[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 80: Mở ra di chỉ (c396-c400)
❮ sautiếp ❯Chương 396 : Ba lần rung động (hạ)
Tô Triệt biết, căn bản không có Nguyên Anh lão tổ nào nấp trong chỗ tối, như vậy, loại ba động vô hình chấn trái tim này, có thể là Thủy Nguyệt sớm phát động di chỉ, chế tạo ra thiên địa dị tượng hay không?
Lúc này, ở ngoài trăm dặm, Thủy Nguyệt nấp trong đáy biển nghìn trượng, cũng là sắc mặt tái nhợt, chấn kinh không nhỏ, vừa mới ba lần rung động, cảm thụ của nàng giống như của Tô Triệt. Đồng thời, chiếc chìa khóa đặt ở trong túi Càn Khôn cũng chưa từng lấy ra.
Xa hơn, Mộ Ngọc đang tìm kiếm Hoa Dụ ở chung quanh, đồng dạng cảm thụ được ba lần rung động, nàng chợt đình chỉ phi hành, tràn đầy nghi hoặc kiểm tra chung quanh, suy nghĩ một hồi, rốt cục quyết định, trước tiên trở lại Phiêu Uyên đảo cái đã.
Trong một động phủ ở ngoài hải vực, tên tán tu khuôn mặt hung ác kia cũng đồng dạng cảm thụ được, trái tim không có nguyên do đau nhức ba lần, hắn chạy ra ngoài động cực nhanh, co mũi hít thở, tinh tế sưu tầm chút vị đạo trong không khí. Đương nhiên, cũng không phải mùi thực sự, mà là một vài thứ mà người khác cảm thụ không đến…
Ở ngoài mấy vạn dặm, tất cả Kim Đan trưởng lão, cùng với năm vị Nguyên Anh lão tổ trong sơn môn Thiên Huyền Tông, đồng dạng cảm thụ được ba lần chấn động…
Thậm chí, toàn bộ tu chân giới, tất cả đại tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, đều có cùng một loại cảm giác, ngược lại là Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ, cùng với tất cả người thường, đều không hề biết gì, không hề cảm giác, nên làm gì, còn đang làm cái đó.
– Thiên chiến!
Trong Chưởng giáo đại điện Thiên Huyền Tông, Thanh Huyền đại trưởng lão thở dài một tiếng:
– Kim Đan kỳ trở lên cảm ứng được Thiên Chiến, biểu thị, trong vòng trăm năm, sẽ có đại kiếp nạn phủ xuống. Lần Thiên Chiến gần đây nhất, là hơn mười vạn năm trước.
Mộc Dạ lão tổ tiếp lời nói:
– Lần thiên địa đại kiếp nạn kia, có thể nói triệt để thay đổi bố cục của Tu chân giới, vô số người tu hành bất hạnh ngã xuống…
– Đại kiếp nạn là lúc, cần một người thống lĩnh mọi người vượt qua cửa ải khó khăn.
Chưởng giáo chí tôn đầy bụng sầu lo, trầm giọng nói:
– Chỉ là không biết, có đủ thời gian để hắn lớn lên hay không.
– Hẳn là kịp.
Tử Tiêu cũng là thần tình ngưng trọng, thấp giọng nói:
– Ta cá hắn trước ba mươi tuổi, là có thể Ngưng Anh.truyện Kiếm Hiệp audio
– Quá nhanh cũng không tốt.
Quảng Thành nhẹ nhàng lắc đầu:
– Phi thăng Linh giới quá sớm, chẳng phải là…
Năm vị lão tổ thấp giọng thảo luận chuyện này, cùng thời gian với Thiên Huyền Tông, cùng lúc đó, một ít đại nhân vật của Thái Ất Môn, Vạn Quỷ Tông, Huyết Thần Giáo, Linh Dược Sơn, cũng mê man không ngớt.
– Thiên Chiến?
Chưởng giáo Thái Ất Môn Thái Hư, đầu lông mày nhíu lại, thì thào nói nhỏ:
– Sao có lại Thiên Chiến xuất hiện? Chúng ta đang làm, chỉ bất quá là chế tạo một hồi loạn thế mà thôi, không động đậy căn bản của Tu chân giới, sao lúc này lại xuất hiện đại kiếp nạn chứ?
Ở bên ngoài vạn dặm, Vạn Quỷ Tông Vạn Quỷ Lão Ma cũng đồng dạng tâm tư và lo lắng.
Những môn phái bọn họ, tuân theo mệnh lệnh của thượng giới, muốn nhấc lên một hồi đại loạn ở Tu chân giới, nhưng chỉ là đại loạn mà thôi, quy mô không thể quá mở rộng, bởi vì ở dưới điều khiển, xa xa không đạt được trình độ Thiên địa đại kiếp nạn.
Dưới Đại kiếp nạn, người người cảm thấy bất an, bất luận một người người tu hành gì, cũng có thể đối mặt với nguy cơ bất hạnh ngã xuống.
Ai cũng không ngoại lệ!
Người tu vi càng cao, tỷ lệ ngã xuống càng lớn.
Nguyên Anh lão tổ của các đại môn phái cũng không biết, quy mô lần Thiên Chiến này cực lớn, không chỉ lan đến Tu chân giới, ở thượng tầng Linh giới, cảm giác kia càng cường liệt.
Trên Linh giới, rất nhiều đại nhân vật suy tính hồi lâu, cũng tìm không ra bất luận đáp án gì.
Đáp án ở nơi nào?
Trong vực sâu của một tuyệt vực trong Tu chân giới, truyền ra một cổ ba động, mơ hồ có một thanh âm không ngừng kêu gọi:
– Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp, Vu Thần trở về, đoạt tạo hóa lần nữa!
– Lệnh kỳ hiện, Di Tiên hợp, Vu Thần trở về, đoạt tạo hóa lần nữa!
– Di Tiên cảnh, hợp!
Ầm ầm!
Một cổ ba động lan ra mà mắt thường nhìn không thấy, thần thức cũng không cảm giác được, Di Tiên cảnh, rốt cục tụ hợp cùng nhau…
Lại nói tiếp, Di Tiên cảnh tụ hợp, động tĩnh cũng không lớn, không có kinh động bất luận kẻ nào của Tu chân giới, thế nhưng nó lại kinh động lên trời!
Đại kiếp nạn buông xuống, trời xanh đau lòng, sẽ đánh xuống Thiên Chiến cảnh báo chúng sinh.
Thiên Chiến hôm nay, chỉ cần là tu vi Kim Đan kỳ, vô luận thân ở đâu cũng có thể cảm giác được, thế nhưng lại có mấy người Kim Đan kỳ không hề cảm giác, đó là lão Hắc, Xà Nữ và Hỏa Nha trong Tiên Ngục.
– Chủ nhân, chúng ta không có bất luận cảm giác gì.
Lão hắc bẩm báo.
– Đó là bởi vì các ngươi trốn ở trong Tiên Ngục, không có cảm giác được chuyện này.
Tô Triệt cũng không biết cảm giác kia chính là Thiên Chiến mà người tu hành e ngại nhất, biểu thị đại kiếp nạn buông xuống, càng không biết, lần Thiên Chiến này dĩ nhiên là Di Tiên cảnh tụ hợp dẫn phát.
Lúc này, nếu lấy Di Tiên lệnh kỳ từ trong Tiên Ngục ra, có thể sẽ phát hiện gì đó, Tô Triệt không hiểu được tất cả những chuyện này, cũng không có khả năng lấy lệnh kỳ ra, lúc này quan tâm, chỉ là làm sao ly khai Phiêu Uyên đảo, làm sao mở di chỉ ra, làm sao thu thập linh hỏa mà mình cần.
***
Trên Phiêu Uyên đảo, còn sót lại chín người, trừ Tô Triệt ra, tám người khác đều là khẩn trương cao độ, đều nghĩ ba lần chấn động kia, là một vị Nguyên Anh lão tổ nào đó thi triển thần thông, làm không tốt, tiếp theo sẽ đi đời nhà ma.
Bầu không khí khẩn trương không gì sánh được, giống như một tòa núi lớn áp ở trên người, chỉ trong chốc lát, có người thực sự không thể chịu đựng được loại nguy cơ nhìn không thấy này, rốt cục…
Sưu!
Một Kim Đan sơ kỳ bay lên trời, tùy tiện chọn một phương hướng, hóa thành một đạo độn quang, trong chớp mắt biến mất nơi chân trời.
Một tiếng nói chuyện cũng không có, cứ như vậy chạy thoát!
Những người khác thấy hắn dĩ nhiên bình yên vô sự đào tẩu, đâu còn có thể do dự, lả tả bá, vài đạo độn quang phóng lên bầu trời.
Nhân cơ hội này, Tô Triệt cũng đào tẩu theo.
Trên Phiêu Uyên đảo, chỉ còn lại Đạo Minh và Thương Cửu Tử, dù sao hai người cũng là Kim Đan hậu kỳ, hợp lực với nhau, mặc dù không thể đối mặt Nguyên Anh lão tổ, nhưng cuối cùng cũng có một tia cơ hội chạy thoát.
Trầm mặc hồi lâu, Thương Cửu Tử trầm giọng nói:
– Đạo huynh, ta cảm thấy, ba lần chấn động vừa rồi kia, hình như là…
Đạo Minh gật đầu:
– Hình như là Thiên Chiến trong truyền thuyết thì phải?
– Đúng!
Thương Cửu Tử trọng trọng gật đầu, khuôn mặt già nua lộ vẻ sầu lo.
– Thiên Chiến, đại kiếp nạn sắp buông xuống.
Đạo Minh cười nhạt nói:
– Không phải do chúng ta quan tâm, hiện tại ta chỉ là đau đầu, lẽ nào, phần tâm huyết này của chúng ta, rốt cục phải triệt để thất bại hay sao?
– Không có việc gì, đạo huynh.
Điểm này, Thương Cửu Tử rất là lơ đểnh:
– Sau khi Mộ Ngọc trở về, có ba người chúng ta ở đây. Qua mấy ngày nữa, mọi người sẽ trở về thôi.
Chương 397 : Mở ra di chỉ (thượng)
Đang nói đến đây, một đạo độn quang xa xa bay đến, rớt xuống trên đảo, đôi mi thanh tú của Mộ Ngọc cau lại, gấp giọng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Không chờ bọn hắn đáp lại, thần thức đảo qua cả tòa đảo nhỏ, lại hỏi:
– Những người khác đâu rồi?
Căn cứ Tinh Đế la bàn ghi chép tọa độ, Tô Triệt tìm được chỗ ẩn thân của Thủy Nguyệt, thế mới biết, vừa rồi ba sự kiện kia, không quan hệ cùng nàng, cũng không phải di chỉ dưới đáy biển dẫn phát thiên địa dị tượng.
Đó là cái gì?
Tô Triệt đoán không thấu, chỉ có thể tạm thời để qua một bên.
– Thế nào?
Thủy Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Tô Triệt biết rõ nàng hỏi là cái gì, trả lời:
– Cũng không tệ lắm, thu phục một nửa nhân số, nhưng mà thực lực chỉnh thể của bọn hắn, chỉ là giảm bớt một phần ba.
Tuy bắt tất cả Kim Đan trung kỳ, nhưng mà, ba Kim Đan hậu kỳ này, mới là nhân viên chủ lực của Phiêu Uyên Đảo, huống hồ, quanh Thiên Uyên Hải còn có vài gia hỏa thực lực cao cường khác, tỷ như Long Phong Tử kia.
Tình thế vẫn là không thể lạc quan.
Dù vậy, Thủy Nguyệt cũng bội phục không thôi, chỉ dùng một ngày thời gian, tan rã một nửa nhân số của đối phương, cũng chính là hơn mười Kim Đan tu sĩ, phần năng lực này, quả thực không thể tưởng tượng nổi…
Trong Tiên Ngục, giam giữ mười bốn tên tầm bảo giả Kim Đan kỳ, trong đó, chín Kim Đan trung kỳ, năm Kim Đan sơ kỳ.
Lão Hắc trong lúc rảnh rỗi, lợi dụng Độc Tâm Thuật, không ngừng tìm đọc trí nhớ trong đầu những tầm bảo giả này, coi bọn họ trở thành một quyển sách vở sống.
Kể từ đó, những tri thức hữu dụng trong đầu bọn họ kia, đã biến thành trí tuệ của lão Hắc.
– Chỉ là, ngoại trừ tri thức trong đầu, những Kim Đan tu sĩ này, còn có thể mang đến cho mình loại chỗ tốt nào?
Tô Triệt không khỏi suy tư: Trong Tiên Ngục nhiều hơn những phạm nhân thực lực không thấp này, rốt cuộc có thể dùng để làm những chuyện gì?
Phải nói, phạm nhân trong Tiên Ngục, giống như là Tô Triệt có được tư bản hạng nhất, hẳn là nên lợi dụng mới đúng. Nếu chỉ là lợi dụng sở trường đặc biệt của bọn họ thành lao công miễn phí, đơn giản chính là luyện đan, luyện khí, chế tác linh phù…
Bọn họ luyện chế ra gì đó, Tô Triệt nhất định là không dùng đến, chỉ có thể bán thành linh thạch, đồng thời, trong quá trình luyện chế còn phải tiêu hao đại lượng linh khí, như vậy sẽ hao tổn linh mạch dưới mặt đất kia.
Trước mắt mà nói, trong Tiên Ngục đã trữ hàng hơn bảy trăm vạn linh thạch, nhiều hơn nữa mà nói, lại có gì dùng?
Linh thạch nhiều hơn nữa, vậy cũng không mua được bảo vật chính thức, nếu không phải lo lắng đến Tiên Ngục có thể cần thôn phệ đại lượng linh thạch, Tô Triệt đã sớm dùng những linh thạch này mua đan dược.
Nghĩ tới đây, Tô Triệt nói ra:
– Lão Hắc, ngươi thử hỏi Tiên Ngục, khi nào thì mới có thể có công năng tẩy não, cải tạo tu sĩ thành chiến sĩ trung thành, thời khắc mấu chốt có thể thả bọn họ ra phụ trợ chiến đấu, hoặc là những chuyện gì khác…
– Chuyện này ta đã sớm hỏi qua rất nhiều lần, chỉ là Tiên Ngục chưa bao giờ tỏ vẻ gì cả.
Lão Hắc đáp:
– Đây là một thế giới nhân loại làm chủ đạo, cho dù là Chân Tiên, cũng không có biện pháp triệt để nô dịch một linh hồn nhân loại, trừ khi thi triển tà thuật, luyện hóa hắn thành một khôi lỗi, nhưng như vậy, linh tính một người nên có cũng sẽ tùy theo biến mất.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu, đương nhiên cũng hiểu được, thủ đoạn tẩy não thông thường, mặc dù tạm thời cải tạo một người thành tín đồ cuồng nhiệt, rất khó nói sau này có thể thức tỉnh mình một lần nữa, sinh ra phản tâm hay không.
Lão Hắc nói không sai, linh hồn của nhân loại là kỳ diệu nhất, rất khó làm được nô dịch triệt để.
– Ta biết rõ loại sự tình này khó khăn thật lớn, nhưng mà…
Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:
– Cũng là cảm thấy Tiên Ngục hẳn là không gì làm không được, mới có thể sinh ra loại chờ mong này.
– Có lẽ là cơ duyên chưa tới a.
Lão Hắc tỏ vẻ đồng ý:
– Mỗi một tầng Tiên Ngục đều cực kỳ thần kỳ, theo mở ra càng ngày càng nhiều, tất nhiên sẽ gia tăng càng nhiều công năng, có lẽ sẽ xuất hiện công năng mà chủ nhân ngươi vừa mới chờ mong.
– Hi vọng hắn sớm xuất hiện một chút.
Trong nội tâm Tô Triệt chờ đợi nói:
– Nếu không, những phạm nhân này đợi ở trong không gian Tiên Ngục không có việc gì, cũng là một loại lãng phí…
***
Một ngày qua đi rất nhanh, sáng sớm hôm nay, mặc dù Tô Triệt chủ tu công pháp hỏa hệ, cũng có thể cảm giác ra, triều tịch Thiên Uyên Hải xuất hiện một loại thay đổi kỳ dị.
Thủy Nguyệt chính là Thủy Linh thân thể, cảm giác càng thêm rõ ràng, giờ phút này nói ra:
– Mỗi tháng sẽ có một ngày như vậy, triều tịch chi lực sẽ yếu đến mức thấp nhất, phỏng chừng, hẳn là di chỉ sẽ nổi lên trên mặt biển, nhìn thấy ánh mặt trời.
– Cả tòa đảo nhỏ trở lại mặt biển, một phen động tĩnh như vậy, khẳng định không nhỏ được, làm không tốt, có thể hấp dẫn người tu tiên trong vài ngàn dặm tới.
Tô Triệt suy đoán nói:
– Như vậy, chúng ta chỉ có thể lợi dụng cự ly gần nhất, cùng với ưu thế địa đồ, đầu tiên tiến vào di chỉ, dùng tốc độ nhanh nhất, lấy đi bảo vật có giá trị cao nhất đến tay.
– Chính là như thế này.
Thủy Nguyệt gật đầu đáp.
Chuyện này, nàng đã tính hơn mười năm, rất nhiều chi tiết, khẳng định phải càng thêm chu toàn hơn so với Tô Triệt.
Chỉ là, khi nàng lấy chìa khóa từ trong túi càn khôn ra, lại sinh ra khiếp đảm lâm trận lùi bước không hiểu, xoay đầu lại, mục quang đáng thương nhìn Tô Triệt xin giúp đỡ.
Một khi mở di chỉ ra, ai cũng nói không chính xác sẽ phát sinh loại chuyện nào, thành công thất bại, sinh tử tồn vong, hết thảy đều là có thể.
– Ta tới a.
Loại chuyện này, Tô Triệt từ trước đến nay không thiếu đảm lượng.
Thủy Nguyệt lại nói:
– Phải là Thủy Linh thân thể, mới có thể kích phát nó.
– Là như thế này?
Tô Triệt cười lắc đầu, nói với nàng:
– Người trên Phiêu Uyên Đảo bị ta diệt trừ một nửa, loại thế cục này, coi như là rất không tồi. Nếu nàng vẫn chưa yên tâm, chúng ta phản hồi tông môn, mời hai vị Nguyên Anh sư tổ đến hỗ trợ.
– Không.
Thủy Nguyệt dùng sức lắc đầu, chuyện này một khi có Nguyên Anh Lão tổ tiến đến, thu hoạch cuối cùng, chính mình có thể bắt được nhiều ít? Đối với vài vị Nguyên Anh Lão tổ của Thiên Huyền Tông, nàng cũng không tín nhiệm giống như Tô Triệt.
Phép khích tướng của Tô Triệt quả thực hữu hiệu, ánh mắt Thủy Nguyệt lập tức kiên định hơn rất nhiều, hơi chút do dự, lập tức kích phát chìa khóa.
Anh…
Chìa khóa phát ra âm thanh rất nhỏ, mười tám tự phù kỳ dị ở mặt sau thoát thể mà ra, hợp thành mười tám chữ to, trong nháy mắt chui vào trong đáy biển.
Sau đó chính là hết thảy như thường, chìa khóa trong tay lại lâm vào yên lặng lần nữa, chỉ có điều, mặt sau bóng loáng như gương, tự phù tiêu tán toàn bộ.
Đợi đã lâu, cũng không có động tĩnh gì, Tô Triệt cùng Thủy Nguyệt hai mặt nhìn nhau, ý nghĩ trong lòng hoàn toàn nhất trí, không phải là tuổi tác quá lâu, cơ quan mở ra sớm đã không nhạy chứ?
Chương 398 : Mở ra di chỉ (hạ)
Ôm lo lắng trong lòng như thế, kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, rốt cục…
Ầm ầm…
Hải trình phía dưới bắt đầu kịch liệt run run, Thủy Nguyệt kích động hoan hô một tiếng:
– Còn có thể dùng, hẳn còn có thể dùng.
Ầm ầm…
Theo địa chấn kịch liệt run rẩy, một mảng hải trình không biết phạm vi bao nhiêu bắt đầu hướng lên trên, rất nhanh đã lên đến độ cao của hai người Tô Triệt, nâng bọn họ tiếp tục hướng lên cao.
O o hô…
Trên mặt biển nổi lên cuồng phong, trong chớp mắt thì xoáy lên Long quyển cực lớn. Theo gió thổi không ngừng tăng mạnh, độ cao kia cũng càng phát ra kinh người.
Phiêu Uyên Đảo ngoài trăm dặm, bị ảnh hưởng đầu tiên nhất, cả hòn đảo bị xốc lên cao, vài toà nhà gỗ ở biên giới lập tức bị phá hủy.
Ba người Mộ Ngọc, Đạo Minh, Thương Cửu Tử đã sớm gom lại cùng một chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt này, như thế nào đoán không được, rất có khả năng là cái di chỉ kia xuất thế.
Thiên Uyên Hải là một trong Lục Hải, dưới trạng thái bình thường, căn bản sẽ không xuất hiện trình độ cuồng phong như vậy. Như vậy, Thiên Uyên Hải xuất hiện thiên địa dị tượng phạm vi lớn, nguyên nhân bọn họ có khả năng nghĩ đến, chỉ có một.
Di chỉ dưới đáy biển…
Cuồng phong gào thét, sóng gió ngập trời, cả phiến thiên không cũng âm trầm xuống, phảng phất sắp có một hồi phong bạo.
Ầm ầm…
Một đạo cuồng phong cao hơn mười trượng tịch cuốn tới Phiêu Uyên Đảo, ba người Mộ Ngọc bay lên trời, không hề lưu luyến buông tha Phiêu Uyên Đảo.
Di chỉ dưới đáy biển sắp xuất thế, Phiêu Uyên Đảo đã là vô dụng.
Vài đạo cuồng phong lao tới, Phiêu Uyên Đảo chậm rãi chìm nghỉm xuống dưới đáy biển; Nhưng mà cách đó không xa, đã có một hòn đảo cự đại đang chậm rãi bay lên.
Thiên địa dị tượng lúc này quả nhiên là thanh thế to lớn, ngẫm lại mà xem, muốn nâng lên một hòn đảo cự đại, cần lực lượng gì mới có thể làm được, triều tịch hải dương đều bị triệu tập tới, lúc này liền dẫn phát ra quy mô thiên địa càng lớn, linh khí quay cuồng bắt đầu khởi động.
Đối với người thường mà nói, bọn họ không cảm giác linh khí biến hóa, chỉ thấy đột nhiên sắc trời thay đổi:
– Thời tiết thay đổi, trận mưa này không nhỏ a?
Người tu tiên lại có thể phân biệt ra được, đây không phải khí tượng biến hóa bình thường, mà là…
Rất nhiều khả năng, nhưng mà, đều đại biểu cho một từ: cơ duyên.
– Hừ hừ…
Long Phong Tử đi ra động phủ cười lạnh một tiếng, cực tốc bay lên không trung, trong nội tâm nói ra:
– Ta đã biết, sẽ có đại sự phát sinh.
Cùng lúc đó, một ít tầm bảo giả cách Thiên Uyên Hải gần nhất đã tập trung mà đến.
Rất nhanh, một ít người tu tiên cự ly xa hơn, người qua đường, cũng bị phạm vi thiên địa dị tượng ảnh hướng càng lúc càng lớn hấp dẫn qua.
Một hoàn đảo cự đại, muốn từ dưới đáy biển sâu ngàn trượng chậm rãi bay lên, quá trình này, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Lúc bay lên đến một nửa, trầm tích ở trên hải đảo, đã bị triều tịch chi lực cọ rửa sạch sẽ, triển lộ ra phong mạo hoàn toàn tông môn bí cảnh của Thiên Nhai Hải Các.
Một kết giới trong suốt cự đại bao phủ cả tòa đảo này, một giọt nước biển cũng không có thể lọt vào bên trong, phòng ốc kiến trúc xa hoa, hoa viên cung điện, đều ở trước mắt, hoàn hảo không tổn hao gì, giống như là lồng bảo vệ một mô hình thế giới.
Tô Triệt đã sớm nếm thử, tầng kết giới trong suốt này, lực phòng hộ rất mạnh, giống như hộ sơn đại trận, chỉ bằng lực lượng cá nhân, rất khó phá vỡ nó.
Đi vào như thế nào?
Đáp án rất đơn giản, khẳng định cần chìa khóa trong tay Thủy Nguyệt.
Thủy Nguyệt chủ động đi tới trước, tay trái dắt Tô Triệt, hai người tay cầm tay, đặt chìa khóa lên trên kết giới.
Sau đó, kết giới mở ra một lỗ thủng mà mắt thường nhìn không tới, nhưng thần thức lại có thể cảm giác được, đường kính ước chừng một trượng.
Hai người Tô Triệt cực tốc xuyên qua, vừa mới chui qua, kết giới tự nhiên khép kín, cửa vào biến mất, không để cho một giọt nước biển xâm nhập vào trong.
– Rất tốt…
Tô Triệt tiến vào kết giới, mừng rỡ nói ra:
– So với trong tưởng tượng còn tốt hơn nhiều lắm, chỉ bằng tầng kết giới này, có thể tranh thủ cho chúng ta không ít thời gian. Những người kia không có chìa khóa, muốn phá vỡ kết giới, cần hao tổn một phen công phu.
– Đúng vậy a, cái này thực là một kinh hỷ.
Thẳng đến hiện tại, trái tim của Thủy Nguyệt còn đang bang bang nhảy loạn, cục diện như thế, kinh hỷ như thế, thật đúng là tương đối kích thích.
Hai người Tô Triệt vừa mới tiến vào kết giới, đang chuẩn bị đáp vào trong bí cảnh tông môn, giờ khắc này, hòn đảo to lớn vừa vặn nổi lên mặt nước.
Ầm ầm…
Thiên Nhai Hải Các yên lặng bảy vạn năm, đã thấy được ánh sáng mặt trời.
Hòn đảo khổng lồ trồi lên mặt nước, nhấc lên biển gầm to lớn, ở trong mắt ba người Mộ Ngọc, giống như một phiến đại lục đột nhiên hiện ra trước mắt, liếc trông không đến giới hạn.
Ba người Mộ Ngọc lập tức bay đi, xuyên thấu qua tầng kết giới trong suốt kia, vừa hay nhìn thấy thân ảnh hai người Tô Triệt đáp xuống dưới.
– Có người đã tiến vào, xem ra, đúng là hai người bọn họ mở ra di chỉ.
Đạo Minh hô to một tiếng, vì di chỉ này mà đầu nhập vào mấy chục năm cố gắng, giờ phút này hắn thật là kích động. Nhìn thấy có người nhanh chân đến trước, đương nhiên cũng là vô cùng lo lắng.
Bởi vì Tô Triệt đã sớm biến trở về diện mạo chân thật, ba người Mộ Ngọc tất nhiên là không nhận biết hắn.
– Nhanh ngăn bọn họ lại, không thể để cho bọn họ vượt lên trước.
Thương Cửu Tử cũng là lòng nóng như lửa đốt, cực tốc vọt tới trước kết giới.
Oanh…
Tiện tay một cái pháp thuật oanh qua, lập tức ngưng hiện ra một mũi khoan hình đinh ốc khổng lồ, cao tốc xoay tròn rơi xuống phía trên kết giới.
Xích xích xích…
Pháp thuật Kim hệ hình thành mũi khoan, trong nháy mắt có thể xuyên thấu một tòa núi lớn, nhưng mà, đối mặt tầng kết giới hơi mỏng này, lại có vẻ rất vô lực, chỉ trong chớp mắt liền tiêu tán thành không, không có lưu lại một tia dấu vết ở trên kết giới.
– Không có khả năng.
Sắc mặt Thương Cửu Tử khó coi, la lớn:
– Đã bảy vạn năm qua đi, sao hộ phái đại trận của Thiên Nhai Hải Các có thể y nguyên tồn tại?
Đạo Minh cùng Mộ Ngọc đi vào phụ cận, phân biệt lấy pháp khí thử tầng kết giới trong suốt này, kết luận ra được là, lực phòng ngự rất tầng kết giới này mạnh, muốn phá vỡ hắn, khó khăn không nhỏ.
Đạo Minh trầm giọng nói ra:
– Rất hiển nhiên, hộ phái đại trận của Thiên Nhai Hải Các có quan hệ rất lớn cùng triều tịch chi lực của Thiên Uyên Hải, chỉ cần nước biển không kiệt, kết giới sẽ một mực tồn tại.
Mộ Ngọc gật đầu nói:
– Muốn phá vỡ nó, phải dùng lực lượng rất lớn, hợp lực mọi người, từ một điểm đột phá đi vào. Bất quá, chỉ bằng lực lượng ba người chúng ta, vẫn còn có chút không đủ.
– Vấn đề là, kéo thời gian càng lâu, tất cả bảo vật chắc chắn rơi vào tay người khác.
Thương Cửu Tử gấp giọng nói ra:
– Chúng ta nhiều năm cố gắng, đều thành bọt nước a.
Lúc này trong, kết giới, thân ảnh hai người Tô Triệt đã ẩn vào trong bí cảnh phía dưới.
Chương 399 : Hợp lực phá giới
Thiên Nhai Hải Các chính là một siêu cấp môn phái bảy vạn năm trước, các kiến trúc trên đảo tương đối dày đặc, nếu so với bất kỳ đế đô của quốc gia nào còn nhiều hơn nhiều lắm, tầng tầng lớp lớp, khó có thể đếm hết.
– Ta hiểu được.
Thần sắc Đạo Minh biến đổi, trong mắt thoáng hiện sát khí:
– Ngày hôm trước, người chúng ta mất tích liên tục, nhất định không thoát được quan hệ cùng hai người này, bọn họ đã sớm tính toán hết thảy, chính là vì suy yếu thực lực của chúng ta.
– Nhất định là như thế.
Khuôn mặt già nua của Thương Cửu Tử hiện ra vẻ dữ tợn, cắn răng oán hận nói:
– Đáng giận, nhất định phải bắt bọn họ…
Mộ Ngọc thì là đôi mi thanh tú nhíu chặt, đã ý thức được, tình lang Hoa Dụ của mình, tám chín phần mười là tao ngộ ám toán của hai người kia rồi.
– Ba người hợp lực, thử phá một lần.
Đạo Minh nâng bày tay trái lên, lòng bàn tay bắn ra một đạo Hồng Quang, ở phía trên kết giới chiếu ra một điểm đỏ.
– Một kích toàn lực.
Theo hắn hét lớn một tiếng, Mộ Ngọc và Thương Cửu Tử đồng thời ra tay, công kích mạnh nhất của ba người, đồng thời đánh trúng điểm đỏ này.
Oanh…
Kết giới trong suốt nổi lên một đạo rung động, nhìn như bị oanh mở một cái lổ nhỏ, thực ra chỉ là biểu hiện giả dối, trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
– Lại đến…
Oanh….
Lại là ba người cùng đánh…
Sau mấy lần nếm thử, ba người đều ảm đạm không nói gì, lực lượng kém quá xa, nếu lại đến vài người thực lực ngang nhau, còn sẽ có chút ít hi vọng.
Nghiêm khắc mà nói, tầng kết giới này cũng không phải hộ phái đại trận chân chánh, chỉ là mượn nhờ triều tịch chi lực của Thiên Uyên Hải hình thành một tầng phòng hộ, không phải phòng người, mà là phòng tuế nguyệt và nước biển ăn mòn.
Chính là vì tầng kết giới này bảo vệ, bí cảnh bên trong môn phái mới có thể mấy vạn năm không tổn hại. Muốn phá vỡ vào cửa, cần phải là tu vi Nguyên Anh mới được, ba người Mộ Ngọc cùng đánh, vẫn còn có chút lực đạo không đủ.
Giờ phút này, hai người Tô Triệt đã sớm tiến vào bí cảnh trong Thiên Nhai Hải Các, bởi vì là lần đầu tiên tới đây, kiến trúc dày đặc trước mắt giống như một tòa mê cung cự đại, làm cho người ta khó phân biệt phương hướng, hơi có chút sờ không tới đầu mối.
Nói như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng, những kiến trúc trọng yếu nhất trong một môn phái, nhất định ở vào khu vực trung tâm, chỉ cần xâm nhập vào bên trong là có thể.
Bất quá, hai người Tô Triệt có được địa đồ, đương nhiên không cần chọn dùng loại biện pháp ngu xuẩn này.
Thủy Nguyệt lấy chìa khóa ra, dùng chân nguyên thủy hệ kích phát, lập tức liền có một địa đồ hơi mờ ngưng hiện ở giữa không trung.
Phương pháp mở ra địa đồ, cần thủ pháp đặc thù nào đó mới được, hơn nữa, còn có một điều kiện tất yếu, đó chính là, phải là Thủy Linh thân thể như Thủy Nguyệt mới có thể.
Thủy Nguyệt Đỗng Thiên đời trước, mặc dù cũng là chủ tu công pháp thủy hệ, nhưng không phải Thủy Linh thân thể tinh khiết nhất, bởi vậy, các nàng đều không có phát hiện công năng địa đồ này.
Giờ phút này, địa đồ lập thể kia hơi co lại, chẳng những đánh dấu một ít kiến trúc tối trọng yếu nhất của Thiên Nhai Hải Các, tỷ như Chưởng môn đại điện, Truyền Công điện, Tàng Bảo Các,… hơn nữa, còn có một không ngừng lập loè một điểm ánh sáng nhạt, đại biểu vị trí đang đứng của hai người Tô Triệt giờ phút này.
Đây là một bức địa đồ lập thể cực kỳ thực dụng, cực kỳ rõ ràng, kể từ đó, hai người Tô Triệt rất dễ dàng tìm tới những vị trí mình muốn đi kia.
Hai người Tô Triệt đều có một nghi vấn:
– Thiên Nhai Hải Các rõ ràng tao ngộ đại nạn diệt môn, vì cái gì mỗi một kiến trúc trong tông môn bí cảnh đều hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là không có người sống mà thôi.
Trong chuyện này chắc chắn có bí ẩn, chỉ có điều, trước mắt tình thế gấp gáp, không có thời gian phá giải những bí ẩn này, cần phải thu mấy bảo vật trọng yếu nhất vào túi rồi nói sau.
– Đầu tiên đi đến chỗ nào?
Tô Triệt thấp giọng hỏi.
– Đi Tàng Bảo Các trước, sau đó là Chưởng môn đại điện, nếu như đến kịp, cuối cùng đi Truyền Công điện.
Thủy Nguyệt lập tức trả lời.
Theo như lẽ thường mà nói, cơ cấu một môn phái, tối trọng yếu nhất chính là ba địa phương này.
– Tàng Bảo Các ở chỗ này, hẳn là đi như vậy…
Tô Triệt chỉ vào một tòa kiến trúc trong địa đồ lập thể, rất nhanh xếp đặt ra một lộ tuyến có cự ly gần nhất.
Nơi này được xưng là tông môn bí cảnh, chính là nói, muốn đi qua nơi này, chỉ có thể thành thành thật thật đi bộ từng bước, tuyệt không có thể bay lên trên đỉnh phòng đi đường tắt.
Đây là bởi vì, tất cả kiến trúc trong bí cảnh cũng không phải bài trí, mà là một liên hoàn đại trận tạo thành, trong đó, các sát trận, tuyệt trận, ảo trận, mê trận, trận trận tương liên, hoàn hoàn đan xen, đi đường tắt trên đỉnh phòng, ngược lại sẽ tốn thời gian hơn rất nhiều, thậm chí có khả năng tao ngộ nguy hiểm.
Đây đều là kiến thức cơ bản nhất của Tu Chân Giới, rất nhiều môn phái đều sẽ bố trí như thế. Vừa rồi, trong quá trình hai người Tô Triệt từ không trung hạ xuống, cũng đã xúc động một mê trận.
Tô Triệt và Thủy Nguyệt đi Tàng Bảo Các trước, bên ngoài kết giới, hơn mười đạo độn quang cơ hồ là đồng thời bay tới. Những người này đến, khiến cho Mộ Ngọc, Đạo Minh cùng Thương Cửu Tử rất là kinh hỷ, bởi vì, trong đó có tám thành viên nguyên thuộc về đoàn đội Phiêu Uyên Đảo. Những người này, tuy bị cái gọi là Nguyên Anh Lão tổ dọa chạy, nhưng không có rời xa Thiên Uyên Hải, dù sao, vì di chỉ chỗ này, tất cả bọn họ đều trả giá rất nhiều tâm huyết, ở đâu cam lòng đơn giản buông tha cho.
Hôm nay trận thiên địa dị tượng này, dĩ nhiên là hấp dẫn bọn họ trở về.
Mấy người khác, thì có Long Phong Tử và vài người lạ mặt, mặc dù không phải bằng hữu, nhưng cũng đều là quen mặt, tu vi ít nhất cũng là Kim Đan trung kỳ.
– Chư vị đạo hữu tới vừa vặn…
Đạo Minh thi lễ trước, nhanh chóng giảng thuật tinh tường một lần, cuối cùng nói ra:
– Biện pháp duy nhất, chính là chúng ta đồng tâm hợp lực, phá vỡ một cửa vào trên tầng này kết giới, mới có thể đi vào.
– Đi vào trước nói sau, những chuyện khác, tất cả bằng cơ duyên.
Long Phong Tử nghe được có người đã nhanh chân đến trước, lập tức cũng có chút tức giận, ở đâu còn lo lắng dong dài cái khác.
Những người khác cũng đều gật đầu, không có người sẽ ở trước mắt dong dài nói nhảm.
Long Phong Tử lấy ra một vòng tròn kim loại màu đen, trầm thấp nói:
– Hợp lực đánh ra một lỗ hổng, sau đó, ta lại dùng Bảo khí này căng lớn cửa vào, mọi người nắm chặt thời gian đi vào, ta cũng không biết, vòng tròn này có thể chống đỡ bao lâu.
Mọi người cùng một chỗ gật đầu.
Lòng bàn tay Đạo Minh phóng xạ Hồng Quang, chiếu ra một hồng điểm ở phía trên kết giới.
– Phá…
Theo hắn hét to một tiếng, tổng cộng mười bảy người hợp lực phóng ra, đều là pháp thuật lực công kích mạnh nhất, hoặc là thần thông có lực xuyên thấu mạnh nhất.
Một kích này, uy lực nhất định có thể vượt qua pháp lực của một vị Nguyên Anh tu sĩ.
Chương 400 : Tông môn truyền thừa (thượng)
Phù một tiếng, kết giới bị phá ra một lỗ thủng không lớn, tuy mắt thường nhìn không tới, nhưng thần thức có thể cảm giác rõ ràng.
Mọi người rất vui vẻ, Long Phong Tử phản ứng cấp tốc, thừa dịp lỗ thủng kia còn chưa kịp tụ hợp, liền ném vòng tròn Bảo khí ra.
– Mở…
Long Phong Tử dùng pháp lực bản thân thúc dục bảo khâu, trong nháy mắt khiến cho nó lớn ra, mở rộng đến đường kính một trượng.
Sưu sưu sưu sưu…
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, nhanh đến cực điểm.
Long Phong Tử đồng dạng chui đi vào, đang muốn thu hồi bảo khâu của mình, lại nghe đến…
Ken két két…
Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, vòng tròn Bảo khí đã không chịu nổi gánh nặng, bị kết giới trong suốt đè ép đến xuất hiện đạo đạo vết rạn. Long Phong Tử còn chưa kịp thu hồi nó, chính là răng rắc một tiếng, chém làm vài đoạn. Kết giới trong suốt, tùy theo khép kín.
Một kiện pháp bảo cấp Bảo khí, tuyên bố hủy diệt.
Cũng không biết Long Phong Tử có bởi vậy mà đau lòng hay không, chỉ là khóe miệng hắn co lại, giống như cười lạnh, lập tức, cũng không nói nhảm nửa câu cùng những người khác, lao về phía tông môn bí cảnh của Thiên Nhai Hải Các mà đi. Những người khác cũng đều đuổi kịp.
Tất cả mọi người hiểu được, giữa không trung trong kết giới nhất định là trận pháp rậm rạp, nếu phi hành ngang qua, chỉ sẽ tự tìm khó coi. Phương pháp duy nhất, chính là thẳng đứng giảm xuống, mới có thể phá tan trận pháp vị trí nào đó ở nơi này, trực tiếp đáp đến trong bí cảnh.
Mười mấy người phá tan một cái ảo trận, đáp đến trên một bãi đất trống ở giữa bầy kiến trúc, mười người nguyên thuộc về Phiêu Uyên Đảo, tự nhiên tụ hợp đến cùng một chỗ; Bọn người Long Phong Tử vẫn là làm theo ý mình.
– Trong lúc tầm bảo, tất cả bằng cơ duyên, nhưng mà…
Đạo Minh cao giọng nói ra:
– Hai người kia tiến vào bí cảnh sớm hơn một phút đồng hồ so với chúng ta, đã chiếm cứ ưu thế thời gian. Hơn nữa, bọn họ có thể mở di chỉ ra, nói không chừng còn có những ưu thế khác. Ý của ta là, quyết không thể cho bọn họ rời khỏi Thiên Uyên Hải, thời khắc tất yếu, còn cần mọi người liên thủ lại lần nữa, ngăn chặn bọn họ xuống.
– Đúng vậy.
Kể cả Long Phong Tử, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bá…
Đạo Minh vung ra hơn mười miếng ngọc phù đưa tin, mỗi người có thể phân đến ít nhất ba miếng.
– Đây là một loại đưa tin ngọc phù tính chất đặc biệt của ta, kích phát bất luận một quả nào trong đó, tất cả mọi người có thể thu được tin tức. Nếu ai phát hiện hai người kia, kính xin kịp thời đưa tin, nói cho mọi người vị trí xác thực…
Lời nói này nói xong, mười bảy người lập tức phân tán ra, tìm kiếm bảo tàng, tất cả bằng cơ duyên.
Mặc dù không thể phi hành, nhưng tốc độ đi bộ của Tô Triệt và Thủy Nguyệt vẫn là nhanh như điện khẩn, đợi cho nhóm người Đạo Minh phá vỡ kết giới, hai người Tô Triệt đã tìm được Tàng Bảo Các.
Nói như vậy, ý nghĩa đặc thù của bảo tàng chi địa, cũng không làm cho thành kiến trúc hùng vĩ để người chú ý. Loại quan điểm này, bảy vạn năm trước cũng giống như vậy.
Bảo khố của Thiên Nhai Hải Các được xây dựng ở trong một cái sân, từ bên ngoài thoạt nhìn rất không ngờ. Tiến vào trong nội viện khoáng đạt có thể chứng kiến, trong gian phòng, đứng sừng sững một tấm bia đá.
Tô Triệt và Thủy Nguyệt đều có thể đoán được, tấm bia đá này mới là cửa vào bảo khố, sáu phòng ốc chung quanh, hẳn là chỗ ở của vài vị trưởng lão lúc ấy phụ trách trông coi Tàng Bảo Các.
Hai người tới trước mặt tấm bia đá, tinh tế dò xét một phen, cũng không có tìm được thiết trí mở cửa vào ra.
– Có lẽ, mở Tàng Bảo Các ra cũng cần cái chìa khóa kia.
Thủy Nguyệt đứng trước mặt tấm bia đá, trong tay cầm chìa khóa, liên tục thử vài loại phương thức, nhưng vẫn không phản ứng chút nào. Liên tưởng đến những người cạnh tranh thực lực cao cường kia tùy thời có thể xông đến nơi đây, nàng không khỏi có chút sốt ruột, tuy trên mặt có khăn che, nhưng từ động tác có thể nhìn ra một chút ít bối rối.
– Đừng vội.
Tô Triệt đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nói nói:
– Mở Tàng Bảo Các ra, có lẽ, không nhất định cần chìa khóa.
Khi nói chuyện, đồng thời Tô Triệt dùng pháp lực chân nguyên huyễn hóa ra một khí kình đại thủ, nắm lấy tấm bia đá cao hai trượng trước mắt, thử thăm dò nhẹ nhàng lắc lư…Thử một lần, quả nhiên…Tấm bia đá xuất hiện buông lỏng, Tô Triệt thuận theo cảm giác, thôi động tấm bia đá về phía sau.
Ken két két…truyện Đô Thị audio
Tấm bia đá xoay về phía sau, trên mặt đất trước chân Tô Triệt và Thủy Nguyệt, hai phiến đá trầm trọng trái phải tách ra, lộ ra một cửa vào rộng thùng thình, thềm đá thật dài thâm nhập dưới đất.
– Như thế nào?
Tô Triệt quay đầu cười.
Thủy Nguyệt thấp ứng một tiếng, trong đáy lòng đúng là âm thầm bội phục hắn bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn trọng, cùng với… Tóm lại, ở trong mắt nàng, Tô Triệt đã đạt đến không hề khuyết điểm, gần như trình độ một con người toàn vẹn.
Lúc mở ra cửa vào, trong sân phát ra thanh âm đương đương đương trong trẻo, Tô Triệt cho rằng, đây là mỗi lần mở bảo khố ra, không thể tránh né một loại tiếng vang, tác dụng chỉ dùng để nhắc nhở người trông coi nơi này, có người xúc động cơ quan, mở bảo khố ra.
Chỉ có điều giờ phút này, Thiên Nhai Hải Các sớm đã là người đi nhà trống, ở đâu còn có người trông coi gì.
Theo thềm đá một đường xuống phía dưới, Tô Triệt cùng Thủy Nguyệt còn có chút lo lắng, tốc độ cũng không dám quá nhanh, dù sao cũng là bảo tàng trọng địa, rất khó nói có trận pháp cơ quan hay không, phải cẩn thận, không thể lỗ mãng.
Thềm đá cuối cùng, đầu tiên là một gian phòng có diện tích không lớn, mặt đối diện sắp đặt hai cửa đá. Xem xét chỉ biết, gian phòng này cũng là một trạm kiểm soát trông coi, năm đó, chắc chắn có một vị trưởng lão thực lực cao cường trấn thủ nơi này.
Hai miếng cửa chính có khắc ký hiệu kỳ dị, không khó nhìn ra, trên cửa khẳng định cài đặt cấm chế phòng hộ nào đó, nếu không có chìa khóa bảo khố, muốn bạo lực mở ra, khó khăn tất nhiên không nhỏ.
Chỉ là bởi vì, bảy vạn năm tuế nguyệt, khiến cho cấm chế trên cửa đá sớm đã là linh lực tiêu tán, mất hết hiệu lực, tin tưởng, không cần chìa khóa kia, cũng có thể thoải mái mở ra.
Tô Triệt đi tới phía trước, vẫn là dùng chân nguyên khí kình thử đẩy cửa chính…Đoán không sai, hai miếng đại môn bị chậm rãi kéo ra, tuy có chút ít cảm giác trầm trọng, lại không có bất kỳ lực cản trở nào.
Đại môn mở ra, lộ ra một không gian cự đại tối om, bằng mắt thường, chỉ có thể chứng kiến hắc ám vô hạn, phải dựa vào thần thức mới có thể xem xét.
Chỉ là, thần thức hai người vừa mới khuếch tán ra, đều là trong đầu đau xót, đã gặp phải lực lượng nào đó đả kích nặng.
Tô Triệt cảm giác là, thần trí của mình tiếp xúc đến một cổ lạnh lẻo thấu xương, tư tưởng cùng linh hồn suýt nữa đều đông lại trong nháy mắt, cũng may trong đầu có Tiên Ngục trấn thủ, nên không có bị thương.
Nhưng Thủy Nguyệt lại không được, trực tiếp rên thảm một tiếng, thân hình nhoáng một cái muốn ngã sấp xuống, may mắn có Tô Triệt kịp thời vịn lấy.