1. Home
  2. Truyện Kiếm Hiệp
  3. [Audio] Tàng Long Đỉnh
  4. Tập 14: Hận Lại Sâu -Tình Càng Nặng Thêm Tình (c40-c42)

[Audio] Tàng Long Đỉnh

Tập 14: Hận Lại Sâu -Tình Càng Nặng Thêm Tình (c40-c42)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 40: Thả Cừu Nhân, Hận Lại Sâu Thêm Hận – Giải Hiểu Lầm, Tình Càng Nặng Thêm Tình

Tuy Đồng Thiên Kỳ là người khi gặp chuyện bất trắc đều tỏ ra minh mẫn cơ trí nhưng lúc này chàng không ngờ Kim Lệnh công tử hèn hạ tới mức mượn thân thiếu nữ kia để mong cứu mạng mình.

Lòng chàng thoáng hoang mang chưa biết xử trí thế nào. Mãi hồi lâu mới căm tức nhìn dối phương nói :

– Kim Lệnh công tử, ngươi đừng hòng ra khỏi thạch động này!

Tuy sắc mặt Kim Lệnh công tử vẫn tái nhợt nhưng nỗi khiếp sợ đã biến mất.

Hắn cười đắc ý :

– Đồng huynh, lúc này huynh đệ cùng hiểu mình khó an toàn ra khỏi động, công lực không bằng Đồng huynh, nhưng về phương diện cơ trí thì… Ha ha hạ.. chỉ sợ Đồng huynh còn kém huynh đệ mấy phần Đồng Thiên Kỳ bần thần bước tới một bước hỏi:

– Tôn giá cho rằng nhờ vào hành động hạ tiện đó là đã an toàn rồi sao ?

Kim Lệnh công tử không giấu sự trơ trẽn nói :

– Sao lại không ? Đồng Thiên Kỳ, những điều nên nói chúng ta đã nói hết rồi, nay cứ lấy tính mạng nữ nhân này đem ra thương lượng không hay lắm ư ?

Nói tới đó, hắn đưa tay chực chợp lấy uyển mạch thiếu nữ.

Đồng Thiên Kỳ biến sắc kêu lên :

– Hãy chậm !

Mục quang của Kim Lệnh công tử vẫn không rời khỏi Đồng Thiên Kỳ. Vừa thấy chàng bước lại gần, hắn giữ chặt trọng huyệt thiếu nữ, buông lời đe dọa :

– Dừng lại ? Nếu ngươi bước thêm một bước, mệnh của thiếu nữ này lập tức chấm dứt !

Thấy đối phương dừng bước, hắn trầm giọng :

– Đồng Thiên Kỳ ! Ta và ngươi không có thù giết cha, cũng không hận đoạt vợ.

Bổn công tử tin rằng ngươi không muốn tận mắt trông thấy mình bức tử cô nương xinh đẹp này đâu.

Tuy miệng cười có vẻ đắc thắng nhưng trong lòng vẫn chưa chìm hết cơn sợ.

Không có tiếng trả lời. Trong thạch động chìm vào tĩnh lặng nặng nề.

Thiếu nữ lúc này thôi điều tức, nàng bắt đầu hiểu ra sự tình. Thấy Kim Lệnh công tử đưa mình ra mà đổi cho tính mạng của hắn để đem mặc cả với Đồng Thiên Kỳ, lòng nàng trào lên xiết nỗi u sầu.

Đồng Thiên Kỳ là người trước tiên phá vỡ cảnh yên ắng. Chàng đanh giọng:

– Ngơi buông ra ngày ! Nếu động đến cô ta, coi như mạng ngươi kết liễu !

Kim Lệnh công tử cười giảo hoạt :

– Thì ra Đồng huynh quý giá hơn mạng huynh đê nhiều ?

Lại một hồi nữa, Đồng Thiên Kỳ trầm giọng :

– Kim Lệnh công tử, ngươi có thể đi, nhưng không được ***ng đến cô ta.

Tuy biết rõ Đồng Thiên Kỳ là người trọng chữ tín, không bao giờ nuốt lời hứa, nhưng Kim Lệnh công tử như còn hồ nghi vào đôi tai của mình, liền hỏi lại :

– Đồng huynh nói huynh đệ đi theo cách nào ?

Đồng Thiên Kỳ châm biếm :

– Chẳng lẽ tôn giá còn muốn Đồng mỗ tiễn một chặng đường nữa sao ?

Kim Lệnh công tử vẫn không đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh trầm giọng :

– Xưa nay trên võ lâm người người đều biết Đồng huynh một lời hứa nặng tựa thiên kim. Nhưng huynh đệ lại không thể sơ suất với tính mạng mình…

Đồng Thiên Kỳ buông lời mai mỉa :

– Kim Lệnh công tử, ngươi cho rằng mạng mình quý giá đến thế sao.

– Huynh đệ tịnh không phải muốn tự đề cao mình, nhưng trong đời huynh đệ chưa bao giờ làm việc gì mà không cầm chắc Chợt Đồng Thiên Kỳ thấy nét mặt thiếu nữ tinh hẳn ra, nhìn mình nháy một cái, chàng nghĩ thầm:

“Chẳng lẽ cô ta đã phục hồi công lực ?”.

Chàng vẫn cười nói với Kim Lệnh công tử.

– Tôn giá nói thế tức là điều kiện Đồng mỗ đưa ra không được ngươi tiếp thụ rồi !

Kim Lệnh công tử là người cơ trí, đâu phải không hiểu sự biến hóa trong thái độ của Đồng Thiên Kỳ ? Hắn thấy tính mạng mình lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, nếu phạm đến tính mạng nữ nhân kia thì hắn cầm chắc chết thảm, nếu để lâu công lực cô ta hoàn nguyên mà bắt lấy hắn thì khốn. Với lại xưa nay đã bao giờ có ai nói rằng Đồng Thiên Kỳ thất ngôn bội tín đâu Hắn nở nụ cười gian xảo nói :

– Xưa nay Đồng huynh coi chữ tín nặng tựa ngàn vàng, huynh đệ đâu dám nghi ngờ, chẳng qua muốn Đồng huynh xác định lại lời nói của mình mà thôi ?

– Vậy thì ngươi còn chờ gì nữa mà không cút nhanh đi ?

Nghe vậy, Kim Lệnh công tử nén nỗi vui mừng, chắp tay nói :

– Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, Đồng huynh chúng ta sẽ còn ngày tương ngộ ?

Đồng Thiên Kỳ không nén được sự khinh bỉ và căm giận :

– Ngươi cút ngay đi !

Kim Lệnh công tử không dám chần chừ, vội đứng dậy đi nhanh ra cửa.

Nhưng hắn còn chưa kịp đi hết bước thứ hai thì chợt nghe đằng sau vang lên tiếng cười đầy khinh miệt. Hắn thất kinh biết có biến vội quay lại xuất vội một chiêu “Trực đảo hoàng long”.

Nhưng chỉ vừa xuất chiêu xong, Kim Lệnh công tử chợt thấy đau nhói ở cổ tay, liền đó hắn có cảm giác rằng nội lực dường như tiêu thất hết cả.

Trong lúc tuyệt vọng, hắn cho rằng Đồng Thiên Kỳ bội tín định buông một câu cay độc thì nhìn kỹ đối phương, hắn thảng thốt kêu lên :

– Hóa ra là cô nương !

Không sai ! Chính người đứng trước mặt Kim Lệnh công tử, một tay cầm chặt uyển mạch hắn, một tay túm lấy cổ áo, người đó là thiếu nữ mà hắn vừa định khống chế để cứu mạng mình.

Giọng thiếu nữ lạnh như băng :

– Kim Lệnh công tử ! Hãy đoán xem bổn cô nương sẽ xử trí ngươi thế nào ?

Trong cơn hoảng loạn Kim Lệnh công tử vẫn nhận thấy thiếu nữ nhìn qua đầu mình ra phía cứa động, ánh mắt biểu lộ muôn vàn thương yêu và trìu mến cùng giọng nói dịu dàng khác hẳn khi dùng để nói với hắn vừa rồi :

– Chúng ta xử trí cẩu tử này !

Tuy tình hình hết sức nguy khốn, nhưng bản năng sinh tồn đã nẩy sinh trong đầu óc gian ngoan của hắn những ý định khả quan. Hắn nhủ thầm :

“Con oa đầu này phải lòng hắn, tất phải nghe lời. Chỉ cần Đồng Thiên Kỳ chịu tha mình thì coi như đã sống”.

Nghĩ vậy, Kim Lệnh công tử cố cất tiếng cười ngạo nghễ :

– Ha ha hạ.. Đồng huynh chơi nước cờ này cao tay hơn huynh đệ nhiều lắm !

Đồng Thiên Kỳ thật sự không ngờ sự việc lại biến chuyển ra như thế. Nghe lời châm chọc, nét mặt tuấn tú của chàng sầm xuống, chàng muốn tung một chưởng vào mặt tên giảo quyệt kia nhưng không tìm được lý do nào để phát tác nên thừ mặt ra ngơ ngác.

Thiếu nữ đanh giọng :

– Ngươi đừng khéo biện bạch. Nước cờ này, chàng ta không dính gì vào đây cả.

Đừng già mồm kẻo bổn cô nương không cho ngươi chết dễ dàng đâu.

Kim Lệnh công tử cười to nói :

– Lòng cô nương vốn đã thuộc về hắn, đương nhiên chỉ biện bạch cho hắn mới phải ! Bổn công tứ chỉ giận mình quá dễ dàng tin vào lời người khác để đến nổi thua thiệt thế này ?

Đồng Thiên Kỳ không nén nỗi giận, hằn học hỏi :

– Ngươi đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, xác thực đó là kế thoát thân duy nhất đó mà thôi Kim Lệnh công tử cười đểu giả :

– Ha ha hạ.. Hôm nay trong thạch động này chỉ có hai ngươi và ta nữa là ba mà thôi. Cô nương kia đã say đắm ngươi rồi… Việc thất tín của Huyết Kiếp Thủ sẽ không bao giờ đến tai võ lâm được nữa, ngươi thừa biết như thế mà ! Ha ha hạ.. Thật nhất cử lưỡng tiện, vừa có được một bữa hú bí mặc sức, vừa diệt được kình địch của mình…

Thiếu nữ thấy Kim Lệnh công tử xúc phạm đến Đồng Thiên Kỳ thì giận tím mặt, muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh liền cao giọng ngắt lời :

– Đồ đểu cáng ! Trước khi ngươi còn chưa đoạn khí, nếu ta không bắt ngươi xin lỗi Đồng tướng công, bổn cô nương sẽ không rời khỏi động này !

Nói xong nàng đưa tay muốn đánh.

Đột nhiên một giọng nói trầm u uất vang lên :

– Cô nương định hạ thủ thật sao ?

Nghe Đồng Thiên Kỳ nói thế, đôi tay nàng bỗng chùng hẳn xuống như không còn sức lực. Nàng quay nhìn Đồng Thiên Kỳ một lúc, rồi lại nhìn sang Kim Lệnh công tử vừa căm giận, vừa khinh bỉ, nói gọn :

– Cút ngay !

Thật chẳng khác gì đứng trước quỷ môn quan có người lại cứu, Kim Lệnh công tử đâu dám rề rà, mắt lấm lét nhìn hai người rồi vội vàng ôm dầu lùi nhanh ra khỏi động.

Thiếu nữ ngẩn ngơ nhìn theo hút bóng kẻ thù, từ đôi mắt đẹp ứa dần đôi dòng lệ.

Nàng đã giữ được sinh mạng tên dâm tặc đó trong tay mình, mối thù sắp được thanh toán thì cũng chính tay nàng buộc phải tha hắn ra, điều đó làm lòng nàng căm phẫn đến xót xa.

Một hồi lâu trong động im ắng như trong mộ địa, tịnh không nghe một âm thanh nào, dường như ở đây không còn sự sống.

Cuối cùng Đồng Thiên Kỳ phá tan cảnh tịch mịch đó :

– Cô nương, tôi biết cô nương cần báo mối thù vừa rồi, nhưng vì tôi mà cô nương đã tha hắn.

Giọng nói đầy vẻ hối lỗi.

Thiếu nữ nước đôi mắt nhòa lệ nhìn chàng :

– Đối với hạng người vô nghĩa ấy, chàng cần gì phải thủ tín ?

Lời nàng không phải hàm chứa sự trách móc. Đồng Thiên Kỳ buồn bã cười gượng :

– Đồng mỗ từ khi xuất đạo đến nay chưa mất chữ tín với ai bao giờ, lần này không phải là Đồng mỗ cần phải thủ tín với hắn, chẳng quạ..

Thiếu nữ vẫn chưa nguôi giận, nàng. ngắt lời hỏi :

– Vì danh ư ?

Vẻ mặt lãnh bạo của chàng vụt biến.

Đồng Thiên Kỳ nhìn qua hiện trường bề bộn những mảnh vải vụn bị xé tan tác, buồn bã nói :

– Đồng mo cũng không hề nghĩ đến danh lợi. Tiên nhân Đồng mỗ chưa hề thất tín với ai. Nhưng dù sao tối nay Đồng mỗ cũng đã lạm vào quyền lợi của cô nương rồi !

Nói xong chàng quay bước đi ra.

Thiếu nữ gọi giật lại :

– Chàng định di đâu ?

Đồng Thiên Kỳ hơi ngoảnh lại đáp :

– Tôi đã nói qua vớt cô nương, việc này có quan hệ đến thân thế của cô nương.

Thiếu nữ đến trước mặt Đồng Thiên Kỳ nói :

– Bây giờ khoan hãy dề cập tới việc đó, hãy bàn chuyện vừa rồi !

Đồng Thiên Kỳ đáp mà không nhìn nàng :

– Cô nương, nếu cô tối nay nhất định phải phục thù, Đồng mỗ tin rằng có thể đuổi theo bắt hắn trở lại.

Nói xong chàng quay người, không giấu sự ảo não.

Vừa kéo tay Đồng Thiên Kỳ, thiếu nữ vừa nói trong tiếng khóc :

– Chàng, chàng coi em là hạng người nào ?

Nói xong, nàng gục đầu vào vai Đồng Thiên Kỳ càng khóc to hơn.

Nhìn thiếu nữ thổn thức, Đồng Thiên Kỳ vừa bối rối, vừa cảm thương. Chàng buồn rầu nói :

– Cô nương đừng khóc nữa. Đồng Thiên Kỳ biết cô nương rất căm giận Kim Lệnh công tử. Nhưng hắn nói đúng, ở đây chỉ có ba người, dù cô nương giết hắn thì không ai được biết.

Nói xong Đồng Thiên Kỳ gỡ tay nàng định bỏ đi.

Thiếu nữ giữ chặt lấy chàng.

– Đừng đi ! em không để chàng đi đâu! Em biết rằng sở dĩ chịu thả hắn ra là vì mình. Nhưng lúc đó em quá kích động nên trách chàng quá lời. Hãy ôm em đi, giống như lúc chàng vừa mới vào đã quan hoài đến em ! Bây giờ tuy trong vòng tay chàng đây nhưng em biết khoảng cách giữa đôi ta vẫn còn xa lắm ! Thiên Kỳ ! Hãy chiều em, ôm em đi ?

Lời nói của thiếu nữ làm Đồng Thiên Kỳ xiết bao xạo xuyến ! Chàng lại nghĩ đến bức họa của mình mà nàng khâu trang trọng vào làn áo lót. Khuôn mặt vốn lãnh đạm của chàng đầy vẻ xót thương, chàng cầm lấy đôi bàn tay nàng, giọng tha thiết :

– Đừng khóc nữa, tất cả đã qua rồi.

Thiếu nữ ngước nhìn Đồng Thiên Kỳ, gấp giọng :.

– Chàng thực tha thứ cho em chứ ?

Đồng Thiên Kỳ sửa lại mái tốc rối tung của nàng, gật đầu :

– Nàng có sai gì đâu ! Chẳng qua lúc đó cách nhìn của chúng ta không giống nhau mà thôi.

– Em không kể. Chỉ cần biết chàng tha thứ cho em, chàng hãy nói đi !

Đồng Thiên Kỳ miễn cưỡng nói :

– Giả như lúc đó nàng làm gì có lỗi thì tôi cũng lượng thứ cho nàng…

Như vừa được trút khỏi tâm can khối đá nghìn cân bấy lâu đè nặng trong lòng, thiếu nữ vươn tay ôm lấy cổ chàng, ép đôi môi vào môi chàng. Đồng Thiên Kỳ bất giác cũng ghì chặt ngang lưng thiếu nữ.

Thời gian cứ thế trôi qua, hồi lâu thiếu nữ buông tay, nhìn Đồng Thiên Kỳ e thẹn hỏi :

– Thiên Kỳ, chàng có nghĩ rằng em thái quá không ?

Đồng Thiên Kỳ mỉm cười :

– Không ! Chì e nàng chọn nhầm đối tượng mất rồi !

Thiếu nữ vẫn bối rối cúi mặt xuống, nói khẽ :.

– Em thích quá, vừa rồi em mừng quá… Bởi vì…

Nàng tắc nghẹn không nói hết câu.

Đồng Thiên Kỳ đỡ nàng ngồi xuống phiến đá nói giọng quan hoài :

– Đêm khuya lắm rồi, nàng nên nghỉ ngơi một lát.

Thiếu nữ vẫn không chịu rời khỏi vòng tay chàng.

– Tuy hơi mệt thật, nhưng em lại không buồn ngủ ư nào. Em sợ mơ thấy nỗi hãi hùng vừa quạ.. Đêm nay với em có ý nghĩa biết bao ! Em sợ rằng nó trôi qua mau quá.

Đến lúc này, mới đưa tay lau đôi mắt đẫm lệ của mình.

Đồng Thiên Kỳ giúp nàng lau mặt, dịu dàng bảo :

– Chẳng lẽ nàng có thể thức suốt đêm sao ? Ngủ đi, đêm nay ta sẽ không rời xa nàng đâu !

– Chỉ đêm nay thôi ư ?

Đồng Thiên Kỳ thở dài nói :

– Ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng cho thế có đúng không ?

Thiếu nữ lắc dầu tỏ vẻ không đồng tình :

– Chỉ cần hai ta đừng bỏ nhau thì không ai có thề phân ly chúng ta được. Trừ phị..

trừ phi chàng không muốn cùng em…

Chừng như không định nói câu sau cùng, lại không thể không nói. Nhưng vừa thốt ra, thiếu nữ lại cảm thấy bất an.

Đồng Thiên Kỳ xúc động than thầm :

– Vô luận thế nào, ngày mai chúng ta cũng đành phân ly thôi ! Nàng là nữ nhi của Vạn Thánh Đảo chủ, mà ta đã nguyện không đặt chân lên đó nữa.

Nghĩ vậy, chàng lắc đầu nói, nhưng giọng nói không khỏi ngập ngừng :

– Không đâu ! Nếu ta không muốn cùng nàng gần gũi thì lúc này ta đã nói rõ thân thế của nàng rồi ?

Thiếu nữ nghe xong chợt thảng thốt, thoát khỏi vòng tay của Đồng Thiên Kỳ.

Nàng hoảng hốt nhìn thẳng một chàng, gấp giọng hỏi :

– Cha mẹ thiếp có oán cừu gì cùng chàng chăng ? Nói đi, chàng hãy nói đi ! Có hay không ? chàng hãy nói với em một lời !

Giọng nói của thiếu nữ run run đầy khẩn cầu và nài nỉ, dự cảm những gì kinh khủng nhất.

Đồng Thiên Kỳ cười nhìn nàng, chậm rãi nói :

– Không cừu, cũng không oán.

Thiếu nữ không tin, vân hỏi dồn :

– Có, nhất định có, em biết mà. Chàng quả thật không muốn nói đến họ.

Đồng Thiên Kỳ ngồi xuống, vỗ vào phiến đá cạnh mình, bình tĩnh nói :

– Nàng ngồi xuống đi. Đồng Thiên Kỳ nói không có, là không có mà !

Thái độ bình tĩnh của Đồng Thiên Kỳ làm thiếu nữ hơi an lòng nhưng nàng vẫn băn khoăn nói :

– Em đoán rằng giữa chàng và họ hẳn có mối hiềm khích nào đó chàng không chịu nói rõ với em sao ?

Giọng nàng đầy cầu khẩn.

Đồng Thiên Kỳ không ngờ bị dồn vào nước ấy đành nói :

– Ta không nghĩ đến chuyện sẽ gặp người của Vạn Thánh Đảo nữa.

Thiếu nữ ngơ ngác hỏi.

– Vạn Thánh Đảo ? chàng nói phụ mẫu em là người Vạn Thánh Đảo ư ?

Đồng Thiên Kỳ biết mình vừa lỡ lời đành nói thật :

– Cô nương lệnh tôn chính là Vạn Thánh Đảo chủ… Hãy ngồi xuống đã… có lẽ ta đành nói hết với nàng những điều liên quan Thiếu nữ như quên mất hiện tại, nàng nói thì thầm :

– Vạn Thánh Đảo… Kim Lệnh công tử nói rằng ở đó có một nữ tử rất giống em.

Nàng cùng yêu chàng. Chăng lẽ nàng là tỷ tỷ của em ?

– Đúng thế cô nương ! Lệnh tỷ tên là Nhan Ngọc Dung. Tôi cho rằng nhất định tên nàng có chữ trùng với cô ta.

Thiếu nữ đến gần Đồng Thiên Kỳ, tựa vào tay chàng ngồi xuống.

– Chàng yêu em chỉ vì một chữ giống nhau đó thôi ư ư ?

Đồng Thiên Kỳ cười nói :

– Trước hết ta sẽ nói về thân thế của nàng đã. Ngày gặp gỡ của cô nương với gia đình sẽ không còn xa nữa. Khi đó lệnh tôn sẽ nói hết với nàng.

– Nhưng chàng kể với em do đâu mà chàng biết chuyện đó chứ ?

Đồng Thiên Kỳ gật đầu, đem chuyện mình được Thập Điện Truy Hồn Y cứu trong động, vào lấy dược liệu gặp “Địa Đao” Ngũ Tinh Khôi và lão đã thú nhận dự định trả thù hèn hạ của mình bị thất bại ra sao kể hết cho thiếu nữ nghe. Kể xong, chàng bình tĩnh nói :

– Cô nương, tôi nghĩ rằng ngày mai cô nên trở về đoàn tụ với gia đình.

Thiếu nữ vội hỏi :

– Còn chàng ?

Đồng Thiên Kỳ không trả lời, chỉ nói:

– Trời sáp sáng rồi, để tôi đi tìm mấy thứ quần áo cho cô nương mặc tạm.

Chàng định đứng lên thì thiếu nữ đã giữ lại – Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của em mà !

Đồng Thiên Kỳ do dự một lát rồi nói :

– Lẽ ra tôi nên đưa cô nương về, nhưng đã nguyện không đặt chân lên Vạn Thánh Đảo nữa.

Thấy trong vẻ bình tĩnh của Đồng Thiên Kỳ ẩn chứa nỗi xót xa, thiếu nữ nghĩ thầm :

– Võ công của chàng cao cường, tính tình lại ương bướng. Vì thế quyết không phải vì sợ phụ thân mình phụ cừu mà chàng không tới Vạn Thánh Đảo. Mặt khác, chàng là người trọng chữ tín ân oán phân minh cho nên không đến nổi mất sĩ diện mà không dám nhìn mặt của người Vạn thành Đảo. Như vậy có thể suy đoán người trong Vạn Thánh Đảo có gì đó mang lỗi với chàng mà chàng lại không muốn truy cứu nên không muốn đến đó nữa mà thôi.

Nghĩ thế nàng thử thăm dò :

– Chàng vừa cứu được thân em, lại giúp song thân tìm được em. Như vậy gia phụ chỉ còn biết cảm kích chàng mà thôi, nhưng chuyện khác em cho rằng có thể thương lượng được.

Đồng Thiên Kỳ đăm chiêu nhìn vào một gốc xa nào đó, nói như vô hồn :

– Lệnh tôn cũng đã cứu mạng tôi rồi…

Thiếu nữ nói như khẳng định :

– Em tin chàng không phụ bất kỳ ân huệ của ai. Gia phụ và gia thúc bị giam khốn ở Phi Hà đảo, bây giờ họ được cứu ra. Phi Hà Đảo chủ tuy không nói ai đã cứu họ, lúc dó em cũng không đoán ra người đó là ai. Nhưng nay ai đã hiểu rõ rồi ! Em cứu một mạng chàng, nhưng đổi lại chàng đã cứu ba nhân mạng của Vạn Thánh đảo, vậy chàng không còn gì khiếm khuyết với Vạn Thánh đảo nữa, em nói vậy đúng không ?

Đồng Thiên Kỳ nghe xong chợt thấy lòng rung động, nghĩ thầm :

– Thiếu nữ này thông tuệ, chẳng kém biểu muội của nàng chút nào. Ta vừa nói một câu đã khiến nàng liên tưởng đến nhiều chuyện như vậy, sự suy luận ấy thật đáng kính phục ?”.

Chàng cười nói lấp :

– Lúc này tôi có nói cùng chẳng ích gì. Khi cô nương trở về rồi mọi chuyện tự khắc sẽ rõ.

Thiếu nữ bướng bỉnh lắc đầu :

– Em tin mình không đoán sai. Đương nhiên về Vạn Thánh Đảo em biết nhiều chuyện, nhưng tin chắc gia phụ có chỗ không phải với chàng. Đúng vậy không ?

Đồng Thiên Kỳ kêu lên :

– Không, cô nương đừng nói thế… sắp sáng rồi, tôi cần tìm y phục cho cô nương đây Thiếu nữ vẫn không buông tay chàng, rầu rĩ nói :

– Chuyện y phục đối với người chết thì có ý nghĩa gì ?

Đồng Thiên Kỳ thảng thốt nhìn nàng nói:

– Chất tàn độc trong người cô nương đã tiêu thất, thể trạng đã bình thường trở lại, cô nương nói gỡ gì thế ?

Thiếu nữ không trả lời mà nhìn chàng, hỏi qua hàng nước mắt chứa chan :

– Chàng biết em vì sao bị người ta đầu độc không ?

– Vì nàng đã gặp Nguyệt Hoa phu nhân chứ gì ?

Thiếu nữ lại hỏi :

– Trước đây Nguyệt Hoa phu nhân bị em giam giữ ở Lạc Hà Cốc thuộc Thiên Sơn.

Chàng có biết vì lý do gì bà ta xuất hiện ở đây ?

Đồng Thiên Kỳ nghĩ ngợi một lát rồi trả lời :

– Sau khi trốn khỏi đó, bà ta biết ở đây có thể tìm được thuộc giải độc… À, phải rồi. Yên Di Thánh chế thuốc chẳng qua là giúp bà ta trị thương trừ độc chứ chẳng nghi !

Thiếu nữ gật đầu tán thành :

– Đúng thế “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh có một ái nữ duy nhất. Cô này bị Nguyệt Hoa phu nhân khống chế phải chế thuộc trừ độc cho bà ta. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Đồng Thiên Kỳ ngạc nhiên hỏi :

– Thật thứ ư ? vậy đâu là nguyên nhân chủ yếu ?

Thiếu nữ đáp :

– Mục đích chính để Nguyệt Hoa phu nhân trở về đây là nhằm bá chủ các đảo ở Đông Hải. Hiện nay khu vực lân cận chỉ có Yên Di Thánh không gia nhập Nhật Nguyệt Bang nên bà ta muốn tiêu diệt lão. Ngoài ra còn có Vạn Thánh Đảo nữa.

Đồng Thiên Kỳ bản tính mặt lạnh lòng sôi. Chàng vốn không muốn đến Vạn Thánh Đảo chẳng phải do chuyện mâu thuẫn hoặc hiểu lầm gì, chẳng qua không nỡ để Nhan Ngọc Dung ràng buộc cuộc đời với mình là kẻ vong mạng giang hồ mà liên lụy đến cô ta. Nay nghe thiếu nữ nói thế, chàng giật mình hỏi :

– Chúng muốn tiêu diệt Vạn Thánh đảo ư ? Khi nào ?

Thiếu nữ thấy chàng quan tâm đến, nóng vội như vậy thì vui mừng khôn xiết nét thê lương trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là một nụ cười.

Nàng đáp :

– Chờ sau khi Nguyệt Hoa phu nhân trừ độc xong.. Đồng Thiên Kỳ dần dần trấn tĩnh lại. Chàng nói :

– Có lẽ ta không nên thả Yên Di Thánh. Tuy nhiên cũng không thể không thả ông ra được.

Sắc mặt của thiếu nữ lại hiện vẻ u ám. Giọng nàng như pha lẫn nước mắt :

– Trước khi Nguyệt Hoa phu nhân hồi nguyên công lực, em đã không đủ sức đánh lại hai bốn tên ma đầu thủ hạ của mụ, huống chi nay Nguyệt Hoa phu nhân đã phục hồi. Còn hai đảo chủ lại đang thụ thương vì trúng độc, cho nên dù em có trở về cũng chỉ vô tích sự, vận mạng của Vạn Thánh Đảo coi như đã an bài. Chàng nếu không tới đó thì mọi hy vọng của phụ thân đều tuyệt cả, họ chắc không nhắm được mắt mà chết đâu ! Chi bằng em chết ở đày, ít ra cũng thay phụ thân tạ lỗi với chàng…

Nói xong nàng đưa tay định tự đánh vào thiên linh cái.

Đồng Thiên Kỳ thấy vậy cả kinh vội vàng giữ tay nàng lại nói :

– Nàng đừng ! Ta đi ! Ta đi ! Tuy nhiên cô nương hãy đáp ứng ta hai việc.

Thiếu nữ bụng mừng khôn xiết nhưng không dám lộ ra mặt, vẫn buồn bã nói :

– Chàng nói đi, chỉ cần em làm được quyết không nề – Việc thứ nhất Đồng mỗ sẽ hóa trang trước lúc lên đường, vật hóa trang phiền cô nương lo giúp. Việc nữa, khi đến Vạn Thánh Đảo, cô nương không được tiết lộ thân phận lai lịch Đồng mỗ cho bất cứ ai Thiếu nữ cười đáp :

– Được, em sẽ theo lời chàng. Vật hóa trang em đã chuẩn bị sẵn.

– Đồng mỗ quyết không phụ Ơn cô nương đâu !

Thiếu nữ cười, nét mắt vô cùng tươi tắn :

– Thế chàng phúc đáp em về vật hóa trang thế nào đây ?

– Đồng Thiên Kỳ sẽ giúp lệnh tôn, lệnh thúc chữa khỏi chất độc tán công của Phi Hà Đảo được chưa ?

Thiếu nữ không cười nửa, sắc mặt lộ vẻ quan tâm :

– Dùng triết long xích châu ư ? Giả sử dược vật ấy có công hiệu thì chúng ta thật giống những kẻ mua bán, chỉ có vậy thôi.

Trong giọng nói thấm đẫm u buồn và trách móc.

Đồng Thiên Kỳ cười nói :

– Đồng Thiên Kỳ này không có ý đó mà ! Tuy nhiên nếu Triết long xích châu vô hiệu, chắc hẳn dược vật của “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh sẽ hữu hiệu. Ta đã ước định với ông ta rồi.

Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :

– Bao giờ ?.

– Trước khi Đồng mỗ rời khỏi động này.

Từ khuôn mặt kiều diễm của thiếu nữ nước mắt lại lã chã tuôn rơi.. – Vậy ra chàng đã có ý định trị bệnh cho gia phụ và gia thúc từ trước. Rõ ràng phụ thân em không có sự hiểu lầm gì với chàng cả.

Nói xong nàng lao vào vòng tay Đồng Thiên Kỳ khóc to hơn, vừa khóc vừa nói :

– Thiên Kỳ ! Thiên Kỳ ! Họ Nhan suốt đời sẽ không quên chàng ! Em và muội muội vĩnh viễn không xa chàng !

Đồng Thiên Kỳ bối rối nói :

– Cô nương đừng nên võ đoán như thế!

Chàng chua xót nghĩ thầm :

– Xong việc ở Vạn Thánh Đảo rồi, các người không còn trông thấy Đồng Thiên Kỳ nữa đâu.

Thiếu nữ không đọc được tâm sự của Đồng Thiên Kỳ, nghe chàng nói thì cho rằng thiếu niên không tin phụ thân mình không cảm kích việc mà hai người vừa dự định liền hỏi :

– Tuy từ nhỏ em đã bị phân cách khỏi gia đình, không biết rõ tính tình cha mẹ.

Nhưng em vẫn tin rằng gia phụ không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa đâu Đồng Thiên Kỳ cười nói :

– Đồng Thiên Kỳ đã từng gặp lệnh tôn. Chắc chắn không phải người như cô nương vừa nói.

Thiếu nữ đã yên lòng trở lại, đưa tay lau mắt lệ.

– Vì sao chàng cho rằng em võ đoán ?

Đồng Thiên Kỳ lắc đầu :.

– Sau này nàng sẽ minh bạch mọi chuyện. Bây giờ chúng ta đi thôi !

Thiếu nữ vội đáp :

– Nào, chúng ta cùng đi, em đang nóng lòng đây !

Đồng Thiên Kỳ vừa định nói câu gì thì đột nhiên nghe từ ngoài động truyền vào giọng nói của Phi Hà Đảo Lăng Hà Phi :

– Yên Di Thánh ! Cha con ngươi đã nằm trong tay bổn nhân rồi. Ngươi còn muốn bay lên trời nữa sao ? Nếu là người thức thời, hãy theo ta về bổn đảo là tốt cho ngươi hơn cả .

Chương 41: Rồng Lạc Đầm Con Tôm Cá Nhạo – Hùm Về Đồng Nội Chú Mèo Khinh

Nghe giọng nói đắc thắng của Phi Hà Đảo chủ, Đồng Thiên Kỳ không khỏi ngạc nhiên. Mặt chàng lộ vẻ sát cơ lẩm bẩm :

– Đã biết rõ đến đây tìm chết mà lão vẫn y hẹn tìm đến, Yên Di Thánh thật là người biết thủ tín. Nhưng lại còn bọn Phi Hà Đảo cùng đến, điều này gây cho Đồng mỗ không ít nhiều phiền phức đây !

Thiếu nữ hoảng hốt nghĩ thầm :

“Mặt chàng trông thật dễ sợ” vội hỏi :

– Chàng.. Chàng định giết Yên Di Thánh hay sao ?

Đồng Thiên Kỳ từ từ đứng dậy, buông giọng lạnh lùng :

– Hai ngày trước chúng ta đã có cuộc tử hẹn rồi.

Đồng Thiên Kỳ đi được vài bước, thiếu nữ vội chạy theo nói :

– Em cũng đi.

Tuy thanh âm tỏ ra cương quyết, nhưng thái độ như cầu khẩn.

Đồng Thiên Kỳ nhìn thiếu nữ từ đầu đến chân, nói như ra lệnh :

– Cô nương cứ ở đây, khi chưa cớ y phục, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được ra khỏi động.

Thiếu nữ nhìn lại mình rồi đỏ mặt nghĩ thầm :

“Ngoài chàng ra, ta quyết không để ai nhìn thấy thân thể của mình.“ Nàng gật đầu, đưa mắt theo dõi Đồng Thiên Kỳ chậm bước đi ra.

Bên ngoài trời đã sáng rõ. Thái dương đang lên. Muôn ngàn tia hào quang soi.

sáng cảnh vật bên ngoài.

Phía trong động còn tối sẫm, do vậy mà từ ngoài nhìn vào không trông thấy gì nhưng Đồng Thiên Kỳ rẽ đám mây song nhìn ra thì thấy rất rõ.

Trên khoảng đất bằng phẳng chừng mười trượng vuông đứng rải rác có hai mươi mấy người, hạng cao tuổi đã tới sáu bảy mươi, trẻ nhất cũng trên ba mươi tuổi. Người người đứng ngẩng cao đầu, mục quang như diện, hiển nhiên đều thuộc hàng nhất lưu cao thủ.

Trước hai mươi mấy người kia là hai vị đảo chủ của Phi Hà Đảo, Lăng Phi Hà và Lăng Phi Nhạc đều đưa mắt nhìn vào cửa động.

Đứng gần cửa động có “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh và một thiếu nữ mặc áo màu lam đứng cạnh. Vì cả hai quay mặt ra ngoài nên Đồng Thiên Kỳ không thấy rõ.

Lăng Phi Nhạc nheo đôi mắt vốn đã ti hí, cười nói :

– Yên huynh, ngươi xem hôm nay tình thế ra sao ?

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh quét mắt nhìn đối phương một lượt rồi phá lên cười lớn hỏi:

– Các vị bằng hữu này đều là tinh hoa của quý đảo cả chứ ?

Phi Hà Đảo chỉ Lăng Phi Hà cười giọng ngạo mạn :

– Yên Di Thánh? ngươi nói đúng một phần.

Thập Điện Truy Hồn Y tuy trong bụng có phần sợ nhưng không để lộ ra, vẫn cười điềm nhiên.

– Lăng đảo chủ đã lấy đại lễ long trọng thế này đón mà Yên Di Thánh không về thì thật có điều không phải. Nhưng bản tính Yên mỗ vốn quen đạm bạc không ưa đón rước linh đình, chỉ muốn tự đến tự đi mà không người phù trợ. Xem ra tình thế hôm nay Yên mỗ tiến thoái lưỡng nan rồi !

Trong câu nói lộ rõ hàm ý châm biếm mà ai cũng hiểu.

Lăng Phi Hà biết hôm nay phần thắng nắm chắc trong tay nên nghe xong sầm mặt, nói không chút khách khí :

– Yên Di Thánh ! Ngươi đừng làm bộ phách láo nữa ! Hãy nhớ kỹ xem, những người này chưa từng tiếp qua ngươi sao ?

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh giả bộ ngạc nhiên nói :

– Đảo chủ đứng nóng nảy ! Nay so với tửu yến hôm trước tình thế không như nhau mà ! Chắc Đảo chủ sợ sau khi tàng tiệc, vị phu nhân Miên Trường Xuân nghe nói lão phu đi rồi sẽ gây phiền nhiễu cho hai vị đó thôi !

Lăng Phi Nhạc nheo đôi mắt lươn, cười nhạt chen lời :

– Kim Lệnh công tử ưng ý lệnh ái cho nên hai chúng ta tận tâm thay tôn giá tìm cho nàng nguồn lạc thú động phòng, tôn giá phải biếc ơn mới đúng chứ ?

Thập Điện Truy Hồn Y vốn cao tay y thuật, được coi hàng bậc nhất thiên hạ. Vì vậy tính tình lão hết sức đồng bóng, tung hoành giang hồ không ai dám trêu vào. Muốn trị bệnh cho ai thì người đó phải sống, muốn giết ai thì dù hồn người kia đã về chín suối cũng lôi lên bằng được để hỏi tội mới nghe.

Nữ nhi này là cốt nhục duy nhất của ái thê độc nhất lão để lại. Lão yêu nàng chẳng khác gì sinh mệnh của chính mình, không ai dám động đến cô ta. Chỉ cần hơi nặng lời với nàng thôi là Yên Di Thánh đã không dễ bỏ qua rồi, huống hồ nghe Lăng Phi Nhạc buông nhường lời thô bỉ như thế để nhục mạ ái nữ mình thì lão chịu sao cho thấu ?

Lão quắc mắt nhìn đối phương, mặt hiện sát cơ, nói lạc cả giọng :

– Lăng Phi Nhạc, ngươi tới số rồi !

Lăng Phi Nhạc cậy thế mạnh không chút sợ hãi cười to :

– Ha ha hạ.. Yên huynh định dụng độc với huynh đệ ư ?

Nói xong quay bước lùi vào trong đám thuộc hạ.

Yên Di Thánh hằn học nói :

– Lăng Phi Nhạc, lão phu tuy bị đứa dâm phụ Nguyệt Hoa cướp hết độc vật nhưng vẫn tự tin rằng dù không có độc thì cũng cho ngươi về thập điện được.

Lăng Phi Nhạc muốn kích đối phương liền phá lên cười to nói :

– Yên huynh trong người đã không có độc vật thì dù thắng được ngươi, huynh đệ cũng chẳng vẻ vang gì.

Lão quay sang một tên thủ hạ ra lệnh; – “Hải Ưng” Lý Chiếm Bạ.Ngươi thay ta bồi tiếp vị Yên huynh này vài chiêu nhưng điểm tới là ngừng, không được đả thương lão.

Thập Điện Truy Hồn Y đang tức đầy ruột, nghe vậy gầm lên :

– Ngươi đi đâu ? Nằm xuống này !

Dứt lời tung nhanh một chiêu “Phong khởi vân thông” như chớp đánh thẳng vào lưng Lăng Phi Nhạc vừa quay người lùi ào vào đám đông. Chưởng xuất như cuồng phong nhằm huyệt ngọc chẩm của đối phương điểm tới với áp lực bài sơn hải đảo Nhưng đồng thời khi Yên Di Thánh xuất chưởng, một giọng nói trầm ***c thô tháp cất lên :

– Khoan đã, có “Hải Ưng” Lý Chiếm Ba ta tiếp ngươi hai chiêu đây!

Dứt lời vung chưởng tới, chưởng lực tụ mà không tan, công vào huyệt đan điền của Yên Di Thánh, rõ ràng lão xuất chiêu trước khi nói.

Thập Điện Truy Hồn Y biết mình cô thế không dám khinh địch, tuy căm giận tột bậc nhưng vẫn đủ sáng suốt để lượng định tình hình.

Địch vừa xuất chiêu, thế chưởng của lão chuyển ngay thành thế chém bổ mạnh vào uyển mạch “Hải Ưng” Lý Chiếm Ba. xuất thủ chuẩn xác vô cùng.

“Hải Ưng” Lý Chiếm Ba thấy công thế của đối phương vào nhị đảo chủ đã được giải vội thu ngay chiêu về nhảy lùi ba bước tĩnh lập cười nói :

– Bổn tọa tuy biết ngươi là Yên Di Thánh nhưng muốn tự ngươi khai báo tánh danh !

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh thấy đối phương chừng năm mươi tuổi ngươi lùn thấp như quả dưa, mũi lợn, mắt lợn, môi dẩu, thật xấu xí đến không còn chỗ mà chê, liền bật cười sằng sặc nói:

– Ha ha hạ.. Rồng lạc đầm con tôm cá nhạo, hổ về đồng nội chó mèo khinh…

hạng vô danh tiểu tốt như ngươi mà dám hỏi danh tánh lão phụ.. thật hết chỗ nói rồi !

Lão liền xuất một chiêu “Thôi sơn trấn hải”.

“Hải Ưng” Lý Chiếm Ba là người giảo hoạt, thấy vậy cười nói :

– Lão phu hôm nay chờ ngươi thông danh báo tánh rồi giết sau cũng được.

Nói xong đề khí truyền thân nhảy sang phải ba bốn bước.. Yên Di Thánh thấy chiêu bị hẫng, tức giận bám theo địch nhân phát tiếp một chiêu “Lực bình ngũ nhạc”.

Lý Chiếm Ba lại tránh sang trái năm sáu thước.

Thập Điện Truy Hồn Y thấy đối phương cứ né tránh mãi tức giận tột điểm, quyết bám sát đối phương, chiêu xuất liên hồi thành một trận cuồng phong không dứt.

Chung quy “Hải Ưng” Lý Chiếm Ba vẫn không hoàn thủ, chỉ nhảy tránh bên này né qua bên khác.

Trong động, thiếu nữ không rời mắt xem cuộc chiến, chợt cất tiếng :

– Lão bị trúng kế người ta rồi !

Đồng Thiên Kỳ thản nhiên :

– Dù lão không trúng kế thì hôm nay cũng không thoát khỏi nơi này.

– Chàng vẫn muốn giết ông ta ư ?

– Đồng mỗ không muốn lão chết bởi tay người khác.

Thiếu nữ lo lắng nói :

– Chàng quyết giết ông ấy thật ư ? Chàng không thấy ngoài phụ thân, nữ nhân kia không còn người thân nào khác hay sao ?

Lời thiếu nữ sắc như dao cứa, vô tình chạm vào chỗ sau kín nhất trong con tim ứa máu của chàng. Tay chàng đang cầm một viên đá bỗng bị bóp nát vụn thành bụi bay lả tả.

Hồi lâu, Đồng Thiên Kỳ thở dài nói :

– Các người so với ta còn hạnh phúc hơn nhiều.

Thiếu nữ sửng sốt định mở miệng thì chợt nghe ở ngoài động tiếng lam y thiếu nữ kêu lên :

– Cha ! cha đừng đóng thân nữa, hãy đứng yên đị. Giọng nói tuy lo lắng và khẩn trương nhưng vẫn êm dịu như tiếng hạc.

Thập Điện Truy Hồn Y nghe nói sửng người. Quả tình hơn ba mười chiêu vừa rồi lão đã phí không ít chân lực, vẫn không làm đối phương bị hề hấn gì.

Yên Di Thánh chợt hiểu vì mình quá giận mà đã mắc sai lầm. Lão liền ngậm vận toàn công lực đề tụ vào hữu chưởng.

“Hải Ưng” Lý Chiếm Ba vẫn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột, khi thấy đối phương dùng tả chưởng xuất chiêu liền nhảy tránh sang bên trái Nào ngờ nguy hiểm đang chờ mình Lẽ ra con người giảo hoạt như lão không nên áp dụng mãi một chiến thuật.

Khi người lão còn lơ lửng trên cao thì Yên Di Thánh đã đề tụ hết chân lực vào hữu chưởng chiêu vừa rồi chỉ là hư chiêu.

Lão quát to :

– Ngã này !

Đồng thời với tiếng quát, hữu chưởng đã tới cách ngực đối phương chỉ vài tấc.

Người “Hải Ưng” Lý Chiếm Ba còn chưa chạm đất, không còn biết tránh đi đâu.

Ngay cả việc hoàn thủ cũng không kịp nữa.

„Bình” một tiếng vang trời, “Hải Ưng” Lý Chiếm Ba bị văng lên không tới năm sáu thước rồi rơi phịch xuống đất, máu mồm, máu mũi trào ra ồng ộc như suối.

Chân tay lão giẫy giụa một lát rồi nằm yên.

Đám đông vây quanh cùng bật lên tiếng kêu kinh hãi, còn Thập Điện Truy Hồn Y thích chí cười lớn :

– Tiểu Lăng nhi, con thật thông minh.

Nói xong lão định chạy về với nữ nhi của mình thì chợt nghe Phi Hà Đảo chủ Lăng Phi Hà đanh giọng ra lệnh :

– Các ngươi bắt hai tên tội phạm này cho ta !

Lệnh vừa ban, trong đám người vây quanh lập tức đồng thanh vang tiếng hét, bóng người di động, cùng lúc năm người lao sang vây chặt Thập Điện Truy Hồn Y, ba tên khác nhảy xổ vào lam y thiếu nữ Phút chốc đấu trường đã thành một trường hỗn chiến.

Những người cố mặt ở đấu trường hôm nay đều được chọn trong Phi Hà Đảo, vốn đang mộng làm bá chủ vùng Đông Hải nên võ công đều có chỗ độc đáo. Xưa nay chúng vốn úy kỵ Yên Di Thánh chỉ vì độc vật của lão mà thôi. Nay độc vật đã mất, một đấu với năm sáu người tất phải vướng tay vướng cẳng, dù công lực và võ công tinh thâm cũng khó bề thi thố.

Còn như lam y thiếu nữ thì võ công chỉ học được ở phân phụ nàng mà thôi, đương nhiên không bằng Yên Di Thánh.

Thắng bại thế nào không nói cũng đủ rõ, và cùng chẳng lâu la gì. Ở trong cổ động, thiếu nữ lo lắng hỏi :

– Làm gì chứ ? Phải làm gì đi chứ !

Đồng Thiên Kỳ không chút vội vàng, vừa mở miệng định nói thì chợt nghe từ ngoài động tiếng lam y thiếu nữ gọi to :

– Đồng Thiên Kỳ ! Chúng ta y hẹn tới đây rồi, sao ngươi còn chưa ra hiện diện ?

Thiếu nữ vội giục :

– Thiên Kỳ, chàng ra nhanh đi !

Đồng Thiên Kỳ chưa kịp phản ứng gì thì tiếng lam y thiếu nữ lại vọng vào :

– Tỉ tỉ trong cổ động ! Tiểu muội đem y phục đến cho chị đây.

Đồng Thiên Kỳ liền vén đám mây song thong thả bước ra ngoài cửa động.

Lập tức mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía chàng. Không ngờ kẻ sát tinh mà chúng mất bao công tìm kiếm bây giờ đang ở ngay trước mặt !

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh chỉ liếc xéo Đồng Thiên Kỳ một cái rồi trầm giọng nói một cách khó nhọc:

– Tiểu Lăng nhi, sao con la nhặng lên thế ? Cha con chúng ta cần gì cầu xin ai chứ.

Đồng Thiên Kỳ hạ giọng, nói lạnh tanh :

– Tôn giá quả là người thủ tín. Đã biết rõ đây là cuộc tử ước mà vẫn đến điều đó thật đáng phục.

Chàng quay sang bọn người Phi Hà Đảo thêm :

– Các bằng hữu Phi Hà Đảo ! Có phải các vị vì Đồng Thiên Kỳ tôi mà tới đây không ?

Giọng chàng như ngân hạ xuyên mây, tuy không to nhưng âm vang nghe đến nhức cả lỗ nhỉ.

Sự xuất hiện đột ngột của Đồng Thiên Kỳ cũng với giọng nói lạnh lùng ấy làm toàn trường cùng dừng tay, thâu hồi chiêu thức rút lui khỏi thế bao vây. Cả chừng ấy con mắt tập trung nhìn vào nơi vừa phát ra giọng nói.

Phi Hà Nhị Đảo chủ Lăng Phi Nhạc ngỡ ngàng thốt ra trước tiên :

– Đồng Thiên Kỳ ?

Đồng Thiên Kỳ châm biếm :

– Tôn giá đã mường tượng máu loang trước mặt rồi chứ ?

Lăng Phi Nhạc đã trấn tĩnh trở lại, cười dài :

– Phải, lão phu đã thấy trước máu tanh, không sai !

Đồng Thiên Kỳ không đáp, đi tới trước mặt lam y thiếu nữ.

Thiếu nữ dán mắt nhìn chàng. Mặt nàng hơi ửng đỏ, đôi mắt đen láy long lanh cùng cặp môi như cánh hoa anh đào hé mở nhưư ngạc nhiên trước dung mạo tuấn tú của thiếu niên.

Nàng tự nhủ :

“Cha ta thật… không nói rõ chàng là một thiếu niên thế này… làm mình gọi thẳng tên chàng nữa chứ !”.

Đồng Thiên Kỳ dừng bước cách lam y thiếu nữ chừng ba bốn thước, hỏi :

– Cô nương thật có mang áo xiêm đến đó chứ ?

Thiếu nữ hơi bực trước câu hỏi không lấy gì làm thân thiện của thiếu niên, hờ hững đáp :

– Ngươi cho rằng bổn cô nương là thứ lừa…

Hình như chực nghĩ ra mình hơi quá lời, thiếu nữ không nói hết câu.

Đồng Thiên Kỳ như không để ý, vẫn điềm tĩnh hỏi :

– Tại hạ dám phiền cô nương đưa vào trong đó được không ?

Lam y thiếu nữ nghĩ ngợi một lát. Nỗi bực mình thoạt biến mất. Nàng nhẹ giọng hỏi :

– Vị tỷ tỷ kia còn ở trong đó phải không ?

– Phải, cô nương nhận lời chứ ?

Lam y thiếu nữ gật đầu rồi quay người thận trọng bước vào cửa động.

Đến lúc này toàn đấu trường như sực tĩnh. Tuy nhiên mỗi người có phán ứng khác nhau.

Thập Điện Truy Hồn Y Yên Di Thánh được rãnh tay vì đối phương giãn khỏi vòng vây. Lão vừa có lòng úy kỵ Đồng Thiền Kỳ, vừa thấy nữ nhi vào trong động thì an toàn hơn nên không phản đối.

Tuy nhiên bọn người của Phi Hà Đảo thì đâu dễ để cho thiếu niên kia tác oai tác quái như vậy được ?

Lam y thiếu nữ vừa ngang qua người Đồng Thiên Kỳ, Đảo chủ Lăng Phi Hà đã cao giọng ra lệnh:

– Không cho một ai rời khỏi chỗ này !

Lam y thiếu nữ vẫn tiếp tục đi, nhưng chỉ được hai bước nữa thì có hai hán tử tuổi trạc tứ tuần nhảy ra chặn đường quát lên:

– Đi đâu ?

Đồng Thiên Kỳ thủng thẳng đi mấy bước tới trước lam y thiếu nữ mới vừa dừng lại, nhìn hai hán tử với tia mắt lạnh băng :

– Hai vị muốn sống thêm giây lát thì hãy nhường đường Đại hán đứng bên phải hét lên :

– Thối ! Thối quá ! Đại gia chính đang hứng thú sống đây !

Cả hai đưa mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ từ đầu đến chân. Chúng không thấy thiếu niên măng sữa này có chỗ đặc biệt tỏ ra cái thế kinh nhân cả, cùng cười ồ cả lên :

– Bộ dạng ngươi mà muốn làm cha thiên ha…..

Huyệt mi tâm trên trán chàng đã ửng đỏ, Đồng Thiên Kỳ gần giọng :

– Hai vị dẹp đường!

Hai hán tử đồng thời hét một tiếng, cả hai cùng xuất song thủ định chộp lấy hai tay đối phương.

Cự ly song chưởng không xa, vừa xuất thu đã tới ngay mục tiêu.

Lam y thiếu nữ lùi ngay về một bước.

Thập Điện Truy Hồn Y lo lắng cho nhi nữ vội sấn bước lên.

Bọn người của Phi Hà Đảo thấy vậy đều tỏ vẻ đắc ý.

Tuy nhiên chỉ một giây, tình hình trước mắt khiến mọi người kinh ngạc. Họ chưa kịp chớp mắt nhìn lại thì đã thấy Đồng Thiên Kỳ đang túm chặt uyển mạch của hai hán tử kia. Không ai kịp nhận ra Đồng Thiên Kỳ xuất thủ như thế nào.

Chàng cười nhạt nói :

– Chắc Phi Hà Đảo đã báo cho các vị, cánh tay của Huyết Kiếp Thủ lần thứ hai vươn tới Phi Hà Đảo thì hậu quả sẽ ra sao…

Nói xong chàng phất tay, lập tức hai bóng người tung lên không cùng hai tiếng hét thất thanh. Chỉ một lát đã thấy hai hán tử nằm bất động, trên trán mỗi người hiện rõ một con bàn long sinh động như đang múa.

Lam y thiếu nữ mặt tái xám, hai tay ôm lấy ngực, đôi mắt mở to thảng thốt. Nàng không ngờ thiếu niên có vẻ ngoài ôn hòa phong nhã thế kia mà giết người tàn độc và lãnh bạo đến thế.

Đồng Thiên Kỳ nhìn qua hai tử thi rồi quét qua mấy tên hán tử vẫn còn đứng chặn đường thiếu nữ cách mấy bước, bình tĩnh nói với cô ta :

– Cô nương vào động đi.

Lam y thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi đưa ta vào hay sao ?

Đồng Thiên Kỳ thản nhiên hỏi :

– Cự ly tới cửa động chỉ độ năm trượng, cô nương nhảy tới được không ?

Lam y thiếu nữ liếc nhìn ba lão nhân trạc ngũ tuần vẫn đứng chặn đường vào hang, do dự nói :

– Nhảy thì nhảy tới, chỉ ẹ.. chỉ sợ rằng…

Đồng Thiên Kỳ hiểu ý, chàng liếc qua ba lão nhân kia bảo :

– Tôi nghĩ rằng bọn họ quý sinh mạng mình hơn.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh bỗng nói chen vào :.

– Đồng Thiên Kỳ, giả như chúng không tiếc mạng thì sao ?.

Đồng Thiên Kỳ không quay đầu, bình thản đáp :

– Đồng mõ xin bảo đảm cho lệnh ái hoàn toàn vô sự.

Giọng Yên Di Thánh vẫn đầy lo lắng :

– Lỡ vạn nhất xảy ra chuyện gì…

– Đồng mỗ sẽ bồi mạng cho tôn giã.

Thập Điện Truy Hồn Y cười nhạt :

– Bổn nhân lại cho rằng mười cái mạng của Đồng Thiên Kỳ vẫn chưa bằng nữ nhi ta đâu !

Lam y thiếu nữ lọ ngại liếc nhìn thân phụ, vừa định mở lời thì đã nghe Đồng Thiên Kỳ lên tiếng :

– Vậy thì chúng ta không nhất trí được rồi… Cô nương, hãy đưa y phục cho tôi đưa vào cũng được !

Vừa đưa gói áo xiêm giấu ra sau lưng, thiếu nữ vừa nói :

– Ta không sợ ! Ta tự nguyện đưa vào?

Thập Điện Truy Hồn Y hoảng hốt nói:

– Lăng nhi ! Con đừng mạo hiềm !

Thiếu nữ phụng phịu :

– Cha ! Hãy đồng ý cho con một lần này thôi được không ?

Giọng nàng tha thiết đến khó lòng từ chối.

Thập Điện Truy Hồn Y ngạc nhiên nhìn nữ nhi rồi lắc lắc đầu, tự ngổn tự ngữ :

– Hóa ra nó đã lớn rồi, chẳng cần ta phải chiếu cố như một hài tử nữa !

Rồi lão cao giọng :.

– Con đi đi ! Đồng Thiên Kỳ ! Lão phu hy vọng ngươi hiểu vì sao mà nó làm như vậy.

Thiếu nữ trìu mến nhìn cha nói dịu dàng :

– Cha, trong động an toàn hơn ngoài này, xin cha cứ yên tâm !

Nàng lại quay sang Đồng Thiên Kỳ – Ta bây giờ có thể đi được chưa ?

– Khoan, để tôi đưa sự việc nói rõ cho ba vị bằng hữu kia đã !

Chàng đánh mắt sang ba lão nhân đứng cách đó một trượng, cất giọng đầy đe dọa:

– Nếu chư vị biết tiếc sinh mệnh mình thì xin chớ can dự vào.

Lăng Phi Nhạc đong đưa đôi tròng mắt nghĩ thầm :

“Đồng Thiên Kỳ công lực rất cao, việc hôm nay thắng thua khó định. Nếu khống chế được nữ nhi kia thì với hắn đã hứa rồi, giữa chúng nhân tất buộc giữ lời phải tuân theo điều kiện để đảm bảo an toàn cho nữ nhi kia, còn dư một mình Yên Di Thánh cũng dễ đối phó”.

Nghĩ vậy, lão cao giọng hô :

– Đảo chủ đã ra lệnh, không còn phép ai rời khỏi nơi này, dù liên thủ cũng phải y lệnh !

Đồng Thiên Kỳ quét mắt nhìn ba lão nhân kia đang có vẻ khẩn trương, lạnh lùng nói :

– Ý ba vị thế nào ?

Một lão nhân quát lên :

– Đồng Thiên Kỳ ! Ngươi là thứ gì mà dám sai bảo lão phu hử ?

Huyệt mi tâm ửng đô, Đồng Thiên Kỳ gật đầu nhìn sang lam y thiếu nữ :

– Cô nương có thể đi được rồi ?

Thiếu nữ không nghĩ ngợi gì nữa liền nhún mình hướng vào cửa động nhảy vút vào!

Ba lão nhân đã sớm phòng bị, thiếu nữ vừa tung mình, chúng đồng thanh la lên :

– Không được phóng luật !

Cùng lúc, một lão già phóng chưởng lên không nhằm vào thiếu nữ, hai người kia cùng đánh sang Đồng Thiên Kỳ.

Chưởng phong như mua gào gió táp nghe đến sởn gai óc.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh hoảng hết kêu lên:

– Đồng Thiên Kỳ, hãy theo vào nhanh lên !

Gần như cùng lúc với ba người kia xuất chưởng. Đống Thiên Kỳ cũng phất tay.

Tuy động tác nhẹ như vô lực lại không có chưởng phong, nhưng đột nhiên ba lão nhân kia đều rú lên thất thanh, đồng thời bị bắn lên không, tình trạng không có gì khác hai hán tử lúc trước :

ở huyệt ấn đường nổi rõ một con bàn long màu đỏ máu.

Lam y thiếu nữ bình yên nhảy vào cửa động,. còn quay lại nói :

– Đồng công tử, gia phu…..

Nàng tin rằng Đồng Thiên Kỳ hiểu rõ hàm ý của mình. Rồi không lo lắng gì nữa, nhẹ bước đi vào trong động.

Tất cả đệ tử chúng nhân của Phi Hà Đảo thấy hiện trạng như vậy đều thất kinh bạt vía tuy mọi người không rời mắt khỏi Đồng Thiên Kỳ, vẫn không tin rằng chỉ một cái phất tay nhẹ cũng đủ kết liễu sinh mạng của ba cao thủ vào hàng nhất lưu.

Đột nhiên thập Điện Truy Hồn Y phá lên cười thất thanh :

– Hô hô hộ. Đồng Thiên Kỳ ! Ta quên mất bữa trước ngươi chỉ phất khẽ tay cũng đủ làm nát vụn tảng đá ở xa năm trượng ! Ha ha hạ.. Lão phu chợt nhận ra rằng ngươi là người đáng yêu nhất trong thiên ha….

Đồng Thiên Kỳ quay lại lãnh đạm nói:

– Giữa chúng ta sự việc còn chưa được giải quyết, làm sao tôn giá dám đoán định rằng cách nghĩ của Đồng Thiên Kỳ giống với tôn giá được đây ?

Tuy nhiên Yên Di Thánh vẫn không hề tỏ ra giận dữ, vẫn chưa tắt nụ cười:

– Đó là việc sau này. Dù rằng không giải quyết được đi nữa thì bây giờ lão phu vẫn cho ngươi thật đáng yêu ! Bởi vì tiểu nữ nghe lời ngươi, điều đó không phải là chuyện nhỏ !

Đồng Thiên Kỳ sững sốt nhìn lão. Vậy là bây giờ chàng lại thêm một chuyện phiền phức cần phải giải quyết nữa rồi !

Chợt Phi Hà Đảo chủ Lăng Phi Hà nghiến răng nói :

– Việc giữa các ngươi còn chưa giải quyết xong, chỉ sợ phải xuống nhờ Diêm vương giúp đỡ !

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh không nén được cười to :

– Ha ha hạ.. Đến đâu đến đây ! Lão phu chưa bao giờ cao hứng như hôm nay, cứ đến đây ! Đại Đảo chủ, hạ lệnh đi !

Phi Hà Đảo chủ Lăng Phi Hà trầm giọng :

– Yên Di Thánh, ngươi chỉ là chó cậy người nhà thôi. Lão phu hôm nay nếu không đánh được các ngươi thì không còn là người họ Lăng nữa !

Đồng Thiên Kỳ lên tiếng :

– Nếu không đánh được Đồng mỗ thì e tôn giá không sống nổi mà trở về đâu !

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh lại cười to :

– Đúng đúng ! Chết rồi thì còn họ Lăng gì nữa ? Chưa chừng sau khi chết ngươi mang họ Trư, họ Cẩu cũng nên Phi Hà đảo chủ lúc này đã quyết liều mình, không nhiều lời nữa, lão đưa cao tay phải lên hô lớn :

– Đệ tử Phi hà Đảo nghe lệnh :

năm người ở gần động hãy vào trong bắt hai nữ nhân. Những người còn lại hợp lực đánh hai tên tội phạm này !

Nói xong lão phất mạnh tay, lập tức tiếng hưởng ứng vang dội, năm tên đệ tử Phi Hà Đảo rầm rộ tiến vào thạch động.

Trong thâm tâm, chúng nhân đều sợ Đồng Thiên Kỳ nên vừa nghe lệnh, phần đông chọn mục tiêu là “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh, chưởng phong nghe đến đinh tai nhức óc.

Bên này, ba tên vây đánh Đồng Thiên Kỳ không nói không rằng, xuất chiêu tấn công ngay.

Đồng Thiên Kỳ quét mắt nhìn chúng lạnh lùng nói :

– Ba vị thế lực ít quá mất rồi !

Lập tức chàng đánh trả bằng một chiêu “Cuồng phong tụ vũ”.

Chiêu thức tuy bình thường nhưng chưởng lực mạnh kinh hồn, đánh bạt được ngay công thế của đối phương.

Ba đệ tử Phi Hà Đảo buộc phải lùi lại nhưng chỉ lừ mắt nhìn đối thủ rồi nhất tề xông lêu, đao kiếm hoa lên loáng loáng.

Đồng Thiên Kỳ lại đẩy lùi chúng bằng một chiêu “Bát phương phong vũ”. Chợt nghe phía Thập Điện Truy Hồi Y tiếng la hét rầm lên :

– Bị thương rồi ! Bị thương rồi ! Xông vào hạ thủ ?

Bên này ba lão đệ tử Phi Hà Đảo tuy hai lần bị đánh bật trở ra nhưng chưa có ai bị thương, nỗi sợ hãi lúc đầu bớt dần, lại đồng loạt xông vào tấn công, khí thế hung mãnh hơn trước nhiều.

Đồng Thiên Kỳ thấy kiếm khí của đối phương đã ở ngay trước mất, buông giọng lạnh lùng :

– Sự bất quá tam.

Nói xong chàng xuất một chiêu “tiềm long sơ động” người quét một vòng.

Trong khi cả hai tốp đệ tử vây đánh Đồng Thiên Kỳ và Yên Di Thánh hăng tiết xuất hết kỳ chiêu tuyệt học để sớm kết liễu đối phương thì Đồng Thiên Kỳ quay nhanh người. Chiêu chàng vừa xuất thì tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp đấu trường. tiếp đó thây người rơi bình bịch trên mặt đất. Xem lại không chỉ có ba người.

Bởi vì rằng số tám tên vây đánh Thập Điện Truy Hồn Y chỉ còn ba tên sống sót, số năm tên khác đã phơi thây trên mặt đất, mỗi người còn hằn rõ dấu bàn long trên trán Ba gã còn sống sửng sốt quay lại la lên :

– Đồng Thiên Kỳ ?

Tuy hai lão Đảo chủ không rời mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ, nhưng vẫn không tài nào nhận ra được chàng xuất thủ ra sao. Chỉ thấy một đám bàn long ẩn hiện rồi tiếng người gào, tiếng thây đổ, nhìn lại mới biết một chiêu xuất không những đoạt mạng ba tên đối thủ mà còn giết thêm năm người đang công Yên Di Thánh.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh tuy bị mấy vết thương nhưng thương thế không nặng lắm, vẫn không ngừng ra chiêu phản công ba tên còn lại miệng hét :

– Đồng Thiên Kỳ ! Yên mô cũng có chỗ đáng yêu đấy chứ !

Đồng Thiên Kỳ đang đứng ngoài vòng vây chưa kịp đáp lời Yên Di Thánh thì đột nhiên nghe từ trong động vọng ra ba tiếng kêu thảm. Năm tên được lệnh vào động đã ngã mất ba người. Hai hán tử còn lại đang cắm đầu chạy ra, nhưng chưa được bao xa thì tiếng một thiếu nữ thét to rồi bóng người nhỏ nhắn bận y phục màu trắng hiện ra ngoài cửa động.

Kèm theo tiếng hét đó, hai hán tử đã ngã quay, giẫy đành đạch một lát rồi nằm bất động.

Người đó rõ ràng là thiếu nữ vừa được nữ nhi của “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh đưa cho y phục.. Trong lúc Đồng Thiên Kỳ quay nhìn vào động thì Phi Hà Đảo chủ Lăng Phi Hà đưa mắt ra hiệu cho nhị đệ lập tức cả hai lao thân phóng vút vào rừng “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh đối phó với ba tên đệ tử của Phi Hà Đảo đã thoải mái hơn trước nhiều. Vì thế khi hai lão Đảo chủ vừa chạy trốn, Yên Di Thánh nhận ra ngay liền kêu to :

– Lủi mất rồi !

Đồng Thiên Kỳ vừa nghe thế đã biết ngay sự tình. Chàng không cần quay lại, chỉ đanh giọng :

– Chạy đi đâu ?

Liền thân người lập tức lao đi. Chỉ cần một thức “Long phi thương minh” đã đi xa mấy chục trượng vừa đáp xuống sườn núi đúng vào lúc Lăng Phi Nhạc cũng vừa đến nơi.

Còn Lăng Phi Hà chạy trước đã mất hút trong rừng sâu .

Chương 42: Trút Hơi Tàn, Nhị Bảo Chủ Lộ Mưu Gian – Đeo Kiếm Báu, Tiểu Anh Hùng Đi Cứu Giá

Lăng Phi Nhạc đang cắm cổ chạy thì thấy Đồng Thiên Kỳ nhảy chặn ngang đường. Mặt lão chợt tái xanh, trán đẫm mồ hôi, lo sợ chăng khác gì gặp phải hùm beo rắn rết đứng khựng lại rồi thoái lùi năm sáu thước.

Nhị Đảo chủ đã định tìm đường chạy trốn theo hướng khác, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ :

“Mình có chạy cũng khó thoát, chi bằng ở đây dụ địch để đại ca lén hạ thủ”.

Nghĩ vậy liền cố lấy hết can đảm, nói to :

– Tên họ Đồng kia ! Ngươi định làm gì nào ?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :

– Sao tôn giá không chạy thêm mấy bước nữa ?

– Lăng Phi Nhạc đanh định lãnh giáo của ngươi mấy chiêu mật truyền. Lại đây!

Hôm nay ta quyết cùng ngươi một phen sống mái ?

Tuy miệng nói cứng như thế, nhưng chân lại không dám bước lên.

Đồng Thiên Kỳ cười khẩy :

– Đồng mỗ nếu tiến thêm mấy bước nữa thì vị đồng bọn kia của tôn giá có muốn hạ thủ cũng phiền, đấy !

Đồng Thiên Kỳ chưa dứt tiếng thì bỗng nghe phía sau lưng chừng vài chục trượng giữa rừng cây rậm rạp vang lên tiếng của Phi Hà Đảo chủ Lăng Phi Hà :

– Nhị đệ ! Đánh được thì đánh, không đánh được thì lùi. Ta đuổi theo gia gia và thúc thúc đây !

Nghe những lời này, Lăng Phi Nhạc như không còn hồn vía nào nữa. Lão bất giác thoái lui hai bước, chợt nghe vang giọng kiều lanh lảnh, tiếp theo là ba tiếng la thảm.

Chỉ một lát sau đã có thêm ba người lại gần vây lấy Lăng Phi Nhạc Ba người đó là Thập Điện Truy Hồn Y và hai thiếu nữ.

Thấy đường rút cũng bị chặn mất, hy vọng duy nhất thoát thân không còn, nỗi sợ trong lòng Lăng Phi Nhạc liền biến thành cơn tức giận. Lão thầm nguyền rủa:

“Nó đã không nghĩ tới tình thủ túc thì ta giữ làm chi nghĩa huynh đệ nữa ! Ta coi như chết rồi, cũng nên để nó theo về chín suối !”.

Lão nhìn Đồng Thiên Kỳ cất giọng :

– Đồng Thiên Kỳ ! Nếu ngươi vì Đồng gia phục cừu, gặp lão phu là tìm đúng đối tượng rồi, tuy nhiên vẫn chưa tìm được chủ hung.

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :

– Đây là kế thoát thân của tôn giá chăng ?

Lăng Phi Nhạc buông một tràng cuồng tiếu :

– Ha ha hạ.. Gã họ Đồng ! Lão phu không tin ngươi có lòng độ lượng ấy đâu. Hơn nữa lão phu cũng không cần cầu ngươi. Chẳng qua trước khi cùng ngươi phân thắng phụ, lão phu lại muốn nói cho ngươi rõ sự tình.

Đồng Thiên Kỳ mỉa mai hỏi :

– Đồng mỗ có nên tin vào sự thành tâm của tôn giá không đây ?

– Ngươi cứ nghe rồi quyết định xem thực hay giả. Nguyên Đào Hoa Đảo xưa nay chưa hề nhòm ngó gì đến ngôi bá chủ Đông hải, tuy nhiên cha ngươi không tự lượng sức mình, cùng với Nhan Kiếm Long chiếm mất hai đại mỹ nhân ở Vũ Nội, điều bất hạnh từ đó phát sinh. Hai phu phụ cam đầu Nhật Nguyệt Bang, người nam thì vốn ái mộ mẹ ngươi, còn người nữ lại phải lòng cha ngươi, vì thế cùng sinh họa kiếp đồng thời cả Mai Đảo và Đào Hoa đảo.

Đồng Thiên Kỳ nghe lòng rúng động, nghĩ thầm :

“Địa Đao” Ngũ Tinh Khôi cũng nói đến hai vị đại mỹ nhân, một rơi vào Vạn Thánh Đảo nhưng không nói gì đến thân mẫu của mình. Chẳng lẽ nào lão này không có nói sai ?”.

Thấy đối phương không ngắt lời, Lăng Phi Hà nói tiếp :

– Tuy hai phu phụ đầu não của Nhật Nguyệt Bang rất căm giận nhưng không muốn tự mình động thủ để nhục đến thinh danh vì thế mới có cơ hội cho bổn đảo lập công. Đại ca ta hiến kế trước đưa Vũ Nội Tam Kiếm đến Đào Hoa Đảo hạ độc, kế đó Liệt Nhật bang chủ đến đốt đảo, còn song thân ngươi chết thế nào thì ngươi đã biết.

Đồng Thiên Kỳ cố nén uất hận, lạnh giọng hỏi :

– Nói như vậy là tôn giá vô can ?

Lăng Phi Nhạc biết dù mình không nói thật, ắt đối phương cũng không tha liền ngẩng mặt lên cười lớn :

– Tổ phụ ngươi thì chết ở tay lão phu.

Đồng Thiên Kỳ sấn tới hai bước, Lăng Phi Nhạc hoảng hốt lùi lại, nhưng chỉ một lát, lão trấn an nói thêm :

– Còn chuyện của lão Vân không lão phu tin rằng ngươi cũng muốn biết!

– Tôn giá định kéo dài thời gian đó ư ?

– Tin này không tùy ngươi. Nhưng Vâng Không lão trọc chết là vì không chịu cùng với sáu…

Nói chưa xong, Lăng Phi Nhạc đột nhiên rú lên, hai tay ôm ngực rồi từ từ ngã xuống.

Lúc này mọi người mới trông thấy trên ngực lão cắm sâu một thanh đoản kiếm nhỏ cán cắm lông chim.

Đồng Thiên Kỳ nhún mình, quay người vừa định lao vào rừng thì chợt nghe “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh nói :

– Đồng Thiên Kỳ, ngươi định sai phương hướng rồi, đây là Vu Hồi Kiếm chỉ có “Thần Kiếm Tử” đã ở ẩn hai mươi năm nay biết dùng mà thôi. Người phát kiếm nếu muốn gặp ngươi thì đã hiện thân rồi. Vị trí phát kiếm là đối diện với ngươi đó !

Đồng Thiên Kỳ nghe nói nhảy lên một cây cao quan sát, chỉ thấy rừng rậm im lìm tuyệt không có bóng người hay tiếng động nào.

Đồng Thiên Kỳ dành nhảy xuống, trở về nguyên vị trầm giọng hỏi :

– Vậy thì xem ra những lời vị kia nói là thật ư ?

Hình như mãi đến bây giờ, hai thiếu nữ không ngờ vị thiếu niên dung mạo tuấn tú, võ công cao cường kia lại có thân thế bi thảm đến như vậy. Họ chợt hiểu ra vì sao chàng luôn luôn mang bộ mặt lãnh bạo và ra tay tàn độc như thế. Bốn con mắt đầy quan hoài nhìn chàng rất lâu, cuối cùng bạch y thiếu nữ bước đến gần Đồng Thiên Kỳ, dịu dàng nói :

– Chàng đừng nghĩ ngợi nữa. Qúa khứ đã qua rồi, nghĩ đến lại thêm thương tâm mà thôi ?

Không muốn để người khác nhìn thấu tâm sự của mình, Đồng Thiên Kỳ trấn tĩnh lại ngay, đưa mắt nhìn ba người trầm tĩnh nói :

– Bọn họ đã đã đến trước Vạn Thánh Đảo rồi !

Bạch y thiếu nữ lo lắng hỏi dồn :

– Thật ư ? Làm sao chàng biết được ?

Đồng Thiên Kỳ bình tĩnh đáp :

– Lăng Phi Hà vừa nói lão muốn đuổi theo Phi Hà nhị thánh đó thôi.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh thán phục nghĩ thầm :

– Tiểu tử này thật lợi hại, chỉ một câu nói đủ đoán ra hành tích của đối phương”.

Lão liền nói :

– Phải, chúng đã ước định mặt trời mọc là xuất phát, lúc này đúng là đang trên đường đi Đồng Thiên Kỳ nhìn Yên Di Thánh hỏi :

– Tôn giá có mang dược phẩm theo không ?

Thập Điện Truy Hồn Y nhíu mày đáp:

– Lão phu chỉ mang người lại chứ không mang thuốc.

Đồng Thiên Kỳ biến sắc, buột miệng :

– Vậy thì tôn giá không nên đến mới phải Thập Điện truy Hồn Y cũng giận tái mặt chực phát tác thì lam y thiếu nữ đã cướp lời :

– Cha tôi nói “Triết long xích châu” công hiệu còn hơn dược vật mà người định chế, tôi có một viên đây.

Nói xong nàng cầm ra viên thuốc màu đỏ, rụt rè trao cho Đồng Thiên Kỳ “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh nhìn không chớp mắt vào viên dược châu, thở dài nói :

– Đồng Thiên Kỳ ngươi nhất định đòi lại viên thuốc ấy sao ?

Đồng Thiên Kỳ thấy Yên Di Thánh khẩn thiết như vậy chắc cần nó để làm việc gì rất quan trọng đối với lão, liền nói:

– Đồng mỗ hãy còn ba viên, viên này cô nương cứ giữ lấy Lam y thiếu nữ vừa sung sướng, vừa xấu hổ nhận lại viên thuốc. “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh chợt đề nghị:

– Đồng Thiên Kỳ, nếu ngươi cần đi chữa độc cho người thì Yên mỗ cùng nguyện đồng hành.

Đồng Thiên Kỳ đáp :

– Như vậy chỉ e không thích hợp với hai vị đâu !

Kam y thiếu nữ chừng như bị cuốn hút với đề tài này vội chen lời :

– Chúng tôi đi thì có gì phiền cho công tử đâu ?

Đồng Thiên Kỳ điềm nhiên nói :

– Nơi Đồng mỗ định tới là Vạn Thánh Đảo!

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh cười to :

– Hóa ra ngươi cho rằng cha con ta là hạng tham sinh úy tử!

Thiếu nữ muốn thanh minh cho Đồng Thiên Kỳ :

– Thì chàng cũng do thiện ý thôi mà Thập Điện Truy Hồn Y trợn mắt ra bộ dọa nhi nữ :

– Vậy ta đi là có ác ý chắc ? Con có dám đi không ?

Thiếu nữ tỏ vẻ cương quyết.

– Con không sợ !

“Thập Điện Truy Hồn Y ” Yên Di Thánh thích chí cười to :

– Ha ha hạ.. Mỗi người đều tự kết làm bằng hữu đó nghe ! Hành trình đã quyết, chúng ta đi thôi !

Đồng Thiên Kỳ không phản đối gì, chỉ nhíu mày, nghiêm giọng :

– Hai vị muốn đi cũng được. Nhưng có việc này Đồng mỗ hy vọng ba vị giúp đỡ Yên Di Thánh nghe nói vậy hơi ngạc nhiên nghĩ:

” Thật là kỳ tích. Gã ương bướng này mà cũng nhờ người giúp nữa sao ?”.

Lão buột miệng nói to :

– Nói đi ? chỉ cần Yên mỗ làm được là không từ chối.

Đồng Thiên Kỳ lấy trong túi ra ba viên “triết long xích châu” giao cho “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh – Đồng mỗ đi chuyến này cần hóa trang mặt mũi, vì thế hy vọng ba vị chớ nói ra lai lịch Đồng mỗ cho bất cứ ai. Hai vị Đảo chủ bị độc, việc này mong tôn giá giúp đờ cho.

Thập Điện Truy Hồn Y ngớ người một lát. Dựa vào kinh nghiệm trên giang hồ lão cho rằng mình tuyệt không nhìn sai người, tuy nhiên cảm thấy có gì kỳ quái trong đó, nghĩ thầm :

“Người này tính tình ngang ngạnh, lại trọng chữ tín, ân oán phân minh. Rõ ràng việc cải trang giả dạng chẳng phải là sợ bị nhục không dám lộ diện mà phải có ẩn tình gì đây.”.

Lam y thiếu nữ nhìn chàng hỏi :

– Sao lại phải cải trang ?

Thập Điện Truy Hồn Y vội nói át đi:

– Lăng nhi, con đừng hỏi lôi thôi nữa !

Rồi nhìn sang Đồng Thiên Kỳ hỏi :

– Chúng ta khi nào có thể khởi hành được ?

Chàng bắt gặp thái độ khẩn trương căng thẳng của bạch y thiếu nữ liền bảo – Đi ngay bây giờ thôi Liền đó, bốn người vội vàng đi vào rừng. Mặt trời lên khá cao soi rõ cảnh vật thê lương với gần hai chục thây người nằm lăn lóc trông thật vô cùng rùng rợn.

Một chiếc thuyền con của ngư phủ lướt rất nhanh, ghé vào một vũng nhỏ phía hậu diện của Vạn Thánh Đảo. Trên thuyền có bốn người, gồm “Thập Điện Truy Hồn Y”.

Yên Di Thánh với nữ nhi của mình và bạch y thiếu nữ rất xinh đẹp. Ngoài ba người đó còn có thêm một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, nước da đen nhẻm, mặt không biểu lộ gì ngoài cái nhìn lạnh lùng gần như cố hữu. Hẳn không cần nhiều lời, độc giả cũng đoán biết thiếu niên ấy là ai.

Thập Điện Truy Hồn Y nhìn dãy núi cao ngất tiếp liền với bờ vịnh, quay nói với hắc thiếu niên :

– Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã chèo liền một mạch, đã mất không ít nội lực. Yên mỗ cho rằng chúng ta đã tới đích trước bọn họ rồi, nên giấu thuyền rồi lên sườn núi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.

Tuy cố không biểu lộ ra, nhưng sự sốt ruột của bạch y thiếu nữ vẫn không giấu được Đồng Thiên Kỳ. Chàng đưa tay áo quệt mồ hôi trên bộ mặt đen đúa nói :

– Đồng mỗ tịnh không thấy mệt. Cứu binh như cứu hỏa, chúng ta nên đến Vạn Thánh Trang ngay. Nếu còn thì giờ thì ở đó nghỉ ngơi cũng được.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh, cười nói :

– Anh hùng xuất thiếu niên. Xem ra Yên mỗ hiến kế sai rồi ! vậy thì chúng ta đi thôi !

Lão nhanh nhẹn kéo chiếc thuyền giấu vào lùm cây rồi kéo tay nữ nhi nhảy lên bờ. Đồng Thiên Kỳ và bạch y thiếu nữ cũng nhảy lên theo.

Tuy núi đá phía này không có đường đi rất khó trèo nhưng đó không phải là trở ngại gì đối với bốn vị cao thủ kia Đỉnh núi cao vút như chạm trời xanh những đám sương trắng ***c lờn vờn dưới chân trông vô cùng ngoạn mục.

Tuy nhiên chẳng ai có lòng dạ nào mà ngắm cảnh trời mây non nước, từ lưng chừng núi, họ băng mình nhảy xuống sườn dốc đứng mỗi lần đến hàng mấy trượng. Chỉ sau nửa khắc từ lúc cặp bờ, họ đã vượt qua dãy núi.

Nhìn cả khu vực Vạn Thánh Đảo rộng tới mười dặm vuông đang trong trạng thái yên tĩnh như không có người cư ngụ, “Thập Điện Truy Hồn Y ” Yên Di Thánh yên tâm nói :

– Quả nhiên chúng ta đến sớm một chút rồi !

Đồng Thiên Kỳ điềm nhiên :

– Họ cũng không chậm hơn chúng ta mấy đâu !

Ba người lo ngại nhìn theo ánh mắt Đồng Thiên Kỳ. Quả nhiên phía bờ đối diện cách đảo chừng trâm trượng có mười mấy chiếc thuyền lớn đang băng băng rẽ sóng tiến vào.

“Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh cấp giọng :

– Chúng ta đến báo ngày cho chủ nhân để họ chuẩn bị chứ ?

Đồng Thiên Kỳ thản nhiên cười đáp :

– E rằng chủ nhân đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Thân phận như Nguyệt Hoa phu nhân thì chúng quyết không đánh lén đâu.

Rồi đó, “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh vốn thông thuộc nên đi trước dẫn đường. Lão vội vàng bứt lên nhưng Đồng Thiên Kỳ ngăn lại :

– Chẳng cần khấn trương làm gì. Đã có người đến đón rồi !

Chàng vừa nói xong thì quả nhiên phía trước có tiếng người hỏi to :

– Các vị được Phi Hà Đảo phái tới phải không ?

Tuy Đồng Thiên Kỳ chỉ mới gặp có một lần nhưng chỉ nghe qua giọng nói chàng cũng biết người vừa hỏi là ai.

Thập Điện Truy Hồn Y vội lên tiếng – Quả nhiên Nhan huynh đã sớm có chuẩn bị rồi! Đúng thế, chúng ta từ Phi Hà Đảo lại, nhưng chỉ để giúp nhị vị Nhan huynh trừ độc thôi.

Đồng Thiên Kỳ nhìn ra phía trước, thấy cách mình chừng vài trượng, hai vị Đảo chủ đứng trước mười mấy gã đại hán sát vai nhau, người người uy vũ dũng mãnh khiến người ta phải thán phục.

Nhìn qua những người mới đến, chợt nhị Đảo chủ Nhan Kiếm Hồng ngạc nhiên kêu lên :

– Dung nhi ! Làm sao ngươi cũng ở đó?

Nhan Kiếm Long vốn tinh tường và trầm tĩnh hơn nhị đệ của mình. Lão nhìn kỹ dối phương rồi nói:

– Nhị đệ đừng nói nhảm. Vị cô nương kia không phải là Dung nhi dâu !

“Thập.Điện Truy Hồn Y” nhìn bạch y thiếu nữ với đôi mắt đẫm lệ đăm đăm hướng về thân phụ của mình, lão cất tiếng :

– Không phải Nhan Ngọc Dung cũng là tỉ tỉ của Nhan Ngọc Dung thôi mà !

Nhan Ngọc Long thấy “Thập Điện Truy Hồn Y” giỡn mình liền thu hồi ánh mắt trầm giọng hỏi:

– Yên huynh tới đây thực có ý thế nào? Nay không nói tới việc dó, huynh đệ muốn hỏi mặt người, chẳng hay Yên huynh có biết vị đó không ?

– Chỉ cần huynh đệ biết, nhất định phụng cáo.

– Người này tên là Đồng Thiên Kỳ. Yên huynh từ Phi Hà Đảo đến, vậy có biết chàng ta hạ lạc ở đâu không ?

“Thập Điện Truy Hồn Y” lẩm bẩm :

– Các ngươi làm khó lão phu rồi ! Thật là rắc rối quá !

Lão còn đang lúng túng chưa biết đối đáp ra sau thì Đồng Thiên Kỳ tức hắc thiếu niên đã bước khoa lên nói :

– Đồng Thiên Kỳ đã chết ở Phi Hà Đảo rồi !

Nhan dân huynh đệ nghe nói biến sắc, những thớ thịt trên mặt Nhan Kiếm Hồng giật giật, lão sấn lên, to tiếng :

– Cát nhân có trời phù trợ. Tiều tử ngươi dám hồ ngôn, ta tế sống ngươi !

Nói xong chực động thủ.

Bạch y thiếu nữ kinh hãi la lên :

– Thúc thúc ! Hãy khoan, Đồng Thiên Kỳ vẫn còn sống Nhan Kiếm Hồng vội chừng bước, dịu giọng :

– Hài nữ, ngươi là người tốt ! Ta đã biết trời xanh ắt phù trợ cát nhân mà ! Đại ca, Dung nhi có người cứu rồi ?

Nhan Kiếm Long vẫn sa sầm mặt, giọng nói buồn bã :

– Dù chàng ta chưa chết thì e suốt đời chúng ta vẫn không tìm được đâu !

“Thập Điện Truy Hồn Y” nghĩ bụng :

– Hắn ở ngay trước mặt đây, chỉ tiếc các ngươi không nhận ra.”.

Lão cười nói :

– Cát nhân có thiện tướng. Thế Phi Hà Đảo tuy hung cũng quyết không thể hành hung Vạn Thánh Đảo được ! Nhan huynh đến đây ! Trước tiên huynh đệ phục cáo các ngươi hai việc đại hỉ !

Nhan Kiếm Hồng tính nóng nảy hỏi ngay :

– Hỉ sự gì ? Ngươi biết Đồng Thiên Kỳ ở đâu phải không ?

“Thập Điện Truy Hồn Y” không bảo có, cũng chẳng đáp rằng không, chỉ thản nhiên hỏi.

– Nhan huynh có mấy vị nhi nữ ?

Nhan Kiếm Long ngớ người nhưng cũng trả lời:

– Hiện tại chỉ có một.

– Còn một vị nữa ở đâu ?

Nhan kiếm Long thoáng giật mình, lại chú mục nhìn bạch y thiếu nữ dán mắt vào mình với mặt đẫm lệ, sau cùng lão lắc đầu thở dài :

– Cả tôi cũng không biết nó sống chết ra sao…

“Thập Điện Truy Hồn Y” cười nói :

– Huynh đệ cáo sở ngươi hỉ sự thứ nhất là huynh đệ thay ngươi mang nó về đây rồi. Nhan huynh chỉ việc kiểm tra cô ta có một nốt ruồi mỹ nhân và vết chu sa ở trước ngực ngay phía dưới cổ đó !

Nhan Kiếm Long buột miệng hỏi dồn, mặt tái mét :

– Yên huynh tìm ra nó ở đâu ? Nó đang ở đâu ?

– Người tìm được cô ta không phải huynh đệ. Lệnh ái đang trước mặt ngươi đó !

Lúc này bạch y thiếu nữ dường như không còn kiềm mình được nữa. Nàng đã quỳ xuống đất, cất giọng nghẹn ngào :

– Cha. Hài tử đã về đây xin chịu tội bất hiếu với cha !

Nhan Kiếm Long đứng sửng sờ hồi lâu rồi chợt đâm bổ tới nhi nữ của mình kéo nàng dậy, run giọng :

– Quả nhiên là con rồi ! Đúng Vi nhi đây mà ! Ta cũng có cảm giác con giống nhi nữ của tạ.. Hài tử. Con trở về tuy thật không phải lúc, nhưng dù sao con cũng đã trở về !

Cha chờ đợi con suốt bấy nhiêu năm, cuối cùng cũng đã tìm được !

Cùng với dòng tâm sự ấy, hai hàng lệ từ từ lăn xuống trên khuôn mạt đầy xúc động.

Bốn bàn tay của hai cha con nắm chặt lấy nhau không muốn rời, lúc sau Kiếm Long mới hỏi :

– Vi nhi, ai nói với con thân thế của mình vậy ?

Bạch y thiếu nữ, chính là Nhan Ngọc Vi quay nhìn hắc thiếu niên đang dõi mắt ra phía biến, nhỏ nhẹ đáp :

– Cha, chàng không cho con nói lộ tên của mình.

Lúc đó Nhan Kiếm Hồng cũng đã lại gần, to giọng hỏi :

– Vi nhi, cả với cha và thúc thúc cũng không được núi sao ?

Nhan Ngọc Vi cúi đầu, chợt trong đầu vụt nảy ra một quyết định, vội nói :

– Ta tin chàng sẽ lượng thứ cho tạ.. Cha, người đó là Đồng Thiên Kỳ !

Nhan dân huynh đệ chợt thấy người phát run đồng thanh hỏi :

– Đồng Thiên Kỳ ư ? Con gặp chàng ta lúc nào vậy ?

Nhan Ngọc Vi đáp :[Audio] Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

– Hai ngày trước đây.

– Ở đâu ? Hiện tại chàng ta đang ở đâu.

Nhan Ngọc Vi bối rối nhìn Đồng Thiên Kỳ, chàng lúc này sợ lộ việc liền cắt ngang câu chuyện :

– Thời gian gấp lắm, bây giờ nên trị bệnh trước đã Nhan Kiếm Long hơi động lòng, còn Nhan Kiếm Hồng thì hùng hổ nói :

– Không cần ngươi can dự vào ! Vi nhi, mau nói với chúng ta Đồng Thiên Kỳ ở đâu ?

Nhan Kiếm Long nhìn bộ mặt đen đũi của Đồng Thiên Kỳ đã hóa trang, bỗng nhiên gật đầu nói :

– Vi nhi để sau này nói cho chúng ta hay cũng được.

Nhan Kiếm Hồng ngạc nhiên nhưng không dám mở lời, Nhan Ngọc Vi thì như vừa trút được gánh nặng. Còn “Thập Điện Truy Hồn Y” Yên Di Thánh cất giọng sang sảng :

– Thời gian không còn nhiều đâu ! Hai vị Nhan huynh trước tiên hãy uống thuốc đã. Huynh đệ tin rằng trước khi về tới phủ, chất tiềm độc sẽ tiêu thất được nhiều rồi.

Nói xong lão đưa “Triết long xích châu” cho nhị vị đảo chủ.

Hai người không chút nghi ngờ uống vào ngay. Nhan Kiếm Long nói :

– Chúng ta đi thôi!

Chúng nhân vừa định cất bước dời đi thì vừa lúc đó Đồng Thiên Kỳ tiến lại gần một tảng đá rất lớn đanh giọng :

– Bằng hữu, hãy hiện thân ra đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
KeoSua 2 ngày trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 3 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 3 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 3 tuần trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!