[Audio] Ta Là Võ Học Gia (dịch)
Tập 3 : Trách Nhiệm Của Người Đàn Ông (c11-c15)
❮ sau❯Chương 11: Hệ Thống Cập Nhật
Nhìn thấy thợ rèn lôi bừa một trang bị từ dưới bàn ra, lòng Vương Vũ lập tức lạnh đi một nửa. Nhìn lão Lý ném trang bị ở chỗ như vậy, chắc chắn không phải thứ gì tốt. Nhưng bây giờ bản thân đang thiếu vũ khí, nên đồ gì cũng mạnh hơn miếng vải rách mình đang đeo trên tay.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ lập tức vươn tay nhận lấy.
Nhận xong, nhìn thấy thuộc tính của găng tay này, Vương Vũ ngẩn người. Không phải bởi vì găng tay này quá rởm, mà là vì nó quá mạnh, hoàn toàn không giống thứ vũ khí được lấy ra ở khu tân thủ.
Tiếng Thở Dài Của Võ Giả (bao tay) (Bạch Ngân) (hư hại) (có thể thăng cấp)
Vật công: 40 – 40
Ma công: 40 – 40
Nhanh Nhẹn: Tốc độ công kích thêm 20%
Tiễn Xạ: Tạo thêm 10% công kích đối với mục tiêu chung quanh, giá trị sát thương cao nhất tương đương với 60% lực công kích.
Kỹ năng đặc biệt:
Cắn Nuốt: Có thể dung hợp vũ khí cùng cấp, sửa chữa thăng cấp bản thân.
Cấp độ yêu cầu: 1
Vương Vũ thực sự không hiểu rõ vấn đề thuộc tính của trang bị trong trò chơi này.
Bởi vì hắn đã từng thấy vũ khí Bạch Ngân khác, cùng là vũ khí Bạch Ngân nhưng thuộc tính của găng tay này phải cao hơn con dao găm kia một nửa, có lẽ còn không thua gì thuộc tính của trang bị Hoàng Kim đâu!
Hơn nữa hai thuộc tính phụ cũng khá là dị thường, Tiễn Xạ có tốc độ đánh nhanh và tỉ lệ sát thương cao, có thể đẩy nhanh tốc độ hạ quái của hắn, vừa vặn bù lại khuyết điểm chỉ có kỹ năng đơn thể của Võ sư.
Không hổ là nhiệm vụ cấp S, trang bị mà nó cho quả nhiên không giống bình thường.
Hắn cầm trang bị quơ quơ vài cái, lập tức cảm thấy sức mạnh và tốc độ tăng lên rất nhiều. Tuy rằng chưa đạt đến trạng thái của mình trong thực tế, nhưng tăng được nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.
Tâm tình Vương Vũ không tệ, vui sướng nói: “Cảm ơn lão Lý!”
Thợ rèn Lý rất máy móc gật đầu: “Võ sĩ tôn kính, cầu nguyện cho ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường của kẻ mạnh này!”
Cùng lúc đó Vương Vũ nhận được hai thông báo.
Cái thứ nhất là hoàn thành nhiệm vụ được thưởng 50.000 điểm kinh nghiệm. Bởi vì hắn chưa rời khỏi thôn tân thủ, cho nên giữ lại trên thanh kinh nghiệm, chưa thăng cấp.
Cái còn lại là nhắc nhở của nhiệm vụ.
[Hệ thống nhắc nhở Vòng thứ hai của “Trái Tim Dũng Sĩ”: Con đường truyền thừa. Chuyển chức thành nghề nghiệp ẩn Võ học gia. Lệnh bài truyền thừa 1/1.]
Vương Vũ sửng sốt, lấy cái lệnh bài nhỏ đen nhánh từ trong túi đeo ra, thầm nghĩ: “Thì ra vật này dùng để chuyển chức.”
Chuyển chức phải lên cấp 10, đi tới thành chính.
Vương Vũ cất lệnh bài đi, đi tới giữa thôn tìm trưởng thôn.
“Xin chào trưởng thôn.”
“Dũng sĩ tôn kính, ngài đã tới!”
Sau khi nhìn thấy Vương Vũ, trưởng thôn vô cùng cung kính nói.
Đây là lần thứ hai Vương Vũ chào hỏi với trưởng thôn, cách gọi đã từ Thiết Ngưu trở thành dũng sĩ.
“Đúng vậy.” Vương Vũ gật đầu.
“Không biết ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Thế giới quá lớn, ta muốn đi nhìn ngắm nó!” Vương Vũ dựa theo mẫu của hệ thống, tám nhảm với trưởng thôn.
“… À.” Trưởng thôn trầm ngâm một lát nói: “Ta có thể nhìn ra, ngươi đã có được thực lực mạnh mẽ, nhưng vậy còn chưa đủ!”
Vương Vũ biết chuẩn bị có nhiệm vụ, lập tức hỏi: “Ta còn cần phải làm gì nữa?”
“Để chứng minh thực lực của ngươi đã đủ mạnh mẽ, hay đi tới dưới tàng cây ở bình nguyên Thự Quang, lấy cho ta một bộ lông bờm của Ngân Lang Chiến sĩ về đây!”
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi đã nhận được nhiệm vụ “Ra Trước Thôn Rèn Luyện”, nhiệm vụ cấp C, nhận hay không nhận?]
“Nhận.”
[Ra Trước Thôn Rèn Luyện: Để chứng minh bạn đã có đủ sức mạnh xông pha giang hồ, mời tới bình nguyên Thự Quang, mang về cho trưởng thôn một lông bờm của Ngân Lang Chiến sĩ. Lông bờm Ngân Lang Chiến sĩ: 0/1.]
“Chờ đấy!” Vương Vũ vỗ tay vang một tiếng, lập tức chạy về phía bình nguyên Thự Quang.
Chỉ là Ngân Lang Chiến sĩ thôi mà, ngay cả Ngân Nguyệt Lang Vương còn không phải là đối thủ của Vương Vũ, thì giết đám tay sai đó khác gì chém dưa thái rau đâu.
Lúc đi tới tàng cây ở bình nguyên Thự Quang, Vương Vũ kinh ngạc phát hiện, đã có một đống người đứng dưới cây.
Dường như đám người này là chung một hội, vẻ mặt hung ác, chặn những người chơi khác ở bên ngoài, đám người bên trong cùng thì lại đang lần lượt tấn công mấy con Ngân Lang đáng thương kia.
“Chuyện này là sao đây?” Vương Vũ tò mò hỏi một người Chiến sĩ bên cạnh.
Chiến sĩ cắn răng nói: “Đây là người của Thiên Hạ Mạt Thế, đang canh BOSS ở đây, làm ta không làm được nhiệm vụ Rời Thôn!”
Người Chiến sĩ này có thể nhận được nhiệm vụ Rời Thôn, thì chắc chắn cũng là một cao thủ. Ngay cả gã ta cũng bó tay với đám người Thiên Hạ Mạt Thế, thì có thể thấy đám người kia ngang ngược càn rỡ tới mức nào.
“Canh BOSS?”
Chiến sĩ đáp: “Đúng vậy, nghe nói thôn tân thủ chúng ta có một người gọi là đại thần Thiết Ngưu, từng giết một con Ngân Nguyệt Lang Vương ở đây, từng được thông báo trên kênh thế giới đó. Ngươi không biết sao?”
“À! Biết! Biết!” Vương Vũ gật đầu thầm nghĩ: “Thiết Ngưu chính là anh đây, sao anh lại không biết!”
“Canh BOSS cũng không thể ngăn người khác làm nhiệm vụ như vậy được. Quái này đâu phải nuôi trong chuồng nhà bọn họ đâu!” Vương Vũ nói.
“Vậy thì sao? Đây chính là người của Thiên Hạ Mạt Thế!” Chiến sĩ mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
“À!” Vương Vũ à một tiếng rồi đi vào.
Chiến sĩ vội vàng kéo tay Vương Vũ lại: “Ngươi đi đâu thế?”
“Đi làm nhiệm vụ!”
Chiến sĩ khuyên ngăn: “Thôi đi, một Chiến sĩ như ta còn không được. Một Võ sư như ngươi mà còn muốn cứng đối cứng với bọn họ sao? Chờ một chút đi, săn xong BOSS thì bọn họ sẽ rời đi!”
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn đám người Thiên Hạ Mạt Thế ở trong cùng, đang ra sức vây đánh hai con Ngân Lang Chiến sĩ, lập tức nói: “Vậy thì chờ tới lúc nào chứ!”
Nói xong, hắn vung cánh tay Chiến sĩ ra, lập tức lao vào.
“Ây da, ngươi…” Chiến sĩ không ngăn cản kịp, Vương Vũ đã chạy vào trong đám người.
Tên Chiến sĩ đứng ngoài cùng thấy Vương Vũ chạy lại, mắng: “Thiên Hạ Mạt Thế đang canh BOSS, không phận sự miễn vào!” Đồng thời gã cầm đao trong tay, mạnh mẽ cắm thẳng xuống đất.
Nếu đao kia chất lượng tốt một chút thì thôi, nhưng tên kia lại lấy thanh đao gỗ cũ nát được phát miễn phí cho tân thủ để làm ra động tác này, làm cho lực uy hiếp không đủ, làm trò cười lại có thừa.
Vương Vũ nói: “Ngươi canh của ngươi, ta tới làm nhiệm vụ, làm xong rồi đi!”
“Mẹ kiếp! Ngươi có hiểu quy tắc không vậy!” Chiến sĩ nghe xong lời Vương Vũ, giận tím mặt.
Cái gì mà làm xong thì đi? Gã đã nói nơi này được bao hết rồi mà tên kia còn dám tới gần, rõ ràng là coi khinh Thiên Hạ Mạt Thế mà!
Vương Vũ không rảnh thảo luận với gã quy tắc là gì. Hắn đi vòng qua mọi người, nhảy vào trong.
“Mẹ nhà ngươi chứ, tìm chết hả!”
Chiến sĩ thấy Vương Vũ thật sự xông vào thì quát to một tiếng, mang theo thuộc hạ đuổi theo.
Lúc này dưới tàng cây chỉ còn sáu con Ngân Lang Chiến Sĩ và bốn con Ngân Lang Thủ Vệ, Vương Vũ không nói gì nhảy thẳng vào trong vòng đám sói.
Thù hận của Ngân Lang lập tức bị hắn hấp dẫn qua.
Thời điểm Vương Vũ cấp 6 không mặc gì cả, giết đám Ngân Lang này còn không tốn chút sức nào, huống chi lúc này trên người hắn có tới ba trang bị cao cấp.
Kỹ năng khó đối phó nhất của Ngân Lang là Tấn Công, nhưng Vương Vũ hiện giờ đã có thể dễ dàng né tránh.
Lúc này, công kích của đám bang chúng Thiên Hạ Mạt Thế kia cũng đã tới.
Vương Vũ cười lạnh một tiếng, khẽ nhún chân, nhảy lên thật cao tránh thoát công kích của Ngân Lang, sau đó vung tay, bắt lấy ba mũi tên của đám người chơi Thiên Hạ Mạt Thế vừa bắn tới.
Đồng thời lúc rơi xuống đất, Vương Vũ không chút do dự thuận chân đá một cái, đá bay một tên Đạo tặc từ trong không khí.
Một đòn đá này của Vương Vũ mặc dù không dùng kỹ năng gì, nhưng sức lực không phải thứ mà một tên Đạo tặc có thể thừa nhận được. Một đá này trực tiếp đá tên Đạo tặc kia vào miệng một con Ngân Lang đang lao tới. Đạo tặc kêu thảm một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng.
Sau khi Vương Vũ đá bay Đạo tặc, lại Đá Tông Ngang một cái, làm cho một con Ngân Lang Chiến sĩ bay thật cao, sau đó ba đấm hai đá đánh chết nó.
Mọi chuyện xảy ra với tốc độ quá nhanh, mấy tên Chiến sĩ và Kỵ sĩ của Thiên Hạ Mạt Thế còn chưa kịp lao tới trước mặt Vương Vũ, Hỏa Cầu Thuật của Pháp sư vẫn còn đang trong thời gian ngâm xướng, thế mà Vương Vũ đã giết chết một con Ngân Lang, đồng thời còn hại chết một tên Đạo tặc của Thiên Hạ Mạt Thế.
Nhặt lông bờm của Ngân Lang trên mặt đất, Vương Vũ nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tròn, thân hình nhanh nhẹn khiến tất cả mọi người ở đây nhìn tới ngây người.
Công kích của Võ sư này thật là cao! Hắn đang dùng kỹ năng gì vậy? Vậy mà có thể tóm được tên do cung thủ bắn ra… Làm sao hắn biết Đạo tặc ở chỗ nào? Thao tác này thực sự là…
Mà người của Thiên Hạ Mạt Thế lại không có thời gian đi thưởng thức dáng người của Vương Vũ, bởi vì lúc này nhóm Ngân Lang Chiến sĩ bị mất mục tiêu, cừu hận đã dời đi, nên đều tru lên lao về phía đám người Thiên Hạ Mạt Thế.
Ngay từ đầu người của Thiên Hạ Mạt Thế đã phối hợp không tệ lắm, một lần dẫn hai con Ngân Lang Chiến sĩ, giết đâu vào đấy.
Ai ngờ Vương Vũ lao vào như vậy, cuối cùng làm rối loạn nhịp độ của bọn họ.
Ngân Lang Chiến sĩ và Ngân Lang Thủ Vệ đều là quái lớn cấp 12-15, lúc này lại tấn công cùng một lúc, ở thời điểm toàn người chơi mới này, ai có thể ngăn cản. Không mất quá nhiều thời gian, ngoại trừ mấy nghề nghiệp tấn công tầm xa, người của Thiên Hạ Mạt Thế đều bị giết sạch.
“Chỉ có chút bản lĩnh đó mà còn đòi giết BOSS?” Vương Vũ gãi đầu, âm thầm khinh bỉ một câu. Cái lối đánh này của Thiên Hạ Mạt Thế mà gặp phải con Ngân Nguyệt Lang Vương có chế độ tự do kia, thì có nhiều người đến đâu cũng chỉ là tới đưa đồ ăn cho nó mà thôi!
“Được rồi, ngươi có thể đi làm nhiệm vụ!” Lúc đi ra gặp lại Chiến sĩ cấp 9 mới gặp ban đầu, Vương Vũ vỗ vỗ vai Chiến sĩ nói.
“CMN, cao thủ, ta tên là Doãn Lão Nhị, kết bạn đi!” Chiến sĩ kích động tới nhỏ dãi.
Vương Vũ gật đầu, vừa đi vào trong thôn, vừa thuận tay ném ra một lời mời kết bạn.
Chỉ chốc lát, Doãn Lão Nhị đã nhận được thông báo kết bạn: “Thiết Ngưu gửi lời mời kết bạn với bạn!”
Lúc nhìn thấy hai chữ Thiết Ngưu, Doãn Lão Nhị lập tức choáng tại chỗ: “Vừa rồi, vừa rồi lại là đại thần Thiết Ngưu!”
“Trưởng thôn, lông ngươi cần đây!”
Về tới thôn tân thủ, Vương Vũ ném lông bờm của Ngân Lang cho trưởng thôn.
“Không tồi, đây chính là lông bờm của Ngân Lang!” Trưởng thôn nhận lông bờm, hài lòng gật đầu, sau đó vung tay, từng luồng sáng vàng hiện lên, Vương Vũ tăng liền ba cấp, tới 92% cấp 12.
[Thông báo thế giới: Thiết Ngưu của thôn tân thủ số 3318, trải qua nỗ lực không ngừng, rốt cuộc thoát khỏi khu vực tân thủ, tiến lên khai phá thế giới mới. Hệ thống tiến hành bảo trì 15 giờ, cập nhật dữ liệu. Mời tất cả người chơi đăng xuất trong vòng 10 phút! Trong thời gian cập nhật, nếu người chơi không đăng xuất mà có tổn thất gì, hệ thống không chịu trách nhiệm!]
Thông báo thế giới này xuất hiện ba lần liên tiếp, cả trò chơi đều vang lên tiếng chửi thề khắp nơi.
Dù sao lúc này người chơi đều đang luyện cấp, thậm chí có người đang đánh BOSS dã ngoại. Vậy mà tổn thất do không đăng xuất giờ này, công ty game lại tuyệt đối không bồi thường.
Khi Vương Vũ nghe thấy thông báo kia, hệ thống lại thưởng cho hắn một lượng lớn kinh nghiệm và 1.000 danh vọng. Những kinh nghiệm kia làm Vương Vũ lên thẳng tới cấp 13.
Sau khi thêm điểm thuộc tính xong, Vương Vũ kiểm tra lại thu nhập, rồi đăng xuất ngay tại chỗ!
Chương 12: Trách Nhiệm Của Người Đàn Ông
Thoát ra khỏi trò chơi, Vương Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đi vào nhà tắm rửa mặt.
Chơi game thời gian dài cũng rất mệt mỏi, nhất là lúc đối phó với Ngân Nguyệt Lang Vương, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào, phải tập trung tinh thần chiến đấu làm cho Vương Vũ cũng phải cảm thấy uể oải, nguyên một ngày chơi như vậy làm cho toàn thân nhớp nháp.
Sau khi ra khỏi nhà tắm, các cô gái phòng bên cạnh cũng đã đăng xuất, ríu ra ríu rít chạy ra ngoài.
Vương Vũ rất sợ gặp phải chuyện lúng túng như vậy vào buổi sáng, nên vội vã trốn về phòng ngủ.
Vương Vũ trốn trong phòng ngủ lên mạng, nghe Mã Lỵ ngoài cửa không ngừng lầm bầm: “Chị cả, chúng ta đã vào trò chơi muộn ba ngày, không ngờ sức cạnh tranh lại vẫn lớn như vậy, đã thế thăng cấp còn chậm muốn chết!”
Lý Tuyết cười nói: “Vậy mới nói trò chơi này kiếm tiền mà!”
“Đúng vậy, hôm nay mọi người có nhìn thấy thông báo không, vậy mà có người đánh chết BOSS Bạch Ngân đó. Haizzz, nguyên một ngày em chỉ ở ngoài thôn giết Chó Hoang với Trâu Rừng thôi, còn chưa thấy bộ dạng của BOSS dài ngắn ra sao đâu!” Nghe giọng nói thì là Manh Manh đang nói chuyện.
Tiểu Y nói: “Thứ như BOSS là chỉ có thể gặp không thể cầu. Nhưng người chơi giết được BOSS kia thật là may mắn. Dựa vào lượng kinh nghiệm nhận được sau khi giết BOSS là có thể lập tức lên tới cấp 10!”
Mã Lỵ lại oán trách: “Đúng vậy, em vừa mới câu được một tên ngốc của Liên Minh Huyết Sắc, đang chuẩn bị theo chân đội ngũ bọn họ đi săn sói, lại bị ép đăng xuất, thật mất hứng!”
“Được rồi, được rồi!” Lý Tuyết lại ra mặt nói: “Chúng là là Quân Đoàn Tường Vi săn tiền hạng hai, chủ yến vẫn là cày tiền, chỉ cần góp đủ vàng là được, BOSS gì đó không phải là thứ chúng ta có thể giết được!”
Mã Lỵ cười đùa nói: “Hí hí, không biết anh chủ nhà này vào game là bộ dạng gì, nhìn anh ta ngốc ngốc như vậy, chắc còn chưa lên tới cấp 3 đâu!”
Lý Tuyết nói: “Em đừng xem thường anh Vũ, bản lĩnh của anh Vũ rất tốt, sau khi quen thuộc dạng game mô phỏng toàn diện này, chắc chắn sẽ lợi hại hơn chúng ta!”
“Vậy sao? Em thấy cơ bắp anh ấy cũng không tệ đâu, thật là muốn sờ một cái…”
“Thật? Tớ cũng muốn sờ thử, haizzz… Chị cả đỏ mặt gì vậy, đừng nói là chị cũng muốn sờ nhé…”
Vương Vũ nghe xong sầm mặt, cảm giác nhà mình không phải dẫn vào bốn người thuê nhà, mà là dẫn về bốn con sói đói.
Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cũng đến giờ Mục Tử Tiên tan làm rồi. Vương Vũ cầm lấy tờ chi phiếu kia, nhìn chằm chằm một lát rồi bỏ vào ví.
Không lâu sau, Mục Tử Tiên đã trở về, trong tay còn xách theo một đống đồ ăn lớn, đi thẳng vào phòng bếp.
Vương Vũ đi theo sau hỏi: “Bà xã à, còn chưa tới giờ cơm mà, sao đã nấu cơm vậy!”
Mục Tử Tiên nói: “Một lát nữa em phải qua nhà hàng hỗ trợ, nên nấu cơm cho anh trước đã. Tránh như hôm qua, ngay cả cơm anh cũng không có mà ăn!”
Ngày hôm qua, Mục Tử Tiên đi vội vàng, đến lúc tối muộn tan làm mới nhớ ra ông xã mình còn chưa ăn cơm… Cũng may nhà có thêm mấy người thuê nhà mới, nếu không… Vương Vũ sẽ đói bụng.
Mục Tử Tiên rất hiểu tính tình Vương Vũ, tuy hắn không kiêu ngạo, nhưng có tự trọng của mình, cho dù chết đói cũng sẽ không chủ động đi ăn cơm chùa.
Mục Tử Tiên vừa lấy thức ăn ra vừa rửa vừa nói: “Em đặt cơm giữ ấm trong nồi, lát nữa anh đói bụng thì cứ lấy ra ăn, ăn xong thì để chén bát trên bàn là được, em về rửa sau…”
Vương Vũ đoạt lấy thức ăn trong tay Mục Tử Tiên, để qua một bên, sau đó nắm lấy bàn tay ướt nhẹp của cô nói: “Bà xã à, hôm nay đừng đi nữa, chúng ta ra ngoài ăn. Anh muốn đi dạo một chút!”
Mục Tử Tiên nghe xong thì lộ vẻ nghi ngờ, sau đó hơi bối rối nói: “Được rồi, vậy để em gọi điện cho bên nhà hàng…”
Tám mươi tệ đấy, còn hơn tiền lương nửa ngày của cô, nếu không phải Vương Vũ chủ động muốn đi ra ngoài đi dạo, Mục Tử Tiên tuyệt đối không xin nghỉ!
“Ừ!” Vương Vũ gật đầu.
Sau đó, hắn dẫn Mục Tử Tiên đi tới một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố, rồi kéo cô đi vào.
Vẻ mặt Mục Tử Tiên có chút bối rối, cô nhỏ giọng nói: “Anh à, tiền thuê nhà người ta đưa đã không còn nhiều. Nếu như anh muốn ăn ở đây, thì đợi tháng sau em có lương mình lại tới nha!”
Mục Tử Tiên biết nhà hàng này, một phần cơm chiên cũng phải tới tám mươi tệ. Dựa vào sức ăn của Vương Vũ, không mất mấy ngàn tệ thì làm sao ăn no.
Vương Vũ cười cười nói: “Bà xã à, trò chơi kia của công ty em vô cùng tốt. Anh kiếm được từ trong đó ít tiền, nên mời em ăn một bữa!”
“Thật ạ?” Mục Tử Tiên có vẻ không tin nói: “Vậy anh giữ lại đi, đừng phí phạm. Đàn ông ra cửa, nếu trong túi không có tiền thì còn mặt mũi nào nữa!”
Vương Vũ nói: “Không sao cả, tiền còn có thể kiếm lại! Chứ bà xã chỉ có một người… Kiếm tiền không để em tiêu thì để cho ai tiêu?”
“Nhìn tướng mạo anh thành thật, sao miệng lại dẻo như vậy…” Nghe xong lời Vương Vũ nói, trong lòng Mục Tử Tiên dâng lên chút ngọt ngào.
Vương Vũ cười cười không nói.
Ăn cơm xong, Vương Vũ mang theo Mục Tử Tiên đi tới trung tâm thương mại Chấn Hoa.
“Bà xã, em mua mấy bộ quần áo đi!”
“Đi! Em thấy anh cũng nên mua quần áo rồi!” Mục Tử Tiên nói xong thì kéo Vương Vũ qua thẳng khu quần áo nam.
Lúc đi qua khu quần áo nữ lại bị Vương Vũ kéo lại.
“Sao vậy?”
“Mua ở đây!” Vương Vũ cố chấp nói.
Mục Tử Tiên cười: “Em không thiếu quần áo, trong công ty còn có điều hòa…”
Vương Vũ nói: “Anh lại không thiếu tiền.”
Mục Tử Tiên có chút kỳ quái nói: “Ông xã, em phát hiện anh khác trước rồi…”
“Không phải khác trước, chỉ là trước đây anh không có can đảm để nói ra những lời này mà thôi!” Trên mặt Vương Vũ hiện lên vẻ đau khổ.
Từ nhỏ tới lớn, Vương Vũ đều là cơm ngon áo đẹp, chưa từng phải buồn phiền vì tiền. Sau khi kết hôn với Mục Tử Tiên nửa năm, nếu không có chuyện hai tháng trước xảy ra, có lẽ hắn vẫn không hề có khái niệm về tiền.
Hai tháng trước, chính là ở chỗ này, Mục Tử Tiên đứng ngẩn người nhìn một bộ quần áo rất lâu, nhưng không mua.
Bộ quần áo đó không đắt, chỉ khoảng 1.000 tệ, mỗi lần đi dạo phố tới đây, Mục Tử Tiên đều sẽ dừng lại một chút, sau đó khẽ cắn môi rồi rời đi.
Nhưng khi mua quần áo cho Vương Vũ, Mục Tử Tiên lại chưa từng do dự, bao nhiêu tiền cũng đồng ý mua. Tuy nhiên, cô lại không nỡ bỏ tiền mua cho mình một bộ quần áo mùa đông.
Vương Vũ tuy đơn giản nhưng cũng biết, quần áo chính là bộ mặt của người phụ nữ. Một người phụ nữ quanh năm chỉ mặc một bộ quần áo, cho dù dáng vẻ có xinh đẹp hơn nữa, cũng không ngẩng đầu được trong đám bạn bè. Cho nên bắt đầu từ ngày đó, Vương Vũ đã quyết tâm nỗ lực kiếm tiền, tranh thủ dùng tiền của mình mua cho Mục Tử Tiên bộ quần áo này.
Mục Tử Tiên dịu dàng nói: “Ông xã à, anh có lòng như vậy là em rất vui rồi. Về sau chúng ta có con, em cũng muốn để cho nó luyện võ, đến lúc đó mấy thứ dụng cụ lại mất một khoản đấy…”
Vương Vũ cười nói: “Không sao cả, anh là đàn ông, còn là một người luyện võ. Về sau cái nhà này để anh chống! Đây là trách nhiệm của đàn ông!”
“Ây dô, đây không phải là anh trai võ thuật sao?”
Trong lúc Vương Vũ và Mục Tử Tiên đang nói chuyện, một giọng nói rất đáng ghét vang lên.
Vương Vũ nhìn theo hướng phát ra tiếng, thì thấy một người đàn ông đeo mắt kính.
Người đàn ông kia nhìn rất quen mắt, phía sau còn có một cô bé tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, lúc này đang khinh bỉ đánh giá Mục Tử Tiên, miệng còn lầm bầm: “Không ngờ nha, một người mù chữ mà cũng có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế…”
“Anh là?” Vương Vũ khó chịu hỏi.
Gã đeo kính nói: “Cậu quên rồi à? Chúng ta đã từng gặp nhau ở cao ốc Nhân Tài đó…” Nói xong, gã đeo kính lại nghiêng đầu qua một bên, nói với cô bé sau lưng: “Thấy chưa! Đây chính là anh trai võ thuật mà anh nói với em đó… Ha ha ha!”
Cô bé nghe vậy thì che miệng cười, ánh mắt nhìn Vương Vũ giống như đang nhìn một tên điên.
Tiếng cười nhạo này vô cùng chói tai, lập tức làm cho Vương Vũ nhớ ra. Tên đeo mắt kính này chính là tên nhân viên thông báo tuyển dụng, mà hắn gặp phải ở cao ốc Nhân Tài ngày hôm qua.
Gã đeo kính lại cười nói: “Anh trai võ thuật à, mang bạn gái tới mua quần áo sao. Anh nên tới phố dành riêng cho người đi bộ ấy, quần áo nơi này anh mua được sao?”
Phố dành riêng cho người đi bộ là thị trường bán sỉ nổi danh thành phố, quần áo ở nơi đó sẽ bán được bán với giá rẻ nhất, chất lượng cực kỳ kém, chỉ là có rất nhiều kiểu dáng, là lựa chọn đầu tiên của người bình dân.
“Anh có bị bệnh không!” Mục Tử Tiên nghe tên đeo kính cười nhạo Vương Vũ, lập tức không vui xông lên mắng.
Sắc mặt gã đeo kính tối lại, cười lạnh nói: “Ha ha ha, cô bé, anh thấy ngoại hình em không tồi, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó cũng tốt hơn tên bị bệnh thần kinh này! Em thấy anh đây thế nào? Quần áo ở đây, muốn mua loại gì anh đây đều có thể mua cho em!”
Nghe thấy gã đeo kính nói như vậy, cô bé phía sau gã không vui, gắt giọng: “Trưởng phòng Vương, anh thật là xấu, ngay trước mặt người ta mà anh còn trêu ghẹo người phụ nữ khác như thế à!”
Gã đeo kính cười đáng khinh nói: “Không sao đâu, anh cũng yêu thương em như thế mà, đến lúc đó ba người chúng ta…”
“Cút!” Một giọng nói bình thản truyền vào tai gã đeo kính, giống như tia sét đánh gãy câu nói dung tục của gã.
Gã đeo kính hoảng sợ, ngẩng đầu phát hiện người nói chuyện chính là Vương Vũ.
“Sao vậy anh trai võ thuật, chỉ đùa một chút mà đã không vui sao?” Gã đeo kính ra vẻ không sao cả nói.
“Cút! Đừng để tao đánh mày!” Vương Vũ nhìn chằm chằm gã đeo kính nói.
Từ trước tới giờ, Vương Vũ ghét nhất hai chuyện, một là sỉ nhục võ thuật, hai là làm nhục người phụ nữ của mình. Thế mà tên đeo kính này lại liên tiếp chọc vào vảy ngược của Vương Vũ, cho dù tính tình của Vương Vũ tốt tới đâu thì lúc này cũng đã thực sự tức giận.
Gã đeo kính bị Vương Vũ nhìn chằm chằm, trong lòng lạnh run, cân nhắc chênh lệch giữa hai người một chút, gã sợ tới mức lui về sau mấy bước.
Mục Tử Tiên sợ Vương Vũ gây ra chuyện, lập tức lạnh lùng nói với gã đeo kính: “Ông xã tôi có tiền, không cần anh quan tâm!”
Gã đeo kính cười ha ha: “Thật sao? Nhìn dáng vẻ anh ta, có lẽ trong túi còn không đào ra được một trăm tệ đâu!” Gã đã tận mắt chứng kiến cảnh Vương Vũ khốn cùng.
“Ông xã à, chúng ta đi thôi, không cần thiết phải chấp nhặt với loại cặn bã này!” Mục Tử Tiên lôi kéo Vương Vũ, muốn rời đi.
Vương Vũ cười cười, móc tấm chi phiếu trong túi ra, chỉ vào bộ quần áo Mục Tử Tiên thích, nói với phục vụ: “Tôi mua cái này!”
“Còn có bộ kia, bộ kia nữa, cũng lấy cho tôi một bộ!” Nói xong, Vương Vũ lại chỉ vào mấy bộ quần áo khác nói. Mấy bộ này đều là mấy bộ Mục Tử Tiên để ý.
Gã đeo kính nghe vậy lập tức ngây người.
Quần áo nơi này mặc dù không đắt, nhưng giá cả cũng từ một nghìn đến năm nghìn, đám công nhân viên chức nếu muốn mua thì phải nhịn ăn nhịn xài, mới có thể mua được một bộ. Mà cái người cao to này ngày hôm qua còn mang vẻ mặt khốn khó, hôm nay lại mở miệng là tiêu mấy chục ngàn tệ mua quần áo! Tam quan của gã đeo kính nhất thời đổ bể.
Gã đeo kính chỉ là nhân viên một xí nghiệp tầm trung mà thôi, tiền lương cũng chỉ khoảng mười nghìn đến hai mươi nghìn, dùng nhiều tiền như vậy mua quần áo cho phụ nữ là hành động gã không dám tưởng tượng đến.
“Ông xã, anh điên à?” Mục Tử Tiên thấy Vương Vũ vung tay là tiêu mấy nghìn tệ, kéo góc áo Vương Vũ nói nhỏ.
Vương Vũ thản nhiên nói: “Bà xã à, em đừng quên là anh từng làm gì. Nếu mà so tiền nhiều, anh còn chưa từng sợ người nào đâu!”
Trong trò chơi, một bộ quần áo đã mất mấy chục ngàn, ở trong thực tế tiêu mấy chục ngàn mua quần áo cho bà xã mình, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Mục Tử Tiên nghe thấy Vương Vũ nói vậy thì lại hiện vẻ mặt lo âu, nhưng không tiếp tục nói thêm.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Sau khi nghe được lời Vương Vũ, gã đeo kính sợ tới hồn phách bay sạch: “Tên nhóc này rốt cuộc là làm cái gì… Chẳng lẽ là…”
Trên thế giới này, mấy cái nghề mà có thể kiếm được tiền nhanh như vậy, đều không phải người mà đám dân thường có thể đắc tội. Gã đeo kính càng nghĩ càng sợ, thừa dịp mọi người không chú ý, xám xịt chạy trốn.
Chương 13: Diễn Đàn Náo Loạn
Trên đường trở về, Mục Tử Tiên vẫn rầu rĩ không vui.
Vương Vũ thấy kỳ quái hỏi: “Em sao vậy? Không vui sao?”
Dưới đèn đường, Mục Tử Tiên ngẩng đầu, viền mắt hồng hồng, có chút nghẹn ngào hỏi: “Ông xã, có phải anh muốn rời khỏi em hay không?”
Vương Vũ khó hiểu hỏi lại: “Làm gì có, tại sao anh lại muốn rời khỏi em?”
Mục Tử Tiên nói: “Nếu không phải là anh về nhà, vậy tiền của anh là từ đâu tới?”
“À, hóa ra em đang lo lắng chuyện này sao…” Vương Vũ cười nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao? Tiền kiếm được trong game!”
“Một ngày mà buôn bán lời nhiều như vậy? Ai tin chứ!” Mục Tử Tiên biết Vương Vũ không biết nói dối, nhưng nghe lời này của Vương Vũ, cô vẫn có chút không tin.
Vương Vũ nói: “Thật đó, hôm nay anh hoàn thành nhiệm vụ kia xong, đánh rơi được mấy trang bị. Không ngờ trang bị trong trò chơi lại đáng tiền như vậy…”
“Thật sao?” Mục Tử Tiên vui mừng hỏi.
“Thật!”
Mục Tử Tiên nín khóc mỉm cười, đấm lồng ngực Vương Vũ nói: “Ông xã thối, anh kiếm được tiền cũng không nói với em. Hại em tưởng rằng anh không cần em nữa!”
Vương Vũ ôm lấy Mục Tử Tiên vào trong ngực nói: “Bà xã à, từ ngày rời nhà bỏ đi, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi em. Hạnh phúc mà anh thiếu em, anh sẽ bù đắp lại từng chút một!”
Về đến nhà, bốn cô gái đang ôm máy tính nằm trên sô pha dạo diễn đàn, túm năm tụm ba không biết đang kích động chuyện gì.
Thấy Vương Vũ và Mục Tử Tiên nắm tay nhau trở về, Lý Tuyết ngẩng đầu cười nói: “Anh Vũ và chị dâu tình cảm quá…”
Vương Vũ khẽ cười, hỏi lại: “Ở trong hành lang đã nghe tiếng mấy cô la to, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chủ nhà, anh không xem diễn đàn sao? Loạn lắm rồi!” Mã Lỵ kêu to.
“Sao loạn?” Vương Vũ không hiểu rõ đầu đuôi hỏi. Cô bé Mã Lỵ này luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.
Mã Lỵ hét lớn: “Anh nhanh xem diễn đàn đi, không ngờ trong trò chơi lại có loại cao thủ như vậy… Nếu như em biết cao thủ kia là ai, em nhất định phải cưới anh ta mới được!”
Tiểu Y ngồi cạnh cười nói: “Lỡ như người ta có bà xã rồi thì sao?”
Mã Lỵ kiên quyết nói: “Em không ngại làm vợ hai!”
Mọi người: “…”
Vương Vũ cười cười nói: “Vậy thì em cứ cố gắng nỗ lực vì mục tiêu đó đi. Bọn tôi đi ngủ!”
Nói xong, hắn kéo Mục Tử Tiên về phòng ngủ.
Nghe tiếng nói ríu ra ríu rít của các cô gái ở bên ngoài, Mục Tử Tiên không nhịn được tò mò hỏi: “Ông xã à, rốt cuộc là cao thủ thế nào mà làm cho các cô ấy trở nên điên cuồng như vậy?”
Vương Vũ đáp: “Anh cũng không biết. Từ trưa tới giờ anh chỉ lo làm nhiệm vụ, chưa xem qua diễn đàn.”
“Lấy máy tính ra xem một chút đi!”
“Ừ.” Nói xong, Vương Vũ vươn tay, lôi máy tính trên bàn lên giường ngủ. Một tay hắn ôm lấy Mục Tử Tiên, một tay khác vụng về đánh bàn phím, mở ra diễn đàn của game.
Buổi sáng Vương Vũ cũng đã đi dạo một vòng diễn đàn rồi, ở trang đầu diễn đàn đa phần là một số bài post tâm đắc về các nghề nghiệp, hoặc là khoe khoang trang bị và cấp bậc.
Nhưng mà lúc này, lại có hai bài post video bị đẩy lên đầu trang, hơn nữa còn giật tít “Thao tác cực hạn gây kinh hãi, một mình săn Ngân Nguyệt Lang Vương!”, lượt xem còn lên tới hơn mười triệu.
Vương Vũ lập tức sửng sốt: “Một mình săn Ngân Nguyệt Lang Vương? Đó không phải mình sao? Bị người ta quay lén lúc nào vậy?”
Hắn bấm vào xem thử, quả nhiên, bóng dáng khôi ngô khỏe mạnh, tiến lùi giống như ảo ảnh, tận dụng mọi thứ để công kích này, không phải Vương Vũ thì là ai?
Người chơi bình luận phía dưới đều nhận ra được:
#1: Đây chính là đại thần Thiết Ngưu sao?
#2: Nói nhảm, ngoại trừ đại thần Thiết Ngưu, trong trò chơi có ai từng giết được Ngân Nguyệt Lang Vương chưa?
#3: Thật sự là một mình đấu sao? Hay là mở hack!!!
#4: Bộ dạng con Lang Vương này nhìn kỹ cũng thấy không tự nhiên lắm… Người chơi kia thật sự tinh mắt đấy.
Xuống thêm chút nữa thì là một vài bài bình luận vô nghĩa.
Xem video một lát, Mục Tử Tiên thấy lạ hỏi: “Ông xã à, sao em cứ cảm giác người này giống anh vậy?”
Tuy người quay video rất có tâm xóa đi khuôn mặt của Vương Vũ, đổi lại thành gương mặt đại trà hơn, nhưng Mục Tử Tiên đã ở chung với Vương Vũ sớm chiều lâu như vậy, sao lại không nhận ra.
Vương Vũ cười khổ nói: “Đây chính là anh…”
“Chết tiệt, phòng này em không cho thuê nữa!” Mục Tử Tiên nghe xong sửng sốt, lập tức muốn rời giường chạy ra ngoài. Ngao, ngao, bên ngoài có người kêu gào muốn đoạt ông xã mình kìa, quyết không thể nhịn.
Vương Vũ vội vàng kéo cô lại: “Trẻ con nói đùa mà em cũng tưởng thật sao… Anh là hạng người thế nào em còn chưa rõ sao.”
“Hứ! Sau này không cho phép anh nói chuyện với cô ấy nữa, nghe chưa!”
“Biết rồi biết rồi…”
Vương Vũ vừa khuyên ngăn Mục Tử Tiên, vừa mở bài post khác ra xem.
Bài post này cũng là một video, tiêu đề cũng rất kiêu ngạo, “Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu, xong chuyện phất áo ra đi, không để lại tên tuổi”.
Mặc dù số lượng người xem không đạt tới mức kinh người như video đầu tiên, nhưng cũng hơn mấy triệu người.
“Móa..!”
Vừa mở video ra xem, Vương Vũ suýt chút nữa chửi thề. Tại sao lại là hắn nữa… Đội săn ảnh trong trò chơi thật sự là có mặt mọi lúc mọi nơi.
Video này là quay lúc Vương Vũ làm nhiệm vụ Rời Thôn. Trong video là cảnh Vương Vũ lẻ loi một mình đánh tan sự chặn giết của mười mấy người chơi, mạnh mẽ xông vào bãi quái, hai ba chiêu đánh chết quái nhỏ, vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa tiện tay tiễn một người chơi ở phe địch chầu trời, sau đó ung dung rời đi.
Nhất là trong video còn kể rõ đầu đuôi câu chuyện, người của Thiên Hạ Mạt Thế ngang ngược chiếm bãi quái canh BOSS, cao thủ thần bí gặp chuyện bất bình, dạy dỗ kẻ ác, vì thế lại càng tăng thêm sắc thái nghĩa hiệp cho video này.
Xem đến cuối video, người của Thiên Hạ Mạt Thế chết sạch, càng làm cho tất cả mọi người hô to sảng khoái.
Thiên Hạ Mạt Thế là công hội nổi danh server Trung Quốc, hơn nữa bọn họ có hành vi khá là ngang ngược, cướp BOSS hay đoạt địa bàn đều là những chuyện bọn họ thường làm. Khổ nỗi bọn họ người đông thế mạnh, cao thủ cũng khá nhiều, nên tất cả mọi người đều không dám trêu chọc tới.
Bây giờ thấy người của Thiên Hạ Mạt Thế bị mất mặt, những người chơi từng bị ức hiếp đều thấy hả giận, bình luận phía dưới bài post đều là lời khen ngợi.
Nhưng cũng có một người chơi có cách nghĩ khác lạ, đăng bình luận đầu tiên: So sánh đại thần Thiết Ngưu và đại hiệp thôn tân thủ kia thì ai lợi hại hơn?
Loại so sánh nhàm chán này lại có rất nhiều người hùa theo.
Ở cái thời đại cần anh hùng này, thì “đại hiệp thôn tân thủ” vẫn được chào đón hơn, cho dù là đại thần Thiết Ngưu một mình đánh BOSS cũng không có danh vọng cao bằng đại hiệp thôn tân thủ. Cho nên số lượng người về phe “đại hiệp thôn tân thủ” đương nhiên vượt xa đại thần Thiết Ngưu.
Điều này làm cho những người hâm mộ đại thần Thiết Ngưu khá là khó chịu. Hai phe cứ vậy mà mắng chửi nhau, khiến cho Vương Vũ dở khóc dở cười.
Nhưng người biết sự thực không phải là không có, có một ID tên là “Thương Hải Long Đằng Hoàn Nhan Nhị Gia Hỏa” trả lời phía dưới: “Đại thần Thiết Ngưu chính là đại hiệp thôn tân thủ, hắn tự mình kết bạn với ta đấy!”
Nhưng mà tiếng nói của một mình hắn lại không lôi kéo được một chút đồng bọn nào, ngược lại còn bị tiếng cười nhạo đẩy trôi xuống.
“Ha ha, đại thần Thiết Ngưu mà cũng kết bạn sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Đúng vậy đúng vậy. Tuy ta cảm thấy đại thần Thiết Ngưu không bì được với đại hiệp thôn tân thủ, nhưng đại thần Thiết Ngưu cũng không xuống cấp đến mức chủ động kết bạn đâu!”
“Người ở trên nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là ai lợi hại hơn? Nếu không hai ta tìm một nơi so thử?”
…
Xem xong, Vương Vũ không còn gì để nói, vẻ mặt bất đắc dĩ. Mục Tử Tiên cười nói: “Ha ha, không ngờ ngày đầu tiên anh chơi game, đã làm cho diễn đàn náo loạn long trời lở đất.”
Tắt máy vi tính cất đi, Vương Vũ lau mồ hôi lạnh, lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán: “Thật không ngờ, người chơi hiện giờ lại cuồng nhiệt tới vậy. Chuyện chỉ nhỏ như đánh rắm mà có thể tung hô tận trời!”
“Ha ha, đại hiệp Thiết Ngưu bị người hâm mộ dọa sợ rồi sao?”
Vương Vũ mạnh miệng đáp: “Sao có thể chứ? Ông xã em vô địch thiên hạ, còn chưa từng sợ người nào đâu!”
Mục Tử Tiên nghiêng người, đè Vương Vũ xuống, khinh thường nói: “Xùy… Anh có vô địch thiên hạ thế nào, thì cũng phải quỳ dưới váy bà đây…
Chương 14: Thí Luyện Nghề Nghiệp Ẩn
Sáng hôm sau, khi đã ăn cơm xong, Mục Tử Tiên đi làm, Vương Vũ không vội vàng tiến vào trò chơi, mà đăng nhập mạng xem thông tin đổi mới.
Đây là thói quen được Vương Vũ duy trì từ nhỏ, trước khi làm việc gì thì phải hiểu rõ tình huống. Nếu hắn đã có ý định phát triển trong game, vậy phải biến mình trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
Nội dung mới cập nhật có tên là Tai Nạn Giáng Xuống, đại ý là: Sức mạnh hắc ám bao phủ đại lục Trọng Sinh, tất cả sinh vật bên ngoài thành chính của nhân loại đều đã ma hóa, cần người chơi của các nghề nghiệp tìm ra ngọn nguồn của hắc ám…
Một đề tài trò chơi rất tầm thường thế nhưng vẫn rất thịnh hành.
Trò chơi mở ra hệ thống thành chính, bởi vì hệ thống vận hành số lượng quá lớn, nên dựa vào vị trí địa lý của thôn tân thủ chia thành hơn ba trăm thành chính. Ba trăm thành chính này tựa như các máy chủ trong trò chơi truyền thống.
Sau cấp 10, các người chơi đều có thể tới thành chính để chuyển chức, các nhánh nghề nghiệp cũng bắt đầu chia ra từ cấp 10.
Chiến sĩ chia thành: Chiến sĩ khiên thuẫn có sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ và Chiến sĩ vũ khí theo đuổi sát thương công kích.
Pháp sư chia thành: Pháp sư hệ băng thiên về khống chế và Pháp sư hệ lôi có công kích mạnh mẽ.
Đạo tặc chia thành: Thích khách chuyên tạo sát thương và Thần trộm chuyên lén lút cạy khóa.
Mục sư chia thành: Mục sư quang minh chuyên hỗ trợ và Thuật sĩ hắc ám sa đọa.
Kỵ sĩ chia thành: Kỵ sĩ thủ hộ thuộc hệ phòng ngự và Kỵ sĩ trừng phạt hệ tấn công.
Cung thủ chia thành: Tiềm phục giả chuyên làm bẫy rập và Thần xạ thủ chuyên về công kích.
Võ sư chia thành: Quyền pháp gia công kích vật lý và Khí công sư chuyên công kích ma pháp.
Ngoại trừ Võ sư bi thảm ra, tất cả các nghề nghiệp đều sẽ có được vũ khí và đồ phòng ngự chuyên dụng.
Sau khi chuyển chức, người chơi có thể dựa vào nghề nghiệp của bản thân, phân phối lại điểm thuộc tính một lần nữa.
Mở hệ thống nghề nghiệp ẩn, mỗi một hệ thống nghề nghiệp đều có một nghề ẩn duy nhất. Phương pháp cụ thể để nhận được thì cần người chơi tự tìm kiếm.
Mở hệ thống phụ bản, chia làm năm cấp độ: Thường, Tinh Anh, Vực Sâu, Ác Mộng, Địa Ngục.
Mở bảng xếp hạng: Sau khi đạt tới cấp 10, người chơi có thể tra tìm thứ hạng của các cao thủ trên thế giới.
Mấy thứ được cập nhật này cũng na ná với trò chơi bàn phím truyền thống, người chơi bình thường hoàn toàn không cần lên mạng nghiên cứu. Nhưng Vương Vũ là người mới, nên vẫn cần tìm hiểu rõ.
Lại đăng nhập một lần nữa, Vương Vũ xuất hiện trước mặt trưởng thôn.
Sau khi đối thoại vắn tắt với trưởng thôn chuyện ra thôn, Vương Vũ chỉ cảm thấy hình ảnh lóe lên, bản thân hắn đã đi vào trong một thành chính to lớn khí khái.
Bởi vì trò chơi này lấy bối cảnh kiếm và ma pháp, cho nên thành chính có lối kiến trúc thời Trung cổ của Châu Âu, vô cùng đơn giản mà to lớn.
Toàn bộ thành chính lấy màu nâu đỏ làm chủ đạo, nhìn cực kỳ thê lương.
[Hệ thống gợi ý: Phát hiện “thành Dư Huy”, đạt được 1.000 kinh nghiệm.]
Thì ra tên của thành chính này là Dư Huy, nhìn ra phía ngoài thành, quả nhiên thấy mặt trời treo ở phía tây, đang tỏa ánh nắng chiều tà.
Những người chơi khác đều rất chăm chỉ, trong lúc Vương Vũ lượn trang chủ, đã có không ít người chơi lên tới cấp 10 chuẩn bị chuyển chức.
Trong thành Dư Huy, cứ ba đến năm người chơi tạo thành một đội đi ra ngoài thành.
Việc hiện tại Vương Vũ phải làm, cũng là chuyển chức.
Dựa theo bản đồ, Vương Vũ đi thẳng tới địa điểm chuyển chức của Võ sư – võ quán.
Vương Vũ vừa mới bước vào võ quán, tiếng nói chuyên nghiệp của NPC đã vang lên: “Chào ngài dũng sĩ, ngài tới chuyển chức sao?”
“Đúng vậy! Ta tới chuyển chức!” Vương Vũ đáp.
“Mời ngài lựa chọn nhánh nghề nghiệp!” NPC quyền sư nói.
“Chuyện này…” Vương Vũ do dự một lát: “Quyền pháp gia!”
Hai nghề nghiệp này Vương Vũ đều rất thích, nhưng hắn cảm giác mình có nhiều điểm tương tự với Quyền pháp gia hơn.
NPC hỏi: “Dũng sĩ tôn kính, ta thấy ngài có lai lịch bất phàm. Ngài thật sự muốn bỏ qua sức mạnh hùng mạnh hơn, chuyển chức thành Quyền pháp gia sao?”
“Ặc..?” NPC nhắc nhở như vậy cũng làm Vương Vũ đột nhiên nhớ ra, hắn còn một nhiệm vụ chuyển chức – “Trái Tim Dũng Sĩ” vòng thứ hai: Con đường truyền thừa. Chuyển chức thành nghề nghiệp ẩn, Võ học gia. Lệnh bài truyền thừa 1/1.”
Nghĩ vậy, Vương Vũ vội vàng từ chối, sau đó lấy cái lệnh bài truyền thừa từ trong túi đeo ra nói: “Ta muốn chuyển chức thành Võ học gia!”
NPC nhìn thấy lệnh bài trong tay Vương Vũ, trong mắt hiện lên một tia không thể tin nổi, kinh hãi nói: “Bảo sao ta lại cảm thấy trên người ngài có một một thứ sức mạnh to lớn, hóa ra ngài là người thừa kế võ đạo! Phải biết rằng, võ đạo chân chính ở…”
Vương Vũ ngắt lời: “…Ta có thể chuyển chức được chưa?”
“Dũng sĩ tôn kính, tha thứ cho ta vô dụng. Võ học gia quá mức mạnh mẽ, ta hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của chức nghiệp này.”
“Thì cứ nói là không thể đi?” Vương Vũ cạn lời. Tên NPC này nói nhảm nhiều như vậy, cuối cùng lại không thể giúp mình chuyển chức.
“Đúng vậy, dũng sĩ!” NPC gật đầu nói, trên mặt không có chút vẻ xấu hổ nào.
“Haizz…” Vương Vũ thở dài, xoay người đi ra khỏi võ quán. Lúc đi tới cửa, Vương Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại hỏi: “Vậy ta có thể đi tìm ai để chuyển chức?”
NPC nói: “Ẩn Giả ở phố trung tâm có thể dẫn dắt ngài hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đờ mờ! Quả nhiên!” Vương Vũ thầm mắng trong lòng một câu. Ai cũng nói người thiết kế là đồ vô sỉ, quả nhiên vô sỉ tới cảnh giới nhất định rồi. Cũng may hắn quay đầu lại hỏi một câu, nếu không thì không biết tới đời nào mới chuyển chức xong.
“Cảm ơn!”
Vương Vũ ôm quyền với NPC, mở bản đồ đi tới phố trung tâm.
Người chơi đều bận rộn đi luyện cấp, cho nên phố trung tâm rất vắng vẻ, ngoại trừ mấy NPC thoạt nhìn vô cùng rảnh rỗi, dường như không có bất kỳ người nào.
“Ẩn Giả, Ẩn Giả…” Vương Vũ vòng vo ba lượt trong khu phố, rốt cuộc tìm được Ẩn Giả trong một cái hẻm nhỏ bẩn thỉu.
Trang phục của Ẩn Giả này quả thực không còn lời nào để nói. Tóc tai rối bù, vóc người thấp bé còng lưng, trên đầu đang đội một cái mũ vải rách nát, tay ôm một hồ lô rượu, nằm sấp trong ngõ hẻm ngủ khò khò.
Nhìn hình ảnh này, Vương Vũ đổ mồ hôi.
Võ sư đã rất thảm rồi đó, làm một nghề nghiệp ẩn, sư phụ truyền thừa thế mà lại là loại dáng vẻ này. Người thiết kế rốt cuộc thù hận Võ sư đến mức nào vậy.
“Xin chào, quấy rầy chút, ngài là Ẩn Giả sao?”
Vương Vũ đi tới, vỗ bả vai Ẩn Giả hỏi.
Ẩn Giả nửa tỉnh nửa say mở một con mắt, liếc nhìn Vương Vũ, ợ một hơi rượu, hàm hồ nói: “Đi mua cho ta một bầu rượu đã…”
Tên NPC này đủ lợi hại, muốn nói với lão ta một câu còn phải mua cho lão một bầu rượu.
“Đã thành như vậy mà còn uống!” Vương Vũ âm thầm mắng một câu.
Tuy nói vậy, nhưng Vương Vũ cũng biết đây có thể là kịch bản, không còn cách nào khác đành xoay người đi về phía quán rượu.
Chỉ chốc lát sau, Vương Vũ đã mang theo một bầu rượu trở về.
Còn cách lão già Ẩn Giả một khoảng xa, thì lão già này đã ngồi bật dậy, hếch cái mũi đỏ rực lên kêu: “Ta ngửi thấy mùi rượu.”
“… Đúng, rượu ngài cần đây!” Vương Vũ cúi người xuống, cung kính đưa cho Ẩn Giả.
Rượu này 1 vàng một bầu, làm cho nhận thức của Vương Vũ về sự giảo hoạt của trò chơi lại nâng cao thêm một bước.
Ẩn Giả cười tủm tỉm, nhận rượu, uống ừng ực một hơi, trong ánh mắt đã bắt đầu ánh lên tia sáng.
Uống xong một bầu rượu, Ẩn Giả tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng hào nói: “Tên nhóc, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”
Rốt cuộc đi vào chuyện chính! Vương Vũ lau mồ hôi đáp: “Ta muốn chuyển chức thành Võ học gia!”
Ẩn Giả nhướn lông mày, khinh thường nói: “Ồ? Chỉ dựa vào ngươi? Ai cho ngươi dũng khí đó?”
“Mẹ nó, 1 vàng cho chó ăn rồi!” Bị một NPC khinh bỉ, Vương Vũ tràn đầy phiền muộn, sau đó lấy lệnh bài truyền thừa ra: “Đây là lệnh bài truyền thừa!”
Ẩn Giả nhìn thấy lệnh bài thì kinh ngạc: “A? Thế mà ngươi lại lấy được thứ này… Được rồi, chỉ cần ngươi thông qua nhiệm vụ của ta, ngươi có thể chuyển chức thành Võ học gia!”
Vương Vũ theo bản năng hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Ẩn Giả không nói gì, vung tay lên, Vương Vũ đã bị dẫn vào một không gian khác, kỳ thực là một phụ bản.
Không gian không quá lớn, chỉ là một lôi đài tỷ võ mà thôi. Vẻ chán chường trước kia của Ẩn Giả nhanh chóng rút đi, đứng lên lôi đài, giống như một ngọn núi sừng sững nói: “Xem ra người hoàn toàn không biết gì về sức mạnh chân chính cả. Đến đây đi, để ta cho ngươi xem một vài cách thức chiến đấu!”
“Ý của ngươi là đánh nhau với ngươi?”
“Đúng vậy!” Ẩn Giả gật đầu!
“Đây chính là nhiệm vụ sao, quá đơn giản!” Vương Vũ cười khoái chí.
Bàn về đánh nhau, Vương Vũ thực sự chưa từng sợ ai cả, cho dù là ở trong game thì một NPC có thể mạnh tới đâu chứ.
Ẩn Giả nghe vậy mỉm cười, dùng tốc độ cực nhanh lướt qua tấn công trước.
Chứng kiến tốc độ này của Ẩn Giả, Vương Vũ hoảng sợ. Hắn đã quên, bản thân trong trò chơi bị hạn chế thuộc tính, nếu ở trong hiện thực, thân thể có thể theo kịp ánh mắt, Vương Vũ đương nhiên không bị áp lực. Nhưng ở trong game, Vương Vũ mới chỉ cấp 13 thôi, đối với công kích nhanh chóng của NPC cấp bậc thầy này, là có tâm mà không đủ lực.
Chỉ là khi đối mặt với tình huống này, Vương Vũ lại không thể lùi bước. Vì vậy, hắn không lùi mà tiến, muốn lưỡng bại câu thương với Ẩn Giả.
Vương Vũ nghiêng người hết sức, làm một kích của Ẩn Giả lướt qua, trong nháy mắt vương hai ngón tay đâm thẳng về phía mắt Ẩn Giả. Ẩn Giả hoảng sợ, vội vã lui lại, hiển nhiên lão không chấp nhận kết quả lưỡng bại câu thương này.
Cơ hội tốt!
Vương Vũ chờ đúng thời cơ, bước một bước dài đuổi kịp, cận chiến.
Ẩn Giả dù sao cũng chỉ là một NPC, là nhân vật do người thiết kế ra, lão mạnh hoàn toàn là nhờ thuộc tính.
Vương Vũ là thiên tài luyện võ, lúc mười mấy tuổi đã đánh khắp thiên hạ không có địch thủ trong giới võ thuật Trung Quốc. Mặc dù người thiết kế cũng là người trong nghề, nhưng so sánh với đại cao thủ trong nghề như Vương Vũ, thì quả thật kém rất nhiều.
Trong chốc lát, Ẩn Giả lại bị chiêu thức tầng tầng lớp lớp của Vương Vũ kiềm chế. Ẩn Giả bị công kích không ngừng, luân phiên đánh qua đánh lại, con số mất máu liên tiếp nổi lên trên đầu lão.
Chỉ chút nữa là bị đánh rơi khỏi lôi đài, trên đầu Ẩn Giả bắt đầu đổ mồ hôi, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hét lớn một tiếng: “Lui!”
Lúc hét lớn, trên người Ẩn Giả lóe lên ánh sáng vàng, ánh sáng Bá thể đánh bay Vương Vũ ra hơn mười mét.
Vương Vũ lộn người một cái, rồi vững vàng đáp xuống mặt đất.
“Tên nhóc nhà ngươi ra tay ác thật!” Ẩn Giả nhìn Vương Vũ, thở hồng hộc nói.
Ẩn Giả là NPC cao cấp nhất, nhưng nhiệm vụ lần này, hệ thống chỉ cho lão sử dụng 15% sức mạnh. Cho dù chỉ là 15% thì về mặt thuộc tính cũng cao hơn người chơi khoảng 40 cấp.
Cho nên nhiệm vụ lần này cũng không được tính là quá khắt khe. Theo thiết lập của hệ thống, cho dù là dùng cách nào, ví dụ như cung thủ vừa đánh vừa chạy (Võ sư có thể sử dụng vũ khí), chỉ cần có thể đánh rớt một phần mười lượng máu của Ẩn Giả là có thể thông qua.
Ai ngờ, Vương Vũ lại gan lớn như vậy, chọn đối đầu trực diện với Ẩn Giả. Không chỉ có vậy, còn suýt chút nữa đánh chết tươi Ẩn Giả. Nếu không phải vào thời điểm quyết định, Ẩn Giả đột nhiên hồi phục toàn bộ sức mạnh, sử dụng Bá Thể, có lẽ lão sẽ là NPC hướng dẫn đầu tiên bị người chơi đánh chết tươi trong “Trọng Sinh”.
Vương Vũ cười hì hì, hỏi: “Ta thông qua chưa?”
“Qua! Qua!” Ẩn Giả bất đắc dĩ vung lên lên, phụ bản biến mất, hai người lại trở về trong hẻm nhỏ.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống lại vang lên.
[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng bạn hoàn thành vòng thứ hai của “Trái Tim Dũng Sĩ”: Con đường truyền thừa. Phần thường là 100.000 điểm kinh nghiệm, 200 điểm danh vọng, nhận được nghề nghiệp ẩn “Võ học gia”.]
Ánh sáng vàng lóe lên, một lượng lớn kinh nghiệm làm cho Vương Vũ lên tới cấp 14 (sau cấp 8, kinh nghiệm thăng cấp cần thăng cấp sẽ tăng thêm 10% so với cấp trước)
Sau khi gợi ý hệ thống tắt đi, trong tay Ẩn Giả bay ra hai tia sáng một đen một trắng, tiến vào trong cơ thể Vương Vũ. Ở ngực Vương Vũ xuất hiện một hình “cá Thái Cực Âm Dương”.
Chương 15: Gặp Chuyện Bất Bình!
Huy hiệu hình Thái cực đồ nho nhỏ khiến Vương Vũ vô cùng bất ngờ.
Trước khi chuyển chức, Vương Vũ từng nghiên cứu qua hình huy hiệu của các nhánh nghề nghiệp. Ví dụ như Quyền pháp gia, huy hiệu trước ngực là một nắm đấm nhỏ, huy hiệu của Khí công sư là một sóng khí công. Còn loại hình vẽ thái cực vô cùng đặc biệt của phương Đông này, lại khá không hợp trong cái thế giới của kiếm và ma pháp phương Tây này.
Vương Vũ mở thông tin ra, nhìn giới thiệu nghề nghiệp một chút.
Nghề nghiệp ẩn: Võ học gia.
Kỹ năng bị động:
Thiên Phú Dị Bẩm: Mỗi lần thăng một cấp sẽ có 7 điểm thuộc tính tự do.
Nội Ngoại Kiêm Tu: Có thể sử dụng tất cả kỹ năng của hệ Võ sư.
Dung Hội Quán Thông: Có tỷ lệ nhất định biên soạn kỹ xảo thành kỹ năng.
Thập Bát Bàn Binh Khí: Tinh thông toàn bộ các loại vũ khí, sau khi trang bị vũ khí, lực công kích tăng lên 10%.
Sau khi xem xong phần giới thiệu nghề nghiệp, Vương Vũ đã sợ tới ngây người… Cho dù Vương Vũ chưa từng chơi game, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể nhận ra nghề nghiệp này rất mạnh.
Thiên Phú Dị Bẩm trực tiếp giúp Vương Vũ nhiều hơn người chơi bình thường 2 điểm thuộc tính tự do. Nội Ngoại Kiêm Tu giúp hắn có thể học thêm kỹ năng của nhánh khác, cho dù là người chơi không biết thao tác, nếu có được hai kỹ năng này, đều có thể trở thành cao thủ một đời.
Đương nhiên, Vương Vũ không quá để tâm đến hai kỹ năng này. Bởi vì sự mạnh mẽ của hắn, không thể dùng thuộc tính trò chơi để tính toán.
Khiến cho Vương Vũ thật sự vui mừng, chính là kỹ năng Dung Hội Quán Thông!
Bởi vì cái kỹ năng đơn giản này lại giống như đo ni đóng giày cho Vương Vũ.
Trước đó đã nói, hàm lượng kỹ thuật của nghề nghiệp Võ sư này hoàn toàn dựa vào trình độ của người thiết kế.
Cho nên kỹ năng của Võ sư trong game trong mắt Vương Vũ, khá là thô thiển…
Bản thân Vương Vũ chính là một người chơi mang theo nguyên bộ kỹ năng cận chiến. Nhưng hệ thống có quyết định của mình, chiêu thức của Vương Vũ có tinh diệu cỡ nào, thì trong mắt hệ thống vẫn là đòn công kích bình thường.
Sau khi có kỹ năng Dung Hội Quán Thông này, võ thuật của Vương Vũ có thể biên tập thành kỹ năng. Đến lúc đó, công kích của Vương Vũ sẽ được hệ thống phán định thành kỹ năng.
Cho nên kỹ năng Dung Hội Quán Thông này, ở trong mắt người khác có lẽ là thứ vô dụng, nhưng trong mắt Vương Vũ, đây là thần kỹ!
Nhưng cái kỹ năng Thập Bát Bàn Binh Khí là cái gì thế? Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi thiết lập của hệ thống!
“Không phải từng nói Võ sư không thông thạo vũ khí sao? Vì sao lại cho ra một cái kỹ năng tinh thông vũ khí của các hệ vậy?”
Vương Vũ nghi ngờ hỏi Ẩn Giả.
Ẩn Giả lạnh lùng nói: “Tên Võ sư ngu muội này, đó là một ý nghĩ ngu xuẩn, hoàn toàn làm mất đi phẩm chất vốn có của một Võ học gia. Thân là một Võ học gia, nếu không tinh thông Thập Bát Bàn Binh Khí, thì làm sao có thể… làm rạng danh hai chữ võ học chứ?”
“Dạ, ngài nói đúng!” Vương Vũ gật đầu, nhớ tới thời điểm hắn chọn Võ sư, quả thực có thấy qua lý niệm của nghề Võ sư – quyền cước của chúng ta chính là vũ khí, nội tức của chúng ta chính là phòng ngự!
Thảo nào hệ thống không để cho Võ sư tinh thông vũ khí, chuyện cũng con mẹ nó quá cuồng vọng rồi!
Tiếp theo là học tập kỹ năng. Học tập kỹ năng có thể không miễn phí, huống chi còn là loại nghề nghiệp ẩn bao hàm cả hai loại nghề như Võ học gia.
Học tập kỹ năng có thể sẽ tốn một khoản phí không nhỏ.
Đừng nhìn Vương Vũ trong thực tế nghèo rớt mùng tơi, nhưng ở trong game, Vương Vũ là một trong số ít những đại gia, giá trị con người không rẻ.
Trong khi người khác còn đang vì 1 vàng mà liều mạng làm nhiệm vụ khắp núi đồi, gia tài của Vương Vũ đã vượt qua 30 vàng rồi.
Ở giai đoạn đầu, trò chơi còn chưa mở ra hình thức đổi Nhân Dân Tệ thành vàng, ngoại trừ hội trưởng của các công hội lớn, có lẽ cả trò chơi không có mấy người có thể có nhiều vàng như Vương Vũ.
Trong “Trọng Sinh”, cứ mỗi 5 cấp thì các nghề nghiệp sẽ có thêm một kỹ năng, mà trong bảng kỹ năng của Vương Vũ chỉ có một kỹ năng Đá Tống Ngang, mà còn do hệ thống tặng.
Tốn 30 bạc, Vương Vũ học được Băng Quyền cấp 5, Lên Gối cấp 10 của Quyền pháp gia, Niệm Khí Ba của Khí công sư.
Hiện tại, thuộc tính của Vương Vũ là:
ID: Thiết Ngưu (Võ học gia – Ẩn)
Cấp: 14
Sinh lực: 510 (17×30)
Nội lực: 480 (16×30)
Sức mạnh: 18
Thể chất:17
Tinh thần: 16
Trí lực: 16
Nhanh nhẹn: 18
Vật công: 94 – 110
Ma công: 74 – 83
Vật phòng: 30 – 40
Ma phòng: 28 – 38
Điểm thuộc tính tự do: 91
Trang bị:
Tiếng Thở Dài Của Võ Giả (bao tay) (Bạch Ngân) (hư hại) (có thể thăng cấp)
Vật công: 40 – 40
Ma công: 40 – 40
Cấp Tốc: Tốc độ công kích tăng thêm 20%
Tiễn Xạ: Tạo thêm 10% sát thương đối với mục tiêu chung quanh, sát thương cao nhất tương đương 60% lực công kích.
Kỹ năng đặc biệt:
Cắn Nuốt: Có thể dung hợp vũ khí cùng cấp, sửa chữa thăng cấp bản thân.
Cấp độ yêu cầu: 1
Áo Vải Cũ
Vật phòng: 1-1
Cấp độ yêu cầu: 1
Lang Vương Chúc Phúc (dây chuyền) (Hoàng Kim)
Công kích: 31 – 42
Ma công: 15 – 19
Ngưng Thần: Mỗi giây sẽ hồi phục 3 nội lực
Khôi Phục: Mỗi giây khôi phục sinh lực đến mức cao nhất 1%.
Kỹ năng kèm theo: Ngân Lang Trùng Kích, triệu hồi bảy con Lang Vương, đồng thời phát động tấn công nhanh chóng với kẻ địch, mỗi Lang Vương tạo ra sát thương *3 người sử dụng. Thời gian hồi 6 tiếng đồng hồ.
Cấp độ yêu cầu: 10
Lang Vương Chi Ảnh (giày) (Bạch Ngân)
Vật phòng: 16-22
Ma phòng: 16-22
Tăng tốc độ di chuyển: 7%
Cấp Tốc: Tăng thêm 10% tốc độ đánh
U Linh: Trong vòng ba giây tăng tốc độ di chuyển lên 200%. Thời gian hồi chiêu 180 giây.
Cấp độ yêu cầu: 10
Kỹ năng:
Đá Tống Ngang (Cấp 2): Đòn đá mạnh mẽ của võ sư tạo đòn tấn công 120% sát thương vật lý, đá bay đối thủ. Tiêu hao 30 điểm nội lực.
Băng Quyền (Cấp 2): Võ sư dùng nội lực đánh ra công kích mạnh mẽ, tạo ra 125% sát thương, có hiệu quả đông cứng, tiêu hao 30 nội lực.
Lên Gối (Cấp 1): Quyền pháp gia bắt lại kẻ địch trước mặt, rồi sử dụng đầu gối tạo ra va chạm mãnh liệt, tạo thành 150% sát thương vật lý. Cưỡng chế bắt lại, trong nháy mắt Bá thể. Tiêu hao 50 nội lực.
Niệm Khí Ba (Cấp 1): Khí công sư thực thể hóa nội lực trong cơ thể phóng về phía kẻ địch phía trước, tạo thành 160% sát thương ma pháp. Tiêu hao 50 nội lực.
Sau khi chuyển chức, tất cả thuộc tính tự do thiết lập lại một lần nữa, người chơi bình thường cấp 14 có tổng cộng 65 điểm thuộc tính tự do, Vương Vũ là chức nghiệp ẩn nên có tới 91 điểm.
Vương Vũ phân phối dựa theo tiêu chí 3 điểm sức mạnh, 2 điểm nhanh nhẹn, 2 điểm trí lực.
Lực công kích ngay lập tức tăng lên tới 144, ma công cũng đạt tới 111, ở trong game sợ rằng không có người chơi nào ở cấp 14 có thể có được thuộc tính như Vương Vũ.
Chuyển chức xong, Vương Vũ nhìn sang bảng nhiệm vụ. Trái Tim Dũng Sĩ không hiện lên nhiệm vụ tiếp theo, nhiệm vụ chính tuyến còn lại cần lên cấp 15 sau đó đi tìm thầy hướng dẫn để nhận.
Hiện tại việc Vương Vũ cần phải làm là đi luyện cấp, để lên cấp 15.
Sau cấp 15 không chỉ có thể nhận nhiệm vụ, mà còn có thể cày phụ bản. Vương Vũ từng xem giới thiệu trên trang chủ, có người nói, đồ tốt và lượng lớn kinh nghiệm đều nằm trong phụ bản, nhưng đến giờ Vương Vũ vẫn còn chưa hiểu được phụ bản là cái gì. Dù sao thì Vương Vũ cũng là một người hoàn toàn không biết gì về game.
Lúc này, người chơi trong thành Dư Huy càng ngày càng nhiều, ngay cả trên đường cái trung tâm thành cũng có tốp hai tốp ba người chơi bận rộn trong cửa hàng kiếm điểm kỹ năng sinh hoạt.
Mở bàn đồ trò chơi ra, Vương Vũ xác định phương hướng sau đó đi một mạch ra khỏi thành.
Trong rừng rậm bên ngoài thành Dư Huy, quái vật phần lớn là đám quái hình người như Tên Trộm cấp 10, Lưu Manh cấp 12.
Bọn này phòng ngự không cao, lượng máu không cao, nhưng công kích và kỹ năng đặc biệt lại vô cùng nhiều nên cực kỳ khó đánh. Các người chơi đều tổ đội để đánh nhưng vẫn khó khăn, thế nhưng lại quái nhỏ này lại có tỷ lệ rơi tiền rất lớn, là đối tượng cày tiền rất tốt ở thời kỳ đầu của trò chơi.
Vương Vũ không thiếu chút tiền này, càng chướng mắt số kinh nghiệm ít ỏi, hắn xuyên qua khu rìa rừng rậm, đi sâu vào trong, càng cách xa thành chủ thì đẳng cấp của quái càng cao.
Quái vật ở sâu trong rừng là Yêu Tinh cấp 15.
Vương Vũ đương nhiên không có hứng thú gì với chủng tộc vóc người thấp bé xấu xí này. Hắn chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, thì đột nhiên nghe thấy một trận ầm ĩ.
Trong tiếng ầm ĩ dường như còn có tiếng con gái thét chói tai.
Vương Vũ có chút sững sờ, dựa theo tiếng mà tới. Chỉ thấy cách đó không xa, trên bãi đất trống có năm con yêu tinh đang đuổi giết ba cô gái.
Năm con yêu tinh này hoàn toàn khác với những Yêu Tinh bình thường.
Thông thường, yêu tinh sẽ vừa có làn da xanh xám vừa môi dày, vô cùng xấu xí.
Nhưng năm con yêu tinh này lại có hai con da màu đỏ, hai con da màu xanh da trời, còn một con thì có cái đầu to nhất với làn da xám lạnh.
Vương Vũ vứt qua một chiêu giám định.
Yêu Tinh Lãnh Chúa (cấp 15) (Thanh Đồng) (BOSS)
HP: 5000
MP: 2000
Kỹ năng: Giáng Sét, Quăng Ném
Yêu Tinh Băng Sương (cấp 15) (Tinh Anh)
HP: 3000
MP: 1000
Kỹ năng: Băng Tiễn, Hàn Băng Giáp
Yêu Tinh Hỏa Diễm (cấp 15) (Tinh Anh)
HP: 3000
MP: 1000
Kỹ năng: Hỏa Tiễn, Hỏa Diễm Hộ Giáp
Năm con yêu tinh vừa đuổi vừa hét, ba cô gái vừa chạy thỉnh thoảng còn quay đầu đánh trả, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Trong đám yêu tinh, Yêu Tinh Băng Sương vốn có tác dụng làm giảm tốc độ, chỉ cần bị Băng Tiễn bắn trúng thì hành động sẽ chậm lại, mấy cô gái đã sắp bị yêu tinh đuổi kịp.
Vương Vũ im lặng không lên tiếng xông tới, một kích đá bay một con Yêu Tinh Băng Sương trong đó. Sau đó Vương Vũ duỗi tay nắm lấy cổ một con yêu tinh, rồi dùng một chiêu Băng Quyền đánh thẳng vào ngực Yêu Tinh Băng Sương.
– 864
– 1036
– 1210
– 100
Bốn dòng chữ màu đỏ bốc lên trên đầu Yêu Tinh Băng Sương, làm cho nó hóa thành một luồng sáng trắng ngay tại chỗ.
Độ hoàn thành Băng Quyền đạt tới 160% sẽ tạo ra hiệu quả xuyên thấu, cho nên một con Yêu Tinh Băng Sương đứng khá gần đó, bị đánh tụt gần một nửa máu.
Nhờ hiệu quả Tiễn Xạ của găng tay, thanh máu trên đầu của mấy con yêu tinh xung quanh cũng giảm xuống một đoạn nhỏ.
Vương Vũ đánh ra công kích lớn như vậy, trong nháy mắt thành công dời cừu hận của đám yêu tinh qua mình.
Bốn con yêu tinh còn lại hét lên, ném kỹ năng về phía Vương Vũ.
Công kích máy móc của hệ thống chỉ mang tính kỹ năng, có quỹ tích, làm sao đánh trúng được Vương Vũ. Chỉ thấy Vương Vũ lắc mình một cái, thân thể né qua, tránh thoát được bốn kỹ năng, sau đó lật tay bắt được con Yêu Tinh Băng Sương chỉ còn nửa thanh máu gần nhất, mạnh mẽ nện xuống đất.
Rồi Vương Vũ nhảy lên, đạp lên đầu yêu tinh ba cái. Con yêu tinh còn nửa máu này ngay cả kêu thảm cũng không kịp, đã đi theo đồng bọn của nó.
Kỹ năng vừa hết làm lạnh, Vương Vũ đã vọt tới trước mặt hai con Yêu Tinh Hỏa Diễm. Tình cảnh lúc nãy lại tái hiện, Vương Vũ cũng không tốn quá nhiều sức để biến hai con Yêu Tinh Hỏa Diễm kia thành kinh nghiệm.
Nhìn thấy tay sai chết thảm, BOSS Yêu Tinh quát to một tiếng, một tia sét từ trên tời giáng xuống “đùng”. Vương Vũ vội vàng nghiêng người, tia sét bổ xuống ngay bên cạnh.
Không đợi kỹ năng của BOSS được hồi lại, Vương Vũ đã nhảy tới trước mặt nó.
BOSS vừa muốn thả kỹ năng tiếp thì hai cánh tay Vương Vũ đã vươn ra, kéo BOSS vào lòng.
Lên Gối!!!
Đá Chéo!!!
Băng Quyền!!!
Công kích chỗ yếu hại
Một bộ liên kích đánh qua, BOSS bị Vương Vũ vật ngã cắm đầu nện lưng xuống đất, chỉ còn lại một tia máu. Đây chính là điểm bi thảm khi là quái hình người, bị khống chế kỹ năng…
Vương Vũ không quay đầu lại, tay phải vươn về phía sau, đè lên mặt BOSS.
Niệm Khí Ba!!!
Bùm!!!
BOSS hóa thành ánh sáng trắng, lưu lại một đống di vật.