[Audio] Tiên Ngục dịch
Tập 102: Thập nhập tuyệt địa (c506-c510)
❮ sautiếp ❯Chương 506 : Ưu thế (hạ)
Đông! Đông! Đông!
Chín tiếng chuông liên tục, Cự Phú ước chừng bay được bốn nghìn dặm, nếu như có thể bảo trì được trạng thái hiện tại, tám nghìn dặm còn lại, cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng, Thiên Âm lại quay đầu cười khổ:
– Chín lần đã là cực hạn của ta, ta không chống đỡ được nữa rồi.
– Chống đỡ không được cũng phải chống đỡ, toàn bộ trông cậy vào ngươi.
Những lời này nghe thì có chút không hợp tình hợp lý, chỉ là hành động phía sau lại dường như lý giải cho câu nói đó.
Tô Triệt đứng dậy, đỡ lấy cánh tay Thiên Âm, sinh mệnh lực thuần hậu lập tức được chuyển qua người nàng.
Bị Tô Triệt ôm lấy cánh tay mình, Thiên Âm có chút ngượng ngùng, thế nhưng, sau khi cảm giác được sinh mệnh lực hùng hậu tiến vào trong cơ thể mình, nàng lập tức kinh ngạc:
– Sinh mệnh lực?
Tô Triệt gật đầu, ôn nhu hỏi:
– Cái này có hữu dụng với nàng hay không?
– Hữu dụng!
Thiên Âm nhìn hắn một lúc, sau đó lại lấy ra một viên linh đan nuốt vào.
Đối với chỗ thần kỳ của sinh mệnh lực, Tô Triệt đối với nó có sự hiểu biết sâu sắc hơn so với bất kỳ một người nào. Trong nháy mắt đánh ra hơn mười Phá Diệt quyền, nếu như không có loại sinh mệnh lực này, không cần người khác động thủ, bản thân mình chỉ giống như một cái túi da mà thôi, giống như một cái khăn lau nát vụn.
Vì thế, Tô Triệt cho rằng, sinh mệnh lực cũng có thể phát huy tối đa năng lực chiến đấu của nàng.
Đông!
Lại một tiếng chuông bộc phát ra, uy lực so với chín tiếng khi trước càng thêm mạnh mẽ.
Xoát!
Tám người Thái Hư chưởng môn đều dừng lại, nửa thân trên ngả về phía sau, giống như là tránh một đao của địch nhân. Lúc này đã dừng lại hoàn toàn.
– Ha ha, tốt! Đã nghiền!
Tô Triệt cất tiếng cười to.
Đông!
Hầu như không có ngừng nghỉ, một tiếng chuông lại vang lên, Thiên Âm cũng che miệng cười, quả thực là quá lãng phí rồi, thôi thì làm cho đám người Thái Hư khốn đốn một phen vậy.
– Thế nào?
Tô Triệt cười hỏi.
Thiên Âm biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhẹ giọng đáp:
– Mấy trăm lần nữa cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước tiên là sinh mệnh lực của ngươi phải đủ.
– Hẳn là đủ đi a?
Tô Triệt trả lời, kẻ này cực kỳ dối trá, kỳ thực sinh mệnh lực chính là một loại năng lượng bên trong Tiên Ngục vô tận. Cho dù không có thôn phệ ngoại vực thiên ma, thế nhưng nếu như tìm kiếm một nhóm lớn phạm nhân tử hình ở trong thế tục cũng có thể dùng được.
– Càng lúc ta càng thấy, ngươi thực sự rất không tầm thường.
Thiên Âm nhẹ giọng than thở.
– Sư tỷ lại càng hơn thế.
Câu trả lời của Tô Triệt cũng có hàm ý:
– Tối thiểu, hiện tại ta khẳng định không đánh lại ngươi.
– Vì sao luôn luôn để ta trở thành quân tốt?
Thiên Âm bĩu môi nói:
– Rõ ràng là có tật giật mình!
Tô Triệt xấu hổ cười cười, vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói:
– Sư tỷ, như vậy xem ra, nếu như ta và ngươi liên thủ, chỉ cần đều là Kim Đan hậu kỳ, có thể tung hoành thiên hạ, không có đối thủ. Ngươi cho rằng, liệu có khả năng này hay không?
– Không biết.
Thiên Âm nhẹ giọng trả lời:
– Ta cũng không có tốt như trong tưởng tượng của ngươi, cũng không có bản lĩnh gây rắc rối lớn như ngươi.
– Chính là bởi vì luôn luôn gặp rắc rối, mới cần bằng hữu như tỷ kề vai chiến đấu cùng ta a.
Tô Triệt chỉ và đám người Thái Hư đang đuổi theo phía sau:
– Ngươi xem, bọn họ lại đuổi theo nữa rồi.
Đông!
Thiên Âm lại rung chuông, chiếc chuông nho nhỏ lại hiển lộ uy năng của nó.
– Chiếc chuông này tên là gì?
Tâm tình được thả lỏng, lúc này Tô Tiệt mới nhớ tới vấn đề này.
– Thiên Âm.
Thiên Âm trả lời:
– Nó cũng kêu là Thiên Âm.
– Ngươi và nó đều là Thiên Âm?
Tô Triệt nghĩ ngợi một lát, hỏi:
– Có quá nhiều cái để hoài nghi, ngươi chính là khí linh của nó chuyển thế, đúng hay không?
Thiên Âm không có phủ định, cũng không có xác định, chỉ nhẹ giọng nói:
– Ta cùng với nó đi tới nơi này, không thể phân cách, chỉ cần một cái tên là đủ…
Đối mặt với cường địch, hai người ngươi hỏi ta trả lời, chuyện trò vui vẻ, trạng thái thoải mái, khiến cho đám người Thái Hư phía sau tức giận không ít.
Vẫn là Thái Hư chưởng môn có công phu hàm dưỡng thâm hậu, sắc mặt vẫn như thường: Huyễn Ma giáo chủ ít nói, mặt lại ngăn cách bởi tấm mạng, hai người này cho dù có tức giận cũng chỉ để ở trong lòng.
Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo lại không có công phu hàm dưỡng cao như vậy, không ngừng chửi bới. Hôm nay, bị hai tên tiểu bối lăn qua lăn lại tới bực này, coi như là bị một nỗi nhục lớn.
Chỉ là, để đạt được Cự Phú, cho dù có bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt xuống bụng. Không đến thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha.
Đông!
Lại một tiếng chuông nữa vang lên, loại thần thông âm điệu này không thể phòng ngự được, lại có khiến cho thân hình quyến rũ của Thánh Giáo chủ ngửa ra, giống như đánh lên một bức tường vô hình, đau đớn không phải là da thịt, mà là Nguyên Anh, Nguyên Thần và nội tâm.
– Ghê tởm, một đôi cẩu nam nữ, tức chết ta rồi!
Thánh Giáo chủ chửi ầm lên.
Thái Hư chưởng môn trong lòng âm trầm:
– Hai tên tiểu bối này thật là đáng sợ, nếu như để bọn hắn trưởng thành, những khuất nhục tương lai, chỉ sợ sẽ lớn hơn gấp bội ngày hôm nay.
Điều làm cho bọn hắn nghẹn khuất chính là, chỉ có thể chịu đòn, không có thể đánh trả. Đây chính là một thần thông công kích cự ly siêu xa, căn bản không phá được lớp phòng ngự của Cự Phú, chỉ trừng mắt để cho nó ngày càng đi xa hơn mà thôi.
Mà những thần thông có thể trói buộc Cự Phú, chỉ có thể tiếp cận tới gần nó khoảng năm trăm trượng mới có thể thi triển.
Đạo lý này, dùng một số ví dụ thông thường giải thích chính là, sử dụng tử nỗ có thể công kích địch nhân phía xa, thế nhưng, muốn bắt sống địch nhân thì cần phải tiếp cận đến một cự ly nhất định.
Bên này nghẹn khuất tới cực điểm, bên kia Tô Triệt cũng sảng khoái vô cùng.
– Thoải mái a!
Tô Triệt nói xong lại nắm lấy tay Thiên Âm, liên tục vận chuyển sinh mệnh lực vào trong người nàng, sau đó rút tay lại, khoanh tay trước ngực nói:
– Nghẹn khuất trong lòng ta đã bị chiếc chuông nho nhỏ của tỷ đuổi hết đi rồi. Ân tình này, Tô Triệt ghi nhớ trong lòng, hai năm sau nhất định sẽ không làm trái lời thề. Sư tỷ nếu như có chuyện gì sai phái, ta sẽ toàn lực giúp đỡ!
Chịu ân như một nước trả lại một con suối. Trong lòng Tô Triệt luôn luôn quan niệm như vậy.
Thiên Âm liếc mắt nhìn lại, lặng lẽ gật đầu. Đối với câu nói này của hắn, nàng có thể thấy được vài phần chân thành.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng chuông ngân vang, vang vọng vạn dặm.
Tô Triệt và Thiên Âm hỗ trợ lẫn nhau, ven đường vẫn áp chế tám vị Nguyên Anh lão tổ ở cách đó nghìn trượng, khiến cho bọn họ không thể nào thi triển được năng lực của bản thân, mà căn bản là không có cơ hội thi triển a.
Có thể thực sự đúng như Tô Triệt nói, hai người bọn họ chỉ cần đạt đến trình độ Kim Đan hậu kỳ, thiên hạ to lớn này bọn họ có thể tiếu ngạo. Nguyện vọng đó cũng không phải là nói suông.
Dọc đường tiếng chuông vang vọng, hai khắc sau, Hoang Thần Cốc đã xuất hiện trước mặt.
Chương 507 : Thâm nhập tuyệt địa (thượng)
Cự Phú phi vào Hoang Thần cốc, cửa vào Phong Lôi tuyệt địa đã ở trước mặt.
Tô Triệt biết, bản thân hắn và Thiên Âm sắp phải nói lời từ biệt, thế nhưng hắn lại lo lắng Thiên Âm sẽ bị đám người Thái Hư trả thù, hắn liền nói:
– Chúng ta có nên tạm dừng một chút, đợi ba vị sư bá của Vô Cực Môn tới đây rồi nàng cùng bọn họ hội hợp?
– Không cần?
Thiên Âm lắc đầu trả lời:
– Trong mắt bọn người Thái Hư chỉ có Cự Phú, lúc này đâu còn tâm tư trả thù ta. Huống hồ ta còn có thể tự bảo vệ mình, ngươi không cần lo lắng tới sự an toàn của ta.
– Tốt lắm.
Tô Triệt gật đầu nói:
– Lúc này cáo biệt, hai năm sau ta sẽ đi Vô Cực Môn cảm tạ sư tỷ.
– Ta đi đây, bản thân ngươi nên cẩn thận một chút.
Thiên Âm nhẹ giọng nói.
Cự Phú mở kết giới phòng ngự ra, Thiên Âm phi ra bên ngoài, từ một phương hướng khác rời đi cực nhanh.
Nhìn thân ảnh của nàng trong chớp mắt biến mất không còn tung tích, trong lòng Tô Triệt lại một lần nữa sợ hãi than tốc độ phi hành không kém gì những lão tổ Nguyên Anh, hắn thấy, đám người Thái Hư quả nhiên không đuổi theo Thiên Âm, vẫn giữ nguyên hướng phóng về phía Cự Phủ.
Lúc này, Hoa Quang chân nhân từ lâu đã tiến vào bên trong Cự Phú cung, y như lời của Tô Triệt, đem Cự Phú thu nhỏ lại bị Tô Triệt nắm trong lòng bàn tay.
Sưu!
Tô Triệt tay cầm Cự Phú, phi xuống trước cửa Phong Lôi tuyệt địa, đám người Thái Hư lúc này cũng đã đuổi tới cự ly năm trăm trượng, đang định thi triển thần thông, để bắt Tô Triệt ngay tại chỗ.
– Có gan thì theo vào!
Tô Triệt quay về phía bọn họ vẫy vẫy tay, lùi người về phía cửa cửa Phong Lôi tuyệt địa. Trong lòng đám người Thái Hư đều thở dài, vừa rồi còn muốn xuất ra các loại công kích thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể yên lặng thở dài.
Động tác của hắn nhanh như sấm chớp, đến lúc này, trong sơn cốc trước cửa Phong Lôi tuyệt địa, bên trong mấy căn nhà gỗ nhỏ nhảy ra mấy đạo thân ảnh, cũng có người la lớn:
– Người nào tự ý vào đây?
Những người này đều có tu vi Kim Đan hậu kỳ, quanh năm đóng ở nơi này, chỉ vì thu thập một ít thiên tài địa bảo bên trong Phong Lôi tuyệt địa mà ba năm trước đây, lúc Tô Triệt bị U Lan quỷ cơ đẩy vào Phong Lôi tuyệt địa, ban đầu mấy người còn đánh chủ ý tới người Tô Triệt, muốn lưu hắn lại làm nô lệ, chuyên môn thay mình sưu tập bảo vật, bọn họ lúc này đang ở trong phòng tự mình tu luyện, đột nhiên cảm giác được một trận ba động linh lực mãnh liệt ở bên ngoài, cho nên mới vội vàng đi ra kiểm tra.
Bọn hắn vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy tám người Thái Hư đang đi tới phụ cận.
A!
– Sao thoáng cái lại có nhiều Nguyên Anh lão tổ như vậy?
Năm vị Kim Đan kỳ cao thủ này dường như đã phát ngốc rồi, bọn hắn nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
– Ra mắt chư vị tiền bối.
Năm người vội vàng hành lễ, cung kính ân cần hỏi thăm, thế nhưng đám người Thái Hư cũng không rảnh mà đi quan tâm tới bọn họ.
Năm người cũng không dám xoay người quay trở lại phòng, cũng không dám lặng lẽ trốn, chỉ có thể lẳng lặng đứng tại chỗ, ngay cả rắm cũng không dám phóng.
Thái Hư chưởng môn quay sang hỏi Huyễn Ma giáo chủ và Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo:
– Có đi vào không?
– Tiến vào!
Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo không chút do dự nói:
– Không đến thời khắc cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không tha cho kiện đạo khí đó, nhất định phải đi vào bắt bằng được tên tiểu tử kia!
Huyễn Ma giáo chủ đồng dạng cũng gật đầu, thấp giọng nói:
– Phong Lôi tuyệt địa này chỉ có một cửa ra vào, nếu như chúng ta ở nơi này, hắn sẽ bị vây ở trong đó không thể ly khai.
– Tốt lắm, lưu lại hai người trông coi nơi này, mấy người chúng ta đi vào.
Thái Hư chưởng môn gật đầu nói:
– Một trăm năm trước, ta từng đi vào bên trong đó một lần, cương phong và thiên lôi bên trong đó cực kỳ đáng sợ, mọi người trăm triệu lần phải cẩn thận.
Thánh giáo chủ Huyết Thần giáo quay lại nhìn về phía năm kẻ tìm bảo quanh năm ở nơi này, lạnh giọng nói:
– Năm người các ngươi, dẫn đường phía trước!
Năm người kia trong lòng đều âm thầm kêu khổ, thông qua lời đối thoại vừa rồi của đám người THái Hư, bọn họ muốn đi vào bên trong này bắt một người, vì vậy liền đem bọn họ trở thành kẻ dẫn đường.
– Thảm rồi a!
Trong lòng cho dù không tình nguyện đi chăng nữa ngoài miệng cũng không dám phản kháng nửa câu, năm người chỉ có thể tiến lên thi lễ:
– Nguyện cống hiến sức lực cho các vị tiền bối.
Mấy người bọn họ mơ hồ đã nhận ra thân phận của Thái Hư chưởng môn, dù sao, những đại nhân vật uy danh hiển hách này bình thường cũng có thể nhìn thấy bức họa của bọn họ, thậm chí có thể thông qua một ít tinh thạch họa mà may mắn chiêm ngưỡng hình ảnh chiến đấu của bọn họ.
Nhất là, nữ nhân tuyệt đẹp vừa đưa ra yêu cầu kia hình như là Thánh giáo chủ giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, năm người bọn họ lại càng không có can đảm đi cự tuyệt.
Nếu như cự tuyệt thì chỉ có một con đường, chính là chết!
Vì vậy,Thủ tịch trưởng lão Thái Hạo của Thái Ất Môn cùng với một vị Nguyên Anh lão tổ của Huyễn Ma giáo trấn thủ cửa ra vào, đề phòng Tô Triệt lợi dụng mà rời đi. Sáu người Thái Hư chưởng môn mang theo năm người kia lập tức tiến vào Phong Lôi tuyệt địa.
Trước khi đi vào, đám người Thái Hư chưởng môn còn tưởng rằng, Tô Triệt sau khi vào đây khẳng định không còn thấy bóng dáng đâu nữa, muốn tìm được hắn còn phải hao phí một phen công phu không nhỏ.
Thế nhưng bọn hắn lại không nghĩ rằng, vừa mới tiến vào Phong Lôi tuyệt địa liền thấy thân ảnh của Tô Triệt đang đứng trên một mảnh đất trống trải cách đó mấy trăm trượng, dường như là đang cố ý chờ mọi người.
– Kiêu ngạo như vậy đủ để chứng minh lời đồn không hề giả, hắn ở trong Phong Lôi tuyệt địa tất nhiên chiếm được ưu thế không ít, chính vì thế hắn mới có thể có lòng tin dám chính diện chờ chúng ta phân cao thấp.
Đám người Thái Hư lúc này đều đang âm thầm đoán.
Sự thực cũng đúng như vậy, Tô Triệt lúc này đang dự định mượn ưu thế của Phong Lôi tuyệt địa triển khai trả thù đối với bọn họ, khiến cho những khuất nhục ngày hôm nay phát tiết ra.
Lúc này, ba động linh lực của Tô Triệt đã điều chỉnh lại tới trạng thái tốt nhất, chạy trong Phong Lôi tuyệt địa, trong lòng không hề run sợ. Khi trước ngắt lấy Hắc Vực tiên liên, chỗ kinh khủng nhất trong Phong Lôi tuyệt địa là Phong Lôi chi nhãn của nó hắn cũng đã từng xông qua, hiện tại một lần nữa trở lại nơi này, lại khiến cho hắn có cảm giác khó tả.
Tâm tình thoải mái không gì sánh được.
– Phong Lôi tuyệt địa, hoan nghênh các ngươi tới đây làm khách…
Tô Triệt lấy phương thức truyền âm, hướng về phía đám người Thái Hư cách đó mấy trăm trượng la lớn.
– Tiểu tử đáng chết, chớ nên tùy tiện, để xem một lát nữa ngươi còn mạnh mồm như vậy được không!
Thánh giáo chủ Huyết thần giáo không nhịn được bị khinh bỉ mà lập tức truyền âm mắng lại Tô Triệt.
Răng rắc.
Một đạo thiên lôi đánh xuống, cự ly cách đám người Thái Hư mấy trượng.
Chương 508 : Thâm nhập tuyệt địa (hạ)
Năm tên tầm bảo kia vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
– Tiền bối, bên trong Phong Lôi tuyệt địa không thể lớn tiếng, rất nguy hiểm a!
– Hắn có thể vì sao chúng ta lại không được?
Thánh giáo chủ Huyết Thần giáo lần đầu tiên tiến vào Phong Lôi tuyệt địa, quả thực không hiểu được lợi hại trong đó.
– Chuyện này…
Đại hán kia tức thì ngập ngừng, nhất thời cũng không đoán ra đáp án. Bởi vì hiện tại Tô Triệt biến hóa ra hình dạng này, khiến cho năm người bọn họ không nhận ra Thiên Huyền Tông Thiên Vũ uy danh hiển hách.
Thái Hư chưởng môn tâm tư kín đáo, lập tức nhắc nhở nói:
– Người nọ chính là Thiên Huyền Tông Thiên Vũ, chính là người duy nhất ở Tu Chân Giới thu thập được một gốc Hắc Vực tiên liên tại Phong Lôi tuyệt địa. Ngươi quanh năm ở nơi này, đối với hắn hắn là có chút lý giải a?
– Không ngờ lại là hắn?
Năm người tầm bảo kia đương nhiên hiểu rõ, đại hán kia vội vàng bẩm báo:
– Nếu như là hắn thì ta liền hiểu ra rồi, ngày đó Thiên Vũ có thể đem linh lực của mình ngụy trang trở thành Thần Thử, đã lừa gạt thiên phạt lực ở nơi này…
Trải qua sự giải thích của hắn, đám người Thái Hư lúc này mới hiểu rõ sự ảo diệu trong đó, trong lòng đều không ngừng cảm thán:
– Thiên Vũ này quả nhiên là kỳ tài trong Tu Chân Giới a. Một nhân vật như vậy, phải nghĩ mọi biện pháp bóp chết từ trong trứng nước, quyết không thể để cho hắn trưởng thành, một ngày nào đó lại làm nguy hại tới bản thân chúng ta…
Phía bên kia, Tô Triệt dường như đang đi tản bộ, chậm rãi đi về phía khu vực sâu bên trong Phong Lôi tuyệt địa, thời gian này đủ để cho bọn họ có thể bàn được đối sách hợp lý.
Nhìn bộ dáng nhàn nhã dạo chơi của hắn, Thánh giáo chủ Huyết THần Giáo không nhịn nổi, mở miệng châm chọc, đầy sát khí:
– Ta hạn các ngươi trong vòng mười khắc lập tức phải nghĩ ra biện pháp để chúng ta bắt được hắn, bằng không…
Bằng không thế nào thì nàng không nói rõ, thế nhưng năm người kia đã bị sát khí của nàng kích thích tới thân thể run lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Nếu như thực sự rơi vào trong tay Thánh giáo chủ Huyết thần giáo, còn không bằng chết luôn cho xong, thế nhưng một tên tầm bảo mặc trang phục nho sĩ trong đám người nhanh trí, lập tức nói rằng:
– Chúng ta có thể chia làm năm tổ từ năm hướng khác nhau đánh chặn đầu hắn. Bằng không, nếu như chỉ đi theo phía sau hắn thì không bao giờ đuổi kịp, vĩnh viễn không bằng hắn, một kẻ khi mà tiến vào Phong Lôi tuyệt địa này giống như là cá gặp nước.
Thái Hư chưởng môn thấp giọng nói:
– Chi làm năm tổ, lực lượng quá phân tán. Không bằng chia làm ba tổ, mọi người đều dựa vào cơ duyên của mình, thế nào?
Thái Ất Môn, Huyễn Ma giáo, Huyết Thần giáo, vừa vặn ba phái chia làm ba tổ, mỗi một tổ đều do chưởng môn nhân mang theo một gã trưởng lão, chia làm ba hướng, hướng về phía Tô Triệt chậm rãi tới gần.
Bên ngoài Tuyệt Địa, cương phong và thiên lôi không dày cho lắm, cho nên mấy tên tầm bảo kia quanh năm ở đây thám hiểm, cho nên cũng có thể dẫn đám người Thái Hư tránh né nguy hiểm, từ từ tiến vào bên trong.
Đám người Thái Hư tuy rằng Tô Triệt ở bên trong Phong Lôi tuyệt địa có chút ưu thế, thế nhưng bọn hắn lại không cam lòng để hắn trốn trước mặt, trong lòng vẫn ôm ảo tưởng: Phong Lôi tuyệt địa diện tích có hạn, chỉ cần có thể đẩy hắn vào một góc chết, hắn cũng không thể nào đào thoát được.
Ầm ầm…
Càng tiến sâu vào bên trong, cương phong và thiên lôi càng lúc càng dày đặc, trong đó có thể thấy được Tử Tiêu thần lôi có uy lực siêu cấp kinh khủng, thậm chí còn nhìn thấy cả Thái Thanh thần lôi.
Lần đầu tiến vào Phong Lôi tuyệt địa Tô Triệt chỉ là một kẻ vô tri, một ít thần lôi đẳng cấp cao chỉ là nghe nói đến mà chưa từng kiến thức qua, cũng không hiểu được sự lợi hại chân chính của nó. Hôm nay tới đây, hắn mới chân chính hiểu rõ uy lực của chúng…
Đi được một chung thời gian, Tô Triệt đã tìm được Phong Lôi chi nhãn, Thiên Lôi như mưa, cương phong như thủy triều, có thể hội tụ được tất cả các lực lượng hủy diệt ở nơi này, điên cuồng tàn sát.
– Trong đó có một ít thiên lôi và cương phong, mặc dù bằng vào tu vi hiện tại của bọn họ nếu như ngạnh kháng thì cũng chỉ có kết cục chết mà thôi. Trước khi ta lại dám can đảm bước vào trong đó, cùng chúng nó múa may một hồi lâu a.
Giờ phút này, Tô Triệt âm thầm bội phục khí khái liều mạng của bản thân mình.
– Hẳn là ở đây a! Người tới là khách, mau dùng Thiên Lôi chiêu đãi bọn hắn đi sao.
Tô Triệt chậm rãi xoay người, phía sau chính là Phong Lôi chi nhãn vô cùng kinh khủng, cương phong hàng vạn hình thái không ngừng gào thét phía sau, cùng với Thiên Lôi nhiều màu sắc liên tục chợt lóe lên.
Giờ phút này, Tô Triệt giống như là một sứ giả nắm trong tay quyền hủy diệt, đối mặt với đám người Thái Hư từ ba hướng đi tới, hắn mỉm cười nói:
– Đã làm phiền các ngươi đưa tiễn vạn dặm, nếu như đã tới nơi này, ta hẳn phải biểu thị một chút lòng thành a.
Ầm ầm.
Đối mặt với Phong Lôi chi nhãn vô cùng khủng bố kia, năm người tầm bảo đã sớm sợ mất mật, kinh hãi dừng lại, bọn họ hiểu rõ sự đáng sợ của Phong Lôi chi nhãn, nếu không phải bị mấy vị Nguyên Anh lão tổ bức bách, sợ rằng bọn hắn không dám đi tới vị trí hiện tại.
Đám người Thái Hư cũng lớn mật, bọn họ cũng hiểu được Thiên Lôi và cương phong này nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần cẩn thận né tránh là được, căn bản bọn họ lại không nghĩ tới, Tô Triệt lại có năng lực thao túng Thiên Phạt lực đối phó với bọn hắn.
– Tiểu tử đáng chết, đừng cho là có chút môn đạo mà có thể chống lại chúng ta.
Còn cách nhau hơm ba trăm trượng, Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo truyền âm nói với Tô Triệt:
– Dốc hết sức mà chạy đi, quản ngươi có năng lực đặc thù dù, trong mắt tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, một kích tiện tay cũng có thể đem ngươi giết chết tại chỗ.
Tô Triệt lớn tiếng trả lời:
– Ngươi ngay cả lá gan nói lớn tiếng cũng không có, dựa vào cái gì có thể giết được ta.
Sau đó hắn lại đắc ý kéo Cự Phú từ trong ngực ra, cười nói:
– Một kích tiện tay của các vị kia, hôm nay, ta cũng đã lĩnh giáo không ít, phá không được phòng ngự của Cự Phú, các ngươi còn có thể làm khó dễ được cho ta sao?
Tuy rằng thể tích của Cự Phú nhỏ đi, thế nhưng kết giới phòng ngự của nó vẫn có thể bao quanh người của Tô Triệt, chỉ cần linh thạch vẫn còn, cho dù đám ngươi Thái Hư có công kích như thế nào cũng không tổn thương tới một sợi lông của Tô Triệt.
Đây cũng chính là thứ khiến cho Tô Triệt tin tưởng bày ra khí thế như vậy.
– Tô Triệt, hiện tại ngươi đã bị bao vây, tình thế nguy cấp, cho dù ngạng khánh chống đỡ thì có thể chống đỡ được đến khi nào?
Thái Hư chưởng môn lần thứ hai thi triển ra công phu miệng lưỡi của hắn, ý đồ muốn giao động quyết tâm của Tô Triệt:
– Ta có thể lấy tâm ma thề, chỉ cần ngươi giao Cự Phú ra, chúng ta sẽ rời khỏi Phong Lôi tuyệt địa, để cho ngươi bình yên trở về Thiên Huyền Tông.
Chương 509 : Cự Phú nhận chủ (thượng)
– Tình thế nguy cấp sao?
Tô Triệt cười ha hả, tiếng cười vang dội tới cực điểm, thế nhưng lại không có đưa tới bất luận một trận cương phong hoặc thiên phạt nào:
– Phong Lôi tuyệt địa, đối với ta mà nói đó chính là môi trường thích hợp, không có nguy cơ gì hết. Người có nguy cơ chỉ có kẻ khác mà thôi.
Nói đến đó, đám người Thái Hư cũng tiến tới gần phạm vi trăm trượng, bởi vì khu vực này cương phong và thiên lôi quá mức dày đặc, bọn họ cũng không dám đi quá nhanh.
Bên trong Phong Lôi tuyệt địa, không có kẻ nào dám can đảm phi hành, chỉ có thể thành thành thật thật đi bộ.
– Ta sẽ cho bọn ngươi nếm thử tư vị thiên phạt một chút.
Tô Triệt trong lòng khẽ động, lập thi triển thần thông thứ năm của mình: Đại Lạc Lôi Thuật.
Răng rắc!
Một đạo thiên lôi, thiên lôi bên trong Phong Lôi chi nhãn bị hắn dẫn phát, giống như một cây nỏ tiễn màu bạc thật lớn đang phi hành, hướng về phía đám người Thái Hư bay đi.
– Thái Thanh thần lôi.
Ngoại trừ Tô Triệt, những người khác hiện tại đều ngây ngốc, thất thanh kinh hô.
Thái Thanh thần lôi chính là thiên lôi có đẳng cấp tối cao trong Tu Chân giới, uy lực vô biên, cực kỳ kinh khủng, cho dù có tu vi Nguyên Anh nếu như không có pháp bảo mạnh mẽ thì khó có thể chống đỡ, nếu như bị nó bổ vào thân thể thì trong nháy mắt cũng sẽ ngã xuống.
Tốc độ lôi điện cực kỳ nhanh chóng, đám người Thái Võ lão tổ căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể lấy sức mạnh của bản thân ngạnh kháng. May là, trước khi tiến vào Phong Lôi tuyệt địa, kiện linh bảo phòng ngự của hắn đã lấy ra từ lâu, tùy thời chuẩn bị ứng phó với đột biến.
Oanh!
Lôi quang bạo phát, kiện trung phẩm linh bảo Thiên Tinh Pháp Thuẫn không thể ngăn cản triệt để một đạo thiên lôi này, mà ở giữa pháp thuẫn bị xuyên thủng tạo thành một lỗ hổng lớn, lôi điện lực tàn dư lập tức nhào tới trên người Thái Võ.
– A!!
Thái Võ thét lên một tiếng kinh hãi, điên cuồng kích phát thần thông phòng ngự, thế nhưng xích một cái, hắn vẫn bị một tia lôi điện lực đâm trúng thân thể.
Phù phu!
Thái Võ đặt mông ngồi xuống mặt đất, toàn thân trong nháy mắt cháy đen, râu tóc thành tro, rơi xuống tại chỗ, da dẻ cũng nứt nẻ, rơi xuống phía dưới.
Chỉ một đạo thiên lôi cũng có thể khiến cho hắn bị thụ thương.
Thái Thanh thần lôi, cường hãn nhất Tu Chân Giới, chính là Thiên Phạt lực vô cùng kinh khủng. Theo lý thuyết nó chỉ xuất hiện khi tu sĩ Hóa Thần kỳ độ kiếp phi thăng lên linh giới mới phải đối mặt với thiên uy như vậy, còn về phần Nguyên Anh kỳ, căn bản không thể nào đỡ được.
– Hắn có thể dẫn động Thái Thanh thần lôi?
Thái Hư chưởng môn, đám người Huyễn Ma giáo chủ tất cả đều sững sờ đứng tại chỗ.
Tuy rằng trước kia cũng chứng kiến qua Đại Lạc Lôi thuật của Tô Triệt, thế nhưng đều là Thiên Hỏa Lôi uy lực bình thường, ai biết hắn lại có thể dẫn phát được Thái Thanh thần lôi a!
Quả thực là quá mức tưởng tượng, vô cùng khó tin…
– Đây mới chân chính là Đại Lạc Lôi Thuật…
Tô Triệt trong lòng âm thầm cảm khái, Đại Lạc Lôi Thuật của bản thân mình, chỉ là một trong số những con đường trong đại đạo, bất quá tu vi bản thân hắn quá thấp, dưới tình huống bình thường chỉ có thể triệu hóa được Thiên Hỏa Lôi từ Cửu tiêu, có thuộc tính phù hợp nhất, những thần lôi khác, căn bản không triệu hoán được.
Thế nhưng, ở bên trong Phong Lôi tuyệt địa, những thiên lôi đều gần trong gang tấc, chỉ cần triệu hoán một lần là được, chỉ cần có một ý niệm trong đầu là có thể dẫn động nó.
Có thể nói, chỉ bằng vào Đại Lạc Lôi Thuật hạng nhất này, bên trong Phong Lôi tuyệt địa, Tô Triệt sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào bên trong Tu Chân Giới, bất luận chuyện gì.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tô Triệt sao lại có thể khách khí với bọn họ cơ chứ, hắn liều mạng đem hết toàn lực thi triển ra Đại Lạc Lôi Thuật, toàn diện dẫn động những thiên lôi ở chu vi xung quanh khu vực này, không ngừng tạo ra công kích cuồng bạo đối với đám người Thái Hư.
Bên ngoài, mỗi một lần thi triển Đại Lạc Lôi Thuật, chỉ có thể triệu hoán ra một đạo Thiên Hỏa Lôi: thế nhưng ở chỗ này, Thiên Lôi dày đặc như mưa, lại gần như vậy, trong nháy mắt có thể triệu hoán ra hơn mười đạo Thiên Lôi.
Trong đó, cái gì mà Thái Thanh thần lôi, Tử Tiêu thần lôi, Bách Kiếp thần Lôi, Ngũ hành thần lôi… Những loại thiên lôi trong Tu Chân Giới hiếm thấy đều có.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thiên lôi như mưa bổ xuống, trong nháy mắt bao phủ đám người Thái Hư.
Ba vị chưởng môn bằng vào đạo khí trong tay còn có thể miễn cưỡng chống lại, thế nhưng bốn vị Nguyên Anh lão tổ khác bằng vào linh bảo của bản thân cũng chỉ có thể dãy dụa một hồi, năm tên tầm bảo dẫn đường kia, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích, bị thiên lôi oanh kích thành tro bụi, không chút nào sót lại, ngay cả Nguyên Thần cũng không kịp chạy trốn.
Ngói không thể không bị vỡ, tướng quân không thể nào không bị chết trận. Năm người này quanh năm mạo hiểm ở khu vực bên ngoài Phong Lôi tuyệt địa, hôm nay, rốt cuộc đã kết thúc tất cả ở nơi này.
Tô Triệt liên tục thi triển Đại Lạc Lôi Thuật, dẫn động mấy trăm đạo thiên lôi phân biệt công kích đám người Thái Hư, như vậy, người không muốn bị thiên lôi đánh trúng thì phải thi triển thần thông phòng ngự, thế nhưng cũng kể từ đó, cũng xúc phạm điều kiêng kỵ nhất trong Phong Lôi tuyệt địa. Người tu tiên vào lúc thi triển pháp thuật thì sẽ tạo nên kình khí chấn động, giống như một ngọn lửa bay vào đống thuốc nổ, tất nhiên sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền càng đáng sợ hơn.
Trong phạm vi nghìn trượng, bao quát chung quanh Phong Lôi chi nhãn, hơn một nghìn cương phong chạy toán loạn dường như đã tìm được mục tiêu của chúng, giống như đàn cá mập trong biển sâu ngửi thấy máu tanh, ào cái liền chạy qua đây.
Hô, hô, hô, hô…
Cương phong kéo tới, đối với đám người Thái Hư mà nói, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, họa vô đơn chí. Nhất là bốn vị Nguyên Anh lão tổ không có bảo khí phòng ngự, lập tức rơi vào hiểm cảnh.
Rầm rầm oanh…
Thiên Lôi đánh xuống, cương phong như muốn cuốn đi tất cả.
Bọn họ bị thiên uy kinh khủng đánh tan phòng ngự, mắt thấy sẽ lộ ra thân thể yếu đuối, vô tình giết chết.
Hắc vực tiên liên sinh trưởng trong Phong Lôi tuyệt địa vì sao không có một người tu tiên nào có thể ngắt tới tay, tràng cảnh trước mắt này chính là lời giải thích tốt nhất.
– Lui! Mau bỏ đi!
– Đi mai!
Thái Hư chưởng môn và Huyễn Ma giáo chủ đồng thời kinh hô, đều tự mình thôi động bảo khí xoay người bỏ chạy.
Bọn họ còn muốn chạy, Tô Triệt quả thực cũng không đủ thực lực ngăn bọn họ lại.
Đại Lạc Lôi thuật!
Tô Triệt toàn lực triệu hoán, trọng điểm chiếu cố thân ảnh chật vật nhất trong đám người kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một đạo Thái Thanh thần lôi hai đạo Tử Tiêu thần lôi, một đạo là Thiên Lôi lực thuần túy đồng thời bổ xuống người hắn.
Oanh!
Thiên Tinh pháp thuẫn của hắn rút cuộc vược qua phạm vi cực hạn có thể thừa nhận, bị một đạo Thái Thanh thần lôi và một đạo Tử Tiêu thần lôi đánh nát, hóa thành vô số bột phấn bay giữa không trung.
Răng rắc!
Cuối cùng một đạo Tử Tiêu thần lôi khiến cho thân thể hắn đen cháy giống như là than, đổ người xuống mặt đất, nằm bất động.
Chương 510 : Cự Phú nhận chủ (trung)
Tử Tiêu thần lôi chân chính, thiên uy lực chân chính, quả thực so với Tử Tiêu Thiên Huyền Tông thì hung mãnh gấp bội.
U u…
Đám người Thái Hư nhanh chóng chạy ra xa, trong lúc hoảng loạn, bọn hắn không ngừng dẫn phát khiến cho Thiên Lôi và cương phong dọc đường tập kích. Ba vị chưởng môn có đạo khí hộ thân, cho nên mới không bị thụ thương, thế nhưng hai vị Nguyên Anh trưởng lão tất nhiên sẽ thụ thương không nhẹ.
Tình cảnh này cũng không có gì là kỳ quái. Trong sử sách tu chân của Khải Nguyên Tinh, bên trong Phong Lôi tuyệt địa này khiến cho rất nhiều Nguyên Anh lão tổ phải chật vật chạy trốn, tổn thương mà về.
Tô Triệt tay cầm Cự Phú, sừng sững đứng giữa tiếng sấm, trong cuồng phong gào thét hỗn loạn, thế nhưng không có một đạo thiên lôi hay cương phong nào chủ động công kích hắn, nhiều lắm cũng chỉ có cương phong lướt qua người mà thôi, trong lúc vô tình cọ vào một chút cũng bị quang tráo phòng ngực của Cự Phú dễ dàng đẩy ra.
Chỉ trong chốc lát, trong phạm vi nghìn trượng yên tĩnh trở lại, đương nhiên, Thiên Lôi còn đang ầm ì, cương phong còn đang gào thét, bất quá đã không còn mục tiêu công kích, chúng nó lại trở về trạng thái nghỉ ngơi.
Tô Triệt đi về phía trước mấy trăm trượng, đi tới trước mặt Thái Võ.
Hiện tại hắn giống như là một cây than, nằm sấp mặt xuống đất, dường như hắn đã chết, chỉ cần Nguyên Anh và Nguyên Thần không có bị hủy diệt, thân thể cho dù bị thương nặng tới đâu rất nhanh sẽ hồi phục. Thậm chí, tứ chi còn có thể một lần nữa mọc dài ra.
– Bắt hay không?
Trong lòng Tô Triệt hiện tại đang cân nhắc lợi hại.
Bắt Thái Võ vào Tiên Ngục, chẳng khác nào đã bốc hơi ở trong nhân gian, tất cả mọi người sẽ cho rằng Thái Võ đã chết trên tay hắn. Giết chết một vị Nguyên Anh lão tổ, đây không phải là một việc nhỏ a.
Giống như khi trước, Thiên Huyền Tông bắt được Thần Húc của Linh Dược Sơn, Vạn Quỷ Tông cho dù ngạc nhiên thế nhưng cũng chỉ có khiển trách một phen cuối cùng đem thả người ra.
Thế nhưng, rõ ràng hắn hiện tại đang nằm trong tay mình, không bắt hắn, không những không xả hết giận được, cực kỳ đáng tiếc.
Vậy thì…
Bắt a!
Tô Triệt cắn răng, trong lòng làm ra quyết định:
– Bắt hay không bắt, giết hay không giết thì thù hận với bọn chúng cũng không thể hóa giải. Những lão hỗn đản này rõ ràng muốn trăm phương nghìn kế giết ta, ta vì sao lại không thể chỉnh chết bọn họ? Trong thiên hạ nào có cái đạo lý này?
– Huống hồ lúc này lại là lúc phân tranh, chính là do bọn hắn tìm cách gây khó dễ trước, muốn cướp Cự Phú từ trên tay ta. Nói như thế nào đi chăng nữa, đều là muốn khi dễ ta…
Thái Võ hiện tại bị thương nặng tới hôn mê, thân hình của hắn biến mất không còn tung tích, trở thành tù phạm Nguyên Anh đầu tiên bên trong Tiên Ngục.
Tô Triệt lo lắng lão Hắc không áp chế được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn căn dặn:
– Phong ấn Nguyên Anh của hắn, đỡ cho sau này hắn khôi phục lại làm loạn bên trong Tiên Ngục.
– Yên tâm đi chủ nhân, coi như là Nguyên Anh hậu kỳ vào Tiên Ngục, vậy cũng phải thành thành thật thật tiếp thu chỉ thị của ta.
Lão Hắc tự tin nói.
Kế tiếp, Tô Triệt không nói tới những sự tình khác nữa, tuy rằng tạm thời chiếm thế thượng phong, khiến cho đám người Thái Hư tổn thất, thế nhưng nếu như để giải quyết ổn thỏa mọi việc thì… Tốt nhất là hiện tại nên trốn vào địa phương an toàn kia, nghĩ biện pháp trước tiên thu phục Cự Phú cái đã.
Có Cự Phú trong tay, thiên hạ rộng lớn sao có thể ngăn cản được ta.
Lối vào tuyệt địa, đám người Thái Hư phi ra, bộ dáng vô cùng chật vật. Ba vị đại chưởng môn còn đỡ, ỷ vào đạo khí hộ thân, tu vi thâm hậu, tuy rằng hình tượng có chút không tốt lắm, thế nhưng tối thiểu cũng không có thụ thương. Thế nhưng hai vị Nguyên Anh trưởng lão của Huyễn Ma Giáo và Huyết Thần giáo khuôn mặt hiện tại cháy đen, quần áo bị nghiền nát, đạo bào cực phẩm bảo khí trên người, cùng với linh bảo phòng ngự bị đả kích nghiêm trọng nhất, hai thứ này trên cơ bản đã hỏng, hầu như không có khả năng chữa trị. Tự thân bọn họ cũng có thương thế nghiêm trọng, chí ít cũng phải tu dưỡng một tháng mới khỏi hẳn.
Thấy bộ dạng chật vật của bọn họ như vậy, hai vị Nguyên Anh trưởng lão trấn thủ ở cửa cốc kinh hãi.
– Tại sao lại như vậy?
Thủ tịch đại trưởng lão của Thái Ất Môn vẻ mặt kinh hãi hỏi.
– Ai!
Thái Hư chưởng môn khoát tay áo, không giải thích gì, trước tiên hắn muốn chỉnh lý hình tượng, bằng không, nếu như sau đó đám người Vô Cực Môn thấy như vậy chắc hẳn sẽ lãnh một tràng cười lớn a.
– Thái Võ đâu?
Thái Hạo trưởng lão lo lắng hỏi:
– Thái Võ, phỏng chừng là lành ít dữ nhiều…Truyện Audio
– Không có khả năng a?
Thái Hạo khiếp sợ cực độ, tiếng nói có chút lạc đi:
– Thiên Vũ đó bất quá chỉ là Kim Đan trung kỳ, hắn có thể có năng lực gì mà khiến đám người các ngươi bị đại bại, thậm chí còn có thể lưu lại Thái Võ ở bên trong? Lẽ nào hắn có thể điều khiển Thiên Phạt lực ở bên trong Phong Lôi tuyệt địa?
Không hổ là đại trưởng lão sống đến hơn bảy trăm tuổi, chỉ một lời của hắn cũng đoán ra được đại khái sự tình.
Thái Hư chưởng môn vừa muốn giải thích thì sưu sưu, lại có thêm bảy đạo thân ảnh hạ xuống sơn cốc, bảy vị Nguyên Anh lão tổ của Vô Cực Môn và Man Ly bộ lạc dây dưa với nhau hơn một vạn dặm đường, không ngờ lại tới trễ hai khắc.
– Thái Hư, các ngươi còn ở nơi này chưa tiến vào sao?
Hổ Khâu lão quái lớn giọng ầm ầm hỏi:
– Thái Võ đâu? Sao chỉ có mình hắn tiến vào?
Đám người Thái Hư chưởng môn sắc mặt âm trầm, không lên tiếng trả lời.
Hổ Khâu lão quái, Vô Cực chưởng môn là người ra sao, vừa nhìn sắc mặt mấy người liền kinh ngạc không nhỏ, bọn hắn biết nhất định là có chuyện gì đã xảy ra.
Liên tưởng tới việc Thiên Vũ kia là người duy nhất trong Tu Chân Giới có thể hái được Hắc Vực tiên liên, đám người Hổ Khâu lão quái mơ hồ đã đoán ra được một ít gì đó.
– Thiên Vũ này quả thực không thể khinh thường.
Nhất thời mọi người đều âm thầm nói trong lòng, cũng không ai còn dám xông vào Phong Lôi tuyệt địa tìm kiếm tung tích Tô Triệt nữa.
Nhất là, yêu tộc so với nhân loại thì càng thêm sợ hãi các loại thiên lôi, mấy vị Đại Yêu của Man Ly bộ lạc thì càng không dám đơn giản mạo hiểm.
Nhưng bởi vì sự mê hoặc của Cự Phú quá lớn nên bọn họ không cam lòng buông tha.
Vì vậy, bảy người Thái Hư còn có bốn vị Đại Yêu, tổng cộng mười một vị Nguyên Anh lão tổ tạm thời đóng quân ở cửa Phong Lôi tuyệt địa, kiên trì chờ ở nơi này, chờ Tô Triệt chạy ra.
Bọn họ cho rằng Phong Lôi tuyệt địa chỉ có một chỗ ra vào này mà thôi.
Muốn chạy ra từ vị trí khác, đó chính là tử lộ. Vì vậy, Tô Triệt này sớm muộn cũng phải từ nơi này đi ra.
Vốn năm người tầm bảo Kim Đan kỳ đóng ở đây đã hoàn toàn diệt vong, ngoại trừ U Lan Quỷ Cơ – Vạn Quỷ Tông kia, cũng không còn có người thứ hai nói cho bọn họ biết, nếu như Tô Triệt muốn thoát ra thì hắn tự có lối khác.