1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Thần Tiêu Hiệp Lữ Thần Tiêu Đại Hiêp
  4. Tập 1: Người Dị Khách Trên Bờ Hồ (c1-c2)

[Audio] Thần Tiêu Hiệp Lữ Thần Tiêu Đại Hiêp

Tập 1: Người Dị Khách Trên Bờ Hồ (c1-c2)

tiếp ❯

Chương 1: Người Dị Khách Trên Bờ Hồ

Giang Nam, một dải đất hữu tình gồm nhiều thắng cảnh mà xưa nay khách giang hồ đã từng lưu gót, không một ai không quyến luyến. Bốn mùa đều có hoa nở: Xuân có thuỳ liễu xinh tươi, hạ có anh đào trắng xoá. Nhất là vào đầu thu, trong hồ sen không ngớt những tiếng hát véo von cũ những thân nhân quý tộc. Họ tiêu khiển bằng thú chèo ghe hái sen trông rất thanh lịch.
Năm đó, vào thời Nam-Tống, trấn Lăng hồ, phía Bắc trai thanh gái lịch du ngoạn rất nhiềụ
Một hôm, vào cận tiết Trung thu, dưới hồ sen có một chiếc ghe nhỏ chở năm người thiểu nữ lơ lửng trên dòng nước như mặt gương. Năm thiếu nữ ấy có ba người tuổi suýt soát nhau. Họ vừa hái sen vừa cất tiếng hát:
Sen xa hồ, sen khô nhuỵ úa
Hồ không sen như dải lục đìa hiu
Tình đời mấy kẻ biết yêu
Giữa lúc đó thì hai cô bé kia tuổi mới lên chín, chưa hiểu gì tình tứ của câu hát đó, và cũng không cần để ý, đưa tay chỉ một ông lão ngồi ở hồ sen cười nức nở.
Một cô bé nói:
-Kìa, đến hôm nay ông lão vẫn còn ngồi đó.
Thật vậy, một ông lão đầu râu mốc xếch, quần áo tả tơi, tóc dài và dựng ngược, choàng một chiếc áo dàì cũng rách nát, thủng nhiều chỗ, phía dưới là một tấm xiêm của phụ nữ và có thêu hồ điệp (bướm ) trong trạng thái say sưa và lơi lả. Lão ngồi đó đã ba hôm nay, tay cầm chiếc trống con con cho trẻ em chơi tết Trung thu, thỉnh thoảng lại gõ một hồi vào mặt trống, mắt đăm chiêu nhìn vào tận chân trời xạ Không ai hiểu lão đến từ đâu cả. Mọi người nhìn lão như một người điên hay một kẻ mất trí. Hai cô bé trên thuyền là hai chị em họ, hơn nhau chưa đầy nửa tuổị Cô lớn tên Trình Anh, tính nết đoan trang dịu dàng, tâm hồn chứa đựng đầy tình thương, uỷ mị. Còn cô nhỏ là Lục Vô Song, trái với chị nàng rất ranh mãnh, liến thoắng và hoạt bát. Bởi vậy, tuy hai chị em nhưng mỗi người một tâm tư khác nhaụ
Trong lúc mọi người đang chú ý nhìn lão già kỳ dị thì Lục Vô Song nhảy dựng trên thuyền, chỏ miệng về phía ông già nói:
– Các chị ơi, ông lãi điên kia ngồi đó đã ba ngày, chắc ông ta đói lắm.
Trình Anh bấm nhẹ vào vai Lục Vô Song bảo:
– ấy chết, biết có phải người ta điên hay không. Nói khẽ chứ nếu ông ta nghe được thì khốn !
Lục Vô Song vẫn lớn tiếng:
– Nếu không người điên sao mặc tấmm ciêm phụ nữ, ngồi đó đánh trống làm gì? Lão càng giận chúng ta càng được xem vui mắt !
Dứt lời Lục Vô Song phá lên cười rồi cúi xuống mặt hồ ngắt một gương sen ném về phía ông lãọ
Trình Anh vội đưa tay cản laị
– Hiền muội đừng đùa thế, tội nghiệp người tạ
Nhưng không kịp, chiếc thuyền cách bờ hơn trăm thước, thế mà mặc dù Lục Vô Song còn nhỏ tuổi nàng đã ném chiếc gương sen trúng ngay đầu ông lãọ Lão già kỳ dị vẫn ngồi điềm nhiên đánh trống, mắt vẫn hướng về phía trời xạ Đợi cho chiếc rơi đến, lão nhe răng đớp lấy nhai ngấu nghiến.
Ba người thiếu nữ lớn tuổi thấy lão không hề bóc gì cả, nhai ngấu nghiến của xác lẫn vỏ lấy làm ngạc nhiên lắm lắm. Lục Vô Song lấy làm thú vị, nhặt tiếp một chiếc gương ném đến. Ông lão chưa nhai xong chiếc gương trước đưa đầu ra hứng. Chiếc gương sen rơi vào mé đầu lão và nằm đấỵ Năm cô thiếu nữ phá lên cười một lượt bảo nhau:
– Thật là lý thú.
Lục Vô Song lại ném tiếp. Và cứ mỗi lần chiếc gương sen bay vèo đến, ông lão lè lưỡi ra lám cho chiếc gương sen bay tung lên rồi đưa đầu ra hứng lấỵ Gương sen chồng chất lên đầu lão như những chiếc cổ tháp rất ngoạn mục. Chỉ một lúc, chiếc cổ tháp đó được xây rất cao, gần đến đọt cây thuỳ liễụ Lục Vô Song thấy thế không ném gương sen nữa, bào mọi người:
– Chúng ta chèo thuyền vào bờ đến gần ông ấy xem sao !
Trình Anh nói:
– Không nên, biết đâu ông ấy đang giận chúng ta
Lục Vô Song nói:
– Tiểu muội xem ông ấy không có ý giận chúng ta đâụ Nhưng nếu ông ấy có giận thì làm gì chúng ta được mà sợ.
Trong lúc năm cô thiếu nữ đang bàn cãi với nhau thì lão già kỳ dị lắc đầu cho từng cánh sen rơi vào mồm. Và cứ thế nai cho gần hết chiếc cổ tháp trên đầu lãọ
Trình Anh thấy thế thương tâm, bàn với ba thiếu nữ lớn cho thuyền vào bờ rồi tự mình bước lên dâng cho ông lão một chung trà ngon và nói:
– LãoTrượng ăn sen như thế chắc khát nước lắm.
Ông lão không nói gì cả, tiếp lấy chung trà và uống một hơị
Trình Anh lại tự tay mình lôi vài chiếc gương sen, lấy hạt đưa vào mồm ông lãọ Hơi trà lẫn với vị hương sen khiến ông lão cảm thấy ngọt ngàọ Và đôi mắt hoang vắng đang theo đuổi một bóng hình nào ở nơi chân trời dường như dịu lại, ông ta liếc nhìn Trình Anh chậm rãi và gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Nhưng lạ thay, trong lúc ông ta gật đầu xuống mà những chiếc gương sen trên đầu không rơị Ngay sau đó bên bờ hồ lại có tiếng kêu của một con chó. Trình Anh quay lại chỉ thấy một đám trẻ con, đứa cầm gậy, đứa cầm đá đang đuổi theo một con chó ghẻ chạy xuống cây cầụ Con vật ghẻ khốn nạn đó đã từng bị bọn trẻ nghịch ngợm kia đuổi đánh mấy lần vì nó là con chó hoang vo chủ. Trình Anh động lòng thương nên mỗi lần gặp con chó ấy nàng vội vã lấy thức ăn đem chọ
Đang bị đuổi đánh, bỗng thấy ân nhân mình, con chó liền lao đầu đến bên Trình Anh có ý cầu cứụ
Trình Anh nói với bầy trẻ:
– Thôi! Các em chớ đánh đập nó tội nghiệp. Nó là một con vật bệnh hoạn, vô chủ, đáng thương hạị
Bọn trẻ thấy Trình Anh là gái, lại không lớn hơn tụi nó là bao nên sì sộ không nghe lờị Một đứa trong bọn trẻ, vẻ mặt đanh ác nhất xông ra nói:
– Chúng ta đánh chó can gì đến mày mà can thiệp. Hãy đứng dang ra kẻo liên luỵ đến thân.
Lục Vô Song đứng bên chị, thấy thằng bé hỗn lão bèn bước tới nói:
– Tao bảo chúng bay không được tàn nhẫn với con vật nàỵ..
Lục Vô Song chưa dứt lời, thằng bé đã nhảy chồm tới, đưa tay thoi vào mặt. Lục Vô Song né vội sang một bên làm cho thằng bé mất thăng bằng té nhủi về phía trước. Thừa thế, cô ta tung chân đạp mạnh vào vai làm cho hắn cắm đầu xuống, mặt va phải mô đất, gãy mất hai chiếc răng cửạ Thích chí, Lục Vô Song đứng vỗ tay cườị Trong lúc đó Trình Anh thấy thương tâm vội đỡ thằng bé dậy, lau các vết máu trên mặt và vỗ về:
– Thôi! Em đừng khóc ! Chỉ tại em tánh hung hăng! Em có đau lắm không ?
Nàng vừa nói vừa rút chiếc khăn ra lau những vết máụ Nhưng thằng bé không lấy thế làm lành, đưa tay xô mạnh Trình Anh ra và nguyền rủa:
– Tao không cần chúng bay an ủi taọ Chúng bay là lũ không cha không mẹ , thua gì con chó ghẻ vô chủ kiạ
Lục Vô Song tức giận bước tới, toan đấm vào mặt hắn ta một thoi nữa nhưng Trình Anh ngăn lại:
– Nó đã bị thương, hiền muội đừng giận nữa!
Thằng bé trố mắt nhìn Lục Vô Song chòng chọc, nhưng nó vừa bị đạp, liệu không đủ sức chống cự liền xua lũ trẻ bỏ chạy, vừa chạy vừa chửi rủa đủ lờị Qua đến giữa cầu, lũ trẻ nhặt đá ném vào chị em Trình Anh tới tấp. Chị em Trình Anh biết võ nghệ nên tránh né lanh lẹ, chỉ tội nghiệp ba cô thiếu nữ lớn tuổi bị gạch ngói rơi trúng người la ôi ốị
Bây giờ ông lão cùng đứng bên cạnh chi em Trình Anh và cũng bị gạch ngói ném trúnng, nhưng ông ta vẫn điềm nhiên không hề né tránh, và cũng không hề tỏ ra đau đớn gì cả. Bọn trẻ cho kỳ lạ, tập trung cả gạch ngói một lượt ném ông lão nhưng ông ta vẫn như thường. Chúng càng thích thú, càng cố gắng ném gạch đá nhiều hơn. Lục Vô Song bực tức trước cử chỉ trêu ngươi đó, cô ta hét lên một tiếng, toan nhảy phóc qua cầu để cùng với bầy trẻ ăn thua một trận. Nhưng ông lão đã kịp thời cản lạị
Ông ta đứng án ngữ trước mặt chị em Trình Anh, gục đầu cho cho hai cánh sen rớt xuống , dùng lưỡi đưa vào mồm nhai ngấu nghiến. Nhưng lần này ông ta không nuốt, búng miệng phun vào đám trẻ con. Xác gương sen bay vụt đến trúng vào đứa nào cũng tỏ ra đau đớn, ù té bỏ chạỵ Lục Vô Song thích thú cườị Đồng thời cô ta cũng ngạc nhiên tự hỏi:
– Xác gương sen nhẹ như bông, ông lão làm sao phun ra xa được. Mà vật nhẹ như thế dẫu có trúng thì làm thế nào đau đớn được.
Cả chị em Trình Anh cũng đồng kinh ngạc và nghĩ như thế. Thấy bâỳ trẻ rên rỉ chạy trốn hết, ông lão kỳ dị ngửa mặt lên trời nói:
– Theo ta chăng ?
Nói xong ông ta rảo bước về hướng Tâỵ Lục Vô Song cầm tay Trình Anh nói:
– Chị ơi, chúng ta theo ông lão này xem thử !
Trình Anh còn trù trừ chưa quyết. Ba cô thiếu nữ lớn tuổi cản lại:
– Thôi, chớ nên đi chơi xa, hãy trở về sớm là hơn. Dì và dượng biết được sẽ rầy la không ít.
Lục Vô Song thấy Trình Anh do dự, nắm chặt tay nói:
– Nếu chị không đi thì em đi một mình.
Từ bé đến giờ, chị em Trình Anh lúc nào đi chơi đâu cũng có nhau, chẳng lẽ Trình Anh để cho Lục Vô Song đi một mình. Biết không cản trở được ý định của em, Trình Anh miễn cưỡng bước theọ Ba cô thiếu nữ lớn vừa ái ngại vừa sợ sệt đứng nơi bờ hồ kêu réọ Bóng ông già quái dị và chị em Trình Anh khuất dần trong bãi dâu xanh.
Đi được một lúc, ông già quay đầu lại thấy chị em Trình Anh lẽo đẽo theo sau mình, ông lão liền dnag tay kẹp mỗi người vào mỗi nách, phi thân vùn vụt như baỵ
Chị em Trình Anh nghe gió tạt vào tai ù ù, và những rặng cây bên đường lướt vun vút, còn chân ông lão hình như không chấm đất.
Thật vậy! lão già kỳ dị đó đã dùng thuật khinh công bồng chị em Trình Anh đi với tốc độ phi thường cho đến nỗi Lục Vô Song là cô gái ranh mãnh, bạo dạn nhất cũng có cảm giác sợ sợ . Cô ta la lớn:
– Thôi thôi! xin lão trượng hãy buông chị em tôi rạ Tôi không muốn theo lão trượng nữạ
Mặc kệ, lão già như không để ý lời nói của Lục Vô Song, lão càng gia tăng tốc độ.
Bị ông lão làm trái ý, Lục Vô Song căn mạnh vào cánh tay cảu lão mấy cáị Lão già hình như đã quá hiểu tính nết của Lục Vô Song nên vẫn xem như không, cha+?ng hề tỏ ý giận dữ. Trái lại, Lục Vô Song cảm thấy cánh tay ông lão như sắt đá, hàm răng nàng vừa cắn vào đã tê buốt, đau thấu tận tâm can.
Qua một lúc dùng thuật phi hành, ông lão dừng chân buông chị em Trình Anh giữa một bãi tha ma, trước mặt chân trời xa tha+?m.
Trình Anh lo lắng ôn tồn thưa:

– Ông ơi, Xin ông cho chị em tôi trở về kẻo tốị Chúng tôi không muốn ở đây nữạ
ông lão nhìn chòng chọc vào mặt Trình Anh không nói nửa lờị Cái nhìn của ông chứa đựng một nỗi buồn thê lương, ảm đạm làm sao, khiến cho Trình Anh, một cô gái mới lên chín cũng cảm nhận được. Trình Anh phút chốc động lòng trắc ẩn thấy thương hại vô cùng, và cô lại còn thấỳ nỗi buồn đó gợi vào tâm khảm mình một bi thảm, thiết thạ
Cô ta thỏ thẻ:
– Này ông ơi ! Tôi thấy ông buồn lắm !Ông cần tìm chốn khuyây khoả, vậy ông đưa hai chị em chúng tôi trở về bờ hồ. Từ nay cứ mỗi chiều chị em chúng tôi sẽ đến đó làm vui cho ông và hái sen bóc hột cho ông ăn nhé !
Lời nói thực thà của cô bé lên chín làm ông lão thấy cảm động rưng rưng nước mắt. Ông ta hé răng nói như than:
– Đúng vậy ! Đã bốn mươi năm qua không biết ai để vui buồn cùng lão!
Rồi sự đau đớn trong lòng lão vừa xuất hiện trên nét mặt phút chốc bỗng thay đổị Lão trở nên giận dữ, hung ác, hét lớn:
– Hà nguyên Quân, Hà nguyên Quân là gì của mày ? Lão chụp lấy Trình Anh, một tay nắm vai, một tay nắm lưng xốc lên quay một vòng ngược lên trờị
Lão vừa quay vừa hét: – Hà nguyên Quân, Hà nguyên Quân !
Trình Anh khiếp vía muốn la lên nhưng không ra tiếng. Vàì giọt nước mắt rươm rướm lăn trên đôi gò má cô bé.
Ông lão lại rít lên:
– Mày khóc ử Mày khóc ử Thì ra đã 40 năm nay mày vẫn thế! Vì sao mày không trốn theo ta ? Mày chê ta xấu xí ? Mày khóc ! Mày thương hại ta ?
Qua một lúc lão dừng tay nhìn tận mặt Trình Anh.
Trình Anh khiếp sợ rụt rè:
– Không, không! Tôi không khóc ! Tôi không khóc !
Lào già cười chua chát nói:
– ừ, Ta đâu xứng đáng nhận giọt nước mặt của em! Em không bao giờ có thể bố thí cho ta một giọt nước mắt. Thế thì ta còn sống trên đời này để làm gì.
Dứt lời ông lão xô mạnh Trình Anh ra và gắng lấy sức bình sinh của hai tay, lão lao vào tấm bia xanh bên cạnh. Tấm bia bằng đá xanh chôn chặt dưới đất, bị sức mạnh của lão bật tung lên. Còn ông lão cũng nằm sóng sượt bên tấm bia đá nặng hơn ngàn cân.
Lục Vô Song hốt hoảng, kêu thất thanh:
– Chị ơi, chúng ta đi trốn mau!
Cô bé vừa nói và bước tới nắm tay Trình Anh kéo chạỵ Trình Anh chạy theo Lục Vô Song được mấy bước, quay lại thấy ông lão máu me lai láng, nằm ngất lịm nên không nỡ bỏ đi, nói với Lục Vô Song:
– Hình như ông ấy chết mất. Chúng ta trở lại xem sao!
Lục Vô Song nói:
– Nếu lão chết tất thành quỷ, chúng ta đến gần nguy hiểm.
Trình Anh nghĩ thầm : “Chắc ông này có một dĩ vãng quá đau thương nên mới liều thân như vậy”. Nhưng để cho lão chết lòng cô bé thấy không an. Trình Anh nói với Lục Vô Song:
– Đừng để ông ta chết tội nghiệp. Chị định chắc ông ta lúc tỉnh dậy sẽ không hung dữ và điên dại như lúc nãy đâụ
Lục Vô Song nghe lời chị. Hai chị em nắm tay lần bước đến gần. Máu tươi vẫn còn phụt ra, nhuộm đỏ cả mặt mày và râu tóc ông lãọ
Trình Anh thỏ thẻ gọi:
– Ông ơi !ông có đau lắm không ?
Ông lão rên lên một tiếng, tiếng rên chứa đầy uất hận. Trình Anh bạo dạn, bước đến lấy chiếc khăn lau máu trên mặt cho ông lãọ Nhưng máu ra nhiều quá, chiếc khăn cô bé ướt đẫm mà máu cứ phụt mãi như xốị
Trình Anh thở dài, ngẫm nghĩ một lúc rồi hé răng cắn vào vạt áo, xé ra một miếng cột nơi vết thương cho ông lãọ
Lục Vô Song thấy thế nói:
– Chị ơi, chị xé áo như thế lúc về nhà gia gia trông thấy chúng ta không khỏi bị quở mắng.
Trình Anh buồn bã đáp:
– Gia gia lúc nào cha+?ng rầy mắng chúng tạ Việc chị làm chị sẽ chịu cho gia gia trừng phat.
Vết thương ông lão được rịt lại máu cầm không chảy nữạ Và ông lão từ từ hồi tỉnh, nói khẽ qua hơi thở:
– Em lại đến cứu ta ử Không không, em đừng làm thế ! Vì sao em không để ta chết cho an thân.
Thấy ông lão tỉnh lại Trình Anh mừng rỡ hỏi:
– Ông còn đau lắm không ?
Ông lão lắc đầu nói:
– Ta đau lắm, Ta đau đã 40 năm naỵ Ta không đau ở đầu mà đau ở lòng, em ơị
Trình Anh lấy làm lạ, ngơ ngác tự hỏi:
– Tại sao ông lão chạm đầu vào bia mộ lại không đau ở đầu mà đau ở lòng ? Thật quái ghở!
Nhưng Trình Anh, cô bé lên chín làm sao hiểu nổi cái đau bùôn dĩ vãng của con người sống yếm thế ấỵ
Cô bé cứ triền miên suy nghĩ và lau vết thương ông lão cho đến lúc dịu ha+?n. Bây giờ ông lão hé mắt nhìn Trình Anh, cái nhìn như nuối tiếc, đau thương. Ông ta rên rỉ:
– Em nhứt định không cùng ta hội ngộ ? Chúng ta đành phải chia ly mãi mãi chứ còn biết làm saỏ Trước khi ly biệt em có thể tặng cho ta vài giọt nước mắt chăng?
Giọng rên rỉ như hướng về dĩ vãng và quá bi ai khiến cho Trình Anh chạnh lòng nghĩ đến kiếp phong trần, suốt đời chỉ tha thiết cầu khẩn một tình thương. Nhưng tình thương nào đã làm cho ông lão đau đớn điền cuồng đến thế. Thật tội nghiệp !
Đột nhiên Trình Anh rơm rớm nước mắt. Giọt nước mắt trong vắt như hai giọt sương từ từ lăn trên gò má cộ
Ông lão trông thấy rú lên một tiếng, đôi mắt xoe tròn, hơi thở hổn hển:
– Em đã vì ta mà rơi lệ! Ôi chao! những giọt nước mắt đầm ấm làm sao!
Lão ôm chầm Trình Anh vào lòng mà nức nở. Sự xúc động kích thích vào lòng một em bé măng tơ, bé nhỏ. Trình Anh quên cả sự thực trước mắt. Cô bé cũng ôm chầm lấy ông lão khóc sướt mướt như hai kẻ yêu nhau tự thuở nàọ
Lục Vô Song đứng nhìn cảnh tượng quái dị một lúc rồi không thể nhịn cười được cô bé bật lên tiếng cười thích thú.
Tiếng cười có vẻ chế nhạo trước cảnh thương tâm, khiến ông lão bừng tỉnh, xô Trình Anh ra đừng phắt dậy, quắc mắt nhìn Lục Vô Song hét:
– à ra mi! Mi vừa thương hại ta, lại vừa chế nhạo tạ Được, ta sẽ cho mi gặp khổ suốt đờị
Nhưng, vừa dứt lời, lão già lại tỏ vẻ suy nghĩ. Đôi mắt lão đăm đăm nhìn Lục Vô Song rồi quay lại nhìn Trình Anh nói:
– Không ! Không ! Em không phải là nó. Thế ra Hà Nguyên Quân là gì của các em? Tại sao các em lại giống nó thế ?
Hai chị em Trình Anh nhỏ tủổi, song từ diện mạo đến tính tình khác biệt nhaụ Trình Anh có nước da trắng mịn nõn nà, có thân hình cân đối, tánh nết ôn hoà; ngược lại Lục Vô Song có nước da ngâm ngâm màu đỏ, người cao mảnh khảnh, tánh lại liến thoắng, ngạo nghễ.
Lục Vô Song nghe lão già nói, xen vào đáp:
– Chúng tôi nào có giống ai đâụ Sao ông lại bảo giống một người khác.
Lão già trừng mắt nhìn cả hai chị em cô bé, rồi bất thần lấy tay đấm vào đầu như cố tìm ra một hình ảnh nào trong ký ức. Ông ta nói:
– Thôi rồi! Ta loạn óc rồi! Này tiểu diệt, có phải cháu họ Lục không ?
Lục Vô Song ngạc nhiên đáp:
– Chính tôi họ Lục. Nhưng vì sao ông lại biết?
Lão già không đáp hỏi tiếp:
– Tổ phụ của tiểu diệt là Lục Triển Nguyên phải chăng?
Lục Vô Song gật đầu:
– Đúng vậỵ

Ông lão trầm ngâm một lúc trong yên lặng. Bỗng ông ta với ta bồng xốc Trình Anh lên không, nhìn vào mặt hỏi:
– Còn tiểu diệt này họ gì? và gọi Lục Triển Nguyên là gì?
Lần này Trình Anh không sợ sệt nữa bạo dạn đáp:
– Tôi họ Trình, tên Anh. Ngoại tôi họ Lục nên mẹ tôi họ Lục.
Ông lão cười khanh khách nói:
– Thôi đúng rồi ! Lục Triển Nguyên và Nguyên Quân sinh đặng một trai một gáị
Đoạn ông quay về phía Lục Vô Song nói tiếp:
– Con trai của Lục Triển Nguyên và Nguyên Quân chính là cha Lục tiểu diệt đấỵ Còn con gái của hai người này là mẹ của Trình tiểu diệt đâỵ Do đó mà hai cháu đều giống Nguyên Quân. Một cháu thì giống cái dáng yêu kiều, một cháu thì giống cái liến thoắng, ngang ngạnh.
Trình Anh cha+?ng hề biết bà ngoại mình tên Hà Nguyên Quân.
Từ bé đến giờ cô ta chỉ biết bà ngoại là bà ngoại mà thôị Còn Lục Vô Song cũng thế, cha+?ng biết đến danh tánh của bà nội mình.
Nghe ông lão nói, hai chị em đinh ninh rằng con người kỳ dị đó ha+?n có liên quan gì đến dònng họ mình trước đâỵ Bấy giờ ông lão thả Trình Anh xuống đất, ông ta ôn tồn nói với hai cô bé:
– Các cháu hãy dắt ta đến thăm Lục Triển Nguyên nhé?
Trình Anh thưa:
– Ông ngoại cháu không còn đây nữạ
Ông lão ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao thế ? Ta cùng ông ngoại cháu đã có lời nguyền cùng nhau tương ngộ mà!
Trình Anh nói:
– Ông cháu mất từ mấy tháng nay, ông không thấy chúng cháu đang chịu tang saỏ
Ông lão nhìn thấy hai chị em Trình Anh đều thắt lưng gai nên tin lời và tỏ vẻ trầm ngâm luyến tiếc, lầm bẩm nói một mình: “Thế là bốn mươi năm nay ta đã uổng công mang xiêm phụ nữ, uổng công tập luyện công phu”.
Lão ngửa mặt lên trời cười mấy tiếng thật lớn, tiếng cười vung theo gió làm rùng rợn cả bãi tha mạ
Lúc ấy mặt trời bắt đầu tốị Màn đêm rũ trên những cành thùy liễu, bày ra một cảnh trí hãi hùng.
Lục Vô Song bắt đầu cảm thấy lo sợ, níu áo Trình Anh bảo:
– Thôi, chúng ta về đi ! Chị ơi !
Ông lão bỗng hét lên:
– Trời ơi! Thế thì Hà Nguyên Quân phải đau khổ lắm sao! Hiu quạnh lắm sao! Này các cháu ơi, các cháu hãy đưa ta về thăm bà cháu đị
Lục Vô Song nói:
– Bà chúng tôi không còn nữạ
Câu nói như một tiếng sét đánh vào tai, ông lão nhảy lồng lên như con vật bị đau, hai hàm răng nghiến chặt nói:
– Các cháu nói saỏ Các cháu không nói dối lão chứ ? Bà các cháu đã chết ? Chết? Chết?
Trình Anh thấy cử chỉ ông lão, sợ tái mặt, nói không ra tiếng. Qua một lúc cô bé mới thỏ thẻ đôi lời:
– Ông ơi, ông làm các cháu sợ quá ! Vâng, bà các cháu chết rồi! Chết cùng một lúc với ông các cháụ
Ông lão nắm chặt hai bàn tay đấm vào bụng la lớn:
– Hỡi ơi ! Chết rồi saỏ Chết rồi saỏ Thế ta không bao giờ còn gặp mặt nữả
Sau phút giận dữ, lão dịu hẳn người lại mếu máo khóc:
– Ta nhớ ngày nào, lúc ly biệt, nàng hứa nhất quyết sống để cùng ta hội ngộ! Thế là giấc mộng đã tan tành, thế là lời nguyền đã bội ước.
Rồi như quá cảm kích, lão trở thành đau đớn, mất bình tĩnh, la rống lên như một con hổ. Lão bẻ gãy một cành cây cầm nguyên cả nhánh múa may quay cuồng.
Trình Anh và Lục Vô Song sợ quá, chẳng biết lão còn làm gì nữạ Hai chị em nắm tay nhau chờ đợị
Bỗng nhiên lão tung hai cây ra, chạy đến một gốc cây thuỳ dương ôm tận gốc, xây mấy vòng rồi rên rỉ:
– Em đã hứa cùng ta sao em lại bội ước. Em đã bảo nhất định có ngày tương ngộ kia mà.
Tiếng rên rỉ của lão vang dội giữa bãi tha ma nghe rất hãi hùng. Đoạn, lão ngồi chồm hổm xuống, đặt hai bàn tay lực lưỡng bám chặt gốc cây, rống lên một tiếng như sấm:
– Lên!
Gốc thùy dương vĩ đại kia đánh phứt một tiếng, gốc cây trốc lên, lão bẻ ngang giữa thân cây, cầm cả cành lá múa quay tròn, nhẹ nhàng như cầm một chiếc dù to tướng. Tiếng gió vùn vụt, cành lá xào xạc. Thật là một sức mạnh không tưởng tượng nổi!
Nhưng thần sắc của lão cũng lần lần lắng dịụ Lão buông gốc thùy dương ra, lền bước đến bên chị em Trình Anh nhoẻn một nụ cười, có vẻ thiện cảm nói:
– Lão đã làm các cháu sợ hãi! Lão thật lỗi lầm! Nhưng thôi! Mộ của ông bà các cháu nơi đâu hãy chỉ cho lão đến đó thăm viếng.
Lục Vô Song bấm tay Trình Anh cố ý chặn trước câu trả lờị Nhưng Trình Anh vốn thật thà không rõ ý định của nó liền nói:
– Mộ ông bà các cháu chôn gần trang viên, một bên có gốc cây hoè. Ông đem các cháu trở về các cháu sẽ chỉ chọ
Ông lão nhón mình lên, nhìn phía trời xa như muốn nuốt cả không gian. Lão kẹp hai cô bé vào mình và tung chân chạy như bay, hướng về phía gốc cây hoè. Lão nhắm thẳng đường không quan tâm gì đến trở ngạị Rạch, tường, sông hồ, lão nhảy qua hết bất kể sâu cạn, rộng hẹp.
Cha mẹ Lục Vô Song vốn là những tay võ nghệ cao cường. Hai cô bé này cũng đã từng thấy lối khinh công khác thường nhưng so với lão già này thì cha mẹ Lục Vô Song còn phải nhiều năm tập luyện mới sánh nổị
Trong khoảng khắc lão đã đến trước một gốc cây hoè. Nơi đó, quả nhiên có hai ngôi mộ nằm song song, trước mỗi ngôi mộ có dựng một tấm bia còn mới, nét chữ đỏ khắc vào đá chưa phai màụ Trên mộ, cỏ non lơ thơ lởm chởm.
Lão đặt hai chị em Trình Anh xúông đất, áp mặt vào hai tấm bia mộ cố đọc hai hàng chữ trong bóng tối nhá nhem :”Tiên khảo Lục Công Triển – Nguyên chi mộ” và ” Tiên tỉ Lục Man Hà phu nhân chi mộ”. Đọc xong, lão trầm ngâm nét mặt không khóc nhưng nước mắt lão cứ tuôn ra trào trên hai gò má nhăn nheo hốc hác.
Bấy giờ, đôi mắt lão không trông thấy mọi vật xung quanh nữạ Lão chỉ thấy hai tấm bia mộ… Hai tấm bia đang án ngữ trước tâm tư u buồn của lãọ
Bỗng, lão thấy như hai tấm bia đá lay động và biến thành đôi trai tài gái sắc. Nàng là một thiếu nữ yêu kiều, diễm lệ. Còn chàng là một thanh niên tuấn tú, uy nghị Họ nhảy múa trước mặt lão như đôi hồ điệp lả lơi say nắng màu xuân.
Bất giác lão hét lên:
– Ôi, thế này thì quá lắm rồi! Họ dám tặng nhau chiếc xiêm hồ điệp.
Lão vung tay lên, lấy hết sức bình sinh đấm vào trang thanh niên tuấn rú đang ngạo nghễ trước mắt lãọ Nhưng cú đấm cuả lão trúng vào chiếc bia mộ Lục Công Triển phát ra một tiếng “bốp” ghê hồn.
Chị em Trình Anh không hiểu gì cả.
Lão hét lớn:
– Mày trốn đi đâu! Hèn nhát !
Rồi một lần nữa, hai tay lão đấm túi bụi vào tấm biạ Càng đánh lão càng hăng và lão rống lên những tiếng nghe rùng rợn.
Cuối cùng, tấm bia đá tan ra từng mảnh. Lão cười một cách khoái trá:
– A ! Mày bị tao đánh nát sọ rồị Thôi, ta còn mặc tấm xiêm hồ điệp này làm gì nữạ
Lão đứng dậy cởi chiếc xiêm hồ điệp của lão đang mặc trong người, xé ra từng mảnh tan nát, và ném tung lên ngôi mộ Lục Công Triển.
Lão nhìn từ lưng lão xuống đến hai chân, thấy không còn chiếc xiêm phụ nữ mà lão đã từng mặc trong hơn 40 năm trời, lão thích chí cười khanh khách. Tiếng cười như điên như dạị Bỗng tiếng cười lão im bặt. Lão đứng lặng yên cảm thấy như có điều gì chưa thoả. Lão lẩm bẩm:
– Ta không thể không thấy mặt nàng.
Dứt lời, lão cúi xuống xoè hai bàn tay bấu vào ngôi mộ của Hà Nguyên Quân , bới đất lên từng mảnh. Và cứ thế, lão đào mãi cho đến lúc nắp quan tài lộ ra trước mặt.
Bây giờ hai chị em Trình Anh mặt mày tái nhợt, hai cô bé run rẩy năm tay nhau chạy trốn. May mà lão già đó mắc đào mả, không chú ý đến nên hai cô bé mới chạy thoát.
Hai cô bé chạy được một lúc, qua khỏi mấy khúc quanh, chẳng còn thấy bóng ông già đào mả đâu nữa mới yên lòng theo đường trở về Lục gia trang.
Bấy giờ trời cũng vừa tối, Lục Vô Song hấp tấp chạy vào sảnh đường la rối rít:
– Thân phu ơi! Thân mẫu ơi! có người đang đào mả bà nộị
Lục Lập Đỉnh, cha Lục Vô Song lúc đó đang trò truyên với ba người khách lạ.
Lục Lập Đỉnh trước kia vốn được cha mẹ công phu giáo dục theo nề nếp gia phong của thuở ấỵ Tuy võ nghệ cao cường, song từ nhỏ đến giờ bị cha mẹ cấm tuyệt con đường giang hồ mã thượng, nên giới hảo hớn chẳng mấy ai biết tên. Lục Lập Đỉnh cố nhiên không lấy thế làm vui, song muốn tròn chữ hiếu phải tuân lệnh gia nghiêm, đành cam mãi một tài nghệ trong trấn Lãng hồ, nơi đất Giang Nam ngày naỵ
Một hôm, Lục Lập Đỉnh đang ngồi suy nghĩ về dĩ vãng của song thân trong đại sảnh, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ngựa hí và tiếng người kêu:
– Chúng tôi là kẻ hậu bối muốn xin vào yết kiến Lục Lão công.
Lục Lập Đỉnh đoán biết họ là khách lạ tìm đến, vì đất Giang Nam hiểm trở, toàn là sông rạch. Nếu không có việc gì thì không ai muốn dừng bước.
Không muốn để khách lạ đứng chờ lâu, Lục Lập Đỉnh chạy ra cổng, thấy có ba người khách tha phương, thân hình lực lưỡng, cỡi ngựa cao, lưng khoác thanh y đầy bụi trắng, đang đứng chờ.
Thấy Lục Lập Đỉnh cả ba đều xuống ngựa, chắp tay thi lễ và nói:
– Chúng tôi là kẻ ở xa, muốn tìm đến đây ra mắt Lục lão công.
Lục Lập Đỉnh nghe khách nhắc đến song thân mình, long buồn ứa lệ đáp:
– Tôn nghiêm tôi đã thất lộc hơn 3 tháng naỵ Quý vị là ai xin cho biết danh hiệụ
Ba người khách lạ nghe nói, mặt mày biến sắc, vẻ mặt lo lắng của họ hiện rõ trên những vầng sám đen và biến thành màu đất. Họ như tán loạn, mất trí, đang đứng thửo không nói ra lờị
Lục Lập Đỉnh chưa hiểu gì cả, thấy thế hỏi:
– Xin quý vị cho biết quý vị đến đây tìm phụ thân tôi có việc gì?
Ba người đứng yên không đáp. Một người cất tiếng than:
– Thôi thế là hết! Thế là hết ! Chúng ta không thể nàơ cản được số mệnh.
Ba người cúi đầu chào Lục Lập Đỉnh một cách lễ phép và hấp tấp lên ngựạ Một người bước xuống ngựa nói:
– Lẽ nào chúng ta đến đây mà không vào từ đường bái lạy anh linh của lão anh hùng.
Lục Lập Đỉnh vội đỡ lời, nói:
– Thưa, tôi không muốn làm phiền quý vị.
Một người trả lời:
– Không, chúng tôi rất thành kính anh linh của lão anh hùng. vậy xin gia chủ cho chúng tôi đến từ đường làm lễ lão công.
Lục Lập Đỉnh đáp:
– Vậy tôi xin mời quý vị theo tôị
Cả ba liền xuống ngựa phủi sạch lớp bụi mốc trên vao áo rồi bước theo chân Lục Lập Đỉnh vào hậu sảnh.
Cả ba đứng chắp tay trước bàn thờ Lục công và phu nhân tỏ ra rất cảm động. Họ đăm đăm nhìn trên bàn thờ rồi rồi khóc tấm tức như người trong thân thuộc. Lục Lập Đỉnh cũng động lòng trước cảnh tượng ấy, rưng rưng đôi dòng lệ khóc theọ
Trong ba người có người dáng hơi thấp và béo phệ nói:
– Châu hiền đệ, chúng ta xin cáo biệt gia chủ để lên đường.
Người được gọi Châu hiền đệ đưa tay lau nước mắt, cúi chào Lục Lập Đỉnh nói:
– Thưa Lục huynh, chúng tôi bái lễ xong, lục Huynh cho phép chúng tôi từ biệt.
Lục Lập Đỉnh ân cần mời:
– Xin quý vị hãy cùng tôi ra tiền sảnh uống chén trà cho ấm lòng đã.
Ba người lễ phép, nói:
– Chúng tôi không dám làm phiền gia chủ.
Nói xong ba người liền quay gót bước ra cổng.
Lục Lập Đỉnh thấy dáng điệu của ba người, người nào trông cũng con nhà võ, mà sao đến cũng hấp tấp, đi cũng hấp tấp nên có ý nghi hoặc nghĩ thầm:
– “Chắc ba người này có điều chi khẩn yếu”.
Lục Lập Đỉnh liền bước theo tận cổng.
Ba người đến cổng liền chắp tay chào Lục Lập Đỉnh một lần cuối cùng rồi nhảy phóc lên lưng ngựạ
Một trong ba người vừa đưa chiếc roi ngựa lên thì vai áo bỗng hất ra để lộ trên da một vết bầm đỏ ửng.
Lục Lập Đỉnh trông thấy thất kinh, buột miệng kêu:
– Quí hữu đã bị “xích luyện thần chưởng ” rồị
Bốn tiếng “xích luyện thần chưởng” như có sức mạnh lôi ba người khách trở lại vơí Lục Lập Đỉnh. Ba người run lập cập quay ngựa trở lại, đến trước Lục Lập Đỉnh cúi đầu nói:
– Ôi chao! Chúng tôi kẻ ngu phu, đứng trước núi Thái sơn mà không thấỵ Lục hiệp sĩ đã biết chúng tôi là bị “xích luyện thần chưởng ” vậy xin mở lòng nhau cứu giúp chúng tôị
Lục Lập Đỉnh khiêm nhường nói:
– Kẻ hèn này võ công chưa rèn luyện được bao nhiêụ Trước kia nhờ thân phụ truyền dạy nên mới biết đôi chút về chưởng thuật nàỵ
Ba người khách lạ như bừng tỉnh, nhảy phóc xuống ngựa, cúi rạp đầu xuống đất nói:
– Trong lúc bối rối, chúng tôi đã quên mất Lục đại huynh là con của Lục lão công lẽ nào không thừa hưởng cái di sản ấỵ
Lục Lập Đỉnh không nói gì cả bước tới đỡ ba người khách lạ, dắt về đại sảnh để hỏi thăm duyên cớ. Trong lúc đang nói chuyện thì Lục Vô Song hớt hãi từ ngoài chạy vào, miệng nói rối rít. Lục Lập Đỉnh bận tiếp khách không đẻ ý đến lời nói của ái nữ, vội xua đuổi:
– Việc gì mà rối ren thế, chớ có vô lễ, hãy trở về hậu cảnh lập tức.
Lục Vô Song thấy cha mình không để ý đến quan hệ liền thưa:
– Thưa cha, việc này quan hệ lắm, không phải chuyện thường. Có một người đang quật mả bà nội của con.
Lục Lập Đỉnh ngơ ngác cau mày hét:
– Súc sanh đừng nói bậy! Có ai dám làm chuyện phi thường ấỵ
Lục Vô Song thấy cha mình không tin lời vội cãi lại:
– Quả thật như vậỵ Nếu cha không tin thì ra gốc hoè sẽ thấỵ
Bấy giờ Trình Anh đã về đến nhà và cũng nói y như Lục Vô Song đã nóị
Lục Lập Đỉnh xưa nay vốn biết tánh của Trình Anh không bao giờ đặt điều nói nhảm nên đem lòng tin hỏi lại từ đâu đuôị Trình Anh kể chuyện ông lão từ lúc ngồi trên bờ hồ đến lúc đào mả Hà Nguyên Quân.
Lục Lập Đỉnh nóng lòng, nghe chưa hết câu chuyện đã vội bước vào trong lấy chiếc đoản dao giắt vào mình và gọi ba người khách lạ nói:
– Xin mời quý hữu theo tôị
Trời lờ mờ tối, bốn cái bóng người lướt nhanh về phía cây hoè. Đến nơi, khong thấy bóng ông già đâu cả, chỉ thấy cái mộ đất đào tung toé, hai chiếc quan tài bị đào lên khỏi đất và bật nắp trống rỗng.
Những đồ khâm liệm vung vãi ra ngổn ngang. Lục Lập Đỉnh bước đến dòm vào hai quan tài thì thấy hai tử thi không còn nữa, chỉ thấy trên nắp in sâu những dấu tay rất lớn.
Ba người khách lạ nhìn nhau sửng sốt thì thầm:
– Hiện trạng này chứng tỏ lão già chỉ dùng tay không quật mộ và đoạt tử thị Hành động ấy phải là kẻ có một võ công siêu phàm mới làm được.
Lục Lập Đỉnh cũng nghĩ thế. Ngoài sự khâm phục tài nghệ của kẻ thù, Lục Lập Đỉnh còn phân vân tự hỏi:
– Lão già này có can hệ gì đến gia đình ta, song thân tạ Với hành động quái nghiệp này không phải là một chuyện vô cớ.
Nghĩ như thế, Lục Lập Đỉnh rút chiếc đoản dao lăm le cầm trên tay, từ từ đi quanh hai ngôi mộ để tìm vết chân cảu kè thù lúc đến và lúc đị Nhưng tuyệt nhiên, ngoài những dấu tay in sâu trên chiếc quan tài, lão già không còn để lại vết tích gì nữạ
Lục Lập Đỉnh tức giận hét lên:
– ác tặc ! Mi đã dùng thuật khinh công lui tới nơi nàỵ
Vừa nói Lục Lập Đỉnh vừa lăm lăm lưỡi dao, nét mặt hầm hầm, tiến từng bước về phía đàng trước như kẻ thù còn ẩn núp đâu đâỵ
Bấy giờ trời đã tối mịt. Bãi tha ma vắng lặng như tờ. Đây đó rải rác những cây thùy liễu đen ngòm như những con thú dữ rình mồị
Một vài nhát đoản dao của Lục Lập Đỉnh thoáng qua và cành thuỳ liễu rơi tua tủa phát ra tiếng động rồi lại im lặng. Thỉnh thoảng vài cơn gió thổi lẫn với tiếng côn trùng ra rỉ nghe rất rùng rợn.
Lục Lập Đỉnh càng tức giận , lòng can đảm càng nhiềụ Chàng vung đoản dao đi vào các lùm cây rậm, lá cành rơi lả tả. Chẳng biết như thế có làm nguôi cơn giận của chàng không? Ba người khác lạ đứng đàng xa thỉnh thoảng nghe Lục Lập Đỉnh chặc lưỡi nói một mình:

– Thế này thì chắc hắn phải có thuật khinh công siêu việt.
Nghĩ thế, Lục Lập Đỉnh lại dùng thuật khinh công chạy khắp vùng, ẩn hiện trong bóng tối chập chờn, hy vọng tìm ra dịch thủ. Nhưng vô hiệu, sau khi tìm khắp nơi, Lục Lập Đỉnh lại trở về trước ngôi mộ ôm mặt khóc sướt mướt.
Ba người khách thấy thế khuyên giải:
– Thưa Lục Huynh! Lục huynh hãy an tâm. Chúng tôi tin chắc rồi đây thế nào cũng tìm ra ác tặc nàỵ
Lục Lập Đỉnh giương đôi mắt tròn xoe nói lớn:
– Lão già là aỉ Có liên quan gì đến gia đình tả Các ngươi đã biết sao các ngươi không nóỉ
Một trong ba người khách thưa:
– Câu chuyện này rất dài dòng và bí hiểm, chúng ta không nên ở đây mà đàm luận. Xin Lục huynh cùng chúng tôi về đại sảnh, đem hết trí ra xét đoán thế nào cũng tim ra được duyên cớ.
Lục Lập Đỉnh như hối hận trứoc cử chỉ quá bồng bột của mình tỏ vẻ ân hân nói:
– Xin quý khách thứ lỗi ! Tôi vì quá đau khổ nên đã thất lễ.
Ba người khách ôn tồn thưa:
– Xin Lục huynh đừng nghĩ thế.
Bốn người trở về Lục gia trang, vào an toạ nơi đại sảnh. Nét mặt Lục Lập Đỉnh vẫn rầu rầu chưa nguôị Sau một vài chung tra, Lục Lập Đỉnh lui vào hậu đường tim phu nhân kể lại sự tình. Nhưng lúc nãy giờ, sau khi nghe câu chuyện Lục Vô Song kể lại, phu nhân xách kiếm ra đi chưa về. Không tìm gặp vợ, Lục Lập Đỉnh quay ra đại sảnh để cũng khách hàn huyên.
Ba người khách bắt đầu kể lại câu chuyện của họ bị “xích luyện thần chưởng ” cho Lục Lập Đỉnh nghẹ
Họ là những người hộ tống làng hoa thuộc đất Sơn Đông. Một người họ Tô, một người họ Long và một người họ Thân
Vừa nghe qua tên họ, nghề nghiệp của các vị khách Lục Lập Đỉnh đã bất bình nói:
– Ta xưa nay có bao giờ quen với những người hộ tống. Các ngươi tìm đến nhà ta ý muốn gì?
Ba người khách lễ mễ đứng dậy chắp tay nói:
– Xin Lục huynh rộng lòng thương cứu mạng mặc dầu chúng tôi là kẻ hèn mọn không dám được Lục huynh chiếu cố.
Lời rên rỉ ấy làm cho Lục Lập Đỉnh động lòng. Chàng hỏi:
– Thôi, các ngươi hãy đứng dậy và kể cho ta nghe vì sao laị bị “xích luyện thần chưởng “?
Hai người họ Long và Tô đồng thưa:
– Cả ba chúng tôi đều thụ thương bởi độc thủ “xích luyện thần chưởng “.
Vừa nói họ vừa lật áo đưa vai cho Lục Lập Đỉnh xem.
Thấy những dấu máu tay ửng hồng rùng rợn, Lục Lập Đỉnh hét lên:
– Vì sao cả ba người cũng bị một lần ? Kẻ nào đã dùng ngón độc thủ đấỷ Vì sao các ngươi lại biết thân phụ ta có thể chữa mạng cho các ngươi ?
Người họ Long thưa:
– Các đây bảy hôm chúng tôi có áp tải một chiếc xe từ Sơn Đông đế n Phúc Kiến. Khi đếnn vùng Dương chân, vì khí trời oi ả nên chúng tôi tạm dừng chân tại một tửu điếm để giải khát. Bỗng chúng tôi thấy xa xa có một người cưỡi ngựa xăm xăm đi tớị Đến gần thì ra đó là một đạo cô, khoác chiếc áo hoàng bào, ngồi trên lưng một con lừa thấp, tuổi vào trạc trung niên nhưng nhan sắc còn cực kỳ diễm lệ. Đạo cô đến trước quán cho ngựa dừng lại, bước đến gọi tửu điếm pha trà. Trong nhóm chúng tôi có tên Châu này vốn háo sắc, Nay gặp mỹ nhân khó có thể bỏ quạ Chàng bước đến giai nhân vừa cười vừa nói:
– Cô nương đi một người một ngựa, thân gái dặm trường không sợ cường đạo hay sao ? Thôi hãy cũng tôi sớm tối cho có bạn đường , ý cô nương nghĩ thế nàỏ
Người đẹp mỉm cười đáp:
– Thưa, tiên nữ nghĩ rằng cường đạo đâu có đáng ngại bằng quí vị hộ tống phiêu xạ
Dứt lời nàng đưa bàn tay ngọc vổ nhẹ vào vai tên Châụ Lạ thay, chàng Châu đang tươi tỉnh bỗng mặt mày xanh xám, tay chân run lẩy bẩy, hàm răng đánh vào nhau cầm cập như bị gió lạnh rồi toàn thân lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Nghe đến đây, Lục Lập Đỉnh nhìn kỹ lại tên Châu từ đầu đến chân và nói:
– Ngón đó gọi là ngón “Cửu do tục thủ”. Con quái tắc ấy thật là nham hiểm.
Người họ Long kể tiếp:
– Còn lại tôi và Tô hiền đệ. Cả hai chúng tôi đều hoảng hốt. Tôi bước đến đỡ Châu hiền đệ , còn Tô hiền đệ nóng nảy xỉ vào mặt đạo cô mà rằng:
– Sao đạo cô nỡ ác tâm dùng tà thuật hại chúng tôi ?
Đạo cô không đáp, chỉ mỉm cười bước đến bên chúng tôi, cũng lấy tay vỗ nhẹ vào vai tôị Tôi cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, rồi lạnh giá như băng. Chúng tôi lảo đảo ngã xuống đất. Bọn phu xe thấy thế đứng nhìn trơ trơ như những tượng đá.
Đạo cô nhìn chúng tôi bĩu môi khinh bỉ:
– Tài nghệ của chúng bay chỉ có thế mà dám đảm đương bảo vệ phiêu xa, dám trương cờ đến đất Giang Nam này thì chúng bay quả cũng to gan thật.
Đoạn đạo cô chỉ vào mặt ba chúng tôi nói:
– Đứa nào muốn tận số hay đến đây ta cho nếm một chưởng nữạ
Tôi sợ đạo cô nổi giận, tặng thêm cho chúng tôi mỗi người vài chưởng nữa thì vong mạng nên vôi thưa:
– Xin đạo cô tha cho chúng tôi tội thất lễ.
Đạo cô cười với cái cười khinh bỉ nói:
– Thế ra đến bây giờ chúng bây mới biết cái uy của chúng bây saỏ
Chúng tôi tranh nhau nói:
– Thưa, chúng tôi không dám thất lễ nữa, xin bái phục đạo cộ
Đạo cô trở ngược chiếc quạt lông đang trên tay, dùng cán gõ nhẹ vào đầu tôi một cáị Ôi Chúa! Không biết bao nhiêu luồng tử khí khác thường, vừa nóng vừa lạnh chạy khắp mình khiến toàn thân bủn rủn và cực kỳ đau đớn. Tôi chắp tay lạy lục nói:
– Muôn lạy đạo cô ! Chúng tôi xác phàm mắt thịt, đứng trước núi Thái sơn mà không biết, xin đạo cô chớ chấp.
Lời van vỉ của tôi làm cho nét mặt của đạo cô có dịu lại, nàng nói:
– Sư phụ ta chỉ dạy ta thuật đánh người mà không truyền thuật cứu ngườị Ta cho các người biết, kẻ nào đã trúng độc của ta thì mạnh lắm cũng chỉ sống được 10 ngày thôị
Nói xong, đạo cô lại nhoẻn miệng cười, phe phẩy chiếc phất trần phủi sạch bụi trên vạt áo rồi đủng đỉnh bước ra, ung dung lên lưng lừa như một khách thừa lương giục cương rảo bước.
Bấy giờ nỗi lo sợ chiếm cả tâm hồn tôị Tôi không còn lưu giữ thể diện trước bọn xa phu nữạ Tôi rán sức chạy theo đạoc ô và quỳ gối van lơn:
– Xin đạo cô hãy thương tình cứu mạng chúng tôị Được sống chúng tôi nguyện kết cỏ ngậm vành.
Lục Lập Đỉnh nghe đến đây cau mày làm cho người tên Long hoảng sợ, nói:
– Thưa Lục chủ, chúng tôi đến đây mong được Lục chủ cứu mạng. Sự tình ra sao thế chúng tôi kể lại thế, không dám thêm bớt.
Lục Lập Đỉnh nói:
– Được, các ngươi cứ kể tiếp cho ta nghẹ
Người tên Long kể tiếp:
– Trong lúc tôi lạy lục cầu xin cứu mạng thì đạo cô quay lại cười nói:
– Thôi được ! Ta chỉ cho các ngươi một con đường sống nhưng con đường nầy hy vọng mong manh đấỵ Sống hay không là do ở số mạnh của các ngườị Vậy các ngươi hãy đến trấn Lăng Hồ, phủ Hồ Châu, gặp vị lão anh hùng Lục Triển Nguyên may ra có thể cứu mạng được. Ta nhắn lời hỏi thăm và ta sẽ gặp lãọ
Đôi mày Lục Lập Đỉnh càng cau lại, chàng vừa kinh ngạc vừa băn khoăn tự hỏi:
– Như thế viêc quật mồ song thân ta và việc trên hẳn có liên quan với nhau chăng? Thật lạ lùng làm saỏ
Người tên Long thưa:
– Theo ý kẻ hèn này thì hai việc ắt có gì mật thiết và quan hệ với nhaụ
Lục Lập Đỉnh hỏi:
– Với lời rên rỉ của ngươi, nữ tặc quyết định như thế nàỏ
– Tôi những hy vọng lời rên rỉ của tôi sẽ làm mềm lòng đạo cô đó nhưng ngờ đâu, nàng một mực như đe doạ:
– Đây đến Hồ Châu còn xa, các ngươi còn bao nhiêu thời khắc nữa mà lại phí phạm vào những hy vọng hão huyền.
Nói xong nàng thức lừa cất vó. Bụi đường tung lên. Trong khoảng khắc chúng tôi không còn thấy bóng nàng đâu nữạ Chúng tôi nhìn nhau ngao ngán và không thể không tin lời của đạo cộ
– Bấy giờ ba anh em chúng tôi, trên vai nào cũng in đậm một vết máu ửng đỏ mang dấu năm ngónn tay của mỹ nữ. Vết hồng chưởng càng ngày càng ăn rộng ra, chúng tôi còn chỉ có cách đến Lục Gia trang nhờ Lục công cứu mạng. Nhưng đến đây thì Lục công đã thành người thiên cổ. Chúng tôi tuyệt vọng nghe tin ấy như một bản án tử hình, chúng tôi không còn đủ trí óc để nghĩ rằng Lục huynh là người thừa kế Lục Công hẳn thừa hiểu cái bí quyết cứu nhân độ thế. Vậy mong Lục huynh thương tình cứu mạng, chúng tôi sẽ xin kết cỏ ngậm vành.
Lục Lập Đỉnh ngồi nghe tên Long kể một hồi rồi chậm rãi nói:
– Ta từ nhỏ chỉ biết luyện tập trong sân nhà, chưa bao giờ dấn thân trên các bước phiêu lưu mạo hiểm. Các ngươi không biết đến ta cũng không lấy làm lạ.
Lời nói của Lục Lập Đỉnh tuy có vẻ khiêm tốn song thực ra còn đượm một nét tự phụ vô cùng tinh tế.
Chàng đứng dậy đi tới đi lui trong phòng với dáng điệu hiên ngang tự đắc. Trông dáng điệu ấy ba người khách mừng thầm vì nghĩ rằng Lục Lập Đỉnh có đủ tài năng cứu mạng.

Chương 2: Xích Luyện Thần Chưởng Với Mối Tình Thù

Lục Lập Đỉnh đang thong dong đặt từng bước trước sân nhà bỗng chàng dừng lại, đôi mắt tròn xoe nhìn đăm đăm vào bức tường trước mặt. Dưới ánh sáng lập loè của chiếc thiền đăng nơi đại sảnh, bức tường trắng xoá hiện lên chín dấu bàn tay máu. Màu máu đỏ ửng còn tươi như có người vừa ấn vào. Vết tay in rất có thứ tự. Từ trên trần nhà trở xuống hai vệt song song. Dưới một chút tiếp theo hai vệt song song nữa. Và cứ thế chín bàn tay máu kéo dài từ trên xuống dưới, mà ba vết cuối cùng cách mặt đất hơn một trượng. Ba người khách hộ tống phiêu xa cũng ngạc nhiên trố mắt nhìn vào bức tường có bàn tay máu. Bấy giờ nét mặt của Lục Lập Đỉnh không còn ngang nhiên tự phụ nữa. Chàng lẩm bẩm:
– Con quỉ cái này đến tìm ta làm gì? Giữa ta và hắn có mối thù truyền kiếp gì chăng?
Lục Lập Đỉnh lại nghĩ đến Lục phu nhân vắng nhà, lòng nóng như đốt, không quan tâm đến ba người khách đang chờ quyết định của chàng, chàng rảo bước ra mé cổng toan đi tim Lục phu nhân, nhưng lúc đó Lục phu nhân cũng vừa về đến, một tay dắt Trình Anh, một tay dắt Lục Vô Song đẩy cổng bước vào. Trông thấy chồng, Lục phu nhân lắc đầu một cách tuyệt vọng.
Lục Lập Đỉnh chưa muốn cho Lục phu nhân biết chín bàn tay máu in trên tường vì sợ Lục phu nhân xúc động mạnh, bèn đem câu chuyện 3 tên hộ tống phiêu xa kể lại.Lục phu nhân hỏi:
– Như thế chúng ta có nên cho họ trú lại nhà chăng?
Lục Lập Đỉnh đáp:
– Việc này có quan hệ đến họ đâu.
Lục đại nương đem Trình Anh và Lục Vô Song vào phòng khép cửa cẩn thận rồi mới trở ra nói với Lục Lập Đỉnh:
– Lạ lùng làm sao! Gia trang chúng ta ngày hôm nay là ngày đại biến.
Lục Lập Đỉnh ngơ ngác hỏi:
– Có việc gì khác chăng ?
Lục đại nương nói :
– Bọn gia đinh đều cho thiếp hay gia súc trong nhà đều chết hết.
Lục Lập Đỉnh trố mắt nhìn vợ hỏi lại:
– Phu nhân nói sao ?
Lục đại nương thưa:
– Thiếp nói tất cả gia súc đều chết tiệt. Ba con chó, bốn con mèo, bảy mươi con heo, mười con ngỗng, hai mươi con gà đều chết một lượt.
Lục Lập Đỉnh vội vã mở cửa phòng chạy thẳng ra cửa sau thì thấy tên đầy tớ trại đang đứng khóc mếu máo. Trên sân nào heo, nào chó, nào ngỗng, nào gà nằm la liệt ngổn ngang, nhưng con vật nào cũng vẫn còn tươi như mới cắt tiết.
Lục Lập Đỉnh hỏi tên đây tớ:
– Vì sao gia súc lại bị chết như vậy ?
Tên đầy tớ vừa khóc vừa đáp:
– Thưa gia chủ, lúc xẩm tối con đang chẻ củi sau nhà, bỗng dưng con cảm thấy trong nhà sao vắng vẻ khác thường, chó không sủa, gà không kêu… Con bước vội ra chuồng gà xem thì thấy cả bầy gà trong chuồng đều chết hết. Con chạy lên chuồng heo thì thấy bảy mươi con heo vừa lứon vừa nhỏ đang nằm yên. Con liền …
Lục Lập Đỉnh ra hiệu bảo tên đầy tớ đừng nói nữa, mắt đăm đăm nhìn vào con chó A hoa nằm chết, đầu bị đánh vỡ. Chàng lẩm bẩm
– Thế này thì không phải đám gia súc chết vì ôn dịch.
Lục Lập Đỉnh lại quan sát từng con vật thì thấy con vật nào cũng bị một vết đánh trên đầu, dấu vết rất nhỏ chứng tỏ kẻ sát hại dùng một cử chỉ rất nhẹ nhàng.
Lục Lập Đỉnh liên tưởng đến cái phất trần của đoạ cô đã dùng hãm hại hạ tên hộ tống phiêu xa, chàng buột miệng nói một mình:
– Thôi đích thị rồi, không còn lầm lẫn nữa. Chính nó đã đến đây dùng cán phất trần diệt gia súc của ta trước khi xâm nhập gia trang. Từ xưa đến nay, ta chưa hề dấn thân trên bước giang hồ làm gì có gây thù oán. Thế này thì hẳn con ác quỉ ấy đã nhắm vào hai vợ chồng ta để rửa một mối hận thù nào đó cho dòng giống. Nhưng hận thù gì?
Chàng còn suy nghĩ vừa thở bước vào đại sảnh, thấy ba người khách vẫn chờ đợi.
Chàng nói:
– Các người đã thấy việc nhà ta không may gặp phải chuyện không hay, chỉ có anh em em ruột thịt mới lưu trú được.Vậy các người hãy tìm nơi khác nghỉ ngơi.
Ba người khách nghe nói hốt hoảng mặt mày xám nhợt, nói không ra lời, vội tuột xuống ghế quỳ lạy thở than.
– Lục huynh nỡ nào để chúng tôi thiệt mạng trong lúc Lục huynh có thể cải tử hoàn sanh.
Tuy trong bối rối, nhưng Lục-lập-Đỉnh không nỡ từ khước lòng nhân đạo, liền vào phòng trong lấy ra 27 mũi kim vàng, rồi bảo ba người khách cởi cả quần áo, tự tay mình điểm vào các trọng huyệt. Lạ thay! Mỗi mũi kim dài độ nửa gang tay mà đâm lút vào người vẫn không thấy đau đớn gì cả.
Sau khi điểm xong mỗi người chín huyệt đạo Lục-lập-Đỉnh nói
– Thôi! Các người hãy đi quanh vùng nầy tìm nơi khác trú ngụ. Quá ba hôm ta mới biết có cứu được hay không.
Ba người khách cảm ơn và hỏi:
– Kính thưa Lục huynh, Lục huynh vừa nói đến những chuyện không may ở gia trang nầy chẳng hay đai hoa ấy do đâu, Lục huynh có thể cho chúng tôi biết chăng?
Lục lập Đỉnh không muốn mất thì giờ với những kẻ vô danh tiểu tốt, liền nói thẳng:
– Ba vị đã bị trúng ngón độc thủ xích luyện thần chưởng, chỉ mười ngày là vong mạng, nay ta đã làm phước điểm cho mọi vị chín huyệt bằng kim vàng để tạm dừng sự bành trướng của máu độc. Vậy phải chờ quá ba hôm mới biết hiệu quả. Các người hãy đi đi để ta lo việc của ta đừng làm mất thì giờ ta vô ích.
Ba người khách nói:
– Nếu chẳng may trong thời gian ấy Lục huynh có mệnh hệ naò chúng tôi biết phải làm sao?
Lục-lập-Đỉnh đảo lộn cặp mắt một vòng, lạnh lùng nói:
– Trên trần thế này, ngoài ta ra không còn ai có thể trị nổi ngón độc thủ ấy. Nếu ta có mệnh hệ nào tin các người cũng phải chết mà thôi.
Ba người khách còn chần chờ ý nghĩ, Lục lập Đỉnh dựng dậy tiếp lời:
– Các người còn chần chờ gì nữa! Nếu các người còn trì hoãn ở lại đây, con ác quỉ kia sẽ đến, và lúc đó không còn gì cứu chữa nữa.
Ba người khách nghe nhắc đến đạo cô hoảng vía, chắp tay bái tạ và kéo nhau ra khỏi Lục gia trang.
Lục lập Đỉnh không còn giữ lễ đưa khách ra cổng nữa, cứ ngồi yên trên ghế, mắt đăm đăm nhìn chín bàn tay máu in trên vách. Bỗng đằng sau có tiếng gót chân bước nhẹ, và hai bàn tay nhỏ xíu chạy vào đôi mắt của Lục lập Đỉnh.

Chàng thất kinh hét:
– Ai thế?
Thì ra đó là Lục vô Song, con gái cưng của Lục lập Đỉnh.
Lục Vô Song, đã quen cái trò chơi thân mật này đối với cha mẹ từ thuở lên ba. Cứ mỗi lần cha mẹ có việc gì lo buồn, cô bé ấy lại giở nhiều trò chơi tiêu khiển.
Nhưng lần này Lục lập Đỉnh ở trong trạng thái vô cùng hốt hoảng, mất bình tĩnh, hét như sấm, làm cho Lục vô Song cũng khiếp vía.
Thấy cha mình không nhã nhặn như mọi lần, Lục vô Song bất bình nói:
– Con đùa với phụ thân, sao phụ thân nỡ giận?
Lục lập Đỉnh thương hại, nắm tay con chưa kịp tỏ lời thì tên đầy tớ A Căn từ phía ngoài bước vào thưa:
– Thưa gia chủ, có khách từ xa đến.
Đang bực mình, Lục lập Đỉnh không muốn khách đến quấy rầy mình, liền bảo tên đầy tớ:
– Mày ra nói với khách rằng tao không có ở nhà, lúc khác sẽ đến.
A Căn nói:
– Người đó là một nữ khách, chẳng phải đến xin gặp gia chủ mà chỉ xin tá túc một đêm.
Lục lập Đỉnh kinh ngạc hỏi:
– Mày nói sao? Nữ khách nào?
A Căn đáp:
– Khách là một thiếu phụ, có dẫn theo hai đứa bé khôi ngô tuấn tú.
Như có ý nghi ngờ, Lục lập Đỉnh hỏi:
– Thiếu phụ ấy không phải là một đạo cô chứ?
A Căn thưa:
– Không phải đạo cô! Người này ăn mặc ra vẻ một đại nương quí phái.
Lục lập Đỉnh hơi yên lòng, nói:
Thế thì ngươi dẫn họ vào nhà khách dọn cơm cho họ lót lòng và xếp đặt cho họ chỗ nghỉ ngơi.
A Căn vâng lời bước ra ngoài. Lục lập Đỉnh thủng thẳng theo sau, bụng bảo dạ:
Ta hẵng xem người ấy ra sao?
Nhưng Lục phu nhân lại chạy vào phòng đón chàng lại cau đôi mày nói:
Phu quân bằng lòng cho hai đứa bé trai đó tạm trú nơi đây sao?
Lục lập Đỉnh quay về phía bức tường chỉ vào chín bàn tay máu nói:
Hai đứa bé ấy nếu đã được chỉ định vào con số 9 thì dẫu có trốn nơi đâu cũng không thoát khỏi độc thủ của đạo cô.
Lục đại nương nhìn kỹ chín bàn tay máu, bỗng đôi mắt hoa lên. Nàng có cảm giác như chín bàn tay kia lay động, mỗi lúc một lớn hơn và màu đỏ làm xây xẩm cả mặt mày.
Lục đại nương lảo đảo bước tới đưa tay đấm mạnh vào bức tường. Một tiếp “đốp” rợn người! Lục Phu nhân hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngồi thừ trên chiếc tràng kỷ, đôi mắt mơ màng lẩm bẩm:
– Vì sao nhà ta chỉ có bảy người mà ở đây lại 9 bànn tay ?
Lục Lập Đỉnh thở dài đỡ vợ dậy ái ngại:
– Phu nhân ơi ! sự việc đã đến nỗi nãy dẫu chúng ta có sợ sệt cũng chẳng ích gì. Chúng ta cần mạnh dạn để chấp nhận sự thật. Hai bàn tay trên chính là mạng song thân ta. Hai bàn tay kế tiếp là mạng của chúng ta, rồi đến hai bàn tay nữa là Trình Anh và Lục Vô Song. Sau hết ba bànn tay cuối cùng là sinh mạng của A Căn và hai tên tỳ nữ. Đó là lỗi cảnh cáo của con ác tặc hăm doạ tàn sát cả gia đình để không còn một bóng người, không còn một tiếng vật.
Lục phu nhân hỏi:
– Sao chúng đeo đuổi song thân ta làm gì?
Lục Lập Đỉnh buồn bã đáp:
– Chính ta cũng chẳng rõ nguyên nhân nào ? Chẳng biết con ác quỷ đó với song thân ta có một mối thù truyền kiếp nào chăng ? Những người đã chết chúng còn quật mồ cướp thây hẳn có một oan cừu cay nghiệt.
Lục phu nhân hỏi:
– Phu quân đinh ninh rằng lão già kia và con ác quỷ đó sẽ đến đây sao?
Lục Lập Đỉnh mím đôi môi, cay đắng nói:
– Điều đó tất nhiên rồi !
Giữa lúc hai vợ chồng đang bàn luận thì tên đầy tớ A Căn nét mặt hầm hầm bước vào thưa:
– Thưa gia chủ! Chúng nó chơi đến trò này quá lắm rồi.
Lục phu nhân hỏi dồn:
– Lại chuyện gì xảy ra nữa ? Thật khốn kiếp.

Lục Lập Đỉnhcũng nóng lòng hỏi vội:
– Việc gì đó ? Có quan hệ chăng?
A Căn thưa:
– Thưa, chẳng hiểu kẻ nào chơi nghịch đem xích sắt khoá kỹ chiếc cổng bên ngoài, kêu gì chúng cũng không mở. Con tức giận xô hoài mà chẳng được.
Cả hai vợ chồng Lục Lập Đỉnh nghe nói thất sắc, thu hết can đảm tiến về phía cổng ngoài. Họ đi song song với nhau và cẩn thận từng bước một.
Đến cổng, đôi cánh cửa nặng nề bằng gỗ lim vẫn đóng cứng. Lục Lập Đỉnh vận dụng hết sức bình sinh, hai tay bấu chặt vào cổng, chun chân dùng thế nhấc bổng lên, nhưng cánh cổng vẫn nặng như đá không lay chuyển chút nào.
Lục đại nương ngạc nhiên cho là điều quái lạ, dùng chân nhảy phóc lên đầu tường, đưa mắt quan sát. Bên ngoài không có một bóng người, không có một tiếng động, bốn bề yên lặng như tờ.
Để khám phá việc lạ, Lục đại nương rút kiếm, cẩn thận nhảy ra phía ngoài tường, men vào cánh cổng.
Thì ra, kẻ nào đùa nghịch đã đem xích sắt khoá cánh cổng tự lúc nào.
Lục đại nương nổi giận hỏi:
– Bọn này muốn trêu ta sao?
Nàng toan xông đến chém gãy chiếc xiềng xích cho vỡ tan hàng trăm mảnh cho hả giận. Nhưng bỗng nhiên nàng chùn chân vì phía trên có treo vuông lụa nhuộm chín bàn tay. Màu máu tươi và đỏ chót.
Lúc đó, Lục Lập Đỉnh cũng đã tung chân nhảy lên đầu tường, thấy vuông lụa máu, chàng biết ngay địch thủ đã dùng dấu hiệu để cảnh báo và uy hiếp tinh thần.
Không còn sợ sệt, Lục Lập Đỉnh quay về phía phu nhân nói với giọng cương quyết:
– Ngày hôm nay nhà ta phải chịu dồn dập những tai ương. Nhưng đó mới là chuyện mở màn cho những khốc liệt sau này. Con ác quỷ đó chỉ muốn cái chết của vợ chồng ta. Nhưng dù có chết chúng ta cũng phải giữ tròn uy danh cho dòng họ Lục.
Lục đại nương nghe chồng nói, lòng tự ái con nhà võ cũng nổi lên. Nàng nghiến chặt hai hàng răng nói:
– Thưa phu quân, Lời phu quân thật chí lý. Dẫu phải chết thiếp quyết không rời phu quân.
Hai người nhảy xuống bờ tường trở vào đại sảnh.
Khi vào đến hậu viên, Lục Lập Đỉnh thoáng nghe đâu đây có tiếng động chàng vội vã đẩy Lục đại nương vàoo trong còn mình xách kiếm lăm le từng bước một tiến tới.
Chàng thoáng thấy một bóng người! Một bóng người ngồi trên đầu tường ở hoa viên. Trông kỹ thì đó là một đứa bé trai, tóc đan thành hai bím chổng ngược lên trời, tay đang vân vê một cánh hoa lang tiêu.
– Hãy cẩn thận nhé ! Không khéo rơi xuống đấy !
Thì ra, Trình Anh và Lục Vô Song trong lúc vợ chồng Lục Lập Đỉnh mắc bận tâm lo công việc, hai cô bé này đã cũng một đứa bé trai vừa mới đến túc ngụ rủ nhau đi tìm hoa lăng tiêu sau vườn.
Lục Lập Đỉnh nhủ thầm:
– Ta cứ tưởng hai đứa bé trai đến đây ẩn núp, nào ngờ chúng lại tinh nghịch vậy.
Thằng bé đứng trên đầu tường làm dáng điệu như sắp ném hoa đang cầm nơi tay.
Lục Vô Song kêu lớn:
– Ném cho tôi đi ! Ném cho tôi đi !
Thằng bé nghe kêu mỉm cười tung đoá hoa về phía Trình Anh.
Trình Anh nhanh tay hứng lấy rồi đưa lại cho Lục Vô Song . Lục Vô Song tỏ vẻ bất bình làm mặt giận , ném đóa hoa xuống đất giẫm chân lên chà nát rồi bĩu môi nói:
– Quí lắm đấy, ta chẳng thèm lấy đâu !
Thấy con và cháu đang đùa nghịch một cách vô tư, chẳng biết gì đến hiểm hoạ đang bao trùm cả Lục gia trang, Lục Lập Đỉnh thở dài quay gót trở về phòng.
Trình Anh thấy Lục Vô Song không lấy hoa, lại còn tỏ ý hờn giận liền hỏi:
– Sao em khó tánh thế ?
Lục Vô Song đáp:
– Em không thèm lấy hoa của nó. Để tự tay em lấy cho mà xem.
Dứt lời, Lục Vô Song nhún mình nhảy vọt lên cao, níu lấy một cành cây đu qua đầu tường, chuyển mình sang một cành cây châu ngân quế lanh lẹ như một con sóc.
Thằng bé thấy thế cười khì, thách:
– Có giỏi thì nhảy lại qua đây !
Lục Vô Song đang thòng người lơ lửng trân cành châu ngân quế nghe tiếng thách đố liền du cả người phóng mạnh về phía thằng bé.
Đứng về phương diện võ thuật, lối nhảy như thế là một lối nhảy vô cùng nguy hiểm, chỉ có những kẻ tài nghệ cao cường mới dùng thuật khinh công liều lĩnh trong nguy biến. Thế mà Lục Vô Song chỉ vì không được tặng hoa, chạm lòng tự ái, đã dám lao mình cho đến đích mà không lường trước được nguy hiểm.
Thằng bé hốt hoảng ré lên:
– Thôi rồi ! Thôi chết rồi !
Cả một khối người rơi đúng chỗ nó. Thằng bé giơ tay lên đỡ. Nhưng Lục Vô Song miệng thét lên lời trách móc, hai tay xua không cho thằng bé đón lấy mình.
Thật quá kinh ngạc ! Làm sao trong một thế giằng co như thế mà cô bé có thể giữ được quân hình.

Lục Vô Song miệng kêu thất thanh, liền rơi xuống đất.
Thằng bé thứ hai đứng dưới chân tường thấy thế chạy lại giơ tay đón đỡ nhưng Lục Vô Song rơi từ chỗ cao quá nên thằng bé không tài nào đỡ nổi. Cả hai đều lăn nhào trên mặt đất. Lục Vô Song nằm thiêm thiếp còn thằng bé bể gò má, máu me lênh láng.
Trình Anh và thằng bé kia hoảng vía chạy đến.
Bây giờ thằng bé kia lồm cồm ngồi dậy được, tay ôm má, còn Lục Vô Song bị thương nơi bàn toạ không đứng dậy nổi. Trình Anh ẵm xốc Lục Vô Song bồng vào nhà, miệng la lớn:
– Di trượng ơi, Adi ơi, nguy lắm, nguy lắm!
Lục đại nương nghe tiếng kêu lật đật nhảy ra khỏi phòng chạy về hướng hoa viên. Nhưng chạy được một đoạn thì từ trên mái nhà nghe tiếng một vật ném tới. Lục đại nương né mình tránh khỏi và xem lại vật ấy là một tử thi.
Không kịp trở vào lấy vũ khí, Lục đại nương phi thân lên mái ngói. Chân nàng vừa đặt chưa vững thì hai tử thi nữa bị ném vụt đến trước mặt nàng. Lục đại nương bị vướng chân phải lộn nhào xuống phía sau hoa viên.
Lúc ây, Lục Lập Đỉnh cũng nghe tiếng Trình Anh kêu cứu nên từ đại sảnh bước ra.
Vừa đến nơi, thấy Lục phu nhân bị rớt từ trên xuống, chàng thất kinh liền vận dụng ngón “Thanh đình tam sao thuỷ” phi thân đến, đưa hai tay đỡ. Lục phu nhân rớt gọn trên hai cánh tay chàng.
Xem lại thấy Lục phu nhân không bị thương tích gì, Lục Lập Đỉnh an lòng đặt vợ xuống đất rồi phóng mình lên mái nhà, quay nhìn tứ phía.
ánh trăng vằng vặc, gió rít rì rào. Tuyệt nhiên không có một bóng người. Lập Lục Đính khinh thân chạy khắp nơi, từ trước ra sau, từ tiền sảnh đến hậu viên, nhìn từ mái ngói đến thềm hè mà vẫn chẳng thấy gì lạ.
Chàng lẩm bẩm:
– Con ác quỉ này không muốn gặp ta ngay lúc bây giờ thì dẫu có tìm hắn cũng uổng công.
Nghĩ thế chàng phi thân nhảy về phía giếng nước.
Bỗng chàng gặp một thiếu phụ đến trọ ban chiều một tay bồng Lục Vô Song, một tay dắt đứa bé bị thương trở về đại sảnh.
Người thiếu phụ không lo cho đứa con mình mà lại lo săn sóc cho Lục Vô Song.
Lục Lập Đỉnh ngỡ là Lục Vô Song vừa bị độc thủ của đạo cô nhưng nhìn kỹ chỉ thấy thương tích nhẹ nơi bàn toạ nên chàng an lòng, lễ phép hỏi thiếu phụ:
– Thưa nương nương, nương nương không lấy thế làm phiền chứ?
Thiếu phụ mỉm cười lắc đầu:
– Xin Lục gia đừng nghĩ thế.
Lục Lập Đỉnh ra hiệu bảo Lục đại nương săn sóc cho thằng bé con chu đáo.
Lục đại nương thấy thương tích ở má thằng bé khá nặng liền xe toang vạt áo rịt lại vết thương. Trong lúc đó, người thiếu phụ để ý chăm sóc Lục Vô Song từng li từng tí.
Lục Vô Song, con bé gan dạ ấy bây giờ mới biết đau. Cô ta rên rỉ từng hồi.
Người thiếu phụ tỏ ra một tay châm cứu lành nghề. Nàng chỉ cần điểm huyệt đạo bên trên vết thương tức khắc Lục Vô Song không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Lục Lập Đỉnh thấy thế ngạc nhiên hỏi:
– Thưa, huyệt đó là huyệt gì vậy?
Thiếu phụ đáp:
– Thưa, đó là Bích hải huyêt và uy hang huyệt. Điểm trúng hai huyệt đó thì thần kinh tạm tê liệt, huyết thống điều hoà cho đến khi vết thương được lành hẳn.
Được thiếu phụ giảng giải rành rẽ, lại thấy lối săm sóc thương tích rất tinh vi, Lục Lập Đỉnh tin chắc người thiếu phụ đó cũng là tay bản lĩnh trong đời, và con nhà danh giá nên không ngại ngùng hỏi tiếp:
– Thưa nương nương, nương nương là ai ? và nương nương đến đây có việc gì chỉ giáo cho vợ chồng tôi chăng ?
Người thiếu phụ không trả lời chỉ để tâm đến việc chăm sóc vết thương cho Lục Vô Song. Nàng dùng một bàn tay thoa cho bàn toạ Lục Vô Song, một tay vẽ trog không trung những vòng tưởng tượng.
Lục Lập Đỉnh lấy làm lạ tự hỏi:
-Taị sao người này lại có lối chữa vết tư hưong như lỗi cứu chữa thân phụ ta ngày trước. Thôi đúng rồi ! Nàng này quả là thủ pháp “Nhất dương chỉ”.
Chàng rón rén bước ra phía sau lưng thiếu phụ, lấy cả hai bàn tay đánh mạnh vào ót. Thiếu phụ, tay mặt vẫn thao bóp cho Lục Vô Song, bỗng nghe tiếng gió nàng đưa tay trái ra đỡ. Hai chưởng lực chạm nhau quá mạnh làm cho Lục Lập Đỉnh đứng không vững phải bước lùi mấy bước.
Giữa lúc đó từ trên mái nhà xuất hiện một giọng cười trong trẻo, và có tiếng nói vòng xuống:
– Ta chỉ muốn lấy mạng của chín người trong nhà Lục gia trang. Kẻ nào không liên quan, hãy sớm rời khỏi đây kẻo mang họa.
Tiếng nói rõ ràng là giọng của một phụ nữ. Lục Lập Đỉnh quay đầu nhìn lên, thấy bóng một đạo cô chỉnh tề trong bộ võ phục, hai tay chống vào hông ngạo nghễ nhìn xuống.
ánh trăng rọi vào mặt, soi rõ đạo cô đó có một sắc đẹp vô cùng diễm lệ. Người ta có cảm tưởng đó là một cô gái măng tơ, tuổi chưa đầy hai tám và tràn đầy nhựa sống của lứa thanh niên. Nhưng đằng sau vai nàng nhô lên đôi kiếm khiến cho kẻ si tình cũng phải dè dặt.
Đạo cô buộc vào thắt lưng một dây lụa đào, gió tung phấp phới như hai vệt máu phụt giữa không trung khiến kẻ thiếu tinh thần cũng phải khiếp sợ.
Tuy trong căm hận nhưng Lục Lập Đỉnh cũng không thể không thừa nhận cái sắc đẹp uy nghi của đạo cô. Chàng tấm tắc ngợi khen và lẩm bẩm:
– Con ác quỉ đã 10 năm làm chấn động giới giang hồ, không ngờ ngày nay tuổi vẫn còn son trẻ, sắc đẹp chưa phai mờ.
Bỗng chàng quắc mắt, chỉ tay gọi lớn:
– Này, có phải ngươi đã từ giã “xích luyện” đến đây chăng ? Ta là Lục Lập Đỉnh đây ! Ngươi muốn gì ?
Đạo cô vẫn giữ nụ cười trên môi, ngạo nghễ đáp:
– à! té ra ngươi đang chờ ta đến! Biết điều như vậy cũng tốt lắm. Nhưng tốt hơn nếu ngươi đem vợ và con cháu ra đây giết hết trước mặt cho ta xem tận mắt, rồi ta cho ngươi được phép tự sát. Chỉ có thế ngươi mới bảo tồn được uy danh cho dòng họ Lục và ta cũng khỏi mất công hạ thủ cả gia đình ngươi.
Dứt lời, đạo cô buông một tràng cười khanh khách.
Trước những lời nhục mạ đó, Lục Lập Đỉnh tuy chưa phải là khách giang hồ song dòng máu con nhà võ cũng sôi lên. Vả lại, đứng trước một thiếu phụ thơ như liễu, yếu như đào, chàng tưởng như nội cộng chàng có thể bẻ gãy cành phù dung tức khắc. Chàng rít lên:
– Nữ tặc! Đừng lắm lời! Ta giúp cho mày theo ông bà về chín suối để ăn năn tội lỗi.
Vừa dứt tiếng, Lục Lập Đỉnh phóng người lên mái ngói. Đạo cô nhanh như chớp rút đôi song kiếm múa xoay tròn như vũ bão. Đôi kiếm long lanh dưới ánh trăng ánh lên những đường nét tuyệt mỹ.
Lục Lập Đỉnh nhìn những vệt sáng thu hẹp dần, mới cảm thấy tài nghệ mình còn quá non nớt, không thể đương đầu với đôi tay mềm mại đầy kinh nghiệm chiến đấu đó.
Về phần đạo cô, hẳn nàng cũng quá hiểu tài nghệ của Lục Lập Đỉnh, một kẻ từ thưở bé sống trong lụa là nhung gấm nên nàng không quan tâm mấy. Nàng chỉ dùng các thế võ khích lệ để trêu Lục Lập Đỉnh trước khi kết thúc.
Mũi kiếm của đạo cô dần dần siết hẹp vào người Lục Lập Đỉnh, vây quanh lấy mình và và dồn Lục Lập Đỉnh khắp mọi nơi theo ý muốn.
Cái trò chơi quái ác nầy cuối cùng buộc Lục Lập Đỉnh phải xuôi tay nhắm mát để đợi nhát kiếm kết liễu của đạo cô.
Nhưng việc phải đến không thể tránh. Nhát kiếm cuối cùng nhắm đầu Lục Lập Đỉnh chém sả tới với một thế rất mạnh.

[Audio] Tiên Giả

Bỗng nhát kiếm dội lên. Một tiếng “kong” rùng rợn.
Thì ra, người thiếu phụ tá túc lúc chiều đã đến kịp thời cứu nguy cho Lục Lập Đỉnh.
Cuộc đấu chiến lại tiếp tục giữa hai thiếu phụ.
Nếu bình tĩnh mà thưởng thức thì trên mái ngói nãy giờ trở nên một đấu trường mà quang cảnh diễn ra vô cùng đẹp mắt.
Người thiếu phụ phục sức màu tro, còn đạo cô mặc màu hoàng hạnh. Cả hai thứ thay đổi chỗ ngôi, lúc tiến, lúc thoát, lúc công lúc thủ, lúc nào cũng như vâng theo mọi đường lối đã định trước.
Cái tuyệt kỷ của đôi bên là vũ khí không bao giờ chạm vào nhau mà tinh thần đôi bên cũng không lúc nào thay đổi. Người nào vẻ mặt cũng tươi cười như một vũ nữ lúc trình diễn trước khán giả. Thỉnh thoảng trên mặt họ chỉ thoáng hiện vài nét thần phục lẫn nhau.
Bỗng đạo cô hét lên:
– Con tiện tỳ kia! Ta vâng mạng sư phụ ta đến đây sát diệt nhà họ Lục, can hệ gì đến mày mà mày cản trở công việc của ta?
Người thiếu phụ cũng với nụ cười kiêu hãnh đáp lại:
– Sư phụ nhà ngươi có việc với Lục Triển Nguyên đáng lẽ phải sớm tìm Triển Nguyên mà thanh toán. Nay Triển Nguyên đã ra người thiên cổ sao sư phụ ngươi lại tìm đến giết hại con cháu. Như vậy đâu phải cử chỉ cao đẹp của người vũ dũng.
THiếu phụ nói chưa dứt lời, bất thình lình ba chiếc ngân châm từ tay áo đạo cô bắn ra. Hai chiếc hướng về phía thiếu phụ và một chiếc hướng về Lục Lập Đỉnh.
Nhanh như chớp, thiếu phụ tung kiếm đánh bật hai chiếc ngân châm rơi xuống mái ngói. Trong lúc đó Lục Lập Đỉnh đưa tay đón chiếc kim châm một cách bất ngờ.
Thấy thế đạo cô cười phá lên rồi tung mình nhảy ra cửa cổng. Trong phút chốc nàng đã mất dạng.
Thiếu phụ đứng nhìn theo lối khinh công của đạo cô tỏ vẻ thán phục vô cùng.
Khi xuống đến hoa viên, thiếu phụ thấy trong tay Lục Lập Đỉnh còn cầm chiếc kim châm thất kinh nói:
– Hãy ném đi, ném đi mau!
Bây giờ Lục Lập Đỉnh không còn mảy may ý thức nghi ngờ thiêú phụ nữa nên nghe nói chàng liền vứt chiếc ngân châm sang một bên, đưa tay lên xem thì thấy bàn tay chàng tái nhợt.
Qúa khiếp sợ, Lục Lập Đỉnh nói lớn:
– Trời ơi, tôi bị nhiễm độc rồi !
Thiếu phụ nói:
– Đúng vậy. Tôn huynh đã bị nhiễm phải một chất độc tối nguy hiểm. Chẳng những làm hại ở tay mà còn có thế nguy hiểm đến tánh mạng.
Dứt lời thiếu phụ dùng kiếm cắt ngang vạt áo buộc vàoo tay Lục Lập Đỉnh không cho máu độc chảy vào tim rồi móc túi lấy hai viên thuốc gia truyền đưa cho Lục Lập Đỉnh nhai nuốt.
Lục Lập Đỉnh cảm thấy hai ngón tay giữa như tê liệt và sưng lớn dần.
Bấy giờ, hai người đã đi đến bên Lục đại nương. Người thiếu phụ không hề lưu ý đến bệnh tình Lục đại nương cũng như Lục Vô Song và đứa bé trai mà chỉ lo hai ngón tay của Lục Lập Đỉnh. Nàng dùng mũi kiếm xẻ xâu vào hai ngón tay của Lục Lập Đỉnh đến tận xương. Hai dòng máu đen sẫm chảy ròng ròng xuống đất.
Lục Lập Đỉnh kinh hãi, bụng bảo dạ:
– Ta chỉ năm lấy kim ngân mà đã bị nhiễm độc như vậy. Nếu cây kim ấy đâm vào người thì còn gì là tính mạng.
Sau khi xẻ ngón tay của Lục Lập Đỉnh lấy máu xong, thiếu phụ bước đến đỡ Lục đại nương lên ghế và kéo xiêm áo lên nhìn thương tích.
Quả nhiên, hai đầu gối của Lục đại nương đều trúng phải ngân châm. Oái oăm thay, chính kim này là loại kim thường ngày Lục Lập Đỉnh dùng để chữa bệnh.
Lục Lập Đỉnh cảm thấy mầm đại hoạ càng trầm trọng hơn. Các vết thương của vợ con chưa lành nhưng chàng thấy đáng ngại hơn là những việc sắp xảy ra sau này.
Nhớ đến hai tử thi mà địch thủ đã dùng nó ném vào Lục đại nương, chàng bước vội ra ngoài xem.
Thì ra ba cái xác ấy chính là ba xác của những người đã bị xích luyện thần chưởng vừa rồi.
Lục Lập Đỉnh nhìn kỹ mỗi tử thi và rất ngạc nhiên vfi những chiếc kim trước đây Lục Lập Đỉnh châm vào huyệt giải để giúp chúng thoát chết thì nay lại được nằm ở các huyệt tử.
Chỉ một huyệt tử cũng đủ vong mạng huống hồ nay chín huyệt giải lại được thay đổi cả vào chín huyệt tử.
Lục Lập Đỉnh than thầm:
– Thật con đạo cô này không còn chút lương tâm nào.
Lục Lập Đỉnh thương tình đến vuốt mặt từng người.
Trong ba người, có tên Long chưa chết hẳn. Lục Lập Đỉnh xoè bàn tay trên mặt, hắn lấy hết tàn lực nói giọng khàn khàn:
– Lục chủ…! Phần tôi chết… bất hạnh đã dành.., còn Lục chủ cũng nên trốn đi nơi khác. Tôi thiết tưởng trên đời này chỉ có Lục Triển Nguyên …. mới cứu được…. còn con của Lục Triển Nguyên dẫu có thương người cũng chẳng làm gì nổi. Gia chủ ơi, gia chủ hãy trốn đi nơi khác là hay hơn… khỏi phải thiệt mạng. Sớm muộn hắn cũng trở lại đây…
Hơi nói yếu dần và ngất nghẹn. Cuối cùng hắn cố mở đôi mắt nhìn vào mặt Lục Lập Đỉnh lần chót.
Và khi thấy Lục Lập Đỉnh đã hiểu rõ ý muốn của hắn, hắn thở phào một hơi và nhắm mắt bằng lòng chết một cách thanh thản, không ân hận.
Người thiếu phụ rất cảm động trước cái chết của ba tên phiêu xa, thở dài nguyền rủa.
– Con ác quỉ! Con ác quỉ hắn nó không còn chút nhân tâm nào.
Bấy giờ Lục Lập Đỉnh mới có thì giờ để ý dến thiếu phụ, và nhớ đến ơn cứu mạng vừa rồi. Chàng chấp tay nói:
– Tôi thật kẻ có mắt như mù. Đứng trước núi Thái sơn mà không trông thấy, mong đại nương dung tha và cho kẻ hàn này được rõ đại danh.
Thiếu phụ đáp:
Thưa, dòng họ thiếp thuộc dòng quan gia, họ Vũ.
Lục Lập Đỉnh giật mình nói:
– Quả nhiên! Kẻ hèn này đoán không sai. Thấy đại nương săn sóc Lục Vô Song kẻ hèn này đã đoán hiểu đại nương là môn hạ của Đại sư Nhất Đăng, Đại lý đất Vân Nam. Vậy xin mời đại nương lên sảnh để kẻ hèn này được dâng ít chung trà.
Mọi người theo Lục Lập Đỉnh lên đại sảnh.
Sau khi an toạ, Lục Lập Đỉnh kéo con gáo vào lòng nựng nịu. Nét mặt cô bé còn xanh nhợt. tuy nhiên, cô bé rất can đảm. Dẫu vết thương còn đau mà cô bé không hề rên rỉ tiếng nào. Cử chỉ ấy khiến Lục Lập Đỉnh phải bận tâm suy nghĩ.
Qua một phút trầm lặng, Vũ tam nương cất tiếng:
– Lục chủ ạ! Chúng ta đang đứng trước một đối thủ rất kiên nhẫn và lợi hại. Vừa rồi đồ đệ của nó vừa tới thì nó lại thân hành đến ngay lập tức. Thiếp không dám khinh thường tài nghệ của Lục chủ, song đối với bọn chúng dẫu thiếp có giúp tay đi nữa cũng khó lòng địch nổi. Vả lại, với bọn này, khi chúng sanh chuyện thì trốn cũng không bao giờ thoát. Vậy tốt hơn sống chết đã có số trời, chúng ta cùng nhau đương đầu với chúng từ giờ phút này còn hơn. thiếp đoán chắc con ác tặc đó thế nào cũng trở lại.

tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !