1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 240: Tự tạo Thiên Nhiên Thần Vật (c1196-c1200)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 240: Tự tạo Thiên Nhiên Thần Vật (c1196-c1200)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1196 : Tự tạo Thiên Nhiên Thần Vật

Trong lòng Tô Triệt lập tức có một phen suy đoán: Tạo Hóa Thần Thụ có công hiệu chuyển hóa năng lượng, hấp thu Khởi Nguyên ma lực thì có thể làm cho mình miễn dịch trạng thái ma hóa, như vậy, tác dụng của chạc cây nho nhỏ này, hẳn là có thể thoải mái phá vỡ khí lưu màu đỏ sậm bên ngoài.

– Chủ nhân, đúng là như thế, ngươi có thể nếm thử một chút.

Tạo Hóa Thần Thụ trả lời xác định, cũng chủ động đưa chạc cây này xuống.

Bá!

Đinh ốc sừng nhọn xuất hiện ở trong tay, Tô Triệt vượt lên trước vài bước, đi đến phía trước ba Tiên Đế, giống như muốn một mình khiêu chiến khí lưu đỏ sậm trước mặt.

– Tiểu tử này muốn làm cái gì?

Ba người Phượng Lâm cũng không có ngăn cản hắn, còn đang toàn lực thúc dục đài sen dưới chân đi về phía trước, giờ phút này chứng kiến cử động quái dị của Tô Triệt, trong nội tâm đều có chút hiếu kỳ, xem chừng, tiểu tử này sắp làm ra chuyện tình khiến người kinh ngạc.

Quả nhiên, chỉ thấy được, Tô Triệt ném chạc cây bay ra ngoài, huyền phù ở phía trước mười trượng, khoảng cách này cũng đã thoát ra bên ngoài đài sen, giống như dùng ngự kiếm thuật vượt mọi chông gai.

– Có thể làm được sao?

Ba người Phượng Lâm vừa mới sinh ra nghi vấn như thế, lập tức cảm giác thoáng cái như trút được gánh nặng, lực cản phía trước bỗng nhiên giảm bớt hơn phân nửa.

Tốc độ đi tới của Bạch Ngọc Liên đài bỗng nhiên tăng lên mấy lần, nhưng đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu!

Ông. . .

Chạc cây kia ở dưới Tô Triệt thúc dục, bắt đầu cực tốc xoay tròn, lực cản đi tới lại lần nữa giảm bớt rất nhiều, tính lên chỉ có một phần mười trước kia.

Lực cản giảm bớt gần thập bội, nhưng tốc độ đi tới có thể tăng lên gần trăm lần, lần này, thật đúng là thế như chẻ tre, một loại cảm giác rất thoải mái.

Mà ngay cả hỏa quang bao phủ đài sen cũng giảm bớt rất nhiều, bởi vì lực ma sát thấp xuống trên phạm vi lớn.

– Đây là loại bảo vật gì?

Ánh mắt của Phượng Lâm và Tông Dịch dừng lại ở phía trên chạc cây kia, đều âm thầm cân nhắc: nếu có thể luyện chế bảo vật này thành một kiện pháp bảo, nhất định phá giải tất cả đạo pháp thần thông tương quan cùng Phong thuộc tính trong thiên hạ.

– Quả thực chính là khắc tinh của Phong hệ, chẳng lẽ đây cũng là một kiện Thiên Nhiên Thần Vật?

Phượng Lâm cùng Tông Dịch suy đoán thật đúng là có chút ít tín nhiệm, Tạo Hóa Thần Thụ ký kết ra vật gì đó. Xác thực được xưng tụng là Thiên Nhiên Thần Vật, bởi vì nó chính là lực lượng thiên đạo trong Tiên Ngục chế tạo nên.

Chỉ tiếc, Tạo Hóa Thần Thụ ở vào giai đoạn còn nhỏ, rất nhiều đạo lý còn đang lục lọi, học tập cùng lĩnh ngộ. Trước mắt mà nói, chưa thể sáng tạo ra Thiên Nhiên Thần Vật có thể dung hợp tất cả lực lượng thuộc tính trong thiên hạ mà Tô Triệt cần.

Cái đồ vật này độ khó quá lớn, không phải một tiểu hài tử có thể chế tạo ra, vẫn phải tìm kiếm bên trong đại vũ trụ ngoại giới.

So sánh với Đại Vũ trụ ngoại giới, thế giới Tiên Ngục quả thật chỉ là một đứa bé vừa mới sinh ra, phải thời thời khắc khắc từ chỗ mẫu thân hấp thu dinh dưỡng cùng tri thức.

Giờ phút này, nhìn thấy gốc cây trong tay Tô Triệt, Phượng Lâm và Tông Dịch đều có chút động tâm, nếu có thể luyện chế bảo vật này thành pháp bảo. Sau này gặp đối thủđồng cấp tu luyện Phong hệ, trăm phần trăm có thể áp đối phương không ngẩng đầu lên được.

Tô Triệt phảng phất nhận ra ánh mắt khác thường của hai vị Tiên Đế ở sau lưng, quay đầu lại cười nói:

– Nếu thứ này hữu dụng đối với hai vị tiền bối, sau một lát, ta liền tặng cho các ngươi mỗi người vài chi.

– Mỗi người vài chi?

Phượng Lâm tràn ngập kinh ngạc hỏi:

– Thứ này ngươi có rất nhiều sao? Không phải là ngươi chế tạo tại hiện trường chứ?

Trí tuệ của Tiên Đế không thể nghi ngờ, ba ngày trước nàng tận mắt thấy Tô Triệt thu một ít khí lưu đỏ sậm, hôm nay lấy ra gốc cây sừng nhọn màu đỏ sậm. Môn đạo trong đó còn dùng nhiều lời sao?

Tô Triệt cũng là trong nội tâm tinh tường, chuyện này căn bản không gạt được bọn hắn, cùng với che che lấp lấp, còn không bằng thoải mái thừa nhận.

Trình độ kinh ngạc của Tông Dịch so với Phượng Lâm thì nhẹ hơn nhiều, bởi vì hắn đã sớm biết một bí mật khác của Tô Triệt: Tiên Ma chiến trường trong truyền thuyết cũng đã thuộc về hắn, một ít chuyện này được cho là cái gì.

Tiên Ma chiến trường đại biểu ý nghĩa, phần lớn những Tiên Đế bọn họ đều biết: chỉ cần tên tiểu tử này có thể một mực phát triển, tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật lĩnh tụ củacả Tiên Giới.

Bởi vì, hắn có năng lực hoàn toàn khắc chế Khởi Nguyên Ma tộc, có thể vì Tiên Giới loại trừ họa lớn Khởi Nguyên Ma tộc trong lòng này.

Lam Linh càng là như vậy: hắn đã hứa hẹn qua, sẽ cho ta thành nữ hoàng cao nhất Khởi Nguyên Ma tộc, điểm ấy sự tình xem là cái gì!

Nhưng nàng còn không đổi được thói quen tham gia náo nhiệt, giờ phút này chính là kêu lên:

– Ta cũng muốn!

– Hảo, không có vấn đề!

Tô Triệt ngoài miệng đáp ứng rất thống khoái. Rồi lại lén lút truyền âm hỏi:

– Ngươi lấy nó có làm được cái gì, ngươi là một Ma tộc, không dùng được Tiên Giới pháp bảo.

Sở dĩ truyền âm, là không muốn cho Phượng Lâm biết được thân phận chân thật của Lam Linh.

Lam Linh ngụy trang cực kỳ cao minh, ngay cả giờ phút này thi triển ra lực lượng thuộc tính, cũng làm cho người không phát giác ra nàng là một Ma tộc.

– Khác Ma tộc không thể, nhưng ta có thể.

Lam Linh đứng đắn trả lời:

– Có lẽ là bởi vì, ta là Ma Thần Chi Nộ diễn sinh, tình huống khá đặc thù, có thể mô phỏng ra tiên nguyên chi lực của tiên nhân, cho nên. . .

Chỉ nói một câu như vậy, cũng đã không có kiên nhẫn, lập tức kêu la nói:

– Ai nha, chẳng muốn giải thích với ngươi, ngươi nói, có cho hay không?

– Không cho sẽ như thế nào?

Tô Triệt cười hỏi.

– Ngược đãi chết ngươi!

Lam Linh gườm gườm nói.

Tô Triệt nói:

– Ta còn cần càng nhiều khí lưu, đây đều là nguyên vật liệu chế tạo nó.

Ba ba ba ba. . .

Rất nhanh thì có mười mấy khối không khí chồng chất ở bên chân Tô Triệt, lúc này, không chỉ là Lam Linh động thủ, Phượng Lâm cùng Tông Dịch vì được loại chạc cây đinh ốc này, cũng ra tay thu thập đại lượng không khí. . .

Thứ này đương nhiên là càng nhiều càng tốt, mặc dù ký kết một nhánh cây sừng nhọn không tiêu hao nhiều không khí như vậy, nhưng mà thứ tốt không sợ nhiều, trữ hàng trên tay tất hữu dụng.

Đợi cho tương lai thực lực đủ mạnh, có thể dùng chúng nó trao đổi bảo vật cùng với Tiên Đế khác, giá trị của nó nhất định không thấp. . .

Có Tô Triệt mở đường, phi hành trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nguyên bản lộ trình có khả năng cần gần trăm ngày, chỉ dùng ba ngày thì chạy tới lối vào đội ngũ đầu tiên, khóa nhập trước trăm tên.

Trước trăm vị, trên liên đài cũng bắt đầu xuất hiện thân ảnh của Tiên Đế, bất quá, bọn họ cũng chỉ là một vị Tiên Đế tọa trấn, đã vô lực vượt ra xa hơn trước, chỉ có thể kiên nhẫn xếp hàng bên trong đội ngũ.

Cũng may, mặc dù là thứ chín mươi chín, nhiều lắm là đợi một trăm năm, đối với Tiên Đế thọ nguyên gần như vô hạn mà nói, căn bản không thèm để ý chút thời gian này.

Chương 1197 : Xác lập ván bài (thượng)

Ngồi xếp bằng trên liên đài, tùy tiện nhắm mắt một cái, là có thể bất tri bất giác vượt qua trăm năm thời gian.

Từ giờ khắc này bắt đầu, mỗi lần vượt qua một đài sen, hai người Phượng Lâm và Tông Dịch sẽ chắp tay thi lễ, hướng về một vị Tiên Đế trên đài sen tỏ vẻ xin lỗi.

Đây là lễ phép cơ bản nhất, một phần tôn trọng đối với đạo hữu đồng cấp.

Đại đa số Tiên Đế, cũng sẽ là thái độ hòa ái chắp tay đáp lễ, tỏ vẻ không sao. Cũng không thèm để ý chút thời gian này. Dù sao chen ngang trong Thiên Ý Hư Không là cực kỳ bình thường, một loại hành vi tương đối hợp lý. Lúc trước, bọn họ đồng dạng cũng là dựa vào chen ngang, mới có thể sắp xếp trước trăm vị.

Chỉ có số ít Tiên Đế, ngồi xếp bằng bất động, không phản ứng chút nào. Cũng không biết là trong nội tâm khó chịu, giả bộ như không thấy được, hay là thật nhắm mắt tĩnh tu, tìm hiểu thiên ý. . .

Tóm lại, trước mắt mà nói, hành vi chen ngang của bốn người Tô Triệt còn không có đụng phải bất luận kẻ nào ngăn trở.

Nhưng mà kế tiếp, còn có thể thông thuận như vậy sao?

Tô Triệt không có hỏi nhiều, nên tới tự nhiên sẽ đến. Tiếp tục đi tới sẽ biết; Nếu như sớm hỏi rõ, cũng không có ý nghĩa gì.

Đuổi đến trước năm mươi, trên liên đài đều là hai vị Tiên Đế tọa trấn; khí lưu đỏ sậm hình thành lực cản cũng là càng lúc càng lớn, mặc dù Tô Triệt dùng chạc cây đinh ốc mở đường, tốc độ phi hành cũng là tương đối thong thả, mỗi canh giờ chỉ có thể vượt qua một đài sen.

Nhưng cũng may, không có dừng lại, còn có thể tiếp tục về phía trước.

Bốn mươi tên. . .

Ba mươi. . .

Đến vị trí thứ hai mươi mốt, hình như đã đến đội ngũ trước nhất, phía trước đã không có đài sen, chỉ có một đại môn màu đồng đỏ cao gần trăm trượng, hình thái của nó cực kỳ giống lô đỉnh pháp bảo.

Trên liên đài xếp hạng thứ hai mươi mốt ngồi năm người, thông qua Tông Dịch truyền âm giới thiệu, Tô Triệt biết được, đối phương là ba Tiên Đế, hai Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Vừa rồi, Tông Dịch cũng đã nói, nguyên bản kế hoạch là có thể chen vào trước ba mươi đã không sai, chỉ là do chạc cây sừng nhọn của Tô Triệt sáng tạo thần hiệu, mới có thể vượt qua hai mươi mốt, thậm chí có thừa lực.

Tông Dịch lại truyền âm cho Tô Triệt nói ra:

– Trước hai mươi cũng đã sắp xếp trong lĩnh vực nhập thần lô, đợi cho đệ nhất danh chuyển hóa bảo vật xong rời đi, Tử Đồng Lô này sẽ tự nhiên mở ra, thứ hai mươi mốt liền có thể đi vào.

– Nói như vậy, đội ngũ mà chúng ta có thể cắm vào, là thứ hai mươi mốt rồi?

Tô Triệt tùy theo hỏi.

– Không nhất định.

Tông Dịch lắc đầu, ánh mắt rơi xuống trên liên đài cách đó không xa, trầm thấp nói:

– Trước mắt mà nói, chúng ta ở vào đội ngũ bên ngoài, muốn cắm vào phía trước nhất, còn muốn xem người ta có nguyện ý hay không đã.

– Không nguyện ý cũng không sao.

Tô Triệt mỉm cười nói:

– Vậy thì sắp xếp thứ hai mươi hai, chúng ta cũng không quá coi trọng chút thời gian này.

– Dựa vào cái gì?

Lam Linh lập tức không vui:

– Chúng ta rõ ràng có thực lực đuổi tới phía trước nhất, luận thực lực, luận quy củ, cũng có thể sắp xếp đến phía trước nhất, dựa vào cái gì nhường cho bọn họ?

Sau đó lại đánh lên trên ót Tô Triệt một chút, dạy dỗ:

– Ngươi là nam nhân, là đàn ông, có chút tâm huyết được không, đừng không có tiền đồ như vậy!

Tô Triệt đẩy bàn tay nhỏ bé của nàng ra, lập tức giải thích nói:

– Ta là cảm thấy, hai vị tiền bối Phượng Lâm cùng Tông Dịch đều là đến hỗ trợ cho ta, đến trình độ này cũng đã rất cảm tạ, không muốn dẫn dắt phiền toái cho bọn hắn. Chỉ vì một cái thứ tự, hai ba năm mà thôi, phát sinh tranh chấp vô vị cùng người khác, có chút không đáng.

– Vậy cũng không được!

Lam Linh cũng biết, đứng ở trên lập trường Tô Triệt, thái độ dĩ hòa vi quý không có gì đáng trách, nhưng mà, đứng ở góc độ trên của mình, cho tới bây giờ đều không có lễ nhượng đáng nói.

Vì vậy, liền nhìn Tông Dịch nói:

– Lão gia hỏa, ngươi không phải rất cuồng, rất ngạo ư, trong chốc lát này, bản lãnh của ngươi chạy đi đâu rồi? Đừng làm cho ta xem thường ngươi a!

Tông Dịch nhàn nhạt mà cười, ngược lại nhìn về phía Phượng Lâm:

– Ta không sao cả, mấu chốt phải xem ý tứ của đạo hữu.

Lam Linh thích gây chuyện, Tông Dịch không sợ gây chuyện, bởi vì hai người bọn hắn đều thuộc về loại Tiên Đế lang thang, không có chỗ ở cố định, bốn phía chạy loạn, thậm chí ở Vân Tiên Vực cũng không có một tòa phủ đệ cố định.

Bởi vì cái gọi là đi chân trần không sợ mất giày, cường giả như vậy mới đáng sợ nhất, chọc phải người khác, sau đó, đối phương muốn trả đũa cũng tìm không thấy bọn họ.

Nhưng mà Phượng Lâm Tiên Đế lại không được, chưởng quản hơn một ngàn châu giới, đại gia nghiệp đại trách nhiệm, thông thường mà nói, sẽ không đơn giản kết thù kết oán cùng Tiên Đế đồng cấp khác.

Bởi vậy, Tông Dịch mới có thể nói, mấu chốt phải xem ý tứ của Phượng Lâm.

Giờ phút này, Phượng Lâm lại cười nói:

– Nhắc tới cũng xảo, trên tòa liên đài đó, có hai vị ta đều nhận ra, cũng không ngại ở bất cứ chuyện gì áp qua bọn họ một đầu.

Lời nói này nói tương đối hàm súc, nội dung thực chất lại là: hai Tiên Đế đối diện đã sớm tồn tại hận cũ, hôm nay, làm bọn hắn mất mặt cũng chẳng có gì.

Quả nhiên, theo cự ly dần dần tiếp cận, Tô Triệt thì thấy rõ, ánh mắt trên đài sen đối diện xác thực là không thân mật chút nào, hơn nữa tương đối minh xác, đúng là hướng về phía Phượng Lâm Tiên Đế mà đến.

Phượng Lâm tiếp tục giải thích nói:

– Phượng Lâm lãnh địa có chung biên giới cùng mười một vị Tiên Đế, trong đó có bảy vị Tiên Đế quan hệ hòa thuận với ta, bốn tên khác thì có chút ma xát, hai người này chính là hai cái trong đám không thể nào hòa hợp đó. Ngược lại trước đó chưa từng biết được, hai người bọn họ cũng tổ đội đi tới Thiên Ý Hư Không. . .

Tông Dịch thấp giọng hỏi:

– Nếu như hôm nay sinh ra phân tranh cùng bọn họ, có mang đến ảnh hưởng càng thêm nghiêm trọng cho ngươi hay không?

– Không sao.

Phượng Lâm lắc đầu trả lời:

– Tranh đấu gay gắt cũng không phải mấy năm. Da mặt chi tranh, lẫn nhau có thắng có thua, sớm đã tập mãi thành thói quen.

Đã như vậy, thì không có gì cố kỵ, có thể yên tâm lớn mật tranh đoạt vị trí cùng đối phương.

Chỉ là, Tô Triệt đối với cái này có chút không cho là đúng, chỉ thua một bậc, sớm hai năm muộn hai năm rời đi Thiên Ý Thần Lô mà thôi, vì thế mà dẫn phát sáu vị Tiên Đế tranh chấp một phen, thật là có chút chuyện bé xé ra to, không có ý nghĩa thực tế gì.

Bất quá, chuyện này đã chuyển biến thành Phượng Lâm Tiên Đế tranh chấp da mặt cùng địch, tính chất tự nhiên bất đồng, sẽ không có sự tình gì của mình, Thiên Tiên nho nhỏ không thể giúp bất luận cái gì.

Cự ly tiếp cận đến ngàn trượng, ba vị Tiên Đế đối diện đương nhiên không vui.

Đại đa số tình huống, hành vi chen ngang đều là cực kỳ đáng hận, một sự kiện tương đối không có nhân phẩm, nhưng ở Thiên Ý Hư Không lại được coi là hành vi hợp lý, điều kiện tiên quyết là, có đủ thực lực.

Chương 1198 : Xác lập ván bài (hạ)

Đài sen của đối phương tháo chạy về phía trước, dính sát ở phía trên cánh cửa cực lớn, kể từ đó, bốn người Tô Triệt đã không có khe hở vượt qua. Muốn về đơn vị, chỉ có hai lựa chọn: hoặc là thối lui đến phía sau bọn hắn, biến thành thứ hai mươi hai.

Hoặc là một cước đá bọn hắn ra khỏi đội ngũ, chiếm cứ vị trí hiện tại của bọn họ, làm cho bọn hắn thối lui đến đằng sau.

– Xem kịch vui a, không có chuyện của chúng ta.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục âm thầm hưng phấn, mong mỏi có thể chứng kiến Tiên Đế đánh nhau, hơn nữa còn là sáu vị Tiên Đế.

– Vô vị chi tranh, không có ý nghĩa gì.

Tô Triệt thì không có vẻ hứng thú.

Lúc này, một vị Tiên Đế nữ tính trên đài sen đối diện trước tiên mở miệng nói:

– Phượng Lâm, đầu tiên nói trước, trận này chơi như thế nào?

Hai Tiên Đế nam tính đi cùng nàng cũng khẽ gật đầu, trên mặt vui vẻ. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không thèm để ý bài vị trước sau, chỉ xem chuyện này trở thành một ván bài nho nhỏ, chỉ là giải trí mà thôi.

– Xem ra ngươi đã có tính toán, vậy thì nói ra nghe một chút.

Phượng Lâm thoải mái trả lời một câu. Hơn nữa truyền âm giới thiệu cho ba người Tô Triệt:

– Nữ nhân này tên là Nguyên Nghi, tên tóc đỏ là Xích Lâm, gầy như que củi tên là Minh Cốt. . .

Nguyên Nghi, Xích Lâm, Minh Cốt, tam đại Tiên Đế.

Nguyên Nghi Tiên Đế nhìn Tông Dịch và Lam Linh, lại nói ra:

– Sáu người chúng ta đều là Tiên Đế, ba đối ba không có ý nghĩa gì, đánh một trăm năm, phỏng chừng cũng chỉ là kết quả ngang tay. Nếu như thế, vậy thì so bảo, như thế nào?

– So bảo?

Thần sắc Phượng Lâm khẽ biến, Tô Triệt thì không hiểu cái gì: so bảo là có ý gì?

– Không có chuẩn bị phải không?

Nguyên Nghi Tiên Đế cười ha ha nói:

– Không quan hệ, cho các ngươi thời gian suy nghĩ thật kỹ, nếu không có can đảm so bảo, vậy thì ngoan ngoãn xếp hàng đằng sau chúng ta.

Thần thái giọng điệu nhìn như hiền hoà, lại có thể nhìn ra, nàng đối với kết quả so bảo mà mình đưa ra có nắm chắc sung túc, tin tưởng tất thắng.

– Bọn họ lại tính toán so bảo. . .

Phượng Lâm biết rõ, Tô Triệt và Lam Linh đều là lần đầu tiên đi đến Thiên Ý Hư Không, đối với rất nhiều quy củ đều không biết, nên truyền âm giải thích:

– So bảo, chính là so đấu hậu thiên bảo vật sắp sửa đưa vào Thiên Ý Thần Lô.

– Thiên Ý Hư Không tồn tại vô số năm, trong đó thường xuyên phát sinh tranh đoạt bài vị như chúng ta bây giờ, không ai nhường ai, nhất là Tiên Đế tranh chấp, càng là khó phânthắng bại, vì vậy, Thánh Mẫu Tiên Tôn xác lập một phương thức so đấu khác, so bảo!

– Nếu song phương tranh chấp có đảm lượng so bảo mà nói, thì tự biểu hiện bảo vật mang đến chuyển hóa đi ra, do thủ tịch Tiên Đế, thủ hạ của Thánh Mẫu Tiên Tôn tiến đến công chính, bình chọn ra một kiện bảo vật trân quý nhất trở thành người thắng, như vậy, bảo vật thất bại tự nhiên thành chiến lợi phẩm của người thắng, rơi xuống trên tay đối phương.

– Đây là một ván bài, đánh cuộc đúng là ánh mắt cùng tin tưởng của người cầm bảo. Nguyên Nghi có đảm lượng chủ động đưa ra ván bài so bảo, cái này nói rõ, bên trong ba người bọn họ chắc chắn có người mang đến một kiện hậu thiên chí bảo cực kỳ trân quý, mới có nắm chắc tất thắng.

Giảng đến đây, Phượng Lâm lắc đầu thở dài:

– Lúc này tiến đến Thiên Ý Thần Lô, chỉ là vì giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, chính mình lại không có mang theo bất luận hậu thiên bảo vật gì. Nếu như đồng ý so bảo cùng bọn họ, này cũng chỉ có thể xem các ngươi.

– Ta không có!

Lam Linh dẫn đầu tỏ thái độ:

– Ta đi bốn phía cướp bóc cũng không đủ tiêu dùng, bảo vật gì cũng không có, tới nơi này cũng chỉ vì giúp hắn.

Tông Dịch cũng lắc đầu nói:

– Ta mang theo một kiện bảo vật hậu thiên tính toán đưa vào Thiên Ý Thần Lô thử thời vận. Nhưng mà bảo vật này chỉ có một công năng, đối với mình hữu dụng, nếu lấy ra so bảo cùng người, nhất định là không thể thắng.

Vì vậy, ánh mắt ba vị Tiên Đế đồng thời rơi xuống trên mặt Tô Triệt, đều không tiếng động biểu đạt: nhìn ngươi đó.

– Bình bảo mà thôi, không ngại.

Tô Triệt dĩ nhiên là không chút do dự, thậm chí có chút ít phong khinh vân đạm đáp ứng.

Quyết đoán như thế, ngay cả Lão Hắc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vội vàng nhắc nhở:

– Chủ nhân, trứng Côn Bằng chỉ có một, nếu bại trong tay người khác, trên tay chúng ta không còn có bảo vật khác có thể thỏa mãn nguyện vọng mở ra tầng thứ bảy.

– Trứng Côn Bằng thất bại thì sao?

Trong lòng Tô Triệt cười nói:

– Huống hồ, mỗi một phương đều có năm danh ngạch. Có thể lấy ra năm kiện bảo vật so đấu cùng đối phương, ta cũng không tin, vật ta lấy ra, đều thua bởi bọn họ.

Pằng!

Lam Linh lại vỗ vào lưng Tô Triệt một cái, khen:

– Có đảm lượng, đây mới là nam nhân của ta!

– Xác định chưa?

Phượng Lâm cuối cùng hỏi.

– Đương nhiên phải so, hơn nữa, còn muốn bọn họ ôm đầu khóc rống ra về!

Giờ khắc này, Tô Triệt cũng là lộ ra cuồng thái, không chỉ là khí phách chi tranh. Phải biết rằng, một khi chiến thắng, còn có thể lấy được bảo vật của đối phương.

Đánh cuộc tài mà thôi, cũng không phải đánh cuộc mệnh, thua thì đã sao? Chút đảm lượng ấy cũng không có, vậy tìm địa phương cắt cổ mình đi!

Kỳ thật, Tô Triệt cũng không phải tâm lý cờ bạc đơn thuần, trong đầu còn có một ý nghĩ tương đối mơ hồ: nơi này đã được gọi là Thiên Ý Hư Không, như vậy, đánh cuộc cùng bọn họ cũng không chỉ là tài lực hoặc thực lực, còn có thiên ý!

Theo ta đánh cuộc thiên ý?

Vừa vặn, ta đang muốn nghiệm chứng một chút, xem mình có phải là người thiên mệnh sở quy kia hay không.

Nếu đúng thì tốt nhất.

Nếu không phải thì càng tốt! (DG: ý theo nguyên bản, không có dịch sai a!)

Tô Triệt là người trong cuộc cũng chém đinh chặt sắt như vậy, Phượng Lâm Tiên Đế càng không do dự. Lập tức xoay người nói với ba người Nguyên Nghi:

– So bảo, ta tiếp!

– Hảo!

Khí thế của Nguyên Nghi càng không kém, tiến tới một bước, ba ba ba đánh ra vài thủ quyết, nhìn tư thế, giống như là phát động công kích cường thế về phía Phượng Lâm.

Phượng Lâm cũng đồng dạng đánh ra vài cái thủ quyết, hai chùm sáng đụng vào cùng một chỗ, lập tức hóa thành một chứng từ phù văn lập loè kim quang, chậm rãi lên không, không ngừng bay lên, giống như một sợi lông tơ mềm rủ bay lên trong Thiên Ý Hư Không.

– Có hai vị Tiên Đế thiết lập ván bài so bảo!

Phen biến hóa này lập tức kinh động tất cả mọi người xếp hàng trong hư không, kể cả mấy trăm Tiên Đế ở trong hơn ba vạn Đại La tiên nhân.

Hống!

Thần thức của hơn ba vạn Đại La tiên nhân tạo thành nước lũ cuốn sạch mà tới, từ phần đuôi đội ngũ vượt qua cự ly hơn ba trăm vạn dặm, tất cả đều chú ý đến nơi này.

Thần thức mạnh mẽ trùng kích mà đến như thế, hơn nữa tụ tập ở trong một khu vực rất nhỏ, nếu trực tiếp rơi xuống trên người Thiên Tiên như Tô Triệt, kết cục chắc chắn là nguyên thần trọng thương, thậm chí có khả năng hồn phi phách tán.

Chương 1199 : So đấu bảo vật (thượng)

Chỉ là không biết, trong đầu Tô Triệt có Tiên Ngục bảo tháp trấn thủ, não vực lại có sức thừa nhận tăng phúc gấp trăm lần, có thể gánh vác được loại trình độ thần thức đánh sâu vào như thế này hay không.

Không có cơ hội cho Tô Triệt khiêu chiến một phần nguy hiểm này, Phượng Lâm, Tông Dịch cùng Lam Linh cơ hồ là đồng thời phóng xuất ra một đạo kết giới vô hình, bảo vệ Tô Triệt ở bên trong.

Không trông nom ba người bọn hắn làm như thế nào, ở thời khắc này, đối với ‘Búp bê’ Tô Triệt này xem như che chở đầy đủ.

Động tác này, cũng khiến cho ba vị Tiên Đế Nguyên Nghi, Xích Lâm cùng Minh Cốt ở đối diện hơi cảm thấy kỳ: tên tiểu bối này là nhân vật thế nào, lại làm cho ba ngườiPhượng Lâm để ý như vậy. . .

Kế tiếp chính là kỳ yên lặng ngắn ngủi, hơn ba vạn Đại La tiên nhân chú ý nơi này, lại không có tràng diện kêu loạn nghị luận, mặc dù có câu thông, có nói chuyện với nhau, nhưng đều là truyền âm nhập mật.

Bởi vì, nơi này là Thiên Ý Hư Không, phủ đệ của Thánh Mẫu Tiên Tôn, cũng là địa phương tiếp cận thiên đạo nhất. Dù có ngạo thế cuồng đồ, cũng không dám lỗ mãng tại đây.

Ước chừng một canh giờ sau, trong hư không trên đỉnh đầu đột nhiên ngưng hiện ra một vòng minh nguyệt, hơn nữa nhanh chóng hạ xuống dưới.

Lúc tiếp cận đủ cự ly, Tô Triệt mới nhìn rõ, cũng không phải trăng sáng thật sự, mà là một tiên nữ được quang hoa bạch sắc nhẹ nhàng bao phủ.

– Quang Ý Tiên Đế.

Tông Dịch truyền âm nói với Tô Triệt:

– Thủ tịch Tiên Đế của Thánh Mẫu Tiên Tôn, cũng là một trong Tiên Đế có tư cách già nhất bên trong Tiên Giới.

– Thực lực rất mạnh a?

Tô Triệt hiếu kỳ hỏi.

Tông Dịch nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu lại tương đối ngưng trọng:

– Mười ta cộng lại, cũng sẽ bị nàng diệt sát trong nháy mắt.

Đến cảnh giới Tiên Đế, sẽ không có sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ đáng nói, nhưng mà, đồng dạng đều là Tiên Đế, trên thực lực cũng có cao thấp mạnh yếu khác biệt, như thế nào đánh giá sự khác biệt này?

Đối với cái này, Tô Triệt vẫn luôn là tương đối hiếu kỳ, vừa mới nghe được Tông Dịch nói, mười hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của Quang Ý Tiên Đế, chính là tùy theo đưa ra nghi vấn này.

Quang Ý Tiên Đế lập tức muốn hạ xuống, Tông Dịch không kịp giải thích, chỉ là đưa tay điểm trên trán của Tô Triệt, một đoạn tin tức tinh thần trực tiếp truyền vào đầu hắn.

Biết rõ hắn không thương tổn tới mình, Tô Triệt không có mâu thuẫn, thuận lợi tiếp thu những tin tức này.

– Nguyên lai là như vậy. . .

Tin tức truyền vào trong đầu, Tô Triệt lập tức liền biết, bên trong Vân Tiên Vực có một tòa Đế Tiên Tháp chín tầng tự nhiên mà thành, chính là Thánh Địa tu luyện mà thượng thiên ban thưởng cho Tiên Đế.

Tòa bảo tháp này có chín tầng, bên trong mỗi một tầng đều có thiên địa nhau, tầng thứ nhất được xưng là nhất trọng thiên, tầng thứ chín là cửu trọng thiên.

Tiên Đế vừa mới tấn cấp, tiến vào tầng một Đế Tiên Tháp tiếp nhận khảo nghiệm tu luyện, mặc dù tìm được lối đi tầng hai, hắn cũng không thể đi, đây là nói, thực lực của hắn đang đứng ở cảnh giới nhất trọng thiên.

Tô Triệt xem chừng, Quang Ý Tiên Đế vừa mới xuất hiện ở trong hư không này, một trong những Tiên Đế tư cách già nhất bên trong Tiên Giới, khẳng định chính là cảnh giới Tiên Đế cửu trọng thiên.

– Đế Tiên Tháp có chín tầng, Tiên Ngục bảo tháp của ta cũng là chín tầng, hai cái trong lúc đó. . .

Tô Triệt đột nhiên liên tưởng đến điểm giống nhau giữa hai người. Liền truyền âm hỏi Tông Dịch:

– Tiền bối, Đế Tiên Tháp còn đang ở Tiên Giới sao?

Tông Dịch hơi cảm giác kỳ quái liếc nhìn Tô Triệt, truyền âm trả lời:

– Như thế nào không còn, một mực đều còn.

– Nha.

Tô Triệt âm thầm yên tâm:

– Hẳn chỉ là trùng hợp a.

– Gặp qua Quang Ý Tiên Đế.

Đợi cho Quang Ý Tiên Đế buông xuống đến trước mắt mọi người, Chân Tiên khoảng cách tương đối gần đều là thần sắc cung kính chào hỏi, mặc dù là Tiên Đế như Phượng Lâm, Tông Dịch cũng giống như vậy.

Tuy lễ nghi ở giữa Tiên Đế chỉ là hình thức, nhưng loại cảm giác này giống như lúc sư đệ bên trong tông môn nhìn thấy sư huynh, cũng phải chủ động hành lễ, dùng bày ra tôn trọng.

– Gặp qua chư vị đạo hữu.

Quang Ý Tiên Đế mặt mỉm cười, thái độ ôn hòa, giống như một vòng minh nguyệt cao cao tại thượng, nhưng thời điểm nhìn lên nó, sẽ không làm cặp mắt của ngươi đau đớn.

Sau khi chào hỏi, Quang Ý Tiên Đế trước sau nhìn về phía Phượng Lâm cùng Nguyên Nghi, ôn hòa hỏi:

– Hai vị đạo hữu xác lập ván bài so bảo, chắc hẳn, quy tắc cụ thể mọi người đều biết. Cũng không cần nói lại a?

Bọn người Phượng Lâm cùng một chỗ gật đầu.

Quang Ý bay về phía trước hơn mười trượng. Đi đến trung ương hai đài sen, tiếp tục nói:

– Mỗi đài sen đều là danh ngạch năm người, bất luận mỗi một phương các ngươi có mấy người, cũng có thể biểu hiện ra năm bảo vật, không hạn thuộc tính, không hạn công hiệu… lúc bình luận sẽ phán xét. Nếu như ta không thể làm ra quyết đoán, còn có thểđưa hai kiện bảo vật lớn nhất cho Thánh Mẫu Tiên Tôn định đoạt. . .

Hơi ngưng lại, nàng mới nói tiếp:

– Y theo quy củ, một phương chiến thắng sau khi được bảo cần trả ba nghìn vạn tiên tinh, thất bại cũng phải trả hai ngàn vạn tiên tinh, điểm này chư vị đạo hữu cũng đã tinh tường a?

– Biết rõ.

– Hiểu rõ.

Phượng Lâm cùng Nguyên Nghi trước sau gật đầu.

Tô Triệt nghe được mà âm thầm tắc luỡi, tiền này kiếm được cũng quá dễ dàng!

Sau khi so bảo phân ra thắng bại người thắng trận phải trả cho Quang Ý Tiên Đế ba nghìn vạn tiên tinh; Thất bại càng thảm hại hơn, mất bảo vật, mất mặt mũi không nói, còn phải trả cho Quang Ý Tiên Đế hai ngàn vạn tiên tinh. . .

Thật đúng là ngoan độc.

Bất quá, Tô Triệt nghĩ lại, Quang Ý chính là Tiên Đế lợi hại nhất dưới Tiên Tôn, phí xuất hiện khẳng định không thấp, cũng không thể bắt nàng vô duyên vô cớ làm chứng cho mọi người a.

Cầu người làm việc, đương nhiên phải trả tiền. Huống hồ, nếu là giá trị bảo vật khó phân cao thấp, xuất hiện tranh luận khó có thể quyết đoán, cuối cùng còn phải kinh động Thánh Mẫu Tiên Tôn. . .[Audio] Thần Khống Thiên Hạ

– Vòng thứ nhất, bắt đầu!

Quang Ý ra lệnh một tiếng.

Vòng thứ nhất biểu hiện ra bảo vật, song phương tham dự so đấu nhất định phải lấy tất cả bảo vật ra, ít nhất một kiện, nhiều nhất là năm kiện.

Đây cũng là nói, nếu Tô Triệt chỉ lấy ra trứng Côn Bằng mà nói, mặc dù thắng, cũng chỉ có thể thắng một kiện bảo vật giá trị cao nhất của đối phương tới tay.

Nếu lấy ra ba kiện bảo vật, cuối cùng lấy trứng Côn Bằng chiến thắng, này có thể từ bên đối phương thu hoạch ba kiện bảo vật.

Cũng chính là, áp nhiều thắng nhiều, áp bao nhiêu thắng bao nhiêu.

Đương nhiên, người hơi có chút đầu óc đều có thể nhìn ra, trong chỗ này tồn tại một cách làm có thể mưu lợi, kia chính là: nếu nói, Tô Triệt đối với trứng Côn Bằng của mình có đủ mười phần nắm chắc, lại muốn từ bên đối phương lợi nhuận đến càng nhiều bảo vật, có thể lấy ra một cái trứng Côn Bằng, sau đó là bốn vật tùy tiện không đáng giá.

Chương 1200 : So đấu bảo vật (hạ)

Chỉ cần trứng Côn Bằng có thể lực áp chúng bảo, là có thể thắng tất cả bảo vật của đối phương.

Mặt ngoài thoạt nhìn, quy tắc tồn tại lỗ thủng, có chút không quá công bình, trên thực tế, đến cấp bậc Tiên Đế này, không có người nào không để ý mặt mũi đùa bỡn chút thông minh như vậy.

Vốn là da mặt chi tranh, tranh đúng là một phần mặt mũi, nếu ngay từ đầu liền làm ra hành vi xấu xa như thế, vô luận trận này thắng thua như thế nào, trên thực tế đều là thua một cách thảm hại, chỉ sẽ rước lấy chúng tiên trào phúng, trở thành một trò cười truyền lưu bên trong Tiên Giới.

Thân là Tiên Đế, đâu có thể làm như vậy, nếu đã ra tay, thì nhất định sẽ mang bảo vật chính thức biểu hiện ra, để tránh làm trò cười cho người trong nghề.

Huống chi, nơi này chính là Thiên Ý Hư Không, nếu dùng thủ đoạn ti tiện thắng một ván bài, như vậy, chính thức mất đi gì đó có khả năng vô cùng nghiêm trọng.

Ở nơi này ngươi đùa bỡn tiểu tính toán, ngươi tự cho là hơn thiên ý sao?

Bá!

Phía trên liên đài đối diện, ba Tiên Đế Nguyên Nghi, Xích Lâm, Minh Cốt phân biệt lấy ra một kiện bảo vật, đồng thời biểu hiện ra ở phía trên liên đài.

Một khi đem bảo vật ra, trước khi phân ra thắng bại, tuyệt đối không thể thu hồi; Ván bài xác lập, cũng sẽ không có hối hận để ăn.

Hai Đại La Kim Tiên đi theo bọn hắn đến cũng không có bất luận cử động gì, rất hiển nhiên, bọn họ giống như Tông Dịch, tự mình hiểu lấy, công năng đồ đạc của mình chỉ có một, trọng điểm quá mạnh mẽ. Đối với mình mới hữu dụng, ở trong mắt người khác có khả năng không đáng một đồng, không tất yếu lấy ra mất mặt xấu hổ.

Bên này, Tô Triệt vượt lên trước vài bước, ở phía trên liên đài thoáng cái biểu hiện ra năm kiện bảo vật, lớn thì chừng mười trượng, nhỏ nhất thì so với hạch đào còn nhỏ hơn.

Theo lý thuyết, đối phương chỉ phô bày ba kiện bảo vật, Tô Triệt mặc dù thắng, cũng chỉ có thể thắng tới ba kiện, như vậy, mình chỉ cần biểu hiện ra ba kiện là được.

Chỉ là, nếu là mặt mũi chi tranh, so nhau chính là một phần khí phách.

Ta có năm kiện, tất cả đều là trọng bảo, nếu ngươi có thể thắng, tất cả đều cầm lấy đi!

Muốn đúng là cổ hào khí này, mặc dù thua, cũng không dọa người.

Phượng Lâm âm thầm gật đầu, đưa cho Tô Triệt một ánh mắt đa tạ.

Nàng đương nhiên có thể nhìn ra được, tư thế bất cứ giá nào này của Tô Triệt, chính là vì tranh mặt mũi cho mình.

– Không tệ, không tệ.

Lam Linh cũng gom góp tới bên tai Tô Triệt nhỏ giọng nói:

– Đây mới gọi là nam nhân, bản công chúa cũng vinh quang theo.

Tông Dịch không nói gì, mà đang yên lặng chú ý tám kiện bảo vật song phương biểu hiện ra.

Giờ phút này, làm chúng tiên ở đây cảm thấy có chút hiếu kỳ chính là, người bày ra bảo bên Phượng Lâm, tại sao lại là một Thiên Tiên nho nhỏ? Chẳng lẽ, bảo vật của mấy người bọn họ, tất cả đều tập trung ở trên người của hắn sao?

Rõ ràng có ba Tiên Đế, lại cho một Thiên Tiên mang theo tất cả bảo vật, loại cách làm này rõ ràng cho thấy cực không bình thường.

Đừng nói là ba vị Tiên Đế Nguyên Nghi, Xích Lâm, Minh Cốt đối diện, ngay cả Quang Ý Tiên Đế cảnh giới cửu trọng thiên cũng bay lên hứng thú nồng hậu với tiểu bối Thiên Tiên này.

Nhưng mà, tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, năm kiện bảo vật này hoàn toàn là tư nhân của Tô Triệt, không quan hệ với ba người Phượng Lâm.

Thiên Tiên nho nhỏ, dùng thân gia bản thân, dám so đấu bảo vật cùng ba vị Tiên Đế.

Loại chuyện này, thật sự nói ra, ai sẽ tin tưởng?

Đợi chờ chốc lát, Quang Ý thân là công chứng, lại lần nữa tuyên bố:

– Mời song phương tự giới thiệu kiện bảo vật thứ nhất!

Nguyên Nghi hướng về phía bên này đưa tay mời:

– Bảo vật của các ngươi tương đối nhiều, mời nói trước.

Thuyết pháp này ngược lại tương đối hợp lý, Phượng Lâm nhìn về phía Tô Triệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Những bảo vật này đều là của cá nhân Tô Triệt, cũng chỉ có hắn mới chân chính hiểu rõ thuộc tính, công hiệu cùng giá trị của mỗi một bảo vật, trách nhiệm này phải là Tô Triệt làm, người khác không thể làm thay.

Một Thiên Tiên, ở trước mặt hơn ba vạn Đại La tiên nhân cao điệu diễn thuyết, chỉ là một phần vinh quang này, bên trong Tiên Giới đã là cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù không dám nói chưa bao giờ có, nhưng mà đại đa số Chân Tiên ở đây đều là lần đầu nhìn thấy.

Tô Triệt đi đến trước một bảo vật nào đó, đang định bắt đầu giảng thuật, Quang Ý Tiên Đế lại đột nhiên hỏi:

– Xin hỏi, người tuổi trẻ xưng hô như thế nào?

– Vãn bối. . .

Tô Triệt vừa định nói danh hào Thiên Vũ, bên tai đột nhiên vang lên Phượng Lâm Tiên Đế nhắc nhở, lập tức cải thành:

– Vãn bối tên là Tô Triệt.

– Tô Triệt. . .

Không chỉ là Quang Ý Tiên Đế, giờ khắc này, tất cả Đại La tiên nhân đều mặc niệm cái tên này.

Vừa rồi, Phượng Lâm Tiên Đế kịp thời nhắc nhở Tô Triệt, không cho nói ra danh hào Thiên Vũ, cái này cũng khiến cho trong lòng Tô Triệt tỉnh ngủ:

– Chẳng lẽ, Phượng Lâm đã biết thân phận chân thật của ta?

Đi đến Tiên Giới đã hơn ba mươi năm, mỗi lần Tô Triệt nói ra danh hào Thiên Vũ, đều không có dẫn phát ra bất cứ phản ứng gì, thế cho nên, Tô Triệt cho là mình ở thế gian làm ra những sự tình kia, cũng không có truyền đến Tiên Giới, hoặc là nói, cũng không có truyền ra, chỉ là một nhóm người rất ít biết được.

Đối với khả năng ngũ đại Tiên Tôn liên thủ thi triển Đại Di Vong Thuật này, Viện Viện một mực không có lộ ra đối với bất kỳ người nào, bởi vậy, Tô Triệt cũng không biết chút nào.

Nói về chính đề, bắt đầu điểm bảo!

Năm kiện bảo vật, Tô Triệt trước nhất đi đến trước mặt một bộ khung xương hình khôi giáp màu huyết hồng, cao giọng giảng giải nói:

– Một thân cốt giáp này, cũng chưa có trải qua luyện chế chính thức, chỉ bằng thủ pháp thô thiển, ghép ba nghìn phiến Ma Thần Chi Cốt thành một bộ khôi giáp. Nếu đưa nó vào Thiên Ý Thần Lô, dựa vào thiên lực, luyện chế ra loại phẩm cấp nào, loại hình thái nào? Thứ cho vãn bối ngu dốt, thật là suy đoán không ra.

Những Tiên Đế ở đây đều là người biết hàng, liếc mắt là có thể nhận ra, đây đều là mảnh nhỏ cốt cách của một vị Viễn Cổ Ma Thần, nhưng mấu chốt còn phải xem, nó thuộc về vị Ma Thần nào.

Viễn Cổ Ma Thần chỉ là một cách gọi chung, đồng dạng tồn tại ba bảy loại.

Thời kỳ Thái cổ, số lượng Viễn Cổ Ma Thần cũng không phải ít, trên thực lực tồn tại khác biệt thật lớn, đương nhiên là người thực lực càng cao, cốt cách còn sót lại của hắn, giá trị sẽ càng cao.

Nhưng bất kể nói thế nào, giá trị mỗi một khối Ma Thần Chi Cốt đều là tương đối xa xỉ, Tô Triệt biểu hiện ra một bộ cốt giáp, là do ba nghìn phiến mảnh nhỏ cốt cách tổ hợp mà thành, tuyệt đối được xưng tụng một kiện trọng bảo.

Hoàn toàn xứng đáng!

Thậm chí, không ít Tiên Đế đều âm thầm lắc đầu, trong nội tâm cảm khái: nhiều Ma Thần Chi Cốt như vậy, nếu giao trên tay của ta, ít nhất có thể sử dụng nó luyện chế ra ba kiện Tiên khí tuyệt phẩm.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 2 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay