[Audio] Quỷ Bí Chi Chủ
Tập 1: Nghi Thức bói toán (c1-c5)
❮tiếp ❯Chương 1 : Đỏ Rực
Đau!
Đau quá!
Đầu đau quá!
Hình ảnh trong giấc mơ đầy những tiếng thì thầm kỳ quái vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Chu Minh Thuỵ đang say giấc chỉ thấy đầu đau đớn hệt như bị người ta lấy gậy đánh cho một cái thật mạnh, không, phải là bị một thứ sắc nhọn đâm thẳng vào huyệt Thái Dương rồi sau đó khuấy liên tục.
Ôi… Trong cơn mơ màng, Chu Minh Thuỵ muốn xoay người, muốn giơ tay ôm chặt lấy đầu, muốn ngồi dậy nhưng hắn không thể cử động chân tay được, dường như không thể điều khiển được thân thể nữa.
Xem ra là mình chưa tỉnh, vẫn còn đang mơ… Nói không chừng sẽ còn xảy ra hiện tượng cho là mình đã tỉnh, nhưng thực chất là còn đang ngủ say… Chu Minh Thuỵ không hề lạ lẫm gì với chuyện này, hắn cố gắng tập trung ý chí muốn thoát khỏi cái gông cùm của bóng tối và sự huyễn hoặc này.
Nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mơ này, ý chí luôn mơ hồ như sương khói, khó mà tập trung được. Dù hắn có cố thế nào thì tư duy vẫn cứ tan rã, tạp niệm xuất hiện.
Đang yên đang lành, nửa đêm nửa hôm, sao đột nhiên bị đau đầu? Còn đau đớn tới mức này?! Chẳng lẽ xuất huyết não?!
Moá, chả lẽ ta sẽ chết sớm ư?
Mau tỉnh! Mau tỉnh lại nào!
Ồ, hình như không còn đau như nãy nữa? Nhưng đầu vẫn như bị một con dao nhỏ cắt từng miếng từng miếng ra một…
Xem ra không thể ngủ tiếp, vậy thì mai đi làm thế nào được? Còn đi làm cái gì nữa? Bị đau đầu thật như này tất nhiên là phải xin nghỉ rồi! Khỏi sợ tay quản lý lải nhải!
Nghĩ như vậy cảm thấy không tệ, khà khà, thế là được nhàn rỗi một hôm!
Đầu lại đau nhói khiến Chu Minh Thuỵ tích được chút sức lực. Cuối cùng, hắn dốc sức động lưng mở choàng mắt, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Tầm mắt ban đầu nhoà đi, sau đó bị phủ kín bởi một lớp đỏ rực. Nơi tầm mắt với tới, Chu Minh Thuỵ thấy trước mặt mình là một bàn học bằng gỗ thô sơ. Chính giữa bàn học có bày một quyển bút ký đang mở sẵn. Giấy của cuốn bút ký này thô ráp và ố vàng, bên trên là một câu được viết bởi thứ chữ kỳ quái, nét mực đen sậm, ướt và bắt mắt.
Ở bên trái cuốn bút ký là một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề, có tầm bảy, tám cuốn gì đó. Bức tường bên phải chúng thì được gắn bởi ống dẫn màu xám trắng nối tới một chiếc đèn treo tường.
Chiếc đèn này mang phong cách phương Tây cổ điển, to bằng nửa đầu người trưởng thành. Bên trong là thuỷ tinh trong suốt, phần lồng bên ngoài được làm từ kim loại màu đen.
Bên dưới chiếc đèn đã tắt đó là một lọ mực màu đen được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ nhạt, vẻ gồ ghề bên ngoài dưới lớp ánh sáng tạo nên thứ hoa văn trông giống thiên sứ.
Một chiếc bút máy màu sậm với phần thân bóng mượt được đặt ở trước lọ mực, bên phải bút ký. Ngòi bút loé lên thứ ánh sáng nhạt. Nắp bút thì nằm ngay cạnh một chiếc súng lục ổ xoay.
Súng? Súng lục?? Chu Minh Thuỵ ngây ngẩn. Những thứ hắn thấy trước mặt này xa lạ như thế, hoàn toàn khác xa phòng của hắn!
Tronng khi kinh ngạc và ngỡ ngàng, hắn phát hiện rằng bàn học, bút ký, lọ mực và súng lục kia đều được phủ lên bởi một tầng “lụa mỏng” màu đỏ rực, chính là ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.
Theo bản năng hắn ngẩng đầu lên, dời tầm mắt lên cao.
Giữa không trung, bên trên lớp “vải nhung sân khấu thiên nga”, một mặt trăng tròn màu đỏ rực như lửa treo cao, lặng lẽ toả ra ánh sáng.
Đây… Chu Minh Thuỵ bỗng thấy sợ hãi, rồi hắn đứng bật dậy. Nhưng đôi chân còn chưa kịp đứng thẳng thì đầu hắn lại đau nhói ghê gớm khiến hắn như mất đi sức lực trong phút chốc, trọng tâm toàn thân tức thì rơi xuống, mông đập mạnh lên trên chiếc ghế dựa bằng gỗ.
Bịch!
Đau đớn không thể tạo nên ảnh hưởng gì, Chu Minh Thuỵ giơ tay đè lên bàn rồi lại đứng lên, bối rối quay người nhìn nơi mình đang đứng.
Đây là một căn phòng không lớn, hai bên trái phải đều có cửa ra vào. Gần sát bức tường đối diện là một chiếc giường tầng làm từ gỗ. Giữa giường và cánh cửa phía bên trái là một chiếc tủ quầy, bên trên là tủ có cánh mở hai bên, bên dưới thì là ngăn kéo.
Bên cạnh tủ quầy kia có một ống dẫn cao bằng một người, cũng màu xám trắng được lắp trên tường, nhưng nó nối với một thứ thiết bị kỳ lạ có bánh răng và ổ trục hiện ra bên ngoài.
Góc tường phía bên phải bàn học có chất một đống thứ trông giống than, cùng với các vật dụng nhà bếp như nồi đun nước, chảo sắt…
Qua cửa bên phải là một chiếc gương to đã rạn nứt hai vết, phần kệ để gương được làm từ gỗ với hoa văn khá đơn giản.
Chu Minh Thuỵ đảo mắt qua gương, loáng thoáng thấy mình của bây giờ: Tóc đen, mắt nâu, mặc quần áo lót sợi đay, vóc dáng gầy gò, ngũ quan bình thường, đường nét góc cạnh…
Đây là… Chu Minh Thuỵ tức thì giật mình, hít vào một hơi khí lạnh, lòng bỗng có một suy đoán lộn xộn mà bất lực.
Súng lục ổ xoay, bố trí kiểu phương Tây cổ điển, cùng với mặt trăng đỏ rực khác hẳn với Trái Đất, không có thứ gì là không chứng tỏ rõ một chuyện!
Chẳng lẽ mình… Mình xuyên việt rồi? Chu Minh Thuỵ dần há hốc mồm.
Hắn đọc văn học mạng từ bé, cũng thường hay ảo tưởng về bản thân, nhưng tới khi gặp được thật thì lại khó mà chấp nhận được.
Đây có lẽ chính là cái gọi là Diệp công thích rồng* ư? Qua mấy chục giây sau, Chu Minh Thuỵ thầm tự giễu mình một câu. Nếu không phải đau đầu vẫn còn, làm cho tư duy trở nên căng thẳng và rõ ràng, Chu Minh Thuỵ sẽ cho rằng mình đang mơ.
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh nào… Chu Minh Thuỵ hít sâu vài cái, cố gắng làm cho bản thân đừng hoảng loạn nữa.
Đúng lúc này, khi thể xác và tinh thần hắn được hoà hoãn lại, một đám trí nhớ đột nhiên nhảy vọt ra, chầm chậm hiện lên trong đầu hắn.
Klein Moretti, một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Hoy, là người của thành phố Tingen quận Akhova thuộc vương quốc Ruen ở lục địa Bắc.
Cha là thượng sĩ lục quân hoàng gia, đã hy sinh trong đợt tấn công thực dân lục địa Nam. Số tiền trợ cấp từ cái chết của ông làm cho Klein có cơ hội vào học ở trường văn pháp tư nhân, làm nền tảng cho hắn thi vào đại học… Mẹ là tín đồ của nữ thần Đêm Tối, mất khi Klein vừa thi đỗ vào đại học Hoy…
Hắn có một anh trai và một em gái, sống ở căn hộ hai phòng ngủ của khu nhà trọ này…
Nhà hắn không giàu, thậm chí phải nói là không đủ, hiện tại toàn bộ chi tiêu đều do người anh trai hiện đang làm thư ký cho một công ty xuất nhập khẩu lo cho…
Là một sinh viên đã tốt nghiệp hệ lịch sử, Klein thông thạo ngôn ngữ Fusark cổ xưa của các nước lục địa Bắc, cùng với ngôn ngữ Hermes có liên quan tới việc thờ cúng, cầu nguyện thường xuyên xuất hiện trong các lăng mộ cổ đại…
Ngôn ngữ Hermes? Nghĩ tới đây, Chu Minh Thuỵ giơ tay đè lên huyệt Thái Dương đang đau như xoắn lại, quăng mắt tới cuốn bút ký đã mở sẵn trên bàn. Hắn cảm thấy dòng chữ viết trên trang giấy ố vàng kia từ kỳ quái thành xa lạ, từ xa lạ thành quen thuộc, rồi từ quen thuộc trở nên đọc hiểu được.
Đây là dòng chữ viết bằng tiếng Hermes!
Nét bút sâu và đen ấy viết rằng: “Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta.”
A! Chu Minh Thuỵ đột nhiên hoảng sợ, thân thể bỗng ngửa ra sau theo bản năng hòng kéo giãn khoảng cách với dòng chữ này.
Hắn rất yếu nên suýt thì ngã rầm, bèn vội giơ tay vịn lấy bàn. Hắn cảm thấy không khí xung quanh như trở nên nóng nảy theo, dường như có tiếng thì thầm liên tục vang lên bên tai, hệt như hồi bé nghe người lớn kể chuyện kinh dị.
Chu Minh Thuỵ lắc đầu, tất cả đều là ảo giác. Hắn đứng vững người, dời mắt khỏi cuốn bút ký kia, há mồm thở hổn hển.
Lúc này hắn nhìn sang khẩu súng ổ xoay đang loé lên ánh sáng đồng thau, lòng bỗng có nghi vấn.
“Với gia cảnh của mình, Klein lấy đâu ra tiền và cách mua súng?” Chu Minh Thuỵ nhíu mày lại.
Trong lúc trầm tư, hắn thấy một nửa dấu tay màu đỏ ở góc của bàn học, màu còn đậm hơn cả màu của ánh trăng, dày hơn cả lớp “lụa mỏng” kia.
Đó là một dấu tay máu!
“Máu?” Chu Minh Thuỵ theo bản năng giơ bàn tay phải vừa đè lên bàn lên. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay và ngón tay hắn dính đầy máu.
Cùng lúc đó, cơn đau vẫn kéo tới từ trong đầu hắn, nhưng đã yếu bớt đi, chỉ là cứ đau mãi không dứt.
“Chẳng lẽ đụng rách đầu rồi?” Chu Minh Thuỵ đoán vậy. Hắn quay người lại, đi tới trước chiếc gương bị rạn.
Sau vài bước, một bóng người có vóc dáng tầm trung, tóc đen, mắt nâu, trông rất trí thức đập vào mắt hắn.
Đây là ta ở hiện tại, Klein Moretti?
Chu Minh Thuỵ ngớ ra, sau đó vì nửa đêm nhìn không rõ nên hắn lại bước lên tiếp, cho tới khi chỉ còn chút xíu nữa là đụng vào gương.
Dưới ánh trăng đỏ rực như lớp lụa mỏng, hắn nghiêng đầu nhìn thái dương của mình.
Một hình ảnh ngược hiện lên rất chi tiết. Thái dương của hắn bị một vết thương trông rất dữ tợn chiếm cứ, phần rìa là dấu vết của việc bị bỏng, xung quanh đầy vết máu. Mà bên trong, phần óc màu xám trắng đang mấp máy.
Chương 2 : Tình Trạng
Bịch bịch bịch!
Nhìn hình ảnh trong gương, Chu Minh Thuỵ sợ tới mức lùi ra sau mấy bước liên tục, dường như kẻ ở trong gương không phải mình mà là một con zombie.
Kẻ nào bị thương nghiêm trọng như vậy mà có thể còn sống được?!
Hắn như không tin mà lại nghiêng đầu kiểm tra bên kia. Cho dù khoảng cách xa hơn và ánh sáng tù mù, hắn vẫn có thể thấy rõ miệng vết thương do đạn xuyên qua và vết máu đỏ rực đang tồn tại.
“Đây…”
Chu Minh Thuỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại.
Hắn giơ tay ấn lên ngực trái, cảm nhận trái tim đang đập rất mạnh, rất nhanh, hừng hực sức sống. Lại sờ làn da trần, bên dưới lạnh lẽo là ấm áp đang chảy xuôi.
Hắn ngồi xuống một cái để nghiệm chứng đầu gối còn có thể gập lại, thế mới đứng lên, không còn hoảng loạn nữa.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Hắn nhíu mày, thì thào, còn định kiểm tra lại miệng vết thương lại cho hẳn hoi.
Hắn đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, bởi vì ánh trăng màu đỏ bên ngoài kia không đủ sáng để có thể “kiểm tra hẳn hoi” được.
Một mảnh vỡ ký ức nhỏ bắn ra, Chu Minh Thuỵ quay đầu nhìn về phía chiếc đèn được bao quanh bởi một lớp lồng sắt trên tường gần sát bàn học, nơi có ống dẫn khí màu xám trắng.
Đây là một loại đèn khí gas đang được ưa chuộng, lửa ổn định, phát ra ánh sáng khá tốt.
Với tình hình gia đình của Klein Moretti thì đừng nói là đèn khí gas, cho dù là đèn dầu hoả cũng là vật xa xỉ, sử dụng nến mới phù hợp với thân phận và địa vị của gia đình họ. Nhưng bốn năm trước, khi hắn thức đêm học hành phấn đấu cho cuộc thi vào đại học Hoy, anh trai hắn là Benson cho rằng đây là chuyện rất quan trọng liên quan tới tương lai của gia đình, nên cho dù có phải vay tiền cũng muốn tạo điều kiện học tập tốt nhất cho hắn.
Đương nhiên, một Benson được học hành, lại đã đi làm nhiều năm chắc chắn không phải kẻ lỗ mãng, thiếu năng lực và không cân nhắc hậu quả. Anh dùng lý do “lắp đặt ống dẫn khí gas rất có ích trong việc nâng cao cấp bậc của nhà trọ, hữu ích với việc cho thuê sau này” để dụ dỗ ông chủ nhà trọ chi tiền cải tạo hệ thống ống dẫn, còn bản thân anh thì tranh thủ chức vụ thư ký ở công ty xuất nhập khẩu kia mà mua được đèn khí gas kiểu mới với giá gần giá gốc. Cuối cùng là anh chỉ dùng tới tiền tiết kiệm chứ không hề phải đi vay ai.
Mảnh ký ức vụt tắt, Chu Minh Thuỵ quay lại chỗ bàn học, mở ống dẫn rồi vặn chốt mở đèn.
Tạch tạch tạch, tiếng ma sát đốt lửa vang lên, nhưng ánh sáng không bùng lên như Chu Minh Thuỵ tưởng.
Tạch tạch tạch, hắn lại vặn vài cái nữa, nhưng chiếc đèn này vẫn tối om.
“Ừm…” Chu Minh Thuỵ thu tay lại, đè huyệt thái dương bên trái, nặn óc tìm kiếm nguyên nhân từ các mảnh vỡ ký ức.
Vài giây sau, hắn quay người đi tới trước thứ thiết bị nối với ống dẫn khí gas màu xám trắng được gắn vào tường ở bên cạnh cửa.
Đây là một máy tính phí gas!
Nhìn ổ trục và bánh răng lộ ra ngoài, Chu Minh Thuỵ móc một đồng xu ra từ trong túi quần.
Đồng xu này màu ố vàng, loé lên màu đồng kim loại. Mặt trước có khác hình cái đầu của một người đàn ông đeo vương miện, mặt sau thì có lúa mạch bao quanh một số “1”.
Chu Minh Thuỵ biết đây là đơn vị tiền tệ cơ bản của vương quốc Ruen, gọi là đồng penny. Một penny có giá trị tương đương với ba, bốn đồng Nhân dân tệ ở nơi trước đây của hắn. Có ba loại đồng penny là đồng 5 penny, đồng nửa penny, và đồng một phần tư penny, nhưng vẫn chưa đủ chính xác. Trong cuộc sống hàng ngày, thi thoảng người ta vẫn phải gom cho đủ để mua được đồ.
Làm cho đồng penny, được phát hành khi vua George đệ Tam lên ngôi, lăn vài vòng giữa các ngón tay, Chu Minh Thuỵ mới nhét nó vào trong “cái miệng” dài và nhỏ nằm dọc máy tính phí gas.
Leng keng!
Khi đồng penny rơi xuống đáy của máy tính phí, tiếng bánh răng chuyển động răng rắc tức thì vang lên, tấu lên một giai điệu máy móc ngắn, nhỏ mà êm tai.
Chu Minh Thuỵ nhìn chăm chú vài giây, rồi quay trở lại trước bàn học, giơ tay vặn chốt mở đèn.
Tạch tạch tạch. Phụp!
Một ngọn lửa bốc lên, nhanh chóng hoá lớn. Ánh sáng đầu tiên là toả khắp bên trong lồng đèn, sau đó xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt mà phủ kín căn phòng với màu sắc ấm áp.
Bóng tối lui đi, màu đỏ rực lùi ra ngoài cửa sổ. Chu Minh Thuỵ bỗng thấy yên tâm hơn hẳn, bèn nhanh chóng đi tới trước gương.
Lúc này hắn nghiêm túc xem xét vị trí huyệt thái dương, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Sau khi xem xét mấy lần, hắn phát hiện ngoài vệt máu ban đầu ra, miệng vết thương trông dữ tợn kia không còn chảy chất lỏng ra nữa, dường như đã được cầm máu và băng bó lại. Mà phần não đang mấp máy cùng với phần da thịt ở miệng vết thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được rõ, có lẽ là chừng ba, bốn mươi phút nữa, hoặc có lẽ là hai đến ba giờ nữa, nơi đó chỉ còn lại dấu vết mờ.
“Tác dụng chữa trị của việc xuyên việt ư?” Chu Minh Thụy nhếch khoé miệng bên phải, thì thào.
Sau đó hắn thở dài một hơi. Mặc kệ là vì sao, chí ít hiện giờ hắn vẫn còn sống!
Ổn định lại tinh thần, hắn kéo ngăn kéo lấy một mẩu xà phòng ra, rồi với lấy một chiếc khăn tắm trong cái mớ khăn có vẻ đã cũ ở cạnh tủ quầy, sau đó mở cửa và đi tới phòng tắm công cộng ở tầng hai.
Chậc, phải xử lý vết máu trên đầu đã, kẻo cứ mang cái “hiện trường vụ án” này đi lại khắp nơi, mình bị doạ không sao, chứ cô em gái Melissa phải dậy sớm ngày mai mà thấy thì lại khó giải quyết!
Hành lang ngoài cửa tối om, chỉ có ánh trăng đỏ rực vẩy vào từ ngoài cửa sổ là tạm phác thảo được hình dáng của những vật lồi ra, khiến chúng hệt như đôi mắt quái vật đang lặng lẽ nhìn chằm chằm người sống từ trong bóng đêm thâm trầm.
Chu Minh Thụy bước thật nhẹ, cảm thấy kinh hồn táng đảm mà đi tới phòng tắm.
Bước vào trong phòng tắm, ánh trăng soi tỏ mọi thứ. Chu Minh Thuỵ đứng trước bồn rửa mặt, vặn vòi nước.
Rào rào rào, tiếng nước vang lên bên tai, hắn bỗng nhớ tới chủ nhà Frankie.
Bởi vì tiền nước nằm trong cả tiền thuê nên vị chủ nhà vừa thấp bé lại vừa gầy gò chuyên đội mũ dạ, mặc áo ghile bên trong và khoác áo vest bên ngoài này luôn tích cực tới tuần tra mấy cái phòng tắm, rình nghe tiếng nước chảy bên trong.
Nếu tiếng nước chảy to, ông bạn Frankie kia sẽ không thèm quan tâm tới phong độ của một vị thân sĩ mà vung cây gậy batoong gõ mạnh lên cửa phòng tắm, miệng thì la hét “A cái phường trộm cắp đáng chết!”, “Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ!”, “Tao nhớ mày rồi đó!”, “Để tao gặp phải lần nữa thì hãy mang theo đống hành lý dơ bẩn của mày mà cút đi đi!”, “Tin tao đi, đây là nhà trọ có lời nhất toàn bộ cái thành phố Tingen này, mày có tìm nữa cũng không tìm được chủ nhà nào hào phóng hơn tao đâu!”
Chu Minh Thuỵ thu hồi suy nghĩ, nhúng ướt khăn rồi lau sạch vết máu trên mặt, lần này tới lần khác.
Tới khi soi bằng chiếc gương tồi tàn trong phòng tắm, xác nhận là chỉ còn miệng vết thương trông khá dữ tợn cùng với khuôn mặt tái nhợt, Chu Minh Thuỵ mới thấy thoải mái đôi chút. Sau đó hắn cởi áo lót sợi đay ra, lấy xà phòng chấm lên vết máu trên áo rồi vò sạch.
Cùng lúc đó hắn nhướng mày, nghĩ rằng có lẽ còn có rắc rối khác: Vết thương này bắn ra nhiều máu, ngoài trên người mình ra thì hẳn là vẫn còn dấu vết ở trong phòng!
Vài phút sau, Chu Minh Thuỵ vò sạch áo lót, bèn cầm khăn bước nhanh về phòng. Hắn lau sạch vết máu hình bàn tay trên bàn trước, sau đó nương theo ánh sáng của đèn khí gas tìm kiếm các dấu vết khác.
Thế là hắn lập tức tìm thấy không ít máu rơi trên sàn nhà và bắn vào dưới gầm bàn học. Còn ở bức tường bên tay trái thì có một đầu đạn màu vàng óng ánh.
“…Dùng súng nã một phát vào huyệt thái dương?” Manh mối trước sau tức thì trở nên mạch lạc, Chu Minh Thuỵ đã biết rõ hơn về cái chết của Klein.
Hắn không vội nghiệm chứng mà chăm chú lau sạch vết máu, xử lý “hiện trường” trước rồi mới mang đầu đạn về bàn học, rồi vặn phần ổ xoay của súng, đổ số đạn ở trong ra.
Lộc cộc, tổng cộng năm viên đạn, một vỏ đạn, cũng loé lên ánh sáng đồng thau.
“Quả nhiên…” Chu Minh Thuỵ nhìn vỏ đạn rỗng kia, vừa lần lượt nhét các viên đạn vào trong ổ xoay, vừa khẽ gật đầu.
Hắn liếc mắt tới câu “Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta” ở trên trang sách của cuốn bút ký đang mở, lòng xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Súng này lấy từ nơi nào?
Tự sát? Hay nguỵ trang thành tự sát?
Một sinh viên nhà bình dân tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử thì có thể gặp được chuyện gì?
Tự sát bằng cách nào mới để lại ít vết máu như vậy? Là vì ta xuyên tới đúng lúc nên nhận được phúc lợi chữa trị kịp thời?
Chu Minh Thụy trầm ngâm một lát, rồi thay một chiếc áo lót sợi đay khác. Hắn ngồi lên ghế, suy nghĩ tới chuyện còn quan trọng hơn.
Trọng điểm hiện tại cần quan tâm không phải là những gì Klein đã gặp được, mà là biết rõ tại sao mình lại xuyên việt, liệu có thể xuyên trở lại thế giới cũ không?!
Cha mẹ, người thân, bạn bè, thế giới Internet muôn màu muôn vẻ cùng với đủ món ăn ngon… Những điều ấy khiến hắn bức thiết muốn quay trở về!
Tạch, tạch, tạch… Tay phải Chu Minh Thụy vô ý thích vặn ổ xoay của súng ra, rồi lại lắp nó lại, cứ lặp đi lặp lại.
“Hừm, khoảng thời gian này đâu có khác gì lúc trước mấy đâu, chỉ là hơi xui tí thôi, sao bỗng dưng lại xuyên việt được? Xui xẻo… Đúng rồi, tối hôm qua lúc ăn cơm mình có làm một nghi thức đổi vận!”
Một tia chớp vụt lên trong đầu Chu Minh Thuỵ, chiếu sáng phần ký ức bị sương mù che phủ.
Làm một chính trị gia online, nhà lịch sử học online, nhà kinh tế học online, nhà sinh vật học online cùng nhà dân tộc học online đủ tư cách, hắn luôn tự nhận mình là kẻ “cái gì cũng biết đôi chút”. Đương nhiên bạn bè thường nhạo hắn là “cái gì cũng chỉ biết chút xíu”.
Mà phương thuật thì là một trong số đó.
Năm ngoái hắn về nhà, phát hiện một cuốn sách khổ dọc buộc chỉ tên là “Tóm lược phương thuật bí truyền thời Tần Hán” ở trong một hiệu sách cũ. Thấy cuốn này có vẻ thú vị, lại giúp mình có thể chém gió chém bão trên mạng nên hắn mua về. Tiếc là, hứng thú tới nhanh, đi cũng nhanh. Loại sách viết dạng khổ dọc này khiến người ta không hứng đọc, nên hắn chỉ giở xem phần mở đầu là vứt xó.
Tới mấy tháng gần đây hắn gặp vận xui liên tục, nào là mất điện thoại, rồi khách hàng bỏ trốn, hoặc là làm sai. Những chuyện xấu liên tục kéo tới khiến hắn mới ngẫu nhiên nhớ tới phần mở đầu của “Tóm lược phương thuật” kia có nghi thức đổi vận, mà yêu cầu rất đơn giản, không cần phải có phần căn bản gì:
Chỉ cần chia món ăn đặc sắc của khu vực đang sống làm bốn phần đặt tới bốn góc của căn phòng, có thể để trên bàn, hoặc ngăn tủ. Sau đó đứng trung tâm của phòng, đi bốn bước theo chiều ngược kim đồng hồ tạo nên một hình vuông. Bước đầu tiên thì thành kính lẩm nhẩm “Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn”, bước thứ hai thì nhẩm “Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân”, bước thứ ba là “Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế”, bước cuối cùng thì nhẩm “Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn”. Sau khi bước xong thì nhắm mắt lại, chờ đợi năm phút là nghi thức được coi như thành công.
Cứ nghĩ là dù sao cũng chả mất gì, nên hắn lục cuốn sách đó ra, dựa theo đó mà làm y hệt trước bữa tối, cơ mà, cơ mà lúc ấy chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Ai ngờ tới nửa đêm hắn lại tự dưng xuyên việt!
Xuyên việt rồi!
“Chắc chắn là do cái nghi thức đổi vận kia rồi… Hừm, ngày mai phải thử lại một lần. Nếu quả thật là vì nó, ta có hy vọng xuyên trở lại rồi!” Chu Minh Thụy dừng động tác vặn ổ xoay của súng, ngồi thẳng người dậy.
Bất kể thế nào hắn cũng phải thử một lần!
Phải liều một phen mới được!
Chương 3 : Melissa
Xác định kế hoạch, Chu Minh Thụy lập tức cảm thấy kiên định. Sợ hãi, bối rối và bất an đã bị dẹp vào một xó.
Cho tới lúc này, hắn mới có tâm tư xem xét kỹ những mảnh vỡ ký ức mà Klein để lại.
Chu Minh Thuỵ đứng dậy theo thói quen, khoá van ống dẫn lại. Nhìn đèn treo tường từ từ tối đi rồi tắt phụp, hắn mới ngồi xuống, vừa vô ý thức vuốt ve ổ xoay làm từ đồng thau của khẩu súng vừa giơ tay đè lên thái dương, lẳng lặng “hồi tưởng” trong bóng tối bị nhuộm màu ửng đỏ hệt như một khán giả đang tập trung nhất trong rạp chiếu phim.
Có lẽ là bị ảnh hưởng từ viên đạn nên ký ức của Klein như mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, không chỉ mất tính kết nối mà nhiều ký ức còn bị thiếu. Ví dụ như khẩu súng ổ xoay được chế tác tinh xảo này tới từ đâu? Là tự sát hay bị giết? Câu “Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta” trên trang bút ký kia rốt cuộc có ý gì? Hai ngày trước khi xảy ra chuyện liệu có tham dự chuyện gì kỳ quái không?
Không chỉ những ký ức cụ thể này đã vỡ thành mảnh nhỏ, bị khuyết thiếu, mà cho dù có biết nhiều tri thức như vậy thì với trạng thái hiện tại, Chu Minh Thuỵ tin rằng nếu Klein quay về đại học, sợ rằng sẽ không thể tốt nghiệp được. Cho dù thực tế là hắn mới tốt nghiệp được vài ngày, vả lại bản thân cũng không hề lơ là.
“Hai ngày sau phải tham gia phỏng vấn vào hệ lịch sử của đại học Tingen… Các trường đại học ở vương quốc Ruen này không có truyền thống giữ sinh viên đã tốt nghiệp ở lại làm giảng viên… Giáo sư sẽ cho một thư đề cử tới đại học Tingen và một lá khác cho đại học Backlund…”
…
Trong khi Chu Minh Thuỵ lặng lẽ “quan sát”, mặt trăng đỏ bên ngoài cửa sổ dần di chuyển về phía tây, rồi lặn xuống. Cho tới khi ánh sáng xuất hiện từ phía đông, một màu vàng nhiễm sáng đường chân trời.
Lúc này, có tiếng động vang lên từ căn phòng bên cạnh. Rồi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần cửa.
“Melissa dậy rồi… Con bé đúng là luôn luôn đúng giờ.” Chu Minh Thuỵ mỉm cười. Bị ảnh hưởng từ ký ức của Klein nên hắn cảm thấy Melissa là em gái ruột của mình.
Nhưng mà mình làm gì có em gái… Hắn tự giễu mình một câu.
Melissa không giống Benson và Klein, con bé không hoàn thành chương trình vỡ lòng ở trường Chủ Nhật của giáo hội nữ thần Đêm Tối. Lúc con bé đến tuổi đi học, vương quốc Ruen ban hành “Phương pháp giáo dục tiểu học”, thành lập uỷ ban giáo dục cấp thấp, chuyên cung cấp ngân sách, tăng vốn đầu tư.
Nhưng ba năm đã qua, với tiền đề là hợp nhất không ít trường học của giáo hội, phần lớn trường công lập sơ cấp đã được thành lập, giữ vững nguyên tắc trung lập về tôn giáo, không dính líu tới sự phân tranh của ba giáo hội của chúa tể Bão Táp, nữ thần Đêm Tối và thần Hơi Nước và Máy Móc.
So với trường học Chủ Nhật chỉ mất một penny cho một tuần, học phí ba penny cho một tuần của trường học công lập sơ cấp có vẻ đắt. Nhưng ở trường Chủ Nhật thì một tuần chỉ học vào một ngày Chủ nhật duy nhất, còn trường công lập thì học sinh sẽ đi học sáu ngày trong tuần. Tính ra thì học phí thấp tới mức gần như là miễn phí.
Melissa khác với đám con gái khác, từ khi còn nhỏ con bé đã thích bánh răng, dây cót, ổ trục linh tinh. Con bé lập chí trở thành một kỹ sư máy hơi nước.
Bản thân đã trải qua vất vả do học không đủ, lại hiểu được tầm quan trọng của giáo dục, Benson ủng hộ giấc mơ của cô em gái hệt như việc anh ủng hộ Klein học đại học. Dù sao trường kỹ thuật Tingen chỉ được coi là giáo dục trung cấp, không phải cần phải tới trường học văn pháp hoặc trường công để tích luỹ nữa.
Tháng Bảy năm ngoái, lúc đó Melissa mười lăm tuổi, con bé đã thi đỗ kỳ thi đầu vào, trở thành một thành viên khoa Máy Hơi Nước và Cơ Khí của trường kỹ thuật Tingen. Học phí mỗi tuần cũng tăng lên tới chín penny.
Mà cùng lúc đó, công ty xuất nhập khẩu nơi Benson làm việc bị ảnh hưởng bởi thời cuộc ở phía lục địa Nam nên cho dù là lợi nhuận hay lượng công việc đều sụt giảm nghiêm trọng, không thể không cắt giảm đi một phần ba biên chế. Vì giữ việc, vì duy trì sinh kế, Benson đành phải nhận những công việc nặng nề hơn, phải thường xuyên tăng ca hoặc đi công tác ở những nơi có điều kiện tồi tàn. Giống như mấy ngày nay vậy.
Không phải là Klein không muốn đỡ đần cho anh trai mình, nhưng vốn thuộc tầng lớp bình dân nên khi thi vào từ một trường ngữ pháp bình thường lên đại học, hắn cảm thấy rất rõ sự thiếu sót của bản thân. Ví dụ như tiếng Fusark cổ, thứ ngôn ngữ cội nguồn của toàn bộ các quốc gia ở lục địa Bắc, với con cháu nhà quý tộc và đám học sinh nhà có tiền thì đó là những gì phải học từ bé, còn hắn phải tới khi lên đại học mới được tiếp xúc.
Những chuyện tương tự còn rất nhiều. Klein gần như bỏ hết sức lực, thường xuyên thức từ đêm tới sáng mới tạm coi là đuổi kịp kẻ khác, lấy thành tích trung bình mà tốt nghiệp.
Những ký ức liên qua tới anh trai và em gái toát lên trong đầu Chu Minh Thụy. Mãi đến khi tay nắm cửa chuyển động, cửa được mở ra, vang lên một tiếng kẹt, hắn mới tỉnh táo lại, nhớ ra rằng mình đang cầm một chiếc súng ổ xoay trong tay.
Đây chính là vật phẩm bị bán quản chế!
Sẽ khiến trẻ con sợ!
Còn cả miệng vết thương trên đầu mình nữa!
Thấy Melissa sắp đi ra, Chu Minh Thụy vừa tay đè huyệt thái dương, vừa cuống quít kéo ngăn bàn rồi quăng khẩu súng vào trong, vang lên một tiếng cộp.
“Gì thế?” Nghe được tiếng động, Melissa quay sang nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
Con bé đang ở độ tuổi tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù không được ăn ngon khiến khuôn mặt hơi gầy gò và yếu ớt, nhưng làn da vẫn sáng mịn toát ra hơi thở của thiếu nữ.
Thấy cô em gái đang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu Minh Thụy vờ trấn tĩnh, cầm lấy thứ ở gần tay mình nhất rồi thong dong đóng ngăn kéo lại để che đi sự tồn tại của khẩu súng kia, tay khác thì ấn lên huyệt thái dương. Cảm giác từ đầu ngón tay cho hắn biết miệng vết thương đã khép lại!
Hắn lấy một chiếu đồng hồ bỏ túi mà trắng bạc với hoa văn cành lá từ trong ngăn kéo, ấn nhẹ một cái phần chóp là phần nắp sẽ mở ra.
Chiếc đồng hồ này là kỷ vật đáng giá nhất trong số những gì mà người cha thượng sĩ lục quân hoàng gia để lại cho ba anh em, nhưng dù sao cũng là vật đã qua sử dụng nên mấy năm nay thường hay trục trặc. Cho dù đã tìm thợ đồng hồ sửa nhưng nó vẫn thế, điều này khiến Benson vốn thích mang nó theo để nâng thân phận mình lên liên tục bị xấu hổ, nên mới vứt nó ở nhà.
Không thể không nói, Melissa quả thực có thiên phú về phương diện máy móc. Sau khi học được lý thuyết xong, con bé bắt đầu mượn dùng các công cụ của trường học về nghịch chiếc đồng hồ bỏ túi này, gần đây còn tuyên bố là đã sửa được nó!
Chu Minh Thụy nhìn nắp đồng hồ bật lên, nhìn kim giây tạm ngừng, theo bản năng hắn xoay phần chóp định lên cót cho đồng hồ.
Nhưng hắn vặn vài vòng mà chẳng thấy tiếng dây cót kêu lên, kim giây vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Hình như lại hỏng rồi.” Hắn nhìn sang phía em gái.
Melissa nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, bước tới gần rồi cầm lấy đồng hồ.
Con bé đứng im tại chỗ, đầu tiên là rút phần chóp của đồng hồ lên, rồi vặn vài vòng, thế là tiếng kim giây chuyển động tạch tạch vang lên.
Bình thường thì rút lên đâu phải để điều chỉnh thời gian… Chu Minh Thụy lập tức đờ mặt ra.
Cùng lúc đó, tiếng chuông truyền tới từ nhà thờ xa xa, liên tiếp sáu hồi, xa xăm và kỳ ảo.
Melissa vểnh tai nghe, sau đó lại kéo phần chóp lên một đoạn rồi tiếp tục vặn điều chỉnh thời gian.
“Được rồi.” Con bé nói một câu cụt lủn và không cảm xúc, sau đó ấn phần chóp của chiếc đồng hồ xuống và trả lại cho Chu Minh Thuỵ.
Chu Minh Thụy cười lại với con bé một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Melissa nhìn ông anh trai của mình một cái thật kỹ, rồi quay người đi tới chỗ tủ quầy, lấy bàn chải và khăn mặt, sau đó mở cửa đi tới phòng tắm chung.
“Vẻ mặt vừa rồi của con bé sao cứ như kiểu ghét bỏ mà không thể làm gì được nhỉ. Ánh mắt kia là thương hại ông anh đầu óc có vấn đề?” Chu Minh Thụy lắc đầu, khẽ cười, sau đó đóng nắp đồng hồ lại, rồi lại ấn cho nó mở ra, vang lên những tiếng cạch cạch.
Cứ lặp đi lặp lại hành động đó, tư duy của hắn bắt đầu chuyển tới một vấn đề.
Trong tình huống không có ống giảm thanh, Klein tự sát, tạm thời coi là tự sát đi, động tĩnh sẽ không hề nhỏ, mà Melissa chỉ ở cách một bức tường lại không hề phát hiện.
Là con bé ngủ quá say? Hay là bản thân chuyện Klein tự sát hoàn toàn kỳ dị?
Cạch, mở ra, cạch, đóng lại… Melissa rửa mặt xong quay lại thì thấy ông anh mình đang không ngừng làm cái động tác không có chủ đích là đóng mở nắp đồng hồ bỏ túi.
Ánh mắt con bé lại nhiễm sự bất đắc dĩ, con bé cất tiếng nói ngọt ngào: “Klein, anh lấy hết số bánh mỳ còn lại ra đi. Hôm nay nhớ đi mua bánh mới, cả thịt và đậu Hà Lan nữa. Anh sắp tham gia phỏng vấn rồi, em sẽ hầm thịt dê đậu Hà Lan cho.”
Khi nói, con bé kéo bếp lò từ trong góc ra, đốt số than còn lại, đun một bình nước ấm.
Trước khi nước sắp sôi, con bé mở ngăn kéo ở dưới cùng của tủ bát, lấy ra một lon đựng lá trà hàng xấu nhất với động tác như mang bảo bối ra, đổ chừng mười lá vào trong bình nước, coi đó làm nước trà chân chính.
Rót nước trà ra hai chén lớn, Melissa và Chu Minh Thụy uống nước trà, chia sẻ hai bánh mì lúa mạch đen với nhau.
Không lẫn vụn gỗ, không quá nhiều trấu cám, nhưng vẫn không thể ăn được… Ngay lúc này cơ thể Chu Minh Thụy khá suy yếu, bụng đói khát, đành dựa vào nước trà mà vừa oán vừa cố nốc miếng bánh mì kia.
Vài phút sau, Melissa ăn xong. Con bé bó phần tóc rủ xuống ngực lại, nhìn Chu Minh Thụy và nói: “Nhớ mua bánh mì mới, chỉ tám pound thôi. Trời nóng mua nhiều về thì hỏng mất. Còn cả thịt dê và đậu Hà Lan nữa. Nhớ ấy!”
Quả nhiên là thương ông anh mọt sách, có khi còn hơn… Chu Minh Thụy mỉm cười, gật đầu: “Ok.”
Về một pound của vương quốc Ruen này, dựa theo trí nhớ của Klein, Chu Minh Thụy đối chiếu với trí nhớ của mình thì cho rằng nó gần bằng một cân mà hắn biết, cũng chính là 0,5 kg.
Melissa không nói gì thêm, đứng dậy thu dọn, gói gém chiếc bánh mì còn lại kia làm bữa trưa, đội chiếc mũ lụa cũ mà mẹ để lại, cầm túi xách có đựng sách vở bút biếc mà con bé tự may chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay không phải Chủ nhật, con bé phải đi học cả ngày.
Đi bộ từ nhà trọ này tới trường kỹ thuật Tingen mất chừng mười phút đồng hồ. Có xe ngựa công cộng, một penny cho một km, đi trong thành phố thì mất tối đa 4 penny, ngoại ô là 6 penny. Vì tiết kiệm nên Melissa luôn dậy sớm tự mình đi bộ.
Vừa mở cửa ra, con bé dừng lại, quay người nói: “Klein, anh đừng mua nhiều thịt dê với đậu Hà Lan. Có lẽ phải tới Chủ nhật Benson mới về được. Ừm, nhớ là chỉ cần tám pound bánh mì thôi đấy.”
“Ok, ok.” Chu Minh Thụy trả lời đầy bất đắc dĩ. Cùng lúc đó, hắn thầm lẩm nhẩm từ “Chủ Nhật” mấy lần trong lòng.
Ở lục địa Bắc, một năm cũng chia làm mười hai tháng, mỗi năm có 365 ngày, hoặc 366 ngày. Một tuần cũng chia làm bảy ngày.
Ở Trái Đất thì đây chính là thành quả của thiên văn học, làm cho Chu Minh Thụy hoài nghi rằng nơi này là thế giới song song với Trái Đất. Việc phân chia thời gian ở nơi này là do tôn giáo. Bởi vì lục địa Bắc có bảy vị thần linh chính thống: Mặt Trời Vĩnh Hằng, chúa tể Bão Táp, thần Tri Thức và Trí Tuệ, thần Đêm Tối, mẫu thần Đất Đai, thần Chiến Tranh và thần Hơi Nước và Máy Móc.
Nhìn cô em gái đóng cửa đi học, Chu Minh Thụy chợt thở dài, rồi tập trung tinh thần vào nghi thức đổi vận.
Xin lỗi, anh thực sự muốn về nhà…
Chương 4 : Bói Toán
Chu Minh Thụy lại ngồi trở lại ghế dựa. Mãi cho tới tiếng chuông vang lên bảy tiếng liên tục từ nhà thờ đằng xa, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước tủ rồi lấy quần áo ra.
Áo gile màu đen cùng với áo vest cùng màu, chiếc quần hơi chật phần mắt cá chân cùng chiếc mũ phớt trên đầu tạo nên hơi thở của một người đàn ông trí thức nhàn nhạt, làm cho Chu Minh Thụy khi nhìn bản thân trong gương liền cảm thấy như đang xem một vở kịch nước Anh kể về chuyện ở thời Victoria.
“Mình đi mua đồ ăn chứ có phải đi phỏng vấn đâu, chỉ là chuẩn bị nguyên liệu cho nghi thức đổi vận thôi mà…” Hắn bỗng khẽ than, lắc đầu bật cười.
Klein ghi nhớ vụ phỏng vấn đến mức hoá thành bản năng của thân thể, nên khi bản thân mà không chú ý thì sẽ mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất và duy nhất này theo thói quen.
Chu Minh Thụy thở phù một tiếng, sau đó cởi áo vest, áo gile, thay bằng một chiếc áo khoác cũ màu nâu nhạt, cũng đổi chiếc mũ nỉ viền tròn cùng màu.
Sau khi mặc xong, hắn bước tới bên chiếc giường kia, nâng đệm lên, duỗi tay với tới một chỗ vỡ ở dưới đáy, sờ soạng một lúc rồi tìm được tường kép.
Khi hắn rụt tay lại, tay hắn đã cầm một cuộn tiền giấy, có khoảng bảy, tám tờ gì đó, mang màu sắc xanh sẫm.
Đây là số tiền tiết kiệm của Benson hiện tại, thậm chí là gồm cả phí sinh hoạt cho ba ngày. Trong đó chỉ có hai tờ năm Saule, còn lại đều là tờ một Saule.
Trong hệ thống tiền tệ của vương quốc Ruen, Saule nằm ở tầng thứ hai, bắt nguồn từ ngân tệ thời cổ. Một Saule tương đương với mười hai đồng penny, có cùng mệnh giá với năm lượng.
Cao nhất trong hệ thống tiền tệ là Kim bảng, cũng là một loại tiền giấy. Vốn dĩ vàng có thể dùng làm vật đảm bảo, cũng là để móc nối trực tiếp. Một Kim bảng tương đương với hai mươi Saule. Kim bảng có ba mệnh giá là một, năm và mười.
Chu Minh Thụy giở tờ tiền ra, ngửi thấy mùi mực in đặc thù rất nhạt.
Đây là mùi của tiền.
Có lẽ là do ảnh hưởng của ký ức của Klein, hoặc có lẽ là khát vọng tiền bạc chưa bao giờ thay đổi của bản thân, nên trong khoảnh khắc này Chu Minh Thụy cảm thấy mình yêu những tờ tiền này một cách sâu sắc.
Hãy nhìn đi, hoa văn của chúng mới đẹp đẽ làm sao, làm cho vị George đệ Tam để hai chòm râu dài, trông khá nghiêm túc cổ hủ cũng trở nên đáng yêu đến thế…
Nhìn đi, hình in chìm dưới ánh mặt trời cũng trở nên quyến rũ như thế, phần nhãn được thiết kế để chống làm giả đầy tỉ mỉ kia khiến nó hoàn toàn khác hẳn với những thứ giả mạo khác!
Sau mấy chục giây thưởng thức, Chu Minh Thuỵ rút hai tờ tiền một Saule, cuộn phần còn lại lại rồi nhét vào tường kép ở trong đệm.
Chu Minh Thụy vỗ vỗ mảnh vải ở gần chỗ rách, gấp hai tờ tiền giấy thật ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi áo bên trái của chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cất riêng với mấy đồng penny trong túi quần.
Xong xuôi, hắn cất chìa khoá vào túi bên phải, cầm một túi giấy màu nâu sậm rồi bước nhanh tới phía cửa.
Cộp, cộp, cộp… Tiếng bước chân từ nhanh thành chậm, cuối cùng ngừng lại.
Chu Minh Thụy đứng bên cửa, lông mày đã nhíu lại không biết từ lúc nào.
Sự kiện Klein tự sát còn rất nhiều nghi hoặc, cứ đi ra ngoài như này liệu có gặp được “điều ngoài ý muốn” gì không?
Chu Minh Thụy lặng im suy nghĩ một lát, rồi quay lại bàn học, kéo ngăn kéo lấy khẩu súng ổ xoay sáng bóng màu đồng thau kia ra. Đây là vũ khí phòng thân duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, đồng thời cũng là thứ đủ mạnh!
Tuy hắn chưa luyện bắn súng bao giờ, nhưng chỉ cần giơ khẩu súng này ra thôi chắc cũng đủ để doạ kẻ khác rồi!
Vuốt phần ổ xoay kim loại lạnh lẽo, Chu Minh Thụy nhét khẩu súng vào chiếc túi nơi để tiền giấy, lòng bàn tay thì nắm chặt tờ tiền, còn ngón tay lại đè lên khẩu súng, che giấu một cách hoàn mỹ.
Cảm giác an toàn bỗng nảy sinh, khiến hắn, một kẻ “cái gì cũng biết đôi chút” chợt lo lắng: “Liệu có nhỡ tay bóp cò không?”
Những ý tưởng ùn ùn kéo tới, Chu Minh Thụy nhanh chóng tìm được biện pháp. Hắn rút khẩu súng ra, mở phần ổ xoay rồi xoay phần ổ đạn trống sau khi người kia “tự sát” tới vị trí chờ bắn, rồi đóng lại.
Như vậy thì dù có cướp cò thì cũng “bắn không ra”!
Lại đút súng vào trong túi, Chu Minh Thụy cứ đút tay trái vào túi tiền, không hề rút ra.
Hắn dùng tay phải đè mũ phớt, đẩy cửa vang ra tiếng kẹt, rồi đi ra ngoài.
Hành lang vào ban ngày mà vẫn u ám, ánh sáng có thể chiếu vào từ chiếc cửa sổ ở cuối hành lang là có hạn. Chu Minh Thụy bước nhanh xuống cầu thang, rời khỏi nhà trọ, thế mới cảm nhận được sự sáng sủa và ấm áp.
Lúc này tuy đã gần tháng Bảy, đã vào giữa hè, nhưng Tingen nằm ở phía bắc của vương quốc Ruen nên có đặc điểm khí hậu khá độc đáo, đó là nhiệt độ cao nhất của một năm cũng chưa tới mức 30 độ C của Trái Đất. Sáng sớm lại càng mát mẻ. Mà nhiều chỗ trên đường phố đầy nước bẩn tràn ra, vứt đầy rác rưởi.
Trong trí nhớ của Klein, nơi ở của những tầng lớp có thu nhập thấp này, cho dù có cống thoát nước thì cảnh tương tự là không hề hiếm thấy. Bởi vì nhiều người, bởi vì sinh hoạt.
“Đến nào đến nào, cá tươi thơm ngon đây!”
“Canh hàu vừa nóng lại vừa tươi, uống một bát buổi sáng là tỉnh táo cả ngày!”
“Cá mới lấy từ cảng đây, một con chỉ năm penny!”
“Bánh chà bông, canh lươn với bia nào!”
“Ốc biển, ốc biển, ốc biển đê!”
“Rau củ mới lấy từ nông trại ngoài thành đây, vừa tươi vừa rẻ!”
…
Tiếng rao bán rau củ, hoa quả và đồ ăn lưu động ồn ào khắp con phố, mời gọi những vị khách đang vội vã đi đường. Nơi này, thi thoảng lại có người dừng lại, cẩn thận mua hàng, có kẻ lại không kiên nhẫn vung tay vì hôm nay còn chưa có thông tin gì về công việc.
Chu Minh Thụy ngửi mùi tanh tưởi và mùi thơm đan xen trong không khí, tay trái cầm chặt báng súng, nắm chặt tiền giấy, tay phải thì đè thấp chiếc mũ nỉ viền tròn, thoáng xoay người rồi cúi đầu đi qua con phố lộn xộn và ồn ào này.
Nơi nhiều người ắt có trộm cắp. Hơn nữa khu phố này còn có không ít người dân nghèo làm công việc tạm thời đang sắp mất việc và lũ trẻ con đói khát bị người ta sai sử.
Một mạch bước đi, tới khi mật độ người xung quanh bình thường trở lại, Chu Minh Thụy mới ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu nhìn về phía đầu đường.
Nơi đó có một nhạc sĩ đàn phong cầm đang trình diễn. Giai điệu lúc thì du dương, lúc thì sôi động.
Bên cạnh anh ta là không ít những đứa trẻ mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống đầy đủ. Bọn chúng nghe âm nhạc, dựa theo nhịp điệu mà uốn éo cơ thể theo bản năng, tự mình sáng tạo ra điệu nhảy. Vẻ mặt bọn chúng đầy khoái hoạt, tựa như mình là một hoàng tử bé hay một thiên sứ nhỏ.
Một người phụ nữ với vẻ mặt chết lặng đi qua, làn váy cô bẩn, da thịt sạm đi. Đôi mắt cô dại ra, chỉ khi nhìn tới lũ trẻ con kia thì đôi mắt ấy mới loé lên ánh sáng, dường như cô thấy được mình của ba mươi năm về trước.
Chu Minh Thụy đi qua cô ta, rẽ vào một con phố khác, đứng trước tiệm bánh mì Slin.
Chủ tiệm bánh này là một bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi, tên là Wendy Slin. Tóc bà đã bạc trắng hết cả, khuôn mặt luôn nở một nụ cười ôn hoà. Từ khi Klein có ký ức, bà đã bán bánh mì và bánh ngọt ở nơi này.
Ừm, bánh Tingen và bánh gato chanh mà bà nướng ăn rất ngon… Chu Minh Thụy nuốt ực một ngụm nước miếng, mỉm cười nói: “Bà Slin, cho 8 pound bánh mì mạch đen.”
“Ồ, Klein nhỏ bé, Benson đâu rồi? Vẫn chưa về à?” Wendy cười tủm tỉm, hỏi.
“Mấy ngày nữa.” Chu Minh Thụy trả lời hàm hồ.
Wendy vừa lấy bánh mì mạch đen vừa cảm thán: “Thằng bé đúng là chăm chỉ, sẽ lấy được cô vợ tốt.”
Nói tới đây, bà nhếch khoé miệng tạo ra nụ cười có vẻ bướng bỉnh, nói: “Giờ thì tốt rồi. Cháu đã tốt nghiệp, hệ lịch sự của đại học Hoy chúng ta cơ mà. Ừm, cháu sẽ kiếm được tiền nhanh thôi, và đừng có ở lại cái nhà trọ bây giờ nữa, chí ít phải kiếm chỗ nào có được phòng tắm cho riêng mình ấy.”
“Bà Slin, hôm nay trông bà hệt như một quý cô trẻ tuổi và hoạt bát vậy.” Chu Minh Thụy chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Nếu Klein có thể phỏng vấn thuận lợi trở thành giảng viên của đại học Tingen, như vậy quả thực là kinh tế của cả gia đình sẽ leo lên bậc trung bình!
Trong những mảnh vỡ ký ức, hắn thậm chí còn ảo tưởng tới việc thuê một toà nhà của riêng mình ở khu ngoại ô. Tầng hai thì có năm căn phòng, hai phòng rửa mặt, một ban công lớn. Tầng dưới thì có hai phòng, một nhà ăn, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, kèm theo một tầng hầm nữa.
Đây không phải là hy vọng xa vời. Kể cả giảng viên thực tập ở đại học Tingen thì lương một tuần cũng đã được hai kim bảng, khi thành giảng viên chính thức thì sẽ là 3 kim bảng 10 Saule. Nên biết rằng Benson đi làm đã nhiều năm, lương một tuần mới được 1 bảng 10 Saule. Còn công nhân bình thường ở trong nhà máy thì thậm chí còn không đến 1 bảng hoặc hơn 1 bảng một chút. Mà một toà nhà riêng như vậy thì tiền thuê phải từ 19 Saule tới 1 bảng 18 Saule.
“Đây là sự khác biệt giữa thu nhập ba, bốn nghìn một tháng và mười bốn, mười lăm nghìn một tháng…” Chu Minh Thụy thầm nói một câu.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả đó là có thể thông qua phỏng vấn vào đại học Tingen hoặc đại học Backlund.
Về phần con đường khác, người không có gia thế không thể được đề cử trở thành nhân viên chính phủ, mà học lịch sử thì phạm vi tìm việc lại càng hẹp bởi các vị quý tộc, ngân hàng hoặc trùm công nghiệp không có nhiều nhu cầu tìm cố vấn riêng.
Nghĩ đến việc những tri thức mà Klein nắm được cũng trở thành “mảnh vỡ”, không được hoàn chỉnh, Chu Minh Thụy cảm thấy rất xấu hổ và chột dạ trước sự chờ mong của bà Slin.
“Không, bà lúc nào mà chẳng trẻ như vậy.” Wendy trả lời hóm hỉnh.
Lúc nói chuyện, bà cho mười sáu chiếc bánh mì mạch đen đã được ước lượng sẵn vào trong chiếc túi giấy lớn màu nâu sậm mà Chu Minh Thụy mang tới, chìa tay phải ra: “Chín penny.”
Mỗi một chiếc bánh mì mạch đen nặng khoảng nửa pound, mà sai lệch là điều không thể né tránh.
“Chín penny, không phải hai ngày trước là 11 penny sao?” Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.
Mà tháng trước thì phải mất 15 penny.
“Cháu phải cảm ơn việc Dự luật Ngũ cốc đã bị huỷ bỏ, cảm ơn đám người biểu tình ấy.” Wendy giang hai tay, cười nói.
Chu Minh Thụy gật đầu, cái hiểu cái không. Trí nhớ của hắn về chuyện này không được hoàn chỉnh, chỉ nhớ rõ điều cốt lõi của Dự luật Ngũ cốc là bảo vệ giá nông sản của quốc gia, khi giá cả tăng lên tới một mức nhất định thì không nhập lương thực của các nước ở phía nam như Finebot, Masik hay Renborg.
Vì sao người ta phải biểu tình phản đối dự luật này?
Chu Minh Thuỵ không nói gì thêm. Vì sợ rút cả khẩu súng lục ổ xoay ra, hắn chỉ có thể cẩn thận móc tiền giấy, lấy một tờ rồi đưa cho bà Slin.
Nhận được ba đồng penny tiền thừa, hắn nhét vào túi quần rồi ôm túi giấy đựng bánh đi tới chợ “Rau diếp và thịt” ở cách nơi này một con phố để mua thịt dê hầm đậu Hà Lan mà cô em gái đã dặn.
Nơi giao nhau giữa phố Chữ Thập Sắt và phố Hoa Thuỷ Tiên là một quảng trường thị chính. Rất nhiều lều trại được dựng lên ở nơi đây, có những tên hề ăn mặc kỳ quái buồn cười đang phát tờ rơi ở xung quanh.
“Tối ngày mai, biểu diễn xiếc?” Chu Minh Thụy liếc tờ rơi trong tay người khác, thì thào đọc nội dung sơ lược.
Melissa sẽ thích lắm đây. Không biết giá vé vào cửa như nào? Nghĩ thế, Chu Minh Thuỵ đi tới bên đó.
Hắn đang định hỏi một tên hề mặc bộ đồ đỏ vàng đan xen, bỗng một giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh: “Muốn xem bói không?”
Chu Minh Thụy quay đầu lại nhìn theo bản năng thì thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, đội một chiếc mũ nhọn đang đứng cạnh một cái lều thấp bé. Mặt cô ta bôi những vệt màu đỏ và vàng, đôi mắt màu lam sậm sâu sắc.
“Không.” Chu Minh Thụy lắc đầu trả lời. Hắn làm gì có tiền mà đi xem bói.
Người phụ nữ này cười nói: “Tôi bói bài Tarot chuẩn lắm.”
“Tarot…” Chu Minh Thụy sửng sốt. Từ này nghe phát âm thì giống với bài Tarot ở Trái Đất vậy nhỉ!
Ở Trái Đất, bài Tarot chính là một loại tú lơ khơ của thầy bói, chính là những lá bài có hình vẽ tượng trưng riêng.
Chờ chút… Hắn bỗng nhớ tới sự tồn tại của bói bài Tarot ở thế giới này.
Nó không bắt nguồn từ bảy vị thần chính thống, cũng không lưu truyền từ thời xa xưa, mà là do quan chấp chính nước cộng hoà Entis là Russel Gustav phát minh ra từ hơn một trăm bảy mươi năm trước.
Vị Russel này phát minh ra máy hơi nước, cải tiến thuyền buồm, lật đổ sự thống trị của vương quốc Entis, cũng được giáo hội “Thần Công Tượng” thừa nhận, trở thành vị quan chấp chính đầu tiên của nước cộng hoà mới.
Sau đó ông nam chinh bắc chiến, đưa các nước như Renborg vào vòng bảo hộ, làm cho các cường quốc bắc lục địa như vương quốc Ruen, Finebot, Fusark phải cúi đầu thần phục. Sau đó ông đổi nước cộng hoà thành đế quốc, và tự xưng là “Caesar Đại đế”.
Đúng là trong thời kỳ Russel thống trị, giáo hội thần Công Tượng nhận được phần lời dặn dò từ Thần công khai đầu tiên trong Kỷ thứ năm, đổi danh xưng thần Công Tượng thành thần Hơi Nước và Máy Móc.
Russel còn phát minh ra bói bài Tarot, cũng thiết lập cấu trúc quân bài và cách chơi. Nơi này còn có vài loại hình mà Chu Minh Thụy quen thuộc, ví dụ như thăng cấp, đấu địa chủ, Texas, Quint…
Mặt khác, ông còn phái đội tàu tìm được con đường an toàn thông với Nam lục địa trong bão táp và dòng nước hỗn loạn, mở ra thời đại thực dân.
Đáng tiếc là khi ông ta về già thì bị phản bội, cho tới năm 1198 ở Kỷ thứ năm thì bị giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, gia tộc Sauron, kẻ đã lập nên vương quốc Entis, liên hợp với các quý tộc khác ám sát, chết ở cung Bạch Phong.
Nhớ tới những kiến thức thông thường này, Chu Minh Thụy bỗng thấy tê răng.
Chẳng lẽ vị này là tiền bối xuyên việt ư?
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy muốn xem những lá bài Tarot ở nơi này trông như thế nào, bèn gật đầu nói với người phụ nữ đầu đội mũ nhọn, mặt bôi vệt sáng kia: “Nếu mà, ừm, giá cả hợp lý thì tôi sẽ thử xem sao.”
Cô ta lập tức cười nói: “Hôm nay anh là người đầu tiên tới bói nên được miễn phí.”
Chương 5 : Nghi Thức
Miễn phí? Thứ gì mà miễn phí mới là thứ đắt nhất! Chu Minh Thụy ngầm nói, nghĩ rằng chút nữa mà có phục vụ thêm gì thì phải kiên định từ chối.
Có giỏi thì cô bói ra là tôi xuyên qua đi!
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy đi theo người phụ nữ mặt bôi vệt sáng kia bước vào trong chiếc lều thấp bé.
Lều này khá tối, chỉ có chút ít ánh sáng rót vào, mơ hồ soi sáng một cái bàn đầy những lá bài.
Người phụ nữ đội mũ nhọn lại không hề bị ảnh hưởng bởi sự u tối đó, vòng qua chiếc bàn, làn váy dài đen kia như bồng bềnh trên nước. Cô ta ngồi vào phía đối điện, rồi đốt ngọn nến lên.
Ánh sáng mờ mờ lay lắt, khiến lều vải này lúc sáng lúc tối, trông khá thần bí.
Chu Minh Thụy bình tĩnh ngồi xuống, đảo mắt qua những quân bài Tarot trên bàn, phát hiện ra đều là những lá bài chính mà mình biết, như là “Pháp Sư”, “Hoàng Đế”, “Người Treo Ngược”, hoặc “Chỉ Huy”…
Chẳng lẽ đồng chí Russel thật là tiền bối của mình… Không biết có phải là đồng hương của đế quốc ăn tham của ta không… Chu Minh Thụy giật giật khoé miệng, lòng hốt hoảng.
Hắn còn chưa kịp nhìn hết tất cả các lá bài được lật ra trên bàn thì người phụ nữ tự gọi mình là “bói toán rất linh nghiệm” đã gom hết tất cả các lá bài Tarot lại, xếp chồng và đặt ra trước mặt hắn.
“Anh hãy xào bài và chia bài đi.” Vị thầy bói rạp xiếc này nói với giọng khàn khàn.
“Tôi xào bài hở?” Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.
Vệt đỏ vệt vàng trên mặt vị thầy bói này mấp máy, cô ta cười khẽ, nói: “Đương nhiên, chỉ có bản thân người muốn xem bói mới bói ra được vận mệnh của mình, tôi chỉ là kẻ giải đọc mà thôi.”
Chu Minh Thụy tức thì cảnh giác, hỏi tiếp: “Có thu phí giải đọc không?”
Là một nhà dân tộc học online, mấy cái chiêu trò tương tự này tôi gặp nhiều lắm rồi!
Thầy bói sửng sốt, rồi lúc sau mới rầu rĩ đáp: “Miễn phí.”
Chu Minh Thụy yên tâm, lại nhét khẩu súng lục ổ xoay vào trong túi tiền, sau đó thản nhiên giơ hai tay mà thuần thục xáo bài, chia bài.
“Xong rồi.” Hắn đặt những bài Tarot đã xào xong vào chính giữa bàn.
Thầy bói nắm chặt hai tay, nhìn những lá bài ấy một lúc, trông có vẻ rất nghiêm túc. Bỗng nhiên cô ta nói: “Xin lỗi, quên hỏi anh định bói cái gì?”
Năm đó khi theo đuổi mối tình đầu, Chu Minh Thụy có nghiên cứu qua về bài Tarot nên hắn đáp không chút do dự: “Quá khứ, hiện tại và tương lai.”
Đây là một cách thức bói toán bài Tarot, lấy ra ba quân bài, theo thứ tự tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai.
Thầy bói đầu tiên là gật đầu, sau đó nhếch khoé miệng tạo ra một nụ cười mỉm: “Vậy anh hãy xào bài lại lần nữa, biết được mình muốn hỏi về cái gì thì mới có thể bốc được những quân bài tượng trưng chân chính được.”
Cô vừa đùa tôi đó à??? Có cần phải nhỏ mọn vậy không? Không phải là tôi cứ nhấn mạnh vào việc miễn phí ấy chứ? Phần cơ trên khuôn mặt Chu Minh Thuỵ giật giật, hắn hít vào một hơi thật sâu, lại cầm lấy bộ bài Tarot rồi xào bài, rút bài.
“Lần này chắc là không còn vấn đề gì rồi chứ?” Hắn đặt những quân bài đã được chia xong lên trên bàn.
“Không còn rồi.” Thầy bói duỗi ngón tay ra, cầm lấy lá bài trên đỉnh rồi đặt ở bên tay trái Chu Minh Thuỵ, giọng lại càng khàn hơn: “Lá này tượng trưng cho quá khứ. Lá này tượng trưng cho hiện tại.”
Thầy bói đặt lá bài thứ hai vào ngay trước mặt Chu Minh Thuỵ.
Sau đó cô ta đặt lá bài thứ ba vào bên tay phải Chu Minh Thụy:
“Lá này tượng trưng cho tương lai. Được rồi, anh muốn xem lá bài nào trước?” Làm xong tất cả, thầy bói ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu lam xám nhìn chăm chú vào Chu Minh Thụy.
“Xem hiện tại trước đi.” Chu Minh Thuỵ khẽ suy nghĩ rồi nói.
Thầy bói chậm rãi gật đầu, lật lá bài ở chính giữa lên.
Lá bài này mang số 0, vẽ một thanh niên mặc quần áo đẹp đẽ, đeo đồ trang sức sáng rực, vai đeo một chiếc gậy, phần đầu của gậy là một bọc hành lý, phía sau là một con chó nhỏ.
“Kẻ Khờ.” Thầy bói khẽ đọc tên lá bài này, dùng đôi mắt lam xám bình tĩnh nhìn Chu Minh Thuỵ.
Kẻ Khờ? Lá bài Tarot số 0? Bắt đầu? Bắt đầu của tất cả những khả năng? Chu Minh Thụy vốn không được coi là một kẻ yêu thích Tarot sơ cấp, chỉ có thể dựa theo ấn tượng mà nghĩ như vậy.
Ngay khi thầy bói chuẩn bị nói thì màn vải của lều bị xốc lên đột ngột. Ánh nắng chói loá bỗng trào vào, khiến Chu Minh Thuỵ vốn quay lưng lại với cửa cũng phải nheo mắt lại.
“Sao cô lại giả làm tôi thế! Bói toán cho người khác là việc của tôi cơ mà!” Một giọng nữ gầm lên đầy phẫn nộ: “Mau về đi! Cô phải nhớ rằng cô chỉ là một kẻ thuần thú mà thôi!”
Thuần thú? Chu Minh Thụy thích ứng với ánh sáng, thấy người ở cửa cũng mặc váy dài đen, đầu đội mũ nhọn và mặt bôi vệt đỏ vàng, chỉ là người này cao hơn, vóc dáng gầy hơn thôi.
Người phụ nữ ngồi trước mặt hắn vội vàng đứng lên, ấm ức nói:
“Xin đừng để ý, chỉ là tôi thích cái này nên không thể không nói. Đôi khi tôi bói toán và giải đọc rất chuẩn đấy, thật đấy…”
Cô ta vừa nói vừa nhấc váy vòng qua bàn, nhanh chóng rời khỏi lều.
“Này anh, có cần tôi giải đọc giúp anh không?” Vị thầy bói thật sự nhìn Chu Minh Thuỵ, mỉm cười hỏi.
Chu Minh Thuỵ giật giật khoé miệng, hỏi đầy thành khẩn:
“Có miễn phí không?”
“… Không.” Vị thầy bói thật đáp.
“Vậy thì thôi.” Chu Minh Thuỵ đút tay vào túi tiền, đè khẩu súng với tiền giấy lại, quay người ra khỏi lều.
Đúng thật là, thế mà tìm một kẻ thuần thú bói Tarot cho mình! Người thuần thú không muốn làm thầy bói thì chẳng phải là tên hề sao?
Chu Minh Thụy nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, hắn tiêu 7 đồng penny mua 1 pound thịt dê không được ngon cho lắm ở chợ “Rau diếp và thịt”, lại mua đậu Hà Lan, cải bắp, cà rốt và khoai tây nữa. Thêm bánh mì ban nãy, hắn đã tiêu hết 25 đồng penny, cũng chính là 2 Saule 1 penny.
“Đúng là cứ có tiền là phải tiêu, thương Benson quá…”
Chu Minh Thuỵ không chỉ tiêu hai tờ tiền giấy mà còn tiêu thêm một đồng penny trong túi quần lúc trước. Hắn thuận miệng cảm thán một câu, không nghĩ gì thêm nữa mà vội vã về nhà.
Có món chính là có thể tiến hành nghi thức đổi vận rồi!
…
Chờ khi khách thuê tầng hai đều đi hết, Chu Minh Thuỵ không vội vàng tiến hành nghi thức mà phiên dịch những từ trong “Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn” thành tiếng Fusark cổ và tiếng Ruen, dự định là nếu thần chú ban đầu mà không hiệu quả thì thử ngôn ngữ bản địa xem sao!
Dù sao cũng phải nghĩ tới sự khác biệt của hai thế giới và vấn đề nhập gia tuỳ tục chứ!
Về chuyện phiên dịch sang tiếng Hermes vốn dùng cho việc cầu nguyện và thờ cúng thời cổ, vì không đủ vốn từ vựng nên Chu Minh Thuỵ không thể làm được.
Làm xong tất cả, hắn mới lấy bốn chiếc bánh mì mạch đen ra khỏi túi giấy, đặt một chiếc lên góc vốn để bếp lò than đá, một chiếc khác thì trong phần kệ của chiếc gương, chiếc bánh mì thứ ba thì đặt lên nóc tủ quầy, nơi hai bức tường giao nhau, chiếc bánh cuối cùng thì đặt lên cái đống đồ vật lẫn lộn bên phải bàn học.
Chu Minh Thụy hít sâu một hơi, rồi bước tới chính giữa căn phòng. Hắn làm cho bản thân bình tĩnh, sau đó mới nghiêm túc cất bước, đi theo hình vuông ngược chiều kim đồng hồ.
Bước ra bước đầu tiên, hắn thì thầm:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn.”Bước thứ hai, hắn thành khẩn nhẩm:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân.”Bước thứ ba, hắn nín hơi nói nhỏ:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế.”Tới bước thứ tư, hắn thở ra một hơi, chăm chú mặc niệm:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn.”
Sau khi đi tới vị trí ban đầu, Chu Minh Thuỵ nhắm mắt lại chờ kết quả, lòng hắn vừa mong đợi, vừa bất an, vừa sợ hãi.
Có về được không?
Sẽ có hiệu quả chứ?
Sẽ không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn chứ?
Bóng tối trước mặt bị nhuộm với màu đỏ rực tới từ ánh sáng bên ngoài, những dòng suy nghĩ cứ tuôn trào trong đầu Chu Minh Thuỵ, khó mà lắng lại được.
Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy không khí xung quanh như ngừng chảy, trở nên sền sệt và kỳ quái.
Ngay sau đó, bên tai hắn vang lên tiếng thì thầm lúc thì nhỏ bé, lúc thì chói tai, khi thì hư ảo, khi thì mê người, lúc thì nóng nảy, lúc thì điên cuồng.
Chu Minh Thụy rõ ràng là không hiểu những tiếng thì thầm nỉ non ấy đang nói cái gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vểnh tai lắng nghe, từ đó phân biệt.
Đầu của hắn lại đau dữ dội, như là bị một chiếc khoan đang khoan sâu vào.
Chu Minh Thụy chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, mọi suy nghĩ đều bị nhiễm màu sắc của mê huyễn.
Hắn biết là không đúng nên cố gắng mở mắt ra, nhưng dù có cố thế nào hắn vẫn không thể làm được động tác đơn giản này.
Toàn thân căng thẳng, dường như có thể đứt ra bất cứ lúc nào. Bỗng dưng một ý nghĩ tự giễu nảy lên trong đầu Chu Minh Thuỵ: “Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết…”
Khi hắn không thể chịu được nữa, sợi dây trong đầu như sắp bị kéo đứt thì vô số tiếng thì thầm ấy bỗng lùi đi, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí như lơ lửng.
Không chỉ bầu không khí, Chu Minh Thuỵ cảm thấy cả thân thể mình cũng đang lơ lửng.
Hắn lại thử mở mắt ra, lúc này lại có thể mở mắt một cách vô cùng thoải mái.
Một màn sương mù màu xám ngập tràn khắp nơi đập vào mắt hắn, mông lung, mơ hồ, không có giới hạn.
“Đây là thế nào?”
Chu Minh Thuỵ ngạc nhiên nhìn xung quanh, rồi khi hắn cúi đầu xuống thì phát hiện mình đang lơ lửng ở bên rìa màn sương mù mênh mông vô ngần kia.
Sương mù xám này như dòng nước đang chảy. Điểm xuyết cho dòng nước ấy là vô số những “ngôi sao” đỏ rực, có to có nhỏ. Có cái giấu kín ở sâu trong màn sương xám, có cái lại nổi lên ngay bề ngoài.
Nhìn cảnh tượng như trong tranh vẽ này, Chu Minh Thuỵ nửa mê hoặc nửa thăm dò mà giơ tay phải ra hòng chạm vào một “ngôi sao” đỏ rực đang lơ lửng bên ngoài sương xám nhằm tìm cách rời khỏi nơi này.
Khi ngón tay hắn vừa chạm vào bề mặt ngôi sao này, vằn nước bỗng nhiên trào ra từ trên người hắn, kích thích cho “đỏ rực” bùng lên hệt như pháo hoa đầy mộng ảo.
Chu Minh Thuỵ hoảng sợ, bối rối thu tay phải lại, nào ngờ lại bất cẩn đụng vào một ngôi sao đỏ rực khác.
Vì vậy “ngôi sao” này cũng toả ra ánh sáng.
Thế là Chu Minh Thuỵ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tinh thần tan rã.
…
Trong một biệt thự xa hoa nằm ở khu Hoàng Hậu ở thủ đô Backlund của vương quốc Ruen, Audrey Hall ngồi trước bàn trang điểm, tay vuốt ve một chiếc gương đồng có hoa văn cổ xưa, bề mặt đã bị nứt.
“Ma kính, ma kính, mau thức tỉnh… Ta lấy danh nghĩa gia tộc Hall lệnh cho mi thức tỉnh.”
…
Cô ta đổi đủ mọi cách nói, nhưng chiếc gương kia vẫn không hề phản ứng chút nào.
Mười mấy phút đồng hồ sau, cô quyết định từ bỏ, ấm ức lầm bầm:
“Đúng là cha lừa mình mà, lần nào cũng kể cho mình rằng chiếc gương này là món bảo vật quý báu của Hắc hoàng đế của đế quốc Solomon cổ đại, là vật phi phàm…”
Cô còn chưa nói xong, chiếc gương đồng trên bàn bỗng phóng ra thứ ánh sáng đỏ rực, lập tức bao trùm lấy cô ta.
Trên biển Sunia, một con thuyền buồm với ba cột buồm, trông rõ là lạc hậu so với thời đại, đang đi xuyên qua cơn bão.
Arges Wilson đứng trên boong tàu, thân thể nhấp nhô theo chiếc thuyền tròng trành, thoải mái duy trì được sự cân bằng.
Anh ta mặc một áo choàng dài có thêu hình tia chớp, một tay thì giơ một bình thuỷ tinh có hình dáng kỳ quái. Trong bình là bọt khí lúc thì quay cuồng, lúc thì tụ lại thành tuyết, khi thì có gió thổi qua cạo ra dấu vết.
“Còn thiếu máu của cá mập quỷ nữa…” Arges thì thào.
Đúng lúc này, bình thuỷ tinh và lòng bàn tay anh bỗng trào ra màu đỏ rực, chỉ giây lát đã che phủ mọi thứ xung quanh.
…
Trên một mảng sương mù xám trắng, Audrey Hall khôi phục tầm nhìn, vừa khiếp sợ vừa mê mang quan sát xung quanh. Cô thấy bóng một người đàn ông mơ hồ ở phía đối diện cũng hành động tương tự mình.
Sau đó, hai người bọn họ gần như đồng thời phát hiện còn có một người thần bí được sương mù xám trắng bao phủ quanh thân đứng cách đó không xa.
“Người thần bí” Chu Minh Thuỵ cũng ngạc nhiên không thôi.
“Thưa ngài, đây là nơi nào?”
“Ngài muốn làm gì?”
Audrey và Arges đầu tiên là ngẩn ra, cùng im lặng, và không hẹn mà lại cùng mở miệng.