảy sắc bén. Hắn lấy tay chọt thử liền thấy cứng cáp vô cùng. Sau đó những mảng vảy từ từ ẩn xuống dưới da, làn da thô ráp lại trở nên nhẵn nhụi như ban đầu.
– Không phải là từ tầng 3 lên tầng 4 sẽ có một quẻ bói sao? Quẻ của ông đâu rồi?
Lâm Phàm gặp tình huống này không khỏi phá lên cười, đệch cụ còn chơi cái mẹ gì nữa, bố mày rõ ràng là đang chơi ăn gian, còn cho người khác sống nữa không?
Tốc độ đạt đến cảnh giới nhân sinh đã nhanh hơn rồi.
Chương 5: Ta chỉ không tin mà thôi
Có được bàn tay vàng này mà còn không nắm chặt lấy thì đúng là trời không dung đất không tha.
Huống hồ tình huống hiện tại cũng không an toàn. Nếu lại gặp tình huống oánh nhau, tuy rằng bất tử thật nhưng lỡ cứ để người ta chém hoài thì cũng khiến hắn băn khoăn không ít.
Vậy nên hắn tu luyện, điên cuồng tu luyện đến rạng sáng!
Lâm Phàm mở mắt, cảm thấy có tí khó nuốt, đầu óc mê mê mang mang. Việc tu luyện hao phí quá nhiều tinh lực của hắn, hơn nữa thực lực của bản thân hắn còn chưa mạnh mẽ đến mức có thể không màng nghỉ ngơi.
Chí ít thì hiện tại hắn vẫn chỉ là người trần mắt thịt.
Tính toán sơ qua một chút, một phút đồng hồ có thể tăng ba mươi điểm khổ tu, vậy là một giờ tăng một ngàn tám trăm điểm.
Nhìn lại bảng hiển thị một chút, điểm khổ tu: 7150.
Tu luyện đã được ba giờ.
Nhìn sắc trời, bên ngoài đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng là kêu không thôi.
Muốn tiện tăng thực lực lên một chút nhưng điểm khổ tu không đủ để tăng lên nữa.
Ngày hôm sau.
Bang! Bang!
Tiếng đập cửa vang lên, đồng hồ sinh học của Lâm Phàm còn chưa thích ứng kịp, hồi xưa thì cứ phải đến giữa trưa hắn mới thèm mở mắt.
– Chết tiệt, mới sáng sớm thằng mẹ nào đã gõ cửa. – Lâm Phàm đẩy cửa ra, tức khắc ấy còn chưa kịp phản ứng đã thấy hoa cả mắt. Một thân thể mập mạp nhào đến ôm chầm lấy hắn.
– Lâm sư đệ, đệ còn sống thật!?
Lã Khải Minh kích động trào nước mắt. Sự tình diễn ra ở trận chiến hôm ấy hắn chứng kiến rõ mồn một. Lúc trận đấu kết thúc thì hắn được đưa đi trị liệu, nhưng vẫn cố nhịn đau, kể kỳ tích của Lâm Phàm lại cho người khác nghe, một lòng mong bọn họ tìm được thi thể Lâm Phàm.
Sau đó được nghe có người nói Lâm Phàm đã quay về, lại vẫn toàn vẹn như lúc ban đầu, hắn hưng phấn đến độ chỉ hận không thể ngay lập tức đi tìm đối phương. Nhưng thương thế trên người hắn không cho phép hắn tùy tiện rời giường. Trải qua một đêm hồi phục, thân thể dần khá hơn hắn mới không thể chờ được mà chạy đến đây.
– Đệ đệ cái củ kẹc!
Lâm Phàm điên tiết chửi thề, cái tên béo này làm gì thế không biết, ông mày đéo thích đàn ông. Hắn vốn định giãy dụa thoát ra, không ngờ cánh tay của tên béo này cứng như gọng kìm sắt, ôm hắn chặt cứng.
Lâm Phàm tỏ vẻ bình tĩnh:
– Lã sư huynh, không ngờ huynh vẫn còn sống.
Khuôn mặt béo tròn của Lã Khải Minh đỏ bừng, hưng phấn thuật lại:
– Ta vốn tưởng ta không cố được nữa rồi. Nhưng Lâm sư đệ từng dặn dò ta nhất định phải sống thay phần của đệ nữa. Ta liền thề, ta không thể chết được, nhất định phải kiên cường. Gặp lại được Lâm sư đệ ta vui quá đi mất.
Khụ khụ!
Đúng lúc này, có tiếng nói vang lên ngoài cửa:
– Có phải chúng ta đến không đúng lúc rồi hay không?
Âm Tiểu Thiên đứng ở ngoài cửa, mắt vẫn liếc trộm hai ngưới đang ôm nhau, lại chuyển tầm mắt qua nhìn nhìn Cao Đại Tráng, cảm thấy bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều.
Cao Đại Tráng ngây ngốc gãi đầu:
– Lâm sư đệ thực rất được lòng người khác, giống hệt ta.
Lã Khải Minh lúc này mới phát hiện ra chính mình đã quá kích động, sau đó mới chịu buông Lâm Phàm ra:
– Để hai vị sư huynh chê cười rồi, ta nhìn thấy Lâm sư đệ nên mừng quá.
Lâm Phàm thở ra một hơi, người này đúng là quá nhiệt tình, nhiệt tình đến phát khiếp.
– Hai vị sư huynh tìm đến đây sớm như vậy, có chuyện gì sao?
– Lâm sư đệ, chúng ta tới tìm đệ nhau cùng đi nhà ăn, sau đó cùng đi đến trường luyện võ. – Âm Tiểu Thiên nói.
Cao Đại Tráng cười ngây ngô:
– Lâm sư đệ còn không mau mau đi, nếu đi muộn quá là không còn gì ăn đâu.
Tính đến thời điểm này hắn đến đây mới được ba ngày. Trước nay hắn vốn chỉ là một tên độc thân bị người ta chê cười, không nghĩ giờ lại được yêu mến đến thế. Sáng dậy còn có người gọi đi ăn cơm, cảm giác này cũng không tồi.
Sau đấy hắn liền đi rửa mặt.
– Ba vị sư huynh, chúng ta đi thôi.
Dùng bữa ở nhà ăn xong, bốn người đến trường luyện võ. Tuy rằng hiện giờ đang giao chiến, nhưng tu luyện lại là việc không có ai lơ là một chút nào.
– Âm sư huynh, bước đầu nhập môn đều phải tu luyện ‘Luyện Thể quyết’ sao? – Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Âm Tiểu Thiên đáp lời:
– ‘Luyện Thể quyết’ là công pháp cơ bản trong quá trình tu luyện Tôi Thể của Viêm Hoa tông, có tác dụng rèn rũa cơ thể để đạt đến Tôi Thế tầng 9, chuẩn bị cho thời điểm bước vào Địa Cương cảnh. Đến khi nhập Địa Cương cảnh rồi, thì sẽ sản sinh ra nguyên lực giúp tu luyện được những công pháp không thuộc về người phàm nữa.
Lâm Phàm hỏi:
– Vậy khi còn là Tôi Thể thì có thể tu luyện những công pháp gì?
– Có thể tu luyện công pháp Nhân giai, đây là môn pháp có thể luyện khi chưa sản sinh ra nguyên lực. Còn những công pháp trên cấp Nhân giai thì phải có nguyên lực mới thúc đẩy được. – Âm Tiểu Thiên giải thích.
Rất nhanh đã đến trường luyện võ.
Đương lúc vừa đặt chân đến trường luyện võ, Lâm Phàm có chút không đành lòng nhìn thẳng tình huống đang diễn ra trước mắt.
Tàn độc, thật sự quá tàn độc.
Vết máu loang lổ khắp nơi. Người thì đứng im cho người khác dùng gậy gỗ, gậy sắt nện liên tiếp vào thân. Người thì tay cầm dây thừng chống đỡ công kích liên tục của đạn đá.
Đừng tưởng rằng người ta đang tự ngược đãi, thực chất là đang tu luyện.
Phương pháp mài dũa thân thể thì có rất nhiều. Cách thứ nhất là ngoan ngoãn tu ‘Luyện thể quyết’, dùng biện pháp cộng hưởng để dồn nén thân thể.
Còn một cách nữa chính là dựa vào ngoại lực cùng lúc với sử dụng ‘Luyện thể quyết’, tiến hành mài dũa thân thể với cường độ cao, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.
Cái cảm giác tra tấn này người bình thường không chịu được bao lâu là sẽ ngừng lại ngay. Còn nếu cứ cố quá thì sẽ dễ quá cố.
– Lâm sư đệ, tu luyện thôi. – Lã Khải Minh nói. Để tăng cường thực lực của bản thân, Lã Khải Minh cũng thuộc dạng liều.
– Được. – Lâm Phàm cười nói, hắn cũng muốn thể hiện. Mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi, chẳng lẽ mấy biện pháp này thật sự có thể đề cao tốc độ tu luyện?
Âm Tiểu Thiên thì lại không lựa chọn tu luyện theo loại phương pháp này, có vẻ như thấy thương cho cơ thể bản thân. Còn Cao Đại Tráng thì cởi luôn áo, để lộ ra thân thể cường tráng.
– Nào, đánh ta đi. – Cao Đại Tráng hít sâu một hơi, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, cơ bắp sau lưng cuộn lên từng khối, cảm giác kích thích khôn tả.
Âm Tiểu Thiên cầm gậy sắt đánh mạnh vào lưng Cao Đại Tráng, mà Cao Đại Tráng bình thường vốn luôn tỏ vẻ ngốc nghếch lúc tu luyện lại rất nghiêm túc, cẩn thận.
Hắn chôn chặt cảm giác đau đớn, không mảy may biểu hiện ra ngoài.
Dưới sự trợ giúp của ngoại lực, hắn vận chuyển công pháp, cơ thể dần dần chuyển sang sắc đỏ như bị lửa nóng đốt cháy. Dòng máu trong cơ thể hắn sôi lên hừng hực, chuyển hóa thành từng luồng năng lượng huyền diệu, phân tán đến từng thớ da tấc thịt.
Có thể thấy hắn đã luyện cốt đến cảnh giới rất cao.
Lâm Phàm nhìn quanh quất, cảm thấy mình hẳn là có thể thử một lần, xem xem chịu đựng được hay không.
– Ngươi chính là Lâm Phàm? Kẻ đã tiêu diệt Cự Thú Chiến Tranh? – Đúng lúc này sau lưng có tiếng nói vang lên.
Lâm Phàm quay đầu, phát hiện một nam tử cởi trần đi về phía mình. Trên người hắn thâm tím đầy mình, hiển nhiên cũng là kẻ mạnh.
– Đúng vậy, chính là ta. – Lâm Phàm tự hào đáp, xem ra gặp được người hâm mộ rồi.
Nam tử kia nhìn một lượt trên xuống dưới, đánh giá một phen rồi lắc đầu:
– Nhìn tu vi cùng dáng người, Trương Long ta đây không tin.
Lâm Phàm khó chịu trong lòng. Ông mày không quản khó nhọc làm nên đại sự mà có người dám không tin, thế thì khác éo gì xúc phạm nhân phẩm đâu.
– Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu tin? – Lâm Phàm thấy cần phải chứng minh mới được.
Trương Long nói:
– Ta chỉ là không tin mà thôi. – Sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Lâm Phàm bị xoay như chong chóng. Theo trình tự mà nói đáng lẽ nên thể hiện ra tí năng lực, khiến cho tên này tâm phục khẩu phục. Nhưng cái tên này chả tỏ vẻ gì khác, nói mỗi mấy câu đã xoay người đi luôn.
– Trương Long, ngươi có ý gì? Chẳng nhẽ ngươi nghi ngờ Lâm sư đệ? – Lã Khải Minh sao có thể nhịn được, tận mắt hắn chứng kiến Lâm sư đệ không màng sống chết hủy diệt Cự Thú Chiến Tranh.
– Lã Khải Minh, ngươi muốn gì? Ta nghi ngờ thì làm sao? Trước kia hắn nhát như chuột, bây giờ bảo Cự Thú Chiến Tranh là do một tay hắn tiêu diệt, đánh chết ta cũng không tin. – Trương Long khinh thường.
– Ngươi…- Lã Khải Minh cùng Trương Long rơi vào thế giằng co, nhất thời không ai biết phải nói gì.
Nhưng đột nhiên, từng tiếng hò hét vang lên:
– Đuỵttttt, đệ tử này là ai? Mạnh quá đi mất.
– Cường độ này thân thể có mạnh hơn cũng không chống đỡ được.
Lại thêm tiếng nổ đùng đoàng.
Lã Khải Minh cùng Trương Long cùng qua bên đó xem. Và vừa nhìn thấy liền sững người.
Chương 6: Lây lan đến tất cả mọi người
Lâm Phàm hai tay cầm dây thừng, đầu dây thừng còn lại nối với một khối đá lớn hình tròn. Mỗi lần kéo dây thừng, sau đó buông tay ra, lưng sẽ bị tảng đá kia đập liên tục.
Cũng không bao nhiêu người nguyện ý nếm thử phương thức tra tấn này, bởi vì lực sát thương của nó quá lớn. Dù cho đã thử thì tuyệt đối cũng chẳng chịu được bao lâu.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, đây có là vấn đề gì?
Một chút cũng không đau.
Kèm theo tu luyện ‘Luyện Thể quyết’ khiến điểm khổ tu tăng một cách đáng sợ.
“Điểm khổ tu +5.
…”
So với tu luyện bình thường đã tăng nhanh gấp 5 lần.
Máu nóng sôi trào, thân thể hắn giống như một miếng sắt được nung nóng đỏ, tỏa ra từng đợt khói trắng.
Các đệ tử chung quanh đều đã há hốc mồm.
– Tên này là ai? Tàn bạo quá đi mất.
– Đá đập liên tục vào người sinh ra cộng hưởng, so với tu luyện bình thường còn phải mạnh hơn gấp mười lần. Hơn nữa nếu như có xảy ra sơ suất lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá vỡ, chưa phải là Tôi Thể tầng 6 trở lên căn bản chả có ai dám tiếp tục.
– Như thế này là đã kéo bao nhiêu lần rồi.
– Đúng thật là không muốn sống nữa, dù có là các sư huynh có Tôi Thể tầng 6 đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng liên tục kéo thả như vậy. Mỗi một lần đều cần phải có thời gian bình ổn lại huyết khí sôi trào trong cơ thể. Làm giống như hắn đâu khác nào đòi mạng.
Nghe tiếng các đệ tử chung quanh thán phục, khỏi nói cũng biết trong lòng Lâm Phàm có bao nhiêu thích thú. Hơn nữa tốc độ tăng của điểm khổ tu có chút ngoài mong đợi, so với tu luyện bình thương phải nói là đã được đẩy nhanh rất nhiều.
Đối với người khác đây là hình thức tra tấn không thể nhẫn nhịn. Nhưng đồi với Lâm Phàm, có được ‘Thân bất tử’, hắn chẳng thấy đau đớn tẹo nào, chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh ẩm ướt, chắc là đổ máu rồi.
Giờ đây cả người Lâm Phàm đỏ bừng bừng, hắn há miệng thở ra một hơi khói trắng nồng đậm.
Điểm khổ tu: 8000.
Lâm Phàm không hề do dự, trực tiếp cộng điểm.
Tu vi: Tôi Thể tầng 5.
Một lượng sức mạnh huyền diệu trong cơ thể hắn bạo phát.
Ầm!
Gân guốc trên cánh tay hắn nổi lên như rắn rết, dữ tợn không gì sánh được. Âm thanh nổ tung vang lên, thân thể hắn phình to hơn hẳn so với ban đầu.
Cánh tay hắn thì càng thêm thô kệch.
Thân thể cũng cao thêm rất nhiều.
– Vị đệ tử này rốt cuộc là ai? Có thể tu luyện đột phá đến Tôi Thể tầng 5, xương cốt cũng thay đổi.
– Mạnh quá, rốt cuộc là ai vậy chứ?
– Ta vừa nghe nói, hắn có vẻ như chính là đệ tử ngày hôm qua trên chiến trường cho Cự Thú Chiến Tranh đi bán muối.
– Là hắn!
Các đệ tử đang tu luyện chung quanh hai mắt nhìn nhau không dám tin, sau đó toàn bộ lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Bọn họ không ngờ lại có thể gặp được người uy mãnh như thế này.
Trương Long nhìn đến chết lặng, hắn trợn tròn mắt, trong nội tâm nảy lên một loại cảm xúc xấu hổ.
Mình vừa nãy nói với người ta cái gì?
Không tin người ta?
Nhát như chuột?
Chết tiệt, kẻ dám tu luyện như vậy hắn căn bản còn chả gặp được mấy, đã thế cường độ như này hắn càng chưa thấy bao giờ.
Phương thức tu luyện này đem lại đau đớn mà con người ta khó có thể chịu đựng được. Nhưng cái người trước mắt này, mặt đã không đổi sắc, thậm chí lại còn có chút hưng phấn. Chuyện này rốt cục là sao?
Quá mức điên cuồng.
Cao Đại Tráng dừng việc tu luyện của mình lại, ngây ngốc nhìn theo Lâm Phàm, tiếp đó nói quá:
– Lâm sư đệ thật là mạnh đó, ta cũng không dám tu luyện như vậy.
Âm Tiểu Thiên cảm thán:
– Không ngờ ý chí của Lâm sư đệ lại mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là ta cũng có chút hoài nghi Lâm sư đệ.
Lã Khải Minh nhìn sau lưng Lâm Phàm đã loang lổ vết máu, trong phút chốc liền trợn trừng mắt nhìn Trương Long:
– Nhát như chuột mà ngươi nói đấy. Nói thử ta nghe, ngươi dám tu luyện như vậy không?
Tu vi của Trương Long đã đạt đến Tôi Thể tầng 6, hắn cũng rất lao tâm khổ lực tu luyện. Muốn tu luyện như vậy, hắn thật sự không dám. Mỗi lần uỳnh một cú, cảm giác như thịt nát xương tan, đau đớn đấy thực khó có thể chịu đựng.
Mà người trước mắt hắn đã chịu phải không dưới một trăm cú như vậy, đã chịu đựng thống khổ tới cỡ nào.
– Ta… Ta…- Trương Long nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hắn thật sự bị dọa hết hồn. Đồng thời sâu trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phàm không còn điểm khinh thường như trước, thay vào đó là bội phục.
Lã Khải Minh không để ý Trương Long, mà là vội vàng hô:
– Lâm sư đệ mau dừng lại đi, cứ tiếp tục đệ sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Lâm Phàm mở miệng, thở ra một làn khí trắng:
– Lã sư huynh, không có vấn đề gì. Nếu chút đau ấy cũng không chịu nổi thì còn nói gì đến chuyện bảo vệ gia quyến, tông môn. Không muốn bị kẻ khác giết chỉ có liều mạng tu luyện, nam nhi phải biết tự dựa vào sức mình. Bây giờ đổ nhiều máu, sau này mới không khiến người khác rơi lệ.
Ông đây phóng đại một chút là đám người các người lại chả phục sát đất.
Đau đớn là cái gì?
Ông đây cũng rất muốn cảm thụ đau đớn một chút.
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội này.
Ầm!
Đá lớn đập rầm rầm vào xác thịt hắn, tạo ra âm thanh chấn động đến tận tâm can.
Trường luyện võ một mảnh im lặng.
Tất cả đệ tử đều bị mấy lời nói của Lâm Phàm làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ từ tông mộn đến nơi xa xôi này là vì cái gì?
Khẳng định là muốn bảo vệ tông môn, bảo vệ lãnh thổ.
Các đệ tử chung quanh không thể nhịn được nữa bèn cất lời:
– Lâm sư huynh nói chí phải, không hổ là bậc anh hùng.
– Liều mạng cố gắng tu luyện, chút đau đớn kia có tính là gì?
Một gã đệ tử trực tiếp lên nắm dây thừng, cũng muốn cho đá lớn đâm rầm vào. Nhưng chỉ mới một chút gã ta đã hộc máu, người bay sang một bên.
Một đệ tử khác thẳng bước đến:
– Vị sư đệ này, không sao chứ?
– Không sao, đúng là còn gắng gượng quá. Sư huynh, chúng ta hai người một tổ, cùng nhau tu luyện đi?
– Được.
Cao Đại Tráng nói:
– Lâm sư đệ nói cũng được đó, Đại Tráng cũng muốn nỗ lực tu luyện. Sư đệ, đánh đi.
– Được.
Lã Khải Minh cũng sôi trào nhiệt huyết, không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến hành tu luyện. Hắn không ngờ Lâm sư đệ lại có hùng tâm tráng khí như vậy, cũng không thể để mình tụt lại phía sau được.
Trương Long hổ thẹn vạn phần, nhìn về phía Lâm Phàm:
– Lâm sư đệ, xin lỗi, sư huynh hiểu lầm đệ rồi.
Lâm Phàm phun một hơi khói trắng, lộ ý cười:
– Sư huynh nói gì vậy chứ, đều là đệ tử Viêm Hoa tông, tất nhiên phải giúp đỡ nhau rồi.
Trương Long bấy giờ ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ Lâm sư đệ chịu nhiều tra tấn của việc tu luyện vậy mà còn cười được với mình. Như này nhất định là cố nén đau đớn, cười cho mình an tâm, để mình không cắn rứt trong lòng.
Sau khi nghĩ đến đây, Trương Long cảm thấy thật muốn rơi lệ. Mình nói Lâm sư đệ như vậy mà không ngờ Lâm sư đệ lại còn suy nghĩ cho mình.
Thật quá là cảm động.
– Lâm sư đệ, ta… – Trương Long không biết nên nói gì, cuối cùng xoay người rời đi, hắn cũng muốn liều mạng đi tu luyện.
Lâm Phàm mà biết ý nghĩ hiện tại của Trương Long chắc chắn sẽ chửi thề loạn lên.
Sư huynh, mi nghĩ con mẹ nó nhiều quá rồi đó.
Ông cười như thế này chẳng qua chỉ định giả vờ pro, tỏ vẻ tu luyện rất thoải mái thôi mà.
Sao vào mắt mi lại biến thành ý khác thế.
Sáng hôm ấy.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong trường luyện võ.
Mọi khi chuyện như này cũng rất bình thường. Nhưng hôm nay điểm không bình thường chính là chẳng có đệ tử nào bỏ về sớm cả.
Điều này làm cho một vài đệ tử đi ngang vẻ mặt mù mịt: cái này éo hợp lý tí nào.
Đám người này sao tự nhiên đánh đến hăng tiết vịt như vậy?
Không dừng tu luyện được nữa luôn.
Chương 7: Phân tích một chút là ổn
– Ôi đệt, chịu không nổi nữa rồi.
Tuy rằng Lâm Phàm không có cảm giác đau, nhưng cũng có thể cảm giác được thân thể này có gì đó không ổn lắm.
Crack một tiếng.
Xương cổ phía sau lưng dường như đã nứt ra, không chống đỡ nổi cường độ luyện tập như vậy.
Phụt!
Hắn phun một búng máu.
Phổi hỏng rồi.
Sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, đây là dấu hiệu thân thể bị trọng thương. Với tu vi Tôi Thể tầng 5 của hắn hiện tại sao chịu nổi tra tấn như thế này.
Chậm lại, nhất định phải chậm lại.
Bây giờ hắn muốn tự sát. Nhưng hiện trường đông người xem như vậy, phải tìm địa điểm khác hợp lý hơn.
– Lâm sư đệ, đệ không việc gì chứ? – Lã Khải Minh lập tức đến bên cạnh Lâm Phàm, một tay đỡ Lâm Phàm, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Lâm Phàm xua tay:
– Không có việc gì. Máu trong người cuộn trào lên hơi mạnh quá nên phun có một ngụm máu nhỏ. Ta về trước nghỉ ngơi một chút, các sư huynh cứ tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh vẫn không yên tâm:
– Thật sự không sao sao?
Lâm Phàm sắc mặt nghiêm túc:
– Không có việc gì. Với trạng thái hiện tại của ta một quyền có thể đánh chết một con trâu, huynh có tin không?
Không đợi Lã Khải Minh nói thêm gì, Lâm Phàm tức tốc rời khỏi sân tập.
Hắn thật sự sợ bản thân không chịu nổi mà bị rong huyết luôn, đến lúc đó thì có mà toi con mẹ nó cơm.
Âm Tiểu Thiên nhìn theo lưng Lâm Phàm:
– Lâm sư đệ, chắc chắn là không sao chứ?
Cao Đại Tráng đang tu luyện thì dừng lại:
– Lâm sư đệ quá là lợi hại, chịu đựng được lâu như vậy, xem ra đã tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’ đến cảnh giới cao nhất rồi.
Trong phòng.
Lâm Phàm vừa vào phòng đã không nhịn được ho khù khụ rồi nôn ra một búng máu tươi.
– Mẹ nó chứ, không chỉ phổi hỏng mà cả gan cũng nát luôn. Đúng như bọn họ nói, phương thức tu luyện kiểu này ai mà kiên trì trụ vững được. Chấn động mạnh như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ.
Trong tình huống này hắn đã trọng thương, từ từ khôi phục thì quỷ biết được lúc nào mới khỏi.
Hắn cầm trường kiếm bên cạnh, không chút do dự cắt một đường lên cổ, máu liền phun trào.
“Ựa” một tiếng, BGM tự chêm âm thanh, và thân thể hắn ngã xuống cái ầm.
“Điểm khổ tu +10”
Mười giây sau, Lâm Phàm mở mắt, cử động thân thể, xương cốt kêu răng rắc, không có vấn đề gì cả.
Hắn đã phục hồi hoàn toàn, không có tí dở chứng gì.
Nhìn lại điểm khổ tu đã đạt đến 1265 điểm.
Hôm nay chảnh cũng đã chảnh qua, giờ thì phải suy xét về vấn đề tiếp theo. Mục đích của hắn là rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi tiêu dao. Nhưng muốn rời khỏi cũng không phải là dễ dàng, dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp mới được.
Mỗi tội giờ nhìn xung quanh hắn còn chẳng dám nhìn thẳng. Máu tươi đầy đất, nhìn mà rợn người, phải mau mau dọn sạch mới được.
Tình huống hiện nay phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ có trở nên cường hãn mới là chân lý duy nhất.
Khi Lâm Phàm xuất hiện lần nữa tại trường luyện võ.
Lã Khải Minh hết hồn luôn.
– Lâm sư đệ, sao lại ra đây làm gì? – Hắn vốn đã nhận ra Lâm sư đệ bị thương, không ngờ rằng chả bao lâu đã quay lại.
Lâm Phàm thở dài một tiếng:
– Sư huynh, cứ nghĩ đến tình thế hiện tại là sư đệ lại ăn ngủ không yên. Ta thấy thân thể không sao, liền đến để tiếp tục tu luyện.
Lã Khải Minh nhìn Lâm sư đệ, nhiệt huyết trong lòng hừng hực sôi trào:
– Sư đệ, tuyệt lắm.
Trừ lời này ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì khác.
Hắn nhận ra Lâm sự đệ trước mắt mình có giác ngộ thật cao, cao đến mức khiến hắn phải sùng bái.
Lâm Phàm đến đây chỉ vì bất đắc dĩ. Ngay cả chủ nhân của thân thể này cũng là một cô nhi, không nơi nào dựa vào, cũng chẳng có nơi nào để lưu luyến.
Mặc kệ, cứ tu luyện đã.
Đá lớn cứ thế đập liên tiếp, tạo nên cộng hưởng hai lớp lên thân thể, điểm khổ tu tăng nhanh một cách dị thường.
Cả một buổi chiều.
Các đệ tử trên trường luyện võ nhiệt huyết cứ thế sôi trào.
Bọn họ liều mạng tu luyện, mà trong số đó còn có một sự tồn tại kinh khủng hơn cả chính là tên đệ tử kia.
Hắn tu luyện theo cái kiểu mà khiến người khác phải trợn mắt há mồm, thật sự là không dám tin, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin được.
Ở xa.
– Tên đệ tử kia là ai? – Một người trung niên khí thế phi phàm chăm chú nhìn về phía trường luyện võ.
– Lục sư huynh, hắn chính là Lâm Phàm. – Đệ tử bên cạnh cung kính nói, nhìn Lục sư huynh với ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Vị sư huynh trước mắt có một thân tu vi sâu không lường được, vô cùng cường hãn, là thần tượng của rất nhiều đệ tử. Đã thế còn nghe nói Lục sư huynh đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng 5.
Lục sư huynh nhớ kỹ cái tên Lâm Phàm này, rồi lại tiếp tục tuần tra:
– Không sai, hôm nay các đệ tử tu luyện rất khắc khổ. Có như vậy khi gặp Nhật Chiếu tông mới không trở thành thịt cá.
– Lục sư huynh nói phải.
Mãi cho đến buổi tối.
Lâm Phàm lết cái thân mệt mỏi về phòng, sau đó tiến hành kết liễu bản thân. Hắn xuống tay một cách quyết đoán, tuyệt đối không kéo dài.
Mười giây sau, hắn lại hồi sinh full bình máu.
Kiểm tra điểm khổ tu đã được 10500, nhưng còn cách khoảng cách tăng cấp tu vi một đoạn.
Ngày hôm sau!
Tiếng chuông vang vọng, trực tiếp đánh thức Lâm Phàm từ trong giấc mộng.
– Đệch mợ, có để cho người khác sống nữa hay không, mới sáng banh mắt ra đã chuông chuông cái đéo gì. – Lâm Phàm tỉnh dậy một cách vô cùng khó chịu.
Bịch bịch!
– Lâm sư đệ, mau dậy nhanh, tập hợp rồi. – Lã khải Minh gõ cửa, hồng hộc nói.
– Đây rồi, đây rồi. – Lâm Phàm mặc xong đồ, đẩy cửa ra – Lã sư huynh, đây là tình huống gì vậy?
Lã Khải Minh nói:
– Đây là tín hiệu báo tập hợp khẩn cấp. E là có chuyện xảy ra rồi, chúng ta phải nhanh lên.
Khi tới nơi tập trung, trên sân đã có rất nhiều đệ tử, ai nấy đều đứng thẳng tắp ở đó. Không khí hiện trường có chút áp lực, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
– Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng nghiêm túc như thế? – Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.
– Xuỵt, sư đệ đừng nói chuyện, trật tự. – Lã Khải Minh nhẹ giọng nói.
– Vâng. – Lâm Phàm lặng lẽ gật đầu, còn bí mật cơ đấy.
Đúng lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một luồng khí bức bách từ xa đập vào mặt.
Đến khi thấy rõ tình hình thì hắn bàng hoàng hết cả người. Con mẹ nó mạnh quá đi, cơ bắp cuồn cuộn, còn cường hãn hơn cả Cao Đại Tráng. Nhất là ánh mắt sắc lẻm kia, tuy không nhìn rõ nhưng có thể cảm giác được.
– Đó là Lục sư huynh. – Lã Khải Minh hồ hởi nhìn ra xa – Lục sư huynh có tu vi kinh người, từng đơn thân độc mã giết chết một tên cường giả của Nhật Chiếu tông, xoay chuyển chiến cục.
– Hỡi các sự đệ, sư muội. – Trên đài, Lục sư huynh cất tiếng, thanh âm giống như tiếng chuông đánh vào lòng mỗi người.
– Nhật Chiếu tông dã tâm không dứt, mưu toan chia binh làm hai đường, một đường định đánh nơi này, đường còn lại đi chiếm thành Thiên Phong. Bởi vậy, giờ ta muốn tập hợp một nghìn đệ tử đi chặn đường Nhật Chiếu tông. Lần này cửu tử nhất sinh, chỉ cần kiên trì trong ba canh giờ là chúng ta sẽ đuổi tới, có ai nguyện ý đi? – Lục sư huynh trầm giọng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới, không biết ai sẽ đồng ý.
Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế ngơ ngác nhìn nhau.
Cửu tử nhất sinh, tức vẫn chưa phải là thập tử vô sinh?
Mấy tên Nhật Chiếu tông thủ đoạn thì tàn nhẫn, lại vô cùng điên cuồng. Đôi khi nguyện chết cũng phải lôi người khác chết chùm. Đối với bọn họ mà nói, khủng bố nhất vẫn là Nhật Chiếu tông.
Hiện tại nguy hiểm lại lớn, bọn họ bắt đầu do dự.
Lâm Phàm nghe xong thì cũng bắt đầu thầm phân tích.
Đây chính là đội cảm tử, tỷ lệ tử vong chắc chắn phải cao phát khiếp.
Ngược lại lại có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này.
Tức khắc, Lâm Phàm giơ tay không một chút do dự:
– Ta nguyện ý.
Trong chớp mắt, tất thảy mọi người dán chặt mắt về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi đội ngũ, đi thẳng đến trên đài
Lã Khải Minh muốn ngăn lại nhưng đã muộn.
Hắn cũng không phải sợ chết mà là không muốn chết một cách không rõ ràng như thế này.
Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
Mọi người đổ dồn ánh mắt về hắn.
Cảm giác này thật là thích.
Trước lúc bỏ trốn được chảnh tý đúng là hơi bị sướng.
Lâm Phàm đi lên trên đài, bộ dạng đầy lẫm liệt, nói:
– Lục sư huynh, ta nguyện ý đi chặn đường mấy tên Nhật Chiếu tông kia.
– Được – Lục Đạo Thăng rất hài lòng vỗ bả vai Lâm Phàm, sau đó hướng ánh mắt xuống dưới – Còn ai nguyện ý không?
Các đệ tử phía dưới đài đấu tranh nội tâm dữ dội. Bọn họ rất muốn đi nhưng lại không cam lòng. Bởi vì bọn họ muốn lên chiến trường để được chém giết chứ không phải để mấy tên Nhật Chiếu tông phiền toái kia thái như thái rau.
Lục sư huynh đã nói rất rõ ràng là cửu tử nhất sinh, tức là một trận chiến không công bằng. Có thể một kẻ thù cũng chưa giết được mà bản thân đã ngã xuống rồi.
Mà đồng thời đối với một số ít đệ tử sợ chết mà nói thì họ chỉ muốn được sống sót trở về.
Lục sư huynh có chút thất vọng, không nghĩ tới chẳng có ai khác xung phong.
– Ta nguyện ý.
– Ta cũng nguyện ý.
…
Lúc này, Lã Khả Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long giơ cao tay, theo nhau đi lên trên đài.
Lục Đạo Thăng mặt mũi vui vẻ, đây mới là đệ tử của Viêm Hoa tông chứ.
Lâm Phàm nhìn những người đi lên, bỗng nhiên muốn câm nín.
– Các ngươi sao cũng muốn đi? – Lâm Phàm bất đắc dĩ nói. Hắn biết lần này rất nguy hiểm, nhưng hắn có thân thể bất tử. Đã thế hắn còn định ra trận chết thẳng xong nằm tại chỗ luôn, chờ kẻ địch đi qua là lập tức trốn chạy.
Nhưng Lã sư huynh và mọi người đều không có thân thể bất tử. Nếu chết là chỉ có chết thật.
Hơn nữa hắn cũng nhận ra Lã sư huynh bọn họ hoàn toàn chẳng muốn đi. Không phải tại hắn xung phong nên bọn họ mới xung phong theo chứ.
Lã Khải Minh nói:
– Lâm sư đệ còn không sợ, chúng ta sợ cái gì? Huống hồ ta cũng không yên lòng, ta nợ đệ một mạng, phải chết thì cùng chết.
Lâm Phàm sắp khóc đến nơi, các người thiểu con mẹ nó năng à.
Ông đây là định lẻn đi, các người đòi đi cùng thì ông trốn thế nào? Mấy tên mắc dịch các người muốn làm ta áy náy cả đời phải không.
Toi con mẹ nó cơm.
Cao Đại Tráng cười ngờ nghệch:
– Đại Tráng ta nhất định phải kề vai chiến đấu cùng bằng hữu.
Âm Tiểu Thiên lắc lắc vai:
– Ta theo Đại Tráng.
Trương Long thì:
– Ta bội phục đệ nên muốn kết bằng hữu với đệ.
Lâm Phàm không còn gì để nói, đây là cái con mẹ gì thế này. Thế giới khỉ gió này, lừa mình gạt người thì không được à, cho ông đây không vướng bận mà lang thang một đời đi mà.
Các người nhiệt tình như vậy làm ta bị cảm động đấy có biết không.
Lục Đạo Thăng nhìn xuống dưới đài:
– Còn có ai không?
Lâm Phàm thở dài, bây giờ còn làm thế nào được? Nếu chẳng còn ai khác xung phong hẳn là cũng không thể để vài thằng bọn hắn đi một mình? Rồi hắn bước một bước ra, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hừng hực lửa cháy nhìn xuống những đệ tử phía dưới:
– Các vị sư huynh muội, lần này tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng chúng ta không hề oán thán. Bởi vì trong thành Thiên Phong là đồng bào của chúng ta, là người thân, là gia đình của chúng ta. Nếu những kẻ địch kia xâm nhập vào, hậu quả sẽ như thế nào? Mọi người có tưởng tượng nổi không?
– Tính nết của mấy tên Nhật Chiếu tông kia như thế nào, mọi người còn không rõ? Mọi người đành lòng để vợ mình bị chúng cường bạo hay sao? Hay là bằng lòng nhìn người thân của mình bị chém thành mười mấy khúc? Ta không thể, nên ta đứng ra đây.
Lâm Phàm rít gào, nhìn về phía các đệ tử, điên cuồng đi, gia nhập chiến đấu đi.
Lục Đạo Thăng nhìn Lâm Phầm, không nghĩ tới giác ngộ của đệ tử này thật là cao, chỉ cần còn sống trở lại tông môn, nhất định hắn sẽ đề bạt lên chức cao.
Có được ý nghĩ như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành một cường giả đứng đầu.
Nhưng mà lúc này, tình huống khiến Lâm phàm khó xử xảy ra.
– Ta không có người thân ở thành Thiên Phong.
Không biết thằng *** mẹ nào dưới đài nói ra lời này, khiến Lâm Phàm cứng họng.
Lục Đạo Thăng có chút muốn nổi giận. Thời khắc thế này chẳng nhẽ không còn ai đứng ra nữa, chẳng lẽ phải chọn bừa ra mới được?
Lâm Phàm ho khan một tiếng:
– Vừa rồi ta không biết ai phát ngôn nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu thành Thiên Phong không giữ được, những tên Nhật Chiếu tông kia sẽ tiến quân thần tốc, nhất định sẽ lan ra xung quanh. Ai dám cam đoan nơi bị chiếm tiếp theo không phải quê hương của ngươi.
– Đến lúc đó, vợ của các người bị một đám người dày vò, phụ mẫu các người bị loạn đao chém chết. Nếu không may hơn nữa vợ các người mang thai con của đám giặc kia, các ngươi có thể nhịn không, nếu có thể nhịn ta không còn gì để nói.
Quả nhiên, sau khi tiêu hao một đống nước miếng liền có hiệu quả.
– Không thể nhịn, ta tham gia.
– Ta cũng tham gia.
Nhiều đệ tử lục tà lục tục giơ tay.
Bọn họ chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy. Cái gì mà vợ bị một đám người dày vò, cái gì mà người nhà bị loạn đao chém chết.
Lòng căm thù của họ với Nhật Chiếu tông cũng chẳng còn là chuyện một hai ngày. Trong số các môn phái khác thì bọn họ hận nhất chính là Nhật Chiếu tông.
Bởi vì tại thời điểm Viêm Hoa đại đế lật đổ chế độ thống trị tàn bạo, Nhật Chiếu tông khi đó thừa dịp muốn xâm chiếm nơi này, tàn sát nhiều thành, cừu hận này đã tích lũy hơn trăm năm.
Cho đến hiện giờ bọn họ cũng không thể quên.
Lục Đạo Thăng hài lòng gật đầu nhìn Lâm Phàm, tuy lời nói thì thô tục nhưng rất có lý.
Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn hết thảy.
Tập hợp một ngàn người hoàn tất.
Mỗi đệ tử lên đài đều chung suy nghĩ là không hối hận và cùng chung một thái độ phẫn nộ.
Tuy rằng biết trước sẽ hy sinh nhưng tuyệt đối không sợ hãi nữa.
– Lâm Phàm. – Lục Đạo Thăng cất tiếng.
– Sư huynh, có đệ tử. – Lâm Phàm bước lên.
– Đệ phụ trách toàn bộ hành động lần này, toàn bộ các đệ tử khác bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của Lâm sư đệ, ai vi phạm sẽ bị hủy bỏ tu vi và đuổi khỏi môn phái. – Lục Đạo Thăng nói.
– Vâng.
Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phàm nhìn mọi người, trong lòng thầm nghĩ bây giờ cho mình chỉ huy rồi thì chạy kiểu gì đây?
Vấn đề này hơi bị phức tạp.
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến việc này, Lâm Phàm vung tay lên:
– Xuất phát.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát về phương xa.
Lục Đạo Thăng nhìn đám người Lâm Phàm, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, hiện tại cuộc chiến kịch liệt chỉ mới vừa bắt đầu.
– Lâm sư đệ, lúc nãy đệ nói thật tuyệt. – Lã Khải Minh nói.
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:
– Cũng tạm, chỉ là thuận miệng mà thôi.
Mặt trời đã lên cao.
Mấy người Lâm Phàm dừng lại trên đường lớn, lấy bản đồ ra.
Lã Khải Minh nói:
– Lâm sư đệ, theo tin tình báo, đệ tử của Nhật Chiếu tông sẽ đi qua con đường này.
– Ừm – Lâm Phàm gật đầu, nhìn hai bên đường đều là cây cối tươi tốt, đủ đẻ che dấu tất cả mọi người, liền nói – Lã sư huynh, huynh cho các đệ tử nấp ở hai bên. Chờ đến lúc đệ tử của Nhật Chiếu tông đi qua, chúng ta cùng nhau xông lên.
Lã Khải Minh mắt sáng lên:
– Sư đệ, biện pháp này hay.
Lâm Phàm xấu hổ cười, mọe nó biện pháp như này cũng gọi là hay? Có mỗi việc che dấu trong chiến đấu cũng không biết? Chẳng lẽ quang minh chính đại đứng giữa đường mà giáp mặt với kẻ địch hay sao?
– Lâm sư đệ, thế còn đệ? – Lã Khải Minh hỏi.
Lâm Phàm tức thời ôm bụng kêu:
– Ta đau bụng đi giải quyết một chút.
Cơ hội đẹp thế này mà không trốn thật sự là một tổn thất lớn.
– Sư đệ chú ý an toàn. Nếu xảy ra tình huống gì, lập tức kêu to lên một tiếng. – Lã Khải Minh nói.
– Yên tâm đi. – Lâm Phàm gật đầu, cũng mặc kệ lời nói của hắn, trực tiếp rời khỏi nơi này.
– He he, ta đã điều tra rõ phía trước không xa có một con đường nhỏ, có thể từ con đường nhỏ đó mà rời đi an toàn.
Nhật Chiếu tông, tiểu đội cướp bóc.
– Sư huynh, phía đường lớn có đệ tử của Viêm Hoa tông chặn lại, chúng ta có thể đi con đường nhỏ này thẳng đến thành Thiên Phong. Tuy rằng rất muốn chém bay mấy tên kia nhưng chúng ta đang có nhiệm vụ cướp đoạt thành Thiên Phong và tất cả các tài nguyên.
– Ừm, nói có lý, ra lệnh cho các đệ tử đi đường nhỏ.
– Vâng.
Lâm Phàm đi trên con đường nhỏ, không khỏi ngừng chân lại, vẻ mặt có chút lo lắng và do dự.
– Đệch mợ, ông mày mới đến thế giới này được vài ngày, sao toàn gặp cái đám suy nghĩ cục súc như vậy, còn đối với mình tốt quá làm gì. Nếu bọn họ không tham gia vào đội cảm tử thì chẳng phải sẽ bình yên vô sự. Đợi một lát nữa gặp được mấy tên Nhật Chiếu tông kia thật thì làm sao mà có khả năng sống sót.
Hắn là người có lối tư duy sôi nổi, đầu óc thông minh, có nội tâm chính nghĩa, được coi là thằng con trai tốt. Vậy mà lại bán đứng các bằng hữu huynh đệ, lương tâm hắn thật sự rất bất an.
– Đệt chứ, *** con mẹ nó. – Lâm Phàm lắc đầu, im lặng một lúc, vẫn là nên về thì hơn. Cho dù kết cục có như thế nào, hắn cũng không thể hại chết các huynh đệ được.
Nhưng đúng vào lúc này, một loạt âm thanh nhốn nháo vang lên:
– Ở đây có một tên đệ tử của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm quay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa nhìn thấy liền hết hồn luôn.
Một lô một lốc đệ tử của Nhật Chiếu tông xuất hiện trước mặt hắn.
Ông đuỵt!!
Mấy tên Nhật Chiếu tông sao lại xuất hiện ở con đường nhỏ này.
Không phải đã nói sẽ đi bằng đường con mẹ nó lớn hay sao?
– Giết hắn. – Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông hét lớn rồi cầm đao lăm lăm xông về phía Lâm Phàm, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.
Lâm Phàm hô to một tiếng:
– Chờ chút, ta có lời muốn nói.
Chương 9: Sát tính của các ngươi quá nặng
Con bà nó!
Sao bảo là đi đường lớn cơ mà, thế nào lại đụng nhau ở con đường nhỏ này.
Đã nói là đợi một chút, sao vừa gặp nhau đã rút đao ra chém rồi. Bọn bây có còn chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy.
Một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông có dáng người cao lớn, cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Đao, tràn đầy sát khí lao về phía Lâm Phàm mà chém.
– Chết đi rồi nói.
Đao quang lóe sáng, chín cái vòng sắt trên sống đao rung lên lanh canh, xé gió ào ào lướt đến, một đao tuyệt đối có thể bổ người thành hai mảnh.
Lâm Phàm nổi cáu, cáu thực sự, vừa gặp mặt đã muốn giết mình, ngay cả một chút lễ phép cũng không có.
Hắn xoè một bàn tay ra, phịch một tiếng, cánh tay vốn dĩ nhỏ bé bỗng trở nên giãn nở. Trên bàn tay có một tầng ánh sáng chuyển động, trực tiếp chộp lấy Cửu Hoàn Đại Đao.
Cửu Hoàn Đại Đao như chém phải tảng đá, không đả thương được chút nào.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng vui mừng, Tôi Thể tầng 5 trở lên có cơ thể vô cùng rắn chắc, vững như bàn thạch. Kẻ trước mắt này muốn giết hắn đúng là nằm con mẹ nó mơ.
Bàn tay còn lại thì hung hăng đánh thẳng một chưởng lên thân đệ tử Nhật Chiếu tông.
Bị sức mạnh cường đại đánh vào, tên đệ tử Nhật Chiếu tông hai mắt trắng dã, như không thể ngờ tới thực lực của đối phương lại mạnh mẽ như vậy, há mồm phun máu như điên.
Lâm Phàm một cước đạp tên đó dưới chân, sau đó khó chịu nhìn về phía trước nói:
– Ta hỏi các ngươi, có nói chuyện được hay không?
Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông sắp xông tới trông thấy cảnh tượng này, từng tên từng tên một đều trợn mắt há mồm:
– Sao lại như vậy được, sư huynh là cường giả Tôi Thể tầng 4, lại còn có Cửu Hoàn Liên Trảm xuất thần nhập hoá trong tay, sao có thể mới một chiêu đã bị thua?
– Các ngươi có nghe thấy âm thanh vừa rồi không? Thân thể như đá là dấu hiệu của Tôi Thể tầng 5, tên nhóc này là cường giả Tôi Thể tầng 5.
Với mấy tên này Tôi Thể tầng 5 đã là cường giả rồi?
Con mẹ nó dúng là không có kiến thức.
Lâm Phàm chân đạp trên người đệ tử Nhật Chiếu tông, nhìn đám người líu nhíu trước mặt, cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, nhiều người như vậy, chí ít có hai ngàn người, hơn nữa còn không biết bên trong có cường giả hay không?
Tên ở dưới chân mình đây vừa nhìn đã biết là bia đỡ đạn, cái thứ đầu óc đơn bào.
Nhưng tình hình đã thế này sao có thể rét được nữa.
Mặc dù hắn có rét thật, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài được.
Lâm Phàm chân đạp lên người tên đệ tử kia, tay chắp sau lưng, ánh mắt sắc bén:
– Ta hỏi, ai là kẻ đứng đầu trong các ngươi, có thể nói chuyện được không?
Lúc này, một nam tử mặc áo xanh bước ra, khoé mắt nhỏ dài, vừa nhìn đã biết là cái loại nham hiểm xảo trá:
– Tên đệ tử Viêm Hoa tông kia, ngươi muốn hỏi gì? – Nam tử ngữ khí âm trầm, dùng ánh mắt đánh giá Lâm Phàm.
Hắn nhìn ra được tên đệ tử Viêm Hoa Tông này Tôi Thể ít nhất từ tầng 5 trở lên.
Có điều khiến cho hắn hoài nghi là sao có thể chỉ có mỗi một người? Chẳng nhẽ phía sau còn có mai phục?
Lâm Phàm trong lòng đã sớm chửi thề, thật con mẹ nó không hợp lý chút nào. Rõ ràng là nên xuất hiện ở đường lớn thế mà lại đụng phải nhau ở đường nhỏ này.
Thận trọng, phải thật thận trọng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh:
– Các ngươi không phân biệt đúng sai phải trái mà đã lấy đao chém ta. Không thể hỏi rõ xem ta ở đây làm gì sao. Các ngươi hành động như vậy, nếu như ta đây là muốn đến nương nhờ các ngươi để cung cấp thông tin tình báo, thì còn làm sao mà cấp được?
Với tình huống này, nhất định là phải chạy.
Xem ra ở phía Lã Khải Minh kia còn an toàn, mà mình thì rơi vào thế vô cùng nguy hiểm.
Về phần thành Thiên Phong kia thì liên quan cái rắm gì đến hắn. Hắn tứ cố vô thân, chạy trốn vẫn là quan trọng hơn.
– Sư huynh, cẩn thận một chút, coi chừng có bẫy. – Một tên đệ tử cẩn thận từng ly từng tý nói. Sau đó dùng ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Lâm Phàm. Bởi vì kẻ bị Lâm Phàm giẫm dưới chân kia chính là đại ca của hắn.
Đại ca hắn cả đời vô cùng cường hãn, thật không ngờ lại bị đối phương một đạp giẫm trên mặt đất, ngay cả chút chống cự phản kháng cũng không thể, điều này khiến hắn rất tức giận.
Cừu Lệ lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, hắn cũng không tin kẻ trước mắt này có thể làm nên sóng gió gì. Nếu như hắn đúng là chỉ có một mình, nơi này có đến 2000 đệ tử, mỗi người một đao cũng có thể chém chết hắn.
Huống hồ ở nơi này bọn hắn có không ít đệ tử có Tôi Thể tầng 5. Mà bản thân hắn còn là Tôi Thể tầng 8, xương tủy đều được tu luyện viên mãn, sắp bước vào thời kì trở thành cường giả Tôi Thể tầng 9.
Giết Lâm Phàm dễ như giết một con chó.
Nhưng nếu trong đầu đối phương đã có ý định đầu hàng Nhật Chiếu tông, thì trái lại có thể cho hắn một con đường sống. Nói không chừng có thể moi được một ít tin tức có ích, khi trở về còn có thể được thưởng.
Phút chốc, sắc mặt Cừu Lệ hòa hoãn không ít:
– Được, nói đi. Nếu ngươi đã muốn ra nhập, vậy nói tin tức có ích ra đi, ta có thể sẽ giữ lại mạng cho ngươi. Thậm chí còn có thể đặc cách khai ân cho ngươi trở thành đệ tử Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm khoát tay:
– Không phải như vậy, ta thấy ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải định tới đầu hàng, chỉ là lấy ví dụ vậy thôi. Ý ta muốn nói chính là, ta không cẩn thận đi qua nơi này, ta không có liên can gì tới bọn họ cả. Chúng ta hãy cứ xem như chưa từng gặp mặt đi. Các ngươi đi đốt giết cướp bóc, ta lặng lẽ rời khỏi, ngươi xem để cho ta một chút thể diện đi.
Và thần sắc của Cừu Lệ trở nên âm trầm đến đáng sợ.
– Ngươi đang đùa giỡn ta?
– Không, ta nào có đùa giỡn ngươi, ta con mẹ nó đi ngang qua nơi này thật. Chúng ta cứ xem như chưa từng gặp không được sao, còn vị này ta thả ra là được chứ gì? – Lâm Phàm nói.
Cừu Lệ không ngờ tới mình vậy mà lại bị tên đệ tử rác rưởi này của Viêm Hoa Tông đùa giỡn, lửu giận nhất thời khó dập tắt được:
– Giết hắn cho ta.
Lâm Pàm nghe lời này lập tức bùng nổ:
– Sao sát tính của các ngươi lại nặng như vậy chứ?
– *** mẹ chúng mày, chém chết được ông ông đổi họ theo chúng mày luôn!! – Lâm Phàm không nói hai lời trực tiếp nắm lấy Cửu Hoàn Đại Khảm Đao, xử lý luôn tên đang bị đạp dưới chân.
“Điểm tích lũy +40”
Ồ!
Không ngờ giết một tên lại đạt được 40 điểm tích lũy, thật không tồi.
Hăn hiện tại sợ cứt gì, hắn có ‘Thân bất tử’, cùng lắm khô máu một lần, ai sợ ai.
Các đệ tử Nhật Chiếu tông trong nháy mắt vây lấy Lâm Phàm. Lâm Phàm mặc dù chưa từng luyện qua đao pháp nhưng thực lực của hắn cũng là Tôi Thể tầng 5, mỗi chiêu chém ra lực đạo cường hãn đến đáng sợ.
“Điểm tích lũy +20
Điểm tích lũy + 10”
Lâm Phàm phát hiện, người bị chém chết khác nhau, điểm tích lũy cũng khác biệt. Hẳn là có liên quan đến tu vi.
“Điểm tích lũy đã đủ 100, có thể rút thưởng”
– Rút, rút, nhanh rút.
Mơ ước lớn nhất của Lâm Phàm hôm nay là chạy trốn, chưa từng tính đến việc cùng cái lũ này dông dài.
Nhưng với tình huống này nếu không thu được ích lợi gì, còn xứng với bản thân nữa không?
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng được: Đạt được ám khí Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm ( phạm vi: 5×5).”
Lâm Phàm một đao chém đệ tử bên cạnh lăn ra đất, trong lòng chửi thầm cái quần què gì vậy.
Ám khí của Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao lại xuất hiện ở đây?
Chỉ là bây giờ hắn không có hơi mà lo nhiều như vậy được, đối phương quá đông, mình hắn đánh không lại, đành vứt bừa Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra.
Đệ tử Nhật Chiếu Tông làm sao mà để ý đến thứ nhỏ bé như vậy, không thèm đếm xỉa tí nào.
Và một màn kinh khủng xảy ra.
Mấy chục cây ngân châm bắn ra, những kẻ trong phạm vi bị thương tổn kêu thảm thiết liên hồi, vô cùng thê thảm.
“Điểm tích lũy +10”
“Điểm tích lũy +20”
Trong nháy mắt điểm tích lũy đã đạt đến 720 điểm.
Lâm Phàm kinh ngạc đến ngây người, quá là con mẹ nó phê.
Rút!
Tiếp tục rút!
“Tiêu hao 100 điểm tích lũy”
“Rút thưởng Thanh Đồng: Thu hoạch được một viên lựu đạn hình trứng 82- 2 Hoa Hạ chế tạo”
…
Cừu Lệ nhìn thấy các đệ tử bị tên khốn này giết chết, trong cơn giận giữ khí thế bộc phát, nhảy lên như tư thế của đại bàng, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.
– Chết cho ta!
Ầm!!!
Lâm Phàm lập tức có cảm giác khí huyết trong cơ thể sôi trào, đồng thời không hề có lực để đánh trả. Hắn đã là Tôi Thể tầng 5, kẻ trước mắt này tuyệt đối mạnh hơn hắn, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, đúng là đồ cặn bã.
Vỏn vẹn có một chưởng đã suýt nữa lấy luôn mạng của hắn.
Phụt!
Hắn phun một ngụm máu tươi.
Lựu đạn hắn vừa rút được bay từ trong ngực ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung.
Lâm Phàm trong lòng cả kinh, thò tay định bắt lại, tê tâm liệt phế hét:
– Hỡi Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn, cơ hội đột phá Địa Cương cảnh duy nhất của ta!!!
Ban đầu Cừu Lệ vốn không để ý cái thứ bay ra ngoài ấy, nhưng khi nghe thấy Lâm Phàm hét cái tên lên thì lập tức cảm thấy chỉ sợ không phải là bảo bối tầm thường.
“Thánh Linh Vô Địch Diệu Dụng Địa Cương Cứu Tâm Hoàn” tên gì mà bá đạo khiếp.
Đặc biệt mấy chữ ‘Địa Cương cảnh’ kia càng kích thích hắn.
Sau đó hắn phi thân nhảy lên chộp lấy.
Khuôn mặt vốn âm trầm của hắn đột nhiên nở nụ cười, rồi nhìn về phía Lâm Phàm đắc ý.
Chương 10: Sư đệ, đừng mà
Cừu Lệ nhìn quả cầu sắt có hình thù kì dị với hai màu xanh trắng đan xen trong tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặp cấp thiết muốn lấy lại của đối phương liền thấy đây chắc chắn là đồ tốt.
– Trả cho ta! – Lâm Phàm lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chòng chọc vào Cừu Lệ.
Cừu Lệ cười lạnh một tiếng:
– Trả lại ngươi? Làm gì có chuyện đấy, rơi vào tay ta là đồ của ta.
Lâm Phàm nghiến răng nghiến lợi:
– Đó không phải vật gì tốt đâu, chỉ là một thứ vô dụng thôi.
– Ha ha, hữu dụng hay vô dụng thì cũng là đồ của ta. – Giờ phút này Cừu Lệ càng thêm chắc chắn vật này nhất định là thần vật. Không ngờ rằng chuyến đi này lại nhặt được đồ xịn, thật là thần may mắn phù hộ.
– Nói! Đây rốt cuộc là thứ gì, nếu như ngươi không nói ta sẽ lấy mạng của ngươi. Ngược lại nếu ngươi nói ra ta sẽ xem xét giữ lại cho ngươi một mạng.
Lâm Phàm lộ vẻ khó xử, biểu cảm mất mát, thậm chí có cả thống khổ:
– Van xin ngươi, trả lại cho ta đi mà, nếu không ngươi sẽ hối hận đó.
– Ha ha.
Cừu Lệ nghe Lâm Phàm nói xong thì cười phá lên:
– Hối hận? Cừu Lệ ta xưa nay chưa từng biết hối hận là gì. Chỉ dựa vào ngươi mà có thể khiến ta hối hận sao? Nói! Đây là cái gì? Nếu không ngươi chỉ có một con đường chết.
Hắn cảm thấy đây có thể chỉ là vỏ ngoài, bên trong nhất định có thần dược. Vừa rồi đã quan sát kỹ vẫn không tìm thấy chỗ mở ra. Vật khiến tên kia giữ kỹ như vậy có thể là thứ đơn giản sao?
Mặc dù có thể cứ thế bóp nát, nhưng hắn sợ như vậy sẽ làm thần dược bên trong bị hư mất, bởi vậy mới giữ cái mạng nhỏ của Lâm Phàm đến tận bây giờ.
– Đừng giết ta. – Lâm Phàm khiếp đảm nói.
Cừu Lệ rất hài lòng với tình huống hiện tại:
– Không giết ngươi cũng không phải không thể, nhưng ngươi nhất định phải nói ra đây rốt cuộc là vật gì.
Đôi mắt đầy tuyệt vọng của Lâm Phàm mới lộ ra vẻ khấp khởi:
– Ngươi sẽ không gạt ta chứ?
– Hừ, ta không đến mức lật lọng như vậy. Cừu Lệ ta thề sẽ không giết ngươi. – Cừu Lệ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại nghĩ khác.
Chỉ cần biết được cách mở vật này, liền để đệ tử của mình giết chết Lâm Phàm.
Lâm Phàm trầm mặc một lát mới khôi phục khí lực:
– Được, ta nói cho ngươi biết, vật này là bảo vật gia truyền nhà ta. Tám mươi năm trước, cha ta… ông nội ta tình cờ ở giữa đường cứu được một ông lão tuyệt thế đang bị trọng thương. Ông lão kia để báo ân cứu mạng của ông nội ta lúc rời đi đã để lại ba bình thần dược. Ông nội ta dùng xong liền từ Tôi Thể cảnh đột phá đến Địa Cương cảnh, còn vô song hơn so với những người cùng cấp bậc, về sau…
Giờ khắc này Lâm Phàm bắt đầu soạn chuyện xưa.
Cừu Lệ nghe được nội tâm sục sôi, hưng phấn vô cùng, ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ lại có thứ tốt đến như vậy. Cơ mà trong lòng có chút không vui, kể nhiều như vậy điểm quan trọng nhất lại chưa nói đến.
– Đủ rồi, ta hỏi ngươi mở thế nào.
Lâm Phàm nói:
– Đừng nóng vội, ít nhất ta cũng phải kể cho ngươi toàn bộ nguồn gốc và tác dụng của thứ này. Nếu như ngày sau ngươi có trờ thành cường giả tuyệt thế, chí ít cũng sẽ không quên chuyện ngày hôm nay.
Cừu Lệ có chút mất kiên nhẫn. Về phần có đưa thứ này cho tông môn không, đó là việc không thể nào. Hắn sẽ tự dùng, chắc chắn sẽ trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Tôi Thể tầng 9 đột phá đến Địa Cương cảnh không phải là chuyện đơn giản.
Quá trình này chỉ có khi tự bản thân thể nghiệm mới biết khó khăn cỡ nào.
Bây giờ lại có thần dược giúp trực tiếp đột phá này trong tay, vậy còn gì khó nữa.
Chỉ là đáng tiếc.
Loại thần dược này vậy mà bị dùng hết hai bình, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm có chút thay đổi, như là nếu không giết chết hắn trong lòng sẽ rất khó chịu.
– Cách mở ra rất đơn giản. Ngươi nhìn thấy vòng tròn kia không, chỉ cần kéo nó ra rồi đợi vài giây, chờ cơ quan bên trong tự mở ra là được rồi. Nếu ngươi không tin thì để ta mở cho. – Lâm Phàm lo lắng tên khốn này quá thông minh sẽ cho rằng đây là thứ nguy hiểm, nên liền chủ động đề nghị.
– Ha ha, để cho ngươi mở, sợ rằng ngươi biết mình sắp chết liền uống mất thần dược thì sao? Ta đâu có ngu. – Cừu Lệ lạnh giọng, hắn thấy nếu ngay cả điểm này mà cũng không nhìn thấu thì làm sao mà sống được đến giờ.
Lâm Phàm biến sắc gầm lên:
– Ngươi lật lọng, ngươi đã nói là không giết ta.
– Ha ha. – Cừu Lệ đạt được thần dược, trong lòng thoải mái vô cùng, âm hiểm nói – Dĩ nhiên là ta sẽ không giết ngươi, nhưng những sư đệ của ta cũng chưa từng nói qua là không giết ngươi.
– Ngươi… ngươi! – Lâm Phàm có chút bó tay, tên khốn này cũng thông minh nha, cái trò chơi chữ này thật lưu con mẹ nó manh.
Cừu Lệ kéo vòng cái roạt, không hề căng thẳng, lẳng lặng đợi.
Các sư đệ hắn xung quanh cũng vây lại xem, ánh mắt mong ngóng lấp lánh:
– Sư huynh, có thể cho chúng ta xem thần dược trông thế nào được không.
– Được, chỉ cho nhìn, không cho phép động vào, đây là đồ của ta. – Cừu Lệ lạnh giọng.
– Vâng vâng, bọn đệ chỉ muốn nhìn xem một lát. Thần dược cỡ này cũng chỉ xứng với sư huynh mà thôi.
Một đám vây lại một chỗ vui vẻ chờ đợi, bọn hắn đối với thứ ‘Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn’ này rất mong chờ. Mặc dù tên có chút dài, nhưng thần dược lợi hại không phải đều như thế sao.
Ngẫm lại lát nữa sư huynh sẽ trở thành Địa Cương cảnh cường giả, trong lòng bọn chúng cũng rất hâm mộ.
Từng đôi mắt to lộ ra sự hiếu kì.
Không biết thần dược trông như thế nào nhỉ?
Lâm Phàm mong đợi ngóng trông, trong lòng lặng lẽ thầm thì:
“Nổ đi, nổ chết cái đám khốn kiếp này.”
…
Phía đường lớn.
Lã Khải Minh vẻ mặt đầy hồ nghi:
– Lâm sư đệ đi lâu như vậy sao còn chưa có trở về?
Trương Long nói:
– Không biết nữa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Còn cả lũ Nhật Chiếu tông nữa, sao giờ này còn chưa đến?
Bên cạnh có vài đệ tử hoài nghi:
– Lâm sư huynh chắc không phải là sợ hãi nên nửa đường bỏ chạy chứ?
– Im miệng, Lâm sư đệ không phải là loại người như vậy. Nếu các ngươi còn dám nói xấu Lâm sư đệ ta liền không khách khí với các ngươi. – Lã Khải Minh phẫn nộ nói.
Ầm!
Đúng lúc này, một trận nổ vang lên.
Sắc mặt bọn họ đại biến.
– Không ổn rồi, đó là hướng Lâm sư đệ đi. Chúng ta mau đi xem. – Lã Khải Minh nghe được âm thanh này liền sốt ruột, gấp rút dẫn mọi người đi về hướng phát ra âm thanh.
…
– Ha ha, ngu loàn, ngu vãi con mẹ nó loàn, phê chưa? Ông hỏi chúng mày, có thấy phê không?? – Lâm Phàm lúc này đứng dậy. Vừa rồi bị Cừu Lệ đánh một chưởng trọng thương nên giờ đầu óc choáng váng, nhưng giờ nhìn tình huống trước mắt hắn liền thấy phê như con tê tê.
Toàn bộ đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, đang yên đang lành tự nhiên ầm một tiếng, sư huynh của bọn chúng bay sạch bách.
Lâm Phàm rất sảng khoái.
“Điểm tích lũy +60.
Điểm tích lũy +50.
Điểm tích lũy +60.”
Nổ chết không ít Tôi Thể tầng 5, tầng 6.
– Woah, không ngờ ngươi vẫn chưa chết. – Lâm Phàm hơi kinh ngạc, nổ như thế mà con mẹ nó vẫn chưa chết. Nhưng một cánh tay hắn đã banh xác, ngực thì be bét máu thịt lẫn lộn.
Oa!
Cừu Lệ phun từng ngụm máu tươi.[Audio] Nạp Thiêp Ký (dịch) full trộn bộ
Lâm Phàm vui vẻ nói:
– Cảm giác thế nào? Thánh Linh Vô Địch Huyền Diệu Địa Cương Cứu Tâm Hoàn cũng không tệ lắm đúng không? Ta đã nói với người đừng cầm kẻo hối hận. Ngươi cứ không chịu nghe, bây giờ là muốn chết chưa?
– Lâm Phàm ta làm việc quang minh chính đại, xưa nay không chơi trò đánh lén. Đã nói rõ với ngươi là rất nguy hiểm, ngươi sẽ hối hận. Ngươi không thèm tin thì có thể trách ai?
– Ngươi… – Cừu Lệ hai mắt sung huyết, căm tức nhìn Lâm Phàm. Hắn không ngờ rằng người đắng cấp như hắn mà lại bị lừa.
Nếu không phải tu vi của hắn đã đạt đến Tôi Thể tầng 8, sợ rằng cũng sẽ tan thành mây khói giống như những sư đệ này.
– Bắt lấy hắn cho ta, ta muốn tàn bạo tra tấn hắn đến chết. – Cừu Lệ yếu ớt nói, nhưng ngữ khí lại vô cùng âm trầm.
Lâm Phàm thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, thân mang trọng thương, phải chết một lần mới được.
Sau đó vung tay lên, khí thế rất bá đạo giễu cợt nói:
– Không cần các ngươi ra tay, Lâm Phàm ta dù chết cũng tuyệt đối không chết trên tay các ngươi.
Lâm Phàm tính, lát nữa mình tự sát xong những kẻ này sẽ rút đi. Sau đó mình sống lại, lập tức chạy trốn, kế hoạch này không sai vào đâu được.
Cửu Hoàn Đao đặt sẵn trên cổ, chuẩn bị cho chính mình một đao.
– Sư đệ dừng tay, các sư huynh tới rồi đây. – Lã Khải Minh bọn họ vừa tới liền nghe thấy Lâm sư đệ nói ra những lời nhiệt huyết sôi trào như vậy, lập tức khiến bọn họ cảm đông muốn khóc.
Nhất là mấy người lúc trước hoài nghi Lâm Phàm lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh sẵn lòng tự sát cũng không muốn chết ở trong tay lũ Nhật Chiếu tông.
Tinh thần này của Lâm sư huynh khiến bọn họ bội phục sát đất, đồng thời cảm thấy tự hổ thẹn.
– Ta đệt con em mày.
Lâm Phàm đơ luôn.