1. Home
  2. Đan Đạo
  3. [Audio] Thần Đạo Đan Tôn dịch
  4. Tập 2: Lăng Mộ – Thiên Dược Các (c6-c10)

[Audio] Thần Đạo Đan Tôn dịch

Tập 2: Lăng Mộ – Thiên Dược Các (c6-c10)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6 : Thiên Dược Các

Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đi ra cửa, ba người Lăng Mộ Vân muốn ngăn, nhưng căn bản không dám ra tay, ngay cả Lăng Trọng Khoan cũng bị đánh bại, Lăng gia còn có ai là đối thủ?

Trừ khi Lăng Đông Hành trở về.

Nhưng coi như Lăng Đông Hành trở về, hắn sẽ giúp bên nào? Cái này không phải chuyện rõ rành rành sao.

Sắc mặt của năm tên thị nữ cũng vô cùng đặc sắc, các nàng nhìn thấy một màn kịch, đủ các nàng thổi trên ba năm.

– Đi đâu?

Sau khi ra Lăng gia, Lưu Vũ Đồng hỏi Lăng Hàn.

– Thiên Dược Các.

Lăng Hàn thuận miệng nói.

Lưu Vũ Đồng nha một hồi, nàng cho rằng Lăng Hàn muốn phối dược cho mình, dù sao nàng là “bệnh nhân” nha.

Hai người đi rất nhanh, chỉ gần mười phút liền đến.

Thiên Dược Các là một thế lực rất lớn, ở mỗi một thành thị của Vũ Quốc đều có chi nhánh, còn ở ngoài Vũ Quốc có hay không, giới hạn ở tri thức của tiền thân, hắn cũng không rõ ràng. Nói tóm lại, dược liệu, đan dược của Thiên Dược Các là đầy đủ nhất, nếu như ở đây cũng không mua được, như vậy ở chỗ người khác khẳng định cũng không mua được.

Lăng Hàn vào dược các, đi tới trước một bệ cửa, phía sau ngồi một nữ tử tuổi thanh xuân, dáng dấp tương đối xinh đẹp. Thấy Lăng Hàn đi tới, nàng lập tức đứng lên, dịu dàng nở nụ cười, nói:

– Chào hai vị, ta tên Tiểu Đào, rất vinh hạnh phục vụ hai vị.

Nàng chăm chú nhìn Lưu Vũ Đồng mấy cái, dù sao cô gái này không phải đẹp đẽ bình thường, ngay cả nàng thân là nữ nhân, cũng có chút không dời mắt nổi.

Lăng Hàn gật gù nói:

– Ta muốn Tử Hà Thảo, Kha Lam Quả, Bách Niên Chu Trúc, Hồng Diệp Thự, Lạn Diệp Khô Thụ Căn.

Tiểu Đào mờ mịt, nàng làm ở đây hơn hai năm, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói năm loại dược liệu kia. Nàng run lên một hồi, mới nói:

– Hai vị khách nhân, thực sự không phải, năm loại dược liệu này, ta nghe cũng chưa từng nghe, các ngươi chờ chút, ta giúp các ngươi đi hỏi.

– Có thể.

Lăng Hàn gật gù, năm loại dược liệu này xác thực rất lạ, bởi vì ngoại trừ dùng để phối chế Nguyên Tâm linh dịch, ở chỗ khác rất ít dùng đến. Mà cấp bậc của Nguyên Tâm linh dịch, tuy không cao, nhưng mà kiếp trước hắn sáng tác, chỉ truyền cho mấy người, nhưng có lưu truyền tới nay hay không thì không nhất định.

Một lát sau, chỉ thấy Tiểu Đào cùng một trung niên hơn ba mươi tuổi đi tới.

– Ngươi chính là gia hỏa quấy rối kia?

Người đàn ông trung niên kia nhìn Lăng Hàn một chút, trên mặt đều là vẻ khinh thường.

Lăng Hàn hơi nhướng mày, nói:

– Cái gì gọi là gia hỏa quấy rối?

– Ta nhổ vào, lung tung báo tên dược liệu căn bản không tồn tại, cái này không phải cố ý quấy rối là gì?

Người đàn ông trung niên kia hừ nói, một bộ ta đã sớm nhìn thấu vẻ mặt của ngươi.

Lăng Hàn nói:

– Làm sao ngươi biết những dược liệu này là ta nói lung tung?

– Cái này không phải phí lời sao, ta đường đường là Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm, những dược liệu này ta ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói, không phải ngươi nói lung tung thì là cái gì? Nhanh cút ra ngoài cho ta!

Người đàn ông trung niên kia phất tay, thật giống như đuổi con ruồi.

Hắn gọi Mã Đại Quân, đúng là Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm.

Trong cửa hàng còn có những khách nhân khác, nghe hắn nói như thế, đều “Ồ” một tiếng, lộ ra vẻ kính sợ.

Đan Sư là một nghề nghiệp rất khan hiếm lại cao quý, chia làm bốn đẳng cấp lớn Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi đẳng cấp còn có thể phân chia tỉ mỉ, bao gồm ba tiểu phẩm giai là thượng, trung, hạ. Dù là loại cấp thấp như Hoàng Cấp trung phẩm, cũng được hoan nghênh cùng tôn trọng, bị tất cả thế lực lớn tranh đoạt.

Tỷ như Thương Vân Trấn, cũng chỉ có một Đan Sư như thế, chịu trách nhiệm duy trì Thiên Dược Các, bình thường không cần hắn luyện chế đan dược gì, chỉ là dùng để tọa trấn.

Bởi vậy, Mã Đại Quân tự nhiên có đủ vốn kiêu ngạo.

– Ngay cả Mã Đan Sư cũng nói như vậy, tiểu tử này khẳng định là tới quấy rối.

– Thực sự là buồn cười, lại chạy đến Thiên Dược Các ngang ngược, đây là đứa ngốc từ đâu tới?

Tất cả mọi người đều giúp Mã Đại Quân nói chuyện, Đan Sư cực kỳ cao quý, bởi vậy thiên hướng tự nhiên hết sức rõ ràng.

Lăng Hàn có chút tức giận, nói:

– Ngươi chưa từng nghe nói, kia là ngươi học nghệ không tinh, tại sao có thể võ đoán cho rằng người khác quấy rối? Ngươi đi gọi người học vấn sâu nhất trong cửa hàng các ngươi ra đây, ta nói với hắn.

– Ngươi là thứ gì, dám ra lệnh cho ta làm việc?

Mã Đại Quân đồng dạng có vẻ rất không thích, hắn đã tự mình đi ra “vạch trần”, sao ngươi còn ở nơi này quấy nhiễu? Lại nói, hắn chính là người phụ trách của Thiên Dược Các nơi đây, còn có ai học vấn cao hơn hắn?

Đương nhiên, Chư Đại Sư không tính, người ta chỉ là du ngoạn, đột nhiên có linh cảm, mượn dùng nơi này luyện đan mà thôi.

Lưu Vũ Đồng nhìn ở trong mắt, khóe miệng hơi giương lên, có vẻ chờ mong.

Lần này có thể nàng sẽ không xuất thủ.

Thiên Dược Các là một quái vật khổng lồ, ngay cả Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải khách khí, huống chi nàng chỉ là một tiểu bối của Lưu gia, tuyệt đối không thể bồi tiếp Lăng Hàn hồ đồ.

Không phải ngươi rất biết thổi sao, hiện tại sao không thể hiện?

Tuy nàng đáp ứng làm thị vệ cho Lăng Hàn, hơn nữa chỉ là tạm thời, nhưng lấy kiêu căng tự mãn của nàng, đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện, chí ít hiện tại không thể. Bởi vậy, nàng rất muốn nhìn thấy dáng dấp túng quẫn của Lăng Hàn.

Nữ nhân lại băng sơn, cũng có tâm trả thù.

– Còn không mau cút đi!

Mã Đại Quân phủi tay một cái, rất thiếu kiên nhẫn.

– Ngươi không nên hối hận?

Lăng Hàn thong thả nói.

– Ha ha, ngươi có thể làm gì ta?

Mã Đại Quân không khỏi vui vẻ, thiếu niên này lại còn dám uy hiếp mình.

Những người khác trong cửa hàng cũng chế giễu, thiếu niên này là thiếu gia nhà ai a? Nhưng dù là con cháu của hai đại gia tộc thì lại làm sao, nào có tư cách hò hét với Đan Sư Hoàng Cấp trung phẩm.

Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Đồng.

Trong lòng Lưu Vũ Đồng hiện lên một tia xem thường, lại muốn bảo mình ra tay sao? Lại nghe Lăng Hàn nói:

– Lớn tiếng gọi cho ta: dư Đồng Cốc Sa! Liền gọi ba tiếng, càng lớn càng tốt.

Đây là ý gì?

Lưu Vũ Đồng trừng lớn đôi mắt đẹp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Lăng Hàn, trái tim liền thổn thức, không khỏi làm theo, quát to:

– Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa! Dư Đồng Cốc Sa!

Nàng là Tụ Nguyên Cảnh, trung khí mười phần, tiếng như Sư Tử Hống.

– Hai người các ngươi đều có tật xấu, nhanh đuổi bọn họ ra ngoài cho ta!

Mã Đại Quân giận dữ nói, nói với hai tên hộ vệ trong cửa hàng.

Oành! Một tiếng vang thật lớn, thật giống như món đồ gì nổ tung, phàm là Đan Sư đều có thể lập tức kết luận, đây là nổ lô, sự tình mà mỗi Đan Sư đều sẽ gặp phải.

Oành oành oành oành,… tiếng bước chân liên tiếp vang lên, từ trên lầu một đường đi xuống, rất nhanh, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện trên thang lầu, bước dài vọt tới trước mặt Lưu Vũ Đồng, kích động nói:

– Làm sao ngươi biết dư Đồng Cốc Sa?

Trên người ông lão còn mang theo thảm trạng sau nổ lô, chòm râu, lông mày, tóc đều cháy một bộ phận, khuôn mặt già nua đen nửa bên, y phục cũng rách rưới. Bị một ông lão như vậy dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm, lúc này trong lòng Lưu Vũ Đồng quái dị là có thể tưởng tượng được.

Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc chính là một viên huy chương bạc ở ngực ông lão, kia là tiêu chí của Đan Sư, làm bằng bạc, đại diện cho. . . Huyền Cấp! Một viên thì lại đại diện cho hạ phẩm.

Lão giả này là Đan Sư Huyền Cấp hạ phẩm.

Ai ya, nhân vật như vậy, cho dù ở Hoàng Đô, cũng là khách quý của tất cả đại gia tộc, cho dù là Lưu gia gia chủ nhìn thấy đối phương cũng phải khách khí xưng đối phương một tiếng “Đại sư” .

Nhưng hiện tại, vị “Đại sư” kia lại dùng ánh mắt như chó giữ nhà nhìn mình, đầy mặt muốn biết, điều này làm cho Lưu Vũ Đồng làm sao có thể không cảm thấy quái lạ?

Nàng không khỏi nhìn về phía Lăng Hàn, thiếu niên này còn có bao nhiêu địa phương thần kỳ?

Chương 7 : Chư Đại Sư

Phốc!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong dược điếm đều phun ra ngoài.

Coi như có người không quen biết vị Chư Hòa Tâm Chư Đại Sư này, cũng có thể từ huy chương trước ngực hắn nhận ra thân phận của hắn, là Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm.

Huyền Cấp!

Đối với người bình thường mà nói, đây là thân phận vô cùng tôn quý, có thể so với Hoàng Triều đại thần, thậm chí còn cao quý hơn người đứng đầu một thành. Nhưng hiện tại vị đại sư này, bởi vì một câu nói mà lộ ra dáng dấp như thế, bảo người làm sao không giật mình?

Mà gợi ra tất cả, lại là một thiếu niên lang.

Làm sao có khả năng!

Rất nhiều người đều phát điên, dù đánh vỡ đầu, bọn họ cũng không thể nào tiếp thu được sự thực.

Chu Đại Quân càng ngơ ngác, vị Chư Đại Sư này là đại nhân vật của phân bộ Thiên Dược Các ở Vũ Quốc, tồn tại như vậy, bình thường hắn căn bản không thể gặp, chỉ có thể nghe nói một ít sự tích của đối phương mà thôi.

Bởi vậy, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Chư Đại Sư, hắn có thể không kinh hãi sao?

Lẽ nào tiểu tử này không phải tới quấy rối, tên thuốc hắn nói đều là thật?

Lăng Hàn dùng mũi ngửi ngửi, nói:

– Ngươi ngược lại cũng thông minh, cải tiến phương pháp phối chế Phong Hỏa Đan, dùng Tử Hùng đan, Thiên Ti đằng, Hắc Linh Thạch thay thế mấy vị dược liệu quý giá hơn, nếu như vậy, dược hiệu sẽ không kém quá nhiều, nhưng thành phẩm lại giảm mạnh.

Chư Hòa Tâm đột nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn Lăng Hàn, thất thanh nói:

– Làm sao ngươi biết?

Đây là bí mật của hắn, vốn định sau khi thành công lại công bố, để mấy lão hữu, đối thủ cũ khiếp sợ một lần.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

– Đương nhiên là dùng mũi đoán được.

Ngươi là quái vật sao? Chỉ dùng mũi ngửi liền biết rõ? Phải biết đan phương là vật vô cùng quý giá, Đan Sư nào cũng sẽ không dễ dàng để người nhìn thấy, giống như công pháp võ đạo vậy.

Vấn đề là, chính Chư Hòa Tâm cũng không có nghiên cứu thành công đan phương cải tiến, nhưng Lăng Hàn chỉ dùng mũi ngửi một hồi liền phân tích ra, để Chư Hòa Tâm làm sao có thể không kinh hãi đến biến sắc.

– Phương pháp cải tiến này cũng không phải là không thể, có điều Đồng Cốc Sa quá mạnh, điểm tan lại cao, coi như mài nhỏ nữa cũng còn sót lại ở trong thành đan, ảnh hưởng chất lượng đan dược. . . Ngươi dùng hàm răng Liệt Diễm báo thay thế Đồng Cốc Sa thử xem.

Lăng Hàn đề nghị, năm đó hắn cũng từng thuận miệng chỉ điểm qua mấy người, sau này không ai không thành đan đạo đại sư.

Chư Hòa Tâm lập tức suy diễn ở trong đầu, lẩm bẩm nói:

– Liệt Diễm Báo thuộc tính “Hỏa”, vừa vặn trung hoà âm tính của Hắc Linh Thạch, mà đạt đến nhiệt độ cao thì hòa tan, sẽ không tích trữ ở trong đan dược.

– Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời! Tại sao ta không nghĩ tới chứ?

Ông lão há mồm trợn mắt, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập hừng hực, hắn lập tức nói:

– Tiểu hữu, mời lên lầu một lát, để lão hủ hảo hảo chiêu đãi.

Chiêu đãi là giả, hắn còn muốn từ trong miệng Lăng Hàn dụ ra chút mánh khóe a.

Ở hắn suy đoán, Lăng Hàn hẳn là truyền nhân đan đạo thế gia nào đó.

Lăng Hàn nở nụ cười, nói:

– Không được!

– Tại sao không được?

Chư Hòa Tâm cuống lên, tiểu tử này rất có khả năng là một quyển đan phương toàn thư a!

– Có người bảo ta cút ra ngoài.

Lăng Hàn cố ý nói, nói xong nhìn Chu Đại Quân một chút.

Phù phù, Chu Đại Quân đặt mông ngồi trên đất, lúc này thực sự là khóc không ra nước mắt a.

Hắn làm sao có thể nghĩ đến, thái độ của Chư Hòa Tâm đối với Lăng Hàn sẽ như vậy? Sớm biết như vậy, hắn sẽ coi Lăng Hàn là lão thái gia đến cung phụng. Làm sao bây giờ, sắc mặt hắn không khỏi khó coi.

Những người khác nhìn ở trong mắt, đều lắc đầu, vừa nãy chỉ cần Chu Đại Quân nói khách khí một chút, thái độ không hùng hổ doạ người, thì hiện tại cũng không đến nỗi không có đường lui.

Họa từ miệng ra a!

Chư Hòa Tâm lập tức quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt già nua, lộ ra vẻ tức giận.

Hắn có thể không phẫn nộ sao?

Là một Đan Sư, hắn suốt đời theo đuổi chính là tăng lên tiêu chuẩn luyện đan, thu được nhiều đan phương hơn. Hiện tại rõ ràng có một quyển “đan phương toàn thư”, nhưng ngươi lại bảo đối phương cút? Ngươi có cừu oán với lão tử sao?

– Hồn trướng!

Hắn phẫn nộ quát.

– Chuyện gì thế này, nói rõ cho ta!

Mã Đại Quân quả thật muốn tự sát a, nhưng ở dưới Chư Hòa Tâm ép hỏi, hắn lại không dám không đáp, không thể làm gì khác hơn là ấp a ấp úng đem chuyện vừa rồi nói một lần, cũng không có bẻ cong sự thực, nhưng nhục mạ Lăng Hàn tự nhiên là không thể nói lần nữa, hắn còn không có đần độn như vậy.

– Ngươi thật uy phong a!

Chư Hòa Tâm lập tức tát tới, đánh cho Mã Đại Quân xoay chuyển ba vòng mới dừng lại.

– Ngươi chưa từng nghe nói liền cho rằng không có? Vậy dược liệu ngươi chưa từng nghe nói còn nhiều lắm, lẽ nào đều muốn trừ tận gốc sao?

– Nói cho ngươi biết, năm loại dược liệu này đều xác thực tồn tại!

– Tử Hà Thảo có thể tìm trong Trầm Hương Cốc, Kha Lam Quả ở thung lũng Bách Liên Sơn, Bách Niên Chu Trúc sinh ở nơi cực dương, Hồng Diệp Thự ở khu đầm lầy hoang vắng, Lạn Diệp Khô Thụ Căn khá hiếm thấy, phải ở trong rễ cây già mục nát trăm năm trở lên mới có thể tìm được.

– Ta sai rồi! Ta sai rồi!

Mã Đại Quân không ngừng xin lỗi, ngay cả Chư Hòa Tâm cũng nói như vậy, còn có cái gì phải hoài nghi? Hắn đưa tay đánh mặt mình, nói:

– Là ta không nên đắc ý vênh váo, là ta mắt chó coi thường người khác!

Chư Hòa Tâm nhìn lại Lăng Hàn, nói:

– Tiểu hữu, thực là xin lỗi, thực là xin lỗi.

Đột nhiên hắn sững sờ, bởi vì hắn nghĩ tới lúc trước, thời điểm còn chưa xuất sư, từng nghe sư phụ nói một phương thuốc, kia là phương thuốc chữa trị linh căn, trong đó có mấy vị thuốc mà Lăng Hàn muốn mua.

Bởi vì năm đó sư phụ hắn rất cảm khái, nói phương thuốc này tuy không cần luyện thành đan dược, nhưng hiệu quả lại kỳ giai, tiếc là niên đại quá lâu, chỉ biết tên mấy vị chủ dược, nhưng cụ thể điều phối làm sao đã sớm thất truyền.

Đúng là như thế, nên ấn tượng của hắn rất sâu sắc, lúc này đột nhiên hồi ức lại.

Lẽ nào, chẳng lẽ, Lăng Hàn mua những dược liệu này, chính là vì phối chế Nguyên Tâm linh dịch?

Trái tim hắn không khỏi thịch thịch thịch, nếu như có thể được đan phương này, đốt cho ân sư dưới cửu tuyền, nói vậy lão nhân gia tất có thể mỉm cười nhắm mắt.

– Tiểu hữu, những tài liệu ngươi muốn mua kia, chẳng lẽ là vì phối chế…

– Nguyên Tâm linh dịch.

Lăng Hàn gật đầu, cũng không có ẩn giấu nói.

– Linh căn của ta bị thương nhẹ.

Phốc!

Mã Đại Quân lập tức phun ra ngoài, linh căn hao tổn, đối với Võ Giả mà nói quả thực là thương tích trí mạng, ngay cả hắn cũng không thể nhúng tay! Nhưng nghe ý tứ của Lăng Hàn, cái này tựa hồ là việc nhỏ như con thỏ.

Hai mắt của Lưu Vũ Đồng cũng phát quang, nàng là Lưu gia quý nữ, tuy bản thân không phải Đan Sư, nhưng mà biết rất nhiều đan dược cấp cao, tỷ như Nguyệt Hằng đan, là có thể trị linh căn.

Vấn đề là, Nguyệt Hằng đan quý giá đến không cách nào hình dung, dù Lưu gia muốn có được một viên, cũng cần bỏ ra cái giá khổng lồ, hơn nữa còn chưa hẳn mua được.

Lăng Hàn a Lăng Hàn, đến cùng ngươi ẩn giấu bao nhiêu bí mật?

Nàng đối với Lăng Hàn càng ngày càng hiếu kỳ, hiện tại coi như Lăng Hàn nói không muốn nàng làm thị vệ, phỏng chừng lòng hiếu kỳ cũng khiến nàng lưu lại.

Chương 8 : Thuyết phục

– Tiểu hữu, mời lên trên!

Chư Hòa Tâm ân cần mời, có vẻ cực kỳ khách khí, không dám bày biện cái giá của Đan Sư Huyền Cấp.

– Lão phu có thể bảo đảm, năm ngày, không, trong vòng ba ngày liền có thể tìm đủ dược liệu mà tiểu hữu cần.

– Được!

Lăng Hàn gật đầu, kiếp trước hắn là vương giả, nhưng hiện tại còn rất nhỏ yếu, không ngại kết giao vài bằng hữu, kéo một ít quan hệ.

Loại tiểu nhân vật như Mã Đại Quân, trừng trị một chút liền được, hắn không cần chấp nhặt với đối phương.

Chư Hòa Tâm nhất thời đại hỉ, vội vã dẫn đường, mang theo Lăng Hàn cùng Lưu Vũ Đồng đi tới lầu ba, tiến vào một gian thư phòng tao nhã.

– Xin hỏi sư thừa của tiểu hữu là cao nhân nào?

Ông lão hỏi.

– Không môn không phái, tự học.

Lăng Hàn nói, kiếp trước hắn từng đi thăm tất cả thế lực đan đạo, dung hợp thông suốt, cuối cùng tự thành một phái, trở thành Đan Sư vĩ đại nhất từ trước tới nay.

Chư Hòa Tâm không tin, Lăng Hàn còn trẻ như vậy, làm sao có khả năng có trình độ cao như thế ở trên đan đạo? Có điều, hắn rất thưởng thức Lăng Hàn, có ý dẫn đối phương gia nhập Thiên Dược Các, liền khảo thi đối phương.

Lăng Hàn thong dong đáp lời, hắn là đan đạo đại sư, đứng đầu kim cổ, ai có thể ở trên đan đạo luận bàn với hắn? Nói nói tầm đó, quyền chủ động liền đến trong tay mình, thỉnh thoảng để Chư Hòa Tâm vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, mà trên mặt hắn, biểu hiện cũng biến thành càng ngày càng cung kính.

Học không niên kỷ, người giỏi làm thầy.

Trước đó hắn còn một mực gọi tiểu hữu, đặt mình ở vị trí cao hơn, nhưng rất nhanh liền sửa lại xưng hô, gọi Lăng Hàn là “Đan hữu”, cuối cùng mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống, không nhịn được đứng lên, cung kích đứng ở bên người Lăng Hàn lắng nghe dạy dỗ, như một đan đồng, lại như lúc trước hắn cùng ân sư học nghệ.

Ở trong lòng hắn, Lăng Hàn đã đứng ở độ cao như vậy, thậm chí, hắn có loại cảm giác, chỉ nói lý luận cùng kiến thức, Lăng Hàn vượt xa sư phụ của hắn.

– Đại sư, ta có thể đi theo bên cạnh ngài, lắng nghe ngài giáo huấn hay không?

Chư Hòa Tâm nói ra một câu, để Lưu Vũ Đồng suýt chút nữa bị hù chết, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cái này tựa hồ là thuận lý thành chương a.

Có điều, nếu để cho những đại gia tộc ở Hoàng Đô kia biết, sợ là mỗi người đều sẽ đố kị chết Lăng Hàn!

Đây chính là một Đan Sư Huyền Cấp a, mặc dù mới hạ phẩm, nhưng hai chữ Huyền Cấp này còn chưa đủ sao?

Trong lòng Lưu Vũ Đồng khiếp sợ, đối với làm thị vệ cho Lăng Hàn, mâu thuẫn lại ít đi mấy phần. Ngươi xem, ngay cả đan đạo đại sư như Chư Hòa Tâm cũng cầu đi theo Lăng Hàn, nàng còn có cái gì không phục?

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

– Ta tạm thời không có ý thu đồ đệ.

Nói thật, thiên phú đan đạo của Chư Hòa Tâm, dưới cái nhìn của hắn, chỉ là bình thường, năm đó hắn thu ba đồ đệ, người nào không phải kinh diễm tuyệt thế?

Chư Hòa Tâm cảm thấy đáng tiếc, cũng biết Lăng Hàn ghét bỏ thiên phú đan đạo bình thường của hắn, không có tư cách làm đồ đệ, hắn cũng cảm thấy cái này rất tự nhiên, Lăng Hàn ở trên đan đạo, trình độ thực sự quá cao thâm, để hắn chỉ có thể ngưỡng vọng, muốn làm đệ tử của đối phương, đúng là một loại hy vọng xa vời.

Lưu Vũ Đồng ngơ ngác, Lăng Hàn lại từ chối!

Từ chối!

Này là Đan Sư Huyền Cấp hạ phẩm a, chỉ cần Chư Hòa Tâm gật đầu, dù là Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải nghênh đón, thậm chí gả ra một vị công chúa cũng được. Nhưng Lăng Hàn lại từ chối, còn không lưỡng lự như vậy.

Cái tên này… Thật là khiến người ta xem không hiểu.

– Có điều, nếu như ngươi có cái gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Lăng gia tìm ta.

Lăng Hàn lại nói một câu.

– Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư!

Chư Hòa Tâm liên tục chắp tay, trên mặt không che giấu được vẻ vui thích.

Lưu Vũ Đồng âm thầm líu lưỡi, nếu như tình cảnh này để người khác nhìn thấy, bảo đảm sẽ kinh ngạc đến con ngươi rơi ra. Đan Sư Huyền Cấp a, thân phận cao quý cỡ nào, bây giờ lại dùng lễ đệ tử ở trước mặt Lăng Hàn, có thể đi bái phỏng hắn một lần cũng cảm thấy vinh hạnh.

– Hừm, vậy ta đi trước.

Lăng Hàn nói.

– Ta đưa đại sư!

Chư Hòa Tâm vội vàng nói.

– Đúng rồi, Vũ Đồng, trên người ngươi có tiền không, đưa trước một ít tiền thuốc.

Lăng Hàn quay đầu nói với Lưu Vũ Đồng.

Hiện tại Lưu Vũ Đồng tự nhiên biết thuốc này là Lăng Hàn mua cho chính hắn, không phải trị bệnh cho nàng, không khỏi phết miệng, thầm nghĩ cái tên này đúng là vắt cổ chày ra nước, mới vừa thu mình làm thị vệ, liền nhìn chằm chằm ví tiền của nàng.

– Không cần, không cần!

Chư Hòa Tâm vội vã xua tay, ngày hôm nay hắn từ chỗ Lăng Hàn nghe được tri thức đan đạo, có thể nói là giá trị liên thành, sao còn không ngại thu tiền thuốc của Lăng Hàn.

– Đại sư, để ta bày tỏ chút tâm ý a.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:

– Vậy theo ngươi.

Tuy hắn chỉ tùy ý chỉ điểm Chư Hòa Tâm một chút, nhưng hắn đã từng là đế vương đan đạo, lần này chỉ điểm, đủ Chư Hòa Tâm được lợi cả đời.

Chư Hòa Tâm nhất thời vui mừng, có thể thay Lăng Hàn làm chút chuyện, dù chỉ là loại chuyện nhỏ này, hắn cũng cực kỳ tình nguyện, thậm chí cảm thấy quang vinh.

– Ta mua thêm chút Hồi Nguyên Đan.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, lại nói.

– Hồi Nguyên Đan này không đáng tiền, đâu thể nào phiền đại sư ngài mua, ta tiện tay là có thể luyện chế, tự nhiên tặng cho đại sư.

Chư Hòa Tâm vội vã nói.

Lưu Vũ Đồng líu lưỡi lần thứ hai, Hồi Nguyên Đan có thể để Võ Giả cấp tốc khôi phục nguyên lực, là đan dược phụ trợ không thể thiếu trong chiến đấu, không phải “tiện tay luyện chế” đơn giản như vậy.

Tuy Lăng Hàn chỉ cần Hồi Nguyên Đan hạ phẩm cấp thấp nhất, nhưng một viên ít nhất cũng phải ba lượng bạc.

Chư Hòa Tâm ra tay rất hào phóng, trực tiếp cho Lăng Hàn một trăm viên Hồi Nguyên Đan, nếu không phải Lăng Hàn chỉ là Luyện Thể Cảnh, chỉ có thể dùng Hồi Nguyên Đan hạ phẩm, hắn nhất định sẽ đưa Hồi Nguyên Đan thượng phẩm.

Ở hắn bồi tiếp, Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đi xuống lầu ra cửa.

– Bây giờ đi đâu?

Hai người đi một lúc, Lưu Vũ Đồng cuối cùng không nhịn được hỏi.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:

– Tự nhiên là về nhà, chờ linh dược tới.

Linh căn chưa khỏi, hắn căn bản không có cách nào bắt đầu tu luyện.

Lưu Vũ Đồng hiếu kỳ nói:

– Ngươi thật biết luyện đan?

– Cõi đời này, hẳn là không có người nào hiểu hơn ta a.

Lăng Hàn không khách khí nói.

– Khoác lác!

Lưu Vũ Đồng hừ một tiếng, tuy Lăng Hàn thuyết phục Chư Hòa Tâm, nhưng Chư Hòa Tâm chỉ là Đan Sư Huyền Cấp, trên đó còn có Đan sư Địa Cấp, Thiên Cấp a.

Lăng Hàn cũng không có tranh luận với nàng, địa vị của hắn đã sớm được lịch sử ghi khắc.

– Tại sao không đáp ứng để Chư Đại Sư theo bên người? Hắn không chỉ là một Đan Sư, hơn nữa bản thân càng là cường giả Dũng Tuyền Cảnh.

Lưu Vũ Đồng hỏi.

Lăng Hàn dừng chân, quay đầu nhìn nàng một cái, lại tiếp tục đi tới, nói:

– Thứ nhất, ngươi có linh căn Thiên Cấp, hiện tại cũng đến Tụ Nguyên tầng tám, cách đột phá Dũng Tuyền Cảnh chỉ một bước. Thứ hai, ta không cần bất luận người nào luyện chế đan dược cho ta.

– Thứ ba, nếu như nhất định phải có người theo bên cạnh, một mỹ nữ đương nhiên tốt hơn một ông già rồi.

Lưu Vũ Đồng không khỏi im lặng, nhưng lý do này tựa hồ làm cho nàng có chút thích ý.

– Về nhà trước, ta còn phải dạy ngươi Tam Âm Huyền Công.

Lăng Hàn lại nói.

Lưu Vũ Đồng nhất thời tâm động không thôi, bước chân nhanh thêm mấy phần, cái tật xấu này đã quấy nhiễu nàng quá nhiều năm.

Hai người trở lại Lăng gia, một đường đi qua, hết thảy hạ nhân đều lộ ra vẻ mặt dị dạng, bọn họ đã nghe nói chuyện xảy ra sáng sớm, Đại chấp sự lại bị đại thiếu phế tài bạt tai, chuyện như vậy tự nhiên sẽ ngay lập tức truyền khắp cả gia tộc.

Lăng Hàn chỉ làm như không thấy, mang theo Lưu Vũ Đồng đi tới phòng của mình, bắt đầu truyền thụ cho Lưu Vũ Đồng Tam Âm Huyền Công.

– Ngươi không sợ ta đổi ý sao?

Trước khi Lăng Hàn nói ra công pháp, Lưu Vũ Đồng đột nhiên hỏi.

– Ngươi sẽ làm vậy sao?

Lăng Hàn hỏi ngược lại.

Chương 9 : Chỉ đạo tu luyện

Nếu như là nửa ngày trước, Lưu Vũ Đồng thật có khả năng qua cầu rút ván, trước tiên lừa gạt công pháp tới tay, sau đó sẽ cho Lăng Hàn một ít tài vật bồi thường, ai bảo Lăng Hàn không để ý nàng thiên kim cao quý, miễn cưỡng thu nàng làm thị vệ chứ?

Nhưng hiện tại nàng lại do dự không quyết, nữ tử thận trọng làm cho nàng rất muốn rời Lăng Hàn, nhưng nghĩ tới đối phương thần kỳ tầng tầng lớp lớp, nàng lại muốn ở lại bên người Lăng Hàn, nhìn cực hạn của đối phương ở nơi nào.

– Có lẽ có, có thể sẽ không, ai nói chuẩn chứ?

Nàng cho một câu trả lời ba phải, cái nào cũng được.

Lăng Hàn cười ha ha, nếu Lưu Vũ Đồng lời thề son sắt, nói sau này sẽ trung thành tuyệt đối với hắn, hắn ngược lại không tin. Có điều, hắn đường đường là cường giả Thiên Nhân Cảnh, đan đạo đế vương, chẳng lẽ còn không thu phục được một tiểu nha đầu?

– Cởi quần áo a.

Hắn thuận miệng nói.

Lưu Vũ Đồng nhất thời lộ ra vẻ giận dữ, lẽ nào Lăng Hàn muốn lấy truyền thụ công pháp làm cớ, ép buộc nàng hiến thân? Tuy nàng không muốn chết, cũng rất muốn trị hết bệnh, nhưng nói muốn dùng thân thể để đổi, vậy nàng thà rằng chết!

– Không nên hiểu lầm!

Lăng Hàn cười nói.

– Ta là muốn chỉ đạo ngươi con đường vận chuyển nguyên lực, môn công pháp này, ở lúc vận chuyển thì nguyên lực sẽ đi rất nhiều kỳ kinh, tuyệt không lời nào có thể nói rõ. Ngươi hẳn phải biết, chuyện công pháp vận hành, sai một ly, đi ngàn dặm, tuyệt không thể có chút sai lầm.

Lưu Vũ Đồng không khỏi ngẩn ra, Lăng Hàn nói không ngoa, trong thân thể vô số kinh mạch, chỉ cần con đường nguyên lực vận hành hơi sai biệt, vậy hiệu quả sẽ khác nhau một trời một vực.

Nhưng vấn đề là, nàng là đại cô nương chưa gả, có thể cởi sạch cho một nam nhân dùng tay sờ khắp toàn thân sao?

Nàng cân nhắc rất lâu, cuối cùng đưa ra một phương án điều hòa, nàng bảo lưu nội y thiếp thân, mà Lăng Hàn không thể dùng ngón tay, mà dùng chiếc đũa thay thế, đến chỉ dẫn nguyên lực vận chuyển.

– Ngươi đi ra ngoài trước!

Lưu Vũ Đồng nói.

– Này này này, đây chính là phòng của ta!

Lăng Hàn cười cười, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài, điểm ấy phong độ hắn vẫn có.

Qua một hồi, mới nghe Lưu Vũ Đồng nói:

– Ngươi có thể đi vào.

Lăng Hàn đi vào nhà, chỉ thấy Lưu Vũ Đồng đang ngồi ở trên giường, thân thể mềm mại khoác một cái chăn đơn, mái tóc như thác nước, phong tình vạn chủng.

Thật là một vưu vật mê người a, Lăng Hàn nói ở trong lòng, cho dù lấy ánh mắt kiếp trước của hắn, không thừa nhận cũng không được, mị lực của mỹ nhân băng sơn này, để hắn có chút dập dờn.

Hàm răng khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, tựa như oán tựa như trách, Lưu Vũ Đồng chậm rãi rút chăn đơn, hiện ra thân thể mềm mại như ngọc.

Trên người nàng chỉ có một kiện áo ngực, da thịt trắng mịn như mỹ ngọc tốt nhất, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy mê người, hạ thân mặc một cái tiết khố, nhưng từ bắp đùi lại mất ống quần, lộ ra hai chân ngọc thon dài thẳng tắp, thêm một phần thì béo, thiếu một phân thì gầy, có thể nói hoàn mỹ, khiến người ta tim đập thình thịch.

Thấy ánh mắt của Lăng Hàn quét tới, nàng cũng không khỏi ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai đóa đỏ ửng, tăng thêm một luồng mỵ khí.

Ai ya, nàng vốn là mỹ nhân băng sơn, hiện tại ráng đỏ anh đào, nhất thời bộc phát mê hoặc, phong tình vạn chủng, dù kiếp trước Lăng Hàn là Thiên Nhân Cảnh, cũng có chút thèm nhỏ dãi, muốn đi ăn tiểu yêu tinh mê người này.

Nhưng hắn lập tức thu tâm thần, nói:

– Khoanh chân ngồi, ta truyền cho ngươi tầng thứ nhất của Tam Âm Huyền Công.

Hắn đọc từng chữ từng chữ, mới đầu Lưu Vũ Đồng còn không cách nào tiến vào trạng thái, dù sao mình gần như trần truồng cùng nam nhân ở một phòng, nhưng võ đạo chi tâm của nàng lại rất nhanh chiếm cứ thượng phong, lắng nghe khẩu quyết của Lăng Hàn, ký ức trong lòng.

Lăng Hàn nói rất nhanh, mà Lưu Vũ Đồng cũng thể hiện ra thiên phú kinh người, hầu như là qua tai không quên, Lăng Hàn chỉ nói hai lần, Lưu Vũ Đồng liền nhớ kỹ khẩu quyết gần nghìn chữ.

Đây chỉ là bước thứ nhất, tiếp đó, con đường vận chuyển nguyên lực mới then chốt.

Lăng Hàn lấy đũa làm tay, nhẹ nhàng vung vẫy ở trên thân thể mềm mại của Lưu Vũ Đồng, chỉ đạo đối phương vận chuyển nguyên lực.

Một lần, hai lần, vẻn vẹn chỉ ba lần, Lưu Vũ Đồng đã có thể dựa theo công pháp mới vận chuyển nguyên lực, xác thực không phụ danh thiên tài của nàng.

Lăng Hàn vội vã đi ra ngoài, mị lực của tiểu yêu tinh này quá lớn, tựa hồ hắn hơi đánh giá cao nghị lực của mình, đợi tiếp nữa, hắn có khả năng thuận thế đẩy ngã vưu vật kia.

Nếu Lưu Vũ Đồng đã bắt đầu tu luyện, như vậy trong thời gian ngắn, nàng khẳng định không hồi tỉnh được, Lăng Hàn liền ở bên ngoài ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Có điều, hắn luyện không phải Ngũ Hành Thiên Cực Công, mà là Bất Diệt Thiên Kinh.

Bởi vì linh căn của hắn vẫn chưa chữa trị, nên hắn không muốn mạo hiểm, vạn nhất để linh căn tổn thương càng thêm tổn thương, vậy thì không phải Nguyên Tâm linh dịch có thể chữa trị rồi.

Vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, phảng phất như một cái động không đáy, cấp tốc tiêu hao nguyên lực vốn không nhiều trong cơ thể hắn, rèn luyện bắp thịt, kinh mạch, xương,… tiến quân về phương hướng càng mạnh hơn.

Nếu luyện đến mức tận cùng, thân thể liền bất hư bất hủ, dù là một hành tinh đụng tới, cũng bảo đảm hành tinh kia đổ nát, hắn như cũ không có chuyện gì xảy ra.

Đương nhiên, hiện tại hắn cách trình độ đó quá xa.

Chỉ sau năm phút, nguyên lực trong cơ thể hắn liền tiêu hao sạch sẽ, lúc này, hắn liền nuốt một viên Hồi Nguyên Đan, cấp tốc bổ sung nguyên lực, tiếp tục tu luyện.

Dược có ba phần độc, vừa bắt đầu, Hồi Nguyên Đan có thể phát huy hiệu quả lớn nhất, nhưng theo hắn ăn số lượng càng ngày càng nhiều, trong cơ thể hắn cũng sản sinh kháng dược tính rất lớn, để hiệu quả của đan dược trở nên càng ngày càng kém, đến viên Hồi Nguyên Đan cuối cùng, thậm chí khôi phục không tới một phần mười nguyên lực.

Lăng Hàn ngừng lại, ngày hôm nay đã cực hạn, lại tu luyện cũng không có hiệu quả.

Nhưng tiến bộ của hắn là rất rõ ràng.

Bắp thịt, kinh mạch, xương… đều trở nên cường tráng một chút, theo hắn tính toán, cường độ như vậy, đã có thể sánh ngang Luyện Thể tầng ba.

Không hổ mang tên Thiên Kinh, trâu bò a!

Kiếp trước Lăng Hàn cũng luyện qua mấy công pháp như Kim Thân quyết, Bàn Thạch công,… đều là để thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng hiệu quả so với Bất Diệt Thiên Kinh, quả thực chính là cách biệt trời đất.

Cái này rất bình thường, nếu như Bất Diệt Thiên Kinh không trâu bò, làm sao có khả năng để một cường giả Thiên Nhân Cảnh cần hơn vạn năm mới có thể lĩnh ngộ, hơn nữa chỉ là tầng thứ nhất mà thôi!

– Có điều, luyện môn Thiên Kinh này, đối với nguyên lực tiêu hao quá lớn, hơn nữa còn cần đại lượng thiên tài địa bảo đến phụ trợ tôi thể, tất sẽ kéo chậm tu vi của ta tiến cảnh! Nhưng, uy lực của môn Thiên Kinh này to lớn, dù tu vi chậm một chút cũng đáng giá, ngược lại ta là nắm giữ Thần Cấp Linh Căn.

– Trước không nghĩ cảnh giới tối cao bất hư bất hủ, tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh cũng chia làm bốn cảnh giới, phân biệt là Khô Mộc cảnh, Thạch Nham Cảnh, Thiết Bì Cảnh cùng Kim Cương Cảnh.

– Đạt đến Khô Mộc cảnh, thân thể như Khô Mộc, bị đả kích phảng phất như đánh vào Khô Mộc, sẽ tổn thương Khô Mộc, nhưng không tổn thương được sinh cơ, hơn nữa có thể để cho thân thể như Khô Mộc đánh tan sinh cơ, ai cũng nhìn không ra là người sống. Đạt đến Kim Cương Cảnh, mặc kệ nhận tổn thương nặng cỡ nào, trong một ý nghĩ liền có thể lập tức chữa trị, đoạn chi cũng có thể sống lại, quả thực như là thần thuật.

Hả?

Lăng Hàn quay đầu nhìn lại nội thất, màn lay động, đi ra một người tựa như tiên nữ, trên mặt mang theo đỏ ửng nhàn nhạt, xinh đẹp, quyến rũ, dáng vẻ vạn ngàn.

– Ngươi luyện tầng thứ nhất của Tam Âm Huyền Công đến mức tận cùng?

Lăng Hàn hơi kinh ngạc nói.

– Ừm!

Lưu Vũ Đồng gật đầu, có chút không dám tiếp xúc ánh mắt của Lăng Hàn, tâm linh dập dờn, thật giống như có một loại cảm tình nào đó trước nay chưa có đang sinh sôi, trưởng thành.

Thiếu nữ này thật là thiên tài! Lăng Hàn nói thầm.

Chương 10 : Chữa trị linh căn

Tam Âm Huyền Công tổng cộng có tầng chín, phân biệt đối ứng chín cảnh giới của võ đạo, tầng thứ chín chính là Thiên Nhân Cảnh, cũng là cảnh giới tối cao mà kiếp trước Lăng Hàn đạt đến.

Trong công pháp thế gian truyền lưu, đều không có đột phá cảnh giới thứ mười, cũng chính là bộ phận Phá Hư Cảnh, cái này cũng là nguyên nhân tại sao Lăng Hàn đi khắp thiên hạ, thăm dò các loại di tích.

Tầng thứ nhất của Tam Âm Huyền Âm đối ứng Luyện Thể Cảnh, là giai đoạn mà Lưu Vũ Đồng đã sớm đi qua, lúc này nàng trùng tu, tự nhiên rất ung dung, thật giống như một học sinh trung học phổ thông, đi làm bài tập của trung học cơ sở.

Nhưng vấn đề là, hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, thiên phú này cũng quá mạnh mẽ đi?

Nhưng nghĩ kỹ, Lưu Vũ Đồng có Tam Âm Tuyệt Mạch, Tam Âm Huyền Công vốn là vì người như vậy mà sinh, nhanh cũng là bình thường.

Lăng Hàn gật gù, nói:

– Vậy ta tiếp tục truyền cho ngươi công pháp tầng thứ hai, chỉ cần ngươi tu luyện tầng thứ ba đến đại thành, liền có thể triệt để áp chế Tam Âm Tuyệt Mạch, vĩnh viễn không còn ảnh hưởng nữa.

Tầng thứ ba, nói cách khác, phải đạt đến Dũng Tuyền Cảnh mới được.

Có điều hiện tại Lưu Vũ Đồng là Tụ Nguyên tầng tám, hơn nữa đã cảm ứng được thời cơ đột phá tầng chín, cách đột phá Dũng Tuyền Cảnh chỉ là một bước.

Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng không khỏi đỏ hồng, hiện tại bắt đầu dạy công pháp tầng thứ hai, há không phải nói… nàng lại phải cởi hết đồ sao?

– Không nên suy nghĩ bậy bạ!

Lăng Hàn trách mắng.

Lưu Vũ Đồng không khỏi tàn nhẫn lườm hắn một cái, nàng nào có suy nghĩ lung tung, sợ Lăng Hàn suy nghĩ lung tung mới là thật sự.

Hai người trở lại nội thất, giống như lúc nãy, Lưu Vũ Đồng cởi y sam, để thân thể mê người gần như trần truồng hiện ra ở trước mặt Lăng Hàn. Châm ngôn nói, một lần thì lạ, hai lần thì quen, tuy nàng vẫn rất ngượng ngùng, như so với lần thứ nhất, hiễn nhiên đã khá quen rồi.

Sau khi Lăng Hàn truyền thụ công pháp tầng thứ hai, trời gần như đã tối, hắn gọi hạ nhân đưa tới hai phần cơm, mình ăn hơn một nửa, để lại cho Lưu Vũ Đồng gần một nửa.

Nữ nhân mà, ăn ít, gần một nửa liền được rồi.

Qua đại khái ba tiếng, Lưu Vũ Đồng đi ra, dùng giọng cực kỳ kinh hỉ nói:

– Hiện tại tốc độ tu luyện của ta hơn trước gấp mười lần!

Chuyện này ý nghĩa sau khi nàng đột phá đến Tụ Nguyên tầng chín, đại khái chỉ cần hai tháng liền có thể đạt đến trạng thái đỉnh cao, sau đó xung kích Dũng Tuyền Cảnh.

Quá nhanh!

Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười, nói:

– Tam Âm Huyền Công là công pháp Thiên Cấp!

Công pháp Thiên Cấp!

Lưu Vũ Đồng suýt chút nữa té xỉu, công pháp Thiên Cấp ý vị như thế nào?

Nói như thế này, sở dĩ Lưu gia có thể trở thành Hoàng Đô Bát Đại Hào Môn, chính là bởi vì Lưu gia có một quyển Tử Vân quyết, đây là công pháp Huyền Cấp trung phẩm. Mà Hoàng thất Thích thị có thể ổn nắm chính quyền, là bởi vì Thích gia có một quyển Thất Sát công, đây là công pháp Huyền Cấp thượng phẩm.

Nói cách khác, một quyển công pháp Huyền Cấp thượng phẩm, liền có thể chế tạo ra một Hoàng Triều, một quyển công pháp Huyền Cấp trung phẩm, liền có thể để một thế lực trở thành Vũ Quốc Hào Môn, ngàn năm không suy.

Như vậy, công pháp Thiên Cấp có bao nhiêu ý nghĩa?

Quý giá đến không cách nào hình dung!

Nếu như vừa bắt đầu, Lăng Hàn nói muốn truyền cho nàng công pháp Thiên Cấp, nhất định sẽ bị nàng xem là bệnh thần kinh. Không phải sao, chỉ là một tiểu gia tộc ở Thương Vân Trấn, nếu có thể lấy ra công pháp Thiên Cấp, thế giới này không phải sẽ lộn xộn sao?

Nhưng hiện tại, nàng không thể không tin, bởi vì nàng đã tu luyện qua.

– Đây chính là công pháp Thiên Cấp, ngươi liền truyền cho ta?

Phương tâm nàng rung động, có một loại rung động không cách nào hình dung.

Lăng Hàn cười cợt, Tam Âm Huyền Công này đúng là công pháp Thiên Cấp, nhưng chỉ có Tam Âm Tuyệt Mạch mới có thể tu luyện, người khác lấy được cũng vô dụng, hắn đương nhiên không sợ Lưu Vũ Đồng truyền cho người khác.

Lại nói, hắn có Bất Diệt Thiên Kinh, đây mới là thần công vô thượng, ngay cả lĩnh ngộ tầng thứ nhất cũng cần hơn vạn năm, so với cái này, công pháp Thiên Cấp gì đó, phi, không đáng nhắc tới!

Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói như thế:

– Ngươi là thị vệ của ta, đối với người mình, ta sẽ không keo kiệt!

Lời này không phải là lừa người, hắn từ trước đến giờ bao che khuyết điểm, đối với người mình rất là hào phóng.

Lưu Vũ Đồng không khỏi xấu hổ, ở nàng nghe tới, hai chữ “người mình” kia, ý nghĩa không quá tương đồng nha. Một lát sau nàng mới nói:

– Ngươi yên tâm, môn công pháp này trước khi không có cho phép của ngươi, ta sẽ không truyền cho bất luận người nào.

– Tùy ngươi.

Lăng Hàn nói, ngược lại mấy ngàn năm mới có thể ra một Tam Âm Tuyệt Mạch, dù nàng truyền cho người nào đó, cũng đã mấy ngàn năm sau, đối với những người khác mà nói, đây là một môn công pháp còn không bằng Hoàng Cấp hạ phẩm, ai sẽ bảo tồn mấy ngàn năm?

Lưu Vũ Đồng không khỏi có chút thất vọng, vừa nãy phương tâm của nàng run động, nếu Lăng Hàn lại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng một hồi, nàng nhất định sẽ hảo cảm tăng vọt, chỉ là Lăng Hàn ngu ngốc, căn bản không có chủ ý như vậy, nên đã bỏ qua một cơ hội tuyệt vời.

Nàng đi tới bên cạnh bàn, bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói:

– Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn bế quan xung kích Tụ Nguyên tầng chín, không có cách nào theo ngươi.

– Ha ha, yên tâm, hai ngày nay ta cũng không có định đi đâu, chờ Chư Hòa Tâm đưa tài liệu tới, trước tiên chửa khỏi linh căn lại nói.

Lăng Hàn nói, hắn rất quý trọng sinh mệnh lần thứ hai này, hiện tại linh căn bị thương, hắn tuyệt không muốn đi mạo hiểm, phá huỷ căn cơ võ đạo của mình.

Lưu Vũ Đồng không có lãng phí thời gian, ăn xong liền bắt đầu bế quan xung kích Tụ Nguyên tầng chín, Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là tặng phòng cho nàng, chuyển ra gian ngoài ở.

Bởi vì có Lưu Vũ Đồng tọa trấn, mặc dù ba đời nhà Lăng Trọng Khoan hận Lăng Hàn đến tận xương tủy, nhưng căn bản không dám động suy nghĩ không đứng đắn gì, Lăng Hàn cũng rất ít giao du bên ngoài, lẳng lặng đợi Chư Hòa Tâm đưa dược liệu tới.

Quả nhiên, Chư Hòa Tâm cũng không có nuốt lời, ở ngày thứ tư liền đưa dược liệu Lăng Hàn cần đến, đương nhiên, hắn cũng nhân cơ hội thỉnh giáo Lăng Hàn một phen. Trên thực tế mấy ngày nay hắn rất muốn tới, nhưng ở trong mắt hắn, Lăng Hàn là cấp bậc Tông Sư, không có chuyện gì hắn sao dám đến quấy rầy.

Bất quá hôm nay Lăng Hàn lại không có kiên trì gì, rất nhanh liền đuổi Chư Hòa Tâm đi, hắn muốn phối dược, chữa trị linh căn, lần thứ hai đi lên con đường tu luyện.

Đối với Lăng Hàn mà nói, phối dược tự nhiên là việc nhỏ như con thỏ, sau ba phút, hắn liền điều phối Nguyên Tâm linh dịch ra, ba ngày nay, hắn cũng không có nhàn rỗi, ngoại trừ tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, tự nhiên sớm làm tốt các loại công tác chuẩn bị.

– Thuốc quá đắng, ai!

Lăng Hàn thở dài, uống Nguyên Tâm linh dịch một hơi cạn sạch.audio truyện ma tu

Không lâu sau đó, một luồng sức nóng kéo tới, hắn cảm thấy trong cơ thể có cảm giác như hỏa thiêu, mà trong đan điền, linh căn bị thương đang chậm rãi chữa trị, nhiều nhất hơn nửa ngày, liền có thể khôi phục.

Trong khoảng thời gian này, hắn cái gì cũng không làm, liền kiên trì chờ đợi.

Đối với một người “ngủ say” hơn vạn năm mà nói, nửa ngày tự nhiên là chút lòng thành.

Chậm rãi, trong đan điền của Lăng Hàn, Ngũ Hành Hỗn Độn Liên nở rộ, đạo pháp tự nhiên, tuyệt không thể tả.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !