[Audio] Tiếu Ngạo Giang Hồ
Tập 2: Cái chết bí ẩn của Hoa tiên sinh (c6-c10)
❮ sau❯Chương 6: Hai chục tiêu đầu uổng mạng theo
Hai chục tiêu đầu uổng mạng theo
Ánh trăng soi vào mặt thấy người này nước da vàng ửng, lại có chòm râu dê. Lâm Bình Chi định thần nhìn kỹ lại thì chính là thi thể Sử tiêu đầu. Chàng liền lớn tiếng gọi:
– Gia gia! Gia gia lại đây mà coi!
Cả Lâm Chấn Nam lẫn Thôi, Lý tiêu đầu cùng nghe tiếng gọi chạy đến. Lâm Chấn Nam cười lạt nói,
– Lũ chuột nhắt này lớn mật thiệt.
Rồi ông lớn tiếng hỏi:
– Ông bạn là cao nhân phương nào đã quang lâm phủ Phúc Châu? Nếu phải là anh hùng hảo hán thì sao không xuất hiện, tội gì phải lén lút, nấp nánh mà làm trò cười như vậy?
Ông kêu luôn hai lần, nhưng bốn bề lặng ngắt, không một tiếng cười. Thôi tiêu đầu khẽ nói:
– Chân tay người này thật là thần tốc phi thường. Chúng ta chỉ vào nhà trong khoảnh khắc mà ở ngoài này hắn đã làm nên lắm chuyện.
Lâm Chấn Nam nói:
– Chắc bọn này không phải chỉ có một người đâu.
Ông động tâm cầm đèn lồng đi soi lại vườn rau, để điều tra vết chân, nhưng bên cạnh huyệt chôn xác chết vì mấy phen khai quật, mọi người xéo qua xéo lại, không thể phân biệt được vết bàn chân nữa. Thôi tiêu đầu lại nói khẽ:
– Tổng tiêu đầu! Lão gia coi vụ này ra sao?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Lão gia họ Tát và cô gái bán rượu kia nhất định đến đây để chạm trán chúng ta. Có điều chưa rõ giữa họ và hai hán tử Tứ Xuyên có phải cùng một phe không thì ta chưa dám chắc.
Lâm Bình Chi nói:
– Gia gia nói Dư quán chủ chùa Tùng Phong phái bốn người đến đây… Bọn này cũng bốn người… chẳng biết có đúng là bốn người này không?
Câu này khiến cho Lâm Chấn Nam tỉnh ngộ. Ông ngẩn người ra trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Phước Oai tiêu cục đối với phái Thanh Thành đầy đủ lễ số, một lòng kính nể chưa bao giờ có chuyện xích mích với họ. Thế mà Dư quán chủ lại phái người đến trả oán chúng ta là nghĩa gì?
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì. Sau một lúc lâu. Lâm Chấn Nam mới lên tiếng:
– Hãy đem thi thể Sử tiêu đầu về nhà mình đã rồi sẽ tính. Có điều về tiêu cục thì đừng ai tiết lộ vụ này ra để động đến quan nha rất là phiền nhiễu.
Ông tra kiếm vào vỏ đánh “cách” một tiếng rồi nói tiếp:
– Lâm mỗ rất lịch sự với mọi người, không muốn đắc tội với bạn bè, nhưng cũng không phải là kẻ khiếp nhược để ai đánh cũng chịu đâu.
Thôi, Lý hai vị tiêu đầu đưa mắt nhìn nhau nghĩ:
– Tổng tiêu đầu đã đến lúc nổi giận rồi đây.
Lý tiêu đầu lớn tiếng nói:
– Tổng tiêu đầu thử nghĩ mà coi. Ðịch nhân dù có lợi hại, nhưng Phước Oai tiêu cục của chúng ta không động chạm gì đến họ mà họ đến gây sự, tất mình phải trả đũa. Nuôi quân ngàn ngày chỉ dùng trong một lúc. Hết thảy anh em xin hết sức tiến lên, không thể để làm tổn hại đến oai danh của tiêu cục được.
Lâm Chấn Nam gật đầu nói:
– Ðúng thế! Xin đa tạ tấm lòng sốt sắng của anh em.
Bốn người ruỗi ngựa về thành. Chưa tới tiêu cục, xa xa đã trông thấy ngoài cổng lớn ánh lửa sáng rực và có đông người tụ tập. Lâm Chấn Nam xúc động tâm linh, giục ngựa tiến lại. Bỗng nghe mấy người nói:
– Tổng tiêu đầu đã về kìa!
Lâm Chấn Nam lại nhìn thấy hai ngọn cờ bỏ dưới đất. Chính là hai lá cờ gấm treo ở trước cửa tiêu cục đã gẫy cột và bị người ta quẳng xuống đó. Lâm Chấn Nam thấy cột cờ không đứt tiện, hiển nhiên không phải nhát dao chặt mà là do chưởng lực chấn động mạnh làm gẫy.
Hai cột cờ này đường kính rộng một xích mà kẻ đối đầu dùng chưởng lực đánh gẫy được thì đủ biết võ công họ khiến người nghe phải thấy kinh hãi. Lâm Chấn Nam quay lại nhìn thấy hai đoạn gốc cột cờ còn lại đều cao đến hai trượng thì bụng bảo dạ:
– Người này muốn đánh gãy cột cờ tất phải ở trên cao đánh xuống. Người còn lơ lửng ở trên không, không có điểm tựa để phát huy nội lực mà đánh ra phát chưởng này thì không phải chuyện dễ.
Vương phu nhân không giắt binh khí bên mình, liền rút lấy thanh trường kiếm ở sau lưng trượng phu. Chát chát hai tiếng! Bà chặt hai cột cờ xắp vào một đống rồi chạy ra cổng chính.
Lâm Chấn Nam nói:
– Thôi tiêu đầu! Họ chặt hai cột cờ này là có gây chuyện với Phước Oai tiêu cục. Chà! Nhưng không phải chuyện dễ đâu.
Thôi tiêu đầu đáp:
– Dạ!
Lý tiêu đầu lớn tiếng thóL tiêLÂa
– Mẹ kiếp! Quân giặc cướp chó má đê hèn thừa lúc Tổng tiêu đầu vắng nhà lén đến giở trò bần tiện.
Lâm Chấn Nam nhìn Lâm Bình Chi vẫy tay. Hai người đi vào tiêu cục, bỗng nghe Thôi tiêu đầu cũng đang lên tiếng thóa mạ:
– Quân cường đạo chó má! Loài đê tiện xấu xa!…
Cha con tiến vào sương phòng phía Ðông thì thấy Vương phu nhân đã trải hai lá cờ gấm lên mặt bàn. Lâm Chấn Nam vừa ngó thấy không nhịn được nữa nổi giận đùng đùng. Một lá cờ thêu con sư tử vàng, hai mắt bị khoét đi còn lại hai lỗ thủng. Còn lá nữa thêu bốn chữ Phước Oai tiêu cục thì chữ “oai” đã bị cắt đi. Lâm Chấn Nam dù công phu hàm dưỡng cao thâm đến đâu cũng không thể nhịn được. Ông đập mạnh tay xuống bàn. Mấy tiếng “rắc rắc” vang lên! Chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lê đã bị gãy một chân.
Lâm Bình Chi trước nay chưa từng thấy phụ thân nổi nóng như bữa nay. Chàng run lên nói:
– Gia gia ơi!… Vụ này đều do hài nhi gây nên vạ lớn.
Lâm Chấn Nam lớn tiếng:
– Họ Lâm chúng ta đã giết người là giết, chứ có cần gì? Gia gia có gặp hạng người này cũng phải hạ thủ giết đi.
Vương phu nhân hỏi:
– Giết ai vậy?
Lâm Chấn Nam nói:
– Bình nhi nói lại cho mẫu thân nghe đi!
Lâm Bình Chi liền đem chuyện ban ngày đi săn giết gã hán tử Tứ Xuyên thế nào, đến đêm Sử tiêu đầu và Trần Thất mất mạng, tình hình thế nào kể lại. Còn vụ Bạch Nhị và Trịnh tiêu đầu bị chết đột ngột ở trong tiêu cục thì Vương phu nhân đã biết rồi.
Vương phu nhân nghe nói tiêu cục lại bị chết thêm hai nhân mạng, bà không kinh hãi mà chỉ phẫn nộ. Bà đập bàn lớn tiếng:
– Phước Oai tiêu cục há để kẻ khác đắn tận nơi lăng nhục. Chúng ta phải tập hợp mọi người sáng mai lên đường đi Tứ Xuyên đến chất vấn phái Thanh Thành về vụ này. Ta sẽ mời cả gia gia cùng mấy vị thúc thúc, ca ca cùng đi.
Nguyên Vương phu nhân tính nóng như lửa ngay từ thuở nhỏ. Hồi bà còn là một cô khuê nữ, động một tí là rút đao chém người. Bà ở phái Kim đao, một phái sức mạnh, thế lớn tại Lạc Dương. Ai cũng nể mặt phụ thân bà là Kim Ðao vô địch Vương Nguyên Bá, đồng thời cũng nhường nhịn bà mấy phần. Hiện nay cậu con bà đã lớn bấy nhiêu mà máu nóng ngày trước của bà vẫn chưa giảm sút.
Lâm Chấn Nam nói:
– Kẻ đối đầu là ai, hiện giờ còn chưa biết rõ, vị tất đã phải là người phái Thanh Thành. Ta coi chừng bọn chúng không phải chỉ đánh gãy hai cột cờ và giết hai vị tiêu sư là đã chịu thôi đâu…
Vương phu nhân hỏi xen vào:
– Bọn chúng còn muốn làm gì nữa?
Lâm Chấn Nam đưa mắt nhìn Lâm Bình Chi. Vương phu nhân liền hiểu trượng phu, trống ngực đánh thình thình, sắc mặt biến đổi. Lâm Bình Chi nói:
– Vụ này do hài nhi gây ra. Bậc đại trượng phu đã làm việc gì phải tự mình gánh lấy trách nhiệm. Hài nhi… quyết không sợ họ.
Chàng còn nhỏ tuổi chưa từng lịch duyệt trong công việc trọng đại. Miệng chàng tuy nói là không sợ mà thực ra trong lòng khiếp đảm. Giọng nói run run tố cáo lòng chàng rất nao núng.
Vương phu nhân nói:
– Hừ!
Trừ phi chúng giết chết được má trước, nếu không thì đừng hòng động đến một sợi lông của hài nhi. Lá cờ Phước Oai tiêu cục dựng lên đã ba đời, chưa bao giờ chịu để mất chút oai phong. Bà quay lại nói với Lâm Chấn Nam:
– Mối căm hận này mà không trả xong thì chúng ta còn làm người được nữa ư?
Lâm Chấn Nam gật đầu đáp:
– Bây giờ ta phái người đi tra xét khắp nơi trong thành ngoài thành xem có tên nào lạ mặt trên chốn giang hồ lảng vảng ở đây không. Ðồng thời phái thêm người điều tra cả trong ngoài tiêu cục nữa. Nàng cùng Bình nhi ở đây chờ ta, đừng để gã chạy loạn lên.
Vương phu nhân đáp:
– Ðược! Tiểu muội hiểu rồi.
Cả hai vợ chồng cùng biết rõ, địch nhân tiến thêm hai bước nữa là hạ thủ đến con mình. Lúc này địch ở trong bóng tối mà mình ở ngoài ánh sáng. Lâm Bình Chi chỉ ra ngoài Phước Oai tiêu cục một bước là lập tức gặp họa sát thân.
Lâm Chấn Nam ra nhà đại sảnh để triệu tập các tiêu sư trong tiêu cục đặng phái người đi thám thính tuần tra.
Bọn tiêu sư được tin cột cờ Phước Oai tiêu cục bị kẻ địch đến phá hủy thì chẳng khác gì mỗi người bị một cái tát mạnh vào mặt. Ai nấy căm hận kẻ thù, nên đã võ phục đàng hoàng mình giắt binh khí để chờ Tổng tiêu đầu hạ lệnh là lập tức hành động.
Lâm Chấn Nam thấy trong tiêu cục từ trên xuống dưới đồng tâm hợp lực kháng địch thì cũng yên lòng được một chút. Ông quay vào nội đường dặn Lâm Bình Chi lần nữa:
– Bình nhi! Mẫu thân ngươi mấy bữa nay trong mình thấy khó ở, lại gặp lúc địch đến nơi. Vậy đêm đến ngươi ngủ trên giường ngoài phòng chúng ta để bảo vệ cho mẫu thân.
Vương phu nhân cười nói:
– Hà hà! Tiểu muội muốn gã….
Bà đang nói giở câu, chợt tỉnh ngộ biết trượng phu bảo cậu con hộ vệ cho mình là giả mà hai vợ chồng phải ở gần đặng bảo hộ cho chàng mới là chuyện thực. Cậu con bảo bối này tính tình cao ngạo. Nếu bảo chàng để song thân hộ vệ cho thì không chừng chàng ấm ức tự mình ra đi tìm địch nhân khiêu chiến, và chàng sẽ gặp nguy hiểm vô cùng. Bà nghĩ vậy liền đổi giọng:
– Phải đấy! Bình nhi! Mấy bữa nay má má bị chứng tê thấp chân tay bủn rủn. Gia gia ngươi phải trông nom toàn cục không thể suốt ngày ở nhà với má má được. Nếu địch nhân xông vào nội đường thì e rằng má má không chống nổi mất.
Lâm Bình Chi nói:
– Vậy hài nhi ở luôn bên cạnh má má là xong.
Tối hôm ấy Lâm Bình Chi ngủ trên giường ngoài phòng song thân. Vợ chồng Lâm Chấn Nam bỏ ngỏ cửa phòng, để binh khí ngay bên gối, mình không cởi áo, chân không bỏ giày, chỉ đắp lên người một tấm chăn mỏng đặng chờ xem có động tĩnh gì là lập tức vọt ra nghênh địch. Ðêm hôm ấy bình yên vô sự.
Sáng sớm hôm sau có người đứng ngoài cửa sổ khẽ cất tiếng gọi:
– Thiếu tiêu đầu! Thiếu tiêu đầu!
Lâm Bình Chi thức đến quá nửa đêm mới ngủ. Bây giờ chàng đang ngon giấc, chưa tỉnh dậy. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Người đứng bên ngoài ấp úng:
– Con ngựa của thiếu tiêu đầu… chết mất rồi…
Trong tiêu cục chết một con ngựa là chuyện rất thường. Nhưng Lâm Bình Chi rất quý con bạch mã này. Tên mã phu phụ trách trông nom con ngựa đó thấy nó chết thì trong lòng hoang mang vô cùng hốt hoảng chạy vào nói. Lâm Bình Chi đang lúc mơ màng chợt nghe nói ngựa chết liền ngồi nhỏm dậy, dụi mắt nói:
– Ðể ta đi coi!
Lâm Chấn Nam biết là có chuyện rắc rối liền chạy theo chàng ra tầu ngựa thì thấy con bạch mã nằm lăn ra trên đất chết tự bao giờ. Trên mình nó cũng không có thương tích chi hết. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Ban đem có nghe thấy tiếng ngựa hí hoặc động tĩnh gì không?
Tên mã phu đáp:
– Không thấy chi hết.
Lâm Chấn Nam dắt tay cậu con nói:
– Hài nhi bất tất phải thương tiếc làm chi. Gia gia bảo người đi kiếm cho hài nhi một con tuấn mã khác hay hơn.
Lâm Bình Chi vỗ về thây ngựa. Chàng bần thần sa lệ. Ðột nhiên một tên chạy hiệu hốt hoảng chạy tới, líu lưỡi nói:
– Tổng.. tổng tiêu đầu! Nguy rồi! Nguy to rồi! Các vị tiêu đầu đều bị ác quỷ bắt mất hồn đi rồi!
Lâm Chấn Nam và Lâm Bình Chi hỏi giựt giọng:
– Sao?
Tên chạy hiệu đáp:
– Chắt rồi! Chết hết rồi!
Lâm Bình Chi tức giận hỏi:
– Cái gì mà chết hết rồi?
Chàng túm ngực gã lắc mạnh luôn mấy cái. Gã chạy hiệu lắp bắp:
– Thiếu… Thiếu tiêu đầu… chết rồi.
Lâm Chấn Nam nghe gã nói “Thiếu tiêu đầu chết rồi” thì trong lòng cảm thấy có điều bất tường. Ông phiền muộn tức tối vô cùng, nhưng nếu vì thế mà chửi mắng gã thì tỏ ra mình khiếp nhược. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng xôn xao.
Một người hỏi:
– Tổng tiêu đầu đâu? Mau bẩm báo cho lão gia biết.
Người khác nói:
– Con ác quỷ này lợi hại đến thế! Làm… thế nào bây giờ?
Lâm Chấn Nam lớn tiếng:
– Ta ở đây! Có chuyện gì vậy?
Hai vị tiêu đầu, ba tên chạy hiệu nghe tiếng chạy tới. Một vị tiêu đầu nói:
– Tổng tiêu đầu! Những anh em mà chúng ta phái đi chẳng một ai trở về.
Lâm Chấn Nam lúc trước nghe tiếng người nói đã đoán là có người chết. Nhưng tối hôm qua phái đi điều tra vừa tiêu sư vừa chạy hiệu cả thảy hai mươi ba người. Chẳng lẽ toàn quân chết hết cả? Ông vội hỏi:
– Có người chết ư? Chắc họ còn thám thính chưa về báo cáo đấy.
Vị tiêu sư kia lắc đầu đáp:
– Ðã phát hiện ra mười bảy xác chết…
Lâm Chấn Nam và Lâm Bình Chi đồng thanh la hoảng:
– Mười bảy xác chết ư?
Vị tiêu đầu kia vẻ mặt khủng khiếp đáp:
– Ðúng thế. Trong mười bảy xác chết này có cả Trương tiêu đầu, Tiền tiêu đầu, Ngô tiêu đầu. Thi thể hãy còn để ngoài đại sảnh.
Lâm Chấn Nam không nói gì nữa chạy thẳng ra đại sảnh. Ông thấy bao nhiêu bàn ghế xếp vào hết. Mười bảy xác chết bày cả ra đó. Lâm Chấn Nam đã một đời từng trải phong ba mà nay đột nhiên nhìn thấy tình trạng này, hai tay ông run bần bật. Ðầu gối bủn rủn cơ hồ đứng không vững, ông lắp bắp hỏi:
– Vi.. Vi… Vi tiêu…
Cổ họng khô kiệt nói không ra tiếng nữa. Bỗng nghe ngoài sảnh đường có tiếng người nói:
– Hỡi ôi! Cao tiêu đầu là người trung hậu, không ngờ cũng bị ác quỷ đòi mạng đem đi.
Bốn năm tên hàng xóm đặt xác người lên cánh cửa khiêng vào. Người đi đầu đã đứng tuổi nói:
– Bữa nay tiểu nhân vừa mở cửa thấy người này chết ở ngoài đường, nhận ra là một vị tiêu đầu trong quý cục. Chắc y trúng tà hay mắc bệnh ôn dịch mà tạ thế, nên đưa vào đây.
Lâm Chấn Nam chắp tay nói:
– Xin đa tạ! Xin đa tạ!
Rồi ông quay lại bảo một tên chạy hiệu:
– Ngươi đưa mấy vị lân bang đây đến phòng thủ quỹ bảo y tặng mỗi vị ba lạng bạc.
Mấy người hàng xóm thấy xác chết đầy nhà không dám ở lại lâu, liền tạ ơn đi ra.
Một lúc sau lại có người đưa thi thể bai vị tiêu sư nữa đến. Lâm Chấn Nam kiểm điểm nhân số thì tối hôm qua phái đi hai mươi ba người mà bây giờ đã thấy hai mươi xác chết, chỉ còn Chữ tiêu sư là chưa thấy phát hiện. Biến diễn khủng khiếp xảy ra trong khoảnh khắc. Ông vừa quay về sương phòng phía Ðông uống chén trà nóng, ruột rối như tơ vò, thủy chung không trấn tĩnh lại được. Lâm Bình Chi chạy đến cửa phòng nói:
– Gia gia! Có Uông sư gia và Phí Ðầu nhi trong huyện đến viếng gia gia.
Lâm Chấn Nam lúc này không muốn tiếp khách, nhưng lại nghĩ đến trong tiêu cục xảy ra nhiều án mạng, quan đã phái người đến chẳng thể không đả động gì đến có kẻ báo thù sinh sự chi hết. Ông chỉ nói đại khái là bị bệnh ôn dịch hoành hành mà các tiêu đầu hàng mấy năm liền bôn tẩu bên ngoài nên dễ nhiễm phải bệnh này.
Lão họ Phí cũng nói xen vào:
– Tổng tiêu đầu! Chẳng phải là tiểu nhân lắm chuyện, nhưng tiểu nhân xem chừng tổng tiêu đầu nên mời thầy bói, thầy cúng đến coi thử xem trong phủ đệ có điều gì không được bình yên, chẳng hạn như gặp phải sao Thái Tuế, hay là tiêu cục động Táo quân, hẳn có chỗ nào không ổn đó.
Uông gia sư cũng theo hùa:
– Phí đầu nhi nói phải đó! Tổng tiêu đầu! Quý tiêu cục chạy hàng ở bên ngoài chẳng thể nào tránh khỏi có chuyên đả thương nhân mạng. Con người ta cũng tam suy lục vượng. Không chừng năm nay xung khắc với tuổi tổng tiêu đầu nên ma quỷ thừa cơ quấy nhiễu. Tưởng nên mời các hòa thượng đại sĩ đến lập đàn giải oan thí thực cầu đầu!
Lâm Chấn Nam chỉ ấm ớ cho xuôi chuyện. Ông sai người vào trướng phòng lấy trăm lạng bạc chia cho hai người.
Phí đầu nhi từ chối không nhận. Hắn cười nói:
– Tổng tiêu đầu cũng là người nhà. Bọn tại hạ đến đây không phải để tra án thì khi nào dám thò tay ra lấy tiền. Hơn nữa trong một ngày mà xảy ra hơn hai chục nhân mạng. Bọn tại hạ dù có muốn gánh một phần trách nhiệm cũng không thể lấy tiền bạc này được. Có đúng thế không? Ha ha ha…
Chương 7: Cái chết bí ẩn của Hoa tiên sinh
Cái chết bí ẩn của Hoa tiên sinh
Lâm Chấn Nam trong lòng tức giận bụng bảo dạ:
– Mi bất quá là tên bộ khoái nhỏ mọn mà bữa nay muốn thừa cơ giậu đổ bìm leo yêu sách ta điều này điều nọ. Lâm Chấn Nam này chẳng ra gì cũng nổi tiếng anh hùng một thời thì dù có giết một tên bộ khoái cũng chỉ như giết con kiến mà thôi.
Lâm Chấn Nam còn đang ngẫm nghĩ thì Uông sư gia cười nói:
– Phí huynh đệ ăn nói không khỏi có điều lỗ mãng. Lâm tổng tiêu đầu chẳng nên trách y làm chi. Vụ này bảo là lớn thì không phải là lớn nhưng nói là nhỏ cũng không phải là nhỏ. Quan trên nhất định bắt điều tra, song tổng tiêu đầu bất tất phải lo ngại. Về công sự tiểu đệ đã có biện pháp, chỉ cần làm một tờ phúc trình nói là ôn dịch phát tác thì việc lớn cũng hóa nhỏ.
Lâm Chấn Nam đáp:
– Phải! Phải! Như vậy thì chẳng phiền phức gì đến ai nữa.
Rồi ông sai người vào lấy một trăm lạng bạc đem ra. Bây giờ Uông, Phí hai gã thấy món tiền khá lớn mới vừa lòng. Chúng nhận lễ cám ơn rồi ra về.
Lâm Chấn Nam đưa khách ra cổng ngoài thấy hai cây cờ bị gẫy tận gốc thì trong lòng rất là phiền não. Cho đến bây giờ địch nhân đã hạ sát hơn hai chục người trong tiêu cục mà chưa xuất đầu lộ diện cũng chưa chính thức khai chiến hay tỏ rõ thân thế.
Ông quay lại ngửng đầu lên nhìn tấm biển trên cổng đề bốn chữ vàng Phước Oai tiêu cục, xuất thần hồi lâu, miệng lẩm bẩm:
– Phước Oai tiêu cục lừng danh trên chốn giang hồ đã mấy chục năm, không ngờ nay lại bị thất bại ở trong tay mình.
Bỗng nghe ngoài đường có tiếng vó ngựa vang lên. Mấy con ngựa đang từ từ đi đến. Lâm Chấn Nam quay lại thì thấy bốn con ngựa, trên lưng có người nằm ngang chứ không có người cưỡi. Trong lòng đã đoán ra được mấy phần, ông liền nhẩy vọt lại coi thì quả thấy trên lưng ngựa bốn xác chết nằm ngang chính là bốn vị tiêu sư Triệu, Chu, Phùng, Tưởng mà hôm qua đã phái đi rượt theo Sử tiêu đầu. Chắc những người này bị giết ở dọc đường rồi hung thủ đặt xác lên lưng ngựa. Những con ngựa này thuộc đường lối tự ý quay
Lâm Chấn Nam tra xét bốn xác chết thì trong mình những người này tuyệt không có thương tích chi hết. Khí giới và tiền bạc mang theo hãy còn đủ cả không mất vật gì. Ông vừa sai người đem thi thể bốn vị tiêu sư vào nhà đại sảnh thì chợt thấy một tên hành khất áo quần lam lũ cõng một người trên lưng đi tới trước cổng. Lâm Chấn Nam coi quần áo người này nhận được là Chử tiêu đầu miệng lẩm bẩm:
– Thế là thi thể mọi người đều đem về hết rồi.
Ông liền vẫy tay bảo tên chạy hiệu đứng bên trông coi chỗ này rồi trở gót đi vào. Bỗng nghe Chử tiêu đầu la lên:
– Tổng… Tổng tiêu đầu… Hắn bảo thuộc hạ…
Lâm Chấn Nam vừa kinh hãi vừa mừng thầm, cất tiếng hỏi:
– Chử hiền đệ! Hiền đệ chưa chết ư?
Rồi ông quay lại ôm Chử tiêu đầu lên thì thấy lão hai mắt nhắm nghiền, miệng lắp bắp:
– Hắn bảo thuộc hạ… Về nói với tổng tiêu đầu… là thiếu tiêu đầu…
Lâm Chấn Nam hỏi ngay:
– Hắn nói Bình nhi làm sao?
Chử tiêu đầu thều thào đáp:
– Nếu thiếu tiêu đầu… muốn… muốn… muốn…
Lão nói luôn ba chữ “muốn”, bỗng thấy người dãy lên đành đạch mấy cái rồi tắt thở.
Lâm Chấn Nam buông tiếng thở dài, hai hàng châu lệ lã chã tuôn rơi, rớt xuống mình chử tiêu đầu. Ông ôm thi thể lão chạy vào sảnh đường rồi nói:
– Chử hiền đệ! Nếu ta không báo thù cho hiền đệ thì chẳng làm người nữa. Có điều đáng tiếc… Ðáng tiếc là… Hỡi ôi! Hiền đệ vội đi quá, chưa kịp nói rõ danh tính kẻ thù.
Thực ra ở trong tiêu cục, Chữ tiêu đầu chẳng có chi sở trường hơn người mà cũng chẳng có thâm tình gì đặc biệt với Lâm Chấn Nam. Có điều lúc này trong lòng ông xúc động quá mà không ngăn được giọt lệ. Ông sa lệ vì căm phẫn nhiều hơn là vì đau thương.
Bỗng thấy Vương phu nhân đứng trước cửa sảnh đường, tay trái ôm lưỡi kim đao, tay phải trỏ ra sân, lớn tiếng thóa mạ:
– Những tên cẩu cường đạo đê hèn kia chỉ biết lén lút phóng tên ngầm hại người. Nếu phải là anh hùng hảo hán chân chính sao không đường hoàng tới Phước Oai tiêu cục mở một cuộc tử chiến minh bạch Cái kiểu thập thò như đàn chuột nhắt thì người trong võ lâm ai mà coi được?
Lâm Chấn Nam khẽ hỏi:
– Nương tử! Nương tử có thấy động tĩnh gì không?
Ông vừa hỏi vừa đặt thi thể Chử tiêu đầu xuống đất. Vương phu nhân lớn tiếng đáp:
– Nào có thấy động tĩnh gì đâu? Những quân cẩu cường đạo này sợ 72 đường “Phách tà kiếm”, 108 đường “Phiên thiên chưởng” của nhà họ Lâm. Chúng lại gờm cả mười tám mũi “Tích Vũ tiến” của chúng ta nữa.
Tay phải bà cầm lấy chuôi đao vạch lên không một đường quát to:
– Hến còn sợ cả lưỡi kim đao này trong tay lão nương nữa.
Ðột nhiên trên nóc nhà có tiếng người cười nhạt. “Véo”! Một thí ám khí bắn xuống đánh “choang” một tiếng. ám khí đã bắn trúng kim đao.
Vương phu nhân cảm thấy cánh tay tê chồn, nắm đao không vững, vung tay phải một cái. Hai điểm sáng bạc vọt lên nóc nhà về phía Ðông. Tiếp theo ánh thanh quang lấp lánh, ông rút thanh trường kiếm cầm tay. Hai chân vừa điểm xuống người đã vọt lên nóc nhà. Ông ra chiêu “Tảo đãng quần ma”. ánh kiếm vọt ra như hoa bay đâm về phía địch nhân vừa phóng ám khí. Lâm Chấn Nam mấy bữa nay gặp bao nhiêu điều buồn bực, thủy chung vẫn chưa thấy mặt địch nhân. Ông hết sức bình sinh phóng chiêu này không còn dè dặt chút nào. Ngờ đâu kiếm phóng ra lại đâm vào quãng không. Trên nóc nhà chẳng có một bóng người nào. Lâm Chấn Nam lún thấp người xuống nhảy vọt lại góc mái nhà hướng Ðông mà vẫn chẳng thấy tung tích địch nhân đâu.
Lúc này Vương phu nhân và Lâm Bình Chi đều tay cầm binh khí nhảy lên tiếp ứng. Vương phu nhân bị địch nhân phóng ám khí đánh rớt kim đao. Bà cáu giận đến cực điểm quát lên như sấm:
– Cẩu tặc tử! Mi có giỏi thì chường mặt ra quyết một trận tử chiến. Nếu còn lén lút thập thò thì chỉ là quân chó lộn giống, không biết hổ thẹn là gì.
Rồi bà quay sang hỏi Lâm Chấn Nam:
– Quân chó má chạy trốn rồi ư? Chúng là những nhân vật thế nào?
Lâm Chấn Nam lắc đầu khẽ đáp:
– Ðừng làm khinh động người khác.
Ba người ở lại trên nóc nhà tìm khắp một lượt nữa rồi mới nhảy xuống sân. Lâm Chấn Nam khẽ nói:
– Thật là đáng thẹn! Hai mũi “Tích vũ tiến” của ta bị địch nhân bắt lấy đem đi rồi mà mình chưa kịp trông thấy sau lưng hắn. Thân pháp hắn quả là xuất quỷ nhập thần.
Vương phu nhân giật mình kinh hãi hỏi:
– Có chuyện ấy ư?
Lâm Chấn Nam hỏi lại:
– Hắn dùng ám khí để đánh rớt kim đao của nương tử?
Vương phu nhân đáp:
– Không biết quân chó má đó đã dùng ám khí gì?
Hai người đi tìm khắp trong sân mà chẳng thấy có ám khí chi hết, chỉ thấy dưới gốc cây quế còn vô số mảnh gạch vụn rất nhỏ tan ra đó. Hiển nhiên địch nhân dùng một hòn gạch làm ám khí liệng xuống. Thanh kim đao trong tay Vương phu nhân mà bị một viên gạch nhỏ bé phóng tới đã phát huy kình lực ghê gớm đến thế thì thật khiến cho người ta phải khủng khiếp. Vương phu nhân nổi nóng đùng đùng, thóa mạ không tiếc lời:
– Quân chó má! Quân đê hèn!…
Bà đang mắng chửi bỗng trông thấy những mảnh gạch vụn dưới gốc cây quế thì lòng căm phẫn bất giác biến thành mối khủng khiếp. Bà đứng ngẩn người ra hồi lâu không nói gì nữa rồi chạy vào trong sương phòng. Bà chờ cho ông chồng cùng cậu con vào rồi đóng cửa hỏi:
– Võ công địch nhân thật là ghê gớm! Chúng ta không phải là địch thủ với hắn. Bây giờ biết làm… thế nào…
Bà định nói “làm thế nào cho được” nhưng cảm thấy nói như vậy không khỏi tỏ ra khiếp nhược, nên dừng lại không nói nữa. Lâm Chấn Nam nói:
– Việc đã đến như thế này thì chỉ còn cách đi cầu viện các bằng hữu. Trong võ lâm người ta giúp nhau trong cơn hoạn nạn là dự rất thường.
Vương phu nhân nói:
– Bạn hữu võ lâm giao tình thâm hậu cùng chúng ta dĩ nhiên không phải là ít, nhưng bản lãnh cao thâm hơn chúng ta thì lại chẳng được mấy người. Còn những người kém cỏi chúng ta có mời đến cũng chẳng ích gì.
Lâm Chấn Nam nói:
– Tuy nương tử nói thế là phải, nhưng nhiều người thì kiến rộng. Mời họ đến để cùng nhau tính toán cũng hay hơn ý kiến
Vương phu nhân nói:
– Thôi thế cũng được! Nhưng lang quân định mời những ai?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Chúng ta mời những người ở gần trước. Trước hết chúng ta kêu những tay hảo thủ trong tiêu cục ở ba nơi: Hàng Châu, Nam Xương, Quảng Châu vẳ. Tiếp theo mời những đồng đạo võ lâm các tỉnh Lâm, Triết, áo Cống, tỷ như Trần lão quyền sư ở Ung Châu, Thanh phong kiếm Cao Nhất Long ở Tuyền Châu, Thiết quải Hoắc Trung, Hoắc nhị ca ở Thương Châu đều nên phát thiếp đến mời.
Vương phu nhân chau mày nói:
– Tin mình cầu viện này đồn đại ra ngoài giang hồ thì tiếng tăm Phước Oai tiêu cục tất bị tổn thương.
Lâm Chấn Nam hất hàm hỏi:
– Phải chăng năm nay nương tử ba mươi chín tuổi?
Vương phu nhân ra vẻ khó chịu đáp:
– Hừ! Cái đó mà còn hỏi đến niên canh nữa ư? Tiểu muội thuộc về con hổ, lang quân còn không biết bao nhiêu tuổi hay sao?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Vậy ta phát thiếp mời nói là để mừng ngày sinh nhật bốn mươi tuổi của nương tử.
Vương phu nhân hỏi:
– Vậy sao lại tăng gia tiểu muội lên một tuổi, làm thế chẳng già thêm người đi hay sao?
Lâm Chấn Nam lắc đầu đáp:
– Nương tử đã già thế nào được? Trên đầu còn chưa có một sợi tóc bạc. Ta nói mời ngày sinh nhật để cho những bạn hữu thân tình không ai đem lòng ngờ vực. Khách đến, rồi mình sẽ lựa những người thân thiết nói kín cho họ biết thì không tổn hại đến oai danh tiêu của cục.
Vương phu nhân nghẹo đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Ðược rồi! Lang quân làm thế nào tùy, nhưng mừng tiểu muội cái gì
Lâm Chấn Nam ghé tai khẽ đáp:
– Mừng nương tử sang năm sinh một thằng con to lớn.
Vương phu nhân hứ một tiếng rồi đỏ mặt lên nói:
– Lang quân chẳng đứng đến chút nào cả. Bây giờ mà còn nói chuyện tâm tình này ư?
Lâm Chấn Nam cười ha hả đi vào phòng việc để sai người viết thiếp mời bạn hữu. Thực ra trong lòng ông cũng xao xuyến vô cùng. Ông nói mấy câu đùa giỡn chẳng qua là để giảm bớt mối lo sợ cho bà vợ mà thôi. Ông nghĩ thầm trong bụng:
– Nước ở xa thì làm sao mà cứu được đám cháy ở gần. Trong đêm nay ta e rằng xảy chuyện khủng khiếp, chờ bạn hữu tới nơi thì chẳng hiểu Phước Oai tiêu cục có còn tồn tại trên thế gian này nữa không?
Lâm Chấn Nam vừa đi tới cửa phòng việc thì thấy hai tên nô bộc vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Một tên lúi lưỡi nói:
– Tổng.. tổng… tiêu đầu!… Cái này… lại nguy rồi…
Lâm Chấn Nam hỏi ngay:
– Chuyện chi vậy?
Tên nô bộc đáp:
– Vừa rồi trưởng phòng tiên sinh kêu Lâm Phúc đi mua quan tài. Y… vừa ra đến đầu đường sắp nghẹo sang đường khác thì ngã lăn ra chết liền.
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Có việc ấy ư? Người gã đâu rồi?
Tên nô bộc đáp:
– Còn ở ngoài đường.
Lâm Chấn Nam nói:
– Ra đem thi thể gã về đây.
Ông lẩm bẩm:
– Giữa ban ngày ban mặt mà địch nhân dám lộng hành gây ra án mạng thì thật là lớn mật, càn rỡ đến cùng cực.
Hai tên nô bộc thấy chủ bảo ra đường đem xác Lâm Phúc thì “dạ! dạ!” mấy tiếng nhưng chưa đi ngay. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Sao vậy?
Tên nô bộc đáp:
– Tổng… tiêu đầu ra mà coi…
Lâm Chấn Nam biết lại xảy ra chuyện gì rồi. Ông dặng hếng một tiếng đi ra ngoài cổng lớn thì thấy ba tên tiêu sư, năm tên chạy cờ sếc mặt xám đen ra chiều khủng khiếp đến cực điểm. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Lại có chuyện chi vậy?
Ông không chờ trả lời cũng đã biết rồi vì nhìn thấy ngoài cổng lớn trên phiến đá xanh có người lấy vết máu tươi viết tám chữ “Ra khỏi cổng mười bước là phải chết”. Cách cổng chừng mười bước lại vạch một đường máu rộng độ hơn một tấc. Lâm Chấn Nam hỏi:
– Họ viết những chữ này từ lúc nào? Chẳng lẽ không một ai trông thấy hay sao?
Một tên tiêu sư đáp:
– Vừa rồi Phúc Lâm chết ở đầu đường hẻm, cả nhà chạy xúm xít đến coi thì ngoài cổng không có một người lạ nào cả. Chẳng hiểu ai đã đùa giỡn viết những chữ này từ lúc nào?
Lâm Chấn Nam cất cao giọng lớn tiếng nói dường như để người nào nấp ở gần đó cũng nghe tiếng:
– Lâm mỗ không muốn sống nữa rồi thử ra khỏi cổng ngoài mười bước xem có chết không?
Ông nói rồi rảo bước đi ra. Hai tên tiêu sư đồng thời la lên:
– Tổng tiêu đầu.
Lâm Chấn Nam vẫy tay một cái rồi khoa chân bước qua đường máu. Ông coi đường máu và chữ viết còn ướt chưa khô, tiện chân ông dí những chữ đi trông không còn rõ nữa rồi mới quay trở vào cổng lớn ngó ba tên tiêu sư nói:
– Ðây là trò ngoáo ộp hăm người. Chúng ta đã từng bôn tẩu giang hồ quen rồi thì còn sợ gì nữa.
Lâm Chấn Nam ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Ba vị huynh đệ! Ba vị hãy đi mua quan tài rồi đến chùa Tây Ninh bên Tây Vực mời hòa thượng về cúng mấy ngày.
Ba tên tiêu sư thấy tổng tiêu đầu bước qua đường máu mà vẫn bình yên vô sự liền vâng lời, tay cầm khí giới, sóng vai đi ra cổng.
Lâm Chấn Nam trông bọn họ đi khỏi một lúc rồi mới quay trở vào. Ông vào đến phòng việc ngó trưởng phòng là Hoàng tiên sinh nói:
– Hoàng phu tử! Phu tử viết thiếp mời bạn hữu thân tình đến dự lễ mừng thọ phu nhân.
Hoàng tiên sinh hỏi lại:
– Dạ! Không hiểu mời đến ngày nào?
Bỗng nghe có tiếng bước chân rất gấp. Một người chạy tới nơi. Lâm Chấn Nam vừa ngoảnh đầu ra lại nghe đánh huỵch một tiếng. Người đó ngã lăn xuống đất. Lâm Chấn Nam chạy thẳng về phía phát ra tiếng động thấy một trong ba vị tiêu đầu vâng mệnh đi mua quan tài là Ðịch tiêu đầu nằm lăn ra đó. Người hắn đang giãy giụa. Lâm Chấn Nam đưa tay ra nâng dậy hỏi:
– Ðịch huynh đệ làm sao vậy?
Ðịch tiêu đầu đáp:
– Bọn họ chết… rồi… Thuộc hạ chạy trốn về đây…
Lâm Chấn Nam hỏi gấp:
– Ðịch nhân là hạng người nào?
Ðịch tiêu đầu ấp úng đáp:
– Không… biết… không biết…
Hắn giãy lên mấy cái nữa rồi chết liền.
Chỉ trong khoảnh khắc mọi người trong tiêu cục đều hay tin. Vương phu nhân cùng Lâm Bình Chi từ nội đường đi ra đều nghe mọi người lẩm bẩm câu “Ra khỏi cổng mười bước là phải chết”. Lâm Chấn Nam nói:
– Ðạ ta cõng thi thể hai vị tiêu đầu về.
Trưởng phòng là Hoàng tiên sinh nói:
– Tổng… tổng tiêu đầu… không đi được. Bây giờ treo giải thưởng tất có người mạnh dạn đi ra.
Rồi y lớn tiếng tuyên bố:
– Ai đi cõng thi thể hai vị tiêu đầu sẽ được thưởng ba chục lạng bạc.
Hoàng tiên sinh rao ba lần mà không thấy ai lên tiếng. Vương phu nhân đột nhiên la gọi:
– ồ! Bình nhi đâu rồi? Bình nhi!… Bình nhi!…
Mấy tiếng sau bà gọi líu cả lưỡi lại. Mọi người thấy Lâm Bình Chi mất tích một cách đột ngột, đều cất tiếng gọi rối cả lên:
– Thiếu tiêu đầu! Thiếu tiêu đầu!…
– Bình nhi! Bình nhi!…
Bỗng nghe tiếng Lâm Bình Chi ở ngoài cổng vang lên:
– Tại hạ ở đây mà!
Mọi người cả mừng chạy ra cổng thì thấy Lâm Bình Chi đang từ góc đường đi tới. Hai vai chàng cõng hai xác chết, chính là hai vị tiêu đầu chết ở ngoài đường. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân hấp tấp chạy ra, tay cầm binh khí, bước qua đường máu hộ vệ Lâm Bình Chi đưa về. Các tiêu sư, những tên chạy cờ đồng thanh reo hò:
– Thiêu tiêu đầu nhỏ tuổi mà anh hùng can đảm hơn người.
Lâm Chấn Nam cùng Vương phu nhân trong lòng rất đắc. Vương phu nhân lên giọng trách y.
– Hài tử! Làm việc lỗ mãng như vậy không nên. Hai vị tiêu đầu này tuy là chỗ thân tình nhưng họ đã chết rồi, mình mạo muội như vậy thật là nguy hiểm.
Lâm Bình Chi tuy ngoài miệng tươi cười mà trong bụng khó chịu không thể tả được. Chàng nói:
– Hài nhi trong lúc bồng bột không nhẫn nại được, giết một người mà khiến cho bao nhiêu người mất mạng. Nếu hài nhi còn tham sống sợ chết thì làm người sao được.
Trong hậu đường có tiếng người la gọi:
– Hoa sư phó không hiểu tại sao cũng chết rồi.
Lâm Chấn Nam quát hỏi:
– Cái gì vậy?
Quản sự trong tiêu cục là Lâm Thông sắc mặt lợt lạt, hốt hoảng chạy lại nói:
– Tổng tiêu đầu! Hoa sư phó ra cổng sau đi mua rau, mới ra khỏi cổng chừng mười bước đã bị chết liền. Ngoài cổng sau cũng có tám chữ máu kia.
Hoa sư phó là người nấu bếp trong tiêu cục, nấu nướng rất khéo, nhất là những món đông qua chung, tao ngư, nhục bì, vân thôn lại càng nổi tiếng ở Phúc Châu. Lâm Chấn Nam cần đến hắn trong cuộc mời mọc các quan nha và phú thương. Lúc này ông nghe tin Hoa sư phó cũng bị giết hại lại càng chấn động tâm thần, bụng bảo dạ:
– Hắn là một tên đầu bếp tầm thường, chẳng phải tiêu sư mà cũng không phải hạng chạy cờ. Theo lề luật giang hồ thì lúc cướp tiêu không được sát hại phu xe, phu kiệu, hay phu khuân vác. Thế mà địch nhân hạ thủ một cách tàn độc như vậy, hay là chúng định giết sạch cả Phước Oai tiêu cục này chăng?
Ông nhìn mọi người nói:
– Anh em bất tất phải hoang mang. Chà! Những quân cướp đạo chó má này chỉ nhân lúc người ta không kịp đề phòng để hạ thủ. Các vị đã nhìn thấy vừa rồi thiếu tiêu đầu và vợ chồng ta đàng hoàng ra khỏi cổng lớn mười bước nào có thấy những tên cẩu cường đạo dám làm gì đâu?
Mọi người đều vâng dạ, công nhận là Lâm Chấn Nam nói đúng nhưng không ai dám ra khỏi cổng nửa bước. Lâm Chấn Nam và Vương phu nhân nhìn nhau vẻ mặt buồn rầu, đành chịu bó tay không biết làm thế nào.
Tối hôm ấy, Lâm Chấn Nam cắt đặt các tiêu sư phòng thủ các tiêu cục. Ngờ đâu lúc ông chống kiếm đi tuần tra thì hai mươi mấy tên tiêu sư đều ngồi xúm xít trong sảnh đường. Dĩ nhiên không có người nào canh dữ bên ngoài. Họ sợ quá đến nỗi không ai dám ra sân đi tiểu một mình. Lâm Chấn Nam nghĩ thầm:
– Ðịch nhân quả là ghê gớm. Trong tiêu cục đã chết bao nhiêu người rồi, chính mình cũng chẳng có lúc nào yên tâm thì trách bọn họ khiếp nhược thế nào được?
Ông nghĩ vậy liền kiếm lời an ủi và sai người lấy rượu thịt đem ra cho họ ăn uống.
Chương 8: Lâm Chấn Nam phá Tồi Tâm chưởng
Lâm Chấn Nam phá Tồi Tâm chưởng
Mọi người trong lòng phiền muộn chẳng ai muốn nói năng gì. Họ lặng lẽ ngồi uống rượu giải sầu.
Chẳng bao lâu, mấy người say quá lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mấy nhà trồng trọt ở trong làng mé tây gánh rau đưa đến cho tiêu cục.
Phước Oai tiêu cục nhiều người, nguyên về rau dưa, mỗi ngày ăn hết hai gánh lớn mới đủ. Trước nay Phước Oai tiêu cục đều lấy rau của những người này. Hai người đến bán rau lấy tiền rồi cáo từ ra về. Mọi người trong tiêu cục không ai nói gì, đứng tụ tập ở cổng sau để coi động tĩnh. Họ thấy hai nhà nông quẩy gánh không về ra khỏi cổng vài chục bước vẫn chưa xảy ra chuyện gì khác lạ thì bụng bảo dạ:
– Câu “Ra khỏi cổng mười bước là phải chết” chuyên để đối với người trong tiêu cục, không ai can dự đến người ngoài.
Hai người bán rau đi lẫn vào với bọn khách qua đường. Ðột nhiên có người la hoảng. Rồi những người đó tới tấp tránh đi.
Mọi người trong tiêu cục xa xa trông thấy hai người bán rau đã té nhào xuống đường. Hai chiếc đòn gánh vứt bỏ một bên.
Trường hợp này xảy ra nữa, Phước Oai tiêu cục mang tiếng là tòa nhà khủng khiếp đồn đại khắp phủ Phúc Châu.
Từ đây cả tòa tiêu cục rộng lớn không một ai dám bén mảng tới nữa.
Nửa đêm hôm ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Mấy người kỵ mã ở trong tiêu cục đã chạy đi.
Lâm Chấn Nam mở cuộc điều tra thì đó là năm tên tiêu sư thiếu nhẫn nại trước cục diện nguy hiểm, không từ biệt mà bỏ đi.
Lâm Chấn Nam lắc đầu thở dài nói:
– Lúc gặp đại nạn ai nấy tìm đường mà chạy. Lâm mỗ này không đủ lực lượng chiếu cố cho anh em. Vậy ai muốn đi đâu thì đi.
Ðám tiêu sư còn ở lại mồm năm miệng mười mạt sát năm tên tiêu sư vừa bỏ đi là những hạng người không nghĩa khí.
Dè đâu chiều hôm ấy, năm con ngựa lại đeo năm xác chết về. Năm tên tiêu sư muốn thoát ly hiểm địa lại hóa ra những người đi nộp mạng trước tiên.
Lâm Bình Chi nhìn xác chết năm tên tiêu sư, căm phẫn vô cùng. Chàng cầm trường kiếm xông ra ngoài cổng, đứng ngoài đường máu ba bước lớn tiếng nói:
– Bậc đại trượng phu mình làm mình chịu. Gã họ Dư nào đó người ở Tứ Xuyên chính do tay Lâm Bình Chi này hạ sát, không can thiệp gì đến người khác. Muốn báo thù thì cứ ra đây, dù Lâm mỗ có bị phân thây ra làm muôn đoạn cũng chẳng oán hận gì. Bằng bọn mi sát hại những người lương thiện thì đâu phải là anh hùng hảo hán? Bọn mi thẳng thắn ra đây giết Lâm Bình Chi đi là phải còn không dám chường mặt ra thì chỉ là những quân trộm cướp vô liêm sỉ, hay là loài rùa đen đê tiện.
Chàng la mỗi lúc một lớn tiếng. Sau chàng cởi áo phanh ngực ra vỗ bụng nói:
– Ta đây đường đường tấm thân nam tử coi cái chết tựa như lông hồng. Bọn mi đâm cho ta một nhát đao có hay hơn không? Can chi mà sợ hãi đến nỗi không dám nhìn mặt ta? Bọn mi thật là quân chó má, giống tiểu súc sinh.
Những người đi đường thấy chàng hai mắt đỏ mọng vừa vỗ ngực vừa la hét, nên chẳng ai dám lại gần tiêu cục, chỉ đứng đường xa mà nhìn.
Vợ chồng Lâm Chấn Nam nghe cậu con la hét đều chạy ra ngoài cổng. Mấy bữa nay hai ông bà vừa buồn rầu vừa căm phẫn không biết đến đâu mà kể, tưởng chừng như tức đến bể bụng. Bây giờ thấy Lâm Bình Chi gọi địch nhân ra khiêu chiến, hai người cũng lớn tiếng thóa mạ.
Bọn tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau. Ai nấy đều ngấm ngầm bội phục gan dạ của ba người. Họ nghĩ thầm:
– Trước nay tổng tiêu đầu vốn là bậc anh hùng, phu nhân cũng là nữ trung hào kiệt, cái đó đã đành. Nhưng thiếu tiêu đầu được nuôi dưỡng chiều chuộng lại nhỏ tuổi mà cũng không biết sợ trời đất, kêu địch nhân ra mà thóa mạ mới thiệt là ghê gớm.
Bọn Lâm Chấn Nam ba người giơ tay dậm chân chửi bới hàng nửa ngày mà bốn bề vẫn yên lặng như tờ.
Lâm Bình Chi lại gầm lên:
– Bọn mi nói cái gì ra khỏi cổng mười bước là phải chết? vậy ta ra thêm mấy bước nữa, thử xem các ngươi có làm gì được không?
Dứt lời chàng lại tiến thêm ra ngoài mấy bước nữa. Chàng cầm ngang thanh trường kiếm đứng ngạo nghễ nhìn bốn mặt. Vương phu nhân nói:
– Những quân cẩu cường đạo kia! Bọn mi chỉ quen khinh khi người hiền lành mà khiếp sợ kẻ hung dữ. Chắc bọn mi không dám gây chuyện với con ta.
Bà kéo tay Lâm Bình Chi vào trong cổng.
Lâm Bình Chi tức giận đến độ toàn thân run bần bật. Chàng vào phòng nằm rồi nhưng không nhẫn nại được, úp sấp mặt xuống giường khóc hu hu.
Người ta thường nói: biết con chẳng ai bằng cha. Lâm Chấn Nam biết cậu con vừa rồi ra cổng kêu địch nhân thóa mạ là nhân sự căm phẫn bồng bột trong lúc nhất thời, nhưng dầu sao chàng cũng còn nhỏ tuổi chưa hết tính con nít. Ông xoa đầu chàng nói:
– Hài nhi gan dạ không nhỏ, chẳng hổ là con trai nhà họ Lâm. Ðịch nhân không dám chường mặt ra thì chúng ta biết làm thế nào được? Hài nhi hãy ngủ đi một giấc đã.
Lâm Bình Chi khóc một hồi rồi thần trí lơ mơ đưa hồn vào cõi mộng. Tối hôm ấy ăn cơm chiều xong, chàng nghe phụ thân nói chuyện khẽ với mẫu thân về mấy tên tiêu sư trong tiêu cục có kiến kỳ dị muốn đào đường hầm theo ngả sau mà chuồn. Ðường hầm họ định đào ra ngoài giới tuyến mười bước là thoát chết. Chúng cho là nếu còn ở tiêu cục thì sớm muộn gì cũng đến lượt họ phải uổng mạng.
Vương phu nhân cười lạt nói:
– Nếu họ đào được đường hầm thì kệ họ. Chỉ sợ… chỉ sợ…
Tuy bà chưa dứt lời, nhưng cha con Lâm Chấn Nam cũng biết bà muốn nói chỉ sợ chúng cũng mất mạng như năm tên tiêu đầu đã được ngựa đem xác về, nghĩa là tự đem tính mạng dâng cho địch nhân.
Lâm Chấn Nam trầm ngâm một chút rồi nó
– Ta thử ra coi nếu có đường lối đó mà thoát được thì để bọn họ đi hết cũng phải.
Ông ra ngoài một lúc rồi quay vào phòng nói:
– Bọn người đó nói cho vui miệng mà thôi, thực tình cũng chẳng một ai dám ra tay đào hầm.
Ðêm hôm ấy ba người đi ngủ sớm. Mọi người trong tiêu cục đều phó thác cho mệnh trời, chẳng ai dám đi tuần phòng canh gác nữa.
Lâm Bình Chi ngủ đến nửa đêm bỗng thấy có người khẽ vỗ vai mình. Chàng ngồi nhổm dậy, thò tay rút lấy trường kiếm ở dưới gối. Bỗng nghe tiếng mẫu thân nói:
– Bình nhi! Ta đây mà!
Lâm Bình Chi nghe mẫu thân lên tiếng, chàng mới yên dạ cất tiếng gọi:
– Má má!
Vương phu nhân khẽ nói:
– Gia gia ngươi ra đi hàng nửa ngày mà không thấy trở về. Chúng ta phải đi kiếm y coi.
Lâm Bình Chi giật mình kinh hãi hỏi:
– Gia gia đi đâu vậy?
Vương phu nhân đáp:
– Ta cũng không biết.
Hai người tay cầm binh khí lén lén ra khỏi phòng. Trước hết ngó vào sảnh đường thấy đàn lửa sáng trưng. Mười mấy tên tiêu sư đang ngồi đánh bạc. Mấy ngày liền lúc nào họ cũng hồi hộp trong lòng. Sau họ thấy chẳng làm gì được liền không nghĩ tới chuyện sống chết nữa.
Vương phu nhân giơ tay ra hiệu cho Lâm Bình Chi rồi trở gót đi luôn.
Hai mẹ con tìm kiếm khắp nơi, thủy chung vẫn không thấy tăm tích Lâm Chấn Nam đâu cả thì trong lòng mỗi lúc một thêm kinh hãi. Hai mẹ con Lâm Bình Chi lẹ bước đi tìm kiếm khắp nơi mà không dám lên tiếng vì sợ mọi người trong tiêu cục đang lúc hoang mang mà bây giờ lại nghe tin tổng tiêu đầu mất tích tất họ náo loạn lên, khó bề vãn hồi được. Vương phu nhân hỏi cậu con:
– Bình nhi! Lúc sau cùng ngươi còn thấy gia gia ở đâu?
Lâm Bình Chi toan trả lời thì đột nhiên trong gian phòng chứa binh khí ở mé tả có tiếng lách cách vang lên. Trên chấn song cửa sổ còn có ánh đàn sáng lọt ra. Chàng vội vọt đến bên cửa sổ, chọc thủng giấy dán nhìn vào trong.
Bỗng chàng mừng quá cất tiếng gọi:
– Gia gia! Té ra gia gia ở trong đó.
Lâm Chấn Nam đang cúi lom khom, quay mặt vào vách, nghe tiếng gọi liền ngoảnh đầu ra. Lâm Bình Chi thấy vẻ mặt phụ thân cực kỳ khủng khiếp thì lòng chàng hồi hộp vô cùng. Nét mặt đang hớn hở vui mừng lập tức ngay thuỗn ra. Miệng há hốc mà không thốt nên lời.
Vương phu nhân đẩy cửa tiến vào thì thấy máu chảy chan hòa đầy mặt đất. Trên ba tấm ghế kê liền vào nhau có một người nằm, toàn thân trần như nhộng. Ngực và bụng đều bị mổ ra.
Bà nhìn lại nét mặt tử thi thì nhận ra là Hoắc tiêu đầu.
Nguyên ban ngày Hoắc tiêu đầu đã cùng bốn vị tiêu đầu nữa cưỡi ngựa trốn đi rồi sau ngựa lại đưa xác về.
Lúc này Lâm Bình Chi cũng đã chạy vào phòng chứa binh khí. Chàng xoay tay đóng chặt cửa phòng lại.
Lâm Chấn Nam móc trong ngực xác chết lấy ra một trái tim đầm đìa những máu rồi nói:
– Trái tim này bị chấn động vỡ thành tám, chín mảnh. Quả nhiên là… Quả nhiên là…
Vương phu nhân nói tiếp:
– Quả nhiên là “Tồi tâm chưởng” của phái Thanh Thành.
Lâm Chấn Nam gật đầu rồi không nói gì nữa.
Bây giờ Lâm Bình Chi mới hiểu rõ là một mình phụ thân lẻn vào phòng kín này mổ tử thi để điều tra nguyên nhân cái chết của người bị hại.
Lâm Chấn Nam lại nói:
– Họ nói là những ma quỷ gì quấy nhiễu, ta vẫn không tin. Bây giờ xem tới trái tim này là sự thực trăm phần trăm, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Ông gói tử thi vào trong tấm vải dầu đã chuẩn bị từ trước. Ðoạn ông xách gói lên liệng vào góc tường, bụng bảo dạ:
– Trong tiêu cục đã chết nhiều người lắm rồi thì dù có thấy một xác chết bị mổ bụng cũng chẳng có chi là lạ. Ðoạn ông lau tay vào vải dầu cho cho sạch vết tích rồi cùng vợ con trở về phòng ngủ.
Lâm Chấn Nam hỏi vợ:
– Nương tử! Kẻ đối đầu với mình đúng là tay cao thủ phái Thanh Thành rồi. Theo nương tử thì ta nên làm thế nào
Lâm Bình Chi trong lòng căm phẫn đáp ngay:
– Vụ này do hài nhi gây ra. Sáng mai hài nhi lại ra khiêu chiến, quyết một trận sống mái với kẻ thù. Nếu hài nhi không địch nổi hắn thì để hắn giết chết đi là xong chuyện.
Lâm Chấn Nam lắc đầu nói:
– Người này phóng ra chưởng mà làm bể trái tim đối thủ thành bảy, tám miếng mà ngoài thân thể kẻ bị nạn không để lại một chút dấu vết nào. Vậy võ công của hắn cao cường không biết đến đâu mà kể. Chắc phải là nhân vật số nhất số nhị của phái Thanh Thành. Nếu hắn định giết người thì đã giết rồi, bất tất phải chờ đến ngày nay. Ta xem chừng chỗ dụng tâm của địch nhân còn thâm độc tàn ác hơn thế. Quyết hắn không chịu đem ba người nhà ta giết chết một cách mau lẹ đâu.
Lâm Bình Chi hỏi:
– Vậy gia gia tính thế nào?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Quân cẩu tặc mặt giầy khác nào mào già bắt được chuột rồi. Hắn còn hành tội đủ thứ để giỡn chơi kỳ cho đến khi con chuột phải nát tim vỡ mật rồi sợ quá mà chết, hắn mới vừa lòng.
Lâm Bình Chi tức giận nói:
– Nếu hắn nắm chắc được chúng ta thì ra hắn coi Phước Oai tiêu cục của mình không vào đâu hay sao?
Lâm Chấn Nam thở dài đáp:
– Quân chó má này quả là coi Phước Oai tiêu cục không vào đâu.
Lâm Bình Chi lại hỏi:
– Không chừng hắn sợ một trăm lẻ tám đường “Phiên thiên chưởng” của gia gia. Nếu không thì sao thủy chung hắn chẳng dám xuất đầu lộ diện giao thủ một cách đường hoàng mà chỉ nhắm lúc người ta không phòng bị để ngấm ngầm hại người?
Lâm Chấn Nam lắc đầu đáp:
– Bình nhi! “Phiên thiên chưởng” của ta chuyên dùng để đối phó với những quân trộm cướp trong hắc đạo thì có thừa, nhưng so với công phu “Tồi tâm chưởng” thì thực tình còn cao hơn ta gấp mười. Ta… trước nay chẳng chịu phục ai, song thấy trái tim Hoắc tiêu đầu thì… hỡi ôi!
Lâm Bình Chi thấy phụ thân lộ vẻ ưu phiền khác hẳn lúc bình thường, chàng không dám nói gì nữa.
Vương phu nhân nói:
– Bậc đại trượng phu cần biết đường lui tới. Kẻ đối đầu đã lợi hại như vậy thì chúng ta hãy tạm lánh đi là hơn.
Lâm Chấn Nam gật đầu nói:
– Ta cũng tính thế.
Vương phu nhân nói:
– Vậy chúng ta khởi hành đi Lạc Dương ngay đêm nay. Hay ở chỗ mình đã biết rõ lai lịch địch nhân. Người quân tử sau mười năm hãy trả thù cũng chưa muộn.
Lâm Chấn Nam nói:
– Ðúng thế! Nhạc trượng kết bạn khắp thiên hạ, nhất định sẽ tìm được quyết định cho chúng ta. Bây giờ hãy thu thập ít đồ tế nhuyễn rồi lập tức đăng trình.
Lâm Bình Chi hỏi:
– Gia gia! Chúng ta đi rồi thì bao nhiêu người trong tiêu cục như rắn không đầu biết làm thế nào?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Ðịch nhân không thù oán gì với họ. Vậy chúng ta đi rồi thì mọi người trong tiêu cục lại được thái bình vô sự.
Lâm Bình Chi bụng bảo dạ:
– Gia gia nói vậy thật là đúng lý. Sở dĩ địch nhân sát hại bấy nhiêu người trong tiêu cục thực ra cũng chỉ vì một cá nhân.
Ta mà bỏ đi cho thoát thân thì địch nhân quyết không làm khó dễ đến bọn tiêu sư và bọn chạy cờ nữa. Chàng liền quay về phòng mình thu thập đồ tế nhuyễn. Từ thuở nhỏ, Lâm Bình Chi chưa bao giờ ra khỏi nhà, chàng nghĩ bụng:
– Phen này đi Lạc Dương, không chừng địch nhân cho một mớ lửa đốt cháy sạch Phước Oai tiêu cục thì bao nhiêu quần áo cùng đồ chơi của mình cũng ra tro hết.
Chàng tiếc rả những thứ này không chịu bỏ lại, thứ kia cũng muốn mang đi. Chàng nhét đầy đồ vật vào hai cái bao lớn mà thấy trong phòng mình hãy còn rất nhiều món. Tay trái chàng vớ lấy con ngựa bằng ngọc đặt trên bàn, tay phải cuốn lấy tấm da báo hoa mà chính chàng đã đánh chết được rồi lột da lấy. Lưng chàng đeo bọc chạy đến phòng song thân. Vương phu nhân trông chàng không khỏi bật cười hỏi:
– Ðây là chúng ta tạm thời lánh nạn chứ có phải dọn nhà đi chỗ khác đâu, mang làm chi nhiều cho mệt?
Lâm Chấn Nam buông một tiếng thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Mình đây tuy là nhà võ học gia truyền, nhưng con được nuôi dưỡng sung sướng từ thuở nhỏ. Ngoài chuyện hắn học được chút ít võ công thì chẳng khác gì con em những nhà phú quý thông thường. Bữa nay thốt nhiên gặp đại nạn, gã ứng biến một cách hoang mang thì trách gã thế nào được.
Bất giác ông nổi lòng thương yêu, bảo chàng:
– Bên ngoại tổ ngươi thứ gì cũng có, bất tất phải mang đi nhiều đồ vật. Chúng ta chỉ cầm đem theo ít vàng bạc cùng châu báu đáng tiền.
Ở đây đi Giang Tây, Hồ Nam đều có phân cục, lo gì dọc đường không có cơm ăn? Vậy những bọc đem theo càng nhẹ càng tốt. Trong mình nhẹ được phần nào thì lúc động thủ tiện lợi phần ấy.
Lâm Bình Chi không sao được đành bỏ bao xuống.
Vương phu nhân hỏi:
– Chúng ta cưỡi ngựa qua cổng chính đi đàng hoàng hay là đi cửa sau lén lút ra ngoài?
Lâm Chấn Nam ngồi trên ghế thái sư. Hai mắt nhắm lại, ông kéo một hơi thuốc dài bằng cán điếu kêu ro ro một hồi thật lâu rồi mở mắt nói:
– Bình nhi! Ngươi bảo đi báo tin cho mọi người trong tiêu cục từ trên xuống dưới để họ thu xếp đến sáng mai nhất tề rời khỏi nơi đây. Ðồng thời ngươi bảo thủ quỹ lấy tiền bạc phân phát cho hết thảy mọi người. Chờ bao giờ hết tai nạn ôn dịch ai nấy lại trở về.
Lâm Bình Chi tuy trong miệng vâng lời phụ thân mà trong lòng rất lấy làm kỳ. Chàng không hiểu tại sao phụ thân đột nhiên thay đổi chủ. Vương phu nhân hỏi:
– Lang quân bảo cả nhà tản đi hết thì lấy ai mà trông nom tiêu cục?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Không cần để ai hết. Nơi đây đã có ma quỷ hung dữ quấy nhiễu thì còn ai dám vào đây chịu chết nữa? Vả lại ba chúng ta đi rồi thì còn ai chịu ở lại?
Lâm Bình Chi liền ra khỏi phòng đi báo tin. Lập tức mọi người trong tiêu cục đều nhốn nháo cả lên.
Lâm Chấn Nam chờ cho cậu con ra khỏi phòng rồi bảo vợ:
– Nương tử! Cha con ta đổi y phục thành những tên chạy cờ. Còn nương tử thì cải trang làm một tên bộc phụ. Ðến sáng, hơn một trăm người đều chùm dúm ra đi. Bên địch những kẻ võ công cao cường bất quá chỉ một hai người thì họ biết đuổi ai?
Vương phu nhân vỗ tay nói:
– Kế ấy tuyệt diệu!
Rồi bà đi lấy hai bộ áo chạy cờ dơ bẩn. Bà chờ Lâm Bình Chi trở về phòng đưa cho hai cha con mặc vào. Còn bà tự mình mặc bộ quần áo vải xanh đầu quấn một tấm khăn vải hoa mầu lam. Trừ nước da trắng nõn rõ ràng bà biến thành một mụ bộc phụ quê kệch.
Lâm Bình Chi thấy mình mặc bộ quần áo lem luốc hôi hám thì trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không làm sao được. Trời vừa hửng sáng, Lâm Chấn Nam sai mở cổng lớn rồi nhìn mọi người nói:
– Năm nay trời vận mình bất lợi, trong tiêu cục quỷ sứ hoành hành. Vậy anh em hãy tạm lánh một thời gian. Vị nào muốn theo đi bảo tiêu thì qua phủ Hàng Châu, hoặc phủ Nam Xương quy đầu phân cục Triết Giang, Giang Tây. Lưu tiêu đầu, Dịch tiêu đầu ở những nơi đó tất hoan nghênh các vị. Chúng ta đi thôi.
Thế là dư một trăm người đang đứng cả ở ngoài sân lục tục lên ngựa chạy thẳng ra cổng lớn.
Lâm Chấn Nam khóa cổng lại rồi hô lên một tiếng. Mười mấy con ngựa nhảy vọt qua đường máu. Số đông làm nên mạnh dạn, chẳng một ai sợ hãi gì hết. Ai cũng nghĩ rằng rời xa tiêu cục sớm được lúc nào an toàn lúc ấy.
Vó ngựa dồn dập lao thẳng về phía cửa Bắc. Số đông bọn này không tính toán gì cả, thấy người chạy về hướng Bbắc thì cũng chạy theo.
Lâm Chấn Nam ra đến đầu đường liền đưa tay ra hiệu cho phu nhân cùng Lâm Bình Chi dừng lại. Ông khẽ bảo hai người:
– Ðể cho họ chạy về phía Bắc rồi chúng ta quay xuống phía Nam.
Vương phu nhân hỏi:
– Mình đi Lạc Dương sao lại chạy về phía Nam?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Ðịch nhân tất đoán biết chúng ta sang Lạc Dương, họ nhất định chận ngoài cửa Bắc. Chúng ta vờ chạy về phía Nam rồi sẽ vòng quay trở lại phía Bắc thành. Ðường vòng thật xa để cho bọn cẩu tặc kia có chẹn đường cũng uổng.
Lâm Bình Chi lên tiếng:
– Gia gia!
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Có chuyện chi vậy?
Lâm Bình Chi không trả lời, sau một lúc chàng lại gọi:
– Gia gia!
Vương phu nhân hỏi:
– Ngươi muốn nói gì sao không nói đi?
Lâm Bình Chi nói:
– Hài nhi muốn đi thẳng ra cửa Bắc. Quân chó má kia đã sát hại bấy nhiêu người của chúng ta. Mình không cùng hắn liều một phen sống chết thì sao hả được nỗi căm giận này?
Vương phu nhân nói:
– Thù lớn dĩ nhiên phải báo. Nhưng cái bản lĩnh nhỏ mọn của ngươi chống làm sao lại được “Tồi tâm chưởng” của địch?
Lâm Bình Chi hằn học đáp:
– Nhiều lắm chẳng qua cũng như Hoắc tiêu đầu là cùng. Mình để hắn đánh bể trái tim thì thôi chứ sao?
Lâm Chấn Nam sắc mặt xám xanh nói:
– Ba đời họ Lâm nhà ta nếu ai cũng nói “cái dũng của kẻ thất phu như ngươi thì Phước Oai tiêu cục chẳng cần chờ đến người gây hấn, tự mình cũng tan vỡ rồi.
Lâm Bình Chi thấy phụ thân nổi giận, không dám nói nữa, lặng lẽ đi theo song thân đi về phía Nam. Ba người ra khỏi cửa thành rồi rẽ sang ngả Tây Nam. Sang sông Giang Mân rồi qua Nam Ðài, Nam Tự, vượt núi Cát Linh đến vịnh Vinh Thái. Suốt một ngày trời dong ruổi ngựa không dừng vó. Khi tìm đến một nhà khách điếm để ngủ trọ thì ba người đã mệt nhoài. May dọc đường không xảy ra sự gì.
Ăn cơm tối xong, Lâm Chấn Nam mới thở phào một cái khẽ nói:
– Bây giờ có thể thoát khỏi tay ác tặc rồi.
Vương phu nhân nhìn Lâm Bình Chi nói:
– Hài nhi! Mình không đè nén được phẫn khí thì sao phải là hảo hán. Mối thù này không trả được càng không phải là hảo hán.
Lâm Bình Chi nói:
– Ðúng thế! Hài nhi thấy rõ chúng vẫn sợ hãi gia gia. Nếu không thì sao thủy chung chúng vẫn không dám kéo đến nhà khiêu chiến?
Lâm Chấn Nam lắc đầu đáp:
– Tiểu hài tử! Ngươi không biết trời cao đất dày là gì? Ngủ đi thôi!
Sáng sớm hôm sau ba người trở dậy rồi. Lâm Chấn Nam lên tiếng gọi:
– Ðiếm gia! Ðiếm gia!
Nhưng trong khách điếm yên lặng như tờ không một tiếng động, ông lại ra cửa gọi:
– Ðiếm gia! Ðiếm gia…
Chương 9: Cuộc tỷ đấu giữa phe Thành Thiên và Tiêu cục
Bỗng thấy trong sân có một người nằm. Ông nhìn lại thì ra tên điếm tiểu nhị đã dẫn mọi người vào phòng tối hôm qua.
Lâm Chấn Nam giật mình kinh hãi chạy ra ngoài coi thì tên tiểu nhị này đã chết rồi. Ông sờ vào người gã thấy lạnh cứng và tắt thở từ lâu. Ông coi cái chết của gã cũng giống như những người bị chết về độc thủ của “Tồi tâm chưởng”. Lâm Chấn Nam trống ngực đánh thình thình chạy vội ra ngoài nhưng chẳng thấy một ai. Ông đẩy cửa phòng thì thấy vợ chồng chủ điếm cùng đứa con nhỏ bốn năm tuổi đều nằm chết trên giường.
Bỗng nghe Vương phu nhân la lên:
– Nguy to rồi! Những người này đều bị chết hết!
Lâm Chấn Nam quay đầu lại nhìn thấy bà vợ cùng cậu con mặt xám ngắt. Các cửa buồng phòng khách đã mở ra. Những khách trọ trong phòng, người thì chết trên giường. Kẻ chết lăn dưới đất. Cả một tòa khách điếm rộng lớn, trừ ba người nhà ông ra còn bất luận là chủ hay khách trọ chẳng một ai sống sót. Ngoài đường đã có tiếng người xôn xao. Chợ sớm bắt đầu họp rồi.
Lâm Chấn Nam giục Vương phu nhân và Lâm Bình Chi:
– Chúng ta phải đi mau.
Ông chạy ra tàu ngựa thì lừa ngựa đều chết hết. Trong đó có cả ba con ngựa của nhà ông. Lâm Chấn Nam mở cửa hậu để vợ con chạy ra trước. Ông ra sau, xoay tay khép cửa lại rồi ba người rảo bước đi về phía tây nam.
Ba người đi được hơn hai chục dặm rồi rẽ vào một con đường nhỏ. Ðường này ngoằn nghào và gập ghềnh khó đi. Ba người lại đi hơn hai mươi dặm nữa mới đến một quán cơm nhỏ liền vào ăn lót dạ. Lâm Bình Chi nghĩ đến trong nhà khách điếm vừa qua đầy xác chết, tay chàng bưng bát cơm lên và một miếng mà không nuốt được. Chàng đặt bát cơm xuống bàn nói:
– Má má! Hài nhi không ăn được.
Vương phu nhân chỉ đưa mắt nhìn chàng một cái chứ không trả lời. Miệng bà lẩm bẩm tựa hồ nói để mình nghe:
– Bọn mình ba người đều là người chết cả rồi. Ðã không đấu nổi với người thì thôi. Sao có kẻ đến giết người nhiều như vậy mà cũng không nghe thấy một chút tiếng động.
Lâm Chấn Nam thở dài sườn sượt. Ông ăn hết nửa bát cơm rồi nói:
– “Tồi tâm chưởng” của phái Thanh Thành là một chưởng pháp không phát ra tiếng động. Ta thường nghe nói lúc họ phóng chưởng không có lấy một chút tiếng gió. Người trúng chưởng không kịp rên lên một tiếng. Thật là một công lực âm nhu tàn độc vô cùng.
Lâm Bình Chi hỏi:
– Muốn luyện được đến công phu này phải mất bao lâu?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Ta xem chừng không khổ luyện ba bốn chục năm thì chẳng thể nào có luồng nội lực mạnh đến thế được.
Lâm Bình Chi vỗ bàn đứng lên nói:
– Nhất định là Tát lão đầu rồi! Hài nhi.. hài nhi đã có lòng tốt bênh vực cho cháu gái hắn. Ngờ đâu…
Rồi hai hàng nước mắt nhỏ giọt… Lòng chàng buồn bực đến cực điểm. Lâm Chấn Nam vừa tiếp tục ăn cơm vừa đáp:
– Ta cũng nghĩ là hắn. Hừ! Hắn giết người trong tiêu cục của ta còn có thể nói đến vì chuyện trả thù. Nhưng hắn giết bao nhiêu người trong khách điếm thì vì lẽ gì?
Vương phu nhân nói:
– Thanh Thành được kể vào hàng danh môn đại phái, thế mà họ gây ra những chuyện này thì chẳng những là kẻ thù riêng của Phước Oai tiêu cục chúng ta mà thôi, họ còn là công địch của cả võ lâm nữa.
Lâm Chấn Nam gật đầu nói:
– Càng hay! Càng hay! Bọn chúng ngông cuồng tự đại, hành động trái đạo, sau này tất gặp báo ứng. Hài tử! Ăn hết bát cơm đó đi.
Lâm Bình Chi lắc đầu đáp:
– Hài nhi không ăn được.
Lâm Chấn Nam lớn tiếng gọi:
– Nhà hàng ra tính tiền!
Ông kêu hai lần không có người đáp. Vương phu nhân cũng la lên:
– Chủ quán! Chủ quán…
Vẫn không có phản ứng chi hết. Vương phu nhân đứng phắt dậy, vội vàng mở bọc lấy kim đao ra cầm tay, xăm xăm chạy vào hậu đường thì thấy hán tử bán cơm nằm lăn dưới đất. Trên ngưỡng cửa cũng có một người đàn bà nằm ghé vào đó. Mụ này chính là vợ hán tử. Hai vợ chồng nhà này vừa trước đây một khắc còn bưng cơm canh ra mà bây giờ đột nhiên gặp phải độc thủ hạ sát. Vương phu nhân để tay vào mũi hán tử thì gã đã tắt thở rồi. Ngón tay bà chạm vào môi gã thấy hãy còn nóng.
Lúc này cha con Lâm Chấn Nam cũng cầm trường kiếm đi vòng quanh phạn điếm một lượt để lùng xét hung thủ. Quán cơm nhỏ này tựa lưng vào núi. Gần đó chỉ có một khu rừng trúc, chứ không một nhà láng giếng nào cả. Ba người đứng trước cửa quán nhìn ra xa, tuyệt không thấy tông tích gì.
Ðột nhiên Vương phu nhân hừ một tiếng, trỏ tay về phía trước run lên nói:
– Lang quân coi kìa.
Trước phạn điếm có một vạch đỏ bằng máu. Bên đường máu cũng viết tám chữ: “Ra khỏi cửa mười bước là phải chết” viết bằng máu. Có điều chữ “chết” sau cùng mới viết xong một nửa. Chắc là cha con họ Lâm từ phía trong đi ra tìm kiếm, hung thủ chưa viết xong đã phải tránh đi.
Mới trong khoảnh khắc mà người kia đã vạch đường máu viết chữ máu, Lâm Chấn Nam không kịp trông thấy tông tích, thì thân pháp hắn mau lẹ không thể tưởng tượng được.
Lâm Chấn Nam cầm ngang thanh trường kiếm lớn tiếng gọi:
– Ông bạn phái Thanh Thành kia! Lâm mỗ ở đây chờ chết. Mời ông bạn ra đây tương kiến.
Ông kêu luôn mấy câu thì chỉ thấy tiếng dội trong khe núi vang lên: “Ra đây tương kiến, ra đây tương kiến”. Dư âm văng vẳng hồi lâu. Ngoài ra không có tiếng nào khác.
Quán cơm nhỏ này nằm âm thầm dưới chân núi, bốn mặt cây cối rậm rạp. Nơi đây lại hoang vắng không có người qua lại. Ba người biết đại địch vẫn quanh quẩn gần đây dòm ngó mình và chỗ này là nơi họ lựa chọn để hạ thủ. Tuy trong lòng ba người cùng hồi hộp nhưng không ai khiếp sợ.
Lâm Bình Chi xông qua đường máu lớn tiếng kêu:
– Lâm Bình Chi này lướt qua huyết tuyến lần này là lần thứ hai. Bọn mi ra giết ta đi! Những quân cường đạo, những quân chó má kia! Ta chắc bọn mi không dám chường mặt ra mà chỉ chui rúc, lén lút ngấm ngầm hành động đê tiện như những quân đầu trộm đuôi cướp hạng bét trên giang hồ.
Ðột nhiên trong rừng trúc nổi lên một tràng cười dõng dặc.Lâm Bình Chi vừa hoa mắt lên đã thấy một người đứng trước mặt. Chàng chưa kịp nhìn kỹ đã vung trường kiếm đâm tới. Chàng ra chiêu “Tảo đãng quần ma” nhằm đâm vào trước ngực đối phương nhanh như chớp.
Người kia khẽ né mình đi một cái liền tránh khỏi.
Lâm Bình Chi lại cầm kiếm quét ngang.
Người kia lại cười nhạt một tiếng rồi quay sang mé tả Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi liền phóng tay trái đánh ra một chưởng. Ðồng thời chàng xoay trường kiếm lại đâm đối phương.
Lâm Chấn Nam cùng Vương phu nhân đều cầm binh khí đã chạy tới nơi, thấy cậu con đột nhiên ra mấy chiêu mà kiếm pháp cùng chưởng pháp của chàng đều đúng phép tắc. Lúc này tuy gặp cường địch mà chàng vẫn không rối loạn chút nào, hai người liền lùi lại hai bước.
Lâm Bình Chi chứa chất mối căm hờn đã lâu, chàng thi triạn ngay Tịch Tà kiếm pháp đánh liều mạng không kể gì đến thân mình nữa.
Người kia hai tay không chỉ né tránh chứ không trả đòn. Hắn chờ Lâm Bình Chi phóng ra ngoài hai chục chiêu rồi mới cười lạt nói:
– “Tịch Tà kiếm pháp” bất quá như vậy mà thôi.
Hắn đưa tay ra búng đánh “choang” một tiếng…
Lâm Bình Chi bị toạc hổ khẩu tay đau quá, thanh trường kiếm rớt xuống đất.
Người kia vung chân lên đá Lâm Bình Chi lăn long lóc mấy vòng.
Vợ chồng Lâm Chấn Nam sóng vai ra đứng trước che cho cậu con. Cặp mắt trừng trừng nhìn người kia thì thấy hắn mình mặc áo xanh, lưng đeo trường kiếm. Bộ mặt xanh là oai phong lẫm liệt. Hắn là một thiếu niên chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Hắn đứng trơ không lộ vẻ gì cả.
Lâm Chấn Nam hỏi:
– Tôn tính đại danh các hạ là gì? Phải chăng ở phái Thanh Thành?…
Người kia cười lạt đáp:
– Phước Oai tiêu cục nhà ngươi là cái thá gì mà dám hỏi họ tên ta. Có điều bữa nay ta đã đến đây để báo thù thì cũng nói cho ngươi hay. Lão gia quả là người phái Thanh Thành.
Lâm Chấn Nam trỏ mũi kiếm xuống đất gác tay trái lên lưng tay phải nói:
– Tại hạ đối với Dư quán chủ chùa Tùng Phong một niềm kính cẩn. Hàng năm phái tiêu đầu đến Thanh Thành đưa lễ số chưa từng khiếm khuyết bao giờ. Năm nay Dư quán chủ còn định phái bốn đệ tử đến Phúc Châu. Tại hạ không hiểu có chỗ nào đắc tội với các hạ?
Gã thanh niên kia ngẩng đầu lên nhìn trời cười khẩy một hồi rồi mới nói:
– Ðúng thế! Sư phụ tại hạ quả có phái bốn tên đệ tử tới Phúc Châu, tại hạ là một người trong bọn này.
Lâm Chấn Nam nói:
– Nếu vậy thì hay quá! Không hiểu cao tính đại danh các hạ là gì?
Gã thanh niên không muốn trả lời, nhưng rồi gã cũng đằng hắng một tiếng lạnh lùng đáp:
– Tại hạ họ Vu tên gọi Nhân Hào.
Lâm Chấn Nam gật đầu nói:
– Té ra các hạ là một trong bốn vị đại đệ tử ở chùa Tùng Phong. Thật là anh hùng hào kiệt! Không trách môn “Tồi tâm chưởng” cao thâm đến thế! Giết người không thấy máu. Tại hạ rất lấy làm bội phục.
Năm chữ “giết người không thấy máu” chính là tôn chỉ về môn tuyệt kỹ “Tồi tâm chưởng” của phái Thanh Thành.
Vu Nhân Hào vừa nghe Lâm Chấn Nam nói huỵch toẹt ra liền nghĩ bụng:
– Thằng cha này đã biết chỗ tinh yếu về tuyệt kỹ của bản môn thì hắn không phải là hạng tầm thường.
Nhưng gã không khỏi lấy làm đắc vì tiếng tăm mình có người biết đến. Lâm Chấn Nam nói:
– Vu anh hùng chẳng quản đường xa có lòng chiếu cố mà Lâm mỗ chưa kịp đón tiếp, thật là thất kính.
Vu Nhân Hào nói móc:
– Hiền công tử của tôn giá võ nghệ cao cường đã nghinh tiếp rồi. Y hạ sát cả cậu con yêu của sư phụ tại hạ, như vậy còn chưa đáng kể là thất kính thì hà tất tôn giá phải quan tâm.
Lâm Chấn Nam nghe nói bất giác thấy lạnh xương sống. Ông tưởng cậu con mình có vô tình ngộ sát một tên đệ tử tầm thường phái Thanh Thành thì còn có thể nhờ một nhân vật có địa vị cao trong võ lâm đứng ra điều giải để bồi tội với đối phương, hoặc còn có đất để xoay sở. Không ngờ người đó lại chính là cậu con ruột rất cưng chiều của Tùng Phong quán chủ Dư Thượng Hải.
Ðã xảy ra chuyện này thì chỉ có một đường là liều một cuộc sinh tử, chứ không còn lối thoát nào khác.
Ông vung thanh trường kiếm, đột nhiên ngửng mặt lên trời cười ha hả nói:
– Thật đáng buồn cười! Vu thiếu hiệp đã khéo nói giỡn.
Vu Nhân Hào trợn tròng trắng mắt lên hỏi:
– Tại hạ nói gì mà bảo nói giỡn?
Lâm Chấn Nam đáp:
– Lâm mỗ lâu nay vẫn ngưỡng mộ Dư quán chủ võ nghệ thông thần, gia giáo nghiêm cẩn. Trên chốn giang hồ chẳng ai không kính phục. Khuyển tử có giết người thì chẳng qua là một tên vô lại rượu chè bê bối, trêu cợt lương gia phụ nữ. Gã đã bị khuyển tử hạ sát thì đủ biết võ công gã tầm thường đến thế nào. Con người như gã mà bảo là Dư công tử, con Dư quán chủ thì ai nghe được? Vu thiếu hiệp nói vậy chẳng là đùa giỡn ư?
Vu Nhân Hào xịu mặt xuống không biết trả lời ra sao.
Nguyên thiếu niên bị Lâm Bình Chi giết chết ở trong quán rượu kia đúng là con trai nhỏ của Dư Thượng Hải tên gọi Dư Nhân Ngạn. Mẫu thân gã là tiểu thiếp thứ tư của Dư Thượng Hải nên được lão đem lòng sủng ái. Từ thuở nhỏ Dư Nhân Ngạn được mẫu thân cưng chiều không chịu luyện võ, chỉ rong chơi lu bù. Dư Nhân Ngạn thường lừa dối phụ thân lấy tiền đánh bạc hoặc chơi bời, rượu, điếm.
Lần này Dư Thượng Hải phái người đến Phúc Kiến, Dư Nhân Ngạn thấy mình quanh quẩn ở trên núi Thanh Thành mãi cũng chán. Gã liền năn nỉ mẫu thân xin phụ thân cho đi Phúc Kiến để thêm phần lịch duyệt tăng tiến kiến thức là giả, dụng của gã chỉ là đến những nơi phồn hoa đô hội để chơi bời phóng túng một phen cho thỏa thích. Dư Thượng Hải cũng biết Dư Nhân Ngạn là một tên vô dụng nhất trong đám con lão. Nếu xẩy cuộc đấu tranh tỷ võ thì dù ai nói thế nào lão cũng chẳng cho đi để phái Thanh Thành khỏi mất mặt vì gã. Nhưng chuyến này đi Phúc Châu chỉ là đáp lễ Phước Oai tiêu cục nên lão mới ưng cho. Ngờ đâu dọc đường Dư Nhân Ngạn ăn chơi, cờ bạc đàng điếm đều bình yên vô sự. Gã xuống tới Phúc Châu mới bị chết dưới lưỡi đao trủy thủ của Lâm Bìiả, dụng
Vu Nhân Hào đối với anh chàng sư huynh này trong lòng cũng chẳng thích gì nhưng mẫu thân gã được sư phụ đem lòng sủng ái nên hắn không dám đắc tội với gã. Lúc này nghe Lâm Chấn Nam nói mấy câu mỉa mai chua cay cảm thấy khó mà đối đáp được.
Ðột nhiên trong rừng trúc có tiếng nói vọng ra:
– Tục ngữ có câu: “Song quyền khôn địch bốn tay” thật là phải lắm! Khi ở trong quán rượu Lâm thiếu tiêu đầu thống lãnh hai mươi bốn tên tiêu đầu bao vây Dư sư đệ để tấn công…
Hắn vừa nói vừa từ trong rừng chạy ra. Người này cái đầu nhỏ xíu, tay phe phẩy cái quạt giấy nói tiếp:
– Nếu tay cầm đao thương mà động thủ hẳn hoi thì còn nói gì? Dù Phước Oai tiêu cục có đông người, song thực tình mà nói toàn là đồ vô dụng. Nhưng Lâm thiếu tiêu đầu đã bỏ thuốc độc vào rượu cho Dư sư đệ uống, rồi lại phóng ra đến mười bảy, mười tám thứ ám khí. Ha ha! Con rùa đó thật là độc ác! Bọn ta vì hảo mà đến bái phỏng. Ngờ đâu bị người ta đột nhiên ám toá hảo
Lâm Bình Chi bị Vu Nhân Hào đá một cước té lộn đi, chàng hầm hầm tức giận bò dậy đứng một bên, định chờ phụ thân đối đáp mấy câu xong, sẽ nhảy xổ vào đấu nữa. Ngờ đâu tên ma đầu mặt choắt kia lại còn nói bỏ thuốc độc vào rượu gì gì nữa. Chàng tức quá không chịu được liền quát lên:
– Mi nói thúi lắm! Ta với hắn đã không thù oán lại chưa từng biết mặt, nhất là lại không biết hắn là người phái Thanh Thành thì mưu đồ sát hại hắn làm khỉ gì?
Gã kia vội giơ quạt lên xua lia lịa nói:
– Thúi lắm! Thúi lắm! Không ngửi được! Mi đã không thù không oán với Dư sư đệ, thì sao lại mai phục bên ngoài quán rượu hơn ba mươi tên vừa tiêu đầu vừa chạy cờ? Dư sư đệ ta thấy mi trêu cợt con gái lương gia, nổi cơn bất bình đánh mi ngã lăn ra, chỉ cho mi một bài học rồi tha mạng liền. Thế mà chẳng những mi không cảm ơn, lo chuyện báo đáp, lại còn sai bọn tiêu đầu chó má xúm vào đánh Dư sư đệ…
Lâm Bình Chi tức như vỡ mật, lớn tiếng thét lên:
– Té ra bọn Thanh Thành chúng bay toàn là quân vô lại ngang chướng, không kể gì đến lẽ phải trái.
Gã kia cười hề hề nói:
– Con rùa đê tiện kia! Mi thóa mạ người ta chăng?
Lâm Bình Chi tức giận quát lên:
– Ta thóa mạ mi thì đã sao?
Gã kia gật đầu đáp:
– Mi cứ thóa mạ cho sướng miệng đi! Chẳng có gì liên can đến ta hết! Ta chẳng lấy thế làm quan tâm.
Lâm Bình Chi nghi gã nói mấy câu này rất đỗi ngạc nhiên, vì nó ra ngoài sự tiên liệu của chàng.
Ðột nhiên chàng nghe đánh vù một tiếng. Có người vọt tới trước mặt chàng. Chàng toan vung tay trái lên đánh ra nhưng đã chậm mất rồi.
Một tiếng bốp vang lên. Má bên phải Lâm Bình Chi bị cái tát tai rất nặng. Mắt chàng nẩy đom đóm, cơ hồ ngất đi.
Gã kia cử động cực kỳ mau lẹ. Gã phóng chưởng tát xong lui về chỗ cũ, đưa tay lên sờ má, làm mặt giận quát hỏi:
– Thằng lỏi kia! Sao mi dám động thủ đánh người ta? úi chà! Ðau quá! đau quá! Ha ha!…
Vương phu nhân thấy con bị sỉ nhục, liền vung đao chém gã kia bằng một chiêu “Dã hoa siêu thiên” vừa chuẩn đích vừa mãnh liệt.
Gã kia vội né mình đi. Lưỡi đao chém trượt về mé hữu chỉ còn cách gã không đầy bốn tấc.
Gã giật mình kinh hãi liền cất tiếng mắng:
– Lại mụ mặt dầy này nữa! Giỏi thiệt!
Gã không dám khinh địch, thò tay ra sau lưng rút lấy cây nhuyễn tiên. Gã chờ Vương phu nhân phóng chiêu đao thứ hai tới nơi mới vung nhuyễn tiên lên phản kích.
Lâm Chấn Nam biết cục diện bữa nay không còn cách nào thu xếp được nữa liền chống kiếm tiến ra nói:
– Phái Thanh Thành muốn lật đổ Phước Oai tiêu cục là việc rất dễ dàng. Nhưng trong võ lâm sẽ có công luận ai phải ai quấy. Xin mời Vu thiếu hiệp!
Vu Nhân Hào nắm lấy vỏ kiếm, rút kiếm ra đánh soạt một tiếng rồi đáp:
– Xin mời Lâm tổng tiêu đầu!
Lâm Chấn Nam bụng bảo dạ:
– Ta từng nghe “Tùng phong kiếm pháp” của phái Thanh Thành vừa mãnh liệt vừa mau lẹ. Sở dĩ kêu bằng Tùng phong kiếm pháp vì nó vừa cứng vừa mạnh như cây tùng lại nhẹ như gió thoảng. Ta phải chiếm tiên cơ mới mong thủ thắng được.
Ông không khách khí nữa điểm mũi kiếm xuống rồi quét ngang một cái. Ánh bạch quang rần rần vọt ra. Ðó là chiêu “quần tà tịch địch” trong Tịch Tà kiếm pháp.
Vu Nhân Hào thấy thế kiếm cực kỳ hung mãnh, gã không dám đỡ gạt, lạng người đi tránh khỏi.
Lâm Chấn Nam chưa sử chiêu đến độ chót đã phóng ra chiêu thứ hai là chiêu “Phô quỳ quyết mục”. Mũi kiếm nhằm đâm vào hai mắt đối phương.
Lúc này ánh mặt trời chênh chếch chiếu vào rừng trúc, tuy ánh nắng chưa mãnh liệt nhưng nó chiếu vào mũi kiếm lấp loáng chẳng khác ánh vào trong gương làm cho gã hoa mắt lên.
Vu Nhân Hào la thầm:
– Hỏng mất!
Gã nhảy lùi lại phía sau. Trống ngực đánh thình thình. Chiêu kiếm vừa rồi xuýt làm cho gã u kiếm.
Lâm Chấn Nam lại phóng chiêu kiếm thứ ba đâm tới.
Vu Nhân Hào giơ kiếm lên đỡ đánh choang một tiếng. Cánh tay cả hai người cùng chấn động.
Lâm Chấn Nam mừng thầm nghĩ bụng:
– Mình tưởng kiếm pháp phái Thanh Thành ghê gớm thế nào, té ra chỉ có vậy thôi.
Mấy bữa nay Phước Oai tiêu cục bị đối phương gây nên cuộc náo loạn thần sầu quỷ khốc, nên ông vẫn nơm nớp lo sợ. Bây giờ ông đã biết con mình giết đúng phải con trai Dư Thượng Hải thì ngoài cách liều mạng chiến đấu không còn đường lối nào khác.
Lâm Chấn Nam hăng hái xông vào thành ra uy lực về kiếm pháp đã tăng lên mấy phần.
Vu Nhân Hào lại nghĩ bụng:
– Tý lực của thằng cha này ghê gớm thật.
Vừa rồi gã đá Lâm Bình Chi lăn lộn đi, đã tưởng Lâm Chấn Nam cũng chẳng có chi đáng kể. Ngờ đâu võ thuật của hai cho con tuy cùng một lối gia truyền, nhưng công lực cách xa nhau một trời một vực. Vả lại kinh nghiệm lâm địch của Lâm Chấn Nam so với Vu Nhân Hào còn cao hơn nhiều.
Ðến chiêu thứ chín, Vu Nhân Hào mới sử chiêu “Tùng đào ẩn ẩn” để gạt chiêu thức của đối phương đánh tới, rồi mới ra chiêu phản kích.
Lâm Chấn Nam quát lên:
– Giỏi lắm!
Ông vung kiếm chém tới. Hai thanh kiếm chạm nhau đánh choang một tiếng rùng rợn.
Hai người cùng cảm thấy cánh tay tê nhức và đều lùi lại một bước.
Chương 10: Trong phạn điếm thiếu nữ ra oai
Trong phạn điếm thiếu nữ ra oai
Vu Nhân Hào khoa trường kiếm khoanh thành đường vòng tròn rồi đột nhiên đâm tới. ánh kiếm lóe ra nhiều điểm.
Mũi kiếm đâm vào bảy tám chỗ.
Lâm Chấn Nam không biết đối phương đâm vào chỗ nào, nên không dám vung kiếm lên gạt mà chỉ lùi lại một bước.
Vu Nhân Hào thu kiếm về toan đâm nữa.
Không ngờ Lâm Chấn Nam ra chiêu rất mau lẹ. Ông nhân một giây đối phương còn trù trừ để tấn công.
Một bên là tay lão luyện ghê gớm, một đằng chiêu kiếm rất tinh kỳ.
Hai người chợt tiến chợt lui, qua lại hơn hai chục chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Bên kia Vương phu nhân cùng gã Phương Nhân Trí động thủ.
Bà mấy lần gặp nguy hiểm. Thanh kim đao bị cây nhuyễn tiên quấn lấy.
Mới đánh có vài chiêu mà hai lần suýt nữa bà bị rớt mất binh khí hai
Lâm Bình Chi thấy mẫu thân đuối thế quá rồi, chàng vội vào phạn điếm chụp lấy chiếc ghế dài đẩy mạnh về phía Phương Nhân Trí.
Phương Nhân Trí cười nói:
– Lâm thiếu tiêu đầu mà cũng đánh kiểu vô lại đó ư?
Gã cầm cây nhuyễn tiên vung lên rồi quất xuống đánh chát một tiếng.
Lâm Bình Chi bị một roi đánh trúng lưng khá nặng đau thấu xương, cơ hồ không đứng vững.
Nhưng chàng biết nếu mình mà ngã ra là cả hai mẹ con tất bị uổng mạng.
Chàng nghiến răng chịu đau lại giơ ghế lên nhằm đập xuống đầu Phương Nhân Trí.
Phương Nhân Trí né người đi tránh khỏi.
Lâm Bình Chi giận như điên lại nhảy xổ vào.
Ðột nhiên chân chàng lảo đảo, không hiểu đã bị quấn vào cái gì. Lập tức chàng ngã lăn ra.
Bỗng nghe có tiếng người quát:
– Nằm xuống.
Một chân đạp lên người chàng. Tiếp theo trên lưng cảm thấy một mũi nhọn dí vào.
Lâm Bình Chi thấy cát bụi mù mịt. Ðồng thời mẫu thân chàng thét lên:
– Ðừng giết y! Ðừng giết y!
Chàng lại nghe Phương Nhân Trí quát:
– Cả ngươi cũng nằm xuống!
Nguyên giữa lúc hai mẹ con Lâm Bình Chi đấu với Phương Nhân Trí thì sau lưng có một người lén tới đưa chân ra quét ngang khiến cho Lâm Bình Chi bị té nhào.
Người này liền rút đao trủy thủ ra dí vào lưng chàng.
Vương phu nhân không địch nổi Phương Nhân Trí, tâm thần bà bối rối, đao pháp cũng sơ hở, liền bị cây nhuyễn tiên của đối phương quấn vào chân trái.
Gã giật mạnh một cái rồi buông ra khiến bà ngã xuống tức khếc.
Phương Nhân Trí chạy lại điểm huyệt đạo hai người.
Người gạt ngã Lâm Bình Chi chính là hán tử họ Giả đã động thủ đánh nhau với hai tên tiêu đầu trong quán rượu nhỏ ngoài thành Phúc Châu tên gọi Giả Nhân Ðạt.
Gã cũng là đệ tử phái Thanh Thành, võ công được kể vào hàng thứ nhất.
Ngày thường Giả Nhân Ðạt vẫn bầu bạn với Dư Nhân Ngạn. Hai người ăn uống với nhau. Cả những lúc đánh bạc, đàng điếm cũng kẽo kà nhau.
Gã được Dư Nhân Ngạn o bế, cùng nhau đến tỉnh Phúc Kiến.
Giả Nhân Ðạt cùng Phương Nhân Trí kiềm chế được mẹ con Lâm Bình Chi rồi, từ từ tiến đến phía sau Lâm Chấn Nam.
Lâm Chấn Nam thấy vợ con đều bị địch nhân hạ rồi thì trong lòng kinh hãi vô cùng.
Ông vung kiếm đâm veo véo luôn mấy nhát.
Phương Nhân Trí la lên:
– Vu hiền đệ! Con rùa này định chuồn đó.
Vu Nhân Hào tỷ đấu đến bây giờ đã dần dần mò ra đường kiếm của đối phương. Gã thi triển “Tùng phong kiếm pháp” mỗi lúc một mau lẹ. Những luồng bạch quang lấp loáng bao vây lấy Lâm Chấn Nam vào trong vòng ánh kiếm.
Lâm Chấn Nam thấy mình bị ba người bao vây không còn lối rút lui.
Ông cố trấn tĩnh tâm thần, thấy chiêu nào gạt chiêu ấy.
Ðột nhiên mắt ông hoa lên tưởng như có hàng mười mấy thanh kiếm từ bốn mặt tám phương phóng đến tới tấp.
Ông vội vung kiếm thành đường vòng tròn để bảo vệ thân thể.
Vu Nhân Hào quát lên:
– Này!
Ðầu gối bên phải Lâm Chấn Nam bị trúng kiếm nhủn ra, chân phải khụy ngay xuống, ông lập tức nhảy vọt lên.
Vu Nhân Hào phóng kiếm ra đâm. Mũi kiếm đã trỏ ngược vào trước ngực ông.
Bỗng nghe Giả Nhân Ðạt lớn tiếng reo:
– Vu hiền đệ! Chiêu “Lưu tinh cản nguyệt” của hiền đệ thật là tuyệt diệu.
Xem chừng ai đã là đệ tử phái Thanh Thành thì tuy không sử được chiêu này nhưng thấy người ta phóng ra liền biết ngay lập tức.
Lâm Chấn Nam buông tiếng thở dài, liệng thanh trường kiếm trong tay đi nói:
– Các ngươi hạ thủ chúng ta mau lẹ đi!
Bỗng ông thấy sau lưng đau nhói, thì ra bị Phương Nhân Trí dùng cán quạt điểm huyệt. Gã vừa điểm huyệt vừa nói:
– Cái gì mà mau lẹ với chẳng mau lẹ? Trong thiên hạ sao lại có chuyện dễ dàng thế được?
Ngươi phải lên núi Thanh Thành để yết kiến sư phụ ta đã.
Lâm Chấn Nam nghĩ bụng:
– Bọn chúng cùng nhau đến Phúc Kiến để chết mất con trai sư phụ, dĩ nhiên chúng cột ba người nhà mình lại đưa về Tứ Xuyên phục mạng sư phụ. Chúng chưa hạ sát bọn mình ngay thì chuyện đi Thanh Thành này đường xa muôn dặm, biết đâu chẳng có cơ hội thoát thân?
Giả Nhân Ðạt tay trái nắm lấy sau lưng Lâm Bình Chi nhấc bổng chàng lên rồi vừa tát vào mặt chàng hai cái thật mạnh vừa thóa mạ:
– Con thỏ này! Bắt đầu từ bữa nay, mỗi ngày lão gia đánh mi 18 lần suốt dọc đường từ đây lên đến núi Thanh Thành tỉnh Tứ Xuyên, đánh cho cái bộ mặt xinh đẹp của mi biến thành mặt con chó.
Lâm Bình Chi biết mình đã lọt vào tay địch nhân thì rồi đây sẽ bị chúng hành hạ, lăng nhục so với chết còn đau khổ gấp ngàn lần.
Lúc này người chàng không nhúc nhích được. Ðang còn giận như điên lên chàng ngậm một búng nước miếng nhổ mạnh qua.
Hai người chỉ cách nhau chừng hơn một thước, Giả Nhân Ðạt không kịp né tránh. “Bép” một tiếng! Nước miếng trúng vào mũi gã.
Giã Nhân Ðạt tức giận đến cực điểm, liền quật mạnh Lâm Bình Chi xuống đất rồi vung chân đá vào lưng chàng mấy cái.
Phương Nhân Trí cười nói:
– Ðủ rồi! Thế là đủ rồi! Ngươi đá chết gã thì về phúc trình với sư phụ làm sao? Thằng lỏi này bất quá chỉ như một cô gái. Gã không chịu nổi những thoi quyền cước của ngươi đâu.
Giả Nhân Ðạt tức giận vô cùng.
Ta nên biết võ nghệ Giả Nhân Ðạt đã tầm thường mà nhân cách lại đê hàn. Sư phụ đã chẳng ưa gì gã mà anh em đồng môn đều khinh thường gã.
Trên núi Thanh Thành chỉ còn một mình Dư Nhân Ngạn là một điểm tựa vững như núi của gã. Thế mà Lâm Bình Chi đâm chết một điểm tựa đó rồi thì làm gì gã chẳng căm hận thấu xương?
Giả Nhân Ðạt nghe Phương Nhân Trí nói vậy, gã không dám đá nữa, chỉ nhổ bãi rãi vào mặt Lâm Bình Chi cho hả giận.
Phương Nhân Trí lại nói:
– Chúng ta ăn cơm đã rồi hãy đi. Giả sư đệ! Phiền sư đệ đi nấu cơm.
Giả Nhân Ðạt đáp:
– Ðược rồi!
Gã đối với vị sư huynh này không dám trái lời bao giờ. Huống chi lần này Dư Nhân Ngạn bị hại giữa lúc có gã đi kèm bên. Một là gã không đủ sức bảo vệ cho Dư Nhân Ngạn, hai là lúc lâm nguy gã lại bỏ trốn thoát thân. Nhất định gã sẽ bị sư phụ trừng trị. Gã liền năn nỉ hai gã họ Phương và họ Vu để khi về chùa Tùng Phong chúng sẽ che đậy cho gã. Ðừng nói bảo gã thổi cơm mà dù có bắt gã làm việc gì khó khăn gấp mười, gã cũng chẳng dám chối từ.
Giả Nhân Ðạt liền chạy nhanh vào bếp bắc nồi thổi cơm.
Phương Nhân Trí và Vu Nhân Hào đem ba người nhà Lâm Chấn Nam vào trong phạn điếm liệng xuống đất.
Vu Nhân hào nói:
– Phương sư ca! Từ đây về núi Thanh Thành, đường xá xa xôi, cần đề phòng bọn chúng bỏ trốn. Võ công lão này không phải tầm thường. Sư ca hãy nghĩ một kế hoạch để giữ cho chắc.
Phương Nhân Trí cười đáp:
– Cái đó dễ lắm! Ðể ăn cơm xong rồi chặt gân tay ba người bọn chúng đi rồi lấy cây nhuyễn tiên của ta mà xuyên vào xương tỳ bà của bọn chúng như một xóc cua thì chúng còn chạy đường trời.
Lâm Chấn Nam nghe Phương Nhân Trí nói vậy cơ hồ ngất đi. Ông nghĩ bụng:
– Nếu chúng mà chặt gân tay thì từ nay thành ra phế nhân. Dù dọc đường có trốn thoát được nhưng sống cũng chẳng còn sinh thú gì nữa. Gã họ Phương này nhỏ tuổi mà gã làm việc thật là độc địa.
Lâm Bình Chi lớn tiếng thóa mạ rồi la lên:
– Bọn mi có giỏi thì giết ta đi! Còn dùng những cách ma quỷ để hại người thì chỉ là những hành động đê hèn của hạng mạt lưu trên chốn giang hồ.
Phương Nhân Trí cười hềnh hệch nói:
– Vu sư đệ! Thằng lỏi lộn giống này còn mở miệng thóa mạ một câu nữa thì ta sẽ tìm phân trâu thay cho phân chó nhét vào miệng nó.
Câu này quả nhiên công hiệu. Lâm Bình Chi tuy phẫn uất đến ngất đi mấy lần nhưng chàng đành ngậm miệng không dám thóa mạ một câu nào nữa.
Phương Nhân Trí nói hết câu này đến câu khác để mỉa mai chơi.
Vu Nhân Hào cặp lông mày nhăn tít lại mà nghe chứ không nói câu nào. Thỉnh thoảng gã lại nở một nụ cười. Trong lòng gã đang mải nghĩ về cuộc đấu kiếm với Lâm Chấn Nam vừa rồi. Từng chiêu một diễn ra trong đầu óc gã.
Hồi lâu Giả Nhân Ðạt đem cơm canh lên nói:
– Ở đây đến con gà mái cũng không có. Chúng ta cắt lấy miếng thịt đùi thằng lỏi kia nấu ăn có được không?
Phương Nhân Trí biết gã đùa liền đáp:
– Ðược lắm! Thằng nhỏ lộn giống này thịt trắng và mềm chắc còn ngon hơn thịt bò thui. Có điều đáng tiếc là đây không có rượu.
Bỗng nghe trong bếp có thanh âm thiếu nữ trong trẻo vang lên:
– Các vị lão gia muốn thứ rượu gì nơi đây cũng có!
Ba người đều sửng sốt ngoảnh nhìn về phía sau thì thấy một vị cô nương áo xanh từ trong bếp đi ra. Tay cô bưng một chiếc khay gỗ. Trên khay đặt một hồ rượu và ba cái chén.
Cô này cúi đầu xuống nhưng nhìn cũng rõ bộ mặt rỗ sà rỗ sứt.
Hai gã Phương, Vu cảm thấy có điều kinh dị tự hỏi:
– Cô bé này ở đâu đến?
Giả Nhân Ðạt càng khiếp sợ hơn. Gã nhận ra cô này chính là thiếu nữ bán rượu ngoài cửa Bắc thành Phúc Châu.
Dư Nhân Ngạn nhân trêu cợt mà phải vạ. Sao bây giờ đột nhiên cô lại xuất hiện ở trong phạn điếm đồng không mông quạnh này?
Gã liền đứng lên trỏ vào mặt cô gái ấp úng hỏi:
– Sao cô… Cô cũng đến đây?
Thiếu nữ vẫn cúi đầu khẽ nói:
– Rượu có rồi nhưng chưa có thức nhắm.
Vừa nói vừa đặt khay rượu xuống bàn. Giả Nhân Ðạt nhắc lại:
– Ta hỏi: sao cô cũng đến chốn này?
Rồi vươn tay ra nhằm chụp xuống cánh tay cô bé.
Thiếu nữ hơi nghiêng mình đi tránh khỏi chiêu trảo của Giả Nhân Ðạt rồi đáp:
– Bọn tiểu nữ bán rượu làm kế sinh nhai. Các vị lão gia muốn uống rượu ở địa phương nào thì tiểu nữ cũng tới đó hầu hạ.
Giả Nhân Ðạt tuy võ công không cao thâm gì mấy nhưng cũng là đệ tử dưới trướng chùa Tùng Phong. Thế mà thiếu nữ chỉ nhẹ nhàng né tránh một cái đã thoát khỏi thì dĩ nhiên cô cũng là con nhà võ.
Phương Nhân Trí nhìn Vu Nhân Hào một cái rồi hỏi:
– Hay lắm! Cô nương bán thứ rượu gì?
Thiếu nữ đáp:
– Tiểu nữ có đủ: Hạc đỉnh hồng, Tỷ sương và Thất khổng lưu huyết.
Cô vừa nói vừa nâng hồ rượu lên rót vào chén để trước mặt ba người. Rượu đỏ như máu, quả nhiên có chỗ khác thường.
Giả Nhân Ðạt cả giận quát lên:
– Té ra mi cùng thẳng lỏi tai thỏ đầu cừu kia đồng bạn với nhau.
Gã xoay tay lại nhằm thiếu nữ quét ngang một cái.
Thiếu nữ vòng tay trái ra, lùi lại phía sau một bước.
Giả Nhân Ðạt quét ngang không trúng thì bị mất thể diện với sư huynh sư đệ. Gã gầm lên một tiếng, vọt mình nhảy xổ lại, mười đầu ngón tay đưa ra nhằm chụp tới trước ngực thiếu nữ. Chiêu này thật là vô lại. Gã là đệ tử môn phái có danh tiếng, không nên sử dụng chiêu số đê tiện này mới phải. Nhưng gã vốn là kẻ vô hạnh mà đối với thiếu nữ bán rượu gã lại không coi vào đâu, nên gã ra tay chẳng úy kỵ gì.
Thiếu nữ tức giận nghiêng người đi đưa bàn tay trái ra đẩy vào lưng gã, cô mượn phép “Tá lực đả lực” rồi thuận thế hất mạnh ra ngoài.
Giả Nhân Ðạt không tự chủ được, người bị bắn văng đi. Miệng gã thét lên be be.[Audio] Thâu Thiên Chi Đạo (Lược Thiên Ký)
“Chát” một tiếng vang lên. Ðầu óc gã đụng phải ba cây trúc. Sức bật lại của ba cây trúc rất mạnh. Gã cong người đi một chút rồi lập tức bị hất văng lên không.
Người Giả Nhân Ðạt còn lơ lửng trên không, gã chỉ sợ bị hất xuống một cách khủng khiếp thì mất thể diện với anh em. Gã vội ra chiêu “Lý ngư đả đình” muốn đặt hai chân xuống đu.
Không ngờ sức hất của cây trúc bật ngược trở lại khó biết đường mà mò phương hướng. Gã không sử thế “Lý ngư đả đình” thì còn khá, nhưng vừa sử chiêu này biến thành đầu chúc xuống, chân chổng lên trời rồi rớt thẳng xuống đất đánh binh một tiếng, gãy mất bảy tám cái răng. Gã lồm cồm đứng dậy. Ðầu và mặt bê bết toàn máu tươi.
Giả Nhân Ðạt tức quá ngoắc miệng ra mà thóa mạ rồi rút lưỡi đao trủy thủ nhảy lại đâm thiếu nữ.
Thiếu nữ né người đi rồi lại đẩy ra hất vào một cái, tức là vẫn mượn phép “Tá lực đả lực”. Lần này nàng nhằm đúng cái ao nhỏ bên rừng trúc hất lại đánh “bõm” một tiếng. Bọn nước bắn lên tung tóe.
Giả Nhân Ðạt bị hất xuống ao. Ðồng thời lưỡi trủy thủ của gã rời khỏi tay bay lên cao mấy trượng, lúc đang lơ lửng trên không ánh vàng lấp loáng trông rất đẹp mắt.
Thiếu nữ tung mình nhảy ra giơ tay đón lấy lưỡi trủy thủ.
Giả Nhân Ðạt vẫn ngoác miệng ra mà thóa mạ. Gã không thóa mạ còn khá, vừa mở miệng thóa mạ thì lại uống nước vào bụng. Ao này nguyên là chỗ nước có lẫn cả phân cùng nước tiểu của chủ nhân phạn điếm dùng để tưới rau.
Giả Nhân Ðạt nuốt vào thực là đau khổ.
Phương Nhân Trí và VU Nhân Hào chỉ ngồi bàng quang. Chúng thấy Giả Nhân Ðạt rớt xuống ao cũng không lại cứu viện. Phương Nhân Trí chờ cho thiếu nữ giơ tay bắt được lưỡi trủy thủ rồi mới lạnh lùng nói:
– Phái Hoa Sơn cùng phái Thanh Thành chúng ta vốn không thù oán mà hai vị sư trưởng vẫn giao hảo với nhau. Thế mà cô nương mời chúng ta uống rượu Hạc đính hồng, Tỷ sương, Thất khổng lưu huyết thì e rằng có điều quá đáng.
Thiếu nữ sửng sốt một chút rồi cười khanh khách nói:
– Nhỡn lực của các hạ ghê gớm thật! Sao biết tiểu nữ ở phái Hoa Sơn?
Phương Nhân Trí đáp:
– Cô nương vừa ra hai chiêu “Thuận thủy thôi chu” có cả Cương kình lẫn Nhu kình, đúng là chính truyền của Nhạc đại chưởng môn phái Hoa Sơn.
Oai danh phái Hoa Sơn lừng lẫy trên chốn giang hồ. Nhỡn lực tại hạ tuy kém cỏi song cũng nhận ra được.
Thiếu nữ nói:
– Các hạ đừng tâng bốc tiểu nữ. Tiểu nữ biết các hạ là Phương đại gia, một tay cao thủ dưới trướng chùa Thanh Tùng. Còn vị này là Vu tam gia, một anh hùng hào kiệt trong bốn vị đại đệ tử. Mời các vị uống rượu đi.
Phương Nhân Trí nói:
– Gặp phái Hoa Sơn, bọn tại hạ vẫn phải nhượng bộ tránh xa. Xin cô nương cho biết hiệp danh. Nếu không thì tệ sư phụ hỏi đến, bọn tại hạ biết đường nào mà trả lời?
Thiếu nữ cười đáp:
– Các hạ cứ nói con xú nha đầu phái Hoa Sơn là được. Chắc trong thiên hạ không có người thứ hai nào tướng mạo xấu xa như tiểu nữ.
Lúc này Giả Nhân Ðạt ở dưới ao dơ dáy lóp ngóp bò lên. Gã không ngớt nôn oẹ và tiếp tục thóa mạ. Nhưng gã khuyết mất cả răng, nói năng không được rõ ràng, giọng nói ấm ớ nghe thật buồn cười.