1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Audio] Phong Lưu Pháp Sư dịch
  4. Tập 5: Phượng Hoàng gia tộc (c21-c25)

[Audio] Phong Lưu Pháp Sư dịch

Tập 5: Phượng Hoàng gia tộc (c21-c25)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21 : Phương Tung Phiếu Miểu

Khi vành tai mẫn cảm bị Long Nhất tập kích, Ti Bích cảm thấy một dòng điện lưu cường liệt sung kích vào nội thể, toàn thể thân hình run run phất phiêu trên trời dưới đất. Long Nhất rót lời “tình tự” đầy hoa sắc vào tai, Ti Bích bắt đầu đứng không vững, thẹn thùng tới mức từ vành tai cho đến cổ nổi lên từng đám hồng, nàng muốn thoát ra, nhưng bị Long Nhất một mực ôm lấy.

– Chàng có thể ôm ta, nhưng không được động thủ động cước!

Ti Bích nói trong hơi thở, thanh âm nhỏ xíu như muốn người ta không nghe thấy.

– Đương nhiên, ta tuyệt đối bất động, làm sao một chính nhân quân tử lại làm những việc như thế?

Long Nhất muốn nhìn thấy sự đồng ý từ Ti Bích liền đưa cả hai tay lên trời thề thốt.

Ti Bích liếc nhìn Long Nhất, nếu hắn là người chính nhân quân tử thì thế giới này sẽ không có một kẻ sắc lang thứ hai. Trong hai ngày này đã cho hắn tiện nghi chiêm ngưỡng hết rồi.

Trong không gian im lặng, Long Nhất đột nhiên thần thần bí bí nói:

– Ti Bích bảo bối, trước hết hãy nhắm mắt lại.

– Chàng lại giở trò ma quỷ, thần bí nào đó chứ gì!

Ti Bích lẩm bẩm trong lúc nhắm mặt lại, đôi lông mày dài con vút như vành loan nguyệt, như muốn nhiếp hồn chúng nhân. Long Nhất nhìn đến say ngốc, hắn thật ra không để ý đến hồng sắc thai đang ẩn hiện trong khi Ti Bích run rẩy. Có thể đây là một triệu chứng tâm lý, đúng như là đang bị thôi miên. Nếu quả hắn chú ý nhìn đến cái thai kí trên khuôn mặt nàng, khó có thể nói chắc được thần sắc trong mắt sẽ không có sự thay đổi dị dạng, khẳng định sẽ bất khả tư nghị bị Ti Bích cảm nhận được.

– Ê, chàng có bị sao không đấy?

Ti Bích nhìn ra Long Nhất không được bình thường, nên mới mở miệng hỏi.

– Không không, ta đây vẫn bình thường mà!

Long Nhất cấp bách lấy lại bình tĩnh đáp. Hắn cảm thấy rất đắc ý mỉm cười, trong không gian giới chỉ xuất ra một chiếc giường rất là xa hoa.

Muốn tự tưởng thưởng cho mình thì cần phải có thời gian. Ti Bích đã bắc đầu mở mắt, nhìn thấy có một chiếc giường siêu cấp xa hoa, tất cả làm bằng hồng mộc quý giá mà thành. Cái thành giường còn được điêu khắc hoa văn, vải trải giường được xếp dưới lớp gối chăn mềm mại. Nàng nhìn một cách xuất thần trong vài phút không biết phải mở miệng như thế nào trong lúc này.

Ti Bích kinh ngạc, nhìn qua Long Nhất đang đeo không gian giới chỉ, biểu tình rất là đắc ý kỳ quái.

– Chúng ta đi ngủ thôi.

Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ti Bích, cảm thấy nàng ta đã xuất mồ hôi.

– Ừ, nhưng chàng phải hứa với ta là sẽ không loạn động.

Ti Bích cảm thấy hoảng loạn, thật ra hiện tại tâm tình nàng rất là mâu thuẫn. Nếu như quả Long Nhất bất chấp muốn chiếm lấy thân thể nàng thì nàng khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Long Nhất lập tức ôm lấy Ti Bích đặt xuống giường, một tay để đầu nàng dựa lên, tay kia nhẹ nhàng ôm quấn lấy vòng eo nàng. Cảm giác người nàng nàng như muốn cứng lên, Long Nhất khéo léo nhẹ nhàng ôm nàng từ đằng sau rồi vỗ về nàng, giảm bớt khẩn trương của nàng.

Ti Bích cảm nhận được sự âu yếm, toàn thân từ từ nới lỏng. Khí tức nam nhân từ Long Nhất toả ra làm nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng điều chỉnh lại tư thế, làm cho mình thoải mái hơn.

– Nằm trong lòng hắn cảm giác thật là tốt!

Ti Bích cảm nhận được sự vững vàng của Long Nhất mà nghe tim mình như thổn thức.

Trong tâm Ti Bích luôn luôn nghĩ Long Nhất sẽ khi dễ mình nếu như để hắn chiếm tiện nghi quá dễ dàng. Sau một thời gian khá lâu, tay Long Nhất vẫn đang an phận trên vòng eo nàng, thật ra là không dám di chuyển. Bất tri bất giác, trong tâm Ti Bích cảm thấy có một chút thất vọng.

Kỳ thật Long Nhất không phải là không muốn có hành động, chỉ là hiện tại Ti Bích đang nằm trên ngực hắn khiến hắn khó lòng thực hiện, nếu như lại mò vào cái chỗ sâu kín thần bị kia, thì hắn không chắc chắn có thể cầm lại cái thú tính đối với Ti Bích. Mặc dù Ti Bích có khả năng không thể cự tuyệt, nhưng Long Nhất trong lúc này có thể nhìn ra được thần sắc nàng chưa có chuẩn bị tiếp nhận. Thật không muốn nàng phải cảm thấy bất an trong lòng.

Không biết đã qua bao lâu, Long Nhất lắng nghe tiếng hô hấp của Ti Bích thay đổi và kéo dài, si tưởng có khả năng là nàng đã đi vào giất mộng đẹp.

– Ài, chỉ có thể nhìn chứ không sờ được. Thật là tội nghiệp!

Long Nhất tự nói với mình. Từ nơi đũng quần của hắn, một vật cương ngạnh vươn lên lên phá luôn khố quần làm cái hạ thể hắn như muốn đâm vào tiểu phúc của nàng, không cần biết lý do hay chuyện tốt lành gì thì đã cán tới giữa hai chân nàng, nơi nhu nhuyễn của nữ nhi. Một cảm giác tiêu hồn đầy khoái cảm làm Long Nhất cảm thấy kích động.

Với một khoảng cách giửa y phục bên dưới hai bên đang lục đục quằn quại, Long Nhất bắt đầu cảm thấy hô hấp của người ngọc dần cấp bách. Thân thể bắt đầu nóng lên. Long Nhất đã biết là nàng đã sớm thức giấc, thở một hơi cảm thán rồi cố nhẫn nhịn dục hỏa trong hạ thể đang tỏa nhiệt tại kiên đĩnh ép lên nơi nhu nhuyễn không cho nó loạn động.

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Long Nhất bắt đầu thiếp đi. Hắn có một giấc mộng. Giấc mộng về bầu trời đột nhiên đổ mưa, những hạt mưa làm đất đai ẩm ướt, rơi rớt vào miệng, không biết vì sao cảm giác được hơi mặn trong ấy, làm cho Long Nhất cảm thấy nhói đau trong tâm cảm giác như muốn đứt hơi.

Trong cơn đâu đớn khó thở thì hắn bỗng choàng tỉnh lại. Long Nhất sau cơn giật mình, từ miệng lộ ra một nụ cười đầy đau khổ, cuối cùng nàng cũng bỏ đi. Long Nhất cảm thấy khuôn mặt và vùng ngực đã thấm ướt, thấm vào đầu ngón tay sau đó cho vào miệng, thì ra là nước mắt.

– Nếu như đau khổ, tại sao phải bỏ ta ra đi?

Long Nhất cảm thán thở ra một hơi, Trong không khí vẩn còn tồn đọng dư hương như gió như mây nhẹ nhàng thoán qua.

Hiện tại mặt trời đã soi sáng trên không, nhưng Long Nhất không cảm cảm giác được. Hắn vô ý thức lật cái mền để bước xuống giường, đột nhiên phát hiện gần cái gối có một phong ma thư tín. Đích thị là dùng Tinh thần lực đặc thù của chủng ma pháp vô thượng lưu lại. Ma pháp sử dụng cách này thật là thuận tiện, nhưng khó có ai làm được.

Mở ra thư tín, một ánh chớp phát ra xuất hiện hàng hàng lục sắc ma pháp văn tự. Chữ viết không nhiều, chỉ có vài dòng ký tự. Phía trên viết:

– “Long Nhất, khi chàng thức giấc thì thiếp đã đi rồi, nếu chàng tỉnh lại thì thiếp không biết phải đối đáp ra sao. Bất đắc dĩ lắm thiếp mới phải phóng an thần thuật vì sợ làm chàng thức giấc. Chàng biết không? Có lẽ thiếp đã yêu chàng, nếu chàng là một người bình thường, thì thiếp đã khả dĩ yên tâm ở lại bên chàng, nhưng chàng không phải, cho nên thiếp không thể.”

Long Nhất sau khi đọc xong thì không thể cầm chế như trong cơn lạc lõng, tại sao mình phải là người thường thì nàng mới ở bên cạnh mình? Không phải người con gái lúc nào cũng hy vọng có một nam nhân cường hãn bất phàm hay sao? Tại sao Ti Bích lại trái ngược với những gì họ nói? Long Nhất chán nản nhìn lên trời cao.

– “Chàng không thuộc về Tây Tộc, nên chàng không biết người Mạc Tây Tộc cũng có một tập tục, một khi đã có chồng thì nữ nhân Mạc Tây Tộc suốt đời chung sống và không cho phép người kia có nữ nhân thứ hai. Nếu chàng là người bình thường, thì thiếp sẽ cùng chàng chung sống, sẽ có thể quản đắc chàng. Nhưng thiếp biết chàng không phải vậy. Thiếp biết chàng sau này sẽ có một ngày đứng lên đỉnh cao của trời đất, làm sao thiếp có thể trở thành một gánh nặng cho chàng? Thiếp không nghĩ chàng sẽ cười thiếp, không nghĩ chàng sẽ xem thường nhân nghĩ gì. Chàng nên có một nữ nhân xuất chúng đi bên cạnh chàng, cùng công phá thiên hạ. Thiếp đi, chàng phải bảo trọng, Ti Bích.”

Nhìn tín thư của Ti Bích mà lòng Long Nhất không biết phải khóc hay cười. Không phải hắn đã biết trước Ti Bích sẽ bỏ đi hay sao. Nhất phu nhất thê thì có vẻ làm khó cho hắn nhưng sau này Long Nhất sẽ có cách giải quyết chuyện phiền muộn này. Còn cái thai kí trên mặt Ti Bích, Long Nhất hiện tại căn bản không muốn tìm hiểu, nhưng nhìn ngữ khí của Ti Bích, nàng kỳ thật rất quan tâm hoặc không cảm thấy tự ti chút nào.

– Nha đầu ngốc, ta nhất định phải tìm cho được nàng, và vô luận như thế nào cũng phải tìm cách trừ đi cái thai ký trên mặt nàng, nàng có tin thời gian sẽ dẫn ta tới nàng?

Long Nhất nói một cách quyết tâm. Hắn không nghĩ nguyên lai tâm sự của Ti Bích không phải là chuyện này.

Chương 22 : Tật Phong Thuật

Long Nhất từ tốn thu lấy tín thư ma pháp của Ti Bích, sau đó ngồi xuống giường rồi trầm tư suy nghĩ. Hắn đến với thể giới này chưa lâu lắm, thật ra đã cảm nhận được rất là nhiều sự tình, hắn cần phải định tâm thanh lý hết tất cả sự việc, rồi xác định phương hướng riêng cho mình.

Khi mặt trời đằng đông bắt đầu phát ra những tia sáng, tia dương quang đầu tiên chiếu rọi lên người Long Nhất, hắn quát sơ một tiếng rồi đứng thẳng dậy, vành lưng như núi chọc trời nhãn thần sung mãn kiên định. Muốn sống phải có thực lực cường mãnh cũng giống như ở tiền thế, hắn cũng đã lĩnh hội được điều này. Theo quy luật của tự nhiên, nếu như muốn trở thành một thực lực tối cường đại, hắn phải đứng trên kim tự tháp nhìn xuống chúng sinh, hiện tại thực lực không thể so sánh với chính bản thân khi xưa.

Long Nhất đối mặt với ánh mặt trời, toàn cơ thể bị bao phủ bởi ánh quang mang huyền mị, phát ra hai tiếng cười khanh khách, trong tâm cảm thấy hào tình vạn trạng. Thu lại chiếc giường lớn, Long Nhất phát xuất trực chỉ theo hướng Quang Minh thành, , có thể sẽ gặp lại Ti Bích một lần nữa không chừng.

Vận khởi Càn Khôn Đại Na Di đi liên tục trong hai ba giờ, Long Nhất không thể trụ lại được nữa. Nội lực hắn hoàn toàn trong trạng thái hư nhược. Đột nhiên, linh quang bạo phát, nhớ lại những gì Ti Bích đã từng nói, nàng đề cập đến một Chủng Pháp Thuật khả dĩ sử dụng trong lúc phi hành, tựa như Phi Phong Hệ của Ma Pháp Mạc Chúc.

Nhớ lại từ ý thức của mình thì đúng là Thanh sắc Phong hệ ma pháp nguyên tố, Long Nhất trở nên hưng phấn. Phong là vua trong tốc độ, nếu quả như hắn học được Phong Hệ ma pháp, thì sẽ có cách tránh nguy hiểm và bảo vệ tính mệnh tốt nhất.

Ý niệm chớp động, Tinh thần lực của Long Nhất phát tán ra ngoài, triệu tập Trứ Phong Hệ đích ma pháp nguyện tố, chuẩn bị tự mình phát xuất Phi hành thuật. Thanh sắc ma pháp nguyện tố cuồng dũng kết hợp, thân thể Long Nhất tăng tốc bay lên không dũng mãnh phóng tới trước.

Long Nhất chưa qua cơn hưng phấn, thân thể bắt đầu trì trệ như muốn rơi xuống. May mắn cho Long Nhất đã chuẩn bị trước, thân thể tại không trung luân chuyển mấy vòng sắp rớt xuống đất.

– Ngừng thôi. Tại ma pháp lực không đủ. Chắc chắn là lát nữa lại phải cực khổ tu ma pháp lực, muốn hối hận thì đã muộn.

Long Nhất một bước đoán nơi rớt xuống sẽ trúng ngay trung tâm đại thụ, thật là một điều vô cùng xui xẻo.

Nhưng mà Ma Pháp Lực đã dừng thì không thể vận khởi trong một thời gian. Phép Phi Hành thuật làm tổn hại quá nhiều ma lực, làm sao mà điều khiển được chứ? Một mặt Long Nhất vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Suy nghĩ thật lâu, đột nhiên pháp lực trì trệ, rồi thì không thể bay lại được, tại sao lại không tìm một cách khác lấy thân mình làm trụ? Đại Địa Chi Hùng kết nối Trọng Lực thuật do Địa Thổ hệ phân bố ra thành một, nhưng Phong Hệ có đặc tính sinh động phiêu dật, vậy tại sao mình không tự sáng tạo ra Tật Phong thuật cho cá nhân mình?

Cần phải thông qua huyền cơ này. Long Nhất bắt đầu dùng ý niệm triệu hoán Phong Hệ ma pháp nguyên tố. Tức thì toàn thân thanh quang đột xuất, thân thể cảm giác như bay bổng, không ngờ hắn đã thành công.

Long Nhất sảo dụng nội lực vận chuyển Càn Khôn Đại Na Di, tốc độ trước đó bỗng như tăng tốc gấp bội, nội lực tiêu hao không bằng một nửa trước kia. Nhìn Long Nhất bay lên rồi hạ xuống mấy lượt, thân hình như quỷ mị phóng thẳng tới trước, trong thời gian ngắn chỉ còn sót lại những tiểu hắc điểm.

Đại khái đã qua hai mươi phút, trên thân thể Long Nhất trong lúc thi triển Phong thuật hiệu quả đã bắt đầu thất tán, tốc độ đã bắt đầu giảm. Nhưng được cái tốt là Tật Phong thuật tịnh không tiêu hao nhiều ma pháp lực, do đó có thể tự mình phóng hết sức rồi sao đó thì tu bổ lại.

Hiện tại đã đi tới con đường chính, cuối cùng cũng đã thấy phía trước mặt tối mù có một thị trấn. Long Nhất bắt đầu hạ thân xuống, nếu đi tới thị trấn này phải tốn hết ba ngày đêm lộ trình, nhưng nhờ vào tốc độ của Tật Phong thuật cùng Càn Khôn Đại Na Di mà Long Nhất sử dụng, tốc độ tăng nhanh, tối đa có thể ngạo thị thiên hạ.

Long Nhất sau đó đi tìm một phòng trọ, kiếm thứ gì đó ăn uống rồi bế môn bất xuất. Trong ánh sáng nhu hòa của ma pháp đăng chiếu rọi, Long Nhất nhìn lướt trong không gian giới chỉ nơi tàng trữ kinh sách. Mục tiêu của hắn tất nhiên là tìm kiếm ma pháp thư. Long Nhất tìm thấy các hệ sơ cấp và trung cấp ma pháp thư, hắn còn tìm thấy một giá thư khó có thể phát hiện, toàn liên quan đến ám hệ ma pháp thư, từ sơ cấp đến cao cấp có tất cả.

Những cuốn sách dày của Bổn ma pháp thư sắp xếp trước nhất, Long Nhất bắt đầu cấp bách nhìn lướt qua từng cuốn. Trong tất cả những tri thức về ma pháp nguyên lai chỉ là một tầng sơ khởi của ma pháp nhập môn, đối với ma pháp thì lí luận khá phức tạp. Lật bừa qua từng trang bỗng lật đúng trang nói về học hội trong Tật Phong thuật thì không thể không nói đến vận khí may mắn của hắn cũng như đối với ma pháp thì ngộ tính của hắn thật cao siêu.

Thời gian như như thoáng qua không thể nắm lấy được như những giọt nước thấm vào lòng đất không còn dấu vết. Long Nhất đã hoàn toàn chìm đắm trong trong biển cả kinh thư, hắn nhìn qua với tốc độ càng lúc càng nhanh. Con mắt hắn liếc qua liếc lại nhanh chóng làm cho người khác nhìn mà phải hoa cả mắt.

– A, mệt chết đi mất!

Long Nhất tỉnh lại trong lúc trời tối nhìn thấy ám hệ trung cấp ma pháp thư đang nằm giang dở, đầu hắn như muốn nổ tung. Hắn đẩy mạnh cánh cửa ra, bên ngoài chỉ toàn là màu đen, trên đường phố thị trấn yên tĩnh không có lấy một âm thanh.

Long Nhất cảm thấy kinh ngạc, hắn quay đầu lại nhìn trên bàn toàn là thư tịch, chỉ trong một thời gian cỡ một buổi chiều mà hắn đọc hết chừng này sách? Long Nhất cảm thấy khó có thể tin tưởng được, cho dù trong kí ức lúc trước có thụ qua môn huấn luyện đặc biệt, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng làm chậm thời gian để đọc qua các cuốn sách này. Nhìn lại hắn vẫn còn nhớ được mình đã đọc qua những gì, chẳng lẽ hắn là một thiên tài? Long Nhất cảm thấy mơ màng khó hiểu.

Long Nhất bước tới phía trước đẩy chồng sách qua bên, rồi nắm lấy cuốn thư về Hỏa hệ trung cấp ma pháp, kết quả phát hiện từ trí nhớ mình giống y như những gì đã ghi trong sách, không có một sự khác biệt nào.

Kỳ thật là mấy ngày đã qua, chỉ là vì hắn quá trầm mê nên không biết mà thôi. Không như những gì Long Nhất đang nghĩ.

Rất nhanh, Long Nhất không còn nghĩ tới những chuyện vẩn vơ, thật ra hắn đã nhớ hết tất cả nhửng gì trong sách, nhưng những gì hắn nhớ được, thì hắn vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn vì không có đủ thời gian.

Long Nhất hiện tại biết được nguyên lai ma pháp thật ra tuy đơn giản phân ra sơ cấp, trung cấp, cao cấp tam lập, nhưng chỉ là một phần nhỏ. Căn cứ vào chủng ma pháp thì uy lực của mỗi ma pháp lực đích thực chia ra thành mười một đẳng cấp. Luyện xong ba cấp thì mới trở thành sơ cấp ma pháp, luyện xong từ bốn tới sáu cấp thì mới trở thành trung cấp ma pháp. Còn luyện xong từ bảy tới tới cấp thì sẽ tiến vào cao cấp ma pháp. Tiến vào cấp mười sẽ trở thành thánh cấp ma pháp, còn nếu đột phá tới cấp mười một thì có thể bài sơn đảo hải, ma pháp uy lực có thể hủy thiên diệt đia.

Trong Hỏa hệ có Hoả Cầu thuật, Thủy hệ có Thuỷ Cầu thuật và tất cả những ai trong cấp một ma pháp thuật đều có thể sử dụng. Một đệ tử ma pháp sư chỉ có thể bắn ra cấp một pháp thuật, sơ cấp ma pháp sư có thể sử dụng đến hai ma pháp, miễn cưỡng có thể sử dụng đến cấp ba ma pháp. Trung cấp ma pháp sư tiêu chuẩn có thể dễ dàng chưởng ra từ một tới ba ma pháp, miễn cưởng có thể phóng ra cấp bốn ma pháp. Cao cấp ma pháp sư có thể sử dụng đến sáu ma pháp, miễn cưỡng có thể phóng ra cấp bảy ma pháp.

Nhưng khi đến bảy cấp ma pháp thì sẽ tập trung nước thành một lực lượng lớn, tần phóng cấp thứ tám ma pháp chỉ dành cho đại ma pháp sư, tần phóng thứ chín ma pháp chỉ dành cho ma pháp đạo sĩ, tần phóng cấp mười ma pháp chỉ có thánh cấp ma pháp, còn tần thứ mười một ma pháp là cấm chú chỉ có Đại ma đạo sư sử dụng, thực sự là hai đại biểu ma pháp lĩnh vực đứng trên cao nhất hiện tại.

Chương 23 : Mạc danh kì diệu đích phi lễ

Cấm chú cấp mười một a. Long Nhất tưởng tượng khi một pháp sư tay cầm thần khí pháp trượng vẫy lên không trung, thong thả và nhàn du niệm cấm chú, đất trời bị xô đẩy, thiên địa biến sắc, phương viên trăm dặm trở thành bình địa, cái cảm giác đó thật là sảng khoái a.

Long Nhất quyết định, từ nay về sau, đại ma đạo sư, truyền thuyết về ma thần sẽ là mục tiêu cho tương lai. Nhìn thấy sắc trời vẫn còn tối, Long Nhất không muốn tốn thời gian nên ngồi xuống trong tư thế đả tọa, say mê hấp thụ nguyên tố ma pháp các hệ trong không khí. Long Nhất phát hiện, lôi điện hệ ma pháp nguyên tố là hấp thu nhanh nhất, tốc độ nhanh hơn các hệ khác gấp mấy lần.

Không biết đã qua bao lâu, Long Nhất từ trong nhập định tỉnh lại. Hiện tại đã là ban ngày, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh dương quang soi sáng. Long Nhất nhanh chóng nhìn ra ngoài, phát hiện giờ đã là chiều.

Khi Long Nhất đi xuống, phòng lớn dùng phục vụ ăn uống đã sắp tràn đầy không còn chỗ. Long Nhất bắt đầu tìm kiếm một vị trí để ngồi xuống, tùy tiện chọn hai món ăn, tiện hỏi tiểu nhị để xác định xem có phải bản thân mới ngủ một đêm ở đây không, khiến cho gia hỏa này nhìn hắn như kẻ bị bệnh thần kinh.

Long Nhất tịnh không để ý cái nhìn của tiểu nhị, tâm lí hắn hiện tại đang vui sướng, chỉ vì lão thiên đối với hắn không bạc lắm, thiểm điện kích trúng trong lúc trong lúc sắp đánh mất sinh mạng đưa hắn tới một thế giới khác. Tuy nhập vào một nhục thể có tai tiếng là hắc oa, nhưng mà quan trọng nhất là vẫn còn sống. Hiện tại nhìn lại bản thân mình thì Long Nhất đương nhiên rất cao hứng.

Nhắp một hớp rượu hoa quả đầy thanh hương. Lại được thưởng thức cái mĩ vị của cả hai kiếp, Long Nhất nghĩ rằng cuộc sống này thật là mĩ hảo. Đương nhiên, nếu như Ti Bích có ở bên cạnh thì càng hoàn mĩ hơn. Kiếp trước Long Nhất thân là tổ trưởng của Long Tổ, hầu như một năm may ra được một ngày yên ổn, kiểu sinh hoạt tự do tự tại thế này là mộng tưởng của kiếp trước.

Long Nhất tò mò nhìn tới những thực khách xung quanh. Từ khi tới thế giới này, chưa kịp nhìn và cảm nhận thì đã bị tống giam. Sau khi thấy sự phồn hoa nơi phố xá của Đằng Long thành, tiếp đó là những ngày sống trong thiên nhiên, cho tới bây giờ mới biết thế giới này cũng không có gì bất đồng.

Trong lúc ăn uống thì khách nhân vẫn ra vào lữ điếm, đại đa số là thương nhân, còn có cả những người mặc đạo bào pháp sư và chiến sĩ khôi giáp, nhưng vẫn không thấy các chủng tộc thú nhân tinh linh. Bất quá điều này tịnh không kì quái, tinh linh sinh tính bình hòa, thích thân cận với tự nhiên, đại đa số tinh linh ẩn mặt tại Tinh Linh sâm lâm. Tuy trong xã hội loài người có một ít tinh linh trải nghiệm sự mạo hiểm, chỉ là bình thường ở thành thị lớn đã khó thấy, nơi tiểu trấn này lại càng khó thấy hơn. Cả thú nhân chủng tộc cũng bị bài xích bởi nhân loại, họ với nhân loại đã có những trận đụng độ trong quá khứ. Lúc trước thú nhân tộc phân bố khắp Thương Lan đại lục, nhưng sau đó nhân loại phát triển mau chóng, lấn lướt khiến cho phải dời về hoành đoạn sơn mạch.

Sau khi dùng tử tinh để trả tiền, Long Nhất rời khỏi lữ điếm. Đột nhiên nhãn tình Long Nhất sáng lên, tâm lí kinh ngạc nói thầm: “Thật là một con ngựa tốt.” Nhìn thấy đằng trước cổng lữ điếm đối diện có một con hỏa hồng sắc độc giác mã cao lớn tuyệt đẹp, cả thân con chiến mã này bao phủ bởi huyết hồng và còn lộ ra sự khôn ngoan đĩnh ngộ, với bộ lông không một sợi tạp sắc, bốn chân trường kiện hữu lực, lực lượng sung mãn tạo mĩ cảm, đặc biệt là chiếc sừng duy nhất ở đằng trước xuất ngân quang loang loáng, thật là một con chiến mã bất phàm.

Con độc giác mã đứng một mình không bị buộc dây, nhưng nó đứng đó đầy kiêu ngạo, nhãn thần sung mãn dã tính, thỉnh thoảng uy hiếp người qua đường với cái mũi phì phò nếu có ai đến gần.

Từ trong kí ức biết được, độc giác mã thuộc phong hệ ma pháp thú chủng tộc, chạy như đằng vân giá vũ, với những quý tộc và những lão gia nhiều tiền lắm bạc là một hình thức để phô trương hơn là dùng như một công cụ, thường thì chỉ có những con ngựa với hắc sắc cùng bạch sắc, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến hỏa hồng độc giác mã.

Tất cả mọi người khi nhìn con chiến mã này đều nghĩ không phải là tầm thường, không biết chủ nhân là ai? Long Nhất đối với chủ nhân con hồng sắc độc giác mã cảm thấy hiếu kỳ.

Hiện tại, một đám đông người xao động, Long Nhất vừa định hướng tới cổng ra của tiểu điếm, liền bị làm cho kinh ngạc phát ngốc. Nhìn thấy được một thân người mặc hỏa hồng kì giáp bó sát thân, thiếu nữ tay nắm hỏa hồng cự kiếm vẫy ngang để dẹp khách bộ hành ra lấy đường. Nàng có mái tóc màu hoàng kim, dung mạo thật tuyệt mĩ, dù cho không có vẻ khuynh quốc khuynh thành như Long Linh Nhi hay Tây Môn Vô Hận, nhưng lại dung hợp được một cỗ anh khí tạo nên mị lực đặc trưng của nàng. Nàng như thể thái dương, vô luận đi đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.

Long Nhất cấp tốc thượng thượng hạ hạ quan sát thiếu nữ, mục quang cuối cùng cố định ở vùng giữa hai ngọc phong kiên đĩnh bị áo giáp bó chặt. Nơi đó, hắn có thể cảm nhận được một cổ khí cường liệt của hỏa hệ ma pháp ba động. Long Nhất trong tri thức biết được có rất nhiều kiếm sĩ cùng ma pháp sư sỡ hữu những bảo thạch nhiều loại khác nhau khả dĩ có thể làm tăng đấu khí ma pháp, có những cái làm thành đồ trang sức, có những cái còn khảm trên vũ khí hoặc gắn lên y phục. Vấn đề là chức nghiệp của thiếu nữ này hiển nhiên là một chiến sĩ, hơn nữa đẳng cấp không thấp, nhưng tại sao nàng lại mang theo vật phẩm làm tăng ma pháp?

Thần tình thiếu nữ cùng độc giác mã đều là mười phần ngạo khí, quả chân là chủ nào tớ nấy. Thiếu nữ hiển nhiên đối với mục quang của chúng nhân đã quen thuộc, không có chút xíu biểu hiện khó chịu hay bực mình nào. Đúng vào lúc thiếu nữ phi thân lên mình ngựa, nàng hốt nhiên cảm giác thấy sự dị dạng nơi ngực mình, như thể có có người dùng tay nắm lấy.

Thiếu nữ run lên, nhãn thần sắc bén lướt qua đám người rồi dừng lại trên mình tên Long Nhất với đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào ngọc phong cao tủng của nàng. Trực giác nói cho nàng biết, cảm giác trên thân thể mình là do nam nhân bỉ ổi này gây ra. Thương thay cho Long Nhất, chỉ vì ngây dại nhìn mà trong mắt thiếu nữ đã trở thành bỉ ổi. Thiếu nữ hừ một tiếng, trên người lóe lên đạm lam quang mang, nhãn thần tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Long Nhất, đấu khí của nàng đã đạt đến cảnh giới kiếm sư.

Long Nhất tỉnh lại, nhìn thấy nhãn thần thiếu nữ mang đầy nộ ý, vẫn không biết mình đã đắc tội với nàng, bèn nở một nụ cười biểu thị thiện ý đối với nàng. Nào hay nụ cười đó trong mắt thiếu nữ trở thành dâm tiếu. Thiếu nữ rất muốn dạy cho Long Nhất một bài học, nhưng lại không thể chứng minh cảm giác dị dạng nơi nhũ phong đó là tác phẩm của hắn. Sau đó nàng trừng mắt nhìn Long Nhất một cái rồi lên ngựa, hóa thành một đám mây hồng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Long Nhất sờ sờ mũi, trên mặt hắn có cái cảm giác kì diệu khó nói? Không hiểu vì sao bản thân ngay thẳng vậy mà lại khiến người ghét bỏ. Hắn thực sự quên rằng hắn là tinh thần dị năng giả của tiền thế, có thể sử dụng tinh thần năng lượng tiến hành công kích. Hơn nữa tinh thần lực hiện tại mạnh hơn nhiều so với tiền thế, hắn vừa mới tập trung lực chú ý vào ma pháp ba động trên vùng ngực thiếu nữ, tiềm thức theo đó dùng tinh thần lực điều tra một lượt, khiến cho thiếu nữ ấy liền có cảm giác vùng ngực bị người chạm vào.

Chương 24 : Phượng Hoàng gia tộc

Khi ra khỏi tiểu trấn, Long Nhất cấp tốc sử dụng Tật Phong thuật cho bản thân, vận khởi Càn Khôn Đại Na Di tiến về phía trước. Vừa lướt đi mau chóng trên đường, vừa tiêu hóa nốt những gì hắn học được về các hệ ma pháp trong thư tịch ngày hôm qua.

Khoảng hai tiếng sau, trước mặt Long Nhất xuất hiện một mảng sâm lâm [rừng rậm]. Nếu trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm này, thì khoảng một tiếng sau là có thể tới được Quang Minh thành, còn nếu như đi đường vòng thì phải tốn hết ba tiếng. Tuy trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm thì rất nhanh, nhưng người ta đại bộ phận đều chọn đi đường vòng, bởi vì trong sâm lâm có rất nhiều loại ma thú, nguy hiểm thật quá lớn.

Long Nhất do dự trong một giây rồi quyết định trực tiếp xuyên qua mảng sâm lâm này. Trong suy nghĩ của hắn, dựa vào tốc độ vốn có, đánh không được chẳng lẽ không chạy trốn nổi hay sao? Cứ thế mà guồng chân chạy một mạch, ma thú đẳng cấp cao cũng chưa gặp qua, ngược lại chỉ có những con ma thú ở đẳng cấp F hoặc E, Long Nhất thuận tiện đem làm đối tượng luyện tập.

Đầu tiên là heo rừng thổ hệ đẳng cấp E, ma thú loại này phòng ngự rất cường hãn, công kích chủ yếu dựa vào hai cái răng nanh nhọn hoắt. Nếu nó toàn lực húc tới thì một cây đại thụ hai người ôm vẫn gẫy như thường, ma pháp cấp một và cấp hai căn bản chỉ đủ gãi ngứa cho nó.

Long Nhất không cần suy tính, liền xuất ra ám hệ ma pháp cấp ba Hủ Thực thuật, làm thối rữa lớp da dày của con heo, sau đó dùng một chiêu Liệt Diễm Chi Tiễn hỏa hệ ma pháp cấp bốn nhất tiễn xuyên tâm, kế tiếp miễn cưỡng sử dụng ma pháp cấp năm Hàn Băng thuật làm đóng băng nó tại chỗ.

Sau đó lại gặp vài con hỏa thỏ cấp F. Đã có kinh nghiệm nên Long Nhất tự động gia tốc thủy cầu thuật giữ chúng lại.

“Ma pháp đúng là một thứ hay ho, nắm vững cách sử dụng sẽ đem lại nhiều thuận tiện.” Long Nhất mỉm cười.

Đúng vào lúc đang nghĩ làm sao để có thể nướng con hỏa thỏ này rồi đem nhét vào bụng, Long Nhất ngửi thấy phảng phất có mùi máu tươi trong gió, chân mày nhíu lại, thân ảnh liền theo phương hướng của mùi máu mà truy tầm.

Không lâu sau, Long Nhất phát hiện khoảng mười thi thể ma lang rách bụng nằm rải rác khắp nơi, chung quanh còn sót lại dấu vết bị đốt cháy. Ma lang cũng là một loại phong hệ ma thú, không chỉ tốc độ cực nhanh, mà còn có thể phóng xuất Phong Nhận. Ma lang là loại ma thú sống quần cư, ít nhất cũng có tầm mười con, đàn lớn thì có thể lên tới hơn ngàn con ma thú. Do đó cho dù ma lang chỉ là cấp bậc D hạ giai ma thú, nhưng số lượng nhiều rất tiện cho việc công thủ phối hợp. Vì vậy người bình thường nhìn thấy liền chạy dài, một khi bị ma lang quần công thì chỉ còn cách cầu khấn may mắn.

Hiện tại, Long Nhất nghe được thanh âm đả đấu cùng với tiếng hú của ma lang, thân ảnh loáng lên phóng tới nơi đó. Long Nhất đang đi còn phát hiện ra khoảng chục thi thể ma lang nữa, xem ra đây là một đàn ma lang lớn, khả năng có thể lên tới mấy trăm con hoặc trên ngàn con.

Long Nhất cẩn trọng ẩn giấu khí tức, ló đầu ra khỏi một gò đất nhỏ.

“Mẹ ơi, hôm nay là ngày đại hội của ma lang chăng?” Long Nhất sau khi nhìn thấy đàn ma lang đông đến không có khe hở tụ lại, tính sơ sơ, ít nhất là trên hai ngàn con.

Long Nhất khi nhìn thấy khoảng giữa có một người đang bị vây khốn thì nhất thời không nói nên lời, là một thiếu nữ, không ngờ còn là kiếm sư mĩ lệ mà đã từng có địch ý với hắn trong tiểu trấn. Bây giờ nàng ta đang ở trong một tình thế không khả quan, hỏa hồng áo giáp bó sát thân thể đã bị rách toạc nhiều chỗ. Thân người đầy máu tươi, thật không biết là của nàng hay là của ma lang, bao quanh nàng hiện tại là một vòng ma lang. Con hồng sắc độc giác mã trung thành đứng sau lưng nàng, trên mình cũng có rất nhiều thương tích.

Long Nhất nhận thấy được hiện tại nhóm ma lang đang tạm đình chỉ công kích, nhìn một người một ngựa với vẻ thèm thuồng. Nhưng thiếu nữ đang muốn đứt hơi kia vẫn nắm lấy cự kiếm, thân kiếm lóe lên đạm lam đấu khí quang mang, điểm khác biệt là bên ngoài đạm lam đấu khí còn có một tầng hỏa diễm nóng bỏng.

Long Nhất nhìn qua đàn ma lang, chú ý vào một con thủ lĩnh ma lang ở trung tâm với bộ lông trắng bạc rất uy vũ, thân nó dài và to lớn hơn nhiều so với các con ma lang khác, phán đoán được nó là lang vương. Long Nhất cũng chú ý đến bên cạnh con lang vương này có bốn con ngân sắc tiểu ma lang nhỏ xíu, xem ra là hài tử của nó.

“Ngao ô” Ma lang vương ngẩng đầu lên hú một tiếng thật dài, làm chấn động cành lá rơi lả tả xung quanh. Nghe tiếng hú của con lang vương, những con ma lang khác bắt đầu tấn công, chỉ thấy vô số Phong Nhận bén nhọn mang theo những thanh âm như mưa đổ hướng về nữ kiếm sư. Cùng lúc Phong Nhận được phóng ra, có tầm chục con ma lang phóng mình tới nhằm vào nữ kiếm sư.

“Con mẹ nó thật là thông minh, có thể sử dụng ma pháp công kích cùng với vật lí công kích triển khai một lần, tiểu nữu này gặp phiền phức lớn rồi đây.” Long Nhất tự nói trong lòng, thật ra hắn đối với thiếu nữ đang phải đối phó với hơn hai ngàn con ma lang trong thời gian lâu vậy thì cảm giác thật bất khả tư nghị, có thể nói đại kiếm sư cũng không thể đào tẩu. Thử nghĩ xem, hơn hai ngàn Phong Nhận cùng lúc phát ra, không trở thành hai đống thịt vụn mới là lạ?

Long Nhất cũng muốn xuống cứu người, nhưng cứu thế nào đây. Long Nhất tự vấn bản thân không có bản sự lớn như vậy, nếu như có một nửa công lực ở tiền thế thì có thể mạo hiểm thử sức, hiện tại nếu đi xuống ngoại trừ cái chết ra cũng chỉ có cái chết mà thôi. Cảm giác chính nghĩa của Long Nhất không dám cho phép vì cứu một người mà không quan tâm tới sự nguy hiểm đe dọa tính mạng, hắn không có vĩ đại như vậy.

Vào lúc Long Nhất nghĩ rằng nữ kiếm sư sẽ không qua khỏi kiếp nạn, trên thân nàng đột nhiên bạo xuất một trận hồng quang , hồng quang hình thành một hộ tráo bao trùm luôn độc giác mã bảo hộ bên trong, vô số Phong Nhận chạm vào tầng hồng quang rồi biến mất vô thanh vô tức.

Mĩ mục khép lại một nửa, toàn thân đã thấm đẫm mồ hôi. Đây không phải là lần đầu tiên nàng đi qua sâm lâm này. Lúc trước cũng đã có lần chạm mặt với đàn ma lang, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ gặp phải quy mô hớn như thế này. Đấu khí của nàng đã bắt đầu suy kiệt, Phượng Hoàng kết giới phong ấn trong Phượng Hoàng ngọc gia truyền có cảm giác không kéo dài được lâu nữa.

Thấy được đám ma lang phóng mình tới, Ngu Phượng đã có chút tuyệt vọng, nàng biết rằng không lâu nữa thôi, nàng và độc giác mã sẽ rất nhanh bị xé thành từng mảnh nhỏ, cả xương cốt cũng chẳng còn.

Ngu Phượng tự khích lệ tinh thần chiến đấu bằng một tiếng hét vang, cự kiếm mang đạm lam đấu khí xoay vòng, bên ngoài một lớp liệt diễm bị thôi động bởi đấu khí kinh nộ bùng phát nhiệt khí, hình thành một hồng sắc hỏa diễm hình phượng hoàng đem chục con ma lang thành đầu một nơi thân một nẻo, nhưng những con ma lang đằng sau vẫn điên cuồng lao tới.

Dù đã chém được chục con ma lang đó, nhưng trên thân mình Ngu Phượng cũng có thêm vài vết thương.

“Phượng Hoàng đấu khí? Người của Phượng Hoàng gia tộc ở Quang Minh thành!” Long Nhất tâm lí kinh ngạc. Phượng Hoàng gia tộc độc lập với hoàng gia gia tộc của Cuồng Long đế quốc, lấy việc kinh doanh buôn bán làm chủ, còn hành sự là thứ yếu. Phượng Hoàng đấu khí với Cuồng Long đấu khí cùng tề danh. Cuồng Long đấu khí thích hợp cho nam nhân tu luyện. Ngược lại, Phượng Hoàng đấu khí thì nữ tử tu luyện mới có thể đạt đến uy lực lớn nhất.

Chương 25 : Giải trừ nguy ky

Long Nhất nhíu đôi lông mày dày đậm, thấy thiếu nữ phát xuất đấu khí càng lúc càng yếu dần, trong lòng cảm thấy bất nhẫn. Nhưng phải đối diện với một đàn ma lang lớn, hắn có thể có biện pháp gì chứ? Long Nhất khẽ thở dài trong lòng rồi chuyển thân li khai, hắn không thể chịu nổi việc nhìn mĩ nhân hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mặt mình.

Trong giây phút này, bốn con tiểu lang bên cạnh ngân lang vương cũng nhí nhố bắt chước theo tư thế tiến công, trong đó có hai con bất tri bất giác chạy tới nơi Long Nhất đang ẩn tàng. Ngân lang vương đứng tại chỗ rống lên hai tiếng, đại khái là gọi chúng trở về, nhưng hai con tiểu gia hỏa bướng bỉnh quay đầu lại nhìn, rồi lại tiếp tục làm nhộn nhạo.

Khi Long Nhất chuẩn bị li khai thì bỗng ngừng lại khi nhìn thấy hai con ma lang đang càng lúc càng gần với nơi hắn đang đứng, trong lòng thoáng có một ý tưởng táo bạo.

Nếu như đem hai con tiểu ma lang này làm con tin uy hiếp ngân lang vương, thì Phượng Hoàng gia tộc tiểu mĩ nhân sẽ được cứu chăng?

Long Nhất tính toán cự li từ đây đến đó. Hắn chỉ có bảy phút để tóm gọn hai con tiểu ma lang. Nhìn thấy thiếu nữ hình như đã không thể trụ nổi, Long Nhất không do dự thêm nữa, liên tiếp phóng cho bản thân hai đạo Tật Phong thuật, hợp với Càn Khôn Đại Na Di vận khởi tới mức tuyệt đỉnh, thân thể như quỷ xuất phát, tại không trung lưu lại lớp lớp tàn ảnh.

Bây giờ ngân lang vương mới cảm giác được nguy hiểm, cuồng nộ rống lên, phát ra liền mấy đạo ngân sắc Phong Nhận hướng tới Long Nhất đang có chủ ý bắt lấy hài tử của nó.

Long Nhất đã có chuẩn bị từ trước, phóng ra một phòng ngự ma pháp thổ hệ cấp năm Thổ Tường thuật chắn ở giữa, một bức tường đất thật dày từ dưới mặt đất mau chóng trồi lên giữ Phong Nhận lại. Nhưng Long Nhất hiển nhiên đã đánh giá sai lầm cường độ của ngân sắc Phong Nhận mà ngân lang vương phóng ra. Thổ Tường thuật cấp năm bị xuyên thấu như tờ giấy, tốc độ ngân sắc Phong Nhận không giảm, tiếp tục phóng tới Long Nhất.

Long Nhất trong tình thế cấp bách phải tạm thả hai con tiểu ma lang ra, thân thể hư ảo xoay chuyển qua lại hai lần tránh được nguy hiểm. Nhưng trong lúc này, hai con tiểu ma lang đã nhanh chóng chạy đến chỗ mẫu thân ngân lang vương của chúng. Ngân lang vương tiếp tục phát xuất Phong Nhận cường độ mạnh tới Long Nhất, thể hiện ý đồ muốn giữ hắn lại.

Mắt thấy hai con tiểu ma lang sắp đào thoát được, Long Nhất trong lúc cấp bách xuất ra tinh thần lực công kích mà trong tiền thế đặc biệt xuất sắc. Tinh thần lực kích trúng làm cho hai tiểu ma lang không thể di chuyển đứng nguyên tại chỗ. Cảm giác được Phong Nhận đang nhằm hướng mình, Long Nhất biết không thể chần chừ, nghiến hai hàm răng lại dùng hết sức phóng tới tóm lấy tiểu ma lang vào tay, tóm chặt vào rồi lăn tròn dưới đất tránh Phong Nhận uy lực cường đại đó.

“Phấp” một tiếng, âm thanh của Phong Nhận cắt ngang qua cơ nhục tạo ra, máu tuôn ra từ sau lưng Long Nhất như trút. Kêu lên một tiếng, Long Nhất mỗi tay túm lấy cổ một tiểu ma lang, đứng lên đối diện với đàn ma lang chen chúc, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười hưng phấn đáng sợ.

Cảm giác liều mạng thật là sảng khoái. Long Nhất nắm lấy hai con tiểu ma lang đang kinh hoảng, bốn cái chân của vật nhỏ này quẫy loạn trên không, cổ họng phát ra âm thanh ô ô kêu gọi.

Sau khi sự việc xảy ra, đám ma lang công kích tới thiếu nữ liên ngừng lại, tất cả đều phát ra ánh mắt đầy hung quang, bao vây lấy nàng. Nhưng thiếu nữ cố kiên cường được đến đây là hết, hôn mê đi giữa bầy ma lang. Trước lúc hôn mê nàng ẩn ước nhìn thấy bóng lưng của một người cao lớn.

Nhìn thấy đàn ma lang đang từ từ hợp vây hắn, Long Nhất dần dần bóp chặt hơn vào cổ hai tiểu ma lang. Tiểu ma lang cũng rất phối hợp cố tranh đấu phát ra âm thanh ô ô thống khổ.

“Ngao ô.” Ngân Lang vương kêu lên một tiếng, hai ngàn ma lang đang bao vây lập tức lùi lại, xa ra khỏi Long Nhất. Ngân lang vương ngoắc đầu rẽ thủ hạ ra bước tới, đôi mắt chứa chan sự quan tâm từ ái hướng tới hai hài tử.

Ô ô ô, ngân lang vương cái đuôi lúc lắc nhìn tới Long Nhất với vẻ khẩn cầu.

“Ngươi muốn ta phóng thích chúng?” Long Nhất nắm lấy hai tiểu ma lang cười nói. Bộ mặt cười có chút tà ác, vết thương vẫn đang chảy máu đằng sau lưng cũng là nhờ con ngân lang vương này ban cho.

Ngân lang vương hình như hiểu được nên gật đầu, sau đó quay đầu lại kêu lên hai tiếng, lập tức có hai con ma lang chuyển thân xuyên vào trong rừng.

Long Nhất rất là kinh ngạc, lẽ nào con ngân lang vương này còn cẩn thận chuẩn bị gì đó cho trường hợp cứu binh bất thành.[Audio] Tham Thiên(dịch)

“Các ngươi đi xa ra một chút, lão tử tâm tình mà tốt tự nhiên sẽ phóng thích chúng.” Long Nhất kêu lớn với ngân lang vương, nhưng ngân lang vương vẫn nhìn hắn vẻ mê muội, không hiểu hắn nói cái gì vậy.

Long Nhất tự cười bản thân mình. Hắn nghĩ con ngân lang vương này thực sự thành tinh rồi thì cái gì nghe cũng đều hiểu. Long Nhất vẫn túm lấy hai tiểu ma lang, từng bước một tiến về hướng thiếu nữ đang hôn mê trên mặt đất.

Sắc mặt thiếu nữ đã chuyển sang màu đỏ, hô hấp cấp bách. Nguyên nhân là do thể lực tiêu hao quá độ cộng thêm mất máu quá nhiều nên dẫn tới hiện trạng hư nhiệt. Áo giáp của thiếu nữ đã bị rách nhiều chỗ, lộ ra làn da khiết bạch bên trong, đặc biệt là áo giáp vùng ngực càng bị rách nhiều hơn, quá nửa ngọc nhũ tròn căng lộ ra ngoài không khí, nhũ phong bên trái còn có một vết cắt dài đang rỉ máu. Điều này khiến Long Nhất cảm thấy đau lòng, trong lòng chửi lớn lũ ma lang này không biết thương hoa tiếc ngọc.

Độc giác mã với thân thể mệt mỏi đầy vết thương dùng đầu đẩy vào eo thiếu nữ, muốn lay cho chủ nhân tỉnh lại. Trong lúc Long Nhất còn đang đánh giá tình trạng của nàng, thì bị ngân ma lang cất tiếng gọi lại. Không biết được hai con ma lang vừa đi làm gì đó đã trở lại, trong mõm chúng còn ngậm cái gì đó. Chúng liền theo lời ngân lang vương chỉ huy, cẩn thận nhả ra ở nơi không xa Long Nhất lắm.

Long Nhất ngạc nhiên. Có thể nào con ngân lang vương này xem mình là kẻ bắt cóc, không ngờ biết dùng tiền chuộc để trao đổi. Long Nhất nhìn vào “tiền chuộc”, vẻ ngạc nhiên trong mắt càng lúc càng dày hơn. Cái đó đúng là một hắc sắc pháp trượng và một bao đồ, cũng không biết có phải ngân lang vương lấy từ một người chết ra không.

Long Nhất cảm thấy kinh ngạc vì hắc pháp trượng tán phát khí tức của ám hệ ma pháp. Tại Thương Lan đại lục, ám hệ ma pháp đại biểu cho sự tồn tại của tà ác. Một khi phát hiện có người nào tu luyện liền quần khởi công kích. Vì thế cho dù có người tu luyện ám hệ ma pháp thì cũng chỉ là âm thầm trốn ở nhưng nơi mờ ám lén lút tu luyện. Long Nhất hiểu rất rõ hậu quả của việc bị người khác biết chuyện tu luyện ám hệ ma pháp. Do đó, hắn cảm thấy sâm lâm hoang vu không người tới này thật là một nơi lý tưởng để thử nghiệm ám hệ ma pháp.

Trong đầu Long Nhất lướt qua rất nhiều ý niệm, cấp bách nhất là phải đưa tiểu nữu này li khai sâm lâm. Hắn đem bỏ ma trượng và bao đồ đó vào không gian giới chỉ. Thấy con độc giác mã tinh thần vẫn còn tốt, liền đưa thiếu nữ lên trên lưng ngựa, sau đó tự mình nhảy lên trên.

Con độc giác mã tính ra củng có linh tính, thông thường thì tỏ ra rất là cao ngạo, tuyệt đối không cho ai cưỡi lên lưng nó ngoài thiếu nữ. Nhưng nó cũng hiểu rằng thời khắc này không như bình thường, rất tuân theo mệnh lệnh của Long Nhất.

Ngân lang vương một mình đứng đằng sau cách xa Long Nhất. Nó không dám tới gần, sợ Long Nhất khẩn trương sẻ giết con tin.

Độc giác mã mang theo hai người chạy điên cuồng hơn hai thời thần, cuối cùng cũng ra khỏi sâm lâm. Ngân lang vương tại vùng rìa sâm lâm cảm thấy rất khẩn trương, dùng nhãn thần mong đợi nhìn theo Long Nhất, hi vọng hắn sẽ phóng thích hài tử của nó.

Long Nhất có chút bị cảm động, thương thay cho tấm lòng của cha mẹ, ma thú còn như vậy, huống chi là con người? Long Nhất nhớ lại sự quan hoài của cha mẹ cái nhục thể này của bản thân lúc chia tay, không ngăn được chút chua xót trong lòng. Hắn cảm thấy ghen tị với Tây Môn Vũ. Tiểu tử này không biết đang sống trong hạnh phúc, luôn kiếm chuyện khắp mọi nơi.

Long Nhất vỗ vỗ lên đầu hai tiểu ma lang, sau đó phóng thích chúng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !