1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 2: Chân Khí Thành Công (c6-c10)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 2: Chân Khí Thành Công (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. (1)

Oanh!

Nó đụng nát một tảng đá lớn ở gần đó, chạy thục mạng vào chỗ sâu trong sơn cốc, đi ngang qua chỗ ẩn thân của Tô Triệt nó cũng phát hiện ra nhân loại nhược tiểu đáng thương này, chỉ có điều nó ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào chạy đến an ủi Tô Triệt được. =))

Tô Triệt hai tay ôm đầu, đá vụn văng tung tóe đánh vào người đau đến thấu xương, miệng vết thương vừa mới khép lại giờ lại nứt ra.

– Con mẹ nó!

Tô Triệt cắn chặt răng, trong đôi môi khô khốc cố phun ra một tiếng chửi mắng khàn khàn.

– Súc sinh!

Chỉ nghe thấy có người hô lớn:

– Nơi này chỉ còn đường chết, xem ngươi có thể trốn đi đâu được nữa!

Thanh âm như đến từ bầu trời, Tô Triệt trốn ở đằng sau cự thạch cần thận nhìn trộm liền nhìn thấy một đạo nhân tuổi còn trẻ lại rất tuấn lãng, khí độ bất phàm đang ngự kiếm, tư thái tiêu sái bay vào sơn cốc.

Tiên sư!

Đây mới thực sự là Tu tiên giả, có thể ngự kiếm mà bay, ít nhất cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ, chính là ngoài Luyện Khí tầng bảy mới có thể làm được.

Luyện Khí tầng bảy ah, bóp chết một võ giả như ta cũng nhẹ nhõm như bóp chết một con kiến vậy.

Theo như lời đạo nhân trẻ tuổi này, nơi này quả thật là một sơn cốc bốn phía đều là núi đá, con Cự Hùng kia hoảng hốt chạy bừa, chạy thục mạng đến tận đây, quả thật đã xông vào ngõ cụt rồi.

Tật!

Đạo nhân trẻ tuổi đưa tay phóng ra một đạo kim quang, mục tiêu đương nhiên là con Cự Hùng ở sâu trong sơn cốc, hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tô Triệt, chỉ có điều hắn cũng như đầu Cự Hùng kia, cơ hồ không thèm nhìn lấy Tô Triệt một cái.

Vì tránh tai bay vạ gió nên Tô Triệt đã sớm cuộn thân thể lại, trốn trong một khe hở của cự thạc. Thân thể này giờ quá mức yếu ớt, không thể chịu nổi giày vò, thà rằng không đi thưởng thức tràng diện chiến đấu cũng không thể bởi vì chút hiếu kỳ mà mất đi mạng nhỏ được.

Oanh ầm ầm, thú rống liên tục, ở sâu trong sơn cốc đang đánh nhau rất náo nhiệt.

Sau thời gian uống cạn một tuần trà, chỉ nghe cuối cùng vang lên một tiếng gào rú thê lương, tất cả đều kết thúc, trong sơn cốc lập tức yên tĩnh lại

Lại một lát sau, Tô Triệt đoán đạo nhân trẻ tuổi kia đang lột da lóc xương mà thu thập chiến lợi phẩm. Vào lúc này, mình không thể nào lén lút chạy đi như một tên trộm được. Kỳ thật lấy tốc độ của mình cũng không chạy được bao xa, ngược lại sẽ khiến người khác chán ghét hơn thôi.

Thành thành thật thật chờ ở chỗ này mới là lựa chọn thông minh nhất.

– Xuất hiện đi, không có việc gì rồi.

Rất nhanh, đạo nhân trẻ tuổi đi ra từ sâu trong sơn cốc, hô một tiếng về phía bên này, giọng không lớn, ngữ khí cũng tương đối ôn hòa.

Tô Triệt chui ra từ đáy cự thạch, thoáng sửa sang lại áo bào rách nát một chút, cung kính hành lễ nói:

– Đệ tử Tô Triệt, bái kiến sư thúc.

Vì sao lại gọi hắn là sư thúc.

Đây là vì thông qua trí nhớ, Tô Triệt đã nhận ra đạo phục trên người hắn chính là trang phục Thiên Huyền Tông, theo hai đạo tiêu chí ngân tuyến trên cổ áo và ống tay áo thì hẳn là nội môn đệ tử của Thiên Huyền Tông, theo như quy củ thì ký danh đệ tử như mình quả thật phải gọi hắn là sư thúc.

Sau này nếu may mắn trở thành ngoại môn đệ tử, mới đủ tư cách hô người ta một tiếng sư huynh.

– Ngươi là đệ tử tự tu của phái ta?

Ánh mắt đạo nhân trẻ tuổi lóe sáng, hắn hỏi:

– Thoạt nhìn ngươi bị thương không nhẹ, sao lại một mình chạy vào Huyết Mạc sơn mạch này thế, không biết nơi này có yêu thú cực kỳ lợi hại sao?

– Đệ tử là vì hoàn thành nhiệm vụ sư môn, muốn tích lũy điểm cống hiến, vậy nên mới mạo hiểm đi vào nơi này. Chỉ cầu… Chỉ cầu được đánh cược một lần cuối cùng, phải hoàn thành hai loại điều kiện để chính thức nhập môn trước mười lăm tuổi, mới có hi vọng, mới có hi vọng…

Tô Triệt khàn giọng, mở miệng nói chuyện phi thường khó khăn. Vốn đã mất máu quá nhiều, sau khi trọng thương lại liên tục vài ngày không được uống giọt nước nào, lúc nói chuyện, cuống họng đau như bị dao cắt vậy.

– Ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa.

Đạo nhân trẻ tuổi khoát tay áo, trong mắt hiện lên một tia đồng tình. Tương đối mà nói, mình cũng coi như may mắn, tu luyện đến nay cũng không gặp phải quá nhiêu khốn khổ, trắc trở, đã sớm nghe nói, tình cảnh của những đệ tử tự tu thường thường đều phi thường thê lương…

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách nói thôi, hắn là một người có lòng nhân ái, nhưng con đường tu tiên, không cần đồng tình hoặc là bị đồng tình.

Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, thoáng suy tư rồi nói:

– Cũng thế, mặc dù là đệ tử tự tu, nhưng cũng coi như đồng môn đồng tông, gặp nhau ở sơn dã tức là hữu duyên, ngươi đã gọi ta một tiếng sư thúc, ta liền giúp ngươi một phen vậy.

Dứt lời, run tay vung ra ba loại vật phẩm, treo trên bầu trời sau đó bày lên một tảng đá trước mặt Tô Triệt.

– Bằng vào lực lượng của mình đi ra khỏi Huyết Mạc sơn mạch thì ngươi sẽ thông qua khảo hạch của ta, cầm tín vật ta đưa cho ngươi, trở về sơn môn, ta sẽ đề cử ngươi tiến vào ngoại môn, trở thành đệ tử chính thức của phái ta.

Đạo nhân trẻ tuổi, thân là nội môn đệ tử trong môn phái, quả thật có quyền đề cử đệ tử ngoại môn.

– Đa tạ sư thúc…

Tô Triệt thi lễ thật sau, cố nén đau xót, cố sức cúi đầu

Không kịp nghe hắn nói lời cảm tạ, đạo nhân trẻ tuổi đã bay lên trời, ngự kiếm mà đi.

Đến như điện, đi như cầu vồng, nhân vật bực này, phong thái bực này, Tô Triệt nhìn thấy không khỏi có chút ngây người.

Đây chính là một Tu tiên giả chính thức…

– Coi như là một người tốt của Tu Tiên giới.

Hít một hơi thật sâu, Tô Triệt cúi đầu xuống nhìn ba vật phẩm trên tảng đá, theo thứ tự là môt thanh đoản kiếm, một bình sứ nhỏ, một khối ngọc bài.

Đoản kiếm dài hơn một thước, vừa hay giải mối nguy của Tô Triệt, hoang sơn dã lĩnh, hắn vốn đang lo lắng không có vũ khí nào để phòng thân. Đoản kiếm này thoạt nhìn phẩm chất không kém, khí cụ do Tu tiên giả lấy ra dù không phải là pháp khí uy lực cường hãn thì cũng là thần binh thế tục chém sắt như chém bùn.

Chương 7 : Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. (2)

Tô Triệt cầm lấy đoản kiếm thử vài cái, quả nhiên tương đối sắc bén, chém đá thành từng khối cũng không tốn sức chút nào, dùng để đối phó với dã thú bình thường tuyệt đối đủ rồi.

Lại nói với chút thực lực đó của mình, coi như có pháp khí đến tay, một khi gặp phải yêu thú chính thức thì cũng chỉ là đồ ăn thôi, không có gì khác nhau cả.

Lại cầm lấy bình sứ nhỏ kia, mở ra nắp bình đã ngửi ngửi, mùi thuốc nhàn nhạt khiến người chấn động tinh thần, hẳn là đan dược chữa thương, phẩm chất không thấp. Đan dược của Tu tiên giả dùng để trị liệu tổn thương thân thể, tất nhiên có hiệu quả rất tốt.

– Đều là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi…

Tô Triệt lại cầm khối ngọc bài cuối cùng kia lên.

Ngọc bài óng ánh nhuận bạch, chính diện có khắc hai chữ “Huyền Cơ”, mặt sau có khắc hai chữ “Ngọc Thanh” .

Tô Triệt rõ, khối ngọc này bài này chính là tín vật mà vị Ngọc Thanh sư thúc vừa rồi lưu cho mình, hắn là nội môn đệ tử tương ứng của Huyền Cơ Phong Thiên Huyền Tông, cầm này ngọc bài, có thể tiến nhập sơn môn trọng địa tìm được hắn.

Ngày thường nếu không có nguyên nhân đặc thù, ký danh đệ tử như mình, căn bản không có tư cách tiến nhập vào sơn môn trọng địa, chỉ có thể ở dưới núi.

Tô Triệt hơi chút cân nhắc, cầm chai thuốc và ngọc bài cho vào trong ngực, nắm dao găm, chống gây đi vào chỗ sâu trong sơn cốc.

Cũng không biết trong sơn cốc có lưu lại chút gì không, tình trạng thân thể của mình, chỉ dựa vào dược vật vẫn không được, mình xa xa vẫn chưa đến cảnh giới Tích Cốc, vẫn cần ăn uống bổ dưỡng a.

Trong sơn cốc một mảnh bừa bộn, đá vụn khắp nơi trên đất, hố sâu rậm rạp, bụi cỏ dại kia đã sớm biến mất, về cơ bản đã bị san bằng mất rồi. Bởi vậy có thể thấy được, tràng diện chiến đấu ban nãy mãnh liệt đến thế nào…

Đoán không sai!

Ngọc Thanh Đạo Nhân chỉ là thu lấy những tài liệu trọng yếu nhất trên người Cự Hùng, ví dụ như phần da lộng ở vị trí lực phòng ngự mạnh nhất trên lưng gấu, yêu thú nội đan, chân gấu, răng gấu, mắt gấu, mật gấu v… v…

Ngoại trừ những thứ đó, thi thể máu chảy đầm đìa nằm đó như một hòn núi nhỏ, đối với Tô Triệt mà nói, nó chẳng khác gì một tòa bảo sơn đang bày trước mắt cả.

Thứ khác không nói tới, chỉ nói riêng mấy ngàn cân thịt gấu này thôi, đối với tu sĩ chưa Tích Cốc tu sĩ, nó chính là vật đại bộ ngàn kim khó cầu, vượng khí huyết, cường tráng gân cốt, lợi cho tu luyện… Phải biết rằng, đây chính huyết nhục của yêu thú chân chính, dưới tình huống bình thường, có nhiều võ giả Luyện Thể kỳ hơn nữa cũng đừng mơ tới giết chết yêu thú thực lực bực này.

Nhanh ăn thôi, Tô Triệt cũng không vội rời khỏi chõ này. Nắm chặt thời gian, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, để lâu thì dù là thịt của yêu thú cũng sẽ bị hư thối.

Đoản kiếm sắc bén vừa vặn dùng để cắt thịt, Tô Triệt cũng không còn thừa khí lực để đốt lửa nữa, nắm lấy một khối thịt gấu lớn, cứ thế mà nhai qua một chút rồi nuốt ực một cái.

Không sao cả, yêu thú cũng là tu luyện nhất tộc cao tầng, cơ thể cường kiện, tạng phủ vô bệnh, yêu lực thời khắc vận chuyển, trong cơ thể không hề có ký sinh trùng sinh tồn, cho nên, ăn thịt sống cũng chỉ là mùi vị không ngon, khó coi mà thôi, không cần lo ăn vào sẽ đau bụng.

Chỉ tiếc, Tô Triệt vẫn đang ở trạng thái tổn thương chưa lành, lại vài ngày chưa được ăn uống gì, hệ tiêu hoá đang ở trạng thái bãi công, đột nhiên ăn uống quá độ, hoàn toàn là hành vi tự sát. Bởi vậy, chỉ nuốt một khối thịt gấu lớn bằng bàn tay Tô Triệt đã lau miệng, không ăn nữa.

– Không thể nóng vội, hai canh giờ sau lại ăn một khối, ngày mai đúng vào lúc này là đã có thể ăn no bụng rồi…

Nghĩ tới đây, Tô Triệt nhíu mày, lại có chủ ý.

Huy động đoản kiếm, Tô Triệt tỉ mỉ cắt xuống một ít bộ vị có giá trị còn lại trên thi thể Cự Hùng, đương nhiên còn có cả một khối thịt gấu lớn, đủ để mình ăn năm ngày.

Cuối cùng, dùng da gấu còn lại bọc lấy những tài liệu yêu thú này, tìm một vị trí khô ráo râm mát trong sơn cốc dấu đi.

Những tài liệu này, đều là những bộ vị mà Ngọc Thanh Đạo Nhân không để vào mắt, bất quá cầm đến phường thị tu chân cũng có thể bán được một cái giá không tệ, ít nhất cũng được hơn mười khối linh thạch.

Sở dĩ sớm dấu những tài liệu này đi, đó là vì lúc còn nhỏ Tô Triệt đã hiểu được, không thể đặt tất cả trứng gà vào trong cùng một giỏ được, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì sai cả.

Sau đó, Tô Triệt trông coi đống thịt gấu kia, xếp bằng bắt đầu tu luyện, nội lực vận chuyển, hấp thu năng lượng cự đại và dinh dưỡng trong thịt gấu một cách rất nhanh chóng.

Đương nhiên, hắn cũng không quên phục dụng đan dược chữa thương mà Ngọc Thanh Đạo Nhân cho, trạng thái lúc này, xem như là chữa thương và luyện công đồng thời tiến hành.

Dòng nước ấm của tiểu tháp, đan dược và thịt gấu, ba thứ cùng nhau phát ra hiệu quả rất khiến người kinh hỉ.

Chỉ dùng một ngày, Tô Triệt liền xác định, thương thế đã khỏi hẳn, năng lực chiến đấu đã hoàn toàn khôi phục, cái này còn chưa tính, tu vị thực lực rõ ràng đã được đề cao, nếu tiếp tục thêm vài ngày nữa, thậm chí còn có khả năng đột phá, có thể tạo ra chân khí cũng không chừng ấy chứ.

May mắn là đã bắt đầu vào mùa đông, ban ngày nhiệt độ cũng không cao, trong vòng ba đến năm ngày thịt gấu còn không đến mức bị hư thối.

Cơ hội khó được, phải nắm lấy thời gian .

Tô Triệt tâm niệm chuyên chú, ý định nhất cổ tác khí, đạt đến cảnh giới viên mãn nhất của Luyện Thể kỳ, sau đó liền thử ngưng kết chân khí…

Pháp môn Luyện Khí ở trong đầu hắn còn có một quyển công pháp của gia tộc, Tô gia vốn là gia tộc tu chân, chỉ có điều đã xuống dốc gần trăm năm rồi, nhưng Luyện Khí công pháp cơ bản nhất vẫn phải có.

Tô Triệt trước kia đã từng thử qua rất nhiều lần tu luyện Luyện Khí công pháp của gia tộc, nhưng cứ lần lượt thất bại, không lần nào cô đọng ra được một tia chân khí cả.

Đạo tu luyện chính là như thế, tư chất, chăm chỉ, cơ duyên, mỗi một nhân tố đều rất trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được ah!

Lúc này Tô Triệt có một loại cảm giác, cơ duyên chân khí thành công đã đến.

Chương 8 : Chân khí thành công. (1)

Thế nhưng nhân sinh trên đời, tám chín phần mười đều không được như ý, rất nhiều chuyện không chiều lòng người.

Vào ngày hôm sau, trong sơn cốc một lần nữa có khách không mời mà đến.

Lúc này đây ba người, hai nam một nữ, đều ăn mặc đạo phục của Thiên Huyền Tông cả.

Đạo phục màu thuần trắng sắc, mơ hồ có thể thấy được đường vân tơ dệt mà chỉ Thiên Huyền Tông mới có, hơn nữa, ống tay áo và chỗ cổ áo thêu một đường ngân tuyến, hiển nhiên là đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông. (Một đường ngân tuyến đại biểu đệ tử ngoại môn, hai đường ngân tuyến là đệ tử nội môn, ba đường là đệ tử chân truyền)

Ba người này hẳn là thực lực không đủ, vẫn không thể ngự kiếm phi hành, Tô Triệt suy đoán, bọn hắn hẳn là theo dấu vết còn sót lại mà lần đến đây.

Cự Hùng kia mạnh mẽ đâm tới, những nơi đi qua cây gãy thạch toái, Tô Triệt không có năng lực xóa đi những dấu vết đó được.

Tô Triệt ngược lại là biết rõ, Huyết Mạc sơn mạch thuộc về địa vực quản hạt của Thiên Huyền Tông, nhiệm vụ môn phái có liên quan đến Huyết Mạc sơn mạch ít nhất có hơn mười cái, coi như là một chỗ thí luyện của đệ tử môn phái.

Cho nên gặp phải đệ tử Thiên Huyền Tông ở chỗ này cũng không có gì lạ cả.

– Mau nhìn, thi hài của Xích Bối Bạo Hùng

Ba người vừa đi vào sơn cốc, nữ đệ tử kia đã chỉ về phía này hô lên.

Tô Triệt thế mới biết, con yêu thú bị mình ăn thịt này gọi là Xích Bối Bạo Hùng.

– Ra mắt ba vị sư thúc.

Không chờ bọn họ đến gần, Tô Triệt đã sớm đứng lên lớn tiếng ân cần thăm hỏi. Tổn thương đã tốt hơn, tiếng nói cũng khôi phục bình thường.

– Hừ, dĩ nhiên là một gã đệ tử tự tu.

Nữ đệ tử kia quệt quệt khóe môi, mặt lộ vẻ khinh thường.

Hai gã nam đệ tử, một người diện mạo bình thường, tên còn lại có chút tuấn tú, nếu bàn về phong độ khí chất chỉnh thể thì lại kém khá xa Ngọc Thanh Đạo Nhân.

– Ngươi là đệ tử tự tu?

Người hỏi chính là tên đệ tử tuấn tú kia, trong ngữ khí hắn rõ ràng lộ ra thần sắc kiêu ngạo.

Đối mặt với tự tu đệ tử, phần lớn những đệ tử ngoại môn như bọn hắn đều làm ra tư thế này. Đương nhiên, nếu đối mặt với nội môn đệ tử địa vị cao, thậm chí là chân truyền đệ tử thì sắc mặt tất nhiên lại hoàn toàn bất đồng.

– Đệ tử Tô Triệt.

Tô Triệt khẽ khom người nói.

– Ân.

Tên đệ tử tuấn tú nhẹ gật đầu, chỉ vào thi hài Cự Hùng, nói:

– Chuyện gì xảy ra với con Xích Bối Bạo Hùng này?

Đương nhiên bọn hắn biết rõ Tô Triệt không có khả năng ra tay hạ sát Xích Bối Bạo Hùng, nhất định là một người khác giết con gấu này.

– Hai ngày trước, sư thúc Ngọc Thanh của Huyền Cơ Phong, truy sát đầu Bạo hùng này tới chỗ này…

Tô Triệt sắp xếp lại tình cảnh ngày đó, mô tả lại một phen.

– Nguyên lai là Ngọc Thanh sư huynh a!

Trên mặt nữ đệ tử hiện ra một tia đỏ ửng, cứ như là nói về tình nhân trong mộng của mình.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, tên đệ tử tuấn tú kia lộ ra biểu lộ có chút mất tự nhiên, tư vị trong nội tâm có chút chua xót, nhưng lại không tiện trực tiếp biểu đạt, cho nên phát tiết lửa giận lên đầu Tô Triệt.

– Nói tiếp đi!

Ngữ khí của hắn lạnh như băng, ánh mắt cũng lộ ra có chút bất thiện:

– Tài liệu trên người Xích Bối Bạo Hùng đã bị Ngọc Thanh sư huynh thu hết chưa?

– Hẳn là rồi a.

Tô Triệt gật gật đầu, bộ dạng thành thật.

– Lúc ta tới thì chỉ còn những cốt nhục này, hai ngày qua ta chỉ ăn một khối thịt lớn như vậy.

Đang lúc nói chuyện, hắn khua khua một cái xương nhỏ trong tay. Quả thật là hai ngày nay hắn đã ăn được nhiều như vậy.

– Hừ!

Đệ tử tuấn tú hừ lạnh, nói:

– Ngược lại tiện nghi cho ngươi rồi.

– Bạch Tích sư huynh, không cần nhiều lời với hắn.

Nữ đệ tử kia lộ ra có chút không kiên nhẫn, quơ quơ bàn tay nhỏ bé, thúc giục nói:

– Cốt cách huyết nhục còn lại nhiều như vậy, coi như là không tệ, chúng ta mau mau thu lại a.

– Tốt, Vân Lam sư muội, ngươi thu lấy trước đi.

Ngữ khí của đệ tử tuấn tú lại lộ ra vẻ ôn nhu, mặt mũi tràn đầy tươi cười.

Cứ vậy, bọn hắn hoàn toàn không thấy Tô Triệt tồn tại, căn bản không chú ý đến thứ tự trước sau, cũng không có khái niệm mình ăn thịt cho người khác ăn canh. Kéo kéo xoẹt xoẹt, phân thi hài cự hùng ra làm ba phần, từng người đều thu vào trong túi càn khôn tùy thân, không lưu lại một mẩu tí tẹo nào cho Tô Triệt.

Lại nói tiếp, bọn họ cũng là đệ tử chính thức của môn phái siêu cấp, cho nên túi càn khôn cũng không phải là vật bình thường, dung lượng có chút khả quan, có thể chứa được tòa núi thịt lớn như vậy. Mặc dù chia làm ba phần nhưng mỗi phần cũng đều hơn một ngàn cân.

Lại nói, nam tử diện mục bình thường một mực chưa từng nói chuyện kia hẳn là tùy tùng tên đệ tử tuấn tú. Bởi vì phần thịt phân cho hắn rõ ràng là phần ít nhất trong ba phần.

Lại nói tiếp, bọn hắn ngược lại không hoài nghi Tô Triệt tư tàng, bởi vì bọn hắn cho rằng nếu đổi lại là mình giết một con yêu thú như vậy mà ngay cả những thi hài cốt nhục này cũng không lưu lại thì dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp mang tất cả đi.

Rõ ràng là dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, thật tình không biết, Ngọc Thanh đạo nhân còn khá nhiều loại đồ vật chướng mắt.

Cứ như vậy, ngay cả cái rắm ba người cũng không để lại, thản nhiên rời khỏi sơn cốc. Bạch Tích sư huynh và Vân Lam sư muội kia còn không thèm nhìn Tô Triệt thêm cái nào. Chỉ có đệ tử diện mục bình thường kia, trước khi liếc nhìn Tô Triệt một cái.

Tô Triệt cũng hiểu được ánh nhìn này không có chút hảo ý nào, khóe mắt của hắn cười mà giống như không phải cười, rất có thể là mỉa mai bộ dạng đáng thương đáng buồn của mình.

– Bạch Tích, Vân Lâm, còn một tên diện mạo bình thường kia…

Tô Triệt oán niệm trong nội tâm.

– Ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ trả hết mối nợ này.

Nói là nhớ kỹ, ngược lại cũng không phải là hận bọn hắn cỡ nào. Vốn đã có chuẩn bị, sớm giấu đi những bộ phận có giá trị, mình căn bản không thể ăn hết nhiều thịt gấu như vậy, vừa rồi lại không có túi càn khôn, sớm muộn gì cũng hư thối lãng phí.

Chương 9 : Chân khí thành công. (2)

Vả lại Tu Chân giới vốn là thế giới mạnh được yếu thua, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện. Ân, không riêng gì Tu Chân giới mà thế tục cũng giống như vậy.

Vì vậy Tô Triệt buông lỏng, xua đuổi ý nghĩ đó đi, không cần phải vì thế mà tức giận, không đáng để tâm tình của mình phiền muộn.

Kiên nhẫn đợi trong chốc lát, xem chừng ba gia hỏa kia đã không có khả năng trở lại. Lúc này Tô Triệt mới lấy ra chút ít thịt gấu sớm đã giấu kỹ kia, lúc này, hắn giấu kỹ phần thịt gấu còn lại và tài liệu.

Vẫn là đạo lý kia, không thể để tất cả trứng gà vào trong cùng một cái giỏ.

Vẫn ăn thịt tu luyện như cũ, lại bốn ngày trôi qua, thịt gấu không ăn hết còn lại trong tay Tô Triệt đã có hương vị thối rữa mục nát. Cho dù ăn không ảnh hưởng đến bụng thì dinh dưỡng và linh khí sớm đã bị xói mòn hầu như không còn.

Ba!

Còn lại một khối thịt gấu khoảng mười cân, Tô Triệt thẳng tay vứt bỏ không chút tiếc nuối.

Tâm tình không tệ, trạng thái cực kỳ tốt, hôm nay hắn liền định ngưng tụ chân khí!

Đây chính là lần đầu tiên Tô Triệt ngưng tụ chân khí sau khi sống lại, chẳng biết tại sao hắn lại có tin tưởng vô cùng.

Vì muốn người khác không thể quấy rầy, Tô Triệt tìm một cái khe hở sâu trong sơn cốc để ẩn nấp, lấy bụi bỏ ngăn trước người. Nếu không phải cố ý ra sức tìm tòi thì có lẽ không thể dễ dàng bị người phát hiện.

Xếp bằng ở đấy, bắt đầu vận chuyển công pháp Luyện Khí của Tô gia, Hỗn Nguyên Luyện Khí Quyết.

Hỗn Nguyên Luyện Khí Quyết, danh xưng nghe rất mơ hồ. Kỳ thật cũng chỉ là công pháp trụ cột cực kỳ bình thường, đều thuộc về mặt hàng bình thường.

Không có biện pháp, tình hình kinh tế căn bản không cho phép chọn lựa những tuyệt học Luyện khí khác. Chỉ có thể chấp nhận tu luyện, chỉ cần có thể tu thành chân khí, lại nghĩ biện pháp bước vào đại môn Thiên Huyền Tông, trở thành đệ tử chính thức thì tuyệt học công pháp nhiều như sao trên trời, dù có học cả đời cũng không hết.

Nghe nói Thiên Huyền Tông là một trong mười môn phái siêu cấp, tuyệt học sư môn kia chính là đạo môn chính tông.

Tô Triệt điều chỉnh tâm tình, không vui không buồn, rất nhanh tiến nhập vào cảnh giới tu luyện không linh, Ngọc Hư Nạp Khí Quyết tự nhiên vận khởi, tuy rằng đây là lần đầu tiên tu loại công pháp này sau khi sống lại. Nhưng cỗ thân thể này đã sớm khắc những pháp quyết này thật sâu vào xương tủy rồi.

Coi như là mộng trong đêm, cũng không biết đã lập lại bao nhiêu hồi.

Theo công pháp vận chuyển, tất cả nội lực trong cơ thể đều áp súc lên đan điền, áp súc, áp súc lại áp súc.

Đây là một bước mấu chốt của nội lực chuyển hóa thành chân khí, cũng là bước khó khăn nhất.

Phải nói rằng, tu luyện giả có được linh căn thì chỉ cần có công pháp trong tay thì sớm muộn gì đều có thể tu thành chân khí. Chỉ có điều nếu vượt quá mười lăm tuổi thì chứng minh tư chất bản thân quá kém, hoặc là phúc duyên mỏng manh, không thể tiến nhập vào siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông, chỉ có thể lui mà cầu một ít môn phái bài danh khá thấp phía sau. Thậm chí cả đời đều là một gã tán tu không có gốc rễ không có căn cơ.

Thiên tư Tô Triệt coi như là trung thượng rồi, cho nên mới mang trên mình tất cả kỳ vọng chấn hưng gia tộc, bắt đầu phấn đấu đạt mục tiêu trở thành đệ tử Thiên Huyền Tông.

Áp súc…

Đợi đến lúc Tô Triệt cảm giác Đan Điên của mình rõ ràng có cảm giác đau đớn, liền bắt đầu chuẩn bị chuyển hóa chân khí.

Tuy có lòng tin, nhưng có thể thành công hay không thì phải nhìn thiên ý một phần.

Không nghĩ ràng, sự tình ngoài ý muốn lại đến, biến hóa xuất hiện!

Lúc này lại là chuyện tốt, tại mi tâm, dòng nước ấm từ tiểu tháp kỳ lạ lại xuất hiện lần nữa, chảy từ trên xuống dưới, tiềm nhập vào trong Đan Điền Tô Triệt.

Cảm giác đau đớn vừa xuất hiện lập tức biến mất. Tô Triệt mơ hồ ý thức được rất có thể ý nghĩa cái này chính là tiềm lực mình dồi dào, còn có thể tiếp tục áp súc nội lực.

Tiếp tục áp súc nội lực, trình độ áp súc càng sâu càng tốt, không riêng gì xác suất ngưng tụ chân khí đề cao thành công, trên lý luận mà nói thì còn có thể đề cao độ tinh khiết của chân khí.

Cái này chẳng khác nào là tiến thêm một bước, khiến trụ cột càng thêm vững chắc, có được chỗ rất tốt với toàn bộ cảnh giới Luyện Khí kỳ.

Tiếp tục áp súc…truyen audio cv

Thẳng đến Đan Điền Tô Triệt được dòng nước ấm tại tiểu tháp trợ giúp, cảm giác đau đớn đã khó mà xuất hiện. Lúc này mới bắt đầu chuyển hóa năng lượng.

Quả nhiên là hậu tích bạc phát, về sau quá trình chuyển hóa thông thuận đến mức khó có thể hình dung, tia chân khí đàu tiên cứ như vậy mà tự nhiên xuất hiện.

Ngưng tụ chân khí thành công, thoát thai hoán cốt.

Thoáng cái năng lượng thân thể không biết tăng lên bao nhiêu cấp độ, chân khí lưu chuyển, bắt đầu cường hóa và cải tạo thân thể, cũng phóng thích tất cả những tinh hoa năng lượng từ huyết nhục yêu thú Tô Triệt tích góp từng chút một trong những ngày này ra.

Hết thảy da thịt, gân cốt, huyết dịch, cốt tủy, tạng phủ, thân thể đều được cải tạo mạch lạc. Độc tố ẩn tàng trong cơ thể cũng bị bài xích tất cả ra ngoài. Mà ngay cả những vết sẹo thô cứng ở bên ngoài cơ thể cũng dần dần khép lại, thẳng đến khi những lớp vảy này triệt để tróc ra, không còn dấu vết gì nữa.

Ngưng tụ chân khí thành công, trí tuệ tái sinh, ngay cả trình độ thông minh của ý nghĩ cũng được đề cao rất nhiều. Phương diện khác cũng được cải tạo rất nhiều, không phải dăm ba câu có thể nói được.

Không lâu sau, Tô Triệt nhảy từ chỗ ẩn thân ra, liên tiêp đanh ra chiêu thức quyền cước, giờ phút này lộ vẻ tràn đầy tinh lực.

Thoải mái!

Cho dù lỗ chân lông toàn thân bài xuất rất nhiều chất dơ bẩn, dính lại trên người có chút khó chịu. Nhưng hắn vẫn muốn hét lên, trạng thái lúc này quả thật thoải mái đến cực điểm!

Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất.

Tuy nói cũng không có gì đặc biệt hơn người, nhưng quả thật là bước đầu tiên để tiến vào con đường tu tiên.

Chương 10 : Hoàng tước ở sau

Núi non trùng trùng điệp điệp, Tô Triệt cảm giác như mình đã lạc đường.

Dù sao thì cũng là mượn xác hoàn hồn, không tiếp thu trọn vẹn trí nhớ còn sót lại. Mà lộ tuyến lúc đến, vừa vẹn là điểm tạm dừng trong ký ức cũ, trong trí nhớ đã không có nội dung phương diện này.

Hơn nữa, sau khi bị người đánh rớt từ trên vách đá dựng đứng xuống, trên thân cũng bị vơ vét không còn thứ gì, chỉ sót lại một thân y phục rách rưới, có thể nói là nghèo rách mồng tơi, ngay cả địa đồ Huyết Mạc sơn mạch cũng bị lấy đi.

Lại nói tiếp, người ám toán Tô Triệt đời trước chẳng những tâm địa ác độc mà làm việc cũng cẩn thận, không để lại bất kỳ đồ vật nào có thể chứng minh được thân phận của Tô Triệt.

May mắn là kiến thức cơ bản sinh tồn nơi hoang dã vẫn còn. Vẫn còn nhớ được cách phán đoán phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Xác định được phương hướng, phương vị cụ thể đến Thiên Huyền Tông, Tô Triệt liền bắt đầu băng đèo lội suối trở về.

Có khả năng đi lầm rất nhiều chặng đường, nhưng hắn chắc chắn đi ra được. Đã là Luyện Khí kỳ tầng một rồi, càng không e ngại dã thú bình thường. Mặc dù có thể không may gặp yêu thú, nhưng sớm trốn tránh đi, không trêu chọc nó, yêu thú có trí tuệ khá cao cũng không truy đuổi không bỏ trong lúc rảnh rỗi.

Lẽ ra hẳn là như vậy, nhưng Tô Triệt cũng không quá nắm chắc.

Lại lần nữa trèo lên ngọn núi nào đó, mượn địa thế độ cao dõi mắt nhìn ra xa xa, mong mỏi nhìn thấy bình nguyên nào đó.

– Ồ?

Không nhìn thấy bình ngyên, nhưng lại phát hiện một hình ảnh phi thường ngoài ý muốn.

– Chuyện gì xảy ra?

Tô Triệt thầm nhủ trong nội tâm.

– Sau khi trọng sinh thì vận mệnh triệt để cải biến sao? Lúc này mới chỉ vài ngày, như thế nào động một chút lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn như vậy?

Trong khe núi phía dưới có hai đạo thân ảnh màu trắng. Thông qua rất nhiều dấu vết còn sót lại, có thể dễ dàng đoán ra chỗ đó đã phát sinh một hồi giao chiến.

Tiến nhập vào Luyện khí kỳ tầng một, thị lực Tô Triệt liền tăng lên một phạm vi lớn. Nói là có thể so với mắt ưng cũng không phải là quá đáng. Lúc xuống đến giữa sườn núi, hắn cũng nhìn thấy rõ hai tên gia hỏa nằm trên mặt đất, hai người này cũng không nhận ra sự tồn tại của hắn vào lúc này.

Chính là đôi nam nữ mấy ngày trước còn miệt thị mình, Bạch Tích sư huynh và Vân Lam sư muội!

Hai người bọn họ nằm yên không có chút nhúc nhích, xem ra như là đã chết rồi.

Tới giữa sườn núi, Tô Triệt tàm dừng di động, trốn ở đằng sau một cây đại thụ, dò xét cẩn thận một phen.

Đây không phải là nhát gan mà là cẩn thận, ngẫm lại, bổn sự đôi sư huynh muội kia hơn mình rất xa, thân là đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông, trong tay cũng không thiếu một hai kiện pháp khí hoặc là phù lục chiến đấu gì gì đấy. Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng đều chết hết. Như vậy thì dạng yếu ớt như mình, nếu như không cẩn thận chú ý thì chính là ngu xuẩn như heo rồi.

Kiên nhẫn dò xét một hồi lâu, rốt cục Tô Triệt cũng xác nhận an toàn, lúc này mới tiếp tục xuống núi, nhưng vẫn bảo trì vẻ cẩn thận đề phong như trước, chậm rãi đi qua thi thể hai người đang nằm dưới đất kia.

Đúng vậy, xác thực là đã chết, và chết đã lâu rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm làm bộ khoái của mình, thời gian tử vong của bọn hắn hẳn là buổi chiều hôm qua, đại bộ phận thương thế trên người Bạch Tích không giống như là do con người gây ra mà là do yêu thú tạo thành, nhưng vết thương trí mệnh chính là do bị người dùng lợi khí đâm xuyên qua đầu.

Về phần nàng Vân Lam kia, một kiếm xuyên qua yết hầu, chết rất gọn gàng. Từ biểu lộ kinh ngạc của nàng, có thể xem ra người động thủ là người quen khiến nàng không tưởng được.

Tô Triệt kết hợp kinh nghiệm hai đời trong đầu, phá án y theo hình thức tư duy của bộ khoái, một loạt hình ảnh rất nhanh liền hiện ra trong đầu hắn: ba người kia cướp đi thi cốt Xích Bối Bạo Hùng trong sơn cốc, đoán chừng là bên trong túi càn khôn vẫn còn không gian, hoặc là nhiệm vụ sư môn vẫn chưa hoàn thành, vì vậy mà tiếp tục chạy qua chạy lại tại Huyết Mạc sơn mạch này.

Xế chiều hôm qua, có lẽ bọn hắn đã tao ngộ một đầu yêu thú thực lực không thấp tại chỗ này. Mà bất luận là yêu thú muốn cắn nuốt bọn hắn, hay là bọn hắn muốn săn giết yêu thú, tóm lại là ba chiến đấu với một, kết quả là yêu thú bị giết, nhưng Bạch Tích cũng bị thương nặng trước khi chết.

Kế tiếp, hẳn là vì nguyên nhân nào đó mà tên gia hỏa diện mục bình thường kia mượn cơ hội tốt này, một kiếm đâm chết Vân Lam không hề đề phòng, Bạch Tích thân bị trọng thương cũng chịu kết cục đồng dạng.

Sau đó, hắn mang theo túi càn khôn của Lam Vân và Bạch Tích đi, đương nhiên cũng sẽ không quên thu hồi thi thể con yêu thú kia.

– Người này thâm tàng bất lộ, cũng không biết đã ẩn nhẫn bên người Bạch Tích bao lâu rồi.

Tô Triệt âm thầm cảm khái, loại người này là nguy hiểm nhất. Ngày bình thường thì ẩn tàng thật sâu, cũng không tranh giành với người nào, không gây ra chút nào chú ý. Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp, khi đó liền động thủ không nương tay một chút nào.

Loại hình tội phạm này, lúc đầu ở Thải Thạch trấn, mình cũng đã từng tự tay bắt một tên như vậy.

Sau khi làm rõ những vấn đề này, Tô Triệt cũng không thư giãn, cẩn thận thăm dò hiện trường, lại phát hiện ra trong khe đá ở bên ngoài mấy trượng có vài vết máu.

– Tu Chân giả sử dụng pháp khí, cũng không phải là người bình thường, sau khi giết người cũng không có khả năng nhiễm vết máu.

Tô Triệt yên lặng phân tích:

– Vài vết máu này, hẳn là lúc chữa thương người kia đã lưu lại.

– Hơn nữa còn để lại dấu chân, thương thế không nhẹ a!

Tô Triệt mừng thầm, thực lực như mình mà đi đường cũng không lưu lại dấu chân. Dùng công phu của Tu tiên giả, đi trên tuyết tuyệt đối không để lại dấu vết. Mà người này có thể để sót lại dấu chân, nói rõ tình cảnh hắn vô cùng quẫn bách, vì tiết kiệm thể năng mà ngay cả khinh thân chi thuật tiêu hao chút khí lực kia cũng không duy trì được.

Theo dõi dấu chân khoảng hơn mười bước, lại phát hiện một vài bãi máu, hơn nữa vết máu biến thành màu đen, lại bốc lên mùi hôi thối.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !