1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 233: Tạm mượn thân thể Chân Tiên (c1161-c1165)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 233: Tạm mượn thân thể Chân Tiên (c1161-c1165)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1161 : Tạm mượn thân thể (thượng)

Cùng ngươi đồng dạng không phải sao?

Khóe mắt Viện Viện cười cười, gạt Trác Phong truyền âm nói với Tô Triệt:

– Sự kiện Thiên Ý Thần Lô kia, ngươi sẽ buông tha sao?

Dứt lời, cũng không cho Tô Triệt cơ hội ngụy biện, quay người rời đi.

– Nữ nhân này, còn rất hiểu ngươi!

Lão Hắc cười nói.

. . .

Hai tháng nhoáng một cái đã qua, cùng Vạn Tượng Luyện Khí Môn giao dịch lần thứ hai, đến phiên Thiên Huyền Trân Bảo Phường đưa hàng đến thăm.

Chuyện này, ba Thiên Tiên nô bộc nhất định là khó có thể đảm nhiệm, hai ngàn kiện Tiên khí thượng phẩm, giá trị gần ba trăm vạn tiên tinh, làm không tốt sẽ là người hàng hai không, ném tài lại bỏ mệnh.

Làm phiền Trác Phong đại thúc đi một chuyến a. Cũng may, cự ly cũng không xa, dùng tu vi Kim Tiên của hắn, vài canh giờ là có thể phản hồi.

Lúc này giao dịch, cũng tương đối thuận lợi, không có bất kỳ khúc chiết gì.

Rất hiển nhiên, lão gia hỏa Tông Dịch kia còn đang tích lũy tín nhiệm của Tô Triệt đối với hắn, dù sao cũng không cần cá nhân hắn bỏ tiền. . .

Hàng năm tám ngàn kiện Tiên khí thượng phẩm, phải chia làm bốn lần mua vào, chủ yếu là bởi vì tổng cộng hơn một ngàn vạn tiên tinh, một lần thanh toán tiền mà nói. Mặc dù Vạn Tượng Luyện Khí Môn là siêu cấp tông môn, cũng cảm thấy khó có thể thừa nhận.

Cũng không thể vì mua pháp bảo, mà thắt dây lưng đến trình độ thở không nổi.

Mỗi lần trả ba trăm vạn tiên tinh, vẫn là có thể.

Lần giao dịch thứ ba, lại lần nữa đổi thành Tông Dịch mang theo tiền hàng tự mình đăng môn, lúc này, hắn giống như hơi nhàn hạ, ngồi xuống thân mật nói chuyện cùng Tô Triệt, hơn nửa canh giờ còn không có ý cáo từ.

Lão gia hỏa tương đối hay nói, Tô Triệt biết rõ đối phương lòng mang ác ý, cũng phải thừa nhận, lão quỷ này phi thường giỏi về đắn đo lòng người, nghệ thuật ngôn ngữ tạo nghệ sâu đậm, trong lúc bất tri bất giác cũng sẽ bị hắn miêu tả chuyện xưa nào đó hấp dẫn.

Cái này nếu làm một gian khách, chuyên môn đầu độc nhân viên trọng yếu môn phái khác, đó cũng là một loại người tương đối đáng sợ.

Tuy nói, Tông Dịch tính toán Tô Triệt, đồng thời Tô Triệt cũng tính toán tương kế tựu kế nhanh chóng diệt trừ tai họa này, giờ phút này mặt đối mặt khoảng cách gần nói chuyện với nhau, song phương đều ở lá mặt lá trái, nhưng kỳ quái chính là, theo thời gian một hơi một hơi trôi qua, Tô Triệt rõ ràng cảm giác được, trên người Tông Dịch lão quỷ phát ra tín hiệu nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt, tựa hồ, vẻn vẹn một khắc sau hắn ra tay với mình, một kích trí mạng. . .

– Sao có thể như vậy?

Tô Triệt biểu hiện ra chuyện trò vui vẻ, nhưng trong nội tâm lại nghi hoặc vô hạn: Tông Dịch lão quỷ coi như là điên mất rồi, cũng không có khả năng dưới loại tình huống này hiển nhiên đối phó mình a.

Phải biết rằng, Trác Phong đại thúc vẫn đứng ở phía sau mình, trong thiên thị còn cất dấu một lão hầu tử Đại La Kim Tiên, cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám làm như vậy.

Huống hồ, dù nói thế nào, hắn cũng chỉ là Kim Tiên hậu kỳ mà thôi, trên người sao lại tản mát ra tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt như thế?

Nhớ ngày đó, mặc dù ở trong Tiên Ma chiến trường, thân ở địa bàn của Khởi Nguyên Ma tộc, khoảng cách gần đối mặt hai Kim Dực Ma Vương, vài Ngân dực, một đoàn Đồng dực, mình cũng không có cảm giác nguy cơ nghiêm trọng như vậy.

– Hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lại như vậy?

Mang nghi vấn như thế, thẳng đến Tông Dịch đi ra đại môn cửa hàng, lúc này Tô Triệt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, có một càm giác hoảng loạn nói không rõ quanh quẩn trong lòng.

– Loại cảm giác này rất không đúng, tựa hồ, sắp tới sẽ có sự tình phát sinh!

Tô Triệt tuyệt sẽ không trong lòng còn có may mắn, lập tức lấy ra đưa tin tiên phù mà lão hầu tử cho mình. . .

Cùng lúc đó, Tông Dịch mang theo hai đệ tử tâm phúc bay khỏi Hạo Nguyên thiên thị, bên trong cực tốc phi hành, trong lúc đó, hắn cũng nhướng mày, sinh lòng cảnh giác.

Họa trời giáng!

Độ cao trên đỉnh đầu không đến trăm trượng, một độc thủ che trời lăng không ngưng hiện, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, phần phật một cái, một trảo xuống phía dưới.

Thầy trò Tông Dịch, một Kim Tiên hậu kỳ, một Huyền Tiên hậu kỳ, một Huyền Tiên trung kỳ, ba Chân Tiên như vậy có thể nói là không hề năng lực chống cự, theo độc thủ che trời biến mất, bóng dáng cũng không có, biến mất vô tung. . .

Ba thầy trò Tông Dịch bị độc thủ che trời bỏ vào một không gian có chút kỳ lạ, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, giống như một hư không mờ ảo không có bất kỳ thật thể tồn tại, nhưng lại có vô số đạo hắc bạch khí trụ cực kỳ quỷ dị tràn ngập ở trong tầm mắt.

Những hắc bạch khí trụ này giống như thân hình một thiên long dài hẹp, lẫn nhau dây dưa cùng một chỗ, không có quy luật nào đáng nói, tràn ngập ở cả không gian.

Tông Dịch lập tức ý thức được, mình hẳn là bị một vị cường giả bắt vào lĩnh vực của hắn, trong nội tâm đoán rằng:

– Chẳng lẽ là lão hầu tử Hạo Nguyên thiên thị kia, nhận ra được ta?

Nhị đệ tử của Tông Dịch từng ẩn núp trong Hạo Nguyên thiên thị một khoảng thời gian, đương nhiên biết rõ lão hầu tử này, cũng có thể đoán được hắn là một cao nhân giả ngốc ẩn vào thiên thị, tối thiểu nhất cũng phải là Đại La Kim Tiên.

Nhưng mà kế tiếp, Tông Dịch cũng hiểu, mình đã đoán sai, cũng không phải lão hầu tử kia, mà là. . .

Hô!

Phía trước cách đó không xa, hai đạo hắc bạch khí dây dưa lẫn nhau bỗng nhiên tách ra, một cảm giác bay lên không quá rõ ràng, giống như bóng người không có thật thể.

Mặc dù không tính rõ ràng, nhưng Tông Dịch vẫn có thể đủ nhìn thấy rõ, người này một thân hắc bào, tóc dài đen nhánh rơi lả tả sau lưng, giống như thác nước vậy, dài chừng vài chục trượng; Một đôi đồng tử giống như hắc động vũ trụ, khiếp tâm hồn người, tà dị đến cực điểm.

Đây đều là màu đen trên người hắn thể hiện ra, cũng là bộ phận tương đối rõ ràng nhất.

Còn lại, chỉ là lộ ra làn da, một mảnh trắng bệch gần như trong suốt, cơ hồ phân không rõ hình dáng ngũ quan.

Một người chỉ vẹn vẹn có hai màu hắc bạch, giống như hoàn cảnh không gian nơi này. . .

– Vạn Tượng Luyện Khí Môn Tông Dịch, mang theo hai đệ tử, gặp qua. . .

Mắt thấy thần bí nhân này dần dần tiếp cận tới, Tông Dịch vội vàng dùng lễ vãn bối.

Trong nội tâm tinh tường, đối phương có thể dễ dàng bắt ba người mình vào lĩnh vực cá nhân, tối thiểu nhất cũng phải là Đại La Kim Tiên trung hậu kỳ, thậm chí, cấp bậc Tiên Đế cũng có khả năng.

Chỉ là, không đợi hắn nói ra hai chữ ‘Tiền bối’ ở đằng sau, bóng người gần như hư ảo kia vung tay lên, hai đệ tử tránh ở sau lưng Tông Dịch liền gào khóc thảm thiết. . .

Hai Huyền Tiên bỗng nhiên bành trướng. Phịch một tiếng muốn nổ tung lên, trong chớp mắt chuyển hóa làm hai đạo khí trụ một đen một trắng, lẫn nhau dây dưa xoay tròn, gia nhập vào bên trong vô số khí trụ, đã trở thành một trong số đó khó có thể nhận biết.

– Chết rồi!

Tông Dịch phi thường xác định, hai đệ tử tâm phúc của mình triệt để tiêu vong, không tồn tại nữa.

Chương 1162 : Tạm mượn thân thể (hạ)

Vô cùng khiếp sợ!

Giờ khắc này, trong lòng của Tông Dịch, ngoại trừ khiếp sợ, còn là khiếp sợ, ngược lại không có chút tâm tình cực kỳ bi ai nào, bởi vì, hai gã đệ tử tâm phúc này biết quá nhiều bí mật của mình, sớm muộn gì cũng phải diệt sát. Tông Dịch chỉ là khiếp sợ thực lực của đối phương quá mức khủng bố, căn bản không phát giác ra hắn thi triển loại đạo pháp nào, loại lực lượng nào. . .

– Tiền bối tha mạng!

Tông Dịch cái gì cũng chẳng quan tâm, nếu đối phương ra tay lần nữa, mục tiêu diệt sát không thể nghi ngờ chính là mình.

Bá!

Bóng người hư ảo kia lại phất tay lần nữa, Tông Dịch hung hăng run rẩy một cái, may mắn chính là, ý thức của mình vẫn đang tồn tại, thân thể cũng không có nổ tung lên.

Còn sống!

Mất đi một đồ vật duy nhất, chỉ là trữ vật giới chỉ ẩn hình đeo trên ngón giữa.

Tông Dịch chính là một luyện khí đại sư, trữ vật giới chỉ cấp Tiên khí thượng phẩm, tùy tùy tiện tiện là có thể luyện chế ra, bởi vậy, trên hai cánh tay của hắn đeo sáu cái trữ vật giới chỉ, phân loại dùng để chứa đồ vật bất đồng.

Sáu cái nhẫn đều là trạng thái ẩn hình, giờ phút này mất đi một cái kia, vừa vặn là mới cùng Thiên Huyền Trân Bảo Phường làm xong giao dịch, trong đó chỉ chứa hai ngàn kiện Tiên khí thượng phẩm, là tài sản của tông môn.

Cái giới chỉ này chậm rãi tung bay đến trước bóng người hư ảo kia, bị hắn nhẹ nhàng cần trên đầu ngón tay.

– Chẳng lẽ là gia tộc trưởng bối của tiểu tử Thiên Vũ kia?

Trong nội tâm Tông Dịch tùy theo sinh ra phán đoán như thế, bởi vì, năm cái nhẫn khác, đối phương cũng không muốn, duy chỉ đoạt đi một cái này, rõ ràng có quan hệ cùng Thiên Huyền Trân Bảo Phường.

Nhưng mà kế tiếp, hắn mới biết được, mình đã đoán sai. . .

Trong trữ vật giới chỉ trang bị hai ngàn kiện Tiên khí thượng phẩm, bóng người hư ảo kia chỉ là từ bên trong lấy ra một kiện pháp bảo: một bàn tay hai màu hắc bạch giao nhau.

Một kiện pháp bảo thượng phẩm hình bàn tay.

Thẳng đến lúc này, bóng người hư ảo kia mới sâu kín mở miệng, âm lượng rất nhỏ, phảng phất như là lầm bầm lầu bầu:

– Bảy ngàn vạn năm trước, Tiên Ma Đại Chiến, hài nhi của ta, phi thường bất hạnh bị cuốn vào trong đó, càng thêm bất hạnh vẫn lạc ở trong đó. Mẫn Diệt Chi Thủ này, chính là ta tự tay luyện chế đưa cho hắn. . .

Nói tới chỗ này, đồng tử như hắc động nhìn về phía Tông Dịch, tiếng nói trầm thấp phảng phất đến từ Cửu U Luyện Ngục:

– Nó hẳn là nằm ở trong Tiên Ma chiến trường mới đúng, có thể nói cho ta biết, tại sao lại xuất hiện trên người của ngươi hay không?

– Tiên Ma chiến trường?

Trí tuệ của Tông Dịch không thấp, thoáng sững sờ thì ý thức được, sở dĩ những đạo nghĩa trong tiên khí pháp bảo này tinh thuần như vậy, rất có thể chính là xuất phát từ trong Tiên Ma chiến trường, căn bản không phải luyện khí thế gia tồn kho gì.

Nói đến nói đi, đều là tiểu tử Thiên Vũ kia gây họa, lại làm cho mình chết theo, đúng lúc nửa đường trở về môn phái, gặp phải cường giả thần bí này, bị hắn cảm ứng được Mẫn Diệt Chi Thủ.

Phải biết rằng, pháp bảo này là hắn ở bảy ngàn vạn năm trước tự tay luyện chế, mặc dù phong bế ở trong không gian trữ vật, vậy cũng không thể gạt được cảm ứng nhạy cảm của hắn.

– Đáng hận a, Thiên Vũ chết tiệt, Thiên Huyền Trân Bảo Phường chết tiệt. . .

Trong nội tâm Tông Dịch là muôn vàn oan khuất, tất cả phẫn hận, giờ phút này cũng chẳng quan tâm nguyền rủa phát tiết, không dám kéo dài chút nào, thì nói rõ chuyện tông môn mình giao dịch cùng Thiên Huyền Trân Bảo Phường.

Quan hệ cũng không phức tạp, nói vài câu là có thể nói rõ ràng, sau khi bóng người hư ảo đối diện nghe qua, chậm rãi gật đầu, tiếng nói sâu kín:

– Cảm tạ ngươi giúp ta giải thích nghi hoặc, kế tiếp, còn phải mượn thân thể của ngươi một khoảng thời gian. . .

– Mượn thân thể?

Tông Dịch lạnh run, kinh hoảng đến cực điểm, đang muốn cầu xin tha thứ, đã thấy những hắc bạch khí trụ quanh mình kia dùng tốc độ vô cùng mau lẹ cuốn tới mình.

Hô hô hô hô. . .

Những khí trụ này cũng không có nuốt hết Tông Dịch, ngược lại là bỗng nhiên thu nhỏ lại, tất cả đều rót vào trong đầu lâu của hắn. Mặt ngoài thoạt nhìn, như là Tông Dịch thi triển thần thông thôn thiên nạp địa, hút toàn bộ thế giới vào trong đầu của mình.

Cuối cùng, ngay cả bóng người hư ảo kia, cùng với cả không gian, tất cả đều tiến vào trong đầu Tông Dịch.

Nguyên bản, Tông Dịch thân ở trong lĩnh vực đối phương, lần này, hoàn toàn xoay ngược lại, biến thành, lĩnh vực cá nhân của đối phương trú ở bên trong não vực của Tông Dịch.

Tông Dịch nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng huyền phù ở vạn trượng không trung. Yên lặng vài chục tức thời gian, đột nhiên mở hai mắt ra, cặp đồng tử kia thâm thúy vô cùng, giống như hắc động vũ trụ có thể thôn phệ hết thảy.

Tông Dịch, còn là Tông Dịch nguyên lai sao?

. . .

Bên kia, Tô Triệt từ lúc ba người Tông Dịch rời đi, đã mời lão hầu tử tới, sau khi gặp mặt câu nói đầu tiên chính là:

– Cảm giác thật không tốt, cần hổ trợ của ngươi.

– Nói đi, chuyện gì?

Lão hầu tử có thể nhìn ra tâm tình trầm trọng của Tô Triệt, cũng không có nói nhảm trả thù lao gì nữa.

Kế tiếp, Tô Triệt đầu tiên là ở dưới Trác Phong cùng đi, chạy tới Vị Quan Quản. Tìm được Thiệu Chung, lập tức đưa ra cầu xin hạng nhất: kiến tạo Truyền Tống Trận bên ngoài Thiên Huyền Trân Bảo Phường!

Y theo quy định của Hạo Nguyên thiên thị, trong cửa hàng thiết lập Truyền Tống Trận, không có người quản ngươi, làm như thế nào đều được, nhưng mà, chỉ cần là Truyền Tống Trận ở bên ngoài. Mặc dù thiết lập ở trên ban công lộ thiên của cửa hàng, cũng phải đi đến Vị Quan Quản xin lập hồ sơ, sau khi đạt được cho phép, mới có thể thiết lập.

Loại quy định này, là vì phòng ngừa tùy tiện người nào ở bên trong thiên thị mở ra truyện tống môn hộ, o o a a, loại người nào cũng có thể trực tiếp truyền tống đến, hoặc là, để cho kẻ gây án cũng có thể trực tiếp truyền tống ra ngoài, chẳng phải là rối loạn sao.

Thương gia cố định, có thể thiết lập Truyền Tống Trận bên ngoài, chỉ cần tuân thủ quản lý là được. Dù sao, Truyền Tống Trận bên ngoài không cần xuyên thấu không gian pháp bảo trong cửa hàng, định vị truyền tống có thể tinh chuẩn đến trạng thái cực hạn.

Hiện nay, quan hệ giữa Tô Triệt và Thiệu đốc sự đã tương đối khá, chút chuyện ấy không tính vấn đề.

Pằng!

Quan ấn rơi xuống, xin phép được thông qua.

Tô Triệt và Trác Phong lập tức chạy về cửa hàng, lão hầu tử đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị, nền Truyền Tống Trận cố định thiết lập ở trong hậu viện cửa hàng, đương nhiên không thuộc về không gian bên trong pháp bảo.

Kể từ đó, Tô Triệt muốn phản hồi Tiên Ma chiến trường, chỉ cần ở trong hậu viện mở ra truyện tống môn hộ, thì không cần chạy tới hoang dã phiền toái như vậy.

– Lão ca, ta phải về nhà một khoảng thời gian, mặt tiền cửa hàng ở đây, xin nhờ ngươi phí lòng chiếu cố!

Lúc này Tô Triệt mở ra một đạo truyền tống quang môn nối thẳng Phong Ma Thiên Trận trong Tiên Ma chiến trường, xoay người nhìn lão hầu tử nói:

Chương 1163 : Đáng giá lo lắng (thượng)

– Trong khoảng thời gian ta không có mặt này, ngươi cũng không nên chạy loạn, thường trú ở tiệm của ta là được.

– Đi đi!

Lão hầu tử liên tục gật đầu, hơn nữa nhỏ giọng hỏi:

– Ta như thế nào cảm giác, ngươi là muốn chạy đi tránh nạn?

– Chạy trốn không có khả năng, tị nạn còn không sai biệt lắm.

Tô Triệt lắc đầu thở dài, chẳng quan tâm giải thích nhiều, tiện tay ném cho Trác Phong một trữ vật giới chỉ, bên trong có năm vạn kiện tiên khí pháp bảo.

Hơn nữa vội vàng bàn giao:

– Trác thúc, trong lúc ta không có ở đây, cửa hàng cứ theo bình thường kinh doanh, năm vạn pháp bảo, duy trì một năm là dư dả. Kỳ thật cũng không dùng được nhiều như vậy, xem chừng, năm ba tháng nữa ta sẽ trở lại.

Hình thức kinh doanh cửa hàng rất đơn giản: bán tiên khí pháp bảo, thu mua sinh linh thế giới.

Tạm thời giao cho Trác Phong quản lý, Tô Triệt phi thường yên tâm, thậm chí, dùng kinh nghiệm nhân sinh vô cùng phong phú kia, so với mình còn tốt hơn.

– Năm ba tháng?

Trác Phong gật đầu nói:

– Ta sẽ mỗi ngày ở chỗ này chờ ngươi.

Tô Triệt hơi có chút cảm giác lòng như lửa đốt, thật sự chẳng quan tâm nói cảm tạ gì, vừa quay đầu liền chui vào truyền tống quang môn.

Mới vừa đi vào, truyền tống quang môn tùy theo đóng cửa, hóa thành một quang điểm, lập tức tiêu tán.

Trong hậu viện, chỉ để lại Trác Phong và lão hầu tử đưa mắt nhìn nhau, đến bây giờ còn có chút không hiểu rõ, Tô Triệt rốt cuộc là vì cái gì, lại đến tình trạng bối rối như thế.

Đơn giản là vì một cái Kim Tiên hậu kỳ Tông Dịch sao?

Trong cửa hàng, mấy người Phỉ Vân, Viện Viện đối với Tô Triệt tâm huyết dâng trào đột nhiên ‘về nhà’, cũng là không biết chút nào.

Bá!

Không đợi Trác Phong và lão hầu tử xoay người tiến vào cửa hàng, trong hậu viện đột nhiên nhiều ra một người.

Tông Dịch!

Cũng không biết người này đến như thế nào, hắn trống rỗng xuất hiện, điểm dừng chân đúng là trung tâm Truyền Tống Trận.

Tô Triệt chân trước vừa đi, chân sau hắn đến, chỉ kém ba tức thời gian.[Audio] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Trác Phong và lão hầu tử lại liếc nhau một cái lần nữa, đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, bởi vì, hai người bọn họ minh xác phát giác ra, Tông Dịch trước mắt này, người còn là người kia, nhưng mà, cảm giác không hề cùng dạng!

– Thiên Vũ ở đâu?

Thần thức của Tông Dịch này giống như có năng lực xuyên thấu không gian, căn bản không cần đi vào cửa hàng, trong nháy mắt tới đây có thể kết luận, Tô Triệt không có trong không gian pháp bảo của Trân Bảo Phường.

Trác Phong không có lên tiếng, bởi vì hắn cảm giác được người trước mặt này thâm bất khả trắc, lại không thể phán đoán chính xác ra tu vi thực lực của hắn, để cho lão hầu tử ứng phó hắn mới sáng suốt.

– Chạy trốn rồi!

Lão hầu tử tương đối tùy ý trả lời một câu.

– A?

Tông Dịch cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng hỏi:

– Ta giống như mới rời khỏi nơi này không bao lâu, hắn mới vừa rồi còn ở đây, tại sao đột nhiên lại đào tẩu?

– Đây là bởi vì, hắn sớm dự cảm đến ngươi sẽ trở về, cho nên vội vàng chạy mất.

Lão hầu tử hoàn toàn là thật thoại thật thuyết, giống như, một chút ý tứ nói dối cũng không có.

Trác Phong đứng yên không nói lại hiểu rõ, phương thức ứng đối của lão hầu tử phi thường chính xác, bởi vì, đối mặt cường giả như thế, dù nói dối cao minh thế nào, cũng sẽ là một kết cục tự rước lấy nhục. Nếu như đối phương có chút hoài nghi, thì có thể bắt sống ngươi, dùng sưu hồn thuật.

Nói như vậy, một ít bí mật gì đó đều sẽ mất, ngược lại tạo thành tổn thất không tất yếu.

Càng nghiêm trọng hơn chính là, nếu chọc giận hắn, làm không tốt những người khác trong cửa hàng cũng sẽ vì thế mà bị ngộ hại, mặc dù lão hầu tử có tu vi Đại La Kim Tiên, có thể sống sót, sau khi qua đi sẽ không có biện pháp bàn giao cho Tô Triệt.

Còn nữa, nếu như nói dối hắn, chỉ nói Tô Triệt có việc ly khai, Tông Dịch này rất có thể sẽ ở lại chờ Tô Triệt trở về, dây dưa không ngớt, khó có thể thoát khỏi. Bởi vậy, còn không bằng minh xác nói: Tô Triệt chạy thoát, sẽ không trở về, ngươi cũng đừng có đợi!

Tông Dịch có thể đoán được, lão hầu tử không có nói dối, nên chậm rãi gật đầu, trong nội tâm bình luận:

– Hắn có thể sớm dự cảm ta sẽ đến, không hổ là người có thể khống chế Tiên Ma chiến trường trong truyền thuyết kia. . .

Con của mình bị chết ở trong Tiên Ma Đại Chiến, đối với bí mật và ý nghĩa của Tiên Ma chiến trường, hắn trải qua nhiều năm tìm hiểu, so với đại đa số Chân Tiên biết được càng thêm tường tận.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tông Dịch chuyển đến trên mặt Trác Phong, ngôn ngữ thong thả mà hỏi thăm:

– Ngươi là cận thân hộ vệ của hắn, nếu ta bắt sống ngươi, có thể bức hắn về hay không?

Trác Phong không hề bối rối, bình tĩnh trả lời:

– Đã là hộ vệ, trách nhiệm của ta chính là bảo vệ hắn, mà không có thể bởi vì nguyên nhân bản thân mà uy hiếp an toàn của hắn. Nếu như ngươi bắt ta, ta sẽ tự vận.

Tông Dịch cười gật đầu, ai cũng đoán không được, trong nháy mắt sau có thể thật sự động thủ với Trác Phong hay không.

Trác Phong lại bổ sung nói:

– Tiền bối thật sự cho rằng, lợi dụng ta, hoặc là những người khác trong cửa hàng, là có thể bức hắn về sao?

Tông Dịch không có trả lời, ánh mắt lại quay đến bên lão hầu tử, thấp giọng hỏi:

– Ngươi vậy là người gì?

Sở dĩ hỏi như vậy, là vì trong ký ức của Tông Dịch, cũng không rõ ràng lắm thân phận chân chính của lão hầu tử, chỉ là biết rõ, trước khi đám người Tô Triệt đi tới Hạo Nguyên thiên thị vài ngàn vạn năm, lão hầu tử đã ở trong thiên thị lăn lộn.

Cảm giác lão hầu tử và Tô Triệt không tồn tại quan hệ trực tiếp.

– Tuân theo mệnh lệnh của Phượng Lâm Tiên Đế, ta vẫn ẩn mình ở Hạo Nguyên thiên thị, hiện tại nhiệm vụ của ta chính là âm thầm bảo vệ Thiên Huyền chưởng quỹ.

Đối mặt cường giả thần bí này, lão hầu tử sớm đã không còn ngụy trang cà lơ phất phơ, lúc trả lời vấn đề, đều là một bộ dạng đứng đắn.

Thông qua điểm này, Trác Phong có thể đoán được, lão hầu tử thân là Đại La Kim Tiên tuyệt đối không phải là đối thủ của “Tông Dịch”, mới có thể toát ra phản ứng kiêng kỵ như vậy.

Tông Dịch cũng có thể nghe được, lão hầu tử trả lời cũng là cảnh cáo mình: Tô Triệt chính là đối tượng mà Phượng Lâm Tiên Đế chú ý, nếu như ngươi động đến hắn, tốt nhất nên nghĩ Phượng Lâm Tiên Đế sẽ phản ứng như thế nào.

– Chỉ là một Tiên Đế, còn dọa không được ta.

Tông Dịch bất ôn bất hỏa nói:

– Trước mắt, nếu các ngươi muốn bảo trụ tánh mạng của mình, vậy thì phải giúp ta một chuyện, tối thiểu nhất cũng phải nói cho ta biết, như thế nào mới có thể tìm được Thiên Vũ?

Lão hầu tử và Trác Phong lâm vào trong trầm mặc, ngắn ngủi bọn họ đã sớm đoán được, Tông Dịch trước mắt đã là cái xác không hồn, bị người cưỡng chế chiếm đoạt thân thể, biểu hiện ra còn là thân phận Tông Dịch, nhưng mà, ai cũng không rõ ràng lắm, cường giả thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nếu như hắn giết chết hoặc bắt đi tất cả mọi người trong cửa hàng, Phượng Lâm Tiên Đế thật đúng là không nhất định có thể điều tra rõ ai mới là hung phạm.

Chương 1164 : Đáng giá lo lắng (hạ)

Cái này liền ý nghĩa, nếu như chọc giận hắn, hắn thật sự có khả năng hạ sát thủ.

Ngắn ngủi trầm mặc, Trác Phong mở miệng nói:

– Đối với cá nhân ta mà nói, hoàn toàn không thèm để ý sinh tử, nếu như bị ngươi giết, thậm chí được xưng là một loại giải thoát, có thể cho ta lừa mình dối người cáo biệt cõi đời này. . .

Tông Dịch như có như không gật gật đầu, đối với cái này cũng không có bất kỳ nghi vấn, vừa rồi thời điểm đối mặt cùng Trác Phong, hắn liền từ trong mắt Trác Phong nhìn ra, đây là một người cầu chết, sở dĩ còn sống, có lẽ, chỉ là bởi vì trên người còn mang theo một cái hứa hẹn, hoặc là một phần lo lắng mà thôi.

Trác Phong tiếp tục nói:

– Mặc dù như thế, ta còn cho tiền bối một đề nghị, không quản ngươi là xuất phát từ loại nguyên nhân nào nghĩ phải tìm được công tử nhà ta, tốt nhất là nên bình đẳng đối đãi, công bình hợp tác với hắn. Ngươi sẽ phát hiện, làm bằng hữu với hắn mà nói, hắn có thể mang đến cho ngươi vô hạn hi vọng, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với thủ đoạn bắt buộc.

Thần sắc giọng điệu của Trác Phong lộ ra thành khẩn và chân thành cực kỳ rõ ràng:

– Mấy tháng trước, ta và hắn vẫn chỉ là người hoàn toàn xa lạ, mà bây giờ, ta nguyện ý đánh bạc hết thảy để bảo vệ hắn. Phải nói, bản thân ta chính là một ví dụ, một phần chứng minh tốt nhất.

Đợi đến Trác Phong nói xong lời này, Tông Dịch mỉm cười gật đầu:

– Đề nghị của ngươi, ta có thể suy nghĩ. Có thể nhìn ra, ngươi nói đều là thật lòng.

Thoáng dừng lại, hắn còn nói thêm:

– Các ngươi đã nói thật, ta cũng có thể nói thật cho các ngươi biết, xuất phát từ nguyên nhân cá nhân, ta không thể ở đây lâu, không có nhiều thời gian hao tổn ở chỗ này chờ hắn như vậy. Nhưng mà, không nhất định khi nào thì ta sẽ lại đến. Có câu này muốn các ngươi thay ta chuyển đạt cho hắn: tránh né không dùng được, thoát được nhất thời, trốn không thoát một kiếp.

Trác Phong và lão hầu tử đồng loạt gật đầu, cảm xúc căng cứng đều âm thầm buông lỏng xuống, rất rõ ràng, người này muốn rời đi, hơn nữa, sẽ không ra tay đối với những người mình.

Chính là trong nháy mắt, tâm tình vừa mới buông lỏng, lại bỗng nhiên căng thẳng, hơn nữa, so với vừa rồi gấp một vạn lần!

Nguyên nhân là, pằng một tiếng vang nhỏ, giữa không trung kề sát bên tay phải Tông Dịch ngưng hiện ra một quang điểm.

Mọi người đều biết, đây là dấu hiệu một truyện tống môn hộ sắp mở ra.

Nền truyền tống vừa mới dựng lên, ngoại trừ tiểu tử ngu ngốc kia, còn ai sẽ ở trên phía này mở ra truyện tống môn hộ?

Trong ánh mắt của Trác Phong và lão hầu tử rất nhanh thoáng hiện ra một ít kinh ngạc, bị Tông Dịch cực kỳ nhạy cảm bắt được, hắn nhẹ nhàng cười, lướt ngang mấy trượng, nhượng đủ không gian.

Ông. . .

Một đạo truyền tống quang môn tùy theo hiện ra, ngay sau đó, có một người từ bên trong nhảy đi ra.

Không phải Tô Triệt, còn có thể là ai!

Biểu lộ của Trác Phong và lão hầu tử có thể nói là đặc sắc như nhau, đều là trong nội tâm thầm mắng: hỗn tiểu tử ngươi, mới vừa đi chưa tới một khắc thời gian, tại sao lại trở lại? Tông Dịch này rõ ràng tính toán ly khai, ngươi lại la ó. . .

Nhưng mà, Tô Triệt đã về tới trong hậu viện, nói cái gì cũng là vô dụng.

Tô Triệt làm đến nơi đến chốn, đứng ở phía trên nền truyền tống, đầu tiên nhìn qua Tông Dịch ở cự ly gần nhất. . .

Thần sắc Tô Triệt cổ quái nhìn về phía Tông Dịch nhẹ gật đầu, lập tức lại hơi có vẻ xấu hổ nhìn về phía Trác Phong cùng lão hầu tử cười ha ha nói:

– Vừa rồi đi quá mức sốt ruột, căn bản chưa kịp nghĩ nhiều. Đi đến bên kia mới ý thức được, ta cứ như vậy chạy mất, lưu lại các ngươi ở bên này giúp ta đổ vỏ, thật sự là quá kỳ cục. Cho nên, ha ha, ta đã trở lại.

Trác Phong mỉm cười gật đầu; Lão hầu tử thì liếc mắt, không nói gì để diễn tả tâm tình giờ phút này.

Tô Triệt nói xác thực là nói thật, trước khi đi, ý nghĩ trong đầu cực kỳ đơn thuần: cảm giác không tốt, nhất định sẽ có việc phát sinh, có khả năng chính là trong nháy mắt. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tranh thủ thời gian chạy tới Tiên Ma chiến trường trốn một khoảng thời gian.

Thực đến bên kia, một khi tĩnh hạ tâm lai, lúc này mới ý thức được: không đúng, mình ngược lại là an toàn, những người khác trong cửa hàng kia thì làm sao bây giờ?

Nhất là Trác Phong đại thúc và Phỉ Vân, nếu như hai người bọn họ bởi vì mình mà gặp bất trắc, tuyệt đối là sai lầm không cách nào tha thứ. . .

Cho nên, Tô Triệt chỉ có thể lập tức trở về, nếu như đến kịp, vậy thì mang Trác Phong và Phỉ Vân vào Tiên Ma chiến trường, chỉ để lại ba Thiên Tiên nô bộc tiếp tục chiếu ứng cửa hàng; Còn lão hầu tử, hắn là thủ hạ của Phượng Lâm Tiên Đế, vấn đề hẳn là không lớn.

Nếu như không kịp, nhất định phải trực diện nguy hiểm, dù sao, không thể làm một đào binh vứt bỏ bằng hữu.

Trở lại hậu viện của mình, lần đầu tiên nhìn thấy Tông Dịch, Tô Triệt ý thức được: đâm đầu vào lưới rồi, quả nhiên không còn kịp.

Hơn nữa, cũng cực kỳ rõ ràng cảm ứng được, Tông Dịch trước mắt này, đã khác nhau rất lớn, mười phần là không phải người kia.

Trước mình dự cảm đến những tín hiệu nguy hiểm kia, đều là từ Tông Dịch thâm bất khả trắc hiện tại này, mà không phải Kim Tiên hậu kỳ trước kia.

Sự đáo lâm đầu, trực diện nguy hiểm, tâm tính của Tô Triệt ngược lại biến thành tỉnh táo bình thản, giờ khắc này, trong nội tâm còn có chút đắc chí loáng thoáng:

– Cái trực giác này của ta, thật là thần kỳ, đối mặt lúc “thực Tông Dịch”, có thể sớm dự cảm đến “giả Tông Dịch” đáng sợ. . .

Lão Hắc cũng thầm nói:

– Đúng vậy a, năng lực dự cảm đối với nguy hiểm của ngươi bây giờ, nói là Đại Dự Ngôn Thuật cũng không sai biệt lắm.

Bất quá, đứng ở góc độ những người đứng xem, lại biết, năng lực biết trước của Tô Triệt còn tương đối kém cỏi. Cửa hàng bên này, mắt nhìn thấy Trác Phong và lão hầu tử sắp thu phục Tông Dịch, tối thiểu nhất cửa ải trước mắt này hẳn là có thể bình an hóa giải, sự tình từ nay về sau, sau này hãy nói, tối thiểu nhất có thể tranh thủ đủ thời gian, thu hoạch được Cổ bà bà hoặc là Phượng Lâm Tiên Đế trợ giúp, tổng có thể tìm tới biện

pháp càng tốt hơn để ứng đối.

Chỉ là, Tô Triệt là một tên ngốc, sớm không trở về, muộn không trở về, hết lần này tới lần khác ở lúc Tông Dịch đang định rời đi, hắn lại trở lại!

Giờ khắc này, Trác Phong và lão hầu tử cũng có chút cảm giác không phản bác được, ngược lại là Tông Dịch cười nhẹ nói:

– Cách làm của ngươi, thoạt nhìn rất ngu, bất quá, tối thiểu nhất có thể chứng minh nhân phẩm của ngươi.

Nói xong một câu này, hắn lại quay đầu nhìn về phía Trác Phong:

– Đề nghị vừa rồi, xác thực đáng giá suy nghĩ. Tuy nhiên, thói quen của ta đều là, thủ đoạn bạo lực càng thêm đơn giản, càng thêm trực tiếp.

Trác Phong gật đầu, hơn nữa nói:

– Ta hi vọng, ngươi có thể thay đổi thói quen quá khứ, dù là chỉ một lần này.

Chương 1165 : Dễ nói dễ thương lượng (thượng)

Trên mặt của Tông Dịch, thủy chung treo một tia vui vẻ như có như không, thông thường mà nói, loại mỉm cười này có thể lý giải là thong dong, đạm mạc, thậm chí có thể đại biểu cho lãnh khốc, vô tình cực hạn nhất.

Tô Triệt cũng không biết Tông Dịch và Trác Phong đang nói chuyện gì, giờ phút này, thân là chủ nhân nơi đây, chỉ có thể nhìn Tông Dịch phát ra lời mời:

– Tiền bối đại giá quang lâm, chúng ta còn đi vào trong nói chuyện.

Vì vậy, bốn người thông qua cửa sau tiến nhập cửa hàng, chứng kiến Kim Tiên cung phụng Viện Viện đang trước mặt mà đến.

Viện Viện phiêu nhiên mà tới, vừa chứng kiến bốn người này, vẫn chỉ là vô ý thức nghi hoặc trong lòng:

– Tông Dịch lão quỷ không phải là vừa ly khai ư, vì sao lại trở lại? Còn là từ cửa sau vào. . . đúng rồi, khi nào thì làm ra một cái cửa sau như vậy?

Ngay sau đó, nàng liền phát giác được, Tông Dịch này không phải Tông Dịch kia, rõ ràng cho thấy không hề cùng dạng. . .

Đoạt xá?

Trong nháy mắt thì Viện Viện ý thức được tính nghiêm trọng, lại giả vờ không có việc gì vậy, hướng về phía Tô Triệt ôn nhu cười cười, thần thái thong dong, phong tư thướt tha lướt qua sát bên người bọn họ, phi thường tùy ý tiến đến đại sảnh tiếp khách, tìm Phỉ Vân chuyện phiếm vài câu, tiếp theo, càng thêm tùy ý đi ra cửa hàng, vượt qua đầu phố, lúc này mới lấy thủ pháp cực kỳ bí ẩn, gửi đi một tiên phù đưa tin.

Thân là điếm chủ chi nhánh Thiên Bảo Thụy Tường, nàng có quyền hạn ở trong chuyện tình nghiêm trọng, kịp thời báo cho Phượng Lâm Tiên Đế biết được.

Bởi vì, nàng có thể đoán được, Tông Dịch vừa mới nhìn qua cũng không phải Đại La Kim Tiên đơn giản như vậy, có thể là tu vi Tiên Đế. Loại cục diện này, đã vượt ra khỏi năng lực thừa nhận của cả Hạo Nguyên thiên thị, phải trước tiên thông tri cho Phượng Lâm Tiên Đế.

Có lẽ, chỉ có Phượng Lâm Tiên Đế xuất hiện, mới có thể cứu được Tô Triệt.

– Chỉ là không biết, Phượng Lâm Tiên Đế có nguyện ý trông nom phần nhàn sự này hay không. . .

Tin tức phát ra, nhưng mà kế tiếp sẽ phát triển trở thành loại cục diện nào, Viện Viện thật là là suy đoán không ra.

Trong cửa hàng, Tô Triệt mời Tông Dịch đến sảnh khách quý, không lâu trước, nơi này vẫn là thân thiết nói chuyện cùng Tông Dịch kia.

Sau khi ngồi xuống, Tô Triệt trực tiếp hỏi:

– Tiền bối tìm ta, có chuyện gì không?

– Ngươi vì sao phải trốn?

Tông Dịch lại nhàn nhạt hỏi lại:

– Ngươi xác định, ta sẽ bất lợi đối với ngươi sao?

– Trực giác đến nguy hiểm nào đó.

Tô Triệt bình tĩnh trả lời:

– Vừa rồi, tiền bối cũng đã nói, quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Như vậy, ta cảm thấy, ứng với thói quen của ngài.

Tông Dịch liếc mắt nhìn Trác Phong, lại hỏi Tô Triệt:

– Hiện tại thì sao?

– Hiện tại?

Tô Triệt lắc đầu trả lời:

– Hiện tại thì không hề cảm ứng, có lẽ là bởi vì, tiền bối còn không có quyết định cuối cùng sẽ dùng loại phương thức nào đối đãi ta?

– Không sai.

Tông Dịch gật đầu nói:

– Ta đang suy nghĩ dùng loại thái độ nào đối đãi ngươi, mấu chốt phải xem, kế tiếp ngươi có nguyện ý nói thật với ta hay không.

Tô Triệt gật đầu:

– Có thể nói, ta nhất định sẽ nói, vì an toàn của mình và thân nhân.

Rầm!

Cổ tay Tông Dịch xoay chuyển, đổ một ngàn chín trăm chín mươi chín kiện thượng phẩm tiên khí trong đó ra, ở trước mắt ba người Tô Triệt chồng chất lên một tòa núi nhỏ pháp bảo.

Mà kiện Mẫn Diệt Chi Thủ, thì hoàn toàn biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn, tạm thời còn không có lấy ra.

– Ta muốn biết, xuất xử những pháp bảo này.

Ngữ khí của hắn có phần trầm thấp, không hề nghi ngờ, nếu Tô Triệt không nói thật, kế tiếp sẽ là thói quen bạo lực của hắn.

Không đợi Tô Triệt trả lời, lão hầu tử lại đứng lên nói:

– Cái kia. . . Ta ra bên ngoài trong chốc lát, có việc gì cứ gọi ta.

Lão hầu tử biết rõ, kế tiếp, Tô Triệt trả lời nhất định sẽ liên lụy ra bí ẩn cá nhân của hắn, mình thân là thủ hạ của Phượng Lâm Tiên Đế, lý nên lảng tránh.

Mặc dù trước mắt mà nói cùng Tô Triệt ở vào quan hệ bằng hữu, nhưng ở trên lập trường căn bản, lão hầu tử phải vô điều kiện trung với Phượng Lâm Tiên Đế, sự tình gì nếu không biết thì thôi, một khi biết, thì không có khả năng giấu diếm Phượng Lâm Tiên Đế.

Tô Triệt cũng hiểu rõ những đạo lý này, cho nên, cũng không có ngăn trở thiện ý của hắn.

Trác Phong cũng là ánh mắt hỏi thăm nhìn Tô Triệt, mình có nên đi ra ngoài hay không?

Nếu không phải lo lắng an toàn của Tô Triệt, không cần hỏi thăm như vậy, hắn sẽ phi thường tự giác rời khỏi.

Tô Triệt khẽ lắc đầu, minh xác tỏ vẻ, Trác Phong đại thúc không cần lảng tránh.

Một ít nội dung kế tiếp, phải thật thoại thật thuyết cùng Tông Dịch này, nếu không sẽ đụng phải hắn bạo lực thẩm vấn. Tông Dịch cũng có thể nghe được lời nói thật, vì cái gì Trác Phong đại thúc không được!

Trong phòng biến thành ba người, Tô Triệt ấm giọng nói:

– Kỳ thật cũng không có gì không thể cho ai biết, những pháp bảo này, tất cả đều đến từ Tiên Ma chiến trường.

Nghe được đáp án này, Trác Phong đại thúc biểu hiện ra không hề biến hóa, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc.

Tông Dịch chậm rãi gật đầu, lúc này mới lấy kiện Mẫn Diệt Chi Thủ ra, hơn nữa nói:

– Ngươi coi như sáng suốt, không có nói sai. Cái pháp bảo này, chính là ta tự tay luyện chế thành, tặng cho con ta, ở bảy ngàn vạn năm trước, mai một bên trong Tiên Ma chiến trường.

Tô Triệt và Trác Phong giờ mới hiểu được tiền căn hậu quả của sự tình, Tông Dịch chính thức nhất định là nửa đường không may gặp hắn, hoàn toàn là bởi vì cái pháp bảo này, đưa tới tai họa ngập đầu.

Tông Dịch chính thức, tám chín phần mười đã chết rồi!

Suy nghĩ cẩn thận những điểm này, tâm tình của Tô Triệt ngược lại là hơi có chút buông lỏng: con của hắn chết lúc Tiên Ma Đại Chiến, đó cũng không phải là mình làm ra, song phương không tồn tại bất luận thù hận gì, như vậy, những chuyện khác có thể thương lượng.

– Tiên Ma chiến trường là cái dạng gì?

Tông Dịch tùy theo hỏi.

– Phạm vi thật lớn, một mảnh hoang vu, trên bầu trời lơ lửng vô số cự thạch, ta cho rằng, mỗi khối cự thạch là phần mộ đại biểu cho một vị Chân Tiên vẫn lạc. . .

Tô Triệt cực kỳ cẩn thận miêu tả một phen, nói chừng một phút đồng hồ.

Ở trong lúc này, Tông Dịch lặng im không nói, cực kỳ kiên nhẫn, tựa hồ, thật sự rất muốn biết địa phương nhi tử nghỉ ngơi rốt cuộc là loại hình dạng nào.

Thẳng đến khi Tô Triệt nói xong toàn bộ, hắn mới trầm giọng nói:

– Nói như vậy, ngươi cũng không biết, cái Mẫn Diệt Chi Thủ này là từ trong phần mộ nào đi ra, đúng không?

– Đúng vậy, ta cũng không biết.

Tô Triệt lắc đầu nói:

– Phỏng chừng, ngay cả những Khởi Nguyên Ma tộc kia, đối với cái này cũng là đần độn u mê, khó có thể truy tra.

Tông Dịch chậm rãi khép hai mắt lại, giống như ai điếu con của mình, chỉ là Tô Triệt cùng Trác Phong lại cho rằng, sự tình không có khả năng đơn giản như vậy.

Con của hắn đã chết bảy ngàn vạn năm, nguyên nhân cái chết cũng tương đối minh xác, chính là Tiên Ma Đại Chiến gây ra, huống hồ, năm đó vì vậy mà vẫn lạc lại không chỉ là con của hắn, trọn vẹn mấy ngàn vạn Chân Tiên chết a.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 2 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay